Tip:
Highlight text to annotate it
X
Vietnamese subtitle by Guppiz.
Mặc dù Columbus bị phất phương hướng và không phải là người đầu tiên phát hiện ra châu Phi..
Nhưng...ông ấy vẫn là người hùng của mình.
Ông ấy đã dũng cảm chỉ huy con tàu bé nhỏ vượt đại dương rộng lớn.
Và nhờ ông ấy mà giờ đây chúng ta có thêm được một ngày nghỉ.
Cám ơn, Heather.
Ronnie?
Nói cả lớp nghe về người hùng của em đi.
Nó viết cái gì vậy?
Hachiko là tên có chó của ông mình.
Nhiều người nói Hachi là một con chó bất hạnh.
Vì nó không biết mình đến từ đâu.
Có lẽ nó đã chạy trốn khỏi một trại chó nào đó.
hoặc nhảy ra từ một chiếc xe, ở một nơi xa xôi...
Như Florida hay New Jersey chẳng hạn.
Dù gì đi nữa, thì nó cũng đã đi lạc.
Và dù gì đi nữa..
thì từ lâu lắm rồi, ở thị trấn nơi ông tớ sống
Hachi xuất hiện ở một trạm xe lửa.
Và câu chuyện bắt đầu từ đó.
Sáu ngày à? Nhiều quá.
Nhớ lắm. Ừ.
Tuyệt lắm, toàn là âm nhạc thôi.
Không, không, anh sẽ đi bộ.
Anh cũng yêu em. Tạm biệt.
Này nhóc, lạc hả?
Lại đây.
Nào...
Mày đi lạc rồi.
Chủ mày chắc đang đi tìm đó.
Cậu nhóc này đi lang thang ngoài kia.
Ở đâu vậy? Trên sân ga hả?
Vâng, trên sân ga.
May mà anh tìm được nó đó.
Ừ...
Tôi thấy một cái lồng, bị gãy rồi..
không biết là của ai nữa, nhưng mà..
Chắc sẽ có người đến tìm nó thôi.
- Ừ.
- Vậy nên anh giữ nó đi, cho đến khi có người đến tìm.
Nhưng mà...không được đâu.
- Sao?
- Tôi không thể làm vậy thưa giáo sư.
Nó ở kia mà.
Không ai bỏ con chó dễ thương vậy đâu...
Vâng, tôi biết.
Ai lại bỏ con chó dễ thương vậy chứ.
Ông cứ giữ nó đi. Nếu có ai đó đến tìm,
tôi sẽ nói ông đang nuôi nó.
"Ai đó" đó là cậu đó.
Ông không hiểu rồi. Nếu như không có ai đến nhận thì tôi phải nuôi nó đến cả đời mất.
Nếu không ai tới, tôi sẽ giữ nó an toàn đến sáng mai, nhưng..
rồi tôi sẽ phải gọi người của trại chó tới.
Hôm nay là thứ sáu đó.
Nếu không biết phải đi đâu thì cứ...ở lại chỗ tao.
Một ngôi nhà ấm cúng, nhiều bạn bè.
Sao? Thích rồi hả..?
N0è, ngồi đây đi.
Ngồi yên, được chứ? Ừ, đúng rồi.
Được rồi, ở yên đó nha.
Chào người đẹp trai.
Chào.
Thế nào rồi?
Tuyệt vời.
Nhớ em không?
Chả nhớ tẹo nào. Còn em?
Ai thèm nhớ anh.
Có bất ngờ cho anh đây.
À, anh cũng có một chút bất ngờ cho em đây.
Nào, tới giờ tâm sự rồi.
Ừ, tâm sự cũng được.
Anh nghe thấy gì không?
Chắc có cái cây nào quẹt vô cửa sổ thôi mà.
Được rồi, được rồi, yên nào.
Parker!
- Ta đã đồng ý rồi mà!
- Anh biết, anh biết...
Anh quên rồi hả?
Không, anh đâu có quên.
Anh...anh tìm thấy nó ở trạm xe lửa, nó bị lạc.
Karl muốn mang nó tới trại chó và anh nghĩ...
Rằng anh sẽ cứ mang nó về rồi năn nỉ em cho anh nuôi nó là xong, phải không?
Đâu có, anh đâu có muốn nuôi nó, thiệt mà.
Sáng mai anh sẽ dậy sớm, và đi tìm chủ cho nó, được chứ.
Anh hứa mà.
Nào, cái này là của Lucas.
Nào nào.
Leo vô.
Coi nè...tao có mấy thứ hay lắm.
Ấm lắm, thích chứ?
Cái này được đó.
Thích không? Luke khoái nó nhứt đó.
Còn đây là nước của mày.
Chắc mày lắm chuyện lắm, đúng không?
Được rồi, nhóc con.
Không tệ lắm.
Ngủ ngon nha.
Không, anh ngủ ngoài kia với nó đi.
Anh không cắn đâu mà, hứa đó.
Này, chó con, chó con!
Này, chó con, cười đi nhóc.
Được rồi, giỏi lắm, chó ngoan!
Ba, con thích nó.
Có có tên không vậy?
Có chứ. Tên là "Khách trọ".
Ba giữ nó đi, từ ngày Lucas đi nhà mình trống vắng quá.
Hỏi mẹ con đi.
Mẹ ơi!
Gì?
Ra đây đi mẹ.
Nó khoái nhạc của ba kìa.
Không thể tin được, con chó này tuyệt quá.
Anh phải giữ nó thôi.
Không được. Còn con, không được khuyến khích ba.
Con đâu có.
Em ác quá.
Ba, nó sẽ nhảy ra ngoài đó. Nè..
Cái đó được đó.
Coi có vừa không?
Thấy sao nhóc?
Cái này được đó.
Tối qua con có gặp Michael không?
Có, tối qua tụi con ra ngoài, ngắm sao chổi. Đẹp lắm.
Lãng mạn chưa.
Chứ sao.
Có phải anh...
Tôi giúp được gì không?
Vâng, tôi thấy con chó này ở trạm xe lửa tối qua, ông có thể nuôi nó đến khi ai đó...
Nuôi hả? Không được, ở đây là trại chó chứ đâu phải nhà trọ.
Vậy giờ tôi phải làm gì với nó?
Nghe này.
Cũng dễ thương, chắc sẽ có người nhận nuôi...
Nhưng phải 2 tuần nữa.
2 tuần?
Ừ, ở đây hết chỗ rồi.
Cảm phiền nhé.
Tôi sẽ gọi vào tuần tới, vậy nha, tạm biệt.
Chào, Maryann.
Khoẻ không, Parker?
Khoẻ chứ. Thực ra thì tôi đang định nhờ chị một chuyện.
Được thôi, gì cũng được mà.
Nhìn nó kìa!
Ê nhóc, xin chào.
Nó đẹp quá! Ở đâu ra vậy?
Tối qua tôi thấy nó lang thang ngoài trạm xe lửa, không biết của ai nữa...
Thật hả, nó dễ thương quá!
Cô cho tôi dán cái này lên tường chứ? cửa sổ nha?
Được chứ. Cứ dán lên cái nào cũng được.
Parker, con chó này tuyệt quá!
Cô thấy sao?
Sao? cho tôi hả?
Một chú cún dễ thương.
Mày nghĩ sao, Anthony?
Bạn mới nha?
Không, Anthony!
Yên nào nhóc.
Chào buổi sáng, giáo sư.
Jess.
1 đường, 2 kem phải không...
A! kiếm đâu ra con chó đẹp vậy?
Bạn mới đó, anh lấy không?
Tôi thích tiền mặt hơn.
Nó sẽ là con chó canh tốt đó.
Một con chó canh tiệm hot dog hả?
Tôi không nghĩ vậy đâu.
Tôi cũng không nghĩ vậy.
Anh không hiểu sao?
Ai lại muốn một con chó chứ?
Mỗi ngày anh phải cho nó ăn, dắt đi dạo, tắm cho nó...
Cho tôi mấy mẩu này nha?
Chuyện nhỏ.
Lấy vài miếng nữa đi.
Ừ, được rồi, cám ơn nha, Jess.
Rất sẵn lòng.
Này, có tin gì không?
Không, không ai tới, cũng không gọi điện.
Không ai à?
Lạ thật.
Giữ nó hộ tôi với.
Anh giúp tôi dán cái này lên với, được chứ?
Nào!
Được rồi, để tôi dán lên cho.
Anh thật tốt bụng.
Tôi biết mà.
Hình như nó khoái cái túi đó.
Không được mang chó lên xe đâu, giáo sư ơi.
Không được à?
Hi vọng thế.
Khoan đã, bây giờ hãy thử..
bỏ qua đoạn lặp đầu và vào thẳng phần trữ tình đi.
Thử xem.
Được thôi.
Vậy thì anh phải chơi nhanh hơn.
Và khi tới đoạn trữ tình... thì...
thở sâu...thở sâu..
Chào nhóc.
Tốt lắm.
Em có thích chó không?
Được rồi, lại lần nữa nào.
Chỉ còn một mảnh này trong lồng thôi.
"Yamanashi", tôi chỉ đọc được tới đó thôi.
Nghĩa là gì vậy?
Một khu vực ở miền trung Nhật Bản.
Con chó lạ đó, Parker.
Ừ.
Đây là giống Akita.
Một giống chó đặc biệt.
Vậy à?
Cái gì vậy?
Hachi.
Sao?
Ở Nhật Bản, số 8 là con số may mắn.
Chà, may mắn à?
Hachi... Hachi, được đó, tôi thích cái tên này.
Có thể nó là con thứ 8 trong lứa.
Số 8 có một ý nghĩa rất đặc biệt, nó bắt đầu ở thiên đường, và chạm xuống mặt đất.
Anh muốn nuôi nó không?
Nó hả? Không, nó đã chọn rồi còn gì.
Nghĩa là sao?
Nghĩa là giờ nó là rắc rối của cậu, không phải của tôi, anh bạn ạ.
Mày đâu có rắc rối, đúng không?
Vậy là...cậu tìm thấy nó, hay nó tìm thấy cậu?
Không biết nữa, chắc là nó.
Anh ta còn nói triều đại Shoguns nuôi chó Akita để săn bắn và chiến đấu.
Giống chó này rất trung thành.
Ken không nói anh về cách tìm cho con chó này một ngôi nhà à?
Anh dán 10 tờ rơi rồi còn gì.
Rồi sẽ có ai đó đến nhận Hachi thôi.
Hachi?
À, nó là chữ ghi trên vòng đeo cổ của nó...là một biểu tượng.
Anh đặt tên cho nó à?
Không, anh đâu..
Anh muốn nuôi nó?
Không, anh đâu có...
Có, anh có muốn.
Anh đâu có muốn giữ nó, chỉ là..
Nói thật đi, anh muốn nuôi nó phải không?
Thậm chí anh còn không nghĩ tới chuyện đó.
Hachi?
Mày đâu rồi?
Lạy chúa.
Ôi không... Parker, em làm cái đó ròng rã mấy tháng trời!
Anh xin lỗi. Anh xin lỗi.
Em muốn nó ở ngoài đó cả đêm, và không được mang nó vào đây nữa, anh nghe chưa?
Không bàn cãi gì hết!
Anh biết, anh nghe rồi mà.
Mấy tháng trời của em!
Tin anh đi, anh xin lỗi.
Nó không chỉ quan trọng với em mà còn quan trọng với cả thị trấn này nữa.
Em đã bỏ ra 4 tháng trời.
Không, anh đâu có quan tâm em làm gì.
Kate, không phải mà.
Hachi.
Nào nhóc, lại đây nào.
Ta vào nhà thôi.
Akita.
Để xem ở đây có không.
Đây rồi.
Dòng họ mày tồn tại ít nhất 4000 năm đó.
Chà, còn gì nữa nào?
Ở đây ghi là..
tổ tiên mày là loài vật đầu tiên được con người thuần chủng..
Mày biết không? Biết rồi luôn hả?
Mày biết mà, đúng không. Coi nè.
Tắt máy thôi.
Để coi tối nay mày ngủ ở đâu.
Cũng không tệ lắm nhỉ?
Được rồi, nằm yên đây đó, được chứ?
Yên nào...
Được rồi, để tao coi với mày.
Này anh.
Anh không cần phải...
Anh mới lên thôi.
Ừ ừ, được rồi.
Một đêm này thôi, chỉ một thôi, được chứ?
Ngủ nào nhóc.
Ở yên đó đi, mày sẽ ổn thôi.
Em không tin được đâu, nó là fan của đội Yankees đó.
Không.
Đúng mà, thiệt đó.
Vậy hả?
Chà, sẽ vui lắm cho coi.
Chơi nào Hachi.
Đây là quả bóng. Bóng.
Tao ném, mày chạy đi nhặt, rồi mang lại đây, được chứ?
Sẵn sàng chưa?
Đuổi theo mau lên.
Không, không, quả bóng cơ.
Hachi, Hachi! Không phải. Này, Hachi!
Tao ném, mày mang về, được chứ?
Lại nào.
Mang nó về đây.
Hachi, không, nhặt quả bóng kìa!
Hachi, lại đây! Lại đây, Hachi!
Nào, nhặt đi, nhặt lên. Hachi, Hachi!
Come on, this ball, you take.
Lại đây, Hachi. Tao biết mày làm được mà.
Con nghĩ là mẹ hơi khó chuyện con chó đó.
Ba cũng chỉ cố làm việc tốt thôi mà.
Mẹ.
Ổng mất trí rồi.
Alô?
Tờ rơi hả? Đúng rồi.
Anh là chủ nó à?
Không, chưa có ai đến nhận nó cả.
Chúng tôi chỉ muốn chắc là con chó có một chỗ tốt.
Cho tôi xin số của anh được chứ, chồng tôi sẽ gọi lại cho anh sau.
Chờ chút, để tôi tìm cây viết đã.
Alô?
Không, có người nhận con chó rồi.
Vâng, tôi rất tiếc.
Ow! Không, không, Hachi!
Hachi! Hachi, Hachi!
Được rồi, mang vô nhà đi.
Không, mày không đi được đâu, tao đi làm mà.
Tối tao về. Tạm biệt.
Chào buổi sáng, giáo sư.
Anh trễ rồi đó.
Tôi làm sẵn 1 đường 2 kem rồi đây.
Xin lỗi, xin lỗi.
Hachi!
Mày làm gì ở đây vậy?
Mày phải về nhà, nghe chưa?
Không, không, về nhà đi.
Về đi.
Tao phải lên tàu rồi, về đi.
Này giáo sư? Ông muốn tôi chờ một chút chứ?
Vâng, được không vậy?
30 giây đó.
Cám ơn.
Về nhà, về nhà đi nào.
Này Chuck, chờ một chút được chứ?
Về nhà, về nhà đi nào.
Ông ta có muốn đi không nhỉ?
Giỏi lắm!
Ơ...giáo sư.
Ôi, không.
Được rồi.
Cám ơn anh.
Anh chắc chứ?
Được rồi, cho tàu chạy đi.
Tôi gọi taxi cho ông nha?
Không sao, tôi phải dẫn nó về nhà đã.
Parker? Em tưởng anh đi làm rồi.
Ừ.
Anh làm vườn bây giờ hả?
Nó chạy theo..anh lỡ tàu.
Đừng nói, anh biết em sắp nói gì mà.
Để em lấp lại cho.
Anh bắt chuyến tàu tiếp theo đi.
Được rồi, cám ơn em.
Mày ở nhà đó.
- Nó sẽ ngoan mà.
- Tối gặp lại nha. Tạm biệt.
Ăn phần của mày đi.
Ăn nào.
Được rồi, một miếng nữa thôi.
Không thêm bớt gì hết.
Chờ đã nào.
Ngon không?
Được rồi...miếng cuối đó.
Nè. Giỏi lắm.
Được rồi, một miếng cuối.
Của mày đây.
Tốt lắm, rất tốt, mọi người.
Xin lỗi đã đến trễ.
- Không phạt tôi chứ?
- Không đâu.
Cám ơn nhiều.
Hachi! Mày làm gì ở đây vậy?
Hachi!
Mày làm gì ở đây vậy?
Ga Beydridzh đây.
Vâng, có một chuyến đi lúc 7:30.
Nó nằm đây cả ngày hả?
Không, nó mới tới khoảng 2 phút thôi.
Thật không? Ông thấy Kate không?
Không thấy đâu cả.
Ừ... được rồi.
Về nhà thôi.
Khổ rồi đây.
Đi nào nhóc.
Mẹ ơi!
Gì vậy, mẹ trong này nè.
Chào!
Con có mua khoai chiên nè.
Tuyệt.
Cô Wilson, rất vui được gặp cô.
Ồ, Michael, cô cũng vậy! Cứ gọi cô là Kate.
Dạ.
Trông ngon quá.
Anh mang ra cho ba đi.
Bây giờ hả?
Ừ, ở sân sau đó.
Lò nướng sẵn sàng chưa ạ?
Rồi đó.
Rất vui được gặp cháu.
Cháu cũng vậy.
Cắt hả?
Được đó mẹ...
Hồi còn nhỏ cháu cũng đi học ghita.
Thật hả?
Vâng, khoảng 9-10 tuổi gì đó.
Nhưng từ hồi bị kẹt tay trong cửa xe hơi, cháu nghỉ chơi luôn.
Chỉ là tai nạn thôi, nhưng từ đó cháu không chơi nữa.
Ước gì cháu chưa làm vậy, vì thực ra cháu yêu âm nhạc..
...cháu rất ngưỡng mộ nhạc sĩ với mấy người biết chơi nhạc lắm.
Michael, cháu có yêu con gái ta không?
Vâng, có ạ. Nhiều lắm.
Tốt. Vì đó sẽ là điều cháu muốn nhớ đến vào những lúc khó khăn.
Vâng ạ.
Hachi đây là Michael. Michael, Hachi.
Rất vui được gặp cháu.
Hachi, muốn chơi không?
Sao? Sẵn sàng chưa? Chụp banh đi nào!
Nào, mang lại đây đi!
Đi nào, Hachi, nhặt quả bóng đi!
Michael, cháu phải tự nhặt bóng thôi, Hachi không nhặt đâu.
Nó không chịu nhặt đâu.
Được rồi.
Không sao!
Cháu có sao không.
Mọi người cứ chơi đi.
Anh có sao không?
Thật là không đau chứ?
Được rồi.
Cháu không sao.
Mọi người đừng lo, cứ chơi đi.
Được rồi.
Giờ tao sẽ ném gần thôi, ráng nhặt, được chứ?
Nếu cháu ném gần thì nó có nhặt không? Không hả?
Tôi chết rồi.
Nhặt bóng à?
Ừ, tôi bảo nó chạy nhặt bóng, nhưng nó không chịu.
Không phải giống Akita, Parker à.
Tụi nó có vấn đề với trái banh hả?
Nếu muốn có con chó nhặt bóng thì anh nên chọn giống Collie hay Sprinter spanielya.
Không, tôi thích Hachi mà.
Ổn mà.
Tốt, bởi vì Hachi không thích những thứ đó.
Vậy chúng muốn gì?
Nó tới trạm xe lửa vì nó có một sự liên kế đặc biệt với anh.
Còn chuyện "này nhóc, mang quả bóng lại đây"..
Sao phải làm chuyện đó chứ?
Ừ thì, cho vui, hay được thưởng bánh quy chẳng hạn.
Vì điều đó làm tôi vui.
Tụi nó không bị dụ đâu, nó là chó Nhật, không phải Mĩ.
Nếu nó chịu nhặt bóng thì đó phải là một lí do hết sức đặc biệt.
Rồi tôi sẽ tìm ra thôi.
Không, không Hachi, ở nhà.
Mày không được đi, không được đâu..
Ở yên đó.
Được rồi, đi thôi.
Không sao đâu.
Chào buổi sáng, Milton.
Chào buổi sáng.
Khoẻ không.
Chào Moira.
Chào Parker.
Đừng ra nắng đó.
Chào buổi sáng, giáo sư.
Chào buổi sáng.
Nó không cắn chứ?
Không không, nó là chó thuần mà.
Đi nào nhóc.
Giờ tao muốn mày đi thẳng về nhà, được chứ?
Tối nay tao sẽ về. Về nhà đi nào.
Giỏi lắm.
Ngày mới tốt lành, Karl.
Ông cũng vậy.
Hachi.
Ăn đi.
Đừng nói Milton biết, được chứ?
Hachi.
Giỏi lắm, giỏi lắm.
Được rồi, về nhà nào.
Hachi!
Ta cần thêm sâm banh.
Không sao đâu ba...ổn mà.
Vẫn còn trong bếp đó.
Nào các con.
Thích tuyết không?
Đi dạo không? Chỉ tao với mày thôi.
Chỉ 2 chúng ta thôi.
Kể chuyện tao nghe đi.
Hachi!
Tốt lắm, Jake.
Cám ơn.
Kate! Em thấy Hachi không?
Nó không tới trạm xe lửa.
Không, sáng nay em không thấy nó...
Lại đây.
Nhìn kìa.
Không thể tin được là cô ấy bị che 30 năm rồi.
Đẹp nhỉ?
Ừ, đẹp lắm.
Em lại trễ lịch rồi.
Sẽ ổn thôi.
Nhưng đừng nghĩ tới bữa khánh thành.
Em sẽ hoảng cho coi.
Ca sĩ sẽ lên sân khấu hát những bài từ La Bohe.
Rồi tới balê, rock, rap, hip hop, jazz
và ... Hamlet!
Và sau đó, khán giả sẽ đứng hết dậy, vỗ tay rân trời...
Rồi ngài thị trưởng sẽ tìm em, mời lên sân khấu, đứng ngay giữa, và cảm ơn em vì tất cả những điều này.
Thật chứ?
Đúng vậy.
Được đó.
Hachi!
Lại đây nào!
Hachi?
Hachi.
Mày làm gì ở đây vậy?
Chà..
Ở nguyên đó, Hachi.
Sh sh sh, yên nào.
Này, đi đi, ra ngoài!
Nào, nào, chạy ra mau!
Parker!
Tụi anh bị chồn tấn công.
Có muốn tham gia không?
Không.
Được rồi.
Em nghĩ anh nên mở cửa ra đó.
Mày nghĩ mình có hôi không?
Có lẽ mày đúng.
Mẹ ơi!
Ồ, cục cưng!
Chuyện gì vậy?
Con có chuyện muốn nói.
Biết gì không.
Gì vậy?
Được rồi, chờ nha.
Mẹ thấy gì khác không?
Không.
Có!
Trời ơi!
Hay quá, lạy chúa!
Mẹ phải gọi điện cho bà ngoại ngay đây!
Ba đâu rồi mẹ?
Ngoài sân, như mọi lần đó.
Ba ơi!
Ba!
Ba đang làm gì vậy?
Mát xa toàn thân,
giống trong sách chỉ nè.
Ba sắp được làm ông nội rồi.
Ta cần phải xoa thật sâu vào cơ...
Ba, ba ơi!
Tụi con sắp có con.
Con có thai rồi.
Con...
Thật không?
Yes.
Con sắp có con?
Ba sắp thành ông nội rồi.
Kathy, không thể tin được!
Chào cưng.
Xin lỗi mẹ tới trễ.
Mẹ mua gì vậy?
Mấy loại thức ăn tốt cho con ấy mà.
Rau tươi, dâu, bánh mì sữa ngựa, mầm ngũ cốc..
Hồi mang thai con, mẹ biểu ba ra ngoài mua pizza, bỏ toàn cá với ớt..
Ba con còn không dám nhìn mẹ ăn nữa.
Ba mẹ sống với nhau 25 năm rồi hả?
Ba mẹ sống với nhau nhiều hơn là li thân.
Ba nói sau lần hẹn đầu tiên, lúc lên xe rồi,
ba nhớ mẹ nhiều tới nỗi đã quay lại để gặp mẹ..
Mẹ biết chứ, mẹ ngồi nhìn ổng qua cửa sổ.
Khi thấy ba con quay lại, mẹ suýt nữa chạy thẳng ra cửa ôm chầm lấy ổng rồi.
Đáng lẽ mẹ phải làm vậy chứ.
Mẹ biết.
Nhưng mẹ lại suy nghĩ nhiều quá.
Đúng rồi, đến giờ vẫn vậy.
Đừng làm vậy.
Con sẽ không làm vậy đâu.
Này Hachi, lại đây nào!
Lúc nào nó cũng chờ ở đó à?
Nhìn kìa.
Chào giáo sư.
Chào, Parker!
Chào, Mary.
Anh dạy nó thế nào hay vậy?
Ngày nào nó cũng...
Parker!
Parker!
Em không mặc váy rồi.
Ừ...em đoán mình có thể làm gì đó..
Cám ơn.
Còn yêu cầu gì nữa không, thưa bà?
Còn tuỳ ông đây có thể làm gì nữa.
Mọi thứ.
Mọi thứ à?
Ừ, mọi thứ.
Em đã cùng anh trải qua bao nhiêu chuyện khó khăn.
Anh không nhớ đã cảm ơn em hết chưa..
Anh yêu em nhiều lắm.
Em cũng vậy.
Vậy hả?
Ừ, nhất là khi anh không có mùi của chó hay chồn hôi.
Thực ra mấy mùi đó cũng đâu đến nỗi nào.
Có mà! Sao cơ? không phải vậy hả?
Yêu em.
Em cũng vậy.
Đi nào Hachi!
Hachi, đi thôi!
Đi thôi, Hachi, sao vậy?
Có chuyện gì vậy?
Lại đây nào.
Nói tao nghe đi, có chuyện gì vậy.
Mày không khoẻ à?
Trông ổn mà? Có chuyện gì vậy?
Mày khoẻ không? Khoẻ mà?
Bây giờ đi được chưa?
Có chuyện gì với nó vậy?
Không biết nữa.
Hachi, mày có muốn đi không? Tao phải đi làm rồi.
Tao phải đi đây.
Yêu em lắm.
Em cũn vậy, hẹn tối gặp lại.
Cơ hội cuối cùng đó.
Tạm biệt!
Chào Maryann.
À, Jess, chào buổi sáng.
Tôi giao cà phê với bánh rán đây.
Ồ, cám ơn anh.
Hachi đâu rồi?
Hachi!
Đây rồi.
Thấy mày thiệt là vui quá.
Mày mang bóng theo hả?
Quả bóng ở đâu ra vậy?
Muốn chơi hả? Nhìn này.
Sẵn sàng chưa? Nhặt đi.
Nhặt đi nào.
Giỏi lắm, mang lại đây nào!
Đúng rồi! Làm giỏi lắm.
Thử lại nào. Lần này sẽ xa đó.
Giỏi lắm nhóc. Đúng rồi. Mang nó về đây.
Ồ, giỏi lắm, giỏi lắm!
Anh thấy không?
Hmm?
Tôi ném trái banh, nó chạy theo nhặt lại.
Lần đầu tiên nó chịu nhặt bóng đó.
Chúc mừng.
Cám ơn! Giỏi lắm nhóc.
Tao phải đi làm rồi.
Cầm quả bóng nào.
Lần đầu tiên luôn đó.
Lần đầu tiên!
Chờ đã giáo sư!
Để tôi làm cà phê cho ông ngay.
Được rồi.
Xin lỗi hôm nay tôi đến trễ.
Anh có thấy không?
Hôm nay nó chịu nhặt bóng rồi.
Không.
Mày giữ quả bóng đi.
Mày muốn tao giữ nó hả?
Tao phải đi làm rồi.
Được rồi, để tao giữ?
Cám ơn anh.
Không có chi.
Gặp lại lúc 5 giờ nha.
Lúc nào tôi cũng ở đây cả.
Về nhà đi Hachi!
Được rồi, lại đây.
Lại đây nào.
Được rồi.
Hẹn mày 5 giờ chiều nha?
Ừ giỏi lắm, về nhà đi.
Khá hơn lần trước đúng không?
Các em có nhớ lần ta nói về John Philip Suso không?
Người chuyên soạn nhạc diễu hành vào những năm đầu thế kỉ.
Ông là một nhà soạn nhạc nổi tiếng, nhưng lại không có cảm tình với việc ghi âm.
Ông không cho phép bất cứ ai ghi âm các tác phẩm của mình.
Ngay cả khi Thomas Edison khoe với ông ta về cái máy chụp ảnh vừa mới phát minh.
Và Edison chẳng thèm bận tâm nữa. Ông bí mật thu âm dàn nhạc của Suso trong một buổi diễu hành.
Có lẽ đó là bản quay lén đầu tiên trong lịch sử.
Các em nghĩ sao?
Suso có đúng không?
Các em nghĩ sao nếu ngày nay, một nhạc sĩ bước lên đây...
cắm đầu máy CD vô ampli, rồi bấm nút.
Chỉ cần vậy có đủ không?
Tôi cũng không biết nữa.
Tôi già hơn các em nhiều, nhưng tôi nghĩ rằng trong âm nhạc có điều gì đó...
không thể ghi lại được.
Cuộc sống, trái tim con người đâu thể ghi lại được.
Khoảnh khắc âm nhạc được tạo ra cũng vậy.
Chúa ơi.
Thầy bị sao vậy?
Hình như là đột quỵ.
Hachi. Khoẻ không mày?
Chào, Hachi!
Hẹn mai gặp lại, Hachi.
Ngủ ngon, Hachi.
Này anh bạn.
Về nhà chứ?
Hachi.
Khoẻ không nhóc?
Ông ấy làm thế này đúng không?
Xin lỗi, tao sẽ học dần.
Andy! Đến lúc phải đi rồi.
Mày ở yên đây, được chứ?
Tao sẽ quay lại thôi.
Tôi nói linh hồn không vượt qua thể xác.
Và tôi nói thể xác cũng không thể vượt qua linh hồn.
Và không có ai, ngay cả Chúa, có thể vượt qua ta ngoài bản thân ta.
Qua mọi thứ, tôi nghe và thấy chúa.
Nhưng lại chẳng thể hiểu được chúa.
Và tôi không thể thấy ai khác tuyệt vời hơn chính bản thân mình.
Tôi thấy chúa trên gương mặt của mọi người,
trên gương mặt tôi khi soi gương.
Tôi tìm thấy những lá thư kí tên Chúa trên đường.
Nhưng tôi không nhặt chúng lên.
Vì tôi biết dù có đi đâu, tôi cũng sẽ được nhận những điều tương tự.
Mãi mãi.
Nghe này, mày không phải chờ nữa đâu.
Ông ấy sẽ không quay lại đâu.
Được rồi, Hachi. Cứ làm những gì mày phải làm.
Đi nào cậu nhóc.
Đi nào.
Đi thôi, Hachi. Mày sẽ ở với bọn tao.
Đi thôi, Ronnie đang chờ kìa
Nhảy lên nào.
Giỏi lắm.
Chào con yêu! Andy?
Hachi!
Andy!
Gì vậy anh?
Hachi! Hachi, quay lại đây!
Này, có người tới xông đất kìa.
Chào anh bạn, tới chúc mừng bọn tớ hả?
Hachi, mày làm gì ở đây vậy?
Xem ai kìa...
Nó ngồi đúng chỗ đó luôn.
- Tôi tưởng họ mang nó đi rồi.
- Đúng là vậy mà.
Anh cho nó một miếng đi.
Này Hachi! Muốn ăn hot dog không?
Ăn đi nào.
Chắc nó không thích đồ ông nấu rồi Jess à.
Ăn đi, ngon lắm, mày sẽ thích thôi.
Nó ở đâu tới vậy?
Không biết nữa.
Cẩn thận đó Hachi, mấy cái hot dog đó còn lâu hơn mày nữa.
Đừng có nghe ổng nói Hachi.
Hachi!
Chúa ơi.
Tao lo cho mày quá...
Tao cần mày.
Đống dây xích đó là sao vậy?
Con gái ông giáo sư đó. Chắc nó sống với họ.
Hachi chạy trốn hả?
Chắc vậy.
Chúa ơi...
Về nhà thôi.
Cô ta kéo nó đi kia!
Cứ để yên đi.
Đi nào nhóc.
Cám ơn.
Vậy sẽ tốt hơn. Cho tôi chút cà phê đi.
Jess, nhanh nào, cho tôi chút cà phê đi.
Tao cũng nhớ ông ấy. Ngày nào cũng vậy.
Hachi, mày biết tao yêu mày và muốn mày ở lại mà.
Nhưng nếu mày muốn đi cũng không sao.
Được rồi.
Tạm biệt, Hachi.
Ngày mới tốt lành, Hachi.
Hachi! Ăn đi. Đừng nói Myra biết nha.
Ngủ ngon, Hachi.
Lucky, đi thôi!
Đi nào cục cưng!
Ơ, xin lỗi. Con chó đó...
Vâng?
Có phải đó là con chó người ta vẫn thường nhắc tới?
Thì sao?
Tôi là Teddy Bartz, phóng viên.
Tôi nghe người ta nói nhiều về nó trên xe lửa.
Có lẽ sẽ viết được 1 bài hay đó.
Tôi là Boliens, Carl Boliens.
B to i I i e n a.
Không có E.
Vậy à.
Tôi là người tìm ra và đưa nó cho ông giáo sư.
Vậy à?
Giờ nó sống ở đâu?
Không chắc nữa, nó đến rồi đi thôi.
Không ai phiền à?
Không, chúng tôi quen rồi.
Nó chỉ làm việc của mình thôi mà.
Ông không phiền nếu tôi chụp một tấm chứ. Cho bài báo.
À, không sao.
Mày không phiền chứ Hachi?
Cám ơn anh.
Chụp riêng trước nha.
Chụp riêng hả? được thôi.
Không...ý tôi là...
À, được thôi.
Cám ơn anh nhiều lắm.
Được rồi, chụp chung nào.
Ừ.
Nhìn vào kia, không cục cựa nha.
Cười nào...tuyệt lắm.
"Chú chó trung thành vẫn chờ người chủ đã mất.."
Này, Hachi.
Một chú nhóc ở Delhi gửi tiền cho mày nè.
Họ muốn tao mua đồ ăn cho mày đó.
Lá thư thứ 3 trong tuần này rồi.
Kiểu này chắc tao phải mở tài khoản ngân hàng cho mày quá.
Đừng có nói là tao không cho mày ăn đó.
Coi bộ nó thành công rồi.
Coi nè, dễ thương không?
Sao ông lại giữ tiền của nó?
Tôi là ông bầu của nó.
Cám ơn ông.
Chào Hachi. Khoẻ không?
Của mày đây, Hachi.
Đói chứ?.
Trời lạnh quá, nó phải ăn chứ.
Tôi là Jess, tôi bán đồ ăn ở đây.
Tôi là Ken Fyuts Esi, bạn của giáo sư Wilson.
Bạn của ông giáo sư hả?
1 đường 2 kem.
Chắc là ông đọc được bài báo hả.
Vâng.
Thấy tên tôi không?
À, có chứ...
2 lần.
Để tôi trả tiền ăn cho nó.
Không, không. Không cần tiền đâu.
Còn tiền thuốc thang thì sao?
Bọn tôi quyên góp. Hành khách, hàng quán..tụi tôi lo cho nó được mà.
Giờ chỗ này là đất của Hachi rồi.
Mỗi ngày, cứ chỗ đó...
Mỗi ngày.
Hãy chăm sóc nó.
Chăm sóc hả?
Dĩ nhiên rồi.
Tôi phải đi bán đây.
Rất vui được gặp anh.
Tôi cũng vậy. Cám ơn anh.
Một năm rồi nhỉ?
Đôi lúc tao thức dậy giữa đêm và nghĩ về Parker. Ông ấy tốt thật.
Tao biết mày cảm thấy thế nào.
Parker sẽ không về nữa đâu.
Nhưng nếu Hachiko muốn chờ, thì cứ chờ đi.
Mày muốn vậy, đúng không?
Sống tốt nha, Hachi.
Nào quý ông, ăn nào.
Nữa hả? Nè.
Miếng cuối đó. Ngon không?
Hẹn mai gặp lại, Hachi.
Chao, Hachi.
Bà Wilson? Rất vui được gặp bà.
Xin chào.
Vợ của ông giáo sư hả?
Parker Wilson
Người chồng, người cha đáng quý.
Kate.
Ken...
Lâu lắm rồi nhỉ.
Ừ, lâu thật.
10 năm rồi. Thật khó mà tin được.
Chào Hachi.
Hachi?
Hachi...
Mày vẫn chờ ở đây sao...
Chó ngoan.
Là tao đây.
Cho tao ngồi đây chờ với mày, được chứ?
Được không?
Cám ơn mày.
Hachi...
Cháu thích không?
Có ạ.
Nhìn đây này.
Là cháu hả?
Bà nhớ hôm đó bà cũng ở đó.
Tuyệt thật.
Đó là đám cưới hả bà?
Ừ.
Ông ngoại tìm thấy Hachi ở đâu vậy bà?
Ronnie, thực ra chính Hachi đã tìm ra ông.
Vậy à?
Một đêm đi làm về.
Ông bước dọc trên ga xe lửa...
Dậy nào nhóc.
Dậy đi.
Đi thôi. Nhanh lên nào!
Hachi!
Nhóc con!
Tớ chưa bao giờ được gặp ông.
Ông mất khi tớ còn rất nhỏ.
Nhưng khi tớ nghe câu chuyện của ông và Hachi.
Tớ nghĩ tớ đã hiểu ông.
Họ đã dạy tớ về lòng trung thành...và hãy đừng bao giờ quên người bạn yêu.
Đó là lí do vì sao Hachi sẽ mãi là người hùng của mình.
Coi nó mừng chưa kìa.
Mày muốn đi không?
Đi nào Hachi.
Hachiko được sinh ra ở Odate, Nhật Bản vào năm 1923.
Chủ của Hachiko, giáo sư Isabura Ueno của trường đại học Tokio mất vào tháng 5 năm 1925.
Hachi quay lại ga Shibui và chờ ông ấy 9 năm liền.
Hachiko chết vào tháng 3 năm 1934.
Ngày nay, tượng đồng của Hachiko được đặt giữa sân ga Shibui.
Vietnamese subtitle by Guppiz.