Tip:
Highlight text to annotate it
X
STEP UP
Bản gốc: _leonhart_ (subscene.com)
Biên tập: Mp3sony
mp3sony-sub.blogspot.com - Phudeviet.org
Yo, Mac. Mac.
- Sao?
- Anh muốn đua một vòng không?
Nhìn tao giống cần đi đua sao?
- Biến đi.
- Tiệc tùng gì chán chết.
- Ai thế?
- Thằng em anh, Skinny.
Còn ai vào đây nữa chứ.
- Em gái thế nào?
- Này, mày làm gì thế?
- Để em quay lại sau nhé?
- Sao cơ? Không, không...
Trong nhà này chắc mày là
thằng mang gien lặn quá.
Gien lặn gì?
Con gái ở đây thật ngạo mạn, thế đấy.
- Mày nghĩ thế hả, Skinny?
- Đi chơi thôi. Tyler đâu rồi?
Mày nghĩ thằng đó
còn ở đâu được nữa hả?
- Mày đang làm gì với bạn gái của tao thế?
- PJ, bọn em chỉ nhảy thôi.
- Câm mồm, đồ lẳng lơ.
- Gọi cô ấy bằng tên đi.
Thôi nào PJ!
- Yeah, đánh nó đi.
- Thằng da trắng dám chọc PJ à?
Tránh xa nó ra.
- Tốt hơn là nghĩ cho kỹ đi.
- Được rồi. Mày thắng.
Đi thôi Tyler.
Skinny, đi thôi.
Tyler đi thôi.
Nhanh lên Skinny.
- Bỏ em ra!
- Đi thôi.
Sao đẩy em ghê vậy?
- Đi nhanh lên Tyler.
- Đừng đẩy em nữa.
Cậu muốn như Rocky hả?
- Tớ đâu có làm gì.
- Lúc nào cũng kết thúc theo cách này.
- Muốn rút súng hả? Em cho coi nè.
- Im mồm đi.
Cậu thấy mình là người da trắng,
nên đôi lúc muốn quậy hả?
- Cậu đoán ra rồi đó, Montel.
- Có thể tớ là Montel, nhưng cậu là Jerry Springer.
Kiểm tra điều đó đi.
- Anh là Montel, Tyler là Jerry Springer, còn em...
- Jenny Jones.
Không, không đâu.
- Nó giống như Ellen.
- Trừ việc Ellen có nhiều bồ hơn nó.
Im đi.
Không thể tin được cậu lại đánh nhau
với thằng PJ. Chờ đã, PJ kìa.
- Thằng nhóc làm gì thế?
- Skinny, mày làm gì thế..
Mày nghĩ mày đang làm gì thế hả?
Chỉ có tao muốn cả bọn thoát chết thôi sao?
Em không sợ nó.
Đợi xe bọn nó đi qua khúc cua
rồi mày mới ném hả.
- Dũng cảm thật đấy.
- Em chẳng sợ ai cả.
Em không sợ anh
và tất nhiên em cũng ko sợ anh.
- Tao sẽ ném 1 cái gì đó vào mày.
- Trượt rồi.
Mày đứng yên đấy.
- Đâu rồi?
- Đó.
Mọi người lại đây!
Em biết chỗ này.
Chính là ngôi trường đó.
- Nhìn không giống trường học.
- Đây là 1 ngôi trường. Em sẽ cho anh thấy.
Skinny!
- Nó là em cậu, đi vào mà lôi nó ra đi.
- Đi nào.
- Tớ không xuống đó đâu .
- Thôi nào.
Chết tiệt!
Nhìn lại cậu đi.
Nhanh lên nào.
- Chỗ này giống viện bảo tàng.
- Đây không phải là viện bảo tàng.
Ty, thôi cái trò đó đi.
Nhìn này. Skinny nói đúng.
Đây là 1 ngôi trường.
- Trường nghệ thuật.
- Tớ nói với cậu rồi.
- Ai học ở đây nhỉ?
- Chắc dành cho con nhà giàu học.
Nhìn bọn công tử bột này xem.
Ướt nhẹp trong những cái áo sơ mi bó chặt,
cứ như là sơn xịt lên người vậy.
Nhưng phô trương cơ bắp của họ
nhìn cũng tuyệt đấy chứ?
- Không, em chỉ...
- Không, đừng động vào tao.
- Mac, ý em là...
- Đừng động vào tao.
Em chỉ định nói là
nhìn người họ cũng được thôi mà.
- Bọn tao phải tìm một đứa con gái cho mày.
- Em có bạn gái mà, không khoe ra thôi.
- Tại sao?
- Vì anh sẽ cưa mấy con nhỏ đó.
- Mày đang nói cái gì thế?
- Nhìn chỗ này đi.
- Nhìn cái chỗ này xem.
- Trường mình làm gì được như vầy!
Đây chính là nguyên nhân khiến
trường mình phá sản. Chờ đã nào.
Đám nhóc nhà giàu này có tất cả.
Gì thế này anh bạn?
Nhìn giống sân chơi quá.
Figaro, Figaro,
Figaro, Figaro, Figaro
Nhìn mấy bộ đồ xem này.
Nhảy đi.
- Skinny, mày làm gì thế?
- Chỉ là 1 tai nạn thôi mà.
Skinny, không phải lo lắng.
Bọn nhà giàu này lo được mà. Nhìn này.
Nhìn này.
Này, coi chừng!
Ta thách đấu với ngươi.
Ta đã thắng.
Đánh bậy hả?
Chẳng buồn cười tí nào.
Coi chừng!
Yo, to, cẩn thận!
- Vui lắm hả?
- Bỏ tôi ra!
Bữa tiệc kết thúc rồi.
Cậu đi theo tôi.
- Tôi chẳng làm gì cả, bỏ tôi ra.
- Chạy đi.
Yo, Ty!
Chạy đi!
- Hào hiệp đấy!
- Im đi, đồ cớm dỏm!
Đột nhập, phá hoại đồ đạc
của trường nghệ thuật Maryland.
- Cậu là học sinh ở đó hả?
- Không.
Cậu ra toà nhiều lần rồi đúng ko.
Vậy người nuôi dưỡng cậu đâu?
- Cậu trả lời tôi đàng hoàng được không?
- Mẹ tôi đang thu xếp công việc để đến đây.
Được rồi. Cậu Gage, nghe này.
Chúng ta sẽ làm như thế này:
cậu gây rối, và cậu phải chịu trách nhiệm.
200 giờ lao động công ích
để bù lại những thiệt hại...
ở trường nghệ thuật Maryland.
Sao cũng được.
Mẹ đã cố đến một cách nhanh nhất.
Bọn em về rồi đây.
- Nó phải làm gì?
- 200 giờ lao động công ích.
Nó sẽ không làm được đâu.
Nó không bao giờ yên với cái gì cả.
Sao bố phải quan tâm?
Tháng nào bố cũng chờ nhận séc mà.
- Đi rửa ráy đi các con.
- Con vừa nói gì?
Chậm nào, em đang làm Billy chóng mặt.
Nó còn chưa uống rượu mà.
Các con, lại đây. Ăn tối đã
trước khi mẹ phải quay lại với công việc.
Con không đói.
Anh sẽ phải vào tù à?
Anh đã nói bao nhiêu lần
phải gõ cửa trước khi vào phòng rồi?
Bố em ở trong đó, ở Supermax.
Ông ấy thích chỗ đó hơn Jessup.
Không, Camille,
anh không phải vào tù.
Nhưng họ sẽ đưa anh vào tù
nếu như em không học cách gõ cửa.
Ra khỏi phòng anh đi.
Xin lỗi.
Tớ cần cách phối mới đó.
Tôi hiểu, chúng ta cần liên hệ những người
gây quỹ với chương trình biểu diễn mùa thu.
Vậy là không thể làm vào thứ 6 hả?
Em là Tyler Gage.
Em đến để...
Vào đi, cậu Gage.
Mời ngồi.
Chúng ta sẽ phải chuyển sự kiện
đến tháng 3, hy vọng Pratts chịu.
Cám ơn Denise.
Tôi thấy cậu đã hối hận
về những việc làm của cậu.
Cậu không biết gì về
hậu quả của việc cậu đã làm ư?
Có chứ. 200 giờ.
Thực ra còn nhiều hơn thế.
Phần lớn sinh viên ở đây
nhờ có học bổng.
Chi phí sửa chữa
những hư hỏng do cậu gây ra...
tương đương với học phí
của một sinh viên ở đây.
Cậu hiểu ý tôi chứ?
Cậu đã lấy mất tương lai
của một người nào đó.
Xin lỗi.
Nghe này, em chỉ đến đây
để làm công việc của mình.
Ở đây nói trường của cậu
học xong vào lúc 2 giờ.
Theo lệnh của toà, cậu đến đây
và ở lại đến 5 giờ 30.
Giờ thì đi theo tôi nào Gage.
Có người đang rất nóng lòng
được gặp cậu.
- Ông McCaffrey.
- Hiệu trưởng Gordon.
Đây là Tyler Gage,
người giúp việc mới của ông .
Hãy báo hằng ngày cho tôi
về công việc của cậu ấy .
Tuyệt. Vào việc thôi.
Giờ đứng lên!
Ai thế kia?
Thôi nào, cậu ấy cũng bảnh đấy chứ.
Chẳng phải cậu có bạn trai rồi sao?
Có rồi, và bạn trai mình đánh giá cao
khiếu thẩm mỹ của mình đấy. Cám ơn.
Tốt lắm, Nora.
- Chào bạn.
- Chào.
Tốt lắm cả lớp.
- Gặp lại cậu ở buổi diễn tập nhé Andrew.
- Được rồi.
- Chào, em yêu.
- Chào anh.
- Anh đưa em đến lớp tiếp theo nhé?
- Em phải đến chỗ tủ đồ.
- Được rồi.
- Anh thế nào?
- Tốt. Lớp học thế nào?
- Tốt mà.
Này, có phải lao công mới
của chúng ta không?
Không phải đâu.
Cậu ta là người quậy ở sân khấu đấy.
Thật sao?
Mình thích con trai mặc đồng phục.
Này.
Anh chàng với bộ đồng phục lao công.
Đi giặt đi thôi.
Tớ biết chiếc xe này
phải thuộc về ai đó.
Bọn tớ sẽ để đây cho cậu
để cậu lái đến giao cho Omar.
Và nhớ đảm bảo là ông ta
trả tiền cho chiếc xe lần trước nhé.
Khoẻ không anh?
Nhìn cái xe này xem.
Tớ nghĩ nó làm bằng nhựa đấy.
Các em gái ở đây thế nào?
Chết tiệt. Nhìn họ như những cô gái
trong phim Candy Shop.
Trông thì giống nhưng
nhảy thì không giống vậy đâu.
Thế à? Cậu thử rồi à?
Tớ đã hạ họ rồi.
Cho họ nếm mùi món này...
Sao? Cậu cho họ xem kiểu này hả?
Hey, yo.
- Thế đấy hả?
- Thế họ làm gì?
Lướt đi bằng những ngón chân.
Sau đó anh làm gì?
Cậu có thể ngừng suy nghĩ về
buổi biểu diễn đó một giây được không?
- Không chỉ là biểu diễn. Nó là tất cả...
- Nora. Nora! Xem này.
Đã có nhạc cho buổi diễn. Cùng nhịp,
cùng tiết tấu như bản cậu có,
nhưng mình thực sự tin bài này
sẽ nâng cậu lên cấp độ tiếp theo.
- Cấp độ tiếp theo?
- Đúng.
- Cám ơn cậu nhiều, Miles.
- Nora, nghe này, chờ đã.
- Không phải là trình độ cậu chưa cao...
- Bỏ đi, dừng lại.
Mình cần cậu dừng lại, và hít một hơi.
Cậu bắt đầu làm mình thấy căng thẳng.
- Mình biết. Mình bị stress..
- Cậu cần nghỉ một chút.
Colin có biểu diễn vào tối thứ 7 này.
Cậu chưa đến đó lần nào cả.
- Chờ đã. Colin là ai?
- Bạn trai của Lucy.
- Anh ấy rất sành đời. Một người đàn ông thực thụ.
- Sành đời? Người đàn ông thực thụ?
Khi nào vào nhà giam thì anh ta sẽ
được bao quanh bởi đàn ông thực thụ.
Cậu có chứng minh thư bao lâu rồi,
6 hay 7 tháng?
Mình rất trường thành so với
tuổi của mình. Cám ơn.
Tuyệt thật đấy.
Quan điểm đó tuyệt thật đấy.
Khi nào cậu mới thôi
đổi nhạc của cậu ấy hả?
- Mình chỉ muốn giúp cậu ấy.
- Nora, đi thôi.
Đi nào.
Nhanh lên.
Mày làm gì thế?
- Coi nào.
- Họ làm được đấy.
- Chán tránh né rồi sao?
- Đúng. Chơi tiếp đi .
Sao nào?
- Chắn đi!
- Ném Đi, Tyler!
Được đấy.
Lấy banh đi.
Coi nào, coi nào.
Này, bỏ tao xuống.
- Tránh xa tao ra!
- Chơi thế đấy à?
- Lên nào.
- Mac, Mac.
Chặn nó lại.
- Đưa tiền đây mấy cưng.
- Chơi tốt lắm.
Tuyệt lắm Jack.
Chúc mừng em.
- Cậu đến muộn.
- Không hẳn.
Nếu vội làm việc thì cậu phải
chạy thật nhanh đến nhà kho chứ?
Muộn 15 phút thôi mà.
Em không được ưu đãi gì à?
Cậu không có, cũng chẳng được cho.
Nhưng cậu có thể ở lại muộn hơn 15 phút bù vào.
Andrew, lạy chúa.
Chuyện gì đã xảy ra?
Hôm nay mình tiếp đất sai.
- Cậu không sao chứ?
- Ừ, chỉ bị *** gân thôi.
Bác sĩ nói mình tạm thời phải nghỉ.
Mình thành thật xin lỗi.
- Xin lỗi gì? Đâu phải là lỗi của cậu.
- Mình biết, Nora.
Vì buổi biểu diễn rất có ý nghĩa
với cả hai chúng ta.
Có lẽ cậu nên tìm một người khác
để tập trong thời gian mình đau chân.
Mình sẽ trở lại sớm thôi.
Đừng lo gì cả.
Mình sẽ không sao đâu.
Được rồi. Tốt.
Mình sẽ gặp lại cậu sau.
Được.
- Chào cậu.
- Chào, có gì không?
- Cậu đến từ đâu?
- Mình lớn lên ở McCulloh Homes.
Hay đấy.
Mac bạn mình cũng từ đó.
Tuy nhiên giờ cậu ấy sống ở Heritage.
Thật hả?
Mình không còn ở đấy nữa.
Giờ mình đang ở với bà cô.
Gặp lại cậu sau nhé?
- Được.
- Ừ!
Gặp lại sau.
Cậu ấy bị *** gân,
và em cần một ai đó để tập cùng.
Em biết là anh đang bận
làm việc gì mà.
Thế còn nhờ Miles
giúp em thì sao?
Miles cũng liên quan đến
phần nhạc anh đang thực hiện.
Nghe này Brett, em cần một ai đó
tập với em trong vài tuần thôi.
Em biết là anh cũng muốn giúp mà.
Nhưng anh cũng rất bận với phần nhạc,
vào lúc này anh phải dành
mọi sức lực cho nó.
Nghe này, em sẽ làm tốt thôi.
Lúc nào em cũng làm được mà.
Được rồi.
Được rồi, cưng.
Cám ơn các bạn đã đến đây
để diễn thử.
- Cậu sẵn sàng chưa?
- Chưa!
Xin lỗi.
Mình chưa chuẩn bị xong.
Cám ơn cậu.
Người tiếp theo nào?
Như thế này nhé.
Nhảy lên. Cậu thấy chưa?
- Cũng không khó lắm, nhỉ?
- Ừ!
Giữ lấy mình.
Tuyệt.
Không.
Cám ơn.
Không!
Tớ làm được rồi.
- Cậu làm được rồi.
- Không, không...
Cám ơn cậu.
Mình có thể làm được.
Làm cái gì?
Làm những thứ mà vừa nãy
mọi người cố làm ở đây.
Cậu sẽ nâng được mình lên à?
Cậu không đùa chứ?
Nhìn mình giống đùa lắm sao?
Hiểu rồi. Cậu không thể lợi dụng mình
để thoát việc lau cửa sổ đâu,
ngay cả khi cậu có thể nhảy đi nữa.
Mình chẳng cố trốn việc đâu, và mình biết
hôm trước cậu cũng đã thấy mình nhảy.
Cám ơn, nhưng mình có thể
tìm được người khác.
OK.
Mình chỉ muốn giúp cậu thôi.
Được rồi, chờ đã.
Đỡ lấy mình.
Giờ thì sao nào?
Cho mình xuống.
Không. Sao em không nghĩ
đến chuyện nhảy một mình?
Em không còn thời gian để tập solo.
Dù sao cũng không phải cách hay.
Em đã thử hỏi
các sinh viên năm hai chưa?
Em đã thử một số người rồi.
Chẳng có ai nhảy được cả.
Bài nhảy của em cần rất nhiều động tác nâng,
và cô biết là nó khó thế nào...
- Cô không tin là không còn ai làm được.
- Người làm được thì không có thời gian.
Em nói cậu ấy có thể nhảy được?
- Cậu ấy rất thích hợp.
- Rất thích hợp?
Thấy chưa, đó là điều cô lo.
Cậu ta không coi trọng việc này.
Nghe này, em xin lỗi.
Đó là vì cô nói đến việc nhảy múa
cứ như nói về khoa học tên lửa.
Chỉ trong vài tuần thôi,
cho đến khi Andrew khoẻ lại.
Đúng.
Sẽ rất mạo hiểm đấy, Nora.
Đây là bài tốt nghiệp của em đấy.
Em hiểu.
Đừng để cô phải hối hận
về quyết định của mình nhé.
Ngày mai lúc 2 giờ 30.
Nhớ mang theo áo nịt.
Áo nịt?
Cái gì cơ?
Chị sẽ đánh em đấy.
Hôm nay có chuyện gì hay
xảy ra ở trường hả?
Malcolm, thôi đi.
Không.
Ngồi xuống đi.
Cám ơn con.
Ăn đi.
Hôm nay có gì đặc biệt
ở trường con không?
Con tìm được bạn nhảy mới,
nên sẽ không bị mất thời gian
trong khi chờ Andrew trở lại.
Mẹ để đơn xin học vào Cornell
và Brown ở trên giường con.
Hãy nhớ thoả thuận của chúng ta, Nora.
Sau đêm diễn mà con không kiếm được việc,
thì con sẽ phải đến trường
vào mùa thu.
Vâng.
Mình không đến muộn.
Cậu không mặc đúng đồ.
Có thể thay đồ trong nhà vệ sinh.
Xong.
- Mình đã nói cậu mang theo áo nịt.
- Mình không có loại áo đó.
- Giày đâu?
- Dùng đôi này di chuyển tốt hơn.
Cậu sợ trượt chân và ngã à?
- Cậu muốn làm thế nào?
- Mình sẽ bắt đầu bằng tổ hợp động tác.
OK.
Bước, đầu gối, bước, đá chân,
bước, quay, đổi hướng, ngược lại.
- Được chứ?
- Ừm!
Mình sẽ làm thật chậm.
Bước, đưa đầu gối,
bước, đá chân, và...
- Cậu hiểu chưa?
- Rồi.
Từ chỗ đá chân...
quay, đổi hướng, ngược lại.
Làm lại một lần nữa.
Lỗi của mình.
Không sao. Tiếp đi.
Cậu ấy trông ngon đấy.
- Nghỉ một chút đi. Đi uống cafe với anh.
- Em không đi được, còn nhiều lắm.
- Đúng là thế.
- Brett...
- Xin lỗi, anh có vấn đề gì à?
- Không, tôi muốn làm rõ thứ bậc thôi.
- Chúng ta có thể bàn bạc bên ngoài.
- Cậu tưởng mình ngon à?
- Muốn thử không?
- Được rồi, dừng lại.
Brett, mọi thứ đều ổn,
được chứ?
Em sẽ gặp anh lát nữa.
- Sao?
- Lại lần nữa.
Yo, Omar!
Xe của anh đây này!
Xem bọn tôi có gì cho anh này!
- Nghe nói anh định tổ chức tiệc vào thứ 6.
- Ừ!
Bọn tôi đến nhé.
Bạn cậu phải ở ngoài, đặc biệt
là sau chuyện xảy ra lần trước.
- Ý anh là sao, bọn tôi không được dự hả?
- Đâu phải tôi khơi mào, là PJ mà.
Thế là không đúng.
Bọn tôi có thể đưa chiếc xe này qua chỗ Stuckey.
Có lẽ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.
Xin lỗi nhé.
Mày cứ đưa xe qua chỗ Stuckey.
Biết gì không Mac? Bọn nhãi chúng mày
không biết tôn trọng. Không trung thành.
Sao không đem cho tao một chiếc Escalade
để làm tao vui trở lại đi?
- Vừa mới lấy chiếc này cho anh mà.
- Một chiếc Escalade.
- Bọn tôi sẽ kiếm một chiếc Escalade.
- Mày nói gì cơ?
- Chẳng có gì cả.
- Phải, chẳng có gì.
Vậy, tôi có thể đến chứ?
- Skinny, nhanh lên!
- Anh ta đâu có cấm em đến.
Anh ta nói hai anh không được đến,
mà chẳng nói gì đến em cả.
Mày có im đi không?
Sẵn sàng chưa?
Xuống, lên, bước, quay.
- Piqué và...
- Piqué là cái quái gì?
Thế này là piqué này.
Chúng ta quay
và mặt đối mặt, được chưa?
- Mình hiểu rồi...
- Làm lại lần nữa đi.
- Chỉ là...
- Sao?
Cứng nhắc quá. Cả bài đều cứng nhắc.
Thế này thì chán lắm.
Chán à?
Đừng nhìn như thể mình ngu lắm vậy.
Mình biết mình đang nói gì mà.
Vốn là như thế mà, cho nên...
Thôi được.
Sẵn sàng chưa?
Xuống, lên...
bước, xoay, piqué, và...
Như thế này hả?
Mình đói ngấu rồi.
Tyler chỉ ở đây
đến khi Andrew trở lại.
Thế tại sao đến giờ
mình mới được biết chuyện này?
Bọn mình còn phải tập.
Chờ đã. Mình xem không được à?
Cậu ấy nhảy dở lắm à?
- Tạm biệt.
- Cậu nói cho mình biết có sao đâu!
- Hẹn gặp cậu ngày mai.
- Ừ, mai gặp lại.
Cậu có đến club để nghe mình hát
cùng với Colin vào thứ 7 này không?
Cậu có thể đưa Tyler theo.
Cậu có thể ngừng nói
về cậu ấy được không?
Brett ko có ở đây, sao cậu lại phải chối
điều đã rõ ràng nhỉ? Quá rõ rồi mà.
Tyler nhìn cũng được,
nhưng cậu ấy phiền lắm.
Cậu xù lông nhím lên rồi,
nghĩa là cậu thích cậu ấy.
Cậu nhầm to rồi.
Phòng thủ quá nhỉ!
Điều này thực sự nghĩa là
cậu thích cậu ấy rồi.
Mình chỉ nói thế thôi.
Nhìn này. Miles gửi cho mình
bài nhạc khác.
Cậu nên nghe đi. 5 phút nữa
cậu ấy sẽ gọi điện hỏi cậu nghĩ sao đấy.
Gần đây cậu hay
khó chịu với Miles.
Vì cậu ấy hay làm tớ bực.
- Mà cậu nói phòng thủ là thế nào?
- Cậu nghe nhạc đi.
Được đấy.
Sao cũng được.
- Như thế này.
- Thế này hay hơn.
Mình nghiêm túc mà.
Nếu cậu không ngừng cười...
Thôi nhé.
- Cậu nghiêm túc à?
- Sẵn sàng chưa?
Sao cũng được.
Mình xin lỗi.
Tiếp theo là gì?
Lena có Cap'n Crunch.
Bánh Cap'n Crunch bơ đậu phộng.
Cô ấy thích chúng ta.
- Camille, em ra khỏi đây đi?
- Được thôi.
Camille, lại đây một chút.
Cho anh một ít được không?
Một miếng.
Một miếng thôi đấy.
Anh ăn nhanh lên.
Em chưa thấy ai ăn một miếng
mà to như thế.
Anh tự mua đi.
Em đã nhổ bọt lên cái thìa.
Anh trả lại đây mau.
Cái gì thế này?
- Chia theo tỷ lệ.
- Thế là sao?
Tao ghi nhiều điểm hơn mày,
vì thế tao phải được nhiều hơn.
Không, không.
Thế còn đường chuyền của em thì sao?
Hôm nay em hơi xuống phong độ.
- Mày còn tự vấp giày nữa kìa.
- Hai lần.
Lần thứ hai thì mày lăn tròn.
Chơi dở quá.
- Nên đưa thêm tiền cho em đi.
- Sao hả?
Trễ rồi.
Mình phải đi đây.
- Chờ đã. Mình sẽ kiếm xe cho cậu đi.
- Lần này để em làm.
- Skinny, mày canh chừng đấy.
- Sao em lại không làm được chứ?
- Mày làm được chứ?
- Được.
Để nó làm đi.
Mày biết gì không?
Làm đi, anh chàng mạnh mẽ.
Mày nhìn thấy cái xe kia chứ?
Đi lấy đi.
- Chiếc xe kia có còi báo động mà.
- Mình biết.
Nó thất bại rồi.
Mình đã nói là cái còi
sẽ kêu to lắm mà.
Chờ chút.
Hai anh lừa em à?
Mình sẽ kiếm cho cậu cái khác.
Nhìn lại mặt mày đi.
- Tuyệt lắm. Bật lại đi, Miles?
- Mình thích điều đó.
Nora.
Nhìn xem ai đây.
Xin lỗi bồ.
Phòng thu đóng cửa.
Được thôi, bồ.
- Cậu đến muộn một tiếng.
- Lỗi của mình. Mình có việc bận.
Bận một tiếng?
Mình có việc phải làm. Mình xin lỗi.
Vậy bây giờ có tập không?
Không. Có người khác tập rồi.
Chúng ta không tập được nữa.
Sao cậu lại tức với mình?
Mình ở đây hằng ngày mà.
- Mình nói mình xin lỗi rồi.
- Xin lỗi không giải quyết được vấn đề.
Ở đây bọn tôi làm việc anh bạn ạ!
Có những người làm việc rất nghiêm túc.
- Cậu đã ở đâu?
- Mình ở đâu hả?
Cậu ở đâu trong lúc
đáng lẽ phải tập?
Mình nghĩ việc tập tành đó
không tác dụng gì với mình cả.
- Cậu vừa nói cái quái gì vậy?
- Nghĩa là mình bỏ.
Sao? Cậu đùa mình hả?
Cậu bỏ mà không nói với mình một lời?
Mình xin lỗi.
Tôi phải quay lại làm việc đây.
Không thể tin được là mình đã tin cậu.
Điều đó thật là ngu ngốc.
Ngày nào con người cũng có
quyết định ngu ngốc mà.
Hơn nữa, xem ra cậu cũng
không cần đến mình nữa.
Marcus, bỏ chân ra khỏi bàn.
- Mẹ đã nói rồi cơ mà!
- Mẹ!
Không được ra khỏi nhà. Mẹ không muốn
nghe tin các con dính vào rắc rối gì đâu.
- Bọn con sẽ không đi đâu hết.
- Đúng đấy.
Mẹ sẽ về nhà đúng giờ
để làm bữa sáng cho các con.
- Tạm biệt mẹ.
- Tạm biệt cô Carter.
Nhìn này, vượt người yếu quá.
- Cậu nghĩ cậu chơi giỏi như họ hả?
- Thôi nào.
Sao không thử ở ngoài kia?
Một đấu một à?
- Sao mình phải làm điều đó?
- Cậu có thể chơi cho đội của trường.
Đội của trường à?
- Lũ kém cỏi đó hả? Không bao giờ.
- Có thể sẽ không kém, nếu cậu chơi.
Đây là một phần
lao động công ích của cậu hả?
Cậu nói gì tiếp theo? Không nghiện ngập hả?
Quên điều đó đi
- Mình chỉ định nói...
- Đủ rồi. Dừng ở đây đi.
Cậu có cố gắng gì đâu.
Làm gì cậu cũng bỏ dở mà.
- Mình ở kia kìa.
- Quay chậm lại đi.
Nora?
Con đã ở đâu thế?
Giờ là muộn rồi.
Mẹ nghĩ con ở đâu chứ?
Con tập nhiều quá.
Bài vở ở trường thế nào?
Đây là phần quan trọng nhất trong bài vở
của con đấy. Chiếm hầu hết điểm số.
Con ơi, mẹ không nghĩ
cái trò nhảy nhót đó...
Nhảy nhót thì sao hả mẹ?
Mẹ biết gì về nó chứ?
Lần cuối mẹ nhìn con nhảy là khi nào?
Thế là không công bằng.
Mẹ không cần phải lo
về chuyện đó nữa đâu.
Hôm nay người tập cùng con
đã bỏ cuộc.
Nên về cơ bản là con tiêu rồi.
Cuối cùng thì mẹ cũng có thể
có được giấc mơ của mẹ.
Nora.
Chờ chút.
Cho mình một giây được không?
Nghe này, mình muốn xin lỗi
về chuyện hôm qua.
- Hôm nay cậu không thích quét dọn nữa hả?
- Cậu không cho mình nghỉ một bữa à?
Cậu có biết buổi diễn của mình quan trọng
thế nào không? Biết ai sẽ dự không?
- Mình không biết. Nhiều người hả?
- Nhiều người thôi à?
- Mọi người?
Những người quan trọng
đến từ các vũ đoàn lớn trong nước.
Không có buổi diễn này,
mình sẽ chẳng có gì cả.
Hiểu rồi. Mình biết cái cảm giác
trắng tay, tệ lắm.
- Đúng thế.
- Vậy chúng ta sẽ quay lại tập tiếp chứ?
- Không.
- Không à?
- Mình không tin cậu nữa.
- Mình phải làm gì để chứng minh cho cậu?
Mình sẽ làm bất cứ gì.
Mọi thứ chứ?
Đứng lên, rồi khuỵ xuống
đến sát mặt sàn.
Ngửa ra, đưa tay lên cao,
chạm đến trời nhé.
Cúi về trước, chạm đến
ngón chân cái. Ngả về sau.
Trụ, và lượt thứ hai.
Khuỵ chân...
Mình nghĩ rằng
cô bé đó sẽ tát vào mặt mình.
Đến nhà mình rồi.
Sao cậu lại đi dạy lớp ba lê?
Xem ra cậu đâu có cần việc làm.
Chỉ là để về nhà
trễ hơn một chút thôi mà.
Điều đó tệ lắm sao.
Mẹ mình không chấp nhận
chuyện khiêu vũ.
- Thế còn bố cậu thì sao?
- Ông ấy mất cách đây vài năm.
- Mình rất tiếc.
- Không sao.
Ông ấy là người luôn động viên mình.
Ông ấy thường đưa mình đến các buổi diễn,
và thường nhìn mình tập múa.
Ông ấy có vẻ tuyệt nhỉ!
- Cám ơn vì đã đưa mình về.
- Được rồi. Gặp lại sau.
Tạm biệt.
Ngày mai có trận đấu. Bọn đó
muốn đấu lại. Cậu đến chứ?
Mình không đi được. Mình phải lao động
tất cả các ngày trong tuần.
Cất nó đi.
Mày làm gì thế?
Có chuyện gì giữa cậu và Lucy thế?
Cô ấy cũng có vẻ thích cậu.
- Mình không biết.
- Sao, cậu ngại à?
Luce, Colin quá già so với cậu.
Cậu đang làm gì thế?
- Thật là...
- Bảnh trai hả?
Lãng mạn, được chưa?
Anh ấy rất lãng mạn...
- Sao Nora không dùng bài này?
- Nora là người theo truyền thống.
Không nói đến nhạc của Sugarhill Gang đâu.
Cô ấy thích nhạc Vivaldi cơ, thật đấy.
Cậu nên cho cô ấy nghe cái này.
Nora, cho cậu nghe thử này.
- Đừng có bắt đầu đấy nhé.
- Hai người có vẻ đã tiến xa.
- Cậu ấy chỉ là bạn nhảy thôi.
- À, chỉ là bạn nhảy.
Cậu nghĩ gì cũng được.
Miles có... Gì nhỉ, violin hả?
Mấy đứa nhóc chơi nhạc bằng violin.
Cậu ấy sẽ chơi cho chúng ta nghe.
Cuối cùng thì cũng được làm việc
với một người biết chơi nhạc cụ.
Mình chơi được nhạc cụ mà.
Chỉ là mình thích tự chơi tự nghe thôi.
Sao cơ?
- Cậu ấy hiểu đơn giản quá.
- Không, không phải chơi với...
Cứ nghe đi.
Mình thích nó.
Mình thật sự thích nó.
Tuyệt thật.
Mình nói với cậu rồi mà.
Này, mình nghĩ là...
Cậu biết đoạn xoay mà
chúng ta để chân đằng sau chứ?
Mình nghĩ
nếu mình xoay thấp xuống,
và chúng ta thay đổi độ cao,
thích không?
Mình không có ý phá bài...
Không, nó rất đẹp.
Mình thích đấy.
Thử lại đi.
- Thật sự đẹp đấy.
- Hay lắm.
Mình nghĩ chúng ta sẽ làm thế này.
Thử lại một lần nữa nhé.
Hẹn gặp lại cậu ngày mai.
- OK.
- Được rồi.
Cậu muốn đi nhờ không?
Cậu từng đến khu Hampden chưa?
Chưa, nhưng mình có việc
cần xuống gần khu ấy.
Không đùa đâu.
Đây là nơi cậu nói với mình à?
Mình sắp chỉ cho cậu thấy đây.
Có phải là...
Cậu định giết mình ở chỗ này à?
Hài hước đấy.
Chính là chỗ này.
Mình nghĩ...
Mình cũng có tầm nhìn giống vầy,
từ ban công nhà mình.
- Thật à?
- Không.
- Sao cậu tìm được chỗ này?
- Mình hay đến đây từ khi còn bé.
Bố mình là giám đốc
của một công ty đóng tàu.
Đây là nơi mình nghĩ ra
những bài tập nhảy.
Mình không biết cậu làm như thế nào.
Làm sao cậu nghĩ được
bước nhảy cho hai người và...
Mình cũng không biết nữa.
Nhưng mình không làm được điều đó.
- Cậu đang làm đấy.
- Không giống nhau đâu.
Bắt đầu bao giờ cũng như thế.
Mình luôn thấy những bài nhảy
với thật nhiều người.
Ý cậu là sao?
Nếu mình có đủ vũ công,
mình sẽ kết hợp họ với nhau...
rồi mới từ từ
bùng ra theo một quy tắc.
Sao cơ?
- Thế là sao?
- Giống như bài "Row Your Boat".
Mình sẽ cho cậu thấy.
Cậu thuộc những đoạn xoay và nâng chứ?
Đoạn nào cũng có xoay và nâng mà.
Được rồi, ở đoạn giữa nhé?
Mình nhớ mà.
Thay vì làm cùng nhau,
cậu sẽ làm trước.
- Nào.
- Được rồi.
Bắt đầu nào...
Nếu cậu đã thấy được bài nhảy nhiều người,
sao cậu không thực hiện với nhiều vũ công?
Tớ có thể tìm họ ở đâu đây?
Cậu đến trường nào đó tìm người.
Rồi lựa chọn theo ý cậu.
Chỉ còn lại sinh viên năm nhất
và năm hai. Họ không đủ giỏi.
Sao cậu biết họ không đủ giỏi?
Cậu cũng đâu có biết
mình giỏi hay không.
Ai nói cậu giỏi vậy hả?
- Đi nào, cậu sẵn sàng chưa?
- Mình không đi được. Mình trễ giờ làm rồi.
- Thế còn trận đấu của chúng ta?
- Ngày mai mình sẽ đến.
Câu này hôm qua anh cũng nói rồi.
Gặp lại mọi người sau.
Tao bắt đầu bực rồi.
Cậu nói cậu cần bao nhiêu người nhỉ?
Cám ơn Miles.
Đó là phần cơ bản
mà bọn em có cho đến lúc này.
Xin chúc mừng.
Em đã thật sự mở rộng được
khả năng của mình.
Cô nghĩ rằng điệu nhảy ban đầu
đã là tốt rồi.
Nhưng điệu này...
Rất mạo hiểm đấy Nora.
Nhưng có thể đáng giá. Điều gì
khiến em quyết định đổi bài nhảy?
- Thực ra là do Tyler nghĩ ra.
- Không, cậu quyết định tất cả.
Em dạy cậu ấy ba lê,
và cậu ấy chỉ em vài động tác.
Cậu đã học ba lê à?
Cậu ấy thực sự giỏi đấy
Và có thể học ở đây được.
Đáng tiếc là năm học đã bắt đầu rồi.
Nhưng mọi người cứ tiếp tục đi.
Miles, Miles!
- Không phải lúc này Lucy.
- Có chuyện gì thế Miles?
Miles, có chuyện gì thế?
Mình nghe nói cậu đã ký được hợp đồng.
- Cậu nghe nhầm rồi.
- Mọi người nói Brett ký được...
- Brett ký mà không có mình.
- Sao lại không có cậu?
Theo lời cậu ấy thì hãng đĩa nói
chỉ mình cậu ấy có tài.
Họ muốn cậu ấy là nghệ sĩ solo
để làm việc với các nhà sản xuất khác.
- Ôi, lạy chúa...
- Cậu biết không?
Mình biết Brett có cái tôi rất cao.
Mình biết cậu ấy như thế.
Nhưng mình nghĩ chính cậu ấy
đã loại mình ra.
Mình biết rồi.
Em yêu.
Đây là lý do tuần trước
anh bay đi New York phải không?
Nora, bình tĩnh đi.
Anh bỏ rơi Miles à? Sau tất cả những gì
đã cùng làm, anh bỏ rơi cậu ấy à?
Em vẫn chưa nghe
chuyện do anh kể mà.
Anh còn không có thời gian để nói với em mà.
Em phải đi tìm hiểu qua mọi người đấy.
Nora, anh xin lỗi.
Anh không mong mọi chuyện sẽ thế này.
Chuyện xảy ra rồi. Được chưa?
Như chúng ta vẫn luôn nói.
Chúng ta không nói về việc
dẫm đạp lên bạn bè.
Nếu được trao một giấc mơ,
em phải nắm lấy. Không cần hỏi han gì cả!
- Em sẽ hỏi.
- Em nghĩ thế thôi.
Nhưng em sẽ không biết
cho đến khi nó ở ngay trước mặt.
Nghiêm túc mà nói,
em có muốn rời xa nó không?
Em không biết...
nhưng em sẽ ra khỏi đây ngay bây giờ.
- Em đang chia tay với anh hả?
- Đúng.
Không phải do chuyện giữa anh và Miles,
mà vì Tyler đúng không?
Không, đây là do em, Brett.
Được thôi.
Em nên nhớ, thằng đó
không có tương lai đâu.
Cô Gordon...
hiệu trưởng Gordon?
Tôi có thể giúp gì cho cậu, Tyler?
Có một vài việc em muốn...
- Chắc là sẽ rất ngớ ngẩn.
- Vậy thì để sau đi.
Cô biết em và Nora
tập với nhau như thế nào, phải không?
Chỉ là... điều đó khiến em nghĩ...
có thể em thích đến đây.
- Cậu muốn đăng ký học à?
- Đúng vậy, chuyển trường là thường mà.
Em hy vọng có thể kết thúc
thời đi học của mình ở đây.
Không phải là
cậu không có tài năng, Tyler.
Nhưng rất nhiều người có tài năng.
Tôi cần còn hơn thế nữa.
Chương trình ở đây rất khó. Sinh viên
phải tự rèn luyện mỗi ngày,
để đến gần mục tiêu của họ hơn.
Ở đây chúng tôi rất khó với sinh viên,
vì chúng tôi biết khi ra đời
họ sẽ phải đối mặt với những gì.
Chỉ những người qua được ở đây
thì mới sẵn sàng để chiến đấu ở ngoài đời.
Em hiểu điều đó.
Tôi không chắc là cậu hiểu được.
Và tôi đã thấy
cậu bỏ cuộc một lần rồi.
- Điều đó sẽ không xảy ra nữa đâu.
- Chỉ nói thôi thì chưa đủ.
Hãy nói cho em biết em phải làm gì.
Tôi không thể.
Cậu phải cho tôi thấy.
Hãy cho tôi thấy
cậu thực sự cần gì.
Nếu cậu làm được
thì chúng ta sẽ nói chuyện.
Bây giờ nếu cậu cho phép,
tôi có cuộc hẹn lúc 3 giờ.
Thôi nào.
Cậu bỏ cái mặt đó đi.
Nghe này, theo cách nhìn của mình,
Brett đã cho cậu một ân huệ đấy.
Nhạc của cậu còn ngon lành hơn
những gì cậu ta có thể làm ra.
- Thôi nào.
- Mình phải ngồi xuống và nghe Colin hát à?
Chúng ta đến đây vì anh ta à?
Mình nghĩ chúng ta đến đây vì Lucy mà.
Cậu nhìn anh ta à?
Anh ta hot đấy, theo kiểu quái dị...
Cậu thôi đi.
Cám ơn mọi người, chúng tôi tạm nghỉ.
Sẽ trở lại sau 5 phút nữa.
Hay lắm.
Mình phải đi khỏi đây thôi.
Chào mọi người.
Làm quen với bạn trai của mình đi.
Tôi là Colin.
Tyler. Rất vui được gặp anh.
- Đây là Miles.
- Chào anh.
Đây là Miles mà em hay
kể cho anh đấy hả?
Cô ấy nói cậu chơi được nhạc.
Nếu cậu muốn tham gia thì tôi sắp xếp cho.
- À không. Tôi để quên cái máy G4 ở nhà rồi.
- Ở trong túi cậu ấy đấy.
Sao?
Thôi nào, bọn tôi chuẩn bị rồi.
Sẵn sàng chưa Luce?
Cứ tưởng anh ta dùng cái trò
tâm lý đảo ngược chứ!
- Anh ta có vẻ hay đấy chứ.
- Đó là một trò của anh ta thôi.
Anh bạn, cứ chơi nhạc đi.
- Cậu thế nào?
- OK.
Mình nghĩ cậu không đến.
- Cậu nghĩ thế nên mình mới đến.
- Thế à?
- Thế cậu làm gì ở đây?
- Miles muốn mình đi yểm trợ cậu ấy.
Cậu ấy làm gì ở trên đấy?
Cậu ấy muốn bảnh hơn.
OK.
- Cậu đẹp lắm!
- Cám ơn.
Mọi người sẵn sàng chưa?
Bắt đầu nào.
Mình không biết là cô ấy hát được.
Cậu ấy nói là đi học nhảy
vì đã biết hát sẵn rồi.
Đánh bại hắn đi Miles.
- Cậu có định mời mình nhảy không?
- Cậu có thể nhảy mà không có áo nịt hả?
Cậu không biết cậu sắp
gặp chuyện gì đâu.
Cái gì thế?
Nhảy đi.
Nào các cô gái,
hãy tiến lên phía trước.
Cho họ xem chúng ta có gì.
Mọi người...
nhảy như thế này này.
Mình thề là chưa bao giờ thấy
nhiều người ở đây như vậy.
Phải làm quen chuyện đó đi.
Điều đó thật tuyệt.
Lại đây nào mọi người.
Chúng ta sẽ đi bộ ra bờ hồ.
- Đi thôi.
- Để mình họ đi thôi.
- Cậu sẽ làm mình phải nói ra mới chịu hả?
- Cậu muốn nói gì?
Mình biết mình không thích Colin.
Nhưng...
Anh ấy được đấy.
Được so với một người sành điệu.
Sao lúc nào cậu cũng giỡn được thế?
Cậu biết đấy...
cậu cũng rất tuyệt.
Miles, một chút thôi.
Chỉ một chút thôi.
Mình chỉ cố gắng thôi.
Đừng lo về chuyện đó.
- Lucy...
- Mình phải đi.
Mình đi kiểm tra lại âm lượng.
Chỗ đó cuồng nhiệt thật.
Lúc nào cũng thế sao?
Phải đấy.
Nhưng tối nay Miles và Lucy
lại ở một đẳng cấp khác.
Cậu cũng không tệ.
Cậu luôn biết bản thân cậu muốn gì.
Thế còn cậu thì sao?
Cậu muốn gì?
Mình không biết.
Chẳng muốn gì cả.
Thôi nào.
Thế khi cậu còn nhỏ thì sao?
Trẻ con bao giờ cũng muốn gì đó mà.
Mình cũng không biết.
Theo mình, sẽ tốt hơn
nếu không muốn thứ gì.
Để nếu nó đi mất,
hay không xảy ra...
thì cũng không quan trọng với mình.
Nhưng bây giờ cậu phải
muốn một cái gì đó chứ?
Như... muốn đến MSA chẳng hạn?
Có rất nhiều thứ...
bây giờ mình muốn
mà trước đó thì không.
Mình thậm chí phải suy nghĩ
có thật là mình đang như hiện nay không.
Đừng đuổi em ra.
Em mang cho anh nước cam.
Bill và Lena ra ngoài rồi.
Anh sẽ phải coi trẻ đấy.
Cám ơn em.
- Sao trông anh lúc nào cũng mệt mỏi thế?
- Bởi vì anh làm việc rất vất vả.
- Anh làm gì?
- Sao em hỏi nhiều thế?
Đừng bận tâm. Khỏi trả lời.
Em xỏ giày cho Malcolm đi.
Được rồi.
Ném đi.
Em sắp làm được rồi.
Nhảy à?
Anh đâu biết nhảy.
Ai không biết nhảy chứ?
Em đã thấy anh nhảy bao giờ chưa.
Vậy thì anh làm đi.
Muốn anh làm gì?
Muốn anh làm gì hả?
Được đấy.
- Cái gì thế?
- Ném đi.
- Em học nó ở đâu?
- Chẳng có gì cả.
Anh sẽ không ném nữa
nếu như em không cho anh xem.
Được rồi.
Để anh chỉ cho em một ít...
Được đấy.
Em có thể làm được đấy.
Sao?
- Anh thích cái đó. Sau đó thì...
- Thì thế nào?
Lại đi.
- Em nhớ hết chưa?
- Rồi.
Được rồi.
1, 2, 3, nhảy nhé.
Anh làm người đang chạy được không?
Không biết gì rồi.
- Malcolm, em làm người đang chạy được không?
- Có!
Xem nào.
Nó làm một tay kìa.
Cậu đây à?
Đừng chọc.
Hồi xưa em mập lắm.
Anh nói gì nào? Nếu giờ em như thế
thì anh không thích em à?
Không sao, anh chịu được người mập mà.
Nhưng em thiếu hai cái răng cửa,
anh không chịu đâu.
Cám ơn anh nhiều.
Em nghĩ chúng ta cần nói với cô Gordon
về việc dùng buổi biểu diễn...
như một buổi thi cho anh vào học.
Anh không biết.
Em nghĩ cô ấy sẽ chịu à?
Việc này là do anh muốn mà,
phải không?
Mẹ.
Con không biết là mẹ về.
Đây là Tyler, bạn nhảy của con.
Rất vui được gặp cô, cô Clark.
Nhà của cô đẹp quá.
Cám ơn.
Chúng tôi rất thích nó.
Anh nghĩ anh nên đi về.
Cám ơn em đã cho anh xem ảnh.
Rất vui được gặp cô.
Được rồi, chúng ta tập nào.
Sẵn sàng chưa?
Chào cậu.
Về chuyện tối hôm trước,
cậu có nói với ai không?
Không.
Cậu biết đấy,
giới ca sĩ là vậy mà.
Cậu không cần phải giải thích với mình.
Sao thế? Sao cậu luôn
nói chuyện với mình như thế?
Nếu cậu muốn ở bên một người
không biết trân trọng những gì anh ta có,
đó hoàn toàn là chuyện của cậu.
Mình chỉ nghĩ là cậu đủ thông minh
để biết cậu đáng được hơn thế.
Xin lỗi.
Đằng sau sẵn sàng chưa?
Mình muốn làm thật mạnh nhé.
Phải trơn tru hơn thế nữa.
Mình muốn trông đẹp hơn. Nào!
- Chờ đã.
- Mac?
Nói với mình là
mình nhìn nhầm đi, Ty.
Mac.
Chờ đã Mac.
Một giây thôi.
Cậu đang làm gì ở đây hả?
Nhảy nhót gì thế?
Cậu xuống đến tận gốc dân Ailen rồi à?
- Không phải như vậy.
- Không phải?
- Mình đang lao động.
- Nhảy mà là lao động à?
Việc này rất phức tạp.
- Giải thích đi. Mình không phải thằng ngốc.
- Được rồi...
Đáng lẽ hai tiếng trước
cậu phải gặp mình ở sân bóng.
Mình đến đây và thấy cậu bỏ mình
vì việc này là sao?
Cậu không đi chơi, cũng không gọi
vì bận chơi với đám nhà giàu à?
Không phải ai cũng giàu.
Không phải như vậy.
Được rồi Mac, chờ chút.
Đó là do một cô gái.
Cô ấy nhờ mình tập cùng cô ấy.
Tất cả chỉ có thế.
Cậu quay lưng lại với bạn bè
vì một đứa con gái?
Ra là thế à?
- Đó là lời giải thích hả Ty?
- Thôi nào.
Hay lắm.
Chào Tyler.
Cậu quay lại rồi hả?
Mình thấy khoẻ hơn rồi.
Cám ơn cậu đã giúp trong thời gian qua.
- Chờ mình một lát được không?
- Được.
Chào mọi người.
- Cậu tốt hơn rồi chứ?
- Rồi.
Em không nghĩ là cậu ấy sẽ trở lại.
Em không biết phải làm gì.
Vậy cậu ấy đã trở lại.
Thế anh sẽ đi đâu?
- Em không phải nói gì cả.
- Chờ đã. Ý anh là sao?
Không tin được là anh bị lôi vào chuyện này.
Em thật sự sẽ quay lưng lại với anh sao?
Việc em làm không phải vậy, Tyler.
Andrew là học sinh ở đây. Cậu ấy là...
Cô cũng như như Brett.
Cô lợi dụng người khác rồi vứt họ đi.
Sao anh lại nói như thế?
Không giống nhau, anh biết mà.
Thế nó khác như thế nào?
Tôi chỉ là người thay thế cho Andrew mà?
Không phải như vậy.
Tôi đi đây.
Tyler chờ đã.
Cho em chút thời gian
để suy tính.
Alo.
Xin chào.
Tyler có đó không?
Cho hỏi ai gọi đấy?
Nora.
Nora à?
Không, anh ấy không có ở đây.
Nói với anh ấy là chị đã gọi nhé.
Vâng.
Đúng thế, xoay, cao lên.
Sang trái, sang phải.
Đầu ngẩng lên.
Được rồi, cám ơn.
- Andrew, cậu có sao không?
- Mình không biết.
Cậu thử đi lại xem nào.
- Mình không làm được, Nora.
- Sao?
Mình và cậu đều biết
mình không theo được bài này.
Của mẹ đây.
Nora...
- Em cá là anh không ném trúng.
- Tao thì cá là trúng.
- Sao cũng được.
- Đúng. Sao cũng được.
Để em làm cho.
Chết tiệt.
Yo, anh Ty.
- Khoẻ không anh?
- Chú em thế nào?
- Anh đã ở đâu?
- Ở quanh đây thôi.
Trả lại tao quả bóng.
Mày không trễ lớp ba lê ấy nữa hả?
Không.
Chấm dứt rồi.
- Có chuyện gì với cô gái kia hả?
- Chẳng có gì.
- Tao phải tin mày à?
- Cậu phải tin.
Tao không biết.
Người đã quay lưng với anh em...
... xứng đáng có cơ hội thứ hai.
Được chứ?
Thôi nào Mac.
Ngày mai có một bữa tiệc
ở nhà Omar.
Đó mới là bạn của mình chứ.
Mẹ?
Mẹ không sao chứ?
Con có biết là, khi còn nhỏ
con đã nhảy giỏi hơn đi rồi không?
Đó là thứ mà con muốn làm.
Mẹ còn nhớ vẻ mặt con khi
lần đầu mẹ dẫn con đến lớp học nhảy.
Thật sao?
Mẹ không nghĩ là sau nhiều năm,
nhảy vẫn đem lại niềm vui cho con như vậy.
Việc thấy con hạnh phúc trên sân khấu
đã từng khiến mẹ rất vui.
- Có lẽ mẹ đã quên mất điều đó.
- Mẹ, không sao đâu.
Mẹ rất ong được thấy
con nhảy trong cuộc biểu diễn.
Mẹ...
Con không còn bạn nhảy nữa.
Tyler không làm nữa,
còn Andrew thì bỏ cuộc.
Con yêu...
con có thể làm được.
Con đã cố gắng bao lâu nay rồi.
Lại đây.
Con sẽ làm rất tuyệt.
Cám ơn mẹ.
- Tao sẽ thắng.
- Chờ xem.
Đó là lý do tao đánh bại mày đấy.
Sao cũng được.
Em sẽ báo thù.
- Các con định làm gì tối nay?
- Bọn con sẽ xem phim ở nhà Omar.
Mẹ biết trò phim ảnh của bọn mày rồi.
Con phải ở nhà. Hiểu chưa?
Sao?
Con đi nốt lần này thôi.
Mẹ biết, đó là lý do
mẹ bảo con ở nhà.
Các con không được cho
thằng nhóc này đi đâu cả.
Được ạ.
- Tao sẽ giam mày vào trước khi đi.
- Im đi.
Có từng này con gái
mà cậu ta không muốn nhảy à?
Anh bạn đây rồi.
Cậu thế nào, T?
- Thế nào rồi anh bạn?
- Ổn.
Mình khỏe.
Nhà bạn cậu đây hả?
Chật quá.
Ừ!
Mọi người thế nào rồi?
Mọi người đều ổn.
Nora vẫn ổn.
Thế hả?
- Nhưng Andrew bỏ cuộc rồi.
- Ý cậu là sao, bỏ cuộc là sao?
Cậu ấy bị đau.
Cậu ấy không thể nhảy được.
Chết tiệt.
- Sao cũng được.
- Đúng, sao cũng được.
Sao cậu không dừng điều vớ vẩn này lại?
Mình cá là cậu cũng buồn như cô ấy.
- Cô ấy buồn hả?
- Mình không nói gì đâu.
- Có thấy cô ấy khóc không?
- Không.
Buồn thôi.
Làm quen với mọi người đi.
Bạn mình C.
Đây là Mac.
Mac đây là Miles.
Mình bắt đầu khóc như một con bé
khi nói với họ là mình vào trường nghệ thuật.
- Chờ đã. Cậu học MSA à?
- Đúng.
- Đó là lý do các cậu biết nhau?
- Ừ.
Chính xác.
Cậu không giống
cái đám ở trường nghệ thuật.
Cái đám trường nghệ thuật
trông thế nào hả?
Miles Davis, Tupac, Mobb Deep,
họ đều xuất thân từ trường nghệ thuật.
- Tôi chỉ nói là...
- Cậu biết cái gì? chứ Im mồm đi.
Mọi người thế nào rồi?
- Skinny, mày làm gì ở đây?
- Em ở đây giống như anh thôi.
- Đi thôi, ra khỏi đây.
- Anh nói gì thế hả?
Đi đi thằng nhóc.
Để em ở đây.
Có chuyện gì với anh thế?
Đi đi.
Thôi nào.
Tiền đi xe buýt đây.
Về nhà đi.
Sao em phải đi chứ?
Anh nói gì thế?
- Mẹ sẽ giết bọn tao nếu thấy mày ở đây.
- Về nhà đi.
Để em vào.
Mình ăn mặc sexy để làm gì chứ.
Cười cái gì hả?
- Sao thế, Skinny?
- Đừng chạm vào tôi.
- Tao sẽ quay lại. Mày để ý xe đấy.
- Tao ở đây, PJ.
Sao lại đuổi mình ra khỏi bữa tiệc chứ.
- Cậu có gì trong túi đấy?
- Đĩa nhạc của tôi.
Vậy thì làm gì đó đi.
- Cậu muốn mình cho họ nghe nhạc hả?
- Cho vào đi.
Chẳng có gì đâu.
- DJ, cho tôi mượn bàn một chút nhé?
- Được thôi.
Xem nhé.
Mày phải trông xe chứ.
Tao bảo mày trông xe mà.
Đến đón tao đi.
- Mày thấy em mày làm gì chưa?
- Ai?
Em của mày đấy. Đi thôi.
Thằng nhóc không chịu nghe lời.
Nó làm gì thế?
Mac, Ty,
Mang mấy em gái ra đây đi.
Đó là xe của PJ.
- Skinny ra khỏi cái xe đó đi.
- Tại sao?
- Tao nói đi ra.
- Mang nó vào đây đi.
Skinny.
Không, không.
Skinny, Skinny.
Nói gì đó đi.
Nói với tao đi.
Gọi ai đó đi!
Làm gì cũng được.
Gọi 911 đi!
Dậy đi, dậy đi.
Dậy đi nhóc!
Cậu ở đây bao lâu rồi?
Mình không biết.
Mẹ cậu sao rồi?
Đến hôm nay bà ấy
mới chịu nói chuyện với mình.
- Cậu biết là họ đã bắt được PJ chưa?
- Điều đó cũng không mang Skinny trở lại.
- Đó không phải lỗi của cậu.
- Cũng không làm Skinny sống lại được.
Mình ghét thấy cậu
cứ tự hành hạ như vậy.
Tự hành hạ mình? Chúng ta
tự hành hạ mình trước khi Skinny...
Skinny chết rồi.
Nó đi rồi.
Em trai mình chết rồi.
Và đó là do mình, Ty.
Mình biết điều đó.
Mình không ngu ngốc.
Tiệc tùng, trộm xe, quậy phá.
Cậu nghĩ mình không biết là
những việc đó vớ vẩn sao?
- Chúng ta đã cố gắng hết sức.
- Cậu tin vào điều đó hả?
Cậu thực sự nghĩ chúng ta
chỉ làm được thế này là tốt nhất sao?
Không.
Mình muốn trở nên tốt hơn.
Mình muốn trở nên tốt hơn.
Cậu nói đúng.
Mình sẽ cố gắng vì mẹ mình,
vì Skinny.
Vì Skinny.
Cậu có thể giúp mình không?
Được.
Đi cùng mình đến chỗ này được chứ?
Chúc mọi người diễn tốt.
Miles.
Có chuyện gì thế?
- Cậu có tin gì từ Tyler không?
- Không.
Nora sao rồi?
- Cậu ấy ổn.
- Tốt.
- Điều đó là sao?
- Cám ơn cậu vì...
Chào mọi người.
Khoẻ không?
- Cậu sẵn sàng chưa Miles?
- Rồi, cậu biết mà.
Tuyệt.
Gặp lại cậu ở đó.
Luce, chúc cậu diễn tốt.
Cậu cũng vậy.
Chào mừng mọi người
đến với buổi tối đặc biệt ngày hôm nay.
Buổi diễn của sinh viên năm cuối
là sự kiện nổi bật trong năm của trường MSA.
10 phút nữa mọi người.
- Cậu ổn chứ?
- Ừ.
Cho mình xem nào.
- Cám ơn cậu.
- Cậu vào đó thật hả?
Nora.
- Tyler, anh làm gì ở đây thế?
- Trước khi em nói gì...
Anh không biết bắt đầu từ đâu.
Anh chỉ muốn...
Anh xin lỗi.
Anh không nên bỏ đi như vậy.
- Tyler, không phải lúc này.
- Để em nói nốt.
Anh đã quyết định sai,
nhưng anh có thể làm lại.
Em sẽ nhảy mà không cần anh.
Đủ rồi.
Nora, kiểm tra lại vũ công đi.
Tyler, tôi nghĩ là cậu không hiểu được
tầm quan trọng của việc này.
Em hiểu mà.
Đó là lý do tại sao em ở đây.
Cô đã nói nếu ta cần một điều gì,
ta phải đấu tranh vì nó, đúng không?
Em đang làm thế đây, đấu tranh
lần đầu tiên cho cuộc đời mình.
Em không thể làm thế lúc này.
Đây là tất cả đối với em.
Anh biết, anh xin lỗi. Anh muốn
làm việc này theo cách mà em muốn.
Thế thôi.
Em không thể.
Đã quá muộn rồi.
Được rồi.
Chúc em may mắn.
Tyler.
Anh còn nhớ bước nhảy không?
Anh muốn quên mà không được.
Được rồi mọi người,
chúng ta sẽ nhảy điệu cũ cùng Tyler.
Đi thôi.
Đây là cô gái mà tôi đã nói với ông.
Được.
- Xin lỗi.
- Không sao.
Hoan hô!
Nhảy đẹp lắm.
Hay lắm!
Mọi người nhảy tốt lắm.
Thành công rồi.
Tất cả đều rất đẹp.
Cậu thấy mình nhảy rồi mà.
Nhưng không giống thế này.
Chưa từng thấy cậu nhảy như thế bao giờ.
- Cô ấy kìa.
- Kia hả?
Và đây là Nora Clark.
- Em nhảy rất đẹp.
- Cám ơn cô nhiều.
Tôi muốn bàn với em việc gia nhập vũ đoàn
của chúng tôi sau khi em tốt nghiệp.
- Em thích lắm.
- Tôi cũng vậy.
Cô ấy đúng như lời mà cô nói.
Ai là nam vũ công chính?
Đây là Tyler Gage.
Cậu ấy mới chuyển đến.
Chúa ơi.
Sao ạ?
- Đừng quên nộp học bạ của em.
- Vâng thưa cô.
- Cậu rất giỏi đấy.
- Gặp cậu vào thứ hai nhé.
Gặp cậu vào thứ hai nhé.
- Chúc mừng anh bạn.
- Cám ơn cậu.
Hãy làm điều mà cậu muốn.
Mình chờ cậu ở xe.
- Anh biết điều đó nghĩa là gì không?
- Không. Điều đó nghĩa là gì?
- Anh cần có áo nịt để tập đấy.
- Xong.
Bản gốc: _leonhart_ (subscene.com)
Biên tập: Mp3sony
mp3sony-sub.blogspot.com - Phudeviet.org