Tip:
Highlight text to annotate it
X
Harry, trả lời đi.
Anh bạn muốn gì thế?
Nhiều đêm nay tôi không ngủ.
- Có mấy chỗ chiếu phim con heo đấy.
- Tôi biết. Tôi thử rồi.
Thế bây giờ anh bạn làm gì?
Lang thang vào ban đêm là chính.
Xe điện ngầm, xe buýt.
Nếu cứ thế, tôi sẽ phải trả giá mất.
Anh muốn làm đêm à?
Ở Nam Bronx, Harlem sao?
Làm giờ nào, ở đâu cũng được.
Làm vào ngày lễ của dân Do thái được không?
Mọi lúc mọi nơi.
Được, cho tôi xem
bằng lái của ông bạn.
Hồ sơ lái xe của ông bạn thế nào?
Sạch.
Hoàn toàn sạch. Như lương tâm tôi vậy.
Định vặn sườn tôi đấy à?
Các anh là hay rắc rối lắm.
Nếu muốn vặn sườn tôi
thì cứ chơi ngay đi.
Xin lỗi ông, tôi không định nói thế.
- Sức khỏe thế nào?
- Tốt.
- Tuổi?
- 26.
Giáo dục?
À... cũng đại khái.
Ông biết đấy mà.
Hồ sơ quân đội sao?
À, giải ngũ trong danh dự.
Tháng 5, 1973.
- Sao, anh có ở lính à?
- Thuỷ quân lục chiến.
Tôi cũng từng ở
Thủy quân lục chiến.
Bây giờ sao,
Anh muốn làm thêm à?
Anh là người đi kiếm thêm sao?
Ờ... tôi muốn có việc làm thôi.
Kiếm thêm là cái gì?
Thôi, điền vào đơn này và giờ
tan ca ngày mai quay lại.
O'Brien, lên đi.
Đưa xe ra đường 58.
Đường 57 đông lắm.
Hey, Rodriguez!
All right, all right,
I'm coming down there.
Ngày 10 tháng 5.
Cám ơn trời đã mưa xuống...
rửa trôi đi những
rác rưởi ở lề đường.
Bây giờ tôi phải
làm việc suốt ngày.
Từ 6 giờ tối đến 6 giờ sáng.
Có khi là 8 giờ sáng.
6 ngày một tuần.
Có khi là 7 ngày một tuần.
Chụp giật suốt ngày.
Nhưng nó làm tôi luôn bận rộn.
Tôi kiếm được 300, 350 một tuần.
Có khi hơn nếu tôi bẻ cò.
Các loài vật thường
ra ngoài vào ban đêm.
Gái điếm, bọn vô lại, du đãng,
lại cái, ma túy, cờ bạc bịp.
Bọn bệnh hoạn, bọn ăn hối lộ.
Một ngày nào nó, một cơn mưa
thật sự sẽ đến... và rửa trôi đám
cặn bã này khỏi đường phố.
Tôi đi khắp nơi. Tôi đưa người ta
đến Bronx, Brooklyn.
Tôi đưa họ đến Harlem.
Không quan trọng. Với tôi thì
chẳng có gì khác cả.
Có một số không chở dân da đen.
Tôi cũng chẳng làm khác.
Bác Tài. Cho tới góc đường 48 và 6.
Em đẹp quá, cô gái tóc nâu bé nhỏ!
Anh không thể nào dừng lại được.
Ồ không, chúng mình đâu muốn
chuyện đó xảy ra.
Anh sẽ bo cho em rất nhiều nếu
em làm ăn đàng hoàng.
Anh có cách rồi đấy.
Anh có cách rồi đấy.
Thì anh đang nói đấy thôi.
Ồ, bác tài, nhanh lên được không?
Đêm nào khi quay xe về gara
tôi cũng phải chùi băng ghế sau.
Nhiều đêm tôi phải cả máu nữa.
Ông cần gì ạ?
À, cô tên gì?
Tôi là Travis.
Hay lắm.
Tôi giúp gì được ông nào?
À, tôi muốn biết tên cô thôi.
Cô tên là gì?
Để cho tôi yên.
Cô có thể cho tôi biết tên cô chứ.
Tôi sẽ không làm gì đâu mà.
- Ông muốn tôi gọi quản lý không?
- Cô không cần báo ông quản lý...
Troy!
Thôi được, rồi. Tôi muốn... thôi được...
Ok. Tôi vào vui vẻ một chút được chứ?
À, cô có dụng cụ không?
Loại mới ấy. Tôi muốn có vài cái.
Những cái ông thấy là
những cái chúng tôi có.
A Clark.
Tôi lấy mấy cái này.
Coca - Cola.
Chúng tôi không có Coca cola.
Chỉ có Royal Crown Cola thôi.
1 đô la 85 xu.
Làm việc 12 tiếng nhưng tôi
vẫn không ngủ được.
Thật khốn nạn!
Ngày cứ trôi qua. Không kết thúc.
Tất cả những gì đời tôi cần
là cảm giác có chỗ nào đó để đi.
Tôi không tin là có người lại hy sinh đời
mình... để tự kỷ một cách bệnh hoạn.
Tôi tin rằng người ta nên trở thành một
con người như những con người khác.
Tôi thấy nàng lần đầu tiên ở Văn phòng tranh
cử Palantine ở góc đường 63 và Broadway.
Nàng mặc chiếc váy màu trắng.
Nàng xuất hiện như một thiên thần.
Ngoài cái đám đông dơ bẩn...
Nàng đơn độc.
Họ...
không thể...
chạm vào...
nàng.
Vâng, ông đã giao 2 cái hộp.
Tôi nghĩ tổng
cộng là 5000 cái nút áo của chiến dịch.
Tất cả những cái chúng tôi có trước...
và khẩu hiện của chúng tôi là:
''Chúng tôi là nhân dân.''
Chữ ''là'' gạch dưới.
Những cái nút áo mới có chữ
''chúng tôi'' gạch dưới.
Đọc là ''Chúng ta là nhân dân''.
À, có khác nhau chứ.
''Chúng tôi là nhân dân'' đâu
có giống ''Chúng ta là nhân dân.''
Đừng để chúng tôi phải đấu tranh.
Này, chúng tôi sẽ làm rất giản dị.
Chúng tôi không có trả tiền nút.
Chúng tôi vứt nó đi.
Tom, lại đây một lát.
Gì thế?
What is it?
Báo cáo xong rồi đây. Nếu Andy đồng ý,
ta sẽ sao ra và gửi tới văn phòng.
Tôi sao tựa của tờ
New York Times ra rồi.
- Đừng quên mấy tấm ảnh mới nhé.
- Không đâu.
Tôi phải nhấn mạnh đến chương trình trợ cấp đấy.
Tài liệu đó cần được phát ra.
Trước tiên là con người, sau mới là tài liệu.
Thượng nghị sĩ Palantine là con
người năng động.
Một người thông minh, thú vị, và hấp dẫn...
Cô quên là còn sexy nữa.
Tôi không quên sexy đâu.
Xem cô nói kìa. Cô nói cứ như là
bán nước súc miệng vậy.
Chúng ta đều bán nước súc miệng.
Chúng ta được phép làm thế sao?
Buồn cười thật.
Mình có thể gặp rắc rối vì bán
thuốc ở Văn phòng tranh cử.
Chú tôi cũng ở tù vì tội đó.
Thật ra thì không phải nhà tù đâu.
Ông ấy sống với bà vợ. Cũng như ở tù thôi!
Nhìn kìa.
Tôi yêu cô.
Có thấy gì không?
- Không.
- Đeo kính vào.
Thôi được, khoan đã.
Anh chàng tài xế taxi đó cứ
nhìn mình chằm chằm.
Tài xế taxi nào?
Đấy, anh chàng ngồi kia kìa.
- Hắn ở đấy bao lâu rồi?
- Hình như là lâu lắm rồi.
- Hắn làm cô bực mình à?
- Không.
Cô muốn nói là có nhưng cô muốn chọc tôi.
Ồ, anh tinh lắm.
Phải, tôi đang muốn được tinh đây.
Tôi sẽ cho cô thấy. Tôi sẽ đóng
vai nam trong mối quan hệ này...
Chúc may mắn.
Tôi ra ngoài đó đuổi hắn đi. Không
cần chúc may mắn. Cám ơn cô.
Ờ phải rồi, anh làm như
anh vừa nghĩ là không.
Anh chặn hết lối đi rồi!
Muốn được kéo xe đi hả?
Các cậu biết đấy, chì vẽ bóng mắt,
son môi, phấn sáp.
Không phải phấn.
Má hồng, họ gọi thế.
- Loại dùng với bàn chải ấy à?
- Ừ, má hồng.
Travis.
Chào, Wizard. Má hồng đấy.
Vợ tôi xài thứ đó.
Hỏi Travis xem. Cậu ta rành gái lắm.
Cho ly cà phê đi.
Thôi mặc xác nó.
Cô ấy xài nhiều thứ lắm.
Rồi nước hoa này, loại xịt này.
Xong rồi thế này,
lúc đến giữa cầu Triborough...
Cô nàng đẹp lắm...
Cô ta thay quần lót.
- Không.
- Ôi, có.
Rồi cậu làm sao?
Tôi bẻ cò,
và nhảy ra băng sau, giật phắt nó ra...
và nói, ''Cô biết đấy là cái gì không?''
Cô nàng nói ''là ái tình''.
Tớ sẽ chơi cô nàng sướng điên lên.
Cô ta phát rồ lên và nói,
''Đây là cảm xúc tuyệt vời nhất của đời em.''
Cô nàng bo cho tôi 200
và cho số điện thoại ở Acapulco.
Travis, cậu biết thằng Charlie
Travis ''Nhão nhẹt'' chứ?
Này Travis, có tiền lẻ đổi không?
Tụi này gọi nó là ''Nhão nhẹt'' vì nó làm
mọi việc để kiếm được dù chỉ 1 đô.
Rồi... rồi thì sao nào?
Gì thế?
À, tôi mới nghe trên bộ đàm
có mấy tài xế ở Bell bị chém.
Cướp à?
Không, họ bị mấy thằng điên chém.
- Đứt rời nửa cái tai.
- Ở đâu?
Họ nói là ở đường 122.
Mẹ cái mảnh đất khốn kiếp!
Cậu chạy rông khắp thành phố
phải không, Travis?
Travis?
Travis.
- Cậu chạy rông khắp thành phố phải không?
- Ừ.
Cậu chuyên giải quyết những
khách hàng đẹp hả?
Ừ, đúng thế.
- Cậu có bao em nào sao?
- Không.
- Cậu có cần không?
- Không.
Nếu cậu cần, tôi biết 1 thằng có
thể cho cậu một em rất dễ thương.
Quanh đây thiếu gì.
Không bao giờ tôi xài thứ đó.
Tôi là người bảo thủ.
Nhưng để tạo ra một mối
đe dọa thì nó là tốt đấy.
Tôi phải đi làm đây.
Travis.
Xem này.
Một mảnh bồn tắm của Errol Flynn.
Nhớ những biểu tượng này.
''F - 4 - 0 - 5 - 4 - 3 - 4.''
Dấu nước đây này.
Có một người.
Có hai người
và có ba người.
Tôi lấy được cái này ở nhà nó.
Sao cậu không nhận lấy?
Nếu cậu bán được,
cậu chỉ cần trả tôi một nửa tiền thôi.
Không, tôi không thích.
Thôi vậy, tôi ra xe và chuồn đây.
Ồ, tôi thật vô ý.
Không có gì.
Cô đáng yêu quá. Cám ơn.
Anh muốn xem cái này không?
Khoan. Tôi đánh ''Anh muốn xem
cái này không?'' mất rồi.
Cái gì?
Nếu anh...
giấu 3 ngón tay ở bàn tay này đi,
rồi anh giấu bàn tay kia đi...
liệu anh có bật diêm được không?
- Không bật được.
- Nào, thử xem sao.
Tôi không nghĩ là làm được.
Không à?
Khó lắm đấy.
Để tôi thử xem sao.
Ồ, tôi mở lại ngón cái rồi.
Cám ơn Chúa.
Chờ một chút.
Không làm được.
Có anh chàng ở quầy sách làm được.
Nhưng tôi đâu có làm ở quầy sách.
Cô biết chắc không phải dân Ý sao?
Không phải.
Chắc không?
Người da đen.
Nếu là dân Ý, có thể hắn là 1
tên trộm. Bọn Mafia hay làm thế.
Nếu 1 tên trộm quậy,
người ta sẽ bắn đứt tay nó.
Tôi cho cô biết chuyện này nữa.
Nghe như đùa nhưng lại có thật.
Nếu giết một kẻ làm mồi, chúng
sẽ bỏ một con chim yến vào xác anh ta.
Đó là một dấu hiệu. Sao lại không
phải là chim câu mà lại là chim yến?
Tôi không biết tại sao không phải là chim câu.
Khoan đã.
Chim câu thì phải bắt.
Còn chim yến, cô có thể vào cửa hàng bán thú,
trả tiền, xong. Giết ngay tại chỗ,
bỏ vào bất cứ ai mình muốn.
- Chào cô, tôi muốn tình nguyện.
- Hay lắm, tôi sẽ đưa anh lại kia.
Tôi muốn đăng ký với cô ấy.
Nếu ông vui lòng.
Sao ông lại thấy rằng phải đăng ký với tôi?
Vì tôi cho rằng cô là người
phụ nữ đẹp nhất tôi từng gặp.
Cám ơn.
Nhưng ông nghĩ sao về Palantine?
Charles Palantine, người mà ông
tình nguyện giúp tranh cử Tổng thống ấy mà?
Tôi chắc chắn ông ta sẽ là Tổng thống tốt.
Tôi không rõ lắm về chính sách của ông ta,
nhưng tôi chắc ông ta là người tốt.
- Ông muốn đi vận động chứ?
- Tôi sẽ đi vận động.
Ông nghĩ sao về chính sách
trợ cấp của Thượng nghị sĩ?
Tôi không biết rõ chuyện đó, nhưng chắc
chắn đó là một chính sách tốt.
- Ông tin chắc vậy sao?
- Vâng.
Rồi, chúng ta sẽ làm việc
tại đây suốt ngày đêm.
Ông vui lòng lại chỗ kia,
ông kia sẽ đăng ký cho ông.
Tôi lái taxi ban đêm,
cho nên rất khó cho tôi nếu...
làm ban ngày.
Vậy chính xác là ông muốn gì?
Cô có vui lòng đi uống cà phê
và ăn bánh với tôi không?
Tại sao?
Tại sao à?
Tôi sẽ cho cô biết tại sao.
Tôi nghĩ cô là người cô đơn.
Tôi lái xe ngang đây nhiều rồi.
Tôi thấy cô ở đây.
Tôi thấy nhiều người quanh cô,
tôi thấy điện thoại và đồ đạc trên bàn cô.
Điều đó vô nghĩa.
Và khi vào trong nhà, tôi đã gặp cô,
tôi nhìn vào mắt cô và thấy rằng
cô không phải là người hạnh phúc.
Tôi nghĩ cô cần cái gì đó.
Nếu muốn, cô có thể gọi nó là tình bạn.
Anh muốn trở thành bạn tôi sao?
Yeah.
Cô thấy thế nào?
Đứng đây và hỏi cô thì hơi khó, cho nên...
5 phút thôi. Ngoài kia. Ngay đây.
Tôi ở đó để bảo vệ cô.
Nào, nghỉ ngơi một chút đi.
4 giờ tôi nghỉ giải lao, nếu lúc đó anh tới...
- 4 giờ chiều nay à?
- Vâng.
- Tôi sẽ tới.
- Chắc chắn anh sẽ tới.
- Rồi, 4 giờ nhé?
- Rồi.
- Ngay cửa trước chứ?
- Vâng.
Được.
À, tôi tên là Travis. Cô là Betsy?
- Travis.
- Vâng. Rất cám ơn cô, Betsy.
Ngày 26 tháng 5. 4 giờ chiều.
Tôi đưa Betsy tới quán cà phê
Child ở góc đường Columbus.
Tôi dùng cà phê đen, bánh nhân
táo và 1 lát phô mai mỏng.
Tôi cho đó là sự lựa chọn hay.
Betsy dùng cà phê và 1 đĩa rau trộn,
nhưng nàng có thể dùng bất cứ
món gì nàng muốn.
15 ngàn người tình nguyện đâu có dở.
Nhưng cách tổ chức có vấn đề!
Tôi biết cô nói gì. Tôi cũng có
những vấn đề tương tự.
Tôi phải sắp xếp lại vài việc nhỏ,
như là căn hộ, đồ đạc của tôi.
Lẽ ra tôi phải được chứng nhận là,
''trong những ngày này, tôi đã được sắp sếp.''
Anh muốn nói tổ chức?
''Sắp sếp''.
Sắp sếp. Đó là trò đùa.
S. Ắ. P. S. Ế. P.
À, anh muốn nói là sắp xếp.
Cũng như những chứng nhận ở văn phòng thôi.
Cô có thích chỗ cô làm không?
Chúng tôi làm việc với những
người tốt, và tôi cho là Palantine sẽ có cơ hội.
Cô có đôi mắt đẹp lắm.
Cô có thích anh chàng
làm chung với cô không?
Anh ta cũng được.
Tôi biết. Nhưng cô có
thích anh ta không?
Anh ấy vui tính và làm việc rất tốt.
Cũng được, mặc dù cũng có vài vấn đề.
Tôi nói là anh ta hoàn toàn có vấn đề.
Hình như năng lượng
của anh ta đặt lộn chỗ.
Khi tôi bước vào và thấy
2 người ngồi đó,
tôi có thể nói ngay được
là 2 người quan hệ với nhau
không liên lạc.
Và ngay lúc bước vào, tôi đã cảm
thấy giữa chúng ta có cái gì đó.
Có một xung lực mà
chúng ta phải theo.
Điều đó cho quyền tôi
đến nói chuyện với cô.
Ngoài ra chưa bao giờ tôi nghĩ
là có quyền trò chuyện với cô cả.
Tôi chưa bao giờ có đủ
can đảm nói chuyện với cô.
Tôi thấy anh chàng đó cũng
không có quyền, tôi biết chứ.
Lúc bước vào, tôi biết ngay
là mình đúng. Cô có thấy thế không?
Nếu không
tôi đã chẳng đến đây.
Cô ở đâu?
Vùng trên.
Cái anh chàng đó...
tôi không thích gã.
Không chỉ không thích,
tôi nghĩ là gã khùng.
Tôi không cho là gã tôn trọng cô.
Tôi không tin là tôi đã gặp ai như anh.
Cô có muốn...
đi xem phim với tôi không?
- Tôi phải về làm.
- Tôi không nói là bây giờ. Lúc khác kìa?
Được, anh biết anh làm tôi
nhớ đến điều gì không?
Gì vậy?
Bài hát này...
Kris Kristofferson hát.
Ai vậy?
Nhạc sĩ.
''Hắn là một giáo đồ...
Một giáo đồ và là người thúc đẩy.''
''Hơi thật, hơi giả tưởng.
Người đi trong mâu thuẫn.''
Cô nói tôi đấy à?
Chứ còn ai khác nữa?
Tôi không phải người thúc đẩy.
Chưa bao giờ tôi đẩy ai.
Không phải. Có phần
mâu thuẫn thôi.
Anh là thế.
Tôi gọi lại cho Betsy ở văn phòng và
nàng nói, ngày mai sau khi tan sở
chúng tôi có thể đi xem với nhau.
Đó là ngày nghỉ của tôi.
Đầu tiên nàng do dự,
nhưng tôi gọi lại và rồi nàng chịu.
Betsy. Betsy. Ồ không.
Betsy gì? Tôi quên mất không
hỏi tên đệm của nàng.
Chết mẹ. Phải nhớ
những việc như thế chứ.
Cho tới khi mọi việc bắt đầu
từ California đâu.
Chuyện này làm tôi căng thẳng.
Lẽ ra mình phải chờ xe Limousine.
Tôi không để ý chuyện xe, vấn đề là
tôi đến California mà không có sự chuẩn bị.
Ông là Charles Palantine,
ứng cử viên phải không?
Phải, tôi đây.
Tôi là một trong những người
ủng hộ hết mình đây.
Tôi nói với mọi người là phải bầu cho ông.
Sao, cám ơn...
Travis.
Tôi biết là ông sẽ thắng cử.
Tất cả những người tôi biết đều bầu cho ông.
Thật sự, tôi luôn để nhãn hiệu
của ông trong xe tôi,
công ty bảo điều đó chống lại
chính sách của họ. Nhưng họ có biết gì đâu.
Một lũ ngu ấy mà.
Tôi học được nhiều hơn
về nước Mỹ khi đi taxi...
còn hơn là ngồi trên xe
Limo đi khắp đất nước.
- Thật à?
- Đó là sự thật.
- Tôi hỏi anh nhé, Travis?
- Được.
Điều gì ở đất nước này
làm anh bực bội nhất?
À, tôi không biết.
Tôi không chú ý lắm đến chuyện chính trị.
Nhưng chắc phải có điều gì chứ?
À... dù sao chúng ta cũng
phải dọn dẹp thành phố này đi,
vì nó như một cái cống lộ thiên vậy.
Đầy những loại cặn bã và dơ bẩn.
Lắm lúc tôi thấy khó mà chịu nổi.
Ai trở thành tổng thống cũng nên...
dọn dẹp nó đi.
Ông hiểu ý tôi chứ?
Nhiều lúc lang thang tôi
cứ phải ngửi. Nhức hết cả đầu.
Cứ như là... không bao giờ hết,
các ông biết đấy.
Cứ như... tổng thống nên
dọn dẹp hết chỗ này đi.
Ông ta nên xối mẹ nó
hết xuống toa - Lét.
Ờ... tôi hiểu anh muốn nói gì, Travis.
Nhưng không phải là dễ đâu.
- Chúng ta phải có những thay đổi cấp tiến.
- Hết xẩy!
Cầm lấy này. Giữ lấy tiền lẻ.
Cám ơn ông.
- Rất vui được nói chuyện với anh.
- Rất vui được nói chuyện với ông
Ông thật tử tế. Tôi biết ông sẽ đắc cử.
Cám ơn. Cám ơn anh.
Đi nào, anh đưa tôi
đi khỏi đây được chứ?
Đi đi!
Kìa cưng. Bực mình thật đấy.
Nào, đừng có làm bộ nữa.
Cô muốn ăn đòn à?
Con chó cái, bình tĩnh đi!
Đừng có rắc rối.
Bác tài. Quên chuyện này đi.
Không có gì đâu.
Bình tĩnh nào!
Xéo ngay khỏi chỗ này!
- Chào anh.
- Chào.
- Hôm nay cô dễ chịu chứ?
- Không có gì đặc biệt.
Tôi có món quà cho cô đây.
Bây giờ quay lại với lối đánh
đảo phách của Gene Krupa.
Sao anh lại làm thế?
Làm quái gì... tôi biết dùng
tiền vào việc gì khác?
Phải chi anh được nghe cái đĩa này.
Tôi cũng muốn, nhưng cái
máy hát của tôi không chạy.
Dàn máy của anh hỏng à?
Sao anh chịu nổi? Tôi không thể
sống thiếu âm nhạc.
Tôi không nghe nhạc nhiều,
nhưng tôi rất thích.
- Vậy là anh chưa nghe đĩa này.
- Chưa.
Nhưng tôi nghĩ, có thể,
mình nghe bằng máy của cô.
Bây giờ hãy trở lại với
40 năm của Chick Webb.
Chắc anh giỡn.
Sao?
Đây là cuốn phim xấu.
Không, đây là...
đây là loại phim nhiều cặp tới xem.
Các loại cặp đôi đến đây cả đấy.
- Anh có chắc không?
Chắc mà. Tôi gặp họ luôn.
Vào đi.
Shut the *** up.
- Cô đi đâu thế?
- Tôi phải đi.
Sao vậy?
Không hiểu sao tôi lại đến đây.
Tôi không thích loại phim này.
Tôi không biết cô nghĩ
về loại phim này như thế.
- Tôi không biết nhiều về phim...
- Anh chỉ đi xem loại phim đó hay sao?
Ừ, tôi đến đây và...
Có gì xấu lắm đâu.
Anh đưa tôi đến một chỗ như thế này...
chẳng khác gì anh bảo tôi: ''Chơi nhau đi.''
Tôi... tôi có thể đưa cô đến những chỗ khác.
Tôi có thể đưa cô đi xem phim khác.
Tôi không biết nhiều về chúng.
Chúng ta khác nhau.
- Này, chờ chút đã.
- Tôi phải đi.
Tôi phải đi ngay!
Khoan đã nào. Tôi muốn nói chuyện với cô.
Taxi!
- Ít ra tôi cũng phải nói chuyện với cô đã chứ?
- Tôi không biết...
- Kìa, cô không cầm cái đĩa hát à?
- Tôi có rồi.
Nhưng tôi mua tặng cô mà.
Cám ơn.
Tôi có 2 chiếc rồi. Đi đi.
Tôi gọi cho cô được không?
Lạy trời!
Mình cũng có taxi.
Chào Betsy.
Xin chào. Travis đây.
Cô khỏe không? Này, tôi xin lỗi
về chuyện đêm đó.
Tôi không biết là cô nghĩ như vậy.
Tôi không biết cô nghĩ như vậy.
Lẽ ra tôi phải đưa cô đến chỗ khác mới phải.
Cô thấy khỏe hơn chưa hay...
Ồ, chắc cô bị nhiễm virus rồi.
Loại virus 24 giờ ấy mà.
Có thể lắm chứ. Ừ.
À... cô...
Cô chịu khó quá, hả?
Ừ... đó là...
Cô có muốn đi ăn tối với tôi
trong vài ngày tới không?
À, hay đi uống cà phê?
Tôi ghé văn phòng đón.
Chúng ta có thể...
Okay, okay.
Cô nhận được hoa của tôi ở...
Không nhận được à?
Tôi gửi rồi... mấy bông hoa...
Yeah. Well... Okay, okay.
Tôi gọi lại cho cô vào... ngày mai
hay ngày mốt được không?
Rồi.
Không, tôi sẽ...
Rồi, được. Được chứ.
Tạm biệt.
Mấy lần tôi cố gọi cho nàng,
nhưng sau cú đầu, nàng không đến
máy điện thoại nữa.
Tôi cũng gửi hoa tặng,
nhưng không may mắn.
Mùi hoa héo càng làm
tôi muốn bệnh hơn.
Những cơn nhức đầu ngày càng tệ hơn.
Tôi cho là mình bị ung thư dạ dày.
Tôi đừng nên than vãn mới phải.
Bạn chỉ khỏe mạnh...
Bạn chỉ khỏe mạnh
khi bạn cảm thấy thế.
Bạn chỉ...
khỏe mạnh...
Khi...
bạn...
cảm thấy.
Này, đừng có gây rối. Được chứ?
Sao cô không nói chuyện với tôi?
- Cô tưởng tôi không biết cô ở đây à?
- Cô tưởng tôi không biết à?
Anh ra ngoài đi được không?
Bỏ tay ra.
Thôi, đi đi. Đừng có gây rối.
Đây
không phải chỗ làm chuyện đó.
Bỏ tay ra!
- Take your hands off!
- Just leave.
Được rồi. Anh đi đi!
Tôi nói cho cô hay
Cô đang ở trong địa ngục, cô sẽ
chết trong địa ngục như bọn họ!
- Cảnh sát bên kia đường kìa.
- Cô cũng như họ mà thôi.
Tôi gọi cảnh sát đây.
Ông cảnh sát!
Ông cảnh sát!
Đừng có tới đây nữa
không tôi báo cảnh sát đấy!
Giờ đây tôi đã biết cô ta
thật giống bọn họ.
Lạnh lùng và xa cách.
Nhiều người như vậy.
Phụ nữ là cái chắc.
Họ như một nghiệp đoàn.
Ê, taxi!
Rồi, ghé vào lề kia.
Ngay lề đường. Ngay đó.
Không. Đừng, đừng...
Cái đồng hồ chết tiệt!
Anh làm gì vậy?
Anh làm gì cái đồng hồ thế?
Tôi có bảo... tôi có bảo
anh làm thế không?
Để đồng hồ lại, gạt số lên.
Tôi không quan tâm đến tiền.
Tôi chưa xuống xe đâu.
Để lại đồng hồ đi. Bỏ xuống.
Bỏ xuống!
Bỏ... bỏ xuống!
Được rồi.
Sao anh lại viết?
Đừng có viết!
Bỏ xuống đi. Ngồi thôi.
Tôi đâu có bảo anh viết.
Tôi chỉ nói, ''ghé vào lề.''
Ghé vào. Chúng ta sẽ ngồi đây.
Chúng ta sẽ ngồi đây.
Tái xế. Anh có thấy ánh đèn
kia không? Cửa sổ ấy?
Ánh đèn? Cửa sổ trên tầng 2.
Cái gần rìa tòa nhà nhất ấy mà.
Ánh đèn ở cửa sổ, tầng lầu 2.
- Sao, anh mù à? Có...
có thấy ánh đèn không?
- Thấy.
Rồi, có thấy. Tốt.
Thấy người phụ nữ
trong ô cửa không?
Anh... có thấy người phụ nữ
trong ô cửa không?
Thấy. Anh thấy người phụ nữ.
Tốt.
Tôi muốn anh thấy cô ta vì đó là vợ tôi.
Nhưng đó không phải là nhà tôi.
Không phải căn hộ của tôi.
Anh biết ai sống ở đó không?
Anh không biết ai sống ở đó đâu.
Tôi chỉ nói ''Anh biết ai sống ở đó không?''
Một thằng mọi sống ở đó.
Làm sao anh thích nổi?
Tôi sẽ giết cô ta.
Không có gì khác.
Tôi sắp giết cô ta.
Anh thấy thế nào? Hả?
Tôi nói, anh thấy thế nào?
Đừng trả lời.
Anh không cần trả lời gì hết.
Tôi sẽ giết nó bằng
khẩu Magnum 44.
Tôi có 1 khẩu Magnum 44.
Tôi sẽ giết nó bằng khẩu đó.
Có bao giờ anh thấy
khẩu Magnum 44...
bắn vào mặt phụ nữ chưa?
Nó sẽ tàn phá.
Nổ tung thành nhiều mảnh.
Đó sẽ là điều nó làm
với cái mặt cô ta.
Này, anh thấy nó làm được gì
với cái đó của phụ nữ chưa?
Anh nên thấy.
Anh nên thấy 1 khẩu
Magnum 44 sẽ làm được gì.
Gì vậy?
Tôi... tôi biết là anh
nghĩ rằng tôi là...
Chắc chắn anh cho tôi
là 1 thằng bệnh hoạn.
Đúng không?
Anh cho là tôi bệnh hoạn hả?
Đúng không? Tôi dám cá anh
cho là tôi bệnh. Đúng không?
Anh nghĩ tôi bệnh hoạn hả?
Anh không cần trả lời.
Tôi trả tiền xe đây.
Tôi đón được 1 gã lùn.
Gã diện lắm.
Quần áo Ý.
Đẹp trai.
Có một em tóc vàng cao ráo.
Một em lùn à?
Không, chỉ gã lùn thôi.
Em tóc vàng đàng hoàng.
- Tôi hiểu.
- Mấy gã lùn nhộn lắm.
- Lắm lúc tôi cũng thích người lùn.
- Thật à?
Họ tếu lắm.
Họ luôn thích ngồi ghế trước.
Rồi tôi đón 2 gã lại cái.
Họ xuống phố.
Họ mang kim cương giả,
mặc áo pull. Họ cãi nhau, la hét.
1 thằng nói, ''đồ chó'' rồi
đập vào đầu thằng kia.
Tôi bảo, ''Này, nếu các người
làm chuyện riêng tư đó ở nhà
thì tôi chẳng thắc mắc.
''Đây là nước Mỹ tự do.
Chúng ta có quyền mưu cầu hạnh phúc.
''Các người tự nguyện, lớn cả rồi.
''Nhưng ở trong xe tôi thì đừng
có đập vào đầu nhau.
''Hiểu tôi nói gì không?
Chúa yêu các người. Cứ làm như mình muốn''
Bảo họ đi California, vì ở đó nếu 2 người đồng tính ái
chia tay, người này phải cấp dưỡng cho người kia.
Không đến nỗi. Họ đang tới đó.
Biết tôi nói gì không? California.
Tôi bảo họ cút ra khỏi xe.
Có lần tôi thấy cớm
đuổi theo một gã cụt giò. Gã đi nạng.
Thằng cớm à?
Không. Thằng bị đuổi ấy.
Mẹ bọn cớm. Chúng đuổi theo đủ thứ.
Ê, Travis.
Có 5 đô trả cho tôi chưa?
Người chúng tôi vô mánh rồi.
Tối nay không đón được mấy
người Ohio ở sân bay Kennedy chắc chết.
Tôi đưa họ đi Manhattan trên
đường tới Long Beach. Họ bo cho 5 đô.
Lang *** thế nào?
Chậm lắm.
Tôi lên đường đây.
Wiz. Chờ chút.
Tôi nói chuyện với anh
một chút được không?
Tạm biệt. Kẻ sát nhân.
Thank you. Night.
Cô đã có những gì cô muốn.
Ê, đừng đánh tôi!
Đừng đánh tôi!
Tốt hơn cả là cút khỏi đây đi!
- Sao?
- Anh và tôi chưa chuyện trò nhiều.
Nhưng tôi biết anh lang thang
nhiều cho nên anh...
Bắn, đó là lý do
họ gọi tôi là ''Pháp sư.''
Tôi...
Đó là điều tôi...
Cậu chán à?
- Ừ.
- Kể cả người giỏi nhất cũng thế.
Ừ, nó làm tôi chán thật sự...
Tôi chỉ muốn thoát ra và,
thật sự... thật sự làm cái gì đó.
Đời taxi, cậu định nói thế?
Uh, ...
Không, đó là...
Tôi không rõ.
Tôi chỉ muốn thoát ra...
và thật sự...
và thật sự... tôi thực sự muốn...
Tôi có vài ý tưởng xấu trong đầu.
Thôi được. Nhìn theo cách này.
Một người... một người nhận
việc làm, hiểu không?
Và việc đó...
Tôi muốn nói thế này, anh ta trở nên thế.
Cậu biết đấy, như là...
cậu làm một việc
và cậu thành thứ đó.
Như tôi... làm tài xế 17 năm nay,
10 năm làm đêm.
Tôi vẫn không sắm nổi cái xe
cho mình. Cậu biết tại sao không?
Vì tôi không muốn.
Nó như vậy đấy.
Làm ca đêm,
lái xe của người klhác.
Cậu hiểu chứ?
Tôi muốn nói, cậu trở thành...
Cậu có việc làm.
Cậu trở thành việc làm.
Cũng như là người thì ở Brooklyn,
người thì ở Điện Sutton vậy.
Cậu có Luật sư,
người khác có Bác sĩ.
Người thì chết,
người thì khá giả.
Con người ta được sinh ra.
Tôi ghen tị với tuổi trẻ của cậu.
Đi chơi đi. Kiếm chỗ nằm. Nhậu.
Làm mọi việc.
Cậu không có cơ hội đâu.
Tôi muốn nói, chúng mình là lũ khốn nạn cả.
Chẳng nhiều thì ít, cậu biết đấy.
Tôi không biết. Đó là những gì
chán nhất tôi từng nghe.
Đó không phải Bertrand Russell.
Nhưng cậu muốn gì? Tôi là tài xế, cậu biết mà.
Tôi biết cái gì?
Tôi còn đếch biết cậu nói cái gì nữa kia.
Có lẽ tôi cũng chẳng biết gì cả.
Đừng có lo nhiều. Thoải mái đi,
kẻ Sát nhân. Cậu sẽ ổn thôi.
Tôi biết, tôi đã gặp nhiều người,
và...
- Tôi hiểu, OK?
- Ừ. Cám ơn.
I'll see you. I guess...
Ừ, cậu biết mà.
Đâu sẽ vào đấy cả thôi.
Ông nghĩ sao về đối thủ của ông...
về vận may của Goodwin trong hiệp đầu?
Ông Goodwin là một người tốt.
Nếu phải chọn,
tôi thích chọn ông ta...
làm đối thủ hơn các đảng khác.
Tôi cho rằng chương trình
của tôi rõ ràng hơn,
giàu trí tưởng tượng hơn,
và tôi có nhiều cơ hội thắng hơn.
Tôi nghĩ đó là lý thuyết,
nhưng vòng đầu ông ta không thắng mà là tôi.
Tôi hiểu.
Còn một điều nữa tôi muốn hỏi
là về chiến dịch vận động của ông.
Chiến dịch của ông thế nào?
Khi chúng tôi đưa ra khẩu hiệu
''Chúng ta là nhân dân'',
tôi đã nói,
''Hãy để nhân dân quyết định''.
Tôi đã thấy mình có cái gì đó
quá lạc quan.
Nhưng giờ đây phải nói
tôi còn lạc quan hơn.
Nhân dân dậy lên đòi
tôi làm những điều đã hứa.
Nhân dân đang bắt đầu quyết định.
Tôi thấy điều đó khi
quần chúng gia tăng.
Tôi biết...
... sẽ tiếp tục vượt qua vòng
đầu, và tiếp tục như vậy ở Miami...
Và tôi biết điều đó sẽ gia tăng
kinh khủng vào tháng 11.
Con chó cái!
Tao sẽ bắn vỡ mặt nó ra!
Tao giết nó, đồ khốn nạn!
Tao mà sờ được vào nó tao sẽ giết nó!
Mẹ nó!
Tao sẽ giết nó! Con khốn nạn!
Ê, Sport!
Tao sẽ giết nó! Chó chết!
- Có cái taxi theo mình.
- Đừng nhìn nó.
Này mấy người!
Có muốn đi chơi không?
Sự cô đơn đeo đuổi tôi
suốt đời, khắp nơi.
Trong quán, trong xe,
trên lề đường, trong cửa tiệm,
khắp nơi.
Không lối thoát.
Tôi là con người
cô đơn của Chúa.
Ngày 8 tháng 6.
Đời tôi lại quẹo sang một lối khác.
Ngày tháng trôi qua như thường lệ.
Qua và qua.
Một ngày không thể
phân biệt với ngày sau.
Một chuỗi dài tiếp diễn.
Rồi bất thình lình,
có một cơ hội.
Travis, đây là Andy dễ chịu.
Cậy ấy đi bán dạo.
Chào cậu, Travis.
- Cậu có loại Magnum 44 không?
- Đó là loại vũ khí đắt tiền.
Không sao, tôi có tiền.
Nó thật sự là 1 con quái vật,
chặn được xe từ xa 100 mét
để 1 viên qua lốc máy.
Xem này.
Nó là thứ dễ bán lại nhất.
Nhìn mà xem.
Đẹp đấy chứ.
Bán cho mấy thằng mọi
ở Harlem được 5 vé đấy.
Nhưng tôi chỉ bán hàng tốt
cho người đàng hoàng thôi.
Thế nào?
Có vẻ nó hơi lớn đối với
mục đích hành động.
Riêng cậu nhé, tôi đề nghị...
khẩu 38 mũi hếch.
Xem này.
Đây, khẩu nhỏ này đẹp đấy chứ.
Mạ Nicken, mũi hếch.
Cũng như loại cối xoay,
nó chặn đứng mọi sự di chuyển.
Loại Magnum...
họ dùng để giết voi ở Phi châu.
Khẩu 38 ấy
Mấy khẩu này giống
như đồ chơi vậy.
Khẩu 38 đó, cậu đi chơi
và xài suốt ngày được.
Lúc nào nó cũng bắn trúng
tâm mục tiêu.
Nó mà vụt thì đâu vào đấy.
Hay cậu thích loại tự động?
Đây là khẩu colt 25 tự động.
Một khẩu súng dễ thương.
Đẹp đấy chứ.
6 viên trong kẹp đạn,
1 viên trong nòng.
Đấy là nếu cậu dám
đặt nguyên băng đạn.
Này, xem đây.
Khẩu 380 Walther.
8 viên trong kẹp đạn.
1 khẩu súng đẹp.
Phải, 1 khẩu súng đẹp.
Cứ xem đi.
Trong Đệ nhị thế chiến họ
dùng loại này thay cho P38.
Chỉ phát cho sĩ quan thôi đấy.
Không lấy khẩu ngon ấy à?
Mỗi khẩu bao nhiêu?
Tất cả.
Chỉ có ngu mới mang
thứ này vào phố. Đây.
Đây là bao đeo làm thủ công,
tôi đặt làm ở Mexico.
40 đô la.
Ba trăm rưỡi khẩu Magnum.
Hai trăm rưỡi khẩu 38...
125 khẩu 25.
150 khẩu 380.
Cậu cầm lấy chờ đây.
Tôi sẽ xuống với cậu.
Thế còn ma túy?
Grass, Hash, cần sa?
Thuốc lắc, giảm đau,
nembutal, thuốc nổ?
- Hay là Amphetamine?
- Tôi không quan tâm đến thứ đó.
I can get you crystal ***,
nitrous oxide.
Tôi có thể kiếm cho cậu 1
chiếc Cadillac mới tinh,
với giá 2 chục ngàn.
29 tháng 6.
Giờ đây tôi phải tập thể hình.
Ngồi quá nhiều làm cơ thể tôi hỏng.
Lạm dụng quá nhiều
trong thời gian quá dài rồi.
Từ giờ trở đi kéo 50 cái
vào buổi sáng.
50 cái.
Không uống thuốc nữa.
Không ăn đồ ăn bậy bạ nữa.
Không tàn phá cơ thể của mình nữa.
Từ bây giờ mọi cái phải được
sắp xếp. Mọi bắp thịt phải được săn chắc.
Ối nhìn kích thước của nó kìa!
Ối chà chà!
Coi bộ ngon đó.
Nó bắt đầu...
Ý đồ lớn dần trong
đầu tôi theo thời gian.
Thật mạnh mẽ.
Tất cả các ông vua...
cũng không xoay lại được nữa.
- Chúng tôi nhận những thứ này ở đâu?
- Anh nghĩ là tới đâu? Văn phòng!
Quay lại văn phòng...
Đi đi.
Tốt rồi. Nó sẽ chạy thôi.
- Chắc tại mấy cái loa này.
- Không phải tại loa.
Tôi làm cả trăm lần rồi.
- Anh từng làm rồi à?
- Tôi làm việc này rồi. Đừng lo.
- Anh làm lần cuối cùng là khi nào?
- Tôi chưa làm bao giờ.
Betsy!
- Betsy.
- Cái gì?
Betsy, lại đây nào.
Hey.
Này, anh là mật vụ đúng không?
Chờ Thượng nghị sĩ thôi.
Anh chờ Thượng nghị sĩ à?
Đó là câu trả lời rất hay.
Mẹ kiếp!
Còn tôi thì chờ mặt trời mọc.
Không. Lý do tôi hỏi anh
có phải mật vụ không là vì...
Tôi sẽ không nói gì...
Bởi vì...
Tôi thấy đằng kia có mấy người
trông rất đáng ngờ.
- Thế à?
- Ừ, họ kia kìa. Ngay đó.
Họ mới ở đây mà. Tôi...
Họ rất, rất...
- Đáng ngờ?
- Phải.
Họ đi đâu rồi nhỉ?
Trở thành mật vụ
có khó lắm không?
Thì sao?
À, tôi tò mò thôi.
Vì tôi nghĩ tôi làm được.
Tôi rất tinh mắt.
Tôi từng ở Thủy quân lục chiến,
ông biết đấy.
Tôi rất khá trong đám đông.
Tôi thấy anh có cái kẹp nhỏ.
Giống như một dấu hiệu,
phải không?
- Đại khái thế.
- Dấu hiệu.
Dấu hiệu mật của mật vụ.
Này, anh mang loại súng gì?
38 hay 45?
357 Magnum,
hay lớn hơn chăng?
Này, nếu anh thật sự quan tâm,
chắc anh cho tôi biết tên và địa chỉ,
chúng tôi sẽ cho anh biết làm đơn thế nào.
Sao chứ?
- Thật chứ?
- Chắc chắn.
Được.
Sao lại không nhỉ?
Tên tôi là Henry...
... Krinkle. K - R - I- L - N - K - L - E.
154 đường Hopper.
- Hopper?
- Ừ.
Anh biết đấy, như một con thỏ.
Hip - Hop!
Fair Lawn, New Jersey.
- Có số bưu cục không Henry?
- Có. 610452.
- Okay?
6 số.
Ờ. 610452
Okay.
Tôi lại tưởng là số điện thoại.
Tôi biết rồi.
Henry, chúng tôi
sẽ báo ngay cho anh.
Cám ơn nhiều. Tuyệt vời.
Cám ơn nhiều. Đồ quỷ.
- Hôm nay cẩn thận nhé.
- Được rồi.
Sống ở chỗ như thế này phải cẩn thận.
Tạm biệt.
Damn it!
Yeah.
Nhanh hơn mày.
Đồ chó má...
Tao thấy mày tới...
Shitheel!
Tao đứng đây. Mày di động.
Mày di động.
Đến lượt mày.
Ê, đừng có thử, đồ khốn.
Mày nói với tao đấy à?
Đây có ai ngoài mày đâu.
Mày nói với tao à?
Phải, tao là người duy nhất ở đây.
Mày nghĩ mày đang nói chuyện
với ai mới được chứ?
Thế hả?
Okay.
Này, lũ khốn nạn chúng mày...
Đây là người không cam chịu nữa...
người không để...
Này, lũ khốn nạn chúng mày...
Đây là người không cam chịu nữa.
Người đứng lên
chống lại lũ cặn bã,
chó má, dơ bẩn.
Đây là người đã đứng lên.
Mày chết.
Ê, Travis. Khỏe không?
Chào Melio. Khỏe chứ?
Được chưa?
Rồi.
Câm mẹ nó đi và đưa tiền đây.
Nhanh lên!
Đi đi. Đưa tiền đây.
- Đừng bắn. Tao đang lấy.
- Đừng có chần chừ. Nhanh lên!
Để tao lấy. Đưa cho tao.
Đây là những gì mày có.
Lấy cả đi.
- Được rồi, tao không lấy nữa.
- Đưa hết tiền đấy!
- Hết cả rồi.
- Tao nói rồi. Tao không còn tiền!
- Lấy trong vớ ra. Mày còn nữa.
- Thế thôi.
- Đưa hết cho tao.
- Cậu hạ nó rồi à?
- Ừ, hạ rồi.
Thằng khốn kiếp.
- Nó chết rồi à?
- Tôi không biết. Mắt nó động đậy.
Tôi không có giấy phép xài thứ này.
Bây giờ không biết làm sao.
Đừng lo anh bạn. Để đấy tôi lo cho.
Tôi đưa tiền cho anh nhé?
Ồ thôi. Cứ đi đi.
Thôi mà. Để tôi lo. Cứ đi đi.
Năm nay đó là thằng khốn nạn thứ năm!
Walf Whitman, nhà thơ Mỹ vĩ đại...
đã nói với chúng ta rằng
"Tôi là con người. Tôi cũng biết đau.
"Tôi đã từng ở đó."
Hôm nay tôi nói với các bạn,
chúng ta là con người, chúng ta cũng biết đau.
Chúng ta ở đây
Nhân dân chúng ta gánh chịu
nỗi đau Việt Nam.
Nhân dân chúng ta đã đau. Vẫn đau...
do nạn thất nghiệp, lạm phát,
tội ác và tham nhũng.
Bố mẹ yêu quý,
con nhớ tháng 7
không chỉ có
kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ,
mà còn có ngày sinh nhật
của bố và mẹ nữa.
Con xin lỗi vì không nhớ
chính xác ngày,
nhưng con hy vọng tấm thiệp
này sẽ lo chuyện đó.
Con lại phải xin lỗi vì không thể
cho bố mẹ biết địa chỉ...
như lời hứa năm ngoái của con.
Sự nhạy cảm của công việc
mà con làm cho chính phủ...
đòi hỏi phải rất bí mật.
Con biết bố mẹ sẽ hiểu.
Tôi giàu có mạnh khỏe
và kiếm ra nhiều tiền.
Mấy tháng nay tôi đi với một cô gái.
Và tôi biết mình sẽ tự hào
nếu các bạn thấy cô ấy.
Tên cô là Betsy, nhưng tôi không
thể cho quý vị biết nhiều hơn thế.
Này bác tài, đậu xe đây
không được đâu.
Nào, đi đi. Nhanh lên.
Đi!
Nhân dân chúng ta sẽ không còn
phải mang gánh nặng của nỗi đau...
sẽ không còn phải chiến đấu
vì 1 nhúm người nữa.
Con hy vọng tấm thiệp này
sẽ tìm đến bố mẹ cũng như con.
Con hy vọng không ai chết.
Đừng lo cho con.
Một ngày nào đó sẽ có tiếng
gõ cửa và đó là con.
Con của bố mẹ, Travis.
"Ý của anh thế nào" ?
"Anh không phải là người lắm chuyện"
"Nhưng anh phải biết đó là lý do
em không cưới hắn ta"
"Vì em không chịu nổi việc
mình là nguyên nhân của vụ ly dị".
"Đằng nào anh ta cũng ly dị rồi".
"Philip muốn cưới em, Brock ạ".
"Em cũng yêu anh ta".
"Chuyện mình sao, June"?
"Chuyện hôn nhân của chúng mình"?
"Cuộc hôn nhân của mình không hợp pháp".
"Trong mắt Chúa, chúng ta là vợ chồng".
"Brock, xin đừng... làm thế với em".
"Em yêu anh ấy..."
Chó má.
Thật chó má!
- Anh tìm chỗ chơi bời hay sao?
- Ừ.
- Anh có thấy anh chàng kia không?
- Thấy.
- Anh có thấy anh chàng kia không?
- Thấy.
Rồi, lại nói với hắn. Hắn tên là Matthew.
- Tôi chờ anh ở đằng kia.
- Được rồi.
Cậu là Matthew à? Tớ muốn chơi bời.
Ông cảnh sát...
Tôi thề là tôi trong sạch.
Tôi đang chờ người bạn mà.
Ông không bắt tôi khơi khơi chứ?
Tôi không phải cớm đâu.
Không phải cớm.
Vậy sao ông hỏi tôi việc chơi bời?
Vì cô ta bảo tôi hỏi.
Cậu không có khẩu 38 nào
trong vớ chứ?
38? Không.
Tôi sạch mà.
- Mẹ kiếp. Cậu là cao bồi thứ thiệt sao?
- Ừ.
Hay lắm. Được rồi.
Rồi. 15 đô la 15 phút. 25 đô la nửa tiếng.
Chết tiệt.
Cao bồi hả?
Tôi từng có 1 con ngựa... ở Coney.
Nó bị xe đụng.
Ờ...
Không chịu thì biến đi.
Nếu cậu muốn để dành tiền
thì đừng ngủ với cô ta,
vì đêm nào cậu cũng sẽ qua
lại đây để ăn thêm đấy.
Con nhỏ mới 12 tuổi rưỡi.
Cậu chưa biết nó ra sao đâu.
Cậu được phép làm bất cứ
điều gì cậu muốn với nó.
Làm sao cũng được. Tùy thích.
Con nhỏ tuyệt lắm đấy.
Nó sẽ làm cậu nổ tung ra.
Nhưng đừng có xài đồ nghề.
Rõ chưa?
Thôi được. Tôi chịu.
Này, đừng có giao tiền ở đây.
Cậu muốn ngủ với tôi hay sao?
Cậu đâu có ngủ với tôi. Với nó mà.
Đưa tiền cho nó. Đi đi.
Gặp lại sau, cớm.
Cậu vừa nói gì?
Gặp lại cậu sau, cớm.
Tôi đâu phải cớm.
Phải, cậu mà là cớm thì mắc bẫy rồi.
Tôi là dân hippy.
Anh bạn, trông cậu đâu có giống hippi.
Đi đi. Chúc vui vẻ. Đi đi.
Cậu tếu thật.
Nhưng chưa biết đâu được.
Đi đi. Chúc vui vẻ.
Cậu tếu thật.
Này.
Tiền phòng 10 đô đấy.
Tôi tính giờ đây.
Vào đi.
Có đúng cô 12 tuổi rưỡi không?
Này, thưa ông. 15 phút
của ông không lâu đâu.
Khi điếu thuốc này tắt
là ông hết giờ đấy.
Cô bao nhiêu tuổi?
Cô không muốn nói chuyện với tôi à?
Tên cô là gì?
Dễ chịu.
Đó đâu phải tên.
Nó dễ nhớ.
Phải, nhưng tên thật của cô là gì?
Tôi không thích tên thật của tôi.
Tên thật của cô là gì?
Iris.
Vậy có sao đâu? Đó là cái tên hay.
Đấy là anh nghĩ.
Không. Đừng làm thế. Đừng.
Cô không nhớ tôi à?
Có nhớ lúc cô lên taxi không?
1 chiếc taxi tính giờ ấy.
Cô lên xe và anh chàng Matthew tới,
hắn nói hắn muốn đưa cô đi ấy mà?
Hắn lôi cô ra.
Không, tôi không nhớ chuyện đó.
- Cô không nhớ gì hay sao?
- Không.
Thôi được. Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây.
Thôi mình làm đi không
Sport điên lên bây giờ.
Anh muốn chơi thế nào?
Tôi không muốn chơi. Sport là ai?
À, Matthew. Tôi gọi hắn là Sport.
Anh muốn thế này chứ?
Này, tôi... nghe này,
cô không hiểu được hay sao?
Cô là người đã lên xe tôi,
cô là người muốn thoát khỏi đây.
Tôi bị nghiện rồi.
Cô nói sao?
Chúng bắt cô xài ma túy à?
Thôi bỏ đi.
Cô làm gì vậy?
Anh không muốn chơi sao?
Không. Tôi không muốn.
Tôi muốn giúp cô.
Tôi giúp được anh mà.
Mẹ kiếp, này ông!
Đồ chết tiệt!
Anh làm cái quái gì vậy?
Nghe này, mình không
phải làm thế, thưa ông.
Đồ khốn, cô không muốn
thoát khỏi đây à?
Cô có hiểu tại sao
tôi đến đây không?
Tôi nghĩ là tôi hiểu...
Đêm đó tôi cố chui vào xe ông
và bây giờ ông muốn đưa tôi đi.
Có phải không?
Phải, nhưng cô không muốn đi à?
Tôi có thể đi bất cứ lúc nào tôi muốn.
Thế đêm đó thì sao?
Tôi bị nghiện.
Đó là lý do họ ngăn được tôi.
Và nếu không nghiện tôi cũng
chẳng có đâu mà đi.
Cho nên họ...
bảo vệ tôi khỏi chính tôi!
Tôi không biết.
Tôi không biết. Rồi, tôi đã thử.
Này, tôi hiểu.
Điều đó cũng có ý nghĩa đấy.
Ờ... tôi có gặp lại cô được không?
- Có gì khó đâu.
- Không, tôi không định nói thế.
Tôi muốn nói thường xuyên kìa.
Ở đây chẳng có gì để làm cả.
Hay mai đi ăn sáng?
- Mai à? Mấy giờ?
- Khoảng 1 giờ tôi dậy.
1 giờ?
À, tôi có cái này.
Thôi mà, anh có muốn hay không?
Rồi, 1 giờ.
1 giờ.
Mai gặp lại.
À, Iris. Tôi tên là Travis.
Rất cám ơn anh, Travis.
Tạm biệt Iris. Mai gặp lại.
Iris đáng yêu.
Của ông đây.
Xài cho đúng.
Lúc nào thích cứ đến, chàng cao bồi.
Được rồi.
Sao anh lại muốn tôi về với cha mẹ?
Họ ghét tôi lắm.
Sao anh lại nghĩ tại tôi tách ra trước?
- Chẳng có gì ở đấy cả đâu.
- Nhưng cô không thể sống thế này được.
Đây là địa ngục.
Con gái thì phải ở nhà chứ.
Chưa bao giờ anh nghe nói
về Giải phóng phụ nữ à?
Cô nói gì, Giải phóng phụ nữ?
Cô còn trẻ. Cô phải ở nhà chứ.
Cô nên ăn diện, nên đi chơi với bồ,
nên đi học.
- Đại khái thế.
- Trời, anh cổ hủ quá.
Tôi không cổ đâu. Cô mới là cổ.
Đầu óc toàn cái gì đâu không.
Cô nói gì? Cô giao du
với loại khốn nạn đó,
sống mạt hạng, thoái hóa ngoài phố.
Cô bán cái trôn của cô lấy gì chứ?
Vì thằng ma cô mạt hạng
ăn bám vào đó à?
Tôi cổ hủ à?
Cô mới là như vậy.
Tôi không giao du và ngủ với loại
sát nhân và lừa đảo như cô đâu.
Cô gọi đó là hippi à?
Cô ở thế giới nào vậy?
Ai là sát nhân?
Thằng Sport là sát nhân.
Chính nó là kẻ sát nhân.
Sport chưa giết ai bao giờ.
- Nó giết mấy người rồi.
- Anh ta là cung Thiên bình.
Là cái gì?
Tôi cũng thế. Đó là lý do
chúng tôi cặp với nhau.
Tôi lại thấy hắn giống kẻ sát nhân.
Tôi lại nghĩ những căn bệnh ung thư làm
nên những người tình tuyệt với nhất....
nhưng, lạy Chúa, cả nhà tôi là mạng đất.
Hắn bán cả ma túy nữa.
Điều gì làm anh cao ngạo vậy?
Anh cho tôi biết được chứ?
Đã bao giờ anh thử nhìn
vào mặt mình trong gương chưa?
Rồi cô sẽ làm gì thằng Sport
và thằng già dịch đó?
- Bao giờ?
- Khi cô bỏ đi.
Tôi không biết. Chỉ bỏ đi thôi.
- Cô chỉ bỏ đi thôi à?
- Họ kiếm thiếu gì các cô gái khác.
- Nhưng cô không thể làm thế.
- Anh muốn tôi làm sao?
Báo cớm à?
Cớm không làm được gì hết.
Cô biết mà.
Sport chưa bao giờ xử tệ với tôi. Anh ta
không hề đánh đập tôi dù chỉ 1 lần.
Nhưng cô không thể cho phép
nó làm như vậy với các cô gái khác.
Cô không thể cho phép nó làm thế.
Nó là loại người hạ đẳng nhất thế giới.
Sẽ có người làm gì đó với nó.
Nó là thứ cặn bã của Trái đất.
Nó là loại...
khốn nạn nhất mà tôi từng thấy.
Cô biết nó nói cô thế nào không?
Nó gọi tên cô. Nó đặt tên
cho cô là Miếng thịt gà.
Anh ấy không định nói thế.
Tôi sẽ đến một trong
những xã ở Vermont.
Chưa bao giờ tôi thấy xã nào cả,
nhưng tôi không biết, cô có biết không?
Có lần... tôi thấy
mấy bức ảnh trong báo.
Trông nó không được sạch sẽ.
Sao anh không đi với tôi nhỉ?
Sao, đi với cô về xã?
Không, không!
Sao vậy?
Tôi không đến
những chỗ như vậy đâu.
Sao lại không?
Tôi không sống với những người đó đâu.
- Anh tuổi Bò cạp à?
- Cái gì?
Đúng rồi. Anh tuổi Bò cạp.
Tôi nói đúng mà.
Vả lại, tôi còn phải ở đây.
Tại sao?
Tôi phải làm mấy việc rất quan trọng.
Việc gì quan trọng thế?
Làm mấy việc cho chính phủ.
Taxi chỉ là làm thêm thôi.
Anh là chỉ điểm à?
- Trông tôi giống chỉ điểm hay sao?
- Ừ.
Tôi là chỉ điểm.
Trời! Không biết ai kỳ quặc hơn.
Anh hay tôi.
Vậy anh không muốn đi sao?
Tôi nói thế này, tôi sẽ cho cô tiền đi.
- Kìa, anh đừng làm thế.
- Không, tôi muốn cô nhận.
Tôi không muốn cô lấy
bất cứ cái gì của tụi nó.
Tôi muốn thế.
Tôi đâu biết dùng tiền làm gì hơn.
Bây giờ tôi sẽ đi một lát.
Em hơi căng thẳng, có thế thôi.
Em không thích việc em đang làm, Sport.
Kìa cưng. Anh đâu có muốn
em thích việc em làm.
Nếu em thích việc đó thì em
đâu có là người yêu của anh.
Anh không đưa em đi chơi nữa.
Anh phải lo công chuyện, cưng ạ.
Em nhớ chàng trai
của em phải không?
Anh đâu có muốn xa em.
Anh nhớ em biết chừng nào.
Anh phụ thuộc vào em.
Không có em anh sẽ mất hết.
Đừng bao giờ quên điều đó.
Anh cần em biết bao.
Đến với anh nào, cưng.
Để anh ôm em.
Khi em gần anh thế này, anh rất dễ chịu.
Anh chỉ muốn mọi người
biết được em yêu là thế nào.
Mọi cô gái, mọi nơi.
Có một chàng yêu nàng như anh yêu em.
Trời, gần nhau thật dễ chịu.
Em biết không, vào những lúc thế này...
anh biết anh là người may mắn.
Vuốt ve một cô gái yêu anh và cần có anh.
Phải, chỉ có em mới giữ anh lại.
Bây giờ đã rõ. Cả đời tôi...
... được chỉ về 1 hướng. Tôi biết rồi.
Với tôi không có sự lựa chọn nào khác.
Thưa quý bà quý ông.
Tổng thống kế tiếp của Hoa Kỳ...
Thượng nghị sĩ Charles Palantine.
Cám ơn Tom.
Thưa quý vị.
Hôm nay chúng ta gặp nhau
ở một giao lộ: vòng xoay Columbus.
Đây không phải là một chỗ bình thường.
Đây là chỗ mà nhiều con đường
và nhiều cuộc sống giao nhau.
Thật thích hợp khi chúng ta
gặp nhau tại đây,
vì những lần này không bình thường.
Chúng ta gặp nhau tại giao lộ của lịch stử.
Một thời gian dài, những
con đường sai lầm đã được chọn.
Con đường sai lầm dẫn chúng ta
tới chiến tranh...
tới nghèo đói, tới thất nghiệp... và lạm phát.
Hôm nay tôi nói với quý vị,
chúng ta đã tới điểm xoay.
Nhân dân sẽ không chịu
nỗi đau vì một số ít nữa.
Sẽ là dối trá nếu tôi nói với các
bạn rằng con đường mới là dễ dàng.
Không dễ đâu.
Không có gì phải và tốt mà lại dễ cả.
Nhân dân chúng ta biết như vậy!
Nhân dân chúng ta biết
con đường đúng và tốt.
Tôi nói với quý vị.
Chúng ta là nhân dân. Quý vị và tôi.
Đã đến lúc để nhân dân quyết định.
Cám ơn quý vị.
Được rồi. Quay lại đi.
Coi chừng dưới chân!
Palantine.
Thank you. Thank you.
Kìa, bắt lấy thằng kia.
Cho chúng tôi thở với!
Cho chúng tôi thở với nào!
- Chưa bao giờ tôi gặp nó.
- Tôi thấy nó chạy.
- Tôi thấy nó chạy.
- Nó đâu rồi?
- Ê, chuyện gì vậy?
- Xin chào.
- Có tiền không?
- Có.
- Iris có trong phòng không?
- Có.
Okay.
Ê, Sport. Khỏe chứ?
Được, anh bạn. Khỏe chứ?
- Tớ gặp cậu ở đâu nhỉ?
- Tớ không biết.
Việc làm ma cô thế nào rồi?
Tớ có biết cậu không?
Không.
Tớ có biết cậu không?
Đi khỏi đây đi. Đi đi. Biến đi.
Tớ có biết cậu không nhỉ?
Iris thế nào?
Có biết Iris không?
Tớ chẳng biết ai là Iris cả.
Iris nào? Thôi, đi đi.
Cậu không biết ai tên là Iris à?
Tôi không biết ai là Iris hết.
Không ư?
Này, cút về bộ lạc của mày đi
trước khi ăn đòn nghe
Làm ơn đi. Tao không muốn
rắc rối. Được chưa?
Có súng không?
Cút ngay đi mày. Cút ngay!
Ăn đi này.
Này!
Đồ chó dại!
Mẹ cái đồ chó dại.
Tao sẽ giết mày!
Tao giết mày!
Đồ chó dại!
Tao sẽ giết mày.
Đồ khốn kiếp!
Tao sẽ giết mày.
Đồ chó dại! Tao sẽ giết mày.
Đừng...
đừng bắn ông ta!
Ông Bickle thân mến,
không thể nói hết được nỗi
vui mừng của chúng tôi...
khi nghe tin ông đã khỏe
và đang hồi phục.
Chúng tôi định tới thăm ông ở bệnh viện
khi tới New York đón Iris,
nhưng lúc đó ông chưa tỉnh.
Không gì đền đáp được việc
ông trả lại Iris cho chúng tôi.
Chúng tôi đã tưởng là mất cháu,
nhưng giờ đây cuộc đời
của chúng tôi đã đầy lại.
Khỏi phải nói,
ông là bậc anh hùng trong ngôi nhà này.
Chắc ông muốn biết tin Iris.
Nó đã đi học lại và rất chịu khó.
Sự chuyển tiếp đang rất khó với nó.
Ông cũng thấy đấy.
Nhưng chúng tôi làm từng bước một.
Nó không bỏ nhà đi nữa.
Để kết luận,
tôi và bà Steensma, từ đáy lòng
cám ơn ông lần nữa.
Thật không may, chúng tôi
không thể trở lại New York...
để cám ơn riêng ông.
Nhưng nếu ông có tới Pittsburgh,
ông sẽ thấy sự đón tiếp nhiệt
thành của gia đình chúng tôi.
Xin chân thành cám ơn.
Burf và lvy Steensma.
Thằng cha Eddie này... ông chủ điều hành,
tới và nói ''Tôi muốn đổi cái ruột xe''.
Tôi bảo, ''này, ruột mới đấy.''
Sao cậu không ném vào cái gì
khác... như vợ cậu chẳng hạn?
Vợ hắn là hoa hậu
New Jersey năm 1957 đấy.
Đó là lý do đoàn xe không có phụ tùng.
Nhão nhẹt, Pháp sư... sát nhân.
- Charlie Travis.
- Gì thế?
Ê, Travis, có khách kìa.
Chết mẹ!
Gặp lại sau vậy.
Hẹn gặp lại, Travis.
Chào Travis.
Xin chào.
Tôi nghe nói Palantine được chỉ định.
Vâng. Không lâu đâu. 17 ngày.
Hy vọng ông ta thắng.
Tôi đọc tin anh trên báo.
Anh khỏe chứ?
À, có gì đâu. Tôi vượt qua được rồi.
Báo lúc nào cũng
phóng đại đấy thôi.
Chuyện con con ấy mà, thế thôi.
Travis.
Hết bao nhiêu?
Tạm biệt.
Dịch: Polo379 & LVQ - Viettorrent. Vn
Edit: ivy68 - HDVietnam
Resync: Rolexx.