Tip:
Highlight text to annotate it
X
Kể mình nghe đi. Hawaii thế nào?
- Đúng là không ngờ được!
- Thế à?
- Có gì vui không?
- Mình gặp 1 anh chàng...
Đó là tuần lễ tươi đẹp nhất đời mình!
Chỉ là một kỳ nghỉ lãng mạn mà thôi...
Nhưng anh ta quá sức dịu dàng ...
Anh ta đưa tôi đến tất cả các
nơi đẹp và lạ ở địa phương
Bọn mình lặn dưới biển...
- Lặn ở vùng biển cạn... leo núi.
Thả mình tự do từ vách núi...
Ừ, cũng có hơi say 1 chút.
- Anh ấy đã ...mát xa lưng tôi...
Khiêu vũ thật chậm...
dưới trời mưa.
Nhưng không phải chỉ là chuyện gối chăn...
Anh ấy làm hùng hục như giã nếp!
Nhưng mọi việc kết thúc hơi kỳ kỳ.
Khi mình xin số điện thoại...
anh ấy bảo rằng
- ...đã có vợ.
- Đồng tính.
- Sắp vào nhà dòng.
- Không dùng điện thoại.
Anh ta bỏ chạy mất tiêu!
Thật ra cũng chỉ là vui chơi qua đường...
mình sẽ không bao giờ quên tuần lễ vừa rồi...
...với Henry Roth.
- Henry Roth.
- Harry.
Harry Paratesticles.
- Henry Roth.
- Henry Roth.
- Henry Roth.
- Henry Roth.
Henry Roth, sao không nói
thật mình là mật vụ từ đầu?
Dùng chữ "hoạt động tình báo" đúng hơn
Và tôi cũng đâu thể nói
khi chưa rõ em thế nào.
Vậy khi đến nơi, em gọi anh được không?
Cũng được, nhưng lúc đó anh ở
Peru rồi. À, anh nói hơi lớn.
187, mã xanh. Đã bắt gặp
đối tượng không thủ thế.
Anh ta đang đưa tay vào và rút
hộp bánh ra. Xong rồi.
Rõ chưa?
Hay là... khi anh từ Peru trở về.
- Lisa, anh không nghĩ là được đâu.
- Linda.
Biết. Anh đổi tên để bảo vệ em.
Giờ thì đường ai nấy đi nhé.
Tạm biệt anh!
Hiểu rồi! Đi thôi!
- Anh này, làm sao vậy hả?
- Đi đi, tôi sẽ cho anh 200 đôla!
- Hiểu rồi. Phụ tùng sao rồi?
- Đau quá chừng! Đi lẹ lên!
Từ từ chứ, Honah Lee.
Ê, tôi là người, không phải hải cẩu à.
Còn tôi là bác sỹ thú y, không phải bác sĩ cho người!
Nằm yên đi không thì tôi không chữa!
Biết, biết rồi. Thấy chưa các con?
Chơi với cá mập thì bị vậy đó,
thấy chưa?
Này, sao anh lại nói vậy?
Cá mập cũng chỉ như chó.
Chúng chỉ cắn khi ta nghịch chỗ
riêng của chúng thôi.
Đó là tựa hay cho phim tư liệu của tôi.
"Cá mập: Chúng chỉ cắn khi ta
đụng đến chỗ riêng của chúng"
Hay là "Cá mập: Chúng đã thử
xơi thận của tôi"
Thôi, thôi, đủ rồi đó.
Mày cũng vậy nữa , Willie.
Xéo hết về đi!
Ông ấy vừa bỏ bùa đấy!
Rồi. Bôi cái này bốn lần 1 ngày
trong hai tuần.
- Anh tự làm lấy được mà.
- Con rùa bị sao vậy?
Nó bị bệnh phổi vì hút nhiều rong rùa quá...
như vậy rất có hại cho sức khoẻ.
Phải không, Ula?
Sao? Tôi đâu có hút gì mà biết.
Honah Lee, con bé bốc lửa
từ Ohio sao rồi?
Tốt đẹp. Tôi đã cắt đuôi cô ta ở
ở sân bay sáng nay.
Nói nhiều nhiều hơn chút đi.
Đã làm được những gì,
mùi mẫn ra sao? Kể đi chứ.
Bố ơi, "bốc lửa" là gì?
Bốc lửa là chim biểu tượng của Ohio.
Còn anh là gã khờ tiêu biểu của Hawaii.
Này cho mày. Cắn đi, ưa không?
Thưởng thức đi.
- Đi đêm có ngày gặp ma đó nhé.
- Thế à?
- Một ngày nào đó...
- Sao?
anh ban sẽ làm cho 1 em
du khách nào đó mê say...
đến nỗi sẽ đòi ở lại đảo này.
Sao lại trù ẻo chuyện xui như vậy...
và sao lại để chân lên gối tôi vậy hả?
Đừng đặt mông lên đó nữa!
Đứng lên, đứng lên đi!
Việc đó có thể xảy ra lắm à.
Chừng đó sẽ không thể đi tàu
lên Alaska chơi được nữa đâu!
Anh sẽ bị kẹt ở đây, và khi thức dậy
thấy mình nằm bên 1 cô nàng
già và xấu xí như Ula này vậy.
- Bố đùa thôi mà.
- Phần già hay phần xấu xí?
Henry, ra mau!
Jocko nữa đó!
Jocko! Sao vậy, anh bạn già?
Đừng sợ. Mọi việc sẽ ổn cả mà.
Nằm yên đi. Được rồi.
Willie, tao không muốn mày
thấy cảnh này. Đi ra!
Rồi, kiểm tra nhiệt độ hồ.
Đi! Mau lên!
Alexa! Cô đang làm gì vậy?
Ý tôi nói kiểm tra nhiệt kế!
Lại giúp tôi 1 tay! Nhanh lên!
Lại kia lấy 2 con cá trong thùng,
làm ngay đi!
- Đồng ý.
- Cố lên nhé.
- Đây!
- Không sao đâu!
Hơi ấm đó. Lấy cá ở đáy thùng!
Ok. Tốt lắm. Cảm ơn.
Anh bạn, ăn đi, ăn đi nào!
- Nó không động đậy!
- Biết rồi, Alexa!
Xin lỗi đã đánh cô.
Phải làm thế cô mới bình tĩnh.
- Rõ chưa? Tỉnh chưa?
- Rồi. Cái tát đó đã giúp tôi tỉnh.
Tôi sẽ thử dùng tay để nó thở...
Cô để mặt gần miệng nó để xem nó có ợ không.
- Sẵn sàng chưa?
- Rồi.
- 1... 2... 3...
- Chưa, chưa có gì!
Được rồi! Thử lần nữa. Không được
thì phải làm phẫu thuật mở khí quản.
Không ai thích làm vậy, Vậy phải
cố sao cho thành công. Lần nữa!
1... 2...
Sao nó nôn nhiều vậy?.
Đây là lý do vì sao tôi chọn ngành thú y!
Tôi muốn cứu những sinh vật biển!
Đi tắm đi nghe chưa?
Nhớ dùng nhựa thông để khử mùi!
Ừ, hoan hô anh bạn!
Ta biết mi sẽ ợ, nhưng mi nôn kinh quá!
Ai bảo cô ta ăn vụng ổ bánh
mì thịt bò rôti của ta làm gì!!
Willie, mi thấy chưa?
Nhật ký thuyền trưởng:
Ngày 5- 11, 6:45 sáng
Đưa chiếc 'Rắn biển' một vòng quanh đảo Oahu.
Đến nay đây là chuyến hải hành dài nhất của nó
Nếu hoàn tất thì sẽ có nghĩa là nó sẵn sàng...
cho chuyến đi lớn đến Vịnh Bristol...
nơi môi trướng thích lợi cho hải mã
sẽ giúp ta có nhiều... ...
Chán quá!
Giỡn hay sao chứ!
Aloha, chào cậu. Cậu dùng chi?
Có lẽ... 1 tách cà phê.
- Có lẽ?
- Vâng, tôi ăn sáng rồi.
Phải chờ cũng khá lâu trước khi
đội tuần duyên đến kéo tàu tôi đi.
Thế cậu đã ăn những gì?
Tôi đã dùng bánh mì bơ đậu phộng và nước cam.
Vậy mà điểm tâm gì. Để tôi lấy
jambon đánh trứng cho cậu.
Nick, trứng đánh jambon!
Chào!
- Thích bơ đậu phộng à?
- Vâng.
Cần cho bơ đậu phộng vào trứng không?
Thôi, thôi khỏi.
Bơ đậu phộng!
- Sue, tóc cắt đẹp lắm.
- Cảm ơn cô, Lucy.
Cậu nhìn tôi hay nhìn cô ấy?
Vì cậu bắt đầu làm tôi sợ rồi đấy.
Yên tâm ăn bánh của ông đi.
Có lẽ cô ấy là người địa phương.
Tôi muốn làm quen với cô ấy...
nhưng tôi cũng không có hứng lắm.
Nhưng cô ta rất xinh.
Tưởng cậu thích cưa các "ghẹ" ở chỗ khác?
Thường thì chủ trương của tôi
như vậy, để đừng bị ràng buộc.
Ngừng hình ảnh siêu âm lại đi.
Con mi đấy. Chúc mừng mẹ hiền.
Có vẻ như có người sợ bị ràng buộc rồi đấy nhé.
Để tôi đoán.
Người yêu thời trung học của cậu
say xỉn ở 1 buổi tiệc...
rồi ngủ lang với cả đội đô vật ở trường.
Gần đúng. Thật ra, đó là bạn thời Đại học, Tracy.
Không phải đội đô vật,
mà là giáo viên chủ nhiệm.
Cô ấy thích đàn ông lớn tuổi à?
Phụ nữ lớn tuổi. Già hơn chừng 50 năm.
Rồi anh đã bắn con nhỏ mất nết đó chứ?
Sao hôm nay có vụ "ghẹ" rồi
"mất nết" vậy?
- Cô có say không đó?
- Tôi xin lỗi vì ăn nói không đẹp.
Gần đây tôi cau có vì không có
gần gũi thân mật với ai.
Im đi, vì đây là cơ hội ngàn năm có một.
Tôi sẽ vào văn phòng anh và thoát y.
Phần kế tiếp là do anh.
Có lẽ tôi không dẻo dai như lúc trước nữa
nhưng tôi có nhiệt tình và sẵn lòng thử nghiệm...
Không biết cô có hiểu không
chứ tôi không khoái đàn ông!
Chào Bơ đậu phộng.
Chào anh bạn đô vật.
Khoẻ không?
- Trở lại à?
- Món Jambon ngon quá.
Chiên 1 ít và đổ trứng đánh
lên trên đi nhé.
- Xong ngay.
- Ừ, cảm ơn.
- Chào Lucy.
- Chào Nick.
Này, sao cô không thử làm thế này?
Như bản lề cửa vậy.
- Sao tôi không nghĩ ra nhỉ?
- Chỉ tại cô ngồi gần quá.
Đừng tự trách mình như vậy.
Đúng rồi. Đôi khi cũng cần
cái nhìn của người ngoài.
1 quan điểm mới cũng tốt.
Tôi là Lucy.
Còn tôi là Henry Roth.
- Rất vui được biết cô.
- Vâng.
Đẹp đấy. Cứ tiếp tục đi.
Khoan, tôi thấy anh đang ngồi 1 mình.
Muốn lại đây ngồi chơi không?
- Vâng, tốt quá, nếu được.
- Ok.
- Anh là kiến trúc sư?
- Không, tôi chữa bệnh cho cá.
Thảo nào mà có mùi như thế.
Vâng...sáng nay tôi cho 1 con hải mã ăn...
và tôi tưởng đã rửa sạch hết mùi...
nhưng chắc là chưa.
- Tôi rất thích mùi đó.
- Mùi này có gì mà thích.
- Cá còn không thích nữa là.
- Có chứ, bố tôi là dân đánh cá.
Bố tôi và anh Doug của tôi, có khi
ra biển hàng mấy tháng liền...
Và tôi nhớ họ nhiều đến nỗi khi họ quay về...
tôi ôm họ lâu cỡ 5 phút...
và họ có mùi y như tay anh.
Đó là mùi hay nhất trên thế giới.
Tay tôi sẽ luôn luôn sẵn sàng
khi nào cô nhớ mùi đó thì xin mời.
- Cô thích không?
- Đồng ý.
Sư tử biển được biết vì sự dẻo dai của chúng...
và cá heo có tiếng là thông minh.
- Hải mã thì có...
- Ngà to?
Đúng rồi, ngà. Và phần riêng
của chúng có thể rất to.
Vâng, đó là động vật có vú to thứ 2 đấy.
- Con đầu tiên là con nào?
- Anh chàng mặt xăm kia kìa.
Tôi thích tiếng cười của cô.
Còn tôi thích anh trêu tôi cười như vậy đấy!
Xin lỗi, nhưng đã bắt đầu bán
bữa trưa rồi đấy nhé!
À, xin lỗi nhé, Sue.
Và điều hay nhất về hải mã
là chúng rất bí ẩn.
- Bí ẩn?
- Vâng, vâng.
Không ai biết được dưới đáy
biển chúng sống như thế nào.
Chứ không phải chúng ngủ
trên băng trôi và ngáp hoài sao?
Ta chỉ thật sự có thể thấy chúng
làm những gì khi ra khỏi nước...
nhưng không ai biết chúng làm gì
bên dưới lớp băng...
nơi chúng sống hết 2/3 cuộc đời chúng.
Có lẽ chúng chỉ doạ các con thú
khác với bộ ria to của chúng.
Đó cũng là 1 giả thuyết,
- Thôi, tôi phải về.
- Cô đi đâu đấy?
Hôm nay là sinh nhật bố tôi, và
mỗi năm chúng tôi đi hái dứa...
- Đó là 1 thông lệ.
- Hay nhỉ. Vâng, tôi...
Hôm nay tôi vui lắm.
- Tôi cũng vậy.
- Ok.
Anh muốn dùng bữa sáng ngày mai nữa không?
- Tôi có lớp dạy vẽ lúc 10 giờ.
- Thật à?
- Vâng.
- Giá tôi có thể...
Nhưng... vâng. Tôi sẽ đến.
- Chào cô nhé.
- Vâng.
- 1lần nữa cho nhớ. Mùi cá đấy.
- Nhớ rồi.
- Aloha!
- Aloha!
Mai gặp nhé!
Ôi Chúa ơi!
Trời ơi!
Chết thật!
Ban nãy có 1 con ong...
- Vâng.
- 1 con ong thật to!
Hai đứa ngớ ngẩn làm gì thế nhỉ?
Đó là cú đánh ngu nhất tôi từng thấy!
Để làm lại!
Không chơi ném như vậy! Thôi!
Đừng cười nữa, lũ chồn kia.
Biết làm gì, làm đi!
Rồi, nghe chưa? Đi, đi!
Cho bố thấy con biết làm gì đi nào.
- Dở hơi vậy mà sao giỏi golf thế?
- Hậu sinh khả uý!
Này, tôi có gặp 1 em gái luật
sư ở quán cà phê hôm nay...
Tôi có bảo cô ta cậu là người
cô ta phải gặp để quậy ở đảo này.
Muốn lấy số điện thoại không?
Lại làm cò cho tôi nữa đấy à?
Ừ, tôi sống là nhờ cậu, quên rồi à?
Đời tôi thấp hèn vậy đấy.
Nào, chịu chơi, đi quậy cô ta đi!
Ula cần mà. Làm đi, rồi giúp
tôi sống thêm 1 tuần nữa.
Tôi ở lại đây, rất tiếc.
Nhưng cũng cảm ơn anh.
- Gì!?
- Bố!
Đừng phá, Keanu Mokokokakau!
Nhưng vết may của bố chảy máu!
Chắc do lúc quơ tay ban nãy.
Lát nữa may lại sau khi
tôi lướt sóng được không?
- Ừ, cũng được.
- Như vậy thì không nên lướt sóng!
Có thể khiến cá mập lại gần đấy!
Có sao đâu? Cá mập thường rất hiền lành.
Vậy à? Thế thì sao lại lãnh vết răng đó vậy?
Cá mập cắn tôi đó.
Cũng hay!
Đi giỡn với con khác đi.
Giả thuyết cá mập đó coi bộ hay.
Tất cả làm ơn im lặng..
trong khi tôi chơi cú hất bóng này nhé.
Mẹ kiếp, đừng, đừng!
Nó ở đâu rồi, mẹ kiếp?
Anh tìm gì đấy?
Chúa ơi! Cô làm gì ở đây?
Cũng như anh thôi, tìm bóng của tôi.
Lạ quá. Tôi đã nghĩ đến cô
cả buổi sáng, cả ngày.
Rất trông đến lúc được ăn sáng với cô lần nữa.
Tôi biết rồi, tôi chỉ muốn hôn anh thôi.
- Thật sao?
- Vâng, mai và ngày hôm sau...
- Và ngày hôm sau, và hôm sau nữa.
- Thôi được, đồng ý.
Trời ơi...
Lucy, thích quá!
Đừng làm thế với tí của anh, nhột lắm.
- Chuyện gì thế?
- Bóng của cậu văng vào tảng đá...
bật lại và đập vào đầu cậu.
Vui hết sức.
- Sao?
- Lucy là ai?
Đầu tí của chú sao lại nhột?
Chẳng lẽ đi yêu dân địa phương?
Tôi không trở lại quán ăn đó nữa.
- Bị bóng đập ở đây à?
- Ui da! Đúng rồi!
Anh thật may mắn vì làm nghề lặn ở Hawaii...
- Thì đó cũng là 1 nghề kiếm sống.
- Tôi là luật sư thuế.
- Bọn tôi chẳng bao giờ có dịp gì vui
- Phải thế không?
Tôi muốn làm 1 việc vui đặc biệt tối nay.
Cô chơi bao hả?
1 bình cá nữa cho cô này.
- Đem luôn 1 thùng bia cho rồi.
- Đồng ý.
Hình như tôi hơi say đấy.
- Anh có say chưa?
- Cũng sắp.
Anh đang nghĩ gì đấy?
Tôi đang nghĩ gì à?
Thật ra tôi không say gì hết...
Noreen, và cô cũng thế...
bởi vì các ly nước này không hề có cồn.
Tìếc thay, tôi đã dùng kỹ thuật này nhiều lần...
Điều đó giúp các du khách
xinh đẹp... như cô đây...
thoải mái mà không ngượng ngùng gì
khi quậy 1 cách tự nhiên với tôi.
Xin lỗi cô.
Tôi cũng chẳng phải thợ lặn.
Tôi rất sợ phóng từ trên cao.
Chính vì đêm nay là đêm cuối ở đây...
tôi sẽ làm như anh không hề nói
vậy và quậy với anh nhé?
Không được, tôi xin lỗi.
Vậy anh có thể chỉ cho tôi người
nào chịu làm như vậy không?
Gã đằng kia có thể giúp cô được đó.
- Không phải phụ nữ sao?
- Trời, tôi cũng không biết nữa..
Nhưng cô quá say để để ý đến
điều đó, nhớ không?
- Xin chào, Aloha.
- Aloha.
Không phải "aloha" chào, mà
"aloha" tạm biệt. Cậu về đi.
- Bà nói gì vậy?
- Cậu ăn gì đấy?
- Ở đó, tôi phải nói chuyện với cậu
- Ok.
- Này, Mặt xăm!
- Chào Bơ đậu phộng!
Xin chào.
Chào!
Tay tôi hôm nay đậm mùi cá
lắm đấy, nếu cô thích ngửi.
Anh nói sao?
Tôi đã nựng con hải mã suốt
buổi sáng và nghĩ đến cô...
Thôi được rồi, đồ bệnh hoạn.
Làm ơn đi chỗ khác đi!
Sao? Tôi chỉ nói thế vì câu
chuyện hôm qua mà thôi.
Hôm qua à?
Tôi chưa gặp anh bao giờ!
- Nick! Cứu tôi!
- Có đây, Lucy.
Nick, bỏ xuống, để đó tôi lo.
- Còn cậu, đi theo tôi.
- Khoan... có chuyện gì vậy?
Tôi chỉ đùa thôi mà!
Sao kỳ vậy? Cô ấy có điên không?
Lucy là 1 người đặc biệt,
không giống những người khác.
Ok.
Cách đây 1 năm, Lucy đã bị
1 tai nạn xe khủng khiếp.
Cô ấy và bố đã đến bờ biển Bắc để hái dứa...
Bố cô ấy chỉ bị gãy vài xương sườn,
nhưng Lucy bị chấn thương nặng ở đầu
Và do đó đã mất trí nhớ ngắn hạn của mình.
Vậy cô ấy không nhớ gì hết à?
Không, cô ấy vẫn còn nhớ được chuyện từ lâu.
Những thứ đó ở 1 phần não hoàn toàn khác.
Cả đời cô ấy cho đến đêm trước
tai nạn thì cô ấy nhớ.
Chỉ không nhớ được thêm điều gì mới mà thôi.
Y như trí nhớ cô ấy bị xoá sạch
mỗi đêm khi cô ấy ngủ.
Khoan... Sao nghe giống điều
tôi sẽ nói với 1 cô em đeo bám...
để cô ta đừng theo tôi nữa.
Bà định làm vậy với tôi à?
Nếu tôi có bịa cũng còn đỡ lắm!
Cô ấy không hề nhớ là đã gặp cậu!
Còn vụ hái dứa gì đó?
Cô ấy nói thế mỗi ngày,
bởi vì mỗi buổi sáng...
cô ấy thức dậy và tưởng rằng đó
là ngày 13 tháng 10 năm ngoái.
Cô ấy đến ăn sáng vì đó là
việc cô ấy làm vào Chủ nhật...
Và ngày 13 tháng 10 là ngày Chủ nhật!
Cô ấy không hề biết bây giờ
đã là hơn 1 năm sau!
Nhưng cô ấy đọc báo!
Đó là 1 tờ báo đặc biệt bố
cô ấy để trên thềm...
Đó là báo của ngày cô ấy bị tai nạn.
Ông ấy đặt in cả trăm tờ!
Ngày nào Lucy cũng làm như vậy.
- Xin chào!
- Bố ở trong này!
- Chào bố!
- Con cưng của bố.
Bố đi lấy dứa mà không gọi con.
Bà bán hàng ngoài chợ tặng bố
làm quà sinh nhật...
Bố không muốn làm bà ấy buồn.
Hay bà ấy thích bố?
- Bố thế này, có gì mà không thích?
- Còn thông lệ của ta thì sao?
Bố có 1 ý khác... Hôm qua bố
mới quét sơn xưởng của bố...
màu trắng.
Bây giờ trắng quá, làm bố đau cả đầu.
Đúng rồi. Dứt khoát là phải
thêm chút màu vào rồi.
Bố cũng nghĩ thế.
- Thật à?
- Ừ. Con tha hồ quậy.
- Vẽ tặng sinh nhật bố cái gì đó đi.
- Đồng ý.
Và phải hứa với con là ta sẽ đi
hái dứa cho lễ Tạ ơn, ok?
- Hay đó.
- Thế thì tốt.
Bố xem trận đấu Vikings lúc con vẽ đi nhé.
Hay đó.
Tối nay ăn gì đấy Doug?
- Mì Ý bố ạ,
- Đừng đổ mồ hôi vào nồi sốt chứ!
Xin lỗi bố.
Hoan hô, Vikings!
705... 706...
- 707...
- Bố, Doug!
Chào con. Vẽ vời đến đâu rồi?
Rồi bố xem.
- Tỷ số sao rồi?
- Vikings đang cố ghi bàn.
Nếu họ thắng, thì tỷ số là 1-10. Biết đâu
họ sẽ thắng ngày sinh nhật của bố?
Dám cá Culpepper sẽ về gôn.
Anh cá anh ta vờ giao bóng cho Williams,
mà lại ném cho Kleinsasser ở cuối sân.
- Ai thua thì rửa chén nhé?
- Chơi luôn.
Giữ chặt hậu vệ trên sân
Culpepper vờ giao bóng
cho Williams. Chuẩn bị ném!
Ném cho Kleinsasser ở cuối sân!
Minesota ghi bàn!
Doug, anh tài thật!
Anh nên làm huấn luyện viên đi.
- Bố!
- Ngốc!
Đau mà bố!
Trông bố như chỉ mới 25!
Ừ, và gân cốt của Doug không
phải là do dùng thuốc kích thích.
Sao chứ? Con chỉ nấu lá
uống cho mát thôi mà!
Cửa hàng bán giải khát nào
chẳng có bán nhìn mà xem
Gân cốt thế này, cứng như đá.
Đẹp quá hả?
Thôi! Bố ói trên bánh kem bây giờ!
Nào, bố mở quà đi.
Ừ. Để xem là cái gì đây nhé?
Giác Quan thứ Sáu!
Lát nữa rửa chén xong, cả nhà cùng xem nhé?
- Được thôi.
- Đồng ý.
Ben Friedkin?
Nhiều người bảo tôi quái đản!
- Ronald Sumner?
- Tôi đây. Tôi là thằng quái đản!
Hãy để tôi có 1 cơ hội... ...
Thật không tưởng nổi...
Bruce Willis mà là ma?
Giật mình thật. Có ai đoán ra không?
- Không.
- Không hề.
- Bố cũng giật mình.
- Phim cũng hay nhỉ.
- Mừng sinh nhật.
- Cưng em nhất.
Cơ bắp của anh to đến nỗi
em hết ôm anh nổi rồi.
Em thích à? Xem đây nhé.
Thôi, đủ rồi. Đừng múa may
kiểu đó nữa. Để em nó đi ngủ!
- Con thích mà.
- Ngủ ngon nhé, Lucy.
- Chúc ngủ ngon!
- Chúc ngủ ngon!
Chào em, Tracy, khoẻ không em?
Vậy à?
Nhiều điều đã thay đổi từ thời
trung học đấy nhé.
Và đó là những việc xảy ra mỗi ngày!
Đến khi nào trí nhớ cô ấy mới hồi phục?
Các bác sĩ bảo có thể là
sẽ không bao giờ hồi phục.
Vậy... về cơ bản... cậu đang nói ...
- Cô ấy thật lý tưởng cho cậu.
- Ý bà là sao?
Cậu có thể làm đủ trò với
cô ấy mà khỏi vương vấn... vì...
Cô ấy quên mỗi đêm? Chỉ có 1 vấn đề...
- Cái gì?
- Như vậy ác lắm.
Không, đâu có gì ác.
Cậu gặp cô ấy đi chơi, tán tỉnh cô ấy, không
tính chuyện lâu dài... Cũng chẳng ai buồn
- Người ta bị chấn thương não!
- Ừ thì thôi, cũng được.
Nhưng như vậy tốt cho cậu đó chứ.
Cậu chưa bao giờ để mình thật
sự thương yêu 1 cô gái nào...
Cảm ơn sự quan tâm của anh ...
nhưng làm ơn để tôi yên đi.
Cậu sẽ làm y như bố cô ấy.
Ngày nào cũng cố làm cho cô ấy vui.
Khi nào đến lúc lên tàu ra đi,
thì cứ vui vẻ mà "hô biến".
Cô ấy sẽ không bao giờ biết cậu đã ra đi.
Vụ "hô biến" thì tôi không chắc
vì vụ đó tôi làm không giỏi.
Làm sao hô biến, chỉ coi nào?
Đừng vặn vẹo tôi nữa!
Vậy đừng ngồi ở không và đi làm việc đi!
Thôi được, để xem lại tàu bè thế nào...
rồi sau đó cho nó đi thử 1 vòng nữa.
Nhật ký Thuyền trưởng: 7- 11.
Gần nửa đêm.
Chiếc 'Rắn biển' đã được sửa chữa toàn bộ...
và đã sẵn sàng ra khơi lần nữa.
Hình như chỉ may lại *** nữa rồi.
Cậu có nuôi mèo không? Bởi
vì có cái gì đang liếm tôi đấy.
Sao, mạnh giỏi?
Bơ đậu phộng! Đến đây làm gì vậy?
Tôi chỉ muốn chào Lucy 1 chút!
Tôi hứa là sẽ không làm gì tầm bậy.
Sue nói sao?
Bà ấy bảo nếu tôi gặp Lucy, anh
sẽ giết tôi với con dao chặt thịt.
Bà chủ tôi đó à. Nhưng đừng lo.
Biết đâu Lucy cũng không muốn
nói chuyện với anh.
- Vậy là sao?
- Đây đâu có phải hộp đêm!
Cô ấy không thích có người
cưa mình trong bữa sáng đâu!
Nếu là Henry Roth thì chắc chắn
là phải thích rồi.
- Ai vậy?
- Ai hả? Tôi chớ ai?
Cá anh 20 đôla tôi sẽ có thể mời
cô ấy dùng bữa sáng với tôi lần nữa.
- Chơi luôn.
- Được thôi.
- Cô khoẻ không?
- Chào Sue. Kiểu tóc đẹp đấy.
À, cảm ơn. Lát nữa gặp nhé.
Nick và tôi có bàn rồi. Bà cứ tin tôi.
Đừng lo mà.
Cô nên thử làm thế này. Đâm vào đây như thế.
1 cánh cửa mở ra đóng vào.
Dân cư xứ bánh ngọt có thể
đi ra đi vào rồi đấy.
Ở xứ của anh, người ta có thói
quen là thò ngón tay ...
vào đĩa thức ăn người khác vậy à?
Không, tôi ở xứ này.
Sao, cô định ăn à?
Thế thì chúc cô ngon miệng.
- Ừ.
- Thảm hại quá.
Sao ông không mắc nghẹn đi!?
Mai thì được ăn cả, ngã về không!
Xin lỗi đã quấy rầy cô...
...nhưng cô có vẻ là 1 người
biết thưởng thức nghệ thuật.
nên tôi muốn hỏi ý cô...
Đây là tranh tôi vẽ. Tranh 1 ông bố và
đứa con trai đang câu cá trên thuyền...
Ở đây là con hải mã
À, cô không nói tiếng Anh.
Được thôi.
Trông đâu có giống người Tàu?
40!
Cho xin được không?
Tôi cần giấy đi cầu!
Im đi.
Không hiểu anh ta bị chuyện gì...?
Giống y như 1 thằng cha ngốc vậy!
Xin lỗi, tôi không có ý làm anh giật mình.
- Không, không sao, tôi...
- Anh có sao không?
Tôi không sao cả. Chỉ có vấn đề với 1 thứ...
Thứ gì? Tôi giúp được không?
Không... không... tôi chỉ...
không biết đọc mà thôi.
Giỡn hoài.
- Để đó tôi đọc cho.
- Thôi, cảm ơn.
Tôi tự làm 1 mình được.
Cảm ơn cô.
Để tôi gọi món...
Bánh...
Bánh...
Bánh n...
Nu...
Bánh nung?
- Bánh nướng!
- Tôi sẽ gọi món bánh nướng!
- Bánh nướng!
- Bánh nướng! Bánh nướng!
- Tôi ngu quá chừng!
- Anh đừng khóc nữa!
- Ngu, ngu ơi là ngu!
- Đừng khóc nữa!
- Tôi không biết gì hết!
- Đúng là dở hơi!
Như thế này. Sao không lại
đây ngồi với tôi?
Anh sẽ ăn sáng và tôi sẽ chỉ anh
đọc vài chữ.
- Đồng ý!
- Thế thì tốt!
- Nghe được đấy!
- Lại đây ngồi đi!
- Vâng, cảm ơn.
- Đồng ý.
Chữ l đứng trước chữ E
- Còn chữ C nữa?
- Vâng.
C có nét giống mặt trăng lưỡi liềm, đúng không?
- Đúng rồi.
- Tôi biết đọc rồi!
- Sao cô dạy hay thế?
- Tôi là cô giáo. Tôi dạy hoài.
Tôi dạy vẽ ở trường Trung tiểu
học Haluki-liki.
Cô là loại cô giáo mà học trò
nào cũng thầm thương trộm nhớ,
Nếu là học sinh của cô, tôi sẽ như thế đó.
Cũng được.
Ôi trời... tay tôi... tay tôi hôi mùi cá quá.
Cô không sợ mùi cá đó chứ?
Không, không đâu.
Thật à?
Nếu Lucy buồn khổ, tôi sẽ bằm
nát anh với con dao chặt thịt đó!
Hiểu rồi, hiểu rồi.
Hôm nay vui quá!
- Vâng, tôi cũng vậy.
- Cảm ơn rất nhiều.
- Để tôi mở cửa xe cho cô!
- Cảm ơn.
Chắc chứ?
Được rồi!
Em chỉ muốn hôn anh, ngày mai
và ngày mai nữa, mai nữa...
Hẹn gặp lại!
Đồng ý.
Thật à? Thế thôi sao?
- Cái gì thôi?
- Tán tỉnh.
..và vờ "mù chữ"...
và không hề mời tôi đi chơi...
hay xin số điện thoại tôi hay sao?
- Tôi không biết đọc!
- Thôi im đi!
Đó là 1 trong những màn hề nhất
tôi từng thấy, nhưng tôi đã nghĩ...
"Nếu gã này muốn làm quen với
mình 1 cách tuyệt vọng như vậy...
thì nói chuyện với anh ta cũng được."
Nhưng rồi người ta làm tôi quê.
Không phải, sự thật là thế này...
Cảm ơn vì đã dạy tôi 1 bài học.
- Cô nói đúng, tôi cảm thấy như...
- Khỏi lo.
Tôi có... tôi có biết đọc 1 chút!
Tôi đâu có biết chữ l đến trước
chữ E, vụ đó tôi không biết thật!
Ngu quá là ngu.
Hy vọng anh hài lòng rồi đó, Shamu.
Marlin, Sue đây.
- Xin chào. Tôi là Henry...
- Tôi biết cậu là ai rồi.
- Tôi đến xin lỗi con gái ông.
- Không có chuyện đó.
Nó ở trong nhà. Ta sẽ nói chuyện đàng hoàng.
Bố, con ngỗng lại chui vào thùng rác nữa!
- Phải hắn đây không?
- Ừ.
Cậu Roth, tôi có 1 yêu cầu đơn giản.
Vui lòng đừng đến gần con gái tôi.
Vâng, được. Tôi làm cô ấy buồn,
và tôi không muốn chấm dứt như vậy.
Sẽ chấm dứt như vậy đấy.
Bình tĩnh, bình tĩnh nào!
Tôi sẽ giết anh! Anh chết với tôi!
Được, tôi bình tĩnh rồi!
Bình tĩnh rồi.
- Để tôi đỡ...
- Kệ tôi, kệ tôi!
Chỉ tại bố và tôi quá vất vả để bảo vệ Lucy
nên không muốn có người làm hỏng hết!
Tôi biết 2 bố con đang làm gì...
và tôi rất tôn trọng điều đó.
Nếu cậu biết tình trạng của nó, cậu sẽ
hiểu là nó không thể quan hệ bình thường.
Sáng hôm sau nó sẽ không nhớ
anh chàng kia là ai.
Và gã nào chấp nhận như vậy...
thì sẽ không yên với tôi.
- Đây không phải chuyện qua đường.
- Với Lucy thì phải vậy thôi, ngốc.
Làm giúp dùm 1 việc. Làm ơn
đừng đến quán Hukilau nữa.
Con gái tôi chịu đựng như thế đủ rồi.
Vâng, tôi xin lỗi.
Lẽ ra con đánh anh ta rồi.
Nhưng con vấp té đó bố.
Ừ, sao không giỏi múa mông nữa đi?
Chơi con hoài bố!
Răng ai đẹp quá!
Alexa, có làm quen với cô gái
trong quán rượu đó không?
- Tôi sợ quá!
- Thế à?
Tôi thích dồi hơn là bánh kẹp.
- Sao?
- Ừ... tôi cũng đồng ý, anh bạn.
Chuồn đi, biến đi cho lẹ!
Để tôi hỏi cô 1 câu, Alexa.
Nếu cô hứa với bố 1 cô gái
là sẽ không gặp cô ta...
Cô có cho đó là 1 lời hứa danh dự lắm không?
- Có chứ.
- Thế à?
Nhưng cũng có cách để lách những việc ấy.
- Thí dụ...
- Thí dụ...
...nếu tôi lỡ hứa bố 1 cô gái...
là sẽ không gặp cô ấy...
tôi sẽ chỉ đơn giản nhắm mắt
trong khi quậy với cô ấy.
Đó cũng là 1 cách giải quyết cấp thời..
...và 1 cách rất thô thiển nữa.
Ông ấy bảo tôi đừng đến quán Hukilau.
Thì tôi sẽ không đi.
Tôi đâu có làm gì sai.
Xin lỗi phải làm phiền cô...
nhưng tôi bị kẹt ở đây.
- Xe hư à?
- Vâng... Cô cho tôi quá giang nhé?
Đồng ý.
Cảm ơn cô rất nhiều...
Không phải ai cũng dừng xe như cô.
- Cô tốt bụng quá.
- À, vâng, cảm ơn.
Tôi không ngờ cô lại tưởng thật!
Ông nội tôi đã chết vì tìm
cách làm nổ máy xe như vậy!
Xin lỗi, tôi đùa chơi chút thôi.
Vậy mà anh cũng tin!
Ôi Chúa ơi!
Cô giả vờ hay lắm.
- Tôi tên Henry.
- Tôi tên Lucy.
Rất vui được biết cô.
Xin chào. Xin lỗi cô vì phải
chặn đường, chỉ mất vài phút thôi.
- Không sao đâu.
- Cô vừa đi đâu về à?
Ăn sáng?
- Vâng.
- Bữa sáng thế nào?
Tôi ăn bánh nướng. Ngon tuyệt.
Tôi thích làm những căn nhà
nhỏ bằng bánh nướng...
- Anh cũng vậy à?
- Thú vui của tôi đó.
- Tên cô là gì?
- Lucy.
Xin chào, tôi là Henry.
Rồi. Khi cô ấy dừng xe, cứ để
cô ấy vuốt ve nghe chưa.
Đi ra giữa đường mà đứng.
Cảm ơn. Ngay đó. Tuyệt vời.
- Mẹ kiếp!
- Cô ấy đến đó. Cười đi!
Cô ấy đâu rồi?
Ôi Chúa ơi, trời ơi!
Thôi, vụ này không xong rồi.
Có lỡ són ra quần không?
Tao thì có đấy.
Rồi, cô ấy đến kìa!
Bắt đầu đánh tôi đi!
Làm y như thật nghe chưa!
Đưa ví tiền đây!
Mày nghĩ sao hả? Mày đến đảo này...
- lấy dứa của chúng tao mà ăn...
- Cứu tôi! Đừng đánh đau quá!
- Bình tĩnh!
- Ngủ với phụ nữ bản xứ...
Bắt em gái tao dọn dẹp phòng khách sạn...
Được rồi... liên quan gì đến việc này? Bình tĩnh!
- Cứu, có ai cứu tôi với!
- Đồ 'da trắng' ngu ngốc!
Đúng rồi. Này! Cho mày ăn đòn!
Nữa này! Nữa này!
Được rồi! Thôi, thôi, đủ rồi!
- Anh không sao chứ?
- Vâng, vâng.
Chờ đó, tôi sẽ trở lại. Lại đây!
Thôi! Hắn bị đòn vậy đủ rồi!
Xin lỗi!
Con mắt của tôi!
- Như vậy được rồi!
- Chưa đáng tội!
Thánh Kamehameha, cứu con!
Anh ta đã có bài học nhớ đời rồi!
- Tên anh là gì?
- Tôi là Henry.
- Cô giỏi quá!
- Xin lỗi anh.
Tôi có gia nhập dân quân tự vệ và...
Con mẹ điên!
Chạy nữa đi!
Thôi... thôi, hắn chạy rồi.
Không phải cô ấy. Cảnh báo sai.
Đừng lo, tôi đã gọi công an rồi.
Sẵn sàng.
Sẵn sàng chơi con chuột của tôi chưa?
- Ôi, chết rồi.
- Ừ.
Chừng nào cậu hết chơi trò bắt
cóc với con gái tôi...
thì đến nhà tôi bảo nghe chưa?
Vâng.
Ôi, trời!
Có 1 thứ tôi muốn cho cậu xem.
Chúng tôi đã để ý... Nó chỉ
ca hát ngày nào nó gặp cậu.
Ông giỡn hoài. Bài hát đó à?
Đó là bài ca của bố và mẹ.
Lúc mẹ nó còn sống... Lucy
vẫn bắt tôi lấy cuộn băng đó theo ...
- mỗi lần tôi đi đánh cá...
- Thế à?
Nó biết điều đó sẽ làm tôi nhớ mẹ nó...
và về nhà sớm hơn.
Tôi đang thấy ông dưới 1 khía cạnh khác.
Nói thật... tôi cũng không ngờ.
Để tôi hỏi cậu điều này...
Cậu làm thế để làm gì? Cậu có được gì không?
Tôi không biết...
Ông không muốn nghe con gái
ca hát như vậy sao?
Thật ra thì không. Nó hát dở òm.
- Sao?
- Tôi hỏi 2 bố con điều này nhé?
Rồi sau này sẽ ra sao?
1 ngày kia, cô ấy sẽ thức dậy...
nhìn vào gương và thấy rằng
mình đã già đi 10 tuổi qua đêm.
Cậu biết sao không, Henry?
Tôi lo sợ điều đó từng ngày trong đời tôi!
Xin lỗi...
Rất tiếc đã làm phiền cô, nhưng
2 ta cùng ngồi 1 mình
Tôi đã nghĩ là có thể ngồi chung bàn với cô,
- và nghịch bánh nướng?
- Nếu thế thì hay quá...
nhưng tôi đã có bạn trai rồi.
Tôi rất tiếc.
Cô bịa ra bạn trai để tống khứ tôi đi đấy à?
Không, đâu có.
Thế tên anh ta là gì?
Ringo.
Còn ho là Starr?
- Không. McCartney.
- McCartney, cũng được.
- Ôi, không!
- Thôi, tôi xin lỗi.
Tay cớm kia đang phạt tôi kìa!
Đừng, đừng ra ngoài!
- Khoan! Khoan!
- Đuổi theo đi!
Có tôi đây!
Thẻ đậu xe 7 tháng nữa mới hết hạn!
- Hết hạn vào tháng 5!
- Không, không!
Chúng hết hạn tháng 5 năm sau chứ!
Hình như có hiểu lầm rồi.
- Không đâu!
- Thật lố bịch!
Tôi không trả tiền đâu! Bây giờ là tháng 10!
Xin lỗi, cho tôi mượn được không?
Nhìn kìa. Tháng 10!
Lucy, ta phải vào trong nhà!
Sao?
Sao?
Xui xẻo rồi, Doug!
Con à...
Đây là hình ảnh của tai nạn xe...
Ôi, không!
Con cảm thấy đau ở đây...
Con đã ở bệnh viện 3 tháng, con ạ.
Con phải gặp ông bác sĩ đó.
Con cần nghe ông ấy nói.
Con nghe ông ấy nói rồi... rất nhiều lần.
Có à?
Tôi sẽ đưa cô ấy đi.
Tôi cũng cần nghe tận tai nữa.
Anh Doug, làm ơn cầm dùm...
Em không...
không muốn thấy nó nữa.
- Không sao đâu Luce.
- Đừng gọi tôi là Luce. Tôi đâu quen anh.
Con à, con đang quen anh ta đấy.
Rất tiếc tôi không đẹp trai hơn.
Còn điều gì khác đã xảy ra
từ tháng 10 năm ngoái?
- Còn học sinh của con ?
- Cô Campbell đã nhận lớp của con.
- Alicia có lấy gã đó không?
- Có.
Doug, anh có thắng kỳ thi người
đẹp Hawaii không?
Anh đâu có biết là sẽ thử nước tiểu.
Wow
Ta có ngủ với nhau chưa?
Không. Chưa. Mọi người cũng nên biết như vậy.
Nhưng cũng sắp rồi.
Đùa mà.
Vậy bố và anh phải nói dối mỗi ngày sao?
Lucy. Rất vui được gặp lại cô!
Cô ta làm sao vậy?
Cô ta không nhớ cậu là ai!
À, phải rồi.
Đúng là tôi không hợp nghề này.
Lucy, ảnh chụp não cô ở đây.
E rằng vẫn chưa thấy tiến triển gì.
Phần não ở thái dương đã
bị tổn thương trầm trọng.
Vết sẹo cơ ở đây đang cản trở khả năng...
chuyển trí nhớ ngắn hạn thành
dài hạn trong lúc cô ngủ.
Tình trạng này được gọi là Hội chứng Goldfield.
- Goldfield là ai...?
- 1 bác sĩ tâm lý học Lithuania.
Chính ông ta cũng từng bị
tổn thương ở khối não trước.
Phải mất 4 năm ông ấy mới công
bố được những khám phá của mình.
Vì ông ấy cứ phải bắt đầu lại từ đầu suốt.
Thấy rõ là óc hài hước của cô vẫn còn nguyên
và nó ở đây này.
- Bác sĩ, tôi có 1 câu hỏi.
- Tôi sẽ rất vui lòng trả lời...
nhưng tôi đã bảo cậu rồi. Đây là 1
cơ sở y tế. Phải mặc áo khi vào đây.
- Cũng được.
- Thấy chưa?
Này bác sĩ...
bạn của tôi thử thuốc kích thích
và gần đây hay bị xuất tinh đêm...
Có liên quan gì không?
Douglas, bỏ thuốc kích thích đi!
Còn về việc xuất tinh đêm, sao cậu không đi bơi...
mua 1 cái áo không có lỗ... tìm
1 em nào đó và mời cô ta đi ăn tối.
Tôi sẽ bảo bạn tôi bác sĩ nói vậy.
Nhưng, Lucy, tình hình của cô ổn định ...
nhưng có lẽ là vĩnh viễn.
Rất tiếc...
Nhưng cũng có thể tệ hơn nhiều.
Ừ, thế nào?
Cô nên đi gặp 'Tom 10 giây.'
Viện Callahan là nơi chữa tổn thương
não nổi tiếng nhất ở Thái Bình Dương.
Đây là chi nhánh của cơ sở Sandusky,
Ohio do T.B. Callahan thành lập ...
Nhà tỷ phú chủ các cơ sở phụ
tùng xe hơi... và mạnh thường quân...
Và bây giờ tôi xin giới thiệu với cô
Bệnh nhân lâm sàng nổi tiếng nhất của viện
... Tom.
- Xin chào, tôi là Tom.
- Henry.
- Marlin.
- Doug.
- Lucy.
- Xin chào.
Dép đẹp quá. Cô mua ở đâu vậy?
Anh thích à? Tôi đã từng đến Biển Bắc...
Xin chào, tôi là Tom.
- Henry.
- Xin chào.
- Marlin.
- Tom đã mất 1 phần não mình...
vì tai nạn trong lúc đi săn. Trí
nhớ của anh ta kéo dài chỉ 10 giây.
Tôi bị tai nạn? Kinh khủng vậy?
Đừng lo. Lát nữa quên ngay ấy mà.
Quên à? Sao? Chuyện gì vậy?
Tôi có bị bắn ở đầu không?
- Xin chào, tôi là Tom.
- Xin chào, tôi là Lucy.
- Xin chào!
- Doug.
- Chào!
- Marlin.
Tom, kể cho anh nghe việc này nhé?
Cậu không nghĩ cậu đã quá
già để xuất tinh ban đêm sao?
- Ai cũng thấy vui kìa.
- Xin chào. Tôi là Tom.
- Ừ, coi chừng đó Tom.
- Thôi đi.
- Con đi ngủ đây.
- Chúc ngủ ngon.
Chào mọi người. Hẹn gặp lại ngày mai.
- Và tôi sẽ gặp lại anh nữa?
- Có chứ.
Hôm nay cô đã có 1 ngày không vui... rất tiếc.
Hy vọng tối nay cô ngủ ngon.
Đồng ý.
Chúc ngủ ngon.
Làm sao về nhà?
Lấy xe hay là...
Cảm ơn vì đã dễ thương với tôi hôm nay.
- Đâu có gì.
- Tôi không muốn anh...
phải vất vả ngày mai...
Nên biết đâu mai anh có thể nói
chuyện với tôi về...
...hoa lis.
Hoa lis?
Tôi rất mê hoa Lis.
Cảm ơn vì đã cho biết.
- Chúc ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon.
Ôi trời ơi!
- Này, nhóc.
- Vâng.
Đâu cần phải về vội. Cứ ở chơi.
Để 2 bố con tôi đãi cậu vài lon bia.
Vậy, khi nào tàu chữa xong thì cậu định làm gì?
Thật ra tôi sắp bắt đầu 1 chuyến đi...
để nghiên cứu hành vi của
hải mã biển Thái Bình Dương.
Có vẻ hay đấy.
- Cảm ơn.
- Rồi sẽ mất bao lâu?
Khoảng 1 năm.
Chắc anh cũng đâu muốn nhớ những ngày như thế này.
Có khi những ngày như thế này
cũng đâu cần phải quá tệ.
Ý cậu là sao?
Khi quý vị nói cho cô ấy biết...
cô ấy không những chỉ biết về tai nạn...
mà còn hiểu ra về căn bản đời
cô ấy là 1 sự dàn dựng.
Đó chính là điều làm cô ấy sợ nhất.
- Anh rành quá hả?
- Không.
Tôi chỉ nói là giá như có cách
nào khác ngoài việc nói
'Rất tiếc hôm nay không bịa được chuyện gì.'
'Đây là ảnh của đầu cô.'
- Muốn có đầu bể không?
- Dám làm bể đầu người ta không?
Đâu có bố, con tưởng bố làm chứ.
Không cần có người đập đầu tôi,
tôi cũng biến đây.
Đừng bỏ đi chỉ vì thằng con tôi nó gàn.
Chúc ngủ ngon, mộng đẹp.
Đừng làm bậy ban đêm nhé Doug.
Hay lắm.
- Xin lỗi... Lucy Whitmore?
- Vâng?
Có quà gửi cho cô đây.
- Quà gửi cho tôi?
- Vâng.
Ôi, đẹp quá!
- Của ai tặng vậy?
- Điều đó tôi không nói được...
Một người thầm yêu trộm nhớ?
Anh ta cũng gửi cô cái này.
- Lucy, bạn con là ai đấy?
- Con đâu có biết.
Con chỉ mới gặp. Nhưng bố nhìn này.
Có người yêu thầm con đấy.
Thế à? Cái gì đấy?
Một băng video.
Băng video về cái gì?
Con đâu có biết.
Nhưng con vào xem ngay đây.
Mừng sinh nhật Bố!
- Cảm ơn con.
- Đúng rồi, mừng sinh nhật ông.
- Hôm nay chắc ông 200 tuổi rồi?
- Hay nhỉ?
- Cậu làm gì vậy?
- Tôi định thử 1 cách khác...
Nếu không được, thì coi như chỉ mất có 1 ngày.
Chào Lucy!
Mọi việc sẽ ổn thôi,
Nhưng em đã bỏ mất những việc này...
Martha Stewart đã ra toà án......
Ôi Chúa ơi...
Em không nhớ những điều này vì...
Ừ, hình như mở rồi. Đi đi.
Aloha! Anh là Henry Roth.
Ta đã gặp nhau tại quán café Hukilau,
khoảng 1 năm sau tai nạn của em.
Anh thích em, và em thích anh
phần lớn thời gian
Ngày nào cũng khác, nhưng về
cơ bản thì như thế này này, Lucy
Kikikoloko, cầm máy ảnh đi con.
- Có rồi.
- Đừng làm rơi!
Được rồi. Ta đang ở ngay đây.
Vai của em trong phần diễn kịch này...
sẽ do bạn thân của anh là Ula đảm trách.
Aloha. Rất tiếc về cái đầu của cô.
Tôi cũng từng bị tai nạn...
Không biết cô có tin không,
nhưng đây là con mắt lành.
- Sẵn sàng chưa?
- Rồi.
Xin chào, tôi thích cái lều
bằng bánh mà cô vừa làm đấy.
Cảm ơn anh đã chú ý. Mời anh ngồi.
Rất sẵn lòng.
Nhân thể, tên tôi là Henry.
Còn tôi là Lucy.
Ngửi ngón tay tôi nhé?
Mùi cá đó. Ngay chóc.
Lucy, tôi làm việc ở 1 hồ cá.
Hồ cá khiến tôi cao hứng!
Này, không vui đâu. Ngừng đi.
Xin lỗi ông Whitmore, nếu ông xem cuốn băng này.
Đêm đã khuya và bạn tôi
vốn có tính khí bất thường.
Thôi, dẹp màn liếm đó ngay đi.
Anh làm tôi phát bệnh đây này.
Lucy, anh xin lỗi!
Đằng nào, anh cũng biết em,
ước gì anh đang bịa những thứ này.
Anh cũng ước như vậy!
Nhưng tin vui là...
có thật nhiều người đang
lo lắng quan tâm đến em.
Bố em, anh Doug và 1 vài
người bạn ở quán Hukilau...
họ cũng có tin nhắn cho em đây.
Lucy, cháu cũng biết, mẹ cháu và
tôi đã từng là bạn rất thân.
Đó là lý do tôi đã hứa là sẽ
luôn giúp 1 tay lo cho cháu.
Đôi khi cuộc sống không công bằng lắm.
nhưng chúng tôi cũng còn có cháu.
À, và nếu cháu có thắc mắc về
anh chàng quay cuốn băng này ...
thì cậu ta cũng được lắm đấy!
Lucy. Báo cho cô biết là từ lúc
cô mất trí nhớ...
tôi đã trở thành thống đốc *** Hawaii.
Tôi đùa đấy. Tôi giỏi quá mà.
Kualaliku! Đừng để em con
chui vào máy rửa chén!
Vậy khi nào em sẵn sàng, thì cả nhà
sẽ rất vui nói chuyện với em..
và trả lời các câu hỏi em có thể có
Em là điều tuyệt vời nhất, Lucy.
Aloha.
Con đã xem cuốn băng này mấy lần rồi?
Đây là lần đầu.
Cô ấy khóc được 1 giờ rồi. Cũng đâu có tệ.
Dám cá là trong 1 giờ nữa, cô ấy sẽ
sẵn sàng đi thăm bạn cũ, ăn trưa...
sống tiếp đời của mình.
Ta có thể làm như vậy mỗi ngày.
Tuỳ nó quyết định.
Đồng ý.
Rồi con bò ra sao?
Nó cũng như em. Ngày nào họ cũng
phải thuyết phục nó nó là con bò cái.
Nhìn kìa. Vỏ cây đã lành.
Rồi đây em cũng sẽ như vậy.
Anh chưa bao giờ đi chơi với
em buổi chiều như thế này.
Trong ánh sáng này, trông em thật là...
kinh dị.
Ừ.
Sao mà em có thể yêu cái đầu
hình trứng gà như vậy mỗi ngày?
Anh chỉ cần mặc cái quần jean xịn...
và đứng lắc 1 chút trước
mặt em. Thế là em mê thôi.
Sao em lại không thể gặp anh
1 ngày trước khi tai nạn xảy ra?
Đừng lo, vì nếu em đi chơi với anh quá 1 ngày...
em sẽ thấy anh là 1 con người rất đáng chán.
- Em có tin mới cho anh đây.
- Gì?
Không cần đến 1 ngày đâu!
Em biết không, câu đó đau lắm.
Phần não hỏng của em làm anh đau khổ
và anh sẽ bắt em đền!
Chết nhé!
- Không ngờ bạn đã có bầu!
- Mình biết.
- Lần đầu đã có bầu rồi.
- Ừ, dễ mà.
Tammy, sao gầy vậy?
Cảm ơn Luce.
Rất mừng là bạn cũng đã giải phẫu...
để thay đổi giới tính, Jenifer.
À quên, Jonathan.
Mahalo.
- Đây, Lucy.
- Cảm ơn.
- Không có chi,
- Anh đây chắc là bạn của Lucy?
- Anh chàng đã làm cuốn băng?
- Hình như anh ta còn hơn là bạn tôi nữa.
- Anh là bạn trai của em, đúng không?
- Dạ, đúng rồi.
Vậy, mỗi ngày anh nhắc cô ấy
hiểu ra mọi việc...
và kiên nhẫn chờ cô ấy chấp nhận điều đó.
và sau đó chờ cô ấy yêu anh trở lại à?
Vâng, đúng.
Cà chớn!
Thậm chí cửa xe còn không mở dùm cho vợ nữa.
Rắc rối to rồi.
Tôi đi tè 1 chút nhé.
Nói về bản thân anh thêm chút nữa đi.
Được... anh...
đã thắng 7 cuộc thi đua ăn cánh gà...
- Thật à?
- Ừ.
Anh cũng múa balê, nhưng
chỉ trong nhà tắm mà thôi.
Em muốn hỏi anh điều gì?
Anh có yêu em không?
Em không có ý bắt bí anh.
Em chỉ hỏi với mục đích lấy thông tin...
để cập nhật băng video càng nhiều càng tốt đó mà.
Hiểu...
Tình yêu là 1 chữ rất bao quát.
Để xem nào, anh...
anh đến cái quán đó mỗi sáng
và thấy em ngồi đọc sách...
Và...
anh yêu em thật nhiều...
có lẽ nhiều hơn 1 người bình
thường có thể yêu 1 người khác.
Còn em nghĩ sao về anh?
Em thích cuộc thi ăn cánh gà...
Và...
em đã muốn hôn anh từ 1 lúc khá lâu rồi đó.
Sao, đỡ hơn chưa?
Không nụ hôn nào bằng nụ hôn đầu.
Không có gì bằng nụ hôn đầu!
Không có gì tuyệt hơn nụ hôn ban đầu.
Anh cũng có nghe như vậy.
Không có gì hơn...
Anh làm gì đấy?
Đâu có, anh chỉ phủi áo dùm em thôi!
Không có, anh định làm gì đấy!
Thôi được, anh xin lỗi, nhưng ta
đã hôn nhau 23 lần rồi ...
Môi anh bắt đầu tím rồi đó.
Em biết, em biết.
Thật tình là em không biết.
Với em cảm giác cũng chỉ như mới lần đầu.
Nếu thế thì lấy trung bình tính...
đây là lần thứ 23 với anh và lần đầu với em...
- Coi như lần thứ 12.
- Rồi sao?
Pháp luật Hawai nói rõ là sau lần hẹn thứ 12
anh có quyền chạm vào đâu cũng được.
Sao em không gặp anh 1 ngày
trước tai nạn nhỉ?
Em nói câu đó suốt.
Muốn gặp 1 người bạn của anh không?
Muốn.
Jocko, đây là Lucy.
Lucy, đây là Jocko.
Cảm ơn!! Rất vui được biết mi!
Nó giỏi quá nhỉ? Thông minh quá!
Xem này. Jocko. Nước sôi
thì bình trà làm thế nào?
- Giỏi lắm.
- Em hỏi nó 1 câu nhé?
Hỏi đi.
Jocko...
Mi có nghĩ anh Henry và ta đã sẵn sàng...
để đưa mối quan hệ này đi xa hơn
... bước nữa không?
Mi có chắc không?
Liệu ta có nên đẩy anh ấy vào phòng kế bên
và tấn công anh ấy không?
Em thấy anh vẫy tay rồi.
- Em rất vui anh đã làm vậy.
- Thật à?
Ôi... nhìn kìa.
- Ừ.
- Chúng...
...đang tán thành, em hy vọng là vậy.
Chúng thích em đó. Để anh đuổi chúng đi.
Mary-Kate, Ashley, đi chỗ khác!
Cảm ơn, xin lỗi nhé.
- Nhưng chúng dễ thương quá.
- Ừ. Em cũng thế.
Nằm xuống thật chậm đi em.
- Cảm ơn anh!
- Đâu có gì.
Anh mới viết bài này... Đừng cười nhé.
Quán Hukilau là nơi...
Mà anh đã gặp em lần đầu...
Ta đã thích nhau liền...
Nhưng ngày hôm sau em đâu có nhớ anh nữa.
Lucy hay quên
bị u đầu...
Anh thường vờ chặn xe em lại để có thể nói chuyện.
Nhưng anh thích nhất là lúc...
lấy gậy bóng chày đập Ula
Và ta đã cùng lái xe đi gặp bác sĩ Keats...
để biết vì sao Doug cứ phải
thay khăn trải giường mỗi ngày...
Lucy hay quên
Bị u đầu như Gary Busey
nhưng tôi yêu cô ấy biết bao
Và tôi sẽ không bao giờ để cô ấy đi...
cho dù lúc tôi hát bài này
Cô ấy ước rằng tôi có cái mũi tẹt như Jocko
Lucy hay quên
Môi cô ấy ngọt ngào biết bao...
Hãy hôn anh một lần nữa...
Em không ngủ à?
Em không ngủ.
Em chỉ nhắm mắt thôi.
Vậy anh sẽ xuống dưới nhà.
Không. Em chỉ chợp mắt thôi mà.
Lucy.
Vâng.
Em làm vợ anh nhé?
- Em đồng ý.
- Tốt.
Đừng quên anh nhé.
Không bao giờ.
Xin chào!
Mẹ kiếp!
- Cứu, cứu tôi!
- Lucy, đừng, thôi, thôi!
Anh biết điều này thật khó hiểu
với em nhưng ...
thật ra đôi ta là 1 cặp.
Ta đã đi chơi với nhau 1 thời gian rồi.
Oh! Lucy! Lucy! Lucy!
Nếu anh nói dối, sao anh biết những điều này?
Em là giáo viên dạy vẽ và em
đến quán Hukilau mỗi chủ nhật...
em lấy bánh nướng làm nhà
và em thích lis Casablanca.
- Anh rình mò tôi!
- Em không nhớ anh chút nào sao?
Tôi không thể đánh anh, nhưng em gái tôi thì được!
Cảm ơn anh bạn.
Nó đang bị sốc, nhưng sẽ không sao.
Cô ấy đang xem cuốn băng đấy.
Não trước của tôi thế nào rồi?
Đừng lo, cậu sẽ không bị mất
trí nhớ ngắn hạn đâu.
Nhưng trước khi nó đánh cậu, đầu
cậu có giống quả trứng gà không?
Đừng cười Henry à. Đâu phải tại
anh ấy mà đầu anh ấy như vậy.
Thấy phản ứng dữ chưa?
'Thuốc kích thích' nói đó.
- Doug, nghe chưa? Bỏ đi.
- Không phải mà.
Chỉ là nước uống tăng lực thôi.
Henry, nghe nói cậu định đi
Alaska để nghiên cứu hải mã.
- Chừng nào thì đi?
- Thật ra đã bắt đầu đi
cách đây 10 năm. Đó là lúc tôi
bắt đầu chuẩn bị đóng tàu.
Tôi chỉ biết là trong các động vật
có vú, chúng có 'phụ tùng' to thứ nhì.
To thứ nhất là tôi đấy.
Đó là câu đùa của tôi.
Cậu có kể Lucy nghe về điều đó không?
Thật ra...
cũng chẳng có gì để nói vì tôi
đã quyết định là không đi nữa.
Lucy đang cần tôi ở đây.
Tôi chỉ không muốn đi xa 1 năm...
và bỏ phí quá trình hồi phục của cô ấy.
Tôi nghĩ có khi ông cho là tôi điên...
nhưng tôi nghĩ là đâu đó trong lòng...
- cô ấy đã bắt đầu nhớ tôi.
- Không, Henry.
Đó là điều cậu muốn nghĩ.
Đó là điều ai cũng muốn nghĩ.
Nhưng điều đó sẽ không xảy ra đâu.
Thôi được. Tôi đi làm đây.
Nhớ bảo cô ấy lát nữa tôi sẽ
quay lại đón cô ấy nhé?
Chào nhé. Đừng nói với ai em cậu đánh đập tôi.
Cậu ta có thể lên cung trăng, rồi
quay về, Lucy cũng sẽ không hề biết.
Đôi khi tôi ước gì vợ tôi cũng
mất trí nhớ qua đêm như vậy.
Như vậy bà ấy sẽ không thể nhớ
tôi đã bảo mẹ vợ...
giống 1 gã say rượu với mặt giống
cái bàn toạ của Edgar Hoover!
Đây, thuốc của mi đây, nhóc.
Ula! Quay lại rửa hồ!
Nếu đó là bánh mật đặc biệt
thì đừng để cho cá heo ăn!
Cậu nghĩ tôi dụ chúng lộn 2 vòng và
nghịch với bọn trẻ du khách cách nào?
Thôi, Willie, đủ rồi.
Lần này ráng ở sạch hơn 1 ngày nghe chưa?
Ta có làm kem cho mi đó.
Đó, ăn đi.
Henry?
Đầu anh sao rồi?
- Không sao đâu, em đừng lo.
- Tốt.
Có chuyện gì mà em ra đây?
Em cần gặp anh.
Được, em có gì đó?
Nhật ký của em. Em viết trong đó mỗi đêm.
- Em không thích băng video?
- Không, em thích lắm chứ.
Chỉ vì, khi xem nó, em có cảm giác
được người khác kể về đời mình...
và khi em đọc nhật ký này
thì cũng như em tự kể em nghe.
Em bắt đầu viết khi nào?
Sau khi anh đưa em cuốn băng?
- Thật à?
- Em rất hồi hộp khi ra đây...
để gặp người phải làm em yêu lại mỗi ngày.
Có thể em đã nghĩ là anh không đủ sức.
Không. Em căng thẳng bởi vì...
em ra đây để cắt đứt với anh.
Anh đã lên kế hoạch cho cuộc đời anh
trước khi gặp em và bây giờ
anh chỉ dành thì giờ
để làm em yêu anh.
Đâu phải chỉ có vậy. Anh cũng
đã tắm cho 1 con chim cánh cụt vậy.
Biết đâu mai lại sẽ phải làm lại nữa.
Em nhìn bố và anh em, và em
không muốn đời anh cũng như vậy.
Em muốn anh làm sao? Chỉ là 1 chương
trong sổ nháp của em thôi hay sao?
Không.
Em có ý định xoá sổ anh hoàn toàn
như thể anh chưa bao giờ tồn tại.
Nhưng tại sao em lại làm vậy?
Bởi vì anh phải hiểu là sẽ không
có tương lai với em?
Anh không muốn có sự nghiệp đàng
hoàng, lấy vợ và có con hay sao?
Anh đã hỏi em, em đã đồng ý.
Con cái? Anh cũng muốn có con!
Nhưng làm sao? Cách nào?
Em sẽ thức dậy mỗi sáng với 1 cái bụng
bầu to tướng và không hề nhớ được
do đâu mà mình có bầu à?
Em phải viết 1 quyển nhật ký mới
không có anh trong đó.
Nhưng trước khi em làm vậy...
em thật sự muốn anh đọc
những điều em đã viết về anh.
Ngày mai anh sẽ đọc...
khi em quên hết vụ chia tay,
cắt đứt vớ vẩn này, ok?
Em sẽ không quên. Em đã viết lại.
Em nhất định không quên.
Và em sẽ làm như vậy, dù anh
có muốn hay là không.
Em sẽ chờ ở nhà.
Đánh máy câu này đi.
"Thứ bảy, 25 tháng 11"
"Mình đã lái xe đến Viện Callahan
và nói chuyện với bác sĩ Keats."
"Có 1 câu về anh này."
"Nhắc nhở: anh ấy phát ra những
tiếng kỳ cục khi mình hôn cổ anh ấy."
Em sẽ nhớ điều đó.
Em không muốn anh ghi vào à?
- Bỏ phần này đi.
- Không, để anh đọc!
Hôm nay chúng tôi đã yêu nhau.
Không lâu... nhưng thật tuyệt vời.
Vấn đề không phải lâu hay mau. Mà là...
có sự liên hệ... anh đã nghĩ vậy.
Thôi, xé cả trang đó bỏ đi.
Xong rồi đấy!
Henry, khoan!
Hãy hôn em nụ hôn đầu một lần chót nữa đi!
- Tôi không đi được, Marlin.
- Cậu phải đi thôi, Henry.
Ta sẽ nhớ mi. Nhưng chắc ta
phải đi khỏi đảo này.
Rất tiếc ta không dẫn mi theo được.
Mi sống ở đây lâu đến nỗi cái thùng
nước lèo của mi quá to để có thể tự vệ.
Ta cũng không lo gì. Ta biết
mi đang đến với Candace.
Candace và Bernice?
Candace, Bernice và Rose?
Ừ, ta yêu có 1 người và đã muốn
khùng rồi đây, chúc mi may mắn.
Chào nhé.
Thương mi lắm lắm.
Cảm ơn nhiều. Nhớ dùng bao cao su nghe chưa?
Mi thì chắc phải dùng bao xốp cỡ lớn!
Oh...
Cảm ơn đã đến để chào từ biệt!
Chú nhớ bảo trọng nhé!
Đừng để cá mập xơi tái bố nghe chưa?
Cảm ơn. Nghĩa là gì vậy?
Nhớ mua áo thun cho tôi.
Quỷ sứ. Được rồi.
Lại đây, nhớ các cháu nhiều.
Nhớ mua áo thun cỡ vừa nhé.
Kikikuloa!
Đừng nhảy từ cầu tàu. Có thể bị thương đó!
Để sư phụ chỉ cách nhảy xuống nước!
Bây giờ lặn xuống đó tìm đồ nghề của bố đi!
Cậu không muốn cho Doug theo à?
Ủa! 2 bố con ra đây làm gì?
Tôi có gặp ban quản lý cảng và họ bảo hôm nay cậu đi...
nên 2 bố con tôi đến chúc cậu thượng lộ bình an đây.
Đây là quà của Nick và Sue.
Họ gửi lời chúc may mắn.
Tốt quá. Jambon và Bơ đậu phộng.
Được rồi.
Tôi thích lắm. Cho nhé?
Cũng được.
- Doug!
- Không sao đâu!
- Tôi rất tiếc.
- Vậy...
Lucy sao rồi?
Lúc này... nó dọn đến Viện ở rồi.
- Việc ấy xảy ra khi nào?
- Cách đây 3 tuần.
Bảo không muốn làm gánh nặng cho tôi
và Doug nữa. Tôi không hiểu gì hết.
Nói hoài mà nó không nghe. Cậu biết sao không?
Nó ở đó cũng hợp...
Nó dạy 1 lớp vẽ và ngày nào nó cũng được vẽ.
Nó cũng đã bắt đầu hát lại rồi đó.
Này, tôi cũng có chút quà cho cậu.
Coi như quà từ 1 thuỷ thủ tặng thuỷ thủ khác.
Bảo trọng nghe chưa.
- Đồng ý.
- Được rồi.
Henry không kể tôi nghe về cậu.
Gân guốc quá nhỉ?
Sờ được không?
Được chứ.
Được quá!
Ông ấy thật tốt vì đã tặng mình
1 cái đĩa nhạc làm mình nhớ...
những lúc êm đềm mình đã
chia sẻ với con gái ông ta...
Đúng là cà chớn!
Tại sao?
Sao lại ác với tôi như vậy?
Đúng là bệnh!
Ôi Chúa ơi!
Hay ông ấy định nói điều gì?
"Nó chỉ hát những ngày nó gặp cậu"
Lucy nhớ mình à?
Thánh thần ơi!
Cô ấy nhớ mình!
Julia, đẹp lắm!
Xin lỗi, tôi đang làm gì đây??
Anh đang vẽ tranh, và vẽ rất đẹp.
Oh!
Vẽ gì ghê thế này?
Hey, hey, hey.
- Anh cần gì?
- Tôi... có 1 cái hẹn!
- Anh tên gì?
- Tên tôi?
Trời ơi, quên cả tên. Tội quá!
Cứ lên lầu đi. Nhớ chữa bệnh
hay quên đó cho hết nhé!
Ừ, cảm ơn!
Gì?!
Lucy!
Lucy!
- Xin chào, tôi là Tom.
- Ừ, tôi có gặp anh rồi, tôi là Henry.
Có khi anh có thể giúp tôi. Tôi tìm Lucy Whitmore.
Biết cô ấy ở đâu không?
Xin chào, tôi là Tom.
Thôi, cũng cảm ơn nhiều.
Lucy!
Lucy!
Lucy Whitmore...
Tôi hỏi cô 1 câu nhé?
Cô có biết tôi là ai không?
- Không.
- Không?
Sao quê vậy?
- Anh tên gì?
- Tôi là Henry.
Henry.
Tôi muốn chỉ anh 1 điều... anh đi theo tôi nhé?
Đồng ý.
Biết gã đó là ai không?
Trời ơi, tôi còn không biết tôi là ai nữa.
Anh là Pablo Picasso.
- Thật sao?
- Không. Không thật đâu.
Đây là phòng vẽ của tôi.
Tôi thật sự không biết anh là ai, Henry...
nhưng tôi nghĩ về anh gần như mỗi đêm...
Tại sao vậy ?
Em sẽ nghĩ sao nếu anh nói
quyển sổ em đọc mỗi ngày
ngày trước đã từng viết rất nhiều về anh?
Nếu như thế thì quá hợp lý.
Em đã cố xoá sổ anh khỏi trí nhớ của em...
vì em nghĩ em đang cản trở anh sống...
1 cuộc đời trọn vẹn và hạnh phúc.
Nhưng em đã sai lầm.
Ở bên em là cách duy nhất anh
có thể có 1 cuộc đời hạnh phúc.
Em là người trong mộng của anh
và thấy rõ anh cũng là người trong mộng của em...
Henry...
... em rất vui được biết anh.
Lucy, anh cũng vui vì đã biết em.
Xin chào, tôi là Tom.
Henry, Lucy. Hân hạnh, tôi là Tom.
10 giây nữa trở lại rồi ta sẽ làm quen lại nhé?
"Chào buổi sáng, Lucy"
Honah Lee, anh có nhận người
phụ nữ này làm vợ hợp pháp
để thương yêu và gìn giữ từ ngày này trở đi
ngày nào 2 người còn sống?
- Có.
- Thật à?
Cho dù trong 10, 15 năm nữa
cô ấy sẽ có thể sồ sề ra... và chừng đó...
chuyện gối chăn có thể sẽ làm cậu buồn nôn??
Điên hả? Vợ anh ngồi kia kìa.
Anh chỉ đùa thôi mà em!
Tôi xin tuyên bố 2 người là vợ chồng!
Mazeltov!
Bên ngoài lạnh lắm, nên khi nào em xong xuôi...
nhớ mặc áo ấm và ra ăn sáng
với anh, yêu em nhiều.
À, chào bà Roth. Bà có muốn
gặp con gái bà không?
Ra chào mẹ đi con.
Con chào mẹ!
Đúng rồi!
Xin chào!
Ôi trời ơi!
- Ông ngoại đằng kia kìa.
- Chào bố.