Tip:
Highlight text to annotate it
X
Dịch: ivy68-HDVietnam
Copyright © 2010 by ivy68.
All right reserved.
Em tự hỏi...
Có phải ta đều biết mình thuộc về nơi đâu?
Và nếu có biết, trong tim ta,
sao ta lại chẳng làm gì vì nó?
Cuộc sống này còn có nhiều hơn thế...
một mục đích cho tất cả chúng ta, một nơi ta thuộc về.
Anh là mái ấm của em.
Em biết thế ngay lần đầu gặp anh
vào đêm hôm ấy từ nhiều năm trước.
Cảm ơn nhiều.
Cảm ơn.
Cảm ơn.
Cảm ơn!
Cám ơn rất nhiều.
Hay thật.
Xin cảm ơn ban nhạc.
Hát xong rồi thì tôi phải ra thôi.
Nói đến Margaret Thatcher
phải công nhận bà ấy giỏi thật.
Dù yêu hay ghét bà ấy, Margaret Thatcher chắc chắn
vẫn là người cứng rắn nhất trong Đảng bảo thủ.
Charley!
Chào em.
- Chị đang lạnh run lên đây này.
- Chị biết, chị không kiếm nổi taxi.
- Chị không tin vào Chúa mà.
- Chị biết. Vậy kia là Henry à?
Đẹp trai đấy.
Chào, chị là Charlotte.
Em khỏe chứ?
- Rất vui được gặp em.
- Em cũng vậy.
- Rất tiếc không dự đám cưới được.
- Không sao.
Chắc chắn con bé đã cho em biết,
chị bận kinh khủng thế nào.
- Vâng, cô ấy có kể...
- Cảm phiền em, con bé hâm lắm đấy,
nhưng vì đã cưới nó nên em phải biết, đúng chứ?
Để em giới thiệu chị với mọi người. Đi cùng em.
Cha mẹ, cho con giới thiệu chị của Sarah, Charlotte.
Ừ. Cháu khỏe không?
Cha mẹ em, ông bà Bauford.
Cảm ơn Chúa, 2 người cùng họ. Tốt.
Rất vui được gặp cháu, Charlotte, hay Charley nhỉ?
Ngay bây giờ, cháu sẽ nói trông cháu
tệ quá, vậy nếu mọi người không phiền...
- Để em đưa chị vào phòng vệ sinh.
- Được rồi. Quay lại ngay.
Mặc dù, theo một tay trống người Ethiopia,
nó có nghĩa là ''Tôi vừa ăn 1 cái bánh nho ỉu.''
Xin lỗi.
Nhìn em này.
Ôi em yêu quý, em đẹp quá.
Nhìn em.
Nhìn chị mặc chiếc váy này nè.
Ôi, trời ơi, một chiếc váy.
Chị trông cứ như lvana Trump ấy, cưng ạ.
- Lại đây.
- Sao?
Chắc em đang đùa chị rồi.
Em biết nó thật vô nghĩa mà.
Chị ghét điều này.
- Vậy chị thấy anh ấy thế nào?
- 1 người cực kỳ đáng yêu.
- Quyến rũ, thật đấy.
- Anh ấy ngọt ngào, vui tính và tuyệt vời.
Cậu ấy rất đậm chất Anh. Em
đã cưới 1 người Anh chính gốc.
Đỏ mặt kìa!
Ở nhà thế nào?
Vẫn ổn. Nhớ em lắm.
Công việc?
Rất thú vị.
Họ cho chị câu chuyện về 1
vụ đâm tới 10 xe trên phố 54.
Sao cũng được.
Đang tìm kiếm?
Tin nóng sốt hàng đầu.
Chị sẽ tìm được mà.
Hi vọng thế.
Và tiếp theo đây, đã đến lúc tôi nhường sân khấu
cho 1 người thực sự rất đặc biệt. Cám ơn rất nhiều.
Xin chào.
Xin lỗi đã làm gián đoạn, nhưng Henry, con
trai ông Bauford, muốn thông báo 1 chuyện.
Cảm ơn. Bây giờ, thưa quý bị,
như các vị đã biết, một trong
những lý do ta tới đây đêm nay
là để tôn vinh công việc tuyệt vời
của ông Lawrence Bauford,
chủ tịch hội viện trợ quốc tể.
Thưa anh!
Sarah!
Ôi, con yêu.
- Đứt tay rồi.
- Chúa ơi.
Con không sao chứ?
Đồ lừa đảo trắng trợn.
Cả nghìn bảng cho 1 bữa ăn nhão nhoét
và mấy cú nhảy nhót,
nhưng tất cả chúng ta đều say vì lý do chính đáng.
Phải không?
Cạn ly.
Lôi hắn ra ngoài.
- Sẽ hơi khó...
- Xử lý ngay đi.
20 bảng 1 cái này.
Thuê phòng lại thêm 20 bảng nữa.
30 bảng tiền ăn.
Phải trả những 50 bảng rồi.
Đây này, Jojo.
Phần của cháu đấy.
Ôi, tôi xin lỗi.
Quên chưa giới thiệu.
Đây là Jojo.
Thực ra nó rất muốn tìm hiểu
về bữa tối của mấy người
vì khi tôi gặp, nó đang đói meo,
đến nỗi còn định ăn lưỡi của chính mình.
Đó chắc chắn không phải nguyên liệu của món sa lát Caesar.
Không, nghe đây,
xin được nói thật.
Nó là một đống xương
trong một cái hố phân,
không phải loại phân sang trọng đâu.
Cái thứ vàng vàng,
lỏng lỏng tởm lợm ấy.
Có 2.000 đứa trẻ trong trại tị nạn của tôi ở châu Phi
cũng giống như vậy,
thế mà có vài thằng chó lại moi tiền từ thiện.
Chắc đến phải bắt ruồi cho bọn trẻ ăn thôi.
Giờ Jojo đây muốn biết tại sao
lại thế. Nên tôi cho nó xem cái này.
''Do tình hình chính trị căng thẳng, chúng tôi
không thể tiếp tục duy trì việc cứu trợ
cho đất nước Ethiopia.''
Có hay không cơ chứ, Larry?
Hay muốn cái gì đó rõ ràng hơn?
Được rồi, bác sĩ Callahan.
Nếu nói xong rồi
thì anh về đi.
- Sao không lên đây đi? Nào.
Nói cái gì cho thằng bé dễ hiểu ấy.
Đổi 2.000 mạng sống lấy cái gì? Xe mới?
Cặp vú mới cho bà vợ?
Thôi nào, đừng ngại.
Tôi có một trại tị nạn với 30.000 người,
trong đó mỗi ngày có 40 người chết.
Vì bệnh sởi, thương hàn, dịch tả,
mọi căn bệnh khốn kiếp nhất mà loài người từng biết.
Chỉ trong 6 tuần tới, tất cả bọn họ sẽ chết hết.
Nào.
Nói đi.
Ồ, hiểu rồi.
Đây là con khỉ đang làm trò?
Muốn nó làm thế này
cho xem hả?
Ồ, nó sẽ làm thế.
Nó sẽ làm thế cho mấy người xem.
Jojo...
1 ngày nó còn không có đủ 300
calo của 1 quả chuối để mà ăn.
Nó sẽ làm bất cứ điều gì các người muốn.
Jojo!
Được rồi, mời mấy người xuống xe.
Này ông?
Xin lỗi ông.
Mời ông xuống xe.
Nào. Vào đi.
Bác sĩ Callahan phải không?
Đêm nay tôi cũng có mặt ở đó.
Bất đắc dĩ thôi.
Egris.
Nghe cũng kiêu căng như 1 tên từ thiện vậy.
Không, khoan đã, tôi nhớ ra rồi.
Hồi tôi ở Ấn Độ, các anh đang
làm việc ở biên giới Afghanistan.
Nghe nói anh đã qua được.
Vẫn còn rất nhiều người sắp chết.
Lúc nào chẳng thế, bác sĩ ạ.
Tốt, tôi không phải lính.
Tôi làm việc cứu trợ.
Nên tôi đoán.
Chúng ta đây,
anh làm công tác cứu trợ của anh,
tôi làm công tác cứu trợ của tôi.
Thật là trùng hợp ngẫu nhiên,
vì tôi cần đến Ethiopia, còn anh đã tới đó rồi.
Không, cảm ơn.
Tôi sẽ tài trợ cho anh
dĩ nhiên là thế.
Không.
"Tôi có 1 trại tị nạn với 30.000 người,
trong đó mỗi ngày có 40 người chết.
Chỉ trong 6 tuần tới, tất cả bọn họ sẽ chết hết."
Có lẽ hơi cường điệu quá, nhưng rất hiệu quả.
Từ khi nào CIA quan tâm
tới nạn đói ở châu Phi thế?
Chắc anh làm cho CIA, anh Steiger.
Tôi tự hỏi.
Việc anh làm đêm nay,
là để cầu xin giúp đỡ, hay để gây chú ý?
Tôi cho đó là 1 cuộc họp báo.
Không, một lời tuyên bố độc lập.
Tự do là một thứ hàng hóa đắt đỏ.
Anh nên biết tôi đã tốn bao
nhiêu để bảo lãnh cho anh.
Không quan tâm.
Đam mê rẻ mạt lắm, bác sĩ ạ.
Nếu cần tìm 1 con gấu biết nhảy
múa, thì vào mịe nó rạp xiếc ấy.
Mới sáng ra đã hút thuốc à.
Một là em đang vô cùng hạnh phúc,
hai là đêm qua em mất ngủ.
- Có cần em gọi taxi cho chị không?
- Thôi, chị gọi rồi.
- Tay em sao rồi?
- Không sao ạ.
- Vậy Henry...
- Anh ấy vẫn đang ngủ.
Thế...
- Chị sẽ rất nhớ em.
- Em cũng vậy.
Nhưng, nghe chị này, nếu em gặp rắc rối,
cứ gọi cho chị, chị sẽ gửi ngay cho em
một gói hàng từ Mỹ tuyệt vời đầy mì ống sốt pho mát
bánh táo và một đôi giày.
Ở London này, nó cũng hợp mốt lắm đấy.
- A lô?
- Taxi cho cô Jordan.
Được rồi, cảm ơn. Xe tới rồi.
Bảo ông Quần Ngủ,
chị gửi lời chào nhé, kiểu nào cũng được.
Chị yêu em.
Em cũng yêu chị.
Tạm biệt em.
- Giữ sức khỏe nhé.
- Chị cũng vậy.
...cậu bé đã trốn thoát khi đang được chuyển
đến trại nhập cư tại sân bay Heathrow.
Sáng sớm nay, xác của cậu bé được tìm thấy
ở đây, dưới chân cầu Junction Five.
Báo cáo ban đầu cho biết
cậu bé chết do giảm thân nhiệt.
Phát ngôn viên sở Nhập cư
đã đổ lỗi cho sự bất cẩn của nhân viên bảo vệ.
Được biết cậu bé bị bắt đêm hôm trước
trong vụ lộn xộn tại bữa tiệc từ
thiện ở một khách sạn London.
Một người đàn ông được xác định là Nicholas Callahan,
nhân viên cứu trợ tại Ethiopia,
đã cắt ngang bữa tiệc với lời cầu xin khẩn khoản
hãy trợ giúp cho châu Phi nhiều hơn.
Ở Junction Five, Aidan Pickering, LNS.
Khi Dubuque bắt đầu, có thể thấy
cô ảnh hưởng bởi Van Gogh rất nhiều.
Cô thể hiện tất cả qua các cảnh quan của mình.
Nhưng nếu xem bức trừu tượng này,
sẽ thấy nó điêu luyện hơn rất nhiều.
Cô lấy chủ đề chính là sự thu hút,
tối phản sáng.
Đằng này, 1 bức nữa mà tôi
thấy còn sâu sắc hơn nữa.
Thật đẹp, phải không?
Còn một số tác phẩm nữa của cô
mà tôi muốn các bạn xem.
Em yêu, em có chắc muốn làm thế không?
Em chắc.
Để em nói trước đã, em đã thảo luận với tất cả
tổ chức cứu trợ và các đại sứ
quán, và với 40.000 bảng...
40.000 bảng?
Em đang nói gì thế? Em định kiếm 40.000 bảng đâu ra...
...cùng đồ cứu trợ từ các khu vực miền nam Sudan.
Và từ đó, em sẽ chuyển chúng tới Tigre.
Em đã vét sạch tiền tiết kiệm,
nhưng vẫn còn thiếu khoảng 8.000.
- Sarah, cách này không hay đâu. Em không được đi...
- Henry, Henry. Em đã quyết định rồi.
Vậy em cứ gửi tiền, làm công
việc từ thiện, gì cũng được,
miễn là không đi tớicái vùng khốn khổ đó của châu Phi
chỉ để xoa dịu lương tâm của em.
Thế thì quá là...
- Quá là gì?
- Đây không phải cách chín chắn nhất để giải quyết
vấn đề này đâu.
- Có lẽ em cũng chẳng muốn mình chín chắn.
Được rồi.
Được rồi.
Nếu em muốn thế...
- Em muốn.
- Vậy được.
Vậy...
anh sẽ giúp em về tiền nong.
Cảm ơn anh.
Anh sẽ nói chuyện với cha.
Ông quen biết rất rộng rãi.
Em này, Ethiopia hơi...
Sẽ ổn thôi.
Sẽ ổn thôi. Ta sẽ kiểm ra tiền.
Đi cùng em nhé.
Em yêu, kể cả nếu anh có thể...
Anh không thể đi?
Không phải thế. Em biết anh
không hợp với những chuyện đó mà.
Anh quen ở thành phố giữa bốn
bức tường và một cái giường rồi.
Với cả còn mấy cuộc họp vào tháng tới nữa.
Em nên đi.
Em đã quyết định đúng.
Nghe em này, nghe hơi ủy mị
nhưng em không quan tâm.
Em biết mình thật điên rồ
và khiến anh cũng điên theo
tất nhiên em hiểu anh không thể đi, nhưng...
tiễn em lên máy bay nhé?
Tiễn em lên máy bay nhé?
Tất nhiên anh sẽ tiễn em.
Ba năm không mưa dù chỉ 1 giọt.
Rồi thì chiến tranh.
Mọi người rời nhà, đi bộ nhiều ngày trời.
Chúng tôi chỉ có 10 trại ở phía nam.
Có quá nhiều người nên không đủ trại nữa.
Cô biết bệnh sởi chứ?
Có.
Rất nhiều người chết vì sởi và tiêu chảy.
Vì không có vắc xin.
- Chúng tôi có mang theo một số vắc xin...
- Còn cả bệnh tả ở khắp nơi nữa.
Chúng tôi cố đào thật sâu để kiêm nước sạch.
Nạn đói và chết ở khắp nơi.
Cô nói tiếng Anh giỏi quá.
Nhà truyền giáo dạy tôi đấy.
Vậy à?
- Cô đã có gia đình? Cô có chồng chưa?
- Đàn ông à? Vớ vẩn.
Tôi không cần bọn đàn ông.
Rất nhiều lần họ cầu hôn tôi,
nhưng tôi thích lái xe tải.
Đàn ông là 1 lũ vô dụng.
Dù sao tôi cũng quá tuổi rồi.
Cứ hơn 18 tuổi là chẳng ai thèm lấy.
Ở chỗ tôi thì là 30 cơ.
Dừng xe.
Dừng lại!
Abraha!
Abraha!
Abraha...
Đây là con của cô?
Đây là con cô?
Abraha...
Abraha?
Ab...
Không trẻ con gì hết.
Đi thôi. Dừng lại nguy hiểm lắm.
Ta phải đi ngay.
Thật là mất công. Cả mẹ lẫn con, mất công quá.
Đồ đàn bà ngu ngốc.
Tula, thôi đi.
Tao sẽ đưa mày 4 túi.
4 túi chưa đủ.
Tao sẽ lấy 1 xe.
Mày định nói sẽ lấy cả nửa số thực phẩm của họ?
Bọn mày có bao nhiêu người? 50 hay 100?
Người của tao phải chiến đấu...
Tao biết, vì người dân.
Ngon lắm đấy.
Không.
8 túi.
Mỗi xe 4 túi.
Thế mới được.
Anh Elliott?
Được chứ?
Chào mừng cô tham gia cứu đói.
Được rồi, xử nó đi!
Giữ chân thằng bé nhé.
Này anh.
Này anh.
Mẹ đứa bé này đang ở trong xe. Cô ấy bị thương.
- Quá trễ rồi.
- Gì cơ?
Quá trễ rồi, không thể cứu được nữa.
Tại sao?
Tại sao?
Không kể những bệnh họ đang mắc phải,
họ quá yếu, không sống nổi đâu.
Anh cứ thế...
Anh cứ thế mà cho là vậy à?
Tôi là bác sĩ mà.
- Tôi có 30.000...
- Tôi biết.
Tôi nghe chuyện đó ở London rồi.
Vậy à?
Vâng. Tôi vẫn thấy anh nên giúp họ.
Thế sao?
Vâng.
Hiểu rồi. Vì cô trả tiền xe,
nên tôi phải nghe theo 1 cô nàng da
trắng muốn làm anh hùng chứ gì?
Sao nào? Muốn chụp ảnh không?
Tôi sẽ chụp ảnh ''cô nàng giàu có tội
nghiệp đang bế 1 đứa bé da đen sắp chết.''
Chải lại tóc đi, chụp cho đẹp.
Trên đường đi tôi thấy đứa bé.
Tôi bế nó lên và thấy mẹ nó bị thương.
Tôi cũng mang theo cả cô ấy.
Anh khám cho họ có được không?
Được mà.
Kat.
Chào.
Chào. Tôi là Kat.
Tôi là người phụ trách chính
và chuyên gia hậu cần, hi vọng
nghe không quá kiêu ngạo,
cô đã gặp Nick, thủ lĩnh của
chúng tôi và cũng là bác sĩ chính.
Anh ấy đang có nhiều việc lắm.
Đây là trung tâm phân phối thực phẩm.
Công nghệ thấp nhưng hiệu quả, cũng như chúng tôi vậy.
Thực phẩm tôi mang tới bao lâu thì hết?
3 hoặc 4 ngày gì đó.
Vậy thôi sao?
Tiếc là thế.
Phải làm gì khi hết thức ăn?
Tìm cách nào đó.
Thì vẫn như mọi khi thôi,
khi thiếu tiền,
chúng tôi nhờ giúp đỡ và qua được.
Cô sẽ không muốn vào...
Tôi vào được không?
Được.
Không phải bà Bauford đấy chứ.
Xin lỗi về mớ lộn xộn này.
Cảnh này không có trong trường y đâu.
Cắt.
Nếu buồn nôn, thì hãy nhắm mắt lại.
Rồi nghĩ đến những chú ngựa và kem.
Mùi nước hoa đó à?
Ở giữa sa mạc mà cũng sức nước hoa cơ đấy.
- Cậu bé đó đã được khám chưa?
- Rồi, thưa cô. Cậu bé đang được khám rồi.
Đang ở chỗ khác.
Đúng như cô hướng dẫn.
- Cô ấy nói gì?
- Khâu lại đi. Monica, lấy nước Fanta cho cô ta.
Quả là lạ phải không?
Những kế hoạch của cô,
cả việc đi lại và gặp gỡ.
Đó là tất cả mọi vấn đề của cô ta.
Cô ta chỉ mong chờ 1 lon nước ngọt mà thôi.
- Cô ấy bị đau, cho cô ấy thuốc gì đó được không?
- Được chứ.
Monica, bảo nhà thuốc cho thêm moóc-phin đi.
Cô nghĩ mình đang ở thành phố chắc?
- Cô ấy bị đau.
- Còn hơn cả đau ấy chứ.
Anh hỏi chưa mà biết?
Hamadi.
Hỏi xem cô ta có đau không.
Cô ấy...
nói cô ấy cảm thấy nỗi đau của sự đói khát, nhưng
cô ấy biết cái chết còn kinh khủng
hơn đau đớn, nên cô ấy cảm ơn.
Cảm ơn anh.
Và gọi anh bằng cái tên mới.
Matanay.
'Người đánh cắp cái chết.''
Anh ta đang sốt và bị sốc.
Tăng lượng thuốc kháng sinh.
Cô tưởng thằng bé sẽ ngồi dậy và uống nước được à?
- Tôi chỉ...
- Nó sắp chết rồi.
Phải mở miệng nó ra thì mới uống được chứ.
Tôi chỉ đang cố giúp.
Giúp à, cô phải ý thức được việc mình đang làm.
Tôi biết anh cho rằng tôi ngốc, và muốn tôi về nhà.
Anh không cần tốn công để
giải thích điều đó cho tôi hiểu đâu.
Cần sữa.
Sữa cho trẻ suy dinh dưỡng. Monica sẽ lấy cho cô.
Dùng tay mở miệng thằng bé.
Cho nó uống từng tí một thôi.
Nếu nó sống được thì gọi y tá.
Còn nếu không,
ít ra cũng có người ở bên khi nó chết.
Bao nhiêu rồi?
Kat?
Từ đêm qua là 11.
12.
1 đứa 10 tuổi nữa.
Tổng cộng là 39. Nhiều hơn cả hôm qua.
Tôi biết.
Phải, cần thuê thêm người để đào nhiều hố hơn.
Cho họ làm ca đêm để không ai bắt gặp.
Không muốn có thêm người chết vì trầm cảm đâu.
Tìm được nguồn nước chưa, Joss?
Vẫn chưa.
Ổ trục hỏng rồi, giờ mỗi người
chỉ được dùng 2 lít 1 ngày thôi.
- Thế còn xe bồn?
- Cũng chán lắm.
Nếu không tìm được nguồn nước mới
có thể dùng được thì ta tiêu rồi.
- Thế cụ thể là anh cần gì?
- Nói rồi còn gì. Ổ trục mới.
Được rồi, tôi sẽ cố giúp anh.
Tin tốt đây các bạn, cuối cùng mai
các nhà chức trách cũng đến.
Hôm nay tôi còn được biết ông
Ningpopo sẽ đích thân tới đây.
Trong khoảng 1 giờ.
Thế thôi sao?
- Ai mà biết được. Biết đâu ta lại gặp may.
- Phải. Đây là những gì ta sẽ làm.
Sáng mai, trước tiên là mở đồ tiếp tế mới,
tiêm cho lũ trẻ vắc xin chống sởi,
ưu tiên những đứa bé trước,
cứ thế xếp hàng chờ đến khi hết vắc xin. Được chứ?
Kat, Monica, 2 người thực hiện
việc đó càng sớm càng tốt.
Được rồi.
Tôi sẽ sắp xếp lại và kiểm tra ống tiêm.
Không, anh sẽ đi cùng tôi, và cô, Tula.
- Joss.
- Vâng.
Tổng vệ sinh.
Nhóm của anh sẽ lập 1 khu vực khử trùng ở ngoài trại.
Và hãy khử trùng nước bằng clo nhé.
Đúng vậy.
Nước ở bình chứa sạch mà.
Kệ mịe nó. Cứ khử trùng đi.
Nước đó rất dễ sinh bệnh đấy.
Được rồi.
Được rồi. Được.
Được rồi, nhớ phải làm cho ông Ningpopo
đồng ý càng sớm càng tốt đấy nhé.
Cũng đơn giản ấy mà.
Doanh nhân hay huấn luyện viên thế?
- Ngủ ngon, Sarah.
- Ngủ ngon.
Ồ, suýt quên.
Mẹ của cậu bé.
Cô ta chết rồi.
Chỉ còn khoảng 10 ngày nữa thôi.
May ra thì được 2 tuần.
- USAlD sao rồi?
- Chẳng được gì.
CARE?
CARE, USAlD, OXFAM, WFB... đều không quan tâm.
Tất cả những ai tôi gặp tại Addis đều
không hề có chút lòng trắc ẩn nào.
Thế còn ông già anh? Quỹ tin tưởng?
Cha tôi cũng chẳng hơn
mấy người kia là bao đâu.
Thế Steiger?
- Vài yêu cầu nhỏ, chút thông tin về...
- Phải, giấu 1 đống vũ khí...
- Nếu hắn gây chuyện...
- Tôi không dính vào mấy tên đó đâu.
- Elliott này, tôi không hiểu sao...
- Không được... - Vì sao chứ?
Đó không phải là cách ta đã bắt đầu!
Tôi sẽ không làm khác đi đâu.
Cái quái gì thế?
Chắc là nhạc của Schumann.
Chào.
"Tôi mơ về tuổi thơ.
Tôi mơ về tình yêu.
Trong khu vườn nơi các cậu bé chơi đùa,
mãi mãi trẻ trung.''
''Thời thơ ấu.''
Trích từ ''Lederhosen" của Schumann.
Lederhosen là 1 loại quần soóc truyền thống.
Tên bài hát tiếng Đức là "Lieder" cơ.
Lieder. À, phải.
Anh cần gì không?
Đứa bé.
Cô đã thử sữa đó chưa?
Rồi.
Sau đó?
Vẫn thế.
Đôi khi cũng mất một thời gian đấy.
Đi nào.
Vâng.
1 người đã được cứu sống.
Ningpopo tới.
Hiện nay mỗi ngày chúng tôi có 800 calo.
Nhưng trong vài ngày nữa sẽ chỉ còn 500 thôi.
Điểm mấu chốt là
tuần tới chúng tôi sẽ không phát đồ ăn.
- Chịu thôi.
Chính thế sẽ gây ra các vấn đề an ninh.
Nếu người dân ở đây không có thức ăn,
thì tôi không thể đảm bảo an
toàn cho nhân viên của mình.
Thực phẩm và an ninh là 2 vấn đề riêng biệt.
Phải, nhưng tôi chắc chúng cũng có liên hệ.
Nhưng nếu được cứu trợ bằng ngô, sẽ là 1 khởi đầu tốt đẹp.
- Tôi sẽ đề cập với WFB (Chương trình lương thực thế giới).
- Cảm ơn.
- Dù sao họ cũng nợ tôi từ tháng 8 rồi.
- Gì cơ?
- Ngô cứu trợ là tốt lắm rồi.
- Xin lỗi nhưng ai nợ anh cơ?
WFB. Ba tháng ngô.
Có trong sổ của ông rồi đấy.
- Sổ của tôi không có gì liên quan đến WFB cả.
- Thế thì sổ ông ghi thiếu rồi.
Được rồi, ta nên tiếp tục với vấn đề an ninh.
Người của tôi không có kinh nghiệm
về chuyện này đâu, anh Hauser.
Thôi nhé, chúng tôi còn có cuộc họp
khác tại Kromer Camp lúc 16:00
Ta có thể đối phó với những vấn đề này
một cách riêng biệt và theo đúng thứ tự.
Thực phẩm và an ninh chẳng liên quan.
Thật vô lý.
Vô lý à?
Khi không có đủ thức ăn, họ đói.
Mà nếu bị đói, họ sẽ tuyệt vọng, và phá cái trại này.
Đó chính là vấn đề an ninh đấy.
Xin đừng cao giọng thế.
Chúa ơi, họ đang chết ngoài kia kìa.
Thôi đừng nói nhảm nữa
mà hãy bắt đầu cung cấp thực phẩm ngay đi.
Không cần lý do, hay tiền nong gì, cứ làm thế đi.
Những lời bóng gió này khó chịu quá đấy, bác sĩ Callahan.
Xin đảm bảo sẽ không có 1 đô nào
được chuyển 1 cách trái phép đâu.
Thủ tục hết sức quan trọng...
Thủ tục cái con khỉ.
Ông có bạn bè trong ngành vận tải nước
có mục tiêu duy nhất trong cuộc sống
là tăng giá bằng cách hạn chế giao hàng.
Ông có chắc rằng những thằng
khỉ ấy cũng làm theo thủ tục?
Anh nói thế thì thật là quá đáng.
Tôi nói thì sao?
Đưa cậu bé ra khỏi trại tị nạn 1 cách trái phép
để rồi chết như 1 con vật ở đất nước xa lạ?
Cái chết của đứa trẻ không phải
là ngẫu nhiên đâu, bác sĩ Callahan.
Chắc chắn anh đang bị điều tra đấy.
Sao?
Đằng nào ông ta cũng chẳng cho gì đâu.
Nhưng chắc chắn sẽ không đi ngay.
Xe ông ta bị sao thế nhỉ?
Cái đấy dùng được chứ?
Tất nhiên rồi.
không còn lựa chọn nào khác.
Ta cần Steiger.
Bác sĩ Callahan?
Xin lỗi, tôi...
Tôi có vài tấm séc du lịch.
Mai tôi đi rồi nên tôi định để nó ở đây.
Thường thì Elliott sẽ giải quyết chuyện đó.
Thế tôi đưa chúng cho...?
Thôi, không sao, để tôi đưa cho.
Được rồi.
Ông ta không hỗ trợ anh?
Ừ.
Nhưng chúng tôi luôn có cách khắc phục.
Tôi rất khâm phục công việc của anh.
Chúa ơi. ''Khâm phục'' là sao?
Sao nói chuyện với anh
khó thế?
- Thế còn cô?
Sao anh không chịu gọi tên tôi?
Gì cơ?
Anh chưa từng gọi tên tôi.
Tại sao?
Khi bị cảm lạnh, đầu tiên cô sẽ làm gì?
Cái gì?
Khi bị cảm lạnh, đầu tiên cô sẽ làm gì?
Ăn súp gà, uống aspirin và rượu.
Cô đã bao giờ bị cảm lạnh chưa?
Tôi không...
Đừng uống gì cả, cứ kệ nó.
- Không.
- Không.
Chúng ta đấy, phải không?
Ta làm tê dại và tiêu diệt căn bệnh.
Bất cứ thứ gì khiến nó biến mất.
Hồi tôi làm bác sĩ ở London,
chẳng ai nói ''matanay" bao giờ cả.
Họ không cảm ơn như người dân nơi đây
vì ở đây họ cảm thấy mọi thứ.
Trực tiếp từ Chúa.
Không có thuốc gì cả, không có thuốc giảm đau.
Điều kỳ lạ nhất, rõ ràng nhất chính là đau khổ.
Khi cô chứng kiến sự can đảm ấy ở...
...ở một đứa trẻ...
cô còn có thể làm gì khác
ngoài mong muốn được bế nó trên tay?
Còn nhớ cậu bé ở London chứ. Jojo ấy?
Có, tôi nhớ.
Cậu bé 10 tuổi ấy là người đầu tiên tôi cứu được.
Gầy gò đến nỗi không đứng vững nổi.
Thế mà vẫn cố sức chôn cất gia đình mình.
Ta không hề biết can đảm là gì.
Nó thường viết những mẩu tin ngắn cho tôi.
Nó giúp tôi ở phòng khám.
Nó ngoan lắm.
Rất đáng yêu và tốt bụng.
Nó còn muốn lớn lên được như tôi, hay nhỉ.
Thật ngu ngốc và trẻ con,
nhưng nó khiến tôi cảm thấy tốt về bản thân mình.
Nên tôi đã đưa nó đến London,
với bùa hộ mệnh, lòng can đảm Phi châu của tôi.
Sao tôi lại ngu thế cơ chứ?
Sao tôi lại ích kỷ đến vậy?
Vấn đề là...
thằng bé là bạn tôi.
Nó có tên.
Nên giờ tôi phải nhớ tới nó.
Những người rời bỏ tôi đều có tên...
Chào.
Chào.
Xong cả chưa?
Rồi.
Chào tạm biệt hết chưa?
Rồi.
Đây là bạn tôi làm ở UNHCR
(Cao ủy LHQ về người tị nạn).
Cô có thể liên lạc với chúng tôi qua cô ấy.
Họ là những người bạn rất tốt.
Nếu cô có ý định quay lại đây...
Được rồi.
Rất mừng có cô ở đây, Sarah.
Điều đó rất có ý nghĩa với chúng tôi.
Cảm ơn anh.
Không, là tôi đang cảm ơn cô đấy.
Mikanalay.
Có nghĩa là ''cảm ơn.''
Cô có thể nói, ''Genzubka,''
có nghĩa, "Không có gì.''
Genzubka.
Hay đấy.
Đậm chất Phật giáo.
Phật tử có ôm nhau không?
Tất nhiên, tôi là người Mỹ mà.
Cái gì tôi cũng ôm.
Nick đang ở chỗ giếng.
- Có cần tôi gọi anh ấy không?
- Thôi.
Tạm biệt.
Tạm biệt.
Chăm sóc bản thân...
và mọi người nhé.
Tôi sẽ cố.
Giữ liên lạc nhé.
Jim.
Nào con.
Jim!
Cưng ơi, mẹ đang bận lắm.
Nào lại đây.
Không sao đâu con.
Mẹ đếm đến 5 nhé.
- Không.
- Một...
hai, ba...
Mẹ đọc 2 chương nhé.
Không. 3 cơ.
Được rồi, 3 thì 3.
Con thật là 1 thằng nhóc tinh ranh.
Cha!
Chào con.
Mẹ nói mẹ sẽ đọc 3 chương.
3 chương à?
Tuyệt.
Đêm nay anh đọc cho con nhé? Em đang bận.
Được chứ.
Jim, về giường nào.
Mau!
Cha vào ngay.
Anh sẽ đọc gì?
Sách để ở bàn cạnh giường con đấy.
Được.
Ngày mai...
Em ở văn phòng cả ngày.
Anh phải tiếp tục đi tìm việc.
Tưởng anh chỉ cần ở nhà gọi điện.
Anh phải đến tận nơi cơ.
Nửa số dân thành phố cũng đang tìm việc.
Phải tới đó để cạnh tranh chứ.
Cha anh không giúp được à?
Ông đã làm mọi thứ có thể rồi.
Sau khủng hoảng kinh tế, ông cũng phá sản
như mọi người khác thôi.
Em biết.
Em biết, em xin lỗi.
Em xin lỗi.
Nên...
anh phải đi.
Henry, em sắp xếp các cuộc họp,
chỉ vì anh nói sẽ lo việc ở trường con.
Không nhờ người khác được à?
Chắc ở trường phải có ai chứ...
Anh gọi đi.
Em mệt mỏi phải đi nhờ vả lắm rồi.
Thôi!
Lúc đầu anh đâu có quan tâm, nên bây giờ thôi đi.
Anh muốn giúp.
- Không, anh đang mặc cả thì có.
- Thì sao nào?
Là sai à?
Anh có thể tranh luận...
La lên.
Anh ghét tình trạng này.
Anh ghét phải thất nghiệp.
Anh thấy nó chỉ làm ta cảm thấy tồi tệ hơn thôi.
Sarah.
Nhìn căn phòng này, bừa quá.
Rồi ta sẽ có cách.
Mọi việc rồi sẽ ổn thôi.
Có cơ hội rồi, anh phải gặp được 1 người
rất có triển vọng trong tương lai,
anh sẽ cố hẹn được anh ta.
Ta sẽ xử lý được thôi.
Con đang chờ anh đấy.
Thế nhé.
Cảm ơn.
Tôi hiểu.
Michael, vớ vẩn quá.
UNHCR gửi viện trợ cho Honduras
nhiều hơn các cơ quan LHQ khác.
Ngay cả khi tôi nói...
Nhiều người còn chẳng biết Honduras ở đâu.
...Đông và Tây Berlin đều đang phá hủy
biểu tượng vĩ đại của sự đàn áp Cộng sản...
Không.
Ở bắc Panama trong vùng biển Caribbean cơ.
Thật là 1 sự kiện khó tin.
Bức tường Berlin cuối cùng đã sụp đổ.
Và ý nghĩa của việc đó là...
Đó chính xác là lý do tôi cần viện trợ.
9 tháng 11 năm 1989,
là đêm đánh dấu sự bước sang 1 chương mới
trong lịch sử thế giới.
Michael, tôi sẽ gọi lại sau.
Được rồi.
UNHCR.
Sarah?
Vâng. Ai đó?
Elliott đây.
Elliott?
Chào.
Chào.
Anh khỏe không?
Khỏe.
Anh đang ở đâu?
Tin hay không thì tùy,
nhưng anh đang ở bốt điện thoại công cộng tại London.
Chúa ơi.
Đường dây tồi quá...
chẳng được việc gì cả.
Khi nào em có thể gặp anh?
Anh đang ở công viên Holland.
Gặp anh ở lối vào công viên nhé.
Vâng.
Được chứ.
Tuyệt.
1:30 nhé?
Được.
Henry?
Chào em.
Bea vừa tới chơi.
Em còn nhớ Bea chứ?
Cô ấy từng làm việc với cha.
Chào chị.
Chào.
Em tưởng hôm nay anh đi xin việc.
Họ hủy cuộc hẹn rồi.
Em chỉ về để lấy đồ cho Jimmy, em đi đón con đây.
Chào em.
Chúa ơi. Nhìn em này.
Ngồi đi.
Gặp em mừng quá.
Em cũng vậy.
Em nhận được thư của anh chứ?
Vâng. Lúc anh đang ở Pakistan.
Pakistan?
Cũng vài tháng rồi.
Anh không...?
Anh bận cứu người mà.
Không sao đâu.
Bọn anh không ở Pakistan nữa.
Bọn anh đi Campuchia, gần biên giới Thái Lan.
Em ổn chứ?
Ở nhà thế nào?
Ổn.
Jimmy?
Tuyệt.
Tất nhiên.
Anh tới London rồi bỗng nhiên gọi em.
Có phải vì em làm ở Liên Hiệp Quốc hay vì
em sẽ giận nếu anh không gọi?
Cả hai.
Kể em nghe.
Em biết gì về Campuchia nào?
Đang có nội chiến ở đó,
Liên minh các lực lượng cộng
sản do Khmer Đỏ lãnh đạo
đang chống lại cộng sản Việt Nam.
Người Anh gọi đó là sự trớ trêu của chính trị.
Nick gọi đó là 1 đống bựa.
Nick mà, toàn dùng từ thế thôi.
Anh ấy khỏe chứ?
Vẫn ổn chứ?
Nick mà.
Anh ấy bảo anh tới đây à?
Không, chẳng ai bảo cả.
Anh muốn gặp em mà,
lúc nào cũng thế...
Nick đâu có liên quan gì.
Em biết mà.
Anh nói đến đâu rồi?
Campuchia.
À, phải.
Theo Washington,
nó không chính thức tồn tại,
mặc dù có đến khoảng nửa triệu người
sống dưới sự thống trị của Khmer Đỏ.
Kiết lỵ, bệnh sởi,
viêm phổi, mà tất nhiên là không có vắc xin
do đó tỷ lệ tử vong là 15-20 người mỗi ngày
ở các ngôi làng và vùng đất mỏ.
Có những người tàn tật nhưng không có chân tay giả.
1 nơi không hề vui vẻ gì.
Vậy anh cần gì?
1 lô hàng vật tư,
vắc xin, thuốc men, như mọi khi.
Nhưng có rất nhiều rắc rối khi vận chuyển,
mọi việc sẽ...
Elliott, anh cứ nói đi.
Có khi nào đóng dấu tem LHQ được không.
Vấn đề là cái tên LHQ vẫn rất có ý nghĩa.
Để cảnh giác thêm.
Chắc chắn anh sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Em chỉ cần lo thủ tục giấy tờ.
Bọn em cũng có gửi hàng đến Thái Lan và Campuchia.
Em sẽ thêm tên anh vào danh sách.
Cảm ơn em.
Và em sẽ đi theo để đảm bảo.
Em không cần làm thế.
Em biết nhưng em vẫn sẽ làm.
Nhưng Campuchia thì khác.
Em sẽ đi.
Thế họ muốn gì?
Tiền, cô Sarah ạ.
Mịe! Họ thấy cô, họ muốn thêm.
Lúc nào cũng tiền?
- Tôi không chơi trò này nữa đâu.
- Gì cơ?
Tôi sẽ không cho họ thêm tiền.
Họ muốn tiền.
Họ vẫn nhận đủ 10%
như trong hợp đồng đấy thôi.
- Hợp đồng mịe gì, cô phải trả tiền.
- Không.
- Cô Sarah.
Tôi sẽ không cho họ thêm tiền.
Họ cần nhiều hơn nữa, cô phải trả. Cô không được từ chối.
Bảo họ đi lấy chỗ hàng còn lại
trên tàu ngay đi.
- Cái gì?
Cô bảo sao?
Đây không phải 1 trận bóng Chelsea.
Đây là Campuchia.
Cô phải trả tiền!
Chậm 2 tuần rồi. Có chuyện gì thế, Steiger?
Bia không?
Tôi muốn biết tại sao.
Hàng đến muộn thì phải chịu thôi. Sao nào?
Anh có biết trong 2 tuần dịch
sởi lan nhanh thế nào không?
Tôi còn nhiều việc bận tâm lắm, Callahan.
Tôi đâu chỉ phải lo cho anh.
Đưa tôi tiền.
Đưa cô nàng từ LHQ đến là việc làm khôn ngoan đấy.
Thích thì chiều.
25 nghìn đây.
Và nói cho tên đại tá đó biết
nó gấp 25 lần số tiền hắn đáng được nhận.
Bà Bauford đang đợi đấy.
Nghe này, đồ khỉ. Chơi tôi là 1 chuyện,
nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy...
Rồi sao?
Callahan, hãy nhớ rằng anh cần tôi.
Anh nợ tôi tiền,
nên giờ anh sẽ phải dùng tiền cho đúng.
Sao? Sợ bóng tối à?
Phắng đi làm việc đi.
Sao anh bị thế?
Cho phép tôi hỏi.
Trước đây, tôi bị lao phổi.
Lúc đó không có bác sĩ.
Khmer Đỏ đã giết bác sĩ của chúng tôi.
Tôi phải đi bộ đến biên giới lấy thuốc,
nhưng muốn đến đó phải vượt qua cách đồng mìn.
Âm thanh thật khó quên.
Đầu tiên là tiếng lách cách.
Chân tôi chạm phải ngòi nổ.
Ngay sau khi nghe thấy nó,
thì tất cả đã hết.
Rồi mình như điên lên.
Muốn nhảy,
hay tìm 1 hòn đá vừa với trọng lượng của tôi...
Nhưng mình chẳng thể làm gì cả.
Nghe tiếng lách cách và đi đời luôn.
Nhưng thế là may rồi.
Tôi chỉ mất mỗi chân.
- Có rắc rối gì không?
- Không có.
Em không sức nước hoa nữa.
Chúng ta đang đi đâu đây?
Một nơi gần Pailin, ở vùng biên giới.
Thế đi thuyền mới là tiện nhất à?
Em không thích thuyền của anh?
Nó rất hợp với anh đấy.
Thế này mới an toàn.
Tránh những chỗ đường bị chặn,
lính Việt và rất nhiều thứ điên rồ khác.
Trái tim của bóng tối mà.
Sự kinh dị.
Thật đấy.
Khủng khiếp.
Cho em biết lý do đi.
Elliott chẳng kể gì cả?
Anh ấy chỉ cho em biết những chuyện
Phật giáo, mấy cái đền chùa chết tiệt
và những người hiền lành, nhảm nhí quá.
Màu đỏ rất hợp với bọn Khmer Đỏ,
chúng đã chọn Pailin làm nơi ẩn náu.
Tất cả đều sống trong hoảng sợ.
Chúng dùng phụ nữ làm cái máy
sinh sản, dùng trẻ em để quét mìn,
và để đề phòng bọn anh có thể giúp ai đó,
chúng cướp sạch mọi thứ bọn anh chưa kịp giấu.
Vậy sao chúng cho anh ở lại?
Chúng không có bác sĩ.
Anh sẽ hát bài ''Old Man River.''
Thôi đừng.
Đại tá Tao, ông khỏe chứ?
Rất vui được gặp lại ông.
Mang mấy cái hộp cho ai đấy?
Ông biết rồi còn gì.
Tôi đã giữ đúng lời.
Chỉ để cho phụ nữ và trẻ em.
Từ từ thôi, toàn thuốc đấy!
Tôi không hiểu, có chuyện gì thế?
Đó là máy tính xách tay.
Tổ chức phi chính phủ nào mà chẳng có.
Chúng tôi cần nó để làm việc.
Đừng vứt. Mẹ kiếp, mạng sống
người dân phụ thuộc vào nó đấy!
- Đại tá...
- Sarah...
Tôi làm ở UNHCR, Liên Hiệp Quốc.
Hàng này đã được bảo trợ.
Nếu chỗ hàng bị phá hủy,
ông chắc chắc sẽ bị điều tra đấy.
Tôi không...
Xin thề tôi không hề hay biết gì cả.
Chắc đã có người...
Đại tá Tao, ông biết tôi mà.
Thề với Chúa, tôi không...
Thằng chó!
Chuyện gì thế? Giải thích đi.
Tôi không biết. Ta bị bẫy.
Tôi không biết gì về cuốn sách cả,
những thứ trong hộp, các trang thiết bị...
Anh có biết về chỗ súng không?
Anh có biết về chỗ súng không?
- Trả lời đi! Anh có biết...?
- Có, tôi có biết.
Tôi đến đây để giúp người dân, và cách
duy nhất để làm việc đó là vận chuyển súng.
Anh không cần phải vận chuyển súng để giúp mọi người.
Ở đây thì phải thế.
Phải. Thế những người khác muốn chuyển
thuốc men cho người dân thì chịu rồi.
Mẹ kiếp.
Chỉ tại anh mà làm liên lụy đến người khác!
Chẳng ai khác đến đây đâu,
em muốn anh phải làm thế nào?
Muốn anh thấy hàng ngàn trẻ em chết
vì sởi chỉ tại anh không chịu phá luật?
Cái giá đấy có đáng không?
Hay anh đã giết nhiều hơn số người anh cứu?
Em thực sự nghĩ anh không lo lắng gì?
Anh không hề dằn vặt về chuyện đó mỗi ngày chắc?
Còn gì tệ hơn? Em nói đi.
Cho anh biết anh phải làm gì.
Đã có chuyện gì thế?
Đừng bao giờ thỏa hiệp với các tổ chức
khác vì lợi ích bản thân nữa đấy.
Anh nhớ rồi.
Sarah, cô tới rồi.
Gặp cô mừng quá.
Chúc mừng nhé.
Ừ, thật khó tin phải không.
Có chuyện quái gì thế?
Tao tịch thu súng rồi.
Hắn tìm thấy tập tin tình báo. Hắn tức lắm.
- Tập tin tình báo nào? - Chịu thôi.
Hắn đã được báo trước để chặn đường ta.
Hắn tìm thấy đống tài liệu rồi điên lên.
Nếu không chuyển hàng cho bọn Khmer Đỏ, thì ta toi rồi.
- Sáng mai tất cả mọi người phải rời đi ngay.
- Không, phải đi sớm hơn nữa.
Tôi sẽ không để lãng phí đống vắc-xin này đâu.
- Không còn thời gian. Phải đi ngay thôi.
- Phải tiêm phòng cho người dân đã.
Không đáng để mạo hiểm mạng sống của ta đâu.
Anh làm gì mặc anh. Tôi ở lại.
Joss, nhớ đóng gói đống i-ốt nhé.
Còn các dụng cụ cấp cứu, ta có bao nhiêu?
Joss?
Không, không. Họ...
Hắn nói ta là trộm, đã lấy cắp đống tài liệu
và súng của hắn, hắn muốn lấy lại.
Cho hắn biết sự thật.
Nói rằng ta đang cố cứu người của hắn.
Hắn không quan tâm đến người dân.
Hắn chỉ muốn tập tài liệu thôi.
Bảo hắn muốn gì cũng được. Và cho ta thêm thời gian.
Hắn muốn ta...
Hắn muốn ta làm gì?
Hắn muốn ta phải bồi thường.
Hắn muốn ta đến Pailin.
Anh biết thế có nghĩa là gì rồi đấy.
Hắn nói đi ngay.
Được rồi.
Bảo hắn Sarah đến từ LHQ. Mà LHQ
thì rất quan trọng với Đức Ankha,
và nếu có chuyện xảy ra với cô ấy hoặc
chúng ta, LHQ sẽ hành hình hắn.
Hắn nói anh làm gián điệp CIA cho Việt Nam.
Một trong các bạn phải chết.
Bác sĩ Anh, anh nói anh quan
tâm đến người dân của tôi.
Mạng sống chẳng đáng gì hết.
Chúng tôi chỉ phục vụ Đức Ankha thôi.
Giờ anh sẽ thấy.
Chúa ơi, nó chỉ là 1 đứa bé.
Bảo chúng bỏ súng xuống.
Bảo chúng bỏ mịe nó súng xuống.
Không!
Bảo chúng lùi lại. Lùi lại!
Bảo chúng lùi lại.
Bảo chúng lùi lại.
Cứ đi về phía tây sẽ tới sông.
Khoảng 3km nữa.
Lập trại trên đó.
Chỉ khoảng 5km về phía bắc, phía biên giới Thái Lan.
Ôi, Chúa ơi.
Mịe. Bọn Khmer đỏ. Chúng tới làng rồi.
Cứ đà này chúng sẽ đuổi kịp mất.
Đi tiếp đi.
Đi tiếp đi.
Bảo họ sắp tới nơi rồi.
Sierra Tango 619.
Sierra Tango 619.
Đơn vị số 7 đây.
Sierra Tango gọi.
Con tôi.
Có trực thăng!
Có trực thăng!
Có trực thăng!
Hình như lính Việt Nam.
Tốt, cứ kệ chúng đi.
Nick?
- Chuyện đó không phải lỗi tại anh.
- Là lỗi của anh.
Nếu nghe lời anh ấy, mọi chuyện
đã không ra nông nỗi này.
Anh có thể đã chôn cất anh ấy tử tế.
Anh thậm chí còn không thể
đào mộ tươm tất cho anh ấy.
Elliott muốn cống hiến đời mình để giúp đỡ mọi người.
Và cuối cùng, anh ấy hi sinh vì họ.
Hãy tự hào về anh ấy.
Nhớ anh ấy... nhưng phải tự hào về anh ấy.
Không có anh ấy, anh không biết phải làm gì nữa.
Anh không thể dừng lại, anh phải tiếp tục.
- Có rất nhiều...
- Em lo cho anh, ở đây.
En lo anh gặp chuyện.
Suốt 4 năm trời, ngày nào, sáng nào,
mỗi khi thức dậy, em đều tự hỏi
không biết anh có sao không, anh
còn sống không, anh đang ở đâu.
Anh gọi phục vụ phòng nhé?
Bánh sô cô la và điều hòa không khí.
Hay đấy.
Em gặp Henry như thế nào?
Khi em đang ngắm Roscoe.
Là cái gì, máy rửa bát hả?
Nó là một bức tranh. Em từng làm ở 1 phòng tranh.
Rồi một ngày, Henry đến.
Khi ấy em bao nhiêu tuổi?
Còn trẻ lắm.
Nhưng 2 người vẫn chung sống?
Vâng.
Cả 2 đều biết cuộc hôn nhân
này đã kết thúc từ rất lâu rồi.
Nhưng bọn em vẫn chung sống vì Jimmy.
Em yêu anh ta rất nhiều.
Anh ấy rất tuyệt.
Anh đang có kế hoạch đến New York.
Gặp cha mẹ Elliott và cho họ biết chuyện.
- Anh sẽ đi bao lâu?
- Anh không biết nữa.
Gì thế?
Anh đang làm gì?
Anh phát điên lên vì em.
Anh không thể ngừng nghĩ về em.
Em choán hết tâm trí và trái tim anh,
tất cả những gì thuộc về anh.
Nhưng anh không thể tới đó cùng em.
Những người ở bên cạnh anh
đều không có kết cục tốt đẹp.
- Anh không xứng với em.
- Không đúng.
Hãy tin anh, nếu được sống lại những giây
phút này, anh sẽ không xa em dù chỉ 1 giây.
Nhưng em thuộc về gia đình em, còn anh thuộc về
nơi đây và ta chẳng thể thay đổi được điều đó.
Vì bất luận thế nào, cũng sẽ có người bị tổn thương.
Một, hai, ba.
Chúc mừng sinh nhật
Chúc mừng sinh nhật
Chúc mừng sinh nhật, Sarah yêu quý
Chúc mừng sinh nhật
Cảm ơn con.
Cảm ơn con yêu.
Đáng yêu quá.
Đàn hay, bánh ngon.
Con chơi đàn thích hơn bánh.
Mẹ.
Hai con đáng yêu bằng nhau.
Thổi nến đi em trước khi bánh bén lửa.
Chỉ đến khi mọi người mừng sinh nhật cho con, con yêu.
Con mới biết thời gian trôi nhanh thế nào.
Đừng quên ước mẹ nhé.
Rồi.
Mẹ ơi, mở quà được chưa ạ?
Ừ.
Nhiều người đã biết đến cô qua công việc
ở quỹ từ thiện Elliott Hauser
cho Tổ chức Nhân quyền quốc tế.
Trong những năm gần đây,
cô là một thành viên vận động ở
hành lang rất tích cực cho chính phủ
về các vấn đề tị nạn và bảo vệ người tị nạn.
Thưa quý vị, tôi vô cùng hân hạnh
được giới thiệu người phát ngôn mới của chúng tôi
cho UNHCR ở vương quốc Anh, bà Sarah Bauford.
Cảm ơn.
Cảm ơn.
Thưa quý vị, hôm nay tôi rất
hồi hộp được phát biểu ở đây.
Và tôi cũng rất vinh dự.
Đặc biệt vì UNHCR là tổ chức mà tôi được
người bạn Elliott Hauser của tôi giới thiệu.
Tôi biết việc tôi đảm nhiệm vị trí này
sẽ đem lại cho anh niềm vui to lớn.
Ngày nay có hơn 50 triệu người là người tị nạn hoặc di dân.
Vì sự bảo thủ và nguồn tài trợ thâm hụt,
chúng tôi chỉ có khả năng giúp đỡ 1 nửa trong số đó.
Vì vậy, chúng tôi trông mong vào các đối tác,
hệ thống các nhóm viện trợ mở đường
để vượt qua các khủng hoảng,
như El Salvador, Angola, Chechnya, Sri Lanka...
những tổ chức phi chính phủ từ
Ủy ban Oxford cứu trợ nạn đói
với những trang thiết bị hạn chế
điều hành bởi những người như Elliott và...
...tôi cầu mong cho những người
đang tiếp tục công việc của anh ấy
được an toàn ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này.
Vô phép.
- Chào em.
- Chào chị.
Cảm ơn chị đã tới.
Chị đi cả ngàn dặm tới đây
nghe em gái mình phát biểu,
chị bị đau lưng và máy bay thì trễ. Đi 1
cuốc taxi tới công viên này có đáng gì?
Xin lỗi chị. Họ có giận không?
Không. Họ chẳng quan tâm đâu, Sarah.
Có khi họ còn thích thú ấy chứ.
''Cô ấy điên rồi" nghe thú vị hơn nhiều
những câu như "Phát biểu hay lắm."
Em nhận được thư của Nick,
hình như anh ấy đang gặp rắc rối.
Tại sao? Anh ấy nói gì?
Thực ra chẳng gì cả. Anh ấy kể ít lắm.
- Anh ấy đang ở đâu? - Ở Chechnya.
Anh ấy đang mở trại ở đó.
Em cũng không chắc lắm.
Em phải đi tìm anh ấy.
Chị quen biết rộng. Chị có thể giúp em tìm anh ấy.
Đi chị.
Sarah yêu quý, em cũng biết rất rõ
Chechnya là một nơi rất nguy hiểm mà.
Chị có thể kiếm được tin ở đó.
Nếu có tin gì mới, chị sẽ cho em biết ngay nhé.
Vâng.
Được rồi.
Cảm ơn chị.
Có lẽ tất cả chúng ta đều
đang trốn tránh 1 cái gì đó,
nhưng giờ em đã thấy chẳng có gì phải sợ cả,
thế giới mà ta đang sống,
cuộc sống mà ta yêu mến,
là một phần của cái gì đó lớn lao hơn.
Khi em ngắm nhìn con mình,
em càng thấy điều đó thật rõ ràng,
rằng hy vọng,
cơ hội của cuộc sống,
là những điều đáng cho ta đấu tranh.
''Đám cưới vô cùng lộng lẫy."
"Ai ai cũng đến dự, có những chú lùn
và muôn loài của núi rừng."
''Có cả những giọt nước mắt
hạnh phúc và các bài hát vui vẻ."
''Cuối cùng hoàng tử và công chúa
sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.''
Kết thúc thật ra phải như thế nào hả mẹ?
Là sao hả con? Con nghĩ kết thúc phải thế nào?
Công chúa tỉnh dậy, nhìn thấy hoàng tử
và nói, ''Eo! Đồ con trai. Ghê quá!''
A lô.
Chào Henry. Chị Charlotte đây. Sarah có đó không?
Chào chị Charlotte.
Cô ấy đang ở trên lầu với bọn trẻ.
Em gửi lời nhắn cho chị nhé?
Ok. Em có thể nói...
Cứ bảo chị sẽ lại gọi sau nhé.
Em có thể chuyển lời nhắn mà.
Vậy bảo con bé chị có tin mới,
và sáng mai chị sẽ fax đến văn phòng con bé.
Được chứ?
Vâng.
Em sẽ chuyển lời.
Được rồi. Cảm ơn, Henry. Chào nhé.
Chào chị.
Chị Charlotte gọi.
Chị ấy bảo có tin mới.
Và sẽ fax đến văn phòng cho em.
Cách của em đó hả?
Hôn tạm biệt các con, viết vội 1 lời
nhắn và rồi lẻn đi vào ban đêm.
Em có biết làm thế tàn nhẫn thế nào không?
Em không lẻn đi.
Em cũng không bỏ các con.
Em có thể nói chuyện với anh mà.
Viết 1 lời nhắn thì thật là...
Em nghĩ làm vậy sẽ dễ chịu hơn.
Hơn cái gì?
Hơn việc nói chuyện.
Chúa ơi, thật là...
Thứ 6 em sẽ về.
Đồ ăn trong tủ lạnh.
Đồ bơi của các con trong máy sấy.
4 giờ ngày mai các con sẽ đi bơi.
Có trong mẩu nhắn cả rồi.
Em không muốn làm ảnh hưởng đến các con.
Ta sẽ nói về chuyện này.
Ta sẽ nói mọi chuyện khi em về.
Lính bắn tỉa!
Chúa ơi.
Đây là 1 cuộc tàn sát,
mà không 1 nhà lãnh đạo phương Tây hé
lời nào về những gì đang xảy ra ở đây.
Không có các lời đe dọa hay chỉ trích,
không 1 lời bình luận mịe nào.
Nơi này có khi còn chẳng tồn tại.
Và giờ ta là tất cả những gì họ có,
họ muốn ta giữ thể diện cho họ.
Mẹ kiếp. Họ nên nhấc mịe nó mông lên
và phắng khỏi đây thôi. Chết tiệt.
Xin lỗi vì đã nói bậy.
Dừng lại.
Quay xong chưa?
Được rồi.
Về cơ bản, chẳng có gì thay đổi cả.
Mọi người cứ cho rằng mọi thứ đã thay đổi.
Không phải ở đây đâu.
Chechnya, Somalia, Campuchia,
Ethiopia... bựa như nhau cả,
và nó sẽ tiếp tục như thế
cho đến khi ta dừng giả vờ
rằng lòng trung thành của ta đã kết thúc...
Em không sao chứ?
- Có tin gì không? - 1 đoàn truyền hình
của Anh đã quay cảnh này từ 6 ngày trước.
Người phụ trách đã chết, người quay phim
đang hôn mê, còn Nick thì mất tích.
Có thể đó là bọn cướp...
những kẻ Chechnya đang cần tiền
nhưng không hề có yêu cầu trả tiền chuộc.
Sarah, đây là Bob Strauss.
Người của Ủy ban chữ thập đỏ
quốc tế. Ông ấy đã giúp ta.
Chào.
Mời ngồi.
Hiện tại chúng tôi chưa biết thủ phạm bắt Nick.
Không biết liệu anh ấy có đụng chạm gì đến
người Nga hay người Chechnya không.
Chúng tôi khá chắc là chúng có động cơ.
Anh ấy đã làm gì?
Chắc cô biết anh ấy không chỉ làm bác sĩ.
Phải nói là...
chắc cô cũng hiểu,
hoạt động của Nick đã vượt ra
ngoài những gì gọi là cứu đói.
Làm thế nào tìm ra anh ấy?
Vẫn chưa ai có manh mối gì cả.
Đưa ra tiền thưởng được chứ?
Ta có thể làm gì đó không?
Tốt nhất là cô nên ở lại khách sạn
một vài ngày. Và kiên nhẫn chờ đợi.
Không.
Không.
Sarah.
Sarah, nghe chị này.
Ở đây, kể cả nhà báo, hội Chữ
thập đỏ, bất cứ ai đều sẽ bị bắt.
- Đừng bao giờ nghĩ em là ngoại lệ.
- Em không nghĩ thế.
- Hãy nghe những gì Strauss nói.
- Em không cần biết Strauss nói gì.
Sarah, chị yêu em.
Chị muốn em được an toàn. Về nhà đi.
Chị thề sẽ cho em biết ngay khi có tin gì mới.
Nói đi.
Gì?
Nói đi.
Những người mất tích ở đây sẽ không quay lại đâu.
Chừng nào chưa tìm được anh ấy, em sẽ không đi đâu.
Được rồi.
Charley?
Ai đó?
Cô Bauford à? Tôi là Jan Steiger.
Bạn của Nick.
Tôi vào được chứ?
Thỉnh thoảng chúng tôi có làm việc cùng nhau.
Cô nên chuyển giường ra chỗ khác.
Đừng đặt gần cửa sổ quá.
2 người làm việc cùng nhau ở đây?
Vâng, có thể nói vậy.
Sao anh biết tôi ở đây? Chị tôi nói à?
Ồ, không, tôi không phải nhà báo, cô Bauford.
Tôi làm trong lĩnh vực xuất nhập khẩu.
Campuchia, ta gần như đã gặp được nhau.
Thực ra Nick có nhắc đến cô vài lần.
Tôi xin cam đoan đấy.
Anh cần gì?
- Thế cô cần gì, cô Bauford?
- Tôi muốn biết Nick đang ở đâu.
Lần cuối tôi nghe tin thì anh ấy đang bị bắt
giữ ở vùng núi, lãnh địa của phiến quân,
cách đây khoảng 8, 9 km về phía đông bắc.
Toàn bộ khu vực đang bị quân Nga bắn phá,
nhưng tôi có đường dây liên lạc bằng radio.
Chúng đang thương lượng,
và chúng biết anh ấy là ai.
Nhưng từ hôm qua chẳng còn tin gì nữa.
Có thể anh ấy đã chết.
- Vậy sao lại cho tôi biết những chuyện này?
- Tôi tò mò.
Cô tới cái nơi chó chết này,
và cho rằng có thể tìm thấy anh ta?
Vì cái gì?
Là tình yêu à? Có phải không?
Được rồi, sao cũng được. Cô ở đây rồi.
Bây giờ... nếu cứu được anh ấy.
Tôi sẽ mất đi 1 mật vụ.
Nếu anh ấy chết thì cứ chết thôi.
Tất nhiên tôi không ngu đến nỗi
mạo hiểm mạng sống của mình
vì 1 tên to mồm lắm chuyện.
Nhưng cô thì lại sẵn sàng hi sinh bản thân vì tình yêu.
Tôi sẽ đổi lấy nó bằng bất cứ giá nào, cô Bauford.
Bất cứ giá nào.
Được thôi. Tôi phải làm gì?
Tôi có một người bạn, dân địa phương.
Anh ấy sẽ giúp cô tới vùng núi, nhưng
sau đó, tôi chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
Tình yêu mà.
Tôi đang tìm Nick Callahan, 1 bác sĩ người Anh.
Vào đi.
5 phút thôi đấy.
Nick?
Nick, Sarah đây.
Em sẽ đưa anh ra khỏi đây.
Ta sẽ ra khỏi đây ngay thôi.
Có một trại Chữ thập đỏ ở vùng biên giới.
Cách đây 6km về phía tây.
Ta có thể đi bộ tới đó.
Mẹ kiếp!
Nào! Dậy đi!
Nick, dậy đi!
Nick? Anh còn nhớ chứ?
Còn nhớ em đã viết thư cho anh?
Và kể anh nghe anh có một cô con gái.
Anna. Anh còn nhớ không?
Anh làm cha rồi.
Và con bé cần anh.
Con cần anh đứng dậy và ra khỏi đây.
Dậy đi.
Đứng lên, Nick.
May nhỉ.
Sao?
Ta cần rất nhiều tiền...
Lần theo ta không khó đâu.
- Anh không đi nổi nữa! Em đi đi!
- Được mà...
Em phải đi mau. Nghe anh.
Nghe lời anh.
Chúng sẽ không giết anh đâu.
Chúng sẽ không giết anh đâu.
Chúng muốn bắt sống anh.
Anh đáng tiền đối với chúng.
Nếu bắt được em, chúng sẽ cưỡng hiếp rồi giết em.
Đi tìm người giúp đi.
Được rồi. Được rồi.
Sarah!
Sarah, đi đi!
Đi đi! Em làm được mà.
Mau!
Em đang...
Em đang làm gì thế?
Chúa ơi...
Sarah, làm ơn!
Ở lại.
Đi đi!
Hy vọng khi anh đang đọc lá thư này,
em cũng đang ngồi đó bên anh
và anh trách em thật ngốc khi viết lá thư này,
và thật điên rồ khi cố đi tìm anh.
Nhưng sao em có thể ngăn mình lại đây?
Tất cả là vì anh.
Suốt thời gian qua, sau nhiều năm xa cách...
em rất nhớ anh,
nhưng anh vẫn luôn ở bên em.
Em thức giấc bên anh mỗi sáng
và đi ngủ với anh mỗi đêm.
Anh vẫn luôn ở bên em.
Lòng can đảm của anh, nụ cười của anh...
cả sự ngoan cố chết tiệt của anh.
Chúng ta chưa từng cách xa nhau,
và sẽ không bao giờ như vậy.
Em yêu anh, Nick.
Em yêu anh.
Dịch: ivy68-HDVietnam
Copyright © 2010 by ivy68.
All right reserved.