Tip:
Highlight text to annotate it
X
Dịch bởi Unknow & SB. Subteam 2pi.vn
Ê!
Này! Này! Này!
Yaah!
Chúa ơi!
Chết tiệt thật!
Khốn nạn.
Có chuyện gì vậy?
Tớ cũng không biết!
Chắc là chết máy rồi.
Chó chết thật.
Coi nào!
Ôi lạy Chúa!
Bị gì thế?
Giống như một đống mì sợi ở đây vậy.
Ờ...
Đây! Cậu thử xem.
Sao rồi?
Chả có gì xảy ra cả.
Được rồi.
Nghiêm trọng rồi đấy!
Được rồi.
Chúng ta...
Ừm...
Tại sao chúng ta còn bật mui xe lên làm gì?
Tớ nghĩ là tớ vừa nghe tiếng gì đó.
Trừ khi có dấu hiệu đèn ne-on nhấp nháy
và nói rằng "Tại đây có vấn đề"
Chúng ta có biết quái gì đâu?
Mẹ kiếp, nóng quá.
Cẩn thận đấy.
Có sóng không?
Không bắt được tín hiệu.
Còn Cậu thì sao?
Bắt được sống ở thành phố này khó lắm
nhất là khi một mình trên sa mạc.
Rồi, tớ cũng chẳng có sóng.
Nói chung là, chúng ta đang ở
cái nơi chết tiệt nào vậy?
À...
Để tớ xem.
Được rồi.
Chúng ta.... chúng ta vừa qua điểm này...
cách đây 1 tiếng.
Chúng ta đang ở đâu đó quanh đây.
Phải là 60 dặm trước đó.
Cũng phải mất gần 100 dặm nữa
mới tới được điểm tiếp theo.
Cậu làm gì mà cứ lái vòng vòng
ở giữa cái chốn quái quỷ này vậy?
Chúng ta đang đi xem
danh lam thắng cảnh, nhớ chứ?
Ừm, là thắng cảnh, và tớ
đã phải nghĩ đến những vẻ đẹp của...
Tớ không chắc, nhưng đó
có thể là rừng cây, núi non, con người
và những điểm dừng gần kề nhau.
Thắng cảnh ở đây ý là những
cảnh quan chúng ta hiếm khi gặp.
Tớ sẽ tặng cậu 1 quyển từ điển
ngay khi chúng ta quay trở lại.
Okay.
Chó chết thật. Nơi này nóng quá.
Chắc có thể lên đến 115 độ.
Tớ biết.
Không phải do giữa trưa.
Còn chiếc xe tải thì chết máy.
Có lẽ bộ phận nào đó đã bị cháy.
Chúng ta có thể bất kì
chiếc ô-tô nào khác hay không?
Không,
nhưng đây là 1 con đường, đúng chứ?
Có nghĩa là sẽ có người
chạy ngang qua đây sớm thôi!
Chúng ta có chừng 60 hạt đậu
và 6 ounce đá lạnh.
Ăn trong khoảng 10 phút nhé.
Tốt thôi.
Ngon đấy.
Ừ...nó trông ngon.
Ohh!
Ohh!
Cái vị quái gì vậy?
Thịt xông khói và coc-tai Margarita.
Chúa ơi!
Tớ chừa chúng cho cậu đấy.
Vị y chang như ăn một
cái bánh kem làm từ hành tây.
Nhớ cái quái đó chứ?
Ừ, nhớ chứ.
Đó là thứ làm cho cậu hoàn toàn
nhớ đến những việc mà
tớ đã làm với Karen
đến 3 lần đấy, và tớ
thấy 3 lần là đủ nên đã dừng lai.
Có bao giờ nghĩ đến cô ấy không? Anh bạn?
Tớ có lẽ nghĩ về cô ấy
nhiều như cô ấy nghĩ đến tớ.
Và cô ấy cũng nghĩ nhiều về cậu.
Tớ chạy đến gặp cô ấy tuần rồi
Khi nói chuyện, cô ấy toàn đề cập về cậu.
Cô ấy rất bối rối khi
nghe tin cậu có vợ con.
Ừ, thỉnh thoảng nó cũng
làm tớ thấy bối rối.
Cậu ổn chứ?
Yeah.
Đừng cố gắng quá sức.
Tớ không thể tin là cậu
mang chúng ta đến tận nơi này.
Huh?
-Không bao giờ bị lạc đường.
-Có thể sao?
Cậu đi đâu vậy?
Cậu đi đâu vậy?
Tớ đi lên trên kia để xem
thử có bắt được tín hiệu hay không.
Không! Ngồi tại đây và chờ
chút xíu đi anh bạn.
Chi vậy?
Tớ không biết.
Chúng ta có thể chờ gặp 1 chiếc xe đi ngang.
Thế thì cậu ngồi đó và chờ đi.
Còn tớ thì đi lên đó kiểm tra.
Chết tiệt.
Cậu còn nhớ lần cuối
cậu lái xe vượt biên giới chứ?
Và chúng ta đi chệch đường gần 200 dặm
bởi vì tớ và cậu cứ
mãi mê tán dóc với nhau.
Và giờ thì tớ và cậu chẳng ai
nhớ khi đó nói chuyện quái quỷ gì.
Có lẽ là khi...
Có lẽ là khi cậu cho rằng nghệ
thuật có thể đạt được đến 1 mức độ
khi mà chất lượng của nó
xuất phát từ những sự thật bên ngoài
Nghe giống như mất gần
hai giờ đồng hồ trong cuộc đời tớ.
Tớ muốn quay lại lúc đó.
Hoặc có lẽ sẽ có
một sự bảo vệ tốt hơn,
85 Bears hay là Steel Curtain?
Khó tranh cãi quái nhỉ?
Là Bears.
Chúng ta không có nhiều thời
gian trong lúc nay để bàn về việc đó.
Sao? Cuộc nói chuyện vô nghĩa à?
Bất cứ cuộc nói chuyện nào.
Nếu có nhiều tiền thì làm gì?
À, sẽ làm thế này...
Có một bức ảnh cổ động trong văn phòng của tớ
với, à, một con chim ưng
phóng vụt lên bầu trời
đầy những thứ ghê tởm.
Yeah.
Tớ sẽ phải bỏ thời gian nghiềm ngẫm nó
cố gắng quyết định là
Tớ nên tự tử hay là nên
đi giết người vào lúc ấy.
Tốt thôi!
Thoát ra nhanh nhé.
Thoát ra? Rồi làm gì?
Cậu thậm chí có thể làm những
việc đó ngay từ ngồi cậu học lớp 2
Ví dụ như là, vẽ 1 bức tranh,
về việc cậu sẽ trông như
thế nào khi trở thành người lớn.
Đó là thứ phản chiếu chân thật nhất
điều mà cậu thật sự mong ước.
Nếu cậu làm cái mà
cậu vẽ lại sau đó,
thì cậu sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Cậu có vẽ ra cái gì chưa?
Tớ ư?
Tớ sẽ vẽ 1 nhà văn
mập mạp và bị thất nghiệp
và tớ sẽ giết hắn.
Coi nào.
Không có sóng.
Vậy là Joanne không thích nhạc của cậu sao?
Chúng tớ có cảm nhận khác nhau.
Đúng hơn là, cô ấy có thị hiếu riêng.
Ừ, tớ đã thích nó.
Karen cũng thích nó.
Cậu có câm đi không?
-Sao thế anh bạn?
-Ý tớ là...
Joanne không thích nhạc của cậu
và cô ấy làm cậu không thể
chạm đến cây đàn ghi-ta của mình.
Tớ đang cố giết thời gian lúc này đấy.
Cô ấy không cho tớ làm gì cả.
Rõ ràng là tớ không
có nhiều cơ hội để chơi đàn
bởi vậy tớ phải bỏ cái nghề này.
Cậu biết là cô ấy không phải là
một nhà phê bình âm nhạc mà.
Cô ấy là một nhân viên tiếp tân.
Nhưng cô ấy là vợ của tớ,
Carter, cô ấy là vợ tớ.
Tớ chỉ nói vậy thôi.
Tớ hiểu ý cậu là gì,
cho nên mới bảo cậu đừng nói nữa.
Davey bảo rằng đã thấy cậu ở tại cửa hàng
nhưng cậu chỉ là đi ngang qua đó.
Vậy à? Nói rằng tớ gửi
lời chào đến cậu ấy.
Tại sao cậu không tự chào?
Có vẻ như cậu luôn tránh
xa cậu ấy trong vòng 10 dặm.
Chúng tớ đều bận rộn.
Cậu ấy đoán rằng vợ cậu ghét cậu ấy.
-Không.
-Không ư?
Cô ấy chỉ là không muốn
chúng tớ thường xuyên đàn đúm.
Vậy còn bố mẹ của cậu thì sao?
Lúc nào cũng có gần cả trăm người.
Chúng tớ ít khi đi thăm họ lắm.
Ờ.
Vậy là không có Davey, là không có gia đình.
Xem ra danh sách người mà cô ấy ưa
không được dài cho lắm.
-Tớ hy vọng cậu có tên trong đó.
Có khi là, cậu bị đá
văng ra khỏi danh sách đó rồi.
Cậu thậm chí còn không biết cô ấy.
Cậu nói đúng.
Tớ không biết cô ấy.
Mỗi khi tớ đến tìm cậu,
cậu đều than là bận rộn.
Tớ sẽ rất ngạc nhiên nếu như cô
ấy chịu cho cậu đi ra ngoài với tớ.
Nhìn kìa! Nhìn kìa!
Tạ ơn Chúa
Nhanh nào. Đến đó nhanh lên.
Này này. Chờ đã.
Chết tiệt. Từ từ! Từ từ!
Từ từ đã nào!
Đừng vội!
Mẹ kiếp nó!
Agh! Ow!
Khốn nạn thật!
Anh bạn, có sao không?
Chờ đã!
Mẹ kiếp! Chờ tớ với!
Này! Này
Này! Chờ tớ!
Này!
Chờ tớ!
Này!
Yo.
Whoa. Whoa.
Này.
Xe hư à?
Vâng... Chúng tôi...
Chúng tôi bị chết máy cách đây vài phút.
Tôi không biết nhiều về sữa chữa xe ô-tô
Tôi chở cậu đến thị trấn nhé.
Thật là tuyệt vời.
Vô cùng biết ơn ông.
Chờ Tôi lấy túi xách nhé.
-Đây này! Một chuyến đi dài.
-Chờ đã! Chờ đã
Xin lỗi ông.
Khoan đã. Không cần đâu.
Cậu nói không cần là sao?
Xin lỗi ông.
Không gì phải lo cả, anh bạn trẻ.
-Tôi chẳng có gì nguy hiểm đâu.
-Không, không phải như vậy...
Không. Tôi...
Tất cả đều ổn.
Không phải bị hư xe. Thật ra chỉ là...
Cốp xe. Nó không bị hỏng...
Nó không bi hỏng? Ý cậu là sao?
Tớ đã tháo 1 sợi dây ra.
Không phải vấn đề gì lớn cả.
Cậu đang nói cái quái gì thế?--
Um...
Chờ 1 chút nhé.
Cậu đang nói gì thế?
Tớ nghĩ chúng ta cần một cuộc
nói chuyện nghiêm túc với nhau.
kể từ lần cuối cùng lúc đó, chắc cậu còn nhớ?
Nhưng thay vì nói qua điện thoại
hay là gặp nhau trên đường cao tốc,
hay là trong nhà nghĩ, hay qua đài thể thao,
hay là lúc lái xe trên đường
Thì cậu chỉ hoàn toàn ngủ gật
cho nên tớ nghĩ cách này sẽ mang đến
1 cơ hội cho cậu tập trung trò chuyện hơn.
Cám ơn ông nhé.
Ông có thể đi...
-Cậu chắc mọi thứ đều ổn chứ?
-Ồ, vâng. DĨ nhiên rồi.
Tớ vô cùng chắc chắn.
Okay.
Ta-da.
Được rồi. Cám ơn.
Whoa, whoa, whoa.
Này! Này! Này! Này! Này!
Gắn nó vào.
Không có gì to tát đâu.
Nối sợ dây vào! Tớ muốn
thấy nó chạy bình thường.
Chỉ là 1 sợi dậy điện.
Rất tiếc về việc này.
Chờ chúng tôi một lát nhé.
Chỉ là 1 sợi dây thôi, anh bạn à.
Nhìn này.
Đây này.
Được chứ?
Làm tốt đấy!
Yeah. Yeah.
-Cám ơn.
-Rất biết ơn ông.
Vô cùng biết ơn ông
Một ngày tốt lành nhé.
Xin lỗi nhiều nhé!.
Cám ơn vì ông dừng lại.
Cậu điên à?
Hả?
Cậu tạo ra một sự cố
tại ngay giữa sa mạc
để chúng ta có thể nói chuyện sao?
Dĩ nhiên! và chúng ta đã có một cuộc
nói chuyện dài nhất trong cả chuyến đi.
Tớ đoán đó là 1 sự trùng hợp.
Chút xíu nữa là tớ đã té
gãy cổ tại ngọn đồi chết tiệt ấy rồi.
Tớ đã bảo đừng đi lên đó.
Chúng ta đã có thể
-...ngồi nói chuyện vui vẻ tại đây...
-Nói chuyện sao?
...nhưng cậu vẫn cố leo lên ngọn núi chết tiệt kia.
Đó không phải là nói chuyện.
Mà là cậu cố tình cầm chân chúng ta
tại một nơi cách xa khu dân cư cả trăm dặm
để cậu có được một vài phút hiếm hoi
tách rời tớ khỏi vợ con và công việc.
Chiếc nhẫn đó là gì?
Sao?
Nhẫn đính hôn. Là loại nhẫn gì?
Ý cậu là sao? Loại gì là sao?
Có phải là 1 viên kim cương?
Có vấn đề gì sao?
Tại sao cậu không trả lời?
Ừ. Tớ tặng cô ấy 1
viên kim cương. Vậy thì sao?
"Vậy thì sao?"
Chắc là cậu đã quên
hết tất cả về học thuyết Gumball.
Học thuyết Gumball...
Chúa ơi! Cậu đang đùa với tớ sao?
Có gì xảy ra với cậu trong 10 năm nay sao?
Vậy là cậu còn nhớ à?
Ừ, tớ nhớ là có gì đó được nấu
bởi 2 gã rãnh rỗi vào một tối thứ 6.
Uh-uh. Uh-uh.
Tớ không phải là người nấu.
Là cậu. Chính cậu làm.
Cậu là người đã nói rằng
Cậu không bao giờ mua
một chiếc nhẫn đính hôn
mà không phải do loại máy Gumball làm.
Cậu là kẻ nói rằng những
người nghèo khổ nhất hành tinh này
đã lao động cật lực
để cho cậu có thể tiêu xài đến 2 tháng lương.
Chỉ vì cậu đề câp đến cuộc
nói chuyện mà chúng ta đã có
khi tớ và cậu nhậu nhẹt và
cuối cùng là xem nó như 1 đức tin của cậu.
Thế nhưng điều đó không có nghĩa là
tất cả thế giới này đều là xấu xa.
Và thế là cậu bỏ cuộc trên
những viên kim cương hay sao?
Được rồi! Ai mới là kẻ xấu xa?
Cậu bỏ dỡ nhạc của cậu,
bạn bè và cả gia đình của cậu.
Vì cái gì? Một cô vợ hờ hay sao?
-Thôi nào.
-Vợ hờ sao?
-Ừ.
-Vậy sao?
Ừ, chỉ là 1 cô vợ hờ.
Tớ đã ở đó.
Tớ đã thấy cậu và Karen ở cùng nhau.
Cậu đã mê mẩn cô ấy.
Và... và khi cô ấy ra đi, cậu biết đấy...
Cậu bối rối.
Đúng chứ? Ai cũng biết.
Nhưng sau đó 4 tháng, cậu
đính hôn với người thư ký, đúng không?
Nghe này, hãy quay lại đi,
và nhìn nhận lại vấn đề.
-Tớ đã yêu cô ấy.
-Cậu hoảng sợ.
Tại sao cậu cứ khăng khăng
tin vào suy nghĩ của mình
mà không hề lắng nghe những gì tớ nói?
Cậu bị mất trí rồi.
-Vậy thì sao?
-Cậu bị bệnh rồi!
Thế thì uống thuốc.
Con chó đó tên gì?
Mặt trời... Cậu là đồ khốn kiếp!
Không.
Không, "Đồ khốn kiếp"
Không, "Đồ khốn kiếp"
Tôi sẽ tin là thế.
"Đồ khốn kiếp" chính xác là một cái tên
mà cậu có thể đặt cho chó.
Không, tên con chó của cậu
mang tên là "Thái dương" mới đúng.
Thái dương khốn kiếp.
Cậu có thể nhìn thẳng vào mặt tớ
và nói tớ biết rằng ý tưởng
của cậu được xem như là
một quyết định của 1 con thú khi
cậu bị dị ứng vì bị
đặt tên như 1 con gấu sao?
Lạy Chúa là cậu đã đúng.
Tớ đã không đặt tên cho 1 con chó.
Cuộc sống của tớ là giả dối.
Này, này, để tớ làm rõ vấn đề nhé!
Nó cần thiết cho tớ.
Tình yêu của đời cậu đã ra đi.
Đúng chứ? Và, chưa đầy 1 năm sau đó
Cậu cưới người thư ký
kẻ yêu chó và ghét âm nhạc của cậu.
Rõ ràng ở đây tớ có lý
do để nghi ngờ, phải không?
Sao cậu không gửi email
cho người bạn tốt nhất của cậu, Carter?
Cậu vẫn nhớ chứ?
"Này, chuyện quái gì thế?"
"Tớ đang vướng phải chuyện gì đây?
Tớ đã mắc phải lỗi lầm gì sao?"
Và trước khi tớ có thể hồi âm, thì
cậu mua một căn nhà mới chết tiệt.
Tuyệt đấy. tớ hiểu.
Đúng vậy. Tốt thôi.
Nói về chuyện này...
Cậu đang tập trung vào một bước đi chết tiệt
để quên đi rằng cậu đã
mất hết tất cả mọi thứ
Chuyện đó không sao.
Đó là do dịch vụ
tư vấn hôn nhân của HGTV.
Tớ biết mà. Tớ biết là vậy.
và bây giờ, cậu biết đấy,
sau khi đã cải tiến căn nhà
và cậu nhân ra
cậu chẳng thay đổi được gì cả.
Khi cậu không còn bị quấy
nhiễu bởi bất cứ thứ gì
"Tôi sẽ làm cái gì đây?"
"À, đúng rồi, tôi quên mất."
"Đó là bước tiếp theo trong
kế hoạch của đời tôi."
Và cậu đã có cơ ngơi của mình.
Đúng rời. Là sinh đẻ!
Đó là 1 công việc chưa bao giờ chấm dứt!
"Mình cần phải nhìn lại.
Dí mũi vào những viên đá mài."
Và cần phải có 1 thằng bé trong nhà
và thế là cậu có thể yên ổn
tận hưởng cuộc sống cho đến cuối đời,
và cậu quên rằng cậu
cũng là 1 thằng khốn nạn.
Cậu đã lầm to
và khi cậu kết hôn, có nghĩa là
rắc rối đầu tiên bắt đầu xuất hiện.
Sao?--Hey, hey.
Này này này!
Tớ không có thêm thắt bất cứ cái gì.
Chỉ là nhấn chìm những gì cậu tự hào,
và cậu biết rằng đó là sự thật mà.
Cậu chưa bao giờ nói về
gia đình tớ như vậy trước đây.
Tớ sẽ không nhịn nếu việc
này xảy ra 1 lần nữa. Hiểu chứ?
Được rồi. Tớ hiểu.
Nghe này, tớ biết rằng Cole rất tốt.
Tớ biết cậu ấy là người
tốt nhất đối với cậu
nhưng hắn ấy không nên
đến gần vợ của cậu nư vậy.
Joanne đã đúng.
Mày là một thằng bạn tồi.
Okay.
Vậy thôi.
Vào trong đi!
Tớ sẽ vào trong khi tớ...
Tớ sẽ vào trong khi nào tớ sẵn sàng.
Và đó là khi tớ ngồi vào trong
Thì cậu và Joanne, 2 người
sẽ tự chống lại cả thế giới này.
Thế thôi.
Chuyện là như vậy.
Cậu biết không, cậu rất lo ngại
việc phải thừa nhận rằng
mình đã mắc sai lầm
vì cậu cứ để sai lầm tiếp diễn và tiếp diễn
Nhưng không sao. Vậy là hết.
Cậu cứ tiếp tục tin tưởng
những thứ rác rưởi trong đời cậu đi!
giờ thì chúng ta về nhà,
trả lại cho cậu mái nhà ấm cúng,
và cả "bức ảnh cổ động" của cậu,
và để cậu điều chỉnh lại
và cố để quên sự thật là
tất cả những gì của đời cậu
là một đống phân rác rưởi.
Và có lẽ sau đó, sau đó,
sẽ đến lúc cậu sẽ phải gọi cho tớ
khi cậu đã rụng hết mớ tóc quái quỷ trên đầu
khi mà các giác quan gần như vô hiệu.
Tao nghĩ là chúng ta đừng
nên bàn về chuyện này nữa.
Được thôi.
Chết tiệt thật.
Có lẽ bị trục trặc gì đó.
Mày điên à?
Bình tĩnh!
-Tại sao mày...
-Bình tĩnh!
Mày muốn tao bình tĩnh sao?
Mày đi vòng vòng với cái hệ thống chó chết
nằm trong 1 chiếc xe
gìa cỗi gần 30 năm tuổi
dừng chân ngay giữa sa mạc và
không nước uống, không thức ăn
và tao cũng muốn bình tĩnh lắm chứ!
Tớ không lượn đi vòng vòng
Nói ngắn gọn là tớ làm nó bất hoạt.
Cậu có lẽ phải cám ơn tớ vì
tớ rất sẵn lòng để đi đến...
Biết ơn ư? Tao nên biết ơn mày ư?
Tớ chỉ muốn giúp cậu.
Mày nghĩ mày là ai
mà lại có thể can thiệp vào cuộc sống của tao, hả?
Mày thất nghiệp!
Mày vô gia cư!
Và mày ghét công việc của mày
và cậu thì có một ngôi nhà, thứ
dường như quá nhỏ so với 1 cây ghi-ta hả?
Rất điển hình. Rất điển hình.
Cậu tự thỏa mãn cho bản thân
và sau đó ngụy biện rằng cậu
làm điều đó cho những người khác.
Mày không thích vợ tao
vì chúng ta không thể la cà cùng nhau
do đó mày muốn tao li dị
đúng không, vì tốt cho tao sao?
-Ừ.
-...vì tao có thể làm tốt hơn nữa
mẹ kiếp, điên rồ.
Mày muốn tao tìm ai đó tốt hơn vì
mày nghĩ là người đó tốt hơn.
Vậy thì tốt cho mày hơn.
Mẹ kiếp. Chết tiệt thật.
Tao có 1 công việc tốt.
Tao có lương cao.
Tao có 1 căn nhà, có gia đình và
điều đó làm mày thấy ganh tị
vì mày là một gã thất bại gần 30 tuổi
đầu mà chỉ có thể sống trong 1 chiếc xe cũ kĩ
-Ừ.
-Vì thế mày chuyển sự nóng
giận của mày sang bất cứ ai
và cố làm cho người ta nghĩ rằng
thành tựu của họ chỉ là 1 đống rác rưởi
vì chúng ta không hề vẽ tranh
về những gì chúng ta làm khi học lớp 2.
Mày có lẽ nghĩ rằng nếu tao thoát ra,
và quay lại với âm nhạc,
thì mày sẽ có được sự vui vẻ hay sao?
-Mm.
-Mẹ kiếp mày. Mày sẽ
chỉ là 1 gã mù quáng và ganh tị
giống y chang như mày hiện giờ.
Mày có lẽ--
Tao không biết...
có lẽ là chạy theo tao với
ngôi nhà bằng xe hơi của mày
-Có lẽ vậy.
-...và sau đó là nói với tao rằng
điều đó là tốt cho tao, phải vậy không?
Yeah.
Đó không phải là vì tao.
mày không cần quăng cái đống
rác rưởi đó vào cuộc đời tao.
Mà nó nên dành cho mày mới phải.
và để mọi người có thể
thấy rõ sự thất bại của mày.
Này, tớ không phải là 1 kẻ thất bại.
Tớ đã có thể có mọi thứ
mà cậu có và còn nhiều hơn thế nữa.
nhưng tớ đã quyết định sẽ theo đuổi giấc
mơ của mình dù cho mất nhiều thời gian hơn nữa
hơn là chấp nhận những thứ khốn
nạn được mua từ tiệm Pottery Barn
và thỏa mãn với cái ý nghĩ rằng mình là
vô dụng, là 1 đòn bẫy, hay 1 cái nút răng cưa!
Tớ đã sống những tháng ngày rời xa....
-Rời xa trường luật..
Không, không.
Hai ta đã biết về câu chuyện đó.
Mẹ kiếp!
Mày đã tham gia 1 cuộc thi. Rồi mày bỏ nó.
Sự lựa chọn của mày không phải là học hành,
mà là theo đuổi giấc mơ về
nghệ thuật. Đúng chứ? Phải không?
Tớ có giấc mơ của mình thay
vì phải đưa tay nhận lương hàng tháng.
Ừ. Không không không không. Hàon toàn sai lầm.
Mày cảm thấy sợ hãi và thiếu an toàn
vì không phải lúc nào cũng
có thể sáng tác được.
và hoàn toàn tuyệt vọng khi
cần tìm 1 ai đó chấp nhận mày
người sẽ thừa nhận rằng mày có tài năng
trong việc viết lách...
-Coi nào.
...hơn là việc tham gia vào bài kiểm tra đó.
Mày biết mày nên làm gì không?
Mày nên xâm cái bài kiểm tra đó
vào ngay giữa trán trên đầu của mày.
làm thế để mỗi khi có ai đó nói rằng "Cái gì? Anh sống trong một chiếc xe hay sao?"
Mày có thể bảo rằng, "Ừ, nhưng nhìn đi
tôi chọn con đường của một
kẻ thất bại, và tôi thấy hài lòng"
Mày nghĩ là cuộc đời chúng ta không thay đổi sao?
Mày nghĩ là vậy
và đó là việc của mày, cái
mà mày nghĩ đó là bộ mặt thật của mày.
Sự thật là tác phẩm của mày
chẳng đáng một đồng xu nào cả.
Mày sẽ không thể nổi tiếng.
Mày sẽ không thể bán được quyển sách nào!
Mày đang lãng phí thời gian đấy.
Mày mới đúng là người
cần đối diện với sự thật.
Thế nhưng mỗi khi sự
thật đến gần với mày
thì mày ngay lập tức lẩn
vào trong chiếc xe và chạy trốn lập tức
Và đây là sự thật,
Một gã thất bại 30 tuổi
sống trong một chiếc xe hơi
là người cuối cùng cho tao lời khuyên
làm cách nào để cải thiện cuộc sống của mình.
Vì thế, dù cho mày không
muốn buông bỏ đống sách ấy
dựa trên cái cách mà trước giờ mày vẫn tin
nhưng đó thật sự là thứ duy nhất
mà mày nên đổ lỗi cho sự thất bại của mày.
Mày nên câm miệng đi thì hơn.
Cậu nói xong chưa?
Mẹ kiếp!
Khốn nạn. Khốn nạn.
Chết tiệt.
Rồi cũng có người chạy ngang đây thôi.
Cậu làm tớ phát nôn đấy.
Nóng chưa đủ hả?
Người ta nói rằng ban đêm dễ
gây ra cái chết hơn là ban ngày.
Được rồi.
Tao khát quá.
Lưỡi tao như gần 4 ngày chưa uống gì cả.
Đây.
Eh...
Uống hết đi.
Cậu có thể không uống nước bao lâu?
Hai ngày?
Tớ không biết. Không sao cả.
Sáng mai ta sẽ tìm người giúp.
Đi bộ 60 dặm hay sao?
Phải như thế trong trường hợp
không có xa nào đi ngang qua.
Tớ nghĩ tớ đã thấy 1 vài
ốc đảo đang xuất hiện.
Tớ không biết nữa.
Này, tao biết đấy.
Tao biết là điều đó sẽ
không thay đổi bất cứ cái gì, nhưng, ...
Tớ xin lỗi.
Đó hoàn toàn không phải là
ý kiến khôn ngoan nhất của cậu
Ý tớ là tớ rất tiếc vì
những gì đã nói với cậu.
Cậu có chắc là không cần nói xin lỗi
vì đã mang chúng ta kẹt ở nơi đây?
Tớ sẽ không bị đông chết
vì cậu xúc phạm vợ tớ.
Tớ rất tiếc vì tất cả những thứ chết tiệt này.
Cậu thật sự nghĩ các tác
phẩm của tớ rất tệ hay sao?
Nó không phải là dở.
Nó chỉ là...
Tất cả... tất cả các nhân vật của cậu
thường mắc phải bệnh ung thư, và qua đời.
Không phải ai cũng bị ung thư và chết.
Có một điều mà tớ chắn chắn
là khoảng 75% là chết...
Đó là một bác sĩ chuyên khoa.
và còn 1 người khác với 1 người phụ nữ
tướng của hắn khá cao và
con hắn bò ra ngoài cửa sổ.
Ý tôi là, đó là 1 tác phẩm hay, nhưng...
một kiểu giống như thúc đẩy
tôi có ý tưởng tự hại bản thân mình.
Vậy đấy, nó thật sự xảy ra hay sao?
Rất khó để truyền đạt thông tin
nếu không có bất cứ ai đọc nó.
Ý tưởng của tớ là
"Tôi có lẽ không có nó, "
nó... nó không phải là 1 tin tức...
Nó chỉ là...
cậu đi cùng với 1 ai
đó đến suốt cả cuộc đời
cảnh tỉnh bạn theo đuổi giấc mơ
và sau đó là không bao giờ bỏ cuộc.
Nhưng chân thành mà nói,
nếu mọi người đều theo đuổi giấc mơ của họ
thì chúng ta sẽ sống trên 1 hành tình
nơi mà ai cũng là 1 vận động viên chuyên nghiệp
và những phi hành gia đại tài.
Cậu biết không, có đâu đó những người
phải lau chùi toa-lét mỗi ngày, đúng chứ?
Cậu biết là cậu đúng mà.
Thỉnh thoảng, thà chúng ta theo sau
những điều mà chúng ta quan tâm
hơn là nhúng tay vào làm những cái
mà chúng ta không hề biết, phải không?
Vậy sao?
Vậy còn giấc mộng dài của tớ
có phải là 1 điểm phòng thủ cho Lakers hay không?
Cậu có bảo tôi tiếp tục theo đuổi nó không?
Không.
Chính xác.
Bởi vì "Không bao giờ từ bỏ"
nhìn vào những thứ tốt đẹp hơn
một đống bùn ca-fe còn hơn là cuộc đời thật.
Bởi vì thất bại...
thất bại mỗi ngày,
nó...nó chỉ là...
Nó rất cô đơn...
một hoàn cảnh đáng thương.
Nghe này, nếu tớ nghĩ cậu nên
tìm 1 lối thoát, tớ sẽ nói ra.
Nhưng thỉnh thoảng, ẩn bên
trong những vấn đề khác,
thỉnh thoảng...
cậu sẽ chỉ cần nói một vài từ
rằng tớ nhận ra là tớ đã suy nghĩ
về nó qua rất nhiều năm rồi.
và đó không phải là cậu có thể
đọc được điều mà tớ đang nghĩ
rằng cậu hiểu được một phần của nó
rằng tớ không bao giờ biết
cách bày tỏ cảm xúc của mình.
Không phgải là 1 cậu bé mập
mạp với những cử chỉ dễ thương
Mà là...
Có những việc ở đâu đó
Có những thứ mà chúng ta phải trải qua....
Tớ đã suy nghĩ rất nhiều nhưng
cậu không hề nhận ra điều đó
Tớ lừa dối Joanne.
Cậu đùa ư?
Không.
Cách đây 6 tháng tại cuộc hội nghị.
Chỉ là...
có 1 chuyện đã xảy ra.
"Bọn tớ như cùng bị đóng băng
trong ngọn lửa đang cháy giữa sa mạc."
Đó là cách cậu nghĩ ư?
"Có 1 chuyện đã xảy ra"
Đó chỉ là...
Đó là 1 người phụ nữ...
Con gái, khoảng 21 hay 22...
là sinh viên thực tập của một ai đó.
Tóc nâu dài, chân mảnh khảnh
và một nụ cười cực mê hồn.
Và cô ấy bước về hướng tôi,
tự giới thiệu về bản thân mình
rồi hỏi này nọ về công ty của
tớ. Và tớ trả lời theo kiểu
"Nghe này, nếu em muốn tìm một công việc
tốt, thì anh không phải là người em muốn tìm rồi."
và cô ấy đáp,
"Không, em chỉ thấy anh rất thú vị."
Rồi cô ấy đề nghị,
"Chúng ta cùng đi ăn tối nhé?"
Và tớ nhận ra là tớ đã bỏ tay vào
trong túi quần suốt cả buổi tối đó
để cô ấy không nhận ra tớ
là một người đã lập gia đình.
Mm-hmm.
Đó là 1 cảm giác chớp nhoáng, cậu biết mà.
như tớ đã từng nói với
cậu khi tớ đọc sách hay xem phim
giống như là... tớ không thể tìm ra lối thoát
để ngừng việc suy nghĩ về một người
nào đó trong một khoảng thời gian.
Do đó, tớ đã quay lại phòng mình
và bất chợt, một cảm giác
tội lỗi dồn dập ập đến
như một chiếc chuông vỡ nát
và tớ bắt đầu nghĩ rằng
việc này thật là điên rồ
Và sau tất cả những biến cố đó
điện thoại của tớ đổ chuông, là Joanne gọi.
Và tớ bắt máy, tớ nói rằng
"Thật tuyệt khi em gọi anh, "
Tớ đã nói vậy.
"Anh nhớ em, và anh ước
là em ở ngay đây với anh, trong lúc này."
Rồi cô ấy thỏ thẻ, "Em cũng ước là
có thể đến ngay bên cạnh anh,
"bởi vì lại có đồ vật hư hỏng nữa rồi.
"Anh có muốn em gọi người đến sửa hay không,
hay là em tự sửa chữa chúng nhé?"
"À, anh có bao giờ nói chuyện
với hàng xóm của chúng ta
để xem coi họ có trộm thùng chứa
rác của nhà mình hay không?"
"Bởi vì nhìn họ khá lúng túng khi ..."
và cô ấy cứ huyên thuyên gần khoảng 5 phút.
Và khi tôi cúp máy,
tôi lập tức chạy ngay đến thang máy.
Và Annie...
cô ấy tên là Annie...
bọn tớ đã ăn tối với nhau.
và cậu biết bọn tớ nói
chuyện gì với nhau không?
Bóng đá thời đại học.
-Mm.
-Bóng đá thời đại học.
Không phải phiền về việc đóng
bảo hiểm, về việc chi phí bảo trì
không có bất cứ phiền muộn về những
ông bà phụ huynh mà tôi chưa từng biết.
Đơn giản chỉ là, một cuộc nói
chuyện bình thường. Tớ chưa bao giờ...
Đó là lần đầu tiên tớ cảm
giác thời gian kéo dài đến vậy.
Thước đo 1 hay là 10?
10.
Cộng với việc cô ấy chỉ mới 21 tuổi
làm cho cô ấy như già đi.
Xin chào.
Đừng chọc tớ mà.
Joanne rất cuốn hút.
Nghe có vẻ rất nông cạn, nhưng...
mang thai không tốt cho vóc dáng.
Cậu biết đấy, tớ bị thu hút
khi nhìn chằm chằm vào
đùi và vòng eo của cô ấy
và tớ dường như...
dù cho có gì xảy ra với
người phụ nữ mà cậu kết hôn đi nữa...
Cậu cũng phải nhận ra rằng chính
cậu là người đã gây ra việc đó.
-Tớ biết.
-Đó là lý do tớ cảm thấy
vô cùng tôi lỗi khi nói ra điều này.
Cảm thấy tội lỗi mỗi khi nghĩ đến việc đó
Do đó đừng trách tớ.
Cole là người tốt nhất với tớ.
Nhưng có lẽ đó là 1 điều tệ hại nhất
can dự vào đời sống tình dục của bọn tớ.
Tớ đã từng ngắm nhìn Joanne
và muốn nhào ngay vào cô ấy lập tức,
nhưng rồi tớ nhìn cô ấy, và có đôi khi...
Và tớ bối rối, thỉnh thoảng
Tớ gặp vấn đề...
trong việc đến với cô ấy.
Vậy còn Annie?
Tớ có thể sẵn sàng nghĩ về cô ấy.
Tớ đã sẵn sàng ngay khi cô ấy đến hỏi tên.
Tớ đoán là lúc cậu kết hôn
cậu đã cho rằng đó là một mối quan hệ
với một cô gái có chiếc
đùi thon dài và 1 vòng eo gợi cảm
và rồi, sự gợi cảm đó biến mất,
và cậu phải chịu đựng 1 thứ khác mất vẻ mỹ quan.
Ừ, nó chỉ là không phản ánh
mọi việc theo cách tớ đã nghĩ.
Nhưng... cậu có hối hận
khi kết hôn với cô ấy không?
Dĩ nhiên là không...
Cậu không thể nhận ra rằng
cậu nhớ 1 cái gì đó đến mức nào
ví dụ như là những thứ rất
giản đơn, như 1 nụ hôn chẳng hạn
Cậu không còn hôn Joanne nữa sao?
Yeah, chúng tớ luôn hôn nhau mọi lúc
nhưng đó chỉ là thói quen.
Nó chẳng khác gì 1 cái bắt tay.
Hôn mà thậm chí không có
bất kì cảm xúc gì về nó.
Nhưng khi Annie hôn tớ...
Mẹ kiếp.
Nó dường như làm tóc sau cổ
dựng đứng lên như bị điện giật
Thật khó để diễn ta, nhưng mà
nó nhiều cảm xúc hơn so với 1 nụ hôn đầu tiên
nó dạt dào hơn những gì tớ
đã trải nghiệm với vợ mình trong 4 năm qua
Đó là những gì tớ trải qua.
Thật là thú vị, cậu biết đấy, khi chạm vào cô ấy...
cởi áo cô ấy lần đầu tiên.
Và sau đó, cả tuần còn lại, tại buổi hội nghị
Tớ bị mắc kẹt trong những bài diễn văn ngu ngốc
tất cả những gì hiện ra trong
đầu tớ là đôi chân gầy đáng yêu
và chiếc quần lót nhỏ nhắn màu đen.
và tớ chỉ... tớ cảm thấy
đầu mình như phát điên lên
Do đó, vào bữa trưa, tớ đã tìm cô ấy...
và bọn tớ lại tận hưỡng những phút
đắm say trong tời gian hội nghị diễn ra
chỉ là tận hưởng.
Đến những 4 lần trong 1 ngày Chủ nhật...
mỗi lần một tiếng trước khi
chúng tôi ra sân bay.
Giờ cậu phải hiểu,
nếu Joanne và tôi làm chuyện đó
4 lần 1 tháng,
thì đó gọi là điều kì diệu rồi.
Nhưng mà tôi biết rằng
chuyện đó sẽ như vậy...
và tôi chỉ... tôi cảm thấy
như vậy là không đủ.
Và liệu chuyện đó
có biến mất mãi mãi không?
Đôi khi chúng tôi hay gửi thư cho nhau,
nhưng mà...
chẳng có gì nghiêm túc cả.
Nhưng mỗi lần mà tôi thấy
tên cô ấy trong hộp thư của tôi,
cảm giác giống như là
trúng số vậy.
Vậy anh sẽ gặp lại cô ấy chứ?
Tại sao? Như vậy là không hay đâu,
anh biết không?
Tất cả những gì tôi cảm thấy ở Annie,
tôi cũng đã cảm thấy như thế với Joanne.
Vậy là tôi chỉ bỏ đi với cái danh hiệu
fan hâm mộ bóng đã. Rồi sao chứ?
Điều tiếp theo anh cần biết là, nói chuyện với Annie
cũng giống như nói chuyện với Joanne.
Hôn Annie cũng giống như hôn Joanne.
Chuyện đó...
Đó chính là những thứ mà
hôn nhau mang lại.
Anh hỏi tôi rằng có bao giờ
tôi dùng âm nhạc với Joanne.
Tôi có.
Tôi đã dùng.
Nó giống như đồng hồ báo thức vậy.
Cứ vài tháng một lần,
tôi sẽ thức dậy,
hát rống lên rằng đời tôi là vô nghĩa.
Cô ấy sẽ thử vài bộ đồ,
rồi hạ lời thề,
thề rằng cô ấy sẽ xuống 10 kí,
thề sẽ bỏ ăn.
Tôi thề là tôi sẽ biến cái cà vạt của tôi
thành dây deo đàn ghita.
Chúng tôi cùng nói,
"Tốt cho anh, anh yêu à. Em sẽ ủng hộ anh."
và cả hai không thèm quan tâm đến
một chữ nào trong lời nói của nhau.
Đó là vấn đề của hôn nhân.
Anh...
Anh không thể làm việc đó
mà không học cách nói dối...
với một người nào đó mà
lẽ ra anh phải tin tưởng.
Tôi hỏi anh vài chuyện được không?
Chuyện gì?
Và tôi không... tôi không
có ý làm anh buồn.
Nếu mọi chuyện tệ như thế,
sao anh không rút lui?
Cho tôi xem chìa khóa của anh.
Tôi đã nói rồi, tôi đã cố
đến hàng triệu lần.
Chỉ cần đưa chúng cho tôi xem.
Không được đâu, anh bạn à.
Phải nó không?
Hai chìa à?
Phải, sao chứ?
- Chúa ơi.
- Hay lắm!
Có vẻ như là anh vừa mời
thợ sửa khóa đến.
Phải, tôi biết.
Được rồi, đây là...
chìa khóa nhà của tôi.
Tủ đồ của tôi trong phòng tập.
Tủ đồ nghề của tôi.
Thuyền của tôi.
Tôi không biết cái này để làm gì.
- Chúa ơi.
- Cái này cũng vậy.
Ý tôi là, anh biết
khi nào mọi người nói rằng...
họ sẽ cắm rễ xuống không?
Chuyện đó giống như thế này.
Chết tiệt thật.
Anh biết là tôi luôn
muốn làm gì không?
Làm gì?
Mohawk, Mohawk chết tiệt,
giống như anh bạn trong
bộ phim "Tài xế taxi".
Travis Bickle?
Thằng điên đó?
Phải.
Nhưng tôi không bao giờ
có thể làm điều đó.
Sao ckhông chứ?
Vì bố mẹ tôi sẽ giết tôi.
Sau đó khi mà tôi vài đại học,
tôi đã đi làm.
Rồi ngay khi tôi đi làm
tôi đã ra khỏi trường đại học.
Rồi dĩ nhiên là tôi kết hôn
và có con, nên là...
Sao?
Nên anh không thấy nhiều bố mẹ...
hay nhân viên xã hội
có trách nhiệm với Mohawks.
Thì sao?
Thì hãy quên việc làm...
những chuyện điên rồ
và thay đổi cuộc sống...
giống như tôi bỏ công việc của mình
hay là bỏ vợ mình đi.
Tôi còn không thể đi cắt tóc...
mà không nghĩ về mấy cái
chìa khóa này,
và mấy cái chìa khóa này,
chúng không giống Mohawks.
Chính xác thì anh phải nghĩ tới
chuyện đó bao lâu nữa?
Tới lúc anh nghỉ hưu?
Tới lúc Cole vào đại học.
Có lẽ lúc đó tôi hói rồi.
Chính xác.
Anh biết không, tôi thường có vài thứ
trong cái móc khóa của mình,
nhưng mà tôi vẫn cứ làm rơi mãi.
Anh biết đây là gì không?
Đây là một dụng cụ đa năng.
Và anh có biết chức năng này
là gì không?
Cắt tóc.
Mohawk?
Anh bạn, dẹp cái
dụng cụ đa năng đó đi.
Không có gì xảy ra cả.
Sao không chứ?
Vì tôi vừa cho anh một kí tại sao đấy.
Thì sao nào?
Chẳng có ai ở đây.
Chúng ta đang đóng băng...
ở giữa sa mạc.
Chẳng có gì có thể
ngăn anh lại.
Mohawk!
Đó không phải là thứ mà
Cole cần được thấy,
ông già của nó với Mohawk.
Thì sao nào? Anh... Anh...
anh phải chứng minh cho nó thấy rằng
làm con của anh là một điều tốt.
Còn Joanne thì sao?
Có lẽ Joanne cũng chán anh
như là anh chán cô ấy.
Có lẽ anh nên Mohawk đi
như những con thỏ.
Được rồi.
Mohawk! Mo....
Nói đi nào. Nói đi.
Khốn kiếp. Cái chìa khóa khốn kiếp.
Làm điều đó cho anh.
Chúa ơi, đừng...
Anh đang kéo tóc tôi.
Thư giãn đi nào.
Đừng nhát cáy như thế.
Được rồi.
Nhìn đẹp đấy, anh bạn.
Tới luôn.
Cái này sẽ để lại sẹo đấy.
Anh đùa tôi đấy à?
Thẳng chưa?
Rất là thẳng.
Vậy à? Nhìn có giống Travis Bickle không?
Nhìn anh thật là điên rồ.
- Anh thấy sao?
- Thôi rồi.
Anh thích không?
Hay lắm!
Chúa ơi.
Tôi sẽ cho anh 100 đô...
nếu anh để tôi đi làm với anh
vào thứ hai.
Anh làm gì có 100 đô.
Tôi biết! Tôi sẽ bán thứ gì đó.
Anh sẽ bán sách à?
Cái gì đó giá trị,
có lẽ là thận của tôi.
Chúa ơi.
Chúa ơi. Không thể nào chấp nhận được
cái kiểu này.
Thôi nào, anh bạn. Đây là
kiểu tóc mới của Mitch.
Chúa ơi, không tin được là
anh đã cắt vào đầu tôi bao nhiêu lần đâu.
Vết xước sẽ mờ đi mà,
nhưng ký ức thì sẽ theo
chúng ta cả đời.
Chúng ta không thể nói là không có
chuyện gì xảy ra trong chuyến đi phải không?
Chúa ơi.
Phải.
Gì vậy?
Có bao giờ anh khát như vậy chưa?
Chưa.
Thật sao?
Có vị giống nước vậy.
Để tôi thử.
Phải, như nước mà.
Nó màu xanh và nhớt.
Phải, đó là nước làm mát.
Anh mong gì chứ?
Kinh thật.
Tôi không...
Tôi không muốn thêm miếng nào nữa.
Được rồi.
Tôi không thích nó.
Tôi sẽ để dành phần của tôi
cho ngày mai,
trong trường hợp tôi phải đi bộ.
Phải, chúng ta nên...
Có lẽ chúng ta nên ngủ một chút.
Nếu như anh muốn?
Phải.
Chết tiệt thật.
Đợi đã. Xin chào.
Xin chào? Chúa ơi.
Cám ơn. Đợi đã.
Xin chào.
Đợi đã. Xin chào.
Bà thấy thế nào?
Thật vui khi gặp bà.
Chúng tôi...
Được rồi, đừng đi đâu cả.
Tối qua chúng tôi...
đã gặp một vấn đề.
Thật tốt khi gặp được bà.
Tôi xin lỗi.
Chúa ơi. Xe chúng tôi bị hư.
Tôi nghĩ là tôi đã phá hư nó...
hoặc là tôi đã làm hư nó.
Nó ổn. Nó vẫn ổn, nhưng mà,
Chúa ơi, chúng tôi đã ở đây cả đêm qua,
cả ngày và cả đêm hôm qua.
Bà có thể cho chúng tôi
thức ăn hay nước hay gì đó không?
Bất cứ thứ gì?
Đi nhờ chẳng hạn?
Chúng tôi...chúng tôi...
Đợi đã! Không!
Bà đi đâu vậy?
Đợi đã! Đợi đã!
Chúa ơi.
Anh làm cái quái gì vậy?
Tôi nghĩ là bà ấy sẽ
cho chúng ta đi cùng.
Bà ấy đã làm vậy!
Cho đến khi anh làm bà ấy
sợ chạy mất dép!
Anh không thể đợi thêm một phút
rồi mới vào xe được à?
Thôi nào!
Tôi không... tôi không biết.
Tôi nghĩ bà ấy...
tôi nghĩ là...
Nhìn anh giống như một tên khốn
trong phim đặc biệt kinh dị vậy!
Để tôi nhắc anh tại sao
tôi lại trông như thế này.
Đây là... đây là ý của anh.
Tôi sợ cái gì? Không có đau đâu.
Bắt đầu nào.
Đây chính xác là lý do tại sao anh không thể
có Mohawk trên đầu trong thế giới thực.
Tôi đã cắt tóc cho anh,
chứ đâu có phẫu thuật não.
Tôi cảm thấy không khỏe.
Có lẽ chúng ta phải làm gì đó
với tình huống này...
vì tôi đã phải trải qua 1 ngày trong lò lửa
và 1 đêm trong tủ lạnh...
và chẳng có gì bỏ vào bụng
ngoài nước làm mát động cơ.
Tôi đã nói với anh là
đừng uống thứ nước đó mà.
Nó có vị như xà bông vậy.
Vậy tất cả chuyện này
là lỗi của tôi.
Tôi đã làm chúng ta
bị kẹt trong sa mạc.
Rõ ràng là anh đã làm chúng ta
phải ở đây thêm 20 tiếng nữa.
Giúp tôi một việc.
Nếu anh thấy bất kì chiếc xe nào đến,
thì đừng đóng vai
một thằng ngốc chết tiệt nữa!
Đó chính xác là chuyện xãy ra...
khi anh để cho một tên vô gia cư
cắt tóc cho anh!
Đừng lo. Tôi sẽ gọi Joanne cho anh.
Tôi sẽ nói là anh vẫn ổn,
anh sẽ sớm về nhà,
nhưng anh không thể về nhà
để nhìn thấy...
nhưng thứ mập mạp của cô ấy...
trừ khi anh nghĩ về
cô bạn gái Annie của anh.
Tốt hơn anh nên ngậm mồm lại đi.
Có lẽ sau đó cô ấy sẽ...
đưa tờ đơn ly hôn cho anh,
thứ mà anh sợ phải yêu cầu.
Rồi anh sẽ đưa những chiếc chìa khóa
anh thích cho bố mới của Cole.
Đồ khốn.
Khỉ thật.
Đồ khốn.
Lại đây!
Lại đây!
Đồ khốn...
Anh...
Anh vừa đánh gãy mũi tôi!
Chết tiệt!
Lại đây!
Mắt của tôi!
Hết giờ!
Anh không sao chứ?
Chết tiệt!
Tôi nghĩ là anh đánh gãy mũi tôi rồi.
Giờ tôi phải có hai cây nạng...
và kiểu tóc Mohawk.
Đừng có đùa nữa, dậy đi.
Thôi nào. Dậy đi!
Carter.
Carter?
Dậy đi!
Dậy đi!
Thôi nào.
Thôi nào.
Carter.
Khỉ thật.
Chúa ơi.
Tôi xin lỗi.
Carter, thôi nào, anh bạn.
Dậy đi.
Tỉnh dậy đi.
Tỉnh dậy đi.
Chúa ơi.
Chúa ơi.
Chúa ơi.
Carter, thôi nào, anh bạn.
Tỉnh dậy đi. Tỉnh dậy đi.
Tỉnh dậy đi.
Tỉnh dậy đi.
Chết tiệt thật!
Chúa ơi.
Chết tiệt thật...
Cái quái gì...
Sẽ ổn thôi, anh bạn.
Sẽ ổn thôi.
Anh biết không, tôi đã
nghĩ về chuyện này.
và nó thật sự rất vui.
Chúng ta nên nghĩ về nó sớm hơn.
Chúng ta đã làm bà ấy sợ.
Chúng ta đã làm bà ấy sợ.
Ý tôi là, khi bà ấy thấy tôi,
đúng không?
Tôi còn sợ tôi nữa mà.
Nhìn tôi thật điên khùng.
Nhưng không sao.
Ổn cả. Rất tốt,
bởi vì có thể bà ấy sẽ
chạy thẳng vào thị trấn...
và kể cho ai đó
về chuyện này, đúng không?
Có thể bà ấy sẽ vào căn nhà đầu tiên...
hay là tiệm tạp hóa
hay là bất cứ đâu...
và giống như là,
"Anh phải giúp tôi...
có một tên điên
và một tên đầu tóc điên rồ...
muốn cướp xe của tôi."
Nhưng tôi đâu có muốn vào xe bà ấy.
Tôi chỉ... tôi chỉ muốn
cảm thấy nó.
Tôi chỉ muốn chắc chắn là nó ở đó,
nó không phải, anh biết đó, ảo ảnh,
như trong phim hoạt hình,
anh biết đúng không?
Nhưng không sao.
Vậy cũng tốt.
Rất tốt, vì có lẽ bà ấy đã nói với người khác,
và họ sẽ ra đây để kiểm tra.
Có lẽ họ đang cho người ra đây rồi.
Có lẽ họ...
Có lẽ họ đã báo cảnh sát.
Và cảnh sát đang trên đường đến đây.
Carter.
Carter,
tôi nghĩ là cảnh sát đang đến.
Carter, tôi cần anh tỉnh dậy.
Tôi cần anh tỉnh dậy.
Carter!
Cảnh sát đang đến kìa!
Cảnh sát đang đến kìa!
Tôi cần anh nói cho họ hiểu
tại sao chuyện này lại xảy ra.
Carter, thôi nào!
Dậy đi!
Xin chào!
Anh nghe thấy tôi chứ?
Vì nếu anh không giúp tôi giải thích,
họ sẽ không hiểu đâu, Carter.
Dậy đi!
Dậy đi!
Anh nhớ chìa khóa của tôi không?
Anh nhớ chúng không?
Tôi có rất nhiều thứ phải lo.
Thôi nào, anh bạn.
Dậy đi.
Dậy đi.
Khốn kiếp thật.
Tôi xin lỗi.
Carter?
Carter.
Lạy Chúa!
Lạy Chúa! Anh còn sống!
Anh còn sống.
Carter! Ổn rồi.
Hãy đợi ở đây.
Anh ổn rồi.
Anh còn sống. Anh ổn rồi.
Anh ổn rồi.
Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Đúng không?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Anh làm tôi sợ phát khiếp!
Đó là chuyện đã xảy ra.
Đầy của tôi.
Chúa ơi.
Không thể nào tin được.
Tôi đang bị đau đầu
kinh khủng nhất tôi từng bị.
Được rồi.
Cứ nằm ở đó, được chứ?
Sẽ có người chăm sóc cho anh.
Khỉ thật.
Tất cả là của tôi à?
Phải, hầu như là vậy.
Chúa ơi.
Chuyện gì xảy ra với anh vậy?
Anh.
Được rồi, ráng thở đi.
Thở đi.
Thở đi. Thở đi.
Được rồi.
Được rồi. Giỏi lắm.
Hy vọng là nhìn tôi
không ghê như anh.
Hãy nói là chúng ta đã bị trói.
Hãy nói...
Tay tôi bị sao thế này?
Có vẻ là gãy rồ.
Thật sự là nó gãy rồi.
Phải.
Nghe này, chuyện này...
Nghe này, chuyện này
không thành vấn đề, được chứ.
Tôi rất vui thì anh còn sống.
Vậy là được rồi.
Chuyện quái gì vừa xảy ra
ở đây vậy?
Chúng ta đã cãi nhau.
Anh không nhớ sao?
Không.
Suy nghĩ thật là đau đầu.
Vậy thì đừng.
Cứ nằm đó. Nghỉ ngơi đi.
Không thành vấn đề nữa.
Chấm dứt rồi.
Chúa ơi. Trời gần tối rồi.
Phải.
Và chẳng có ai đến cả.
Không. Tôi hy vọng là bà già đó
sẽ đưa ai đó tới,
nhưng mà bà ấy...
Cứ bình tĩnh đi.
Tôi sẽ quan sát.
Cẩn thận.
Chúa ơi.
Có lẽ tôi cần...
Không, không.
Anh nằm yên đó đi.
Tôi cần ngồi dậy một chút.
Đó là cái quái gì thế?
À, nó là...
Đó là cái quái gì thế?
Anh không hiểu.
Tôi nghĩ là anh đã.
- Đó là cái gì vậy?
- Nghe này. Nghe này.
- Lùi lại!
- Nghe này.
Tránh xa tôi ra!
Thôi nào, Carter.
Tôi nghĩ là anh đã chết.
Tôi nghĩ là anh...
Lùi lại.
Tôi không thấy mạch của anh.
Tôi đã kiểm tra.
Và không còn mạch.
Tôi không biết phải làm gì cả.
Vậy là anh định chôn tôi
vào cái lỗ đó à?
Không, không phải như vậy.
Nghe này.
Anh điên à?
Chúng ta đã đánh nhau,
và anh chĩa dao vào tôi.
Anh đánh gãy mũi tôi!
Anh lùi lại!
Anh cắt vào chân tôi.
Tôi phải làm gì chứ?
Thôi nào,
Anh đã muốn giết tôi.
Tôi không muốn giết anh.
Chỉ là...
Anh đi đâu vậy?
Anh làm gì...
- Lùi lại!
- Được rồi!
Được rồi, được rồi. Nghe này.
Tôi sẽ giết anh.
Tôi không biết.
Tôi đã bị bấn loạn.
Tôi hoảng quá, được chứ?
Tôi hoảng quá.
Không biết phải làm gì cả.
Tôi cảm thấy không tốt.
Vì tôi nghĩ là anh đã chết.
Anh nghĩ là tôi sẽ làm việc đó.
Đúng không? Đúng không?
Anh nghĩ là... anh nghĩ là
tôi sẽ làm việc đó.
Tôi đã phá hoại...
cái cuộc sống bé nhỏ hoàn hảo của anh,
và giờ anh định...
anh định chôn tôi...
chôn tôi ở một chỗ
đồng không mông quạnh này.
Đồ ngu, kẻ cô đơn,
không bạn bè...
- Không.
- Người mà không ai nhớ đến.
Tôi không có.
Anh tránh xa tôi ra.
Được rồi. Anh đi đâu vậy?
- Lùi lại!
- Anh đi đâu vậy?
- Tôi sẽ giết anh.
- Được rồi, tôi xin lỗi.
Đừng đi theo tôi.
Này, tôi...
Làm ơn đừng đi.
Carter.
Carter?
Carter?
Đừng có đùa nữa.
Anh làm tôi sợ đấy.
Chết tiệt thật!
Biến khỏi đây đi!
Chào Mitchell.
Tôi không khỏe.
Thật dễ dàng quá.
Tôi chỉ cần kéo nó qua cổ anh,
rồi tôi bỏ anh vào cái lỗ đó,
để anh ở trong cái lỗ thần thánh đó
mãi mãi.
Anh mất trí rồi.
Không, chuyện này đã xảy ra từ trước...
và tôi vẫn không thể làm được.
Sao anh lại ở trong cái lỗ?
Vì trong đó ấm hơn.
Chúng ta ở trong đây.
Anh có nghe thấy gì không?
Lẽ ra tôi phải làm mọi chuyện khác đi.
Tôi phải thay đổi.
Phải, tôi cũng vậy.
Anh biết không, đó không phải
là một ý tưởng tồi.
Chỉ là chúng ta...
Chúng ta đã không làm đúng.
Lần sau.
Sẽ có thứ gì đó.
Carter.
Carter.
Carter. Carter.
Anh đi được không?
Nhìn này.
Tôi tìm thấy một điểm khác.
Có khi đó còn không phải
là một thị trấn.
Vậy thì đó là gì chứ?
Có thể chỉ là một điểm nào đó.
Anh không thể thấy điểm chấm ở đó...
nếu như ở đó không có gì,
đúng không?
Tôi không biết.
Nghe này, mặt trời lặn đằng kìa,
hướng tây ở đó,
vậy chúng ta đi...
Đừng bao giờ ăn mì vụn.
Được rồi, vậy là...
hướng tây nam,
chúng ta sẽ đi hướng đó.
Lỡ chúng ta lạc thì sao?
Hay là ăn phải hay là...
chuyện gì đó?
Được rồi, không,
chúng ta dùng mặt trời,
để đảm bảo chúng ta
sẽ đi thẳng.
Được chứ? Tôi nghĩ là
trong điều kiện này,
chúng ta có thể đi,
khoảng 1 km 1 giờ, được chứ?
Một ngày là chúng ta đến đó.
Chúng ta nên ở lại gần con đường,
rồi sẽ có người đến đón chúng ta.
Chúng ta chẳng thấy chiếc xe nào
kể từ khi gặp bà già đó.
Và nếu anh nói đúng thì sao?
Nếu như...
Nếu như con đường này đã
bị đóng lại như anh nói?
Tôi không thể...
tôi không thểt tiếp tục thế này.
Tôi không làm được.
Nghe này, nếu chúng ta đi ra ngoài,
nếu chúng ta có thể.
tôi muốn chúng ta thử,
được chứ?
Được rồi.
Anh đi đi.
Cái gì?
Anh đi đi. Tôi không thể.
Im đi. Tôi sẽ không đi mà không có anh.
Tôi sẽ ổn thôi.
Không, anh không ổn đâu.
Anh đang nằm trong một cái lỗ.
Đi thôi!
Chúng ta có 3 giờ trước khi
nhiệt độ tăng lên.
Anh có thể làm được.
Đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta.
Tôi không đi nỗi đâu.
Được, anh đi được, Carter.
Anh nhớ Grand Canyon chứ?
Nhớ không?
Khi anh cột dây vào tôi và kéo tôi lên?
- Mitchell.
- Anh có nhớ không?
Tôi mất máu nhiều quá, được chưa?
Anh đi đi.
Thôi đi. Đứng dậy!
Dậy đi!
Đứng dậy!
- Đứng dậy!
- Đợi đã.
Đợi đã.
Đồ khốn.
Cố lên.
- Giúp tôi đứng dậy.
- Cố lên.
Tôi sẽ đỡ anh.
Đi thôi.
Đi thôi.
Lại đây.
Gì vậy?
Tôi nghe thấy gì đó.
Không!
Này!
Đi tiếp hay quay lại?
Có thứ này cho anh đây.
Có thứ này cho anh đây.
Tôi có thứ này cho anh.
Tôi thấy thứ này.
Thấy không?
Nhìn kìa. Có thể chúng sẽ
dẫn vào thị trấn.
Chúa ơi.
Lạy Chúa.
Đi thôi.
Chúng ta ổn chứ?
Được rồi. Đi thôi.
Anh đi trước đi.
Anh đi trước đi.
Được rồi.
Cùng đi thôi.
Nặng không?
Nặng.
- Bắt máy đi.
- Xin chào.
Xin chào. Xin chào.
Con nhớ chú Carter không?
Này cháu ngoan.
Gì vậy?
Anh khỏe không?
Tôi khỏe.
Con nhớ chú Carter không?
Giỏi lắm.
Chào Cole.
Chào chú.
Đánh tay nào.
Đây là tất cả.
Vậy à?
Phải.
Anh có chắc về chuyện này không?
Cole à.
Sao con không dắt chú Carter
lên phòng của chú ấy?
Giỏi lắm.
Ngoan lắm, Cole.
Được rồi.
Chúng ta đi thôi.
Được rồi.
Cám ơn anh.
Là đây à?
Đúng vậy.
Được rồi.
Được rồi, anh bạn, đi nào.
Chúng ta đi thôi.
Anh sẵn sàng chưa?
Anh có chắc là mình ổn không?
Anh đùa tôi à?
Ít ra đây là điều tôi có thể làm.
Hơn nữa, tôi sẽ có cơ hội
đánh gục mấy tên bự con.
Tốt lắm.
Tôi tự hào về anh.
Giờ tôi là vậy mà.
Vậy phải mất bao lâu
để anh đưa cả nhà...
đi vòng quanh thế giới?
Anh biết đấy,
chúng tôi sẽ đến ở với bố mẹ vài ngày,
và tôi sẽ không chắc là
chúng tôi có thống nhất được không,
nhưng nếu được, thì vé sẽ được đặt,
và chúng tôi sẽ đi đến
khi nào chúng tôi chán,
hoặc là, anh biết đấy,
hết tiền.
Anh biết không,
cô ấy... cô ấy không giống...
như tôi nghĩ.
Tôi ngh4i là...
tôi chưa bao giờ nghĩ đến.
Phải, cô ấy cũng nói như vậy về anh.
Phải.
Lại đây nào.
Được rồi.
Tạm biệt.
Đi chơi vui vẻ.
- Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Được rồi.
Alô.
Chào anh.
Tôi đánh thức anh à?
Không, tôi chỉ... tôi vừa
làm xong vài việc.
Chuyện gì vậy?
Anh biết mà,
tôi chỉ muốn nói chuyện
với ai đó thôi.
Tôi đang cảm thấy...
lạ lắm.
Sau mọi chuyện xảy ra thì
có lẽ anh nên đi ngủ đi?
Tôi đoán là...
tôi nghĩ là tôi đã vượt qua
được cột mốc...
nơi mà tôi thực sự tin rằng
con người có thể thay đổi, anh biết không?
Ít nhất là nơi tôi nghĩ
là nơi tôi đã làm được.
Nghe như là một sự ngạc nhiên nhỉ?
Phải. Chắc rồi.
Nhưng tôi chỉ không chắc là
tôi tin vào nó.
Tin vào cái gì?
Vào việc tôi đang làm.
Vậy chính xác thì cái gì thay đổi?
Chuyện này nghe có vẻ điên rồ.
Tưởng tượng đi. Anh gọi tôi
vào nửa đêm...
với những chuyện điên rồ này.
Một phần trong người tôi
tin rằng...
chúng ta sẽ không bao giờ
có thể thoát ra khỏi sa mạc...
và chúng ta chỉ nằm đó,
nhưng chuyện xảy ra...
đều nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi.
Tôi đã nói với anh là
chuyện này điên rồ, nhưng mà...
Và anh không thể tự giải quyết được.
Có phải anh đang nói với tôi rằng
anh không nghi ngờ...
khi mà mọi chuyện trôi qua
êm đẹp như vậy sao?
Nghi ngờ à? Không.
Tôi kinh ngạc.
Ấn tượng,
chứ không nghi ngờ.
Có lẽ anh nên như vậy.
Ý tôi là, nghĩ về chuyện đó.
Mọi thứ có vẻ quá tốt
so với thực tết,
anh hiểu ý tôi chứ?
Tin tôi đi, nếu như tôi
làm được chuyện này,
thì sẽ có rất nhiều người trúng số
và siêu mẫu.
Ít ra thì anh cũng thuyết phục tôi
rằng chuyện đó là có thể,
anh biết đấy,
cuộc sống thật...
có thể thay đổi rất nhanh,
và anh có thể...
tôi không biết nữa,
tự thay đổi bản thân.
Điều khó tin nhất là,
cuối cùng mọi chuyện cũng đã xảy ra
theo cách nó được muốn xảy ra...
hoặc là cách duy nhất
mà nó trở nên tốt đẹp...
đó là nếu nó là điều anh nghĩ?
Tôi không biết.
Anh không có ý gì sao?
Tôi không biết anh thế nào,
nhưng chuyện này tốt hơn
nên thực tế...
vì nếu như chúng ta
vẫn còn ở đâu đó...
giữa sa mạc,
tôi vừa viết xong
một quyển sách viễn tưởng.
Tuyệt vời.
Nhanh thật đấy.
Vậy cho tôi biết kết thúc thế nào.
À, kết thúc vui lắm...
Carter?
Carter?
Đồ chết tiệt.
Dịch bởi Unknow & SB. Subteam 2pi.vn