Tip:
Highlight text to annotate it
X
Em... Bây giờ em không thấy mình đẹp.
Có bạn bè ở đây tuyệt lắm,
nhưng như thế,
Làm lòng tự tôn của em
tuột dốc không phanh.
Ai nhìn cũng đẹp, như là
Những quý cô hấp dẫn nhất
thế giới, còn em ở đây, cứ như...
- ...Và anh...
- Em à.
- Em phải sửa soạn.
- Không. Lại đây nào.
- Chính thế, em ạ.
- Là sao?
Kendra, em là người đẹp nhất.
Và đừng để bất kì ai...
...Làm em không cảm nhận
được điều này sau khi sinh con.
Muốn ăn hả?
Rồi. Theo tao.
Kendal Strickland không chỉ là
cô gái xinh đẹp nhất ở trường Waverley
Cô còn là một huyền thoại.
Năm gần hết cấp, hội học sinh
trường dành tặng kỷ yếu cho cô,
Dù năm đó có một học sinh qua đời.
Chào Mavis, Jim nữa đây.
Tôi gọi để quấy quả cô.
Chúng tôi cần bản thảo Waverley 178.
Bản thô cũng được.
Lần cuối rồi, cô gái.
Tôi biết cô có thể mà.
Mong là thứ Sáu xong nhé?
Khi cậu gửi thứ gì đó quá sớm
như thế, chỉ có thể là cho
người thân mật với cậu.
Không thể cho cô bạn gái cũ
đã không nói chuyện từ lâu được.
Nói thẳng toẹt ra thì như
một cái tát vào mặt. Đúng không?
Cậu có vẻ hơi bấn loạn
vì chuyện này nhỉ.
Tớ không hề bấn loạn chút nào.
Tớ chỉ đang cố kể cậu nghe
chuyện đã xảy ra thôi. Trời ạ!
Tốt cho họ, đúng không?
Buddy có vẻ sẽ là một ông bố ổn.
Cậu có hình dung nổi bây giờ
vẫn sống ở Mercury không?
Bị mắc kẹt với vợ con và
một công việc chả ra gì?
Như là...
Như anh ta là một nạn nhân vậy.
Ừ. May là tụi mình thoát được.
- Phải.
- Tụi mình có cuộc đời khác.
Mình sẽ để cậu mượn đồ khác
vì bộ váy đó xấu quá, gái à.
Mình đang rất vui vì Kourtney sẽ
cùng đi tiệc TV Guide với mình
Vì đời thuở nào có ai muốn
đi ăn tiệc mình ên đâu?
- Bộ này được đó.
- Tuyệt vời.
Chỉ là mình với Tyler cứ như
song sinh về mặt tâm hồn ấy.
Cậu biết không, ngay trước lúc
ảnh nhắn tin cho mình,
- Giống như mình có thể...
- Cảm nhận được?
Đúng thế! Huyền bí lắm.
Tụi mình cực kì hợp rơ,
kể cả khi dùng điện thoại.
Như là đồng điệu cả trong tin nhắn.
Chính xác là thế.
Ngay khi Kendal vừa bấm "gửi",
một tin nhắn của Ryan xuất hiện
như có phép màu.
Không thể phủ nhận được.
Họ đồng điệu cả về tin nhắn.
Nên là anh đã ở
Đông Nam Á một năm.
Chi vậy?
Nói ngắn gọn thì cuối cùng anh
đi dạy tình nguyện ở Phnom Penh.
Chúa ơi.
Phải, đó có lẽ là việc có ích
nhất anh từng làm trong đời.
Phải rồi.
Dĩ nhiên là thế.
Dolce, đi tè.
Dolce, tè đi.
Dịch: phiemdu - onnyru@gmail.com
www.phudeviet.org
Chào mừng cô đến khách sạn
Hampton. Cô có đặt chỗ trước không?
Không.
Mavis...
...Gary.
- Con chó trong túi cô à?
- Không phải.
Thật ra chúng tôi cho phép khách
mang theo thú cưng, chỉ cần
trả thêm phí làm vệ sinh.
Tốt, vì tôi có một con cún
Trong xe.
Tôi sẽ ghi là cô có một con chó.
Cô cần bao nhiêu chìa khóa phòng?
Cho hai cái đi.
Sẽ có bạn đến chơi à?
Cưng ơi.
Cá nhân.
Mercury, Minnesota.
Mercury, Minnesota.
Slade.
Tôi không thể làm gì
cho anh được.
Tôi yêu Mason nhiều hơn anh.
Chào Buddy, Mavis đây.
Nhớ không? Mavis Gary ấy?
Em đang ở trong thị trấn,
làm ăn bất động sản chút đỉnh,
Và em... em không biết,
em nghĩ nếu anh rảnh,
Và muốn đi uống thì mình gặp nhau nhé?
Đại loại vậy.
Rồi, gọi cho em và cho em biết nhé.
Tạm biệt.
Mẹ khỉ.
- Chào Buddy.
- Mavis Gary.
- Đã bao lâu rồi?
- Em không chắc nữa.
Trời ạ. Ôi chà.
Vậy kì này em về thị trấn thật hả?
Em chỉ tiện đường ghé qua thôi.
Lúc nào em cũng bận như điên.
Không biết em lo vụ
bất động sản mất bao lâu
Nhưng anh muốn hẹn em đi uống.
OK.
Nếu anh thích ngay và luôn thì...
Em có thể gặp anh ở quán *** trong...
Em không biết nữa, 15 phút chăng?
Dạo này anh không ngay và luôn nổi.
Anh không biết em biết tin chưa,
anh vừa lên chức bố.
Ai cũng biết mà. Tất tật.
Em đã nhận được tin báo.
- Nhân tiện, cám ơn anh.
- Có gì đâu mà cám ơn.
Hay là mai mình gặp nhau
Ở quán Champion O'Malley's?
- Quán đó khá là vui.
- Dĩ nhiên là được.
Tám giờ, tám rưỡi thì thế nào?
- Sáu giờ tiện hơn.
- Sáu giờ.
Hay lắm, vậy mai gặp em
lúc sáu giờ nhé.
Một ly Maker's Mark.
Gì vậy?
Tôi xin lỗi, nhưng tôi nghĩ tôi
và cô cùng trường thời trung học.
- Cùng khóa?
- Đúng.
Là Mavis Gary phải không?
Bây giờ là Mavis Gary-Crane.
Tôi là Matt Freehauf.
Tủ đồ của tôi ngay kế tủ của cô đó,
Suốt lúc đi học.
Matt... Freehauf.
Phải.
Phải rồi, là tủ của anh.
Ngay kế tủ tôi.
Chúng ta không hay tiếp xúc lắm.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì
hồi đi học cô rất nổi.
Cô thắng giải "Tóc đẹp nhất".
Thế sao? Còn anh thắng giải gì?
Tôi không có.
Người ta hay trao 15 giải,
Chỉ cho 5 người năm nào cũng vậy.
Nghe này, Matt, gặp lại anh rất vui...
Cô làm gì ở Mercury?
Về đây sống à?
Dĩ nhiên là không. Gớm chết.
Tôi sống ở Minneapolis.
Tôi chỉ về đây lo một vụ làm ăn
bất động sản nho nhỏ thôi.
- Tôi có chút điền sản...
- Tôi đọc báo The Sun thấy
nói cô là nhà văn.
Đúng, tôi là tác gia.
Sách thiếu nhi.
T.H - Trong ngành là ký hiệu
cho "Sách tuổi hoa".
Một loạt truyện cho thiếu niên
rất nổi tiếng.
Ở đâu cũng có bán. Rất nổi.
- Có lẽ anh cũng thấy rồi.
- Sách về ma cà rồng?
Uống thêm đi.
Không phải anh là cái cậu
nạn nhân vụ bị ghét đó hả?
Xin lỗi?
Chính anh chứ ai.
Là cái cậu nạn nhân đó.
Chúa ơi. Sao anh không nói?
Giờ tôi biết anh là ai rồi.
Matt, nạn nhân của một vụ
thù ghét trong trường học.
Đúng, Mavis. Khi tôi là...
Khi chúng ta học năm cuối cấp,
Một đám to con tưởng tôi là
bóng hội đồng tôi trong rừng.
Đúng rồi.
...Và lấy gậy sắt quật vào
chân và cái đó của tôi.
Với một cây gậy sắt.
Tôi nhớ rõ là thế mà.
Lên tin trong nước luôn.
Cho đến khi người ta nhận ra
tôi không phải là bóng.
Khi đó thì không phải một vụ
thù ghét trong trường học nữa.
Mà là một thằng mập bị dần nhừ tử.
Anh có phải nghỉ học nhiều không?
Tôi nghỉ mất nửa năm.
Đã đời lắm.
Khỉ thật. Còn cái đó của anh?
Không ổn lắm.
- Giờ còn xài được không?
- Có, vẫn còn.
Chỉ là nó có hơi...
Hard Jacks.
Anh biết ai uống loại này không?
Không.
Buddy Slade.
Thú vị nhỉ.
Lại đây.
Muốn biết tại sao tôi
về đây không?
Có.
Tôi không kể anh nghe trong này được.
OK, mình ra ngoài rồi.
Được.
Là thế này.
Định mệnh Buddy Slade và tôi
phải nên vợ nên chồng.
- Và tôi về đây để giành lại anh ấy.
- Buddy Slade. Được.
Tôi khá chắc là anh ta đã
lấy vợ và sắp sửa có con.
Không, đứa nhỏ ra đời luôn rồi.
Tôi không thấy có vấn đề gì hết.
Tôi cũng có hành lý kèm mà.
Đợi chút, vậy là cô nghiêm túc hả?
Mèng ơi, Matt, tôi biết chứ.
Người đời không hiểu được.
Nhưng những chuyện như vậy
thật sự có xảy ra. Trong đời thật.
Chỉ là chúng thường xảy ra từ từ
Người ta ly hôn, định hình lại đời
mình và xã hội thấy không sao hết.
Miễn là anh cảm xúc của anh từ từ
như băng tan. Tôi 37 rồi...
Mavis, gặp tôi, tôi sẽ
giữ chuyện này cho mình.
Tìm bác sĩ tâm lý.
Nói chuyện với người có kinh nghiệm.
- Matt.
- Chao ôi.
Anh không hiểu à?
Tình yêu chiến thắng tất cả.
Anh chưa xem phim "The Graduate" à?
Hay là bất kì phim nào luôn?
Ối, tắc-xi kìa.
Phải, nãy mình có gọi mà.
Mavis!
Buddy Slade có cuộc sống riêng rồi.
Buddy Slade có cuộc sống riêng.
Không, anh ấy có con, và trẻ con
chán ngắt!
Sau khi nghỉ hè ở bên ngoài
Waverley Prep,
Kendal quan sát bạn học
xung quanh, tự nhủ,
"Thật sự là mình giỏi hơn,
hay là do người ta ngu đi?
Tại sao Ryan lại dành nhiều
thời gian cho con nhỏ ngốc
nghếch mới đến ấy chứ?"
Mavis, là Jim đây.
Cô xong được trang nào chưa?
Tôi đang cố giúp cô, nhưng
tôi không thể nếu như cô...
Ồ, không, tôi không cần.
Cô sẽ muốn thử món tôm chiên bột.
Không. Cho tôi hai chai Hard Jacks.
OK.
Chào em.
Chào anh.
- Ôi chà.
- Gặp lại em vui quá.
Vậy...
Đây đúng là một bất ngờ giữa tuần ha.
Em đã gọi cho tụi mình
hai chai Hard Jacks.
Từ hồi tốt nghiệp đến giờ
anh không uống chai nào.
Em biết, em cũng vậy.
Nhưng em nghĩ, cứ hoài cổ đi.
Thật ra gần đây anh bỏ rượu.
Vì trong lúc Beth mang thai,
và giờ cô ấy đang chăm con nhỏ,
Anh nghĩ anh nên thể hiện
sự vững vàng.
Đúng vậy.
Thế...
- Anh vẫn làm ở General Mills?
- Ừ.
Vị trí quảng cáo bán hàng.
Ba anh vẫn làm ở đó, trưa nào
hai cha con cũng cùng ăn.
Pizza hoặc sandwich.
Hay thế.
Em vẫn đang bù đầu
bù cổ trên thành phố.
Làm việc của em.
Ở Mini Apple cũ à?
Chúa ơi, Buddy. Giờ không ai
gọi chỗ đó là Mini Apple nữa đâu.
Anh không biết.
Để anh đi lấy Hard Jacks.
Cho cô phục vụ nghỉ ngơi chút.
Ga-lăng ghê.
Mavis.
Anh làm gì ở đây?
Tôi làm việc.
Giữ sách, giao dịch với
những người bán hàng.
Có câu hỏi này hay hơn.
Cô làm gì ở đây?
Gặp lại bạn.
Ồ, gặp lại bạn.
Kia là Buddy Slade,
Đang lấy hai chai rượu
tẩy não ở quầy bar.
Cô không bỏ lỡ một giây nhỉ?
Nghe này, tối qua đi uống
với anh rất vui.
- Rất tuyệt.
- OK.
- Phải.
- Chào Freehauf.
- Sao vậy?
- Chào.
- Chúc mừng cậu lên chức bố.
- Ồ, cám ơn.
Gia đình vậy là quá bền chặt rồi.
- Đúng thế.
- Ừ.
Nhưng bận ngập đầu ha?
Gần như không ngủ chứ gì?
Nhiều khi tôi thấy mình
như xác chết biết đi vậy.
Nhưng đáng lắm, đúng không?
Phải.
Gặp anh ấy thật vui.
Cám ơn anh đã ghé qua chào, Matt.
Có gì đâu chứ.
Anh muốn uống chung không?
Tôi rất muốn...
Buồn cái là tôi còn phải làm việc,
mà tôi tốn thời gian gấp đôi
Người khác để làm xong
một việc dù đơn giản nhất.
- Nên...
- Chán thế.
Tôi cũng không muốn chen ngang
buổi hội ngộ học sinh Mercury High đâu. Nên...
Tiến lên, tiến lên, Injuns.
Thật ra thì người ta đổi qua tên
"Indians" từ năm 1999, nhớ chứ?
Cao đẳng cộng đồng Fond du Lac...
Liên quan nhiều đến...
Những chuyện xảy ra với Matt thật tệ.
Anh chàng đáng thương phải khốn khổ
chỉ vì mình là dân đồng tính.
Thật ra không phải đồng tính đâu.
- Anh chắc chắn mà.
- Không đâu.
Không phải em từng gọi anh ta là
bóng chơi nổi hồi đi học sao?
Là một cách nói thôi, Buddy.
Sao cũng được.
Mà Mercury cũng khác nhiều
so với hồi đó.
Bớt nghèo nàn.
Thật sao?
Ừ, chúng ta đã có quán này.
Ăn đứt ***'s đúng không?
Và còn cả một cửa hàng Chipotle
trong trung tâm mua sắm nữa.
Em để ý thấy ở đây đã có KenTacoHut.
Một trong mấy chuỗi Kentucky
Fried Chicken, Taco Bell...
- Pizza Hut.
- Đúng rồi.
Tài thật. KenTacoHut.
Em nói chuyện nghe như những
nhân vật kì quặc của em.
Mà Allen sao?
Allen tốt lắm.
Anh ấy khỏe.
Tụi em không sống với nhau nữa, nhưng...
Ồ, anh xin lỗi. Anh không...
Không, có gì đâu mà xin lỗi.
Không sao đâu.
Gã Allen đó chịu thiệt rồi.
Là hắn bây giờ phải thấy tệ lắm.
Xin lỗi, anh không ngồi chơi lâu được.
Anh phải về nhà cho Beth yên tâm.
Tối nay cô ấy đi tập với ban nhạc.
- Beth trong ban nhạc?
- Ừ.
Tham gia cùng các bà mẹ khác.
Hay nhỉ.
Beth chơi trống đấy.
Chúa ơi. Ghê thật.
Thật ra tối mai ban của cô ấy
sẽ biểu diễn ở quán này.
Sao tối mai em không ghé qua
nhà tụi anh chơi một lát?
Mình có thể ăn tối rồi
đi xem ban của Beth biểu diễn.
Rất tuyệt.
Ồ, chuyện này hơi ngớ ngẩn,
Nhưng em có thể ký vào một trong
những cuốn Waverley Place cho anh không?
Được chứ.
Dĩ nhiên là không phải cho anh.
Cho cháu anh, Kendra.
Tương lai con bé muốn làm nhà văn.
Dĩ nhiên là em sẽ ký.
Nhưng mà tên em không
thật sự ở trên sách đâu.
Ý em là tên em ở trang tiêu đề
nếu anh nhìn vào trong sách.
Nhưng về cơ bản thì em viết thuê.
Như thế vẫn quá giỏi so với
đa số mọi người ở đây rồi.
Gặp anh rất vui.
Anh luôn luôn cảm thấy chúng ta
như không có chút đứt đoạn gì.
Chính xác là thế.
Em biết gì không? Nhìn em vẫn như xưa.
Thật sao?
Ừ, như là tất cả mọi người đều
thay đổi. Chỉ có em là may mắn.
- Mai gặp nhé.
- Ừ.
- OK.
- Ngủ ngon.
A-lô?
Nghe này, tôi chỉ muốn anh biết là
Những gì anh thấy tối nay không
phải đúng như thế đâu, được chứ?
Ồ, vậy là cô đang không tìm cách
phá hoại hôn nhân của Buddy Slade?
Chuyện này phức tạp hơn anh
có thể hiểu lắm, được chưa?
Buddy Slade và tôi có
mấy năm trời kỉ niệm,
Vô cùng phức tạp và đẹp đẽ.
Đúng là nghe vượt khỏi
tầm hiểu của tôi rồi.
Chưa đỗ ông nghè thì đừng
có đe hàng tổng chứ.
- Gì thế?
- Em gái tôi. Quên đi.
- Nói cho anh biết thôi.
- Anh biết rồi, cám ơn.
Anh có muốn quắc cần câu không?
Tôi là Mavis.
Tôi biết. Lúc học trung học.
Đúng vậy.
Có lần em làm bánh gạo
tặng sinh nhật chị.
Em mở được khóa tủ đồ
của chị nhờ thầy hiệu phó.
Em đặt bánh vào trong tủ đó?
Cám ơn.
- Matt đâu?
- Trong cái động của anh ấy.
Chào mừng đến xưởng rượu.
Anh đang nấu rượu lậu à?
Cô lúa vừa thôi.
Đây là rượu Bourbon lên men đấy.
Biết không, đợi chút đã.
Rồi, thử cái này xem.
Rượu để 8 năm rồi đấy.
Ngửi thử đi.
Đừng hít mạnh quá.
Mùi rất nặng...
Đây là rượu hiếm, không có nhiều đâu.
- "Mos Easily Special Reserve."
- Eisley.
Mos Eisley... Trong Star Wars.
Cô biết đó, bar Cantina?
Hãy...
Để rượu này lên men tiếp đi.
Tôi có chai này.
OK.
Xem xem cô có nhận ra...
...Loại gỗ sồi nào không.
- Thôi nào.
- OK.
Chúng được cất bên trong.
Nên khi cô hớp một ngụm...
- Tôi phải hớp một ngụm hả?
- Đúng.
Làm một chút đi...
Đây.
Gỗ.
Gỗ sồi.
Thế cuộc hẹn hò của cô ra sao?
- Rất tốt. Mở mắt ra nhiều.
- Thế sao?
Ý tôi là Buddy rõ ràng
đang không hạnh phúc.
OK, anh ta nói vậy thật à?
Anh ấy ám chỉ thế.
Nhìn là thấy ngay anh ấy
đang phải chịu đựng.
Nhìn anh ấy vô cùng kiệt quệ.
Anh ấy nói tôi anh ấy
thấy mình như xác biết đi mà.
Lúc đó có mặt tôi mà.
Anh ta chỉ đùa thôi.
Đó là một câu rất nặng đấy.
Xác biết đi là người đã chết...
Mavis, tôi là con sâu máy tính.
Tôi biết xác sống là gì.
Tôi nghĩ Buddy và tôi có
nhiều cảm xúc đồng điệu.
Câu hỏi là, ai sẽ là người
chịu chủ động đây?
Tôi nghĩ... chắc là cô.
- Không phải anh quá tuổi chơi G.I. Joe rồi à?
- Cái đó vẫn còn ướt.
Không, khô rồi. Trời đất ạ.
- Anh làm mấy cái này?
- Tôi kết hợp chúng lại.
Cái đó... Tôi lấy đầu của Copperhead,
đặt vào người của Mongul,
Nên nhìn nó như một Copperhead
phiên bản đô con,
Rồi tôi thêm con cú của tiến sĩ Mid-Nite vào.
Lúc đó tôi xỉn, mệt lử.
Anh có bao giờ làm búp bê gái không?
Tôi không có quái đản.
Tôi phải đi kiểm tra thứ này một chút.
Ồ, được thôi.
Không, không. Anh phải đi với tôi.
Tôi nghĩ đúng đây rồi.
Anh nghĩ hay anh biết chắc?
Chắc chắn đúng.
Anh ta lái xe Jeep hiệu Tự Do.
Mỉa mai thay... vì anh ấy
lại chẳng có chút tự do nào.
Cô rồ quá.
- Anh thấy cửa sổ kia không?
- Thấy.
Tôi cá Buddy còn thức...
...Tự sướng hay sao đó.
Hay có thể là chăm sóc cho
đứa con gái mới chào đời.
Đứa nhóc, đứa nhóc.
Chịu vất vả thôi.
Tôi giúp cô được không?
Chắc rồi. Tôi đang không
có nhiều may mắn lắm.
- Cô tìm đồ công sở à?
- Không, cho một dịp đặc biệt.
Không phải một dịp trang trọng.
Tôi đang tìm một thứ thời trang,
tươi trẻ, nhưng cũng phải có chút táo bạo.
Chúng tôi vừa nhập
mấy mẫu váy mới.
- Có hàng Marc Jacobs không?
- Không, tôi không nghĩ thế.
Tôi sắp đi nghe nhạc với
một người tình cũ,
Và tôi nghĩ có cơ hội
cho chúng tôi cháy lại.
Hãy cho anh ấy thấy
mình đã để lỡ những gì.
Không, gần đây anh ấy có gặp tôi.
Anh ấy biết mà.
Nhưng lâu rồi vợ anh ấy
chưa thấy tôi, nên...
Tôi hết ca rồi,
Và tôi phải đi đón con tan học.
Nên tôi sẽ gọi người khác
đến giúp cô nhé.
Cô ấy rành rẽ các mốt mới nhất.
Shawna!
Loạt sách Waverley Prep ở đâu?
Loạt sách đó có bàn
trưng bày riêng đằng kia.
Ái chà.
Chắc bộ này nổi tiếng lắm.
Thật ra chúng tôi dư nhiều quá
đang tìm cách bán tháo.
Vài năm trước thì nổi,
Nhưng máy tính nói,
"Đừng xếp vào tủ," nên...
Này, cô viết vào sách đấy à?
Tôi là tác giả.
Tôi chỉ đang kí tặng thôi.
Cô là Jane MacMurray?
Không. Jane MacMurray chỉ tạo ra
bộ sách thôi. Tôi mới là người viết.
Mavis Gary-Crane. Thấy không?
Cô có biết Jane MacMurray không?
Tôi biết cô ấy rất rõ.
- Tôi viết sách mà.
- OK.
Anh có muốn một bản
ký tặng cho cửa hàng không?
Không cần đâu.
Tôi ký bao nhiêu cũng được.
Có thể nâng giá trị sách lên.
Nhưng khi đã bị ký vào rồi thì
không gửi trả lại nhà xuất bản được.
Tại sao anh lại gửi trả
nhà xuất bản chứ?
Có thể chúng tôi không bán nữa.
Bộ này hết thời rồi.
Tôi đã nói cô không được viết vào...
Sao cũng được, mọt sách.
Kendal Strickland không
bao giờ cảm thấy bị đe dọa.
Nếu có cảm xúc, thì đó là sự thương hại
cho cô nàng thích đình đám kia.
Không phải theo kiểu cạnh tranh.
Cô không phải loại người khoe mẽ.
Chỉ là cô không thể
ngăn được sự nổi tiếng của mình.
Đâu phải lỗi của cô khi có năm,
cô được đề cử nữ hoàng đêm tiệc...
...Ở một trường kế cận.
Đúng, Kendal Strickland rất hấp dẫn.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Những cô nàng khác quá tự ti,
Lo lắng về gương mặt và
thân hình, không phải Kendal.
Vẻ đẹp yêu kiều của cô ấy
là một vẻ đẹp tự nhiên, tỏa sáng
từ bên trong.
Nhưng đẹp như thế cũng rất đáng sợ.
Một vài chàng trai thích những
cô nàng bình thường hơn.
Làm sao Kendal dám chắc sự
hoàn hảo của cô không làm Ryan ...
...Tình yêu của đời cô, sợ hãi?
- Gì thế này?
- Chào anh.
Em khỏe không?
- Anh thế nào?
- Rất tốt.
Đây là sách cho cháu anh.
Ồ, phải rồi. Cám ơn em đã nhớ.
Anh sẽ gửi cho con bé.
Trong đây có một nhân vật
viết dựa theo hình mẫu của anh đấy.
- Sao?
- Cuốn sách.
Ý em là em đặt tên nhân vật Ashby,
nhưng đọc vào biết ngay là anh.
- Khi anh đọc, anh sẽ thấy.
- Hy vọng nhân vật đó hay ho.
Tụi em không được phép làm thế.
Phải bám sát theo tài liệu
về xây dựng nhân vật...
Xin chào.
- Rất vui được gặp lại cô.
- Em à.
Tôi cũng vậy.
Đây.
Dễ thương quá.
Cám ơn nhé.
Con sẽ thích mà.
Anh đi lấy bia. Em uống không?
Cho em nước lọc được rồi.
- Anh lấy cho em một chai Summer Ale nữa nhé?
- Ừ.
Không sao đâu. Diễn xong là
tôi sẽ bình thường ngay thôi.
Đừng lo. Tôi không định
làm hư con mình.
Cha, nhìn này.
À. Bể cá thư giãn.
Luôn làm con bé thoải mái.
Phải.
Đúng thế đấy.
Ồ, cười rồi này.
Dễ thương thật.
Nó giống Buddy như tạc.
Không. Tôi thấy giống cô hơn.
- Thật à?
- Giống cô rất nhiều.
- Cám ơn.
- Của các quý cô đây.
- Cám ơn anh.
- Của em đây.
Vậy cô thế nào rồi?
Tôi nghe nói cô là nhà văn.
Tôi có đọc một bài viết
về cô trên báo The Sun.
Phải, tôi là tác giả của một
bộ truyện dành cho tuổi hoa niên.
Nổi tiếng ghê gớm.
Tôi thích cách trang trí trong nhà.
Nội thất Shabby Chic?
Pier One?
Có chút Goodwill nữa.
Buddy và tôi từng hay
đi lùng đồ độc lắm.
Nhớ không anh? Hồi 90 đó?
Chúa ơi, Beth. Chúng tôi có hẳn một
bộ sưu tập áo thun ngớ ngẩn.
Điều ngốc nhất trên đời.
- Những năm 90 thật tuyệt.
- Phải.
Tôi từng mặc áo thun và
quần nhỏ của anh ấy đi ngủ.
Tôi nghĩ giờ tôi vẫn còn vài cái.
Tôi vẫn giữ áo thun của bạn trai cũ.
- Tôi không thể bỏ đi được.
- Cái gì?
- Cái nào?
- Làm như em sẽ nói anh biết ấy.
Bảng kia là gì thế?
Beth dạy cho những đứa trẻ
phát triển đặc biệt.
Rất nhiều học trò của tôi biết
về cảm xúc dựa vào nhận thức.
Chứ không tự nhiên như cô hay tôi.
Nên cần phải để lũ trẻ biết,
hạnh phúc là như thế này
Thế kia là lo lắng, vậy đó.
Thế còn vô cảm thì sao?
Ý tôi là nếu cô không
cảm thấy gì hết?
Hầu hết thời gian lũ trẻ là như vậy.
Nên không cần phải dạy chúng nữa.
Chúa ơi.
- Kia là Mavis Gary?
- Đúng.
Tin nổi không chứ?
Cô ta đến đây với Beth và Buddy.
Nâng cốc.
Con nhỏ nữ hoàng tiệc tùng dở hơi.
Thật ư?
Nào, uống tequila đi.
Muối.
Vậy... họ chơi hay không?
Họ ổn lắm.
Em biết mà. Họ chơi dở tệ. Em biết.
Họ rất vui.
Nhìn kìa. Freehauf ở đằng kia.
Anh ta luôn rình mò thế nhỉ?
Nhìn mặt anh ta kìa. Ghê quá.
Mặt cứ bềnh bệch ra.
Như sát thủ ấy.
Em có nghĩ anh ta có bộ đồ
thằng hề nào không?
- Chúa ơi. Anh xấu ghê.
- Nào nào.
- Tối thui luôn đó.
- Không mà.
Xin chào, Mercury!
Tôi là Mary Ellen Trantowski.
Chúng tôi là nhóm *** Confusion.
Yeah.
Xin hãy rộng lượng vì đây chỉ mới
là buổi diễn thứ hai của chúng tôi.
Và chúng tôi đều có
con nhỏ ở nhà.
Bài hát đầu tiên của
chúng tôi là một bản cover
Là món quà tay trống
của chúng tôi, Beth,
Dành tặng tình yêu
của cô ấy, Buddy.
Anh nhớ lúc mình mây mưa
khi bật bài hát này không?
Ừ.
Em nghĩ bài hát này vang lên
khi em trên người anh.
Lần đầu tiên em...
Đoạn nhạc chuyển tớ đánh í ẹ quá.
- Chúa ơi.
- Xin lỗi mọi người nhé.
- Cậu có dở một chỗ đấy.
- Đoạn nào?
- Không sao, tụi mình vẫn yêu cậu.
- Đoán là thế.
- Các em hoành tráng lệ quá.
- Khoan, anh vừa nói "hoành tráng lệ" à?
- Có người uống hơi nhiều rồi đó.
- Không công bằng.
Không có đâu.
Thấy cô quay về chơi
thật thú vị, Mavis.
Mary Ellen, tối nay cậu tuyệt lắm.
Cảm hứng lắm, một bà mẹ một mình
nuôi con mà vẫn rất tự tin trên sân khấu.
Thật đó.
Beth, về thôi em.
- Còn giải thoát cho bảo mẫu nữa.
- Không.
Em muốn ở chơi thêm chút nữa.
Đúng rồi, Buddy, tối nay
anh mất vợ rồi.
- Xin lỗi nhé.
- Để tôi đưa anh ấy về.
Thật ư?
Buddy, để Mavis lái xe đưa anh về nhé?
Em ở lại ăn mừng thêm chút nữa.
Em chắc chứ?
Vui nhé em.
Cám ơn, Mavis.
Từ từ thôi anh.
Từ lúc em còn biết anh
thì anh bê tha ghê lắm.
Từ lúc em còn biết anh là sao?
Em vẫn biết anh mà. Lại đây.
- Khoan đã.
- Sao?
Bảo mẫu ở lại đến 11 giờ chứ?
Ừ, nhưng mình không đi đâu được đâu.
Em biết là không thể, nhưng...
...Thời gian thật quá quý giá.
Đúng vậy.
- Qua quá nhanh.
- Em biết.
Anh thật sự rất yêu con gái anh,
em biết không?
Em biết.
Em có thể thấy anh là
một ông bố tuyệt vời.
Anh đã tuyệt vời hơn rất nhiều.
Anh trách nhiệm hơn, Buddy.
Thậm chí anh đã cố quá nhiều.
Em nghĩ thế sao?
Vâng.
Anh là một người đàn ông tốt, Buddy.
Đừng bao giờ đánh giá thấp mình.
Tôi nghĩ là tôi thấy đèn sáng.
Chào, Daniel. Tôi về rồi đây.
Beth đâu?
Cô ấy muốn ở ngoài tiệc tùng thâu đêm.
Hết sữa rồi, và cô nhóc
không muốn ngậm ti nữa.
Tôi biết rồi.
Ngủ ngon nhé, Buddy.
Ngủ ngon.
Cám ơn.
Ái chà.
- Từ từ thôi chị.
- Tôi đang không vui mà.
Thế thì tập thể dục thể thao đi.
Dẫn con chó tội nghiệp của cô đi dạo.
Thế sao anh không đi bộ?
Có những mục tiêu thấp hơn.
Không thấp hơn anh đâu.
- Ôi, không, không.
- Sao thế?
Tôi ghét thằng cha đằng đó.
Em họ tôi, Mike.
Mike Moran là em họ cô à?
Rủi thay là vậy.
Ôi, người què yêu đời nhất
Minnesota đến rồi.
- Mavis sao?
- Chào Mike.
Chuyện gì thế này, chị gái?
Ối giời, đúng là ngạc nhiên đến phát điên.
Ừ, tôi đang đến thị trấn
làm ăn bất động sản một chút.
- Cậu thế nào?
- Mạnh hết chê.
Kim và em mới kỉ niệm 6 năm.
Ối chà, 6 năm cơ đấy. Là lễ gì?
Gỗ à? Hay sứ?
- Chất kích thích?
- Lũ trẻ rất đáng yêu.
Lao động cật lực lắm, nhưng em
cũng chơi khỏe không kém.
Gần đây em leo núi nhiều.
Ý anh là bò lên núi?
Không, tôi trèo thẳng đấy,
tin hay không thì tùy.
Người bình thường làm gì
thì chúng tôi cũng làm được.
Có khi còn hơn, vì chúng tôi
còn phải tái thúc đẩy năng
lượng tích cực nữa.
Anh hiểu ý tôi nói không?
Anh nên thử cho biết, Matt.
- Anh nên thử cho biết, Matt.
- Không.
Em thích cách anh này nói
chuyện ghê. Cứ như là, "không".
Rất vui vì thấy hai người là bạn.
Em có thể thấy trước được.
Như Will & Grace ấy.
- Đúng nhỉ.
- Không phải đâu.
Này, em về hội lại đây, nhưng mình
phải nói chuyện sau đấy.
Để em đãi chị một ly
Scotch hay món gì cũng được.
Mê tơi chỗ này.
Quên sạch thời gian đúng không?
Hắn ta có cái xe đẩy đó
khi nào thế? Năm hai?
Năm thứ hai. Tai nạn xe hơi.
Chúa ơi, được chú ý lắm đấy.
Đúng, một tên què nổi tiếng.
Hủy hoại đời trung học của tôi.
Cho xin. Của quý của hắn làm
sinh nhật 16 của tôi mất vui đấy.
Chúa ơi, cô đúng là thiếu muối.
Còn anh đúng là thiếu não.
Trên mạng tràn lan chuyện
em là máy bay bà già đấy.
Máy bay bà già sao được?
Em chưa đến 30 cơ mà.
Đúng thế đấy.
Năm nay chị sẽ 30
và chị đang sợ hãi đây.
Già lắm rồi.
Kim Kardashian biết phát huy
phẩm chất máy bay của mình đấy.
Khỉ thật.
Nụ hôn như có sóng điện,
bất ngờ, thiêng liêng, say đắm.
Giống như nụ hôn đầu của họ,
Ngoại trừ giờ đây họ
đã biết mình đang làm gì.
Tớ nói, "Nghe này, Kyle,
với em anh là tất cả.
Anh là mặt trăng, mặt trời, là vũ trụ
của em. Đến khi nào anh mới chịu hiểu hả?"
- Và hắn đâu có hiểu phải không?
- Không.
Cho tôi một...
Chào anh.
- Em khỏe chứ?
- Em khỏe lắm.
Tối qua thật tuyệt vời.
Em còn ở trong thị trấn bao lâu?
Em ở đây vì anh mà.
Anh muốn bao lâu?
Anh chỉ không biết em có
ở lại đến cuối tuần này không,
Nếu em muốn đến dự lễ
đặt tên cho con anh.
Tổ chức trong vườn nhà,
bình thường thôi.
Không phải nặng tôn giáo hay gì...
- Em sẽ đến.
- Được lắm.
Thứ 7 ở nhà anh nhé, tầm 1 giờ.
- Em rất mong gặp anh.
- Hẹn gặp em.
Chào mẹ.
Con có định mở miệng không?
Lâu quá rồi, mẹ suýt nữa thì quên
mất trông con như thế nào đấy.
Con đâu có tránh mặt mẹ.
Con có định gọi điện mà.
Sao con không về nhà ở?
Vì con cần một chỗ
yên tĩnh để sáng tác.
Mẹ không biết đâu.
Con có hàng đống việc phải làm.
Sách vẫn bán tốt chứ con?
Con không theo nổi luôn.
Đó là khoản tiền con dùng để
đầu tư nhà đất địa phương à?
Mẹ nghe nói con đang
giao dịch đất đai gì đó.
Mẹ chỉ ngạc nhiên sao con
không nhờ dì Lena làm môi giới.
Dì có hơi buồn.
Anh?
- Xem em tìm thấy ai này.
- Sao?
- Mừng con về nhà.
- Cám ơn bố.
Trùm bất động sản của cả nhà đây rồi.
Ôi, con không biết gì đâu.
Ai đấy?
- Đây là Dolchie.
- Ồ.
- Dolce.
- Chào cưng.
Mẹ mong là con ăn uống
tử tế ở thành phố.
Phải chăm sóc bản thân mình, con ạ.
Ăn kiêng không phải là ăn.
Con nghĩ con thành bợm nhậu rồi.
Hài hước đấy.
- Con vẫn không quấn tóc đấy chứ?
- Thôi mà bố.
Chỉ vì tóc con rất đẹp.
Mẹ? Mẹ có thể gỡ tấm ảnh
của con và Allen xuống không?
Ảnh nào con?
Ảnh đám cưới. Tụi con ly dị rồi.
Bố mẹ nghĩ đó là một kỉ niệm đẹp.
Của cuộc hôn nhân thất bại của con?
Đám cưới có phải thất bại đâu con.
- Nhớ ổ bánh tiramisu đó không?
- Bố thích cậu Allen.
Bố, anh ta là cựu chồng của con.
Bố phải về phe con mới phải.
Nó là đứa ngoan ngoãn mà.
Bố không biết là có phe đấy.
Kỳ này về con có đi thăm bạn không?
Thật ra...
Gần đây con toàn gặp Buddy.
Ồ, cái cậu đẹp trai đó hả?
Mẹ vẫn nhớ hồi đi học
hai đứa đáng yêu thế nào.
Kể cũng ngộ, nhiều khi bản năng
ban đầu lại chính xác lắm.
Ý con là phạm sai lầm bao nhiêu,
Nhưng thế giới vẫn xoay vần cho
mình gặp lại người mình nên ở bên.
Giữ quan hệ với những
người như vậy rất tốt.
Những người hiểu con nhất.
Và đứa bé của cậu ta
mới xinh xắn làm sao.
Mẹ thấy nó chưa? Sát gần ấy?
Mẹ nghĩ là rồi.
Mọi chuyện ổn chứ con?
Con chắc chắn là sẽ ổn.
Chỉ là giờ còn quá sớm để nói trước.
Buddy từng nói...
...Tụi con sẽ sinh ra những
đứa trẻ dễ thương nhất đời.
Bố mẹ có bán con Cabriolet
của con không?
Lái lụa đấy.
Gì thế, xe cơ động à?
Tôi vừa gặp hai cụ.
Căng đấy. Họ khỏe chứ?
Tệ lắm. Chúa ơi, tôi gặp nhiều chuyện quá.
- Nhậu không?
- Chứ anh nghĩ tôi qua đây làm gì?
Đi nào. Hãy nhậu ở sau trường.
- Mang theo nước Star Wars nữa.
- Đó là rượu hiếm...
- Đi!
- Thôi được.
Anh có thể đi chậm hơn nữa không?
Trường mình xấu thật.
Nhìn như nhà máy.
Thật ra đây đã từng là nhà máy
nhuộm vải hồi những năm 1920 mà.
Anh cái gì cũng biết nhỉ.
Mấy cây gỗ này nhìn như
Hump City hồi đó vậy.
Tôi nhớ mình từng đến đó
với nhiều anh chàng.
Tôi không hề biết cô lại cáo thế.
Bình thường thôi.
Thế chuyện với Buddy sao rồi?
Đang đến bước nào
trong kế hoạch?
Hôm nay anh ấy gọi cho tôi,
Hỏi tôi có muốn dự lễ đặt tên
con của anh ấy không.
Tôi không biết nữa.
Có nhiều điều chưa nói lắm, nhưng...
...Anh ấy đang để tôi tham gia
vào cuộc sống của con anh ấy.
Buddy đã có gia đình.
Lại còn hạnh phúc nưa.
Phải, đàn ông có gia đình
hạnh phúc đi uống rượu
Với bạn gái cũ liên tục.
Lén gọi cho họ và
âu yếm trên bậc cửa.
- Anh ta đâu có âu yếm cô.
- Lúc đó anh không có ở đó.
Chúng tôi có âu yếm nhau.
Rất mãnh liệt và nồng nàn.
Anh ấy đưa tôi áo nỉ của anh ấy.
Tôi có thấy. Người ngoài
hành tinh chắc cũng thấy.
Nói cho cô biết, cô mặc áo
anh ta nhìn điên vô kể.
Tôi không biết Buddy đang làm gì với cô,
Hay cô nghĩ anh ta đang làm gì
với cô, nhưng cô phải bỏ quá khứ đi.
Anh nói thì hay rồi.
Anh chỉ quan tâm đến một
vụ ẩu đả xảy ra 20 năm trước.
Anh dựa dẫm vào cây nạng,
dựa dẫm vào những lý do bao biện.
Cả tôi lẫn anh đều biết rõ
anh sử dụng nó
Như một cái cớ cho cuộc đời
vô nghĩa của anh thôi.
"Ẩu đả"?
Cô không biết chút gì về
những chuyện tôi phải trải qua.
Những thằng to cao ngủ
với cô trong giờ ăn trưa...
...Chúng làm hoại chân tôi,
Quật vào đầu tôi,
Hủy hoại cái đó của tôi,
Nên tôi phải đi tiểu và xuất tinh
một bên suốt phần đời còn lại.
Xong chúng vứt tôi nằm chết ở đó.
Chuyện không hay hớm gì đâu.
Tôi tự giải khuây còn không được,
đừng nói là với người khác.
Cái gì đã qua thì cho qua đi.
Anh không thể gặm nhấm
quá khứ mãi được đâu, Matt.
Cô đùa đấy hả?
Nói về gặm nhấm quá khứ,
Cô đấy, trở về Mercury,
như một kẻ trắng tay,
Cố gắng giành giật
một người đã có gia đình.
Buddy không hạnh phúc, được chứ?
Nên đừng nói thế nữa.
Cô chẳng phải chuyên gia
về hạnh phúc đâu, Sylvia.
Biết sao không, Matt?
Đúng là rất tiếc vì anh thế này,
Bởi nếu anh tốt tính,
Chẳng thứ gì lại khiến
người ta phải suy nghĩ đâu.
Sao cô không lấy cây nạng
của tôi mà ẩn dụ tiếp?
Sắc sảo lắm, vĩ đại lắm.
Hoặc không thì để dành cho mấy
câu chuyện hoa niên của cô ấy,
Vì có Chúa biết, cô cóc biết con
mẹ gì về trưởng thành cả!
Đó không phải lần đầu
Kendal Strickland thấy thất vọng.
Tốt đến đâu, vẻ đẹp và danh tiếng
cũng không đem lại lòng trung thành.
Có bạn liệu có tốt không?
Những người cô có thể tôn trọng?
Chắc chắn là thế, nhưng Kendal biết rõ
là người đặc biệt là một hành trình đơn độc.
Cô đã quen với việc
tự mở đường cho mình.
Rõ ràng Ryan vẫn yêu cô.
Và có thể có chút bất công
cho cô bạn gái mới,
Nhưng Kendal Strickland sẽ
cho mình là một thay đổi.
Ai sẽ chăm sóc Kendal chứ?
Nói về công bằng...
Có công bằng không khi người ta
đánh giá sai sự thông minh của Kendal
Chỉ vì cô quá đẹp?
Có công bằng không khi người ta
nghĩ cuộc sống của cô rất dễ dàng,
trong khi đời cô hoàn toàn không vậy?
Không, đời không công bằng,
Và chuyện tiến lên, thiết lập
lại đúng mọi thứ tùy thuộc vào Kendal.
Đôi khi để chữa lành,
nhiều người phải bị đau.
Chào bác Jan.
Chào cháu.
Lâu quá rồi nhỉ.
Cháu biết. Cháu rất bận.
Ừ, bác có nghe nói.
Buddy và Bethie cũng vậy.
- Cuối cùng bác cũng thành bà nội.
- Ồ, thiêng quá đi mất.
- Anh à!
- Em khỏe không?
Anh thế nào?
Rất tốt.
- Hay lắm.
- Em mang quà đây.
Cám ơn em.
- Khăn tã.
- Không bao giờ là đủ.
- Ồ, mẹ ơi?
- Gì con?
Mẹ giúp Beth món rau diếp được không?
- Bà nội đến giải cứu đây.
- Mình nói chuyện được không?
Ừ.
Vui không cháu? Tránh ra nào,
bé bọ Carter.
Em nghĩ mình nên nói chuyện riêng.
Được.
Đây, theo anh.
OK.
Vậy có chuyện gì?
Em biết có rất nhiều chuyện
cả hai ta đều muốn nói ra.
Bây giờ thì không cần đâu.
Anh phải chuẩn bị quà cho Beth.
Anh mua cho cô ấy một bộ trống.
Lúc nào anh cũng chu đáo.
Cô ấy có nhắc đến mà.
Em chỉ muốn anh biết là em
cảm thấy y hệt những gì
anh đang cảm thấy.
Buddy, những ngày vừa qua là
những ngày tuyệt vời nhất đời em.
Vậy ư?
Anh không cần phải giả vờ nữa.
Em biết ở đây là gì...
...Và em biết ở đây nữa.
Buddy... anh là mặt trăng
của em, ánh sao của em.
Anh là cả vũ trụ đối với em.
Mavis! Em làm gì thế?
Không sao.
Anh không phải sợ gì hết.
Không sao đâu.
Anh có thể đi thành phố
với em, như đó giờ mình tính.
Em đang nói nhảm gì vậy?
Mình có thể giải quyết chuyện này,
anh biết mà. Như những người lớn.
- Mavis, anh có gia đình rồi.
- Em biết. Chúng ta có thể cùng vượt qua.
Em khá hơn là thế này.
Anh phải đi.
Anh nghĩ em nên ra về.
Xem ai kìa.
Để con ẵm cho.
Để con. Lại đây với bố nào.
Đây.
Mẹ giúp con được không?
Cần mọi người ra ngoài hết.
- Con muốn quà của Beth sẵn sàng.
- Ừ.
Ngon quá.
Nghe này mọi người!
Tôi nghĩ Buddy muốn dành
một ngạc nhiên cho Beth,
Nên nếu được mọi người hãy
ra ngoài, chỗ nhà để xe nhé.
Đi nào.
Mavis?
- Gì?
- Cô có ổn không?
Tôi ổn, chỉ cần kiếm ra được
một loại rượu thứ thiệt ở đây.
Có ở đây này. Cám ơn chú Bob.
Cô biết gì không?
Chúa ơi.
- Để tôi lấy...
- Mẹ kiếp.
Mẹ kiếp!
Con quỷ cái.
Chúa ơi.
Cô nên nhìn mặt cô đi.
Là một trò đùa.
Cô tính đứng đờ ở đó
như một con ngu à?
Tôi thích áo len của cô đấy.
Tôi đi lấy khăn lau cho cô.
Lấy đi, vì cô có cả đống trong nhà mà.
Mấy cái khăn tã chết tiệt gì đó.
Điều hài hước là,
Tôi có thể có buổi tiệc
này từ lâu lắm rồi.
Một buổi tiệc y hệt thế này.
Buddy và tôi yêu nhau 4 năm,
Chúng tôi là không thể chia lìa.
Bác Jan biết.
Phải không bác Jan? Nói họ đi!
- Cô muốn lau không?
- Không phiền đến cô.
Đây là vải lụa. Hỏng mẹ nó rồi.
Mavis, con ơi.
Mẹ à, con đang cố kể chuyện.
Phải, Buddy làm tôi có bầu ở tuổi 20.
Và chúng tôi định giữ đứa bé!
Chúng tôi sẽ có con,
Và một buổi tiệc đặt tên,
Bể cá thư giãn, tất tật những thứ đó.
Và sau 12 tuần...
Tôi bị sẩy thai.
Một điều tôi mong chẳng ai gặp phải.
Có lẽ nếu mọi chuyện
không quá tồi tệ
Trong cơ thể tổn thương của tôi,
Buddy và tôi giờ đây đã có
một đứa con đang tuổi dậy thì
Và có lẽ vài đứa nhóc nữa,
Vì chúng tôi luôn tìm thấy nhau.
Luôn luôn là như vậy!
Phải không bác Jan? Nói họ đi!
Cái quái gì thế?
Đây là bộ trống mới cho Beth.
Sao thế?
- Không có gì.
- Cô nói không có gì là thế nào?
Chúa ơi! Cô có vấn đề gì không?
Hay cô giống một trong
những đứa trẻ con đó
Cần một cái bảng để
học về cảm xúc?
Xù lông lên đi chứ!
Sao lại che đậy cho tôi?
Đủ rồi, Mavis. Con say rồi.
Con say từ lúc về đây rồi mẹ,
Và không một ai để tâm cho
đến khi con chịu hết nổi.
- Mavis, chuyện gì thế?
- Tại sao anh mời em?
Anh không mời em. Vợ anh mời.
Beth bắt anh phải mời em.
Cô ấy thấy tội nghiệp em.
Ai cũng thế, Mavis.
Rõ ràng là em đang có
vấn đề về đầu óc,
Triệu chứng trầm cảm.
Em cô đơn và rối trí.
Nên Beth bắt anh mời em, dù anh
đã nghĩ đây sẽ là một sai lầm.
Anh biết mà.
Anh nói dối.
Không đâu.
Thôi, giờ thì thế nào?
Cô ghét tôi à?
Thế sẽ dễ dàng đấy vì
tôi cũng ghét cô lắm!
Nhìn đi, mọi người bị làm sao thế?
Mavis, con ơi.
Tôi quay về đây là vì anh. Vì anh!
Và tôi ghét thị trấn này!
Một thị trấn quê mùa,
lạc hậu, hôi hám!
Nhưng tôi đã quay về.
Tôi chỉ muốn anh biết thế thôi.
Tôi phá tan nát mọi thứ rồi.
- Tan nát hết cả rồi.
- Cô đi đâu về thế?
Cô làm tôi sợ đấy.
Tôi điên rồi.
Không ai yêu tôi hết.
Anh cũng không.
Đàn ông như tôi...
...Sinh ra là để yêu phụ nữ như em.
Tôi đến nhà của Buddy.
Đã có chuyện gì?
Tôi bị dơ váy rồi.
Tôi sẽ lấy...
Tôi sẽ lấy áo cho em.
Không, tôi muốn áo anh.
Áo tôi đang mặc à?
Giấu em đi.
Không sao.
Không sao.
Tại sao lại là Buddy?
Anh ấy là một người tử tế.
Còn những người đàn ông
khác đều không tử tế?
Anh ấy biết em khi
em đang rực rỡ nhất.
Không phải đâu, Mavis.
Không phải.
Anh đã thấy em từng ngày.
Em có một cái gương
nhỏ trong tủ đồ,
Hình trái tim...
...Và em nhìn vào đó còn nhiều
hơn số lần em nhìn đến anh,
Lúc đó anh cũng đang rực rỡ nhất.
Chào buổi sáng.
Chào.
Cà-phê không?
Vâng.
Chị vẫn viết sách chứ?
Không.
Bộ sách xong rồi. Bị cho ngừng.
Thật ra giờ tôi đang viết cuốn cuối.
Đã có chuyện gì?
Tôi cũng chẳng biết.
Này, cô biết con nhỏ tên Beth không?
Kết hôn với Buddy Slade.
Có. Em biết Beth.
Cô nghĩ gì về cô ta?
Em... em...
Em không thích cô ta lắm.
Em nghĩ chị đẹp hơn cô ta nhiều.
Váy của chị bị làm sao vậy?
Em xin lỗi. Em nói gì không đúng sao?
Khỉ thật.
Có chuyện gì? Em nói gì
không phải với chị sao?
Tôi có nhiều vấn đề lắm.
Chị không mua được váy mới?
Tôi khó thấy vui vẻ lắm...
...Trong khi với nhiều người khác,
Hạnh phúc lại thật dễ dàng.
Em hiểu.
Họ cứ lớn lên và thấy mãn nguyện.
Em không thấy mãn nguyện.
Và nói thẳng,
Nếu chị không thấy mãn nguyện
với những gì chị có...
Tôi cần thay đổi, Sandra.
- Không đâu.
- Sao?
Chị là người duy nhất ở
Mercury viết sách được,
Hay mặc một chiếc váy như thế.
Tôi chắc chắn là có nhiều người...
Ai ở đây cũng đều béo ú và ngốc.
Đừng nói vậy.
Mà cô nghĩ vậy à?
Ai cũng ước được như chị.
Sống ở thành phố,
Nổi tiếng, xinh đẹp, tất cả.
Tôi cũng không nổi lắm đâu.
Chị biết mà, đặc biệt, hay đại khái vậy.
Có những ngày khi em có
những ca làm việc dài
Em lại ngồi nghĩ đến chị,
Sống trong căn hộ của chị,
đi chơi và mọi thứ.
Thật sự rất tuyệt.
Phải, nhưng...
Hầu hết những người ở đây cần
quá ít ỏi để hạnh phúc.
Như là họ không quan tâm đến
những gì xảy ra quanh họ vậy.
Đó là vì những gì xảy ra với họ
đều không quan trọng.
Họ không là gì cả.
Có thể đều chết hết.
Cóc cần Mercury.
Cám ơn.
Tôi cần nghe những lời như thế.
Cô nói đúng.
Nơi này chẳng ra sao.
Tôi cần phải trở về Minneapolis.
Đưa em đi với.
Xin lỗi?
Đưa em đi với chị.
Đến Mini Apple.
Cô ở đây là tốt rồi, Sandra.
Ồ.
Dolce.
Tao xin lỗi.
Cục cưng. Lại đây.
Lễ tốt nghiệp cuối cùng lại trở thành
một buổi lễ cay đắng đối với Kendal.
Dù được vinh dự đọc
diễn văn từ biệt,
Vẫn có một nỗi buồn
không thể che giấu
Vì cái chết bất đắc kỳ tử
của Ryan Ashby.
Liệu ai có thể hình dung được
khi Ryan và cô bạn gái đi chèo
thuyền ngày hôm ấy,
Lại là lần cuối cùng
người ta nhìn thấy họ?
Ngoan.
Ryan tội nghiệp...
Mất tích ở biển.
Không cần trả lại.
Cô có thể đặt vào sổ lưu niệm.
Bánh đó chỉ dành cho
thành viên danh dự.
Kendal cảm thấy gánh nặng thời
trung học được trút khỏi lồng ngực
Khi cô dỡ bỏ đồ đạc trong tủ.
Chắc chắn cô sẽ nghĩ về
Waverley thật nhiều.
Đội cổ vũ, đội hùng biện,
Lẻn vào rừng uống rượu sau giờ học.
Nhưng những năm tươi đẹp
nhất đời cô còn ở phía trước.
Kendal Strickland đã sẵn sàng
đối mặt với thế giới.
Đã đến lúc hướng đến tương lai.
Một chương mới trong đời.
Khi cô bắt tàu đến Cambridge,
Cô quay lại nhìn lần cuối thị trấn
của mình và gửi một nụ hôn gió...
...Thầm nghĩ, "Đời ơi, ta đến đây. "