Tip:
Highlight text to annotate it
X
Xa tít tận miền Tây, có một gã.
Một gã mà tôi mong được kể với bạn.
Một gã tên Jeff Lebowski.
Ít nhất, đó là cái tên mà
cha mẹ thân yêu của gã đã đặt cho gã.
Nhưng chả bao giờ gã thèm xài cái tên đó.
Cái gã Lebowski ấy,
gã tự gọi mình là Công tử.
Công tử,
đó là cái tên mà bình thường
chẳng ai lại đi tự rước vào mình.
Ngoài ra, nhiều thứ ở cái gã Công tử đó
cũng chẳng đáng gây chú ý gì với tôi,
cả nơi gã sống cũng thế.
Nhưng ngược lại,
có lẽ đó cũng chính là lý do làm tôi
thấy chỗ đó thật vô cùng hấp dẫn.
Người ta gọi Los Angeles là
Thành phố của những Thiên thần.
Tôi thì thấy hoàn toàn không phải thế.
Nhưng tôi phải thừa nhận,
có vài gã chơi được ở đó.
Tất nhiên, không thể nói là tôi đã tới London,
tôi cũng chưa bao giờ tới Pháp,
và tôi cũng chưa từng được diện kiến
vị nữ hoàng diện đồ lót, như cái gã nào đó bảo.
Nhưng tôi xin nói với các bạn thế này,
sau khi được thấy Los Angeles và
cái câu chuyện mà tôi sắp bật mí đây,
ờ, tôi cho rằng,
tôi đã được thấy một chuyện
mà mỗi một tình tiết đều làm bạn có thể
tròn mắt dù bạn thấy ở bất cứ nơi nào khác,
cũng như dưới ngôn ngữ thông thường.
Vậy là tôi có thể yên nghỉ với nụ cười trên môi
mà không hề phải cảm thấy
Chúa lòng lành đã trách phạt gì mình.
Giờ thì, câu chuyện mà tôi sắp bật mí
xảy ra vào khoảng đầu thập niên 90s,
đúng vào thời điểm mà chúng ta
đang xung đột với Saddam và đám Iraq.
Tôi đặc biệt nhắc tới điều đó vì
lúc ấy xuất hiện một người...
Tôi sẽ không gọi đó là một vị anh hùng.
Vì anh hùng thì là cái gì chứ?
Lúc ấy xuất hiện một người...
Và cái người mà tôi đang
nhắc tới đây chính là Công tử.
Lúc ấy, xuất hiện một người...
Ờ, gã là kẻ xuất hiện đúng lúc đúng chỗ.
Gã hoàn toàn hợp với nơi đó.
Công tử
ở Los Angeles.
Và dù rằng gã là một kẻ lười nhác,
mà đã là công tử thì
gần như chắc chắn là thế,
có lẽ là kẻ lười nhất Los Angeles,
điều giúp gã chắc hẳn có được chỗ cao
trong cuộc đua những kẻ lười nhất thế giới.
Nhưng lúc ấy, xuất hiện một người...
Lúc ấy, xuất hiện một người...
Ờ, tôi lan man quá rồi.
Nhưng mà...
Thôi thôi, tôi giới thiệu gã thế là đủ rồi.
...với tất cả bọn họ
cho một hành động tổng lực.
Điều này là không thể chấp nhận được.
Không thể chấp nhận được,
cuộc xâm lược Kuwait này.
Tiền đâu, Lebowski?
Tao muốn số tiền đó, Lebowski.
Bunny nói mày ngon lắm mà.
Tiền đâu, Lebowski?
Tiền con mẹ mày đâu, thằng đầu đất?
Đâu đó ở kia thôi mà.
Để tôi xem lại xem nào.
Đừng có giỡn mặt bọn tao.
Con vợ mày nợ tiền Jackie Treehorn,
có nghĩa là mày nợ Jackie Treehorn.
Dành cho lũ chết dẫm này, Lebowski.
Không, đừng...
Đừng có làm trên thảm.
Thấy chuyện gì rồi chứ, Lebowski?
Mày thấy chuyện gì đã xảy ra chứ?
Không ai gọi tôi là Lebowski hết.
Các anh tìm nhầm người rồi.
Tôi là Công tử, anh bạn.
Tên mày là Lebowski,
Lebowski.
Con vợ mày là Bunny.
Vợ tôi? Bunny?
Các anh có thấy tay tôi đeo nhẫn cưới không?
Trông cái chỗ này giống như
tôi đã đeo gông vào cổ rồi sao?
Bồn cầu còn giở lên này, anh bạn!
Cái mẹ gì đây vậy?
Rõ ràng anh không phải dân chơi golf rồi.
- Woo?
- Ừ.
Thằng này chả có vẻ gì là triệu phú hả?
Đệch.
Yeah. Mày nghĩ sao?
Trông nó như một thằng mạt rệp.
Này, ít ra tôi cũng được dạy
cư xử cho phải phép.
Phí mẹ nó thì giờ.
Cảm ơn nhiều nhé, thằng khốn.
THE BIG LEBOWSKI
Vietsub by fastdeath
Tối nay tôi chơi cừ ghê.
Ghi điểm đi nhé, Công tử.
Nghe tôi này, đó là một tấm thảm
rất giá trị. Đó là...
Phải, bạn ạ. Nó vừa khít với căn phòng.
Đó là...
- Cái gì vừa khít với căn phòng?
- Tấm thảm của tôi.
Cậu có để ý nghe chuyện
của Công tử không vậy, Donny?
Cái gì cơ?
Walter.
- Cậu có để ý nghe chuyện không vậy?
- Tôi đang chơi bowling mà.
Vậy thì cậu quan tâm làm gì, Donny.
Cậu cứ như thằng nhóc xông vào
lúc lưng chừng phim và muốn biết...
- Walter, ý của cậu là gì vậy, bồ?
- Chả có lý do gì hết, đấy là ý của tôi, Dude.
Chả có lý do con mẹ gì
sao hai thằng ấy...
Hả, Walter, ý cậu là thế nào cơ?
Walter, cái mẹ gì...
Nghe này, chúng ta đều biết
ở đây lỗi là tại ai.
Các cậu đang nói về cái mẹ gì vậy? Hả?
Không, cái mẹ gì... Tôi không...
Chúng ta đang nói về
một cuộc xâm nhập trái phép, Công tử.
- Hắn đang nói về cái mẹ gì vậy?
- Tấm thảm của tôi.
Dẹp đi, Donny! Cậu biến sang một bên đi!
Walter, cái thằng Tàu ấy
đã tè lên tấm thảm của tôi,
mà tôi thì không thể bắt nó đền!
Vậy mà cậu lại nói cái mẹ gì đấy?
Cậu thì đang nói cái đéo gì vậy?
Thằng Tàu đếch phải là vấn đề ở đây, Công tử!
Tôi đang nói chuyện
vạch một vạch trên cát, Công tử.
Vượt khỏi lằn này, cậu không...
Và nữa, "thằng Tàu" cũng không phải
là danh từ đúng chuẩn, Công tử.
Hãy gọi là người Mỹ gốc Á.
Walter, đây không phải là một gã đã tham gia
xây dựng đường xe lửa ở đây. Đó là một gã...
Cái con mẹ gì...
- Walter, nó đã tè lên thảm của tôi!
- Nó đã tè lên tấm thảm của Công tử đấy.
Donny, cậu dẹp sang một bên đi.
Công tử, thằng Tàu không phải là vấn đề ở đây.
- Vậy thì ai...
- Jeff Lebowski.
Một thằng Jeffrey Lebowski khác.
Một thằng triệu phú.
Thú vị vãi, anh bạn.
Đúng là thú vị vãi.
Như thế, hắn giàu,
hiển nhiên rồi, và có thế lực,
vậy thì chả có lý do gì,
chả có tí lý do mẹ gì
mà con vợ hắn phải chạy lông nhông
vay tiền khắp thành phố,
để rồi bọn nó tới và tè lên thảm nhà cậu!
- Tôi nói sai hả?
- Không.
- Tôi nói sai hả?
- Không, nhưng mà...
Được rồi.
Tấm thảm đó cắt vừa khít vào phòng, đúng không?
- Chuẩn con mẹ nó luôn.
- Còn thằng đó thì tè lên đó.
Donny, làm ơn.
Cậu biết đấy, là cái thằng bỏ mẹ ấy...
Tôi sẽ tìm ra cái thằng khốn Lebowski này.
Tên nó là Lebowski hả?
Đấy là tên cúng cơm của cậu đấy, Công tử.
Thằng đó sẽ phải bồi thường
tấm thảm chết tiệt cho tôi.
Vợ hắn giựt tiền khắp nơi, để rồi
chúng nó đến tè lên thảm nhà tôi là sao chứ?
Chúng tè lên tấm thảm chết tiệt nhà cậu hả?
- Tè lên tấm thảm chết tiệt của tôi.
- Đúng vậy, Công tử.
Chúng đã tè lên tấm thảm chết tiệt nhà cậu.
Đây là phòng làm việc.
Như ông thấy đấy,
rất nhiều bằng khen, giải thưởng...
- "Jeffrey Lebowski"...
- ... giấy khen, bằng danh dự, vân vân.
- Rất ấn tượng.
- Ồ, xin cứ coi cho kỹ.
- Ồ. Không, tôi thực sự...
- Ồ, cứ tự nhiên, xin mời.
Đó là chìa khóa thành phố Pasadena,
mà ngài Lebowski đã nhận được
hai năm trước vì những đóng góp...
Ồ! Đó là Giải thưởng
Doanh nhân tiêu biểu của Los Angeles,
được trao... ồ, không nhất thiết
là phải trao hàng năm.
Này, đây là...
Chỉ được trao nếu có người xứng đáng...
Đây là ông ta và bà Nancy à?
Vâng, đúng thế, đây là ngài Lebowski
cùng với đệ nhất phu nhân, đúng vậy.
Nó được chụp khi bà Reagan...
Lebowski là người ở bên trái phải không?
- Tất nhiên là ngài Lebowski, ở bên trái...
- Vậy thì ông ta là...
Ông biết đấy, một người tàn tật hả?
Ngài Lebowski bị tật nguyền, đúng vậy.
Bức ảnh này được chụp lúc bà Reagan
là đệ nhất phu nhân của cả hợp chủng quốc.
Vâng, vâng.
- Chứ không chỉ của California.
- Đẹp đấy.
Thực ra, ông ấy đã gặp riêng ngài Tổng thống,
vì thế, thật không may là
không có đủ thời giờ để chụp ảnh.
- Ồ, bà Nancy cũng khá tốt.
- Ôi, một người phụ nữ tuyệt vời.
- Chúng tôi đã rất mừng là...
- Đây là...
Ồ, đó là những đứa con của ngài Lebowski.
Khác mẹ hả?
- Không, chúng không phải...
- Về mặt nhân chủng, ông ta ổn đấy chứ hả?
Chính xác thì đó không phải là con của ông ấy.
Chúng là Hội Nhân tài Tiểu Lebowski Đô thị,
những đứa trẻ thành thị có năng lực,
nhưng không có đủ các điều kiện cần thiết...
các điều kiện cần thiết để học lên cao,
vì thế, ngài Lebowski cam kết
giúp chúng có thể tới được giảng đường.
- Xin thứ lỗi.
- Ôi chà.
Cảm ơn. Cảm ơn ông.
- Xa xôi quá. Chắc là ông ta
có chỗ cho một người nữa chứ?
- Một người... Ôi..
Ông chưa bao giờ học đại học rồi.
- Làm ơn đừng động vào cái đó.
- Ồ, được, được. Không, tôi đã từng,
nhưng, ông biết đấy,
tôi đã dành phần lớn thời gian
bận rộn với mấy cơ quan công quyền,
chơi cả đống thuốc Thái,
tham gia vào chương trình Quân dự bị
và chơi bowling.
Nói thật nhé, Brandt,
tôi hầu như chẳng còn nhớ gì nữa cả.
Vậy là, thưa ông. Ông là
Lebowski, tôi là Lebowski.
Quái thật đấy.
Nhưng tôi rất bận,
và tôi nghĩ ông cũng vậy.
Tôi có thể giúp gì, thưa ông?
Ờ, thưa ngài, chả là tôi có một tấm thảm.
Nó được làm vừa khít với căn phòng.
Ông đã nói với Brandt qua điện thoại.
Anh ta cũng đã nói lại với tôi rồi.
Thế thì liên quan gì tới tôi nào?
Ờ, bọn chúng muốn kiếm ngài, hai cái gã đó.
- Ông biết không, chúng...
- Để tôi nhắc lại lần nữa.
Ông đã nói với Brandt qua điện thoại.
Anh ta đã thuật lại với tôi.
Tôi biết chuyện đã xảy ra.
Phải, đúng vậy.
Ồ, vậy là ngài đã biết
bọn chúng đã định tè lên thảm nhà ngài.
Có phải tôi đã tè lên thảm nhà ông không?
Ý ngài là, có phải chính ngài đã tới
và tè lên thảm nhà tôi không ấy à?
Này! Ông có hiểu tiếng Anh không vậy, thưa ông?
Parla usted inglés?
Tôi xin hỏi lại một lần nữa.
Có phải tôi đã tè lên thảm nhà ông không?
Không. Như tôi đã nói,
thằng Woo đã tè lên thảm nhà tôi.
Tôi chỉ muốn rõ một điểm này, thưa ông.
Cứ mỗi lần có một tấm thảm bị tè lên
trong cái thành phố công bằng này,
là tôi phải đền cho người ta hả?
Coi nào, ông bạn. Tôi không có ý định
gây khó dễ gì với ai cả.
Ngài biết đấy, tôi chỉ...
Ông chỉ đang mong chờ được ban phát
chút ít như tất cả những kẻ khác...
Ông có việc làm chứ, ông Lebowski?
Khoan đã. Để tôi giải thích với ngài một chút.
Tôi không phải là ngài Lebowski.
Ngài mới là ngài Lebowski.
Tôi là Công tử.
Vậy đó là cái tên mà ngài sẽ gọi tôi.
Ngài hiểu chứ?
Như thế hoặc là Quý Công tử,
hay là Công tử, hay là, ngài biết đấy,
Công tử gia, nếu ngài không thích sự ngắn gọn.
Ông có việc làm không, thưa ông?
Việc làm à?
Ông không định đi kiếm việc với trang phục
như thế đấy chứ? Vào một ngày trong tuần nữa?
Cái này là...
- Hôm nay là ngày gì vậy?
- Thôi, tôi có việc phải làm, thưa ông.
- Vì vậy, nếu ông không phiền...
- Không, tôi phiền. Công tử thấy phiền.
Không thể thế này được, ngài biết đấy.
Vụ xâm lăng này là không thể chấp nhận, ông bạn.
Tôi muốn nói là, vợ ngài nợ tiền người ta...
Vợ tôi không dính dáng gì ở đây hết!
Tôi hy vọng là một ngày nào đó, vợ tôi sẽ
biết cách sống được với số tiền được chu cấp,
một số tiền rất hào phóng.
Nhưng nếu cô ta không thể, thì đó là
chuyện của cô ta, chứ không phải của tôi,
giống như tấm thảm là chuyện của ông vậy.
Cũng như chuyện của mỗi gã rác rưởi
là chuyện hoàn toàn riêng của gã vậy,
chẳng liên quan gì tới
cái người mà gã tính đổ tội.
Tôi đã chẳng than trách bất cứ ai
về việc mất đi đôi chân.
Một gã Khựa đã thịt chúng ở Triều Tiên.
Nhưng tôi đã vượt qua và chiến thắng.
Tôi không thể giải quyết rắc rối của ông được,
thưa ông. Chỉ có tự ông mới làm được thôi.
Thôi, bỏ đi.
Ồ, quên mẹ nó đi vậy.
Phải, đó chính là đáp án của ông đó.
Là đáp án của ông cho mọi vấn đề đó.
Khắc nó lên trán đi!
Cuộc nổi dậy của ông tiêu rồi,
thưa ông Lebowski!
Xin chia buồn! Lũ rác rưởi thua rồi!
Lời khuyên của tôi dành cho ông là
hãy làm những gì mà cha mẹ ông đã làm đi!
Kiếm một công việc đi, thưa ông!
Lũ vô công rồi nghề luôn bại!
Ông có nghe tôi nói không, Lebowski?
Lũ vô công rồi nghề sẽ luôn luôn bại.
Cuộc nói chuyện thế nào, ông Lebowski?
Ổn.
Ông già bảo tôi là cứ lấy
bất cứ tấm thảm nào trong nhà.
Ờ, tự nhiên đi.
Chắc là lúc nào đó
chúng ta sẽ gặp lại nhau hả, Công tử.
Vâng, chắc rồi.
Nếu tôi là hàng xóm, ông biết đấy,
tôi cần đi vệ sinh.
- Thổi giùm đi.
- Hả?
Nào. Thổi đi.
Cô muốn tôi thổi mấy ngón chân hả?
À há.
Tôi không thể tự thổi tới được.
Cô chắc là anh ta không phiền chứ?
Uli chả phiền hà chuyện gì hết.
Anh ấy theo chủ nghĩa hư vô mà.
Ồ, chắc đứt hơi rồi.
Anh không định thổi sao.
Vị khách của chúng ta phải đi rồi,
thưa bà Lebowski.
Oh!
Ra cô là Bunny.
Tôi sẽ thổi kèn cho anh nếu có $1, 000.
Một người phụ nữ tuyệt vời.
Tất cả chúng tôi đều rất yêu quý bà ấy.
Một tâm hồn rất cởi mở.
Brandt không được coi ké,
nếu không ông ta sẽ phải trả $100.
Thật tuyệt vời.
Tôi đi kiếm mấy cây rút tiền đây.
Tối nay tôi ngon vãi!
Các cậu toi chắc rồi.
Thôi nào! Quên đi, Donny!
"Tỉnh mộng đi".
Trễ mẹ nó 20 phút đấy, ông bạn.
Cái thứ chết toi gì vậy?
- Theodore Herzl đấy.
- Hả?
Châm ngôn của Israel.
Tỉnh mộng đi, Công tử.
Cậu đang lải nhải cái mẹ gì vậy, bạn?
Cái chuồng kìa.
Thứ chết toi gì trong cái chuồng đấy?
Ồ! Con cún của Cynthia.
Chắc là giống Pomeranian.
Không thể để nó ở nhà được
nếu không nó sẽ gặm nát hết đồ.
Tôi phải trông nó trong thời gian
Cynthia và Marty Ackerman đi Hawaii.
Cậu mang một con chó
Pomeranian chết tiệt đi chơi bowling hả?
Ý cậu là sao,
mang nó đi chơi bowling là sao?
Tôi cóc thuê giày cho nó.
Tôi đếch mua bia cho nó.
Nó cũng chẳng chiếm mất lượt
của cậu đâu, Công tử.
Bạn ơi, nếu con vợ cũ chết tiệt của tôi
mà bảo tôi chăm sóc con chó chết toi của ả
trong lúc ả và thằng bồ du hí Honolulu,
tôi sẽ bảo ả cút con mẹ ả đi.
Mà ả không thể mang nó theo sao?
Thứ nhất, cậu không có vợ cũ, Công tử.
Thứ hai, đây là con chó chết tiệt
nổi tiếng trên mặt báo đấy.
Cậu không thể mang nó theo.
Nó sẽ khó chịu, rồi rụng lông.
- Walter...
- Con chó chết toi trên báo đấy.
- Dẫm vạch rồi!
- Hả?
Xin lỗi, Smokey. Cậu đã dẫm vạch. Lỗi rồi.
Chết tiệt. Ghi 8 điểm nhé, Công tử.
Xin thứ lỗi. Ghi 0 điểm.
Lượt kế.
Chết tiệt, Walter.
Ghi 8 điểm đi, Công tử.
Smokey, đây không phải là Việt Nam.
Đây là chơi bowling. Có luật cả.
Này, Walter, thôi nào.
Nào, bạn, là Smokey mà.
Ngón chân cậu ta chỉ
hơi chạm chút xíu, cậu thấy đấy.
- Chỉ là trò chơi thôi mà, bạn.
- Đây là một trò chơi chuyên nghiệp.
Chuyện này quyết định ai sẽ lọt vào vòng sau.
- Tôi nói sai sao?
- Đúng, nhưng mà tôi không...
- Tôi nói sai sao?
- Đúng, nhưng tôi chưa chạm vạch.
Đưa tôi sổ ghi điểm, Công tử.
Tôi sẽ ghi 8 điểm.
Smokey, bạn hiền,
- cậu sẽ gặp đau khổ đó.
- Walter, nào anh bạn.
Cậu ghi lượt đó 8 điểm, cậu sẽ đau đớn đấy.
- Tôi không...
- Đau đớn đấy.
Coi nào, Công tử, đó là bạn cậu mà.
Cả thế giới này điên hết rồi sao?
Tôi là kẻ duy nhất tại đây
chịu tuân thủ luật lệ sao?
Ghi 0 điểm đi!
Người ta sẽ gọi cớm đấy, anh bạn.
Ném cái thứ đó đi.
- Ghi 0 đi!
- Walter, ném cái thứ đó đi đi.
- Walter.
- Mày nghĩ tao giỡn chơi ở đây hả?
Ghi 0 điểm đi!
Được rồi. 0 con mẹ nó rồi đấy.
Mày vui chưa, thằng chó điên?
Đây là một trò chơi chuyên nghiệp, Smokey.
Cậu không thể làm thế được, bồ tèo.
Những gã ở đây, cậu thấy đấy, giống tôi,
đều là mấy kẻ yêu chuộng hòa bình.
Smokey là một thằng tốt bụng.
Cậu biết đấy, Công tử, bản thân tôi
là kẻ cực kỳ yêu chuộng hòa bình.
Tất nhiên là không phải ở Việt Nam.
Và cậu biết là gã có vấn đề về thần kinh mà, bạn.
Ý cậu là, do yêu chuộng hòa bình hả?
Gã yếu đuối. Rất yếu đuối.
Tôi đã không biết điều đó.
Ài, như nước trôi qua cầu thôi mà.
Còn chúng ta đã vào vòng trong rồi.
- Tôi sai à?
- Không, cậu không sai.
- Tôi sai à?
- Cậu không sai, Walter.
Cậu chỉ là một thằng khốn thôi.
Thôi được rồi.
Tuần tới đấu Quintana và O'Brien nhé.
Bọn đó ngon ăn thôi.
Bồ tèo, cậu làm ơn...
Cứ thoải mái thôi nhé, bạn.
Cậu biết không, đó là câu trả lời của cậu
cho mọi chuyện đấy, Công tử.
Để tôi chỉ ra điểm này nhé.
Chủ nghĩa hòa bình không phải...
Nhìn tình trạng hiện tại của chúng ta
với cái lũ lạc đà chết tiệt ở Iraq nhé.
Chủ nghĩa hòa bình không phải là
thứ gì đó để người ta núp sau.
Thôi nào, bạn.
Tôi đang cực kỳ bình tĩnh, Công tử.
- Phải, rồi cứ vung vẩy khẩu súng chết mẹ đó à?
- Còn bình tĩnh hơn cả cậu đó.
Cậu có thể bình tĩnh lại được không?
Đang bình tĩnh hơn cậu đó.
Công tử, Smokey đây.
Nghe này, không phải tôi động cỡn đâu,
và tôi biết đó không phải là lỗi của cậu,
nhưng tôi nghĩ là nên nói với cậu
rằng Gilbert và tôi có lẽ sẽ
kiến nghị chuyện này lên liên đoàn
và yêu cầu họ giám sát cuộc chơi.
Tôi không biết nữa,
có lẽ chúng ta sẽ gặp khó.
Vì vậy, như tôi nói đấy, chỉ là nghĩ thôi,
cậu biết đấy, cảnh báo nhẹ nhàng.
Nhắn giùm với Walter.
Tôi rất lấy làm tiếc.
Ông Lebowski, là Brandt từ...
Ờ, từ văn phòng ngài Lebowski.
Xin hãy gọi cho chúng tôi
ngay lúc nào thấy tiện.
Ông Lebowski,
tôi là Mel Zelnicker
từ Liên đoàn Bowling Nam Cal.
Tôi mới nhận được thông báo là một thành viên
của đội ông, một người tên Walter Sobchak,
đã xài súng trong cuộc đấu.
Nếu là thật, tất nhiên rồi,
điều đó là vi phạm một số điều luật của liên đoàn
cũng như điều khoản số 27 của liên đoàn...
- Công tử.
- Chào, Marty.
Công tử, cuối cùng tôi đã...
Tôi đã có được cái hẹn mà tôi mong đợi.
Tôi sẽ trình diễn bài múa của tôi,
anh biết đấy, tác phẩm của tôi,
tại Nhà hát Crane Jackson's Fountain
Street vào tối thứ Ba này.
Và, ờ, tôi sẽ rất vui
nếu anh tới và cổ vũ cho tôi.
Tôi sẽ tới đó, anh bạn.
Công tử, mai là ngày 10 rồi.
Còn sớm mà.
Ồ. Ồ, được rồi. Được rồi
Để tiền thuê dưới cửa cho tôi nhé.
...sự vi phạm nghiêm trọng
và xét lại vị trí của anh.
Cảm ơn.
Ông Lebowski, lại là Brandt đây.
Xin hãy gọi ngay cho chúng tôi
khi ông về tới và tôi sẽ cho một cái limo tới.
Tôi hy vọng ông sẽ không lờ
cuộc gọi này đi vì chuyện cái thảm,
chuyện mà tôi cam đoan
là không có rắc rối gì hết.
Chúng tôi cần sự giúp đỡ của ông, và...
Ờ, chúng tôi rất mong được gặp ông.
Cảm ơn ông. Là Brandt đây.
Chúng tôi có vài tin tức khủng khiếp.
Ngài Lebowski đang ở một mình ở chái tây.
Ông Lebowski.
Buồn cười thật.
Tôi nhìn lại thành tựu suốt cả đời mình,
thách thức bị chinh phục,
các đối thủ ngã rạp,
các chướng ngại bị san bằng.
Tôi đã thành công hơn đa số người
mà chẳng cần dùng đến đôi chân.
Cái gì làm nên một người đàn ông, ông Lebowski?
- Công tử.
- Hả?
Ờ, tôi không biết, thưa ngài.
Có phải là sẵn sàng làm thứ cần làm,
bằng bất cứ giá nào?
Có phải đó là cái làm nên một người đàn ông?
Chắc chắn rồi, và thêm cặp cà nữa.
Ông đang đùa,
nhưng có lẽ là ông đúng.
Ngài không phiền nếu tôi làm một bi chứ?
Bunny.
Xin lỗi?
Bunny Lebowski.
Cô ấy là ánh sáng của đời tôi.
Ông ngạc nhiên với mấy giọt nước mắt
của tôi lắm phải không, thưa ông?
Ồ, chuẩn mẹ nó luôn.
Những người đàn ông mạnh mẽ cũng biết khóc.
Tôi nhận được bản fax này sáng nay.
Như ông thấy đấy,
đó là một bức thư tống tiền.
"Chúng tôi đang giữ Bunny".
Được viết bởi những kẻ
không dám chơi sòng phẳng.
"Hãy chuẩn bị 1 triệu dollar..."
- Lũ hèn!
- "... bằng giấy bạc $20 không đánh dấu,
không liên tục"
- Lũ đớn hèn!
- "Đợi chỉ dẫn"
- Lũ rác rưởi!
- "Không làm trò"
- Rác rến.
- Hả?
Đây là thứ rác rến, ông bạn.
Đó là... đó là một thứ rác rến.
Brandt sẽ bổ sung chi tiết cho ông.
Ngài Lebowski dự định sẽ đưa ra một đề nghị
hào phóng cho ông để ông làm người vận chuyển
một khi chúng tôi nhận được chỉ dẫn chuyển tiền.
Sao lại là tôi hả, ông bạn?
Ông ấy tin rằng thủ phạm có lẽ chính là
đám người đã làm ô uế tấm thảm nhà ông
và ông chính là người duy nhất có thể
xác nhận hay bác bỏ mối nghi ngờ đó.
Ông ta nghĩ mấy thằng tè thảm
đã làm chuyện này à?
Ồ, Công tử, chúng tôi không biết.
Đù mẹ thằng Quintana.
Cừ quá đấy chứ, bồ tèo.
- Phải, nhưng hắn là thằng biến thái, Công tử.
- Phải.
Không, hắn là một thằng tội phạm
có một án về tình dục.
Hắn chịu 6 tháng ở Chino vì đã
làm chuyện xấu với một đứa bé 8 tuổi.
Khi hắn chuyển tới Hollywood,
hắn đã phải đi từ nhà này tới nhà khác
để nói với mọi người rằng
hắn là một thằng pê-đê.
- Pê-đê là cái gì, Walter?
- Câm con mẹ nó đi, Donny.
Vậy, lão đã cho cậu bao nhiêu?
20 ngàn, bồ tèo. Và, tất nhiên,
tớ vẫn được giữ tấm thảm.
- Chỉ để trao tiền hả?
- Phải.
Chúng đưa cho Công tử một cái máy nhắn tin.
- Để bất cứ khi nào đám kia gọi...
- Nếu đúng vào lúc giữa ván chơi thì sao?
Ồ, tôi đã nói với chúng
nếu mà rơi vào đúng lúc đang đấu...
Cái gì đúng vào lúc đang đấu hả?
Đời đếch có trôi như ý cậu muốn đâu,
thằng cứt khốn khổ ạ.
- Tôi cho là...
- Có gì với Walter vậy, Công tử?
Tôi cho rằng dễ như ăn cháo thôi,
cậu biết đấy. Gần như là chả có thiệt thòi gì.
Có khi là cô ả tự bắt cóc mình cũng nên.
- Ý cậu là gì cơ, Công tử?
- Mấy thằng tè thảm không làm chuyện này đâu.
Xem này. Một cô vợ trẻ cưới lão đó chỉ vì tiền.
Cô ả cho rằng lão không
cung phụng cho ả đầy đủ, cậu biết đấy.
Ả nợ khắp thành phố.
Con điếm khốn nạn!
Chỉ là một giả thiết chết tiệt, bồ tèo.
Như Lenin đã nói,
bạn cứ tìm người được hưởng lợi và,
cậu biết đấy...
- "Tôi là chàng Râu quặp" hả?
- Cậu biết đấy, bạn sẽ...
- Cậu biết tôi định nói gì đấy.
- Tôi là chàng Râu quặp.
(Donny nhầm Lenin với Lennon)
- Con điếm thối tha!
- Ồ, phải!
- Tôi là chàng Râu quặp.
- Đó là...
Câm con mẹ nó đi, Donny!
V. I. Lenin, Vladimir llyich Ulyanov!
Cậu ta đang nói cái mẹ gì vậy?
Chính con nó mẹ xác là vậy...
Nó làm tôi phát ốm con mẹ nó luôn!
- Ờ, mà cậu để tâm cái gì, Walter?
- Mấy thằng chó lắm tiền đó.
Toàn bộ cái chuyện chết tiệt này.
Tôi không tưởng nổi đám bạn tôi
chết cắm mặt xuống bùn
để cho cái con điếm chết tiệt đó,
cái con phò chết toi đó,
có thể được lượn vè vè...
Tôi chả thấy có gì liên quan
tới chuyện ở Việt Nam hết, bạn.
Ờ, không có liên hệ trực tiếp nào, Công tử.
Không, Walter, đối mặt đi,
chẳng có liên hệ nào hết.
- Thôi nào.
- Thôi tùy cậu.
- Xin cậu.
- Nhưng quan điểm của tôi là...
- Quan điểm của tôi là...
- Các cậu sẵn sàng để bị dập rồi chứ?
Tôi thấy các cậu cũng lết được vào bán kết đấy.
Chào mừng, bồ tèo.
Liam và tôi,
chúng tôi sẽ dập các cậu tơi tả.
Thế hả? Ờ, cậu biết đấy,
chỉ là quan điểm của cậu thôi, anh bạn.
Để tôi nói với các cậu chuyện này, lũ ngốc.
Các cậu mà dám lớ quớ với bọn này,
các cậu dám chơi,
tôi sẽ ngắt nó ra khỏi các cậu, rồi nhét vào đít
rồi dập cho các cậu tơi bời đấy.
Chúa ơi.
Chính cậu thốt ra đấy nhé, anh bạn.
Chẳng thằng nào được phép giỡn với Chúa.
Trẻ con tám tuổi, Công tử.
Chúng đã gọi tới khoảng 80 phút trước.
Chúng muốn ông mang tiền,
lái xe theo đường 405.
Chúng sẽ gọi cho ông vào điện thoại cầm tay
để hướng dẫn trong khoảng 40 phút nữa.
Chỉ được một người.
Chúng đã nói rất rõ ràng, nếu không
tôi sẽ đi với ông. Chỉ cho phép một người.
- Hàm ông có chuyện gì vậy?
- Ồ, không sao cả, ông bạn.
Tiền đây.
Còn đây là điện thoại.
Công tử, xin hãy làm theo
bất cứ chỉ dẫn nào của chúng.
- Được rồi.
- Tính mạng của bà ấy ở trong tay ông đấy.
Ông bạn, đừng có nói thế chứ.
Ngài Lebowski yêu cầu tôi nhắc lại là
tính mạng của bà ấy nằm trong tay ông đấy.
Ôi, cứt thật, ông bạn.
Tính mạng bà ấy
nằm trong tay ông đấy, Công tử.
Báo lại cho chúng tôi ngay
khi công việc hoàn thành.
- Cậu đi mẹ đâu vậy, bồ tèo?
- Lấy bảo bối, tôi sẽ cầm lái.
- Cái gì cơ?
- Bảo bối.
Bảo bối, Công tử ạ.
- Cái...
- Chúng đã gọi chưa?
Cái quái gì thế này?
Đồ lót bẩn của tôi, Công tử.
Đồ mang đi giặt. Đồ vớ vẩn.
Walter, tôi chắc là phải có lý do cậu mới
mang đồ lót bẩn của cậu theo chứ, bồ.
Đúng vậy, Công tử.
Trọng lượng.
Bảo bối thì không thể
trông có vẻ rỗng không được.
Walter, cậu đang nghĩ cái mẹ gì thế, bồ?
Cậu nói đúng, Công tử. Tôi phải nghĩ.
Tôi phải nghĩ, sao chúng ta lại phải
ngoạm có 20 ngàn vớ vẩn đó...
Chúng ta? Cái mẹ gì thế, "chúng ta" hả?
Cậu đã nói là cậu chỉ muốn đi cùng thôi mà.
Quan điểm của tôi là, Công tử,
sao chúng ta lại phải lãnh 20 ngàn
trong khi chúng ta có thể ôm trọn cả triệu?
Tôi nói sai sao?
Phải, cậu sai rồi.
Đây đếch phải là trò chơi, bồ tèo.
Ồ, đúng là một trò chơi mà.
Chính mồm cậu đã nói đấy thôi.
- Cô ả tự bắt cóc mình.
- Tôi đã nó là tôi nghĩ...
- Công tử nghe.
- Ai đấy?
Công tử. Người đưa thư, anh bạn.
Anh muốn chúng tôi tới đâu nào?
Chúng tôi hả?
Cứt thật!
Phải, anh biết đấy, tôi và tay tài xế.
Tôi không thể tự mình vừa mang tiền,
vừa lại xe, lại vừa nghe điện thoại...
Câm mẹ nó mồm đi!
- Công tử, cậu đang lộn xộn cái mẹ gì vậy?
- Thằng nào đấy?
Đó là tay tài xế.
Tôi đã bảo anh là...
- Ôi, cứt thật!
- Cái mẹ gì thế?
- Walter...
- Cái con mẹ gì thế?
Hắn đã cúp máy, bồ tèo. Cậu làm hỏng
hết mẹ nó rồi. Cậu làm hỏng hết mẹ nó rồi!
- Tính mạng của cô ả ở trong tay chúng ta đấy.
- Bình tĩnh nào, Công tử.
Giờ chúng ta xong mẹ nó rồi.
Ta hỏng việc rồi. Chúng sẽ thịt cô ta mất.
- Chúng ta toi mẹ rồi, Walter.
- Chả có gì là toi hết, Công tử.
Coi nào. Cậu đang mất hết dáng vẻ công tử đấy.
Chúng sẽ gọi lại.
Nghe này, cô ả đã bắt cóc...
Thấy chưa? Chả có gì là hỏng hết, Công tử.
Chả có mẹ gì là hỏng cả.
Chúng chỉ là một đám amateur thôi.
Walter, ngậm mẹ nó mồm lại được không?
Đừng có hé răng cái gì trong lúc
tôi bàn công chuyện nghe chưa, bạn.
Được rồi, Công tử.
Cứ theo ý cậu đi.
- Nhưng chúng đúng là một lũ amateur.
- Đệch.
Công tử nghe.
Được rồi, bọn tao chấp nhận
nhưng chỉ khi không được có trò khỉ nào cả.
Được, được.
Vậy là không có trò khỉ nào hết. Được chứ?
Mẹ kiếp, chỉ cần cho tôi biết
anh muốn bọn tôi đi tới đâu.
Có biển chỉ dẫn kia, bạn.
Vậy, chúng ta chỉ cần đưa ả trở về.
Sẽ chẳng ai được phép phàn nàn cả.
- Chúng ta được quà.
- Phải, nghe kinh quá, Walter.
Nhưng cậu quên nói cho tôi là làm sao
chúng ta đem được cô ả về. Cô ả đang ở đâu?
Phần đó đơn giản, Công tử.
Chúng ta giao hàng, tôi tóm một thằng
rồi đập cho nó phọt ra. Được hả?
Kế hoạch tuyệt quá, Walter.
Đếch có tí đầu óc nào cả,
nếu mà tôi hiểu đúng hết.
Chính xác con mẹ nó như đồng hồ Thụy Sĩ.
Đúng thế, Công tử.
Cái tuyệt ở đây chính là sự đơn giản.
Một khi mà kế hoạch quá phức tạp,
mọi chuyện sẽ rối tung beng cả lên.
Nếu có một thứ mà tôi học được ở Việt Nam...
Công tử đây.
Bọn mày tới cây cầu gỗ.
Khi bọn mày băng qua cầu,
bọn mày ném cái túi ra khỏi cửa xe
trong khi xe đang chạy.
Bọn mày đang bị trông chừng đấy.
- Đệch?
- Nó nói gì? Giao hàng ở đâu?
Không có giao hàng cái mẹ gì hết, bạn ạ.
Tới cái cầu gỗ, bọn mình quăng tiền ra khỏi xe.
Bọn mình quăng tiền trong khi xe vẫn đang chạy.
Ta không thể làm thế, Công tử.
Thế là lộn xộn hết mẹ cả kế hoạch.
Được, thế thì gọi cho chúng
và giải thích đi, Walter.
Kế hoạch của cậu đơn giản vãi đái,
tôi chắc mẹ nó luôn là
chúng đọc vị hết trơn.
Cái tuyệt của nó là ở chỗ đấy đấy.
- Cầu gỗ hả?
- Ném tiền đi, Walter.
Chúng ta không được xớ rớ ở đó, bạn à.
Được rồi, Công tử, gần tới cầu rồi.
Đưa tôi cái bảo bối nào, chop-chop.
Quên mẹ nó đi.
Walter, tôi yêu cậu,
sớm hay muộn, cậu cũng phải thừa nhận
rằng cậu là một thằng khờ chết tiệt.
- Được rồi, Công tử.
Không có thì giờ để lằng nhằng nữa.
- Nào, anh bạn!
- Cầu đây rồi.
- Này, Walter! Này, Walter!
- Này, Walter!
- Này bảo bối này!
- Cái mẹ gì vậy?
- Được rồi, Công tử, cậu giữ lái đi.
- Này, cái mẹ gì thế, bạn hiền?
- Chạy 15 dặm/h, tôi sẽ chuồn ra.
Tôi sẽ quanh lại, tóm lấy một thằng,
và đập cho nó phọt ra.
- Khẩu ***.
- ***!
Cậu không nghĩ là tôi sẽ tay không
chuồn ra khỏi đây đấy chứ?
- Walter, làm ơn!
- 15, Công tử! Rồi! Xuống đồi nào!
Walter!
Chúng tôi có hàng đây rồi!
Kệ mẹ nó đi, Công tử.
Đi chơi bowling thôi.
Aitz chaim he, Công tử ạ,
như con vợ cũ vẫn thường bảo.
Câu đó có nghĩa là cái mẹ gì chứ?
Chúng ta phải nói cái mẹ gì với Lebowski đây?
Ồ, lão ta à.
Tôi không biết. Chính xác có rắc rối gì nhỉ?
Rắc rối là...
Ý cậu là gì, cái...
Chẳng có gì...
Chúng ta đã không...
Chúng sẽ giết người đàn bà tội nghiệp đó, bạn ạ!
Cậu đang nói cái đéo gì thế?
Người đàn bà tội nghiệp, cái con khốn
tồi tệ đã tự bắt cóc mình chứ.
Coi nào, Công tử.
Chính mồm cậu nói thế là.
Bạn ơi, tôi đã nói là tôi nghĩ rằng
cô ta đã tự bắt cóc mình.
Cậu mới là cái thằng cứ khăng khăng khẳng định.
Đúng vậy, Công tử.
Chắc chắn 100%.
Người ta đã thông báo lịch đấu vòng tiếp.
Donny, ngậm con mẹ nó...
- Khi nào chúng ta đấu?
- Thứ Bảy này. Quintana và...
Thứ Bảy à? Vậy là chúng ta sẽ phải sắp xếp lại.
Walter, tôi sẽ nói sao với Lebowski đây?
Tôi đã bảo là vứt mẹ cái liên đoàn đi mà.
Gã nào chịu trách nhiệm xếp lịch vậy?
- Walter!
- Burkhalter.
Tôi đã bảo thằng Phổ đó cả ngàn lần
là tôi không chơi vào ngày lễ cơ mà!
- Walter!
- Họ đã đăng chính thức rồi.
Vậy thì chúng có thể gỡ mẹ nó xuống chứ sao!
Ai quan tâm đây? Chúng sẽ mần thịt
người đàn bà tội nghiệp đó mất, bồ tèo!
- Tôi sẽ phải nói sao với Lebowski đây?
- Thôi nào, Công tử.
Cuối cùng thì ả cũng sẽ chán ngấy cái trò
vớ vỉn của mình và lệt xệt mò về cho xem.
Sao mà cậu lại không chơi
vào thứ Bảy vậy, Walter?
Vì là ngày nghỉ lễ của tôi.
- Là cái gì vậy, Walter?
- Hả, còn trong lúc này thì sao,
tôi phải nói gì với Lebowski đây?
Donny, thứ Bảy là ngày lễ,
ngày nghỉ lễ của người Do Thái.
Thế có nghĩa là,
tôi không làm việc, tôi không lái xe,
tôi đếch lái xe,
tôi đếch kiếm tiền,
tôi đếch bật lò
và chắc chắn là tôi đếch chơi bowling!
Ái chà.
Nghỉ lễ!
- Walter, sao mà tôi...
- Nghỉ con mẹ nó lễ đấy!
- Ôi, đệch! Tôi chuồn đây.
- Ôi, coi nào, Công tử.
Công tử! Công tử!
Cậu chỉ cần nói với lão...
Bảo lão là chúng ta đã làm rớt
và tất cả đã đi tong, cậu biết đấy...
Ồ, ha. Chuyện thế nào vậy?
- Ổn cả. Xe của Công tử có chút vấn đề nho nhỏ.
Walter, chúng ta đã đếch thèm giao hàng!
Bọn chúng đã đếch lấy được tiền!
Và chúng sẽ... Chúng sẽ...
Chúng sẽ thịt người đàn bà đáng thương đó.
Chúng sẽ thịt người đàn bà đáng thương đó!
Walter, nếu cậu không được lái xe,
thì làm sao cậu lượn vòng vòng được vào dịp lễ?
Thực sự là, Công tử, cậu làm tôi ngạc nhiên đấy.
Chúng sẽ chẳng thịt cục cứt nào hết.
Chúng sẽ chẳng làm cái khỉ khô gì hết.
Chúng có thể làm gì ả được chứ?
Cái lũ amateur chết toi ấy.
Còn trong lúc đó, cứ nhìn vào điểm cốt lõi đi.
Ai đang ngồi chồm hỗm trên cả triệu chứ?
- Tôi nói sai sao?
- Walter.
Thằng bỏ mẹ nào đang có cả triệu
nằm chình ình trong cốp xe chúng ta chứ?
- Xe của chúng ta hả, Walter?
- Còn chúng thì có gì chứ?
Đống đồ lót bẩn của tôi.
Mấy thứ vớ vỉn chết tiệt của tôi!
Sao nào, Công tử?
Xe cậu đâu rồi?
- Ai lấy đồ lót bẩn của cậu, Walter?
- Xe cậu đâu rồi, Công tử?
Cậu không biết sao, Walter?
Nó được đậu ở chỗ cấm.
Có lẽ người ta câu nó đi rồi.
Cậu thừa biết là nó bị cuỗm mẹ nó mất rồi.
Ờ, chắc chắn là có thể như thế, Công tử.
Ôi, đệch mợ.
- Cậu đi đâu vậy, Công tử?
- Tôi về nhà, Donny.
- Điện thoại reng kìa, Công tử.
- Cảm ơn cậu, Donny!
Phải.
Màu xanh, có vài chỗ nâu, màu rỉ sắt.
Vậy có thứ gì quý giá trong xe không?
Ồ, có.
Một cái đầu quay băng,
vài băng nhạc Creedence, và một cái...
Cái vali của tôi.
Trong vali thì sao?
Giấy tờ.
Chỉ có giấy tờ thôi.
Ông biết đấy, giấy tờ,
các giấy tờ làm ăn của tôi.
- Vậy ông làm nghề gì, thưa ông?
- Tôi thất nghiệp.
Tấm thảm của tôi cũng bị cuỗm mất.
Tấm thảm cũng ở trong xe à?
Không. Ở đây.
Những vụ riêng rẽ.
Công tử hiện không có ở nhà.
Các ông có tìm lại được nhiều không,
những cái xe bị đánh cắp ấy?
Cũng thi thoảng.
Dù vậy, đừng kỳ vọng gì nhiều
với cái máy quay băng.
Hay băng nhạc Creedence.
Còn cái vali thì sao?
Ông Lebowski, tôi muốn gặp ông.
Hãy gọi lại khi ông về đến nhà,
và tôi sẽ cho xe tới đón ông.
Tên tôi là Maude Lebowski.
tôi là người đã lấy tấm thảm của ông.
Ồ, tôi cho là chúng ta có thể
đóng vụ này lại được rồi nhỉ.
Tôi sẽ tới gặp ông ngay, ông Lebowski.
Cơ thể đàn bà có làm ông
thấy khó chịu không, ông Lebowski?
- Đó là cái mà bức tranh thể hiện à?
- Về phương diện nào đó thì đúng vậy.
Nghệ thuật tôi theo đuổi được coi là 'cái ấy',
cái thứ làm một vài gã khó chịu.
Bản thân cái từ đó
làm cho vài gã thấy không thoải mái.
- 'Cái ấy'.
- Ồ, thế hả?
Phải, người ta không muốn nghe nói
tới từ đó, cũng thấy khó mà nói ra miệng,
trong khi chả cần chớp mắt lấy một cái,
một gã cũng có thể văng ngay cái con c...
của gã ra, hay 'cái cần', 'thằng bé'.
"Thằng bé"?
Được rồi, ông Lebowski,
quay lại câu chuyện nào.
Cha tôi nói rằng, ông đã đồng ý
để ông lấy tấm thảm,
nhưng vì nó là món quà mà tôi đã tặng
người mẹ quá cố của mình,
ông ấy không có quyền cho đi.
Giờ thì, mặt ông kìa.
Vì vụ bắt cóc này.
Hả?
Phải, tôi đã biết tất cả, và tôi biết
ông được chọn làm người giao hàng.
Để tôi nói với ông chuyện này.
Toàn bộ vụ này bốc mùi tới tận mây xanh.
Phải, đúng thế, nhưng hãy để tôi
giải thích đôi điều về chuyện tấm thảm.
Ông có khoái sex không, Lebowski?
- Xin lỗi?
- Sex, hành động thể xác của tình yêu. Giao hợp ấy.
- Ông có khoái nó không?
- Tôi đang nói về chuyện tấm thảm mà.
Ông không có hứng thú với sex?
- Ý cô là giao hợp?
- Tôi cũng khoái nó nữa.
Có truyền ngôn trong đám đàn ông là, đàn bà
đấu tranh vì nữ quyền như chúng tôi, ghét sex.
Đó có lẽ là một thứ bản năng hoàn toàn tự nhiên.
Tuy nhiên, có một số người,
cả nam và nữ, mắc chứng cuồng dâm,
những người chìm đắm mà chẳng cần hứng thú gì.
- Ồ, không.
- Ô, đúng thế đấy, ông Lebowski.
Những tâm hồn bất hạnh đó không thể yêu,
theo đúng ý nghĩa của từ này.
Cô bạn chung của chúng ta,
Bunny, là một trong số đó.
Nghe này, Maude,
tôi rất lấy làm tiếc nếu
mẹ kế của cô là kẻ nghiện sex,
nhưng, cô thấy đấy, tôi không thấy
chuyện này có liên quan gì với...
- Cô có Kahlua không?
- Tìm thử xem, thưa ông.
Ồ, tôi biết gã đó đấy.
Một gã theo chủ nghĩa hư vô.
"Karl Hungus"
- Chào.
- Xin chào.
Quản lý của toa bảo rằng có
trục trặc gì đó với cái Kabel của nường.
Vâng. Mời vào.
Tôi thực sự không chắc được là
thực ra có trục trặc gì với cái cáp.
Đó là lý do họ cử tôi tới.
Tôi là chuyên gia mà.
Cái TV đó ở đây.
Tất nhiên là ông nhận ra cô ta.
Helga, mang đồ của tôi tới đây.
Đó là bạn tôi, Sherry.
Cô ấy tới tắm nhờ.
Câu chuyện thật là lố bịch.
Tên tôi là Karl.
Toa là chuyên gia.
Hẳn là anh tới đây để sửa cáp.
Ôi trời, ông hẳn có thể tưởng tượng được
chuyện rồi sẽ dẫn tới đâu rồi.
Gã sửa cáp hả?
Đừng có đụt thế chứ, Jeffrey.
Vấn đề nho nhỏ tôi thấy là người đàn bà này
đã chọn đã chọn nghề đóng phim con heo,
hoặc không thì nói thế này,
cô ta đã rập với Jackie Treehorn,
theo cách nói của thời đại chúng ta.
Tuy nhiên, tôi là một trong hai
lãnh đạo của Quỹ Lebowski,
người kia là cha tôi.
Quỹ chọn những đứa trẻ từ Watts rồi...
Quỷ thật, phải. Những nhân tài.
Hội Tiểu Lebowski Đô thị,
phải, và chúng tôi tự hào về tất cả bọn chúng.
Tôi đã hỏi cha tôi về việc ông đã rút
1 triệu từ tài khoản của quỹ,
và ông đã kể tôi nghe về vụ bắt cóc,
nhưng tôi phải nói với ông rằng
chuyện đó thật ngớ ngẩn.
Cái ả lăng loàn này
đã chơi cha tôi rõ như ban ngày.
- Phải, nhưng mà...
- Rồi tôi tới lấy tấm thảm của ông.
Cha tôi và tôi không hợp nhau.
Ông không chấp nhận cách sống của tôi và,
chả cần nói làm gì,
tôi cũng chẳng chấp nhận cách của ông ấy.
Tuy nhiên, tôi không hề mong muốn
tố cáo chuyện cha tôi biển thủ ra cảnh sát.
Vì vậy, tôi đề nghị ông hãy cố thu hồi lại tiền.
từ lũ người mà ông đã giao tiền đó.
Ờ, tôi có thể làm thế.
Nếu ông thành công,
tôi sẽ trả ông số tiền bằng
10% con số được thu hồi.
- Một trăm...
- Ngàn. Đúng vậy.
'Đô' hay 'xèng', hoặc bất kỳ cái tên nào ông dùng.
- Được, nhưng còn cái...
- Tấm thảm của ông, phải.
Với số tiền đó, ông có thể
mua bao nhiêu cái tùy thích
điều đó chẳng liên quan gì tới tôi cả.
Và tôi rất lấy làm tiếc về vụ trẹo hàm đó.
Ồ, không sao cả.
Thậm chí còn không...
Đây là tên và số của một bác sĩ
có thể khám cho ông.
Ông sẽ không phải nhận hóa đơn gì hết.
Ông ấy giỏi và cẩn thận.
Thật là chu đáo quá nhưng mà...
Xin hãy tới gặp ông ấy, Jeffrey.
Ông ấy rất giỏi và cẩn thận.
Ồ, thôi được.
Vậy là ông ấy bảo,
"Mụ vợ tôi cứ như bị chọt vào mông".
"Cô ta lúc nào cũng lèo nhèo đòi tôi".
"Con gái tôi thì lấy một thằng khốn mạt rệp".
"Tôi có cả một cái nhọt to đùng ở mông đít
khiến tôi thậm chí chẳng đặt mông xuống nổi".
"Nhưng anh biết tôi rồi đấy,
tôi chẳng thể than vãn gì được".
Tôi bị một cái nhọt, ông bạn.
Chuẩn con mẹ nó luôn.
Tôi phải nói với ông điều này, ông bạn Tone,
sớm ngày hôm nay
tôi thực sự cảm thấy như c*t.
Thực sự là phát ngấy.
Đánh mất một chút tiền...
Này, ông biết gì không?
Cứ quên nó đi, hả? Cứ quên nó đi.
Phải, kệ mẹ nó, ông bạn.
Ông không thể cứ lo lắng về mấy thứ vớ vỉn.
Đời vẫn cứ trôi thôi, ông bạn.
Ờ, tới ngôi nhà thân yêu rồi, ông L.
Này, này. Qua đây đi.
Anh bạn nào của ông
trong chiếc Volkswagen đó vậy? Hả?
Hắn theo chúng ta tới đây.
Bắt đầu từ lúc nào mà hắn...
Oái! Cái mẹ gì thế?
Đi vào trong cái limo đi, thằng khốn!
Cấm lằng nhằng!
Này! Này! Cẩn thận chứ, ông bạn!
Còn cả ly rượu đây này!
Mở miệng, và mở miệng cho lẹ,
thằng khốn chết dẫm.
Chúng tôi đã phát rồ lên để kiếm ông đấy, Công tử.
Số tiền chết tiệt đó của tao đâu rồi, thằng khốn?
Ờ, chúng tôi... tôi không...
Chúng đã không nhận được tiền, thằng đần độn!
Chúng đã không nhận được tiền!
Tính mạng của cô ấy nằm trong tay mày đấy!
Chúng tôi đã lưu ý rồi mà, Công tử.
Không, ông bạn. Không có gì linh tinh ở đây hết.
- Không có gì linh tinh hả?
- Không mà, ông bạn.
Cả cái máy bay chết tiệt
đã đâm sầm vào quả núi đấy!
Ông bạn, coi nào.
Ông tin ai đây, mấy gã đó hay là...
Chúng tôi đã đánh rơi số tiền chết tiệt đó.
Chúng tôi hả?
Tôi, xưng hô trang trọng là chúng tôi.
Ông biết đấy. Cái...
Tôi đã đánh rơi số tiền chính xác từng...
Coi nào, ông bạn, tôi có
thông tin chắc chắn. Được chứ?
Sự thật hiển nhiên và...
Ông biết đấy, nếu chuyện đó mà xảy đến với ông
thì thay vì, ông thấy đấy,
chạy loạn lên, trách móc tôi này nọ...
Ông biết đấy, cứ kệ cha nó tự nhiên,
ông biết đấy, chuyện này có lẽ còn phức tạp hơn...
Ý tôi là, nó không chỉ... nó có lẽ
không chỉ đơn giản... Ông hiểu chứ?
Thánh thần ơi, mày đang bla bla cái gì thế?
Ờ, tôi sẽ kể cho ông cái mà tôi đang bla bla vậy.
Tôi đã có được tin tức, ông bạn ạ.
Rõ ràng vãi hàng luôn.
Là, cứt thật, ông bạn,
cô ta đã tự bắt cóc mình.
Ờ, chắc chắn là thế, ông bạn ạ.
Thử nghĩ lại mà xem. Ông thấy chứ?
Một cô vợ trẻ hám tiền, theo cách gọi
của thời đại chúng ta, ông biết đấy.
Cô ta nợ tiền khắp chốn, kể cả
một gã làm phim con heo nổi tiếng.
Và rồi, thế đấy.
Thế là thế đấy.
Tôi đang nói là
cô ta rất cần tiền, ông bạn.
Và, ông biết đấy, tất nhiên là
người ta sẽ bảo là người ta không hiểu
bởi vì, cô ta muốn hơn nữa, ông bạn ạ.
Cô ta còn phải nuôi cái con khỉ đó.
Tôi muốn nói là...
Chuyện đó đã từng xảy đến với ông chưa, ông bạn?
Thưa ngài?
Không, thưa ông Lebowski,
nó chưa từng xảy ra đến với tôi.
Chuyện đó chưa từng xảy đến
với chúng tôi, thưa Công tử.
Ờ, thôi được, ông hiểu rồi chứ?
Giờ các ông đã rõ mồn một cái chuyện
chết tiệt ấy, vậy, các ông thấy đấy...
Nhưng mà này, đó là thứ mà ông...
Đó là chuyện mà ông thuê tôi làm.
Nói cho vuông,
ông có nghĩ tới việc có thể
trả tôi $20, 000 bằng tiền mặt không?
Mối bận tâm của tôi là, tôi mà phải
làm việc với người quản lý tài chính,
thì có lẽ sẽ khiến tôi phải bị thuế cao hơn...
Brandt, đưa cho hắn chiếc phong bì.
Ồ, ờ, nếu ông đã rút sẵn ra, thật là tốt quá.
Chúng tôi nhận được thứ này sáng nay.
Bởi vì mày đã thực hiện nhiệm vụ thất bại,
dù chỉ được giao một công việc đơn giản nhất,
bởi vì mày đã đánh cắp tiền của tao,
bởi vì mày đã phản bội lòng tin của tao
mà không một chút ăn năn ân hận,
tao không có lựa chọn nào khác
là kêu lũ rác rưởi này
làm bất kỳ thứ gì cần thiết
để thu lại số tiền từ mày, Jeffrey Lebowski.
Và với Brandt làm chứng cho tao,
tao sẽ nói với mày điều này,
nếu Bunny phải chịu thêm bất cứ đau đớn nào
cái đầu đất của mày sẽ lãnh mười lần hơn thế.
Thề có Trời, thưa ngài,
tôi sẽ không đỡ nổi
nếu có thêm một ngón chân nữa đâu.
I hear the cottonwoods
whispering above
Đó không phải là ngón chân của ả đâu, Công tử.
- Thế là ngón chân của ai, Walter?
- Tôi biết thế mẹ nào được?
- Tôi chỉ biết rằng, chả có gì chứng tỏ là...
- Nước sơn móng, Walter.
Được rồi, Công tử.
Chả lẽ chúng không thể lấy sơn móng,
quét lên móng chân một người nào đó...
- Người nào đó à...
- Cắt cái phựt.
Nơi mẹ nào mà chúng kiếm được...
Cậu muốn một ngón chân hả?
Tôi sẽ cho cậu một ngón chân.
Tin tôi đi, sẽ luôn có cách, Công tử.
- Cậu không muốn biết đâu, tin tôi đi.
- Được, nhưng mà, Walter...
Quỷ tha ma bắt, tôi sẽ kiếm cho cậu
một ngón chân được sơn móng lúc 3 giờ chiều nay.
- Cái đám amateur chết tiết ấy.
- Walter...
Chúng gửi cho ta một ngón chân,
để ta nhảy cỡn lên vì lo lắng.
- Ôi Chúa ơi!
- Walter...
- Điểm cốt lõi là...
- Chúng sẽ giết cô ta, Walter,
và rồi chúng sẽ thịt tôi.
Công tử, đó...
Đó chỉ là dọa nạt thôi mà, anh bạn.
Với tôi, chuyện chúng ta thấy đây chỉ là
một loạt hành động phạm pháp
mà không có nạn nhân.
- Còn cái ngón chân thì sao?
- Quên mẹ cái ngón chân ấy đi!
Xin thứ lỗi. Ngài làm ơn
hạ thấp giọng được không ạ?
Đây là một quán ăn gia đình.
Ồ, xin thưa! Thưa quý bà,
xin phép được thông báo,
Tòa án Tối cao xin bác bỏ hoàn toàn kiến nghị.
Thôi nào. Walter, đây không phải là
chuyện Tu chính án Thứ nhất đâu, bạn.
Thưa ngài, nếu ngài không bình tĩnh lại,
tôi sẽ buộc lòng phải mời ngài ra ngoài.
Thưa bà, tôi có những chiến hữu
đã phải chết cắm mặt trong bùn
để cho bà có thể ung dung
với cái quán ăn gia đình này đấy!
- Được rồi, tôi sẽ ra khỏi đây.
- Này, Công tử, đừng có đi, bồ tèo.
Coi nào. Chuyện này quan hệ đến
tất cả chúng ta đấy, anh bạn!
Đó là quyền tự do cơ bản của ta đấy!
Tôi sẽ ở lại.
Uống nốt ly cà phê của mình.
Thưởng thức cà phê của mình.
Công tử hiện không ở nhà.
Làm ơn để lại lời nhắn sau tiếng bíp.
Xin chờ một phút.
Ông Lebowski, sĩ quan Rolvaag
từ Sở Cảnh sát Los Angeles đây.
Chúng tôi đã tìm lại được chiếc xe của ông.
Nó được thông báo là đang ở tại
bãi xe Bắc Hollywood, đường Victory.
Giờ làm việc của họ là...
Xa quá. Xa chết mẹ luôn!
Này! Đây là tư gia đấy, ông bạn.
Ồ, con marmot dễ thương quá.
Tiền đâu, Lebowski?
Bọn tao muốn số tiền đó, Lebowski!
Mày nghĩ bọn tao đang giỡn chơi,
hay đang làm mấy trò mèo thôi hả?
Bọn tao có thể làm ra những chuyện
mà mày có mơ cũng không thấy đấy, Lebowski.
Phải, bọn tao không tin gì hết. Bọn tao
không tin gì hết, Lebowski. Không gì hết!
Ngày mai, bọn tao sẽ quay lại
và cắt phăng thằng nhỏ của mày.
- Xin lỗi?
- Tao nói, bọn tao cắt phăng
thằng nhỏ của mày đi đấy!
Cứ suy nghĩ về chuyện đó đi, Lebowski.
Cặp bi nhăn nheo của mày ấy, Lebowski.
Phải. Có thể bọn tao sẽ
chà nát nó ra rồi làm mứt đấy.
Nó được phát hiện tối qua ở
Van Nuys, nằm đâm vào một cái cột.
Ôi trời. Ở đâu cơ?
Ông đã may mắn là nàng
chưa tan thây đấy, ông Lebowski.
Ôi chà! Hẳn là chôm để đua chơi đấy mà.
Chúng đã ném xe lại
ngay khi chúng đâm vào tường ngăn.
Ôi, cái vali chết tiệt của tôi!
Không thấy nó ở đây! Cứt thật!
Phải, tôi đã đọc thấy nó
trên bản báo cáo. Xin chia buồn.
Ông phải vào bằng lối bên kia.
Gương hậu được tìm thấy
trên đường, cạnh chiếc xe.
Ông đã may mắn là bọn chúng đã để lại
đầu chơi băng và băng nhạc Creedence.
Ôi, Chúa ơi!
Cái mùi gì thế này?
Vâng. Có lẽ là một gã vô gia cư
nào đó đã qua đêm trong xe.
Hoặc, có thể là chỉ xài tạm cái xe
làm nhà vệ sinh rồi chuồn.
Này, ông bạn,
ông sẽ tìm ra mấy gã này chứ?
Hoặc là, ông biết đấy, ý tôi là...
ông có manh mối khả thi nào, hay là...
Manh mối hả?
Có. Chắc chắn rồi.
Tôi sẽ hỏi lại mấy cha ở đội chống tội phạm.
Họ có bốn thanh tra nữa tham gia vụ này.
Họ dùng chúng tôi làm hiệp trợ thôi!
Manh mối hả!
Hy vọng duy nhất của tôi là
Lebowski bự sẽ thịt mình
trước khi bị đám Phổ đó thẻo chim.
Manh mối hả!
Nào, chuyện đó thật tức cười, Công tử.
Chả có thằng nào thẻo chim cậu đâu.
- Cảm ơn cậu, Walter.
- Chả có gì đáng phải bàn đến cả.
Cảm ơn cậu, Walter.
- Điều đó làm tôi thấy thật an tâm đấy.
- Công tử?
- Điều đó làm tôi thật ấm lòng đấy, bạn.
- Công tử?
Toàn bộ cái vụ việc chó chết này.
Lẽ ra tôi có thể cứ ngồi yên
chịu mấy vết nước tiểu trên tấm thảm.
- Nhưng không, bạn ơi, tôi đã, cậu biết đấy...
- Phải. Mẹ kiếp mấy thằng Phổ.
Chẳng có gì thay đổi cả.
- Mẹ kiếp bọn phát xít.
- Bọn nó là phát xít hả, Công tử?
Ôi, thôi nào, Donny.
Bọn nó đang dọa thẻo đấy!
- À há.
- Chúng ta lại cứ ngồi đây
bàn chuyện xẻ đôi sợi tóc sao?
- Không.
- Tôi nói sai sao?
- Ờ, cậu ấy không...
- Bọn nó là đám theo chủ nghĩa hư vô đấy, bạn.
Chúng cứ nói mãi là
chúng không tin vào cái gì cả.
Những kẻ theo chủ nghĩa hư vô.
Đệch.
Ý tôi là, hãy nói xem, cậu mong gì từ
giáo lý của chủ nghĩa dân tộc nào, Công tử.
- Ít ra, còn có bản sắc.
- Phải.
Và, thêm nữa, đừng có quên...
Đừng có quên, Công tử,
giữ động vật hoang dã,
một con gặm nhấm lưỡng cư,
làm, cậu biết đấy, làm vật nuôi...
Ngay trong thành phố...
- Đó cũng là việc phạm pháp nữa.
- Giờ thì cậu là thứ gì, một thằng gác rừng à?
Không! Tôi chỉ đang cố để...
Ai thèm quan tâm mẹ gì tới
cái con marmot chết tiệt đó chứ?
- Chúng tôi đang cảm thông chia sẻ đây, Công tử.
- Quên mẹ nó cảm thông chia sẻ đi.
Tôi cóc cần sự cảm thông chia sẻ của cậu.
Tôi cần là cần thằng nhỏ kìa.
- Cậu cần thứ đó làm gì vậy, Công tử?
- Cậu phải phấn chấn tinh thần lên, bồ tèo!
Cậu không thể vào giải với cái
tâm trạng thảm hại thế này được.
Mặc mẹ nó giải.
Mặc mẹ nhà cậu, Walter.
Mặc mẹ nó giải hả?
Được rồi, Công tử. Tôi thấy là cậu
đang không muốn phấn chấn lên.
Đi nào, Donny.
Mình đi làm vài đường nào.
- Một ly Caucasian nữa, Gary.
- Được rồi, Công tử.
- Bạn bè là thế này đấy hả, Gary?
- Đúng vậy, Công tử.
- Có bia chay kha khá không?
- Bia chay Sioux nhé?
Được. Được đấy.
Cậu thế nào, Công tử?
Không được tốt lắm, ông bạn.
- Một ngày tồi tệ hả?
- Phải.
Ờ, một gã khôn ngoan hơn tôi nhiều từng nói,
"Lúc này bạn thịt được con gấu, và rồi..."
Rất đáng giá nhé.
"Lúc nào đó, ờ, nó sẽ thịt lại bạn".
Là một câu từ phương Đông hả?
Còn xa hơn thế nữa.
Tôi thích phong cách của cậu, Công tử.
Ồ, tôi cũng khoái phong cách của ông, ông bạn.
Nguyên cây cao bồi.
Cảm ơn cậu.
Chỉ một điều thôi, Công tử.
Gì vậy?
Cậu có nhất thiết phải dùng nhiều từ lóng thế không?
Ông đang lải nhải cái mẹ gì vậy?
Được rồi, Công tử. Tùy cậu vậy.
Cứ thoải mái đi, Công tử.
Được. Cảm ơn ông bạn.
Gọi cậu này, Công tử.
- A lô?
- Jeffrey, anh chưa đi gặp bác sĩ.
Ồ, phải, chưa.
Chưa, tôi vẫn chưa đi.
Tôi muốn gặp anh ngay.
Ồ?
- Vậy, ông là Lebowski.
- Phải.
Maude đã kể với tôi về ông.
Lát nữa cô ấy sẽ quay lại.
Ngồi đi.
- Ông uống gì không?
- Vâng, chắc rồi. Vang trắng Nga đi.
Quầy rượu ở đằng kia.
- Vậy, ông làm gì hả ông Lebowski?
- Ông là thứ quái gì vậy hả, ông bạn?
- Chỉ là một người bạn của Maudie thôi.
- Thế hả? Loại bạn soi mói chết tiệt hả?
Ông làm gì vậy?
Ô, không có gì đâu.
- Chào, Jeffrey.
- Chào.
Ờ. Cô thế nào?
Nghe này, Maude.
Tôi buộc phải
xin từ chức hoặc đại loại thế
bởi vì có vẻ là mẹ cô bị bắt cóc thật đấy.
Chắc chắn là không.
Này, ông bạn, sao ông không
chú ý nghe con mẹ nó một tí?
Có lẽ ông sẽ học được gì đó đấy.
Giờ thì, tôi phải...
Đừng có gọi ả ta là mẹ tôi.
Ả ta tuyệt đối phải là thủ phạm
chứ không phải nạn nhân.
Tôi xin nói với cô là, tôi có
bằng chứng khá rõ ràng.
- Từ ai?
- Từ gã nhân vật chính, Uli.
Uli Kunkel? Thằng cha
'ngôi sao' phim con heo của ả ta ấy hả?
Con... cô muốn nói là 'cái ấy' à?
Ý tôi là, cô biết gã đó mà phải không?
Có lẽ tôi đã giới thiệu họ với nhau,
tôi chỉ biết có thế.
Anh có nhớ Uli không?
Gã là một nhạc sĩ.
Từng có một nhóm nhạc, Autobahn.
Xem trong chồng đĩa của tôi xem.
Họ đã ra một album vào cuối những năm 70.
Nhạc của họ thuộc loại techno pop.
- Vậy là gã có vẻ là kẻ bắt cóc hả?
- Ờ, phải.
Nghe này, Jeffrey, anh sẽ không được
bắt cóc một người quá quen thuộc với anh.
Lý do chính là để con tin không thể
nhận dạng anh sau khi anh thả họ ra.
Ờ, tôi biết thế chứ.
Có chuyện quái quỷ gì với
thằng chết tiệt này vậy? Hắn là ai đấy?
Knox Harrington, nhà làm phim.
Vậy là, Uli đã có số tiền.
Ờ, không, không hẳn.
Đây là một vụ rất rắc rối, Maude.
rất nhiều thứ lằng nhằng
và quá nhiều thứ làm bạn đau đầu, bạn ạ.
Cô biết đấy, quá nhiều thứ
làm Công tử tôi phải đau đầu.
A lô?
Nếu mà Uli không có số tiền ấy,
vậy thì là ai?
Là Sandra
về chuyện Biennale.
Nghe này. Tôi phải nghe điện.
Anh vẫn có số của ông bác sĩ đấy chứ?
- Không, thực sự nó còn không còn vết nữa mà.
- Ồ, làm ơn, Jeffrey.
Tôi không muốn phải băn khoăn gì
về các di chứng về sau.
Di chứng?
Ông làm ơn kéo quần short xuống
được không, thưa ông Lebowski?
Hử?
Không, không, ông bạn.
Cô ta đánh tôi ngay đây mà.
Tôi hiểu. Ông làm ơn
kéo quần short xuống được không?
Nó sống ở Bắc Hollywood trên đường
Radford, gần tiệm In-N-Out Burger.
Không, tiệm In-N-Out Burger ở đường Camrose mà.
- Gần tiệm In-N-Out Burger.
- Burger đó ngon đấy, Walter.
Câm mõm đi, Donny.
Thằng nhóc học lớp 9, Công tử.
Còn cha nó là...
Cậu đã sẵn sàng chưa?
Cha nó là
Arthur Digby Sellers.
Thằng đó là thằng bỏ mẹ nào thế?
Arthur Digby Sellers là thằng quái nào?
Là thằng...
Cậu đã từng nghe tới một show nhỏ
tên là Branded chưa, Công tử?
Rồi, rồi, tôi...
"Ở Bitter Creek, tất cả đều chết trừ một gã"
Tôi biết cái show chết tiệt đó, Walter.
Vậy thì sao nào?
Thằng bỏ mẹ Arthur Digby Sellers đó
đã viết kịch bản của 156 phần, Công tử.
Phần chính của cả series.
Ồ.
Chính xác không phải là nhẹ ký. Không.
Nhưng mà thằng con hắn lại là một thằng thộn.
Dù sao, chúng ta cũng cứ đi tới đó.
Mình sẽ dụ thằng nhóc. Dễ xơi thôi mà.
Chúng ta sẽ tới gần tiệm In-N-Out Burger.
Câm mẹ nó mõm lại, Donny!
Mình sẽ tới đó, dụ thằng nhóc.
Nó dễ dụ thôi mà.
Chúng ta sẽ lấy lại được một triệu chết tiệt đó,
miễn là nó chưa kịp tẩu sạch.
Một triệu xèng chết tiệt.
- Và, phải, chúng ta sẽ tới gần...
- In-N-Out.
- Shh! Shh!
- Một ít burger, ít bia. Cười đùa thoải mái.
Những rắc rối chết tiệt
của chúng ta qua rồi, Công tử ạ.
Ôi, cái đệch.
Thằng nhóc đó đã kịp tiêu hết tiền rồi, bạn ơi.
Vette mới hả? Gần như không đâu, Công tử.
Tôi đảm bảo là vẫn còn $960, 000,
$970, 000, tùy vào điều kiện cụ thể.
Chờ trong xe đi, Donny.
- Vâng?
- Pilar?
Tên tôi là Walter Sobchak.
Đây là trợ lý của tôi, Jeffrey Lebowski.
Chúng tôi tới để nói chuyện về cậu Larry.
- Chúng tôi vào được chứ?
- Vâng, vâng.
Cảm ơn bà.
Là hắn đấy, Công tử.
Chúc một ngày tốt lành, thưa ngài!
Xin mời ngồi.
Larry, cục cưng ơi,
có người tìm này!
Ông ta...
Ông ta vẫn còn viết chứ?
Ôi, không, không.
Ông ấy có vấn đề về sức khỏe.
À há.
Thưa ngài, tôi chỉ muốn nói là
chúng tôi đều là,
một cách cá nhân,
thực sự là những fan lớn.
Branded, đặc biệt là những tập đầu,
thực sự là đầy cảm hứng.
Con yêu, ngồi xuống đi.
Ông này là cảnh sát.
Ô, không, thưa bà. Chúng tôi thực sự
không muốn tạo ấn tượng chúng tôi là cảnh sát.
Chúng tôi hy vọng là
sẽ không cần phải gọi tới cảnh sát.
Nhưng điều đó tùy thuộc vào cậu Larry đây.
Phải vậy không, Larry?
Đây là bài tập về nhà của cậu phải không, Larry?
- Đây là bài tập của cậu phải không, Larry?
- Nghe này, anh bạn, nó...
Công tử. Làm ơn nhé? Đây là
bài tập về nhà của cậu phải không, Larry?
Chỉ cần hỏi nó về chiếc xe thôi, bồ.
Có phải của cậu không, Larry? Có phải
đây là bài tập về nhà của cậu không, Larry?
Đằng trước nhà là xe của cậu à?
- Có phải đây là bài tập của cậu không, Larry?
- Chúng ta đã biết rõ con mẹ nó rồi mà!
Số tiền chết tiệt đó đâu rồi, thằng nhóc?
Nghe này, Larry, cậu đã bao giờ
nghe nói tới Việt Nam chưa?
- Vì Chúa, Walter.
- Cậu đang tìm đau khổ đấy, con trai.
Chúng tôi biết đây là bài tập của cậu.
Chúng tôi biết là cậu đã thó cái xe.
- Và cả con mẹ nó tiền nữa.
- Và cả con mẹ nó tiền nữa!
Và chúng tôi biết
đây là bài tập về nhà của cậu!
Bọn tao sẽ thẻo chim mày, Larry.
Cậu đang giết cha mình đấy, Larry.
Được rồi.
Thứ này không tác dụng.
Được rồi. Đã tới lúc dùng kế hoạch B.
Có lẽ mày muốn nhìn ra ngoài cửa sổ đấy, Larry.
Con trai, đây là điều sẽ xảy đến
khi mà mày dám thông đít người lạ đấy!
Có chút vấn đề về ngôn ngữ ở đây.
Thằng bỏ mẹ đó cứ câm như hến.
Walter.
Cậu định làm gì vậy, bồ tèo?
Cậu định làm gì vậy?
Đây này, Larry.
Mày thấy chứ?
Mày thấy điều gì xảy ra chứ, Larry?
- Mày thấy không?
- Ôi, tuyệt thật.
Đây là điều sẽ xảy đến khi mày
dám thông đít người lạ đấy, Larry.
Thế đấy, Larry.
Mày thấy không, Larry?
Mày thấy điều gì khi mày
dám thông đít người lạ chưa?
Như thế này đấy!
Mày thấy chưa, Larry?
Mày thấy điều gì sẽ đến chưa, Larry,
một khi mày dám thông đít người lạ?
Đây này, Larry!
- Xe của tôi! Cục cưng của tôi!
- Đây này, Larry!
Đây là điều sẽ đến khi mày dám...
Mày đang làm cái mẹ gì vậy? Ngừng lại đi!
- Này, ông.
- Tao vừa mới mua chiếc xe
chết tiệt đó tuần trước đấy!
- Whoa, whoa, whoa! Tôi rất tiếc!
- Tao sẽ đập chết cái con mẹ mày!
- Tao mới mua con mẹ nó tuần trước đấy!
- Thôi nào, ông bạn.
Tao sẽ mần thịt con xe chết tiệt của mày!
Không, không. Này, này,
đó không phải xe của hắn! Này!
- Mẹ kiếp nó!
- Whoa! Ôi, không!
- Đệch mợ mày!
- Ông bạn ơi. Không.
Mày thích chưa? Đệch mợ mày!
- Tao sẽ mần thịt con xe của mày!
- Không, không, không. Không.
Tao sẽ mần thịt con xe của mày!
Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu.
Không, từ giờ tôi muốn lo việc đó một mình.
Không. Không. Không!
Không có gì hết.
Phải, chiếc xe không sao.
Cậu đang gọi tới nhà tôi mà.
Không, Walter, có vẻ Larry không nói láo đâu!
Ờ, đó là ý của cậu.
Cậu biết không, Walter, cậu đúng đấy.
Vẫn còn lời chưa nói đây.
Đó là, "Đệch mợ cậu!
Để tôi cho yên con mẹ nó đi!".
Được, tôi sẽ tới tập.
Quấn tã vào đi, Lebowski.
Jackie Treehorn muốn gặp mày.
Jackie Treehorn biết mày là
thằng Lebowski nào, Lebowski.
Jackie Treehorn muốn gặp thằng đầu đất Lebowski.
Không phải mày đang chơi
với mấy thằng gà đâu đấy nhé.
Xin chào, Công tử.
Cảm ơn vì đã tới.
Tôi là Jackie Treehorn.
Ông có một chỗ chơi ngon lành đấy, ông bạn.
Hoàn toàn ngon nghẻ.
- Anh uống gì, Công tử?
- Một ly vang trắng Nga. Cảm ơn.
Vang trắng Nga.
- Công việc thế nào, Jackie?
- Tôi không biết nữa, Công tử.
Tôi làm việc xuất bản,
giải trí, tư vấn chính trị.
- Thế Logjammin' là cái gì?
- Phải, phải thừa nhận là đúng như vậy.
Các chuẩn mực bị phá bỏ hết
trong ngành giải trí người lớn.
Là video, Công tử ạ.
Giờ thì chúng tôi phải cạnh tranh
với cái đám amateur đó,
chúng tôi không đủ sức đầu tư
vào mấy cái lẻ tẻ bên ngoài như cốt chuyện,
giá trị sản phẩm, xúc cảm.
Anh biết đấy, người ta cứ quên rằng
bộ óc là vùng nhạy dục cảm nhất.
Có lẽ là với ông thôi.
Tất nhiên, bạn phải chấp nhận tất cả thôi.
Công nghệ mới cho phép chúng tôi
làm được những thứ rất thú vị
với phần mềm khiêu dâm tương tác.
Chào tương lai đi, Công tử.
100% điện tử đấy.
Ờ, tôi thì vẫn quay tay thủ công thôi.
Tất nhiên là thế rồi. Có thể thấy là
anh rất nóng lòng gặp tôi để rõ mọi chuyện.
Thế thì, Công tử.
Bunny đang ở đâu?
Ờ, tôi nghĩ ông mới phải là
người biết điều đó chứ. Sao lại là tôi?
Cô ta chỉ trốn để chạy làng
món kha khá nợ tôi thôi.
Không, cô ta không trốn.
Cô ta đã bị...
Tôi đã được nghe về
chuyện bắt cóc đó, vậy nên thôi đi.
Tôi biết anh dính dáng vào tất cả vụ này.
Và tôi không quan tâm anh đang cố
kiếm chác gì từ lão chồng cô ta cả.
Đó là chuyện của anh.
Tôi chỉ nhấn mạnh, tôi muốn cái của mình.
Ờ, được thôi, ông bạn.
Tôi muốn nói là, có rất nhiều
khía cạnh trong chuyện này
rất nhiều phe rất lý thú.
Xin thứ lỗi.
Hả?
Ồ, thế hả?
Ở đâu vậy?
Được rồi. Được.
Xin thứ lỗi.
- Thứ lỗi cho tôi nhé.
- Không có gì đâu, ông bạn.
Vậy thì, nếu tôi tìm được tiền cho ông,
có phần nào cho Công tử không vậy?
Ờ, tất nhiên rồi, đó là chuyện cần bàn.
Anh uống thêm nhé?
- Phải, chuẩn không cần chỉnh hả?
- 10% phí tìm kiếm.
- Thế được chứ?
- Được. Xong, Jackie.
Tôi rất khoái cách làm việc của ông, ông bạn.
Tiền của ông bị một thằng nhóc
tên Larry Sellers nẫng.
Nó sống ở Bắc Hollywood, đường Radford,
gần tiệm In-N-Out Burger.
Thằng nhóc mất dạy.
Nhưng tôi chắc là mấy thằng cốt đột của ông
sẽ moi được từ nó thôi. Tôi muốn nói, nó mới 15.
Cực ngu mấy môn xã hội.
Vì thế, nếu ông có thể viết
cho tôi tấm séc 10% của nửa triệu,
5 ngàn,
tôi sẽ đi ra rồi biến ngay.
Ông pha đồ Caucasian vãi thật, Jackie.
Thằng nhóc mười lăm tuổi hả.
- Chuyện giỡn hả?
- Không. Không giỡn đâu.
Không phải giỡn đâu, Jackie.
Thằng nhóc đã chôm mà.
Chào, các bồ.
Thằng nhóc chỉ muốn có một chiếc xe.
Công tử chỉ muốn lấy lại
tấm thảm của chàng thôi mà.
Không tham lam gì hết.
Nó thực sự
vừa khít với căn phòng.
Bóng tối bao phủ Công tử.
Còn tăm tối hơn cả địa ngục u ám.
Không có điểm tận cùng.
Giấy tờ của anh chỉ có thế này thôi đấy hả?
Tôi biết quyền của mình, ông bạn.
Anh chẳng biết quái gì hết, Lebowski.
Tôi muốn có một thằng luật sư, ông bạn.
Tôi muốn Bill Kunstler,
hoặc là Ron Kuby.
Ông Treehorn nói với chúng tôi
rằng ông ấy đã tống cổ anh
ra khỏi bữa tiệc ngoài trời của ông ấy,
rằng anh đã say xỉn và chửi bới om sòm.
Ông Treehorn cư xử cứ như mụ đàn bà vậy, ông bạn.
Ông Treehorn đóng góp rất nhiều cho thành phố này.
Anh thì không đóng góp cái quái gì hết, Lebowski.
Bây giờ, chúng ta đang có cả một cộng đồng
yên lành tốt đẹp ở dải bờ biển này,
và mục tiêu của tôi là
giữ cho nó tiếp tục yên lành và tốt đẹp.
Vì thế, hãy để cho tôi nói thẳng.
Tôi không thích thấy anh cứ lượn vòng vòng
và quấy rầy các công dân, Lebowski.
Tôi không ưa cái tên khốn kiếp của anh.
Tôi không ưa cái mặt khốn kiếp của anh.
Tôi không ưa mấy hành động khốn kiếp của anh.
Và tôi đếch khoái anh, thằng khốn kiếp.
Tôi nói đủ rõ chưa?
Tôi xin lỗi. Tôi đã không chú ý nghe.
Ow!
Con mẹ thằng phát xít!
Tránh xa Malibu ra, Lebowski.
Tránh xa Malibu ra, thằng đầu đất!
Lê xa cái mông xấu xí, bẩn thỉu, lười nhác
của mày ra khỏi cộng đồng dân cư bãi biển nhé.
Lạy Chúa, ông bạn.
Ông đổi kênh giùm được không?
Kệ mẹ nhà anh! Nếu anh không khoái
cái loại nhạc chết tiệt của tôi,
thì tự đi mà kiếm một cái taxi của riêng mình đi!
Tôi thực sự đã khổ sở...
Tôi sẽ tấp vào phía bên kia,
rồi đá đít con mẹ nhà anh xuống.
Ông bạn, coi nào. Tôi đã có một đêm tồi tệ
và tôi thì ghét Eagles thấy mẹ.
- Biến mẹ khỏi xe của tôi đi! Biến!
- Ông bạn!
Ông bạn! Ông bạn! Này!
Ôi, Chúa ơi!
Jeffrey.
- Maude?
- Yêu tôi đi.
Đó là đồ của tôi mà.
Kể tôi nghe về anh đi, Jeffrey.
Ờ, chả có gì nhiều để kể.
Tôi là một trong những tác giả của
Tuyên ngôn Port Huron.
- Tuyên ngôn Port Huron gốc.
- À há.
Không phải cái bản thỏa hiệp về sau đâu.
Rồi tôi...
Cô từng nghe tới Seattle Seven chưa?
Tôi đấy.
Và với sáu gã nữa.
Rồi tôi làm nhạc, đại khái thế.
- Oh?
- Ừ.
Lo hậu đài cho Metallica.
Oh.
Tour Speed of Sound.
Mmm-hmm.
Một lũ vớ vẩn.
Và rồi, cô biết đấy,
một tí này, một tí nọ.
Sự nghiệp của tôi cứ từ từ xuống dốc.
Anh làm gì để giải trí?
Ờ, thường thường thì.
Chơi bowling, lái xe vòng vòng,
thảng hoặc làm vài bi.
Có chuyện gì với nhà anh vậy?
Ồ, Jackie Treehorn ghé qua lục tí ấy mà.
Hắn nghĩ là tôi đang giữ số tiền của cha cô.
Hắn đá tôi ra ngoài trong lúc hắn đi lùng nó.
- Cocktail nhé?
- Không, cảm ơn.
Đó không phải là tiền của cha tôi.
Đó là tiền của quỹ.
Sao hắn lại nghĩ anh có số tiền?
Thế ai mới là người đang giữ nó?
Ồ, là Larry Sellers, thằng học sinh
trung học. Một thằng nhóc thực sự khốn kiếp.
Cô biết đấy, đây là một vụ rất rắc rối, Maude.
Nhiều lối vào, nhiều lối ra.
Cô biết đấy, may là tôi luôn
nghiêm chỉnh tuân thủ chế độ thuốc men
giúp giữ cho đầu óc mình,
cô thấy đấy, được lanh lẹ,
và tôi đã ở gần vãi cái số tiền của cha cô rồi.
Tôi xin nhắc lại với anh, đó là tiền của quỹ.
Cha chẳng có gì hết.
Cô đang nói gì vậy?
Ông ấy giàu khẳm mà.
Không, không.
Tất cả tài sản là của mẹ.
Đâu, ông ta điều hành công việc cơ mà.
Nói cho gọn, chúng tôi chỉ để cho ông ấy
điều hành một trong số các công ty thôi,
- nhưng ông ấy làm cũng chả ra gì.
- Ồ, ông ấy là, cô biết đấy...
Không, giờ ông ấy chỉ hỗ trợ
quản lý các quỹ từ thiện thôi,
và tôi cho ông ấy một số thù lao hợp lý.
Ông ấy chẳng có tiền của riêng gì hết.
Tôi biết ông ấy thích thể hiện mình ra sao.
Điểm yếu của cha chính là
thói kiêu căng khoe mẽ, nhất là với đàn bà.
Cô có nghĩ là ông ấy...
Cái kiểu gì thế, yoga à?
Cái này làm tăng khả năng thụ thai.
- Tăng...
- Ờ, phải.
Anh nghĩ tất cả chuyện này
là để làm cái gì? Chơi cho vui thôi hả?
Tôi muốn có một đứa con.
Được, được rồi.
Nhưng hãy để tôi... Hãy để
tôi giải thích đôi điều về Công tử.
Nghe này, Jeffrey,
tôi không muốn một người bạn đời.
Thực ra, tôi không muốn người cha là một người
mà tôi phải nhìn nhận một cách chính thức
hoặc là một người nào đó
có hứng thú với việc nuôi con một mình.
- Ôi. Vậy là ông bác sĩ đó...
- Chính xác.
Giờ thì, có chuyện gì với mặt anh vậy?
Cũng là Jackie Treehorn làm à?
Không, là tác phẩm của cảnh sát trưởng
Malibu, một thằng phản động đúng nghĩa.
Vậy là, cha cô...
- Ồ, phải rồi, tôi hiểu rồi. Phải. Phải.
- Gì cơ?
Ôi cha. Tôi đã nghĩ về vụ này
một cách quá cứng nhắc.
Phải.
Là cha cô.
Jeffrey, anh đang nói về cái gì vậy?
Jeffrey!
Walter, nếu cậu ở đó, xin hãy
nhấc con mẹ nó điện thoại lên cái nào.
Nào, Walter.
- Nhấc máy đi, anh bạn. Gọi khẩn đây.
- Công tử? Công tử hả?
Phải. Nghe này, Walter.
Tôi đang ở nhà. Tôi cần cậu tới đón tôi.
- Tôi không lái xe được, Công tử. Đêm lễ mà.
- Cái gì cơ?
- Đêm lễ mà.
- Cái gì cơ?
- Đêm lễ mà. Tôi không được lái xe.
- Bạn ơi!
Thậm chí tôi còn không định nhấc điện thoại
nếu đó không phải cuộc gọi khẩn cấp.
- Khẩn chết mẹ luôn đấy!
- Tôi hiểu mà.
Thế tôi mới nhấc máy chứ.
Walter, kệ con mẹ nhà cậu.
Chúng ta phải tới Pasadena, bạn.
Tới đón tôi hoặc tôi sẽ bỏ
con mẹ nó đội bowling đấy.
Phắn mẹ ra khỏi xe nào, ông bạn!
Phắn mẹ ra khỏi xe đi!
Cút cái con mẹ nhà nó ra khỏi xe đi, ông bạn.
Phắn con mẹ...
- Ông là thằng chết tiệt nào vậy?
- Bình tĩnh nào, anh bạn!
Thư giãn nào, bạn.
Không có ý định xấu gì hết cả.
Ông là thằng quái nào vậy?
Sao cứ nhằng nhẵng báo theo tôi vậy?
- Coi nào, thằng đầu c...!
- Bình tĩnh, anh bạn. Tớ là 'brother shamus'.
(Brother shamus: thám tử tư)
Brother Shamus?
Kiểu như là thầy tu Ai-len ấy hả?
Anh đang nói cái quái gì thế?
Tên tôi là Da Fino. Tôi là một
thám tử tư, giống như anh vậy, anh bạn.
- Cái gì cơ?
- Một thám tử đấy, anh bạn.
Và tôi phải nói là, tôi khoái
cách làm việc của anh lắm đấy.
Chơi bên này chọc bên kia,
lên giường với cả lũ.
- Chơi quái lắm, anh bạn.
- Tôi không có...
Thôi bỏ mẹ nó đi, ông bạn. Chỉ xin
tránh cho xa cô bạn quý của tôi ra.
Nào, tôi không có định lớ quớ gì
với quý cô đặc biệt của anh đâu.
Cô ấy không phải là quý cô đặc biệt của tôi.
Mẹ kiếp, cô ấy là cô bạn quý của tôi.
- Tôi chỉ giúp cô ấy thụ thai thôi!
- Nào, anh bạn. Tôi không...
Ông làm việc cho ai? Lebowski hả?
Jackie Treehorn hả?
Cho nhà Kneutson.
Nhà Kneutson là đám chết mẹ nào?
Nhà Kneutson, việc tìm
cô con gái bỏ nhà đi hoang.
Là Bunny Lebowski, anh bạn ạ.
Tên thật của cô ấy là Fawn Kneutson.
Cha mẹ cô ấy muốn tìm cô ấy về, hiểu chứ?
Ôi trời đất quỷ thần ơi.
Điên quá, hả?
Chạy mất khoảng một năm trước.
Ông bà Kneutson bảo tôi nên cho
cô ấy xem thứ này khi tôi tìm thấy cô ấy.
Đó là trang trại của gia đình.
Ở ngoại vi Moorhead, Minnesota.
- Họ nghĩ nó sẽ làm cô ấy thấy nhớ nhà.
- Ôi, cha ơi.
Làm sao mà ông giữ họ lại trang trại nổi
một khi mà họ thấy Karl Hungus?
- Cô ta đã bị bắt cóc, Da Fino.
- Ôi, anh bạn ơi.
Hoặc là, tôi không biết nữa.
Có lẽ là không.
Nhưng chắc chắn là cô ta đã biến mất.
Này, có lẽ anh và tôi nên hợp sức,
chia sẻ thông tin.
Hòa nhã chuyên nghiệp với nhau hả?
Cùng có lợi.
Anh hiểu ý tôi chứ?
Phải, phải, tôi hiểu rồi.
Xê mẹ nó ra đi, Da Fino.
Và tránh xa quý cô...
Tránh xa cô bạn quý chết tiệt của tôi ra!
Bánh kếp việt quất núi.
Thêm bánh kếp việt quất núi.
Bánh kếp đặc biệt.
Cô ta cũng lấy bánh kếp việt quất núi.
Tôi muốn nói là, chúng ta đã làm rối
mẹ nó hết lên cả. Mình đã làm
mất mẹ nó số tiền lão ta trả.
Mình đã để cho mấy thằng bắt cóc té mất.
Vậy mà lão Lebowski,
cậu thấy đấy, lão quát tôi xối xả,
nhưng lão chẳng làm cái quái gì, phải không hả?
- Ờ, đôi lúc chỉ là...
- Không, không.
Tôi đang nói rằng
nếu lão đã biết tôi làm trò,
sao lão lại có thể tiếp tục
giao cho tôi kiếm vợ lão về?
Bởi vì lão chả mong mẹ gì cô ta trở về, bạn ạ.
Lão chơi đủ rồi. Lão đếch còn khoái ả nữa.
Tất cả chỉ là làm trò thôi.
Được rồi, nhưng vậy thì tại sao lão chả
quan tâm đếch gì đến một triệu của lão chứ?
Ý tôi là, lão đã biết là chúng ta
chẳng đời nào giao cái vali của lão,
nhưng chả bao giờ đòi nó lại.
Một triệu xèng đó
chưa bao giờ ở trong cái vali hết.
Cái vali trống con mẹ nó không, bạn ạ.
Lão khốn đó mong là bọn chúng sẽ thịt cô ả.
Cậu có ném cái nọ thì cũng như cái chai thôi.
Thôi được, nhưng tất cả chuyện này
có liên quan gì đến chuyện gọi khẩn chứ?
Tôi muốn nói, tôi đã biết cậu
đã ngộ ra cái gì, Công tử.
Lão vẫn giữ số tiền.
Điểm chính yếu là...
Giờ, đang là nghỉ lễ, ngày lễ đấy,
thứ mà tôi chỉ dám phá bỏ
nếu là chuyện quan hệ tới sống chết.
Cậu có thôi đi không, Walter? Cậu thậm chí
còn đếch phải là người Do Thái nữa mà, bạn.
Cậu đang nói cái chết tiệt gì đấy?
Bạn ơi, cậu là dân Công giáo Ba Lan mà!
Cậu đang lải nhải cái mẹ gì thế?
Tôi đã cải đạo khi tôi lấy Cynthia mà.
Coi nào, Công tử.
- Phải, phải, phải, phải.
- Cậu biết chuyện này rồi mà.
Và năm năm trước cậu đã ly hôn mẹ nó rồi.
Vậy thì sao nào?
Khi cậu ly hôn,
thì cậu đổi thẻ thư viện hả?
Cậu thay bằng lái xe hả?
- Cậu thôi không theo Do Thái giáo nữa hả?
- Lối vào đây rồi.
- Do Thái với cả Tevye.
- Bạn ơi.
Cậu biết đấy, tất cả chỉ là do
cậu vẫn mê muội Cynthia thôi.
Chăm sóc con chó chết tiệt của cô ta,
lui tới giáo đường chết tiệt của cô ta.
Cậu cứ sống mãi với cái quá khứ chết tiệt.
Ba ngàn năm truyền thống tốt đẹp,
từ Moses cho tới Sandy Koufax.
Cậu đúng con mẹ nó luôn,
tôi đang sống với cái quá khứ chết tiệt đấy!
Tôi... Chúa ơi.
Chuyện quái gì xảy ra thế này?
So viva Las Vegas
Viva Las Vegas
Đi nào. Kệ mẹ nó.
Cô ta đã ở đâu vậy, ông bạn?
Đi thăm mấy người bạn ở Palm Springs.
Bà ấy vẫn cứ thu dọn rồi bỏ đi như vậy,
chả bao giờ thèm báo với chúng tôi cả.
Ờ, tôi đoán mấy thằng chết dẫm theo
chủ nghĩa hư vô đã biết là cô ta đã ở đâu nhỉ.
Vì Chúa, Công tử. Cô ta thậm chí
chưa bao giờ tự bắt cóc mình.
- Quý ông này là ai vậy, Công tử?
- Tôi là ai hả? Tôi là một thằng
cựu chiến binh chết dẫm.
- Thôi nào!
- Đấy tôi đấy.
Ông không nên vào đó, Công tử.
Ông ấy đang rất giận dữ.
Sao nào, ông bạn.
Sao hả? Cô ấy đã trở về,
mà chẳng có gì nhờ vào anh cả.
Đống tiền chết tiệt đó đâu, Lebowski?
Một triệu từ cái chỗ quỷ quái,
những người khó khăn, Những Nhân tài nhỏ Đô thị ấy!
Ông là đồ cặn bã!
- Gã là thằng quái nào thế?
- Tôi là ai à? Tôi là ai à?
- Walter.
- Tôi là thằng sẽ đá đít thằng bệnh nhà ông,
cái thằng khốn kiếp,
đấy là tôi đấy. Ông bạn.
Chúng tôi biết cái vali trống con mẹ nó không.
Chúng tôi biết ông đã biển thủ số tiền.
Anh có câu chuyện của mình,
tôi cũng có câu chuyện của tôi.
Tôi nói rằng, tôi đã tin tưởng
trao tiền cho anh và anh đã chôm nó.
Chúng tôi mà thèm lấy
mấy đồng tiền chết tiệt đó của ông à!
Ông nghĩ rằng Bunny đã bị bắt cóc,
và ông đã vui thấy mẹ, ông bạn.
Ông sẽ có thể dùng nó
làm cái cớ để hô biến một số tiền.
Điều ông cần chỉ là một thằng khờ để
tròng cái đó vào cổ. Mà ông lại vừa gặp tôi.
Ông... ông, cái đồ vô nhân tính.
Ông tính toán, "Ô, có một thằng mạt rệp
đây rồi", cậu biết đấy, một thằng đầu đất.
"Chả có ai trong cái giới này
thèm đoái hoài đến nó đâu".
Ờ, mày không phải vậy sao?
- Ờ, thì phải, nhưng...
- Biến ra ngoài đi, cả hai thằng.
Trông cái thằng cùi chết tiệt đó kìa, Công tử
cứ làm bộ làm tịch ra vẻ ông đây là triệu phú.
Cút ra khỏi nhà ngay,
mấy thằng vô công rồi nghề!
Để tôi nói cho cậu nghe một điều nữa.
Tôi đã gặp qua rất nhiều loại, Công tử,
và tên này đúng là loại mạt hạng.
- Một thằng lừa đảo chết tiệt.
- Hãy tránh xa tôi ra, thưa ông!
Thằng này đi được là cái chắc mẹ nó luôn.
Tôi chưa bao giờ chắc chắn hơn thế đâu.
Tránh xa tôi ra!
Walter, vì Chúa, bạn ơi!
Lão bị liệt đấy.
- Tôi nói! Hãy tránh xa tôi ra!
- Coi nào. Coi nào.
Được, tôi sẽ thả lão xuống, Công tử.
Đi đi nào! Bước đi nào, bé yêu!
Thôi nào, bạn. Giúp tôi
đặt lão lên lại xe lăn nào.
Ít ra, người ta cũng đã phải
trân trọng nói với chúng ta rằng
chúng ta đang chiến đấu với cộng sản.
Trong khi, toàn bộ cái thứ chết tiệt này,
toàn bộ cái thứ chết tiệt này
hoàn toàn vô nghĩa,
là vì dầu mỏ,
đó là thứ mà cá nhân tôi thấy đấy, Công tử.
Chắc chắn cậu sẽ được thấy cuộc chiến thiết giáp,
nhưng chiến đấu trên sa mạc khác rất xa
chiến đấu dưới vòm lá rừng nhiệt đới.
Ý tôi là, Việt Nam là cuộc chiến của
lính bộ binh, trong khi đó, lần này sẽ là...
Cậu biết đấy, sẽ dễ như xơi kẹo thôi.
Tôi muốn nói, tôi có một khẩu M16, Jacko,
chứ không phải con tăng Abrams chết tiệt.
- Tôi và cộng quân, mặt đối mặt.
- Ờ.
Thế mới là chiến đấu con mẹ nó chứ.
Kẻ trùm đồ đen, Công tử.
Thế mới xứng là địch thủ con mẹ nó chứ.
- Ai mặc pyjama cơ, Walter?
- Im mẹ nó đi, Donny.
Trong khi chúng ta như thế,
cái lũ chết dẫm quấn khăn quanh đầu đó,
núp náu trong cái xe tăng Liên Xô.
Đó đếch phải là đối thủ xứng tầm.
Này! Ngày-nghỉ là cái c*t gì thế?
Cái chết mẹ gì thế hả?
Tôi đếch thèm quan tâm!
Chả có nghĩa lý gì với Chúa hết.
Nhưng cũng đếch phiền hà gì với tôi hết, bạn.
Có lẽ cậu chơi được mấy cha ở liên đoàn kìa
nhưng cậu không giỡn được với Chúa đâu.
Làm ăn vớ vẩn.
Cười chết đi được!
Không được thông đít cậu vào thứ Bảy.
Vậy tôi thông đít cậu vào thứ Tư tới vậy.
Hẹn thứ Tư nhé, cưng!
Nó đang nổ thôi.
... toàn bộ quan niệm của thời đại.
Ý tôi là, rất nhiều học giả đã
tranh luận về điều này
nhưng vào thế kỷ 14, Rambam...
Ôi, cuối cùng thì chúng cũng đã tới.
Chúng mần thịt con xe của tôi rồi.
Bọn tao muốn số tiền đó, Lebowski.
Phải. Nếu không, chúng tao sẽ giết cô ả.
Có vẻ mày đã quên vụ làm ăn nho nhỏ
của chúng ta rồi, Lebowski.
Bọn mày chả giữ cô gái nào hết, bọn chết tiệt.
Bọn tao biết chúng mày chưa bao giờ có.
Đây là đám phát xít hả, Walter?
Không, Donny. Lũ này là
lũ theo chủ nghĩa hư vô.
Chả có gì phải sợ cả.
Bọn tao không quan tâm.
Bọn tao vẫn muốn có số tiền đó, Lebowski,
nếu không bọn tao sẽ dập mày tơi tả.
- Đệch mợ mày. Đệch mợ cả ba thằng mày.
- Bình tĩnh nào, Walter.
Không. Không có con tin, không tiền chuộc.
Tống tiền là thế đấy.
Đấy là luật chơi con mẹ mày đấy.
Bạn gái hắn đã hy sinh ngón chân.
Cô ta nghĩ bọn tao sẽ có thể lấy được 1 triệu.
- Thế là không công bằng.
- Công bằng hả?
Thằng nào là thằng theo chủ nghĩa hư vô
ở đây hả, cái đám nhãi ranh chúng mày đấy hả?
Bình tĩnh nào, Walter.
Này, nghe này, mấy bồ.
Chưa bao giờ có tiền nong gì hết.
Lão Lebowski đã đưa cho tôi cái vali rỗng,
vậy hãy tới đòi ở chỗ lão đi, anh bạn.
Và tao muốn lấy lại mấy cái đồ lót của tao nữa.
Mấy thằng này có đánh bọn mình không, Walter?
Không đâu, Donny.
Mấy thằng chết nhát thôi mà.
Thôi được!
Vậy bọn tao lấy chỗ tiền mày có vậy,
và chúng ta coi như xong chuyện.
- Đệch mợ mày.
- Này, thôi. Thôi nào, Walter.
Thôi nào, chúng ta nhẹ nhàng
kết thúc chuyện này nhé, anh bạn.
- Không. Cái gì của tao là của tao.
- Thôi, thôi nào, Walter.
- Không làm trò nhé.
- Được rồi. Được rồi.
- Không làm trò nhé.
- Tôi có 4 đô, gần năm đô.
- Tôi có 18 đô.
- Cái gì của tao là của tao.
Bọn tao đập chết mẹ mày!
Bọn tao sẽ lấy tiền!
Tới lấy đi.
- Bọn tao đập chết mẹ mày!
- Cho tao xem chúng mày có gì nào,
mấy thằng hư vô.
- Đệch mợ mày!
- Walter, thôi nào. Hắn có kiếm đấy.
Đệch mợ mấy thằng chó chết với con ả chín ngón!
Đệch mợ mày! Đệch mợ!
Đệch mợ mày!
- Thôi nào, bạn.
- Đệch mợ mày!
- Lấy 4 đô này đi.
- Đệch mợ mày!
Đệch mợ mày!
Tao sẽ đập mày bằng trái banh này đấy.
- Thằng đầu c*c!
- Bài Do Thái này.
Tao đập chết con mẹ mày!
Tao đập chết con mẹ mày!
Đệch mợ mày! Đệch mợ mày!
Ta có người bị thương, Công tử!
Ôi, trời ơi. Chúng bắn cậu ấy rồi.
- Hắn không bị bắn. Không đâu, Công tử.
- Cậu bị bắn hả, Donny?
- Chả có phát súng nào cả.
- Hả?
Lên cơn đau tim thôi.
Gọi cứu thương đi, Công tử.
Tôi sẽ tự lo, nhưng tôi đang đổ máu, khéo xỉu mất.
Yên đi, bạn hiền. Cậu sẽ ổn mà.
Chúng ta sắp có người giúp rồi.
Xin chào các quý ông.
- Các ông là thân nhân?
- Vâng.
Francis Donnelly,
rất vui được biết các ông.
- Jeff Lebowski.
- Walter Sobchak.
Thực ra Công tử mới là...
- Xin lỗi?
- Ồ, không có gì đâu.
Vâng. Tôi hiểu là các ông muốn mang tro cốt đi?
Phải.
Chúng tôi có hũ đựng.
Tôi nghĩ là sẽ thanh toán bằng thẻ?
Phải.
Cái gì đây?
À, đó là tiền cái hũ.
Không cần thiết.
Chúng tôi sẽ rải tro mà.
Vâng. Chúng tôi cũng biết thế.
Tuy nhiên, chúng tôi phải, tất nhiên rồi,
đem tro cốt trao cho các ông
trong một cái hũ đựng chứ.
Cái đó giá $180.
Đó là cái hũ giá phải chăng nhất của chúng tôi.
- Ờ, chúng ta không thể chỉ...
- $180 hả?
Giá của chúng có thể lên tới $3, 000.
- Chúng tôi...
- Chúng tôi không thể chỉ mướn của ông sao?
Thưa ông, đây là nhà tang lễ,
không phải dịch vụ cho thuê mướn.
- Chúng tôi sẽ rải tro mà, mẹ kiếp!
- Walter, Walter.
Chúng tôi đâu thể thành mấy con gà
chỉ bởi vì là thân nhân người chết.
Thưa ông, làm ơn hạ thấp giọng xuống.
Ông bạn, chẳng lẽ ông không, ông biết đấy,
có cái gì khác để đặt cậu ấy vào à?
Ông hiểu chứ?
Đó là cái hũ giá cả
phải chăng nhất của chúng tôi rồi.
Chết tiệt thật!
Có hiệu tạp hóa Ralph's nào quanh đây không?
Donny là một tay chơi bowling giỏi
và một gã tốt bụng.
Anh ấy là một phần của chúng ta.
Anh ấy là người yêu hoạt động
ngoài trời và chơi bowling.
Và khi còn chơi lướt ván, anh ấy
đã làm nổ tung các bãi biển Nam California
từ La Jolla cho tới Leo Carrillo
và tới tận Pismo nữa.
Anh ấy chết đi...
Anh ấy đã ra đi giống như bao trai trẻ khác
trong thế hệ của mình, ra đi trước tuổi.
Với tấm lòng cao cả, cầu xin Chúa Trời,
xin người hãy đón nhận anh ấy,
như người đã đón nhận biết bao
chàng trai tươi trẻ, hoạt bát
ở Khe Sanh, ở Lan Doc,
ở Đồi 364.
Những chàng trai trẻ ấy đã hiến dâng đời mình,
và Donny cũng vậy.
Donny, người yêu bowling.
Và như vậy,
Theodore Donald Kerabatsos,
thể theo tâm nguyện, mà chúng tôi đoán,
của cậu trước khi qua đời,
chúng tôi xin trao những gì còn lại của cậu
vào lòng Thái Bình Dương
thứ mà cậu cũng mến yêu.
Ngủ ngon nhé, hoàng tử đáng yêu.
Cứt thật.
Ôi, cứt thật, Công tử. Xin lỗi cậu.
- Cơn gió chết tiệt.
- Đệch, chó chết thật, Walter!
- Thằng khốn khiếp nhà cậu!
- Chết tiệt, Công tử. Tôi xin lỗi mà.
Với cậu, mọi thứ đều là
trò đùa chết tiệt cả, anh bạn!
Tôi xin lỗi.
Chỉ là tai nạn thôi mà.
- Chuyện chết mẹ gì với Việt Nam thế hả?
- Công tử, tôi xin lỗi.
Có chuyện chết mẹ gì
dính dáng đến Việt Nam chứ hả?
- Công tử, tôi xin lỗi.
- Cậu đang nói cái mẹ gì thế hả?
Công tử, tôi xin lỗi.
Chết tiệt...
Đệch, Walter.
Thôi nào, Dude.
Thôi, quên mẹ nó đi, bạn.
Đi chơi bowling thôi.
- Hai bia cỏ, Gary.
- Được. Mai may mắn nhé.
- Vâng, cảm ơn ông bạn.
- Tôi rất tiếc về chuyện Donny.
Ồ, vâng. Ờ, ông biết đấy,
lần này bạn thịt con gấu,
rồi lần khác, ông biết đấy...
Chào, ông bạn.
- Khỏe không, Công tử?
- Tôi cứ tự hỏi liệu có được gặp lại ông không.
Tôi sẽ không bỏ trận bán kết đâu.
- Ồ, thế hả?
- Mọi chuyện thế nào?
Ờ, ông biết đấy, lúc thế này, lúc thế khác.
- Chắc rồi. Tôi hiểu.
- Phải.
Cảm ơn, Gary.
Ờ, bảo trọng nhé, ông bạn.
Nhớ phải quay lại đấy.
- Chắc chắn rồi. Cứ thoải mái thôi, Công tử.
- Ồ, được.
Tôi biết cậu sẽ làm được mà.
Phải. Ờ, Công tử sẽ sống sót thôi mà.
Walter.
Công tử sẽ sống sót.
Tôi không biết bạn thế nào,
nhưng tôi thấy thỏa mãn.
Thật vui được biết, gã ta ngoài kia,
cái vị Công tử đó, cứ thoải mái sống giữa đời.
Tôi tin chắc rằng gã sẽ đi tới được chung kết.
Dù đời có ra sao.
Cứ đi tới tận cùng.
Mọi chuyện có vẻ ổn cả
đối với Công tử và Walter.
Và đây cũng là một câu chuyện thú vị
đấy chứ, bạn có nghĩ thế không?
Nó thì đã làm tôi cười khoái trá.
Dù sao cũng có chia ly.
Tôi không thích phải thấy Donny ra đi.
Nhưng rồi tôi đột nhiên ngẫm ra
còn có một tiểu Lebowski đang tới.
Tôi cho đó là cái cách mà tấn kịch cuộc đời
cứ mãi trường tồn
qua bao thế hệ.
Trôi đi mãi, xuyên qua
cát bụi thời gian, cho tới khi ta...
Ồ, coi tôi kìa.
Lại huyên thuyên nữa rồi.
Hy vọng các bạn luôn luôn
thoải mái tận hưởng cuộc sống.
Hẹn gặp nhé, giữa dòng đời.
Ờ, ông bạn, ông còn bia chay kha khá không?