Tip:
Highlight text to annotate it
X
Mở ngăn đựng tiền ra.Câm miệng, mở cái ngăn chó chết ấy ra.
Câm miệng.
Thằng kia. Bước ra đây.
Ví của mày. Ném xuống sàn.
- Nhanh lên!
- Nhanh lên. Nhanh lên!
- Đây!
Để trong túi! Nhét nó vào túi!
- Giấy hay nhựa?
- Nhựa.
Này thằng kia, quay lại đây.
Nhìn này, quý cô, tôi đếch quan tâm cô đang làm gì ở đây, được chưa.
Cứ làm việc cần làm, chỉ cần khỏi liên quan đến tôi là được.
Mày vừa nói gì?
Nghĩ rằng tao là một quý cô hả?
- Phải thế không?
- Mày nghĩ là tao không bắn vào mặt mày hả?
Tôi hi vọng là không.
Thả cái thứ đó xuống.
- Cái gì?
- Cái thứ trong tay mày, thả xuống.
này, đây là chai cuối cùng, và tôi cần nó.
Thả xuống.
- Chân tôi đang chảy máu đây.
- Tay tao đang cầm súng đây.
Whoo - Ai trả tiền cho cái đó đây?
Trả ví cho tôi.
... tấn công và cướp,
một người da trắng tầm 33, phá cửa sổ phía sau
tôi trong lúc trốn chạy
Cảnh sát đang lấy các thước phim trong máy quay an ninh từ ...
Đứng yên đó thằng khốn!
Thả khẩu súng xuống.
Thả khẩu súng xuống!
- Thả xuống ngay!
- Okay.
Mày muốn gây chuyện với tao hả?
Mày định gây chuyện với tao.
Biến khỏi cửa hàng của tao!
Biến ngay!
- Này - Xuống khỏi xe tao!
- Cái xe nào?
Cái mày đang ngồi lên.
Tao cứ tưởng là cái bồn cầu chứ.
vào lúc này,cảnh sát ước tính
thiệt hại khoảng 300,000$.
Taylor, một người da trắng 33 tuổi, ddược cho là lái
một chiếc Maroon 1980 đời Buick.
biển đăng kí K-R-S-4-2-7.
Cảnh sát yêu cầubất kì ai nhận dạng dược
Taylor hay phương tiện của hắn..
Hãy báo cho nhà chức trách địa phương.
Trong các tin khác..
CHỦ NHÀ HOÀN HẢO
Dịch từ sub của green_towel
người dịch: anwyn
Xin chào?
Chào, tôi rất tiếc phải làm phiền bà.
Tôi mới đến Los Angeles, và tôi...
00:07:01,119 --> 00:07:04,649
..đang trên đường đến nhà cậu bạn thân tôi
sẽ ở cùng...
..và tôi bị cướp. Chúng lấy của tôi điện thoại,
ví và tôi bị thương trong lúc đó.
Tôi trông thấy giấu hiệu của Đức Giê-hô-va ở cửa sổ nhà bà
và tôi hi vọng tôi có thể vào...
..và dung điện thoại để goi cho vài người.
Tôi biết trông chuyện này như thế nào.
Cậu cũng theo Đức Giê-hô-va à?
Vâng vâng,và có thể tưởng tượng tôi vui
đến thế nào khi thấy biểu tượng trên cửa sổ nhà bà.Nhưng anh không đeo thập tự mà?
Không, xui xẻo thay nó bị giật ra
trong lúc tôi bị cướp.
Có lẽ cậu sẽ nhận được cái khác vào giáng sinh kế đến.
Tôi không hiểu, tôi theo đạo Thiên Chúa sao?
Có thể lắm,
nhưng chắc chắn cậu không theo Đức Giê-hô-va.
Chúng tôi không tổ chức giáng sinh và chắc chắn
chúng tôi không đeo thập tự.
Warwick thân mến, Đang ở
Sidney đầy nắng ấm, thích mê đi..
Yêu thương, JuliaXX.
Vâng?
Ờ phải Warwick đó không?
Warwick, phải rồi.
Ai đó?
Chào Warwick, là John đây,
Tôi là bạn của Julia.
Hiện cô ấy không ở đây.
Ừ ,tôi biết, thật ra tôi mới để cô ấy lại Sydney.
Ồ thế hả?
Th.. Thế tôi có thể giúp gì cho anh đây?
Ờ thì, thực ra là tôi đang kẹt trong một mớ bòng ***...
Tôi vừa về nước chiều nay,
và bên sân bay làm mất hành lí của tôi.
và trên hết là tôi vừa bị cướp.
Ôilạy Chúa.
Và tôi định ở với em họ tôi
nhưng giờ chẳng có ai ở nhà cả.
Và..?
Nghe này, thường thì tôi chẳng bao giờ
làm thế này, nhưng ...
... anh biết đấy, nhưng Julia cứ nhắc đi nhắc lại
về việc anh tốt bụng như thế nào,
và kiểu gì thì tôi cũng sẽ gọi điện đến chỗ anh,
nên tôi cũng ngĩ là...
Ừmm.. Tôi chỉ nghĩ là có khi tôi có thể vào và
sắp xếp vài việc.
Anh, anh gần như là người cuối cùng tôi biết.
Nhìn này, tôi... tôi rất muốn giúp anh, nhưng...
tôi đang đợi bạn đến ăn tối.
Anh, anh thật sự....Anh sẽ giúp được tôi
một ân huệ lớn đấy.
Tôi rất tiếc.
Okay, không sao đâu.
Có khi lúc khác.
- John?
- Ừ.
Tôi xin lỗi, Julia sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi mất.
Đương nhiên anh có thể vào.
- Chắc anh kiệt sức rồi. Chào, tôi là Warwick.
- John.
Tôi lấy cho anh thứ gì để uống nhé?
Nước khóang? Rượu vang?
Vâng, một chút rượu vang sẽ rất tuyệt.
- Đỏ hay trắng?
- Đỏ.
Cảm ơn.
Của anh đây.
Cảm ơn.
- Một chỗ tuyệt vời.
- Cảm ơn.
Mời ngồi.
Vâng, cảm ơn.
- Vậy Australia thế nào?
- Ồ nơi đó tuyệt lắm.
Đó là một nơi tuyệt đẹp. Bãi biển thật tuyệt vời,
tôi ước tôi có thể ở lâu hơn.
Du lịch. Một trong những niềm vui thực sự của cuộc đời.
Phải, đúng là thế thật.
Vậy anhlàm gì khi không đi du lịch?
Tôi sao chép thứ này thứ nọ.
Tôi thấy là tôi không quá quan trọng hóa cách gọi.
Ngày nay chúng ta đều có rất nhiều
lựa chọn phải không?
Vậy? Julia thế nào?
Cô ấy ổn. Ừ. Đang rất vui.
Cô ấy thấy thế nào về việc quay lại
làm việc?
- Cô ấy thấy bình thường.
- Thật đáng ngạc nhiên.
Lần cuối chúng tôi nói chuyện,
cô ấy tính nghỉ việc.
À anh biết đấy, cô ấy không nói nhiều về chuyện đó
đến thế, nên tôi không thực sự biết.
Ôi dào, không thể trách cô ấy được, tôi
cũng chẳng làm nổi công việc đó. Và anh?
Không, tôi chịu.
Này, tôi phải để mắt đến bữa tối.
Anh có muốn....?
Ồ, vâng chắc chắn rồi.
- Vậy anh ở đây lâu chưa?
- mới được một thời gian thôi.
Anh sống một mình sao?
I do.
Phải.
Tôi đoán là anh cần dùng điện thoại.
Anh nói là anh cần sắp xếp vài việc mà.
Cảm ơn anh.
Là anh đây.
Anh sẽ gọi lại sau.
- Không gặp may à?
- Không.
- Cà rốt không?
- Không tôi ổn mà.
Tôi ghét phải hỏi, nhưng liệu tôi có thể ở lại đây
khoảng nửa tiếng nữa không...
..tôi nghĩ là lúc đó thì em họ tôi sẽ ở nhà.
Tôi biết là tôi đang làm khó anh, tôi xin lỗi.
Chỉ là một ngày tồi tệ.
Ổn cả mà. Chẳng sao đâu. Cứ ngồi xuống, thư giãn đi.
Chúng ta sẽ giải quyết việc này.
Anh biết không, tôi sẽ gọi bên sân bay.
Để xem chúng ta có tìm được hành lí của anh không.
Ồ, tôi s.. tôi sẽ không lo lắng quá về việc đó đâu.
Tôi cho sân bay tất cả thông tin về em họ tôi rồi
và họ nói họ sẽ gọi nó nên...
- Cậu em họ anh không ở nhà phải không?
- Cô.
Cô ấy không ở nhà.
Nghe này, cậu mà không chỉ đạo mấy người này,
cậu sẽ là người cuối cùng nhận được bất cứ thứ gì.
- Cậu đã bay hãng nào vậy?
- Qantas.
Làm ơn nối máy đến phàng Hành lí thất lạc của hãng Qantas ở LAX.
Xin chào. Tôi kiểm tra về hành lí thất lạc.
Xin giữ máy.
- Anh có số mã của hành lí chứ?
- Không, tôi để nó trong ví - bị lấy mất rồi.
Không, anh ấy không có.
Họ của anh là gì nhỉ?
Jones.
John Jones?
Bố mẹ tôi..- Là gia đình Jones.
- Không được sáng tạo lắm
Vâng, từ Sydney.
Chắc chắn.
Tôi hiểu.
Họ chẳng tìm thấy gì từ Jones.
Trông như thế nào?
- Gì cơ?
- Hành lí của anh, tả cho tôi xem nào.
Chờ chút.
Một cái túi đen, cỡ trung, có một dải băng đen
buộc ở tay cầm.Được rồi nếu tôi mô tả về hành lí, thì sẽ..
Và khi nào thì ông ấy quay lại?
- người này rõ ràng không muốn làm việc với tôi.
- Thôi đừng bận tâm nữa, cứ cúp máy đi.
Đừng bận tâm. Đừng bận tâm.
Anh ta nói là người giám sát sẽ quay lại trong vòng
một giờ, anh chắc lúc đó em anh có ở nhà chứ?
Tôi không, tôi chịu thôi, cô ấy không đợi tôi,
tôi vốn định làm cho cô ấy bất ngờ.
Chuyện này trở nên quá rắc rối rồi đây.
Nếu anh ở lại ăn tối thì sao?
Chúng ta sẽ gọi cho người giám sát
sau khoảng một tiếng nữa. Anh nghĩ sao?
Tôi nghĩ ý kiến đó thật tuyệt. Cảm ơn anh.
Okay, rồi, tôi sẽ gọi anh sau.
Okay. Cảm ơn. Vâng.
Thế là xong xuôi hết cả rồi đấy.
Giờ, tôi cần phải chuẩn bị vài thứ,
anh cứ tự nhiên như ở nhà nhé.
Nếu anh thích thì trong bếp vẫn còn rượu vang đấy.
Tôi sẽ vắng mặt trong ít phút.
- John?
- Yeah.
Kể cho tôi đi, tôi muốn biết mọi thứ anh và
Julia làm ở Sidney.
Đưng bỏ lỡ chi tiết nào đấy.
À, chúng tôi chỉ đi chơi thôi.
Sao cậu gặp cô ấy vậy?
Thông qua một người bạn.
Tôi gặp cô ấy ở bữa tiệc sinh nhật.
- Nhưng hai người đi chơi cùng nhau mà.
- Có, nhưng lúc đó đã là những ngày cuối của chuyến đi.
Tôi ước gia mà tôi có thời gian đi chơi với cô ấy nhiều hơn nữa.
Cô ấy thật ngọt ngào.
Và cô ấy gợi ý anh đến gặp tôi?
- vâng, cô ấy cho là chúng ta sẽ rất hợp nhau.
- Đúng là Julia.
- Nhưng cũng lạ.
- Cái gì cơ?
Tôi mới nói chuyện với cô ấy vài ngày trước,
cô ấy chẳng nhắc gì tới anh cả.
Lạ thật, chắc cô ấy quên.
Ồ, chẳng giống Julia chút nào, cô ấy vẫn
nói cho tôi mọi thứ mà. Chỉ là thật kì quặc khi cô ấy..
..chẳng nói gì về anh cả.
Hi vọng là lần nói chuyện tới
giữa hai người cô ấy sẽ nhắc.
Anh nói phải đấy, gọi cho cô ấy nào.
Tôi đi lấy điện thoại đây.
Tôi chắc Julia sẽ rất vui khi
biết chúng ta đang gặp nhau.
Tôi nghĩ giờ này ở Sydney là 9 giờ sáng.
Cô ấy chắc đã dậy rồi.
Tôi nghĩ cô ấy đang tập yoga
vào thứ tư đấy.
Tôi không chắc cô ấy có ở đó không nữa.
Nhưng giờ đâu phải thứ tư. Thứ tư ỏ đây,
nhưng ở đó là thứ năm mà, phải không?
Phải rồi. Đương nhiên rồi, ở đó
sớm hơn một ngày.
Là thứ năm.
Đang đổ chuông.
Máy trả lời tự động.
Chào Jule, là tôi đây, đang ở cùng với John.
Cậu ấy đang vẫy tay chào bạn. Ừ.
Cậu ta đã có một chuyến đi kinh hoàng.
Phải chi cậu báo cho tôi là cậu ấy sẽ đến.
Tôi đã có thể chuẩn bị. Dù sao thì...
...hi vọng là cậu vẫn khỏe, gọi tôi
khi cậu có thể nhé. Tạm biệt.
Chắc cô ấy còn ngủ.
Tôi phải nấu nướng tiếp đây.
Cứ thoải mái đi nhé.
Khách của tôi sắp đến đây rồi.
- Anh ổn chứ?
- Tôi ổn.
- Nhà tắm ở đâu vậy?
- Nó ở dưới này, ra đây.
Nó ở ngay dưới sảnh, cửa thứ hai bên trái.
- Cảm ơn.
- Không có gì.
Sao thế? Anh đi khập khiễng.
Tôi bị trật mắt cá chân. Và nó đang lành.
Ồ không, mắt cá chân bị trật à?
Vậy không tốt đâu John.
Anh không say đấy chứ, John?
Thôi mà, thừa nhận đi.
Tôi đã trông anh nốc mớ rượu vang đỏ tối nay.
Tôi là loại chỉ dám uống vang trắng.
Đỏ hơi quá nặng cho sức khỏe của tôi.
Hơi hoang dã quá.
Hơn nữa, nó nhuộm cả màu răng.
Anh đến Romania bao giờ chưa?
Người Roman uống khá nhiều vang đỏ. Và răng họ
bị nhuộm đỏ luôn.
Hoặc họ ăn khá nhiều thịt đỏ,
tôi không chắc, nhưng răng của họ đỏ.
Người Roma thế đấy.
Thật phi thường.
Tối nay còn ai đến nữa?
Vài người bạn cũ.
Họ làm nghề gì thế?
Một là nghệ sĩ, một nhà báo,
và một luật sư.
Một luật sư.
Phải, Roman.
Cực kì thông minh.
Tôi bảo anh ấy suốt, anh ta nên đổi hướng,
tạo lập sự ngiệp của riêng mình...
...thế sẽ kiếm được nhiều tiền, nhưng anh ấy không chịu.
Anh ta có lập trường riêng.
Vậy anh ấy làm gì? Một luật sư thuế?
Trời ạ, không. Anh ấy là công tố viên. Anh ấy làm việc cho
Sở thuế quận.
Rất tài năng.
Anh đã chuẩn bị một bữa tối thật tuyệt.
Và tôi kiệt sức rồi.
Tôi nghĩ tôi nên đi.
Tôi chỉ là.. tôi rất mệt..
Và tôi nghĩ là em họ tôi gì này đã ở nhà rồi.
Không không. Đưng kì quặc thế.
Tôi không thể để anh lang thang ngoài đó.
Có ai đó ở nhà mà.
Tôi không muốn phá bữa tối của anh.
Tôi kiệt sức rồi. Tôi rất mệt. Không đời nào tôi thú vị
như những vị khách anh sắp đón.
Tôi nên đi thì hơn.
Không, cứ ngồi đi mà. Đây chỉ là một
bữa tối không chính thức.
Ít tượu vang, nói chuyện thoải mái,
anh chẳng phải làm gì cả.
Mấy vị khách của tôi rất nhộn.
Anh sẽ thấy cuốn hút thôi.
Thật đấy.
Vậy, mấy giờ.. mấy giờ thì mọi thứ bắt đầu..
Đáng ra thì bắt đầu lúc 8 giờ, nhưng như
thường lệ,ccó khi họ sẽ đến muộn.
...một vụ cướp có vũ trang xảy ra, thiệt hại
là $300,000..
Làm mọi thứ đúng giờ đâu quá khó.
Đặt nhanh đồng hồ, tạo danh sách.
Có khó quá đâu.
Warwick, làm ơn yên lặng
một chút được không?
Cái chính là kế hoạch. Rành mạch và đơn giản.
Quản lí thời gian.
- Nó..
- Câm mẹ miệng lại!
Xin lỗi, anh nhắc lại xem?
Anh có thể là bạn của Julia,
nhưng tôi sẽ không ăn nói như thế.
Tôi nghĩ anh nên đi thì hơn.
Julia của anh đây.
..vẫn đang tìm kiếm kẻ chịu trách nhiệm cho kẻ
thực hiện vụ cướp táo bạo này..Một nhân viên nhà băng nhận dạng kẻ đó là
công dân Los Angeles, John Taylor
Taylor bước vào một chi ngánh lẻ
của nhà băng First National,
khống chế thủ quỹ và lấy đi
khoảng 300,000$Taylor có tiền án với cả hai tội
hành hung và cướp có vũ trang.
Hắn bị phát hiện lần cuối
ở một hàng tạp hóa ở Silver Lake.
Cảnh sát khuyên rằng Taylor cực kỳ
nguy hiểm và không nên cố tiếp cận hắn
Một số tin khác, Thanh tra sở cảnh sát
tiết lộ kế hoạch..
Ngồi xuống.
Ngồi ngay xuống!
Tôi không phiền nếu anh hút thuốc đâu.
Anh có phiền không nếu tôi hút thuốc?
Anh không thể giết tôi, tôi đang có một bữa tiệc tôi mà.
Tao sẽ cắt họng mày, ném xác vào
bồn tắm, tao sẽ ăn chỗ thức ăn đó..
và ngủ trên giường của mày.
Có hiểu không?
Tao muốn mày lấy điện thoại. Tao muốn mày gọi đám
bạn lưu manh ấy và bảo chúng nó xéo đi.
Được.
Chào Rupert, là tôi đây. Vâng, tôi biết là đã muộn..
Cũng chẳng quan trọng nữa, tôi phải hủy thôi.
Tôi có một.. tôi dính một cơn đau nửa đầu dữ dội.
Vâng, anh gọi cho những người khác
và xin lỗi hộ tôi nhé?
Cảm ơn. Không, không. Ổn cả mà.
Mai tôi sẽ gặp anh. Tạm biệt
Cậu bé ngoan.
Lạy chúa tôi.
Anh..Anh đang chảy máu.
Tôi có thể giải quyết được..Không, làm ơn.
Cứ để tôi..Và một chút nước.
Đó, tốt rồi.
Mày làm cái quái gì thế?
Dọn dẹp cái đống bầy hầy của anh.
Tao đéo có giỡn đâu đấy,
có hiểu không?
Có hiểu tao nói gì không?
- Có tiến triển gì không?
- Ồ có chứ.
Anh sẽ choáng đấy.
Ừ, nhưng tôi sẽ vượt qua thôi.
- Anh trai, nghe thô bạo quá.
- Chúng ta có năm vụ chỉ trong mùa này.
Hi vọng anh không đặt chút tiền nào vào đó.
Thế hợp lệ sao được.
Phải.
- Cái gì đó?
- Lời khai của nhân chứng.
Chúng ta có một nhân chứng chủ chốt rồi hả?
Phải, thủ quỹ ngân hàng đó.
Cô ta là người nhận dạng Taylor.
Nói là Taylor, có đến vào cả các dịp khác.
Thật hả?
Taylor không có tài khoản, hắn cứ như là chỉ
theo đuổi cô ta thôi.
Hắn mời cô ta đi chơi ít nhất 3 lần.
Hắn lấy số của cô ấy và không bao giờ gọi.
Rồi hắn cũng chẳng đến nữa.
Cho đến ngày hôm nay.
Đây là số điện thoại nhà hắn.
Cản nhận của tôi là, hoặc hắn là thằng ngu..
hoặc chỉ là thằng nhóc lãng mạn
che đậy cho việc xảy ra ở nhà băng.
Ờ, thì kiểu gì thằng đó cũng ngu hết.
Anh không thể cho ai số của anh
rồi cướp của người đó.
Hắn đội tóc giả và đo kính râm.
Cũng "quyến rũ" đấy.
Sao lại phải làm thế chứ?
Làm cái gì chứ?
Ăn cắp.
Sao không kiếm tiền một cách trung thực?
Cũng chẳng quan trọng với tôi. Tôi.. Tôi chỉ tò mò.
Vẫn luôn có cách kiếm tiền mà.
Ừ?
Anh có biết gì về mọi thứ không?
Tôi chỉ nói thế thôi mà.
Ăn cắp không phải là câu trả lời.
Mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này.
Tao sẽ giết mày.
Đó là quyết định tao đã chọn.
Nhưng nếu mày thông minh,
mày có thể làm tao đổi í.
Dành cho màn dạo đầu, thì cứ lờ
tất cả mọi thứ đi nhé.
Bởi mày chẳng biết cái quái gì về tao cả.
Và nhân tiện, mày sẽ làm những gì tao nói
và tránh khỏi đường của tao cho đến sáng.
Mày sẽ không bị thương.
Chỉ cần là nơi trú thân của tao trong tối nay.
Hiểu chứ?
Tôi bảo họ tôi đang chuẩn bị thịt vịt.
Họ biết tối nay sẽ đặc biệt.
Họ nên ở đây.
Họ chẳng đáng tin cậy chút nào.
Tôi lúc nào cũng đúng giờ vời họ.
Tôi lúc nào cũng đúng giờ.
Tôi nhận được mấy cuộc goi khẩn.
Đừng lo. Chúng tôi khởi hành muộn.
Tôi xin lỗi, Warwick,
chúng tôi hơi mệt, nhưng chúng tôi đến được.
Thế là hơi thô lỗ rồi,phải không?
Rupert và tôi đã xem hai lần rồi.
Tôi không thể đợi được đến lúc nó lên DVD.
Sao anh không đi xem?
Thật đấy, anh phải đi xem mới đi xem mới được.
Tốt đấy Rupert. Trông anh hơi giả tạo.
John.
- Xin thứ lỗi.
Monica, mọi việc đằng đó như thế nào?
Xin thứ lỗi, Rupert.
Rất tiếc về điều đó.
Mọi người. Mọi người.
Đây là bạn mới của chúng ta, John.
Mọi người chào John nào.
Xin chào, John.
Anh xao nhãng khỏi bữa tiệc một lúc đấy.
- Anh ổn chứ?
- Chúng tôi lo cho anh đấy.
Đúng, chúng tôi cũng vậy.
- Cũng gì?
- Cũng lo cho anh.
Bỏ cái tay ra khỏi người tao, thằng quái dị!
ĐM mày!
Tác phong.
Anh đói lắm mà, Rupert.
Chén thôi chứ lợn con.
Có làm được vụ nào ngon gần đây không?
Tôi chắc chấn là John sẽ rất hứng thú với quá trình bồi thẩm.
Anh biết là tôi không bàn luận chuyện đó được mà.
Nó không hợp đạo lý.Thôi mà. Chỉ có chúng ta.
Và 4 bức tường.
Và cái thứ đó tẻ nhạt lắm, Roman.
Rốt cục thì chúng ta có một
tên tội phạm chuyên nghiệp ngồi cùng bàn cơ mà.
Vậy, anh mới đến LA phải không John?
Phải, anh ta mới bay từ Sydney, Australia.
- Một ngày tốt lành, bạn hiền.
- Này, Chelsea, Chelsea làm ơn.
Kiềm chế bản thân đi.
Monica và tôi đến xem triển lãm của
Caravaggio tuần trước?
Ờ, nó thế nào?
Đẹp tuyệt.
Họ chỉ có vài bức, nhưng họ điều chỉnh hai
luồng sáng riêng biệt chiếu vào mỗi bức.
Một ngọ mờ dần, ngọn kia chiếu tới.
Phải, nó tạo nên sự mờ ảo cho nhưng chi tiết
siêu thực của bức tranh, ngạc nhiên và choáng váng.
Tôi không ngĩ là tôi biết về Caravaggio.
Anh đùa đấy à.
- Ông ấy vẽ vào khoảng thời gian nào?
- Vào khoảng 1600.
Thật ra ổng thực sự là một nhân vật thú vị.
Ổng đã được hợp pháp hóa và là một kẻ giết người.
- Thật sao?
- Ồ vâng. Nhưng lôi cuốn nhất, bên cạnh đó...
Ông khiến bọn tội phạm thời nay phải xấu hổ.
Nghe thật đáng sợ.
Tôi chắc là tôi có một cuốn sách về
ông ấy ở đâu đây. Đợi chút.
Để xem tôi có tìm thấy nó không.
Đây rồi
Ôi chúa ơi. Chelsea.
John. John!
Tôi biết, mèo con tội nghiệp. Đây.
Anh có định xin lỗi Chelsea không vậy?
Xin thứ lỗi?
Anh đẩy cô ấy ngã rồi ngã đè lên cô ấy.
Vậy?
Tôi xin lỗi. Tôi không thấy cô.
Vậy John có điều gì mới mẻ và thú vị không?
Điều mới mẻ là tôi đang ngồi đây với
một thằng thần kinh chết bầm.
Chẳng có gì thú vị về diều đó cả.
Tôi đã trải qua những ngày đen tối hơn thế này, Warwick.
Nhìn này.
Anh sẽ thấy thích cho mà xem.
Đây là lúc nửa đêm.
Anh biết đấy, tôi nghĩ cuối cùng tôi cũng
bắt được thần thái của anh rồi đấy.
Và cuối cùng.
Đừng có hoảng.
Có đủ chỗ cho anh ở mỗi trang mà.
Mấy thứ cũ hơn nữa đâu?
- Ý anh là gì? Ví dụ như...
- Suốt tháng này. Băng ghi hình của tháng này.
Họ có gì, chúng ta cũng đang lưu giữ dưới sảnh.
Được. Gọi phòng tang vật. Bảo họ đem chúng tới luôn.
Em là sinh vật đẹp nhất tôi từng nhìn.
Em thật tinh xảo.
Em chắc anh bảo thế với mọi cô.
Anh đúng là kẻ đào hoa.
Với em thì khác. Em thật đặc biệt.
Sao tôi tin anh được?
Thật đấy. Đã có khá nhiều phụ
tìm dường đến với Warwick,
Những con đường thật sự thú vị.
Không thể trách cứ tôi được.
Vì tình yêu tôi đã chia sẻ.
Em biết, nhưng Julia thì sao?
- Cô ấy đang ở Australia.
- Nhưng anh đang cùng cô ấy mà. Cô ấy...Cô ấy..
Cô ấy như một chuyến tàu đêm.
Một đứa con của vũ trụ yêu thương.
Trái tim anh hướng về em.
Lần này nó bị chặn lại. Đến với Warwick nào.
Warwick.
Vụ này cực kì chán đấy, Warwick,
anh biết là còn những người khác ở đây mà.
Ồ, tôi quên mất nhiệm vụ của mình.
Mọi người không thấy vui sao?
Tôi không thể nói hộ tất cả mọi người,
nhưng tôi đang rất vui.Warwick, chẳng phải bữa tiệc trước
chúng ta cùng xem Super 8?
Phải rồi, bạn nói đúng.
Để tôi cho anh xem. Để tôi cho anh xem.
Roman lại đây. Phụ tôi một tay giúp John nào.
Đúng rồi, sẵn sàng chưa?
1, 2, 3.
Ước gì anh đã ở đây xem cái này, anh bỏ lỡ
buổi mở màn.
Tôi tự làm tóc và
trang điểm đấy.
Nó thật đẹp.
Nó thật đẹp.
Này cô bạn.
Mọi người đều ở đây. Mọi người ở đây hết rồi.
Rupert, tiếp tục chinh phục mấy người này nhé.
Không là tôi chinh phục quý cô luôn đấy.
Chào, Chelsea.
Thế này chẳng vui sao?
Tôi cứ lo là họ sẽ chán
nhưng vụ này phê vãi.
Anh thấy vui chứ hả?
Năng nổ lên nào John, đang tiệc tùng mà.
Trông anh ta chẳng vui gì cả.
Anh ta chỉ cần hòa mình vào không khí lễ hội thôi.
Hey, Chelsea, Rupert, lại đây. Lại đây.
Nào?
1, 2, 3. Champagne!
Này, John.
Phải rồi. Sắp đến lúc rồi phải không?
Hi vọng là anh có hứng chụp ảnh.
Warwick, tôi tham gia điệu conga nhé?
Sao?
Tôi tham gia điệu conga nhé?
Tôi cho là ta còn vài phút nữa.
Nhưng anh phải uống một li
cocktail nếu anh muốn đúng giờ.
- Có cái gì trong đó?
- Anh muốn uống mà, phải không?
Trông nè, anh chàng cứng rắn, tôi phải
đi chẩn bị cho bức ảnh trong vài giây.
Tôi sẽ uống.
Này Rupert, làm một ly Midway cho John.
Tôi trông anh khá đủ độ rồi đó, John.
Conga nào!
John, xem anh đã gây ra chuyện gì này.
Anh gây ra cả chuỗi đổ.
Này bạn,tôi không thấy anh...
lao tới.
Phải rồi. Tôi cực đỉnh!
Gì nào? Phải, tôi mến anh.
Ừ, tôi mến em!
Nói lại lần nữa nào. Cảm ơn.
Em đợi nãy giờ rồi hả?
Lắc hông nào.
Thôi mà, lắc hông đi. Cứ lắc hông đi.
Cho anh thấy chút đi.
Em uống bao nhiêu rồi thế?
Tránh xa tôi ra nào! Em đúng là "điếm".
Tiến triển thế nào rồi
Phải. Không, không.. còn nhiều hơn tôi
mong đợi. Ừ, đó là một cách sắp xếp tốt.
No, it's been great.
It's a great party.
Không, vẫn đang rất vui.
Đây là một bữa tiệc quá được.
Ồ, vâng, vâng. Đương nhiên. Chờ chút.
Mọi người, mọi người.
- Anh thấy vui chứ?
- Có chứ.
Xin lỗi về Kelly và Adam, họ cứ như là
luôn mang theo vấn đề mỗi khi họ sang chơi ấy.
Không sao mà.
- Vậy anh có được ở lại đây tối nay không?
- Em luôn nghĩ là anh sẽ ở.
Yeah?
Ừ?
Vậy, anh vẫn chưa chán em à?
- Không. Vẫn chưa.
- Tốt quá.Giờ mới nhớ...
Ổn mà, ổn mà.
Ổn mà.
Xin chào?
Xin chào?Xin chào?Vâng.
Chào anh Wilson, tôi xin lỗi.
Tôi không chắc là anh có ở đây không.
Bạn anh.. cậu ta ổn chứ?
Cậu ta ổn. Chắng sao cả đâu.
Chỉ là do anh ta say xỉn chút thôi.
Cậu ta nhập vai suốt chiều nay.
- Ý anh là gì "nhập vai" ấy?
- Bọn tôi vừa dự tiệc hóa trang về.
Cậu ta nhập vai bằng cách
nhảy xuống bể bơi.
Bà thấy đấy, nó ...trở nên khá mệt mỏi.
Nghe tiếng cậu ta kêu tôi cứ nghĩ cậu ta đang bị đau chứ.
Tôi đã bảo cậu ta đừng uống mấy li đó rồi.
Rất xin lỗi vì đã làm phiền bà.
Nhưng tôi nghĩ bọn tôi cũng hạ nhiệt rồi.
Tôi hứa sẽ không ồn ào gì nữa đâu.
- Được, nếu anh hứa là mọi chuyện sẽ ổn.
- Vâng, cảm ơn bà, tôi rất tiếc.
- Xin thứ lỗi cho tôi.
- Được, anh cứ tự nhiên.
Bảo trọng.
- Ỏn mà, anh chỉ uống quá nhiều thôi.
- Tôi xin lỗi, còn việc gì nữa không?
Anh chắc là cậu ta ổn chứ?
Có vẻ như cậu ta đang cố bỏ mặt nạ ra.
Tạ ơn Chúa! Tôi đang cố bảo cậu ta
làm thế cả đêm rồi.
Cậu ta xỉn quắc cần câu rồi, tôi nghĩ là đã đến lúc
cậu ấy đi ngủ, và cả tôi nữa.
Vậy, nếu không còn việc gì nữa...
- Tôi nghĩ là không.
- Ok. Ổn cả rồi. Vậy thì..
- Chúc ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon.
Chúc ngủ ngon.
503
00:53:21,182 --> 00:53:22,455
Chúc ngủ ngon.
Tiến lên giường nào, chàng trai.
Nhỡ bà ta đi gọi cảnh sát thì sao, Warwick?
Chũng ta sẽ làm gì?
Warwick chỉ hơi suy sụp thôi.
Anh ta đâu phải gã nam tính
nhất thế giới.
Im miệng!
- Chúng ta phải suy nghĩ thật kĩ về việc này..
- Lần sau có người bước vào...
Im miệng!
Anh có biết anh nên chú tâm vào cái gì không Warwick - chân của cậu ta.Tôi nghĩ nó cần được xử lí một chút.Xử lí? Phải.Tôi sẽ ngừng việc cái bàn chân nham nhở và chảy máu
của anh nhỏ giọt lên sàn nhà tôi..
một lần cho xong.
Vụ này không được chấp thuận.
Em bảo anh rồi mà.
- Đó đâu phải một phương thức được lựa chọn?
- Cưng à, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.
Chẳng ổn chút nào cả. Đó đúng là một trò đùa ác.
Thậm chí mai liệu em có đi làm được không vậy?
Có, em sẽ ổn thôi.
Em không thể cứ uống cái thứ đó mãi được.
Mấy viên thuốc giảm đau đó, nếu em cứ uống mãi thì
rồi gan của em sẽ ngừng hoạt động.
Okay, bác sĩ.
Đúng là khốn nạn vãi l**.
Chúng ta phải kiếm tiền.
Không.
Ổn mà, lại đây. Làm ơn, cưng ơi, lại đây.
Anh sẽ không đi ăn cướp nữa.
Điều đó sẽ không xảy ra.
Anh làm từ trước rồi mà.
Phải, và anh vào tù.
Anh không quay lại đó đâu.
Sẽ ổn thôi mà.
Cả hai bức đều đẹp.
Tôi không quyết được.
Anh thích cái nào hơn?
Tôi sẽ chọn sau vậy.
Sao anh làm vậy với tôi?
Bước này hay đấy, Roman.
- Warwick. Warwick làm ơn nghe tôi
- Tôi đang lắng nghe đây.
Xin đừng làm điều này,Warwick.
Okay?
Làm ơn để tôi đi.
Warwick, tôi sẽ làm mọi thứ.
- Warwick.
- Tôi sẽ không làm thế, Roman.
Mỗi hành động đều có một lực tương đương và đối lập, John.
Sao?
Vật lí ấy mà.
Định luật của thiên nhiên.
Ôi cưng à. Đừng khóc.
Tôi có thể làm gì
để xoa dịu nào?
Làm ơn để tôi đi.
Chỉ cần không giết tôi thôi
Cậu là khách của tôi,
và tôi rất mừng là cậu ở đây.
Nhưng cậu chỉ có thể đổ lỗi cho bản thân thôi.
Vậy, cô ấy đang ở đâu?
Ai?
Julia.
Cô ấy đang ở Bangkok.
Cũng có thể cô ấy đến Hà Nội, cô
ấy vẫn chưa quyết định.
Ai vẫn chưa quyết định?
Julia.
Ai vậy?
Cô gái cậu gặp ở Australis ấy, cậu ngốc.
Tôi chưa bao giờ đến Australia, Warwick.
Ý anh là anh nói dối?
Phải. Phải, tôi nói dối.
Cũng chẳng nói được gì về tính cách của anh.
Và anh là Julia, Warwick.
Cái gì?
Anh là Julia.
Roman, Rupert, và Monica..
Tất cả đều là anh, Warwick.
Rất thú vị đấy John, nhưng tôi
còn những vị khách khác phải chú tâm.
Tôi không thể là một chủ nhà vô tâm được.
Ai uống chầu cocktail cuối không?
Monica? Ờ phải, tôi quên mất.
Cô muốn uống gì? Rượu vang? Cà phê?
Tự chọn nhé.
Rupert?
Để danh một chai cho Roman.
Giờ thì sao?
Sắp đến giờ rồi đấy, John.
Nghĩa là...
Đến lúc sửa soạn rồi. Điều đó có ý nghĩa dấy, được chứ.
Nghe rất thú vị.
Ý tôi là, tôi vẫn là khách của anh phải không?
Đương nhiên rồi?
Vậy?
Anh nghĩ gì thế?
Đợi chút...
Nếu anh thắng, tôi sẽ trao trả tự do cho anh.Nhưng tôi được gì khi tôi thắng?
Anh có mạng của tôi chưa đủ à?
- Tôi chẳng thể đưa nhiều hơn thế?
- Ừ, đúng thế thật.
Nhưng tôi đang giữ nó rồi mà.Anh đã chơi cờ bao giờ chưa?- Một vài lần gì đó.
- Okay.
Khi nào anh đi quân, anh chỉ cần bảo tôi chữ cái và..cột số tương ứng..Ví dụ như anh định đi quân pháo, anh sẽ báo...
Pháo đến King 3.
Giờ nếu phải đi quân xe, tôi sẽ đi dến knight 7.
Vậy chiến thuật tốt nhất
là gì?
Vấn đề là thế dấy. Ý anh là, chúng ta không thể điều khiển
quân của đối thủ, chỉ có thể điều khiển quân của chính mình.
Nhưng nếu em biết về đối thủ của mình,
và điểm yếu của kẻ đó...
và nếu em trù tính đúng, thì em có thể ảnh hưởng
đến bước đi của đối thủ.
Em hiểu rồi. Vậy, nếu em lắng nghe anh
và giả vờ bị cuốn hút...
và làm anh nghĩ là anh đang dạy em chơi cờ,
thì anh sẽ yêu em chứ?
Có cố gắng đó. Em có thể có nó bất cứ lúc nào mà.
Em không cần phải tỏ ra thích thú.
What can you do for me?
Anh có thể làm c
Anh có thể làm gì chứ?
Chắc chắn sự thỏa mãn khi chiến thắng là
đủ cho người như anh.
Không.
"Chiến lợi phẩm thuộc về người chiến thắng"
- Anh sẽ cống nạp cho tôi thứ gì đây?
- Tôi không biết, Warwick. Anh muốn tôi cống nạp thứ gì?
Để tôi nghĩ đã.
- Vua.
- Phải.
Mặc dù cả trò chơi xoay quanh quân vua..
Nó lại là quân yếu nhất trong bộ..
Thấy không, bbước tiến của nó rất hạn chế. Nó
chỉcó thể đi đến đây, làm thế này..Mỗi lần một bước.
Đôi khi, con tốt lại quan trọng hơn.
Đó là quân bình thường nhất trong bộ.
Nó có chức năng đơn giản nhất,
nhưng nếu được sử dụng đúng..
thì có thể cực kì hiệu quả.
Trông thì có thể như anh đang chiếm lợi thế.
nhưng nếu anh không cẩn thận,
thì đối thủ có thể vận dụng điểm mù...
Và chỉ với một nước cờ...
Đó là vẻ đẹp của trò chơi này.
Tôi biết anh có thể làm gì cho tôi
khi anh thua rồi.
- Phải.
- Bước của tôi phải không?
- Phải, nhưng nghe này.
- Hậu đến G6.
- Okay, vậy đi. Khi tôi thắng..
- Chiếu tướng.
Sao cơ?
Chiếu tướng.
Sao lại thế được?
Sao anh làm thế được.
- Thôi nào Warwick, cởi trói cho tôi.
- Nhưng tôi vừa nghĩ ra phần thưởng hoàn hảo.
Anh nói anh sẽ cởi trói cho tôi
khi tôi thắng, Warwick. Làm đi.
Cậu đã chơi trò này từ trước.
Cậu ăn gian.
You're a *** liar, Warwick.
Anh là đồ dối trá khốn khiếp, Warwick.
Tôi có thể là nhiều thứ, John.
Nhưng có điều này, tôi không phải kẻ dối trá.
Anh có thể đi được rồi.
Anh đúng là kẻ hèn mọn vô giá trị phải không John?
Anh chẳng thể hiện chút tin tưởng nào,
kể cả đấu tranh cũng không.
Anh để tôi làm mọi thứ tôi muốn với anh.
Chính xác thì tôi đã làm thế.
Thật ra tôi nghĩ là anh còn thích vậy cơ.
Anh chẳng là gì cả.
John, anh là kẻ chỉ dùng được một lần, dễ bị lãng quên..
Một cầu thủ dự bị.
Và không gì cả.
Cứ như anh chẳng hề tồn tại.
Anh đang đi đâu vậy? John,
anh đang làm gì thế?
John, đặt nó xuống, John.
John, làm ơn dừng lại.
Anh đối xử với tôi như súc vật.
Anh kéo tôi vào cái thế giới
chết dẫm ấy..
Anh lấy đi nhân phẩm của tôi.
Thế mà anh có quyền nói rằng
tôi chẳng là gì cả?
Nhưng đúng thế mà.
Này, John.
Nghía thử miếng mông này coi.
Yêu anh nào!
Yêu anh nào!
Warwick, anh biết là anh cần
uống hai viên mà.
Không, anh ấy không cần đâu.
- Anh ấy biết mình đang làm gì mà.
- Thật thế à?
Tôi biết là cô thích thế,
cô chẳng biết lúc nào là phải thôi cả, Monica
nhưng anh ấy cần làm việc
hiệu quả.
Morton, anh đang làm gì vậy?
- Trung úy, tôi đánh thức anh à?
- Không, tôi dậy sẵn rồi.
- Anh đến sớm.
- Vâng, tôi biết, tôi xin lỗi.
Anh sẽ muốn xem thứ này đấy.
Rồi, xem nào.
Ngôi đi.
Tôi ở ngay đây thôi.
Tôi sẵn sàng rồi đây.
John Taylor có được trợ giúp trong vụ này.
Một nhân viên giao dịch tham gia cùng hắn.
Thật sao?
- Tôi dung TV của anh nhé?
- Tôi không có.
À, tôi quên mất.
Được rồi.
Đây là 3 tuần trước vụ cướp.
Taylor bước vào, điền vào phiếu gửi tiền.
Và gửi ngân hàng.
Thế đấy.Sao anh biết đó là Taylor?
Hình xăm.
Là hắn.
Thao lời nhân viên giao dịch, Simone De Marchi..
This woman. Người phụ nữ này.
theo lời Simone, John đến
và mời cô ta đi chơi.
Nhưng anh thấy đấy,
hắn chẳng hề đến gần cô ta để hỏi.
Đây chính là kẻ trộm đó.
Kia là John đang đợi trong hàng.
Nhân viên giao dịch gọi hắn.
Hắn không đi mà để vị khách phía sau đi trước.
- Hắn đợi. Sao hắn lại làm vậy?
- Hắn muốn Simone phục vụ hắn.
Chính xác.
Co ta không hề bấm chuông báo động.
Cô ta không hề chuyển tiền vào. Cô ta lấy thêm hóa đơn.
Cô ta ở phía sau. Cô ta có thể chuyển thứ này đi
hoặc báo cho ai đó.
Cô ta có mọi cơ hội.
Cô ta chẳng làm gì cả.
Và cái này nữa. Vài tháng trước,
cô ta đặt một chuyến du lịch 2 tuần.
- Đoán xem khi nào nó bắt đầu?
- Hôm nay.
Cô ta nói dối việc John đến gặp..
vì cô ta cần lí do để
nhận dạng hắn cho chúng ta.
Chúng cùng làm vụ này.
Hoặc chúng đã từng cùng.
Cô ta có tiền.
Còn hắn bị bắt.
Cô nàng giỏi thật.
Có đầu mối nào dẫn đến Taylor không?
Nếu chúng ta bám theo Simone, ta sẽ tìn thấy Taylor.
- Anh nghĩ hắn sẽ bám theo cô ta?
- Phải, ngay khi hắn biết cô ta đã làm gì.
Cô ta đang được giám sát chứ?
Có, Valdez đang tiếp quản chỗ đó.
Một nhân viên nhà băng nhận dạng kẻ đó
là công dân Los Angeles, John Tayor
AMERICAN CAR RENTAL
Xe cho thuê.
Tôi đến kiểm tra chỗ tôi đã đặt.
Tôi sẽ gặp vợ lúc 9 giờ.
Tôi chỉ muốn đảm bảo mọi thứ
đã được đặt trước.- Tên?
- Simone Pryer.
Vâng, đã được đặt rồi. Một chiếc Ford Sedan.
9 giờ sáng.
Cảm ơn, chúc một ngày tốt lành.
Nếu em lắng nghe anh và giả vờ
bị cuốn hút...
Em không cần phải giả bộ thích thú.
Vâng. Tôi đang tìm một đơn đặt hàng
cho sáng nay.
Chắc chắn, Los Angeles.
Tên, Simone.
Không có à?
Okay. Cảm ơn.
Simone Pryer.
Okay. Cảm ơn.
Anh biết? Địa điểm là gì?
Giao dịch lúc 9 giờ, chuẩn chứ?
8 giờ đúng?
Sẽ ổn thôi.
- Có chuyện gì?
- Không có gì , thưa sếp.
Một ngọn đèn được bật 20 phút trước.
Thế là có chuyện rồi.
- Vẫn làm tôi ngạc nhiên.
- Cái gì cơ?
Mấy người này. Họ đều biết là không có cơ hội
trốn tội, nhưng họ vẫn cứ làm.
Nếu có cách thì sẽ có ai đó thử.
Bản chất con người mà.
Không phải là thế. Có cái gì đó với với dây thần kinh.
Làm họ loạn óc.
Sao họ không chịu hiểu cùng lúc nhỉ?
Nếu thế thì anh thất nghiệp.
Thực thi luật pháp có ý nghĩ nhiều hơn
là một cái nghề, thám tử ạ.
Cô ta đến kìa.
Anh có biết vấn đề thực sự là gì không?
Là chẳng có tính răn đe ở đây.
Nhìn chỗ Đông Nam Á xem,
Khạc nhổ chỗ công cộng ở Singapore,
đủ tội để vào tù.
Bị bắt quả tang với thuốc, thế là toi.
Ý tôi là, như thế hơi quá cực đoan phải không?
Phải không?
Anh cứ xem thử số liệu thống kê tội phạm ở Singapore.
Mọi người cần phải hiểu là chính phủ
cực kì nghiêm túc.
Bên US cứ như là một sân chơi
pháp lí ấy, tôi nói phải chứ?
Này, cô ta đang rẽ.
Trời ạ!
- Dịch cái xe ra chứ!
- Im miệng.
Dịch ra!
Giờ cô ta có thể ở bất cứ đâu.
Chúng ta có nên đi tiếp không?
Anh đi lên. Tôi sẽ tìm ở tầng dưới.
Okay.
Cứ bật điện đàm lên.
Không ngờ hả?
Anh yêu? Em lo cho anh quá.
- Đừng
- Chuyện gì xảy ra với mặt anh vậy?
Nghe này, em không biết anh làm thế nào anh tìm được em.
Ý em là anh không có điện thoại di động.
Em lo đến phát điên.
Em hoảng quá. Cảnh sát
truy tìm anh khắp nơi.
Em không biết phải làm gì, nên em tráo đổi xe.
Em đang định đi đón anh.
Em rất mừng được gặp..
Trông như em đã khá hơn rồi đấy.
Không còn cơn đau nào sáng nay?
- Không, em vẫn ..em muốn nói..
- Thôi đi.Được chứ, Simone?
Sao cô làm việc này?
Bởi vì anh..làm việc đó.
Tôi làm gì cơ?
Vụ ở nhà băng. Tôi còn không phải
xui khiến anh làm thế.
Anh đã nghĩ gì vậy? Anh là
một tên tội phạm.
Anh nghĩ là chuyện gì sẽ xảy ra?
Tôi đã muốn tin em.
Có lẽ chúng ta vẫn có thể..Ý em là..
Giờ anh biết sự thật rồi. Chúng ta đâu có khác biệt lắm.
Nhưng những gì họ làm là cho đội một nửa...
..thật sự sẽ kiếm được tiền từ đó.
anh cần em . Anh không thể vượt biên.
Anh không thể làm thế mà không có em.
..Nếu anh muốn tham gia cùng tôi vụ này,
Tôi có thể.. tôi biết tôi có thể gợi ý vài điểm khả thi hơn..
..Anh có thể tham gia ngay bây giờ. Nhưng vấn đề
là anh đặt tiền vào một trong các đội đó..
Xin chào?
Thế vẫn chưa đủ để đi ra đâu.
Đưa tôi chìa khóa.
Morton, chuyện gì vậy?
Trung úy, ta tóm được Simone rồi. Chúng tôi
kiểm tra xe, cô ta không giữ tiền.
Không có dấu hiệu của Taylor.
- Phải.
- Chúng tôi chuẩn bị mang về đồn.
Anh có thấy Taylor không?
Vẫn chưa. Anh kiểm tra mái nhà và
cầu thang, rồi vòng ra đằng sau.
Tôi sẽ gặp anh ở đó, tôi có vài món phải chăm sóc riêng.
- nhưng anh đâu có quyền, sếp.
- Như tôi nói, việc riêng.
Tôi sẽ gọi nếu cần hỗ trợ.
Okay.
Anh không nghĩ là anh sẽ thoát tội đấy chứ?
Tôi thề với Chúa là nếu tôi bị bắt,
tôi sẽ kéo anh chìm cùng với tôi.
Tôi có thể mô tả từng chi tiết
trong nhà anh.
Tôi là sĩ quan cảnh sát. Anh thật sự nghĩ
là sẽ có ai tin anh sao?
Phải, có.
Anh bắt đầu biết ăn năn rồi đấy. Tôi đã
cho anh điều đó. Không thì anh không biết lúc nào để dừng.
Vậy giờ thì sao, Warwick?
Giả sử như anh đang giữ số tiền đó,
chúng ta có thể hiểu nhau.
Hoặc tôi chỉ cần bắn anh trong
lúc anh cố trốn thoát.
Vấn đề là, anh chưa bao giờ bắn ai cả phải không?
Chưa thật sao?
Tùy thuộc vào anh thôi. Thám tử của tôi
sẽ xuống đây bất cứ lúc nào.
Nhân viên hải quan khó qua mặt lắm đấy.
Thứ này rất hữu dụng ở biên giới.
Cảm ơn.
Không hải cảm ơn tôi, John.
Anh làm mọi thứ trở nên rất thú vị.
Bon voyage.(Tiếng pháp: Chuyến đi vui vẻ)
Coi chừng!
Tôi vẫn nghĩ về John Taylor.
Oh yeah?
Hắn thì làm sao?
Ở chỗ đậu xe. Anh ở dưới đó.
Tôi ngạc nhiên là hắn qua mặt anh.Ừ phải. Tôi đoán là tôi già mất rồi.
Tôi tự hỏi hắn đi đến đâu.
Đã vài tháng rồi, hắn có thể đã đi
đến mấy *** khác.
Hoặc..Hoặc ra nước ngoài.
Có thể.
Đừng buồn về chuyện đó.
Ngoài đó còn nhiều kẻ còn tồi tệ hơn Taylor.
Và phiên tòa xử Simone De Marchi sắp tới rồi, phải không?
Anh đã xử lí vụ đó thật tốt.
- Anh chưa bao giờ gặp hắn đúng không?
- Taylor?
Không.
Chưa bao giờ?
Đương nhiên là không, tại sao?
Tôi chỉ nghĩ là vô tình gặp lúc trước.
Hắn đã có tiền án...
Có khi anh gặp hắn ở đồn.
Và anh chưa bao giờ gặp hắn ngoài xã hội, phải không?
Hắn không phải là loại người tôi
thường giao tiếp, thám tử ạ.
Vậy..
Thứ này có thể hơi sốc đây.
Chúa ơi.
Đúng là phản cảm phải không?
Tôi nghĩ công nghệ đã phát triển
ngoài tầm kiểm soát rồi.
- Cái gì?
- Nếu một gã như Taylor..
có thể tạo ra một thứ
chuyên nghiệp cỡ này...
Đợi chút. Anh đang nói là
Taylor tạo ra thứ này sao?
Đương nhiên.
Đây là ảnh Polaroid, chỉ có dương bản.
Không thể làm giả bằng Photoshop.
Phải thế chứ, còn giải thích nào nữa đây?
Ngoài cái rõ ràng nhất?
Ben, anh biết tôi bao nhiêu năm rồi?
10 năm.
- 6
- 6 năm.
Anh thật sự nghĩ là tôi giao tiếp
với loại người đó sao?
Tôi không thể bỏ qua được.
Tôi xinn lỗi, Warwick. Tôi phải đem thứ này
ra phân tích.
Tốt. Tôi cũng muốn biết hắn làm ra cái này như thế nào.
- Một việc nữa là..
- Ừ.
Một nhân chứng nói rằng Taylor cố đột nhập
vào một căn nhà khác để trộm.
Bà ấy nói lại thấy hắn lần nữa vào
sáng hôm sau. Ở ngoài nhà hàng xóm.
Là nhà anh.
Có phải bà già sống ngay sau nhà tôi không?
Phải.
Morton, anh có biết bà ta gọi đến
đồn này bao nhiêu lần rồi không?
Bà ta đúng là kẻ phiền hà.
Ừ, tôi có biết về bà ta.
Thế nên chúng tôi không coi đó là
việc nghiêm túc. Cho đến giờ.
Trông như chụp tại nhà anh.
Đó là một chiếc ghế bành trắng. Một chiếc ghế bành trắng.
Tại sao lại là anh? Nếu là giả, tại
sao lại chọn anh?
Hắn đang chế nhạo chúng ta.
Vậy làm cách nào mà hắn có ảnh anh?
Tờ giấy. Lễ Giáng sinh năm trước.
Anh là người trình cho tôi tập hồ sơ
nói rằng hắn rất tháo vát phải không?
Ngày mai có khi chúng ta sẽ thấy ảnh Polaroid
của anh và hắn
ngồi cạnh nhau
trong phòng tắm hơi.
Yeah.
Trừ khi..
Trừ điều này ra, Ben.
Tôi cũng tin luôn nếu như tôi không diều tra kĩ.
Anh cũng nên thế.
Anh là một thám tử giỏi.
Giờ anh phải thứ lỗi cho tôi.
Tôi cần xem xet khu vực nhà anh.
Okay.
Okay, tốt lắm.
Anh biết đấy.
Ben, tôi đánh giá cao sự chuyên cần của anh.
Đến đây nói chuyện này với tôi hẳn khó lắm.
Nhưng anh thật sự định mang một đám
cảnh sát đến nhà tôi sao?
- Lờ chuyện này đi không phải là giải pháp.
- Tôi đồng ý.
Vậy?
Anh có sáng kiến gì không?
Thế bữa tối thì sao?
Bao giờ?
Anh có thể đến tối nay. Tôi đã mời sẵn vài người bạn
đến rồi. Tôi đang nấu nướng.
Sẽ rất vui đấy. Anh có thể lục tung chỗ của tôi lên.
Tôi đã có giải pháp chính thức hơn rồi.
Tôi đang ứng xử lịch sự, Ben.
Mà tôi không cần phải làm thế.
Tôi muốn duy trì tình bạn của chúng ta.
Được rồi.
- Bữa tối nghe hay đấy.
- Tuyệt
- Đúng 8 giờ.
- Chắc chắn.
Và này Ben..
Anh uống rượu vang đỏ hay trắng?
À, đỏ.
Tuyệt vời.
Subtitle by: anwyn(ng.hhvan@yahoo.com.vn)