Tip:
Highlight text to annotate it
X
Sync time sub by Robertino
Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!
Được rồi, tôi không cố ý làm bà đau đâu
Anh muốn gì đây?
Tôi tưởng bà là...
Tưởng gì?
Tôi không rõ.
Cứu! Cứu với!
Cứu! Cứu với!
Đứng yên!
- Gì? Gì cơ?
- Được rồi. Bước sang đây.
Ổn rồi. Bình tĩnh lại.
Mọi thứ sẽ ổn thôi.
Trong đó là cái gì thế?
Cho tôi 1 phút rồi tôi sẽ
làm rõ mọi vìệc.
- Sao ông sợ căn phòng đó chứ?
- Một phút nữa tôi sẽ giải thích.
Có mấy người trong vụ này?
Nghe này. Không ai được
leo trèo quanh đây nhé.
Sao lại không?
- Chỗ này có cạm bẫy đấy.
- Ý ông cạm bẫy là sao?
Những cái bẫy chết tiệt.
Lúc thò đầu vào căn phòng kia,
có thứ gì đó suýt nữa cắt đầu tôi.
Chúa ơi! Chúa ơi!
Này anh bạn, ổn đấy chứ?
Worth!
Yên tâm đi.
Tôi tự đập vào đầu mình.
Để tôi xem. Tôi là bác sĩ. Không đến nỗi nào.
Ông đang làm gì đấy?
Ông già, có nghe tôi nói gì không?
Máy dò chuyển động.
Tích hợp trong tường. Khó biết lắm.
Lạy chúa! Lạy chúa!
Đợi tí. Mọi người nghỉ một chút đi.
Có ai nhớ mình đến đây
như thế nào không?
Bánh Perogi.
Tôi đang ăn tối.
Bánh Perogi. Pho mát và khoai tây.
Rồi tôi ra tủ lạnh lấy thêm nước sốt rồi sau đó...
tôi chẳng biết gì nữa.
Còn cô? Leaven?
Tôi, tôi đi ngủ rồi...
Cậu thì sao?
Tỉnh dậy tôi đã thấy mình ở đây.
Giữa đêm.
Chúng giống dân Chilê. Mỗi đêm, chúng lại đến.
Ai cơ?
Chỉ có chính phủ mới xây
cái thứ gớm ghiếc này.
Chẳng phải chính phủ đâu.
- Vậy thì ai?
- Tôi không biết.
Người ngoài hành tinh.
Làm ơn đi. Chúng ta nói
đủ rồi đấy
Loại ngay cái ý nghĩ về lũ lạ mặt đi.
Lo mà nghĩ về những thứ ta biết ấy!
Mẹ tôi sẽ lo lắm đây.
Rennes?
- Tôi không có ở đấy. Họ hoảng lên thôi.
- Ông nghĩ sao hả Rennes?
Các người ngồi ì một chỗ thì làm được gì?
Còn tôi sẽ làm cho ra lẽ cái trò này.
Được, tôi tán thành.
- Mọi người sẽ không ngồi mãi đấy chứ?
- Để làm gì?
Ai đó sẽ tới cứu chúng ta.
Chả có ma nào đâu.
Nghe này, ở đây có lối vào
vậy phải có lối ra.
Chúng ta có thể tránh những cái bẫy
bằng cách sử dụng những chiếc giày.
Phải không Holloway?
Bà nghĩ sao hả? Chuyện tìm lối ra?
Được thôi
Thế nào?
- Chẳng đơn giản vậy đâu.
- Mọi chuyện đâu dễ thế.
Nhìn quanh xem. Tôi thấy có ai đó đang
theo dõi chúng ta.
Tôi chỉ muốn tỉnh giấc mà thôi.
Leaven này, chúng ta có thể làm được.
Chúng ta phải bình tĩnh
và làm thành một đội.
Rất nhiều người đang đợi
chúng ta ở bên ngoài.
Tôi là cảnh sát,
yên tâm chưa?
- Anh là cảnh sát à?
- Ừ.
Tôi sẽ đưa cô ra khỏi chỗ này, tôi hứa.
Chúng ta sẽ thoát ra bằng
những chiếc giày này.
Được rồi.
Chọi nó đi!
Ổn!
Nghe có vẻ gần quá.
Cái bẫy này chạy theo quỹ đạo đấy.
Có thể đó là hệ thống lọc khí.
- Chẳng có cái ven nào hết.
- Thật không thể chịu nổi! Nóng chảy mỡ!
Gì thế này?
Mã số gì vậy?
Số phòng. Mỗi phòng có
một dãy số khác nhau.
Tuyệt thật! Ở đây có 566 triệu
400.000 căn phòng.
Chà, ít quá nhỉ?
Tất cả chúng ta chỉ có ba ngày
không ăn không uống
trước khi kiệt sức và
không thể di chuyển.
Liệu họ có cho mình ăn không?
Holloway.
Chúng ta bị nóng, căng thẳng,
suy nhược cơ thể vì thiếu khí.
Rồi nhức đầu, chóng mặt, mất
phương hướng.
Đầu óc thì mụ đi.
Rồi ta sẽ chết dần chết mòn.
Ngậm vào miệng.
Nuốt nước miếng đi.
- Gì thế này?
- Chỗ này khô quá
Có bẫy?
Mấy cái cảm biến phân tử hoá học.
Sao lại không được?
Tiêu chiếc giày rồi!
Chất hy drogen sulphid trên da
chúng ta bị phát hiện ra
Sao ông rành về máy cảm biến thế, Renz?
Renn chứ không phải Renz. Tiếng Pháp đấy!
Thì ra ông là người Pháp.
Tôi định hỏi ông...
Renn! Chuyên gia cảm biến,
cũng độ tuổi này!
Không thể tin được!
- Hoá ra gã này là Wrenn.
- Thì sao?
Wren. Chú chim của Attica.
Thành tích trốn thoát sáu nhà tù tầm cỡ.
Bảy.
Này, mọi người không đùa chứ?
Ông có thể đưa chúng tôi ra.
Có thể.
Người nghệ sĩ vượt ngục.
Đúng, tôi là Harry Houdini khốn khiếp.
Lí do duy nhất tôi kéo bà đến tận đây
chỉ vì tôi cần đôi giày của bà thôi.
Nếu không khôn lanh một chút.
Tôi cũng sẽ đi toong như thế.
Không cần nói nhiều nữa.
Khỏi cần đoán mò nữa.
Đừng có nghĩ là không có gì
trước mặt các người.
Thử thách đấy!
Phải tự mà cứu lấy chính mình.
Merde.
Cứu ông ấy!
Chúa ơi!
Mấy thứ hoá chất mạ điện phải không?
Ông ta không chú ý đến chúng.
Chà, ông Wren, tuyệt quá!
Khốn kiếp thật!
Được rồi. Giờ đến lúc phải
xem xét lại nơi này.
Tôi đã nói đi nói lại rồi.
Sao chúng lại đưa những người
vô tội như chúng ta vào đây?
Và chúng ta bị trừng phạt ư?
Tôi chưa từng làm điều sai cơ mà.
Quên mọi chuyện đi.
Bà không thấy được gì xa vời
ở đây đâu, vậy đừng có thử.
Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.
Nghĩ đơn giản thôi.
Hãy nghĩ tới những gì
trước mắt bà thôi.
Anh ta bảo thế đấy.
Bắt đầu nào. Chúng ta có một tên
chuyên gia vượt ngục và một cảnh sát.
Chắc hẳn phải có lý do gì đó.
Bà là bác sĩ phải không, Hollaway?
Nó đem cho bà lý do phải không?
Tôi đang tự hỏi vì sao lại là tôi?
Mà không phải một trong 10
triệu bác sĩ ở ngoài kia.
Leaven, còn cô thì sao?
Chẳng có gì cả. Tôi vẫn còn đi học. Tụ tập bạn bè.
- Còn gì nữa?
- Chẳng còn gì.
Bố mẹ tôi là những người bình thường.
Tôi ở với họ. Chán ngắt.
Tôi nghĩ phải đặt những
câu hỏi rộng hơn chứ?
Chúng muốn gì?
Chúng đang nghĩ gì?
Một người đi rồi, bốn người
còn lại tiếp tục hành trình.
Sao cậu không nói cho chúng tôi
về cậu, Worth?
Tôi thường tự hỏi mình thế.
Tôi chỉ là người bình thường.
Công ty tôi trong một cao ốc,
tôi làm công việc văn phòng.
Tôi chưa nghĩ nhiều đến việc tận hưởng
cuộc sống trước khi tôi vào đây.
Vòng xoáy cuộc đời.
- Tôi không chịu được thái độ đó.
- Cậu ta nói đúng mà.
Còn anh thì sao, Quentin?
Tôi có ba đứa nhóc.
Tôi vẫn chưa làm được gì
cho chúng.
Giá nào tôi cũng thoát khỏi đây.
Đó là động lực của tôi.
Hãy nghĩ về mục đích
sống của mình.
Lạy chúa Worth ạ! Cậu sống
vì cái gì hả Worth?
Cậu không có vợ con bồ bịch
hay gì gì sao?
Không, hình khoả thân thì
tôi có khá nhiều.
Tuyệt! Tuyệt thật!
Tôi thì chẳng có ai, nhưng tôi
không bỏ cuộc. Tởm thật!
Chúng xông vào nhà tôi.
Chúng lấy hết sạch. Chúng
lấy nhẫn của tôi... và...
cả thạch anh tím của tôi...
Tôi muốn biết ai là người
chịu trách nhiệm
Leaven. Kính của cô à?
Cô không cần chúng sao?
Kính này để đọc sách.
Chúng cướp nữ trang,
nhưng sao lại chừa cặp kính cho cô?
Nếu không phải ngẫu nhiên,
sao kính cô lại ở đây?
Leaven này, ở trường học
cô chuyên môn gì? Toán?
Vậy là sao?
149.
Số nguyên tố. Không thể tin nổi là
trước giờ tôi chưa từng thấy nó.
Thấy cái gì cơ?
Có vẻ như, nếu căn phòng nào
có những con số nguyên tố
thì căn phòng ấy có bẫy.
645, 645... không phải số nguyên tố.
372, không phải!
649...
Đúng rồi, 11 nhân 59, cũng không phải số nguyên tố.
Căn phòng này an toàn.
Đợi đã.
Sao cô có thể đoán ra căn phòng
bị cài bẫy dựa vào số nguyên tố?
Tôi không có đoán à! Renn bị thiêu
trong căn phòng số nguyên tố 083.
Phòng có cảm ứng phân tử hoá học số 137.
Phòng axít lại mang số 149.
Cô nhớ hết tất cả những thứ ấy à?
Tôi có năng khiếu môn.
Leaven, cô có cái đầu tuyệt!
Chọi đi!
Được, hết cách rồi.
Cái đầu thật tuyệt.
An toàn rồi! An toàn rồi!
Số nguyên tố! Số nguyên tố!
Chúng ta ở đây
bao lâu rồi nhỉ?
9 hay 10 tiếng gì đấy.
Sao anh biết được?
Bóng tối lúc năm giờ sáng,
trước lúc ngất đi, tôi đang cạo râu.
Tôi đoán mình đã bỏ bữa sáng hay bữa trưa...
hoặc gì đó.
Đừng lo lắng. Rồi tất cả sẽ
về nhà đúng bữa tối mà.
Nếu thoát được, tôi sẽ
mời mọi người ăn tối.
Cô hứa rồi đấy nhé!
Làm tốt đấy!
Tôi thèm hút thuốc quá!
Tôi sẽ đứng hút ở cái rìa đằng kia thôi.
Holloway, tỉnh táo chút đi.
Thôi đi, tất cả đang tìm lối thoát thân cơ mà.
Mọi việc còn chưa rõ ràng.
Đúng đúng. Anh nói đúng.
Tôi bỏ thuốc lâu rồi.
Tôi muốn hút để trấn tĩnh lại thôi
Nói chuyện đi, nói gì đó đi.
Bà là loại bác sĩ nào vậy?
Anh biết đấy, thuộc loại tự do.
Nào. Giúp tôi đi. Kể tôi về những đứa con anh.
Tôi có ba đứa, 9, 7 và 5 tuổi.
Người đàn bà tội nghiệp. Tôi chẳng thể nào
vượt qua được chuyện ấy.
Cô ta đâu phải thế.
Cô ta chưa chết, chúng tôi li dị.
Tôi xin lỗi. Tôi không biết tán dóc.
Không phải số nguyên tố.
Thôi được, rõ rồi.
Cảm phiền nhé.
Này đồng chí, giúp tôi ra
ngoài được không?
Không được.
Phòng này cũng có bẫy.
Thế phải trở lại chỗ cũ à?
Chưa hẳn.
Đọc những con số ấy cho tôi.
- Gì thế? Làm mắc áo của anh ta chắc?
- Làm ơn đi!
Nó kẹt rồi.
Coi chừng.
Căn phòng này màu xanh lá.
Holloway?
Chào cậu bé!
Căn phòng này màu xanh lá.
Đúng rồi.
Tôi muốn quay lại căn phòng
màu xanh da trời.
Sao thế? Bị sốc hay sao thế?
Tôi nghĩ anh ta bị thiểu năng.
Tôi thích căn phòng màu da trời.
- Lạy chúa!
- Hắn làm tôi suýt gãy cổ đấy.
Này cậu bé, cậu chỉ có một mình thôi sao?
Muốn nắm tay cô không?
Bơ trước, rồi mới tới mật ong, Kazan.
Bơ trước, rồi mới tới mật ong.
- Sao nó có thể sống sót nhỉ?
- Tôi muốn về căn phòng màu da trời.
Trời ạ! Có nhiều phòng da trời lắm!
Bọn này sẽ tìm phòng khác cho cậu nhé!
Cứ cái đà này chỉ có nước
phát điên lên thôi.
Thôi nào, cô cứ lo mấy con số đi.
Tiếp tục đi! Tôi sẽ lo cho nó!
An toàn. Phải rồi, hắn ngã vào tôi mà!
Ta nên đi vòng vòng phải không?
Cưng muốn đi dạo à?
Kazan?
Cưng muốn đi dạo à?
Đừng để nó leo trèo lung tung.
Holloway...
Hol - Io - Way.
Này, chúng có định đưa mình
đến New Mexico không đấy?
Cô nói cái gì vậy Holloway?
Ý tôi là làm sao cô đem giấu
nổi thằng nhỏ này đấy!
Ít nhất nó cũng hữu ích với việc gì đó.
Xin lỗi đã động chạm
đến anh, Quentin.
Anh không hiểu gì về ý nghĩa
của việc đóng thuế à?
Bác sĩ chữa bệnh miễn phí ư?
Chỉ có liên hợp công nghiệp quân đội
mới đủ sức xây dựng những thứ to thế này.
Holloway, liên hợp công nghiệp
quân đội là cái gì?
Cô đã tới đó chưa?
Tôi đã nói rồi. Không phải
liên hợp nào cả.
Làm sao anh biết anh từ đâu tới chứ?
Thế bà nghĩ ai là người
xây dựng chúng?
Là những người như tôi thôi.
Tiền của chúng nhiều hơn tôi,
nhưng công việc thì không.
Chúng không chung với nhau...
Chúng mua những con tàu.
Không, nơi này là... có nhớ
Scaramanga không?
Tên phản diện trong "The Man
with The Golden Gun" đấy?
Đây là trò tiêu khiển của mấy tên
giàu có bệnh hoạn.
Anh nghĩ thế à?
Quá rõ!
Thôi được. Anh là cớm mà.
Trong đầu chỉ súng với đạn
- Khí gas!
- Holloway, quay lại ngay!
Không sao, tôi nuốt phải cái cúc áo thôi.
Tôi ghét nó!
Thằng bé của cô lại lên cơn kìa!
Giống như ôn bài
thiếu cà phê vậy.
- Để cô ấy nghỉ một lát.
- Cô ấy làm được mà.
Con số này không có vẻ
là số nguyên tố với tôi.
Worth, nói gì vậy?
Nói cái đáng nói.
Anh ta nói đúng. Không phải số nguyên tố.
Dừng lại! Trước mặt anh kìa!
Gì vậy?
Ngậm miệng lại!
Tôi không hiểu chuyện gì cả.
Nó đâu phải số nguyên tố.
Quentin, yên nào.
- Ai đó ngưng nó lại.
- Worth!
Bỏ giày xuống.
Và đóng cửa lại!
Tôi nghi thằng khốn này quá.
Hắn biết về cái bẫy đấy.
Nhưng con số ấy không phải
số nguyên tố.
Vậy hệ thống suy luận của cô bậy rồi!
Nhưng hắn biết...
Hắn thì biết được gì chứ?
Cô là người hoang tưởng mà,
nghĩ thử xem.
Tên này chỉ đợi đến thời cơ là
diệt sạch cả bọn.
Hắn có vẻ gì đó rất mờ ám.
Ý ông hắn là gián điệp à?
Tin tôi đi. Nghề của tôi nhìn người
như cái máy X - Quang ấy.
Thằng bé sợ căn phòng màu đỏ.
Rồi sao?
Quentin, anh thấy mà!
Tôi đoán những con số ấy
phức tạp hơn tôi nghĩ.
Có thể chúng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Không. Ý tôi là giữa chúng có
mối liên hệ rất chặt.
Từ nãy đến giờ mấy con số ấy cứu mạng
chúng ta nhiều lần rồi đấy.
Tôi cần thêm thêm thời gian suy nghĩ.
Chúng ta cần phải nghỉ nữa.
Thế cũng tốt! Chúng ta chẳng làm được gì hơn.
Chúng có nghĩa gì không?
Đây không phải trò bói bài đâu.
Cô có biết có bao nhiêu
ẩn số tôi đã cân nhắc
Trước khi tôi có thể giải mã
số lượng số này không?
Hiện thời chưa thấy được gì.
Những con số này cũng như con người vậy
Mẹ ơi, tởm thật!
Không phải ở chỗ này đâu cưng.
Lại góc kia.
Thằng bé chỉ đi tiểu thôi mà!
Lạy chúa!
Tuyệt! Giờ thì cả chỗ này
nồng nặc lên rồi.
Mày thấy vui lắm hả?
Mày làm sao thể hả, Worth?
Mụ Holloway cư xử còn khá hơn mày.
Xéo ra kia mà giúp nó đi.
Đó là việc của mày đấy, vú em.
Jawohl, Kommandant.
Phải có ai đó liên quan đến vụ này.
Và kẻ đó có thể là mày.
Không có ai ở đây muốn
theo thuyết hư vô.
Không có ai ở đây đủ tự phụ
để chơi trò anh hùng.
Ai cũng muốn được sống.
Ai cũng thế, Worth. Ngay cả mày.
Ngay cả sau lớp vỏ bất cần đời của mày,
mày vẫn thèm sống
Đó là sự ấm áp, cảm giác
ấm áp ở bên trong.
Cám ơn mày, Quentin.
Tao là mới vào đời.
Worth, chẳng ai yêu tao cả.
Nhưng tao phải nói, tại tao tởm cái
kiểu yếm thế của mày quá!
Sao mày cứ lê lết mãi thế?
Sao mày không nằm xuống
rồi chết quách đi.
Làm đi.
Cho bọn tao thấy mày có xương sống
và đi vào cái bẫy này đi.
Làm một thằng đàn ông đi.
Nghe hay đấy.
Mẹ mày, Quentin!
Tao chưa muốn chết đâu.
Tao chỉ là hơi thực tế.
Mày có nghĩ chúng trải qua bao
phiền toái để làm lên thứ này
lại có thể cho chúng ta
ra ngoài dễ dàng sao?
Mày nghĩ chúng để lại
cho ta manh mối
và để chúng ta đi một quãng dài
mà chẳng có đường ra sao?
Mày nghĩ chúng ta có vấn đề.
Không đâu.
Mày thôi ngay cái kiểu khổ sở
và chúng ta sẽ ra khỏi đây.
Mày sẽ không thể ra khỏi đây!
- Chúng ta có thể!
- Không, không thể.
- Chúng ta có thể!
- Không có cách nào ra khỏi đây.
Rõ rồi.
Làm sao cậu biết?
Trả lừoi đi, Worth.
Ôi Chúa ơi!
Mày là ai?
Tôi chính là kẻ đầu độc.
Tôi thiết kế vỏ
bên ngoài kia.
Cái gì?
Cái vỏ. Cái quan tài.
Cậu làm thứ này ư?
Không phải phần này.
Phần ngoài.
Tôi không biết gì về những con số
hay những chuyện khác trong đây.
Tôi nhận hợp đồng thiết kế
một chiếc vỏ rỗng.
Một khối vuông.
Một khối vuông. Sao anh
không nói cho chúng tôi?
Lạy Chúa, Worth, anh biết
chuyện gì xảy ra.
Không.
Worth. Mày đang nói dối.
Không phải từ đầu.
Ai đứng sau chuyện này?
Tôi không biết.
Ai thuê mày?
Tôi không hỏi.
Tôi chưa từng rời khỏi
văn phòng.
Tôi nói chuyện điện thoại với vài người,
những gã giống như tôi.
Những chuyên viên, làm việc
với những chi tiết nhỏ.
Chẳng ai biết nó là thứ gì.
Chẳng ai quan tâm.
Khốn khiếp. Ngươi biết
nó là khối vuông mà.
Nhìn hắn đi. Nhìn cái cách
hắn nhìn việc này mà xem.
Không, Quentin. Đó là vì sao
chúng vẫn giấu mình.
Mày khiến mọi người
tách rời nhau.
Vì thế người này không biết
người kia đang làm gì.
Bộ não không bao giờ
tìm được lối thoát.
Não ai?
Cùng một bộ máy, đúng không?
Lầu Năm Góc, tập đoàn
đa quốc gia, cảnh sát.
Nếu mày làm một việc nhỏ, mày làm
ra một sản phẩm tại Saskatoon,
và việc tiếp theo mà mày biết
là hai dặm dưới sa mạc
thành phần cốt yếu của
một cỗ máy giết người
Tôi đúng. Cả cuộc đời tôi đã đúng.
Tôi biết mà. Tôi đã nói
với anh, Quentin.
Không ai có quyền gọi tôi
là hoang tưởng nữa.
Chúng ta sẽ ra khỏi đây
và làm rõ việc này.
Holloway, bà không hiểu.
Vậy giúp tôi, tôi muốn biết.
Rất khó để cho bà hiểu.
Nhưng chẳng có âm mưu nào cả.
Không ai chịu trách nhiệm.
Đây là một hoạt động chẳng có ai phụ trách
dưới vỏ bọc của một kế hoạch bậc thầy.
Bà rõ chưa?
Những tên tay to không
quan sát các người.
Mày giải thích kiểu đếch gì thế?
Đó là điều các người
nên hiểu nhất.
Tôi đã quan sát, và kết luận
cuối cùng của tôi đó là
chẳng có ai trên đó cả.
Sẽ có người nói có với chuyện này.
Chuyện gì? Chỉ có chúng ta
biết nó là gì.
- Chúng ta chẳng biết nó là gì.
- Chúng ta biết hơn ai khác.
Ý tôi đó là có ai đó có thể
biết trước khi họ rời đi,
họ bị đuổi việc, phản đối
hay bán nó lại.
Nếu nơi này xây dựng có mục đích
và nó bị mất liên lạc, hay bị quên lãng.
Ý tôi đây là một sự cố.
Một dự án công cộng bị
lãng quên vĩnh viễn.
Các người có nghĩ sẽ có ai
đặt câu hỏi không?
Điều mà tất cả chúng muốn
là một lương tâm trong sạch
và một chi phiếu béo bở.
Tôi đã mất hàng tháng trời
cho thứ này.
Nó là một công việc tuyệt vời.
Sao lại đưa con người vào trong đây?
Bởi vì thế này, anh phải sử dụng nó
hoặc thừa nhận rằng nó vô dụng.
Nhưng thứ này vô dụng.
Quentin. Đối với tao thì có.
Chúng ta sẽ đi tới đâu?
Nó tệ hơn tôi nghĩ quá nhiều.
Chưa hẳn đâu. Chỉ bất công một chút thôi.
Mày làm tao phát bệnh, Worth.
Mày cũng thế.
Chúng ta đều là bộ phận hệ thống.
Tao thiết kế chiếc vỏ, mày thì thử nó.
Giống như mày nói, Quentin,
hãy đừng lo lắng thái quá,
hãy coi nó đơn giản thôi,
hãy quan sát những gì
phía trước mặt.
Chẳng ai muốn nhìn thấy
toàn bộ vấn đề.
Cuộc đời thật phức tạp.
Hãy đối mặt với nó, lý do chúng ta
ở đây là vì nó bị mất kiểm soát.
Đây là cách chúng ta phá hỏng
thế giới sao?
Các người có quý mạng sống
của các người không?
Tôi đã cảm thấy có lỗi khi làm hỏng
thế giới này từ khi tôi lên 7.
Chúa ơi, nếu các ngươi muốn có ai
để đổ lỗi, đổ cho hòn đá ấy.
Tôi thấy khá hơn rồi.
Đó là lý sao mày
ở đây với bọn tao.
Để thú tội.
Mày vẫn muốn điều tra
việc gì sao, Quentin?
Quentin! Thôi đi! Thôi đi!
Chúng ta cần hắn.
Để làm gì?
Có phải anh điên rồi không?
Hắn là người duy nhất
biết về nơi này.
- Worth.
- Chào.
- Vậy nó có vỏ ngoài?
- Ừ.
- Và nó là một khối vuông?
- Tôi nghĩ vậy.
- Nó có cửa không?
- Có một cái cửa.
- Ở đâu?
- Ở đâu đó tên làm cửa đặt.
Khoảng 6 người, được
gắn chặt từ bên ngoài.
Kích thước của vỏ bọc
là bao nhiêu?
434 feet khối.
Liệu tôi có thể?
Nào cưng, đi qua đây.
14 x 14 x 14.
Những khối vuông không thể trôi sát
vỏ ngoài, phải có khoảng trống.
Một khối?
Tôi không biết, đoán thế thôi.
Vậy là khối vuông lớn nhất sẽ là:
chiều cao có 26 phòng, chiều
ngang có 26 phòng, vậy là
17.576 phòng.
17 nghìn, 5 trăm 76 phòng?
Nó là tôi choáng đấy.
Descartes!
- Leaven, anh đúng là thiên tài.
- Sao? Sao cơ?
Hệ tọa độ Đề các. Dĩ nhiên là những
con số của hệ tọa độ Đề các.
Họ dùng hình học để biểu thị
trên đồ họa 3 chiều.
Nói tiếng Anh, chậm thôi.
Bonjour? Những con số
này để đánh dấu.
Và quy chiếu trên lưới, như vĩ độ
và kinh độ trên bản đồ.
Những con số cho ta biết ta
ở đâu trong khối vuông.
Vậy ta ở đâu?
Được rồi.
Được rồi. Việc tôi phải làm là
cộng các con số lại với nhau.
Tọa độ X là 19...
Y là 26 phòng...
Vậy nơi này là...
... phòng thứ 7 từ đỉnh xuống.
Được rồi, đi thôi.
Đừng có hiếu kỳ nữa, ý tao là đừng
đánh tao nữa hay đại loại thế...
nhưng chúng ta sẽ làm gì
khi ra khỏi đây?
Có lẽ chúng ta phải làm cho
cánh cửa mở ra.
Điều ta cần là làm thế nào để
tránh khỏi những cạm bẫy.
Tôi đang lo chuyện đó Holloway.
Tôi đang cần một
giải pháp cụ thể.
Nhưng anh vẫn chưa tìm được.
Chúng ta sẽ tránh nguy hiểm với
những đôi giầy. Worth sẽ đi đầu.
Không, không được Quentin!
Chúng ta sẽ đi!
Thư giãn đi.
Có phòng số 2 sao?
Chuyện gì vậy?
Tọa độ là 14, 27, 14.
- Thế thì sao?
- Chúng chẳng có nghĩa gì.
Theo phán đoán thì khối vuông
có 26 phòng mỗi chiều.
Tọa độ không thể lớn hơn 26.
Nếu đúng thì chúng ta có thể
ở ngoài khối vuông.
Không, không thể ở ngoài
khối vuông được.
Tôi đoán là chúng ta
không có bữa tối rồi.
Bẫy. Bẫy. Bẫy. Bẫy.
Bẫy!
Bẫy!
Cảm ứng âm thanh.
Thích thật.
Làm sao tiếng mở cửa lại
không kích hoạt nó?
Có thể nó đã được loại trừ.
Vậy là. Ở cạnh bị bao bọc
bởi những cạm bẫy.
Tao đoán là chúng ta phải quay về
chỗ cũ và tìm cách khác.
Ai mà biết có bao nhiêu
khúc ngoặt ta sẽ phải đi.
Tao bảo chúng ta sẽ
đi qua chỗ này.
Được thôi!
Cô còn mấy chiếc giầy nữa, Holloway?
Cởi nó ra.
Chúng biết nó hoạt động thế nào.
Chúng ta phải giữ im lặng.
Sự im lặng tột độ.
Tao hi vọng mày sẽ đi đầu
Worth, bởi vì mày rất giỏi.
Và nó sẽ không đi.
Dĩ nhiên là có.
- Không đời nào.
- Chúng ta không được bỏ rơi nó.
Nó không ổn định.
Khi chúng ta ra tới ngoài, chúng ta
có thể trở lại cứu nó.
Không nó sẽ khiến
ai đó bị giết ở đây.
Tôi nói đúng không?
Xấu hổ thay.
Anh đã xem lại bản thân anh chưa?
Anh đã trở thành thế nào?
Chúng có thể lấy mạng chúng ta,
nhưng chúng ta vẫn là con người.
Đó là vì sao chúng ta còn sống.
Chúng ta sẽ quay lại cứu cậu ấy.
Cô biết đó là lời nói dối mà.
Nó sẽ im lặng.
- Bà làm gì thế?
- Tôi đợi nó.
- Không.
- Cô ra đi. Tôi ở đây.
Được thôi.
Lối này.
- Mẹ kiếp mày!
- Thôi đủ rồi!
- Nó là một cái bẫy!
- Thả nó ra ngay!
Luật rừng đấy! Nó đang gây
nguy hiểm cho mọi người.
Thả nó ra, đồ Phát xít!
Bà vừa gọi tôi là gì?
Quentin, hãy thả thằng bé ra.
Nghe tao nói đây, con đàn bà.
Ngày ngày tao cứ phát điên lên vì
cái trái tim bị tổn thương của mày.
Lý do duy nhất mày vẫn sống
là tao để cho mày sống.
Tao biết loại phụ nữ như mày,
không con, không chồng để mà chơi.
Vậy nên mày đi lung tung
tổn thương mọi người,
nhúng mũi vào đít người khác,
thọc vào chuyện người ta!
Bà lỡ đò rồi, Holloway.
Bà cảm thấy khô khan
chỗ này phải không?
Đấy là vấn đề của bà.
Sao anh dám nói với
bà ấy như thế?
Anh không biết gì về bà ấy, Quentin.
Chẳng ai trong ta biết về nhau cả.
- Tao có đấy.
- Không, anh không hiểu.
Không lạ gì khi vợ mày bỏ mày đi.
Kiềm chế giận dữ đi.
Và chuyện cho những cô gái trẻ.
Chúa giúp ngươi, Quentin.
Mày cũng tát các con mày nữa sao?
Cô ai quan tâm điều gì phía
bên kia cánh cửa không?
Mở đi.
Cửa số 6? Không phải số 1?
Không phải cửa số 2?
Mở thứ đó đi.
Ánh mặt trời.
Đêm.
Anh bạn, cái vỏ ngoài.
Có ai không! Xin chào!
Nắm lấy tôi.
Tôi không thấy gì cả.
Không có gì để bám vào.
Chúng ta sẽ thử vài thứ.
Chúng ta sẽ xem ngoài đó có cửa không.
Ai đó sẽ đu ra ngoài đó và quan sát.
Đu?
Chúng ta sẽ làm một sợi dây,
cởi hết quần áo ra.
Cởi chúng ra. Tôi sẽ buộc nó
quanh người tôi.
Anh sẽ đi?
Mày nặng đến hai tạ ấy,
nó sẽ đứt trong hai giây.
Tôi là người nhẹ nhất.
Quên đi.
Tôi sẽ đi.
Tao đi, Holloway.
Bà ấy đúng đấy Quentin, mày nặng quá.
Tôi là người nhẹ nhì sau Leaven.
Dù gì cũng là lượt của tôi.
Bao lâu thì anh biết người
bị bỏ vào trong đây?
Một vài tháng.
Không lâu lắm,
nếu so sánh với cả đời người.
Đúng.
Mở mắt anh ra Worht. Có gì đó.
David.
Helen.
Bà đúng là Helen.
Thấp hết cỡ rồi đấy.
Không có gì dưới đó.
Giữ chặt.
Tôi thử đu sang bên kia.
Cố gắng lên, tôi sẽ thử lại.
- Được rồi, thêm lần nữa.
- Nhanh lên, bà nặng quá.
Chuyện quái gì thế?
Leo lên ngay đi!
- Quentin!
- Anh cứu được bà ấy không?
- Chuyện gì thế?
- Quentin, bà ấy ổn chứ?
Bà ấy... bị tuột tay.
Holloway?
Thôi nào... Kazan.
Kazan, mày có thể thôi
như thế được không?
Mạnh mẽ lên cưng.
Đừng nói chuyện với tôi.
Chúng ta sẽ đi xuống bên dưới.
Sẽ dễ bám vào tấm vỏ ngoài
ở dưới đó hơn.
Nó là một quãng được dài
khi còn mỗi một chiếc giầy.
Chúng ta phải đi thôi trước khi
chúng ta quá yếu.
Cô tiếp tục giải mã các
con số, Leaven.
Tôi không suy nghĩ được nữa.
Dĩ nhiên cô có thể.
Cô có tài năng.
Không phải tài năng gì cả.
Nó chỉ là một bộ não.
Để cô ấy nghỉ một lát. Chúng ta
đã lâu rồi không được ngủ.
Được rồi.
Một tiếng.
Làm thế đếch nào mày biết
một tiếng kéo dài bao lâu?
Một tiếng kéo dài
như tao bảo.
Anh làm gì thế?
Chúng ta phải xuống dưới đáy.
Ở đây yên tĩnh nên
cô có thể tập trung.
- Anh muốn bở rơi họ?
- Họ là những cạm bẫy, Leaven.
Chúng ta là chìa khóa.
Tôi sẽ đưa chúng ta xuống đó.
Cô nghĩ cách cho chúng ta ra.
Tin tôi đi!
Hãy suy nghĩ như tôi nghĩ,
xem tôi ứng xử thế nào.
Khoảnh khắc khi tôi nhìn vào
ai đó như tia X-Quang.
Tôi nhìn xuyên được tường.
Tôi ngủ trên bàn của hắn,
thiết kế mọi thứ.
Hắn không thể giúp cô
giải quyết bí ẩn, bởi vì
Có một mục đích.
Chúng ta đều có mục đích. Khối vuông...
... là của chúng ta.
- Quentin.
- Chúng ta hợp nhau. Như những con số.
Một người đàn ông và một người đàn bà.
Hai vế của một phương trình.
Tôi đưa cô xuống, chiếc
chìa khóa hoàn hảo.
Tôi đưa cô vào chiếc khóa.
Leaven, giờ là lúc đi.
Tránh xa cô ấy ra.
Leaven, chúng là lũ gián điệp khốn khiếp.
Hắn... tên thiểu năng.
Holloway, biết chuyện về gia đình tôi...
Nhưng mụ ta đã trượt tay ở
ngoài kia. Mụ ta đã sai!
Anh đã thả bà ấy xuống.
Biến đi, Quentin.
Đưa cho chúng ta chiếc giầy, tên khốn.
Cô đâu muốn chiếc giầy.
Mày muốn đi cùng bọn ta, Worth?
Xuống dưới đi.
Hắn sao thế?
Sao...
Đó là Wren. Là lão Wrenster.
Sao có thể...?
Chúng ta đã đi một vòng.
Không thể được.
- Chúng ta đang ở đâu?
- Tôi không biết.
Chúng ta đang ở đâu?
Anh tự xem đi!
Anh chẳng làm được cái quái gì cả.
Việc anh làm là lộ ra khuôn mặt
Kẻ giết người!
Tao nghĩ mày đã đúng, Worth.
Chẳng có cách nào ra khỏi đây.
Tránh xa tao ra.
Không phải Rennes bị giết
ở phòng kia sao?
Sao ở đây lại không có gì?
Đây là phía mép.
Trước đây ta đâu có ở sát mép.
Căn phòng giết chết Rennes đâu rồi?
Im đi!
Tuyệt đấy.
Có gì khác chứ? Đằng nào
chúng ta cũng chết.
Nghe tôi nói này. Trước đây
chỗ này có một căn phòng.
Chúng ta không đi vòng.
Mà là những căn phòng.
- Dĩ nhiên.
- Những căn phòng.
Giải thích cho tiếng vang
và sự lắc dữ dội.
Chúng ta luôn luôn
bị dịch chuyển.
Chỉ có một cách giải thích lô-gíc.
Tôi ngu ngốc quá!
- Cô định làm gì, Leaven?
- Đợi tôi một lát.
Những con số là để định vị
trên bản đồ đúng chứ?
Đúng.
Làm sao có thể định vị
một điểm chuyển động?
Hoán vị.
Hoán cái gì?
Hoán vị.
Danh sách những con số là
những căn phòng sẽ đi qua.
Giống như bản đồ, nó cho ta biết điểm
khởi đầu của những căn phòng.
Bao nhiêu lần nó dịch chuyển,
và nó dịch chuyển tới đâu.
Những con số nói cho cô
biết tất cả những điều đó?
Tôi không chắc.
Tôi chỉ có thể quan sát
một điểm trên bản đồ,
nơi chắc chắn là điểm khởi đầu.
Theo tôi thấy khối vuông
đã di chuyển.
Được rồi, nó đang di chuyển.
Làm sao ta có thể ra?
27.
Tôi biết lối ra ở đâu rồi.
Ở đâu?
- Tránh ra tôi ra.
- Lui lại, Quentin.
Tôi chỉ muốn biết.
Mày không muốn biết sao?
Anh có nhớ căn phòng
chúng ta đã đi qua,
căn phòng có tọa độ
lớn hơn 26 không?
Thế thì sao?
Tọa độ đó đặt căn phòng
ở ngoài khối vuông.
Cái cầu.
Đúng. Chỉ khi ở tọa độ gốc
của nó thôi.
Cô đang nói cái gì thế?
Nghe này. Căn phòng rời cây cầu.
Và rồi đi qua mê cung
là nơi chúng ta đã tới đó.
Những sẽ có lúc, nó
phải trở lại vị trí cũ.
- Nó là cái cầu duy nhất.
- Trong một khoảng thời gian ngắn.
Thứ này như cái khóa
tổ hợp khổng lồ vậy.
Khi những căn phòng ở đúng vị trí
xuất phát, cái khóa sẽ mở.
Nhưng nếu chúng rời khỏi vị trí,
cái khóa sẽ đóng.
Với cấu trúc thế này, có khi
phải hết nhiều ngày
những căn phòng với hoàn thành
quỹ đạo của nó.
Vậy khi nào thì nó mở?
Đừng.
Để tìm tọa độ gốc, những con số
phải cộng vào với nhau.
Để tìm số hoán vị, chúng được
bù trừ từ số khác.
Đây rồi!
Căn phòng này di chuyển đến
0, 1 và -1 trên trục X.
2, 5 và -7 trên trục Y.
Và 1, và -1 và 0 trên trục Z.
Thế nó có ý nghĩa gì?
Anh kém toán à?
Được rồi, tôi cần những số phòng
để xác định vị trí.
666, 897, 466.
- 567, 898. Được chưa?
- Rồi.
Và 545. Cô nghe chưa?
656, 778, 462.
Đủ rồi. X là 17, Y là 25 và Z là 14.
Nghĩa là căn phòng này sẽ
dịch chuyển hai lần nữa
trước khi trở về vị trí cũ.
- Chúng ta còn thời gian không?
- Có thể.
Vậy đi thôi.
Cô có thể đưa những cái bẫy
vào hệ thống này không?
Khốn khiếp những cái bẫy.
Hãy tới cái cầu.
Mày ném nốt cái giầy cuối cùng
rồi thằng ngu.
- Về kỹ thuật, tôi có thể xác định được những cạm bẫy.
- Kỹ thuật?
Đầu tiên tôi nghĩ chúng
đã được xác định
bởi những số nguyên tố,
nhưng không phải thế.
Chúng được xác định bởi những con số
là lũy thừa của những số nguyên tố.
- Rồi sao?
- Cô tính được chúng không?
Những con số quá lớn.
Nhưng cô có thể đúng không?
Tôi phải tính toán số lượng
thừa số trong mỗi bộ.
Nếu như tôi có một cái máy tính.
- Cô không cần máy tính.
- Có tôi có.
- Tìm ra đi.
- Không thể được.
Tao sẽ không chết trong cái
mê cung chết tiệt này đâu!
Nghe đây. Không ai trên thế giới này
có thể tính nhẩm nó.
Xem con số đi. 567898545.
Không có cách nào tôi có thể tính nó!
Tôi còn không thể tính với số 567!
Nó vô cùng to lớn!
2.
Vô cùng to lớn.
Mày vừa nói gì?
Vô cùng to lớn.
Câu trước cơ.
Những thừa số.
Có bao nhiêu thừa số Kazan?
Của 567.
2.
Đùa đấy à?
Kazan. Có bao nhiêu
thừa số của 30?
3.
- Thế 7?
- 1. Kẹo gôm.
Tôi không có cái kẹo gôm nào.
Kẹo gôm.
Kazan. Anh sẽ cho em một hộp
kẹo gôm cho mỗi câu trả lời.
Kẹo gôm trong túi.
Được. Nếu em muốn trong túi,
chúng sẽ ở trong túi.
Em không thích kẹo đỏ.
- 898.
- 2.
- 545.
- 2.
Nó cho chúng ta thừa số.
Vô cùng to lớn.
Cô định nói với tôi thằng ngốc
này là thiên tài à?
Với những con số ấy, căn phòng
có thể an toàn.
Chỉ còn cách kiểm tra.
Đừng!
An toàn.
Kazan, cậu bé của tôi.
Số mấy hả cu?
Đây, nhìn đi!
Bảo nó đọc đi!
Kazan, chúng ta sẽ
đọc vài số nhé.
Chúng ta thích đọc số
đúng không?
- Số nguyên tố.
- Đúng rồi.
- Nói cho tôi thừa số của 656?
- 2.
- 779?
- 2.
- 462?
- 3.
- An toàn.
- Đi thôi!
Đi nào, cả mày nữa, Worth!
Lết cái mông của mày đi, Worth.
Tao chưa bỏ qua cho mày đâu.
Leaven, mở cái cửa đó đi.
Để Anh Xtanh giải quyết
những con số này.
Trời đất.
- Đi đi!
- Worth!
- Nhanh lên!
- Leaven!
563!
- Làm ơn đi Kazan, 563?
- Lũ khốn, chúng mày chết rồi!
- 2.
- An toàn!
- 1.
- Có bẫy!
- Kiểm tra cái sàn.
- Hắn chết rồi à?
Chưa hẳn.
Chưa đến gần đâu. Worth,
tao đang ra khỏi đây,
tao sẽ quăng chúng mày vào bẫy.
Hắn đâu rồi?
Lại đây. Tao bảo lại đây ngay!
Được rồi. Lối này.
- 2.
- An toàn!
- 4.
- An toàn!
Chắc rằng thứ này sẽ chứng minh học thuyết
của chúng ta. Những con số.
- 4, 2, 3.
- An toàn.
Kazan!
Nghe đi.
- Nó chưa đi quá xa.
- Tôi sẽ tìm nó.
Cô nghĩ sao thế?
Chúng ta không còn
nhiều mạng đâu.
- Kazan!
- Tôi không có đi.
Ừ ngoan. Nhưng em phải
trèo qua đây. Được chứ?
Em không thích thế.
14, 26, 14.
Worth, quay lại đây ngay!
5 túi kẹo gôm.
27 túi tất cả.
27 túi. Được.
Căn phòng này bây giờ sẽ
dịch chuyển tới cái cầu đấy!
Chúng tôi đến đây!
Ở đây!
Đi nào! Chúng ta không
có nhiều thời gian.
Worth? Worth?
Khá hơn rồi đấy.
Nên như thế.
Ta đang ở đâu?
Oh, well!
Chờ một lát. Hãy kiên nhẫn.
- Đoán gì đi?
- Không.
Căn phòng mà chúng ta bắt đầu.
Tôi đã đúng, chúng ta đáng lẽ
không nên di chuyển.
Cây cầu.
Đỏ.
Kazan?
- 4, 2, 4.
- An toàn!
Worth!
Đi đi.
Anh làm gì thế?
Anh không thể bỏ cuộc.
Không phải lỗi của anh!
Tôi chẳng có gì đáng để sống ngoài đó.
Có gì ở ngoài đó?
Sự ngu dại vô biên của con người.
Tôi không thể sống với thứ đó.
Không!
Kazan! Đi ra cái cửa đó đi!
Đỏ, Kazan.