Tip:
Highlight text to annotate it
X
Phụ đề bởi chau_cua_tu_xuong
NÓI VỚI CÔ ẤY
Sân khấu toàn bàn ghế gỗ.
Hai phụ nữ đi ra ngoài với áo choàng.
Mắt họ nhắm lại.
Họ như mộng du ấy.
Em sợ kìa...Họ bước lên mọi thứ,
tôi nghiệp.
Bất chợt, một người đàn ông xuất hiện.
Với một khuôn mặt rất buồn,
buồn nhất mà anh từng thấy.
Ông ta dẹp bàn và ghế lấy đường đi.
Em không thể tưởng tượng được
vở kịch cảm động thế nào đâu.
Có người ngồi cạnh anh.
Khoảng 40, đẹp trai.
Anh ấy khóc rất cảm động,
rất nhiều lần.
Anh không hiểu tại sao...
Vở kịch rất hay!
Anh có một bất ngờ cho em!
Anh có một bức hình
Rina Baus cho em.
Anh đã phải mua bức hình này.
Câu này bằng tiếng:
Tôi mong các bạn vượt qua mọi trở ngại...
... và bắt đầu nhảy múa.
-Cô ấy có kinh rồi.
-Sớm quá.
Xin chào.
Benigno, anh có thể ở lại đêm nay không?
Chị tôi không thể,
và tôi không thể nhờ được ai khác.
Sao bà lại đến.
Bà nên gọi trước.
Tôi không định lợi dụng anh đâu.
Tuần này anh làm 3 đêm rồi.
Đừng lo. Nghỉ một buổi chiều
là đủ rồi.
Tôi phải trông người làm đêm.
Bừa bộn lắm.
Và phải đóng khung bức ảnh..
Tình hình của tôi không được cải thiện.
Bệnh viện sẽ quyết định.
Chồng bà đã bỏ cô và các con.
Chỉ cần đến hôm nào cô có thể thôi.
Chúng tôi sẽ ổn mà.
Cám ơn nhiều.
-Anh đã bỏ thức anh trong ruột cô ấy.
-Cô ấy không hấp thụ được.
-Chúng ta sẽ thử lại ngày mai.
-Được rồi, đi đi.
Và giữ tinh thần nhé!
6 con bò và một phụ nữ.
Thứ tư ở Briuega.
Lydia P Gonzales sẽ chiến đấu với 6 con bò.
Sao lại quyết định mạo hiểm như thế?
Đó là công việc của tôi.
2 con bò, 6 con. Họ nói thế nào cũng được.
Mọi người nói rất nhiều người đấu bò
không muốn đấu cùng cô...
...vì cô là phụ nữ.
Mọi người có thể nói điều họ muốn.
Quá nhiều chủ nghĩa Sô-vanh* trong môn đấu bò,
nhưng cũng có những ngoại lệ.
(*Chủ nghĩa đề cao sự vượt trội của nam giới
so với phụ nữ)
Nino Valencia có vẻ rất vui khi sắp sửa
trả chung tiền hóa đơn với cô trong vài tháng nữa.
Cô có nghĩ anh ấy làm thế để thăng tiến bản thân?
Và khi anh ấy đạt được điều đó,
anh ấy sẽ bỏ rơi cô?
Tôi đã nói với cô rồi,
tôi không muốn nói về chuyện này!
Nhưng bằng cách nói thằng vào vấn đề...
...là bước đầu tiên cho sự giải quyết.
-Nino Valencia...
-Đủ rồi!
Lydia thân mến, để tôi kết thúc câu hỏi.
Tôi không nói về chuyện này.
Tôi đã nói trước rồi.
Cô không nói gì trước cả!
Những điều cô nói thật tệ!
Mọi người sẽ nghĩ đây là một cuộc phỏng vấn
dàn cảnh.
Và tôi là một trong số ít người
dám nói sự thật...
...và cô cũng nên dám chấp nhận.
...rằng Nino Valencia
đã lợi dụng cô.
Hắn ta không chỉ chia sẽ sự nổi tiếng với cô,
mà cả tình dục nữa.
Và hắn sẽ bỏ cô khi có điều kiện.
Juan Luis, Marco đây...
Cô thế nào?
Tôi muốn hỏi cô một chuyện.
Tôi muốn viết một bài báo về Lydia Gonzales.
Ừ, tôi cũng xem rồi...
Tôi muốn làm một điều gì đó thật sâu sắc.
Cho số Chủ nhật?
Tuyệt...
-Cô ấy điên rồi!
-Cô ấy dành điều đó cho anh đấy.
Cô ấy định để cho con bò làm
cô ấy bị thương, chính là để cho anh thấy.
Anh không nên đến.
Đừng nói gì với tôi.
Tôi biết tôi đang làm gì.
Nino nên tập trung.
Anh ấy không cần thêm một điều lo lắng nào nữa.
Chẳng có gì phải lo cả.
Anh ấy nên đến và mang đồ đi.
-Hoặc là nói với tôi gửi chúng đi đâu
-Gửi chúng đến chỗ tôi.
Anh ta nên nói thế.
Việc này không liên quan gì đến ông.
Các anh có thể đi nếu muốn.
-Xin chào.
-Scotch.
-Quý bà thích cốc nào hơn?
-Cốc cao.
Tôi có thể nói chuyện với cô một phút được không?
Quên nó đi.
Khi một thứ kết thúc thì nghĩa là nó kết thúc.
-Anh đang nói gì thế?
-Tôi có thể nói chuyện với cô được không?
Nếu anh có thể đưa tôi đến Madrid,
chúng ta có thể nói trên đường.
Tôi rất hân hạnh.
-Ai đặt cho cô cái tên Lydia;
-Bố tôi.
Như thể là ông ấy định gắn vận mệnh cho cô vậy.
Bố luôn muốn trở thành vận động viên đấu bò,
nhưng mà ông ấy chỉ làm được người phụ tá thôi.
Bố là người luôn ở đó bên tôi,
hơn tất cả những người khác.
Nhưng bố tôi mất năm ngoái.
Tôi rất tiếc.
Tờ 'El Pais' muốn tôi viết một bài
vể tiểu sử của cô cho số Chủ nhật.
Anh viết về đấu bò à?
Tôi chưa biết tên anh.
Thành thực mà nói,
tôi không biết gì về nó cả
Nhưng tôi biết rất nhiều
về những phụ nữ liều lĩnh.
Và ai nói với anh là tôi liều lĩnh?
-Đó là ấn tượng tôi có.
-Đấu bò đâu có hấp dẫn anh.
Anh quan tâm đến mối quan hệ của tôi và Nino Valencia.
Nói với tờ EI Pais hãy để tôi yên!
-Đưa tôi ra khỏi đây!
-Có chuyện gì thế?
Đưa tôi ra khỏi đây!
Có con rắn trong bếp.
-Đưa chìa khóa cho tôi.
-Cửa mở.
Bình tĩnh.
Và ở yên đây.
Ví của tôi.
Đưa tôi đến khách sạn.
Tôi sẽ không bao giờ quay lại căn nhà này.
-Khách sạn nào?
-Tới Eurobuilding.
Làm ơn đừng nói gì với tôi về rắn.
Chỉ có gia đình tôi biết.
Tôi luôn tôn trọng nỗi ám ảnh của người khác.
Sau những gì anh làm, sao tôi có thể nói không
với bài tiểu sử của anh được chứ.
Hãy nghĩ lại về nó, tôi sẽ gọi cho cô sáng mai,
ta sẽ nói sau.
Cảm ơn về mọi thứ.
Cô có muốn tôi ở lại không? Tôi có thể
ngủ trên ghế sofa.
Không, tôi cần quen với việc sống một mình.
Cô tắm rửa cho cô ấy à?
Thế anh nghĩ gì?
-Tối qua thế nào?
-Bình thường.
-Đưa cho tôi. Tôi sẽ làm.
-Tôi định đi ngay.
-Tạm biệt.
-Tạm biệt, Matilde.
Nóng quá!
Cắt ngắn tóc cô ấy cho tiện.
Chúng ta sẽ để giống như lúc cô ấy mới vào đây...
...như thế cô ấy sẽ không bị ngạc nhiên khi tỉnh lại.
Sau 4 năm sao, sẽ rất tuyệt vời đấy.
Tôi tin vào phép màu,
chị cũng nên thế.
-Sao tôi phải thế?
-Vì chị cần chúng.
Nó có thể xảy ra với chị,
chị không thể biết được.
Nóng quá!
Tôi đã lấy thuốc ở nhà thuốc...
...để không bị vết mồ hôi trên áo.
Nách thì ổn, nhưng nhìn mặt tôi này.
-Thuốc gì?
-Perspirex.
Marco đây...
Nhớ tôi không?
-Cô thế nào?
-Không mặc gì.
Tôi cần mua vài bộ quần áo.
Đó là tất cả tôi có.
Tôi có thể lấy ở nhà cô cho cô.
Tôi không muốn lấy gì ở đó.
Có thể lần khác.
-Chúng ta sẽ đi đâu?
-Tới Sybilla.
-Anh nghĩ tôi điên.
-Sao?
-Vì tôi không muốn về nhà.
-Không, tôi hiểu.
Khi tôi li dị, tôi không thể ngủ ở giường cũ...
Tôi đã ngủ trên ghế sofa.
Một tuần. Cho đến khi tôi mua được giường mới.
Vậy anh đã li dị.
Giờ tôi một mình.
VÀI THÁNG SAU
Marco, chúng ta nói chuyện sau đi.
-Chúng ta đã nói cả giờ rồi.
-Anh nói, không phải em.
Đúng.
Anh đã đọc về những nữ tu sĩ
bị cưỡng bức bởi những người truyền giáo chưa?
Các thầy tu, bản thân họ!
Thật kinh khủng.
Đúng, họ thật tệ.
Chúng ta đang hướng về cái gì?
Đầu tiên họ cưỡng bức những người địa phương.
Sau đó, vì bị AIDS, họ bắt đầu cưỡng bức các nữ tu.
Và tôi rất ngưỡng mộ họ!
Chắc chắn không phải tất cả họ
đều phạm tội cưỡng bức.
Không, một vài trong số họ
nhiễm chứng nghiện quan hệ.
-Chuyện đó thì sao? Ai chả thích chuyện đó.
-Antonio, anh đúng là súc vật!
-Con bò thế nào?
-Tốt, nhưng béo.
-Em nghĩ nặng bao nhiêu?
-Hơn 500 kg.
Tôi định đến quán bar.
Và đừng quên, chúng ta ăn tối ở nhà.
Nếu lũ trẻ không thấy dì của chúng
thì sẽ có chuyện đấy.
Đừng khóc, tình yêu của anh.
-Tình hình thế nào?
-Rất tệ.
Con bò giày xéo nó.
Bố hẳn sẽ sung sướng lắm đấy!
'Không phải đứa nhỏ!', chúng tôi nói với ông ấy,
cả tôi và mẹ.
Và giờ, nó đã giống như ông ấy.
Đừng đau buồn thế.
Mấy giờ rồi?
Đã bốn tiếng rồi.
BA TUẦN SAU
Em định đi Cordoba?
Vâng, em muốn ở lại,
nhưng không được
Em không thể làm thêm điều gì nữa.
Quán đã đóng cửa 20 ngày rồi.
Lũ trẻ ở với hàng xóm.
Em đã xao lãng các con.
Nếu có chuyện xảy ra,
em có thể ở đây trong 2 tiếng được không?
-Em đảm bảo.
-Chúng ta phải có niềm tin.
Em đã thắp nến...
...nhưng em thấy rất khó để có niềm tin.
Khi nào chúng ta có thể trả lại
những tấm huy chương cho cô ấy?
Chưa phải lúc.
Với những...
vết thương này, không thể tự thở...
Cô ấy chưa bao giờ tháo nó ra.
Tôi sẽ đi lấy lọ.
Tôi phải đi Mĩ vài tháng nay.
Việc rất quan trọng.
Và khi đứng ở đây...
...tôi không muốn đi.
Hai ông có thể ra ngoài một chút được không?
Không hút thuốc ở đây.
Cô ấy đã nói chuyện với anh hôm đó à?
-Hoặc đúng hơn là, tôi đã nói.
-Và anh đã nói gì?
Những điều liên quan đến tôi.
Cô ấy có nói gì với anh về tôi không?
Thực tình, Lydia không hề nói về anh
rất lâu rồi.
-Cơ sự này là lỗi của tôi.
-Không, lỗi của tôi.
Caetano làm anh điên mất.
Marco, em luôn muốn nói với anh một điều.
Sao anh lại khóc đêm đó,
sau khi giết con rắn?
Nó gợi cho anh rất nhiều kí ức.
Nhiều năm trước, anh đã phải giết một con rắn
Bọn anh ở châu Phi.
Cô ấy cũng có nỗi sợ giống em.
Cô ấy đứng ngoài lều, rất sợ hãi...
...và hoàn toàn không mặc gì...
...bởi vì cô ấy thấy con rắn khi bọn anh đang ngủ.
Có phải đó là người làm anh
phải ngủ trên ghế sofa không?
Em ghét cô ta.
-Anh không gặp cô ấy hàng năm nay.
-Còn tệ hơn nữa.
Em phải làm gì để làm cho
anh quên cô ấy?
Chính xác những gì em làm bây giờ.
Anh trông ngủ ngon quá.
Chúng tôi không muốn đánh thức anh.
-Bác sĩ Vega có đây không?
-Ông ấy trong văn phòng.
Rosa, đóng cửa vào.
There's a draft.
-Cô ấy mở mắt.
-Làm tôi ghê quá!
Xin chào, bác sĩ.
Tôi muốn nói chuyện với ông.
Anh thế nào? Ngủ ngon chứ?
Tôi sẽ mua cà phê cho anh.
Lydia có thể phải nằm như thế bao lâu?
Vài tháng... vài năm...
có thể cả đời...
Không có hi vọng sao?
Là một bác sĩ, tôi phải nói không...
Dù sao...
SỰ HỒI TỈNH
Meryl Moon tỉnh dậy sau 15 năm hôn mê.
Cô bé bị hôn mê từ khi mới sinh.
Meryl lâm vào trạng thái sống thực vật,
như Lydia, cả đời.
Sự hồi phục của cô bé trái ngược với
tất cả những gì tôi nói.
Nó đấy, đó là hi vọng.
Tôi phải nhấn mạnh,
nói một cách khoa học là không thể.
Nhưng anh phải có niềm tin, được chứ.
Cô ấy đang mở mắt?
Hay là tôi tưởng tượng thế?
Đúng thế, nhưng đó không có nghĩa là
cô ấy nhận thức được.
Tế bào não của cô ấy đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Dù sao, nó cũng điều khiển được
các quá trình tự động...
như là thở, ngủ,
tỉnh dậy và tiêu hóa.
Cô ấy mở mắt, nhưng chỉ là một các máy móc.
Não cô ấy đã chết.
Cô ấy không thể suy nghĩ hay cảm giác gì.
Mời vào.
-Tên tôi là Benigno.
-Marco Zuloaga
Đây là Alicia.
Đêm đầu tiên của anh ở đây à?
Đêm đầu tiên bao giờ cũng tệ.
Rồi anh sẽ quen với nó thôi.
Sao lại đeo những cái giày này?
Để cho cô ấy khỏi bị cô học ngã.
-Trông cư như giày 'Ibiza'.
-Tôi chưa bao giờ tới Ibiza.
-Tôi biết anh.
-Từ sách của tôi à?
Khi đang xem "Café Muller"...
Chúng ta tình cờ ngồi cạnh nhau.
Và vào vài cảnh, anh bắt đầu khóc.
Anh đã kể với em rồi đấy.
Anh ấy khóc khi xem "Café Muller".
Tôi phải đi.
Nhanh thế sao?
Chúng ta mới nói chuyện mà.
-Có lẽ để lần khác.
-Chiều nay anh có đến không?
Đến gặp chúng tôi nhé.
Tôi luôn ở đây, kể cả đêm nữa.
Tôi là "người kì cựu" ở đây.
Nếu anh muốn gì...
-Tôi sẽ gọi bác sĩ Vega.
-Tiếp tục việc anh đang làm đi.
Một lần tôi đọc sổ ghi chép...
...tôi thấy vài thứ
trong lần khám bệnh của anh.
Tôi đã viết một bản báo cáo
cho lần gặp thứ hai...
...mà chưa được thực hiện.
-Về cái gì?
-Khuynh hướng tình dục của anh.
-Khuynh hướng tình dục của tôi?
-Đúng, bản năng tình dục của anh.
Dù cho anh thích đàn ông hay phụ nữ.
Trong lần anh khám bệnh,
anh nói anh vẫn là trai tân.
Trả lời câu hỏi của ông...
... Tôi nghĩ là tôi thích đàn ông,
hầu như vậy.
-Đó là lí do anh tới gặp tôi?
-Tôi không nhớ ngay được.
Tôi đoán đó là...
Nhưng bây giờ tôi rất ổn.
Anh đã có ai chưa?
Thế nào cũng được. Tôi không cô đơn nữa.
Tôi không có vấn đề gì cả.
Tôi hi vọng anh không cảm thấy bị xúc phạm
bởi câu hỏi của tôi.
Bố cô ấy đến đây à?
Ông ấy hỏi xem tôi có đồng tính không.
Ông ấy sử dụng thái độ của người Mĩ.
-Bản năng tình dục của tôi thế nào?
-Và anh đã nói gì?
-Rằng tôi thích đàn ông.
-Thật sao?
Không, chị ngốc quá. Tôi nói dối đấy.
Sao ông ấy dám hỏi là tôi thích đàn ông hay đàn bà chứ?
-Ông ấy quan tâm cái gì?
-Tôi vui vì đã nhận ra.
Sao ông ấy có thể hỏi y tá trưởng là
liệu tôi đã có hành động thú tính gì không chứ?
Cậu nói đúng.
Họ không hỏi những câu như thế.
Cô phải đi công việc,
vì vậy cô không thể đến gặp em.
Nhưng, ở Geneva, họ đề nghị cô
viết ...
...một vở múa mà làm chị hơi lo.
Một ý tưởng cũ về ballet có tên là 'Trenches'.
Nó về thế chiến I.
Cô sẽ cần rất nhiều nam vũ công...
...bởi vì trong chiến tranh có rất nhiều chiến sĩ.
Nhưng mọi người đều nhảy múa ở Geneva.
Thật là tuyệt vời.
Cô cũng cần nhiều nữ vũ công,
bởi vì chiến binh khi chết...
...để cho linh hồn bay ra khỏi cơ thể...
...hồn ma sẽ trở thành những nữ vũ công.
Với bộ váy trắng cổ điển giống như 'Giselle'...
...nhưng với những vết đỏ của máu.
Tuyệt vời!
Alicia thích nó lắm.
Nó tuyệt bởi vì cuộc sống được sinh ra từ cái chết.
người phụ nữ được sinh ra từ người đàn ông.
Và từ Trái đất sinh ra...
Bãi biển?
Và từ Trái đất sinh ra...
Nước?
Sự siêu nhiên.
Sự siêu nhiên...
đấng tối cao, linh hông.
Cô có âm nhạc rồi. Đó là từ
Kristof Penderesky.
Nó được viết cho những nạn nhân của vụ Hiroshima,
nhưng cũng được thôi.
Tất nhiên. Alicia nhớ tất cả mọi thứ.
Đó là nhạc cho chiến tranh.
Nó rất hoang dại và đẫm máu.
Và từ âm nhạc của cái chết,
cô có được một kiệt tác...
...mà em sẽ được nghe ngay bây giờ.
Nó sẽ khiến em phát điên.
Alicia, trò yêu.
Tạm biệt, trò yêu.
Tạm biệt, Katerina.
Trông chị rất xinh đẹp.
-Chị phải làm tốt 'Trenches' đấy.
-Được rồi.
Này, chúng ta sẽ đi em cạnh cửa sổ.
Và em có thể thấy được bạn bè của mình nhảy múa.
Anh thích căn phòng này.
Anh sẽ sắp xếp mọi thứ.
Vào đây và đóng cửa lại...
Anh thế nào?...Ngồi đi.
Alicia, xem ai đến này.
Chúng tôi ngồi đây hít thở không khí,
xem tạp chí...
Người phụ nữ mới đi là ai?
Katerina, cô giáo của Alicia.
Giáo viên dạy múa.
Tính rất tốt, Katerina.
Bà ấy có trường múa gần đây.
Alicia đã là học trò của bà ấy.
Và Katerina yêu cô ấy như con gái mình vậy.
BỐN NĂM TRƯỚC
Benigno, con đứng ở cửa sổ nửa giờ rồi đấy.
Con vào đây, mẹ.
Có chuyện gì thế?
Anh đi theo tôi à?
Tôi nghĩ cái này là của cô.
Chắc là cô làm rơi.
Mọi thứ vẫn ở đó chứ?...
Tôi chưa đụng vào thứ gì...
-Cô đang đi đâu thế?
-Nhà.
Tôi đi cùng cô được không?
Tôi đang chẳng có việc gì để làm cả.
-Được, nhưng tôi đang về nhà.
-Tất nhiên... Nó sẽ làm tôi khỏe lên.
Múa là cuộc đời tôi.
Tôi thích những buổi biểu diễn múa.
-Anh có thích múa không?
-Có, tất nhiên.
Nhưng tôi không theo nó.
Cô còn làm gì khác không,
ngoài múa ra?
Tôi du lịch và xem những bộ phim cũ.
Phim câm rất hấp dẫn tôi, thật đặc biệt.
-Khi ra ngoài anh thường đi đâu?
-Tôi không ra ngoài.
Anh nên ra ngoài đi.
Tôi chăm sóc mẹ của tôi,
nhưng bà ấy mất 2 tháng trước.
Tôi rất tiếc, mẹ của tôi cũng mất, vài năm trước.
Đến rồi...
Cám ơn vì cái ví.
Bác sĩ Roncero, bác sĩ tâm lí.
23.
Tôi đợi cô ấy bên cửa sổ,
nhưng hôm đó cô ấy không đến.
Nhưng tôi biết địa chỉ và
bố cô ấy là bác sĩ tâm lí.
Văn phòng bác sĩ Roncero.
Tôi muốn hẹn gặp bác sĩ.
-Ngày mai 5 giờ được không?
-Không sớm hơn được sao?
Không, ngày mai 5 giờ.
Tên anh?
-Anh cần gì?
-Tôi có hẹn lúc 5 giờ.
Vào đi, đừng đứng đó.
Benigno Martin?...
Tôi cần bằng chứng.
Tôi chỉ muốn gặp Alicia,
nhưng tôi lại ở đó với bác sĩ tâm lí.
Tôi quyết định nói với ông ấy rằng
tôi rất nhớ mẹ.
Tôi bắt đầu khi tôi còn nhỏ.
Và cậu đã chăm sóc mẹ 15 năm?
Tôi đã luôn ở bên mẹ tôi...
Tôi đã học để trở thành y tá.
Tôi rất ít tiếp xúc.
Tôi cũng học về mĩ học,
trang điểm và làm tóc.
Và cậu đã làm những điều đó cho mẹ cậu?
Tất nhiên, tôi cắt tóc, nhuộm, cắt móng tay
cho mẹ tôi.
Và tôi cũng lau chùi cho mẹ tôi nữa,
trước và sau.
Mẹ tôi không phải tàn tật hay điên.
Chỉ là mẹ tôi hơi lười một chút thôi.
Mẹ tôi là một phụ nữ đẹp
và tôi không muốn để mẹ tôi đi.
-Bố cậu nói gì?
-Chẳng có gì cả. Sao có thể chứ?
-Ông ấy mất rồi à?
-Chúa ơi, không.
Ông ấy ở Thụy Điển, tôi đoán thế.
Lâu lắm rồi tôi không nghe tin của ông ấy.
Ông ấy không đến gặp cậu à?
Ông ấy lập gia đình riêng ở đó,
sau khi bỏ mẹ tôi.
Chúng tôi không liên lạc nữa.
Sao cậu lại đến gặp tôi,
Benigno?
-Vấn đề của cậu là gì?
-Tôi? Không có gì.
Cậu phải có
thì mới đến gặp bác sĩ tâm lí chứ.
Cô đơn, tôi nghĩ thế.
Cậu đã từng quan hệ tình dục
với phụ nữ chưa?
-Với đàn ông?
-Cũng không.
Tôi sẽ gặp cậu trong một tuần nữa.
-Tôi không ổn hả bác sĩ?
-Không phải thế...
Dù sao thì, thời niên thiếu của cậu rất đặc biết.
-Đâu có gì đặc biêt.
-Có đấy. Rất đặc biệt.
Và chúng tôi phải phân tích sâu hơn.
Đúng, hãy phân tích nó.
-Tôi sẽ quay lại trong một tuần được chứ?
-Rất tốt.
Tôi rất hân hạnh.
-Anh đang làm gì ở đây?
-Tôi đang định đi. Đừng giận.
Tôi chỉ muốn gặp cô thôi...
Tôi không làm gì hại đâu.
Văn phong bác sĩ Roncero...
Chào, Lola...
Dạo này lịch làm việc dày quá.
Em quản lí mọi người được không?
Alicia không bao giờ quay lại.
Tôi không muốn làm cô ấy sợ nữa.
Sau một tuần tôi đến nhà cô ấy,
để gặp bố của cô.
Lúc đó trời mưa cả tuần.
Lần tiếp theo tôi thấy cô ấy là ở đây.
Có chuyện gì với cô ấy?
Một vụ tai nạn xe,
trong một ngày mưa.
Bố cô ấy không muốn để cô ấy một mình,
dù chỉ là một lúc.
Ông ấy yêu cầu ý tá tốt nhất.
Và tôi có tiếng tốt ở đây...
Thế là họ yêu cầu tôi...
Và khi thấy tôi, ông ấy nhận ra tôi,
ông ấy co hơi do dự.
Và cuối cùng, ông ấy chọn Matilde và tôi.
Đó là bốn năm trước...
Và giờ ta ở đây...
Đúng không, Alicia?
Tôi bắt đầu xem ballet, khi tôi có ngày nghỉ.
Và tới thư viện phim để xem phim câm.
Phim Đức, Mĩ, Ý, tất cả mọi thứ.
Và sau này tôi sẽ kể với cô ấy
về những thứ cô ấy đã xem
Bốn năm trọn vẹn nhất của cuộc đời tôi.
Tôi chăm sóc Alicia...
Tôi làm những việc cô ấy dự định làm,
trừ du lịch, tất nhiên.
Với tôi và Lydia thì ngược lại.
Tôi không thể chạm vào cô ấy.
Tôi không thể chấp nhận cơ thể cô ấy.
Và tôi cũng không thể giúp y tá
lật người cô ấy.
Và tôi thấy mình thật ghê tởm.
Nói với cô ấy. Kể với cô ấy như thế.
Tôi cũng muốn,
nhưng cô ấy không thể nghe.
Sao anh chắc về điều ấy được?
Cô ấy bị chết não, Benigno ạ.
Tâm trí phụ nữ rất bí ẩn,
đặc biệt là khi bị bệnh.
Anh phải chăm sóc người phụ nữ,
nói với cô ấy...
...đừng quên rằng cô ấy còn sống và anh yêu cô ấy.
Đây chỉ là chữa bệnh thôi.
Tôi biết nhờ kinh nghiệm.
Và anh biết gì về phụ nữ?
Benigno, anh biết gì về phụ nữ?
Anh biết gì về phụ nữ?
Rất nhiều. 20 năm với một người,
4 năm với người khác.
Tôi thích bạn trai của cô đấu bò.
Anh ấy rất phong cách.
Sao cô biết được? Cô thấy anh ấy à?
Tất nhiên là không. Nhưng tôi có thể nói thế
khi nhìn khuôn mặt anh ấy.
Và cái quần phình ra của anh ấy.
Anh ta là bạn tốt của Benigno
-Anh ta đồng tính à?
-Không đời nào. Cô đang nói gì thế?
-Benigno thế, cô nghĩ thế à?
-Đồn đại!
-Cô sai rồi.
-Bác sĩ Vega bảo tôi thế.
-Và ông ấy biết được ở đâu?
-Từ bố của Alicia.
Tôi không thích sự thân mật của anh ta
với cô bệnh nhân...
...nhưng Vega bảo tôi là không phải lo
vì anh ấy đồng tính.
Tôi sẽ đi và để các cô
nói tào lao về cậu ấy.
-Bà ta ấy thích Benigno.
-Bà ấy không được bình thường lắm.
Tôi được nghỉ.
Tôi định đến thư viện phim.
-Anh định đi đâu?
-Tôi đến tòa soạn tối nay.
Tôi phải quay trở lại công việc sớm.
Cô ấy không được ổn.
Anh biết ý tôi là gì mà.
Da cô ấy bị khô.
Đến nhìn này... Đây...
-Anh có nói chuyện với cô ấy không?
-Không, và chắc chắn không.
Chào, Lydia. Cô phải kiên nhẫn với anh ấy.
Làm việc tốt nhé.
'Người tình bé nhỏ'.
Rosa bị cúm.
Anh hi vọng em không bị lây của chị ấy.
Anh rất vui vì em thấy khỏe,
nhưng anh sẽ massage cho em...
...và anh sẽ lau rửa cho em với
dầu hương thảo.
Không, không có chuyện gì với anh cả.
Hôm qua, anh xem một bộ phim làm anh sốc quá.
Đó là một chuyện tình...
...của Alfredo, một chàng trai trẻ đẹp
nhưng hơi béo...
...là bạn của Amporo,
một nhà khoa học.
Amparo chuẩn bị thì nghiệm
một phương pháp giảm cân...
...sẽ làm một cuộc cách mạng trong
công nghiệp thực phẩm.
Thật là ích kỉ! Em chỉ nghĩ đến bản thân mình.
Tìm ra rồi!
Nó rất nguy hiểm.
Em sẽ không bao giờ thí nghiệm trên người trước.
Anh vẫn nghĩ em làm vậy vì ích kỉ sao?
Đó là một phép màu cho anh!
Đừng lo, tình yêu của em!
Em sẽ tìm thuốc giải!
Thời gian trôi qua...
...nhưng Amparo không thể tìm được thuốc giải...
...và Alfredo tội nghiệp,
ngày qua ngày, bị thu nhỏ lại trong sự đau khổ.
Anh sẽ luôn yêu em.
Để cho Amparo không đau buồn...
...Alfredo bỏ đi và gặp mẹ anh ta.
Anh ấy không gặp mẹ 10 năm,
beacause he was lousy.
Anh ấy không nói với Ambaro
nơi mẹ mình sống.
Rất nhiều điều diễn ra trogn bộ phim này.
Nhưng điều quan trọng nhất là...
...sau rất nhiều năm hối tiếc và tìm kiếm...
...Amparo đã tìm ra địa chỉ của mẹ anh ấy.
Và tới đó.
Khách sạn Iukali.
Phòng 15.
-Ngủ đi, anh yêu.
-Và liệu anh có thể trở thành gánh nặng cho sai lầm không?
Và Alfredo...
...ở trong cơ thể cô ấy...
...mãi mãi.
MỘT THÁNG SAU
Nào, đặt tay đúng cách ... Thế này...
Mát mẻ quá...
thật tuyệt...
Ở ban công thật tuyệt đúng không?
Lydia cũng thích ngồi ở ban công.
Anh nghe thấy không, cô ấy thích lắm
Nhìn hai người này...
Cư như đang nói chuyện với nhau đấy.
Anh nghĩ hai người đang nói gì?
Họ không ngại gì cả.
Phụ nữ nói tất cả với nhau.
Lydia đang nói là cô ấy đã nằm bệnh hai tháng rồi.
Benjamin và Angela...
...các con thực sự cam kết cuộc hôn nhân này chứ?
Hãy nắm lấy tay nhau...
...và tuyên bố ước muốn trước Chúa.
Tôi, Angela,
tuyên bố, Benjamin...
...là người chồng hợp pháp...
Em sẽ yêu anh cả trong hạnh phúc và bệnh tật...
...chỉ cần chúng ta còn sống.
Chúa đã kết nối các con bằng tình yêu...
...hãy để Người chấp nhận lời tuyên bố
tình yêu của các con.
Tình yêu các con sẽ tồn tại vĩnh viễn.
Em làm gì ở đây.
Chúng ta định gặp nhau ở khách sạn mà.
Em đã đổi ý.
Em luôn thích đám cưới.
Em không định gặp chị gái
trước trận đấu sao?
Em đã gọi rồi.
Chị ấy sẽ đến khách sạn.
Em đã hứa sẽ ăn tối ở khách sạn.
Như em muốn.
-Buổi lễ tuyệt đúng không?
-Tuyệt vời.
-Em không cho là cô ấy quá trẻ.
-Em lại không tin anh sao?
Chúng ta chẳng thể đi mà không nói chuyện được.
Đừng lo. Anh kết thúc với Angela rồi.
Anh có thể chứng minh.
Ví dụ, ở đám cưới em khóc, anh không khóc.
-Đúng.
-Và em không nên thế
Không tin anh à?
Anh đã vượt qua được chuyện đó rồi.
Lydia, tin anh đi,
chuyện đó qua rồi.
Anh đã đi cùng Angela.
Để viết một cuốn sách hướng dẫn du lịch.
Thực tế là, anh muốn cô ấy thoát khỏi
ma túy và Madrid.
Madrid là địa ngục.
Sau năm chuyến đi,
anh đưa cô ấy về với gia đình...
...những người sẽ giữ cô ấy khỏi anh và ma túy.
Anh vẫn còn yêu cô ấy?
Anh khóc vì không thể chia sẻ mọi thứ với cô ấy.
Thật là kinh khủng
khi phải chia tay người mà em rất yêu.
Thật là một câu chuyện buồn!
Tình yêu là một thứ buồn tẻ
khi nó kết thúc...
...như các bài hát vẫn nói.
Marco, chúng ta nói chuyện sau đi.
-Chúng ta đang nói cả giờ rồi mà.
-Anh nói, không phải em.
Em nói đúng.
Chân anh cần hai tháng trị liệu nữa,
bác sĩ nói thế.
Nhưng em biết gì không?
Anh rất vui là con bò đã húc anh.
Giờ anh có thể ở với em đến khi em tỉnh.
Không ai có thể khiến anh rời xa em.
Chúng tôi đã trở lại với nhau,
một tháng trước...
Lydia đã định nói với anh lúc ở đám cưới.
Cô ấy đã khóc vì anh.
Cô ấy gọi tôi để nói với tôi rằng
cô ấy khóc cho tôi.
Lần cuối chúng tôi nói chuyện.
Giờ tôi không thể đấu được nữa
vì chấn thương...
...tôi muốn được ở bên cô ấy suốt đêm nay.
Như ở nhà anh.
Tôi lại cô đơn.
Anh đang nhìn vào ngực cô ấy đấy.
Thật khó để tránh được chuyện đó.
Benigno, tôi đang nghĩ về một chuyến đi...
Tôi phải làm việc.
Và Lydia?
Cô ấy không cần tôi nữa.
Anh muốn cắt đứt à?
Anh gọi thế cũng được.
Tôi đã nghĩ đến việc này, Marco.
Đừng hỏi tại sao. Tôi đã nghĩ thế.
Có chuyện gì đó trong mối quan hệ của hai người
tôi thấy không ổn lắm.
Khi nào anh đi?
Sớm, nhưng tôi sẽ gặp anh trước khi tôi đi.
Tôi rất tiếc khi anh đi.
Tôi đi đây, Benigno.
Tôi sẽ gặp anh sớm.
Cô ấy vẫn chưa có kinh sao?
Tôi đã xem bào cáo mấy tháng trước.
Cô ấy phải có rồi chứ.
Ừ, hơi chậm.
Hai tuần. Quá lâu rồi đấy.
Cậu chắc là cô ấy đã có tháng trước không?
Tôi đã thấy tháng trước.
Lúc ấy chị đang bị ốm.
Cô ấy có vẻ căng ra.
Đôi khi chúng cũng không bình thường mà.
Ví dụ như, Lydia
không có kinh nữa.
Dù sao thì, chúng ta cũng phải nói với bác sĩ Vega.
Tôi mang vài quyển sách của tôi
cho anh và Alicia.
Tôi đã nói tạm biệt với Lydia.
Tôi muốn gặp Alicia,
nhưng họ không cho tôi vào phòng.
Có chuyện gì sao?
Không. Chỉ là Alicia bị nhiễm trùng thôi.
Anh đưa tôi về được không?
Tôi xong việc rồi.
-Chắc không nghiêm trọng, tôi nghĩ thế.
-Tôi không biết.
Họ làm vài kiểm tra,
nhưng không nói với tôi.
Brazil...
...Turkey, Cuba.
-Tôi sẽ đọc cho Alicia.
-Chúng là sách hướng dẫn du lịch.
Của anh. Chắc là hay lắm.
-Anh đi một mình à?
-Đúng.
Tôi muốn nói với anh một điều
trước khi anh đi.
-Điều gì?
-Sự cô đơn.
Tôi muốn kết hôn.
-Alicia, tất nhiên!
-Benigno, anh điên rồi!
Chúng tôi sẽ trở thành một đôi đẹp nhất.
-Sao tôi không nên cưới cô ấy?
-Vì cô ấy đang hôn mê!
Bởi vì cô ấy không thể nói "Đồng ý"
trong nhà thờ!
Bởi vì cô ấy chết lâm sàng rồi!
Vào xe đi!
-Anh đang nói gì thế?
-Vào xe đi!
Mối quan hệ của anh với Alicia
là đơn phương!
Chúng ta thường nói về những người sống thực vật,
nhưng ta không cưới họ.
Kệ anh nói gì.
Tôi có suy nghĩ khác anh.
Đừng có nói hay nghĩ đến chuyện đó nữa!
Hứa đi!...Nếu anh nói với người khác,
anh sẽ gặp rắc rối đấy!
Nếu anh bình tĩnh trở lại, tôi sẽ hứa.
-Không cần biết anh yêu cô ấy đến thế nào...
-Anh cũng thích cô ấy đúng không?
Tất nhiên tôi thích cô ấy.
-Cô ấy cũng thích anh.
-Cô ấy chết lâm sàng rồi!
Cô ấy không còn cảm giác gì về anh, về tôi
và về bản thân cô ấy nữa
Hiểu điều đó đi!
Bệnh nhân Alicia Roncero của chúng ta
đã bị cưỡng bức và có thai.
Trước khi tôi nói với bô cô ấy,
hãy nói với tôi...
...thằng khốn nào đã làm chuyện đó!
Mọi người đều lo lắng.
. Alicia
nằm trong tầng của ông.
Cho phép tôi giải thích tình hình đã.
Rosa, nào.
Kinh nguyệt của Alicia dừng hai tháng trước.
Ban đầu tôi tưởng là một tháng,
nhưng tôi đã nhầm.
Nó không có trong bản báo cáo tháng trước.
Trong này ghi là được xử lí bình thường.
Tôi bị cúm suốt tuần đó.
Cậu viết nó.
Đúng không, Benigno?
-Đó là chữ của cậu.
-Đúng, chính là tôi.
Sao cậu nói dối?
Tôi không muốn làm mọi chuyện to tát lên.
Cũng nhiều lí do, kinh nguyệt của bệnh nhân sẽ dừng lại.
Sao không ai chú ý hả?
Người thường trông cô ấy đâu?
Bà ấy không thể đến được.
Bà ấy đã gọi.
Không thấy điều gì lạ sao?
Bà ấy có chuyện gia đình.
Rất nhiều đêm bà ấy không thể đến.
Và ai thay bà ấy?
Tôi sẽ nói với Roncero
rằng con gái của ông ấy...
...ngày đêm ở cùng với một thằng điên sao?
Hãy hạ nhiệt một chút.
Benigno, cậu có nhận ra cậu là người đáng nghi nhất không?
Sao cậu lại giấu lần trễ đầu tiên?
Cậu giải thích thế nào đây?
Cậu có thể làm hại Alicia sao?
Tuyệt đối không!
Hôm qua ở chỗ đỗ xe...
...tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện
giữa Benigno và Marco.
Benigno nói muốn cưới Alicia.
Marco cố thay đổi suy nghĩ của anh ta
nhưng không được.
Qua lại vài câu, anh ta nói...
...không đôi nào tuyệt như anh ta và Alicia.
TÁM THÁNG SAU
Đám tang của Lydia Gonzales
diễn ra hôm qua tại Almudena.
Cựu vận động viên đấu bò 30 tuổi
đã bị hôn mê từ khi...
Tôi có thể gặp Benigno Martin?
Anh ấy không làm ở đây nữa.
-Cô chắc chứ?
-Chắc chắn.
-Còn chị Rosa Lazaga?
-Anh là ai?
-Marco Zuloaga.
-Tôi sẽ nối máy cho anh.
-Ai đấy?
-Marco Zuloaga.
Tôi đang gọi từ Jordan.
Tôi đã biết tin của Lydia.
Tôi rất tiếc, Marco.
Chị đáng lẽ phải gọi cho tôi.
Chúng tôi có rất nhiều việc ở đây.
Có chuyện gì thế? Benigno không làm nữa,
người ta bảo tôi thế.
Benigno đang ở trong tù.
Cậu ấy bị buộc tội cưỡng bức Alicia.
Hãy giúp cậu ấy. Cậu ấy không có ai cả.
Anh chàng tội nghiệp.
Chị gặp anh ấy chưa?
Sau những gì cậu ấy làm, tôi không thể.
Dù sao thì cậu ấy vẫn cần giúp đỡ,
và anh là bạn của cậu ấy.
-Anh ấy ở nhà tù nào?
-Ở Zegovia.
Đợi tôi ở đây.
-Tôi muốn gặp tù nhân.
-Ở khu vực thăm hỏi.
Qua cánh cửa này, bên trái.
Tôi muốn gặp tù nhân Benigno Martin.
Hôm nay không phải ngày thăm hỏi,
nhưng tôi sẽ xem liệu...
Tôi xin lỗi, tôi không thể nghe bà.
Hôm nay không phải ngày thăm hỏi.
Và "người thuê trọ" không yêu cầu được thăm hỏi.
Anh ấy không biết tôi đến từ Madrid.
Tôi đến hôm nay.
-Anh là người thân à?
-Bạn.
-Marco Zuloaga là tên tôi.
-Cho tôi xem căn cước của anh?
-Tôi có thể gọi cho anh ấy không?
-Anh ấy sẽ gọi cho anh.
Tôi đã đổi số.
Bà có thể đưa cho anh ấy số mới của tôi được không?
Và nhớ là.
Những ngày thăm hỏi là thứ bảy và chủ nhật.
Và "người ở trọ" phải đồng ý.
Nếu anh ấy không muốn gặp anh,
chúng tôi cũng không giúp được gì.
Và còn điều nữa. Ở đây
chúng tôi không có tù nhân...
Ở đây chúng tôi không có tù nhân,
chúng tôi chỉ có "người ở trọ".
Marco, là anh à?
Tôi rất vui được nghe giọng anh.
Tôi muốn anh đến gặp tôi vào thứ bảy.
-Anh đang ở đâu?
-Bên ngoài viện lâm sàng.
Giáo sư Vega đã nói hết với tôi.
Sao anh có thể làm thế được chứ?
Anh về Tây Ban Nha để làm tôi phát cáu lên à?
Anh cần gì không?
Tôi cần đem gì đến vào thứ bảy?
Tôi cần thông tin.
Anh đã biết gì về Alicia?
Ở viện họ chẳng nói gì cả.
Cô ấy ở viện khác rồi.
Tôi không biết ở đâu.
-Tôi không tin.
-Tôi cũng thế.
Nhưng tôi cũng không ngạc nhiên
về việc họ không nói cho chúng ta.
-Anh vẫn còn là bạn tôi chứ?
-Tất nhiên. Thế nên tôi mới ở đây.
Thế thì hãy tìm thông tin về Alicia.
Xem cô ấy còn sống không, cô ấy đã sinh chưa,
đứa trẻ có sống không...
Tôi muốn biết, Marco...
Anh hiểu mà, đúng không?
Tôi sẽ cố gắng...
Nói chuyện với anh vào thứ bảy nhé...
-Anh tìm thấy gì chưa?
-Tôi đang. Hãy kiên nhẫn.
Tôi đã kiên nhẫn, cho đến tận ngày cô ấy sinh,
một tháng trước.
Anh phải đợi.
-Cả ngày ở đây anh làm gì?
-Tôi làm việc trong phòng y tế.
Đây là nhà tù mới, ít người.
Ở đây khá yên tĩnh.
-Trông không giống như nhà tù nếu nhìn từ bên ngoài.
-Vấn đề là chuyện khác cơ!
Là tôi không được gặp Alicia.
Ông bác sĩ tâm thần Roncero
nói tôi là kẻ thần kinh.
Vào trại sẽ rất tốt, họ nói thế,
nhưng tôi không quan tâm.
Tôi cần gặp Alicia,
để xem mọi chuyện thế nào.
Nếu điều này cứ tiếp tục,
tôi không biết tôi có thể làm gì nữa!
Tôi là kẻ tâm thần, họ nói thế đấy.
Thế thì tôi sẽ làm một kẻ tâm thần!
Đừng nói thế, Benigno!
Tìm cho tôi luật sư khác.
Luật sư tôi có coi thường tôi.
Tôi sẽ cho thuê nhà
để trả cho ông ta.
Tôi sẽ thuê nó.
Giờ thì tôi cũng không có nhà mà.
Tuyệt. Tôi rất mừng anh trở thành người thuê nhà của tôi.
Tôi nghĩ rất nhiều về anh,
đặc biệt là vào ban đêm.
-Sao lại vào đêm?
-Vì tôi nghiên cứu vào ban đêm.
Tôi đọc sách của anh.
Như là việc du lịch cùng với anh
ngay bên cạnh tôi...
...cho tôi biết nhiều điều.
Tôi thích Avan nhất.
Tôi đã trở thành một trong số họ...
...những người mà không có gì
và sáng tạo ra mọi thứ.
Và anh miêu tả cô gái Cuba...
...đứng trước cửa sổ bên cạnh biển...
...chờ đợi trong vô vọng...
...những điều mà không bao giờ xảy ra.
Tôi đã nghĩ người con gái đó là tôi.
Xin chào. Tôi là bạn của Benigno.
Anh là Marco, người Argentina?
Benigno đã gọi tôi.
Anh sẽ thuê căn hộ của cậu ấy?
Nó bẩn lắm. Cậu ấy không cho tôi lau chùi.
-Và tôi cũng không muốn thêm tiền...
-Được rồi, tôi sẽ lo chuyện đó.
Tôi sẽ đưa anh chì khóa nhé?...
Tôi sẽ vào tìm nó...
Anh gặp cậu ấy chưa?
-Cậu ấy thế nào?
-Khỏe.
Anh chàng tội nghiêp.
Thậm chí trong tù cậu ấy cũng chẳng may mắn gì cả.
Chẳng ai biết!
Không TV, không phóng viên.
Chẳng ai đến.
Họ chẳng để tâm chút gì cả.
Tôi định trả lời phỏng vấn đấy!
Truyền thông ở đất nước này chẳng ra sao cả!
Bà nói đúng.
Chìa khóa...
Dù sao thì...Anh biết tại sao
Benigno lại bị bắt không?
Cậu ấy chẳng nói lời nào lần cuối cậu ấy về.
-Benigno vô tội.
-Đúng, tôi biết.
-Vô tội về cái gì?
-Tôi không biết.
Anh biết, nhưng không muốn nói với tôi.
Nếu cần gì, cậu biết tôi ở đâu rồi đấy.
Cô rất vui hôm nay em tự đi được mà không cần nạng.
-Bài tập hôm nay thế nào ạ?
-Rất tốt.
-Cô mệt không?
-Mệt lắm.
Không vấn đề gì.
Chúng ta sẽ làm thêm vài bài tập nữa.
Chúng ta sẽ làm bài tập duỗi chân nhé.
-Nhưng em đã làm 100 lần rồi.
-Chúng ta sẽ làm thêm nữa.
Tôi có hẹn với ông Sainz.
Đứa trẻ bị chết khi sinh.
Alicia đã hồi phục.
Benigno vẫn chưa biết.
Trong điều kiện này,
anh ấy có thể làm điều gì đó điên rồ.
Tôi không thể nói dối anh ấy được.
Anh ấy là người bạn duy nhất của tôi.
Tôi sẽ nói với anh ấy.
Sẽ không có vấn đề gì.
Alicia vẫn hôn mê và đứa trẻ đã chết.
Tôi sẽ nói thế.
Nhưng anh không được nói gì cả.
-Anh ấy có thể được bảo lãnh không?
-Rất khó, và tốn kém.
-Anh ướt kìa.
-Một chút thôi.
Cẩn thận đừng để nhiễm lạnh.
Uống sữa nóng với mật ong.
Từ khi tôi ở đây, tôi thích những ngày mưa.
Anh gặp luật sư mới chưa?
Ông ấy ở đây...
ông ấy đã nói hết với thôi...
-Tôi sẽ được giảm án chứ?
-Đúng.
Ít nhất cũng không có gì xảy ra với Alicia
khi sinh.
Đó là điều duy nhất an ủi tôi
và cho tôi hi vọng.
Anh ổn chứ, Benigno?
Tôi muốn ôm anh quá, Marco.
Tôi đã yêu cầu một cuộc gặp mặt trực tiếp.
Tôi đã cố.
Họ hỏi tôi anh có phải là người yêu tôi không.
Tôi không dám nói "có"
vì sợ làm anh tức.
Chẳng sao đâu.
Anh muốn nói gì cũng được.
Tôi đã ôm rất ít người trong cuộc đời tôi.
Tin nhắn thoại!
Tôi rất mừng được gặp anh và nói tạm biệt với anh.
Họ sẽ không cho tôi ra khỏi đây...
...hoặc họ sẽ đưa tôi sang chỗ khác
Tôi không muốn sống thiếu Alicia...
...chỉ có thể cầm chiếc kẹp tóc của cô ấy.
Vì thế tôi sẽ trốn.
Tôi không nói với anh để anh không ngăn tôi.
Tôi ôm anh thật chặt, Marco.
Đến Zegovia...
Đúng, nhà tù...
Tôi cần gặp Benigno Martin gấp.
Đó là chuyện sống chết đấy.
Người quản giáo đợi anh ở văn phòng.
Tôi? Văn phòng ông ấy ở đâu?
Bảo vệ sẽ đi cùng anh.
Làm ơn bỏ hết đồ trong túi ra.
Đợi đã, đừng chạy.
Ở phía cuối.
Xin chào, tôi là Marco Zuloaga.
Benigno Martin để lại bức thư này cho anh.
Marco thân mến...
Trời vẫn mưa, và đây là dấu hiệu tốt.
Khi Alicia gặp tai nạn,
trời cũng đang mưa.
Tôi viết thư cho anh vài phút trước khi tôi trốn.
Tôi hi vọng, với tất cả những thứ này,
tôi cũng sẽ hôn mê...
...và được ở gần cô ấy.
Anh là người bạn duy nhất của tôi.
Tôi để lại cho anh ngôi nhà
mà tôi đã chuẩn bị cho tôi và cô ấy.
Dù họ có đưa tôi đến đâu,
đến thăm tôi và nói với tôi.
Nói với tôi tất cả, đừng dấu tôi điều gì.
Tạm biệt, bạn của tôi.
Tôi lấy những cái này từ anh ấy.
Anh phải kí vào đây.
Benigno, tôi đây.
Alicia đã sống lại...
Chính anh làm được điều đó.
Tôi nhận được tin thoại của anh
và tôi đã ngay lập tức chạy đến...
...những đã quá muộn.
Tôi đã để kẹp tóc của Alicia
vào túi của anh.
Và một bức ảnh của cô ấy.
Và một bức ảnh của mẹ anh.
Để mà họ sẽ ở bên anh mãi mãi.
Như những ngọn sóng hoang dại.
Nam ở bên trên, nữ ở bên dưới.
Cô sẽ lấy nước cho em.
Anh ổn chứ?
Tôi không biết...
Tôi khá hơn nhiều rồi.
Nào, vào trong đi.
Cô run thế?
Sao?
-Anh nói gì với cô ấy?
-Không gì cả.
Tôi thất anh nói chuyện.
Cô ấy hỏi tôi có ổn không,
và tôi cám ơn cô ấy.
Bà sẽ gặp tôi ở gần đây.
Tôi sống ngay đây thôi.
Ở chỗ của Benigno?
-Sao anh lại ở đó?
-Benigno chết rồi.
Chúng ta sẽ nói chuyện ngày nào đó.
Đúng, và sẽ đơn giản hơn bà nghĩ.
Không gì đơn giản cả.
Tôi là một giáo viên múa,
và không gì đơn giản.