Tip:
Highlight text to annotate it
X
Dịch: QKK
Tổ mẹ! Ôi!
Chúa...!
Tôi không chịu nổi, giúp tôi với! Giúp tôi!
Tổ mẹ!
Tổ... mẹ!
Nó đang muốn ra, rặn đi,
để coi cái gì lòi ra đây.
Cái đầu sắp ra rồi.
Tổ mẹ!
Ôi, Chúa ơi! Ôi...
Mau lên.
- Đừng lo, cưng. Để em kiếm ai đó.
- Mẹ đã sinh con!
Coi nào, Josephine,
ổng muốn hai chúng ta.
Không được. Tôi đang bận. Kêu Agnes đi.
- Mẹ đã sinh con! Con trai!
- Con trai?
Tổ mẹ. Tao thua độ rồi.
Nghe nè, tôi đã trả tiền cho hai người,
bây giờ tôi đã sẵn sàng.
Tất nhiên rồi, cưng,
và ta sẽ kiếm một người dễ thương.
Violet! Bởi vì ta sẽ vui vẻ cùng nhau!
Chạy đằng kia kêu Agnes được không,
bé cưng?
Kêu cổ lên căn Phòng Xanh.
Chúng ta sẽ vui vẻ cùng nhau.
Là con trai.
Là con trai.
Sao, Violet, trên lầu xong chưa?
- Con trai.
- Con trai?
Sinh con có đau lắm không?
Violet, cô đang hỏi sai người rồi,
vô cùng sai.
Nè, chơi cái này đi, Giáo sư.
Chắc chắn là tôi sẽ chơi.
Tôi sẽ chơi một bài cho em bé xinh đẹp
mà mẹ cô vừa sinh.
Được đem tới cõi đời ô trọc trong
một đêm như vầy, ngoài ý muốn của nó.
Và hôm nay, tôi đã được tròn 75 tuổi,
và tôi muốn ăn mừng!
Đã từ lâu lắm rồi
tôi không có một người đàn bà.
Bà biết đó, cổ không cần phải xinh đẹp,
Chỉ cần biết kiên nhẫn.
Vậy, Frieda được không?
- Ông khỏe không, Đô đốc?
- À, chào bà Nell.
Lâu nay ông ở Biển Bắc hả?
Đúng rồi, và bây giờ
tôi đang được nghỉ phép dài hạn.
Tôi sẽ ở lại đây một thời gian dài.
Ôi, ông đúng là loại đàn ông của em.
Em thích cái cách khiêu vũ của ông.
Tôi chỉ cần nghe cô nói...
là tôi đẹp trai, hùng dũng,
quảng đại và nhân từ.
Sao vậy, Will?
Suỵt, thôi mà, nín đi.
Đừng đánh thức mọi người.
Suỵt! Nín đi.
Violet! Lỡ con đánh thức ổng thì sao?
Ổng đã trả tiền trọn đêm,
và con biết tính ổng rồi.
- Tại Will làm con thức.
- Con không được đánh thức mẹ.
Mẹ sẽ không thể ngủ lại được nữa.
Ở đâu mẹ có đôi bông đó?
Đẹp quá chừng.
Ở đâu kệ nó.
Ổng đã tặng cho mẹ.
Ổng đã thắng nó trong một
ván bài hay gì đó.
Rồi mẹ lại thắng ổng. Đừng!
Tối qua ổng đã đâm vô tai mẹ,
mẹ thắng ổng vậy đó.
Cũng may là mẹ say rượu.
Chừng nào con lớn lên
mẹ cho con nghe?
Con điên hay sao?
Ngọc lục bảo thiệt đó.
Nếu không, mẹ sẽ chẳng bao giờ để cho ổng
đâm mấy cái lỗ xấu xí trên tai mẹ.
Lấy cà-phê cho tôi. Tôi khó chịu quá.
Ooka dooka soda,
cha mày không nhai thuốc lá à?
- Ooka...
- Violet!
Lấy gậy cho ta.
Lạy hồn.
Ôi, thuốc của ta đâu.
Con quỷ đen đi lấy cà-phê cho tôi
đâu mất biệt rồi?
Cẩn thận với cái đó đó, Joe.
Cô phải thôi chó thằng bé đó bú đi.
Cô sẽ làm hư nó,
cũng như Violet vậy.
Ôi, tôi nghĩ là cổ thích vậy, để có ngực bự.
Ê, Antonia, Violet, xuống ngựa đi.
Tao có chuyện nói với tụi mày.
Tối qua tao đã ghé thăm
Mama Mosebery
Tao trả bả hai đô-la,
và bả đã cho tao...
một trái tim rùa chưa nấu
để lấy may mắn...
...mua xổ số,
và tao đã nuốt trộng!
- Mày đi đâu vậy?
- Tao không tới đây để chơi với mày.
Tao phải giao hàng trên lầu.
- Nè, mùi vị nó ra sao?
- Mùi vị gì?
- Tim rùa sống đó!
- Mày nghĩ nó ra sao?
Thôi mà, làm ơn nói đi!
Tao là con của một con rùa khổng lồ, được
mấy con cá sấu nuôi lớn bằng sữa báo.
Tao là một con sói độc tới từ Bitter Creek,
và tối nay là đêm tao bắt đầu tru!
Người bán rong đi cửa sau.
... bốn, năm, sáu...
- Một người bán rong.
Violet, ngồi xuống ăn hết món mướp đi.
Tao không nuôi mày lớn để cho
răng mày bị hư.
Sao lại có mấy tấm khăn này ở đây?
Nó không phải của nhà này.
Sáu, bảy, tám, chín...
Coi cái gì tới kìa.
... mười một, mười hai...
Ôi, nín đi, thôi mà, bé cưng,
Chào, tôi là Bellocq.
Tôi đang tìm bà Livingston.
Bả có tiếp khách không?
Harry, xuống đây.
Mời anh vô đây, anh Bellocq.
Vô đi.
Chúa ơi, anh đi lộn chỗ rồi, anh hai.
Chúng tôi không có mua bán gì hết.
Thưa bà, chắc là bà có nghe tên tôi.
Tôi đã chụp ảnh ở khu vực này nhiều lần.
Có phải tôi đang nói chuyện
với bà Livingston không?
Phải, đúng vậy, anh hai.
Và anh tới sớm quá.
Các cô gái của tôi vẫn còn ngủ.
Họ làm việc trễ, anh biết đó.
Bây giờ là 10 giờ sáng, anh hai.
Tôi cần ánh sáng mặt trời.
Lúc này là thời điểm tốt nhất.
Quý cô trẻ tuổi kia, sẽ được đó.
Tôi kinh doanh một nhà chứa
truyền thống, anh hai.
Và trông anh có vẻ hơi
kỳ lạ đối với tôi.
Chụp ảnh?
Cái đó là cái giống gì?
Tôi không làm ăn với người đồng tính.
Nếu anh muốn tìm một cái gì khác,
Tôi có thể bảo đảm là anh sẽ tìm thấy
ngay tại New Orleans này.
Thưa bà, xin đừng nói với tôi
về New Orleans,
tôi đã sống ở đây cả đời.
Tôi xin lỗi, anh hai.
Bà cũng biết là tôi sẵn sàng
trả tiền công cho cổ.
Violet, đi lấy cho ta cái gói
mà thằng Đầu Đỏ đã đem tới.
Anh muốn uống một ly rượu thuốc không?
Thưa bà, ánh sáng. Xin bà thứ lỗi.
Ồ, ánh sáng. Tôi quên mất tiêu.
Được, hãy kêu Hattie.
Cổ rất được, anh biết đó.
Cổ sẽ làm bất cứ gì anh muốn.
Cám ơn, thưa bà.
Đi coi chừng em bé cho mẹ đi.
Muốn tôi cởi đồ ra bây giờ không?
- Không, tôi thích cô cứ y như vậy.
- Anh muốn tôi như vầy?
- Không chải đầu, tôi còn chưa tắm nữa.
- Phải, phải.
Con không thích cái mặt đó.
Không phải là một cái mặt vui vẻ.
- Như vầy mới là một cái mặt vui vẻ.
- Im lặng!
- Tôi cần yên tĩnh.
- Đi chỗ khác, Violet.
Không, chỉ cần cô bé đừng
nói chuyện với cô.
Cô bé đẹp lắm.
Trông rất giống cô.
Phải, ai cũng nói vậy.
Nó là em tôi.
Mẹ, không phải!
Mặt tôi rất giống mẹ,
nhưng tôi có một cái bụng bự,
y như mấy ông cha của tôi.
Con điếm khốn kiếp đó
đâu mất tiêu rồi?
Hattie!
Hattie!
Có lẽ ổng là một pháp sư,
bởi vì ổng có những chai lọ lỳ cục.
Không, ổng chỉ là một tên đần thôi.
Chúa ơi, đồ đàn bà,
đi lấy cho tôi cái gì coi.
Cái đầu tôi nhức kinh khủng.
Tôi cần một cái gì... thuốc phiện
hay là gì đó. Jesus Christ!
Mẹ tôi đang chụp ảnh chân dung,
và đã được trả tiền, tránh ra đi.
Sao, trời đất.
Cổ chỉ tốt có một chuyện.
Sao lại có người muốn chụp ảnh
của con điếm thúi này?
Xin lỗi, tôi phải mời anh tránh ra.
Cổ phải ngồi thật yên.
Thôi mà, bé cưng,
bây giờ, đi chỗ khác đi.
Anh vẫn còn hơi say đó.
Ở đâu mà cô có đôi bông tai đó?
Sao?
Đưa tôi đôi bông đó.
Đồ con điếm thúi tha, đần độn!
Anh đã cho tôi tối qua!
Tại sao tôi lại phải cho một con điếm
đôi bông ngọc lục bảo thiệt đó?
Tổ bà anh,
anh đã thách tôi để cho anh...
xỏ mấy cái lỗ trên tai tôi,
và tôi đã làm, vì vậy nó là của tôi!
Tôi đã thắng nó!
- Nó là của tôi!
- Ôi, con điếm dễ thương của anh.
Bây giờ anh nhớ rồi,
Hattie, anh nhớ rồi.
Cởi vớ ra đi ngủ đi con.
Mama Mosebery, tôi có một
cọng lông mọc ở đầu núm vú,
và tôi đã chán nhổ nó rồi.
Cô phải nhổ nói vào ngày
Thứ Sáu Tuần Thánh.
Đem chôn nó ngày hôm đó,
nó sẽ không bao giờ mọc lại nữa.
Lại thêm một cái áo mới mua ở Paris à?
Còn quá sớm để làm chuyện đó.
Chắc là người thu tiền.
Violet, cô sẽ là một cô bé may mắn.
Cô sẽ có rất nhiều đàn ông,
mà cô sẽ không biết làm gì với họ.
Không, không, làm ơn, nếu cổ đang bận,
tôi sẽ quay lại sau.
Không, không, làm ơn.
Cứ để tôi đợi dưới nhà.
Coi nào, coi nào. Coi tôi tìm thấy ai đang
hờn dỗi dưới hành lang nè.
Ảnh nói ảnh là một nhà nhiếp ảnh.
Nè, thầy pháp,
tôi vừa được coi bói, thấy chưa?
Không, không, không, không, không.
Ảnh nói ảnh có một thứ cho Hattie,
nhưng ảnh không chịu cho tôi coi.
Hattie, cô có một anh bạn quý phái nè.
Ồ, tôi xin lỗi, tôi...
tôi không có ý quấy rầy mấy cô.
Tôi có một thứ cho cô Hattie.
Bả đang ở trong bồn tắm.
Bả lúc nào cũng ở trong bồn tắm.
Ồ, cổ đang không thích hợp.
Để tôi...
- Cái gì vậy?
- Không, không, không.
Tôi nên để dành cho cô Hattie.
Đừng đưa tôi cái đó. Anh là một người tốt bụng.
Nè, cho tôi coi máy chụp hình của anh.
Đừng làm vậy.
Đừng làm vậy.
Thôi đi, làm ơn.
- Cẩn thận.
- Ôi, cổ xinh đẹp quá.
- Trời đất ơi, cổ trông như một thiên thần.
- Và ai cũng biết là không phải vậy.
Ước gì tôi cũng có một tấm hình
của mình như vậy.
Phải, tôi có thể gởi về nhà
cho gia đình tôi.
- Làm sao anh làm được vậy?
- Đẹp. Tôi muốn một tấm.
Ma thuật. Và chỉ cần có một giây.
♪ Cô bé xinh đẹp của tôi
♪ Sao không tới bên tôi
♪ Để nghe những lời thì thầm bên tai
♪ Tôi mê đắm bầu ngực em
♪ Bầu ngực dễ thương của tôi...
Đúng là gian lận. Anh đã gian lận tôi.
Đây là bài của tôi đầm và ách.
Hãy cho coi bài của anh.
- Đúng đây.
Tôi phải làm thế nào?
Tôi để tay cô đúng chỗ này.
Chuyện gì vậy?
Buông tôi ra!
Tôi có ba con ách.
Tôi không biết anh có gì ở đó.
Anh say rồi, anh bạn. Hãy ra khỏi nhà tôi!
Nhà bà?
Bà và nhà bà đi chết đi!
Và tôi không biết bà, thưa bà,
bà cũng tầm thường như một con heo.
Ôi!
Ôi, Highpockets, cô đã làm gì ông...?
Ôi, Chúa ơi...
Tên Harry vô tích sự đâu rồi?
- Chúa ơi, cô đã giết ảnh.
- Tôi mong vậy.
Hattie, cô phải chấp nhận
cay đắng lẫn ngọt ngào.
Claude, về cây đàn piano của anh đi.
Violet, làm cho ta cái tẫu thuốc.
Ta không thể chịu được những
chuyện xúc động này.
Harry, vô đây và thảy hắn ra ngoài.
Bà không thể thảy ảnh ra ngoài.
Ảnh sẽ quay lại và giết tôi.
Coi cái tên trời đánh thánh vật này
đã làm gì nhà của tôi.
- Bà không thể để mặc cho ảnh chết.
- Được, cứ coi tôi.
Harry, lục túi hắn và lấy hết mọi thứ.
- Hắn chỉ có chừng một trăm.
- Lấy hết đi.
Thảy hắn trên cửa nhà Emma Johnson.
Ôi, không!
Vậy thì đi đi! Lấy đồ đạc đi theo hắn đi.
Và dụt bỏ cây búa
đã tình cờ rớt xuống đầu hắn đó.
Ở đây chúng ta không làm nghề mộc,
cho nên không cần búa.
Hattie, cô biết là bà Nell
không có ý vậy mà.
Chắc đã có chuyện gì sai
khi mẹ cô mang cô trong bụng.
Ồ, phải, đã có điều sai.
Mẹ tôi đã là điếm.
Bả đã sinh tôi ra trong một căn nhà giống
như vầy. Và bây giờ tôi là một con điếm,
tôi không biết làm gì hết ngoài việc
để cho đàn ông nằm trên bụng mình.
và sợ gần chết một ngày nào
sẽ lãnh bệnh giang mai.
Ôi, lại nữa rồi.
Cô tưởng cô là con điếm duy nhất ở
New Orleans này sợ bị bệnh hay sao?
Cô cứ việc làm tới đi.
Rồi thế nào cũng tới ngày cô đi bán
dạo xăng để mua một nhúm ***.
Tôi sẽ cho người tới lấy va-li.
Ai cũng có quyền làm
những gì mình thích.
- Tôi muốn trở thành một người đáng kính.
- Với một tay cờ bạc?
Chính những con người đáng kính đó
vẫn nằm trên bụng cô mỗi đêm, Hattie.
Cô sẽ quay lại.
Không đâu.
Tôi ở đây chỉ với một mục đích
và đó là sống trọn vẹn cuộc đời tôi...
và đồng thời hưởng thụ nó.
Coi nào, Violet. Sao con không dọn đồ?
Con không muốn đi.
Violet, mẹ là mẹ con.
Không, không phải.
Lúc nào mẹ cũng nói như vậy.
Violet, sao con lại có thái độ như vậy?
Con bị sao vậy?
Violet?
Violet, mẹ đang nói với con!
Chúa ơi, tôi nhức đầu muốn chết.
Con sẽ ở lại đây.
Mẹ ghét con.
Nếu không phải vì con,
mẹ đã không ở đây từ hồi nào tới giờ.
Ôi, con ích kỷ quá!
Vậy không công bằng!
Tại sao mọi người khác đều có thể
làm bất cứ gì họ thích ngoại trừ tôi...
ngay cả khi tôi có...
một cơ hội để làm một cái gì đó...
cho chính mình.
Nhiều khi tôi ước mình
chưa bao giờ được sinh ra.
Đây là Josephine,
người chỉ yêu sinh viên.
Chào, cưng.
Thật ra, tên tôi là Hildegarde.
Các bạn tôi đều gọi tôi là Hildegarde.
- Anh tới từ Tulane?
- Ồ, ừ.
Dũng cảm đấy.
Hai quý cô đây sắp thay đổi
số phận của tôi.
Ông có nghĩ là tôi xinh đẹp không?
Có, chắc chắn rồi.
Còn những cô gái khác,
ông có thích họ không?
À, có.
Vậy sao ông cứ ngồi đây,
đêm này qua đêm khác.
Sao ông không lên lầu với một người nào đó?
Đó là chuyện của tôi.
Cô phải tự tìm hiểu.
Ông già lắm, phải không?
Phải, rất già.
- Rất, rất già?
- Phải, rất, rất già.
Ông có nghĩ là ông sắp chết không?
- Không, tôi không nghĩ vậy.
- Tại sao ông lại không nghĩ vậy?
Tôi vẫn chưa cảm thấy mình sắp chết.
Tôi còn quá trẻ.
Ông vừa nói là ông già,
làm sao ông còn quá trẻ được?
Tôi phải thấm họng một chút.
- Tôi nghĩ là ông sẽ sớm chết.
- Ồ, tại sao?
Bởi vì bà Nell đã nói vậy.
Bả nói ông chết còn sướng hơn.
Ồ, chết còn sướng hơn?
Bả nói rằng ông có cái gì lạ lắm.
Rằng ông là kiểu người bất lực
hay gì đó.
Bả nghĩ ông chán đời,
bỏ qua mọi thú vui trên đời.
Có lẽ bà Nell đang tưởng tượng
bả biết nhiều quá.
- Cô có nghĩ bả đang vui vẻ không?
- Bả cũng hạnh phúc như bất cứ ai.
Ông sợ sẽ bị bệnh giang mai hả?
- Bệnh hoa liễu?
- Ồ. Không.
- Vậy thì tại sao? Tại sao?
- Tôi có hỏi cô gì không?
- Tôi không có bổn phận phải giải thích mình
với một đứa bé. - Tôi không phải là một đứa bé.
Xin lỗi, đó là quan điểm của cô.
Hãy để cho tôi yên.
Ông ghét tôi.
Tôi không có thời gian để yêu hay ghét.
Cô bé ơi, cô còn đầy cuộc sống.
Cô không cần phải lấy của tôi, phải không?
Coi chúng ta có gì đây?
Bây giờ bà có bán mấy cô gái nhỏ
nữa hà, bà Nell?
Nô lệ da trắng, hả?
- Nè, cô có biết cách hôn không?
- Tất nhiên là có. Ai cũng biết hôn.
Hãy coi chừng hắn, Violet.
Hắn có trái tim giống như một cây
áctisô, một cái lá cho mỗi cô gái...
và cuối cùng là một cái *** cho
từng người bọn họ.
Bây giờ nói tôi nghe cô lấy đâu ra
hàm răng trắng sáng...
và mái tóc nâu xinh đẹp đó?
Sáng nào mẹ tôi cũng lấy kim
xỉa răng tôi,
còn tóc nâu là tôi chọn
bởi vì nó không thấy dơ.
Không, không, đây không phải loại của tôi.
Tôi chỉ đùa giỡn chút thôi.
Chị sẽ cho tôi gì để nghe một tin nhắn?
Tao chẳng thèm quan tâm.
Có ai ở dưới đó đợi tao hả?
Lại là lão già kinh khủng đó.
Đừng có coi thường lão quá.
Lão già đó thích tao,
đó là cơ hội để tao đi khỏi chỗ này.
Và hơn nữa, lão giàu.
Tao biết bởi vì tao đã tìm tên
lão trong cuốn danh bạ,
và lão sống ở đường St. Charles.
Và lão có thể có mọi thứ
lão muốn trên đời...
và lão muốn tao...
...người chẳng thèm ngó tới lão.
Tao... người chẳng thèm ngó tới lão.
Đây là con gái nhỏ của tôi, Violet.
- Cô bao nhiêu tuổi, Violet?
- Tôi không biết.
- Anh thích nó không?
- Cổ rất xinh đẹp.
Như bà Nell nói, nó chỉ để làm bạn,
cho nên nó vẫn là một trinh nữ.
Xong rồi. Hai người nghỉ đi.
Tôi thấy như sắp chết.
Violet, đi lấy nước uống.
Trước chiến tranh, chúng tôi thường đóng cửa vào mùa hè,
nhưng từ khi có căn cứ hải quân,
bây giờ chúng tôi bận quanh năm.
- Tôi đãi anh một ly được không?
- Không, cám ơn.
Có lẽ ta có thể chụp một tấm nữa.
Cô đồng ý không?
Được, tại sao không?
Ngực của tôi đẹp lắm.
Đẹp hơn của bất cứ cô gái nào khác.
Anh nghĩ tôi có nên khoe ra một chút không?
Phải, vậy sẽ hay hơn. Để tôi coi.
Sao?
Da cô đẹp lắm.
- Cô có phấn trắng không?
- Có, tất nhiên... ngay đó.
Thoa lên hai vai ở đây.
Phải, và... và trên ngực.
Tôi thích tấm hình anh chụp
*** khỏa thân.
Rõ ràng là cổ mập.
*** đẹp, nhưng tôi không hài lòng với ánh sáng.
Vậy, bây giờ cô có sẵn sàng chưa?
Cô có hài lòng không?
- Cô bé, tôi sợ là bây giờ cô phải đi
chỗ khác rồi. - Tôi hả?
Nằm dựa ra sau để cái đầu ở đây.
Phải. Cô nằm nghiêng được không?
Đúng rồi.
Và để tay ra sau đầu.
Đúng. Hoàn hảo. Đừng nhúc nhích.
Đừng nhúc nhích gì hết.
Trông cô rất xinh đẹp.
Rất xinh đẹp.
Tôi đang rất hạnh phúc.
Chỉ vài giây thôi, và mọi thứ
sẽ thật hoàn hảo.
Bây giờ, đừng nhúc nhích.
Cái đó sẽ rất đẹp.
Đừng nhúc nhích.
Đừng bao giờ làm vậy!
Cô không biết cô có thể gây ra
tai họa gì đâu!
Tôi chỉ muốn coi tấm hình,
tôi không có làm gì hết!
Violet.
Cô phải chờ. Cái này chỉ là âm bản.
Nó cần phải được tráng rồi in ra,
và rồi...
Ông yêu bả.
Đừng nói tôi cảm thấy sao.
Nè, Violet...
tôi vô cùng xin lỗi...
nhưng cô đã suýt phá hư
cả một ngày làm việc của tôi,
rồi cô cũng sẽ hối tiếc.
Đừng nói tôi cảm thấy sao.
Tôi biết rõ ông. Ông yêu bả.
Để mặc nó đi. Nó chỉ nhõng nhẽo thôi.
Đi thôi, hãy xuống dưới ăn.
Tôi thích cái kia hơn.
Muốn trấn lột một cô gái
lao động nghèo khổ.
Tôi trả anh tối đa là 25 xu.
Tôi có ba cái này. Bán cho cô một đô-la.
Một đô-la? Tôi đã thấy cái áo giống
như vầy bán 50 xu ở đường Canal.
Tất nhiên, tôi thích mấy phụ nữ...
có thêm một chút ở trên và ở dưới.
Đừng có xấc láo với tôi,
nếu không tôi sẽ kêu bà phù thủy
ếm bùa cây đàn piano của anh.
Violet, xuống đây,
để mẹ coi phía trước cái áo.
Violet, cái áo đó không đẹp gì mấy.
Ngày cô bẻ khóa động đào,
cô nên mặc satin đỏ.
Đó là lý do tại sao anh là một tên da
đen ngu ngốc bởi vì anh nghĩ như vậy.
Nó là một trinh nữ. Anh muốn nó ăn mặc
như một con điếm ba xu sao?
Chúa ơi, Frieda, cô xanh như cứt ngỗng.
- Cái gì vậy?
- Mở ra coi đi.
Đó là đốt xương thứ chín
trong cái đuôi của một con mèo đen,
bảo đảm đem lại may mắn cho mày tối nay.
Đầu Đỏ!
Đừng quên là gã đó đang mua một trinh nữ,
cho nên nó phải biết cách cư xử.
Mày phải làm cho hắn nghĩ
là mày không biết gì hết.
Nên làm giống như là bị hiếp vậy.
Cô không biết.
Có nhiều loại đàn ông...
có người thích cô làm như
là cô thèm muốn vậy.
Điều quan trọng là kêu khóc...
khi hắn bắt đầu,
nhưng sau đó mày phải làm như
là thích thú.
Tôi biết phải làm sao. Để cho tôi yên đi.
Đừng có làm như là con sành sỏi.
Như vậy sẽ không được tiền boa đâu.
Violet, mày phải đụng hắn ở đây,
làm như như là tình cờ vậy.
Tôi biết... tôi biết hết mọi chuyện đó.
Violet, cô là một cô gái xinh đẹp.
Bây giờ, cô chỉ cần cái áo đẹp đó...
và thật nhiều kim cương
để thêm phần sáng chói.
Ngon lắm.
Ông nên thưởng thức đi. Đây là
bữa ăn cuối cùng mà tôi đãi ông.
- Trời ơi, không.
- Không, không, không.
Phải vậy không, Nghị sĩ?
Hải quân sắp đóng cửa
khu vực này rồi.
Chúng tôi không thể chống lại Hải quân Hoa Kỳ.
Chúng tôi đã thử rồi, và đã thua.
Ngồi xuống, Violet, vậy dễ hơn.
Cưng, muốn mẹ giúp con
thoa phấn hay gì khác không?
- Không, con tự làm được rồi.
- Được thôi.
Chúa ơi, tôi còn không nhớ
nó sinh ra khi nào,
và bây giờ nó đang sắp
bẻ khóa động đào.
Chúa ơi, ***, khi nó sinh ra
cô chỉ mới có sáu tuổi.
Trời ơi, mày đẹp trai quá chừng.
Sao trước đây không thấy mày?
Mày đúng là loại đàn ông của tao.
Ồ, nhìn cái đó kìa.
Lâu nay mày giấu nó ở đâu?
Của mày đã bao lâu rồi, Cherie?
Nằm xuống ngay đây. Đưa cho tao, cưng.
Một trinh nữ, thứ thiệt.
- Cổ bao nhiêu tuổi?
- Ông muốn bắt tôi vô tù hả?
Cổ vừa đủ tuổi.
Tạo vật thanh nhã nhất
của New Orleans,
và cổ có ý nguyện cho một trong
các quý vị ở đây là người đầu tiên.
Nếu quý vị theo tôi vô trong
phòng khách, quý vị sẽ có cơ hội.
Coi nào, mau lên.
Nào.
Đưa ta cái ruy-băng.
Coi nào.
Ra giá bao nhiêu đây, quý vị?
Không cho chúng tôi nhìn trước khi mua sao?
Kent, ông có thể nhìn bao nhiêu tùy thích.
Chỉ cần đừng làm hư hàng hóa.
Nè, làm sao chúng tôi biết cổ là
một trinh nữ?
Tôi có từng nói dối quý vị bao giờ chưa?
Bảo đảm hài lòng.
Sao, quý vị,
tôi bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.
- Tôi sẽ trả 100 đô-la.
- Phải!
Tôi trả 120 đô-la.
150 đô-la.
50 đô-la!
Trễ rồi, Nghị sĩ.
Rất đẹp, Nghị sĩ. Quá đẹp.
Nên nhớ, quý vị, cổ tươi mới
như đôi môi em bé.
-$160.
-$165.
-$175.
-$180.
Ồ, vượt khả năng của tôi rồi.
200 đô-la.
- $200?
- Quá nhiều tiền.
Quý vị, quý vị... 210 đô-la.
Tôi nâng lên 225 đô-la.
Tôi trả 230 đô-la.
- Được rồi 240 đô-la.
- 250 đô-la.
275 đô-la, thưa bà.
- 280 đô-la.
- Hắn từ đâu đến í nhỉ?
Tôi không rõ, tôi đã thấy nó quanh đâu đây rồi.
300 đô-la.
Bà có nhận séc không?
Tôi làm gì với một tấm séc?
Tiền mặt. Tôi có tiền mặt, 400 đô-la.
Chúa ơi, hắn là ai,
Rockefeller hả?
Ê, vượt ra ngoài tầm của ta rồi.
Ta không có nhiều tiền như vậy.
Nghe đây, đêm nay là của chúng tôi.
Ông không được mời ở đây.
Ông nghĩ ông là ai?
Bán cho người trả 400 tiền mặt.
Đừng tranh cãi gì với ổng.
Uống whiskey không?
Chúa ơi, tôi không nói là uống hết.
Tôi mừng vì đó là ông.
Tại sao cô lại mừng vì đó là tôi?
À... ông trông dễ thương, và...
ông có ngực đẹp.
Tôi có thể cảm thấy hơi nóng
xuyên qua áo tôi.
Hãy để cho hắn hái đào tơ.
Tôi thích trái chín của tôi.
Nó làm tôi muốn ói khi thấy
một chuyện như vậy.
- Không có khóa sao?
- Bà Nell không cho phép khóa cửa nào hết.
Bà mẹ,
với 400 đô-la,
tôi muốn cánh cửa đó được khóa.
Hy vọng ông sẽ thật dịu dàng đối với tôi,
bởi vì đây là lần đầu tiên của tôi.
Ông uống whiskey không?
Làm ơn...
Bà muốn đi nghỉ một chút không?
Bà có chắc là bà không muốn...
đi nghỉ một chút?
Trong này hôi thối quá.
Bà không vui à?
Ồ, tôi thấy ổn.
Tôi thấy rất ổn. Tôi đang hạnh phúc. Tôi thấy ổn,
và chắc chắn tôi có thể
thích nghi với...
mọi người trong nhà này nếu tôi muốn.
Violet?
Chúa ơi.
Thưa bà?
Violet?
Kêu bác sĩ! Nó đã bị giết!
Violet? Ôi, cưng ơi!
Violet?
Cưng ơi?
Tôi muốn biết mọi người đã ở đâu?
Tôi đã nằm đây biết bao lâu rồi.
Mẹ không hề quan tâm tới con.
Violet, vậy không vui đâu.
Tôi biết là không vui. Tôi có đang cười không?
Vậy là đã biết rồi hả?
Thôi mà, nó là vậy đó.
Có lẽ bây giờ cô sẽ để cho chúng tôi
ngủ vào buổi sáng khi chúng tôi mệt mỏi.
Yeah.
Chiến tranh, cha nó chết,
mẹ nó phải đi làm.
Anh biết đó, nó là một trinh nữ.
Tôi không quan tâm tới chuyện còn trinh,
tôi chỉ quan tâm có bệnh hay không.
Ở đây không có gái bệnh, anh hai.
Ai chỉ cho anh chỗ này, một người bạn hả?
Vâng, thưa bà.
À, nếu anh không tin tưởng một người bạn...
Bây giờ, thấy sao?
Tinh khiết như tuyết trắng.
Cho tôi thêm ít rượu vang được không?
Cám ơn.
Anh làm hư tôi.
Ôi, Chúa ơi. Nó làm tôi muốn đứng tim.
Chỉ có hai chuyện để làm
trong những ngày mưa,
và tôi không thích chơi bài.
Tôi đề nghị nâng ly chúc mừng.
Cầu chiến tranh mau kết thúc.
- Phải.
- Chiến tranh mau kết thúc.
Một con chim.
Bắt nó.
Bắt nó đi.
- Đó là điềm xui. Nó có nghĩa là cái chết.
- Mở cửa sổ ra đi. Nó sẽ bay ra.
Không. Nó phải bay ra theo
con đường nó đã vô.
Tôi nên bắt con chim nhỏ này.
Xuống đây! Xuống đây... mày...
Nó đẹp quá phải không? Nó nhỏ quá.
Thôi mà, cưng. Đừng mắc cỡ.
Đi mà? Nói tôi nghe đi, làm ơn.
Tôi đã hỏi cưới Hattie,
và cổ đã chính thức đồng ý,
nên chúng tôi sẽ cưới nhau.
- Ôi, tuyệt quá. Ta sẽ có một đám cưới.
- Chừng nào? Tụi này đang mong đây.
À, thật ra, chúng tôi sẽ cưới nhau ở quê nhà.
Phải, quý vị biết đó, tôi có mua một căn nhà nhỏ
ở St. Louis, Missouri, cho nên...
Tôi nghĩ có lẽ chúng tôi sẽ
làm đám cưới ở đó.
Hattie, cuối cùng rồi cô
cũng tóm được một gã, hả?
Con có chịu trả lời mẹ không, Violet?
Chuyện này bắt buộc phải tới thôi.
Mẹ còn chưa chắc ăn là ổng thiệt
tình muốn vậy cho tới ngày hôm nay.
Nhưng ổng có nhẫn và mọi thứ.
Nó sẽ là một việc trong đại đối với mẹ.
Mẹ nói với ổng con là em gái mẹ.
Ổng không nhận thấy gì.
Ngay khi thời điểm thích hợp,
mẹ sẽ nói cho ổng biết.
Rất may là ổng không hề để ý tới bé Will.
Ăn không?
Hattie, xe lửa sẽ khởi hành
trong nửa tiếng nữa.
Được rồi, cưng. Em tới ngay.
Tạm biệt. Mẹ sẽ đón con.
Mẹ hứa vậy.
Trông mẹ có được không?
- Một lá.
- Một lá, Al.
Các người không muốn làm một cái gì sao?
Hôm nay là ngày nghỉ của chúng tôi.
Thì chúng tôi đang làm một cái gì đây.
Để tôi nói cho nghe, cô bỏ đàn ông
vô một căn phòng đầy gái điếm,
và họ chỉ muốn chơi xì phé.
- Không bao giờ hiểu nổi đàn ông.
- Phải, đúng vậy.
À, chúng ta vẫn còn Papa.
Để tôi đưa tất cả quý vị
đi xem hài kịch nghe?
Hay chúng ta có thể đi xem phim.
- Tôi biết rồi. Hãy chơi trò Cá mòi.
- Phải.
Và Papa... Papa có thể làm cá mòi.
Tôi không biết trò chơi Cá mòi này.
- Chưa từng nghe nói tới.
- Rồi anh sẽ biết.
Giống như chơi trốn kiếm. Vui lắm.
Các người chơi cách nào?
Một,
hai,
ba,
bốn,
năm,
sáu,
bảy, tám,
chín, mười!
- Kiếm dưới giường.
- Được.
Ảnh không có trong phòng Agnes.
Tổ mẹ!
Tìm thấy ảnh chưa?
Papa? Tôi biết là anh ở trong này.
Tôi chưa tìm trong phòng Gussie.
Tổ mẹ!
Anh dễ tìm quá. Tôi nghe tiếng anh thở.
Anh thích vậy không?
Ê.
Nó thật hư. Không thể bắt
nó im lặng được. Vô đây, vô đây.
- Cá mòi. Ú-ô.
- Bắt được cá mòi rồi!
Cái gì ở dưới đó?
Dám chắc ảnh không phải đồng tính!
Được rồi.
Chỉ là một cái mánh.
Cổ không thích bị thua.
Chúa ơi, cổ té thiệt.
Không vui chút nào,
chắc tôi bị gãy gì rồi.
Cô bị gãy gì rồi, phải.
Yêu anh một lần. Yêu anh
muôn trùng. Yêu anh điên khùng.
Có chút gì cho ông giáo sư không?
- Bây giờ cổ sẽ trở thành cái gì?
- Liên quan gì tới anh?
Anh không cần phải lo lắng cho nó.
Nó đã kiếm được rất nhiều tiền.
Nó có thể làm gì tùy thích.
Cổ chỉ mới 12 tuổi. Cổ hoàn toàn có một mình.
Bellocq, anh đã yêu nó.
- Đừng lố bịch.
- Tôi đã thấy điều đó cả trăm lần.
Tôi già rồi. Và cuộc đời thì quá dài.
Thôi cái trò đó đi.
Chín. Cám ơn. Tôi có con 9.
Chúc mừng. Tôi biết anh cần con đó.
Năm. Sao tôi hay trượt thế?
Tôi có con tám.
Phải, cô có con tám.
Tôi thắng. Tốt lắm.
Năm.
Chín.
Tôi đứng đây vì nghĩ rằng
tôi đã sẵn sàng để chụp hình.
- Violet, làm ơn đi chỗ khác đi.
- Đi chỗ khác, Violet.
Tôi có năm.
Tôi thắng.
Anh đúng là ngu ngốc và kỳ cục.
Đầu Đỏ...
...khi mày lớn lên, và mày
có râu cằm và râu mép,
tao nghĩ mày sẽ rất đẹp trai.
Và tao sẽ yêu mày dữ dội luôn.
Phải, đặc biệt là tao,
bởi vì tao là một chàng trai tình nhân.
Dám cá là cả hai thằng mày
chưa từng biết làm cái gì.
Hả? Tao mới quậy hôm qua.
Mọi cô gái ở đây đều cho
tao quậy miễn phí.
Phải.
- Nonny, mày chưa từng làm chuyện đó?
- Tất nhiên là có rồi. Rất nhiều lần.
Vậy nói tao nghe
cảm giác đó ra sao.
À, nó thú vị. Thôi đi, còn gì khác nữa?
Nói tao nghe chính xác
cảm giác đó ra sao.
Tao biết nó ra sao, nhưng tao
chỉ không biết làm sao diễn tả.
Nó giống như cái cảm giác ngứa ran
dọc theo lưng mày,
rồi cái cảm giác thú vị đó
bắt đầu bò xuống ngón chân.
- Làm đi, Nonny.
- Gì? Mày chắc điên rồi.
- Làm với tao ngay bây giờ. Hãy chứng tỏ
là mày làm được. - Tao lớn, mày nhỏ, hả?
Buông tao ra.
Tao sẽ cho mày làm tình nhân
của tao, Nonny.
Tao sẽ yêu mày dữ dội.
Buông tao ra!
Buông tao ra!
- Nói sao đây, nhóc?
- Không có gì.
Nó sẽ không nói gì.
Violet, cô thật là trơ trẽn,
và theo cái cách cô lớn lên,
không biết gì hết về cái thế giới thật.
Da trắng và da màu...
họ không thể cùng nhau,
trong những chuyện như vầy.
Tôi có thể làm bất cứ gì tôi muốn.
Mọi người làm chuyện đó với mọi người.
Còn người da màu?
Cô có thấy người da màu lên lầu
làm chuyện đó chưa?
Không, cô không được, Violet.
Tôi là một người có đạo, tức là
tôi đã được một linh mục làm lễ kết hôn,
và tôi nói cho cô biết
cô phải để yên cho Nonny của tôi.
Cô đã đi quá trớn rồi, Violet.
Chắc chắn rồi.
Harry!
Ôi! Thả tôi ra!
Thả tôi ra!
Không! Tôi muốn...
Thả tôi ra!
Không!
Bà không thể đánh một đứa trẻ.
Nó chỉ dạy cho cổ đánh người khác.
Tôi lo chuyện của tôi,
còn anh lo chuyện của anh, Papa.
Không đau.
Cứng đầu và cứng mông.
Nè, Papa,
anh không ở lại ăn tối sao?
Không, không, cám ơn.
- Làm sao cô tìm được tôi?
- Tôi tìm tên anh trong cuốn danh bạ.
- Ai cũng biết làm vậy.
- Tôi không có điện thoại, Violet.
À, tôi đã theo anh về đây rất nhiều lần.
Cô ăn tối chưa?
- Những cái này là gì
- Tôi đang làm việc.
Anh muốn nói, đây là công việc
nhiếp ảnh của anh?
Phải. Đó là cách tôi kiếm sống.
Chúa ơi, dễ dàng quá.
Dễ hơn là làm trong nhà chứa.
Vậy là cô đã quyết định bỏ trốn?
- Anh ngủ ở đâu?
- Trên lầu.
Tôi muốn xem.
- Sao anh lại khóa?
- Tôi không biết. Thói quen.
Đôi khi trẻ con đột nhập
vô nhà tôi.
Để làm gì?
Chắc là chúng nó tò mò về tôi
và cái máy chụp hình.
- Khu này đã trở nên xấu xa.
- Tại sao?
Tại sao? Tôi không biết tại sao.
Tại vì những cái nhà chứa.
Sao anh lại không có điện được?
Tôi thích căn phòng này.
Ooka dooka soda...
Cô đã thành công rồi, hoan hô!
Violet?
Tôi ở lại đây được không?
Được, nếu cô muốn.
Tôi muốn! Anh sẽ ngủ với tôi
và chăm sóc cho tôi nghe?
Không.
Và tại sao lại không?
Bởi vì...
bởi vì tôi không biết chắc tại sao.
Hiểu rồi. Anh sợ tôi.
Có lẽ.
Tôi muốn anh làm người yêu của tôi,
và mua vớ chân cho tôi, và quần áo, và...
Cô không biết mình đang nói gì đâu,
Violet.
Tôi sẽ không tính tiền anh gì hết,
và anh có thể ghé nhà chứa thăm tôi...
và làm tình nhân của tôi.
Tôi tưởng cô đang chạy trốn
khỏi nhà chứa.
Ồ, phải. Họ không thể đánh tôi như vậy. Không phải tôi.
- Tôi hoàn toàn đồng ý.
- Vậy sao?
Nếu không thì tôi đã đánh cô
vì tội làm gãy cái giường của tôi.
- Anh đã đánh tôi một lần.
- Phải, và tôi rất tiếc.
Anh yêu mẹ tôi nhiều hơn tôi.
Tôi biết những chuyện đó giỏi hơn anh.
Anh luôn biết những chuyện đó
về đàn ông khi anh là một phụ nữ.
Có vài người không giống vậy.
Tôi không giống.
À...
...có khi rốt cuộc thì không phải vậy,
bởi vì tôi thuộc về cô, Violet.
Thuộc về tôi?
Phải.
Yêu anh một lần. Yêu anh
muôn trùng, yêu anh điên khùng.
Tôi sẽ làm cho anh vô cùng hạnh phúc.
Anh đúng là người đàn ông của tôi.
Đúng như vậy.
Tôi rất giỏi, cưng ơi.
Làm ơn đừng có nói với tôi kiểu đó.
Đừng có nói chuyện như một con điếm.
Vậy chớ anh muốn tôi nói gì?
Tôi cảm thấy cái gì đó trong lòng,
nên tôi nói ra,
và khi anh đi xa, tôi bị đau ngay đây.
Có lẽ cô chỉ đói bụng thôi.
Và dù sao thì điếm có gì sai?
Tôi tưởng anh thích chúng tôi.
Ai cũng nói tôi xinh đẹp.
Tôi sẽ sớm trưởng thành...
và mọi đàn ông khác đều thích tôi.
Anh không thích tôi sao?
Anh bỏ tôi một mình.
Tôi có ghi giấy lại.
Tôi vẫn chưa biết đọc.
- Tôi có mua quà cho cô.
- Quà? Đâu?
Đâu?
Đẹp quá.
Sao anh lại mua búp bê cho tôi?
- Em bé nào cũng cần búp bê.
- Anh coi tôi là một em bé?
Violet.
Violet!
Violet!
Violet, mày bị sao vậy?
Có chuyện gì vậy, Violet?
Violet, tao đang nói chuyện với mày.
Tao nhức đầu quá chừng.
Mày thật ích kỷ, Violet.
Vậy không công bằng.
Người ta có thể làm bất cứ gì họ muốn
ngoại trừ tao.
Violet, cô có lấy mấy cái chai
tôi để trên bàn trong phòng ngoài không?
- Mấy cái chai có nút thủy tinh đó?
- Có.
Có. Tôi đang chơi với nó đây.
Vậy cô đã làm gì với cái thứ trong chai?
Tôi đổ bỏ rồi.
Chúa ơi, Violet, đó là nitrat bạc.
Tôi dùng nó để tráng phim.
- Sao cô lại làm chuyện như vậy?
- Mùi của nó ghê quá.
Tại vì sự cẩu thả của cô,
tôi phải đi tuốt lên thành phố...
để mua lại cái hóa chất đó.
Và nó rất mắc tiền.
Tại sao cô khóc?
Vì tôi thích. Và để giải trí.
Muốn đi với tôi không?
Không!
Đó là cái gì vậy?
- Cái gì là cái gì?
- Bộ đồ đó.
Ồ, cái này hả? Cái này là đồ pyjama.
Đừng nói với tôi là trong đời cô chưa tứng thấy đồ pyjama.
Tôi chưa từng thấy khách hàng nào
mặc cái gì giống như vậy.
Tôi chán nằm đây lắm rồi.
Nếu cô chịu nằm yên chỉ trong
một giây nữa thôi, thì đã xong rồi.
Lúc nào anh cũng thêm một giây nữa thôi,
và tại sao anh lại muốn...
chụp hình tôi hết lần này tới lần khác?
Tôi chán làm việc với một đứa bé lắm rồi.
Tôi không cần phải ở lại đây để nghe
anh hét vô mặt tôi.
Tôi đi đây.
Anh sẽ không còn ai để cho anh
chụp hình nữa.
Vậy đó là cách cô trả ơn tôi đó sao?
Trả ơn vì cái gì? Vì cái gì?
Tôi không nợ anh gì hết.
Ra ngoài! Ra ngoài, Violet, trước khi tôi giết cô.
Nếu cô còn phá hư hình của tôi nữa.
Ai thèm ngó tới hình của anh?
Ai sẽ mua nó?
Không ai hết.
Sám hối đi, lũ tội đồ.
Lũ tội đồ!
Cầu nguyện đi! Cầu nguyện đi!
Những cái hang ổ đổi trụy này là nơi cư ngụ
của 1.500 thiên thần nguyền rủa và chết chóc.
4 phù thủy tàn ác trong lâu đài tội lỗi
đã phá đức hạnh bao nhiêu cô gái ngây thơ.
Và, thưa các bạn ở dưới,
chúng ta có thể làm được gì để ngăn cản...
những người đàn ông hư hỏng
và những người phụ nữ yếu đuối này?
Violet, lâu nay mày ở đâu?
Chúng ta nên đi khỏi đây.
Nếu họ bắt được mình, mình sẽ phải
vô Ngôi nhà của Chúa.
Các anh em, chị em, đoàn kết lại!
Bọn Thanh giáo ngu ngốc.
Bà Nell nói đó chỉ là những gã
dậm dật tới rình mò kiếm chuyện.
Lần này thì họ kiếm chuyện thiệt rồi.
Mama Mosebery nói mọi thứ
sẽ bị cấm.
- Nếu họ làm vậy thì sao?
- Tao không biết.
- Tao sẽ trở thành gì?
- Mày có thể làm tình nhân của tao.
Bả điên rồi.
Tao đã nói rồi. Bà Nell cũng vậy.
Mắt của quỷ đang nhìn theo chúng ta.
Nhìn nè. Những vòng tròn muối.
Có ai đó đã nguyền rủa các người.
Ola Mae, lấy nước thánh này...
tẩy rửa nhà bếp và phòng bà Nell.
Ở La Mã...
mùa này...
bọn man di tới.
Và lịch sử lặp lại.
Ta nghe tiếng chuông cửa.
Mọi người đâu hết rồi?
Cái chết đang ngăn cản họ.
Có nhiều lý do để chết.
Những lý do tốt.
Ôi, đừng nói nữa. Bà đừng nói nữa được không?
Xin lỗi.
Bọn vô lại bẩn thỉu với
những thái độ hèn hạ.
Bọn vô lại bẩn thỉu với
những thái độ hèn hạ.
Chúng tôi sẽ còn ở nhà ga
trong một tiếng, nếu cô đổi ý.
- Tạm biệt.
- Thôi, Joanie, đi thôi.
Dù sao thì cây đàn cũng kinh khủng quá.
Ôi, trông cô đẹp quá.
Violet, bạn cũ, chúng tôi sẽ tới Chicago.
Chicago là một thành phố tiền bạc.
Chúng tôi đã có thời ở đó.
Đi về hướng bắc Trung tâm
New Orleans.
Ê.
Cẩn thận. Những thứ này là đồ dễ bể.
Cô sẽ đi đâu, Violet?
Bà mẹ vô tích sự của cô đâu rồi?
- Tôi có nhận được một bưu thiếp của bả,
và thư. - Không có địa chỉ gởi lại?
- Đừng nói tới bả nữa.
- Ôi, cô đang đau lòng hả?
Papa, anh đang làm gì ở đây?
Tôi sẽ cưới cô.
Tôi hỏi mấy người kia được không?
Nhưng Antonia và Justine đã đi rồi,
và Odetta và Josephine nữa.
- Chúng ta đi tìm họ được không?
- Tất nhiên.
Vậy, tôi sẽ mặc gì?
Cô có thể mặc bất cứ gì cô thích,
chỉ khi nào làm chuyện này với tôi.
Cha cổ không biết,
và mẹ cổ đã bỏ rơi con.
Mẹ tôi tên Hildegarde,
Hildegarde Marr... M-A-R-R.
- Và bả là người da trắng hay gì?
- Bả là một con điếm, thưa Cha.
Những người mà Chúa đã kết hợp
với nhau, không ai chia lìa được.
Con có thể hôn cô dâu.
Papa, có một chỗ tốt ở đằng kia ghé vô.
Không.
Trời đất, không, quay lại, Papa.
Ngồi xuống!
Ôi Chúa.
Rồi...
Chúng ta phải xuống đẩy thôi.
Nhưng tôi đang mặc cái áo mới
để đi Chicago.
Chúng tôi đều mặc áo mới, đồ ngốc.
Thôi, hãy cởi mấy bộ đồ này ra...
và ăn mừng chuyện này.
Thôi nào, Frieda!
- Cho tôi thêm ít hàu.
- Ai muốn ăn nước sốt này không?
Ồ, có.
Thử cái này đi, Odette.
- Papa, lại ăn đi.
- Ừ, tôi tới ngay.
Papa, hồi nãy anh chưa có ăn gì.
Bây giờ, ăn đi.
Bữa nay tự sướng đi.
Làm sao mà một người đàn ông
lại có nhiều phụ nữ quá vậy?
Ảnh vừa kết hôn hôm nay.
Và đoán coi ảnh đã cưới ai? Đoán?
Cái đó không quan trọng,
bởi vì hắn là tên khốn may mắn nhất...
mà tôi từng thấy trong một ngày cưới.
Em rung chuông làm gì?
Em đã có mọi thứ cần thiết.
Em muốn ít chocolat nóng
có rượu brandy trong đó.
Hôm nay em thấy khó chịu.
Ồ, anh xin lỗi. Lần này là gì đây?
Anh biết mà.
Ồ, phải, tất nhiên. Anh quên.
Hôm nay em sẽ ngủ suốt ngày.
Thì có gì khác hai tuần vừa qua đâu?
Lấy cho tôi ít ca cao.
Và một chai brandy.
Em có...
anh muốn nói, mấy cô gái có dạy em...
làm cách nào để đừng có em bé không?
Anh muốn nói, em có biết...
Đừng nói với em về những chuyện
em đã biết rồi.
Đậu cứng thì không nấu canh ngon được.
Cái đó Ola Mae vẫn thường nói.
Anh biết.
- Violet?
- Mẹ?
Phải, Mẹ đây!
Ôi, Violet, bé ơi, cưng ơi!
Nhìn con lớn lên rồi nè.
Chúng ta đã tìm con khắp nơi.
Đây rồi.
Tốt rồi.
Mẹ đã nói hết với ổng về con, Violet,
và ổng đã nài nỉ mẹ đi đón con.
Mẹ thơm quá.
Chúng ta có một ngôi nhà lớn và đẹp
ở St. Louis.
Ông Fuller,
ổng là một thầu khoán vỉa hè.
Con biết đó, ổng lót hầu hết
lề đường ở St. Louis.
Và ổng muốn con tới ở với chúng ta.
Nhưng con sống ở đây.
Con và Papa,
Papa và con đã cưới nhau.
Bà Fuller, rất vui được thấy...
bà đã khá giả như vậy.
Và bé Will nữa.
Ông Fuller và tôi không yêu cầu gì
ở anh hết, anh Bellocq.
Chúng tôi đã phải đi tới nhiều chỗ thật kinh
khủng để biết được về anh và con gái tôi.
Hattie, bây giờ chúng tôi đã cưới nhau,
cho nên thôi chuyện đó đi.
Cái đó là không hợp pháp khi không có sự đồng
ý của tôi. Ông Fuller cũng đã nhận ra điều đó.
Bà đã bỏ rơi con mình.
Tôi không muốn tàn nhẫn nhưng...
Sao anh dám nói vậy?
Nè, anh Bellocq, hãy biết điều.
Bây giờ, tôi muốn cho Violet đi học,
và nó phải được dạy dỗ thích đáng.
Tôi biết là trên nhiều phương diện...
chúng tôi không có quyền trèo cao.
Nhưng bây giờ, bà Fuller đã
vượt qua quá khứ,
và bả cũng muốn Violet được như vậy.
Bà không thể bắt cổ!
Tôi không thể sống thiếu cổ...
có vậy thôi.
Papa, anh có thể đi với tụi em.
Mau lên, Violet.
Con không cần lấy đồ đạc.
Chúng ta sẽ mua cho con bất cứ gì
con cần ở dưới đường Canal...
trong khi chờ xe lửa.
Chúng ta đi hết được không?
Sẵn sàng chưa?
Khoan. Chờ một chút.
- Rồi, đó, vậy tốt hơn rồi.
- Bây giờ, sẵn sàng.
Coi nào, nhìn Cha đi.
Bây giờ, hãy chụp thêm một tấm nữa.
Tốt.
Được.
- Con sao vậy, cưng?
- Nó có sao không?
Không, nó không sao.
Muốn chụp thêm nữa không?
Giờ thì có Violet rồi đấy.