Tip:
Highlight text to annotate it
X
Khăn.
Điện hạ Miraz?
Người đã có 1 cậu con trai.
Tạ Chúa phù hộ.
Ngươi biết phải làm gì mà.
Tướng quân Glozelle?
Vâng, thưa Điện hạ.
5 phút nữa thôi mà.
Hoàng tử,
tối nay không quan sát các vì tinh tú.
Nhanh lên.
Ta phải mau lên.
- Giáo sư, sao vậy?
- Dì của con đã hạ sinh...
...một đứa con trai.
Đi thôi.
Con phải đến được khu rừng.
- Khu rừng?
- Bọn chúng sẽ không thể theo con tới đó.
Ta đã phải mất mấy năm
mới tìm ra thứ này.
Đừng dùng nó
trừ khi con thấy thật sự cần thiết.
Con sẽ gặp lại thầy chứ?
Ta hi vọng vậy,
hoàng tử.
Vẫn còn nhiều điều
ta muốn dạy con.
Tất cả những gì con biết
sắp thay đổi hoàn toàn.
Đóng cổng lại.
Đi đi.
- Dừng lại!
- Dừng lại!
Con trai!
Con trai!
Đêm nay, phu nhân Prunaprismia
đã hạ sinh cho Điện hạ Miraz một đứa con trai!
Biên niên sử Narnia
HOÀNG TỬ CASPIAN
Các ngươi,
bao nhiêu người muốn vào ngục?
Nó thấy ta rồi.
Chăm sóc cậu ta.
Không!
- Cẩn thận chứ, nhóc.
- Cháu xin lỗi.
Nhìn đường đi!
Đợi đã!
Cậu đến trường Saint Finbar à?
Ừ.
Tớ học ở Hendon House.
Ngay bên kia đường.
Tớ đã thấy cậu...
ngồi một mình.
Ừ, tớ thích một mình hơn.
Tớ cũng vậy.
Cậu tên là gì?
- Phyllis.
- Susan!
Chị phải đến đây mau lên.
Báo đây!
Báo mới đây!
Edmund!
Đá vỡ mồm nó đi!
Dừng lại. Tránh ra.
Đủ rồi đấy.
Đứng dậy.
Cư xử đúng mực đi!
- Không cần cảm ơn.
- Anh tự lo được.
Lần này thì sao vậy?
- Nó đánh anh.
- Nên anh đánh lại?
Không. Sau khi nó đánh anh,
bọn nó bắt anh phải xin lỗi.
- Nên anh đánh nó.
- Thật sao?
- Bỏ đi không được à?
- Anh không thể.
Ý anh là, em không thấy mệt mỏi
khi bị trêu chọc như trẻ con à?
Ta là trẻ con mà.
Anh không còn là trẻ con nữa.
Đã 1 năm rồi.
Ông ấy còn muốn chúng ta
chờ đợi bao lâu nữa?
Em nghĩ đã đến lúc
cần chấp nhận thực tế là ta sống ở đây.
Ra vẻ khác biệt
chẳng lợi gì cả.
Không.
- Giả vờ nói chuyện với chị đi.
- Bọn em đang nói chuyện với chị mà.
- Yên nào, Lu.
- Cái gì đấy véo em.
- Đừng có véo anh.
- Không phải em.
Này, mấy người...
Cái gì vậy?
- Giống như là... phép thuật.
- Nắm tay nhau đi.
- Em không làm đâu!
- Thôi nào...
Em không nhanh bằng anh rồi,
tự xấu hổ đi, Ed!
Người xuống nước chậm nhất
là đồ trứng thôi!
Cẩn thận!
Anh tới đây!
Khoan đã!
Thôi nào, Susan.
Tuyệt quá.
Edmund.
Ed? Ed!
- Sao thế?
- Ta đang ở đâu vậy?
Em nghĩ là đâu?
Em không nhớ
là có tàn tích nào ở Narnia.
Đoán thử xem ai đã từng ở đâu.
Chị nghĩ là... chúng ta.
Này, cái đó là của em.
- Từ bộ cờ của em.
- Bộ cờ nào cơ?
Em đã được tặng một bộ cờ
bằng vàng ở Finchley, nhớ chứ?
Không thể nào.
- Anh thấy không?
- Gì cơ?
Hãy tưởng tượng
có những bức tường quanh chỗ này.
Những cái cột, ở kia.
Và mái vòm.
Cair Paravel.
Khoan đã, thưa Điện hạ.
Không như ngài nghĩ đâu.
Vậy là sao?
Chúng thần cũng không dám chắc.
Không thể nào.
Tôi đã cảnh báo các người
khi các người tin tưởng Miraz...
- ...giờ thì hậu quả đã rành rành.
- không.
Ta không thể kết tội Điện hạ
khi chưa có chứng cứ.
Ta sẽ còn che giấu đến lúc nào nữa?
Đến lúc mọi chiếc ghế ở đây
đều vắng chủ sao?
Xin lỗi hội đồng
vì sự chậm trễ của tôi.
Tôi không biết là
có buổi họp.
Ông đã bận rộn lắm nhỉ.
Mời ngài?
Từ sau cái chết của
Đứa Vua Caspian IX,
ngài đã cư xử
như mình là vua.
Giờ thì cả Hoàng tử Caspian cũng đã mất tích,
ngay trong thành lũy của ngài.
Chúng tôi xin chia buồn,
Điện hạ Miraz.
Thử nghĩ mà xem,
đứa cháu trai...
người sẽ kế thừa ngai vàng... mất tích...
trong đúng đêm
vợ ngài hạ sinh một cậu con trai.
Xin cảm ơn, ông Sopespian.
Lòng thành của ngài quả là 1 ơn huệ
trong thời điểm này.
Tôi tin là ngài có thể cho chúng tôi biết
tại sao thảm kịch này lại diễn ra.
Đây mới là tin tức
đáng lo nhất.
Hoàng tử Caspian đã bị bắt cóc...
bởi lũ người Narnia.
Ngài đã quá trớn rồi đấy,
Miraz.
Ngài nghĩ chúng tôi sẽ tin ngài
khi ngài đổ lỗi cho những kẻ không còn tồn tại sao?
Sao có thể?
Chúng ta đã quên rằng
Narnia là vùng đất man rợn.
Những sinh vật hung tợn
lộng hành.
Cha ông chúng ta
đã đổ nhiều xương máu...
để tiêu diệt chúng.
Hoặc ít nhất, ta đã nghĩ vậy.
Nhưng giờ đây,
khi ta đang tranh cãi...
...thì chúng sinh sôi
như lũ gián dưới tảng đá.
Càng ngày càng lớn mạnh.
Theo dõi chúng ta.
Chờ thời cơ tấn công!
Chẳng ngạc nhiên gì
khi bọn ta không thích các ngươi.
Ta sẽ phản công.
Dù cho phải san bằng rừng cây ấy,
tôi xin thề sẽ tìm ra Hoàng tử Caspian
và hoàn thành
sự nghiệp của tổ tiên chúng ta.
- Máy bắn đá.
- Gì vậy?
Không còn mới nữa.
Cair Paravel đã bị tấn công.
Em có diêm không?
Không, nhưng...
cái này được chứ?
Em phải nói sớm hơn chứ.
Không thể tin được.
Mọi thứ vẫn ở đây.
Em đã từng rất cao.
Ừ, lúc đó em lớn hơn mà.
Ngược với hàng trăm năm sau,
khi em... nhỏ hơn.
- Cái gì thế?
- Cái tù và của chị.
Chị đã để nó trên yên ngựa
vào ngày ta trở lại thế giới bình thường.
Khi Aslan giương nanh,
mùa đông sẽ lụi tàn.
Khi ông ấy dựng bờm...
...mùa xuân sẽ trở về.
Tất cả những người chúng ta quen...
chú Tumnus và Hải Ly...
...họ đều đã chết.
Ta phải tìm hiểu nguyên nhân.
Hắn cứ nhìn tao suốt.
Vậy đừng nhìn hắn nữa.
Đủ xa rồi đấy.
Thả ông ấy xuống!
Khỉ thật!
"Thả ông ấy xuống"!
Mấy người chỉ nghĩ được
câu đó thôi à?
Ông nên nói "cảm ơn" thì hơn.
Không cần mấy người giúp thì chúng cũng
ném ta ra ngoài ngon trớn rồi.
Vậy bọn tôi phải để mặc chúng
ném ông xuống à.
Sao chúng cố giết ông?
Chúng là lũ Telmarine.
Bản chất của chúng là vậy.
Người Telmarine? Ở Narnia sao?
Thế mấy trăm năm nay
mấy người ở đâu hả?
Chuyện dài lắm.
Đùa sao.
Chẳng lẽ lại vậy?
Các người
là hoàng đế và nữ hoàng?
Hoàng Đế Peter, sự cao thượng.
Anh không kiềm chế được nữa à.
Hẳn rồi.
Ông sẽ phải ngạc nhiên đấy.
Cậu không muốn làm vậy đâu.
Không phải tôi.
Là nó.
Edmund!
Cậu ổn chứ?
Tạ trời!
Cuối cùng cái tù và đó
cũng có tác dụng?
Tù và nào cơ?
Bánh mì thiu cả rồi.
Tôi sẽ nấu súp.
Nó sẽ sớm tỉnh dậy.
Tôi đánh nó hơi nhẹ.
Nikabrik, đó chỉ là một cậu bé thôi mà.
Nhưng nó là người Telmarine.
Ông đã bảo là sẽ xử nó mà.
Không.
Tôi bảo là tôi sẽ chăm sóc cậu ta.
Không được giết cậu ta.
Tôi mới băng bó cho cậu ta.
Như vậy sẽ là ám hại
khách đến.
Thế ông nghĩ lũ người Telmarine
đối đãi với khách tốt lắm à?
Trumpkin luôn biết rõ mình đang làm gì.
Đó không phải là lỗi của cậu ta.
Dừng lại!
Dừng lại. Không!
Tôi đã bảo là phải giết nó
khi có cơ hội rồi mà.
- Anh biết tại sao ta không nên làm vậy.
- Nếu có bỏ phiếu, tôi theo ông ấy.
Ta không thể để nó đi.
Nó đã thấy ta.
Đủ rồi đấy, Nikabrik!
Hay tôi lại phải
ngồi lên đầu anh lần nữa?
Còn cậu.
Xem cậu đã khiến tôi phải làm gì này.
Tôi đã phải nấu súp
mất nửa buổi sáng.
Ông là ai?
Vui tính thật.
Tôi tưởng mọi người nhìn
là phải biết tôi là lửng rồi.
Không. Không, ý tôi là...
...các ông là người Narnia.
Các ông tuyệt chủng rồi mà.
Xin lỗi vì đã khiến cậu thất vọng nhé.
Đây. Vẫn còn nóng đấy.
Ta mở nhà trọ cho lũ quân lính Telmarine
từ lúc nào vậy?
Tôi không phải là lính.
Tôi là hoàng tử Caspian.
Đệ Thập.
Cậu làm gì ở đây?
Chạy trốn.
Chú tôi muốn cướp ngôi.
Tôi còn sống đến lúc này...
là vì ông ta chưa có người nối dõi.
- Ồ, giờ thì sự thay đổi rồi.
- Yeah.
Vậy bọn ta
sẽ không phải tự tay giết cậu nữa.
Đúng vậy.
- Cậu đi đâu?
- Chú tôi sẽ không dừng lại đến khi tôi chết.
Cậu không thể bỏ đi.
Cậu có có cứu chúng tôi.
Cậu biết vậy là sao không?
Ông có một thư viện khá ổn,
giáo sư.
Ngài đang tìm gì vậy?
Tôi nghĩ mình đã tìm thấy
thứ bấy lâu tìm kiếm...
...trên xác 1 chiến binh của tôi!
Ông biết gì về tù và
của Nữ hoàng Susan.
Tương truyền rằng nó có phép thuật.
Phép thuật?
Người Narnia tin rằng nó có thể
triệu tập những vị Hoàng Đế và Nữ Hoàng của họ.
Tất nhiên, đó chỉ là mê tín.
Caspian có biết điều đó không?
Điện hạ, ngài không thể cấm tôi
kể chuyện cổ.
Có đấy.
Tôi sẽ nói thế này: nếu Caspian
biết về Phép Thuật Tối Thượng,
điện hạ sẽ có điều phải lo lắng đấy.
Đầu tiên là hoàng tử...
...giờ là thầy của cậu ấy.
Nếu như chính những người thân
của Miraz không được an toàn,
- thì liệu ai còn an toàn?
- Sopespian!
Đó là những lời lẽ nhạy cảm đấy,
ông Sopespian.
Nhưng đây là thời điểm nhạy cảm,
tướng quân.
1 người nên lựa chọn từ ngữ cẩn thận
như là chọn bạn.
Còn bao lâu
cây cầu mới hoàn thành?
- Mọi thứ vẫn theo đúng tiến độ thi công.
- Vậy vẫn chưa đủ.
Quân đội của ta cần vượt sông ngay.
Liệu ngài có thể
hạ lệnh cho quân của ngài giúp đỡ xây dựng?
Tôi không có nhiều người lắm.
Hãy nhớ điều này.
Hãy đến Beruna.
Lấy bao nhiêu quân tùy ý.
Ta phải đến chỗ Caspian trước chúng.
"Chúng" là ai?
Ông cần học lại lịch sử đi.
Chúng đứng yên.
Chúng là cây.
Cô còn mong gì nữa?
Chúng đã từng nhảy múa.
Không lâu sau khi các người ra đi,
người Telmarine đã xâm lược Narnia.
Những người còn sống rút vào rừng.
Và cây cối,
chúng ẩn sâu vào trong chính mình.
Cháu không hiểu.
Sao Aslan lại để việc đó xảy ra?
Aslan?
Khi các người ra đi,
ông ấy cũng đã bỏ rơi chúng ta.
Bọn cháu không muốn bỏ đi đâu.
Giờ thì có gì khác đâu?
Hãy đưa bọn cháu đến Narnia...
và nó sẽ khác.
Xin chào.
Chúng ta là bạn mà.
Dừng lại, Nữ hoàng.
Tránh xa con bé ra!
Bắn đi, Susan! Bắn đi!
- Sao nó không dừng lại?
- Chắc vì nó quá đói.
Cảm ơn ông.
Nó là động vật hoang dã.
Anh không nghĩ nó biết nói.
Bị đối xử như động vật đủ lâu,
rồi sẽ trở thành động vật.
Các người sẽ thấy Narnia hoang dã hơn
những gì các người còn nhớ.
Tôi thấy 2 người rồi.
Tôi chỉ nghĩ ta nên đợi
các vị Hoàng Đế và Nữ Hoàng.
Được thôi! Cứ đi đí!
Để xem người khác có thông cảm không!
Tôi sẽ đi cùng cậu.
Tôi muốn xemm cậu sẽ giải thích thế nào
với Nhân Ngư.
Nhân Ngư?
Họ có thật sao?
Họ dễ nổi nóng lắm đấy.
- Chưa kể họ còn to lớn.
- To lắm.
Vậy còn Nhân Mã?
Họ có thật chứ?
Hẳn Nhân Mã sẽ đứng về phía cậu.
Nhưng những loài khác
thì không thể biết được.
Còn Aslan?
Sao cậu biết nhiều về chúng tôi vậy?
- Nhờ những câu chuyện.
- Khoan đã.
Cha cậu kể cho cậu
chuyện về Narnia sao?
Không, giáo sư của tôi, ông ấy...
Nghe này, tôi xin lỗi.
Ông không nên hỏi những câu như vậy.
- Cái gì thế?
- Con người.
- Cậu ta?
- Không phải. Là chúng.
- Chúng kìa!
- Chạy đi!
Mau!
- Ồ, không.
- Để tôi.
Cầm lấy. Đi đi!
Cái này quan trọng hơn tôi.
Đưa ông ấy đi đi.
Ngươi ở đâu?
Trăng trối đi, tên Telmarine.
Ông là chuột.
Ta đã mong ngươi nói gì hay ho hơn chứ.
Cầm kiếm lên.
Không, cảm ơn.
Cầm kiếm lên! Ta không đánh
với kẻ tay không.
Vậy là tôi sẽ sống lâu hơn
nếu tôi không chịu đấu với ông.
Ta nói sẽ không đánh với ngươi
chứ không nói sẽ để ngươi sống!
Reepicheep!
- Thu kiếm lại đi!
- Trufflehunter?
Tôi tin là ông có một lý do chính đáng
cho sự phá bĩnh này.
- Ông ta không có đâu. Cứ làm đi.
- Cậu ta là người đã thổi tù và.
- Sao cơ?
- Vậy hãy để cậu ta đem nó ra đây.
Đó là lý do chúng ta tụ hội.
Em không nhớ đường nữa.
Đúng là con gái.
Không thể nhớ đường đi.
Đó là vì đầu óc bọn em
còn nhiều thứ khác.
Giá mà anh ấy chịu nghe theo
A.B.N.X từ đầu.
- A.B.N.X?
- Anh bạn nhỏ xinh.
Lại còn thế nữa đấy!
Anh không lạc đường mà.
Không đâu.
Cậu chỉ đi sai đường thôi.
Ông đã thấy Caspian
ở Rừng Rùng Mình,
và cách nhanh nhất để tới đó
là khúc hẹp trên sông Rush.
Nếu tôi không nhầm
thì chẳng có chỗ nào thế cả.
Vậy thì ông nhầm rồi.
Qua thời gian, nước đã xói mòn đất,
khoét sâu...
Thôi đi.
- Có cách nào xuống đó không?
- Có đấy, nhảy xuống.
Ta không lạc đường.
Có một chỗ nước cạn ở gần Beruna.
Mấy người bơi được chứ?
Còn hơn phải đi bộ.
Aslan?
Aslan!
Aslan ở kia!
Anh chị thấy không? Ông ấy ở ngay...
...kia.
Giờ còn thấy không?
Cháu không điên đâu.
Ông ấy đã ở đó.
Ông ấy muốn ta đi theo.
Anh chắc là khu rừng
có rất nhiều sư tử.
- Cũng giống như con gấu đó vậy.
- Em có thể nhận ra Aslan mà.
Tôi sẽ không nhảy xuống vực
để đuổi theo 1 người không tồn tại đâu.
Lần cuối em tin Lucy
em như tên ngốc vậy.
Sao anh không thấy ông ấy?
Có thể vì anh đã không nhìn.
Anh xin lỗi, Lu.
Giết hắn đi!
- Tên Telmarine!
- Tên dối trá!
Kẻ giết người!
Điều duy nhất chiếc tù và chứng minh được
là chúng đã cướp bóc mọi thứ của ta!
- Tôi không cướp gì cả.
- Không gì sao?
Có cần bọn ta liệt kê
những thứ người Telmarine đã lấy đi không?
- Nhà của bọn ta!
- Đất đai!
- Tự do!
- Cuộc sống!
Các người đã lấy đi Narnia!
Ông bắt tôi phải chịu trách nhiệm
cho những việc người của tôi đã làm sao?
Chịu trách nhiệm...
...và chịu trừng phạt.
Đủ rồi đấy, lũ người lùn.
Chẳng phải các người
đã từng về phe Nữ Hoàng Tuyết sao?
Ta vẫn sẽ làm vậy, nếu điều đó giúp ta
thoát khỏi lũ người man rợn đó.
May là các người
không thể đưa bà ta trở lại.
Hay các người muốn
chàng trai này chống lại Aslan?
Có thể vài người đã quên mất,
nhưng ta vẫn còn nhớ rõ,
rằng Narnia sẽ không thể tốt đẹp
trừ khi một đứa con của Adam lên ngôi.
Hắn là người Telmarine!
Sao hắn có thể lên làm vua?
Vì tôi có thể giúp các người.
- Lừa đảo!
- Hãy cứ nghe đã!
Ở bên ngoài khu rừng này,
tôi là một hoàng tử.
Ngai vàng Telmarine
là của tôi!
Giúp tôi giành lại nó,
và tôi có thể đem lại hòa bình.
Đúng vậy.
Thời cơ đã chín muồi rồi.
Tôi đã quan sát bầu trời,
hãy ghi nhớ điều này, kẻ quấy rối.
Tarva, thần vinh quang,
và Alambil, thần hòa bình,
đã gặp nhau trên cao.
Và giờ đây,
một đứa con trai của Adam đã tới đây...
...đề nghị chúng ta về hòa bình.
Liệu có thể vậy không?
Ông thực sự nghĩ sẽ có hòa bình sao?
Thật vậy sao?
2 ngày trước, tôi không tin rằng
có những động vật biết nói...
...hay người lùn... nhân mã.
Còn giờ, các người đang đứng trước tôi,
mạnh mẽ và đông đảo,
mà những người Telmarine như tôi
không thể tưởng tới.
Cho dù chiếc tù và này có phép thuật hay không,
nó đã mang ta lại gần nhau.
Và cùng nhau,
ta sẽ lấy lại những thứ
thuộc về mình.
Nếu cậu lãnh đạo chúng tôi,
cha con chúng tôi...
...xin dâng lên cậu thanh kiếm
của mình.
Và đổi lại,
hãy trả cuộc sống lại cho chúng tôi.
Quân đội của Miraz ở sau ta không xa.
Nếu muốn sẵn sàng tiếp đón chúng,
ta phải nhanh chóng xây dựng lực lượng.
Tôi chắc là ta sẽ làm được.
Đây!
Và đây!
Gỗ!
- Lùi lại!
- Cẩn thận!
Cẩn thận!
- Bình tĩnh! Bình tĩnh!
- Gỗ!
Có lẽ đây không phải là lối đi tốt.
Vậy... chính xác thì em thấy Aslan ở đâu?
Ước gì mọi người đừng có ra vẻ
người lớn nữa.
Không phải em nghĩ em thấy ông ấy
mà em đã thấy ông ấy.
Tôi là người lớn mà.
Chính là ở...
Lucy!
...đây.
Lucy, em còn thức chứ?
Tại sao em nghĩ
chị không thấy được Aslan?
Chị tin em sao?
Ta đã đi qua hẻm núi.
Em không biết.
Có lẽ vì chị không muốn thấy ông ấy.
Em luôn biết ta sẽ trở lại đây,
phải không?
Em đã mong vậy.
Chị vừa mới quen với
cuộc sống ở Anh.
Nhưng chị hài lòng với nó, phải không?
Ừ.
Lucy.
Lucy.
Ông Aslan!
Cháu đã rất nhớ ông!
- Ông già hơn.
- Mỗi năm cháu lớn lên...
ta cũng vậy.
Ông đã ở đâu vậy?
Sao ông không giúp bọn cháu?
Một việc không thể
xảy ra 2 lần giống hệt nhau.
Susan! Dậy đi!
Sao cũng được, Lu.
Dậy đi.
Aslan?
Không, dừng lại!
Hoàng tử Caspian?
Phải? Còn anh?
Peter!
- Hoàng đế Peter.
- Đúng vậy.
Phải, nhưng tôi tưởng...
anh phải già hơn chứ.
Nếu anh muốn
thì để vài năm nữa chúng tôi trở lại sau...
Không, không.
Anh...
Anh không hẳn là người tôi chờ.
Cả anh cũng vậy.
Kẻ thù chung
xóa đi những bất hòa.
Chúng tôi đã chờ
ngài trở về, chủ nhân.
Trái tim và thanh kiếm của chúng tôi
xin phục vụ ngài.
Ông ấy dễ thương quá.
- Ai nói vậy?
- Cháu xin lỗi.
Các vị Nữ Hoàng, với lòng tôn kính,
tôi tin rằng những từ như
"can đảm", "nhã nhặn", "hào hiệp"
sẽ phù hợp hơn
với một hiệp sĩ Narnia.
Ít nhất thì cũng biết mọi người
dùng được kiếm.
Dĩ nhiên rồi. Và tôi dùng nó
vào một mục đích tốt,
bảo vệ kho vũ khí cho quân đội của ngài.
Tốt. Vì ta
sẽ cần nhiều kiếm nhất có thể.
Vậy anh sẽ muốn lấy lại
thanh kiếm của mình.
Chúng lấy đi bao nhiêu?
Số vũ khí và áo giáp
đủ cho 2 trung đoàn.
Nhưng... còn nữa.
"Ngươi đã đúng
khi biết sợ rừng già."
- "X"?
- Caspian. Đệ X.
Xin lỗi ngài, Điện hạ.
Lỗi là của thần.
Ta biết.
Nói ta biết, tướng quân...
ông đã để mất bao nhiêu người?
- Không người nào, thưa điện hạ.
- Không sao?
Chúng đến như những bóng ma
giữa đêm tối. Chúng tôi không thấy chúng.
Vậy sao ông còn bị thương?
Ta hỏi...
...bao nhiêu người bị giết
trong cuộc tấn công của bọn Narnia?
Cuộc tấn công mà ông đã may mắn sống sót.
Tướng quân...
...bao nhiêu?
3.
Xin lỗi ngài, Sopespian.
Caspian không phải là nạn nhân
của cuộc nổi loạn này.
Hắn là kẻ chủ mưu.
Có vẻ như Narnia
cần 1 vị vua mới.
Được rồi, đã có quân đội,
nhưng ta cần củng cố thêm.
Họ ra sao?
Bất bình, hay phàn nàn,
bướng bỉnh như con la lúc sáng sớm.
Ông sẽ thích họ thôi.
Đủ rồi.
Chỗ này chắc không bằng chỗ anh trước đây,
nhưng có thể phòng thủ được.
Peter. Lại đây xem này.
Đó là chúng ta.
Đây là chỗ nào?
Mấy người không biết sao?
Hẳn ông ấy biết
mình đang làm gì.
Anh nghĩ giờ chỉ còn chúng ta thôi.
Chỉ là vấn đề thời gian.
Quân đội và các cỗ máy của Miraz
đang đến đây.
Có nghĩa là lâu đài của hắn
sẽ không được phòng vệ.
Điện hạ muốn đề xuất gì?
- Ta phải sẵn sàng.
- Để bắt đầu kế hoạch...
Hi vọng duy nhất của chúng ta
là tấn công chúng trước khi chúng làm vậy với ta.
Điên rồ.
Không ai có thể tấn công lâu đài đó.
- Luôn có lần đầu tiên.
- Ta sẽ có yếu tố bất ngờ.
- Nhưng ở đây ta có lợi thế!
- Nếu ta chủ động,
ta có thể cầm chân chúng.
Cá nhân tôi thì thấy ở đây an toàn hơn.
Nghe này.
Tôi rất vui vì những gì cậu đã làm
nhưng đây không phải là 1 pháo đài.
Đây là lăng mộ.
Đúng vậy. Và nếu chúng thông minh,
chúng sẽ đợi ta chết đói.
- Ta có thể hái hạt dẻ.
- Chuẩn. Và ném chúng vào lũ Telmarine.
Im đi.
Ngài biết là tôi về phe ai mà, điện hạ.
Nếu tôi đưa quân của ông theo,
ông có thể lo liệu lính canh chứ?
Nhất định rồi.
- Em đã lo về điều đó.
- Sao cơ?
Anh làm như thể
chỉ có 2 sự lựa chọn.
Chết ở đây,
hoặc chết ở đó.
- Chắc em không nghe rồi.
- Không, anh mới là người không nghe.
Hay anh đã quên mất ai mới là người thực sự
chống lại Nữ Hoàng Tuyết?
Anh nghĩ ta đã chờ đợi
Aslan đủ rồi.
Giáo sư?
- Ta phải tìm ông ấy.
- Không có thời gian đâu.
- Cậu phải mở cửa.
- Không có ông ấy,
anh đã chẳng thể ở đây.
Và tôi cũng vậy.
Em và anh có thể xử lý Miraz.
Và tôi vẫn có thể mở cửa kịp lúc.
Phải, ta là chuột.
Chúng tôi đang đợi một người...
cao hơn.
- Nói nhiều quá đấy.
- Dè bỉu nhau hả?
5 phút nữa thôi?
Con làm gì ở đây vậy?
Ta không giúp con trốn thoát
để con quay lại đây.
Con phải đi đi
trước khi Miraz biết con ở đây.
Ông ta sẽ sớm biết thôi.
Ta sẽ tống hắn vào nhà giam này.
Đừng coi thường Miraz
như cha con đã từng.
Là sao?
Ta xin lỗi.
Tạ ơn Chúa
là hoàng tử vẫn an toàn.
Dậy đi.
- Caspian?
- Ở yên đó.
- Sao thế?
- Ta nghĩ chuyện này đã rõ ràng rồi.
Người thân thì không cư xử với nhau thế này.
Điều đó cũng chẳng ngăn được ngươi.
Nhưng ngươi không giống ta, phải không?
Buồn thật. Đây là lần đầu tiên
ngươi chứng tỏ chút sức mạnh...
và nó thật vô bổ.
Hạ kiếm xuống, Caspian.
- Tôi không muốn làm chuyện này.
- Bọn tôi cũng vậy đấy.
Đây là phòng riêng đấy.
Cậu làm gì ở đây?
Cậu phải ở cổng lâu đài chứ?
Không!
Tối nay, tôi muốn biết sự thật.
Có phải ông đã giết cha tôi?
Giờ ta sẽ biết thôi.
Anh nói anh trai anh chết trong giấc ngủ.
Sự thật cũng gần vậy.
Caspian, chuyện này
sẽ không khiến mọi thứ tốt hơn đâu.
Người Telmarine không thể có gì
nếu không giành lấy nó.
Cha cậu hiểu rõ điều đó.
Sao anh có thể?
Giống với lý do
khiến em giương nỏ thôi.
- Vì con trai chúng ta.
- Dừng lại!
- Đứng yên đó.
- Em phải quyết định.
Em có muốn con chúng ta thành vua không?
Hay muốn nó
giống như Caspian?
- Mồ côi cha!
- Không!
Caspian!
Vậy là sao?
- Ta bị tấn công!
- Báo động!
Cầm lấy cung!
- Peter!
- Quân của ta ở ngoài kia! Mau lên!
Làm đi, Ed!
- Phát tín hiệu đi!
- Em đang bận, Pete!
Peter! Muộn quá rồi.
Ta phải hủy khi còn có thể.
Không, vẫn kịp mà!
Giúp anh!
Anh làm chuyện này cho ai hả, Peter?
Thôi nào!
Tấn công!
Ta bị tấn công!
Tấn công! Tấn công!
Vì Narnia!
Đội cung tên!
Nhắm mục tiêu!
Nhắm!
Ed!
Đóng cổng lại.
Rút quân!
Ta phải rút quân! Ngay!
Đưa cô ấy khỏi đây! Mau!
Đi về cánh cổng!
Mau!
- Caspian!
- Anh sẽ tìm cậu ta!
Đi đi! Đi đi!
Rút quân!
Theo tôi!
Ra lệnh đi.
Người của tôi vẫn còn dưới đó.
Rút quân! Rút quân!
Bắn!
Bắn!
Chạy đi!
Hãy tự cứu mình!
Peter! Cây cầu!
Đi đi! Đừng lo cho chúng tôi!
Nhân danh Aslan!
Chuyện gì đã xảy ra?
Hỏi cậu ta ý.
- Peter.
- Tôi sao?
Anh đã có thể hủy trận đánh.
Vẫn còn đủ thời gian.
Không, không đủ đâu,
là nhờ anh cả.
Nếu anh làm đúng kế hoạch,
họ đã có thể sống.
Nếu anh ở lại đây theo ý kiến của tôi,
chuyện đã khác!
- Anh đã gọi chúng tôi đến đây mà, nhớ chứ?
- Sai lầm của tôi,
Không đâu. Sai lầm là ở chỗ
anh nghĩ có thể lãnh đạo mọi người.
Tôi không phải là người bỏ rơi Narnia.
Anh đã xâm lược Narnia.
Anh không có quyền gì ở đây.
Anh, Miraz, cha anh...
Narnia đã từng rất tốt đẹp
khi không có các người.
Thôi đi!
Mấy người còn ở đây làm gì?
Lũ Telmarine sẽ sớm đến đây.
Cảm ơn... anh bạn nhỏ xinh.
- Được rồi.
- Nhanh lên. Mau!
Beruna xin dâng nạp quân đội.
Galma xin dâng nạp quân đội.
Tashbaan xin dâng nạp quân đội.
Ettinsmoor xin dâng nạp quân đội.
Đứa vua vạn tuế!
Đứa vua vạn tuế!
Giờ cậu đã hài lòng
với chiếc tù và của cậu chưa?
Các Hoàng đế và Nữ hoàng
đã khiến chúng ta thất vọng.
Quân đội chết phân nửa.
Và rồi sẽ còn hơn thế.
Ông muốn gì?
Chúc mừng sao?
Cậu muốn trả thù Miraz.
Chúng tôi cũng vậy.
Cậu muốn lấy lại ngai vàng?
Chúng tôi có thể giúp.
Cậu đã thử phép thuật cổ xưa
và thất bại.
Nhưng vẫn còn một sức mạnh
vĩ đại hơn thế.
Một phép thuật
khiến ngay cả Aslan cũng phải dè chừng.
Ai vậy?
Ta đói.
Ta khát.
Ta có thể nhịn đói hàng trăm năm...
...mà không chết.
Ta có thể ngủ yên hàng trăm đêm
trong băng giá...
mà không đông lạnh.
Ta có thể uống cả sông máu
mà không no.
Cho ta thấy... kẻ thù của ngươi!
Thứ ngươi ghét,
bọn ta cũng sẽ ghét.
Không kẻ nào có thể
căm ghét người khác giỏi hơn bọn ta.
Các ngươi có thể bảo đảm rằng...
Miraz sẽ chết?
Và hơn cả thế nữa.
Hãy vẽ một vòng tròn.
Đợi đã.
Ta không muốn thế này.
Chỉ cần một giọt máu của Adam
và ngươi sẽ giải phóng ta.
Và ta sẽ là của ngươi,
vị vua trẻ tuổi.
Không!
Dừng lại!
Lại đây! Lại đây!
Tránh xa cậu ta ra!
Peter thân mến.
Ta đã rất nhớ cậu.
Lại đây nào.
Chỉ 1 giọt thôi.
Cậu biết cậu không thể
làm được chuyện này.
Phải rồi.
Anh lo được mà.
Sao thầy không bao giờ
kể về cha con?
Mẹ ta là một người lùn
ở Núi Bắc.
Ta đã mạo hiểm suốt những năm qua
để một ngày nào đó...
...con có thể trở thành một vị vua tốt.
Con đã khiến thầy thất vọng.
Tất những gì ta nói với con,
những gì ta không nói,
chỉ là vì ta tin vào con.
Con có thể trở thành
người mâu thuẫn nhất trong lịch sử.
Một người Telmarine lại đi giúp Narnia.
Em thật may mắn.
Ý anh là sao?
Em đã thấy ông ấy.
Ước gì ông ấy cho anh thấy ông.
Có lẽ ta phải tự chứng tỏ mình
trước đã.
Pete. Anh phải đến đây mau lên.
Kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?
Để một cô bé đi vào khu rừng đen tối
1 mình sao?
- Đó là cơ hội duy nhất của chúng ta.
- Và nó sẽ không đi một mình.
Chưa đủ người chết sao?
Nikabrik cũng là bạn thôi.
Nhưng ông ta đã tuyệt vọng.
Nữ hoàng Lucy không vậy.
Và cả tôi cũng thế.
Vì Aslan.
Vì Aslan!
- Tôi sẽ đi cùng cô.
- Không. Ông cần phải ở đây.
Ta phải cầm chân chúng
tới khi Lucy và Susan trở về.
Xin lỗi...
Có thể Miraz là một kẻ độc tài
và một tên giết người...
...nhưng với tư cách là 1 vị vua,
ông ta chịu ảnh hưởng của truyền thống...
...và từ sự mong đợi của nhân dân.
Điều đó có thể giúp ta có thêm thời gian.
Có lẽ chúng muốn đầu hàng.
Không đâu.
Chúng cao quý hơn thế.
"Ta, Peter, bằng món quà của Aslan,
sự tin tưởng và vinh quang,
Hoàng đế của Narnia,
Chúa tể Cair Paravel và người ngự trị Lone Islands,
để ngăn chặn
một cuộc đổ máu tàn khốc,
thách đấu Miraz một cuộc đấu tay đôi
trên chiến trường.
Chiến đấu tới chết.
Phần thưởng là sự đầu hàng hoàn toàn.
- Nói ta nghe, Hoàng tử Edmund...
- Vua.
- Xin lỗi.
- Là vua Edmund.
Chỉ là "vua".
Peter là "Hoàng đế".
Tôi biết, thật rắc rối.
Sao ta phải mạo hiểm
chấp nhận đề xuất này
khi quân đội của ta có thể hạ gục
các người trong đêm nay?
Phải chăng ông đã đánh giá thấp
lực lượng của chúng tôi?
Ý tôi là 1 tuần trước, ông còn cho rằng
người Narnia đã tuyệt chủng.
Rồi sẽ vậy thôi.
Hẳn ông phải sợ chứ.
Đó không phải là 1 câu hỏi hay.
Vậy là ông từ chối chiến đấu
với một người bằng nửa tuổi mình?
Ta không nói là ta từ chối.
Chúng tôi sẽ ủng hộ ngài.
Dù ngài có quyết định sao.
Lợi thế của quân đội chúng ta
là một cái cớ tốt để từ chối
- cho dù...
- Ta không từ chối!
Thần chỉ biểu thị rằng
điện hạ hoàn toàn có quyền từ chối.
Điện hạ sẽ không từ chối.
Ngài chỉ đang cân nhắc
về cơ hội để cho người dân thấy
sự can đảm từ vị vua của họ.
Ngươi.
Hãy hi vọng rằng kiếm của anh trai ngươi
sắc nhọn hơn ngòi bút của hắn ta.
Chú ngựa này luôn tốt với ta.
Hai người đang được giao phó vào một bàn tay tốt.
Hoặc là đôi móng tốt.
- Chúc may mắn.
- Cảm ơn.
Đây.
Có lẽ đã đến lúc cô lấy lại nó.
Giữ lấy đi,
Có thể anh sẽ cần gọi tôi lần nữa.
- Có thể anh sẽ cần gọi tôi lần nữa?
- Thôi đi.
Nếu ta yếu thế...
Thần đã hiểu.
Hi vọng ông sẽ không thất vọng
nếu tôi sống sót.
Vẫn còn thời gian để đầu hàng đấy.
Cứ tự nhiên.
Còn bao nhiêu người phải chết
vì ngai vàng nữa?
Chỉ 1 thôi.
- Đi!
- Chúng thấy ta rồi!
- Nắm lấy cương đi.
- Chị làm gì vậy?
Chị rất tiếc, Lucy. Nhưng có vẻ như
em phải đi một mình thôi.
Cô chắc là không cần
chiếc tù và này chứ?
Nghỉ chứ?
5 phút?
3!
Lucy?
Nó đã đi rồi... với 1 chút giúp đỡ.
- Cảm ơn.
- Thì anh đang bận mà.
Ta muốn ngươi chắc là sẽ không để
tình thế nguy hiểm như vậy xảy ra lần nữa!
Em nên lên trên kia.
Để đề phòng.
Anh không nghĩ người Telmarine
sẽ giữ lời.
- Em xin lỗi.
- Không sao.
Cẩn thận nhé.
Cười lên đi.
Ông thấy hắn thế nào?
Trẻ.
Nhưng Điện hạ
đã làm rất tốt... so với tuổi của ngài.
Anh nghĩ là trật khớp rồi.
Em nghĩ sao nếu phải chết ở đây?
Em luôn bên anh,
nhưng anh chưa bao giờ...
Để sau đi.
Khoan đã!
Khoan đã.
Không phải là lúc để tỏ ra hào hiệp đâu,
Peter!
Không khoan nhượng!
Cẩn thận!
Sao hả, nhóc?
Quá hèn nhát để giết người sao?
Đó không phải là quyền của tôi.
Có lẽ ta đã nhầm.
Có lẽ ngươi có đủ đức tính
để trở thành một vị vua Telmarine.
Không phải như ông.
Giữ lấy mạng đi.
Nhưng tôi sẽ giúp người Narnia
giành lại vương quốc của họ.
Điện hạ.
Ta sẽ xử ngươi
khi chuyện này kết thúc.
Nó kết thúc rồi.
Lũ dối trá!
Chúng đã bắn ông ấy!
Chúng đã giết đức vua của chúng ta!
Sẵn sàng!
Peter!
Đi thôi!
Sẵn sàng, Telmar!
Sẵn sàng!
Bắn!
Kỵ binh!
Tấn công!
Đội cung tên sẵn sàng!
Người Narnia!
Tiến lên!
1, 2...
3, 4...
5, 6...
Nhắm!
Bình tĩnh!
8, 9...
Sẵn sàng!
Tiến lên!
Dừng lại! Lùi lại!
Dừng lại! Dừng lại!
Bắn!
Tấn công!
Tấn công!
Ngươi là con chuột.
Thật chẳng có trí tưởng tượng gì cả.
Bắn! Bắn!
Lucy?
Rút!
Chặn chúng lại!
Bắn!
Bắn!
Giữ chắc!
Rút!
Giết chết chúng đi!
Aslan.
Cháu biết đó là ông mà.
Cháu đã luôn biết vậy.
Nhưng những người khác không tin cháu.
Điều đó đã ngăn cháu
tìm đến với ta?
Cháu xin lỗi.
Cháu sợ phải đi một mình.
Sao ông không xuất hiện?
Sao ông không gầm lên
và cứu chúng cháu như lần trước?
Một việc không thể
xảy ra 2 lần giống hệt nhau.
Nếu cháu đến sớm hơn, liệu mọi người
có chết... liệu cháu có thể ngăn chuyện đó lại?
Ta không thể biết
chuyện gì có thể xảy ra, Lucy.
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra
lại là một chuyện khác.
- Ông sẽ giúp chứ ạ?
- Dĩ nhiên rồi.
- Và cháu cũng vậy.
- Ước gì cháu can đảm hơn.
Nếu cháu can đảm hơn,
cháu sẽ là sư tử mất.
Cháu có nghĩ là bạn của chúng ta
đã ngủ lâu quá rồi không?
Tiến lên!
Lucy.
Vì Aslan!
Ta có thể tiêu diệt chúng
nếu dụ được chúng ra bờ sông.
Ta phải tập hợp lại.
Tới Beruna!
Tới con cầu!
Tấn công!
Chuyện gì vậy?
- Con sông!
- Rút quân!
Lùi lại! Lùi lại!
Thôi nào.
Tập trung ở đây!
Các người sẽ không bị làm hại!
Giao nộp vũ khí!
Bỏ áo giáp ra!
Đứng dậy đi,
Hoàng đế và Nữ hoàng của Narnia.
Tất cả.
Con chưa nghĩ mình đã sẵn sàng.
Con đã sẵn sàng rồi.
Cảm ơn, Nữ hoàng.
Cảm ơn.
Chào ngài, Aslan!
Thật vinh hạnh...
Tôi mất hết cả bình tĩnh rồi.
Xin hãy xá tội
vì tôi đã xuất hiện trong bộ dạng này.
1 giọt nữa được chứ?
- Chắc không được.
- Cứ thử xem nào.
Ngươi đã làm rất tốt, anh bạn nhỏ.
Chính vậy, thưa Điện hạ,
tôi rất tiếc là mình phải rút lui,
vì cái đuôi là danh dự của loài chuột.
Có lẽ anh nghĩ quá nhiều về danh dự đấy,
anh bạn.
Không phải chỉ vì danh dự.
Nó cũng có tác dụng thăng bằng.
Và leo trèo.
Và cả cầm nắm nữa.
Nhưng nếu điều đó khiến ngài vui,
chúng tôi sẽ không thấy xấu hổ
để giống như lãnh đạo của chúng tôi.
Món quà này
không dành cho lòng tự trọng cá nhân,
mà là cho những người bạn của anh.
Xem này! Cảm ơn ngài.
Tôi sẽ giữ gìn nó.
Từ hôm nay trở đi,
nó sẽ là lời nhắc nhở cho sự hèn kém của tôi.
Còn anh bạn nhỏ xinh
cháu kể với ta thì sao?
Giờ ông thấy ông ấy rồi chứ?
Vì các cháu đã tới đây...
Ông xin lỗi, nhưng tương lai của họ ở đây
sẽ tốt hơn.
Điện hạ?
Chúng tôi đã sẵn sàng.
Mọi người đã tập hợp.
Narnia thuộc về những người dân Narnia,
và cả với con người cũng vậy.
Bất cứ người nào muốn ở lại
và chung sống hòa bình đều được hoan nghênh.
Nhưng nếu bất cứ ai muốn,
Aslan có thể đưa người đó trở lại
vùng đất tổ tiên.
Chúng tôi đã rời khỏi Telmar
nhiều thế hệ nay.
Ta không nói tới Telmar.
Tổ tiên của mọi người
là cướp biển.
Những tên cướp biển mắc cạn
trên một hòn đảo.
Họ đã tìm thấy một hang động, một lỗ hổng
đã đưa họ từ một thế giới khác để đến đây.
Thế giới khác kia chính
là thế giới của các Hoàng đế và Nữ hoàng.
Ta có thể đưa mọi người trở lại hòn đảo đó.
Đó là một nơi tốt
cho ai muốn bắt đầu lại từ đầu.
Tôi sẽ đi.
Tôi chấp nhận lời đề nghị.
Chúng tôi cũng vậy.
Vì các người đã lên tiếng đầu tiên,
tương lai của các người ở thế giới đó sẽ tốt đẹp hơn.
- Họ đâu rồi?
- Chúng đã giết họ.
Sao ta biết được ông ta không dẫn ta
tới chỗ chết?
Thưa ngài. Nếu có thể
lấy tôi ra làm ví dụ,
11 người đội chuột chúng tôi
sẽ đi qua mà không ngần ngừ.
- Chúng tôi sẽ đi.
- Là sao?
Thôi nào. Chúng ta đã hết thời gian.
Sau tất cả...
...nơi này không cần chúng tôi nữa.
Tôi sẽ giữ nó cho đến khi anh trở lại.
Tôi e là không thể.
Chúng tôi sẽ không trở lại.
Là sao?
Chỉ 2 em sẽ trở lại đây thôi.
Ít nhất, anh nghĩ
là ông ấy nói vậy.
Nhưng tại sao?
- Họ đã làm điều gì sai?
- Ngược lại, cô bé ạ.
Nhưng cái gì cũng có thời điểm của nó.
Anh chị cháu đã học được tất cả những gì
họ có thể học được ở thế giới này.
Đã đến lúc để họ đi tiếp.
Không sao đâu mà, Lu.
Anh không nghĩ chuyện sẽ vậy...
...nhưng đâu có sao.
Một ngày nào đó, em sẽ hiểu thôi.
Đi nào.
Tôi rất vui vì đã trở lại đây.
Ước gì ta có thêm thời gian bên nhau.
Sẽ không bao giờ được đâu.
Tại sao?
Vì tôi già hơn cậu tận 1,300 tuổi mà.
Chắc lúc lớn lên em sẽ hiểu chuyện này.
Anh lớn hơn em
mà còn chẳng hiểu nữa là.
Đi không, Phyllis?
Còn cách nào để trở lại Narnia không nhỉ?
Em để quên cái đèn pin mới mua ở đó rồi.
Dịch bởi tieu_dao_tac
Sub Team
www.updatesofts.com