Tip:
Highlight text to annotate it
X
Tôi xin chia buồn về Dorothy, Walt.
Bà ấy quả là một người phụ nữ tuyệt vời
Cám ơn đã đến, Al
Cha, Con, và Thánh thần
Cha. Thánh thần.
Uh
Thánh thần
Được rồi, con có thể lùi xuống.
Kính mắt, tinh hoàn, ví da và đồng hồ.
Nhìn cái cách ông già
lườm Ashley kìa.
Đến cả trong lễ tang mẹ
mà ông ấy cũng không bớt gay gắt nữa.
Anh mong gì nữa chứ?
Bố vẫn còn sống trong thập niên 50 mà.
Bố còn mong cháu gái của ông ấy
mặc giản dị đi một tí nữa.
Chài, mấy đứa con của cậu còn mặc áo len sư tử.
Anh chắc là bố sẽ đánh giá cao vụ đó đấy.
Vấn đề là ở chỗ chẳng có gì hay chẳng ai
có thể làm gì đó mà không làm ông già thất vọng.
Đúng là không thể tránh được.
Anh biết đấy, đó là lý do tại sao
chúng ta không còn làm lễ Tạ ơn
Nhớ không, cái vụ với môtơ thuyền,
bồn tắm chim vỡ. Luôn là thứ gì đó.
Thì chúng ta làm gì được với ông già?
Cậu không nghĩ là ông ấy rồi sẽ
tự chuốc lấy rắc rối với mấy gã hàng xóm à?
Vậy sao anh không cho bố
dọn đến ở với anh?
Ha, ha, ha.
Hey. Shh.
Cái chết thường là một điều vừa ngọt ngào,
vừa cay đắng với những người Thiên Chúa như chúng ta.
Sự cay đắng trong nỗi đau,
sự ngọt ngào trong cứu rỗi.
Sự cay đắng vì nó gây ra nỗi đau
trong gia đình có người qua đời.
Sự ngọt ngào với chúng ta
mà biết rõ sự cứu rỗi đang chờ đón.
Và một số người có thể hỏi "Cái chết là gì?
Đó có phải là sự kết thúc?
Hay đó là sự khởi đầu?
Và cuộc sống là gì?
Cái mà chúng ta gọi là cuộc sống thực ra là gì?"
- Tất cả những câu hỏi này có thể làm ta thất vọng.
- Ashley, thôi đi.
Đó là lý do chúng ta phải cầu đến Chúa.
Jesus.
Bởi vì Chúa là sự ngọt ngào...
Món này ngon thật.
- Ông có cơ hội để gọi cho Martha không?
Có phải bố đấy không?
- Không. Là ông nội Walt.
"Trung đội 3, Đại đội E
Mùng 2 tháng Ba, 1952, Hàn Quốc"?
Hàn Quốc ở đâu?
Rất nhiều người đã đến dự lễ tưởng niệm.
Hầy, ta cho rằng họ đã nghe nói
sẽ có rất nhiều thịt hun khói.
Ta sẽ xuống hầm lấy thêm vài cái ghế.
- Ồ, cứ để con làm cho, bố.
- Không, ta cần ngay bây giờ, không phải tuần sau.
Hay chưa, anh tìm thấy một cái huy chương.
Nhìn này.
Chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa?
Cái khu nghèo khổ này không có sóng di động,
chán quá.
Ashley, sao con không ra kia
giúp ông nội vác mấy cái ghế?
- Con á?
- Phải, con. Đi. Ra giúp ông.
Ông nội Walt,
Ông có cần cháu giúp việc này không?
Với mấy cái ghế này?
Không. Cháu vừa mới sơn móng tay cơ mà.
Con yêu lại đây.
Trời ạ, bố anh làm chúng ta phát điên lên.
- Sao lại bắt con làm mấy việc này?
- Không sao đâu. Chúng ta sẽ về sớm thôi.
Hey, cô bé. Đi nào.
Đi nào. Đi nào.
Đi với ta.
Có thể nhét đầy bao nhiêu con
chuột đầm lầy vào một phòng hả?
Wow. Ông nội à, ông có cái xe
nổi tiếng này từ lúc nào thế?
1972.
Cháu không biết là ông lại có một
cái xe cổ đỉnh cao thế này.
Phải. Nó đã ở đây
từ trước khi cháu được sinh ra.
Vậy...
...ông định làm gì với nó
khi ông, kiểu như, chết?
Thế còn mấy đồ dùng tuyệt hảo
mà ông có trong nhà thì sao?
Vì cháu sẽ lên thành phố vào năm tới...
...và chúng sẽ trông rất hợp với phòng cháu,
và cháu vẫn còn chưa có đồ đạc gì cả.
Oh, Chúa ơi.
- Cậu là ai? Muốn gì?
- Xin chào.
- Tôi sống ở...
- Nói nhanh đi nào.
- Nói xem cậu muốn gì.
- Ông có cáp gắn đầu nối không?
- Xe của chú tôi cũ rồi và...
- Chúng ta không có cáp nào cả.
Và hãy tỏ ra tôn trọng, đầu đất ạ.
Bọn ta đang có đám tang ở đây.
- Ông thấy thế nào, Walt?
- Ông Kowalski.
Gì cơ?
Ông Kowalski, tên của ta.
Phải. Ông Kowalski.
Vợ ông và tôi đã khá là thân thiết
trong vài tháng cuối cùng của bà ấy.
Bà ấy muốn tôi trông nom ông
sau khi bà ấy mất.
Tôi bảo bà ấy là tôi luôn
coi sóc những con chiên của mình.
Nhưng bà ấy bắt tôi phải hứa là sẽ
đặc biệt để mắt đến ông.
Nghe này, ta đánh giá cao sự tử tế
mà cậu đã dành cho vợ ta.
Giờ thì cậu đã diễn thuyết xong...
...sao không đi chăm sóc
những con chiên khác đi?
Được.
Dorothy đặc biệt lưu ý rằng bà ấy
rất muốn ông đi xưng tội.
Bà ấy nói rằng không thể nhớ được
lần cuối cùng ông đi xưng tội là khi nào.
- Thế à?
- Phải.
Chà, ta thú tội rằng ta không thực sự
quan tâm đến nhà thờ cho lắm.
Lý do duy nhất ta đi nhà thờ
đó là vì bà ấy thôi.
Và ta thú tội là ta không có hứng thú...
...để thú tội với một thằng nhóc
vừa mới tốt nghiệp trường dòng.
Rất vui được gặp ông.
- Tạm biệt, ông bạn.
- Tạm biệt Walt.
Walt, ông làm nó khởi động được không?
- Được, sẽ ổn ngay thôi.
Con rất muốn giúp, bố à,
nhưng con phải đưa bọn trẻ về nhà.
- Mấy đứa trẻ hiếu động quá.
- Được, ổn mà. Cứ đi đi.
Con sẽ gọi cho bố sau,
xem tình hình thế nào.
All right.
Chẳng lẽ phải giết mày để mua hàng Mỹ sao? Chúa ơi.
Em có nhìn thấy cách
ông ấy nhìn cái xe không?
Lúc nào cũng là nồi cơm điện thế này,
nồi Nhật thế khác, em biết chứ?
- Ngay cả tại lễ tang của mẹ, ông ấy cũng không khác đi.
- Ông ấy có nói gì đâu.
- Ông ấy đâu cần nói gì.
- Thế anh mong chờ điều gì?
Ông già làm việc cho Ford trong
suốt những năm qua.
- Anh cho rằng đó là một lỗi chết tiệt của mình.
- Thôi thư giãn đi, chỉ việc lái xe thôi, okay?
Các con, muốn nghe radio không?
Có ai muốn nghe nhạc không? Tốt.
Lũ man rợ chết tiệt.
Tôi rất đau lòng.
Tôi muốn con gái tôi
kiếm một thằng chồng khác.
Nếu con bé tái hôn,
sẽ lại có một người đàn ông trong nhà.
Thế còn Thao thì sao?
Người đàn ông trong nhà ở ngay kia.
Nhìn nó rửa bát kìa.
Nó làm bất cứ việc gì chị nó bảo.
Thế thì làm sao nó có thể trở thành
người đàn ông trụ cột trong nhà được?
Bà cứ kiên nhẫn, khi nào cậu ấy lớn hơn,
cậu ta sẽ trở thành người đàn ông trong nhà.
Không bao giờ.
Hôm nay là ngày cầu phước, cho đứa trẻ mới sinh.
Ta mang thức ăn để nuôi thân xác đứa trẻ.
Ta mang quần áo để
bảo vệ cơ thể đứa trẻ.
Đứa trẻ được hạnh phúc với
cả cha và mẹ.
Linh hồn của đứa trẻ...
...trở về nhà và không
còn lưu lạc đi đâu nữa.
Về nhà đi, ba hồn bảy vía, về nhà đi.
Hãy sống tốt và trưởng thành.
Chúa ơi, Polarski sẽ nhảy ra khỏi mộ ngay
nếu bây giờ ông ta nhìn thấy bãi cỏ của mình.
Thế quái nào mà bọn chó Tàu khựa lại dọn đến
khu xóm này làm gì cơ chứ?
Tại sao lão da trắng kia lại ở đây?
Tất cả người Mỹ khác đều dọn
đi khỏi khu xóm này rồi.
Tại sao ông còn chưa đi?
Sao vẫn chưa đi hả
con gà trống ngu ngốc kia?
Mày bị điếc toàn phần rồi hay sao thế?
Xin chào, Walt.
Tôi không phải bạn của cậu,
sao cứ gọi tôi là Walt thế hả?
Xin lỗi. Ngài Kowalski.
- Hôm nay Cha định buôn chuyện gì đây?
- Không có gì, tôi chỉ ghé qua xem ông thế nào thôi.
Tôi vẫn không thấy ông đến nhà thờ.
Giờ thì cậu đã làm xong việc tốt rồi,
sao vẫn chưa lên đường đi?
- Tôi thực sự muốn nói chuyện, ông Kowalski.
- Không phải trong cuộc đời này, con trai ạ.
Tại sao? Ông có vấn đề với tôi à, ông Kowalski?
- Cậu không muốn biết đâu.
- Không, tôi muốn biết đấy.
À, ta nghĩ rằng cậu là một gã 27 tuổi còn trinh,
được học hành quá nhiều...
...rồi thích nắm tay các quý bà mê tín
và hứa hẹn sự vĩnh hằng.
Yo! Hey!
Mày là...? Mày là con trai hay con gái thế?
Tao nhìn không ra.
Ê Tàu khựa, ê, nếu mày ở trong nhà lao...
...tao sẽ *** vào mông mày.
Mày sẽ là thằng đĩ của tao.
Mày đang đọc cái gì thế,
Thằng đần và Cây lúa à?
Yeah, phải rồi, cứ đi đi!
Cứ đi đi!
Khi tao nói thì phải nhìn tao, nghe chưa!
Biến đi, thằng ranh,
nhìn đi đâu thế, nhóc con.
Biến đi khỏi chỗ của bọn tao, thằng nhóc.
- Quay về với cái ruộng của mày đi.
Nhìn gì thế, cu?
- Là thằng em họ của tao ở kia.
- Có chắc là em họ của mày không?
- Phải, là thằng em họ tao.
- Nó ở trong hội nào chưa?
Chưa, có mình nó thôi.
Muốn làm gì à.
Mày lái qua bên kia,
xem chúng nó làm cái gì.
Tao ''yêu'' đôi sandals của mày đấy.
- Ê chúng mày, sao thế? Sao thế?
- Chúng mày, sao hả, mấy con lợn kia?
Chúng nó làm cái gì thế?
mấy thằng đần!
- Chúng mày có gì hả?
- Ê, thích thì chơi ngay đi.
- Chúng mày cút về nước chúng mày đi.
- Lũ khốn.
Ồ, hay lắm, một lũ da màu chết tiệt.
Chúng mày không định nấu cho bọn tao
ăn đồ Tàu khựa chứ, hả?
- Chúng mày có bao nhiêu đạn?
- Bọn tao sẽ tóm chúng mày.
Thao!
- Thôi nào, ku. Lên xe đi ku.
Thao.
- Lên xe với bọn anh đi ku.
- Lên xe đi.
Mẹ kiếp, ê ku, lên xe đi.
- Thao!
Mấy thằng chó Mexico ấy làm phiền cậu à?
Ê cún, bọn tao vừa cứu cái mông của mày đấy.
Thôi nào, cún, lên xe đi.
Làm cái gì thế ku?
- Lên xe đi ku, lên đi.
Đi thư giãn với bọn anh đi, ku.
Đi nào, ku.
Bọn tao vừa mới cứu cái mông của mày đấy, cún!
Thôi nào.
Thôi nào, Thao. Cậu cần có đại ca
để bảo vệ cho cậu mà.
Ê mày. Ê.
Kệ nó đi mày. Đi thôi.
Kệ nó.
- Ngày mai, tao sẽ gặp lại mày.
- Sao phải giống như bọn con gái thế hả?
Ngày mai.
Đi nào, anh bạn, đi thôi.
Chúng ta đang mang súng đấy mày.
Mẹ nó chứ.
- ra khỏi đây thôi.
- Chúng ta cho nó một trận rồi.
- Ra khỏi đây thôi.
Ê, Thao.
Ê, sao thế?
Sao thế, Thao?
Đang làm gì thế, Nhóc?
- Sao lại làm việc của đàn bà thế?
- Muốn gì đây?
Gì hả? Tôi không thể đến nói chuyện
với cậu em họ của tôi à?
- Nó không muốn nói chuyện với mày.
- Thế à, tôi ở đây rồi, được chưa?
Ê người nhện, ai thế?
- Sao hả?
Nhện? Hắn vừa mới gọi
mày như thế à, Fong?
Nhện.
- Có vấn đề gì với Nhện à?
- Chúng mày làm gì ở đây?
Ê, thế cô em bao nhiêu tuổi rồi?
- Về mặt đầu óc thì tao lớn hơn mày là chắc.
- Cái gì?
Chúng mày là lũ ngốc. Tao đi vào đây.
- Cái gì?
- Sue
Giúp cậu em bé bỏng này làm vườn đi chứ.
Cắn lưỡi đi, thằng đần.
Ê. Đi chơi với bọn tao đi, anh bạn?
Đi nào.
- Tình yêu.
- Thôi nào, lên xe với bọn tao. Đi nào.
Đi nào, đi thư giãn với bọn tao.
Cậu cần ai đó bảo vệ.
Nếu không thì anh họ cậu để làm gì.
Nghe nàu, cún, tao đã từng như vậy,
làm vậy và thấy như vậy, anh bạn ạ.
Ngày trước, ai cũng có thể bắt nạt tao.
Nhưng giờ, không ai dám ''dây với hủi'' với tao.
- Đi nào, anh bạn, đi thôi.
- Chúng ta là anh em họ, phải không?
Đi nào.
- Chúng ta là anh em họ, phải không?
Chúng ta là máu mủ.
Nghe này, em trai của Nhện cũng là
em trai của ta. Đi nào.
Chàng trai, anh bạn, bỏ cái *** này ra.
Đi nào.
Đi nào, đi với bọn ta. Đi thôi.
- Đây là thứ việc cho đàn bà, anh bạn ạ.
Đừng làm bẩn tay mình, anh bạn.
Vậy, tôi phải làm gì?
Nhện kể với anh là ông bạn hàng xóm
có một con xe ngon lành lắm.
Đi nào.
Hay lắm.
Phải, cậu em họ của ta đang trở thành đàn ông rồi đấy.
Whoa.
Yo, quả là một con xe ngon lành.
Vãi thật. 1972 Gran Torino, thân xe fastback.
- Yo.
- Động cơ phản lực Cobra.
Yo, anh em, nó vẫn còn mới toanh đấy.
Yo, cậu em. Vẫn còn mới toanh đấy.
Ồ, tôi có chuyện này.
Có một gã người Mễ, một gã Do Thái,
và một gã da màu đi vào quán bar.
Gã phục vụ bar nhìn lên và nói,
"chúng mày cút ra khỏi đây"
Vậy ra đây là nơi các con chiên của tôi
tụ tập khi họ không ở trong nhà thờ.
Hey, chào cha J.
Chào, Mel. Xin chào, Darrell.
- Chào Cha.
- Chào, Walt.
Điều gì mang Cha tới đây vậy?
Xổ số trúng thịt à?
Không, ta chỉ đến để nói chuyện với Walt,
nếu được?
Chết tiệt thật, Cha à, kiên trì đấy,
phải không?
Tôi đã hứa với vợ ông.
Thôi được. Ra một cái bàn nào.
Tôi uống một ly Pabst pha với một ngụm Jack
và bất kỳ thứ gì mà cậu này uống.
- Tôi uống đồ chay
- Vớ vẩn, đây là quán bar. Cậu phải uống rượu.
- Um, vậy tôi uống một ly gin và tonic.
- Phải thế chứ.
Vậy...
...cậu muốn gì nào?
Tôi đã hứa với vợ ông là
sẽ đưa ông đi xưng tội.
Này, sao cậu phải làm thế?
Bà ấy rất cương quyết. Bà ấy bắt tôi phải làm.
Cậu có vẻ thích hứa những điều mà cậu
không làm được nhỉ. Phải không, Cha?
- Hãy nói về chuyện khác.
- Chuyện gì?
Cuộc sống và cái chết.
Cuộc sống và cái chết. Cậu biết cái quái gì
về cuộc sống và cái chết ?
Tôi nghĩ tôi biết khá nhiều. Tôi là một thầy tu.
Phải. Cậu thức dậy và giảng đạo về
cuộc sống và cái chết...
...nhưng tất cả những gì cậu biết
là những thứ cậu học được ở trường dòng
Chỉ ở ngay trong sách giáo khoa
của mấy gã thuyết giáo non nớt.
Tôi không biết việc này. Tôi nghĩ ...
Cái chết là một thứ vừa ngọt vừa đắng.
Kiểu vị đắng trong nỗi đau,
vị ngọt của sự cứu rỗi.
Đó là cái thứ cậu biết về cuộc sống
và cái chết, và cái đó thật thảm hại.
Vậy ông biết những gì, ông Kowalski?
Tôi biết nhiều thứ. Tôi đã sống gần 3 năm
ở Hàn Quốc với cái thứ ấy.
Cám ơn.
Bọn tôi bắn giết...
...đâm quân thù với súng lưỡi lê,
đập mấy thằng 17 tuổi cho đến chết bằng xẻng.
Những thứ mà tôi sẽ nhớ cho đến
ngày tôi chết.
Những thứ kinh khủng, nhưng là
những thứ mà tôi phải sống cùng.
Thế còn về cuộc sống?
À, tôi sống sót sau chiến tranh.
Cưới vợ, có một gia đình.
Có vẻ như ông biết nhiều về cái chết
hơn là những gì ông đang sống.
Có thể nói như vậy, Cha ạ.
Có thể là vậy.
Bọn chó đẻ.
Đi nào, vào xe đi!
Thao, cái quái gì thế? Vào đi!
- Lên xe, Thao.
- Thôi nào, đi nào, lên xe đi.
Cái quái gì thế anh bạn? Lên đi!
- Alô?
- Chào buổi sáng, bố à.
Là con trai số một của bố đây, Mitch.
Buổi sáng? Đã là 1h trưa rồi,
còn sáng gì nữa.
À, phải. Vậy thì chào buổi chiều.
Vậy, mày muốn gì?
Gì? Không. Chẳng có gì.
Ý con là, con muốn gì đây?
Chà, sao ta biết được.
Vợ của mày đã bán hết
đồ nữ trang của mẹ mày
Không, bố à, con chỉ gọi để
hỏi thăm xem bố thế nào. Chỉ...
Xem có gì mới
với hàng xóm khu ấy không?
Phải. Không có gì.
Hay lắm. Trôi chảy cả
Yeah.
- Okay tốt rồi. Vậy thì tốt. À này, bố à.
- Ừ.
Bố có còn quen biết với gã
mà có vé xem đội Lions cả mùa không?
Ôi, thằng khốn.
Bố...
Chiếc xe ngon lành nhỉ.
Đi nào, cô bé.
Yo, sao rồi? Mọi người đang làm gì
ngoài đó thế?
Không có gì.
- Đừng xía vào chuyện người khác.
Chỉ đi chơi thôi.
Các người làm gì ở đây?
- Gì cơ?
- Tôi đã nói với các người rồi...
Tại sao tôi không thể đi dạo chơi
với cậu em họ bé nhỏ của tôi nhỉ?
Huh?
Chúng ta có tin tốt cho cậu, anh bạn ạ.
Ồ, thật à. Là tin gì vậy?
Chỉ dành cho cuộc nói chuyện giữa đàn ông với nhau.
- Tôi không nghĩ vậy.
- Tại sao không?
- Tôi không nghĩ vậy.
- Tại sao không?
- Đừng đi,Thao.
- Đừng xía vào chuyện này, con bé kia.
- Đi nào, lên đường thôi.
- Đi.
- Phải, cậu sẽ làm gì hả?
- Đi nào, cún.
Nhìn kìa. Mày làm vỡ thần lùn của bố rồi.
Cái quái gì đây?
Đứng lên.
- Xéo ra khỏi bãi cỏ của tao.
Nghe này, thằng già,
ông sẽ không muốn chơi với tôi đâu.
Mày không nghe tao nói à?
Tao nói, cút ra khỏi bãi cỏ của tao.
Ông điên rồi à,
vào nhà đi.
Phải. Tao bắn một lỗ vào mặt mày,
và sau đó tao sẽ đi vào trong nhà.
Và tao sẽ ngủ ngon như một đứa trẻ.
Mày hãy tin là thế.
Chúng tao đã từng chất đống những thằng chó
như mày thành chồng cao 5 feet ở Hàn Quốc...
...và dùng chúng mày để làm bao cát đỡ đạn.
Được rồi.
- Nhưng ông hãy liệu hồn đấy.
- Mẹ kiếp, anh em, thằng già này điên rồi.
Chúng ta sẽ xử lý lão khùng này sau.
Cám ơn ông.
Ra khỏi bãi cỏ của tôi.
Cái quái gì thế này?
Chúa ơi.
Không, không, không, không.
Thôi nào, đừng mang nữa. Đừng mang thêm nữa.
Đừng có mang. Gì thế...?
Đứng yên đó. Đứng yên đó.
Tại sao không để tôi được yên hả?
Chúng tôi mang cho ông vài
cây hành tăm để trồng.
- Tôi không cần chúng.
- Chúng là cây lâu năm mà.
- Chúng tự mọc lại hàng năm.
- Tại sao cứ mang cho tôi mấy thứ rác rưởi này thế?
Bởi vì...
- Bởi vì ông đã cứu Thao.
- Tôi chẳng cứu ai cả.
Tôi chỉ... đuổi cổ mấy thằng ngố da vàng
ra khỏi bãi cỏ của mình, có thế thôi.
- Ông là anh hùng của khu xóm này.
- Tôi chẳng phải anh hùng gì cả.
Họ nghĩ ông là anh hùng.
Vì vậy họ không ngừng mang quà biếu ông.
- Xin hãy nhận đi.
- Họ nhầm rồi.
Giờ, tôi chỉ muốn được ở một mình thôi.
Cám ơn.
Xin đợi đã.
Đây là mẹ tôi, Vu, tôi là Sue,
và đó là em trai tôi, Thao.
- Chúng tôi sống ngay kế bên thôi.
- Vậy thì sao?
Thao có điều muốn nói.
Tôi xin lỗi.
- Xin lỗi vì cái gì?
- Vì đã muốn ăn trộm xe của ông.
Để ta nói cho nghe cái này, cậu nhóc.
Cậu bước chân lên đất của ta lần nữa,
đời cậu coi như tắt.
Chào buổi chiều, Walt.
Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đi xưng tội đâu.
- Tại sao ông không gọi cảnh sát ?
- Gì cơ ?
Tôi có việc với một vài băng đảng Hmong.
...và tôi nghe nói có rắc rối
xảy ra với khu này.
Tại sao ông không gọi cảnh sát?
À...
Cậu biết đấy, tôi cầu nguyện rằng
họ sẽ xuất hiện...
...nhưng chẳng ai trả lời cả.
Ông nghĩ cái gì vậy?
Suýt nữa đã xảy ra án mạng.
Chúng ta đang nói chuyện sống chết ở đây.
Khi có vấn đề xảy ra,
cậu phải hành động nhanh chóng.
Khi bọn ta ở Hàn Quốc và có một ngàn
gã da vàng gào thét, tiến về phía ranh giới của bọn ta
...bọn ta không gọi cảnh sát, mà phải hành động.
Chúng ta không ở Hàn Quốc, ông Kowalski ạ.
Tôi đã suy nghĩ về cuộc nói chuyện của chúng ta
về cuộc sống và cái chết.
Về những điều ông đã nói.
Về chuyện ông mang trong mình những việc
khủng khiếp mà ông bị buộc phải làm...
...những điều khủng khiếp mà sẽ không rời bỏ ông.
Có vẻ như sẽ tốt hơn nếu ông
trút bớt được phần nào trong gánh nặng đó.
Những điều xảy ra trong chiến tranh thật kinh khủng.
Nhận lệnh phải bắn giết.
Giết để cứu bản thân,
giết để cứu những người khác.
Ông nói đúng. Đó là những thứ
mà tôi chẳng biết chút nào...
...nhưng tôi lại rất biết về sự tha thứ...
...và tôi đã nhìn thấy rất nhiều người
họ đã xưng tội...
...thú nhận tội lỗi của họ,
và bỏ lại được gánh nặng đằng sau họ.
Những người mạnh mẽ hơn ông.
Những người trong chiến tranh bị ra lệnh
để làm những điều khủng khiếp...
...và bây giờ thì được sống trong yên bình.
Chà, tôi phải giao việc này cho Cha rồi.
Lần này cậu đến đây
với khẩu súng đã nạp đầy đạn.
Cám ơn.
Và cậu đúng về một điều.
Về những gã mạnh mẽ hơn tôi
có được sự cứu rỗi.
Chà, hoan hô.
Nhưng cậu lầm về những thứ khác.
Là thứ gì vậy, ông Kowalski?
Cái thứ mà ám ảnh nhất với một người
không phải là thứ mà anh ta bị ra lệnh phải làm.
Đấy. Cuối cùng trông ông
cũng đã lại giống người rồi.
Ông đừng có để lâu quá mới cắt tóc chứ,
đồ hà tiện chó đẻ.
Phải. Chà, tôi ngạc nhiên là
anh vẫn còn ở quanh đây.
Tôi luôn ước gì anh ngỏm đi cho rồi...
...và sẽ có thợ khác thay thế
người mà biết là họ đang làm gì.
Thay vì là anh, chỉ có biết ăn không
ngồi rồi như mấy gã người Ý chết tiệt.
- Tất cả là 10$, Walt.
- 10$? Chúa ơi, Martin.
Anh là cái gì thế, có nửa dòng máu Do Thái à?
Anh cứ liên tục tăng giá vậy à.
Giá đã là 10$ từ 5 năm nay rồi,
gã cứng đầu chó đẻ gốc Balan ạ.
- Phải, được rồi, cứ giữ lấy tiền thừa đi.
- Gặp lại sau 3 tuần nữa, ông ôn ạ.
Sẽ không như vậy nếu
tôi gặp anh trước, gã ngốc ạ.
Vì mọi thứ có thể sụp đổ ngay sau đó.
- Phải, là vậy đấy.
- Thế thì tệ thật.
- Tuyệt đấy chứ, em biết mà? Phải.
- Chẳng ra cái gì đâu, ông ạ.
Chẳng ra cái gì.
Ê anh em, nhìn này. Nhìn này, Monk.
Xem này.
Oooh. Cậu bé.
- Oh, yeah.
Mang cái mông bé nhỏ lại đây.
Lại đây nào cô bé. Đừng ngại.
Gì đấy, mày không nói chào được à?
Sao lại cứ ngông ngênh như thế?
- Mày định trở thành thế nào đấy, anh bạn?
- Yo, trông ổn mà, cún.
Mày làm cái gì ở khu
của tao hả, nhóc?
Không có gì. Chỉ đi đến góc phố Spot,
ông biết mà? Mua ít CD.
Ổn cả mà, anh em.
Ê, nó gọi ông là "anh em" kìa, Duke.
- Nó gọi ông là "anh em".
- Ổn cả mà, người anh em.
Ổn cả hả?
- Câm mồm đi.
Gọi tao là "anh em" lần nữa,
tao sẽ cắn nát cái mặt chó của mày ra.
Phải, thằng chó chết.
Giờ thì, chúng mày đến đây
làm cái gì hả?
Mày đến mang cho tao món quà bé nhỏ này à?
Monk? Cô ta mang nó đến cho chúng ta?
Món châu Á ngon lành nhỏ bé.
Đừng lo.
Ta sẽ chăm sóc tốt cho cô nàng.
- Biến mẹ mày đi, thằng nhãi.
- Biến mẹ mày đi, thằng nhãi.
- Tao nói, mày xong đời ở đây rồi.
- Phải rồi.
Giữ cái mông ở đây.
Ồ, tuyệt thật. Một gã khốn khác
tôn sùng quá đáng các cô gái châu Á hả?
Chúa ạ, thật là nhàm chán.
Oh, ***.
- Tên gì, em gái?
Tên tao à?
Cút ra khỏi đây, nghe chưa?
Tên tao là "Nhận cái sự chào đón lỗ mãng
của mày dành cho mọi phụ nữ đi ngang qua đây...
...và nhồi vịt cái đó". Đấy là tên tao.
Con điếm lẻo mồm này.
- Mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai hả?
- Mày nghĩ mày giống ai?
- Mày nghĩ mày hài hước lắm hả?
- Oh, ***. Nó cứng đầu đấy chứ?
Sao hả? Định đánh tao à?
Thế thì sẽ hoàn tất bức tranh rồi đấy.
Mày phải đeo dây cổ cho con chó cái của mày chứ.
Đeo dây xích vào cho con đĩ
và giật mạnh vào.
Tất nhiên rồi. Đúng là kiểu
dập khuôn từ đồng nghĩa.
Gọi tao là con điếm và con đĩ trong cùng một câu.
- Con chó cái này điên rồi.
- Tao lại thích chúng như vậy.
Giữ lấy con chó cái này.
Ê. Bỏ tao ra.
- Mày không biết lúc nào thì dừng, đúng không?
- Tao sẽ dạy cho nó một bài học.
Dừng lại. Bỏ ra.
Đứng ra đằng này.
Ông già, nhìn cái gì thế hả?
- Chúng mày dọa ai hả?
- Dọa?
Lão nên cút đi, lão hâm
khi tao còn để lão đi.
- Tốt nhất là nên làm thế đi.
- Phải rồi, chó cái.
Chó chết, mày nghĩ mày là gì thế?
Đã bao giờ nhận ra cách mày thỉnh thoảng
gây ấn tượng với ai đó...
...mà mày lẽ ra không nên bật lại chưa?
Như tao đây.
Ê thằng già, mày điên rồi hả.
Biến ra khỏi đây đi thằng già.
Sao ông không xéo khỏi đây,
trước khi tôi đá đít ông hả?
Gã khọm điên.
Lão này làm sao vậy?
Cái gì thế?
- Lão già này điên rồi anh em.
- Lão ta khùng nào sao vậy nhỉ?
Cái quái gì?
Vào trong xe đi.
Thằng già điên khùng.
Lão bị tâm thần à?
Lão chỉ ngón tay về phía bọn mình kìa.
- Oh, ***.
- Thôi, thôi. Bố già, bình tĩnh nào.
Câm cái mõm chó của mày lại.
Mày không nghe tao nói à, hả?
Giờ, vào xe đi.
- Đi đi, vào xe đi.
- Hay lắm, ông già.
Câm mồm, thằng hèn.
Mà cái thứ "người anh em" là cái gì thế hả?
Muốn làm Siêu Da đen hay là gì hả?
Mấy gã này không muốn làm anh em của mày...
...và tao cũng không trách chúng. Giờ thì
lê cái mông Ailen trắng nhởn của mày ra khỏi đây.
Giờ thì cẩn thận nhé.
Phải, ông cũng vậy.
Oh, yeah.
Mẹ kiếp, sao chúng mày không làm gì thế hả?
- Chó chết, đá đít thằng da trắng ấy đi chứ.
- Mẹ kiếp, gã khốn...
Lão khốn kiếp.
Lão trỏ khẩu súng vào thẳng cái mặt của mày.
- Bọn mày chẳng làm gì cả.
- Cố mà tránh xa ra thôi.
Có chuyện gì với cô vậy hả, Chúa ơi.
Cố gắng tự tử hả?
Ta nghĩ những cô gái châu Á
thường thông minh cơ mà.
Đi chơi với mấy gã như vậy
là cách nhanh nhất để gặp rắc rối.
Tôi biết rồi. Tôi biết rồi.
Ông bình tĩnh đi.
Còn cái gã dở hơi mà cô đi cùng thì sao?
Hẹn hò hay là gì thế?
Phải. Đại loại vậy. Tên cậu ấy là Trey.
Cô không nên đi chơi với nó nữa.
Cô nên đi chơi với những người Humong khác.
Ý ông là Hmong?
Chúng tôi là H'mong, không phải "Humong."
Sao cũng được.
Thế Humong là chỗ quái nào,
ý ta là H'mong?
Wow.
Ông quả là tiếp thu nhanh đấy.
Không, H'mong không phải là nơi. Mà là một tộc người.
Người H'mong đến từ nhiều vùng khác nhau
của Lào, Thái Lan, và Trung Quốc.
Phải. Vậy sao cuối cùng mọi người lại sống
ở khu xóm của ta?
Tại sao không ở lại đó?
Vụ Vietnam đó.
Chúng tôi chiến đấu cùng phe với các ông.
Và khi người Mỹ rút lui,
mấy gã cộng sản bắt đầu tàn sát người H'mong.
Vì vậy chúng tôi đến đây.
Phải. Chà, ta không hiểu tại sao
cuối cùng thì họ lại sống ở vùng Midwest này.
Một năm có đến sáu tháng tuyết phủ.
Sao những người rừng lại muốn sống
ở vùng lãnh nguyên băng giá?
Cao nguyên. Chúng tôi sống ở cao nguyên.
Không phải người rừng. Booga-booga-booga.
Rồi. Sao cũng được.
Hãy trách những người đi theo Luther ấy.
Họ đưa chúng tôi đến đây.
Ai cũng đổ lỗi cho người người đi theo Luther.
Chà, có thể cái lạnh sẽ kiềm chế mấy gã ngốc.
Cám ơn ông đã cho đi nhờ.
Cô biết gì không, nhóc?
Cô ổn đấy.
Nhưng cậu em ngốc nghếch
của cô thì sao?
- Nó bị chậm hiểu hay là thế nào?
- Thao thực ra là rất thông minh.
Cậu ấy chỉ không biết
mình phải đi theo hướng nào thôi.
- Phải. Tội nghiệp Toad.
- Chuyện này cũng rất phổ biến.
Những cô gái Hmong ở đây thích nghi tốt hơn.
Bọn con gái thì vào đại học,
còn bọn con trai thì vào tù.
Phải.
Mụ phù thủy già ấy ghét cái mông của ta.
Chà...
Hôm nay sinh nhật mày đấy Daisy.
"Trong năm nay, mày sẽ phải lựa chọn
giữa hai con đường".
Cơ hội thứ hai đến theo cách của mày.
Những sự kiện kỳ lạ là cơ hội cực lớn
khi nó xuất hiện có vẻ như là cực tệ hại.
Con số may mắn của mày là 84, 23...
...11, 78, và 99."
Thật là một đống phân.
Yeah.
Lũ nhóc ngày nay bị bệnh quái gì thế?
Thôi được rồi.
Bà V.
Đây, để cháu giúp bà một tay.
Ôi, cám ơn cháu. Ta vừa...
- Để cháu nhặt được rồi.
Thế này thì sao nhỉ?
Của bà đây.
- Mày thấy sao, Daisy?
Đây, cháu nhặt rồi.
Cái đó chắc nặng quá.
Không vấn đề gì.
- Cám ơn cháu.
- Đưa đi, Karen, đưa cho bố đi.
- Đây.
- À, cái gì thế?
- Là một cái Gopher.
Để bố có thể với lấy mấy thứ đồ.
Bố biết đó, tiện dụng hơn mà.
Cái này là quà của con.
Điện thoại.
- Ờ, ta thấy rồi.
- Con chỉ nghĩ là...
À, chúng con nghĩ là
dùng mấy cái này sẽ rất tiện.
Ồ, cám ơn con, Karen.
Việc làm mọi thứ trở nên nhẹ nhõm hơn
chẳng có gì là sai trái cả.
Karen nói đúng đó bố.
Bố đã làm việc vất vả cả đời rồi.
Có thể đã đến lúc bố nghĩ về việc,
bố biết đấy, làm mọi thứ nhẹ nhàng hơn.
Chà. Còn việc nữa bố à.
Bố nên từ bỏ mấy cái đinh quan tài.
Nhưng, con cũng ko biết, chúng con
đã nghĩ về ngôi nhà.
Bố biết đấy, sau khi mẹ mất,
cần phải bảo trì rất nhiều thứ ở đây.
- Mm-hm.
- Lau dọn chẳng hạn.
Và, con không biết nữa,
bố thì ở đây một mình.
Phải, và đây là những chỗ rất tuyệt,
bố biết đấy, những cộng đồng này...
...là nơi mà bố sẽ không phải lo
về chuyện cắt cỏ hay là xúc tuyết...
...những người sống ở đó cũng giống bố,
năng động và hoạt bát, nhưng có một mình...
...và ở cạnh những người cùng tầm tuổi
như bố thì cũng tốt lắm chứ.
Phải, bố à. Bố nhìn thử xem.
Bọn con mang một số mẫu giới thiệu đây.
Những chỗ này nhìn không hề giống
như là bố đã tưởng tượng đâu.
- Chúng tuyệt lắm.
- Không chỉ tuyệt, còn rất đẹp nữa.
Mấy chỗ đó thực sự là rất dễ chịu.
Hạng sang đó, như kiểu, khu nghỉ dưỡng.
- Giống như là ở trong khách sạn vậy
- Chỗ đó rất đẹp.
Chúng thực sự tuyệt.
- Phải.
Họ sẽ lo cho mọi việc.
Họ sẽ dọn dẹp sạch sẽ. Họ rất dễ chịu.
Họ có những cửa hàng tuyệt vời.
Bố có thể mua giày mới.
Chúng tuyệt vời. Thực sự là thế.
- Và bố sẽ có khoảng thời gian tuyệt vời.
- Có thể là chơi golf.
- Gặp gỡ mọi người.
Ông già khốn.
Đá đít chúng ta trong ngày sinh nhật ông ấy.
- Anh đã bảo em đây không phải là ý hay mà.
- Em biết rồi. Anh nói đúng.
- Ông ấy chẳng cho ai giúp đâu.
- Chúng ta đã cố thử. Anh bỏ qua đi được không?
Giờ thì không ai nói được
là chúng ta chưa cố gắng.
Kệ quách ông ấy đi.
Em biết chúng ta nên làm gì không?
Lẽ ra chúng ta nên ở nhà
với Josh và Ashley.
Ít nhất chúng cũng đủ thông minh
để không đến đây.
Chết tiệt thật, mấy đứa nhỏ
còn thông minh hơn mình.
Chúng ta nhớ bà ấy, phải không Daisy? Phải.
Phải.
Chào ông, Walt.
Ông đang làm gì đấy?
Nhà tôi đang có tiệc.
Ông muốn tham dự không?
- Cô nghĩ sao?
- Sẽ có hàng tấn thức ăn.
Phải. Nhưng đừng đụng đến con chó của ta.
- Đừng lo. Nhà tôi chỉ ăn thịt mèo thôi.
- Thật à?
Không, đùa thôi, ông khờ ạ.
Đi nào, ông sẽ là khách đặc biệt của tôi.
Thôi, ta ở đây ổn rồi.
Phải.
- Chết tiệt thật.
- Okay, vậy hôm nay ông định ăn gì?
Ờ, ta có một miếng bánh
và một miếng thịt bò khô.
Vậy thì qua chỗ tôi và lấy đồ ăn.
Ở đó cũng có bia nữa.
Chà, ta cũng nghĩ là uống với người lạ
còn hơn là uống một mình.
Dù sao thì, hôm nay cũng là sinh nhật ta.
- Thật sao? Chúc mừng sinh nhật Wally.
- Đừng gọi ta là Wally.
Chà, không có Pabst, nhưng có rất nhiều bia.
- Như họ nói, khi ở với người Humong.
- Ha, ha. Này, ta có làm gì sai không?
Mỗi khi ta nhìn ai đó,
họ lại nhìn xuống đất.
Chuyện bình thường thôi.
Bà ấy nói gì vậy?
- Bà ấy nói: chào mừng đến nhà tôi.
- Ồ, đâu phải thế.
- Phải, bà ấy không nói vậy.
- Bà ấy ghét ta. Thôi nào.
- Phải, bà ghét ông.
Được rồi.
Hey, các vị nhìn cái quái gì thế?
Tôi nghĩ chúng ta nên qua
phòng khác. Xin lỗi.
Rất nhiều người trong nhà này
rất là cổ hủ.
Thứ nhất, không bao giờ được chạm vào
đầu một người H'mong, kể cả là đứa trẻ.
Người Hmong tin rằng linh hồn ở trong
cái đầu họ, cho nên đừng làm vậy.
Chà, ngốc thật, nhưng thôi được.
Phải, và rất nhiều người H'mong cho rằng
nhìn vào mắt ai đó là rất bất lịch sự.
Vì vậy họ mới nhìn đi chỗ khác
khi ông nhìn họ.
- Còn gì nữa không?
- Có.
Một số người Hmong có xu hướng
cười hoặc toe toét khi họ bị mắng mỏ.
Cái này thuộc về vấn đề văn hóa.
Điều đó biểu lộ sự ngượng ngùng hoặc thiếu tự tin.
Chứ không phải là họ cười ông
hay là sao đó.
Phải. Chúa ạ, họ điên thật.
Nhưng thức ăn thì trông ngon đấy.
Ngửi mùi cũng ngon.
Dĩ nhiên rồi. Là thức ăn của người Hmong mà.
Phải. Okay.
Tôi sẽ quay lại ngay thôi.
- Của ông đây.
- Cám ơn.
Này, cô đã nói đến việc
nhìn vào mắt người khác.
- Ông ta đã nhìn chằm chằm vào ta cả buổi rồi.
- Đó là Kor Khue.
Ông ấy là thầy cúng của gia đình họ Lor.
Là cái gì thế, kiểu như thầy phù thủy à?
-Kiểu vậy.
- Phải. Booga-booga.
Ha, ha. Hài hước đấy Wally.
Kor Khue quan tâm đến ông đấy.
Ông ấy đã nghe về những gì ông làm.
Ông ấy muốn đoán số của ông.
Sẽ là thô lỗ nếu không cho phép ông ấy làm.
Đó là một vinh hạnh đấy.
- Được thôi. Không sao cả.
- Được rồi. Ông ngồi đi.
Ngồi đây à?
Ông ấy nói rằng nhiều người không tôn trọng ông.
Họ thậm chí còn không muốn nhìn mặt ông.
Ông ấy nói về cách ông sống.
Thức ăn của ông không có vị gì.
Ông lo lắng về cuộc sống của mình.
Ông đã phạm sai lầm trong quá khứ,
giống như sai lầm mà ông đã làm...
...mà ông không cảm thấy thỏa mãn.
Ông ấy nói rằng ông không hạnh phúc với cuộc sống.
Kiểu như ông không có được sự yên bình.
Ông sao thế?
Ờ, ta... Ta không sao.
Ta ổn thôi.
Chúa ơi, mình có nhiều điểm chung
với những người da vàng này
...hơn là lũ con cháu hư đốn.
Jesus Christ.
Chúc mừng sinh nhật.
- Ông ổn chứ?
- Phải. Phải, ta ổn.
Ông đã bị chảy máu.
Không, ta cắn phải lưỡi thôi.
Không có gì đâu.
Sao chúng ta không đi
lấy thêm một ít thức ăn da vàng ngon lành nhỉ?
- Cô thấy đấy, tôi chết đói rồi.
- Okay.
Tuyệt vời. Chà, các quý bà thật tuyệt.
Món này ngon thật.
Thôi nào, ông ham ăn.
- Gì thế?
- Đi thôi.
- Để làm gì ?
- Trà trộn.
Trà trộn? Chúng tôi đang trà trộn ở ngay đây.
Thôi nào. Ông bảo tôi không được
để ông một mình còn gì.
Cám ơn rất nhiều, nhưng tôi phải đi đây.
Giờ tôi phải đi.
Tôi sẽ quay lại ngay.
Đừng dọn thức ăn đi nhé.
Ồ, tuyệt.
Chà, chà, chà. Nhìn xem ai ở đằng kia.
- Phải, thằng nhóc định ăn trộm xe Gran Torino của ta.
- Em trai tôi, Thao.
Đã định... dù sao. Phải, phải, Toad.
Hơi lung lay một chút,
nhưng làm thế này là xong.
Thế các cậu đến từ đâu?
- Tôi ở không xa đây cho lắm.
- Tôi ở Texas.
- Cái gì thế?
- Một ít rượu gạo. Ông thử đi.
Được rồi.
Tôi và các bạn tôi đang tự hỏi
không biết ông đang làm gì ở đây.
Chà, đúng là một câu hỏi hay.
Ta đang làm gì ở đây?
- Tên ta là Walt.
- Chào ông Walt. Tôi là Youa.
- Yuam. Rất vinh hạnh.
- Không. Youa.
Youa, okay.
Vậy, ông làm gì?
- Ồ, ta sửa chữa các thứ, giống như vừa rồi.
- Như thế nào?
À, ta vừa sửa cái máy vắt khô ở kia,
ta sửa bồn nước cho bạn của vợ ta...
...và ta đưa bà cô Mary tới bác sĩ
để sửa đơn thuốc cho bà ấy.
Và ta còn sửa cả một cái cửa
mà thậm chí vẫn còn chưa bị hỏng nữa.
Ông rất hài hước.
Ta đã bị gọi bởi nhiều cái tên,
nhưng chưa bao giờ là hài hước cả.
- Vâng, giờ tôi đi về đây. Ông ở lại vui vẻ nhé.
- Okay Yum Yum. Vinh hạnh.
Này, cô ấy đi rồi kìa. Anh em. Đi thôi.
Youa, đợi đã.
Thư giãn đi, đầu đất.
Ta không bắn cậu đâu.
Ta cũng sẽ cúi gằm xuống, nếu ta là cậu.
Lần đầu gặp cậu, ta biết ngay cậu
cũng chỉ là một thằng ngố...
...nhưng ta không nghĩ là cậu
cư xử với đàn bà còn tệ hơn...
...cả khả năng ăn trộm xe, Toad.
- Là Thao.
- Sao?
Không phải Toad, là Thao.
Tên tôi là Thao.
Phải, phải, cậu bỏ lỡ cơ hội
với cô gái ở đằng kia rồi.
Chưa kể đến việc ta không thèm
quan tâm đến một con cóc (toad) như cậu.
- Ông chẳng biết ông nói về cái gì đâu.
- Cậu nhầm rồi.
Ta biết chính xác những gì ta nói.
Ta có thể không phải là người
dễ chịu nhất ở quanh đây...
...nhưng ta đã có người phụ nữ tuyệt vời nhất
trên quả đất này và cưới bà ấy.
Ta đã nỗ lực để có được điều đó.
Và đó là điều tuyệt nhất từng xảy ra với ta.
Nhưng cậu, biết không, cậu để cho
Click Clack, Ding ***, và Charlie Chan...
...dễ dàng đi dạo
với cô nàng Mặt-Thế-Nào.
Cô nàng thích cậu đấy, biết không?
Dù ta chẳng thể hiểu vì sao.
Ai cơ?
Yum Yum. Cô nàng mặc áo tím đó.
Cô nàng nhìn cậu suốt đấy, đồ ngốc.
Ý ông là Youa à.
Phải, Yum Yum, phải. Cô gái dễ thương.
Rất duyên dáng.
Ta đã nói chuyện với cô gái. Phải.
Nhưng cậu, cậu để cô nàng đi dạo
với ba gã bù nhìn.
Và cậu biết vì sao không?
Vì cậu chỉ là một thằng khốn
Chà...
...Ta phải đi đây.
Chúc một ngày tốt lành, bánh mốc.
Đừng. Đừng mang nữa.
Thôi được, đặt ở đằng kia.
Bye-bye.
Không, không. Đừng mang nữa. Đừng mang nữa.
Thôi nào. Đừng mang nữa.
Xin đừng mang nữa. Tôi...
Đây có phải là cái món bánh hấp thịt gà
mà bà mang đến ở ...?
Ồ, thôi được rồi.
Đi nào, các quý bà.
Chắc chắn là ngon hơn món thịt bò khô rồi.
Có chuyện gì vậy?
Thao đến đây để sửa sai.
Cậu ấy đến để làm việc cho ông.
Không cần đâu.
Cậu ta sẽ không làm việc cho tôi.
Mẹ tôi nói rằng cậu ấy đã làm mất danh dự của cả nhà.
và giờ cậu ấy phải làm việc để trả món nợ đó.
- Cậu ấy sẽ bắt đầu vào sáng mai.
- Không mai mốt gì cả, không lúc nào cả.
Tôi không muốn cậu ta trên đất của tôi.
Tôi tưởng chúng ta đã nói về việc đó rồi.
Sẽ rất quan trọng khi ông đồng ý việc này,
và sẽ là một sự xúc phạm nếu ông từ chối.
Tại sao mọi việc lại đổ về phía tôi thế này?
Cậu ta là người đã cố ăn trộm ô tô của tôi.
Nhoằng một cái, tôi lại là kẻ xấu trong chuyện này.
Gia đình tôi rất có gia giáo...
... và sẽ rất thất vọng nếu
ông không cho Thao được chuộc lỗi.
Nếu ông ấy không cần làm vậy,
thì thôi cho qua đi.
Im đi, im đi, im đi!
Phải. Im đi.
Thôi được rồi. Sáng mai, qua đây.
Sáng mai. Cám ơn.
Cám ơn, cám ơn, cám ơn.
Cám ơn.
Jesus, Joseph, và Mary,
những người Hmong đó thật phiền nhiễu.
Chết tiệt thật,
ta không nghĩ nó lại có mặt.
Được rồi. Cậu giỏi ở khoản gì?
Như kiểu thế nào?
Chà, ta đang hỏi cái đó mà.
Nếu cậu làm việc cho ta,
ta phải biết cậu giỏi việc gì.
Ta phải biết cậu có thể làm gì.
Tôi không biết.
Chà, đúng kiểu nửa vời mà ta chờ đợi ở cậu.
Cậu thấy cái cây ở đằng kia không?
Cậu chỉ việc đi qua đó
và đếm số chim.
Ông muốn tôi đếm số chim à?
Phải, cậu biết đếm. Mấy gã vô công rồi nghề
như cậu chắc phải giỏi toán chứ?
- Tôi biết đếm.
- Tốt.
Một, hai...
Vậy, hôm nay ông muốn tôi làm gì.
Ông muốn tôi nhìn sơn khô không?
- Có thể tôi sẽ đếm được mây bay qua nữa đấy.
- Đừng hỗn với ta, nhóc.
Ta không phải là người đi ăn trộm.
Đừng quên điều đó.
Tiếp tục đi. Tôi chẳng quan tâm nếu ông
xúc phạm tôi hay nói những thứ phân biệt chủng tộc.
Vì ông biết không? Tôi sẽ nhận hết.
Phải, tất nhiên cậu sẽ nhận hết, vì cậu
chẳng có chẳng có can đảm, nhóc ạ.
Nghe này, tôi bị kẹt ở đây...
...vậy sao ông không tìm thứ gì đó
có ích cho tôi làm đi?
Bởi vì không giống cậu,ta không vô dụng,
và ta tự chăm sóc tài sản của ta.
Loại chuột sình lầy như cậu, mặt khác,
thì không thể không...
Ta có được cậu trong bao lâu?
- Toad? Bao lâu?
- Đến tận thứ Sáu.
Phải.
Được rồi. Đi lấy cái thang ra khỏi gara đi.
Khi nào cậu xong cái mái nhà đó,
cậu có thể lấy cái máng nước và đóng đinh nó lại.
Ba năm qua ta đã quá mệt mỏi
với việc phải nhìn ngắm nó rồi.
Phải.
Phải, ông cũng nghĩ vậy phải không, ông bạn.
Xin chào.
Ông nội nói rằng, ông muốn biết...
...liệu ông có thể cho Thao dọn dẹp
tổ ông vò vẽ ở dưới cổng nhà cháu được không.
Tổ ong vò vẽ à?
Chà, kinh khủng thật.
Được, tôi nghĩ chúng ta có thể xử lý
vụ đó sau bữa trưa.
Jesus, Lạy Chúa toàn năng, dừng lại đi.
Hôm nay là ngày cuối cùng của tôi.
Vậy, ông muốn tôi làm gì nữa?
Nghỉ một ngày đi. Cậu làm đủ rồi.
Toad.
Không có gì, bỏ đi.
Bác sỹ sẽ khám cho ông ngay. Cám ơn.
Koski?
Ông Kowalski? Chào buổi sáng.
Tôi đã nhìn qua kết quả xét nghiệm...
...và tôi nghĩ chúng ta nên tiến hành ngay
một cuộc kiểm tra toàn diện.
Tôi cảm giác đó sẽ là cách tốt nhất để...
...tìm ra các vấn đề mà ông đã gặp...
- Xin lỗi.
Có chuyện gì với bác sỹ Feldman,
bác sỹ thường kỳ của tôi vậy?
Bác sỹ Feldman đã nghỉ hưu cách đây 3 năm rồi.
Tôi là người thay thế ông ấy, tôi là bác sỹ Chu.
- Là ông nội Walt đấy.
- Nghe máy đi.
- Em nói chuyện đi.
- Mitch.
- Anh đang phải xử lý hóa đơn.
- Anh nói chuyện đi. Ông ấy là cha anh cơ mà.
Chào bố.
Chào, Mitch, là... Là ta đây, bố của con.
Phải, con biết rồi. Có việc gì thế bố?
À, không có gì. Không có gì lắm.
- Mọi việc chỗ con thế nào?
- Con ổn. Ổn. Mọi thứ ổn.
Ổn. Tốt.
Thế Karen và lũ trẻ sao rồi?
Ổn cả, mọi người bình thường. Làm việc ổn.
- Tốt. Công việc thì sao?
- Bận rộn.
- Phải.
- Phải, bố cũng nghĩ vậy.
Thực ra, nói về việc bận,
con đang có rất nhiều thứ phải làm bây giờ...
...cho nên nếu không có việc gì cấp bách...
Không. Không có gì cả.
Vậy sao bố không gọi cho con vào cuối tuần này?
Chắc chắn rồi.
Được rồi. Con mừng vì được nói chuyện với bố.
Cám ơn bố đã gọi.
Cám ơn. Phải.
Lũ nhóc này không còn cơ hội nữa rồi.
- Ông biết gì về vòi nước không?
- Ta biết rất nhiều về chúng, nhóc ạ.
Đứng qua một bên.
- Chúa ơi. Vì tình yêu với Pete.
- Sao vậy?
Phải lên tới một trăm độ ở trong này.
Sao cậu không bật quạt lên?
Chỗ này sắp tan thành từng mảnh rồi.
Trời ạ, ông lấy đâu ra tất cả những thứ này?
- Cậu nói về cái gì?
- Tất cả các cái thứ dụng cụ này.
À, có thể là một sự ngạc nhiên đối với một tên trộm...
...nhưng ta đã mua những thứ này, mọi thứ ở đây,
bằng tiền của ta.
Rồi, rồi. Nhưng ý tôi không phải vậy.
Ý tôi là, có quá nhiều thứ khủng ở đây.
Phải. Mỗi dụng cụ ở đây đều có mục đích của nó.
Mọi thứ đều có việc để làm.
Chúng đều được sử dụng khi cần thiết.
Okay, vậy, cái gì kia?
- Đó là cái để đào lỗ.
- Cái kia?
Đồ kẹp.
- Cái kia?
- Để cắt dây ***.
Thôi nào, cậu biết thừa là cái bay mà.
Đây là mấy cái kéo,
và kia là cái cưa.
Đó là cái búa đầu bẹt.
Không gạt được ta đâu nhóc.
Được rồi, cậu nghĩ thế nào ?
Chỉ là, tôi chắc không thể mua hết được mấy thứ này.
Ờ, ta đoán là kể cả một gã đầu đất
như cậu thì cũng phải hiểu là...
...một người đàn ông có được nó
sau khoảng thời gian 50 năm.
- Phải, nhưng...
- Được rồi, nhìn đây, đây.
Cầm lấy ba thứ này, ngay đây.
Cậu có thể lấy chúng.
WD-40, mỏ lết, và mấy cuộn băng dính.
Bất cứ ai làm việc tốt
có thể làm được nửa số việc nhà...
...chỉ với ba thứ đó.
Nếu còn cần thứ gì nữa,
cậu có thể qua đây mượn, thế thôi.
Okay. Tuyệt.
- Khốn kiếp thật.
- Cái gì thế?
Không có gì. Sao?
Không có gì à?
Tôi vừa mới thấy ông ho ra máu.
Vậy không ổn đâu.
Ông nên đi khám bác sỹ đi.
Phải.
Nghe này...
...mấy gã mà ở đây mấy hôm trước,
trên bãi cỏ của ta.
Chúng là thế nào vậy?
Chỉ là một băng nhóm,
một lũ du côn người Hmong.
Phải, ta cho là vậy,
nhưng chúng làm gì ở đây?
Chúng muốn đưa tôi đi.
Chúng không hài lòng vì
tôi đã làm hỏng lễ kết nạp.
Phải. Cậu là một thằng ngốc,
nên mới muốn giao du với lũ ấy.
Quà kết nạp của cậu là gì thế ?
Xe Gran Torino của ta?
Chúa ạ.
***.
Toad, cậu rãnh chứ?
Được rồi.
Nó đây.
Giờ thế này. Ta sẽ nắm phần trên
vì đó là phần nặng nhất.
Ta kéo phía đó,
và cậu đứng ngay dưới này...
...và cậu đẩy và giúp ta đẩy lên từng bậc.
- Cứ như vậy.
- Vậy thì để tôi nắm phía trên.
Không, không, để ta nắm phía trên.
Thật đấy, để tôi nắm phía trên cho.
Trông có vẻ nặng.
Nghe này, ta đâu có què. Ta sẽ nắm phía trên.
Nếu ông không để cho tôi nắm phía trên,
tôi sẽ không giúp nữa.
- Này, nghe ta nói, đầu đất...
- Không, ông già, ông nghe này.
Tôi ở đây vì ông cần giúp đỡ.
Vì vậy hoặc là phần trên,
hoặc là tôi biến khỏi đây.
Thôi được. Cậu nắm phần trên, ta sẽ đẩy.
Nhưng đừng để nó trượt khỏi
bàn tay con gái bé bỏng của cậu và đè ta đấy.
Ông không cần phải dạy khôn tôi đâu.
- Cái thứ này nặng cả tấn chứ chẳng ít.
- Phải.
Chạy êm lắm.Chỉ có điều họ
không còn sản xuất loại này nữa.
Vậy ông định làm gì với nó?
Chắc là bán nó thôi.
Ông bán bao nhiêu?
60 $. Chúng...
Ta mệt vì phải có chúng ở trong
tầng hầm rồi.
Sao? Cậu đang cần tìm tủ lạnh à?
Cái ở dưới nhà chắc là hỏng rồi.
Okay 25 $, và nó là của cậu.
25? Nhưng ông vừa mới nói 60.
Ta biết, nhưng bán thế này thì
ta sẽ không phải tốn tiền rao vặt trên báo.
- Đi nào, lăn nó đến chỗ của cậu thôi.
- Được rồi. Hay lắm.
- Thật là mỉa mai nhỉ?
- Sao cơ?
Toad đang rửa cái xe
mà nó đã muốn ăn trộm của ông.
Phải.Lau sót chỗ nào là
phải làm lại từ đầu
Ông rất tử tế
đã trông coi nó như vầy.
Nó chưa từng có một hình mẫu nào
để noi theo trong cuộc sống.
Chà, ta chẳng phải hình mẫu nào cả.
Nhưng ông là một người tốt, Wally.
Tôi ước gì cha của chúng tôi
cũng được giống như ông.
- Đừng gọi ta là Wally nữa.
- Không, tôi nghiêm túc đó.
Ông ấy rất khắc nghiệt với bọn tôi,
rất truyền thống,và thực sự là cổ hủ.
- À, phải, ta cũng cổ hủ.
- Phải, nhưng ông là người Mỹ.
Điều đó có nghĩa là gì?
Ông thích nó chứ, phải không?
Cô đùa hả? Nó đã muốn ăn trộm xe của ta.
Uh-huh. Và ông dành thời gian cho nó...
...dạy nó cách sửa chữa,
cứu nó khỏi bọn họ hàng khốn kiếp
- Hey, dùng từ ngữ cẩn thận đấy, quý cô.
- Và ông là một người tốt.
Ta không phải người tốt.
Cho ta lon bia nữa, cô gái.
Lon này hết rồi.
Ông biết không, người Hmong coi việc làm vườn
là việc của đàn bà.
Phải. Chắc vì vậy mà ta thấy cậu
ở trong vườn đằng kia suốt.
Với lại, bọn ta không phải là người Humong.
Hài hước thật.
Ông biết không, ông nên bỏ thuốc.
Cái đó không tốt cho ông.
Vậy à? Tham gia một băng đảng thì cũng vậy, đầu đất.
Ông không nghe thấy tôi nói gì à?
Tôi đã thấy ông ho ra máu.
Ông nên bỏ thuốc.
Vậy, cái biểu tượng đó có nghĩa gì vậy?
Có phải là biểu tưởng cổ của
hội hướng đạo sinh của ông?
Kị Binh Đầu Tiên. Ta có nó từ năm 51.
Vậy, cậu muốn làm gì với cuộc đời cậu, hả nhóc?
À, tôi nghĩ có thể là đi bán hàng.
Bán hàng hả?
Con trai lớn của ta cũng bán hàng.
- Chú ấy làm giỏi không?
- Ờ, phải. Giấy phép để ăn trộm.
Ta làm cho hãng Ford trong 50 năm,
và nó thì đi bán xe ô tô Nhật.
- Ông chế tạo xe?
- Phải.
Ta đã đặt tay lái trong chiếc Gran Torino...
...vào năm 1972, ngay trên đường này.
Ôi, ông già rồi. Hay thật.
Phải. Vậy cậu muốn đi bán hàng.
Cậu có nghĩ đến việc đi học nữa không?
- Kiểu vậy, nhưng đi học sẽ tốn tiền.
- Vậy thì cậu nên kiếm việc làm.
Cậu không thể cứ ngồi đó và trồng cây
trong vườn của ta suốt đời được.
- À, vậy thì ông nên trả công cho tôi.
- Phải. Rất hài hước.
Nhưng, kiểu việc gì mà tôi có thể làm được?
Phải. Nói đúng.
Chẳng ai sẽ đi thuê cậu.
Phải, tôi cũng biết thế.
Ta chỉ đùa thôi, đồ ngốc.
Ý ta là, cậu sẽ có một công việc.
- Cậu có thể có việc ở bất kỳ đâu.
- Như là gì?
- Thế công việc xây dựng thế nào?
- Tôi à?
- Phải.
- Xây dựng?
- Ông có bị bệnh Alzheimer hay là sao đó không?
- Không. Cậu có thể có việc trong ngành xây dựng đấy.
Ta biết một số người trong nghề.
Tất nhiên là ta sẽ phải điều chỉnh chút ít
và làm cậu nam tính lên một chút.
- Phải nam tính lên?
- Phải.
Và ta nghĩ cậu nên hẹn hò
với cô nàng Yum Yum nữa.
Sẽ làm cậu tốt hơn đấy.
Biết không, lấy một ít than chì
ra khỏi van xe.
Giờ cậu sẽ học cách nói chuyện của đàn ông.
Cậu chỉ việc lắng nghe cách Martin và ta
đập qua đập lại.
- Hiểu chưa nào?
- Được rồi.
Rồi. Vào đi.
Hay lắm.
Một gã Ba Lan và một thằng Tàu .
Mọi việc thế nào, Martin,
tên người Ý ngu ngốc điên rồ?
Ông già khốn kiếp rẻ tiền, tôi lẽ ra phải biết ông sẽ đến.
Tôi đang có một ngày tốt lành.
Thế anh đang làm gì, móc sạch tiền
của mấy gã mù nghèo khổ à?
- Trả thiếu tiền thừa à?
- Thằng Tàu này là ai?
À, là thằng nhóc vớ vẩn ở cạnh nhà.
Tôi muốn làm nó nam tính lên một chút.
Mm.
Thấy chưa, nhóc? Đấy là cách
đàn ông nói chuyện với nhau.
- Thật sao?
- Sao thế, cậu có gì trong lỗ tai à?
Giờ ra ngoài và quay vào lại,
và nói chuyện như một người đàn ông.
Như một người đàn ông thực thụ.
- Thôi nào, Walt.
- Đi nào. Vác cái mông ra khỏi đây.
Và quay vào đây.
- Xin lỗi vì vụ này.
- Không sao.
Xin chào,lão già Ý khốn kiếp?
Cút ngay ra khỏi tiệm
trước khi tao bắn vỡ đầu cậu...
...thằng Tàu khốn kiếp!
- Chúa Jesus Christ ơi. Oh, chó chết.
Bình tĩnh nào. Bình tĩnh nào.
Cậu làm cái quái gì thế?
Mất trí rồi à?
Nhưng ông vừa nói thế mà.
Đó là cách cách ông nói chuyện.
Cậu không được đơn thuần bước vào
và xúc phạm người ta trong tiệm của ông ta.
Đừng làm vậy. Chuyện gì xảy ra nếu
cậu gặp ai đó xa lạ và vớ phải gã côn đồ?
- Hắn sẽ bắn vỡ đầu cậu ngay tức thì.
- Vậy thì tôi nên nói gì?
Ôi, nhóc, sao không bắt đầu
bằng "Chào" hoặc "Xin chào"?
Phải, chỉ việc đi vào và nói:
"Thưa ông, tôi muốn được cắt tóc,
nếu ông có thời gian."
Phải, hãy lịch sự, nhưng đừng khúm núm.
Cậu có thể nói về
công việc xây dựng mà cậu vừa làm...
...và chửi bới về bạn gái của cậu
và xe ôtô của cậu.
Chó đẻ thật, ta vừa sửa cái phanh xe,
và mấy thằng chó đẻ đó lại cắm đinh vào xe ta.
- Ý ta là, chúng chơi ta ngay vào mông.
- Đừng chửi thề với mấy gã ấy.
Cứ việc nói về những người
không có ở trong phòng.
Cậu có thể chửi bới về sếp cậu, bắt cậu làm việc
quá giờ trong khi tối đó là tối chơi bowling.
Phải. Hoặc là bà vợ già của ta lải nhải
hơn hai tiếng đồng hồ...
...về việc vì sao họ không nhận
thẻ giảm giá đã hết hạn ở cửa hàng rau quả...
... và lúc ta chuẩn bị chơi game thì
bà ta bắt đầu khóc lóc rằng sao chúng ta không nói chuyện.
Cậu thấy chưa? Giờ ra ngoài, quay lại
và nói chuyện với ông ấy.
Và đừng có hấp tấp, vì chúa.
Phải, nhưng tôi không có việc làm,
không ô-tô, không bạn gái.
Chúa ơi. Lẽ ra tôi nên bắn vỡ đầu nó
ngay khi tôi có cơ hội.
Phải. Có thể là như vậy.
Được rồi, giờ ta muốn quay lại, đi ra ngoài...
...và quay vào trong, và đừng nói
về việc không có việc làm...
...không xe, không bạn gái,
không tương lai, không trym.
Được chưa? Quay lại và ra đi.
Xin lỗi, thưa ngài, tôi muốn cắt tóc,
nếu ngài không quá bận.
Thưa ông già cắt tóc người Ý.
Mấy gã cũng làm việc xây dựng với tôi
làm tôi đau mông quá.
Khốn kiếp thật.
Jesus Christ.
- Chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?
- Phải, phải.
Đừng có "phải, phải" với ta. Chỉ nói "vâng, thưa ngài",
và "Tôi sẽ cố gắng hết sức".
Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Vì khi ta đã đảm bảo cho ai đó
có nghĩa là ta đã hứa.
- Và ta không muốn cậu làm mất mặt ta.
- Không, tôi ổn.Tôi hiểu rồi.
Và đừng có tỏ bộ diễn kịch.
Cứ nhìn thẳng vào mắt họ.
Và con người ta có thể biết rất nhiều điều
về cậu chỉ qua cái bắt tay.
- Đây. Cho mấy cái này vào túi sau.
- Tuyệt.
Đừng làm hỏng đấy.
Ê, Kennedy gã đần say rượu người Ailen.
Ông khỏe không?
- Tởm lắm, nhưng ai mà quan tâm chứ?
- Không phải tôi là cái chắc.
Tự phục vụ nhé, Walt.
Ông bạn Ba Lan ngố.
Okay đây là thằng nhóc mà
tôi đã nói với ông.
Thao, đây là Tim Kennedy.
Ông ấy là chuyên gia trong công việc này đấy.
Vậy, chúng ta có gì ở đây thế, Walt?
À, cậu ta biết về xây dựng,
và cậu ta là một thằng nhóc sáng dạ.
Cậu ta sẽ làm bất kỳ việc gì ông cần.
- Ông chắc chứ?
- Phải.
- Cậu nói được tiếng Anh không?
- Có, thưa ngài.
- Cậu sinh ra ở đây à?
- Đúng vậy.
Ta thấy Walt lái xe đưa cậu đến đây.
Cậu có xe không?
Hiện tại thì không.
Giờ tôi đang đi xe bus.
Xe bus. Chúa ơi,
cậu không có xe à?
Miếng đệm xe chính của tôi bị gãy.
Và thằng khốn chết tiệt ở tiệm sửa
muốn moi của tôi với giá $2.100.
Ôi, khốn nạn thật.
Ta đã thay bộ truyền lực trong xe Tahoe của ta,
và mấy thằng chó đẻ ''chém'' ta ác liệt.
- Mất gần $3.200 lận.
- Mấy thằng trộm chết tiệt. Toàn bố láo.
Đúng thế đấy.
Được rồi, quay lại đây vào thứ Hai
và chúng ta sẽ tìm việc gì đó cho cậu.
- Cám ơn ông Kennedy.
- Cứ gọi là Tim. Và tên cậu là gì nhỉ?
- Thao.
- "Tuh," được rồi.
Ông nợ tôi vụ này đấy, Walt.
Rồi. Tôi sẽ mua cho ông một cái
bánh hoa quả cho lễ Giáng sinh.
Vứt cái bánh hoa quả đi. Sao ông không
cho tôi chìa khóa cái xe Gran Torino?
- Thế quái nào mà ai cũng muốn cái xe của tôi thế?
- À, tôi cũng chẳng ngạc nhiên.
Phải, ông chẳng biết mấy về nó đâu.
Được rồi, đi nào, đầu đất.
Để gã Ailen này ở đây
và tự chơi bời một mình.
Chúng ta làm gì ở đây?
Cậu muốn làm gì?
Mang đồ nghề bằng một cái bị gạo à?
Đây. Sẽ phải dùng đến cái này.
Và cậu sẽ cần một trong những cái này nữa. Đây.
Tôi không mua nổi cái nào đâu.
- Ta sẽ trả cho.
Cậu có thể trả lại ta
sau khi nhận tháng lương đầu tiên.
Tuyệt.
- Đây. Cậu sẽ cần thứ này.
À, đúng là cái ta đang tìm.
Đây, dây lưng đựng đồ nghề.
- Đúng rồi đó.
- Không phải phàn nàn gì...
...nhưng tôi có cần vài thứ dụng cụ gì không?
Đồ nghề thì ta có, nhưng ta không thể cho mượn
dây lưng đựng đồ nghề được. Cậu có thể dần dần sắm thêm.
- Cám ơn ông về mấy cái này.
- Quên đi.
Không. Tôi thực lòng đấy. Cám ơn ông.
Sao thế, người anh em? Đang làm gì thế?
Sao thế, anh bạn?
- Có gì thế, rác rưởi?
- Xem tình hình cậu em của ta thế nào.
- Phải rồi.
- Cậu em bé bỏng của chúng ta. Cái gì đây?
- Đi đâu về đấy?
Tôi đi làm về.
Cái đó các anh không biết gì đâu.
Vậy hả. Chú em có việc làm.
Các anh không để tôi yên được sao?
- Sao?
Ê, cún, xem cái này.
Mày sợ hả?
Ai mua cái thứ rác rưởi này cho mày? Cha mày à?
- Anh muốn gì?
- Cha mày mua cái này à?
Bỏ tay ra khỏi đồ của tôi.
- Đưa cái mũ rác rưởi đây.
- Sao mày phải làm tao trông tồi tệ hả?
- Bỏ tay ra khỏi đồ của tôi!
Đấm đá là công việc của tao.
- Yo, đưa cái đó đây.
- Ê, thôi đi. Đó là đồ của tôi.
Ném qua hàng rào đi, mẹ kiếp chứ.
Bỏ tôi ra. Bỏ tôi ra.
- Ê, thằng chó con này.
Đưa đây. Đưa đây cho tao.
- Tao đang muốn tìm từ gì nhỉ?
- Cho nó một trận đi.
Ờ, phải rồi. Giữ cái mặt thôi.
- Ê chào cậu.
- Chào ông. Tôi phải đi đây.
Mấy hôm rồi không thấy cậu.
Cậu đã ở đâu thế?
- Bận rộn lắm.
- Phải.
Bận hả?
Này.
- Cái quái gì đã xảy ra thế?
- Ông đừng bận tâm.
Ý cậu là sao, đừng bận tâm?
Nhìn cái mặt này.
Tôi nói rồi, đừng bận tâm.
Được chưa? Không phải chuyện của ông.
Khi nào?
Cách đây vài ngày, ngay sau khi
tôi từ chỗ làm về.
Bọn hèn hạ.
Tôi đã cố gắng chống trả,
nhưng chúng nó đập gãy đồ nghề của ông rồi.
- Tôi sẽ đền lại.
- Đừng lo chuyện đồ nghề.
Gã anh họ của cậu sống ở đâu?
Không, ông Walt. Tôi ổn mà.
- Tôi không muốn ông làm gì cả.
- Được rồi.
Nếu cậu cần thêm đồ nghề gì,
cứ cho ta biết.
À, tôi cũng đang cần một cái búa lợp mái.
Tốt. Cứ vào gara của ta mà lấy.
Đó là thằng cuối cùng.
Ê.
Rồi. Sẽ là thế này.
Mày tránh xa Thao ra, hiểu chưa?
Mày bảo với lũ bạn của mày
tránh xa Thao ra.
Nếu chúng không nghe lời,
bảo chúng là mày sẽ không bao giờ
thấy mặt chúng nữa.
Như thế. Hiểu chưa?
Tao coi đó là đồng ý.
Nếu tao phải quay lại đây...
...mọi thứ sẽ tồi tệ hơn nhiều đấy.
Tránh ra nào.
Các cậu muốn món cẩu này thế nào?
Ý ta là, món xúc xích?
Hài hước thật.
- Tôi đã nói rồi, bọn tôi chỉ ăn thịt mèo thôi.
Phải.
Whoa. Tôi chưa bao giờ thấy ông thế này.
Ta cảm thấy dễ chịu. Cô thấy đấy,
ta có những cô gái xinh đẹp, thức ăn tuyệt hảo.
Và Thao.
- Và Thao cũng không làm ta phát cáu.
- Có khoảng thời gian dễ chịu, tôi thấy rồi.
- Phải.
Và không bao giờ dừng.
- Khớp ngón tay của ông làm sao thế?
Ta trượt chân trong buồng tắm.
Chuyện nhỏ thôi.
Giờ thì, Yum Yum,
nếu cậu ta không mời cô đi chơi...
...thì ta sẽ mời
Youa, đừng nghe ông ấy, Youa.
Ông ấy là quỷ dữ da trắng đấy.
Phải. Ta đúng là quỷ dữ da trắng.
Tôi cũng rất vui lòng, ông Walt,
nhưng cậu ấy đi trước ông một bước rồi.
Thật sao. Không đùa chứ.
Bữa tối và xem phim hay gì đó?
Phải. Và hai đứa đi xe bus.
Ồ, sao lại đi xe bus chứ.
Chúng ta phải kiếm cho cậu thứ gì đó
sành điệu hơn thế.
Ví dụ xem nào? Như limousine chăng?
Cái kia thì sao?
- Xe Gran Torino?
- Phải.
- Ông cho phép tôi dùng xe Gran Torino?
- Phải, ta cho phép cậu dùng cái Gran Torino.
Thật sao?
Phải, thật đấy.
Phải rồi. Phải rồi.
Here's the pitch. And a strike.
Mọi người có sao không?
Không sao rồi. Ổn rồi.
Cháu bị một vết cắt thôi.
Không sao. Không sao. Không sao.
Bà nội đâu rồi?
Sue đi đâu rồi? Sue đâu rồi?
- Chị ấy đến chỗ dì.
- Chỗ của dì à? Chắc không?
- Phải.
- Lấy điện thoại và gọi ngay đi.
Ta đã biết sẽ xảy ra chuyện này mà.
Đã cố gắng... Ta làm cái quái gì ở đây thế này?
Có thể mấy người bạn của chị ấy gọi
và họ đã thay đổi kế hoạch.
Phải.
Trong chiến tranh, bọn ta đã mất rất nhiều người bạn
nhưng bọn ta đã xác định trước.
Đã chuẩn bị tinh thần trước.
Không, không, không.
Đồ khốn! Đồ khốn vô dụng!
Ông Kowalski?
- Ông ổn không?
- Phải, ta ổn.
Cảnh sát đã đi rồi.
Không ai mở miệng.
Một điều về người Hmong,
đó là họ luôn giữ mồm giữ miệng.
Phải, ta cũng đã để ý việc đó.
Cậu biết không, Thao và Sue sẽ không bao giờ
tìm được sự bình yên trên thế giới này...
...chừng nào đám du côn đó còn quanh đây.
Cho đến khi chúng biến mất, mãi mãi.
Ông đang nói gì vậy?
Cậu biết ta đang nói gì mà.
Tôi đã đưa Sue tới bệnh viện.
Cô bé rất sợ hãi. Họ đều sợ hãi.
Phải.
Đặc biệt là Thao.
Cậu ta giờ đang ngồi đó,
nhìn chằm chằm vào trước cửa nhà ông.
Ông biết cậu ấy muốn gì mà,
ông Kowalski.
Cậu sẽ làm gì?
- Thao sẽ làm gì?
- Tôi biết tôi sẽ làm gì nếu tôi là ông.
- Hoặc ít nhất là ông nghĩ ông nên làm gì.
- Thật à?
Nếu tôi là Thao,
tôi đoán tôi sẽ muốn trả thù.
Tôi sẽ muốn sát cánh với ông
và giết lũ đó.
Thế còn cậu?
Tôi sẽ làm gì à?
Tôi sẽ tới đây và nói chuyện với ông.
Tôi đoán vậy.
Tôi biết ông thân thiết với mấy người đó,
nhưng vụ này cũng làm tôi tức giận, ông Kowalski ạ.
Bia không?
Vâng.
Có mấy chai trong cái hòm
ở đằng sau cậu kìa.
Khốn kiếp thật.
- Thật không công bằng.
- Chẳng có gì công bằng cả, Cha ạ.
Vậy, ông sẽ làm gì, ông Kowalski?
Cứ gọi ta là Walt.
Được.
Ông định sẽ làm gì, Walt?
Ta không biết...
...nhưng ta sẽ nghĩ ra cái gì đó.
Dù là cái gì,
thì chúng cũng sẽ không còn cơ hội.
Ông đang làm gì thế?
- Suy nghĩ.
- Suy nghĩ? Đã hết giờ suy nghĩ rồi.
Giờ là lúc đập vỡ mặt
mấy thằng thối tha ấy ra.
Ta biết cậu không muốn nghe điều này,
nhưng giờ là lúc phải bình tĩnh.
Bình tĩnh? Ông muốn tôi phải bình tĩnh?
Chúng ta phải giữ bình tĩnh, không thì sẽ phạm sai lầm.
Chúng ta phải tạm lùi bước trước việc này.
Không. Đừng làm tôi thất vọng, Walt. Đừng thế.
Chuyện này sẽ chấm dứt trong hôm nay.
Ngồi xuống.
- Tôi không muốn ngồi.
- Ta bảo ngồi xuống.
Giờ nghe ta này. Chúng ta phải lên kế hoạch
việc này, và lên kế hoạch thật cẩn thận.
Chúng ta không thể phạm sai lầm được.
Giờ, cậu biết ta là người của công việc như thế này.
Nên ta muốn cậu về nhà và giữ bình tĩnh...
...và quay lại đây và 4h chiều nay.
- Và việc gì phải đến sẽ đến.
- Tôi nói chúng ta đi bây giờ. Ngay bây giờ.
Rồi sao? Giết gã anh họ của cậu
và lũ khốn còn lại à?
Quý ngài Cứng cỏi tự dưng muốn đổ máu à?
Cậu chẳng biết gì về việc này.
Giờ về nhà đi, và giữ bình tĩnh.
Quay lại đây lúc 4h. Được chưa?
Okay?
Okay.
Phải, ta biết, ta biết rồi.
Cho ta nghỉ một chút được không?
Đây là lần đầu tiên ta hút thuốc trong nhà.
Để một người đàn ông thư giãn một chút, được không cô gái?
Xong rồi. 10 đô Mỹ.
Tôi không cho rằng bàn tay Guinea của anh
đủ vững để cạo thẳng cho tôi?
Cạo à? Ông chưa bao giờ muốn cạo thẳng.
Tôi biết, nhưng tôi luôn băn khoăn về chuyện này.
Trừ phi anh quá bận.
- Không, vậy để tôi hâm nóng cái khăn đã.
- Được. Đây, cầm lấy 20$.
Giữ lấy tiền thừa. Đề phòng trường hợp
anh cắt vào tĩnh mạch cổ của tôi.
Sẽ mất khoảng một giờ.
Chúng tôi sẽ cắt ngắn cánh tay của ông một chút.
Sửa vai một chút.
- Phải. Tôi chưa bao giờ có một bộ vest vừa vặn.
- Vâng thưa ngài.
- Mm-hm.
- Trông ngài rất tuyệt.
- Tôi có thể làm gì cho ông, ông Kowalski?
- Tôi đến để xưng tội.
Ôi, lạy Chúa. Ông đã làm gì thế?
- Không gì cả. Cứ bình tĩnh.
- Vậy ông đang định làm gì?
Cậu có định cho ta thú tội
không thì bảo?
Lần cuối ông thú tội đến bây giờ
là bao lâu rồi?
Ồ, vô hạn.
Xin ban phước cho con, thưa Cha,
vì con đã có tội.
Tội lỗi của con là gì, con trai của ta?
À, vào năm 1968, con đã hôn Betty Jablonski...
...tại bữa tiệc Giáng sinh của nhà máy.
Dorothy đang ở phòng khác với các bà vợ khác.
Việc đó tự nhiên xảy ra.
Được rồi, tiếp tục đi.
Và con đã kiếm lời được 900$
từ việc bán thuyền và một cái mô-tơ.
Con đã không trả thuế.
Việc này cũng như là ăn cắp vậy.
Phải, được rồi.
Ờ, và cuối cùng...
...con chưa bao giờ thực sự
gần gũi với hai con trai của con.
Con không hiểu chúng. Con không biết tại sao.
Vậy thôi à?
Vậy thôi là sao? Những thứ này
đã dằn vặt con suốt cả cuộc đời.
Nói "Mẹ Marie" mười lần và
"Đức Chúa Trời." năm lần.
Chúa yêu con và tha thứ cho con
và ta tha thứ cho tất cả tội lỗi của con.
Nhân danh Cha, Con và Thánh Thần.
Cám ơn Cha.
Ông đang định trả thù
cho việc đã xảy ra với Sue phải không?
Tôi sẽ đến nhà đó hôm nay, ông Kowalski.
Vậy à?
Vậy đấy. Và sẽ đến hàng ngày cho đến khi
ông thấy được sự điên rồ của việc mà ông đang định làm.
- Một ngày bận rộn. Tôi đi đây.
- Ra đi trong thanh thản nhé.
Ồ, giờ thì tôi thanh thản rồi.
Jesus Christ.
Vậy cái nào là của tôi?
Cậu đã bao giờ nổ súng chưa?
Chưa.
Chà, vậy sao không bỏ cái đó xuống?
Và ta có thứ này cho cậu xem.
Lại đây.
Cái gì vậy?
Năm 1952, bọn ta bị điều đi tiêu diệt
một cụm súng máy của bọn Tàu.
Bọn chúng xé nhỏ bọn ta khá tốt.
Ta là người duy nhất quay trở lại
trong ngày hôm đó.
Vì việc đó, họ thưởng cho ta huy chương Sao Bạc.
Nó đây.
Đây. Ta muốn cậu giữ lấy.
Tại sao?
Tại sao à? Vì đêm đó bọn ta đều biết sự nguy hiểm,
nhưng bọn ta vẫn ra đi.
Điều đó cũng xảy ra trong đêm nay.
Luôn có khả năng cậu sẽ không quay lại.
Quái quỷ gì chứ. Chúng ta sẽ xông vào đó
và bắn nát chúng.
Thật là ngu ngốc. Đó chính là cái
mà bọn chúng đang chờ đợi.
Đóng cái này lại và lên đây.
- Bao nhiêu?
- Bao nhiêu gì?
Ông đã giết bao nhiêu người ở Hàn Quốc?
- 13. Có thể là nhiều hơn.
- Cảm giác giết một người như thế nào?
Cậu sẽ không muốn biết đâu.
Giờ thì đóng nó lại.
Walt. Walt. Ông làm gì thế?
- Ông làm gì thế?
- Thư giãn đi. Cậu không thể ra khỏi đó đâu.
Ông thả tôi ra ngay.
Thả tô ra.
- Thả tôi ra không tôi sẽ giết ông.
- Câm mồm đi.
Cậu muốn biết cảm giác giết một người
sẽ như thế nào à?
Cảm giác khủng khiếp chết tiệt,
nó là như thế đấy.
Thứ duy nhất tồi tệ hơn
là việc được trao huy chương...
...vì đã giết mấy đứa trẻ nghèo đói
mà chỉ muốn bỏ cuộc, thế đấy.
Phải, mấy đứa da vàng sợ hãi,
giống như cậu.
Ta bắn vào mặt nó bằng khẩu súng trường
mà cậu vừa cầm ban nãy.
Không ngày nào mà ta không nghĩ về nó,
và cậu cũng sẽ không muốn như vậy đâu.
Giờ, tay ta đã nhúng máu rồi.
Ta đã vấy bẩn rồi.
Vì vậy tối nay ta sẽ đi một mình.
Walt. Ông phải mang tôi đi cùng tối nay.
Thả tôi ra!
Nghe này, cậu đã đi một chặng đường dài.
Ta tự hào mà nói rằng cậu là bạn của ta...
...nhưng cậu còn cả cuộc đời phía trước.
Còn ta, ta đã xong xuôi mọi việc rồi.
Và ta sẽ làm như vậy. Ta sẽ đi một mình.
Không, đợi đã! Walt! Walt!
Walt! Walt! Walt!
Nghe này, tôi muốn nhờ bà coi chừng con chó.
Phải, tôi cũng quý bà.
Phải, nó cũng già rồi.
Tạm biệt, cô bé. Bình tĩnh thôi.
Tên nó là Daisy.
- Hello?
- Walt đây.
Chìa khóa vào nhà ta ở dưới
con rùa sứ ở cổng vào.
Hãy vào nhà đi. Em trai cô ở dưới
tầng hầm. Ta phải đi đây.
Xin lỗi, Cha, chúng tôi phải đi đây.
Tôi đã nói rồi, nếu chúng ta không ở đây,
sẽ có đổ máu.
Chúng ta đã ở đây hàng giờ rồi.
Chúng tôi không thể đóng băng
một đơn vị tại một địa điểm được.
Tôi xin các anh hãy ở lại.
Vừa mới nhận lệnh từ trung sĩ của tôi.
Chúng tôi rút đây.
- Tôi sẽ ở lại.
- Không được.
Chúng tôi đã có chỉ thị đặc biệt. Cha đến cùng chúng tôi,
và sẽ rời đi với chúng tôi.
Coi chừng đầu.
Sue. Ở đây. Ở đây.
- Mở khóa đi.
- Chuyện gì vậy?
Ông ấy đi mà không có em.
Ông ấy đến chỗ bọn Smokie mà không có em.
Thao!
Cái gì thế?
Có con chuột cống nào trong đó không?
- Tôi không nghĩ ông dám vác xác già đến.
- Câm đi, thằng tàu khựa.
Ta chẳng có gì để nói với mày,
với loại thằng lùn trym teo như mày.
Phải, phải. Cứ tiếp tục đi,
bảo vệ cho thằng bạn trai của mày.
Bởi vì là mày hoặc hắn hoặc thằng nào đó
mà cưỡng bức người trong chính gia đình nó.
Dòng máu của chính chúng mày, Chúa ơi.
Giờ thì tiếp đi, bóp cò súng
nhưng mấy thằng cao bồi thu nhỏ.
- Tiếp đi.
- Thao đâu rồi?
- Cái thằng chết nhát ấy không đến à?
- Không phải lo cho Thao.
Thao chẳng phải phí thời gian với chúng mày.
Vậy thì ai đây? Ông à?
Già như ông thì làm được cái gì chứ?
Ông định làm gì ...
...hả thằng già dở hơi?
- Khốn kiếp.
- Giật mình hả?
- Câm mồm đi.
Mày câm mồm đi.
- Có bật lửa không?
- Cái quái gì thế?
No.
Ta. Ta có bật lửa.
Đức mẹ Mary, nhờ ơn Chúa.
- Vâng, Trung sĩ.
- Chuyện gì vậy?
- Cậu hãy lùi lại.
- Ông ấy là bạn của tôi.
Tôi nói, lùi lại.
Ê, cậu không nghe à? Lùi lại.
- Chuyện gì vậy?
- Lùi lại đã.
Ông ấy là bạn tôi.
Làm ơn, chuyện này quan trọng mà.
Ông ấy lấy bật lửa ra và chúng bắn ông ấy.
Ông ấy thậm chí còn không có súng trên người.
Lần này chúng ta có nhiều nhân chứng.
Những gã này sẽ vào tù rất lâu đấy.
Sĩ quan Chang! Đưa mấy người này lùi ra khỏi đây.
Các cậu lùi lại chứ, okay?
Mang mấy thằng này ra khỏi đây.
Đưa chúng đi.
Walt Kowalski có lần đã nói với tôi rằng
tôi chẳng biết gì về cuộc sống và cái chết...
...bởi vì tôi chỉ là một gã trai đồng trinh
27 tuổi được học hành quá nhiều...
...người mà nắm tay những phụ nữ già
mộ đạo và hứa hẹn với họ sự vĩnh cửu.
Walt chắc chắn không có vấn đề gì
khi luôn nói thẳng về những thứ theo cách ông thấy...
...nhưng ông ấy nói đúng.
Tôi đã thực sự chẳng biết gì về cuộc sống và cái chết
cho đến khi tôi quen biết Walt.
Và tôi đã học được từ ông ấy.
"Và tôi sẽ để lại ngôi nhà cho nhà thờ
vì Dorothy sẽ muốn như vậy."
Giờ, sẽ là món đồ cuối cùng,
và một lần nữa...
...xin lỗi vì ngôn ngữ trong
di chúc của ông Kowalski.
Tôi sẽ đọc đúng như nguyên văn được viết ra.
"Và tôi sẽ để lại cái xe 1972 Gran Torino...
...cho người bạn của tôi...
...Thao Vang Lor...
...với điều kiện là cậu không được bỏ
mái xe giống như cái kiểu Mễ...
...không sơn mấy cái ngọn lửa ngu ngốc lên nó
như kiểu của mấy thằng rác rưởi da trắng kém hiểu biết...
...và không được đặt mấy cái cánh gió
to uỵch và ẻo lả lên phía đuôi xe...
...giống như cậu thấy
ở xe của mấy thằng đầu đất khác.
Trông như ma lem vậy.
Nếu cậu có thể kiềm chế không làm mấy điều đó,
thì cái xe là của cậu."