Tip:
Highlight text to annotate it
X
PHÓNG LỚN
Dịch phụ đề: QKK
- Tạm biệt. Hẹn gặp lại.
- Tạm biệt.
Đưa tiền đây. Mau lên.
- Hết xẩy.
- Cám ơn.
Blue 439.
- Blue 439. Hết.
- Blue 439. Xin nói. Hết.
Gọi Weston 0219.
Nói dùm tôi đang trên đường đi.
Roger Wilco. Chờ lệnh.
- Chào cưng.
- Chào.
- Dùm rửa mấy cái này.
- Được.
Ngay lập tức.
Tôi ở đây.
Sẵn sàng chưa?
- Tôi đã sẵn sàng gần một tiếng rồi.
- Tốt.
Tôi phải bắt máy bay đi Paris lúc 11 giờ,
cho nên tôi không thể...
Không thể gì?
Không quan trọng.
Tối qua cô đã đi với ai?
Reg.
Reg, mở nhạc lên dùm.
Đúng rồi.
Tốt lắm. Tốt lắm.
Để nguyên.
Reg.
Cho tôi coi đi.
Coi nào. Tốt lắm.
Khom xuống. Khom nữa.
Đúng rồi. Tốt lắm.
Tốt lắm. Thả tóc ra sau.
Thả tóc ra sau.
Tuyệt lắm. Tuyệt lắm!
Tốt lắm. Thêm nữa.
Bây giờ cho tôi coi đi. Cho tôi coi đi.
Coi nào, nè.
Nhanh hết mức, cho tôi coi đi.
Coi nào, thẳng tới trước.
Tốt lắm. Bên này. Bên này.
Nghiêng thẳng tới trước. Đưa tay lên.
Tốt lắm. Vừa chạm mặt.
Rất tốt.
Và một lần nữa bên này.
Chạm mặt lần nữa.
Tốt. Bây giờ tóc.
Tuyệt diệu. Tuyệt.
Tốt. Phải, tóc.
Thêm nữa. Thêm nữa.
Tốt. Phải, tuyệt lắm.
Tốt lắm. Phải. Một lần nữa. Một lần nữa.
Ồ, để nguyên vậy.
Thả tóc ra sau. Một lần nữa. Tốt.
Được rồi, Reg, 50.
Nằm ngửa ra. Nằm ngửa ra.
Phải. Cho tôi coi đi. Coi nào.
Coi nào. Tốt, tốt, tốt!
Tuyệt. tuyệt. Một lần nữa.
Xuống. Xuống. Đưa tay lên.
Duỗi người ra, cô nương. Tuyệt.
Và một lần nữa. Tiếp tục. Tiếp tục.
Tuyệt lắm.
Đúng rồi. Để nguyên vậy.
Đáng yêu lắm.
Phải, tới luôn. Tuyệt.
Không, không, ngẩng đầu lên.
Ngẩng đầu lên.
Bây giờ cho coi đi. Cưng.
Rồi! Rồi! Phải! Phải! Phải!
A-lô?
Phải, giữ máy.
Là Peter.
A-lô?
Phải.
Phải.
Phải, tôi để nó ở đâu đó.
Tôi biết là tôi có.
Phải, giữ máy.
Reg, đọc địa chỉ của cái cửa hàng
phế liệu chết tiệt đó dùm.
Sao, họ rất phi thường. Tiếp đi.
Phải.
Phải. Tuyệt.
Nè. Anh có thể đốt bỏ cái đống này.
Reg!
- Cho mấy cô nàng xuống dùm đi.
- Được.
Nè, không ăn kẹo cao su.
Dụt bỏ đi.
Và đừng dụt xuống sàn.
Cô, hạ tay xuống.
Đúng rồi.
Sáu ly.
Kinh khủng.
Đưa cái chân tới trước
một chút được không?
Ngẩng đầu lên.
Cứ vậy. Mở miệng ra. Phải, tốt. Tốt.
Không, sai hết rồi. Làm lại.
Sửa lại. Sửa lại.
Áo sọc, cứ để áo thả xuống
Giữ cho cái sọc thẳng.
Chỉ cần đưa hai tay lên xuống.
Phải, rất mềm mại. Tôi thích vậy.
Tôi thích vậy. Tiếp tục.
Phải.
Được rồi, đổi chỗ.
Phải.
Thức dậy!
Các cô phải cám ơn ngôi sao may mắn của
mình vì được làm việc với tôi, đúng không?
Được rồi, một lần nữa.
Và bây giờ hãy mỉm cười. Coi nào.
Cười.
Cười.
Chúa ơi.
Tôi yêu cầu các cô cười.
Sao vậy?
Các cô quên cười là gì rồi sao?
Hả?!
Được rồi, bây giờ mệt hết rồi.
Nghỉ đi.
Tôi không còn thấy tròng mắt các cô nữa.
Chỉ là những vạch ti hí.
Tiếp tục.
Nhắm mắt lại.
Nhắm mắt lại.
Và cứ để như vậy.
Tốt cho các cô.
Nhắm mắt lại.
Cái đó chắc cũng phải năm
hay sáu năm rồi.
Khi tôi vẽ nó, nó chẳng có ý nghĩa
gì hết. Chỉ là một mớ hỗn độn.
Sau đó, tôi tìm thấy một cái gì
để lần theo, như cái...
Giống như cái chân này.
Rồi nó lộ rõ ra và gom lại.
Giống như tìm thấy một đầu mối
trong một câu chuyện trinh thám.
Đừng hỏi tôi về cái này.
Tôi vẫn chưa biết.
- Tôi mua nó được không?
- Không.
Anh sẽ tặng tôi chớ?
Nè.
Tên khốn hãm tài.
Hắn không chịu bán cho tôi
một bức tranh bôi bác.
Sẽ có một đêm tôi bò xuống
và ăn trộm hết.
Nữa đi, dễ chịu lắm.
Anh có vẻ mệt mỏi.
Anh đã ở suốt đêm trong
một nhà trọ rẻ tiền.
Họ nói là họ đã được yêu cầu tới đây.
- Không phải do tôi.
- Thật ra thì chúng tôi không được yêu cầu.
Xin lỗi, tôi đang bận.
Họ đang in mấy tấm ảnh của tôi
trên lầu. Hãy đi lấy xuống.
Anh không thể cho chúng tôi vài phút sao?
Vài phút?
Tôi còn không có được vài phút
để đi cắt ruột thừa nữa.
- Vậy chừng nào chúng tôi có thể tới?
- Đừng.
Mấy người kia vẫn còn
nhắm mắt đợi chớ?
Phải, họ đang đợi,
nhưng mở mắt.
Tốt.
Kêu họ nhắm mắt lại nữa.
Dụt bỏ cái túi đó đi.
Nó là của ma quỷ.
Chiều nay chúng tôi quay lại được không?
ĐỒ CỔ
- Cậu muốn gì?
- Chỉ nhìn thôi.
Ở đây không có đồ bán xôn.
Cậu chỉ phí thời gian thôi.
À, chỉ xem qua một chút thôi mà.
Cậu đang tìm cái gì?
- Hình ảnh.
- Không có hình ảnh.
Hình ảnh loại gì?
- Phong cảnh.
- Xin lỗi, không có phong cảnh.
Bán rồi. Bán hết rồi.
- Ông là ông chủ?
- Không, ông chủ đi vắng.
Chờ ổng được không?
Anh đang làm gì vậy?
Thôi đi! Thôi đi!
Đưa tôi cái đó. Anh không thể
chụp hình người ta như vậy.
Ai nói tôi không thể?
Tôi chỉ làm việc của tôi.
có người làm võ sĩ đấu bò...
...có người làm chính khách.
Còn tôi là một nhà nhiếp ảnh.
Đây là nơi công cộng.
Ai cũng được quyền yên bình.
Không phải lỗi của tôi nếu
chỗ này không có yên bình.
Cô biết, rất nhiều cô gái phải
trả tiền để tôi chụp hình họ.
Tôi sẽ trả tiền anh.
Tôi lấy mắc lắm.
Còn có những thứ khác tôi cần
trong cuộn phim này.
Vậy thì chúng ta phải làm gì?
Tôi sẽ gởi hình cho cô.
Không, tôi muốn ngay bây giờ.
Không!
Làm gì mà hấp tấp vậy?
Đừng làm mất vui.
Chúng ta chỉ mới gặp nhau.
Không, chúng ta chưa gặp nhau.
Anh chưa bao giờ gặp tôi.
- Chào.
- Chào.
- Nhân viên của tôi đã gặp cô về cái cửa hàng này.
- Vậy sao?
Ổng là người hút xì-gà.
Rải tàn khắp nơi.
Có lẽ tôi nhớ ổng.
Chắc là tôi đã đòi giá quá cao.
Tiền bạc luôn là một vấn đề, phải không?
Hãy kêu ổng quay lại.
Tại sao cô muốn bán?
Tôi muốn thử một cái gì khác.
Thoát đi đâu đó.
Tôi đã chán đồ cổ lắm rồi.
Thoát đi đâu?
Tới Nepal.
Nepal toàn đồ cổ.
Vậy sao?
Có lẽ tôi nên thử đi Maroc.
- Bao nhiêu?
- Cái gì?
Cái chân vịt.
Tôi để cho anh với giá...
- ...8 bảng.
- Được. Đồng ý.
- Cô có xe tải không?
- Anh không thể lấy ngay bây giờ.
Tôi phải lấy.
Tôi phải lấy.
- Tôi không thể sống thiếu nó.
- Đáng tiếc.
Cái đó sẽ tập cho anh thói quen bị đồ
nặng nề quyến rũ vào những sáng thứ Bảy
- Xe đó phải không?
- Phải rồi.
Anh không thể đối xử với nó như vậy.
Nó không phải là xe tải giao hàng.
- Ai thèm quan tâm?
- Để lại cho tôi.
Thế nào cũng có xe tải tới.
Phải, được rồi, nhưng nó nên
tới ngày hôm nay.
Blue 439. Blue 439. Hết.
439. Xin nói. Hết.
Chào, đây là...
Cho tôi Flaxton 2249.
Ông Walker. Ông Peter Walker.
Nói với ổng tối đã tới cửa hàng phế liệu.
Giá cao, nhưng cô nàng sẽ giảm.
Kêu ổng gọi cổ ngay lập tức, để cho...
...đừng có người nào khác dành.
Roger Wilco. Chờ lệnh.
Blue 439. Blue 439. Hết.
Blue 439. Blue 439. Nói đi.
Blue 439. Thông điệp đã chuyển.
Số đã lưu. Người nhận không muốn trả lời.
Kêu ổng đi chết đi.
Người ta đứng lố nhố ở
chỗ này là sao?
Đã có những tên bóng và
chó săn ở đây.
Tôi đã thấy vài tên trong
mấy phút đi ngang qua đây.
- Có vẻ như có bom. Hết.
- Blue 439. Có gì ở đó? Hết.
- Bỏ đi. Hết.
- Roger Wilco. Chờ lệnh.
Anh muốn dùng hết cái này?
Anh không thích sao?
Rất tuyệt.
Ta sẽ dùng ba hay bốn tấm.
Rải đều trong cuốn sách?
Không. Chung với nhau.
Phải.
- Và một ly bia.
- Vâng, thưa ông.
Cái này cuối cùng chưa?
Không phải những cái này.
Tôi đã có vài tấm rất tuyệt cho phần cuối.
Trong một công viên. Tôi chỉ mới chụp
sáng nay. Xế chiều anh sẽ có.
Nó rất yên bình, rất tĩnh lặng.
Những phần kia của cuốn sách khá bạo lực,
nên tốt nhất là kết thúc như vậy.
Phải.
Vậy là tốt nhất.
Có vẻ thật hơn.
Tuần này tôi sẽ đi London.
Tại sao?
Ở đây tôi không làm được gì nữa.
- Tôi đã nghĩ ra vài cái tiêu đề.
- Vậy à?
Tôi đã chán mấy con hồ ly này rồi.
Ước gì tôi có cả đống tiền.
Vậy tôi sẽ được tự do.
Tự do để làm cái gì?
Tự do như hắn hả?
Ta có quen người này không?
KHÔNG CÓ CÁI NÀY
ĐI CHỖ KHÁC
HÒA BÌNH
KHÔNG CHIẾN TRANH
ĐI CHỖ KHÁC
Vậy được rồi.
A-lô. Làm ơn cho tôi gọi
Frobershire 3329.
Tôi chỉ có một đồng sáu xu.
Park 1296.
A-lô. Là tôi đây.
Tôi tưởng anh đã đi Hurley rồi chớ?
Nghe đây, cứ ở yên đó.
Gọi lại cho tôi ở nhà ngay.
Tôi tới...
Tôi tới để lấy hình.
Làm sao cô tìm được tôi?
Anh sống ở đây phải không?
Uống rượu không?
Mấy tấm hình đó có gì
mà quan trọng dữ vậy?
Đó là việc của tôi.
Ánh sáng trong công viên
sáng nay rất tốt.
Mấy tấm hình đó sẽ rất đẹp.
Dù sao, tôi cần chúng.
Đời tư của tôi đã đủ phức tạp rồi.
Sẽ là một thảm họa nếu...
Vậy thì sao?
Không có gì là thảm họa khi
nói rõ mọi chuyện.
Cô có bao giờ làm người mẫu chưa?
Tôi muốn nói, người mẫu thời trang.
Có có tư chất.
Đứng yên.
Không có nhiều cô gái đứng hay như vậy.
Không, cám ơn. Tôi đang vội.
Cô sẽ có hình của cô.
Tôi hứa.
Tôi luôn giữ lời.
Lại đây.
Cho tôi thấy cô ngồi ra sao.
Ai vậy?
Ồ, phải. Đúng rồi. Chờ một chút.
Cho tôi hả?
Đó là vợ tôi.
Tại sao tôi lại phải nói chuyện với cổ?
Xin lỗi, cưng. Cô nàng của anh
không chịu nói chuyện với em.
Thật ra cổ không phải là vợ tôi.
Chúng tôi chỉ có vài đứa con.
Không.
Không có con. Không có đứa nào.
Mặc dù, đôi khi, tôi có
cảm giác như chúng tôi đã có con.
Cổ không đẹp. Cổ...
...dễ sống chung.
Không, không phải.
Đó là lý do tôi không sống với cổ.
Nhưng ngay cả với những cô gái xinh đẹp...
...cô nhìn vào họ, và chỉ có vậy.
Đó là lý do họ luôn luôn đi tới chỗ...
Và tôi bị dính chặt với họ suốt ngày.
Với đàn ông cũng giống như vậy.
Hãy nghe thử cái này.
Không. Ngồi yên. Ngồi yên.
Hãy nghe và ngồi yên.
Nếu muốn hút thuốc, cứ hút.
Chậm thôi. Chậm thôi.
Theo nhịp.
Đúng rồi.
Tôi không thể chịu nổi.
Tôi đã quá căng thẳng.
Cho tôi xin ít nước được không?
Và tôi không phải thằng ngu, cưng à.
Cho tôi lấy hình được không?
Tất nhiên.
Để sau.
Bạn trai của cô hơi già một tí.
Sao anh không chịu nói anh muốn gì?
Mặc đồ vô đi.
Tôi sẽ cắt những âm bản cô cần.
Họ sẽ bỏ đi.
Họ sẽ không đi đâu.
Đừng đi.
- Có phải anh đã mua một cái chân vit?
- Gì?
Anh đã mua một cái chân vịt sáng nay,
đúng không?
Ồ, phải.
Anh phải giúp tôi một tay.
- Được chưa?
- Tốt, được rồi.
Cái đó để làm gì?
Không gì hết. Nó đẹp.
Nếu tôi có một căn phòng như vầy,
tôi sẽ treo nó lên trần như một cái quạt.
- Cô có phòng riêng không?
- Không.
Có lẽ tôi sẽ để nó ở đó
như một bức tượng.
Ở đó coi được đó.
Nó sẽ phá vỡ những đường thẳng.
- Cô đi sao?
- Trễ rồi.
Tôi còn gặp lại cô không?
Ít nhất hãy cho tôi biết tên cô
hay số điện thoại.
Cám ơn anh.
A-lô?
Knightsbridge 1239.
Sao?
Không, tôi xin lỗi.
Ron?
Đã có chuyện rất kỳ lạ.
Mấy tấm hình trong công viên,
rất kỳ lạ!
Có người nào đó muốn giết
một người nào khác.
Tôi đã cứu mạng hắn.
Nghe đây, Ron, có một cô gái.
Ron, anh có chịu nghe không?
Cái làm cho nó kỳ lạ là...
Khoan, giữ máy nghe Ron?
Có ai đang kêu cửa.
Anh không mong chúng tôi, phải không?
Phải.
Các cô có biết pha cà-phê không?
Tôi có thể pha cà-phê Ái Nhĩ Lan,
nếu anh thích.
Được, đi thôi.
- Cổ luôn như vậy à?
- Như sao?
Không nói chuyện.
Cô tên gì?
Quên đi.
Cần gì tên của cổ chớ?
Ở trên giường họ gọi cô là gì?
Tôi chỉ lên giường để ngủ.
A-lô?
A-lô?
Hãy nhìn mấy bộ đồ này.
Không.
- Nè, cái này thì sao?
- Mặc vô đi.
Còn cô thì sao?
Cứ tự nhiên.
Cà-phê!
Chuyện gì đây?
- Có chuyện gì?
- Cổ có thân hình đẹp hơn tôi!
- Không đúng!
Tới đi, đánh cổ đi.
Cho cổ một cú móc trái.
Tôi sẽ cho cả hai cô lên võ đài.
Ôi, không!
Giữ chân cổ!
Không! Không!
- Giữ chân cổ!
- Không!
Không! Không! Không!
Buông tôi ra.
Được rồi, bây giờ đi đi.
- Nhưng anh chưa chụp tấm hình nào.
- Không, tôi kiệt sức rồi.
Chính là lỗi của hai cô.
Ngày mai.
Ngày mai!
Có phải lúc nãy anh đang
tìm kiếm một cái gì?
Không.
Em có nghĩ tới việc bỏ hắn chưa?
Chưa, em không nghĩ vậy.
Sáng nay anh đã thấy
một người đàn ông bị giết.
Ở đâu?
Bị bắn.
Trong một công viên nào đó.
Anh chắc không?
Ổng vẫn còn ở đó.
Ổng là ai?
Một người nào đó.
Chuyện đó xảy ra ra sao?
Anh không biết, anh không thấy.
Anh không thấy?
Không.
Anh không kêu cảnh sát sao?
Đó là cái xác.
Trông giống một bức tranh của Bill.
Phải.
Anh có chịu giúp em không?
Em không biết phải làm gì.
Chuyện gì vậy?
Không biết tại sao họ bắn ổng.
Anh không có hỏi.
A-lô, Ron?
Ồ, chào cưng. Có Ron ở đó không?
Không, anh chỉ muốn rủ hắn đi đâu đó.
Hắn ở đâu?
Được rồi. Để anh tới đó tìm hắn.
Tạm biệt, cưng.
Cho họ nghe lại bài hát.
Ron.
Cho tôi một phút, được không?
Ron.
Có người vừa bị giết.
Bây giờ, anh làm ơn...
Được rồi.
Được rồi.
Nghe nè.
Mấy tấm hình tôi chụp trong công viên đó...
Tôi tưởng đáng lẽ cô
đang ở Paris?
Thì tôi đang ở Paris.
Nè, kéo một hơi đi.
Tôi muốn anh thấy cái tử thi.
Chúng ta phải chụp một tấm hình.
Tôi không phải là một nhiếp ảnh gia.
Thì tôi.
Có vấn đề gì với hắn?
Anh đã thấy gì trong cái công viên đó?
Không gì hết.
Ron.