Tip:
Highlight text to annotate it
X
Trong khi các nước khác trên thế giới
đang tranh luận với nhau,
Thì chúng tôi những người Pháp
thì luôn biết một sự thật rằng:
Món ăn ngon nhất trên thế giới được làm ra ở Pháp.
Món ăn ngon nhất của nước Pháp
được làm ở Paris.
Và món ngon nhất ở Paris, một số người nói rằng,
được làm ra từ đôi bàn tay của đầu bếp Auguste Gusteau.
Nhà hàng Gusteau là niềm tự hào của Paris,
nơi mà được đặt chỗ trước 5 tháng.
Và sự thăng tiến đáng kinh ngạc
lên vị trí dẫn đầu về món ăn kiểu Pháp
làm cho các đầu bếp khác phải ghen tị.
Gusteau cũng là đầu bếp trẻ nhất trong lịch sử
giành được huy hiệu 5 sao.
Sách dạy nấu ăn của đầu bếp Gusteau,
Ai cũng có thể nấu ăn.
đã trở thành một trong những cuốn sách bán chạy nhất.
Nhưng không phải tất cả mọi người
đều hân hoan với thành công đó.
Tựa đề thật là hài hước, Ai cũng có thể nấu ăn.
Điều gì có thể hài hước hơn là
Gusteau thực sự tin vào điều đó.
Trong khi đó, tôi coi việc
nấu ăn là nghiêm túc.
Và đương nhiên tôi không nghĩ
là ai cũng có thể làm vậy
Tớ đây này.
Tớ nghĩ rằng thật là dễ hiểu
khi mà tớ cần đánh giá lại cuộc đời mình một chút.
Vấn đề của tớ là gì?
Trước hết, tớ là một con chuột.
Điều đó đồng nghĩa với việc cuộc sống của tớ rất khó khăn.
Điều thứ hai là tớ có một sự nhạy bén
về vị giác và khứu giác.
Bột mì, trứng, đường, đậu vani...
Ồ, có một ít vị chanh.
Ồ, em có thể nhận ra tất cả chúng sao?
Em có một tài năng bẩm sinh đó.
Đây là Emile, anh trai tớ.
Anh ấy rất là sâu sắc.
Con có thể ngửi thấy mùi vị của các thành phần không?
Đây là bố tôi. Ông ấy rất là hời hợt.
Ông ấy cũng là thủ lĩnh của bộ tộc chúng tôi.
Với khả năng của mình, tớ có cảm giác
về một điều gì đó không ổn ở đây.
- Không, Không, Không! Đừng ăn chúng!
- Cái gì vậy?
Tránh xa cái mùi vị đó ra. Nó là thuốc diệt chuột đó.
Ngay lập tức, Bố đã thực sự nhận ra rằng
là năng khiếu của tớ không vô dụng chút nào.
Tớ đã cảm thấy rất tuyệt vời về biệt tài của mình,
cho đến khi cha tớ giao cho tớ một nhiệm vụ.
An toàn.
An toàn.
Chính xác. Người kiểm tra thức ăn.
Gần với sự ngoan đạo.
đồng nghĩa với an toàn đó.
Cậu biết đây, sự an toàn gần với...
Đừng lo lắng. Đi đi.
Điều đó làm cho bố tớ thật là tự hào.
Giờ con không thấy tốt hơn sao hả Remy?
Con vừa làm một việc rất là cao cả.
Cao cả? Cha ơi, Chúng ta là những tên trộm cắp.
Và chúng ta đang trộm cái gì,
hãy nhìn đi cha, những đồ ăn thừa.
Đó không phải là ăn trộm nếu
không ai cần đến chúng nữa.
Nếu không ai cần đến chúng nữa,
thì tại sao chúng ta phải ăn trộm chúng?
Bố Chỉ có thể nói là
bố con ta không có cùng quan điểm với nhau.
Cái này con biết.
Nếu đây là cái mà bố ăn,
thì con chỉ muốn ăn phần ngon nhất.
Nhưng với bố tớ....
Thức ăn như là nhiên liệu ấy.
Nếu con kén chọn cái mà con cho vào bụng,
thì năng lượng của con sẽ cạn kiệt.
Còn giờ thì ngồi im và ăn phần của mình đi.
Nếu chúng ta trở thành những tên trộm,
Tại sao chúng ta không trộm những
thứ ngon nhất ở trong nhà bếp.
Nơi mà mọi thứ đều không bị đánh bả.
Trên hết, chúng ta không phải là kẻ trộm cắp.
Điều thứ hai là chúng ta phải tránh xa nhà bếp
cũng như là con người.
Điều đó rất nguy hiểm.
Con biết,
Con cũng sợ con người chứ.
Nhưng có vài điều về họ rằng
Con người họ không chỉ tồn tại.
Họ khám phá, họ chế biến.
Ý con là, hãy nhìn vào cách họ làm với thức ăn xem.
Làm sao chúng ta làm được như vậy?
Thức ăn ngon thì như là âm nhạc bạn có thể nếm,
màu sắc bạn của thể ngửi thấy.
Có đầy rẫy những điều tuyệt vời xung quanh chúng ta.
Mọi người cần ý thức được việc dừng lại
và thưởng thức chúng.
Ồ, Gusteau đã đúng.
Ồ, mmm, đúng.
Ồ, ngon thật đấy.
Mỗi hương vị riêng biệt nhau,
Nhưng kết hợp thành một,
và một món ăn mới được tạo ra.
Giờ tôi có một cuộc sống bí mật.
Một người duy nhất biết điều đó
là Emile.
Này, Emile. Emile.
Em tìm thấy một cây nấm.
Đến đây, anh rất thành thạo về việc giấu thức ăn.
Giúp em tìm chỗ giấu nó nào.
Em ấy không hiểu tôi cho lắm,
nhưng tôi có thể là chính mình khi ở bên cạnh em ấy.
Tại sao chúng ta lại đi như thế này?
Em không muốn phải tay chân liên tục đâu đấy.
Anh có bao giờ nghĩa về việc làm sao anh
có thể đi trên một đôi chân chưa?
Chúng ta cũng có thể mang thức ăn theo?
Anh cũng đã bao giờ nghĩ về việc
làm sao chúng ta cho thức ăn vào miệng chưa?
Luôn luôn mà.
Khi em ăn, em không muốn nếm
mọi thứ bẩn thỉu trên tay em đâu.
Được rồi, đi tiếp đi.
Nhưng nếu cha thấy em đi thế này,
ông ấy sẽ không thích đâu.
Anh tìm thấy cái gì đó vậy?
Àh, ồ, ồ...
Anh tìm thấy pho mát đúng không?
Và nó không giống như bất kỳ loại pho mát nào khác.
Đó là pho mát mà Tom đã đặt mua.
Nó sẽ hợp với nấm của em lắm đây.
Và...
Cây hương thảo này! Cây hương thảo này.
có thể với cả vài ngọn cỏ ngọt.
Rồi đặt nó lên trên
Và em biết đấy ... chúng ta sẽ có ...
Em không muốn đổ nó vào cùng với chỗ
đống thức ăn thừa. Nó đặc biệt mà.
Chúng ta phải trở về nhà thôi.
Trước khi mặt trời lặn hoặc là
em biết đấy, bố sẽ .....
Emile!
Có khả năng là bố sẽ
không tìm ra nơi này đâu.
Chúng ta sẽ nấu chúng lên.
Bây giờ, chính xác là chúng ta sẽ nấu bằng cách
nào là một câu hỏi rất là ...
Đúng rồi.
Chìa khóa ở đây là phải quay đều tay.
Sẽ nhận được một mùi hương thật là ngọt ngào.
Cơn bão đang tới gần đó em.
Nè, Remy, em có nghĩa rằng
có thể chúng ta không nên....
Hãy nếm thử cái này xem, anh trai!
Đây là... Nó là một loại...
Nó hơi cháy, đượm mùi....
Nó không thực sự là một mùi khét.
Chính xác nó là...Nó giống như...
Àh, đúng rồi, giống như, mùi siêu cấp.
Anh không nghĩ thế àh?
- Thế anh sẽ gọi cái hương vị đó là gì?
- Tia sét?
Chính xác. Đó là tia sét.
Chúng ta có thể làm lại lần nữa.
Được thôi, cơn bão sau đến,
chúng ta sẽ lại lên nóc nhà....
Em biết là cần thêm cái gì rồi! Cây nghệ tây!
Một ít nghệ sẽ làm cho cái này...
Nghệ ư. Anh cảm giác nó ở ...
- Nó ở trong nhà bếp?
- Nó ở trong nhà bếp.
Nghệ.
- Không phải.
Nghệ.
Anh không thích việc
Cô ta sẽ tỉnh giấc thì sao.
Em ở đây hàng triệu lần rồi.
Cô ta bật kênh dạy nấu ăn, Khò.. khò,
và cô ta không bao giờ tỉnh giấc đâu.
Em đã đến đây nhiều lần thế rồi sao?
Em đang nói với anh rồi, nghệ chỉ
là một thứ mà Gusteau gọi thôi.
Đồng ý. Thế Gusteau là ai?
Chỉ là đầu bếp vĩ đại nhất trên thế giới.
Đã viết cuốn sách dạy nấu ăn này.
Khoan đã. Em đọc nó rồi ư?
- Vâng, không nhiều lắm.
- Trời ạ. Thế bố có biết không?
Anh có thể đọc 1 cuốn, hay nhiều
cuốn mà bố cũng không biết đâu.
Và nó chứa đựng những cái em chưa biết,
cũng như những bí mật của chúng ta.
Anh không thích những bí mật.
Tất những cái việc như nấu ăn,
đọc sách cũng như xem TV,
trong khi chúng ta đọc sách và nấu ăn.
Nó cứ như là em dụ dỗ anh phạm tội,
và anh chấp nhận.
Tại sao anh lại chấp nhận như thế nhỉ?
Cái bọn này nó làm cái gì mà lâu thế nhỉ?
Ah, nghệ I'Aquila của Ý. Ah?
Gusteau đã nói rằng nó rất tuyệt hảo.
Khi phụ nữ đứng tuổi thì niềm vui lớn nhất của họ là nấu ăn....
Quên cái điều triết lý đó đi.
Điều này chỉ là về việc nấu ăn thôi.
Này! Đó là Gusteau. Emily, nhìn đi.
Người đầu bếp giỏi
không phải cho những trái tim hẹp hòi.
Người đầu bếp giỏi
không phải cho những trái tim lạnh lùng.
Bạn phải tưởng tượng,
một trái tim khỏe mạnh.
Và bạn phải thử làm những thứ mà tưởng chừng không làm được.
Và bạn không được chấp nhận ai đó
giới hạn khả năng bạn lại.
Bởi vì cho dù bạn đến từ nơi nào,
Giới hạn của bạn như là linh hồn của bạn.
Điều tôi đã nói là đúng. Ai cũng có thể nấu ăn.
Nhưng chỉ có sự không sợ hãi là điều tuyệt vời nhất.
Thật là thi vị.
Những đó không phải là điều cuối cùng.
Nhà hàng Gusteau đã đánh mất
1 trong số 5 sao.
Sau khi bài phê bình bởi nhà
phê bình món ăn hàng đầu nước Pháp, Anton Ego.
Nó như là một luồng gió độc thổi tới Gusteau,
Và người đầu bếp với trái tim tan nát
đã chết trong thời gian ngắn ngay sau đó,
Cũng như thông lệ, điều đó đồng nghĩa
với việc mất thêm một sao nữa.
Gusteau đã chết rồi ư?
Ô!
Ô! Ô!
Ô!
Chạy mau!
Không, anh sẽ dẫn bà ta đến chỗ của chúng ta đó!
- Cứu anh, Remy, Cứu!
- Emile! Nhảy đi!
- Cứu anh, Remy, Cứu!
- Emile! Nhảy đi!
Cố gắng giữ chặt vào
Emile, Đu ra đây.
Rút lui! Mọi người, ra chỗ thuyền.
Cho tôi qua nào!
- Cuốn sách.
Cho tôi đi qua nào!
- Cuốn sách.
Xin lỗi. Chạy, chạy đi.
Đi, đi, đi, đi. Chạy, chạy, chạy.
Dựng cây cầu lên! Mang nó đi !!
Này, Johnny! Nhanh chân lên!
Chèo đi. Chào đi nào.
Tiếp tục đi nào!
- Giữ lấy đứa trẻ. Ở đây!
- Đưa tay đây nào.
Này, Chờ tôi với!
Mọi người ở đây hết chưa?
Chúng ta đủ người chưa vậy?
- Chờ 1 phút. Remy đâu?
- Ở ngay đây. Con đang bơi đến đây.
Con đang đến đây!
Cố lên, con trai.
Đưa cho con tôi cái gì để bám vào đi.
Cố gắng lên, con trai. Mái chèo này, con trai.
Cố lên. Nắm lấy nó đi.
Con làm được mà.
- Remy!
- Cha!
Cố gắng lên. Con làm được mà.
Con làm được mà.
Mọi người, chờ chút. Dừng lại!
Remy. Cố gắng lên. Mái chèo.
Cố gắng lên! Chờ con với. Cố gắng lên.
Cha?
Cha?
Đường nào đây?
Tớ đã mong chờ
một tiếng động,
một tiếng nói,
một tín hiệu,
hoặc bất kỳ điều gì.
Nếu cậu đói,
thì hãy đi lên trên và nhìn ra xung quanh đi Remy.
Tại sao cậu lại chờ đợi và chán nản thế?
Vâng, cháu vừa lạc khỏi gia đình,
và tất cả các bạn của cháu,
Có thể là mãi mãi.
- Làm sao cậu biết điều đó?
- Cháu...
Ông chỉ là một bức ảnh.
Sao cháu có thể nói chuyện đó với ông?
Cậu vừa lạc bố mẹ,
và tất cả các bạn. Cậu đang cô đơn.
Đúng. Ông chết rồi mà.
Ah, nhưng điều đó không phải là sự kết thúc
của những ước mơ.
Nếu cậu chỉ nghĩ đến những cái cậu vừa mất đi,
Cậu sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy
cái gì đang chờ đợi cậu phía trước.
Giờ hãy đi lên trên và nhìn xung quanh đi.
Ồ!
Champagne!
Cậu đang làm cái khỉ gì đó?
Cháu đói lắm.
Cháu cũng không biết cháu đang đứng ở đâu cả.
và cháu cũng không biết là
khi nào cháu lại có thể tìm được thức ăn nữa.
Remy, cậu có thể làm tốt hơn thế mà.
Cậu là một đầu bếp.
Một đầu bếp thì làm ra. Một kể trộm thì lấy nó đi.
Cậu không phải là kẻ trộm.
Nhưng cháu đói lắm.
Thức ăn sẽ luôn sẵn sàng, Remy.
Thức ăn sẽ luôn sẵn sàng
tới những người yêu nấu ăn.
- Cô nghĩ tôi đang chơi cô sao?
- Cô đúng là không có lòng tin ở tôi.
Paris?
Trong suốt quãng đời vừa qua
Tớ đã sống dưới lòng Paris ư?
Wow.
Nó thật là đẹp.
Đẹp nhất.
Nhà hàng Gusteau? Cửa hàng của ông?
Ông vừa chỉ dẫn cho cháu đến nhà hàng của mình.
Nó dường như là những gì tôi có. Đúng.
Nó đây! Tôi dẫn cậu đến nhà hàng này đó!
Cháu phải quan sát nó.
Chuẩn bị cho bàn 7. Nhanh lên.
Một đĩa cá hấp. Đến ngay.
Tôi cần thêm vài bát súp nữa.
Tôi cần 2 xiên thiệt nướng.
Tôi cần thêm nhiều hành nữa.
Tôi cần 2 con cá hồi, àh không, ba con,
Salad trộn, và 3 đĩa thịt nạc áp chảo.
3 yêu cầu về salad trộn đang được thực hiện.
Đang nướng 2 con cá hồi, và thui 1 con.
3 đĩa áp chảo đang làm. Tôi cần đĩa.
7 đĩa.
3 salad trộn đã hoàn thành.
Đừng làm lộn xộn chỗ làm của tôi.
Vặn nhỏ lửa xuống.
Tôi đang bực mình đấy.
Chào, Bếp trưởng Skinner.
Buổi tối nay thế nào?
Xin chào.
Xin chào, bếp trưởng Skinner.
- Chào buổi tối.
Đang đặt đĩa thịt deux.
Này, xếp, nhìn xem ai ở đây này.
Alfredo Linguini, Con trai út của Renata.
- Chào.
- Tất cả đều lớn lên rồi đúng không?
Ông nhớ Renata không,
Người yêu của Gusteau đó?
- Đúng rồi. Cậu thế nào rồi...
- Linguini.
Đúng, Linguini. Rất vui khi cậu ghé thăm.
Tốt chứ...
- Mẹ cháu ư?
- Renata.
- Đúng, Renata. Cô ấy thế nào rồi?
- Khỏe ạ.
Tốt, không... Cô ấy tốt hơn. Nghĩa là...
Cô ấy chết rồi.
Ồ.
Tôi xin lỗi.
Ô, không sao đâu ạ. Mẹ cháu tin tưởng sẽ được lên thiên đường,
giờ bà ấy đã được toại nguyện.
Bác biết đấy, không có cách nào sau khi chết?
- Cái gì đây?
- Mẹ cháu gửi lại cái này cho bác.
Cháu nghĩ rằng bà ấy hi vọng cái này sẽ giúp ích cho cháu,
Bác biết đấy, nhận một chân làm việc ở đây.
Nhưng đương nhiên rồi.
Gusteau sẽ không ép buộc.
Bất kỳ đứa con trai nào của Renata thì còn hơn là...
Được rồi, chúng tôi có thể giữ cái này
và nếu có công việc gì thích hợp thì....
Chúng tôi vừa nhận anh ta vào làm rồi ạ.
Cái gì? Sao cậu dám nhận người vào làm
mà không có sự thông qua...
Chúng ta cần một người phục vụ.
Ồ, phục vụ. Tốt.....
Tôi chào mừng khi cậu làm việc đó.
Uh...
Cháu không thể tin nổi.
Một nhà bếp tiện nghi,
và cháu được nhìn tận mắt.
Cậu vừa đọc cuốn sách của tôi.
Hãy cho chúng tôi xem là cậu lĩnh hội được bao nhiêu nhé?
Ai là bếp trưởng ở đây?
Ồ! Uh...
- Ồ, Bác kia kìa.
- Rất tốt.
Ai tiếp theo?
Bếp phó nữa. Ở đó.
Bếp phó là người chịu trách nhiệm
của nhà bếp khi mà bếp trưởng không có mặt.
Người nấu nước, người nấu nước dùng cho món ăn.
Rất quan trọng.
Người chuẩn bị nguyên liệu, và phụ tá,
tất thảy đều quan trọng.
Đâu bếp, đầu bếp, Họ là những đầu bếp thực thụ.
Rất quan trọng.
Cậu là một con chuột rất là thông minh. Giờ thì, ai kia?
Ồ, anh ta hả? Anh ta chẳng là ai cả.
Không phải không là ai. Cậu ta là một phần của nhà bếp.
Không, Anh ta là giúp việc hay cái gì đó thôi.
Anh ta rửa bát đĩa hoặc là đổ đi
những đĩa thức ăn thừa. Anh ta không nấu ăn.
- Nhưng cậu ta có thể
- Ồ, không đâu.
Sao cậu biết được?
Tôi thường nói cái gì nhỉ?
Ai cũng có thể nấu ăn.
Ồ, đúng, ai cũng có thể.
Điều đó không có nghĩa là ai cũng làm thế.
Ồ
điều đó không thể dừng cậu ta lại được. Hãy nhìn xem?
Anh ta đang làm cái quái gì vậy?
Không. Không!Không, điều đó thật là tồi tệ!
Anh ta đang làm hỏng nồi súp.
Và không ai chú ý cả?
Đây là nhà hàng của ông mà. Làm điều gì đó đi.
Tôi có thể làm cái gì bây giờ?
Tôi chỉ tồn tại trong tưởng tượng của cậu thôi.
Nhưng anh ta đang làm hỏng nồi súp!
Chúng ta nên nói với mọi người rằng anh ta....
Nhưng anh ta đang làm hỏng nồi súp!
Chúng ta nên nói với mọi người rằng anh ta....
Bàn số 5, ngay bây giờ
Nằm xuống.
Ah!
Nóng quá! Bật lò nướng!
Ah!
Đến đây nào.
U!
Uoi
1 thịt mignon, 3 cừu non, 2 vịt.
Trứng chiên phồng cho bàn 6.
5 phút, thưa đầu bếp.
- Ôi, chúa ơi.
Tối nay,
Tôi sẽ trình bày món pate thượng hạng.
Nó có một kết thúc thật là hoàn hảo.
Ooh!
- Ah!
Hmm.
Chuẩn bị cho bàn 7.
Tiếp tục! Đi thôi!
Oui, đầu bếp.
Remy! Cậu đang chờ cái gì đó?
Có phải điều này sẽ trở thành quy tắc của ông?
Cậu biết cách chữa món này.
Đây là cơ hội của cậu đó,
Món súp! Món súp của tôi đâu rồi?
Tránh đường ra.
Đưa đây, Cậu giúp việc!
Cậu là đầu bếp đấy à?
Làm sao cậu lại dám nấu ăn ở trong nhà bếp hả?
Cậu lấy cái sự trơ trẽn này ở đâu vậy?
Cố gắng làm mọi thứ trở nên cực kỳ tệ hại hả?
Ta nên chặt ngươi thành từng khúc mới hả giận.
Tôi sẽ làm thế. Tôi nghĩ là luật pháp cũng nằm về phía tôi.
Larousse, Giữ tên này cho tôi.
Hãy bóp nát đầu để phọt hết những
thứ ngu ngốc trong đầu hắn ra.
- Ông đang nói về điều ngu ngốc gì đó hả?
- Món súp!
Súp?
Dừng món súp đó lại!
Không!
Bồi bàn.
Linguini!
Cậu đã bị sa thải
S-a-t-h-ả-i! Sa thải!
Cô ta muốn được gặp bếp trưởng.
Nhưng cậu ta....
- Khách hàng đó đã nói gì vậy ạ ?
- Đó không phải là khách hàng. Đó là nhà phê bình.
- Ego?
- Solene LeClaire.
- LeClaire? Cô ta đã nói gì?
- Cô ấy thích món súp này.
- Chờ chút.
- Ông đang nghĩ gì vậy, "chờ chút"?
Ông là lý do mà làm cháu rơi vào tình trạng này đấy.
Mọi người đang nói về món súp của cậu đấy.
Cậu đang chơi cái trò gì vậy?
Cháu vẫn bị sa thải àh?
Ông không thể sa thải anh ta.
- Cái gì?
LeClaire thích chúng, đúng không?
Cô ta đã chỉ 1 điểm để nói với ông điều đó.
Nếu cô ta viết một bài bình luận về điều này
và cũng nhận ra là ông đã đuổi việc cậu ta
Thì trách nhiệm sẽ thuộc về...
- Cậu ta là một người lau dọn.
- Người đã làm được thứ mà cô ta thích.
Làm sao chúng ta có thể tuyên bố là đại diện
của Gusteau ?
Nếu chúng ta cũng không tin vào cái
lòng tin sắt đá của ông ta?
Và cái lòng tin đó là gì hả Mademoiselle Tatou?
Ai cũng có thể nấu ăn.
Có lẽ là tôi đã có một chút khắc nghiệt
đối với cậu bé giúp việc này.
Cậu bé đã vượt qua được hiểm nguy rất lớn đó.
Và chúng ta nên thưởng cho điều này
như là bếp trưởng Gusteau vẫn làm.
Nếu cậu bé có thể
dám vào nơi nước sôi lửa bỏng,
Ai trong chúng ta có thể từ chối cậu bé này chứ?
- Cậu không định thoát nữa à?
- Ồ, đúng vậy.
Từ khi cậu thể hiện
cái niềm đam mê với nghiệp nấu ăn.
Cậu sẽ phải chịu trách nhiệm về chúng.
Còn ai khác nữa không?
Giờ thì quay trở lại công việc đi.
Cậu có thể rất may mắn hoặc là không đó.
Cậu sẽ làm lại món súp lần nữa,
và lần này tôi sẽ chú ý đến cậu đó.
Chú ý rất kỹ.
Họ nghĩ rằng cậu có thể thành một đầu bếp.
Nhưng cậu biết tôi nghĩ thế nào mà, đúng không Linguini?
Tôi nghĩ cậu chỉ là một kẻ vụng trộm,
và hơn một tí....
Chuột!
- Chuột!
Bắt lấy con chuột!
Linguini. Lấy cái gì để bẫy nó đi.
Nó đang định chạy đi.
Bắt nó đi, bắt nó đi, bắt nó đi.
- Tôi nên làm gì bây giờ?
- Giết nó đi.
- Ngay bây giờ?
- Không, không phải ở trong nhà bếp. Cậu bị điên à?
Cậu có biết là điều gì sẽ xảy ra với chúng tôi
nếu ai đó biết rằng
có một con chuột trong nhà bếp?
Họ sẽ làm cho chúng ta phải đóng cửa vĩnh viễn nơi này.
Danh tiếng của chúng ta sẽ tan tành hết.
Mang nó ra xa khỏi đây. Càng xa càng tốt.
Giết nó đi. Quyết định số phận của nó đi. Đi mau lên!
Whoa!
Doh!
Đừng nhìn tớ như thế!
Cậu không phải là con chuột duy nhất bị bẫy.
Họ yêu cầu tớ nấu lại lần nữa.
Nghĩa là, tớ thì không có nhiều tham vọng
Tớ sẽ không thử để nấu lại món đó đâu.
Tờ chỉ cố gắng để sửa chữa lỗi lầm của mình.
Cậu là con chuột mà thích thú với việc nấu ăn.
Cậu đã bỏ cái gì vào đó vậy?
Không? Cái gì? Là hương thảo?
Đó là một gia vị phải không? Lá hương thảo?
Cậu không bỏ lá hương thảo vào đó chứ?
Sau đó cái gì được cho vào
và được khuấy lên ....
Tớ cần công việc này. Tớ vừa đánh mất quá nhiều.
Tớ không biết làm thế để nấu ăn và bây giờ và
Tớ thực sự đang nói chuyện với 1 con chuột nếu cậu....
Cậu đã gật đầu à?
Cậu đang gật đầu phải không?
Cậu hiểu điều tớ nói đúng không?
Do vậy tớ không bị điên!
Chờ 1 chút, Chờ 1 chút.
Tớ không thể nấu ăn đúng không?
Nhưng cậu...
Cậu có thể, đúng không?
Nhìn xem, đừng khiêm tốn thế.
Cậu là một con chuột, vì chúa.
Bất kỳ điều gì cậu làm, họ thích chúng.
Đúng rồi. Điều này được đó.
Này, họ thích món súp đó!
Họ thích món súp đó!
Cậu có nghĩ rằng cậu có thể làm lại lần nữa.
Được rồi, Tớ sẽ thả cậu ra ngay bây giờ.
Nhưng chúng ta sẽ cùng làm công việc này, được không?
Được rồi.
Đây là nhà tớ đó.
Chúng không được rộng nhưng chúng,
Cậu biết đấy...
Không được rộng lắm.
Nó có thể còn chật hẹp hơn.
Có lò sưởi, đèn
và một cái đi văng và một cái TV.
Cậu biết đấy, cái gì là của tớ giờ cũng là của cậu.
Em có...
Đây có phải giấc mơ ?
Một giấc mơ đẹp nhất.
Mà chúng ta có thể cùng chia sẻ.
Nhưng vì sao lại ở đây?
Sao lại bây giờ?
Sao lại không thể ở đây chứ?
Bây giờ thì sao nào?
Có nơi nào đẹp hơn Paris để chúng ta mơ ước về sao?
Chào, tiểu đầu bếp. Dậy đi và...
Ôi, không...
Ngu ngốc! Mình biết điều này sẽ xảy ra mà!
Mình cho một con chuột vào nhà
và nói với nó rằng cái gì của mình là của nó.
Trứng đã không cánh mà bay!
Ngu ngốc! Nó đã ăn trộm thức ăn
và bỏ đi! Mình đã nghĩ cái gì nhỉ?
Đó là điều mà tớ đã nhận được khi tin 1 con...
Chào. Cái đó cho tớ à?
Mmm!
Thật là ngon. Cậu cho cái gì vào đó vậy?
Cậu lấy cái đó ở đâu đấy?
Nhìn xem, Tuy nó rất ngon. Nhưng không được ăn trộm.
Tớ sẽ mua vài thứ gia vị, được chứ?
Ôi, không. Chúng ta sẽ bị muộn mất.
Và vào ngày đầu tiên.
Đi nào, tiểu đầu bếp!
"Mặc dù tôi, cũng giống như các nhà phê bình khác,
"đã viết những bài đánh giá thấp Gusteau
từ khi bếp trưởng nổi tiếng ra đi,
"món súp như là một sự phát hiện mới.
A gia vị phụ thêm vào làm cho mùi vị rất độc đáo."
- Solene LeClaire?
- Đúng rồi!
"Thay bằng những lời chỉ trích,
Cửa hàng Gusteau đã kéo lại được sự chú ý của chúng tôi."
"Chỉ có thời gian mới chỉ ra được họ có xứng đáng không."
Tốt thôi...
Cậu biết đấy.
Nhìn xem, tôi biết là điều này thật là ngu ngốc và kỳ dị
nhưng không ai trong chúng ta làm được điều đó một mình cả.
Do đó chung ta phải hợp tác, đúng không?
Cậu với tớ?
Hãy cùng làm việc này!
Em...
Chào mừng đến với địa ngục.
Giờ hãy làm lại món súp đó đi.
Sử dụng bao nhiêu thời gian cũng được.
Cả tuần nếu thấy cần thiết.
Món súp.
Cậu...
Ow!
Cậu...
Cậu...
Đây không phải là làm việc, tiểu đầu bếp à?
Tớ sẽ mất việc
nếu chúng ta làm thế lần nữa đó.
Chúng ta phải làm vài điều khác đi.
Vài điều mà không bao gồm
bất kỳ đau đớn nào,
hoặc là chạy lên chạy xuống cơ thể tớ
với cái bàn chân của cậu
Cắn! Không! Chạy lung tung! Không!
Không chạy nhảy lung tung.
Hiểu chưa, Tiểu đầu bếp?
Tiểu đầu bếp?
Ôi, cậu đói à.
Được rồi. Giờ cùng suy nghĩ lại nào.
Cậu thì biết cách nấu món đó,
và tớ thì biết xuất hiện như là
con người.
Chúng ta phải tìm ra một cái cách
mà tớ có thể làm được cái cậu muốn.
Cái cách đó phải trông như là
tớ không bị điều khiển bởi tiểu đầu bếp chuột.
Cậu có nghe tớ nói không đấy? Mình điên rồ!
Điên rồi! Điền rồ quá đi thôi!
Trong buồng lạnh và đang nói chuyện với 1 con chuột
về việc nấu ăn ở trong một nhà hàng nổi tiếng.
- Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho điều này!
- Linguini?
Chúng ta cần nói chuyện.
Tớ không thể lúc nào cũng kiểm tra
đúng hay sai từ cái gật đầu của một con...
Con chuột! Tôi nhìn thấy rồi!
- Một con chuột?
- Đúng, một con chuột. Ngay bên cạnh cậu.
Cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy?
Tôi chỉ đang tự làm quen với,
ông biết đó, rau cỏ và ...
Ra ngoài ngay.
Một người thì có thể rất quen thuộc
với rau củ, cậu biết mà!
Chuyện đó kết thúc rồi. Cậu ổn khi ở trên đó chứ?
Whoa!
Cậu làm cách nào vậy?
Hành động không chủ đích đó thật lạ lùng.
Lần đầu tiên nhìn thấy và tớ đã biết rằng
chúng ta đều có cùng một ý tưởng điên rồ.
Được rồi.
Huh?
Cậu dẫn tớ đi đâu vậy? Chờ chút.
Whoa!
Chờ chút. Tớ xin lỗi.
Whoa!
Được rồi.
Mmm-hmm...
Được rồi.
Whoa!
Whoa!
À votre santé!
Đúng rồi.
Điều đó nên làm lắm.
Mmm.
Chúc mừng. Cậu đã có thể
lặp lại cái thành công ngẫu nhiên của cậu rồi đấy.
Nhưng cậu sẽ cần phải biết nhiều thứ khác hơn là súp
nếu cấu muốn tồn tại ở cái nhà bếp này, cậu bé à.
Colette sẽ chịu trách nhiệm về việc
dạy cậu bé này cách làm các thứ ở đây.
Nghe đây nào, tôi chỉ muốn cô biết rằng
Thật là mất mặt làm sao khi tôi
được dạy bởi một người như...
Không! Nghe này. Tôi chỉ muốn cậu biết
chính xác rằng ai đang đứng trước mặt cậu.
Có bao nhiêu người phụ nữ
mà cậu có thể thấy trong cái nhà bếp này?
À, Tôi...
- Chỉ có tôi. Cậu nghĩ xem vì sao lại như vậy?
- À, Tôi...
Vì cái nghệ thuật nấu ăn cao cấp
có một hệ thống cấp bậc rất là lỗi thời.
được xây dựng trên những luật lệ
soạn thảo bởi những tên đàn ông ngu ngốc.
Những luật lệ được soạn thảo ra để làm cho
phụ nữ không thể bước chân vào cái thế giới này.
Nhưng Tôi vẫn đứng ở đây. Làm sao điều này xảy ra được?
Bởi Vì, à, vì chị...
Vì tôi là đầu bếp kiên trì nhất
trong cái nhà bếp này.
Tôi đã làm việc rất chăm chỉ
trong một thời gian dài để bước chân được vào đây.
và tôi sẽ không dễ dàng cho một cậu bé
giúp việc vào được đây là nhờ may mắn.
Hiểu chưa?
Wow!
Dễ nấu. Dễ ăn
Gusteau làm món ăn trung hoa.
Món trung quốc thật dễ dàng.
- Tuyệt vời như mọi khi, François.
- Nó có tốt thật không?
Tôi muốn cậu phải tìm ra một vài thứ
cho khái niệm thức ăn lạnh mới nhất của tôi.
Bánh mỳ xúc xích của Gusteau.
Chúng giống như là bánh mỳ xúc xích, nhưng nhỏ hơn....
Cỡ nhỏ.
Bánh mỳ xúc xích là gì?
Những miếng xúc xích nhỏ được nhồi vào
trong bánh mỳ rồi chiên giòn. Cậu biết đấy, người Mỹ.
Những miếng xúc xích nhỏ được nhồi vào
trong bánh mỳ rồi chiên giòn. Cậu biết đấy, người Mỹ.
Chuẩn bị mọi thứ đi.
Có thể là Gusteau nói chung
và Huckleberry Tom hat.
Hoặc có thể là một cái tai bằng ngũ cốc
để trang trí cho món xúc xích.
Được.
Nhưng, phải làm cho xứng vào đấy
Gọi luật sư của tôi ngay!
Điều kiện của di chúc
đó là nếu sau khoảng 2 năm kể
từ ngày chết.
không có người thừa kế nào,
Thì tài sản kinh doanh của Gusteau
sẽ chuyển cho bếp Phó. Ông đó.
Tôi biết cái điều kiện đó chứ.
Cái điều tôi muốn biết là nếu bức thư này..
nếu cậu bé này thay đổi bất kỳ điều gì!
Nó không giống cho lắm.
Cậu ta không giống chút nào cả.
Cậu bé không phải là con trai của Gusteau.
Gusteau không có con,
Còn bao nhiêu thời gian vậy?
Thời hạn sẽ hết trong khoảng
trên dưới 1 tháng nữa
Ngay lập tức,
Một cậu bé sẽ đến với bức thư này.
từ người mẹ đã mất của cậu ta
và xác nhận rằng Gusteau là cha của cậu ta?
Nghi ngờ rất lớn!
- Đây là nhà hàng của Gusteau?
- Đúng, Đúng, Đúng.
- Tôi có thể?
- Đương nhiên rồi.
Nhưng cậu bé này không biết.
Cô ta bảo rằng cô ấy sẽ không bao giờ nói với cậu bé,
hoặc Gusteau, và bảo tôi đừng nói.
- Vì sao ông lại? Cô ta muốn cái gì?
- Một công việc cho cậu bé.
- Chỉ một công việc thôi sao?
- Tốt thôi.
Thì ông đang lo lắng cái gì nữa?
Nếu anh ta làm việc ở đây,
Ông có thể chú ý đến cậu ta
trong khi tôi làm một cuộc kiểm chứng nho nhỏ.
Để mà xem là bao nhiêu % là sự thật.
Tôi cần ông
thu thập vài mẫu DNA.
từ cậu bé đó. có thể là Tóc.
Chú ý đến những từ mà tôi nói.
Tất cả điều này là nghi ngờ lớn.
Cậu bé đó biết một vài thứ.
Thoải mái đi, cậu ta chỉ là người giúp việc thôi.
Tôi nghĩ là ông có thể điều khiển được cậu bé đó.
Cậu đang làm cái gì đó?
Tôi đang thái rau.
Tôi đang thái rau?
Không!Cậu đang lãng phí năng lượng và thời gian!
Cậu nghĩ rằng nấu ăn là một công việc hấp dẫn sao,
như là bà mẹ làm nội trợ sao?
Người mẹ thì không bao giờ phải đối mặt với
việc chạy đua với bữa tối khi mà những yêu cầu
đến như là nước lũ.
và mọi món đều khác nhau
và không món nào đơn giản cả,
và tất cả cái sự khác biết này đều tốn thời gian,
nhưng chúng lại phải để trên bàn của thực khách
chính xác vào đúng thời điểm,
nóng hổi và hoàn hảo!
Mỗi giây trôi qua,
và cậu không thể chậm chạp được!
Cái khỉ gì đây? Giữ cái bàn sạch sẽ vào!
Khi mà giờ ăn bữa tới,
điều gì sẽ xảy ra?
Những cái bàn bừa bộn sẽ làm mọi thứ bị chậm đi.
Thức ăn sẽ không làm kịp, nhưng yêu cầu sẽ chồng chéo nhau.
Khủng khiếp.
Cậu có thể làm điều này để dễ nhớ.
Giữ cho cái bàn của cậu sạch,
hoặc tôi sẽ giết cậu.
Cái ống tay của cậu
nhìn như đã chạm vào thức ăn rồi đấy.
Giữ cái bàn tay và cánh tay của cậu
gần vào người vào. Như thế này này. Nhìn đi?
Luôn luôn trở về vị trí này.
Đầu bếp phải dị chuyển nhanh.Đồ dùng phải sắc nhọn,
Chảo nóng, và giữ tay ở bên trong.
Cậu sẽ phải giảm thiểu việc cắt và nướng
và giữ cho cái ống tay cậu sạch vào.
Dấu hiệu của một đầu bếp là:
tạp dề thì bẩn, ống tay ống tay thì sạch.
Tôi biết rằng Gusteau có phong cách rất là khác biệt.
Trong mỗi đĩa, đầu bếp Gusteau
thường có vài thứ rất là đáng ngạc nhiên.
Tôi sẽ chỉ cho cậu
Cậu phải ghi nhớ tất cả cách làm của ông ấy.
- Luôn làm những thứ ngạc nhiên.
- Không. Theo cách đó.
- Nhưng chị vừa nói thế...
- Không, Không, Không.
Công việc của ông ấy là gây sự ngạc nhiên
còn chúng ta thì....
- Làm theo cách của ông ấy.
- Làm theo cách của ông ấy.
Cậu làm thế nào mà biết được một cái bánh mỳ ngon
mà không nếm thử chúng?
Không ngửi, không nhìn,
nhưng là tiếng động phát ra từ chiếc bánh đó.
Nghe này.
Tiêng vỡ ra.
Chỉ có bánh mỳ thượng hạng mới có tiếng kêu này.
Cách duy nhất để làm được món ăn ngon nhất
là phải là chọn thực phẩm tươi ngon.
và chỉ có 2 cách để mà
chọn được thực phẩm tươi ngon đầu tiên là
Tự trồng chúng, hoặc là mua chuộc người trồng nó.
Voila! Cửa hàng tốt hàng thì phải lấy được mẻ thực phẩm đầu tiên.
Mọi người nghĩ rằng nấu ăn là nghề hèn hạ.
Do vậy đầu bếp cũng đáng khinh theo.
Nhưng không hẳn vậy.
Lalo kia kìa bỏ nhà từ năm 12 tuổi.
Được nhận vào rạp xiếc
như là diễn viên nhào lộn
Và sau đó anh ta bị đuổi việc
vì đã làm phiền
con gái của chủ gánh xiếc.
Horst không biết chắc được.
LINGUINl: Cái gì?
Chẳng ai biết chắc điều đó. Anh ta
thay đổi câu chuyện mỗi lần cậu nói chuyện với anh ta.
Tôi đã tống tiền một công ty lớn.
Tôi đã cướp ngân hàng lớn thứ hai
ở Pháp mà chỉ cần sử dụng 1 chiếc bút bi.
Tôi đã tạo ra một lỗ hổng ở tầng ozon
thông qua Avignon.
Tôi đã giết một người đàn ông với cái ngón cái này.
Đừng bao giờ chơi bài
với Pompidou.
Anh ta đã bị đuổi từ Las Vegas
và Monte Carlo.
- Larousse đã từng đầu quân cho lực lượng chống đối.
- Lực lượng chống đối nào?
Anh ta không nói rõ.
Dễ thấy rằng là họ không chiến thắng.
Đấy câu thấy đó.
Chúng tôi là những họa sĩ, cướp biển.
Thì sẽ giống hơn là những đầu bếp.
- Chúng ta?
- Chúng ta. Cậu cũng là một trong số chúng tôi đó, oui?
Ui. Cảm ơn, bằng cách nào đó,
về tất cả các lời khuyên về việc nấu ăn.
- Tôi cũng cảm ơn cậu.
- Vì điều gì?
Vì cậu đã chịu nghe nó.
Ah?
Con chuột!
- Nhưng anh ta là một...
- Tôi chỉ vừa mới đánh rơi chiếc chìa khóa.
Các vị đã quyết định ăn món nào trong tối nay chưa?
- Món súp rất tuyệt. Nhưng...
- Nhưng chúng tôi đã yêu cầu nó hàng ngày rồi.
- Ở đây còn món nào khác không?
- Àh, chúng tôi có món foie gras rất ngon.
Tôi biết về món foie gras.
Những người bếp trưởng già ở đây,
đã rất nổi tiếng vì nó.
Đầu bếp ở đây có món nào mới không?
- Vài thực khách yêu cầu món nào mới lạ!
- Món mới ư?
Đúng. Tôi nói với họ điều gì bây giờ?
- À, thế cậu đã nói với những người đó cái gì?
- Tôi nói với họ là tôi sẽ bảo bếp trưởng!
Cậu đang nói cái vớ vẩn gì đấy?
- Những thực khách đang gọi món mới.
- Chúng ta nên nói với họ thế nào đây?
- Thế cậu đã nói với những người đó cái gì?
- Tôi nói với họ là tôi sẽ bảo bếp trưởng!
Cái này đơn giản thôi.
Chỉ cần mang ra một món cũ theo phong cách của Gusteau,
Một vài món mà chúng ta đã không làm
trong một thời gian....
Họ biết về những món cũ chứ.
Họ thích Súp của Linguini.
Họ đang gọi món súp của Linguini sao?
Rất nhiều thực khách thích món đó.
Đó là tất cả những điều mà họ gọi.
Có chắc là họ gọi thế không?
Tốt thôi. Nếu họ muốn món của Linguini
bảo thực khách rằng đầu bếp Linguini sẽ chuẩn bị
vài món đặc biệt cho họ.
Vài món mà không có trong thực đơn.
Ồ, và đừng quên nhấn mạnh.
- Là của Linguini.
- Ôi, bếp trưởng.
Giờ thì là cơ hội của cậu để thử vài món đặc biệt đó, Linguini.
Một sự yêu thích bị lãng quên của Gusteau,
món sweetbread.
- Colette sẽ giúp cậu.
- Ôi, bếp trưởng.
Giờ, nhanh tay lên. Những vị khách của ta đã đói lắm rồi đó.
Ông có bị làm sao không vậy?
Cái cách làm đó chỉ dẫn đến tai họa thôi.
Chính Gusteau nói điều đó mà.
Chỉ là một thử thách nhỏ
mà một đầu bếp tài năng cần có.
"Sweetbread thương hiệu Gusteau.
"Sweetbread được với
bằng rong biển muối và bánh mì
"với xúc tu của mực,
với cháo rau quả hầm nhừ với rượu vang,"
"trứng vịt, nấm trắng khô?"
"nước sốt Cá trổng cam thảo."
Tôi không biết cách làm này,
nhưng nó là của Gusteau, nên...
Lalo! Chúng ta có dạ dày bê ngâm đúng không?
Rồi!
Dạ dày bê, tôi biết rồi.
Dạ dày bê àh?
Ồ!
Được rồi.
Tôi sẽ trở lại ngay. Đâu...
Này, Tôi phải... Này!
Đừng bận tâm.
Tôi chỉ cần mượn thứ này nhanh thôi.
Hãy nhìn đi, ở ngay đây...
Tôi sẽ trở lại.
Cảm ơn.
Xin lỗi. Tôi sẽ...
Dễ thấy, Tôi cần cái này. Tôi sẽ làm được...
Tôi sẽ trả lại nó.
Tôi lấy vài món gia vị này.
Được rồi.
Cậu đang làm cái gì đấy? Cậu đang
chuẩn bị món ăn của Gusteau.
Đây là cách làm.
Cách đó không nói đến
dầu nấm trắng!
Cậu còn cái gì khác...
Cậu đang xoay sở à?
Không còn thời gian để thử nghiệm đâu.
Các thực khách đang chờ đó.
Cô đúng đấy. Tôi nên nghe cô.
- Dừng điều đó lại.
- Điều gì cơ?
Cậu làm tôi điên tiết rồi đấy.
Cho dù cậu đang làm cái quái gì, dừng lại ngay.
Yêu cầu đặc biệt đâu rồi?
- Đến ngay đây!
- Tôi nghĩ là chúng ta nên làm cùng nhau.
- Chúng ta cùng nhau.
- Giờ thì cậu đang làm cái khỉ gì đấy hả?
- Điều đó rất khó để diễn tả.
- Món đặt biệt?
- Đến lấy nó đi!
Whoa, Whoa
Tôi quên mất nước sốt cam thảo với cả trổng.
- Cậu không dám chứ.
- Tôi không, Tôi không, Tôi...
Xin lỗi.
Đĩa Linguini được hoàn tất rồi phải không?
Vâng. Nó tồi tệ như chúng ta nhớ.
Mang ra rồi.
- Cậu đã nếm nó chưa?
- Vâng, tất nhiên, trước khi cậu ta thay đổi chúng.
Tốt. Cái gì? Làm sao cậu ta có thể thay đổi chúng?
Cậu ta thay đổi chúng
ngay trước khi đĩa đó được bưng ra khỏi cửa!
Ồ!
Họ thích chúng!
Những thực khách khác vừa
gọi món đó, món của Linguini.
Tôi có thêm 7 yêu cầu nữa.
Điều đó thật kỳ diệu.
Tôi muốn 1 trong số chúng!
Món đặc biệt!
Cái gì kìa!
Món đặc biệt! Món đặc biệt!
Món đặc biệt!
Linguini.
- Chúc mừng, Ngài Linguini.
- Hoan hô, ja?
Uống nào, Số lượng thật là lớn.
Giải lao chút nào, Tiểu đầu bếp. Hít thở 1 chút không khí trong lành.
Chúng ta thực sự làm được điều đó tối nay.
Dah!
Lấy được cái mũ của cậu rồi!
Thôi, giờ thì nghiêm túc nào.
Tôi thích được có một cuộc nói chuyện nhỏ với cậu,
Linguini à, ở văn phòng của tôi.
- Cháu gặp vấn đề gì sao?
- Vấn đề? Không.
Một chút rượu, một buổi nói chuyện thân mật.
Như là những đầu bếp.
Cậu ta sẽ không đến với chị
để nhận những lời khuyên nữa đâu, Colette à?
Cậu bé đã nhận được những gì mà cậu ta cần rồi.
Chúc mừng cho thành công của cậu, Linguini?
Họ ăn mừng với cậu đấy à.
Cháu chỉ làm điều đó vì phép lịch sự thôi.
Chứ cháu không thực sự uống đâu, bác biết đó.
Tất nhiên là cậu không rồi.
Và tôi cũng sẽ không vì tôi sẽ không uống cái này.
Nhưng cậu sẽ phải kinh ngạc với chai rượu này
Không phải cảm kích về điều này
'61 Château Latour.
Và cậu, Monsieur Linguini,
không hề ngu xuẩn.
Chúng ta cùng chúc mừng sự không ngu xuẩn nữa.
- Remy!
- Emile?
Anh không thể tin được! Em còn sống!
- Anh nghĩ là sẽ không bao giờ gặp được em nữa.
Chúng anh đều nghĩ rằng
em không thể tồn tại khi qua cái cống đó được.
Và anh đang ăn cái gì đấy?
Anh ko biết rõ lắm.
Anh nghĩ là loại giấy gói 1 lần.
Cái gì? Không.
Bây giờ anh đang ở Paris. Thành phố của chúng ta.
Không có người anh em nào của ta mả phải ăn đồ phế thải
khi trong thành phố của ta cả.
Remy! Cậu đang ăn trộm đấy à?
Cậu đã nói với Linguini rằng anh ta có thể tin cậu.
- Cậu ấy có thể chứ. Cái này chỉ là để cho em trai tôi thôi.
- Nhưng cậu bé đó có thể bị đuổi việc.
Điều đó cũng có nghĩa là tôi cũng thế.
Tôi làm chủ được mình mà, phải không?
- Một chút rượu chứ?
- Cháu không nên nhưng... được thôi.
Cậu đã luyện tập ở đâu vậy hả Linguini?
Luyện tập ư? Vâng.
Chắc chắn cậu không bảo tôi tin rằng
đây là lần đầu tiên cậu nấu ăn chứ?
- Không phải đâu ạ.
- Tôi đã biết mà!
Đây là lần thứ...hai, ba, bốn...
lần thứ năm.
Ngày thứ hai là lần đầu tiên của cháu.
Nhưng cháu đã vứt bỏ các đồ ăn thừa
rất nhiều lần trước đó rồi...
Tốt, tốt. 1 ít rượu nữa nhé?
Linguini nói cho tôi biết về sở thích của cậu đi.
Cậu có thích động vật không?
Cái gì ạ?
Động vật ư? Loài nào ạ?
Thường thường là chó, mèo, ngựa,
lợn cảnh.
Chuột.
Em mang về cho anh vài món này...
Không, không, không, không!
Nhổ ra ngay lập tức!
- Không được ăn ngấu nghiến như thế!
- Quá muộn rồi.
Đây này.
Nhai thật từ từ.
Và cảm nhận hương vị của chúng.
- Thấy không?
- Không.
vị kem, nhạt, của hạt oaky.
- Anh có nhận ra mùi vị đó không?
- Ồ, Anh nhận ra mùi của hạt đó.
Nhắm mắt lại. Giờ nếm cái này đi.
Khác biệt hoàn toàn, đúng không?
Ngọt, giòn, đến khi ăn xong hương vị rất đượm.
- Đúng rồi.
- Giờ thì thử chúng với nhau.
Được rồi.
Em nghĩ là em nhận ra
một vài điều nho nhỏ.
- Nó có thể có vị hạt
- Nhìn xem này?
- Có thể rất đậm.
- Chính nó.
Giờ hãy tưởng tượng mọi mùi vị tuyệt nhất
trên thế giới này.
được kết hợp lại
thành sự kết hợp vô cùng.
Những mùi vị mà chưa ai được nếm trước đó!
Khám phá được phát hiện!
Anh nghĩ rằng...
- Anh lại lạc em lần nữa rồi đấy.
- Chính xác.
Nhưng điều đó thật thú vị.
Những thức ăn thừa ngon nhất mà anh từng....
Này! Chúng ta đang làm gì vậy?
Cha chưa biết em còn sống đâu!
Chúng ta nên trở về nhà!
Mọi người sẽ bất ngờ lắm đó!
- Ừ! Nhưng...
- Còn việc gì nữa sao?
Vấn đề là, em phải...
Điều gì mà anh phải làm mà hơn cả
việc trở về với gia đình?
Còn điều gì quan trọng hơn sao?
Ừ, em...
Sẽ không làm sao khi đi thăm...
- Cậu có một con chuột cảnh đúng không?
- Không ạ.
- Có phải cậu làm việc trong phòng lạnh với con chuột đó ?
- Không ạ.
Có thể là cậu đã sống ở nơi cơ cực bẩn thỉu
trong một vài thời điểm?
Không, không, không.
Cậu biết nhiều điều về chuột!
Cậu biết việc cậu làm nữa!
Bác biết ai biết làm whacka-doo.
Ratta-tatta
- Này! Sao họ lại gọi nó thế nhỉ?
- Cái gì?
Ratatouile. Nó giống như một món hầm đúng không?
Tại sao họ lại gọi nó thế?
Nếu bác gọi tên một món ăn,
Bác nên đặt cho nó một cái tên
mà nghe nó thật kêu vào.
Ratatouille nghe không được kêu cho lắm.
Nó nghe như là chuột hay là patootie.
Chuột patootie.
Nghe không kêu một chút nào.
Đáng tiếc rằng chúng ta đã hết rượu rồi.
Con trai ta đã trở lại!
Và đang tìm người có thể thay thế con
vào vị trí kiểm tra thức ăn thật là khó.
Không cái gì bị sao cả, cảm ơn Chúa,
nhưng thật không dễ chút nào.
- Con không làm cho nó dễ dàng sao.
- Con biết. Con xin lỗi, Cha.
Thôi được rồi, điều quan trọng bây giờ
là con đang ở nhà rồi.
Vâng, về việc đó thì...
Con nhìn có vẻ gầy đó. Tại sao thế?
Ít thức ăn,
hay là con kén ăn quá?
Sẽ chín chắc hơn khi ở bên ngoài
một mình đúng không?
Chắc chắn rồi, con không còn như trẻ con nữa đâu.
- Này. Này, cậu bé. Cậu sao rồi?
- Cháu có thể tự chăm sóc cho mình.
Tôi vừa tìm được một nơi rất đẹp mà ko xa đây lắm,
nên chúng ta có thể đến đó thường xuyên.
Không có gì giống như hồ nước lạnh
sẽ làm cho....
- Đến thăm quan chứ?
- Con sẽ đến. Con hứa. Thường xuyên.
- Con không phải đang ở đây sao?
- Không. Nó không phải vấn đề lớn đâu cha àh. Con chỉ...
Bố không nghĩ là
con đang ở đây mãi mãi hay sao?
Thực tế thì
một con chim cũng phải dời tổ của nó.
Chúng ta không phải chim. Chúng ta là những con chuột.
Chúng ta không rời ổ của chúng ta.
Chúng ta sẽ bành chướng nó ra.
- Vâng, có thể con là một giống chuột khác.
- Có thể, con không hoàn toàn là chuột.
Có thể việc đó là điều tốt.
Này! Tối nay có ban nhạc
trình diễn đó ?
Chuột. Cha, Việc làm của chúng ta là mang vác.
Con mệt mỏi với việc đó lắm rồi.
Con muốn làm một cái gì đó.
Con muốn làm vài thứ cho cuộc đời này.
- Con nói chuyện như một con người vậy
- Có người không xấu như cha nói đâu.
- Ồ, đúng vậy sao? Cái gì làm con chắc vậy?
- Trời ạ.
Con vừa chứng kiến
điều đó mà.
Ở một cự ly rất gần.
- Ồ? Gần đến mức nào?
- Đủ gần ạ.
Và họ, cha biết không,
không thực sự tồi tệ như cha nói đâu.
Đi với cha.
Cha có vài điều mà cần phải cho con xem.
Em biết đó, anh sẽ ngồi ở đây.
Chắc chắn rằng sàn nhà và bàn để thực phẩm
phải thật sạch trước khi đóng cửa.
Chờ chút. Bác muốn cháu ở đây và lau dọn sao?
Có vấn đề gì à?
- Không.
- Cậu bé ngoan. Gặp cậu vào ngày mai.
Chúng ta đến rồi.
Hãy nhìn thật kỹ, Remy.
Giờ đấy chính xác là điều sẽ xảy ra
khi mà một con chuột
thấy một chút quá thoải mái khi ở quanh con người.
Thế giới mà chúng ta sống
đầy rẫy những kẻ thù.
Chúng ta phải thực sự cẩn thận.
Chúng ta tìm kiếm thức ăn cho loài của ta, Remy à.
Khi mà tất cả chúng ta đều đồng tâm hiệp lực,
chúng ta sẽ làm được.
- Không.
- Cái gì?
Không. Cha à, Con không tin cho lắm.
Cha đang nói với con rằng tương lai sẽ....
Chỉ có thể nhiều chết chóc hơn sao?
Đây chính là cách mà mọi chuyện sẽ xảy ra.
Con không thể thay đổi tự nhiên được đâu.
Thay đổi là tự nhiên, cha à.
Một phần mà chúng ta có thể ảnh hưởng.
Và nó bắt đầu khi mà chúng ta quyết định.
- Con đang đi đâu đấy?
- Với một chút may mắn ở phía trước.
Này! Chào.
Dừng lại đi.
Chào ngày mới.
Chào.
bếp trưởng,
ông ta mời cậu uống à?
Điều đó lớn lăm đó.
Điều đó lớn lắm đó. Ông ta đã nói gì với cậu vậy?
Cái gì?
Cái gì, cậu không thể nói cho tôi nghe được sao?
Ồ!
Thứ lỗi cho tôi vì đã can thiệp quá sâu,
vào cái quan hệ cá nhân giữa cậu về bếp trưởng.
Ồ, Tôi thấy rồi.
Cậu muốn tôi dạy cậu
vài kỹ nghệ nấu ăn.
để mà gây ấn tưởng với bếp trưởng
và sau đó đẩy tôi đi phải không?
Dậy đi nào. Dậy đi nào.
Tôi đã nghĩ là cậu phải khác cơ.
Tôi đã nghĩ là cậu nghĩ tôi khác cơ.
Tôi đã nghĩ...
Tôi đã không phải giúp cậu!
Nếu tôi chỉ nghĩ cho một mình tôi thôi,
thì tôi sẽ lấn át cậu dễ dàng.
Nhưng...
Tôi đã muốn cậu thành công. Tôi đã thích cậu.
Đó là lỗi của tôi.
Colette. Chờ, chờ chút. Colette!
Mọi chuyện coi như xong rồi, tiểu đầu bếp à.
Tớ không thể làm điều đó thêm nữa.
Colette! Chờ, chờ với!
Đừng chạy xe đi như thế chứ.
Nhìn xem, Tôi ăn nói không giỏi chút nào.
Và tôi cũng chẳng giỏi gì nấu ăn cả.
Tối thiểu là không nếu không có sự giúp đỡ của chị.
Tôi ghê tởm người đạo đức giả.
Đó chỉ là một cách nói dối theo cách khác mà thôi.
- Cậu có năng khiếu bẩm sinh.
- Không, tôi không có! Thật đấy! Không phải tôi.
Khi tôi thêm các thành phần mới.
thì theo những cái chỉ dẫn
mà chị đã nói đấy chứ,
đó không phải tôi.
- Ý của cậu là gì?
- Nghĩa là, Không phải tôi làm việc đó.
Tôi chỉ làm theo cái chỉ dẫn đó.
Tôi làm theo những lời khuyên của chị.
Tôi sẽ làm theo những chỉ dạy của chị
cho đến chân trời góc bể.
- Vì tôi yêu những chỉ dẫn của chị
- Nhưng...
Nhưng tôi...
Không làm việc đó.
Tôi có một bí mât. Nó là một sự phiền phức.
- Tôi có một...
- Cái gì? Cậu...
- Tôi có một con chu...
- Cậu có mụn à?
Không, không, không. Tôi có cái này...
Cái nho nhỏ...
nhỏ...
Một tiểu đầu bếp
mà chỉ dẫn cho tôi cách làm.
Một tiểu đầu bếp?
Đúng. Đúng rồi đấy. Cậu ta...
- Cậu ta ở trên này.
- Trong đầu cậu ư?
Sao lại khó nói cho chị hiểu thế nhỉ?
Được rồi. Bắt đầu thôi.
Chị tao cho tôi một cảm giác là tôi có thể đánh mất tất cả.
Tôi sẽ rơi vào tình trạng như là
một thằng điên khùng nhất mà chị từng gặp.
Chị có muốn biết vì sao mà
tôi có thể học nhanh đến thế không?
Chị có muốn biết là vì sao
tôi lại trở thành một đầu bếp khá nổi tiếng không?
Đừng cười! Tôi sẽ chỉ cho chị ngay!
Không! Không!
- Cái gì đây hả Ambrister?
- Nhà hàng Gusteau.
- Cuối cùng đã đóng cửa phải không?
- Không ạ.
- Khó khăn về tài chính?
- Không, Nó...
Hay Giới thiệu một món
trứng cuộn trong lò vi ba?
Cái gì? Cái gì nào? Báo cáo đi
Nó trở lại rồi. Nó đông khách lại rồi.
- Tôi không có bài nào về nhà hàng Gusteau trong những năm gần đây mà.
- Không phải thưa ngài.
Bài phê bình cuối cùng của tôi đã chê trách nó
- cho ngành thương mại và du lịch.
- Chính xác, thưa ngày.
Tôi đã nói rằng, "Gusteau đã cuối cùng
tìm được chỗ yên nghỉ cuối cùng
"bên cạnh
một đầu bếp tài ba,
"Monsieur Boyardee."
Đúng lắm ạ.
Đó là những dòng chữ cuối cùng tôi viết ra.
Đó là những chữ cuối cùng.
- Chữ cuối cùng.
- Đúng.
Nói với tôi, ông Ambrister,
Làm sao nó có thể đông khách trở lại được?
Không, không, không, không, không, không!
DNA phù hợp,
mọi thứ đã được sáng tỏ rằng
Cậu bé đó là con trai của Gusteau.
Điều này không thể xảy ra!
Tất cả điều này là một sự sắp đặt!
Cậu ta đã biết điều đó!
Nhìn cậu ta xem,
tương lai sẽ trở thành một gã đần độn.
Cậu ta đang đùa giỡn với tôi
nhưng là con mèo với quả bóng của ... cái gì đó.
- Sợi len?
- Chính xác! Đang chơi âm thầm.
- Chế nhạo tôi với con chuột đó.
- Chuột?
Đúng rồi. Cậu ta kết giao với chúng.
Cố gắng làm cho tôi nghĩ rằng
nó thật quan trong.
- Con chuột.
- Chính xác!
Con chuột thì quan trọng gì chứ?
Tất nhiên là không!
Anh ta chỉ muốn tôi nghĩ là thế thôi.
Ồ, tôi đã thấy một màn kịch của nó rồi.
Một con chuột xuất hiện ở chỗ cậu bé vào hôm đầu tiên,
Tôi yêu cầu cậu ta giết nó đi.
Và giờ cậu ta muốn tôi
nhìn thấy nó mọi nơi.
Ồ!
Nó ở đây! Không phải , Nó ở đây!
Tôi nhìn thấy thấy nhiều con nữa, tôi có bị điên không?
Có bóng ma con chuột hiện ở đó không?
Nhưng, ôi, không!
Tôi đã từ chối tham gia vào
cái trò chơi nhảm nhí của cậu ta...
Tôi có nên tranh luận về việc đó không nhỉ?
Về ông ấy?
Huh?
Tôi không thể đuổi việc cậu ta. Cậu ta thu hút được sự chú ý rồi.
Nếu tôi cho cậu ta thôi việc bây giờ,
mọi người sẽ ngạc nhiên lên cho mà xem.
Và điều cuối cùng tôi muốn
là mọi người nhìn vào đó.
Thế ông đang lo lắng về điều gì?
Không tốt hơn sao khi có một hành động gì đó?
Không tốt sao khi cái tên nhà hàng Gusteau
được đăng lên trang nhất?
Không nếu họ cho ảnh cậu ta lên!
nhà hàng Gusteau đã từng có một bộ mặt,
và nó béo, đáng yêu và thân thiện.
mà nó đang bán ra rất nhiều bản!
Hàng triệu hàng triệu ấn phẩm!
Trang nhất sẽ chỉ tồn tại trong vòng 3 ngày thôi.
Sau đó ông có thể đuổi việc anh ta
bất kỳ khi nào anh ta không còn giá trị
và như thế thì không ai biết cả.
Tôi lo lắng
về mẫu tóc mà ông gửi cho tôi.
- Tôi phải gửi nó trở lại phòng thí nghiệm.
- Vì sao?
Bởi vì lần được tiên được gửi đến
thì nó được xác định là lông chuột.
- Không, không, không.
- LINGUINl: Cái gì cơ?
Thử cái này này. Nó ngon hơn đó.
Vì em...
Whoa!
Chuột!
Thật là kinh tởm cái giống đó.
Tôi đã được nhắc nhở
về tất cả những điều này.
Làm sao mà thế giới này lại nhìn chúng tôi như vậy nhỉ.
Và họ không nhìn mọi chuyện tốt hơn được sao.
Remy!
Remy!
Psst! Psst!
Hey, hey, hey, Em trai!
Chúng anh đã rất lo là em sẽ không,
em biết đó, lộ chân tướng.
- Này, Remy! Cậu làm thế nào đó?
- Anh nói với họ à?
Emile,
Đó chính xác là điều mà em nói là không được làm!
Nhưng em biết đó những đứa này.
Họ là bạn của chúng ta.
Anh không nghĩ là em có ý nghĩa với họ đến vậy.
Nhìn xem, Anh xin lỗi.
Đừng nói với em lời xin lỗi
hãy nói với họ đi.
- Có vấn đề gì ở đây sao?
- Không, không có gì.
Chờ ở đây.
Nó bị khóa rồi?
Hmm...
Remy, cậu đang làm gì ở đây đấy?
Vâng. Emile đã làm lộ chân tướng của cháu với...
Cháu đã nói là không được. Cháu đã nói với anh ấy....
Anh ấy đi và nói ba hoa với...
Điều đó thật là một thảm họa.
Bọn chúng đang đói, phòng để thức ăn
thì lại khóa và bằng cách nào đó cháu cần 1 chiếc chìa khóa.
- Chúng muốn cậu ăn trộm thức ăn à?
- Đúng. À không! Nó....
- Chúng muốn cậu ăn trộm thức ăn à?
- Đúng. À không! Nó....
Điều đó thật là rắc rối lắm ạ. Họ là gia đình của cháu.
Họ không có cái lý tưởng của ông.
Lý tưởng ư?
Nếu đầu bếp trong hoàn cảnh khó khăn mà có bất kỳ lý tưởng nào,
thì cậu nghĩ tôi tôi đang nướng thịt
ở ngay đây?
Hay là nướng bánh bằng lò vi sóng?
Hoặc, Răng, Tôi nói,
Răng chọn gà?
Dường như người Pháp như là bánh xúc xích.
Đến ngay đây!
Chúng tôi đang tìm ra những cách làm mới
để bán sản phẩm ở đây.
Cậu muốn ăn vài miếng Haggi không?
Tôi không thể điều khiển
làm sao mà họ sử dụng được hình ảnh của tôi, Remy à.
- Tôi chết rồi!
- Mấy ông có thể im miệng được không?
Tôi nghĩ rằng
Nếu không kìm chế lại điều đó thì,
cả bộ lạc của tôi sẽ theo sau tôi
để yêu cầu thức ăn và....
Đây rồi!
Này. Di chúc của ông này!
- Ồ thật là thú vị. Không phiền nếu tôi...
- Không sao đâu.
Linguini?
Tại sao Linguini lại có trong di
chúc của ông vậy?
Đây đã từng là phòng làm việc của tôi mà.
Cậu ta là con trai ông phải không?
- Tôi có con trai á?
- Làm sao ông biết được điều cháu nghĩ?
Tôi là điều tưởng tượng trong đầu cậu mà.
Cậu không biết là tôi có thể sao?
Vâng, con trai ông là người thừa kế chính thức
của nhà hàng này.
Vâng, con trai ông là người thừa kế chính thức
của nhà hàng này.
Không! Không! Con chuột!
- Xin lỗi, bếp trưởng.
- Con chuột! Nó ăn trộm tài liệu của tôi!
- Nó đang tẩu thoát đấy!
Này, ngài bếp trưởng!
Cậu!
- Ra khỏi phòng làm việc của tôi ngay.
- Cậu ta không ở phòng làm việc của ông mà là của cậu ta.
Chúc mừng cậu, Linguini!
Zô, Zô cái nào...
Bếp trưởng! Bếp trưởng!
Bếp trưởng Linguini!
Bước tiến của ngài thật đáng kinh ngạc,
ngài còn không cần một lần luyện tập chính thức nào.
Bí mật của ngài là gì vậy?
LINGUINl: Bí mật? Ông muốn biết sự thật ư?
Tôi là con trai của Gusteau.
Tôi đoán tôi được mang dòng máu của ông ấy.
Nhưng ngài không biết
về thực tế này cho đến gần đây phải không?
Không.
Và kết quả là
Ngài đã thành chủ sở hữu của nhà hàng này.
Làm sao ngài tìm ra được bí mật đó?
Ừ, một nửa của tôi đã biết điều đó.
Một nửa của Gusteau ư?
- Từ đâu cậu có cái ý tưởng đó?
- Một ý tưởng có rất nhiều tên gọi.
- Một nửa của tôi là Colette.
- Cái gì cơ?
Có vài ở thứ dính ở trong răng tôi.
Người kiểm tra sức khỏe đây.
Tôi cần 1 báo cáo về sự phá hoại của chuột.
Nó đã lấy của tôi...
Nhà hàng Gusteau.
Nhà hàng Gusteau ư?
Tôi có thể xem qua. nghe nhé.
Lần đầu tiên làm điều đó trong 3 tháng.
Nó phải được thực hiện ngay bây giờ!
Đó là một nhà hàng sang trọng!
Monsieur, Tôi có 1 vài thông tin.
Nếu ai đó bỏ công việc này, tôi sẽ cho ông một chân vào đó.
Nhưng con chuột!
Cậu phải...
Nó đã trộm tài liệu của tôi.
Đã quá thời gian mở cửa rồi.
Anh ấy nên kết thúc
từ 1 giờ trước.
Xin chào, chérie.
Cùng tham gia nào.
Chúng tôi chỉ đang nói
về cái ý tưởng của tôi thôi.
Đúng, anh ấy gọi nó là tiểu đầu bếp.
Không phải thế. Anh bảo là em rồi mà.
- Là ông ta.
- Ego đó?
Anton Ego!
Có phải đó là Ego không?
Tôi không thể tin được.
- Cậu là Monsieur Linguini?
- Xin chào ông.
Tha lỗi cho tôi đã làm gián đoạn
buổi họp báo của cậu,
nhưng tôi nghĩ là chỉ công bằng
nếu cho cậu một cơ hội về lĩnh vực.
như thể cậu là người mới trong trò chơi này.
- Trò chơi?
- Chính xác.
Và cậu có thể chơi mà
không cần có đối thủ.
Người mà cậu có thể đoán được
là sẽ phá luật.
Ông là Anton Ego.
Cậu hơi bị chậm chạp
trong cái xã hội tấp nập này đó.
Và ông quá gầy
như ai đó để có thể thích hợp với việc nấu ăn.
Tôi không thích nấu ăn. Tôi yêu chúng.
Nếu tôi không thích chúng, tôi sẽ không thưởng thức chúng.
Tôi sẽ trở lại vào tối ngày mai
với một cái bụng đói.
Cậu hãy cầu chúa đừng làm tôi bực mình.
Nghe này, chúng ta đều ghét sự vô giáo dục,
nhưng chúng ta là người Pháp, và giờ là giờ ăn tối.
Ý cô ấy muốn nói là,
"Giờ là giờ ăn tối và chúng ta là người Pháp"
Đừng nhìn tớ như vậy chứ.
Cậu sẽ làm giảm bớt cái sự chú ý
của nhà báo về tớ mất.
Làm sao tớ có thể tập trung trong
khi cậu lại đứng ở trên tóc tớ suốt ngày được?
Và một điều nữa là.
Ý kiến của cậu thì chẳng ai
quan tâm ở đây cả
Colette cũng biết cách nấu, cậu biết đó.
Được rồi, chính điều đó!
Cậu cần nghỉ ngơi một chút, tiểu đầu bếp à.
Tớ không phải là người trông giữ,
và cậu không phải
là người tớ phải chăm chút.
Con chuột là một đầu bếp
Cậu bình tĩnh đi và giữ cho tâm trí được sáng suốt,
tiểu đầu bếp à.
Cậu bình tĩnh đi và giữ cho tâm trí được sáng suốt,
tiểu đầu bếp à.
Ego đang tới, và tớ cần phải tập trung!
Cậu ngu ngốc...
Wow. Anh chưa bao giờ nhìn thấy điều này đâu.
Ồ, giống như cậu là con thú hết thời của cậu ta
hay cái gì đại loại thế.
Anh xin lỗi, Remy.
Anh biết là có quá nhiều người.
- Anh đã cô giới hạn...
- Anh biết cái gì cơ?
Được rồi. Em rất tự tin.
- Mọi người có đói không?
- Ngạc nhiên quá ha?
Được rồi. Bữa tối ở chỗ em.
Chúng ta sẽ tới sau khi đóng cửa.
- Nói thật đấy...
- Đúng.
...nói với cha hãy đưa cả bộ tộc đến.
Tiểu đầu bếp?
Thật là tuyệt vời, con trai.
Một công việc ở bên trong nhà bếp. Bố thấy thú vị rồi đấy.
Oof!
Tiểu đầu bếp?
Tiểu đầu bếp?
Này, Tiểu đầu bếp.
Tớ nghĩ là cậu sẽ trở lại
căn hộ cơ.
Sau đó khi cậu không ở đó,
tớ không biết....
Nó không thật đúng khi làm mọi việc
theo cách mà chúng ta đã làm, nên....
Nhìn xem, tớ không muốn cãi nhau chút nào.
Cậu biết đâu, chúng ta đang chịu rất nhiều
áp lực.
Rất nhiều thứ đã thay đổi
trong một khoảng thời gian ngắn, cậu biết đó?
Tớ ngay lập tức thành một Gusteau.
Và tôi khi đã trở thành một Gusteau hoặc là cậu biết đó
Mọi người sẽ đặt hi vọng.
Điều đó thật khó giải thích.
Cậu biết đó, tớ chưa bao giờ
đặt hi vọng vào ai trước đây,
vì không ai
từng hi vọng bất kỳ điều gì ở tớ cả.
Và lý do duy nhất mà
mọi người hi vọng vào tớ bây giờ
là vì cậu.
Tớ đã không công bằng với cậu.
Cậu không bao giờ làm điều gì có lỗi với tớ,
và tớ sẽ không bao giờ quên điều đó.
Cậu là một người bạn tốt.
Người bạn đáng trân trọng nhất
mà một người có thể nói....
Cái gì đây?
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Cái gì...
Này...
Cậu đang...
Cậu đang ăn trộm thức ăn? Sao cậu lại?
Tớ đã nghĩ chúng ta là bạn!
Tớ đã tin cậu!
Ra ngoài mau! Cậu và lũ bạn của cậu nữa!
Và đừng quay trở lại nữa.
hoặc là tớ sẽ đối xử với cậu theo cái cách
mà những nhà hàng khác thường làm đó.
Cha đúng đó, cha à. Con thật không ngờ?
Chúng ta vẫn là chúng ta, và chúng ta là chuột.
Cậu ta sẽ rời đó ngay thôi,
và giờ Cha biết cách vào đó rồi đó.
Lấy tất cả thứ gì mà cha muốn.
- Con không vào sao?
- Con vừa đánh mất sự ham muốn rồi .
Ngài có biết là
trông ngài như thế nào trong tối nay không?
Có chứ,
Tôi muốn món ăn của cậu được đưa vào miệng tôi.
Vào đi!
Hôm nay là một ngày quan trọng,
Anh phải nói điều gì đó với họ.
- Giống như ai?
- Anh là ông chủ. Truyển cảm hứng cho họ đi.
Chú ý nào.
Chú ý nào, mọi người.
Tối nay là một buổi tối quan trọng.
Mọi thứ đang tới,
và chúng ta sẽ phải đón tiếp một Ego có tầm ảnh hưởng quan trọng.
Ý tôi là, Ego. Ông ta đang tới. Nhà phê bình.
Và ông ta đến để yêu cầu vài món.
Vài món ở trong thực đơn của chúng ta.
Và chúng ta sẽ phải nấu chúng,
nếu không ông ta sẽ yêu cầu vài món ăn lạnh.
Không thể để hắn một mình phải không?
Anh thực sự không nên ở đây
trong giờ làm viêc. Điều đó rất là nguy hiểm.
Anh đói quá!
Và anh không cần những thức ăn trong đó
em trai tôi ơi, chìa khóa là không được quá kỹ tính.
- Nhìn xem.
- Không, chờ!
- Oh, không! Không, không! chúng làm gì bây giờ?
- Anh sẽ đi gọi cha.
Mày nghĩ là mày là một đầu bếp
nhưng mày chỉ là một con chuột thôi.
Lần trước ông ta đã lấy đi
1 ngôi sao sau khi viết bài phê bình.
Chắc rằng điều đó có thể đã giết chết ... Cha.
- Có một bài nói chuyện rất tồi ở đây.
- Nhưng tôi sẽ nói cho mọi người một điều rằng...
- Ego đến rồi.
- Ego? Ông ta ở đây rồi sao?
Anton Ego thì cũng chỉ như thực khách bình thường thôi.
Hãy nấu đi nào!
Đúng rồi! Làm đi...
Được rồi.
Tao có một ý tưởng
và sẽ trình bày đơn giản dễ hiểu thôi.
Mày sẽ biến tao thành bếp trưởng
Skinner của về thức ăn lạnh.
Và tao, để đáp lại, sẽ không giết mày.
Tạm biết chú chuột!
Ngài có biết
rằng ngài trông thế nào tối nay không?
Đúng tôi nghĩ tối thế.
Sau khi đọc rất nhiều món được ưu thích
của đầu bếp mới của nhà hàng,
ông biết tôi ước muốn điều gì không?
Một tương lai mờ mịt.
Vậy đó. Tôi thích vài món tươi, ngon,
Đó mới là một đánh giá cao.
Ông có thể cho
thêm 1 chai rượu ngon cùng với nó không?
- Với cái gì ạ, thưa ngài?
- Món ăn có triển vọng. Tươi vào, Tôi gọi món đó?
Tôi...
Rất tốt.
Ông nghĩ là tất cả không có một tương lai nào sao.
và không ai khác
dường như có thể làm chúng trong cái thành phố này,
Tôi sẽ đưa cho ông 1 ý tưởng nhé
Ông cung cấp thức ăn,
Tôi sẽ đưa triển vọng của món ăn đó.
Nó sẽ rất hợp
với 1 chai Cheval Blanc 1947 đó.
Tôi e rằng tôi...
Lựa chọn bữa tối của ngài?
Hãy nói với bếp trưởng Linguini của ông rằng
tôi muốn bất kỳ cái gì mà cậu ta dám làm cho tôi.
Hãy nói với cậu ta trổ hết tài nghệ của mình đi.
Ta sẽ có tất cả những gì mà cậu ta đang có.
- Chúng ta nên từ bỏ thôi.
- Sao ông lại nói như vậy?
Chúng ta đang trong hộp bên trong thùng xe.
Chờ một tương lai
về những sản phẩm thức ăn lạnh.
Không, tôi thì ở trong lồng. Tôi từ bỏ.
Ông tự do đấy chứ.
Tôi chỉ tự do
khi cậu tưởng tượng tôi như thế.
như là cậu.
Cầu xin ông đấy. Tôi rất mệt mỏi với những dự đoán lắm rồi.
Tôi được dự đoán sẽ là con chuột làm việc cho bố tôi.
Tôi dự định trở thành con người
thông qua Linguini
Tôi ước ông tồn tại
để mà tôi có người để mà nói chuyện.
Ông chỉ nói cho tôi những điều mà tôi đã biết!
Tôi biết tôi là ai!
Sao tôi cần ông phải nói với tôi chứ?
Tôi cần phải ước sao đây nữa?
Nhưng cậu không làm, Remy à.
Cậu không bao giờ thực hiện.
Không. con trai tôi lại bị bắt rồi!
Cha? Cha, Con ở đây!
Con bên trong thùng xe đó! Cái gì mà....
Cha!
- Này, Em trai!
- Emile!
Con yêu mọi người!
Con đang đi đâu vậy?
Trở lại nhà hàng đó.
Họ sẽ thất bại nếu thiếu con.
- Sao con phải quan tâm đến nó thế?
- Vì con là một đầu bếp!
Đó là cách làm của cậu.
Làm sao cậu lại không biết
cách làm món của cậu chứ?
Tôi đã không viết nó ra. Nó chỉ chợt đến với tôi.
Giờ thì làm cho nó trở lại với cậu đi, nghe chưa?
Bởi vì chúng tôi không thể nấu món đó.
Yêu cầu của tôi đâu rồi?
Chúng ta không thể làm cái gì khác được à?
Vài thứ mà tôi chưa bao giờ làm?
Họ đang yêu cầu món đó.
Bảo họ chọn món khác đi.
Bảo với họ là chúng hết rồi.
Chúng ta không thể nói thế được. Cửa hàng vừa mở cửa mà.
Tôi có một ý kiến khác.
Chúng ta sẽ chuẩn bị món họ yêu cầu!
Chúng ta sẽ làm cái đó.
Rồi bảo với họ là cậu làm.
Tôi không biết tôi đã làm cái gì.
Chúng ta cần nói với
khách hàng điều gì đó đi chứ.
Nói với họ...nói với họ rằng...
Á?
- Đừng làm thế.
- Remy. Remy.
Đừng! Dừng lại đi!
Họ sẽ nhìn thấy con đó. Dừng lại.
Chúng ta không nói về tôi.
Chúng ta chỉ đang nói về điều phải mà thôi...
Chuột!
- Remy!
- Lấy con dao của tôi ý.
Không được động đến cậu ta!
Cảm ơn vì đã trở lại, tiểu đầu bếp.
Tôi biết cái điều tôi nói nghe rất ngu ngốc, nhưng...
Đôi khi, thì sự thật
thì luôn nghe có vẻ rất là ngu ngốc.
Nhưng điều đó không đồng nghĩ là nó không phải
là sự thật.
Và sự thật là, tôi chẳng có một tài năng gì cả.
Nhưng con chuột này,
cậu ta là người đứng đằng sau cách làm này.
Cậu ta là một đầu bếp. Một đầu bếp thực thụ.
Cậu ta ẩn dấu bên trong cái mũ của tôi.
Anh ta điều khiển hành động của tôi.
Cậu ta là lý do mà tôi có thể nấu được những món ăn
mà mọi người yêu thích.
Lý do vì sao mà Ego ở bên ngoài cánh cửa kia.
Mọi người đưa tôi những lời tán dương
từ tài năng của cậu ấy.
Tôi biết là điều đó rất là khó tin.
Nhưng, mọi người đã tin tôi có thể nấu ăn đúng không?
Nhìn xem này, việc này.
Nó rất điên rồ, nhưng nó đã làm được.
Chúng ta có thể
là nhà hàng nổi tiếng nhất ở Paris,
và con chuột này, tiểu đầu bếp tài giỏi này
có thể lãnh đạo chúng ta ở đây.
Mọi người nói gì đi chứ? Anh và tôi chứ?
Cha.
Cha, Con không biết phải nói điều gì.
Con có vấn đề với bạn con
và chính mình à.
Con không muốn bố nghĩ rằng
là con chọn cái này mà bỏ qua gia đình.
Con không thể chọn
giữa 2 nửa của chính con.
Cha không nói về việc nấu ăn.
Cha chỉ nói về lòng tin.
Con có đủ lòng tin không?
Chúng ta không phải là những đầu bếp,
nhưng chúng ta là gia đình.
Con bảo chúng ta làm gì,
và chúng ta sẽ làm việc đó.
- Dừng cái tên đó lại!
- Đội delta, đi, đi, đi, đi thôi!
Những người còn lại ở đây và giúp Remy.
Đội 3 sẽ làm cá.
Đội 4, nướng mọi thứ khác.
Đội 3 sẽ làm cá.
Đội 4, nướng mọi thứ khác.
Đội năm, nướng. Đội sáu, làm nước sốt.
Vào vị trí. Đi nào!
Đôi mà rưởu thức ăn
thì sẽ đi trên 2 chân thôi.
Chúng ta cần một người bồi bàn.
Tôi rất xin lỗi vì sự chờ đợi này.
nhưng chúng sẽ được khắc phục ngày mai.
Hãy dùng tất cả thời gian mà cậu cần.
Cậu ta đã đến muộn hơn một lần
nhưng ngay lập tức anh ta...
Chắc rằng miêng cắt
phải ngọt với cả thịt phải mềm.
Làm việc đi. Đúng rồi. Cắm nó và và di chuyển.
Cắm và di chuyển.
Dễ dàng với meunière.
Ít muối đi. Nhiều bơ hơn.
Chỉ sử dụng pho mát mimolette thôi.
Whoa! Chộn salad
nhưng là cậu đang vẽ tranh ấy.
Không được dùng quá nhiều
dầu ở lớp trên của salad trộn.
Đừng để beurre blanc rời rạc như thế.
Trộn lại với nhau.
Chưng sò lên.
Nếm nào. Đưa thìa xuống.
Tốt. Nhiều muối quá. Tốt.
Đừng để sôi cái món súp đó,
Nó sẽ làm thịt bị cứng hơn. Emile!
Xin lỗi.
Colette, chờ đó! Colette.
- Em trở lại rồi. Colette...
- Đừng nói gì cả.
Nếu em nghĩ về chúng,
em sẽ thay đổi ý nghĩ.
Chỉ nói với em là con chuột đó muốn nấu món gì.
Ratatouille? Đó là một món ăn bình dân.
Cậu có chắc
cậu muốn làm món này cho Ego?
Cái gì vậy? Tôi đang làm ratatouille mà.
Cậu sẽ chuẩn bị làm nó sao đây?
Ratatouille? Bọn chúng đang đùa đấy à.
Mmm.
Không, không thể.
Ai nấu món ratatouille?
Tôi muốn biết!
Tôi không nhớ được lần cuối cùng
Tôi bảo với người phục vụ
lời tán dương của tôi đến bếp trưởng.
Và giờ tôi tôi tìm lại mình
trong một hoàn cảnh thật kỳ lạ.
về việc người phục vụ cũng là bếp trưởng.
Cảm ơn nhưng tôi chỉ là người phục vụ vào tối nay thôi.
Thế tôi phải cảm ơn ai về bữa ăn này đây?
Xin ngài một phút.
Cô là đầu bếp...
Nếu mà ngài muốn gặp bếp trường,
ngài phải chờ đợi
đến khi tất cả khách hàng đều đã ra về.
Được thôi.
Đầu tiên, Ego nghĩ đó là trò đùa.
Nhưng khi Linguini giải thích,
nụ cười đó đã biến mất.
Ông ta không lặp lại
việc đặt những câu hỏi.
Và khi mọi chuyện kết thúc,
Ego đứng dậy, cảm ơn vì bữa ăn...
Cảm ơn cậu vì bữa ăn...
... và rời khỏi không nói thêm 1 lời.
Ngày hôm sau thì bài bình luận của ông ta xuất hiện.
Trong nhiều trường hợp,
việc phê bình rất là dễ dàng.
Chúng tôi có rủi ro rất ít
và tôi thích vị trí này vì điều đó.
chúng tôi yêu cầu họ làm việc,
và mang cho chúng tôi đánh giá.
Chúng tôi đưa ra những lời phê bình
rất thú vị cho người viết cũng như người đọc.
Nhưng đúng hơn chúng tôi những nhà phê bình phải đối mặt
với nhưng điều
Những món ăn trông có vẻ đơn giản
nhưng có thể rất là có ý nghĩa.
hơn là những nhà phê bình đã viết về chúng.
Nhưng có những lần
khi mà một bài bình luận thực sự nhận không đúng vài thứ
và đó là sự phát hiện
và bảo vệ cho điều mới.
Thế giới thường là không ưa
với cả tài năng mới, và cách làm mới.
Những điều mới cần những người bạn.
Tối hôm qua,
Tôi đã được thưởng thức vài thứ mới lạ.
một món ăn tuyệt vời
từ một nguồn gốc dân dã.
Để nói rằng cả món ăn
và người làm ra chúng
đã thử thách định kiến của tôi
về nấu ăn ngon.
thực sự sai lầm rồi.
Họ đã mang tôi trở lại với nguồn cội
Trong quá khứ tôi đã có một ý
nghĩ không đúng
về câu nói của Gusteau,
"Ai cũng có thể nấu ăn."
Nhưng giờ tôi đã nhận ra rằng
Tôi thực sự hiểu điều mà ông ý muốn nói.
Không phải ai
cũng có thể trở thành một họa sĩ vĩ đại,
nhưng một họa sĩ vĩ đại
có thể đến từ bất kỳ đâu.
Thật là là khó tưởng tượng
được điều gì cay đắng
hơn là những đầu bếp giỏi nhất
đều đang làm việc tại nhà hàng Gusteau,
Ai đó, trong bài bình luân này
không thể không phải
là đầu bếp giỏi nhất của nước Pháp.
Tôi sẽ trở lại với nhà Hàng Gusteau,
vì đói bụng nhiều hơn nữa.
Tôi sẽ trở lại với nhà Hàng Gusteau,
vì đói bụng nhiều hơn nữa.
Đó thật là một đêm tuyệt vời
Đêm hạnh phúc nhất của cuộc đời tôi,
Nhưng điều duy nhất có thể dự đoán
về cuộc đời tôi là nó ko thể dự đoán được.
Chúng tôi phải cho lão da đên
và lão kiểm tra sức khỏe đi,
và đương nhiên họ tố cáo chúng tôi.
Thức ăn thì không có vấn đề gì.
Nhưng lại có chuột trong nhà bếp
trời ạ, thế là nhà hàng của tôi bị đóng cửa
và Ego mất chức và sự nghiệp.
Nhưng không quá tồi tệ đối với ông ta.
Ông ta làm rât tốt như
là một nhà đầu tư kinh doanh nhỏ.
- Ông ta dường như rất hạnh phúc.
- Sao anh biết?
Xem này. Cao điểm bữa tối đến rồi.
Cậu biết vì sao ông ta thích món này đến thế không.
Cảm ơn, Tiểu đầu bếp.
Tôi có làm các vị hài lòng
về bữa tráng miệng tối nay không?
- Cậu thường không thế à?
- Món nào làm ngài thích nhất vậy?
Làm tôi bất ngờ đó.
Tôi có làm các vị hài lòng
về bữa tráng miệng tối nay không?
Này, tin tôi đi, câu chuyện đó
sẽ còn hay hơn khi tôi kể đó, đúng không?
Đến đây nào. Mang vài món đến đây,
Chúng tôi đang đói đến chết đây!
Phụ đề này được làm bởi Mileysun. Cảm ơn.