Tip:
Highlight text to annotate it
X
Dịch: jinsk8r
Người ta nói rằng phép thuật đã
biến mất khỏi thế giới từ rất lâu.
Và con người đã không còn có thể dùng
những điều ước để thỏa mãn nhu cầu.
Dành cho những ai không còn nhìn
thế giới này qua đôi mắt trẻ thơ.
Đây là câu chuyện của một cậu bé,
và một điều ước Giáng Sinh,
đã thay đổi cuộc đời cậu... mãi mãi.
Chuyện bắt đầu từ năm 1985,
ở một thị trấn ngoại ô Boston.
Đang là dịp Giáng Sinh, và tất cả
trẻ em đều đều rất háo hức.
Thời gian đặc biệt của năm, khi
trẻ em ở Boston tụ tập cùng nhau
- và bắt nạt bọn trẻ Do Thái.
- Này thằng áo xanh! Bắt nó!
Nhưng có một cậu bé
không có hứng thú ấy.
Đó là John Bennett.
Một cậu bé điển hình trong mỗi khu phố,
luôn gặp khó khăn khi kết bạn.
Mấy cậu, cho tớ chơi chung nhé?
- Biến khỏi đây đi Bennett!
- Biến đi Bennett!
- Biến khỏi đây đi Bennett!
- Biến đi Bennett!
John luôn mong ước có một
người bạn thực sự để làm tri kỷ.
Và cậu biết rằng nếu tìm được người bạn đó,
cậu sẽ không bao giờ để cậu ta rời xa.
Và rồi, như mọi năm, buổi sáng
sau đêm Giáng Sinh đã tới.
Mọi đứa trẻ mở quà Giáng Sinh
trong niềm vui sướng.
Và với cậu bé John Bennett, ngày Giáng Sinh
đã mang đến món quà rất đặt biệt.
Bố đoán ông già Nô-en đã biết
năm nay con rất ngoan rồi đấy...
Chúc mừng Giáng Sinh, John.
"Tôi yêu bạn".
Nó nói chuyện này.
Tớ sẽ đặt tên cậu là Teddy.
Ngay lập tức John dính chặt vào Teddy,
và có điều gì đó từ con gấu bông
làm cậu bé cảm thấy như mình đã có bạn.
Người bạn để chia sẻ những bí mật.
"Tôi yêu bạn".
Tớ cũng yêu cậu, Teddy.
Tớ ước gì cậu có thể thực sự
nói chuyện với tớ.
Vì như thế chúng ta có thể làm
đôi bạn thân, mãi mãi.
Và nếu có một điều mà bạn
có thể dám chắc
thì đó là không có gì có sức mạnh
hơn một điều ước của một cậu bé
trừ một chiếc máy bay trực thăng...
một chiếc trực thăng
được trang bị súng máy và tên lửa.
Đó là một thành tựu đáng kinh ngạc
của ngành sản xuất vũ khí.
Một chiếc máy giết người đúng nghĩa.
Và rồi, như nó đã xảy ra, John đã
chọn chính xác cái đêm để ước.
Teddy...
Teddy?
Teddy?
Ôm tớ đi.
Cậu là bạn thân nhất của tớ, John.
Cậu vừa... cậu vừa nói chuyện?
Đừng ngạc nhiên vậy chứ,
là cậu ước thế mà, đúng không?
Ừ...
Tớ đã ước điều đó.
Vậy thì, tớ đây...
Ý cậu là... chúng ta sẽ
thực sự là bạn thân?
Chắc chắn là thật.
Mãi mãi?
Nghe hay đấy.
John là cậu bé hạnh phúc nhất thế giới,
và cậu nóng lòng được kể với mọi người.
Mẹ... bố... đoán xem,
gấu bông của con sống dậy rồi.
Thật sao... chắc là thú vị lắm.
Không, mẹ ơi, thật đó.
Nhìn này.
Chúc mừng Giánh Sinh cả nhà.
- Ôi Chúa ơi!
- Hãy làm bạn thân nhé.
Ôi Chúa tôi.
Tránh xa nó ra, lại đây mau.
Nhưng bố...
Lại đây mau!
- Nghe lời bố đi, lại đây!
- Helen, lấy cho anh khẩu súng.
Bố, không!
Có phải là súng "ôm" không?
Helen, lấy súng và gọi cảnh sát mau.
Cháu xin lỗi bác Bennett, cháu không
muốn làm ai sợ cả.
Cháu chỉ muốn làm bạn với John thôi.
Đúng đó bố, tối qua con đã ước thế,
và nó đã thành sự thật.
Ôi Chúa ơi.
Một phép màu.
Một phép màu Giáng Sinh.
Trông cháu như Chúa giáng sinh ấy.
Và không lâu sau đó, tin tức về phép màu
của John đã lan khắp cả nước.
Đến từ vùng ngoại ô Boston,
là một câu chuyện ngoài sức tưởng tượng.
Món đồ chơi của một cậu bé bỗng nhiên
có sự sống, vì một lý do bí ẩn.
Hãy xem Chúa đã làm gì!
Hãy xem Chúa đã làm gì!
Không lâu sau đó, Teddy đã
trở thành một nhân vật nổi tiếng.
Xin chào, Teddy.
Ngạc nhiên thật, tôi cứ nghĩ
cậu phải cao hơn chứ.
Còn tôi nghĩ ông phải
hài hước hơn chứ.
Nhưng mặc dù vậy, Teddy không
bao giờ quên người bạn thân, John.
Sấm sẽ không đánh trúng
bọn mình chứ?
Không, bọn mình là bạn của sấm.
Và sấm biết điều đó.
Bọn mình rất an toàn.
- Teddy.
- Sao hả, John?
Cậu có hứa bọn mình sẽ mãi
ở bên nhau chứ?
Tớ hứa.
Mãi là bạn của sấm.
Mãi là bạn của sấm.
Và đó là lời hứa mà không
ai trong họ có thể quên.
Vậy, John và Teddy của hôm nay đâu rồi?
Để tôi kể cho nghe nhé.
Dù bạn có nổi tiếng trên thế giới
tới cỡ nào đi chăng nữa, có thể bạn...
là Corey Feldman, Frankie Muniz,
Justin Bibber...
hay một con gấu bông biết nói...
thì cũng chẳng ai thèm quan tâm đâu.
TED
Tớ muốn nói rằng phụ nữ ở Boston này
xấu gấp vạn lần phụ nữ ở nơi khác.
Nhảm nhí... Lori thì sao?
Cô ấy rất đẹp.
Không, Lori là người Pennsylvania
chứ không phải Boston.
Không tệ tới mức đó đâu...
Thực ra khi cậu nói không tệ tới mức đó,
thì nó thực sự tệ tới mức đó đấy.
Cậu đã bao giờ nghe một
cô gái Boston rên chưa?
Ô yà, ô yà, mạnh lên, mạnh lên.
Ôi Chúa ơi, đã quá. Chắc tớ phải
đắp mặt bằng bánh flan quá.
Chúa ơi, hàng này nhẹ của vậy,
chẳng phê chút nào cả.
Tớ phải nói chuyện với
cái thằng bán cỏ
thằng làm cho tớ ấy...
Hàng này dở quá, tớ phải
nói chuyện với hắn.
Cậu định phàn nàn với một
thằng buôn cỏ sao.
Tớ quen gã này lâu rồi,
tớ biết từ hồi 11 tháng 9
Cậu nhớ chứ? Tớ...
11 tháng 9, phải phê chút đã.
- 9h30 rồi sao?
- Ừ...
Mẹ kiếp, tớ phải đi làm.
Chẳng biết có lái xe được không nữa.
Không sao, tớ sẽ chở cậu.
Tớ thấy ổn lắm.
- Mẹ kiếp.
- Ôi khốn nạn.
Xin lỗi Johnny, tự dưng có cái xe ở đó.
Ôi Chúa ơi, tệ vậy sao?
- John, tôi nói chuyện với cậu được chứ?
- Mẹ kiếp.
Được rồi, đi đi.
Tớ ra khỏi đây đây.
Chào Thomas, ông khỏe chứ?
Thằng chó!
Là lỗi của tôi, đang mở Twitter.
John, gần 10h rồi đấy.
Tôi biết, tôi xin lỗi,
không phải do tôi.
Ý cậu là sao?
Tôi... tôi chưa chuẩn bị cho
hỏi xoáy đáp xoay đâu.
John, cậu chỉ cần đừng làm
cho mọi việc rối tung lên.
Và cậu sẽ được ngồi ghế của tôi
khi tôi chuyển lên công ty tháng sau.
Cậu sẽ được làm giám đốc chi nhánh.
Chỉ cần không làm rối mọi chuyện.
- Tôi hiểu rồi.
- Tốt, rất vui được nghe điều đó.
Vì trong vòng một tháng...
cuộc sống của tôi sẽ là của cậu.
Một Giám đốc chi nhánh
lương 38 ngàn một năm
và là bạn thân của Tom Scarritt.
Không tệ chứ hả?
Ừ.
Để tôi cho cậu xem một thứ
mà tôi không muốn cho ai xem
vì tôi không muốn bị dèm pha.
Boom! Đây là tôi và Scarritt.
Wow...
Wow chuẩn đấy.
Tôi sẽ phạt cậu vì quệt xe và
đi làm trễ, được chứ?
Ngày mai hãy cố gắng
có trách nhiệm một chút đi.
Tôi sẽ làm, tôi hứa đấy.
"Sẽ không làm ông thất vọng đâu, ngỗng à"
Sao?
Phim Top Gun...
Thì sao...
Tom Scarritt...
Tôi biết mà.
Ra ngoài đi, được chứ?
Cảm ơn ông.
Đây là chìa khóa, hợp đồng thuê nhà,
và bản đồ Boston.
Cảm ơn đã tin dùng Liberty,
chúc thượng lộ bình an.
- Cảm ơn.
- Cảm ơn rất nhiều.
Nghe nói cậu bị tóm hả...
Chúa ơi, trông anh thảm thế,
bị sao vậy?
Không biết nữa, vừa bị tối qua xong.
Mở điện thoại lên thì thấy tôi đã nhắn tin
cho ai đó lúc 3h15, yêu cầu đánh mình...
và lúc 4h30 tôi đã nhắn tin cảm ơn hắn.
- Cậu không nhớ gì sao?
- Ừ, giống hệt lần trước.
Nghe nhảm nhí thật.
Không biết nữa, cũng đúng.
Cậu có tham gia cái nhóm đánh nhau
pê đê nào không đấy?
Một câu lạc bộ hay đại loại thế?
Không biết, tôi chỉ thích
phụ nữ thôi, chẳng nhớ gì cả.
Bị đập nhừ từ, có lẽ tôi
bị gay thật, không biết nữa.
Làm giúp tôi một lúc nhé?
Chắc phải tới quán John uống gì đó.
- Chào anh bạn, khỏe chứ?
- Chào Alex.
Sao hả? Tối qua cậu đi sàn à?
Không chen vào được vì gặp
phải mấy gã dở hơi.
Nhưng cũng kết bạn được
với vài người lúc xếp hàng.
Cũng tốt đấy nhỉ.
Này, có ai biết nhà hàng nào ngon không?
Kiểu như tặng sing-gum miễn phí
trong nhà tắm ấy.
Để làm gì?
Đến ngày mai là tớ và
Lori đã quen nhau 4 năm.
Tớ muốn dẫn cô ấy tới
chỗ nào được một chút.
Chúc mừng nhé John.
Quen nhau được 4 năm rồi sao?
Tôi thì cùng lắm được 6 tháng.
Cô ta đánh rắm trong lúc ngủ.
Tôi bỏ luôn.
Tôi đã bỏ đi trước khi cô ta thức dậy.
Anh thật chẳng biết tha thứ...
Lori có bao giờ đánh rắm trước mặt anh?
Có.
- Thật sao?
- Cả tỉ lần.
Cậu là người Ý à?
Không.
Sao hả?
Thôi bỏ đi, hãy dẫn cô ấy tới Binate.
John, anh không nghĩ sau 4 năm, cô ấy
mong đợi nhiều hơn một bữa ăn tối chứ?
Ví dụ như?
Nhưng nếu là tôi, tôi sẽ mong
được cầu hôn đấy.
Thôi mà, đâu có ai mong được
cầu hôn chứ...
Ý tôi là hôn nhân... ý tôi là...
không phải
tình yêu là đủ rồi sao?
Tôi nghĩ là đủ đó.
Cậu đặt nhẫn vào mông cô ấy...
và để cô ấy "bắn" nó ra thì sao?
Quá tồi, nhưng hay đấy...
Mà này, đừng quên là tớ và cậu có
kế hoạch ăn chơi tối mai đấy.
Không được rồi, tớ sẽ chở
Lori đi ăn tôi.
Để làm gì chứ?
Tới mai là bọn tớ hẹn hò được 4 năm rồi.
Ô... mẹ nó, tuyệt lắm.
Hỏi cậu một câu nhé.
Cậu có nghĩ cô ấy sẽ mong
một điều gì đó lớn lao không?
- Sao... hậu dâm à?
- Không
Là cái thứ tròn tròn bằng vàng
đeo trên ngón tay ấy.
Mẹ nó chứ, mới có 4 năm. Johnny, tớ và cậu
đã sống chung 27 năm rồi đấy.
Nhẫn của tớ đâu?
Hả... nhẫn của tớ đâu đồ khốn...
Nhẫn của tớ đâu đồ khỉ gió?
Đeo nhẫn vào
- ngón tay của tớ đi.
- Thôi mà, tha cho tớ đi.
Nói vậy thôi...
Cậu có nghĩ cô ấy sẽ mong chờ được
thấy tớ làm điều đó chứ?
Không, không, tớ không nghĩ thế.
Và hơn nữa, không đúng thời điểm.
Một ý kiến tồi, hãy nhìn vào nền kinh tế,
nhìn vào túi tiền và công việc của cậu.
Nhìn Haiti đi.
Tớ chưa nghĩ tới chuyện đó.
Thì cũng là một ý kiến.
Một câu chuyện thần thoại kiểu Mỹ.
Một vận động viên NFL được
tôn lên để cứu thế giới.
Ừ, Tom Brady cũng làm được...
Tom Brady cũng làm được.
- Chào anh.
- Chào em.
Chào Lori.
Chào.
- Em có gì đây?
- Bơ-gơ gà tây.
Ồ, Bơ-gơ gà tây, tối nay
chúng ta có tiệc đồng tính á?
- Tối nay phải không?
- Chỉ mấy anh đồng tính thôi.
Cô chỉ chế lại truyện cười của tôi thôi,
nhưng mà hahaaa.
- Công việc sao rồi?
- Cũng bình thường.
Gã sếp khó tính của em thì sao?
Rex, không sao mà. Hôm nay
chỉ gặp lão ta có một lần thôi.
Nên cũng tốt.
Johnny, làm tí bia nhé?
Vài chai Chowbukowskis...
Vài chai Brewstoievskis...
Hay là Mibrewstowsky?
Có thể là Teddybrewski...
Được đấy.
Em cũng muốn một chai
Martina Navratibrewski
Không, không, không.
Không tính.
Mẹ kiếp...
- Phải tính chứ...
- Không, không.
- Có mà.
- Không tính.
Tên phải có "Ski" ở cuối, mà em chỉ thêm mỗi
Brewski vào sau Martina Navratilova.
Em tưởng chỉ nói tên vui thôi chứ.
Không, không. Phải có "Ski" ở cuối,
không thì còn gì là thử thách nữa?
Nếu không có "Ski" phía sau từ gốc,
thì ta chỉ là lũ đần đang nói nhảm.
Họ đã tìm thấy những người
leo núi bị mất tích.
- Thật sao?
- Ừ. - Đã xảy ra chuyện gì?
Họ nói rằng...
Những người đó đã bị lạc nhau, một người
còn bị kẹt chân vào đá 5 ngày liên.
Nếu em mà bị kẹt chân vào đó, anh sẽ
cắt chân để giải thoát cho em.
- Thật sao?
- Chắc chắn luôn.
Như vậy có phải ăn thịt người không?
Không, nếu anh ăn nó thì mới
gọi là ăn thịt người.
Ừ, anh chẳng quan tâm,
anh sẽ không ăn đâu.
Thật sao? Em vừa nghe khác mà.
Không đúng, được chứ?
Anh rất thoáng mà.
Ừ.
Em có thể thấy.
À, mà nhà hàng sang trọng
thì chắc tốn tiền lắm...
bọn mình có thể đi đâu đó cũng được.
Miễn là được ở bên nhau.
Em giỡn sao?
Không, bọn mình đã ở
bên nhau 4 năm...
Anh sẽ dẫn em tới nơi đẹp
nhất trong thành phố.
Anh yêu em.
- Em cũng yêu anh.
- Và em cũng hư lắm.
Em muốn hư hỏng không?
Cô bé hư hỏng.
Em không hiểu nổi... 35 tuổi rồi
mà anh vẫn sợ chút sấm sét đó sao.
Không có.
- Mãi là bạn của sấm, đúng không Johnny?
- Ừ, đúng.
Được rồi.
Cùng hát bài hát về sấm nào.
♪Khi bạn nghe tiếng sấm,
hãy đừng quá sợ hãi♪
♪Hãy đến bên bạn sấm,
và cùng nói câu thần chú♪
♪Mẹ mày cơn sấm,
mau đi chết đi♪
♪Mày không thể là sấm,
chỉ là Chúa "xì hơi" mà thôi♪
Này Lori... cô đặt báo thức 11h nhé?
Mai tôi có rất nhiều việc phải làm.
Chào Lori.
Xin chào.
Được rồi.
Ổn chứ cô gái?
Trông có vẻ bối rối.
Ổn mà, chỉ là không kịp ăn sáng...
và ga-ra thì chật cứng xe,
đúng thế, còn bạn trai tớ...
thì không thể ngủ thiếu con gấu bông
nếu nghe tiếng sấm.
Tớ không hiểu sao cậu vẫn
còn đi lại với anh ta...
Ừ, một gã 35 tuổi làm việc
cho hãng bảo hiểm xe hơi...
Không phải chuyện đó.
Tớ không quan tâm.
Kể cả anh ấy là ô-sin tớ cũng yêu.
Anh ấy rất chân tình,
và bọn tớ được cười rất nhiều.
Có thể nói anh ấy là người
quyến rũ nhất ở Boston đấy.
Tớ chỉ ước anh ấy có thể...
bọn tớ... có thể bên nhau,
nhưng anh ấy không thể.
Thề có Chúa, tất cả là
do con gấu bông ấy.
Cậu nên bắt anh ta quyết định,
cậu, hay là con gấu đó.
Không, tớ không thể,
như thế sẽ làm anh ấy tổn thương.
Mà... nhỡ anh ấy chọn Ted thì sao?
Xin chào, xin lỗi vì đã cắt ngang các cô
nói chuyện về ngón tay của Channing Tatum.
Nhưng Lori, tôi cần gặp cô tại văn phòng.
Rex, tôi có rất nhiều việc phải làm.
Là chuyện công việc, tôi thề.
Tuyệt.
- Chúc may mắn.
- Cảm ơn.
- Hắn thật thô bỉ.
- Hết thuốc chữa...
Gã bệnh hoạn, cá 100 đô là hắn
sẽ cho cô ấy xem hình đội bơi của hắn.
Xem này.
Đây là tôi lúc còn trong
đội tuyển bơi lội.
Bọn tôi đã thắng giải tại hồ bơi năm đó.
Anh đã hứa đây là chuyện công việc.
Lori... sao em không thích anh chứ?
Anh rất giàu, đẹp trai, bố anh
là chủ công ty này...
Tôi đã có bạn trai.
Tôi nói với anh rồi mà.
Ừ, thằng ở chung với con gấu.
Nhưng anh đang nói tới một
mối quan hệ trưởng thành hơn, Lori.
Nếu ta đến với nhau,
con chúng ta sẽ rất tuyệt vời.
Anh có được gien tốt nhất
của người Caucasian...
...và em... da màu... tuyệt đẹp...
Smokey... Baltic...
- Czech?
- Chào, Rex.
Được rồi, quá hoàn hảo.
Quý khách có cần gói đồ ăn dư không?
Không, cảm ơn.
Cô gói cái này lại giùm tôi nhé?
Để mang về dọa ai đó chơi.
Vâng.
- Anh là gì thế, con nít 5 tuổi à?
- Ừ.
- Nhưng anh đọc sách cho trẻ 6 tuổi, nên...
Quý ông, quý bà.
Đây là món tráng miệng,
và sâm-panh.
Ồ, Crystal.
Đêm đặc biệt mà, chúng ta
đã hẹn hò được 4 năm rồi.
Và mấy tay nhà giàu da đen đó
làm sao chọn sai được, đúng không?
Không có cảm giác là đã 4 năm rồi nhỉ?
Ừ, đúng thế.
Anh biết đó, lúc đó anh chẳng
nên xuống sàn nhảy đâu.
Nhưng em vui vì anh đã ở đó.
Nhạc hay quá.
Đúng thế, Chris Brown
là không thể sai.
Anh nhảy giỏi đấy.
Em thích chứ? Xem này.
Ôi Chúa ơi.
Cô không sao chứ?
Ôi Chúa, tôi xin lỗi.
Tôi không sao, không sao.
Tôi thật xin lỗi, tôi không thấy cô,
là tai nạn thôi.
- Đầu cô có đau không?
- Ừ.
Đau quá.
Lại đây... để tôi lấy đá cho.
Xin lỗi... xin lỗi,
có đau không?
Không.
Ổn... ổn rồi.
Được rồi, một bài kiểm tra để xem
anh có thực sự quan tâm em không nhé.
Anh có nhớ buổi tối hôm sau,
bọn mình đi ăn trứng và bánh kẹp...
tới 5h sáng, và bọn mình đã xem
một bộ phim trên TV trong bếp...
tên bộ phim đó là gì...
"Octopussy".
Ôi, anh yêu, giỏi lắm.
Mà nhân tiện, anh nhảy
đâu đến nỗi tệ vậy...
- Rất dở đấy...
- Anh biết vài điệu.
Ừ, giống mấy người bị Parkinson ấy.
Anh không nhớ như vậy.
Vậy anh nhớ thế nào?
Được rồi, sao cũng được.
Cho bốn năm nữa nhé?
- Cạn ly.
- Em làm anh rất hạnh phúc.
Anh biết bọn mình đã giao
ước là không tặng quà...
Làm gì có chứ...
Nhưng anh có một thứ cho em,
phá luật không tặng quà.
Làm gì có luật đó...
Lori, anh muốn tặng em vật này
từ rất lâu rồi.
John...
Đúng cái em thích chứ? Ở gian hàng
trong khu mua sắm ấy.
Ừ...
Nghe này, Lori, rồi một ngày
trong đó sẽ là chiếc nhẫn...
nhưng anh muốn đợi tới khi anh
mang lại cho em điều gì đó thật đặc biệt.
Nhưng giờ anh không có tiền...
Nghe này, em nói điều này
chỉ vì em yêu anh thôi.
Anh sẽ không thể làm nên sự nghiệp
nếu phí thời gian với Ted.
Ôi trời, lại nữa rồi.
Anh à, làm ơn nói Ted chuyển đi
để chúng ta có thể tiếp tục cuộc sống.
Lori, cậu ấy là bạn thân nhất
của anh từ lúc anh mới 8 tuổi.
Anh không phải là một đứa trẻ
nổi tiếng, em phải hiểu điều đó.
Anh chẳng có ai làm bạn
có tới khi cậu ấy đến.
Cậu ấy là lý do duy nhất
anh có được sự tự tin.
Nhưng anh đâu còn 8 tuổi nữa,
giờ anh đã 35 rồi.
Và trừ khi anh quá mù quáng,
cậu ấy đâu còn là bạn duy nhất của anh.
Bọn mình nói chuyện này lúc khác
và thưởng thức bữa tối kỷ niệm này nhé?
Đợi chút đã.
Điện thoại anh rớt xuống ghế rồi.
Em gọi được chứ?
Ừ.
Nhạc chuông mới à?
À, ừ.
Nhạc gì thế, nghe thảm quá.
Không, không, anh lấy từ máy tính đấy.
- Anh cần làm vài việc...
- Vậy em lên lầu đợi anh nhé.
Ừ, anh sẽ lên ngay.
Lori... về sớm vậy.
Cái quái gì đây hả?
Các quý cô đây và tôi chỉ đang
xem phim Jack and Jill thôi mà
Adam Sandler đóng vai một gã
và em gái hắn... xấu vãi ra.
Không thể xem nổi, nhưng họ
là gái mà, nên ổn thôi.
Thật là bừa bộn,
mà bọn họ là ai vậy?
Ôi, phép lịch sự của tôi đâu nhỉ,
Lori, đây là Angelic,
Heavenly, Sharinne và
Sovereign Blank.
Yêu mấy em quá. Đâu đó ngoài kia là
4 ông bố mà anh phải cảm ơn vì tối nay.
Cái gì kia?
Cái gì là cái gì?
Có một... một đống phân trên sàn nhà.
Trong góc đó, có một đống phân.
Bọn tôi đã chơi thách đố...
và Shrine cũng hơi liều.
Có phân trên sàn nhà tôi!
Hoặc... cũng có thể là
sàn nhà trên phân...
Ai sống ở đây?
Ta sẽ tới bắt ai sống ở đây.
Các người nợ ta tiền "tôm hùm".
Bạn anh, Johnny đấy, không phải
con tôm hùm đâu, cái cậu cầm nó ấy.
Anh tìm thấy điện thoại rồi,
có chuyện gì thế?
Đó có phải đống phân không?
Chúa ơi, mấy con cá dở hơi kìa.
Nhìn nó đi, con màu trắng ấy.
Tôi đã cưới nhầm người, và giờ
đang phải sống trong hối tiếc.
Nhìn con kia kìa, Tôi đã từng
một lần tới New York năm 1981
và tôi cảm thấy thật bất an.
Ted, cậu phải đi.
Cậu... sao?
Đó là điều bắt buộc.
Tớ làm gì sai à?
Mối quan hệ của tớ đang
trong thời kỳ khó khăn...
Lori và tớ cần một chút
không gian riêng tư.
Và thêm nữa, một ả gái điếm
đã ỉa một bãi trong nhà tớ.
- Ôi Chúa ơi!
- Sao thế?
Tởm quá đi mất!
Đừng nói nữa, anh không muốn nghe,
em hiểu chứ?
Ôi Chúa ơi, em không hiểu!
Chúa ơi em bị dính vào ngón tay rồi!
- Không!
- Dính rồi.
Đừng bao giờ nấu ăn bằng tay đó nhé.
- Chúa ơi, thứ kinh tởm nhất từng thấy!
- Tránh xa anh ra.
Đó là một đêm khó khăn với
tất cả chúng ta mà.
Ted, cậu là mọi thứ đối với tớ,
và Lori cũng thế.
Tớ chỉ đang cố tìm một cách
để giữ cả hai người lại trong đời mình.
Cô ấy bắt cậu làm thế đúng không?
Ừ, nhưng không có nghĩa là chúng ta
không thể đi chơi chung, lúc nào chả được.
Đúng, nhưng...
Còn "Mãi là bạn sấm" thì sao, Johnny?
Tớ biết, tớ chỉ không biết
phải làm gì, mẹ kiếp.
Mà hơn nữa tớ sẽ mất cô ấy.
Và tớ yêu cô ấy, Ted.
Tớ biết mà, Johnny.
Tớ sẽ giúp cậu tự lập, tớ hứa đấy.
Tớ biết, và chúng ta sẽ đi chơi
mọi lúc chứ.
Mọi lúc.
Thôi được rồi, mẹ nó, lại đây,
lại đây nào đồ khốn.
"Tôi yêu bạn".
Mẹ nó... xin lỗi... đó là...
- Tớ không có gay đâu.
- Tớ biết.
Và cậu cũng thế, được rồi.
Phải tìm cho cậu một công việc.
- Nhìn tớ thật ngu ngốc.
- Không, trông rất lịch thiệp.
Không, trông cứ như một
thằng kế toán ngu ngốc ấy.
Đâu có tệ vậy chứ.
John, tớ trông giống món đồ mà
cậu tặng cho một đứa bé khi bà nó mất.
Tớ biết là rất tệ nhưng cậu phải
kiếm tiền để có thể thuê một căn hộ.
Nhưng tớ không muốn làm
ở cửa hàng tạp hóa.
Đúng, nhưng cậu đâu có chuyên môn.
Đã nói rồi mà, tớ chắc chắn
có thể làm luật sư.
Cậu xin được việc, chúng ta
sẽ ăn mừng, được chứ?
Ahaa, và nếu tớ không xin được...
thì ta vẫn sẽ hút hết bịch đó nhé?
Có thể.
Ahaa yeah, nói chuyện được lắm.
Được rồi anh bạn.
Tới đi.
Và đừng lo, tớ sẽ làm hết sức để
có được công việc mà tớ mong ước.
Vậy cậu nghĩ mình có đủ khả năng?
Để tôi nói cho ông biết tôi có gì...
tôi có "cái ấy" của vợ ông đấy.
Chưa ai từng nói chuyện với tôi kiểu đó.
Đó là vì bọn họ bị
vợ ông chặn họng rồi.
Cậu được tuyển.
Mẹ kiếp.
Tớ từng là người nổi tiếng, mà lương
thì chỉ ở mức trung bình.
Đây là cảm giác của bàn tay khi
tự sướng hàng ngày, mỗi ngày.
Thật tệ, chắc chắn là rất tệ... những
con người đó phải cảm thấy tệ hại.
Thôi mà, làm gì tệ tới mức đó?
Tớ vừa kiếm được công việc tệ hại và
tớ đảm bảo là mình đang khá vui đấy.
Xin lỗi.
Xin lỗi đã làm phiền anh, nhưng...
Con trai và tôi rất ngưỡng mộ
chú gấu bông của anh.
- Ồ, cảm ơn.
- Cảm ơn.
Tôi là Donny và đây là Robert.
Phải nói là tôi đã theo dõi cậu
từ khi tôi còn là một cậu bé.
Và... tôi nhớ đã thấy cậu trên
chương trình Carson.
Cậu thật tuyệt vời.
Ừ, đó là một buổi phỏng vấn
khá quái đản.
Ed nghĩ tôi là Alf. Và lão ta cứ
luôn mồm nói về bài trừ Do Thái.
Lão nghĩ rằng Alf là người Do Thái.
- Anh có ý muốn bán con gấu không?
- Sao? - Xin lỗi?
Tôi muốn có nó.
Này... tao không phải là "nó"
tao là "anh" đấy.
Tôi xin lỗi cậu bé, nhưng gấu
của tôi không dành để bán,
tôi đã có cậu ấy tầm tuổi cậu
và cậu ấy rất đặc biệt với tôi.
Khi nói chuyện thì đứng thẳng người lên.
Sao nó lại nói kiểu đó hả?
Xin lỗi, không nên chửi thề
trước mặt trẻ con đâu.
Bọn tôi rất thích con gấu, nếu anh
sắp xếp được thì đây là địa chỉ và số của tôi.
Hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào,
được chứ?
Được rồi.
Đây là cái túi quan trọng, dành cho
những thứ quan trọng.
- Được chưa?
- Được rồi.
Hẹn gặp lại.
- Đi thôi Robert.
- Đi cẩn thận.
Cái chó gì thế...
Cậu có thể tưởng tượng những gì
thằng quỷ con đó sẽ làm với tớ chứ?
Tớ có thể thấy nó sẽ mang cậu
xuống hầm, cắt tay cắt chân
một cách từ từ, và hát một bài
hát ru Victorian rùng rợn.
- ♪Oh my little sixpence my pretty little sixpence♪
- Thôi đi.
- ♪I love my sixpence♪
- Thôi ngay đi.
Thôi đi, mẹ kiếp. Sao lại nói
như thế hả... cậu làm như...
- Giờ thì giống thật rồi đấy.
- Bình tĩnh đi.
Tìm chỗ nào khác để hút đi.
Tớ đoán vậy là đủ rồi nhỉ?
Ừ, tớ cũng đoán thế.
Đêm đầu tiên cậu ngủ một mình.
Ừ, đêm đầu tiên trong nhà mới
tuyệt đẹp của tớ.
Nó sẽ đẹp hơn khi được trang hoàng.
Ừ, ông ta nói ở đây chưa từng
có vụ án mạng nào, nên cũng tốt.
Được rồi, vậy...
- Nếu cậu cần gì đó...
- Ừ.
Tớ biết. Đừng lo Johnny, tớ sẽ ổn.
Tớ biết mà.
Được rồi.
Chào anh.
Chào em.
Nghe này.
Em muốn cảm ơn anh.
Em biết những gì anh làm
là không hề dễ.
Và em muốn anh biết là
em rất yêu anh về điều đó.
Và... em nghĩ đây sẽ là khởi đầu
mới cho mối quan hệ của chúng ta.
Bất cứ điều gì cho em.
Đây là một phần trong con người mới
của John Bennett, nên...
...em hãy làm quen với điều đó.
Thật sao...
20 phút nữa em mới phải
tới công ty...
Rất hoàn hảo, vì em chỉ
cần một lần thôi.
Anh biết em thích nhất ở anh
điều gì không?
Sau 4 năm, anh vẫn có thể
làm em ngạc nhiên.
Và anh đã thay đổi một phần quan trọng
trong đời chỉ để làm bạn gái anh hạnh phúc.
Em nghĩ đa số đàn ông
sẽ không làm được như thế.
Đa số đàn ông đâu có
em làm động lực chứ.
Em biết em không phải là một
con gấu bông biết nói, nhưng...
Ít ra anh không cần một điều ước
để có được em.
Làm sao em biết?
Ồ... có phải cây súng của Flash Gordon,
hay là anh vui vì được thấy em?
Của bà đây. Cảm ơn rất nhiều,
hẹn gặp lại, chúng tôi còn rất nhiều hàng.
- Này, ờ, này Ellen.
- Hả?
Ai kia?
Nhân viên thu ngân mới, tôi cũng
chưa biết tên, trông dễ thương đấy.
Ừ, rất dễ thương.
Cô biết tôi sẽ làm gì với cô ấy không?
Điều mà tôi gọi là "lông lá hư hỏng" ấy.
Được rồi... chắc vậy là đủ rồi nhỉ.
Này... anh sao rồi?
Ổn thôi, chỉ đang làm quen
với công việc mới.
Vậy chắc ổn cả.
Tôi cũng đã từng trải qua
chuyện tương tự với bạn trai cũ.
- Thật sao?
- Ừ.
Bọn tôi đã quen nhau 8 tháng
và tôi rất yêu anh ấy.
Và rồi anh ấy bị chuyển về Iran, nên tôi
biết chuyện anh đang phải trải qua.
Ừ, tôi đoán cả hai ta đều mất đi
một người bạn nhỏ lông lá.
Chắc chắn thế.
- Chào Ted. - Johnny, cậu đang làm gì thế?
Có muốn tới đây uống một chút không?
Ừ, có lẽ tớ sẽ tới sau giờ làm.
Mẹ nó, hôm qua tớ phải kỳ kèo mãi
mới được chuyển ca làm đấy.
Thôi nào, tớ đang chán chết đây,
ghé qua một lát thôi...
Tớ không thể bỏ làm được...
Tớ đang cố sắp xếp công việc và
làm một người lớn đây, vì Lori...
Johnny, 5 phút nữa không thì
tớ sẽ bỏ cậu luôn.
Qua đây đi, tớ có một xấp
DVD ở đây này.
Và một gã ở cửa hàng nói rằng mọi người
nói chuyện rất hài trong cuộc phỏng vấn.
5 phút nữa cậu sẽ chia tay tớ?
Tớ sẽ đá cậu trong 5 phút nữa.
John, tớ sẽ bỏ cậu. Tớ có rất nhiều
việc văn phòng phải làm, chán lắm rồi.
Vậy phải nói sao với Thomas đây?
Cứ nói là cậu không khỏe.
Tôi phải nghỉ làm một lúc,
Lori đang chặn
hai con chó đánh nhau,
có lẽ cô ấy sẽ bị thương.
Ôi Chúa ơi.
Ừ, cô ấy là vậy đó, thấy có chuyện
là lại muốn giúp.
Và tôi đoán một con đã
cắn vào tay cô ấy, và sẽ
không nhả ra chừng nào
một tay cứu hỏa tới...
...và thọc tay vào đít nó.
- Chúa ơi!
- Ừ, có lẽ cô ấy đang điên lên.
Chọc vào đít con chó...
Ừ, con chó, chứ không phải của tay cứu hỏa.
Tôi lại nghĩ gã cứu hỏa thọc
tay vào đít hắn rồi.
Tôi không nghĩ hắn lại làm thế,
ý tôi là...
Thôi đi đi, xử lý chuyện đó đi,
kể cho tôi về tình hình cô ấy nhé.
*** Harrison... gã đàn ông
có trym bé nhất tôi từng biết.
Đó là lý do tớ xem cái này, nó giống như
mấy cảnh hậu trường hài hước ấy.
Ờ này, thử cái này đi.
Tớ đã nói chuyện với gã bán cỏ,
và hắn đã đưa tớ thứ này.
Cái gì đây.
Đó gọi là hiếp dâm trí óc, êm lắm.
Nghe chẳng êm chút nào.
Thì hắn chỉ còn 3 mẻ nữa.
Ờ, "khỉ đột hoảng loạn"... ờ...
"chúng đang đến đó"...
và một cái là "đây là mãi mãi".
Mau lên, đốt đi.
Đúng rồi, được đấy.
Ahahaha, được lắm.
- Ngon chứ? Tốt lắm.
- Ừ.
- Hãy tự hào vì điều đó.
- Chỗ này đẹp đấy.
Ừ, cảm ơn, đồ IKEA hết đấy,
làm cả chỗ này có 47 đô.
- Ngon..
- Ừ.
Hàng xóm thì sao?
Có một gia đình người Châu Á ở bên cạnh,
nhưng không có cồng chiêng gì cả, nên cũng ổn.
- May đấy.
- Ừ đúng thế.
- Công việc thì sao?
- Chán chết.
- Cậu?
- Thực ra cũng không đến nỗi.
Tớ quen một cô gái,
làm thu ngân.
- Không phải chứ, tuyệt lắm.
- Ừ.
Bọn mình có thể hẹn theo cặp luôn,
cậu, tớ và Lori và... tên cô ấy là gì?
Một cái tên da trắng, đoán đi...
- Mandy?
- Không.
- Marilyn?
- Không.
- Brittany?
- Không...
- Tiffany?
- Không...
- Candice?
- Không...
Đừng có chơi tớ,
tớ biết trò này.
Có thấy tớ chơi cậu không?
Được rồi, vòng tốc độ, tớ sẽ đọc tên,
nếu trúng cái nào thì la lên, được chứ?
Tớ sẽ nói.
- Được chưa?
- Rồi.
Brandy, Heather, Shanine, Briana,
Amber, Sabrina, Melody, Dekota...
Ciara, Bamby, Crystal, Samantha, Autumn
Ruby, Taylor, Tara, Tammy, Lauren...
Shelly, Shantelle, Courtney, Misty, Jenny,
Krista, Mindy, Nowel, Shelby, Trina...
Casandra, Nicky, Kelsey, Shauna,
Joleen Ilene, Claudine...
Savanha, Casey, Dolly,
Kendra, Kyley, Chloe, Demelu...
- Mẹ kiếp Becky?
- Không.
Có phải có một tên trong đó
và có Lynn phía sau không?
Chuẩn.
Được rồi, đồ khốn.
Biết rồi.
- Được rồi, Brandy-Lynn, Heather-Lynn.
- Tammy-Lynn.
Mẹ nó!
Cái gì đây.
Này ông bạn, có thể mở hơn
một quầy thanh toán được không?
Có cả ngàn người ở đây đấy.
Đáng lẽ phải có 3 quầy chứ.
Ôi Chúa ơi.
Chọc tay qua cái mác của anh đi.
Cậu đã quan hệ với một đồng nghiệp trên
đống sản phẩm chúng ta bán cho khách hàng.
Tôi đã phịch cô ấy bằng
một củ cà rốt...
và tôi đã bán được củ cà rốt ấy
cho một gia đình có 4 đứa trẻ.
Cảm đảm đấy.
Chúng tôi cần sự can đảm.
Tôi thăng chức cho cậu.
Ông gặp vấn đề nhiều lắm phải không?
Được rồi Karim.
Tệ lắm Karim.
Xin chào...
Này Ted.
Ồ, chào anh bạn, khỏe chứ?
Cậu ở đây một mình à?
Ờ, không, không phải.
Anh không bao giờ ở một mình
khi có Chúa bên cạnh.
Nên tôi không có một mình.
Ừ.
Ừ, tôi cũng thế.
Robert và tôi có thể cho cậu
một căn nhà rất rất tốt.
Nơi tôi đang ở rất tốt, tôi vừa
thuê một căn hộ rất đẹp.
Tôi có thể trả cho cậu 6000 đô.
Vì tôi mới trở về từ nghĩa vụ quân sự
trong cuộc nội chiến...
Nên nghe cũng hay đấy.
Ồ đợi đã, đó là 150 năm trước rồi,
nên tôi không quan tâm đâu.
Được rồi.
Teddy, đi nào, bọn mình sẽ
trễ bữa tối với bạn anh đấy.
Được rồi, anh tới ngay, em yêu.
Anh thấy đấy...
Thẻ khiêu vũ của tôi hết rồi,
nên phải từ chối thôi...
Cho tôi ôm một cái được không?
Ờ, không, không...
Rất tiếc vì phải nói không, vì tôi
là người luôn làm người khác vui vẻ.
Nhưng, cảm ơn vì đã dọa tôi
hết hồn, Chúa luôn bên anh...
Nhân danh Chúa.
Gã đó là ai thế?
Ồ, đó là Sinead O’Connor, bà ta
trông không được như trước nữa.
Tuyệt chứ hả? Bốn người
chúng ta cùng ăn tối.
Đã bao lâu rồi chúng ta
chưa hẹn nhau...
Lori, cô sao rồi? Đã lâu tôi
chưa nói chuyện với cô.
Cũng tốt.
Công ty sẽ tổ chức tiệc kỷ niệm
20 năm vào tuần sau, nên...
Cũng là một tin.
Lori là điều hành viên
của một công ty PR đấy.
Đâu có quan trọng chứ.
Công ty kỷ niệm 20 năm, cô có thể
vui vẻ, nhưng không được say xỉn.
Đúng chứ?
Cô ấy hiểu đấy,
cô ấy biết tôi hài hước mà.
Ừ, Rex sẽ tổ chức tiệc tại nhà, nhưng lấy
làm lạ là John lại không kể cho cậu đấy.
Nhất là khi hai người ngày nào
cũng gặp nhau từ khi cậu chuyển đi.
Thật buồn cười là mỗi khi
tôi và Johnny đi chơi...
thì chủ đề đầu tiên chúng tôi nói là...
Lori dạo này sao rồi?
Nên hơi buồn cười là chuyện đó
lại không được nói đến, chắc quên luôn.
Đúng thế, bọn anh luôn nói về em.
Cậu có nhớ lúc đó không? Tớ luôn
nói tóc của Lori trông thật đẹp.
Ôi Chúa ơi, tóc cô lúc nào cũng đẹp,
tôi luôn muốn được chải nó.
Đúng không Johnny... tớ đã nói thế.
Vậy, Tammy-Lynn, sao cô không kể
một chút về mình nhỉ...
Cô sinh ra ở đâu? Tôi luôn muốn
được gặp bạn gái của Ted.
Cô nói bạn gái là sao?
Vậy trước đây có nhiều lắm hả?
Không... đó không phải là ý cô ấy,
đúng không Lori? Lori, cô không có ý đó.
Không, không, ý tôi là Ted
rất đẹp trai, nên tôi
rất muốn gặp người con
gái bắt được cậu ấy.
- Cô vừa gọi tôi là con điếm?
- Hả?
Lo chuyện của cô đi, được chứ...
Này... có chuyện gì thế?
- Chúng ta đang ăn bữa tối thân thiện mà.
- Ừ, buổi tối vui vẻ.
Đừng có nói vớ vẩn với tôi.
Tôi chỉ hỏi thôi mà.
Cô nghĩ mình hơn ai hả, nghĩ mình
hay được làm ở một nơi sang trọng à?
- Sao cũng được.
- Bình tĩnh đi. Được rồi, Lori.
Tôi? Cô ta không biết tiếng Anh
đâu phải lỗi của tôi chứ.
Mẹ kiếp, chỉ vì cô làm việc trong văn phòng
là cô nghĩ ai cũng dưới cơ mình sao?
Được rồi. Tammy, coi nào, ra khỏi đây thôi.
Qua chỗ anh uống vài ly *** và sữa dâu nhé.
Biết không, tôi đã từng một lần
có con rồi đấy, cô chẳng là gì đâu...
và đừng có bao giờ lảng vảng
tới gần Quincy, hiểu chứ? Đừng bao giờ.
Anh không biết em có con đấy,
nó còn sống chứ?
Đồ đĩ điếm...
- Anh ghét từ đó!
- Sao?
Từ đó, nó giống như một cái cưa máy
chém hết mọi thứ trên đường đi.
Sao em lại nói vậy?
Anh còn không thèm bênh vực em...
Anh không muốn đi quá đà.
Anh muốn công bằng với cả em và cậu ấy.
Em nghĩ anh bênh cậu ta đấy.
Thôi mà...
Sếp anh vừa gọi cho em sáng nay
và hỏi thăm tình hình cái tay em...
- Hả?
- Vì chuyện can mấy con chó cắn nhau.
Nếu phải đoán, em sẽ nói rằng anh đã
viện một lý do nhảm nhí để trốn việc...
để tới chỗ Ted.
Giờ thì...
Em đúng chứ?
...Anh đã làm cho em thành người hùng mà.
Anh biết không John, bọn mình yêu cầu
Ted chuyển đi để có cơ hội không có anh ta...
Anh sẽ không thể có cơ hội nếu phá
hỏng việc bằng cách trốn đi hút cỏ với Ted.
Em nói đúng, anh hút nhiều quá,
và anh biết điều đó.
Anh đi chơi với Ted nhiều quá,
anh cũng biết điều đó.
Hãy cho anh một cơ hội,
anh hứa sẽ sửa lỗi.
John, em cần một người đàn ông.
Không phải một cậu bé với con gấu bông.
Anh biết, được rồi, đàn ông.
Ngay đây, trước mặt em, nhìn ngực
anh này, là ngực đàn ông nhé.
Râu quanh miệng anh...
đó là râu của đàn ông.
Anh vừa đánh rắm,
đó là rắm của đàn ông.
Được rồi...
Được rồi, John, nhưng em thề
đây sẽ là cơ hội cuối cùng của anh.
Tin anh đi, anh yêu em.
Được rồi, em yêu anh.
Anh yêu em rất nhiều. Em sẽ không
phải thất vọng, anh hứa đấy.
Anh vừa xì hơi thật sao?
Ừ, nhưng anh phẩy nó đi rồi.
Không biết ai sẽ lãnh trước đây.
Ai vừa làm thế?
Chúa ơi, tôi đang có
công việc đấy.
Được rồi, ta vào thôi.
- Em rất vui vì anh đã tới.
- Anh cũng thế.
Thật sao?
Anh đá đít thằng sếp em được chứ?
Có ảnh hưởng gì đến công việc không?
Lịch sự chút đi.
Vì em.
- Cảm ơn anh.
- Mọi thứ.
Em đây rồi... anh đã sợ
em sẽ không tới đấy.
Chào anh bạn, khỏe chứ?
Con thỏ bông đâu rồi?
- Cậu ấy là gấu.
- Hiểu.
Ôi Chúa ơi, căn nhà này lớn quá...
Tôi biết mà, đừng đi lạc nhé.
Vào nhà đi.
Các quý cô đây rồi.
Nhìn các cô kìa.
Trông thật tuyệt vời.
Mắt đánh hơi đậm,
nhưng nhìn ổn đấy.
- Các cô mấy Lori và Jim chứ?
- John
Xin chào.
Cho phép John và anh
ra quầy uống một chút nhé.
- Tất nhiền rồi.
- Tốt, bọn anh sẽ quay lại.
Đi nào anh bạn.
Cái áo hơi cũ đấy.
Đây là gậy bóng chày
có chữ ký của Wade Boggs.
Tôi mới thắng Phil Donohue
trong phiên đấu giá đấy.
Hay đấy.
Ừ... hay lắm.
Đây là đôi găng được Joe Lewis
đeo trong trận đấu đầu tiên.
Nghệ thuật đấy, thấy không?
Đây là mắt kính của John Lennon
trị giá hàng triệu đô đấy.
Đây là tôi và Tom Scarritt
Ồ... xem cái này đi.
Đó là hòn bi của Lance Armstrong.
Nó đã được đông lạnh và mạ đồng.
Mỗi khi cuộc đời đẩy tôi vào
đường cùng và cảm thấy
khó khăn, tôi thường
lên đây và ngắm nhìn nó.
Và nó nhắc tôi nhớ rằng...
mọi chuyện đâu đến nỗi tệ.
Đôi lúc anh cảm thấy mình
thật ngu ngốc.
Đôi khi thì không.
Kể tôi nghe đi Johnny,
cậu và Lori sao rồi?
Mọi chuyện đều rất tốt.
Tốt lắm... tốt... lắm...
Lori chắc sẽ không thích tôi nói...
nhưng cô ấy đã kể cho tôi
về anh ở công ty...
và với tư cách là đàn ông
với nhau, tôi chỉ muốn nói...
tôi rất mong anh
bị bệnh Lou Gehrig đấy.
Tôi nghĩ chúng ta nên
giải tỏa bớt căng thẳng.
Tôi là một người hài hước
và không...
Nghe này anh bạn, tôi đối xử
với mọi người trong công ty như thế.
Tôi là một đầu bếp.
Tôi chẳng thích bạn gái của anh
và chúng tôi chỉ làm chung thôi.
Tôi nghĩ anh là một chàng trai tốt,
và cô ấy cũng rất may mắn.
Rất vui được nghe điều đó.
Ừ.
Xin lỗi.
Ted hả.
- Johnny, cậu ở đâu vậy, tới đây ngay đi.
- Sao, có chuyện gì?
Được rồi...
Tớ đang có vài việc quan trọng với
vài người ở trong nhà...
và John à... Sam Jones đang ở đây.
Cái gì!
Sam Jones... Flash Gordon...
đang ở đây.
Mẹ kiếp, cái gì...
Cậu có nhớ tớ từng kể rằng em họ của
bạn tớ là bạn của Sam Jones không?
Em họ của bạn tớ đang ở trong
thành phố, và cậu nghĩ ai đi cùng nó?
Sam Jones... Sam Jones đang ở đây và John
... ông ta để tóc hai mái...
y như trong phim...
Đúng thế! Tới đây mau đi!
Không được, tớ đang đi cùng Lori
và đang bị quản lý rất chặt...
Tớ... không thể...
John, Flash Gordon từng
là động lực của bọn mình...
...ông ta đã dạy
bọn mình về lẽ phải.
Và từ "diễn viên" mang một
nghĩa rộng hơn nhiều.
Flash Gordon là biểu tượng của tình bạn
giữa bọn mình, John. Hãy đến đây đi.
Tớ đến ngay.
Rex, tôi phải đi đây. Tôi sẽ
quay lại trễ nhất là 30 phút nữa.
Lori không thể biết chuyện này,
không thể để cô ấy biết tôi biến mất.
Nếu anh có thể giúp tôi,
tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện.
Tôi sẽ lo chuyện này,
và cô ấy sẽ không biết.
Được rồi, là đàn ông với nhau,
tôi không biết rõ anh, nhưng tôi tin...
...anh là một người đàn ông.
Chuyện này rất quan trọng.
Anh bạn, với tư cách đàn ông,
tôi hứa với anh chuyện này.
Cảm ơn, tôi sẽ quay lại.
Tôi sẽ "vui vẻ" với bạn gái cậu.
Ôi Johnny, ơn Chúa, cậu tới rồi.
Tớ có 10 phút.
Flash Gordon đâu?
Được rồi, chuẩn bị nhé.
Này Sam, đây là anh bạn
mà tôi đã kể với ông đấy.
Cậu khỏe không?
Rất vui được gặp.
Cảm ơn ông đã cứu mọi người.
Không có gì.
Ông ấy nhận rồi kìa.
- Uống chút nhé?
- Với ông?
- Ôi Chúa ơi... Chúa ơi, vâng.
- Hoàn toàn đồng ý.
Đi thôi.
Cảm ơn.
- Của cậu đây anh bạn.
- Cảm ơn.
"Death to Ming"
Các cậu nhìn cũng khá đấy,
muốn vui vẻ chút chứ?
Uhh... ma túy à?
Thôi nào, đừng bảo mấy cậu
chưa thử bao giờ đấy.
- Không, gần đây thì không.
- Tôi nghĩ chỉ có dân Florida mới dùng.
Theo tôi nào. Mau lên.
Johnny tớ sợ quá.
Chúng ta sẽ dự một bữa tiệc
của thập niên 80.
Chỉ bọn tôi đi, Flash.
Dễ lắm, chỉ cần cua mấy em
nào tên là Stephanie.
Ôi Chúa ơi, Johnny, tớ hăng máu quá.
Chơi thôi nào.
Johnny, nếu thực sự muốn mở một nhà hàng,
bọn mình phải bàn chuyện này ngay.
- Kiểu Ý...
- Kiểu Ý, đúng.
- Điều đặc biệt ngày Thứ Ba?
- Một xe đầy cà tím.
- Salad băm, nửa giá.
- Và ở đó không bị cấm.
- Ý cậu là sao?
- Ai cũng có thể tới.
- Tất nhiên rồi.
- Kể cả người Do Thái.
- Đúng, tại sao lại không nhỉ?
- Chính xác.
- Mà cậu nói cái đó làm gì?
- Tớ không nói, tớ chỉ nhắc thôi.
- Thế nhắc nó làm gì?
- Chẳng ai quan tâm.
- Bọn mình nói chuyện này làm gì?
- Là cậu nói, tớ chỉ nhắc thôi.
Chính xác, đúng, tốt, được rồi.
Không có bọn Mễ đâu nhé.
Đây là các người ta hát ở thập niên 90.
- Tin đi, tôi có thể làm được.
- Im đi.
- Để tôi thử xem nào.
- Thôi được rồi.
Đồ chó chết.
Cậu không nên tin tôi,
tôi đang phê thuốc mà.
Này Johnny, tớ có ý này.
Ra ngoài xe uống cho say nào.
Thôi mà tôi đâu có hát
giống Peter Griffin chứ.
Các cậu có thể hát bất cứ bài
nào chỉ bằng cách này.
Các người đã làm vỡ tường,
đây là nhà tôi mà.
Xin lỗi, chỉ là sự cố
ngoài ý muốn thôi.
Tôi đang chuẩn bị nấu ăn cho vịt,
giờ thì chỗ nào cũng có "trung tình".
Bình tĩnh đi, được chứ? Chúng ta có thể
nói chuyện mà, anh tên gì? Tôi là John.
Tên tao là Wan Ming
Ming?
Các ngươi đổ lỗi cho nhau vì chiến tranh,
nhảm nhí, thật nhảm nhí.
"Death to Ming"
Bỏ hắn ra.
Đồ điên, đồ điên.
Đi nào James Franco.
Đền bức tường cho tôi.
Tránh ra lũ điên!
Này.
Chào anh bạn.
Có chuyện gì thế?
Đây là Gerard, chàng trai
đã quan hệ với tôi.
- Và... chúng tôi yêu nhau.
- Hả?
Có lẽ tôi bị gay hay gì đó,
tôi cũng không biết nữa.
Tôi không biết.
Này Gerard, đi lấy thêm
vài chai nữa nhé.
Sao rồi anh bạn?
Gục rồi sao?
Ừ, không khỏe lắm.
Nghỉ ngơi vài tiếng đi,
cậu sẽ thành con lừa vàng đấy.
Có muốn về phòng không?
- Chết tiệt, ôi Chúa ơi.
- Sao?
Tôi phải đi.
Lori, anh...
Lori.
Lori, làm ơn đợi đã.
- Anh xin lỗi.
- Em muốn ra khỏi nhà tối nay.
- Cho anh...
- Đưa em chìa khóa.
- Cho anh giải thích được không...
- Không.
- Anh...
- Em đã dành một phần đời mình cho anh.
Anh chỉ ghé qua 5 phút,
và rồi Flash Gordon...
Đưa em chìa khóa xe đi.
Lori.
Lori, làm ơn đi,
anh yêu em, thôi mà.
Này Johnny, cậu đây rồi.
Tớ phải ra ngoài hít thở một chút.
Cái gã ở văn phòng cậu đang trên ghế,
hôn cái gã nhìn giống Van Wilder ấy.
Mẹ kiếp cậu, tớ không muốn
nói chuyện với cậu.
- Sao...
- Cậu biết vừa xảy ra chuyện gì không?
Cậu biết không? Đời tớ
thế là xong rồi.
Thôi mà, cô ấy sẽ về nhà, xem Bridget Jones,
cô ấy sẽ khóc. Cô ấy sẽ ổn thôi.
Mai hãy nói chuyện với cô ấy,
lên lầu đi nào.
Cậu có bao giờ nghe tớ nói không hả?
Cậu có bao giờ quan tâm không?
Tất nhiên là có... Johnny.
Mãi là bạn sấm mà, nhớ không?
Chúa ơi, Lori nói đúng. Đáng ra tớ
phải nghỉ chơi với cậu từ lâu rồi.
Tớ sẽ không có được cuộc sống khi
ở cùng cậu, tớ đã 35 tuổi và chẳng có gì.
Tất cả những gì tớ làm là hút cỏ
và xem phim với một con gấu bông.
Vì điều đó, tớ vừa mất đi
tình yêu của đời mình.
Johnny... tớ... tớ xin lỗi.
Tớ sẽ tự lo cho mình, tớ không
muốn nhìn thấy cậu nữa.
John, chờ đã, nghe này.
"Tôi yêu bạn".
Qua vài nguồn tin rằng
em đang độc thân...
Rex, tôi có nhiều việc
phải giải quyết đấy.
Anh có vé xem Norah Jones tối nay,
và anh rất muốn em đi cùng.
Anh mời tôi đi chơi? Chỉ một tuần
sau khi tôi vừa chia tay...
Anh chỉ đang đi tắt thôi mà.
Làm ơn đi.
Đây là lần đầu tiên em còn độc thân
từ khi đi làm ở đây.
Chỉ... đi với anh một lần thôi.
Và nếu em thất vọng, em không thích.
Anh hứa, sẽ không đề cập đến chuyện này nữa.
Làm ơn đi.
Rex, tôi không nghĩ
là điều đó hay ho đâu.
Anh là thằng tồi, anh biết. Đã như thế
từ trung học, và giờ nó vẫn ám ảnh anh.
Lori, điều tồi tệ nhất có thể xảy ra,
là em coi đó là chuyện đùa, với một người
chỉ muốn chứng mình rằng anh ta
không chỉ là một thằng tồi.
Với cả em là một con mồi lớn,
sẽ chỉ là vấn đề thời gian
tới khi một gã nào
đó đối xử với em như thế.
Mẹ kiếp, được thôi.
Còn đỡ hơn là đêm nào cũng khóc
trước khi đi ngủ.
Hơn nữa anh cũng đỡ bị anh làm phiền.
Anh sẽ đón em lúc 8 giờ.
Này Johnny, tớ đây.
Biến đi.
Johnny, làm ơn mở cửa đi.
Tớ muốn nói chuyện.
Chúa ơi, cái chó gì thế?
Xin lỗi, Johnny, tớ biết
cậu giận, được chứ.
Nhưng làm ơn nghe tớ nói
vài giây thôi.
Tớ vừa thấy Lori ra khỏi nhà
cùng với Rex.
Sao?
Thật đấy Johnny, tớ đã đến đó để
nói chuyện, hy vọng cô ấy bớt giận
và hắn xuất hiện, đón cô ấy đi.
Họ đang đến chỗ sân khấu.
Không thể tin cậu được.
Cậu nghĩ tớ đần đến mức nào?
Nếu cậu nghĩ dựng chuyện đó lên sẽ
làm tớ chọn cậu thay vì cô ấy...
- Cậu điên mẹ nó rồi.
- John, đó là sự thật.
Cậu biết không, biến khỏi đây đi.
Cậu biết mình đang xử sự
như một thằng điên không?
Sao, tớ là thằng điên?
Đúng thế, nên ngậm mồm vào
và nghe tớ nói đây.
Hả?... Ngậm mồm,
không đúng lắm... không
Miệng... nói như thế phải không nhỉ.
Mồm, miệng cái gì cũng được.
Vấn đề là... cậu đổ lỗi cho tớ
vì điều mà chính cậu gây ra.
Lori đã nói đúng, cậu không có
trách nhiệm với mọi thứ trong đời mình.
Vậy cậu có sao?
Tớ đâu cần, tớ chỉ là
một con gấu bông thôi mà.
Cậu biết không... tớ đâu có trói cậu
và lôi cậu đến bữa tiệc đó.
Tớ muốn cậu tới chỉ vì cậu là
bạn thân nhất của tớ.
Đừng có đứng đó và bảo
rằng cậu chưa từng lo
rằng Lori sẽ đe dọa
tình bạn của chúng ta.
Cậu thích thú khi chúng ta
ngồi gục lúc 9h sáng.
Nghe thử đi, tớ là ai?
Ming, và đang thôi miên cậu?
Đó là lựa chọn của cậu, John.
Và bằng cách đổ thừa cho tớ, cậu đang
tự biến mình thành thằng ngốc đấy.
Đôi khi tớ nghĩ lại về buổi sáng
Giáng Sinh lúc tớ 8 tuổi.
Tớ ước mình đã có
một con Teddy Ruxpin.
Nói lại một lần nữa đi...
Teddy... Rux... ***... pin
Dừng lại đi.
Sao cậu khóc?
Tớ dập "trym" rồi.
Tớ xin lỗi Johnny.
Tớ cũng thế.
Tớ yêu cậu.
Tớ cũng yêu cậu.
Nghe này.
Cậu phải để tớ giúp cậu
và Lori lần này.
Không được nữa rồi,
cô ấy ghét tớ rồi.
Nghe này, John, bọn mình
có thể mang cô ấy về.
Cậu nhớ hồi 10 tuổi không?
Cậu đã bắn con sóc bằng súng hơi...
...và khi thấy nó rơi từ trên cây xuống.
Bọn mình đã khóc, nhớ chứ?
Và bọn mình đã chạy tới,
hô hấp nhân tạo cho nó.
Và nó đã sống lại.
John, chúng ta có thể làm
điều đó một lần nữa.
Ted, bọn mình đã bắn gãy xương sườn
nó và làm nó dập phổi khi ép tim.
Nó đã chết.
Đi thôi, bọn mình tới sân khấu.
Cảm ơn, chúng tôi sẽ nghỉ giải lao
và quay lại trong vài phút.
Này, cô em xấu tính.
Teddy!
Em sao rồi?
Anh khỏe chứ đồ lông lá?
Em biết đấy, anh không phải
một người lai Hồi giáo
bán được 37 triệu đĩa một
năm, nhưng cũng tạm được.
Lai Ấn Độ, nhưng cảm ơn anh.
Sao cũng được, cảm ơn 11 tháng 9.
Nghe này, anh muốn em gặp bạn tốt của anh.
John Bennett... Norah Jones
- Chào cô.
- Chào anh... ướt vậy.
Anh sẵn sàng chưa?
Vâng thưa cô, cảm ơn vì
đã cho tôi cơ hội... cô... bà... Jones.
Cảm ơn.
Chúa ơi, em đẹp lắm.
Chắc anh ít thấy em mặc đồ nhỉ.
Đúng đó, tớ và Norah gặp nhau năm 2002
ở một bữa tiệc ở nhà Belinda Carlisle...
...và chúng tôi đã làm tình
trong phòng thay đồ.
Thực ra anh cũng không tồi
so với một gã không "trym" đâu.
Ừ, em biết đó, anh đã viết
rất nhiều thư chửi Hasbro vì điều đó.
Cảm ơn.
Tôi sẽ nghỉ một lát, và bạn tôi
sẽ lên sân khấu.
Anh ấy sẽ hát một bài cho một cô gái
đặc biệt mà anh ấy rất yêu quý.
Xin một tràng pháo tay
cho John Bennett.
Ôi... Chúa ơi.
Mẹ kiếp.
Mình phải "phịch" cô ấy một lần nữa.
Xin chào, tôi là John Bennett
Và điều này là dành cho Lori Collins,
vì anh rất yêu em.
Và bài hát này luôn nhắc
anh nhớ về một đêm rất
quan trọng trong đời,
đêm chúng ta gặp nhau.
Đây là bài hát trong
phim Octopussy
Còn hơn cả Katy Perry.
Dở quá, xuống đi.
Thôi mà, cho hắn cơ hội đi.
Đồ dở hơi.
Ôi Chúa ơi.
Ai đó gọi cấp cứu đi.
Thật điên rồ.
Em có thấy lúc hắn rơi xuống không?
Cứ như con rối ấy.
Tôi không muốn nói về điều đó đâu.
Em có muốn uống gì không?
Anh cảm thấy điều đó sẽ tốt
sau khi thấy một gã suýt chết đấy.
Thôi, anh nên chở tôi về thì hơn.
Một ly thôi, đi nào.
Không, tôi không có hứng thú.
Được rồi, anh hiểu rồi.
Và anh không trách em đâu.
Nghĩ đi, thật là bất công vì
hắn đã làm em bẽ mặt như thế.
Nói cho rõ nhé,
tôi không bẽ mặt.
John và tôi có vấn đề,
nhưng ít ra anh ấy đã cố gắng.
Tôi không có hứng thú nói chuyện
với anh về điều này.
Em đi đâu thế?
Bắt taxi, tôi về nhà.
Được thôi.
Đây này, tôi không nhìn khăn tắm đâu,
thề có Chúa.
Không nhìn khăn tắm,
không nhìn gì cả.
Ted, anh làm gì ở đây?
Tôi muốn nói chuyện với cô.
Nếu anh ở đây để bênh vực
cho John thì...
Cứ để tôi nói trước, được chứ?
Sau đó cô có thể nói bất cứ gì mình thích.
Nghe này, John rất yêu cô.
Hơn bất cứ gì trên đời này.
Và cậu ấy đang tuyệt vọng
vì không có cô.
Cậu ấy biết mình đã gây ra chuyện
nhưng cô phải tin tôi.
Nhưng cũng không hoàn
toàn là lỗi của cậu ấy
tôi đã rủ cậu ấy
về lúc ở nhà Rex.
Và cậu ấy đã từ chối, cậu ấy
muốn ở đó với cô.
Và chính tôi đã lôi kéo cậu ấy, Lori.
Nên nếu cô cho cậu ấy một cơ hội.
Tôi hứa, tối sẽ đi và không
bao giờ quay lại.
Được chứ... cậu ấy sẽ là của cô.
Ted, đó là một đề nghị hay,
nhưng tôi không muốn anh làm thế.
Đây là chuyện của John và tôi,
và tôi không nghĩ có thể hàn gắn được.
Đúng, chỉ vì tôi.
Nghe này, Lori, cô muốn
cậu ấy là một thằng đàn ông.
Nhưng chừng nào còn con gấu bông này,
cậu ấy vẫn là một cậu bé.
Cậu ấy đang đợi ở *Charles,
nếu cô xuống nói chuyện với cậu ấy.
Tôi sẽ đi khỏi khi cô quay lại.
Mãi mãi.
Và cô thấy đó, cậu ấy sẽ
không còn sợ sấm nữa.
N ước cam Michelob ultra Tuscan.
Chúa ơi, nước Mỹ nổ mất thôi.
Chào Ted.
Mẹ nó!
Lori... sao...
Chào anh.
Em làm gì ở đây?
Anh nên cảm ơn Ted.
Em có... nên ngồi không?
- Ừ... nếu em muốn.
- Được rồi.
Công việc và mọi thứ
đều tốt chứ?
Ừ, công việc rất tốt.
Chắc không thể nói chuyện phiếm
cả ngày phải không?
Nếu em đồng ý, anh muốn nói
điều anh muốn nói...
Anh có thể ngồi đây và nói xin lỗi,
rằng đó là hiểu lầm, rằng anh sẽ thay đổi...
...nhưng anh không nghĩ em muốn
nghe mấy thứ nhảm nhí đó nữa.
Anh sẽ không cố gắng để em
quay lại. Tại sao chứ...
Anh là một người bạn trai tồi
suốt 4 năm qua, anh không xứng với em.
Anh biết anh đã không tôn trọng
mối quan hệ của chúng ta, nhưng Lori...
...anh yêu em hơn cả cuộc sống
của chính mình.
Và điều anh muốn là...
anh chỉ muốn nó kết thúc tốt đẹp.
Anh nợ em điều đó.
Anh mong em được hạnh phúc.
Em xứng đáng với điều đó.
Và anh chỉ hy vọng,
chúng ta vẫn có thể là bạn.
Cảm ơn vì anh đã nói thành thật.
Nhiều quá hả.
Cảm ơn em đã ghé qua.
Đúng thế.
Cậu thấy đấy, cậu đã là thành viên
của gia đình tôi khá lâu rồi.
Mừng về nhà.
Ừ buồn cười thật, tôi cũng có
rất nhiều hình của mấy người ở nhà.
Nó là của con phải không bố?
Đúng thế cậu bé.
Đúng thế.
Ted, cậu đến đúng lúc lắm,
tới giờ chơi của Robert rồi.
Tôi đoán mấy người không có
máy PS3 hả.
Tôi chỉ đoán sẽ vui hơn
là căn nhà gỗ kiểu này.
Ừ.
Ừ, không.
Ừ.
Đó là một con ngựa gỗ.
Ted, giờ cậu thuộc về Robert.
Hãy làm theo lời nó bảo.
Ông nghĩ sẽ thoát tội bắt cóc sao?
Sắp xếp cũng hay đấy.
Xin lỗi... xin lỗi...
Biết không Ted, khi tôi
còn làm một đứa trẻ.
Tôi đã thấy cậu trên TV, tôi nghĩ
cậu là thứ tuyệt vời nhất tôi từng thấy.
Và tôi hỏi bố tôi liệu mình có thể có
một con gấu màu nhiệm như thế không.
Và ông ta nói: Không!
Ông gửi email cho tôi
phần còn lại của câu chuyện nhé.
Tôi đã rất buồn.
Và tôi tự hứa với mình,
nếu tôi có con trai, tôi sẽ
không bao giờ, không bao
giờ từ chối nó điều gì.
Không bao giờ.
Từ chối mua kẹo chắc không hại gì đâu nhỉ.
Con và Ted sẽ là bạn thân, bố à.
Đúng thế, con sóc nhỏ của bố.
Chơi vui nhé.
Chúa ơi.
Tôi đã nói thế một lần.
Và bố đã phạt tôi vì điều đó.
Chuyện hay đấy, có cảm tưởng
tôi cũng đã ở đó.
Bố tôi đã tẩn tôi.
Giờ... tôi sẽ tẩn cậu.
Được rồi nhóc, cậu thắng, cậu muốn gì?
Muốn chơi một trò chơi không?
Giờ chơi mà đúng không, chúng ta
sẽ chơi một trò chơi.
- Đúng, ta sẽ chơi.
- Ừ, tôi rất thích chơi.
Ừ, được rồi, xem nào, chơi trốn tìm nhé?
Tôi rất thích trốn tìm,
tôi sẽ trốn.
Này, đợi chút, bố cậu muốn cậu xử sự tốt,
đúng không "Thùng-phuy Mập-ú"?
Được rồi, cậu trốn trước đi.
Được rồi, tốt lắm, giờ đếm tới 100
và cậu đi tìm tôi, được chứ?
Có cần rửa tay trước khi chơi không nhỉ?
Không... hỏi kiểu quái gì thế?
Bắt đầu đếm đi.
1... 2... 3...
4... 5... 6...
7...
Này, không hé mắt nhé,
không là bị ung thư trẻ em đấy.
8... 9...
10... 11...
12... 13...
- Này.
- Đi bộ về nhà hả?
Ừ.
Anh muốn đi nhờ không?
Không sao đâu, lỡ anh bị hiếp dâm
thì sẽ do bộ đồ anh đang mặc đấy.
Nghe này, John.
Có một điều em cũng muốn nói với anh.
- Chào anh. - Chào em.
- John em hy vọng...
Nghe này, em không muốn
anh nghĩ rằng...
Xin lỗi.
Em muốn chúng ta nói chuyện...
vì em nghĩ có thể...
Ai cũng được, gọi không
đúng lúc rồi.
John, tớ đây, cậu nghe thấy chứ?
Ted?... Nghe này, tớ sẽ
gọi lại cho cậu sau nhé.
Không, không, John, đừng cúp máy.
Tớ đang gặp rắc rối.
Ý cậu là sao?
Rắc rối kiểu gì?
Bọn chúng bắt được tớ, cái gã quái đản
đi cùng thằng nhóc trong công viên...
...đứa mà tớ nghĩ là con hắn,
nhưng cũng có thể là người yêu..
Chậm lại, chậm lại, cậu đang ở đâu?
Ờ... tớ không rõ. Là...
Này... này John.
Alô...
Cậu không được lịch sự cho lắm nhỉ?
- Mẹ nó!
- Ted, này...
Ted.
Có chuyện gì thế?
Cậu ta bị sao vậy?
- Anh không biết.
- Vậy cậu ta đang ở đâu?
Anh không biết, cậu ấy
chỉ nói là đang gặp rắc rối.
Anh gọi lại cho cậu ta đi?
Không, bị khóa rồi.
Đợi chút.
Đi nào, đi đường Columbus tới Hilton,
tới đường cao tốc
Xin chào, 911.
Tôi cần cảnh sát.
Có một gã đã bắt
gấu bông của tôi.
Xin chào?
Thả tao ra, đồ khốn.
Ôi... ối... tao nghe tiếng chân
thằng nhóc mập rồi đấy... khốn thật...
Mau thả tao ra!
Tao là công dân của Hợp chủng
quốc Hoa Kỳ, và tao có quyền...
Robert, cài dây an toàn vào.
Chắc chắn ở đâu đó quanh đây.
Johnny.
Dừng lại, dừng lại, bọn chúng kìa,
mau quay lại.
Bám theo họ.
Bám vào.
Tránh ra Susan Boyle.
Chúa ơi, cậu ta
sắp nhảy kìa.
Chạy gần vào.
- Được rồi, bình tĩnh nào..,
- Cố lên Ted.
- Mẹ nó.
- Hay lắm.
Này Johnny, giống T.J *** chứ?
Đúng! Tuyệt lắm!
Đi, mau lên!
Bố ơi.
Để xem mày biết con đường này
rõ đến mức nào.
Hắn đâu rồi?
Chúa ơi.
Hắn kìa, tấp vào đi.
Không... các người không thể
lấy gấu bông của tôi...
Ôi trời...
Anh xin lỗi, phải có ai đó
"Joan Crawford" thằng bé này.
Đi thôi.
Ted?
Ôi Chúa ơi.
Mẹ kiếp.
- Chúa ơi, ở lại đây.
- Không, không, John.
- Đợi đã, John.
- Ở lại đây!
Cậu là của tôi, Ted!
Xin lỗi anh bạn, tôi là
của John Bennett rồi.
Nhưng tôi sẽ cho cậu
tình yêu thương...
...và ngựa đá, và khiêu vũ...
Tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau rồi.
- Ted!
- Johnny!
Ôi Chúa ơi!
Ted.
John.
Lori, nhặt mấy mảnh kia lên.
Nhặt hết lên.
Johnny...
Cậu sẽ ổn thôi, anh bạn,
hiểu chứ? Cậu sẽ không sao.
Chúa ơi, trông tớ cứ như người máy
trong phim Aliens ấy.
Nhìn tớ này anh bạn.
Tớ hứa cậu sẽ không sao.
Tớ không nghĩ thế.
Tớ... tớ... không ổn rồi.
Tớ muốn... tớ muốn nói
với cậu một điều.
Điều gì?
Đừng... đừng bao giờ
để mất cô ấy lần nữa.
Cô ấy là điều quan trọng nhất...
điều quan trọng nhất
trong đời cậu...
còn... còn hơn cả tớ.
Cô ấy giờ là bạn sấm của cậu.
Cô ấy...
Anh tìm thấy rồi.
Anh, em không biết
có được không nữa.
Cứ thử đi.
Cố lên anh bạn.
Em rất tiếc.
Anh đã làm mọi điều có thể.
Em rất tiếc.
Ted.
- Tớ còn sống Johnny.
- Ôi Chúa ơi.
Tớ còn sống.
Phép màu của cậu
lúc nào cũng hiệu nghiệm.
Cậu quay lại rồi, tớ không...
Ừ, lúc cậu khâu tớ lại,
cậu để vài thứ sai chỗ rồi, John.
Tớ không ổn lắm, nhưng
cậu sẽ chăm sóc tớ mãi mãi chứ?
Ha ha... Tớ giỡn thôi, tớ nghĩ sẽ hài lắm
nếu thấy cậu nghĩ tớ như thế.
- Đồ khốn.
- Lại đây nào anh bạn.
Mừng trở về, Ted.
Là em.
Em đã làm được.
Đồ khốn, cô đã
ước tôi sống lại.
Không... không không.
Tôi đã ước mình được sống lại.
Em yêu anh.
Anh cũng yêu em.
Và anh muốn em biết rằng.
Sau đêm qua, anh không muốn mất
bất cứ ai quan trọng trong đời nữa.
Anh sẽ không đợi để bắt đầu
cuộc sống của mình nữa.
Lori.
Em lấy anh chứ?
Tất cả em muốn là anh,
John Bennett.
Và sau đó, John, Lori và Ted
sống trọn đời hạnh phúc bên nhau.
Họ cuối cùng cũng nhận ra,
là họ cần nhau hơn cả.
John và Lori tổ chức hôn lễ ở Cambridge,
bởi một người bảo vệ công lý đặc biệt.
Nhân danh sức mạnh của ta...
Nhân danh phản lực New York...
Và người dân của hành tinh Mongo.
Ta tuyên bố hai con là vợ chồng.
Cậu có thể hôn cô dâu, Johnny.
Cảm ơn đã tới.
Con gái tôi tốt hơn hết
là được sống, đồ khốn.
Tớ rất mừng cho cô ấy.
À, biết không Sam, chỉ có một cách
để kết thúc một ngày hoàn hảo.
Là gì?
Cú nhảy Flash.
Chuẩn.
1... 2...
3.
Yeah.
Và đó là câu chuyện về một
điều ước màu nhiệm đã
thay đổi cuộc đời của ba
người bạn rất đặc biệt.
Ted và Tammy-Lynn tiếp tục tình yêu
nóng bỏng của họ một thời gian sau đó.
Một buổi chiều, Ted bị bắt gặp
phía sau quầy tính tiền,
đang ăn "salad khoai tây"
của Tammy-Lynn.
Ngay lập tức cậu ta được thăng chức
thành quản lý cửa hàng.
Sam Jones quay lại Hollywood,
với mục tiêu tiếp tục sự nghiệp diễn viên.
Hiện ông đang sống ở Burbank
tại một phòng thu âm
với bạn cùng phòng Brandon Routh.
Các bạn có nhớ Brandon Routh đóng
trong phim Siêu Nhân chứ?
Chúa ơi, cảm ơn vì đã mang đến
hy vọng và giải cứu chúng tôi.
Rex bị buộc phải ngừng theo đuổi Lori.
Không lâu sau đó, anh ta bị trầm cảm
và chết vì bệnh Lou Gehrig.
Donny bị cảnh sát Boston bắt
về tội bắt cóc một món đồ chơi.
Tội danh đã được xóa khi mọi người
thấy lý do đó thật ngớ ngẩn.
Robert tìm được huấn luyện viên,
và giảm cân rất nhiều.
Và trở thành Taylor Lautner.