Tip:
Highlight text to annotate it
X
Ôi , mẹ kiếp.
-Gì vậy?
-Miles, Làm ơn dời xe anh đi chỗ khác?
-Sao?
-Vì những người thợ cần chỗ đậu xe.
-Anh không bao giờ đậu xe đúng chỗ?
-Ừa, được rồi.
Chờ chút.
Xin lỗi . Xin lỗi.
Xin lỗi .
Ôi , mẹ kiếp!
Tôi nói tôi sẽ tới đó lúc trưa...
Nhưng chỗ tôi ở có việc làm...
Và chỉ toàn là ác mộng.
Tôi có một cuộc hẹn sáng nay...
Nhưng tôi đang trên đường tới.
Tôi đi ra cửa rồi nè.
-Chào, Simon.
-Chào, Miles.
-Cho ly cafe?
-Uống ở đây hả?
Thật sự tôi trễ giờ rồi.
Làm nhanh lên .
Cho tôi một tờ thời báo New York
và một bánh mì sừng trâu.
Cám ơn.
-À!
-Xin chào!
-Chào bà Erganian. Bà khoẻ không?
-Vào trong đi.
-Cám ơn. Jack có ở đây không?
-Có.
Coi ai tới đây nè.
-Chào mọi người, Xin lỗi.
-Nè.
Cuối cùng anh cũng đến.
Cũng đến rồi .
-Nhớ những đứa này không ? Alex và Helen?
-Khoẻ không?
Chúng tôi nghĩ anh đi lộn đường
và tới luôn Tijuana...
-Ừa.
-Và họ sẽ không thả anh về.
-À , à!
-Cha nè!
-Vậy là cháu làm đám cưới với họ luôn.
-Chào Miles.
Chào Christine. Khoẻ không?
Xa lộ thật không thể tin được.
Hôm nay thật là nhiều xe.
Chắc là mọi người kéo nhau
đi nghỉ cuối tuần.
Giả sử tôi mà khởi hành trễ , thì ...
Nhưng cuối cùng anh cũng tới nơi rồi.
Christine, sao không mời
Miles ăn bánh đi?
-Oh, đúng rồi. Đi theo tôi.
-Cái gì đây?
Thôi để bọn anh lên xe ăn đi.
-Vào trong này nè!
Chỉ một lát thôi.
Mmm.
Jack nói là anh vừa phát hành một cuốn sách.
Xin chúc mừng cháu.
-Ah
-Vậy hả, chúc mừng.
Chính xác là nó chưa làm xong.
-À, trong đó có những thứ rất hay và
-Bạn con là người khiêm tốn quá.
Thôi nào Miles.
Đừng làm bộ nữa. Cứ tự nhiên đi.
-Đừng làm cho tôi giống thằng nói dối.
-Chủ đề của cuốn sách là gì?
-Không hư cấu?
-À, nó chỉ là một cuốn tự truyện.
-Hư cấu . À.
-Không.
Tất cả trong đó giống như
một phần của cuộc sống của cháu...
Vậy nên nó không có hư cấu.
Tôi cũng thích loại không hư cấu.
Có rất nhiều điều về thế giới
mà ta cần biết.
Tôi tưởng anh thích đọc những chuyện
người ta nghĩ ra, thật mất thời gian.
Nó cũng thật viễn vông.
-Anh thấy cái nào ngon hơn?
-À, tôi thích cả hai luôn.
Nhưng nói chung bánh socola ngon hơn chút.
Ừa!
-Tạm biệt -Tạm biệt
-Tạm biệt.
-Tạm biệt.
-Tạm biệt.
Tạm biệt.
Anh đã ở đâu vậy? Hả?
Tôi đã suýt chết ở đó nè.
-Chúng ta sẽ đi khỏi đây càng xa càng tốt.
-Nhưng tôi không thể làm gì khác hơn.
Thôi đi mà. Anh biết anh là ai mà.
Được, Tối qua có cuộc thi thử rượu .
Tôi muốn chúng ta có cái gì đó trên đường đi.
Coi cái hộp đằng sau đó.
Tại sao anh nói tôi viết truyện?
-Có nói như vậy mà họ mới xếp hàng mà nghe.
-Không, tôi không nói.
Tôi chỉ nói tôi thích giải câu đố thôi.
-Ừa, thì giải câu đó.
-và người biên tập cũng đồng ý với tôi.
Nghe có lẽ tốt cho tôi.
Nghe cứ như anh vậy.
Không, nó là sự tích luỹ lâu dài đo.
Bên cạnh đó, giải ô chữ,
là có những điểm quan trọng cần chú ý thôi.
Tôi cũng hy vọng nhiều nó đó.
Anh biết đó? tôi không ngừng cố gắng.
Đó là thứ tôi quan tâm thôi.
Tôi cũng cảm thấy thế.
Tôi nghĩ đó là thứ duy nhất.
Đúng không?
Tôi thật sự tự hào về anh lắm đó.
-Đừng đừng mở nó bây giờ.
-Tại sao không?
Jack, đó là chai Byron 1992.
Nó rất là hiếm. Được không?
-Tôi đã cất nó rất lâu rồi. Đừng
-Được thôi. Tôi không mở nó...
-Jack!
-Vậy là mất tiêu cái chai rồi.
Được rồi, lm đi.
Đây là một tuần mới tốt đẹp .
-Coi nào.
Ừa, chắc chắn là vậy rồi.
Tôi ghét thái độ ngu ngốc của anh lắm...
Tôi chỉ vui vì chúng ta
cùng đi với nhau thôi.
Tôi cũng vậy.
Tôi đã mong đợi
thời gian này lâu lắm rồi.
-Nó bắt đầu như chưa bao giờ xảy ra.
-Ừ. Ngon tuyệt!
Nó là nguyên chất 100% làm từ nho.
Họ không thể nào làm ngon
hơn thế này nữa đâu.
-Nguyên chất hả?
-Mm-hmm.
-Vậy tại sao nó làm trắng?
-Oh, chúa ơi.
Đừng hỏi những câu như thế tại
những bữa tiệc rượu.
-Họ sẽ nghĩ anh là một loại khốn kiếp nào đó.
-Vậy nói tôi nghe đi.
Màu đỏ trong rượu chỉ là màu ngoài.
Cùng với những nước ép trái cây khác
đều giống như vậy...
Vì trong trong quá trình lên men
nó làm mất màu .
Cuối cùng thì anh đã đọc
bản thảo của tôi chưa?
-Ừa. Ừa có.
-nó sao hả?
Tuyệt chứ sao.
Ý tôi là ở đó có nhiều tiến triển.
nhưng hơi chật chút.
Giống như là , tôi cũng không biết,
bị đông lại hay cái gì đó.
Vậy phần kết thúc mới thì sao?
Anh thích nó không?
Phần kết thúc mới
thì mở rộng và thoáng hơn phần cũ.
Nhưng nó đâu có phần kết thúc mới đâu.
Trang 750 hoàn toàn giống.
A, vậy thì có lẽ nó giống như...
Vì mọi chuyện đều hướng tới
những cái khác.
Ừa, đúng đó!
Sao anh lại quẹo?
-Tôi chỉ muốn dừng một chút.
-Để làm gì?
-Tôi muốn ghé thăm mẹ tôi.
-Mẹ của anh?
Nè, ngày mai là sinh nhật mẹ tôi.
Được?
-Và tôi không biết nên đi thẳng
hay ghé vào thăm một chút.
-Được.
-Nó chỉ tốn ít thời gian thôi.
Mẹ tôi ở ngay đây.
-Được!
Tôi không biết nó có phải sinh nhật
mẹ anh không? Mẹ anh bao nhiêu tuổi rồi?
Uh, oh... 70-đại loại là như thế.
Nè, chờ chút.
Cám ơn.
-Ngạc nhiên chưa!
-Ngạc nhiên chưa!
-Chúc mừng sinh nhật , mom!
-Chúc mừng sinh nhật !
Oh, Lạy chúa! Miles và Jack!
Ngạc nhiên thật đó!
Mẹ không nhớ lần cuối
con đã mua hoa tặng mẹ khi nào!
Chúc mừng sinh nhật , mom.
Tặng bác Hoa .
-Một diễn viên nổi tiếng tặng hoa chi mẹ
vào ngày sinh nhật!
-Da? Yeah!
-Cứ tự nhiên đi?
-Và có champagne!
-Thật chứ!
Tốt vậy.
Bác hy vọng cô gái đó biết
cô ta may mắn đến chừng nào...
Khi cưới được Derek Sommersby.
À , nó cũng phải qua tới 11 năm đó,
bà Raymond ạ.
-Vậy thì tuyệt quá rồi còn gì nữa!
Vậy tại sao cháu không thành
một ngôi sao nổi tiếng chứ!
Oh, Miles...
Sao không nói cho mẹ biết con tới và
mang theo anh chàng đẹp trai này chứ?
Nè, mẹ đi thay đồ đã!
Và mẹ sẽ trang điểm lại cái.
Bác đừng nghĩ vậy ạ, bác Raymond.
Đừng nói nữa!
-Cứ tự nhiên đi.
-Các con đói chưa?
-Dạ, con đói rồi ạ.
Chỉ ăn chút thôi.
Cái này ngon thật đó, bác Raymond.
Thật sự là ngon lắm đó.
-Mmm.
-Đừng có chừa lại cái gì. Ăn hết đi.
Đây có phải thịt gà không ạ?
Mẹ sẽ chuẩn bị kỹ hơn ...
Nếu ai đó nói với mẹ biết chắc chắn ...
Có một người tới thăm và
dẫn theo một người bạn đặc biệt nữa.
Nhưng nó là điều ngạc nhiên mà mẹ.
Mẹ sẽ giặt cái ra trải giường rồi...
Để ở đó cho sạch sẽ.
Các con ở lại chứ.
Wendy, Ron họ sẽ dẫn chúng ta tới
một bữa tiệc lúc 11:30 tại Sheraton.
Họ làm công việc trang trí ở đó.
-Mẹ đã nói với Wendy chưa?
-Vừa mới xong nè.
Cô ấy cảm động lắm đó .
Không, không con cá là cô phải vậy đâu.
À, con muốn mẹ biết Jack rất thích
dậy sớm, um .
Mẹ biết đó.
Thật sự là.
Chúng con không muốn chuyện đó.
Vậy các con muốn gì hả ? .
Mẹ chỉ nghĩ mẹ rất vui nếu mọi người
cùng gặp mặt gia đình vào ngày sinh nhật mẹ .
Mm-hmm. Mm-hmm.
Con quay lại liền.
Và còn vở nào khác cháu đóng nữa không?
Vai gì mà đi chạy bộ đó.
À, vở tiệm giặt ủi.
À, đúng rồi đó!
Cháu nhớ bạn diễn với cháu
đã rất bối rối khi đóng cùng!
Ta chỉ nhớ cháu chạy bộ thôi.
Whoo-hoo!
Vậy chừng nào làm lễ?
Thứ 7 tới ạ .
Mẹ không nhớ hả! Con nói mẹ rồi mà!.
Và Miles là người đàn ông tốt nhất đó
Bác Raymond ạ.
Miles, vậy chừng nào con tái hôn đây?
Con vừa mới ly dị mà.
Nhưng cũng hai năm rồi chứ ít hả.
Con nên quay trở lại ...
Với Victoria.
Cô ấy rất tốt với con.
Cô ấy thật sự tốt với con!
Và đẹp và thông minh nữa.
Cháu biết cô ta mà?
À. Dạ cháu biết.
Ta lo cho con lắm đó , Miles.
Con có cần tiền không?
Jack.
Jack.
Jack, dậy nào.
Jack! Đừng, đừng, đừng.
Bà ấy sẽ thức dậy đó.
Mẹ kiếp. Nhìn nó ngon ghê.
Anh hiểu ý tôi không?
Oh, nhưng cô ta còn ở tuổi vị thành niên .
Anh nghĩ con nhỏ đó thích anh à.
Còn tôi thì thích tất cả từ già đến trẻ
loại nào tôi cũng thích cả.
Thôi đi anh bạn.
Nó không đáng giá như vậy đâu.
Anh sẽ phải trả giá đắt đó.
-Nó sẽ làm mất tự do.
-Anh có thể sắp đặt được mà, Miles!.
-Tuần này, anh sẽ có một món quà
từ một người bạn tốt nhất đó.
Tôi sẽ sắp đặt cho anh.
Tuyệt thật.
Tôi sẽ đưa anh một giấy chứng nhận
hay một con dao nhíp hay đại loại như vậy.
-Nếu như vậy thì tôi thích con dao hơn.
-Không.
Anh đã sống như vậy hai năm rồi.
Anh luôn là người cực đoan
anh nên quay lại đi.
-Mm-hmm.
-Như bây giờ thì tệ hơn chứ sao.
Anh đang lãng phí nó.
Quay về dạy lớp 8 đi thôi?
Khi họ đọc những gì anh viết.
Y như là sách anh đó, Miles.
-Tôi vẫn đang viết chứ.
-Nhưng không tích cực.
-Anh có thấy tên đó không?
-Tôi thấy hắn thứ hai vừa rồi.
Tôi đã sửa máy vi tính giùm hắn.
À, vậy tại sao anh làm như thế
Anh lấy được gì nào?
Và cuốn Lexapro, Ừa.
Tôi cũng chẳng cần những thứ đó.
Anh phải thích công việc của anh thôi, Miles.
Được rồi, Jack.
Tuần này không dành cho tôi.
Nó dành cho anh.
Tôi muốn cho anh thật vui vẻ.
Chúng ta sẽ đi uống rượu,
Và chơi golf...
Đi ăn những món ngon nhất,
và dao cảnh...
Và chúng ta làm những gì anh thích.
Làm theo ý anh đi.
Anh biết không?
Chúng ta tới đường Santa Rosa Road
sau đó tới Sanford first. Được không?
Nghe hay đó. Tôi cũng muốn uống cái gì đó.
Đây là nơi làm trái pinot
và chardonnay ngon nhất đó.
Một trong những nhà sản xuất ngon nhất là
ở Santa Barbara County.
-Tôi nghĩ anh không thích chardonnay.
-Không, tôi thích tất cả các loại mà.
Tôi cũng không thích cái cách họ
dùng trái chardonnay ở California.
-quá nhiều lá và cả cách để lên men nữa.
-Huh.
Anh biết , lý do mà vùng này
rất thích hợp cho pinot...
Đó là không khí lạnh từ
Thái Bình Dương thổi vào ban tối...
Và nó làm cho cây trái mát lạnh.
Pinot là một loại nho vỏ mỏng.
Nó không thích hợp cho những vùng nóng và ấm.
Rất là mềm mại.
Để tôi chỉ cho anh cách nó được làm.
Điều đầu tiên, nâng cao ly lên và để nó vào trong ánh sáng.
Anh nhìn vào màu sắc và độ trong của nó.
-Rồi thì cảm giác về nó. Hiểu không?
-Hiểu.
Dày hay mỏng? Trong hay đục?
-Hiểu không?
-Hiểu.
Giờ thì để nghiêng cái ly.
Làm như vậy để kiểm tra về màu sắc tự nhiên
của nó khi nó ở đầu vành ly.
Như vậy chúng ta sẽ biết nó được làm lâu chưa
trong số những chai khác.
Quan trọng nhất là màu đỏ.
-Okay?
-Okay.
Giờ thì để gần mũi anh đi.
-Ừa?
-Đừng có ngại.
Để mũi anh vào trong đó luôn đi.
Mmm. Có mùi cam.
Cũng có lẽ mùi dâu. Mmm.
Mùi trái cây. Mmm.
Ah, giống như là,
e thẹn...
Hay mùi măng tây và .
Và có giống như sự xao xuyến của.
Như là, pho mai hạt dẻ.
-Hả.
Mmm!
-Dâu tây à. Yeah.
-Tốt.
-Có mùi dâu tây nhưng không có mùi pho mai.
-Đúng rồi.
Bỏ ly của anh xuống và.
Để một ít không khí vào.
Oxy sẽ tấn công vào.
Nó sẽ làm cho dậy mùi hương phảng phất.
Cái này rất quan trọng.
-Ngửi lại lần nữa.
Ah. Đó là tất cả những gì anh cần làm .
-Giờ thì uống được chưa?
-thì uống đi.
Mmm! Ahh.
-Mmm.
-Anh đánh giá cái này sao hả, Miles?
Trước tiên phải học cách nếm những vị này...
-Đây là loại mới đúng không. Chris?
-Ừa, để chừng hai tháng.
-Tốt lắm.
-Chúng tôi thích nó.
Anh có thể làm trong kho rượu rồi đó, Miles.
Mmm. Yeah.
Đó cũng là công việc hay đúng không.
Anh đang ăn kẹo cao su hả?
Anh có nghĩ tôi sai lầm
khi cưới Christine không?
Whoa!
Anh nghĩ tôi đang làm đúng không, Miles?
Nói tôi nghe sự thật đi.
Tôi biết anh có kinh nghiệm mà.
Anh biết , tôi nghĩ anh đã có
một lý do nào đó.
Và anh đã đề nghị với Christine
cho lý do đó...
Nên tôi nghĩ nó tốt thôi.
Cũng đến lúc rồi.
Ý tôi là anh luôn phải mở mắt thật to ra.
Chỉ có vậy thôi.
Nhìn tôi nè. Tôi nghĩ Victoria và tôi
sẽ sống với nhau suốt đời.
Nhưng cha Christine, đã nói với tôi rằng...
Vấn đề gia tài của ông,
Chỉ cho tôi một sợi dây thừng.
Có điều gì đó làm cho ông ta bỏ qua
chuyện tôi không phải người Armenian.
Vì vậy tôi đang nghĩ về chuyện đó đây.
Nhưng tôi cũng không biết.
Giống như loạn luân vậy.
Nhưng Mike làm được.
-Vậy anh muốn không đám cưới hả?
-Không đâu.
Chuyện này sẽ làm cho tôi
cuộc sống ổn định.
Nhưng tôi muốn có lợi.
Nếu cứ như vậy thì tôi càng có lợi.
Tôi cũng không thể cưới
ai tốt hơn như vậy được, Miles.
Không. Không.
-Nè, nè,
-À.
-Miles!
-Chào.
-Lâu quá không gặp.
-Gary, vui được gặp anh.
-Sớm thôi. Sớm thôi.
Đây là anh bạn thân của tôi Jack.
Anh ấy sẽ đám cưới tuần tới.
-Chia buồn với anh nha.
-Tối nay có gì uống được đây?
-Uh, có nhiều cái ngon lắm đó.
-Mm-hmm?
Ah, chúng tôi có Bien Nacido.
Anh có muốn thử không?
Dĩ nhiên rồi.
Ở đây họ tự làm rượu riêng.
Nó rất khác những chỗ khác.
Rất đặc biệt.
Cám ơn.
Mmm!
-Mmm.
-Sao , anh nghĩ thế nào?
Sự kết hợp rất tốt của trái cây đó.
Vậy dùng thêm nha.
Yeah. Nó thật đậm đặc.
Xin mời , hai vị.
Tôi để nguyên chai đây.
và nó để dành cho anh đấy.
Đây là tuần cuối cùng của tự do.
Mọi chuyện sẽ tuyệt mà.
Vậy thì dành cho chúng ta.
-Miles.
-Mm-hmm?
Coi con nhỏ kia kìa.
Oh. Yeah. Đó là Maya.
-Anh biết cô ta hả?
-Ừa , tôi biết Maya.
-Anh biết hả?
-nè. Đây là nơi tôi thường ăn
khi tôi tới đây.
Anh biết?
Nó hợp với văn phòng của tôi.
Thỉnh thoảng tôi cũng đi ăn cùng
những nhân viên của tôi.
Maya tuyệt thật đó.
Cô ấy làm ở đây hai năm rưỡi rồi đó.
Cô ta đã không thể tin được.
Ừa , đúng đó.
và dễ thương và có gia đình.
Thôi đừng có mơ nữa.
Nhưng nó đâu thành vấn đề.
Khi Christine làm việc tại tiệm Sushi Roku...
Cô ta mang một cái nhẫn đính hôn to đùng
để không ai tấn công cô ta.
Nghĩ nó có tác dụng hả?
Anh nghĩ làm sao tôi gặp cô ta?
Chồng cô ta là giáo sư triết học
tại U. C. Tên là Santa Barbara.
Tại sao vợ của một giáo sư làm phục vụ?
Như vậy chuyện đó đã chấm dứt rồi.
Jack, Anh không biết gì
về người đàn bà này đâu.
Bình tĩnh đi.
Chúng ta chỉ ăn thôi.
-Nè, Miles!
-Chào, Maya.
-Cô khoẻ không?
-Tôi khoẻ.
Nhìn anh tuyệt thật đó.
Anh xuống cân hả?
Uh... Không, Sự thật là.
Nhưng ... Cám ơn.
-Buổi tối bận quá hả?
-Chủ nhật mà.
Các anh đã gọi món gì chưa?
Oh. cô biết đó. cô biết đó.
À, đây là bạn tôi, Jack.
Jack, Maya.
-Chào.
-Chào.
Vui được gặp anh.
Tạm biệt, Miles.
Oh. Trở về làm việc.
-Chúa ơi, cô ta nhìn đã thật.
-Ừa.
Và có lẽ cô ta thích anh đó.
Anh còn biết gì về cô ta nữa?
À, cô ta không biết gì về rượu.
Ah. Còn gì nữa không.
-Cô ta thích pinot.
-Tuyệt vời!
Cô ta là người phục vụ tồi nhất
ở Buellton này , Jack à.
Anh nghĩ chuyện này sẽ tới đây?
Anh này. Sao anh lúc nào cũng
phủ nhận không vậy?
-Cô ta thân thiện với anh bao nhiêu?
-Cô ta muốn tiền bo !
Anh bị mù thật rồi đó.
Cô ta giả bộ đó anh bạn.
Bỏ ý định đó đi đi.
Nè, Gary.
-Loại pha.
-Xin chờ chút.
-Cho chúng tôi giống vậy.
-Giống vậy hả.
Nè anh bạn. Anh muốn gì nào?
-Không. Không. Không
-Chắc không?
Cho tôi muộn bật lửa.
Cô có thích uống cùng với chúng tôi không?
Được.
-Cuốn sách viết tới đâu rồi, Miles?
Tôi nghĩ anh đã gần xong nó rồi chứ.
-Tôi đã làm xong rồi.
-Tốt vậy.
Nó đang chờ để phát hành.
Đó là lý do tại sao
chúng tôi ăn mừng ở đây.
Vậy xin chúc mừng anh nha.
-Đó thật tuyệt vời!
-Ừa.
-Cạn ly .
-Cám ơn.
Anh cũng là nhà văn ?
Không Maya, tôi là diễn viên.
Thật không. Anh làm bộ phận nào?
Mmm, một số chương trình TV.
Tôi đã từng làm những phim chiếu liên tục.
Nhưng sao đó tôi chuyển
công việc quảng cáo.
Ví dụ như cái gì tôi biết đi?
Có lẽ. Cô nhận ra cái này không?
Giờ thì càng ngày càng thấp tiền trợ cấp
chỉ còn 5. 8% !
Vui thật đó!
-Anh nói giống một trong những gã đó.
-Anh là một trong số đó mà.
-Không anh không thể.
-Nhưng đúng là anh ta đó.
Hỏi ý kiến bác sĩ trước khi sử dụng.
Bên cạnh những tác dụng chính...
Là kích thích ăn.
Nếu bạn có bệnh tiểu đường hay
có vấn đề với thận...
Bạn sẽ chết!
Yeah.
Tối nay các anh định làm gì hả?
À, chúng tôi cũng hơi mệt rồi.
Tôi nghĩ chúng tôi sẽ về khách sạn
và ngủ một giấc.
Ừa, chắc là đi đường mệt lắm.
-Mmm.
-Các anh ở khách sạn nào?
Uh, Khách sạn Cối Xay Gió.
Cối Xay Gió.
Cô ta muốn đi chơi tiếp...
Và anh nói với cô ta là anh muốn về
khách sạn và ngủ hả?
-Chúa ơi, Miles!
-Tôi mệt lắm rồi, Jack.
-Anh không mệt sao?
-Thằng nhỏ anh cũng vậy hả?
Cô ta say mèm như cái máy đánh banh...
Từ khi cô ta nhận ra cuốn tiểu thuyết của
anh vẫn chưa phát hành.
Giờ thì tôi không thích nói láo nữa.
-Cám ơn , Jack.
-Sao không thử vài hành động đi .
Tôi đề cao sự giúp đỡ đó.
Tôi không quan tâm tới chuyện đang xảy ra
Anh cũng muốn cô ta mà.
Nhưng phải có ai nói chuyện chứ.
Dù sao đi nữa, tôi đúng
Cô ta chưa lập gia đình.
-Sao anh biết?
-Không lắc lư.
Khi cô ta vô quầy rượu,
Cổ của cô ta không lắc lư.
Oh.
Chúng ta sẽ làm gì hôm nay, Miles?
Aha.
Được, chúng ta đi về phía Bắc .
Bắt đầu nếm rượu nho từ đây...
Tới phía Nam...
Như thế chúng ta sẽ uống được nhiều hơn...
Và cũng gần khách sạn của chúng ta.
Anh có chuyện gì hả?
Cái gì vậy?
Tôi muốn chơi thả dàn
trong chuyến đi này, Miles...
Và anh phải làm nó cho tôi...
Với tất cả những nỗi buồn phiền
mà anh không chịu bỏ đi.
Oh.
Và bây giờ thì anh quyết định đi.
Ừa, tôi sẽ quyết định .
-Ah.
-Tôi nghiêm chỉnh đó. Đừng có giỡn Miles.
Tôi đang cố xếp đặt nó trước khi
tôi làm đám cưới vào thứ 7. Anh hiểu tôi không?
Hiểu. Được. chắc chắn là vậy.
Hiểu hết những điều anh nói.
Và hiển nhiên đám cưới vẫn phải diễn ra.
Sao anh không ra... uh .
Sao anh không đi ra
và đón xe về đi.
Không , Miles!
Đây là tuần chúng ta sẽ quậy cho đã.
Chúng ta không nên bỏ nó.
Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta.
Có điều gì thì chúng ta cũng chia sẻ mà.
Đây là loại Syrah của chúng tôi.
Ừa.
-Ooh!
-ùa , như vậy hả?
Trùm nho kìa.
Chúng tôi bỏ tất cả vào trong hầm ngâm
khoảng hai tuần.
-Vậy có cần giải thích về chất chiết từ cây không?
-A, nó là loại rượu mới.
-Tuỳ vào độ tuổi của rượu mà mùi vị khác nhau.
-Đúng rồi. Dĩ nhiên rồi.
-Cho tôi xin phép vài phút.
-Ngon thật.
Mmm. Đổ đầy luôn đi, anh bạn.
Đây là loại chardonnay.
Ở đây chỉ có một người
biết pha loại này thôi?
Là Stephanie.
Stephanie. Ngon thật.
Các anh thấy nó sao?
Mmm. Làm nguyên hơi.
Nhưng vị nó thật nồng nàn.
Tôi thích nó. Vị ngon thật.
Được rồi.
Còn đây là loại cabernet franc.
Loại này làm được 5 năm rồi.
Nhiều nhà máy rượu xung quanh đây
cũng cố làm theo loại này.
Lấy từ vùng Santa Maria...
Và nó được huy chương bạc...
Trong cuộc thi tại Paso Robles năm ngoái.
Hmm.
Mmm.
Tôi nói cho cô điều này.
Tôi đến và mong chờ cái ngon nhất
, và cái này không có khác biệt gì.
Đây là loại từ những trái đã mềm nhũn,
quá chín .
Tôi không biết.
Nhưng đối với tôi nó ngon lắm.
À, cô sống gần đây hả , Stephanie?
À, gần Los Alamos.
Tôi đồng ý với anh về loại Cab franc.
Chúng tôi ở Buellton.
Khách sạn Cối Xay Gió.
-Oh, vậy hả?
-Mmm.
Vậy cô biết một người làm tên là Maya
làm việc tại the Hitching Post?
-Tôi biết Maya. Tôi biết rất rõ
-Vậy hả. Không đùa chứ?
Tối qua chúng tôi uống rượu với cô ta.
Miles biết cô ta.
Cho tôi thêm loại Syrah nữa đi?
Anh muốn uống thêm hả, huh?
Ừa.
Đây là loại Syrah.
Cô thật là một cô gái rất rất là tệ đó, Stephanie.
Tôi biết.
Xin lỗi.
Loại Syrah nhé?
Nè Nè. Mở cốp xe ra.
-Anh giữ chìa khoá .
-Ừa tôi giữ nó?
-Ừa.
-Trong túi quần.
-Vậy chúng ta đi hả.
-Cái gì?
Yeah. Cô ta đã gọi cho Maya, Tối nay
cô ta không làm việc. chúng ta sẽ đi chơi.
-Với Maya?
-Ừa.
Cô ta đã ly dị một năm rồi, anh bạn.
Còn con nhỏ Stephanie?
Cô ta cũng đi chung hả.
Cô ta dễ thương thật, yeah.
Dễ thương ?
Cô ta thật đã chứ.
Và anh cũng không được nói là
tôi sắp cưới. chuyện gì với anh vậy?
-Đẹp thật?
-Nó đẹp quá.
Yeah. Victoria và tôi
Từng thích xem cảnh này.
Anh biết,
Chúng tôi đi chơi ở đây...
Và uống chai Opus '95 .
Với cá hồi xông khói và trà .
Nhưng chúng tôi không quan tâm.
Cô ta có khả năng vị giác rất tốt
hơn những người tôi từng biết.
Cô ta có thể phân biệt tất cả
các loại rượu Ý.
-Miles, có điều tôi muốn nói .
Victoria sẽ tới dư đám cưới.
Yeah, tôi biết. Anh đã nói với tôi rồi
Chuyện đó không sao đâu.
Nhưng đó vẫn chưa hết chuyện đâu.
Cô ta sẽ tái giá.
Cái gì?
Khi nào?
Khoảng một tháng trước.
Có lẽ là 6 tuần rồi.
Với cái gã
Gã chủ nhà hàng?
Miles?
Miles.
Tôi muốn đi về nhà ngay bây giờ.
Miles, Ra khỏi xe đi.
Làm ơn chở tôi về khách sạn đi?
Anh biết .
Cô ta có dẫn anh ta tới dư
đám cưới không?
Anh nghĩ cái gì vậy?
Sao anh không nói cho tôi chuyện này
trước đây hả, Jack?
Vì tôi biết anh sẽ buồn và
anh sẽ không đi chơi đâu.
Nhưng sau đó tôi nghĩ,
Đây là nơi tốt nhất để nói cho anh nghe.
Chúng ta tới đây để quên những thứ đó.
Chúng ta tới đây để chơi.
Tôi là một tên bị xã hội ruồng bỏ.
Tôi là người không được chấp nhận.
Mọi người đều soi mói vào cuộc đời của tôi
Coi tôi sống chết như thế nào.
Không . Không . Nè.
Tôi đã nói chuyện với Victoria.
Tôi đã nói chuyện với Victoria.
Không sao chứ?
Cô ta không sao. Mọi người không sao.
Tôi xin lỗi. Anh đang định nói .
Sau lưng tôi...
Anh phải nói cho tôi biết chứ?
Anh làm cái gì vậy?
Quay lại đây.
Miles!
-Lại đây đi. Đưa cái chai cho tôi.
-Tránh ra, Jack.
-Coi nào
-Tránh ra !
-Đưa cái chai cho tôi.
-Không.
Miles.
Miles!
Tôi đi tắm đây,
Anh có muốn tắm không?
Không. Tôi muốn xem cái này.
Được.
Miles.
Miles.
Oh, Miles. Tới giờ dậy rồi.
Con nhỏ khốn kiếp này đi chiếc Jacuzzi .
Oh, Anh bạn!
Nơi này rộng mở.
Tôi đi đánh quả đây.
-Nè, tôi nên mặc cái gì đây?
-Tôi không biết.
Cái gì tự nhiên, nhưng đẹp.
Họ nghĩ anh là nhà văn.
Được.
Mmm.
Anh không có đôi giầy khác hả?
Uh-uh.
Hmm.
-Chào cưng.
Anh mới tới đặt phòng.
Miles và anh chuẩn bị đi ăn tối.
Có lẽ bọn anh sẽ về trễ, và anh nghĩ
nên gọi nói cho em trước.
Yeah.
Yeah.
Anh cứ bình thường thôi?
Cái gã mà anh đã làm cho hắn quay vòng vòng
Anh còn nhớ hắn không?
Ai cũng thích hắn cả.
Sẽ phát hành vào mùa thu.
Hồi hộp thật?
Vậy gọi nó là gì chứ?
Tới đây, Miles.
Tới đây.
Đừng có phá hoại tôi.
Anh làm gì thì mà hãy mở miệng
cười giùm.
-Nhưng đừng có mà phá hoại tôi đó.
-Tôi không phá.
Và họ thích uống gì Merlot thì
chúng ta cũng phải uống cái đó.
Nếu ai kêu Merlot, tôi sẽ về.
Tôi không bao giờ uống thứ đó Merlot!
Okay, okay. Bình tĩnh nào, Miles.
Jesus. Vậy không uống Merlot.
Anh có mang thuốc của anh không?
-Được rồi.
Vô đi.
Đừng uống nhiều quá.
Anh hiểu không?
Tôi không muốn say
hay đi về một mình.
-Không về một mình!
-Được!
Chào. chúng tôi tìm bạn.
Chào các cô.
Khoẻ không?
-Chào, Miles.
-Khoẻ. Còn anh?
Chào, Maya.
-Cô thật lộng lẫy và cả hai cô cũng vậy.
-Cám ơn.
-Và anh cũng đâu có tệ.
-Cám ơn. Cám ơn.
Có gì tốt ở đây vậy?
-Cô uống cái gì vậy?
-Oh, đây là loại Sauvignon Blanc.
-Tôi biết. Nó ngon không?
-Thử đi.
-Mấy giờ cô đóng cửa ?
-Kalyra.
-Kalyra.
-Tôi đóng cửa vào khoảng 5:30 tới 6:00.
-Anh vẫn còn việc phải làm hả.
-Miles và tôi, chúng tôi .
-Nó ngon thật.
-nó được ngâm 12 tháng trong hầm.
-Sồi Pháp.
-Loại Sauvignon Blanc?
Ngon thật đó.
Tôi biết người làm rượu này.
Cô ta suốt ngày ở nhà hàng.
-Vậy chính xác em làm gì ở đó?
-Làm sổ sách.
Lau chùi và sắp xếp chúng
và dọn dẹp ly cho ngày mai .
-Đúng vậy.
-Ừa.
Uh, có mùi cây đinh hương.
-Đúng không?
-Ừa, tôi cũng thích nó.
Yeah. Mmm.
Xin lỗi. Nãy giờ uống của cô.
-Không, Không. Tôi sẽ kêu một ly cho anh.
-A, Giờ chúng ta mới nghĩ ra.
Ừa , đúng rồi đó.
Đó là ... là.
Oh, Anh ta có thể nói nó mà,
và nó không có gì ghê gớm?
Nhưng tôi đâu có nghe anh ta nói gì đâu.
-Bất cứ khi nào tôi nói anh ta đều
-Tốt thôi.
Thật sự là không không phải là nó.
Tôi cũng uống giống cô.
-Đúng vậy không?
-Ừa.
Đây là món các vị đã chọn.
Bốn chén súp với bắp răng...
Thịt heo nấu nấm...
Rau trộn và bồ tạt cùng khoai tây.
Và món cuối cùng là .
-Tôi có loại này nè.
-Vâng!
Miles, điều gì anh nhớ mãi vậy? .
'' Rượu đỏ. Rượu đỏ. ''.
Có chai mới nè.
-Ừa?
-Ý tôi là, với màu sáng vàng này.
Đúng.
Sau tất cả cái này, Tối nay
Chúng ta tổ chức ăn mừng cuốn sách của Miles.
-Nhà văn.
-Oh! Wow!
Wow, Miles!
-Ohh!
-Well, trong trường hợp này .
Và khi họ nghĩ anh không có ý kiến gì.
Anh không còn kiểm soát được nó.
Người Hy Lạp cổ dùng nho để làm rượu.
Bây giờ thì có những cách hiện đại hơn
để làm rượu.
Nó là một cách truyền thống làm ra rượu
.Nó cũng là cách gây tranh cãi nhất.
Nên giờ chuyện đó vẫn còn kéo dài.
Cũng giống như sự đòi hỏi lòng kiên trì.
-Nó là cũng như câu cá.
-Mm-hmm.
Mồi ăn thì rất ít.
-Khu vực đó là
-Ý anh là dùng như thế nào?
-Họ sẽ gọi nó là gì .
Là Malibu Malibu Canyon.
Tôi không biết là
tôi đang cố nói điều gì.
Alô.
Victoria?
Miles?
Victoria. Em sao rồi.
Anh bị sao vậy ?
À, không có gì.
Mới nghe tin em sắp đám cưới.
Chúc mừng em , Anh...
Nên anh định hỏi thăm em thôi.
Miles, Anh say rồi.
Đâu có , chỉ uống chút à.
Rượu vang đỏ. Loại Côtes de Beaune.
-Anh đang ở đâu
-Uh, ở Los Olivos.
Những người bạn mới. một điểm ấm cúng, uh .
Thức ăn cũng ngon .
Em nên, uh Em nên thử nó.
Anh nghĩ về em suốt đêm qua, uh.
Alô?
-Miles, đùng gọi em khi anh say rượu.
-Không, nó .
Được rồi, Anh chỉ
Anh muốn cho em biết...
Anh quyết định
Không tới dự đám cưới...
Như vậy làm cho em dễ chịu hơn và
thoải mái hơn khi không gặp anh...
Well, như thế em không còn lo lắng...
Vì anh sẽ không tới đó.
Có một món quà nhỏ cho em và anh...
anh gì đó.
Anh ta tên gì?
Ken.
Ken! Đúng.
Ken.
Em cúp máy đây, Miles.
Đừng, em biết nó chỉ
Anh mới nghe nói về nó...
Đây là lần đầu tiên, uh hôm nay.
Anh nghe tin em tái hôn.
Anh cũng không biết có thật không.
Chỉ là không tin vào chính mình thôi.
Anh nghĩ có lẽ còn một cơ hội...
Cho chúng ta đâu đó.
Và anh chỉ muốn, uh .
-Miles.
-Huh?
Có lẽ tốt hơn anh đừng nên đến dự đám cưới.
Được , Vicki. Em nói sao anh nghe vậy.
Anh nghe theo ý em.
Huh? tôi cũng không biết nữa.
Quay lại rồi.
Thư giãn đi.
-Anh không sao chứ, Miles?
-Ừa, không sao đâu.
Cám ơn.
-Xin lỗi cho tôi ra ngoài chút.
-Xin lỗi .
Không sao.
-Mmm.
-Được thôi.
Yeah. Đừng đi lâu quá.
-Được thôi.
-Tạm biệt các cô.
Chuyện quái gì với anh vậy?
-Anh không nhớ chúng ta nói gì ngoài kia sao?
-Yeah .
-Bỏ những chuyện đó đi, Miles.
-Tôi không sao. Tôi không sao.
Anh đã ở đâu nào?
Nhà vệ sinh.
Anh đã uống hay gọi điện vậy?
Hmm?
-Không.
-Sao anh cứ phải làm như vậy?
Victoria đã đi rồi.
Đi rồi.
Và đi theo gió luôn rồi.
Ý tôi là, anh đang có cơ hội ở đây
với Maya.
Maya . Nhìn cô ta coi . Cô ta đã thật đó.
Cô ta dễ thương. Vui vẻ và biết về rượu.
Tại sao lại buồn chứ,
Sa sút tinh thần vậy
Thật là vớ vẩn?
Những cô gái này muốn đi chơi
với chúng ta.
Huh?
Và còn 10 phút diễn kịch của tôi chứ.
Anh định đùa với tôi hả?
Tôi thật sự không thoải mái
với những chuyện như thế này.
Anh vẫn chưa quên những thời gian
tồi tệ nhất của anh và Victoria hả...
Cô ta đã ích kỷ như thế nào?
Đó cũng là lý do anh sợ tới với Brenda
cho cuộc hẹn đầu tiên?
Câm miệng anh lại đi.
Anh không chú ý các Maya
nhìn anh chứ?
Thôi đi anh bạn.
Cô ta sắp cắn câu rồi đó.
Tin vào tôi chuyện này đi.
Thôi uống thêm nữa đi.
-Nè!
-Hey!
-Mmm.
Vậy chúng ta gọi tráng miệng nha?
Chúng tôi cũng nghĩ,
Tại sao không về chỗ của tôi?
Tôi có rượu , Pho mai , và mọi thứ.
Ừa!
-Bồi!
Tới đây nè.
Uh-huh.
-Một cho anh và ba cho tôi.
-Mmm.
Anh chắc anh muốn làm không?
-Chúng tôi vào rồi nè!
-nè!
-Nè!
-Các anh đã ở đâu?
Oh, chúng tôi chạy sai đường.
-Chào.
-Chào.
-Oh, Miles.
-Gì?
-Maya ở đằng sau, chắc trong bếp.
-Được rồi.
-Cám ơn.
Chào.
Ờ .
-Oh, cô tìm thấy loại nào chưa?
-Oh, yeah.
Chắc dùng loại Syrahs quá.
-Nè Steph!
-Gì?
-Chúng ta uống loại nào chúng ta thích sao?
-Ừa. Cái nào cũng được.
Uh, Trừ loại Richebourg.
Richebourg? Cô ta có lọai Richebourg?
Thật không thể tin được.
Tôi cũng đánh giá thấp Stephanie.
À, coi nó đó.
Tôi nghĩ... Loại này hợp cho chúng ta.
Loại Andrew Murray.
Được.
Vậy anh thích sưu tầm loại nào hả?
Cô biết đó .
Tôi thật sự không sưu tầm nhiều.
Ý tôi là chắc chỉ để
trong một cái tủ nhỏ thôi.
-Tôi không bao giờ để tiền mua nó.
Tôi chỉ uống chai này tới chai khác.
Thật sự tôi cũng đang để dành.
Tôi thích nhất chai cheval Blanc 1961 .
Anh có chai cheval Blanc '61 ,
và anh để nó ở ngoài kia?
-Ừa, Ừa.
-Đi lấy nó đi.
-Thôi .
-Tôi nói nghiêm chỉnh đó!nhanh lên đi!
Được rồi. Tôi sẽ đi lấy.
Chai '61 phải dựng đứng nó lên đúng không?
Tôi đọc nó trong sách .
Ừa đúng rồi.
Tôi nghĩ nó cũng trễ quá rồi.
Anh còn đợi gì nữa nào?
Tôi cũng không biết nữa.
Vào một dịp đặc biệt với một người thích hợp.
-Tôi nghĩ nó dành cho ngày kỷ niệm
10 năm ngày cưới, nhưng
-Mmm.
Ý anh là khi anh mở chai cheval Blanc 61 ...
Đó là một dịp đặc biệt.
Cô biết về rượu bao lâu rồi?
Chắc cỡ 7 năm rồi.
-Và loại nào ngon nhất cô ta đừng uống?
-'88 Sassicaia.
-Loại đó cũng ngon lắm.
-Mmm.
-Yeah.
-Tốt thật đó.
-À
-Chắc nên làm như vậy nè...
Hmm.
Mmm.
Oh, wow, ngon thật.
Nó ngon thật đó.
Chúng cần cỡ một phút,
thì vị nó sẽ ngon hơn.
Còn cô thì sao?
Tôi nghĩ tôi đã làm nó quá.
Nhiều cồn quá.
Không còn mùi trái cây.
Huh.
Đúng đó.
Cô nói nó rất đúng đồng tiền bát gạo.
Cô giỏi thật đó.
-Cám ơn.
-Mmm.
Mmm! Đó có phải là con của Stephanie?
Oh. Yeah. Đó là Siena.
-Oh, nó dễ thương lắm.
-Nó xinh thật. Xinh thật.
Nó đâu rồi?
-Nó ở với bà rồi.
-Oh.
Mẹ của Steph.
Cô ta suốt ngày ở tiệm rồi.
Anh có con chưa?
Uh, tôi hả? không. Tôi chưa có.
-Không, hiện tại tôi vẫn chưa muốn.
Đó cũng là một lý do mà tôi ly dị
không có con.
Cũng giống tôi.
Được rồi.
Hãy lên trên đi.
Nhìn giống như bạn của chúng ta
thích nhau rồi phải.
-Chắc tôi cũng phải nói vậy thôi.
-Yeah.
-Cuốn tiểu thuyết nói về điều gì?
à, à về ... anh trai tôi.
Nó rất khó để tóm tắt lại.
Ừm...
Nó cũng như một câu chuyện kể về
một người...
Một người chăm sóc người cha sau
một tai nạn.
-Oh.
-Nó dựa trên kinh nghiệm cá nhân thôi.
Nhưng nó rất hời hợt.
Tựa của nó là gì?
''Ngày sau ,ngày hôm qua''.
Ý anh là hôm nay.
Ý tôi là, đúng. Nhưng nó .
Nhưng nó về cái gì như là,
cái chết hay nhân loại hay...
À.
Thật không.
Nó... Nó cứ vòng vòng.
Nó nói về giống như,
giống như là cô hiểu ý tôi nói không?
Cô bắt đầu thấy mọi thứ
theo quan điểm của một người cha.
Và một số chuyện khác xảy ra
giống như câu chuyện sống sống vậy.
Giống như một đống hỗn hợp.
Và cuối cùng là
mọi thứ được kết thúc mở...
Hay là trao gia tài cho...
Robbe-Grillet .
Nhưng đó là điều bí mật.
Cô biết đó?
Không có lối thoát.
-Wow.
Nó .
Tôi nghĩ nó thật sự hay
nên anh mới định xuất bản nó.
Thật sự là vậy. Ý tôi là anh
rất khó khăn để viết nó.
Ừa.
Giống như tôi nè,
Tôi đi học vào thứ 6 hằng tuần...
Tôi cũng rất sợ nó.
Nó về những điều khi còn đi học.
-Đi học, huh?
-Ừa.
Học về cách làm vườn và trồng trọt.
Chỉ họ cách làm thôi.
-Nghề làm vườn hả? thật không?
-Mmm.
Tôi chưa bao giờ nghe có trường dạy nó.
Vậy tôi mới tới San Luis Obispo
hai lần một tuần để học nó.
Nghề làm vườn?
Vậy cô muốn làm việc
trong nhà máy rượu hả?
Có lẽ là vậy.
Oh.
Hmm.
Vậy chừng nào tôi có thể đọc được sách của anh?
À cô biết đó.
Tôi có bản viết tay trong xe đó.
Nó cũng chưa được sắp xếp hoàn chỉnh...
Nhưng nó rất nhiều chữ viết tắt.
-Nếu cô đọc được
-Oh, không. Tôi không quan tâm?
Tôi cũng là người hay viết tắt.
Được thôi.
Mmm.
Ahh.
Miles , tôi có thể hỏi anh
một câu hỏi cá nhân không?
Được thôi.
Tại sao anh lại biết rành về rượu?
-Ý tôi là điều gì đó khiến anh vậy.
Uh... Tôi cũng không biết nữa.
Nó là loại khó mọc đó mà.
Như cô biết. Đúng không?
Nó có vỏ mỏng...
Dễ thay đổi do khí hậu, chín nhanh.
Giống như ...
Loại nho hoang...
Nó có thể trồng được mọi nơi...
Nó có thể sống mà không cần sự chăm sóc kỹ.
Nhưng không, loại Pinot cần sự chăm sóc
cẩn thận từng ly từng tí một?
Và sự thật, nó chỉ có thể mọc ...
ở những nơi thật sự là,
chỉ một góc nhỏ xíu của thế giới.
Và và chỉ...
Chỉ có những người rất kiên nhẫn...
Mới có thể trồng nó.
Chỉ có những người thật sự...
Hiểu được tiềm năng của pinot...
Có thể vỗ về nó với đầy tình cảm.
Và sau đó? Ý tôi là .
Oh, Hương vị của nó,
thường phảng phất và gợi nhớ...
Và làm rùng mình và huyền ảo và...
Xưa nhất trên hành tinh này.
Ý tôi là loai cabernets
có thể khoẻ mạnh về thể chất !
Nhưng chúng tầm thường đối với tôi ,
cho một lý do nào đó hay là sự so sánh.
-Tôi cũng không biết nữa.
Còn cô thì sao ?
Về tôi hả?
Tại sao cô thích uống rượu?
Tôi nghĩ ...
-Ah.
Chồng tôi có nguyên một hầm rượu rất lớn.
-Anh hiểu không?
-hiểu.
-Mm-hmm.
Và tôi uống càng nhiều...
Tôi thích nhiều hơn
nó làm cho tôi.
Giống như gì?
Giống như sự dối trá của anh ta.
Wow.
Ý tôi là tôi chỉ nghĩ cuộc sống
của tôi luôn gắn liền với rượu.
Yeah.
Nó sẽ như thế nào.
Tôi thích nghĩ về...
Cách lớn lên của những cây nho...
Cách chiếu sáng của mặt trời...
Và nếu nó mưa.
Tôi thích nghĩ về chuyện...
Mọi người chăm sóc và hái nho...
Và những cây già sẽ dần dần chết đi.
Và cũng có những cây sẽ tiếp tục phát triển.
Giống như là,
Nếu tôi mở một chai rượu ngày hôm nay...
Nó sẽ có vị khác nếu như
mở nó vào một ngày khác.
Vì chai rượu thật sự còn sống...
Và nó không ngừng vươn lên.
Cho đến khi nó lên tới đỉnh...
Giống như chai '61 vậy.
Và sau đó nó bắt đầu chu kỳ mới ...
Đó là suy thoái dần.
Hmm.
Và cái vị của nó rất ngon.
Ừa.
Nhưng cô biết đó , tôi...
Tôi cũng thích những loại khác
ngoài loại pinot .
Giống như loại Rieslings.
Loại Rieslings đó?
Mm-hmm.
Có phòng tắm ở phía sau?
-Đi qua nhà bếp.
-Tôi sẽ trở lại.
Ôi chúa ơi, mày thật là thằng ngốc.
Mày làm tao cảm thấy bệnh.
Oh, chúa ơi.
Ah, thôi được rồi.
Hi.
-Tôi uống ít nước.
-Ừa.
-Anh uống nước không?
-Không.
Giờ cũng trễ quá rồi.
Giờ thì tôi về thôi.
Anh biết đường về khách sạn chứ?
Quẹo phải hai lần và quẹo trái một lần.
-Tôi biết mà.
-Okay.
Tối nay tôi vui lắm, Miles.
Tôi vui thật đó.
Ừa, tôi cũng vậy.
-Được rồi. Gặp anh sau.
-Um .
Cô vẫn còn muốn đọc
tiểu thuyết của tôi không?
Ừa. Dĩ nhiên rồi.
Yeah.
-Tuyệt.
-Chờ một chút .
-Đây.
-Oh, wow.
Well, Hy vọng cô thích nó.
Và từ từ đọc không có gì vội vã.
Được rồi.
-Chúc ngủ ngon, Miles.
-Chúc ngủ ngon.
Mẹ kiếp.
Mẹ kiếp.
Con nhỏ đó thật không thể tưởng tượng được
Không thể tưởng tượng được!
Whoo!
Ohh, nó thật bẩn thỉu, Miles.
Bẩn thỉu, bẩn thỉu, bẩn thỉu !
-Tôi vui vì anh không còn như xưa.
-Ừa.
Chúc mừng.
Nhiệm vụ đã hoàn thành.
Chào, Miles!
Chào.
-Anh mời Stephanie tới đây hả?
Nghe nè , anh bạn. Cơ hội mà.
Stephanie nghỉ hôm nay,
Tôi nghĩ chúng tôi sẽ đi chơi hôm nay.
Chúng ta định sẽ chơi golf giờ thì sao ?
-Họ là bạn mới.
Có một món quà từ cha của Christine.
Được rồi. Tôi trả tiền đây nè.
Và sau đó, ba chúng ta,
Có thể tới the Hitching Post.
Chúng ta có thể ngồi vào bàn của Maya.
Cô ta sẽ mang cho chúng ta rượu ngon?
-Và 4 chúng ta sẽ làm gì.
-Không. Tin tôi đi.
Oh, tôi biết mà.
Tối qua không đã hả, huh?
Có vấn đề gì hả.
Ý anh là anh say và gọi điện thoại cho Victoria ?
Tệ lắm.
-Sau đi.
-Yeah, well,
Anh nên kiểm tra tin nhắn của anh trước.
-Oh.
Cô ta có để tin nhắn lại.
Yeah. Okay.
-Anh nên gọi cho cô ta.
-Tôi sẽ gọi.
-Ngay bây giờ đi!
-Được rồi. Mẹ kiếp!
-Anh là mẹ tôi hả?
-Ừa.
Anh ra ngoài đợi tôi được không?
-Tối hôm qua vui không.
-Ừa, đồ ăn ngon.
Tôi đã nói chuyện với Maya sáng nay.
Cô ta cũng vui lắm.
Anh nên gọi cho cô ta.
-Jack đâu rồi?
-Đang gọi điện thoại.
Oh.
Miles. Miles.
Còn cái bao cao su nào không?
Trong túi áo khoác đó.
Christine nói gì hả?
Mọi thứ vẫn tốt.
-Anh xuống liền.
Ừa!
-Xong chưa?
-Ừa.
-Uh .
Đi ra . Đi ra!
-Ừa.
Anh đây rồi.
-Nè.
-Anh bạn.
Anh uống cái gì vậy?
Ngon không?
Cho tôi một ly như vậy đi?
Cám ơn.
Stephanie dẫn tôi ra cánh đồng pinot
hôm nay, Miles.
Nó thật kinh khủng.
Tôi nghĩ tôi biết tất cả quá trình
làm nó rồi.
Tưới cây, và...
nó gọi là gì?
Sự gặt hái.
Bỏ chúng vô một thùng đựng lớn
và trộn chúng với nhau?
Nó thật sạch sẽ.
Và chúng tôi còn ăn nho nữa.
Nó cũng chua chua...
Nhưng cũng rất là ngon đó...
Tôi nghĩ vậy đó.
Stephanie . Cô ta thật là ...
Hmm. Stephanie đâu rồi?
Uh, cô ta trên lầu đang dọn dẹp.
Anh đã làm cái quái gì vậy?
-Gì?
-Với con nhỏ đó.
Gì?
Cô ta biết chuyện thứ 7 không?
Không. Tôi cũng muốn nói thật với cô ta.
Tôi vẫn chưa nói với cô ta tôi đã có vợ rồi.
Cô ta chỉ biết chúng ta đo chơi vài ngày.
Bên cạnh đó, tôi .
-Bên cạnh cái gì?
-Tôi ...
-Đám cưới đó.
-Gì?
Tôi cũng vừa nghĩ điều gì đó.
Vậy anh nghĩ cái gì?
Định hoãn đám cưới lại thôi.
Nè, tôi biết đó là một đòi hỏi...
-Cho một người làm lần đầu tiên.
-Yeah.
Được rồi?
Nhưng cuộc sống thì quá ngắn, Milesị.
Tôi biết tôi đang làm đúng
trước khi bước một bước dài.
Anh biết gì?
Đó không phải là lợi ích của tôi.
Tôi cũng biết cảm giác của Christine.
Ý tôi là với Stephanie
đang chờ anh đó.
Cô ta cứng nhắc hay đang kiềm chế.
Cô ta tuyệt quá đi chứ.
Cô ta ngửi theo cách khác.
Cô ta nếm cũng theo cách khác.
-và cô ta cũng làm theo cách khác.
-Được rồi.
Cô ta làm như những động vật.
Tôi nó cho anh nghe.
Tôi qua tôi thật sự có ấn tượng lắm.
Ấn tượng hả.
Ấn tượng.
Tôi nghĩ tôi hiểu chút ít từ anh
nhưng tôi không thể làm nó được.
Hiểu cái gì , Jack?
-Tôi nghĩ tôi yêu người phụ nữ khác.
Yêu hả? thật không?
24 tiếng với một con nhỏ rót rượu
và anh nói anh yêu hả.
Thôi mà. Anh định bỏ hết mọi thứ hả?
Đây là điều tôi nghĩ thôi.
Anh và tôi, dọn tới đây
Chúng ta mua một vườn nho.
Anh lo việc pha rượu.
Tôi lo việc kinh doanh.
Anh có cảm hứng và anh sẽ viết tiểu thuyết
Chúng cũng có thể bán được.
Lạy chúa tôi.
Còn tôi. Nếu khán giả ở L.A tới,
tôi sẽ diễn.
-Tôi cũng suy nghĩ trong hai tiếng rồi.
-Jesus Christ. anh điên thật rồi.
Anh điên thật rồi.
Mọi thứ tôi biết tôi chỉ là một diễn viên.
Tất cả tôi có chỉ là bản năng.
Anh kêu tôi chống lại nó.
Chào các anh!
Chào . chào.
-Có lẽ chúng ta nên đi thôi.
-Yeah.
Chỗ nào?
Tôi biết những tay đua xe
chạy như thế nào.
Chỗ đó chạy cẩn thận.
Đúng rồi.
Tốt lắm. Phía trước có cây cầu kìa.
Chúng ta sẽ vượt qua nó.
À, anh biết ý tôi là?
-Tôi nghe Stephanie nói đây như vậy
cả ngàn lần rồi...
Khi có cơ hội tôi sẽ tới Santa Maria...
Tôi sẽ kiếm được cả một gia tài ở đó .
-Kho chứa hàng.
Và tất cả các kho đó.
À cha của bạn biết nó mà.
Nhưng hắn ta là tên khốn kiếp .
Lúc nào cũng vậy.
-Quá sợ hãi thôi.
-Có làm phiền anh không?
-Không sao đâu.
Tôi muốn chắc
Siena và Stephanie về nhà an toàn.
-Được.
-Được rồi! chúng ta gặp lại sau!
Ừa , cứ đi đi. Tôi đi xem phim
hay làm cái gì cũng được.
-Gặp lại anh sau, Miles.
-Cám ơn, Stephanie. Gặp lại sau.
-Tạm biệt , Siena.
-Tạm biệt.
-Tạm biệt.
-Tôi thích nói chuyện với anh lắmị.
-Cám ơn.
-Nếu về trễ thì gọi cho tôi biết.
Được rồi!
-Tất cả là bao nhiêu?
-Yeah.
Tôi muốn thêm cuốn tập san Barely Legal.
Không . Cuốn mới nhất.
Ừa.
Cám ơn.
Gì-Oh.
-Chào , Miles. Uống gì không
-Chào.
Anh biết đó.
-Còn anh sao?
-Tối thứ ba bận rộn.
Mọi ngày không đến nỗi ồn ào
nhưng hôm nay thì khác.
Vậy anh uống gì nào?
-Pha chung.
-Một ly hay một chai?
-Chai.
-Đây nè.
À, hôm nay Maya có đi làm không?
Maya ? Hôm nay không đi làm.
Cô ta nghỉ hôm nay.
-Anh không sao chứ, Miles?
-Không sao đâu.
Tệ thật.
-Hôm qua có gặp Maya không?
-Không.
-Hmm?
-Không.
Cô ấy thích anh lắm đó.
Stephanie sẽ nói cho anh biết.
-Làm ơn đừng nói nữa?
-Ừa.
Cám ơn rất nhiều.
Có dịp thì hãy năm bắt lấy đi.
Lời khuyên chân thành hả, Jack.
-Nhớ đừng có dặm chân tại chỗ hoài
-Mm-hmm.
Được rồi?
Mà hãy quay lại đi.
Quay lại.
-Gì kỳ vậy
-Cũng hay chứ.
Anh có tin gì mới từ nhà xuất bản chưa?
-Chưa.
-Anh nghĩ nó sẽ được xuất bản không?
-Cũng không biết nữa.
-Có thư nhắn nào không?
Nhưng phải chờ thôi.
Tôi đã phải chờ đợi cái này trong ba năm.
Mà vẫn không có tin gì...
Vậy anh nghĩ anh đã không vội vã chứ?
Anh biết tui nhà xuất bản New York mà.
Nó chỉ làm cho nó thôi Miles.
Vậy thì tới đó mà coi.
Không thì vô thư viện.
Đừng có đánh cao qua.
-Bình tĩnh lại.
-lm đi.
Giữ lại sự yên lặng.
-Còn chuyện này
-Câm miệng lại. Câm miệng lại!
Jesus Christ, !
Anh làm cái quái gì vậy?
Làm ơn câm miệng lại đi!
Mẹ kiếp!
-Chúa ơi.
-Vậy anh thù ghét ai hả?
Tôi biết anh đang chán ngấy
cuộc sống này...
-Nhưng anh hãy chọn một kẻ thù.
Những tên kia đánh vào chúng ta kìa.
Tránh ra nào?
Mấy tên kia.
Tụi mày đánh như cứt đó!
Đánh hay lắm.
-Anh định làm gì vầy?
-Thì coi đi.
Uh? Uh-huh.
Thì coi đây.
-Vui thật đó. cho tụi mày vui chung
-Được đó.
Đừng bỏ chuyện về con nhỏ Maya.
Cần phải kiên trì đi.
Làm ơn đừng nói chuyện đó nữa.
Tất cả tôi biết về cô ta là đẹp thôi.
Chỉ có anh thấy cô ta đẹp thôi.
Tôi chỉ có thể vui
khi anh làm xong đám cưới thôi.
Anh không thấy thằng nhỏ anh
còn muốn hả?
Mấy anh bạn , đừng có nói bậy chứ?
Người ta sẽ biết tôi là ai...
Tôi không phải nhà văn
Tôi chỉ là tên nói dối...
Và mọi thứ cô ta
nghĩ về tôi đều tan biến!
Anh không trong trường hợp tôi
nên anh không biết gì đâu.
Anh cũng giống như gia súc chuẩn bị vô lò mổ thôi.
-Lò mổ?
-Ừa , lò giết mổ đó.
Nhưng anh biết cách?
Trở thành nhà văn mà...
Vì tuần này anh sẽ có tin về cuốn sách của anh mà thôi.
-Tôi biết anh mà.
Tôi cũng cảm thấy vậy.
À Stephanie.
Hey, chào cưng. Yeah.
Yeah. Yeah.
Yeah!
-Hey.
-Chào.
Nè Miles.
Tối qua anh ghé quán rượu tìm tôi hả.
Ừa , có ghé qua chút.
Uống rượu nhưng không thấy cô.
-Tôi đi học.
-Oh.
Vậy hôm nay gặp cô rồi nè.
Cũng vui khi gặp anh .
Syrah.
Những trái nho Syrah
ở Santa Barbara County.
Anh có biết nó không?
Anh không biết hả?
Loại nho Pinot có lẽ được trồng...
Từ rất lâu ở Burgundy.
Và chính xác là từ thời La Mã...
Và thừa hưởng từ những người làm rượu...
Góp phần vào tiếng tăm của nó bây giờ.
-Giống như khi là 16, 17 tuổi vậy.
-Thật không?
Tôi cũng vui lắm!
-Ôi chúa .
-Mẹ ơi?
-Oh.
-Chào bé cưng.
-Chắc là ồn quá ?
Xin lỗi nào, chú Jack
dẫn cháu về phòng ngủ nè.
Tới đây nào bé con. Oh!
Mẹ sẽ không nói lớn nữa?
-ngủ ngon.
-Xin lỗi.
-Tôi giờ vẫn còn thích ăn kem .
-Con khỉ lùn.
Đúng là con khỉ lùn!
-Con khỉ lùn.
-Con khỉ lùn!
Anh tới nhà hàng ăn trưa đi.
Anh có muốn uống chai Bordeaux
vào bữa tối ở Santa Barbara...
Vào tối thứ 7.
Nó là loại đắt tiền đó,
Nếu anh thích thì em sẽ đặt nó.
Sao anh không ở tới cuối tuần luôn?
Anh phải về thứ 6 để tham dự
tiệc trà.
Tiệc trà?
Ai cưới?
-Sao anh không nói chuyện này trước?
-Có, anh có nói mà.
Anh đã rất muốn nói cho em biết .
-Giờ thì anh nói rồi. Maya!
-Tránh ra!
Chở tôi về nhà.
Anh có nói bạn anh
nói cho cô ta biết không?
-Bạn anh diễn hay lắm.
-Nhưng anh ta cũng yêu cô ta mà.
Cô ta là người luôn tôn trọng anh ta
và cách anh ta đối xử với Siena...
Anh ta đã tới đây và tìm người
ngủ chung rồi đi hả.
Tôi biết từng lời nói
anh ta đều dối trá.
Hãy tin anh đi.
Tối qua anh định nói với em rồi .
Nhưng anh định ngủ với tôi
rồi sau đó mới nói chứ gì.
Oh, Maya. Không.
Có đó.
Em đã phải bỏ qua hơn ba năm...
Để thoát khỏi mọi sự dối trá...
Và em đã làm được.
Và anh cũng đâu có đến với ai
từ khi ly dị đến giờ...
Và đây là lần đầu tiên đó , Maya.
Khi ở cùng em và cả tối qua nữa.
Anh rất thích em , Maya...
Và anh cũng không phải là Jack.
Anh .
Anh là bạn cùng phòng với
Jack khi học năm nhất ở San Diego.
-Anh bạn tôi ơi!
Làm cái gì rồi nè?
-Anh giỏi lắm? Oh!
-Tôi nựng anh cái nào.
-Bỏ ra!
-bỏ xuống, Jack.
Tôi tự hào về anh lắm.
Ah. Mmm. Mmm.
-Tốt lắm.
-Chi tiết sao ?
-Kể nghe chuyện hôm qua đi.
-không.
-Gì?
-Jesus. chuyện riêng tư.
Nói tôi nghe đi.
Để yên nó được không?
-Không làm được gì hả?
-Anh không phải con người .
-Ừa, tôi không phải là con người.
Yeah. Yeah.
Anh muốn nghĩ chuyện gì cũng được.
Anh muốn làm gì cũng được.
Nhưng đừng ép tôi nói là được.
Anh đúng là đồ khốn, Jack.
-Tôi làm mọi thứ đều cho anh ...
-Được rồi!
-Không phải cho tôi.
-Thôi mà.
Thôi được rồi . Tôi xin lỗi.
Vậy rắc rối không làm gì được à?
-Vậy ...
-Đừng trả lời điện thoại.
Đừng nhấc máy.
-Jack.
-Alô.
Yeah.
Uh-huh. Christine.
Yeah. Yeah. Uh-huh.
Để anh gọi lại .
Miles và anh có chút chuyện.
Không có gì nghiêm trọng đâu.
-Anh cũng yêu em . Anh gọi lại sau.
Mọi thứ không như chúng ta
dự định gì cả.
Tôi muốn đi về nhà.
Tôi biết anh muốn gì.
Tôi biết anh muốn gì.
Tiệm này chúng ta chưa vào.
-Frass Canyon. Đùa đó hả.
-Anh đã từng ở đây hả?
-Tôi.
-Chúng ta tới nơi rồi.
Giống như tham lại trường học .
Họ thì đâu có biết được nguồn gốc...
Làm cho hào nhoáng bề ngoài mà thôi.
Đâu biết những thứ này ép từ gì...
Giống như những thứ bỏ đi
hay chuột chết thôi.
Mẹ kiếp nó thôi .
Nó cũng ngon thật đó.
Nè , có Pinot nữa.
-Cho tôi mượn điện thoại của anh đi.
-Làm gì?
-Tôi gọi cho Evelyn.
-Được.
Văn phòng Berman-Silverman nghe.
-Chào Jennifer. là Miles đây.
-Chào Miles.
-À.
-Để tôi xem cô ta có đó không.
Được rồi.
-Được rồi đó. Đang nối máy
-Okay.
-Hi, Miles.
-Hi, Evelyn.
Làm phiền cô nữa rồi.
-Chuyến đi vui vẻ không?
-A, cũng vui.
Chúng tôi đi uống rượu và
sắp quay về rồi.
-Tốt vậy.
-Tốt.
Có chuyện gì không?
Vẫn bình thường hả?
Ừa , cũng có chuyện.
Sáng nay tôi có nói với Keith Kurtzman.
Ừa.
Sao?
Anh đã giải đúng.
Ông ấy nói cũng thích nó lắm.
Họ cũng thích nó lắm nhưng không
biết cách nào để bán nó cả.
Ông ấy cũng muốn nói cho anh sự thật.
Không sao đâu.
-Xin lỗi nha, Miles.
Tôi không biết nói sao anh hiểu.
Tôi không biết giờ trợ cấp
cho anh là bao nhiêu .
Tôi nghĩ đây là do không may mắn thôi .
Tài năng mà không đúng thời.
Mọi người đã không còn nghị lực.
Nó không còn là chất lương của sách nữa.
Nó chỉ là mua bán mà thôi.
-Cho tôi xin một ly được không.
Đây là loại đặc biệt Syrah .
Cho tôi thêm ly nữa.
Cám ơn.
Cho tôi nguyên một ly đầy được không?
Tôi sẽ trả tiền?
Xin lỗi ông. Đây là nơi sản xuất rượu
không phải quầy rượu.
Được rồi.
Cho tôi nguyên ly đi.
Xin lỗi.
Sao ông không mua nguyên chai
và ra ngoài uống?
-Ông làm gì vậy?
-Tôi muốn uống đó.
-Ông nghĩ cái gì vậy?
-Bỏ cái ly xuống.
Bỏ tay ra khỏi cái ly đi, tên khốn !
-Mmm.
-Sao hả.
-Không, không . Anh bạn tôi ơi.
-Được rồi
-Dẫn hắn ra khỏi đây đi.
-Cám ơn nhé!
-không sao đâu. Mẹ anh ấy mới mất.
Sao không viết cái khác đi?
Không. Tôi không phải là nhà văn.
Tôi chỉ là một thầy giáo bình thường.
Thế giới này thật tàn nhẫn.
Tôi giống như kẻ vô dụng.
Tôi quá tầm thường.
Miles, Ý anh là sao?
Anh biết mà.
Hemingway, Sexton, Plath, Woolf.
Họ không thể chết trước khi
họ xuất bản được sách.
-Còn người từng viết cuốn
Confederacy Of Dunces?
Ông ta chết rồi mới được xuất bản.
Nhưng vẫn được nổi tiếng đó.
Cám ơn.
Kệ, cứ tiếp tục đi.
Nửa cuộc đời đã qua...
Và tôi vẫn còn trắng tay.
Tôi cũng chỉ biết ngồi chơi thôi.
Tôi chỉ viết được những thứ như phân thôi.
Nó chỉ đáng để trong thùng rác.
Hiểu mà? Nó đó.
Anh đã nói nó đẹp kia mà.
''Giống như phân tràn ngập trên biển ''.
-Yeah.
-Tôi đâu có viết được như vậy đâu.
Tôi cũng vậy. Đó là của Bukowski.
Chào cưng.
-Anh mang cho em cái gì nè.
-Mẹ kiếp!
-Jesus Christ!
-Đồ khốn kiếp!
Anh sẽ làm đám cưới vào thứ 7?
Sao không nói cho tôi biết?
-Stephanie, Dừng lại đi
-Cho anh giải thích!
-Anh nói anh yêu tôi!
-Anh !
-Tôi muốn anh chết đi!
-Dừng lại đi, Stephanie!
Cả mày luôn đó đồ khốn!
Tôi hả?
-Anh đã nói cho Maya biết đúng không?
-không có.
Không. Tôi không có nói.
Có lẽ là Gary
ở quán the Hitching Post.
Chắc chúng ta đã nói cho
hắn nghe khi chúng ta tới đây.
Sao chúng ta lại nói cho hắn nghe?
Chính anh là người nói đó!
Đau quá đi thôi.
Bình tĩnh đi chứ.
Tôi cũng không muốn cái gì hết.
-Là Miles đây.
Anh muốn gọi và nói cho em biết là...
Anh đã rất vui khi chúng ta đi cùng nhau...
Và anh xin lỗi...
Những điều anh đã làm cho em.
Em thật ra rất tốt, Maya.
Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên anh gặp em.
Giờ anh đang ở bệnh viện...
Anh cũng nên cho em biết là
cuốn sách của anh...
Không được xuất bản.
Anh nghĩ đây là cơ hội cuối cùng của anh.
nhưng anh vẫn không có được.
Thêm một lần nữa.
Gặp lại em sau, uh...
Thật sự anh không phải là nhà văn.
Anh cũng không là cái gì cả.
Cái mũi này đã bị hai lần rồi.
Lần này là do con nhỏ đó.
Oh, Christ.
Anh cũng là tên khốn.
Tôi sẽ kiện con nhỏ đó.
Tôi không kiện vì Christine đó.
-Vậy thôi.
-Yeah.
Làm sao Stephanie biết
đám cưới vào thứ 7 chứ?
Chúng ta đâu có nói cho Gary biết.
Để tôi nhớ lại coi.
-Anh chắc là đã không nói cái gì cho Maya?
-Ừa, chắc chắn mà.
Vậy anh có ý gì không, Jack?
Tôi làm mọi thứ đều vì anh
Nếu anh muốn biết sự thật!
Maya nghĩ tôi ra sao là nhìn vào anh đó?
Tôi cũng không biết nữa.
Tốt.
Tôi sẽ ở đó.
Anh nhìn tôi giống gì nào?
Giống như bị đụng xe thôi.
Tôi đói bụng rồi.
-Của các anh đây.
-Ngon thật.
-Cám ơn.
-Đây là món của anh Handi Wipes.
-Oh.
Cái đó là ý gì. Cô định muốn chúng tôi
quan hệ tình dục an toàn hả.
Tôi phải nhớ điều đó.
-Tôi sẽ mang bánh mì lại.
-Được rồi.
Con nhỏ đó nó khoái đó.
-Loại dễ chịu đó?
-Mm-Mmm.
Tôi không biết và tôi cũng không muốn biết về nó.
Mmm.
-Hmm.
-Xin mời.
Cô dễ thương thật đó Cami.
Cám ơn.
Nhìn anh trông quen lắm đó.
-Anh ở gần đây không?
Không , tôi ở San Diego. Có gì sao?
Nhìn anh trông quen lắm.
-Không làm phiền. Các anh cứ tự nhiên.
-Chờ chút.
Um, cô biết Derek Sommersby?
Hình dung hắn giống như có cái băng
và tóc ngắn nữa.
Không thể được!
Ôi chúa ơi!
Tuyệt thật!
Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy?
Ở bên kia kìa!
Tôi không thể tin là
tôi có thể gặp anh ở đây đó.
Cammi chút nữa sẽ nghỉ và tôi nghĩ...
Đi vòng vòng và uống cái gì đó.
-Tôi muốn đưa cô ta về nhà an toàn.
Anh đùa hả?
Không.
Thật không thể tin được.
Chúng ta đi về khách sạn và
ngủ sớm...
Mai dậy sớm,
Đi chơi golf...
Trước khi quay trở về nhà.
Anh là bạn của tôi mà...
Và tôi biết anh quan tâm cho tôi.
Tôi biết anh không tán thành việc này.
Nhưng tôi phải làm cái gì đó
mà anh không hiểu.
Anh chỉ biết văn , phim và rượu...
Nhưng anh không hiểu hoàn cảnh của tôi.
Ra liền?
-Tệ thật!
-Mẹ kiếp! Mẹ kiếp.
Ngoài đó lạnh quá!
-God, yeah.
-Vicodin ở đâu rồi.
Uh .
Oh.
N.
Oh. Oh.
Con nhỏ đó có chồng rồi.
Gì?
Chồng nó đi làm về thấy tôi trên giường...
Đang làm tình với vợ nó.
Lạy chúa tôi .
Jack!
-Và anh đi bộ từ Solvang về hả?
-Không. chạy chứ đâu có đi.
Làm đau mắt cá chân tôi đây nè.
-Nhưng xe lắm đó Jak
-Nhưng cũng phải đi thôi.
Tôi con đi qua một trại đà điểu nữa.
-Cái tên khốn kiếp đó.
Whoo!
-Oh!
-Quay lại đó đi.
Gì?
Quay lại đó lấy lại cái ví của tôi.
Tiền và chứng minh nữa.
-Chúng ta phải quay lại đó.
-Không đâu.
Bỏ đi. chúng ta gọi huỷ mấy cái đó đi.
Không Miles,
Còn cái nhẫn cưới nữa.
Tôi để trong cái ví.
Anh nói anh tới quán nào đó
và bỏ quên nó?
-Christine sẽ hiểu thôi.
-Cô ta sẽ mua lại cái khác.
Cô ta sẽ bắt đi tìm nó đó.
Và chiếc nhẫn có khắc tên chúng tôi.
Chúng ta quay lại đó đi.
Christine đóng đinh tôi đó, Miles.
Không bao giờ. Không bao giờ. Không bao giờ.
Làm ơn đi! Làm ơn đi !
Coi như anh bị mất ví
trong một quán bar nào đó.
-Đó là chuyện bình thường mà.
-chúng ta phải tới đó lấy lại, Miles.
Tôi nói rồi chiếc nhẫn đó
không thể làm giả được.
Tôi sai rồi . Tôi sai rồi
Được không ?
-Nhưng anh phải giúp tôi.
-Yeah.
Anh phải giúp tôi, Miles,
Làm ơn đi mà.
Tôi không thể mất Christine, mà Miles.
Tôi không thể mất Christine.
-Mm-hmm.
-Tôi biết tôi sai rồi.
Tôi biết tôi sai rồi và tôi biết
tôi cũng là tên khốn kiếp.
Nhưng anh phải giúp tôi!
Anh phải giúp tôi, Miles.
Nói là anh sẽ giúp tôi đi.
Nếu tôi mất Christine, tôi, tôi , tôi...
Tôi không còn là gì.
Tôi không còn là gì nữa.
Nè.
-Con nhỏ đó có nói với anh nó có chồng không?
-Có.
Vậy anh nghĩ cái gì mà làm vậy?
Chồng nó thường về lúc 6:00.
nhưng ai ngờ hắn về lúc 5:00.
Đến gần hơn đi?
-Căn nhà này nào.
-Từ từ?
Ừa.
Nó đó. Nó đó.
Căn nhà bên kia kìa.
-Phải không?
-Ừa.
Okay.
Giờ làm sao?
Giờ thì ...
Anh vô lấy lại đi.
-Tôi đó hả?
-Vì chân tôi đau.
Giúp giùm đi, Miles.
Vô đó giải thích hả.
Giải thích hả.
''Xin lỗi ông. Bạn tôi đã ngủ với vợ ông.
''Tôi rất lấy làm tiếc. Và anh ta đã để
quên cái ví.
Cho phép tôi vô lấy lại. ''.
-Ừa, làm vậy đi.
-Lạy chúa.
Được rồi. Tôi sẽ đi.
Khoan . chờ đã.
-Cái quái gì vậy!
-Cái ví của Derek!
-Nè cái ví của anh đây!
-Mẹ kiếp!
-Mở cửa ra mau!
-Tao sẽ giết tụi mày!
-Anh lấy lại được rồi!
Tôi sẽ giết hết tụi mày! tôi sẽ giết hết tụi mày
Tôi sẽ giết hết tụi mày.
Coi chừng đó!
Tao sẽ giết chết tụi mày!
-Để tôi lái cho?
-Không sao đâu.
Anh có nên mời Maya dự đám cưới không.
Hmm.
Nhiều khi tôi nghĩ tôi cũng muốn mời
Maya dự đám cưới...
Như là một cơ hội thôi.
Tôi cũng không biết nữa.
Sự thật,
sau những chuyện đó...
Tôi cũng không dám tới quán
The Hitching Post lần nữa.
Nhưng đó là nơi tốt để đi thôi vậy.
-Thôi được. Để tôi lái cho
-Không ! Anh ngồi nghỉ đi!
Tôi muốn lái xe mà.
Được rồi.
Nè, cột dây an toàn vào đi?
Chuyện gì sao?
-Tôi muốn an toàn cho anh thôi.
-Đi lộn đường rồi.
Anh làm cái gì vậy, Jack?
Hey, hey, hey, hey!
-Whoa, whoa, whoa!Anh làm cái gì vậy?
-Chờ đã.
Jack!
Làm cái quái gì vậy!
-anh nói nhìn tôi giống bị tai nạn.
-Cái khốn kiếp gì đây!
Tôi sẽ trả tiền sửa chữa.
Jesus. Christ, Jack!
Oh, Coi nè!
-Huh.
-Oh.
Tôi không biết nữa.
Như vậy cũng chưa đủ làm ai bị thương.
Không . Không.
-Coi chừng cái đầu đó.
-Yeah.
Anh làm hư hết rồi.
-Dù sao . Xin lỗi.
-Không! Không! Không! Đừng nói ''dù sao''.
Anh là tên khốn kiếp.
Xong chưa?
Làm thì làm đi.
Được rồi.
Như vậy là tốt chưa.
-Vào trong nhà không?
-Thôi khỏi.
Gặp anh tại đám cưới vậy.
Yup.
-Cám ơn anh rất nhiều.
Tôi về đây.
-Miles, để cho họ thấy chiếc xe đã.
-Tôi biết rồi.
Ờ Khoan đã.
Nhưng sao tôi không bị thương?
À, vì anh có cột dây an toàn.
Hay đấy.
-Chào.
-Jack.
-Yeah.
-Uh, Christine, Mike!
Amen.
Chào, Miles.
Chào, Vicki.
Em đẹp lắm.
Cám ơn.
Uh, đây là Ken Cortland,
Chồng của em.
-Hân hạnh?
-Hân hạnh?
Hân hạnh làm quen với ông.
-Anh là người may mắn lắm.
-Vâng. Cám ơn.
Yeah.
Anh đi lấy xe , em chờ ở đây hen.
-Rất vui được gặp anh, Miles.
-Ken.
-Anh ta tốt với em lắm hả.
-Ừa, Anh ấy tốt lắm.
-Anh ấy rất chu đáo.
-Tuyệt .
Giờ anh sao rồi?
Từ lần cuối chúng ta nói chuyện hả?
Anh cũng không biết nữa.
Có lẽ là tốt hơn. Cũng có lẽ là tệ hơn.
-Còn cuốn sách của anh thì sao?
-Bị từ chối rồi.
-Lần thứ ba rồi.
-Oh, Miles, Tệ thật đó.
Anh định làm gì không?
Chắc quay về dạy lại,
Nhưng cũng không biết nữa.
Anh cũng không biết nữa.
Dù sao thì em đã đám cưới rồi.
Xin chúc mừng. Nhìn em vui vẻ lắm.
-Vâng.
-Tốt.
Dường như ai cũng muốn đám cưới.
Năm ngoái thì ly dị.
Năm nay đám cưới.
-Anh nghĩ vậy.
-Em cũng vậy.
Em nói gì chúng ta sẽ có tiệc?
Uống rượu , ăn bánh mì ?
Không. Em không uống rượu nữa.
Em bỏ rượu rồi hả?
Em đang có thai.
Anh hiểu.
Ừa. Anh hiểu. Tuyệt lắm.
Chúc mừng em nha, Vicki.
Đó cũng là tin tốt lắm.
-Gặp anh sau, Miles?
-Ừa.
Hmm.
Anh bạn thân tôi ơi, '
Anh ta nói bâng quơ.
Đây là lần cuối cùng anh có thể làm vậy.
''Phineas có thể chết vì anh đó...
Dòng máu đó chảy từ tim anh ta.
''Tôi sẽ không bao giờ và không bao
giờ khóc cho Finny.
''Tôi cũng không khóc khi tôi đứng...
''nhìn hắn nằm xuống từ từ mang vào
nghĩa địa...
Bên ngoài Boston.
''và tôi cũng không thoát khỏi cảm giác
của những tội lỗi của tôi đã làm...
Và anh cũng đừng khóc cho tôi. ''.
Thưa thầy Raymond. Em sẽ đọc
chương tiếp theo không?
Không không
Chúng ta sẽ tiếp tục vào thứ hai.
Bạn có tin nhắn.
Chào, Miles. Là em Maya đây.
Cám ơn lá thư của anh.
Có lẽ em nên gọi cho anh sớm hơn...
Nhưng em nghĩ em cần thời gian để
suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra...
Và về những gì anh đã viết cho em.
Một lý do khác, um,
Em đã không gọi cho anh sớm...
Vì em muốn làm xong cuốn sách của anh
và tối qua em đã làm xong rồi.
Em nghĩ nó rất là dễ thương, Miles.
Anh dùng từ hay lắm.
Anh quan tâm nếu nó không được
xuất bản?
Nó chứa rất nhiều niềm vui và
đau khổ.
Anh đã trải qua tất cả những cái đó rồi hả?
Chắc thật là kinh khủng.
Đó là sự đổ vỡ.
Nhưng em phải nói rằng,
Em rất bối rối về kết thúc nó.
Vậy cuối cùng người cha có
để lại gia tài không?
Nó làm em không hiểu.
Dù sao...
Ở đây bắt đầu lạnh và có mưa rồi...
Giống như mùa đông.
À, nếu anh quyết định trở lại đây
lần nữa thì nói cho em biết nha.
Em sẽ nghỉ việc ở nhà hàng
và nói cho anh biết sự thật...
Em sẽ không làm ở đó lâu nữa đâu...
Vì em vừa tốt nghiệp xong.
Do đó , em định chuyển nhà.
Ý em là chúng ta sẽ gặp nhau.
Dù sao đi nữa em cũng thích
cuốn tiểu thuyết của anh lắm.
Đừng từ bỏ, Miles.
Tiếp tục viết đi.
Em hy vọng mọi chuyện sẽ tốt với anh.
Tạm biệt.