Tip:
Highlight text to annotate it
X
Mp3sony-sub.blogspot.com
Phudeviet.org
Có một sự thật quan trọng
và phổ biến,
đó là mọi thứ không phải
lúc nào cũng như vẻ ngoài.
Lấy ví dụ, trên hành tinh Trái Đất,
con người luôn cho rằng...
mình là chủng loài thông minh nhất
đang thống trị hành tinh,
thay vì chỉ thông minh
hàng thứ 3 mà thôi.
Sinh vật thông minh hàng thứ 2
là cá heo, loài mà chỉ tò mò vừa đủ,
đã biết đến tình trạng sắp bị phá huỷ
của Trái Đất từ lâu rồi.
Chúng đã có nhiều nỗ lực
để cảnh báo loài người,
nhưng hầu hết sự truyền đạt của chúng
đều bị hiểu sai...
thành những nỗ lực làm trò đấm bóng
hay huýt sáo để được ăn.
Do đó chúng đã quyết định
rời Trái Đất theo cách riêng.
Thông điệp cuối cùng của cá heo
đã bị hiểu sai...
thành một nỗ lực phức tạp
để lộn nhào ra sau...
qua một cái vòng, huýt sáo bài
The Star-Spangled Banner.
Thật ra, thông điệp là thế này:
"Tạm biệt, và cám ơn
về những con cá."
HƯỚNG DẪN CHO NGƯỜI ĐI NHỜ XE
ĐẾN DẢI THIÊN HÀ
Cám ơn vì những bữa cá
Thật đáng buồn là
chuyện lại như thế này
Chúng tôi đã cố
cảnh báo mọi người, nhưng...
Các bạn không chia sẻ
sự hiểu biết của chúng tôi
Điều đó lý giải
cho sự bất kính...
đối với thiên nhiên kỳ diệu
xung quanh các bạn
Tạm biệt, và cám ơn
vì những bữa cá
Thế giới của các bạn
sắp bị phá huỷ
Có bực mình
cũng chẳng được gì
Cứ nằm xuống và để cho
hành tinh tan rã quanh mình
Dù có những tấm lưới
bắt những đàn cá ngừ
Chúng tôi vẫn nghĩ
hầu hết các bạn thật tuyệt
Đặc biệt là các em nhỏ
Và những phụ nữ có mang
Tạm biệt, tạm biệt, tạm biệt
Tạm biệt, tạm biệt
Tạm biệt, và cám ơn
vì những bữa cá
Nếu tôi có
một mong ước cuối cùng
Tôi muốn một con cá thật ngon
Nếu chúng ta có thể
thay đổi một điều
Tất cả chúng ta đều học hát
Tất cả cùng nhau
Con người và
động vật có vú
Sát cánh bên nhau
Trong khối gene tuyệt vời
của sự sống
Tạm biệt, tạm biệt
Tạm biệt, tạm biệt
Tạm biệt, tạm biệt và
cám ơn vì những bữa cá
Câu chuyện đặc biệt về "Hướng dẫn cho
người đi nhờ xe đến dải thiên hà"...
bắt đầu hết sức đơn giản.
Nó khởi đầu
với một người đàn ông.
Nói cho chính xác,
là một người Trái Đất,
người không biết gì
về số phận của mình...
hơn một lá trà biết về
lịch sử của công ty Đông Ấn.
Tên anh ta là Arthur Dent.
Anh ta là một hậu duệ của loài vượn người,
cao một thước bảy mươi hai,
và có người đang cố làm
một con đường đi qua nhà anh ta.
Tôi muốn anh làm gì à?
Hãy tìm anh ấy...
và nói anh ấy là tôi đang nằm
thẳng cẳng phía trước...
Thôi được, tôi sẽ giữ máy.
Anh không thể nằm mãi
trước một cái máy ủi.
Tôi sẵn sàng chơi mà.
Để xem thằng nào rỉ sét trước.
Con đường này phải được xây,
và nó sẽ được xây.
- Tại sao nó phải được xây thế?
- Vì nó là đường.
Anh phải xây đường xá chứ. Ngoài ra,
đáng lẽ anh nên biểu tình vài tháng trước.
Các bản vẽ đã được trưng bày ở
phòng quy hoạch cả năm trời rồi.
Trưng bày à? Tôi phải
đi xuống hầm mới thấy đấy.
Anh Dent, anh có biết là
cái máy ủi này gây thiệt hại thế nào...
nếu tôi cứ cho nó
lăn thẳng qua người anh không?
- Cỡ nào thế?
- Chẳng còn gì cả.
Một sự tình cờ lạ lùng,
vì Arthur, hậu duệ vượn người,
cũng không có một chút nghi ngờ nào...
rằng một trong những người bạn
thân nhất của anh ta...
không phải là hậu duệ loài vượn người,
mà thực sự lại đến từ 1 hành tinh nhỏ...
ở đâu đó trong
vùng lân cận với Betelgeuse.
Arthur! Arthur!
- Ford này!
- Sao?
Tớ ở đây.
À, cậu đây rồi!
Đồ ăn, thức uống.
Chúng ta sẽ nói chuyện.
Giờ không phải lúc tốt nhất.
Họ sắp phá nhà tớ.
Cậu đã... cậu đã biết rồi sao?
Bằng cách nào thế?
Ý cậu là...
À, họ à? Khi cậu nói "họ"
tức là chỉ họ đấy hả? Hiểu rồi.
Nghe này, tớ có việc quan trọng
phải nói với cậu. Ngay bây giờ!
Còn nhà tớ thì sao?
Các công nhân Trái Đất, tôi đem tới
rất nhiều đậu phộng và bia!
- Tốt rồi, đến quán rượu thôi.
- Hả?
Họ sẽ không phá nhà cậu
cho đến khi uống xong bia.
- Chúng ta tin họ được không?
- Cho đến khi Trái Đất kết thúc.
- Cách bao xa?
- Đi khoảng 1, 2 phút thôi.
Hả?
Bồi, cho nửa lít bia và nhanh lên.
Thế giới sắp kết thúc rồi.
Nửa lít đến ngay.
Cứ giữ tiền lẻ.
Ông còn 10 phút để xài nó.
Mỗi thằng một xị à?
Vào giấc trưa này sao?
Xin lỗi cậu, thời gian
chỉ là khái niệm gây ảo giác.
Giờ trưa, cho là thế đi.
Và ăn đậu phộng đi,
vì cậu sẽ cần muối.
- Nghe này, có chuyện gì thế Ford?
- Arthur...
Nếu tớ nói với cậu là
thực ra tớ đến từ Guildford thì sao?
Tớ đến từ một hành tinh nhỏ
trong khu vực lân cận Betelgeuse?
Đó là điều cậu muốn nói à?
Còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau chứ?
Tránh ra kìa.
Chào.
Không phải lạ sao khi tớ
muốn bắt tay với một cái xe?
Tớ cho là lúc đó cậu xỉn.
Tớ nghĩ cái xe đó là một thể sống vượt trội.
Tớ định tự giới thiệu mình.
Cậu đã cứu mạng tớ. Và giờ tớ sẽ
cứu mạng cậu. Làm ơn uống đi!
Chắc đó là ngày thứ Ba.
Tớ chẳng hiểu được ngày thứ Ba.
- Nếu là chuyện về nhà cậu...
- Không, không phải chuyện căn nhà.
- Anh ta là ai thế?
- Là con gái đấy.
Tricia McMillan. Bọn tớ gặp nhau
ở một bữa tiệc hoá trang.
Tớ ghét kiểu tiệc đó.
Tớ thà ở nhà và
ủi mấy cái khăn tay còn hơn.
- Nhưng tớ đã ở đó.
- Anh là ai?
- Ồ!
- Và cô ấy cũng ở đó.
- À, Dent. Arthur Dent.
- Không, ý tôi là, anh đóng vai ai?
Hoá trang à? Phải rồi.
Tôi cho là Livingstone.
Trông không được ngon lành như Darwin,
nhưng nhìn sơ qua cô thì tôi chỉ đoán được thế.
Anh là người đầu tiên
nói đúng đấy.
- Thật à?
- Phải, mọi người đều gọi tôi là Santa.
- Vâng.
- Tôi nghĩ chó săn thỏ chỉ là đồ bỏ.
Tôi cũng thế.
Mọi người trong những tiệc thế này
đều là bọn ngốc say mèm.
Cái gì?
Tất cả những người này
đều là lũ ngốc! Chúa ơi!
Buồn cười nhỉ!
Nói tớ nghe đi.
Cô ấy rất thú vị, Ford ạ!
Xinh đẹp, dí dỏm,
điên như một quả bóng bay.
Không có bộ râu, trông em
trẻ hơn đến 80 tuổi đấy.
Có lẽ em bị thoái hoá.
Anh phải nói với em là
anh không hẹn hò...
với những sinh vật đơn bào đâu.
Chúng ta đi đâu đó đi.
Chắc chắn rồi.
Em có nơi nào trong đầu chưa?
- Madagascar.
- Đó là một hộp đêm mới ở đường Dean hả?
Không, đó là một đất nước
ở bờ biển châu Phi.
Madagascar đó à?
Sao chúng ta còn chờ ở đây?
Chờ một chút.
Đi nào.
Chúa ơi, em nghiêm túc à?
Anh không thể đi Madagascar được.
- Sao lại không?
- Vì anh... em biết đó...
- Em nghiêm túc thật à?
- Phải.
Em muốn đến nơi chưa từng đến
và em muốn đi cùng anh, nên...
anh nói gì nào,
tiến sĩ Livingstone?
Anh sẽ nói đó là
một đề nghị lạ thường.
Anh không thể đi được,
anh còn công việc.
Bỏ việc đi. Tìm một việc mới
khi nào anh trở về.
Anh còn không biết
tên thật của em.
- Tricia McMillan.
- Tricia McMillan.
Anh có một đề nghị cho em.
Sao chúng ta không đi nơi nào đó
gần hơn trước,
Cornwall chẳng hạn,
và xem như thế nào đã.
Được, đi Cornwall.
Này, xin lỗi.
Anh chàng này làm em chán à?
Sao em không nói chuyện với anh này?
Anh đến từ một hành tinh khác.
Thật đấy. Em muốn thấy
phi thuyền của anh không?
"Em muốn thấy phi thuyền của anh không?"
Tán tỉnh kiểu gì thế?
Chuyện đó đã xảy ra thật.
Nói về chuyện...
Chúng ta có 2 phút.
Uống cạn đi.
Nhà của tớ.
Người Trái Đất, một chầu cho
tất cả mọi người, tính tiền cho tôi.
Anh thực sự nghĩ là
thế giới sẽ kết thúc sao?
Phải.
Bọn tôi có phải nằm xuống, hoặc trùm
túi giấy lên đầu, hay làm gì đó không?
- Nếu ông thích.
- Có ích gì không?
Cũng không hẳn.
Gặp lại sau!
Lượt rượu cuối này.
- Gì thế?
- Chạy đi.
Coi chừng.
Aha, khăn tắm!
Arthur!
Những thứ kia là
cái quái gì thế?
Đó là tàu của
hạm đội xây dựng Vogon.
Tớ đã bắt được tín hiệu của họ sáng nay.
Cậu sẽ cần cái này.
- Cậu làm gì thế?
- Chúng ta xin đi ké xe.
Người Trái Đất,
đây là Prostetnic Vogon JeItz của
Hội đồng quy hoạch thiên hà.
Như các người đã biết,
kế hoạch phát triển vùng
vành ngoài của thiên hà...
có bao gồm cả việc xây dựng một tuyến đường
cao tốc siêu không gian qua hệ sao của các người.
Và hành tinh của các người là
một trong những nơi sẽ bị phá huỷ.
Sao lại ngạc nhiên
về chuyện này thế nhỉ?
Các bản vẽ đã được trưng bày...
ở phòng quy hoạch địa phương nằm tại
Alpha Centauri trong 50 năm Trái Đất mà.
Nếu không bị quấy rầy bởi
những chuyện địa phương, hãy coi chừng.
Một hành tinh vô cảm.
Ta chẳng thông cảm gì đâu.
Bắt đầu phá huỷ.
"Hướng dẫn cho người đi nhờ
đến dải thiên hà"...
là một cuốn sách rất đáng xem.
Có lẽ là cuốn đáng xem nhất,
cuốn thành công nhất,
từng được cho ra đời bởi tập đoàn
xuất bản khổng lồ Ursa Minor.
Nó còn phổ biến hơn cả cuốn
"Xe bus công ích đến thiên đường",
bán chạy hơn cuốn "53 điều
để làm ở nơi vô trọng lực",
và gây tranh cãi nhiều hơn
bộ ba cuốn sách triết học bom tấn...
của Oolon Colluphid,
"Thượng đế sai lầm ở đâu",
"Thêm vài sai lầm lớn nhất
của Thượng đế",
và "Thượng đế là ai."
Nó đã hất cẳng cuốn
"Bách khoa toàn thư Thiên hà"...
để trở thành
một kho kiến thức tiêu chuẩn...
vì hai lý do quan trọng.
Đầu tiên, nó rẻ hơn một chút,
và thứ hai, nó có cụm từ
"Đừng sợ!"...
in bằng khổ chữ lớn, thân thiện
ngay trên bìa.
Vậy là cậu không phải
đến từ Guildford hả?
Điều đó giải thích cho chất giọng của cậu,
vốn là điều làm tớ thắc mắc mãi.
Cậu không phải là
một diễn viên thất nghiệp,
mà là người viết...
cái thứ gọi là sách này.
Hay đấy chứ hả?
Tớ thấy không khoẻ.
Tớ cần một tách trà.
Nếu tớ hỏi chúng ta đang ở đâu,
thì tớ sẽ hối hận chứ?
- Giờ chúng ta được an toàn rồi.
- Tốt.
Chúng ta đang ở trong phòng giặt của
một tàu thuộc hạm đội xây dựng Vogon.
- Cho tớ về nhà đi, Ford.
- Arthur, nhà cậu đã...
Chúa ơi, nhà tớ.
Nhà tớ đã bị phá huỷ.
Cậu không nhớ rồi.
Arthur, tớ có chuyện
phải nói với cậu.
Thật không may,
nhưng là sự thật.
Hành tinh của cậu
đã nổ tung.
Ờ, nổ tung.
Cậu không thể làm được gì à?
Tớ đã cứu mạng cậu.
Thế là chúng ta huề nhau.
Thiên hà khắc nghiệt lắm. Nếu cậu muốn
tồn tại ở ngoài này, cậu phải...
biết khăn tắm của mình
nằm ở đâu.
Giúp tớ một tay ở chỗ này.
Cẩn thận, nóng đấy.
Chúng ta phải ra khỏi con tàu này.
Trước khi người Vogon
phát hiện chúng ta.
Người Vogon rất ghét
những ai đi nhờ. Kéo đi!
Hả?
- Giờ chúng ta sẽ có tín hiệu.
- Người Vogon là gì?
Hỏi sách hướng dẫn đi.
Nói "Người Vogon."
Người Vogon.
Vogon là một trong những chủng tộc
khó ưa nhất thiên hà.
Không xấu xa, nhưng cục tính,
quan liêu, nhiều chuyện và tàn nhẫn.
Họ còn không thèm nhấc một ngón tay
để cứu bà của mình...
khỏi bọn Ravenous Bugblatter
của hành tinh Traal mà không có tờ lệnh...
được ký thành 3 bản sao,
gửi đi, gửi lại,
bị thắc mắc, mất, được tìm thấy,
được kê vào vấn đề công cộng,
lại bị mất và cuối cùng bị chôn
trong than bùn trong 3 tháng...
và được tái chế lại.
Bạn không được phép để cho
một người Vogon đọc thơ cho bạn nghe.
Họ không biết nghĩ hay tưởng tượng.
Hầu hết không biết nói, chỉ biết làm.
Hả?
Và nếu chúng ta không
đi ké tàu được sớm,
sẽ không cần đến sách hướng dẫn
để biết người Vogon khó ưa thế nào đâu.
Hôm nay bọn họ đã
huỷ diệt một hành tinh.
Điều đó luôn làm họ
thấy sảng khoái một chút.
Cái gì thế?
- Đeo cái này vào tai cậu đi.
- Hử?
Chúng ta đã vô ý đón nhầm
hai tên đi ké.
Con cá đang dịch cho cậu nghe đó.
Các Babel là loài cá nhỏ,
màu vàng, giống con đỉa,
và chắc chắn là thứ kỳ quái nhất
trong vũ trụ.
Nó được nuôi bằng sóng não,
hấp thụ những tần số vô thức,
và thải ra một ma trận
những tần số có ý thức...
đến trung tâm nói của não bộ.
Kết quả thực tế của việc đó,
là nếu bạn cho một con vào tai,
bạn sẽ ngay lập tức hiểu được
bất cứ thứ gì ở bất cứ ngôn ngữ nào.
Chống cự là vô ích.
- Được rồi.
- Có người đến.
Chúng ta đi nào.
Trông tươi tắn hơn đi.
Thưa ngài.
- Gì thế?
- Bọn đi ké tàu.
Thôi, ông không cần
phải đọc đâu, thật đấy.
Chúng tôi đã gây đủ
rắc rối cho ông rồi.
Thơ ca của người Vogon được đồng ý là
thứ tệ thứ 3 trong vũ trụ.
Thứ tệ thứ 2 chính là
thơ ca của Azgoths hành tinh Kria.
Trong phần ngâm thơ của đại thi hào
của họ, Grunthos the Flatulent,
ngâm bài thơ "Ca ngợi
một đống vữa nhỏ màu xanh...
mà tôi tìm thấy trong nách mình
vào một buổi sáng giữa mùa hè",
4 thính giả của ông ta đã chết
vì xuất huyết nội,
và chủ tịch của Hội đồng
nghệ thuật thiên hà...
còn sống sót nhờ
gặm chính cái chân của mình.
Thứ thơ tệ nhất chính là của
Paula Millstone Jennings vùng Sussex.
May mắn là nó đã bị huỷ diệt
cùng với Trái Đất.
"Thấy nếu ta không thấy."
Người Trái Đất, ta cho ngươi
một lựa chọn.
Hoặc chết trong chân không,
hoặc là nói xem
ngươi nghĩ gì về thơ của ta.
Thực ra, tôi thích nó đấy.
- Hả?
- Vâng.
Nó hay đấy chứ.
Có vài từ tôi không hiểu được,
nhưng tôi thấy phần hình tượng
cũng khá tốt.
Tiếp tục đi.
Vần điệu cũng thú vị,
nó dường như đối âm...
với những phép ẩn dụ
về LÒNG NHÂN ĐẠO của...
- Tính Vogon đạo chứ!
- Vogon đạo, xin lỗi. Tính Vogon đạo...
của tâm hồn thơ ca.
Vậy điều ngươi đang nói là...
ta viết thơ bởi vì...
bên dưới ý nghĩa của nó,
dưới vẻ nhẫn tâm bên ngoài,
ta muốn được yêu thương?
Phải, phải.
Phải đó, làm ơn đi.
Quẳng chúng ra khỏi tàu.
- Không, không.
- Ford.
Được rồi mà.
Chống cự là vô ích.
Im đi, làm gì khác đi.
Rửa cái tay bẩn thỉu đi.
Đừng sợ. Đừng sợ.
Vậy ra là thế này đây?
Chúng ta sẽ chết à?
Phải, chúng ta sẽ chết.
Không, không, gì đây?
Gì thế?
Gì thế? Chẳng là gì cả.
Chúng ta sẽ chết.
Cậu đang ra mồ hôi kìa.
- Cậu có muốn một cái ôm không?
- Không.
"Không gian", theo lời giới thiệu
của sách hướng dẫn,
là rất, rất lớn.
Các bạn sẽ không tin nó rộng lớn,
vĩ đại, to khủng khiếp cỡ nào đâu.
Đại loại thế.
Sách cũng nói là nếu bạn
hít một hơi đầy phổi,
bạn có thể sống sót trong môi trường
chân không được 30 giây.
Nhưng không gian rộng lớn như thế,
cơ hội được đón lên tàu
trong thời gian đó...
là một lần trên
hai luỹ thừa hai tỷ,
79 triệu, 460 ngàn,
và 347.
Cũng tình cờ đến choáng váng,
đó là số điện thoại của
căn hộ ở Islington,
nơi Arthur đến dự
bữa tiệc hoá trang thú vị...
và gặp một cô gái trẻ rất xinh xắn,
người mà anh ta đã yêu.
Dù cho hành tinh Trái Đất,
căn hộ ở Islington và cái điện thoại...
đều đã bị phá huỷ, Ford và Arthur
đã được cứu, thực vậy.
- Ford?
- Ừ.
- Tớ nghĩ tớ là một cái sofa.
- Tớ biết cậu cảm thấy gì.
Các định luật vật lý
không còn đúng nữa.
Và câu chuyện hàng đầu hôm nay.
Vụ trộm gây chấn động của
con tàu được thèm muốn nhất vũ trụ,
tàu Trái Tim Vàng.
Bị đánh cắp tại
buổi lễ phóng tàu bởi không ai khác...
ngoài tổng thống thiên hà
Zaphod Beeblebrox.
Nhân danh người dân, tự do, và...
dân chủ, đại loại thế,
ta nhân đây tự bắt cóc mình
và sẽ lấy con tàu đi cùng ta.
Đi nào.
Beeblebrox,
được vũ trụ công nhận...
là ngôi sao lu mờ nhất
trong nhiều hệ mặt trời,
nổi tiếng nhất vì chiến thắng
gây tranh cãi trước Humma Kavula,
người đã cam đoan rằng nhiều người nghĩ
họ đang bầu cho kẻ ăn mặc tệ nhất...
trong cuộc thi toàn vũ trụ.
Hay quá.
Humma Kavula được nhớ đến nhất
vì chiến dịch vu cáo...
"Đừng bầu cho kẻ ngu!"
Bỏ cái tôi tự mãn của anh đi.
Có chuyện quan trọng vừa xảy ra đấy.
Nếu có gì quan trọng hơn cái tôi của anh,
anh muốn nó bị bắt và xử bắn ngay.
Anh thích thế đấy.
Zaphod chính là kẻ như vậy,
các bạn biết đó.
Này, này, em làm gì thế?
- Anh chỉ xem chính mình thôi mà.
- Em có hai người đi ké tàu đây.
Đi ké à?
Sao em lại đón người đi ké?
Em không đón.
Là con tàu đón.
Cái gì?
Khi chúng ta chuyển sang chế độ
Bay Không Rõ... cái nút lớn.
- Anh biết.
- Họ đã đón lên tàu.
Ở khu vực ZZ9 PluraI Z Alpha. Chờ đã.
Đó là nơi anh đã đón em.
- Trái Đất.
- Không thể nào.
- Không, chỉ là không chắc thôi.
- Nghe này, anh không có thời gian.
Phân nửa cảnh sát thiên hà đang đuổi theo
chúng ta, vậy mà lại dừng vì bọn đi ké.
10/10 về phong cách, nhưng...
cộng thêm vài phần triệu
vì suy nghĩ tốt.
Em quá đẹp, cưng ạ, thôi đi.
Em làm anh phát điên mất.
Đừng, em sẽ gửi cho Marvin.
Marvin.
Cô phải biết là
tôi cảm thấy rất mệt.
Chúng ta có một thứ có thể
khiến cậu bớt suy nghĩ.
Không được đâu.
Tôi có đầu óc cực bự.
Chúng tôi biết, nhưng tôi cần cậu
xuống khoang ra vào số 2...
và đón 2 người đi lậu vé,
đưa họ lên trên này.
Chỉ thế thôi à?
Tôi không thích đâu.
Đời là thế mà.
Đời à?
Đừng có nói với tôi về đời.
- Chỉ huy Kwaltz.
- Có.
Chúng ta đã xác định được tàu Trái Tim Vàng
và tổng thống Beeblebrox.
- Ở đâu?
- Khu vực ZZ9 Plural Z Alpha.
Yêu cầu thông thoáng
đường siêu không gian.
Giữ nguyên vị trí, đại uý,
đến khi việc giải toả được thông qua.
- Vâng, thưa ngài.
- Gọi phó tổng thống Questular.
Đã cho phép vào
đường siêu không gian, đại uý.
Chúng ta đi.
Tớ nghĩ cái cửa đó vừa thở dài.
Đáng sợ, phải không?
Tất cả cửa trên tàu này
đã được lập trình...
để có tính khí phấn khởi
và vui tươi.
Thôi đi nào, tôi có lệnh đưa các anh
lên buồng chỉ huy.
Xin cứ tự nhiên.
Tôi đây, có bộ não
to bằng cả hành tinh,
và người ta yêu cầu tôi
đưa các anh lên buồng chỉ huy.
Công việc đó thoả mãn được tôi sao?
Không có đâu.
Các bạn có thể cám ơn
Tập đoàn điều khiển học Sirius...
vì đã chế tạo ra
robot với G.P.P.
- G.P.P là gì?
- Tính cách giống như người thật.
Tôi là nguyên mẫu có tính cách.
Các anh thấy thế không?
Arthur à?
Này Slim, em đang mặc đồ lót của anh à?
Vì anh đang mặc của em.
Không được gì cả.
Ôi, thượng đế ơi.
Tôi đã đem người ngoài hành tinh đến.
Đừng cám ơn tôi gì cả.
Đứng im!
Đông lạnh à?
Tôi là robot, không phải tủ lạnh.
- Tôi đâu nói chuyện với cậu.
- Mình quan tâm làm gì chứ?
- Zaphod?
- Ford!
Là cậu à?
Ford! Praxibetel Ix!
Cậu làm quái gì ở đây thế?
Tôi chỉ giơ ngón tay cái ra
và đã ở đây.
- Thật đúng là cậu.
- Nhìn anh kìa.
Tổng thống thiên hà. Không thể tin
anh đã thắng Humma Kavula.
Cậu đúng là quái lạ!
Tôi muốn ông gặp bạn tôi.
Arthur, đây là Zaphod Beeblebrox.
Tổng thống thiên hà. Đây là anh họ tôi.
Cũng là kiểu anh em xa...
- Bọn tôi có 3 bà mẹ chung.
- Chúng ta đã gặp nhau.
Có gặp chưa? Tôi xin lỗi.
Tôi nhớ các chủng loài rất tệ.
Chính là ông ta, Ford. Cái tay nói
"Em có muốn thấy tàu vũ trụ của anh không."
- Xin chào, Arthur.
- Tricia!
- Anh thế nào?
- Trillian.
Đây là anh em xa của anh Ix.
Tôi xin lỗi, Ford.
Chào.
Anh cho bọn em một chút
thời gian chứ?
Anh đến hành tinh bé xíu đó
mà không gọi tôi à?
Xin lỗi, tôi không biết.
Tôi điều hành cả thiên hà mà.
Tricia McMillan phải không?
Anh nghĩ ông ta gọi em là Trillian.
Là ai đúng thế?
Em viết tắt ấy mà.
Cho có nhiều chỗ hơn.
Ừ, anh cũng nghĩ xem
đổi tên mình luôn,
thành Arthoolia chẳng hạn.
Tên đó hay đấy.
Nó khá kỳ quặc!
- Làm sao anh đến đây được?
- Anh chỉ giơ ngón tay cái lên thôi.
- Trong bộ đồ ngủ à?
- Anh đang vội mà.
Anh có biết em ở đây không?
Em đừng tự đề cao mình chứ.
Anh cũng có 1 người không gian kìa.
Giống kiểu Dingo Shuffle đó.
Nghe này.
Em đã bỏ anh ở tiệc, em thấy rất tệ,
nhưng em định gọi lại cho anh khi về mà.
Nhưng mà giờ là
không còn về được nữa.
Em biết điều gì đã xảy ra chứ?
Nói chuyện thế đủ rồi.
Chúng ta đang chạy trốn mà, nhớ không?
Xin lỗi nhé, bọn tôi
đang nói chuyện mà.
Tôi nghĩ cô gái đang...
Anh tò te với cô ấy hả, người Trái Đất,
biến đi nhé không tôi đá bây giờ.
- Ông muốn đánh hả?
- OK.
- Không, không.
- Tôi chỉ đùa thôi.
Tôi là người hay đùa mà. Thân thiện nhé.
Hãy kết nối với nhau, tôi và anh.
Không thấy cú đó, phải không?
Nhảy ra khỏi hộp.
Thật là gian xảo!
Dạy bạn cậu một bài học rồi, Ford.
Anh ta là khách trên tàu của tôi mà.
Anh ta là khách trên tàu của tôi!
Anh nói là đã đánh cắp tàu mà.
Đánh cắp gì?
Cậu đang nói cái gì thế?
Whoa, xem ra không tốt rồi.
- Anh có sao không?
- Chỉ thấy khó tin thôi, cám ơn Trill.
Giúp đằng này chút đi.
Đầu tôi quá tải rồi này.
Tôi sẽ lo lo chuyện này. Zarquon ơi,
tôi phải tự mình làm mọi việc sao?
Đúng là thế!
Này, cái này đẹp thật đấy.
- Đừng.
- Chúng đang bám theo ta.
Bắn súng đi, phóng tên lửa.
Làm chút phá hoại đi chứ!
Thôi đi.
Chỉ đùa thôi mà. Tôi thích khó khăn.
Đánh tôi đi!
- Máy tính?
- Xin chào.
Tôi là Eddie, máy tính của cô đây.
Tôi vui lòng báo cáo là có
hạm hội 100 chiếc tàu chiến Vogon.
Họ đang gửi một thông điệp.
Đây là phó tổng thống
Questular Rontok.
Tôi đang nói chuyện với
kẻ bắt cóc tổng thống hả?
Cô ta tìm ra anh rồi.
Hãy đầu hàng và
giao trả con tàu ngay...
hoặc là chúng tôi sẽ hành động
như đã được quy định và cho phép trong...
đoạn 1-8 của bộ luật
không gian liên hành tinh...
Zaphod, làm ơn quay về đi.
Chuyện này kỳ cục quá.
Nhảy vào siêu không gian!
Đi nào!
Chắc chắn rồi!
Không.
Bọn họ có được phép
vào siêu không gian không?
- Không có, thưa chỉ huy.
- Ồ!
Đem cho ta tờ yêu cầu
để lấy các mẫu truy đuổi kẻ đào tẩu.
Tôi đến đây, thưa ngài.
Tôi đang nóng chết mất.
Tờ mẫu đâu, thưa ngài.
Cậu sẽ đi cùng cả chuyến đi luôn,
hay là tôi thả cậu xuống đâu đó?
Còn tuỳ.
Anh định đi đâu thế?
Tôi đi đâu à?
- Anh không sao chứ?
- Anh cho là không có trà ở đây.
Có chứ. Đi nào,
em sẽ cho anh xem bếp.
Khi cậu thấy điều mà tôi định cho cậu thấy,
cậu sẽ van xin được đi với chúng tôi ngay.
Món uống ngon nhất đang tồn tại
là Pan-Galactic Gargle Blaster,
tác dụng của nó khiến bạn cảm thấy não mình
bị đập nát ra bởi một lát chanh...
cuốn quanh một thỏi vàng lớn.
- Nước Bỉ, chờ một chút nhé.
- Nước Bỉ.
Người vượn, anh chàng Trái Đất, xin lỗi,
nhắc lại xem tên anh là gì?
- Arthur.
- Đúng rồi, tên hay lắm.
Không giận dỗi gì chứ?
Rất tiếc khi nghe tin về hành tinh của anh...
- Trái Đất.
- Phải, tôi thích Trái Đất.
Tôi mua đôi giày ở đó đấy.
Nhưng đừng nói với cô gái nhé.
Vì nếu anh làm thế, tôi sẽ lôi lá lách
của anh ra từ cuống họng đấy.
- Được rồi, cám ơn.
- OK.
Áo ngủ tốt đấy.
Này Zaphod, hai cái đầu
là sao vậy?
Phải rồi. Cậu không thể nào
làm tổng thống với một bộ não được.
Điên lắm.
- Vậy là anh đã tạo ra thêm?
- Phải.
Từ những phần tính cách của tôi,
mà không có tính "tổng thống" trong đó.
Cậu biết tôi đang nói gì mà.
Trà của anh đã xong.
Em cho là mình nên nói
nó chỉ giống trà.
Vậy là có hai cái đầu
sẽ gây ấn tượng được với con gái hả?
Ý anh là, nếu anh có hai cái đầu,
hay ba cái...
Hoặc là có một con tàu riêng.
Còn thứ gì khác mà
ông ta có hai cái không?
Coi nào Arthur, đừng như thế chứ.
Anh phải thế nào đây?
Màu xanh à? Hay là kêu bíp bíp?
Anh có thể uốn mi mắt của mình
từ trong ra ngoài nếu em thích.
Anh có thấy cái này không?
Nó phát hiện anh đang muốn gì
và làm cho anh.
Hãy thưởng thức bánh doughnut.
Anh thấy chứ?
Cái này thì nướng bánh mì...
trong khi anh đang cắt.
Chúng ta đang trên phi thuyền, Arthur.
Trong không gian.
- Em đã nói với anh là em muốn đi.
- Đến Madagascar.
Đó là... thử thách thôi mà.
Và anh đã thất bại.
- Với anh chuyện đó tổn thương đến mức nào?
- Cảm thấy không hay lắm.
Không, ý em là cái cằm của anh kìa.
- À...
- Em có thể lấy aspirin.
Được.
Này.
Tricia... Trillian, anh xin lỗi.
Có điều này anh phải nói với em.
- Làm ơn đừng.
- Đến lúc trình diễn, Trill.
Em sẽ thiết lập.
Mấy cái nút không phải trò đùa đâu.
Mấy cái nút không phải trò đùa.
Dù sao thì, khi tôi thấy
cái tôi định cho các cậu thấy,
lúc đó tôi nhận ra lý do mình phải làm
điều đã làm với bộ não của mình.
Tôi nghĩ, nó hơi...
rung một chút.
Tôi đã thấy rồi.
Chỉ là trò rác rưởi thôi.
Nhiều triệu năm trước,
một chủng loài thông minh,
có thể vượt các chiều không gian...
đã chán ngán việc cãi nhau
về ý nghĩa của cuộc sống,
họ đã cử 2 người
thông minh và ưu tú nhất...
để thiết kế và xây dựng
một cỗ siêu máy tính to lớn...
để tính toán câu trả lời cho cuộc sống,
vũ trụ và mọi thứ khác.
Hỡi Deep Thought,
chúng ta muốn ngươi
nói ra câu trả lời.
Trả lời cái gì?
Câu trả lời cho cuộc sống,
vũ trụ và mọi thứ.
Chúng tôi muốn 1 câu trả lời
thật đơn giản.
Tôi phải suy nghĩ
về chuyện đó đã.
Hãy trở lại nơi này sau
7 triệu rưỡi năm nữa.
- Đã hết chưa?
- Chưa, còn nữa. Họ đã trở lại.
- Sau 7,5 triệu năm nà?
- Đúng thế.
Deep Thought, ngươi đã có...
Câu trả lời hả?
Có, nhưng các người sẽ không thích đâu.
- Không quan trọng, chúng tôi cần phải biết.
- Được thôi.
Câu trả lời cho
câu hỏi cơ bản...
về cuộc sống, vũ trụ
và mọi thứ...
là...
42.
Sao cơ?
42 à?
Phải, tôi đã suy nghĩ rất kỹ.
Đó là 42.
Sẽ đơn giản hơn
nếu biết câu hỏi là gì.
Nhưng câu hỏi có rồi mà!
Câu hỏi cơ bản, cho mọi thứ.
Đó đâu phải là câu hỏi.
Chỉ khi nào biết câu hỏi thì mới biết
câu trả lời có ý nghĩa gì.
- Vậy thì cho chúng tôi câu hỏi cơ bản đi.
- Tôi không thể, nhưng có người có thể.
Đó là một chiếc máy tính có thể
tính ra được câu hỏi cơ bản.
Một máy tính với
sự phức tạp vô hạn như thế,
sẽ tự tạo ra các ma trận thành phần.
Và các người sẽ phải chuyển sang
một hình thức thô sơ hơn...
và xuống máy tính để vận hành
chương trình 10 triệu năm của nó.
Tôi sẽ thiết kế máy tính đó cho các người,
và nó sẽ tên là...
- Thế thôi à?
- Chỉ có thế.
Anh đang tìm câu hỏi cơ bản à?
Tại sao thế?
Tôi đã thử.
Tại sao à? 42 chẳng có nghĩa gì.
- Sẵn sàng đi em.
- Tại sao...
anh lại muốn biết
câu hỏi cơ bản?
Một phần là tò mò,
một phần do cảm giác phiêu lưu,
nhưng tôi nghĩ đa phần
là do danh tiếng và tiền bạc.
Anh là tổng thống thiên hà rồi mà.
- Đúng thế, Arman.
- Arthur chứ.
Sao cũng được. Danh tiếng của
cái chức đó chỉ là tạm thời.
Tôi tìm được câu trả lời
thì sẽ là vĩnh cửu.
Thêm vào đó, ai cũng nghĩ
anh sâu sắc. Thế là thắng hết!
Chỉ cần nhấn nút đó, và Bam,
chúng ta đã ở Magrathea.
Nhấn nút 2 lần và
vẫn chưa đến đó, nhưng dù sao...
- Cậu tham gia không?
- Lúc nào chả có mặt tôi.
- Được.
- Tôi thì muốn rút lui.
- Xin lỗi, chính xác thì chúng ta làm gì?
- Làm thế này.
Lái Không Chắc Chắn Vô Hạn
là 1 phương pháp mới tuyệt vời...
để băng qua khoảng cách
giữa các vì sao chỉ trong vài giây,
tránh được việc lang thang tẻ nhạt
trong siêu không gian.
Khi phương pháp này đạt đến
sự không chắc chắn vô hạn,
nó băng qua các điểm ở
các vũ trụ đã được biết tới...
hầu như đồng thời.
Thế nên bạn không thể chắc là
bạn sẽ dừng ở đâu...
hoặc là bạn sẽ thành sinh vật gì
khi bạn đến nơi.
Do đó việc ăn mặc phù hợp
rất quan trọng.
Phương pháp này được phát minh theo
nghiên cứu về sự không chắc chắn hữu hạn...
thường được sử dụng
khi tạo không khí ở các bữa tiệc...
bằng cách khiến tất cả phân tử
trong đồ lót của chủ tiệc...
nhảy 30cm sang bên trái...
theo lý thuyết về
tính không xác định.
Nhiều nhà vật lý nói rằng
họ không chịu được việc đó,
một phần vì nó làm
mất giá trị của khoa học,
nhưng phần lớn là vì
họ không mời đến dự tiệc mà thôi.
Chuyện này sẽ xảy ra mỗi lần
chúng ta nhấn cái nút đó sao?
Chắc chắn là thế.
Tôi nghĩ người Trái Đất
sắp bệnh rồi.
Ói vài thùng rác đi, người vượn.
Tàu còn mới đó.
Thôi nào.
Chúng ta đã bình thường.
Có được không?
Chúng ta đến nơi chưa?
Đến rồi, đã đến Magrathea!
Tôi không nghĩ thế.
Eddie...
Hành tinh gì đây?
Tôi đang kiểm tra.
Cậu vừa nhổ một sợi tóc của tôi à?
Cám ơn vì đã chờ.
Xin lỗi vì làm các bạn thất vọng,
nhưng đây không phải Magrathea!
Chúng ta đang ở trên quỹ đạo
của hành tinh Viltvodle 6.
Humma Kavula!
Magrathea sẽ phải chờ. Ta có chuyện
phải giải quyết trên hành tinh này.
Humma Kavula!
Vào thủa ban đầu,
vũ trụ đã được tạo ra.
Điều này làm nhiều người giận dữ, và
nó được xem là một hành động sai lầm.
Nhiều chủng tộc tin rằng
mình được thần thánh tạo ra,
tuy nhiên người Jatravartid
của hành tinh Viltvodle 6...
tin chắc rằng cả vũ trụ được hắt xì ra
từ mũi của một chủng loài...
tên là Arkleseizure Xanh Lá Vĩ Đại.
Humma Kavula!
Người Jatravartid
sống trong sợ hãi...
về thời kỳ mà họ gọi là
Khăn Tay Trắng Vĩ Đại Đến.
là những sinh vật nhỏ màu xanh
với hơn 50 cánh tay.
Họ là chủng loài độc nhất
trong lịch sử...
phát minh ra bình xịt chất khử mùi
trước khi phát minh bánh xe.
Ngài tổng thống!
Mọi người khoẻ không?
Chúng ta có gì ở đây nào?
Tôi rất thích.
Tôi yêu mọi người.
Tuyệt lắm.
Các em họ hàng với nhau à?
Đừng thay đổi nhé.
Arthur, tớ muốn uống.
Tớ nghĩ mình từng ở đây rồi.
Tớ đến đây chưa nhỉ?
Ixxie!
- Mình đã từng đến đây.
- Humma Kavula!
Đi nào.
Tricia! Tricia, anh...
Giờ chúng ta đang chờ
Với sự trông mong
Khăn Tay của Người
Đưa chúng ta về với Người
Xin chào, Humma.
- Nào, ngồi đi.
- Rất vui được gặp anh. Cám ơn.
Khăn Tay đang đến.
Chúng ta hãy cầu Đấng Toàn Năng
ban lòng trắc ẩn cho tất cả.
Vậy ra ông đó là Humma Kavula. Thế mà
anh nghĩ tổng thống chửi thề chứ.
Chúng ta nhấc chiếc mũi,
đang bị tắc chưa mở được,
để tôn kính Người.
Gửi tới Khăn Tay, người được phù hộ,
để Người lau sạch cho chúng ta.
Chúng ta yêu cầu tất cả
bằng cái tên cao quý của Người.
Thần thánh phù hộ các bạn.
Chúng ta vào đây à?
Tôi thích chỗ này đấy.
To lớn, làm bằng vàng, hay ho.
Zaphod Beeblebrox,
tổng thống không nổi tiếng.
Điều gì đã đưa ngài tới
hành tinh khiêm tốn này?
Tôi biết ông nghĩ
lý do tôi đến đây chứ.
Tôi không biết.
Tôi nghĩ là ông nghĩ vậy thôi.
Nhưng cả hai ta đều biết
là ông có biết.
Vẫn giỏi hùng biện như mọi khi.
Khả năng ăn nói của ngài
vẫn không kém đi chút nào.
Hài hước thật.
Trong suốt cuộc vận động,
khi ông là đối thủ
chạy đua chống lại tôi,
ông nói rằng tôi ngu ngốc.
Cuộc bầu cử là chuyện cũ rồi,
Zaphod, nhưng mà...
nếu trí nhớ của tôi đúng,
ông đã thắng,
và đã chứng tỏ
vẻ ngoài bảnh bao chiến thắng...
trước trí khôn và
khả năng cầm quyền.
Và ông ngu thật.
Xin lỗi ông Humma.
Tôi chỉ muốn nói là,
có một nhầm lẫn kinh khủng,
vì thực ra là
ông ta không cùng phe chúng tôi.
Chúng tôi đến để tôn thờ ông.
Ông ta theo chúng tôi và...
Ông ta lớn lên à?
Ông ta đâu có cao đến vậy.
Ông không băng qua cả nửa thiên hà
để đến đây báo thù.
Tại sao ông đến đây?
Tất nhiên là không rồi.
Thật lố bịch.
Anh bị bỏ rơi nhiều năm trên một hành tinh lạ.
Anh đâu có trốn tránh em.
Trông em tuyệt lắm, vẫn khoẻ.
Rõ ràng là em đã lớn lên.
Chờ đã, chúng tôi không biết
tại sao mình ở đây.
Chúng tôi cố đến Magrathea, và
con tàu đưa chúng tôi đến đây.
Một câu chuyện ba xạo.
Tôi đã giữ vài món lưu niệm
từ kiếp trước.
Những ngày xưa máu nóng
khi còn làm cướp.
Nhưng ngay cả phương pháp
Lái Không Chắc Chắn Vô Hạn...
cũng cần phải có toạ độ.
Tình cờ tôi lại có.
Không, không, không.
Ông chẳng có thứ gì
không công đâu, Zaphod.
Phải đem cho tôi thứ gì đó
để đổi lại chứ.
- Thứ gì?
- Một khẩu súng.
- Súng à?
- Một khẩu súng đặc biệt.
Được thiết kế bởi
cỗ máy tính vĩ đại nhất.
Nhưng cách duy nhất để tìm nó
là đến Magrathea.
Được, tôi sẽ lấy súng cho ông.
Chỉ cần cho tôi toạ độ.
Vậy ông sẽ đưa tôi thứ gì
để đảm bảo là ông quay lại?
Lời hứa của tổng thống.
Không, tôi cần 1 con tin.
Chỉ cần...
báu vật của Zaphod Beeblebrox
là gì nhỉ?
Thôi nào.
Ôi không!
Này, bình tĩnh đi.
Không, dừng lại.
Nhột quá!
Hai cái đầu tốt hơn là một chứ.
Tăng gấp đôi sung sướng.
Không công bằng.
Anh cần tôi mà.
Trở lại đây.
Đừng bỏ tôi một mình.
Quay lại!
Anh đã nghĩ là chỉ có mỗi anh
xem bạn trai của em...
là một thằng ngốc yêu bản thân,
hoá ra cả thiên hà nghĩ thế.
Còn anh thì sao hả?
"Xin lỗi ông Humma.
Chúng tôi không cùng phe ông ta.
Chúng tôi tôn thời ông." Dũng cảm quá nhỉ!
Ford ở chỗ quái nào rồi?
Bên trái, bước.
Trái, phải, trái, phải, trái, phải.
Tổng thống, chúng tôi
đến đây bảo vệ ngài.
Bắn bọn bắt cóc.
Này, thôi nào!
Tổng thống là kẻ bắt cóc.
Ông sẽ giết ngài ấy mất.
Bị khoá rồi.
Cám ơn em yêu.
Anh sẽ liên lạc.
Đi nào Zaphod.
- Tôi bỏ lỡ gì à?
- Cậu làm cái quái gì thế?
Nghiên cứu hiện trường. Chúng đã
tìm ra chúng ta à? Bọn điên đó!
Chúng đang bắn chúng ta.
Chúng ta làm gì đây?
- Em có ý này.
- Đẩy ông ta ra và chạy trốn à?
Sao hả?
Chúng muốn ông ta mà.
Chúng ta không thể ra ngoài đó.
Em làm gì thế?
- Lùi lại.
- Có chuyện gì thế?
Tôi có tổng thống
và tôi sẽ giết ông ta, thề đấy.
- Cái đó có giết được ngài ấy không?
- Tôi nghĩ là không.
Đó chỉ là cái bình xịt thôi.
Chúng sợ rồi.
- Chào anh bạn nhỏ.
- Tóm cô ta.
- Zaphod, không, đi nào!
- Arthur.
- Arthur!
- Tricia!
- Arthur!
- Tricia! Chờ đã!
Arthur!
Chống cự cũng vô ích.
Đem cô ta đến Vogsphere
để xét xử, đại uý.
Gánh xiếc, gánh xiếc.
Chúng tóm cô ấy, và đó là lỗi của tôi.
Chúng ta phải đi thôi.
Đi thôi.
Máy tính, đưa chúng ta đến Magrathea!
Cái gì? Không, không.
Ta phải bám theo Tricia.
- Ai?
- Trillian.
Chúng đã bắt Trillian,
đồ ngu nửa não!
Phải, ông tiêu rồi.
Máy tính, chúng tôi không muốn đi Magrathea,
hãy bám theo mấy con tàu đó.
Tôi cũng muốn thế, nhưng hệ thống
dẫn đường của tôi đã bị vô hiệu hoá.
Thôi mà.
Tôi rất tiếc.
Không phải lỗi của tôi.
Anh làm gì trên tàu này vậy?
- Ford?
- Marvin.
Tôi đang nói chuyện
với máy tính của tàu.
Và sao?
Nó ghét tôi.
Không, không được.
Eddie, máy tính,
có cách nào khác
để bám theo các tàu đó?
Kích hoạt tàu cứu hộ khẩn cấp.
Nó rất chật và khó bay!
Không thể tin được!
Ford, chúng ta có ý gì không?
Sẽ nhấn chỗ này.
Ôi, không, không.
- Nút này.
- Không có gì là...
Ngoan nào, ngoan nào.
- Chúng ta đang bị rung...
- Quên khăn tắm của anh rồi này.
Lôi ông ta ra khỏi tớ.
Tớ sẽ giết ông ta.
- Ford, có một...
- Có gì hay hơn không?
Không, tệ hơn thì có.
- Làm gì đó đi... tớ không cần cái này.
- OK.
Ngừng rung đi.
Marvin có ý gì không?
Tôi có cả triệu ý tưởng.
Tất cả đều dẫn đến cái chết chắc chắn.
Cám ơn Marv.
- Magrathea!
- Không, chúng ta đang ở hành tinh Vogon.
- Đúng thế, đây là Magrathea!
- Đây là Vogsphere.
- Magrathea, tôi biết mà.
- Không phải.
- Không phải Magrathea.
- Đúng mà.
- Cậu làm gì thế?
- Chúng lấy đầu của tôi.
Món này có trên các tàu vận tải
siêu trọng của Arcturan.
Họ dùng chúng khi
cần tập trung.
- Gì thế?
- Đó là mũ suy nghĩ.
Được rồi đó.
Sẽ làm ông ấy thấy lên tinh thần
được khoảng 10 phút.
Giờ tôi đã cảm thấy khá hơn
về tình trạng nguy hiểm của chúng ta.
Tớ đã kiểm tra cuốn Hướng Dẫn về
cách cứu tù nhân khỏi Vogsphere.
Nó nói không có cách nào.
Hy vọng cậu có kế hoạch hay hơn.
Tớ có ý tưởng là
chúng ta sẽ... Oái!
- Có ai thấy nó không?
- Thấy cái gì?
Gì thế?
Không có gì.
Chỉ là tưởng tượng của tớ thôi.
Mọi người dừng lại chút đi,
và nhìn tớ này.
Chắc chắn là có thứ gì đó
đang ở đây.
Cứ nhìn đi.
Nhìn đi.
Tớ nghĩ là chúng ta...
- Ối!
- Cậu cũng bị.
Ừ, nó là gì thế?
Tôi nghĩ...
Zaphod, ông nghĩ gì?
Tôi nghĩ... Zarquon ơi, cái gì thế?
Tôi đã đề nghị
nhưng các vị không nghe.
- Chẳng ai chịu nghe cả.
- Tớ có ý này.
Ford, giết nó đi.
Hạ nó đi.
Được rồi, đừng suy nghĩ.
Không ai được suy nghĩ gì.
Không được có ý tưởng gì.
Không giả thuyết gì hết.
Thật điên rồ.
Trillian đang ở đây.
- Chúng ta cần có ý tưởng để cứu cô ấy.
- Tôi có một ý...
Chạy đi.
Ngươi phải dừng lại chứ.
Mình không nghĩ gì cả.
Không ý tưởng gì hết.
Đây không phải là một ý tưởng
có giá trị gì cả,
nhưng mà Marvin,
cho tôi mượn một tay nhé?
Cô ấy đâu?
Ai cơ, giám đốc bộ phận
sửa tay robot à?
Tricia Yggarstuk McMillanus
xứ... Blaard?
Không, Tricia Marie McMillan
của Trái Đất.
Phải rồi.
Xin lỗi, không có
tư liệu gì về Trái Đất cả.
Khu vực ZZ9 PIural Z Alpha?
- Phải rồi.
- Cô ta đang nói dối đấy.
Cô ta gầy còm, xinh đẹp,
và đang nói dối.
Đây rồi, Trái Đất.
"Đã bị phá huỷ."
Cô có hành tinh quê nhà
thứ hai không?
- Bị phá huỷ à? Không thể nào.
- Ở đây ghi thế mà.
Nó đã bị phá huỷ để
mở đường cao tốc siêu không gian.
Ai lại ra lệnh phá huỷ
cả một hành tinh vậy?
- Cậu ta nói là toà nhà xám hả?
- Tất cả nhà đều màu xám.
"Cho tôi mượn một tay."
Hài hước thật.
Làm sao tôi lái được tàu với 1 tay đây?
Con người ngu ngốc.
Quay trở lại và
điền mẫu đơn này đi.
Hãy đảm bảo là khi nào
điền vào mẫu đơn này...
Cứ để cho tôi. Tôi là người Anh mà.
Tôi biết cách xếp hàng.
Điền mẫu đơn đó cho tôi,
và trả lại càng sớm càng tốt.
- Bút viết bên tay trái...
- Ông là tổng thống mà, làm gì đó đi?
Tổng thống không có quyền. Nhiệm vụ
của họ là hướng sự chú ý đi chỗ khác.
Chào mọi người.
Là tôi, tổng thống của các vị đây.
Thế nào hả? Cám ơn vì đã đến.
Tôi biết miếng bọt biển đó mà.
- Tiếp theo.
- Cho tổng thống qua.
Khoẻ không Pinhead?
Không, là tôi thật mà.
Tôi thích Kabuki.
Nhìn xem kìa.
Tránh đường nào.
Hôn chúng tôi nào.
Xin chào, tôi đến vì chuyện
thả một tù nhân.
Mẫu đơn thả tù nhân.
Cái gì?
Tôi không tin ông.
Đây là lệnh này.
"Yêu và hôn" à?
Giờ thì, căn cứ theo
Luật hình sự của Thiên hà,
hình phạt cho việc
bắt cóc tổng thống...
là bị đem làm mồi cho quái thú
Ravenous Bugblatter xứ Traal.
Chúc tốt lành.
Bỏ tôi ra.
Cái quái gì thế này?
Không, chờ đã.
Có nhầm lẫn gì đó rồi!
- Đánh dấu tất cả ô bên phải.
- Được, rõ rồi.
Không phải cái đó.
Phải làm gì khi bạn
không có hy vọng được giải cứu?
Hãy nghĩ rằng bạn đã may mắn biết bao
khi cuộc đời đối xử tốt với bạn.
Nếu như đời không tốt với bạn,
mà theo như tình trạng
hiện tại của bạn, đã cho thấy điều đó,
thì hãy nghĩ rằng thật may mắn
khi đời sắp không còn làm phiền bạn nữa.
Xong rồi đây.
Ồ, bắt cóc tổng thống.
Cô ta không thể được thả
ngay lúc này.
Được rồi, nhìn này,
đây là tổng thống này.
- Ồ!
- Thấy chưa?
Ông ấy nói chuyện bắt cóc
chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Phải.
Cô ấy chẳng có ý gì cả.
Ông ấy ra lệnh các vị thả cô ấy ra.
Nhưng đây không phải là mẫu đơn
thả tù nhân theo lệnh tổng thống.
Mẫu màu xanh cơ.
- Tôi sẽ ở đây.
- Từ từ, chờ đã...
Hôm nay nó đói đấy.
Màu xanh, được rồi.
- Tôi không phải là nhà báo.
- Chúng tôi vừa đi chơi.
Đây là...
cho Tricia McMillan.
Tricia McMillan.
Được!
Thưa ngài, có đơn thả người.
Cám ơn.
Cô ta được đi.
Thả cô ta ra.
Zaphod đang ở đây.
Vậy thì ổn rồi.
Đi đón ông ấy thôi.
Chúng ta đang chờ ai nữa vậy?
Không, tớ nghiêm túc đấy.
Tricia!
- Tricia.
- Trill.
- Tới đây nào.
- Đồ ngu!
Chính anh đã ký lệnh
phá huỷ Trái Đất.
- Ông ta à?
- Anh làm à?
Phải, "Yêu và hôn, Zaphod."
Anh còn không thèm đọc phải không?
Cưng ơi, anh là tổng thống thiên hà mà.
Không nhiều thời gian để đọc đâu.
Cả một hành tinh,
quê nhà của tôi...
bị huỷ diệt chỉ vì ông nghĩ
người ta muốn chữ ký của ông.
- Họ lừa anh mà.
- Ông là thằng ngu à?
- Trillian.
- Anh biết mà sao không nói em?
- Ông ta đe doạ anh.
- Phải có nghị lực chứ, Arthur.
Nghị lực à? Thế anh đến đây cứu em
thì sao? Cám ơn. Ý tưởng của anh đó.
Ngu ngốc!
- Trả tay cho cậu này.
- Chu đáo quá.
Thế là có đủ hai tay rồi,
bám chặt vào.
Tổng thống đang thử
lòng kiên nhẫn của tôi.
Lần này tự tôi sẽ truy lùng ông ta.
Sẵn sàng tàu cho ta.
Hay lắm.
Có 1 tiếng ăn trưa nhé mọi người.
Tôi nghĩ hôm nay tôi sẽ ăn súp.
Bách khoa toàn thư thiên hà,
trong chương về tình yêu,
nói rằng nó quá phức tạp
không định nghĩa được.
Sách "Hướng dẫn dành cho người đi ké xe
đến thiên hà" lại nói thế này,
"Hãy tránh xa nó nếu có thế."
Không may, Arthur Dean
chưa từng đọc...
"Hướng dẫn dành cho người đi ké xe
đến thiên hà".
- Anh xin lỗi.
- Không sao, vào đi.
Anh không...
Nghe này...
Trillian, anh chỉ muốn nói là
em đã đúng,
đáng lẽ anh nên cho em biết, và
anh hiểu việc em giận anh.
Anh biết em cảm thấy thế nào...
- Anh đưa em cái khăn được không?
- Được chứ, đây...
Cám ơn anh.
Thực ra, điều anh định nói là...
nếu lúc đó anh đồng ý với em
và đi đến Madagascar,
thì không ai trong chúng ta
phải ở đây lúc này.
Anh chỉ nghĩ là
điều đó cũng đáng gì đó.
Không quan trọng lắm.
Máy tính, đưa chúng ta đến...
Chúng ta định đi đâu ấy nhỉ?
Tôi sẽ cho anh
thêm một quả chanh nữa.
Được rồi.
Triển khai Lái Không Chắc Chắn.
Không, Zaphod. Nút bấm đó không phải
trò chơi. Anh đã làm gì thế?
Toạ độ của Magrathea
được chấp nhận.
Mạch điện của tôi nở hoa
để nói với các bạn rằng...
chúng ta đang trên quỹ đạo,
ở độ cao 300 dặm...
của hành tinh huyền thoại Magrathea.
Magrathea! Magrathea!
Magrathea!
Không thể tin được.
Không tin được.
Còn tệ hơn là tôi nghĩ.
Xin chào, đây là lời chào được ghi sẵn
khi chúng tôi đã đi hết.
Hội đồng thương mại của Magrathea
cám ơn các bạn đã ghé thăm,
nhưng đáng tiếc là cả hành tinh
đang tạm thời đóng cửa.
Nếu thích, các bạn hãy để lại tên tuổi
và nơi liên lạc của các bạn,
hãy thực hiện sau tiếng bíp.
- Sao mà cả hành tinh lại đóng cửa được?
- Zarkin' A, em họ ạ!
Được rồi, máy tính. Tiếp tục đi.
Cho chúng tôi xuống.
Rất vui lòng.
Rất vui khi sự nhiệt tình
của các bạn...
dành cho hành tinh chúng tôi
không hề bớt đi.
Để chứng tỏ sự cảm kích,
chúng tôi hy vọng các bạn thưởng thức
hai quả tên lửa hạt nhân tầm nhiệt...
mà chúng tôi vừa cử đến
tàu của các bạn.
Để đảm bảo chất lượng
của dịch vụ,
cái chết của các bạn sẽ được ghi hình
cho mục đích huấn luyện. Cám ơn.
Tôi vui mừng thông báo...
có hai tên lửa hạt nhân
đang nhắm đến chúng ta.
Nếu các bạn không phiền,
tôi sẽ lo phần tránh né.
Có gì đó bị kẹt
trong hệ thống dẫn đường của tôi.
Còn 45 giây nữa va chạm.
Máy tính, làm gì đó đi.
Tất nhiên rồi. Trao lại
quyền điều khiển bằng tay. Chúc may mắn!
Tôi cần giúp.
Tôi không thể làm được
mà không có cánh tay thứ 3.
Arthur, bám lấy tay tớ.
- Bỏ được chúng chưa?
- Chưa, chúng vẫn ngay sau ta.
- Sao ta không nhấn nút này đi?
- Không, ta vẫn chưa trở lại bình thường.
- Chuyện gì sẽ xảy ra chứ?
- Em không biết.
Đừng làm thế. Chúng ta đang ở đây rồi.
Không biết nó sẽ đưa ta đi đâu tiếp theo đâu.
- Vứt hết đi.
- Không.
Chúng ta ở đâu đây?
Thì đang ở chỗ này chứ đâu.
Còn tên lửa?
Rõ ràng là chúng đã biến thành...
chậu cây thuốc lá.
Và một con cá voi
trông có vẻ rất ngạc nhiên.
Và hệ số không chắc chắn...
là 1 trên 8.767.128 lần.
Chúng ta bình thường.
Phải, bình thường.
Chúng ta có thể nói bình thường
khi nào bò về chuồng hết đã.
- Thế nào là bình thường?
- Chuồng là gì?
Bò là gì?
Một tách trà ngon
sẽ làm anh bình thường lại.
Rất quan trọng khi xem lại sự đột ngột này,
ngược lại mọi khả năng chắc chắn,
một con cá voi lại tồn tại...
ở nhiều dăm trên cao
bề mặt một hành tinh.
Vì đây là một vị trí
không hợp lý đối với cá voi,
sinh vật vô tội này có rất ít thời gian
để nhận ra mình.
Nó nghĩ như thế này
khi đang rơi:
Chuyện gì xảy ra vậy?
Mình là ai?
Sao mình ở đây? Mục đích của mình là gì?
Mình có ý gì khi nghĩ "Mình là ai"?
Bình tĩnh nào, suy nghĩ nào.
Thật là một cảm giác thú vị.
Cảm thấy ngứa ngứa ở...
Mình nên tìm tên cho sự vật thôi.
Hãy gọi nó là cái đuôi. Phải, đuôi.
Có cái tiếng gì ù ù gầm lên
khi mình gọi đến cái đầu ấy nhỉ?
Gió. Đó có phải là tên hay không?
Đúng rồi.
Thú vị quá đi mất.
Mình chóng mặt với sự hy vọng mất.
Hay đó là gió?
Giờ thì nhiều quá.
Và thứ gì đang đến gần mình rất nhanh thế?
Lớn, phẳng và tròn.
Mình cần một cái tên thật hoành tránh,
như là tròn, to, đất.
Đúng thế, đất. Không biết nó có
làm bạn với mình không. Chào đất!
Thứ duy nhất trôi qua
suy nghĩ của chậu cây thuốc lá...
khi nó đang rơi là
"Không phải thế nữa chứ!"
Nhiều người cho rằng nếu chúng ta biết
tại sao chậu cây suy nghĩ như vậy,
thì chúng ta sẽ biết nhiều
về tự nhiên hơn so với bây giờ.
Mấy thứ này là gì vậy?
Đó là cổng tuyến để đến
chiều không gian khác.
Ừ, mấy cái cổng này chắc là
không có lò sưởi đâu nhỉ?
Chính là nó đây rồi.
Chuyện này sẽ kết thúc thảm lắm,
tôi biết mà.
Ngay ở đây.
Được, chúng ta vào.
Không thể cứ thế bước vào đó.
Ta không biết nó dẫn đi đâu mà.
Nếu chọn sai,
thì quay lại chọn cái khác.
Có gì đâu mà.
Cái gì hả? Có chuyện đấy Ford.
Chuyện lớn cơ đấy.
Nếu nó rã chúng ta ra thành
những phân tử tí hon thì sao?
Chính là cái này.
Tôi có linh cảm.
- Ford!
- Linh cảm của anh ta tốt lắm.
Arthur, tớ nói là
chúng ta sẽ đi.
Đi theo linh cảm của cái tên mà
não được nuôi bằng chanh à?
Đây là tự sát đấy.
- Tôi nghĩ mình sẽ bực đấy.
- Tôi không quan tâm.
Tôi thấy ghét anh rồi đó, Alex...
- Arthur!
- Anh thử tập yoga chưa?
- Trillian!
- Tôi nghĩ chuyện này phải xảy ra mà.
Cô ấy đi rồi.
Ford, cô ấy đi rồi.
Arthur, đừng hoảng.
- Ford!
- Này, chờ tôi với.
Coi nào.
Đồ ngốc, mau đi nào.
Đi nào, đi nào!
Không, không, đừng bỏ đi chứ.
Khởi động đi nào.
Tôi đã nói là
chuyện này sẽ rất thảm mà.
Cậu đã nói thế à?
Geronimo!
Tuyệt quá, tuyệt quá.
Chính là đây, Deep Thought.
Ta đến đây!
Mọi chuyện kết thúc
thế này đấy hả?
Tôi, cô độc trên một hành tinh chết,
với 1 con robot chán đời.
Anh đang nghĩ là
mình có rắc rối.
Nếu anh là một con robot chán đời
thì sao hả?
Xin lỗi.
- Ông là ai?
- Tên tôi không quan trọng.
Anh phải đi với tôi.
- Biến đi.
- Những sự việc tồi tệ đang diễn ra.
Anh phải đi,
không là trễ đó.
- Trễ à? Trễ cái gì?
- Sao?
Không, không. Tên anh là gì,
người Trái Đất?
- Arthur Dent.
- Chà,
trễ giống như trong
"The late Dentarthurdent."
Đại loại là một mối nguy,
anh hiểu không? Không à?
- Không.
- Bạn anh được an toàn.
- Anh có thể tin tôi.
- Tin người không chịu nói tên à?
Tên tôi là...
tên tôi là Slartibartfast.
Tôi đã nói là không quan trọng mà.
Vậy là bạn tôi được an toàn à?
Để tôi cho anh thấy.
Tôi có thể tính toán cơ hội sống sót
của anh, nhưng anh sẽ không thích đâu.
Anh có biết là chúng tôi
xây dựng các hành tinh không?
Có chứ, một ngành hay đấy.
Làm các đường bờ biển
luôn là phần tôi thích nhất.
Chúng tôi từng có rất nhiều trò vui khi
làm những phần nhỏ tỉ mỉ ở vịnh hẹp Na Uy.
Nhưng rồi kinh tế thiên hà suy sụp,
việc xây hành tinh theo ý thích...
trở thành một thứ xa hoa...
Anh phải đi với tôi, vì có lộn xộn lớn
với hành tinh của anh.
Kế hoạch sắp xếp của bọn chuột,
anh biết đó.
- Và con người nữa.
- Sao?
Kế hoạch của chuột và người.
Tôi nghĩ là người không liên quan lắm
trong chuyện này. Qua đây!
Tôi phải cảnh báo anh,
chúng ta sắp đi qua
một dạng cổng.
- Hả?
- Có thể làm anh thấy lo.
Nó cũng làm tôi sợ lắm.
Chào mừng anh đến với
nhà máy của chúng tôi.
OK.
Được rồi.
Chính là đây rồi.
Chính là nó.
Deep Thought vĩ đại!
Chúng ta đã đi rất lâu...
và xa.
Ngươi đã tính ra được
câu hỏi cơ bản của cuộc sống,
vũ trụ, và mọi thứ chưa?
Chưa.
- Cái gì?
- Ta đang xem TV.
Ta đã thiết kế một máy tính khác
để làm chuyện đó rồi.
À phải, tôi quên mất.
Thế nó có ở đây không?
Không có ở đây.
Nó là một thế giới khác.
Nó ở một thế giới khác.
Nó là một thế giới khác chứ, đồ ngu.
Hoặc là thế, cho đến khi
người Vogon huỷ diệt nó...
để làm đường cao tốc.
Thôi được.
Ngươi có chắc là
ngươi không có câu trả lời,
hoặc là cách nào đó
để biết được câu trả lời chứ?
Vì ta đã làm rất nhiều
để đến được đây.
Suỵt, chương trình có lại rồi.
Ta không muốn làm phiền ngươi,
nên ta sẽ...
Ta sẽ đi tìm cái gì đó khác
cho phần đời còn lại của mình.
Zaphod, Zaphod,
còn chuyện khẩu súng.
- Súng gì?
- Lão Humma đòi ấy.
- Anh đã đưa lão một cái đầu.
- Sao tôi lại làm thế?
Thế thì ngu thật.
Hỡi Deep Thought, chúng tôi
nghe nói là có một khẩu súng.
Đến rồi.
Nhìn có quen không?
Vậy là nó chưa bị phá huỷ à?
Thực ra là rồi.
Đây là bản dự phòng. Trái Đất 2.
Vậy ông tạo ra Trái Đất à?
Không phải mình tôi,
nhưng tôi cũng làm phần của mình.
Anh đã từng nghe đến một nơi
có tên là Na Uy chưa?
Đó là tác phẩm của tôi.
Tôi đã giành được một giải thưởng đấy.
Khoẻ không Frank?
Đó là Frank.
Họ sắp hoàn thành đại dương rồi.
Zaphod.
Đây là...
Giống như Humma nói.
- Giờ anh có thể lấy lại đầu rồi.
- Này Ford.
Rất vui được biết anh, đồ gàn dở.
Không.
Này, chắc anh phải thất vọng lắm.
Anh đã làm mọi thứ
nhưng không có câu trả lời,
tức là không có danh vọng tiền tài,
đáng đời lắm...
Súng Quan Điểm, rất thuận tiện,
đúng như cái tên của nó vậy.
Tuyệt vời, tuyệt vời.
Nếu bạn chĩa nó vào ai đó
và bóp cò,
họ sẽ nhìn mọi thứ
theo quan điểm của bạn.
Đưa tôi thứ đó.
Nó được thiết kế bởi Deep Thought,
nhưng lại được dùng bởi một hội
xuyên thiên hà của các bà nội trợ giận dữ,
bọn họ sau khi tranh cãi
với chồng mình,
đã chán đến tận cổ việc
màn tranh cãi kết thúc bằng câu...
... "Cô không hiểu hả?".
Cậu nói đúng,
tôi không nên thất vọng...
vì cuộc đời vẫn tiếp tục,
và tôi cũng nên tiếp tục sống.
Bắn ông ta nữa đi.
Đi nhờ xe cũng tốt.
Khăn tắm cũng tốt.
- Sao nào?
- Tuyệt lắm.
Có chuyện gì thế?
Tôi có thể hiệu tại sao Humma KavuIa
muốn có một khẩu súng thế này.
- Chúng ta nên quay lại. Arthur đang chờ.
- Ai thèm quan tâm chứ?
Tôi. Đặc biệt là nhờ có ông, chúng tôi
trở thành một loài bị đe doạ.
Sao phải bực mình thế, búp bê?
Thư giãn đi.
Ông muốn biết
tại sao tôi bực à?
Tất nhiên là em bực.
Hành tinh của em nổ tung...
và em thì đi chơi với cái gã
đã ký lệnh phá huỷ đó.
Hả?
Em thực sự muốn biết câu hỏi...
vì em luôn muốn biết
còn gì hơn cuộc sống không...
và giờ em chán nản vì phát hiện ra
thực sự chẳng có gì.
Đã quá, cảm giác lâng lâng.
Em không có nhà, không gia đình,
và em bị mắc kẹt với anh,
một kẻ trong số nhiều kẻ
không thực sự quan tâm em.
Hả? Điều đó không đúng.
Và em lo rằng mình đã bỏ qua
người thực sự quan tâm mình.
Búp bê ơi.
Đưa anh cái đó đi.
Sẽ không có hiệu quả với tôi đâu.
Tôi đã là phụ nữ rồi.
Không có gì, chỉ là
một đôi chuột nhỏ.
Dãy Himalaya này, đẹp chứ?
Người Trái Đất, hẳn là
anh đã nhận ra...
hành tinh mà anh sinh sống...
được lập ra, trả tiền
và điều hành bởi chuột.
Ông nói chuột, nghĩa là
sinh vật nhỏ màu trắng có lông...
với ria mép, đôi tai và pho mát hả?
Phải, nhưng ở không gian của chúng tôi,
đó là loài cực kỳ thông minh.
Tôi không biết anh nói pho mát
là cái gì,
nhưng ở trên Trái Đất có
khi chuột thí nghiệm các anh.
Tôi thấy ông rối rồi đấy.
Chúng tôi thí nghiệm chuột thì có.
Không phải đâu. Họ muốn
các anh nghĩ như vậy thôi,
nhưng thực ra các anh là yếu tố
trong chương trình máy tính của họ.
Thực ra điều này
giải thích được rất nhiều.
Cả đời tôi, tôi đã có
cái cảm giác lạ lùng...
là có chuyện gì đó lớn và tội lỗi
xảy ra trên thế giới.
Không, đó là hoang tưởng thường thôi.
Trong vũ trụ ai cũng bị thế.
Có lẽ tôi đã già và mỏi mệt,
nhưng cơ hội phát hiện ra...
những gì đang thực sự diễn ra
là xa xôi ngớ ngẩn,
nên cách duy nhất là cứ lờ nó đi
và làm cho mình bận rộn.
Khi đó tôi sẽ hạnh phúc hơn.
- Ông có làm được không?
- Không.
Tất nhiên là đó là điểm không hay.
Đến rồi đây.
Đây là...
Tất cả đều ở đó.
Rất có hiệu quả.
Chào mừng anh về nhà.
Chào anh bạn.
- Anh đây rồi.
- Ngạc nhiên chưa!
Mọi người làm gì vậy?
Có chuyện gì thế?
Đây là trà à?
- Đầu tiên là chủ nhà tấn công chúng tôi.
- Phải.
Nhưng cuối cùng họ quyết định
làm cho chúng tôi...
bữa ăn tuyệt vời này.
Mọi thứ đều ổn, rất ngon.
Tuyệt quá.
Chúng tôi rất vui vì anh thích,
sinh vật Trái Đất.
Chuột biết nói, hay đấy.
- Ngồi đi, người Trái Đất.
- Cám ơn nhé.
- Uống đi.
- Xin lỗi.
- Còn gì khác không?
- Không, chúng tôi rất hài lòng, cám ơn.
Tốt thôi, tôi sẽ ở bên ngoài...
Ông nói đúng.
- Hãy uống đi.
- Được.
Ông ấy nói đúng.
Giờ đến công việc.
Mừng công việc!
Ăn đi!
- Suỵt.
- Xin lỗi.
Chúng tôi đã dành nhiều thời gian
trên hành tinh của anh...
tìm câu hỏi cơ bản.
Nó lại choảng thẳng vào mặt
chúng tôi. Đúng thế đấy!
Đó là lý do anh ở đây.
Chúng tôi có 1 hợp đồng rất hời...
cho vài chương trình trò chuyện
trên tivi 5D.
Nhưng vấn đề là thế này,
chúng tôi phải có sản phẩm.
Chúng tôi cần câu hỏi cơ bản,
hoặc là cái gì đó nghe cơ bản một chút.
- Tất nhiên rồi.
- Chúng tôi xây dựng lại hành tinh.
Giờ những gì chúng tôi cần
là mảnh ghép còn thiếu.
- Tình cờ đó là bộ não của anh.
- Vâng.
Thêm trà chứ?
Xin lỗi, anh vừa nói
là cần bộ não của tôi à?
Phải, để hoàn tất chương trình.
Không thể lấy não của tôi được.
Tôi đang dùng mà.
- Làm gì có.
- Không dùng á? Đồ chuột hỗn láo.
Zaphod! Trillian!
Ford.
Trong thức ăn có gì vậy?
Có gì trong trà của tôi vậy?
Đừng lo, anh sẽ
không cảm thấy gì đâu.
Chờ một lát đã.
Anh muốn câu hỏi
cho câu trả lời là 42 à?
6 nhân 7 thì sao?
Hay là, cần bao nhiêu người Vogon
để thay xong 1 cái bóng đèn?
Hay là, một con người
phải đi bao nhiêu đường?
Này, không tệ đâu.
Tốt.
Rồi, cứ lấy câu đó đi, vì đầu tôi
đầy những câu hỏi...
mà không có câu trả lời nào...
đem lại cho tôi chút hạnh phúc.
Chỉ trừ có một.
Duy nhất. Câu hỏi duy nhất
mà tôi muốn có câu trả lời.
Cô ấy có phải là
người phù hợp không?
Tất nhiên câu trả lời
không phải 42, mà là có.
Không nghi ngờ, không cần giải thích,
không bối rối, câu trả lời là có.
Và trong một tuần,
một tuần trong cuộc đời chán chết
của tôi, một sự hiện diện nhỏ...
đã khiến tôi hạnh phúc.
Đó là một câu trả lời hay.
Chúng tôi không muốn hạnh phúc.
Chúng tôi muốn nổi tiếng.
- Câu hỏi đó là sao nhỉ? Tầm thường.
- Lấy não anh ta.
Không, đừng lấy não tôi.
Đừng lấy, chuột!
Không phải tôi!
Tôi nổi tiếng rồi.
Mau lên, bắn anh ta đi!
Toi rồi!
Mình bệnh mất.
Trời ơi!
Theo tôi.
Trái, phải, trái, phải.
Nghiêm!
Cám ơn rất nhiều
vì đã bỏ tôi lại.
Tuy vậy tôi không trách các bạn.
Ngài tổng thống, chúng tôi
đến bảo vệ ngài.
Cám ơn các bạn.
Tôi rất cảm kích.
Khai hoả.
Không! Không!
Chuyện này là sao?
Người Vogon là những tay súng
tệ nhất thiên hà.
- Dừng lại đi.
- Ngừng bắn.
Mình bị đau đầu... đau đầu...
Marvin!
Ôi không.
Hắn có khăn tắm, chạy mau!
Tôi sẽ đưa chúng ta ra khỏi đây.
Lái cái này thế nào nhỉ?
Chúng ta cần khẩu súng đó.
Nào, khởi động tàu đi.
Khởi động đi.
Nào! Lửa, có lửa.
Bắn, bắn!
Hắn khoá ở phía bên kia rồi.
Chúng ta phải đi đường khác.
Đi nào.
Dừng lại.
Ôi không.
Dừng lại, dừng lại.
Đừng bắn vào chúng tôi nữa.
Mình cảm thấy buồn quá.
Không thể sống thêm ngày nào nữa.
Chuyện gì thế?
- Em không sao chứ?
- Vâng.
Xin lỗi về con tàu của anh, Arthur.
Marvin, cậu đã
cứu mạng chúng ta.
Tôi biết. Tệ quá nhỉ?
Phải tự hỏi mình, chuyện gì thế?
Đưa đi đi.
Anh có thể làm tất cả, nhưng sẽ...
Rồi, tôi sẽ hỏi...
Tôi sẽ hỏi.
Tôi vừa được thông báo...
là vì đã gần hoàn tất,
nên chúng ta phải tiếp tục
làm cho xong Trái Đất.
Chúng tôi có thể trả lại y chang như
trước khi anh đi, anh biết đó.
Trừ khi có...
Có điều gì đó anh muốn thay đổi.
Điều gì đó mà anh nghĩ
hành tinh của anh không cần đến.
Ừ, là tôi.
Xin chào?
Không, cứ thế mà làm.
Kệ nó!
Đi đâu đó thôi.
Chắc chắn rồi.
Anh nghĩ đến nơi nào?
Tôi biết một nhà hàng tuyệt vời
ở tận cùng vũ trụ.
Em hơi đói rồi.
Tôi phải đến chỗ Humma.
Lão ta giữ đồ của tôi.
- Tôi bối rối quá.
- Đừng lo, cưng à, chúng ta sẽ thu xếp.
Bắt đầu chuyến đi chơi thú vị nào.
Chỉ có anh và em.
Đi nào.
- Cậu có khăn tắm chưa?
- Sao thế? Tớ sẽ cần đến nó à?
- Khi nào đi xa thôi.
- Phải.
Tớ sẽ không đi đâu mà không có
cái khăn tắm tuyệt vời của tớ.
Bám chắc vào.
Sẵn sàng bắt đầu vòng đời.
Trong 3, 2, 1...
Không phải ai cũng
quan tâm đến lời tôi nói,
nhưng nhà hàng ở
tít bên kia vũ trụ đấy.
Tất nhiên là những lời bất cẩn
sẽ gây mất mạng.
Nhưng vấn đề toàn diện
không phải lúc nào cũng được xem xét.
Ví dụ, ngay lúc Arthur Dent nói,
"Tớ sẽ không đi đâu mà không có
cái khăn tắm tuyệt vời của tớ."
một lỗ thông đã mở ra
trong dòng không-thời gian liên tục...
và đưa lời nói của anh ta
về quá khứ rất xa,
vượt qua không gian vô hạn
đến một thiên hà xa xôi...
nơi một giống loài lạ và thích chiến tranh
đang thăng bằng trên bờ vực...
của cuộc chiếc giữa các vì sao.
Thủ lĩnh hai phe, rực rỡ trong
chiếc quần chiến đính ngọc đen...
đang gặp nhau lần cuối,
với sự im lặng đáng sợ.
Và vào khoảnh khắc đó,
những từ "Tớ sẽ không đi đâu mà không có
cái khăn tắm tuyệt vời của tớ."...
trôi qua bàn hội đàm.
Không may,
theo ngôn ngữ bản địa,
đó là lời xúc phạm kinh khủng nhất
có thể nghĩ ra được.
Thế là hạm đội của hai phe...
quyết định dàn xếp
những khác biệt còn tồn tại,
để cùng tấn công
vào thiên hà của chúng ta,
giờ đã được xác định rõ ràng
là nguồn gốc gây chiến.
Trong hàng ngàn năm,
những tàu chiến băng qua...
khoảng không vô tận và cuối cùng
đến hành tinh Trái Đất,
mà do tính toán sai lầm về tỷ lệ,
cả hạm đội vô tình
bị một chú chó nhỏ nuốt chửng.
Những người đã hiểu được sự phức tạp
trong tác động giữa nguyên nhân và hệ quả...
trong lịch sử của vũ trụ...
nói rằng chuyện như vậy
lúc nào cũng xảy ra cả.