Tip:
Highlight text to annotate it
X
Biên dịch: kael - VT Subteam
Viettorrent.vn
Re-sync by nhtera
Thưa các vị,
đây là Simon Barsinister,
người độc ác nhất hành tinh này.
Hắn là quỷ dữ và
vô cùng điên rồ.
Simon và tay sai Cad
đã lên kế hoạch thống trị thế giới.
Nhưng mỗi lần chúng
đều bị tôi đánh lui,
vị siêu anh hùng lớn nhất
từng đang sống...Chó bị thua!
Thưa quý vị,
tối nay tôi muốn bàn về
một vấn đề nghiêm trọng
về tội phạm đang gia tăng
trong thành phố của chúng ta.
Trước mặt tôi đây
là đống hồ sơ vụ án đang bỏ dở.
Chúng tôi đang đứng ngay đầu.
Đó là tôi trong bộ đồng phục đây.
Tôi đã được dạy dỗ, từ khi
tôi còn bé tí, để chống tội phạm.
Chưa từng có nhà hay
một nơi nào đó để gọi là nhà cả.
Tôi được nuôi dạy chỉ với
mục đích duy nhất:
cứu giúp người, cho họ sự an toàn.
Đã không có gì cản đường tôi được.
Bình tĩnh nào, cậu bé.
- Tuy nhiên, với các gia đình có liên quan...
- Mày đánh hơi thấy gì à?
Cái gì vậy?
Chó Alpha vừa đánh hơi được gì đó trên bục.
Tôi nghĩ là những cái hộp kia.
Bọn tội phạm sẽ không thể
tại ngoại dễ dàng.
Lục soát tòa nhà!
- Chúng ta cần đội SWAT ngay!
- Xin hãy nhanh lên, thưa ngài.
Tất cả ra ngoài!
Đội xanh, tiến lên!
Nhanh nào!
Không có bức xạ.
Không có kim loại.
Chúng ta sẽ nâng lên.
Nhẹ nhàng thôi.
Ngay phía đó.
Chậm rãi. Và kéo nào.
Tôi cá bạn không biết
rằng cảm giác mùi của chó săn
mạnh gấp 55 lần
so với con người đâu.
Chà, của tôi thì không.
Một món quà từ
Tổ chức Thịt lợn Mĩ.
Tôi muốn một cuộc phỏng vấn
ngay bây giờ.
Làm tốt lắm, tên lửa.
Mày đã tìm ra miếng giăm bông nổ rồi đấy.
Yên nào, tôi ngửi thấy mùi bom.
Chính là mày!
Nên cất cái huy hiệu đi thì hơn.
Thôi được, tôi sẽ thành thật
với các bạn.
Tôi không phải con chó
tốt nhất trong đội.
Thực tế tôi lại tệ nhất.
Miếng giăm bông là sai lầm
mới nhất của tôi.
Giống như thời gian tôi đã nhai cái dây
và nó được cắm điện.
Hay khi tôi gặp
nàng chó xù dễ thương
và cuối cùng đó
lại là "gã" chó xù.
Thật khó tiếp tục sự nghiệp vĩ đại
khi bạn cứ làm mọi thứ rối tung lên.
Nhưng sứ mệnh cũng chỉ là thứ vui thôi.
Nó sẽ lặng lẽ đến với bạn
khi bạn giữ hy vọng đến phút cuối.
Tóm được rồi.
Con cuối cùng của đêm.
Xin lỗi.
Chắc có sự nhầm lẫn.
Tôi không phải chó lạc.
Tôi không phải ở đây chứ nhỉ.
Đây không phải
chuồng giam, con trai ạ.
Nơi này khiến cái chuồng giam
trông như công viên cho chó ấy.
Ban ngày thì Ok, chứ đêm đến,
một khi mọi người bỏ đi,
đó là lúc thứ đáng sợ xảy ra.
Thứ đáng sợ đó là gì?
- Họ làm gì tóc ông vậy?
- Chuyện gì với tóc của tôi?
Ồ. Không có gì đâu.
Ông vừa nói về
thứ đáng sợ đó.
Tất cả điều tôi đang nói là
khi cái gã trong bộ đồ thí nghiệm trắng
thổi tắt hết nến đi, chạy!
Chào.
Chào mừng đến nhà mồ.
Phải, đẹp và yên tĩnh,
tôi thích thế.
Xin lỗi thưa ngài.
Bây giờ chúng tôi không mở cửa.
Không vào được phòng
thí nghiệm bây giờ đâu.
Ồ vậy sao?
Tôi xin lỗi.
Không sao cả. Đừng lo.
Khoan đã. Cái gì đây?
Nó nói gì thế?
"Được phép vào".
Xin lỗi ông.
Không sao cả.
Tất cả các anh đều mắc lỗi.
Nhưng tôi tha thứ cho anh.
Vì đó là kiểu của tôi,
khiêm tốn.
Một thiên tài khiêm tốn.
Được rồi.
Để ông ta vào.
Xin mời.
Một lần nữa, tôi xin lỗi,
tiến sĩ Barsinister.
- Tôi rất lấy làm tiếc.
- Không sao. Làm sao các anh biết được
tôi là nhà khoa học quan trọng nhất
mà công ty này có chứ?
Các anh không hề biết.
-Người mới thuê là ai vậy?
- Anh ta à? Đó từng là cớm.
Tôi đã nghĩ là có thể
chúng ta nên bình tĩnh
vào một thứ trong mấy giờ tới.
Ông biết chứ?
Bí mật.
Một từ ba âm tiết?
Ấn tượng đấy.
Tôi đã mua một...
...từ điển đồng nghĩa nhiều nghĩa.
Tốt cho cậu đấy.
Nhưng cho dù hắn có từng là cớm
thì ta không có thời gian lo đâu. Nhìn đi.
"Huấn luyện chó cảnh sát".
Hay đấy nhỉ.
Sao ông không nghĩ đến điều đó?
Vì huấn luyện là một
quá trình ngớ ngẩn.
Tôi đã gặp thị trưởng,
và nói với ông ta làm sao chúng ta
có thể đưa thành phố này lên mốc cao hơn
qua vận dụng gen.
- Thế à? Ông ta nói gì?
- Thằng ngốc ấy lại cười tao.
Tôi cũng từng bị thế rồi.
Tôi mặc quần lộn trái.
Suốt cả ngày mà
chả ai nói tôi biết cả.
- Đừng nói nữa.
- Ồ vâng.
Tôi sẽ là người hợp tác im lặng.
Chỉ vì anh là người duy nhất ở đây, Cad ạ,
đừng nghĩ chúng ta là cùng phe với nhau.
Trời. Một lão bác học điên có thật.
Phải, hắn thậm chí
còn chưa điên đâu.
Được rồi. Đưa tao con mới.
Ngày may mắn đấy.
Và, ADN quan trọng nhất.
Đừng lo, chú bé.
Nó sẽ chỉ đau...rất nhiều.
Được rồi, làm thôi.
Trời ạ! Miệng ông vừa mở!
Giữ chặt nó đi!
Ôi tiến sĩ! Bắt lấy nó!
Nó ở ngay đó kìa, tiến sĩ.
Không, không! Không!
Nghiên cứu của tôi!
- Huyết thanh!
- Nó đang định ra cửa.
Chạy đi ku!
Chạy nhanh!
Mang cho tôi một cái
đồ chơi gặm ở ngoài đấy.
Và có lẽ cả geo vuốt tóc nữa.
Nó thành công rồi.
Tiến sĩ!
Tôi đang lấy tất cả đống băng ghi hình
và chạy chương trình quét máy tính
- của nghiên cứu của Tiến sĩ Barsinister.
- Dan, chúng tôi sẽ lo từ đây.
Khi có vụ án, họ gọi cảnh sát.
Khi ai đó muốn đi vào tòa nhà,
họ gọi cậu.
Phải.
Đó là lí do ông làm trưởng.
Với một cái ca-bin đầy
hồ sơ "chưa giải quyết được".
Lại một đêm khác.
Tôi vô gia cư và đói.
Và cứ mỗi khi tôi nghĩ chuyện đó
sẽ không tệ thêm nữa,
những kẻ gây rối lại xuất hiện.
Này con chuột kia.
Lạc hả?
- Tên tao là Riff Raff.
- Ông ấy là Riff Raff.
- Tao vừa đánh dấu lãnh thổ này.
- Phải, ông ấy đã làm thế.
Nghe này, tôi không muốn
thêm rắc rối nữa, được chứ?
Chà, vậy hôm nay mày
may mắn đấy, đồ ngu.
Tao muốn xé nát mày ra,
nhưng tao không muốn dính bẩn của mày.
Phải. Mày không đáng để
ông ấy phí thời gian, đồ rẻ tiền.
- Rẻ tiền. Phải rồi.
- Bắt lấy nó!
Em yêu. Chúng ta sẽ bắt nó.
Quay lại đây!
Thằng chó lai ấy phá chỗ của tao rồi.
Đi nào, bắt lấy nó.
- Nó nghĩ mình là chó săn chắc.
- Xem nó chạy kìa.
Tao sẽ biến nó thành bữa tối.
Để em đồ thừa nhá.
Ố! Nó bị xe đụng rồi.
- Lượn thôi.
- Tôi đi cùng ông chủ.
Đi khỏi đây thôi.
Xin chào?
Tao nghĩ đã cán mày dẹp lép rồi.
Mày đang làm gì thế?
Đúng là chó ngoan.
Đến đây nào.
Để tao xem.
Vòng cổ của mày đâu?
Phải hôn không đó?
Vòng cổ của mày đâu?
Mày không có nhà à?
Sao không cùng về nhà tao nhỉ?
Tao có ngôi nhà đẹp cho mày đấy.
Mày làm gì ngoài cửa sổ thế?
Tôi biết ông đang nghĩ gì.
Ông ta vừa đâm xe vào tôi,
và tôi trèo lên ghế trước.
Tôi có thể không
đánh hơi được bom,
nhưng tôi có thể đánh hơi
được người tốt đấy.
Xin hãy tha cho Jack Unger
không phải làm gì vì
cậu ta bị cảm lạnh.
Không được, thế đơn điệu quá.
Cậu ấy bị giời leo.
Không, tôi đã dùng cái đó rồi.
Cố lên nào Jack.
Đào sâu vào.
Có rồi.
Tuyệt vời.
Jack, con vẫn chưa đi học à?
- Vâng.
- Ra ngoài này tí.
- Không được. Con đang bận.
- Thôi nào.
Bố có cái này cho con xem nè.
Này, tao nghe thấy rồi.
Ồ, đúng là chó ngoan.
Mày ngồi tao xem được không?
Ồ. Tuyệt thật đấy.
Jack. Xem này.
- Bố mua nó hả?
- Không. Bố không mua.
Bố chỉ là, thấy nó trên đường.
Nó đáng yêu, phải không?
Bố nghĩ có thể chúng ta
sẽ đi dạo, cho nó chạy bộ.
Chạy bộ? Hay nhờ.
Nhìn xem. Bố nghĩ ta có thể
gọi nó là...Giày bóng(Shoeshine).
Xem tất cả mọi thứ mà nó liếm,
con nghĩ đó là hay nhất.
Jack, bố chỉ nghĩ
nó sẽ tốt cho con.
Hãy quên bớt mấy thứ kia đi.
Bố, con đã nói là
con ổn, được chứ?
- Được rồi.
- Bố không cứ phải làm vậy.
Bố có những thứ phải lo đến, như là làm
chân gác tù cho cái phòng thí nghiệm chuột đó.
Con biết không?
Bố thích công việc mới đó.
Nếu con không thích nó, chiều nay
bố sẽ đem nó lại phòng nhốt chó lạc.
Không không. Tôi sẽ quay lại.
Được rồi. Cảm ơn.
Bố phải đi làm đây.
- Còn Liếm giày thì sao?
- Giày bóng.
Nghe này, giúp bố một việc.
Hãy để mắt đến nó.
Hãy cho nó một cơ hội.
- Có thể con sẽ thích nó đấy.
- Con không nghĩ thế.
Nó chắc chỉ biết ăn,
ngủ và ỉa bậy thôi.
Vậy nghĩa là cả con và nó
đều có nhiều điểm chung đấy nhỉ?
Tao có thể tách riêng các chuỗi protein
trong ADN của động vật.
Và nối chúng lại
theo bất kì cách nào tao muốn.
Điều này sẽ khiến nó
có tốc độ của báo,
khả năng bay của đại bàng,
hay sức mạnh của loài động vật
nặng hàng tấn.
Giả chữ kí bác sĩ hả Jack?
Biết chuyện gì sẽ xảy ra không?
Em không làm thế.
Vậy em muốn tôi tin là
em bị... lên đậu?
Nó tệ lắm ạ.
Được rồi.
Tôi không biết cái gì làm tôi chán hơn nữa,
nhưng sự thật là em đã làm thế,
hoặc là em đã làm quá tệ để có thể
lừa được một giáo viên thể dục.
Ôi, thức ăn.
Phải rồi. Rõ ràng là thức ăn.
Không phải thức ăn cho chó,
nhưng nó sẽ là như thế.
Ôi không!
Họ sẽ mắng mình mất.
Ồ, của Bon Appé***.
À há. *** postalis,
người đưa thư Bắc Mĩ vĩ đại.
Kẻ thù tự nhiên của chó.
Coi kìa, nhà Ungers
mới có một con chó.
Lại đây. Lại đây coi.
Mày chỉ làm được thế thôi à?
Muốn một miếng ở đây không?
Đúng rồi đó. Chạy đi,
lão đưa thư chết nhát.
Và đừng bao giờ quay lại nữa.
Tuyệt. Hai cho một.
Ồ. Phải quả bóng tennis đó không?
Hôm nay thật vui quá.
Cái ghế sofa đó định giết mình.
Có gì đó kì lạ ở đây.
Mày đã làm cái gì thế hả?
Bố sẽ giết mày.
Rồi đến tao nữa.
Tao mong đó là tương ớt.
Chờ đã.
Đó chỉ là tai nạn.
Xin chào?
Bố à? Phải bố không?
Xin chào?
Lại đây.
- Mày nghe thấy gì không?
- Không. Còn cậu?
- Mày vừa nói đó à?
- Hả? Cái gì?
Chờ chút đã.
Cậu hiểu tôi nói gì à?
Được rồi. Thở sâu nào.
Cho não nghỉ tí đã.
Mày chỉ tưởng tượng thôi.
- Chờ đã. Cậu...
- Đồ chó hư. Đừng nói nữa.
Chờ đã. Dừng lại.
Thôi nào, ai đã huấn luyện cậu vậy?
Con người kia, đợi đã.
- Mày vừa gọi tao là gì?
- Xin lỗi. Tôi không biết tên cậu.
Jack. Không gì cả,
đừng nói chuyện với tao.
Nghe này, tôi không thể ngừng nói với cậu,
Jack Không gì cả,
vì tôi đang điên lên đây.
Nếu chúng ta định đi bộ
thì chắc cậu cần đến túi đựng phân chó đấy.
- Cái gì?
- Tôi có cảm giác đặc biệt.
Có thể mày có vấn đề.
Một cậu bé lập dị bỗng nhiên
có thể nói chuyện với chó.
Mày học Tiếng Anh thế nào vậy?
- Sao tôi biết được?
- Mày nói được ngôn ngữ khác không?
Một chút thôi. shih tzu.
Của chó chihuahua cũng biết chút.
- Ý tao là ngôn ngữ của người ấy.
- Tiếng anh chưa đủ với cậu à?
Jack?
Đó là Molly, làm phóng viên
cho tờ báo của trường.
Cô ấy sẽ đi dạo cùng.
Nhớ chỉ nói tiếng chó thôi.
- Chào, mọi việc thế nào?
- Tốt lắm.
- Cậu vừa đang nói chuyện với ai thế?
- Với con chó của tớ thôi.
Tớ cũng có một con.
Polly!
Được rồi.
Xin chào. Tôi là Giày bóng loáng.
Chào. Tôi là Polly.
Tớ nghĩ nó thích đấy.
Tôi chưa từng thấy anh.
Anh mới đến công viên này à?
À phải, tôi vừa định cư lại.
Mùi của cô tuyệt quá.
Như là tai lợn nhai được nửa rồi.
Xin lỗi. "Tai lợn" ư?
Đó nghe như đường dây
bắt chó thì phải?
Ồ không, không phải...
Tớ phải đi bây giờ.
Đi nào Polly.
- Chủ gọi rồi.
- Vậy chúng ta sẽ gặp lại chứ?
Anh là một chú chó dễ thương,
nhưng tôi muốn một ít piza
trong mối quan hệ này.
Một anh chàng có thể
phục vụ cho tôi.
Nhưng chúng ta có thể
là bạn được không?
- Gặp lại sau nhé.
- Được. Gặp lại sau.
"Bạn" à? Tôi không muốn là bạn.
Tôi sẽ định cư,
để tìm một nửa của tôi.
Và cô ấy sẽ là
bà Polly Giày bóng.
Hay là Polly sáng bóng?
Hay có thể là...
Ô kìa, đĩa Frisbee!
- Cái gì vậy?
- Bản năng của tôi đó.
Tôi không thể kìm được.
Thật là tuyệt.
Được rồi. Để xem mày
còn làm được gì nữa?
Giờ chôn cái xương này đi. Ngoan nào.
Chôn khúc xương đi.
Xin lỗi. Nhưng cậu có thể giải thích
tại sao cậu lại nói kiểu đó với tôi không?
Gì hả? Đó là kiểu nói chó.
Thật nhạt toẹt.
Đưa tôi cái que nào.
- Này, tôi nghĩ đã tìm thấy mỏ dầu rồi.
- Giày Bóng, đi khỏi đây thôi. Nhanh lên.
Hy vọng không ai nhìn thấy.
Chó còn làm được gì nữa nhỉ?
À, chúng đánh hơi được.
- Mày ngửi thế nào?
- Cái mũi của tôi giờ không tốt đâu.
Nó khiến tôi mất việc đó.
Thật nực cười.
Thôi nào, cứ thử xem.
Ngửi làm tôi lo lắng, và tôi...
May là tôi không nhịn nó.
Nếu không não
bay ra từ tai mất.
Họ đang nói gì thế?
... khi tôi nói như thế.
Tôi sẽ không dành...
Biết rồi. Nói chuyện sau đi.
Tạm biệt.
Bắt lấy quả bóng
ở ngay chỗ lưới của cái găng này.
Có lẽ mỗi người chúng ta nên
tìm người khác thì hơn.
Anh ta nghĩ sẽ tốt hơn
nếu họ chia tay nhau.
Cô ta nói tất cả những gì
cô ta quan tâm là anh ta có thể đi ăn...
Người ta cũng ăn cái đó à?
Cứu với! Thả tôi ra.
Đó là Polly và cô gái đó.
- Molly.
- Có hai gã đang ở chỗ cô ấy.
Chúng đang cướp cặp sách của cô ấy.
Lối này.
Này, đợi đã!
- Chậm thôi.
- Cậu nhanh lên thì có. Dùng cả bốn chân đi.
Thật không tin nổi.
Tôi chưa bao giờ chạy nhanh thế.
Cảm giác như chân tôi
không chạm mặt đất nữa...
Tôi bay được ư?
Này!
Để ý vào chứ!
Thế này hay hơn là
thò đầu ra ngoài ô tô.
Ôi không! Tôi mù rồi.
Tôi không thấy gì hết. Không.
Không muốn nhìn nữa.
Xin lỗi.
Xin lỗi. Tha tôi nhé.
Tránh đường nào.
Tốt rồi. Tốt rồi.
Bánh kem cay.
Trò này có phanh không nhỉ?
- Tao thấy máy quay nè.
- Nhanh lên.
Xin chào?
911 đó phải không?
Ai đó vừa lao vào
và cứu cháu à?
Cháu có thể mô tả người đó không?
Vâng. Cậu ta da trắng.
Molly. Cậu không sao chứ?
- Được rồi. Vậy cậu ta là người da trắng?
- Thực ra, cháu nghĩ đó là màu nâu.
Màu nâu sáng với các đốm trắng
trên lưng, chân vuốt nhọn và đuôi nữa.
Nó có cả ria đen,
mắt nâu và cái mũi ướt.
Như thế này á?
Giày Bóng?
Giày Bóng?
Mày có đây không?
Xin lỗi cậu, Jack.
Tôi không định phá mấy cái xe,
hay mấy cái thùng rác
với tòa nhà đó.
Giày Bóng, mày là người hùng đấy.
Không, tôi không muốn làm người hùng.
Tôi sẽ nói sự thật.
Tin tôi lần này đi.
Tôi chỉ muốn một ngôi nhà,
một nơi ở mà tôi thuộc về đó.
Chỉ vì tôi có sức mạnh
không khiến tôi trở thành người hùng được.
Giày Bóng à, nó còn tùy xem
mày làm cho họ những gì.
Có lẽ thế. Nhưng hứa với tôi,
không được ai phát hiện ra.
- Kể cả bố cậu.
- Bố tôi.
Nhẹ thôi.
Cậu có thấy quả tennis đâu đây không?
Cứ để nó vào góc.
Bình thường chó làm bừa bộn
còn người phải dọn dẹp.
Tôi đang tìm con chó này.
Nó toàn nghịch và phá hoại.
Xin lỗi. Tôi chưa từng thấy nó.
- Cái gì thế?
- Đó là ông tôi.
Ông bị mù, và chúng tôi
đang dọn dẹp lại đồ đạc.
- Ông vẫn ổn đấy chứ, Gramps?
- Cậu gọi ai là Gramps đấy hả?
Đi vào trong và giúp ta
chuyển cái sofa này xem nào.
Cậu bắt ông chuyển cái ghế đó hả?
Hoặc là làm thế hoặc phải
xây lại vỉa đường xe vào sân.
Mong ông sẽ tìm được chó.
- Mày thuộc về ông ta à?
- Cái gì? Tôi á? Không.
- Vậy ông ta là ai?
- Sao tôi biết được.
Tất cả con người đều giống nhau.
Bố tao về rồi.
Tao sẽ ra ngoài
giữ chân ông ấy,
mày ở trong này cố làm mọi thứ
ổn định trở lại nhé.
Tôi sẽ cố gắng
làm thế. Chờ xem.
Tất cả sẽ sạch bay.
- Bố về rồi à.
- Ừ, con thế nào? Chuyện gì vậy?
- Bố cần giúp không?
- Chắc chắn rồi. Cảm ơn con.
Chờ đã. Con sẽ cất mấy thứ này,
rồi chúng ta đi dạo.
Đi dạo ư?
Con và bố sẽ đi dạo sao?
Vâng. Bố biết đấy,
vừa đi vừa nói chuyện thôi.
Ra ngoài?
Được rồi. Đi nào.
Xảy ra chuyện gì thế?
- Khoan đã, bố.
- Không, Jack.
Phải rồi, ra ngoài.
- Nghe này bố, con sẽ giải thích.
- Đừng nói là con chó làm đấy.
Chúng ta sẽ nói chuyện này sau.
Bố sẽ mang nó trở lại
phòng giữ chó lạc.
Không. Con muốn giữ nó.
Con đã nói là
không muốn giữ nó mà.
Con ư? Không đời nào.
Con đã nói là muốn có một con
từ khi con còn tám tuổi.
Thôi được, nhưng con phải
có trách nhiệm đấy.
Phải cho nó ăn, tắm và cho nó
đi dạo. Phải huấn luyện nó nữa.
Tin con đi. Nó sẽ khiến bố
phải ngạc nhiên đấy.
Đây là tương ớt hả trời?
Đúng rồi. Thật sáng suốt.
Ngọn lửa cảm hứng đã
thực sự đang bốc lên
trong tâm trí tao.
Không còn trở ngại,
ở trong này, chính là
phòng thí nghiệm của ta.
- Mùi như phòng của đàn ông.
- Thế này tốt hơn.
Đủ tốt cho công việc của ta.
Có vẻ "phát triển sớm"
(đọc nhầm từ :D).
- "Sáng suốt".
- Cái gì?
Nóng tính?
Đạo đức giả?
Toàn từ đồng nghĩa đồng âm của tôi
đã cháy trụi trong trận hỏa hoạn đó rồi.
Tất cả những gì tôi còn
là đống từ bắt đầu với chữ P.
- Hoàn hảo(từ Perfect :D).
- Ồ đúng. Từ đó hay đấy.
Tôi có thể dùng nó không?
Thứ mà tao cần đến
sẽ đắt đấy.
Chúng ta sẽ phải tìm cách
để hỗ trợ công việc của tao.
Tôi biết mấy gã có thể giúp.
Có lẽ vậy.
Bị lừa rồi!
Thua rồi nhá.
Jack và tôi lại trở thành
bạn thân thiết.
Lần đầu tiên trong đời,
tôi mới thật sự cảm nhận bạn Người thân nhất.
Bánh mì xúc xích nóng đây!
Lại đây nào.
Cái gì thế?
Ôi chúa ơi,
chúng làm từ thịt chó!
Bọn họ điên cả rồi sao?
Giày Bóng, lại đây.
Không phải chó thật đâu.
- Thế nó là cái gì?
- Chỉ là phần của động vật thôi.
Như là mũi, móng giò,
ruột non.
À, nếu vậy tôi lấy hai chiếc.
Bánh xúc xích nóng đây!
Xem tôi có gì này!
Xúc xích nóng đây!
Ngon và nóng nè!
- Sao ông ta lại nói kiểu đó?
- Kiểu giai điệu thôi mà.
Một kiểu mời chào.
Để thu hút khách hàng.
Giống như tục lệ kì lạ
mà cậu nhắc đến đó hả.
Còn đây là nơi buồn chán,
tám tiếng một ngày.
Cứ khi nào tôi buồn
thì tôi lại đuổi theo cái đuôi.
Nếu may mắn thì,
bingo bắt được rồi!
Bữa trưa, phần hai.
- Hay đấy.
- Sao cơ?
Gậy, bóng, và chạy
chỉ trong một trò chơi sao?
- Thật sáng tạo. Cảm hứng quá.
- Không phải đội của ta.
Chúng tao luôn là đội thua cuộc.
Chưa từng nghe giống chó ấy.
Từ Ốt-xtray-li-a à?
Không phải. Nghe này,
một kẻ thua cuộc là kẻ
đã bị đánh bại
và không ai nghĩ họ sẽ thắng cả.
Phải rồi, tôi hiểu mà.
Lại người hàng xóm đây.
Giày Bóng, đừng.
- Đồ điên.
- Gì cơ?
Thấy không?
- Điểm số sao rồi?
- Tao đã bảo đừng mà.
Nhưng chỗ nào trên người tôi
cũng bảo là "có" đấy.
Đến lúc dạy mày
một số qui tắc rồi.
Phải. Tôi sẽ học chúng
từ cái gã chuyên chơi cầu vồng vào
cái bát uống nước của tôi đấy.
Thôi được rồi. Các mệnh cơ bản.
Chương một: ngồi.
Hãy bắt đầu với phần khó đi.
- Chương hai: nằm xuống.
- Đơn giản thôi.
Tôi cũng đã định làm thế rồi.
Chương ba: lăn tròn.
Cuốn sách đó không nhiều
thứ hay ho lắm nhỉ?
Và chương bốn: sủa.
Cậu không thể nghiêm túc
với phần này được.
Bốn tuần học chúng
chỉ trong bốn giây?
Chúng ta đang theo
tiến độ tốt đấy.
Chương năm: trả lại cuốn sách
và lấy lại tiền của cậu đi.
- Tao cho mày thứ này nè.
- Ồ. Chưa từng có thứ này bao giờ.
Nếu có bị lạc thì người ta
sẽ biết và đưa mày về nhà.
" Nhà".
Thật là tuyệt!
Trời ơi! Cái miệng khủng khiếp quá.
Mày vừa ăn cái gì thế?
Không biết nữa. Tôi đào nó ra
từ dưới nhà.
Bỗng dưng tôi có một ngôi nhà
và một gia đình.
Tôi đã có mọi thứ mình cần.
Thứ duy nhất có thể đảo tung lên
có lẽ là một nhà khoa học điên
nuôi mộng trả thù đang sống dưới lòng đất.
Đoán gì nào?
Cái giá ta đã phải trả.
Là thế này đây.
Chào. Mọi thứ thế nào?
Tôi rất muốn, em yêu.
Nhưng giờ tôi bận lắm.
Đi làm bây giờ sao?
Phải, đi làm giờ.
Tôi nghĩ cơ thể tôi
như một đền thờ Phật ấy.
Cad, thôi nói chuyện với cái thằng bạn
tưởng tượng của mày và vào đây ngay!
Dan, là Les đây.
Có hàng ở khoang chứa.
- Cậu đưa chúng vào được chứ?
- Được rồi.
Tôi đang đến đây.
Có phải thứ này sẽ giúp chúng ta
tạo ra một siêu chó khác không?
Tại sao chỉ là một trong khi
tao có thể tạo ra nhiều hơn thế?
Lại một từ với "P" nữa.
Tôi cá là mình có từ đấy rồi.
Cứ lấy đi, đồ vượn.
Cho tôi ăn nào.
Hãy cho tôi ăn.
Cho tôi ăn.
Cậu đang bị tôi thôi miên.
Hãy làm như tôi bảo đi.
Rất tiếc, mày không có khả năng
để thôi miên đâu.
À phải, giờ thì chưa có.
Cho tôi ăn đi.
Cao su à?
Lại trò đùa rẻ tiền gì nữa đây?
...lời tuyên bố này sẽ
thuyết phục các nhà lãnh đạo thế giới
rằng Học viện K-9 thành phố Thủ đô
chính là tương lai chống bọn tội phạm.
Có lẽ tao nên đăng kí cho mày.
Tôi không nghĩ đó là ý hay.
Bố tao từng ở trong lực lượng đó.
Ông ấy đã hai lần được
thị trưởng tuyên dương bởi sự dũng cảm.
- Ông ấy là anh hùng thực sự.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Ông ấy bỏ.
- Vụ đó lớn à?
- Vụ lớn ư?
Phải.
Ông ấy nói bỏ việc để dành thời gian
cho tao sau khi mẹ tao mất,
và ông ấy vẫn chưa
bao giờ ở nhà cả.
Chúng tôi xin gián đoạn với tin mới.
Một trong những người quay phim theo cảnh sát
đã vướng vào một
vụ cướp tiệm nữ trang.
Bọn trộm đã mang theo vài con tin.
Cậu chưa bao giờ thấy chó
cắn ai vì tiền cả.
Còn mày chưa bao giờ thấy
người nào ngửi mông ai đó cả.
Như quý vị thấy, đây là
tình huống rất căng thẳng.
Này, đừng có làm việc đó
giống như vụ Molly và Polly.
Không đời nào.
Đó chỉ là tai nạn thôi.
Tôi chẳng biết mình
đang làm gì nữa.
Có lẽ đó là lí do
mày ở đây.
Nghe này, tôi vừa mới
phá phách mọi thứ.
- Thậm chí nhai cả cái iPod của cậu.
- Mày vừa gì cơ?
Sự thật là tôi chỉ muốn
là một con chó bình thường thôi.
Còn tao muốn là đứa trẻ
bình thường có bố mẹ.
Nhưng mày biết không,
cuộc sống không bao giờ như người ta muốn.
Thôi được.
Tôi sẽ làm, vì cậu.
Nhưng chỉ một lần này thôi.
Tốt hơn là có món gì đặc biệt
khi tôi quay lại đấy.
Cậu có thể để nó là
cửa đi cho chó được đấy!
Giày Bóng!
- Coi chừng cái diều cá.
- Diều cá gì?
Ổn rồi. Hy vọng trông mình
không kì quặc quá.
Đừng có nhìn tao.
Nếu mụ ta không bấm chuông báo im lặng
cả hai sẽ không yên đâu.
- Lấy được rồi.
- Chúng tôi lấy xong rồi.
Tốt lắm.
Đội 31, tôi nghe thấy các cậu to và rõ.
Chúng đã chắn hết lối thoát hiểm rồi.
Chúng tôi không cho người vào trong được.
Giữ nguyên vị trí. SWAT đang đến.
Mất khoảng năm phút.
- Cậu thấy nó không?
- Tôi không biết.
Lại con chó đó.
Xin lỗi. Tại sao các người lại
có cái mũ gì trên đầu thế?
Tôi sẽ bắt nó.
Ta đoán mi là một
trong số gã xấu xa ở đây.
Cad, nghe tao nói không?
Chính con chó đó đấy!
- Tóm lấy nó!
- Được rồi. Mày, tóm lấy nó!
Anh không sao chứ?
Ổn không hả?
Nghe tôi nói không?
Cố lên, anh bạn nhỏ. Thở đi.
Này mấy người, lùi lại.
Cậu ta cần khoảng trống.
Tao sẽ cho mày ít khoảng trống.
Ta đã nói là để ra
ít khoảng trống cơ mà.
Cố gắng lên anh bạn.
Tôi sẽ gọi trợ giúp.
Chào buổi tối.
- Ngừng bắn.
- Tiệm nữ trang đã an toàn,
có một con cáo đang nằm bẹp trên nền,
và tôi thì mặc giống như con cá.
Tiếp tục công việc đi.
Trong khi cả thành phố
còn đang hoài nghi,
tờ Post đang chuẩn bị câu chuyện
về một chú chó đã giải nguy
tiệm nữ trang ngày hôm qua.
Theo như tận mắt nhân chứng, một loài vật
đã xuất hiện với sức mạnh bất thường
Mình biết mà.
Cảnh sát vẫn đang bàn luận
về chuyện kì lạ này.
- Trưởng cảnh sát chỉ nói rằng...
- Phát minh của tao!
Họ có nhắc đến tôi không?
Bất kì cái gì về một tên trộm
với mái tóc hấp dẫn ấy?
Nếu các báo cáo về
siêu khuyển là đúng...
Mày là anh hùng đấy.
Một siêu anh hùng bốn nhân lông lá.
Mày giống như một siêu nhân vậy.
Không không. Tôi không phải thế đâu.
Mày đã cứu họ.
Tôi biết, cảm giác tuyệt thật.
Nhưng tôi không thể làm vậy
Có người sẽ bắt và biến tôi trở lại.
Biến trở lại sao?
- À, biến tôi trở lại bình thường.
- Biến mày trở lại bình thường.
Mày đã từng đọc truyện tranh chưa?
Nhìn xem, đây chỉ là người bình thường.
Anh ta mặc áo choàng, bỏ kính ra
và trở thành một siêu anh hùng.
- Và người ta tin thế sao?
- Phải.
Mày là một chú chó ngoan
và đó là bí mật thân phận của mày.
Tất cả cái mày cần là trang phục.
Chừng nào trông tôi
không buồn cười nữa.
Tôi đang đứng à?
Không cảm giác được bốn chân nữa.
- Mày là "Chó *** bóng".
- Này, không vệt sọc thế đâu.
Trông tôi sẽ béo đấy.
Trông tôi giống ai,
Sherlock Xương chăng?
Count Dogula?
Thế này là lí do
chó cắn người đây.
- Hoàn hảo. Kẻ chiến bại.
- Kẻ chiến bại.
Tôi thích nó.
Áo len hồi bố tao học cao đẳng đấy.
Nhưng cần phải lao động đấy.
Tôi phải làm gì nếu bố cậu
ở quanh đây và tôi phải...
...cậu biết đấy, bay lên?
Sủa ba lần.
Đúng rồi.
Đó sẽ là ám hiệu.
Mày phải sủa ba lần.
Chờ đã. Tôi sủa ba lần
hay nói từ "sủa" ba lần vậy?
Phải rồi. Chó sủa.
Tôi hiểu rồi.
Tôi nghĩ đó là
"chỉ giặt khô".
Này, để ý cái tai giùm.
Tuyệt vời.
Cần thêm cái gì đó
để khiến mọi người chú ý.
Phải rồi. Một con chó bay
trong cái áo len là chưa đủ.
Một câu nói miệng nữa.
Như là" Lên, lên và bay đi"
hay là "Đến giờ tuần tra rồi".
Chú ý, tất cả các đơn vị tuần tra.
Chúng tôi đang tìm kiếm một tên trộm mèo
thấy lần cuối ở Eighth Avenue.
Vậy mi là tên trộm mèo hả?
Tôi không phải tên trộm mèo.
Không phải lo lắng nữa.
Kẻ chiến bại đang tức giận.
Ồ, không phải thế.
Sở cảnh sát đã tràn ngập những báo cáo
những vụ đánh bại kì diệu
bởi một hiện tượng
có tên là Kẻ chiến bại.
Không cần phải sợ hãi.
Kẻ chiến bại đến đây.
Cũng không phải câu này.
Giờ thì biết đuổi theo
ô tô là thế nào rồi chứ.
Sẵn sàng. Chuẩn bị. Ăn!
Xin lỗi. Anh định ăn thứ đó hả?
Tôi muốn Kẻ chiến bại xuất hiện
vào chương trình tối nay,
nhưng cậu ấy không được phép ngồi sofa.
Vấn đề là chỗ đó.
Loại gà kung pao ấy ngon phết.
Đừng nói bạn mèo của cậu về chuyện này
vì tôi phải giữ danh tiếng của mình nữa.
- Đồ điên.
- Phải rồi, tôi nghĩ cậu mới là điên.
Không cần phải sợ hãi.
Kẻ chiến bại ở đây rồi.
Chà, câu này nghe hay đấy.
Tôi nghĩ xài câu này là tốt rồi.
Theo lệnh thi hành,
tôi tuyên bố ngày hôm nay
là "ngày Kẻ chiến bại" trong thành phố Thủ đô.
Tôi cũng mong muốn mời
Kẻ chiến bại đến tòa nhà Quốc hội
nếu chẳng may cậu ấy
bị vô gia cư.
Nói đi. Nói nhanh.
Ông muốn tôi nói gì chứ hả?
Không phải mày.
Cố lên nào.
Tao biết mày làm được mà.
Tiếng anh.
Bỏ nó đi.
Lẽ ra phải là tao ở trang bìa,
chứ không phải con chó
lai ngu ngốc đó.
Tao cần một mẫu ADN của nó.
Trông mày thế nào nếu mặc váy nhỉ?
Cứu tôi với!
Chúa ơi!
Chuyện gì xảy ra vậy?
Cứu tôi với!
Tôi chỉ là bà già vụng về thôi!
Tôi tưởng cửa sổ
là cửa ra vào!
Không cần sợ hãi.
Kẻ chiến bại đang...
lao đi quá nhanh.
Thật sự phải làm việc trên mặt đất thôi.
Khi bà lão đang rơi,
tôi không hề chậm chạp.
Bắt được rồi.
Bà an toàn rồi.
Và trong tương lai, cố gắng
tránh ra mấy cái cửa sổ ra đấy.
Chú chó đáng yêu. Tôi rất biết ơn.
Một chút đền đáp cho cậu đây.
Phải rồi. Đó gọi là dây xích.
Vấn đề gì không hả chó?
Không thở được à?
- Ủa, là ông.
- Đi thôi.
Ngay khi tôi biết đó là Cad,
tôi đã đưa hắn đi dạo.
Cháy rồi. Mông tôi!
Dừng lại, con chó kia!
Dừng lại, làm ơn!
Đồ chết giẫm,
thở mồm kia!
Lẽ ra tao phải cho thêm Stricnin
vào sữa sô-cô-la của mày
mấy tháng trước rồi.
Giờ cho tao ngay một lí do
để tao không phải sa thải mày!
Tôi có cái này.
Vòng cổ đầu tiên của tôi,
để mất nó trong tay một gã mặc váy.
Tôi ngồi đó hy vọng Jack
sẽ không hỏi về nó.
Vòng cổ của mày đâu?
- Của tôi ư?
- Ừ.
Chắc nó bị rơi mất rồi.
Đá mông và lấy tên hả?
Không, chỉ là tự sủa trước gương thôi.
Tôi sẽ nói,
nó không bao giờ cũ cả.
Chúng ta sẽ gặp Molly
và Polly ở thư viện.
Tuyệt. Cuộc hẹn kép.
- Đó không hẳn là cuộc hẹn hò.
- Sao cũng được.
Nhưng khi tôi đưa cậu "cái nhìn",
nhớ tỏ ra sợ hãi
thì tôi mới có thể làm trò được.
Trò của mày?
Mày có trò gì à?
Tôi dùng móng chân và
lê mông trên mặt đất.
- Con gà làm như vậy.
- Được rồi.
Này, chó đẹp đấy.
- Giống Kẻ chiến bại nhỉ?
- Kẻ chiến bại? Nó à?
Không. Thứ mạnh duy nhất của nó
là hơi thở của nó thôi.
Chắc chắn giống Kẻ chiến bại đấy.
- Này.
- Xin lỗi.
Chúng ta phải giấu thân phận của mày.
Được thôi, chừng nào trông tôi
không buồn cười.
Trông tôi buồn cười quá.
Nó khiến anh trông cao hơn.
Như thế lại tốt đấy.
Này, xe cán. Mày đã sống sót.
Để tao đoán nhé.
Mày đang dùng chảo thu thay vì cáp.
Cho hắn ngậm mồm lại đi.
Vấn đề gì thế hả chuột bọ?
Để bạn gái mày nói thay hả?
Có lẽ mày không nghe được tao.
Nếu em định đến với một con chó thực thụ,
hãy cho anh biết nhá.
- Ông thật tuyệt, ông chủ.
- Đi thôi anh em.
- Chúng ta đã thể hiện hả ông chủ?
- Ý mày là gì,"chúng ta"?
Giày Bóng, thôi nào.
Anh phải tự đứng lên chứ.
Không biết Kẻ chiến bại có nguồn gốc
từ loài chó lai đó không?
Kẻ chiến bại.
Nhìn cái tai của anh ấy lúc bay,
tấm áo choàng phấp phới đó.
Anh có tưởng tượng nếu tôi
sẽ ở bên Kẻ chiến bại đó không?
Chắc sẽ không có chuyện đó.
Ước gì tôi có thể gặp anh ấy.
Cô biết không, người ta nói
anh ta trả lời tất cả lời kêu cứu.
Thật sao?
Cứu với. Cứu.
Kẻ chiến bại có thể ở đâu chứ?
Ai đó yêu cầu người hùng phải không?
Kẻ chiến bại!
Sao cô lại gọi trợ giúp vậy?
Tôi đang bay qua đây
khi nghe thấy kêu cứu.
Em hết thức ăn rồi.
Bát hết thức ăn,
đúng là thế rồi.
Anh có thể hẹn hò với em không?
Xin lỗi. Anh chỉ nói theo
kiểu giai điệu đó thôi à?
Giai điệu của anh được nói theo
kiểu vui vẻ. Được rồi. Xong rồi.
Tốt.
- Nó thật đẹp phải không anh?
- Ừ, em đẹp lắm.
Ý anh là em rất đúng khi nói thế.
Trăng? Sao? Sân vườn?
Xin lỗi, chúng ta đang nhìn cái gì thế nhỉ?
Thật thú vị khi là anh,
có thể đi đến bất cứ đâu,
bất kì khi nào anh muốn.
Em luôn phải "ngồi",
"ở đó", "hãy là chó ngoan".
Vậy làm chó hư đi.
- Em sẵn sàng chưa?
- Sẵn sàng làm gì cơ?
Đừng lo. Anh nắm được em rồi.
- Em ổn chứ?
- Vâng.
Ôi, em thích cảm giác
gió lùa qua lông.
Anh cũng nghĩ vậy.
Cảm giác đó thật tuyệt.
Em đã thấy đói chưa?
Để xem. Ăn gì đây?
Ồ nhìn kìa.
Quán ăn Ý.
- Rồi, bám chặt vào!
- Cẩn thận!
Cái túi của em!
Đến rồi. Điểm lí tưởng cho bữa tối.
Chỉ có một miếng thịt thôi.
Sao em không ăn đi?
Cảm ơn. Em đang ăn kiêng.
Các đường cống dẫn vào
hệ thống thoát nước vào tổ hợp này.
Nếu con có đi vào bất kì
chỗ nào của hệ thống cống ngầm,
con có thể đến bất kì
đâu trong thành phố.
Ngay cả tiến sĩ Barsinister
cũng biết điều đó.
Jack, thế nào rồi?
- Mày ở đâu cả đêm qua hả?
- Tôi không nói đâu.
- Này Giày Bóng.
Bọn con sẽ đến công viên.
Dạy nó vài trò, huấn luyện.
Hay đấy. Có phiền
nếu bố đi cùng không?
Có lẽ tốt hơn nếu
bọn con đi một mình,
như thế nó sẽ tập trung hơn.
Con trai.
Chúng ta phải cố gắng ở đây.
Con phải đi đây.
Biết không Jack,
bố cậu rất tốt đấy.
- Sao cậu lại phớt lờ ông ấy đi vậy?
- Gì cơ?
Bố cậu đang cố đến gần,
còn cậu lại đẩy ông ấy đi.
- Tao đã làm thế với mọi người rồi.
- Vậy có thể đã đến lúc dừng lại rồi.
Mày nói đúng. Tao nên
nói chuyện đó với ông ấy.
Sao mày lại thông minh thế hả?
Công nghệ gen.
Cậu cũng nên thử đi.
Ồ nhìn kìa! Bố ở nhà.
- Jack đâu rồi?
- Đừng lo.
Chúng tôi vẫn chưa làm gì nó cả.
Cậu đã tìm được gì chưa?
- Tớ có bản đồ của bố tớ.
- Mọi thứ thế nào?
Giày Bóng, anh sẽ không tin
cuộc hẹn của tôi tối qua đâu.
Thật không thể tin được!
- Ừ phải rồi.
- Gì cơ?
Ý tôi là, thật thế sao?
Anh sẽ giữ bí mật chứ?
Tôi đã đi cùng Kẻ chiến bại.
Thật sao? Tôi nghe nói
anh ta thấp lắm.
Không đâu. Anh ta khá cao to
và rất có duyên.
- Đường cống thoát nước?
- Phải.
Họ có thể đã đi vào trực tiếp
qua những cống đó.
Ta muốn nó quay lại.
Và cả sức mạnh của nó nữa.
Con chó nhà tôi
không phải Kẻ chiến bại.
Mày có vẻ quen
đánh giá thấp ngoại lệ nhỉ.
Ông điên rồi!
Ta thích thuật ngữ" ảo tưởng".
Gọi chó của mày đến
hoặc tao sẽ gọi chó của tao.
Hoặc tao sẽ gọi
chó của tao.
Cad.
À vâng, lũ chó.
Simon nói: "Vây quanh lão
cựu cớm buồn bã đó".
Simon nói "Thuyết phục".
Thôi được.
Giày Bóng!
Giày Bóng!
Ôi, tôi phải đi rồi.
Tớ phải đi đây.
Khoan đã, chúng ta đang...
Thật là con chó lai kì lạ.
- Gì vậy?
- Bố cậu đấy.
Ông ấy đang gặp rắc rối.
Gã từ phòng thí nghiệm đã bắt ông ấy.
Đến sở cảnh sát và đợi tôi.
Không. Ông ấy là cha tôi.
Mày không thể đi mà không có tao.
Vậy thắt chặt dây an toàn vào.
Chuyến đi sẽ xóc đấy.
Giày Bóng!
Giày Bóng!
- Giày Bóng!
- Bố!
- Bình tĩnh đi.
- Jack!
Jack, chuyện gì xảy ra vậy?
"Giày Bóng", phải không?
Hay tao nên gọi là
"Kẻ chiến bại" đây?
- Đó là "Giày Bóng".
- Nó nói được sao?
Vâng, Barsinister đã thắng.
Không có cách gì để cứu
hai người bọn họ cả.
Tôi xin lỗi. Hãy bắt tôi đi.
Nhưng hãy thả họ ra.
Quyết định sáng suốt đấy.
Hóa ra hắn không cần tôi.
Mà là ADN của tôi.
Hắn lấy đi sức mạnh của tôi
và đưa nó vào trong mấy viên thuốc màu xanh.
Nhưng đó chưa phải điều tệ nhất.
Trong viên thuốc này,
có ADN của loài chó lai bình thường.
Giày Bóng, đừng làm thế.
Đừng!
Mày có biết phần
đáng buồn nhất là gì không?
Mày cứ tưởng chúng yêu mày.
Nhưng chúng chỉ yêu sức mạnh
mà tao cho mày thôi.
Không!
Không, Giày Bóng!
Jack!
Tôi không muốn ai
bị tổn thương.
Giày Bóng!
Cad.
Không quá mạnh chứ hả, chó con?
Đi thôi.
Thành phố này sẽ phải trả món nợ cho ta.
Nghi ngờ.
Mù quáng.
Phản bội.
Simon nói : "Theo chân".
- Vâng thưa ngài.
Tất cả sức mạnh mà tôi có
sẽ chỉ làm tổn thương
thứ duy nhất tôi quan tâm,
gia đình của tôi.
Và trong khi tôi đang mắc kẹt ở đó
cảm thẩy hối tiếc cho bản thân,
Cad và Barsinister đã quay
trở lại tòa nhà Quốc hội Hoa Kỳ.
Giúp chúng tôi với!
Jack, thế không ăn thua đâu.
- Con phải được cởi trói.
-Quên chuyện đó đi.
Jack, đừng bỏ cuộc!
- Bỏ cuộc?
- Phải.
Con ư? Còn bố thì sao?
Bố là cảnh sát giỏi nhất thành phố
và lẽ ra bố đang phải ở trên đó
ngăn chặn Barsinister.
Nhưng bố lại bỏ chạy!
Bỏ khỏi lực lượng!
Bố đã bỏ cuộc.
Phải đó, Jack ạ.
Bố làm thế vì không muốn
bất kì điều gì xảy ra với bố nữa.
Bố không muốn để con lại một mình.
Jack, chúng ta phải cởi trói.
Giờ thì lùi lại.
Đặt chân lên cái thanh đó.
Nắm lấy sợi dây và nhảy lên.
Thế là xong!
Đến đây và để bố cởi trói cho.
Ngồi xuống.
Chặt quá.
Lí do chúng ta ở đây
là tại con.
Lẽ ra con phải nói cho bố biết
Giày Bóng chính là Kẻ chiến bại.
Bố sẽ nói cho con biết điều
mà lẽ ra con phải nói
đó là con đã đem chiếc áo bóng rổ JV của bố
cho một siêu anh hùng!
Mang Giày Bóng đi.
Đến đây Giày Bóng.
Nhanh nào.
Được rồi con trai.
Đi thôi!
Ngài thị trưởng,
có quá nhiều lời phản hồi.
- Tốt lắm.
- Ngài chưa từng có nhiều cuộc họp báo đến vậy.
Hãy đảm bảo họ có
cái nhìn tốt về loài chó.
Ngài thị trưởng.
Liệu ông có thời gian để
xem xét đề nghị của tôi không?
Ôi trời! Barsinister.
Kẻ chiến bại đâu rồi?
Tôi đang đứng tại
tòa nhà Quốc hội,
nơi đang chuẩn bị diễn ra thông báo
có vẻ như ngài thị trưởng
đã bị bắt cóc.
Lúc này, đội SWAT
đã thiết lập bao vây
và chúng tôi vẫn đang chờ đợi
tìm thêm thông tin.
Nhanh lên. Đi nào.
Xin cho tôi qua. Xin lỗi.
Gọi Kẻ chiến bại đi!
- Có ai thấy cậu ta chưa?
- Chúng ta đến muộn rồi.
- Giờ chúng ta làm gì đây?
- Kẻ chiến bại đâu rồi?
Hãy đứng lùi ra sau!
Giày Bóng, tao không biết
liệu mày còn hiểu tao nói nữa không,
nhưng hãy quên quá khứ đi.
Dù mày có là Giày Bóng hay
Kẻ chiến bại thì cũng không sao hết.
Vì tao không quan tâm
liệu mày có bay hay nói được không.
Nhưng mày đã đưa gia đình tao trở lại.
Mày chính là người hùng
đối với tao rồi.
Lại là tôi đây,
một con chó già bình thường.
Tôi không biết làm thế nào
để ngăn chặn Barsinister.
Nhưng tôi biết một điều.
Tôi đã ngửi thấy quả bom.
Liệu tôi có thể tin tưởng cái mũi lần nữa không?
Liệu có nên cố thêm hay không?
Liệu còn trường hợp là
có một miếng giăm bông
đang được nhét vào mái nhà
của tòa nhà Quốc hội?
Yêu cầu của ông là gì?
Một tỉ đô la
từ ngân sách thành phố,
không bị luật pháp ràng buộc
và khôi phục lại
phòng thí nghiệm của tôi
để tôi có thể tiếp tục nghiên cứu
giúp loài người và loài vật
có thể cùng đi tới
một tương lai mới
vì sự tốt đẹp của con người.
Tôi thật dũng cảm khi xông vào đây,
nhưng lại không có kế hoạch gì cả.
Có phải tôi đang nghĩ rằng một giải pháp
sẽ từ trên trời rơi xuống cho tôi?
Gì đây? Lại nó nữa sao?
- Của ta!
- Không, của ta!
Mày đang đùa tao à?
Nó là bài học khi định trêu tao.
Simon nói: "Giờ ăn trưa".
Không phải lo.
Sẽ chấm dứt nhanh thôi.
Mày vẫn chưa đủ lớn
để oánh lộn đâu.
Không phải sợ hãi.
Kẻ chiến bại ở đây.
Làm thế nào mày...?
Simon nói: "tấn công".
Tôi rất muốn ở lại và trò chuyện,
nhưng giờ tôi phải đi tìm
quả bom đang ở đâu.
Đuổi theo nó!
- Đi nào!
- Đừng để nó chạy ra ngoài!
Quay lại đây!
Sức mạnh đã quay lại với tôi vào phút cuối,
nhưng bọn chó Đức này quá nhanh.
Chuyện gì với lũ chó vậy?
- Cứu!
- Ôi không. Polly đang gặp nguy hiểm.
Bỏ quần tao ra!
Ông và lão ta sẽ không thoát được đâu.
Ông ta chỉ là bạn ta thôi!
Vậy sao ông lại làm chuyện này?
Vì ông ta có thể sa thải ta
nếu không làm việc này!
Tôi phát mệt rồi đây!
Chúa ơi! Ta không thể
nghỉ ngơi được chút sao?
Lũ chó ngu ngốc.
Đành phải tự tay ta làm vậy.
Mày bắt lấy nó!
- Xé xác nó ra!
Ôi ôi không phanh được.
Cẩn thận!
Và anh ta đã chạm đất.
Tôi đang ở đâu đây?
Lại là ông nữa.
Tôi đã nói rất nhiều thứ
mà tôi thấy tiếc.
Tôi nghĩ thanh kiếm đó
thuộc về quý bà đấy.
Này vận động viên bóng chày.
Ông chẳng tốt chút nào cả.
Ở đây. Muốn thử quả bóng không?
Tiến sĩ. Tìm thấy ông rồi.
Cad dính đạn rồi. Dính rồi.
Tao sẽ chơi với mày.
Có thể sẽ căng đấy.
Mày chịu được cái này không?
Simon nói: "Bắt và mang về đây"!
Frisbee!
Không thấy nó đến.
Tôi nghĩ mình đã kéo cái gì đó.
Mình phải đi tìm quả bom đó đã.
Ôi không.
Thôi nào, các bạn.
Chúng ta đều là chó.
Không thể giải quyết chuyện này
theo kiểu chó với chó sao?
Chúng sẽ không nghe mày đâu,
Giày Bóng ạ.
Chúng trung thành với tao.
Nghe này, sao các người
phải nghe lệnh ông ta?
Nó giúp gì cho các người chứ?
Ông ta có cho các người đi dạo không?
Có đối xử tốt với các người không hả?
Ông ta đã bao giờ
vuốt ve các người chưa?
Chỉ một lần thôi?
Nếu ông ta là chủ của các người,
ông ta sẽ có một người bạn tốt hơn đấy.
Này tao nghe thấy rồi đấy.
Các người là bạn tốt của người,
nhưng ông ta có phải bạn tốt của các người không?
Đã bao giờ các cậu được ông ta
đặt cho một cái tên chưa?
Tất nhiên. Tên tao là Giết.
Này, tao tưởng tao là Giết.
- Không, mày tên là Tấn công.
- Không, tao là Tấn công. Nó là Cắn xé.
Diệt nó đi!
Bọn rẻ tiền chúng mày!
- Có phiền không vậy tiến sĩ?
- Chúng tôi đang nói chuyện.
Ông ta là ai mà gọi các người
là đồ vô dụng chứ?
Nó nói đúng đấy.
Ông chủ của chúng ta
không coi trọng chúng ta.
Phải đó, Cắn xé và Tấn công.
- Đã đến lúc đổi đội rồi.
- Chúng mày làm gì vậy?
- Cùng dạy ông chủ này một bài học nào.
- Bọn chó hư đốn này!
Không có chó hư đâu,
chỉ có chủ tồi thôi.
Đừng lo, tiến sĩ ạ.
Nó sẽ chỉ đau rất nhiều thôi.
Chúng mày nghĩ có thể ngăn được
tao sao hả bọn chuột bọ kia?
Cứu!
Mày có hai phút trước khi
quả bom nổ tung cái tòa nhà này,
phát tán một cốc-tai đầy ADN
đủ khiến người dân cái thành phố này
phải ngoan ngoãn nghe lời tao
như một con chó bình thường.
Giữ chân hắn đến khi cảnh sát tới.
Bình tĩnh nào tiến sĩ.
Ông sẽ tự làm đau mình đấy.
Giờ thì ai là chủ hả?
Cứu với!
Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.
- Tôi biết quả bom ở đâu.
- Làm sao mày...?
Tôi cũng muốn nói chuyện,
nhưng phải làm việc trước đã.
Tôi là cảnh sát.
- Ngài thị trưởng, ông ổn chứ?
- Tôi là cảnh sát. Để tôi qua.
Thị trưởng. Ông ổn chứ?
Để tôi lo vụ Barsinister.
Tôi biết hắn đang làm gì.
- Không phải bây giờ. Đó là việc của cảnh sát.
- Tôi biết...
- Người này không còn là cảnh sát nữa.
- Thôi đi, Cảnh sát trưởng.
Anh được phục chức. Và được thăng cấp.
Làm những gì cần thiết đi.
Xem ai được đưa đến này,
tên anh hùng ngớ ngẩn.
- Tôi thích từ "ảo tưởng" hơn đấy.
Dan đã cho Simon thưởng thức
chính loại thuốc của ông ta,
và không phải vị trái cây
thơm ngon gì,
mà là loại đắng thật khó nuốt trôi.
Khi ông ấy bước xuống từng bậc,
Dan đã trở thành một con người mới.
Một cảnh sát. Một người hùng.
Và một người cha của một cậu con trai tự hào.
Ai đó cứu tôi với!
Kẻ chiến bại!
Có bao nhiêu con chó bay
trong cái áo len mà cô biết vậy?
Kẻ chiến bại,
em biết anh sẽ tới mà.
Nhanh lên, không còn thời gian nữa.
Mang cái lọ đó tới chỗ cảnh sát.
- Lấy được rồi.
- Đừng đánh rơi đấy.
Nhìn kìa! Kẻ chiến bại đó!
Lùi lại ngay!
Trung tâm điều khiển, việc tháo dỡ
ống nhiệt hạch từ MBS đã thành công.
Houston, có một con chó lai.
Ối ối nóng quá!
Trên đó kìa!
Ôi chúa ơi!
Bố ơi!
- Jack.
- Giày Bóng.
Gọi tôi là Kẻ chiến bại đi.
Đây là lần chạm đất
tồi nhất của tôi đó.
Hy vọng sẽ gặp cậu,
Kẻ chiến bại ạ.
Mong rằng như thế,
cậu bé ạ.
Ông sẽ thích sự cô độc đó tiến sĩ ạ.
Việc cô lập ta sẽ chẳng là gì
hơn là một nơi ở
ở đó ta có thể tập trung
năng lượng thông minh của ta
phục vụ cho việc trả thù
với con chó chết tiệt đó,
Kẻ chiến bại.
Ông biết không?
Cô độc là một từ
có liên quan đấy.
Gặp bạn cùng phòng đi.
Này! Tôi sẽ nằm giường trên.
Tôi đã nghĩ nó sẽ thật
ngược đời đối với ông.
- Không, đừng làm thế với tôi.
- Phải, tôi có thể.
Không!
...sau đó Kẻ chiến bại đã
chạy ra cùng quả bom
và chôn nó nhanh hơn bất kì
cái xương nào được chôn.
Nghe như tôi bỏ lỡ
mất dịp đó rồi.
Ồ phải.
Mà cái đuôi của anh bị sao vậy?
Nó bị bỏng khi tôi
quay lại tầng khí quyển.
Giày Bóng, anh lấy đâu ra
câu chuyện đó thế?
Cứu với!
Ai đó làm ơn cứu tôi!
Tôi xin lỗi một lát.
Cho phép mình một lát nhé.
Nhiều anh hùng được sinh ra,
có sứ mệnh vĩ đại.
Một số khác lại được tạo ra.
Mỗi ngày đàn ông và phụ nữ,
và cả chó nữa,
những người đã lớn lên
trong giai đoạn khủng khoảng,
cho dù số phận khắc nghiệt đối với họ
có cao thế nào đi chăng nữa.
Đó là những người hùng
đều có trong tất cả chúng ta.
Đó là những Kẻ chiến bại.
- Xem kìa, lại Xe cán.
- Mày lại đến nữa hả?
Đồ chuột bọ, vẫn bị khó nghe à?
Tao đã nói là tránh xa ra.
Tôi đang rất vội.
Đừng gây sự với tôi.
Nó chỉ như bọn chó con.
Chỉ biết sủa, không cắn.
Tôi không cắn. Đúng là thế.
Nhưng hãy xem tiếng sủa của tôi đây.
Chỉ nghe như hát rap dở ẹc thôi.
Có lẽ tôi không cần nhìn đâu.
Ông chủ, ông hồng hào thật.
Rất tươi mát đấy.
Trời ơi! Ta trần truồng rồi!
Nhìn trên bầu trời kìa!
- Đó là chim.
- Đó là máy bay.
- Một con ếch.
- Ếch sao?
Không chim, không máy bay
cũng chẳng phải ếch.
Đó chính là tôi,
Kẻ chiến bại!
Diễn!
Không cần phải sợ,
quần lót là...
Tôi xin lỗi,
tôi vừa nói "quần lót" à?
- Diễn lại đi.
- Hãy cắt nó khỏi phim đi.
Không cần phải...
Đợi đã, cái gì mà không cần phải?
Đoạn hội thoại đó là gì nhỉ?
Thế động lực của tôi là gì?
Cậu là siêu anh hùng.
- Diễn!
- Tôi xin túi chườm đá được không?
- Ai đó vừa kéo cái sàn.
- Hay đấy.
- Ai giẫm lên áo choàng vậy hả?
- Cắt.
Không cần phải sợ hãi,
Kẻ chiến bại ở đây rồi!
- Cắt.
- Tôi sẽ ở trong trailer phim.
Cậu ấy ở đây!