Tip:
Highlight text to annotate it
X
Phim KHÔNG dành cho trẻ em dưới 18 tuổi.
Rosemary's Baby
Đứa con của Rosemary.
Dịch bởi HLR23710
Chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Ira Levin.
- Anh là bác sĩ à?
- Vâng, vâng.
- Anh ấy là diễn viên.
- Ồ, diễn viên à?
Mấy diễn viên khoái chỗ chúng tôi lắm.
Tôi từng thấy anh trong phim gì chưa nhỉ?
Xem nào. Mới đây anh có đóng trong Hamlet, Liz nhỉ?
Và sau đó chúng tôi làm, ừm, phim The Sandpiper...
Anh ấy đùa đấy. Anh ấy đóng trong vở Luther...
...và Nobody Loves An Albatross...
...cùng nhiều vở kịch và quảng cáo TV nữa.
A, tiền là từ đó mà ra nhỉ? Quảng cáo.
Và cả những rung cảm nghệ thuật nữa.
Tầng 7, Diego.
Lúc đầu, những căn hộ nhỏ nhất nằm ở tầng 9.
Chúng đã bị chia ra thành những
căn hộ 4, 5 và 6 phòng.
Căn 7-E là căn 4 phòng.
Ban đầu nó là phần sau của 1 căn 10 phòng.
Phòng ăn lúc đầu thành phòng khách...
...có thêm 1 phòng ngủ nữa,
2 phòng cho đầy tớ được nhập làm 1...
...để làm phòng ăn hoặc phòng ngủ thứ hai.
- Anh chị có con không?
- Không.
Ừm, chúng tôi cũng có dự định.
Chúng ta phải tra dầu cho cánh cửa đó, Diego.
Lối này. Xin mời.
Chủ cũ của căn nhà, bà Gardenia, vừa qua đời...
...cách đây mấy ngày nên mọi thứ chưa bị di chuyển.
Con trai bà ấy nhờ tôi nói rằng có một số nội thất...
...nếu khách muốn dùng thì
chỉ cần nói một tiếng thôi.
Bà ấy mất trong căn hộ à?
- Điều đó không ảnh hưởng gì cả nhé.
- Không, không. Trong bệnh viện cơ.
Bà ấy đã bị hôn mê hàng tuần liền.
- Mời cô vào trước.
- Cám ơn.
Bà ấy rất già và đã qua đời mà chưa kịp tỉnh lại.
Tôi sẽ rất vui lòng nếu mình cũng chết như thế khi đến lúc.
Ô, không, không, không. Không phải trong căn hộ chứ. Không.
Bà ấy đương rất hoạt bát cho đến lúc sau cuối.
Là 1 trong những nữ luật sư
đầu tiên ở *** New York đấy.
- Thêm vào đó, bà ấy còn làm vườn nè.
- Quả là một phụ nữ tuyệt vời.
Ô, tủ đồ. Rất nhiều tủ đồ.
Quang cảnh nhìn ra công viên
rất đẹp. Quang cảnh rất đẹp.
"Tôi không thể gia nhập..."
Phòng này chẳng hạn...
...có thể làm một căn phòng đáng yêu cho em bé.
Vâng. Giấy dán tường vàng và trắng
sẽ làm nó sáng sủa lên rất nhiều.
- Tất cả những thứ này là gì đây?
- Thảo mộc là chủ yếu.
Một phòng tắm rất rộng và đẹp.
Bạc hà, húng quế.
Không có cần sa à?
Đi nào.
- Phòng ngủ của chủ nhà.
- Ồ, vâng.
- Đây, chúng ta lại quay về sảnh lớn.
- Ồ, vâng.
Đó.
Ô. Ô, Guy.
Ừ.
Lò sưởi vẫn hoạt động, tất nhiên.
Ô, căn hộ thật tuyệt vời. Em rất thích nó.
Ông thấy không? Cô ấy đang gạ ông hạ giá thuê nhà đó.
Vâng. Nếu được phép, chúng tôi cũng tăng giá rồi.
Những căn hộ có sức hấp dẫn như thế này...
Sao thế? Thật kì lạ!
Có một tủ đồ đằng sau cái bàn giấy đó.
Tôi... tôi dám chắc là có.
Vâng. Ô, tôi nghĩ ông nói đúng.
Bà ấy đã di chuyển nó.
Nó từng ở đằng kia.
Anh sẽ giúp tôi một tay chứ?
Giờ thì tôi hiểu vì sao bà ấy bị hôn mê rồi.
Bà ấy không thể tự nhấc nó được. Bà ấy 89 tuổi rồi.
Ta có nên mở nó ra không?
Có lẽ nên để con trai bà ấy mở.
Tôi được phép chỉ cho anh chị xem căn hộ mà.
A.
Những gì bà ấy khóa lại
đã được giải thoát.
Có lẽ bà ấy không cần đến 5 cái tủ.
Nhưng tại sao bà ấy phải giấu
máy hút bụi và khăn tắm đi?
Tôi nghĩ là chúng ta sẽ không biết được lý do đâu.
Có lẽ sau cùng bà ấy đã trở nên lẩm cẩm.
- Còn chuyện gì nữa không ạ?
- Có ạ. Còn dụng cụ giặt là thì sao?
Nó to hơn cái kia.
Ừ. Và cũng đắt tiền hơn, em biết chứ?
- Vị trí của nó cũng tốt hơn.
- Ừ, có Chúa mới biết..
Từ chỗ này, anh có thể đi bộ đến tất cả những nhà hát.
Ôi, Guy. Mình thuê nó đi, nhé?
Cái phòng khách đó có thể là...
- Ôi, đi mà anh. Mình lấy nó nhé.
- Được rồi, em yêu.
Ta hủy hợp đồng thuê nhà kia vậy. Không sao cả.
Tôi đã rất muốn viết cho quản lý...
...rằng hai người là dân nghiện thuốc và chuyên xả rác.
Nhưng tôi đã nói dối...
- ...rằng hai người là những gia chủ tuyệt vời.
- Ông thật tuyệt quá, Hutch.
Giá mà tôi thuyết phục được hai người đừng thuê nó.
- Ông ấy đang trêu em đó, Ro.
- Thực sự là không đâu.
Món đó nhìn tuyệt quá. Nó...
Cô cậu có nhận thấy rằng Bramford
có khá nhiều chuyện tai tiếng...
...vào lúc chuyển giao giữa hai thế kỉ không?
Đó là nơi chị em nhà Trench...
...tiến hành thí nghiệm ăn kiêng nho nhỏ của chúng...
...và là nơi Keith Kennedy tổ chức tiệc tùng.
Adrian Marcato cũng từng sống ở đó.
Cả Pearl Ames nữa.
- Chị em nhà Trench là ai?
- Adrian Marcato là ai?
Chị em nhà Trench là hai quý bà chừng mực thời Victoria.
Chúng đã nấu và ăn thịt nhiều trẻ em,
bao gồm cả một đứa cháu gái.
Thật đáng yêu.
Adrian Marcato luyện tập
những trò ma quỷ.
Hắn gây được khá nhiều chú ý hồi thập niên 90...
...khi tuyên bố rằng hắn sẽ triệu hồi ác quỷ.
Dường như người ta tin lời hắn.
Họ đã tấn công và suýt giết chết hắn
trong lobby của Bramford.
Ông đang đùa hả?
Sau đó, công việc của Kennedy bắt đầu.
Và vào thập niên 20, căn nhà bị mất hết nửa số người.
Tôi có biết Keith Kennedy.
Tôi không biết Marcato từng sống ở đó.
Và cặp chị em đó nữa.
Chiến tranh thế giới thứ hai
khiến căn nhà đầy ắp trở lại.
- Tuyệt vời.
- Cái gì? Căn nhà á?
Món cừu cơ.
Họ gọi nó là Bramford đen tối.
Nhưng Hutch à, những chuyện tồi tệ có
thể xảy đến với mọi căn nhà.
Nhưng căn nhà này có nhiều chuyện trùng hợp không hay.
Năm 59, người ta tìm thấy xác chết
của một người thuê nhà...
...bị bọc trong giấy báo dưới tầng hầm.
Ông thực sự làm khuấy động
cơn thèm ăn của tôi đấy.
Uống thêm chút rượu đi.
Roman!
Mang cho tôi ít xá xị khi ông vào nhé.
Này anh, có kệ đây nè.
Này...
Mình yêu nhau đi anh.
Suỵt!
Anh nghĩ là mình nghe thấy tiếng nhai của chị em nhà Trench.
Đi thẳng sang bên trái.
Ở đây, Daytona, Florida...
...đang diễn ra cuộc đua 250cc 100 dặm kinh điển...
...với Yamaha đang dẫn đầu đoàn đua ở vòng cuối...
...và giành chiến thắng. Yamaha chiếm 7 trong số 10 vị trí đầu.
Đây là năm thứ ba liên tiếp cho
Yamaha. Một chiến thắng chung cuộc.
Yamaha là dòng xe được sinh ra cho những nhà vô địch.
Và, như bạn thấy đấy, chúng tôi có đủ loại mẫu mã xe.
Anh thực sự nên khám phá
thế giới sành điệu của Yamaha.
Lên xe chạy thử đi. Nào. Đi đi.
Được thôi.
Được rồi. Nào, ta đi thôi.
Nhìn này.
Tuyệt thật.
Tôi xin lỗi. Tôi cứ nghĩ cô là nữ diễn viên Victoria Vetri.
Tôi xin lỗi.
Không sao. Nhiều người nghĩ tôi là Victoria.
Tôi xin lỗi.
Không sao. Nhiều người nghĩ tôi là Victoria.
- Tôi không thấy có sự tương đồng nào.
- Cô biết cô ấy à?
Không.
Tên tôi là Terry Gionoffrio.
Rất vui được gặp cô.
Tôi là Rosemary Woodhouse.
Chúng tôi là những người thuê nhà mới ở đây.
Tôi ở cùng với nhà Castevet, tầng 7.
Tôi là khách của họ, kiểu như thế. Từ tháng 6 rồi.
Căn hộ của chúng tôi từng là phần sau căn hộ của cô.
Ôi, vì Chúa. Cô thuê căn hộ của bà già đó hả? Bà...
- Vâng, bà... Gar... Gardenia.
- Gardenia. Đúng.
Bà ấy là bạn tốt của nhà Castevet.
Bà ấy trồng đủ loại cây cỏ dùng để nấu ăn.
Tôi có thấy những cái cây đó.
Vâng. Bà ấy tự trồng những thứ của mình mà.
Xin chờ chút. Tôi phải đổ nước xả vải vào đã.
- Chồng cô làm nghề gì?
- Anh ấy là diễn viên.
Không đùa chứ? Anh ấy tên gì?
Guy Woodhouse.
Anh ấy đóng trong vở Luther và
Nobody Loves an Albatross,...
...và anh ấy xuất hiện rất nhiều trên TV và radio.
Ồ, tôi coi TV suốt ngày.
Tôi cá là từng thấy anh ấy rồi.
- Tôi ghét tầng hầm này.
- Ừ. Tôi cũng thế.
Nó khiến tôi thấy rờn rợn.
Nghe này, thi thoảng chúng ta
xuống đây giặt đồ chung nhé?
Được. Thế thì tuyệt quá.
Tôi có bùa may mắn nè.
Nó có thể đem lại may mắn cho cả 2 ta.
- Ô, thật đẹp quá.
- Thế hả?
Bà Castevet đưa nó cho tôi để mang lại may mắn.
Ít nhất thì nó cũng được tin là như thế.
Nó có thứ gì đó bên trong.
Tôi cũng không khó chịu với mùi này.
Hi vọng nó có tác dụng.
Nhưng nó là một cái bùa đẹp.
Tôi chưa từng thấy cái nào giống nó.
Đồ Châu Âu đấy.
Nhà Castevet quả là những người
tuyệt vời nhất thế giới.
Cô biết không, họ đã nhặt được tôi ngoài vỉa hè.
Cô bị ốm à?
Tôi đói cồn cào, phê thuốc và
còn làm rất nhiều chuyện nữa.
Họ không có con. Tôi như đứa con gái họ chưa từng có vậy.
Lúc đầu, tôi nghĩ họ muốn tôi vì một thứ tình dục gì đấy...
...nhưng hóa ra họ như những
người ông, người bà thực thụ vậy.
Thật tốt khi được biết vẫn còn những người như thế...
...khi mà cô nghe nói quá nhiều về sự thờ ơ...
...và những con người sợ bị dính dáng.
Nếu không có họ, tôi đã chết rồi.
Đó là sự thật hiển nhiên.
Chết hoặc vào tù.
Không có người thân nào trong gia đình giúp cô sao?
Một người anh làm trong hải quân.
Tại sao? Không thể nào chắc chắn 100% được.
Nếu ông muốn biết ý kiến của tôi...
...thì chúng ta không nên nói gì với nó cả. Ý tôi là thế đó.
Chắc hẳn là phân chia tài sản rồi.
Đó là phần phía sau của căn hộ
10 phòng lúc đầu với 1 phòng ăn...
...và có... có một cái tủ ở đằng này...
...và còn có một cái tủ ở đằng này nữa.
Lùi lại đi, thưa cô.
Mọi người lùi lại đi được không?
Lùi lại. Chẳng có gì để xem đâu.
Làm ơn lùi lại.
Chúa ơi.
Lùi lại.
- Chúng tôi biết cô ấy.
- Cô ấy tên gì?
Terry.
Terry gì?
Ro?
Tên cô ấy là gì thế? Terry gì?
- Em không nhớ. Đó là một cái tên Ý.
- Cô ấy ở chung với người nhà Castevet.
- 7-E.
- Vâng. Cái đó chúng tôi biết rồi.
Nhanh gọn và nhẹ nhàng.
Cô ấy dùng băng dính nó vào ngưỡng cửa sổ.
- Nào. Lùi lại đi.
- Theresa Gionoffrio.
Đi thôi!
Đi thôi!
Cô biết cô ta à?
Chỉ sơ sơ thôi.
Ro, em yêu, Mình đi thôi. Đi nào.
Ô! Họ đến rồi kìa.
Ông bà là người nhà Castevet
sống trên tầng 7 hả?
Vâng.
Cô Theresa Gionoffrio sống chung với ông bà đúng không?
Đúng thế. Có chuyện gì vậy? Có tai nạn gì ư?
Ông bà nên chuẩn bị đón nhận tin dữ.
Cô ấy chết rồi.
- Nhảy ra từ cửa sổ.
- Không thể thế được!
Đó là một sự nhầm lẫn!
Artie, anh làm ơn cho hai người họ nhìn thử đi.
Tôi đã biết chuyện này sẽ xảy ra mà.
Cứ mỗi khoảng ba tuần, con bé lại bị trầm cảm nặng.
Tôi có nói với vợ về chuyện đó, nhưng bà ấy cứ gạt đi.
A, điều đó không có nghĩa là con bé tự sát.
Con bé đang rất vui vẻ,
không lý gì nó lại tự sát cả. Nó...
Chắc hẳn là do nó đang lau chùi cửa sổ hay gì đó.
- Nó không lau cửa sổ lúc nửa đêm.
- Sao lại không? Có thể lắm chứ.
Đây có phải chữ viết tay của cô ấy không?
- Vâng.
- Tuyệt đối chắc chắn.
Cám ơn. Tôi sẽ nhờ gửi lại cái này
cho ông bà khi xong việc.
Tôi không tin. Tôi không tin đâu.
Con bé đang rất vui vẻ kia mà.
- Ai là người nhà cô ấy?
- Con bé hoàn toàn cô đơn.
Nó không có ai thân thích, chỉ có chúng tôi thôi.
Không phải cô ấy có 1 người anh sao?
- Thế ư?
- Cô ấy nói là có.
Trong hải quân.
Tôi không biết đấy.
- Cô biết anh ấy đóng quân ở đâu không?
- Không, tôi không biết.
Cô ấy nhắc đến anh ta ở trong phòng giặt đồ.
- Tôi là Rosemary Woodhouse.
- Ừm... chúng tôi ở căn 7-E.
Cháu cũng có cảm giác giống như bác, bác Castevet.
Cô ấy trông rất vui vẻ và tràn đầy...
Cô ấy nói những điều tốt đẹp về 2 bác...
- ...về việc cô ấy biết ơn đến nhường nào.
- Cám ơn cháu.
Cô có biết gì khác về người anh này trừ việc...
- ...anh ta làm trong hải quân không?
- Không, tôi không biết.
Tìm ra cậu ta chắc cũng dễ thôi.
- Cháu cảm thấy bị sốc. Cháu rất tiếc.
- Chuyện này thật đáng tiếc.
A, cám ơn cháu.
Đôi khi tôi tự hỏi sao ông có thể làm lãnh đạo được nhỉ?
Xin đừng kể những gì Laura-Louise nói cho tôi nghe...
...vì tôi không có hứng thú.
Nếu ông chịu nghe lời tôi,
ta đã không phải làm thế này rồi.
Đúng ra giờ này ta đã sẵn sàng tiến hành...
...thay vì phải bắt đầu lại từ vạch xuất phát.
Tôi đã bảo ông là không được nói trước với cô ta.
Tôi đã nói rồi, cô ta không sẵn sàng tiếp thu đâu.
Tôi đã nói với xơ Veronica về những khung cửa sổ...
...và bà ấy đã rút trường ra khỏi cuộc thi.
Nếu không thì, chúng ta sẽ...
- Chào bác. Bác khỏe không ạ?
- Khỏe. Bác vào một chút được chứ?
Vâng, dĩ nhiên rồi. Mời bác.
Bác đến để cảm ơn những lời tốt đẹp
của cháu vào đêm hôm trước.
- Ô không. Có gì...
- Tôi nghiệp Terry.
Chắc hai bác đã khiến nó thất vọng...
...mặc dù lá thư có nói rất rõ là không phải như thế.
Những lời đó đã giúp ích rất nhiều trong lúc sốc như vậy.
Nên bác rất cảm ơn cháu. Roman
cũng thế. Roman là ông xã bác.
Không sao đâu ạ. Cháu rất vui vì đã giúp ích.
Ừ. Hôm qua con bé đã được hỏa táng.
Chúng tôi phải quên nó đi và
tiếp tục sống. Sẽ không dễ dàng gì.
Chúng tôi không có con. Cháu có không?
Không ạ.
Ồ, vậy cháu biết rồi đấy.
Ô... Ô! Thật đẹp quá!
Nhìn cách cháu bài trí cái bàn đó kìa! Thật thú vị!
- Cháu nhìn thấy nó trong tạp chí.
- Ôi! Đẹp! Sơn đẹp thật.
Thật đẹp quá. Cái gì thế cháu? Phòng TV à?
Vâng. Chỉ tạm thời thôi.
Nó sẽ là phòng dành cho em bé.
- Ô, cháu đang mang thai à?
- Không. Chưa ạ.
Hi vọng là ngay sau khi bọn cháu ổn định xong.
Tuyệt vời. Cháu còn trẻ, còn khỏe.
Cháu nên có thật nhiều con cái.
Chúng cháu dự định sinh 3 đứa.
Để xem cháu đã làm gì với căn hộ nào.
Người thuê căn hộ trước đây là bạn thân bác.
- Cháu biết. Terry có nói với cháu.
- A, thế à?
Hai đứa tám chuyện với nhau
mấy lần dưới phòng giặt là rồi?
- Chỉ một thôi ạ.
- Ôi! Ôi Chúa ơi!
A ha ha! Trông nó sáng sủa hơn nhiều.
Cháu trả bao nhiêu cho một cái ghế như vầy?
Ưm, cháu không chắc lắm, thật đấy.
Cháu nghĩ là khoảng 200 đô.
Chồng cháu làm nghề gì?
Anh ấy là diễn viên.
Biết ngay! Hôm qua bác vừa nói với
Roman. Cậu ấy nhìn điển trai lắm.
- Cậu ấy đóng phim nào nhỉ?
- Không có phim nào ạ.
Anh ấy đóng trong hai vở kịch là
Luther và Nobody Loves an Albatross.
Cùng nhiều chương trình TV và radio nữa.
Nghe này, Rosemary. Bác có 1 miếng thịt thăn bò dày 2 inch...
...đang nằm chờ rã đông ngay phút này đây.
Tối nay cháu và Guy đến ăn bữa khuya cùng chúng ta nhé.
- Cháu thấy sao?
- Ô, không. Chúng cháu không thể ạ.
- Sao lại không?
- Không. Thật đấy ạ.
Bác thật tử tế. Bác nghe này...
Điều đó sẽ thực sự
giúp ích cho chúng tôi.
Đây sẽ là đêm đầu tiên chúng tôi ở một mình kể từ khi...
Bác chắc chắn là không phiền hà gì chứ?
Ôi, cháu yêu. Nếu phiền hà, bác đã không hỏi cháu.
Thôi được. Bác cứ tiếp tục và trông cậy vào bọn cháu.
- Nhưng cháu phải hỏi anh Guy đã.
- Nghe này. Cháu nói với cậu ấy...
...là bác không cho phép từ chối đâu nhé.
Ô! Thư của cháu này!
- Ô! Quảng cáo!
- Cám ơn bác.
Anh về nhà rồi!
Donald Baumgart được nhận vai rồi.
Dù sao thì đó cũng là một vở kịch tồi.
Dù có phải chuyển ra ngoài thành phố,
vai diễn đó vẫn gây được sự chú ý.
Bà Castevet có đến đây...
...để cảm ơn về những lời em nói về Terry.
Bà ấy là con người ồn ào nhất em từng thấy.
Anh biết đấy. Thực tế là bà ấy
còn hỏi giá cả các thứ nữa.
Không đùa chứ!
Bà ấy mời chúng ta tối nay đến dùng bữa chung.
Em nói là phải hỏi anh trước đã nhưng có lẽ cũng ổn thôi.
Ôi Chúa ơi! Chúng ta không buộc
phải làm thế, đúng không em yêu?
Em nghĩ là họ thấy cô đơn.
Nếu kết thân với cặp vợ chồng già đó,
ta sẽ không dứt họ ra được.
Họ ở ngay bên cạnh nhà mình.
Em đã nói với bà ấy là bà ấy có thể
trông cậy vào chúng mình.
- Em không cần phải dỗi về chuyện đó.
- Em không dỗi.
Em hiểu chính xác ý của anh mà.
- Khỉ thật. Ừ thì đi.
- Không, không. Để làm gì chứ?
- Chúng ta sẽ đi!
- Không!
Chúng ta không cần phải đi nếu anh không muốn.
Điều đó nghe thật giả tạo
nhưng em rất thật lòng. Thật đấy.
Đây sẽ là việc tốt anh làm cho hôm nay.
Được. Nhưng ta chỉ đi nếu anh muốn.
Chúng ta sẽ nói rõ rằng việc này chỉ cho tối nay thôi...
...và nó không phải là khởi đầu
của bất kì cái gì, được chứ?
Ô! Tính giờ hoàn hảo! Vào đi!
Roman đang điều chế ít *** blush.
Chúa ơi. Tôi mừng là cậu đến dự được, Guy.
Tôi sắp sửa kể cho mọi người
về thời điểm tôi quen cậu đấy.
Nghe này, bữa tối chưa sẵn sàng
nhưng cứ ngồi ở bất kì đâu nhé.
Ngồi lên ghế trường kỉ đi.
Thoải mái lắm đấy.
Xem ra tôi đã rót quá tay rồi.
Không, không, không. Đừng đứng dậy.
Thường thì tôi rót rượu chuẩn
như bartender vậy, Minnie nhỉ?
Cẩn thận tấm thảm đó!
Nhưng tối nay tôi làm hơi nhiều quá...
...và đúng hơn là tôi... Ô, của mọi người đây.
Không, không, không. Cô ngồi xuống đi.
Nào, cô Woodhouse...
Ừm, anh Woodhouse.
*** blush nhé?
- Vâng. Cám ơn.
- Anh từng uống thử chưa?
- Chưa, chưa ạ.
- Trông nó ngon quá!
Minnie nè. Chúng rất phổ biến ở Australia.
Nào, mừng các vị khách của chúng ta.
Chào mừng đến nhà chúng tôi.
Chúc mừng.
- Tấm thảm!
- Ôi trời.
Thảm mới toanh.
Ông này thật vụng về quá.
Bác đến từ Australia ạ?
Ô, không, không. Tôi là
dân ở đây, thành phố New York.
Nhưng tôi đã từng đến đó.
Thật ra thì tôi đã từng đến mọi nơi.
Cháu nêu tên một nơi xem.
Tôi đã từng đến đó.
- Làm đi. Nêu tên một nơi xem.
- Fairbanks, Alaska!
Tôi đã đừng đến đó, đến toàn bộ Alaska...
Phải! Fairbanks, Juneau, Anchorage,
Nome, Sitka, Seward.
- Tôi đã ở đó 4 tháng hồi năm 38.
- Các cháu từ đâu tới?
A... A, cháu...
Cháu từ Omaha. Guy thì từ Baltimore.
Omaha là 1 thành phố tốt. Baltimore cũng thế.
Bác đi vì công việc à?
A, cả công việc lẫn tìm kiếm
niềm vui. Tôi hiện 79 tuổi...
...và tôi đã đi đây đi đó từ năm 10 tuổi.
Cháu nêu tên một nơi. Tôi đã từng đến đó.
A! Thịt nướng xong rồi! Đừng uống vội nhé.
Roman, uống thuốc đi.
Giáo hoàng không đến thăm thành phố
vì các báo đang đình công
Nghe nói ông ta sẽ hoãn lại và
chờ đến khi nó kết thúc.
A, giới show biz là thế mà.
Chính xác là như thế.
Tất cả các y phục đều là lễ nghi... và tất cả các tôn giáo nữa.
Tôi nghĩ chúng ta đang xúc phạm Rosemary.
- Không, không.
- Cháu không theo đạo chứ hả?
Cháu đã được nuôi dưỡng
để thành người Công giáo.
- Giờ thì cháu không biết.
- Trông cháu không thoải mái.
A, ông ấy là giáo hoàng kia mà.
Cháu không cần tôn trọng ông ấy...
...vì ông ấy chỉ giả vờ thần thánh thôi.
Nhưng đó cũng là một ý hay.
Họ đã tiêu xài biết bao nhiêu cho áo choàng và đá quý.
Một hiện thân của sự giả tạo
đằng sau một tôn giáo có tổ chức...
...đã được khắc họa trong Luther.
Đã bao giờ cháu được đóng vai chính đó chưa, Guy?
Cháu ạ? Chưa.
Cháu không phải là người đóng thay Albert Ginney sao?
Không ạ.
A, lạ thật nhỉ.
Bác nhớ là có bị ấn tượng bởi một cử chỉ cháu làm...
...và phải làm chậm chương trình lại để xem cháu là ai.
Đó là cử chỉ gì thế ạ?
A, giờ thì ta không chắc.
Đó là một sự phản ứng...
Ô, cháu có làm một cử chỉ với
cánh tay khi Luther lên cơn đau.
- Một sự chìa tay ra trong vô thức.
- Chính nó!
Chính nó! Chính nó! Cử chỉ đó trông cực kì xác thực.
- Ôi, thôi mà bác.
- Không. Không. Bác thật lòng mà.
Cha của bác là một nhà sản xuất kịch.
Lúc còn nhỏ, bác sống chung với cả nhóm...
...gồm bà Fiske, Forbes-Robertson, Modjeska.
- Guy?
- Ô, vâng. Cháu xin.
Cháu có một tố chất bên trong rất thú vị, Guy.
Nó cũng xuất hiện trong những công việc của cháu trên TV.
Quả thực nó sẽ giúp cháu tiến xa đó...
...miễn là, dĩ nhiên, cháu có được những cơ hội ban đầu.
Giờ cháu có đang chuẩn bị cho một show diễn không?
Ừm. Cháu đang chuẩn bị cho một số vai.
Bác không thể tin là cháu sẽ không giành được chúng.
Cháu có thể chứ.
Cháu muốn một ngày nào đó
có một vườn trồng cây gia vị.
Trong thâm tâm, cháu vẫn nghĩ
mình là một cô gái quê.
Gia đình cháu có đông người không?
- 3 người anh và 2 người chị ạ.
- Các chị cháu kết hôn chưa?
- Họ có con chưa?
- Một người có 2, một người có 4 ạ.
Có thể cháu cũng sẽ sinh rất nhiều con đấy.
Nhà cháu cũng đẻ nhiều mà.
Cháu có đến 16 người cháu cả trai cả gái.
Ôi Chúa ơi.
Bác có muốn cháu rửa giúp
để bác có thể lau tay một chút không?
Ô, không. Không sao đâu cháu yêu.
Roman! Ông thôi ngay cái màn tra tấn lỗ tai của Guy...
...với những câu chuyện về Modjeska đi.
- Cậu ấy ngồi nghe chỉ vì lịch sự thôi.
- Không, không, không, không.
- Nó rất thú vị mà, bác Castevet.
- Bà thấy chưa?
Minnie! Bác là Minnie, còn ông ấy là Roman, được chứ?
- Được chứ?
- Được ạ.
Được.
Tuyệt vời. Rất tuyệt vời.
- Tạm biệt, cháu yêu. Tạm biệt.
- Cám ơn đã mời bọn cháu.
- Ừ, thật thú vị. Chúc cháu khỏe.
- Minne!
Minnie! Đúng! Cháu giỏi lắm.
Hú! Về món bò nướng ấy hả?
Ôi Chúa ơi! Và cả món bánh nữa.
Sao anh lại ăn mỗi 2 miếng?
- Thật kì quá đi.
- Vì phép lịch sự.
Vì thế anh mới ăn 2 miếng. Vì phép lịch sự.
Chúng ta chỉ có 3 đĩa ăn giống nhau!
Và tất cả những món đồ bạc tuyệt đẹp đó nữa.
Chúng ta sẽ tỏ ra tử tế. Có thể họ
sẽ di chúc nó lại cho chúng ta.
- Đoán xem phòng tắm của họ có gì.
- Vòi rửa đít.
- Quyển Jokes for the John.
- Không phải chứ.
Quyển sách treo trên móc ngay cạnh toilet.
Nhưng những câu chuyện của Roman rất thú vị.
Trước giờ anh chưa từng nghe về Forbes-Robertson.
Tối mai anh sẽ qua đó tiếp để nghe thêm.
Thế à?
Ừ. Bác ấy bảo thế. Đây.
Làm cái việc này hộ anh với.
Em tưởng anh sẽ làm gì đó với Joan và *** Jellico.
- Điều đó có chắc chắn không?
- Không chắc chắn.
Chúng ta sẽ gặp họ vào tuần tới.
Nếu không muốn, em không phải đi cùng đâu.
Em có thể ở lại đây.
Vâng. Em nghĩ em sẽ ở lại đây.
Ông ấy còn biết cả Henry Irving.
Ý anh là nó thực sự thú vị, em biết chứ?
Sao họ lại hạ những bức tranh xuống nhỉ?
Ý em là sao?
Những bức tranh ấy. Họ đã hạ chúng xuống.
Trên tường có những móc treo và khoảng trống sạch.
Và có một bức tranh ở đó không khớp.
Anh không để ý thấy điều đó.
Chào cháu yêu. Chúng ta không làm phiền cháu chứ?
Đây là bạn thân của bác, Laura-Louise
McBurney, ở trên tầng 12.
Laura-Louise, đây là vợ của Guy, Rosemary.
Chào, Rosemary. Chào mừng đến với nhà Bram!
Laura-Louise vừa mới gặp Guy. Bà ấy muốn gặp cả cháu nữa.
- Hai bác có thể vào không?
- D... Dĩ nhiên rồi. Mời hai bác.
Đây. Bà vào đi.
Ô, xem cháu có gì kìa! Có đèn này!
Ôi! Nó không đẹp hay sao chứ!
- Họ vừa chuyển nó đến sáng nay.
- Cháu khỏe chứ? Nhìn cháu mệt mỏi quá.
Ô, không. Cháu khỏe. Hôm nay là ngày cháu đến kì.
Cháu có đứng lên và đi lại không?
Vào ngày đầu, bác cũng bị đau như thế.
Bác không thể di chuyển, ăn hay làm bất kì điều gì.
Dan từng cho bác uống rượu
bằng ống hút để ngắt cơn đau.
Phụ nữ thời nay giỏi đương đầu với rắc rối hơn nhiều.
Họ khỏe mạnh hơn chúng ta hồi đó nhiều.
Nhờ vào vitamin và sự chăm sóc y khoa tốt hơn đấy.
Những thứ đằng kia là gì thế, tấm bọc chỗ ngồi hả?
Ừm, đệm cho những chỗ ngồi ở cửa sổ.
Ô, ừ.
Ô, chờ đã. Trước khi bác lỡ quên mất...
Cái này là Roman và bác tặng cháu.
Cho cháu ư?
Chỉ là một món quà nhỏ thôi.
Mừng cháu chuyển đến.
Chẳng có lí do gì...
Nó thực sự rất cổ. Hơn 300 năm rồi đó.
Nó thật đáng yêu.
Ừ. Thứ màu lục bên trong gọi là
rễ tannis. Nó sẽ mang lại may mắn.
Nó thật đáng yêu nhưng cháu... cháu không thể nhận nó được.
Cháu đã nhận rồi đấy thôi.
- Đeo nó vào đi.
- Phải đấy.
A, cháu sẽ quen với mùi đó trước khi
cháu kịp nhận ra nó cho mà xem.
Ừ, đeo vào đi cháu.
Ô, đúng thế.
Những câu chuyện của ông ấy có thú vị như tối qua không?
- Có. Em ở nhà vui chứ?
- Cũng bình thường.
Em nhận được một món quà.
Trước đây, nó là của Terry.
Không đùa chứ? Nhưng mà khá đẹp đấy.
Em sẽ không đeo nó sao?
Nó có mùi khó chịu.
Có cái gì đó bên trong gọi là rễ tannis...
...từ nhà kính của bà ấy.
Nhưng nó không quá tệ mà.
Có ai dùng tannis không?
Nếu đã nhận rồi thì em nên đeo nó đi.
Alo.
Vâng. Tôi đây.
Ô, Chúa ơi. Không.
Ô, anh chàng tội nghiệp.
Và, ừm...
Họ không biết cái gì gây ra chuyện đó ư?
Ôi Chúa ơi! Thật khủng khiếp!
Thật quá khủng khiếp!
Vâng, tôi sẽ.
Ý tôi là vâng, tôi nhận.
Tôi ghét khi giành được nó như thế, nhưng...
Ông sẽ phải nói chuyện với đại diện của tôi...
...về cái giới hạn đó của nó.
Alan Stone.
Tôi chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu, ông Weiss.
Theo chúng tôi biết thì không.
Cám ơn ông Weiss.
Guy?
Chuyện gì thế?
Donald Baumgart... anh ấy bị mù rồi.
Hôm qua anh ấy thức dậy
và không nhìn được nữa.
Ôi, không.
Ồ, anh được nhận vai rồi.
Nhưng được theo kiểu này thì chả ra sao cả.
Nghe này... Anh phải ra ngoài đi lòng vòng chút.
Vâng. Em hiểu mà. Anh cứ đi đi.
Baumgart... Donald Baumgart.
Đó là một vai diễn rất quyến rũ.
Lần này, anh ấy sẽ thực sự được chú ý tới.
Anh ấy còn nhận được lời mời vào vai chính...
...trong một bộ phim truyện truyền hình, Miami Beach.
Bỗng dưng anh ấy trở nên rất nóng.
Giờ thì tôi hiểu vì sao cô lại quá đỗi vui mừng rồi.
Đây là một giai đoạn khó khăn trong cuộc đời anh ấy.
Một sự thử thách.
Tôi hiểu.
Ông biết các diễn viên là thế nào rồi đấy.
Tất cả đều hơi tự cho mình là trung tâm.
Tôi cá là thậm chí Laurence Olivier...
...cũng tự phụ và cho mình
là cái rốn của vũ trụ.
Đó là một vai diễn khó.
Anh ấy phải diễn với nạng và...
...cố nhiên là anh ấy rất lo lắng.
Và anh ấy...
...a, không có thời gian thảnh thơi.
Tôi nhận thấy trên khu nhà vui vẻ
đó có thêm một vụ tự sát nữa.
- Tôi chưa nói với ông sao?
- Chưa. Cô chưa nói.
Chính là cô gái mà tôi đã kể với ông.
Người nghiện ma túy được cặp
vợ chồng già Castevet cải tạo lại ấy.
Chắc chắn tôi có kể rồi.
Có vẻ việc cải tạo của họ
không thành công cho lắm nhỉ.
Dạo gần đây, anh là một kẻ khó chịu.
Vì anh lo rằng mắt Baumgart sẽ lại nhìn thấy được.
- Anh thật đáng khinh.
- Cũng bình thường thôi mà.
Hẳn nhiên là anh có hai luồng cảm xúc về việc này.
Dù có phải làm ông Yamaha suốt phần đời còn lại...
...anh cũng sẽ không bất công với em nữa.
- Không có đâu.
- Có mà.
Anh đang vò đầu bứt tóc vì sự nghiệp của mình.
Mình sinh con nhé, được không em?
Hãy sinh 3 đứa liền một lúc luôn, được không?
Một đứa bé. Em biết đấy.
Mẹ ơi, bố ơi, pu pu. Em biết chứ?
- Anh nói thật à?
- Chắc chắn. Anh nói thật mà.
Anh thậm chí còn tìm ra thời điểm
đúng đắn để bắt đầu. Nhìn này.
Thực sự là anh nói thật à?
Không, anh đùa đấy. Chắc chắn rồi. Anh nói thật.
Ô, Ro, em yêu. Vì Chúa, đừng khóc chứ.
Ồ, không. Em không khóc.
Em sẽ không khóc đâu.
Sẽ chẳng thành công đâu nhé.
Ưm ưm! Lớp sơn!
Lớp sơn kìa!
Hay thật đấy.
Tối nay sẽ không một ai bị hỏa hoạn hết.
Nó thật lộng lẫy, anh nhỉ?
Em hi vọng mình có một mùa đông
lạnh nhất từ trước tới giờ.
Ô, khỉ thật!
Chào Guy. Cháu sao rồi?
Không, đừng cho bà ấy vào. Không phải tối nay chứ.
Ô, bác thật tử tế quá.
Bác chắc là không muốn vào chứ?
Không. Bác không muốn làm phiền hai đứa.
Tốt quá.
Tốt.
Ai nói rằng giác quan thứ 6 là không có thật nào?
Ngược lại, quới khách sẽ được ăn món tréng mẹng.
- Cái gì cơ?
- Món Mousse au chocolat.
Hoặc theo bác Minnie gọi - socola chuột.
Em cứ sợ là bà ấy sẽ ở lại cả đêm.
Không. Bà ấy chỉ muốn chúng ta thử nó.
Vì đây là một trong những món tủ của bà ấy.
Bà ấy thật ra cũng tử tế.
Chúng ta không nên trêu đùa bà ấy.
Ừ. Em nói đúng. Em nói đúng. Em nói đúng.
Ngon thật đấy.
Nó có vị gì đó bên dưới.
Vị gì như kiểu có đá phấn ấy.
Anh không cảm nhận thấy.
Thật ngớ ngẩn, em yêu. Làm gì có vị bên dưới nào.
Có mà.
Thôi nào. Bà già ấy đã quần quật cả ngày rồi. Ăn đi em.
- Em không thích nó.
- Nó ngon mà.
Đây. Anh có thể ăn phần của em.
Được thôi. Đừng ăn. Lúc nào chả có thứ gì đó không ổn.
Ô, nếu việc này sẽ bị xé ra to thì...
Nghe này. Nếu thực sự em không chịu được thì đừng ăn.
Ngon lắm. Không có vị bên dưới nào hết.
Anh cho chạy đĩa hát được không?
Đây nè bố nó. Em có được ngôi sao vàng không?
Em được hai ngôi luôn.
- Anh xin lỗi nếu anh đã quá nhỏ nhen.
- Anh có đấy.
...đang tạo thành một vòng tròn ở sân bóng...
Giáo hoàng ở sân vận động Yankee nè!
...mái che được xây đặc biệt ở căn cứ thứ hai.
Chúa ơi, thật là một tên tội phạm!
Hãy lắng nghe tiếng gào thét của đám đông!
Hôm nay, đi tới đâu Giáo hoàng cũng
nhận được sự đón tiếp như thế này.
Như một người đã nói vào chiều nay...
"Có lẽ chúng ta không xứng đáng
nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt."
Và hôm nay quả là một ngày đặc biệt.
Đó là một chỗ tuyệt vời cho
màn quảng cáo Yamaha của anh.
Chúng tôi muốn gửi đến các bạn một bài tóm tắt ngắn...
...của sự việc mang tính lịch sử hôm nay.
Giáo hoàng Paul VI đến nơi vào lúc 9h27 sáng nay.
Sao thế em?
Chóng mặt.
Này.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Do uống rượu đây mà.
Cả ngày em chưa ăn gì trước bữa tối hả?
Này.
Này.
Đẹp quá.
Điều em cần làm là đi ngủ. Một giấc ngủ thật ngon.
Chúng ta còn phải thụ thai.
Ô, chúng ta sẽ... Chúng ta sẽ làm thế.
Mai nhé. Còn rất nhiều thời gian mà.
Chỉ chợp mắt thôi.
Sao anh lại cởi chúng ra?
Để khiến em thấy thoải mái hơn.
Em đang thấy thoải mái hơn mà.
Ngủ đi Ro.
Hutch không đi với chúng tôi sao?
Chỉ cho người Thiên Chúa giáo thôi.
Ước gì chúng ta không bị ràng buộc bởi những định kiến đó...
...nhưng, không may thay...
Từ từ, từ từ thôi. Các người
đưa cô ấy lên cao quá rồi.
Bão! Bão!
Nó đã giết chết 55 người ở London...
...và nó đang hướng về lối này!
Tốt hơn là cô nên đi xuống dưới, thưa cô.
- Cô ấy còn thức. Cô ấy nhìn thấy đó.
- Đã ăn con chuột rồi...
...thì cô ta không thể nghe hay thấy gì.
Cô ta lúc này như là đã chết vậy. Giờ thì hát đi.
Tôi rất tiếc khi nghe rằng cô cảm thấy không khỏe.
Đó chỉ là do chuột cắn thôi mà.
Cô nên để chúng tôi buộc chân lại...
...phòng khi bị co giật.
Vâng. Tôi cho là thế.
Khả năng bị bệnh dại luôn hiện hữu.
Nếu bài nhạc làm cô khó chịu...
...hãy cho tôi biết, tôi sẽ cho dừng lại.
Ô, không, không, không.
Xin đừng vì tôi mà thay đổi chương trình.
Cố ngủ đi.
Chúng tôi sẽ chờ ở trên boong tàu.
Đây không phải giấc mơ!
Chuyện này đang thực sự diễn ra!
Họ nói với tôi rằng cô đã bị một con chuột cắn.
Vâng. Đó là lí do khiến tôi không thể đến gặp Cha.
Không sao đâu.
Vâng. Đó là lí do khiến tôi không thể đến gặp Cha.
Không sao đâu.
Chúng tôi không muốn cô làm hại đến sức khỏe bản thân.
Tôi có được tha thứ không, thưa Cha?
Ô, dĩ nhiên rồi.
Này, quá 9h rồi đấy.
5 phút nữa.
Anh phải đến nhà Alan vào lúc 10h.
- Anh ăn ngoài đi.
- Được. Ăn ngoài thì ăn ngoài.
Mấy giờ rồi anh?
9h10.
Em đi ngủ lúc mấy giờ vậy?
Em đâu có đi ngủ.
Em bị bất tỉnh.
Từ giờ em chỉ được uống cocktail hoặc rượu.
Không được uống cocktail chung với rượu.
Những giấc mơ của em.
Đừng hét lên nhé. Anh đã giũa móng rồi.
Anh không muốn lỡ mất đêm của đứa bé.
- Mấy cái móng tay của anh đã bị gãy.
- Lúc em đang bất tỉnh ư?
Và nó khá là vui, giống kiểu vui vẻ với người chết vậy.
Em nằm mơ thấy có kẻ cưỡng bức em.
Em không biết nữa. Một kẻ nào đó không phải con người.
Cám ơn rất nhiều.
- Có vấn đề gì thế?
- Không có gì.
Anh không muốn lỡ mất đêm đó.
Lẽ ra chúng ta có thể làm chuyện ấy vào sáng hoặc tối nay.
Đêm qua có phải lần duy nhất đâu.
Lúc đó anh có hơi xỉn, em biết chứ?
- Ô! Chào! Cháu thích nó chứ?
- Vâng.
Bác nghĩ là mình cho quá nhiều kem cocoa vào trỏng.
Không, không. Ngon lắm ạ.
Bác phải cho cháu biết công thức đấy.
Ừ, rất vui lòng. Nghe này, cháu đi mua sắm hả?
Giúp bác việc nho nhỏ này nhé. Lấy cho bác 6 quả trứng...
...một lon Sanka nhỏ uống liền. Bác sẽ trả tiền sau.
Vâng. Tạm biệt bác.
Anh không nghĩ là mình nên nói chuyện về việc này sao?
Về việc gì?
Về cái cách mà anh không nhìn mặt em.
Em đang nói gì vậy? Anh có nhìn em mà.
Không có.
Anh dám chắc là có.
Nào, có chuyện gì? Có vấn đề gì à?
Không có gì. Đừng bận tâm.
Không, không. Đừng nói thế. Có chuyện gì vậy?
Không có gì.
Nghe này, em yêu, anh...
Anh biết là anh đã quá chú tâm vào vai diễn...
...nhưng nó rất quan trọng.
Nhưng như thế không có nghĩa là anh không yêu em.
Kì kinh của em là vào thứ 6.
Thế à?
Chắc tối nay hoặc ngày mai là có thôi.
- Muốn cá không?
- Chơi luôn.
- 25 xu.
- Đồng ý
- Em sẽ thua thôi.
- Anh thôi đi chứ.
Anh đang khiến em
bồn chồn hết cả người.
Mới chỉ có 2 ngày mà.
Khi nào thì tôi sẽ biết?
Tôi sẽ gọi cho cô ngay khi có kết quả.
Tôi muốn kiểm tra tổng quát
để biết thêm vài điều nữa.
Elsie Dunstan đã giới thiệu tôi đến với anh, thưa bác sĩ.
- Ô, vâng. Cô ta khỏe không?
- Cô ấy khỏe.
Và đám nhóc rất tuyệt vời.
Anh đỡ đẻ cho tất cả chúng nó hả?
Không, chỉ đứa cuối thôi.
- Hemoglobin tổng thể.
- Vâng, thưa bác sĩ.
Chúng tôi đã đi xem vở The Fantasticks.
- Thế à?
- Vâng.
- Cô thích nó chứ?
- Vâng.
Tốt.
- Alo?
- Cô Woodhouse hả?
- Bác sĩ Hill ạ?
- Chúc mừng nhé.
- Thật ạ?
- Thật chứ.
Cô có đó không?
Vâng, ừm, giờ thì sao ạ?
Cô hãy đến gặp tôi vào tháng tới.
Cô hãy uống những viên Natalin đó. 1 viên 1 ngày.
- Tôi sẽ gửi đơn vào viện cho cô.
- Ô, khi nào thì tôi sẽ sinh ạ?
Nếu tốt đẹp thì sẽ là ngày 28 tháng 6.
- Nghe sao mà xa xôi quá.
- Đúng thật.
Một điều nữa, cô Woodhouse.
Chúng tôi cần một mẫu máu nữa.
Ô, vâng, dĩ nhiên rồi.
Để làm gì ạ?
Y tá chưa lấy đủ máu nên cô
hãy tạt qua và gặp cô ấy nhé?
Nhưng tôi có thai rồi phải không?
Vâng. Chỉ để kiểm tra lượng đường
trong máu và tiếp tục theo dõi thôi.
Không phải băn khoăn gì cả.
Cô có thai rồi. Đừng lo.
Được rồi. A, tôi sẽ đến vào thứ 2.
Được rồi. Và đừng quên uống thuốc nhé.
Không đâu.
- Tạm biệt cô Woodhouse.
- Tạm biệt bác sĩ Hill.
Đường trong máu à?
Cái gì thế?
Ô!
Tuyệt vời. Điều đó thật tuyệt vời.
- Bố.
- Và mẹ nữa.
Guy, Guy, nghe này.
Chúng ta hãy biến điều này thành một
khởi đầu mới nhé. Được không?
Một sự cởi mở mới trong việc trò chuyện với nhau...
...vì dạo này mình không cởi mở.
Đúng vậy. Anh đã quá chú tâm vào bản thân.
Toàn bộ vấn đề là ở chỗ đó.
Em biết là anh yêu em mà, phải không Ro?
Anh yêu em. Thề với Chúa anh sẽ cởi mở...
- Lỗi của em cũng nhiều như của anh.
- Không. Vớ vẩn. Là lỗi của anh.
Em hãy tha thứ cho anh. Anh sẽ cố
trở nên tốt hơn, em nghe chứ?
Ô, Guy.
Sao thế?
Đây...
...là một cách hay để các bậc cha mẹ tiếp tục chung sống.
Này.
- Em biết anh muốn làm gì không?
- Làm gì ạ?
Kể cho Minnie và Roman.
Ô, anh biết, anh biết. Nó, ừm...
Nó... nên là một bí mật
sâu thẳm, kín đáo nhưng...
...anh đã nói với họ rằng chúng ta đương cố gắng.
Họ đã rất vui.
Nói với họ đi.
2 phút nữa về nhé?
Mày có thai rồi.
Một mẫu máu khác.
Ta da!
Nào, bác gọi đó là tin tốt lành.
- A, cháu yêu, chúc mừng cháu nhé.
- Cháu cám ơn.
- Chúc cháu những điều tốt đẹp nhất, Rosemary.
- Cháu cảm ơn bác nhiều.
Hai bác không thể diễn tả hết sự vui sướng.
Chúng ta không mang theo sâm panh...
...nhưng cái này cũng không hề kém cạnh đâu.
- Khi nào thì sinh hả, cháu yêu?
- 28 tháng 6 ạ.
Ô, chuyện này sẽ rất hứng thú đấy.
- Nghe này, cháu có 1 bác sĩ giỏi chứ?
- Ồ, vâng. Một người rất giỏi ạ.
Bạn thân của hai bác là bác sĩ
sản khoa hàng đầu, Abe Sapirstein.
Ông ấy đỡ đẻ cho mọi trẻ em của xã hội.
Abe Sapirstein?
Một trong những bác sĩ sản khoa giỏi nhất quốc gia.
Ổng từng xuất hiện trên
Open End vài năm trước phải không?
Phải.
Ro?
Ừm... A, thế còn bác sĩ Hill?
Đừng lo về Hill. Anh sẽ nói chuyện với
anh ta. Em biết anh mà.
Nghe này. Bác sẽ không cho cháu đi
gặp cái bác sĩ Hill vô danh đó.
Cháu sẽ nhận được những gì
tốt nhất, quý cô trẻ trung ạ.
- Điện thoại của cháu đâu?
- Nó ở trong phòng ngủ ạ.
Ông ấy là một người tài ba. Rất nhạy bén.
- Ro, ngồi xuống. Ngồi xuống đi.
- Không. Em ổn mà.
Abe, Minnie đây. Tôi khỏe.
Nghe này, Abe, một người bạn thân của chúng tôi...
...hôm nay vừa biết tin mình có thai.
Ừ, đúng thế. Giờ tôi đang ở trong căn hộ của cô ấy.
Chúng tôi nói là ông sẽ
vui lòng chăm sóc cho cô ấy.
Ông cũng sẽ không đòi cô ấy trả một số tiền trên trời.
A, chờ tôi một phút.
Rosemary, sáng mai lúc 11h nhé?
- Được ạ.
- Ừ. 11h được, Abe.
Ừ. Vâng, ông cũng thế nhé.
Không, không, không, không.
Không có gì đâu.
Được. A, hãy cùng hi vọng như thế. Tạm biệt.
- A, xong rồi đó.
- Cám ơn bác nhiều lắm, Minnie.
Đúng. Cháu không biết phải cảm ơn hai bác thế nào nữa.
Cháu chỉ cần có một đứa bé
kháu khỉnh, khỏe mạnh. Thế là đủ.
Ôi, tôi nóng lòng muốn kể cho Laura-Louise quá.
Ô...
Ừm, xin bác đừng nói với ai khác. Không phải ngay lúc này.
Không. Con bé nói đúng. Còn rất nhiều thời gian mà.
Giờ thì uống mừng một đứa bé
kháu khỉnh, khỏe mạnh nào.
- Đồng ý. Đồng ý.
- Đồng ý.
Andy.
Hay là Susan.
Susan.
Xin đừng đọc sách nhé.
Chẳng có ca sinh nở nào giống y như sách mô tả đâu.
Và cũng đừng nghe lời bạn bè cô.
Không ca mang thai nào giống ca nào cả.
- Bác sĩ Hill có kê đơn mấy viên vitamin.
- Không uống thuốc viên.
Minnie Castevet có một phòng trồng những mẫu cây.
Tôi sẽ kêu bà ấy pha nước uống mỗi ngày cho cô.
Như thế sẽ tươi hơn, an toàn hơn và giàu vitamin hơn...
...bất kì viên thuốc nào trên thị trường.
Bất cứ lúc nào cô có điều cần hỏi, cứ gọi tôi nhé.
Gọi tôi chứ không phải dì *** của cô.
Tôi ở đây là vì như thế mà.
- Đây.
- Trong đó có gì thế?
Một ít ốc sên và đuôi chó con.
Tốt thôi, nhưng nếu chúng cháu muốn có một bé gái?
Cháu muốn thế à?
Tốt thôi, nhưng nếu chúng cháu muốn có con gái?
Cháu muốn thế à?
Nếu đứa đầu là con trai thì cũng tốt thôi.
A, thế thì đó.
Không, thật đấy, trong này có gì vậy?
- Một quả trứng sống, gelatin, thảo mộc.
- Một quả trứng sống, gelatin, thảo mộc.
Rễ tannis hả bác?
Có một chút, đi kèm thêm vài thứ khác nữa.
Đừng quá bạo lực, Harry. Nếu anh muốn làm kẻ ngu ngốc...
...hãy ngu ngốc theo cách không dùng bạo lực.
Tôi không yêu ai cả. Mụ vợ béo của anh lại càng không.
Tôi chỉ là một thằng què quặt vô vọng...
Cái gì thế em?
Em... Em đã đến Vidal Sassoon.
Đừng nói với anh là em đã trả tiền cho cái đó nhá.
Guy.
Em bị đau.
Ở đâu?
Ở đây.
- Mới đây hả?
- Từ thứ 2 rồi.
Đau dữ lắm.
- Em có đi gặp Sapirstein chưa?
- Thứ 4 này em sẽ đi.
Chuyện này thật kì quặc. Sao em không đi gặp Sapirstein?
- Sao em không nói gì cả?
- Em vẫn thường gặp ông ấy mỗi thứ 4 mà.
Đây là một ca giãn khung chậu hoàn toàn tự nhiên.
Cô có thể dùng aspirin thông thường để chống lại nó.
Tôi cứ lo rằng mình bị mang thai lạc chỗ.
Lạc chỗ?
Tôi tưởng là cô sẽ không đọc sách cơ mà, Rosemary.
- Nó cứ nhìn chằm chằm vào tôi ở hiệu thuốc.
- Nó chỉ khiến cô lo lắng thôi.
- Cô hãy về nhà và ném nó đi nhé?
- Vâng. Cám ơn.
Những cơn đau sẽ biến mất trong hai ngày.
Mang thai lạc chỗ!
*Một ít ốc sên và đuôi chó con:
những thứ cấu thành nên con trai.
*Nguyên văn: Snips and snails
and puppy dog tails.
*Nguồn gốc: xuất xứ từ bài hát
What Are Little Boys Made Of?
Trông em tệ quá.
Em đang nói gì thế? Trông em tuyệt lắm mà!
Cái đầu mới cắt của em mới tệ.
Em muốn biết sự thật, em yêu.
Đó là sai lầm lớn nhất của em.
Chúa tôi!
- Là Vidal Sassoon đó. Nó rất hợp.
- Cô bị làm sao vậy?
- Trông tôi tệ đến thế sao?
- Tệ lắm.
- Cô không ăn kiêng kiểu tu sĩ đó chứ?
- Không.
Thế sao lại như vầy? Cô đi gặp bác sĩ chưa?
Hutch, có lẽ tôi cũng nên nói cho ông biết. Tôi có thai rồi.
Vớ vẩn. Phụ nữ mang thai phải
tăng cân chứ. Họ không xuống cân.
Tôi ngủ không được ngon.
Tôi bị cứng khớp hay gì gì đó,
thành thử tôi bị đau.
- Chẳng có gì nghiêm trọng cả.
- A, chúc mừng.
- Chắc hẳn cô đang vui lắm.
- Vâng. Cả 2 chúng tôi đều rất vui.
Bác sĩ sản khoa của cô là ai?
Abraham Sapirstein.
Ô! Ông ấy đỡ đẻ cho hai đứa nhỏ của con gái tôi.
- Ông ấy thuộc diện giỏi nhất thành phố.
- Lần cuối cô gặp ổng là khi nào?
Ừm, hôm qua.
- Và?
- Và ông ấy nói rằng nó khá phổ biến.
Cô xuống bao nhiêu cân rồi?
3 pao.
Không lý nào! Cô xuống cân nhiều hơn chừng đó nhiều.
Ban đầu giảm chút cân là hoàn toàn bình thường.
Sau này tôi sẽ lên cân lại.
Ừm. Chúng ta đành tin rằng bác sĩ
Sapirstein biết mình đang nói gì.
Ông ấy nên như thế. Ổng đòi tiền cũng cao mà.
Chúng tôi được giảm giá. Hàng xóm của
chúng tôi là bạn thân của ổng.
- Để tôi.
- Ông cứ ở đó đi.
Nó đõ đau hơn khi tôi đi lại loanh quanh.
Ô, cháu vừa mới nhắc đến bác.
Hi vọng là cháu nói tốt về bác.
Cháu có cần gì từ bên ngoài không?
- Không ạ. Cám ơn bác đã hỏi.
- Guy đã về nhà chưa?
Chưa. 6h ảnh mới về tới nhà ạ.
Một người bạn của bọn cháu đang ở đây.
- Bác... bác muốn gặp ông ấy không?
- Có. Nếu cháu không lấy làm phiền.
Không đâu. Bác vào đi ạ.
Hutch, đây là bác Roman Castevet.
Edward Hutchins.
- Chào ông.
- Ô, xin chào, thưa ông.
Cháu đang kể với Hutch là bác và Minnie
đã gửi cháu đến chỗ bác sĩ Sapirstein.
Ô, vậy là Rosemary đã báo tin tốt lành cho ông rồi à.
Vâng, cô ấy nói rồi.
Chúng ta phải đảm bảo rằng cô ấy được nghỉ ngơi đầy đủ.
Tôi thấy hơi lo khi nhìn vẻ ngoài của cô ấy.
A, cô ấy đã sụt ít cân...
...nhưng trong những tháng đầu thì
chuyện đó cũng khá bình thường.
Sau này cô ấy sẽ lên cân.
Có khi lại lên quá nhiều cũng nên.
- Vậy tôi yên tâm rồi.
- Hai người ngồi xuống đi.
Ngày nào bà Castevet cũng pha đồ uống có vitamin cho tôi...
- ...từ những cây thảo mộc bà ấy trồng.
- Đúng. Dĩ nhiên...
...tất cả đều làm theo
chỉ dẫn của bác sĩ Sapirstein.
Ông ấy có xu hướng nghi ngờ...
...những loại thuốc viên vitamin có trên thị trường.
Thật thế à? Nhưng chắc chắn chúng được sản xuất...
...với độ an toàn rất cao kia mà.
Cũng phải. Nhưng thuốc viên thương mại...
...có thể nằm trong nhà thuốc cả tháng trời...
...và bị mất rất nhiều hiệu lực vốn có.
- Chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
- Cháu thích ý tưởng...
...dùng mọi thứ tươi sạch
và có nguồn gốc thiên nhiên.
Cháu dám cá là các phụ sản đã nhai rễ tannis...
...khi con người chưa biết đến thuốc viên vitamin.
Rễ tannis?
Nó là một trong những thứ thảo mộc
bà ấy cho vào đồ uống.
Mà rễ cây có phải là thảo mộc không?
Ý cháu không phải là rễ anise hoặc orris đấy chứ?
Không, tannis.
Xem này.
Nó cũng mang lại may mắn nữa.
Nhìn không giống, ừm, rễ cây lắm...
...trông như một kiểu nấm mốc nào đó hơn.
- Nó có tên gọi nào khác không?
- Theo tôi biết thì không. Không.
Tannis. Bác phải tra tìm nó
trong bách khoa toàn thư.
Dù có là gì thì cái bùa này cũng thật xinh xắn.
Nhà Castevet đưa nó cho tôi đấy.
Có vẻ ông và bà nhà đương chăm sóc cho Rosemary...
- ...tốt hơn cả bố mẹ đẻ của cổ nữa.
- Chúng tôi rất quý cô ấy. Cả Guy nữa.
Giờ thì xin phép ông, tôi phải đi đây.
Vợ tôi đang chờ tôi.
- Rất vui khi được gặp ông.
- Ồ, đừng bận tâm, Rosemary.
Chúng ta sẽ còn gặp lại.
Bác chắc chắn đấy.
Tôi vừa để ý thấy ổng có bấm lỗ ở tai.
Tai bấm lỗ và đôi mắt soi mói.
Bà ta như thế nào?
Rất tò mò. Vui tính.
Guy rất thân thiết với họ.
Tôi cho là họ đã trở thành...
...những bậc cha mẹ kiểu mẫu cho anh ấy.
Còn cô thì sao?
Tôi... tôi không biết nữa.
Đôi khi tôi nghĩ họ thân thiện và hay giúp đỡ thái quá.
Này, thật ngạc nhiên!
Ông khỏe chứ, Hutch?
Anh mới là sự ngạc nhiên đó.
- Đã có chuyện gì vậy?
- Họ viết lại kịch bản ấy mà. Lũ ngốc.
A, cứ ở đó. Không ai đi đâu cả.
- Anh có muốn chút cà phê không?
- Muốn quá đi chứ.
Quà tặng này.
Có vẻ việc chúc mừng đã sẵn sàng rồi nhỉ.
Vâng. Thật tuyệt vời nhỉ?
- Khi nào thì đứa bé chào đời?
- 28 tháng 6.
Anh có biết rằng bác sĩ Sapirstein...
...đã đở đẻ cho hai đứa cháu của Hutch không?
- Thật thế à?
- Ừm.
Tôi có gặp hàng xóm của hai người rồi. Roman Castevet.
Ô, thế hả?
- Một ông già kì lạ mà vui tính, nhỉ?
- Guy, anh có để ý thấy ổng bấm lỗ tai không?
- Em đang đùa à?
- Không, không. Em nhìn thấy mà.
Thật là ngại khi gần đây chúng tôi
ít gặp ông, Hutch. Nhưng...
...tôi thì bận quá, Ro lại đang thế này.
Thực sự chúng tôi chẳng gặp ai cả.
- Có lẽ ta nên sớm ăn tối cùng nhau.
- Ông không đi đấy chứ?
- Cám ơn về tách cà phê, bạn thân mến.
- Cám ơn ông đã đến, bạn thân mến.
Cái này không phải của tôi.
Chắc hẳn nó là của ông.
Đúng rồi.
Hai người đã nghĩ về cái tên nào chưa, hay vẫn còn quá sớm?
Andrew hoặc Douglas nếu là con trai.
- Melinda hoặc Sarah nếu là con gái.
- Sarah? Thế còn Susan thì sao?
Nè, cái găng còn lại có ở quanh đây không?
- Tôi không nhìn thấy nó, Hutch.
- Không, nó không có ở đây.
Chắc tôi để quên nó ở chỗ City Center rồi.
Tôi sẽ tạt lại qua đó. Chúng ta sẽ
thật sự ăn tối cùng nhau nhé?
- Chắc chắn rồi.
- Tuần tới nhé.
- Tạm biệt.
- Tạm biệt.
- Chào.
- Chào.
Thật là một sự ngạc nhiên thú vị.
Anh đoán xem ông ấy đã nói gì.
- Ổng nói sao?
- Rằng trông em tệ quá.
Ông già Hutch tử tế thật, đi đến đâu
là gieo rắc niềm vui đến đó.
Anh đi lấy báo đây, em yêu.
- Ông ấy lúc nào cũng nhìn vào mặt tối.
- Ông ấy không...
Thế thì ông ta là một tay nghiệp dư hạng nhất.
Alo.
Ô, ừ. Cô ấy đương cảm thấy không khỏe.
A, tôi nghĩ là cô ấy ngủ rồi.
Được.
Ô, được. Vâng.
Được thôi, ông chờ chút nhé.
Là Hutch đấy. Ông ấy muốn nói chuyện với em.
Anh nói là em đang nghỉ ngơi
nhưng ổng bảo không chờ được.
- Hutch?
- Nói cho tôi nghe xem, bạn thân mến.
Cô có ra ngoài tí nào không?
A, tôi... dạo này tôi không ra ngoài. Sao thế?
Cô đến gặp tôi vào 11h sáng mai,
trước tòa nhà Time-Life nhé?
Được. Nếu ông muốn tôi đến.
Có chuyện gì thế? Không nói luôn được à?
Bây giờ không tiện.
Chúng ta có thể ăn trưa sớm nếu cô muốn.
- Vâng. Thế thì hay quá.
- Tốt. Thế 11h nhé?
Được. Ô, thế ông tìm thấy găng tay chưa?
Không, họ không thấy nó.
- Chúc ngủ ngon, Rosemary.
- Ông cũng thế. Chúc ngủ ngon.
Chuyện gì thế?
- Ông ấy muốn nói chuyện với em.
- Về chuyện gì?
Em không biết. Ông ấy không nói.
Chắc mấy câu chuyện về cuộc phiêu lưu
của đám nhóc ám vào đầu ổng rồi.
Em sẽ gặp ổng ở đâu?
Ừm, tòa nhà Time-Life, 11h ngày mai.
Chuyện này thật kì cục.
Em đang mang thai mà!
Anh đang đói. Anh sẽ đi lấy cây kem ốc quế.
- Em muốn làm một cây không?
- Có. Cho em một cây.
- Vani nhé?
- Được ạ.
Được.
- Chào.
- Chào bác.
Minnie, giờ cháu phải ra ngoài, nên cháu
sẽ không uống lúc 11h đâu.
Tốt thôi, cháu yêu. Uống sau vậy.
Khi nào cháu về thì bấm chuông nhé.
Cơn đau hãy biến đi. Tao không muốn
chịu đựng mày thêm nữa.
Vâng?
Đây có phải căn hộ của Edward Hutchins không?
Vâng. Xin hỏi ai đấy ạ?
Tên tôi là Rosemary Woodhouse.
Tôi có hẹn với ông Hutchins. Ông ấy có đó không?
Alo?
Sáng nay, đùng một cái ông ấy bị ốm.
- Đùng một cái bị ốm ư?
- Vâng.
Ông ấy đang bị hôn mê sâu
ở bệnh viện St.Vincent.
Thật khủng khiếp.
Tôi... tôi... tôi mới nói chuyện với
ông ấy tối qua, vào khoảng 10h30.
- Tôi nói chuyện với ông ấy vào lúc 11h.
- Bà là ai thế?
Cô không biết tôi đâu. Rosemary.
Tôi là Grace Cardiff, bạn của Hutch.
Ừm, thế họ tìm ra nguyên nhân chưa?
Chưa. Họ vẫn chưa biết.
- Hiện giờ ông ấy hoàn toàn không có phản ứng.
- Chúa ơi.
Ô, giờ tôi phải đến bệnh viện rồi.
- Tôi có thể giúp gì không?
- Không hẳn.
Vâng. Được thôi. Ừm, cảm ơn bà.
Không!
Thật là trùng hợp quá đi mất!
Bác tự nhủ rằng miễn là
Rosemary đang ra ngoài...
...có lẽ mình cũng nên ra ngoài và
sắm sửa chút ít cho Giáng Sinh.
Giờ thì cháu ở đây, bác cũng ở đây.
Điiều đó chẳng có nghĩa gì hay sao?
A, cháu yêu. Có chuyện gì thế? Cháu thấy ổn chứ?
Cô bé tội nghiệp.
Cháu biết bác nghĩ gì không? Bác nghĩ
chúng ta nên về nhà đi thôi.
- Ý cháu sao hả?
- Không. Bác còn phải đi mua sắm mà.
A, kệ! Còn những hai tuần nữa mà.
Nó sẽ sớm chấm dứt thôi.
Nó như một sợi dây siết ngày càng chặt trong người tôi vậy.
Thường thì phụ nữ có tuổi, các khớp ít linh hoạt hơn...
...mới gặp vấn đề kiểu này.
- Tôi sẽ không ra ngoài nữa đâu.
- Cô không cần phải ra ngoài.
Còn một phút nữa thôi!
Rosemary, bác muốn cháu gặp bác sĩ Shand.
Ông ấy từng là một nha sĩ nổi tiếng.
Sợi dây bùa của cháu là do ông ấy làm đó.
Ô, chào ông.
Đi nào, ông bạn.
Đội cái nón tuyệt vời này lên đi.
Bác sĩ, lại đằng này đi.
Minnie, Minnie.
Chúc mừng năm mới.
Chúc một năm mới tốt lành.
Chúc mừng năm mới.
Mừng năm 1966!
Năm đầu tiên!
Em đang làm cái quái gì vậy?
Lên kế hoạch cho thực đơn.
Thứ 7 tuần tới chúng ta sẽ có một bữa tiệc.
Nó dành cho những người bạn già...
ý em là bạn trẻ của chúng ta.
Minnie và Roman không được mời.
Laura-Louise cũng không. Bác sĩ Sapirstein cũng không.
Nó sẽ là một bữa tiệc rất đặc biệt. Dưới 60 tuổi mới được vào.
A.
Thế mà đã có lúc anh nghĩ
mình sẽ không làm chứ.
Anh sẽ làm, được chứ? Anh có thể làm bartender.
Ồ, hay thật.
Em thực sự cho rằng đó là ý hay sao?
Em nghĩ đó là ý tưởng hay nhất
của em trong mấy tháng vừa rồi.
Em không nghĩ là mình nên kiểm tra
với bác sĩ Sapirstein trước à?
Để làm gì? Em chỉ làm một bữa tiệc thôi mà.
- Em đâu có định đi bơi eo biển Anh.
- Thế còn cơn đau?
Ô, anh chưa nghe gì sao?
Nó sẽ biến mất sau 1, 2 ngày nữa.
Cái đó trông thú vị đấy. Để làm gì thế cháu?
Chúng cháu có vài người khách vào thứ 7.
Ô, cháu thấy đủ khỏe để vui chơi không?
Có ạ. Họ là những người bạn cũ mà lâu rồi cháu chưa gặp mặt.
Họ thậm chí chưa biết chuyện cháu có thai.
Ừ. Bác sẽ giúp cháu một tay nếu cháu thích.
- Ví dụ như giúp cháu bài trí đồ đạc.
- Ồ, không. Cảm ơn bác, Minne.
Nhưng cháu tự lo được.
Nó sẽ là một bữa tiệc buffet...
...và chúng cháu sẽ kiếm một bartender, nên...
- Bác sẽ đi lấy áo choàng giúp cháu.
- Ô. Không.
Thật đấy. Bác đã làm cho cháu quá nhiều rồi.
Nếu cháu đổi ý thì cho bác biết nhé.
Cháu uống nó ngay đi.
Cháu không muốn uống.
Không phải ngay lúc này.
Chút nữa cháu sẽ uống.
- Để lâu là không có tác dụng đâu.
- Cháu sẽ không để quá lâu đâu.
Bác về đi, cháu sẽ mang ly trả bác sau.
Bác sẽ chờ. Đỡ mất công cháu phải đi.
Bác đừng làm thế. Cháu cảm thấy lo lắng...
...khi có người nhìn cháu nấu ăn. Giờ thì bác đi đi.
Đừng để nó lâu quá nhé. Nó sẽ mất vitamin đó.
Cậu là một kẻ giữ bí mật xấu xa. Chúc mừng!
- Chúc mừng nhé.
- Cảm ơn cậu.
- Này, Rosie.
- Ừ?
Bob và Leo đang vướng một bữa tiệc khác rồi.
- Nhưng họ sẽ đến đây ngay thôi.
- Ô, tốt thôi.
- Rosie, cậu may mắn quá. Căn nhà này thật tuyệt vời.
- Tớ biết.
Chào, lâu quá rồi nhỉ.
Nhìn cậu như mẩu phấn vậy hả?
Cậu phải bắt anh ta cho cậu ăn đi chứ.
- Adrian Marcato từng sống ở đây.
- Ừ. Cả chị em nhà Trench nữa.
- Chị em nhà Trent?
- Trench. Họ ăn thịt trẻ con.
Ý cậu ấy không chỉ là họ ăn thịt chúng đâu.
Ý cậu ấy là họ ăn thịt chúng.
Tôi pha ly đầu tiên thật mạnh để họ
vui vẻ, sau đó sẽ nhẹ đi để tiết kiệm.
Rosie, cậu thấy ổn chứ? Trông cậu hơi mệt.
Cám ơn cậu đã nói giảm nói tránh.
Cậu có thích C.C. Hill không?
Anh ta quả là chàng trai trong mơ nhỉ?
Ừ. Nhưng tớ... tớ...
- Tớ không đến chỗ anh ta khám.
- Không ư?
Tớ có một bác sĩ khác tên Sapirstein, một người có tuổi hơn.
- Ô, chúc mừng ông bố.
- Cám ơn. Bình thường ấy mà.
- Ro, anh mang nước chấm vào nhé.
- Ồ, vâng. Thấy hoa của em không?
Ừ.
- Elise, cô sẽ giúp tôi một tay chứ?
- Ô, vâng. Chắc chắn rồi.
Này, chuyện gì xảy ra với người kia vậy?
- Anh ta vẫn đang bị mù à?
- Donald Baumgart hả?
A, cậu biết anh ta là ai mà.
- Anh ta sống chung với Zoe Piper đó.
- Ô. Ra là anh ta à?
Ừ. Anh ta đang viết một vở kịch.
- Trong lúc vẫn đang mù á?
- Ừ.
Ừ. Anh ấy đang đau khổ dữ lắm.
Anh ta đang cố điều chỉnh.
Anh ta đọc cho Zoe viết.
Cậu không sao chứ?
Ừ, tớ khỏe. Tớ chỉ bị chuột rút một chút thôi.
Đừng khóc.
Không sao đâu. Điều đó tốt cho
cậu ấy. Để cậu ấy khóc hết ra đi.
Không sao đâu, cậu yêu. Không sao đâu.
Ngồi xuống. Ngồi xuống đi.
- Này, cho tôi vào.
- Xin lỗi, chỉ có phụ nữ thôi.
- Tôi muốn nói chuyện với Rosemary.
- Không được. Cô ấy đang bận.
- Tôi phải rửa mấy cái này.
- Dùng nhà tắm đi.
Đau quá!
Tớ rất sợ là đứa bé sẽ chết.
Cơn đau bắt đầu từ khi nào?
Ừm...
...từ... ừm... tháng 11.
Tháng 11?
Cái gì?
Cậu bị đau từ hồi tháng 11...
...và lão ta không làm gì để giúp cậu sao?
Ông ấy nói rằng cơn đau sẽ dứt.
- Sao cậu không đi gặp bác sĩ khác?
- Không. Ông ấy rất giỏi.
Ổng từng xuất hiện trong chương trình Open End.
Lão ta nói như một kẻ điên độc ác vậy.
Rosemary, cơn đau như thế...
...là lời cảnh báo rằng có gì đó không ổn.
Hãy đi gặp bác sĩ Hill.
Đi gặp bất kì ai ngoại trừ cái... cái...
...cái gã điên đó.
Cậu không thể tiếp tục chịu đựng như vầy được.
Tớ sẽ không phá thai đâu.
Không ai bảo cậu đi phá thai cả.
Hãy đi gặp một bác sĩ khác. Chỉ có thế thôi.
Nào, di chuyển thôi em.
- Guy?
- Ừ?
Sáng thứ 2 em sẽ đi gặp bác sĩ Hill.
Bác sĩ Sapirstein hoặc là đang nói dối, hoặc là...
...em không biết nữa, bị loạn óc.
Cơn đau như vầy là lời cảnh báo
rằng có chuyện không ổn.
Rosemary...
Và em sẽ không uống thứ nước của Minnie nữa.
Em muốn uống vitamin và thuốc viên như mọi người.
Em không uống nó 3 ngày nay rồi.
- Em đã đổ nó đi.
- Em đã làm cái gì cơ?
Em tự làm đồ uống cho riêng mình.
Có phải đó là những gì lũ đĩ đó
nói với em ở trỏng không?
Đó...Đó có phải gợi ý của chúng không?
Họ là bạn em.
- Họ không phải đĩ.
- Chúng là một lũ đĩ không được khôn cho lắm.
Chúng nên tự lo lấy chuyện của mình.
Họ chỉ nói em đi xin ý kiến thứ hai thôi.
Rosemary, em đang có một bác sĩ tốt nhất New York.
Em có biết bác sĩ Hill là ai không?
Hắn chỉ là Charlie vô danh!
Em chán ngấy việc phải nghe bác sĩ
Sapirstein tuyệt vời đến cỡ nào rồi.
A, chúng ta sẽ phải trả cho Sapirstein,
chúng ta sẽ phải trả cho Hill.
Điều đó là không thể.
Không. Em không đổi bác sĩ.
Em chỉ muốn đến gặp bác sĩ Hill để xin ý kiến thứ hai thôi.
Anh sẽ không để em làm thế, Ro.
Ý anh là, bởi vì như thế, ừm...
...như thế không công bằng với Sapirstein.
Không công bằng với...
Anh đang nói về cái gì vậy?
Thế thì đâu là công bằng cho tôi?
Em muốn ý kiến thứ hai hả?
Em hãy nói với Sapirstein và để
ổng quyết định người đưa ý kiến.
Không! Tôi muốn bác sĩ Hill!
- Ít nhất thì em cũng phải lịch sự...
- Nếu anh không trả tiền thì tôi sẽ...
Ro?
Rosemary?
Cái gì thế?
Nó ngưng lại rồi.
Cái gì?
Cơn đau đã ngưng lại rồi.
- Ngưng rồi?
- Ngưng rồi.
Trong thức uống em làm có gì vậy?
Ừm...
...trứng, sữa, đừ... đường.
Còn gì nữa?
Còn gì khác nữa?
Thôi nào, Rosemary, vì Chúa.
Trong thức uống đó còn gì khác nữa?
Nó vẫn còn sống!
Guy, nó đang cử động.
Nó vẫn còn sống! Nó không sao cả!
- Cảm nhận đi. Cảm nhận đi.
- Ô. Ừ, anh cảm thấy rồi.
- Đừng sợ. Nó sẽ không cắn anh đâu.
- Nó thật sự tuyệt vời.
Em cảm thấy nó đang đạp.
Nó còn sống. Nó đang cử động.
Anh sẽ dọn dẹp cái mớ hỗn độn này.
Cẩn thận mấy bức tường.
Cám ơn. Ít tiền chè nước mừng đứa trẻ nè.
- Cảm ơn rất nhiều.
- Cảm ơn.
- Cái đó để chi vậy?
- Đây là vali đi viện của em.
Em yêu, em còn ba tuần nữa mà.
Vâng?
Chào bà Cardiff.
Không.
Ôi Chúa tôi.
Ôi Chúa ơi.
Vâng, dĩ nhiên tôi sẽ đến.
Hutch chết rồi.
Em cảm thấy tồi tệ quá.
Suốt thời gian qua, em thậm chí
còn không nghĩ đến ông ấy.
Doris, chúng tôi sẽ gặp lại cô sau.
Xin lỗi.
Tôi là cô Woodhouse. Tôi có biết cha cô.
Ô, vậy cô là Rosemary à.
- Tôi vô cùng lấy làm tiếc.
- Cám ơn cô. Đây là chị tôi, Edna.
- Chào cô.
- Chào cô.
Và chồng tôi.
- Chào ông.
- Chào cô.
Tôi xin lỗi đã tới trễ.
- Xin lỗi.
- Vâng?
- Tôi là Grace Cardiff.
- Ô, tôi đang mong được gặp bà đây.
- Cám ơn bà đã gọi cho tôi.
- Tôi định gửi qua bưu điện.
Nhưng rồi tôi nghĩ cô sẽ đến đây.
- Cái gì thế?
- Một cuốn sách.
Vào lúc cuối cùng, Hutch tỉnh lại...
...và ông ấy cứ ngỡ rằng
đó mới là sáng hôm sau.
- Sau cái buổi hai người có hẹn ấy.
- Ô, vâng.
Tôi không có ở đó, nhưng ông ấy đã nói với bác sĩ...
...phải đảm bảo rằng cô nhận được
cuốn sách trên bàn ổng.
Cám ơn bà.
Ô. Và tôi phải nói cô biết rằng
cái tên là một phép đảo chữ.
Tên của cuốn sách à?
Có vẻ thế. Ông ấy bị mê sảng
nên khó mà nói chắc lắm.
Bác nghe tiếng cháu về.
Rõ ràng là nó không lâu lắm.
Cháu đến trễ. Cháu không bắt được taxi.
Ôi, tệ thật nhỉ.
Ô, cháu nhận được thư chưa?
Có người đưa nó cho cháu rồi.
Đây. Để bác cầm cho.
Sách à.
Ô, bác biết gia đình đó.
Nhà Gilmore từng sống ở đây.
- Thế ạ?
- Ừ.
Bác đã từng đến đó nhiều lần rồi.
Grace. Đó là một trong những cái tên ưa thích của bác.
Vâng.
- Ừ. Cháu có cần gì không?
- Không ạ. Cảm ơn bác.
- Sao cháu không chợp mắt một tí đi?
- Cháu sẽ.
Ừ. Tạm biệt.
Tựa sách: All of Them Witches.
Tạm dịch: Tất cả họ đều là phù thủy.
...một loại nấm gọi là Hạt tiêu của quỷ.
"Sinh ra ở Glasgow năm 1846.
Sau đó, ông ta sớm được đưa đến New York.
Ông ấy định cư ở Mỹ một vài năm.
Ông ấy bị tấn công bởi một băng tội phạm bên ngoài Bram...
Bên ngoài chứ không phải ở lobby.
Làm gì có phù thủy chứ.
Không thực sự là thế.
Cái tên là một phép đảo chữ.
[Rosemary cố ghép thành những từ liên quan đến ma quỷ]
[Nhưng chúng đều tối nghĩa hoặc không có nghĩa]
Giờ thì nó thực sự có lý đấy.
Hutch tội nghiệp.
Ro?
Sợi xích đó để chi vậy?
Có vấn đề gì thế?
- Em không sao chứ?
- Em ổn.
Ồ, cảm ơn anh.
Đám tang thế nào?
Bình thường.
Anh có cái áo sơ mi trong tạp chí The New Yorker nè.
Anh có cái áo sơ mi trong tạp chí The New Yorker nè.
Hay quá.
- Anh có biết thực sự Roman là ai không?
- Ý em là sao, em yêu?
Ông ta là con trai của Adrian Marcato.
- Cái gì?
- Lại đây.
Em muốn chỉ cho anh xem cái này.
Roman Castevet là Steven Marcato được sắp xếp lại.
Cái này do Hutch gửi.
Nhìn này.
Và nhìn đây này.
Đó là ông ta lúc mới 13 tuổi.
Nhìn thấy đôi mắt không?
- Trùng hợp thôi.
- Trong cùng một ngôi nhà sao?
Và nhìn này. Nhìn đây.
"Không lâu sau đó, tháng 8 năm 1886,...
...con trai ông ta, Steven, ra đời."
1886. Hiểu chứ?
Nghĩa là bây giờ ông ta đã 79 tuổi.
Không có trùng hợp đâu.
Không. Anh đoán là không.
Ông ấy là Steven Marcato, được thôi.
Ông già tội nghiệp. Có một người bố khùng như vậy...
...chả trách ổng lại xoay tên mình đi.
Anh... Anh không nghĩ là ổng cũng như thế sao?
Ý em là gì? Một phù thủy à?
Ro, em đang đùa hả?
Ro, em yêu.
Cha ông ta là một kẻ tử vì đạo. Anh biết
ông ta đã chết ra sao không?
Em yêu, giờ là năm 1966 rồi.
Cuốn sách này được xuất bản năm 1933.
Lúc đó, ở Châu Âu có những coven.
Họ được gọi là như thế... là giáo đoàn.
Những coven ở Châu Âu,
Châu Mỹ và Châu Úc...
...và họ có một coven ở ngay đây. Cái lũ người đó.
Những bữa tiệc cùng những màn
hát hò, thổi sáo, cầu kinh...
- Đó chính là esbat, sabbat hay...
- Em à, đừng có kích động quá.
Đọc những gì họ làm xem, Guy.
Họ dùng máu trong
những nghi lễ của mình.
Và thứ máu mang nhiều sức mạnh nhất là máu trẻ con.
Và họ không chỉ dùng máu. Họ dùng cả thịt nữa.
Rosemary à, vì Chúa!
Ho sẽ không bao giờ được đặt chân vào căn hộ này nữa.
Và họ phải tránh xa đứa bé ít nhất là 50 ft.
Họ là người lớn tuổi. Họ có cả đống bạn cũ.
Bác sĩ Shand chỉ tình cờ chạy máy ghi âm thôi mà.
Em sẽ không đem sự an toàn của con ra đánh liều đâu.
- Chúng ta sẽ cho thuê lại nhà và chuyển đi.
- Không.
- Ô, có đấy!
- Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau.
Anh không nghĩ là em nên đọc cái thứ đó nữa.
- Chỉ chương cuối này thôi.
- Không phải hôm nay, em yêu.
Nhìn này. Tay em đang run lên kìa. Nào, đưa nó cho anh.
- Để mai hẵng đọc.
- Guy!
Anh nói thật đấy. Mau!
Đưa nó cho anh.
*coven: nhóm phù thủy ở Châu Âu, gồm 13 người.
*esbat, sabbat: tên gọi các
cuộc họp, các nghi lễ của coven.
Tuyệt vời. Vô cùng tuyệt vời.
Cô nói cái tên đó là gì? Marchado à?
Marcato.
Ông ấy nói với tôi cha ổng là một tay nhập khẩu cà phê.
Ông ấy nói với Guy rằng ổng là nhà sản xuất.
Tôi hiểu là cô rất khó chịu khi phải
làm hàng xóm gần ông ta.
Tôi không muốn dính dáng gì
đến ông ta hay Minnie nữa.
- Vì lợi ích của đứa trẻ, tôi không thể đánh liều được.
- Chắc chắn rồi.
Người mẹ nào cũng sẽ cảm thấy thế thôi.
Có khi nào...
...Minnie đã bỏ thứ gì đó có hại
vào trong những thức uống đó...
...hoặc trong những cái bánh nhỏ đó không?
Không, Rosemary. Nếu có thì tôi phải
tìm thấy chứng cứ từ lâu rồi.
- Tôi sẽ không nhận bất cứ gì từ họ nữa.
- Cô không cần phải nhận.
Tôi sẽ cho cô lượng thuốc viên tương xứng...
...trong những tuần cuối này.
Theo tôi, có lẽ đây cũng là câu trả lời...
...cho vấn đề của Minnie và Roman.
- Ý ông là sao?
- Roman đang bệnh rất nặng.
Thật ra thì, bí mật nhé, ông ấy chỉ còn
không quá 1, 2 tháng nữa thôi.
Tôi không biết chuyện đó.
Ổng muốn đi thăm vài thành phố
mình ưa thích lần sau cuối.
Họ không muốn bỏ đi trước khi đứa bé
ra đời để tránh xúc phạm đến cô.
Tôi rất tiếc khi nghe tin
Roman không được khỏe.
Ông ấy sẽ vô cùng xấu hổ
nếu biết được những gì cô đã tìm ra.
Tôi đề nghị ta làm thế này.
Tôi sẽ bảo ổng đi vào chủ nhật.
Tôi sẽ bảo rằng tôi đã nói chuyện với cô và cô hiểu điều đó.
Ông có chắc là họ sẽ đi vào chủ nhật không?
Tôi sẽ đảm bảo việc đó.
Cho dù hai bác có ở đâu...
...suy nghĩ của chúng ta cũng sẽ
ở bên cháu từng phút một...
...cho đến khi cháu hoàn toàn
hạnh phúc và gầy trở lại.
Chúc cho cháu mẹ tròn con vuông.
Cám ơn bác. Cám ơn bác về mọi chuyện.
Ừ. Cháu phải bắt Guy gửi cho hai bác
thật nhiều ảnh đấy, nghe chưa?
Vâng ạ.
Bác sẽ không chúc cháu may mắn
vì cháu chẳng cần đến nó.
Cháu sẽ có một cuộc sống rất, rất hạnh phúc.
Chúc bác đi mạnh giỏi và trở về an toàn.
Có thể. Nhưng có lẽ ta sẽ ở lại Dubrovnik hoặc Pescara...
...hoặc có thể là Majorca.
Cháu ta sẽ cùng chờ xem.
Hãy quay lại nhé.
- Tạm biệt, Minnie.
- Ừ, tạm biệt.
- Tạm biệt, Roman. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Giữ gìn sức khỏe nhé.
Sân bay Kennedy, tòa nhà Pan Am.
Tạm biệt Minnie.
Tạm biệt, Roman.
Ôi chà.
- Guy?
- Hử?
- Cuốn sách của em đâu?
- Ô, anh bỏ nó vào thùng rác rồi.
Cái gì?
Anh không muốn em tự làm khổ mình nữa.
Guy, Hutch đưa nó cho em mà.
Ông ấy đã để lại nó cho em.
- Anh đã không nghĩ về chuyện đó.
- Việc anh làm thật tệ hại!
Anh xin lỗi. Anh đã không nghĩ về Hutch.
Này, cẩn thận chứ, quý cô.
*Tựa sách: Ma thuật. Tác giả: Stella Lauden.
*Kể từ đó, người ta đã quả quyết rằng
Tổ hợp lực lượng tâm linh...
...của toàn bộ coven có thể khiến
nạn nhân bị mù, điếc, tê liệt...
...và sau cùng là giết chết họ.
"Một số nền văn hóa tin rằng vật sở hữu cá nhân...
...của nạn nhân là thiết yếu...
...và bùa phép không thể yểm được...
...nếu không có một vật dụng của nạn nhân."
Vâng?
- Đó có phải Donald Baumgart không?
- Đúng rồi ạ.
Tôi là Rosemary Woodhouse, vợ của Guy Woodhouse.
Ô, vâng.
- Tôi muốn biết...
- Chúa ơi.
Hẳn là cô đang hạnh phúc lắm...
...sống trong Bram, có hàng đống người hầu mặc đồng phục.
Tôi muốn biết anh có khỏe không,
có cải thiện gì không.
A, cảm tạ tấm lòng của cô.
Vợ của Guy Woodhouse hả?
A, tôi khỏe dữ lắm.
Hôm nay tôi mới làm vỡ 6 cái ly à.
Guy và tôi đều không vui vẻ gì...
...khi anh ấy gặp thuận lợi
vì chuyện không may của anh.
A, cái quái gì vậy?
Chuyện là như thế hả, phải không?
Tôi xin lỗi vì hôm đó đã không đi cùng anh ấy tới thăm anh.
T-thăm?
Không. Ô, ý cô là hôm chúng tôi
gặp mặt để đi uống ấy hả?
Vâng, ý tôi là thế đấy.
Nhân tiện, anh ấy có giữ một thứ của anh, anh biết chứ?
Ý cô là sao?
Anh không biết à?
Không.
Hôm đó anh không bị mất thứ gì sao?
Cô không định đề cập tới cái cà vạt của tôi chứ?
Đúng rồi.
À, anh ấy lấy cái của tôi, và tôi lấy của ảnh.
- Anh ấy có thể lấy lại nó.
- Tôi rất tiếc.
Với tôi lúc này, mặc cà vạt màu gì
chẳng còn quan trọng nữa.
Tôi không hiểu. Tôi cứ tưởng anh ấy chỉ mượn nó.
Ô, không, không. Đó là 1 cuộc trao đổi.
Hay...
...cô nghĩ là anh ta lấy cắp nó à?
Giờ tôi phải gác máy rồi.
Tôi chỉ muốn xem anh có cải thiện gì không thôi.
Không, không. Chả cải thiện gì.
- Cô thật tử tế khi đã gọi điện.
- Tạm biệt.
- Cô không bị chuyển dạ đấy chứ?
- Không, nhưng tôi phải gặp bác sĩ.
- Chuyện rất quan trọng.
- Nhưng ông ấy phải đi lúc 5h.
Và còn cô Byron ở kia nữa.
Tôi chắc là ông ấy sẽ gặp cô. Cứ ngồi xuống đi.
Cám ơn.
Thời tiết ngoài đó thế nào?
Ô, tệ lắm. Hơn 34 độ.
Hẹn gặp lại tuần sau. Nhớ hẹn trước nhé.
Vâng, tôi sẽ.
Cô sắp sinh rồi, phải không?
Thứ 3.
Cô thật thông minh khi xử lý nhanh
chuyện này trước tháng 8.
Cô Byron.
Ông ấy sẽ gặp cô ngay sau đây.
Để xem nào. Ừm...
10 tháng 7?
Mấy giờ?
4h?
Được.
Được. Hẹn gặp lại. Cám ơn.
- Tạm biệt.
- Tạm biệt.
- Chúc may mắn.
- Cám ơn.
Ứm! Mùi thơm quá. Cái gì thế?
Ồ, nó...
...nó gọi là Detchema.
So với mùi nước hoa thông thường
của cô, đây quả là một cải thiện lớn.
Mùi đó không phải nước hoa.
Nó là mùi bùa may mắn.
- Tôi vứt nó đi rồi.
- Tốt.
Có lẽ bác sĩ sẽ làm theo cô.
Bác sĩ Sapirstein ư?
Ừ. Mùi nước thơm dùng sau khi cạo râu.
Nhưng không phải là nó chứ hả?
Tôi không nghĩ là ổng có bùa may mắn.
Dù nó có gọi là gì đi nữa thì đôi khi
ổng cũng có mùi giống vậy.
Và khi ổng tỏa mùi thì... ôi trời ạ.
Cô chưa từng để ý thấy sao?
Không.
A, chắc cô cho rằng đó là mùi của chính cô chứ gì.
Nó là cái gì thế, một hóa chất hả?
Xin phép bà một chút.
Chồng tôi đang chờ ở ngoài.
Tôi có việc phải đi nói cho anh ấy.
Tôi sẽ quay lại ngay.
Phòng khám bác sĩ Hill đây.
- Xin cho gặp bác sĩ Jill.
- Đây là dịch vụ trả lời của ông ấy.
Cô có muốn để lại tin nhắn không?
Ừm, vâng. Tên tôi là Rosemary Woodhouse.
Woodhouse.
Và... cô làm ơn nói anh ấy gọi lại ngay cho tôi được không?
Ừm, số của tôi là 75-2598.
Chuyện khẩn cấp lắm. Tôi đang ở trong
buồng điện thoại công cộng.
Được rồi.
Nhanh lên đi. Làm ơn, bác sĩ Hill, gọi cho tôi đi.
Ô. Thật thế ư?
Anh ta thực sự nói thế ư?
Ô, anh ta không có nói vậy.
Anh ấy còn nói gì khác nữa cơ?
Ô, thật tuyệt vời.
Thật tuyệt vời... thật kỳ diệu.
- Vâng. Bác sĩ Hill à?
- Có đúng tên cô không nhỉ?
- Có phải Rosemary Woodhouse không?
- Vâng.
Cô là bệnh nhân của bác sĩ Hill à?
Không.
Phải. Ý tôi là tôi từng gặp anh ấy một lần.
Ừm, làm ơn. Làm ơn nhắn rằng
anh ấy phải nói chuyện với tôi.
Chuyện quan trọng lắm.
Bảo anh ấy gọi cho tôi nhé?
- Được rồi.
- Cám ơn.
Tất cả bọn chúng.
Tất cả bọn chúng.
Tất cả đều tham gia vào chuyện đó.
Tất cả bọn chúng.
Tất cả bọn chúng là phù thủy.
Con đừng lo, Andy hay Jenny bé bỏng...
...mẹ sẽ giết chúng trước khi
mẹ để chúng chạm vào con.
Vâng, bác sĩ...
- Cô Woodhouse hả?
- Vâng!
Ô, cám ơn. Cám ơn anh đã gọi cho tôi.
- Tôi tưởng cô đang ở California.
- Không.
Không. Tôi đã đi khám 1 bác sĩ khác...
...và ông ta không tốt, bác sĩ Hill.
Ông ta đã lừa dối tôi...
...và đưa cho tôi những loại thức uống
và thuốc viên bất thường.
Đứa bé sẽ ra đời vào thứ 3. Anh nhớ chứ?
Anh nói với tôi là vào 28/6.
Tôi muốn anh đỡ đẻ cho tôi.
- Cô Woodhouse...
- Không! Chờ đã!
Xin hãy để tôi nói chuyện với anh.
Hãy cho tôi đến và giải thích chuyện gì đang xảy ra.
Tôi không thể ở đây quá lâu được.
Chúng... chúng sẽ đi tìm tôi.
Bác sĩ Hill?
Bác sĩ Hill, có một âm mưu...
Tôi biết điều đó nghe thật điên rồ.
Có lẽ anh đang nghĩ: "Chúa ơi!
Cô gái tội nghiệp này điên thật rồi."
Nhưng tôi không bị điên, bác sĩ Hill. Tôi thề đó.
Thề có các vị thần, tôi chưa điên.
Có những âm mưu chống lại người ta, đúng không?
Vâng, tôi cho là có.
A, thế thì đang có một âm mưu chống lại tôi và con tôi.
Ngày mai, sau 5h, đến phòng khám của tôi nhé.
Bây giờ! Ngay bây giờ cơ.
Cô Woodhouse, giờ này tôi không có ở phòng khám.
Tôi đang ở nhà. Tôi đã thức suốt từ sáng qua rồi.
Tôi cầu xin anh. Tôi cầu xin anh mà.
Tôi không thể ở lại đây được.
- Phòng khám của tôi. 8h.
- Vâng, cám ơn.
- Được rồi.
- Ô, chờ đã, bác sĩ Hill. Chờ đã.
- Vâng?
- Chồng tôi có thể sẽ gọi cho anh, hỏi...
Tôi sẽ không nói chuyện với ai cả.
Tôi sẽ chợp mắt một chút.
Cám ơn anh.
Giữ lấy tiền thừa đi.
Ừm, anh tài xế à, làm ơn.
Anh có thể chờ và trông chừng cho...
...cho đến khi tôi vào bên trong cánh cửa được không?
Anh ta đã nói dối anh. Anh ta nói là
chúng tôi sẽ đến Hollywood.
Điều tồi tệ nhất là anh ta
cũng tham gia cùng với chúng.
Bây giờ anh ta mặc pajamas đi ngủ.
Trước đây anh ta không hề làm thế.
Có lẽ anh ta đang che giấu một dấu vết.
Anh biết đấy, họ sẽ đánh dấu
lên người anh khi anh tham gia...
...mọi loại nghi thức.
Họ tiến hành sabbath ở đó.
Anh có thể nghe thấy tiếng họ hát qua những bức tường.
Guy, chồng tôi nói rằng đó là đó là do bác sĩ Shand...
...một trong số những người đó,
chạy máy ghi âm.
Làm sao anh ta biết được đó là bác sĩ Shand...
...nếu anh ta không ở đó cùng với họ?
Họ là những kẻ rất xảo quyệt.
Họ đã lên kế hoạch cho mọi thứ ngay từ đầu.
Có lẽ họ đã thỏa thuận gì đó với Guy.
Họ mang đến cho anh ta sự thành đạt
và anh ta hứa giao con chúng tôi...
...cho họ dùng trong những nghi lễ của mình.
Tôi biết việc này nghe thật điên rồ nhưng...
...tôi... tôi có những cuốn sách đây này. Nhìn xem.
Có một diễn viên khác giống anh ấy, Donald Baumgart.
Và họ đã yểm bùa anh ta.
Họ đã yểm bùa anh ta và khiến anh ta bị mù...
...để Guy có thể nhận được vai diễn của anh ta.
Nhìn này, đây.
Tôi có người bạn tên Edward Hutchins.
Có thể ông từng nghe nói tới ông ấy,
1 nhà văn viết truyện cho các bé trai.
Ông ấy là bạn tốt của tôi
từ khi tôi mới đến New York.
- Tôi có thể giữ cái này không?
- Vâng. Được ạ.
Và nhìn này, dù thế nào đi nữa...
...có một lần ông Hutchins đến thăm tôi...
...đến thăm tôi. Đó là lúc tôi đang bị đau, bác sĩ ạ.
Tôi phải chịu đựng rất...
Ông không tưởng tượng được là
tôi phải chịu đựng nhiều cỡ nào đâu.
Và họ không giúp tôi. Không ai cả.
Họ đưa cho tôi thứ thức uống có rễ tannis ở trỏng.
Đó cũng là một thứ của phù thủy, rễ tannis.
Hutch đến và ngay lập tức,
ông ấy nhận ra có điều không ổn...
Ông... ông ấy biết về phù thủy. Ông hiểu chứ?
Bỗng Guy thình lình chạy bổ vào,
còn nguyên lớp trang điểm.
Trước đó không bao giờ anh ta làm thế.
Có lẽ họ đã gọi anh ta về...
...để lấy trộm một món đồ của Hutch.
Anh ta đã làm thế.
Anh ta lấy găng tay của ông ấy.
Và họ yểm bùa cả ông ấy luôn.
Đưa ông ấy vào cơn hôn mê.
Ba tháng sau, ông ấy chết.
Có thể tất cả chỉ là trùng hợp
nhưng có một điều chắc chắn.
Họ có một coven và họ muốn đứa con của tôi.
Dĩ nhiên là có vẻ như thế.
Tôi cứ lo là anh sẽ không tin tôi.
Tôi không tin chuyện phù phép...
...nhưng có rất nhiều người
điên khùng trong thành phố này.
Tay bác sĩ đó là Shand hả?
Không. Bác sĩ Shand là một kẻ trong đám người đó.
Tên của bác sĩ đó là Sapirstein.
Abraham Sapirstein?
Vâng.
- Anh có biết ông ta không?
- Tôi có gặp ông ta 1, 2 lần rồi.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, anh không bao giờ nghĩ rằng ông ta,,,
Không. Ít nhất là trong một triệu năm.
Cô có muốn đi đến bệnh viện
Mount Sinai ngay bây giờ...
...vào tối nay không?
Vâng, tôi rất muốn. Nhưng điều đó có thể không?
Cũng khó đấy, nhưng chúng ta sẽ thử xem.
Tôi muốn cô nằm xuống và nghỉ ngơi một chút.
Vâng.
Bất kể họ có thứ gì, phòng đựng đồ lau chùi cũng được.
Tôi hi vọng họ có thể làm tốt hơn thế.
Tôi sẽ xem mình có thể làm gì,
sau đó tôi sẽ khám cho cô.
Tôi cởi đồ ra nhé?
Không. Tôi sẽ phải gọi điện khoảng nửa tiếng đã.
Cô cứ nằm xuống và nghỉ ngơi đi.
- Được chứ?
- Vâng.
Chúa phù hộ cho bác sĩ Hill.
Giờ thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, Andy hoặc Jenny à.
Mẹ con mình sẽ được ở trong
một bệnh viện đẹp đẽ, sạch sẽ.
Và không có ai quấy rầy hết.
Những con quái vật.
Những con quái vật.
Không thể tả được.
Không thể tả được.
Tôi đang ngủ...
Hãy yên lặng đi theo chúng tôi, Rosemary.
Đừng tranh cãi hay gây chuyện ồn ào nữa...
...vì nếu cô còn nói thêm điều gì về phù thủy hay ma quỷ...
...chúng tôi sẽ buộc phải
đưa cô đến nhà thương điên.
Cô không muốn như thế, phải không?
- Vậy thì mang giày vào đi.
- Bọn anh chỉ muốn đưaa em về nhà thôi.
- Sẽ không ai tổn hại đến em đâu.
- Cả đứa bé nữa. Mang giày vào đi.
Giờ cô ấy ổn rồi.
Chúng ta sẽ đi về nhà và nghỉ ngơi.
Chỉ cần như thế thôi.
- Cám ơn anh vì sự phiền hà này, bác sĩ.
- Tôi vui là mình đã giúp ích.
Thật xấu hổ khi để ông phải vào đây.
Chào, cô Woodhouse.
Cô Woodhouse!
Cô Woodhouse!
Ro!
Ro!
Ro!
Ro, em yêu. Ro!
Ro!
- Thôi nào, mở cửa đi! Ro!
- Xuống địa ngục đi!
Thôi nào, em yêu. Sẽ không ai làm tổn hại đến em đâu.
Anh đã hứa giao đứa bé cho chúng. Cút đi!
Không, anh không hứa gì với họ cả.
Em đang nói gì vậy? Hứa với ai?
- Rosemary, cô...
- Cả ông nữa! Cút đi!
- Alo?
- Elise hả?
Cô Dunstan ra ngoài rồì.
- Ai thế ạ?
- Cô trông trẻ.
- Cô có biết cô ấy đi đâu không?
- Họ đi coi phim rồi.
Tôi là Rosemary. Xin hãy bảo
cô ấy gọi cho Rosemary...
...ngay khi cô ấy về nhà.
Chuyện cực kì khẩn cấp.
Đừng... đừng quên nhé.
- Đừng lo. Tôi sẽ nói với cô ấy.
- Cám ơn.
Bọn anh không muốn làm tổn thương em, Rosemary.
- Chúng tôi là bạn cô mà, Rosemary.
- Không việc gì phải sợ cả, Rosemary.
Chân thành và thật sự đấy. Không sao đâu.
Không có gì đâu. Chỉ một mũi thuốc mê
nhẹ để cô bình tĩnh lại thôi.
Em biết là anh sẽ không để bất kì...
Ro.
- Ro, Ro!
- Cứu tôi!
Ô, Ro, em yêu.
Ai đó cứu tôi với!
Chờ một chút.
Chờ một chút.
Cô ta trở dạ rồi.
- Ở đây sao?
- Ở đây.
Không sao đâu, em yêu.
Em sẽ hoàn toàn không sao cả. Anh thề có Chúa đấy.
Đáng lẽ phải có bác sĩ, bệnh viện!
Bác sĩ, bệnh viện!
- Em sẽ ổn cả thôi.
- Mọi thứ giờ đã trống trơn và vô ích.
Không, cô ấy không có ở đây, Elise.
Tôi sẽ bảo cô ấy gọi lại cho cô.
Ôi, Andy...
Andy hay Jenny ơi...
Mẹ... mẹ xin lỗi, con yêu bé bỏng của mẹ.
Hãy tha thứ cho mẹ.
Chào.
Chào.
Nó không sao chứ?
Ừ, nó khỏe.
Nó là trai hay gái?
Một đứa con trai.
Thật thế ư? Con trai à?
Và nó không sao cả?
Ừ.
Nó đâu rồi?
Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi!
Ôi trời, cô làm tôi giật hết cả mình. Chúa tôi.
Đứa bé, nó đâu rồi?
Ô, cô chờ ở đây một phút nhé.
Con tôi đâu?
Ừ... tôi sẽ đi tìm bác sĩ Abe.
Cứ chờ nhé.
Đứa bé đâu?
Nó đâu rồi?
Em yêu...
Đã có biến chứng, Rosemary.
Nhưng sẽ không ảnh hưởng
gì đến việc sinh nở sau này.
Nó...
Chết rồi. Nó đã bị lạc chỗ.
Nếu là trong bệnh viện, tôi đã có thể làm được điều gì đó.
- Nhưng cô không chịu nghe.
- Em à.
Mình có thể sinh những đứa khác
ngay khi em thấy khá hơn.
- Anh hứa với em.
- Chắc chắn rồi.
Cô có thể mang thai
một bé khác trong ít tháng nữa.
- Ngay khi em thấy khá hơn.
- Không.
Tôi không tin các người! Cả hai người đang nói dối!
Các người đang nói dối! Nó không chết!
Các người đã lấy nó đi!
Các người đang nói dối!
Các người là phù thủy!
Các người đang nói dối!
Các người đang nói dối!
Các người đang nói dối!
Các người đang nói dối!
Abe nói nó gọi là chứng bệnh trước khi sinh.
Anh không biết nữa. Nó là một dạng kích động nào đó.
Ôi. Em đã thực sự rất ầm ĩ và điên khùng.
Ừ, anh biết từ đâu mà em cho rằng
Minnie và Roman là phù thủy...
...nhưng, ừm, sao em lại nghĩ rằng
Abe và anh cùng một duộc với họ chứ?
Hãy cùng đối mặt với nó nhé, em yêu.
Em bị chứng điên trước khi sinh.
Giờ em sẽ nghỉ ngơi và vượt qua nó.
Anh biết đây là chuyện tồi tệ nhất từng xảy đến với em...
...nhưng từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ chỉ có hoa hồng.
Paramount chỉ còn cách chúng ta rất gần...
...và bỗng dưng Universal cũng tỏ ra có hứng thứ.
Chúng ta sẽ rời khỏi thành phố này
và đến vùng Beverly Hills xinh đẹp...
...với một hồ bơi, một vườn cây gia vị, và mọi thứ có thể.
...và cả những đứa con nữa, Ro ạ.
Anh hứa đấy. Em cũng nghe Abe nói rồi đó.
Giờ anh phải chạy đua và trở nên nổi tiếng đây.
Cho em xem vai của anh.
Cho em xem vai của anh.
- Em đang đùa à?
- Vai trái của anh.
Được rồi. Bất kì điều gì em nói.
Anh thích làm thế này nếu có nhạc hơn.
Vai trái nè.
Vai phải nè.
Không có ánh đèn xanh thì anh
chỉ diễn đến thế thôi nhé.
Vùng áp cao mà chúng ta thấy ở đây...
...đã và đang gây nên sự nóng ẩm cực độ này.
Và không may thay, nó sẽ ở bên
chúng ta, những cư dân thành thị...
...cho đến hết tuần.
Thời tiết ở Bắc New York
cũng sẽ nóng và u ám...
...có thể kèm theo mưa dông và
sấm sét vào tối nay hoặc ngày mai.
Tối mai trời sẽ dần quang đãng lại.
Tất cả những ai rời khỏi thành phố
vào tuần tới sẽ cảm thấy nóng.
Bà có nghe tiếng trẻ con khóc không?
Sao thế? Không, tôi không nghe thấy, bạn thân mến.
Giờ cô hãy lên giường nằm đi. Đến giờ uống thuốc rồi.
- Có phải cô đã tắt máy lạnh đi không?
- Ừ.
A, cô không được làm thế, bạn thân mến.
Bây giờ người ta đang chết vì trời quá nóng đấy.
- Bà sẽ làm gì với đống sữa đó?
- Sao? Ừ...
Đổ nó đi thôi. Ô, thuốc của cô đây, Rosemary.
Chào các cô.
Phù. Bên ngoài những 35 độ C.
Có một số người mới chuyển đến ở tầng 8.
Họ có con nhỏ hả?
Sao em biết?
Em nghe tiếng nó khóc.
Ô, chờ chút.
Ô, không. Đừng làm thế.
Sao lại không?
Ừ... vì nó hơi bừa bộn chút. Thế thôi.
Bình tĩnh. Bình tĩnh.
Đưa cô ta lên cao quá.
Không đâu, nếu anh ta vẫn đang chờ
một chiếc máy bay. Không đâu.
Ôi, thôi đi, Hayato.
Cậu chỉ đang chọc tôi thôi. Theo như
chúng ta gọi thì là kéo chân tôi.
Rosemary, quay lại giường đi.
Cô biết là cô không nên
đứng dậy đi lung tung mà.
- Đó là người mẹ à?
- Ừ. Rosemary này...
Câm đi. Lão đang ở Dubrovnik. Tôi không nghe thấy lão.
Các người đã làm gì với nó?
Các người đã làm gì đôi mắt của nó?
Cậu chủ có đôi mắt của cha cậu ấy.
Các người đang nói gì vậy?
Mắt của Guy bình thường mà.
Các người đã làm gì nó, lũ loạn óc?
Satan mới là cha của cậu ấy, không phải Guy.
Người đi lên từ địa ngục để làm
cha của con một phụ nữ vĩ đại.
Satan muôn năm!
Satan muôn năm!
Satan là cha của cậu ấy,
và tên cậu ấy là Adrian.
Người sẽ lật đổ lũ thần thánh
và hủy diệt đền miếu của chúng!
Người sẽ giải thoát cho những kẻ bị
xem thường và trút sự trả thù...
...nhân danh những kẻ bị thiêu đốt và tra tấn.
Adrian muôn năm! Adrian muôn năm!
Satan muôn năm! Satan muôn năm!
Satan muôn năm!
Người đã chọn được cô trong cả thế giới.
Trong số tất cả phụ nữ
trên thế giới, Người đã chọn cô.
Người sắp đặt để cô làm mẹ của
đứa con còn sống duy nhất của Người.
Sức mạnh của Người sẽ mạnh hơn và mạnh hơn nữa.
Người sẽ tồn tại lâu hơn và lâu hơn nữa.
Satan muôn năm!
Không!
Không thể nào!
Không!
- Đi nhìn bàn tay của cậu ấy đi.
- Và cả đôi bàn chân nữa.
Chúa ơi!
Chúa chết rồi!
Satan sẽ sống!
Năm nay sẽ là năm thứ nhất!
- Satan muôn năm!
- Satan muôn năm!
- Năm thứ nhất! Chúa xong đời rồi!
- Ôi Chúa ơi!
Năm nay là năm đầu tiên!
Adrian muôn năm!
Satan muôn năm!
Sao cô không giúp chúng tôi hả, Rosemary?
Hãy làm một người mẹ thực thụ của Adrian.
Cô không cần nhập bọn với chúng tôi nếu cô không muốn.
Chỉ cần làm một người mẹ của đứa trẻ.
Minnie và Laura-Louise quá già rồi.
Thế thật không phải.
Hãy nghĩ về chuyện đó, Rosemary.
Ôi, Chúa ơi!
Câm mấy cái: "Ôi Chúa ơi!" lại!
- Không thì chúng tôi sẽ giết cô, dù có sữa hay không.
- Bà câm đi thì có.
Rosemary là mẹ của cậu ấy,
bà thể hiện chút tôn trọng đi chứ.
Đi nào, bạn tôi.
Đến xem cậu ấy đi. Đến xem đứa trẻ này.
Em muốn uống gì?
Họ hứa với anh là em sẽ không bị tổn thương...
...và sự thật thì đúng là em không bị.
Ý anh là hãy coi như em đã
mang thai và sẩy mất đứa bé đi.
Thế chẳng phải như nhau cả sao?
Và đáp lại, chúng ta
được rất nhiều thứ, Ro.
Ô, Guy. Để tôi giới thiệu anh
với Argyron Stavropoulos.
Chắc hẳn anh tự hào lắm.
Đây có phải người mẹ không?
Nhân danh...
Đây, uống cái này đi. Cô sẽ thấy khá hơn.
Trong này có gì? Rễ tannis à?
Chẳng có gì cả. Chỉ đơn thuần là
trà Lipton thông thường.
Cô uống đi.
Tránh xa chỗ này ra.
- Roman!
- Bà đang đưa nôi quá nhanh.
Ngồi xuống! Đưa ả ra khỏi đây đi.
- Để ả về chỗ của ả ấy.
- Bà đang đưa nôi quá nhanh.
- Vì thế thằng bé mới khóc.
- Tự lo việc của mình đi!
Hãy để Rosemary đưa nôi cho cậu ấy.
Nào, ngồi xuống với những người khác
đi. Để Rosemary đưa nôi cho cậu ấy.
- A, nhỡ đâu cô ả...
- Ngồi xuống với những người khác đi, Laura-Louise.
Đưa nôi cho cậu ấy đi.
Lão đang cố khiến tôi làm mẹ của nó.
Cô không phải mẹ của cậu ấy hay sao?