Tip:
Highlight text to annotate it
X
SAHARA
Dịch phụ đề: QKK
...một cuốn phim để tưởng nhớ
Lực lượng Thiết giáp IV,
Lục quân Hoa Kỳ
mà sự hợp tác của họ
đã làm nên câu chuyện này.
Tháng 6 năm 1942, một biệt đội
Thiết giáp nhỏ của Mỹ
tham gia cùng Quân đoàn 8 của
Anh ở Bắc Phi để học hỏi kinh nghiệm
về chiến tranh sa mạc dưới những
điều kiện chiến trường thực tế.
Lịch sử đã chứng minh rằng
họ đã học bài rất giỏi...
Biệt đội Thiết giáp Mỹ Đơn vị 5.
Lặp lại.
Biệt đội Thiết giáp Mỹ Đơn vị 5.
Lặp lại
- Chờ nghe, hết.
- Không có hướng dẫn cụ thể.
Lệnh rút quân đã được
gởi tới tất cả các đơn vị.
Những đơn vị sống sót đã cho biết
là hướng đông, tây và bắc...
...đã bị địch kiểm soát.
Hết.
Tôi không hiểu. Về hướng nam à?
Tất cả các hướng đông, tây và bắc
đều bị địch kiểm soát.
Được rồi, nhưng chúng tôi phải
làm gì? Mệnh lệnh là gì?
Chúc các bạn may mắn,
người anh em. Hết.
Sao?
Chúc may mắn, người anh em.
Nói theo ngôn ngữ của anh,
chuồn nhanh!
Được rồi.
Sao không nói ngay từ đầu?
Ê, Trung sĩ! Ê, Trung sĩ!
Trung sĩ Gunn!
Nhanh lên, Trung sĩ!
Đã có lệnh. Nhanh lên!
Được rồi, bình tĩnh đi!
Không sao hả, Waco?
Đi thôi!
Ê, Trung sĩ!
Ta phải đi khỏi đây, thật nhanh!
Tôi mới vừa nhận được tin. Đông, tây
và bắc đều bị địch kiểm soát.
Lệnh tổng rút lui đã được ban.
Đông, tây và bắc.
Chúng đã đóng hộp ta rồi.
Đó là hướng nam, nhưng không có gì
ở đó ngoài cát và đá.
Còn nơi nào lành mạnh hơn nữa.
Đi thôi!
Nào xuống đây và giúp chúng tôi một tay.
Chúng ta sẽ làm gì nếu không làm
cho cái máy trộn bê-tông này lăn được?
Thì quăng bỏ nó!
Đưa cái đó đây.
Vô đây.
Đè xuống cho tôi vặn.
Ông nghĩ nó đưa chúng ta đi được không?
Tùy vào cách ta đối xử với nó.
Nó như một quý cô.
Nhưng không có một quý cô nào
từng nói những lời ngọt ngào...
...như tiếng của cái động cơ này
khi nó chạy.
Cứ tiếp tục như vậy thì có nhiều
khả năng sẽ trúng chúng ta.
Đó. Vậy chắc là được rồi.
Được rồi, chạy lên.
Nổ máy đi.
Hắn vụng về như một con voi.
Hắn không cho nó ăn đủ.
Nó giống như các quý cô. Không
cho họ ăn, họ sẽ không làm gì cả.
Không phải làm vậy.
Cho tôi vô.
Được rồi, Joe.
Nó tiêu rồi.
Năm đồng nếu ổng nổ máy được?
Bắt luôn.
Coi nào, em cưng.
Chạy đi và đưa chúng tôi khỏi đây.
Anh sẽ cho em một lớp sơn mới đẹp
nhất mà em chưa từng có trong đời.
Coi nào, Lulubelle, chạy đi.
Đóng cửa lại.
Trung sĩ, có hai gã phía trước.
- Ông giải quyết họ sao đây?
- Họ trông giống người Anh.
Có thể là một trò lừa của bọn Quốc xã.
Còn nhớ cái cờ trắng giả mạo
ở Bir Hacheim không?
Tôi sẽ không dám chắc họ là người
Anh nếu họ vung vẫy một đĩa thịt bò quay.
Canh chừng họ cho tới khi
tôi biết được họ là ai.
Trung sĩ Gunn,
Biệt đội Thiết giáp Mỹ.
Đại úy Halliday,
Quân y Hoàng gia.
Rất vui được gặp anh.
Tôi có 42 thương binh ở đây.
Sau khi bị không quân Đức oanh tạc,
tôi có 42 xác chết.
Những người này đang tự nguyện
đào bới đống đổ nát.
Chẳng ích gì.
Anh đang nhìn gì vậy?
Ồ, xin mời.
Cám ơn nhiều. Thuốc lá Mỹ,
đã lâu rồi không thấy.
Chia cho mọi người.
- Nói y như Mỹ.
- Tôi có thể nói gì khác được?
Chúng tôi chờ đợi anh
đã lâu rồi.
Xe của chúng tôi là chiếc
đầu tiên tới đây.
Anh có bao nhiêu người, Trung sĩ?
Hai. Một điện đài và một bắn súng.
Những người khác đã mất hết.
Chắc là anh đang muốn tìm lại
biệt đội của mình?
Quá trễ rồi.
- Quá trễ?
- Anh đang nói gì vậy?
Các anh không nghe gì sao?
Đã có lệnh tổng rút lui.
Không đúng!
Hãy nghe tiếng súng kia.
Người của chúng ta vẫn còn ở đó,
không xa lắm đâu.
Tất cả những gì còn lại
đã bị quét sạch hết.
Nếu chúng ta đi đủ xa về hướng nam
chúng ta có thể gia nhập một đơn vị khác.
Anh không hiểu vùng sa mạc đó đâu.
Đó là nơi tồi tệ nhất ở Libya.
Anh sẽ không đi tới đâu được
trong chiếc xà-lan đó.
Chẳng bao lâu trong ánh sáng ban
ngày bọn chúng sẽ bắn nổ tung nó.
Tôi rất tiếc vì các anh
nghĩ về nó như vậy.
Một chiếc xe tăng tốt với đủ người
có nhiều cơ may hơn là những người đi bộ.
- Đó là một vấn đề quan điểm.
- Chúng sẽ triệt các anh.
- Chúng tôi sẽ triệt chúng trước.
- Để trả thù cho cái bệnh viện.
Tôi thà ở lại đây còn hơn là chạy trốn
trong chiếc xe tang bằng thiếc đó.
Có ba cái sai trong câu nói đó.
Thứ nhất, chúng tôi không chạy trốn,
chúng tôi làm theo lệnh.
Thứ hai, nó không phải làm bằng
thiếc và thứ ba, nó không phải là xe tang.
Nó là một chiếc M3 có thể đi
xuyên 200 dặm trong sa mạc...
...dễ dàng như các anh đi tản bộ
quanh vòng xoay Piccadilly Circus.
Tôi không muốn tranh luận với các anh.
Cứ ở lại đó, chờ bọn Quốc xã
tới quét sạch các anh.
Các anh cứ sống những ngày còn lại
trong trại tù Berlin, nhưng không
phả là tôi.
Khi tới Berlin, tôi đang
lái chiếc xe tăng này.
Chính chiếc xe đang đứng đó
với cái tên Lulubelle trên đó.
Trung sĩ!
Tôi sẽ đi với ông.
Cái gì khiến anh muốn đi?
Tôi thích thuốc lá của ông.
Được rồi. Lên xe đi.
Tôi xin lỗi vì vừa nóng giận, thưa sếp.
Nhưng cái lối gã đó chê bai chiếc xe
tăng của tôi làm tôi hơi nóng mặt.
Nó là một chiếc tăng tốt.
Tôi nói lại một lần nữa.
Chúng tôi đã nhận lệnh từ vô tuyến.
Chúng ta đã bị bao vây.
Con đường duy nhất là hướng nam.
Đó là đường chúng tôi sẽ đi.
Chúc may mắn, sếp.
Chờ một chút, Trung sĩ!
Chúng tôi sẽ đi với anh!
Nhanh lên!
Của ông đây, sếp.
Đi nào, các bạn.
Đó là một điều kỳ lạ.
Một Trung sĩ thì giống nhau trong
mọi quân đội trên thế giới.
Gì?!
Một Trung sĩ thì giống nhau trong
mọi quân đội trên thế giới!
Các anh không hiểu Joe rồi.
Ổng là một người thông minh.
Tôi không nghĩ tay Trung sĩ là
một người dịu dàng quá vậy.
Tôi không nghĩ tay Trung sĩ là
một người dịu dàng quá vậy.
Nhưng ổng đặt tên cho chiếc xe tăng
của ổng theo tên một ai đó
mà ổng yêu.
- Phải, một con ngựa!
- Một gì?
Một con ngựa!
Ổng yêu một con ngựa.
Trung sĩ đã từng ở trong đội kỵ binh.
- Trong gì?
- Đội kỵ binh!
Đội kỵ binh.
Bị gì vậy?
Tôi nghĩ là tôi đã giảm hỗn hợp
xuống hơi yếu, để tiết kiệm xăng.
Ổng đi về hướng này là
đang phạm một sai lầm.
Trung sĩ biết mình làm gì.
Phải, Trung sĩ là một thiên tài!
Là một người có phép màu.
Khi chúng ta hết nước, ổng sẽ gõ vô đá
như Moses và nước sẽ chảy ra.
Ổng gõ hai lần và
nước sẽ biến thành rượu vang.
Có khi nào ta bị kẹt trong cái nghĩa địa
này mà không có chút nước nào không?
Waco, mở của ra dùm cái đi.
Được rồi, xuống xe một chút đi.
Có chuyện gì vậy, Waco?
Cái máy.
Bỏ đói mày rồi hả?
Cần phải tiết kiệm xăng,
cũng như phải tiết liệm nước.
Trung sĩ, cần phải vô dầu bánh xe.
Làm nhanh lên,
ta còn phải tiếp tục đi.
Thử vô tuyến lại lần nữa, Jimmy.
Chúng ta sẽ đi trong một phút.
Ăn gì đi,
và uống 1/3 ca nước thôi.
Nhớ đo cái ca đó.
Có gì không?
Không có gì ngoài lặng thinh
và Heil Hitler!
Không có liên lạc,vậy là chúng ta
không thể biết quân đội ở đâu.
Điều tệ nhất là phòng tuyến
sẽ đóng ở Tobruk.
- Ta phải đi vòng như thế này.
- Biết có đủ xăng không?
Tôi ước tính ta có thể đi được
khoảng 160 dặm nữa.
Nước mới là cái tôi lo.
Phải tìm ra một trongnhững cái giếng này.
Trên bản đồ họ gọi đó là giếng.
Nhưng hầu hết chúng chỉ là những
cái lỗ sình khô đầy cát.
Ước gì tôi được thọc giò vô
một cái thùng nước bự.
Dám có 1.000 độ C
trong đôi giày này.
Cổ họng tôi cần nước
hơn là cặp giò.
- Tôi bị cục chai chân.
- Tôi chán cặp giò của anh quá rồi.
Tôi cũng vậy. Tôi đã chán
chúng bao nhiêu năm nay rồi.
- Anh xong chưa, Waco?
- Chưa đâu.
Sao anh gọi hắn là Waco?
Đó là một thành phố ở Texas.
Chúng tôi gọi nó là
"Thành phố với một Linh hồn."
Tại sao?
Cứ suy nghĩ đi,
tôi chưa bao giờ thắc mắc.
Có một bảng hiệu trên tòa nhà lớn
nhất: "Thành phố với một Linh hồn."
Vậy còn một thành phố khác
với một linh hồn thì sao? Paris.
Anh tới từ Paris phải không,
Frenchie?
Không, nhưng đối với mọi người Pháp,
Paris là linh hồn. Nước Pháp.
Suốt cuộc đời,
tôi đã muốn tới Paris.
Biết đâu, có khi chúng ta sẽ tới đó.
Tôi chỉ thích về nhà.
Các bạn có muốn coi hình
của một cô gái đẹp không?
- Cổ đẹp quá. Cổ tên gì?
- Kathy.
Dễ thương lắm.
Cổ thiệt hết xẩy.
Tôi đã bảo anh đo
nước trong cái ca.
- Tôi không nghĩ tới chuyện đó.
- Vậy tôi sẽ nghĩ dùm cho anh.
Frenchie, gom hết mấy cái bi-đông cho tôi.
Chúng tôi có sĩ quan của chúng tôi.
Chúng tôi chỉ nhận lệnh từ ổng.
Anh nên đưa ổng đi, Williams.
Tôi có vài điều muốn nói
với người của tôi, Trung sĩ.
Chúng ta chỉ có một mục đích.
Tự cứu chúng ta để có thể
tiếp tục chiến đấu.
Chúng ta phải đoàn kết với nhau
và phải có kỷ luật.
Trung sĩ Gunn đang là chỉ huy khi
chúng ta gia nhập với ảnh.
Ảnh là một chiến sĩ nhiều kinh nghiệm...
...và có vẻ như thích đáng nếu yêu cầu
ảnh tiếp tục giữ cương vị đó.
Tôi sẽ bàn bạc với ảnh về sự an toàn
và cách chỉ đạo cuộc hành trình...
...nhưng quyền hành trực tiếp
sẽ dành cho ảnh.
Bi-đông của tôi đây, Trung sĩ.
Cám ơn, sếp.
Đây, Frenchie.
Ông giải quyết họ sao đây?
Tôi chưa biết tính sao.
Ê, Waco.
Bắn phía trước mặt họ. Vậy sẽ
làm cho họ quay lại phía chúng ta.
Trung sĩ, đó là một lính Anh gốc
Sudan với một tù binh người Ý.
Tôi nghĩ họ sắp tấn công chúng ta.
Đưa tôi cái gì trắng để vẫy.
Nhanh lên.
Đúng vậy, Thiếu tá. Tôi đã tưởng là
tôi bắt được một xe tăng của địch.
Anh bắt được tù binh này ở đâu?
Ở Bir Hacheim.
Cả một đội hình xe tăng và súng máy
tấn công chúng tôi ở đó.
Tất cả các đồng đội của tôi đều
chết trận. Chỉ mình tôi trốn thoát.
Đó chính là lúc tôi bắt được...
...gã này để mang đồ cho tôi.
Anh tên gì?
Trung sĩ nhất Tambul.
Tiểu đoàn Sudan.
Anh biết sa mạc này không?
Biết, Trung sĩ.
Có phải tất cả đều như vậy?
Phải, tất cả hướng này...
...rất tệ cho xe tăng.
Cát sâu à?
Và những đầm muối. Chỉ có một con
đường mòn cho lạc đà. Rất cũ.
- Rất khó đi.
- Nó dẫn tới đâu?
Tới cái giếng của Hassan Barrani.
Anh nghĩ là anh có thể
tìm lại được nó không?
Tôi nghĩ là được.
Tôi sẽ cố gắng.
Bỏ đồ ra và lên trên mui.
Jimmy, thảy xuống một khẩu phần.
Những người còn lại ở yên chỗ.
Waco, nổ máy đi.
Chúng ta sẽ đi ngay.
Nhìn kìa!
Những con chim kia biết
đã tới lúc phải xuất hiện.
Chúng có thể ngữi thấy trước
mùi cái chết.
Có ai biết hắn lảm nhảm gì không?
Tôi nói được tiếng Anh.
Nói rất giỏi.
Đừng bỏ tôi ở đây.
Hãy đem tôi theo.
Rất tiếc, không đủ chỗ.
Tôi đã học tiếng Anh trong
trường ở Torino.
Và tôi đã học tiếng Mỹ
bằng cách đọc thư.
Đó là người em họ của
chú của "mia mogli."
Là vợ tôi đó, thưa ông.
Cổ có một người chú mà em họ
của ổng sống ở Mỹ...
...và người đó hay viết thư.
Ổng kể về những ngọn núi lớn,
những tòa nhà lớn, những
công trình nghệ thuật lớn.
Mọi thứ đều lớn ở Mỹ!
Waco, nổ máy đi.
Chúng ta đi thôi.
Tôi cho ông coi thư.
Tôi có một bức thư từ vợ tôi.
Cổ nói cổ có một bức thư...
...từ người em họ của người chú.
Bây giờ ổng làm việc ở Pittsburgh, Mỹ.
Trong một xưởng thép.
Có thể ổng đã làm ra thép cho chiếc
xe tăng này ở Pittsburgh.
Và, thưa ông...
...để tôi cho ông coi hình.
Tôi không có thời giờ coi hình.
Ổng đã đúng. Thật là ngu ngốc
mới có lòng trắc ẩn trong chiến tranh.
Anh giết người trong một cuộc chiến.
Không giống vậy.
Tôi biết rõ hơn anh.
- Tôi đã từng chiến đấu với chúng từ năm 1936.
- Từ năm 36?
Tây Ban Nha.
Không thương xót.
Vợ tôi và bambina của tôi.
Là đứa bé của tôi.
Tấm hình đẹp đó.
Chắc là anh rất tự hào về họ.
Để coi tôi có thể làm được gì.
Trung sĩ, tôi mong anh nghĩ lại.
Người này là một tù binh chiến tranh.
Vì vậy, hắn được hưởng
những quyền nhất định.
Chúng ta phải đưa hắn đi.
Không thể để mặc cho hắn chết.
Nếu anh hỏi mọi người, họ sẽ đồng ý.
Họ đã đồng ý.
Nhưng khi họ chết đói
và chết khát thì sao?
Ông đã cho tôi chỉ huy
để lo cho anh em.
- Đây là vấn đề cuộc sống của một con người.
- Ông sai rồi.
Đây là vấn đề về cuộc sống
của 10 con người.
Chúng ta có một quảng đường dài phải đi.
Chúng ta cần từng mảnh nhỏ
thức ăn và từng giọt nước.
Tôi nhận người Sudan
vì hắn là lính Anh.
Nhưng tôi sẽ không nhận
cái đống mì spaghetti này!
Hắn đã đi bộ xa tới đây,
thì hắn có thể đi bộ về.
Chuyện này coi như xong.
Anh còn chờ gì nữa?
Nổ máy đi.
Được rồi, Joe.
Ông nên lên đi, Bác sĩ.
Tôi rất tiếc.
Đừng bỏ tôi chết ở đây.
Tôi thề, tôi sẽ làm việc cho ông.
Tôi sẽ không uống nước của ông...
...tôi sẽ không ăn thức ăn của ông.
Đừng bỏ tôi ở đây.
Dừng lại!
Tới đây. Tới đây!
Giữ súng.
Hãy cho thằng phá hoại nếm mùi.
Tôi có thể nghiền nát nó như một con ruồi.
Đừng, hãy để cho hắn
tưởng mình hết đạn.
Nó nổ tung như pháo bông rồi!
Mấy người ở dưới đó có sao không?
Không sao, sếp.
Tambul, theo tôi!
Bác sĩ, hãy đi theo phòng trường hợp
gã đó không biết nói tiếng Anh.
- Để tôi đi với anh, Tambul.
- Súng của anh nè!
Bỏ súng xuống!
Nghe chưa, bỏ xuống!
Hắn nói gì vậy?
Tiếng Đức của tôi hơi tồi, nhưng
tôi nghĩ là tôi nắm được ý của hắn.
Hắn nói chúng ta không có cơ hội gì đâu.
Hắn muốn chúng ta làm tù binh của hắn.
Hắn có điên không?
Hỏi coi hắn nói tiếng Anh được không?
Hắn nói không.
Hắn không biết là có người Mỹ ở đây.
Một ngạc nhiên cho mày đó, Fritzie.
- Tụi tao để dành cho mày, đặc biệt đó.
- Lục soát hắn.
- Hắn sao vậy?
- Hắn muốn một người nào khác làm chuyện đó.
Hắn muốn vậy à? Tại sao?
Hắn không muốn bị một người thuộc
chủng tộc hạ cấp đụng vào.
Bảo hắn đừng lo lắng về màu da đen.
Nó sẽ không làm dơ bộ quân phục
của hắn đâu. Lục soát hắn.
Một con dao.
Và cái này.
Chính là cái tôi nghĩ.
Ông đọc cái này được không, Bác sĩ?
Nó nói là quân đội Anh
đã đưa ra một đề nghị.
"Kéo cờ trắng và hạ vũ khí.
Chúng tôi nhìn nhận là người Anh
đã được dẫn dắt bởi những kẻ
bất tài và ngu ngốc."
- Đó là cái gì?
- Sự sụp đổ của...
...Tobruk!
Cái gì ở Tobruk?
Hắn nói dóc giống như tên Führer
đáng nguyền rủa của hắn.
Để tôi dạy hắn nói dóc!
Ông Trung sĩ!
Có người bị thương.
Tên Đức, chính hắn đã bắn.
Đem hắn theo và
lượm cái dù đó lên.
Lấy ít nước.
- Halliday đâu?
- Có chuyện gì?
Bình tĩnh, anh bạn.
Chúng tôi không biết hắn nằm ở đó.
Hắn bị thương nặng lắm
đến nỗi không nói được.
Làm ơn lấy đồ sơ cứu.
Đưa hắn vô bóng mát,
Hết sức nhẹ nhàng.
Bình tĩnh.
Được rồi.
Có bắt được hắn không?
Bây giờ đừng cố nói chuyện.
Chúng tôi sẽ lo cho anh.
Hắn sao rồi, Bác sĩ?
Hắn bị bắn nặng lắm,
nhưng có thể qua khỏi.
Chúng ta không thể ở lại đây lâu hơn.
- Chuyển hắn đi có an toàn không?
- Có, nếu chúng ta cẩn thận.
Chúng ta phải đi nhanh,
sau những gì tên Đức đó nói.
Có thể hắn đúng.
Doyle, kiểm tra vô tuyến coi.
Vâng, Trung sĩ.
Ta sẽ làm gì với tên tù binh này?
Không nghi ngờ gì nữa, chúng ta đã
có quá nhiều người trên chiếc xe tăng này.
Bây giờ lại thêm một cái miệng
khát nước.
Tôi không có ý nói ta có thể bỏ lại
hắn chết trên sa mạc này.
Tim tôi mềm nhũn trước
tên Quốc xã này.
Hãy để tôi nói chuyện với hắn một chút.
Tôi sẽ dẫn hắn đi bộ ra sau đồi...
...kia.
Khi các anh sẵn sàng ra đi,
tôi sẽ trở lại một mình.
Hạ sĩ, anh có rất nhiều điều cần phải học.
Đó là một tên Quốc xã.
Có lẽ ông đã biết.
Nó giống như một con chó điên.
Có lẽ. Nhưng hắn có rất nhiều huy chương.
Tôi muốn đưa hắn
về tới bộ chỉ huy.
Chính chúng ta còn chưa chắc
tới đó được!
Chúng ta sẽ giữ hắn được bao lâu
hay bấy lâu, để rồi coi.
Trong thời gian đó...
...hắn ở dưới sự giám sát của anh.
Cám ơn.
Có nghe được gì không?
- Bọn Đức đã chiếm Tobruk.
- Tôi biết. Còn gì khác không?
Chúng đang tấn công Sidi Barrani.
Chúng ta vẫn đang thoái lui,
cố gắng tái lập hàng ngũ.
Mày đang cười cái gì?
Có vẻ như mày đã hiểu
từng lời hắn nói.
Bác sĩ, hỏi coi hắn cười cái gì.
Hắn nghĩ thật tức cười...
...vì chúng ta muốn chiến đấu
với một đội hình kỳ lạ như vậy.
Dẹp cái nụ cười đó khỏi cái mồm mày...
...nếu không tao sẽ đấm cho răng mày
cắm lên đầu. Hiểu chưa?
Được rồi, các chàng trai, ta đi tiếp.
Mỗi phút chúng ta còn ở đây,
cơ hội đi tới nơi càng ít.
Hắn có thể nói dóc về bọn Đức ở
quanh đây, nhưng biết đâu được.
Chúng ta cần phải đi tới
coi như đó là sự thật.
- Tambul!
- Vâng, Trung sĩ.
Những cái giếng đó còn bao xa?
Khoảng 60 tới 70 dặm.
Nó ở đằng kia.
- Còn bao xa?
- Gì, Trung sĩ?
Còn bao xa?
Đằng kia, ngay phía trước!
Ông sẽ thấy nó khi chúng ta
đi xuống ngọn đồi này.
- Hắn sao rồi?
- Hơi tệ, sếp.
Hắn đang nói gì vậy?
Nghe như tên bạn gái hắn, sếp.
- Cho hắn ít nước.
- Không thể, sếp.
Không còn một giọt.
Khô khốc.
Sa mạc là vậy.
Mới mùa này có nước mát mẽ,
ngon lành, như những cái hồ trên núi.
Rồi mùa khác...
...không có gì.
Chỉ toàn cát và cát.
Có gì vui?
Tôi chỉ nghĩ.
Khi tôi còn nhỏ,
trò chơi vui nhất...
...là vọc cát trên bãi biển.
Tới cái giếng kế tiếp còn bao xa?
Khoảng 50 dặm, Trung sĩ.
Ở chỗ phế tích của Bir Acroma.
Hướng nam.
Chào, Kathy.
Anh nhớ...
Đại úy Halliday, sếp.
Đại úy Halliday!
Hắn cứ nói chuyện với
cô gái của hắn, Kathy.
Hắn đi rồi.
Thật đen đủi.
Chính hắn đã giết!
Để yên cho hắn, Stegman.
Mệnh lệnh chiến trường.
Không được rút lui thêm nữa.
Phải bảo vệ Cairo và Alexandria.
Quân đội sẽ chiến đấu tại...
...bắc El Khattara
trên mặt trận El Alamein.
Những đơn vị phân tán được lệnh...
...trình báo với bộ tư lệnh
của mình ngay lập tức.
Chúng ta cần từng người
và từng máy móc
Trình báo với bộ tư lệnh của mình.
Tái lập hàng ngũ.
Trình báo với bộ tư lệnh của mình.
Nhanh lên.
Nó ở đằng trước đó, Trung sĩ.
Bên phải!
Trái!
Ông có nghe không, Joe?
Nó đang khục khịch, phải không?
Tôi tự hỏi không biết nó còn
đi được bao xa nữa.
Tôi cũng vậy.
Clarkson, ở đằng sau.
Có lẽ hắn may mắn hơn mình!
Kìa, ngay đằng trước!
Bir Acroma!
Xuống đi, các bạn.
Mọi người vô trong núp đi.
Coi nào, Jimmy. Đứng dậy!
Sao rồi, Jim?
Không sao, Joe.
Cái giếng đó ở đâu?
Đâu đó chung quanh thành.
Bên trong bức tường, Trung sĩ.
Được rồi, các bạn.
Tản ra đi tìm cái giếng đó!
Theo sát bên tôi.
Bị một trận tơi tả, phải không,
cô gái già?
Sếp!
Cái giếng! Cái giếng!
Chung quanh đây.
Anh nên xuống đó coi thử.
Thảy xuống một cái xô.
Vẫn còn nước nhỏ giọt ở đây!
- Ai đó đi lấy đi!
- Nó đang chảy uổng phí.
Lấy mấy cái ca và dây
trong xe tăng.
Nhìn nè! Nó xuống đây.
Kéo lên từ từ.
Cẩn thận!
Thật là một quanh cảnh ngoạn mục.
Nước đích thực.
Bình tĩnh. Đừng để nhiểu giọt nào
Ba ngụm cho mỗi người.
Ba ngụm. Không hơn.
Cầm đi, Jimmy.
Stegman, thế chỗ cho Frenchie.
Ba ngụm.
Giuseppe!
- Ba ngụm.
- Ba ngụm.
Cho thằng Đức.
Mọi người đều uống ba ngụm.
Vâng, Trung sĩ.
Chúng tôi đang nghĩ tới chuyện
đi tìm một cái giếng khác.
Nhưng phải biết chắc là chúng tôi
sẽ tìm thấy đủ nước ở đó.
Ở Bir Acroma, có đầy đủ lượng nước.
Nhưng cái đó có nghĩa là chúng tôi
phải đi trệch đường tới 130 cây số.
Những người này vô cùng cần nước,
ông Đại úy.
Không có thêm nước máy móc của ông
có thể vượt qua được.
...nhưng đối với những con người
thì vô cùng nghiêm trọng.
Ông đi với Trung sĩ Krause
trong nhóm tiền trạm.
Chỉ cho họ đường đi tới Bir Acroma.
Tiểu đoàn sẽ theo sau trong một giờ.
Chúng ta phải tìm ra nước.
Sao rồi?
Tốt lắm, Trung sĩ, rất tốt.
Có cách nào siết nó nhanh hơn không?
Cần phải có thời gian.
Không thể vắt nó như vắt sữa bò được.
Chúng ta sẽ ở lại cho tới khi
lấy đủ số nước có thể mang theo được.
Phải vậy thôi, nhưng phí thời gian
ở đây uổng quá.
Bates, chờ ở đây.
Waco, hãy chùi rữa Lulubelle.
Những người còn lại,
đi coi lại dụng cụ của mình.
Stegman, tiếp tục canh gác.
Có nước đỡ quá, phải không?
Không thể chịu đựng được lâu hơn.
Phải canh chừng thật kỹ,
nhất là về phía những ngọn đồi đó.
Nếu có chuyện gì tới,
nó sẽ tới từ đó.
Coi chừng máy bay.
Signore.
Tôi muốn giúp ông.
Anh biết về động cơ à?
Tôi từng là giáo sư cơ khí ở Torino.
Anh có việc làm rồi đó.
Frenchie...
...để tên người Ý ra đây.
Để tôi thế chỗ cho anh.
Không, không cần thiết đâu.
Sao rồi?
Tôi sợ nó nhiểu càng ngày càng chậm.
Anh không bao giờ nói trước được gì
về những cái giếng này.
Hút một điếu thuốc đi.
Cám ơn.
Anh ở trong quân đội bao lâu rồi?
Hai mươi năm.
Cha tôi và cha của ổng
trước đây đều là lính.
Tất cả gia đình tôi
đều đã từng là lính.
Họ hàng thân thuộc tôi
đều là nông dân.
Anh biết Texas ở đâu không?
Chắc là phải rất xa.
Phải. Tôi sẽ quay về đó
khi chuyện này chấm dứt.
- Tôi vừa cưới vợ trước khi ra đi.
- Tốt.
Tốt? Còn hơn là tốt nữa.
Nhưng những người như anh
quan niệm khác nhau về hôn nhân.
Nhiều chàng trai đã nói với tôi...
...Mohammed của anh
có tới 300 bà vợ.
Nhà tiên tri dạy chúng tôi rằng bốn
bà vợ là đủ cho một tín đồ chân chính rồi.
Sao lại bốn?
Nhà tiên tri nói rằng một vợ
sẽ làm cho cuộc đời khổ sở...
...bởi vì nàng sẽ buồn tẻ.
Và hai vợ cũng sẽ làm
cho cuộc đời anh lộn xộn.
Bởi vì họ luôn luôn cãi nhau và anh
sẽ không bao giờ biết ai đúng ai sai.
Và ba vợ cũng không tốt lành gì.
Hai người sẽ hợp thành một phe
chống lại người thứ ba.
Vậy thì, bốn vợ sẽ tạo nên hạnh phúc thực sự.
Bằng cách nào?
Hai người sẽ bầu bạn với nhau
từng đôi một.
Và người đàn ông sẽ được thảnh thơi.
Nghe có vẻ đúng quá chứ.
Anh có bốn bà không?
Không, tôi chỉ có một.
Sao vậy, có gì cản được anh?
Nếu ở Texas có luật đó,
anh có lấy bốn bà không?
Không, vợ tôi sẽ không thích đâu.
Thì tôi cũng vậy. Vợ tôi,
bả sẽ không thích đâu.
Chắc anh học được nhiều điều
trong quân đội?
- Phải, cả hai chúng ta có nhiều
cái để học hỏi lẫn nhau.
- Phải.
Tôi hiểu rồi. Lão Mussolini của anh,
ổng không giáo hóa được anh nhiều,
phải không?
Ngài lãnh tụ, ổng là một con người vĩ đại.
Ổng nói chuyện như là sấm sét.
Và các anh có tin tưởng ổng không?
Ổng nói với tôi là
ổng biết những điều tốt nhất.
Ổng viết khẩu hiệu của ổng ở mọi nơi.
Trên tường, trên đường phố...
Cho nên hình ảnh của ổng
in trong đầu chúng tôi.
Chúng tôi phải tin vào
những khẩu hiệu đó.
Cái đó nghĩa là gì?
Tuân lệnh. Tin tưởng. Lao động.
Tuân lệnh? Lao động cho cái gì?
Bây giờ thì chưa có gì nhiều, Signore.
Nhưng Mussolini nói, từ từ,
mọi việc sẽ tốt đẹp lên.
Ổng nói mọi việc sẽ tốt đẹp hơn.
Ổng nghĩ ổng là Chúa trời hả?
Phải, ổng nghĩ vậy.
Nhưng tôi nghĩ có lẽ...
...Hitler mới là Chúa trời...
...còn Mussolini chỉ là nhà tiên tri của ổng.
Đừng lo. Một ngày nào đó
lão sẽ tiêu tùng thôi.
Đối với một vài người,
cười lãnh tụ thì không sao.
Nhưng khi anh có một người vợ
và một em bé, không nên cười.
Giuseppina nhỏ bé của tôi.
Một bambina nhỏ xíu.
Cặp mắt, to như vầy.
Nó đẹp lắm.
Ai cũng nói nó giống tôi.
À, vậy đừng nói với cổ.
Không, tôi không nói đâu.
Chắc rồi, tôi sẽ nói với cổ!
Anh đánh vần OASIS (ốc đảo) như thế nào?
O-A-S-I-S.
Nói một cách khoa học,
đây không phải là một ốc đảo.
Vợ tôi không phải là một nhà khoa học.
Tôi nói tôi đang nằm dài trên cỏ xanh
với những cây cọ đung đưa trên đầu.
Anh cũng biết là đâu có
bỏ thư ở đây được.
Tôi đã hứa là tôi sẽ viết thư về nhà
mỗi tuần, nếu tôi chưa chết.
Phải, tôi chưa chết.
Tôi cũng nên viết thư cho mẹ tôi.
Anh tới từ nơi nào ở Nam Phi, Trung sĩ?
Một cái buôn gần Kimberly.
Buôn? Đó là cái gì?
Một cái làng.
Đó là một đất nước tươi đẹp.
Luôn luôn có gió nhẹ êm ái
thổi qua thảo nguyên..
Nghe hay đó. Nhưng cá nhân tôi,
tôi nghĩ tôi thích ở Brooklyn.
Tôi sinh ra ở Sussex, nhưng chúng tôi
đã chuyển tới một nông trại nhỏ...
...ở Yorkshire.
Tôi tới từ London.
Tôi từ Dublin.
Ông tới từ nơi nào trên nước Mỹ,
Trung sĩ?
Không nơi nào.
Chỉ trong quân đội.
Ở làng tôi, chúng tôi
có loại phô-mai ngon nhất.
- Phô-mai loại gì?
- Của làng tôi. Moulin-Merillac.
Nó ra sao?
Có giống Brie hay Camembert không?
Không có làng nào như làng tôi.
Không có phô-mai nào
giống thứ chúng tôi làm.
Anh nên thử một bữa ăn như vậy.
Anh lấy một con dao.
Đây, anh có một chút phô-mai,
một chút bánh mì.
Rồi anh rữa họng bằng rượu vang.
Rồi một chút phô-mai.
Và một chút hành.
Tốt! Một chút hành.
Một chút bánh mì, một chút rượu vang.
Một chút phô-mai, một chút bánh mì.
Một chút rượu vang, một chút hành.
Một chút phô-mai, một chút bánh mì.
Thôi đi! Anh ăn no rồi.
Tôi cảm thấy khá hơn rồi.
Vậy là đủ rồi.
Sáu tháng trước tôi còn ở trong làng,
nhưng tôi không biết tới nó.
Không còn phô-mai nữa!
Làm sao anh làm được phô-mai
nếu không có sữa?
Làm sao anh làm ra sữa
nếu không có bò?
Chúng tôi có những con bò đẹp đẽ
với cái mặt màu nâu và cái cổ trắng.
Bọn Quốc xã bắt những con bò.
Chúng cắt cổ bằng một con dao.
Vậy cho nên, không còn phô-mai
và sữa cho trẻ em nữa.
Anh đã ở trong vùng nước Pháp
bị chiếm đóng sáu tháng trước à?
- Tại sao anh ở đó?
- Hắn hoạt động ngầm.
Tôi đã nghe trong vô tuyến.
Tôi đã chứng kiến 12 người bị xử tử.
Những con tin. Ông Thị trưởng,
có một bộ râu trắng...
...bà Michelet, tròn như một cục kẹo...
...ông Le Pecq, giáo viên
dạy trong trường học...
...Rosalie, có mái tóc
như ánh mặt trời.
Tôi không thể làm gì được.
Bởi vậy tôi không thích hợp cho hoạt động
ngầm. Quá nhiều chuyện ngứa mắt tôi!
Cho nên tôi tới đây,
tôi chỉ ước ao được giết...
...được trả thù cho làng tôi!
Trung sĩ, có cái gì đang tiến tới đây!
Thấy đám mây bụi đó không?
Di chuyển nhanh.
Xe trinh sát Đức.
Tiếp tục theo dõi chúng.
Thấp xuống để chúng đừng thấy.
Leroux, đưa tên Ý vô trong!
Bates, đem mấy cái bi-đông
về xe tăng.
Những người còn lại tìm chỗ núp.
Đi nào, vô đi.
Anh nói được tiếng Anh?
- Đang tiến về phía ta phải không?
- Thẳng về phía chúng ta.
Được rồi, canh chừng chúng.
- Bọn chúng đâu rồi?
- Phía sau ngọn đồi kia,
đang tiến thẳng tới chúng ta.
Waco và Jim,
núp sau cái chóp kia.
Đừng bắn! Tôi muốn tù binh.
Những người còn lại, núp xuống.
Anh hiểu họ nói gì, phải không?
Anh nói được tiếng Anh.
Vậy anh có thể nói chuyện với tôi.
Câm miệng!
Khi thời điểm tới,
tôi sẽ cho anh biết phải làm gì.
Đã xảy ra chuyện gì?
Có tiếng súng,
rồi không có gì.
Im lặng!
Hỏi hắn trung đoàn nào.
Hỏi đơn vị của hắn ở đâu.
Sẽ không đi tới đâu.
Bates, đem cho tôi ít nước.
Bảo hắn bỏ tay xuống đi.
- Trong đó có gì không?
- Không có gì.
Được rồi, đưa hắn đi.
Hỏi lại coi đơn vị của hắn ở đâu.
Hỏi coi hắn có khát không.
Nói là hắn chỉ có nước
khi nào hắn chịu nói.
Họ bị lạc, mất liên lạc với đại đội.
Nói là hắn nói dóc.
Chỉ khi nào mày nói.
Cứ tiếp tục hỏi.
Ta phải khuất phục hắn.
Thôi mà, nói đi!
Chúng là một nhóm trinh sát...
...của một tiểu đoàn đang tiến về hướng
đông nam qua biên giới Ai Cập.
Trang bị nhẹ, có những đơn vị cơ giới,
không có xe tăng, nhưng có khoảng 500 người.
Chúng đã không có nước trong nhiều ngày.
Chúng nghĩ là chúng sẽ có đủ
số nước cần thiết ở đây.
Đây, nước của anh đây.
Lấy đi.
Trung sĩ Gunn!
Đúng như tôi dự đoán,
cái giếng đã khô rồi.
Chúng ta lấy được bao nhiêu?
Chín bi-đông và một phần tư.
Không thành vấn đề,
bởi vì chúng ta sắp đi rồi.
Sẽ là một trò đùa thật hay cho bọn Đức
khi chúng tới đây.
Có muốn nhìn mặt chúng nó không?
Anh nói gì?
Tôi muốn nhìn thấy mặt bọn chúng
khi chúng tới đây.
Phải, đúng vậy.
Có lẽ ta nên nhìn mặt chúng.
- Có nước ở quanh đây 100 dặm không?
Không phải ở đây, nhưng ở cái giếng đầu tiên?
- Không, sếp.
- Có gì trong tầm mắt không?
- Không có gì, Trung sĩ, không gì cả.
Ê, Bác sĩ, Williams, Stegman!
Tôi có rất nhiều điều để nói
và không có thời gian để nói hết.
Chúng tôi biết được những tên Đức kia
thuộc về một tiểu đoàn...
...đang tìm kiếm một cái giếng,
bọn chúng vô cùng cần nước.
Hãy nghĩ tới một tiểu đoàn
cần nước tới mức...
...phải đi trệch khỏi đường
hành quân 70 dặm.
Giả sử chúng bị cầm chân đủ lâu
để cho chúng ta gởi một tin báo?
Bắng cách nào?
Giả sử chúng ta cho hai thằng Đức
này về báo với chúng...
...là ở đây có nước.
Giả sử chúng ta cầm chân được
bọn chúng hai hay ba ngày...
...trong khi bọn chúng cố tìm nước.
Chỉ có một điều sai trong cái kế hoạch
đó. Đây là chúng ta.
Đây là bọn Đức
và đây là những gì sẽ xảy ra.
Anh nói đúng phóc.
Đó là một cú chơi 100 ăn 1.
Chúng ta có thể chuồn đi ngay lập tức.
Nếu có một chút may mắn, có thể
xuyên qua hàng ngũ bọn Đức
và trở về với quân mình.
Nếu về được tới đó, có khi còn
được tặng huy chương.
Nếu chúng ta ở lại đây...
...có thể sẽ không ai biết được
chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Nó có đáng công không...
...hay chỉ là hy sinh vô ích.
Tôi nhận thấy không bình thường lắm
cái ý nghĩ 9 người chiến đấu với 500.
Dù sao, bổn phận của mỗi người trong
quân đội là làm tất cả mọi cái có thể làm.
Xin lỗi, sếp.
Chín người chúng ta với những cái ống
xì đậu sẽ không làm nên được chuyện gì.
Nếu nhiệm vụ của chúng ta là
phải cầm chân bọn chúng,
thì còn bàn bạc làm gì?
Chỉ cần ra lệnh cho chúng tôi.
Chuyện này đặt chúng ta vào tình thế
mà tôi xem xét như vầy.
Bởi vì đây là một cú chơi 100 ăn 1...
...bởi vì nó vượt quá ngưỡng
trách nhiệm của chúng ta...
...bởi vì có rất ít cơ hội cho chúng ta
vượt qua được...
...nên tôi nghĩ tôi phải để
cho các bạn quyết định.
Tất cả các bạn đều có gia đình ở nhà.
Những người vợ, những người mẹ
và những người yêu.
Tôi không có gì cả, sếp,
đối với tôi không thành vấn đề.
Tôi hiểu các bạn cảm thấy sao về họ.
Dù các bạn quyết định thế nào,
thì nên quyết định nhanh.
Tôi sẽ tự nói chuyện với Waco và Jimmy.
Không ai màng sinh mạng của mình,
nhưng cái này là phung phí nó. Tại sao?
Tại sao? Tại sao những người dân nước anh
vẫn tiếp tục làm việc ở London...
...trong khi bọn Đức
ném bom trên đầu họ?
Tại sao những chiếc tàu của anh
đưa người ra khỏi bãi biển Dunkirk?
Tại sao người Nga lập
một phòng tuyến ở Moscow?
Tại sao người Trung Hoa di tản cả những
thành phố đi xa hàng ngàn dặm...
...khi người Nhật tấn công họ?
Tại sao có trận chiến Bataan?
Tại sao có chiến trường Corregidor?
Có thể tất cả họ đều gàn dở.
Nhưng họ chỉ làm vì một mục đích:
Họ cầm chân kẻ thù...
...cho tới khi chúng ta đủ mạnh để
phản công lại chúng.
Tôi không phải là tướng...
...nhưng đối với tôi, đó là
một cách để chiến thắng.
Nếu tất cả những gì tôi nói...
...không giải đáp được hết những
thắc mắc của các bạn...
...thì có ai đó nói cho tôi biết tại sao đi.
Tôi sẽ nói ở lại.
- Tôi sẽ ở lại.
- Tôi cũng vậy, Trung sĩ.
Có thể ông sẽ ngạc nhiên, giáo sư,
nếu biết ông là người...
...mà tôi trông cậy nhiều nhất.
Thật khó tin, nó ngược lại
với phán đoán của tôi.
Nhưng tôi biết là tôi đúng.
Còn anh thì sao, Frenchie?
Tôi vẫn thích thuốc lá của ông.
Được rồi, đứng dậy đi.
Đứng dậy.
Ê, Bác sĩ!
Bảo hắn chúng ta sẽ trả hắn về.
Tên kia đã nói sự thật.
Bảo hắn rằng chúng ta cũng bị lạc.
Chúng ta cần thực phẩm, chúng cần nước.
Đó là một cuộc trao đổi công bằng.
Không việc gì phải đánh nhau.
Nước đổi thực phẩm.
Cho gã đó câm đi!
Hắn biết tiếng Anh.
Hắn muốn cảnh báo chúng.
Mày có mưu đồ hả?
Mày có thể gọi như vậy.
Nếu nó còn nhúc nhích nữa, bắn nó.
Tôi sẽ rất hân hạnh, Trung sĩ.
Anh biết hắn nói được tiếng Anh?
Tôi chỉ vừa khám phá ra.
Sao anh không nói với tôi?
Tôi sợ.
Tôi như một người đang
cố thoát khỏi cái bóng của mình.
Ông cho tôi nước uống, thức ăn.
Tôi thề tôi sẽ không bao giờ làm gì sai.
Tôi nói lời parola.
Đó là lời hứa của tôi.
Chúng ta phải làm việc nhanh.
Tôi muốn giấu chiếc xe tăng
xuống dưới rãnh.
William, Stegman và Bates làm việc đó.
Đem tên người Ý theo để giúp.
Được rồi, Bác sĩ, nói đi.
Waco, đưa chúng đi
rồi đem chiếc xe của chúng về.
Đi thôi, xéo đi!
- Sao rồi?
- Gần đầy.
- Còn lại được bao nhiêu?
- Hơn năm bi-đông một chút.
Và cái này cho anh trên đường đi.
Cầm đi, Waco.
Được rồi, Tambul.
Đổ đầy chưa?
Khá chắc chắn cho anh.
Tôi thích du lịch.
Nó mở mang đầu óc.
Ước gì anh đừng quá tự mãn về nó, Waco.
Anh nghĩ tôi không làm được sao?
Tôi không nói vậy.
Tôi dám cá với anh.
- Bằng tiền hả?
- Tại sao không?
Tôi còn có cơ hội tới đó luôn.
Tôi sẽ ăn chung với quân Anh ngày mai.
Đây là 5 đồng cá anh sẽ không làm được.
Mười đồng cá tôi sẽ làm được.
Anh khó thắng lắm đó.
Nếu tôi thua, thì tôi sẽ
không cần 10 đồng đó.
Được rồi, Waco. Joe sẽ giữ tiền.
Được rồi, Waco, đi đi!
Anh phải thành công.
Bảo họ chúng ta cần tiếp viện,
nếu họ có thể gởi tới được.
Đừng lo, tôi sẽ làm được.
Tôi có thể làm cho cái này
đứng dậy và hú lên được nữa.
Tạm biệt, các bạn.
Tôi phải đi gởi thư đây.
Bây giờ quẹo phải
Quẹo phải thêm một chút nữa.
Bây giờ đi thẳng.
Cũng may là bọn Đức có mìn
trong chiếc xe trinh sát đó.
Chúng đang lên trên đỉnh đồi.
Đúng vậy.
Dây súng của anh nè.
Núp đi, Frenchie,
và canh chừng tên Đức đó.
Về góc kia, phía sau bức tường.
- Ở đây sẵn sàng hết chưa?
- Sẵn sàng rồi, Joe.
Đừng bắn cho tới khi bọn chúng
lên tới trên đỉnh đồi kia.
- Ê, Bác sĩ!
- Có ngay!
Jimmy!
- Bates!
- Tôi ở đây!
Có sao không, Frenchie?
- Tambul!
- Ổn, Trung sĩ.
Stegman!
Hình như tôi thấy có
cái gì trắng ngoài kia.
Trung sĩ, chúng đang phất cờ trắng!
Ta đã nói là chúng ta sẽ
làm ăn với chúng mà.
Có vẻ như trò chơi của ta
có kết quả rồi đó.
Để tôi coi chúng muốn gì.
Bọn chúng chắc là tự dịch được.
Bảo trọng, không thể biết trước gì
với bọn đểu cáng này đâu.
Đừng tin chúng, Joe.
Đó là một trò bịp.
Tôi sẽ không sao đâu. Các anh chỉ cần
ở đây và yểm trợ cho tôi.
Thiếu tá Hans Von Falken.
Gunn, Quân đội Hoa Kỳ.
Ông đã khổ công khổ sức để cứu
đám hạt dẽ Anh đó ra khỏi tuyến lửa.
Chúng tôi không quan tâm.
Chúng tôi thích hạt dẽ.
Không muốn chúng bị đốt cháy.
Tốt lắm.
Các ông không tới đây để nói chuyện
tiếu lâm. Các ông muốn gì?
Ông điều đình được không?
Đại úy của ông đâu?
Bây giờ gần 5 giờ rồi. Ông biết những
người Anh đó uống trà như thế nào mà.
Tôi nghe là ông đề nghị chúng tôi
đổi nước lấy thực phẩm.
Chúng tôi tưởng là các ông
chỉ có khoảng 30 người.
Anh đã biết là có một tiểu đoàn mà.
Người lính cung cấp tin
đã khai nhận.
Và hắn đã bị xử.
Vẫn còn có thể đi tới
một thỏa thuận chứ?
Thỏa thuận sao?
Đầu hàng, và các ông
được tự do ra đi...
...với bao nhiêu thức ăn và nước uống
mà các ông có thể mang theo được.
Chúng tôi thích phong cảnh ở đây.
Chúng tôi đã sửa sang lại cũng khá.
Đầy đủ nước và rất nhiều thức ăn
hơn chúng tôi tưởng.
Tôi sẽ đề nghị như vầy.
Nước đổi lấy súng.
Mỗi cây súng trường, nửa lít.
Súng cối, một lít.
Với tất cả súng trường, tôi sẽ
cung cấp nước đủ cho người của ông.
Tôi nghe nói người Mỹ các ông
có một khiếu hài hước...
...rất thú vị.
Tôi cho ông một cơ hội chót.
Ông có thể cứu mạng ông,
và mạng sống của lính ông.
Ông đã nghe đề nghị của tôi rồi.
Nước đổi lấy súng.
Dàn xếp sao rồi?
- Hắn nói tiếng Anh khá tốt.
- Hắn đã nói gì?
Bọn chúng nghĩ ta có rất
nhiều nước đủ để bơi trong đó.
Tình trạng của bọn chúng
còn tệ hơn là chúng ta tưởng.
Chúng sẽ để cho chúng ta đi
nếu ta cho chúng nước.
Ông nghĩ là Waco đã tới tiền đồn
quân Anh chưa?
- Có thể.
- Có lẽ họ đang trên đường tới đây.
Tôi có thể thấy họ đang vây quanh
hắn, vỗ lưng hắn...
...và đưa cho hắn những ly
nước đá lạnh.
Bọn chúng đang lo lắng.
Tôi chỉ hạ được có hai thằng.
Tốt, cứ bình tĩnh, được không?
Nếu cứ tiếp tục, ngày mai chúng ta
sẽ bắn tới băng đạn cuối cùng.
Bao nhiêu đó không đủ để hạ 2 thằng sao?
Tôi phải bắn mỗi phát hạ 10 thằng
mới vừa bụng.
Nước của anh đây.
Đã tới lúc gõ vô đá rồi.
Gõ vô đá là sao?
Hôm nọ, tôi đã chọc quê ông.
Tôi nói ông sẽ làm một phép lạ.
Gõ vô đá và nước sẽ chảy ra,
hay có thể là sâm-banh nữa.
Chỉ có một phép lạ mà tôi biết là cái
mà anh có được bằng sự cố gắng.
Tôi ước có một phép lạ
có thể chữa được cục chai của tôi.
Ít nhất, anh hãy nghĩ tới chuyện gì khác.
Tôi đã có quá nhiều chuyện để nghĩ.
Tôi vừa suy nghĩ về một vấn đề.
Vấn đề loại gì?
Ông có thể gọi đó là một dự án.
Một dự án?
Tôi đang tính làm cách nào
có thể tưới nước sa mạc.
Sao, tất cả sa mạc?
Tại sao không? Biến nó thành
một khu vườn tươi đẹp.
Không phải là một ý tồi.
Đâu có thiếu gì nước,
chỉ là nó không ở đúng chỗ thôi.
Nó chỉ đứng chơi ở đó,
chờ cho người ta chết chìm trong đó.
Anh có cảm thấy khỏe không?
Như tôi nhớ,
ông có thể tưới một mẫu đất...
...với khoảng 400 mét khối nước.
Anh gàn quá.
- Anh học những cái đó ở đâu?
- Tôi là một thợ sắp chữ chuyên nghiệp.
Anh đã học bằng cách đọc
trong khi sắp chữ sao?
Không có gì giống như vậy
cho một sự trau dồi kiến thức.
Tôi đã sắp chữ cho
khoảng 500 quyển sách.
Văn xuôi và thi ca.
Ông sẽ không tin được đâu,
nhưng tôi rất mê thi ca.
Một quyển thơ dưới một cành cây,
một bình rượu vang và...
Đó là một cú chơi 100 ăn 1, Williams.
Bây giờ đã tới lúc rồi!
Chúng ta phải tới trại quân Đức
để nói với họ là ở đây không có nước.
Không, tôi không thể làm vậy.
Chúng ta chỉ cần chế ngự được một người.
Biết đâu chúng ta có thể lấy được
súng máy và giết hết bọn họ!
Tôi không muốn làm vậy.
Tôi không hề ghét những người này.
Anh không có quyền quyết định.
Tôi sẽ không đi.
Chỗ này sẽ sớm bị chiếm.
Nếu bây giờ anh không giúp tôi,
tôi sẽ tố giác anh là kẻ phản bội.
Vậy tố giác tôi đi.
Người Ý không giống như người Đức.
Chỉ có thân thể mặc quân phục,
tâm hồn thì không.
Mussolini không đủ thông minh,
như Hitler.
Ổng trang bị cho người Ý chỉ để trông
giống như những tên cướp, lừa đảo, sát nhân.
Ổng không thể, như Hitler, làm cho họ
cảm thấy mình là cướp.
Ổng không thể, như Hitler,
nạo vét hết lương tâm họ...
...tất cả những giá trị đúng sai...
...và trồng vào đầu họ mười
điều răn của chính hắn.
"Cướp của đồng loại. Lừa đảo
đồng loại và giết hại đồng loại."
Mày dám sỉ nhục Führer?
Cái đó cần một nghệ sĩ.
Tôi chỉ là một thợ cơ khí.
Nhưng mắt tôi mù sao...
...mà tôi phải quỳ gối
phục tùng một thằng điên...
...đã làm cho đất nước tôi
trở thành một trại tập trung vĩ đại?
Ai đã làm cho nhân dân tôi thành nô lệ?
Tôi phải hôn cái tay đã đánh tôi,
liếm đôi giày đã đá tôi sao? Không!
Tôi thà sống trọn cuộc đời
trong cái lỗ dơ dáy này...
...còn hơn là trốn thoát ra ngoài để
chiến đấu cho những điều mà tôi không tin tưởng...
...chống lại những người mà tôi không hề
thù ghét. Và cho Hitler của anh...
...chỉ bởi vì một người như hắn
mà Chúa...
...Chúa của tôi, đã tạo ra địa ngục.
Tên Đức đã trốn.
Để nói với chúng, không có nước.
Ta đã mất hắn
Tôi sẽ tóm hắn, Trung sĩ.
Hắn về kìa.
Không có cơ hội rồi.
Đồ vô lại!
Hắn đã giết được thằng chó Đức.
Bates, cái này cho anh.
Anh sao rồi, Leroux?
Anh cảm thấy sao?
Khỏe re như bò kéo xe.
Ông Trung sĩ nói cái này phải được
dùng tới tuần sau.
Trung sĩ thích giỡn chơi.
Trên khắp thế giới, không có gì...
Hạ sĩ Pháp Leroux,
thương lượng.
Thiếu tá Von Falken.
Tôi là người duy nhất mà ổng có thể
sai đi được. Những người khác đang tắm.
Cẩn thận, chúng ta chỉ có bi nhiêu đó thôi.
Tôi sẵn sàng tốn tiền để được nhìn
nét mặt tên Đức ngay lúc này.
Rất ấn tượng.
Còn những người khác?
Chết hết rồi phải không?
Chúng tôi sẽ không có ý định chiếm cái
giếng nữa, nếu chúng tôi lấy đủ nước.
Đó là đề nghị cuối cùng của tôi.
Hãy báo cáo với chỉ huy của ông.
Ông rất quảng đại.
Nhưng Trung sĩ của tôi nói là chúng tôi
không muốn nghe điều khoản của ông.
Ổng nói có thể ông muốn nghe lại
điều khoản của ổng một lần nữa.
Với mỗi cây súng trường,
ổng sẽ giao nửa lít nước.
Một cây súng, nửa lít nước.
Hai cây súng, một lít nước.
Ba cây súng...
Thôi ngay chuyện tầm phào đó!
Nếu ông không thích những điều kiện
đó mà vẫn muốn có nước...
...thì ông phải tới lấy nó.
Bắn!
Frenchie đã đúng.
Ta không thể biết được bọn Quốc xã.
Chính chúng đã bắn sau lưng ảnh.
Hãy tới đây, Bác sĩ.
Rất tiếc tôi không có gì khác cho ông.
- Jimmy sao rồi?
- Sắp hết đạn.
- Nếu hết đạn, ta sẽ chiến đấu bằng cái gì?
- Lưỡi lê, báng súng, nắm đấm.
Bốn người chúng ta có thể
cầm cự được bao lâu?
Tôi không biết, Bác sĩ.
Tôi phải thú nhận,
có vẻ như bất khả thi...
...nhưng chúng ta phải làm.
Sẽ có một ai đó làm nên phép màu.
Phép màu?
Phép màu kiểu gì?
Tôi không biết, Bác sĩ.
Có vẻ như bốn người chúng ta kháng cự
lại mấy trăm tên bọn chúng...
...đã là một phép màu.
Ông biết tại sao chúng ta làm được vậy không?
Bởi vì chúng ta mạnh hơn chúng.
Ông nói mạnh hơn là sao?
Tôi không nói về số lượng.
Tôi nói về một cái gì khác.
Những con người ở ngoài kia
chưa bao giờ biết được...
...chân giá trị của tự do.
Chân giá trị?
Đó là một cái nhìn độc đáo.
Có lẽ ông sẽ làm được chút gì.
Tất cả chúng ta đều đã làm được chút gì.
Joe, tôi bị thương rồi!
- Anh có thể vô trong được không, Jim?
- Tôi sẽ cố.
Anh phải vô thôi. Đi nào.
Đứng dậy!
Thấp xuống!
Anh sẽ không sao đâu, Jim.
Vâng, sếp, cần phải hơn vậy rất nhiều
mới có thể giết được tôi.
Khí thế lắm.
Không bao giờ nói chết.
Nước!
Phải đi cho tới.
Có ai đang nằm ở đằng kia.
- Hắn chết chưa?
- Chưa.
Hắn là một người Mỹ.
Cái này gần quá.
Chúng đã bắn trúng cái giếng.
Trúng phóc.
Có gì khác nhau?
Không có gì.
Như người ta nói:
"Cuộc vui nào cũng tàn."
Tôi thắc mắc không biết nó
cảm giác như thế nào.
- Cái gì?
- Viên đạn đồng.
Người ta nói là nó
sẽ qua khá nhanh.
Tôi đã chưa bao giờ nói với anh
tên tôi là gì.
Chưa, là gì?
Osmond.
Phải, đó là một cái tên tức cười.
Nó cũng được.
Hy vọng có ai đó tìm thấy cái này.
Tìm thấy cái gì?
- Thẻ của tôi.
- Tại sao?
Nếu họ không tìm thấy nó,
tôi bị mất tích.
Nếu họ tìm thấy nó, tôi bị chết.
Nếu tôi bị mất tích,
sẽ không ai biết là tôi đã chết.
Nếu tôi bị chết,
sẽ không ai biết là tôi mất tích.
Có lẽ là tôi chết thì hơn.
Bọn chúng tới rồi.
Lần này có vẻ như bọn chúng
đã dồn lên hết.
Được rồi, Osmond, chơi thôi.
Sao họ không tấn công?
Tới đây tấn công đi!
Tụi tao đang đợi chúng mày.
Tới đây và kết thúc cho rồi!
Tới đây, tụi tao không đầu hàng đâu!
Nước.
Tụi mày muốn đổi súng lấy nước.
Tiến lên đi, nó ở đó!
Cứ uống thỏa thích.
Tới đây, lấy đi!
Nó ở đó!
Lăn vô nó, bơi trong đó!
Cứ uống cho tràn họng.
Tiến lên đi!
Cứ uống cho phình bụng ra.
Nó đầy nước.
Đạn pháo đã mở mạch nước.
Đó là một phép màu kỳ diệu.
Phải, đúng vậy đó.
Xuống dưới gom hết súng
của bọn chúng.
Cứ để cho chúng uống,
xong rồi gom chúng lại.
Tôi sẽ yểm trợ cho anh từ đây.
Đó là một chiếc xe tăng Mỹ.
Với vài tù binh Đức.
Cho mấy người tới đón họ.
Chính là họ! Họ đang tới để
gặp chúng ta. Nó đã thành công!
Chào, Trung sĩ.
Rất mừng được gặp ông.
Lulubelle sao rồi?
Chào, các chàng trai!
Kể cho chúng tôi nghe đi.
Chúng tôi đã qua một quảng
thời gian khổ nhọc.
- Chào, Waco.
- Chào, Joe.
Còn điếu thuốc nào không?
Cái đám nhếch nhác mà ông bắt được kia.
Làm sao ông bắt được chúng?
Chúng chỉ tự nộp mạng.
Tôi thấy ông đã tỉa bớt quân số
của bọn chúng một chút.
Chúng cũng đã tỉa bớt của chúng ta.
Jimmy?
Chuyện ra sao?
Hơi nặng nề hả?
Hơi nặng nề.
Tôi đã tách biệt với cuộc chiến này
mấy ngày. Chuyện gì đã xảy ra?
Quân Anh đã chận đứng
bọn Đức ở El Alamein.
Tiếc rằng họ không biết được chuyện đó.
Họ rất muốn biết.
Halliday.
Doyle.
Tambul.
Williams.
Stegman.
Frenchie.
Clarkson.
Ta đã chặn đứng chúng ở El Alamein.