Tip:
Highlight text to annotate it
X
Phụ đề làm bởi qubit
Subtitle framerate 23,976
NGƯỜI TRONG MƯA
Vẫn còn 4 chiếc Lamborghini
không đạt tiêu chuẩn xả khói.
Thất bại với bọn EPA
bao nhiêu lần rồi ?
Vài ngày nữa sẽ có phép của E.P.A.
Ba lần rồi? Trúng quả rồi đấy.
4 xe, 3 lần mỗi chiếc.
Vị chi là 12 tất cả.
Ông là thợ máy
hay kỹ sư NASA đấy?
Tôi đã nói là chưa từng
làm xe Lamborghini...
vậy mà dám nói là
bảo đảm giao xe đúng hẹn.
Đừng nói chuyện đó,
tôi có nghe đâu!
Tôi nghĩ chuyện đó rất cần thiết.
Tôi sẽ giải thích với chủ nợ của tôi.
Tôi đang nợ anh ta 200.000.
Hai trăm ngàn!
Tìền bạc của tôi nằm hết trong đó.
Nếu không lấy ra được là tiêu luôn.
-Ông có hiểu không?
-Ông phải hiểu cho chúng tôi.
Bọn chủ nợ sẽ làm thịt tôi mất.
Chúng định xiết nợ tôi
cách đây 11 ngày.
Tôi giờ này như đang
ngồi trên lửa đây!
Hiểu. Tôi biết việc
giao hàng quá hạn lâu rồi.
Ôi, mẹ kiếp bọn EPA.
Cả thế giới đang nghẹt thở vì khói.
Họ chấn chỉnh bằng cách
không cho xe tôi chạy sao?
Phòng thu hồi tài sản Babbitt.
Thử tiền mặt chưa? Một nhân viên
EPA kiếm được bao nhiêu 1 tuần?
Charlie, ông Wyatt đấy.
-Wyatt hả?
-Phải. Về số tiền vay.
Phải trả trước 5:30,
nếu không ông ta sẽ xiết nợ.
-Anh sẽ gọi lại.
-Nói với ông Babbitt
là thấy anh đã ký 1 chi phiếu
vào thứ Ba, và đã gửi đi rồi.
Mau lên! Anh cần cái này!
Mau lên!
Tôi sẽ không làm cho đến khi
nói chuyện với ông Babbitt.
Số mấy?
Ông ấy đang trên đường đi.
Ông ấy muốn anh gọi ngay.
Nói là tôi đang đi Barbados,
sẽ tới nơi lúc 1g30 sáng.
-Charlie!
-Lenny, tôi đây mà!
Ông Bateman muốn huỷ
hợp đồng và đem theo Webb.
Họ muốn lấy lại tiền cọc. Họ đã
tìm được 2 xe ở Valley Motors.
Bảo ông ấy là những chiếc
xe này đã hết xả khói.
Giấy tờ của EPA sẽ có ngay.
-Anh có để ý không đấy?
-Tôi đang nghe đây.
Tôi sẽ giảm giá 5 ngàn đô.
-Anh có hiểu không, Lenny?
-Rồi.
Ông Bateman, có ông Babbit đây.
Những chiếc xe đó đang
được kiểm tra về việc xả khói.
Tôi đang nói gì nhỉ? Chúng đã đạt
tiêu chuẩn về mức độ xả khói.
Chúng tôi đang chờ giấy tờ của EPA.
Có ngay thôi.
Vì sự kiên nhẫn của ông...
chúng tôi sẽ giảm
5.000 đô mỗi chiếc.
Phải, ông rất kiên nhẫn.
Tôi rất cảm kích sư kiên nhẫn đó.
Cảm ơn ông...
Cảm ơn.
Sẵn sàng đi Palm Springs chứ?
Rắc rối thế này mà đi được sao?
Ta suýt giải toả được 75.000 đô
-mà chỉ nhờ có mấy cuộc điện thoại.
-Đúng , không tồi lắm!
Anh biết tìm chúng tôi
ở đâu chứ, Lenny?
Tự tôi sẽ biết.
Em không muốn đòi hỏi.
nhưng anh nói gì trước khi
đến khách sạn chứ?
Coi như ta chuẩn bị
trước khi ân ái đi!
Nghĩ đến em một chút chứ?
Anh đang suy nghĩ.
Không có gì đặc biệt.
Có thể anh đang nghĩ về 1 vấn đề,
vậy ta nói về vấn đề đó.
Nếu có chuyện gì để nói,
Susanna ạ, thì đã nói rồi.
Anh đang suy nghĩ vài chuyện
thì có gì ghê gớm đâu?
Em có cảm giác như đang
đi với một người xa lạ.
Em muốn nói chuyện thì ta sẽ nói!
Hôm nay em thế nào?
Anh đang gạt em ra ngoài mọi chuyện.
Em không muốn nói chuyện đó.
Lại nữa rồi, Susanna.
Sao cứ trở lại chuyện đó mãi thế?
Không biết tại sao em chịu đựng
được những vấn đề này.
Em muốn đi Palm Springs
thì chúng ta đi đây.
Em không muốn đi một mình.
Em ngồi trong đây...
Em muốn nói chuyện thì cứ nói!
Thế này đâu phải là nói chuyện.
-Nghe.
-Charlie, Lenny đây.
Tôi đang cố gắng liên lạc với anh.
Tôi đã nhận điện thoại đường dài của
ông Mooney, luật sư của bố anh.
Ông ấy đang tìm anh.
Bố anh mất rồi, Charlie ạ.
-Charlie?
-Nghe rồi.
Đám tang sẽ được tổ chức
vào ngày mai ở Cincinnati.
Ông ấy nói anh biết ở đâu rồi.
-Tôi có số điện thoại của ông ấy đây.
-Không cần thiết.
-Còn gì không?
-Không. Chỉ vậy thôi.
-Anh có cần gì...
-Được rồi.
-Xin lỗi về ngày nghỉ cuối tuần, em yêu.
-Kỳ nghỉ cuối tuần ư, Charlie?
Bố anh và anh đã bất hoà
với nhau lâu rồi.
Mẹ anh mất khi anh 1-2 tuổi.
Chỉ còn 2 bố con.
Nhưng không hợp nhau.
-Anh dự tang lễ chứ?
-Có.
-Em đi với anh.
-Em tốt lắm, nhưng không ích gì.
Em muốn đi, thế thôi.
Xin lỗi. Anh quên là
đang nói chuyện với ai.
..người láng giềng
quý mến của chúng ta...
Sự tưởng nhớ, thán phục
và kính trọng dành cho ông
sẽ tồn tại mãi sau khi ông mất.
Chúng ta hãy hiến dâng mình để noi
theo tấm gương của ông về sự yêu đời.
Lòng tận tuỵ đối với gia đình.
Và sự khoan dung đối với mọi người.
Và bây giờ, với niềm hy vọng
vững chắc vào sự phục sinh...
Chúng tôi xin gởi gắm
linh hồn người bạn đã khuất.
Anh phải xem xét bản di chúc
tối nay, rồi ta sẽ đi khỏi đây.
Em sẽ đợi ở trong xe.
Phải có người tưới hoa chứ.
Chúng chết cả thôi.
Anh biết chiếc xe này lâu rồi.
Anh có chạy thử 1 lần.
Một chiếc Buick 1949 mui trần.
Chỉ được chế tạo có 8.000 chiếc.
8 máy, 8 bộ phận đánh lửa.
Đó là vào năm đầu tiên
có hộp truyền phát động.
Anh biết rất rõ.
Anh là con trai duy nhất.
Anh ra đời khi ông bao nhiêu tuổi?
45 hay bao nhiêu?
Ông nghĩ không thể có con được nữa.
Như vậy ông phải yêu anh chứ.
Anh nói quá đấy. Anh là con trai,
là máu mủ của ông.
Trông ông không giống
như người không yêu con.
Em xem cái gì? Bỏ xuống đi!
-Có muốn nghe chuyện không hả?
-Đừng có nóng chứ!
Em biết chiếc xe mui trần
đó chứ? Con ông, chiếc xe đó
và những bông hồng.
Anh không được đụng tới chiếc xe.
Ông thường nói: ''Đó là một chiếc xe
tuyệt hảo, trẻ con không được sử dụng.''
Anh 16 tuổi. Có một lần
anh mang phiếu điểm về nhà.
Toàn điểm hạng A.
Anh hỏi ông ''Con có thể
lái xe đi chơi được không?''
''Đưa các bạn con đi chơi,
ăn mừng một chút ấy mà.''
Ông từ chối. Nhưng anh ăn cắp
chìa khoá và lén lái xe đi.
Anh lấy xe mà không được phép?
Tại sao thế?
Vì anh đáng được như thế.
Dưới mắt ông,
anh làm gì cũng không tốt.
Bọn anh 4 đứa chạy
trên đại lộ Columbia.
-Bọn anh bị bắt vào lề.
Tai nạn à?
Bắt vào lề thôi.
-Phải cảnh sát không?
-Đúng. Cảnh sát.
Để anh kể hết chứ? Ông đã gọi
điện và báo là xe bị mất cắp.
''Không phải là lấy xe đi không
được phép mà là bị lấy cắp.''
Ở trạm cảnh sát trung tâm,
cha mấy đứa kia bảo lãnh
chúng trong vòng 1 giờ.
-Ông đã để anh ở đó 2 ngày.
-Ở trong tù 2 ngày?
Hai ngày.
Anh có sợ không?
Có. Anh rất sợ.
Anh bỏ nhà ra đi và không
bao giờ gặp lại ông nữa.
Charlie, sau 1 năm
chúng ta ở với nhau...
Đây là lần đầu tiên anh
nói với em chuyện này.
Lạ quá hả?
Tại sao anh cứ giữ mãi
trong lòng thế?
Khi anh còn nhỏ, anh rất sợ.
''Người mưa'' sẽ đến
hát cho anh nghe.
Cái gì mưa?
Bạn trong tưởng tượng
của anh thời thợ ấu.
-Anh ấy làm sao?
-Không sao cả. Anh đã
lớn lên bình thường.
Có gì ghê gớm đâu.
''Bố cũng nhớ là ngày
con bỏ nhà ra đi
''lòng đầy chua chát với
những ý tưởng vĩ đại.
''đầy tự mãn.
''Vì con mồ côi mẹ.
Tình cảm của con bị chai cứng
''là điều dễ hiểu.
''Thậm chí con không thèm giả vờ
là con yêu thương và kính trọng bố.
''Bố bỏ qua tất cả những chuyện ấy.
'' Những việc con không viết thư hoặc
gọi điện để nối lại liên lạc với bố...
''Coi như bố không còn đứa con ấy nữa.
''Bố chúc con đạt được những gì con muốn.
Bố chúc con mọi điều tốt đẹp.
''Tôi để lại cho con trai tôi,
Charles Sanford Babbitt...
''chiếc xe Buick mui trần.
''Chiếc xe mà... bất hạnh thay,
đã cắt đứt sự liên hệ giữa bố con.
''Tôi cũng để lại cho nó những
cụm hoa hồng tuyệt diệu.
''Mong sao chúng nhắc nhở nó
về giá trị của tính ưu việt.
''Và khả năng hướng đến sự hoàn hảo.
''Còn về căn nhà và tất cả
những tài sản khác,
động sản hay bất động sản,
''sẽ được uỷ thác đúng theo
những điều khoản
''của văn kiện này được thi hành
đồng thời và chính thức.''
Điều đó có nghĩa gì?
Có nghĩa là số tài sản trên 3 triệu đô
sau khi trừ đi những phí tổn và thuế,
sẽ được gửi vào một quỹ uỷ thác
dành cho người được thừa hưởng
có tên trong văn bản này.
-Ai thế?
-Tôi không thể cho anh biết được.
-Ai kiểm soát số tiền này? Ông hả?
-Không. Người được uỷ thác.
Tiền triển thế nào?
Xin lỗi. Tôi không thể
nói gì thêm nữa.
Tôi rất tiếc, anh bạn ạ.
Tôi biết là anh bất mãn.
Tại sao tôi phải bất mãn?
Tôi được hưởng mấy cụm
hoa hồng đúng không?
Tên hắn là gì?
-Ông gọi hắn là gì? Tên...
-Người được thừa hưởng.
Hắn được 3 triệu đô la,
nhưng không có bông hồng nào cả.
Còn tôi được mấy cụm hoa hồng.
-Charles.
-Đó là những bụi hoa hồng!
-Không cần thiết phải...
-Phải làm gì?
Phải chán nản ư?
Phải chán nản ư?
Nếu quả có địa ngục thì
bố tôi đang ở đó rồi.
Và đang cười như điên như dại.
Ông muốn làm con trai của ông ấy,
dù chỉ 5 phút không?
-Ông có nghe lá thư nói gì không?
-Tôi có nghe chứ.
Còn anh?
Không. Ông có thể đọc lại được không?
Tôi không thể tin được tại mình.
Em tìm anh mãi.
Chuyện đó thế nào?
Kết quả đúng như dự đoán.
Có thể mất ít phút đấy, Susanna.
-Tôi có thể giúp anh gì không?
-Có đấy.
Tôi đang gặp chuyện khó khăn...
Bộ đồ tuyệt diệu quá.
-Cảm ơn anh.
-Bố tôi là Sanford Babbitt.
Đây có phải là Wallbrook không?
Xin lỗi. Đây có phải
là Wallbrook không?
Xin lỗi.
Bác sĩ Bruner còn đang họp.
Anh chờ ở văn phòng ông ấy nhé?
Chúng tôi sẽ ở lại đây.
Cảm ơn.
Chúng ta không nên
đi loanh quanh đây như vậy.
Rất vui được nhận các bạn vào đây.
Xin chúc cả 3 người được may mắn.
20 đô-la mở đầu cho các ban
trong cuộc đấu quan trọng.
Ở phim hài nào trong năm 1980
Goldie Hawn đã thoát khỏi chuyện đó?
-''Private Benjamin.''
-Tôi xin phép vào.
Tôi muốn xem tivi.
Trại nghỉ mát Camp David được
đặt tên theo cháu trai của ai?
-Lisa?
-Eisenhower.
Đúng. David Eisenhower.
Chị có thêm 5 đô-la nữa.
Lisa đang dẫn trước với 10 đô-la.
Vào thời xưa, một tên cướp
để gì trong bao kiếm của hắn?
Dù gì, tôi cũng không hiểu nổi
tại sao phải giữ bí mật?
Bệnh nhân này là
bạn gái của bố tôi sao?
Tôi biết bố anh từ lúc anh mới 2 tuổi.
Đó là năm mẹ tôi mất.
Tôi là người được uỷ thác.
Nhưng bệnh viện này
không nhận được thù lao.
Chúng ta có thể thảo luận
chuyện này.
Tôi nhận lấy gánh nặng này
vì lòng trung thành với bố anh.
Bây giờ thì hết rồi!
Ông có nghĩ tôi cũng phải
trung thành không?
Tôi nghĩ anh cảm thấy mình bị
lừa để gạt bỏ quyền thừa kế
bởi một người gặp khó khăn
khi phải biểu lộ tình thương?
Ở địa vị anh, chắc tôi cũng nghĩ thế
Tôi đã hy vọng ông sẽ giải thích
vấn đề này về phía bố tôi,
giúp tôi hiểu được quyền
trong việc làm của ông ấy.
Tôi có trách nhiệm của riêng tôi,
và phải hoàn thành nó dù
tôi có phải đấu tranh đi nữa.
Xin lỗi. Đây không phải xe của anh.
Phải, nhưng bố tôi cho tôi lái
chầm chậm trên đường nhà.
-Tôi lái xe rất giỏi.
-Anh có chắc đã lái
chiếc này không?
Đồng hồ cây số chỉ 28 dặm khi
tôi lái nó vào thứ bảy tuần trước.
-Có lẽ là hơn 28 dặm.
-Bạn trai của tôi đang đến kìa.
Hôm nay là thứ hai.
Tôi chỉ lái xe vào thứ bảy.
-Anh chàng nào đây?
-Anh ấy đã nhảy vào xe.
-Anh ta có thể nhảy ra chứ?
-Tôi là người lái xe rất giỏi.
Tốt rồi. Nhanh lên.
Không còn thời gian đâu.
Tại sao em để hắn vào trong xe?
Có phải là đồ chơi đâu!
-Anh ta nói đã lái chiếc xe này.
-Bố cho tôi lái vào mỗi thứ bảy.
Ghế ngồi đã được bọc dạ nâu.
Bây giờ trở thành màu đỏ xấu xí.
Những chiếc ghế này đúng là
đã được bọc dạ nâu đấy.
-Anh biết chiếc xe này ư?
-Tôi có biết.
-Làm sao anh biết?
-Tôi biết!
Nó là một chiếc Buick 1949.
8 máy, 8 bộ phận đánh lửa.
Kiểu này chỉ được
sản xuất có 8.095 chiếc.
Bố đã cho tôi lái chầm chậm
trên đường trong sân nhà,
nhưng không phải vào thứ hai.
-Chắc chắn không phải thứ hai.
-Bố anh là ai?
-Sanford Babbitt.
-Ai? Sanford Babbitt?
10961 đường Beechcrest,
Cincinnati, Ohio.
Đó là địa chỉ nhà anh.
Chuyện này là thế nào?
-Mẹ anh là ai?
-Eleanor Babbitt.
-Eleanor?
-Mất ngày 5 tháng 1 , 1965.
Anh là ai vậy? Chờ đã!
Anh đi đâu thế?
13 phút nữa tới chương trình
''Judge Wapner'' và ''The People Court''.
Đợi chút.Tôi muốn hỏi câu này.
Những gì anh làm chứng là thực.
Những người tham dự
không phải diễn viên...
-Này, tôi đang nói với anh đấy.
-Họ là những người thích kiện cáo.
Ông Bruner, người này là ai thế?
Raymond, anh của anh đấy.
Anh tôi? Tôi đâu có anh em.
''... sự tranh chấp của họ
đã được giải quyết ở đây.
'' Toà án nhân dân''
'' Toà án nhân dân''
'' Toà án nhân dân''
'' Toà án nhân dân''
''Xin chào. Tôi là Doug Llewelyn.
Chào mừng đến với Toà án nhân dân.''
-Anh ta điên phải không?
-Không.
-Chậm phát triển?
-Không.
-Không điên, không chậm
phát triển, anh ta ở đây.
-Anh ta là một nhà bác học tự kỷ.
Vậy là sao?
Họ thường được gọi là
''nhà bác học ngu dốt.''
Họ có một số khiếm khuyết,
một số năng lực.
-Anh này chậm phát triển.
-Tự kỷ.
-Tự kỷ ở mức độ nặng.
-Điều đó có nghĩa gì?
Một sự bất lực làm suy yếu
khả năng tiếp nhận cảm xúc
và cách thức vận hành.
Nói tiếng Anh,
vậy mà tôi không hiểu.
Raymond có khó khăn trong
việc giao tiếp và học hỏi.
Thậm chí hắn không thể diễn đạt
hoặc hiểu được những
cảm xúc của mình.
Sau đó con chó đã cắn anh ta.
Tôi la con chó của tôi.
Đối với Raymond, ở đâu
cũng có nguy hiểm.
Thói quen và nghi thức
đã bảo vệ anh ta.
Nghi thức là một điều tốt.
Đó là cách người ta cư xử,
ăn, ngủ, vệ sinh cá nhân,
đi lại, nói chuyện...
- Mọi sư đổi khác đều làm anh ta sợ.
-Anh ta đã ở đây bao lâu rồi?
-Tôi đến đây năm 1960.
-Không, anh ấy bao nhiêu tuổi rồi?
Lúc đó anh ta 18 hay 20 gì đó.
Để tôi xem lại sổ sách.
-Ông đã ở đây lâu như thế ư?
-Tôi bắt đầu từ năm đó.
Lúc đó tôi được gần 3 tuổi.
Và ông biết tôi là em anh ta.
-Anh muốn nói gì thế?
-Tôi muốn nói gì ư?
-Tại sao không ai cho
tôi biết tôi có anh trai?
-Nếu biết thì anh làm gì được nào?
Tôi không biết.
Anh ấy có biết mình được
thừa kế bao nhiêu tiền không?
Không. Anh ta không có
ý niệm về tiền bạc.
Anh ấy không có ý niệm về tiền bạc.
Anh ấy được thừa kế 3 triệu đô
và không có ý niệm về tiền bạc ư?
Thật là thi vị.
Ông không nghĩ vậy sao?
Ôi, một ông bố!
Tên anh ta là gì?
Ai sẽ chơi trước đây?
Ai? Người chơi ở góc
thứ nhất cho đội St. Louie? Ai?
Tại sao anh ta làm điều đó?
Mỗi khi bị kích động, anh ta
chơi trò ''Ai sẽ chơi trước?''
-Tại sao vậy?
- Tại sao à?
Đó là cách anh ta đối phó
với những điều dễ gây xúc động.
-Anh ta đã học thuộc ''Ai sẽ chơi trước''
-Cùng với những chuyện khác nữa.
-Ted Kloszevski.
-Kluszewski.
Ted Kluszewski. ''Big Klu.''
Người giữ góc thứ nhất.
-Hắn đã thi đấu cho Cincinnati.
-Người ta đã đổi hắn
lấy Dee Fondee năm 1957.
-Số lần đập bóng trung bình, 298.
-Anh ấy đọc tất cả
những cuốn sách này hả?
Đọc và nhớ hết những gì tìm thấy.
Ô, Vern! V.E.R.N! Dĩ nhiên là
họ sẽ ở đây suốt ngày, Vern ạ.
1 cuộc viếng thăm đột xuất, Vern.
-Đây không phải viếng thăm bình thường.
-Anh ấy bắt đầu lo sợ.
Không sao đâu, Ray.
Đây là cuộc viếng thăm đột xuất.
-Anh ta nói đừng đụng tới những sách đó.
-Đừng đụng tới những cuốn sách.
-Anh có thích Shakespeare không?
-Tôi không biết.
-Anh đọc tất cả những sách này à?
-Tôi không biết.
-Anh có đọc ''MacBeth'' không?
-Tôi không biết.
-Vern?
-Anh đã đọc ''Đêm thứ 12'' chưa?
-Thôi đi!
-Ừ.
Anh đã đọc các truyện trong đây
nhưng không biết mình đã đọc được?
-Tôi không biết.
-Anh không biết?
Anh nên để cuốn sách vào chỗ cũ.
Anh không biết hả?
Được rồi, Ray. Bình tĩnh nào.
Tôi sẽ không đụng tới vật gì nữa đâu.
Không sao đâu, Ray.
Nào, người bạn tốt nhất của tôi.
Vern là người bạn tốt nhất của tôi.
Người bạn tốt nhất của tôi là Vern.
Không sao đâu, Ray.
Người bạn tốt nhất của tôi.
Này, bài của anh đây.
Anh muốn để đâu?
Phải cô đang uống thuốc
theo toa không?
Anh ta thích cô rồi đấy.
Đó là cách biểu lộ của anh ta.
Trước đây tôi đụng tới anh ấy,
anh ấy rụt lại.
Anh ta không bao giờ
đụng vào người tôi.
Tôi là người gần gũi anh ta nhất,
đã biết anh ta 9 năm nay.
Nếu ngày mai tôi rời thành phố
mà không đến chào,
anh ta cũng không hề để ý.
Anh ta không biết đến anh ư?
Tôi không biết nhưng tôi không nghĩ
anh ta quan tâm đến con người.
Này Ray, anh muốn đi dạo không?
Ray!
Trong tình trạng này,
anh ta có nghe gì không?
Anh muốn cho anh ấy
xem mấy con vịt hả?
27 phút trước giờ nguy hiểm.
Chúng tôi sẽ đưa anh trở lại ngay.
Đúng 26 phút trước giờ nguy hiểm.
-Chúng tôi sẽ đưa anh ta trở lại ngay.
-26 phút.
Em không làm đâu.
Trước hết là giọng nói có vẻ kẻ cả.
Em đang bực mình đó thôi. Raymond,
để tôi nói chuyện riêng với Susanna.
Susanna, chờ một chút.
Được rồi, tôi sẽ trở lại ngay.
Không. Cứ ở đó.
Raymond! Raymond!
Ở lại đó Đứng yên ở đó
Được không? Tốt rồi.
Em sẽ làm chuyện này nếu anh
cho em biết lý do. Tại sao em phải...
Cái gì?
Tại sao em phải đưa xe đi
và đợi anh ở cổng?
Vì Raymond.
Chiếc xe làm anh ta khó chịu.
Lý do chỉ có thế.
Xong rồi, Raymond.
Anh đang nhìn gì thế, Ray?
Những con vịt ở phía này cơ mà.
Tôi không biết.
Bố chết rồi.
-Họ không cho anh biết sao?
-Tôi không biết.
Anh không biết họ có nói với anh
hay anh không biết chết là gì?
Ông đã chết rồi,
đang nằm ở nghĩa trang.
-Anh có muốn gặp ông không?
-Tôi không biết.
-Anh muốn nói là có thể ư?
-Tôi không biết.
Tôi nghĩ ta có thể đi Los Angeles
để xem trò chơi ''lẩn tránh''
l thought maybe we could go to
Los Angeles and see a Dodgers game.
-Đi xem trò chơi ''lẩn tránh''
-Hôm nay là ngày nghỉ việc.
-Hôm nay không phải đi.
-Thứ hai không có trò chơi đâu.
Tôi nghĩ có thể anh muốn xem.
Fernando Valenzuela ném bóng.
Anh ta đã ném bóng vào thứ bảy.
Thứ tư không có lịch đâu.
-Anh ta sẽ ném bóng vào thứ tư hả?
-Thứ tư.
Tôi không phải làm gì vào thứ tư.
-Chúng ta hãy đi Los Angeles.
-Được.
Đi nào, Ray!
Từ đây đến California rất xa.
Tôi không được đi đâu lâu quá 2 giờ.
Tôi phải trở lại trong vòng 2 giờ.
Có rất nhiều người hoan hô cổ vũ.
Anh sẽ thích lắm đấy.
-Đây là phòng của Tổng thống.
-Cơm tối vào lúc 6:30.
Đó là phòng của Raymond.
-Nhìn căn phòng đẹp đẽ này xem.
-Đây không phải phòng của tôi.
-Chỉ đêm nay thôi mà.
-Phải trở về Wallbrook ăn tối.
Này, này anh ơi. Sẽ ngon lành lắm!
Mình là anh em với nhau mà!
Bác sĩ Bruner muốn chúng ta vui vẻ.
Tôi không có bánh pudding bột sắn.
Chúng tôi vẫn tráng miệng với nó.
Chúng ta làm được mà.
Tôi đi gọi điện cho Lenny.
Đây không phải là phòng của tôi,
tôi không có bánh pudding bột sắn.
-Giường kê không đúng chỗ.
-Anh có thể kê ở chỗ khác.
-Anh muốn đặt ở đâu?
-Nó phải ở gần cửa sổ.
Ở đây không có sách
Không có kệ sách.
Tôi sẽ không có sách để đọc.
Có sách đây...
Danh bạ điện thoại rất nhiều từ.
Lenny, nghe đây.
Tôi sắp mất 200.000 đô.
-6 giờ ở đây là 9 giờ ở đó.
-3 giờ.
6 giờ 30 là giờ ăn tối.
Vậy là 3 giờ ở đó.
Anh ta không trả lời?
Nước cam soda.
Một lon với một ống hút.
Ông Bruner bảo anh
phải làm chuyện này ư?
-Chẳng có nghĩa gì cả
-Anh biết cái gì là tốt.
Em làm ơn sang xem
anh ấy đang làm gì.
-Ray?
-V-E-R-N!
Có chuyện gì thế này?
Mọi việc đều ổn cả.
Charlie, ta hãy đưa anh ấy về nhà.
Không. Anh ấy sẽ ổn thôi.
Lấy cơm tối cho anh ấy đi.
Anh muốn ăn bánh chả thịt không?
Ăn bánh chả thịt không, Ray?
Chúng tôi dùng pizza vào tối thứ hai.
-Anh có bánh pizza ở bệnh viện?
-Tối thứ hai là tối ltalia.
-Văn phòng luật sư Mitchell và Mitchell.
-Cho tôi gặp Stu. Charlie Babbitt đây.
-Anh ấy không có đây.
-Tôi có chuyện liên quan
đến luật pháp.
Anh ấy đi khỏi thành phố
đến trưa mai.
Tôi sẽ gọi lại vào ngày mai.
-Không được đâu.
-Chúng ta có thể xem Tìvi ở đây.
Bàn quay ru-lét!
Hãy nhìn phòng quay đầy
những món hàng quyến rũ.
Nhiều giải thưởng lớn hấp dẫn.
Hai chiếc xe cho những đôi
vợ chồng bận rộn của ngày nay.
Hàng ngàn đô la tiền mặt.
Trên 150 ngàn đô la
đang chờ người trúng giải.
Khi chúng tôi đặt giải
một số tiền lớn
''trên bàn quay ru-lét!''
Tôi muốn gọi một bánh pizza lớn,
xúc xích, nhiều tiêu hột.
Tôi không dùng xúc xích và tiêu hột.
Đúng rồi. Một xúc xích lớn.
Bao lâu thì có được?
Thêm 1 ít bia và 1 cam soda.
Có bánh pudding bột sắn không?
-Thưa không ạ.
-Vậy hãy đem cho một thứ tương tự.
Ray, cầm lấy này.
Sắp có đồ ăn rồi.
-Tôi sẽ trở lại ngay.
-Được.
Tôi sẽ ở đây lâu. Rất lâu.
Tôi bỏ nhà đi hẳn rồi
Cái gì đó?
Chắc Raymond đang ở trong phòng.
-Raymond, anh đấy hả?
-Charlie Babbitt.
Này, ra đi!
Ra đi!
Thôi đi!
-Chúa ơi!
-Sang với anh ấy đi.
-Charlie, vào trong đó đi.
- Tại sao chứ?
Anh ấy sợ.
Anh ấy không hiểu chuyện này.
Sang đó đi.
Raymond, anh đã làm gì
trong phòng của tôi vậy?
-Tôi không biết.
-Anh không biết hả?
-Có tiếng động.
-Những tiếng động đó
không liên quan gì đến anh.
Anh hiểu không?
Đừng hành động như một
thằng ngu nữa. Đi ngủ đi.
Anh có nghe tôi nói không?
Đi ngủ đi!
-Đi ngủ đi.
-Còn 9 phút nữa mới đến 11 giờ.
-Tắt đèn lúc 11 giờ.
-Luật lệ mới.
Anh không nghe em mà!
-Em nói gì vậy?
-Em đã bảo anh phải xin lỗi.
-Anh lại nhục mạ anh ấy nữa.
-Anh đâu phải mẹ anh ta.
Charlie, anh là em của anh ấy.
Hôm nay lần đầu tiên họ cho
anh biết anh có 1 người anh.
Em không thấy anh có
một chút phản ứng nào cả.
-Em không có đùa đâu.
-Em không biết anh
đang cực khổ thế nào.
Anh đang cực khổ thế nào?
Em không biết.
Vì anh không nói gì với em cả.
-Anh toàn nói dối em!
-Nói dối điều gì?
Anh nói bác sĩ Bruner yêu cầu anh
đưa anh ấy tới đây. Chỉ là nói dóc.
Không đúng. Hãy cho em biết
anh đưa anh ấy đến đây làm gì?
-Anh rất tức giận.
-Ai?
-Bố anh.
-Vậy anh đưa Raymond tới đây làm gì?
-Vì họ muốn anh ấy đến đây.
-Vô lý quá!
-Raymond được thừa kế tất cả tiền bạc.
-Bao nhiêu?
-Toàn bộ 3 triệu đô.
-Rồi sao?
Anh sẽ giữ anh ấy đến khi
anh lấy được phân nửa gia tài.
Làm gì thế hả?
Susanna!
-Cứ bình tình nào!
-Anh chịu hết nổi rồi đấy.
-Vậy nghĩa là sao?
-Em đi đây.
Em bỏ anh bây giờ sao?
Anh cần em mà.
Anh chẳng cần ai cả
Làm vậy là nghĩa gì?
Hãy bình tình nào.
Anh đã phạm tội gì?
Anh lợi dụng mọi người.
-Anh lợi dụng Raymond, lợi dụng em.
-Anh lợi dụng Raymond?
-Raymond, tôi có lợi dụng anh không?
-Có.
lm đi! Anh ta trả lời câu hỏi
của nửa giờ trước!
Ba triệu đô la có ý nghĩa gì
đối với anh ta?
Nó sẽ chỉ nằm yên ở đó.
Trong khi anh cần số tiền đó.
Anh cần nó, tức không ăn cắp.
Nhưng rồi Raymond sẽ ra sao?
Anh ấy sẽ trở lại Wallbrook.
Hoặc anh sẽ tìm một nơi tốt hơn.
-Chẳng có gì khác cho anh ấy
-Còn anh thì được số tiền của anh ấy?
Tìền của anh ấy hả? Ấy cũng là của
bố anh. Vậy phần tiền của anh đâu?
-Anh có quyền hưởng nó.
-Anh đã bắt cóc anh ấy!
Không có. Anh chỉ muốn
lấy nửa số tiền của anh.
-Charlie, anh điên rồi.
- Gia đình là như thế.
Em ướt sũng như thế, lại còn đòi
ra đi lúc nửa đêm à? Chờ đã!
Bố đã làm khổ anh suốt đời rồi.
Em còn muốn gì nào?
Ra khỏi đây.
-Thôi đi.
-Xin chào.
-Dùng cà phê chứ?
-Ừ, tốt đấy.
Dibbs, Sally.
461 -0192.
Sao anh biết số điện thoại của tôi?
Sao anh biết được?
Cậu đã bảo tôi đọc danh bạ điện thoại.
Dibbs, Sally. 461 -0192.
Anh ấy nhớ được đấy.
Đôi khi cả những chi tiết rất nhỏ.
Thông minh quá nhỉ.
Tôi sẽ trở lại ngay.
- Tại sao anh làm được như thế?
-Tôi không biết.
-Anh thuộc tất cả trong sách à?
-Không.
-Anh thuộc được bao nhiêu?
-''G.''
''G.'' Gottsaken, William Marshall.
-Anh thuộc được tới chữ ''G'' hả?
-Phải.
-A, B, C, D, E, F, G?
-Phân nửa của vần ''G'' .
Giỏi lắm, Ray ạ.
Tôi phục lắm.
-Anh có đói không?
-Thứ ba chúng tôi ăn bánh kếp.
-Nghe có vẻ ngon đấy.
-Nước xi-rô trái thích.
Tất nhiên rồi.
Nhà hàng có bánh kếp.
-Cái gì đây, Ray?
-Tôi không có tăm.
Không cần tăm đâu.
Trong phòng riêng thì được. Nhưng
ở nhà hàng anh phải dùng nĩa.
-Tôi không có tăm.
-Anh không cần dùng tăm.
Như thế vẫn dùng bánh kếp được.
Tôi không có nước xi-rô trái thích.
Tôi sẽ phải ăn mà không nó.
Anh đâu có thấy
bánh kếp, đúng không?
Ở đây không có xi-rô trái thích
Khi chúng ta gọi bánh kếp,
ho sẽ đem xi-rô trái thích đến.
Xi-rô trái thích phải có sẵn
trên bàn trước khi có bánh kếp.
Chúng ta chưa gọi mà.
Nếu họ đem ra sau thì quá trễ.
Làm sao quá trễ được?
Chúng ta chưa gọi bánh mà.
Chúng ta sẽ ở đây suốt buổi sáng
mà không có xi-rô trái thích và tăm...
Tôi sẽ không dùng bánh kếp...
Đừng làm trò nữa.
Đừng hành động như
một thằng khùng nữa.
Anh viết gì thế?
Cái quái gì đây?
''Danh sách bị thương nặng.
Charlie Babbitt''?
''Danh sách bị thương nặng.''
Anh định đùa với tôi đấy hả?
Số 18 vào năm 1988
đã siết và vặn cổ tôi rất đau
vào năm 1988.
Siết và vặn cổ anh vào năm 1988?
Bác sĩ Bruner, tôi là Charlie Babbitt.
Anh ở đâu thế?
Ở đâu không quan trọng
Tôi ở với ai mới là vấn đề.
Anh phải đưa anh ta trở lại,
hiểu chưa?
Không thành vấn đề.
Ông sẽ phải trả tôi 1 triệu rưỡi.
Đó là phần của tôi.
Đừng đụng vào đó.
Tôi không thể làm vậy được,
anh Babbitt. Anh biết mà.
Hãy đưa anh ta trở lại,
và làm ngay đi!
Anh ta phải được ở đây.
Tôi là em trai của anh ấy.
Đâu phải là bắt cóc, đúng không?
Anh ấy là một bệnh nhân tự nguyện.
Nhưng điều ấy ngoài vấn đề rồi.
Ở đây anh ta được săn sóc tốt nhất
Chúng ta đang đề cập đến
hạnh phúc của anh ấy.
Chúng ta đừng nói đến chuyện
vô lý ấy nữa, được chứ?
Tôi được quyền hưởng một
phần tài sản của bố tôi.
Nếu ông không giải quyết, tôi sẽ
đưa anh ta trở lại Los Angeles.
Tôi sẽ đưa anh ta
vào bệnh viện ở đó.
Chúng ta sẽ phải tranh chấp
về quyền bảo hộ anh ấy.
Này chị, anh ấy cần tăm đấy.
Chị lấy giùm một ít nhé.
Ông muốn tranh chấp
với tôi ở toà án ư?
Hãy suy nghĩ về điều đó,
bác sĩ Bruner. Suy nghĩ đi.
Chúng ta có thể giải quyết
với nhau ngay bây giờ.
Tôi nghĩ anh không biết gì về
điều kiện của Raymond.
Tăm. Anh ấy cần ít tăm.
Chị có thể cho anh ta
ít tăm được không?
Tôi không thể giải quyết gì
chuyện tiền bạc với anh được.
Tôi sẽ gặp ông ở toà vậy.
Tình tiền đi.
Xin lỗi về việc làm rớt tăm.
82, 82, 82.
82 gì, Ray?
-Bao nhiêu?
-Cây tăm.
Nhiều hơn 82 cây chứ.
Tổng cộng 246.
Khỏi thối lai.
Có bao nhiêu cây tăm trong đó?
-250.
-Gần đúng. Ta đi nào, Ray.
246.
Còn 4 cây ở trong hộp.
Tôi phải lấy balô.
97X.
Tương lai của nhạc rock.
97X. Bằm!
Tương lai của nhạc rock.
97X.
Bằm!
Tương lai của nhạc rock.
97X. Bằm!
Tương lai của nhạc rock.
Ray, Ray, Ray!
Đủ rồi. Đổi băng tần đi.
97X. Bằm!
Tương lai của nhạc rock.
97X. Bằm!
Tương lai của nhạc rock.
Lenny, tôi không cần biết anh đang
nghĩ gì. Họ nói vậy phải không?
Anh phải làm mạnh hơn.
lm đi, Lenny.
Tôi đang gặp rắc rối. Tôi không
thể lấy được những chiếc xe đó.
Tôi không lấy được tiền.
Anh hiểu không hả?
-Số tiền vay đã quá hạn rồi.
-Tôi sẽ gọi cho phòng tín dụng
nói rằng chúng ta đang kẹt.
-Charlie, để tôi nói...
-Lenny, nghe tôi nói này!
Tôi sẽ đến Los Angeles
trong 3 giờ nữa.
Chiếc xe Buick sẽ ở A -3,
bãi đáp chính.
Nhớ đến lấy xe. Được chứ?
Hẹn gặp anh trong ít giờ nữa.
Xin bác sĩ Andrew Baker...
trả lời điện thoại.
-Bác sĩ Andrew Baker.
-Raymond, ta đi thôi.
Ray, đi nào. Mau lên!
-Anh xem gì đấy, Ray?
-Tôi không biết.
Anh không biết hả?
Thông báo sau cùng
của chuyến bay 1559
tới Salt Lake City và Los Angeles.
Có chiếc máy bay ở ngoài kia.
Mọi người đang lên máy bay.
Ta đi nào.
-Đi máy bay nguy hiểm lắm.
-Đừng có ngốc chứ.
Đó là phương tiện an toàn nhất.
Anh sẽ thích đấy, tin tôi đi.
Đi nào.
Ồ, không
Ray!
Người ta đến phi trường
để đi máy bay.
-Chúng ta đến đây làm gì nào?
-Đi máy bay nguy hiểm lắm.
Năm 1987 có 30 tai nạn máy bay.
211 cái chết vì tai nạn.
230 là hành khách.
Máy bay này an toàn lắm.
Tìn tôi đi mà!
Tôi phải đi Los Angeles. Tôi không
có thì giờ làm chuyện vớ vẩn đâu.
Tôi không biết.
-Anh không biết hả?
-Không.
-Phải hãng máy bay này không?
-Phải.
Thôi được.
Có một chiếc máy bay Mỹ...
Chuyến bay 625 của Mỹ
đã bị rớt vào ngày 27-4-1976.
Chúng ta không đi máy bay Mỹ nữa.
Còn nhiều hãng máy bay khác mà.
Hãy chọn một hãng máy bay khác.
-Continental. Đi hãng này đi.
-Continental bị rớt ngày 15-1 1 -1987.
Chuyến bay 1713.
28 người thiệt mạng.
-Việc này nghiêm trọng lắm.
-Phải, rất nghiêm trọng.
Tôi phải đến Los Angeles.
Vì thế anh phải lên máy bay đó.
-Anh hiểu không?
-Hiểu.
-Lên một máy bay.
-Phải.
Có một chiếc Delta.
Phải.
Khởi hành lúc nửa đêm.
Hãng Delta được chứ?
Delta bị rớt vào ngày 2-8-1985.
Chiếc Lockheed L-1011 .
Chuyến bay Dallas-Fort Worth,
gió chuyển dịch quá mạnh.
135 hành khách.
Tất cả máy bay đều có thể rớt
vào lúc này hay lúc khác.
Điều đó không có nghĩa
là chúng không an toàn.
-Quantas.
-Quantas ư?
Quantas chưa bao giờ rớt.
-Quantas hả?
-Chưa bao giờ rớt.
Chưa bao giờ rớt.
Điều đó sẽ rất tốt cho tôi.
Nhưng Quantas không có chuyến
bay từ Cincinnati đến Los Angeles.
-Ta phải đến Melbourne...
-Nước Úc.
mới có chuyến bay của
Quantas tới Los Angeles!
-Anh có nghe không?
-Canberra là thủ đô.
-Dân số 16, 2 triệu.
-Đi nào!
Có những bãi biển rất đẹp.
-Chúng ta sẽ lên chiếc máy bay này!
-Không!
Ray! Ray! Ray!
Ray! Ray! Ray!
Chúng ta không đi máy bay nữa.
Anh ấy không sao đâu.
Chúng ta không đi máy bay nữa.
Thoải mái đi. Anh ấy bị kích động.
Chúng ta chỉ định đáp máy bay thôi.
Chúng ta sẽ không đi máy bay nữa.
-Không đi máy bay nữa, được chứ?
-Không đi máy bay.
-Không đi máy bay nữa.
-Không đi máy bay.
Anh làm tôi mệt quá, Ray ạ.
Chúng ta sẽ lái xe tới Los Angeles.
Được chứ? Đi nào, Ray.
Ray, đi nào.
-Được.
-Lại đây.
-Không đi máy bay.
-Chúng ta sẽ không
đáp chiếc máy bay đó.
-Lấy túi xách đi.
-Không đi máy bay.
Tôi cho anh biết là
anh đang hại tôi đấy.
-Không đi máy bay.
-Tôi phải có mặt ở Los Angeles
trong 3 giờ nữa.
Tôi sẽ mất 3 ngày.
Mau lên!
Không đi máy bay.
Không đi máy bay.
Tôi gặp nguy hiểm lúc 5 giờ.
-Tôi gặp nguy hiểm lúc 5 giờ.
-Đừng giở trò như thế nữa, Ray.
Tôi gặp nguy hiểm lúc 5 gờ.
-Ban điều hành, đây là số 109.
-Có chuyện gì vậy, 109?
Đưa một đơn vị nữa đến đây
để kiểm soát điểm này.
Thêm 2 đơn vị nữa đang đến đấy.
Nào, di chuyển đi.
-Đưa thêm một ít lên đây.
-Chừng nào thì đến nới?
Ray?
Lên xe đi!
Lên xe đi!
Anh điên rồi hả?
Sẽ đi được ngay thôi mà.
-Ừ.
-Vậy tốt rồi.
Được rồi.
Chúng ta sẽ ra khỏi
chỗ này ngay thôi.
Đằng kia có tai nạn chết người.
-Ray?
-Chúng tôi không cần giúp đỡ.
Trở lại xe đi.
Chờ một chút!
Ray. Ray!
Khốn nạn thật. Ray!
Xin lỗi, này...
-Chờ đã!
-Chẳng có gì để xem đâu!
Hãy trở lại và lên xe đi.
-Vụ tai nạn làm anh ta lo lắng.
-Lên xe đi!
Cứ đứng ở bên lề đó, Raymond!
-Ray, cứ ở đó.
-Nhiều xe cộ quá.
Đúng vậy. Nhiều xe cộ quá.
Lấy được 3 triệu đô quả là mệt.
Ta nên để anh ấy lại đây và đi thôi.
Cái gì? Tôi nghe rồi!
-Bệnh viện đã sẵn sàng...
-Làm ơn ở lại trong xe!
Lại chuyện gì nữa đây, Ray?
Đây là một xa lộ nguy hiểm.
Làm sao tôi tới được Los Angeles đây?
Lái xe trên con đường liên
tiểu *** này nguy hiểm lắm.
Anh muốn ta ra khỏi xa lộ này?
Anh thích thế phải không?
Lên xe đi!
Rồi còn ra khỏi xa lộ nữa!
Năm 1986, có 46.400 tài xế nam
đã gây ra tai nạn chết người.
Tôi có ý kiến này.
Hãy đứng ở trước xe cho đến
khi chúng ta đi hết đường ra.
Sau đó chúng ta sẽ chạy
vào một con lộ an toàn.
Ý kiến được chứ?
Giúp tôi một tay, Ray.
Cách này hay đấy.
Giúp tôi một tay.
Anh chàng này điên rồi.
Tôi đang hỏi: ''Ai sẽ chơi trước?''
Đó là tên của người đàn ông.
Đó là tên ai? Phải.
Vậy hãy cho tôi biết.
Ai? Người chơi trước.
Người giữ góc thứ nhất.
Ai chơi trước?
Vợ của ai?
-Người đàn ông đáng được như thế.
-Ai đáng?
Tất nhiên rồi.
Người giữ góc thứ nhất tên là gì?
Có gì ở góc thứ hai?
Tôi không hỏi ai ở góc thứ hai.
Ai sẽ chơi trước?
-Đó là điều tôi đang cố tìm ra.
-Lên xe!
Đừng đổi người chơi.
Ừ. Lên xe.
Lên xe!
Tôi phải đi ngủ trước 11 giờ.
Tắt đèn lúc 11 giờ.
Phải xem tivi.
Gần 11 giờ thiếu 19 phút rồi.
Tôi phải đi ngủ lúc 11 giờ.
Tắt đèn đi.
Chúng ta không bay, không chạy
trên đường liên tiểu ***.
Chúng ta đang chạy trên con lộ phụ.
Tôi phải rút ngắn thời gian lại.
Tôi phải đến Los Angeles trưa nay.
Cơ sở đang cần tôi.
Tôi phải rút ngắn thời gian.
Phải xem tivi và đi ngủ lúc 11 giờ.
Quên chuyện ấy đi.
11 giờ thiếu 19 phút rồi.
Đây là một cơ hội tốt. Chúng ta
không ra ngoài khi trời mưa.
Thế này cũng được.
Hy vọng là anh thích...
Cơ sở của tôi sắp sập tiệm rồi.
Tôi phải có mặt ở Los Angeles.
Thế mà bây giờ vẫn đang ở Missouri.
Vì anh không chịu
ra ngoài khi trời mưa.
Thật là khó hiểu.
Thật sự khó hiểu.
Cái gì thế? Tìn vui hay buồn?
Chúng ta đã thành công với D.O.T
nhưng thất bại với EPA.
Cũng thế thôi.
Tôi không lấy được tiền.
Tôi bị kẹt lại ở Cincinnati
từ sau đám tang.
Quá nhiều chi tiết còn tồn đọng.
Gia đình tôi...
Khỏi cần nói thì cũng biết.
Gia đình tôi rất thất vọng.
Cảm ơn anh.
Tôi rất cảm kích về điều đó.
Ít nhất đây cũng là một cú sốc.
Tôi có thể khất nợ được không?
Thêm ít ngày nữa thôi.
Sẽ cứu vãn được nhiều thứ.
Chúng ta không ra ngoài
khi trời mưa.
Cái gì? Nói đi, Lenny.
Tôi không cần trì hoãn
thứ thời gian đó.
Tôi muốn ông...
Bao nhiêu?
-12:30 rồi.
-Cái gì?
Giờ ăn trưa là 12:30.
-Khoan. Ăn trưa với gì đây?
-Cá khúc vào thứ tư.
-Cá khúc?
-Nước cốt chanh tráng miệng.
Nước cốt chanh.
Thêm 1 ly nước táo nữa chứ?
Cam sô-đa Ồ, 12 giờ 31 rồi
Tôi phải đi đây.
Anh ta bắt đầu rên rĩ rồi.
-12 giờ 32. Đúng rồi.
-Được rồi!
-Đưa cây súng đó cho tôi.
-Anh ấy đâu rồi?
Anh ấy đâu rồi?
Làm sao anh định gài anh ấy?
Gài? Anh ấy đâu rồi?
-Có 4 khúc cá.
-Hả?
Đáng lẽ phải có 8 khúc.
Sao chỉ có 4 vậy?
Tám đây này.
Tắm đi chứ, Ray?
-Ray, anh tắm đi chứ?
-Được.
Cũng giống như mưa vậy.
Anh bị ướt một chút.
Anh nghĩ sao?
Vòi tắm ở trong phòng tắm.
Kết thúc câu chuyện rồi.
Thi ca Anh cho 200.
Đáp án: ''Shakespear đã làm
150 bài thợ theo thể 14 câu.''
Một bài thợ ''xonê'' là gì?
-Chính xác.
-2 chữ trúng 200 đô.
Từ cuối cùng trong truyện
''Lời tuyên thệ trung thành.''
''Dừng lại'' nghĩa là gì?
Về pháp lý, Bruner không thể thiết lập
được quyền bảo hộ cho Raymond.
Ông ta đã không biết là có người
sẽ xuất hiện để tranh giành
quyền hạn với ông ấy.
Nếu vậy tôi sẽ được
quyền giám hộ Ray
và số tiền 3 triệu đô la đó,
đúng không?
Anh thu xếp 1 ngày cho
phiên toà xử quyền giám hộ.
Tôi muốn có một ngày
chắc chắn, và làm nhanh đi.
Tôi thấy đó không phải
là dìa hát chính gốc.
Vì bài gốc chỉ có hai đoạn...
Lenny, cô ấy chưa đến
hoặc gọi điện thoại sao?
Nếu gặp, anh bảo cô ấy gọi
cho tôi ở số máy này.
Lực lượng không quân Alpha,
từ Nike.
Nhìn kìa. Chiếc ''Studebaker
Goldenhawk'' kiểu 1957.
đạt 60 dặm trong vòng dưới 8 giây.
Dưới cái mui đó là
275 mã lực tăng áp.
-Đẹp đấy chứ.
-Tôi lái xe rất giỏi.
-Anh biết lái xe không?
-Biết.
Anh lái hồi nào?
Tôi đã lái chiếc Buick
khi bố tôi đi Wallbrook.
Lúc đó bố có ở trong xe không?
Có.
-Và ông đã để anh lái chiếc Buick?
-Phải. Chạy chậm trên đường nhỏ.
Để hôm nào tôi đưa anh lái.
Raymond!
Đừng đụng tới bánh lái khi
tôi đang lái. Anh nghe chứ?
-Có.
-Anh có nghe không?
-Tôi không mặc đồ lót.
-Cái gì?
Tôi không mặc đồ lót.
-Tôi đã đưa cho anh một cái rồi.
-Không phải đồ của tôi.
Tôi đã bảo anh mặc vào.
Đâu rồi?
Trong túi áo khoác.
-Đâu?
-Đây này.
-Nó chật quá.
-Tôi không lấy lại đâu.
-Của tôi là thứ để đấu quyền Anh.
-Có gì khác đâu.
-Hiệu Hanes, số 32.
-Đồ lót là đồ lót!
Quần của tôi có thêu tên
''Raymond'' của tôi trên đó.
Thôi được, chừng nào thấy có
cửa hàng ta sẽ mua vài cái.
Tôi mua ở hiệu Kmart, Cincinnati.
Chúng ta sẽ không quay trở lại.
Đừng lôi thôi nữa.
-Số 400, phố Oak.
-Chúng ta sẽ không quay trở lại.
Không quay trở lại Cincinnati
để mua quần đâu!
-Oak và Burnett ở Cincinnati.
-Tôi nói gì rồi nhỉ?
-Cửa hiệu KMart.
-Anh nghe tôi nói rồi đó.
-Quần của tôi...
-Đừng gạt tôi nữa.
Quần của anh chật quá.
Anh nghe tôi nói gì rồi chứ?
lm đi!
Cincinnati còn xa lắm.
Chúng ta đang đi xa dần KMart.
Anh không thể trở lại
Cincinnati để mua đồ lót.
Anh đến hiệu KMart,
số 400, phố Oak.
Chúng ta không đi Cincinnati,
không bàn cãi nữa.
-Tôi mua quần ở KMart.
-Không cãi nữa, nghe chưa?
Tôi phát điên lên mất!
Mua đồ lót ở đâu mà chẳng được
Có gì khác đâu?
Đồ lót là đồ lót!
Mua ở đâu thì cũng là đồ lót.
Ở Cincinnati hay ở đâu cũng thế
-Kmart.
-Anh biết tôi nghĩ gì không?
Tôi nghĩ cái tính tự kỷ của anh
là một đống phân!
Làm sao anh dám nói
anh không ở đâu trong đó.
Quần cụt để đấu quyền Anh.
Quần cụt ở KMart.
Nó hiệu Hanes, số 32.
-Anh làm tôi điên mất rồi.
-Quần của tôi là để đấu quyền Anh.
Chúng ta sẽ phải dừng lại,
tìm một bác sĩ tâm thần.
Anh làm tôi điên mất rồi.
-Oak và Burnett.
-Anh làm tôi...
Mua ở hiệu KMart, Oak và Burnett...
trở lại...
Quần của anh nằm trên xa lộ rồi!
Chúng ta hãy trở lại
Cincinnati và KMart.
May ra tìm được một bác sĩ
tâm thần ở thị trấn này.
Raymond?
Này anh kia!
Này thằng điên! Đi tới đi chứ!
Nếu anh không đi,
tôi sẽ lôi anh đi đấy!
Này anh bạn!
Anh bị chèn mất bây giờ!
-Anh có thể bị thương đấy.
-''Đừng đi!''
-Này, có nghe nói gì không?
-''Đừng đi!''
-Đi đi!
-Không sao, được mà.
Tôi xin lỗi.
Raymond!
-Ừ.
-Đi mau nào.
-Được rồi.
-Tôi phải tới KMart.
Raymond, đi nào.
KMart, số 400 phố Oak.
-Nó đề là ''Đừng đi qua.''
-Nó bị hư rồi.
Nó đề là ''Đừng đi qua.''
-Đường này.
-Tôi phải tới KMart.
400, Oak và Burnett.
Ông ta nói, ''Này anh bạn trẻ,
hãy đi về hướng Tây.''
Đây là hướng mà nước ta
đang phát triển tới.
Từ bờ biển phía đông
đến bờ biển phía tây.
Trong suốt giai đoạn đó...
đã mở ra...
một tuyến giao thông bằng xe ngựa.
Tôi chắc các ban đã đọc về
chuyện đó trong lịch sử nước Mỹ.
Có thể tôi không biết rõ
là vào những năm nào
nhưng tôi rất rành
lịch sử của nước Mỹ.
-Tôi thích kể chuyện...
-Anh ta có óc thẩm mỹ đấy chứ?
Không, anh ta mắc chứng tự-kỷ.
Tôi không rành về bệnh này.
Bệnh tình thật sự như thế nào?
Ở St Joe, Missouri
Anh ấy sống trong
thế giới riêng của mình.
Xin lỗi, nhưng anh ta có vấn đề gì?
Hồi đó chuyện nhận thư từ vùng
East Coast rất khó khăn.
-Raymond, đọc ''Ai chơi trước'' đi.
-Ai chơi trước. Ai chơi thứ hai.
Họ đưa ra một chương trình quốc gia...
Một tuyến giao thông bằng
xe ngựa được thiết lập
trải dài khoảng 20 dặm.
Tôi phải làm gì đây?
Phải có cách nào để giải quyết.
Tôi không phải bác sĩ tâm thần.
Nhưng tôi biết bộ óc anh ấy hoạt
động không giống người thường.
Anh ấy không có ý làm phiền ai.
Nếu bạn chịu không nổi thì nghỉ đi.
-Cắt đứt quan hệ.
-Tôi sẽ gởi trả anh ấy lại.
-Xin lỗi?
-Không có gì.
Chỉ đùa thế thôi. Ông bảo tôi là...
cứ phải đối phó với thứ này ư?
Cứ phải đối phó với thứ này?
Phải. Đúng như vậy.
Xin hỏi vì tò mò, anh ta có
khả năng gì đặc biệt không?
Anh ấy có một trí nhớ khá tốt.
-Anh ấy có thể đếm mấy cây tăm.
-Hả?
Họ làm đổ tăm lên sàn nhà,
anh ấy nhìn qua và biết
có bao nhiêu cây tất cả.
-Chỉ trong nháy mắt.
-Ray!
-Raymond!
-Vậy hả?
Anh tính toán khá không?
-Khá.
-Tôi có nghe nói qua.
-Tôi muốn thử một chút.
-Kmart, số 400 phố Oak.
Tôi nói gì rồi nhỉ? Sau chuyện này đã.
-Ray, chúng ta thử một chút nhé?
-Được.
Anh biết 312 lần...
123 là bao nhiêu không?
38.376.
Đúng đấy.
-Gì cơ?
-Anh ta làm đúng.
-Anh ta làm đúng?
-Phải. Ray!
4.343 lần...
1 .234 là bao nhiêu?
5.359.262.
-Anh ta là một thiên tài.
-Đúng vậy.
-Anh ấy đúng là một thiên tài!
-Ray!
Anh biết căn bậc 2 của
2.130 là bao nhiêu không?
46.15 192304.
-2304.
-Thật đáng ngạc nhiên!
Thật đáng ngạc nhiên! Anh ấy
nên làm việc cho cơ quan NASA.
Nếu anh có 1 đô la
và đã tiêu mất 50 xu
anh còn lại bao nhiêu tiền?
Khoảng 70.
-70 xu?
-70 xu.
-Làm cho NASA không được rồi.
-Phải đi K.Mart.
Sau chuyện này đã, Ray.
Số 400 phố Oak.
Anh có biết một thanh kẹo
giá bao nhiêu không?
-Khoảng 100 đô-la.
-100 đô-la?
Thế một chiếc xe hơi mới?
Khoảng 100 đô-la.
Về chuyện này, anh ta khá thông minh.
Đầu óc anh ta hoạt động rất tốt.
Hầu hết những người tự kỷ
không nói và giao tiếp được.
-Ray.
-Gì thế?
Anh biết ''tự kỷ'' là gì không?
-Biết.
-Anh biết từ đó hả?
Biết.
Anh có tự kỷ không?
Không đâu.
Tuyệt đối không.
Có chuyện với mấy
chiếc Lamborghinis rồi.
Để xem tôi có hiểu không nào.
Sẽ tốn thêm... 10.000 đô
cho mỗi chiếc xe.
-Chật chội quá.
-Ray, yên lặng một chút nào.
Hả? Cái gì?
Họ muốn lấy bộ chế hoà khí ra
để đưa vào một hệ thống
bơm nhiên liệu?
Vô lý quá.
-Anh sẽ làm gì?
-Ở đây chật chội quá
Cứ để như thế đi. Tôi sẽ mất 40
ngàn đô chỉ để được gặp EPA.
Cái gì? Không.
Cho tôi số điện thoại. Tôi sẽ
gọi cho cửa hàng chuyển đổi.
Bút và sách của tôi đấy chứ.
Lấy cuốn sách của anh
thì đâu có thiệt hại gì.
Thiệt hại nghiêm trọng thì xem
sách đỏ đi. Cái này không phải.
Xin lỗi. Tôi đã làm mất chiếc
vòng giải mã rồi. 4-5-4-5.
-Anh đã có số 18.
-Được rồi. 1988, biết mà.
Đó là sách và bút của tôi.
Còn 12 phút nữa tới
chương trình Wapner.
Chỗ này hẹp quá.
Hẹp và an toàn.
-Anh không muốn bỏ lỡ buổi liên hoan.
-Những gì anh làm chứng là thật.
Sẽ có một buổi liên hoan
dành cho anh đấy, Ray.
Khi đến Los Angeles sẽ có phiên toà
về quyền bảo hộ do luật sư của tôi lo.
Anh biết tại sao có bữa tiệc đó không?
Vì anh là người có 3 triệu đô-la.
-Những gì anh làm chứng là thật.
-Ken Aldorf!
-Người tham dự không phải diễn viên.
-Charlie Babbitt!
-Đánh rắm rồi!
-Anh đánh rắm hả, Ray?
Ối trời ơi! Nồng nặc!
-Làm sao anh chịu được như thế?
-Tôi không quan tâm.
-Ken Aldorf.
-10 phút nữa tới chương trình Wapner.
Ken? Khoẻ không?
Charlie Babbitt đây.
Bị nhốt ở đây mà không có tivi.
Tôi nghe nói tiền phạt
mỗi chiếc là 10 ngàn.
-Như vậy là sẽ bắt đầu...
-Làm sao có thể được?
- Toà án nhân dân khai mạc vào...
-Anh nói với tôi là 40 ngàn.
Họ khai mạc rất đúng giờ.
Rất đúng giờ.
Tôi đang gặp khó khăn.
Tôi sẽ gọi anh sau.
Chúng ta sẽ không lập
chương trình.
-Đi thôi.
-Phải, chúng ta đi thôi, Ray.
-Cứ bình tình.
-Còn 8 phút tới chương trình Wapner.
Tôi có thể tìm được
một cái tivi ở đâu?
Còn 8 phút tới chương trình Wapner.
Đi nào, đi nào.
Anh muốn vào đó
xem buổi diễn chứ?
Muốn vào đó xem buổi diễn không?
Không thấy một nhà trại
nào khác. Đúng đây rồi.
Nếu anh hành động kỳ quặc, ta không
được vào đâu. Nghe tôi nói chứ?
-Có.
-Tôi muốn anh trông bình thường.
Càng bình thường càng tốt, nhé.
Bỏ tay xuống đi. Đừng rên rĩ nữa.
-4 phút nữa tới chương trình Wapner.
-lm lặng và đứng đó đi.
-Được rồi.
-Đừng rên rĩ nữa.
Bỏ tay xuống.
Chào chị. Tôi là Donald Clemons
ở công ty A.C. Nielsen.
-Chị biết việc của chúng tôi rồi chứ?
-Anh muốn nói danh sách
số người xem Tìvi hàng tuần?
Phải, thưa chị. Chị được
chọn là ứng viên sơ bộ...
để làm thành viên kế tiếp
của công ty Nielsen.
-Chồng tôi không có nhà.
-Nếu được chọn, chị sẽ
giúp đỡ để xắp sếp
việc lên chương trình tivi cho cả nước.
Đổi lại, chị sẽ nhận được
một ngân phiếu
286 đô-la mỗi tháng.
Anh ấy là ai thế?
Đó là người cộng tác
của tôi, anh Bainbridge.
Rồi, rồi!
Anh làm hỏng kế hoạch rồi.
-Hỏng hết cả rồi.
-1 phút nữa tới chương trình Wapner.
1 phút nữa tới chương trình Wapner.
Tôi không đưa anh vào được, Ray!
Họ ở trong đó làm
lịch sử luật pháp, Ray.
Lịch sử luật pháp.
Có chuyện gì ở đây thế này?
Xin lỗi. Tôi đã nói dối.
Người đó là anh tôi.
Nếu anh ấy không dự phiên xử của
toà án nhân dân trong 30 phút...
Anh ấy sẽ nổi cơn điên.
Chị có thể giúp tôi. Nếu không chị cứ
đứng đó và chứng kiến chuyện xảy ra.
Chúng tôi thích xem phim hoạt hình.
Anh ấy có thích xem không?
...cô ấy thấy một cặp sinh đôi.
Đúng. Anh ta không mặc áo.
Người kia thì có.
Tôi thấy họ giống nhau quá.
-Tay tôi đụng vào nước đá.
-Bố đâu có đây, cháu cưng.
Tôi muốn lấy ra ngay
vì tôi cảm thấy rất lạnh.
-Anh biết bài hát đó không?
-Vì vậy phán quyết của tôi
là đứng về phía bị cáo.
Chúng tôi sẽ trở lại
để xem phản ứng
với quyết định của thẩm phán
Wapner ngay sau phần tin tức.
-Thẻ tín dụng của tôi bị từ chối à?
-Dạ phải.
Chắc có sai sót nào đó.
Tất cả bao nhiêu?
20 đô, thưa ông.
Cảm ơn.
Tôi sẽ không bao giờ trở lại.
Sẽ lâu lắm đấy.
-Chắc chắn chuyến đi sẽ rất dài.
-Chỉ mấy ngày nữa thôi.
Biết tên anh ta không?
Ai sẽ chơi trước?
Cậu lại giở trò rồi phải không, Ray?
Chỉ là một nhà trọ nữa thôi mà.
Lần nào cũng phải làm vậy sao?
Đó là tên của anh ấy. Tên ai?
Anh hỏi làm gì? Tôi đâu có hỏi anh.
Tôi muốn nói với anh.
Ai chơi trước?
Tôi hỏi ai chơi trước?
-Này, Ray.
-Đó là tên anh ta.
-Đây không phải là một câu đố.
-Phải. Tên anh ta là gì?
-Phải. Vậy ai sẽ chơi trước?
-Cậu sẽ không tìm ra được
ai chơi trước đâu.
Ai sẽ chơi trước? Thật khôi hài.
Đôi khi vợ anh ta đến lấy.
-Vợ ai?
-Khôi hài quá!
Khôi hài quá!
Anh có cho người giữ góc
thứ nhất chơi trước không?
Chẳng hay ho gì đâu Anh thuộc
nhóm hài kịch của Abbott và Abbott.
-Phải rồi.
-Hiểu không?
Đôi khi vợ anh ta đến lấy.
Vợ của ai?
-Ray?
-Gì?
-Anh sẽ không bao giờ giải được.
-Phải.
Anh biết tại sao không? Vì nó
không phải là một câu đố.
Nếu anh hiểu được rằng...
Nếu anh thấy thế là kỳ quặc,
anh sẽ khá hơn đấy.
Tôi chỉ muốn biết tên của
người giữ góc thứ nhất.
Tên của người giữ góc thứ nhất là gì?
Không. Tên người giữ góc thứ hai cơ?
Anh có người giữ góc thứ nhất không?
Như vậy ai sẽ chơi trước?
Anh biết tên người đó không?
Như vậy ai sẽ chơi trước?
Ai sẽ giữ góc thứ nhất
cho đội St. Louie? Ai?
Người giữ góc thứ nhất.
Ai giữ góc thứ nhất?
Anh hỏi làm gì?
Cậu có người giữ góc
thứ nhất không?
Được rồi. Thôi nào, Ray.
Chúng ta sẽ kê giường gần cửa sổ.
Lấy nước táo và
giấy bút đặt lên bàn.
-Tôi có quên gì không?
-Bánh phô-mai.
Có bánh phô-mai.
-Tôi đã quên bánh phô-mai.
-Tôi phải dùng 12 chiếc.
-Tất nhiên rồi.
-Tôi phải mua kem đánh răng.
Tôi đã mua cách đây mấy ngày.
Kem đánh răng của tôi đâu?
Raymond.
Còn nhớ khi bác sĩ
hỏi anh về mấy con số chứ?
-Nhớ.
-Làm sao anh làm được?
-Tôi thấy được.
-Cái gì?
Tôi thấy được.
Cái gì kia? Dừng lại một lát xem nào.
Tôi thấy được.
Bỏ cái đó xuống đi.
Tôi muốn nói chuyện với anh.
Sao tôi nói anh ngưng
mà anh không làm theo?
Tại sao anh hành động
như một thằng ngốc vậy?
Anh thấy ngộ nghĩnh lắm sao?
''Rain Man'' ngộ nghĩnh.
Những chiếc răng ngộ nghĩnh.
-Anh nói gì thế?
-Những chiếc răng ngộ nghĩnh.
Súc miệng đi.
Tại sao anh nói... răng ngộ nghĩnh?
Anh nói... răng ngộ nghĩnh,
''Rain Man'' ngộ nghĩnh.
''Rain Man''?
Tôi đã nói ''Rain man'' ư?
Phải, ''Rain Man'' ngộ nghĩnh.
Hay tôi đã nói ''Raymond''
mà nghe như ''Rain Man''?
Phải. ''Rain Man'' ngộ nghĩnh.
Anh là ''Rain Man'' đấy sao?
-Ai đã chụp bức hình này?
-B-Ố
-Anh đã từng ở với chúng tôi?
-Phải. Số 1096 1 đường Beechcrest,
Cincinnati, Ohio.
Anh đã ra đi lúc nào?
Ngày 21 tháng 1 , năm 1965.
-Anh nhớ hả?
-Hôm đó thứ Năm, trời đầy tuyết.
Tuyết rơi dày cả gần
10 phân ngày hôm đó.
-Ngay sau khi mẹ mất...
ngày đầu năm.
-Phải. Mẹ mất.
Ngày 5-1 -1965.
Anh nhớ ngày anh ra đi ư?
-Sau một cơn bệnh đột ngột.
-Anh nhớ ngày đó?
Phải.
Tôi có ở đó không? Tôi ở đâu?
Cậu ở trong cửa sổ.
Cậu đã vẫy tay chào tôi.
Tạm biệt ''Rain Man.''
Vậy anh là...
-Anh là người đã hát cho tôi nghe?
-Phải.
Anh đã hát bài gì?
Bài hát có tên là gì?
Anh đã hát bài gì?
Nàng mới 17 tuổi.
Bạn biếtt tôi muốn nói gì.
Và trông nàng
không có gì sánh được.
Vì vậy tôi làm sao có thể
nhảy với một người khác.
Khi tôi thấy nàng đứng đó...
Tôi có thích khi anh hát không?
Có.
Chúng ta có hát những bài khác
như ban nhạc Beatles không?
Có.
Ôi, sợ quá! Nóng!
Sợ quá! Sợ quá!
Sợ cái gì?
Nước nóng làm bỏng em bé.
-Nước!
-Nước nóng làm bỏng em bé?
-Em bé nào? Tôi hả?
-Phải.
Bình tình nào.
Nước nóng, làm bỏng em bé.
Tôi có bị bỏng đâu.
Tôi có bị bỏng đâu. Nhìn này.
-Nước nóng làm bỏng em bé.
-Thôi đi mà!
Nước nóng làm bỏng...
Bồn tắm làm bỏng em bé.
-Tôi đâu có bị bỏng.
-Bồn tắm làm bỏng em bé.
Tôi không bị bỏng.
Tôi không bị bỏng.
Không sao đâu.
-Vậy hả?
-Ừ.
Không sao đâu.
Đến lúc trở lại Wallbrook rồi.
Đó là lý do họ đã đưa anh đi xa.
Họ nghĩ là anh làm tôi đau.
Đừng bao giờ làm đau em bé.
Đừng bao giờ làm đau
Charlie Babbitt.
Đừng bao giờ làm đau Charlie.
Cái gì thế?
Đừng bao giờ làm đau
Charlie Babbitt.
Gì thế, Ray?
Cái gì?
Thôi nào. 11 giờ rồi, Ray.
-Tắt đèn đi.
-Được rồi.
Đừng bao giờ làm đau
Charlie Babbitt.
Xong rồi, để ở chỗ anh thích,
ngay chân giường đây.
Đi ngủ nào, Ray.
Xin chào, anh đây mà.
Điều đó có nghĩa là
chúng ta đính hôn rồi.
Nghe này.
Anh chỉ muốn nghe là chuyện
của đôi ta chưa kết thúc.
Anh rất sợ chuyện đó sẽ chấm dứt.
Đừng hỏi em tối nay.
Em không biết nói gì đâu.
-Cứ để nguyên như thế.
-Đó là cái anh không được khéo léo.
Anh không khéo về
nhiều chuyện khác nữa.
Khi về tới anh sẽ gọi
điện cho em, được chứ?
Được.
-Gặp em sau.
-Chào.
Anh nhìn vào đó làm gì thế? Tôi mua
tivi thì anh lại đi nhìn cái máy sấy!
Tôi không biết.
Vì tại phiên toà sợ thẩm,
chúng ta phải chứng minh rằng...
anh thích xem tivi hơn cái
máy sấy đó. Anh hiểu không?
-Có.
-Anh có nghe tôi không?
Có.
Hãy tắt máy khi anh không xem nữa.
-Được.
-Nếu không sẽ bị hết pin đấy.
Vậy anh sẽ ở đâu vào lúc
3 giờ khi có chương trình Wapner?
Cái màu đỏ lúc nào cũng rơi như thế.
Sao anh không nghe tôi hả?
Anh không muốn nghe phải không?
Anh muốn trở lại
Wallbrook phải không?
Tôi phải đi gọi điện.
Lenny, tôi đây.
Anh đi đâu vậy? Tôi đã ngồi
chờ điện thoại 3 giờ rồi.
Tôi phải đi mua vài bộ quần áo.
Quần áo? Charlie, chúng ta
gặp rắc rối lớn rồi.
-Anh đi mua quần áo làm cái gì?
-Bình tình nào.
Tôi đang ở Tucumcari.
Tôi sẽ đến đó...
Họ đã lấy lại những
chiếc xe để trừ nợ.
Vậy là ta mất hết xe rồi, Charlie.
Bateman muốn đòi lai tiền cọc.
Tất cả bọn họ đều làm vậy.
Tất cả là 80 ngàn, Charlie.
80 ngàn. Tôi không có số tiền đó.
Anh phải trả cho họ,
không thì sẽ tiêu tùng!
Chúng ta thất bại rồi.
Tôi phải nói gì với họ đây?
Tôi không biết.
Đồ khốn nạn!
Đồ khốn nạn!
Bên kia chân trời xanh thẳm
là mặt trời đang mọc.
Bên kia
chân trời xanh thẳm
đang đợi chờ
một ngày đẹp đẽ.
Sẽ dễ dàng hơn nhiều
nếu anh để tôi cuốn mui lên.
Anh sẽ không bị làm sao đâu.
Thuốc này giúp anh khỏi bị cháy dạ.
Đừng như thế nữa.
Anh muốn tôi cuốn mui lên không?
-Tôi thích hạ mui xuống.
-Tôi biết. Để anh không bị cháy dạ.
Rất thích khi mui xe được hạ xuống.
Không sao đâu. Cứ bình tình.
Xong rồi.
Anh cảm thấy thế nào?
Trơn lắm.
Đừng làm thế nữa được không?
Ừ.
Thôi đi, Ray.
-Phụ nữ cô đơn là
{y:ingười i tình tuyệt vời
-J-7.
-K-7? Cái gì thế?
-J-7.
J-7 là gì?
Bài hát đó phải không?
Phải.
Phụ nữ cô đơn là
người tình tuyệt vời
Nhìn ra ngoài kìa, Raymond.
Không, ngoài này này.
''18 bánh xe và một chục bông hồng.''
-Số bao nhiêu?
-E-5.
''Người không trung thành'',
Hank Williams.
''Con tim không trung thành của em.''
Tất nhiên. Hank Williams mà.
D-1 . D-1 .
''Mặt tranh xanh ở Kentucky.''
Bill Monroe.
Những chàng trai Bluegrass.
K-5.
Bao nhiêu cây tăm đã
rơi ra khỏi cái hộp đó?
246.
-Đúng.
-246.
-Anh có chú ý không?
-Có.
-Anh có quan sát không?
-Có.
-Anh có thấy không, Ray?
-Có. Đang rơi xuống đất.
Được rồi. Tôi còn lại bao nhiêu?
Hai bồi, một 8, một già, một 6.
Hai ách, một 10, một 9, một 5.
Một 5.
Anh hay quá.
-Tôi là 1 tay lái xe tuyệt vời đấy.
-Giờ anh không lái được đâu Ray.
Nghe đây. Việc này rất quan trọng.
Khi còn những con 10 và con hình,
đó là tốt cho chúng ta đấy.
-Anh hãy nói những quân 10 thì tốt.
-Những quân 10 thì tốt.
-Và anh sẽ đặt 1 ...
-1 nếu như xấu.
-2 nếu tốt.
-Đúng đấy.
Sòng bạc có những luật lệ riêng.
Trước hết họ không muốn thua.
Cho nên đừng bao giờ để
họ thấy anh đang đếm bài.
Đó là điều tối ky..
Anh nghe không?
Điều đó rất quan trọng.
Phải. Đếm thì không tốt.
Đúng. Đếm thì không tốt.
Tôi thích lái xe chậm trên đường nhỏ.
Nếu chú ý đúng mức, anh có thể
lái ở bất cứ chỗ nào anh muốn.
Tôi là người lái xe rất giỏi.
Cô Morgan, xin cô
vui lòng nhấc điện thoại.
Raymond.
-Rain Man đấy à?
-Phải.
-Ta chơi bài nhé.
-Được.
-Anh muốn đánh không?
-Không. Anh có 18 rồi.
-Tôi muốn đánh.
-Thưa, ông có 18 rồi.
Anh ấy không muốn. Tôi chơi.
Đánh 18.
-Anh ấy không muốn đánh.
-Hãy đánh với tôi.
Anh lấy con đầm của tôi. Tôi có
một con 10. Tôi cần con đầm đó.
-Tôi không lấy được.
-Xin đừng đụng vào bài.
-Tôi cần con đầm của tôi.
-Có nhiều con đầm lắm.
-Có nhiều?
-Có rất nhiều.
Khoan đã.
Tôi sẽ đánh gấp đôi.
Đầm. Con đầm.
-Đầm.
-Hay quá!
Đúng đấy. Chắc bạn
phải yêu thị trấn này lắm.
Tôi theo, Nick!
Chắc là thế rồi.
-Đặt 1 hay 2 thẻ?
-Đặt 2.
Đặt 2?
Này, các bạn có mánh lới gì thế?
Chúng tôi gian lận đấy!
Sam đây. Bàn số 47.
-Khoảng 85.000.
-85.000?
Anh đã cho theo dõi
bằng ''mắt thần'' chưa?
-Sam đã theo dõi.
-Để tôi thế cho.
Nữa. Nữa đi!
Làm nữa đi!
Các bạn đánh hay lắm.
Xin chúc mừng.
Anh thấy gì?
Hắn không thấy quân bài có lỗ.
Không qua được ta đâu.
-Hắn không sử dụng máy tính.
-Nhưng có chuyện gì đó không ổn.
Không ai có thể tính được
6 bộ bài trong hộp.
Khoan đã. Xin chờ một chút.
-Trông chừng thẻ giùm tôi.
Tôi sẽ trở lại ngay.
-Được rồi.
Anh làm gì đó? Không được đi
khi đang đánh dở một ván bài.
Anh em ta đang gặp hên ở Vegas.
-Bàn ru-lét.
-Cleopatra và Caesar đang đợi.
Hãy nhìn những giải trúng
thật hấp dẫn.
-1 xấu, 2 tốt.
-Phải. 20.
-Số 20?
-Phải.
-Nó sẽ ngừng ở số 20?
-Phải. Chắc chắn là 20.
3000 đô-la ở số 20.
-Chắc chắn là 20.
-Chắc chắn 20?
Phải.
Trò này không hợp với anh rồi.
Tôi vừa thua 3000 đô.
Tôi thua 3000 đô đấy.
Đi nào, Ray.
Chơi xì dách...
Không? Bình tình nào.
Đừng tự đánh mình như thế.
Có lẽ chúng ta sẽ chơi sau vậy.
Để tôi đi gởi tiền.
Anh làm tôi buồn quá, Ray.
20.
Chúng ta thắng được hơn 86.000 đô.
-Phải không Ray?
-86.500.
80.000 đô-la.
Thanh toán cho mấy chiếc xe hơi.
Và tôi còn nợ...
Tìền chuộc đồng hồ Rolex
là bao nhiêu?
-3.500 đô-la, trả trong 6 tháng.
-3.500 đô-la.
Chúng ta không phải trả tiền phòng.
Tôi hết nợ rồi.
Tôi sẽ đi kiếm gì để ăn mừng.
Đừng đi đâu trước khi tôi trở lại.
Bảng hiệu đề là ''Đừng đi'' .
-Đừng đi.
-Đừng đi.
Này anh.
Tìm bạn gái à?
Tôi không biết.
-Tên anh là gì?
-Raymond.
Tên em là lris.
Raymond, anh thích em không?
Tôi không biết.
Anh không biết ư?
Nếu có dịp, anh sẽ thích đấy. Sao
chúng ta không tìm hiểu nhau nhỉ?
-Tìm hiểu nhau.
-Anh ấy không có tiền đâu, cưng ạ.
Không sao đâu, anh bạn.
Chúng tôi chỉ nói chuyện thôi.
Phải. Chúng tôi chỉ nói chuyện thôi.
-Lên lầu đi. Hai người làm gì ở đây?
-Đang tìm hiểu nhau.
-Chỉ nói chuyện thôi.
-Phòng nào? Em sẽ đưa anh ấy lên.
Không cần đâu.
Anh muốn ở lại đây
để tìm hiểu nhau hả?
Phải. Tìm hiểu nhau.
Chỉ nói chuyện thôi.
Thú vị đấy.
Nếu có chuyện gì tôi sẽ trở lại.
-Hình như anh ấy không thích em.
Anh ấy là ai vậy?
-Cậu ấy là em tôi Ở cùng phòng
-Anh ấy có vẻ trẻ đấy.
-Cậu ấy sinh ngày 12-8-1962.
Đó là một ngày chủ nhật.
Các anh làm gì ở đây thế?
-Chúng tôi đếm bài.
-Đếm bài?
Chúng tôi đếm bài.
-Vậy hả?
-Chúng tôi đếm bài.
Các anh còn làm gì khác không?
Chúng tôi đếm bài.
Biết rồi. Các anh còn
làm gì nữa không?
Cô có uống thuốc theo toa không?
Thôi, em đi đây.
-Gặp lại lúc mấy giờ?
-Để sau đã.
-Gặp lại lúc mấy giờ?
-10 giờ.
Tôi phải đi ngủ lúc 11 giờ.
Tắt đèn lúc 11 giờ.
10 giờ, tiết kiệm ánh sáng.
-10 giờ, tiết kiệm ánh sáng...
-10 giờ?
-10 giờ, tiết kiệm ánh sáng.
-Anh thích cô ấy hả? Cô ấy đẹp chứ?
Phải. Cô ấy rất lóng lánh.
-Đúng là rất lóng lánh.
-Rất lóng lánh.
Chưa bao giờ thấy
anh mặc đẹp như vậy.
Anh mặc bộ đồ đó đẹp lắm.
Anh có thích không?
Nó không phải của K. Mart.
Sao anh lại không thích bộ đồ đó?
Trông anh tuyệt lắm.
-Không phải đồ của K. Mart.
-Để tôi cho anh biết này.
K Mart chẳng ra cái quái gì đâu
Tới rồi, Ray ạ.
Đây là phòng cho con bạc đánh lớn.
Dành cho anh đấy.
-Anh đã thấy căn phòng
thế này bao giờ chưa?
-Rồi.
Cái gì trên đó thế?
Cái gì trên đó?
Ray, anh không nhìn à?
-À, giường.
-Giường của anh đấy.
Tôi bảo họ kê gần
cửa sổ như anh thích.
-Giường gần cửa sổ.
-Lên đi.
Đúng như anh thích, phải không?
Hãy nhìn mình trong
ánh đèn sáng thế này.
Bây giờ anh là
''ông Las Vegas'' rồi đấy.
Anh thấy sao?
Có rất nhiều đèn. Sáng lóng lánh.
Hôm nay chúng ta
kiếm được nhiều tiền.
Hãy quên 3000 đô-la mà
chúng ta thua ở bàn ru-lét.
Phải. Bàn ru -lét.
Tôi rất tiếc. Tôi bị
lôi cuốn vào chuyện đó.
Tôi hơi nóng nảy.
Tôi nói là tôi rất tiếc.
Tôi muốn anh biết là tôi rất tiếc.
Tôi xin lỗi.
Tôi bị đồng tiền lôi cuốn.
Tôi hơi tham lam.
Anh muốn nói gì không?
Tôi xuống quầy rượu
gặp lris lúc 10 giờ.
Tôi phải cảm ơn anh.
Anh giỏi lắm, anh giỏi lắm.
Tôi thấy rõ mà.
Anh đã cứu tôi.
Tôi chỉ là người ăn theo.
Tôi phải ra quầy rượu
lúc 10 giờ, hẹn gặp lris.
lris là tên cô ấy.
Đến chỗ hen và đi khiêu vũ.
Tôi phải đến chỗ hẹn với lris.
-Anh biết khiêu vũ không?
-Tôi không biết.
Lúc nào đó nên học đi.
Phải, học khiêu vũ với bạn gái.
-Tôi phải học khiêu vũ với bạn gái.
-Tôi nói đùa thôi.
Anh không cần phải khiêu vũ.
Tôi có hen. Phải học khiêu vũ.
Chắc chắn, ngay bây giờ.
Anh không cần phải
khiêu vũ lúc này...
Sau này tôi sẽ dạy anh.
-Anh sẽ không phải khiêu vũ.
-Bắt buộc phải học khiêu vũ ngay.
Tôi xin lỗi đã gây ra chuyện này.
Được rồi, Ray. Tôi sai rồi.
Anh có một tay khiêu vũ nổi tiếng đây.
Đứng chỗ kia.
Đến đây.
Anh có nghe thấy tiếng nhạc không?
Hãy nhìn chân tôi nhé.
Hãy nhìn chân tôi, Raymond.
Cứ làm theo tôi.
Anh thấy nhịp điệu của nhạc không?
Chỉ việc di chuyển chân.
Vì anh là người nam
nên anh phải đi trước.
Vì dụ tôi là người nữ và anh muốn...
Đưa tay trái lên như thế này.
Đừng đứng lại. Anh có
chú ý không đấy?
Đưa tay trái lên như thế này.
Tay trái. Tốt rồi.
Đừng đứng lại. Tốt. Thế đấy.
Choàng tay kia quanh lưng tôi.
-Ray, anh muốn học khiêu vũ chứ?
-Ừ.
Khi khiêu vũ anh phải đụng vào người
tôi. Tôi sẽ không làm anh đau đâu.
Thế nhé? Đặt đúng vào chỗ này.
Tôi đặt tay tôi ở chỗ này.
Hãy nhìn bàn chân tôi.
Bước theo nhịp, theo nhịp.
Được chứ?
Đừng nhìn chân tôi mãi như thế.
Anh phải nhìn lên.
Khi tôi nói, anh phải nhìn lên,
thật chậm,
trong khi vẫn tiếp tục bước.
-Sẵn sàng chưa?
-Rồi.
-Bắt đầu nhìn lên đi.
-Được.
Một chút nữa. Tìếp tục bước.
Thêm chút nữa.
Một chút nữa.
Nhìn hẳn lên
Được rồi đấy, Ray.
Anh nhảy được rồi.
-Phải. Nhảy được rồi.
-Nắm tay lại ở đây.
Dìu đi như thế này.
Anh sẽ xoay người tôi như thế này.
Cứ xoay đi. Được đấy.
-Khiêu vũ là thế này thôi.
-Khiêu vũ là thế này.
Tôi bắt đầu cảm thấy thích rồi đấy.
-Đúng vậy đó.
-Ừ.
Được rồi!
Anh khiêu vũ giỏi đấy.
-Anh muốn ôm tôi không?
-Muốn.
Tôi chỉ muốn ôm anh thôi mà, Ray.
Tự nhiên tôi thấy thích ôm anh.
Em làm gì ở đây thế?
-Em thất nghiệp rồi.
-Vậy là sao?
-Anh không biết chuyện làm ăn à?
-Biết chứ. Em vào đi.
Anh rất mừng được gặp em.
Ray, xem ai đây này.
Anh đối xử với Raymond
thế này là không được.
-Anh ấy khoẻ rồi.
-Tôi biết.
Trong một căn phòng ở Las Vegas.
Chuyện này làm em buồn quá.
Còn 6 phút nữa là đến giờ hẹn của tôi.
6 phút nữa sẽ gặp lris.
Anh ấy có bạn gái hả?
Raymond, anh đừng có đi đâu cũng
đem theo cái tivi như thế thì tốt hơn.
Sao anh lại đi cùng
người bảo vệ như vậy?
Người để khiêu vũ.
Bạn gái của anh trông thế nào?
Cô ấy rất ''lóng lánh.'' Trông cô ấy
như một người đang nghỉ mát.
-Tôi chưa nghe có ai như thế bao giờ.
-Ông Babbitt?
-Ông Kelso muốn gặp ông.
-Tôi không biết ông Kelso.
Ông ấy là giám đốc an ninh.
Xin vui lòng đi theo tôi.
Susanna, em ở đây với Raymond.
Mời đi lối này.
10 giờ 1 phút rồi.
Cô ấy vẫn chưa đến.
Cô ấy sẽ đến. Sẽ đến mà.
Xin chúc mừng ông Babbitt.
Tình được một hộp bài có
6 bộ quả là điêu luyện.
Tôi không hiểu ông nói gì.
Chúng tôi thu băng video rồi
mang đi phân tích, ông Babbitt,
và thông báo sự kiện này
cho những sòng bạc khác.
Chúng tôi yêu cầu ông lấy tiền
và rời khỏi tiểu *** này.
Nếu có người được bạc
nhờ may mắn...
thì ông lại kết án người đó
là phạm pháp sao?
Ông đối xử với
khách khứa như thế à?
Ông nên yên lặng và ra về.
Đó là chúng tôi đã
nhượng bộ ông hết sức rồi.
-Anh có muốn khiêu vũ
nếu gặp bạn gái không?
-Có.
Sẽ có nhiều dịp khác. Sẽ có nhiều
cô gái muốn khiêu vũ với anh.
-Phải.
-Sẽ không sao đâu.
-Tôi thích bản nhạc đó, Ray.
-Thang máy ngừng lại rồi.
Hãy cho tôi xem anh sẽ khiêu vũ
với lris như thế nào được chứ?
-Được.
-Được?
-Anh có muốn khiêu vũ với tôi không?
-Thang máy đứng lại rồi.
-Đưa cái này cho tôi.
-Được.
Chỉ cho tôi nào.
Charlie Babbitt đã dạy tôi.
-Charlie Babbitt?
-Phải.
Khiêu vũ trong thang máy.
Tuyệt lắm.
Anh giỏi lắm.
-lris đã bỏ lỡ điệu vũ tuyệt vời này.
-Phải.
-Và một nụ hôn.
-Phải, một nụ hôn.
-Anh đã hôn cô nào bao giờ chưa?
-Tôi không biết.
Anh không biết?
Anh hả miệng ra.
-Được.
-Như thế này này.
Giống như anh nếm
một món gì rất ngon...
và rất mềm.
Được.
Như thế này này.
Nhắm mắt lại.
Không sao đâu, Ray.
-Anh thấy thế nào?
-Ướt mèm.
-Ta làm đúng rồi đó.
-Thang máy bị kẹt rồi.
Không. Đâu có kẹt.
Đây này.
Fred Astaire và Ginger Rogers.
-Giống như chúng ta vậy.
-Phải. Giống chúng ta.
Tôi đã hứa là để anh lái xe.
-Ở Wallbrook, tôi lái trên đường nhỏ
-Charlie, vậy được chứ?
-Tôi là người lái xe rất giỏi.
-Anh ấy lái trên đường nhỏ được lắm.
Ray, sao không lên ngồi ghế trước?
Em sẽ gặp anh sau cuộc
họp của Raymond chứ?
-Phải.
-Sẽ tốt đẹp cả thôi.
-Anh hồi hộp quá.
-Em biết.
Này em, anh rất vui
vì em đã đến Vegas.
Em biết.
Chào.
Ray, cảm ơn anh về cuộc gặp gỡ
trong thang máy. Thật là thú vị.
Chào.
-Cảm ơn về cái gì?
-Chuyện riêng mà.
-Chuyện riêng?
-Chuyện riêng.
Chuyện riêng hả, Ray?
Đến nơi rồi, Ray. Phòng ngủ
của anh ở trên này.
Đúng là không có giường.
Đây là một chiếc giường
kỳ diệu. Hãy nhìn xem.
Chúng ta có cái bàn ở chỗ này.
Có cả tivi nữa.
Vào phòng để băng hình đi.
Tôi có một thú vị bất ngờ cho anh.
Tôi đã mua cho anh
một đầu máy video.
Đừng làm vậy nữa, Ray.
Đây không phải như chỗ khác.
Đây là chỗ ở của tôi.
Tôi hỏi ai chơi trước?
Đó là tên anh ta.
Ai? Người giữ góc thứ nhất.
Ai xuất hiện trước?
Anh có người giữ góc thứ nhất?
Chắc rồi. Vậy ai chơi trước?
-Khi anh trả tiền cho người
giữ góc thứ nhất, ai lấy số tiền đó?
-Mỗi đô la trong số tiền đó.
Phải.
-Ai sẽ lấy?
-Tại sao không phải là anh ta?
Đôi khi vợ anh ta đến lấy.
-Vợ của ai?
-Phải.
-Người đó đáng được hưởng.
-Ai đáng?
Đúng vậy rồi.
Tên người giữ góc thứ nhất là gì?
Không. Tên người giữ góc thứ hai.
-Anh không thấy chuyện này
ngộ nghĩnh sao?
-Phải. Chuyện này ngộ nghĩnh.
-Anh xem cái này đầu tiên ở đâu?
-Bố cho tôi 1 cuốn sách về bóng chày.
-Bố?
-Phải.
-Chắc đọc không hay lắm.
-Tuyệt đối không.
Xin chào. Đây là bác sĩ Bruner.
Làm ơn gọi điện cho tôi.
Tôi nghe đây.
Có chuyện gì thế?
Tôi tưởng đã lấy được cái máy.
Tôi vừa đến thành phố. Cuộc nói
chuyện tâm lý sẽ diễn ra ngày mai.
Vâng, tôi biết điều đó.
Chúng ta nên gặp nhau
để nói chuyện.
Sẽ có lợi cho anh nếu anh gặp tôi.
Khi nào?
Tôi đang ở Bonaventure.
8 giờ 30 tối nay được không?
Sáng mai anh sẽ gặp bác sĩ Marston,
người chịu trách nhiệm về việc
đánh giá tình trạng của Raymond.
Tôi đã trao cho ông ta
tất cả hồ sợ về Raymond.
-Chúc may mắn.
-Việc này không có gì nguy hiểm.
Thủ tục nó như vậy. Anh của
anh hoàn toàn mất năng lực.
Ông muốn nói là bác sĩ Marston
sẽ chống lại tôi?
Tôi cho anh biết
chắc chắn anh thua rồi.
-Vậy ông gọi tôi để làm gì?
-Để tôi cho anh biết chuyện này.
Bố anh đã uỷ thác số tiền đó cho tôi.
Anh có giành được quyền bảo hộ
Raymond cũng không quan trọng.
Tôi sẽ không phải trả
cho anh đồng nào!
-Như vậy ông không thể thua sao?
-Tôi có thể mất Raymond.
Tôi quan tâm đến anh của anh
và sự chữa trị cho anh ta.
Tôi đã cam kết với
bố anh 20 năm trước.
Tôi sẽ không đánh liều
với chuyện này đâu.
Cái gì đây?
Một ngân phiếu có giá trị lớn.
250 ngàn đô-la.
Không có điều kiện gì ràng buộc.
Anh chỉ việc bỏ đi, Charlie.
Chuyện này không
liên quan gì đến anh và tôi.
Không liên quan gì
đến việc thắng hay bại.
Cách đây 1 tuần tôi đã hỏi ông
tại sao không ai cho tôi biết
tôi có một người anh.
Ông chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi không biết.
Tôi chỉ nhận ra rằng
tôi không còn tức giận
về việc bố tôi không cho tôi
hưởng quyền thừa kế.
Có thể ông biết bố tôi đã cố liên lạc
với tôi trong mấy năm qua.
Nhưng không bao giờ tôi gọi
lại cho ông. Tôi thật ngu ngốc.
Ở địa vị ông, tôi cũng làm như thế
Vấn đề tiền bạc không quan trọng nữa.
Mà là vấn đề...
Tôi không hiểu tại sao.
Tại sao bố tôi không cho tôi biết
tôi có một người anh?
Tại sao không ai cho tôi biết cả?
Thật hay biết bao nếu tôi đã
biết được anh ấy từ trước
hơn là chỉ có 6 ngày vừa qua.
Ray! Ray!
Ray! Ray!
Ray! Ray!
Ray! Nhanh lên.
Nó ngưng rồi Ổn cả rồi
V-E-R-N.
Vern. Vern.
Bạn tốt nhất của tôi, Vern.
V-E-R-N.
Vern.
Bạn tốt nhất của tôi, Vern.
V-E-R-N.
Vern, bạn tốt nhất của tôi.
Chúng ta có trái mâm xôi, dâu tây,
trà hồng, mì lứt, đào tươi, hạt bia,
đường đá, kiều mạch.
Kiều mạch chứ?
Anh muốn loại bánh nào?
-BánLoạip.
- Loại nào?
-Bánh kếp.
-Dĩ nhiên rồi.
Phải có xi-rô quả thích trên
bàn trước khi có bánh kếp...
Ray?
Charlie Babbitt đã nói đùa.
Tôi nói đùa đấy, Ray.
Lùi lại một chút, Ray.
Xin chào.
Ray, anh lại ngồi đằng đó đi.
Xin chào.
Đây không phải là một vụ kiện.
Vì vậy không có luật sư hay thẩm phán.
Chỉ có những người
quan tâm đến Raymond.
Raymond, anh ngồi đó đi.
Babbitt, anh ngồi đầu bàn bên kia.
Raymond, anh ngồi đây.
Chỗ này được không?
-Ngồi đây đi.
-Để cái túi xuống sàn.
Đây là một cơ hội tốt để
chúng ta nói thẳng với nhau
Ray, cái ti vị đó để xuống sàn.
Tôi xin lỗi.
Tôi không biết phải nói thế nào...
Tôi đã thua rồi sao?
Không. Anh chưa thua. Tôi không
phải quan toà hay bồi thẩm gì hết.
Tôi chỉ tiến cử với toà.
Bác sĩ Bruner là một
chuyên gia đáng kính.
Trường hợp của Raymond đã được
dẫn chứng bằng tư liệu kỹ lưỡng
trong nhiều năm qua.
Và Wallbrook là một trong những
bệnh viện tốt nhất ở đất nước này.
Ông đã quyết định như thế,
tôi sẽ gặp lại ông ở toà.
Anh tôi đã hiểu tôi còn hơn là
anh ấy hiểu ông trong 20 năm nay.
-Không cần phải...
-Ông chẳng biết gì về chúng tôi đâu
-Không nên đòi hỏi ông ấy như thế.
-Tôi xin lỗi.
Chuyện gì đã xảy ra trong tuần, Ray?
-Chúng tôi tìm hiểu nhau.
-Tôi đang hỏi Raymond.
Raymond, chuyện gì đã
xảy ra trong tuần qua?
-Anh đã làm gì, Raymond?
-Đếm bài.
-Đếm bài?
-Đếm bài ở Las Vegas.
-Em anh đã đưa anh tới Las Vegas?
-Thua 3000 đô-la tai bàn ru-lét.
Anh ấy đưa cho anh 3000 đô-la
để đánh bạc?
Thua 3000 đô-la với con số 20.
-Còn chuyện gì khác nữa không?
-Đánh cá con số 20.
-Còn gì nữa?
-Khiêu vũ với Charlie Babbitt.
-Khiêu vũ với em anh hả?
-Cậu ấy muốn học khiêu vũ.
Khiêu vũ trong thang máy
với Susana. Hôn Susanna.
-Hôn Susanna?
-Phải. Trong thang máy.
-Anh có thích hôn phụ nữ không?
-Tôi không biết.
-Nụ hôn cho cảm giác thế nào?
-Cho cảm giác ''ươn ướt.''
-Ướt?
-Đúng.
-Chuyến đi hay nhỉ?
-Phải.
-Đi trên đường anh có thích không?
-Tôi là người lái xe rất giỏi.
-Anh lái?
-Phải.
-Em anh để anh lái xe trên xa lộ?
-Lái chậm trên đường nhỏ.
Anh ấy không lái xe trên xa lộ.
-Anh ấy có nổi cơn lần nào không?
-Ông muốn nói gì?
Những chuyện người ta muốn làm khi...
À, tự gây tổn hại cho chính mình.
-Có vài lần.
-Vài lần?
Anh ấy đã nổi cơn vì
không muốn đi máy bay.
-Vì vậy chúng tôi không đi máy bay.
-Lần nổi cơn sau cùng là lúc nào?
-Sáng nay, khi...
-Sáng nay?
Điều này phi lý, dù tôi có
nói với ông thế nào đi nữa.
Ông không thấy được sự khác biệt
đâu. Sáng nay hệ thống
báo động khói kêu lên.
Anh ấy bị kích thích,
nhưng bây giờ ổn rồi.
Đừng có nghĩ là tôi quy lỗi cho ai cả.
Chúng tôi đi mua bánh.
Anh ta có sao đâu.
-Không phải phòng thủ như thế.
-Tôi chỉ muốn trung thực thôi.
-Anh hiểu sai vấn đề rồi.
-Tôi rất thành thật về chuyện này.
Tôi không quy lỗi cho ai cả.
Tôi có một người cha mình không hiểu,
một người mẹ mà không hề biết.
Bây giờ tôi đã phát hiện mình có anh
trai, nhưng phải từ bỏ anh ấy sao?
Không ai nói như vậy cả.
Tôi không phiền anh ấy, và ngược lại.
Chúng tôi không làm ông mích lòng.
-Tại sao ông lại can thiệp vào?
-Tôi không can thiệp.
-Đây là gia đình của tôi.
-Tôi hiểu chuyện đó.
Anh trai của anh không đủ khả năng
để có một mối quan hệ với anh.
Ông có gần gũi anh ấy 24 giờ
1 ngày, 7 ngày một tuần không?
Anh không thể chăm sóc anh của mình
mà không có hướng dẫn chuyên môn.
-Đó là ý kiến của ông thôi.
-Phải, ý kiến của tôi.
Có chuyện này tôi cần làm rõ.
Bác sĩ Bruner cho biết anh đã lén đưa
Raymond khỏi viện cách đây 1 tuần.
Và muốn trao đổi anh ta lấy 1 triệu
rưỡi đô-la. Có đúng vậy không?
Tôi rất đau buồn khi bố tôi mất.
Không đúng.
Mới tuần trước anh đau buồn.
Tuần này anh tậy tuỵ với anh ấy,
muốn chăm sóc anh ấy.
Phải.
Những việc anh làm
giống như một vụ bắt cóc.
Bắt cóc? Nói như vậy là quá đáng.
Tôi không bắt cóc anh tôi.
Anh đã đạt được sư
thông cảm với anh ta?
Phải.
Đó là khi chúng tôi...
Tôi hiểu rằng điều này
nghe phi lý đối với ông.
Phải, khi mới bắt đầu thì...
-Anh không cần phải tự bào chữa.
-Cho tôi nói chứ!
-Được, anh cứ nói.
-Cám ơn.
Không có sự kết tội nào cả.
Nói đi.
Không kết tội?
Ông phải hiểu rằng,
khi chúng tôi bắt đầu đi với nhau,
anh ấy chỉ là anh tôi
trên danh nghĩa mà thôi.
Và tôi...
Sáng nay chúng tôi ăn bánh kếp.
Với xi-rô trái thích.
Xi-rô trái thích ở trên...
Xi-rô trái thích ở trên bàn.
Và Charlie Babbitt đã nói đùa.
Ông thấy đấy, chúng tôi...
Tôi đã tạo được mối liên hệ ruột thịt.
Điều đó rất đáng thán phục.
Nhưng mục đích của buổi họp này
là để tìm ra điều tốt nhất cho Raymond,
cho dù anh ấy có khả năng
giao tiếp trong cộng đồng hay không.
Và thật ra anh ấy muốn thế nào,
nếu có khả năng quyết định được.
Tôi là tất cả những chuyện đó.
-Raymond không thể quyết định.
-Ông nói sai rồi.
Anh ta không thể quyết định
cho chính mình.
Anh ấy có nhiều
năng lực hơn ông tưởng.
Chúng ta hãy hỏi Raymond.
Raymond, tôi hỏi anh
mấy câu được chứ?
-Bác sĩ muốn nói với anh đấy.
-Tôi hỏi anh mấy câu được không?
Được.
Anh có muốn ở với em của anh không?
Raymond, anh có muốn ở lại với
em của anh ở Los Angeles không?
Bác sĩ hỏi anh đấy, Ray.
Anh hãy nghe đi.
Raymond, anh có muốn ở với
em Charlie của anh không?
-Anh có muốn ở với em của anh không?
-Có.
-Muốn hả?
-Muốn.
Anh muốn ở với em của anh?
Phải. Tôi muốn ở với
em tôi, Charlie Babbitt.
-Anh muốn thế, phải không?
-Phải.
-Anh muốn ở với em anh?
-Phải.
-Tôi hỏi anh một việc nữa được không?
-Được.
-Anh muốn trở về Wallbrook không?
-Muốn.
Raymond, anh có thể phân biệt giữa
em của anh và Wallbrook không?
Có.
-Anh muốn ở với em của anh không?
-Có.
-Hay anh muốn trở về Wallbrook?
-Có mà.
Đó là hai chuyện khác nhau.
Em của anh hay là Wallbrook.
Không giống nhau đâu, Raymond.
-Trở về Wallbrook, ở lại với Charlie.
-Đồng ý.
-Trở về Wallbrook, ở lại với Charlie.
-Anh có lựa chọn được không?
-Cái này hay cái kia.
-Trở về Wallbrook.
Được rồi, được rồi.
Hãy ngừng lại ở đây.
Được rồi, được rồi.
Được rồi. Ông đã nêu rõ vấn đề.
Ông không cần phải làm nhục anh ấy.
Ray, mọi chuyện xong rồi.
Xong rồi.
Ở lai Wallbrook với Charlie Babbitt
-Ở lai Wallbrook
-Xong rồi.
-Raymond?
-Gì cơ?
Bác sĩ Bruner, tôi nói chuyện
riêng với ông được chứ?
Xin lỗi.
-Anh không sao chứ, Ray?
-Ừ.
-Anh không muốn ai hỏi nữa,
phải không?
-Không.
Không.
Tôi không biết.
-Anh không muốn ai hỏi nữa,
phải không?
-Không.
-Sẽ không có ai hỏi nữa.
-Được.
-Tôi bảo đảm như thế.
-Phải. Người bạn tốt nhất.
-Cái gì?
-Người bạn tốt nhất của tôi.
Nghe này.
Ray, tôi không biết sẽ có cơ hội
nói chuyện với anh nữa không.
Vì, anh thấy đấy...
Bác sĩ Bruner rất mến anh. Và chắc
là ông ấy sẽ muốn đưa anh trở về.
-Anh có biết không?
-Có.
Tôi chỉ muốn anh biết những gì tôi
đã nói khi đi đường với anh.
Tôi muốn nói... quan hệ ruột thịt.
-Tôi muốn anh là anh tôi.
-Tôi là người lái xe rất giỏi.
Đúng rồi.
Tôi muốn anh là anh trai tôi.
Phải.
C-H-A-R-L-l-E.
C-H-A-R-L-l-E.
Người bạn tốt nhất.
Xin chú ý.
Tàu Amtrak số 36 đi miền đông
đang đón khách ở tuyến số 3.
-Fullerton, San Bernardino, Barstow...
-Ray!
Las Vegas, Salt Lake City,
Denver, Omaha, Chicago.
-Chào Charlie.
-Bác sĩ Bruner.
Chào Raymond.
Anh thấy thoải mái hơn với
quần áo hiệu K.Mart đấy chứ?
Cho ông ấy biết đi, Ray.
-KMart chẳng là cái gì cả
-Tôi hiểu rồi.
Tôi ở toa xe bên phải.
Các anh hãy tận dụng mấy phút
còn lại. Hẹn gặp sau, Charlie.
-Anh nói đùa rồi, Ray.
-Phải.
Tôi nghĩ nên đưa cái này cho anh.
Anh sẽ phải tự mang lấy.
Trong đó có bánh kem, nước táo,
tập vở, bút viết, và...
cuốn băng video ''Ai sẽ chơi trước''
mà anh thích.
-''Ai sẽ chơi trước''rất ngộ nghĩnh.
-Tôi đã nói với anh như thế mà.
Lên tàu!
-Ta nên đi thôi.
-Phải. Tàu hoả bóng quá.
Đúng rồi.
Nghe đây, Ray. Bác sĩ Bruner
chỉ được quyền giám hộ anh.
Điều đó không có nghĩa là
tôi không đến thăm anh được.
Hai tuần nữa tôi sẽ đến thăm anh.
-Bao nhiêu ngày nữa anh biết không?
-14 ngày kể từ hôm nay.
-Hôm nay là thứ tư.
-Bao nhiêu giờ?
336 giờ.
Thật là khó hiểu.
20.160 phút.
1 .209.600 giây.
Ray?
Ray!
Ray!
Gì thế?
Tôi sẽ gặp anh sớm.
Được. Một nếu xấu, hai nếu tốt.
Hãy đặt 2 nếu tốt.
Được.
Còn 3 phút tới chương trình Wapner.
Anh làm được mà Ray.