Tip:
Highlight text to annotate it
X
Nhắc lại theo anh nhé.
Ôi, Paul, tha cho em đi.
-Bon appé***.
-Bon appé***.
Bơ.
Ôi chúa ơi.
Anh phải thử cái này.
Đây.
Ý em là ... Nó thật ...
-Anh biết.
-Nhưng mà ...
Anh biết. Anh biết. Anh biết.
Nhìn này! Ôi, Paul, thật là đẹp!
Chậm lại.
Xin lỗi.
Đây rồi. Nhìn này, bên phải ... Dừng lại.
Em không thể tin là mình lại được sống ở đây.
Paul!
Đây có phải là một sai lầm không?
Đáng ra chúng ta nên ở lại Brooklyn chứ?
Chúng ta sẽ yêu Queens thôi.
Queens rất đẹp mà.
Xe tải chở đồ đến rồi.
Em ổn chứ?
-Mọi thứ cứ rơi xuống ý.
-Này.
Chúng ta đang làm gì ở đây thế này?
Nhắc lại theo anh nhé.
-Tám mươi mét vuông.
-Tám mươi mét vuông.
Hơn nữa, nó gần văn phòng của anh.
Hơn nữa, nó gần văn phòng của anh
nhưng chúng ta không bắt buộc phải chuyển đi
Chúng ta có thể bỏ hợp đồng,
đóng gói tất cả lại và sống trên xe Jeep.
Anh nói đúng. Anh nói đúng.
-Eric, tiếng gì thế?
-Tiếng nào?
Đêm nào cũng thế này à?
Có lẽ thế.
Jule?
Cung điện Versailles này.
Anh rất hạnh phúc vì em thích nó, em yêu.
Xin chào,
tập đoàn phát triển Nam Manhattan.
LMDC.
Tập đoàn phát triển Nam Manhattan,
Julie Powell.
-Con trai tôi chết ở tòa tháp thứ hai.
-Tôi rất tiếc.
Tôi thật sự rất tiếc.
Cô có phải là người cần gặp
nếu tôi không thích thiết kế của đài tưởng niệm
-ở trên tờ Times sáng nay không?
-Ngài có thể nói với tôi.
-Cô có chút quyền nào không?
-Không.
Tôi muốn nói chuyện với ai có quyền.
Tôi không thích bản thiết kế.
Tôi cũng có thích bản thiết kế đâu.
Các người là một lũ
vô tâm quan liêu ngu ngốc.
Tôi không phải là một người vô tâm quan liêu ngu ngốc.
Tôi chỉ là một người trong một lốc làm việc,
và tôi đang cố gắng làm hết sức mình, thưa bà.
Đây là cuộc gọi thứ sáu của tôi
và mọi người cứ lặp lại với tôi một điều là
Tôi cần phải điền vào một bản khai đăng ký xếp chỗ
cho việc trả tiền bảo hiểm.
Và đúng thế. Nhưng, nếu bà không muốn
điền vào tờ khai đó, tôi có thể điền hộ bà.
nhưng bà vẫn phải đến đây và kí.
-Đến lôc của cô?
-Vâng.
Tôi rất tiếc về những gì ông đang phải trải qua,
ông Diamond, nhưng ...
Cô chả biết cái gì về những gì tôi đang trải qua,
cô Powell. Cô chả biết cái quái gì.
-Xin đừng hét lên với tôi.
-Cả cái bộ máy này thật là vô dụng.
-Xin đừng hét lên.
-Thật nực cười.
-Thằng nhóc 3 tháng nhà tôi còn giúp được nhiều hơn.
-Tôi là bạn của ngài.
Và giờ bác sĩ nói là có sợi thủy tinh
trong phổi của nó.
Nó ho. Nó không dừng ho được.
Tôi chả biết phải làm gì.
Vợ ông ý nói là có quá nhiều thứ vớ vẩn
trong phổi thằng bé, nó không thở được,
và bảo hiểm thì từ chối chi trả
cho một loại thuốc mà rất có thể sẽ có hiệu quả.
-Nói với bà ta gọi đến bộ y tế.
-Đó là một máy trả lời tự động.
Andrea Gomez ở phòng thị trưởng.
Cảm ơn. Cảm ơn.
Bánh kem socola.
-Anh biết vì sao em thích nấu ăn không?
-Vì sao?
Em thích sau một ngày chẳng có cái gì ra hồn,
và khi em nói "chẳng có gì" thì đúng là "chẳng có gì"
ta về nhà và biết chắc rằng
nếu ta cho lòng đỏ trứng vào socola
và sữa và đường.
thì nó sẽ cứng lên. Thật dễ chịu.
Một ngày tồi tệ?
Khi nào thì em làm xong cái bánh này?
Sớm thôi, nhưng em phải làm
kem bông trước rồi để từ từ.
Anh sẽ ở đây. Đây là chuyên gia làm đấy.
Trưa mai ăn trưa với hội Ritual Cobb.
Khiếp quá, khiếp quá, khiếp quá.
Tàu điện ngầm.
-Này.
-Chào.
Khỏe không?
Tôi có thể phục vụ quý cô món gì đây?
Tôi sẽ lấy salad Cobb, không pho mát xanh.
-Salad Cobb, không củ cài đường.
-Salad Cobb, không thịt xông khói.
-Salad Cobb, không trứng.
-Rồi, nói với họ là...
Cô có nghe kĩ không đấy, Tracy?
Nói với họ là chào giá 1 85.
-Lại bắt đầu này.
-Nhắc lại theo tôi, Tracy.
-1 -8-5.
-Có chuyện gì thế?
Và gọi cho tôi ngay khi cô có tin mới.
Trợ lý của tớ.
Gần như là chả đáng tí nào cả.
Tớ biết. Hôm qua tớ nói với Allison,
"Đến hiệu thuốc,
lấy cho tôi một cái quần tất."
Lát sau cô ta quay lại và nói,
"Họ chả có cái nào cả."
Tớ bảo, "Cô đã tìm ở hiệu thuốc khác chưa?"
Đấy, thật đấy.
Hoặc ở Bloomingdale's.
Tìm ở Bloomingdale's thì sao chứ?
Uh, tớ cũng chả hiểu.
Nếu tớ có thể là trợ lý của chính tở ...
Cậu có thể mà.
Sa thải trợ lý của cậu đi
và đừng thuê ai thay thế.
Không, ý tớ không phải thế, Julie.
Xin lỗi. Oh ...
-Ôi, đẹp quá.
-Uh cảm ơn, cảm ơn.
Được rồi, nói với họ 1 90, 1 9 0. Tuyệt.
"1 -9-0." Gì thế? Cậu đang làm gì vậy?
$1 90 triệu.
Chúng tớ đang thương thảo về một mảnh đất ở Midtown.
Ôi, oao. Ôi, ôi, thật là tuyệt, Cassie.
Mảnh đất để làm gì?
Nhà.
Tớ sẽ phá hết cả xuống
rồi xây một tòa nhà cao ngất.
-Vì mảnh đất của cậu.
-Cảm ơn.
Nói về cậu thế đủ rồi, giờ đến tớ.
Hôm qua, tớ lên chức phó chủ tịch
phụ trách quảng cáo cho tập đoàn.
-Không.
-Nghĩa là tớ được tăng lương
và có thể vay nửa triệu đô la
lãi suất 2% nếu muốn.
-Tuyệt.
-Nếu cậu muốn?
-Thế còn việc của cậu thế nào rồi, Julie?
-À, nó ...
-Tớ chỉ có thể tưởng tượng là buồn tẻ lắm.
-Thật buồn.
-Đau đớn.
-Không phải theo nghĩa tiêu cực đâu.
-Xin lỗi. Ôi chúa ơi, tớ quên mất.
-xin lỗi.
-Alo?
-Alo?
-Chào.
-Chào.
Này, Julie, tớ phải phỏng vấn cậu
cho bài báo sắp tới của tớ.
Được thôi, Annabelle, tuyệt. Tớ rất vinh dự.
Gọi cho Julie về bài phỏng vấn.
Tìm hiểu về giặt khô.
Tìm xong trước bữa tối ngày thứ năm.
Party thứ bảy.
Không.
Tớ không thể hướng dẫn cậu về máy tính mỗi ngày
khi mà tớ đi với bạn gái.
Thế bài báo là về cái gì vậy?
Về thế hệ của chúng ta, bước vào tuổi 30.
Người vào tam tuần ý mà. Ôi, cuộc sống, tôi bận rộn quá.
Tớ chả biết có thể xếp cậu vào đâu cả.
Tớ có phải nhắc cậu là, tớ không muốn
gặp cậu, mà là cậu muốn gặp tớ?
Uh. Gặp vào bữa sáng có được không?
Tớ đã tin cô ta. Sao tớ lại ngốc thế cơ chứ?
Cô ta nói là
"Là về thế hệ của chúng ta, bước vào tuổi 30."
Cậu còn mong gì nữa?
Annabelle lúc nào chả nói dối.
"Julie Powell, đã từng là biên tập viên
tờ văn học Amherst,
người mà chúng ta luôn biết đến là "Người được chọn"
đã cố gắng 8 năm liền trước khi bỏ dở tác phẩm của chính mình
giờ đang làm việc trong một lốc văn phòng
như một viên chức hạng trung
cố gắng giải quyết
hậu quả của ngày 11 tháng 9"
Ôi chúa, cậu thuộc lòng cơ à? Thật thảm hại.
Cô ấy đã để lộ quá nhiều thứ.
Dù sao thì, bức ảnh cũng đẹp.
-Nhìn tớ béo quá.
-Khuôn mặt thôi.
Em quên nói với anh
Anh có biết Annabelle đang làm gì không?
-Sarah nói với em. Viết blog.
-Về cái gì?
Anh hỏi "về cái gì" là sao?
Blog của Annabelle.
Về mọi suy nghĩ
đi qua não cô ấy.
Cái bộ não chán phèo, nhạt nhẽo, ngu ngốc ...
Em có thể viết blog.
Em có suy nghĩ.
Và em là nhà văn,
như vậy là hơn Annabelle rồi.
-Anh nói như thật ý.
-Em đã viết một tác phẩm còn gì.
Một nửa tác phẩm.
Và chả có ai muốn xuất bản nó cả.
Anh không phải là nhà văn cho đến khi
có ai đó muốn xuất bản tác phẩm của anh.
Em thấy đấy, đấy là cái hay nhất của blog.
Em chả cần phải được xuất bản.
Em chỉ cần lên mạng
ấn enter và nó ra ngay ngoài kia.
Em viết blog về gì bây giờ?
Anh là nhà biên tập, anh bảo em đi.
Sao em không biết về
em yêu Queens như thế nào?
Blog ngắn đấy.
Em có thể viết về công việc của em.
Nếu em viết blog về công việc của em
và có người ở cơ quan đọc được ...
-Ý em là ... thế đấy.
-Món này ngon quá.
Món này ngon tuyệt.
Trên hết, việc viết blog này là để
tránh khỏi những gì em đã làm cả ngày rồi.
Việc em nấu nướng là để
em tránh khỏi những gì em đã làm cả ngày.
Vậy em viết blog về nấu ăn đi.
Em không phải là đầu bếp thực sự,
như Julia Child hay Mario Batali.
Julia Child không phải lúc nào cũng là Julia Child.
Nếu em thực sự muốn học nấu ăn,
em chỉ cần nấu cách của em theo sách dạy nấu ăn của Julia Child.
Em có thể viết blog về nó.
Em có một bản copy. Em lấy trộm của mẹ
lần trước em ở Texas.
Hồi em 8 tuổi, ông chủ của bố em đến ăn tối
và đó là một việc trọng đại.
và mẹ em đã nấu món bò hầm rượu vang.
Nhưng đó không phải chỉ là bò hầm rượu vang.
Đó là món bò hầm rượu vang của Julia.
Giống như là Julia đang ở đấy,
đang ở ngay trong phòng ăn ...
bên cạnh bọn em, như là một bà tiên to béo tốt bụng vậy.
Và mọi chuyện đều ổn cả.
Giờ tôi sẽ thử lật cái này lại.
Việc này khá mạo hiểm đấy.
Bà ấy thay đổi mọi thứ.
Trước bà ý là đồ đông lạnh
và đồ hộp và kẹo mềm.
Đừng động đến kẹo mềm.
Khi mà bạn lật bất kì thứ gì,
bạn chỉ cần có đủ dũng cảm
vào sự chắc chắn của mình.
Nhất là khi nó lỏng và nhiều như ...
Cú đó không được tốt lắm.
Nhưng, các bạn thấy đấy, khi tôi lật nó,
-Tôi đã không có được đủ lòng dũng cảm ...
-Bà ấy đáng yêu quá.
... đáng lẽ ra phải có.
Nhưng bạn có thể nhặt vào lại.
Vì bạn ở trong bếp có một mình,
chả có ai nhìn cả.
Ngọc trai. Bà ý đeo ngọc trai trong bếp.
Các bạn chỉ cần tập luyện thôi, giống như chơi piano vậy mà.
Tôi là Julia Child.
Bon appé***.
-Bon appé***.
-Bon appé***.
Bon appé***.
Julia Child là đồng tác giả của cuốn sách
Làm chủ nghệ thuật nấu ăn Pháp.
Bon appé***.
"Cho những đầu bếp Mỹ không có người phục vụ."
Là em đấy, được rồi.
Được rồi, đây là vấn đề.
Em chưa bao giờ ăn trứng.
Còn anh thì có một cái dạ dày siêu axit.
Chúng ta sẽ xử lý được thôi.
Vậy là em sẽ nấu cách của em
theo sách nấu ăn của bà Julia Child.
và viết blog về nó.
-Nhưng em cần một kì hạn.
-Vì sao?
Bởi vì không thế thì nó sẽ như
tất cả những việc em từng làm.
Bởi vì, nói thật ra, em chẳng làm cho xong chuyện gì cả.
-Này.
-Ôi, thật thế đấy.
Anh biết vì sao em lại nghĩ như vậy không?
-ADD (hội chứng tăng động giảm chú ý).
-Em bị ADD à?
Vâng. Thế nên em mới làm việc nhà tệ đến vậy.
Ồ, thật thế à?
Em chỉ đang nói là, đặt ra một kì hạn sẽ tốt.
Vậy thì kì hạn. Anh thích kì hạn.
"Tôi thích cái âm thanh mà nó tạo ra
khi mà nó bay vụt qua."
-Quyển "Hướng dẫn đến thiên hà" của Hitchhiker.
-Em nói thật đấy.
-Được rồi, vậy một năm, khoảng đó.
-Một năm?
Quyển sách này nặng cả cân ý.
Em phải làm việc cả ngày. Đôi khi
tận 8 hay 9 giờ tối em mới về đến nhà, và ...
Thật điên rồ. Điên quá ...
-Điên không anh?
-Có, tất nhiên rồi.
-Được rồi, em viết blog trên Blog Z nhé?
-Vâng.
Vậy thì Blog Z.
Chả có ai ở đây
ngoài chúng ta, những người đầu bếp Mỹ không có người hầu.
"Đầu bếp Mỹ không có người hầu."
-Anh nghĩ sao?
-Quá tuyệt.
"Bắt đầu viết blog."
"Dự án Julie/Julia."
Quyển sách,
Làm chủ nghệ thuật nấu ăn Pháp.
Lần xuất bản thứ nhất, 1961 bởi Simone Beck,
Louisette Bertholle,
và, tất nhiên, Julia Child, người phụ nữ
đã dạy cả nước Mỹ nấu và ăn.
Đã 40 năm rồi và chẳng ai theo kịp bà.
Thử thách, 365 ngày, 524 công thức món ăn.
Người thách đấu, Julie Powell.
Nhân viên văn phòng vào ban ngày,
con nghiện thức ăn vào ban đêm.
Mạo hiểm hôn nhân, công việc của bản thân,
và sự sống còn của con mèo nhà cô ấy.
Cô ấy đã kí vào một bản cam kết lật đổ.
Chuyện này sẽ đi đến đâu, không ai có thể nói trước.
Charlie thân mến, cuối cùng thì chúng tôi cũng ổn định,
và Julia yêu thích nơi này.
Cô ấy muốn ở đây mãi mãi.
Anh biết người Pháp dễ trở nên
cáu kỉnh như thế nào rồi đấy.
Mọi người ở đây thật là đáng yêu.
Nhưng Julia But JuIia brings out the best in a poIecat.
Thật nồng nhiệt.
Vậy nên cô ấy nghĩ rằng họ là những người
tuyệt vời nhất thế giới.
Em thấy như mình là người Pháp vậy.
Em thấy đúng là như vậy.
Uh, có lẽ em là người Pháp thật.
Còn về việc ở đây mãi mãi,
tôi phải nói là tôi thấy cũng ổn đấy.
Tôi rất mừng vì anh đã đến.
-Tôi không thể nói được.
-Đúng là một buổi biểu diễn hay.
-Cảm ơn vì đã đến.
-Tôi rất thích đấy.
-Paul, chúc mừng. Buổi triển lãm tuyệt vời.
-Cảm ơn rất nhiều, Jack.
Jack Donovan, đây là vợ tôi, Julia.
-Đây đúng là một buổi triển lãm hoàn hảo, Paul.
-Cảm ơn em, cảm ơn em.
-Em tự hào về anh quá.
-Ồ, tốt.
Người Pháp ăn thức ăn Pháp.
-Mỗi ngày! Em không thể vượt qua được cảm giác này.
-Họ thì có đấy.
Anh biết là em yêu anh lắm đấy,
nên mới để anh ăn miếng đầu tiên.
-Ngon quá.
-Trước cả khi em ăn ... Ngon quá, đúng không??
Em nên làm gì? Anh nghĩ sao?
Về việc gì?
Em không thực sự muốn quay lại làm việc
cho chính phủ.
Anh biết đấy, mà em ...
Em có nên tìm việc gì đó để làm không?
Mấy bà vợ ở đây chả làm gì cả.
-Em không thế. Rõ ràng là em không thể thế.
-Anh biết.
Em đã đọc một tờ thông báo trên bảng tin
của đại sứ quán
về lớp học làm mũ.
Em thích mũ.
Vâng, đúng.
Em thích.
Thế có điều gì mà em thực sự muốn làm không?
Ăn.
-Đó là việc em thực sự muốn làm.
-Uh, anh biết, anh biết, anh biết.
-Và em làm tốt đấy. Nhìn em này.
-Em làm rất tốt ấy.
-Ngay bây giờ này, em đang làm rất tốt này.
-Em to lên ngay trước mắt anh này.
Em đang nghĩ đến việc học lớp chơi bài brit.
-Em thích bài brit.
-Đúng thế. Em thích cái ý tưởng đấy.
Bốn điểm cho quân Át,
Ba điểm cho quân K,
Hai điểm cho quân Q, một điểm cho quân J.
Và úp bài của bạn vào người.
Bà có cuốn sách dạy nấu món ăn Pháp nào
mà bằng tiếng Anh không?
-Tôi nghĩ là không.
-Ôi.
Người bán hàng. Cô ấy ...
Bảo không có ... Bởi vì, bà biết đấy,
chả có quyển sách dạy nấu ăn Pháp nào bằng tiếng Anh cả.
Tất cả những gì tôi có là "Niềm vui nấu nướng"
của lrma Rombauer,
một quyển sách nấu ăn tuyệt, rất tuyệt
nhưng không dạy món Pháp.
Vậy là tôi đã nhờ bạn tôi Avis De Voto
tìm hộ ở Mỹ
xem xem cô ấy có thể tìm thấy ...
Vâng. Phải rồi.
Ôi, tôi cứ nghĩ tôi đang
nói chuyện với bà bằng tiếng Pháp.
Ôi lạy chúa!
Xem ta có gì ở đây nào?
-Một bản copy của ...
-Ghi nhớ của tôi đấy.
Ôi nhìn này.
Thật là tuyệt vời!!! Nhưng mà lại bằng tiếng Pháp!
-Em sẽ làm được, em sẽ làm được.
-Cảm ơn, anh yêu.
Em biết. Em đang học. Em đang cố. Em thật sự đang ...
Chúc mừng sinh nhật tôi!!!
Chúc mừng sinh nhật.
-Cái này nghĩa là gì anh?
-Cái nào?
-"Rửa đùi gà."
-Không, "Ngâm". Ngâm đùi gà.
-Đây, ở đây ...
-Đâu?
"Trong bơ." Em biết nghĩa là gì, nhưng mà ...
"Ngâm đùi gà trong bơ
rồi làm ..."
Từ này là gì?
-Con gà mái!
-Phải rồi, mái.
"Cho đến khi "mái" không thể chịu được nữa"
-Nó không viết như thế.
-Có mà.
Anh sẽ cho em tra từ điển sau.
Anh sẽ dịch nguyên cả công thức cho em.
-Tại sao em không đi học nấu ăn nhỉ?
-Tại sao không nhỉ?
-Em nói thật đấy.
-Anh cũng vậy.
Ôi chúa ơi.
Sẽ ra sao nếu hồi đó anh không yêu em nhỉ?
Nhưng yêu mất rồi.
Ôi ...
Hôm qua là thứ ba, 13 tháng 8 năm 2002.
Ngày thứ nhất. Còn lại 364 ngày.
Tôi đã nấu atiso với nước sốt Hà Lan
loại mà trộn bơ chảy đã đánh bông và lòng đỏ trứng
cho đến khi nó chết và lên thiên đường.
Và cho phép tôi nói điều này.
Có còn gì tuyệt hơn bơ không nhỉ?
Nghĩ kĩ xem.
Mỗi khi bạn nếm một món gì đấy,
ngon tuyệt vời, ngon ngoài sức tưởng tượng,
rồi bạn tự hỏi, "Món này gồm những gì nhỉ?"
Câu trả lời sẽ luôn là "bơ".
Ngon kinh khủng :(( ngon phát khóc lên được em yêu ạ
Em đánh rất kĩ đấy,
nên mới ngon vậy.
Cái ngày mà một khối thiên thạch bay về phía Trái đất
và chúng tả chỉ còn 30 ngày để sống,
Tôi sẽ dành cả ngày để ăn bơ.
Đây là lời cuối của tôi về chủ đề này:
Bạn chẳng bao giờ có quá nhiều bơ.
24 tháng 8, ngày 11.
Khi mà người ta nói "đừng cho quá nhiều nấm"
thì có phải như thế này không nhỉ? Thế này có nhiều quá không?
Còn 353 ngày. Một ngày khủng khiếp ở cơ quan.
Một bà già bề ngoài nhìn như kiểu
sẽ không làm đau một con ruồi.
gọi tôi là đồ tư bản bàn giấy bịp bơm.
Nhưng rồi tôi về nhà và nấu gà
với kem, nấm, và vang đỏ,
và đấy đúng là một niềm hạnh phúc.
Tin nóng đây.
Tôi nấu nấm sai kiểu
từ bé đến giờ.
Đừng dùng quá nhiều nấm,
nếu không thì nấm sẽ không nâu.
Bạn có nghe không đấy? Ai cũng được.
Cô sẽ thích cái đấy.
Ngày 22.
Cái này thì ăn với mứt sung rất ngon.
Tôi bị cuốn vào cửa hàng Dean&DeLuca tối qua
và tiêu hết nửa số lương của mình.
Và điều đầu tiên tôi nhớ ra
khi xuống tàu điện ngầm
với một đống đồ linh tinh, một cái ổ cho mèo,
một chai dầu ô liu tôi không thể không mua,
và một ôm to cành với lá.
Ôm cành lá có vẻ không phải là ý hay cho lắm.
Xin lỗi.
Nó cứ đập vào mặt mọi người hết bên này lại bên kia
còn tôi thì vã mồ hôi ra như một con nhợn ý :@)
Cũng chả ngạc nhiên lắm, vì tôi quá bận nấu những món béo
đến nỗi chả buồn tập thể dục nữa.
Và rồi tôi về nhà và nhận được
một phiếu tín nhiệm từ mẹ của tôi.
Nói lại mẹ nghe xem vì sao con lại làm cái ...
-Blog.
-Gọi nó là gì cũng được.
Đây là một chế độ dinh dưỡng, mẹ ơi.
Cũng giống như tập đứng lên ngồi xuống thôi mà.
-Ờ, nó chỉ cho con thêm áp lực thôi.
-Áp lực gì ạ?
Con đi làm cả ngày,
còn chồng con nữa,
và giờ con sẽ phát ốm vì blog.
-Cái này giống như là AA thôi mà mẹ (người nghiện rượu vô danh).
-Con nói gì vậy?
Nó cho ta một việc gì đó để làm
mỗi ngày một lần, hàng ngày.
Làm sao mà con biết từ lóng ấy?
Con yêu, con nghiện rượu à?
Con chỉ đang nói rằng có một mục đích ngắn hạn
là tốt cho con.
Ôi, thật là ngớ ngẩn. Hoàn toàn ngớ ngẩn.
Ai đọc blog của con chứ?
Mọi người. Nhiều người đọc, con chắc chắn thế.
Được rồi, con đã quyết định làm,
và con có thể không,
và sẽ chả có ai bận tâm cả.
Không. Mẹ không hiểu à? Con chỉ vừa mới bắt đầu.
Con không thể dừng lại, con phải làm cho xong. Đó là tất cả những gì con có.
Alo? Alo?
Cái điện thoại hết pin ngu ngốc.
Này, em đừng nói thế chứ.
Em biết, em biết. Em không có ý đó.
Hôm qua, tôi chần một quả trứng.
Đó có lẽ là việc nên làm nhất
vào ngày làm việc có lẽ là tệ thứ hai
trong lịch sử của bạn.
Giải thích cho tớ làm sao mà cậu có thể
không ăn một quả trứng nào từ bé đến giờ nhỉ?
Tớ có ăn trứng, trong bánh ga tô chẳng hạn.
Chỉ là chưa bao giờ có một quả "trứng" thực sự thôi.
Hồi bé tớ cứng đầu lắm.
Sủi rồi đấy.
Tôi có cái khái niệm này, chúa biết vì sao,
rằng chần trứng rất đơn giản.
Nhưng tôi đã sai hoàn toàn.
"Nhẹ nhàng và nhanh chóng rưới lòng trắng lên lòng đỏ
bằng một cái muôi gỗ
"trong 2 hay 3 giây." Ngây lập tức.
Kinh quá.
À, có thể tại trứng không tươi.
Julia nói trứng phải thật tươi.
Trứng có tươi.
Được rồi, cậu không phải cáu thế đâu.
Tớ chỉ đọc những gì Julia viết thôi mà.
3 chúng tôi, chen chúc trong bếp
với một nồi nước đang sủi bọt,
và, cuối cùng, chúng tôi cũng làm được.
-Xin chào.
-Chào mừng mày.
Dễ thương quá phải không?
Và tôi đã ăn quả trứng đầu tiên
của đời tôi.
Em cứ nghĩ trứng phải ngấy và ngậy lắm
nhưng mà ăn như là ...
pho mát chảy ý. Ngon ...
Julia Child, bà thật là giỏi.
-Chúc mừng.
-Zô :>.
Và, anh phải nói là, rượu vang ngon đấy.
-Cậu có nghĩ Julia biết về cậu không??
-Tớ mong là có.
Tớ có giấc mơ là bà ấy đến đây ăn tối
và tớ cho bà ấy xem vị chanh mới của tớ.
Chúng tớ trở nên gần gũi.
Sự thật là, chả ai biết về tớ cả.
Tớ cảm giác như là mình đang gửi đồ vào
khoảng không rộng lớn ấy ...
Nhắc tớ nhớ đến blog của Annabelle
Dạo này cậu có đọc không?
Có.
-Nó cứ hài hài ý nhỉ.
-Vậy à?
Cô ấy đang hẹn hò với một gã giàu có, có cả một cái máy bay.
Tên là Lester.
Và bọn họ làm chuyện ấy trên không.
Mọi người đều thích. Đúng là một hit.
Anh nghĩ việc mình không thích bạn mình
có nghĩa là gì?
-Hoàn toàn bình thường.
-Đàn ông thích bạn bè mình.
Chúng ta không nói về đàn ông.
Ai nói về đàn ông chứ?
Vậy là đã qua 5 tuần, còn 47 tuần nữa,
và tôi thấy thật tuyệt vời.
Đôi khi, tôi không thể không tự hỏi
Có ai đó ngoài kia đang đọc blog của tôi không?
Nhưng tôi chắc chắn là bạn đang đọc,
phải không? Một người nào đó ...?
Ai đó?
Ernestine, tớ có một lời bình này.
Mẹ tớ. Không tính.
Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc học luộc trứng.
Đầu tiên, bạn phải chắc chắn rằng trứng phải tươi.
Tôi đã rất mong chờ ...
À, một cái gì đó nâng cao hơn,
thưa bà Brassart.
Nhưng bà không phải là đàu bếp cao cấp.
Nhưng tôi biết phải luộc trứng như thế nào.
Thế bà biết lọc xương vịt không?
Không, nhưng đó đúng là điều tôi mà
tôi rất muốn học.
Có một lớp khác,
nhưng bà sẽ không thích nó đâu.
Lớp dành cho những nhà chuyên nghiệp,
trình độ mà bà sẽ không bao giờ với tới được, tôi chắc thế.
Lớp toàn đàn ông. Toàn là những tay cao cấp cả,
và rất đắt.
Tôi không nghĩ là
bà sẽ muốn trả học phí.
Bao nhiêu?
Vậy là hành đã xong, nhưng ...
Trước nhất, bà phải cầm dao như thế này.
Cổ tay lỏng thôi. Để ngón cái ở đây.
Tay với dao là một.
Còn tay này, tay khác,
bà phải bảo vệ nó.
Đây, bà chỉ cắt mỗi hành thôi. Đúng chứ?
-Chứ không phải tay tôi.
-Đúng rồi.
Rồi, bà để ngón cái đây
những ngón khác ở đây.
Jule?
Em đang hơi cạnh tranh quá,
em có nghĩ vậy không?
Ôi, anh phải nhìn thấy cái cách
mà người ta nhìn em ở đó.
Như là em là một bà nội trợ phù phiếm
đang tìm cách giết thời gian vậy.
À ...
-Anh đi đâu thế?
-Ra khỏi đây.
-Anh đói không?
-Không.
Tốt.
Xong !!!
Làm tốt lắm, bà Child.
Gửi Avis.
Tôi đang học tuần thứ 3 ở Le Cordon Bleu,
và tôi đang hạnh phúc vô cùng.
Mỗi sáng đồng hồ kêu lúc 6h 30,
và tôi bật dậy khỏi giường.
Tôi dậy rồi!
7:30 sáng tôi đã ở lớp, đeo tạp dề,
và gọt khoai.
Rồi chúng tôi bắt đầu nấu nướng, và làm cả,
rồi làm bồ câu,
làm bột với cực nhiêu bơ,
chỉ cần nhìn thôi cũng đủ ngất rồi.
Thầy giáo thì đi nhanh ơi là nhanh
Nhiều khi tôi bị lạc ông ý.
Nhưng mà tôi bỏ xa những người khác trong lớp,
toàn đàn ông cả,
và bọn họ ai cũng không thân thiện,
cho đến khi họ phát hiện ra là tôi chả biết sợ là gì.
Điều mà tôi cũng chỉ nhận ra cùng lúc với họ.
Lớp sáng kết thúc lúc 12h30,
rồi tôi về nhà và nấu trưa cho Paul.
Rồi Paul nghỉ một chút.
Rồi buổi chiều, anh ấy lại lên đại sứ quán
còn tôi thì lại đến lớp nấu ăn.
Các bạn phải có chày và cối.
Điều bất ngờ là, bố tôi rất sợ tôi đi học nấu ăn,
Ông đề nghị cho tôi thêm tiền để thuê đầu bếp.
Cứ vậy. Vui vẻ! Hạnh phúc! Đó mới quan trọng.
Tôi có lẽ là người Mỹ duy nhất mà tôi biết ở Paris
nghĩ rằng đi mua đồ ăn cũng
vui như đi mua quần áo vậy.
Tất nhiên bạn cũng sẽ nghĩ thế
nếu bạn sống ở một nơi mà
chả có gì cùng cỡ với mình cả.
Tiện thể, bạn có biết là
nếu bạn không làm khô thịt,
thì nó sẽ không vàng đều không?
Irma Rombauer chả nói câu nào về chuyện này trong
"Niềm vui nấu ăn".
Avis, tôi đang ở trên thiền đàng đây.
Tôi tìm kiếm một nghề cho mình từ lâu rồi ...
-Mừng ngày lễ tình nhân.
-... và tôi đã tìm thấy.
Chúng tôi gặp nhau ở Ceylon khi chúng tôi làm ở cục chiến lược.
Nhưng ban đầu anh ý chẳng để ý gì đến tôi.
À không phải vậy đâu, anh có để ý em đấy chứ.
Anh để ý cái chân thẳng băng của em.
Ôi hồi đó anh thật đào hoa.
-Tất cả phụ nữ đều phát điên vì anh ấy.
-Em đổ là tại họ à?
Rồi, chúng tôi được chuyển đến Trung Quốc.
Ngon tuyệt vời, nếu tôi phải nói.
Julia.
Khi nào cô học xong ở đấy,
cô sẽ dạy ở Le Conrdon Bleu.
Không, tôi không nghĩ thế.
Bà quản lý ở đó rất ghét tôi!
Thôi nào.
Ôi, không ai có thể ghét cô được.
Đúng đấy. Nhưng bà ta thì có.
Hồi đó anh là điệp viên à?
Không. Có. Không.
Ôi, thật khôn ngoan, nhỉ?
Anh làm ở cục chiến lược
mà lại không phải là điệp viên à?
Tôi chỉ là nhân viên bàn giấy thôi.
Nhưng còn Paul? Paul thiết kế mọi phòng chiến tranh bí mật
cho tướng Mountbatten đấy.
Ồ, chỉ là bản đồ và dụng cụ linh tinh thôi mà.
Chứ không phải ...
Thật đấy!
Chúng ta thắng cuộc chiến là nhờ tay anh ấy cả đấy.
Ồ, tôi phải làm vậy thôi, cần có ai đó làm.
Ý tôi là, chúng ta bị kéo vào, đúng không nhỉ?
Vậy là, chúng tôi chuyển đến Trung Quốc,
bạn bè thôi, ăn tối với nhau,
và tôi nhận ra đó phải là Julia.
Tôi nhận ra người tôi yêu rõ ràng là Julia.
Julia, nếu anh là bánh mỳ thì em là bơ,
nếu anh là cuộc sống thì em là hơi thở.
Anh yêu em, vợ yêu quý.
Chúc mừng lễ tình nhân.
Gửi Charlie,
Julia đứng trước cái lò nướng của cô ấy
mê hoặc tôi
như một tay trống ở buổi hòa nhạc.
Cửa lò mở ra đóng lại rất nhanh,
Bạn khó có thể nhận ra tiếng thìa chạm nước
khi cô ấy nhúng thìa vào cái tô,
và lên trên miệng cô ấy khi Julia nếm.
Giống như là một nhịp kép được đánh hoàn hảo
trên cái trống.
Rồi với những ngón tay trần của mình,
cô ấy nhặt một miếng bánh
từ nồi nước đang sôi,
rồi hét lên,
"Mấy thứ quỷ quái này nóng
như một cái chim cứng vậy" :">
-Bà ấy nói gì?
-Vâng, đúng đấy.
-Julia Child nói, "Nóng như ..."
-Em biết, em cũng sốc lắm.
Đấy là từ một bức thư Paul Child viết cho
anh em sinh đôi của ông ý, Charlie, vào năm 1949,
Khi mà Julia mới bắt đầu theo học
ở Le Cordon Bleu.
Vậy là Julia và Paul, rất nhiều rất nhiều
-Em biết. Em đang định cho anh xem.
-Xem gì?
Anh không thể chỉ nhìn mặt mà bắt hình ***
đời sống tình dục của một người.
Bọn họ yêu nhau lắm.
Sốt cay từ một người đọc.
Vời cả hôm nay em có 12 bình luận từ người đọc
mà em chả biết họ là ai.
Cảm ơn tất cả các bạn đọc trung thành của tôi
vì những món quà.
Giờ tôi đã hoàn thành 65 món trong 47 ngày.
Lần theo 103 món
trong khoảng 2 tháng.
Nhìn như bánh ngọt ấy.
Sắp tới tôi sẽ làm món tôm hùm
và tôi sẽ phải ám sát và
chặt chân tay một chú giáp xác.
Làm sao mà tôi làm được chứ?
Tối qua đồng hồ báo thức của chúng tôi
cái để ở cạnh giường ngủ
để át đi tiếng ồn của xe chở hàng đi qua nhà,
nói chuyện với tôi, và nó nói với tôi
"Đồ sát tôm.
"Đồ sát tôm. Đồ sát tôm. Đồ sát tôm"
Một độc giả của em bảo là
nếu ta cho tôm hùm vào đông đá
thì nó sẽ làm cho con tôm tê cóng lại.
Rồi em có một bình luận khác bảo là,
"Dũng cảm lên, giết con tôm hùm ấy đi.
"Cầm một con dao và làm đi."
Nó còn sống!
Eric.
Oh, chúa ơi.
"Chú ý khi xử lý tôm còn sống.
"Nếu bạn muốn hấp
một con tôm hùm sống", vâng,
"chọc mũi dao vào
đầu chỗ giữa 2 con mắt của nó."
Ôi, Julia, bà làm như đơn giản lắm ý.
Đồ sát tôm.
Eric.
Anh đi ra đi.
Em không cần anh chút nào.
Anh vô dụng quá đi.
Em chỉ cần vứt hết vào trong nồi
rồi đậy vung lên và thế thôi.
Được.
Xin chào.
Vĩnh biệt.
Tao xin lỗi.
Em ổn chứ?
Ổn.
Được rồi, ổn rồi.
Được rồi, các chàng trai.
Cảnh sát trưởng mới đây.
Đồ sát tôm.
Trong tầm kiểm soát.
Anh đúng là thánh sống.
Cảm ơn anh.
Cảm ơn, cảm ơn, cẳm ơn.
-Cẳm ơn.
-Không có gì.
-Không được. Không được.
-Được mà.
-Không, không được. Em còn nhiều việc phải làm lắm.
-Em làm được.
-Eric, em không làm thế được.
-Được rồi.
-Eric.
-Hôn anh thêm cái nữa, hôn thêm cái nữa nào.
-Một cái nữa.
-Xong. Rồi, đi đi, em còn nhiều việc phải làm lắm. ĐI!
RA!
-Này, cảm ơn cậu nhiều lắm.
-Này, khỏe không?
Chúc mừng sinh nhật.
Ôi, tuyệt quá. Thật vui được gặp anh.
-Bánh ga tô.
-Bánh ga tô. Anh vợ.
-Yêu cậu lắm.
-Chào, anh bạn.
Hi, hi, hi, hi.
Bon appé***.
Chúc mừng sinh nhật, Julie.
-Chúc mừng sinh nhật.
-Chào! Cảm ơn, anh yêu.
Ôi, cảm ơn mọi người đã đến đây.
Đây là một điều khó tin.
Khi Julia và Paul gặp nhau lần đầu, bà ý vẫn còn trong trắng.
-Thật à?
-OAO.
Bà ấy phải đến 40 tuổi rồi ý.
-Thật thế á?
-Làm sao mà mọi người biết thế được nhỉ?
Trong sách đăng cả những bức thư Julia viết
gửi bạn mình Avis De Voto.
Và Paul gửi anh trai mình, và chẳng ai nói phét cả,
theo như tớ biết là thế.
Khi bọn họ cưới nhau,
bà ấy khó khăn lắm mới luộc được một quả trứng.
Điều đó không phải rất hay sao?
Thật á?
-Thịt om dưa chuột đúng là một phát kiến.
-Món này ngon thật.
Em bị ám ảnh bởi bà ấy. Em hoàn toàn bị ám ảnh.
Cô ấy bị ám ảnh đấy.
À, thật tốt là em bị như vậy,
vì món này thật tuyệt vời.
Nghiêm túc đấy. Ngon quá.
À vậy thì trân trọng nó đi, vì hết rồi đấy.
Ý em là, tôm hùm mới là vai chính.
Sao em không cho một tài khoản Paypal
lên website của em nhỉ?
Người ta có thẻ gửi tiền vào
nếu muốn.
Uh, đúng rồi.
Em có người hâm mộ, người đọc yêu mến em.
Thật à? Em có người hâm mộ á?
Uh, có đấy.
-Nhưng em không thể đòi tiền họ được.
-Sao không?
Tớ nghĩ cậu nên cho Paypal lên
như thế mình sẽ có nhiều tôm hùm hơn.
-Mạnh lên, thổi hết đi, thổi đi!
-30 tuổi. 30 30 30 30
Chúc mừng sinh nhật, em yêu.
Cảm ơn anh.
Giống hệt như của Julia.
Có điều là của bà ấy có thể là hàng thật.
Đẹp quá.
Để anh giúp em.
Thử ở đây nào.
Xinh không?
Uh.
Em 30 tuổi rồi.
Em cứ nghĩ là nó phải kinh khủng lắm cơ,
nhưng nhờ anh, và nhờ Julia,
em thấy em sẽ vượt qua được.
Ăn bánh nào.
Thêm bánh. Bánh ngon chứ?
Em yêu.
Anh đi ngủ đây.
Ernie, 53 bình luận về bài viết tôm hùm của tớ.
Không.
-Julie Powell.
-Đây có phải là người tôi cần nói chuyện
nếu tôi gặp rắc rối không?
Vâng, thưa ngài. Vấn đề của ngài là gì?
Nhiều thức ăn quá mà thiếu sex.
Eric, chẳng vui chút nào đâu.
Anh nghĩ khá là vui đấy chứ.
Vâng, có vui.
-Này em đoán xem?
-Đoán gì?
Blog của em nổi tiếng thứ 3 trên
salon.com đấy.
-Thế á?
-Uh, thật đấy.
Hay quá.
Vậy em đoán là cứ mỗi người bình luận,
thì có, em không biết nữa ... hàng trăm người không,
Anh nghĩ sao?
Giống như là có cả một nhóm người
đang được kết nối với em.
Họ cần em theo một cách nào đó.
Kiểu như, nếu em không viết thì
họ sẽ rất lo lắng ấy.
Có lẽ họ sẽ dùng thuốc độc, tự vẫn.
Julia.
Bà vẫn làm mũ chứ?
Ôi, không, tôi bỏ rồi.
Nhưng tôi đã sẵn sàng để tót nghiệp Le Cordon Bleu.
Tôi không thể bắt bà quản lý lên lịch thi được.
Bà Brassart?
Có phải đó là người bà đang nói đến không?
Bà ta là đồ phù thủy.
Đúng đấy, cô nói đúng.
Tôi nghĩ bà ý là người duy nhất
trên thế giơi này, thành thật mà nói, tôi không thể chịu nổi.
Bà ta không phải là người duy nhất tôi không chịu đựng nổi.
Hai người có biết nhau không nhỉ?
Đáng ra phải có chứ. Julia Child, Simone Beck.
-Simca.
-Simca, cô thế nào?
Và đây là bạn tôi Louisette Bertholle.
Tôi không thể tin là mọi người chưa gặp nhau bao giờ.
Simca và Louisette đang viết sách dạy nấu ăn.
-Cho người Mỹ.
-Thật sao?
Sao mà cứ phải làm bài thi ngớ ngẩn đó làm gì.
Để tôi có bằng, để tôi được đi dạy.
Bà không cần phải có bằng để đi dạy.
Cô nói đúng.
-Avis cũng nói vậy.
-Avis là ai?
Bạn tôi, Avis De Voto,
sống ở Cambridge, Massachusetts.
Cô ấy thông minh lắm.
Nhưng không khác được. Tôi muốn có bằng.
Tôi rất cổ điển.
Tôi chả biết phải làm gì nữa.
Vậy thì, tại sao bà không viết cho
bà Brassart đáng ghét ấy
và dọa bà ta?
Dọa bà ta? Dọa bằng cái gì?
Hợp chủng quốc Hoa Kỳ.
Đúng rồi!
Nói với bà ta ngài đại sứ Mỹ
muốn, trên danh nghĩa cá nhân,
bà được làm bài thi.
Không, không, không, không.
Tôi không thể làm thế được. Chúa ơi, không.
Ngài đại sứ Mỹ.
Tôi thậm chí còn chả quen ông ý.
Tất nhiên là bà có thể chứ.
Madame Brassart thân mến,
tất cả mọi người ở đại sứ quán Mỹ,
kể cả bạn thân của tôi ngài đại sứ,
sẽ rất ngạc nhiên nếu
tôi không được phép làm bài thi.
Bà phải viết công thức
cho món trứng lòng đào,
và món cốt lết bê ngạc nhiên,
và kem đảo caramel.
Cốt lết bê ngạc nhiên.
Tôi chả hiểu
bê ngạc nhiên là như thế nào. Không!
Tôi nấu ở lớp rồi.
Nó là sườn bê với nấm cho vào trong một cái túi.
Một cái túi giấy. Đấy là điều ngạc nhiên đấy.
Bạn mở túi ra : ngạc nhiên chưa!!!
Bê với nấm, chỉ là ...
tôi chưa bao giờ trượt một bài thi nào trong đời.
-Tôi là sinh viên xuất sắc đấy.
-Bà có thể đề nghị làm lại bài thi.
-Có thể ư?
-Tất nhiên rồi.
Trong khi chờ, bà có thể đến dạy cùng chúng tôi.
Ôi!
Có thật là bà định sẽ đi dạy không?
Vâng, chúng tôi sẽ dạy
người Mỹ trên đất Paris nấu ăn.
Madame Child, tôi phải nói với bà là,
bà không có chút tài năng thật sự nào trong lĩnh vực này.
Nhưng mà người Mỹ thì
không bao giờ phân biệt được đâu.
Chúng ta đang chuẩn bị làm món thịt đông.
Thịt đông là một món có dạng như
một cái Jell-O nhưng thêm vị bò.
Như thế nghe không ngon sao?
Tôi không thể hiểu nổi tại sao
chả ai làm món ấy nữa.
Ta bắt đầu với một cái chân bê.
Tôi có một cái, nhờ vào
người chồng thánh thiện của tôi.
Rồi bạn nấu nó cho đến khi
bếp nhà bạn sặc mùi da thuộc.
Rồi nó bắt đầu đông lại trong tủ lạnh
và bạn lật nó ra trên một cái đĩa.
Việc này, theo Julia Child,
là rất đơn giản.
Và tất cả những gì tôi có thể nói,
không có ý xúc phạm, Julia, là
bà nói dối.
Khỉ thật.
-Chán quá!
-Bao nhiêu cục thịt đông thế em?
Bảy.
Sẽ chẳng ai biết nếu em không làm.
Không phải như là ... có cảnh sát thịt đông hay gì.
Em có thể nói dối.
Em không thể. Không thể.
Julia sẽ biết. Giống như là bà ấy đang theo dõi em vậy.
Em bị ảnh hưởng của bà ấy.
Em đang trở thành một người tốt hơn rất nhiều
nhờ có bà ấy.
Tởm quá! Tắc rồi! Anh nhìn này.
Em ghét ở đây.
Anh có để cái gì dưới bồn rửa bát không?
Em ghét ở đây?
Làm sao mà em có thể nấu một cái gì đó
trong cái bếp này?
Chả trách thịt nó không đông.
Em không nghĩ là nhà mình có đồ thông bồn rửa.
Tất nhiên là không nếu em không mua.
Em làm tất cả những chuyện này
và em cũng phải mua cả cái đó nữa sao?
Ngay lúc này, em thật là chẳng chịu chút
ảnh hưởng nào của Julia Child cả.
Nếu em không làm xong trong kì hạn thì sao, Eric?
Em sẽ lãng phí cả một năm của đời em mất.
Hồi trước em mảnh mai, giờ em béo ú.
-Béo ú?
-Ngoài ra,
Em còn phải làm xương cả một con vịt.
-Khi nào?
-Một lúc nào đó.
-Anh có hiểu làm xương một con vịt là như thế nào không?
-Không, anh chả hiểu.
Tất nhiên là không rồi.
Tôi chắc là các bạn vẫn còn nhớ,
vì chuyện mới xảy ra vài ngày trước,
rằng tôi có một món thịt đông chảy
và thề rằng sẽ trở thành một người tốt hơn.
Nhưng rồi khi tôi đang
buộc món gà Nooc măng đi,
là một món gà nướng nhồi pho mát kem và gan gà,
rồi nó rơi xuống sàn nhà và mọi thứ rơi ra
thành một đống nhớp nháp kinh khủng.
Vậy nghĩa là, tóm lại, một thất bại nữa.
Thật là điên :((
Tệ hơn lần trước.
Em thậm chí còn không thể buộc nó vào được.
Và tôi khóc như một đứa trẻ
bị rắc rối tình cảm.
Em là một đống hổ lốn.
Anh nghe rồi.
Alo?
Vâng, ai đó?
Anh có thể giữ máy một chút không?
Tôi không chắc là cô ấy có nhà không.
Có thể cô ấy vừa ra ngoài. Anh chờ máy nhé.
Em ơi, có một nhà báo của tờ
The Christian Science Monitor
anh ta muốn viết về em.
Thật á?
Anh bảo anh ta gọi lại sau nhé?
Không, không, em nghe chứ.
Xin chào?
Vâng?
Anh muốn mời ai đến ăn tối?
Không, tất nhiên rồi. Tôi biết là ai chứ.
Tôi biết rất rõ là khác.
Ai? Ai? Ai?
Như thế sẽ rất tuyệt.
Tất nhiên là rất tuyệt vời rồi.
Chào anh.
-Ai?
-Anh đoán xem ai sẽ đến ăn tối nào?
Ôi chúa ơi.
Vì 3 kẻ tham ăn.
Một người vì mọi người và mọi người vì một người.
Đúng!
Được rồi. Tôi đã có một thời gian kinh khủng
khi chuyển hệ đo lường món ăn từ của Pháp sang của Mỹ.
-Đơn vị đo không quan trọng đâu.
-Ồ, có đấy!
Tất nhiên là có rồi.
Đây là một trong những điều gây tranh cãi nhất
giữa Louisette và tôi
khi chúng tôi viết sách.
Nhưng giờ thì quyển sách đã xong rồi.
Chúng tôi đã gửi cho nhà xuất bản.
Simca và tôi sẽ sớm trở nên nổi tiếng.
Chúng tôi sẽ là những quý bà "Niềm vui nấu nướng" mới.
Có thể. Được rồi. Nào, hãy thử ...
Thử thế này nhé.
Tôi giúp được không?
Uh, như thế này hay hơn.
À, vâng. Họ đến sớm. Người Mỹ mà!
Gửi Dorothy,
Em của chị, JuIia, giờ đã là thầy dạy nấu ăn.
Chúng em có 3 học viên, trả 2$ một buổi.
Chẳng đủ tiền mua đồ ăn,
nhưng ai thèm quan tâm?
Simca, Louisette, và em
là 3 kẻ tham ăn.
Mặc dù nhiều khi chúng em chỉ là
2 kẻ tham ăn,
vì Louisette
bị đau đầu
và hẹn bác sĩ trùng vào giờ lớp học.
Tôi bị đau đầu một chút.
Chị sẽ gặp cả 2 người bọn họ
khi đến thăm em vào tháng tới.
Tất nhiên là, nếu Louisette không bị đau dạ dày.
Hoàn hảo.
Và kể cả không hoàn hảo, thì cũng đừng xin lỗi.
Không xin lỗi! Không giải thích!
Louisette bỏ rơi chúng em,
lại đau dạ dày.
Và hôm trước đó,
cô ấy rời khỏi lớp trước cả khi bọn em làm xong
kem socola Barvarian.
Em không thể tin đó là giờ duy nhất
bác sĩ răng của cô ấy rảnh.
Anh để ý nhé,
ta không muốn để lạc Dorothy.
Không thể nào để lạc được chị em.
Em chả thấy chị ý đâu cả.
-Chị ấy kìa.
-Dorothy!
Ôi, Julia, chị nhớ em quá.
Gặp em thật tốt.
-Paul!
-Chào chị.
Chị đã có một cuộc thám hiểm bằng đường biển!
-Mà chị chả ốm chút nào!
-Giỏi quá! Chân chị thế nào?
Mọi người xung quanh thì cứ gục như chuối thôi.
-Nhìn này.
-Ôi, chúa tôi.
Nhìn nó kìa.
Ban ngày thì em chỉ nghĩ đến thức ăn
đêm đến thì chỉ mơ đến thức ăn.
Thật đấy, cô ấy bị ám ảnh.
Em mà không ngồi ở trong bếp thì
chẳng bao giờ em thấy cô ấy cả.
Tuần trước, em mơ là
em làm món ragu đỗ cho bố,
và tất nhiên, bố ghét món đấy.
Bố chả hiểu tí gì về chuyện này.
Chị cảm thấy hơi tiếc cho bố.
Bố rất muốn chúng ta ở lại Pasadena,
cưới mấy ông cộng hòa, và đẻ như thỏ.
-Sao chúng ta lại không làm thế nhỉ?
-Cao quá.
Nói thật đấy, đối diện với sự thật đi em.
Ngay từ đầu đã không hợp rồi.
-Vậy là không hợp.
-Em biết, đúng vậy.
Đừng đùa về chính trị với bố khi bố đến nhé.
-Không.
-Không là bố không chi tiền đâu.
-Không đâu, anh nhỉ?
-Anh không thể hứa trước được.
-Bố thích nghị sĩ McCarthy.
-Vâng, em biết.
-Pasadena.
-Pasadena.
Trúng.
Dort, chị đã ăn ... à chị ăn rồi, pho mát Brie.
-Đây là pho mát Brie hử?
-Vâng, đúng là pho mát của vùng Brie.
Đấy không phải là miếng pho mát tuyệt vời nhất
mà chị đã từng ăn sao?
-Đúng!
-Đúng.
Câu trả lời là có.
Ông bếp trưởng ở nhà hàng Chez la Mère Michel
đã cho em công thức làm bơ trắng.
Bơ trắng, bơ trắng là cái gì?
-Bơ trong dấm vang trắng.
-Chị thích bơ.
Chị đánh nó vào với nhau,
rồi axit trong dấm
làm việc với sữa cứng ở trong bơ.
Thế là bơ, đáng ra là phải chảy ra, thì trở nên ...
bông, nhẹ, mịn,
với kiểu như là phảng phất mùi tuyệt vời kiểu như ...
Hương.
Nó phảng phất một hương thơm.
Hương thơm?
Đúng.
À vâng, đấy là ...
người em đã cưới đấy.
Rồi,
chị dùng nó với cá và cực kỳ.
Em sẽ làm cho chị ăn.
-Sẽ tuyệt lắm đấy.
-Vâng.
Và, Dort, bọn em sẽ tổ chức cho chị một bữa tiệc.
-Thật á?
-Cực kỳ luôn.
Nhân tiện, có một người đàn ông
em muốn giới thiệu cho chị.
Em nghĩ chị sẽ rất là ...
Anh ấy ...
Cao. Anh ta rất cao.
-Sao cơ?
-Cao. Anh ấy cao.
-Cực kỳ cao.
-Chị cũng cực kỳ cao.
-Nhưng mà anh ý còn cao hơn, nên là, rất là hay.
-Anh ấy cao hơn.
Uh, vậy tốt.
Được rồi.
Xinh lắm.
Nhưng không phải cực kỳ.
Xin chào quý cô. Có ai muốn chút gì không?
Vâng.
Xin mời. Món mứt ô liu ngon lắm đấy.
Julia, em đây rồi.
John!
Anh đến rồi.
Giờ thì, chị của em đâu nhỉ?
Chị ấy ở ngay kia. Chào John.
-Chào, Paul.
-Kìa.
Chúng tôi đã nói với cô ấy rất nhiều về anh.
À, tôi không muốn
cắt ngang cuộc nói chuyện của cô ấy.
Với lvan Cousins ư? Họ chỉ vừa gặp nhau thôi mà.
Tôi không nghĩ là Dorothy lại thích lvan Cousins.
Các bạn thân mến ...
John, thật là đáng yêu.
Tôi chưa bao giờ dự một đám cưới kiểu này.
Này, Julia.
-Đúng là một đám cưới tuyệt vời.
-Cảm ơn bố.
Nhưng bố không chào mừng lắm đám cưới này.
À bố cũng đâu có chào mừng lắm đám cưới của bọn con.
Đúng.
Mọi chuyện ở đại sứ quán thế nào, Paul?
Ổn cả. Cảm ơn mẹ. Ổn cả.
À, thực ra cũng không ỏn lắm, bởi vì
họ cắt trợ cấp cho thư viện của chúng con đến 90%.
Có vẻ như nghị sĩ McCarthy
có những cánh tay rất dài.
Nghị sĩ McCarthy là một người rất biết mình.
Tôi ngưỡng mộ người biết mình.
À, chúng con biết rất nhiều người ở Washington
bị mất việc,
sau hàng năm trời làm việc cho chính phủ,
mà chẳng vì lí do nào.
Còn Paul thì phải niêm yết từng quyển sách trong thư viện sứ quán.
Có lẽ con không có ý là chính phủ Pháp thì tốt hơn chứ?
-Và ...
-Mình nhảy nhé?
Nào, nhảy với anh.
Chúng con xin phép.
Em nói em không muốn nói về chuyện ấy,
rồi em lại đi nói như vậy.
Em biết, em biết, em chả chịu rút kinh nghiệm gì cả.
Chồi lớn của anh đâu rồi?
Em ở trên này, đang đánh trứng.
Bữa tối nay là gì, sốt mayonnaise?
-Ngon quá.
-Ngon thật, phải không anh?
-Cực kỳ. Của chị em này.
-Em sẽ gửi công thức này cho Avis.
Em rất hào hứng đấy.
-Em nghĩ đó phải là một bước đột phá.
-Uh, ăn như bước đột phá thật.
Dorothy có thai rồi.
Paul.
Không phải thế quá tuyệt sao?
Uh.
Được rồi.
-Em hạnh phúc quá.
-Anh biết.
Anh biết.
Nếu anh hâm nóng cái cối một chút
trước khi đạp trứng vào,
thì mọi chuyện sẽ khác.
Bằng chứng hoàn hảo là sốt mayonnaise. Hoàn hảo.
Tôi có gõ ra đây.
-Cô không đồng ý sao?
-Về mayonnaise ư? Hoàn toàn không.
Tôi chắc rằng bà hoàn toàn đúng.
Làm việc một cách khoa học. Khẩu hiệu của tôi đó.
Julia.
Chúng tôi có một vấn đề nhỏ.
-Người biên tập của chúng tôi ...
-Cho quyển sách dạy nấu ăn ấy.
... nghĩ rằng quyển sách không phải bằng tiếng Anh.
Nhưng rõ ràng là bằng tiếng Anh mà?
Người ta sẽ từ chối nó.
Nhưng người ta gợi ý là
nếu chúng tôi muốn làm tiếp,
chúng tôi phải có một đồng tác giả
có thể từ những gì chúng tôi có
truyền tải được tới những đầu bếp Mỹ.
Bà có thể làm không? Julia?
Tôi có làm không ư?
Có chứ.
Giờ chúng ta sẽ chơi một hiệp
"Đoán xem ai sẽ tới ăn tối."
Thứ tư này, tôi sẽ được đón tiếp
một vị khách đặc biệt.
Gợi ý thứ nhất.
Khoảng cách giữa Julia Child và tôi
chuẩn bị bị rút ngắn lại hàng nghìn lần.
Hàng nghìn lần.
Để trả lời cho câu hỏi của các bạn, không,
không phải Amanda Hesser của tuần báo The New York
hay Nigella Lawson, hay Ina Garten.
Đây là gợi ý thứ 2,
Tôi sẽ nấu bò hầm rượu vang,
món đầu tiên mà vị khách đặc biệt của chúng ta nấu
khi lần đầu đọc "Làm chủ nghệ thuật nấu ăn Pháp".
Bò hầm rượu vang.
Bò hầm rượu vang của Julia Child.
Có lẽ chả ai đoán vị khách đặc biệt của tôi,
tôi sẽ nói cho các bạn biết vậy.
Đó là Judith Jones,
nhà biên tập chịu trách nhiệm
xuất bản quyển sách của JuIia hồi đó,
người phụ nữ đã ghi lịch sử
trên những bản viết bằng giấy vỏ hành.
Bà ấy đã già và có lẽ không quen ăn tối lúc 10h,
đó là lí do vì sao tôi phải cẩn thận
và hầm từ đêm thứ ba.
Và trong khi nấu,
Tôi cảm thấy như Julia và tôi đang
giao tiếp qua thông gian và thời gian
ở một mức sâu thẳm của tâm linh huyền bí.
Mặc dù, chủ yếu là tôi tự nói một mình.
-Nấu hết bao lâu hả em?
-2 tiếng rưỡi.
Chào mừng.
Tôi là Julia Child.
Và hôm nay chúng ta sẽ làm
món ăn cho ngày nghỉ lễ (nói bằng tiếng Mỹ và Pháp).
Và chúng ta sẽ bắt đầu với gà lọc xương một nửa hay còn gọi
gà mái tơ vỗ béo lọc nửa xương (nói bằng tiếng Mỹ và Pháp).
Nào, giờ lấy gan ra và rán nó với
một chút hành tây để làm đồ khai vị
hoặc là một miếng xúc xích gan ngon lành
mà bạn có thể trét lên bánh quy
bánh quy Ritz, bánh mặn.
Bánh mặn.
hoặc nếu bạn có một vật nuôi, mèo hay chó chẳng hạn,
chúng thích gan.
Giữ gan lại.
-Giữ gan lại.
-Giữ gan lại.
Giờ, bạn nhét con gà vào dạ dày của nó.
và cắt dọc theo xương sống
đến bẹn, hoặc hơn chút.
Crack!
Giờ tôi xong rồi,
tôi vừa cắt đứt ngón tay của mình xong.
Ôi, tôi rất vui, theo một cách nào đó,
khi điều này xảy ra.
Bạn biết đấy, vẫn thường có tai nạn trong bếp mà.
Mà chúng ta thì chưa bao giờ bàn luận về việc
nên làm thế nào khi tai nạn xảy ra.
Đầu tiên, bạn phải cầm máu.
Tốt nhất là ấn trực tiếp lên đó,
dùng tạp dề, kiểu đó.
Bạn sẽ cần giơ tay lên cao khỏi đầu.
Tôi khuyên dùng chất làm đông tự nhiên,
như gan gà.
Một lí do nữa để không vứt gan gà đi.
Ôi chúa ơi, đau quá!
Thôi dùng gạc thôi.
Sao các bạn cứ quay quay thế nhỉ?
Ôi, tôi nghĩ là tôi phải đi ngủ đây.
Bon appé***.
Không, không, không!
À, đó chỉ là một bộ sưu tập lớn những công thức.
Như thế không được.
Em phải bỏ phần lớn đi, và bắt đầu từ đầu!
Đây phải là một quyển sách dạy nấu ăn hay
làm cho món ăn Pháp trở nên dễ dàng
cho những người Mỹ không có đầu bếp.
Người Mỹ không có người hầu.
Đúng là từ đấy không nhỉ?
Không-có-người-hầu.
Mình nghĩ đó là một từ.
Julia?
-Nếu chúng ta phải rời khỏi Paris thì sao?
-Sao chúng ta lại phải rời Paris?
Bởi vì anh được phân công làm 4 năm.
Vậy thì chúng ta vẫn còn thời gian.
8 tháng.
Và sách dạy nấu ăn thì em không thể
làm xong trong 8 tháng được.
Không, nhưng 2 năm thì sẽ được.
Julia.
Nếu họ chuyển anh đi nơi khác thì sao?
Họ sẽ làm thế ư?
Uh.
Họ không thực sự quan tâm đến anh.
Paul. Tất nhiên là họ có chứ.
Thực sự là họ không.
Ồ, nếu chúng ta không được ở lại Paris nữa,
thì em chỉ cần gửi bài viết qua thư
cho Louisette và Simca thôi
rồi họ lại gửi lại cho em.
Đó là lí do vì sao họ phát minh ra thư tín
và giấy than và giấy vỏ hành.
Hoặc không thì em chỉ cần lên tàu lửa đi Paris
mỗi khi ba người bọn em bắt buộc phải làm cùng nhau.
Hoặc là 2 người bọn em, bởi vì anh biết đấy,
Louisette chả làm gì cả.
Nhưng chúng ta vẫn sẽ ở đâu đó ở châu Âu chứ,
phải không anh?
Khó nói lắm,
xét cả tình hình chính trị hiện nay ...
Nghị sĩ McCarthy
không thích những người như chúng ta.
Chúng ta? Tại sao? Mình làm gì chứ?
Chúng ta chả làm gì cả.
Nhưng đó không phải là vấn đề.
Vấn đề là, chúng ta đã ở Trung Quốc.
Và thế là đủ.
À, nhưng sau đó, chúng ta vẫn ở đây.
-Đúng vậy, em nói đúng.
-Vâng.
Vì quyển sách.
Món ăn Pháp cho tất cả mọi người!!!
hoặc là món ăn Pháp tại gia
Anh thích tên đấy không? Anh thích tên nào hơn?
Anh thích cả 2.
Gửi Avis, trong phong bì là một phần
quyển sách dạy nấu ăn của tôi, từ chương nước sốt.
Nhìn chung, không nên đưa nó cho bất kì ai
ít nhất là khi bạn chắc rằng họ đã, đang và sẽ
không dính dáng đến công nghiệp xuất bản.
Luôn có những người chỉ thích
ăn cắp những công thức từ Hà Lan này.
Chúng ta đến muộn! Cô có nghĩ cô ấy sẽ ở đấy không?
Louisette? Tất nhiên cô ấy sẽ ở đấy.
Nhà cô ấy mà.
Tôi chỉ đùa chút thôi.
-Chuyện này là về cái gì nhỉ?
-Louisette không nói với tôi.
Cô ấy nói đó là một bất ngờ.
Có lẽ cô ấy sẽ bỏ dự án này.
Thế thì thật là tuyệt.
-Julia.
-Ôi, thật mà.
Bạn của tôi, đây là lrma Rombauer.
Bà Joy?
Lần xuất bản đầu tiên của "Niềm vui nấu nướng"
tôi viết mất 1 năm.
Một năm thôi ư? Kể cả khâu nấu thử?
À, tôi không thực sự nấu thử tất cả những món đó.
Nhiều quá mà.
Rồi tôi tìm thấy một nhà xuất bản;
một nhà in nhỏ ở phố St.Louis.
Họ trả bà bao nhiêu tiền?
Tôi trả họ. 3000$
-3,000$?
-Cả một tài sản nhỏ đấy.
Nhưng lúc đó tôi có một chút tiền bảo hiểm sinh mạng
vì ông chồng tôi ...
-Không!
-Ông ý tự sát ư?
Vâng.
Và tôi đã nghĩ, "Giờ thì mình làm gì
với số tiền bảo hiểm này đây?"
Rồi, người ta bắt đầu bán sách
và Bobbs-Merrill mua một quyển,
và giờ tôi có một nhà xuất bản thực thụ.
Và người ta trả bà tiền chứ?
Hoàn toàn không.
Họ bịp tôi. Họ ăn cắp bản quyền của tôi,
và giờ thì có bản mới,
và đoán xem?
-Gì cơ?
-Mục lục là một tai họa.
Nếu cô kiếm Gà thành phố,
cô sẽ không tìm thấy nó ở chữ G,
Thật ư?
Nó ở vần Đ "Đùi", thật là mỉa mai.
Không.
Tất cả những gì bà ấy muốn nói là
về việc nhà xuất bản đã lừa bà ấy như thế nào
về hàng nghìn đô la tiền bản quyền.
Điều đó làm cho em nhận ra là ...
việc này sẽ không đơn giản.
Việc tìm nhà xuất bản này.
Thư của Avis, gửi em này.
À, hay quá.
Xem cô ấy nói gì nào.
Avis rất thích chương viết về nước sốt của em.
Thật tuyệt vời, em yêu.
Ôi, không.
Cô ấy đã cho ai đó xem.
Điều này em đã đề nghị cô ấy không làm rồi mà.
Cô ấy cho một nhà biên tập xem,
ở Houghton Mifflin ở Boston,
và nhà biên tập ở Boston đã cho
bà tổng biên tập xem ...
Paul! Paul!
Anh đây. Gì? Gì? Gì? Gì?
Họ muốn ...
Họ muốn xuất bản sách của chúng ta.
Tin tốt lành!
Và họ muốn ứng trước cho chúng ta.
Bao nhiêu?
-250$!
-Không!
Và khi nào viết xong, 500$ nữa!
Anh tự hào về em quá.
Bà tổng biên tập thích quyển sách.
Bà ấy yêu nó.
"Vậy là với mùi thịt cháy
phảng phất trong không trung,
tôi ngủ dậy và bụng đau kinh khủng.
Tôi gọi báo ốm"
Và quay lại giường ngủ tiếp hàng giờ.
Cho nó lên. Viết nó lên blog để nhỡ
có ai trong văn phòng em đọc.
Và quay lại giường ngủ tiếp hàng giờ.
Buổi trưa, tôi đã có thể
đứng thẳng và đưa ra quyết định.
Cô định nấu gì?
Mua đồ làm bò hầm rượu vang một lần nữa.
Bò hầm rượu vang.
Lê về nhà,
và làm món bò hầm rượu vang một lần nữa.
Món tráng miệng sẽ là mứt kem mâm xôi.
Cuối ngày, tôi thấy ổn.
Tôi đang nấu bữa tối cho một huyền thoại,
mặc dù tôi thực sự chưa bao giờ biết đến bà
cho đến vài tháng trước.
Có lẽ bà ấy sẽ đề nghị em một họp đồng đấy.
Nếu thế thật thì sao?
Ý em là, thế nghĩa là sao nhỉ?
Thế nghĩa là em có thể làm người viết sách.
Viết sách kiếm được nhiều không nhỉ?
Khoản ứng trước á? Em không biết.
-100 000$?
-Đừng nói thế.
Alo?
Xin chào.
Vâng, tôi biết. Tôi biết.
Ở đây cũng mưa rất to.
Tôi hiểu.
À, vâng, cảm ơn.
Xin chào.
Họ không đến.
Đó là người của tờ The Christian Science Monitor.
Trời mưa.
Và chúng ta sống ở trên một hòn đảo nổi
và bà ấy thì cao tuổi.
Thật xấu hổ.
Nhưng nhìn vào mặt tốt thì có nhiều thịt hơn cho chúng ta.
Lần này thôi, anh có thể không nhìn vào
mặt tốt được không?
Uh. Thôi, nói chung không phải là tận cùng thế giới.
Em đã nghĩ. Em có nghĩ. Thật đấy,
em nghĩ là "hợp đồng viết sách".
Em, Judith Jones, hạnh phúc mãi mãi.
Và rồi chúng ta sẽ có chút tiền
và không phải sống trên tầng 2 của
một nhà hàng pizza cho đến hết đời.
Nói thế nào nhỉ?
Độc giả của em sẽ rất lo lắng.
Bọn họ rất mong đợi chuyện này.
-Độc giả của em sẽ rất lo lắng.
-Đáng ra em không nên kể với ai cả.
Họ sẽ sống thôi.
Kiểu gì thì
độc giả của em cũng sẽ sống.
-Ngọt không anh?
-Giờ thì không.
Cảm ơn anh đã nói với em điều này.
Anh suýt nữa thì để em mời Judith Jones
thịt bò hầm rượu vang ngọt.
Thật là ác mộng.
Em nói với tất cả mọi người bà ấy sẽ đến.
Họ sẽ sống.
Và khi năm nay hết,
và anh rất mong đến khi ấy,
độc giả cỉa em sẽ sống tiếp cuộc sống của họ.
-Còn em thì không, có phải ý anh như thế không?
-Anh không biết. Anh chả biết gì cả.
Ý anh là, điều gì sẽ xảy ra khi em
không còn là cái rốn của vũ trụ nữa?
Thật tuyệt.
Cuối cùng thì em cũng quyết định
gắn chặt với một cái gì đó.
Được rồi, có thể là em hơi tự yêu mình quá.
Hơi á? Trên thang điểm 10 là bao nhiêu?
Được rồi, em được 9.3. Nhưng anh nghĩ blog là gì chứ?
Chỉ là em thôi, ngày qua ngày.
Anh đã nghĩ nó sẽ thú vị. Sao anh lại ngốc thế nhỉ.
Cuối cùng thì vần là những thứ mà em gọi, "thất bại"
nhưng họ không cảm thấy là thất bại.
Họ cảm thấy như anh đang sống với
một người đã đánh mất mình
viết những thứ này
cho một đám người xa lạ.
Và đáng ra nó phải là một cuộc thám hiểm lớn,
nhưng lại không phải.
Đây là cuộc sống của chúng ta. Hôn nhân của chúng ta.
Và đây, trong phòng này, anh chả thấy gì là
thám với hiểm cả, anh thấy như sh!t :@)
-Đó là ý kiến của anh!
-Anh biết, anh rất tiếc.
Lúc đó anh nghĩ cái gì chứ?
Và để anh nói cho em chuyện này nữa.
Anh không phải là thánh sống.
-Có đấy.
-Không, không phải!
-CÓ!
-KHÔNG!
Và anh thấy như sh!t mỗi khi em nói vậy!
Và đừng có viết chuyện này lên blog.
-Chuyện gì?
-Cuộc cãi vã này.
Tôi biến đây.
-Em ổn chứ, Julia?
-Vâng, em ổn.
Em rất ổn.
Gửi Avis, hôm nay chúng tôi đã đóng đồ xong
và mai chúng tôi sẽ rời Paris yêu dấu
để đến Marseilles.
Paul được chỉ định phụ trách văn hóa
khu vực miền Nam nước Pháp.
Tôi đang khá khó khăn tỏ ra không sao cả
nhưng thực ra là không.
Em đi mua bánh mỳ đây.
Điểm mạnh của Marseilles là
tôi không bị mất tập trung như Paris.
Nên chúng tôi sẽ có thể viết cho xong sách.
Mặc dù không phải là đúng hạn.
Ít ra chúng tôi vẫn ở Pháp.
Gửi Avis, tôi không biết
đã làm gì nên nông nỗi
nhưng chúng tôi đang ở Đức.
Chính xác là ở ngoại ô Bonn
tên là PIittersdorf bên sông Rhine,
nghe thì có vẻ sinh động lắm
nhưng thực tế thì không.
Cũng phải nói luôn, chúng tôi sẽ không thể nào
hoàn thành quyển sách theo hạn mới.
Chắc là sẽ phải thêm 2 năm nữa.
Vừa rồi, Paul vừa được gọi trở lại Washington.
Chúng tôi chả biết tại sao.
Ôi, cuối cùng thì họ cũng thăng chức cho anh.
Phải thế chứ.
À, anh thì không hiểu vì sao họ phải gọi anh
về Washington để nói điều đó.
Họ có thể gửi một bản tin.
Như thế rẻ hơn nhiều.
Ầ, thế có lẽ họ sẽ phân việc khác cho anh.
Họ sẽ hỏi anh rằng
anh thích nơi nào hơn? Paris hay Paris?
Có thể lắm.
Không hợp lý lắm nhưng là một trường hợp.
Và nếu họ lại chuyển chúng tôi đên Paris,
em sẽ đi tìm một căn hộ
khi em đến đó, tuần sau.
Ý kiến hay đấy chứ, nhỉ?
Anh hứa sẽ gọi cho em ngay khi
chúng ta được chuyển lại Paris.
Được không?
Được.
-Anh biết, em yêu, anh biết.
-Em nghĩ có thể lắm chứ.
Có thể xảy ra như thế lăm. Anh hiểu.
Ở yên đó nhé. Đẹp lắm.
-Cười nào, vịt.
-Em bỏ tay ra.
-Tuyệt. Tuyệt.
-Khép chân lại nào, em yêu.
Rất đơn giản.
Chúng ta sẽ nói với cô ấy rằng cô ấy sẽ có
một phần nhỏ hơn trong số tiền bản quyền
bởi vì rõ ràng là cô ấy không đóng góp đến
40 giờ một tuần như cô và tôi.
-60 ấy chứ. 80
-Đúng.
-Cô và tôi là bò dại rồi.
-Chính xác là thế. Chúng ta là bò điên ý chứ.
Nhưng tôi không thể nói thế với Louisette được.
-Bà sẽ nói thế nhé.
-Tôi sẽ nói. Chúng ta phải máu lạnh chút.
Tôi sẽ yêu cô ấy nhiều hơn
khi chuyện này được giải quyết.
Không phải là vì cô không giúp ích được gì.
Tôi có giúp đấy chứ.
Ý tưởng thêm đạu Hà Lan vào món
gà rượu vang là của tôi mà.
Chúng tôi biết, và đó là một ý kiến tuyệt vời
nhưng quyển sách gồm rất nhiều phần.
Nhưng chúng ta là một đội.
Chúng ta là 3 kẻ tham ăn. Một người vì mọi người.
Vâng, đúng là như thế? Louisette,
Vâng, đúng thế.
Và cô đã rất quan trọng với dự án này.
Cảm ơn.
Nhưng ...
Tôi sắp li dị.
-Gì cơ?
-Jean-Luc chuẩn bị bỏ tôi.
Tôi rất tiếc. Louisette.
Quên chuyện tôi vừa nói đi.
Nhưng như thế không công bằng, nếu Louisette
cũng nhận được như chúng ta.
Simca, đây không phải là lúc bàn chuyện đó.
Cô ấy sắp li dị.
Nhưng cô ấy không làm việc.
Cô không làm việc,
nên phần của cô chỉ là 10%.
10%?
Vì cô không làm việc.
25%
-15%
-20%.
18% và không thêm một xu nào nữa.
Và chỗ đề tên tác giả,
tôi nghĩ sẽ đề là,
"Bởi Julia Child và Simone Beck,
với Louisette Bertholle."
-"với"?
-viết nhỏ hơn.
Không, không, không, Simca.
Tên của chúng ta sẽ bằng nhau, như nhau ...
và theo thứ tự bảng chữ cái.
Nhưng thậm chí ý tưởng cho đậu Hà Lan vào
món thịt gà nấu rượu vang cũng không phải của cô ta.
-Đúng.
-Nhưng nó làm tôi bận tâm quá.
Cho tôi ư?
Gửi Avis, chúng tôi đã xong
phần ảo tưởng của mình.
PauI trở về Washington,
và trong suy nghĩ ngây thơ của tôi,
Tôi nghĩ đó là do chính phủ Mỹ
cuối cùng cũng nhận ra anh ấy tài giỏi như thế nào.
Nhưng ngược lại. Anh ấy bị điều tra.
Anh ấy mất 3 ngày trong một căn phòng không cửa sổ,
với những chồng giấy cao đến cả mét,
chất đống trên bàn.
Họ hỏi anh ấy về bạn bè,
về quyển sách,
những năm ở Trung Quốc, và về lòng yêu nước.
Họ thậm chí còn hỏi
xem anh ấy có bị đồng tính hay không.
-Ngài có bị đồng tính không, ngài Child?
-Không.
Tôi không bị đồng tính.
Đây không phải là trò đùa.
Tôi biết rất rõ điều đó.
Anh ấy ra về, được giải tội,
nhưng thâm tím khắp người.
Julia, đúng là ác mộng.
Anh làm gì bây giờ?
Anh cảm thấy như cả cuộc đời mình chỉ đáng vứt đi.
-Paul.
-Anh còn một việc nữa,
rồi anh nghỉ hưu rồi sao nữa?
Chúng ta sẽ nghĩ ra.
Anh chỉ không biết làm những chuyện này làm gì.
Em biết không?
Em ít ra còn có quyển sách.
Đó cũng là sách của anh mà.
Thật đấy.
Không có anh thì nó đã không phải là quyển sách.
Simca và em cũng chả bao giờ làm được.
-Ngày nào đó em sẽ viết xong.
-Em chả biết nữa.
Khái quát lại mọi chuyện,
lúc 6h22 tối hôm qua
bạn đoán xem ai không đến ăn tối?
Đúng rồi.
Trời mưa như trút nước và
Judith Jones hủy cuộc hẹn.
Tôi gục ngã hoàn toàn.
Và trên hết,
tôi đã có một trận cãi nhau kinh khủng với chồng tôi
và anh ấy bỏ đi.
Món bò hầm rượu vang rất ngon,
không phải vì tôi ăn.
Còn về món kem mâm xôi
tôi sẽ mang nó đến văn phòng.
Chào buổi sáng.
Julie, cô có thể vào đây không?
Tớ không nói với ông ấy, tớ thề.
Julie?
-Cảm thấy tốt hơn chứ?
-Vâng.
Vậy là cô làm cháy món thịt hầm?
Nhưng đó không phải lí do vì sao tôi không đi làm.
Tôi không đi làm vì ...
Đau bụng.
Nghe này, đây là một quốc gia tự do,
nhưng mà cái thứ bé nhỏ cô có trên mạng kia,
tôi không muốn xuất hiện trên đó, được chứ?
Và nếu cô không muốn đi làm,
cho tôi biết.
Ai đó sẽ muốn công việc này.
Chúng ta đang cố gắng làm một cái gì đó.
Tôi xin lỗi.
Bất kỳ ai khác cũng sẽ sa thải cô.
Một người cộng hòa sẽ sa thải cô.
Tôi không phải một thằng đần.
Tớ bị sốc. Tớ không thể tin được.
Cậu như kiểu "người được chọn" ý. Nếu cậu và Eric
mà còn không làm được, thì ai chứ?
Ai cũng làm được.
Chỉ không phải tớ vì tớ là con hâm.
Đúng đấy, Sarah. Tớ là con hâm.
Tớ biết. Tớ biết cậu hâm.
Nhân tiện, Garth và tớ chia tay rồi.
Ôi, chúa ơi. Tớ thậm chí còn không hỏi thăm cậu.
Tớ đang ở đường một chiều, y như Eric nói.
Không sao đâu. Tớ cũng không yêu anh ta mà.
Cậu có thật sự nghĩ tớ hâm không?
-À, có đấy.
-Tớ biết mà.
Nhưng mà ai không hâm cơ chứ?
Julia.
Tôi đã nghĩ rất nhiều về mình và JuIia.
Bà ấy là thư ký cho một cơ quan nhà nước
và tôi cũng thế.
Một người tuyệt vời cưới bà ấy.
Một người tuyệt vời cưới tôi.
Cả hai chúng tôi đều mất phương hướng
và cả hai đều được cứu thoát bởi
đồ ăn, theo cách này hay cách khác.
Nhìn chung là vậy.
Nhưng phải đổi mặt thôi, tôi không phải là Julia Child.
Julia Child không bao giờ mất bình tĩnh
chỉ vì chuyện gì đó không ổn,
hay khóc lóc cạnh lò nướng,
hay chỉ đơn giản là than vãn.
Và bà ấy không bao giờ khó chịu với chồng,
tôi chắc thế.
Và bà ấy không bao giờ tỏ ra, kiểu như
"Ai có thời gian để cưới cơ chứ?"
Tôi đã vài lần tỏ ra như vậy,
tôi rất tiếc phải nói ra điều đó.
Tôi mong mình giống bà ấy hơn.
Bà ấy xứng đáng với chồng của mình còn tôi thì không.
Thật vậy.
À, không hẳn, đó là sự thật cho đến lúc này.
Ăn tối với sữa chua.
Xin chào, bạn đã gọi đến Eric PoweII tại
tạp chí khảo cổ học. Xin để lại lời nhắn.
Em ghét phải ngủ thiếu anh, như hôm qua.
Anh đang ở đâu?
Em nhớ anh.
-Alo?
-Con à, có chuyện gì thế?
Không.
Sao mẹ lại nghĩ thế?
Con và Eric đang có chuyện gì à?
Tất nhiên là không.
-Nó đang ở đấy và con không nói được hả?
-Anh ấy không ở đây.
Mẹ vừa đọc blog của con, và mẹ thấy nó lạ lạ
và rất nhiều suy nghĩ.
-Nó đâu con?
-Ra ngoài rồi.
Anh ấy ra ngoài mua pizza.
Con dừng nấu nướng rồi à?
Chỉ tạm thời thôi.
Con chỉ tạm nghỉ một chút.
Ồ, vậy thì quay lại với nó đi.
Sẽ rất tốt cho con nếu con hoàn thành được
một việc gì đó một lần trong đời.
-JuIia đâu có bỏ cuộc.
-Ai nói con bỏ cuộc?
Ờ, mẹ chỉ bảo là đừng bỏ cuộc thôi ;)
Chào em.
Anh quay lại à?
Quay lại đi.
Tối nay có gì nhỉ?
À, Avis nói cô ấy sẽ ở đây.
Kể cả khi chúng ta đến muộn.
Nếu cô ấy không ở đây thì chúng ta có thể đi taxi.
Có lẽ ở Boston có taxi.
Cô ấy sẽ ở đây, mặc một cái áo choàng sọc vuông,
để chúng ta nhận ra.
Ý bà là gì? "nhận ra"?
Cô ấy đã thay đổi à?
Ờ ...
"Tìm người phụ nữ trung niên
mặc áo choàng sọc vuông."
-Vậy là ...
-Bà và Avis chưa gặp nhau bao giờ?
Chúng tôi chỉ là bạn qua thư từ thôi.
Hai người không biết nhau ư?
Ồ, có chứ. Chúng tôi viết cho nhau mà.
Nhưng hai người đã bắt đầu viết cho nhau như thế nào?
Chuyện dài lắm.
Chồng của Avis, Bernard De Voto, đã mất,
là một nhà văn tuyệt vời.
Ông ta viết một bài trên tạp chí Harper
về dao làm bằng thép không gỉ
-và việc ông ý ghét cay ghét đắng nó.
-Vâng.
Và tôi viết cho ông ý một bức thư hâm mộ
vì ông ý hoàn toàn đúng,
và Avis viết lại cho tôi.
Và thế là tôi trả lời.
Rồi cô ấy trả lời.
Ôi, cũng được 8 năm rồi đấy.
-Avis.
-Julia.
-Bạn yêu quý.
-Nhìn bạn này.
Bạn tuyệt vời. Chúa phù hộ.
Đây quả là một công việc ấn tượng,
thưa bà Child và bà Beck.
Vâng, cảm ơn, cảm ơn.
Và bà tổng biên tập thích nó.
Thật sự. Tôi nghĩ nó thật tuyệt vời.
Chắc chắn sẽ không có thứ gì như vậy
trên thị trường.
-Vấn đề không chỉ là ở độ dài.
-700 trang.
-Vâng, chúng tôi biết. Thật sự là dài.
-Chúng tôi biết là dài.
Chúng ta có 700 trang công thức
của chỉ sốt và gia cầm.
Chúng tôi đang nghĩ là ta có thể xuất bản nó
theo nhiều tập.
Tập 1, nước sốt.
-Tập 2,
-Gia cầm.
Vâng.
Tập 3, cá, thịt, rau, và tráng miệng.
Thế là một, hai, ba ... Thế là 6 tập.
Trứng.
-Trứng nữa.
-Trứng. Bảy. Bảy tập.
Nhưng chúng tôi không muốn xuất bản
một bách khoa toàn thư.
Tôi nghĩ cái này là dành cho các bà nội trợ?
Vâng, các bà nội trợ muốn một cái gì đó nhanh, hỗn hợp.
Như thế này.
Nhưng nếu tôi có thể tổng kết lại,nếu các bà muốn xem xét lại,
tôi chắc là chúng tôi sẽ rất quan tâm đến chuyện này.
Simca, tôi xin lỗi.
Cô chọn nhầm đồng tác giả rồi.
Đúng rồi, đáng ra tôi phải làm việc với cái bà
"Nướng Alaska trong một chậu hoa."
Chúng ta chỉ cần bỏ qua Houghton Mifflin
và tìm một nhà xuất bản khác.
Chúng ta mới chỉ bắt đầu cuộc chiến.
Julia, sách của bạn đúng là một tác phẩm.
Kẹo mềm là cái gì?
Và giữ khoản ứng trước lại,
giữ hết 250$.
Đừng trả lại một đồng nào cả.
Tại sao chúng ta lại quyết định làm cái này nhỉ?
Lúc đó chúng ta nghĩ gì nhỉ?
Ai mà nhớ chứ?
Tôi nhớ.
Chúng ta muốn viết một quyển sách nấu món ăn Pháp,
bằng tiếng Pháp, cho những người phụ nữ Mỹ không có đầu bếp.
Được rồi, đó là những gì ta sẽ làm.
Chúng ta sẽ làm lại từ đầu.
Và thế đấy. Sẽ dễ thôi.
Dễ thôi. Phần tráng miệng thế là xong rồi.
Cảm ơn Simca, phần đó thật tuyệt vời.
Cảm ơn.
Tôi chỉ chưa đánh máy nó thôi.
Nhưng nó sẽ cho tôi một việc gì đó để làm
ở Oslo.
Eric, anh đến xem
con gà đẹp nhất thế giới này.
Hư quá.
Oao.
Ôi chúa ơi.
Ngon quá. Anh nói thật đấy. Ngon tuyệt vời.
Em chỉ muốn lưu giữ thời điểm này.
Thời điềm mà mọi thứ đều có thể.
Thời điểm mà ta có thể tưởng tượng
họ sẽ thích mọi thứ ta làm
và sẽ bán đến hàng triệu bản
và làm thay đổi thế giới.
Uh, và anh nghĩ
cần phải có một chai vang thật ngon.
-Em có nghĩ thế không?
-Có.
Tối nay ăn gì nhỉ?
Nếu bà ấy không ăn thịt lợn thì sao?
Bà ấy là nhà ẩm thực học. Tất nhiên bà ấy sẽ ăn thịt lợn.
Em sẽ ổn thôi, chắc chắn là vậy.
Anh nói đúng. Em biết là anh nói đúng.
Em chắc là anh nói đúng.
-Bà ấy đến sớm à?
-Bà ấy đến đúng giờ đấy chứ.
-Anh làm nốt cho.
-Cảm ơn, cảm ơn anh.
Anh là một con người kinh khủng,
và cực kì khó sống với anh.
Ai đấy?
Amanda Hesser của New York Times.
Mời vào.
Cô đúng là phải có giác quan của Julia
khi cô làm việc này,
như một người thầy, như một giọng dẫn dường.
Tôi trao đổi với bà ấy khi nấu.
Và cảm giác như là bà ấy đang ở trong bếp
cùng với tôi.
Bà ấy giống như người bạn tưởng tượng của cô?
Vâng.
Và, tất nhiên,
tôi viết cho bà ấy mỗi ngày.
Mặc dù, tôi không nghĩ là bà ấy có đọc.
Tôi không biết.
Tôi rất mong được gặp bà ấy.
Tôi ước mình được làm phù dâu
trong đám cưới của bà ấy năm 1946.
Tôi nhận ra là điều đó sẽ là một
chương khó giải thích của việc du hành thời gian
nhưng đó là thật sự là điều tôi nghĩ đấy.
Chúng tôi dự định sẽ đi thăm
bếp của Julia ở Cambridge
trong bảo tàng Smithsonian
khi làm xong chuyện này.
Nhưng trước tiên em phải làm cho xong đã.
Vẫn còn 15 ngày và 24 món nữa.
Và còn phải làm xương một con vịt nữa.
Em đọc ở đau đó là khi ăn sẽ là bất lịch sự
khi nói "ngon" nhưng thực sự là "ngon".
Tập đoàn phát triển Nam Manhattan,
đây là Julie Powell. Xin chờ máy.
Tập đoàn phát triển Nam Manhattan,
đây là Julie Powell. Bà có thể chờ máy được chứ?
-Được.
-Tuyệt.
-Tập đoàn phát triển Nam ...
-Julie, Sarah đây.
New York Times. Không thể tin được!Tớ biết. Rồi rồi rồi rồi
Tớ gọi lại cho cậu sau nhé.
Tớ phải gọi lại sau thôi. Chờ nhé.
Xin chào, đây là Julie Powell.
Tôi có thể giúp gì được?
-Chào anh.
-Chào em.
Em đoán xem bao nhiêu thư thoại?
65
-65 á?
-65
Nếu đây là số của JuIie PoweII trên
tuần báo New York sáng nay, thì tôi là Judy Clain.
Tôi là một nhà biên tập ở Little Brown
và tôi muốn nói chuyện với chị về việc
chị có muốn viết một quyển sách hay không?
Chị có thể gọi lại cho tôi theo số (212) 049-0067.
Xin chào, tôi là Sarah Chalfant.
Tôi là một đại diện văn học.
Tôi không biết chị có muốn có một người đại diện không,
nhưng tôi rất mong được nói chuyện với chị
về việc đại diện cho chị.
-Tôi là nhà sản xuất ở CBS Morning News.
-Eric, em sẽ là một người viết sách.
Em là một người viết sách.
Đây là Ruth Spungen,
Tôi là nhà biên tập tại Food & Wine Magazine.
Xin gọi cho tôi theo số (212) 157-3245.
-Em phải làm bánh lê.
-Để sau.
Này, mẹ đây. Con lên tờ New York Times này!
Mẹ không thể nói hết được, bao nhiêu người gọi điện.
Và hàng xóm của bác Jesssie, tên là Dorrie ở AbiIene,
người mà có chồng thắng giải cuộc thi ăn bánh táo
và rất thích chơi trò đố chữ,
họ đăng ký mua The New York Times.
Họ thấy con trên Abilene.
Tất cả mọi người đều hào hứng.
Đây là Ken Dryer.
Tôi là một nhà biên tập của Random House,
và tôi vừa đọc blog của cô và thấy rất tuyệt.
Và chúng tôi rất muốn được xuất bản một cái gì đó.
Tôi là nhà biên tập tại Bon Appé***.
Xin chào, tôi là nhà sản xuất tại Food Network.
Chúng tôi rất mong được gặp cô.
-Nói chuyện với cô.
-Chúng tôi có một vài ý tưởng.
Không biết cô có muốn chuyển cái này thành ...
-Một quyển sách.
-Một bộ phim.
-Một chương trình TV.
-Một show diễn cá nhân.
-Gọi cho tôi.
-Gọi cho tôi.
Gọi cho tôi.
Cảm ơn chúa.
Gimlets.
-Của anh đây.
-Cảm ơn em.
-Xin chào, tôi là Julie.
-và Eric.
-và chúng tôi đang bận nấu nướng,
-và viết blog,
và những việc khác nữa, nên xin hãy để lại lời nhắn.
Xin chào, tôi là Barry Ryan
từ tờ Santa Barbara News-Press,
và tôi đang viết một bài báo về
sinh nhật lần thứ 90 của Julia Child
và tôi đã hỏi bà ấy về blog của cô,
và, thực ra thì, bà ấy có vẻ rất ghét chuyện đó
nên tôi nghĩ có thể cô muốn bình luận điều gì.
Alo?
Vâng, tôi đây.
Bà ấy nói vậy ư?
Julia Child nói vậy à?
Bà ấy đã đọc blog của tôi chưa?
Không, tôi không muốn bình luận gì.
Nhưng cảm ơn vì đã gọi.
Julia ghét em :((
Jule?
Họ ghét chúng ta.
Ai cơ?
Houghton Mifflin.
-Họ không ghét em.
-Có đấy. Họ rất ghét em.
Không, họ nói quyển sách rất hay.
Nhưng họ không muốn xuất bản nó.
À, họ nghĩ chi phí quá cao.
Họ nghĩ là nó "quá đắt đỏ về mặt kinh tế".
8 năm cuộc đời
tự nhiên biến thành một việc ngơ ngẩn đốt thời gian
để em không phải vô công rồi nghề.
Thôi được rồi.
Boo-hoo.
Giờ sao?
-Em là giáo viên.
-Vâng.
Em có thể dạy.
Đúng không? Chúng ta sẽ về nhà và ...
Nhà là ở đâu?
Chúng ta sống ở đâu?
-Nhà là nơi chúng ta ở.
-Vâng.
Được không?
Và chúng ta sẽ giải quyết việc này, lo cho xong.
-Em có thể dạy trong bếp.
-Đúng.
Em có thể dạy trên TV.
Tivi?
-Em á?
-Uh.
-Paul.
-Không, Julia.
Anh nghĩ em sẽ rất tuyệt trên TV.
Anh nghĩ thật đấy.
-Paul!
-Thật mà.
Đừng ...
Anh không đùa đâu. Không hề.
Ai đó sẽ xuất bản sách của em.
Ai đó sẽ đọc nó,
và hiểu ra em đã làm gì.
Vì quyển sách của em thật tuyệt vời.
Quyển sách của em thật thiên tài.
Quyển sách của em sẽ làm thay đổi thế giới.
Em có nghe anh nói không?
Anh thật ngọt ngào.
Anh là
người đàn ông ngọt ngào nhất trên thế giới.
Kệ mẹ bọn họ.
Judith, cô có thể xem qua cái này không?
Người bạn văn học của chúng ta, Avis De Voto,
có một cô bạn đang viết một quyển sách dạy nấu ăn.
Houghton Mifflin vừa từ chối họ.
"Công thức nấu ăn Pháp cho đầu bếp Mỹ."
Tên nghe kinh quá.
Chúc vui vẻ, Judith.
Ngon.
Ôi chúa ơi.
-À đây rồi. Tất nhiên rồi.
-Gì cơ?
-Ai thế?
-Em không biết.
Bưu phẩm đặc biệt cho bà Julia Child.
Lạnh quá!
Đây.
Gửi bà Child,
chúng tôi đã đọc quyển sách tuyệt vời của bà,
nghiên cứu, thử nghiệm, cân đo ... và nhiểu thứ nữa.
Và chúng tôi đi đến kết luận rằng
đó là một quyển sách độc nhất vô nhị
mà chúng tôi sẽ rất tự hào được xuất bản.
Paul! Paul!
Gì thế? Có chuyện gì? Sao thế?
Knopf...
Knopf muốn xuất bản sách của chúng ta.
Là "K-nopf" hay "Nopf"?
-Ai quan tâm?
-Ai quan tâm?
Họ muốn tạm ứng cho chúng ta 1,500$.
Oh chúa ơi.
"Chúng tôi tin rằng quyển sách của bà
đối với nghệ thuật nấu ăn Pháp tại Mỹ
sẽ như quyển "Niềm vui nấu ăn" của Rombauer
đối với nấu ăn nói chung.
"Và chúng tôi sẽ bán nó cũng theo cách ấy."
Julia!
Khi chúng ta gặp nhau,
tôi rất mong đến lúc ấy,
tôi đặc biệt muốn nói chuyện với bà về
tên của cuốn sách.
Bởi vì một điều rất quan trọng là cái tên phải
làm tôn lên quyển sách
khỏi những quyển sách nấu ăn khác.
-Cô có thường làm như thế này không?
-Hoàn toàn không.
"Làm chủ nghệ thuật nấu ăn Pháp."
Bà nghĩ thế nào?
Ôi, đến lúc này rồi,
với tôi thì thế nào cũng được.
-Bà Julia, như thế không được đâu.
-Được rồi, để tôi.
Tôi rất thích nó.
Bà ấy nói là "ghét"?
Julia Child dùng từ "ghét" á?
Không.
Nhưng bà ấy nói là thiếu tôn trọng, hay
thiếu nghiêm túc, hay gì gì đó.
Làm sao mà người ta có thể nghiêm túc hơn thế chứ?
Anh có nghĩ là bà ấy nghĩ rằng
em đang lợi dụng bà ấy không?
Bà ấy không thể chưa đọc blog em.
Bà ấy đọc chưa?
Ông ý không biết là bà ấy đã đọc hay chưa.
Nhưng rõ ràng là bà ấy có ý kiến về nó.
Anh có nghĩ là tại em chửi thề nhiều quá không?
Có thể lăm, ai biết được.
Này, có một cái gì đó không ổn với bà ấy
nếu bà ấy không hiểu những gì em đang làm.
Không có gì không ổn với bà ấy cả. Chả có gì cả.
Em đã trải qua cả một năm với bà ấy.
Bà ấy hoàn hảo.
Bà Julia Child trong trái tim em hoàn hảo.
còn bà Julia Child không hiểu những gì em đang làm
thì không hoàn hảo.
Người ở trong đầu em mới quan trọng.
Em sẽ chảng bao giờ gạp bà ấy.
Nhưng em đã biết bà ấy rồi.
-Cảm ơn anh.
-Không có gì.
-Bà ấy đã cứu em.
-Em tự cứu mình.
Em bị chìm và bà ấy kéo em lên khỏi đại dương.
Đừng để bà ấy mang em đi.
Julia Child bắt đầu học nấu ăn
vì bà ấy yêu chồng mình,
và bà ấy yêu thức ăn,
và bà ấy không biết phải làm gì.
Và, trong quá trình nấu nướng, bà ấy tìm thấy niềm vui.
Tôi không hiểu điều này trong một thời gian dài,
nhưng giờ thì tôi đã hiểu.
JuIia dạy tôi điều ấy.
Nhưng đây mới là thứ Julia thực sự dạy tôi:
bà ấy dạy tôi nấu ăn.
Và đây.
Còn một ngày và chỉ một món ăn.
Bạn có thể nghĩ là làm xương một con vịt
là một nhiệm vụ bất khả thi
-và cả quá trình ...
-Không có gì là không thể.
... có thể mất đên 45 phút
cho lần đầu tiên vì các bạn sợ.
Đừng lo.
Không sợ, Julia, không sợ.
Cầm lấy con dao của bạn, đối mặt với con vịt.
Đối mặt với con vịt. Mày là con vịt của tao.
Các bạn cắt một nhát sâu theo lưng của con vịt
từ cổ xuống đến đuôi,
để nhìn thấy xương sống.
Và với một con dao nhỏ, sắc,
thì lưỡi dao luốn chạm được vào xương sống.
Tôi làm được rồi. Nhìn này, Julia.
Nhìn hệt như của bà.
... xuống một bên của con vịt ...
... xẻ thịt ra.
Để con vịt đã làm xong lên bàn,
lật mặt da xuống.
... 2 giờ và bỏ ra khỏi lò
và để nguội trong nhiều giờ.
Nhìn giống hệt như nó phải thế.
Của em đây. Em mang đĩa luôn nhé?
-Em chắc chứ?
-Để em.
Đưa anh.
Cô ấy đây rồi. OAO!!!
Cảm ơn mọi người. Quân nổi dậy đây.
365 ngày. 524 công thức.
-Chức mừng!!!
-Cảm ơn mọi người.
Em yêu, thật là tuyệt vời.
Quá tuyệt.
Ngon quá. Anh rất thích món này.
Eric, em sẽ không thể làm được nếu thiếu anh.
Như ai đó đã nói,
nếu em là bánh mỳ, thì anh là bơ,
nếu em là cuộc sống, thì anh là hơi thở.
Vì chồng tôi.
Anh yêu em.
Cảm ơn anh.
Thế là hết rồi.
Dự án đã đến lúc đóng cửa.
Chúng tôi quay lại như lúc chúng tôi đã bắt đầu.
Eric, tôi, con mèo, hơi tệ hơn một chút,
đang ngồi ăn ngoài lan can.
Cảm ơn, tất cả mọi người.
Và đoán xem?
Bon appé***.
Anh thấy máy thu tiền khác không?
Bà ấy đặt làm đặc biệt đấy.
Đây là bộ chày cối yêu thích của bà ấy.
Nếu em nói vậy.
-Tuyệt vời.
-Chụp anh em với.
Được rồi.
Đẹp lắm. Em đổi tư thế đi.
Đây, nói chuyện với bà ấy.
Được đấy.
Một cái nữa.
Đáng yêu lắm.
Đúng thế đấy, như thế.
Đúng rồi.
Đợi em một chút.
Yêu bà, Julia.
Anh đây rồi!
Thơm quá. Món gì đấy em?
Ragu cừu củ cải.
Của em này.
Paul Child mất năm 1994, thọ 92 tuổi.
Julia Child mất năm 2004, thọ 91 tuổi.
"Làm chủ nghệ thuật nấu ăn Pháp" đã được xuất bản 49 lần.
Quyển sách "Julie&Julia" của Julie Powell
được xuất bản năm 2005.
Julie và Eric vẫn sống ở Queens nhưng
không phải trên một nhà hàng pizza.
Julie giờ là nhà văn.
Sách đã được dựng thành phim.
Dành tặng mẹ tôi, một người vợ, người mẹ, người nội trợ tuyệt vời,
Chúc mừng mẹ nhân ngày nhà giáo Việt Nam.
Cảm ơn ut@updatesofts.com, trangminh04, và nhiều người khác nữa.
luvxinh@updatesofts.com