Tip:
Highlight text to annotate it
X
(Phudeviet.org)
Dịch bởi trungduc751995
Bạn đang đứng trong hang động
lớn của tên phù thủy xấu xa.
Xung quanh bạn là những xác
chết bị giết một cách dã man.
Nấu chảy- nấu chảy tên phù thủy.
"Thế bạn dùng cái gì để
làm tan chảy được hắn?"
-Josh!
- Phải dùng cái gì để làm tan chảy đây?
- Đi vứt rác đi con!
- Mẹ đợi một tý!
Ném nhiệt-
- Josh! Không nghe thấy mẹ nói à?
- Một phút nữa!
- Joshua Baskin!
"Quyết định của bạn
được thỏa thuận.
"Tên phù thủy, hắn đã
cảm nhận sự sợ hãi của bạn ...
"Nếu không sức mạnh từ cây
vương trượng sẽ giết bạn".
-"Chúc may mắn, bạn đã bị
đông cứng trong vài triệu năm. "
Tuyệt.
Nhanh lên, Josh. Nhà mình
sắp bốc mùi rồi đấy.
Vâng, vâng, vâng.
KHI TÔI ĐÃ LỚN
.
Cả đội đã được dẫn vào sân cỏ
và đám đông đang cổ vũ phát điên!
Và hãy khoan cái đã, đó là ngôi sao
của đội Yankees đang ra ngoài.
Nhìn anh kìa! Khán giả đang
hò reo. Họ đang phát cuồng!
- Có Billy ở đây không.
- Ở sân sau đó.
Rick Rhoden đang đứng
trên gò trước Yankees.
Anh nhìn vào đồng đội của mình,
ra dấu hiệu đầu tiên...
Đến lượt anh.
Anh ném một quả cực kì đẹp,
nóng bỏng và bốc lửa.
Hay quá, tạm biệt.
Ông Spalding!
Này, đợi cái.
Được rồi, rất cần.
- Ô!
- Này, này, này!
Cậu đã bao giờ đến bàn của Simpson
khi cậu ấy đang gấp giấy chưa
Nó bị lộ hàng, cậu có
thể nhìn qua khe áo.
- Không.
- Thề có Chúa.
- Bra?
- Không, thật đấy. Nó có hàng ở chỗ áo.
Nếu mà lại đó
nhìn cho thật kĩ...
Cậu sẽ nhìn thấy
bưởi của con đó.
Uầy!
Đưa kẹo cao su đây.
- Được rồi, có rồi.
- Này.
- Cho tớ 5 đôla, cho tớ-
- Ôi trời, đó là Cynthia.
Sao cái thằng khắm như Freddie
Benson lại có con chị xinh thế nhỉ?
Đếch biết.
- Chào Josh.
- Chào.
- Ôi trời, Billy đó.
- Thôi nào!
- Đừng gây chuyện.
Bạn ấy chào cậu!
- Không thể nào tin nổi!
Lạy chúa, con nhỏ đó thích cậu,
tớ biết ngay mà. Mình sẽ tìm hiểu?
- Đừng quên liên lạc sau bữa tối đấy.
- Được rồi.
- Nhớ cái chuyện Cynthia nhé.
- Đừng có lo!
Tớ cũng thích thú
chuyện đó giống cậu.
Thật không công bằng.
Con à, mình đã bàn chuyện
này cả tháng trời rồi.
Con biết chuyện này sẽ đến
khi nào Rachel lớn hơn mà.
- Sao nó không ở phòng bố mẹ?
- Bởi vì.
Làm người trong một nhà
thì phải sẻ chia trách nhiệm.
- Hay thật, nhưng con
phải chia sẻ phòng à?
Tôi là con người, chứ không
phải là con ở của các người.
Trong các người có ai
trân trọng điều đó không?
Các người ở nhà mà
như ở khu nghỉ dưỡng vậy-
Chỉ biết quanh quẩn, đợi
bữa ăn được nấu cho sẵn...
Quần áo thì được là trước.
Vậy còn tôi thì sao hả? Các
người đã bao giờ chú ý đến tôi chưa?
Các người có hiểu tôi phải làm 8 tiếng
một ngày rồi phải về nhà làm tiếp không?
-Quần quật suốt ngày?
Các người không ai chịu giúp tôi cả!
Tại sao?
Tôi không thể làm một mình được nữa.
- Không thể.
Nếu mà mày nói với mọi người
chuyện xảy ra trong phòng...
Là mày sẽ phải hối hận đó.
Cậu nói tớ nghe chứ?
- Cậu ăn rồi.
- Tớ ăn gì, ý cậu là sao?
- Cynthia Benson.
- Con nhỏ đó thì sao?
Cậu sẵn sàng cho chuyện này chưa?
Con nhỏ đó không thích thằng Barry nữa.
- Thì sao?
- Cậu bị làm sao vậy?
That's it. She's available.
- Billy, nó không có nghĩa-
- Josh.
Này, nửa đêm rồi còn gì.
- Con nói tạm biệt Billy đi.
- Ngủ ngon, Billy. Tớ phải đi rồi.
Ngủ ngon nhé, bác Baskin!
- Ngủ ngon.
.
.
Một đô thôi các nhóc.
Nhìn này, có cần
giúp trò đập búa không?
Sẵn sàng rùi đấy,
mình chơi thôi.
Cho cháu thêm lần nữa,
cho cháu đánh thêm quả nữa.
Được rồi, con yêu.
Cười lên nào, cười.
- Đi! Đi! Đi!
- Tốt tốt.
Ôi, "ẻo quá",
lần sau cố hơn.
Cho con thử thêm một lần đi!
Làm sao mà con lại "ẻo lả" được.
Mẹ ơi, cho nó dừng lại đi!
.
Có muốn chơi thử
thứ này không, con trai?
- Vâng.
- Không. Em không biết đâu, Bob.
- Cái này trông đáng sợ quá.
- Nó ổn mà.
- Lạy chúa tôi.
- Thấy chưa? Em bảo rồi mà.
Thằng bé không chơi
được cái trò này đâu.
Nếu không thích thì con
không cần phải chơi đâu.
Không, không. Chỉ là
con muốn đi một mình.
- Thế à?
- Vâng.
Con nghĩ là mình nên-
Con nghĩ mình nên làm gì đó.
Tuyệt lắm, tí nữa gặp lại
cả nhà ở bánh xe Ferris nhé?
Nửa tiếng.
- Xin lỗi.
- Này!
- Làm cái gì thế?
- Cẩn thận.
Đợi đến lượt mà chơi đi.
Thật là ghê tởm.
- Josh?
- Ôi, chào.
-Chào
Cậu chơi cái này bao giờ chưa?
- Cái này?
- Ừ.
- Rồi.
- Nó có đáng sợ không?
- Có.
- Cậu đến đây một mình à?
Ừ.
Này, bố mẹ cậu kia à?
- Đâu?
- Ngay kia kìa.
Con ơi! Cười nào!
Ừ.
- Này, ai thế?
- Đây là Josh Baskin.
- Cậu khỏe không?
- Đây là Derek.
- Anh ấy lái.
- Đến lượt.
- Đi trước đi.
- Này, đến lượt!
- Đi đi.
- Này!
Này, đọc luật đi.
- " Cậu phải đủ chiều cao thì mới đủ chơi."
- Cái gì? Ô.
Này, tao không làm ra luật
- Tiếp!
Mẹ, đúng là cái luật ngu ngốc.
Này, sao cậu không chơi
ở khu cho trẻ em đi?
- Đến giờ rồi kìa.
- Vé, vé.
- Gặp lại sau, Josh.
- Không sao đâu, lên trước.
.
- Này, cẩn thận đi nhóc!
- Này, mọi người. Đi thôi.
.
"Thả 25 đồng vào."
Thôi nào!
.
Hoạt động đi!
.
.
Hay!
.
Ước một điều, phải rồi.
Mình ước mình sẽ lớn.
.
.
"Điều ước được thực hiện."
.
Đi nào, đi thôi!
.
.
.
.
-Chuyện gì thế?
- Ôi, không, không.
Không.
- Con à, con làm
anh trai con thức đấy.
Đi nào, đi nào.
Ngủ với bố mẹ.
.
- Cẩn thận nào cún ngoan,
đừng bắt ta phải làm thế.
Đây là công việc ngoài
giờ mà, xin lỗi mày.
Josh!
Josh!
- Josh!
- Dạ?
- 7 rưỡi rồi đấy, có dậy không?
Nhanh lên đồ ngủ nướng, hôm nay mẹ
không đèo đi đâu, con sắp lỡ buýt đấy.
.
.
.
.
.
Thằng bé lúc ngủ
làm cái gì thế nhỉ?
Con ơi? Mẹ sắp đi
giặt quần áo đây.
Nhớ ném đống quần áo
bẩn vào máy giặt nhé?
- Vâng ạ.
- Con bị cảm lạnh à, Josh?
Không, ổn.
Thằng bé bị cảm.
Rồi đến Rachel bị cảm lạnh,
sau đó đến mình bị cảm,
his father's gonna get a cold.
.
Ôi, lạy chúa.
- Bữa sáng sẵn sàng rồi, Josh.
- Con xuống ngay!
.
.
.
Josh! Nhanh lên con!
Trứng sắp nguội rồi này.
.
Cầm lấy, cầm lấy. Tốt lắm.
Em có thể giữ hộ bí mật không?
Giữ bí mật đó.
Đem bé Rachel
xuống nhé con?
Vâng ạ.
Đi nào, đi nào.
Ôi, xùy xùy xùy xùy.
Im, im, im, im, im
.
Con muốn muốn
nước cam hay là...
Thế còn bữa sáng thì sao đây?
.
.
- Đừng, đừng. Tôi van ông đó!
- Ôi, con xin lỗi, con xin lỗi.
- Không.
- Con đây mà.
- Con đây, Josh đây.
- Dừng lại đi, lạy chúa.
- Tối qua con đã ước một điều.
- Ô, làm ơn ông. Dừng lại!
- Con ước ở một cái máy, cuối
cùng con mới lớn thế này.
- Cút đi!
- Lời ước tối qua ở hội chợ
biến con thành người lớn.
- Không! Không!
Sinh nhật con là 3/11.
Mẹ à, con được điểm B môn sử.
Đây, cầm lấy cái túi. Mày cứ
lấy cái gì mày thích! Cút đi!
- Tên đội bóng chày
của con gọi là Dukes!
À, con làm cái này cho mẹ,
mẹ đang gọi cho ai vậy?
-Con có vết bớt ở mông bên trái.
- Thằng khốn nạn này, mày làm gì con tao?
- Con là con trai mẹ mà.
- Thằng con tao đâu? Con trai tao đâu?
- Ôi, mẹ mẹ mẹ!
- Cảnh sát!
Giơ cao tay lên!
Giơ cao tay phòng thủ lên.
Được rồi, đón lấy bóng.
- Của cậu đó!
-Dừng lại!
Này, tớ trống này!
- Ném đi, hay!
.
.
- Các cậu bé, hết giờ rồi.
- Thằng khắm, Kopecki!
- Hãy quay lại phòng thay đồ
và chuẩn bị cho tiết sau.
- Billy, mày thật khắm!
Nhớ cọ sạch quần áo.
Billy, thầy nhờ một việc.
Hãy đi cất bóng và các thiết bị
vào phòng kho thể chất.
Horowitz, nhặt cái áo lên
hoặc tao nhét nó vào mồm, ghê quá!
Đi nào, các cậu bé,
này, đi thôi.
- Billy.
- Ừ?
- Sao?
- Tớ đây.
- Josh đây.
- HLV Barnes!
- Không! Khoan cái đã! Khoan đã!
- HLV Barnes!
Billy, im đi! Tớ là bạn thân nhất
của cậu! Ít nhất cậu phải tin tớ chứ.
- Đừng làm hại tôi.
- Làm ơn đó, tớ sẽ chứng minh!
- Nghe này, tớ không làm hại cậu đâu!
- Cứu! Cứu! Hấp diêm!
Chết tiệt thật,
Billy Francis Kopecki!
Này, tớ biết mình trông
không giống mọi khi, được chứ?
Nhưng có chuyện lạ thực sự xảy ra,
và tớ sợ lắm! Tớ cần cậu giúp!
Cậu là bạn thân nhất,
tớ có thể chứng minh.
Ừm
.
.
Josh?
Cậu trông tởm thế.
Tớ biết.
Nó mặc một cái áo màu xanh,
áo cốt tông có biểu tượng...
Ghi là "Giants" ở phía trước.
Nó chạy vào trong nhà,
nó chạy thẳng vào bếp.
Nó đuổi theo tôi
quanh chỗ cột nhà...
Và khi tôi cụt đường trong bếp,
nó đứng rình mò và tụt quần xuống...
Để khoe cái quần sịp.
- Tôi không, không thể.
.
Tôi đang làm thịt nướng trong nhà
thì nghe thấy tiếng động lớn.
Phải đó, chúng tôi cũng
nghe thấy tiếng động.
Chúng tôi đã nói chuyện với
người mẹ, cô ấy bị choáng nặng.
- Cô ấy không có phản ứng gì cả.
Không có đòi hỏi tiền chuộc,
không có đe dọa gì cả
Để tôi nói cái này, hãy tìm
lại hồ sơ báo cáo, mình sẽ biết.
- Câm đi!
- Chắc thằng đó chạy mất rồi.
- Giá mà có thể.
- Cần tôi cầm hộ cái túi không?
Tớ đây.
Sao cậu không ước
có 1 triệu $ đi?
Cởi thứ đó ra, đừng có lo.
Tớ đã chuẩn bị đề phòng hết.
Đi ra ngoài thành phố,
đợi yên ắng vài ngày...
Tìm cái máy Zoltar đó,
rồi cậu thực hiện điều ước.
Đến thứ năm thì về đến nhà.
Tớ phát triển hết này.
- Ừm.
- Sao tớ không kể cho mẹ chuyện nhỉ?
Cậu làm rồi đó, và bà ấy
cố gắng giết chết cậu.
Tớ chắc sẽ gặp phải hàng đống
rắc rối vì cái chuyện này đây.
Mọi người sẽ vô cùng vui mừng khi
gặp lại cậu, biết đâu lại được tặng xe mới.
- Được rồi, mình đi thôi.
- Ô!
Xin lỗi.
Cảm ơn.
- Con bé đúng là thảm họa.
Bây giờ là đến lúc để nó
nổi khùng và khóc lóc đấy.
Ngày nào nó cũng vậy.
Tớ không dám đi New York
nếu thiếu người thân.
Cậu sẽ ổn thôi mà, đây.
- Cậu lấy đâu ra lắm thế?
- Thì trong ngăn kéo của ông già.
- Cậu ăn trộm sao?
- Đấy là quĩ "đen" mà.
Được! Được....
Giết con đĩ. Đâm chết nó!
Giết chết nó bằng dao!
Giết con đĩ. Giết con đĩ.
Đâm chết nó bằng dao.
Nhận lấy này, đồ đĩ!
Đâm chết con đĩ đó!
Giết nó!
- Anh có muốn vui vẻ không?
- Không, cảm ơn.
- Này, muốn đổi tiền lẻ không?
- Thôi, khỏi.
Này, chỗ này trông ổn đấy.
Không, lấy đâu ra mà ổn.
St. James, Josh.
Tên nghe sùng đạo.
.
- Chào.
- Chào.
.
Bọn này muốn đặt một phòng.
17 đô rưỡi ở một tối,
đặt cọc trước 10 đô.
.
Các cậu cứ đi thẳng hết cầu thang.
Cái phòng cuối cùng phía bên phải,
ngay bên cạnh cái nhà tắm
Thôi vậy, để tôi dẫn đi.
- Mùi ghê quá.
- Xuỵt.
- Cứ ở lại vui vẻ.
- Cảm ơn.
Này, Angel!
ra khỏi phòng vệ sinh nhanh!
Thằng đó cắm rễ trong
WC suốt cả ngày.
Tớ không muốn ở
đây một mình đâu.
Tớ không giúp được thêm
đâu, Josh. 10 giờ là phải về nhà rồi.
Nghe này, ngày mai tớ sẽ trốn học.
Chúng mình sẽ tìm cái máy
Zoltar đó cho cậu, được chứ?
Chỉ một tối thôi mà?
- Được rồi.
- Tốt.
- Nếu mà tớ không ngủ được?
- Tốt nhất là đừng có ngủ.
Gặp lại sáng ngày mai.
- Này, mấy giờ nhỉ?
- 8 rưỡi.
.
Nếu là cậu, tớ sẽ
khóa trái nó lại.
Này thằng kia ra ngay,
mở cái cửa cho tao.
Tránh xa tao ra.
.
Nếu mày không có tiền, đừng có
hòng mà vác mặt tới đây con ạ!
Chết tiệt thật!
.
- Ra nhanh!
- Đưa tao tiền đây!
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Mẹ, mẹ ơi.
Cậu nghĩ hôm nay mình
tìm được nó sao?
Đây là thành phố lớn mà, Josh.
Tớ cược là có hàng triệu cái máy Zoltar.
Mình nên bắt đầu từ đâu nhỉ?
Tớ chịu thôi.
Mình tìm bên kia phố.
- Tớ nói rồi, đó không phải điện tử.
- Vậy thì nó là cái gì?
Nó không phải trò chơi điện tử.
Cái này nó có ghi số, phải không?
- Không, cái này có này.
- 2 đứa đang làm cái gì thế?
- Làm cái quái gì thế?
- Ông có máy Zoltar không?
Không đã nói rồi, tôi tìm phía
đằng sau rồi, chỉ có PowerHouse-
- Bọn cháu rất cần Zoltar.
- Vậy thì tôi không có rồi.
- Cái lão ở chỗ điện tử bảo gì?
- Họ phải có giấy phép cho nó.
- Vậy thì mình đi đâu vậy?
- Ừ, bộ giấy phép nhà nước.
Hay lắm, vậy thì bọn mình chỉ việc tìm
một cái danh sách về nó rồi đi tìm.
Cậu đừng có đi lết được không?
- Tớ có đi lết đâu?
- Tôi có thể giúp được gì?
- Vâng, bọn cháu muốn tìm một
danh sách về các buổi hội chợ.
- Và mấy thứ như vậy.
- Vâng, bọn cháu muốn tìm một
danh sách về các buổi hội chợ.
- Và mấy thứ như vậy.
- Vâng.
- Hội chợ và phiên chợ.
- Tìm thử phòng tiêu dùng
ở dưới chỗ sảnh lớn, phòng 111.
- Cảm ơn.
Điền đầy đủ vào giấy tớ.
Trả lại năm đô tiền phí.
- Thấy chưa?
- Một tháng để hoàn tất quá trình,
các cậu sẽ được nhận sau 6 tuần.
- Sáu tuần sao?
- Đôi khi lâu hơn, nhưng biết đâu lại may mắn.
Đến lượt tiếp!
Điền đầy đủ giấy tờ.
Chắc là tớ sẽ sống mãi
tuổi 30 suốt cả đời mất.
Cậu không thôi được à?
Mình sẽ tìm hiểu ra thôi.
Mà có khi, cậu còn
già hơn cả thế.
Giờ thì làm gì nhỉ?
- Tớ sẽ đến thăm cậu hàng
ngày sau giờ tan học.
- Cách nào?
Tớ sẽ nói với mọi người là
mình tham gia đội bóng rổ.
- Tớ chẳng biết làm cái gì đây.
- Vậy thì cậu nhận việc đi.
- Không xin việc được.
- Sao? Có gì khác ở trường đâu.
- Cậu giỏi cái gì nhỉ?
- Không biết, tạo bóng nước bọt?
- Thế còn vận chuyển đồ?
- Tớ đâu có biết lái xe.
Ừ nhỉ.
Giáo viên dạy thể dục,
kĩ sư dân sự?
- Cậu có ăn quả anh đào không?
- Cứ ăn đi.
- Làm việc văn phòng.
- Billy.
Sao.
- Tởm, lạy chúa, tởm quá!
- Tính tiền.
- Sang cột tiếp theo đi.
- Tuyển nhân viên: Bán hàng.
- Lập trình viên. Kĩ sư cơ giới hóa.
- Lập trình viên máy tính sao?
- Sao?
- Cậu đọc phần lập trình viên đi.
- Josh, làm ơn hãy tránh xa
cái máy tính ngu ngốc đó!
- Cứ đọc đi!
- Hãng đồ chơi MacMillan. Đồ chơi!
- Đồ chơi!
Whee-whee-whee-whee, Jags.
"Tìm người có trình độ sử dụng máy tính
quen với mọi hệ điều hành cần thiết."
"Ứng viên phải biết cập nhập các
dữ liệu, sử dụng các chương trình"...
- Phù hợp sử dụng màn hình."
- Tớ làm được tốt.
- Được sao?
- Chắc.
- Hay quá, họ sử dụng máy H.P. 3000.
- Cậu hiểu hết chỗ đó sao?
À, nó là một hệ thống cổ,
nhưng cậu biết đó-
- Mình đi đâu đây?
- Ừm, "Phòng nhân sự, hãng MacMillan."
- Được rồi, vậy thì đi.
- Cô? Cô ơi?
Cô ơi?
Cô ơi?
Bảnh trai đấy.
- Đồ chơi MacMillan!
- Đến nơi rồi!
- Hãng đồ chơi MacMillan,
tôi giúp được gì không?
- Tôi sẽ nối máy.
- Đây là đơn xin việc à?
- Vâng, cứ ngồi xuống, đến tên thì tôi gọi.
- Giờ là gì nhỉ?
- Đây.
- Nghề nghiệp trước đó.
- Làm gì có gì.
- Tớ không nghĩ là mình sẽ ghi.
- Kinh doan đa cấp sao?
- Ừ!
Vâng, làm ơn giữ máy một chút.
Ông ấy ghi gì?
Thôi bận tâm làm gì.
Số an sinh xã hội?
32-17-25.
- Số gì thế?
- Số khóa két của tớ.
- Hay thật.
- Anh Baskin?
- Anh Baskin?
- Vâng, vâng.
Trưởng phòng nhân sự
sẽ tiếp anh ngay bây giờ.
Con trai anh có thể
đứng đợi ở ngoài.
.
Được rồi, con trai
hãy ngồi yên đây.
- Và đừng có làm phiền các cô nhé.
- Vâng, thưa bố.
- Lối này.
Phải nhìn thẳng vào
mắt- đừng có quên!
.
.
Số an sinh xã hội của cậu
thiếu mất mấy chữ số đây này.
Ôi, 012.
012.
- Trong này có ghi rằng cậu
có bốn năm kinh nghiệm.
- Vâng.
- Toàn là về máy tính?
- Vâng.
Cậu học ở trường nào vậy?
Tên nó- tên trường là
George Washington.
Ồ, trường G.W. Thằng em vợ
của tôi nhận bằng tiến sĩ ở đó.
- Cậu có cầu nguyện không?
- Có, hàng sáng.
.
Chuyện lại xảy ra nữa rồi. David,
cô gái đó hoàn toàn vô dụng.
Ông có thể nói cho tôi biết là cô ta
làm cái gì ở đây được không? Xin lỗi.
Tôi không nhận được thư.
Hồ sơ thì không được sắp xếp.
Kể từ khi cô ta được tuyển dụng,
đời tôi coi như một thảm họa.
Cô biết đó, cô ta nhận việc
với tiêu chuẩn rất cao.
Cái con đó suốt ba tháng quá cứ
viết đi viết lại tên hôn nhân: Bà Judy Hicks.
Bà Donald Hicks.
Bà Judy Mitchellson Hicks.
Có lúc thì có dấu gạch nối,
đôi lúc thì không có.
Có lúc cô ta đánh vần
cả dấu gạch nối.
- Thực sự tôi chẳng biết nên để cô ta đi đâu
- Vậy thì sa thải luôn đi.
.
- Bao giờ thì cậu bắt đầu được?
- Sớm thôi.
.
Hãng MacMillan.
Tôi sẽ nối máy.
- Brent.
- Susan.
- Mildred đâu rồi?
- Cô ta nghỉ ốm.
- Lại thế nữa à
- Và nó rất dễ được rửa sạch
(Nói chuyện tục tĩu bậy bạ)
Quan trọng lắm đó,
các cô rất dễ rửa.
Mở cái đó ra.
.
Cái gì- chuyện đùa gì đây?
- Trông bé lắm à?
- Ôi, cô Lawrence.
Cô thấy đó, mỗi lần mở
một hộp quà phòng tắm...
Cô ấy lại ba hoa về chuyện đêm tân
hôn, có điều là không ý thức được.
- Vì thế cả bọn đọc danh sách cho-
- Thế thì ai trực điện thoại?
Ôi, màu hồng.
Để tôi đi trực.
Ôi, tớ cần khăn tắm.
Cảm ơn cậu nhiều lắm.
.
- Văn phòng Paul Davenport.
- Tôi giúp được gì ạ?
- Susan Lawrence đây. Anh ấy có đó không?
- Tất nhiên.
- Cảm ơn.
- Susan.
- Paul.
Nếu tối nay em không có anh
nào đi cùng, em nghĩ mình sẽ đi-
- Ông MacMillan ở đường dây số 2.
- Vâng, tôi sẽ giữ máy.
Công tắc tự động-
.
Luôn có lời mở đầu của
búp bê công chúa Gwendolyn.
Tất cả những bình luận sẽ được gửi cho
Jack Taylor muộn nhất là thứ năm.
Một ngày nọ, tôi tìm
được chàng hoàng tử.
Phiên bản số một:
Một ngày nọ, chàng
hoàng tử của em sẽ tới.
Phiên bản số hai:
Tớ muốn các bạn hãy moi trộm
tiền của ví từ các mama...
Và hãy mua các
sản phẩm của tớ.
Các bạn càng mua nhiều,
tớ càng yêu các bạn.
- Tôi đùa đấy, Susan.
.
Tra-la. Tra-la.
.
.
Tôi tưởng mình sẽ bắt đầu
vào cuối tuần cho cậu chứ.
Chắc sẽ mất một vài ngày. Để
cậu có cơ hội đi lòng vòng...
- Cậu hút thuốc không?
- Dạ, mới có một lần, nhưng-
Chỉ hút trong giờ nghỉ,
và ở phòng căng tin thôi.
Hầu hết những công việc
đó đều khá dễ hiểu.
Nếu có điều gì muốn hỏi,
cứ đến gặp tôi. Chúc may mắn.
Chào.
"Dinky Link".
7.
- Hộp đồ chơi Jimmy.
- Xuỵt.
Screwy Hermie.
- Xuỵt
Này, xuỵt. Này. Tớ
tên là Scott Brennen.
Tớ là Josh Baskin.
Nghe này, cậu định làm cả
phòng bị sa thải à?
- Hả?
- Chậm thôi, làm từng bước một.
- Chậm, chậm chậm thôi.
- Xin lỗi.
- Hôm nay là ngày đầu.
- Tôi biết.
- Vậy cậu làm được bao lâu rồi?
- 5 năm.
Công việc chán chết,
nhưng trợ cấp thì tuyệt vời.
Thấy cô em mặc đồ đỏ
đứng ở chỗ kia không?
Cứ việc nói chào một câu,
ả ta sẽ là của cậu đó.
Rồi ả ta sẽ dùng chân ghìm cậu lại
để cậu cầu xin được tha thứ.
À, vậy thì mình sẽ
tránh xa cô ta ra.
- Xin lỗi.
Sao. Brennen. Tôi đưa nó
cho ông hôm qua rồi mà.
Ô, đây rồi.
Tôi không có thời gian để làm
bản sao chép, hãy để người mới làm.
Vâng...
Chúng ta vẫn chưa
chuyển được hàng đi.
Các cháu phải trật tự, mọi
người ở đây còn phải làm việc.
- Này, đợi tớ!
- Mọi người mất tập trung đấy.
Chúng ta sẽ vào phòng khác và
chơi đồ chơi mới. Đi nào các cháu.
- Nào các cháu, đi đứng sát vào.
.
Đi nào, các cháu.
Rắc rối rồi.
Em có thai à?
Đồ chơi "Gấu ôm" phá sản rồi.
Không thể nào được.
Nhìn vào thống kê đi Paul.
Quí 3 này lợi nhuận giảm 40%.
Cổ phiếu giảm xuống 55.
Em không nói về một loại đồ chơi đâu,
em đang nói về cả một dây chuyền của nó:
"Gấu mẹ ôm", "Gấu bố ôm".
Chỉ riêng gấu con đã giảm 60%.
Chắc em thấy tệ lắm.
- Em mà thấy tồi tệ sao?
- Đúng thế.
Paul, ừ-
Paul, em tưởng chúng
mình thấy tồi tệ chứ.
Ừ, anh thấy tệ lắm.
Cả dây chuyền đồ chơi
này là ý tưởng của anh.
Anh nghĩ nếu mà em cứ làm
đúng và nói chuyện với MacMillan-
Không phải lỗi của em.
Em à, thế mình đang sửa chữa
lỗi lầm hay là xỉ vả vào nơi này?
Nếu nó làm em thấy thoải mái hơn, anh
sẽ đi vào đó cùng em rồi nói chuyện với ông ta.
Cảm ơn.
- Vâng.
Tôi đã nói những gì
anh ta phải biết.
Vâng, ngay luôn.
Tôi là Matthew từ hãng
đồ chơi MacMillan.
- Vâng, tôi sống ngay gần bờ sông.
Và tôi chỉ cần xác nhận
địa chỉ của anh.
Anh đã từng thấy Brooklyn
lúc bình minh chưa?
Này, nghe như đang cầu
xin phải không? Đúng vậy đó.
.
Alô?
Ừ
- Xin chào?
- Xin chào.
- Bà Baskin?
- Vâng?
- Bà có khỏe không?
- Ai gọi tới vậy?
Tôi muốn gọi điện để
thông báo rằng...
Josh không sao cả,
nó khỏe và vẫn ổn.
Mày giữ con tao sao?
Vâng, và bà sẽ được nhận lại con
nguyên vẹn từ đầu đến chân.
Nghe này, thề có Chúa,
nếu mày mà làm gì thằng bé...
Nếu mày chỉ cần chạm vào
một sợi tóc trên đầu con tao...
Thì suốt cả trọn đời này
tao sẽ khiến mày đau khổ.
Uầy, cảm ơn.
- Để tao nói chuyện với Josh.
- Ô, nó không nói chuyện được.
Sao lại không? Sao không nói chuyện?
Mày đã làm gì thằng con của tao rồi?
Tôi đâu có làm hại thằng bé,
tôi nghĩ nó là một đứa tuyệt vời.
Vậy thì hãy chứng minh
thằng bé còn sống đi.
À, được rồi.
Vậy thì hãy hỏi tôi câu
nào mà chỉ mình cậu bé biết.
Rồi thằng bé sẽ trả lời cho tôi, bằng
cách đó sẽ biết là cậu bé còn sống.
Hãy hỏi cậu bé rằng hồi bé mẹ
thường ru nó ngủ bằng ca khúc nào.
- Không còn câu nào dễ hơn để hỏi à?
- Cứ hỏi đi.
Được rồi, tôi có rồi.
.
.
.
Nghe này, sớm hay muộn thì
bà cũng sẽ được gặp lại con trai.
Tôi xin hứa bằng trái tim-
Chúng ta sẽ nói chuyện này sau vậy.
- Thật là nhảm nhí, Paul!
- Nhưng thưa ngài, điểm số đánh giá-
Đừng có tự lừa dối bản thân. Nếu bọn
trẻ thích thì đồ chơi đó sẽ bán được.
Nhưng mọi thống kê
về kết quả thử nghiệm-
Nó đúng với nghiên cứu, nó đúng với thử
nghiệm. Nhưng bọn trẻ không bao giờ thích.
- Tôi xin lỗi.
- Anh làm cái gì thế, không nhìn đường à!
- Sếp ổn chứ?
- Tôi ổn cả.
Nếu mà chạy thục mạng kiểu
đấy thì gây chết người đó!
Paul, ông chủ cũng nên bị ăn vài
cái đạp vào đít vài lần cho nhớ.
- Tốt cho anh ta.
- Tôi không biết, có lẽ mình nên gặp bác sĩ.
Đừng có đau khổ thế, Paul,
Tôi ổn, tôi ổn mà!
- Xin lỗi sếp.
- Mà cậu đang chạy đi đâu vậy?
- Xin lỗi sếp.
- Mà cậu đang chạy đi đâu vậy?
Cháu đang, à-
Cháu đang chạy xuống phòng photo
vì người ta cần giấy tờ này lúc 5 giờ.
Ô! Thế thì tốt quá. Chẳng có
gì sai trái nếu mà vội chính đáng.
Không sao cả.
Phải không, Paul?
Thật tốt khi thấy có người làm
việc nhiệt huyết như cậu này.
Ý ông ta là gì?
Anh cũng vội mà!
Sếp ơi, sếp ơi?
.
.
.
.
.
- Chạy nhanh, cúi thấp xuống!
Chạy ra khỏi khu vực này nhanh!
.
- Nó cuỗm tiền của tôi rồi,
bắt lấy thằng đó đi!
.
- Ferris!
- Cảm ơn.
Brennen!
Baskin!
- Cái gì thế này?
- Lương ngày.
- Này, Walt, tiền lương của tôi đâu?
- $187?
- Ừ.
- Ô! Ô!
Họ làm cậu phát sợ, phải không?
- "Kí phía dưới". Chào
- Chào.
Được rồi? Hai người muốn
nhận tiền như thế nào?
.
.
- Được rồi.
- Được.
Ba tờ mệnh giá một trăm
và một tập 10 đô.
- Một-
- Một, hai-
- ba, bốn, năm, sáu
- ba, bốn, năm, sáu
- bảy, tám, chín, mười, 10!
Nhìn nó nè, nhìn mà xem.
Nhiều tiền quá nhỉ.
Nhìn chỗ này mà xem. Bọn mình
nên làm gì với từng ấy số tiền nhỉ?
- Sao?
- Tiêu tiền!
.
- Tớ sẽ không bao giờ
ăn nó nữa.
Cũng đâu có tệ.
Cứ như là trò đua thuyền vậy.
Không, nó là thịt lợn muối.
Lợn muối!
.
- Bọn mình vui quá phải không?
- Phải, chúng mình quá là vui.
.
Bắn, bắn
Bắn! Bắn!
- Thôi nào, dỗ thằng bé nín đi.
Tôi thích có ích khi nuôi đứa trẻ.
Ôi lạy mẹ. Tôi giúp mẹ hết sức
rồi. Mẹ làm tôi phát điên mất.
Anh không bao giờ đến.
Tôi sẽ ra ngoài một lúc,
tôi thích đi đâu là việc của tôi?
.
- Xin chào?
- Xin chào.
- Đây có phải là số nhà Baskin?
- Đúng.
- Chào.
- Ai thế?
Chúng tôi đang tư vấn-
Dịch vụ người mua hàng
và tôi đang tự hỏi rằng...
Bà dùng loại thuốc nào cho
các thành viên của gia đình.
- Cho cái gì?
- Cho bệnh đau bụng.
Pepto-Bismol.
- Bao lâu thì bà lại sử dụng?
- Cứ dùng 4 tiếng một lần.
Tôi phải dập máy.
Cứ 4 tiếng một lần?
Được rồi.
Cảm ơn.
Josh! Josh!
- Chó ngoan!
- Không không, tránh xa con chó ra.
- Đi nào, tránh xa con chó ra.
- Chó ngoan, nhưng con muốn nuôi!
- Chó ơi!
- Bố con mình sẽ vào trong
và mua một vỉ kẹo lớn.
Vâng ạ.
.
.
.
.
Chiếc máy bay này tự quay lại.
Các cháu xem nó nhé. . .
Được rồi, ném thêm lần nữa.
Này, không công bằng!
.
Yee-haw!
Ôi lạy chúa, các con hãy
tránh xa anh chàng dở hơi đó
.
- Được rồi.
- Tên cậu là gì?
- Jordan. Thế còn anh?
- Tên tớ là Josh.
- Ta sẽ bắn tung sọ ngươi, Josh.
- Nhắm được nhà ngươi rồi!
- Không đây! Anh đứng gần hơn. Quay lại đi
- Bắt được rồi!
Tên đầu xỏ.
.
.
- Cậu làm ở công ty tôi phải không?
- Vâng.
Tôi cũng nghĩ vậy. Anh đến
đây cùng thằng con trai à?
Không.
.
- Cháu đang đi vòng quanh.
- Ô
Tôi cũng vậy. Tôi thường
đến đây vào thứ bảy hàng tuần.
Cậu sẽ không thể thấy được điều
này qua những báo cáo kinh tế.
Báo cáo kinh tế là cái gì ạ?
Thôi nào, lượt của tớ!
Đúng vậy, đi nào.
.
Cậu nghĩ sao về thứ đó?
- "Vô địch khúc côn cầu" sao?
- Ừ.
- Cháu thích nó lắm, chỉ có điều-
- Chỉ có điều gì?
- Chà, các miếng ghép không di chuyển?
- Ý cậu là thế nào?
Ở phiên bản hồi xưa, cháu có thể
cho các cầu thủ trượt trên băng...
Nhưng bây giờ nó chỉ quay vòng vòng.
Cái phiên bản cũ giống thật hơn.
Sao người ta lại thay đổi nhỉ?
Tôi không biết.
Bác thấy đó, trò "Chiến binh ngôi sao" hay
hơn tại vì có thể hoán đổi cái miếng ghép.
Nhưng cháu lại không bao
giờ thích trò "Dải Ngân Hà".
Cháu chỉ có một con robot, thậm
chí chúng nó còn không có xe.
- Tôi hiểu.
- Ngoài ra, cháu còn không
đem được nó xuống nước.
If you do-
.
Hay quá.
.
.
Mình hãy thử xem-
- Bài học ở trường?
- Suốt ba năm.
Ta cũng thế, sau mỗi ngày tan trường.
.
Này, này!
.
.
.
.
.
.
- À mà cậu làm ở bộ phận nào?
- Cháu làm phòng "Máy tính".
- Máy tính sao?
- Vâng, vâng.
Cậu vừa giúp tôi không phải
đến phòng tập đó, con trai.
.
- Này! Này! Cẩn thận chứ anh bạn.
- Xin lỗi! Xin lỗi.
Phó giám đốc đòi tiền
bồi thường cho quá trình sản xuất.
Phó giám đốc sao?
Hắn mới đến đây có một tuần!
Và nó còn đến từ phòng
"Quản lí dữ liệu".
Ông già đó bị điên rồi,
không làm chủ được mình.
- Anh có biết ông già còn phân công
cho nó văn phòng của Bob?
- Bob's-
Văn phòng của Bob
còn to hơn cả của anh!
Phải có lí do nào đấy. Chuyện như
thế không bao giờ xảy ra trừ
khi có một uẩn khúc sau nó.
Vậy nếu mà ông giám đốc chết,
cậu sẽ lên nhận chức sao?
- Không, họ còn có hàng trăm người
khác nữa, bà sẵn sàng chưa?
- Vâng, thưa ông Baskin.
Vào phòng đi.
Nhìn nơi này mà xem, thậm chí
còn to hơn phòng hiệu trưởng!
- Sao cậu lại biết?
- Còn nhớ vụ nổ giờ hóa không?
- Ừ, nhỉ!
- Xe tải nhiều ống.
59.95.
- Cậu có biết người ta làm
nó mất có 10 đô thôi?
- Đừng có đùa chứ!
.
- Cái gì thế này.
- Chẳng có gì ghê gớm lắm.
Vậy thì cậu làm gì
với cả đống đồ chơi này?
Tớ sẽ chơi các loại đồ chơi khác nhau,
sau đó chỉ việc nói cảm nghĩ của mình.
- Thế thôi á?
- Ừ.
- Người ta trả tiền vì thế thôi sao?
- Ừ.
Đồ tồi!
Cảm ơn, cô Patterson.
À, cô Patterson, cô có thể gọi cho
phòng truyền thông và bảo họ gửi...
Cuốn băng hình "Quái vật siêu lớn Broncons"
và bảo họ biên tập lại giá tiền và hàng hóa?
- Vâng, thưa ngài Baskin.
- Cảm ơn.
- Bà Patterson.
- Cậu là thằng may mắn
nhất mà tớ từng gặp.
.
Bùm!
- Hay thật.
- Ngài Davenport.
Thử thay bằng miếng độn bông.
- Giá trị của dự án đổ xuống biển hết rồi.
- Mấy điểm số thử nghiệm-
- Òa!
- Anh nên biết đây là văn phòng
chứ không phải sân chơi.
.
- Em kiểm tra Mattel chưa?
- Chưa làm gì cả.
.
- Coleco?
- Số không.
Hắn ta không thể xuất quỉ nhập thần được,
Susan. Tên đó phải xuất hiện ở đâu đó rồi.
- Thế còn hãng Hasbro?
- Có, cả hãng "Cá Vàng" và "Thế giới diệu kì" rồi.
- Em đã gọi đi khắp nơi,
không ai biết hắn cả.
- Thế thì hay quá!
- Không phải lỗi của em.
- Xùy!
Anh biết tên kia.
.
Bây giờ họ còn bắt cả doanh nhân sao?
Tội phạm kiểu Mĩ mới à, cố gắng kiếm sống?
.
Susan, hắn phải đến từ đâu đó.
Đối mặt sự thật đi, Paul. Anh chàng
đó đến từ phòng quản lí dữ liệu.
Thật là hay, thế thì hay thật.
Kiểu này đúng là bất ngờ đây!
Anh hoang tưởng rồi, Paul.
Những thử nghiệm này đã được
tiến hành trong khoảng 6 tháng...
Sử dụng định dạng đôi và có
đến tám lớp chồng lên nhau.
Mỗi phần của cơ thể
đều có thể sử dụng.
Thử nghiệm lâm sàng
đã cho thấy đồ chơi phù hợp...
với trẻ trong khoảng từ 9 đến 11 tuổi...
Hoàn toàn có thể sử dụng
cho trẻ lứa tuổi 12.
Khi mọi người quả quyết rằng đồ chơi "Giầy Bót"
và "Người biến hình" tăng thị phần lên 37%-
Tôi xin lỗi.
Với việc chúng ta hướng
đến cùng một thì trường...
Tôi nghĩ chúng ta nên
nhìn nhận là 1 phần 4...
Và đó là 1 phần 5 tổng
thu nhập cuối năm ngoái.
.
- Khá lắm, Paul.
- Cảm ơn, cảm ơn.
- Có câu hỏi nào không?
- Không.
- Không hỏi gì.
- Vâng?
- Vâng?
- Tôi không hiểu lắm.
.
Chính xác là cậu không hiểu phần nào?
Một tòa nhà hóa thành
con người máy?
Đúng thế.
- Vậy thì chơi nó có gì vui?
Nếu anh đã đọc về giảm điểm
chỉ số công nghiệp...
Anh sẽ thấy rằng mức độ thành công
của công ty trong thị trường...
Đã vươn lên từ 27% đến 45%
trong vòng hai năm qua.
Có giúp ích đấy.
- Ô
- Sao?
- Tôi vẫn không hiểu nổi.
Sao?
- Cậu không hiểu cái gì, Josh?
- Trên thị trường có hàng triệu con
người máy đồ chơi biến hình.
Trong trường hợp này là tòa nhà biến thành
người máy, vậy có gì thú vị khi đồ chơi là tòa nhà?
Đó là nhà chọc trời.
Sao lại không là con người máy
biến hình như kiểu thành con bọ?
- Con bọ?
- Đúng.
- Một loài bọ cổ đại với móng
vuốt có thể nâng cả xe hơi.
- Thú vị đấy.
- Một con bọ cổ đại biến hình sao?
- Thú vị đấy.
- Vậy là người máy biến thành bọ?
- Các quí ông-
Anh có ý tưởng khá là thú vị đấy!
Người máy hóa thành con bọ!
- Đúng là một ý tưởng hay!
- Cái-
- Nhiều kích cỡ khác nhau-
- Susan, mình có thể làm cả bọ cái!
- Mình sẽ làm con bọ đó phá nhà.
- Người máy biến hình nữ!
Một tòa nhà thì bị động quá, có con bọ thì
đi được. Nó có thể làm được nhiều thứ hơn.
Chuyện này không thể xảy ra được.
Tên đó- không thể xuất hiện được.
- Nó đâu cần phải đến cuộc họp
này và kêu một chữ: "Bọ"
Tốt lắm, Josh. Làm tốt lắm.
Ô hô! Tên đó đúng là nguy hiểm!
- Anh ta không phải là kẻ nguy hiểm.
- Thôi nào, đừng có giả vờ chứ,
thằng đó có thể là sát nhân đấy.
Anh ấy chỉ nói mỗi câu:
"Tôi không hiểu lắm"
"Tôi không hiểu lắm, tôi không
hiểu nổi. Hãy biến nó thành bọ!"
Thằng đó giả vờ câm như hến
rồi ngậm máu phun người.
Em có nhìn thấy mặt lão
MacMillan lúc đó không?
Ừm
Chỗ này đúng là không
gian có một không hai.
Tầm nhìn vô cùng thoáng,
và nhà không cần có vách ngăn.
Có tường nhà 50 foot,
sàn nhà từ gỗ xịn...
Không gian vô cùng
rộng lớn, bếp núc tiện nghi...
Một phòng tắm hoàn toàn
theo phong cách Jacuzzi mới.
Mình mua luôn!
Baskin!
Vận chuyển hàng đến đây!
Ra đây.
Ra đây.
- Này, chúng mày giở à?
- Suýt thì trúng.
- Gửi cha và mẹ:
Họ nói...
rằng con có thể viết thư...
Và thông báo rằng
con vẫn ổn cả.
Oa, nhìn mà xem!
Thật hay là họ đối xử tốt.
- Con ăn đủ-
- Hai!
Và hoàn toàn an toàn.
- Yểm trợ!
- Họ nói rằng con sẽ được thả ra...
.
Trong khoảng tháng nữa.
.
Trong lúc này đây...
Nó giống như là đi cắm trại vậy.
Con xem TV-
- Bắt được rồi! Bắt được rồi!
- Hay!
Và thậm chí còn được ra ngoài...
Trong một lúc.
Con biết...
bố mẹ đều nhớ con...
nhưng bố mẹ đừng lo.
- Con nghĩ...
trải nghiệm này...
- Có thể tốt cho con hơn!
Con yêu mọi người nhiều lắm...
Và con biết...