Tip:
Highlight text to annotate it
X
Dịch bởi tieu_dao_tac. tacxiu@gmail.com
KHO BÁU QUỐC GIA
Cuốn sách bí mật
Thủ đô Washington
Ngày 14 tháng 4 năm 1865
5 ngày sau khi kết thúc
nội chiến
Ông ấy ở phòng khác.
- Ông là Thomas Gates?
- Vâng.
Chúng tôi có vài thứ muốn ông xem qua.
Tôi nghe nói ông khá giỏi
giải các câu đố.
- Đó là một thông điệp được mã hóa.
- Đây là mật mã Playfair.
- Mật mã Playfair?
- Ông giải mã được chứ?
Mật mã không thể giải được
nếu không có chìa khóa.
- Ông muốn nói tới "chìa khóa" sao?
- Một từ khóa hay một cụm từ.
Tôi tin rằng thứ ông cần ở ngay đây.
Sẽ mất một lúc.
Đi đi. Tôi sẽ cầm nhật ký của anh.
Tôi sẽ gặp anh sau.
Whoa.
...tính toán khoảng cách
và chắc chắn anh có thể đánh trúng
mọi thứ dễ như đá nó vậy.
...hãy sẵn sàng đón nhận những rắc rối trút lên đầu anh
như những quả táo tệ hại rơi lộp độp lên miếng thịt lợn nướng vậy.
Ta sẽ lo liệu,
không từ bỏ De Boots tội nghiệp
tới khi tôi chắc về người Mĩ.
À, con gái của tôi đấy.
Augusta, con yêu, về phòng con đi.
...để khiến cô lộ mặt,
cô gái già, cô đã giải quyết cái bẫy cũ kĩ.
Sic semper tyrannis!
(Kết cục cho những tên bạo chúa!)
Ngôi đền.
Vàng.
Cibola? Đó là một bản đồ kho báu.
KGC? Các người là những Hiệp sĩ
của Vòng Cực Vàng. Ông là kẻ phản bội.
Các người là những tên phản bội.
- Tổng thống Lincoln bị bắn rồi!
- Mọi người, ra ngoài! Tất cả!
Tên sát nhân đang chạy trốn!
Tôi sẽ đánh giá cao nếu ông hoàn thành
việc giải mã ngay bây giờ.
- Cha!
- Chiến tranh kết thúc rồi.
Không!
- Không!
- Không!
Ông nhầm rồi.
Cuộc chiến mới chỉ bắt đầu thôi!
Charles.
Món nợ mà ai cũng phải trả.
Món nợ mà ai cũng phải...
Cha! Không, xin cha!
Hãy trở lại đi. Vậy là không công bằng.
Cứu với! Ai đó cứu với!
Vậy tóm lại:
Những Hiệp sĩ của Vòng Cực Vàng
là một nhóm cực đoan miền Nam,
hoạt động ở miền Bắc
nhằm lật đổ lực lượng Liên ***.
Nếu Thomas không đốt trang giấy huyền thoại đã mất ấy
từ quyển nhật ký của Booth,
những tên sát thủ có thể đã tìm thấy
một kho báu vàng đồ sộ,
và có thể Liên *** đã thua trận trong cuộc Nội chiến.
Cảm ơn.
Tôi muốn cảm ơn Ben và Patrick Gates.
Cảm ơn.
Và nói rằng thật tuyệt được bổ sung
Thomas Gates vào những anh hùng của cuộc Nội chiến.
Cảm ơn.
Cảm ơn ông, tiến sĩ Nichols.
Tôi chỉ ước gì ông của tôi
có mặt tại đây để chứng kiến ngày tuyệt vời này.
Xin lỗi.
Tôi có câu này muốn hỏi.
Hai người nghĩ chuyện gì đã xảy ra
với trang nhật kí của Booth,
- những trang đã bị ném vào lửa?
- Có lẽ ta không bao giờ biết được.
Có thể vậy.
Có thể không.
Cậu thấy đấy, tôi cũng có
cha của ông cố,
có trong gia phả gia đình tôi,
tên là Silas Wilkinson.
Ông ấy đã kể một câu chuyện
về buổi tối Lincoln bị ám sát.
Theo như Sials kể,
Tối đó Booth không nhận thấy
là Thomas quan tâm tới bản đồ kho báu.
Người triệu tập cuộc họp là Thomas.
Một cuộc họp lên kế hoạch
ám sát Lincoln.
- Thật lố bịch.
- Đó là lời nói dối!
Thưa quý vị, tôi giới thiệu tới quý vị...
...một trong những trang giấy đã mất
từ cuốn nhật ký đáng hổ thẹn của John Wilkes Booth
với tên Thomas Gates được viết trong
một danh sách dài cùng với tên các sát thủ khác.
- Và chữ Latin?
- Booth học chữ Latin.
Hắn hét lên: "Sic semper tyrannis"
sau khi bắn Lincoln.
- "Kết cục cho..."
- "Kết cục cho những tên bạo chúa". Chúng tôi biết.
- "Surratt, copiae"?
- Quân nhu.
Mary Surratt đã bị kết án và treo cổ
vì đã cung cấp cho Booth
một khẩu súng trường và ống nhòm.
- "Thomas Gates, artifex."
- "Người thiết kế"
- hoặc là "chỉ huy".
- Tôi biết nghĩa của nó.
Hẳn ông ta đã, uh, lên kế hoạch cho vụ ám sát.
- Tôi thấy rồi.
- Có thể nghĩa là chỉ huy cho thứ gì đó.
Ông thấy không?
Chỗ này bị cháy xém.
Tôi có thể hình dung nó khó khăn
với ông như thế nào.
- Liệu tôi có thể, ông...?
- Wilkinson.
Ta sẽ thấy ngay
nếu trang giấy mới này phù hợp với nhật ký của Booth.
Đó là một sự lăng mạ.
Ông đang gọi ông nội tôi là kẻ nói dối.
Với lòng kính trọng thì giờ ông đang gọi
cha của ông cố tôi là kẻ nói dối
Đúng vậy đấy. Đó không phải
là thứ vứt đi từ một cuốn sách lịch sử.
Chính ông nội tôi đã kể cho tôi câu chuyện đó.
- Tôi nhìn thấy sự thật trong mắt ông.
- Tôi xin lỗi, thưa ông. Tôi cũng thành thật.
Chúng tôi sẽ kiểm tra nó cẩn thận.
Để xác nhận nó.
Không thể nào.
Bản đồ tới nhà Tổng thống.
Chìa để khóa không tồn tại.
Vấn đề là gì?
Tôi đang tìm thứ gì nhỉ?
Bằng chứng, bằng chứng, bằng chứng.
Bằng chứng nào?
Oh, wow. Đây có phải là cuốn sách
nói về kho báu Ngôi đền?
Đúng vậy, nó kể về kho báu Ngôi đền,
nhưng nó còn nói về những thứ khác.
Học thuyết âm mưu, những truyền thuyết
và thần thoại khác đều là thật.
- Vậy tác giả ở đây để kí tặng?
- Tôi là tác giả.
- Anh?
- Đúng vậy. Cô thấy đấy, uh...
Có một bức ảnh của tôi ở ngay đây.
Tôi nghĩ đó là một bức ảnh đẹp.
Tôi tưởng người đàn ông này,
Benjamin Gates, đã tìm thấy kho báu chứ.
Đúng vậy, Ben đã tìm thấy,
nhưng tôi là cộng sự.
- Ồ, tôi chưa từng nghe tới anh.
- Ồ!
Chúa ơi. Anh là Ben Gates sao?
- Vâng. Đúng vậy.
- Anh sở hữu một chiếc Ferrari đúng không?
- Vâng, đúng vậy.
- Nó đang bị kéo đi đấy.
Hm?
Khoan đã! Khoan đã! Đó là xe của tôi mà!
Chiếc Ferrari đâu rồi?
- Cơ quan Thuế vụ tịch thu nó rồi.
- Cơ quan Thuế vụ?
Câu chuyện hài hước.
Kế toán của tôi thỏa thuận với một công ti
trên một hòn đảo không hề tồn tại
và quả quyết với tôi rằng
người giàu làm vậy.
Rồi tôi bị kiểm toán và
phát sinh một khoản lãi khổng lồ.
Muốn biết khoản thuế
cho một vật 5 triệu dollar không?
6 triệu dollar.
Nhưng về tôi thế là đủ rồi.
Cậu có gì mới nào?
Bạn gái đá tôi, tôi sống cùng bố,
- còn gia đình tôi đã giết Tổng thống Lincoln.
- Được đấy!
Tôi cần cậu giúp.
Không thể tin được là cậu phải đột nhập
vào chính nhà mình.
Tôi cần thẻ căn cước của Abigail.
Cô ấy có quyền truy cập vào nhật ký của Booth.
Sao cậu không hỏi Abigail giúp ta?
Cô ấy đã thay đổi mã báo động, Riley.
Cô ấy sẽ không nói chuyện với tôi đâu.
Được rồi.
Ta có 30 giây trước sau khi
báo động hoạt động để tắt nó.
Đi nào.
Tôi rất tiếc phải hỏi chuyện này,
nhưng có chuyện gì giữa cậu và Abigail vậy?
Tôi không biết. Chẳng biết nữa.
Cô ấy bắt đầu dùng nhiều từ "vậy".
"Vậy"?
Phải, như là,
"Vậy em đoán là ý kiến của em chẳng quan trọng gì."
"Vậy, anh tưởng rằng anh luôn biết đâu là cái tốt nhất."
"Vậy, em đoán là em tàng hình rồi."
Giờ tôi dọn ra, chúng tôi chia đồ đạc trong nhà...
Phụ nữ. Không thể sống chung với họ,
nhất là khi họ đổi mã báo động.
Cậu làm nó trong 25 giây.
Đó là lý do tôi khuyên mọi người nên nuôi chó.
- Đây rồi.
- Được rồi, đi thôi.
Đó không phải là xe của Abigail.
Cô ấy đang hẹn hò.
Không phải anh ta đó sao?
Người của Nhà Trắng?
Hoạt động lăn trứng Phục Sinh
sẽ diễn ra vào thứ 2 tới. Có lẽ nếu em không...
Anh ta kỳ lạ thật!
Sẽ ra sao nếu lũ trẻ
không tìm được hết chỗ trứng?
Wow. Em làm việc trong một bảo tàng,
và em lại còn sống trong một cái nữa.
Anh hay lắm.
Đối đáp láu lỉnh thật.
Hẳn cô ấy thích hắn ta rồi.
Được rồi, hãy để em dẫn anh
đi thăm quan ngôi nhà.
- Được rồi.
- Nó đại loại...
Ồ, Abigail.
- Anh làm gì ở đây vậy?
- Anh tới lấy vài thứ.
- Connor, thật vui được gặp lại anh.
- Gates.
Sao anh vào được, Ben?
Riley! Ra đây nào!
Sao vậy?
Xin chào! Cô làm gì ở đây vậy?
Ý tôi là, đây là nhà cô, nhưng...
Tôi đã gửi cho cô sách của tôi.
Liệu cô có tình cờ...?
- Chưa, tôi chưa đọc nó.
- Mm.
Tôi biết anh.
Anh là người phụ trách Nhà Trắng.
- Tôi là Riley. Ta đã gặp, uh, ở sau...
- Phải rồi. Anh là, uh, phụ tá của Ben.
Sao cơ?
Um, có lẽ anh nên đi thôi.
- Vâng, em thực sự...
- Tối mai ăn tối nhé?
Em... Thực ra mai em có kế hoạch rồi.
Vậy sao?
- Dĩ nhiên rồi.
- Nhưng em rỗi vào thứ 6 đấy.
- Rắc rối.
- Tuyệt vời.
- Chúc ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon.
Không thể tin được là anh đột nhập vào.
- Anh đã lấy gì hả?
- Chỉ vài thứ đồ của anh.
Đưa nó ra đây nào, Ben.
Anh cần xem
trang nhật ký của Booth.
Anh đã thấy nó rồi.
Chẳng có bản đồ kho báu nào cả.
Không, nó là mật mã dẫn đến một bản đồ.
Đã ai thử chiếu quang phổ trang đó chưa?
Không cần thiết.
Mực viết trên đó hoàn toàn rõ ràng.
Có thể nó đã bị xóa đi hoặc làm mờ đi.
Em là người quản lý
việc bảo quản các tài liệu. Em biết vậy mà.
Không phải là em.
Đó không phải là bộ phận của em.
Bộ phận đó báo cáo
tới bộ phận của em.
Thôi nào.
Chỉ nhìn qua 1 lần dưới tia hồng ngoại thôi.
Em có thể lấy mấy cái bàn uống trà Boston.
Cả 2 cái chứ?
Ta đã xem xét trang này hàng giờ rồi.
Chẳng có gì ở đây.
Ben, em thực sự không nghĩ
ta sẽ tìm thấy gì đó ở trang này.
Trong 100 năm,
không ai còn nhớ
bất cứ người nào liên quan đến vụ ám sát Lincoln
ngoại trừ Booth.
Không phải vậy.
Cậu biết câu này chứ, "Tên tuổi của hắn xấu xa"?
- Dĩ nhiên.
- Thật chứ?
- Cậu biết nguyên văn câu đó chứ?
- Ai đó biết ngoại trừ cậu?
Tiến sĩ Samuel Mudd đã bị kết án
vì tham gia âm mưu
ám sát Lincoln.
Các bằng chứng dựa vào suy đoán.
Sau đó ông ấy đã được thả,
nhưng điều đó chẳng quan trọng.
Danh tiếng của Mudd vẫn bị sỉ nhục.
Và tôi sẽ không để tên tuổi của Thomas Gates bị bôi nhọ.
- Ben.
- Sao vậy?
Xem này.
- Xem này?
- Ồ.
- Nó là thứ gì đó phải không?
- Yeah. Nó gọi là "vết ố".
Đâu có thứ gì.
Mực bị dư
từ mặt ngoài. Lật nó lại xem.
Các chữ viết ngược.
- Đó là một mật mã.
- Đúng vậy.
Một mật mã.
Nhìn thấy các chữ được kết hợp như thế nào chứ?
Mật mã Playfair mã hóa các chữ theo từng cặp.
Điều này chứng minh câu chuyện của ông ấy.
Trừ khi anh giải mã được nó,
nó sẽ không thể chứng minh một giả thuyết.
Được rồi.
Ta cần một từ khóa 5 chữ cái.
- Từ khóa nào?
- Tôi vẫn không biết.
- Được rồi.
- Anh có thể lấy một bản in không?
Có một tỉ từ trong Tiếng Anh.
Phải hợp với lô-gic...
Hãy bắt đầu với phần đầu.
A. Aardvark.
Em không muốn làm anh mất vui đâu,
nhưng em không nghĩ nó sẽ ngăn được
tiến sĩ Nichols công bố khám phá
về trang nhật kí vào ngày mai.
Không, khoan đã. Em không thể xin ông ấy
dừng việc đó lại tới khi anh chứng minh được
Thomas vô tội sao?
Nếu ông ấy không vô tội thì sao?
TÒA NHÀ FBI J.EDGAR HOOVER
Thưa sếp? Có vẻ như bạn cũ của chúng ta,
Ben Gates, lại lên báo đấy.
Giờ thì cậu ta tìm thấy gì vậy? Atlantis sao?
Một người xuất hiện
với một trang nhật kí đã mất của Booth.
Đó chưa phải phần tuyệt nhất đâu.
Nghe này.
"Trên trang đó là tên của những kẻ âm mưu
ám sát Tổng thống Lincoln,
với một kẻ âm mưu chưa từng được biết đến trước đây,
Thomas Gates. Thomas Gates là
cha của ông cố
của người săn kho báu
Benjamin Franklin Gates."
- Họ hàng tệ hại.
- Ta biết gì về ông Wilkinson này?
- Thưa sếp?
- Người này khẳng định ông ta có trang giấy này
đã 140 năm qua, và rồi ông ta đột ngột
xuất hiện với nó?
- Tại sao vậy?
- Chúng tôi sẽ tìm hiểu.
Khá hơn rồi đấy.
Khá hơn rồi đấy.
Bacon.
- Tiếp tục đi.
- Ngu ngốc thật.
- Ông ấy thế nào rồi?
- Làm tiếp đi.
Chúng tôi biết ơn gia đình Wilkinson
vì đã xuất hiện với trang giấy.
Trên trang giấy là tên của một kẻ âm mưu
chưa từng được biết tới trước đây, Thomas Gates.
- Nichols tin chuyện này. Con thấy rồi chứ?
- Cha đừng xem nó nữa.
Nó trên Internet!
- Giờ thì không gì có thể ngăn nó lại.
- Có thể Gates là người dựng nên...
- Họ chẳng hiểu gì cả.
- Cha biết sự thật mà.
Đó là tất cả những gì đã xảy ra.
Cha đã nghe câu chuyện đó từ ông nội.
Câu chuyện? Tên đó có bằng chứng.
Hắn có tất cả.
Ta có một câu chuyện. Ta chẳng có gì cả.
Trong một chốc lát,
nhà Gates đã được vinh danh.
- Còn giờ ta là một lũ điên.
- Nhưng ta không phải kẻ nối dối.
Wilkinson nói rằng Thomas Gates
là kẻ chỉ huy của một trong những giờ phút
đen tối nhất trong lịch sử nước Mĩ.
Và ông ấy đốt trang giấy để che giấu chuyện đó.
Nhưng cả con và cha đều biết rằng ông ấy đốt nó
để ngăn người của Booth tìm thấy kho báu.
Đó là điều ta sẽ chứng minh.
- Chỉ có một cách để chứng minh nó.
- Tìm ra kho báu.
Cha phải tìm ra nó.
Cha sẽ giúp con tìm ra nó. Vậy làm thôi.
Hãy nghe lại một lần câu chuyện
của ông nội Charles nào.
Ông nội bố nghe cha ông ấy nói rằng:
"Bản đồ kho báu."
- Rồi đã có một cuộc bạo động.
- Còn gì sau đó nữa không?
Bất cứ thứ gì ông ấy đã nó,
điều ông ấy đã làm? Bất cứ thứ gì?
- Chờ đã.
- Sao ạ?
Ông ấy nắm lấy tay đứa con trai.
Nhìn vào mắt cậu bé và ông ấy nói
với hơi thở hấp hối,
- "Món nợ mà ai cũng phải trả."
- "Món nợ mà ai cũng phải trả"?
Món nợ Thomas đã trả.
Một từ 5 chữ.
Ồ!
Hãy thử từ
"Death" (cái chết).
- Sao cơ?
- Đó là từ khóa.
Món nợ mà ai cũng phải trả là cái chết.
Được rồi.
L-A-B-O-U-L...
Là Lab-ool...
Lab-ahl... La...
Sai ngữ pháp rồi.
- Laboulaye!
- Laboulaye!
- Là gì vậy?
- Đó là một người. Édouard Laboulaye.
Điện thoại đâu rồi?
Bố không biết nữa.
Không thể tìm thấy thứ gì trong đống lộn xộn đó.
- Tạm thời đến khi con tìm thấy chỗ ở mới.
- Hãy tìm chỗ cũ ấy. Bố thích con bé.
- Xin chào.
- Tiến sĩ Chase.
- Xin cứ gọi là Abigail.
- Abigail.
- Rất vui được gặp ông.
- Mời cô ngồi.
Cảm ơn cô đã đồng ý gặp tôi.
Dĩ nhiên rồi. Tôi cũng đang định gọi ông
để nói về trang nhật kí.
- Có tin gì sao?
- À...
Chúng tôi đã tìm thấy
vài đoạn kí tự ẩn trên nó.
Xem này.
Các chữ ngẫu nhiên. Một mật mã?
- Có lẽ.
- Gates đã xem chưa?
Anh ấy là người đã tìm ra nó.
- Tôi xin lỗi.
- Không có gì.
- Tôi cần 1 phút thôi.
- Xin cứ nói bao lâu tùy thích.
Chào anh. Sao cơ?
Bọn anh đã giải được mật mã.
Là "Laboulaye."
Mật mã nói "Laboulaye."
Vậy? Laboulaye được biết đến nhiều nhất
tại Pháp. Chẳng có nghĩa gì cả.
Hoặc có lẽ có một tấm bản đồ kho báu
như Thomas Gates đã nói,
và Laboulaye có nó.
Bọn anh chỉ có một phần của từ tiếp theo.
L-A-D, lad... ladder (thang)...
- L-A-D.
- Aladdin! Aladdin?
- Lady (quý bà)!
- Cảm ơn em, Abigail!
Quý bà Laboulaye. Cậu có biết
Laboulaye đã dự định điều gì
trong thời điểm Lincoln bị ám sát không?
Được rồi, Ben, em phải đi đây.
Có một bản đồ hoặc một manh mối
tới một bản đồ trên nước Mĩ...
- Cô ấy dập máy rồi.
- Nó đã nghe điện của con. Tốt lắm.
- Tiến sĩ Gates à?
- Vâng.
Hình như cậu ấy đã giải được mật mã.
Tôi nghe lỏm thôi.
Laboulaye? Là Édouard Laboulaye?
Có vẻ anh ấy tin là vậy.
Người đã có ý tưởng
về tượng Nữ Thần Tự Do.
Cậu nói rằng có một bản đồ kho báu
ở tượng Nữ Thần Tự Do sao?
Laboulaye là thành viên Hội Tam Điểm.
Họ gắn các đầu mối vào mọi thứ.
Bác biết điều đó từ sách của cháu phải không ạ?
- Ông có hứng thú với lịch sử sao?
- Tôi bị nó thôi miên.
Đặc biệt là cuộc nội chiến.
Gia đình tôi có nguồn gốc từ
Thống chế Liên *** Albert Pike.
Ông ấy là một người xuất sắc.
Nhưng một lần nữa, lịch sử là gì ngoài việc
ghi lại chiến công của những con người tuyệt vời?
Mỗi người chỉ có thể sống một lần,
nhưng lịch sử sẽ mãi nhớ về bạn.
Chỉ còn một câu hỏi là,
tượng Nữ Thần Tự Do nào?
Chính xác.
Có nhiều hơn một bức tượng sao?
Thực ra là có 3 cái, Riley.
Một cái ở New York,
một cái ở Vườn Luxembourg.
Nhưng ông ấy chỉ ám chỉ nó
như một "quý bà" của ông ấy.
Nhưng ông ấy chỉ ám chỉ nó
như một "quý bà" của ông ấy
Những việc cậu làm giống như bà bất khả thi vậy.
Tôi mừng là cậu thích nó.
Laboulaye phải để lại đầu mối ở đâu đó.
Thử tới chỗ ngọn đuốc xem.
Để tôi thử nào.
Không dễ như khi nhìn đâu.
Không. Tin tôi đi, tôi hiểu mà.
Xin lỗi mấy anh sĩ quan.
Tôi giúp gì được ạ?
À, người Mĩ phải không?
Dĩ nhiên là anh sẽ không thể nhận thấy việc
anh đang làm phiền
một buổi sáng dễ chịu của mọi người
- với mấy tiếng kêu vo vo ở đây.
- Hey!
Anh có biết hiến pháp của chúng tôi
bị ảnh hưởng bởi người của các anh
nhiều thế nào không, ngài Montesquieu ấy?
- Anh biết Montesquieu sao?
- Được rồi.
Montesquieu, yeah.
"Một chính phủ nên được tổ chức để...
...không ai phải sợ người khác."
- Tuyệt lắm.
- Cảm ơn anh.
- Tôi ngạc nhiên đấy.
- Tôi làm được rồi.
- Tôi hi vọng cậu đọc được Tiếng Pháp.
- Liệu tôi có thể?
Anh ta là cảnh sát mà.
Um... "Bên kia biển,
hai thứ đó đứng kiên quyết..."
- Kiên định.
- "Kiên định", phải rồi.
"...để bảo vệ thứ ta đang tìm kiếm."
- Uh... Laboulaye, 1876."
- 6.
- Đó là một đầu mối.
- "Hai thứ đó đứng kiên định."
Xem này. Hai thứ đứng kiên định.
Kiên định.
Kiên định. Và có 2 cái.
Hai người Thái Lan song sinh? Người Thái Lan?
Đường đi giữa Pháp và Thái Lan?
Buồn cười thật.
Hải Quân Kiên Định.
Một chiếc thuyền anh đã mất lái
tại Bắc Cực vào những năm 1800.
Nó được một tàu săn cá voi của Mỹ vớt lại,
và Quốc hội Mĩ đã gửi trả nó về Anh.
Khi chiếc thuyền không được dùng nữa,
nữ hoàng Victoria đã có 2 chiếc bàn
được làm từ gỗ của nó.
Đây rồi. Hai thứ Kiên Định.
- Vậy giờ những chiếc bàn đó ở đâu?
- Cái gần nhất hiện ở Luân Đôn.
Ta tới được Điện Buckingham nhanh cỡ nào?
Không biết nữa. Sao không hỏi bạn mới của cậu?
Cậu ấy sẽ gọi cho một chiếc taxi cho anh.
- [Tiếng Pháp]
- OK?
- Trực thăng đẹp quá. Của anh à?
- Đúng vậy.
- Được rồi, vậy anh sẽ nhận vé phạt.
- Tuyệt thật.
Mitch học lịch sử tại
Học viện Quân sự Virginia .
Tốt nghiệp năm 1978. Điều hành một công ti
an ninh có quan hệ làm ăn tại Iraq
khi nước này bị xâm lược
và ở cả Công-gô vào cuối thập niên 90.
Đó là những lính đánh thuê lành nghề giỏi
như những tên buôn bán chợ đen vậy.
Vậy tại sao một tên buôn bán chợ đen...
...lại chịu đưa ra một cổ vật thời Nội Chiến?
Một thứ mà hắn ta có thể bán cho một
người sưu tập tư nhân để đổi lấy một khoản tiền lớn?
Luân Đôn, Anh
Phòng của Nữ Hoàng ở đây.
Ống thông hơi sẽ giúp cậu tới gần,
nhưng lối vào duy nhất
phải đi qua bộ phận an ninh.
- Thú vị đây.
- Ta phải giúp cậu vào được phòng đó.
- Chào bố.
- Ben.
Điện thoại của Patrick Gates.
Ông ta đang gọi cho Ben.
Đưa tôi.
Tối qua ngôi nhà bị đột nhập.
Bố đã bị tấn công.
Gọi cảnh sát đi. Con sẽ về nhà.
- Sao vậy?
- Vậy thì có gì tốt chứ?
Chúng chẳng lấy gì cả.
Bên cạnh đó, bố vẫn ổn mà.
Vâng ạ. Bọn con đang ở Luân Đôn.
Bọn con sẽ tới Điện Buckingham.
Bọn con có một cuộn hẹn
với người quản lý vào chiều mai.
- Con trai, cẩn thận nhé. Tạm biệt.
- Con chào bố.
Có ai đó cũng đang theo kho báu.
Dĩ nhiên là có người
cũng đang theo kho báu.
- Đó là điều hiển nhiên của một cuộc săn tìm kho báu.
- Ta phải nhanh lên và xem xét chiếc bàn đó.
Ta không muốn lỡ cuộn hẹn đâu.
- Xin chào. Ben Gates.
- Hãy gặp bộ phận an ninh. Họ sẽ cho anh vào.
Wow.
Được rồi. Đến lúc thư giãn rồi đây.
Tôi đang tìm văn phòng quản lý.
Đường nào vậy?
Đi theo lối cầu thang này, rồi rẽ trái.
Cảm ơn anh nhiều.
- Ben.
- Abigail.
- Cô ấy làm gì ở đây?
- Em làm gì ở đây vậy?
Bố anh gọi cho em.
Bảo rằng đầu mối tiếp theo của anh ở đây.
- Cô ấy thực sự ở đó sao?
- Ben...
- bỏ cô ấy đi. Bỏ cô ấy lại.
- Em muốn giúp.
Tuyệt quá,
nhưng giờ không đúng lúc rồi.
- Không đúng lúc?
- Không đúng lúc.
Được rồi, em đã bay cả quãng đường
tới Luân Đôn đề nghị giúp đỡ...
- Hãy nhớ kế hoạch.
- Anh không cần em giúp sao?
Em là người gây chuyện.
- Em... Giờ thì không.
- Ta cần một trận cãi nhau.
Được rồi! Nếu như đó là thứ em muốn
thì hãy lấy nó đi ngay đi!
- Khôn khéo thật.
- Để anh đoán nhé? Đó là nhẫm lần.
Nhầm địa điểm. Anh lại nhầm rồi!
Nhầm về chúng ta, nhầm về Thomas Gates,
nhầm rằng em thích ghế của Nữ hoàng Anne!
Anh đã nhầm khi cho rằng
em thích cái ghế đó.
Thấy chưa? Mọi người, nghe này.
Còn thú vị hơn thế cơ.
Cô ấy nghĩ rằng, thậm chí ngay cả khi tôi đúng
thì tôi cũng sai! Không phải vậy sao?
Abigail, chỉ vì
anh trả lời một câu hỏi nhanh chóng
đừng có bảo nó sai.
Là sai nếu như câu hỏi đó là thứ
chúng ta cần trả lời cùng nhau như một cặp đôi.
- Đó là điều một cặp đôi làm!
- Thưa ngài.
Ông và vợ ông, xin hãy ra ngoài cãi nhau.
Giờ thì xem em đã làm gì này.
Em đã khiến cảnh sát chú ý đến ta!
Anh đưa cô ấy ra ngoài đi.
Tôi ở lại.
- Ben!
- Whee!
- Chào ngài.
- Xin chào.
- Ngài đã uống rượu phải không?
- Chỉ 1 li nhỏ thôi mà.
Chỉ khoảng nửa lít ở quán bar thôi!
Ổn mà!
Bắt người vì chuyện đó sao?
Cản trở một kẻ phá hoại chỉ vì đã thưởng thức
rượu whiskey của anh ta sao?
- Đủ rồi.
- Xúc xích và cháo khoai tây.
*** bóng và tiếng rít.
Pa tê nhồi thịt lươn hun khói.
- Thưa ngài!
- Món haghi!
- Phải rồi đấy! Rời khỏi lan can đi!
- Tôi đã có những quả dừa đáng yêu!
Chúng đây rồi, xếp thành hàng!
Quả nhỏ, quả to,
vài quả to như cái đầu của ông vậy!
Giỏi lắm.
- Có gì sai chứ?
- Không có gì. Đôi lúc anh nên thử xem.
- Em nói rằng anh chẳng bao giờ đúng sao?
- Em không nói vậy.
Hoo! Anh lại nói sai rồi.
- Đó, thấy chưa, lần này thì anh đúng rồi.
- Thủ đô. Áo khoác.
Mẹ anh đã nói với em về anh.
- Xin mời vào đây cho.
- Sao em không lập một danh sách
những điều anh nên nói
hoặc là viết thứ gì đó...
- Đâu là đúng, đâu là sai...
- Hai người, ở đây.
- Được chứ?
- Không! Không, không.
- Đừng bỏ tôi ở đây chứ?
- Tuyệt lắm. Wow.
Chuyện gì vậy?
Anh xin lỗi đã kéo em vào chuyện này,
nhưng em diễn tuyệt lắm.
- Cảm ơn. Anh cũng vậy.
- Em biết
- đó là cuộc cãi nhau giả từ lúc nào vậy?
- Anh biết
- là em đang cãi nhau giả từ lúc nào vậy?
- Đoạn giữa.
Đoạn "Anh cho là mình đúng".
Anh không vậy.
Nếu anh có lý, vậy anh đúng.
Khi anh kết luận mà không hỏi gì cả,
và anh lại đúng thì là anh may mắn.
Anh đã may mắn rất nhiều.
Vậy em đã bỏ lỡ phần nào vậy, Ben?
Hai người tuyệt lắm.
- Muốn biết tại sao anh ở đây à?
- Uh-huh.
Anh nghĩ có lẽ có một đầu mối trong
Bàn Kiên Định trong phòng làm việc của Nữ hoàng.
Được chưa?
Không hiểu sao anh lại khó khắn đến thế
khi tính thêm người khác vào quyết định của anh.
Anh có thể biết câu trả lời của em là gì
cũng không có nghĩa là anh không cần hỏi em.
Cửa số 1, đã mở.
Được rồi. Để anh thử nhé.
Abigail, liệu em có muốn đi cùng anh không?
Có. Cảm ơn anh.
Buồn cười thật. Em sẽ ở lại.
- Quá nguy hiểm.
- Em sẽ đi.
- Cửa số 2.
- Em không được đi.
- Gọi bảo vệ đi.
Chắc cậu đang ở gần thang máy phục vụ.
Anh làm gì vậy?
Cái đó là cho Nữ hoàng phải không?
Nữ hoàng không ở đây. Không có lá cờ nào
đang bay cả. Nữ hoàng đang ở Windsor.
- Anh làm gì vậy?
- Xem xét chiếc bàn mà không có em.
- Không được.
- Đừng để cô ấy đi.
Abigail...
Được rồi. Vào trong đi. Vào trong đi!
Cầm lấy.
Em sẽ trả lại lọ hoa cho anh chứ?
Vâng.
- Sao vậy?
- Em dùng loại nước hoa anh mua cho em.
Thì sao?
Anh nghĩ mùi hương đó rất tuyệt.
- Đó là hoa thôi, Ben.
- Không phải vậy.
Đi thôi.
Được rồi, giờ rẽ trái.
- Ngõ cụt.
- Ý tôi là phải. Rẽ phải.
- Các bông hoa... cánh hoa... nhị hoa.
- Tốt lắm. Tốt lắm.
Đi đi.
Đây rồi.
Bàn Kiên Định.
Ta đang tìm...
...chữ viết, hình chạm khắc.
Bất cứ thứ gì.
Nhìn này.
- "Malcolm Gilvary, 1880."
- Chờ đã.
Đây rồi. Malcolm Gilvary.
Ông ta không thiết kế đồ nội thất.
Ông ta tạo ra những câu đố rắc rối.
- Oh...
- Sao vậy?
Anh nghĩ những ngăn kéo này
hoạt động như những lẫy khóa ở két an toàn.
Được rồi, 4 lẫy khóa...
Tổ hợp 4 số?
Các năm tháng?
Để tôi xem.
Nữ hoàng Victoria sinh năm 1819.
Vậy số 1...
Tám.
Một.
Chín.
- Có gì không?
- Được rồi. 1876 được ghi trên
tượng Nữ Thần Tự Do tại Pari. Thử xem.
Một.
Tám.
Sáu.
Bảy.
Uh-oh.
Mới đây.
Những thứ này, nhìn như chữ Incan hoặc Aztec.
Em chưa từng thấy những biểu tượng giống vậy.
Ý em là, trông nó cổ hơn Nội Chiến hàng thế kỉ.
Anh nghĩ nó là gì?
Anh ngờ nó có gì đó liên quan
đến vụ ám sát Lincoln.
Uh-oh.
Nguy hiểm. Nguy hiểm. Ben, rời khỏi đó ngay.
- Mấy người bị tạm giữ đâu rồi?
- Tạo chút ồn ào nào.
Báo động hỏa hoạn kêu.
Uh-oh. Chúa phù hộ Nữ hoàng.
Tất cả các đơn vị, hành động ngựa vằn.
- Sao vậy?
- Hỏng cả rồi.
Ai đó hoặc thứ gì đó đang gây ra chuyện này.
- Hãy kiểm tra máy chủ.
- Chẳng có gì cả.
Hãy tìm máy xâm nhập
và kiểm tra khu vực công cộng 8 và 4.
Đường này, thưa quý vị.
Cảm ơn rất nhiều. Hãy đi tiếp.
Hãy đi tiếp tới khi quý vị
tới bên kia vòi phun nước.
- Xin lỗi, xin lỗi. Đi thôi.
- Thấy chúng rồi. Đang ở cổng chính.
- Oi! Sparkle. Thôi nào.
- Đi thôi.
Tôi hơi dị ứng.
- Riley.
- Cảm ơn. Được rồi.
- Gặp lại sau. Cảm ơn. Tạm biệt.
- Ngồi xuống nào! Xin lỗi anh!
Cảm ơn đã đợi tôi.
Tôi xem qua thứ đó được không?
Daniel, chờ đã.
Cái gì vậy?
Đi tới điện Buckingham
và tất cả những gì tôi có được là miếng gỗ này sao?
Hãy nhìn các biểu tượng.
Tôi chưa từng thấy những gì giống thế.
Một khám phá khó tin.
- Wilkinson.
- Chặn chúng lại. Đi thôi!
- Ông ta là người theo sau kho báu.
- Tôi sẽ lái.
Ta đang ở Anh mà.
Có súng! Nằm xuống!
- Ta kẹt rồi!
- Bám chắc vào! Cúi xuống.
Này, ông là ai đấy hả?
Xin lỗi.
- Hey!
- Oi!
- Ben, chúng đang tới gần.
- Chúng làm sao vậy?
Whoa!
- Rẽ trái! Rẽ trái!
- Bám vào!
Rẽ đi, rẽ đi!
Cẩn thận!
Mọi người ổn chứ?
- Thôi nào, thôi nào.
- Danny, tôi muốn chặn chúng lại.
Cẩn thận!
Ah!
Ah!
Đi nào. Đi nào, đi nào!
Thấy chúng đâu rồi không?
- Sao vậy?
- Có điện thoại.
- Là ông ta.
- Cô có số ông ta à?
- Oh,...
Chuyện này phải kết thúc ngay
trước khi ai đó bị thương.
Đưa tôi thứ cậu lấy được ở điện Buckingham,
điều đó sẽ không cần thiết nữa.
Nói với bố tôi ấy.
Đồ ngu!
Sao họ lại đi lại giữa đường vậy?
- Mọi người đang làm gì vậy?
- Sao mọi người lại chạy vậy?
- Hắn ở kia! Đi thôi!
- Đi thôi!
Tránh đường ra!
- Anh vừa đè lên chân một người hả?
- Coi chừng!
Đi đi! Nhanh lên!
- Kia kìa.
- Tôi thấy chúng rồi.
- Chúng vẫn ở sau ta.
- Cái điện thoại này chụp được ảnh không?
- Không. Nó hỏng rồi.
- Được rồi. Đưa tôi mảnh gỗ.
Bám vào. Ta sẽ vượt đèn đỏ.
Ah! Ah!
Đột nhập vào cơ sở dữ liệu của cảnh sát Luân Đôn
và lấy bức ảnh từ máy quay giao thông.
- Được rồi.
- Cậu không làm được à?
Không, tôi làm được. Tôi chỉ không thích
khi cậu cho rằng tôi làm được.
Cảm ơn anh, Riley.
Lấy nó đi!
Dừng lại! Dừng lại!
- Lấy được rồi.
- Đó là cái gì vậy?
Không biết nữa, nhưng nó là của ta rồi. Đi thôi.
Không biết nữa, nhưng nó là của ta rồi. Đi thôi.
THỦ ĐÔ WASHINGTON
- Abigail!
- Chào bác Patrick.
Thật vui vì thấy hai đứa lại ở cạnh nhau.
- Chưa đâu ạ.
- Yeah.
Bác đã hi vọng lấy mấy cái thùng này
ra khỏi nhà.
Bố không đọc được toàn bộ
nhưng bố có thể nói với con rằng
đây chắc chắn là những biểu tượng
của người thổ dân Châu Mĩ.
- Rõ ràng là 500 năm tuổi.
- Đúng vậy.
Bố nhận ra được một biểu tượng.
Xem này.
Con biết nó là gì không?
Biểu tượng thiên liêng? Con không biết nữa.
Biểu tượng này là Cibola.
Đó là Cibola.
Thành Phố Vàng.
Thành Phố Vàng.
"Năm 1527, một con tàu Tây Ban Nha
bị đắm tại bờ biển Florida.
Chỉ có 4 người sống sót.
Một trong số đó là một nô lệ tên là Estebán,
người đã cứu người đứng đầu của một bộ lạc.
Để đền ơn, người nô lệ đó đã được đưa đến
một thành phố thần thánh,
một thành phố được dựng từ vàng ròng.
Sau đó, khi Estebén cố tìm lại thành phố ấy,
ông ta không bao giờ tìm được.
Nhưng truyền thuyết vẫn lan rộng,
và mọi nhà thám hiểu tới Thế Giới Mới để tìm nó,
Khi cuộc tìm vàng của Đại tướng Custer
kết thúc với cái chết của ông ấy trên chiến trường
tại Little Bighorn,
rõ ràng nó là thứ không thể bị tìm thấy.
Ben, con có tưởng tượng được nếu các *** li khai
tìm thấy Thành Phố Vàng...
Chúa ơi.
Con sẽ nói chuyện với bà ấy.
- Bố sẽ đi cùng con.
- Không!
- Hey. Chẳng còn ai khác có thể dịch nó.
- Có người khác.
Có vài người khác.
Cho ngôn ngữ Thổ dân Châu Mĩ cổ?
Không ai giỏi hơn.
- Ai vậy?
- Xem này, Ben, bố không thể đi cùng con.
- Bao lâu rồi? 25 năm.
- 32.
Lâu nhỉ?
Có một lý do
bọn ta không nói chuyện suốt 32 năm qua.
- Bọn ta không có điểm chung.
- Còn con?
À dĩ nhiên. Và bố chắc
là bà ấy cũng tự hào về con như bố.
- Ai vậy?
- Mẹ anh ấy.
ĐẠI HỌC MARYLAND
- Bố sẽ thư giãn chứ? Sẽ ổn thôi mà.
- Chắc rồi. Nên nhìn vào mặt tích cực.
Cũng lâu rồi. Có lẽ bà ấy
đã mất trí nhớ, không nhận ra bố.
Tôi ghét bà ta!
Tới đúng chỗ rồi đây.
Tôi sẽ không dính vào chuyện này đâu.
- Con chào mẹ.
- Benjamin!
Abigail! Ngạc nhiên thật!
Chào cháu yêu.
Chào bác.
Ồ.
Thấy chưa? Một âm tiết,
một mũi dao vào tim.
- Không phải vậy.
- Bà ấy có thể làm vậy.
Tôi cũng có thể tìm ra bàn chải đánh răng của tôi đấy.
Tôi không phải là người
để quên bàn chải đánh răng ở Marrakech.
Tôi đã để chúng vào túi du lịch, như được bảo.
Đúng vậy, và ông cũng đã yêu cầu
để hành lý vào taxi.
- Không phải yêu cầu. Tôi đã xếp hành lí.
- Không phải là túi du lịch.
Túi du lịch không phải là hành lí.
Túi du lịch nằm trong hành lí.
- Ai đã đóng gói hả?
- Tôi không thể nhét túi
vào hành lí. Nó chật ních
với mấy cái thảm ngu ngốc ông mua.
Ông nghĩ chúng có những đường khâu bí mật.
- Nó ngu ngốc sao?
- Có những đường khâu.
- Sáu vali giày da màu xanh rởm...
- Mẹ.
Con cần mẹ nhìn qua thứ này.
- Ảnh của thứ gì vậy?
- Nó rất thú vị.
- Bọn con nghĩ nó là Olmec.
- Đúng vậy.
Đúng vậy, chắc chắn là Zoquean đời đầu.
Bọn tôi hi vọng là bà dịch được nó.
Dĩ nhiên là ông hi vọng vậy rồi.
Chuyện này không liên quan
đến một cuộc săn tìm kho báu khác đấy chứ?
Mẹ à, chuyện này rất quan trọng.
Được rồi. Ta có gì ở đây nào?
Họa tiết này,
nó có nghĩa là "chim". Và nó có nghĩa là...
Uh, "loài chim cao quý".
"Hãy tìm loài chim cao quý,
hãy để nó nắm lấy bàn tay bạn
và dẫn bạn tới ngôi đền thần thánh."
Mấy người nghĩ đây là bản đồ kho báu
tới Cibola sao?
Chính xác là vậy đấy.
Không đâu, họa tiết này không có nghĩa là "Cibola".
Nó có nghĩa là "trung tâm thế giới".
Bà biết không, bà từng thích chuyện này mà.
Bà ấy đã yêu bố trong một cuộc săn tìm kho báu.
Đó không phải tình yêu. Đó là do sự kích động,
hóc-môn adrenaline và rượu tequila.
- Mẹ...
- Tôi chỉ cố gắng để được thừa nhận.
Việc săn tìm kho báu được trả tiền,
trừ khi bà chưa đọc báo.
Ông chẳng làm gì cả.
Đó là Ben.
Ben đã tìm thấy kho báu.
Ông chẳng làm gì cả.
Bác Patrick, bác Emily, xin hai bác mà.
Ta có thể tìm hiểu thứ trên trang giấy không ạ?
Được rồi, bác e là như vậy.
Những họa tiết này chỉ là một phần.
Vậy nên con chỉ mới có một nửa bản đồ kho báu.
Mẹ rất tiếc.
Không phải mẹ ngạc nhiên đâu.
Ít nhất ta cũng biết
phần còn lại của bản đồ ở đâu.
Sao cơ?
Con biết nó ở đâu?
Sao không nói với bố?
Rõ ràng là bố có xu hướng
phản ứng quá quyết liệt!
- Bố xin lỗi.
- Con cũng vậy.
Vậy nó ở đâu?
Câu viết được khắc trên Tượng Nữ Thần Tự Do
ở Paris ghi rằng: "Hai thứ đó đứng kiên định."
Em nghĩ bản đồ được chia đôi
đặt vào 2 chiếc Bàn Kiên Định.
Bàn Kiên Định.
Bàn Kiên Định?
Bàn của Tổng thống?
Tổng thống. Tổng thống nào?
- Tổng thống của chúng ta?
- Không may là vậy.
Nhưng vậy có nghĩa là...
Chờ đã, vậy là ta phải...
Nhà Trắng?
Phòng Bầu Dục... chính xác.
Sao bố lại phản ứng quyết liệt với chuyện đó chứ?
- Đó không phải thứ tôi đã thỏa thuận.
- Liệu ta có thể tập trung vào mảnh gỗ trên tay ông không?
Cảm ơn ông.
Nó cổ rồi, trước khi Châu Mỹ được tìm ra.
- Ông dịch được nó không?
- Anh đùa tôi sao?
Đây là một ngôn ngữ đã tuyệt chủng,
cực kì hiếm có.
Chỉ một số ít người nghiên cứu ngôn ngữ này.
Chúng tôi tìm được họ ở đâu?
Tôi nghĩ là ở các trường đại học.
Nhưng ông không có vật đầy đủ.
Ý ông là sao?
Những họa tiết này... chúng đã bị cắt ra.
Còn thứ khác nữa dẫn tới bản đồ sao?
Làm sao ta tìm được chúng?
Ta sẽ không có nó.
Gates sẽ có nó.
Bàn Kiên Định nằm gần
vách phía Nam của Phòng Bầu Dục.
Xem này.
Cánh cửa nhỏ ở trước cái bàn.
Franklin Delano Roosevelt đã đặt nó ở đó
để những vị khách không nhìn thấy xe lăn của ông ấy.
- Nhưng...
- Mọi người, xem cái này này.
Hoạt động thường niên
lăn trứng Phục Sinh tại bãi cỏ Nhà Trắng
Có thể được đấy.
Anh tin tới lúc em cần hẹn hò
với anh bạn trai mới rồi đấy.
Em nghĩ anh nói đúng đấy.
Chúng tôi hi vọng các bạn thích hoạt động
Lăn Trứng Phục Sinh tại Bãi Cỏ Nhà Trắng.
Hoạt động hóa trang sẽ tiếp tục
vào lúc 2h ở gần vòi phun nước phía nam.
- Đó là Connore trong bộ đồ thỏ hả?
- Cảm ơn.
Em chưa từng đến một buổi lăn trứng Phục Sinh.
Thật tuyệt.
Ừ, anh cũng thích nó.
Cháu biết chú. Cha của ông cố chú
đã giết Tổng thống Lincoln.
Không phải. Đó là John Wilkes Booth.
Eisenschiml nói rằng Booth chỉ là một công cụ
trong một âm mưu quan trọng dính líu
đến các nhân vật trong nội các của Tổng thống Lincoln.
Thật vô lý.
Cuốn sách của Eisenschiml
- toàn là những nghiên cứu chắp vá và những giả định sai lầm.
- Ồ, vậy sao ạ?
Chú giải thích xem tại sao vệ sĩ của Lincoln
tại bỏ nhiệm vụ?
Bởi vì Tổng thống Lincoln
không bao giờ đi cùng vệ sĩ
khi ở rạp hát. Nghe chưa?
Nhất là trong một ngày thứ sáu tuyệt vời.
Chú giải thích xem tại sao tất cả những cây cầu
dẫn ra khỏi Washington lại bị đóng lại
ngoại trừ cây cầu Booth cần để trốn thoát?
Được rồi, giờ thì đi đi,
cháu là một đứa khó chịu đấy. Đi đi.
Điều gì xảy ra
với nền giống dục Mĩ vậy?
- Này! Xin chào!
- Connor!
- Anh rất vui vì em quyết định tới...
- Chào anh.
- cùng với Gates.
- Connor.
- Bọn em chỉ cùng đi vào thôi.
- Ồ.
Em sẽ hỏi anh ấy chứ?
- Hỏi tôi gì vậy?
- Không có gì đâu.
- Không, thật sao. Gì vậy?
- Em thực sự không muốn lợi dụng.
À, ý cô ấy là
cô ấy không nghĩ anh làm được.
- Không nghĩ tôi làm được cái gì?
- Cô ấy muốn tham quan Phòng Bầu Dục.
- Không đâu. Điều này thật quá sức đòi hỏi.
- Không, nó, uh...
- Tôi làm được mà.
- Thật sao?
Thấy chưa?
- Anh có thể?
- Yeah.
Tuyệt quá, Connor.
Em luốn muốn được tham quan Phòng Bầu Dục.
Connor rock kìa.
Đây rồi.
- Mm.
- Wow.
Nội thất hoàng gia
và các lỗ châu mai. Tôi rất thích.
Hm.
Cảm giác thật tuyệt phải không,
được đứng ở đây?
- Phải vậy. Thật tuyệt?
- Ồ...
Ồ. Xin lỗi anh.
Ồ, đó là, uh... Bàn Kiên Định.
Có thể nhận ra nó từ bức ảnh
của con tổng thống John Fitzgerald Kennedy
chơi dưới bàn làm việc
khi bố mình đang làm việc.
- Tuyệt vời.
- Yeah.
Nhưng nhiều người không biết rằng
cái ghế này còn có một người anh em song sinh
được đặt tại Điện Buckingham.
- Vậy sao?
- Ai biết chứ?
Mọi tổng thống kể từ đời Rutherford B. Hayes
đều dùng chiếc ghế này,
ngoại trừ tổng thống Johnson và Nixon.
Và dĩ nhiên cả tổng thống Ford nữa.
- Không đâu.
- Có chứ.
- Không đâu.
- Có đấy.
Abigail! Em bị mất một bên khuyên tai rồi hả?
Ồ! Em làm mất rồi.
Connot, đôi khuyên tai này
được bà trao cho em.
Anh nghĩ ta nên tìm nó.
Không ai muốn tìm thấy một cái khuyên tai
lại không thuộc về đệ nhất phu nhân
trong Phòng Bầu Dục đâu.
- Đúng vậy.
- Vấn đề là...
thực ra thì ta không được phép ở đây.
- Yeah.
- Sao chúng ta không, um, ra đây chút
và tìm nó?
Tôi sẽ tìm ở đây.
- Anh có nghĩ nó rơi ở đây không?
- Có.
- Có lẽ là ở đây.
- Chắc vậy rồi.
Ồ, không có rồi.
- Em đã ngồi trên ghế sô pha.
- Mấy con thỏ.
Connor!
- Anh tìm thấy rồi này.
- Tôi đã tìm thấy.
Rất cảm ơn anh!
Uh...
Anh là người tuyệt vời nhất. Mm.
Mm!
Mm!
Mm!
Cảm ơn anh.
Được rồi.
Được rồi.
- Trống rỗng.
- Hẳn ai đó đã lấy nó đi.
Những con người tài trí nhất của đất nước này
đã ngồi trên chiếc bàn đó hơn 100 năm.
- Xem này.
- Dĩ nhiên là một người đã tìm thấy bản đồ.
- Một biểu tượng được đóng trên gỗ.
- Con dấu của Tổng thống.
Đó không phải là con dấu của Tổng thống,
Con đại bàng được bao quanh bởi những vòng tròn
thay vì những cành ô-liu.
- Con không chắc nó là gì.
- Giờ ta phải làm gì?
Chưa ai đọc sách của tôi sao?
Con đại bàng được bao quanh bởi những vòng tròn.
- Cậu biết nó là gì sao?
- Phải rồi.
Nhưng đó không phải là điều gì đó
tôi có thể nói được.
Đó là điều tôi
tôi đã chỉ cho mọi người... trong sách của tôi.
- Thậm chí cậu còn chưa mở sách ra sao?
- Tôi đã di chuyển nó.
Chương 13.
- "Sách Bí Mật của Tổng thống"?
- "Sách Bí Mật của Tổng thống."
Nó là một tập hợp
những tài liệu cho các Tổng thống
được viết bởi các Tống thống,
và chỉ dành cho các Tổng thống đọc.
Và ở đây tôi không chỉ nói tới John Kennedy.
Cuộn băng 18 phút rưỡi đã mất tích
về vụ Watergate .
Liệu Apollo có thực sự
đáp xuống mặt trăng? Có thật không?
Và... khu vực 51.
Thôi nào, Rily.
Đó... đó chỉ là một truyền thuyết thôi.
Phải vậy sao, Abigail? Phải vậy sao?
Chỉ là nó...
- Điên rồ?
- Đúng vậy.
Hm. Bởi vì lần cuối tôi đánh dấu,
chúng ta đã rất điên rồ.
- Cậu ấy tìm ra vấn đề rồi.
- Em đoán vậy.
Cùng một biểu tượng.
Được phát hành vào năm 1966
bởi Cục Tự do Thông tin.
Đại bàng và vòng tròn,
biểu tượng bí mật của sách Tổng thổng.
Vậy cậu đang nói rằng
cho dù cái gì ở mảnh gỗ đó
thì giờ cũng ở trong Sách Bí Mật của Tổng Thống?
Ben.
Nếu cậu cố thuyết phục tôi...
...cậu có ít chứng cớ hơn tôi,
và tôi sẵn sàng tin cậu ngay.
Đại bàng với vòng tròn?
Học thuyết âm mưu tin rằng...
đó là biểu tượng
của Sách Bí mật của Tổng Thống.
Ông đã mua sách của Riley.
Bạn cậu viết một cuốn sách
về các âm mưu của chính phủ.
- Cậu không nghĩ chúng tôi biết chuyện đó sao?
- Nhưng chuyện đó là thật?
Tổng thống có sách bí mật sao?
Cậu có thích vịt không?
Có một cuốn sách.
Sao ông lại nói với tôi ở ngoài này?
Vì ở trong đó, tôi là một đặc vụ liên ***.
Còn ở ngoài này,
tôi nói chuyện cùng cậu với tư cách là một người bạn.
- Sách của Tổng thống được cất giữ ở đâu?
- Chỉ có Tổng thống đương nhiệm biết.
Cuốn sách được truyền từ đời Tổng thống này
sang đời Tổng thống khác,
và mỗi người sẽ chọn địa điểm
cất giấu nó cho riêng mình.
Ông là FBI.
Ông không thể lấy nó cho tôi sao?
Cách duy nhất để cậu có thể đọc cuốn sách
là nếu cậu đắc cử Tổng thống.
Ồng không biết được đâu.
Tất cả những gì tôi cần là một vài phút với ông ấy.
Một vài phút? Thật sao?
Thậm chí nếu cậu có kết hôn với Tổng thống,
cậu cũng chẳng thể có nổi vài phút.
Không phải khi ông ấy được bao quanh bởi các vệ sĩ.
Nếu tôi gặp riêng được ông ấy...
Sao cậu lại hi vọng
sẽ gặp riêng được Tổng thống?
Trước cuộc nội chiến,
các *** tồn tại độc lập.
Mọi người thường nói:
"Hợp chủng quốc Hòa Kì là những"
Việc đó không chấm dứt cho đến khi
chiến tranh kết thúc, mọi người bắt đầu nói:
"Hợp chủng quốc Hòa Kì là".
Dưới quyền Tổng thống Lincoln... chúng ta trở thành một dân tộc.
Và Tổng thống Lincoln đã đổi việc đó
bằng chính mạng sống của mình.
- Thomas Gates cũng vậy.
- Đúng vậy.
Bằng mạng sống của ông ấy.
Vậy làm thế nào để tôi gặp riêng Tổng thống được?
Tôi sẽ bắt cóc ông ấy.
Tôi sẽ bắt cóc
Tổng thống của Hợp chủng quốc Hoa Kì.
- Không vui đâu.
- Bố là bố con.
Sao con lại mong chờ bố đáp lại?
Bố không thể để con hủy hoại đời mình.
Anh mất trí sao?
Đọc sách của tôi đi, và anh sẽ biết
rằng anh không thể lại gần cuốn sách đó.
Chính xác thì con dự định làm gì?
- Con đang nghĩ tới núi Vernon.
- Ồ.
- Con đang nghĩ tới núi Vernon.
- Ồ.
- Sao cơ?
- Tôi tham gia.
[CƠ QUAN NGÔN LUẬN NHÀ TRẮNG]
Thưa sếp, chúng ta phải di dời bữa tiệc.
Một vài nhà sử học
đã đăng ký khách sạn Spencer Landmark
cho hội thảo
về Đảng 3K cuối những năm 1800.
- Có ai biết chuyện đó có thật không?
- Báo Washington gọi.
Họ muốn có một câu trích dẫn: "Có phải Tổng thống
không quan tâm đến các vấn đề nhỏ?"
- Không vấn đề gì.
- Hãy lấy danh sách những địa điểm đạt chuẩn.
- Các anh có gì?
- Tôi biết là báo gấp.
Khách sạn chúng tôi đặt chỗ từ trước
lại bị vỡ đường ống.
- ... Nước lênh láng khắp nơi.
- Một bữa tiệc nghỉ hưu cho 200 người.
- Gunston Hall.
- Monticello đã đặt được chỗ.
Gunston Hall và Tudor Place cũng vậy.
Khách sạn Denby vẫn còn chỗ,
núi Vernon cũng vậy.
- Oh, wow. Các anh cứu mạng tôi rồi đấy.
- Khách sạn Denby được đấy.
Gạch bỏ. Khách sạn Denby đã được đặt chỗ.
Núi Vernon là tất cả những gì ta có.
Hãy đặt chỗ trước khi ai đó làm việc đó.
Và hãy để tôi nói rằng
thật vinh dự được ở đây
và gửi lời chúc mừng sinh nhật của tôi tới ngài,
thưa Tổng thống.
[Randy Travis:
Better Class of Losers]
Núi Vernon, Virginia.
- Chào ông.
- Xin chào.
Ông có biết rằng mình đang ở trong
khu vực bị giới hạn không?
À có, nhưng cá ở chỗ này.
Có thể vậy, nhưng tôi cần
ông chuyển phía thượng lưu.
Cậu có biết rằng theo
khoản 1, mục 25
trong hiến pháp *** Maryland
thì tôi được phép câu cá ở khu vực nước công cộng?
Ông có biết rằng tôi có quyền
giam giữ ông trong 48 giờ tiếp theo mà không cần xét xử?
Tôi sẽ trở lại nơi
tôi đã đến từ đó nhanh nhất có thể.
Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ mặc những thứ này
tới một bữa tiệc tôi được mời tới.
[Randy Travis: Is It Still Over]
Kiểm tra 2000 lần rồi. Điểm 11.
- Tất cả đều trống trải. Vành đai trống trải.
- Hey.
Anh có thấy cô gái ngăm đen dễ thương nào
ở quanh đây không?
- Tôi đi uống một lúc mà cô ấy đã biến mất rồi.
- Không, thưa ngài.
Tối nay tôi chả chơi được gì.
Chào ngài. Xin chào.
Thủ tướng, thật mừng vì có ngài
đứng sau Liên ***.
Nói chuyện, đóng góp tùy tâm
trong sinh nhật Tổng thống...
- Chúc mừng sinh nhật ngài.
- Cảm ơn anh.
- Ben Gates. Kho báu ngôi đền?
- Ồ, phải rồi, Ben Gates.
- Chúng tôi sẽ không giữ 2 người lại đâu.
- Cảm ơn nhiều. Thật hân hạnh.
Tôi không thể nói được mình đã xúc động thế nào
khi được mời tới tôi nay.
Chắc hẳn cậu đang có
một Cục tình báo quanh đây.
Thưa ngài?
Nếu xét tới truyền thống thám hiểm nhà cậu.
- Ồ, yeah. Ồ, đó là...
- Nói tiếp đi.
Tôi rất tiếc, thưa ngài,
nhưng tôi biết ngài là một người khâm phục
Geogre Washington như thế nào.
Tôi nghĩ ngài sẽ muốn xem thứ này.
Hãy xem nó.
Đó là bản đồ Núi Vernon
do đích thân George Washington vẽ lại.
Tổng thống, chính xác là như vậy.
- Chuyên ngành lịch sử kiến trúc, Đại học Yale.
- Tôi không biết vậy.
Nó thuộc về chú cố tôi.
Có được từ cháu một người nô lệ, Charlotte.
- Chúc mừng sinh nhật ngài.
- Thật vinh hạnh. Cảm ơn rất nhiều.
Charlotte, người đã sống và làm việc
tại đây, núi Vernon.
- Yeah.
- Và ta đang đứng ngay đây, thưa Tổng tống.
Đường vẽ này là một đường hầm ngầm,
một lối thoát chưa bao giờ được phát hiện.
Tôi tự hỏi...
Tôi tự hỏi liệu nó còn ở đó không.
Ồ...
- Chỉ có một cách để tìm hiểu thôi.
- Có lẽ ta nên xem qua.
Ta được phép làm vậy sao?
Ý tôi là, tôi biết ngài được phép
làm vậy. Ngài là Tổng thống mà.
Tôi có thể đi cùng ngài được không?
- Mấy anh ở khắp mọi nơi.
- Vâng, thưa ngài.
- Đưa đèn pin cho bạn tôi đi.
- Cảm ơn.
Theo như bản đồ, nó ở...
Một... hai. Ở đây.
Yeah, chắc nó ở đây.
- Tôi có thể?
- Tất nhiên rồi.
Được rồi.
Cậu biết đấy, Craig,
tôi hiểu rõ cậu làm việc của mình,
nhưng ở dưới này tôi đâu có kẻ thù.
Trong hầm chứa rượu. Trong căn phòng nhỏ này.
Tôi sẽ chỉ đợi ở đây thôi.
Ngay đây.
- Đó là kí hiệu của George Washington.
- Chỉ hơi khác chút.
- Sao?
- Cái rìu, góc dưới này.
Nó tương ứng với một kí hiệu trên bản đồ,
chắc nó xếp thành hình chữ V.
Được rồi, còn gì nữa?
Mũi tên...
...đang nằm ngang.
Chúng tôi vẫn ổn.
Đừng lo.
Xem này.
Đi nào.
Tổng thống?
Có rắc rối ở khu vực 9!
- Báo cho Fairfax, SecTac kênh 1!
- Kiểm tra chi tiết vành đai, khóa mọi lối ra!
- Gates, cậu đang làm gì vậy?
- Tôi xin lỗi, Tổng thống.
Tôi cần hỏi ngài một câu,
một câu hỏi tôi biết ngài không thể trả lời
- trừ khi ta ở một mình.
- 2 người đang vào trong.
Tôi cần một cái búa lớn, một cái xà beng,
một búa khoan, ngay bây giờ!
Tom, báo động với Phó Tổng Thống.
Tổng thống, khoảng giữa năm 1880,
khi Bàn Kiên Định được đặt tại
Phòng Bầu Dục,
và giờ, một trong số những Tổng thống
đã tìm ra ngăn kéo bí mật trong bàn.
Giấu bên trong một mảnh gỗ
với những kí hiệu của người thổ dân được ghi trên đó.
Một bản đồ kho báu tới Cibola,
Thành Phố Vàng trong truyền thuyết.
Tất cả những gì cậu hỏi tôi
chỉ là về một bản đồ kho báu thôi sao?
Tấm bản đồ đó là chìa khó để chứng minh
sự vô tội của Thomas Gates.
Tôi biết rằng mảnh gỗ đó
không còn ở trong Bàn Kiên Định nữa.
Cậu đã ở bàn của tôi?
Tôi tin rằng địa điểm cất giữ mảnh gỗ đó
hiện đang được che giấu...
...trong Sách của Tổng thống.
Cuốn sách chỉ được biết đến bởi các Tổng thống.
Nó chứa đựng mọi bí mật quốc gia.
Đó là điều hài hước nhất
tôi từng nghe được đấy.
Tôi đã nhìn thấy con dấu trong bàn, thưa ngài.
Tôi biết tấm bản đồ đó tồn tại.
Cậu sẽ không nói cho tôi biết
cách rời khỏi đây
- trừ khi cậu có cái cậu muốn.
- Lối ra ở ngay đây,
và tôi sẽ chỉ cho ngài.
Cậu không giỏi đàm phán lắm nhỉ?
Vâng.
Tổng thống!
Búa của tôi đâu rồi?
Tôi không có nó, Gates.
Cậu làm tất cả chuyện này,
cậu sẽ phải vào tù,
chỉ vì muốn rửa sạch danh tiếng tổ tông.
Lối ra ở ngay dưới cầu thang này.
Mọi thứ về tôi
đều là nhờ tổ tiên tôi, thưa ngài.
Thomas Gates thực hiện
hành động cuối cùng của lòng tận tụy
phục vụ tổ quốc mình để ngăn chặn KGC.
Khi ai đó hi sinh vì Tổ quốc của họ,
tôi tin rằng họ nên được tôn vinh.
"Phương sách cuối cùng của lòng tận tụy"?
Lincoln là vị Tổng thống yêu thích của tôi.
Không phiền lòng ngài chứ.
Không đâu.
Ông ấy cũng là vị Tổng thống yêu thích của tôi.
Thưa ngài, tôi biết cuốn sách tồn tại,
và câu hỏi của tôi là...
"Ngài sẽ đồng ý cho tôi xem nó chứ?"
Thậm chí nếu thứ gì đó giống thế
thực sự tồn tại,
sao cậu lại nghĩ
tôi sẽ trao nó cho cậu?
Vì nó sẽ dẫn chúng ta
tới khám phá kho báu vĩ đại nhất mọi thời đại
của thổ dân Châu Mỹ.
Một phần đồ sộ của nền văn minh đã mất.
Ngài có thể trao lại lịch sử
cho những thế hệ sau của nền văn minh ấy.
Và bởi vì ngài là Tổng thống
của Hợp Chủng Quốc Hoa Kì.
Dù cho bởi tính cách bẩm sinh, hay vì lời thề
ngài đã tuyên thệ bảo vệ hiến pháp,
hay bởi gánh nặng lịch sử đặt lên vai ngài.
Tôi tin rằng
ngài là một con người danh giá.
Mọi người không còn tin như thế nữa.
Họ muốn tin như vậy.
Đường cao tốc gần nhất ở lối này.
Ngài sẽ hiểu rằng chúng ta chia tay ở đây.
- Gates.
- Thưa ngài?
Cuộc nói chuyện tiếp sau đây
chưa bao giờ xảy ra.
Cuốn sách tồn tại.
- Nó ở đâu?
- Cậu còn giữ cuốn sách ở đâu được nữa?
Ở Thư viện Quốc gia.
X, Y, 2, 3, 4, 7, 8, 6.
Cảm ơn ngài.
Cậu cũng sẽ cần phải biết
3, 7, 9, 4.
Tôi hiểu rồi.
- Và, Gates...
- Thưa ngài?
200 người biết rằng cậu bắt giữ tôi
ngoài ý muốn của tôi. Tôi không thể nói lý do.
Trừ khi cậu tìm tìm thấy thứ cậu đang tìm kiếm,
cậu sẽ bị buộc tội bắt cóc Tổng thống.
- Cậu biết nó có nghĩa là gì.
- Vâng, thưa ngài. Tôi rất hiểu.
- Tôi muốn cậu làm điều này cho tôi.
- Đó là một đặc ân, thưa ngài.
Trang 47. Hãy xem qua trang đó.
Riley, gặp tôi ở Thư viện Quốc gia
trong 20 phút nữa.
Được rồi.
Sadusky.
Tổng thống sao cơ?
Sao cơ?
Gates.
X-Y-2-3-4-7-8-6.
X-Y-2-3-4-7-8-6.
X-Y-2-3-4-7-8-6.
- Hey.
- Hey.
Ta tới gần rồi.
- Ta bắt đầu ở đâu đây?
- XY là mã số sắp xếp sách.
Viết tắt của tập hợp đặc biệt,
có nghĩa là những cuốn sách rất đặc biệt.
- Chúng ở đâu?
- Lối này. Ta sẽ lẻn vào.
Sẽ ổn thôi.
Đây rồi. XA... XM...
Xem này. Anh có mã số chứ?
3-7-9-4
Những con số Tổng thống nói là gì?
2-3-4-7-8-6
2-3-4-7...
X-Y-2-3-3,
2-3-4-7-8... Đây rồi.
2-3-4-7-9-1.
- 2-3-4-7-9...
- 76, 78...
Nó không ở đây.
Có lẽ ai đó đã tìm ra.
- Sao lại dẫn ta đến đây nếu không có cuốn sách?
- Chắc ông ta muốn chúng ta bị bắt.
Đây.
- Cái gì vậy?
- Khóa 6 số.
Vị trí sách là mã số.
Vị trí sách là mã số.
Đúng rồi. Tôi đã đúng.
Giỏi lắm, cậu Poole.
Đại bàng và vòng tròn.
- Khu vực 51!
- Shh!
- Vụ ám sát Kennedy.
- Shh! Ta không có thời gian đâu.
Đúng rồi.
Đây rồi. Khoan nào.
"Tháng 4 năm 1865. Nữ hoàng Victoria
gửi Thống chế Pike 2 công văn mật mã.
Bức thứ nhất đã nhận được.
Mang theo nội dung
về kho báu ở Thế Giới Mới. Thành Phố Vàng."
Chờ đã. Nữ Hoàng muốn giúp Liên *** sao?
- Một Hoa Kì bị chia tách sẽ yếu hơn chứ.
- Họ cần bông của miền Nam.
"Bức thứ 2 được cho là
chứa một mật mã Playfair...
ám chỉ liên lạc với Laboulaye,
người sẽ che giấu những đầu mối trước khi chết."
Mật mã được viết vào 2 trang nhật ký của Booth,
những trang mà Thomas đã cố thiêu hủy.
- Ta có 1 trang.
- Chính xác. "1880."
Bàn Kiên Định đến Washington,
được Nữ hoàng gửi tới Tổng thống Hayes."
Xem này.
Mảnh gỗ mất tích ở Nhà Trắng. Wow.
Đây là ghi chép cuối cùng
của Tổng thống Coolidge.
"1924. Tôi tìm thấy một mảnh gỗ
trong ngăn kéo bí mật của bàn.
Mảnh gỗ được chụp ảnh và hủy bỏ.
Borglum được ủy quyền
phá hủy mốc đánh dấu
trên núi Black Hills."
Borglum. Núi Rushmore?
Ông ấy chạm khắc núi Rushmore
để xóa bỏ dấu mốc của bản đồ
để bảo vệ Thành Phố Vàng.
Núi Rushmore là ngụy trang.
Cái gì vậy?
Đó là những đồng thuế của tôi,
giờ đến để bắt tôi.
Không phải để bắt cậu,
họ đến bắt tôi. Tới chỗ để xe đi.
- Không! Ben!
- Đi đi! Anh sẽ gặp lại 2 người.
Lối này.
Gates bắt cóc Tổng thống, rồi lại để anh ta đi
và tới Thư viện Quốc gia?
- Tại sao vậy?
- Có lẽ anh ta muốn tìm thứ gì đó.
Lối này.
Tất cả các đặc vụ...
- Bố.
- Ben.
Rời khỏi đó đi.
Bố phải đi đây.
FBI, Cục tình báo ở khắp mọi người.
Bố bình tĩnh nào. Con sẽ gửi một bức hình
mảnh gỗ tới di động bố.
- Con làm vậy được sao?
- Vâng, được ạ.
Bố nhận được chưa ạ?
- Bố nhận được rồi.
- Xem nào.
- Hãy mang tới cho mẹ dịch.
- Sao lại là bố?
Hắn ta nói mẹ hắn
dịch được mảnh gỗ?
Hãy tìm xem bà ta là ai.
- Sao ta tìm được Ben?
- Tôi không biết.
- Dừng lại! 2 người là ai?
- Chúng tôi làm việc ở đây.
- Thẻ căn cước.
- Đây. Chúng tôi được lệnh di tản.
Tôi chẳng biết có chuyện gì nữa.
- Xe tôi đỗ...
- Một giây tôi đang đọc...
- Mục đặc biệt cho...
- ...một cuốn sách, rồi chúng tôi bị đẩy ra.
- Đi đi.
- Cảm ơn anh.
- Cảm ơn sự giúp đỡ của 2 người.
- Chúc may mắn.
Buối tối tốt lành.
Đây, tới khu phía bắc...
Khởi động xe đi.
Vào số đi.
- Uh-oh.
- Sao vậy?
Trống trải rồi. Đi đi!
Ta vào tù mất.
Tôi muốn kiểm tra...
Vào đi! Bám vào!
Xe Mercedes SUV...
- Anh ấy vào rồi! Đi thôi!
- Bám chắc!
Whoa!
Được rồi. Ta làm được mà.
Khóa chướng ngại lại, khóa nó lại!
Khóa nó lại!
- Lái đi, lái đi!
- Được rồi.
Tôi không nghĩ vậy đâu.
Whoa, whoa!
Đi nào, đi nào!
Đi thôi!
Đó không phải cách nên làm!
- Bao lâu nữa họ tìm được ta?
- Tôi sẽ nói với cô.
- Tổng thống là đồ ba hoa!
- Sadusky. Ông ta ở đây.
Ông ta biết về cuốn sách nhiều hơn tôi nghĩ.
Tổng thống thấy sao về chuyện bắt cóc?
Tổng thống thấy sao về chuyện bắt cóc?
Ông ấy ổn.
- Tiến sĩ Appleton.
- Văn phòng đóng cửa rồi. Tôi rất tiếc.
Tôi xin lỗi vì đã muộn như vậy.
Tôi là Mitch Wilkinson.
Tôi có vài thứ muốn bà nhìn qua.
Chỉ mất vài phút thôi.
- Ông là người săn kho báu.
- Không đâu, thưa bà.
Tôi chỉ là người cố gắng
tạo nên một dấu ấn trong lịch sử.
Bà giúp tôi được chứ?
Um... Không được rồi, tôi không biết ngôn ngữ đó.
Xin lỗi. Tôi không giúp được ông.
Ồ, xin lỗi bà.
Vâng.
Được rồi.
Chồng cũ của bà đang tới đấy.
Ông ta muốn bản dịch.
Nói với ông ta bất cứ điều gì, ngoại trừ sự thật.
Đuổi ông ta đi. Mạng sống của ông ta phụ thuộc vào điều đó.
Emily?
Tôi biết tôi là người cuối cùng
bà muốn gặp,
và tôi cũng không hề thoải mái,
nhưng tôi cần bà dịch vài thứ.
- Ben gửi cho tôi. Nó cần bà giúp.
- Dĩ nhiên rồi.
Nếu là vì Ben thì dĩ nhiên rồi. Cái gì vậy?
Oh. Uh...
Nó ở trong di động.
Tôi không chắc làm cách nào...
- Đưa tôi nào.
- ... để lấy nó ra.
Chúng tôi biết rằng nó dẫn đến núi Rushmore.
Đúng vậy. "Những hòn đảo...
Những hòn đảo đá trong biển cỏ."
Đó là cách mà Lakota đã dùng để gọi
núi Black Hills ở phía nam Dakota.
Đúng vậy.
"Hãy tìm nơi Mặt Trăng tiếp xúc với Trái đất
và giải phóng chim ruồi."
Là vậy sao?
Liệu có bao giờ bà nghĩ rằng...?
Tôi không thể tin mình đang nói điều này nữa.
Liệu có bao giờ bà nghĩ rằng
những việc tôi làm là để gây ấn tượng với bà?
Không, ông làm vậy vì ông muốn vậy,
và tôi cũng làm vậy,
trừ việc 1 trong 2 ta phải trưởng thành,
ở nhà và chăm sóc Ben.
Chắc chắn không thể là ông.
Liệu ông có bao giờ nghĩ rằng tôi đã hi sinh
cho chúng ta còn ông thì chưa bao giờ?
Không, dĩ nhiên là không rồi.
Vậy nên đi đi.
Rượu tequila tệ hại.
Đừng buồn. Bà làm tốt lắm.
Patrick tin từng từ bà nói.
Ngoài ra, con trai bà sẽ không bao giờ
tìm thấy kho báu.
Ông đâu có biết Benjamin.
Có lẽ không.
Nhưng một lần nữa, tôi có cái này.
Một bức thư của Nữ hoàng Victoria
gửi cho Thống chế Liên *** Albert Pike?
Có vẻ như vị nữ hoàng già nua
thích động cơ của Thống chế.
Nó đã được lưu truyền
trong gia đình tôi suốt 140 năm qua.
Chứa đựng một phần quan trọng của dữ liệu.
Đầu mối cuối cùng.
Phần này của dữ liệu chẳng có giá trị gì
nếu thiếu phần dịch mảnh gỗ của bà.
Mỉa mai quá phải không?
Mọi chuyện bắt đầu từ những trang giấy cháy xém,
và giờ nó kết thúc
với sự thiêu đốt của thứ này,
đầu mối cuối cùng
Khiến tôi trở thành người duy nhất...
... có thể tìm thấy Cibola.
... có thể tìm thấy Cibola.
Lấy áo của bà đi.
Phần dịch của bà về mảnh gỗ thứ hai nói rằng
- ta cần tìm một đảo đá.
- Ben sẽ tìm ra ngay thôi.
Tôi không nghĩ vậy đâu.
Làm sao tôi vào được, um, chỗ này...
Chào ông, Mitch.
Mẹ...
- Chờ em đã.
- Không đời nào. Em đi chậm quá.
Mẹ biết con sẽ tìm ra
lời nhắn mẹ gửi bố con.
Chim ruồi tốt lắm. Thả bà ấy ra.
Chúng tôi là người có súng,
và anh lại đang ra lệnh với tôi.
Tôi đã bắt cóc Tổng thống.
FBI đang trên đường tới bắt giữ tôi,
và tôi chắc họ sẽ rất vui được gặp ông.
Họ sẽ tìm thấy cả 2 ta và bắt giữ cả 2.
Con đường này không dẫn đến
Thành Phố Vàng nhỉ?
Người này có những thông tin con cần.
Ông ta có 1 lá thư.
Do Nữ hoàng Victoria
gửi cho Thống chế Albert Pike.
- Sau cậu biết?
- Tôi đã đọc điều đó trong một cuốn sách.
Mẹ e rằng ông ta đã đốt nó rồi.
Được rồi... Ông đã có tôi làm được
xa tới vậy, sao giờ phải dừng lại?
Ông nói cho tôi những gì ông biết,
tôi sẽ tìm Thành Phố Vàng,
chứng minh sự vô tội của Thomas Gates
còn ông có thể lấy kho báu.
- Sao cơ?
- Tôi sẽ đi với cậu.
Nhưng nếu ai đó được ghi danh
vì tìm ra Thành Phố Vàng,
người đó sẽ là tôi.
Nhưng các bạn của ông sẽ ở lại đây
cùng tất cả súng ống.
Điều gì khiến cậu nghĩ tôi sẽ đồng ý?
Vì ông cần kho báu đó.
Tin tôi đi, tôi biết vậy.
Được rồi, Gates. Ta sẽ làm theo cách của cậu.
Nhưng tin tôi đi... tôi chẳng cần tới súng đâu.
- Tổng thống nào cơ? Tổng thống sao?
- Tôi đã nghĩ tốt nhất là không nên nói với bà.
Tôi vẫn không thấy có gì
giống một loài chim cao quý cả.
Được rồi. Thế này.
Bức thư nói gì?
Đầu mối trong bức thư của Nữ hoàng Victoria là gì?
"Cánh cổng sẽ chỉ hiện ra
dưới một cơn mưa không có mây."
Hãy tìm hiểu điều đó xem.
Vậy ta sẽ trở lại khi trời mưa?
"Không có mây."
Có thể đơn giản nghĩa là Mặt trời.
Ta cần một ngày nắng... và mưa.
Ta cần nước.
Nước.
Abigail.
Mọi người, nước làm các hòn đá
tối màu hơn. Hãy dùng nước.
Em? Nước?
- Cái gì trong tay tôi đây hả? Ông mù sao?
- Tốt lắm, tốt lắm.
Buồn cười thật.
Ta sẽ tưới nước cả chỗ này sao?
Đây rồi.
Ồ! Đây rồi. Tôi tìm thấy rồi.
Ở đây! Tìm thấy rồi! Ở đây!
Xem này!
Một con đại bàng.
- Xem này. Một con đại bàng.
- Nó đây rồi.
- "Loài chim cao quý..."
- "Sẽ chỉ đường cho bạn."
- Uh-huh. Giờ thì sao?
- Ta cần đưa tay vào,
và theo một cách cao quý,
vượt qua con chim.
- Nó chỉ ra trực tiếp...
- Bằng cách nào đó con chim này...
...sẽ trỗi dậy từ hòn đá
và như quạ kêu...
Các người có thể đứng đó suy đoán một lúc,
hoặc tôi sẽ đưa ra đầu mối tiếp theo.
"Dâng hiến bàn tay của bạn
tới trái tim của chiếm binh."
Và đại bàng là một biểu tượng của chiến binh.
Ben, không. Chờ đã, chờ đã! Không.
Đó có thể là một cái bẫy khủng khiếp.
Nói với nó đi!
Đó là một cái bẫy khủng khiếp.
Sẽ thật đáng tiếc nếu đi xa như vậy
và thậm chí còn không dám thử, phải không nào?
Tôi sẽ làm, Ben.
Được mà.
Dâng hiến bàn tay của bạn.
- Con xin lỗi. Con... Con không nhịn được.
- Anh!
Nó, uh... giống như một cái chốt.
Xem này.
Được rồi, tốt lắm. Đi thôi.
Ồ!
Ben, xem này.
Ồ, nó đẹp quá!
- Patrick. Patrick!
- Ben, cái gì vậy?
Có vai trò như vật đối trọng
để giữ cửa mở.
Âm thanh đó là gì vậy?
Thật hấp dẫn.
Ben!
Xin lỗi nhé.
- Ổn chứ?
- Không đâu.
Dậy đi.
Bị khóa rồi.
- Patrick, ông đã làm gì vậy?
- Một loại chốt khóa. Tôi không làm gì.
Giở chỉ còn một đường thoát ra khỏi đây.
Đi thôi.
Ồ!
Tôi chưa từng thấy nhiều di vật đến vậy.
Đẹp quá.
Nhìn như ta phải di chuyển vài hòn đá.
- Có một đường hầm ở đây.
- Mọi người, xem này.
Đó là một người đàn ông bằng vàng bé nhỏ.
Nhìn này. Tượng bán thân bé nhỏ.
Xem này. Giống như...
- Ben!
- Ben!
Lùi lại! Lùi lại!
Tất cả! Sang phía kia!
Lùi lại! Lùi lại!
Ah!
Riley, tiến lên đi! Tiến lên đi!
Không, lùi lại, lùi lại.
- Anh muốn tôi làm gì hả?
- Dừng lại! Dừng lại!
Ta cần phải cân bằng trọng lượng
để giữ cái này không rơi xuống.
- Ta sẽ tìm chúng.
- Ta làm gì đây?
Tìm xem có gì.
Tôi sẽ nói ta phải làm gì.
- Không đâu, tôi nói cho ông.
- Không đâu, tôi nói cho bà.
Không, để tôi nói!
Ở kia có một lối đi nhỏ.
Ông tới đó, di chuyển mấy hòn đá,
vì nó sẽ dẫn tới đâu đó.
Ý kiến hay.
Chẳng có gì cả.
Chỉ là một cái hố lớn đen ngòm.
Ben, xem này!
Có một cái cầu thang
- Ý em là, phần còn lại của một cái cầu thang.
- Ném đèn qua cho anh.
Riley. Hãy tiến thật chậm về góc đó.
Không! Chờ đã...
- Tiến chậm như tôi tiến về góc kia.
- Được rồi.
Mỗi lần một bước thôi. Tốt lắm.
Nếu ta có thể nâng góc này lên,
tôi nghĩ mình có thể với được nó.
- Dừng lại! Đèn đỏ!
- Ông chẳng giúp gì cả!
Tôi có thể lên đó dễ dàng hơn cậu.
Dừng lại.
- Mọi người!
- Ở đây là 1 chọi 3 đấy.
Tôi sẽ không đi lượt cuối đâu, và nếu tôi
không đi cuối, tôi sẽ đi đầu.
Xem này!
Sẽ sao đây?
Ta sẽ làm theo cách của ông.
Những người còn lại, tôi sẽ đếm tới 3,
tất cả cùng di chuyển.
Một lần 1 bước thôi.
1, 2, 3.
- Sẵn sàng chưa?
- Đi thôi.
A!
Mitch, ông thấy gì?
Có lối ra không?
Trên đó có gì, Mitch?
Em?
- Bà ổn chứ?
- Hãy hứa với tôi là nó sẽ ổn.
Được rồi.
Đi thôi.
Mitch! Thôi nào!
- Em đã tính toán về chỗ này, và...
- Anh biết.
Ta phải bỏ lại 1 người.
Hãy hứa là 2 người sẽ quay lại đón tôi.
Tôi cũng biết tính toán mà.
- Em sẽ là người kế tiếp.
- Tôi sẽ đi cuối.
"Không đâu, ta sẽ tìm ra gì đó."
"Bọn tôi cần cậu ở đây. Xin cậu đấy, Riley."
Tôi đùa thôi mà. Đi đi.
Được rồi.
- 1... 2... 3!
- Đi thôi!
Oh!
- Anh làm gì vậy?
- Chẳng gì cả.
Uh!
Em không tới được.
Đi đi! Đi ngay đi!
- Được rồi, sẵn sàng rồi chứ?
- Ngay bây giờ!
Ah!
Riley! Bám vào!
Được rồi. Mitch, tượng thần.
Được rồi, Ben. Bọn em tìm thấy một bức tượng ở đây!
Bọn em có thể ném nó xuống
để bù trọng lượng của anh!
Ném nó đi!
Tới đây!
Cố lên, Ben!
Đây! Nắm lấy tay tôi!
Ben!
Cảm ơn cậu, Riley.
Sao không cô gái nào thấy tôi làm chuyện này nhỉ?
- Ổn chứ?
- Anh ổn rồi. Anh ổn rồi. Anh ổn rồi.
Vậy... đi tiếp thôi.
Gì thế này?
Oh! Oh! Oh!
Oh!
Soi đèn của bà vào đó.
Ông làm gì vậy.
Tôi không thấy gì cả!
Nó đây à?
Là dầu!
Hết đường rồi!
Không có lối thoát nào cả!
Ta phải quay lại.
Được rồi.
Không. Không, Patrick, chuyện này thật điên rồ.
Được rồi.
Tôi tới được nó rồi!
Tôi tóm được ông rồi! Tôi tóm được ông rồi!
Không còn lối đi tiếp!
Không phải là đi tiếp, mà là đi xuống!
Nước phải chảy ra đâu đó.
Nhưng chỗ đó đã bị ngập rồi.
Giúp tôi đẩy cái trục quay này!
Nước đang rút dần.
Đó là... Em.
Em. Em.
Ben! Hey!
Bố! Ta tìm được nó rồi!
- Thomas đã đúng!
- Không, bố đã đúng!
Xin lỗi vì đã bôi nhọ thanh danh
cha của ông cố cậu.
Có vẻ như đó là cách duy nhất
để kéo cậu vào cuộc tìm kiếm.
Nhưng đó là một cơ hội để nhà Wilkinson
ghi dấu vào lịch sử,
để tìm Thành Phố Vàng,
để được ghi nhớ.
Có chuyện gì đã xảy ra với con vậy?
Bố con đã rất lo đấy.
Còn bà ấy thì đã điên lên ấy chứ.
Bố à, bố qua đây đi,
bố có thấy...?
Dừng lại nào bố. Bố có thấy
dòng chảy nào dẫn ra ngoài không?
Không, khóa hết rồi. Thậm chí con còn không thể
trở lại hang lớn, cửa đá tròn.
Mẹ con đi đâu rồi vậy?
Anh yêu. Anh yêu.
Xem này.
- Sao cơ?
- Xem này.
Cái này sẽ giải mã
ngôn ngữ Olmec.
Nó sẽ giúp ta thấu hiểu
nền văn hóa trước thời điểm Châu Mĩ được phát hiện.
Oh!
Em?
- Bà vui à?
- Ồ, đúng vậy đấy.
- Ben! Xem này! Xem này!
- Oh, yeah.
Đó là nơi họ đã cắt cổ họng,
moi tim.
- Cái gì vậy?
- Nghe đi.
Ah!
Tôi đã cố tìm đường ra.
Mọi cổng thoát đã bị khóa!
Tôi đã nói với anh rồi, chỗ nước này
phải chảy ra đâu đó. Ta phải tìm nó.
Ben, có một dòng nước!
Theo nó đi!
Hẳn phải có một chỗ thoát nước!
Nó ở dưới chúng ta. Ngay đây!
Mau lên!
Đi mau! Vào trong này!
Nước dâng lên nhanh quá!
Hãy mở cửa thôi không chúng ta sẽ chết chìm đấy!
Ben, nó dốc xuống!
Nó là đường hầm thoát nước.
Khi con mở cửa
nó ngập nước!
Ta phải tìm thứ gì đó kê ở dưới
để giữ nó mở!
Không được, nếu nó mở,
đường hầm sẽ ngập nước.
Ta phải sang phía bên kia
và đóng cánh cửa lại.
Patrick, Emily, đi đi!
- Không.
- Không!
Không!
Mitch, ta phải sang bên kia
cánh cửa!
Không ai được rời đi trừ khi tôi nói vậy.
Cánh cửa đó sẽ không tự mở.
Ta đều biết chuyện gì
xảy ra ở đây.
Một người trong chúng ta phải giữ cánh cửa mở
và ở lại.
Tôi chọn Mitch.
Đây không phải chế độ dân chủ.
Dừng lại đi! Tôi sẽ ở lại!
Tôi ở lại. Xem này. Xem này!
Thấy chưa? Tôi ở đây! Tôi ở lại!
Tôi sẽ nói với các người
chuyện sẽ ra sao.
Tôi và cậu sẽ mở cánh cửa đó.
Bất cứ ai cố bỏ đi trước tôi,
tôi hạ cánh cửa xuống,
ta sẽ bắt đầu lại!
Muốn làm điều gì nực cười,
tôi cam đoan các người sẽ đau đấy!
Không đâu! Tôi thề đấy.
Thả cô ây ra.
Ben, không, bọn ta sẽ không rời đi mà thiếu con.
Abigail.
Em phải đưa bố mẹ anh ra ngoài.
Em phải đưa bố mẹ anh ra ngoài.
- Không!
- Đi thôi!
Đi thôi! Bác Patrick, bác Emilu,
anh ấy cố cứu chúng ta.
Xin hai người, đi thôi.
Đẩy đi, Ben!
Nước chảy siết quá!
- Tôi sẵn sàng rồi!
- Tất cả là của cậu!
Ah!
Mẹ!
Bám chắc vào!
Thở đi!
Ah!
Ta phải đưa Ben ra khỏi đó!
Nếu tôi kẹt vào cửa,
nó sẽ luôn mở,
cả hai bên cùng bị ngập,
ta sẽ chết đuối hết!
- Mở cửa ra đi! Tôi sẽ giúp ông ra!
- Dòng nước siết quá!
Tôi mở cửa,
cậu sẽ bị cuốn đi!
Tôi sẽ giúp ông ra!
Tôi đã tìm thấy Thành Phố Vàng!
Tôi đã tìm được nó!
Và sẽ không ai biết sao?
Ta sẽ cùng giải quyết!
Tất cả chúng ta có thể thoát ra!
Chuyện này không phải là một câu đố!
Không còn câu đố nào nữa, Ben!
Tất cả chúng ta sẽ chết,
hoặc là chỉ tôi chết!
- Nói với họ tôi đã tìm được nó!
- Đừng bỏ cuộc!
Mitch!
Ah!
Cảm ơn em.
- Ta chưa gặp mặt nhau nhỉ. Cháu là Riley.
- Ồ, chào cậu.
Sếp! Điện của ông.
Sadusky đây.
- Tôi chứng minh được rồi.
- Ben!
Ta chỉ nói về cậu thôi.
Sẵn sàng đầu thú chưa?
Không hẳn đâu.
Chúng tôi đã tìm thấy Thành Phố Vàng.
Không quan trọng.
Cậu vẫn là tội phạm liên ***.
Dừng lại nào. Dừng lại đi.
- Tổng thống!
- Craig, cho chúng tôi vài phút nhé.
Thưa ngài, ngài biết rồi mà,
đây là kẻ đã bắt cóc ngài.
Theo như tôi nhớ lại,
chúng tôi đã tìm ra một đường hầm bí mật,
và ngẫu nhiên cánh cửa đóng lại,
và người này đã cứu mạng tôi.
Vâng, thưa ngài.
- Gates.
- Thưa ngài.
Để ghi chép lại, sau nhiều thế kỉ
thám hiểu, vào ngày này,
cậu đã mang lại niềm vinh dự
cho Tổ quốc và gia đình cậu.
Các bạn đã phục vụ Tổ quốc tận tình.
Cảm ơn các bạn.
- Cảm ơn ngài.
- Craig.
Tôi nghĩ cậu sẽ muốn
xem qua tiêu đề bản tin ngày mai.
Ngày mai?
Thomas Gates được chứng minh
là một anh hùng Nội chiến
Cảm ơn ngài.
Tất cả các bạn,
cùng với Emily và Patrick Gates
sẽ được ghi danh cho khám phá này.
Và cả Mitch Wilkinson nữa, thưa ngài.
- Thật chứ?
- Vâng, thưa ngài.
Ben, tôi rất tò mò
về điều tôi đã yêu cầu cậu.
Có báo cáo nào về
nội dung trang 47 không?
Tôi tin rằng mình có thể lo liệu việc đó, thưa ngài.
- Tốt lắm.
- Cuộc sống luôn thay đổi mà, thưa ngài.
Trang 47 có gì vậy?
Hai người đang nói về cuốn sách phải không?
Sách nào cơ?
Hãy cẩn thận với nó.
Cô đang dùng nước tinh khiết phải không?
- Vâng.
- Cô đã ghi nó vào danh mục chưa?
- Chưa.
- Chưa sao?
Xin lỗi? Xin lỗi ông?
Ông đã ghi nó vào chưa?
Cô nên có mặt
lúc chúng tôi chọn cái giường đầu tiên cơ.
Xin lỗi.
Xin chào, anh là người...
Anh là người săn kho báu phải không?
Không đâu, người cô đang nghĩ tới
đang ở đâu đó quanh đấy.
Không đâu. Anh là người đó mà. Riley Poole.
Tôi nhận ra anh từ cuốn sách của anh.
Anh sẽ kí cho tôi chứ?
Vâng.
Cảm ơn anh.
Vậy, um, mấy cái bàn uống trà...
Phải rồi, anh sẽ gọi người
mang chúng tới cho em vào tuần sau.
Em định nói là anh có thể giữ nó lại.
Và anh có thể...
... đến và dọn về ở cùng em.
- Không đâu. Em đã dùng từ "vậy".
- Vậy thì sao?
Khi em nói "vậy",
có nghĩa là em đang cáu.
Đôi lúc thôi.
Và đôi lúc không phải vậy.
Giống như câu đố vậy.
Và anh rất giỏi giải câu đó.
Em chắc là anh sẽ tìm ra.
Vậy...
Gửi anh Riley Poole
Nhà Trắng
Washington
Từ bàn của Tổng thống
MIỄN THUẾ
Tôi yêu chiếc xe này.
Dịch bởi tieu_dao_tac. tacxiu@gmail.com