Tip:
Highlight text to annotate it
X
Hạ sĩ Nicholas Angel.
Sinh ra và ăn học tại London.
Tốt nghiệp trường Đại học Canterbury vào năm 1993
Thủ khoa 02 môn chính trị và xã hội học.
Nhập học trường Đào tạo Cảnh sát Hendon.
Thể hiện năng lực tốt đối với các bài tập trên trận địa.
Đặc biệt là kĩ năng trấn áp biểu tình và bạo loạn.
Lui lại!
Hoàn thành xuất sắc học phần lý thuyết và kiểm tra cuối kỳ.
Đã được nhận Chiếc gậy Danh dự.
Tốt nghiệp được tuyển đặc cách vào lực lượng Cảnh sát Thủ đô.
Nhanh chóng thiết lập được mối quan hệ với nhân dân.
Hãy động não.
Tăng cường kỹ năng cơ bản với khóa đào tạo lái xe cao cấp
Và đạp xe cao cấp.
Tích cực tham gia các hoạt động ngoại khóa.
Hiện nay đang giữ kỷ lục giải chạy nhanh 100m trong lực lượng Cảnh sát.
Năm 2001 tham gia đội phản ứng vũ trang SO 19 danh tiếng.
Nhận Danh hiệu vì sự dũng cảm với những nỗ lực trong Chiến dịch Crackdown.
Trong vòng 12 tháng qua đã được nhận 9 bằng khen.
Thực hiện các vụ bắt giữ nhiều hơn bất cứ nhân viên nào trong lực lượng cảnh sát.
Ba lần bị thương trong khi thực hiện nhiệm vụ.
Gần đây nhất là vào tháng 12 khi bị đâm vào tay bởi một kẻ bịt mặt cải trang làm Ông già Nô-en.
- Xin chào, Nicholas.
- Xin chào, Trung sĩ.
- Tay anh thế nào rồi?
- Vẫn hơi nhức một chút.
Mọi việc đã có thể tồi tệ hơn.
Tôi ngạc nhiên là anh đã không được một vị trí công việc tốt hơn. Tôi đã từng trải qua điều đó.
Tôi nghĩ rằng công việc của mình là ở bên ngoài.
Đúng là anh nghĩ như vậy.
Số vụ bắt giữ của anh cao hơn 400% so với bất cứ nhân viên cảnh sát nào.
Đó là lý do tại sao chúng tôi quyết định tận dụng những kỹ năng đó.
- Anh sẽ được phong làm Trung sĩ.
- Tôi biết.
Tại Sandford, Gloucestershire.
- Tại đâu?
- Sandford, Gloucestershire.
- Nhưng đó là vùng nông thôn mà.
- Vâng, rất là nên thơ.
Chẳng nhẽ không còn vị trí Trung sĩ nào ở tại London này?
Không.
- Tôi có thể ở lại đây và vẫn làm Hạ sĩ được không?
- Không.
- Tôi có quyền lựa chọn nào trong chuyện này không?
- Không.
Ngài Trung sĩ, tôi muốn ở lại đây.
Tôi được biết anh luôn muốn chuyển công tác xuống vùng nông thôn.
- Vâng, trong vòng 20 năm nữa hoặc hơn.
- Tốt lắm.
Khoan đã, tôi không nhớ là đã nói với anh điều đó.
Có, anh có nói,
"Một ngày nào đó, anh muốn được công tác ở một vùng quê, Janine."
Tôi muốn nói chuyện với ngài Thanh tra.
Anh có thể nói chuyện với ngài Thanh tra,
Nhưng tôi có thể bảo đảm với anh
Ông ấy sẽ nói y hệt những gì mà tôi đã vừa nói với anh.
- Xin chào, Nicholas. Tay anh thế nào rồi?
- Vẫn hơi nhức một chút.
- Và chuyện ở nhà anh sao rồi?
- Chuyện gì cơ, thưa ngài?
Chuyện với Janine ấy?
Chúng tôi đã chia tay rồi, thưa ngài.
- Được rồi. Vậy hiện anh đang sống ở đâu?
- Anh ta đang ở Khu tập thể, thưa ngài.
- Với các nhân viên mới về?
- Vâng, anh ta vẫn thường dùng những chiếc hộp các-tông.
Tôi thấy rằng anh đã gói ghém để chuẩn bị khởi hành.
Nicholas, chúng tôi đang đề nghị anh một vị trí công tác tuyệt vời
với một căn nhà gỗ xinh đẹp,
Tại một vùng quê nhỏ bé nên thơ mà
tôi nghĩ đã đoạt giải Ngôi làng của năm
Không biết bao nhiều lần rồi.
Tôi nghĩ sẽ phù hợp với anh đấy.
- Tôi không biết phải nói sao.
- Vâng?
Vâng, cảm ơn Ngài.
Không, tôi xin lỗi. Tôi cần phải...
- Anh muốn báo cáo việc này lên cấp trên nữa?
- Vâng, vâng, tôi muốn.
Anh muốn tôi gọi Ngài Chánh Thanh tra về việc này?
Vâng.
Anh muốn tôi gọi Ngài Chánh Thanh tra xuống dưới tận đây?
- Vâng, tôi muốn.
- Được thôi.
Kenneth!
- Xin chào, Nicholas. Tay anh sao rồi?
- Vẫn hơi nhức một chút.
- Ngài Chánh thanh tra...
- Anh cứ ngồi đi.
Tôi biết anh định nói điều gì,
Nhưng sự thật là,
Anh đã làm cho tất cả chúng tôi trông thật kém cỏi.
Tôi không hiểu?
Dĩ nhiên chúng tôi rất coi trọng những nỗ lực của anh,
Nhưng anh lại làm cho mọi việc tệ hơn.
Thực ra toàn bộ việc này là về tinh thần đồng đội, Nicholas.
Anh không thể là Cảnh sát trưởng của London.
Nếu chúng tôi vẫn để anh công tác tại đây,
anh sẽ lại tiếp tục chơi trội và chúng tôi không chấp nhận điều đó.
Anh đã làm cho tất cả chúng tôi không còn việc gì để làm.
Với tất cả sự tôn trọng của tôi, thưa ngài.
- Nhưng ngài không thể làm cho người ta biến mất được.
- Có, tôi có thể chứ. Tôi là Chánh thanh tra mà.
Cho dù Ngài xoay xở việc này đến mầy, vẫn còn một thứ mà ngài chưa tính đến.
Và đó chính là tinh thần đồng đội, những người bạn sẽ ủng hộ tôi.
- Xin chào?
- Janine, anh đây.
Em biết rồi. Em đang làm việc.
Anh biết, anh đang ở bên ngoài.
Tình hình thế nào rồi?
Anh biết rồi còn hỏi. Chúng ta đã qua rất nhiều vụ như thế này mà.
Không, ý anh là... ở đây.
Có hai người liên quan,
Có những dấu hiệu rõ ràng của một cuộc giằng co.
Một mớ hỗn độn.
- Em đang nói về việc ở đây à?
- Nicholas, anh muốn gì nào?
Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em và anh không muốn nói qua điện thoại.
Janine, anh bị chuyển công tác rồi. Anh sẽ rời khỏi đây một thời gian.
Tôi không phải là Janine.
Janine, anh bị chuyển công tác rồi. Anh sẽ rời khỏi đây một thời gian.
Em biết. Bob đã nói với em rồi.
Xin chào.
Anh đã muốn nói riêng với em.
Và không có lý do nào để chúng ta không thể tiếp tục làm bạn với nhau.
Không phải vì chuyện kết hôn mà chúng ta đã nói trước đây.
Vâng, nhưng chẳng phải anh đã kết hôn với lực lượng cảnh sát sao?
Chúng ta không dùng thuật ngữ “lực lượng” nữa.
Quy định có nói từ “lực lượng” nghe có vẻ hơi hiếu chiến.
Thấy chưa. Anh chỉ biết đến công việc thôi.
- Đó là tất cả những gì mà anh quan tâm.
- Không đúng.
Không, anh đúng rồi. Anh vẫn còn có cái cây cảnh gì nữa mà.
- Đó là Hoa Bách hợp Hòa bình Nhật Bản.
- Anh không để đầu óc mình nghỉ ngơi được Nicholas ạ.
Cho đến khi anh tìm được một người mà anh có thể quan tâm đến hơn công việc của mình.
Ngoài ra, chính anh mới là người đề nghị chúng ta chia tay.
Ừ thì anh là người có lỗi.
Thực sự thì có điều này em cần nói với anh.
- Em đang hẹn hò với một người khác.
- Đúng vậy. Làm sao mà anh...
- Là Bob phải không?
- Không.
Trông Bob có giống người mà em sẽ hẹn hò không?
Là Dave.
Xin chào.
Anh thấy rồi.
Ôi Nicholas.
Em có nhận thấy là cửa sổ bị đập vỡ từ bên trong không?
Chào anh, Nicholas,
Tôi là Frank Butterman, Thanh tra mới của anh.
Tôi gọi để cung cấp một số thông tin về chỗ ở mới của anh.
Chúng tôi có một căn nhà gỗ nhỏ nhắn xinh xắn dành cho anh ở Spencer Hill.
Rất mong được gặp anh. Tạm biệt.
Nicholas, tôi Frank đây.
Có một chút xíu trục trặc về căn nhà của anh.
Nó vẫn chưa xong.
Có vẻ như thiên đường đã được mở cửa.
- Tôi muốn thuê phòng.
- Thuê phòng?
Nhưng lúc nào mà anh chả ở đây.
- Bà nói gì cơ?
- Ồ, tôi xin lỗi.
Tôi tưởng là chồng tôi.
- Anh chắc là Hạ sĩ Angel.
- Vâng, chính là tôi.
Tôi là Joyce Cooper.
Tôi tin là anh đã có một chuyến đi tốt đẹp. Phát-xít.
Sao cơ?
"Một hệ thống chính quyền được đặc trưng bởi một chế độ độc tài cực đoan" ô chữ số 7 hàng ngang.
- Ồ, tôi thấy rồi. Nó phải là danh từ “chủ nghĩa phát-xít”
- Chủ nghĩa phát xít. Tuyệt vời.
Chúng tôi có một phòng hạng Castle Suite cho anh.
Bernard sẽ dẫn anh lên phòng.
Thực sự thì tôi sẽ tự lên một mình cũng được. Mụ già.
Anh nói gì cơ?
"Một phụ nữ lớn tuổi hiểm ác có vẻ đáng sợ và xấu xí” ô chữ số 12 hàng dọc.
Ồ, cảm ơn anh.
- Cho tôi một cốc bia, Mary.
- Có ngay đây.
Vâng, anh muốn uống gì?
Cho tôi một cốc nước trái cây.
Vâng.
Anh có phải là tay cảnh sát mới sẽ phụ trách ở đây không?
Vâng, sĩ quan cảnh sát. Tôi là Nicholas Angel.
- Tôi là Roy Porter. Đây là vợ tôi Mary.
- Mary.
Chào mừng anh đã đến Sandford.
Nếu anh muốn biết thông tin gì, hãy hỏi chúng tôi.
Cảm ơn. Cho tôi mượn tờ báo của anh nhé?
Đó không phải của chúng ta, anh yêu.
Chúng tôi không thích mấy tờ lá cải này,
Phải không, Mare?
- Chúng đề tuổi cô ấy là 55.
- Trong khi tôi chỉ có 53.
Năm mươi ba tuổi.
- Cho tôi một cốc bia, Mary.
- Có ngay đây.
- Này.
- Gì?
- Sinh nhật của cậu vào ngày nào?
- Ngày 22 tháng 2.
- Năm nào?
- Năm nào cũng vậy.
Biến đi.
- Sinh nhật của cậu vào ngày nào?
- 18 tháng 5, 1969.
- Cậu 37 tuổi?
- Đúng.
Ra ngoài.
Sinh nhật của cậu vào ngày nào?
Biến.
- Có chuyện gì thế, ngài Cảnh sát?
- Vâng, có một vấn đề ở đây, ông Porter.
Có một số khách vào quán rượu của ông chưa đủ tuổi.
Vâng, có một vài cậu nhóc thỉnh thoảng vẫn lui tới đây.
Nhưng nếu chúng ở đây vẫn còn đỡ hơn là đi phá phách ở bên ngoài.
Vâng, theo cách nhìn nhận của chúng thì đó là vì một mục đích cao cả.
Một mục đích cao cả.
Vâng, có lẽ là như vậy nhưng luật là luật và chúng phải đi.
- Một cốc nước quả nữa chứ?
- Tôi không, cảm ơn.
Tôi hi vọng là anh không định lái xe với tình trạng thế này chứ?
Không.
Được rồi. Tôi sẽ đưa anh về sở cảnh sát.
Nó ở đâu?
Cái gì?
Đi.
"Nicholas Angel."
- Ồ, anh đã bắt đầu công việc từ khi nào thế?
- Ngày mai.
Tôi thấy là hình như anh đã bắt được cả làng rồi đấy.
Không hẳn.
- Anh vào nghỉ đêm à?
- Vào đi, bốn người được miễn phí đấy.
- Này, tôi cần nói chuyện với anh ta.
- Anh ta chả hỏi han được gì đâu, đợi sáng mai đi.
Tôi hiểu rồi.
Anh thực sự muốn tiến hành toàn bộ công việc?
- Bút tôi hết mực rồi.
- Không sao.
- Chào buổi sáng, Trung sĩ.
- Chào buổi sáng.
Xin chào.
Chào buổi sáng, Trung sĩ.
Chào ngài, Trung sĩ.
- Hãy bắt giam tôi đi.
- Sao cơ?
Tôi là một kẻ giết người và tôi cần được ngăn chặn.
- Anh là gì cơ?
- Một kẻ giết người vì tiền.
Đùa đấy. Tôi là Simon Skinner.
Tôi mở siêu thị ở đây.
Rảnh qua chỗ tôi chơi nhé.
Có hàng giảm giá đấy.
Hẹn gặp lại!
Chào buổi sáng, Trung sĩ.
Chào buổi sáng, Trung sĩ.
Anh có thể báo với ngài Thanh tra là tôi đã tới, được không?
Không.
Tại sao?
Vì ông ta vẫn chưa tới.
- Vâng, tình hình vị khách hôm qua thế nào rồi?
- Khách à?
- Cái gã say rượu ở buồng giam số 4 ấy.
- Tôi không biết. Có ai nói gì với tôi đâu.
Mở cho tôi buồng giam số 4.
Danny, mở cửa buồng số 4 đi!
- Đi mất rồi.
- Lạy chúa. Ai đi mất rồi?
- Tại sao anh lại ăn mặc như cảnh sát thế này?
- Vì tôi là cảnh sát mà.
À, Trung sĩ Angel đây rồi. Tôi là Frank Butterman.
- Tôi thấy là anh đã gặp con trai tôi rồi đấy.
- Vâng.
Tha lỗi cho tôi nhé.
Tôi hơi có phong cách Miền tây hoang dã một chút.
Nhân tiện, đêm qua anh cũng bắt được kha khá đấy.
Cảm ơn, thưa ngài.
Tôi ngưỡng mộ sự tận tụy của anh và không phải là khen anh đâu,
Nhưng đây không phải là London.
Ồ, cảm ơn Danny.
Với tất cả sự tôn trọng của tôi, thưa ngài,
Yếu tố địa lý không ảnh hưởng đến việc thi hành pháp luật.
Không, cảm ơn.
Theo thống kê thì Sandford là ngôi làng an ninh nhất trong cả nước.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nó đòi hỏi
Một cách tiếp cận lơ là và bất cẩn.
Có một lý do mà chúng tôi cho phép một vài cậu nhóc vào quán rượu.
- Một mục đích cao cả?
- Chính xác.
Người tiền nhiệm trước đây của anh cho rằng việc phụ trách một vùng nông thôn thế này quả là dễ dàng.
Nhưng sau đó đã bị suy nhược thần kinh.
Trung sĩ Popwell ấy là sĩ quan xuất sắc, thực sự xuất sắc.
Và anh ta có một thứ mà anh không có.
- Là thứ gì, thưa ngài?
- Một bộ râu rậm rạp khổng lồ.
Nào, tôi dẫn anh đi tham quan chút nhé.
Phòng để đồ.
Phòng chống bạo loạn.
Phòng chứng cứ.
Nào, chúng ta tới thăm dãy Andes nhé?
Trung sĩ thám tử Wainwright
Và hạ sĩ thám tử Cartwright.
Không phải đứng dậy.
Chắc anh sẽ hỏi vì sao tôi lại gọi họ là Andes.
- Vì cả hai bọn họ đều được gọi là Andrew?
- Họ nói anh giỏi quả không sai.
Mà cũng vì nói chuyện với bọn họ cũng khó như leo dốc vậy phải không bố?
- Biến đi!
- Cảm ơn, Danny.
Phạt nói bậy: Toàn bộ số tiền phạt sẽ được quyên góp vào nhà thờ.
Và đây là phòng hội họp.
Đây là Trung sĩ Tony Fisher.
Hạ sĩ Bob Walker.
Và đây là Saxon.
Còn đây là Doris Thatcher.
- Cô ấy là nữ cảnh sát duy nhất của chúng ta.
- Cô ấy không phải là nữ cảnh sát.
- Đúng mà. Tôi nhìn thấy cô ta mặc áo ngực.
- Cô ấy là một sĩ quan cảnh sát.
Chúng ta không phân biệt nam nữ trong cảnh sát.
Ồ, rất vui được gặp anh.
Tôi thỉnh thoảng vẫn giúp ích được nhiều.
Tôi có thể dẫn anh đi tham quan.
Tôi đã ở sở cảnh sát được một thời gian rồi.
Ở trên gác có gì?
Ồ, tôi thấy là chúng ta có khách tới thăm đấy.
Nicholas, đây là Tom Weaver.
Sĩ quan liên lạc dân sự
Phụ trách công tác Theo dõi khu vực.
Anh sẽ thấy rằng chúng tôi đang lái một con thuyền khá là nhỏ bé.
Ở khu tổng chỉ huy, tôi có thể thấy được cả làng đang làm gì.
Tôi phải nói rằng tôi khá là ngưỡng mộ việc làm của anh tối qua.
Tiếc là anh không làm điều tương tự với mấy thằng mũ trùm đầu kia.
Đi lại lảng vảng. Xả rác bừa bãi. Ngồi lung tung.
Tôi nhận thấy chúng còn vẽ bậy ở chỗ đài phun nước.
Vẽ bậy? Chúng cần phải được xử lý, Frank.
Chúng là mấy thằng nhóc, Tom ạ. Chúng sẽ đến nữa.
Nhắc mới nhớ,
Anh bạn của chúng ta, cái gã diễn kịch câm,
Đã ở đó vào hôm thứ bảy.
11:00, 12:00, 1:00, 2:00.
Nếu chúng ta không thẳng tay với mấy gã hề này,
- chúng ta sẽ bị đem ra làm trò tiêu khiển mất.
- Chúng ta phải có biện pháp xử lý việc này, Tom.
Chúng tôi muốn họ nghĩ là họ đang điều hành công việc ở đây.
Vâng, thì là vậy.
Trừ phi có điều gì mà anh vẫn chưa rõ?
Vâng. Tại sao tất cả mọi người lại ăn bánh sô-cô-la thế này?
Bánh ga-tô Black Forest này là của Danny.
Bị phạt do hành động hớ hênh.
Anh ta...
Thưa ngài, tôi nghĩ rằng hành vi lái xe trong tình trạng sử dụng chất kích thích không phải là “hành động hớ hênh”
Không, bánh ga-tô là do Danny đặt nhầm mũ cảnh sát vào tuần trước.
Việc tối qua đòi hỏi một sự nhìn nhận nghiêm túc hơn.
- Tốt.
- Anh có thích ăn kem không?
Xin lỗi ngài, tôi không hiểu.
Hãy nói rằng chúng ta có thừa kem Chunky Monkey cho đến tận tháng tới.
Bố.
Nào, do hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của anh và cũng đã 11h30 rồi, tôi tuyên bố đã tới giờ ăn trưa.
Tại sao anh lại chọn Sandford, trung sĩ Angel?
Thực sự thì tôi không được chọn.
Được rồi, được rồi, anh không được chọn phải xuống tới tận đây và chỉ bảo cách tôi làm việc.
Cách chúng ta làm việc.
Vâng.
Nghe này, tôi có thể bảo đảm với anh rằng tôi không có ý định phá hỏng rổ táo.
Đúng, bởi vì tất cả chúng ta đang bán táo ở đây, phải không?
- Bố anh đi bán táo, Andy.
- Và quả berry.
Tôi cá là anh rất nóng lòng muốn nhảy vào mộ của Trung sĩ Popwell.
Tôi không nhảy vào mộ của ai cả.
- Anh có ria mép kìa.
- Tôi biết.
- Sao anh cứ phải mặc áo chống đạn vậy?
- Đó là quy định.
Ở thành phố thôi.
Chẳng có ai đi đâm anh ở đây đâu, trung sĩ à.
Anh còn không phải là một thành viên ở đây nữa.
- Anh đã bị đâm bao giờ chưa, trung sĩ Fisher?
- Chưa.
Tôi từng bị rồi.
Và tôi cá với anh đó chẳng phải là điều gì thú vị đâu.
Anh đã xem nhiều pha hành động chưa, trung sĩ Angel?
Tôi đã từng có nhiều pha hành động của mình, vâng.
- Anh đã thịt được gã nào chưa?
- Anh nói gì?
Anh đã bắn ai chưa?
Anh ta đã bắn một gã với khẩu Kalashnikov.
- Anh lấy nó ở đâu?
- Là tên tội phạm có khẩu Kalashnikov.
Vậy hắn lấy nó ở đâu?
Anh có biết là ở nông thôn còn có nhiều súng ống hơn ở thành phố không?
Tất cả mọi người và bà mẹ của họ đang tụ tập ở đây.
- Chẳng hạn như?
- Nông dân.
- Ai nữa?
- Mẹ của nông dân.
Bị đâm thì sẽ như thế nào?
Đó là một trải nghiệm đau đớn nhất trong cuộc đời tôi.
Thế còn đau đớn thứ hai?
Anh đã bao giờ bắn hai tay hai súng trong lúc nhảy chưa?
Chưa.
Thế còn bắn một khẩu súng trong lúc nhảy?
chưa.
- Đuổi bắt tốc độ cao?
- Đã từng.
Bắn một khẩu súng trong khi đuổi bắt tốc độ cao?
Chưa.
Annette,
Trung sĩ Angel tới cửa hàng của cô đấy.
Nhìn mông hắn ta kìa.
- Thế còn Vũ khí chết người?
- Chưa.
- Thế anh đã xem Die hard chưa?
- Chưa.
- Bad Boys II?
- Chưa.
Anh chưa xem Bad Boys II à?
- Quả là một ngày mệt mỏi, phải không?
- Phải.
- Mai lại tiếp nhé?
- Vâng.
Amanda Paver,
Hiệu trưởng trường Tiểu học Sandford.
Chào anh, Trung sĩ.
- Simon Skinner, tôi tin là anh đã gặp.
- Ồ, chúng tôi đã thành bạn thân rồi.
Nào, mời anh đi theo tôi.
Đây là Leslie Tiller,
Mà tài nghệ làm vườn đã giúp cho Sandford có tên trên bản đồ.
- Cô ấy là tuyệt nhất đấy.
- Tiếp nhé.
Đây là James Reaper,
Sở hữu trang trại Branigan.
Tôi được biết anh là một xạ thủ giỏi.
Có lẽ một dịp nào đó mời anh dự cuộc thi bắn với chúng tôi.
Ồ, tôi chưa cầm súng đã hai năm nay rồi.
Tôi thích để nó như vậy.
Anh sẽ rất nổi tiếng với những chú chim ở đây đấy.
Chim.
Chào anh, Nicholas. Tôi là Cha Shooter.
Tôi muốn mời anh đọc bài răn dạy trong buổi lễ Chủ nhật được không?
Điều này có lẽ hơi đạo đức giả với tôi, thưa Cha.
Ồ, vậy anh là một người vô thần?
Không, tôi...
Tôi có quan niệm cởi mở về vấn đề tôn giáo,
Tôi chỉ không hoàn toàn thuyết phục về điều đó thôi.
- Anh là người theo thuyết không thể biết?
- Tôi nghĩ là tôi sẽ đi ăn kem vì điều này.
Robin Hatcher, vị bác sĩ của làng.
Tôi mong là chúng ta sẽ không phải gặp nhau nhiều trong thời gian tới.
Vâng, cuối cùng là tôi muốn mời anh
Tới dự cuộc họp hàng tuần về vấn đề tình hình khu vực.
Vâng, tôi có một tuyên bố ngắn gọn trước khi chúng ta bắt đầu.
Janet Barker vừa mới sinh đôi.
Vậy, ta hãy chúc mừng cô ấy.
- Tom?
- Cảm ơn, Joyce.
Nào.
Tôi chắc là tất cả các bạn đã nhận thấy một vấn đề với những con phố của chúng ta.
Điều này gây ảnh hướng rất lớn khi cuộc thi Ngôi làng của năm đang đến gần.
Tất nhiên là tôi đang nói đến tên hề diễn kịch câm khó chịu đó.
Công việc của cảnh sát là phòng ngừa ngăn chặn tội phạm
Cũng như đấu tranh với tội phạm.
Mà quan trọng hơn, đó là việc chỉnh đốn
Với một thẩm quyền không thể tranh cãi.
Có ai hỏi gì không?
Vâng.
Có đúng là có một chỗ trong đầu con người
Mà nếu anh bắn vào đó thì nó sẽ nổ tung không?
Xin chào tôi là Tim Messenger.
Tôi có thể chụp với anh một bức cho tờ Sandford Citizen được không?
Okay.
Anh có thể còng tay giáo viên một tí được không?
Tôi nghĩ rằng điều này sẽ gây hiểu nhầm.
Quá dễ dàng. Okay. Tôi hiểu rồi.
- Anh cho cậu bé tóc vàng kia đội mũ của mình được không?
- Không được.
- Anh vung cây gậy lên được không?
- Không.
Được rồi.
Ồ, tôi có thể xin chữ ký anh được không?
- Cho bữa sáng.
- Ồ, xin lỗi.
Này, đó không phải là tôi.
- Xin chào, Angle.
- Chào buổi sáng, Angle.
- Chào buổi sáng, Angle.
- Chào buổi sáng, Angle.
- Trung sĩ Angel.
- Chào buổi sáng. Con thiên nga đã trốn thoát.
- Con thiên nga đã trốn thoát?
- Vâng.
Vâng. Và chính xác thì con thiên nga đã trốn thoát khỏi đâu?
- Khỏi lâu đài.
- Ồ vâng? Và anh tên là gì?
Mr. Staker. Yeah, Mr. Peter Ian Staker.
P.I. Staker. Vâng. *** taker. Coi nào!
Vâng, ngài Staker. Chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể. Anh có thể miêu tả nó cho tôi được không?
Vâng, nó cao khoảng 60 cm.
- Cổ thon dài.
- Vâng.
- Mỏ có màu da cam và đen.
- Còn gì nữa không?
Vâng, nó là một con thiên nga.
Làm vậy chỉ khiến nó sợ thôi.
- Vẫn chưa bắt được mấy con thiên nga ấy à?
- Chỉ có một con mà thôi.
- Anh muốn mua gì không?
- Anh vừa qua một cửa hàng rồi mà.
Tôi đã định đi một cửa hàng khác.
Hạ sĩ Butterman,
Đây không phải là lúc làm việc riêng.
- Nhưng có chuyện gì xảy ra đâu, phải không?
- Lúc nào cũng sẽ có chuyện xảy ra.
Anh phải quan sát kĩ hơn, được không?
Tên này thì sao?
- Lão Treacher?
- Đúng.
Tại sao ông ta phải mặc áo rộng thế kia?
Ông ta không lạnh. Mặc nhiều lớp thế để làm gì?
Có lẽ ông ta đang giấu thứ gì sau lớp áo khoác đó.
Lão Treacher à?
Okay. Thế còn gã này thì sao?
Anh hãy tự hỏi tại sao hắn cứ kéo mũ sụp che mặt thế?
- Vì hắn quá xấu trai.
- Hoặc hắn không muốn anh nhìn thấy mặt hắn.
Bởi vì hắn quá xấu trai.
Được rồi, vậy tên kia thì sao?
- Ồ, đó là Lurch.
- Tiếp đi.
- Hắn ta đẩy xe trong siêu thị.
- Tốt.
Tên thật, Michael Armstrong.
- Bố nói hắn ta có đầu óc như một đứa trẻ.
- Okay.
Và sống ở phố Summer Street
Với mẹ và chị gái.
Và họ có to con như hắn không?
- Ai?
- Bà mẹ và người chị gái ấy.
Cùng là một người.
Anh đã nghĩ đến cửa hàng nào đấy?
Mời trung sĩ Angel đến phòng Quản lý.
Mời trung sĩ Angel đến phòng Quản lý.
Trung sĩ Angel. Hay là Angle?
Ngài Skinner, một đứa trẻ đang nôn ở dãy số sáu.
Xin phép ngài. Michael!
Yarp.
- Bãi nôn. Dãy số sáu. Lau dọn đi.
- Yarp.
- Ngài, Skinner, có vấn đề gì à?
- không, không
Tôi chỉ muốn nói rằng thật tuyệt vời khi được biết ngài ủng hộ cho cửa hàng của chúng tôi.
Chuyện đó cũng bình thường thôi.
Nhiều người giờ đổ xô đến Megamart ở Buford Abbey.
Ước gì đầu họ lìa khỏi cổ vì cái thói có mới nới cũ.
Vâng, vì tôi đang thực hiện nhiệm vụ nên xin phép anh.
Tất nhiên. Tôi chỉ thấy rằng ngài đã xả rác bừa bãi.
Và có khá là nhiều thời gian rỗi.
Vâng, có lẽ tôi không phải là người mà anh nên để mắt đến.
Đó là người trông coi gian hàng điện lạnh.
Tên anh ta là George Merchant.
Làm giàu từ việc buôn bán dụng cụ nhà bếp.
Xây một cơ ngơi hoành tráng tại Norris Avenue.
Thực ra thì tôi không nói về anh ta.
Mà nói về hắn.
Xin phép anh.
Xin phép.
"Hãy gặp một cảnh sát không thể bị ngăn cản."
***!
Có rắc rối ở đường cao tốc.
Trung sĩ Angel đang tiến hành nhiệm vụ.
Đã rõ.
Chào buổi sáng, trung sĩ.
Cái tên khốn kiếp này.
- Đi tắt qua chỗ này. Đón đầu hắn ta.
- Qua khu vườn à?
Có chuyện gì thế Danny?
Anh chưa đi đường tắt trước đây bao giờ.
Này đưa tôi cái đó!
"Anh có thể không nói gì cả,
Nhưng nó sẽ gây bất lợi cho anh
"nếu anh không trả lời được khi bị hỏi
Về một điều anh lấy làm căn cứ tại phiên tòa.
"Mọi thứ anh nói hoặc làm đều được coi là bằng chứng"
- Chào Danny.
- Được rồi, Pete?
Anh có biết gã này không?
Có, anh ta là con trai của anh trai chị gái của Auntie Jackie.
Đáng lẽ anh phải nói trước cho tôi biết chứ?
Tôi không nhìn thấy mặt hắn.
Cổ áo đẹp đấy.
Đáng tiếc ngài Skinner
Không muốn buộc tội hắn.
Ý anh là sao, ông ta không muốn kết tội hắn?
Tôi chỉ muốn nói rằng, có lẽ nên tha Peter lần này.
Trước khi hắn góp phần vào tỉ lệ phạm tội.
Tôi chắc rằng hắn ta sẽ học được một bài học quý báu.
- Ăn cắp bánh quy là sai?
- chính xác.
Cảm ơn.
Và chúng ta phản ứng bằng cách không áp dụng một biện pháp trừng phạt?
Đó là cách mà bánh quy bị vỡ.
Giống như bánh bích-quy phải không?
- Ông Skinner...
- Mọi việc vẫn ổn chứ?
Vâng, thưa ngài, ông Skinner đây cho rằng không nên buộc tội người mà
Đã thực hiện một hành vi phạm tội một cách trắng trợn.
Để đó cho tôi.
Tôi sẽ đảm bảo ai cũng có phần của người đó.
Ồ, không!
Hai mươi bảy.
- Anh đã xem Point Break chưa?
- Chưa.
Trong Point Break có cái đoạn nhảy qua hàng rào tuyệt lắm.
Có phải bây giờ không? Hai mươi chín.
Patrick Swayze vừa cướp ngân hàng
và Keanu Reeves đang đuổi theo hắn
Qua hàng rào của nhà dân,
Và anh ta định bắn Swayze nhưng không thể,
Vì anh ta yêu quí Swayze rất nhiều,
Và anh ta đã bắn phát súng chỉ thiên,
Anh ta...
Bốn mươi.
Anh đã bao giờ bắn một phát súng chỉ thiên và nói...
Không, tôi chưa bao giờ bắn một phát súng chỉ thiên và nói “a”...
Ba mươi.
Xin lỗi, tôi chỉ…
Tôi chỉ cảm thấy rằng nhiều khi mình bị bỏ lỡ.
- Tôi sẽ làm như những gì anh làm.
- Anh làm, làm theo tôi.
Anh nghĩ mình bị bỏ lỡ cái gì?
Các màn đọ súng, đua xe.
Các pha hành động và đại loại thế.
Công việc của cảnh sát không phải là các pha hành động và đại loại thế.
Hai mươi chín.
Nếu anh chú ý tới tôi khi đi học,
Anh sẽ hiểu rằng công việc của cảnh sát không phải chỉ gồm có đọ súng và đua xe.
Lên đường thôi.
Anh hơi bị giỏi đấy.
Có phải là tôi chạy hơi nhanh phải không, ngài cảnh sát?
Vâng, đúng đấy, ông Blower ạ.
Anh thấy đấy, chúng tôi đang trên đường chuẩn bị diễn một vở kịch
Vở Romeo và Juliet của William Shakespeare
Và chúng tôi hơi bị muộn so với buổi tập.
Và tôi vào vai người anh hùng Romeo.
Romeo không phải là Juliet.
- Anh đang viết cái gì vậy?
- Mọi thứ ông nói.
Có lẽ tôi cần tham khảo sau đó.
Này, anh cảnh sát, tôi là một luật sư và anh không cần phải...
Anh ngừng viết đi, được không?
Nghe này, tôi chỉ đang cố gắng giải thích tại sao mình lại đi vượt quá tốc độ.
Anh chuẩn bị vào vai một nhân vật nam chính trong một vở kịch của William Shakespeare
Romeo and Juliet
Và anh bị muộn cho buổi diễn tập.
Anh có nghĩ rằng lý do như vậy là đủ để có thể lái xe với tốc độ 48 dặm một giờ trong khu vực giới hạn 30 dặm chưa?
- vâng, tôi...
- coi thường biển giới hạn tốc độ
- được đặt trên đường để đảm bảo an toàn tính mạng cho mọi người.
- Nghe này, điều này thật là vớ vẩn.
- "vớ vẩn"
- Đừng viết nữa!
"Đừng viết nữa."
Được rồi, anh đúng rồi. Tôi xin lỗi.
- Thấy tôi đã làm gì ở đó không?
- Anh đã thôi miên ông ta.
Không, tôi dùng cái này.
Đây là công cụ quan trọng nhất mà anh từng có.
Quyển sổ này đã cứu mạng tôi nhiều lần mà tôi không nhớ hết đấy.
Anh cũng nên xem xét việc có một quyển sổ cho riêng mình.
- Tôi có mà.
- Tôi xem nào.
- Nó thật là phi thường.
- Anh phải xem mặt kia ấy.
- Tối nay anh có định làm gì không?
- Tôi phải tưới nước cho cây hoa Bách hợp hòa bình của tôi.
Tôi tưởng anh muốn làm cái gì đó.
- Anh muốn đi đâu?
- Tôi không biết. Quán rượu thì sao?
Tôi không nghĩ đó là ý kiến hay đâu. Phải không?
Hai anh.
Một ông tên là Blower tặng hai anh vé xem vở kịch Romeo và Juliet tối nay.
Nói là coi như món quà tạ lỗi.
- Thế nào?
- Được.
Chúng ta không được nhận quà từ người mà ta đã chính thức cảnh cáo. Cho nên...
Vâng.
Nicholas. May gặp anh ở đây.
Tôi đang tự hỏi không biết anh có thể đại diện cho chúng ta đi dự một vở kịch tối nay không.
- Vâng, thưa ngài, tất nhiên rồi.
- Và còn thừa một vé cho Danny.
Này, đi đi, chắc sẽ hay đấy.
Một cuộc mặc cả đổi lấy một cái chết.
Cái này dành cho người tình của ta.
Nào.
Thuốc độc? Ta sẽ hôn đôi môi ấy.
Hạnh phúc thay, thuốc độc
vẫn chưa ngấm vào.
***!
Trung sĩ Angel, xin chào.
Ngài có thể nói đôi điều cho tờ Sandford Citizen không?
Nó rất thú vị.
- "Cảnh sát địa phương thích xem các cặp tình nhân trẻ"?
- Tôi không nghĩ như vậy.
"Cảnh sát địa phương ủng hộ việc tự sát của các thanh niên"?
Hoàn toàn không được.
Anh liệu mà đánh vần cho đúng tên của người ta
lần này được không Timothy?
Hoàn toàn vớ vẩn, phải không?
Và khó chịu thay, những kẻ vô học lại
là diễn viên chuyên nghiệp.
Greg ở đó đóng vai phụ trong Straw Dogs
và Sheree đóng vai một tử thi trong
Prime Suspect.
Trung sĩ Angel, anh đến à?
Tôi rất đỗi sung sướng vì anh đã chấp nhận lời mời của tôi.
Vâng, Thanh tra của chúng tôi
yêu cầu chúng tôi tham dự. Vì vậy, ...
Vâng, chúng tôi không thể chấp nhận những món quà từ
người mà chúng tôi đã chính thức cảnh cáo như vậy cho nên...
Biến đê.
Xin chúc mừng ông bà Blower.
Ồ, đây không phải là vợ tôi.
Đây là cô Draper. Nữ diễn viên chính.
Eve hoạt động trong ủy ban nhân dân địa phương, trung sĩ.
cô ấy chuyện gì cũng biết.
- Tôi đâu có.
- Vô lý.
Tôi chắc chắn rằng nếu đập vỡ đầu cô ra tất cả mọi bí mật sẽ được tuôn trào ra hết.
Romeo, Romeo, một chai bia cho Romeo?
Cảm ơn anh đã đến, George.
Cho chúng tôi xin phép.
Quả là vinh hạnh.
- Eve xinh đẹp phải không?
- Cô ta chắc chắn có một điệu cười cực kỳ kinh khủng.
Cô ta là người trong mộng của tôi hồi còn đi học.
Tôi luôn luôn mơ tưởng về cô ta.
Cô ta rõ ràng chỉ thích đàn ông lớn tuổi.
Sao, với Martin Blower? Không thể nào!
Chúng ta chỉ ngồi qua ba giờ
của cái gọi là diễn xuất, Trung sĩ à,
nụ hôn của họ là khoảnh khắc thuyết phục nhất.
Này, nhân tiện anh đề cập đến chuyện đó,
Tôi cũng có lý do để tin là cô ta chỉ thích bọn đàn ông lớn tuổi.
Thật không? Làm thế nào vậy?
Anh trai của Marcus Carter cho biết cô ta từng để ông ấy sờ soạng khắp người ở bên hồ nước.
Oh, ngài Sĩ quan.
Một lần nữa cho tôi gửi
lời xin lỗi chân thành của mình vì chuyện xảy ra trước đó.
Được rồi, ông Blower. Lái xe an toàn nhé.
"Lái xe an toàn nhé." Ôi trời.
Đó là cái gã chúng ta vừa phạt vì lái xe quá tốc độ.
Vâng. Hy vọng rằng,
đó là lần cuối cùng chúng ta sẽ thấy hắn.
Ai thế?
Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.
Uống mừng chúng ta.
Ai đấy?
Vâng?
- ... Bị chặt đầu?
- Bị chặt đầu?
Little Brian Libby phát hiện thấy họ trong khi đi làm.
Ồ, anh ta sẽ có những cơn ác mộng trong một thời gian.
Có thể bị đâm vào biển giao thông khi đi tốc độ cao.
Bị đứt phần trên.
- Tôi từng để phần trên của mình ở trần trong xe.
- Ngực.
Nhiều khả năng mất kiểm soát,
rời khỏi con đường ở đó và sau đó đã kết thúc ở đây.
Vậy, giả thuyết của chúng ta là gì?
Trung sĩ Angel?
Vâng, chúng ta sẽ phong tỏa hiện trường,
hạn chế người dân tiếp cận đến các thi thể.
Cấm con đường này cho đến khi xe cứu thương đến,
đồng thời mở một làn đường duy nhất để xe cộ qua lại và tránh ùn tắc giao thông.
Rất tốt.
Làm như anh ta bảo.
- Chuyện gì thế, Danny?
- Tai nạn giao thông.
Thật tồi tệ.
Hạ sĩ, theo quy định chính thức trong ngành
chúng ta không gọi những vụ việc kiểu này là “tai nạn” mà gọi là “va chạm”.
Đúng.
"Thật không còn kết cục nào đau buồn hơn.
là kết cục của Juliet và Romeo. "
- Anh nói gì cơ?
- Martin và Eve. Một thảm kịch.
Ngài Skinner, cảm phiền ngài cho tôi biết
làm sao mà ngài biết được danh tính
của những người có liên quan?
Anh biết làm thế nào mà. Tin tức lan truyền nhanh lắm.
Một chàng Romeo đang yêu hát khúc tình ca trên phố.
- Chuyện gì thế, Danny?
- Va chạm giao thông.
Này, tại sao không thể nói "tai nạn" nữa?
Bởi vì "tai nạn" ngụ ý
không có ai để đổ lỗi.
Chuyện bé xé ra to.
Anh muốn là một cảnh sát lớn trong
một thị trấn nhỏ, định phá hoại trật tự ngôi làng này à?
Tôi chỉ nói,
mọi việc không đơn giản như vẻ ngoài của chúng.
Nhưng hầu hết là như thế.
Chúng ta hãy đợi kết quả của bác sĩ Hatcher Doctor,
trước khi anh bắn một khẩu Kalashnikov.
Được rồi, trong khi chờ đợi, tại sao không
kiểm tra một vài khách hàng của Martin Blower?
Martin Blower đại diện cho
hầu hết người dân trong làng.
Anh muốn chúng tôi tra toàn bộ
cuốn danh bạ điện thoại?
Hay gọi đại cho một tên Aaron A. Aaronson?
Đừng ngớ ngẩn như thế.
Ít nhất các anh cũng nên xem xét phỏng vấn người vợ.
Martin Blower c rõ ràng có
có quan hệ với Eve Draper.
Oh, làm sao mà anh lại cho rằng có điều đó?
Vì chúng ta đã ngồi ba tiếng đồng hồ để xem
cái gọi là diễn kịch đêm qua,
và nụ hôn là khoảnh khắc thuyết phục nhất.
Được rồi.
Còn gì nữa không,
Crockett và Tubby?
- Vết phanh trượt trên bánh xe.
- Là sao?
Không có vết phanh trượt trên bánh xe tại hiện trường.
Anh có thấy lạ không khi
Martin Blower mất kiểm soát chiếc xe của mình
mà lại không dùng phanh?
Nếu không có vết phanh thì nó chứng tỏ là
trong suốt quãng đường 300 thước đó, người lái xe
đã chẳng làm gì để ngăn chặn số phận của mình.
Chẳng cần là một thám tử cũng có thể đoán ra điều đó!
Vâng.
- Các anh lại gây rắc rồi à?
- Đúng, bọn họ đấy.
Vâng, có một điểm bận tâm tại trang trại Ellroy.
Lão Arthur Webley đã cắt cái
hàng rào không thuộc sở hữu của ông ta.
- Vâng, thưa ngài?
- Chuyện chỉ vậy thôi.
Vâng, thưa ngài.
- Tại sao chúng ta cần con chó?
- Không phải con chó chúng ta cần.
Được rồi.
Ông ta nói gì?
- Ông ta nói gì?
- Ông ta nói, "Một cạnh là một cạnh.
"Ông chỉ cắt nó đi vì nó cản trở tầm nhìn của ông.
"Cái tên Reaper này than thở về cái gì?"
Được rồi.
Nghe này, tôi đánh giá cao vị trí của ông,
Ông Webley,
nhưng ông không thể tự tiện đi cắt
hàng rào của người khác mà không được phép.
"Vâng, tôi cho là như thế."
Cảm ơn bạn.
Được rồi.
Ông Webley,
Tôi tin là ông có giấy phép cho khẩu súng này chứ?
Khẩu này thì có.
Ông nói “khẩu này” nghĩa là sao?
Ôi trời đất ơi.
Ông lấy những thứ này ở đâu?
- Tìm thấy.
- Ông ta tìm thấy chúng!
- Và đây là cái gì?
- Thủy lôi.
Thủy lôi.
Vâng, ông Webley,
đây là một bộ sưu tập cực kỳ nguy hiểm.
Quả là một kỳ tích khi trước đấy chưa có ai bị thương.
Không, đó chỉ là một đống rác.
Chạy mau!
- Gì cơ?
- Không, dường như nó đã được ngừng hoạt động. Hết.
Đúng rồi, ngừng hoạt động!
- Nó không hoạt động được nữa.
- Có vẻ vẫn hoạt động được.
Được rồi.
Hôm nay gặt hái được nhiều thứ đấy,
Hạ sĩ Butterman.
Vâng, anh thấy đấy, chúng ta nên làm gì đó để ăn mừng.
Trừ phi anh phải tưới Cây hoa Bách hợp hòa bình của mình.
- Chính xác thì anh muốn đi đâu?
- Tôi không biết. Quán rượu thì sao?
Các anh đây rồi.
Các anh muốn uống gì?
Cho tôi một cốc bia, Roy.
Anh có thể gọi một thứ nào khác ngoài nước hoa quả không?
- Tôi không muốn bị say.
- Hơi say một tí cũng được mà.
- Được rồi, tôi sẽ uống một chút.
- Đúng đấy, tôi đang muốn nói đến điều đó đấy.
Ông Porter, ông có những loại rượu vang gì?
Ồ, chúng tôi chỉ có vang đỏ và vang trắng.
- Cho tôi một cốc bia, cảm ơn.
- Phải đó, Roy.
- Có tin tức gì về vụ đó không?
- Kết quả khám nghiệm không phát hiện được gì.
Theo báo cáo của Bác sĩ Hatcher thì không có tai nạn bất thường
và bà Blower thì có bốn bằng chứng ngoại phạm.
Nào trung sĩ, đâu phải chỉ có mỗi anh là được điều tra vụ án này?
Phải không?
- Không phải.
- Không phải.
- Anh không để đầu óc được nghỉ ngơi lúc nào nhỉ?
- Anh nói y như người bạn gái cũ của tôi.
- Anh lúc nào cũng nghĩ về công việc.
- Đó là những gì tôi làm.
- Đừng hiểu nhầm tôi. Điều đó thật tuyệt vời đấy.
- Thật không?
Ý tôi là,
điều gì khiến anh muốn làm cảnh sát?
Một sĩ quan cảnh sát.
Điều gì khiến anh muốn trở thành một sĩ quan cảnh sát?
Tôi không nhớ có lúc nào mà tôi lại không muốn làm một sĩ quan cảnh sát.
Trừ mùa hè năm 1979
khi tôi muốn làm chú ếch Kermit.
Tất cả bắt đầu với Bác Derek của tôi.
Ông là một trung sĩ trong Cảnh sát thủ đô.
Ông mua cho tôi một chiếc xe đạp cảnh sát
khi tôi lên năm.
Tôi đều lái nó đi chơi mỗi khi thức dậy.
Bắt giữ những đứa to xác hơn tôi gấp hai vì tội xả rác và khạc nhổ.
Tôi đã bị đánh rất nhiều khi tôi còn bé
nhưng điều này đã không ngăn tôi lại.
Tôi muốn được như Bác Derek.
Ông ấy có vẻ là một người tốt.
Nhưng thực tế bác đã bị bắt vì bán ma túy cho bọn học sinh.
Thật là một tên cặn bã.
Có lẽ bác đã mua cho tôi chiếc xe đạp
với số tiền thu được.
Tuy nhiên, tôi đã không bao giờ lại gần nó lần nữa.
Tôi để mặc nó rỉ sét.
Nhưng tôi không bao giờ quên
cái ý thức rõ ràng về cái đúng và cái sai
mà tôi cảm thấy trên những vòng quay của chiếc xe công lý.
Tôi phải chứng minh với bản thân mình
rằng luật pháp là đúng đắn
và công bằng
vì lợi ích của nhân loại.
Kể từ thời điểm đó,
Định mệnh của tôi là phải trở thành một sĩ quan cảnh sát.
- Thật tiếc.
- Tại sao?
Lẽ ra anh đã có thể trở thành một nghệ sĩ múa rối lớn.
Thế còn anh? Tại sao anh muốn trở thành cảnh sát?
Tôi không biết. Bố tôi muốn vậy.
Tôi nghĩ rằng sau khi mẹ tôi qua đời, đó là những gì
ông muốn để giữ cho tôi bên ông.
- Anh có phiền nếu tôi hỏi mẹ anh đã chết như thế nào không?
- Va chạm giao thông.
Tôi xin lỗi.
Không sao đâu. Này, xem này.
- Ôi Chúa ơi!
- Oh, mắt của tôi!
Ta-da!
Này, cái trò ngớ ngẩn này mà lừa được khối người đấy.
- 777.
- Ông Skinner.
- Ông có quen George Merchant không?
- Chào buổi tối, ngài cảnh sát.
Vâng, chúng tôi vừa thảo luận về vụ tai nạn.
Tôi mãi sau đó mới biết Martin
và Eve.
Quả là một sự mất mát.
Chúng ta sẽ uống vì cái chết của họ?
Hay uống để tưởng nhớ họ?
Tất nhiên rồi. Chúc sức khỏe.
Tôi đi vệ sinh cái.
- Tôi không sao!
- Với câu nói đó.
Biết đâu ngày mai ông ta sẽ được “chẻ nhỏ”.
Tôi nghĩ rằng ai đó cần phải về nhà.
- Tôi ... Tôi không say.
- Không phải anh. Ông ta.
Gì?
Này, chúng tôi đều hơi ngà ngà rồi.
Anh có hiểu không?
Bởi vì ông ta “nhỏ bé” và “say rượu”.
Ôi trời.
Quả là khó giữ được vẻ mộc mạc của ngôi làng, phải không?
- Tôi nợ anh bao nhiêu?
- Hai mươi quid.
Trả anh.
- Và tiền thừa của anh đây.
- Chúa phù hộ anh.
Tạm biệt.
Tôi không sao.
Tôi không muốn như anh ta vào buổi sáng.
Vâng, đây là tôi.
Vâng, gặp anh sáng mai nhé.
Trừ khi anh muốn đến uống một tách cà phê?
- Tôi không uống cà phê.
- Chè?
Không caffeine sau khi buổi trưa.
Thế một cốc bia khác thì sao?
Ồ, xin chào.
- Anh chuyển về đây khi nào?
- Khoảng năm năm trước.
- Anh nên có một vài chậu cây cảnh.
- Ồ vâng.
Tôi đã chăm sóc hoa bách hợp Hòa bình của tôi
khoảng ba năm nay.
Nó tăng lượng oxy trong phòng,
giúp anh suy nghĩ, làm giảm căng thẳng.
Nhu cầu của nó rất đơn giản.
Janine từng nói tôi yêu cây hoa bách hợp ấy hơn cả cô ấy.
- Đó có phải là lý do hai người chia tay?
- Cái gì?
- Vì anh đã làm chuyện đó với một cái cây?
- Không, không, không.
Là vì tôi bị ám ảnh bởi công việc.
Mặc dù điều đó là tốt, phải không?
Có phải là mặc dù không?
Tôi đã bỏ lỡ một vài bữa tối.
Các cuộc liên hoan, sinh nhật…
- Nghe này, tôi ..
- …rồi đám tang của bố cô ấy.
- Tôi chỉ muốn làm tốt những việc tôi làm.
- Anh đã làm rất tốt những việc anh làm.
Anh chỉ cần học cách để cái đầu của anh được nghỉ ngơi thôi.
Vấn đề là nó đấy, Danny.
Tôi không biết làm thế nào.
Tôi sẽ cho anh thấy làm thế nào.
Ôi trời đất ơi.
Point Break hay Bad Boys II?
Cái nào anh nghĩ tôi sẽ thích?
Không, ý tôi là anh muốn xem phim nào trước?
Anh đang trêu tôi đấy à?
Anh nghĩ sao về cảnh đó?
Vâng, tôi sẽ bỏ qua chuyện không có rào chắn,
và màn lái xe quá mạo hiểm
nhưng không có cách nào mà anh có thể thực hiện
việc tàn sát và gây lộn xộn kinh khủng đó
mà không cần thông qua một mớ thủ tục giấy tờ.
Đó là chuyện vặt.
Cái này chuẩn bị nổ này.
Cảnh này có vẻ giống thực.
Thật tồi tệ.
Tôi nghĩ rằng ông Merchant của chúng ta đang định chiên xào cái gì đó và quên chưa tắt ga.
Dành cả cuộc đời mình
dành cho tủ lạnh
sau đó bị giết bởi một lò nướng.
Tôi đã nói với ông ta nhiều lần,
không nên ăn muộn vào ban đêm.
Ồ, tôi không biết.
Tôi rất thích ăn vặt nửa đêm.
Gà.
Nào, giả thuyết của chúng ta là gì? Angel?
Giúp tôi.
Được rồi, chúng tôi sẽ phong tỏa hiện trường,
và để đội cứu hỏa hoàn thành nhiệm vụ của họ,
và sau đó chúng ta sẽ để đội khám nghiệm hiện trường rà soát toàn bộ ngôi nhà.
Rất tốt. Làm như anh ta nói.
Trung sĩ Angel, xin chào. Cho tôi hỏi nhanh được chứ?
Anh Messenger,
chúng tôi sẽ đưa ra một lời tuyên bố trong thời gian ngắn thôi.
Thực ra, tôi chỉ muốn hỏi,
"Ngày Chủ nhật hoàn hảo của anh là gì?"
Tôi sẽ đối phó với báo chí, trung sĩ.
Nào, một ngày chủ nhật hoàn hảo của tôi
là một ngày dài tuyệt vời. ..
Lửa để thiêu đốt tất cả những gì em đã làm
Giống như trong phim.
Giống như từ phim Backdraft.
- Anh nghĩ sao? Chơi xấu nhau?
- Có thể.
Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với những người cuối cùng
đã nhìn thấy ông Merchant vẫn còn sống.
Cụ thể là một Trung sĩ Chùi đít
và một Hạ sĩ Bị thịt.
- Đó là chúng tôi mà.
- Tại sao anh vẫn đùa được nhỉ?
Ba người đã thiệt mạng trong một tuần.
Ồ, thôi nào, Tiến sĩ Sherlock,
đều là tai nạn cả thôi.
Con người gặp tai nạn thường xuyên.
- Các nạn nhân đều quen biết nhau.
- Ở đây ai mà chả quen biết nhau.
Vâng. Nếu anh không thấy điểm nào đáng ngờ thì ai thấy vào đây nữa?
Đó có thể là một điểm mù, tôi e là vậy.
Chúng tôi chỉ ghi hình được một chút về vụ nổ.
Thật tồi tệ.
- Có thứ khác khiến tôi để ý hơn.
- Thật không? Là gì thế?
Truy nã của Sandford.
Và đây, con thiên nga.
- Chuyện này chẳng vui tí nào, ngài thám tử!
- Ồ, bỏ qua đi.
Vâng, anh làm việc của anh và chúng tôi làm việc của chúng tôi, phải không?
Chả phải ngày mai anh phải thuyết giáo ở nhà thờ đấy sao?
Không, tôi đâu có!
Anh có.
Thử nghiệm. Thử nghiệm.
Một người đã bất ngờ tham gia vào lúc 3:00,
thưa quý ông và quý bà.
Đó là chương trình xổ số với
vị khách mời rất đặc biệt.
Ở vùng thôn quê
Cách xa những tiếng ồn nơi thành phố
Có một ngôi làng màu xanh là
Đã lâu rồi tôi không nhìn ngắm
nhà thờ với ngọn tháp chuông
Đó là tôi sau khi uống một vài chai bia.
Đập con chuột đi.
Đập con chuột đi.
Đập con chuột đi.
Shark!
Có thấy vụ giết người nào không, Nicholarse?
Thôi nào, để Trung sĩ Angel làm việc.
Xin lỗi, cảnh sát trưởng
chúng tôi sẽ không lãng phí thời gian nữa.
Chúc vui vẻ.
Thực ra, Nicholas, anh cũng có thể nghỉ ngơi.
Này, tuyệt. Tôi cho anh xem cái này.
- Đây là một loạt súng trường.
- Anh sẽ bắn nó rất tốt.
Có may mắn gì không, trung sĩ?
Bắn được 3 hộp anh được con thỏ, bắn được 5 hộp anh được con sư tử.
Bắn được hết mấy thằng người đó, anh có thể đi dạo với chú khỉ mềm mại này.
Tôi nghĩ là tôi đã nói rõ với anh tôi cảm thấy thế nào về súng,
Chỉ là một khẩu súng hơi.
Trung Sĩ.
Lạy Chúa!
Thật tuyệt vời.
- Cảm ơn, Danny.
- Không thể tin nổi tôi đã bắn một người.
- Ông ta là một bác sĩ, ông ta có thể đối phó với nó.
- Tôi chưa từng bắn ai cả.
Danny, tin tôi đi, đây không phải là điều anh có thể làm quen được đâu.
Vâng. Có lẽ chúng ta sẽ vào ngôi nhà phao.
Thư giãn đầu óc.
- Trung sĩ Angel, xin chào.
- Anh Messenger.
Tôi cần phải nói chuyện với anh
về George Merchant. Mình anh thôi.
Sân nhà thờ. 3 giờ.
Anh nghĩ anh ta muốn gì?
Mời ngài trung sĩ Angel lên sân khấu?
Xin giới thiệu thành viên mới nhất của Lực lượng Cảnh sát Sandford sẽ lên công bố người chiến thắng.
Không phải lực lượng.
Trung sĩ Nicholas Angel.
- Khốn.
- Đần.
Xin chào. Xin chào
Tên đầu tiên là Simon Skinner.
Ông ta đang đi vệ sinh.
Có lẽ uống quá nhiều nước chanh của Joyce.
Và cái tên tiếp theo là ...
Tim, tới số của cậu rồi.
Xin phép. Xin phép.
Xin chào.
Ồ, không!
Đứng lại, đứng lại!
Đã có một tai nạn khủng khiếp.
- Tai nạn?
- Chỉ là một tai nạn.
Không sao. Không sao.
Không có gì để xem.
Thôi nào, tất cả mọi người. Không sao cả.
Nó chỉ là một tai nạn.
Nicholas, cái gì thế?
Thưa ngài, tôi nghĩ rằng tất cả các ca tử vong đều có liên quan với nhau.
Tôi nghĩ rằng Tim Messenger đã bị giết.
- Ai có thể làm cái việc đó?
- Có lẽ là con thiên nga.
- Rõ ràng, nó có thể mổ cánh tay của một người đàn ông.
- Hoặc nổ tung nhà của họ.
- Nghe này, hai người...
- Này, này, Nicholas.
Hãy để tôi nói thẳng.
- Anh định nói đây là một hiện trường vụ án?
- Vâng..
Rất tốt.
- Các thám tử.
- Vâng.
Bắt đầu phỏng vấn tất cả mọi người tới dự lễ hội nhà thờ.
Ồ, anh ta mặc quần ngắn kìa.
- Trung sĩ Fisher?
- Cái gì?
- Phong tỏa khu vưc.
- Cái gì?
- Hạ sĩ Thatcher?
- Vâng?
Gọi đội khám nghiệm hiện trường.
Hạ sĩ Walker?
Tuần tra nhà thờ với Saxon.
Nicholas, Danny, các anh biết phải làm gì.
Anh có thực sự nghĩ rằng đây là vụ giết người?
Tôi chỉ nghĩ rằng chúng ta không nên loại nó ra. Thế thôi.
Vâng. Tôi nghĩ rằng anh đã đúng.
Còn tôi nghĩ rằng anh đang nhắc lại mấy thứ vớ vẩn.
Anh ta nghĩ rằng anh đang nhắc lại mấy thứ vớ vẩn.
Có phải là xích đu và đu quay không?
Đúng là cái *** trong mắt.
- Các anh có tìm thấy điều gì không?
- Có đấy.
Tôi thực sự sốc khi nhìn đồng hồ
và phát hiện ra rằng đáng lẽ giờ mình phải ở quán rượu mới đúng.
Anh đã vào nhà anh ta chưa?
Đã đọc bài viết của anh chưa?
Nếu anh muốn bới từng tờ Sandford Citizen chết tiệt thì cứ thoải mái đi.
Đó không phải là công việc của anh sao? Phát hiện đi chứ?
Đây không phải là thành phố, ngài Angel ạ.
Không phải ai cũng là một kẻ tâm thần giết người.
Đến lúc anh nhận ra rồi đấy. Anh và con khỉ đó.
Anh ta nói tôi hay là nó?
hoặc chúng ta nên về nhà.
- Ý anh là sao?
- Chẳng có chuyện gì xảy ra cả, phải không?
Anh có nghe tôi nói cái gì không?
Ý anh là sao?
Tất cả những gì tôi đã nói với anh
trong hai tuần qua
có đi vào cái đầu đặc của anh không?
- Có.
Có à? Như thế nào?
Anh nói tôi có thể
một sĩ quan cảnh sát-tuyệt vời.
Sẽ luôn luôn có một điều gì đó xảy ra, Danny.
Và anh sẽ không thể là một sĩ quan cảnh sát tuyệt vời
chừng nào anh hiểu điều đó.
Vâng, tôi nhớ cái khác anh nói.
- Ồ, giờ thì anh đã nhớ rồi à?
- Vâng.
Anh không biết làm thế nào để đầu óc nghỉ ngơi!
Vâng, nếu anh muốn bới từng tờ
Sandford Citizen chết tiệt, cứ thoải mái.
- Chào buổi sáng, Hạ sĩ.
- Ổn không?
Cảm ơn vì con khỉ.
- Là của anh, phải không?
- Tôi đã giành nó cho anh đấy.
Danny, tôi nghĩ rằng tôi đang nghĩ về một thứ.
- Thật không?
- Thật.
Và tôi dám nghĩ rằng chúng ta có thể biết được mối liên hệ giữa những cái chết này.
- Chúng ta?
- Thôi nào, đồng nghiệp. Hãy làm việc nào.
Oh, oh, trung sĩ Angel?
- Có người từ London gọi cho anh.
- Hãy nói với họ tôi sẽ gọi lại.
- Tim Messenger.
- Nào.
Biên tập viên và nhà báo
tại cho tờ Citizen Sandford.
- Thích trò chơi chữ.
- Tiếp đi.
- Đánh vần tệ hại.
- vâng?
Tuy nhiên lại phát hiện
thông tin quan trọng về ...
- George Merchant.
- Một nhà triệu phú tự lập.
Tự coi mình là một nhà phát triển bất động sản.
- Nói là đã có những kế hoạch lớn cho Sandford.
- Đi tiểu trên sàn nhà của The Crown.
Nhưng quan trọng hơn,
là một người bạn tốt và là khách hàng ...
- của Martin Blower.
- Một luật sư đáng kính.
- Affirmatron.
- Đi đầu trong giới kịch nghệ của làng.
- Một diễn viên kém.
- Chắc chắn rồi.
- Một tay lái xe tệ hại.
- Không nhất thiết.
- Lừa dối vợ của mình.
- Chắc chắn rồi.
- Và cả hai chúng ta đều biết là với ai.
- Eve Draper.
- Nữ diễn viên chính của Blower. Có kiểu cười rất khả ố.
- Đúng.
- Thích những người đàn ông lớn tuổi.
- Sờ mó.
- Làm việc tại?
- Hội đồng.
- Cụ thể hơn?
- Sở Kế hoạch và Phát triển.
Nơi George Merchant có giấy phép
để xây dựng ngôi biệt thự không rõ ràng của mình tại
Norris Avenue.
Vì vậy, ...
Có lẽ tất cả đều là các vụ tai nạn.
Mọi người vẫn thường xuyên bị tai nạn.
- Hai anh đang bàn chuyện gì thế?
- Không có gì.
Vâng, nhìn cẩn thận đi.
- Có báo cháy tại nhà ga kìa.
- Cái gì?
Chúc mừng sinh nhật!
Chúc mừng sinh nhật!
- Danny, sao anh không nói?
- Chúng ta đang làm việc, phải không?
- Này, anh đi đâu vậy?
- Việc cá nhân.
Xin chào, cô Tiller.
Cô có hoa bách hợp Hòa bình Nhật Bản không?
Tất nhiên.
Tôi định đi về rồi.
Tôi vẫn chưa thấy kéo của tôi.
- Dành cho một ai đó đặc biệt?
- Vâng.
- Cô định đi đâu à, cô Tiller?
- Vâng. Tôi chuyển nhà đây.
Cô không phiền nếu tôi hỏi tại sao không?
- Vâng, chuyện bí mật giữ tôi và anh nhé. ..
- Vâng?
- Anh có biết cái gã bị nổ tung không?
- George Merchant.
Vâng, George Merchant muốn mua mảnh đất này,
do đó, ông ta đã thuê luật sư Martin Blower,
và tôi nghĩ tôi có thể giúp họ có mảnh đất.
Tôi không có gia đình anh em nhiều ở đây, trừ dì Sissy.
Do đó, tôi nghĩ tôi có thể chấp nhận lời đề nghị và đến sinh sống tại Buford Abbey.
Anh có muốn để danh thiếp ở đây không?
Không, xin lỗi, cô nói chấp nhận lời đề nghị nào?
Vâng, hóa ra là Blower Martin,
biết rằng có một con đường mới sẽ được xây
bởi vì ông ta đang hất cẳng Eve Draper khỏi hội đồng,
và sau đó là tay phóng viên biết được con đường
và nói với tôi mảnh đất này rất có giá trị.
Giá trị gấp mười lần những gì George Merchant và
Martin Blower đề nghị tôi.
Vì vậy, không cần họ,
Tôi quyết định tự mình bán nó.
cho một số người từ thành phố
mà Martin, George và Eve,
đã trao đổi.
Có vẻ như họ muốn xây một trung tâm mua sắm lớn hoặc đại loại thế.
Tất nhiên, dì Sissy sẽ không
hài lòng về điều đó,
nhưng theo tôi biết,
dì Sissy có thể đi và...
Cho tôi xin phép một lát!
Dừng lại!
Nhân danh pháp luật!
Khoan đã, khoan đã.
Anh đang nói đây không phải là một tai nạn?
Leslie Tiller đã bị giết!
- Cái gì, giống như Tim Messenger à?
- Đúng thế!
- George Merchant?
- Đúng!
- Eve Draper?
- Đúng!
- Và Martin Blower?
- Không.
- Thật không?
- Vì chắc chắn là ông ta bị giết!
Cảm ơn, Danny.
Oh, giết người, giết người, giết người.
Thay đổi con số thống kê rồi.
Cảm ơn, Andy.
Thôi nào, Trung sĩ, anh nên chấp nhận
đó chỉ là một tai nạn hiểm nghèo.
Ý ngài là sao?
Đó là Leslie Tiller bị vấp ngã ngay trên chiếc kéo của cô ta?
Ben Fletcher cũng ngã trên cái bồ cào của mình tuần trước đấy.
Đúng thế, tai nạn xảy ra thường xuyên.
Điều gì khiến anh nghĩ đó là vụ giết người?
- Bởi vì tôi đã ở đó!
- Đấy là một vấn đề đấy.
Tại sao anh lại ở đó?
Tôi định mua tặng sinh nhật cho Butterman một
cây hoa Bách hợp Hòa bình Nhật Bản.
Thật vớ vẩn.
Tôi đuổi một nghi can tại hiện trường.
Những người vô tội sẽ không chạy trốn!
Có thể đó là người bạn cũ của chúng ta,
kẻ trộm cây xương rồng.
Oh, vâng, ông ta là một khách hàng rất kén chọn phải không?
Tôi đang bị điên sao?
Có lẽ vậy.
Có lẽ chính anh đã làm điều đó.
Đúng vậy, có vẻ anh là một fan hâm mộ lớn đối với các vụ giết người.
- Cái gì ...
- Trung sĩ Angel?
Có! Thưa ngài.
Nicholas, Nicholas, Nicholas.
Tôi làm gì với anh bây giờ?
- Thưa ngài, ngài phải hiểu ...
- Không, anh phải hiểu.
Các cảnh sát ở đây không quen với những ý kiến mà anh đang nói.
Chữ “G”, Nicholas ạ.
Chưa có một vụ giết người nào xảy ra tại Sandford từ 20 năm nay.
Nhưng, thưa ngài, tôi chắc chắn về điều đó.
Và hơn nữa, tôi biết kẻ đã thực hiện điều đó.
Tôi có thể gặp người quản lý được không?
Xin mời ông Skinner đến văn phòng Quản lý.
Trung sĩ Angel.
Nhờ đâu mà tôi lại có cái vinh hạnh này?
Ông Simon Skinner, tôi bắt giữ ông
vì nghi ngờ có liên quan đến cái chết của Leslie Tiller.
Leslie Tiller đã chết? Tại sao?
Cô ấy vấp ngã trên cây kéo cắt cỏ của mình.
Tôi cũng bắt giữ anh vì tình nghi có liên quan đến
các vụ giết Tim Messenger vào ngày 01 Tháng Năm,
George Merchant ngày 29 Tháng 4
và Eve Draper và Martin Blower vào ngày 28 tháng 4.
- Tại sao tôi lại làm điều đó, Trung sĩ?
- Tôi rất vui vì anh đã hỏi.
Nghi ngờ của tôi lần đầu tiên nảy sinh
khi anh xuất hiện
tại hiện trường cái chết của Blower-Draper,
ở vùng ngoại ô của Sandford,
mặc dù thực tế, anh sống và làm việc
ở trung tâm của làng.
Tôi nhớ rõ lời nhận xét của anh
tại nhà hát vào buổi tối trước đó.
Khi anh không chỉ cho thấy
anh biết rõ về mối quan hệ của hai người đó
mà còn cho thấy mối quan hệ của Eve trong hội đồng
có thể khiến cô ấy biết được những thông tin quan trọng.
Anh thậm chí còn nói đến việc "đập vỡ đầu cô ta"
với hy vọng có thể khám phá
về con đường vành đai qua Sandford đang được đề xuất.
Anh đã nghi ngờ
rằng Merchant George đang mua toàn bộ
một diện tích đất lớn
ở vùng ngoại ô Sandford,
sau khi đọc một bài viết Tim Messenger
đã viết trong tờ Sandford Citizen.
Anh thấy đấy, mảnh đất Merchant mua
có giá trị nhỏ thôi, nhưng
nếu nó ở bên cạnh một con đường mới mở,
đó sẽ là một vị trí đắc địa,
chẳng như để làm khu buôn bán lẻ cũng được.
Cùng với mối quan tâm của anh về việc kinh doanh
và khả năng của những khách hàng không chung thủy,
anh đã tự bày tỏ mong muốn được giết một ai đó.
Anh đã giết các đối thủ cạnh tranh một cách tàn nhẫn.
Dàn dựng các vụ giết người như tai nạn.
Anh đã sử dụng một chiếc xe tải cẩu xe
để dàn dựng cái chết của Blower-Draper
và phóng hỏa làm nổ tung một ông già
trong nhà riêng của mình.
Che đậy dấu vết của anh bằng thịt xông khói và đậu.
Tuy nhiên, đã có một sơ hở.
Tim Messenger.
đã bị giết hại trước khi anh ta kịp nói với tôi
những điều anh ta nói với Leslie Tiller
ngay chiều hôm đó.
Giá trị thực của mảnh đất của cô ấy.
Khi phát hiện cô ấy sắp mảnh đất
của mình cho các nhà đầu tư,
anh đã sát hại cô ấy một cách dã man
Với chiếc kéo cắt của chính cô ấy.
và anh đã trốn khỏi hiện trường bằng kĩ năng chạy nhanh của mình.
Rất thú vị. Nhưng tôi nghĩ anh
đã xem phim quá nhiều.
Anh ta không hề.
Tại sao tôi lại giết Leslie?
Anh rõ ràng không biết là chúng tôi là họ hàng của nhau.
Oh, nhưng tôi biết đấy, "Dì Sissy".
Tôi cho là biệt danh Sissy của tôi
chỉ là sự tiết lộ một chút về bản thân.
Do hồi còn trẻ tôi có học múa ba-lê.
- Yeah, Sissy Skinner.
- ***.
Cảm ơn, Andrews.
Nào, ngoài nhận xét “chặt đầu” khách hàng của tôi ra,
Cá nhân tôi thưởng thức sự cạnh tranh
của một cửa hàng khác.
Bất cứ điều gì để tiếp sinh lực cho nhân viên của tôi.
Và tại sao anh lại nghĩ tôi có thể làm bật một phần của mái nhà thờ?
hoặc dàn dựng một vụ tai nạn xe hơi chứ?
Ai cũng biết là mái nhà thờ cần phải sửa chữa.
Và chẳng phải 2 nhân viên của anh
vận hành dịch vụ kéo xe cho ủy ban?
Trung sĩ, đây là thế kỷ 21.
Nhiều người có thể làm nhiều cùng một lúc
Tôi cũng đang mở một lớp dạy vẽ tại Hall Village.
Tina đây là một vũ nữ tại Flappers.
Tuy nhiên, anh rất có thể sử dụng chiếc xe tải rơ-mooc của mình cho mục đích riêng.
Những lời buộc tội đó thật vô nghĩa, trung sĩ,
trừ khi anh có bẳng chứng rõ ràng.
Được rồi, anh đã bảo tôi như vậy rồi nhé.
Tôi cần một cái gì đó để kết luận.
Cái gì có thể buộc tội anh.
Có lẽ anh sẽ có một vết thương do bị một mảnh kính vỡ đâm tối vừa rồi.
Tối vừa rồi.
Trung sĩ, điều này đang bắt đầu ngớ ngẩn rồi đấy.
Làm thế nào tôi có thể ở nhiều nơi cùng một lúc được?
Tôi chắc chắn rằng máy quay an ninh của cửa hàng
sẽ làm chứng cho tôi.
Anh cứ xem thoải mái đi.
Tôi có thể làm được việc này, Danny.
Anh có thể quay lại và tận hưởng ngày sinh nhật của anh.
- Anh thực sự định mua cho tôi cái chậu cây đó à?
- Đúng vậy.
Nhưng giờ nó đã bị tạm giữ làm bằng chứng.
Ý tôi là, có thể bố vẫn sẽ cho phép tôi tưới nước cho nó, phải không?
Vâng.
Trung sĩ, tôi muốn anh biết rằng
nếu bây giờ tôi thực sự sở hữu mảnh đất thuộc ...
thuộc về Leslie, tôi dự định sẽ biến nó
thành một khu vườn tưởng niệm cô ấy.
Anh Skinner, những gì anh làm với mảnh đất của anh tôi không quan tâm,
nên cứ tiếp tục đi.
Michael, anh hãy tiễn ngài Trung sĩ đây về anh ta xong việc nhé!
Yarp.
Tôi không tin nổi Leslie đã chết.
Tại sao lại như vậy?
Cô vấp và ngã trên cây kéo cắt cỏ của mình.
Này, đó không phải là tôi.
Này, nhìn kìa.
Ngài Treacher lại khoác chiếc áo trùm lớn của mình.
- Anh muốn mua gì không?
- Cornetto.
- Vẫn chưa bắt được những kẻ giết người đấy à?
- Thực ra chỉ có một tên thôi
- Vẫn chưa bắt được những kẻ giết người đấy à?
- Thực ra chỉ có một tên thôi
- Vẫn chưa bắt được những kẻ giết người đấy à?
- Thực ra chỉ có một tên thôi.
- Vẫn chưa bắt được những kẻ giết người đấy à?
- Thực ra chỉ có một tên thôi.
- Có chuyện gì vậy? Anh bị đơ à?
- Không, tôi chợt có một phát hiện.
Quay trở lại sở cảnh sát nào!
- Vụ này không chỉ có một người.
- Lại nữa?
- Vụ này không chỉ có một người.
- Nãy vừa là Skinner mà.
Vâng, có thể vẫn là Skinner.
Thưa ngài, có lẽ anh ta không hành động một mình. Có lẽ còn có các đồng phạm khác.
Nicholas, anh là một nhân viên xuất sắc. Nhưng tôi đã gặp điều này trước đây rồi.
- Thưa ngài?
- Trung sĩ Popwell.
Giống y hệt.
Anh đến từ một thành phố
nơi hiểm nguy có ở mọi ngóc ngách,
và điều này đã ảnh hưởng tới anh.
Vâng, thưa ngài.
Hãy tự giúp mình đi. Quên nó đi.
Và nếu bạn vẫn cảm thấy như vậy vào buổi sáng,
tôi hứa với anh, anh sẽ có biện pháp đúng đắn về việc này.
Này, này, chuyện gì đang xảy ra?
Chuyện gì đang xảy ra?
Không có gì, không có gì.
Tôi sẽ quay trở lại khách sạn.
- Ý tôi là, anh có muốn đi nhờ không?
- Không, không, tôi đi bộ được.
Này, thằng to xác, hết giờ chơi rồi.
Michael?
Michael? Anh có ở đấy không?
Michael? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?
Yarp.
Trung sĩ Angel đã được chăm sóc chưa?
Yarp.
Hắn ta sẽ không dậy được nữa không?
Narp!
Good. Đi tới lâu đài đi.
Frank, việc này có thật.
Skinner vừa cử ai đó đến giết tôi và giờ hắn đang tới một chỗ nào đó.
Tới chỗ lâu đài, tôi nghĩ là như vậy.
Tôi sẽ bám theo hắn.
Được không? Tôi là Nicholas.
Ôi chúa ơi. Chuyện gì xảy ra với chậu hoa bách hợp hòa bình của anh vậy?
Danny. Danny, cứ đứng ở đây, được không?
Coi chừng hắn và gọi cho bố của anh.
- Nói với ông ta là tôi đã đúng.
- Anh định làm gì?
- Tôi phải bắt quả tang vụ này.
- Nicholas, đợi đã.
- Có thể anh cần cái này.
- Cảm ơn, đồng chí.
Làm sao tôi có thể ở nhiều nơi cùng một lúc chứ?
Làm sao tôi có thể ở nhiều nơi cùng một lúc chứ?
Làm sao tôi có thể ở nhiều nơi cùng một lúc chứ?
Tôi không tin nổi Leslie đã chết. Tại sao lại xảy ra chuyện đó?
Anh sẽ thấy là chúng ta đang lèo lái một con thuyền rất nhỏ ở đây.
Ai có thể làm điều như thế này?
Có vẻ như ông Merchant đang định xào nấu cái gì đó và quên chưa tắt bếp ga.
Thật tồi tệ.
Chuyện gì xảy ra thế, Danny?
Vẫn chưa bắt được bọn giết người à?
Vẫn chưa bắt được bọn giết người à?
Vẫn chưa bắt được…?
Nào, thông báo ngắn gọn trước khi chúng ta bắt đầu.
Janet Barker đã quyết định đặt tên cho 2 đứa con của mình là Roger and Martin.
Và lễ rửa tội sẽ bắt đầu vào tuần sau vào thứ 7 và tất cả chúng ta đều được mời.
- Tom.
- Cảm ơn, Joyce.
Nào, các bạn sẽ cảm thấy vui mừng
Khi được biết rằng tên Trung sĩ Angel nguy hiểm đã được chăm sóc.
Joyce sẽ phát hiện xác của vị trung sĩ nằm trên sàn nhà phòng tắm,
Trượt chân và không may ngã gãy cổ.
Giờ, với việc ra đi của tên Trung sĩ,
Chúng ta sẽ có thể tập trung vào việc loại trừ những tên mặc áo mũ trùm đầu đáng ghét.
Chính xác.
Sau đó, sẽ chẳng còn gì ngăn cản chúng ta nữa.
Ồ, tôi xin có ý kiến, ngài Weaver.
Chúng ta có khách đến kìa.
Trung sĩ Nicholas Angel.
Cảnh sát Sandford.
Ôi trời, anh ta thật nguy hiểm, phải không?
Các vị đã bị bắt vì tội âm mưu giết người.
Coi nào, trung sĩ.
Các vị thật đáng xấu hổ.
- Tự cho mình là một cộng đồng biết quan tâm.
- Nhưng chúng tôi biết quan tâm, Nicholas.
Tất cả là vì một mục đích cao cả.
Một mục đích cao cả.
Tại sao lại có thể là vì một mục đích cao cả chứ?
Mục đích cao cả.
Tôi rất thích những ý kiến bạo lực của anh, Trung sĩ,
Nhưng sự thật không phức tạp thế đâu.
Số phận của Blower chỉ đơn giản là do ông ta là một diễn viên tệ hại.
Quá tệ.
Và các vị giết ông ta chỉ vì vậy?
- Ông ta giết chết Bill Shakespeare.
- Sao cơ?
Hiệp hội Biểu diễn nghệ thuật đóng góp một phần quan trọng trong đời sống chúng ta.
Không thể để Blower thao túng nó.
Khi mà chúng ta có những hai bán chuyên gia đứng ở cánh gà.
Greg từng là diễn viên phụ trong Straw Dogs.
Và Sheree đóng vai tử thi trong Prime Suspect.
Tôi biết!
Martin đã không quan tâm đến uy tín của làng
Ông ta đã có quan hệ trắng trợn với Eve Draper.
Nên Eve xứng đáng bị tử hình?
Cô ta có nụ cười thật khó chịu.
Thật khó chịu.
- Và George Merchant?
- Ông ta có ngôi nhà quá tệ hại.
Tệ hại.
Chúng tôi đã tha thiết đề nghị ông ta
Xây căn nhà sao cho hài hòa với khung cảnh làng quê.
Vậy còn Tim Messenger?
Anh ta phạm tội gì?
Tim Messenger là một phóng viên tệ hại cho tờ Sandford Citizen.
Tờ báo lớn của làng chúng ta bị đem ra trò cười vì những mẩu tin lá cải
Không kể đến những lỗi ngớ ngẩn của hắn.
- Hắn ta viết tuổi cô ấy là 55.
- Trong khi cô ấy chỉ có 53.
Năm mươi ba.
Thế còn Leslie Tiller?
Một người trong nhóm các vị?
Cô ấy đã giúp Sandford có tên trên bản đồ.
Cô ấy quả thật rất tốt.
Cái chết của dì Leslie quả thực đáng tiếc.
Nhưng cô ấy là một hòn đá cản đường.
Chúng tôi không thể để cô ấy chia sẻ mảnh đất với bất cứ ai.
Ngay cả những gã ở Buford Abbey.
Nếu chúng tôi không thể có cô ấy, không ai có thể.
Tại sao những thứ này có thể coi là vì mục đích cao cả chứ?
- Mục đích cao cả.
- Im đi!
Những người này đã chết một cách vô ích.
Hoàn toàn vô ích!
Tôi không cho là vậy.
Xin chào, Nicholas.
Hồi xưa tôi cũng từng như anh.
Tin và quyền năng của pháp luật.
Cho đến khi vợ tôi mất.
Không ai yêu Sandford hơn cô ấy.
Cô ấy là Chủ tịch Hội phụ nữ, trưởng ban nữ công.
Khi họ bắt đầu cuộc thi Ngôi làng của năm,
Cô ấy làm bất kể ngày đêm. Tôi chưa từng thấy một sự tận tụy nào như vậy.
Cho đến trước ngày công bố kết quả, một số người vùng khác đã đến Công viên Callahan.
Trước khi anh có thể nói “Bọn cặn bã”,
Làng chúng tôi đầy những rác rưởi
Trộm cắp và mấy tên hề.
Những tên hề.
Chúng tôi đã mất danh hiệu và Irene đã mất trí.
Cô ấy đã lái xe đâm đầu tự sát.
Kể từ lúc đó, tôi đã thề tôi phải làm cho cô ấy tự hào.
Bất kể giá nào, chúng tôi cũng phải làm Sandford thành một ngôi làng tuyệt vời.
Thưa ngài, điều này thật vô lý.
Những vị giám khảo sẽ tới ngày mai.
Chúng tôi phải đảm bảo mọi thứ chu toàn.
Các vị đang nói tất cả những điều này đều là vì Danh hiệu Ngôi làng của năm?
Đây là ngôi làng tuyệt vời nhất, Nicholas.
Anh đã gặp người dân rồi đấy.
- Họ hạnh phúc, thỏa mãn.
- Họ đang sống trong ảo tưởng.
Trung sĩ Popwell cũng nghĩ y như anh.
Tôi tiếc là anh không nhìn thấy được bức tranh lớn.
Còn tôi vui vì đã làm ngài thất vọng.
Tôi e là tất cả các vị sẽ phải đi với tôi.
Tất cả mọi người.
Không, Nicholas, chính anh mới là người
Sẽ phải đi với chúng tôi.
Danny, không.
Lui lại! Lui lại!
Không tôi sẽ thề với Chúa, các vị sẽ phải giải thích tại sao Danny bị ngã
Và chẳng may bị mất đầu.
Thôi nào, Nicholas.
Anh chẳng có gan làm đâu.
Tôi nói thật đấy!
Chết tiệt!
Những tên cặn bã gip-si. Khách du lịch.
Bọn trộm cắp. Rác rưởi.
Bọn hề.
Những tên hề.
Những tên hề.
Chưa từng có một vụ giết người nào xảy ra tại Sandford trong 20 năm nay.
Có lý do tại sao lại cho phép mấy cậu nhóc vào quán rượu.
Có việc xảy ra tại Ellroy Farm.
Tôi chỉ đảm bảo rằng ai cũng có phần của mình.
Nếu chúng ta không nghiêm trị bọn hề này...
Chúng ta sẽ có biện pháp xử lý chúng.
Danny!
Ta-da.
- Anh đang làm cái gì vậy?
- Cứu cái mạng của anh.
- Đấy là giết người!
- Không, đây là sốt cà chua.
Tôi không nói về việc này, mà là việc đó.
- Việc đó là việc nào?
- Những người mà hội kín của cha anh đã giết.
- Không đúng.
- Đúng!
Bố nói đó là một câu lạc biệt của ông, ông...
Tôi nghĩ nó chỉ bàn luận về những tên hát rap bậy bạ.
- và mời họ đi khỏi.
- Họ đã trở thành xương hết rồi!
Tôi không biết gì về vụ xương cốt cả.
- Thế anh nghĩ điều gì đang xảy ra?
- Không phải chuyện này!
Đó là Frank.
Ông ta đã tự phong mình là quan tòa, thẩm phán và người hành quyết.
- Ông ấy không phải là người như vậy.
- Phải!
- Anh phải giúp tôi hạ ông ấy.
- Tôi không thể.
Ông ấy là bố tôi. Anh hãy lấy xe của tôi đi.
Hãy quay về London.
Anh chẳng làm gì được ở đây đâu.
Tôi có thể quay lại.
Tôi có thể quay lại và mang theo một tiểu đội
Cảnh sát thủ đô với mình.
Họ sẽ làm chuyện này biến mất.
Họ sẽ tin ai đây?
Bố tôi, hay một tên Cảnh sát London điên khùng.
Và không chỉ có mình tôi, phải không?
Chúng ta có thể thực hiện cùng nhau. Tôi và anh. Đồng nghiệp.
Quên đi, Nicholas. Đây là Sandford.
Anh đã mua hết chưa?
Anh cảnh sát!
- Tôi có thể giúp gì cho anh nữa được không?
- Không.
Đây là việc tôi phải tự làm.
Một ngày đẹp trời tại vùng đất của Chúa.
Danny?
Đó là...
Mẹ!
Anh định làm gì?
Cứ thế bước vào và bắt tất cả dân làng?
Không hẳn.
Ồ, trung sĩ Angel?
Có ai ở London gọi điện cho anh.
Tôi sẽ nói với họ gọi lại.
- Thú vị đấy!
- Cái gì kia?
Tôi không biết là chúng ta có đội cảnh sát cưỡi ngựa.
Chẳng ai nói gì với tôi cả.
Muốn làm việc gì có ích không?
Annette, có Trung sĩ Angel ở phía sau kìa. Xem con ngựa của hắn đi.
Đã rõ!
- Đó là...
- Angel.
Xin chào.
Đó là điều tôi đang nói đến.
Vẫn cảm thấy mình bị bỏ lỡ à?
Tên phát xít!
Mụ già!
Dừng lại! Dừng lại đi mà!
Hãy dừng lại những việc bạo lực này.
Nicholas, con trai ta.
Anh có thể không phải là con người của Chúa nhưng anh là con người của hòa bình.
Tôi có thể không phải là con người của Chúa, thưa cha, nhưng tôi biết thế nào là đúng, thế nào là sai,
Và tôi có khả năng biết cái nào với cái nào.
Biến đi, đồ châu chấu đá xe.
Không!
Lạy chúa!
Nicholas! Nicholas!
Tôi tưởng anh đã chết.
Bỏ vũ khí xuống!
- Bác sĩ Hatcher, không!
- Im đi, Danny.
Tao đã đưa mày vào thế giới này,
Bởi vì tao nghĩ nó khá phù hợp với mày
Tao cũng sẽ là người đưa mày ra khỏi thế giới này.
Mày và thằng bạn chết tiệt của mày.
Nào...
Bỏ chúng xuống.
- Ông là một bác sĩ, hãy tự chữa đi.
- Phải đấy, thằng khốn.
- Danny, đi thôi.
- Anh muốn đi đâu?
Quán rượu?
Roy!
Ai đó gọi cảnh sát đi!
Đứng yên!
Các anh, hãy bắt gã này lại.
- Danny, tránh ra khỏi tên trung sĩ ấy.
- Không, bố.
Danny, con phải làm những gì bố nói.
Tôi không tuân lệnh của ai nữa.
- Hãy bắt giữ tên này!
- Đợi đã!
Các anh có thể bắt giữ chúng tôi nếu thích.
Các anh có thể nhốt tôi vào tù và quay trở lại
Sống một cuộc mù quáng và nô lệ.
Hoặc anh có thể là một sĩ quan cảnh sát thực thụ,
Và giúp chúng tôi kết thúc câu chuyện ngớ ngẩn này.
Anh ta nói cái quái gì?
Anh nói cái quái gì thế?
Anh có bao giờ tự hỏi tại sao tỉ lệ phạm tội ở Sandford lại thấp thế không?
- Và tỉ lệ tai nạn lại rất cao?
- Không. Mà có. Tại sao?
Anh đã bị tẩy não, Tony.
Tẩy não trở thành ngu ngốc bởi một lão già bị ám ảnh về giết người.
- Thật ngớ ngẩn.
- Không đâu, bố, điều này chẳng ngớ ngẩn tí nào.
Đến bây giờ con mới nhận ra điều này chẳng hề ngớ ngẩn tí nào.
Yên lặng, Danny!
- Hãy nghĩ về mẹ con.
- Mẹ đã mất rồi.
Lần đầu tiên trong đời con cảm thấy vui vẻ.
Nếu mẹ có thể nhìn thấy con đã trở thành người như thế nào,
Con nghĩ mẹ sẽ lại tự sát lần nữa.
Xin lỗi, tôi hoàn toàn không hiểu.
Sandford là một sự dối trá, Doris.
20 năm nay Sandford đã bị Frank và hội kín của ông ta điều khiển.
Họ đã lừa gạt tất cả mọi người rằng đây là một ngôi làng hoàn hảo
Và giết tất cả những ai đe dọa thay đổi điều đó.
Tôi cho là anh ta nói có lý.
Anh ta nói “Tôi cho là anh ta nói có lý”
Tôi biết.
Anh không định tin anh ta chứ?
Phải không? Anh ta thậm chí không phải là người ở đây.
Có lẽ đã đến lúc cần phải từ bỏ, thưa ngài.
Cái bọn ngu này!
Cảnh sát Walker, hãy ở đây với Saxon
và trông coi mọi việc.
Được thôi.
Các anh, đi thôi.
- Thế còn bố?
- Ông ấy sẽ quay lại.
Muốn mua gì không?
- Anh đang nghĩ về cái gì?
- Ồ...
Chúng ta nên tấn công bây giờ, kẻ địch sẽ bị bất ngờ.
Càng đợi lâu, chúng sẽ càng có nhiều thời gian để chuẩn bị.
Tôi nói chúng ta sẽ đi qua lối cửa trước,
Chiếm vị trí từng dãy một.
Chúng sẽ không ngờ đến điều đó.
Rất tốt. Làm như anh ta bảo.
Bọn cớm tới kìa.
- Có lẽ chúng không ở đây.
- Đợi ở đây.
- Đừng vào đó một mình.
- Đừng lo. Anh ta biết mình đang làm gì.
Được rồi. Họ đã vào trong.
Anh lo bọn ở quầy.
Tôi lo thằng đẩy xe.
Không, nghe này. Đợi đã, Michael,
Hãy nghe tôi.
Đây là điều anh thực sự muốn sao?
Yarp.
Tùy anh thôi.
Đi đi đi.
Thôi nào.
Andy!
Được rồi, Andy. Chỉ là Bolognese thôi!
- Lurch đâu rồi?
- Hắn ở trong tủ kem rồi.
- Có phải anh vừa nói “làm lạnh” không?
- Không, thực ra tôi chẳng nói điều gì cả.
Đáng tiếc.
Anh hành động hơi muộn
Khi tôi làm hắn phân tâm với con khỉ.
Khi tôi nói, "Giờ chơi hết rồi,"
Và tôi đập vào đầu hắn chậu cây hoa.
Anh bị ra khỏi chuỗi rồi!
- Tình hình thế nào?
- Hai tên và vũ khí nhà bếp.
Anh tính sao?
Ý tưởng.
Hay đấy, tất cả mọi người.
- Phát được đấy, Doris.
- Chẳng có gì phù hợp hơn là nữ với nữ.
Vũ khí trái cây!
Anh có thể làm việc này được không, trung sĩ Fisher?
Chúng ta sẽ cùng đi khi nào đánh tên trùm cuối.
Chúng tôi xử lý được, trung sĩ.
- Danny, chiến đấu thôi.
- Angel!
Đừng ngu ngốc nữa.
Tôi sẽ không nghe anh đâu.
- Chúng ta sẽ xuống đó.
- Làm thế nào?
Nhảy đi.
- Chặn đầu chúng?
- Đúng thế.
- Tôi sẽ lái.
- Là súng ngắn! Cái thứ chết tiệt!
***! ***!
Con thiên nga!
Con thiên nga!
Lùi lại! Không ta sẽ giết nó đấy!
Tên chết tiệt!
Hãy cút ra khỏi ngôi làng của ta!
Nó không còn là làng của ông nữa.
- Cậu làm tốt lắm.
- Ta.
- Tên cậu là gì?
- Aaron A. Aaronson.
Xin lỗi?
Angel!
Kết thúc rồi, Danny.
Kết thúc rồi.
Đau quá.
Tôi cần ăn kem.
Đừng lo. Có rất nhiều kem ở sở.
Không phải sao, Danny?
Lui lại!
- Để nó lại, Frank, thật ngu ngốc!
- Nào nào.
Chúng tôi không muốn đổ máu thêm nữa.
Frank, toàn bộ chuyện này xảy ra là do ông đã mất đi người thân của mình.
Ông đừng mong là tôi sẽ để ông làm vậy lần nữa.
Tao sẽ cho mày biết kết thúc như thế nào!
Tôi nghĩ tôi phải nói điều gì thông minh hơn.
Anh không cần phải nói gì cả.
Đó là một kết thúc hợp lý cho toàn bộ cuộc chiến.
Nào, ngày Chủ nhật tuyệt vời của tôi bắt đầu với...
Anh nói gì, Nicholas?
Chúng tôi đã gọi cho anh mấy ngày nay rồi.
- Ô vâng, tôi hơi bận.
- Chúng tôi cần anh quay lại.
Con số tội phạm đã gia tăng đáng kể từ khi anh đi.
Hãy quay lại London.
Sandford không phải là nơi dành cho những sĩ quan xuất sắc như anh.
Vâng, vấn đề là như thế này, thưa ngài.
Tôi thích ở đây hơn.
Ngoài ra, tôi còn phải làm rất nhiều giấy tờ.
- Chết tiệt, Nick, việc này sẽ tốn rất nhiều thời gian.
- Vâng, tôi sẽ làm đêm.
Vâng, được cái là chúng ta có nhân lực, phải không, Andy?
Theo quy định thì chúng ta không dùng từ “nhân lực" (manpower)
Vì từ đó có hướng thiên vị nam giới.
Cô sẽ không phiền một chút “nam lực” chứ, Doris?
Ồ, các anh đùa bậy quá!
Andy!
Tên kiêu căng!
Anh biết anh là ai không?
Một tên bận rộn khủng khiếp!
Không!
Chúa ơi, không!
Danny!
Danny!
Chúa ơi.
Cố lên, Danny, cố lên.
Cố lên, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cố lên, cố lên!
Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Hi vọng mọi chuyện đều tốt.
Vâng. Vẫn rất tốt.
- Có cảnh sát nào ngoài nhà thờ không?
- Tiếp đi, Doris.
Sếp, chúng ta nhận được thông tin có bọn hippi
Đang gây sự với mấy cái thùng rác ở siêu thị.
- Để đó cho chúng tôi.
- Được thôi.
Trung sĩ Butterman,
Đã đến lúc lên đường rồi.
Hãy khuấy động đi.
Phụ đề dịch bởi Tomo-chan.