Tip:
Highlight text to annotate it
X
Có một phóng viên ở London
tên là Simon Ross.
Chúng tôi đã tóm được một
cuộc gọi và tên hắn hiện ra.
Họ đã cử một đội ra ngoài
để theo dõi tình hình.
Hộ đã theo dõi anh ta
cả ngày nay.
Tôi vừa nhận được cuộc
gọi một tiếng trước.
Có vấn đề nghiêm trọng
rồi đấy.
Vấn đề gì?
Gã này là biên tập viên
của tờ The Guardian.
Anh ta đang muốn vạch trần
Jason Bourne,...
...Treadstone và Blackbriar.
Lấy thông tin từ đâu?
Không rõ.
Từ Bourne à?
Có thể không?
Có thể ư?
Chúng ta đã tóm được Bourne
sáu tuần trước ở Moscow.
Hắn đi bộ, bị thương, và được
cả một đội Cossack theo dõi.
Bằng cách nào đó, hắn
đã thoát được.
Có vẻ tôi đã mất quan điểm
về cái "có thể" đó rồi.
Ông có vẻ mệt, Ezra à.
Tôi sẽ cố gắng hơn nữa,
nếu tôi là ông.
Ông là giám đốc Cục Tình báo
Trung ương...
...của Hoa Kỳ, Chúa ơi, hãy
làm tròn nhiệm vụ đi.
Nếu tôi làm thế, Mark,
nếu xảy ra chuyện...
Ezra,
...ông được trao cho
một chiếc Ferrari...
...và người của ông xem
nó như cái máy cắt cỏ.
Ông làm hỏng, ông tự chuốc lấy.
Chuyện là như thế.
Có lẽ tôi nên nói chuyện
trực tiếp với Ric Byer.
Không, không. Ông dính
đủ rắc rối rồi.
Tôi sẽ nói với ông ta.
Julie, cái cuối cùng phải không?
Tuyệt lắm, cảm ơn nhé.
Vậy, kiểm tra lần cuối
về Treadstone?
Trang 3.
Bảy tuần trước.
Cái này là từ CIA hay
của chúng ta?
Không, là của họ.
Cả đống này là
của họ hết.
Có ai theo dõi cáp ngầm không?
Này, chúng ta tìm kiếm
được bao xa rồi?
Anh nói "bao xa" là sao hả?
Cứ đưa hết đây.
ℱreadstone, ℬlackbriar, Ωutcome, ℒARX.
Tất cả các chương trình thử nghiệm.
Và có nghĩa là hãy đối chiếu
tất cả với Emerald Lake.
Tôi cần mọi sự tương đồng,
mọi điều tra cá nhân,
Tôi cần biết về bất cứ ai
đã nói chuyện với nhau,
về mọi việc, ở mọi thời điểm.
Mà này, đã có ai để mắt tới
cái này của Bourne chưa?
Các báo cáo này.
Thật kinh ngạc.
Bỏ chương trình ba năm,
không dùng thuốc,
thế hệ đầu tiên, vẫn tiếp tục.
Nếu chúng ta có thể moi
được ít dữ liệu từ đây...
Nếu họ bắt sống được
anh ta...
Kể cả có khó khăn.
Kể cả ra trước pháp luật.
Có lẽ anh vào nhầm phòng họp
rồi đấy.
Bởi vì cuộc họp này đang
nói về việc lây nhiễm.
Chúng ta đang nói nghiêm túc
về việc lây nhiễm
và chúng ta đang cố gắng dò xem
nó sẽ lan rộng tới đâu
để biết được ta phải mất gì
để cứu được bệnh nhân.
Anh chưa từng nghe nói
tới Treadstone.
Và Bourne... tôi sẽ chẳng
quan tâm nếu họ
có nhét anh ta vào bao và
quăng bên lề đường.
Chúng ta sẽ không dây vào.
Anh nên dập tắt ngay
ý nghĩ đó đi
và làm theo tất cả
chúng tôi ở đây.
Rồi anh sẽ để tâm tới việc lớn
mà chúng ta sẽ đối mặt
nếu chuyện này dính tới
chúng ta.
Bởi vì nếu chúng ta nhúng
mũi vào, tìm kiếm,
và phát hiện ra chính
lũ hề CIA đó
đã để cho Treadstone lây lan
đến những chương trình này?
Hãy cầu trời điều đó
đừng xảy ra.
Chúng tôi vừa nhận được tin báo
tại nhà ga Waterloo
đã xảy ra một vụ nổ súng.
Hãy cùng theo dõi trực tiếp và
nói chuyện với Jeremy Thompson.
Jeremy?
Hiện tại mọi người ở ga Waterloo
đang rất hoang mang.
Như các bạn có thể thấy,
có cả xe cứu thương.
Nạn nhân, Simon Ross,
là một cựu phóng viên
của tờ nhật báo The Guardian
ở London.
Anh được báo là đã tử vong
tại hiện trường.
Cảnh sát nói rằng có
ít nhất là một,
và nhiều nhất là ba phát đạn.
Simon Ross, một phóng viên
của nhật báo The Guardian...
- Chào James.
- Xin chào.
Ôi, xin lỗi, tôi không nghĩ
là mình sẽ quay lại.
Không sao đâu.
Nhắn với tiến sĩ Hillcott
là tôi ở đây nhé?
Được rồi.
- Mai gặp lại nhé.
- Mai gặp lại.
Tôi không biết là
anh ta sẽ tới.
- Đó là Số 6.
- Số 6?
Chưa từng gặp anh ta
từ hồi tháng 7.
Được rồi.
"Cần tấm nền mới, trắc đồ
choline, hệ dẫn thần kinh."
Tôi muốn cấy ghép hoàn chỉnh.
Tôi sẽ gọi cho NRAG xem họ có
cho phép thực hiện không.
Tôi cần tủy và xương sống
khi có được anh ta.
Hiểu rồi.
Anh ta sao rồi?
Đã sẵn sàng.
Anh ta đã uống nửa lít nước
trong lúc chờ đợi.
Năm ngoái thận anh ta
có vấn đề.
Hoặc có thể anh ta khát nước.
Tôi có một yêu cầu trong đó.
Tôi biết, vừa đọc rồi.
Tôi đang cố hoàn tất
nghiên cứu vỏ não.
Kết quả tương phản tĩnh mạch
sẽ ổn định đấy.
Duyệt chứ?
Ừ.
Hay quá! Cảm ơn nhé!
Xin lỗi đã để anh đợi lâu.
Chúng tôi không gặp anh
đã lâu
nên chúng tôi sẽ thực hiện
khám tổng quát.
Tôi vừa khám tổng quát
ba tháng trước rồi mà.
Ừ, chúng tôi đã thay đổi
tiêu chuẩn mới
và theo nó thì anh
vẫn còn yếu.
Tôi nói thẳng nhé,
nếu tôi tới đây
10 ngày trước, thì tôi
có qua được không?
Vẫn lâu như thế phải không?
Anh sẽ phải cởi ra.
Hôm nay, tôi rất vinh hạnh
được giới thiệu một người
người sẽ giới thiệu vị khách mời
danh dự của chúng ta.
Bert? Tiến sĩ Albert Hirsch.
Tôi gặp Dan Hillcott
lần đầu năm 1987
và thật là một hội thảo
bệnh học thần kinh
chán nhất từng có.
Chúng tôi phải trốn
ra khỏi phòng
tìm đồ uống và một
góc tối nào đó.
Và chúng tôi luôn tìm kiếm
kể từ đó.
Chúa ơi.
Anh tìm thấy ở đâu vậy?
YouTube.
Tôi tưởng chúng ta
có tường lửa chứ.
Ừ, tôi cũng tưởng thế.
Nhưng sau đó, tôi nghĩ rằng
CIA sẽ đụng đến Treadstone,
nên có lẽ tôi hơi lạc hậu.
Hừm.
Rồi sao nữa? Hết rồi à?
Không, không. Họ nghĩ
điều đó là bình thường
khi cùng tham dự những
thứ như thế.
Chứng tỏ được gì?
Chúng tôi đang chờ giám đốc y tế
của Treadstone và Outcome
tổ chức ăn mừng trước đại chúng
vụ bí mật này đấy.
Nếu Bourne làm lộ Treadstone,
họ sẽ nắm đầu Hirsch.
Họ sẽ nói chuyện với Hillcott
trước khi ta biết chuyện.
Tổn thất sẽ ra sao?
Outcome. Ta sẽ mất Outcome.
Ờ, vậy là sao?
Nghĩa là chúng ta sẽ phải
hủy chương trình.
Từ gốc đến ngọn.
Bởi vì cái này sao?
Bởi vì họ là bạn?
Hai người này đã xây dựng
nền móng của chúng ta!
Anh có muốn thấy tin này
trên CNN không hả?
Chúa ơi, Ric. Như thế sao?
Hirsch và Hillcott?
Có bao nhiêu người hiểu
được công việc này,
hay có quyết tâm để
theo đuổi nó?
Vẫn chưa có chuyện gì
xảy ra cả!
Rồi chúng ta sẽ phải sẵn sàng.
Sẵn sàng làm gì?
Chúng ta không mất hết, vẫn
còn công nghệ và dữ liệu.
Tất cả các liên lạc viên JSOK
của ta có vẻ vẫn an toàn.
Chúng tôi đã giấu kỹ chương
trình thử nghiệm.
Đợi một thời gian, rồi chúng ta
sẽ xây dựng lại.
Tôi ước gì có cách khác,
nhưng...
Chúa tôi.
Anh định ra vẻ như không biết
tôi đang ở đây à?
Tôi chỉ muốn tỏ ra
lịch sự thôi.
Tôi không nghĩ anh sẽ
tới sớm vậy.
Anh đã làm gì? Vượt qua
ngọn núi rồi sao?
Họ không thông báo
vị trí của tôi à?
Anh đã vượt kỷ lục 2 ngày.
- Thật sao?
- Ừ.
Anh không biết là có
kỷ lục à?
Không, chưa từng nghe.
Không phải kỷ lục của anh,
đúng không?
Chưa từng ai qua được ngọn núi.
Ừ, đúng, tôi đã vượt qua.
À, mà tên tôi là Aron.
Tại sao anh lại làm thế?
Nếu không có việc gấp,
tại sao lại liều lĩnh thế?
Tại sao anh lại vượt
qua ngọn núi?
Tôi đã mất hết thuốc.
Và đánh rơi cả bộ chương trình,
đó là lý do tại sao.
Được rồi.
Tôi được phân công gặp anh.
Họ sẽ cần lấy mẫu,
máu anh được chứ?
Tôi nghĩ thế.
Được rồi, chuẩn bị đi.
Máy bay sẽ mất khoảng 3 tiếng
đế tới được đây
nên tôi sẽ làm chút đồ ăn.
Anh hong cho khô đi.
À, nghe này...
Tôi có một vấn đề đáng lo.
Tôi vượt qua ngọn núi bởi vì
tôi đã làm mất thuốc.
Anh đang uống gì?
Hàng ngày à? Viên thể lực,
xanh lá 250.
Viên trí tuệ, xanh dương 400.
Định nghĩa thế nào
là "làm mất" đi.
Mất, rơi xuống vách đá
từ độ cao 20 mét.
Mất.
Làm sao lại thế được.
Nghe này, tôi có cả
một bầy sói
đuổi sau lưng tôi khi xuống
máy bay, hiểu chưa?
Tôi nghĩ đã thoát được, nhưng
lại gặp chúng tại bờ sông
nên tôi phải trèo vách đá
lên khe nước để qua đêm.
Tôi đã chọn sai.
Tôi bị kẹt ở lưng chừng,
không thể trèo lên.
Không thể nhóm lửa,
tay thì run cầm cập.
Tôi đã đánh rơi.
Anh sẽ phải ghi lại đấy.
Vậy nó là của anh hả?
Hả?
Nghiên cứu máu?
Là của anh đúng không?
Anh không phải là đối tượng,
đúng không?
Nghe này, tôi xin lỗi vì
đã gọi anh như thế.
Chỉ là...
Tôi chưa từng gặp ai trong
chương trình cả.
Chưa từng, không ai cả.
Anh là...
Tôi biết anh còn thuốc
dự phòng ở đây.
Tôi sẽ không đưa anh cho tới
khi anh rời đi ngày mai.
Ừ.
Hôm nay anh đã uống chưa?
Viên xanh lá thôi.
Tôi chưa uống viên xanh dương
đã 32 tiếng rồi.
Mọi người nghe đây.
Ta được cảnh báo trước
một mối đe dọa.
Đây là an ninh khẩn cấp quốc gia,
ưu tiên cấp độ 5.
Là Wills.
Ric Byer.
Này. Ừ, hắn ở đây.
Bourne ở đây, ngay New York.
Cái gì?
Jason Bourne đang ở Manhattan.
Đã được xác nhận.
Hắn còn sống và đang di chuyển.
Chỉ biết vậy thôi, tôi phải đi đây.
Bạn của anh đang ở đây.
Tôi biết.
Anh không thấy lạ à?
Bọn sói?
Chúng không làm vậy.
Chúng không theo dấu con người.
Phải.
Có thể chúng không
xem anh là người.
Vậy ở đây ta có bao nhiêu người?
Anh hỏi quá nhiều rồi.
Có thể anh cũng không biết.
Vậy anh đang làm gì trên này?
Làm sao anh biết tôi sẽ không
đánh giá cao anh?
Tôi không biết. Anh có sao?
Có thể tôi chẳng quan tâm.
Anh có từng không quan tâm?
Có thể anh đánh giá tôi
khá cao đấy.
Tôi đã mất liên lạc từ bốn ngày trước,
vì thế mà tôi ở đây.
Tôi đã trốn nhập cảnh.
Giờ tôi tham gia cuộc săn lùng
nhảm nhí này.
Họ có lý do của họ.
Ừ, thì...
Tôi từng nghĩ mình đang phải chịu tội,
nhưng giờ tôi không chắc nữa.
Tôi vẫn đang cố hình dung
rằng anh
muốn giết tôi hay động viên tôi.
Thật tình, anh nghĩ nhiều quá rồi.
Chẳng phải ta đã bị giật dây để
nhúng mũi vào sao, anh và tôi?
Chẳng còn ai khác ở
300 dặm quanh đây.
Tôi biết chẳng ai thèm nghe.
Coi nào, anh phải cho tôi gì đó.
Nói với tôi đi!
Sao họ lại lôi anh ra khỏi chiến trường
để kéo anh lên tận đây?
Nhìn tướng anh thì có lẽ không phải
lý do thể lực, vậy anh đã làm gì?
Làm nhiệm vụ thất bại?
Bắt đầu nghĩ cho bản thân?
Yêu ai?
Anh đã yêu.
Để cho lũ sói thì hơn.
Có một hộp đạn ở cửa,
cứ lấy bao nhiêu tùy ý.
Ta nói xong rồi.
Ăn đi, rồi dậy sớm.
Anh sẽ đón được nó.
Rồi.
- Vậy hẹn khi khác nhé.
- Ừ.
- Cảm ơn.
- Chúc may mắn.
Cái gì đây?
Tôi nghĩ ta cần làm rõ
vài điều, Don.
Làm rõ cái gì?
Anh cứ luôn miệng nói
"không thể chấp nhận"
và tôi muốn biết chính xác
ý anh là gì.
"Không thể chấp nhận"
nghĩa chính xác là vậy.
Tôi không thích điều
anh đang nói,
Tôi không thích cách
anh nói chuyện.
Ta đã tới giai đoạn quan trọng
của cả bốn nhiệm vụ, Ric.
Mất tình báo, nếu ta dừng bây giờ,
sẽ không thể xác định được.
Vâng, thật ra, có thể đấy.
Anh đã lui về vị trí của mình trước khi
ta chuyển giao chương trình.
Đừng bảo với tôi là có vấn đề
với Outcome
bởi vì tôi đã được nghe
về chuyện đó.
- Tôi không nói vậy.
- Anh chẳng nói gì nhiều.
Mỗi tuần một viên.
Tám ngày một lần.
Vậy không còn xanh lá
và xanh dương nữa.
Chúng tôi đang chuyển tiếp
mọi người trong chương trình.
Cô có nhớ cách giữ biểu đồ
giảm cân cho chính xác không?
Có.
Anh có hiểu được lợi ích
từ họ không?
Ta vừa làm chương trình
tên lửa của Iran
lùi lại 36 tháng chỉ với
một đặc vụ ngầm.
Hành động trinh sát Bắc Triều Tiên
hiệu quả nhất
trong vòng hai năm qua cũng
đến từ Outcome.
- Tôi biết rất rõ.
- Anh có biết ta đã đợi bao lâu
để có được hoạt động lâu dài
bên trong Pakistani ISI?
Anh đang yêu cầu tôi
quét sạch hầu hết
những tình báo viên tốt nhất
mà chúng tôi có.
Chúng tôi sẽ chấm dứt mọi thứ
ngay lập tức
và sự việc bất ngờ này đã được
che đậy gọn gàng sạch sẽ.
Hãy nói rằng đây không phải là
lý do của cuộc nói chuyện này.
Jason Bourne đã trốn thoát,
phải không?
Tất cả chuyện này là
vì thế phải không?
Tôi thấy mọi khả năng trong
các chương trình hoạt động
của hệ thống, trừ chương trình
của anh.
Tôi đã chán nghe lý do mình không thể
làm cái này hoặc thấy cái nọ
là bởi vì nó đã không dọn sạch Tập đoàn
Phân tích Nghiên cứu Quốc gia.
Anh tìm ở đâu ra cái
gánh nặng này thế?
Don, tôi là một người yêu nước,
cũng như anh.
Tôi đổ máu vì chuyện này
cũng như anh đã đổ.
Nhưng hai ta có công việc
của mình
là vì ta có sức mạnh để làm
những việc cần thiết
và tôi xin lỗi, nhưng bây giờ,
tình thế là vậy.
Tuyết rơi rất dày ngoài kia.
Ngày càng tệ.
Vậy sao?
Có lẽ tôi nên cố đi trước
lúc đó nhỉ?
Không, đã trễ quá rồi.
Cứ ở đây đi.
Dù sao tôi cũng cần người giúp
để dọn dẹp nơi này.
Ừ, không chắc nữa.
Tôi phải làm bản báo cáo
số thuốc đó.
Có lẽ tôi sẽ cần giải thích
cho biểu trình của mình,
hiểu chứ hả?
Đừng lo về thuốc men,
tôi lo được.
Tôi ra ngoài xem thử.
Anh có nghe không?
Mong đợi điều gì sao?
Trong thời tiết này, mà không
có cảnh báo à?
Chắc chắn nó đang đến gần.
Bắt được gì không?
Không có, chẳng bắt được gì.
- Nó còn hoạt động không?
- Có, vẫn hoạt động.
Hàng còn tốt.
Không phải tại thiết bị rồi.
Có lẽ là hàng tiếp tế.
Hôm qua họ đã đến, hơn nữa
họ khổng thể hạ cánh ở đây.
Cái quái gì thế nhỉ?
Tôi không biết.
Tôi không biết.
Ta nên chia nhau ra.
Ừ. Này, tôi sẽ lên ụ súng.
- Khi nào thấy chúng thì
cho tôi biết được chứ? - Ừ.
Bà ta có dọn chúng ta
luôn không?
Tôi muốn ra khỏi vụ này trước khi
nó bấy nhầy thêm.
Chờ đã. Đó là...
Rõ rồi, Solo, tôi cũng thấy rồi.
Chờ một chút.
Wilco.
Có chuyện gì thế?
Chờ đã, chờ đã.
Nghe rõ, Solo.
Đang truy nguồn ngay.
Có vẻ như vẫn còn một
tín hiệu hoạt động ở đó.
Sao hả?
- Ở đầu dây của anh hay là...
- Của tôi.
Rất khó để bắt được liên lạc.
Đã rõ, Solo.
Giữ máy đó.
Tôi tưởng anh tóm được
rồi chứ.
Được rồi.
Đều bắt được sóng, chúng
đang tiến tới hạ tầng.
Cả hai mục tiêu đều
hoàn toàn lên sóng.
- Đó là PID?
- Không xác định.
- Kẻ địch?
- Không xác định.
Đó không phải là phản hồi
từ vệ tinh chứ?
Không thưa ngài.
Bà ta đang làm gì thế?
Bà ta lại giở trò đó.
Tôi không muốn đợi bà ta.
Ta phải đón đầu.
Sắp hết nhiên liệu
để trở về chưa?
Hai mươi phút tới trạm.
Tốt nhất nên tới đó đi.
Xác nhận, Solo, nhưng ta sẽ cần
thêm một giấy phép nữa.
- Bà ta biết chúng ta không nhìn rõ mà.
- Kiểm tra đi.
Đã rõ. Sử dụng thiết lập mới.
Chúng ta sẽ đón đầu.
Rõ rồi, Solo.
Đông-đông nam.
Thẳng tiến tới thung lũng.
Yêu cầu biểu đồ nhiên liệu,
báo cáo tình trạng.
Hiện trạng: còn 2 phút 30 giây.
Rõ, Solo.
Nhiên liệu đã nạp đầy.
Truy lùng mục tiêu
phát tín hiệu ngay.
Cái gì vậy?
Nó mất rồi.
Nó biến đi đâu được chứ?
"Biến đi đâu" là sao?
Solo, ở đây chúng tôi không
tìm thấy tín hiệu.
Chúng tôi vừa mất dấu
máy phát thứ hai.
Không, không, Solo.
Mọi cảm biến và hệ thống đều ổn.
Hệ thống dò tìm ổn,
không lưu ổn.
Mọi thứ vẫn ổn
trừ cái mục tiêu.
Không phải lỗi hệ thống.
Cảm biến vẫn tốt.
Được rồi, chúng tôi sẽ
chuyển sang IR xem thử.
Rõ.
Chuyển sang cảm biến nhiệt.
Solo, tôi có thể xin xác nhận
cuối cùng...
Cái quái gì thế?
Red Crown, cho chúng tôi
nghe nhạc sao.
Đâm trúng gì rồi.
- Tôi không nghĩ vậy.
- Red Crown, các anh có nghe không?
Chẳng được gì cả.
Chẳng bắt được gì.
Chuyện quái quỷ gì thế?
Nó không bị rơi, mà bị bắn sao?
Họ chắc chắn chứ?
Đó là những gì tôi được biết.
Bởi ai? Bằng cái gì?
Họ không biết.
Họ đang truy theo tín hiệu
thứ hai thì xảy ra chuyện.
Không, chúng tôi không có thời gian.
Giờ tôi đang xin giấy phép đây.
Phải có ai đó ra cổng
gặp chúng tôi.
Họ có máy bay không
người lái chưa?
Họ đang tiếp nhiên liệu
cho một chiếc.
Họ đã phân tích tín hiệu.
Là Aaron Cross.
Chó chết.
Ngài được phép vào.
Hãy rời độ phương vị đó,
30 độ từ vị trí cuối cùng.
Tốt thôi.
Red Crown đã liên lạc.
3-0-0 tới 30.
Mày đây rồi.
Tín hiệu của ta đây rồi.
Tín hiệu rất rõ, Solo.
Tín hiệu đã xuất hiện.
Và... đây.
Thế nó đã ở đâu?
Giờ không cần quan tâm.
Cá vào lưới rồi.
Rõ, Solo. Tín hiệu rất mạnh.
Tên này đang dùng hệ thống
vũ khí kiểu gì vậy?
Chắc là một cây súng trường.
Là một cây súng trường
cực mạnh.
Khung thời gian của ta ở đây
là bao nhiêu?
Khoảng năm mươi phút,
có xê xích.
Đang tính toán cơn bão.
Đã rõ, Solo. Mục tiêu bất động.
Chuẩn bị laser.
Ê!
Cút đi!
Đi đi, cút khỏi đây!
Biến đi!
Đã nhắm laser.
Cảm biến và nhiệt
đã xác nhận.
- Ta đến đâu rồi?
- Ba mươi giây.
Mày nên để tao yên.
Đang ngắm tên lửa.
Phóng tên lửa.
Hắn đây rồi, đang di chuyển.
Không lâu đâu.
Mục tiêu bị tiêu diệt.
Red Clown, đã bắn hạ.
Đã rõ, Solo. Xác nhận đã giết,
mục tiêu đã bị tiêu diệt.
Trông ổn không?
Được đấy, gọn gàng sạch sẽ.
Thưa ngài, bây giờ không phải là lúc.
20 phút nữa nơi này
sẽ sụp đổ.
Rõ rồi, tôi sẽ nhân cơ hội này.
Chúng ta cần nói chuyện.
Tôi cần cậu dừng ngay chuyện
đang làm và quay lại.
Đó là lệnh.
Chúng ta đã thất bại
ở mảng tình báo.
Không ai biết bọn chúng ở đó.
Đó là chuyện rất bình thường
với một người khi nghi ngờ
đạo đức luân lý về chuyện
mà chúng tôi yêu cầu cậu.
Đó có phải là một
câu hỏi không?
Không, không phải. Hãy ghi nhớ
điều tôi muốn nói với cậu.
Cậu có biết "bài trừ tội ác"
là gì không?
Chính là chúng ta, những
người bài trừ tội ác.
Có nghĩa là chúng ta là
người sẽ bỏ qua đạo lý
và chôn vùi chúng thật sâu
để những người khác có
được sự trong sạch.
Đó là công việc.
Chúng ta là thiết yếu và không thể
biện minh bằng đạo đức.
Cậu hiểu chứ?
Hết chưa?
Chuẩn bị đi.
Tôi sẽ đưa cậu lên máy bay
đi Yemen 6 tiếng nữa.
Tôi sẽ sẵn sàng.
Tôi đã bảo là bà ta sẽ gây
chuyện với chúng ta mà.
Ừ, tôi cần ông giữ bình tĩnh,
được chứ Terry?
Họ sẽ cho bà ta tham dự
ở nghị viện.
Anh không thấy đó là
vấn đề sao?
Bà ta biết Bourne, Blackbriar,
biết cả Hirsch.
Bà ta sẽ nhúng tay vào
toàn bộ dự án này.
Không hiểu sao anh vẫn
bình thản như vậy!
Bà ta có thể nói gì?
Bà ta nói gì sao?
Giả sử bà ta sẽ lên đó
và nói rằng,
"Treadstone, Blackbriar,
các ông nghĩ là vậy sao?"
"Các ông nghĩ Jason Bourne
là toàn bộ câu chuyện?"
"Xin lỗi, còn rất nhiều chuyện
đang diễn ra đấy."
Sẽ ra sao nếu bà ta nói Treadstone
chỉ là phần nổi của tảng băng?
Này, ông muốn lo lắng không?
Hãy lo cho Outcome, vì chúng
ta vẫn chưa ra khỏi rừng.
Nhưng, như những chương trình khác
của ta, bà ta chẳng biết gì nhiều.
Làm sao anh biết thế?
Vì chúng tôi biết mọi chuyện
bà ta làm.
Sao?
Điện thoại, thư từ, xe,
nhà cửa, luật sư.
Bà ta đã bị theo dõi kể từ khi
đuổi theo Jason Bourne.
Bà ta đã tiếp tay giúp đỡ cho
một kẻ chạy trốn cấp quốc tế.
Bà ta đã ngăn cơ quan không
đóng cửa hoạt động bí mật.
Bà ta đã vi phạm mọi lời
tuyên thệ và điều lệ.
Chúa ơi, bà ta đã mang
tên khốn đó trở về Mỹ.
Giờ thì có Chúa mới biết
động cơ của bà ta,
nhưng chắc chắn sẽ không phải
là bảo vệ đất nước.
Việc đó thường được gọi
là phản bội.
Kể cả kết quả ở đây. Có lẽ
là một hằng số.
Anh đây rồi, tôi không rõ
mấy giá trị này lắm...
Chúa ơi, không!
- Mọi người nghe thấy chứ?
- Có.
Cái gì thế?
Tiếng súng.
- Không, tôi...
- Không, đó là tiếng súng.
Không, làm ơn đi. Không, không!
Cứu!
Mở cửa đi! Hắn ta bắn
bọn tôi! Mở cửa!
Mở cửa đi!
Hắn có súng!
Mở cửa ra!
Cứu!
Ôi, Chúa ơi!
Chúng ta phải tìm thẻ!
Chúng ta phải vào trong đó!
Chúng ta phải ra cửa sau.
Khóa rồi, ông ta khóa cửa sau rồi.
Không, làm ơn.
Ông ta sẽ giết tất cả chúng ta.
- Đừng làm thế.
- Ôi, Chúa ơi!
Tránh ra!
Ông ta đang bắn mọi người
bên trong đó!
Tôi cần thẻ phòng thí nghiệm!
Ai có thẻ?
Họ đang mang xuống đấy.
Ở trong đó hết, mọi người
giữ thẻ đều ở bên trong.
Billy, anh đâu rồi?
Tôi cần thẻ đỏ.
Don...
Ông làm gì thế?
Mẹ nó, khóa trong rồi.
Khóa trong rồi!
Bỏ xuống! Dừng lại!
Bỏ súng xuống!
Bỏ xuống! Bỏ súng xuống!
Các thám tử đang tìm kiếm
câu trả lời
đằng sau vụ giết người - tự sát
ở nơi làm việc
làm chấn động và đau buồn
cộng đồng cư dân Mỹ.
Cảnh sát và chính quyền
liên ***...
Mọi người cần gặp anh.
Hãy dẹp ngay chuyện Foite
sang một bên đi.
Tôi sẽ lo việc đó.
Và khu vực này, ở đó?
Tất cả đã được dùng
làm kho chứa.
Bởi vì nó được đề cập trong
phác thảo, và trên bảng nữa,
đây là một cuộc khám
sức khỏe tổng quát.
Vậy thì chúng ta đang nói về
việc khám gì đây?
Đây rồi, cho tôi xem tay,
được chứ?
Lành nhanh quá.
Có bị mất cảm giác không?
Không.
Cô muốn làm tôi
thất vọng sao?
Tôi e rằng có một vài
lỗ hổng
trong mẫu của anh, nên...
...chúng tôi cần kiểm tra
lại tất cả.
Một lần nữa sao?
Tại sao? Vì tôi mất
một giọt máu à?
Vậy cô nghĩ nó sẽ hoạt động
như thế nào, tiến sĩ?
Rằng chúng ta có thể
nghỉ giải lao?
Mọi thứ sẽ dừng lại khi cô
thành công với mẫu đó?
Sao anh không nằm xuống
thư giãn đi?
Ừ.
Cô nghĩ sao về chuyện chúng ta
làm ngoài kia?
Được rồi, đủ thông tin rồi đấy.
Không, tôi...
Thôi, cô chỉ là một tiến sĩ.
Anh biết chúng ta đang
bị camera theo dõi.
Thật sao?
Đó là lý do cô xuất hiện trong
bộ dạng khêu gợi đó?
Được rồi, sao anh không
đếm tới 100 đi nhỉ?
Xin chào?
Ừ, cửa phải mở chứ.
Quẹo trái, khoảng nửa dặm.
Cảm ơn.
K e n h HD.VN
Tiến sĩ Shearing?
Xin chào, tôi là tiến sĩ Connie Dowd.
- Xin chào, bà khỏe chứ?
- Tôi khỏe, cảm ơn.
Đây là đặc vụ Larry Hooper.
- Xin chào.
- Xin chào.
Mời vào.
Cảm ơn đã cho phép.
Quả là một căn nhà tuyệt vời.
Cả một thành tựu đấy.
Tôi thực sự không muốn nói
chuyện căn nhà đâu.
Trừ khi bà muốn mua nó.
Xin mời ngồi.
Vậy là bà đã biết,
tôi không biết gì về cuộc họp
cho tới một tiếng trước.
Và tối qua cũng chẳng
có ai nói tôi
hãy thu xếp thời gian
hay đại loại thế.
Và rồi sáng nay, tôi mua vé
về thăm chị gái
thì đột nhiên ở đây cứ như
DEFCON 4 ấy.
Không phải là tôi làm căng,
hiểu chứ?
Nhưng chuyện này làm
tôi rất bực đấy.
Hiểu rồi.
Chúng ta phải để tâm chứ?
Để chúng tôi nói chuyện riêng
được chứ Larry?
Nghe này.
Cô vừa trải qua một
cú sốc tâm lý.
Ừ, tiến sĩ gì?
Chuyên môn của bà?
Tâm lý học.
Ồ, vậy bà làm gì?
Đưa ra lời tư vấn cho
những điệp viên?
Cô không được bảo vệ tốt, Marta.
Cô nên biết rằng khi
mua tấm vé
đi Montreal mà không nói với ai
sẽ rung cây động rừng đấy.
Tôi tự làm tự chịu, được chứ?
Bà sẽ là người nói với tôi
chuyện quái gì đang xảy ra
hay bà chỉ là người giữ trẻ mới?
Cô nghĩ chuyện gì đang
xảy ra hả?
Điều tôi đang cố làm là
không nghĩ tới nó.
Tôi không muốn suy nghĩ
thêm nữa.
Cô đã chia sẻ cảm giác đó
với ai chưa?
Chị gái? Bạn bè?
Bà không giỡn chứ?
Peter Boyd thì sao?
Được rồi.
Vậy chúng ta nói hết à?
Đi quá giới hạn luôn sao?
Cô có từng đọc điều khoản
an ninh của mình chưa?
Tôi có từng đọc...
Nếu bà hỏi tôi có hiểu những
giới hạn tiết lộ thông tin,
thì có, tôi có bằng cử nhân
sinh hóa học
cùng với học bổng chuyên ngành
vi-rút và di truyền học đấy.
Tôi biết đọc chứ!
Điều tôi không hiểu đó là tại sao
đồng nghiệp mình
lại nổi cơn điên và mọi người
trong phòng thí nghiệm.
Bà có biết chúng tôi
làm gì ở đó không?
Biết không?
Mà làm sao tôi biết bà hiểu
cuộc đối thoại này nhỉ?
Cô đã nói chuyện với ai khác
về vụ việc này
ngoài những thám tử không?
Peter Boyd đã chuyển đi
8 tháng trước.
Nhưng tôi đoán bà cũng
đã biết chuyện đó.
Và không, tôi chưa từng
nói với ông ta.
Cô vừa nói cô và tiến sĩ Foite
không có
mối quan hệ nào khác
ngoài công việc.
Không.
Có những thứ trong nhà này
nói lên rằng ông ta
có mối quan hệ bất thường
với cô.
Hình chụp, nhật ký. Họ tìm
thấy vài mảnh quần áo.
Cái gì?
Cô có che giấu cho
ông ta không?
Không.
Không, không, tôi...
Tôi luôn nghĩ ông ta
bị đồng tính.
Không ai nói rằng cô phải chịu
trách nhiệm về chuyện xảy ra.
Ồ, cảm ơn nhé.
Những người sống sót thường
cảm thấy tội lỗi.
Những cảm giác đó thường
nhân lên gấp bội
khi biết rằng chính ông ta
đã để cho cô sống.
Rằng chính ông ta
để cho tôi sống?
Bà đã xem băng thu hình chưa?
Bà nghĩ chuyện xảy ra
là như thế sao?
Bà đang hỏi những câu
vô nghĩa đấy!
Tôi nên hỏi gì đây, Marta?
Có ai quan tâm tới nghiên cứu
máu của tiến sĩ Foite không?
Có không?
Đó là điều duy nhất có ý nghĩa.
Hành động của ông ấy...
Nghe này, có những dự án
tại Sterisyn,
những dự án quốc phòng, giải thích
hành động mà ông ta đã làm.
Và họ đang nghiên cứu
điều khiển hành vi.
Đó là những hành vi được
lập trình, kiến tạo thần kinh.
Bà có hiểu tôi nói gì không?
Tôi nghĩ ông ấy đã để lộ điều
gì đó ở phòng thí nghiệm.
Tìm được rồi.
Ông làm gì thế?
Đó là súng của tôi.
Cái quái gì thế?
Cô có khả năng tự sát...
Không, chờ đã.
Làm sao...
- Làm sao ông ta tìm được nó?
- Marta...
Không, không, được rồi.
Cuộc gặp mặt chấm dứt tại đây.
Tôi muốn cả hai người ra
khỏi đây, ngay bây giờ!
Không! Ông ta đã lục lọi
trong nhà tôi!
Marta, tôi muốn cô rời khỏi
đây ngay hôm nay!
Tôi cần cô lên máy bay,
nhưng cô phải giúp
chúng tôi!
Nghe này, chúng ta phải hoàn tất
công việc ở đây, hiểu chứ?
Chúng ta phải vượt qua
chuyện này.
Tôi cần chắc chắn cô phải bình tĩnh
và an toàn trước khi tôi đi
và tôi cần chắc chắn cô hiểu luật
trước khi lên máy bay.
Làm ơn, hãy...
Hãy ngồi xuống và trả lời
câu hỏi đi nhé.
Được rồi.
Chúa ơi! Cái gì vậy?
- Chuyện quái gì vậy?
- Sẵn sàng chưa?
- Gần được.
- Các người làm gì thế?
Bỏ tôi ra!
Được chưa?
- Bỏ tôi ra mau!
- Xong!
- Làm đây!
- Không!
Gene!
Có kẻ chạy dưới hầm!
Xuống đi!
- Connie!
- Ngay bên phải.
Một. Con gái.
Tìm cô ta.
Tìm cô ta!
Gene! Trả lời đi!
Ê này.
Trừ khi cô đã nạp lại,
súng hết đạn rồi.
Nghe này, nghe này.
Tiến sĩ Shearing, tôi đây.
- Tôi sẽ không làm cô bị thương.
- Làm sao anh...
- Là anh!
- Đúng.
Nghe tôi đây, cô có muốn
sống không?
Nhìn tôi đây, có muốn sống không?
- Cô có muốn sống không?
- Có.
Tốt, vậy bỏ súng ra.
- Làm sao được?
- Bỏ ra.
Cầm lấy này.
Tốt lắm.
Giờ hãy làm đúng theo
lời tôi bảo.
- Làm sao được chứ?
- Nghe đây, làm theo lời tôi.
- Hiểu chưa?
- Rồi.
Tốt.
Này tiến sĩ! Tôi cần đồng hồ.
Tiến sĩ, tôi cần cái đồng hồ!
Có thuốc trong nhà không?
Thuốc giải lập trình.
Họ chết rồi sao?
Ừ, chết cả rồi.
Nhìn tôi này, nhìn này, cô có
thuốc giải ở đây không?
Sao?
Thuốc. Xanh lá, xanh dương.
Cô có không?
- Không, không.
- Không à?
- Ở đây? Không, không.
- Ở đây.
Vậy thì ở đâu?
Cô giữ ở đâu?
Ở đâu? Cô giữ thuốc giải ở đâu?
Tôi không biết.
Tiến sĩ Shearing, thuốc ở đâu?
Tôi cần thuốc giải!
Tôi hiểu, nhưng tôi không biết.
Không phải... chúng tôi
kiểm soát vi-rút.
Nên những gì xảy ra...
Chúng tôi không có thuốc giải.
Nếu có, tôi đã đưa cho anh rồi.
Rồi, nghe đây.
Chúng ta còn ít hơn 8 phút
để rời khỏi đây, hiểu chứ?
- Ừ.
- Tốt lắm.
Vì thứ tiếp theo bước qua cửa
sẽ nghiền nát chúng ta.
Tôi báo cáo tình hình nhé?
Nếu nghe thấy tôi thì
trả lời nhé Larry.
Larry, trả lời đi.
Đây, xin lỗi vì hơi chậm.
Tình hình sao rồi?
Connie nói rằng 10 phút nữa.
Đang thu dọn.
Nói với bà ấy chúng ta
cần cẩn thận.
Hiểu rồi.
Này.
Tốt hơn là chính tay cô làm.
Chúng ta đi đâu đây?
June. Tên cô là June Monroe,
nói đi.
- June Monroe.
- Nói đi.
June Monroe.
Giờ hãy chọn một địa chỉ.
Nơi cô từng sống, một
nơi cô biết.
- Bethesda.
- Bethesda, đó là nơi cô sống.
Nếu có ai hỏi, thì cô là June
Monroe đến từ Bethesda.
Cô bị mất ví, tôi đang
đưa cô về nhà.
Tên tôi là James.
James và June, hiểu chưa?
- Ừ.
- Được rồi.
Đó là tên anh à?
James?
Không, sao thế?
Cô không biết tên tôi sao?
Cô gọi tôi là gì? Cô ghi gì
trên mẫu máu?
Năm.
Năm? Số 5 sao?
Cô có biết chúng ta gặp nhau
bao nhiêu lần rồi không?
13.
13 lần kiểm tra suốt
4 năm qua.
Và tôi nhận được thế sao?
Một con số?
Số 5, được rồi.
Năm trên mấy?
Có bao nhiêu người?
Những người tham gia
chương trình?
Cô gọi chúng tôi như thế?
Có 9 người, sau đó là 6.
Những người tham gia.
Làm sao anh tìm được tôi?
Cô nghĩ sao hả?
Họ sẽ giết tất cả chúng tôi
rồi để yên cho các cô sao?
Cô nghĩ đồng nghiệp của mình
bỗng dưng mất trí?
Cô nghĩ vậy sao?
- Tôi không nghĩ gì...
- Họ đã điều khiển ông ta.
Tôi không hề biết chuyện gì
đang xảy ra cả.
Điều đang xảy ra là họ sẽ
đóng của toàn bộ.
"Họ" là những ai?
Tôi không biết... những người
đến nhà tôi là ai?
Không, không, cô đã có
cơ hội của mình.
Cô luôn làm tôi bị thương, soi mói
và cào cấu tôi từ ngày ta gặp nhau.
Giờ tới lượt tôi. Tôi là người hỏi,
hiểu chưa hả?
Tôi cần thuốc giải lập trình.
Thuốc giải lập trình.
Cô giữ thuốc giải ở đâu?
Tôi không có. Tôi dã
nói rồi mà.
- Chúng tôi không có.
- Nhảm nhí!
Nhảm nhí! Nhảm nhí!
Tôi không có!
Vậy cô không biết gì sao?
Chỉ để sai vặt thôi hả?
Đó là lý do cô có nhà lớn và
an ninh bảo vệ, phải không?
Đó là lý do chúng cố gắng
giết cô,
bởi cô không biết gì cả.
Tôi biết việc của mình,
chỉ là khoa học.
Tôi không biết anh làm gì
khi rời phòng thí nghiệm.
- Không ai biết cả!
- Bốn năm trời!
Nghe này, tôi muốn xuống xe!
Làm ơn dừng lại được không?
Cô không thể ngây thơ như thế.
- Anh cho tôi ra được không?
- Cô không thể ngây thơ thế!
Muốn ra sao? Ra đi.
Nào, ra đi.
Cô không có thuốc, không biết
chúng ở đâu.
Cô không biết gì cả. Ổn thôi.
Xuống xe đi.
Nhưng cô có kế hoạch,
đúng không?
Đúng, tất nhiên rồi, cô là
một tiến sĩ mà.
Mọi chuyện đều trong tầm
xử lý thôi, đúng không?
Cô sẽ làm gì?
Hả? Cô sẽ làm gì?
Cô không thể chạy trốn một mình.
Cô không biết cách.
Cô cũng chẳng thể trốn.
Với những người có nguồn lực
như thế.
Cô sẽ không thể sống cho tới lúc
hoàng hôn. Vậy họ để lại gì cho cô?
Cô không thể đến nơi công cộng,
không thể lên tiếng.
Gọi cho chị gái, bởi thế
sẽ giúp được cô.
Gọi một bạn cùng phòng nào đó.
Gọi một gã biết ai đó ở
The Washington Post.
Đăng lên mạng. Biết sao không?
Cô phớt lờ tôi, đó là điều
duy nhất cô có thể làm.
Nhưng cô nên tự hỏi mình.
Cô có gan để nói đủ lớn
hay đủ nhanh
để chúng sợ hãi mà kết thúc
điều chúng đã gây ra?
Giờ tôi có một kế hoạch,
cũng không phức tạp lắm.
Điều kế tiếp tôi làm sẽ là đợi
một gã nữa đến giết cô.
Có thể họ sẽ giúp tôi.
Làm đi chứ.
Tôi không có lựa chọn nào.
Tôi phải ra khỏi đó.
Không, tôi phải ra khỏi đó!
Không, không có ai cả.
Tôi không biết.
Anh phải hiểu, mọi công việc
ở Outcome, mọi thử nghiệm,
tốc độ tiêu hao, tấm đo
liều lượng, căng cơ.
Chúng tôi đang nghiên cứu
hóa học.
Chúng tôi không che giấu gì cả.
Đó là những việc ngoài luồng.
Đợi đã, "ngoài luồng" là sao?
Nghĩa là anh cần vi-rút sống
để nảy mầm liên kết.
Dư luận rất nhạy bén.
Phải thực hiện biệt lập, và
chúng tôi chưa từng làm thế.
Rồi, biệt lập, ở đâu?
Chúng tôi giữ vi-rút ở đâu?
Đúng!
Chúng ta không thể đi xe tới đó.
- Ở đâu?
- Manila.
Ở Phi-líp-pin.
Anh dùng bao nhiêu thuốc rồi?
Tôi đã uống 300 miligram
xanh dương.
Sẽ không đủ cho một ngày nữa.
Tôi chưa uống viên xanh lá nào
đã 51 tiếng rồi
thật lạ là tôi chẳng cảm thấy
xuống sức chút nào cả.
Nhưng sẽ biết thôi.
Đợi đã, đợi đã.
Anh vừa nói anh vẫn uống
thuốc xanh lá sao?
Cô nói gì thế?
Anh đã được cấy vi-rút thể lực
từ năm ngoái rồi.Sao?
Chúa ơi, họ đã cấy vi-rút xanh lá
vào mọi người 8 tháng trước.
Họ cấy vi-rút sống vào người anh,
có nghĩa là về mặt thể chất,
anh hoàn toàn ổn định.
Không cần uống thuốc xanh lá.
Họ đã cấy vào.
Công dụng tăng cường thể lực
giờ là vĩnh viễn.
Vậy cô đã cấy vào tôi?
Khi nào vậy?
Khi tôi bị bệnh đúng không?
Bệnh cúm bí ẩn?
Là cô sao?
Không phải tôi,
tôi không làm.
Chính là cô, cô cố tình
đúng không?
Khi tôi suýt chết.
Tôi xin lỗi, đúng là tôi.
Tại sao tôi vẫn phải uống
thuốc xanh lá hả?
Tôi không biết, tôi tưởng
anh dừng uống rồi.
Tại sao tôi lại hỏi cô cơ chứ?
Hay là để trói buộc chúng tôi?
Đúng không?
Để kiểm soát chúng tôi?
Để bắt chúng tôi phụ thuộc?
Ai nói với cô rằng chuyện này
sẽ ổn hả?
Không ai... là tôi...
Ai nói là ổn?
Tôi đã nghiên cứu.
Tôi thiết kế, tôi khảo sát.
Tôi không quản lý thuốc.
Tôi không nắm quyền!
Không, cô chỉ lên đạn thôi.
Ôi, Chúa ơi.
Tôi ở đó để làm khoa học.
Tất cả chúng tôi đều ở đó
để làm khoa học.
Và tôi biết là anh chẳng quan tâm,
nhưng tôi đã hy sinh rất nhiều.
Tôi không thể ra trước công chúng,
không thể hội thảo.
Tôi không thể nói với bất
kỳ ai về việc mình đã làm.
Tôi chỉ nghĩ mình sẽ giúp được
đất nước, và tôi biết rằng...
Hãy nói với tôi rằng cô có thể
cấy vi-rút xanh dương.
Cô cấy vi-rút xanh dương được không?
Về lý thuyết thì được.
Ừ.
- Thuốc tạo sự liên kết tạm thời.
- Rồi.
Để giữ nó lại, anh phải có
mẫu vật sống. Vi-rút sống!
Cô biết cách làm.
Cô biết cách làm không?
- Có.
- Được rồi.
Đúng, nhưng tôi nói rồi, nó ở
tận bên kia thế giới.
Rồi, đoán xem chúng ta
đi đâu đây?
Chào mừng tới Washington.
Chào mừng tới trụ sở Candent World.
Chúng tôi muốn đảm bảo
trong vài ngày tới
quý vị sẽ có cơ hội kết giao với người
đã tạo ra Sterisyn Morlanta
viên ngọc hoàn mỹ nhất
của tập đoàn Candent.
Kiểm tra phê duyệt cuối giai đoạn 3
được trông đợi vào tháng nay
cho cả hai loại reQuiel
và Supressolyn.
Chúng tôi tự tin vào kế hoạch sắp tới,
và chúng tôi cần sẵn sàng.
Chúng tôi biết thị trường rất sôi nổi.
Chúng tôi biết, trên toàn cầu, các loại...
Thế quái nào mà tôi không biết
về chuyện này?
Ông đổ hết lên đầu tôi à?
Ta đã cử một đội D-Trac đến đó.
Tôi không hiểu ý ông.
Nghĩa là họ rất giỏi
làm việc đó.
Nhưng tôi được báo là họ
đang mất tích.
Họ không chỉ mất tích.
Sao anh không nói cho chúng tôi
về người phụ nữ này?
Chẳng gì cả. Cô ta là cô ta.
Chẳng có gì để nói.
Anh đã xem nát lý lịch
cô ta rồi mà.
Vậy chúng ta đang chứng kiến
cái quái gì đây?
Cô ta đã đăng ký sử dụng súng.
Họ biết đã có chuyện gì ở đó.
Cô ta có giấy phép xây nhà.
Những bình khí propan.
Và một viên đạn lạc?
Anh muốn đoán tiếp không?
Chúng ta phải tới đó.
Tôi có cả tá người đang đợi
ở ngoài đồn.
Chúng ta không kiểm soát
khu đó sao?
Vẫn chưa.
Giờ đã hình dung ra chưa?
Được rồi, thôi!
Tôi không thể tiến hành
việc đó ở đây.
Tôi cần một đội bảo vệ.
Tôi cần mạng lưới và liên lạc.
Tôi cần tất cả những thứ đó.
NSA, Lầu năm góc,
hay Liberty Crossing.
Tôi không cần biết, gọi đại
một chỗ cho tôi.
Đóng gói các mã hóa
và ổ cứng lại,
và tất cả mọi thứ
mà ông cần.
Ta sẽ hành động và
ta sẽ ở đây.
Dita, làm sao để có mạng lưới ở
căn nhà đó? Ở đó toàn người dân.
Bắt đầu từ căn nhà.
Cô ta đã lấy mẫu ở chỗ làm.
Mầm bệnh, vi-rút.
Đó là bí mật quốc gia.
Tốt, được rồi,
tôi thích thứ đó, nó sẽ được.
Giờ, mang nó ra khỏi đây,
mang nó ra.
Nào, đi thôi, đi thôi. Mỗi người tìm
một thiết bị khác, được chứ?
Bởi vì tôi muốn ra ngoài đó
trong 20 phút nữa.
Cứ cho là anh muốn thay đổi
cơ thể con người.
Anh muốn sửa lỗi lầm.
Anh muốn sửa chữa,
hoàn thiện.
Và nếu anh muốn tái cấu trúc lại
vật liệu di truyền của con người,
anh cần phải có một hệ thống truyền tải,
và không gì làm việc đó tốt hơn vi-rút.
Nó giống như một vật chứa.
Anh giữ gien đột biến trong đó,
cấy vào cơ thể và nó sẽ
giải phóng vào tế bào.
Nhưng anh sẽ cấy vào đâu,
và liều lượng bao nhiêu,
đó mới là vấn đề khó.
Trừ khi anh có biểu đồ.
Đã có một tai nạn kinh khủng ở
Fort Detrick vào năm 1985.
Năm nhà nghiên cứu chết đột ngột trong
phòng thí nghiệm, và đó là thảm họamà họ đã mang đến Dan Hillcott
từ Stanford để ước lượng thiệt hại.
Ông ta tới đó và nhận ra rằng,
ẩn dưới tất cả,
là một cuộc cách mạng trong việc
lập biểu đồ nhân giống vi-rút.
Ông ta có biểu đồ.
Anh có một số biến đổi
tạo nên hai nhiễm sắc thể.
Phần màu xanh lá,
là phần thể chất,
sẽ chỉ có hơn 1.5%
trong protein ti thể của anh
hấp thụ được.
Nhưng với 1.5% đó,
anh sẽ thấy sự vọt trong
hoạt động tế bào,
hiệu suất cơ bắp,
hấp thụ ô-xy...
Vậy còn màu xanh dương?
Thông minh, hiển nhiên rồi,
nhưng còn hơn thế nữa.
Nó phục hồi hệ thần kinh
và tính linh hoạt.
Chức năng thụ cảm.
Giảm đau đớn.
Đó là phần phát triển thú vị nhất
trong mục tiêu nghiên cứu gien
của lịch sử khoa học.
Lạy Chúa.
Này, chiếu máy 71 lên
màn hình lớn được không?
Lên ngay.
Đã tìm thấy một cái xác.
Họ chắc chắn đó là một phụ nữ,
và không phải là Marta Shearing.
Họ tìm thấy một số thẻ tên.
Họ cho là bà ta đã bị bắn.
Này.
Này.
Marta, tôi...
Cô không được gọi cho ai hết.
Có những người quan tâm đến cô
nghĩ rằng cô đã chết.
Và cô chẳng thể làm gì khác.
Mọi người mà cô liên lạc sẽ
đều trở thành mục tiêu.
Vì vậy cô cần phải dẹp cảm xúc
đang có qua một bên.
Lợi thế duy nhất mà ta đang có là
chúng nghĩ cả hai ta đã chết.
Được chứ?
ược rồi.
Vậy,
cô sẽ muốn thấy cái này.
Hãy làm quen với nó.
June Monroe.
Ai là June Monroe?
Là cô.
Anh biết cô ta không?
Không còn nữa.
Tại sao anh dùng thuốc?
Tại sao nó lại quan trọng
với anh đến thế?
Đến đây.
Cái gì đây?
Đây từng là tôi.
Đã từng.
Tay tuyển quân của tôi
tìm cách để đạt chỉ tiêu.
Hắn đã thêm 12 điểm
vào IQ của tôi.
12 điểm để đạt mức tối thiểu.
Cô có bao giờ thấy ai bị suy giảm
nhận thức chưa, Marta?
Thoái vị thụ cảm?
Cô bị bao giờ chưa?
Mong chờ họ cho cô thứ
thuốc màu xanh dương?
Chưa.
Bởi vì họ đã vẽ ra một viễn cảnh
về cuộc huấn luyện.
Thật là một cú ngã đau.
Nếu tôi không thể giữ nổi,
chúng ta sẽ thất bại.
- Họ cắn câu rồi.
- Ai?
Nhật báo Washington Post.
Chúng ta vừa đánh dấu một email.
Họ sẽ viết một bài báo
về khả năng có trộm
những nguyên liệu nguy hiểm
tại phòng thí nghiệm.
Họ nhận rồi, họ còn đánh dấu
vụ tuyên án của DWI nữa.
Tiện cả đôi đường.
Họ đã tìm thấy một cái xác khác.
Người của ta.
Họ đang thu nhặt vỏ đạn
khắp khu vực đó.
Tôi không nghĩ tiến sĩ
của anh có ở đó.
Xin cho xem vé máy bay
và chứng minh thư.
- Cảm ơn.
- Cảm ơn.
Xin cho xem vé máy bay
và chứng minh thư.
Anh đâu rồi?
Tôi ở ngay sau cô.
Đừng quay lại.
Hãy cứ ngồi yên đó
cho đến lúc lên máy bay, được chứ?
Cô đang làm rất tốt.
Cô thấy hành lang bên phải không?
Cô cần tìm một người
cũng đi qua đó và
bám theo người ấy.
Cứ tiếp tục đi, cúi đầu xuống,
và tôi sẽ gặp cô
trên máy bay.
Aaron?
Alô?
Dấu vết rất đáng tin cậy
và còn mới.
Đội chó săn đã lần theo
từ nhà cô ta
qua khu rừng, kết thúc ở đây,
tại bãi đỗ xe nhỏ này.
Có thể cô ta có xe đợi sẵn, hay
có ai đó đã đưa cô ta đi.
Có camera an ninh trên đường,
nhưng chẳng thu được gì hết.
Phải có hình ảnh từ vệ tinh chứ.
Maryland không phải là vùng
thường được nhắm tới ở Mỹ.
Có cả đống hình ảnh về thời tiết,
nhưng ta sẽ phải xoay xở
xa hơn một chút
để tìm cái gì đó chiếu trực tiếp
và có thể làm tăng độ nét.
Đang nhờ cậy các quốc gia khác,
sẽ cần khoảng một tiếng.
Coi nào, cô ta không thể tự mình
bày ra chuyện này được.
Tên quái nào đang giúp
cô ta thế?
Sẽ được biết trong vòng
một tiếng nữa,
khi mọi người tập trung lại tòa.
Giờ trở lại với Jenn.
Sáng nay FBI đã xác nhận tin báo
rằng tiến sĩ Albert Hirsch
đã chết vì suy tim tại một
khách sạn ở Washington D.C.
Tiến sĩ Hirsch được trông chờ
sẽ ra làm chứng
trươc hội nghị của Ủy ban
Tình báo Senate.
Ủy ban đang điều tra về
mối liên kết
giữa một chương trình thất bại
của CIA tên là Treadstone
và người đàn ông này,
Jason Bourne.
Cảnh sát và các sĩ quan liên ***
đang truy lùng Bourne
về mối quan hệ giữa vụ nổ súng
gần đây tại New York và London.
Tiến sĩ Hirsch đã hợp tác
với Bộ Tư Pháp
và đã được bảo vệ an toàn
lúc xảy ra vụ việc.
Đêm qua, một phát ngôn viên của
Ủy ban đã nói với phóng viên
là sẽ tạm ngừng cập nhật tin tức
vì họ rất quan tâm đến
sự mất tích của tiến sĩ...
Xin chào.
Xin nhắc anh hãy giữ lối đi
thông thoáng
đừng để đồ ở đây khi
cất cánh và hạ cánh.
- Cho qua với.
- Cảm ơn.
Xin lỗi nhé.
Anh có cần giúp tìm
chỗ ngồi không?
Tôi tìm được rồi.
Thấy hay bóng đen đó không?
Một cái là cô ta đáy, trong bãi xe.
Một người dừng lại.
Và đây là chiếc xe.
- Lấy từ đâu vậy?
- Camera dự báo thời tiết của Canada.
Đây, một người lên xe
và họ bắt đầu đi.
- Đâu?
- Mất dấu ở phía đông.
Cửa sổ đã che mất hai dặm
trên đường.
Nhưng vẫn còn bóng.
Vẫn còn đội giám sát,
đã sẵng sàng lên đường.
Chúng ta sẽ chia đội ra,
tìm xe và dấu vết.
Với khoảng cách 17 tiếng sao?
Cô ta đi đâu được nhỉ?
Chúng tôi tìm một chiếc
Buick LeSabre 2002.
Tôi có lệnh khám nhà,
đó là lý do.
- Rồi, nói những gì anh biết đi...
- Hai hành khách.
Một chiếc LeSabre boọc-đô đời 02
đi từ phía tây ở Lisbon, Maryland.
Trạm thu phí, lối thoát hiểm,
trạm dịch vụ.
Gửi cho tôi mọi camera
các anh có.
Có một máy quay FBI trong
danh sách của tôi.
Không, không, chỉ là máy
giao thông.
Hướng tây, Lisbon. L-I-S-B-O-N..
Đúng, chúng tôi cần mọi thứ và
cả camera thu phí, mọi thứ.
Chúng tôi sẽ lấy hết, tìm được gì
thì hãy gửi qua đây.
Chúng tôi sẽ tự sắp xếp.
Wilmington, Delaware.
Đây là chiếc LeSabre, có thể
thấy nó đi vào khu nhà.
Đi phía dưới, quay lại,
và đậu ở đây.
Nhưng nó không đi ra.
Đây là ở bên trong,
4 phút sau đó.
Là cô ta.
Có biết cô ta làm gì không?
Cô ta chụp hình làm hộ chiếu.
Logan, Hartford, LaGuardia,
Kennedy, Philly, Newark,
Dulles, Reagan.
Bắt đầu từ sáng ngày hôm qua,
đó là bước đệm.
Làm xong thì sẽ nhanh hơn
rất nhiều.
Cô ấy hỏi có cần Hartford không,
cô ấy có thể lấy.
Áo khoác xanh, hàng thứ hai,
cô ta mang túi xách màu đỏ.
Cái nào đây? Tôi có 4 cái.
Tôi có thẩm quyền
1, 6, 9 và 12 của TSA.
Các sân bay, mọi chuyến đi.
Đúng, hoãn các chuyến bay
quốc tế trước.
Gần tới rồi.
Tới quầy báo.
Kìa.
Không biết nữa.
Logan có một gương mặt chúng ta
cần xem, nhưng có trẻ em.
Giữ máy, giữ máy.
Dừng lại.
Đây là đâu?
- Kennedy.
- Được rồi.
Tôi chưa từng tới đây ban đêm.
Tôi không biết luật.
Chẳng có luật gì hết,
hiểu chưa?
Chúng ta sống ở đây,
đi nào?
Xin chào, khỏe chứ?
Xin chào.
Tiến sĩ Shearing và tôi cần mở
phòng thí nghiệm.
- Thưa ngài?
- Có chuyện gì?
Xin chào anh, khỏe chứ?
Tiến sĩ Shearing!
Tôi Joseph đây.
Joseph!
Chào, anh khỏe chứ?
Tốt, tốt lắm.
- Mừng trở lại.
- Cảm ơn.
Xin lỗi, tôi không thấy tên cô
trong danh sách.
Tại chúng tôi phải thay đổi
lịch trình.
Chúng tôi bay chuyến sớm.
Joseph, tôi là tiến sĩ Brundage,
rất vui được gặp anh.
Rất hân hạnh, nhưng tiến sĩ Pumaloy
không có đây, ông ấy đi Singapore rồi.
Vừa đi hôm qua.
Họ về nhà hết, chẳng ai
nói gì với tôi cả.
Được rồi, tôi hiểu.
Chúng tôi sẽ ở đây cả tuần
và có rất nhiều việc phải làm,
nên chúng tôi cần vào trong
đêm nay
và bắt đầu công việc,
được chứ?
Ừ, tất nhiên, chỉ là...
Anh có thể gọi cho tiến sĩ
Pumaloy nếu thấy cần.
Tôi chỉ không muốn làm
phiền anh thôi.
Thôi, chẳng cần làm vậy đâu.
Được rồi, tốt lắm.
Chỉ có hai người thôi sao?
Ừ.
Vâng, đúng.
Đúng.
Tôi sẽ chờ.
Cho lên màn hình lớn đi.
Vâng, tôi đây.
Tốt, ở đâu?
Tôi cần ngay bản khai hàng hóa
của hành khách đó.
Tôi biết, bà ấy ở đây,
tôi sẽ gọi.
Manila. Cô ta đã đi chuyến
167, Mỹ tới Manila.
Đã hạ cánh 45 phút trước.
Aaron.
Anh ổn chứ?
TCó 243 người trên máy bay đó.
Chúng ta sẽ dò từng người
ngay bây giờ.
Tìm một gương mặt mà
các anh thích, kéo nó về,
và bỏ chọn nếu các
anh thấy không đúng.
Nếu có gì đó bất thường
nếu có một sợi tóc lòi ra
thì đừng bỏ qua.
Đánh dấu nó, rồi tôi và Dita
sẽ kiểm tra.
Chúng ta cần hoạt động trên cùng
một mạng lưới là Homeland 9.5.
Nếu không truy cập được,
thì hãy giơ tay lên.
Đại tá Hardy sẽ đến
giúp các anh.
Là nơi này hả?
Ừ.
Được rồi.
Chúng ta dính vào cái gì rồi, Terry?
Tôi không biết.
Là cửa hàng của anh mà,
chuyện gì xảy ra ở đó?
Tôi nói gì rồi?
Tôi không biết.
Cô ta đã từng đi bao nhiêu lần?
Năm, sáu, không biết nữa.
Tại sao lại là Phi-líp-pin?
Này, này, ê này!
Ghế 13-B.
Karl D. Brundage, 13-B.
Tôi cần hỗ trợ để dọn chỗ.
Đứng lên và bước đi, ngay.
Jack, Cathy, đi!
Đi nào!
Hắn là ai vậy?
Hắn là một đặc vụ của Outcome.
Là Outcome 5.
Bọn chúng chưa chết sao?
Tôi tưởng chết hết rồi mà!
Ừ, đáng ra hắn đã phải chết.
- Hắn làm gì ở đó?
- Tôi không biết.
Hắn đang tìm thuốc giải.
Sao?
Đó là nơi sản xuất thuốc.
Hắn còn làm gì khác chứ?
Cô ta đang giúp hắn.
Nhưng làm sao? Làm sao
có thể được?
Tôi không biết lý do.
Tôi không quan tâm.
Hắn còn sống, họ ở đó.
"Bằng cách nào" không quan trọng,
đúng không?
Nhiệm vụ duy nhất của ta bây giờ
là thẳng tiến tới đó.
Vậy thuốc hắn tìn có ở đó không?
Chúa ơi, tôi không... Terry?
Không, chẳng có gì ở đó.
Chúng tôi chẳng làm gì
đã 16 tuần rồi.
Mặt khác cũng không thể
bảo quản thuốc ở đó.
Đó thực ra chỉ là một
cái nhà bếp.
Chúng tôi thêm thắt công thức,
và nấu nướng khi cần thôi.
Vậy thì họ đang làm
cái quái gì chứ?
Công nghệ ở đó.
Cô ta đang cố cấy cho hắn.
Cảm ơn.
- Mack.
- Hả?
Phòng kế hoạch,
Mackie nghe đây.
Mackie, tôi là Terrance Ward.
Tôi là phó chủ tịch của
Candent Precision Metrics
- Tôi gọi đến từ Maryland.
- Vâng thưa ông.
Chúng tôi có một mối
hiểm họa an ninh.
Tôi vừa gửi hai tấm hình
tới công ty.
Tôi cần biết có ai trong hai
người này đã xâm nhập...
Vâng, chúng tôi đang làm.
Sao?
Ừ, chúng tôi cũng đang tìm,
tôi không biết phải gọi cho ai.
Bảo vệ vừa cho hai tiến sĩ
vào trong.
Tôi nghĩ một trong hai
người đó là cô gái
trong hình ông vừa gửi.
Giờ họ đâu rồi?
Tất cả phòng thí nghiệm
đều ở dưới
tôi cho rằng họ đã
xuống tầng hầm.
Tôi vừa cử vài người
xuống xem thử.
Không, không, rút quân đi.
Khóa phòng thí nghiệm lại,
và giữ chúng ở đó.
Đừng cố gắng bắt hắn.
Alô?
- Xin chào?
- Tôi giúp gì được?
Cô có một mình thôi à?
Aaron?
Này mấy anh.
Các anh không thể xuống đây,
các anh được cho phép chưa?
Không ai được xuống đây cả.
Tôi được phép xuống đấy,
tôi là tiến sĩ Shearing.
Chúng ta đang kiểm tra lấy mẫu.
Không an toàn khi họ ở đây.
Lên lầu rồi giải thích.
Đừng đụng vào, đi đi.
- Không được chạm vào thứ gì.
- Đi theo chúng tôi thôi.
Tôi sẽ không đứng đây đôi co,
tôi sẽ gọi cho sếp anh
- và chúng ta sẽ làm rõ chuyện.
- Trông chừng cô ấy.
Này đợi đã.
Tôi sẽ lấy túi, chúng ta đi thôi.
Được rồi.
Đợi đã, lối này.
- Không biết nó dẫn đi đâu cả.
- Cứ mở ra đi.
Lùi lại.
Khóa lại. Này! Cậu! Cậu!
Đi cùng tôi! Mau lên!
- Khóa chưa?
- Rồi ạ.
Không ai được ra vào.
Hiểu chưa?
Ba người xuống dưới sao rồi?
Mẹ kiếp.
Đi cùng tôi. Anh ở lại,
hiểu chưa? Ở lại.
Chúng ta làm ở đây.
Cho qua.
Cậu, gọi tất cả mọi người,
bảo họ tới của trước.
Đi qua cửa đông, tới phía trước.
Đi! Đi nào mọi người!
Lấy cái bộ đàm này đâu ra vậy?
Sao không ai trả lời hết.
Công đóng chưa?
- Xin lỗi.
- Đi, đi nào!
Này! Đóng cửa lại!
Này, nghe này! Tới cửa chính đi.
Hiểu chưa hả?
Không ai được ra vào.
Này, làm gì thế?
Tới cửa chính với mọi người đi.
Được rồi, lùi lại!
Lùi lại đi!
Để ông ấy thở.
Tránh ra nào, tránh ra một chút.
Ông ấy cần bác sĩ.
Bảo vệ, bảo vệ!
Hãy lại đây.
Lại đây.
Này ông, ông có nghe không?
Hắn không thể đi xa như thế.
Nếu không được cấy vi-rút,
hắn sẽ mất trí.
Và nếu thế, hắn sẽ quá yếu
để chạy trốn.
Chúng ta chỉ cần nhanh chóng
tìm ra hắn
giết hắn một lần cho gọn.
Nói chuyện về LARX được không?
LARX?
LARX-3 đang ở Bangkok
Chuyến bay 2 giờ.
Đợi chút, dừng lại.
Tôi tưởng đó chỉ là
một lời đề nghị.
Bắt hắn đi.
LARX là chương trình thử nghiệm 2.
Trung thành với nhiệm vụ,
không thương cảm.
Là một Treadstone không có mâu thuẫn,
một Outcome không vướng bận
cảm xúc.
Có vẻ rất mạnh cho chúng ta.
Chúng ta chưa từng thấy
thứ gì đáng giá như thế.
Điều này, từ một thứ mà
tôi không biết gì
bỗng lên giấy trắng mực đen
và giờ bà bảo tôi nó đã
đi vào hoạt động?
Đã đi vào hoạt động,
giờ ông biết rồi đấy.
Anh có thoải mái không?
Có, thưa ông.
Nhìn anh có vẻ không thoải mái.
Không, thưa ông.
Tên anh là gì?
Kenneth James.
Tên đầy đủ, Kenneth.
Kenneth... James...
Kitsom.
Họ đã có phòng.
Anh đi được chứ?
Ừ, tôi nghĩ vậy
Anh đến từ đâu, Kenneth?
Khi nào?
Trước khi nhập ngũ.
Berwin.
Đó là một thành phố?
Berwin... là trong một ***.
*** nào?
Ở Reno.
Đây có phải là kiểm tra?
Đúng thế.
Nếu tôi vượt qua, tôi sẽ
được ở lại?
Anh có muốn ở lại không?
Vâng, thưa ông.
Rất vui được biết.
Được rồi, được rồi.
Cứ nằm yên đi.
Aaron, anh bị... Aaron...
Sao thế?
Có 40 ngàn đô trong viền
áo khoác của tôi.
Trong túi này có hộ chiếu.
Hai cái trống và ba cái giả,
và đồng hồ của gã đó.
Còn nhiều thứ nữa,
cô lấy hết đi.
Nhìn tôi đây.
Cô có thể làm được.
Cô là một chiến binh.
Cô sẽ làm được.
Được chứ? Hãy trốn kỹ.
Không tới sân bay.
Cứ lẩn trốn như cô đã biết,
được chứ?
Cô đã giúp tôi đủ rồi.
Không, tôi...
Đi đi.
Cô giúp tôi quá đủ rồi.
Mọi thứ ở trong xe.
Đây là một bài kiểm tra sao?
Đúng thế.
Nếu tôi vượt qua, tôi
có thể ở lại chứ?
Anh có muốn ở lại không?
Paracetamol, 500 milligrams.
Bốn lần một ngày.
Miễn phí, cái này miễn phí.
Được rồi, tốt.
Tôi sẽ quay lại ngay.
Aaron, chạy đi!
"Các người ở đâu?"
"Đó là dấu hiệu phải không?"
Họ đang đợi xác nhận.
"Các người đi sớm quá". Không...
"Chúng tôi đi sớm quá."
Mau lên nào.
Ổn thôi.
Cảnh sát! Cảnh sát!
Nằm xuống!
Cô ổn chứ?
Ừ.
Tốt, đi thôi.
Nằm xuống, nằm xuống.
Trèo qua đi.
Đi, trèo qua, trèo qua.
Trèo qua, bám chắc vào.
Mau lên!
Sẵn sàng chưa? Buông này!
Được rồi, cầm lấy.
Cứ đi tiếp và đừng nhìn lại.
Đi, đi đi.
Ê này, lên xe đi.
- Cô đã từng đi xe chưa?
- Chưa.
Cầm lấy.
Cảnh sát, cảnh sát!
Bám chắc và làm theo
lời tôi, được chứ?
Bám chắc nhé.
Hắn có súng!
Cúi đầu xuống.
Hắn không phải cớm.
Aaron!
- Anh bị bắn kìa.
- Không sao.
Dừng xe đi.
Dừng xe đi.
Chúng ta phải ra biển.
Kiểm tra thử xem?
Sẽ mất bao lâu đây?
Mau nào.
Chúng tôi sẽ gọi lại.
Có gì không?
Không.
Cảnh sát đã thua.
Họ mất dấu rồi.
Aaron!
Aaron! Aaron! Aaron! Aaron!
Anh ổn chứ?
Ông giúp chúng tôi được không?
Làm ơn đi.
Đáng lẽ phải ở đó rồi chứ.
Hắn nói đó là phòng mà
bọn chúng đã qua đêm.
Chúng tôi gặp vấn đề với
Treadstone 6 năm trước.
Chương Blackbriar,
đã được đề cập trong
báo cáo hoạt động,
rằng nó được kích hoạt
chỉ để bắt giữ
một mật vụ của Treadstone
đã bỏ trốn.
Pam, bà sẽ làm gì bây giờ?
Chúng tôi không có tin gì cả.
Tôi không biết lý do của
Pamela Landy
khi trợ giúp cho một tội phạm
của Hoa Kỳ.
Nhưng sự thật là bà ấy
không được phép
truy cập, và nhất là không thể
giải thích được thông tin
mà các ông có trong hồ sơ
tuyệt mật trước mặt.
Pam, có tin đồn là bà sẽ bị truy tố,
có đúng vậy không?
Mike, nói vài lời nhé?
Có phải hai vị được triệu tập?
Chúng tôi tình nguyện đến
để dự một cuộc họp.
Bà có liên hệ nào với
Jason Bourne không?
Bà có nhận được thư chứ?
Chúng tôi sẽ được gặp lại bà
ngày mai chứ?
Cảm ơn Chúa vì có những
bàn tay đủ nhanh
để đảm bảo những tài liệu mà
bà ấy định gửi tới báo chí
được giữ kín trước khi chúng
gây thêm tổn thất như
trước kia.
Bà sẽ tiếp tục xuất hiện tại
Ủy ban Tình báo Hạ viện chứ?
Có. Nghe này, mọi điều khác
hãy hỏi luật sư của tôi nhé?
Bà có hối tiếc về bài
phát biểu không?
Tôi hối tiếc nhiều điều,
nhưng cái đó thì không.
Cảm ơn các bạn.
Chào.
Chào
Chúng ta lạc rồi sao?
602
Không.
Chỉ đang xem xét các lựa chọn
Tôi lại mong chúng ta
đã đi lạc.