Tip:
Highlight text to annotate it
X
NHỮNG ĐIỆP VIÊN
Ở WARSAW.
Phụ đề Việt Ngữ
Duchuy2007.
Biên giới còn xa không?
Không xa mấy. Trừ khi sau lần
tôi đến đây, họ lại dời nó.
Một người đàn ông ở đây,
có thể bước lên chiếc giường
của mình ở Ba Lan,
đi ra sau bếp và
thấy mình đang ở Đức.
Họ bảo với chú,
cháu đang hồi phục tốt.
- Chơi đá bóng sớm, nhé?
- Cháu cũng mong thế, thưa chú.
- Cháu đến đó mấy lần rồi à?
- Vâng.
Chắc cháu thấy gì đó?
Đủ làm họ phát điên để bắn cháu?
Mấy ông lính.
Với cuốc xẻng và máy móc.
- Máy gì?
- Máy cạp đất.
Sau khi họ gia cố biên giới,
Chúng tôi đã cảnh báo Stefan đừng qua.
- Ở đó có tuần tra chứ?
- Hai giờ một lần.
Chúng ta nên nhìn gần hơn.
- Hai tuần nữa trăng tròn rồi.
- Tôi sẽ lo chuyện đó.
Người đang đấu kiếm
với anh chị là ai vậy?
Đại tá Jean-Francois Mercier.
Vị đại tá bảnh bao đó
làm gì ở đây vậy?
Tùy viên quân sự
Đại sứ Pháp,
anh ấy chỉ ở Warsaw sáu tháng.
- Có vợ chưa?
- Góa rồi.
Đừng nằm mơ, Cecylia.
Tôi đã chấm anh ấy.
Chỗ này anh sao thế?
Lưỡi lê.
Còn chỗ này?
Một viên đạn bắn tỉa.
Em phải tìm ở đâu nữa?
Bác sĩ nói đầu gối trái của anh
vẫn còn vài mảnh đạn.
Hầu hết đàn ông thế hệ anh
đều có vài vết sẹo kiểu này.
Trừ khi, như chồng em vậy, ở nhà,
không tham chiến và trở nên giàu có.
Chà, nếu là thứ khác thì
thậm chí ông ấy còn giàu hơn.
Anh nói điên quá, chắc không?
Bà bá tước!
Tôi ... tôi ... tôi nghĩ ...
Ồ, sâm banh!
Cậu bé này hư nhé!
Chào ông Uhl.
- Trông anh nhợt nhạt quá.
- Tôi còn bị thiếu ngủ nữa.
Anh mang gì cho tôi vậy?
Bản vẽ kỹ thuật
tháp pháo xe tăng mới.
Có gì khác?
- Cũng tương tự.
Nhưng bây giờ thì vỏ thép ...
- Bia của anh đây.
Phần thép được gia cố.
Nghĩa là carbon được luyện thêm,
khá tốn kém nhưng sức đề kháng
được tăng lên rất nhiều.
Lần sau chúng tôi muốn có
công thức luyện thép.
Lần tới à? Tôi cũng không chắc.
- Có thể ngày 15/11.
- Có nhiều vấn đề đấy.
Việc kiểu này thì luôn có vấn đề,
nhưng anh có thể tiêu tiền.
Bà bá tước có
sở thích tốn kém đấy.
Đây là một nghìn zloty.
Anh đi được rồi.
Để tôi uống nốt ly này đã.
- Xin chào.
- Xin chào.
Đại sứ quán chiêu đãi bữa tối
cho người của ta ở hãng Renault.
Họ đến chào bán xe tăng.
Chuyện đó không dễ đâu.
Thông tin mà tôi đã nhận được
làm tôi hiểu là ...
người Đức đang chuẩn bị
nhiều dạng tác chiến.
Có phải đó là một trong những
dự đoán ảm đạm của anh
về khả năng xảy ra chiến tranh?
Những dấu hiệu đó chính xác đấy.
Nếu vậy, anh hãy dùng ảnh hưởng
của mình để thuyết phục người
Ba Lan mua hàng của Pháp đi.
Họ sắp tôi với anh thành
một cặp để dự chiêu đãi,
nhưng tôi đang bị cảm lạnh,
anh Jean-Francois.
Nếu bà đưa nó cho tôi,
chắc chúng ta sẽ được miễn dự.
Anh tránh không dễ đâu.
Nhưng tôi đã tìm cho anh người thay thế.
Anna Skarbek, một cô nàng thú vị.
Một luật sư ở Hội Quốc Liên.
Sau đó sẽ là khiêu vũ.
Tôi sẽ cố không
dẫm chân cô ấy.
Tôi tìm bà Skarbek.
Cô ấy chuẩn bị gần xong rồi. Mời vào.
- Anna, tướng quân của cô đến này!
- Em ra ngay!
Không phải tướng.
Trung tá thôi.
- Một người dũng cảm cũng có cái vẻ đó.
- Một người may mắn thôi. Tôi còn sống.
Cũng như tôi. Sống sót khỏi tay
bọn Bolshevik khát máu.
- Tôi là Maxim.
- Jean-Francois.
- Thế này được không?
- Tuyệt diệu.
Tôi cũng ít dự mấy
buổi tiệc trịnh trọng.
Rất cảm ơn cô vì đã
chuẩn bị nhanh như thế.
Ai thì bà Dupin cũng quý cả,
làm sao tôi từ chối được chứ?
Đừng đưa cô ấy về quá muộn, nhé?
- Cô sống ở Warsaw từ bé đến giờ sao?
- Không, tôi mới ở đây hơn một năm.
Công việc của tôi phải
đi đó đây khá nhiều.
Vậy, nhà cô ở đâu?
Tôi sinh ra ở Paris,
kế thừa tài sản ở Ba Lan.
Vậy là chúng ta có chung Paris.
Trong trường hợp chúng ta
hết chuyện nói?
Tôi chắc là chúng ta sẽ
không làm điều đó, bà Skarbek.
Anna, xin vui lòng. Và gọi "cô" thôi.
Dù vài giờ cũng được.
Xin chào.
Xin chào.
- Anna, cô đây rồi.
- Xin phép ngài nhé.
Tôi nghĩ họ muốn
chúng tôi dùng bữa.
Nói chuyện với ngài rất thú vị,
thưa ngài Blanc.
Xin lỗi, cô bị mắc bẫy sao?
Hoàn toàn không. Ông ấy là
kỹ sư chuyên về phôi thép.
Đang quyến rũ thôi.
Mercier, đồ quỷ! Anh đã giấu
quý cô xinh đẹp này ở đâu vậy?
Anna Skarbek,
đây là đại tá Antonio Pakulski.
Bạn trả lời sai
câu tôi hỏi rồi.
Chúng tôi vừa gặp nhau
một giờ trước thôi.
Thực sao? Chúng tôi là bạn cũ.
Tôi quen anh ấy, khi anh ấy được
huân chương Virtuti Militari này.
Làm sao một người Pháp
lại được huy chương Ba Lan?
Anh ta tham gia
đội kỵ binh của tôi vào năm 1920.
Chúng tôi đã cùng
chiến đấu với Hồng quân.
Chỉ có hai anh thôi sao?
Có thể còn người khác nữa,
tôi không nhớ hết.
Hứa khiêu vũ
với tôi lần sau nhé.
Khiêu vũ?
Vâng. Vậy thì tôi sẽ
bày cho cách vượt qua "sáu khóa".
Đây là thứ mà anh thường làm à?
Thật không may,
hầu như mỗi đêm.
Tôi nhâm nhi rượu, nếm thức ăn,
tìm người nào đó hấp dẫn.
Một phương châm tốt
cho ngoại giao đấy.
Nó cũng là cách cứu thế giới.
Anh nhảy giỏi quá, Jean-Francois.
Vợ tôi rất thích khiêu vũ.
Vậy đã gặp chuyện gì?
Bị lao. Ba năm trước.
Xin chia buồn.
Anh phải quên vợ mình.
Vâng. Cô ấy tạo ra những
buổi tối cũng hay.
Như cô vậy.
Thật là một niềm vui bất ngờ.
Và em đã học được rất nhiều
từ loại xe tăng này.
Em chỉ lo về việc
trang bị thôi,
chỉ có một khẩu 37 ly
và một khẩu súng máy?
Cô đã nói cho đại tá Pakulski.
Anh ấy nghĩ cỗ máy đó không đắt
so với Ba Lan.
Có còn hơn không, nếu
xe tăng Đức vượt qua biên giới.
Nhưng nếu họ làm thế,
chắc là người Pháp hào hiệp
sẽ đổ xô đến cứu chúng tôi chứ?
- Tôi có thể chứ?
- Dĩ nhiên rồi.
Ồ, không phải một sáng kiến hay
sau khi uống Scoth, rượu nho
và slivovitz.
Ý đó chẳng hay chút nào cả.
Anh đang biết mọi thứ đấy, Antoni.
Có chuyện gì với cô người Nga này vậy?
Cô ấy sống với ai thế?
Maxim Mostov.
Bạch vệ.
Kể từ khi lưu vong,
ông ta sống ở nhiều nơi.
Ông ta là một nhà báo chính trị.
Chủ yếu công kích Stalin.
Nói nhiều, mà uống còn nhiều hơn.
- Tại sao cô ấy ở với ông ta?
- Ai mà hiểu được đàn bà?
Họ ở cùng nhau bao lâu rồi?
Cũng đủ lâu, anh nghĩ vậy phải không?
Cẩn thận đấy, anh bạn.
Đã 3.30 rồi. Ông ta bảo tôi
đừng đưa cô về quá muộn.
Max sẽ ngủ tiếp.
Để em tự lên được rồi.
Cảm ơn buổi tối đáng nhớ.
Cà phê, làm ơn.
Và một cốc sô cô la
cho bà đây.
Luôn luôn đúng giờ, Đại tá.
Bà chờ gặp ông Uhl?
Vì bà bá tước của ông ấy
lúc nào cũng muộn cả.
Đôi khi bà ấy khó tính,
tôi cũng hơi thích bà ấy.
Dĩ nhiên là ông ấy nghĩ
bà ta chẳng có xu nào.
Ông ta mượn thêm anh ít tiền
cho bà ấy. Anh muốn nhận lại không?
Không, cứ giữ đi, Olga.
Chúng tôi ứng trước cho bà đấy.
- Chúng tôi đánh giá cao những gì bà làm.
- Có lẽ tôi sinh ra đã là gián điệp.
Chúng ta phải thích ứng với thời cuộc.
Người Pháp có câu,
"Bất cứ nơi nào mà Chúa đã trồng bạn,
thì bạn phải biết đơm bông kết trái."
Chắc chắn là nó cải tiến
tốt hơn những thứ trước đó.
Làm sao bà tìm được ông Uhl?
Chuyến du lịch của ông ta đến Warsaw
là đỉnh cao của đời mình.
Nếu không thì lập tức
ông ấy phải làm quần quật,
Một người của gia đình.
Tháng sau ông ta sẽ trở lại.
Mặc dù có vẻ miễn cưỡng.
Ồ, ông ấy sẽ quay lại thôi.
Thậm chí ông ta còn yêu bà bá tước.
Có phải tôi cường điệu
nhiệm vụ mình không?
Cái khăn choàng,
tôi làm rơi trên đó.
- Mẹ kiếp cái bọn này.
- Làm ơn!
Chưa được.
Lên!
Tại sao bà ấy khai báo
về gã đàn ông trên tàu?
Bà ấy nghĩ ông ta
có hành động khả nghi.
Khả nghi theo kiểu gì?
Hắn có vẻ căng thẳng,
như có gì muốn giấu vậy.
Hắn vào xếp hàng và sau đó...
không thấy ở đó.
Hãy để bà ấy mô tả hắn,
và đừng để sót chi tiết nào đấy.
Chúng vẫn tuần tra ngoài đó.
Tên tiếp theo sẽ
đi qua lúc 9,35.
- Chúng luôn sẵn sàng à?
- Như một chiếc đồng hồ.
- Có chó chứ? - Lúc nào cũng có.
- Anh chắc mình muốn làm
chuyện này chứ, đại tá?
Nếu phát hiện, chúng sẽ
bắn anh ngay lập tức đấy.
Nếu chúng tôi không trở ra,
hãy xử lý chiếc xe.
- Ổn chứ?
- Ổn.
Chuyện gì thế?
Một cái "răng rồng".
(thiết bị chống tăng)
Tại sao họ lại che phủ răng rồng?
Điều đó chẳng ý nghĩa gì cả.
Bắn đèn!
Rút!
Rút thôi!
Đêm qua tôi tìm anh.
Anh quên em và hoàng tử
mở tiệc rồi sao?
Không tài nào thoát được, thưa công chúa.
Công việc bàn giấy. Hàng ram giấy.
Hmm, cái gì đây,
bị giấy cắt sao?
Tôi đọc báo cáo của anh rồi.
Tôi suýt bỏ qua tiếng động.
Tôi đã có phúc đấy.
Nếu anh bị bắt?
Hay anh bắn ai đó?
- Lạy Chúa, làm sao chúng tôi
giải thích điều đó?
- Tôi đã không. Và chẳng có ai cả.
Paris sẽ không tán thành việc này.
Anh sao thế, anh cố
chứng minh điều gì vậy?
Tôi nghĩ, tôi đã
làm rõ chuyện đấy.
Chúng đã giấu những chiếc răng rồng
để xe tăng của chúng không bị trở ngại.
- Nếu chúng xâm lược, ý anh là.
- Hitler có ý định chiến tranh,
thì chỉ có một câu hỏi, ai là kẻ
mà hắn chọn gây chiến đầu tiên.
Đại tá thân mến!
Cuộc đời đối xử ông thế nào?
Rất tốt, thưa bà Rozen.
Còn quý vị?
Có thể được tốt hơn nữa, nhưng
chúng tôi không thể phàn nàn.
Ông ta là bạn ông?
Cũng không chính xác.
Đồng hương, nhưng lưu vong.
Buồn thay những kẻ vắt chanh bỏ vỏ.
Những người cao nhất đấy.
Cưng à, đâu phải ai cũng muốn
xây dựng chủ nghĩa xã hội đâu.
Vâng, cuộc sống không dễ, chúng ta
đến từ đâu, sao không thừa nhận nó?
- Tuy nhiên, nó còn tốt hơn
những thứ trước đây mà chúng tôi có.
- Xin phép ông bà.
Anna.
Tôi biết anh thấy chuyện này tẻ nhạt,
nhưng tôi bắt đầu
thích chúng đấy.
Hay là tại sâm banh?
Champagne đấy.
- Vậy là anh biết ông bà Rozens.
- Ai cũng biết họ cả.
Họ cố tuyển dụng anh sao?
Max nói ở Đại sứ quán Nga,
ai cũng là gián điệp, ngay cả lao công.
Ừm, Malka đề nghị tôi "nấu súp củ cải"
theo từng thời điểm.
Dĩ nhiên là họ coi thường Max,
tại vì những thứ anh ấy viết.
Nó không phải là quá xa
so với thử nghiệm của người Nga ...
Tôi nên gọi anh ấy lại. Anh ấy bị
đại sứ Mỹ dồn vào chân tường rồi.
Người Mỹ các anh phát hoảng
khi nghe anh nói bốn chữ:
"Chủ nghĩa xã hội" nhưng
làm sao anh gọi khác được?
Sao cô ấy lại dính
với gã Nga này chứ?
Anh ghét người Nga nhiều
như người Đức chứ, Marek?
Không khác mấy.
Một ở phía đông, một phía tây.
Cả hai đang chờ
đè bẹp Ba Lan như một hạt dẻ.
Ngài muốn đi đâu, sếp?
Nhà hàng? Hộp đêm?
Thôi. Tôi muốn về nhà,
vất cái áo đầy máu này.
Người đàn ông mà bà Frau Schimel mô tả
sang nay đã lên tàu đi Warsaw.
Chúng ta biết gì về hắn rồi?
Hắn tên Edvard,
sống ở Breslau.
Một kỹ sư cấp cao, làm việc cho
hãng Adler, hiện thiết kế xe tăng.
Hãy gởi điện cho
văn phòng ở Bentschhen.
Bá tước này, kể từ khi em
giới thiệu tôi cho người Pháp,
cuộc đời của tôi đã thay đổi.
Nó đưa chúng ta lại gần nhau,
dĩ nhiên, nhưng,
tôi bị cuốn vào một trò chơi nguy hiểm
và đó là những thời khắc nguy hiểm.
- Anh không muốn gặp em nữa sao?
- Ồ, không, anh muốn chứ.
Em biết anh cảm nhận
về em như thế nào mà.
Nhưng có lẽ chúng ta phải
nghĩ đến tương lai của mình chứ?
Chúng ta ư?
Sao lại không cơ chứ?
Edvard, em đã chạy trốn
khỏi đất nước đã sinh ra em.
Em không biết nơi nào an toàn nữa.
Ở với anh sẽ an toàn.
Nó đây.
Bản thiết kế cuối cùng sẽ
hoàn thành vào tháng tới.
Đó cũng là lúc chúng ta gặp lại.
Ah, khó đấy.
Mồng tám, tôi
và hai kỹ sư khác,
phải đến Schramberg vào Black Forest.
- Để làm gì?
Quan sát bài tập xe tăng. Chúng tôi
được yêu cầu theo đề nghị của mình.
Bài tập? Ý anh là diễn tập?
Diễn tập, phải đấy,
tôi cho như thế.
Ông Uhl, xe tăng chạy trong rừng
có được đâu. Toàn là cây cối.
Tôi đâu phải bên quân đội.
Làm sao tôi biết ý định của họ chứ?
Tuần sau chúng ta gặp lại.
Tôi sẽ đến.
Nhưng sau đó thì thôi đấy.
Vừa rồi, bọn Gestapo chốt đầy
biên giới. Tôi phải né chúng,
lẻn xuống đường tàu,
đi taxi đến trạm kế tiếp.
Sao ông phải sợ chứ?
Nếu chúng hỏi tôi đến
Warsaw làm gì thì sao?
Cứ báo chúng biết
ông hẹn hò một phụ nữ.
Ngoại tình đâu có phạm luật.
Ông Uhl?
Vâng, sao?
Tôi là Renata.
Cháu bà bá tước.
Bà ấy muốn tôi đuổi kịp ông
trước khi ông đến ga.
- Bà ấy không khỏe à?
- Không phải.
Bà ấy có chuyện quan trọng
muốn gặp ông,
trước khi ông lên tàu.
- Cô đó là ai thế?
- Cô nào?
Cô gái tóc vàng đã gặp ông bạn
của anh. Ông ta đi theo cô ấy rồi.
Cũng khó trách ông ấy,
cô ấy rất xinh.
Gái điếm à?
Tại sao ông ta lại muốn gái điếm
sau khi qua đêm với bà bá tước?
Họ đi đường nào?
Hướng Muranow.
Chạy theo họ.
Bà ấy đang ở đây à?
Bà ấy bảo nếu ông không giúp,
thì sẽ gặp ở chỗ còn tệ hơn.
Tôi không thích như vầy.
Có cái gì đó bất thường.
Sao vậy?
Ông ấy bệnh.
Ông ta không bệnh,
bị đánh thuốc mê.
Bị chụp chloroform.
Chết rồi sao?
Còn mạch.
Hơi yếu, nhưng vẫn có.
Một vụ bắt cóc nơi công cộng,
đánh nhau trên đường phố!
Có phải chúng ta mong gặp
những tin này trên tờ buổi sáng?
Không, Jourdain, tôi đã gọi
để chặn nó lại.
Người này là ai?
Cơ sở.
Ý anh là điệp viên.
Ông ta sẽ sống chứ?
Vâng, nhưng không
quayvề Đức được.
Tôi muốn hứa chắc với ông ấy rằng
chúng ta sẽ giúp định cư.
Trên cơ sở nào?
Ông ta đã lấy được nó.
Và tôi định theo dõi tiếp
những gì mà ông ta đã báo cho tôi.
Hãy cố nhớ đấy, Đại tá,
nhiệm vụ của anh là mật,
nghĩa là, chúng tôi muốn nghe
những gì mà anh nhận được
càng ít càng tốt.
Anh trông không khỏe,
có sao không?
Hơi đau đầu.
Vâng, tôi đoán anh
đang giả vờ.
Nếu không, để tôi đưa anh
cái tên người thợ may của tôi.
Tôi đang hy vọng vào Nam Phi.
Tôi đã nộp đơn xin visa.
Chuyện đó không khôn ngoan đâu.
Nếu Gestapo đã phát hiện,
điều đó có thể giải thích
tại sao họ cố ra tay chụp ông.
Nhưng anh đưa tôi đến đó được chứ?
Một cuộc sống mới?
Không. Bọn điệp viên Đức sẽ chờ ông.
Phải là một nơi nào đó ở Pháp.
Có lẽ Canada.
Canada à?
Bà bá tước đi cùng tôi được chứ?
Ông Uhl.
Bà ấy không phải bá tước.
Và cũng chưa yêu ông.
Ông ấy tỉnh rồi à?
Phải thức để đối diện
thực tế cuộc sống chứ.
Chính thức thì ông ta qua đời
vì bị ngừng tim, ngạt thở.
Chuyện đó sẽ làm
bọn Đức mất dấu.
Cảm ơn.
Anh thấy mấy cô y tá trẻ
này như thế nào?
Hay chúng ta già đi?
Tôi e như vậy, Antoni.
Tao chỉ có một bức điện từ Warsaw.
Uhl đã chết.
Vậy là mày không chỉ
bắt cóc thất bại,
mà mày còn làm hắn chết nữa!
Đồ ngốc.
Tôi không tin chuyện đó,
thưa thiếu tá.
Hãy đến gặp vợ gã.
Để báo tin à?
Không. Đồ đần.
Lục tung nhà hắn lên!
Mày che cái gì vậy, Zoller?
Mày là dân Do thái?
Có vài miếng bị mất.
Mẹ không tìm thấy miếng này,
không tìm ở đâu được cả.
Mẹ ngủ ngon chứ?
Thực ra là không.
Ở đây họ đối xử với mẹ
không tốt lắm, con biết đấy.
Mấy người trẻ tuổi dường như
đã quên, đây từng là nhà mẹ.
Và nếu được, mẹ sẽ
sa thải nhiều đấy.
Ở Warsaw thế nào?
Lạnh và ẩm ướt.
Con có người yêu ở đó à?
Con đã kể mẹ nghe về Max.
Ồ, con còn quen anh ta à?
Vâng, thưa mẹ.
Ừm, mẹ tự hỏi, sao con
không dẫn anh ta về gặp mẹ.
Vì mẹ không thích người Nga.
Ừm, đúng vậy.
Người Đức nữa.
Nếu chúng ta ở lại Paris
chắc bây giờ con đã lấy chồng Pháp.
Gần đây con có gặp một người.
Anh ấy có vẻ mến con.
Anh ta giàu chứ?
Con cũng không biết.
Ừ, thường thì họ đóng vai giàu có,
hóa ra chẳng một xu dính túi.
Ý mẹ là, anh bạn Nga của con
không có tiền.
Mẹ tìm một miếng xanh da trời
có tí xanh lá.
Bọn Đức đã cố bắt cóc ông Uhl.
Chắc Gestapo
đã phát hiện ông ấy.
Có thể chúng biết bà đấy.
Nếu vậy thì họ sẽ tìm bà bá tước
Potocki, không phải Olga Musser.
Mặc dù vậy, chúng ta nên có
biện pháp phòng ngừa.
Một vệ sĩ, có lẽ?
Cao ráo, đẹp trai
và yêu phụ nữ đứng tuổi?
Olga, làm ơn nghiêm túc nào.
Lấy vài thứ, rồi đến
khách sạn này ở vài ngày.
Nó nằm trên đường Sienna,
không xa Cafe Cleo.
Hãy đặt phòng bằng tên thật.
Vậy là không còn nữ bá tước?
Tôi sẽ nhớ bà ấy.
Gần đây tôi không gặp ông, Dr Lapp.
Ông đi du lịch à?
Ở Berlin, dự hội nghị khách hàng
của công ty.
Lúc tôi ở đó,
Công tước và phu nhân
Hoàng gia đã đến thăm ngài Hitler.
Cười, bắt tay và vẫy tay.
Có phải người Anh
cũng bị ông ta bỏ bùa?
Ông không chấp nhận
chế độ hiện nay sao?
Văn hóa của châu Âu cũ,
văn minh, ổn định ...
cũng không phải là
một điều tệ cho người Đức.
Một vài người Đức chúng tôi
cũng chưa là
quá nhiều kẻ thù cho nước Pháp
như ông nghĩ.
Xin lỗi - ông nói gì?
Đừng lo. Tôi cũng luôn để ý người đẹp.
Ông quen cô ấy à?
Chúng tôi vừa gặp nhau. Tôi. ..
Tôi phải tạm biệt cô ấy.
Dĩ nhiên. Và nếu nó tốt đẹp,
thì tôi sẽ nói tạm biệt.
Luôn rất vui được gặp ông, Dr. Lapp.
Tôi có thể chứ?
Hay Max ngồi với cô?
Không. Max đang viết
cho xong bài báo.
Em tạt vào đây trú mưa.
Em vừa xem phim về.
Phim gì?
Laurel và Hardy.
Babes in Toyland.
Em cần tiếng cười.
Cô có chuyện gì buồn vậy?
Mẹ em ốm.
Bà ấy không đúng hoàn toàn
kể từ khi bố em mất.
Cứ nhớ mãi những ngày vàng son.
Bà ấy không tin mình có
một cô con gái đã biết đi làm.
Vậy là cô có một
tuổi thơ nhung lụa à?
Đừng so sánh với anh chứ.
Chiếc nhẫn này không có nghĩa
anh là quý tộc hay sao?
Ồ, chỉ là một "hiệp sĩ" cấp thấp.
Một hiệp sĩ phụng sự đức vua,
khi nước Pháp còn vua.
Vẫn ... là người mà em đã biết.
Cô đã và đang lén tìm hiểu
xem tôi đang làm gì.
Này, em về rồi, cưng ơi.
Những lá thư này,
chủ yếu là hóa đơn,
người nhận là Olga Musser.
Vậy đó là ý tưởng để biến bà
thành nữ bá tước?
Em không ngờ
lại muộn như thế.
Max sẽ khó chịu chứ?
Có thể anh ấy bực, vì anh đưa em
đến một nhà hàng sang trọng ...
và đã gọi vài cốc
rượu vang rất tuyệt.
Cuộc sống quá ngắn
để uống thứ rượu tệ hai.
Cảm ơn anh.
Và cảm ơn vì đã làm
cho em cười.
Khi nào mình gặp lại được?
Nếu chúng ta đừng gặp,
có lẽ sẽ tốt hơn.
Anh nghĩ, nếu chúng ta gặp lại
chắc sẽ tốt hơn.
Ngủ ngon, Jean-Francois.
Anh viết xong chưa?
Chuyện vặt ấy mà.
Chuyện phiếm thôi. Anh không có
cơ hội để viết bất cứ gì nghiêm túc nữa.
Và nếu anh viết xong, thì em
sẽ có chuyện gì đó để kể sao?
Anh là một nhà văn xuất sắc, Max.
Chỉ cần gặp thời thôi.
Có lẽ anh nên đến Anh.
Có thể họ cho anh một cái bục
diễn thuyết trong công viên.
Vào thứ Bảy, có thể anh sẽ giận dữ
chống Stalin. Chủ nhật, Hitler.
Ai đưa em về vậy?
Anh thấy em bên cửa sổ.
Đại tá Mercier.
Anh có nên ghen với
đại tá không nhỉ?
Đi ngủ đi, gấu già. Em sẽ
lấy cho anh cốc sữa nóng.
Ai phát hiện bà ấy?
Một người hàng xóm.
Mấy ngày nay bà ta
không thấy cô ấy,
mà con mèo thì cứ
om sòm suốt.
Sao bà ấy chết?
Bị bóp cổ.
Tại sao cảnh sát
chỉ anh vào đây?
Một hàng xóm khác nghe được,
có mấy người nói tiếng Đức đi ra.
Chuyện này đã tạo ra
một vấn đề an ninh nội địa.
Tôi biết bà ấy là một trong những
cơ sở của anh, Jean-Francois.
Cho nên tôi đã gọi anh.
Thật là một cái chết khủng khiếp.
Tôi nghiệp Olga.
Bà ấy bị tra tấn sao?
Tôi mường tượng là bà ấy
đã nhanh chóng khai với họ.
Đây là phần kinh khủng trong
việc chúng ta làm, Antoni.
Tuyển dụng ai đó, chiếm lòng tin của họ,
sử dụng họ, rồi một ngày ...
- Sẽ dễ hơn khi chúng ta
chỉ đơn giản là người lính.
- Hmm.
Đen và trắng. Bây giờ tất cả
là một màu xám.
Bóng tối. Bí mật.
Anh có hồ sơ về tôi sao?
Một một tệp mỏng.
Tôi chắc anh có nhiều hơn về tôi.
Tôi đoán Marek
đã báo cho anh.
Anh ấy là một người tốt
bảo vệ anh.
Bây giờ anh tự đặt mình
vào nguy hiểm.
Tôi nghĩ Paris đã gửi mọi thứ
cho chuyến đi chơi của anh vào Đức.
Bản đồ, bản tin thời tiết.
Ồ, trước đây anh dùng nó rồi chứ?
Chưa.
Hướng dẫn nạp phim
nằm đâu đây này.
Trong đấy có một cuộn phim
và mười cuộn nữa trong ba lô.
Anh sẽ nhận xe ở Basel
và chạy qua biên giới.
Anh là Albert Ducasse,
từ Lausanne.
Paris muốn anh
để hộ chiếu lại.
Cố đừng để bị bắt, bởi vì,
về mặt kỹ thuật mà nói, anh là điệp viên.
Và trong tình huống đó
anh có thể bị bắn.
Mục đích viếng thăm là gì,
ông Ducasse?
Dự đám cưới ở Freiburg.
Đứng lên!
Đứng lên!
Tôi chỉ là nhà điểu học thôi.
Lại đây. Mang theo máy ảnh!
Về phía trước!
Về phía trước!
Khúc gỗ đó đo bề ngang xe tăng
bằng đúng chiếc xe máy.
Tôi đã thấy họ đo chúng.
Tay sĩ quan đó cố chứng tỏ,
nếu nó chạy xuyên qua hàng cây được,
thì sư đoàn Panzer cũng có thể.
Anh bị phát hiện à?
Thật đáng tiếc.
Tôi đã "săn sóc" anh ta.
Anh giết anh ta?
Nó có hơn 18 tuổi đâu?
Tôi chỉ khóa mồm nó
và trói lại bằng dây súng.
Anh đang mềm lòng đấy, Mercier.
Chúng ta chưa có chiến tranh,
đại tá Lessard. Chưa mà.
Bản báo cáo trước của anh có liên quan
đến răng rồng trên biên giới Ba Lan.
Cũng có khi anh nhận ra đấy,
nó phẳng lì.
Thảo nguyên Ba Lan thích hợp
cho xe tăng tiến công xâm lược.
Vậy tại sao chúng
lại diễn tập trong rừng?
Chắc Ba Lan chưa phải là
mục tiêu duy nhất của chúng.
Anh nghĩ chúng sẽ
xâm lược chúng ta?
Từ Bỉ, chúng có thể
xuyên qua dãy Ardennes...
sẽ đụng phòng tuyến Maginot
- chuyện đấy là tự sát.
Tôi tin đó là thứ mà chúng
cố hoàn thiện ở Schramberg.
Thông tin nào đưa anh đến đó?
Cơ sở của tôi, Uhl.
Ồ, phải. Bây giờ chúng ta
buộc phải di dời ông ta, với vài phí tổn.
Dĩ nhiên, số phận
nữ điệp viên của anh thì
sống ở Quebec thì thích hợp
hơn là chết ở Warsaw,
Việc đột nhập lẻ tẻ của anh
trên biên giới đã chấm dứt
bằng mấy tiếng súng đó.
Có lẽ áo choàng và dao găm
không phải là sở trường của anh, Mercier.
Anh muốn nhận
công tác khác không?
Không, đại tá.
Tôi thích ở Ba Lan hơn.
Điều đó tùy vào tướng Beauvilliers.
Ông ấy muốn ăn trưa với anh.
À, đừng lo chuyện Lessard.
Tôi muốn anh ở Warsaw
để trấn an người Ba Lan là
chúng ta sẽ đến cứu
nếu điều tồi tệ nhất xảy ra.
Ngài có chắc là các nguyên thủ
sẽ tôn trọng những hiệp ước kia?
Không...
nhưng vì Chúa,
đừng nói họ điều đó.
Daladier và gã ngốc Chamberlain đấy
đang quan tâm
đến một thỏa hiệp với Hitler.
Đối với họ, Séc và Ba Lan
thì hoàn toàn không cần thiết.
Đó là Lady Angela Hope,
một "trụ cột" giới thượng lưu Paris
Chào tướng quân!
Mọi thứ vừa ý ngài chứ?
Mấy con hàu xuất sắc
như thường lệ, Papa.
Rất vui được phục vụ
món ngài ưa thích.
Dưa cải bắp đang mang lên.
Với hai ly Pilsner hạng nhất nhé.
Sao bàn này đặc biệt vậy ngài?
Trưởng nhóm phục vụ Bulgaria
đã bị ám sát ở đây.
Đạn tung tóe khắp nơi.
Toàn bộ gương đã được
thay thế, trừ tấm này.
Đó là một câu chuyện hay.
Về phần tôi, tôi đến đây
vì chuyện ngồi lê đôi mách.
Vậy ...
Người Ba Lan...
Họ đang làm hết sức
để mua vũ khí,
mặc dù khủng hoảng
làm tê liệt nền kinh tế họ.
Và người Đức sản xuất xe tăng nhiều thêm...
và cải tiến những chiếc mà họ đã có.
Những kế hoạch xâm chiếm.
Có rất nhiều đá quý trong
câu chuyện làm ăn mờ ám này,
toàn cỡ lục bảo và hồng ngọc.
Tuy nhiên, hãy tìm các kế hoạch đó,
và anh sẽ có bảo vật.
Chúng ta chỉ có chúng
từ một người của tôi, - IN6.
Bộ phận hoạch định kế hoạch,
Bộ Tổng tham mưu Đức.
Không thể.
Anh nói sao?
Có lẽ là không.
Đúng người, đúng thời điểm.
Cái tên Dr.Lapp không có
ý nghĩa gì với ông sao?
Không. Ông ta là ai?
Ông ta tuyên bố là đại diện
cho một công ty dược phẩm Đức,
nhưng tôi vẫn nghi, vì ông ta
chưa từng bán viên thuốc nào.
Ông ấy đưa ra
những lời bình luận.
Những gợi ý.
Như thể ông ta muốn như thế
hơn là tán gẫu.
Tôi sẽ kiểm tra
ông ấy cho anh.
Ồ, yes, món này
có vẻ tuyệt đây.
Tôi nghĩ chắc chắn chúng ta
nên làm điều đó. Rộng cửa đón khách.
Quá sớm. Tuyệt đối.
Xin chào.
Arnaud, ngài dễ mến này là ai?
Đại tá Mercier,
Lady Angela Hope.
Roddy Fitzware.
Đại tá, ngài không thể sống ở Paris,
hoặc tôi thấy mình có
nhiệm vụ phải đến gặp ngài.
Thật hãnh diện, nhưng hiện nay
tôi sống ở Warsaw.
Vậy sao? Nghe có vẻ lạnh
và buồn tẻ nhỉ.
À, bữa tiệc tối nay có thể
nâng cao tinh thần ngài.
Triển lãm của một
nghệ sĩ mới.
Anh ấy có dáng vẻ của
một đứa trẻ hoảng sợ,
vậy thì chắc chắn tối nay sẽ
chấm dứt trong say xỉn và bạo lực.
Nghe thật hấp dẫn,
nhưng đêm nay tôi lên tàu rồi.
Tôi về nước nghỉ
Giáng sinh với em gái.
Ồ? Tiếc nhỉ. Hy vọng
năm tới chúng ta gặp nhau.
Xin chào.
Không cần phải là thiên tài
để đoán ý định Hitler.
Em biết câu nói yêu thích
của ông ta không?
"Thế giới những muốn bị lừa dối,
vậy cứ để nó bị lừa dối."
Và ông ta không sai.
Chỉ cần đọc trên báo.
Em nghe tôi nói
chữ nào không?
Trước đó em nghe cả rồi, Max.
Vì Chúa, Giáng sinh rồi.
- A, rất vui được gặp bạn.
- Còn bạn, trông ổn đấy.
Kỳ nghỉ thế nào,
ngài đại tá?
Rất dễ chịu.
Tôi với em gái mình nghỉ trong nước
và cũng ở Paris.
Tôi ghen tị với ngài đấy, Paris.
Mọi việc trong nước thế nào?
Hiện nay thì khó khăn.
Đầy thử thách.
Chúng tôi đã bị
gọi về nước.
Thăng chức, có lẽ?
Giống ăn đạn hơn.
Stalin đang thanh trừng
những người Bolshevik ngày xưa.
Ngài giúp chúng tôi được chứ?
Chúng tôi cũng giống ngài,
như ngài đã biết.
Nhưng chúng tôi luôn luôn cảm thấy ...
nhiệm vụ của ngài ở đây còn...
bí hiểm hơn ngoại giao nữa.
Và chúng tôi hiểu ngài
mong đổi lại thứ gì đó.
Để đưa quý vị
ra khỏi Ba Lan?
- Quý vị có bị theo dõi chứ?
- Ở đây à?
Cũng không thể nói được.
Khi họ không muốn bạn biết,
thì họ rất giỏi chuyện đó.
Tôi phải đi Belgrade vài ngày.
- Khi nào về chúng ta sẽ bàn.
- Xin đừng để chờ quá lâu.
Chuyến đi này là ý
của Jourdain?
Dĩ nhiên. Ông ta sẽ làm đủ cách
để đẩy anh ra khỏi văn phòng.
Nhưng có một điều an ủi.
Cho việc đi Belgrade
trong tháng Giêng?
Chính là Hội Quốc Liên họp.
Vậy thì Anna sẽ ở đó.
Thậm chí có thể cô ấy
đi cùng chuyến tàu của anh.
Ngài thích ăn tối ở hạng nhất
hay hạng nhì, đại tá?
Cô Skarbek ngồi ở đâu?
Phụ nữ thì không đưa vào
danh sách, thưa ngài.
Vậy thì thứ hai.
Ngài thích thứ gì khác nữa,
thưa ngài?
Chỉ cần một Remy Martin.
Anna!
Anh đã tìm em.
Em đã ở đâu vậy?
Em đến Krakow với
vài đồng nghiệp.
Và anh đã ăn tối một mình.
Thật là lãng phí.
Em ngồi đi.
Anh đi đâu vậy?
Cùng hội nghị với em.
Em nghĩ nó chẳng có gì
tốt đẹp cả.
Còn ai nghe
Hội Quốc Liên nữa?
Nhất là giờ đây nước Ý
của Mussolini đã rút ra.
Anh hy vọng tìm hiểu được gì?
Thật ra mà nói, anh định từ chối
cho đến khi nghe có em ở đó.
Anh nghĩ gì vậy?
Phiêu lưu trên tàu à?
Không phải.
Còn hơn thế nữa.
Anh đang theo đuổi em, Anna.
Anh biết tình hình của em mà.
Vâng, anh biết.
Đừng tạo sự cách biệt.
Chúng ta hầu như
chưa hiểu nhau.
Anh nghĩ chúng ta đang ở đâu?
Điểm dừng chân tiếp theo
là ở Budapest.
Anh muốn nói Warsaw.
Anh yêu em, Anna.
Anh đã mất những
cảm xúc đó.
Anh chắc chứ?
Với mọi điều trên thế giới,
nó là thứ duy nhất
mà anh chắc.
Và anh không tin là em
đang yêu Max.
Anh không hiểu tình cảm của em
dành cho Max đâu.
Em đã phiêu bạt.
Anh ấy đã thu xếp
để em làm việc này.
Anh ấy làm cho em thấy có ích ...
thích đáng.
Max là nơi nương tựa của em.
Rồi anh là kẻ phiêu bạt.
Anh phải cho em thời gian.
Để chia tay theo cách của em.
Anh đang bị theo dõi đấy, anh bạn.
Không cấp cao lắm, chúng tôi
dễ dàng phát hiện chúng.
"Chúng"?
Nhóm bốn người, vậy là họ
đang coi nó là chuyện nghiêm túc.
Một là người Ukraine, ba người kia
là Ba Lan, gốc Đức.
Trong đó có một gã có khuôn mặt
phờ phạc, như một con chồn dữ?
- Trước đó anh đã thấy hắn?
- Đúng. Vào ngày Uhl bị bắt cóc.
Chính hắn. Chúng theo dõi căn hộ
và bám theo khi anh ra ngoài.
Tôi nghĩ anh đã biết những thứ
phát nhiệt giữa Anna Skarbek
và tôi.
Tôi nghe rồi. Không phải tuần rồi
cô ấy ở lại hai lần sao?
Tôi muốn cô ấy
chuyển đến sống với tôi.
Một phụ nữ trước đây đã sống tội lỗi
với một gã Nga lưu vong
có danh tiếng đáng ngờ?
Chuyện đó sẽ làm cấp trên của anh
tè ra quần!
Max mong manh lắm,
anh không hiểu sao?
Anh ấy có cảm giác... bị đá.
Bị cướp đoạt. Khi em đi,
anh ấy sẽ hoàn toàn cô đơn.
Em chưa nói với anh ta sao?
Chưa được, em phải chọn thời điểm.
Cuộc sống chúng ta không đơn giản
như khi trên giường đâu.
Cuộc sống chúng ta
sẽ không hề đơn giản.
Ai vậy?
Malka Rozen đây.
Đại tá, để tôi vào với!
Ôi, Chúa ơi!
Ông ấy bị thương rồi!
Viktor. Chúng tôi đang đi đến đây.
Chúng phát hiện rồi!
- Anh ấy bị ngã trên băng, trật mắt cá.
- Ở đâu vậy?
- Trong một công viên nhỏ.
- Công viên nhà thờ?
Vâng, vâng... nhà thờ!
Wlada, đưa bà Rozen ra sau
và pha ít trà.
- Ai thế? Chuyện gì vậy?
- Có chuyện. Anh phải ra ngoài.
Khi anh đi, khóa cửa lại
và đừng mở cho ai hết.
- Ổn rồi, ổn rồi, Viktor.
- Chúng phát hiện rồi, đại tá.
Được rồi.
Đi nào.
Đừng lo.
Tôi sẽ thu xếp chuyện đó.
Cảm ơn anh.
Sao là đêm nay, Viktor?
Chuyện gì thế?
Có một cuộc họp muộn
ở Đại sứ quán.
Một người bạn tốt của chúng tôi
từ những ngày đầu ...
bất ngờ không chịu
nói chuyện với chúng tôi.
Nó hiện diện trong mắt ông ta.
Ông ấy đã bị chất vấn,
chúng tôi cảm nhận được.
Chúng tôi hiểu ngay. Thậm chí
không dám về nhà để lấy đồ đạc.
Đúng đấy, đi tiếp đi.
Không còn xa.
Ông đã làm việc nửa đời vì họ.
25 năm phục vụ,
cam kết và vâng lời.
Vậy mà ta vẫn sợ
bị gõ cửa vào nửa đêm.
Sao anh dừng lại vậy?
Hắn là ai, Viktor?
Tôi không biết.
Anna, anh đây.
- Viktor! Ông ổn chứ?
- Bị cóng. Wlada, đun nước.
Nóng hết cỡ nhé,
và ít quần áo khô.
Em có thể làm gì?
Em giúp gì được?
Em về ngay đi, Anna.
Và chưa thấy chuyện ở đây đấy.
Vì Chúa, hãy đưa
họ đến Đại sứ quán!
Có nguy cơ đối đầu
ngoại giao với Liên Xô không?
Paris sẽ muốn xử lý vụ này.
Paris sẽ sớm nhận họ. Tìm một
chiếc máy bay riêng đưa họ đến đó.
Chúng ta phải giữ kín vụ này. Chúng ta
Không thể mạo hiểm để Ba Lan lúng túng.
- Anh đừng tự xử lý.
Họ đến với tôi. Họ tin tôi.
Nữ bá tước của anh
cũng vậy đấy.
- Anh có mấy người?
- Hai.
Bố trí một người ở hẻm sau,
một trên cầu thang và anh phía trước.
Anh có súng chứ?
Tốt. Đừng ngần ngại.
Ta mong chờ gì vậy?
Những người bạn Đức của chúng ta?
Không phải, người Nga. NKVD.
Ồ, chuyện này vui đây.
Chúng tôi đã có chút chuyện
làm với người Pháp.
Hoạt động của chúng tôi tập trung
vào những người Ba Lan.
Đặc biệt là việc chui sâu leo cao
của những đảng viên.
Moscow bị ám ảnh bởi điều này.
Chúng tôi đã làm như người khác.
Những hoạch định chiến tranh,
sản xuất vũ khí, tính cách chính trị,
phòng thủ biên giới.
Tôi nghi là nó khác nhiều
so với những gì anh làm, đại tá.
Bất kỳ mạng lưới Đức?
Chúng tôi không xử lý chúng.
Đó là động thái của giới chóp bu.
Không phải hai vị sao?
Trong những ngày này, người Do Thái
không được trọng dụng lắm.
Không có thông tin về Đức?
Hai vị chắc chứ?
Chỉ toàn tin đồn.
Như là?
Có một khu trại, ở Pomerania, nơi họ
đào tạo điệp viên hoạt động ở Ba Lan.
- Chắc chắn anh đã biết.
- Tất nhiên là tôi biết!
Nếu thuyết phục Paris cứu hai vị,
thì tôi cần biết thêm chuyện này.
Ông biết gì về IN6?
IN6?
Hoạt động của Kovak à?
Không, không phải là Kovak ...
mà là Morozov.
Bà ấy nói đúng, là Morozov.
Nghĩa là?
Ông ta đã móc nối
với người trong IN6.
Có người đã giấu động cơ
gia nhập Black Front. Đó là...
Tôi biết. Đối thủ Hitler
trong Đảng Quốc xã. Cánh tả.
- Tiếp đi. - Người này bị áp lực để
trở thành một điệp viên Liên Xô.
Họ đã hoạt động một thời gian, sau đó ...
Morozov đã bị thanh trừng,
và hoạt động bị đình trệ.
Vậy người này vẫn hoạt động
ở trung tâm tình báo Đức?
Vâng. Và ông ta không ủng hộ Hitler.
Tên?
Tôi cần một cái tên.
Nó là bí danh.
Một ... con chim.
Tôi nghĩ đó là con chim.
Kanarejka?
Một cái gì giống vậy?
- Không, không phải.
- Ừm, vậy thì sao?
Một loài chim biển, anh à.
Ở khắp nơi trên bến cảng.
"Chaika,"!
Mòng biển.
Không phải bà ấy
đã nói gì sao?
Anh muốn định bay về Paris
cùng ông bà Rozen?
- Vâng.
- Chuyện đấy cần thiết chứ?
Chúng ta phải theo dõi thông tin này.
Đây là người đối lập
với Hitler trong đảng.
Nếu chúng ta khai thác được,
thì có thể, nó là vô giá.
Hmm. Khi bà Rozen đến căn hộ,
anh không ở một mình?
Không. Người giúp việc của tôi ở đó.
Và cũng có một cô gái trẻ.
- Anna Skarbek.
- Vâng. Chúng tôi đã cùng ăn tối.
Lúc đấy hơn một giờ sáng,
chắc anh muốn nhiều hơn ăn tối.
- Đó là chuyện của ngài sao?
- Đại sứ quán cho là đúng như vậy.
Vì giờ đây anh đang bị
tổn hại nghiêm trọng.
- Cô ấy là nhân tình của Maxim Mostov.
- Mối quan hệ đó đã chấm dứt.
Có thể cô ấy không là
một người tình không may,
nhưng tự nguyện làm đồng lõa.
Đúng là chẳng ra làm sao!
Đại sứ quán có cảm giác
trường hợp này rất sâu đậm,
tốt nhất là hãy
chấm dứt liên lạc đi.
Tôi chưa sẵn sàng làm điều đó.
Có lẽ anh nên suy nghĩ cẩn thận
về chuyện đó.
Có lẽ hai vợ chồng Rozens
đã đào ngũ?
Em biết là anh không được
bình luận về chuyện đó mà.
Max cảm thấy
nhất định đúng như vậy.
Em đã bàn chuyện với anh ta?
Anh ấy nghe rồi.
Ai mà không biết chứ?
Anna, có chuyện này
thật khó khăn.
Đại sứ quán không muốn
anh gặp em nữa.
Tại sao vậy? Họ nghĩ em là
gián điệp? Hay là điếm?
Nếu họ cứ nhất định như thế,
anh sẽ từ chức.
Anh phải đi xa vài ngày.
Khi trở về, anh muốn chuyện
giữa em và Max đã chấm dứt.
Em không thích tối hậu thư đâu.
Anh cần có em
để được giải thoát.
Cúi đầu xuống.
Đi đi!
Cậu ta có vẻ khó chịu kìa!
Anh không à?
Này! Làm gì vậy?
Anh sẽ không phiền nếu em
ngủ với anh ta vài lần...
và xả hết mọi bực dọc.
Không, không phải thế.
Anh có thể thấy sự hấp dẫn.
"Anh hùng thời chiến."
Đã giết rất nhiều đồng hương
của anh cách đây 20 năm.
Và gã có vẻ ổn trong
một bộ đồng phục, ngay cả khi
gã bước đi như vừa bị đét
vài roi lên đít.
Max, đừng như thế.
Ừm, anh biết, ngày nào đó
chuyện này sẽ xảy ra.
Em còn trẻ,
em đang sống.
Anh chỉ có một nỗi buồn,
Một gã con hoang già khốn khổ.
Anh thấy điều đó trên mặt mọi người,
khi chúng ta đến dự tiệc.
"Cô ấy thấy thằng cha này
hay ho ở chỗ nào chứ?"
Max, anh là một người tuyệt vời
và em đã chọn anh.
Và bây giờ em
quyết định ra ngoài.
Tôi ra ngoài đây.
Chỉ được đi khi tôi về đấy.
Và đừng giấu *** đấy!
Theo anh,
có giá trị gì trong ...
những thứ mà Rozens đã nói với anh....
hay đó chỉ là chuyện ảo, để cứu họ?
Tôi tin họ. Tôi muốn theo nó.
Chuyện đó phải đợi cho đến khi
chúng tự chui đầu vào.
Tôi đang khao khát trở về Warsaw
càng sớm càng tốt.
Thành phố đó có vẻ
thu hút anh nhỉ.
Khi chúng tôi sắp anh ở đó,
có vẻ như anh không muốn.
Tôi tin, đó là nơi phù hợp
với tôi ... và đúng thời điểm.
Và tôi đồng ý.
Và anh đã xử lý toàn bộ vụ này
rất đáng biểu dương, đại tá.
Tôi sẽ để hai vị dùng cà phê.
Tại sao anh ta không thích anh?
Anh ghét De Gaulle và
biết tôi dưới trướng ông ấy.
Anh ta bỏ lỡ cuộc chiến,
đó là chuyện của anh ta.
Không thể chịu nổi
những huy chương của anh.
Lần vừa rồi, anh đã
đề cập đến bác sĩ Lapp.
Bản năng của anh đã đúng.
Một bác sĩ giỏi trong
tình báo quân đội Đức.
Ông ta, Đô đốc Canaris và
Abwehr của ông ấy không ưa SD
với Hitler, toàn bộ chuyện bẩn thỉu.
Nó như nhiều xã hội chính trị.
Họ tự xem mình là quý ông,
Đảng phát xít như những tên găng tơ vậy.
Vậy có thể anh ta có ích.
Nghe rồi.
Tôi nghe rồi.
Tôi ra đây!
- Ai thế?
- Klaus và Frida.
Họ trốn khỏi Frankfurt
với bộ quần áo trên người.
- Họ là mối đe dọa cho chính phủ?
- Vì Chúa, họ là nghệ nhân Cello thôi.
Theo luật Đức bây giờ, người có
dòng máu *** ít hơn 25% thì
không được chơi nhạc...
Beethoven, Mozart và Bach.
Để họ chơi nhạc Gershwin, tôi nghĩ.
Quận công Windsor làm quái gì
mà đi thăm Hitler?
Đó có lẽ là ý bà Simpson, ông ấy
luôn luôn làm chuyện bà ấy bảo.
Bà ta chăm ông ấy kiểu gì vậy?
Tôi hình dung bà ấy đét đít ông ta,
làm cho ông ấy nhớ đến vú em của mình!
Đó là thứ rất Anh đấy.
- Đại tá, Warsaw gọi ngài.
- Xin phép.
Đừng quá lâu đấy.
Alô.
Anna, em ở đâu vậy? Anh đã
cố liên lạc với em cả ngày đấy.
- Chuyện gì vậy?
- Họ bắt Max rồi!
Họ bắt anh ấy trong đêm
như một tội phạm vậy!
Khoan. Em nói sao?
Ai bắt Max?
Anh biết ai bắt mà, vì Chúa!
Em đã đến gặp bạn anh, Pakulski.
Anh ấy bảo, Ba Lan không có vấn đề
với thị thực của anh ta,
đó là do người Pháp
muốn trục xuất anh ấy.
"Anh không thể chờ em xử lý
như em bảo!"
- Anna, đừng nói chuyện vô nghĩa.
- Họ cũng không cho em gặp anh ấy!
Họ sắp gửi anh ấy về Moscow.
Đó là ... đó là một cái án tử hình!
Anna? Anna?
Đại tá Mercier gửi lời xin lỗi,
anh ấy có việc phải đi.
Ôi. Việc nước phải không tướng quân?
- Hoặc trái tim, có lẽ.
- Sao cô nói thế?
Chà, tôi đã gặp anh ấy hai lần
và cả hai lần, anh ấy đều
thể hiện một khuynh hướng không nhỏ
để đưa tôi lên giường.
Anh phải biết, Đại sứ không được lựa chọn!
Anh đã được dàn xếp, nó cấp bách.
Nó là sự báo thù, không cần thiết và
hèn nhát của anh. Chờ sau khi tôi rời đi.
Giờ đây chúng ta có những ưu tiên khác.
Anh đã học được gì từ trao đổi với Rozen?
Tôi được hướng dẫn,
tôi được phép làm theo
Là sao?
Như đã nói, tôi đã được ủy quyền.
Paris thấy, ít người biết chuyện thì càng tốt.
Nếu cô ấy muốn biến mất
trong một thời gian, đành chịu vậy.
Tôi cần nói chuyện với cô ấy.
Tôi cần một cơ hội để giải thích.
Cô ấy thấy mình có lỗi
và giận dữ.
Bởi vì, những gì đã xảy ra với Max
sẽ không xảy ra, nếu cô ấy không yêu.
Trái tim cô ấy ngã về anh.
Muốn một lời khuyện không?
Hãy chờ cơ hội tốt.
Còn ai trong chúng ta
có bao nhiêu thời gian?
Hitler sẽ tiến quân vào Áo bất cứ lúc nào.
Và hắn sẽ không dừng ở đó.
Vậy thì, chúng ta phải chiến đấu
bằng mọi cách mà chúng ta có thể.
Askenazy. Một trong những
nhà sử học lớn của Ba Lan.
Mời anh ngồi.
- Chúng ta nói chuyện riêng ở đây à?
- Vâng. Đó là lý do mà tôi đề nghị.
Nhà này của một người bạn,
và giờ này chẳng ai đến cả.
Vào những dịp chúng ta nói chuyện,
ngài đã cho tôi
lý do để tin rằng, ngài không có người
lãnh đạo đất nước mình.
Tôi cũng biết ngài là
một thành viên Abwehr.
Theo tôi biết, ngài đã bắt liên lạc
với Văn phòng Deuxieme
và tướng Beauvilliers.
Điều bất ngờ là, có rất ít bí mật
trong thế giới bí mật của chúng ta.
Ngài là thành viên
của Black Front?
Không. Tôi không bao giờ gia nhập
phát xít, hoặc bất cứ gì mờ ám.
Nhưng họ đã xác định
Hitler là kẻ thù số một.
Vâng, đó là tại sao những người
không chết hoặc là trốn hoặc đày ải.
Tôi đã nói một cựu thành viên
vẫn hoạt động ở trung tâm IN6.
Đặt trên bàn được rồi,
anh bạn.
Có một người có thể giúp anh.
Ông ấy từng là một
giáo sư ngôn ngữ cổ đại.
Bây giờ ông ấy đang trốn tại Tiệp Khắc
vì bị Gestapo săn đuổi.
Anh nên đến đó nhanh.
Ông ấy vẫn viết truyền đơn chống
Đức Quốc xã, chuyển lậu vào Đức,
làm chúng tức điên lên.
Nên tôi e rằng, ông ấy
sống không lâu trong thế giới này.
Tôi đang vượt quá
giới hạn đấy, đại tá.
Nếu tôi đưa tên ông ta cho anh,
thì anh phải hứa với tôi.
Anh có thể cung cấp tiền bạc cho ông ấy
nhưng anh không được đe dọa,
vì chúng tôi vẫn liên lạc với ông ta.
Vậy đừng làm thâm tím ông ta.
Đồng ý chứ?
Nhất trí.
Sáng mai người đưa thư sẽ
trở lại, vậy bây giờ anh hãy
xem nó ngay và ký vào.
Đếm nó đi, tất nhiên rồi.
Và một thông điệp
từ tướng Beauvilliers:
"Xin hãy hết sức cố gắng
để đừng bị bắt."
"Và tốt nhất là đừng
viếng thăm sòng bạc."
Tôi sẽ đi ít nhất một tuần đấy, Wlada.
Bà hãy nghỉ một thời gian,
về gặp gia đình.
Trên đường ra ga,
tôi muốn ghé vào một nơi
Tóm hắn.
Xin hãy yên nghỉ, nữ bá tước.
Marek? Chuyện gì vậy?
Hắn đi theo anh.
Tôi theo hắn.
Rồi gã định bắn anh,
nên tôi đã hạ gã.
Ta đi thôi, sếp.
Ta phải làm gì với cái xác này?
Đây là một nơi thích hợp để chết.
Nếu chúng ta có cái xẻng.
OK. Anh ra lấy xe ...
Tôi sẽ lo vụ này.
Mời theo chúng tôi.
Giỏi lắm, Schoen.