Tip:
Highlight text to annotate it
X
..:: PHUDEVIET.ORG ::..
Trân trọng giới thiệu:
LAST VEGAS 2013
BÔ LÃO XÌ TIN
Nhóm dịch: [ĐỔ VỎ TEAM]
davidseanghia - machiendl
- Tuyệt đấy.
- Nhìn cậu xem.
- Cứ như phiến quân.
- Xinh quá.
- Nhìn này.
- Y chang lão thủ thư.
- Thủ thư đấy, Pat.
- Paddy, cậu đúng là xí.
- Gớm ghiếc.
- Quái vật.
- Điếm thúi.
- Khốn nạn.
Sao lại nói bậy trước mặt
bạn gái của tớ thế?
- Cô ta đâu phải bạn gái cậu.
- Pat nói đúng đấy.
- Cám ơn, Pat.
- Ái chà,
xem có gì ở đây này.
Bộ tứ Flatbush.
Hay cái tên ngu xuẩn nào đó
mà bọn mày tự đặt cho mình.
Lũ mọt bọn mày lấy đâu ra
mấy tấm hình đó hả?
Lại ăn trộm từ ông già tao nữa ư, Sammy?
Coi nào Danny,
Sam đâu có trộm thứ gì.
- Sao mày biết?
- Vì tao là người trộm.
Mấy tuần rồi mà mày
chưa trả tiền hả Sam?
5 tuần?
6.
Nên cho đến khi mày trả nợ thì
bọn tao sẽ siết đồ của mày.
Không ai có quyền lừa bọn tao.
Billy, đồ tâm thần,
hắn sẽ cho cậu một trận.
Phải đấy, thằng tâm thần.
Unh!
Chỉ bọn tao mới có quyền gọi tên mình.
Vụ ẩu đả này sẽ biến
chúng ta trở thành huyền thoại.
Chạy!
58 Năm Sau
Đá nào.
Đá.
- Đá.
- Đá.
Hông.
- Cố lên.
- Và bước lên.
- Sao?
- Cứ làm đi.
- Tốt cho đầu gối của anh.
- Tốt cho đầu gối của anh
nhưng hủy hoại tâm hồn anh.
Im nào Sam.
Bà ta không nghe anh nói đâu.
Họ không thể nghe anh nói.
Trông bà ổn đấy, Gloria.
Xin lỗi, tôi vừa đạp vào chân
hay đó là ngực của bà nhỉ?
- Xoay nào.
- Thấy chưa?
Thể hiện đi nào.
Các bà thể hiện đi.
Các ông cũng thế, lắc đi.
- Ira?
- Gì hả Sam?
Không có gì, tôi chỉ kiểm tra.
Lắc mông, lông mắc nào.
Con là ánh dương của ông
Ánh dương duy nhất của ông
Con khiến ông hạnh phúc
Khi bầu trời u ám
Con sẽ không bao giờ biết
Ông yêu con nhiều như thế nào
Bố làm gì thế?
Bố đâu được phép bê đồ nặng.
Con bé bụ bẫm đấy nhưng
bố không nghĩ là nặng đâu.
- Vâng.
- Hôm nay, cứ để bố chăm nó.
Việc duy nhất của bố là nghỉ ngơi.
Đâu ai muốn bố lại bị đột quỵ nữa.
Con đã sắp xếp thuốc cho bố,
đặt nhắc nhở trong điện thoại bố,
và viết cả lịch uống thuốc trên tủ lạnh.
- Ổn chứ ạ?
- Ổn.
Tốt.
- Chào ông đi con.
- Uh,
cần gì thì bố cứ gọi con.
- Ừ.
- Đội mũ cho con đi em.
- Chào Blakey!
Gặp lại con vào buổi tối.
Hãy nhớ là ông yêu con!
Gì hả?
Cút đi, tôi có gậy đấy.
Elizabeth, hàng xóm của ông đây.
Cháu mang súp cho ông.
Chính vì thế nên tôi mới có gậy.
Chào ông C.
Món khoai tây hầm tỏi.
Cháu biết.
Tỏi bị làm sao ấy.
- Ta giả vờ lần nữa được không?
- Ông rất háo hức được thử món súp.
- Heh.
- Cám ơn cháu.
Không có gì. Tối nay, có một buổi
hòa nhạc miễn phí ở Công viên Prospect,
cháu sẽ dẫn bà cháu đi cùng,
và cháu nghĩ biết đâu
hai người có thể đi chung cho vui.
- Elizabeth. Elizabeth.
- Bà cháu rất hài hước.
Làm ơn nghe này.
Cháu là một cô gái rất xinh.
Ông cá là lũ đàn ông rất thích cháu
miễn là cháu đừng cho họ ăn gì cả.
Nhưng ông có lời khuyên này:
tìm một anh chàng,
đừng cho hắn bén mảng
đến bếp của cháu,
buộc hắn cưới cháu hay bà cháu
và làm ơn để ông được yên.
Bà Sophie qua đời gần được một năm.
Tìm lấy một gã.
Và đừng mang súp cho ông nữa.
Ông đùa ư?
Tin tuyệt vời đấy.
Chúng tôi sẽ mở rộng văn phòng
cho phù hợp với ông.
Ta sẽ thu hút nhiều nhân tài.
Tôi thích thế.
Có lẽ ta nên công bố chính thức.
Tôi không điên đâu.
Carl, ông đúng là thiên tài.
- Em yêu, ta sẽ muộn đấy.
- Em biết, em sắp xong rồi.
Nhưng em còn chưa mặc quần áo.
Em nghĩ là mình đã mặc rồi.
- Yêu anh.
- Anh cũng yêu em.
Không phải ông đâu Carl.
Tin tuyệt đấy,
và trước khi ông đổi ý,
tôi cúp máy ngay đây.
Ronnie, khi ông thấy chán nản,
còn nhớ tôi đã nói gì không?
Đệt.
Ronnie,
khi ông thấy chán nản...
... còn nhớ tôi đã nói gì không?
"Ronnie, tôi biết ông chán nản,
nhưng vì là đồng nghiệp của nhau
nên tôi biết ông lấy lại tinh thần
vì ông có thể không thông minh
có thể không xinh giai,
nhưng ông có một thứ
mà bất cứ phụ nữ nào cũng thích.
Ông có một căn nhà rất lớn
nằm bên bãi biển."
Đó là lý do khi họ gọi cho tôi
để báo tin rằng bạn tôi,
cố vấn của tôi đã qua đời
một cách bình yên trên giường thì
tôi đã nói,
"đó chính là điều ông ta muốn."
Trừ việc biết đâu một em tóc đỏ
đang đè ông để nhổ củ cải.
Mọi người có biết tại sao
Ronnie chết trên giường không?
Vì hai năm qua,
ông ta chưa từng rời khỏi cái giường đó.
Tôi có một bạn gái trẻ và xinh xắn,
người khiến những gã
bằng nửa tuổi tôi phải thèm chảy dãi.
Tôi sẽ cưới cô ấy trước khi
tôi kết thúc như Ronnie.
Uh--
Anh nói thật đấy cưng.
Em nghĩ sao?
Muốn ván đóng thuyền chứ?
Có.
Xin lỗi.
Xin lỗi.
Xin lỗi.
Ronnie, hẹn gặp lại ông
sau 30 năm nữa.
Hôm qua, bọn mình mua cái nhẫn này
ở CVS khi đang trên đường về nhà.
Chỉ là nhẫn tạm thôi.
- Ngọt nào thật.
- Cho đến khi mua nhẫn xịn.
- Ừ.
- Nghĩa là cái nhẫn to nhất.
Chào Billy.
Chào Neil.
Con gái ông tổ chức
tiệc đính hôn khá nhanh nhỉ?
Ừ, nó có lẽ không muốn phí thời gian.
Ừ.
Xin thứ lỗi.
Khoan nào.
Lấy cái chai đó ở đâu thế?
Rượu Scotch hết rồi,
tôi tìm thấy nó ở phía sau kệ.
Đừng.
Đừng mở chai đó.
Đừng.
Ai vậy?
Có phải người máy không?
Billy, ông sao rồi?
Chuyện gì thế?
- Làm gì mà thì thầm mùa xuân thế?
- Miriam bắt tôi đi dự
một bữa tiệc tối gớm ghiếc.
Tôi đang lục lọi
từ thuốc của một gã
tên Abraham Rosenbaum.
Hắn chơi toàn hàng nặng.
- Chờ chút, để tôi nối máy với Archie.
- Rồi.
... tất cả họ ư?
Cô mất trí hả?
- Ít ra thì tôi cũng có chồng.
- Sao cũng...
- Nhà Clayton.
- Ông khỏe không, Arch?
Chào Billy!
Ông sao rồi?
Tôi đang xem phim 'Mấy bà nội trợ'.
Một lũ hợm kinh tởm.
- Chào Arch.
- Chào Sam.
- Cái hông titanium sao rồi?
- Nhầm rồi, cái hông là từ năm ngoái.
Đầu gối mới thay của tôi ổn lắm.
Tôi đang nghĩ đến việc
làm luôn hai hòn dái.
Mấy pa nghe này.
Tôi có chuyện rất quan trọng.
- Bỏ mẹ rồi Billy.
- Bị tim hay ung thư?
Hay tiền liệt tuyến?
Sao mỗi khi điện thoại kêu thì
mấy pa lại nghĩ có người chết hả?
Tôi đang sống ở Florida.
Thường khi điện thoại reng
thì có người đi bán muối.
- Nhầm, tôi sắp cưới.
- Hả?
- Wow.
Với con bé bằng nửa tuổi ông?
- Cô ấy gần 32 tuổi.
- Bệnh trĩ của tôi cũng gần 32 tuổi.
Nghe này Archie,
lúc cô ấy bằng tuổi tôi thì
tôi sẽ...
- Chết. Lúc đó ông chết ngắc rồi, Billy.
- Billy, Billy, Billy.
Ông còn những gì sót lại
của cuộc đời ngay trước mắt mình.
Cứ xem gương của Archie.
Ông ta ly dị và đau khổ.
Tôi đã kết hôn gần 40 năm
nhưng tôi ước mình
được đau khổ như Archie.
Hai pa có thể ủng hộ một chút
với tư cách bạn thân nhất của tôi không?
- Sao nào?
- Ông nói đúng, xin lỗi nhé.
Ừ, đó là tin tốt.
Bọn tôi mừng vì ông sắp kết hôn.
Phải.
Ông muốn nói gì?
Mấy ông nhớ bạn tôi, Ronnie,
cộng sự của tôi,
gã đã huấn luyện tôi không?
- Ừ, gã đó được lắm.
- Một gã tốt bụng.
Hắn tèo rồi.
Tôi...
Tôi đã cầu hôn ở đám tang.
- Tôi không có gì để nói. Arch?
- Tôi cũng vậy.
Lisa không muốn một đám cưới lớn,
nên cuối tuần này,
chúng tôi sẽ kết hôn ở Vegas.
Vậy chúng ta sẽ tổ chức
tiệc độc thân ở Vegas.
- Không mà, quên nó đi.
- Còn lâu mới quên.
- Không đâu.
- Đám cưới đầu tiên của ông.
Ông từng tổ chức tiệc độc thân
cho tất cả chúng tôi.
- Với tôi là hai lần.
- Ừ, nhưng ta đâu có thời gian.
- Tôi sẽ cưới vào Chủ nhật.
- Billy.
Không có gì đâu.
Chúng tôi sẽ bay vào thứ Sáu,
rồi thứ Bảy, chúng tôi sẽ cho ông
bữa tiệc độc thân bá cháy nhất
trong lịch sử nhân loại,
rồi chủ Nhật,
cô dâu trẻ của ông bay đến và...
- Xong.
- Thiệt không?
- Thiệt chứ.
- Thiệt.
Billy, giờ là 4:15 chiều
mà tôi đang phải dự tiệc tối.
Nếu tôi không phắn khỏi đây sớm thì
tôi sẽ nuốt hết một phát hết
cơ số thuốc của lão Abe Rosenbaum.
- Còn ông, Arch?
- Con tôi sẽ không cho tôi đi.
Tôi không được hút, uống rượu, ăn mặn,
hay ngủ sau 9:00 tối, nhưng...
- Archie tham gia.
- Được rồi! Tôi thích thế.
- Tuyệt vời mà.
- Chúng ta vô đối.
- Bộ tứ Flatbush lại lên đường.
- Ừ, bộ tứ Flatbush.
Ai sẽ gọi Đại úy ánh dương đây?
- Billy.
- Nghe này mấy pa...
Tôi biết lão đang hận tôi,
nhưng lão phải đến đấy.
Tôi biết nên
hãy giúp tôi nhé.
Mấy pa tìm cách xử lý nha?
- Tôi đi đây, chào.
- Khoan đã, Billy.
Chốt luôn. Tôi sẽ nói dối con mình,
ông báo cáo cho vợ ông.
Rồi.
Thông tin về xe thuê
ở trong túi của anh.
Khi đến New York thì
cứ đi theo hướng dẫn
để đến nhà Archie.
- Tốt.
- Anh thấy hào hứng chứ?
Có.
Tiệc độc thân ở Vegas
với một lũ bạn già...
- Coi nào.
- Em giận anh,
không muốn anh đi thì anh sẽ ở lại.
- Em đâu có giận.
Không đâu.
Chỉ là...
Đừng mở nó cho đến khi
anh đến Las Vegas.
- Gì thế này?
- Đừng, hãy chờ đến khi anh...
Anh mở bây giờ cũng được.
"Chuyện xảy ra Vegas
thì ở lại Vegas"?
Một cái bao cao su và một viên ***?
- Ở đâu mà em có bao cao su thế?
- Phản ứng của anh đấy ư?
Em làm ở nhà thuốc nên
dĩ nhiên là lấy được bao cao su.
Anh không hạnh phúc.
Dường như mắt anh
không còn sáng lấp lánh.
Và những trò đùa ở Florida
thì ngày càng nhạt nhẽo.
Em muốn chồng mình trở lại.
Nên em nghĩ, nếu anh...
Em không muốn biết anh làm gì.
Đừng kể gì cho em và
ta sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện đó.
Đây là kế của em ư?
Sao...?
- Anh không dám ra khỏi xe.
- Ra khỏi xe.
- Có thật...?
- Ra khỏi xe.
Yêu anh.
Yêu em.
Ezra!
- Bố tưởng con đi làm rồi.
- Con có việc phải gọi điện.
- Bố có định ra khỏi giường không?
- Không.
Lạnh quá.
Bố, trong này ngột ngạt quá.
- Thật hả?
- Vâng.
Có lẽ hôm nay con nên ở nhà.
Con không phải làm thế đâu.
Chuyện là...
... tối qua...
... bố tè dầm.
Con rất tiếc.
Đó là một trong những việc mà
ta phải một mình đối mặt.
Vâng.
Bố đến nhà thờ cầu nguyện.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Người ở nhà thờ rất an toàn.
Hẹn gặp lại vào thứ hai, Bố
Ah-ta-ta-ta.
Mở cái thùng sau chết tiệt ra, Sam.
Chờ chút, xe thuê mà!
Tôi chả biết nút đó ở đâu!
Chờ chút!
Nó đây.
Mở rồi!
- Bỏ tay nắm ra.
- Sam, mở chốt cửa.
Bỏ tay nắm ra!
- Hả?
- Lùi lại!
Chuồn thôi.
Thắt dây an toàn.
- Archibald.
- Sam.
Trông ông ổn đấy.
Ông chém gió cũng giỏi.
Ừ.
Nó đây.
- Bắt đầu cược đê.
- Sao?
Cá 100 đô là Paddy sẽ không đi.
Không, ông ta sẽ đi.
Billy giúp chúng ta quá nhiều.
Giờ là lúc ân đền oán trả.
- Điếm thúi!
- Ha-ha-ha!
Đồ khốn.
- Rất vui khi gặp ông.
- Ah.
Ông làm cái quái gì ở Brooklyn thế?
Nghe nói có luật về việc mặc áo choàng.
- Tôi có đến đúng chỗ không?
- Đừng tinh tướng.
- Vào đi.
- Archie cũng đến luôn.
Ông ta đang ở trong xe.
Ông ta không thể...
Với tình trạng đó thì
ông ta không leo nổi cầu thang.
- Archie ở đây?
- Ừ.
- Trong xe.
- Chuyện gì thế?
Ba chúng ta sẽ đến Las Vegas
để nghỉ cuối tuần.
Tôi đến Vegas làm cái quái gì chứ?
Để vui vẻ!
Ông nhớ vui vẻ chứ?
Thứ mà ông từng có trước khi
ông mang bộ mặt cau có đó?
Tôi không có bộ mặt đó.
- Cau có.
- Không có!
Được thôi, không phải cau có,
ông chỉ xấu như quỷ.
Cứ vứt vài thứ vào túi.
Vài giờ nữa là đến giờ bay.
Coi nào!
Thiếu ông thì chúng tôi sẽ không đi.
Một là ông đi,
hai là chúng tôi ở lại đây.
Khoan nào.
Ông thình lình xuất hiện ở đây,
rồi nói ta sẽ đi Vegas.
Biết gì không hả?
- Có mùi của Billy Gherson.
- Paddy này, Billy Gher--?
Chuyện này đâu có liên quan gì...
Billy, dĩ nhiên là ta muốn hắn đến.
Nhưng vấn đề là hắn có
chuyện quan trọng hơn để làm.
- Ừ.
Hắn luôn có chuyện quan trọng.
Đó chính là vấn đề.
Luôn là về hắn.
- Gì thế hả?
- Đó là Billy!
- Quên đi!
- Ừ,
hắn luôn có việc
quan trọng hơn để làm.
Tôi cũng có việc quan trọng hơn.
Hình Sophie là sao thế?
Chúng ở khắp nơi.
Quay chỗ nào cũng thấy Sophie!
Ông không nghĩ là
có vẻ hơi biến thái ư?
- Đừng chạm vào.
- Oh.
- Chúa ơi.
- Xin lỗi.
- Tôi đang nhìn cô ấy.
- Được rồi.
Cái đó ở đây, cái này ở đây.
Được.
Nhưng ông sẽ cùng đến Vegas.
Paddy, ông phải cùng chúng tôi
đến Las Vegas.
Nếu ông nghĩ
tôi sẽ rời khỏi nhà mình
thì ông còn ngu hơn cái nón đó.
Cứ nói ông muốn gì ở tôi
nhưng để yên cái nón tôi, nhé?
Nón tôi đã làm gì ông đâu.
- Tôi sẽ không đi Vegas!
- Paddy!
Ông chạm mạch hả?
Ông sẽ khiến mình đột quỵ lần nữa!
Archie, ông ổn chứ?
- Ông ta...?
- Cầu thang. Paddy.
Ông phải đi.
Ông phải đi Vegas với chúng tôi.
- Xin ông, Paddy.
- Được rồi.
Tôi đi!
Tôi sẽ đi!
Tôi đi, được chưa?
- Tuyệt.
- Để tôi lấy quần áo.
- Điếm thúi.
- Khốn nạn.
Chiêu đó hay đấy.
Billy quá bận nên
hắn không thể nghỉ cuối tuần với
ba người bạn thân nhất của hắn.
Tật cũ khó bỏ.
Khi đã là tên khốn ích kỷ
thì luôn là tên khốn ích kỷ.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Đó chính là vấn đề của hắn,
cứ sống theo ý mình.
Việc gì quan trọng đến nỗi mà
hắn không thể đi cùng chúng ta?
Quá quan trọng?
Tôi đồng ý mọi điều ông nói, Paddy.
Suốt bốn tiếng qua.
Him, him, him.
Hắn còn không thèm gọi.
Đúng là thất vọng.
Hắn không...
Hắn còn không gọi.
Tôi muốn nói là nếu tôi vô tình
gặp lại thằng chó đẻ,
điếm thúi đó lần nữa thì tôi sẽ...
Quên đi.
- Hắn sẽ hối hận cái ngày...
- Này!
Ha, ha! Chà!
- Ngạc nhiên chưa!
- Chào!
Archie, ông khỏe không?
Sam.
- Chào.
- Vui nhỉ!
Này, màu tóc gì thế?
- Màu hồ đào hạnh nhân à?
- Tóc ông nhiều
hơn trước phải không?
- Câm dùm đi pa.
- Tóc ông nhiều hơn...
Lấy đâu ra tóc thế?
Đít của hắn.
Đừng giận họ, Pat.
- Không phải lỗi của họ đâu.
- Tôi sẽ về nhà.
Paddy, tôi sắp kết hôn.
Đây là tiệc độc thân,
tôi cần ông có mặt.
- Về nhà đây.
- Tôi đã nói xin lỗi
bao nhiêu lần nữa đây?
Không bao giờ là đủ, anh bạn.
Không bao giờ đủ.
Mỗi lần gặp nhau là
ta lại nhắc đến chuyện này.
Thêm một từ nữa là tôi sẽ
cho ông đo sàn như hồi lớp 5.
Được rồi.
Này! Câm mẹ nó đi!
Ông bị cái quái gì thế?
Giờ bốn chúng ta lại bên nhau.
Ta đến đây để chúc mừng
Billy sắp cưới trẻ sơ sinh.
- Cô ấy đâu phải trẻ sơ sinh.
- Câm mõm Billy!
Archie, huyết áp thế nào?
Tôi cần việc này.
Sam cần việc này.
Dù tin hay không thì hai thằng nỡm
các ông cần việc này hơn ai hết.
Giờ hoặc là hai ông
phải cư xử hòa nhã với nhau
hoặc là tôi phải cho
cả hai ông một trận nên thân.
Thủng chưa?
- Hả?
- Ừ.
Để tôi đi tìm ít nước uống thuốc.
Rồi ta sẽ bắt đầu
bữa tiệc trời đánh này.
Ừ.
Sẽ vui lắm đây.
- Đi đâu?
- Nhớ quán Binion,
nơi tôi tổ chức
tiệc độc thân của mình không?
Tôi mới tìm trên Google,
họ vừa cải tạo nó.
- Billy, Miriam đưa cho tôi một cái BCS...
- Hắn cứ bô bô hoài.
- Tôi cứ bô bô?
- Ông cứ như con nít 6 tuổi.
Billy, lông đít của ông
giờ đã cắm lên đầu thì
ông có gội đầu hay lau thôi vậy?
- Thứ lỗi.
- Thứ lỗi.
Quầy đặt phòng ở đâu vậy?
- Đặt phòng?
- Cho khách sạn ấy?
Họ đóng cửa mảng khách sạn
để tu sửa từ nhiều tháng rồi.
Năm sau sẽ mở cửa lại.
Phòng ốc sẽ tuyệt hảo.
Có chuyện rồi.
Phòng ốc sẽ không sẵn sàng
trong khoảng 1,5 năm tới.
Họ đang tu sửa.
Archibald, họ có nhắc đến
chuyện này khi ông đặt chỗ không?
Không, vì ông cứ nài nỉ
để được đặt chỗ.
Tôi nài nỉ, nhưng ông lại nài nỉ,
và người nài nỉ lần sau
chính là người phải đặt chỗ.
- Sam. Sam.
Tôi đề nghị, ông nài nỉ.
Mấy pa đừng lo, được chưa?
Lisa và tôi sẽ ở Khách sạn Aria
để làm đám cưới.
- Tôi vừa nhắn cho trợ lý.
- Thấy chưa? Vấn đề đấy.
Trợ lý của sếp lớn sẽ xử lý mọi việc.
Trong lúc đó, tôi đi tìm nhà vệ sinh.
Hay họ cũng không có luôn?
Được rồi.
Chúng tôi sẽ đến khách sạn của ông.
- Nhưng chúng tôi sẽ chọn phòng.
- Phải.
Tôi phải làm một ly.
Đang là 5:00 chiều ở Florida.
- Gặp lại sau.
- Nếu ông cứ khăng khăng.
Sam, chính ông là người
cứ nài nỉ được đặt chỗ.
Ông lấy cái nón ngớ ngẩn đó
ở đâu ra thế?
Nón tôi thì có liên quan gì chứ?
Anh có thể làm em xúc động
Và dùng tình yêu lấp đầy trái tim em
Chỉ có anh
Chỉ mình anh
Mới khiến em thay đổi
Đúng như thế
Anh là định mệnh của đời em
Em biết khi anh nắm tay em
ma thuật của anh
Anh là giấc mơ có thật của em
Duy nhất và chỉ có anh
Chỉ mình anh
Chỉ anh làm em thay đổi
Đúng như thế
Anh là định mệnh của đời em
Khi anh nắm lấy tay em
Em hiểu
Ma thuật của anh
Anh là giấc mơ có thật của em
Duy nhất và chỉ có anh
Chỉ có anh
Được rồi.
Tuyệt vời.
Cám ơn! Nhưng điều đó khiến em biết
các anh đến từ đâu,
ba anh có khiếu thưởng thức kém.
Được thôi.
Hãy nhớ bo cho người hầu bàn.
Để họ thất vọng thì không hay đâu.
- Ha-ha-ha!
- Oof.
Sam, Sam.
Cô ta được mà.
Anh và các bạn muốn mời em một ly.
Các anh là những người cười.
Em nghĩ mình phải mời các anh một ly.
- Ah, heh.
- Khá lắm.
- Em là Diana Boyle.
- Chào, Billy Gherson.
- Archie Clayton.
- Chào.
- Chào, đó là Sam Harris.
- Diana, mời ngồi.
- Xin mời.
- Cám ơn.
Wow. Em hát thật tuyệt vời.
Anh sẽ đặt bài ngửa
lên bàn khi nói rằng...
- Sam.
Bà vợ 40 năm của anh
đã cho phép anh
được lừa dối bả trong vài ngày.
Anh chỉ muốn cho em biết,
nhỡ khi em...
- Anh rảnh rỗi.
- Đề nghị tuyệt đấy.
Anh có giỏi trên giường không Sam?
Không nhớ nữa.
Ha-ha-ha.
- Hay đấy!
Carol, có thể cho tôi
một ly Sapphire Martini
lắc hai lần không? Các anh?
- Được rồi.
Sao?
Không uống rượu.
- Hắn không được uống rượu.
- Sao?
Bombay Sapphire Martini.
Kệ xác hắn đi.
- Anh là bợm nhậu thứ thiệt đấy.
- Được rồi.
- Cho anh ta hai ly.
- Cho anh một ly.
Tôi cũng lỳ một lam.
Điều gì khiến các anh đến Vegas?
Em biết điều gì không:
gã béo chém gió thành bão này.
Anh chỉ muốn ghé qua để nói
anh thực sự rất thích
màn trình diễn của em.
- Cám ơn anh.
Em không còn xuân sắc
nhưng đáng được điều tốt hơn là
bị mấy tên cặn bã này vây quanh.
- Wow!
Anh là Hoàng tử quyến rũ ư?
Anh hơi thấp hơn so với
trí tưởng tượng của em.
Thực ra bọn anh đến đây
để dự đám cưới.
Gã bạn tóc hồ đào này
sẽ lên thớt vào Chủ Nhật.
- Vậy ư.
- Chào nhé lũ thộn.
Tôi sẽ đi tìm một khách sạn
có phòng đàng hoàng.
Khoan.
Sao bỏ đi thế?
Vì tên đù này.
Bọn anh còn vài việc
chưa tính sổ xong.
Anh ta đù lắm ư?
- Khó nói lắm.
- Hmm.
Bọn anh là bạn thân từ hồi 6 tuổi.
Một năm trước, vợ anh qua đời
nhưng hắn không chịu đến đám tang.
Có chút phức tạp hơn thế.
Tôi...
Chỉ gởi hoa đến với một dòng chữ
"Rất tiếc vì mất mát của ông."
Đù.
Rất tiếc vì anh đã bỏ đi.
Rõ ràng là em cần
một người quan tâm đến em,
khi thấy em đang giao thiệp với
một kẻ nghiện rượu, một kẻ ngoại tình
và một kẻ đù.
- Heh, heh.
Anh thích em đấy.
- Chào.
- Pat Connors.
Vẫn là Diana Boyle.
- Diana?
- Ah!
- Xem này.
- Đến rồi.
Vì bữa tiệc độc thân đầu tiên
em từng được tham gia
có thể bị Chăm sóc y tế bao quanh.
- Ha-ha-ha.
- Và vì những người duy nhất ở đây
thực sự lắng nghe em hát.
Cám ơn các anh.
Này anh, nhìn thẳng vào nhau.
Không nhìn thẳng vào nhau
thì đâu còn ý nghĩa gì.
Hôn phu của anh ta bao nhiêu tuổi?
- À...
- Cô ta...
- Chỉ là...
- Hơn 30.
Chúa lòng lành.
Ta còn phải đi, phải không?
- Đến Aria thôi.
- Khách sạn tuyệt đấy.
- Chỗ may mắn của em.
- Ái chà.
- Vậy em sẽ đi cùng bọn anh.
- Thật ư?
Kẹt đường cái quái gì thế này?
- Em có thoải mái không?
- Ổn mà.
- Anh có thể buộc hắn ra sau ngồi.
- Không cần thế đâu.
- Chắc chứ?
- Kệ bà già tía nó.
- Đi khỏi đây thôi.
- Sao?
- Đi thôi, kệ xác nó.
- Thật ư?
Đi nào.
Whoo-hoo, hoo-hoo.
Chug! Chug! Chug! Chug!
Gì thế này, bản đồ ư?
Nhìn họ đi.
Một lũ chạm mạch.
Giờ anh chỉ còn một mình.
Có một cô gái trẻ hàng xóm
cứ mang súp cho anh.
- Cô ta nghe có vẻ kinh khủng.
- Chuẩn.
Súp thì không tệ.
- Aria.
- Tên ông là gì?
Gherson. Gherson.
Để đó cho tôi.
Tôi sẽ gọi vợ sắp cưới của mình.
Cô ta có điện thoại riêng hả?
Phải, Archie, cô ấy có điện thoại riêng.
- Không phải điện thoại đồ chơi?
- Con nít ngày càng nhạy bén
với hàng công nghệ mới.
Chúng ngày càng trẻ.
Giống như máy giám sát em bé ư?
Mấy pa nhắng xong chưa?
- Chưa.
- Hội ý nào.
Xung quanh mấy pa là
cả đống máy đánh bài,
bàn poker, roulette,
và quầy bar nào cũng đầy gái.
Tôi muốn nghe diễn biến,
tôi muốn nghe kết quả,
muốn nghe việc các ông
dính vào rắc rối.
Và tôi chắc quý cô trẻ tuổi này
có thể giúp các ông.
Gặp lại sau.
Nó đây.
Đặt một đô đi.
- Anh không đánh bài.
- Không phải bài bạc đâu.
Đồ có thật đấy.
- Ừ, nhưng cũng là vứt tiền đi.
- Paddy, cho em một đô nào.
- Tuyệt, chơi thôi.
- Chúc may mắn.
Coi nào.
Cố lên.
Cố lên.
Xin chúc mừng!
Ăn tự chọn giá 5 đô miễn phí.
Thành công rồi.
Đời chúng ta đã thay đổi mãi mãi, Paddy.
Anh cảm thấy thế không?
Paddy, anh vừa thắng
ăn tự chọn giá 5 đô miễn phí.
- Anh sẽ làm gì ngay?
- Đi ăn tự chọn.
Anh ta sẽ đi ăn tự chọn,
anh ta sẽ đi ăn tự chọn.
Yay!
Paddy, Paddy, Paddy,
tin tốt là khách sạn này
thực sự có phòng.
Tin xấu là phòng đều đã kín.
Làm ơn đừng cho Billy biết.
Tôi đéo quan tâm về Billy.
Tôi sẽ ngủ ở đâu hả?
Họ nói sau 6 giờ mới có phòng.
Có chuyện này:
Lisa muốn tôi kiểm tra Nhà thờ.
Chài, cô ta không chịu tha cho ông, nhỉ?
- Lũ nhóc ngày nay.
- Liệu cô Don Rickles có biết
Nhà thờ ở đâu không nhỉ?
Em biết, để em chỉ cho anh.
- Không sao đâu, anh sẽ tìm được.
- Im nào.
- Em là một người tuyệt vời.
- Hãy tận hưởng đi.
Còn nhiều thời gian.
Ta còn đến tận 6 giờ.
Blackjack.
Tôi rất thích chơi blackjack.
- Archie?
- Archie.
- Tôi thấy một chút lo lắng...
- Ừ.
Uh, ahem.
Tôi ngồi đây được chứ?
- Xin mời.
- Vâng, thưa ông.
- Ừ, ngồi đi.
- Cốc tai, thuốc lá?
- Thưa ông?
- Hả?
Tôi nghĩ là cô ta hỏi liệu ông có
tiền bạc gì ở trong
cái túi đeo hông kia không.
- Oh. Ha, ha.
- Ừ. Phải vậy chứ.
Xin lỗi, cốc tai.
Lạy Chúa, ông mới cướp ngân hàng à?
Đại loại thế. Tôi đã rút
nửa lương hưu của tôi đấy, $15,000.
- Sao?
- Ông bình thường chứ?
Các ông, coi nào.
Tôi đang có một tuần
nghỉ phép khỏi ngục tù.
Tôi không biết các ông thế nào,
nhưng tôi phải làm điều tốt nhất.
Đếm chậm một chút đi, Ling.
- Coi nào, Paddy, tham gia với tôi đi.
- Oh!
Uh, xin lỗi.
Giỡn mặt à?
Cứ như ông cố ý làm thế đấy.
Không, không...
Chỉ là tai nạn thôi.
Ông là ai, vệ sĩ của ông ta hả?
Thôi, các ông biết gì không?
Cảm ơn các ông vì đã phá hủy
con bàn nóng bỏng này nhé.
Bọn tôi nghỉ.
15 ngàn đang trên đường tới.
Với lời nhắn hạnh phúc đó,
tôi có một thiết bị dự phòng
sắp đục lỗ trong túi mình.
Gặp các ông sau.
- Sam?
- Gì thế?
Cái kính.
Gỡ kính của ông ra đi.
Khiến ông trông trẻ hơn.
- Thật à?
- Còn lâu.
Chào.
- Chào, ông.
- A, uh, một gin và tonic.
Có ngay.
Chào.
Anh phải xem cái này.
Chắc chắn rồi.
Anh ta đây rồi.
Chào.
Chào.
- Đến đây thường xuyên chứ?
- Hầu như là thế.
Đây thật sự là một nơi
giúp tôi thư giãn giữa buổi diễn.
Giữa buổi diễn?
Buổi diễn của cô?
Phải, tôi rất thích nơi này.
Nó thật sự rất tuyệt,
với kiểu không khí
"chuyện gì cũng có thể xảy ra",
cô hiểu ý tôi chứ?
Có phải ông đang đeo nhẫn cưới không?
Đấy là nhẫn cưới,
nhưng điều tuyệt vời là tôi được phép.
Vợ tôi là một người rất rộng mở.
Được thôi.
Được thôi...?
Vậy hãy để tôi...
Để tôi mời cô một lý khác.
- Tôi chỉ có một câu muốn hỏi ông.
- Gì thế?
Vợ tôi sẽ nghĩ thế nào?
Gì cơ? Lạy...
Xin lỗi, tôi chỉ...
Oh. Oh.
Tôi-- Cô là-- Cô là-- Tôi--
Cô là-- Cô là chuyển--
Dân New York chuyển giới à?
- New Jersey.
- Jersey? Oh, Brooklyn. Oh.
Cô trông thật tuyệt.
Và tôi không có ý chỉ trích,
tôi không bình phẩm gì cả.
Không đâu.
Tôi cũng không bình phẩm gì cả.
"Bố già đừng giảng đạo."
(Papa Don't Preach)
- Không mà.
- Đấy là bài hát của Madona.
Tôi hiểu rồi.
Cô là Madonna.
Xin chào, tôi là Sam.
- Sam Harris.
- Maurice Tischler.
Vâng.
Nó đây.
Nếu anh muốn kết đôi ở Vegas,
thì đây là một nơi ít chán nhất
để anh thực hiện điều đó.
Anh thích nơi này.
Vậy thì tuyệt.
Vậy em sẽ để anh ở lại đây.
- Xin chào.
- Cảm ơn.
Chào mừng đến nơi tình yêu chắp cánh.
Xin chào.
Tôi là Billy Gherson.
- À vâng, anh Gherson.
- Xin chào.
Tôi đáng lẽ phải biết chứ. Ha, ha.
Tôi đã nhìn rất nhiều cặp đôi
đi xuống từ hành lang này.
Và tôi luôn có thể nói
đó là tình yêu đích thật.
Không đâu,
đây không phải hôn thê của tôi.
- Không.
- Không.
Anh chàng này sẽ không bao giờ
cưới ai đấy cùng lứa tuổi của mình.
Vậy cô là ai?
Mẹ anh ta.
Vậy là ta có một cô ca sĩ
nhạc Lounge ở độ tuổi chính chắn.
- Oh, thật là tế nhị.
- Nhưng không người ở đây.
- Atlanta.
- Phải.
Trước đây, em từng là một luật sư thuế.
Um, em một mình nuôi con.
Bố con bé là tên khốn nạn nhất
mà em từng gặp trong đời,
và em đã cho nó ăn học...
Em đang kể cả cuộc đời mình với anh.
Em có nên dừng lại hay...?
- Không, không, tiếp tục đi.
- Thật à?
- Ừ.
- Được rồi. Um...
Và rồi vài tháng trước,
Em thấy mình không còn sức sống,
nên tự hỏi bản thân,
"Mày thật sự muốn làm gì
với cuộc đời mình, Diana Boyle?"
Và thứ em thật sự muốn làm là hát.
Tôi có hơi già để thi
Thần tượng nước Mỹ.
- Oh.
- Nên em hình dung ra Vegas.
Và như họ nói, 'thích thì chiều'.
Một cú ra mắt lớn ở Binion
thì cần vài tư vấn pháp lý
nên về cơ bản, thì em cũng
lấy được hợp đồng đến khi hết hạn.
Rất cảm ơn đã đưa em đến xe.
Oh, chỉ là...
cũng xin cảm ơn em vì
đã đưa anh đến nhà thờ.
Biết gì không,
anh không quyến rũ như mình nghĩ đâu.
Đừng thẳng thắn như vậy chứ.
Vừa rồi thật tuyệt.
Chúc mừng!
Hẹn gặp lại, anh đù!
Chào, em yêu.
Không, anh mới từ...
Ừ.
Nó rất thú vị. Nó, uh...
Không, em sẽ thích cho coi.
Em sẽ thật sự thích nó đấy.
- Phẫu thuật?
- Phải.
- Đó là thay đổi cuộc chơi đấy.
- Một cam kết lớn đấy.
Anh biết đấy, không có đường lùi.
Vấn đề không phải là cơn đau,
- Ý tôi là thời gian phục hồi.
- Mất bao lâu?
Tầm từ 8 đến 12 tuần.
Đàn ông thì khó chấp nhận.
- Vậy là nghỉ luôn cả mùa.
- Phải.
Vì thế nên anh nên đến Packer.
- Chỗ đó dễ cưa gái hơn.
- Sam.
- Lũ ở đấy chân dài óc ngắn.
- Sam!
Lại đây, lại đây.
Uh...
Rất vui được gặp các cô.
Madonna, Cher.
- Tôi đến đây.
- Gọi cho tôi nhé.
Sam, ông đã ở đâu thế?
Tôi có tí việc bận á mà.
Ông phải ngăn ông ta lại.
Phải ngăn ngay lại.
- Cái gì? Ngăn cái gì?
- Archie, anh ta mất trí rồi.
Mất cái gì?
Archie?
Tôi xin lỗi, Archie.
Tôi đã năn nỉ và xin ông ta,
nhưng ông ta không muốn nghỉ.
- Tôi không biết phải nói gì.
- Rồi, được rồi.
Ván nữa chứ, thưa ông?
Ván vừa rồi là bao nhiêu thế?
- Chín ngàn.
- Ông ta thua 9,000?
- Còn lại bao nhiêu?
- Ông làm gì thế?
Để tôi đếm.
Ông bắt đầu với 15,000.
Giờ ông có...
... 102,000, thưa ông.
Được rồi, tôi nghỉ.
- Một trăm lẻ hai ngàn?
- Thế là đủ rồi.
- Phải, quyết định đúng đắn đấy.
- Xin lỗi, thưa ông,
ông là khách ở khách sạn chứ?
Oh, chúng tôi-- chúng tôi--
Chúng ta phải--
Thật ra, chúng tôi chỉ--
Ván bài thật tuyệt, người chia cũng tuyệt.
Bàn chơi tuyệt, ván bài tuyệt.
Bao nhiêu?
- 102,000 ngàn.
- 102,000.
Vậy có chuyện gì thế?
Chúng ta gian lận hay sao?
Họ muốn lấy lại tiền hay gì thế?
Tôi không biết.
Con trai tôi. Là Ezra.
Là con trai tôi.
Chào, Ezra.
Thật tuyệt khi nghe giọng con.
Ezra, bình tĩnh.
Bình tĩnh. Bố đang ở nhà thờ.
Uh, cái đấy hả? Um...
Đấy là khi Chúa ở trong họ đấy.
- Hallelujah!
- Hallelujah! Hallelujah!
- Ngợi khen Chúa!
- Ezra, bố phải đi rồi.
Bố nghĩ tinh thần Chúa
sắp rời khỏi nơi đây rồi.
Để xem bố có thể
ngăn ông ta lại được không?
- Con không nên muốn thế.
- Bố yêu con, con trai. Amen.
Ngài làm con phải hạ mình--
Nó có tin không?
Ai mà biết, tôi cũng phải
"ngộ biến tùng quyền" như ông thôi.
Vậy thì...
- Ngài đã vào trong tôi.
- Alô.
Chúa là mục tử của con.
- Ngợi khen ...
- Là Billy. Billy!
Tôi đang ở hồ bơi.
- Ông ta đang ở hồ bơi.
- Ông ta làm gì thế?
- Có gì ở hồ bơi?
- Hồ bơi ở đâu?
Chào mừng tới Las Vegas.
- Vâng!
- Phải.
- Thư giãn, Gherson.
- Ừ.
Đâu phải trò do ông nghĩ ra.
Chúa ơi.
Ay.
Chúng ta sắp có cuộc thi Áo tắm!
- Ai muốn làm giám khảo nào?
- Tôi!
Đây rồi.
Để xem ta làm được gì với cái này.
Bạn đã sẵn sàng cho bữa tiệc Rock chưa?
Tôi là Redfoo!
Vâng, chúng ta có tiền mặt, có giải thưởng,
và ta có những vị giám khảo
tuyệt vời nhất thế giới!
Giơ tay lên nào, giơ tay lên nào,
giơ tay lên nào!
Oh, oh, oh, oh!
Vâng!
Hãy kiểm tra mạch của mình, các ông,
vì đây sẽ là cô gái đầu tiên
của chúng ta lên sân khấu.
Nàng đến từ Seattle
và thích được ướt, các cưng!
- Whoo!
- Jessica!
Anh yêu em, Jessica!
Phải, hãy nhìn cặp chảo đấy!
Phải!
Giám khảo, giám khảo,
các vị có gì cho Jessica nào?
10 điểm đấy cưng!
10!
10!
Unh! Trông tuyệt.
Tiếp theo là Christina,
và đó là một em tóc đỏ,
và để tôi cho các bạn biết,
hàng tự nhiên đấy.
Các vị giám khảo?
10!
Irena!
Đây là Patrice!
La hết cỡ đê!
Em yêu!
Ừ!
Trông ngon lành cành đào quá!
Phải!
11 điểm!
Hãy tìm hiểu ban giám khảo.
Ta cần biết về giám khảo chứ?
Ông tên gì?
- Uh, Sam.
- Vâng.
Và tôi rảnh rỗi,
có sẵn một cái bao cao su.
Oh, vãi.
Quá vãi luôn, các cưng!
Ai đây nhỉ?
Tên ông là gì, nhà thiết kế buổi tiệc?
Uh, Paddy.
Paddy!
Paddy, tôi có một món quà đặc biệt
chỉ dành cho ông thôi đấy, ông yêu!
AW, đúng thế, cưng à!
- Vâng, cưng à!
- Ha-ha-ha!
Phải đấy cưng!
Tôi không hiểu sao Paddy
chỉ cho em đó có 7 điểm.
Nó còn quá trẻ.
Nó không nên có mặt ở đây.
- Tôi thích anh chàng Redfoo.
- Ai thế?
Cái gã đặt hai quả trái dứng
lên mặt ông đấy.
- Oh, phải, tôi thích anh ta.
- Ha-ha-ha.
- Anh ta biết cách giữ nhiệt buổi tiệc...
- Ông Clayton?
Ông chơi blackjack khá giỏi đấy.
Ta nói chuyện được chứ?
- Tôi...
- Thật ra,
ông không hề trọ ở đây, đúng không?
Khoan.
Anh đang ám chỉ bạn tôi
là một tay lừa đảo
vì ông ta thắng casino
của ông 100 ngàn ư?
Không, ông ta đã thắng một cách công bằng
và đúng đắng, chúng tôi chỉ muốn
có cơ hội lấy lại một ít
từ số tiền thắng bài đấy
bằng cách cho các ông
một nơi tử tế để ở lại.
Alan, ông muốn nói chuyện với tôi ư?
- Đây là Lonnie.
- Chào.
Cậu ta sẽ chăm sóc các ông
vào dịp cuối tuần này.
Với toàn bộ sự tôn trọng
tôi tưởng mình được giao cho...
- Uh, anh ta hủy rồi.
- Hủy ư?
Phải, cho quý ông đây Căn hộ số 4.
Ông chắc là anh ta bỏ ư?
Tôi vừa xác nhận chuyến đi của anh ta...
Một ngày tốt lành, quý ông.
- Cảm ơn.
- Cảm ơn.
Cảm ơn.
Tôi mong căn phòng đủ cho bốn người
vì tôi sẽ không bao giờ chia sẻ
giường mình với cái bánh ly này đâu.
Nhà trên tầng cao nhất.
Đáng giá đến từng đồng,
một trong những phòng xịn nhất Vegas.
Bốn phòng ngủ trên đỉnh,
quầy bar đầy đủ vật liệu,
nhà bếp hạng sang,
và mọi tiện nghi mà
các ông có thể thấy.
Biết tôi cảm thấy gì không?
Giống như công chúa.
Tôi thích riêng tư.
Tôi luôn có mặt nếu các ông
cần thứ gì khác.
Đấy là việc của cậu à?
Cậu ở đây vì chúng tôi?
Các ông sẽ không tin tôi lẽ ra
được giao phục vụ cho ai đâu.
Ai?
Fiddy.
Fiddy? P-Fiddy?
- 50.
- 50 người ở đây à?
Không, không, 50 Cent.
Curtis Jackson.
- Chắc trong nhóm Jackson 5.
- Ừ, đúng rồi.
50 Cent là một trong những
điều tuyệt nhất ở thời đại này,
và là một trong những đặc quyền
được phục vụ anh ta là
tôi có thể được tái phục vụ
ở những lần sau. Hiểu ý tôi chứ?
Biết chết liền.
Kiểu như đặt trước...
Tôi cho là các ông sẽ không muốn đến
câu lạc bộ đêm của chúng tôi.
Câu lạc bộ đêm?
Nhảy đầm à?
Vâng, thưa ông Clayton,
tôi tin vài người sẽ nhảy
ở câu lạc bộ đêm.
Oh, Quá ngon.
Chơi luôn.
Tiệc thường bắt đầu lúc 11 giờ.
Nếu các ông thích, tôi có thể tới
đón hoặc đánh thức các ông dậy.
- Oh!
- Oh, oh, oh.
- Ta đang nói gì thế?
- Chúng tôi sống vì điều đó.
Nửa đêm ở sàn nhảy,
hẹn gặp nhau ở đó.
Chúng tôi chơ tới bến
vào đêm cuối tuần đấy.
- Có thể trễ một chút.
- Tôi sẽ để các ông ở lại vui vẻ.
- Cảm ơn.
- Chìa khóa.
Sao mở được cái rèm chết tiệt này nhỉ?
Tôi biết nó mở thế nào.
Cho tí sáng vào đây đi.
Từng phòng đều có bộ điều khiển.
Sẵn sàng, một, hai, ba. Unh!
Để tôi giúp các ông, thiên tài.
Đồ khỉ gì thế?
- Được rồi.
- Cửa sổ đây rồi.
Phải rồi.
Nhiều lần họ cũng đặt đèn sáng
ở phía sau đấy.
Có vẻ là đồ lởm rồi.
Đồ lởm rồi. Tôi thua.
- Whoa, whoa.
- Ông làm đấy à?
Whoa.
Rèm cửa, nhạc, ánh sáng.
Và nếu các ông muốn
có chút cảm giác phiêu lưu
chúng tôi có cả tivi màu.
Chúc một ngày tốt lành, quý ông.
- Oh, dễ thương đấy.
- Ha, ha.
Nhìn này các ông.
Oh, không.
Anh bạn cũ.
Có phải là thứ tôi nghĩ không thế?
Ông giữ nó cả thời gian qua đấy ư?
Chuẩn như vi khuẩn.
Bộ Tứ Flatbush đã trở lại,
và ta không còn lang thang
ở góc đường Brooklyn nữa,
ta đang ở trên đỉnh của Vegas.
- Ha-ha-ha.
Ăn mừng đám cưới của tôi.
Heh.
- Nhập tiệc thôi nào! Ha-ha-ha!
- Nhập tiệc thôi.
- Tôi sẽ đi lấy đá.
- Đúng rồi, chuẩn luôn.
Phải, giống như ông, Gherson.
Hãy quên tất cả những gì ta đã làm
khiến mọi người bị tổn thương.
Chỉ việc tiếp tục
và ăn mừng tôi, vậy thôi.
Paddy, tôi đáng ra nên có mặt ở đấy.
Ông đúng đấy,
ông nên có mặt ở đấy.
Ông đáng ra nên có mặt ở đấy,
và ông biết là cô ấy
muốn ông đọc bài điếu văn .
Cô ấy muốn ông và ông biết điều đấy.
Cô ấy biết tôi sẽ suy sụp
trước mặt mọi người,
và cô ấy biết ông sẽ làm
mọi người cười, anh hề.
nhưng không.
Ông không đến, ông quá bận.
Quá bận cho đám tang vợ tôi,
đám tang Sophie của chúng ta,
nên tôi phải đọc nó.
Tôi chẳng thể mở một lời nào cả.
Khóc như một thằng con nít.
Tôi xin lỗi, Paddy.
Ông là một gã lởm, Gherson.
Ông luôn phải thế này,
ông luôn muốn thế kia.
Mọi thứ về ông đều là lởm.
Răng ông, tóc ông,
kể cả da của ông cũng lởm.
Chúa ơi, Paddy, ông biết...
Này, Paddy, coi nào,
buồn thì đã đành chứ,
bọn tôi chỉ muốn có một dịp
cuối tuần vui vẻ bên nhau.
Cuối tuần vui vẻ?
Ông gọi đây là cuối tuần vui vẻ à?
Đây là một nỗi thất vọng.
Tôi sẽ đưa cánh tay trái ra để vờ
được bên cạnh vợ tôi lúc này,
và tất cả những gì Sammy làm
là lừa dối chính mình.
Còn Archie, ông cứ như đang
hủy hoại chính mình,
tiêu xài lương hưu giống như
ông quá tuyệt vọng để được sống.
Còn chàng này thì muốn ta xác nhận rằng
hắn sắp kết hôn với một đứa bé.
Biết gì không? Tôi sẽ không thành
một phần của vở kịch này, không đâu.
Đến giờ ngủ rồi.
Không, sẽ rất đơn giản
nếu các ông có vài cô gái...
Chúa ơi.
Ta đã ở đây cả giờ tiếng rồi, Billy.
Tôi nghĩ họ chỉ cho những người
thuộc tầng lớp khác vào.
Chơi luôn, theo tôi.
- Ahem.
- Chúng ta đi đâu thế?
Billy?
Mất bao nhiêu cho ba vé VIP?
Ai là người quản lý VIP của các ông?
- Quản lý VIP?
- Quản lý VIP.
Oh, đấy là cậu ta..?
Uh, bạn của chúng ta, uh...
- Oh, phải, phải, um...
- Larry. Larry.
- Louie. Louie thì phải?
- Lorrie? Louis? Không, không, không.
- Larry? Larry, Larry.
- Không, là tên với "L."
Không, ông nhớ sai rồi.
Bọn tôi không nhớ.
Cậu ta dễ thương lắm.
Quay trở lại hàng đi.
Cậu chắc thế chứ, con trai?
Cậu ta cười.
- Các ông nghiêm túc chứ hả, huh?
- Phải, phải.
Nghe này, cách duy nhất để
các ông có thể vào trong đêm nay
là dịch vụ chai rượu VIP.
- Được rồi, tôi hiểu rồi.
- Không, không.
Chúng tôi hiểu rồi.
Không, không, cái này để bọn tôi.
- 18.
- 18. Có ngay, 18.
- Đây là 10 của bạn tôi.
- Phải.
Và của tôi đây...
Đây, một, hai, ba,
- và năm.
- Của cậu đây.
Và một cho lòng mến khách
và sự thân thiện của cậu.
- 1800.
- 1800 cái gì?
1800 đô-la, quý ông.
Bà mẹ!
Uh, không, để cho tôi.
Tôi có tới $102,000.
Chúng tôi lấy chai đấy.
Một chai.
Dám giỡn mặt tôi hả?
Chúng tôi sẽ lấy nó.
- Của các ông đây.
- Whoa!
Ha, ha. Được rồi.
- Cảm ơn.
- Này.
Không tồi chứ nhỉ?
- Chuẩn.
- Hèn gì có giá 1,800 đô.
Nhìn cỡ của nó xem.
Phải, của tôi đấy!
Triển thôi!
- Chào.
- Chào.
Em ý đang ngồi trên đùi tôi.
Có em gái đang ngồi trên đùi tôi nè.
- Có phiền không?
- Không, không, không.
Đùi bằng titanium đấy.
Không cảm nhận được gì đâu.
Quý ông đây muốn
bắt đầu với cái gì nào?
- Vodkas pha Redbull nhé?
- Ừ!
- Red Bull và ***.
- Tôi nghĩ nên uống thứ gì nhẹ nhàng thôi.
- Một ly soda thì thế nào?
- Ừ, ừ, tôi cũng thế...
Tôi cảm thấy...
Tôi chả biết mình có bị
cơn đột quỵ khác nữa không
hay chúng có phải bóng đèn không.
- Hả?
- Có chuyện gì với các ông thế?
- Sao?
- Hôm nay, ông rất tuyệt mà.
Giờ bất thình lình hai ông
trông như hai con chó già
được đưa ra phía sau nhà nằm chờ chết.
Ba ly Redbull pha ***.
- *** phản loạn là cái giề thế?
- Biết chết liền.
- Anh ta chỉ cần hỏi số điện thoại của tớ!
- Phải rồi, gái!
Này Sam. Hãy đưa tiệc độc thân
sang tới bên kia nào.
Tôi cá là ít nhất ba em ở đó
có vấn đề với bố mình.
- Archie!
- Gì thế?
- Ông nói ông muốn nhảy.
- Ừ.
- Giờ là cơ hội của ông đấy.
- Tôi vẫn còn lo lắng một chút về...
Đừng nói về Paddy bây giờ, được chứ?
Cho xin đê.
Các ông, mấy cái ly
"Bi đỏ" gì đấy lạ quá.
Tôi cảm thấy mình vừa say,
vừa bị giật điện cùng một lúc.
Còn nhạc! To thật!
Mọi thứ nghe cứ như nhau.
Cứ như là họ chơi một bài hát,
rồi cứ lặp đi lặp lại đến vô tận.
Tôi chắc phải đứng lên và nhảy,
nhưng tôi cần phải có bạn nhảy.
Chắc chắn sẽ chẳng khó khăn gì với họ.
Có lẽ tôi nên làm phát.
Có lẽ thôi.
Nếu họ bật cái gì đấy khác.
Thôi kệ mợ nó, chim quốc luôn.
- Phải!
- Ha-ha-ha!
Lên nào, Archie!
Này.
Whoo!
Xin chào.
- Chào.
- Chào.
Em hỏi anh một câu được chứ?
- Được.
- Các anh có ma túy không?
Thuốc Lipitor được chứ?
(thuốc hỗ trợ cho chế độ ăn để giảm cholesterol)
Vậy...
... các anh làm gì ở đây thế?
- Là bữa tiệc độc thân của anh.
- Oh.
Em thấy nó thật dễ thương
khi những người già kết hôn.
- Không bao giờ là muộn, đúng không?
- Chuẩn.
Thật ra, cô ấy không già.
Cô ấy chỉ hơn em vài tuổi.
Anh hẳn phải rất giàu.
Người như anh đang làm
tâm trí em rối bời đấy.
- Oh?
- Phải, chỉ là... Giống như là...
- Anh thật dễ thương.
- Anh...
Em thấy nổi cả da gà.
Lúc nhìn vào anh,
- Phải?
- Em chỉ nghĩ được
anh quá giống ông Lou của em.
Ông đang ở viện dưỡng lão
tại ngoại ô Fort Lauderdale.
Uh, ai mà không thế?
- Này, thiên thần, ra khỏi đây thôi.
- Này. Xin lỗi.
Tôi đang nói chuyện với người khác đấy.
Ừ, nhưng em nên nói chuyện với anh.
Anh hấp dẫn hơn nhiều. Đi nào.
Chim cút ngay, nghiêm túc đấy.
Anh không hiểu, được chứ?
Đâu có giống em phải lấy chồng bây giờ.
Chỉ đi làm vài vòng trước
khi bị bẩn thôi, đồng ý không em?
Eo. Hãy nhìn bộ dạng anh kìa,
Tôi không muốn nhảy với anh.
Anh cũng đâu muốn nhảy với em.
- Mọi chuyện ở đây ổn chứ?
- Túi giắt hông.
Bọn ông ở mọi nơi.
Chuyện của ông sao thế?
Tôi xem nó qua phát được chứ?
Anh bạn, có thể cậu đã
uống quá nhiều rồi đấy.
Này, ông bạn, sao ông không lo
chuyện của mình đi.
Cậu sẽ không muốn biến mình
thành một kẻ ngốc đâu.
Ông biết không? Nếu cần ý kiến của ông,
thì tôi chỉ việc nện ông là nó ra ngay.
- Này, có chuyện gì thế?
- Này! Có chuyện gì thế?
Sam?
Oh. Giờ tôi sẽ thưởng thức
tên khốn này. Hiểu chứ?
Không ai được gọi tên bọn ta,
ngoại trừ bọn ta. Mày hiểu chứ?
Paddy.
Đưa nó ra khỏi đây.
- Đưa nó đi.
- Bọn tôi đi ngay.
- Con trai ông gọi.
- Huh?
Đấm tuyệt lắm, Paddy.
Kinh thật, ông Paddy đấy
đúng là quái thú.
Cậu đây rồi.
- Lonnie.
- Lonnie.
- Tôi đã nói rồi mà.
- Không, ông chả nói gì cả.
- Ông nói Louie hay gì đấy tương tự thế.
- Được rồi, tôi nói Larry.
- Tôi nói...
- Cậu đã ở đâu thế?
Phụ đề được chia sẻ miễn phí tại:
PHUDEVIET.ORG
Boom.
Boom, boom.
Cảm ơn.
Số 22!
♪ I need a pinch of sugar
♪ An ounce of ooh-la-la
♪ A sweet temptation
In my blue boudoir
♪ If you're feeling hungry
♪ I'll let you lick the spoon
♪ Come on over, baby
♪ Can I borrow a cup of trouble
♪ From you?
Anh thường rất vui vẻ.
Cô ấy chọn anh chứ không phải
Gã đào hoa Billy Gherson.
Đó là lý do khiến anh vui.
Bọn anh đều muốn cô ấy,
nhưng cô ấy đã chọn anh.
Chọn anh.
Rồi em biết đấy,
có lần em làm cô ấy cười quá đà,
cô ấy tè cả ra quần luôn.
Ừ.
Anh thường có khả năng làm cho
phụ nữ cười như thế đấy.
Coi nào.
Anh làm em cười rồi.
Phải, nhưng anh đâu có làm em
tiểu ra quần luôn đâu.
Cái gì cũng cần có thời gian.
Này, rõ ràng là em không biết cô ấy,
nhưng nghe có vẻ như
cô ấy là kiểu phụ nữ
không muốn anh dành cả thời gian
của mình một cách buồn bã.
- Không, cô ấy sẽ không đâu.
- Vậy hãy quên nó đi.
Vậy là đủ quá rồi.
- Chỉ việc quên nó đi?
- Ừ.
Thật đấy.
- Anh hỏi em điều này được chứ?
- Ừ.
Nếu anh mở một bữa tiệc,
em sẽ đến chứ?
Có thể.
Có thể là quá đủ rồi.
Tôi đã không thác loạn thế này 30 năm rồi.
Shh-shh-shh.
- Mọi thứ đều quay mòng mòng.
- Tôi biết.
Oh, không, đừng.
Oh, chào.
Anh đoán sẽ gặp em vào buổi sáng.
Ừ, và sẽ rất tuyệt nếu gặp được em.
Ý kiến tuyệt đấy.
Tất cả bạn thân anh đều ở đây.
Em nên có mặt ở đây.
Uh. Này, em yêu.
Anh sẽ gọi lại cho em, được chứ?
Ừ.
- Này
- Này.
Xin lỗi, cô gái trẻ ơi?
1 ly Bloody Mary.
Tươi roi rói nhá.
Sophie sẽ không bao giờ muốn tôi
lòng vòng trong nhà với bộ đồ tắm.
- Không, cô ấy sẽ...
- Im đi.
Nên tôi không bao giờ làm thế nữa,
và giờ tôi có một ly Bloody Mary.
Tôi từng thích Bloody Marys.
Có thể tôi sẽ lại thích nó.
Tôi hỏi ông điều này.
Ông có yêu cô Lisa này
như tôi yêu Sophie không?
Cô ấy là một người kỳ diệu,
một người tuyệt vời.
Vậy thì tuyệt. Tôi sẽ bầu cho cô ta
nếu cô ta chạy đua vào Quốc Hội.
Billy, ông sẽ đến tuổi 70.
Ngày mai, ông cưới một phụ nữ 31 tuổi,
người mà anh đề nghị
có mặt ở trong đám tang anh.
Tôi đếch thèm quan tâm ông nghĩ gì,
nhưng tôi phải nói rằng,
tôi thấy có vài cảnh báo đấy.
Ngày mai, tôi sẽ hỏi lại ông liệu ông
có yêu cô ta không.
Tôi mong sẽ có một câu trả lời tốt hơn.
- Ai bỏ phòng kìa.
- Ha, ha.
- Này.
- Này.
Băng đảng già cú đế đây rồi.
Tối nay, ta sẽ mở tiệc.
Ừ, đấy mới là tinh thần.
Ừ, một bữa tiệc.
- Một ngày vui vẻ!
- Xin lỗi.
- Oh, đệt.
- Tôi, um...
Tôi chỉ muốn xin lỗi vì tối qua.
Tôi đã hơi quá chén và rồi...
các ông biết đấy, tôi uống hơi nhiều
và tôi chỉ muốn thật lòng xin lỗi.
Tôi cầu khẩn các ông tha thứ.
Tôi chỉ cần cho Dean biết
các ông thực ra là ai.
Cậu ta không hề biết các ông là
một trong bốn người đứng đầu
có tâm ảnh hướng lớn nhất
ở các gia đình Bờ Tây.
Phải, tôi không hề biết.
Tôi sẽ không mong
một tên đầu bùi như cậu
biết về những huyền thoại như chúng tôi.
- Tôi... Tôi là một thằng đầu bùi.
- Đầu đất.
Đầu đất.
Đầu đất, đưa hắn cút khỏi mắt tôi.
Được. Cậu có biết mình
ngu như một cục phân không?
- Ôi, không, làm ơn.
- Cậu không biết mấy người này là ai à?
Archie Một phát, Billy Xương xẩu,
- Sammy...
- Tính sổ.
- Tính sổ.
- Ugh.
Họ gọi tôi là Sammy bếp lò.
Tôi nướng sổ sách.
Tôi chỉ... Tôi xin lỗi.
Bọn tôi quan tâm gì
đến lời xin lỗi của cậu chứ?
Không, tôi biết, tôi biết.
Tôi không quan tâm về lời xin lỗi của tôi.
Chỉ là...
Câm đi.
Đi lấy vài ly nước đá cho bọn tôi.
Khi nào xong thì quay lại đây
làm vài việc cho bọn tôi.
Có thể Nắm đấm đây
sẽ cho cậu rửa trái dứng ông ta.
Xin lỗi, quái thật đấy.
- Bốn ly nước đá?
- Đi đi.
- Vừa rồi là cái gì thế?
- Tôi... Ông thật tuyệt.
Có lẽ tôi đã làm hơi quá.
Có lẽ là tôi đã hiểu lầm các ông.
Mấy ông đúng là danh bất hư truyền.
Mấy pa muốn tôi làm gì đây?
Chẳng làm gì.
Hôm nay, ông sẽ nghỉ cả trưa,
làm một ly nữa, rồi đi spa.
Giữ sức đi.
Tối nay là một đêm trọng đại đấy.
Ông còn có việc để suy ngẫm.
Và bọn này còn có việc phải làm.
Vâng.
Ta còn nhiều việc đấy.
Chuẩn.
Tôi muốn kế hoạch A, rồi D kép.
Đó chính là kế hoạch A.
Tôi thích tấm này, mà cổ đang
'cho chó ăn chè' hay khóc ấy nhỉ?
Cho chó ăn chè.
6 phát.
6 ư?
Đến lượt tôi.
Đúng rồi đấy.
Ừ.
- Hai em đó.
- Ừ.
Đấy.
Đây này!
Làm gì thế?
Chào.
Cám ơn.
Mấy em nhớ Sam chứ?
Sẽ tuyệt lắm đấy.
Tiệc tối nay.
Cám ơn.
Nếu có thể, Cha sẽ để...
Đã bảo là để chúng vào hàng.
Không.
- Bỏ chúng ra phía sau.
- Ở đâu?
Đây rồi. Làm thôi.
Khoan, cô định...?
Hãy tìm cho mình một người
Phải tìm cho mình một người
Phải tìm cho mình một người
Để yêu
Mấy anh đúng là
không chịu tha cho em.
Em muốn đi đâu không?
Để em hỏi khán giả đã.
Được thôi.
Nghe em hát, anh thấy mình như trẻ lại.
Không phải đó là
mục đích cả đời của anh ư?
- Ha, ha.
- Tệ thật.
Em nói đúng.
Em có thể hỏi anh
một câu hỏi cá nhân không?
Ay, ay.
Được thôi, một câu.
Sao anh lại chờ đến
tận bây giờ mới cưới?
Sao lại không nhỉ?
Anh được làm mọi thứ anh muốn
vào bất cứ khi nào.
Vậy thì có gì sai chứ?
Còn tình yêu thì sao?
Không đâu, anh...
Anh không phải kiểu người dễ yêu.
Được rồi.
Thật sự là cả đời mình,
anh chỉ cảm thấy
mình yêu một người con gái
Anh đã để cô ấy đi mất.
Ai thế?
Hơi nhiều với một câu hỏi rồi.
- Anh đúng là ranh mãnh.
- Ha, ha.
Ngài trọng đại,
em biết sẽ đưa anh đi đâu rồi.
- Xin mời ngồi.
- Em đùa đấy à.
Sao thế công chúa?
Sợ độ cao ư?
Phải, công chúa sợ độ cao.
Nếu anh có ói hay khóc thì
em cũng không nghĩ xấu đâu.
Thực sự, nếu anh khóc thì có đấy.
Đừng khóc nhé.
- Anh không khóc đâu.
- Billy,
em nghĩ mình phải hỏi anh
một câu riêng tư nữa.
Oa!
Sao?
Ngày mai, anh sẽ kết hôn.
Anh làm gì với em ở đây thế?
Em biết anh sẽ kết hôn vào ngày mai.
- Em đang làm gì với anh thế?
- Em có câu trả lời đấy.
Em... thích anh.
Em thích anh ngay khi vừa thấy anh.
Nhưng sẽ không là gì
nếu anh yêu Lisa.
Phải không?
Sao...?
Không!
Không!
Em biết là anh sẽ thích.
Anh thích chứ!
Thật tuyệt.
Tốt đấy, vì sẽ còn ba lần như vậy nữa.
Sao hả?
Aah!
Lúc nãy, có lúc anh tưởng
em đã cố giết anh.
Anh không chịu trả lời
câu hỏi riêng của em nên
em nghĩ cần dọa anh
để lòi ra câu trả lời.
Được rồi, Paddy và anh.
Khi còn nhỏ,
bọn anh cùng yêu một cô gái.
Sophie.
Đó là người đã bỏ đi?
Phải.
Ban đầu thì chỉ là
hai người bạn thân nhất
ganh đua nhau vì một cô gái
nhưng khi lớn tuổi hơn thì
có vẻ phức tạp hơn một chút.
Một ngày, Paddy nói với Sophie rằng
cô ấy phải quyết định
chọn ai trong bọn anh.
Đêm đó, Sophie đến nhà anh.
Cô ấy bị rối trí.
Cô ấy còn trẻ.
Vậy là cô ấy đã chọn anh.
Ừ.
Cô ấy đã đến gặp anh trước.
Nhưng ai cũng biết
cô ấy thuộc về Paddy.
Ai cũng biết.
Nên anh đã nói với cô ấy.
Và cô ấy đến bên Paddy.
Paddy có biết không?
Phức tạp đấy.
Có một chút.
Tối nay, họ sẽ mở tiệc cho anh.
Em có nghe.
Anh sẽ rất cảm kích nếu em ghé qua.
Phức tạp đấy.
Có một chút.
Chúng đấy...
- Bọn nhóc đấy.
- Uh-huh?
Đó là khi chúng còn trẻ.
Đây là cháu.
Con trai của con ông, và ai...?
Thật đáng xấu hổ.
Ông còn không biết chúng là ai.
- Jason và Edith.
- Chúng là?
- Cháu ư? Oh.
- Phải.
Con bé cầm cái bình đó,
nó bị nghiện bú sữa.
Đồ chơi con nít hả?
Trông giống râu dê quá.
Chính nó đấy.
- Để tôi.
- Những vị khách đầu tiên.
Mấy ông làm cũng ra trò ấy nhỉ.
Tôi có ít quà tặng ba người bạn thân nhất.
- Paddy.
- Không cần phải vậy đâu.
- Sam.
- Đừng làm thế.
Archie.
Thế mới phải đạo.
Đồ khốn nạn.
Không thể tin đây là đêm cuối cùng
ông được độc thân, Billy.
Ngày mai là vào tròng rồi.
Nhưng tối nay, ta sẽ tiệc tùng
như hồi năm 1959.
- Phải!
- Mấy cụ?
Em là Stacy.
Sam Harris là ai?
Vào đi.
Cám ơn.
Thứ lỗi.
Sam!
- Sam!
- Anh ta không nhận ra đâu.
- Ta có biết nhau không?
- Có! Coi nào, không nhận ra
Cô gái vật chất ư? Madonna?
- Ma-- Maurice!
- Phải.
- Trông ông khác hẳn.
- Dĩ nhiên rồi.
- Xin lỗi!
- Sam, Susan, vợ tôi.
- Dĩ nhiên, cô là Susan!
Mong cả hai đừng hiểu nhầm, nhưng
hai người giống như
một cặp vợ chồng bình thường.
- Ha, ha.
- Ừ, nhiều người cũng nghĩ thế.
Nghe này, đừng hiểu nhầm tôi,
nhưng mấy người mà tôi dẫn theo
đều là quái đản ngoại hạng đấy!
- Nhảy nhót vui vẻ.
- Rồi.
Cám ơn đã đến.
- Mwah.
- Mwah. Yeah.
Này! Em có... Là đàn ông.
Có một con trăn.
Ra đây.
Em biết là cưng muốn nhảy.
Phải, nhưng anh không...
Anh không biết điệu này.
Cho em xem anh biết gì.
Anh biết vài chiêu đấy.
Tất cả lùi lại!
Cho họ khoảng trống nào!
Con nít!
Đó là...
Em nhảy được chứ?
Có anh rồi cưng.
Tới luôn đê, Archie!
Lonnie!
Có chuyện rồi.
Um...
- Nghe này, khoan.
- Bình tĩnh, để cho tôi.
- Để tôi giải thích...
- Bình tĩnh.
- Lonnie.
- 50.
Tôi tưởng anh không đến.
Thay đổi vào phút cuối.
Tôi ở phòng kế.
- Chuyện gì thế?
- Anh có thể bảo họ
vặn nhỏ nhạc được không?
- Bó tay. com rồi.
Họ chỉ mới bắt đầu thôi.
- Cho tôi vào tí được không?
- Không, chỉ dành cho khách mời.
- Coi nào...
- Trông chừng hắn.
- Được rồi.
- Coi nào!
Các cô dâu tương lai!
Ngày mai, các em sẽ cần nó đấy.
Đây.
Phù dâu!
- Ông ngoại Lou!
- Chào!
Cám ơn ông rất nhiều vì
đã ra mặt ở câu lạc bộ.
Điều đó thật tuyệt vời.
Đã sống ở Brooklyn thì
luôn nhúng tay vào mọi chuyện.
Em thấy phát chán
với mấy tên trẻ trâu này.
Chúng chẳng có tí trưởng thành nào.
Có lẽ em nên dành chút thời gian
với một người có kinh nghiệm.
Để anh đưa em đi xem một vòng.
Để anh.
Rồi.
Xinh gái đấy.
Aces, tôi chỉ dọn dẹp chỗ này.
Bỏ nó xuống đi.
- Vui vẻ chút đi, cậu xứng đáng đấy.
- Thật ư?
- Thật.
- Ah.
Aces, cám ơn rất nhiều.
Thật lòng đấy.
Oh, uh.
- Trước khi cậu đi, Dean...
- Uh-huh?
Đừng hỏi mà mời cô ta nhảy luôn.
Hiểu chứ?
Cho cô ta biết mình đẹp ra sao
chứ không phải cậu thấy
cô ta hấp dẫn thế nào.
Bảo cô ta rằng ngay khi
cô ta vừa bước vào đây thì
cậu không thể rời mắt khỏi cô ta.
- Thật thế mà.
- Vậy đi đi.
Chắc chắn rồi.
Bà con mẹ nó.
Cái quái gì thế?
Bố!
- Bố.
- Ezra.
- Con làm gì ở đây?
- Bố làm cái quái gì ở đây?
- Bố hỏi con trước.
- Bọn con đã hoảng lên.
Bố bảo sẽ đến nhà thờ.
Bọn con đã gọi đến đó.
Bố biết bọn con đã hoảng cỡ nào không?
Bố xin lỗi, được chưa?
Bố không muốn con lo lắng.
Bọn con đã lo.
Bố đâu thể làm mấy việc này.
Bố đâu còn là con nít nữa.
Biết gì không, con đúng đấy.
Bố đâu còn là con nít.
Bố là người trưởng thành,
người chỉ muốn đến
dự tiệc độc thân của
bạn thân nhất của mình.
Thật sự là ngay từ đầu,
bố không nên nói dối về việc này.
- Bố có thể gặp chuyện không may.
- Cứ cho là thế đi.
Có thể bị đột quỵ
hoặc đột quỵ nhẹ.
Và nó sẽ không xảy ra
miễn là bố còn uống thuốc.
Nếu nó xảy ra thì
bố sẽ chết, không phải sao?
Cho đến lúc đó, Ezra...
Nhìn thẳng vào bố
khi bố đang nói với con.
Cho đến lúc đó, bố không phải là
lão già yếu nhớt đâu.
Trong bố còn rất nhiều sức sống
và bố sẽ sống
để làm những gì bố thích.
Một trong số đó là nhảy
và làm một ly nữa.
Bố đã nhảy.
Nếu con muốn tham gia cùng bố thì
bố rất thích được uống
cùng con trai mình một ly.
Vâng.
- Được chứ?
- Vâng.
Đi nào.
Đó là...
Khoan.
Đến đâu rồi nhỉ?
Phải rồi.
- Đường nào?
- Đường này.
Đây là nơi xảy ra mọi chuyện.
Đây là chỗ lẽ ra được dành cho
một ngôi sao nhạc rock nổi tiếng.
- Thật ư?
- Ừ.
'50-Cent còn nguyên'.
Và,
hắn sẽ làm chuyện trọng đại ở đây
cùng nhóm bạn hoang dã của mình
xung quanh cái gường này, và...
Thật phí vì nó bỏ không.
Không đến mức đó đâu.
Em không nghĩ vậy ư?
- Tốt.
- Heh.
Chờ anh chút nhé.
Anh phải qua phòng bên
làm một viên tăng lực đã.
Oh.
Chả cần thuốc đâu.
Anh...
Uh...
Oh.
Anh rất mừng vì gặp được em.
Anh có vô tình nhắc tới là
mình đã kết hôn chưa nhỉ?
- Thật ư?
- Mm-hm.
Thế thì càng hấp dẫn.
Oh.
- Heh.
- Trong này nóng quá nhỉ?
Phải.
Đỡ nóng hơn rồi.
Phải.
Mm.
Mm.
Vấn đề là...
- Anh không muốn quan hệ với em à?
- Không đâu, thèm muốn chết đi được.
Anh muốn được bem em.
Bem nhiều lần ấy chứ.
Sẽ rất là...
Tuyệt vời.
Đây sẽ là điều tuyệt vời nhất
anh có được trong 25 năm qua.
Uh...
Nhưng mà...
Vấn đề là...
Um...
Nghe có vẻ điên rồ,
nhưng mỗi lần anh gặp
điều tuyệt vời nào thì
anh luôn muốn kể ngay
cho vợ mình nghe
và,
sau 40 năm hôn nhân thì nếu
anh không thể kể cho vợ mình
về điều tuyệt vời xảy ra với anh,
khi đấy nó sẽ khiến điều đó
không còn là tuyệt vời nữa.
Em hiểu.
- Nó có liên quan đến việc...
- Em hiểu, được chứ?
- Vợ anh luôn có cách xử lý.
- Anh ngừng nói được không?
- Sao?
- Đừng nói nữa.
Ngày nào đó, em thật sự hy vọng
sẽ cưới được một người như anh.
Em sẽ đi mặc đồ.
Em à, 'thổi kèn' thì không sao đâu.
Đây mới gọi là tiệc, nhỉ?
Cám ơn ông, Paddy.
Chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà.
Gì thế?
Làm gì mà cứ nhìn ra cửa trước thế?
Là Diana.
Tôi mời cô ta đến dự tiệc.
Tôi thích cô ta.
Việc đấy ổn mà, phải không?
Ông nói Sophie sẽ không muốn tôi
sống đau khổ suốt đời, phải không?
Nên tôi...
Phải không?
Nghe này, tôi đâu còn gì để về nhà.
Tôi không còn gì, Billy.
Nó chỉ là một căn nhà trống
chứa một đống hình.
Rất là chán nả.
Diana khiến tôi thấy như
mình vẫn còn chút sự sống.
Cảm thấy còn chút sự sống thì
tốt hơn là chờ chết, phải không?
Nhỉ?
Ông có...?
Billy, sao thế...?
Trời đất.
Ông thích cô ta.
Chào Susan.
Uh-oh.
Ông sắp kết hôn.
- Nhưng ông là người góa vợ.
- Ông nói Sophie sẽ muốn tôi
vui vẻ mà sống tiếp.
- Chuẩn.
- Tôi đã nhầm.
Đồ khốn nạn!
Khốn nạn! Whoo!
Thế mới gọi là dân chơi!
Diana.
Ta cần nói chuyện.
Đừng nghĩ đến chuyện hôn em
cho đến khi anh nói cho
hôn phu của mình biết đấy nhé.
Paddy sẽ xin hẹn hò với em.
Đó là lý do anh muốn gặp em trước.
Diana, em biết anh ta
hoàn toàn cô độc.
Anh chỉ nghĩ em hãy cho
anh ta một cơ hội.
Được rồi.
Em nghĩ...
Đúng là xấu hổ toàn tập.
Em nghĩ mình đã hiểu nhầm.
Không phải thế.
- Không phải thế đâu.
- Vậy là gì?
Anh định tặng em cho anh ta
như anh đã làm với vợ anh ta ư?
- Đâu có giống như thế.
- Vậy khác nhau chỗ nào?
Vợ anh ta đã có cơ hội chọn lựa.
Cô ta đã đến gặp anh trước.
- Anh nói, "Không, chọn cậu ta đi."
- Đừng nói nữa.
- Và cô ta đã làm thế.
- Diana, đừng nói...
Khác nhau chỗ nào?
Có thật không?
Điều cô ta vừa nói?
Wow.
Vậy là đã hết.
Nghe này, Paddy...
Paddy.
Trời ơi.
Em rất xin lỗi.
Không phải lỗi của em.
Mà là...
Anh ta là bạn thân nhất của anh.
Ha-ha-ha.
- Và bốn tên này...
Paddy, ông ổn chứ?
Paddy, sao thế?
Chuyện gì vậy?
Paddy?
Thời đó chúng ta còn nhỏ, Paddy.
Ông chẳng hiểu gì về phụ nữ.
Ông nói cái gì thế?
Billy, ông không hiểu phụ nữ
theo cách tôi hiểu họ
Ông còn chưa sống với ai hết đời.
Ông không biết điều đó là gì.
Ông không thể bảo phụ nữ yêu ai.
Nhất là Sophie.
Ông không thể làm thế.
Tôi biết vợ chồng tôi
đã trải qua những gì, Billy.
Cám ơn ông.
Nên tôi sẽ hỏi ông lần cuối,
lão điếm thúi khốn khổ.
Lần cuối.
Ông có yêu cô bé
mà ông sắp cưới không?
Billy!
Chốt hạ thôi:
nếu ông không nói thì để tôi.
Này, ông tránh xa chuyện này ra.
Chẳng liên quan gì đến ông đâu.
Chào cưng!
- Ông nợ tôi phát này.
- Aah!
Lisa, tên tôi là Patrick Connors.
Nhưng gã khờ trong cái hồ bơi đó
đã gọi tôi là Paddy khi còn nhỏ
và chết tên đó cho đến bây giờ.
Phải rồi. Paddy!
Rất hân hạnh vì cuối cùng cũng được gặp.
- Rất hân hạnh.
- Billy đã kể cho em rất nhiều.
Sao anh ủi anh ấy văng xuống hồ bơi?
Chỉ là trò đùa ngày xưa.
Tôi hỏi em điều này được không?
- Vâng.
- 50 năm trước,
Billy đã làm cho tôi một việc
khiến tôi cưới được
người phụ nữ duy nhất tôi yêu.
Giờ là cơ hội của tôi
để đáp trả ân huệ đó.
- Xin lỗi, em không hiểu.
- Gã không yêu em đâu.
Gã thích em.
Tôi biết gã thích em rất nhiều
nhưng gã không yêu em
bằng cả con tim của gã.
Tôi không thể để gã cưới em.
Gã là bạn thân nhất của tôi.
Tôi không thể để gã cưới em.
Billy?
Chắc ta cần nói chuyện rồi nhỉ?
Hắn nói gì với cô ta nhỉ?
Rằng cô ta còn trẻ,
còn cả cuộc đời phía trước.
Cố hết sức mình
để cô ta chấp nhận nhẹ nhàng.
Xin lỗi, mấy cưng chưa cho biết tên.
- Madison.
- Taylor.
Madison.
Nghĩ cô ta đón nhận thế nào?
Vui buồn lẫn lộn.
- Banh rồi.
- Ừ, banh chành.
Sẽ là một tuần say tới bến đây.
Ừ.
Chào Taylor.
Chào Madisons.
Billy?
Sao?
Tôi không thể để ông cưới cô ta.
Không, ông làm đúng rồi.
Chúc mừng, làm tốt lắm.
- Ông giận ư?
- Không, ông đúng rồi.
Nếu ông giận thì cũng không sao đâu.
Không đâu, Paddy.
Tôi già rồi.
Biết gì không?
Không có cô ta thì...
tôi thấy sợ tuổi già.
5 phút trước, ta vừa mới 17 tuổi.
Cứ như ngày hôm qua.
Tôi không biết mọi thứ đâu mất rồi.
Não tôi còn không nhận ra
cơ thể này già đến mức nào.
Cô gái chúng ta yêu đã mất, Pat.
Còn tôi không thể đến đám tang.
Tôi thật lòng xin lỗi.
Tôi đã làm ông thất vọng.
Tôi không dám tự mình đến
để nói lời vĩnh biệt.
Archie bị đột quỵ,
còn Sam đến sống ở Florida.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Tôi cảm thấy mình già và cô độc.
Ông có chúng tôi mà.
Phải đấy, Billy.
Ông có chúng tôi.
Và ông có trái tim của cô ca sĩ
ở cái thị trấn chán đời này,
đồ khốn nạn may mắn.
Phải.
Chỉ có anh
Chỉ có anh làm em thay đổi
Thật sự đấy
Anh yêu, anh là
Định mệnh của em
Khi anh nắm tay em
Cô ta bị bệnh ư?
Thế thôi hả?
Cô không định hát hết bài ư?
Im đi.
Ông đâu phải trả tiền.
Cô ta đón nhận thế nào?
Chắc giờ cô ta đang ở Malibu
đốt nhà anh thành tro rồi.
Em có thể hình dung mà.
Con bé tội nghiệp.
Hoa của em hả?
Hoa ư?
Thật ra là không.
Xin lỗi...
Thứ lỗi.
Thay mặt cho Binion,
tôi muốn xin lỗi
vì buổi diễn bị hoãn, nhưng...
... tôi thật sự thích cô ca sĩ.
Cô ấy là người phụ nữ
tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp,
và tôi không thể tin rằng chỉ mới hai ngày
mà cô ấy đã ở trong trái tim tôi.
Nhưng tôi không muốn cô ấy biết
vì với người phụ nữ tuyệt vời như vậy thì
họ thích kiểu đàn ông
"vất vả mới thu phục được".
Đúng là chân lý.
Cám ơn.
Có tác dụng đấy.
Giờ em sẽ hôn anh hay
em muốn nghe thêm về việc
anh phải lòng em đến mức nào?
Nhìn thẳng vào nhau...
không nhìn thẳng vào nhau
thì đâu còn ý nghĩa gì.
Anh đang nhìn cưng đây.
Mm, uh-oh.
Được rồi nhóc, để đấy cho bọn tôi.
Đến lúc cậu giao du với
người cùng tuổi mình rồi.
Chút quà vì rắc rối của cậu.
- Ông chắc chứ?
- Không, đùa đấy mà.
- Dĩ nhiên rồi.
- Ông cho lời khuyên quá tuyệt.
Cậu mà hó hé với cớm
về bọn tôi thì
bọn tôi sẽ săn lùng cậu.
Tôi sẽ câm như hến, ngài Tính sổ.
Để tôi lấy giỏ cho ông.
- Các ông khỏe chứ?
- Lonnie!
- Chào.
- Các ông sẵn sàng đi chưa?
Xong xuôi?
Mọi thứ ổn chứ?
Cho phép tôi được nói điều này.
Tôi từng làm hướng dẫn cho siêu sao,
cho tỷ phú,
cho hoàng gia,
nhưng họ chẳng là gì...
Họ chẳng là gì nếu so với
Bộ tứ huyền thoại, rõ chứ?
Chẳng là gì.
Và tôi nhớ,
mình từng nghe một câu tuyệt vời này.
Đó là...
"Không gì trên thế giới này sâu sắc hơn
lòng trung thành và tình yêu,
nhất là lòng trung thành
và tình yêu giữa tội phạm."
50-Cent đấy!
50!
Lonnie, lấy một chiếc limo
cho đám này và đưa họ
ra phi trường ngay.
Cám ơn.
Tiệc đã quá hớp.
- Đi thôi.
- Đi nào.
Tổng chào.
Ai muốn uống nào?
Uống?
Ông tìm thấy nó ở chỗ quái nào thế?
- Trong thùng rác.
- Mở nó đi pa.
Đến lúc rồi.
Tuyệt cú mèo.
Vậy là...
nâng ly vì vô đối.
Vô đối.
- Vô đối.
- Vô đối.
- Jeez.
- Kinh quá!
- Nước.
- Tôi phải đi đánh răng thôi.
Không thể tệ đến thế.
Rượu Scotch mà.
Ngon mà.
Paddy, tôi nghĩ ông vào
và đi theo hướng đó.
Sam, ông đi đường đó.
Tôi đi hướng đó.
- Phải.
- Ừ.
Cuối tuần vãi cả đạn nhỉ.
Ừ.
- Chắc thế rồi.
- Heh.
- Vậy ư?
- Ừ.
Ừ, sang năm...
... Disney World.
Biển Myrtle.
- Uh, Poconos.
- Poconos.
Nghe hay đấy.
- Thành phố Atlantic.
- Thành phố Atlantic?
Nhưng phải vào mùa hè.
Chơi Kayak ở Na Uy.
Hay Tàu tốc hành phương Đông.
Ta có thể lên xà lan
đi xuyên qua kênh đào...
- Pháp.
- Pháp, châu Âu, Đức.
Các ông là điều tuyệt vời nhất
từng đến trong đời tôi.
Ừ.
Tôi không quan tâm
mấy pa xí đến mức nào.
- 60 năm.
- Ừ.
Ừ.
Chào.
Chào.
- Chào.
- Chào.
Ê! Nhầm đường rồi mấy pa.
58 Ngày Sau
Khoan nào.
- Ai vậy?
- Archibald, tôi có tin mới.
- Là tuyến tiền liệt hả?
- Đâu phải đâu pa.
Sao ông cứ nhắc đến
tuyến tiền liệt thế nhỉ?
Chờ chút, để tôi gọi cho
mấy lão kia luôn nhé?
- Có pho mát ngon từ Pháp.
- Tốt.
- Mm-hm.
- Một chai rượu?
Mm-hm.
- Ai vậy?
- Chào Paddy, Billy và Archie đây.
- Sao điện thoại còn reo thế?
- Sam không chịu nghe máy.
Mấy pa sẵn sàng chưa?
Diana và tôi sẽ cưới nhau.
- Oh, wow!
- Cô ta phạm sai lầm lớn đấy.
Anh ta nói em đang phạm sai lầm lớn.
Bảo anh ta rằng em biết.
Em biết rồi, Paddy.
Còn vụ đêm nào cũng
'dét tô lô' 5 lần thì sao?
- Em biết hết rồi.
- Chúc mừng.
Tôi sẽ gọi sau nhé,
ta sẽ bàn về chi tiết sau.
Chúng tôi sắp đi công viên nghe hòa nhạc.
- Oh.
- Thật ư? Cô ta hấp dẫn chứ?
- Sẽ thế thôi.
- Được rồi,
tôi phải đưa cháu mình vào nhà.
Nói chuyện sau.
- Chúc mừng bồ tèo.
- Tôi cũng vậy.
Tám sau nhé.
- Gặp lại sau.
- Chào.
Có thế chứ.
Tốt, nó ngừng rồi.
- Ah.
- Ha. Tốt.
- Vãi nhỉ.
- Phải.
Em thấy thế nào?
- Khá tuyệt.
- Ừ.
Và không cần ***.
- Hay Dramamine.
- Ha, ha.
Ta sẽ đi lần nữa.
- Đi đâu?
- Đi nữa.
Sao, em điên rồi ư?
Không! Ha, ha.
Đủ rồi!
Em định giết anh hả?
LAST VEGAS 2013
BÔ LÃO XÌ TIN
Biên dịch: davidseanghia - machiendl
..:: PHUDEVIET.ORG ::..