Tip:
Highlight text to annotate it
X
Đây cứ như là 1 cậu chuyện cổ tích vậy,
Bạn có khi còn cười vào nó.
Bạn sẽ nói chuyện đó thật kì lạ và không thể xảy ra được.
Nhưng đây chính là câu chuyện của mẹ tôi.
Mẹ tôi đã đem lòng yêu
1 người sói.
Mẹ vốn là sinh viên 1 trường đại học công ở vùng ngoại ô Tokyo.
Học bổng chỉ đủ cho học phí.
Và mẹ nhận 1 việc làm thêm để chi trả cho cuộc sống hàng ngày.
Những con người được vinh danh vì sự khôn ngoan của họ trong thế giới này,
đều có 1 vốn hiểu biết rộng lớn không chỉ trên lĩnh vực của họ,
mà còn trên nhiều lĩnh vực khác.
Nhưng về chân, thiện, mỹ,
họ không biết gì về Areté cả.
Vào 1 ngày đầu hè, lần đầu mẹ nhìn thấy bố tôi.
Ông ấy mặc 1 chiếc áo T-shirt với cổ áo rộng,
ghi chép chỉ với 1 quyển sổ mà không hề có sách.
Mẹ đã nghĩ ông quả thực là rất kì lạ so với những học sinh khác.
Đợi chút đã.
Đây là giấy điểm danh.
Nếu anh không viết tên và nộp nó thì anh sẽ không được đánh dấu là đã có mặt đâu.
Vì thế nên...
Tôi..
Không phải là sinh viên ở đây.
Hả?
Nếu trông tôi ngứa mắt tới vậy thì tôi sẽ không tới nữa.
Ai vậy?
Đợi đã.
Tôi không biết anh có phải là sinh viên hay không,
Nhưng trong tiết học anh không có sách nên có lẽ sẽ hơi khó để tiếp thu bài giảng.
Dùng chung với tôi nhé?
Chào mừng quí khách.
Vào ngày thứ 6 sẽ xong ạ.
Cảm ơn quí khách rất nhiều.
Xin lỗi đã để quí khác phải đợi lâu.
Chào mừng quí khách.
Cẩn thận một chút.
Lối này.
Tôi có thể đặt nó ở đâu ạ?
Nòa, nào, lại đây đi.
Lại đây nào.
3 người phản đối thử nghiệm này là của nhà thơ Meletus,
1 chính trị gia quan trong tên là Anytus,
và diễn giả Lycon.
Meletus là người đại diện, nhưng người đứng sau việc này chính là Anytus.
Thời gian rảnh anh thường làm gì?
Anh thích ăn món gì?
Anh thích người như thế nào?
Tại sao tên em là "Hana"?
Tên em à?
Ừ.
Khi em sinh ra thì những bông cúc vạn thọ ở sau nhà bỗng nở rộ.
Chúng không phải được trồng mà là nở tự nhiên.
Khi bố em thấy vậy ngay lập tức ông nghĩ:
"Mình sẽ nuôi dạy con để nó có nụ cười đẹp như đóa hoa này vậy, nụ cười mà sẽ không bao giờ mất đi.
Cho dù phải chịu đựng thử thách hay đau khổ,
chúng ta vẫn sẽ cười cho dù muốn hay không,
như vậy chúng ta sẽ có thể vượt qua tất cả mọi chuyện."
Thế nên khi bố em qua đời, em đã luôn luôn mỉm cười.
Họ hàng em ai cũng nghĩ "Đúng là đồ bất hiếu".
Em thực sự đã rất tức giận.
Nhưng.. Có lẽ đúng là bất hiếu thật nhỉ..
Chả phải bất hiếu đâu.
Tốt quá.
Có nhiều căn hộ bề ngoài giống nhau nhưng bên trong lại có sự khác biệt.
Có nhà giàu, có nhà lại ngèo,
có nhà thì đông đúc, nhà khác lại chỉ có 1 người ở,
Nhà thì có em bé, nhà lại chỉ có người già.
Có 1 ngôi nhà thật tốt nhỉ.
Nói "Đã về nhà rồi" khi về.
Cởi giày ra rồi rửa mặt mũi, chân tay
và ngồi thoải mái xuống ghế.
Tuyệt thật nhỉ.
Anh sẽ đóng 1 cái kệ.
Nhét đầy sách vào đó rồi lại đóng 1 cái kệ khác.
Làm gì cũng được,
với ngôi nhà của riêng mình.
Vậy em sẽ nói "Anh đã về nhà" khi anh về.
Hana...
Sao vậy?
Có vài điều anh phải nói với em...
Cứ nói đi...
Thật ra thì...
Thôi để ngày mai vậy.
Ừ.
Hana...
Anh xin lỗi, Hana.
Anh đã sai.
Đó là điều mà anh chưa từng nói với ai.
Anh rất sợ,
vì em có thể sẽ bỏ anh.
Nhưng đáng lẽ ra anh phải nói với em từ trước.
Không, phải là cho em thấy mới đúng.
Cho em thấy?
Em có thể nhắm mắt lại 1 lúc được không?
Lâu hơn 1 chút.
Em mở mắt ra được chưa?
Hana...
Anh trông như thế nào?
Biến hình vào đêm trăng tròn,
và tấn công con người và được biết đến trong truyện cổ tích.
Thế giới này còn đầy những điều mình chưa biết.
Phải, mẹ tôi đã nghĩ như vậy đấy.
Anh làm em sốc à?
Chúng ta có nên dừng gặp nhau không?
Nhưng em đang run kìa. Em sợ à?
Không sợ.
Vì đó là anh mà.
Cha tôi là hậu duệ của loài sói Nhật Bản,
loài đã bị tuyệt chủng hàng trăm năm trước.
Ông là người cuối cùng kế thừa sự pha trộn dòng máu giữa người và sói.
Cha mẹ bố đã kể với ông rằng kể từ khi ông còn rất bé, giống loài của họ đã bị tuyệt diệt.
Họ bảo ông rằng phải sống để bụng, chết mang xuống mồ.
Bố bị bỏ lại dưới sự chăm sóc của những người họ hàng không biết gì về chuyện đó cả,
gặp rất nhiều rắc rối và cuối cùng cũng trưởng thành.
Ông có được 1 cái bằng lái và chuyển tới thành phố để tìm việc.
Không biết ai và cũng chả có ai quan tâm.
Cho tới tận lúc đó bố vẫn sống lặng lẽ và bí mật.
Đấy là điều bố tôi kể lại.
Nhẹ nhàng tới tâm hồn và cơ thể
Sinh tự nhiên
Mẹ sinh ra tôi trong 1 căn hộ nhỏ.
Đấy là 1 ngày tuyết rơi đầy trời.
Không tới bệnh viện và thậm chí còn không có cả bà đỡ,
chỉ có mình họ....
Mẹ tôi đã thực sự lo lắng,
rằng nếu tôi sinh ra trong hình dạng 1 con sói, bác sĩ sẽ sốc chết mất.
May là con bé đã ra đời an toàn.
Ừ, nhưng mới chỉ là bắt đầu thôi.
Nó lớn lên sẽ thành 1 đứa trẻ ngoan chứ?
Nó chắc chắn sẽ thành 1 đứa trẻ thông minh.
Không biết khi lớn lên nó sẽ thế nào nhỉ?
Dù có là 1 y tá, 1 giáo viên, hay thợ làm bánh mì,
Con bé thích gì thì hãy để nó làm việc đó.
Em muốn nuôi dạy con mà không phải áp đặt nặng nề gì cả,
để con bé trở thành 1 đứa trẻ hạnh phúc và khỏe mạnh.
Chúng ta sẽ chăm sóc con bé tới khi nó trưởng thành.
Ừ.
Em trai tôi được sinh ra vào mùa xuân năm sau.
Đó là 1 ngày trời đổ mưa.
Bỗng dưng bố tôi đi đâu không ai biết.
Tôi thật sự không biết ngày hôm đó bố tôi đã nghĩ gì.
Có thể đó là bản năng tìm mồi cho đứa con mới sinh.
Có lẽ ông ấy chỉ muốn tìm thứ gì đó bổ dưỡng cho mẹ tôi ăn.
[TN: That's a driving license]
Hãy chăm sóc tốt lũ trẻ nhé.
Mẹ nghĩ rằng đó là những điều bố sẽ nói.
Ừ. Cứ để đó cho em.
Em sẽ chăm sóc chúng thật tốt.
Sau đó tôi không nhớ là có thấy mẹ nghĩ về
những chuyện đau lòng nữa.
Cơm!
Mẹ đang làm. Đợi 1 chút nữa thôi, Yuki.
Cơm!
Chút nữa thôi mà.
Cơm!
Yuki!
Mẹ nói mỗi khi tôi cảm thấy tức giân và càu nhàu
đám lông của tôi sẽ mọc ra và tôi sẽ biến thành 1 con sói.
Chà, đúng là chả còn cách nào khác nhỉ.
Ăn 1 chiếc bánh bích qui trước bữa ăn đi.
Có vẻ như tôi ăn rất nhiều,
hét váng lên và đòi ăn suốt từ sáng tới tối.
Tôi rất khác so với cậu em trai bé bỏng và yếu của tôi.
Mẹ đã nghỉ ở trường đại học để có thể chăm sóc chúng tôi.
Mẹ cũng bỏ cả việc làm thêm.
Tí nữa thì.
Khoản tiền tiết kiệm nhỏ mà bố để lại đủ để chúng tôi duy trì cuộc sống.
Suýt chút nữa thì.
Mẹ kể rằng, mẹ đã tự hỏi không biết
nên để chúng tôi sống như người hay là sói.
Bà chẳng biết phải làm thế nào.
Ôi trời.
Đấy không phải việc mà mẹ có thể thảo luận với hàng xóm,
thế nên bà phải tự đọc sách để tìm hiểu.
Ngày cũng như đem, bà phải mất cả tiếng đồng hồ để cho 2 chúng tôi bú.
Khi mà hết sữa, mẹ đành phải dùng sữa ngoài để thay thế.
Sống với sói
Nhưng mà khi em trai tôi không đói mà vẫn khóc,
chả biết làm gì,
mẹ thức cả đêm để bế và xoa lưng cho em ấy.
Vậy nên mẹ tôi lúc nào cũng thiếu ngủ.
Không sao đâu mà.
Vì thế mẹ tôi lúc nào cũng ngủ gật,
cho dù bà chỉ nhắm mắt có 1 lúc.
Mẹ ơi.
Sao vậy?
Vấn đề là khi chúng tôi bị ốm.
Yuki?
Yuki?
Yuki!
Mẹ phân vân không biết là nên tới viện nhi hay bác sĩ thú y...
Con tôi đã ăn nhầm phải mấy hạt chống ẩm,
2 tuổi ạ.
Vâng, con bé đã nôn ra rồi ạ.
Không có máu ạ.
Nó có chữ “Silica Gel” trên bao.
Nhưng.. Không có di chứng gì chứ ạ?
Hả? Thèm ăn ạ?
Con đói.
Ra vậy..
Không sao cả rồi..
Mẹ tôi rất hối hận vì chưa từng hỏi chuyện bố đã được chăm sóc thế nào khi còn bé.
Đi dạo!
Yuki, cái đó...
Đi dạo!
Mấy hôm trước con vừa bị ốm xong phải không?
Thế nên...
ĐI DẠO!
Rồi rôi, Mồồ!
Nào, dấu đôi tai đi.
Rồi, chuẩn bị đi dạo thôi.
Khờ quá! Nhìn tai con kìa! Chúng lại lội ra rồi!
Vâng!
Xin chào. Dễ thương quá.
Chú khen con dễ thương đó. Tuyệt thật nhỉ.
X-xin lỗi.
Không..
Nhưng đó không phải vấn đề duy nhất.
Cô nghĩ đã mấy giờ rồi hả? Bảo nó im đi hộ cái!
Tôi rất xin lỗi.
Tôi nào nó cũng khóc váng lên!
Tôi thật sự rất xin lỗi.
Dạy bảo chúng đàng hoàng đi!
Rồi, rồi, không sao cả mà.
Trong hợp đồng có ghi rõ là không được nuôi thú trong căn hộ.
Chúng tôi đâu có nuôi.
Đừng có nói dối.
Chúng tôi sẽ tìm ra chúng.
Hiểu chưa? Nếu thích muốn làm gì thì làm,
thì bọn cô dọn ra chỗ khác mà ở.
Từ trung tâm chăm sóc trẻ em ư?
Vâng, hàng xóm lo rằng mấy đứa trẻ có thể đang bị ngược đãi.
Ý ông là sao?
Theo tìm hiểu của chúng tôi thì lũ trẻ chưa từng được kiểm tra sức khỏe
hay là đi tiêm chủng gì cả, phải không?
Không sao cả. Bọn nó khỏe mà.
Nếu vậy thì hãy để chúng tôi gặp bọn trẻ 1 lúc được không?
À, cái đó thì..
Chỉ 1 lúc thôi.
Chỉ là để chắc chắn cô nói sự thật thôi mà.
Kh-không thể được.
Nếu cứ thế này chúng tôi buộc phải nghi ngờ rằng cô đang ngược đãi bọn trẻ.
Xin hãy đi đi!
Chậm thôi!
Này.
Sao vậy, mẹ?
Các con muốn sau này thế nào?
Trở thành người, hay là sói?
Mẹ đang nghĩ tới việc chuyển đi,
đến nơi mà các con có thể chọn điều mà các con muốn.
Chúng ta sẽ bắt đầu với những ngôi nhà bị bỏ hoang.
Gần đây chúng tôi nghe rất nhiều người nói rằng họ muốn sống ở nông thôn,
nhưng họ không trụ lại lâu.
Cô thấy đấy, không có nhiều người sống quanh đây.
Trường tiểu học và bệnh viện cách đây 30 phút đi xe,
và khi chúng lên trung học cơ sở, phải đi xe buýt và tàu mất 2 tiếng rưỡi.
1 ngày phải mất những 5 tiếng!
Dù cô có nói là muốn nuôi dạy bọn trẻ trong 1 môi trường tốt..
Nhưng tôi có thể nói rằng là ở thành phố thì sẽ thuận tiện hơn.
Rộng quá...
Cho dù chỗ này gần như là cho ở không
nhưng vấn đề tiền để tu sửa ấy. Cô hiểu chứ?
Vì nó là 1 căn nhà bị bỏ hoang...
À, cứ đi giày vào cũng được.
Nơi này đúng là rất đỏ nát.
Nhưng ít nhất là vẫn còn có điện.
Và đường nước vẫn chưa bị mất.
Và đồ ở nhà kho vẫn còn dùng được.
Kia là 1 cánh đồng phải không?
À, chỗ này không thích hợp để tự cung tự cấp đâu.
Lũ động vật từ núi xuống và phá hoại cánh đồng.
Dù cô có bỏ công trồng rau thì chúng cũng sẽ phá sạch.
Những ngôi nhà ở khu này bị bỏ hoang cũng bởi vì
cư dân quanh đây đã bỏ đi vì chúng.
Vậy còn hàng xóm?
Hàng xóm? Sẽ chả có ai tới nên cô sẽ không gặp họ đâu.
Cô có muốn xem chỗ khác không?
Quanh làng có vẻ sẽ thuận tiện hơn...
Tôi sẽ ở đây.
Hả?
Tôi sẽ ở ngôi nhà này.
Sao?
Chúng ta đang ở đâu đây?
Nhà mới của chúng ta.
Nó nghiêng này!
Chào chú kiến!
Ồ, cái gì đây?
Dẫm! Dẫm!
Cứu con với!
Sao rồi? Có thích không?
Thích!
Đi về đi.
Cô ấy muốn nơi mà chả có ai sống xung quanh cả.
Có vẻ hơi lập dị 1 chút.
Còn chồng cô ấy?
AI biết được.
Nguồn thu nhập?
Cái đó ...
Thế cô ta định nuôi bọn trẻ bằng cách nào cơ chứ?
Ông Nirasaki!
Xin hãy quan tâm giúp đỡ họ!
3... 2...
Nhìn này, nhìn này, mẹ ơi! Nhìn này!
Xuống đây! Xuống đây nào!
Lại đây, lại đây nào!
Ame, 4 tuổi
Yuki, 5 tuổi
Cảm ơn rất nhiều.
Lần sau lại tới nhé.
Chào buổi tối.
Chào buổi tối.
Này, này.
Đấy có phải người phụ nữ mà mọi người đang đồn không?
Từ giờ phải tiết kiệm triệt để thôi.
Tiết kiệm à?
Có nghĩa là chúng ta phải làm những việc như là tự trồng rau chả hạn.
Con cũng sẽ giúp!
Chờ ở đây nhé!
Dạ.
Tôi lấy chỗ này.
Vâng.
Chỗ này nữa.
Yuki!
Yuki và Ame là những đứa trẻ sói là bí mật nhỏ của chúng ta.
Vâng.
Nếu họ bỗng dừng biến thành sói.
Mọi người chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.
Thế nên họ không thể biến thành sói trước mặt người khác.
Hiểu chưa? Đó là lời hứa của chúng ta.
Hiểu rồi ạ!
1 điều nữa.
Nếu các con gặp lũ động vật trên núi,
Không được bắt nạt bọn chúng.
Tại sao?
Vì điều đó sẽ làm bố các con buồn.
Nhé? Hiểu chưa?
Hiểu rồi ạ!
"Chúng ta sẽ không tha cho mày!" những người dân làng
giận dữ nói và đuổi con sói với khẩu súng trên tay.
"Tôi xin lỗi! Từ giờ tôi không làm thế nữa"-con sói vừa khóc vừa chạy.
Tại sao?
Tại sao nhỉ?
Này! xin lỗi.
Hả?
Tôi lấy đống lá rơi trong rừng được không?
Hả?
Đống lá rơi.
Cô không cần phải hỏi ai để lấy chúng đâu.
Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Cô ấy cứ thế này bao lâu nữa nhỉ?
Cô ấy đã nói chuyện 1 chút ở cửa hàng tạp hóa và nhà hàng karaoke.
Cũng phải nhỉ.
Lần này nhất định được.
Mẹ..
Ame! Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Con mèo vàng.
Dù cho em ấy là sói, nhưng nó vẫn nhìn khinh thường vì em ấy quá yếu.
Chỉ là mấy vết cào thôi. Không sao đâu.
Em sẽ không sống sót được đâu!
Yuki.
Sẽ không sao cả chứ?
Con sẽ không sao đâu. Chắc chắn vậy.
Yuki sẽ không bao giờ thua, kể cả đối với 1 con lơn rừng.
Con thấy lợn rừng rồi à?
Con thấy rồi! Thậm chí con còn thấy cả 1 con khỉ và 1 con dê hoang nữa.
Nhưng con không sợ chút nào!
Đuổi chúng chay vòng vòng vui lắm!
Còn nữa..
Yuki.
Còn nữa, khi con đi tiểu..
Nhớ không,
Con không được bắt nạt loài vật khác.
Nhưng mà...
Xin con đấy.
Vâng.
Cảm ơn con.
Con sẽ không sao chứ?
Không sao đâu. Sẽ ổn thôi mà.
Nhưng mà đúng thật là..
Một đứa trẻ sói khi lớn lên thì sẽ thế nào nhỉ?
Yuki! Đợi đã.
Cõng con với.
Nữa à?
Chậm quá. Đi nhanh lên nào!
Sói bắt đầu tập săn mồi chỉ 4 tháng sau khi sinh.
Đầu tiên chúng bắt đầu với những con mồi nhỏ như chuột.
Khi lớn hơn 1 chút, chúng bắt đầu kết hợp với những con trưởng thành và...
TEAM!
Ứ đâu...
Hứ! Được thôi.
Đừng đi xa quá.
Dạ.
Về nhà thôi.
Ame.
Con nghĩ chúng ta ăn cây này được không?
Hm...
Bắt được rồi!
Bắt được rồi!
Ồ Ame, nhìn kìa.
Ổn mà. Ổn mà.
Mẹ! Nhìn này, nhìn này!
1 con chim cốc lớn.
Có 1 cái hào nước ở bên kia và..
Mẹ...
Sao loài sói luôn là vai xấu?
Chắc là vì... đó là truyện tranh?
Mọi người ai cũng ghét nó và cuối truyện lúc nào nó cũng bị giết.
Thế nên con...
Con không muốn thành sói đâu.
Phải rồi nhỉ?
Nhưng...
Mẹ của con yêu sói.
Ngay cả khi mọi người khác ghét chúng,
Mẹ cần sẽ là bạn của chúng, dù cho có mỗi mình mẹ
Mẹ! Mẹ.
Sao vậy?
Chúng lại héo nữa rồi.
Bệnh à?
Cây nào cũng bị?
Không thể nào...
Mẹ...
Chúng ta rồi sẽ ra sao đây?
Không được rồi nhỉ. Mẹ có lẽ còn phải học nhiều lắm.
Con sẽ giúp mẹ nữa chứ?
Được ạ.
Cảm ơn con.
Vào nhà đi.
Dạ.
Chào buổi tối.
Cháu đang định tới chào hỏi ông,
nhưng có nhiều việc quá...
Trồng cây khó thật đấy nhỉ?
Dù cho cháu có làm mọi việc trong sách nói thì cuối cùng vẫn cứ thất bại.
Nhưng mà nơi này thật tuyệt phải không?
Thiên nhiên tràn ngập.
Thiên nhiên cái gì cơ?
Cái mà cô trồng hôm nay thì hôm sau không thể lớn được phải không?
Dù cho cô có cố thế nào thì kết quả vẫn vậy.
Cô đang nghĩ vậy à?
Cái đó...
Đừng cười.
Sao cô lại cười?
Cười chả giúp ích được gì cả.
Ông ấy đáng sợ quá.
Không. Là mẹ không biết làm. Mẹ thật vô dụng.
Dù mẹ là người lớn à?
Đáng tiếc là mẹ đã không hỏi bố con về nhiều điều.
Tệ quá. Tệ quá.
Xin chào.
Ừm...
Đây. Cho cô này.
Cái gì vậy?
Khoai tây giống.
Giống để trồng trên đồng ấy ạ?
Cô còn có thể dùng nó làm nhiều việc khác nữa.
Ông già ấy bảo với tôi rồi. Nhưng đừng lo.
Chỉ là cái tính của ông ấy thôi mà.
Không, là tôi không phải.
Chào các cháu!
Xin lỗi.
Không sao đâu.
Đây.
Ông Nirasaki.
Cảm ơn ông vì mấy khoai tây giống.
Cô vẫn cứ phí phạm trồng chúng à?
Bắt đầu từ đất đi.
Đừng có cuốc như thế.
Xin lỗi.
À còn về phân bón thì sao ạ?
Cô đã chôn đống lá khô ở đó à?
Dạ.
Thế thì không cần nữa.
Khi nào xong ở đó thì qua bãi này làm luôn.
Cháu không cần nhiều thế đâu ạ.
Chỉ có 3 mẹ con nhà cháu ăn thôi.
Cô nghe thấy gì không vậy?
Dạ.
Tạo thành luống đi.
Vâng.
Giãn rộng hơn nữa.
Dạ.
Thấp quá, vun cao lên.
Dạ.
Trong vòng 1 tuần, trồng mấy miếng khoai tây đã cắt này xuống.
Đừng tưới nước hay làm gì cả. Cứ kệ chúng.
Anou, cảm ơn vì đã dạy cháu nhiều điều.
Mẹ, không sau chứ ạ?
Xin chào.
Lại đây.
Dạ?
Rồi mà. Cứ lại đây đã đi.
D?
Nào, nào. Cứ tới đây đi.
Này cô.
Dạ?
Đây là cúc và cải bắp.
Nếu trồng cùng nhau chúng sẽ tạo ra mùi mà bọn sâu bọ không thích.
Không đừng!
Cần tây tốt hơn cải bắp nhiều.
Không phải vậy.
Với người mới thì thế này tốt hơn.
Không. Không. Không.
Đống cúc ấy thì làm no bụng ai được chứ?
Khi trồng trồng chúng lưng chừng chứ không cần cắm sâu.
Ông sai rồi.
Đầu tiên cứ phải làm ẩm hố đất đã.
Không không.
Cô có thể tười nước sau, cứ trồng trước đã.
Sai rồi, sai rồi, sai rồi.
Cô có thể rắc phân như thế này.
Nếu có rắc quá nhiều lũ côn trùng sẽ kéo đến cả đàn đó.
Không phải vậy. Đưa đây cho tôi.
Làm mạnh hơn xem nào.
Sai rồi.
Cô cần cho chút một thôi.
Cô sẽ thất bại nếu làm theo lời ông ta đấy.
Lời của ông thì có!
Sao?
Sao hả?!
Dấm mộc thanh?
Trước tiên là nướng trên than củi đã,
Rồi sau đó nhúng thịt gà vào đó.
Thật lòng cảm ơn mọi người rất nhiều.
Không có gì.
Xin lỗi vì đã tự dưng tới làm phiền cô.
Ồ không.
Bắt đầu làm việc ở chỗ đất hoang khó thật đấy nhỉ.
Cháu vẫn còn chưa biết gì nên còn phải học hỏi nhiều lắm ạ.
Nhiều người đã từ thành phố chuyển về đây
nhưng rồi họ đầu hàng và trở lại ngay sau đó.
Những người khác cũng trẻ như cháu ạ?
Không, không. Họ là những người già đã nghỉ hưu.
Nhìn cái dáng vẻ thư sinh yếu ớt của họ buồn cười lắm.
Tôi thì nghĩ thế này,
Chẳng có chỗ nào là sống dễ dàng cả.
Hệt thống thoát nước yếu kém.
Tuyết thì có cả tấn.
Chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau thôi.
Chúng tôi đã nghĩ cô không phải là người hòa đồng với hàng xóm cho lắm.
Không có nhiều bà mẹ trẻ quanh đây.
Thế nên thật tuyệt khi có thêm 1 người nữa đến đây.
Nếu cần gì cô cứ nói.
Vậy thì...
Sao? Cô sống bằng tiền tiết kiệm à?
Vâng nhưng chúng hết rồi.
Tìm việc khó lắm đấy.
Mọi người thường gửi con ở trường mẫu giáo rồi đi xa để tìm việc.
"Trường mẫu giáo" là chỗ như thế nào ạ?
Sao Yuki với Ame không tới đó?
Bởi vì...
Yuki muốn đi mẫu giáo!
Không được.
Đi!
Không được!
Đi! Đi! Đi! Đi! Đi! Đi!
Đi! Đi! Đi! Đi! ...
CON SẼ ĐI!
Con muốn đi mẫu giáo, con muốn đi!
Con muốn! Con muốn! Con muốn!
Yuki, nhanh dậy ăn đi nào.
Con biết là tại bí mật của chúng ta.
Nhưng Yuki sẽ cẩn thận mà.
Nhưng mà này..
Con sẽ cẩn thận mà.
Y- Yuki...
Hana-chan, cô có nuôi chó à?
À à, cái này..
Nó không phải là sói chứ?
Này mình! Sói đó!
À, đó không phải là...
Đừng ngốc thế, làm gì còn sói ở Nhật Bản.
Chỉ là giống chó chăn cừu lai thôi.
Nhỉ Hana-chan? Phải không?
Phải không?
Hả? Con chó biến mất rồi.
Bà Nirasaki, chào buổi trưa.
Ồ, Yuki-chan.
Hôm nay không đi chơi đâu à?
Quần áo cháu giống của con chó nhỉ.
Dễ thương chưa?
Y- Yuki...
Sao vậy, Hana-chan?
Xin chào!
Xin chào!
Ông Nirasaki sống ở đâu nhỉ
Có vẻ chúng lớn tốt thật nhỉ.
Đó là nhờ mọi người đã giúp đỡ.
Đống rễ nhà tôi bị hỏng nên chỗ này thật sự rất có ích đó.
Ông nối bị hỏng là sao ạ?
Lợn rừng.
Đây, nhận lấy này.
Nhiều thế này ạ?
Đám lợn rừng đó...
À, cảm ơn về chỗ này nhé.
Sáng nay, chúng đào tung mọi thứ lên mà chả gây ra tiếng động nào.
Có vẻ năm nay chúng còn tới tận cánh đồng lúa của nhà Sakei.
Đây, để đổi lại. Cẩn thận nặng đó.
Đồng của Hana-chan là chỗ duy nhất bọn động vật không tới phá phách.
Đúng là phép màu trên ngọn núi này mà.
Có bí quyết nào không vậy?
Đâu có, cháu đâu có làm gì.
Mọi người đều muốn biết đó.
"Bí quyết" là gì vậy?
Đi tiểu!
Yuki-chan đúng là tràn đầy sức sống nhỉ.
Chả có lẽ...
Sao?
À, không có gì ạ.
Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Chả có gì đâu. Để đổi lại đống khoai tấy ấy mà.
Lâu lắm rồi nhà cháu mới có trứng.
Thế thì hay quá.
Nếu hết thì cứ bảo cô nhé!
Ồ.
Đúng là đáng yêu quá đi.
Hả?
Hả?
Nhưng cái này thì lớn quá, cháu không nhận nổi đâu.
Không sao đâu, đừng để ý.
Cái này để không trong kho lâu lắm rồi.
Vâng nhưng...
Cứ nhận đi.
Mà nếu chúng tôi đem trả lại có khi ông già ấy lại nổi đóa lên đó.
"Ông già"?
"Hana-chan này", "Hana-chan nọ" cứ nhắc đến suốt.
Ông ấy "đổ" cháu thật rồi.
Ông ấy hơn 90 rồi đó.
Nhưng khi anh định tìm ai đó thì chuyện đó có gì quan trọng đâu..
Ngốc!
Đừng có nói mấy thứ như vậy chứ.
Ra là vậy..
Cháu cuối cùng cũng hiểu lí do phải mở rộng cánh đồng.
Ta không thích nó.
Dạ?
Tại sao cô lúc nào cũng cười như vậy?
Đừng cười!
Có gì đáng buồn cười ở đây à?
Dù em chuyển đến đây là để tránh ánh mắt dèm pha của người khác.
Nhưng cuối cùng em lại nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ người dân trong làng.
Ban đầu thì rất khó,
nhưng có vẻ em vẫn còn có thể tiếp tục được.
Tuyệt quá!
Mẹ- mẹ ơi!
Ame!
Mẹ, Ame bị-!
M- mẹ ơi!
Ame!
Ame! Ame!
Ame!
M-mẹ..
Ame!
Mẹ..
Ame...
Ame!
Ame!
Tỉnh lại đi, Ame!
Tỉnh lại đi!
Ame!
Ame! Ame!
Tỉnh lại đi..
Ame...
Mẹ ơ.. Đâu con...
Ame!
Mẹ này,
Con vừa bắt được 1 con chim bói có.
Đó đúng là 1 con chim bói cá có mào rất đẹp.
Hôm nay ngay cả con cũng đã tự mình bắt được 1 con.
Mẹ biết không?
Điều đó thật khác so với trước đây.
Con không thấy sợ nữa.
Cứ như là con có thể làm được tất cả mọi việc trong lúc đó.
Rồi sau đó...
Sao mẹ lại khóc?
Chúng ta đang làm gì ở đây vậy?
Sau đó mẹ kể rằng bà chưa từng thấy sợ như vậy bao giờ trong đời.
Sau đó, Ame,
cứ như đã biến thành 1 con người khác.
Khi mùa đông dài qua đi và mùa xuân tới.
Tôi muốn tới trường tiểu học như mọi người. Điều này là chắc chắn.
Thế là để thuyết phục mẹ tôi.
Tôi bắt đầu nghe lời mẹ tuyệt đối.
Và cuối cùng tôi cũng có thể đi học.
Dù sao thì....
Cho dù có chuyện gì xảy ra..
Con sẽ không biến thành sói!
Con biết rồi.
Hứa đấy nhé.
Con có thể điều khiển được mà.
Thế thì nói "3 món quà, 3 con bạch tuộc" đi.
Đấy là gì vậy?
Đấy là thần chú để con không biến thành sói.
Thần chú?
"3 món quà, 3 con bạch tuộc" như vậy đấy.
"3..."
"Món quà, 3 con bạch tuộc"
"3 món quà, 3 con bạch tuộc".
"3 món quà, 3 con bạch tuộc".
"3 món quà, 3 con bạch tuộc".
Nhanh lên nào!
"3 món quà, 3 con bạch tuộc".
"3 món quà, 3 con bạch tuộc".
"3 món quà, 3 con bạch tuộc".
Đấy là lần đầu tiên trong đời xung quanh tôi có nhiều người tới vậy.
Cho dù tôi đã rất muốn đi.
nhưng khi tới đây tôi bắt đầu không chắc là mình có thể làm được.
Nhưng đó chỉ là lúc đầu.
Bố, con đi học đây.
Con đi học đây!
Đi đường cẩn thận nhé.
Dạ.
Shino-chan! Chào buổi sáng.
Chào buổi sáng, Yuki-chan.
Tớ giữ chỗ cho cậu này.
Cảm ơn.
Lớp 1
Ai có thể trả lời được nào?
Em!
Em! Em! Em! Em! Em!
Nào, không được chạy!
Yuki-chan!
Yuki-chan, cố lên!
Cậu nhanh thật đấy.
Yuki-chan thật tuyệt.
Chỉ có cậu mới làm thế được!
Cảm ơn rất nhiều.
Chúc may mắn.
Để con chờ lâu rồi.
Tuyển người làm bán thời gian.
Đó là..
Đài quan sát thiên nhiên Niikawa đang tuyển trợ lí nghiên cứu.
Lịch sử thiên nhiên của làng
Xin lỗi đã để 2 người chờ lâu.
Chúng ta đi chứ?
Tôi là nhà quan sát thiên nhiên, Tendo.
Chào mừng tới đài quan sát thiên nhiên rừng Niikawa.
Rất vui được gặp ông.
Công việc của nhà quan sát thiên nhiên không chỉ là bảo vệ rừng
mà họ còn phải biết về thổ nhưỡng, đất đai và đời sống các sinh vật hoang dã.
Đó là 3 điều mà chúng tôi cần ở các tình nguyện viên ở đây.
Phạm vi hoạt động là rất rộng lớn và đa dạng,
1 chuyên gia phải đồng thời thành thạo tất cả.
Chà chúng tôi đang tuyển 1 trợ lí cho 1 nhà quan sát thiên nhiên bận rộn.
Trong trường hợp này thì.
Tiền lương cũng hơi thấp.
Sau này cô cũng có thể nhắm tới làm 1 nhà quan sát thiên nhiên.
nhưng các chi phí nghiên cứu và đào tạo chỉ mang ý nghĩa tượng trưng.
Tiền lương làm thêm theo giờ như học sinh trung học là giá tốt nhất cô có thể nhận được.
Nhưng cho dù vậy..
Cô vẫn muốn nhận việc chứ?
Anou...
Tôi nghe nói các ngài có 1 con sói ở đây.
Đó là 1 con sói rừng.
Nó có vẻ rất trầm lặng.
Vì nó lớn tuổi rồi.
Trưởng ban, ông có thể...
Xin lỗi, cho tôi 1 phút.
Rất vui được gặp người.
Ta đến đây vì có vài điều cần hỏi người.
Cậu bé này là con trai của sói.
Người bố sói của nó đã mất rồi.
Ta là mẹ của nó.
Nhưng ta không biết phải nuôi dạy 1 đứa trẻ sói như thế nào cả.
Người đã làm thế nào để trở thành 1 con sói trưởng thành.
Người có thể kể về quãng thời gian người lớn lên trong rừng không?
À, xin lỗi.
Một người giàu có giấy phép đặc biệt dã nuôi nó.
Nhưng khi ông ta qua dời thì nó không còn ai trông giữ nên họ đã đưa nói tới đây.
Thực ra nó được sinh ra trong một vườn thú ở Moscow.
Nó không phải là động vật hoang dã à?
Rất hiếm khi có sói hoang ở vườn thú.
Nếu có con nào được sinh ra thì chúng sẽ được coi là vật nuôi.
Bên cạnh đó, chúng tôi còn chăm sóc nhưng con chim và cầy bị thương nữa.
Sau đó chúng tôi chưa cho chúng.
Từ giờ mẹ sẽ phải tới đây thường xuyên,
Chuyện đó không sao với con chứ, Ame?
Khi làm việc, mẹ sẽ dạy con mọi thứ,
về vùng núi lẫn tự nhiên.
Đây là lần đầu tiên con thấy 1 con thật.
Sói à?
Bố có giống thế không?
Không, không giống chút nào.
Tốt.
Tại sao?
Vì nó trông rất cô đơn.
Con muốn gặp bố.
Mẹ cũng rất muốn gặp.
Rồi thế là, sau khi mẹ tìm được việc,
Tôi gặp một vấn đề lớn.
Fumiko-chan, cái của cậu nhìn tuyệt quá.
Của cậu cũng vậy, Keno-chan.
Tớ tìm thấy cỏ 4 lá này.
Tớ cũng thế!
Yuki-chan!
Cậu tìm thấy gì không?
Có.
Nhìn này!
Tôi bắt 1 con rắn và quấn nó quanh tay cho vui.
nhưng chả có cô bé nào như tôi ở trường.
Nhìn đồ trang sức của mẹ tớ này.
Đẹp quá!
Mẹ nhận được cái này vào lần sinh nhật trước.
Đẹp thật!
Yuki-chan, cho tớ xem hòm kho báu của cậu xem nào!
Ừ!
Có cái gì ở trong vậy?
Nhìn này!
Không có 1 cô bé nào khác
có thể vui vẻ đi thu thập xương của động vật nhỏ và da bò sát khô ngoại trừ tôi.
"Những cô bé khác không như thế này", tôi chợt hiểu ra.
Tôi đã rất xấu hổ và lo lắng.
Và rồi tôi đã đưa ra 1 lựa chọn:
Từ giờ tôi sẽ trở thành 1 cô gái duyên dáng nhất có thể.
Đừng có cười!
Con đang gặp vấn đềthật đó!
Yuki cứ việc làm điều mà con thích thôi.
Con không muốn mọi người nghĩ con là đồ không bình thường.
Chắc mẹ đành phải giúp con rồi.
Tôi nhớ mình đã thật sự rất vui khi mẹ
bắt đầu may cho tôi 1 chiếc váy mới.
Từ đó tôi bắt đầu hêts cảm thấy lạc lõng giữa lớp học.
Tôi bắt đầu có quan hệ tốt hơn với bạn bè.
Chào buổi sáng!
Chào buổi sáng!
Cái váy của cậu dễ thương thật đấy, Yuki-chan!
Tớ thích nó lắm!
Chiếc váy đó đúng là đã cứu vớt cuộc đời tôi.
Năm sau thật sự là kho khăn khi cả Ame cũng bắt đầu đi học.
Em đã nghe gì chưa?
Là "3 món quà, 3 con bạch tuộc".
Trường ở bên này!
Chào mừng nhập học, các học sinh lớp 1!
Hãy đối xử tốt với bạn cùng lớp nhé, các học sinh lớp 2!
Các em hăng say lên nào, các học sinh lớp 1!
Hãy đạt điểm số cao nhất, các học sinh lớp 2!
Hãy đối xử tốt với bạn cùng lớp nhé, các học sinh lớp 2!
Luôn luôn mỉm cười, các học sinh lớp 3.
Luôn cư xử thật tốt nhé, các học sinh lớp 3!
Bay cao cùng bè bạn, các học sinh lớp 4!
Luôn luôn cố gắng, các học sinh lớp 3!
Chào buổi sáng.
Ồ, Ame-kun. Hôm nay được nghỉ học ở trường à?
Không ạ.
Thế cháu cúp à?
Vâng.
Cháu muốn đến đây lúc nào thì đến.
Xin lỗi vì sự bất tiện này.
Đây là trung tâm nghiên cứu.
Ở đây các bạn có thể thấy 1 con cóc núi cả cả đuôi.
Hana-chan! Đến đây giúp 1 chút được không?
Vâng!
Nào mọi người, chú ý vào nào.
Để thầy giới thiệu học sinh mới chuyển đến.
Tên cậu ấy là Fujii Souhei-kun.
Nào, tự giới thiệu đi.
Tớ là Fujii. Rất vui được gặp các cậu.
Rất vui được gặp cậu.
Này nhà cậu có nuôi chó à?
Hả? Tại sa?
À, vì cậu có mùi như lông động vật.
Tớ không có con nào cả.
Thật à? Lạ thật.
Tớ chắc là cậu có.
Gì vậy?
À không. Chỉ là cái mùi thôi mà.
Mùi? Của cái gì?
Có lẽ chỉ là tớ tưởng tượng thôi.
Cây nào đây..
Rồi, cây này!
Có phải không đấy?
Yuki-chan.
Cậu cũng tới đây đi, Souhei-kun rất thú vị đó.
Tớ phải đi trả quyển sách đã.
Cậu ấy sao vậy nhỉ?
Bình thường cậu ấy không như vậy đâu.
Này Yuki, Về chuyện đó...
Yuki, Về chuyện đó...
Này, Yuki!
Yuki!
Này Yuki!
Nói thật với tớ đi!
Cái gì?
Tớ đã làm gì cậu à?
Không, cậu chả làm gì cả.
Vậy cậu ghét tớ vì tớ là học sinh chuyển trường à?
Có phải vì thế không?
Tớ đã bảo cậu là không phải vậy.
Thế tại sao cậu tránh mặt tớ?
Tớ không có.
"3 món quá, 3 con bạch tuộc."
"3 món quá, 3 con bạch tuộc."
"3.."
Này!
Đợi đã!
"3 món quá, 3 con bạch tuộc."
"3 món quá, 3 con bạch tuộc."
"3 món quá, 3 con bạch tuộc."
"3 món quá, 3 con bạch tuộc."
Tránh ra!
Này cậu.
Đừng lại gần!
Cậu đang làm gì thế?
Đừng chạm vào tôi!
Yuki!
Yuki!
Hana-chan. Có điện thoại này.
Vâng.
Alo.
Xin lỗi vì đã gọi cô vào giữa giờ làm việc.
Cô có biết đầu thằng bé chảy bao nhiêu máu không hả?
Chỉ có tai con thôi.
Yuki.
Cho dù chúng tôi có hỏi thế nào cô bé cũng không trả lời.
Con thật sự đã làm cậu ta bị thương à?
Con đã xin lỗi chưa?
Xin lỗi đi!
Xin lỗi ngay bây giờ!
Xin lỗi.
Tôi thật sự xin lỗi vì nhưng điều đã xảy ra.
Bên cạnh đó mẹ của Souhei-kun
đã thanh toán với bác sĩ bằng bảo hiểm của trường, vậy nên...
Vậy nếu đầu con tôi chảy hết máu thì sao hả?
Và nếu vì thế này mà tai con tôi bị điếc thì sao?
Con cái làm thì bố mẹ phải chịu trách nhiệm!
Liệu bán nhà cô đi có đủ trả không hả?
À dù sao thì việc đó cũng không xảy ra nên...
Thế nếu việc đó xảy ra thật thì sao?
Nếu cô còn không nghe tôi thì tôi buộc phải...
1 con sói.
1 con sói đã làm.
Là 1 con sói đã làm.
Souhei. Con đang nói gì vậy?
Souhei...
Souhei?
Họ không bắt được thủ phạm.
Không sau đó cậu ấy trông khác lắm.
Không, Yuki-chan sẽ không bao giờ làm vậy.
Mọi người quên mấy thứ của cậu ấy.
Thầy giáo...
Souhei sao rồi ạ?
Cậu ấy về trước rồi.
Tại sao vậy ạ?
Vì cậu ấy bị thương.
Sao cậu ấy lại bị thương ạ?
À, là vì...
Ai làm cậu ấy bị thương ạ?
À...
Yuki-chan!
Yuki-chan.
Tớ biết mà.
Là cậu ấy thật à?
Tớ là thám tử nhé.
Dừng lại!
Trật tự! Mọi người trật tự!
Nó không hoạt động..
Câu thần chú mẹ dạy con.; cho dù con có nhắc đi nhắc lại bao nhiêu làn đi nữa.
Họ.. có lẽ đã đuổi con rồi.
Liệu chúng ta còn có thể sống ở đây nữa không?
Con xin lỗi..
Con xin lỗi!
Mẹ..
Con xin lỗi!
Không sao đâu. Không sao đâu.
Souhei-kun?
Tờ ghi chép của Souhei-kun này.
Từ Souhei-kun.
Souhei-kun.
Hôm nay con bé tới nhà Shino-chan chơi rồi.
Thế ạ.
Đợi 1 chút.
Chắc cháu sống cách đây tương đối xa.
Cảm ơn cháu đã tới đây hàng ngày.
Cháu không thích việc Yuki không tới trường nữa.
Lúc đó cháu có nói.
"1 con sói đã làm" đúng không?
Cháu nói thế nghĩa là sao?
Cái đó.. Ý cháu là...
Cô chắc không tin đâu, nhưng...
Chỉ trong chớp mắt thôi, nhưng cháu chắc là đã thấy 1 con sói.
Ngay khi cháu vừa phát hiện ra thì nó đã làm cháu bị thương.
Thế nên cháu mới nói 1 con sói đã làm.
Thế nên đó không phải là lỗi của Yuki.
Nhưng mọi người đều bảo là cháu nói nhảm nên...
Ra vậy.
Cô hỏi cháu 1 câu nữa được không?
Cháu có ghét chó sói không?
Không hẳn là ghét.
Cô cũng vậy.
Này...
Muốn nhìn không?
Trông ngầu không?
Muốn chạm thử không?
Có đau không?
Một chút.
Đi thôi!
Con đi đây ạ.
Con đi đâu vậy?
Đến chỗ thầy giáo.
Thầy giáo là ai ?
Thầy giáo là.. thầy giáo.
Mẹ hiểu rồi.
Đi 1 mình được chứ?
Dạ.
Cẩn thận nhé.
Vâng ạ.
Đừng về muộn quá nhé.
Vâng ạ.
Yuki-chan đâu rồi?
Con bé hôm nay đi học lại rồi.
Tốt quá. Còn Ame-chan?
Có lúc nó đi học, có lúc không.
Thế thì cũng tốt cho nó.
Nhưng anh chàng bỏ học ngay từ lúc tiểu học rất hứa hẹn đó.
Như Edison và tôi chả hạn.
Ông ta lại nói nhảm rồi.
Giờ mói nhớ, ai sống trên núi vậy?
Trên núi?
Ame bảo nó đến chỗ thầy giáo,
Cháu nghĩ có lẽ ý nó là cụ già nào đó nhưng...
Để xem nào.
Có ai ở trên núi vào lúc vụ mùa bận rộn này không nhỉ?
Thầy giáo của con biết mọi thứ.
Mọi thứ về ngọn núi.
Con chưa từng nghĩ mình sẽ hợp với người già như vậy..
Lần sau đưa thầy đến đây chơi nhé.
Mẹ muốn cảm ơn thầy vì đã quan tâm đến con, hơn nữa...
Thầy giáo không gặp con người đâu.
Thầy không xuống làng như gấu và lợn rừng.
Nhưng nếu mẹ muốn gặp thì chắc cũng được.
Thầy của con rất thông thạo địa hình vùng này.
Cảm ơn ngài vì đã quan tâm tới Ame.
Nước tắm được rồi đó.
Em cũng muốn đưa Yuki đến chỗ thầy giáo nữa.
Em đang nâng cao kĩ năng săn bắt của mình.
Có 1 bé quyết để chạy hết tốc đọ trong rừng.
Còn có cách để đọc địa hình nữa.
Em đã học được rất nhiều thứ.
Chả hạn như là làm thế nào để tìm nguồn nước hay dự báo thời tiết,
hay là về lãnh thổ và cách tôn trọng họ.
Không đời nào chị đi.
Tại sao?
Còn em tại sao lại bỏ học?
Vì trên núi vui hơn nhiều.
Còn vô khối điều em cần phải học ở đó.
Học chúng chả có ích gì cả.
Tại sao?
Cứ tới trường mà học đi!
Không bao giờ.
Tại sao không?
Vì em là 1 con sói.
Em là người.
Chúng ta là sói.
Chị đã quyết định không bao giờ biến thành sói nữa.
Tại sao?
Này tại sao?
Vì chị là con người!
Hiểu chưa? CON NGƯỜI!
Sao chị lại nói vậy?
"Sao, sao" . Em ồn ào quá.
Yuki, chị là 1 con sói.
Cho dù là 1 con sói, chị...
Em đi!
Em chả biết gì cả!
Sao chứ?
Chị sẽ không tha cho em nếu mai em tiếp tục bỏ học đâu.
Em sẽ không đi!
Thế thì chị sẽ không tha thứ cho em!
Không đi!
Thích đánh à?
Gì vậy?
Tiếng gì vậy?
Yuki! Ame!
2 đứa dừng lại ngay!
Dừng lại, Yuki! Ame!
Yuki! Ame!
Ame?
Cả Yuki lần Ame đều đang đi trên con đường riêng của chúng.
Thay vì như em đã mong,
Sao em lại cảm thấy khó chịu thế này?
Nè, tại sao?
Mùa hè cuối cùng ở trường tiểu học,
có đầy những bài kiểm tra và những cơn mưa nặng hạt.
Ame ngày càng lên núi thường xuyên hơn.
Những cơn mưa nặng hạt đó
sẽ ảnh hưởng tới thầy giáo của em ấy cũng như động thực vật trên núi.
Em ấy có vẻ rất lo về chuyện đó.
Ame!
Con đã đi đâu vậy?
Con lạnh quá.
Để mẹ làm nóng nước bồn tắm cho con.
Thầy giáo của con.. đã bị gãy chân và không thể đi nữa.
Có lẽ.. thầy sắp chết rồi.
Ai đó phải giữ lấy vị trí của thầy
Và tiếp tục nhiệm vụ của ông ấy.
Ame!
Đừng lên núi nữa.
Được không? Con mới 10 tuổi thôi.
Con mới chỉ là 1 đứa trẻ.
Cho dù 1 con sói 10 tuổi là đã trưởng thành rồi, nhưng con..
Mẹ xin con đấy.
Đừng lên núi nữa.
Mẹ.. xin con đấy...
Chuyền sang đây. Chuyền sang đây.
Này, ném đi!
Shindo, ném đi!
Chuyền này!
Mà này, cậu biết không?
Biết gì cơ?
Tớ có nghe được bố mẹ nói về chuyện đó...
Ừ.
Mẹ của Souhei-kun...
Bà ấy sắp cưới rồi.
Thật à?
Là sao?
Cô ấy rất đẹp phải không?
Thế thì Souhei-kun sẽ có 1 người cha mới.
Thế thì tốt quá.
Nhưng mà họ bảo hình như Souhei-kun chả biết gì về chuyện đó cả.
Thật à? Tại sao?
Thật sao?
Ừ.
Không được kể với ai cả nhé.
Rồi! Ghi điểm rồi!
Tỉ số bao nhiêu rồi?
Không thể nào!
Này, ném nè...
Chào buổi sáng.
Cả sáng nay thời tiết sẽ rất tốt.
Nhưng về chiều và tối sẽ có mưa to..
Hôm nay là 1 ngày ẩm ướt.
Yuki.
Hôm nay chị ở nhà đi.
Ở nhà với mẹ đi.
Tại sao?
Con sắp muộn xe buýt rồi đó.
Dạ.
Em cũng nên đi học đi.
Con đi học đây.
Đi đường cẩn thận.
... sau 1 ngày đẹp trờ con mưa sẽ đến.
Có thể có sấm chớp ở 1 số nơi.
Ở phía tây nam, sau khi mưa sẽ có nắng.
Ame.
Ame!
Vào trong đi.
Chúng ta sẽ làm bài toán về khoảng cách 1 con chim én bay liên tục trong 3 giờ.
Đầu tiên các em đều hiểu "vận tốc là 70km/h" nghĩa là gì cả chứ?
70km/h.
Đó có nghĩa là khoảng cách nó có thể đạt tới sau khi bay suốt 1 giờ.
Vậy nên nếu nó bay trong vòng 1 tiếng nó sẽ di chuyển 1 khoảng cách là 70 km..
Tại vùng biển phía nam Nhật Bản,
khí áp bỗng trở nên không ổn định.
Theo dự đoán trong vùng có thể sẽ có mưa to kèm theo sớm chớp và gió mạnh.
Lượng mưa có thể lên tới 70mm / giờ tại vùng đồng bằng, tùy theo địa điểm.
Vùng núi có thể lên tới 100mm / giờ.
Cảm ơn.
Rồi, ngồi xuống cả nào.
Vì sắp có bão,
thế nên buổi học trưa nay bị hủy.
Hooray!
Giờ các em hãy gọi phụ huynh đến đón đi.
Liên lạc với họ đi.
Cho đến lúc đó, các em hãy ngồi chờ ở phòng thể dục.
Mất điện à?
Mình phải đi.
Tôi hiểu rồi, Tôi đi ngay đây.
Ame. Hãy cùng đi đón Yuki nào.
Ame?
Ame? Con đâu rồi?
Ame!
Ame!
Ame!
Ame!
Con đâu rồi, Ame?
Ame!
Takahiro...
Mẹ!
Keiko!
Bố!
Có 10000 trái táo-
Bố chúng mình tới muộn quá nhỉ.
Đừng lo.
Nhưng mà...
Nếu phải ở lại trường cả đêm,
chúng ta sẽ chơi bài xuyên đêm luôn.
Bài?
Em muốn chơi!
Có vẻ vui đó!
Cứ như đi cắm trại vậy.
Để tớ đi lấy bộ bài trong lớp.
Ừ.
Em có biết chơi bài không?
Em chỉ biết chơi bài Old Maid thôi.
Ngốc.
Này, không được đánh nhau.
Shino!
A, bố.
Bố tới trễ quá.
Xin lỗi, xin lỗi. Tại mạnh quá.
Yuk-chan có muốn về cùng nhà chú không?
Đúng rồi, về với nhà tớ đi, Yuki-chan.
Nhưng..
Đi thôi, nhanh lên nào.
Cảm ơn chú nhiều,
nhưng cháu nghĩ mẹ cháu đang trên đường tới đây rồi ạ.
Đâu cần phải ngại gì chứ.
Phải đó.
nhưng sẽ rất rắc rối nếu cháu đi ngang qua mẹ mà không gặp.
Phải rồi nhỉ.
Thế bố con chú đi đây.
Tạm biệt nhé.
Tạm biệt.
Ame!
Con ở đâu? Ame!
Ame!
Ame...
Con đâu rồi?
Sou-chan... Lề mề quá..
Yuki-chan...
Hả? Yuki-chan về rồi à?
Này các em, chú ý này!
Những ai mà phụ huynh chưa tới đón sẽ được xe của trường đưa về nhà.
Lấy cặp và tập trung lại đây.
Ame!
Ame!
Ame!
Đợi đã! Đợi đã!
Ame!
Ame...
Con đâu rồi?
Cậu đang làm gì ở đây vậy?
Thì tại..
Đợi cậu lâu quá.
Hả? Không có ai.
Mọi người về hết rồi à?
Vậy ra tớ là người duy nhất mà không ai tới đón.
Không biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ nhỉ?
Lạnh quá!
Đi lòng vòng tí đi.
Yuki!
Đợi đã.
Nếu mẹ tới đón thì chúng ta phải làm sao đây?
Tớ thà sống ở trường còn hơn.
Làm sao có thể được.
Ban đêm chúng ta có thể ngủ ở phòng y tế phải không?
Còn thức ăn?
Chúng ta có thể ăn đồ thừa từ bữa trưa.
Thế nếu chả có ai tới đón chúng ta về nhà nữa?
Cậu sẽ sống ở đây cả đời à?
Tớ sẽ tìm việc. Đi đưa báo hay gì đó tương tự.
Cậu chỉ là trẻ con, họ sẽ không nhận cậu đâu.
Tớ sẽ ăn gian tuổi. Tớ sẽ bảo rằng là đã là học sinh cấp 2 rồi.
Trông tớ có giống học sinh cấp 2 không?
Chẳng giống chút nào.
Thật à?
Tớ muốn thành người lớn thật nhanh.
Tớ cũng vậy.
Ame...
Con đâu rồi?
Con có đang lạnh không?
Nếu con không về..
Mẹ sẽ khóc đó...
Mẹ...
Sẽ.. bảo vệ con...
Mẹ ... sẽ bảo vệ....
Có ai ở đây không?
Ông ấy đi rồi.
Tớ vẫn thấy hồi hộp.
Này! Sao chúng ta phải trốn chứ?
Này.
Trông cứ như biển ấy.
Cứ như chúng nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Thật sự chúng ta có thể tiếp tục bí mật sống à đây không?
Nếu bố mẹ chúng ta không đến thì chắc là vậy.
Tại sao?
Tớ chắc chắn là mẹ cậu rồi sẽ tới.
Bà ấy không tới đâu.
Sao không? Sau tất cả...
Mẹ tớ... Bà ấy cưới rồi.
Bà ấy đang mang bầu.
Khi đứa trẻ được sinh ra bà ấy sẽ không cần tớ nữa.
Kể cả sau khi bác ấy đã lo lắng cho cậu như vậy...
Với tớ thì chả có vấn đề gì cả,
Tớ sẽ bỏ nhà đi từ giờ.
Trở thành 1 tay đấm box hay đô vật.
Và sống như 1 con sói cô đơn.
Sao? Nghe được không?
Sou-chan sẽ bị bầm dập ngay thôi.
Cậu còn yếu lắm.
Tớ sẽ luyện tập.
Tớ sẽ luyện tập và sống tự lập.
Sou-chan..
Tớ ước tớ có thể như cậu,
có thể cười ngay cả khi nói thật về bản thân mình.
Sou-chan.
Con sói đã làm cậu bị thương lần đó...
Chính là tớ.
Tớ luôn nghĩ rằng tớ nên kể cho cậu.
Điều đó đã làm tớ đau lòng cho tới tận bây giờ.
Tớ đã biết. Từ lâu rồi.
Tớ sẽ không nói bí mật của cậu cho ai biết đâu.
Tớ sẽ không kể cho ai nên..
Đừng khóc nữa nhé.
Tớ không khóc, là mưa rơi trên mí mắt đó chứ.
Cảm ơn cậu..
Ame! Con đi đâu rồi?
Ame!
Ame.
Mẹ đang tìm con đấy.
Nào, nhanh đi về rồi còn đi đón Yuki nữa...
Hana.
Em nhớ anh quá.
Em đã vất vả nhiều rồi.
Xin lỗi nhé.
Không.
Anh đã luôn quan sát em.
Ừ, . Em biết mà.
Em đã nuôi dạy lũ trẻ tốt lắm.
Không, đâu có.
Em chỉ toàn phạm sai lầm thôi.
Không, thật mà.
Cả Yuki và Ame đều đã lớn lên khỏe mạnh.
Không. Bởi vì...
Ame..
Phải rồi, Ame đang mất tích.
Ame!
Ame vẫn ổn.
Nhưng..
Nó vẫn ổn. Nó đã trưởng thành rồi.
Trưởng thành?
Nó đã tìm ra nơi mà nó thuộc về.
Ame...
Ame!
Con sẽ đi à?
Nhưng, mẹ chưa làm được gì cho con cả.
Chưa gì cả...
Kể cả vậy...
Đợi đã!
Ame!
Ame!
Ame!
Ame...
Ame...
Hãy bảo trọng..
Hãy sống cuộc sống của con!
Bảo trọng nhé.
Mẹ bảo mẹ sẽ không bao giờ quên buổi sáng hôm ấy.
Những tán sồi được gột rửa, mạng nhện cũng được gột rửa,
và cả cả bầu trời cũng được gột rửa.
Mọi thứ đều phản chiếu ánh mặt trời chói lọi.
Cứ như là cả 1 thế giới mới đã được sinh ra sau chỉ 1 đêm,
Mẹ tôi đã nghĩ vậy.
1 năm sau đó, tôi vào sống trong kí túc xá trường cấp 2.
Tôi rời nhà.
Khi mẹ tôi nghĩ lại 12 năm nuôi dạy chúng tôi,
bà nói nó trôi qua thật nhanh, như là chuyện cổ tích vậy. Rồi cười.
Rất mãn nguyện.
cứ như đang nhìn về đỉnh núi ở đằng xa nào đó,
nụ cười đó làm tôi thật sự hạnh phúc.
Mẹ tôi vẫn tiếp tục sống bình dị ở ngôi nhà trên núi.
Mẹ ước gì mẹ có thể gặp được con.
Yuki
Mẹ ước gì có thể xoa vào bụng con.
Giờ con trông như thế nào.
Giờ giọng nói con ra sao.
Mẹ thấy bóng hình mình trong mắt con.
Những giọt nước mắt lăn trên má mẹ.
Đến đây nào, bữa tối đã sẵn sàng rồi.
Đến đây cùng đi dạo nào.
Khi con khóc và rúc vào trong lòng mẹ.
Và con kể cho mẹ nghe tại sao con khóc.
Đừng lo lắng, mẹ sẽ không đi đâu cả.
Cho dù có chuyện gì, mẹ cũng sẽ ở bên con.
Mẹ yêu cái cách con cười.
Mỗi khi nhìn thấy nó, mẹ lại có thêm sức mạnh.
Lại đây, ta cùng hát.
Lại đây ta cùng hú lên nào.
Hãy cứ vô tư mà lớn lên nhé.
Chạy xuyên qua tuyết, đếm từng đám mây.
Chơi cùng cơn mưa, đùa cùng cơn gió.
Phủ hoa lên phía trên, tiếng kèn cỏ kêu vang.
Với 4 chân, với 2 chân.
Bình minh mới, cơn gió mới.
Những thứ đó đều dành cho con.
Bình minh mới, ánh sáng mới.
Thế giới này là dành cho con.
Bình minh mới, chiếc cầu vồng mới.
Thế giới này tràn ngập những điều tuyệt vời.
Con sẽ chọn con đường nào đây?
Ánh mắt con vẫn nhìn về nơi xa xăm.
Những điều mẹ có thể làm cho con chả lẽ không còn gì sao?
Sẽ có ngày,
khi con rời đi.
Lúc đó mẹ sẽ mỉm cười
nhìn con bước đi.
Dù cho mẹ sẽ thấy chút cô đơn.
Xin hãy sống thật tốt nhé.
Trans: Tonlamba
Edit: Mirrorman