Tip:
Highlight text to annotate it
X
"Thật là tuyệt khi có thể
lướt sóng với những ánh đèn
mà không phải lo lắng về tàu U."
Nhưng anh không nhớ
sự phấn kích sao?
"Đó là con thủy quái!
Chúng ta sẽ chết!"
"Thủy quái!"
ATLANTIS
SỰ TRỞ VỀ CỦA MILO
Tám ngàn năm trước,
Atlantis bị chìm dưới đại dương.
Khối tinh thể lớn,
nguồn sức mạnh của nó,
đã được dấu bên dưới thành phố.
Bị cướp mất trái tim của Atlantis,
dân tộc của tôi dường như
bị tuyệt chủng dần.
Nhưng bây giờ
chúng tôi đã được tái sinh.
Obby, nhanh lên.
Chúng ta phải quay trở lại phòng chính.
Giữ chắc.
Một lần nữa trái tim của Atlantis
lại tỏa sáng lên chúng tôi ...
chữa bệnh cho chúng tôi,
làm chúng tôi mạnh mẽ.
Chúng tôi đang sử dụng năng lượng
của tinh thể để xây dựng lại thành phố ...
và để phục hồi nền văn hóa
của chúng tôi lên đến đỉnh cao.
Dưới ánh sáng của tinh thể lớn,
người dân của tôi đang
phát triển mạnh một lần nữa.
Chúng tôi đã phát hiện ra những bí mật
đã bị mất hàng ngàn năm nay.
Thành phố này một lần nữa là
một trung tâm tri thức và học tập ...
thay vì là một nơi
vô minh và đáng sợ.
- Một ngày tốt lành, Nữ hoàng Kida.
- Một ngày tốt lành và cẩn thận nhé.
Cha tôi đã nghĩ rằng
thà dấu viên tinh thể đi ...
còn hơn là có nguy cơ
lạm dụng quyền lực của nó.
Là Nữ hoàng, tôi chỉ có thể hy vọng
tôi đang làm điều đúng.
Làm thế nào cho phù hợp.
Nhà vua cũ không bao giờ phải
rơi nước mắt một lần nữa.
Obby. Obby. Được rồi. Nào.
Hãy tỏ một chút tôn trọng ở đây.
Em không bao giờ nghĩ rằng
việc xây dựng lại Atlantis
lại nhanh chóng như vậy.
Anh nghĩ rằng chúng ta chỉ
hiểu được một phần nhỏ những gì
viên tinh thể có thể dạy
cho chúng ta.
Vâng, Em biết rằng sẽ không được
như vậy nếu không có anh.
Được rồi, một hòn đá.
Mi biết không,
trông mi giống như
một con chó
dung nham mũm mĩm .
Gì vậy, Obby?
Có chuyện gì sao?
Nữ hoàng Kida.
Có những kẻ xâm nhập
đang tiếp cận thành phố.
Oh, Chúa tôi.
Đường này, nhanh lên.
Họ đang đến
qua các ống dung nham.
Đội trưởng tuần tra đâu?
Tôi muốn họ gặp với xe bay.
Chờ đã. Họ không phải là
kẻ xâm nhập. Họ là bạn.
Oh, thật là đẹp.
Yeah. Thật ngạc nhiên với
một chút sơn và dao vẽ làm ra.
Audrey, những người của bạn
đang làm gì ở đây?
Chỉ để chắc chắn rằng anh
không gây lộn xộn ở đây.
- Hãy đến đây.
- Này.
Ah, hai cho việc do dự.
Tại sao, cảm ơn.
Tôi hy vọng bệnh sốt dị ứng
của tôi không phát ra.
Xin chào.
Vậy, ai muốn cho tôi đi xem
một vòng thành phố?
Ồ, hãy để tôi.
- Tôi sẽ làm điều đó.
- Không, tôi thấy bà ta trước.
- Không, không.
- Tôi, tôi.
- Tôi, tôi.
Các chàng trai, các chàng trai,
cả hai đều dễ thương.
Tất cả chúng ta sẽ đi.
Các tiểu thư.
Jeez, tôi nhớ các bạn lắm.
Nhưng tại sao các bạn lại ở đây?
- Ông Whitmore có khỏe không?
- Tại sao anh không tự hỏi ông ta?
- Milo.
- Ông Whitmore!
Không những tôi không sao,
mà viên tinh thể này của các vị
còn làm cho tôi cảm thấy
trẻ lại 20 năm.
Tất nhiên, tôi vẫn còn là khá già.
Và đây phải là Công chúa Kida,
mặc dù tôi đoán bây giờ
phải là Nữ hoàng Kida .
Và ông phải là ông Whitmore.
Cảm ơn ông.
Ông đã đưa Milo đến cho tôi
và đã làm tất cả điều có thể này .
Chúng ta đi.
Chúng ta hãy vào bên trong
chúng tôi có thể mời ông
ăn một cái gì đó.
Tôi cho rằng việc anh quyết định
ở lại đây là không khó như tôi nghĩ.
Hãy cứu vớt đời tôi!
-Các bạn phải dùng thử vài món.
-Ngon tuyệt.
-Thật tuyệt được gặp lại mọi người.
- Tuyệt vời.
- Hãy tin tôi, cái này rất tuyệt.
- Hm, không tệ.
Tương ớt. Không bao giờ
tôi rời khỏi nhà mà không có nó.
Cho một chút trong mỗi bữa ăn.
Cũng tạo ra một chất tẩy sơn tốt.
Uh, Sweet, tôi nghĩ
thức ăn này vừa nhúc nhích.
Thì cô nên ăn nó nhanh
trước khi nó ra đi.
Bên cạnh đó, khi nó còn sống,
cô không phải nuốt khó khăn như vậy.
Chỉ cần đưa đầu vào trước thì
chúng sẽ biết đường nào để vào.
Ông nội của anh sẽ
tự hào về anh, Milo.
Anh không chỉ phát hiện ra
một đế chế đã mất ...
mà có lẻ anh còn cứu thế giới
khỏi kế hoạch của Rourke
đối với khối tinh thể.
Và bây giờ anh đang giúp đỡ
Atlantis khôi phục lại
vinh quang trước đây.
Đó là một lý lịch kha khá
đối với một người vẽ bản đồ.
Tôi chỉ muốn ông tôi có thể ở đây
để thấy tất cả những điều này ...
và để gặp Kida.
Uh, yeah, tốt, thật tuyệt được thấy
tất cả mọi người
lại ở cùng với nhau...
nhưng một cái gì đó nói với tôi
nó không phải chỉ cho
một cuộc đoàn tụ nhỏ.
Uh, tôi e rằng anh đã đúng.
Có vấn đề trên mặt đất.
Tôi đã có bác sĩ, thợ đào,
chuyên gia phá hủy, cơ khí.
Mỗi người đều là hàng đầu
trong lĩnh vực của họ.
Nhưng tôi đến đây vì một
chuyên gia mà tôi không có ...
một chuyên gia về Atlantis.
Nhưng tại sao ông cần một. ..
Nhiều tàu hàng đã bị đắm
ở bắc Đại Tây Dương.
Những người sống sót nói
đó là một con quái vật biển.
Chúng tôi nghĩ nó có thể là
chó giữ nhà
tại cửa trước của các vị.
- Thủy quái?
- Đúng.
Đó là một con
quái vật biển to lớn.
Trong nước, đó là điều cuối cùng
mà bạn muốn xem.
Ngoại trừ có thể
Dì Rose của tôi trong bộ đồ bơi.
Người phụ nữ ngọt ngào,
nhưng rất to xương.
Tôi rất vui vì nó biết chúng tôi
là những người bạn trong lúc này.
Nhưng có thể những
người khác không được vậy.
Cha tôi đã tạo ra nhiều
cỗ máy như vậy .
Ông đã sử dụng các phép thuật
và khoa học của tinh thể
để mở rộng biên giới của Atlantis.
Cuộc chiến tranh đó
gần như đã phá hủy thế giới.
Vâng, có vẻ như cuộc chiến
của ông chưa chấm dứt.
Vậy thì Milo và tôi sẽ đi với các bạn
lên bề mặt và kết thúc nó.
Kida, em không thể.
Ý anh là, em là nữ hoàng.
Việc sửa chữa thành phố
được tiến hành tốt.
Các tư vấn viên có thể xử lý
các vấn đề hàng ngày.
Và em. .. em cảm thấy
có trách nhiệm
đối với những gì cha em đã làm.
Em muốn hiểu rõ
quyết định của ông ...
và em sợ là những câu trả lời
không phải ở Atlantis.
Anh cảm thấy tệ.
Cuối cùng thì em cũng lên bề mặt ...
và mây rất dầy,
không có gì để xem.
Mọi thứ trong thế giới của anh
đều là mới mẻ đối với em.
Bầu trời, những đám mây,
tất cả mọi thứ trên tàu.
- Cái gì thế này?
- Đó là một phao cứu hộ.
Vậy, anh mang nó và nó
giữ gìn cuộc sống của anh,
giống như những viên tinh thể của chúng ta?
Không, không. Em ném nó cho
một người nào đó trong nước.
Oh, vậy nó là một trò chơi?
Không. Em chỉ ném nó
cho một người nào đó chết đuối.
Điều đó không làm cho nó khó
đối với họ để chơi trò chơi sao?
Hai tuần chúng ta đi tứ tung ở
Biển Bắc và không đạt được gì cả.
Không có mực, không có sứa
và không có tôm hùm từ Atlantis.
Chúng ta phải chắc chắn, Vinny.
Phải chăng việc đưa
khối tinh thể lên
đã mang đến sự sống
cho con thủy quái này?
Có thể tất cả là lỗi của Atlantis.
Tôi muốn lo lắng thêm
về cách chúng ta chống lại nó
hơn là để đổ lỗi cho ai đó.
Lần trước chúng tôi bắn vào
thủy quái,
những cái này thậm chí còn
không gãi ngứa được nó.
Eh, Audrey,
nếu cô đụng mạnh vào vật đó ...
chúng ta sẽ bị "gãi"
toàn bộ những bức tường này.
Yeah, yeah.
Làm như tôi không biết điều đó.
Vâng, cẩn thận đấy.
Bác sĩ Sweet không có ở đây
để nối chúng ta lại với nhau.
Lần này đó là sự
pha trộn đặc biệt của tôi.
Tôi bắt đầu với một chất
bột nhão nitroglycerine ...
nhỏ giọt nó lên
một cái khuông chứa TNT ...
và phũ lên nó chỉ với
một lớp bột đen ...
và oregano.
Bạn không thể làm một quả bom
mà không oregano.
Nó tạo ra một tiếng
"boom" rất đẹp.
Hãy để cho tôm hùm nhai nó.
Anh biết đấy, tôi thực sự không
nghĩ rằng đó là một thủy quái.
Những người sống sót
gọi nó là Kraken ...
một quái vật biển huyền thoại Na Uy
với cánh tay dài một phần tư dặm.
Không gì giống như những gì
chúng ta đã thấy ở Atlantis.
Tuy nhiên, những nhà phát minh
người Atlantis luôn tạo ra
các thiết kế của họ dựa trên
những động vật thực,
như mực ống khổng lồ.
Nó có thể là một thủy quái,
nhưng vẫn có thể là một
cỗ máy chiến tranh của Atlantis.
Cô ấy đúng.
Không có sinh vật máu thịt nào ...
có thể làm chìm
một tàu chở hàng bằng thép.
Có gì đó đụng vào tàu!
Nó đang làm mở cửa khởi động.
Miếng pho mát của tôi!
Bạn có thể lấy nó.
Hãy đến các tàu phụ. Vinny,
chúng ta sẽ cần vật đó tránh đường.
Sắp tới đây, siêu oregano.
Khởi động khi đã sẵn sàng.
Lần sau, ớt bột.
Uh-oh.
Có vẽ không tốt.
Nó đang kéo chúng xuống
về phía mạn phải.
Milo và Kida đâu rồi?
Tôi không nhìn thấy họ khởi động.
Milo, anh có đó không? Kida?
Thôi nào, thôi nào.
Nạp điện lại đi.
Đây là lúc để nạp lại.
- ... xem xét sau lưng tôi
trong khi tôi đi tìm Milo.
- Đây là Milo.
Chúng tôi đang nạp lại điện,
đang chìm nhanh chóng,
không có động cơ đẩy.
- Chúng tôi bị rò rỉ lớn...
- Rò rỉ.
Rò rỉ. Và cửa nhìn nứt.
Nếu các van dằn không bị chặn,
anh có thể tháo nước ra
bằng cách định tuyến lại
ống áp lực và ...
Audrey, nước đang dâng lên
nhanh chóng.
Không có thời gian
để mà xem lại sách.
Được rồi, được rồi.
Chúng tôi đang tới.
- Jeez.
- Vâng, bạn phải gấp lên vì ...
chúng tôi sắp đụng vào
một ngọn núi dưới biển.
Đó không phải là một ngọn núi.
- Audrey!
- Anh được bảo vệ, Milo.
- Quan sát tàu tàu lặn bên phải của anh.
- Không có vấn đề.
- Uh, Kraken đâu rồi?
- Nó đã biến mất.
Ít nhất nó không phải
người Atlantis.
Bằng cách nào đó, nó không
làm cho anh cảm thấy an toàn hơn.
Sinh vật đã làm oằn vỏ thân tàu
phía trước và phía sau.
Chúng ta sẽ may mắn để
đến được cảng để sửa chữa.
Tôi sẽ gửi một xuồng
đến cho anh.
Đừng lo lắng về chúng tôi,
thuyền trưởng.
Chỉ cần chăm sóc
những người Atlantean.
Có một làng chài
phía đông bắc.
Chúng tôi sẽ ở đó
khi ông hoàn thành sửa chữa.
Whoa. Đó là tàu phụ của anh.
Nó không xứng
vời phiếu thanh toán của tôi.
Được rồi, hãy vào bờ
càng sớm càng tốt.
Vấn đề là gì, Vinny, sợ chơi
trò vỗ tay với quái vật biển, ooh?
Không, tôi không nhớ
trò vỗ tay...
nhưng tôi thực sự
không muốn ở đây
khi các quả bom
trên tàu phụ chạm đáy.
Tôi nghĩ đánh cá không còn
quá tốt gần đây, huh?
Không có gì phải ngạc nhiên.
Không nghi ngờ gì
con quỷ có tua đó ...
đã đã ngấu nghiến hết
trữ lượng cá tại chỗ từ lâu.
- Vậy, tại sao nó vẫn còn ở đây?
- Bởi vì nó không còn ăn cá nữa.
Có lẽ đó là lý do tại sao họ
xây dựng làng trên vách đá.
Bạn không muốn vật đó
xuất hiện cho bữa ăn tối.
Không thực sự thân thiện,
phải không?
- EW, mùi này là mùi gì?
Nó giống như cá thối rữa.
Tại sao cô buộc tội như vậy?
Tôi đã tắm. Gần đây.
Hừm. Không hiểu rõ giá trị
của mùi nước hoa.
Bình tỉnh, Mole.
Cô ấy ở hướng gió của anh.
Tôi muốn nói nhiều khả năng là
chúng ta đang ngữi thấy mùi
của tất cả các nấm mốc này.
Mọi thứ đều ướt do sương mù.
Nhưng anh cần phải tắm.
Nhìn kìa.
Một cách thú vị để
thu hút khách du lịch.
Milo, chúng ta có bạn.
Tôi đang Edgar Volgud,
thẩm phán của thị trấn này.
- Quý vị ở đây có việc gì?
- Rất vui được gặp các ông.
Tên tôi là Milo Thatch.
Tôi không nghĩ là có điều gì ở
Krakenstadt làm quý vị quan tâm.
Và còn con thú cưng
của thị trấn các ông
gần như đã đánh chìm
tàu của chúng tôi thì sao?
Tàu của các vị sẽ được sửa chữa
tại các xưởng đóng tàu của Tronheim.
Quý vị nên rời đây sớm.
Các tuyến đường
sẽ nguy hiểm sau khi trời tối.
Tôi chắc rằng họ có thể bắt đầu
sửa chữa mà không có chúng tôi.
Chúng tôi nghĩ rằng
chúng tôi sẽ đi quanh một lúc
và thưởng thức phong cảnh.
- Tronheim có phong cảnh rất đẹp.
- Tất cả chúng tôi sẽ ở lại.
Miss Allyson là chủ quán trọ ở đây.
Cô ấy sẽ xếp cho các vị
phòng ngủ đêm nay.
Một người lái xe sẽ đưa các vị
đến Tronheim vào ngày mai.
Tôi đã gặp ông bạn này
trước đây ở đâu đó ...
Tôi nghĩ rằng dưới một tảng đá.
Nhắc nhở tôi về một con đỉa,
một con sâu.
Một loại, uh, salamanderish ...
Obby, không!
Nó được sinh ra
trong đá nóng chảy.
Không phải bức tượng này
là Volgud đó sao ?
Nó làm cho ông ta
thậm chí còn già hơn ...
điều mà tôi cần phải nói
đó là một lão bợm già dễ thương.
Họ cho rằng ông ta
đã thực hiện một hợp đồng
với quỷ dữ để được sống mãi ...
nhưng lại quên đòi hỏi
cho tuổi thanh xuân đời đời.
Nó sẽ làm các vị được ấm.
- Cảm ơn cô.
- Merci, Mademoiselle.
Cảm ơn cô, Cô Allyson?
Inger. Có một bóng tối
bao quanh Edgar Volgud ...
và bóng tối này đã làm mờ đi
tất cả gì là hạnh phúc ở đây.
Chúng tôi sẽ bỏ đi,
nhưng quán trọ này
là tất cả chúng tôi có.
Không có nơi nào để tôi
nuôi lớn đứa con của tôi.
Những điều này
sẽ không thay đổi ở đây
cho đến khi
năng lực của nó bị phá hủy.
Của nó? Cô muốn nói
năng lực của Volgud?
Hoặc các quái vật của biển?
Tôi sẽ chuẩn bị phòng cho các vị.
Nhưng đừng qua mặt
Edgar Volgud ...
và đi càng sớm càng tốt.
Họ phải làm việc trong
công nghiệp du lịch của họ.
Đi nào! Chỉ cần đi theo
đèn lồng của ông ta.
- Tiếng đó đến từ đâu?
- Cái gì vậy?
Nó không phải của trái đất này.
Không. Đó là một con chim.
Một con chim gooney rất lớn.
Hoặc là, uh, loại chim biển ...
với một dạ dày rất khó chịu.
Uh, không, đó là những tiếng kêu.
Tôi không thể hiểu chúng đang ...
- Volgud đâu rồi?
- Ánh đèn của ông ta đã biến mất.
Chúng ta có thể
đang đi vòng vòng.
Tốt hơn là quay trở lại làng.
Và đường nào là đường về làng?
Oh, ở kia. Hướng về ánh đèn
trước khi sương mù đến lại.
Chờ một lát.
Lắng nghe tiếng sỏi.
- Không phải bây giờ, Mole.
- Nhưng đó là đá granit bị phân hủy...
nó có nghĩa là chúng ta
đi tới vách đá ...
Audrey!
Tôi không sao.
Bây giờ thì.
- Hãy cẩn thận, Milo.
- Tôi đang leo xuống chỗ cô, Audrey.
- Ở tại đó đi.
- Tôi đã ở đây, all set to take a walk.
Audrey, hãy nói với tôi.
Tôi nói cảm ơn anh rất nhiều
đã dẫn chúng ta đến một vách đá.
Hey, tôi đã hướng về ...
những ánh đèn của ngôi làng.
Uh, tôi đoán là có nhiều chuyện
xảy ra ở đây hơn
ngoài những con quái vật biển.
Oh, tuyệt vời.
ai đó đang phỉnh gạt.
Tôi ghét phỉnh gạt.
T .. Tôi không thể với tới được.
- Tôi sẽ phải nhảy.
- Uh, đừng nhảy.
- Tôi sẽ leo xuống.
- Không có chỗ. Tôi phải nhảy.
Audrey, tôi là trưởng nhóm,
và tôi ra lệnh co không được nhảy.
Oh, là thế!
- Thấy không?
- Audrey!
Cô thấy đấy, cô không thể sống
mà không có tôi.
Thu thập tài sản
của những người lạ ...
và đốt chúng đi.
Vấn đề là gì, Volgud?
Ông nghĩ chúng tôi có bọ chét?
Gee. Ông có vẻ ngạc nhiên
khi thấy chúng tôi.
Dứt khoát là con sâu
hoặc con đỉa.
Những con kỳ nhông
thì quá dễ thương.
Chúng tôi muốn nghe nhiều hơn về
sự thỏa thuận giữa Volgud với ma quỷ.
Nó một câu chuyện của "bà già",
một câu chuyện dân gian,
không có gì nhiều hơn nữa.
Inger, chúng tôi muốn giúp đỡ.
Cuộc sống đã được thực hiện
trên biển,
và tôi nghi ngờ trong thị trấn này.
Tôi rất thích con tôi được chơi
ở bên ngoài một lần nữa.
Cách đây đã lâu,
cá rời khỏi biển.
Thị trấn có nguy cơ bị chết.
một sự thỏa thuận đã xảy ra.
Linh hồn của người dân đổi
cho cuộc sống của thành phố.
- Con Kraken?
- Đôi khi được gọi là "cá quỷ."
Thị trấn được cung cấp,
nhưng không ai có thể bỏ đi.
Và mặt trời không còn
chiếu sáng kể từ đó.
Là truyện dân gian hay không,
cũng có một mối liên hệ
giữa Kraken và thị trấn này.
Volgud chuyển giao thực phẩm
và nguồn trợ cấp từ một nơi nào đó.
Có lẽ một hang động kín?
Tôi có thể tìm kiếm.
Sẽ cho nổ bùm rất đẹp.
Ha. Câu trả lời chiếu vào anh
ngay trên khuôn mặt.
Hãy để ý.
Làm thế nào một tảng đá lửa ...
lại được cải trang vô ích
như là đá trầm tích.
Chúng cũng có thể
vẽ nên một dấu hiệu đường đi.
Chúng trông giống nhau y hệt
đối với tôi.
Yeah, nhưng cô không được
nuôi lớn bởi những con chuột chũi.
Điều đó giải thích được rất nhiều.
Đây là tất cả từ
các tàu chở hàng bị chìm.
Kia là Volgud.
- Volgud đang kiểm soát con Kraken.
- Bằng cách nào?
Bằng cái bàn phế liệu
và một tờ báo cuộn tròn?
Ông ta không sử dụng
cái bàn phế liệu.
Đó là một loại
quyền lực tinh thần.
Nhìn vào các công nhân.
Họ trông như bị thôi miên.
Tôi nghĩ rằng ông ta đã sử dụng
quyền lực đó để nô dịch con vật ...
nói với nó con tàu nào
để tấn công.
Nếu chúng ta có thể làm
phân tán sự tập trung của Volgud,
ông ta sẽ mất sự kiểm soát
đối với Kraken.
Cù lét sẽ tốt đấy. Không ai có thể
tập trung khi họ đang bị cù lét.
Hoặc, uh, một quả bom.
Một quả bom làm phân tâm rất tốt.
Shh! Chờ đợi.
Audrey đâu?
Chúa ơi!
Cứu Audrey.
Tôi sẽ làm phân tâm ông ta.
Sao? Nhưng nếu ông ta bất tỉnh.
Nó sẽ bỏ đi.
Audrey!
Được rồi, bây giờ chúng ta
thử Kế hoạch B. .Kế hoạch bom.
Không. không nhằm vào con vật.
Nhằm vào trần hang.
Chọn mục tiêu thế nào
trước khi tôi châm ngòi nổ, huh?
Hãy đến các tàu phụ. Chúng ta phải
chặn Kraken không cho chạy ra ngoài.
Tránh đường chúng ta, đồ man rợ!
Hãy nói với tôi, Mole. Chúng ta
phải tìm lối ra của hang động.
cơ hội tốt nhất của chúng ta
để bắt Kraken
là giữ nó lại bên trong.
Audrey, cô ổn không?
Yeah. Bây giờ.
Eww! Thật là rùng rợn.
Thật lạnh và nhầy nhụa.
Tất cả đã mờ nhạt đi
giống như tôi đã chết đuối.
Này, chú ý!
Quá tối để nhìn thấy.
Bắn pháo hiệu magiê.
Các anh đang làm gì vậy?
Chúng tôi muốn lặng lẽ tới gần ...
Jiminy Christmas!
Nó đã ra!
- Ồ, tránh xa các xúc tu.
- Không đùa. Tôi sẽ phải mất một phát.
Không tốt rồi.
Tôi không thể nhắm bắn tốt.
Chúng tôi đangtiến tới nó.
Mở rộng miệng ra.
Tới lúc ăn rồi.
Anh còn chờ gì nữa?
Bắn nó ...
Jeez!
Nói với anh ta ngắm kỹ mục tiêu..
Anh ta gần như bắn trúng Aud ...
Coi chừng!
Bắn vào con mực,
không phải chúng tôi!
Vincent đã bị điên!
- Tâm trí anh ta trống không.
- Nhưng Volgud ...
Không phải là Volgud.
Đó là Kraken.
Tất nhiên. Kraken là một con vật
có năng lực tâm linh.
Tốt rồi.
Tôi đã làm phân tâm anh ta.
Coi chừng!
Con quái vật đang di chuyển!
Oh. Thật là lạ.
- Tôi xuống để bắn phát cuối cùng.
- Tôi cũng vậy.
Quay trở lại bãi biển.
Chúng ta phải lên trên đất khô.
Không
Anh có điên không?
Anh đang lao thẳng tới nó!
Tôi sẽ phân tâm anh ta lần nữa.
- Aah! Tôi mù rồi!
- Đó là tàu phụ của Milo.
Nó chứa đầy ngư lôi.
Chúng ta có thể thổi tung chúng
cùng một lúc.
Chúng ta làm đi!
Anh biết đấy, tôi nghĩ ông Squid
có một chút tự phỉnh gạt mình.
Oh, yeah, anh sẽ không tìm thấy
Kraken trong cuốn sách sinh học nào.
Lời nguyền này được tháo bỏ,
cá đang trở lại ...
và nấm mốc đã được cạo đi.
Vì vậy, nếu có cái gì đó
bốc mùi bây giờ, uh ...
Sao? Tại sao cô làm điều này
với bàn tay của bạn?
Đây là cá.
Đối với 8.000 năm, tôi đã sống
với cùng một khuôn mặt.
Thật là lạ được gặp gỡ
những người mới.
Và mỗi người mới
có tư tưởng mới, ý tưởng mới.
Thế giới của bạn
có nhiều thứ để cho.
Tôi hy vọng một ngày nào đó
người dân của tôi,
người dân của Atlantis,
cũng có thể cho được nhiều điều.
Đúng, không có lý do gì
họ không thể.
Người của anh có thể tạo ra
sự khác biệt cho thế giới,
như chúng ta đã làm ở đây.
Bây giờ không còn Kraken, nó
để cho những người như Inger Allyson ...
nuôi lớn những đứa con của họ
trong hòa bình.
Chúng ta có thể không bao giờ
cảm ơn họ đủ.
Bây giờ con có thể phát triển
to lớn và mạnh mẽ ...
và một ngày nào đó, là
người quan trọng nhất thành phố.
Bây giờ cho Mama ôm chặt.
Làm ơn cho tôi biết
đó không phải là cùng một thứ
mà anh cho chúng tôi ăn
trên đường vào Atlantis.
Cược với đôi mắt đẹp của cô
là nó. Bây giờ tôi nói với các bạn ...
nó sẽ được giữ, giữ và giữ.
Và bây giờ phần các bạn là ăn
và ăn và ăn.
Được rồi, Margie.
Họ đã cho tôi xem toàn thành phố.
Yeah. Nó làm tan vỡ trái tim của họ,
nhưng tôi cần không gian của tôi.
Kemot quá dính.
Cẩn thận, Mole. Obidalbedsugs
không được dùng
nhiều thứ như vậy
trong chế độ ăn của họ.
Nó chỉ là một hỗn hợp silicat
Tôi đã muốn thoát khỏi nó.
Oh. Nó tốt cho nướu răng.
Hey, Kida đâu rồi?
Nó thậm chí còn đẹp hơn
khi tuyết tan chảy.
Thời gian này
không có thủy quái.
Nhưng làm thế nào
để chúng ta biết là
không còn những vũ khí khác
của Atlantis ngoài kia?
Uh, không phải đang
ngắm cảnh sao, huh?
Có lẽ các tinh thể
quá mạnh mẽ.
Có lẽ nó nên còn bị chôn vùi.
Nhưng dân tộc của em,
họ đã lấy lại được rất nhiều.
Em có thể đặt họ vào
trong bóng tối một lần nữa sao?
Đâu là các cơ hội
của một rò rỉ khí khác
tại một tiệm giặt Trung Quốc?
Vì vậy, đó là cửa hàng hoa
cuối cùng của tôi.
Nhưng tôi đang nghĩ về việc
mua một tiệm giặt ủi.
Vì vậy, tôi đoán là bây giờ
chúng ta biết rằng
không còn con thủy quái
bị thả lỏng ...
- Xin lỗi.
- hai bạn sẽ trở về Atlantis.
- Xin lỗi.
- Đó là một pháo hoa tiệm giặt ...
Nhưng đừng vội vàng như vậy.
Hãy dành thời gian để xem thế giới.
Giá vé máy bay tính cho tôi.
- Thật hào phóng, ông Whitmore.
- Các bạn có thể nghe tôi không, làm ơn?
Hmm, tốt hơn rồi.
Đó là Tiến sĩ Sweet.
Có vấn đề ở phía Tây Nam.
Sam là một trường đại lý
lâu năm của ông Whitmore .
Ông ta là giỏi nhất trong việc
khai quật những vật khó tìm.
Chỉ lúc này, tôi nghĩ rằng
có một cái gì đó tìm đến ông ta.
Và anh nói ông ta đã đề cập đến
những con sói giết người
trong một cơn bão cát?
Mm, không, không chính xác.
Đúng hơn là một cơn bão cát
tạo ra những con sói giết người
mà chúng được tạo ra từ cát.
Và điều này là không bình thường
trong thế giới của anh?
Ồ, vâng.
Nhiều hơn là một chút.
Nhưng tôi không hiểu
tại sao anh lại muốn tôi tới đây.
Bởi vì cái này.
Milo, nó là của Atlantis.
- Uh, anh đã tìm thấy nó ở đâu?
- Anh sẽ phải hỏi Sam.
Tôi không thể nói là ông ta
còn thở hay không.
Eh, có lẽ ông ta đã chết.
Oh, ông ta chỉ ngủ.
Sau những gì ông ta đã trãi qua,
tôi chắc rằng
ông ta có thể nghỉ ngơi.
Hey. Aah! Đi ra,
đồ chuột lông xác!
Ổn thôi, ông McKeane.
Bây giờ ông đã được an toàn.
Ông Whitmore gửi chúng tôi tới.
Oh, ông bạn già tốt Preston.
Người đàn ông tốt nhất
mà tôi từng đào bới cho.
Er, tôi nói, anh bạn trẻ, anh có thể
nâng gối của tôi lên không?
Bây giờ, uh, một ngụm nước thì sao?
thực quản của tôi khô khủng khiếp.
- Ohh! Ow! Ow! Ow!
- Có chuyện gì vậy?
Ngứa một chút ở bàn chân.
- Uh, cô có thể gải nó một chút?
- Ewww!
Và ông nói chó sói Bắc Mỹ
đã làm điều này với ông?
Không. "Twernt không phải
chó sói Bắc Mỹ bình thường.
Là chó sói cát Bắc Mỹ khó tính.
'Twernt gió thổi cả ngày ...
nhưng tôi chắc chắn
đã nghe tiếng tru của chúng
trên những ngọn núi đỉnh bằng
đêm đó.
Tôi nghĩ rằng tôi đã phát rồ
khi nhìn thấy những con quỷ bụi
trở thành hiện thực
trong ánh trăng.
Đôi mắt đỏ của chúng
như đốt cháy qua tâm hồn của tôi.
Đến gào thét trên chỏm núi đó
giống như một bầy ma.
Tôi chạy về căn lều của tôi
và chốt cửa lại.
Tôi cho rằng tôi sẽ được an toàn
nếu tôi ở lại bên trong. Tôi đã sai.
Càn quét tôi giống như
mặc áo len lông cừu
nhỏ hơn hai kích cỡ
vào một buổi chiều nóng bức.
May mắn thay, tôi đã có
rất nhiều dầu mỡ thịt xông khói
để chà lên toàn bộ chỗ tôi ẩn ...
- để dễ dàng cho việc gây nhiễu.
- Giờ ăn tối.
Ông McKeane, chúng tôi đã nói
gì với ông về mỡ thịt xông khói?
Làm việc tốt hơn so với bất kỳ
của kẻ xuẩn ngốc của cô.
Tôi đã có một cơ hội tốt hơn
với đám chó sói Bắc Mỹ.
- Có phải ông ta đang khỏe lại?
- Ồ, đúng vậy.
Chúng tôi đang chuyển
ông ta đến bệnh viện ở Scottsdale,
nơi ông ta sẽ là vấn đề của họ.
Vậy, ông đã tìm thấy cái này ở đâu?
- Trong một cái hủ.
- Hủ nào?
- Trong cái thùng.
- Thùng nào?
- Trong căn lều của tôi.
- Lều nào?
Hmm. Tôi không ngạc nhiên
đây là nơi ông ta sống.
Anh đã nhìn thấy ông ta ăn,
phải không?
Sống giống như ăn ... cẩu thả.
Ngày nghỉ của Maid, huh?
Thạch anh, uh, silicat,
trộn với đất sét địa phương.
Mm, uh, hơi hấp dẫn để nếm.
Không có gì bất thường.
Cát không phải là vật duy nhất
ở đây đó là điều hấp dẫn.
Mọi thứ dường như
đã được cọ xát mịn.
Ngay cả các cửa sổ
cũng mài mòn. Từ cát?
McKeane đã nói
chúng là những con sói cát.
Tôi thấy rất nhiều cát,
không có chó sói Bắc Mỹ.
Không có cả dấu chân.
- Dường như những cái thùng của ...
- Missin '?
Quỷ tha ma bắt! Tôi biết chỉ là
những kẻ ti tiện đó lấy mất nó.
Phải là những con mắt
gian xảo đó,
đồ rắn chuông đâm sau lưng
Ashton Carnaby.
Hắn điều hành một trạm
buôn bán bên ngoài thành phố.
Tốt nhất là anh phải cẩn thận.
Hắn khôn khéo hơn một con cóc
đỗ mồ hôi trong một cơn mưa.
Hãy nhìn xung quanh
trước tiên.
Chúng ta không biết chắc là
tên Carnaby này đã lấy
cái thùng của Sam.
Không, Obby!
Dừng lại! Dừng lại!
Nó, uh, một con cự đà Brazil.
Ăn bất cứ thứ gì.
Hãy tin tôi.
Có những món đồ ở đây
hàng trăm năm tuổi.
Ôi, nhìn đây, một đồ cổ.
Làm thế nào người ta sử dụng
những thứ này
nếu chúng bị khóa
đằng sau lớp thủy tinh?
- Đó là để bảo vệ.
- Em biết ngọn giáo để làm gì.
Nhưng tại sao nó lại
nằm trong một tủ kính?
Không, tủ kính là để bảo vệ.
Ngọn giáo không bảo vệ
tốt hơn so với một tủ kính sao?
Có ... Không!
Nó ở đây để bảo vệ chống lại
ai đó có thể muốn ăn cắp nó.
Tại sao một người nào đó
lại muốn ăn cắp một tủ kính?
Đá vôi canxi hóa
hơn 25 triệu năm tuổi ...
từ thời đại Tân sinh.
Silicat nhôm ngậm nước
với bazan ...
tìm thấy chủ yếu ở miền Nam
Lưu vực sông Colorado.
Nhựa! Bleeck!
Milo, nó giống như
một người vệ binh Atlantis.
Vâng, không chính xác là vậy.
Nó đã được sửa đổi
bởi thiết kế của Noshoni .
Dù thế nào,
Em cũng mua nó.
Ho ho.
Đó là điều tôi muốn nghe.
Bởi vì tôi muốn bán nó.
Tên tôi là Carnaby.
Nào, bức tranh đó là
Vệ binh Pha lê ...
đang trườn trên mặt đất
với vũ khí lửa màu xanh.
Ông là một giáo viên tuyệt vời
và người chữa bệnh cho người bệnh.
- Hoặc nên huyền thoại đi.
- Bao nhiêu?
Vâng, đó là một vật cấp bảo tàng .
Tôi cược là cấp bảo tàng thì
giá cũng theo với nó luôn.
- Nó hiếm có, và tôi đã cung cấp.
- Bao nhiêu đây đủ chưa?
- Kida, như vậy là nhiều lắm ...
- Bán! Một Vệ binh Pha lê.
Vậy thì, ông Carnaby,
chính xác nơi nào để ông có được
tất cả các đồ tạo tác này?
À, uh, ở đây và ở đó.
Nhưng các cổ vật 100% là thật,
tôi đảm bảo với anh.
Ồ, tôi không nghi ngờ điều đó.
Tốt, chúng tôi đang tìm
một cái thùng ...
có thể đã được lấy
từ Sam McKeane.
Các người là ai?
Chúng tôi là cộng sự của
Sam McKeane,
và ông yêu cầu chúng tôi giúp đỡ
xác định vị trí các thùng bị mất tích.
Uh, không thể giúp các vị.
McKeane có xu hướng
kể những câu chuyện.
Tôi nghĩ ông ta sẽ cô đơn
trong sa mạc.
Vậy, ông không biết
bất cứ điều gì về nó?
Nếu McKeane mất
một thùng đồ gốm,
đó không phải là vấn đề của tôi.
Ông làm gì trong Red Rock
River Valley?
Lấy mẫu tô.
Nó rất đẹp.
Anh có muốn vài cái?
Vâng, tốt hơn là nên đi.
Điều này có gây ấn tượng
cho ai không về việc
Carnaby biết cái thùng bị mất
chứa đồ gốm?
Bởi vì tôi không bao giờ
đề cập đến việc có gì ở trong đó.
Anh nói đúng.
Tôi không tin tay Carnaby này.
Không thích hắn một chút nào.
Không thích thái độ của hắn.
Không thích đôi mắt nhỏ
tinh quái của hắn.
Đôi mắt là cửa sổ
của tâm hồn, cô biết không?
Làm thế nào cô nhìn vào
cửa sổ tâm hồn của tôi?
Này, chúng ta không phải
vừa chạy qua anh chàng đó sao?
Có lẽ họ là anh em?
Hai lần là một trùng hợp.
Nhưng ba lần?
Tôi nghĩ rằng ai đó đang muốn
nói với chúng ta một cái gì đó.
Uh, xin chào.
Chúng tôi có thể chở anh đi?
Đó là một bước đi dài
để đến bất cứ nơi nào.
Tên tôi là Chakashi.
Và, vâng, một chuyến đi
sẽ được hoan nghênh.
Ồ, anh ta, uh, người Brazil.
Tôi quen thuộc với tất cả
sinh vật của tự nhiên.
Con này tôi cũng biết.
Anh không có một hoặc hai
anh em sinh đôi, phải không?
Có rất nhiều người đàn ông Noshoni
đi bộ một mình trong sa mạc.
Và chúng tôi nhìn như nhau
với đôi mắt của người ngoài.
Ah, Vệ binh Pha lê, giáo viên lớn
và người bảo vệ của chúng tôi .
Ông tiết lộ nhiều điều bí mật
cho người Noshoni.
Con đường của các ngôi sao,
thời gian trồng trọt,
làm thế nào để
chữa bệnh cho mình.
Và cũng giống như
Vệ binh Pha lê ...
chúng tôi cũng sẽ bảo vệ
niềm tin thiêng liêng của chúng tôi
đối với bên ngoài.
Những người sẽ cướp
vùng đất của chúng tôi
để phản bội bí mật
của chúng tôi ...
sẽ trả lời cho các thế lực
cổ xưa của sa mạc.
Một cơn bão cát?
Nó đến đến từ đâu?
Chúng ta bị đuổi theo.
Có những quyền lực cổ xưa
sẽ làm cho một số bí mật
của chúng tôi được giữ kín ...
và các vị, hơn bất cứ ai,
nên hiểu điều này.
Chúng đang cố gắng
đẩy chúng ta ra khỏi đường.
Tôi vừa mới thay
cái kính chắn gió đó.
- Anh ta đi rồi!
- Bằng cách nào? Anh ta có thể đi đâu?
Mọi người, chúng ta đã gặp phải
một vấn đề lớn hơn.
Chúng đang ở đây với chúng ta.
Không. Đồ cát khốn kiếp, cút đi!
Ohh! Tuyệt thật!
Bộ phận nhận có dung sai
ba mượi vòng xoắn đã bị hõng ...
và các van buồng đốt
cần một vòng mới!
Tôi không hoàn toàn nắm được
tất cả điều đó.
Tôi đã lắp đặt
những động cơ từ đầu.
Tôi tránh được con chó dung nham
ăn mất những cái mũ phân phối.
Và không ai nói với tôi, tôi sẽ
phải đối phó với
cơn bão bụi chó sói Bắc Mỹ.
Nếu có cát trong ống phân phối,
tôi sẽ bỏ! đi
- Anh đã nghe được hết chứ?
- Tất cả các từ.
- Chúng ta đã quay về.
- Chúng ta đã trở lại trạm kinh doanh.
Chakashi đã nói có một
lực lượng cổ xưa đang hoạt động.
Uh, ghi một điểm để dừng
vào mặt tốt của họ.
Tốt hơn, không cho
quá giang nữa.
Hey, uh, tôi đã nói
mọi người rời đi.
- Chúng tôi có một vài câu hỏi.
- Tôi đã trả lời các câu hỏi của anh.
Con cự đà cưng.
Ăn bất cứ cái gì ...
có nghĩa là ông có thể
nằm trong thực đơn.
Làm sao ông biết
các thùng bị mất chứa đồ gốm?
Uh, tôi không.
Uh, l, uh ...
Và ông biết gì về một ông già
tự gọi mình là Chakashi?
Tôi biết tôi có một kệ
đầy những viên đá sơn
của ông ta ở bên trong.
Tất nhiên. Chakashi.
Linh hồn gió Noshoni .
Chúng tôi đã cho
một linh hồn đi nhờ?
Quý vị không thể thực sự tin
vào điều mê tín đó.
Được, chúng tôi vừa bị tấn công
bởi một đám ma chó sói Bắc Mỹ
trong một cơn bão cát.
Cũng những linh hồn không yên đó
đã đi theo Sam McKeane.
Và bất cứ ai có
có thùng đồ gốm.
Dừng chuyện đó lại.
Tôi không mê tín dị đoan.
Oh, tôi ngửi thấy mùi đồ gốm cổ.
- Ông đã mang cái thùng theo.
- Đây rồi!
Nó bị bào mòn.giống như
bên trong căn lều của McKeane.
Được rồi, quý vị không thể
chứng minh được điều đó.
Sa thạch, oxit đỏ nặng, bazan ...
được bao phủ với cùng một loại
silicat thấy tại lán của McKeane.
Được, vậy thì sao?
McKeane tìm thấy nó trong sa mạc ...
và sau đó trong khi ông
đang ở trong bệnh viện,
Tôi tìm thấy nó
trong căn lều của ông ta.
Đó được gọi là ăn cắp.
Đó gọi là thương mại, em cưng.
Ngoài ra, McKeane là người
duy nhất biết vị trí
nơi các bình được tìm thấy.
Dựa vào hàm lượng kiềm cao...
Tôi sẽ nói rằng nó đến từ
một hang động
trên mặt phía nam
của Mogollon Rim ...
mười lăm dặm về phía bắc ở đây.
Mm-hmm. Ông giỏi lắm.
Dơ bẩn, nhưng giỏi.
Được rồi, các vị biết đấy,
có lẽ tôi đã không
nhìn nhận sự việc đủ nghiêm túc.
Có rất nhiều câu chuyện cổ
và những bí ẩn trong sa mạc này ...
và những con chó sói Bắc Mỹ
các vị đã gặp là một ví dụ tốt.
Tôi nghĩ ông không tin.
Vâng, tôi chắc chắn là
không muốn kết thúc như McKeane.
Vì vậy, có thể nếu cái bình trở lại,
nó sẽ làm nguôi lòng
những linh hồn bất an này.
Tôi, Gaetan Molière,
đã làm được điều đó.
Tôi đã tìm thấy cổng ngầm ...
đó là cái ngưỡng
đối với sự bất tri!
- Ah. Nó chỉ là một cái lỗ.
- Một cái lỗ? Blaah!
Hãy nhìn vào các đường
trong lớp bazan.
Vẻ đẹp của sự xói mòn.
Chất thơ của đất sét.
Đây không phải là một cái lỗ.
Đó là một đường hầm.
Tôi không quan tâm anh gọi nó là gì.
Chỉ cần cho tôi biết
nó đủ lớn để núp vào trong không
Vì chúng ta có khách!
Vào bên trong! Nhanh lên!
Tôi sẽ cứu chúng ta!
Milo.
Những con mèo thần thánh!
Không điều gì trong đó tồn tại.
Không ở cùng một chỗ.
Đó là một pha trộn
của mọi nền văn hóa
từ Idaho tới Peru.
Noshoni, Aztec,
Maya, Olmec.
Dân của em đã ở đây.
Ohh! Vệ binh Pha lê
là một người Atlantis.
Sự giảng dạy của ông ta
chịu ảnh hưởng của
tất cả các nền văn hóa.
Một chút của Atlantis
đi một chặng đường dài.
Carnaby,
cái bình cổ có thể phù hợp
với bất kỳ những quặng này.
Carnaby?
- Cái gì vậy?
- Xin lỗi. Là của tôi.
Nín thở.
Đó không phải của tôi!
- Carnaby!
- Ồ, về cái bình.
Có vẻ như tôi sẽ được giữ nó
cùng với mọi thứ khác ở đây.
Hổn hợp cỏ tự chế đó
làm ra một khí gây ngủ tốt ...
các vị không đồng ý sao?
Carnaby, đồ rắn độc!
Đương nhiên, tôi không thể để
các vị ra đi tự do
để nói với thế giới về
phát hiện của tôi.
Tôi muốn nói là,
đâu là món lợi trong đó?
Sao? Carnaby!
Ngủ trưa ngon giấc nhé?
Hy vọng các hòn đá
không quá khó chịu.
Ồ, không.
Sự kết hợp đặc biệt này thật tuyệt.
Một trong những mục
yêu thích của tôi.
- Ông sẽ không đi khỏi đây với nó.
- Mm, chúng ta hãy xem.
Tôi cài bẫy anh và các bạn anh
trong hang động này ...
và sau đó tôi lấy toàn bộ
kho báu cho bản thân mình ...
nhưng tôi nghĩ tôi sẽ
ra đi với nó.
Tôi biết có điều gì đó gian xảo
ở ông ta.
Không phải tôi nói như vậy sao?
Tôi đã nói,
"Tôi không tin tay Carnaby này.
Không thích ông ta một chút nào.
Không thích thái độ này.
Không thích đôi mắt nhỏ tinh quái của ông ta. "
Và đừng quên.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.
Mm-hmm. Đúng vậy.
Tôi cũng đã nói vậy.
Được rồi, anh và các bạn anh
sẽ có một thời gian dài ...
để thảo luận về việc
cảm nhận về tôi như thế nào
trong khi tôi trở nên... giàu có.
Chúng ta đã tìm thấy bằng chứng
của người dân của tôi ở đây.
Chúng ta không thể
để cho ông ta tiêu diệt nó.
Ông Carnaby, rõ ràng
chúng ta đã có hiểu lầm ở đây.
Tôi không thấy bất cứ lý do
tại sao chúng tôi không thể
làm việc gì đó ở ngoài.
Hãy giữ hơi thở của mình,
chàng trai. Anh sẽ cần đến nó.
Ở lại vui vẻ.
Không ích gì.
Nếu chỉ có một số cách để
cắt đứt những sợi dây thừng.
- Obby!
- Obby, nào, cậu bé. Dậy đi.
Thức dậy đi!
Vậy đó. Được rồi.
Đủ rồi!
Không! Không! cắn các sợi dây thừng!
Các sợi dây thừng!
- Giỏi lắm.
- Không! Giải quyết quả mìn trước!
Oh, uh, yeah, yeah.
Phải, phải.
Kida!
Anh đã gây rắc rối
nhiều hơn tôi tưởng.
Tôi sẽ tự tay giải quyết anh
... Ohh!
Oh, bây giờ ông đã làm điều đó.
Đi và làm cho chúng tôi điên.
- Uh, cái gì vậy?
- Sự báo thù.
Có ai ở đây
có một khúc xương chó?
- Điều gì đã xảy ra với Carnaby?
- Bây giờ ông ta đang ở với chúng tôi.
Các vị có vẻ là những người tốt.
Tôi rất tiếc.
Bí mật của các tổ tiên cổ xưa
vẫn phải là một bí mật.
Các vị sẽ không
được phép ra đi.
Chakashi, chúng tôi cũng
mang một bí mật lớn.
Vì vậy, chúng tôi cũng có thể
giữ kín bí mật của ông.
Bí mật này là gì?
Chứng minh với tôi rằng
nó cũng lớn lao
như những gì các vị
nhìn thấy xung quanh đây.
- Chúng tôi có không thể.
- Rất tốt.
Các vị đã quyết định
số phận của mình.
Nếu các vị đã nói với tôi
bí mật của các vị ...
Tôi đã có thể biết là
tôi không thể tin tưởng các vị.
- Hừm. Đó là một câu hỏi đánh lừa.
- Là những con sói trong tôi.
Kida của Atlantis, ông và tôi
không quá khác nhau.
Dân tộc cô đã tiếp xúc
với các nơi của địa cầu,
đã giảng dạy, và chữa bệnh.
- Làm tốt lắm.
- Nhưng họ cũng đã làm tổn hại rất lớn ...
gần như phá hủy thế giới
và bản thân mình.
Cha tôi sợ sự cám dỗ
lạm dụng quyền lực
của chúng tôi sẽ là quá lớn.
Vì vậy, ông đã giấu nó đi.
Những bí mật cô mang theo
không tốt cũng không xấu.
Một nhà lãnh đạo mạnh mẽ
phải có sự khôn ngoan
để biết khi nào để
chia sẻ kiến thức.
Sẽ là tuyệt vời nếu dân tộc tôi
không cần lại phải ở ẩn ...
để họ có bước đi trên bề mặt
của thế giới một lần nữa.
Nó là sự lựa chọn của cô.
Whoa!
Thật là ấn tượng.
Tôi sẽ có ấn tượng hơn
nếu Chakashi đã bỏ chúng ta
trên mặt đất.
Thật lạ kỳ, được rồi.
Đã bắt đầu sớm sáng nay.
Nhưng tôi đoán anh đã chia sẻ
thời tiết kỳ lạ ở tây nam.
Tốt. Ngoại trừ việc
tôi luôn tìm thấy cát
ở khắp mọi nơi như thế nào.
Tôi có thể đi đến một nơi
thời tiết ấm áp ngay bây giờ.
Có thể có được
một làn da rám nắng.
- Xin lỗi tôi nhớ nó.
- Ồ, không, anh không nhớ.
Có bụi cát ở khắp mọi nơi.
Nhưng tôi đã tìm thấy
cái bát rất ngon này.
Vâng, ông Whitmore, Kida và tôi
tốt hơn là phải đi bởi vì ...
Atlantis đang chờ đợi.
- Tôi biết. Tốt thôi.
- Cái gì?
À, chúng tôi đã có
một cuộc đột nhập đêm qua.
Ông không sao chứ?
Vâng, tôi ổn. Nhưng nó làm tôi bực
vì có ai đó có thể nhảy valse ngay tại đây ...
và ăn cắp một cái gì đó
ngay cạnh tôi...
một cây giáo Na Uy cổ.
Một loại đồ mở thư cổ
được mê thích.
Cái ông cần là
một tủ kính để bảo vệ nó.
Hắn hẵng đã đến lúc giữa đêm.
Theo các dấu vết tôi tìm thấy,
hắn có mang chó theo.
Điều kỳ lạ thực sự là,
không có dấu hiệu xâm nhập .
Có ai đó đã biết chính xác
cái chúng đang tìm và giúp chúng.
Với Cây giáo của Số mệnh này ...
Ta có thể, Odin,
vua của các vị thần Phương Bắc ...
kết thúc thế giới này.
Tại sao một người nào đó
lại lấy một cây giáo cũ ...
trong khi có rất nhiều
đồ tạp nhạp khác quanh đó?
Tôi nói bậy rồi.
Đó là, uh, tất cả đồ tạp nhạp tốt.
Tôi quan tâm nhiều hơn những
dấu cháy xém này trên sàn nhà.
Giống như sét đánh ở đây.
Obby!
Nó không thể là sét.
Tự nhìn đi.
Không có lỗ hổng ở mái nhà.
Không có bột màu đen.
Không phải chất nổ.
Ở Atlantis lửa không rơi
từ trên trời xuống như ở đây.
- Tôi không thích điều này.
- Vâng, tôi cũng không.
Ông Whitmore ...
Tôi nghĩ đó không phải là
cây giáo bình thường, phải không?
Tôi có thừa nhận điều gì
là bình thường đâu?
Bất kể, tôi có một ý tưởng hay
về người đã lấy nó.
Người đàn ông đó tên
là Erik Hellström.
Kẻ đáng khinh là một
đối thủ cạnh tranh ác liệt của tôi.
Xây dựng một đế chế vận tải
với các tàu lớn.
Khi hắn mua tòa lâu đài quái quỳ
lớn nhất ở một đất nước cổ xưa ...
và đặt tên cho nó là Asgard ...
báo chí gọi hắn là
"Ngài Odin hiện đại."
Vâng, hắn thích được đối xử
như một vị thần,
và hắn đã sống như một ...
cho đến khi thị trường chứng khoán sụp đổ
đã đánh chìm công ty của hắn.
Hắn mất tiền, quyền lực của mình
và, tôi nghĩ, cả tinh thần của hắn.
Tôi đã không nghe nói đến hắn
cho đến khi hắn gọi điện tuần trước ...
tuyệt vọng, cố gắng thuyết phục tôi
bán cây giáo cho hắn.
Sự mê muội về Ragnarok.
Ragnarok là gì?
Ngày tận thế
trong thần thoại Bắc Âu cũ.
Nhưng tại sao ông Hellström
muốn cây giáo?
Có vẻ như với tôi,
tôi nhớ một cái gì đó
về một cây giáo
trong tạp chí của Shepherd.
- Tôi tìm thấy nó. Gunokneer.
- Gesundheit.
Không, không. Gunokneer là tên
của một cây giáo Atlantis.
Cây giáo Hellström đã lấy trộm
từ Whitmore là cùng loại ...
một cây giáo Atlantis.
Các vũ khí của Atlantis
có sức mạnh vô biên.
Nếu truyền thuyết là đúng,
đó là một cách nói nhẹ đi.
Vào thời điểm Ragnarok,
đêm cuối cùng của thế giới ...
Odin sẽ sử dụng cây giáo
để triệu tập các lực lượng
của sự hỗn loạn và hủy diệt.
Hắn sẽ sử dụng cây giáo
để đưa đến Ragnarok.
- Armageddon.
- Ngày phán xét.
- Ngày tận thế.
Sự kết thúc của Atlantis.
Của tất cả mọi thứ.
- Cha tôi đã đoán trước điều này.
- Cha cô đã nổ lực
cứu đế chế của mình, Kida.
Người này chỉ là kẻ thất bại
Vì hắn đang ở trong ngôi nhà nghèo.
T-T-Thất bại.
Đó-Đó là Iceland, bạn thấy chứ?
Vì vậy, nếu Hellström
sắp bị dừng lại ...
nó trông giống như
các bạn sẽ đi Iceland.
Tại sao Ragnarok không xảy ra tại Miami?
Anh biết đấy, một nơi đẹp, ấm áp.
Tôi sẽ không bao giờ có được
một làn da rám nắng.
- Kida?
- Milo ...
cha em biết sức mạnh của Atlantis
sẽ bị lạm dụng giống như thế này.
Là một vì vua,
đó là trách nhiệm của người
phải làm điều mà
người thấy phù hợp.
Có lẽ cũng giống như
đối với Hellström.
Yeah, nhưng Hellström
tự ban cho mình chiếc vương miện ...
và hắn không cố gắng
cứu vớt một người nào.
Và đó là
một sự khác biệt lớn.
Chúng tôi cần phải
tiếp cận Iceland.
Và cái tên đó không phải
chỉ để phô trương.
Với bất kỳ may mắn nào,
thời tiết này sẽ khá hơn.
Chúng ta không nên bay
trong một cơn bão như vậy.
Chúng ta sẽ nghiền nát.
Chúng ta ở quá cao so với mặt đất.
Anh biết đấy,
thời tiết đã không dịu đi
kể từ khi Hellström
lấy trộm cây giáo.
- Tôi tự hỏi nếu ...
- Sự trùng hợp, Milo.
Giữ lái, Vinny.
Tôi muốn nói, thôi nào.
Các vị thần cổ xưa
làm ảnh hưởng đến thời tiết?
Vâng, đó là thần gió của người Da đỏ,
tinh thần, bất cứ điều gì, Kraken.
Vâng, Kraken có thể
là một vị thần. Có thể không.
Oh, Vinny!
Và khối tinh thể Atlantis lớn đó...
đó là loại giống như một vị thần.
Tất cả những gì tôi đang nói,
là chúng ta thấy rất nhiều điều lạ.
Tôi là, uh, chỉ là cởi mở.
Được rồi, anh cho
máy bay của tôi theo đường đó ...
và tôi sẽ ném đầu óc cởi mở
của anh ngay vào tô súp đó.
Nhưng chúng ta đang ở
phía trên mặt đất.
Vùng đất cứng chắc. Vâng.
Thư giãn đi, Mole. Chúng ta đã
trên Iceland vài phút.
Đất vững chắc như ...
Uh, anh sẽ muốn
nhìn vào cái này.
Lâu đài của Hellström?
anh đã gọi nó là gì?
Asgard. Nhà của các vị thần.
Đây là sức mạnh của cây giáo.
Đó là cái mà tôi gọi
"cải tiến nhà"
- Coi chừng! Chúng ta sẽ rơi!
Chúng ta sẽ rơi!
- Thư giãn đi.
Chúng ta sẽ không đâm vào
bất kỳ ngọn núi nào.
Trừ khi nó đứng lên.
Bạn đã bỏ lỡ chúng tôi rồi.
Cái đó có thể là một vị thần.
Thắt dây an toàn!
Chúng ta đang hạ xuống!
Miếng bánh.
Oh, vùng đất xinh đẹp của tôi.
- Mm! đôi môi của tôi!
- Tôi xin lỗi về máy bay của cô, Audrey.
Dễ đến, dễ đi.
Uh, oh, hãy nhìn vào mặt sáng.
Uh, ch-chúng ta còn sống.
Nhưng chúng ta không thục sự
nhận được sư chào đón nồng nhiệt.
Có lẽ tôi sẽ cho anh ta
một món quà.
Oh, tuyệt thật.
Thêm trò vỗ tay nhau.
Ta nói lời chào đón các vị ...
đến Lâu đài of Odin.
Uh, hãy nghe đây, ông Hellström,
ông đã gặp phải vài điều tệ hại ...
nhưng không có lý do gì
ông trút hận lên thế giới.
- Ta biết anh.
- Đó là cây giáo.
Sức mạnh của nó là
sức mạnh của sự hủy diệt.
Nó sẽ hủy diệt ông, uh,
tất cả chúng ta.
Hà! Ta biết anh.
anh là một kẻ lường gạt ... Loki.
- Anh muốn thấy quyền lực
của cây giáo của ta.
- Không.
Anh sẽ không đánh lừa được tôi.
Dừng lại, ông Hellström.
Mm, thưa ngài, Odin.
Tôi biết quyền lực
của cây giáo của ngài.
Cũng quyền lực đó
nó gần như hủy hoại cha tôi.
Cha?
Tất nhiên. Brunhilde, con gái của ta.
Valkyrie của ta.
Con đã đến để cai trị
thế giới mới bên cạnh ta.
Không, tôi không phải là
con gái của ngài...
nhưng tôi quan tâm tới ngài.
Kida!
Không người nào
cũng không có thánh thần nào
ngăn được Ragnarok.
Ta ném các ngươi khỏi Asgard ...
để đi đến sự diệt vong
của các ngươi.
- Đừng làm rơi tôi.
- Anh có thể bỏ kem bánh,
anh biết đấy.
Tôi không thể giúp được.
Đó là làm đầy kem.
- Mole, chúng tôi cần anh trên đây.
- Đi đi. Tôi đang cầu nguyện.
Mole, chúng ta có một cơ hội.
Chúng tôi cần anh đào.
- Mole ở lại đây.
- Mole!
Oh, được. Tôi sẽ đến.
Luôn luôn là Mole
phải cứu vãn.
Hey, xem kìa. Đừng để tôi
hối tiếc vì đã cứu anh.
Một điều tốt là anh không
gầy hơn chút nào , Milo.
Có lẽ anh nên ăn kem bánh
nhiều hơn.
Hãy trèo lên với nó.
Anh biết đấy, tôi không thường
leo lên bắng cách này.
Là một thợ đào, tôi đào xuống,
sâu vào bên trong trái đất.
Anh thấy đấy, tất nhiên anh
có thể nhận thấy tôi khá sợ độ cao và...
Đào đi!
Con thấy không?
Con là một chiến binh sinh ra ...
Brunhilde của ta, con gái của ta.
Tôi không phải là
con gái của ông.
Tôi là Kiyadacash,
nữ hoàng của Atlantis.
Ông đã làm gì
với các bạn của tôi?
Ta ném chúng, Brunhilde,
xuống vực thẳm bên dưới.
Không!
Không thể giúp được gì.
Chúng ta phải đi, con gái.
Các chúa tể hỗn loạn của lửa
phải được đánh thức
trước khi mặt trời lặn.
Hôm nay phải là Ragnarok.
Vâng. Chúng ta rời khỏi đây.
Nhanh lên.
Anh thấy những gì?
Ông ta sử dụng cây giáo
để để mang họ đến núi lửa.
- Còn gì khác nữa không?
- Vệ sĩ trăm chân của ông ta.
Và tôi nhìn thấy lối thoát
duy nhất của chúng ta...
cánh cửa gỗ lớn này.
Nếu chúng ta có thể
tìm được cách để mở nó ...
Chỉ cần gọi tôi người mở cổng.
Vậy, chúng ta có thể ra ngoài,
nhưng chúng ta vẫn không thể
đi bất cứ nơi nào.
Heh. Chúng ta bị mắc kẹt.
Chúng ta phải làm gì,
cởi cánh cửa này
xuống cầu thang
như trượt tuyết?
Ồ, không.
Không, không, không. Không!
Whoa! Tôi tin rằng
chúng ta phải thả dốc. Whoa!
Di chuyển, Mole.
Tôi sẽ lái cái này.
- Di chuyển qua đâu?
- Mọi người nghiêng sang trái.
Mole, bên trái kia của anh.
Rào cản!
Kéo tôi lên!
Không, Milo. Chúng ta có thể
sử dụng anh như một bánh lái.
Vâng, hắn ta sẽ bị khập khiễng
sau cú đó.
Hellström,
ông phải lắng nghe tôi.
- Cha tôi ...
- Sao?
Không. Cha thực sự của tôi.
Ông giấu đi quyền lực này
để nó không thể được sử dụng
cho sự hủy diệt.
Nó được sử dụng cho tình yêu,
cho cuộc sống, ...
cho tất cả những điều tốt.
Hellström, dừng sự điên rồ này lại.
Tôi cầu xin ông.
Sử dụng quyền lực này
để hàn gắn thế giới.
Brunhilde, đó chính xác là
những gì ta định làm.
Ta, một mình, đã được trù định
để tạo lại nó và thống trị nó lại.
Để bắt đầu lại, Ta phải phá hủy
những gì đang có.
Không. Ông không thể.
Kida!
Anh sẽ không dừng tôi được,
Loki.
Lo! Ragnarok!
Nói lời tạm biệt thế giới này ...
và báo trước trong
trật tự mới của ta.
Ngay cả lúc kết thúc,
các lực lượng của bóng tối
sẽ ngăn chặn vị vua
của các vị thần.
Ông không phải là vua
của bất cứ cái gì, Hellström.
Ông là một người đóng tàu.
Shoo, những con chim. Shoo.
Không!
Bây giờ.
Ragnarok đang tới gấn.
Đó là ta, Odin,
người phải chiến thắng.
Ông thực sự nghĩ là
ông vẫn chịu trách nhiệm?
Hai người đó đã
nhận mệnh lệnh.
Và thần lửa
sẽ làm bầu trời rực cháy.
Và trái đất sẽ trở thành băng
như buổi ban sơ (kỷ băng hà).
Vậy, Milo, anh có một kế hoạch?
Eh, chỉ cần nghĩ rằng tôi muốn hỏi.
Chờ một giây.
T-Tôi có một kế hoạch.
Bây giờ cho một chút nhiệt.
- Được rồi.
- Ồ, bây giờ họ đang quở trách nhau.
- Cây giáo!
- Tôi sẽ lấy nó!
- Vinny, ta cần một quả bom nữa.
- Tôi hết sạch rồi.
- Kida!
- Em không sao, Milo.
Asgard của tôi!
Vương quốc của tôi! Không!
Cho ông ta một thời gian.
Hãy để ông ta tỏ lòng
thương tiếc vương quốc của mình.
Sau đó chúng ta sẽ đưa ông ta
đến bệnh viện
nơi mà có lẽ ông ta
sẽ được giúp đỡ.
Và còn vật này, tôi đang nghĩ
cô nên đặt nó vào một nơi an toàn.
Giống như bây giờ.
Có lẽ với vài sợi xích,
và ổ khóa ... ổ khóa lớn.
Tôi có một nơi tốt hơn
cho cây giáo này.
Em đã học được nhiều điều
từ thế giới của anh.
Mà hơn cả, em nghĩ
bây giờ em hiểu cha em hơn.
Cha tôi chỉ là bảo vệ chúng tôi
và thế giới bên trên ...
khi ông dấu
trái tim của Atlantis.
Bây giờ tôi đã hiểu điều đó.
Uh, Kida, em không thể dấu
khối tinh thể một lần nữa.
Anh muốn nói, nó sẽ...
Oh. Xin lôi.
Lựa chọn của tàn phá chốc lát kia.
- Nhưng ...
- Nhưng cha em đã sai.
Ông nghĩ nhân loại sẽ sử dụng
sức mạnh của tinh thể để huỷ diệt.
Nhưng hãy nhìn xung quanh các vị.
Trái tim của Atlantis
đã cho chúng tôi xây dựng lại
thành phố của chúng tôi.
Và tôi đã thấy
tri thức của Atlantis
đã thâm nhập vào một bộ tộc
của người mặt đất ...
và làm cho họ trở thành
những người chữa bệnh
và những người giảng dạy vĩ đại
như thế nào.
Ánh sáng rực rỡ nhất
sẽ không có giá trị gì
nếu ẩn trong một hang động.
Tôi không muốn
những di sản của Atlantis ...
sẽ là sự hủy diệt
của nền văn minh của mình.
Hãy để chúng tôi chia sẻ ánh sáng
của chúng tôi với thế giới.
Huh?
Ánh sáng đó là gì, Nữ hoàng Kida ?
Có phải là khối tinh thể?
Không, con.
Đó là mặt trời.
Tôi nghĩ rằng tôi đã nuốt mất
kẹo cao su của tôi.
Thế giới đã không còn giống vậy
sau ngày hôm đó.
Nó tốt hơn, tốt hơn nhiều.