Tip:
Highlight text to annotate it
X
Nghe này.
Tớ cần cậu mạnh mẽ và
ở bên cạnh tớ
vì cậu là người duy nhất
sẽ phải giết tớ.
Cưng à. Em không thích
cách mà ta xử sự vào sáng nay.
Có thể là do em căng thẳng
về buổi diễn mới của mình.
Em không biết.
Em biết. Việc của em khó khăn hơn
những việc mà em thường làm
và em không biết mọi người
sẽ nghĩ về nó như thế nào.
Từ khi có thai đến giờ,
em luôn có cảm giác là
mình bị theo dõi hay bị đi theo.
Em biết những quyển sách đó nói gì.
Em không biết nghĩa của chúng.
Có thể là em chỉ chưa đủ
sẵn sàng để trở thành một người mẹ.
Không, Jack, nó cũng
không phải là do hormone.
Nó có cảm giác khác hẳn. Rất thật.
Như là có chuyện đang xảy ra.
Em sẽ đến phòng trưng bày
làm điều mà em đang nghĩ đến.
Nó là điều mà em cần
phải giải tỏa vào lúc này.
Không phải là đứa bé.
Em sẽ gặp anh sau.
Chào anh.
Jack?
Có phải anh không?
Anh hả?
Ai đó?
Chào, Kathryn.
Không. Chính là ngươi.
- Phải.
- Nhưng...
Tôi đến vì cô
và thứ bên trong người cô.
Chúa ơi.
Sự tiến hóa thật sự đang đến.
Không thể là con tôi.
Con ơi.
Và giờ,
18 năm sau ngày tớ sinh ra,
tớ đến đây để thuyết phục
cậu rằng quái vật là có thật,
chúng đang sống giữa chúng ta,
bên trong chúng ta.
Và mong rằng một ngày
cậu sẽ biết tớ là ai
và điều tớ đang cố làm.
Nhưng từ bây giờ...
Mình là ai?
Mình nghĩ mình không có một
câu trả lời tốt cho câu hỏi đó.
Đừng quên lấy thuốc của con.
Mình nghĩ bạn cũng đã biết
là mẹ mình chết khi mình được sinh ra,
nhưng điều đó không bao giờ
như là ngày tận thế hay điều gì khác.
Nó có lạ không?
Cũng có thể.
Nhưng làm thế nào cậu có thể nhớ
điều mà cậu chưa bao giờ có, phải không?
Mình biết thi cử là gì,
mình biết các yếu tố định kỳ là gì,
mình biết trường học là gì.
Liệu mình có bất cứ ý gì về việc
làm thế nào tồn tại trong thế giới thực không?
Cả cuộc đời, mình chưa bao giờ
thật sự cảm thấy hợp với nó.
Mình chỉ quan sát mọi người
những người có vẻ thật sự
tận hưởng cuộc sống của họ.
Lớp cuối cùng của các bạn
sẽ phát biểu vào tối mai
bên ngoài Văn phòng Quản trị
sau lễ tốt nghiệp.
Chúc may mắn. Bố mẹ các bạn
đang hy vọng và mong ước
những điều tốt sẽ xảy đến.
Và giờ thì thời khắc
tốt nghiệp sắp đến
và mình thấy hơi sợ
về mọi thứ sẽ thay đổi.
Hay thậm chí tệ hơn,
rằng không có gì sẽ thay đổi.
Em chỉ nghĩ thầy nên biết một điều
trước khi thầy mất nhiều thời gian về em.
Khi tôi hỏi cậu là ai,
nghĩa là tôi muốn biết tên cậu.
À.
Xin lỗi.
Will Kidman.
Làm thế nào mà
trong suốt 4 năm qua
ta chưa gặp nhau cho đến
buổi phỏng vấn cuối cùng của cậu nhỉ?
Nó là điều tốt, phải không ạ?
Đó là một cách để nhìn nhận nó.
Cậu là một phần trong đội tranh luận
đã đoạt được huy chương bạc
vào năm nay.
Có hơi chút thất vọng nhỉ?
Cậu hiển nhiên là khá sáng dạ
và nó thể hiện rõ điều đó trên bài thi.
Chỉ là không có gì
đặc biệt trong này cả.
Bốn năm qua, mỗi ngày càng trở nên
không thể nhàm chán hơn so với ngày trước.
Nhưng sau hôm nay, chúng ta sẽ
không bao giờ đi dọc hành lang kinh khủng này nữa.
Đó là sự thật, nhưng sẽ chẳng bao lâu
trước khi chúng ta sẽ có cả cuộc đời
của những hành lang dài hơn
và nhiều thất vọng hơn nữa.
Cậu đã bán được bao nhiêu video
niên giám năm học rồi hả?
Hai.
Tớ có được sự ấn tượng là không
có ai muốn sống lại những năm trung học
trong các chi tiết thực tế này nữa.
Nhưng có một điều tươi đẹp,
cuối cùng thì tớ cũng đã xâm nhập
vào Trạm phát sóng chính của Thành phố.
Gì hả?
Tớ có một máy tính
đã tải xong và sẵn sàng phát sóng
trong một nhà nguyện
đang xây dựng ở trên lầu.
Lại đây.
- Ý cậu là gì?
- Nó nghĩa là ngày mai,
sau khi bằng tốt nghiệp
đã an toàn trong tay tớ,
thì một máy phát điện dự phòng
sẽ khởi động
và các chương trình phát sóng bình thường
của khu vực đông đúc nhất của đô thị
sẽ bị chiếm bằng buổi ra mắt
trước thế giới của
"Dự án kinh dị không đề Sachin."
Làm thế nào mà cậu có thể
đi bằng một đôi to như thế chứ?
Như thế này.
Nữ sinh trung học
cũng giống như lớp lịch sử--
khi có cùng lúc sự hoàn toàn hấp dẫn
và hoàn toàn nhàm chán.
Ô.
Ý tớ là, có ai lại muốn ghi tên
con họ vào một trường mới
trước khi tốt nghiệp một tháng chứ?
Họ là những nhân viên hứa hẹn.
Đã bốn năm rồi anh bạn.
Nghĩa là cơ hội cuối của cậu.
Cậu ta do dự...
Nhiều rắc rối quá.
Phải, Roland trông đáng sợ.
Không hoàn toàn bình thường
về mặt thể chất chút nào.
Không phải hắn. Cô ấy.
Bên cạnh đó, tớ lo về việc
vào được một trường đại học tốt.
Không có thời gian để xao nhãng.
Tớ nên đi.
Mai gặp cậu sau!
Tao đã phải nói với mày
bao nhiêu lần rồi hả?
Elliana chỉ hẹn hò với những người
thuộc cùng loài cô ấy. Hiểu chưa hả?
Hiểu.
Thôi đi.
Nếu anh mà bị phạt
trước khi rời trường 1 ngày,
thì ai sẽ là người đi cùng em
đến buổi tiệc tốt nghiệp nhỉ?
Hãy chờ với mấy người còn lại.
Em sẽ đến đó đi.
Giờ thì cho mày sống.
Không, mình...
Mình có thể chống cự lại hắn,
nhưng cảm ơn cậu.
Mình là Elliana.
- Cậu là Will.
- Phải.
Ta có gì ở đây nhỉ?
Tớ xem được chứ?
Sao chúng toàn là hình của tớ?
Tớ nghĩ là vì xung quanh đây
không có điều gì thú vị khác.
Và đó là tớ sao?
Ký nó đi?
À...
Có hai loại người trên thế giới:
những kẻ lấy được thứ họ muốn,
và những người khác bị lấy mất.
Cậu thuộc loại người nào, Will?
Thực tế vui của khoa học là--
đâu là điều tách con người
khỏi những loài động vật khác?
2% DNA của chúng ta.
Chỉ có vậy thôi.
Cậu ổn chứ?
Cậu đang bị chảy máu kìa.
Phải rồi.
Mình ổn, cám ơn cậu.
Mình là Kay.
Để mình đoán,
cuộc chiến đầu tiên của cậu.
Phải, nhưng cậu nên thấy gã kia.
Hắn khỏe lắm.
Đừng lo.
Cậu sẽ trả được thù
trong thế giới thật.
Những người như cậu sẽ dùng
những gã như hắn để ăn trưa.
Tớ phải đi. Tớ có hẹn.
- Được.
- Nhớ lấn.
Cuộc đời sẽ tốt hơn
sau khi tốt nghiệp trung học.
Chắc đấy.
Cám ơn.
Khi nhìn lại, thật là buồn cười cách
mà những ngày qua hòa lẫn vào nhau.
Một khoảng khắc nhỏ không ngờ tới
có thể thay đổi mọi thứ khá nhiều.
Thật đáng xấu hổ.
Chúng ta không thể khóa mọi thứ
lại như thế vào cuối ngày.
Chúc mừng sinh nhật, Will.
Đây từng là căn phòng
yêu thích của bố trên thế giới.
Khi mẹ mang thai con
bà ấy đã đi qua cái cửa đó,
bước thẳng đến đây và
ngồi xuống cái ghế này.
Mẹ con nằm xuống,
sà đầu vào lòng bố
và cứ nói,
về việc con có thể
trở thành người như thế nào.
Con sẽ có nụ cười của mẹ
hay thở dài như bố của con?
Hay là vài điều kết hợp mới
của cả bố và mẹ?
Nó từng là căn phòng
yêu thích của bố trên thế giới.
Giờ nó chỉ là một căn phòng.
Mẹ con từng xài hết tiền của mình
vào lúc đó để mua cho bố thứ này.
Một cái nhẫn cưới bằng bạc.
Con không thể tin là
cuối cùng bố cũng cởi nó ra.
Tôi nghĩ tất cả đều dẫn đến điều này:
Những gì ta đã chôn sâu
vào những nơi sâu thẳm nhất
mà không ai có thể tìm thấy được,
chúng lại quay trở về
và đem mang kết cục...
là một sự trả thù.
Thật buồn cười, chúng ta biết
là mình được tự do ý chí,
nhưng chúng ta phải sống với
quá nhiều luật lệ và kỳ vọng.
Còn nếu không, những gì chúng ta
làm sẽ chỉ là nhắm mắt đi theo
mong ước mạnh nhất của chúng ta,
dù nó tốt hay xấu, phải vậy không?
Vậy tự do ý chí
chính xác là nằm ở chỗ nào?
Được rồi.
Mình có thể làm được.
Chào mừng đến buổi tiệc, Will.
Cám ơn.
Mình không biết là
dưới này lại có gì đó.
Mọi người đâu rồi?
Đừng lo.
Chỉ có vài người được mời thôi.
Whoa.
Những người này là ai thế?
Họ đâu phải là sinh viên.
Có nhiều kiểu tốt nghiệp, Will.
Hãy xem cậu đặc biệt vì là
khách mời trẻ tuổi nhất.
Mở miện cưng ra.
Giờ hãy nói xin chào
như anh đã dạy cưng.
Cái gì đó?
Tự do.
Bọn tớ còn có điều khác dành cho cậu.
Cô ấy là của cậu.
Chúc mừng sinh nhật.
Người đi cùng đây rồi.
Phải.
Mình đến rồi.
Mình có linh cảm là vẫn còn
điều gì đó dấu đằng sau vẻ ngoài ấy.
- Đi nhảy nào.
- Mình không giỏi lắm.
Mình có cảm giác là cậu sẽ làm
nhiều điều mới mẻ vào tối hôm nay.
Mình hỏi cậu một điều được không?
Sao lại là Roland?
Sao lại không chứ?
Có thể vì anh ta có mọi thứ
cậu muốn ở một bạn trai trung học--
mặt dễ thương, mông đẹp,
xe ngầu, có lâu đài
ở miền Nam nước Pháp.
Vậy nó là tôn chỉ của cậu.
Anh ta chỉ là một thứ để
đánh lạc hướng, cho đến giờ.
Dịch bởi: davidseanghia@gmail.com
.: www.phudeviet.org :.
Hơn nữa, anh ta
là người duy nhất rủ mình đi chơi.
Mình nghĩ phần lớn
con trai khác sợ mình.
Vậy cậu có từng
nghiêm túc với ai chưa?
Ý của cậu là yêu.
Không phải là tớ
không có khả năng yêu, Will.
Tớ thích cách cái váy
ôm chặt lấy mông tớ.
Nhưng còn cam kết?
Hãy cứ nói rằng
được tự do thì vui hơn nhiều
và là một mối nguy
cho tớ và những người khác.
Đến lượt tớ.
Mấy bức tranh cậu vẽ tớ
đủ để mở một phòng trưng bày đấy.
Vậy tại sao đến giờ chúng ta mới có
một cuộc nói chuyện thật sự như thế này?
Tớ nghĩ là do sự chấp nhận
trật tự xã hội ở Trung học.
Cậu thấy hợp với trật tự xã hội
ở chỗ nào thế?
Tớ không biết.
Tớ thuộc loại cố hòa lẫn với môi trường
xung quanh, tránh các loại thú săn mồi.
Cậu sợ điều gì thế?
- Phần nhiều là sợ cậu.
- Đừng lo.
Tớ không có cắn...
nhiều đâu.
Chuyện gì thế?
Tớ không biết.
Tớ cảm thấy lạ lắm.
Có người cho tớ một viên thuốc
vào lúc nãy.
Cứ việc vui với nó.
Kính của tớ đâu rồi?
Chuyện gì xảy ra thế?
Coi nào, Will.
Cứ kệ nó đi.
Ta phải đi thôi.
- Không, đang vui mà.
- Đi nào.
Tớ nghĩ mình thấy vài thứ.
À, giống như--
Ra ngoài cho thoải mái nhé.
Cậu có nhớ lối ra ở đâu không?
Elliana?
Elliana, có phải cậu không?
Cái gì thế?
Elliana, có nghe tớ không?
Cửa đâu?
Này.
Cậu làm cái quái gì thế hả?
Có thứ gì đó ở dưới.
Thứ gì hả?
Nó tấn công mọi người
và nó không phải con người.
Không phải con người hả?
Hãy điền vào nó ở phần
"Thủ phạm dân tộc"
mục "khác."
Will?
Elliana?
Cậu ổn chứ?
Nhưng...
Thế nào mà cậu--
Chúa ơi, mấy nhóc.
Em đang phê phải không?
Em đi cùng với cậu ta?
Không.
Không phải.
Hôm nay không phải là
những gì mà tôi mong đợi
khi thức dậy vào buổi sáng.
Nhưng chính những ngày đó đôi khi
lại thay đổi cuộc đời của bạn mãi mãi.
Đây sẽ là chuyện rất khó xử,
nhưng tớ cần nói với cậu một chuyện.
Được, nhưng làm ơn đừng nói
là cậu đã bí mật yêu tớ
trong mấy năm qua đấy.
- Không đâu.
- Vậy thì tốt.
Vậy thì cứ việc nói đi.
Cầm cái này đi, giúp mình một tay.
Cậu có thể cho tớ biết gì--
Cậu có thể cho tớ biết gì
về người sói?
Xem xét việc 3 trong 12 kịch bản
chưa được sản xuất của tớ
có liên đến nhiều người hóa sói,
thì tớ có thể nói cho cậu rất nhiều điều.
Chúng không thích đạn bạc, phải không?
Không, chúng không thích có bất cứ
tí bạc nào có trong máu chúng
vì chúng sẽ chết vì nó.
Và cách duy nhất mà con người
có thể giết người sói chính là lửa.
Cậu có bao giờ xem phim
người sói chưa?
Không thể trách cậu được.
Đó là điều mà các hãng phim nhận được
khi toàn cho người già đóng vai chính.
Ý tớ là, nếu tớ muốn xem
người ở tuổi 40 của họ
thì tớ sẽ về nhà
và ngắm bố mẹ tớ.
Chuyện này nghe có vẻ điên,
nhưng tớ có thể nhìn thấy
một con ở bữa tiệc tối hôm qua.
Bữa tiệc mà tớ cho là
nó hoang dại, tối tăm
còn cậu thì phê thuốc?
Phải.
Chỉ bạc và lửa, phải không?
Will, chúng không phải là đồ
mặc trang điểm, da sáng lấp lánh
mấy gã ma cà rồng õng ẹo, hiểu chưa?
Cũng chẳng có cái danh sách
đồ mà cậu có thể lấy
để làm chúng tê liệt
hay dọa chúng kiểu như,
"Gừng. Hay ít nước thánh."
Cậu biết đấy, hai ngón tay đặt
vuông góc theo kiểu chữ thập.
Nghe này. Người hóa sói
có một bản chât rất phức tạp.
Chúng phải đấu tranh vất vả
giữa tính người của chúng
và bản năng động vật.
Và khi chúng giết một người,
điều mà chúng luôn thích làm,
thì sẽ không có đường lùi.
Chúng trở thành những kẻ
giết người để sinh tồn.
Nên theo giả thuyết,
thì không có gì phải lo
vì tháng này đã có trăng tròn.
Tối nay cũng có trăng tròn.
Thật ra là trăng xanh.
Nếu chúng thật sự ở ngoài đó,
thì điều đó sẽ khiến tối nay
thật là đáng nhớ, không phải sao?
Sao chúng lại truy đuổi tớ?
Cậu có thể là sự đe dọa
cho sự tồn tại của chúng
hay cậu là thức ăn.
Trong trường hợp của cậu,
tớ nghĩ là chúng đã
chọn sẵn loại rượu ngon nhất
hợp với mùi của cậu.
Họ làm gì ở đây thế?
Không còn ai thường
đi nhà thờ nữa,
nên đây gọi là
phòng thí nghiệm máy tính mới.
Khi vài người có câu hỏi
mà họ không biết câu trả lời,
họ thường hay hỏi Chúa.
Giờ thì họ hỏi Wikipedia.
Chúa của những câu trả lời.
Bữa trưa cuối cùng
đang được phục vụ.
Tao nói thế mà mày
còn chưa rõ sao hả?
Chuyện mày với Elliana
vào tối hôm qua đấy?
Sắp không còn học nữa rồi.
Để yên cho tôi đi.
- Tôi sẽ không bao giờ gặp cô ấy nữa.
- Thế vẫn chưa đủ.
Mày nghĩ mày đang làm gì hả?
Đang nhìn một thằng khốn
vào lúc này.
Vậy là cái kính của mày
có vấn đề rồi đấy.
Thế đấy.
Nó gãy rồi.
Mày sẽ chết ở đây.
Và lần này thì không có ai
quanh đây để cứu mày đâu.
Tao sẽ xé xác mày, nhóc con.
Mày đâu rồi hả nhóc?
Tao chỉ muốn nói chuyện.
Mày chết chắc rồi.
Khỉ thật.
Đệch!
Mày là cái quái gì thế?
Em không phải thằng khốn, anh giai.
Em chỉ hiểu lầm thôi.
Thôi được, em là một thằng khốn.
Làm ơn đừng hại em.
Cậu biết ta làm gì không?
Ta để những khoảnh khắc trôi qua,
những cơ hội trôi qua,
cuộc sống của ta trôi qua,
ngày qua ngày
cho đến trước khi ta biết nó,
thậm chí không nhận ra nó,
các phiên bản tốt nhất của ta
đã trở thành một trí nhớ xa xăm.
Tớ từng đã sống đời mình
như là một phi công tự động
với những điều không
thật cần thiết với tớ--
dừng lại, đi, làm đi,
đừng làm điều đó,
cố tỏ ra lịch sử, chỉ để được sống.
Tớ không muốn là
một trong cái bầy đàn đó nữa.
Thế cậu muốn gì, Will?
Mình muốn cậu.
Mình muốn nói thế
từ rất lâu lắm rồi.
Mông đẹp đấy.
Mùi gì ngon thế?
Xúc xich tốt nghiệp.
Có muốn một ít không?
Mình muốn lắm,
nhưng không, cám ơn nhiều.
Tớ không ăn thịt.
Cậu có biết họ cho
thứ gì vào chúng không?
Chính xác thì
tớ sẽ không gọi nó là thịt.
Coi nào, tận hưởng
cuộc sống một chút đi chứ.
Sao lại không nhỉ?
Cho tớ mỗi thứ một ít.
Bữa tiệc tối hôm qua vui không?
Vị của Roland thế nào hả?
Chúa ơi.
Em có trải qua bất kỳ triệu chứng
bất thường nào gần đây không?
Cô sẽ không tin em đâu.
Nhiều chuyện rất điên rồ
đang xảy ra.
Em đang ở giai đoạn cuối
của tuổi dậy thì
và đang bị áp lực
của các bài kiểm tra cuối cùng,
lo lắng về việc học đại học.
Điều đó hoàn toàn bình thường.
Quận đòi hỏi nhà trường lấy máu
để xác minh không phải
là do virus hay ma túy.
Nhưng cô chắc cả em
và máu của em đều ổn.
Mẹ kiếp!
Tôi đã nhìn thấy mọi chuyện.
Đồ của Javamatic thì hay bị vậy đấy.
Tôi có gặp cô chưa nhỉ?
Tôi không nghĩ thế.
Tên tôi là Kay.
Jack.
Tôi muốn bắt tay, nhưng tôi nghĩ
tôi đã làm mình bị gãy tôi rồi.
Anh đến đây vì chuyện gì?
Con trai của tôi.
Tôi cũng thế.
Hẳn là trăng tròn hay gì đó.
Chuyện cứ trở nên khó khăn.
Ta chỉ muốn bảo vệ chúng.
Tôi đã cho con mình ngồi ghế riêng
trên xe cho đến khi nó 8 tuổi.
Đến ngày ta có tủ đồ con nít,
đồ ngủ đêm chống cháy,
mũ bảo hiểm đi xe đạp.
Thứ gần nhất tôi có là
một chiếc mũ bảo hiểm để xe đạp
đó là khi tôi để tóc dài
khi học lớp 8.
Có nhiều điều mà ta
không thể bảo vệ chúng
dù cho ta có cố gắng thế nào.
Phải, như là bọn con gái.
Kết thúc với việc
làm trái tim chúng tan vỡ.
Anh biết triết lý của tôi
về chuyện đó là
giết kẻ có tư tưởng đó
và mong tin đồn đó sẽ lan đi.
Chuyện gì mà khẩn cấp thế?
Làm thế nào để trở thành người sói?
Cậu bị chuyện gì thế?
Tớ vui vì cậu trở thành một
người hâm mộ. Thật đấy.
Nhưng cậu đang quá trớn đấy.
Làm ơn đừng có trêu tớ nữa.
Được. Nếu một người sói
lấy được máu của cậu
mà cậu vẫn còn sống,
thì cậu sẽ trở thành chúng.
- Chuyện đó có xảy ra không?
- Tớ không biết.
Làm thế nào tớ biết điều đó?
Theo lý thuyết ấy?
- Cậu có biến hình không?
- Này!
Xin lỗi. Về mặt lý thuyết,
cậu có thể dùng cái này
để thử tự sát.
Vết thương của cậu sẽ lành.
Hãy nhớ là chỉ có lửa và bạc
mới có thể giết được
một nữ chúa người sói.
Nữ chúa người sói?
Phải, ngược lại với Alpha,
kẻ cầm đầu, còn gọi là Sói mẹ.
Không ai thật sự biết
làm thế nào cậu trở thành chúng,
nhưng nếu cậu là chúng, thì chỉ có
người sói khác có thể giết được cậu.
Nhưng không con sói nào
có hai hòn bi cả.
Cậu nói sao nếu ta
kiểm tra giả thuyết của cậu?
Em nghĩ mình nên đi
kiểm tra con mình.
À,
anh có muốn đi ăn trưa
hay có thể uống vài ly không?
Em có thể đi được.
Cám ơn.
Nhưng anh nghĩ hôm nay
mình đã có đủ hứng thú rồi.
Được thôi.
Nếu anh đổi ý thì
em ở chỗ quán rượu Bradner.
Có thể đấy.
Cậu sao thế, mất trí hả?
Cậu không phải là người sói.
Vết thương của cậu sẽ không lành đâu.
Này, khoan đã.
Cậu là gì--
Nếu có chuyện không ổn thì sao?
Tớ phải nói gì với nhà chức trách?
Này, khoan đã.
Để đề phòng.
Khỉ thật.
Khỉ thật. Này.
Anh bạn à.
Cậu thật là nhập tâm
khi giở trò hề này đấy.
Tớ sẽ gọi y tá.
Chuyện quái gì đang
xảy ra với mình thế này?!
Người hóa sói.
Bốn năm trung học
cuối cùng cũng kết thúc
và cậu ăn mừng
bằng cách đi đến thư viện.
Trông cậu ngon lành đấy.
Tớ khá chắc là mọi chuyện
điên rồ tối hôm qua
đã ra khỏi bộ nhớ của tớ rồi,
nên sao cậu lại như thế này?
Chuyện này nghe
có vẻ ngốc nghếch.
Nhưng...
tớ nghĩ rằng mình có thể...
là một người sói.
Ma cà rồng, họ dễ dàng hiểu.
Chúng là những điều ước
đã trở thành hiện thực.
Còn tôi? Tôi không thể hiểu mình.
Tôi trông không già hơn, thông minh hơn
hay trưởng thành hơn vẻ ngoài của mình.
Ta chỉ còn có nửa giờ
trước khi họ cấm vào trường.
Cậu muốn tìm hiểu không?
Tôi chỉ là một anh chàng
muốn làm những điều
thật tồi tệ với một cô gái.
Em biết anh sẽ uống với em
không chỉ một mà là năm ly.
Thật thế hả?
Xinh đấy.
Anh biết có nhiều điều
về những vụ tán tỉnh
mà anh phải tuân theo, nhưng--
Anh thấy thế nào về chuyện
ta bỏ qua lần hẹn hò vụng về đầu tiên
khi mà anh không biết
liệu có sao không khi hôn em
vì thật ra anh còn không chắc
là chúng ta có hẹn hò hay không?
Và khi ta đang ở đó,
sao ta không bỏ qua
lần hẹn hò thứ 2 hứa hẹn hơn nhiều
khi mà em chứng tỏ cho anh
rằng em là người giỏi lắng nghe,
nhưng điều mà em thật sự nghĩ tới
là chuyện quan hệ tình dục
với anh sẽ như thế nào?
Và trong khi ta đang ở đó
thì có thể ta nên
bỏ qua lần hẹn thứ ba
khi mà ta quan hệ tình dục rất tệ.
Trong trường hợp đó,
hãy vờ như đây là
lần hẹn hò thứ tư.
Và nếu ta không quan hệ sớm lần nữa,
và nếu lần này không thật sự ổn,
thì mọi chuyện sẽ khiến
chúng ta trở nên lúng túng.
Cậu có tin tớ không?
Tớ sẽ xem vậy là có.
Cậu biết đấy, trong phim ảnh
người bạn thân luôn còng tay
người có thể là người sói
để giữ cậu ta không làm hại
bất cứ ai lỡ khi cậu ta biến đổi.
Đây sẽ là điều phải làm.
Em đến từ đâu thế?
Câu hỏi hay hơn là,
em đã ở đâu?
Em nói gì thế?
Giờ,
hãy xem liệu cậu
có lựa chọn đúng khôn.
Vì nếu cậu là một người sói,
thì tớ có thể vừa cứu
vài mạng người vô tội.
Nhưng nếu tớ là một người sói,
thì cậu vừa phạm
một sai lầm rất, rất tệ đấy.
Cậu hoàn toàn đang
chịu sự thương xót của tớ.
A.
Giờ thì tớ nghĩ cậu nên
ở lại đây và bình tĩnh lại
vì nó trông như là
cậu sắp trải qua
một sự chuyển đổi nho nhỏ
vào ngay lúc này đấy.
- Vậy cậu không phải--
- Một con quái vậy?
Không. Theo nghĩa đen thì không.
Tớ cũng sẽ tới gặp cớm
và nói cậu cũng không phải thế.
Anh không có chút tò mò nào
sao chuyện này lại xảy ra hả?
Lý do em ở đây với anh?
Coi nào, Jack.
Em biết mình to lớn hơn,
mạnh mẽ hơn,
đã cắt mái tóc đỏ ấy đi.
Em vẫn còn trẻ và đẹp
trong khi anh đang già đi.
Nhưng anh đã đeo
nhẫn của em trong 20 năm
cho đến tối nay, cưng à.
Chuyện gì thế?
Trông anh như là nhìn thấy ma.
Chuyện gì xảy ra thế?
Anh chỉ lo chuyện
bảo vệ con chúng ta an toàn,
anh thậm chí còn không đưa cho nó
những công cụ để tự chăm sóc mình.
Giờ em phải làm thế.
Anh không nhớ hả?
Chỉ có cái chết
mới chia lìa chúng ta.
Hãy thưởng thức mùa hè của mình.
Chúc may mắn, tốt nghiệp sinh.
Ai làm thế với cậu?
Tớ không biết.
Chúng cũng tóm được tớ
khi chúng giết mẹ của tớ.
Khi tớ lên 12 tuổi
mẹ tớ và tớ về nhà
sau một ngày đi mua sắm
thì thấy một nửa
đồ đạc trong nhà bị mất--
đồ nội thất, ti vi-- đủ thứ.
Tớ nghĩ là nhà mình bị trộm.
Không phải vậy sao?
Bố tố bỏ hai mẹ con tớ.
Không báo một lời.
Ông ấy chỉ để lại một lời nhắn
rằng ông ấy buộc phải làm thế
và hai mẹ con tớ đang kềm chân ông ấy.
Nên cậu đã quyết định sẽ cặp với
những kẻ làm cậu thất vọng ngay từ đầu.
Đại loại như thế.
Tớ rất có thể là người đó.
Cậu hẳn nghĩ tớ bị điên.
Sao cậu vẫn còn ở đây?
Có phải là vì tớ?
Cậu giống như là một cuốn sách hay
mà tớ chưa thể bỏ xuống.
"Đó là một trong những
nụ cười hiếm thấy.
Nó hiểu bạn như
bạn muốn được hiểu,
và tin vào bạn như
bạn muốn tin vào chính mình
và chắc rằng bạn
đã tự gây ấn tượng cho chính mình
mà bạn hy vọng
đã truyền đạt được điều đó."
Hay đại loại thế.
Cậu trích dẫn "Gatsby"
với tất cả các cô gái sao?
Tớ phải đi.
Mẹ tớ và tớ sẽ đi châu Âu
vào mùa hè, sau khi tốt nghiệp.
Vậy cậu nghĩ cậu sẽ có thể sống
mà không có tớ chứ?
Tớ mong là thế.
Vậy tại sao lại là tớ?
Tớ không biết.
Nó thì rất khó để giải thích.
Nó như là phần còn lại của
thế giới chỉ có màu trắng và đen,
còn cậu thì có màu sắc.
Chúa ơi.
Chỉ là hệ thống bị quá tải.
Chẳng thể có cách nào mà
bất cứ ai hay vật gì
sẽ vào hay ra khỏi đây trước tối nay.
Cứ để tiền của tôi trên bàn.
Phản bội cả giống loài của mình.
Thật là yếu đuối.
Will?
Elliana?
Elliana, có phải cậu không?
Là cô.
Cô làm gì ở đây?
Ta đến là vì con, Will.
Khỉ thật.
Ta đã chờ chuyện này trong 18 năm.
Đến lúc chúng ta đi rồi.
Gì hả? Chúng ta?
Chúng ta đi đâu?
Mọi nơi.
Cô là một trong số chúng hả?
Một trong số chúng ta.
Xin chào, đây là Sara Winter.
Hãy để lại một tin nhắn
và tôi sẽ gọi lại ngay cho bạn.
Mẹ à.
Con biết mẹ đang trên đường đến,
nhưng con hy vọng ta có thể
gặp nhau sau buổi lễ.
Chỉ là có một chàng trai.
Không phải là Roland.
Con chỉ thật sự muốn ở lại.
Hôm nay con tốt nghiệp.
Con không thể tin điều đó.
Con yêu mẹ, chào mẹ.
Con còn sống sau cuộc tấn công
khi con vẫn còn trong bụng.
Bụng của ta.
Không.
Không, mẹ đã chết rồi.
Làm thế nào mẹ ở đây?
Không sao đâu cưng.
Vào lúc đầu thì mẹ cũng sợ.
Nhưng hãy tưởng tượng
có quyền năng ở tất cả những thứ
mà con cảm thấy mình không thể khống chế.
Nó thật kỳ diệu.
Sao mẹ không xuất hiện ngay?
Ta đã quan sát con,
chờ cho đến khi con sẵn sàng.
Và khi trăng xanh.
Nó sẽ rất đặc biệt vào tối nay.
Khoan đã. Nếu con là một trong số đó,
vậy sao những kẻ khác lại muốn giết con?
Chúng ta đâu có muốn giết con.
Chúng ta chỉ muốn chào mừng con.
Vậy lời nguyền này--
Món quà.
--sẽ ở trong con suốt đời mình.
Con gọi đây là cuộc sống sao?
Quên hết sách vở...
và thứ kỹ thuật của con đi.
Đó không phải cuộc sống.
Nó chỉ là một chuỗi
sự xao lãng của cuộc sống.
Bố con đã cố kềm nén con
bằng các loại thuốc.
Bố con đã cố thuần hóa con
như một vật thí nghiệm.
Ông ấy dạy con những điều vô dụng
và gọi nó là kiến thức.
Ông ấy làm con mềm yếu...
và gọi nó là văn minh.
Con còn nhiều điều phải học.
Cuộc sống mà con biết
giờ đã kết thúc.
Tớ đã nghĩ về điều đó,
và tớ không nghĩ
cậu có thể sống thiếu tớ.
Will?
Ai đấy?
À...
Đến lúc đi rồi, con trai.
Con trai?
Khoan nào, tớ không hiểu.
Tớ nghĩ là mẹ cậu đã chết.
Nghe này, tớ đã nghĩ về điều đó
và tớ có thể sống mà không có cậu.
Tạm biệt.
Vậy rồi sao nữa?
Tớ không bao giờ gặp lại cậu sao?
Khoan đã.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Vai trò của cưng chấm dứt rồi.
Nhưng ta và cưng có thể
vui vẻ với nhau một chút
trước khi ta giải phóng cưng
khỏi sự khốn khổ của mình.
Chúa ơi.
Cậu ta không đến giúp đâu.
Bài học số 1, Will:
sự sinh tồn của bầy là quan trọng nhất.
Bên cạnh đó, ta không thể để
bất cứ ai biết về chúng ta.
Nó làm mất sự bất ngờ.
Này!
Để đó cho tôi.
Will?
Làm ơn đi.
Cứ để nó tự đến với chúng ta.
Will.
Không, Will.
Will.
Bạn biết điều họ nói
về ánh sáng trắng chứ?
Nó là nhảm nhí.
Hay có thể là
họ không bật nó cho tôi.
Điều tôi hiểu được là
lý do tại sao sự cám dỗ
của bất tử lại mạnh đến thế.
Vậy cậu là--
Một quái vật.
Theo đúng nghĩa đen.
Đi nào. Hãy ra khỏi đây
trước khi trường khóa hẳn.
Không!
Giờ thì sao?
Thôi được.
Sau tối nay,
mình sẽ chỉ quay lại đây
để quảng bá cho phim của mình
và chụp hình ngực của phụ nữ.
Xin chào.
Mình không thấy các bạn ở đó.
Tên mình là Sachin.
Và các bạn, quý ông và quý bà,
sắp sửa là nhân chứng
cho sự hồi sinh của Điện ảnh Mỹ.
"Dự án kinh dị không đề Sachin."
Ai đó?
Xin lỗi, Sachin.
Nhưng đây là nơi
kết thúc số mệnh của mày.
Đừng có đùa chứ.
Làm ơn đến đây mau bảo vệ.
Eddie?
Chìa khóa của anh ta đâu?
Điện thoại hư rồi.
Ô...
Trường sẽ không mở
cho đến khi lễ tốt nghiệp kết thúc.
Hẳn phải có công tắc quá tải.
Liệu có ai vẫn còn
ở trong trường không?
Là Sachin.
Sachin.
Người sói có thật!
Và chúng trông đáng sợ
hơn nhiều trên phim ảnh.
Chúng không có trốn trong rừng.
Chúng đang ở đây.
Chúa ơi!
Will, tớ rất tiếc khi
đã không tin cậu.
Này, bất kể cậu làm gì,
đừng giết một người nào hết nhé?
Khi cậu làm thế
thì sẽ không còn đường quay lại đâu.
Tôi sắp chết, Chúa ơi
Bất cứ ai tìm thấy đoạn băng này, xin hãy
đưa nó lên YouTube để tôi không chết vô ích.
- Cậu làm gì thế?
- Bảo vệ chúng ta,
cho rằng mọi thứ họ dạy chúng ta
về hóa học thì không hoàn toàn nhảm nhí.
Tớ thoát ra khỏi bữa tiệc tối hôm qua
đến một nắp hầm trên đường.
Có lẽ chúng ta có thể tìm thấy nó
lần nữa từ tầng hầm và thoát khỏi đây.
Cám ơn, Will,
vì chuyện lúc nãy.
Cậu sẽ làm như vậy với tớ.
Tớ muốn nghĩ cậu cũng
làm như vậy đối với tớ.
Này, trong trường hợp
lỡ có gì xảy ra,
cậu nghĩ tớ không bao giờ
nhìn cậu, nhưng tớ có đấy.
Tớ đã thấy cậu
vẽ những bức tranh đó.
Cậu khiến tớ cảm thấy đẹp đẽ
vào những ngày không đẹp đẽ gì.
Tớ có thể đã nói
gì đó nhưng tớ đã không nói
vì tớ nghĩ bất cứ hình ảnh nào mà cậu
có về tớ thì tốt hơn con người thật của tớ.
Ta sẽ làm gì với cái đó?
Chuyện này không thể
là sự thật được.
Chúng làm gì với
tất cả những người này?
Chúng đã thu gom họ
trong bao lâu rồi?
Elliana.
Đèn của tớ đâu?
Nó đâu rồi hả?
Chào con trai.
Bố? Cái gì thế?
Chuyện gì xảy ra thế?
Hắn đã truyền sự vô dụng
của hắn cho con rồi, con trai.
Giờ đến lượt ta.
Giờ con là một trong chúng ta.
Giết hắn đi.
Làm đi!
Không.
Tôi thà chết còn hơn
trở thành một kẻ như các người.
Vậy sao?
Không!
Không có gì và không có ai
có thể giúp con nữa.
Ta sẽ không bao giờ giết người.
Nhưng con đã giết rồi.
Con đã giết Roland.
Ta đã ở đó.
Nó thật ấn tượng.
Câu hỏi duy nhất là vì
hắn đã định cố giết con
hay vì hắn có thứ mà con muốn?
Will?
Tôi đã làm gì?
Giờ con đang thấy
mình bị thúc đẩy.
Không cần phải kinh tởm,
không cần kiềm nén hay thấy tội lỗi.
Phải đấy.
Chỉ việc để nó xảy ra.
Ra khỏi đây ngay.
Còn cậu?
Đi đi!
Cứ chờ đến khi trường
mở khóa mà không cần đợi tớ.
- Cậu không thể ở lại với chúng.
- Cậu không cần lo chuyện đó!
Đi đi.
Chạy đi, bé gái.
Chào mừng đến gia đình.
Con muốn làm gì trước nào?
Giết bà.
Giết tất cả các ngươi.
Có nhớ 2% DNA khác nhau
giữ loài người và loài thú không?
Nó là tất cả mọi thứ.
Will?
Elliana?
Elliana!
Elliana?
Elliana!
Không!
Tớ nghĩ quả là điều tốt
khi cậu không đoạt giải vàng.
Will.
Tránh xa tớ ra.
Chúng đã giết bố tớ.
Chúng đã biến tớ thành thế này.
- Cậu không giống chúng.
- Có đấy!
- Cậu còn một cơ hội.
- Tớ không có đâu.
Cậu không hiểu sao.
Từng giây mình ở bên cậu
sẽ biến sự kiềm chế chính mình
thành sự thèm muốn cậu.
Đi nào.
Tôi luôn sợ việc để
bất cứ ai đó bỏ đi.
Hay có thể tôi thật sự sợ
việc không kiềm chế bản thân.
Hãy làm điều cậu muốn đi.
Gì chứ?
Bất kể nó là gì, hãy làm đi.
Làm đi.
Nhanh đi.
Cậu không biết
cậu đang nói gì đâu.
Coi nào, Will.
Tiến hành đi.
Cứ để nó xảy ra.
Cậu chắc chứ?
Tránh xa tớ ra.
Cậu có bao giờ nghĩ có thể nếu
tớ như cậu thì việc đó sẽ giúp được cậu chưa?
- Có lẽ ta có thể là một đội.
- Cậu nghĩ cậu có thể cứu tớ sao?
Đó là điều cậu muốn làm sao?
Nếu cậu không muốn
ở bên tớ, thì cứ nói ra.
Đó không phải là điều tớ muốn nói.
Tớ chỉ không thể. Cậu không muốn điều này.
Đừng có nói cho tớ
điều tớ muốn là gì.
Cậu sợ điều gì thế?
Hay có thể câu hỏi hay hơn là
cậu không sợ điều gì?
Cậu đang sống trong
thế giới nhỏ bé an toàn của mình
nơi mà mọi người
nói cậu phải làm gì
và cậu quá sợ hãi để làm
bất cứ điều gì trong số đó.
Cậu sợ rằng cậu sẽ chết
nên tớ chỉ là một người khác,
người sẽ an toàn trong khoảng khắc
vì nó không còn cơ hội để trốn thoát.
Mình đang đề nghị cậu
biến mình trở thành người như cậu.
Cậu còn cần gì nữa hả?
Tớ nghĩ cậu sợ rằng nếu cậu
yêu tớ, tớ sẽ không yêu cậu lại.
Có thể cậu sợ rằng
tớ sẽ như thế.
Hãy thử đi.
A!
Để tớ yên!
Mình rất xin lỗi.
Mình không phải là người
sẽ làm tổn thương cậu.
Mình đã nói là cậu vẫn còn cơ hội.
Cậu không phải giết ai nữa.
Cậu biết điều đó chứ?
Thế hệ của tôi,
chúng tôi không quan trọng lắm
về các sự cam kết và mối quan hệ.
Bọn tôi chỉ muốn chuyện tình dục.
Nó giống như chúng tôi được
hướng đến để tin rằng
nếu biết quá nhiều về đối tác
thì sẽ làm cho tình yêu ít thú vị đi.
Bọn tôi bị đưa tới
niềm tin sai trái.
Chú ý nào.
Will Kidman và con điếm đó
vui lòng hiện diện
tại văn phòng hiệu trưởng.
Cám ơn.
Đi nào, chúng ta phải
đến được nhà nguyện.
Con là con trai của ta.
Đó là một sự thật nên tốt hơn là con
hãy bắt đầu chấp nhận nó.
Ta phải dùng mùi
dụ chúng đi chỗ khác.
Chống cự chẳng có ích gì đâu.
Càng đẩy ra thì
mẹ càng ôm chặt lấy con.
Đó là điều những người mẹ làm.
Thế giới mà con biết
đang sắp sửa thay đổi.
500 năm trước,
người ta nghĩ Trái đất thì phẳng.
Sáng nay thì mọi người biết
là con người đang đứng đầu
trong chuỗi thức ăn.
Không chỉ là thức ăn.
Mà còn là một đội quân.
Nó đang đến đời thường
khi chúng ta đang nói chuyện.
Khi trăng xanh lên vào tối nay,
chúng ta sẽ đưa thế giới
đến một kỷ nguyên mới.
Súng của Roland.
Đạn rỗng, tuyệt.
Argentum nitricum?
AKA bạc nitrat.
Chúng ta phải cảnh báo mọi người
chuyện đang xaỷ ra trước khi quá muộn.
Chúng ta có thể dùng chương trình
phát sóng mà Sachin đã xâm nhập được.
Họ sẽ không tin chúng ta đâu.
Họ sẽ nghĩ chỉ là một cặp
nhóc con đang giở trò đùa.
Đó là lý do ta phải
khiến họ tin.
Bằng cách nào?
Tớ sẽ biến thành sói.
Cậu có thể cần cái này
để đề phòng tớ không đủ
mạnh mẽ để quay lại.
Hãy cùng làm nào.
Tớ không muốn mất cậu,
mặc dù tớ cảm thấy mình đã
bị tổn hại nghiêm trọng
vì mối quan hệ này.
Giờ là lúc tốt nghiệp.
Nghe này.
Tớ cần cậu mạnh mẽ và
ở bên cạnh tớ
vì cậu là người duy nhất
sẽ phải giết tớ.
Xin lỗi, Will.
Chuyện này sẽ không
được phép lên tivi đâu.
Con nghĩ mình là thằng quái nào
mà cảnh báo mọi người về chúng ta hả?
Hỡi các bạn tốt nghiệp,
hãy đừng để cơn mưa
làm gián đoạn thời khắc quan trọng này.
Ta muốn yêu con.
Thật lòng đấy.
Nhưng con đang khiến nó
trở nên khó không thể tưởng nổi.
Chúng ta thừa nhận là đã sợ hãi.
Chúng ta luôn nghe được là vẫn còn
có nhiều điều mà chúng ta chưa biết,
nhưng tôi muốn nghĩ là chúng ta
biết được nhiều điều hơn là mình nghĩ.
Chúng ta chỉ chưa
tập trung sự hiểu biết lại thôi.
Sao con lại muốn cứu
những người đó?
Những người đã làm cho cuộc đời con
trở thành khốn khổ trong những năm qua?
Vì tôi không giống như bà.
Tưởng tượng xem ta đã
thất vọng như thế nào
sau 18 năm để biết được con...
thật tầm thường.
Tưởng tượng xem tôi đã thất vọng như thế nào
khi biết bà không bình thường.
Chắc chắn là vẫn còn nhiều
bài học chưa được học
khi chúng ta rời khỏi trung học.
Nhưng hãy cho phép tôi chia sẻ
với các bạn vài điều tôi đã học được.
Rõ ràng là con bé đã làm
lu mờ nhận xét của con.
Con có thể không cảm ơn
ta bây giờ vì đã giết cô ta,
nhưng tin ta đi,
có ngày con sẽ cám ơn ta.
Không bao giờ nhìn lại.
Đằng sau!
Điều đó không giết được chúng ta
mà còn khiến chúng ta mạnh hơn.
Cuối đường hầm đen tối
luôn là ánh sáng chói lòa.
Khi một cánh cửa đóng lại,
thì những cánh cửa khác lại mở ra.
Nhanh lên.
Elliana, cố lên.
Cố lên, Elliana.
Ta đã đi xa đến thế này rồi.
Cố lên, Elliana, cố lên!
Cố lên, đừng chết.
Đừng chết!
Tỉnh dậy nào!
Cố lên!
Chiến đấu đi.
Cố lên, Elliana.
Thở đi!
Cố lên.
Cậu không được phép chết.
Mình không thể sống thiếu cậu, Elliana.
Cố lên.
Cố lên, Elliana.
- Chào cậu.
- Cậu còn sống.
Không!
Will Kidman.
Will Kidman?
Elliana!
Elliana Winter.
Elliana Winter?
Elliana!
Elliana!
Thưa mọi người,
tôi xin giới thiệu
lớp tốt nghiệp năm nay.
Hoan hô, Will.
Con có nhiều tiềm năng
hơn ta tưởng đấy.
Làm thế nào mà bà còn sống?
Cưng à,
sẽ cần nhiều lửa hơn
để có thể giết được ta.
Nó là một thế giới tàn nhẫn
và đạo đức duy nhất trong một
thế giới tàn nhẫn là trở thành tàn nhẫn.
Thậm chí con có thắng cuộc chiến này,
thì con cũng thua trong chiến tranh.
Có các đội quân khác với hàng ngàn
thứ giống chúng ta ở ngoài đó.
Vậy kháng cự làm gì?
Con chẳng thể làm được gì.
Ta biết khó nuốt trôi điều đó.
Nuốt cái này đi!
Bà là Alpha.
Con đúng vãi đấy.
Giờ ta sẽ làm điều mà ta nên làm
với ngươi từ 18 năm trước--
từ bỏ ngươi.
Tại sao?
Vì con của bà thích bạn gái
của nó hơn mẹ nó hả?
Gì hả, bà ghen tị sao?
Bà giận dữ sao?
Mẹ kiếp, điều đó càng
khiến bà giống người hơn đấy.
Làm đi. Hãy giải thoát ta
khỏi sự khốn khổ của ngươi đi.
Mình đã làm gì thế này?
Elliana?
Cậu đang ở
một nơi nào trong đó.
Nó khó khăn.
Tớ hiểu cảm giác của cậu.
Nếu cậu không thể quay lại,
thì hãy giết tớ đi.
Ta sẽ cùng nhau ra khỏi đây.
Cậu vẫn còn một cơ hội.
Cậu hiểu mà, phải không?
Cố lên.
Mặc vào.
Will.
♪ Cuốn sách về tình yêu ♪
♪ nó dài và buồn chán ♪
♪ Không ai có thể chịu nổi ♪
♪ một thứ có đầy ♪
♪ các đồ thị ♪
♪ Sự kiện và các suy luận ♪
♪ Và hướng dẫn khiêu vũ ♪
♪ Nhưng anh ♪
♪ Anh yêu nó ♪
♪ Khi em đọc cho anh nghe ♪
♪ Và em ♪
♪ Em có thể đọc bất cứ gì ♪
♪ Cuốn sách tình yêu
chứa đựng âm nhạc bên trong nó ♪
♪ Thật sự thì đó
là nơi mà âm nhạc sinh ra... ♪
Hầu hết chúng ta không có lựa chọn
việc sống một cuộc sống vĩnh hằng
hay trải qua sự lãng mạn của bất tử.
Cuộc sống và tình yêu của chúng ta
thì luôn mang đau đớn.
Nhưng có thể
nó cũng nên như thế.
Vì những điều trong hoàn cảnh
mà chúng ta chịu đựng thì phần lớn
chính là những điều
tạo thành chính chúng ta.
♪ Và em... ♪
Chúng ta biết ơn thời gian
vì sự thiếu sót của chúng ta về nó.
♪ Em có thể hát cho anh mọi bài hát ♪
♪ Cuốn sách tình yêu... ♪
Chúng ta nhạy cảm là vì
chúng ta dễ bị tổn thương.
Chúng ta có lòng trắc ẩn vì
sự phụ thuộc lẫn nhau của chúng ta.
♪ Nó đầy những bông hoa... ♪
Và khi tất cả chúng ta
đều trở thành quái vật...
♪ Và những điều mà ta
còn quá trẻ để biết... ♪
...thì chúng ta luôn trở thành quái dị
khi chúng ta từ chối
tính người của mình.
Các giáo viên và bố mẹ thích nói
chúng ta đang chứng kiến sự
suy đồi của nền văn minh phương Tây.
Chắc chắn là đã
có những thời điểm cố gắng.
Nhưng khi chúng ta bắt đầu đánh mất
bản thân vào thói quen hay sợ hãi hay thảm kịch,
tôi nghĩ chúng ta luôn
có thể tìm được đường quay lại.
Chúng ta chỉ cần phải nhớ
nghĩa vụ với nhau,
mối quan hệ giữa chúng ta,
những thứ không tồn tại
chỉ để làm đầy những ngày ta sống.
Chúng tồn tại
đế giữ lấy mạng sống chúng ta.
Và những điều đó
thì đáng để chiến đấu.
"Nó là một thế giới hoàn toàn mới."
"Tương lai bắt đầu từ đây."
Các người chẳng biết
cái đếch gì đâu.
Tớ cần cậu mạnh mẽ và
ở bên cạnh tớ...
Cậu nghĩ cái này có thật không?
...vì cậu là người duy nhất
sẽ phải giết tớ.
Không, nó như là tiếp thị
cho bộ phim nào đó.
Và bây giờ, 18 năm
sau ngày tôi sinh ra,
tôi ở đây để thuyết phục
các bạn rằng quái vật là có thật,
và chúng đang sống giữa chúng ta,
cùng với chúng ta.
Và mong rằng một ngày
các bãn sẽ biết tôi là ai
và điều tôi đang cố gắng làm.
Xin hãy lắng nghe tôi.
Tôi cần các bạn tập hợp
tất cả bạc và lửa...
...và giết chúng trước khi quá muộn.
Các đồn cảnh sát
và các nhà chức trách
đang bị tấn công bởi người sói--
vâng, người sói-- đã được
nhìn thấy trên 4 lục địa.
Các quan chức
hiện đang đánh giá tình hình
và đề nghị mọi người ở trong nhà
cho đến khi có thông báo mới.
Mọi người đang hoảng loạn,
thu thập bạc và súng bắn lửa
trong khi quân đội trên khắp
toàn cầu đang được huy động.
... tấn công vào hàng ngàn nạn nhân.
Giờ các bạn đã tin chúng tôi chưa?
Dịch bởi: davidseanghia@gmail.com
.: www.phudeviet.org :.