Tip:
Highlight text to annotate it
X
--- TRÁI TIM QUẢ CẢM ---
Mp3sony [mediafire.com/mp3sony-subtitle]
Tôi sẽ kể các bạn nghe
về William Wallace.
Các nhà sử học nước Anh
sẽ nói tôi là kẻ nói dối,
nhưng lịch sử lại được viết bởi
những kẻ đã treo cổ những người hùng.
Đức vua Scotland đã chết
mà không có con trai nối dõi,
và vua của nước Anh,
một kẻ tà giáo tàn bạo được biết tới
với cái tên Edward the Longshanks,
đã chiếm ngai vàng Scotland
cho riêng mình.
Các quý tộc Scotland
chống lại ông ta...
và đánh lẫn nhau
để giành ngôi vị.
Longshanks đã mời họ
đến bàn việc ngưng chiến,
không đem vũ khí,
chỉ được 1 người theo hầu.
Trong những người nông dân
của vùng đó, có Malcolm Wallace,
một người dân thường
có sở hữu đất đai riêng.
Ông ấy có 2 người con trai,
John and William.
Cha đã nói con ở lại mà.
Con đã làm xong việc rồi.
Chúng ta đi đâu đây ạ?
Nhà MacAndrews. Ông ta sẽ về đó
khi cuộc họp kết thúc.
- Con đi được không?
- Không được. Về nhà đi con trai.
Nhưng con muốn đi.
Về nhà đi, William,
không thì con ăn bạt tai đấy.
Về nhà đi, William.
MacAndrews!
MacAndrews!
Chúa ơi!
- Không sao đâu.
- William! William!
William! William, không sao.
Ổn rồi. Bình tĩnh nào con!
William!
Chúng ta nên rút lui!
- Không thể đánh lại họ được. Thế là tự sát.
- Phải làm gì đó chứ!
Wallace nói đúng.
Chúng ta phải đánh lại chúng.
Tất cả quý tộc có ý định chiến đấu
đều có mặt tại cuộc họp đó.
Chúng ta không thể nào
đánh lại cả một đội quân.
Với 50 nông dân thì không thể.
Chúng ta không cần phải đánh bại chúng,
chỉ cần chiến đấu thôi.
Giờ ai đi cùng tôi?
Có tôi, Wallace.
Thôi được, thôi được.
Sẵn sàng.
Con nghĩ con sẽ đi đâu thế?
Con sẽ đi cùng cha.
Con đi cùng cha sao?
- Vậy con sẽ làm gì?
- Con sẽ giúp cha.
Con sẽ là một sự
trợ giúp tốt cho cha,
nhưng con phải ở lại đây
và trông coi chỗ này cho cha...
trong khi cha đi vắng.
Con có thể chiến đấu.
Cha biết, cha biết là
con có thể chiến đấu.
Nhưng chính sự khôn ngoan mới biến
chúng ta thành người đàn ông.
Gặp lại con vào ngày mai.
- Bọn Anh.
- Nằm xuống.
Cha và anh cậu đã đi vắng,
chúng sẽ giết ta và đốt nông trại mất.
Tùy vào chúng ta thôi, Hamish.
Cha?
Cha?
William.
Lại đây nào cháu.
Amen.
- Amen.
- Amen.
William.
Ta là bác của cháu, Argyle.
Cháu có đôi mắt của mẹ.
Đêm nay chúng ta sẽ ở đây.
Ngày mai cháu sẽ
về nhà với ta.
Cháu không muốn đi.
Cháu đâu có muốn
cha cháu phải chết, đúng không?
Nhưng nó đã xảy ra.
Linh mục có đọc
bài thơ chúc phúc không?
"Chúa phù hộ cho người
và cứu giữ ngươi."
Cái đó là tiếng Latin.
Cháu không biết nói tiếng Latin à?
Đó sẽ là việc mà chúng ta phải
sửa chữa, đúng không nào?
Chúa phù hộ cho người
và cứu giữ ngươi.
Chúa khiến ánh sáng của Người
rọi sáng trên ngươi.
Chúa cho phép ngươi...
và trao cho ngươi hoà bình.
Amen.
Trái tim con tự do.
Con hãy có đủ can đảm
để đi theo nó.
Họ đang làm gì thế?
Chào tạm biệt theo
cách riêng của họ.
Chơi những giai điệu không được phép
bằng những cây đàn túi bị cấm.
Thật là một nỗi hổ thẹn với ta và cha cháu
khi cha của chúng ta bị giết.
Trước tiên, hãy học dùng cái này.
Rồi ta sẽ dạy cháu dùng cái này sau.
Nhiều năm sau,
Edward the Longshanks,
vua của nước Anh,
giám sát đám cưới
của người con trai trưởng,
người sẽ kế thừa
ngai vàng của ông ta.
Amen.
Cô dâu của con trai ông ta...
Longshanks đã chọn
con gái của kẻ đối địch,
nhà vua nước Pháp.
nhà vua nước Pháp.
Có lời đồn rộng rãi rằng
để cho công chúa mang thai,
Longshanks đã phải tự mình ra tay.
Đó có thể là điều
ông ta đã suy tính từ lâu.
Scotland, đất của ta.
Nước Pháp sẽ quỳ phục
trước bất cứ ai có sức mạnh,
nhưng làm sao chúng tin vào
sức mạnh của chúng ta...
khi mà chúng ta không thể
cai trị được hòn đảo của chính mình?
Con trai ta đâu rồi?
Xin bệ hạ thứ lỗi.
Anh ấy yêu cầu con đến thay.
Ta cho gọi nó,
và nó lại cử con đến.
Vậy con đi được không, thưa bệ hạ?
Nếu nó muốn hoàng hậu của nó
cai trị khi ta qua đời,
vậy thì, hãy ở lại
và học cách cai trị.
Mời con.
Các nhà quý tộc.
Quý tộc chính là chìa khoá
cho cánh cửa vào Scotland.
Hãy trao đất đai ở phía Bắc
cho quý tộc của chúng ta,
cho quý tộc của chúng
tài sản ở nước Anh này,
và khiến chúng trở nên quá tham lam
để đối đầu với chúng ta.
Nhưng, bệ hạ, các quý tộc của chúng ta
sẽ không chịu rời đi.
Đất đai mới
có nghĩa là thuế má mới,
và bọn họ đã đóng thuế
cho cuộc chiến với Pháp rồi.
Phải không?
Phải không?
Vấn đề rắc rối ở Scotland
là chỗ đó đầy người Scots.
Có lẽ đã đến lúc
dùng lại một tập tục cũ.
Cho phép họ dùng "prima nocte".
Đêm tân hôn.
Khi bất cứ một đứa con gái thường dân nào
sống trên đất của họ kết hôn,
quý tộc của chúng ta sẽ có quyền quan hệ
với cô ta vào đêm cô ta thành hôn.
Nếu chúng ta không thể triệt hạ chúng,
ta sẽ triệt dòng giống của chúng.
Điều đó sẽ làm hài lòng kiểu lãnh chúa
mà chúng ta muốn có ở Scotland,
thuế hoặc không thuế.
- Ý kiến tuyệt vời nhất, thưa bệ hạ.
- Phải thế không?
Hiện giờ tại Edinburgh,
hội đồng quý tộc Scotland đang tụ họp.
Trong số họ có Robert,
bá tước họ Bruce đời thứ 17,
đối thủ dẫn đầu
cho ngai vàng của Scotland.
Tôi nghe nói Longshanks đã
cho phép "prima nocte".
Rõ ràng là lão muốn lôi kéo thêm
nhiều người ủng hộ ở đây.
Cha tôi cho rằng chúng ta phải
làm cho Longshanks tin tưởng mình...
bằng cách không ủng hộ sắc lệnh của lão
cũng không chống lại nó.
Một kế hoạch khôn ngoan.
Và cha cậu thế nào rồi?
Chúng tôi nhớ ông ấy ở hội đồng.
Công việc của ông ấy ở Pháp
khiến ông ấy đến trễ.
Nhưng ông ấy có gửi lời chào,
và ông nói rằng tôi sẽ đại diện
cho tất cả người Bruce và cho Scotland.
Anh làm rơi tảng đá kìa.
Kiểm tra dũng khí.
Anh thắng rồi.
Vậy thì gọi nó là
thử thách của một chiến binh đi.
Bọn Anh không cho chúng ta
tập luyện với vũ khí,
vì thế chúng ta tập với đá.
Bài kiểm tra một người lính
không phải ở cánh tay. Nó ở đây này!
Không. Là ở đây!
Hamish?
Của con đây, con trai.
Cho hắn thấy đi.
Cố lên, Hamish!
Anh không bao giờ
đánh bại được Hamish đâu.
Ném đi, con trai!
Con trai tôi!
Một cú ném rất tuyệt!
Đúng thế.
Tôi thắc mắc không biết anh có thể
làm thế khi xảy ra chuyện không.
Như trong trận chiến chẳng hạn.
Anh có thể nghiền nát một người
với cú ném đó không?
Tôi có thể nghiền nát cậu
như một con sâu.
- Anh có thể à?
- Phải.
Vậy thì làm đi.
Các bạn có thích thấy anh ấy
nghiền nát tôi như sâu không?
Có.
- Tới đây làm đi.
- Cậu sẽ chạy cho coi.
Tôi không chạy.
Được.
Cậu ta sẽ chạy thôi.
Cố lên, Hamish.
Cố lên, con trai.
Làm tốt lắm!
Thể hiện tốt lắm, Wallace con.
Anh có sao không?
Trông anh có vẻ hơi run.
- Đáng lẽ tôi phải nhớ trò ném đá.
- Đúng, lẽ ra anh phải nhớ.
Dậy đi, anh chàng to xác.
Rất vui được gặp lại anh.
Chào mừng cậu về nhà.
- Cậu hạ được cái đầu tôi đấy.
- Anh phải tránh ra chứ.
William, anh sẽ nhảy với em chứ?
Tất nhiên là được.
Ta đến đòi quyền "prima nocte".
Là lãnh chúa của vùng đất này,
ta sẽ ban phúc cho đám cưới này...
bằng cách đưa cô dâu lên giường của ta
trong đêm tân hôn..
Thề có Chúa, ông không làm thế được!
Đó là quyền quý tộc của ta.
Xin chào bác.
Wallace trẻ tuổi.
- Một buổi tối ẩm ướt hả?
- Đúng thế.
Cháu không biết liệu có thể có vài lời
với con gái bác không không.
Cậu muốn nói chuyện với nó
về điều gì?
Chà...
Murron, em có muốn ra cưỡi ngựa với anh
trong buổi tối đẹp trời này không?
Thời tiết này sao?
Cậu mất trí rồi.
Đây là thời tiết đẹp ở Scotland mà.
Mưa rơi thẳng đứng.
Hơi nghiêng một chút thôi.
- Nó không được với cậu được.
- Không ạ?
Lúc này thì không.
- Lúc này thì không.
- Lúc này thì không ạ?
Chúng ta sẽ gặp cậu sau.
Thời tiếp đẹp mà.
Hầu như chẳng có hạt mưa nào.
Con có nghe mẹ nói gì không?
- Murron!
- Murron! Xuống...
Con bé giống ông đấy nhé!
Sao em vẫn biết là anh
sau chừng ấy thời gian?
Em đâu có biết.
Chỉ là... em thấy anh đang nhìn em,
và em không biết anh là ai.
Anh xin lỗi.
Đúng là anh đã nhìn em.
Em có thói quen cưỡi ngựa ra ngoài
trong mưa với người lạ à?
Đó là cách tốt nhất
để khiến anh rời đi.
Nếu anh có can đảm
để hỏi lại em lần nữa,
trước hết anh sẽ gửi cho em
một lời báo trước được viết ra.
Điều đó không giúp gì được anh đâu.
Em không biết đọc.
- Em không biết đọc à?
- Không.
Vậy là có thứ chúng ta phải
sửa chữa rồi, đúng không?
- Vậy là anh sẽ dạy em đọc à?
- Nếu em thích.
- Vâng.
- Bằng ngôn ngữ nào?
Anh đang khoe mẽ đấy.
- Đúng thế. Em đã thấy ấn tượng chưa?
- Chưa. Tại sao? Em phải ấn tượng à?
Đúng.
Vì mỗi ngày anh đều nghĩ về em.
Anh đứng bằng đầu đi,
em sẽ bị ấn tượng đấy.
Váy của anh sẽ tốc ngược lên mất,
nhưng anh sẽ thử xem.
Trời ạ, đúng là anh chẳng học được
cách xử sự gì trong những chuyến đi cả.
Người Pháp và người La Mã còn có
cách cư xử tệ hơn anh nhiều.
- Anh đã tới Rome rồi à?
- Phải, bác Argyle đưa anh đi hành hương.
Nó như thế nào?
Chẳng đẹp được gần như em.
Nghĩa là gì?
Rất đẹp.
Nhưng anh thuộc về nơi này.
Murron? Vào nhà đi.
Thưa bác, cháu biết đêm qua cháu thật lạ lùng
khi mời Murron cưỡi ngựa,
nhưng cháu đảm bảo với bác...
con gái của MacClannough
là một chuyện khác.
Ta đến đưa cậu đến dự
cuộc họp của chúng ta.
- Họp gì thế ạ?
- Họp bí mật.
Những cuộc họp của ông chỉ là
lãng phí thời gian thôi, Campbell.
Cha cậu là một chiến binh
và là một người yêu nước.
Cháu biết cha cháu là ai mà.
Cháu về nhà để trồng trọt,
và cũng để có một gia đình nữa.
- Nếu có thể sống yên lành, thì cháu sẽ làm thế.
- Đi tiếp thôi.
Cậu nói là muốn tránh khỏi
các rắc rối ư?
Vâng.
Nếu chứng minh được điều đó,
cậu có thể tán con gái tôi.
Cho tới khi cậu chứng minh được,
câu trả lời của tôi vẫn là không.
Không?
Không, Wallace ạ!
- Cháu chưa chứng minh được sao?
- Chưa.
- Không à?
- Không.
Tất nhiên là trông nom
một trang trại có khá nhiều việc,
nhưng mọi thứ sẽ thay đổi
khi các con anh đến.
Vậy là anh đã có con à?
Vẫn chưa, nhưng anh đang hy vọng
em có thể giúp anh chuyện đó.
Anh muốn em lấy anh sao?
Hơi bất ngờ một chút,
nhưng được thôi.
Anh gọi thế là
một lời cầu hôn à?
Anh yêu em.
Mãi mãi yêu em.
Anh muốn lấy em.
Thế là đồng ý phải không?
- Vâng, thế là đồng ý.
- Thật sao?
Chúng ta nên nhanh lên.
Ông ấy đang chờ.
- Đợi đã.
- Em đi đâu thế?
- Gì thế?
- Anh sẽ biết ngay thôi.
Thưa Cha.
Anh sẽ yêu em cả đời này,
chỉ em, không có ai khác.
Em cũng vậy,
chỉ có anh và không ai khác,
mãi mãi.
Khi nào anh sẽ
được gặp lại em?
Tối nay à?
- Em không thể.
- Tại sao lại không?
Cha em ngày càng nghi ngờ.
Ông ấy nghi ngờ sao?
Sẽ không có việc gì chứ?
Khi nào? Khi nào?
- Khi nào?
- Tối nay.
- Tối nay.
- Tối nay.
Trông khá đẹp, trung sĩ ạ.
Cô em đang đi đâu thế?
Có vẻ nặng nhỉ!
- Để tôi giúp cô.
- Không sao, tôi lo được.
Tôi không trộm mất đâu.
Cô làm tôi nhớ lại
đứa con gái đang ở quê nhà.
Chào cô em.
Không, không!
Giữ yên lặng đi, Smythe.
Đồ khốn!
Đồ khốn!
Em có sao không?
Ổn không? Đi nào.
- Em có sao không?
- Không sao.
- Em cưỡi ngựa được không?
- Được.
Trở lại đây, thằng khốn!
Báo động đi!
Giúp tôi!
Gặp anh ở trong rừng!
Phóng đi.
Chúng đang tẩu thoát.
Vòng lại phía sau!
Tóm lấy cô ta.
Ả khốn!
Murron?
Murron!
Tất cả các ngươi đều biết rõ...
những hình phạt mà
ta vẫn thi hành...
chưa bao giờ quá nghiêm, quá cứng rắn
so với việc áp dụng đúng theo luật.
Và hậu quả của việc đó là,
chúng ta vẫn chưa học được
cách sống cùng nhau...
một cách hòa bình
và êm ấm, đúng không?
Và tình trạng vô pháp luật của hôm nay
là cách các ngươi đáp trả lòng tốt của ta!
Các ngươi cho ta
rất ít lựa chọn.
Một cuộc tấn công
vào binh lính của nhà vua...
cũng giống như là
tấn công chính nhà vua vậy.
Bây giờ,
hãy để kẻ thích ẩu đả đó
đến chỗ ta.
Thưa ngài!
Bên kia.
Hạ sĩ.
Cho cung thủ
lên tháp canh ngay.
Giữ yên đi cha.
Mày ngu quá con ạ!
Cha không sao chứ?
MacAulish.
MacAulish.
MacAulish.
MacAulish. MacAulish!
- MacAulish. MacAulish!
-Wallace! Wallace!
Wallace! Wallace!
Wallace! Wallace!
Wallace! Wallace!
Còn chờ gì nữa hả, con trai?
Đây, cậu có thể làm được.
Tôi sẽ giữ ông ấy.
Này, anh làm đi.
Tôi sẽ giữ ông ấy.
Đổ thẳng vào vết thương ấy, con trai.
Ta biết thế này giống như là
lãng phí whiskey ngon vậy.
Cứ chiều lòng ta đi.
Giữ ông ấy lại.
Giữ ông ấy.
Giờ thì thả ra đi.
Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi mà.
Cú đó sẽ đánh thức cậu
vào buổi sáng đấy.
Có người đang đến!
Chuẩn bị vũ khí đi!
Có người đang đến.
Nhà MacGregor,
đến từ thung lũng kế bên.
Chúng tôi đã nghe tin
về chuyện xảy ra.
Chúng tôi không muốn các anh nghĩ là
các anh có thể vui vẻ mà thiếu bọn tôi.
Đúng vậy.
Về nhà đi.
Chỉ có vài người chúng tôi
dính vào chuyện này.
Lúc này thì không dừng được nữa.
Nhưng các bạn có thể tự
cứu mình được. Hãy về nhà đi.
Chúng tôi sẽ chẳng còn nhà
khi bọn lính Anh ở lâu đài...
tràn qua và đốt nhà chúng tôi.
- Và chúng sẽ làm thế đấy.
- Đúng.
Xin chào mừng.
Đội đi tuần đã trở lại, thưa ngài.
Có tin gì nào?
Ta đã phái 100 lính đi Lanark.
Họ sẽ trở về ngay bây giờ!
Chúng ăn mặc giống thế này
phải không?
Thực ra thì chỉ có khoảng 50 thôi.
Giải quyết nhanh chóng đi!
Mày nhớ tao chứ?
Tôi không làm hại gì cô ấy cả.
Đó là quyền của tôi mà.
Quyền của mày sao?
Còn tao đến đây để
đòi quyền của một người chồng.
Ta là William Wallace,
các người sẽ được tha.
Hãy quay về nước Anh
và nói với bọn ở đó...
rằng những người con trai và con gái
của đất Scotland không còn là của bọn chúng nữa.
Nói với chúng rằng
Scotland được tự do.
Đốt đi.
Tốt lắm, thưa điện hạ.
Bọn phản loạn Scotland đã đánh phá
một trong những đồn lính của ta...
và sát hại lãnh chúa quý tộc.
Con đã nghe tin.
Tên Wallace đó chỉ là
một tên kẻ cướp mà thôi.
Và con sẽ giải quyết tên cướp này
bằng cách nào?
Như những tên trộm cướp thông thường.
Sai quan toà địa phương truy bắt hắn
và trừng phạt hắn thích đáng.
Để chúng ta lại đây.
Wallace đã giết quan toà rồi...
và nắm quyền điều khiển
cả vùng đó.
Đứng dậy.
Đứng dậy.
Sáng mai,
ta sẽ lên đường đến Pháp
để tuyên bố quyền của chúng ta ở đó.
Và ta để con lại đây
dập tắt cuộc phản loạn nhỏ này.
Hiểu chưa?
Sẽ đến ngày con trở thành vua,
ít ra thì hãy hành động
cho ra dáng vua.
Tránh xa ta ra!
Triệu tập hội đồng quân sự của ta.
Bên kia!
Đuổi theo chúng!
Không kháng cự được đâu.
Các ngươi ít người hơn
và đã bị mắc kẹt.
Đám còn lại đâu rồi?
Wallace đâu?
Cha ơi?
Vào đi, vào đi.
Một cuộc nổi loạn đã bắt đầu.
Dưới quyền của ai?
Một thường dân tên là
William Wallace.
Con hãy nắm lấy cuộc nổi loạn này.
Ủng hộ cho nó từ các mảnh đất
của chúng ta ở miền Bắc.
Ta sẽ giành được
sự ủng hộ của người Anh...
bằng cách dùng các vùng đất của ta ở miền Nam
để phản đối nó và bình định cuộc nổi loạn.
Hãy nguồi xuống đi.
Ở lại đây một chút!
Tên Wallace này,
anh ta không có gốc gác hiệp sĩ, nhưng
anh ta chiến đấu với tình cảm mạnh mẽ,
và truyền được cảm hứng
cho người khác.
Và con muốn mang giáp trụ
và chiến đấu như anh ta?
Ta cũng thế.
Có lẽ đã đến lúc.
Đã đến lúc để tồn tại.
Con là Robert Bruce đời thứ 17.
Đời thứ 16 truyền lại đất đai và danh hiệu
cho con, vì chúng đã không bị tước đi.
- Triệu tập hội nghị quý tộc đi.
- Bọn họ sẽ chẳng làm gì ngoài nói phét.
Đúng thế.
Bọn họ vừa là người Scotland lại vừa
giàu có nhờ đất đai và tước hiệu của Anh.
Cũng như chúng ta vậy.
Con ngưỡng mộ người này,
William Wallace.
Thật dễ dàng ngưỡng mộ
những người quyết không thoả hiệp.
Anh ta có lòng can đảm,
cái đó một con chó cũng có.
Nhưng chính xác thì
khả năng thoả hiệp...
mới khiến người ta
trở thành quý tộc.
Và con hãy hiểu điều này,
Edward Longshanks là vị vua
tàn nhẫn nhất...
từng ngồi trên ngai vàng nước Anh,
và không ai trong chúng ta cũng như không gì
của Scotland tồn tại được trừ khi ta cũng tàn nhẫn thế.
Hãy nghe các quý tộc
của chúng ta.
Biết được đầu óc họ
chính là chìa khoá để đến với ngai vàng.
Chờ đã, chờ đã.
Nhìn xem!
- Kéo cái này ra, còn cái này bên trái.
- Tất nhiên rồi.
Tiếp đi.
Đi tiếp đi!
Khi nhà vua trở về, ngài sẽ chôn họ
trong những bộ đồ mới đó.
Scotland đang hỗn loạn.
Phu quân của Người đang bí mật
cử một đội quân lên miền bắc.
Làm sao em biết?
Đêm qua em ngủ với
một thành viên của hội đồng chiến tranh.
Ông ta không nên nói bí mật
trên giường ngủ.
À, vâng.
Đàn ông Anh không biết
cái lưỡi dùng để làm gì.
Kẻ phản loạn Scotland đó...
tên là Wallace à?
Anh ta chiến đấu để
báo thù cho một cô gái à?
Em suýt quên mất.
Một quan toà muốn
bắt được anh ta,
và biết được anh ta có
một người tình bí mật.
Ông ta đã cắt cổ cô gái đó,
để dụ Wallace phải chiến đấu...
và anh ta đã chiến đấu thật.
Biết được tình cảm nồng nàn của anh ta
dành cho tình yêu đã mất,
tiếp theo họ định bẫy anh ta...
bằng cách quật mộ của
cha và anh trai anh ta...
và mai phục tại mộ của
người yêu anh ta.
Anh ta chiến đấu
mở đường thoát khỏi cái bẫy...
và đem xác cô gái đến
một nơi bí mật.
Đó mới là tình yêu, phải không?
Tình yêu à?
Ta không biết nữa.
Mọi người biết đó,
cuối cùng thì Longshanks cũng sẽ
cử quân đội miền bắc đến đánh chúng ta.
Kỵ binh nặng, ngựa bọc giáp.
Làm rung chuyển đất đai.
Chúng sẽ nghiền nát ta.
Bác Argyle từng nói về chuyện này,
không đội quân nào có thể đứng vững
trước một đợt xung trận của kỵ binh nặng.
- Chúng ta làm gì đây?
- Đánh, chạy, ẩn núp, cách của người vùng cao.
Chúng ta sẽ làm
những cây thương.
Hàng trăm cây.
Những cây thương dài,
gấp đôi thân người.
- Dài thế cơ à?
- Phải.
Có những người
dài hơn người khác đấy.
Mẹ con lại nói cho con nghe
chuyện của ta rồi!
Có người tình nguyện tìm đến!
William Wallace,
chúng tôi đến để chiến đấu
và chết cho anh.
Đứng dậy đi, người anh em.
Tôi không phải là giáo hoàng.
Tôi tên là Faudron.
Thanh gươm của tôi là của anh.
Tôi đem cho anh cái này.
Chúng tôi đã kiểm tra
đề phòng vũ khí rồi.
Tôi đem cho anh cái này.
- Vợ tôi đã làm cho anh.
- Cám ơn anh.
Anh ta đó ư?
Đó không thể là William Wallace.
Tôi còn đẹp trai hơn người này.
Được rồi, thưa Cha.
Con sẽ hỏi anh ta.
Nếu tôi liều cái cổ của mình cho anh,
tôi sẽ có cơ hội giết người Anh chứ?
Cha anh là một hồn mà, hay là
anh đang nói chuyện với Đấng Toàn Năng?
Để tìm được người ngang tài, một người Ai-len
buộc phải nói chuyện với Chúa.
Vâng, thưa Cha?
Đấng Toàn Năng nói là
đừng có thay đổi chủ đề,
cứ trả lời câu hỏi đi.
Coi chừng cái miệng anh đó!
Người Ai-len ngu ngốc.
Đủ thông minh để đem dao găm
qua mặt lính gác của ông đó, ông già.
Đây là bạn của tôi,
anh chàng Ai-len,
và câu trả lời cho câu hỏi của anh
là "có".
Anh chiến đấu cho tôi,
anh sẽ được giết người Anh.
Tuyệt vời!
Stephen là tên của tôi.
Tôi là người bị truy nã nhất trên đảo của mình,
trừ việc tôi không còn ở trên đảo nữa.
Còn hơn cả đáng tiếc.
Đảo của anh?
Ý anh là Ai-len ấy à?
Phải, đó là đảo của tôi.
Anh đúng là một thằng điên.
Vậy là tôi đã đến đúng chỗ.
Chắc là không phải Đấng Toàn Năng
sai tôi đến trông chừng cho anh đấy chứ?
Dù sao tôi cũng không thích hắn ta.
Đầu óc hắn ta không bình thường.
William!
Có người đưa tin!
Người Anh đang cử một đạo quân
đến Sterling.
Các quý tộc có tập hợp không?
Robert Bruce và hầu hết những người khác
không hứa hẹn tham chiến,
nhưng tin đã lan ra,
và người Ê-cốt trên vùng cao nguyên
đang tự mình tham gia.
Đúng, những đoàn hàng trăm
hàng ngàn người.
Các bạn sẵn sàng cho chiến tranh chưa?
- Có tin gì nào?
- Chúng ta bị chúng vượt trội về số lượng,
ít nhất là 3 chọi 1.
- Có bao nhiêu ngựa?
- 300, có thể còn hơn.
300 kỵ binh nặng sao?
- Chúng ta phải thử thương lượng thôi.
- Ai chỉ huy?
- Ông ta có quân hàm màu đỏ không?
- Có.
Chúng ta vẫn còn có thể thương lượng.
Bọn họ đang nói gì thế?
Tôi không nghe được,
nhưng có vẻ không tốt.
Đám quý tộc sẽ thương lượng.
Bọn họ sẽ thoả thuận,
sau đó chúng ta về nhà.
Nếu không, chúng ta xung trận.
300 kỵ binh nặng,
chúng ta không có cơ hội đâu.
Quá nhiều.
Tôi không đến đây đánh nhau
để bọn họ có thêm nhiều đất đâu.
Để rồi tôi lại phải
làm việc cho bọn họ.
Tôi cũng thế.
Nào anh em, tôi sẽ
không chết cho bọn khốn đó!
Về nhà thôi!
Dừng lại.
Không được chạy trốn!
Chờ đến khi chúng tôi
thương lượng đã!
William Wallace.
Không thể nào.
Anh ta đâu có đủ cao to!
Đấng Toàn Năng nói rằng
đây phải là một trận chiến trang trọng.
Nó sẽ thu hút những người giỏi nhất.
Lời chào của anh nằm ở đâu?
Tôi xin cảm ơn vì các ông
đã xuất hiện trên chiến trường.
Đây là quân đội của chúng tôi.
Anh phải tỏ lòng tôn trọng
nếu muốn gia nhập.
Tôi tỏ lòng kính trọng Scotland,
và nếu đây là quân đội của các ông...
thì sao nó lại bỏ đi?
Chúng tôi không đến đây
chiến đấu cho bọn họ!
Về nhà thôi!
Bọn Anh đông quá!
Những người con trai của Scotland,
tôi là William Wallace.
William Wallace cao hơn 2 mét cơ.
Phải, tôi đã nghe nói thế.
Anh ta giết hàng trăm người,
và nếu có mặt ở đây, anh ta sẽ
ăn tươi nuốt sống người Anh...
với những quả cầu lửa từ mắt
và những tia sét phóng ra từ mông.
Tôi là William Wallace,
và tôi thấy cả một đội quân
những đồng bào của tôi...
đến đây để thách thức
sự bạo ngược.
Các bạn đến chiến đấu
như những con người tự do.
Và các bạn là người tự do.
Các bạn sẽ làm gì
với sự tự do đó?
Sẽ chiến đấu chứ?
Không! Không!
Chiến đấu? Chống lại chúng sao?
Không.
Chúng tôi sẽ chạy,
và chúng tôi sẽ sống.
Đúng.
Chiến đấu, các bạn có thể chết.
Chạy, các bạn sẽ sống.
Ít ra là được một thời gian.
Và khi đang hấp hối trên giường
sau nhiều năm nữa kể từ lúc này,
liệu các bạn có sẵn sàng đánh đổi tất cả
những ngày từ hôm nay tới khi đó...
cho một cơ hội, chỉ một cơ hội,
để quay lại đây và nói với kẻ thù...
rằng chúng có thể
lấy mạng các bạn,
nhưng chúng sẽ không bao giờ
lấy được sự tự do của các bạn không?
Ta thấy chúng có vẻ
khá lạc quan đấy.
Có lẽ chúng muốn giao chiến.
Đối đầu có lẽ là một điều
đã được định trước, thưa ngài,
nhưng dù sao thì, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên
đưa các điều kiện của nhà vua.
Điều kiện của đức vua à?
Ông ấy sẽ không giữ lời hứa với chúng đâu.
Thưa ngài, tôi nghĩ...
Được rồi, cứ đưa
các điều kiện cho chúng đi.
Họ đang tiến ra.
Chúng ta sẽ lên đó gặp họ chứ?
- Để tôi lo phần nói chuyện. Đồng ý không?
- Đồng ý.
Diễn văn hay đấy.
Giờ chúng ta làm gì?
Hãy là chính mình.
Cậu đi đâu vậy?
Tôi đi khơi mào một trận chiến.
Chà, chúng ta đâu có bôi vẽ thế này
để rồi không làm gì chứ?
Mornay, Lochlan, Craig.
Đây là các điều kiện của nhà vua.
Hãy dẫn đội quân này rời khỏi,
và ngài sẽ trao cho các ông
điền trang ở Yorkshire,
bao gồm cả danh hiệu
được phép truyền cho con cháu,
bằng việc đó các ông sẽ nộp...
Các ông sẽ nộp cho ngài
một khoản thuế hằng năm...
Tôi có một đề nghị cho ông.
Cheltham, đây là William Wallace.
Các ông sẽ trả cho nhà vua
một khoản thuế hàng năm...
Tôi đã nói là
tôi có một đề nghị cho ông.
Ngươi không tôn trọng
việc ngưng chiến sao?
Từ vua của ông ta à?
Chắc chắn rồi.
Đây là điều kiện của Scotland.
Hãy hạ cờ của ông xuống
và hành quân trở lại Anh,
dừng lại ở mỗi gia đình các ông ngang qua
và cầu xin sự tha thứ...
vì 100 năm trộm cướp,
hãm hiếp và giết người.
Làm như thế
thì người của ông sẽ được sống.
Không làm như thế, hôm nay
từng người các ông sẽ chết.
Các người đâu có xứng.
Các ngươi không có kỵ binh nặng.
Trong hai thế kỷ,
không đội quân nào thắng được...
Tôi chưa nói xong!
Trước khi chúng tôi
để cho các ông đi,
chỉ huy của ông phải băng qua cánh đồng,
xuất hiện trước đội quân này,
để đầu vào giữa hai chân,
và tự hôn mông mình.
Tôi cho là như thế
cũng không kém chân thành hơn ông ta đâu.
Các ông hãy sẵn sàng
và làm chính xác như tôi nói.
Theo tín hiệu của tôi,
phi ngựa vòng ra sau
và đánh bọc cánh vào chúng.
Chúng ta không được xé nhỏ lực lượng.
Làm thế đi, và hãy để cho
bọn Anh thấy các ông làm như thế.
Chúng sẽ nghĩ là
chúng tôi bỏ chạy.
Hãy hạ cung thủ của chúng.
Tôi sẽ gặp các ông ở giữa.
Được, đi thôi.
Tên khốn láo xược.
Ta muốn có tim của tên Wallace đó
đặt trên một cái đĩa.
Cung thủ.
Cung thủ! Cung thủ!
Cung thủ, lên phía trước!
Bọn khốn nạn!
Bắn!
Chúa nói với tôi rằng Ngài có thể
đưa tôi ra khỏi mớ hỗn độn này,
nhưng Ngài chắc chắn là
anh sẽ toi.
- Sẵn sàng!
- Bắn!
Đi đi!
Thấy chưa, tên nào có ngựa
đều đang chạy hết rồi!
Kỵ binh của chúng ta sẽ
đạp nát chúng như cỏ!
Đưa kỵ binh lên!
Tấn công toàn lực!
Giữ vững!
Chờ!
Chờ!
Chờ!
Chờ!
Nào!
Đưa bộ binh lên!
- Thưa ngài...
- Ông dẫn đầu đi!
Rút lui!
Đồ khốn!
- Wallace!
- Wallace!
Wallace! Wallace!
Wallace! Wallace!
Wallace! Wallace!
Ta phong tước cho anh là
hiệp sĩ William Wallace.
Hiệp sĩ William, nhân danh Chúa,
chúng ta tuyên bố và bổ nhiệm anh
là người bảo hộ và bảo vệ cấp cao cho Scotland...
và các tuỳ tùng của anh
được phong là sĩ quan phụ tá.
Hãy đứng dậy
và được mọi người công nhận.
Có ai biết quan điểm
chính trị của anh ta không?
Không, nhưng ảnh hưởng của anh ta với
dân thường có thể làm lệch đi mọi thứ.
Nhà Balliol sẽ hôn cả mông anh ta,
và chúng ta cũng phải thế.
Hiệp sĩ William.
Hiệp sĩ William,
vì ngài và các sĩ quan hầu cận
đến từ một vùng...
đã từ lâu được biết đến
là ủng hộ gia tộc Balliol,
liệu chúng tôi có thể mời ngài
tiếp tục sự ủng hộ đó...
và duy trì những yêu cầu
chính đáng của chúng tôi?
Gia tộc Balliol chết tiệt!
Chúng đều là người của Longshank!
Các quý ông!
- Giờ đã đến lúc công bố một vị vua!
- Chờ đã!
Còn ông hãy chuẩn bị thừa nhận
quyền thừa kế hợp pháp của chúng tôi.
Ông mới chính là người sẽ
không ủng hộ nhà vua xứng đáng.
Những thứ đó đã là dối trá
kể từ lúc ông mới viết chúng ra.
- Không.
- Đó là sự thật.
Tôi yêu cầu sự thừa nhận
đối với những tài liệu này!
Những tài liệu này đã là dối trá
lúc ông viết nó ra!
Các quý ông, làm ơn nào!
Làm ơn đi!
Chờ đã, hiệp sĩ William,
anh đi đâu thế?
Chúng ta đã đánh bại người Anh,
nhưng chúng sẽ quay lại...
bởi vì các ông không chịu đoàn kết.
Anh sẽ làm gì?
Tôi sẽ tấn công nước Anh...
và đánh bại người Anh
trên chính đất của chúng.
Tấn công?
Điều đó là không thể.
Tại sao?
Tại sao lại không thể?
Các ông quá quan tâm đến việc cãi nhau
vì những mảnh vụn vặt từ bàn của Longshanks...
đến mức quên đi quyền đã Chúa ban cho
mưu cầu những điều tốt đẹp hơn.
Đó là sự khác nhau giữa chúng ta.
Các ông nghĩ rằng
người dân của đất nước này tồn tại...
để cung phụng cho
địa vị của các ông.
Tôi thì nghĩ rằng địa vị của các ông tồn tại
là để đem lại tự do cho người dân...
và tôi sẽ đảm bảo rằng
họ có được tự do.
Chờ đã!
Tôi tôn trọng những gì anh nói,
nhưng hãy nhớ là những người đó
có lâu đài và gia súc.
Họ có quá nhiều để mạo hiểm.
Và những người dân thường
đổ máu trên chiến trường,
anh ta mạo hiểm ít hơn sao?
Không.
Nhưng từ đầu cho đến cuối,
đất nước này đã không tôn trọng chính nó.
Quý tộc của nó thì
đi trung thành với nước Anh.
Các gia tộc của nó
lại đánh lẫn nhau.
Đúng.
Nếu anh gây thù chuốc oán
ở cả hai bên biên giới,
anh chỉ có chết mà thôi.
Tất cả chúng ta đều phải chết.
Câu hỏi chỉ là chết như thế nào và tại sao thôi.
Tôi không phải kẻ hèn nhát. Tôi cũng muốn những gì
anh muốn, nhưng ta cần phải có các quý tộc.
- Chúng ta cần họ sao?
- Đúng.
Đám quý tộc.
Nói tôi nghe xem, là quý tộc
là như thế nào?
Tước hiệu của anh cho anh cái quyền
đòi ngai vàng của đất nước chúng ta,
nhưng người dân thì
không đi theo tước hiệu.
Họ đi theo lòng can đảm.
Người dân của chúng ta biết đến anh.
Cả quý tộc và thường dân,
họ đều kính trọng anh,
và nếu anh dẫn dắt họ
đến được với tự do,
họ sẽ theo anh.
Và tôi cũng thế.
Chết tiệt!
Thằng em họ hoàng tử khốn nạn của ta
nói rằng không có quân để cho mượn,
và tất cả thành thị ở miền bắc nước Anh
đều đang cầu xin viện binh.
- Hắn đang tiến quân!
- Đến thành phố nào?
Đến đây, thưa ngài.
Đem lương thực và
đồ dự phòng vào bên trong.
Tăng gấp đôi lính gác trên tường thành,
đóng cổng lại! Làm ngay đi.
Đem đồ dự trữ vào trong.
Chúng tôi có thể đưa ngài thoát ra
nếu ngài đi ngay lúc này.
Ta sẽ không nói với ông bác ta...
rằng ta đã để mất thành phố lớn nhất
của ông ấy ở miền Bắc nước Anh.
Đi nào!
Tránh đường cho nhà vua!
Không phải là lỗi của ngài!
Hãy đương đầu với ông ấy!
Ta sẽ đương đầu với ông ấy
và hơn thế nữa.
Tin từ miền bắc thế nào?
Không có gì mới, thưa bệ hạ.
Con đã cử người đưa tin hoả tốc
đưa mọi tin tức.
Ta nghe lời đồn ở Pháp,
nơi ta đang chiến đấu để
mở rộng vương quốc tương lai của con.
Tin đồn là, con trai của ta ạ,
toàn bộ quân đội của chúng ta
ở miền bắc đã bị tiêu diệt...
và con đã không làm gì cả.
Con đã ra lệnh tòng quân.
Họ đã được tập hợp xong
và sẵn sàng lên đường.
Xin thứ lỗi, thưa bệ hạ, nhưng
có tin rất khẩn từ York.
Vào đi.
- Để chúng ta lại.
- Tạ ơn bệ hạ.
- Wallace đã thắng ở York.
- Cái gì?
Wallace đã thắng ở York.
Bệ hạ, là cháu trai của ngài.
Kẻ súc vật nào lại có thể
làm điều như thế này?
Nếu hắn có thể chiếm được York,
hắn có thể tấn công vùng hạ nước Anh.
Chúng ta sẽ chặn hắn lại!
Là kẻ nào đang nói với ta như thể là
ta cần lời khuyên của hắn vậy?
Con đã tuyên bố Phillip là
cố vấn cao cấp của con.
Hắn ta có đủ tư cách không?
Thần có khả năng về binh pháp
và chiến lược quân sự, thưa bệ hạ.
Ngươi sao?
Vậy thì nói ta nghe xem,
ngươi sẽ đưa ra lời khuyên nào...
trong tình hình hiện tại?
Ta sẽ đề nghị đình chiến...
và mua chuộc hắn.
Nhưng ai sẽ đến chỗ hắn?
Không phải là ta.
Nếu ta ngã dưới lưỡi kiếm của tên sát nhân đó,
sẽ là đầu ta nằm trong cái rổ này.
Cũng không phải con trai ta.
Cái bộ dạng của nó...
chỉ khuyến khích thêm kẻ thù
đánh chiếm cả đất nước mà thôi.
Vậy thì ta sẽ gửi ai đi?
Gửi ai đi đây?
Anh đang mơ!
Đúng thế.
Và anh phải tỉnh dậy.
Anh không muốn tỉnh.
Anh muốn ở đây với em.
Và em sẽ ở bên anh,
nhưng anh phải tỉnh dậy ngay.
Dậy đi, William.
Dậy đi.
William, tỉnh dậy mau.
William!
Một tuỳ tùng hoàng gia đang đến,
mang theo cờ đình chiến...
và cả cờ hiệu của Longshanks!
Tôi là công nương xứ Wales.
Tôi đến đây với tư cách bầy tôi của nhà vua
và cùng với quyền lực của ngài.
Để làm gì?
Để bàn bạc những đề nghị của nhà vua.
Anh sẽ nói chuyện
với một phụ nữ chứ?
Tôi được biết là anh vừa mới
được trao danh hiệu hiệp sĩ.
Tôi chẳng được trao gì cả.
Chúa tạo ra con người
là chính bản thân họ vậy.
Chúa có tạo ra anh là người
cướp phá những thành thị tươi đẹp,
kẻ hành hình cháu trai của nhà vua,
và là anh họ của chồng tôi không?
York là điểm khởi đầu cho tất cả
những cuộc xâm lược vào đất nước tôi,
và tên hoàng thân đó đã
treo cổ nhiều người Scotland vô tội,
ngay cả phụ nữ và trẻ em,
trên tường thành của hắn.
Longshanks còn làm những điều tồi tệ hơn thế
khi ông ta chiếm 1 thành phố Scotland lúc trước.
Hắn chỉ là một tên mọi rợ
giết người tàn ác.
Và hắn đang dối trá.
Ta không bao giờ nói dối.
Nhưng ta đúng là kẻ man rợ.
Hay là nói tiếng Pháp
nếu các người thích?
Nàng hãy hỏi thẳng ông ta.
Hãy hỏi ông ta đi.
Nàng sẽ thấy liệu đôi mắt ông ta có thể
thuyết phục nàng về sự thật hay không.
Hamilton, để chúng ta lại đây.
- Công nương...
- Để chúng ta lại ngay.
Chúng ta hãy nói chuyện thẳng thắn.
Anh tấn công nước Anh,
nhưng anh không thể hoàn thành cuộc chinh phục
khi ở quá xa nơi ở và nguồn tiếp tế.
Nhà vua muốn có hoà bình.
Longshanks muốn có hoà bình sao?
Ông ấy đã nói thế với tôi.
Tôi xin thề.
Ông ấy đề nghị anh rút quân.
Đổi lại, ông ấy sẽ phong cho anh
tước hiệu, điền trang,
và rương vàng này, là thứ
tôi sẽ đưa riêng cho anh.
Quyền lực và tước hiệu.
Vàng.
Tôi sẽ trở thành Judas sao?
Hoà bình được tạo ra
bằng những cách như thế.
Sự nô lệ được tạo ra
từ những cách như thế!
Lần cuối Longshanks nói về hoà bình,
khi đó tôi còn nhỏ,
và nhiều quý tộc Scotland,
những người không chịu làm nô lệ,
đã bị ông ta nhử
dưới danh nghĩa đình chiến,
đến một trang trại
nơi ông ta treo cổ tất cả bọn họ.
Tôi còn rất nhỏ,
nhưng tôi nhớ được quan niệm về
hoà bình của Longshanks.
Tôi hiểu anh đã phải chịu đựng.
Tôi biết chuyện cô gái của anh.
Cô ấy là vợ tôi.
Chúng tôi bí mật kết hôn...
vì tôi sẽ không chia sẻ cô ấy
với một lãnh chúa người Anh.
Chúng giết cô ấy để tóm được tôi.
Tôi chưa bao giờ
nói về chuyện đó.
Tôi không biết tại sao
lúc này lại nói với cô,
trừ việc tôi thấy trong cô
có sức mạnh của cô ấy.
Sẽ đến ngày cô trở thành hoàng hậu,
và cô phải mở to mắt ra.
Cô hãy nói với nhà vua của cô là
William Wallace sẽ không để ai cai trị,
và khi tôi còn sống thì
không người Scotland nào bị cai trị cả.
Người vợ trung thành của con trai ta trở về
mà không bị bọn man rợ giết.
Vậy là hắn chấp nhận
món tiền mua chuộc của chúng ta?
Không, anh ta không chấp nhận.
Vậy tại sao hắn ngừng lại?
Do thám của ta báo là
hắn không tiến quân nữa.
Anh ta chờ ngài ở York.
Anh ta nói sẽ không tấn công
thêm thành thị nào nữa...
nếu ngài đủ đàn ông để
đến đối mặt với anh ta.
Hắn nói thế sao?
Các cung thủ người xứ Wales
sẽ không bị phát hiện...
đang tiến gần đến bên sườn hắn.
Chủ lực của quân đội chúng ta
từ Pháp sẽ đổ bộ ở đây...
lên phía bắc của Edinburgh.
Lính Ireland sẽ từ phía tây nam
tiến đến chỗ này.
Cung thủ xứ Wales? Bộ binh từ Pháp?
Lính Ireland?
Ngay cả nếu hôm nay cha truyền gọi,
thì cũng phải cả vài tuần mới tập hợp được họ.
Ta đã cho truyền từ trước khi
cử vợ con đi rồi.
Vậy là âm mưu nhỏ của chúng ta
đã thành công.
Cám ơn con.
Và trong khi chúng chờ ta đến York,
quân ta sẽ đến Edinburg
phía sau lưng hắn.
Con đã nói chuyện riêng với
tên Wallace này.
Nói ta nghe,
hắn ta là loại người gì?
Một tên mọi rợ ngu đần.
Không phải là một vị vua như ngài,
thưa bệ hạ.
Con có thể quay về
với việc thêu thùa.
Vâng, thưa bệ hạ.
Tất nhiên là nàng có
mang tiền về chứ!
Không, con đã cho đi để làm nhẹ bớt
nỗi đau khổ của bọn trẻ do cuộc chiến này.
Đó là điều xảy ra
khi cử đàn bà đi đấy.
Thứ lỗi cho con, thưa bệ hạ.
Con nghĩ rằng sự rộng lượng
sẽ thể hiện tấm lòng cao cả của ngài...
tới những kẻ mà ngài cai trị.
Sự vĩ đại của ta
sẽ được thể hiện tốt hơn...
khi Wallace trở về Scotland
và thấy đất nước hắn đã thành tro bụi.
William!
Có kỵ sĩ đang đến!
Là tuỳ tùng riêng của công nương.
Đúng.
Chắc là cậu đã gây được ấn tượng.
Phải.
Tôi không nghĩ là cậu ở trong
cái lều đó lâu đến thế.
Tiểu thư!
Đúng thế! Tàu chiến Anh đang di chuyển
từ phía nam lên!
Tôi chưa biết về cung thủ Wales,
nhưng lính Ireland đã lên bờ!
Tôi đã phải thấy tận mắt
trước khi có thể tin được.
Bọn Ireland làm cái quái gì
mà chiến đấu cho người Anh vậy?
Tôi sẽ không ngại chúng đâu.
Tôi đã từng nói rồi mà,
đó là đảo của tôi.
Hamish, hãy phóng đến Edinburg
và triệu tập hội đồng.
- Thu xếp đi!
- Được.
- Đảo của anh à?
- Đúng, đảo của tôi!
Ông muốn thương lượng à?
Không, làm ơn đi các vị!
Các vị, Craig nói đúng!
Lần này, chúng ta chỉ có lựa chọn duy nhất
là thương lượng thôi.
Trừ phi các ông muốn thấy
Edinburg bị san bằng...
Đội quân của tôi đã hành quân nhiều ngày
hơn mức tôi có thể nhớ...
và chúng ta vẫn còn phải chuẩn bị,
vì thế tôi sẽ nói thẳng.
Chúng tôi yêu cầu tất cả lính
mà các ông có thể triệu tập.
Tuỳ tùng riêng của các ông,
thậm chí là chính các ông,
và chúng tôi cần ngay bây giờ.
Với lực lượng như thế dàn trận đánh chúng ta,
đã đến lúc bàn bạc những cách khác.
Cách khác à?
Các ông không mong ít ra cũng được
dẫn người của mình ra chiến trường...
và thoả thuận hơn nữa
với Longshanks...
trước khi cúp đuôi lại
và chạy trốn sao?
- Hiệp sĩ William...
- Chúng ta không thể đánh bại đội quân này.
- Có thể! Và chúng ta sẽ đánh bại chúng.
- Hiệp sĩ William!
Chúng tôi đã thắng ở Stirling,
và các ông vẫn cứ lảng tránh.
Chúng tôi đã thắng ở York,
các ông không ủng hộ chúng tôi.
Nếu bây giờ không đứng lên cùng chúng tôi,
thì tôi sẽ nói các ông là lũ hèn nhát.
Và nếu các ông là người Scotland,
tôi thật nhục nhã khi xưng mình như vậy.
Làm ơn đi William,
nói chuyện một mình với tôi.
Tôi xin anh.
Giờ anh đã đạt được những thứ
hơn bất cứ ai từng mơ,
nhưng chiến đấu chêng lệch như vậy
là điên cuồng chứ không phải dũng cảm.
Còn hơn cả điên cuồng.
Hãy giúp tôi.
Nhân danh Chúa, hãy giúp chính anh!
Giờ là cơ hội của anh đấy!
Lúc này!
Nếu chúng tôi tham gia,
ta có thể thắng được.
Nếu ta thắng, thì chúng ta sẽ có những gì
mà không ai trong chúng ta từng dám mơ đến.
Một đất nước của riêng mình.
Anh là người lãnh đạo hợp pháp,
và trong anh có sức mạnh.
Tôi nhìn thấy điều đó.
Hãy thống nhất chúng ta lại!
Thống nhất chúng ta lại!
Thống nhất các gia tộc.
Được.
Được.
Không thể như thế được.
Con hãy tự nói đi,
các quý tộc sẽ không ủng hộ Wallace.
Chúng ta sẽ có lợi gì nếu gia nhập
vào phe sẽ bị tàn sát?
Con đã hứa với anh ta.
Ta biết rất khó.
Là một người chỉ huy rất khó.
Giờ thì, con trai...
Con trai, hãy nhìn ta.
Ta không thể trở thành vua.
Con, và chỉ có con
mới có thể cai trị Scotland.
Những gì ta nói với con,
con phải làm theo.
Không phải cho ta,
cũng không phải cho con,
mà là cho đất nước của con.
Anh em, nhường đường nào!
Cho qua.
Nhường đường nào.
Tránh...
Nhà Bruce không đến, William.
Anh ta sẽ đến.
Mornay và Lochlan đã đến,
Bruce cũng thế thôi.
Một cuộc tụ họp thú vị.
Ngươi không đồng ý sao?
Cung thủ đã sẵn sàng, thưa bệ hạ.
Không phải cung thủ.
Do thám báo ta biết
cung thủ của chúng còn cách cả dặm...
và không đe doạ gì tới chúng ta được.
Bắn tên sẽ tốn tiền. Dùng bọn Ireland đi.
Người chết thì không tốn gì cả!
Đưa bộ binh và kỵ binh lên.
Bộ binh.
Bộ binh.
Kỵ binh!
Kỵ binh!
Kỵ binh!
Tiến lên!
Tiến lên!
- Rất vui được gặp anh sáng nay.
- Anh thế nào hả?
Bọn Ireland!
Rất vui có các anh gia nhập!
Xem đây.
Mornay? Lochlan?
Ta đã cho Mornay gấp đôi
số đất đai của hắn ở Scotland...
với điền trang tương xứng ở Anh.
Lochlan thì phản bội
với số ít hơn.
Cung thủ.
Xin ngài nhắc lại.
Chúng ta sẽ bắn cả quân mình sao?
Đúng,
nhưng cũng bắn cả bọn chúng.
Chúng ta còn quân dự bị mà.
Tấn công.
Cung thủ!
Cung thủ!
Bắn!
Bắn!
Đưa quân tăng cường lên!
Đưa số quân còn lại lên.
Đem Wallace đến cho ta!
Còn sống, nếu có thể.
Nếu chết rồi thì cũng tốt.
Gửi tin chiến thắng cho chúng ta.
Chúng ta rút được chưa?
Bảo vệ nhà vua!
Đứng dậy!
Đứng dậy!
Đứng dậy!
Đứng dậy!
- Đưa hắn ta đi khỏi đây!
- Chúa ơi!
Đi đi!
Cha đang chết.
Hãy để cha chết đi!
Không.
Cha phải sống!
Ta đã sống đủ lâu để tự do rồi.
Thật hãnh diện khi thấy con đã
trở thành một người đàn ông.
Ta là người một hạnh phúc.
Ta là người đang chết dần mòn,
nhưng ta nghĩ là mặt con
trông còn đáng sợ hơn ta.
Con trai,
chúng ta phải liên minh với Anh
để thống trị ở đây.
Con đã đạt được điều đó.
Con cứu được gia đình con,
tăng thêm đất đai.
Khi đúng lúc, con sẽ có
tất cả quyền lực ở Scotland.
Đất đai, tước hiệu, người dân,
quyền lực, chẳng có gì cả.
- Không có gì sao?
- Con chẳng có gì cả.
Người ta chiến đấu cho con...
vì nếu không, con sẽ
đuổi họ ra khỏi đất của con...
và con bỏ đói vợ con họ.
Những con người đổ máu ở Falkirk,
họ đã chiến đấu cho William Wallace,
và anh ta thì chiến đấu
cho thứ mà chúng ta chưa bao giờ có.
Và con đã cướp nó khỏi anh ta
khi con phản bội anh ta,
và con thấy điều đó trên mặt anh ta
trên bãi chiến trường,
điều đó như xé nát con ra!
Tất cả những kẻ phản bội
đều mất trái tim!
Con không muốn mất trái tim!
Con muốn tin,
giống như anh ta vậy!
Con sẽ không bao giờ
đứng sai phía nữa!
Không, làm ơn mà!
Hắn đây rồi!
Đuổi theo hắn.
Lãnh chúa Craig,
chuyện về Mornay có thật không?
Có.
Wallace cưỡi ngựa vào buồng ngủ ông ta
và giết ông ta.
Giờ thì hắn còn hơn cả
một của nợ nữa!
Chẳng có gì để biết
ai sẽ là người tiếp theo.
Có thể là ông.
Có thể là tôi.
Không quan trọng.
- Tôi nghiêm túc đấy, Robert.
- Tôi cũng thế!
Chúa ơi, chết tiệt.
Lục soát nơi này!
Lochlan.
William Wallace đã giết 50 người.
Giết 50 mà cứ như 1.
Giết 100 người
bằng thanh gươm của anh ấy.
Chém qua chúng y như...
Moses băng qua Biển Đỏ.
Truyền thuyết về hắn ta đang lớn lên.
Còn tệ hơn trước đây nữa.
Hắn chiêu mộ những người tình nguyện mới
từ khắp các thành thị Scotland,
và khi hắn có đủ lực lượng...
Chúng chỉ là lũ cừu mà thôi!
Sẽ dễ dàng giải tán
nếu ta tấn công người chăn cừu.
Rất tốt.
Chọn những sát thủ giỏi nhất
và sắp xếp một cuộc gặp.
Thưa ngài, Wallace nổi tiếng vì khả năng
phát hiện phục kích.
Nếu những gì lãnh chúa Hamilton
nói với ta là đúng,
thì hắn nồng hậu với hoàng hậu tương lai
của chúng ta và sẽ tin cô ta.
Vậy thì ta sẽ cử cô ta đi với ý niệm là
cô ta đến trong hoà bình.
Bệ hạ, công nương có thể
bị bắt làm con tin...
hoặc mạng sống của nàng
sẽ bị đặt vào nguy hiểm.
Con trai ta sẽ là
người buồn nhất vì điều đó.
Nhưng thực ra,
nếu cô ta bị giết,
chúng ta sẽ sớm có vua nước Pháp là
một đồng minh hữu dụng để chống lại bọn Scotland.
Con thấy đó, là vua,
con phải tìm ra điểm tốt
trong mọi tình cảnh.
Đó đúng là William Wallace.
Hắn ta đã bỏ gươm ra.
Sẵn sàng.
Công nương,
Công nương,
Tôi đã nhận được tin của nàng.
Đây là lần thứ hai nàng cảnh báo tôi
về hiểm nguy.
Tại sao thế?
Sẽ có một chuyến hàng tiếp tế mới...
đến miền bắc vào tháng sau.
Lương thực và vũ khí. Chúng sẽ...
Không, dừng lại.
Sao nàng lại giúp tôi?
Sao nàng lại giúp tôi?
Vì cái cách anh đang nhìn tôi
vào lúc này.
Ngay khi chúng ta nghĩ mọi hy vọng đã mất,
các cứu tinh quý tộc của chúng ta đã đến.
Bỏ mũ trùm của chúng ra.
Ngài William, chúng tôi đến
tìm kiếm một cuộc gặp.
Có chuyện gì?
Các ông đều đã thề
trung thành với Longshanks.
Lời thề với kẻ dối trá
thì cũng không phải là lời thề.
Từng người trong chúng tôi
đều sẵn sàng thề trung thành với anh.
Vậy thì hãy để hội đồng
thề công khai.
Chúng tôi không thể. Một số
không tin là anh vẫn còn sống.
Số khác nghĩ rằng anh sẽ
cho họ nếm hậu quả như Mornay.
Vì thế chúng tôi mời anh
đến Edinburg.
Gặp chúng tôi sau 2 ngày nữa.
Hãy tha thứ cho chúng tôi,
và chúng tôi sẽ thống nhất phía sau anh.
Scotland sẽ là một.
- Một à? Ý ông là chúng tôi và ông.
- Không.
Ý tôi là cái này.
Đó là lời cam kết từ Robert Bruce.
Anh biết đó là cái bẫy mà.
Nói với anh ấy đi.
Tôi nghĩ nếu Bruce muốn giết anh,
anh ta đã làm ở Falkirk rồi.
- Phải.
- Tôi biết. Tôi đã thấy.
Bỏ hắn ta qua một bên đi,
còn những kẻ khác thì sao?
Cả một tổ toàn là
bọn khốn nạn mưu mô!
Bọn chúng còn không nhất trí được
về màu của phân nữa!
Đó là một cái bẫy.
Cậu mù sao?
Nhìn chúng ta xem.
Chúng ta phải thử.
Chúng ta không thể làm việc này đơn độc.
Tham gia cùng các quý tộc là
hy vọng duy nhất cho người của ta.
Anh biết điều gì xảy ra nếu như
ta không nắm lấy cơ hội này chứ?
Gì nào?
Chẳng có được gì cả.
Tôi không muốn làm kẻ tử vì đạo đâu.
Tôi cũng thế. Tôi muốn sống.
Tôi muốn ở nhà,
có con cái và yên lành.
- Cậu có sao?
- Có chứ.
Tôi đã hỏi Chúa về những điều đó.
Chúng chẳng là gì
nếu như anh không có tự do.
- Chỉ là 1 giấc mơ thôi, William.
- Giấc mơ ư?
Vậy thì chúng ta đã làm gì
suốt thời gian qua chứ?
Chúng ta đã sống trong giấc mơ đó.
Giấc mơ của cậu không phải là tự do.
Cậu mơ về Murron.
Cậu làm điều này để trở thành 1 anh hùng
vì cậu nghĩ cô ấy đang nhìn cậu.
Tôi không nghĩ cô ấy đang nhìn tôi.
Mà tôi biết là cô ấy đang nhìn.
Và cha của anh cũng nhìn anh.
Chúa ơi.
Đứng dậy đi.
Đưa tay anh đây!
Tôi đi với anh nhé?
Không, tôi sẽ đi một mình.
Tôi sẽ gặp anh sau đó.
Được.
Sớm còn hơn là trễ,
tôi hy vọng thế.
- Anh ta sẽ không đến.
- Anh ta sẽ đến.
Tôi biết anh ta sẽ đến.
Thưa ngài, anh ta đang đến.
Không!
Tránh ra đi, Robert!
Ông đã nói dối!
Không được làm Bruce bị thương.
Đó là thoả thuận!
Cha!
Đồ khốn nạn thối rữa!
Tại sao? Tại sao?
Longshanks yêu cầu có Wallace.
Các quý tộc của chúng ta cũng thế.
Đó là cái giá phải trả
cho ngai vàng của con.
Chết đi!
Tôi muốn ông chết đi!
Sẽ sớm thôi, ta sẽ chết
và con trở thành vua.
Tôi không muốn thứ gì từ ông cả.
Ông không phải con người!
Và không cũng không phải cha tôi!
Con là con trai ta, và
con vẫn luôn biết ý của ta.
Ông đã lừa tôi.
Con đã để cho mình bị lừa.
Trong tim con, con luôn biết
điều gì sẽ phải xảy ra.
Cuối cùng thì con cũng biết
thế nào là căm ghét.
Giờ thì con đã sẵn sàng làm vua.
Sự căm ghét của tôi
sẽ chết cùng với ông.
William Wallace,
ngươi bị buộc tội mưu phản nghiêm trọng.
Chống lại ai?
Chống lại nhà vua của ngươi.
Ngươi có gì để nói không?
Cả đời ta, ta chưa bao giờ...
thề trung thành với hắn ta.
Điều đó không quan trọng.
Ông ấy là đức vua của ngươi.
Hãy nhận tội đi, có thể ngươi sẽ
được nhận một cái chết nhanh chóng.
Từ chối thì ngươi sẽ bị
rửa tội bằng sự đau đớn.
Ngươi có nhận tội không?
Có nhận tội không?
Vậy thì vào sáng mai, ngươi sẽ
được nhận sự rửa tội.
- Công nương.
- Ta sẽ gặp tù nhân.
Chúng thần có lệnh từ đức vua
rằng không ai...
Nhà vua một tháng nữa sẽ chết,
còn con trai ông ta là kẻ nhu nhược.
Ngươi nghĩ ai sẽ là
người cai trị vương quốc này?
Giờ thì mở cửa ra.
Vâng.
Dậy đi, đồ bẩn thỉu.
Đứng dậy!
Dừng lại!
Để ta lại đây!
Ta nói để ta lại đây!
Công nương.
Ta đến xin chàng...
hãy nhận hết tội
và thề trung thành với nhà vua...
để ông ta thương xót cho chàng.
Ông ta có thương xót
cho đất nước của ta không?
Thương xót có nghĩa là chết nhanh,
có thể là giam trong tháp.
Ai biết được có chuyện gì sẽ xảy ra...
nếu như chàng được sống.
Nếu ta thề với ông ta,
vậy thì xem như ta đã chết rồi.
Chàng sẽ chết.
Điều đó thật khủng khiếp.
Ai cũng phải chết.
Nhưng không phải ai cũng sống thực sự.
Hãy uống cái này.
Nó sẽ làm giảm đau đớn cho chàng.
Không, nó sẽ làm tê liệt sự sáng suốt của ta,
mà ta thì cần có nó.
Vì nếu như ta mất cảm giác,
hoặc nếu ta kêu khóc,
thì cũng như là Longshanks đã
hạ gục được ta.
Em không thể chịu được
ý nghĩ chàng bị tra tấn.
Hãy uống đi.
Thôi được.
Tôi đến xin tha mạng
cho William Wallace.
Nàng đã đi lại với hắn sao?
Tôi tôn trọng anh ta.
Ít ra thì anh ta là
một kẻ địch xứng đáng.
Hãy thương xót, hỡi vị vua vĩ đại,
và giành được sự kính trọng từ thần dân của ngài.
Giờ thì ngài cũng không có
khả năng tha thứ nữa rồi.
Còn ngài...
Với nàng, lời đó cũng không quen thuộc,
y như tình yêu vậy.
Trước khi ông ta mất khả năng nói,
ông ta đã nói một sự an ủi với ông ta...
là có thể sống
để biết là Wallace đã chết.
Ngài thấy đó,
cái chết sẽ đến
với tất cả chúng ta.
Nhưng trước khi nó đến với ngài,
hãy biết điều này.
Dòng máu của ngài
sẽ chết đi cùng ngài.
Một đứa bé không thuộc dòng dõi ngài
đang lớn lên trong bụng tôi.
Con trai ngài sẽ không ngồi lâu trên
ngai vàng đó đâu, tôi thề đấy.
Con rất sợ hãi.
Hãy cho con sức mạnh
để chết xứng đáng.
Anh ta ra kìa!
Giờ hãy nhận lấy cái giá khủng khiếp
của sự phản bội!
Giờ ngươi sẽ phải quỳ xuống,
tuyên bố lòng trung thành với nhà vua...
và van xin ngài thương xót.
Rồi ngươi sẽ nhận được điều đó.
Dây thừng!
Kéo căng hắn ra!
Đúng thế! Kéo căng hắn ra!
Nhục nhã! Nhục nhã!
Có dễ chịu không?
Hãy quỳ lên,
hôn dấu ấn hoàng gia
trên áo choàng của ta,
và ngươi sẽ không còn
cảm thấy đau đớn nữa.
Kéo bằng ngựa!
Đủ chưa?
Sẽ chấm dứt ngay bây giờ.
Được yên lành.
Hãy nói đi!
Hãy hét to lên "Khoan dung!"
Khoan dung!
Khoan dung!
Khoan dung!
Kêu to lên.
Khoan dung!
Nói đi.
Khoan dung!
Khoan dung!
Khoan dung, William.
- Khoan dung!
- Chúa ơi, hãy nói đi!
Tù nhân này muốn nói một lời!
Khoan dung! Khoan dung!
Khoan dung!
TỰ DO!
Sau khi bị chém đầu,
xác của William Wallace bị
xé ra nhiều mảnh nhỏ.
Đầu của chàng bị treo
trên cầu London,
chân tay chàng được đưa đi
4 phía của nước Anh...
nhưng một lời cảnh cáo.
Điều đó không có hiệu quả
như Longshanks đã tính.
Và tôi, Robert Bruce,
lên ngựa để bày tỏ sự kính trọng
với quân đội của vua nước Anh...
và chấp nhận sự xác thực
cho ngai vàng của tôi.
Hy vọng sáng nay ông đã
chùi mông sạch sẽ.
Nó sắp được hôn
bởi một nhà vua đấy.
Đi nào, giải quyết cho xong đi.
Dừng lại!
Các bạn đã đổ máu cùng Wallace!
Giờ hãy đổ máu cùng tôi.
Wallace! Wallace!
Wallace! Wallace!
Wallace! Wallace!
Vào năm của Chúa của
chúng tôi, năm 1934,
những người Scotland yêu nước,
đói khát và thua kém về quân số,
đã tấn công ở Bannockburn.
Họ chiến đấu như những
thi sĩ chiến binh.
Họ chiến đấu như người Scotland,
và đã giành được tự do.
--- TRÁI TIM QUẢ CẢM ---
Mp3sony [mediafire.com/mp3sony-subtitle]