Tip:
Highlight text to annotate it
X
Tôi đi làm trước khi mặt trời mọc
và về nhà sau khi mặt trời lặn.
Sáu tháng rồi tôi chỉ biết tự sướng
mà không quan hệ tình dục với ai.
Và thứ duy nhất trong tủ lạnh
của tôi là một quả chanh cũ.
Có thể là một quả kiwi.
Chẳng nhớ rõ nữa.
- Chào, Thomas.
- Chào, Nick. Tốt hơn là anh nên nhanh lên.
Nhưng đây là vấn đề:
Nó chỉ là tạm thời.
Kể nhanh chuyện nhé:
Bà tôi đến đất nước này
với 20 đô trong túi.
Bà ấy làm việc chăm chỉ suốt cả đời
và không bao giờ lấy của ai bất cứ thứ gì.
Khi bà ấy chết,
20 đô ban đầu đã thành 2000 đô.
Điều đó thật tệ.
Bạn biết tại sao
bà ấy không thành công chứ?
Vì bà ấy chẳng lấy cái cứt gì của ai hết.
Dịch bởi: davidseanghia@gmail.com
.: www.phudeviet.org :.
Chìa khóa của thành công--
Họ sẽ không dạy bạn điều này trong
trường kinh doanh. --đó là cứt thì cũng lấy.
Đó là những gì tôi làm trong tám năm qua,
và tất cả nó là về việc thanh toán.
Nick đây.
Tôi sắp tiến gần với việc thăng tiến lớn
trong văn phòng của mình.
Tôi sẽ đến đó ngay, ông Harken.
Vậy là sau những giờ làm việc liên tục,
sự hy sinh và việc ăn "c*t"
...đều đáng giá với sự thăng tiến đó.
Đây là điều làm tôi bận tâm, Nick.
Anh là một người đúng giờ. Anh hiểu tầm quan trọng
của việc có mặt ở đây lúc 6 giờ sáng.
Nó khiến tôi nghĩ rằng...
...đồng hồ trong hệ thống của ta
hẳn đã bị trục trặc.
Có thể bị trễ một phút.
Nhưng theo cái này, anh đã trễ hai phút.
Nên hoặc anh là kẻ dối trá...
...hoặc hệ thống này đã
ngừng hoạt động trong cả một phút.
Vướng mắc duy nhất?
Tôi làm cho gã này, David Harken...
...kẻ đang lên lớp cho tôi
về việc đến trễ hai phút.
Hắn là một thằng khốn trời đánh.
Trong trường hợp đó, tôi phải đuổi Thomas,
bảo vệ đã làm việc cho ta trong thời gian dài.
- Tôi có thể đã đến trễ một phút.
- Oh.
Vậy là anh nói dối.
Không. Tôi-- Ông gọi ai vậy?
- Thomas. Tôi đuổi anh ta.
- Không, uh--
- Tôi đã nói dối. Xin lỗi.
- Nói dối?
Tôi không có ý đó. Nó còn nhiều hơn là nói.
"Có thể trễ một phút."
Theo nghĩa đen, uh, sự thật là,
là trễ hai phút.
Anh à, em phải quen với việc lái thứ to
và nặng này bằng mấy ngón tay của mình.
- Coi nào.
- Em cứ đánh về phía trái, cưng à.
Khi tôi là một đứa trẻ, mọi người hỏi tôi
là lớn lên tôi muốn thành người như thế nào.
Tôi luôn cho họ cùng một câu trả lời.
Anh yêu em nhiều lắm.
Em cũng vậy.
Tôi muốn trở thành một người chồng.
- Xong việc anh sẽ gọi em.
- Chúc anh một ngày vui vẻ.
Tôi biết nó nghe có vẻ lạ.
Phần lớn bọn con trai muốn trở thành
Trưởng nhóm cứu hỏa hay người huấn luyện...
...nhưng với tôi việc trở thành một
người chồng giống như là mong ước lớn nhất.
Và cám ơn Stacy...
...đã làm giấc mơ đó thành hiện thực.
Không may là, chẳng ai trả tiền cho bạn
để làm chồng trừ khi bạn cưới Oprah.
Nên tôi phải tìm một việc làm.
Tôi luôn ngưỡng mộ nha sĩ.
Họ thông minh, tháo vát,
và họ có hàm răng mạnh khỏe.
Nên tôi trở thành nha sĩ.
- Hôm nay anh thế nào, Dale?
- Tôi khỏe. Cám ơn cô.
Móc răng.
Tôi trở thành một phụ tá nha sĩ.
Về cơ bản thì như nhau.
Tôi chỉ kiếm tiền ít hơn thôi.
Anh có bao giờ xem phim Gossip Girl?
- Chưa.
- Ooh.
Tối hôm qua tôi có xem một tập.
Tôi đã cắn móng tay vì anh chàng
Penn Badgley, nên bị gãy mất một móng.
Và nó sẽ là một công việc hoàn hảo.
Nếu đó không phải là một...
...con quỷ khốn kiếp điên rồ, D.D.S.
Tôi cá là anh không có lông
ở chim, phải không, Dale?
- Okay, Julia. Coi nào.
- Gì vậy?
- Tôi không thoải mái khi nói về chuyện đó.
- Oh, Dale, coi nào.
Anh biết là tôi thích nói vậy mà.
- Oops.
- Anh Anderton.
Đừng làm vậy trong này. Hư quá.
- Hư thật đấy!
- Cô không nên đánh bệnh nhân.
Tôi thích nó. Thật rực rỡ.
Tôi yêu việc của mình.
Nếu bạn hỏi tôi, bất cứ ai ghét việc của họ
thì luôn than phiền về mọi thứ trừ bản thân họ.
Chúng ta làm nên định mệnh của mình,
và tôi đã làm nên một định mệnh ngọt ngào.
Chúng ta có cầu thang.
Anh không cần tự mình mang đến.
Tôi là Kế toán trưởng tại một Công ty hóa chất.
Tôi sẽ nói cho bạn, việc này có niềm vui của nó.
Chào, tôi có thể giúp gì không?
Anh ấy chỉ ký nhận mấy gói hàng này.
Cám ơn anh.
Oh, không. Tôi nên làm chuyện này.
Reggie, để đó cho tôi.
Cám ơn anh bạn.
- Đây là hàng ưu tiên số 1.
- Cám ơn.
- Chuyện gì diễn ra ở đây thế?
- Xin lỗi?
- Có máy quay ẩn nào đang quay không?
- Ý anh là gì?
Cô quá xinh đẹp để là
một cô gái giao hàng cho FedEx.
Cô hẳn là diễn viên
hay người mẫu phải không?
Điều gì xảy ra khi tôi mở chúng?
Có thứ gì nhảy ra, cắn vào chim tôi sao?
Không. Không có gì nhảy ra cả.
Tôi chỉ là một cô gái FedEx.
- Thôi đi.
- Ha, ha.
- Chào anh.
- Chúc buổi chiều vui vẻ.
Cám ơn.
Tôi không ký vào mẫu đó,
nên cô ấy phải quay lại thôi.
Cô ấy xinh thật đấy, phải không Reg?
- Định câu cô ta sao?
- Ha, ha. Hey, Jack.
Nhưng lý do thực sự
tôi ở đây là vì người này:
Jack Pellit, Sếp tôi.
Người dễ mến nhất tôi từng biết.
Ông ây thích tôi và tôi thích ông ấy.
Mọi người đều thích ông ấy.
- Cô ổn chứ, Margie?
- Chào ông Pellit. Kurt.
Tôi đang chờ để vào đó một lúc.
- Ai ở trong đó?
- Con trai ông.
Bobby!
Margie đang chờ.
Con sắp xong chưa?
Một người không có được
tí riêng tư nào ở đây.
- Okay, Margie. Bobby?
- Gì ạ?
Dạ dày con ổn chứ? Con có vẻ
dành nhiều thời gian trong toilet...
...hơn là ngồi ở bàn mình.
Con không biết là con phải báo
cho bố mỗi lần con vào đó ị.
Điều tệ nhất trong công việc của tôi
là phải tha thứ cho thằng con...
...trời đánh thánh đâm của sếp tôi,
à, một cái giá nhỏ phải trả.
Có cần con báo cho bố mỗi lần
con đi xả nước cứu thân không?
Bố chỉ muốn con làm tròn bổn phận
của mình. Giờ là lúc khó khăn.
Tôi đã làm việc của mình
và cả việc của những người khác.
Nhưng nó không quan trọng với bố.
Bố chỉ muốn hành hạ con vì con là con của bố.
Anh biết gì không? Tôi không muốn nghe anh
nói bất cứ cái da chim cứt gì về chuyện đó.
- "Da chim"? Hay đấy.
- Kiss-***.
- Coi nào.
- Đúng đấy, vào đo.
Vào cái chó--!
- Tôi có đai xanh đấy, thằng khốn.
- Cái gì?
- Đúng đấy. Có sao không?
- Okay.
Tôi biết anh đang làm việc cong cả đít
vì việc thăng chức đó.
Nhưng tôi không chắc
tôi có thể cân nhắc...
...đưa anh làm Phó chủ tịch bán hàng...
...nếu tôi không thể tin anh.
- Ông có thể tin tôi.
- Anh nói giống y chang vợ tôi.
"Tin em. Anh có thể tin em, anh yêu.
Không có gì xảy ra khi anh đi đâu.
Cứ tin em."
Mồm thì nói vậy còn sự thật thì mụ ta
phang hết mấy gã hàng xóm nhà kế bên.
Làm một ly không?
Giờ là 8:15.
Một người muốn uống rượu
vào buổi sáng thì có sao không?
Không.
Cám ơn.
Cạn ly.
Ông không uống sao?
Nick, giờ là 8:15 phút sáng.
Tôi không phải thằng nghiện rượu.
Lý do duy nhất tôi cầm ly này,
là vì tôi nghĩ ông cũng uống.
Anh cầm lấy nó vì anh nghĩ tôi làm vậy sao?
Đó là điều mà một Phó Chủ tịch làm sao?
Tôi chỉ muốn tỏ ra lịch sự.
Vậy nếu tôi nhúng bi của mình
vào mật ong và dùng nó nạo dừa...
...thì anh cũng làm vậy sao?
- Tôi sẽ không làm vậy.
- Chắc không?
- Chắc.
- Vì tôi có dừa đấy.
Thứ ba tôi phải đi làm trắng răng.
Anh phải làm xong việc vào thứ hai...
...nghĩa là anh sẽ phải ở đây
vào hết dịp cuối tuần.
Nghe này, nếu anh muốn sự thăng tiến đó,
thì anh phải lấy được nó.
Tôi hay nói gì nhỉ?
Cuộc đời là một cuộc thi chạy,
và anh không thể thắng cuộc thi chạy...
...mà không có dán ít cái Band-Aids
vào núm vú của mình, phải không?
Đúng vậy.
Nick.
Nó là rượu Scotch 18 năm.
Anh thật sự không mong tôi
sẽ rót nó ngược vào chai, phải không?
- Nước.
- Yep.
- Được rồi. Hãy xem nó có tác dụng không.
- Oh!
- Oh, Chúa ơi.
- Oh! Tôi xin lỗi. Tôi là người thích ra nước, Dale.
- Oh, anh biết gì không?
- Gì chứ?
Ah. Tôi nghĩ tôi có thể
làm anh bạn nhỏ của ta ra nước.
Thôi đi.
- Có người bối rối kìa.
- Okay.
- Nghe này.
- Gì thế?
- Ta có thể dừng việc đang làm ở đây không?
- Sao thế? Vì anh có bạn gái sao?
Cô ấy không còn là bạn gái tôi.
Chúng tôi đã đính hôn.
- Cái gì?
- Chúng tôi đã đính hôn.
Anh đã nói cô ấy chỉ là
đồ chơi cho chim của anh.
Tôi không bao giờ nói vậy.
Đó không phải là kiểu của tôi.
Câm mồm.
Quá nhiều khí mê đấy.
- Nó tốt đấy. Không, đó là những ý tưởng vĩ đại.
- Vậy sao?
- Viết chúng ra giấy, được chứ?
- Tôi sẽ làm ngay.
- Anh thấy vui khi làm việc ở đây chứ?
- Dĩ nhiên rồi.
Tốt.
Anh có một tương lai tươi sáng
ở đây, anh biết không?
Một ngày không xa,
anh sẽ làm chủ nơi này.
- Hẹn gặp lại.
- Chào ông.
- Lái xe an toàn nhé.
- Được rồi.
Oh, khỉ thật.
Ông ây bị một cơn đau tim.
Họ nói tim của ông ấy
giống như là một quả bóng nước.
Oh, Chúa ơi. Tôi rất tiếc, anh bạn.
Tôi biết là hai người thân với nhau.
Đúng thế. Tôi thích ông ấy.
Tôi thích làm việc với ông ấy, anh biết đấy?
Nó thật là tuyệt vời.
Giờ thì thằng con trai đầu đất
của ông ấy làm chủ và nó như--
Thằng đầu đất đó?
Ừ. Có biết bao nhiêu lần tôi bắt được
hắn làm mọi việc rối lên không?
Hắn là thằng có tiếng ăn hại. Xin lỗi. Cậu là người
duy nhất trong nhóm không ghét việc mình đang làm.
Mình có kể cho các cậu là Harken đã lừa mình
uống một ly vào 8 giờ sáng không?
Ý mình là,
mình làm cho một thằng Phản Chúa.
- Làm thế nào hắn lừa cậu được?
- Mình nghĩ hắn định thăng chức cho cậu.
Dứt khoát là vậy rồi.
Đó là lý do hắn thành đồ xấu xa.
Đây là cơ hội cuối cùng của hắn
làm khổ cuộc đời mình.
Được rồi. Ít nhất sếp cậu
không có quấy rối tình dục cậu.
- Chúa ơi. Lại nữa.
- Kệ mẹ tớ.
Cậu đừng có bi lụy về chuyện này.
Cô ta càng lúc càng điên. Nó giống như là
làm việc trong một nơi toàn là quân địch, anh bạn.
- Nó không có vui đâu.
- Vậy sao?
Hôm nay cô ta bắt đầu xịt nước vào
háng tớ để xem hình bên ngoài của chim tớ.
- Tuyệt đấy.
- Tuyệt cái con khỉ.
Cậu đang nói gì thế?
Sao cậu không phang cô ta luôn?
Vì tớ đã đính hôn và sắp cưới
hơn nữa tớ yêu vị hôn thê của mình, okay?
Thật đấy.
- Xin chúc mừng.
- Cám ơn.
Con việc tìm lấy một việc khác
ngoài việc vệ sinh răng thì sao?
Tớ không thể làm việc khác.
- Không, cậu ấy là người gạ gẫm trẻ em, Nick.
- Không, uh, lệch lạc. Lệch lạch giới tính?
Nó là gì? Làm thế nào họ phân loại nó?
Kẻ bị quấy rối tình dục.
Tớ có trong danh sách người
bị quấy rối tình dục, được chứ.
Cậu không thể bỏ qua nó sao? Những gì cậu làm
là lôi chim của mình và tè vào sân chơi mà thôi.
Tớ có tè vào nó vào buối tối,
ở đó chả có bọn trẻ nào.
Cậu biết gì không?
Đừng nên đặt sân chơi kế bên quán bar.
- Nó là cái bẫy.
- Mm-hm.
Nói về bẫy,
tớ phải đi xem lìn cô gái đó.
Thứ lỗi cho tớ.
Ông ấy nói 10:00, phải không?
- Vâng. Anh có biết nó vì chuyện gì không?
- Nó chỉ ghi là "họp nhân viên" trên bảng ghi nhớ.
Thật buồn cười khi ông ấy chửi tôi khi tôi đi trễ
có một phút, còn ông ấy làm ta đợi đến 15 phút.
Anh đến trễ hai phút.
Chào mọi người.
Đừng có nghĩ
tôi khắc khe với anh về thời gian.
Tôi sẽ chỉ xem đó là vì
anh có vấn đề về bia rượu.
- Tôi không có--
- Làm ơn, ta đang ở giữa cuộc họp.
Chào mọi người.
Cuối cùng tôi cũng đã quyết định...
...được người mà tôi muốn là
Phó Chủ tịch bán hàng mới của chúng ta.
Anh ấy ở ngay trong căn phòng này.
- Đó là tôi.
- Ông ấy nói gì?
Tôi đã quyết định mình sẽ chịu
tất cả các trách nhiệm...
...của vị trí Phó Chủ tịch.
Tôi đã nhận ra nếu các bạn muốn làm điều
gì đó đúng, bạn phải tự mình thực hiện nó.
Tôi sẽ đập bức tường của văn phòng
dùng làm nơi làm việc của Phó Chủ tịch...
...và làm một cái mới lớn hơn,
một văn phòng khổng lồ.
Tuy nhiên, tôi sẽ chỉ nhận 85%
lương kiêm nhiệm cho vị trí đó...
...và đó là hy sinh cá nhân, thưa các bạn.
Hãy học hỏi điều đó.
Thằng khốn!
Thằng khốn chó chết!
Mày bị đuổi việc!
Đúng đấy!
Cuộc họp chấm dứt.
- Tôi có thể nói chuyện với ông không?
- Được, gì vậy?
Nhiều tháng qua, ông đã gợi ý
là tôi sẽ ở vào vị trí đó.
Và hãy xem anh làm việc
chăm chỉ như thế nào.
- Ông nói dối tôi sao?
- Nói dối?
Không, Nick, động lực.
Ý tôi là, nghe này, tất cả chúng ta
đều là một phần của đội ở đây.
Thêm nữa, anh biết đấy, tôi là người
duy nhất sẵn sàng làm tất cả các việc thêm vào.
Ông có biết tháng trước
ông bắt tôi làm việc muộn...
...nên tôi đã không thể nói lời
vĩnh biệt Gam Gam của tôi?
- Xin lỗi, là gì vậy?
- Bà tôi.
Tôi đã nói với ông là tôi cần gặp
bà ấy vì bà ấy bệnh rất nặng.
Ông nói nếu tôi về sớm
thì tôi sẽ bị đuổi việc.
Và bà ấy chết
trước khi tôi kịp đến bệnh viện.
- Tôi rất tiếc.
- Cám ơn.
Tôi không biết anh gọi
bà mình là "Gam Gam."
Tôi rất tiếc.
Tôi rất tiếc vì anh
không thể nói vĩnh biệt với Gam Gam.
Tôi thật lòng rất tiếc.
Nhưng tôi cần anh làm việc muộn vì anh
là thành viên vô giá của chương trình này.
Và tôi cần anh ở vị trí của mình.
Đúng là nhảm nhí, okay?
Ở vào vị trí đó trong tám năm.
Sao tôi sẽ ở lại sau khi bị đối xử như vậy?
Vì tôi sẽ khiến không ai trong
ngành công nghiệp này sẽ thuê anh làm việc nữa.
Nhảm nhí.
Không đâu, bởi vì họ muốn
thư giới thiệu của tôi, được chưa?
Nên tôi hoàn toàn sẵn lòng viết rằng
anh là người cứng đầu, hay say rượu.
Ông không thể làm vậy.
Điều đó đâu có đúng sự thật.
Để tôi nói cho anh biết điều này,
đồ ranh con ngu dốt.
Tôi là chủ của anh.
Anh là con chó của tôi.
Đừng có đi lòng vòng nghĩ mình được
tự do suy nghĩ vì anh không có điều đó đâu.
Tôi có thể nghiền nát anh
bất cứ khi nào tôi muốn.
Nên hãy chấp nhận nó đi vì anh
sẽ ở đây trong thời gian dài đấy.
Này, chim bé.
- Cái đếch gì?
- Gì chứ?
Đi trễ 3 tiếng. Vụ gì thế?
- Tôi dự đám tang bố của anh.
- Uh-huh. Mm-hm.
Có thể lời biện minh đó có lý khi
bố tôi còn ở đây, nhưng giờ tôi là sếp.
Lời biện minh đó sẽ chẳng có nghĩa gì
nếu bố anh vẫn còn ở đây.
Whoa.
Vào văn phòng tôi ngay.
Gì vậy?
Ngồi đi.
- Tôi không phải là chó, Bobby.
- Ngoan đấy.
Tôi đang xem qua các báo cáo.
Anh là kế toán. Nói cho tôi...
- ...sao công ty lại trong tình trạng tồi tệ này?
- Ta đâu có.
- Nó có thụt lùi, nhưng ta vẫn có lợi nhuận.
- Nhảm nhí.
Này...
...tôi biết anh và bố tôi là bạn thân. Okay?
Thẳng thắn, tôi luôn nghĩ nó
có hơi kỳ lạ và hai người là gay.
Tôi chả biết ông ấy lại nghĩ anh
đặc biệt ở cái điểm đếch nào.
Nhưng giờ không quan trọng nữa,
giờ ông ấy đang ngắm củ cải dưới lòng đất rồi.
Tôi là sếp anh.
Và sẽ có vài sự thay đổi ở đây.
- Không thể chờ để nghe nó.
- Việc đầu tiên.
Chương trình Quản lý chất thải EnviroTech.
Nó ngốn của ta cả đống tiền.
Bố anh chọn cách tự xử lý chất thải của ta.
Để làm nó, anh phải trả tiền.
Bọn Bolivian sẽ làm với giá
chỉ bằng 1/3. Tôi sẽ thuê chúng.
- Anh không thể thuê chúng.
- Tại sao?
Chúng sẽ gây nguy hiểm
cho cư dân trong vùng.
Tôi đếch quan tâm vài bộ lạc bị ung thư.
Kệ mẹ các con sông bị ô nhiễm.
Họ không phải là bộ lạc.
Đó là một xã hội hiện đại.
Trông tôi có quan tâm đếch gì sao?
Bố anh nói với tôi rất rõ ràng
là ông ấy thà chết...
...còn hơn là tiết kiệm tiền
để hại người khác, okay?
Có vẻ ta đang đi
đúng lịch làm việc, phải không?
Còn gì khác? Phải sắp xếp
vài thứ béo xung quanh đây.
Ý anh là gì?
- Tôi muốn anh đuổi việc đám người béo.
- Cái gì?
Họ lười biếng, chậm chạp
và khiến tôi buồn khi nhìn thấy họ.
Anh có thể bắt đầu với Marge bự con.
Marge, cô có thể vào đây không?
Không, Margie đâu có béo, cô ấy có thai.
Tôi sẽ không đuổi cô ấy.
Được thôi. Uh...
...cứ ở yên đó, Marge.
Chúc mừng cô.
- Anh có thể đuổi Giáo sư Xavier.
- Anh nói ai vậy?
- Ý anh là Hank?
- Đúng đấy.
Ông ta làm tôi sởn ốc, lăn vòng quanh
cả ngày trên cái ghế bí mật đặc biệt của ông ta.
- Ông ta làm rối mọi việc.
- Tôi sẽ không đuổi ai hết.
- Không? Thật sao?
- Thật đấy.
Có vẻ như anh không quan tâm
đến công ty này lắm.
Tôi quan tâm nó làm cái đếch gì.
Nó chỉ là cái thẻ ATM của tôi.
Anh nghĩ khi còn nhỏ tôi mơ đến việc
điều hành một công ty hóa chất khỉ gió sao?
Không. Tôi mơ được ở trên bãi biển với
một em chân dài phục vụ đồ uống cho tôi.
Đó là điều tôi mơ.
Đó là điều sẽ xảy ra...
...ngay khi tôi vắt sạch lợi nhuận của
công ty này. Nhưng có việc phải làm trước.
Anh sẽ đuổi bọn béo hay đuổi bọn
tật nguyền, hoặc tôi đuổi hết cả ba.
Làm phép tính đi.
Một người mất việc hay cả ba đều mất.
Và nói ông ta để lại thẻ
gởi xe cho người tật nguyền.
Vào đi.
Julia, cô cần gặp tôi sao?
Oh, khỉ thật.
Uh-oh.
- Anh sẽ ngồi chứ, Dale?
- Tôi phải ngồi sao?
Mời.
Được rồi.
Nó có hơi kỳ quặc, nhưng--
Nghe này, Dale, tôi biết là mình
hơi tưng tửng khi làm việc. Đúng không?
Và thậm chí tôi có thể-- Anh biết,
tôi có thể hơi vượt quá ranh giới một chút.
Nhưng điều cuối cùng tôi muốn làm
là khiến anh không thoải mái.
Ý tôi là, nó không được chuyên nghiệp.
Anh biết đấy?
Và tôi tự hào rằng mình
là một người chuyên nghiệp.
Nên từ bây giờ, điều tôi muốn
là anh cứ nói tôi, anh biết đấy...
...khi nào và liệu tôi có
vượt quá giới hạn. Okay?
Okay. Ngay bây giờ.
Gì chứ?
Cô có vẻ vượt quá giới hạn...
...vì cô đang khỏa thân.
Uh....
Đây không phải là khỏa thân, Dale.
- Anh có nhìn thấy lìn tôi không?
- Hmm.
Thật sự. Um....
Nhưng tôi nghĩ, uh, thậm chí
thật sự việc nói từ "lìn" thì--
- Vượt quá giới hạn?
- Một chút.
Anh bắt đầu nói giống như
là một gã đồng tính.
Vậy nữa rồi. Đó là một lần nữa,
rõ ràng là trái phép khi nói vậy.
Okay. Hãy đừng nói về việc trái phép,
Ngài tôi-thích-tè-vào-các-cậu-nhóc.
Nó là một sân chơi trống không
vào lúc giữ đêm.
Ah. Gã kỳ quặc đó.
Bọn trẻ tội nghiệp hẳn phải kinh hãi.
Làm gì có bọn trẻ. Đâu có đứa nào ở công viên.
Sao mọi người lại nghĩ như vậy?
Anh biết gì không? Quên nó đi.
Nghe này, không chơi đuổi bắt nữa, được chứ?
- Giờ anh đã đính hôn.
- Đúng.
Và tôi rất tôn trọng việc hôn nhân
và không muốn làm tổn hại nó.
Nên đó là lý do anh phải phang tôi
thật tình trước khi đám cưới.
Vì sau đó khi phang tôi,
tôi có thể xem lại việc không phá anh nữa.
Julia, tôi sẽ không ngủ với cô đâu.
Hãy đợi đấy.
Phắn đi.
Cô có thể, uh...?
Tôi là gã dễ bị lừa gạt.
Harken sẽ không đề bạt tôi.
Thằng đầu đất châm chích đó
sẽ làm hủy hoại Công ty hóa chất Pellit.
Hắn sẽ đuổi hết tất cả mọi người.
Cô ta đứng đó dí ngực
vào ngay mặt tôi.
Cậu biết không,
nghe giọng cậu thì đâu có vẻ tệ.
Tớ không nói chuyện đó nữa.
Tớ không hiểu
sao hai cậu không bỏ việc đi.
Julia là người duy nhất thuê tớ. Các cậu
có định trở thành người bị quấy rối tình dục không?
Đi học, đổi lãnh vực, bắt đầu từ dưới đáy.
Ai lại muốn làm như vậy chứ?
Tôi quan tâm đến việc bảo vệ thương hiệu Pellit
làm đếch gì khi mà con trai ông ta không quan tâm?
- Có hàng triệu việc làm ngoài đó.
- Đúng đấy, cậu có thể tìm việc khác.
- Đây là điều đang xảy ra sao? Nhìn này.
- Oh!
3 chàng ngự lâm. Nick, Kurt và Dale.
Nhìn này, vẫn chơi với nhau như hồi trung học.
- Oh, khỉ thật. Kenny đây.
- Sao rồi?
- Tớ thích chuyện này.
- Kenny Sommerfeld.
- Bằng xương bằng thịt, các cậu.
- Oh, Chúa ơi.
Nghe nói cậu chuyển đến New York,
cậu làm cho Lehman Brothers.
- Họ thuê tôi ngay khi còn học ở Yale.
- Cậu làm gì ở đây?
- Cậu đọc báo chưa? Họ giải thể bọn tôi rồi.
- Đúng thế. Rất tiếc chuyện đó.
Tớ đã tìm việc trong hai năm qua.
Tớ thậm chí không thể
tìm được việc ở bàn ngồi chờ.
Các cậu biết gì không?
Tớ sẽ giết hết bọn chó ở
Lehman Brothers nếu tớ có thể.
Tớ hiểu.
Ha. Tớ thậm chí còn không thể
trả nổi tiền cho thứ khỉ này.
Bọn tớ sẽ trả nó cho, được chứ?
Nghiêm túc đấy, các cậu nghĩ có thể
giúp tớ một chút không?
- Hơn ly đó sao?
- Có thể hơn một tý, nếu các cậu hiểu.
Dĩ nhiên rồi. Kenny, tớ không nghĩ nó
tệ vậy đâu, anh bạn. Tớ còn có 15 đô.
- Cậu có tiền trả lại cho 10 đô không?
- Tớ không có.
Các cậu biết không? Tớ không muốn
nợ ai, nên tớ sẽ nói với các cậu điều này.
Nghĩ sao về việc tớ làm cho các cậu
ít việc bằng tay?
- Làm cái gì?
- Xào khô, 40 đô mỗi người.
Ta có thể làm nó trong nhà vệ sinh.
- Không, cám ơn.
- Đó là đùa sao? Cậu đang đùa sao?
- Kenny.
- Hey!
- Oh, khỉ thật.
- Coi nào, anh giai.
Tôi đã nói là đừng có
dụ dỗ xào khô trong này nữa.
Các cậu có đổi ý thì
tìm tớ ở nhà mẹ tớ.
Okay.
Có thể cậu đừng nên bỏ việc.
Tớ nghĩ ta sẽ khổ đến hết đời?
Thỏa thuận chứ?
- Đó là cách nhìn nhận vấn đề.
- Sao cậu lại nói vậy?
Ta đâu có nhiều lựa chọn, phải không?
Nghĩ đi, ta có thể bỏ việc của mình
và trở thành Kenny...
...hay, uh, cứ giữ lấy việc của mình
và cứ trở thành bọn thất thế nhu nhược...
...và trải qua hết ngày để mơ về
những cách giết chết bọn sếp của ta.
- Cậu cũng làm vậy chứ?
- Dĩ nhiên.
- Nghe có vẻ hơi bệnh hoạn.
- Không đâu. Chỉ là cách hạ hỏa.
Nó không giống như ta
thực sự giết sếp của mình.
- Hay đấy.
- Ha, ha. Nghĩ cậu sẽ phải thừa nhận...
...rằng cuộc sống của ta sẽ dễ dàng hơn nhiều
nếu sếp của ta không còn sống.
Mm-hm.
Giả thuyết là, nếu ta có thể làm chuyện đó
mà không ai bị tóm, các cậu sẽ làm chứ?
- Không.
- Tớ sẽ làm.
- Cậu sẽ không làm đâu.
- Tớ sẽ làm.
- Cậu sao?
- Ừ.
Không phải là giết người mà là công bằng.
Kẻ sát nhân vì công lý, được chưa?
Tớ đang háo hức nghe đây.
Nếu một kẻ xấu xa chết cho
một điều tốt đẹp hơn, thì chính là nó.
Bobby Pellit là một gã quái vật.
Là một thằng dở hơi khốn kiếp.
Nếu làm theo cách hắn,
thì hắn sẽ giết hàng ngàn người Bolivia vô tội.
Gì chứ?
Tớ nghĩ không giết hắn
mới là trái đạo đức.
Tớ nên giết Harken vì không để tớ
nói lời vĩnh biệt Gam Gam?
Đúng thế. Cậu nên làm vậy.
Tớ không quan tâm sếp của bọn mình tệ thế nào.
Bọn mình đâu phải là kẻ giết người.
Julia đang phá hủy đời cậu, phải không?
Đó là điều sai trái.
- Đó là điều sai trái.
- Nó ảnh hưởng khả năng kết hôn của cậu.
- Coi nào, cô ta đâu có hủy hoại nó.
- Có phải cậu sẽ dễ sống hơn khi không có Julia sao?
Cậu nói đúng.
Uh, biết tớ sẽ làm gì không?
Tớ sẽ đến nhà Julia,
có thể tớ sẽ chẻ cô ta ra...
...và tớ sẽ đặt cô ta vào hộp rồi gởi
cho hai cậu, thành viên dữ dằn của Mafia.
Tớ không nói nữa.
Các cậu phải trả cho tớ vì các cậu làm tớ buồn.
Các cậu trả tiền còn tớ sẽ gọi taxi.
Tớ chỉ nói giả sử thôi, cậu biết đấy.
Tớ cũng thế.
Đoán xem ai đây.
Nghe này, tôi không có
tâm trạng cho chuyện này đâu.
Không có tâm trạng cái gì?
- Chào.
- Chào cưng.
Em là gì ở đây vậy?
- Tôi đã mời cô ấy.
- Đúng vậy. Cô ấy đã gọi.
Và cô ấy vì anh và em đã kết hôn,
nên cô ấy muốn khám răng miễn phí cho em.
- Và anh biết em có mấy cái răng cần trám.
- Ừ.
Cô quả thật là tốt, Julia.
Thôi đi. Coi nào, Stacy,
đó là vinh hạnh của tôi.
Giờ cô ta là một phần của gia đình.
Anh không biết đây có phải
là một ý hay không, cưng à.
Sao lại không chứ?
Vì ta lẫn lộn giữa vui thích và công việc.
Công việc và vui thích.
Ta đang nói về việc lợi dụng Julia.
Dale.
Chẳng có gì anh làm có thể
xem là lợi dụng tôi đâu.
- Okay?
- Quá tuyệt.
Được rồi. Đi tiêm ít thuốc mê nhé?
- Okay.
- Okay.
Bỏ mẹ mình rồi.
10.
9.
Anh không biết
em đang làm gì với tay mình.
- Okay.
- 7.
Hãy để tay em ở nơi an toàn
vì ở đây toàn là đồ nhọn đấy.
Cô ấy ngủ rồi.
- Đến đây!
- Cô làm gì thế?
Anh phải phang tôi ngay, Dale.
Phang sao?
Anh phải phang cái mồm
nhỏ xíu bẩn thỉu của tôi ngay.
Thỉnh thoảng cô có nghe lại những gì mình nói không?
Ý tôi là, ai mà lại nói như vậy?
Hãy làm tình ngay trên người cô ấy.
Hãy dùng cô ấy làm giường.
Xuống ngay. Hey, hey!
Bỏ cô ấy ra.
Trời đánh thánh đâm cô! Đủ rồi, okay?
Cô biết gì không? Đó là quá giới hạn.
Tôi chịu đủ rồi, Julia.
Đệch nó. Tôi nghỉ, không cần việc này nữa.
Chào, tôi đi đây. Tôi nghỉ.
Tôi sẽ nói với cô ấy là
anh đã phang tôi.
Gì chứ?
Nếu anh không phang tôi,
tôi sẽ nói với cô ấy là anh đã phang tôi.
Okay. Cứ nói cái quái gì với cô ấy cũng được.
Cô ấy sẽ không tin cô.
Cô ấy đã biết anh là
một kẻ quấy rối tình dục.
Và tôi nghĩ khi cô ấy thấy mấy cái này...
...cô ấy sẽ tin tôi thôi.
- Cái gì đó?
- Anh có nhớ tuần đầu tiên làm ở đây không?
Khi tôi thay thân răng cho
răng hàm thứ hai của anh?
Có.
Tôi có chụp vài tấm hình
của quá trình đó.
- Chúa ơi.
- Được chứ?
Oh, không. Gì thế?
Oh. Ooh.
Cô làm tất cả những chuyện này
khi tôi còn bất tỉnh sao?
Ooh. Mm-hm. Yep.
Đó là sở thích của tôi.
- Cưỡng hiếp.
- Gì chứ?
Cưỡng hiếp. Đó là một vụ cưỡng hiếp.
Đây là cưỡng hiếp.
Cô là kẻ hiếp dâm và cô hiếp tôi.
Đó là một vụ cưỡng dâm!
Bình tĩnh đi, Jodie Foster.
Chim của anh còn không cương.
Nó cũng chẳng khiến tôi thấy khuây khỏa.
Nhưng lần tới sẽ như vậy,
và nếu không thì...
...cô bé đó sẽ được nhìn qua
cuốn hình nhỏ này của tôi.
Nên hãy chuẩn bị chụp
x-ray răng cho bệnh nhân.
Tôi sẽ quay lại ngay.
Tớ tham gia.
Hãy giết con chó cái này!
- Con chó gì?
-"Chó gì sao"? Là Sếp tớ, các cậu.
Sếp của ta phải chết. Cậu đúng rồi, anh bạn.
Ta nên làm chuyện này.
Tối hôm qua ta đã uống.
Cậu nói giết chóc là không đúng.
Tớ biết. Đó là trước khi Julia cố phang tớ
trên thân thể đang bất tỉnh của Stacy.
- Thật chứ?
- Đúng đấy, anh bạn.
Cô ta là đám phân dơi điên khùng.
Cô ta chụp cả mớ hình của tớ--
- Chúng đâu rồi?
- Chúng sẽ phá đời tớ. Tớ không thể để chúng lộ ra.
- Đó là tất cả vấn đề. Các cậu tham gia không?
- Tối hôm qua tớ đồng ý rồi.
- Nick, cậu nói gì?
- Làm ơn đi.
Nick, coi nào.
Nghiêm túc. Ý tớ là, uh, còn bà
của cậu, cậu biết đấy? Bubbe.
- Gam Gam.
- Gì cũng được.
Bà ấy không thể nói
vĩnh biệt với cháu trai.
Vì thằng sếp chó chết
không cho cậu ấy đi. Phải không?
- Gam Gam sẽ muốn cậu làm gì?
- Bà không muốn tớ giết hắn.
Okay, quên Gam Gam đi. Bà chết rồi.
Cậu phải chấp nhận chuyện đó.
Đây là về cậu, Nick.
Okay, cậu muốn gì?
Hiển nhiên là tớ muốn hắn biến mất.
- Chính xác. Hãy cùng làm chuyện này.
- Được chứ?
- Làm thế nào ta làm được?
- Tớ đã nghĩ về chuyện đó.
Stacy và tớ đã xem hàng tấn
phim Luật & Trật tự.
Có nhiều cách để bọn xấu
để lại nhiều rắc rối, phải không?
Chúng để lại mẩu da
và, uh, vỏ đạn--
Tinh dịch.
- Phần lớn là tinh dịch.
- Kẻ giết người thầm lặng.
Dù gì thì đó không phải là vấn đề.
Vấn đề là...
...ta không đủ trình độ.
Ta phải thuê một gã chuyên nghiệp.
- Cậu đang nói một gã sát thủ?
- Ừ.
Đó quả là một ý hay.
Ừ. Ta không cần dọn dẹp
nhà hay cắt tóc mình.
- Không, ta sẽ trả cho kẻ làm chuyện đó.
- Đúng đấy.
Hai người đào đâu ra một gã sát thủ?
Sao hai người không để
chuyện đó cho tớ, okay?
Tớ sẽ lo toàn bộ chuyện này.
Ngày mai tớ sẽ gọi hai cậu,
và nói cần gặp tớ ở đâu.
Sao giờ cậu không nói luôn?
- Vì tớ chưa nghĩ ra cách.
- Ah.
Nhưng tớ sẽ nghĩ ra.
- Cậu có bị theo đuôi không?
- Sao tớ lại bị như vậy?
Có người theo dõi người khác trong những
tình huống kiểu này. Có chắc không ai theo cậu chứ?
Oh, anh bạn. Loại người gì?
Nhìn qua xung quanh một vòng,
để chắc chắn.
- Kéo nó ra đi.
- Nhìn xung quanh, chắc chắn làm--
- Bình tĩnh nào!
- Đó là điều cậu nhận được.
Mở cửa ra, lấy dây xích đó ra
và để tớ vào.
- Tớ làm cậu ấy giận rồi.
- Vậy sao?
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy, huh?
Ta làm gì ở đây?
- Tớ không muốn một gã sát thủ vào nhà mình.
- Không muốn gã này biết nơi chúng ta sống.
Chờ đã, hai người thật sự tìm được
gã sát thủ sắp đến đây sao?
- Dĩ nhiên rồi.
- Không phải "bọn tớ". Dale tự mình tìm.
- Dễ như ăn cháo.
- Cậu tìm gã sát thủ trên mạng sao?
Ừ. Chúng đâu có ghi là "sát thủ"?
Có ngu mới làm thế.
Chúng dùng từ mật mã, như việc "ướt"?
Đòi nợ. Kiểm tra hắn đi.
"Kỹ năng chuyên nghiệp
với nhiều năm kinh nghiệm...
...với công việc "ướt"
trong nước và quốc tế.
Thận trọng. Không có con,
không quan điểm chính trị."
Phần cuối đó là quan trọng.
Xem xong, tớ nghĩ "Đó quả là ý hay."
Tớ cảm thấy ta tìm đúng người.
- Tớ cũng thấy vậy.
- Có phải hắn không?
- Oh, khỉ thật.
- Chắc chắn đó là một chiếc xe.
- Hắn nhìn giống như James Bond.
- Giống thật đấy, anh bạn.
Cá là hắn mang theo cả đống súng.
Những khẩu tuyệt nhất chúng chế ra.
Nguy hiểm nhỉ.
Nếu gã là cớm ngầm thì sao?
- Coi nào.
- Nếu thật thì sao?
Hắn đòi quá nhiều mà ta không thể
trả nổi, rồi hắn nổi điên giết chúng ta.
- Giết hết cả 3 đứa sao? Chờ đã.
- Đó là một vấn đề, phải không?
Nó có thể xảy ra không?
- Cho hắn vào đi.
- Tóc tớ thế nào?
- Ý cậu là sao?
- Quên đi. Cùng làm nào. Okay.
Sẵn sàng chưa?
Mở nhé?
Anh là Dale?
- Tôi là kẻ mà họ gọi là Dale.
- Hmm.
Mời vào.
Cám ơn.
Cả ba anh đều tham gia
vào chuyện này sao?
- Ừ.
- À....
- Dĩ nhiên.
- Ừ.
Tốt lắm.
Trước khi ta tiến hành bàn bạc...
...tôi cần biết là có thiết bị
ghi âm nào dấu trong phòng không.
Nếu có thì tôi sẽ tìm ra ngay.
Tôi chắc là anh sẽ làm được,
nhưng bọn tôi không ngu mà cài nó đâu.
- Đó là cách làm ngu ngốc.
- Không có đâu.
Vậy bắt đầu thôi.
- Tớ thích gã này.
- Đây là giao kèo thật sự.
- Giọng của hắn, ngầu không?
- Gã này chuyên nghiệp đấy.
Các anh muốn ta bắt đầu với--?
Whoa, whoa, whoa.
Chờ đã, cái này để làm gì?
- Cho mớ lộn xộn.
- Gì chứ?
Sẽ không để lại dấu vết.
- Oh, Chúa ơi. Tớ biết nó.
- Ai trước?
- "Ai trước"? Không.
- Chúng tôi đâu có muốn anh giết chúng tôi.
Chúng tôi muốn anh giết người khác.
Nếu có ai trước, thì đó là hắn.
Không. Quả tha ma bắt.
Các anh đang nói gì vậy?
Quảng cáo của anh nói
là anh làm việc "ướt".
Đúng thế.
Tôi tè vào người khác để lấy tiền.
- Đó là gì?
- Hắn nói gì?
Tớ nghĩ hắn nói hắn tè vào mấy cậu.
Thế sao anh lại nghĩ quảng cáo của tôi ở
trong mục "trai tìm trai" chứ?
Nó ở đâu?
- Cậu đúng là thằng ngu.
- Sao mà cậu có thể ngu thế?
- Sao lại tìm trong mục "trai tìm trai"--?
- Bọn ta là đàn ông đang tìm một gã đàn ông!
Làm thế nào mà người ta dám
để cậu làm việc với răng họ chứ?
Thật là đâu có.
Tớ chỉ đưa dụng cụ cho Julia.
Các anh định nói với tôi là tôi lái xe từ xa đến đây
mà không ai muốn bị tè vào người sao?
- Uh-uh.
- Nó không phải điều bọn tôi muốn.
Xin lỗi về chuyện đó.
Tôi dùng toilet được không?
Tôi đã trữ cả đống nước để tè.
Được chứ. Nó ở ngay đó.
Tự làm mình thỏa mãn đi.
Oh, nhân tiện,
tôi muốn lấy 200 đô của tôi.
- Hiểu mà.
- Bỏ mẹ.
- Hai trăm đô? Một gã.
- Để giết 3 người?
- Tớ nghĩ nó là một ý hay.
- Hay con khỉ.
- Cậu làm tớ thất vọng quá.
- Có nghe trong đó không?
Đó là cho cả 3 đứa mình.
Okay, tớ sẽ chịu trách nhiệm lần này.
- Dĩ nhiên rồi.
- Tự mình làm thì tự chịu đi.
- Đó là một sai lầm chân thật.
- Đó không phải cách cậu tìm một gã sát thủ.
- Cậu biết cách tìm hắn sao?
- Tớ cá là tớ--
Các cậu biết gì không?
Tớ có một ý này.
Cậu làm gì vậy?
Cậu làm gì vậy?
Xin chào, ông Buckman.
Cám ơn vì đã liên lạc với Hệ thống dẫn đường.
Tên tôi là Gregory.
Tôi có thể giúp gì được cho ông?
Bọn tôi đang tìm một quán bar nguy hiểm nhất
trong thành phố. Anh có thể giúp bọn tôi không?
- Bọn tôi đi ăn tối.
- Xin lỗi?
Tìm một quán bar đầy kẻ phạm tội.
Bọn kẻ cướp, giết người, du đãng.
- Anh tìm được gì cho bọn tôi?
- Đi đến một nhà hàng thôi.
Tôi e là danh sách của chúng tôi
không có từ nguy hiểm trong đó, thưa ông.
Tôi thấy có quán Applebee
cách vị trí hiện tại của ông 3 dãy nhà.
- Tuyệt.
- Không thật sự giúp được gì.
Chúng không phải thuộc loại đầu đất
mà chúng tôi cần. Còn gì khác không?
Tôi có thể hướng dẫn ông đến một khu...
...có số lượng cướp xe nhiều nhất.
- Đó là thứ bọn tôi cần.
- Tớ chỉ muốn đi ăn tối.
- Tớ thích nó.
- Đó có lẽ đúng.
Rất tốt, thưa ông.
Ông có thể muốn khóa cửa xe của mình.
- Thế này còn tệ hơn là bị tè vào.
- Shh.
- Tớ thà bị tè vào người.
- Chúa ơi.
Anh không đùa chứ, Gregory.
Nơi này là chỗ tệ nhất trong thị trấn.
Anh có thể ở trên đường dây.
Anh vẫn còn ở đó chứ?
- Tôi vẫn ở đây, thưa ông.
- Cứ ở trên đường dây với chúng tôi.
Tôi luôn tò mò về mấy thứ này,
nhưng có phải anh tên thật là Gregory?
Không, thưa ông.
Tên thật của tôi là Atmanand.
Vậy tên Gregory anh lấy từ đâu?
Oh. Gregory là tên được đặt cho tôi...
- ...bởi Hệ thống dẫn đường.
- Sao anh không được dùng tên thật của mình?
Họ nói là nhiều người Mỹ
khó phát âm được tên thật của chúng tôi.
Tôi không chơi theo luật của họ nữa.
Từ giờ, tôi sẽ gọi anh là Ahmenan.
- Atmanand.
- Ammenand.
- Atmanad.
- Atmanand.
Tôi sẽ gọi anh là Gregory,
tên đó quả là ác mộng.
- Cưng ơi.
- Oh, anh bạn.
- Cậu làm tổn thương anh ấy.
- Đâu có.
Ông đã đến đúng nơi.
- Cám ơn, Gregory.
- Không có chi.
Ta đi nào.
- Đây quả là ý rất tồi.
- Đây là một ý hay.
- Định la lên "có ai ở đây giết người vì tiền không" hả?
- Không.
- Đó là một kế hoạch kinh khủng.
- Theo tớ. Để tớ lo vụ này.
- Cậu đi đâu vậy?
- Tớ thấy ta không nên ở lại.
Được rồi.
- Cơ bắp quá.
- Câm mồm.
Ah.
Anh bạn.
Có ai ở đây nhận tiền
để giết người không?
- Kurt.
- Mày nói cái đếch gì thế?
Không có gì đâu.
Tôi tin vào sự phân biệt xã hội
và tước quyền bầu cử, anh bạn.
- "Anh bạn"?
- Thông minh đấy.
Tao là một thằng chủ buôn bán nhỏ.
Mày là thằng quái nào mà dám nói vậy?
Không phải trong trường hợp của anh,
chỉ là ví dụ thôi.
- Phải rồi. Ý mày là dân da đen.
- Đúng thế.
- Tớ về xe đây.
- Oh, một cây gậy bóng chày.
Tôi không có ý xúc phạm anh.
Tôi xin lỗi nếu đã làm anh hiểu nhầm.
Tim của tôi luôn đặt đúng nơi.
Trong 5 giây nữa,
tim của mày sẽ ở nhầm chỗ đấy.
- 4, 3, 2, phắn đi.
- Rõ rồi. Bảo trọng.
Chúc một ngày vui vả.
Chào cưng.
Đừng nói gì hết. Tớ biết rồi.
Nhấn nút đi.
- Tớ không biết, các cậu. Ta đi chưa?
- Đi chứ.
- Tôi nghĩ có thể giúp được mấy anh.
- Là chúng tôi sao?
- Ta đi nào.
- Không hứng thú, cám ơn.
Hey, hey, hey.
Hãy đi theo một gã lạ mặt
vào một góc tối nào.
Có người nói các anh đang tìm
người làm giúp vài việc.
- Yep.
- À...
- ...anh là người làm việc đó?
- Ừ.
Đệch mẹ Jones.
- Chào.
- Đệch mẹ Jones.
Tên anh là "Đệch mẹ"?
Họ là Jones.
Có vấn đề gì với nó sao?
Không. Tên hay lắm.
Nó được ghi trên khai sinh của anh sao?
Không, đồ ngu.
Tên thật của tôi là Dean.
Dean Jones. Cùng tên với diễn viên trong
Herbie, kẻ yêu bọ.
Anh ta không biết gã diễn viên đó là ai.
- Tôi biết gã là ai, đồ khốn.
- Xin lỗi.
Tôi không thể đi lòng vòng khu chó này
với cái tên đàn bà đó được.
Làm thế nào anh có tên "Đệch mẹ"?
Khi còn nhỏ,
tôi lẻn vào phòng ngủ bà già mình.
- Ooh.
- Uh-oh.
- Bà ta nằm đó, trần truồng.
- Dean.
- Bà ta uống cả đêm.
- We get it.
Rồi tôi lẻn ra phía sau bà ấy,
thò tay móc vào...
- ...vì bà ấy.
- Ví? Anh ta nói "ví."
Tôi lấy hết tiền của bả, tiền lương cả tuần.
Tôi thật sự làm bả phát điên.
Và tôi có tên Đệch mẹ Jones.
Được rồi.
Họ nên gọi anh là Làm mẹ phát điên Jones
để tránh nhầm lẫn.
- Nhầm lẫn cái gì?
- Không có gì.
Ta quay lại công việc thôi.
Bọn tôi có một lão sếp, uh...
...anh biết đấy--
Có 3 tên chủ, và nó sẽ là tuyệt nhất
nếu những tên chủ đó có thể không còn....
- không còn quanh quẩn ở đây nữa.
- Bọn tôi muốn họ...
- Anh biết đó?
-...bị giết.
Bọn anh có tiền không?
Bọn tôi có tiền.
Anh muốn bao nhiêu?
- Ba phát? Đó....
- Nói đi.
- 30,000 đô.
- Whoa.
- Đói thật.
- Đó là nhiều tiền lắm.
Oh, đây là một ý.
Nếu anh giết hai, chúng tôi có thể
lấy lại 1/3 số tiền không?
Không có thương lượng gì hết.
30,000 hoặc không có gì hết.
- Chúng tôi không có nhiều tiền như vậy.
- Thôi được rồi. Giá là 5,000 đô.
Bọn tôi đồng ý.
Chờ đã. Không phải sẽ quá tệ
nếu chúng tôi bị truy ngược ra sao?
Tôi còn không biết tên mấy người.
- Thật thô lỗ. Đây là Dale.
- Đừng có nói tên tớ.
Câm mồm lại. Ngày mai mang tiền
đến đây, tôi sẽ lo phần còn lại.
Anh muốn bỏ nó vào cái gì,
hộp giày, túi vải?
- Đem tiền đến đây là được rồi.
- Đồng ý.
- Bỏ nó vào một cái cặp.
- Cám ơn đã bỏ thời gian.
Ta về thôi.
Cậu có dư cái cặp phải không?
Có vẻ là đủ rồi.
Thậm chí không cần cái cặp.
Nó chỉ là một cọc nhỏ.
- Ta nên dùng một cái phong bì.
- Được rồi.
Trước đây anh làm gì, Đệch mẹ?
Ah.
Tôi vừa ra tù vì tội làm một việc xấu.
- Đó là 10 năm.
- Tớ biết.
Chúng đang theo dõi tôi. Tôi đang trong
thời gian thử thách, và nếu tôi đi quá ranh giới...
...thì tôi phải quay lại đó.
- Được rồi.
- Hiểu.
- Vậy sao? Hết chuyện ư?
- Nó nghĩa là gì?
- Chờ đã. Anh nói sẽ giải quyết chuyện này.
- Dĩ nhiên rồi.
Tôi sẽ làm tư vấn giết người cho bọn anh.
Tôi xin lỗi, nhưng, uh....
- Không được đâu. Không hay chút nào.
- Thằng chuột đồng này mà không câm....
- Đừng gọi tôi là chuột đồng.
- Bình tĩnh.
- Nó là tức giận.
- Không, để tớ nói.
Nghe này, đây không phải là điều ta bàn,
Đệch mẹ.
Nghĩ thế nào về việc bọn tôi lấy
lại tiền và rời khỏi đây?
Bọn mày nghĩ sao về việc đi tự sướng?
Đếch có trả lại tiền đâu.
Nó là 5000 đô. Nếu anh nghĩ bọn tôi
sẽ đi khỏi đây và để anh giữ--
-Tôi nghĩ là anh quên--
Đừng có lấy súng ra chứ.
Chúa ơi.
Anh Đệch mẹ, làm ơn đừng bắn chúng tôi.
Ta hãy nói chuyện cho rõ ràng.
Nghe này, 5000 này là của tao.
Tôi không quan tâm bọn mày nói gì.
Mày có thể nghe lời khuyên của tao
hay biến mẹ nó khỏi đây.
- Đó là một giao kèo kinh khủng.
- Chúng ta nên nghe.
- Okay, 5000 đô đáng giá cho lời khuyên?
- Được rồi.
Phần lớn kẻ giết người
đều là thực hiện lần đầu tiên.
Muốn là những kẻ giết người khôn ngoan,
các người phải làm nó như là một tai nạn.
Mất thắng xe, rò gas, tự tử.
Làm nó càng có lý thì sẽ không ai
làm gì được các người.
Nó đáng giá 5000 chứ?
- Khá chán ngắt.
- Đó là thông tin hiển nhiên, không phải sao?
Nghe như là ***-Doo.
Làm thế nào bọn tôi làm giả 3 tai nạn?
Động não lên.
Thông minh lên. Tìm xem họ sống ở đâu,
thói quen của họ. Thói quen của họ là gì?
Họ thích cái gì, thích đồ ăn gì,
họ đệch nhau với ai.
- Hay nhỉ.
- Tìm điểm yếu của họ.
Tôi có một việc là, anh biết không?
Đó là gì, tập trung theo dõi sao?
Đó là chúng tôi thuê anh, vì chúng tôi muốn
mấy gã đó biến mất. Chúng tôi còn việc làm.
Thậm chí nếu làm mọi thứ hoàn hảo...
...nhưng nếu để lộ động cơ...
...thì popo...
- Đó là cảnh sát.
- ...sẽ găm các người.
Chúng tôi phải bỏ hết động cơ
của việc giết sếp chúng tôi...
...thì chuyện này sẽ không thành công.
Đúng là nhảm nhí.
Tao hiểu rồi.
Sao các người không giết
sếp của người khác trong nhóm?
- Đó quả là ý hay.
- Không tệ đâu.
Đúng thế, giống như phim Hitchcock
Những kẻ lạ mặt trên xe lửa, phải không?
- Tớ chưa xem phim đó. Họ làm vậy sao?
- Phim của Danny DeVito. Nó nhộn lắm.
Đó là Alfred Hitchcock nổi tiếng,
phim của Danny DeVito. Đó là người--
Coi nào. Cậu đang nghĩ về phim
Quăng mẹ mình khỏi đoàn tàu.
- Chính là nó.
- Đó là phim tớ xem.
Đó là phim hay.
Đó là những gì cậu nghĩ tới.
Cùng ý tưởng. Bọn tôi giết sếp của
người khác, chẳng có liên hệ nào đến bọn tôi.
Chính xác. 5000 đô có ích, phải không?
- Không hẳn vậy.
- Phí tiền quá.
Quá xui cho bọn mày.
Té đi.
Chào.
Hey. Tớ ở bên ngoài.
Sẵn sàng quan sát chưa?
Rồi. Tớ phải xin Harken
cho tớ nghỉ sớm một tý.
Sao thế? Đâu có giống như
hắn sẽ là sếp cậu nữa đâu.
3 phút nữa tớ sẽ xuống.
3 phút nữa, chào.
3 phút nữa cậu ấy sẽ xuống.
- Mấy cái ghế này thoải mái vãi.
- Nhìn nó xem. Tớ biết, nó tốt đấy. Ah.
Báo cáo tệ nhất tôi từng đọc trong
đời mình, đồ ăn vụng không biết chùi mép.
Anh đúng là thằng bù nhìn khốn kiếp.
Không phải anh có một chỗ đậu xe sao?
Vì tôi sẽ lấy nó từ anh.
Ai đây, trông như mẹ vợ anh
biết vợ tôi sao?
Làm thế nào mà anh có được cái việc chó này,
tôi đúng là không hiểu nổi.
Ugh.
Cái quái gì?
Xin lỗi mọi người. Cả ngày nay tôi bị
bệnh này làm phiền. Để tôi quay lại làm việc.
Không. Trông anh kinh quá. Về nhà đi.
Tôi không muốn anh làm người khác bị bệnh.
Tốt nhất là như vậy.
Đem hết việc về nhà và kết quả phải nằm
trên bàn của tôi vào 6 giờ sáng thứ hai.
- Rõ rồi. Cám ơn ông Harken.
- Chúa ơi.
- Đừng quên cầm theo cái thùng rác chó chết của anh.
- Vâng. Để tôi cầm.
Đồ lợn say trời đánh thánh đâm.
Số chẵn ở đằng kia.
Tớ biết, nhưng đôi khi ở vài con đường
thì số chẵn nằm ở hướng ngược lại.
Không bao giờ.
Chưa bao giờ nghe và sẽ không như vậy.
Nó đây, 428.
- Căn nào?
- Đừng có đậu ngay trước nhà.
Dừng ở đằng kia.
Okay, các cậu.
Ta chờ Pellit ra ngoài,
rồi ta sẽ theo đuôi hắn, được chứ?
- Nó giống trò Donkey Kong.
- Ha, ha.
- Quỉ quái thật, anh bạn.
- Ta làm thôi?
Tớ hồi hộp bỏ mẹ.
Oh, Chúa ơi. Tệ thật.
Đúng là kinh khủng, anh bạn.
Ta có chắc gã này ở nhà không?
- Cùng vào xem sao.
- Ta nên ngó qua, phải không?
Shh.
Oh, Chúa ơi.
Cậu định làm gì?
Kế hoạch là gì?
- Đi nhìn qua cái cửa sổ ngay đó.
- Không. Nhấn chuông đi.
Nhấn chuông làm cái đếch gì.
Nhìn qua cửa sổ ngay đó.
Có khả năng là hắn không có nhà.
Tớ không thấy có hành động gì trong nhà này--
Cậu làm gì vậy?
Đừng có nhấn chuông cửa chứ.
Whoo-hoo!
- Nhanh lên.
- Dale, Dale, Dale.
Tớ không vào kịp.
Xin lỗi các cậu. Tớ không vào kịp.
Cậu vào không?
Vào chứ, tớ không sao.
Chúa ơi, gã này nuôi gấu sao?
- Ta đã vào đây rồi.
- Tớ biết. Shh. Oh, nhìn chúng xem.
Nhìn nơi này xem. Kinh thật.
Giống như là nhà bảo tàng.
Giống như ta bước vào
đầu của một thằng khốn.
Khỉ thật. Hắn có một bàn banh.
Dale! Đừng có đụng vào thứ gì.
Bỏ tay cậu ra khỏi đó.
- Dấu vân tay.
- Đúng rồi, vân tay.
- Chúa ơi. Ta nên mang găng tay.
- Ta không có-- Oh, đây. Tớ hiểu rồi.
Dùng tay áo của các cậu.
- Làm cái gì?
- Dùng chúng như là găng tay.
- Coi nào.
- Tớ có thể nhìn thấy vân tay mình từ đây.
- Ta làm gì đây? Kế hoạch là gì?
- Ta vào đây tìm ít thông tin.
- "Thông tin"?
- Nó viết tắt của "thông tin tình báo."
- Tớ biết nó là gì.
- Vậy cậu hỏi làm cái đếch gì?
Sao ta lại nói về chuyện này?
Chia nhau ra.
Vào và ra. Ta tìm thấy thứ gì có ích,
thì ta sẽ chuồn ra khỏi đây.
- Đừng có nói mà lo tìm đi.
- Ta sắp phạm tội. Đây là tội ác.
Whoa.
- Nick.
- Gì?
- Cái này có được xem là tin không?
- Khỉ thật, đó là cả đống ***.
Các cậu có bao giờ nhìn thấy
nhiều *** như vậy chưa?
Nó hẳn là đáng giá, khoảng 10, 15,000--?
Oh, tớ thổi bay nó rồi, phải không?
Hmm.
- Đừng có thở mạnh.
- Lấy cái hộp đó. Tớ sẽ xúc nó vào.
Tớ thật lòng không muốn chạm vào nó.
Tớ không có găng tay bằng tay áo.
Lấy cái gì để-- Ugh. Tớ sẽ xúc nó vào.
Đắng thật.
Hmm.
Gãi vào mông nào.
Của mày đây.
Xẻng to nào.
Để tớ thử cái này. Coi chừng.
- Nó được đấy.
- Tránh ra.
Để đó.
- Tớ không biết.
- Chậm thôi.
Lên ghế ngồi đi. Đừng có giúp nữa.
Được rồi.
Đã ngứa quá.
Ooh.
Lẽ ra cậu nên đổ rác trước đã.
Đó là điều cậu nghĩ sao?
Tớ đã nghĩ đến nó.
Mình đã nghe đến chỉ nha khoa,
nhưng thứ này buồn cười thật. Ha, ha.
- Lấy một cái rây, hay một--
- Cái rổ.
Cái rổ sẽ được đấy.
Tớ sẽ bắt đầu lấy ra.
Sẽ được đấy.
Tớ cảm thấy như mọi thứ sẽ thành công.
Tớ làm như máy. Xem tớ làm nhanh không này.
Tớ đang làm siêu nhanh.
Mũi tớ mất hết cảm giác rồi.
Muốn biết điều gì kỳ lạ không?
Tớ lẽ ra nên hoảng loạn...
...và tớ có hơi bị như vậy,
nhưng nó quả là cách rất tốt.
Nó là kiểu hoảng loạn có ích vì
tớ cảm thấy như mình sẽ chết...
- ...nhưng tớ cũng cảm thấy rất ổn.
- Đúng thế.
Hey! Hai cậu làm gì đó?
Không có gì. Nhưng trước khi ta đi,
tớ muốn đi ị một phát nữa.
Đi ị đi, rồi tớ sẽ đi theo.
Vì tớ cũng sắp ra rồi.
Hai người làm cái quái gì vậy?
Tớ cảm thấy khỏe lắm, anh bạn.
Muốn giúp tớ làm sạch không?
Bọn ta dính vào chuyện này.
Đây chính là cai gọi là tình bạn.
Ta đột nhập vào nhà một người.
Nó là kinh nghiệm tuyệt nhất trong đời tớ.
Ta đột nhập vào nhà một người. Đột nhiên,
tớ thấy mình giống chuyên gia về sàng ***.
Nó thật kỳ diệu.
Đến đây và giúp tớ chuyện này.
Không thể tin là
chúng ta chưa chuẩn bị gì hết.
Đó hoàn toàn nguy hiểm,
và thật phí thời gian.
Không phí thời gian đâu.
Xem thứ tớ lấy được này.
- Không tệ, huh?
- Cái gì đó?
- Có phải điện thoại của hắn?
- Đúng thế.
- Cậu trộm nó sao?
- Còn ai trồng khoai đất này.
- Nó có danh bạ, thời gian gọi của hắn.
- Rất tuyệt.
- Không.
- Ý cậu là sao?
Đó là một tội ác. Ha.
Không ai nói ta nên trộm cắp.
- Nó là trộm vì công lý.
- Ta đã đột nhập vào! Hai cậu phê ***!
- Được rồi. Hai-- Ba tội ác.
- Cậu ấy bị kích động. Kệ cậu ấy.
Ta đang tiến hành việc giết ba người...
...mà giờ cậu lên lớp tớ
về việc ăn trộm một cái điện thoại sao?
Đặt cậu vào vị trí của tớ xem.
- Vậy sao?
- Đúng đấy!
- Nick, cậu giữ cái này một giây được không?
- Cậu làm gì vậy?
Làm gì sao? Cho cậu vài phát.
Tớ chẳng bao giờ muốn
là cậu cả, đầu chim.
- Trong này có nhiều thứ đấy.
- Tớ biết.
- Có muốn đi xem sếp cậu không?
- Đi chứ.
- Đừng có đấm vào tài xế!
- Đừng có đấm vào gã tài xế khốn kiếp.
Não của tớ loạn lên rồi.
Tớ sẽ đấm bất cứ thằng đếch nào tớ muốn.
Cùng làm thôi các cậu. Ổn đấy.
- Ra ngoài này thì im lặng đi.
- Bình tĩnh, Dale.
Cậu biết gì không? Chờ chút.
Dale? Dude, từ từ. Lần trước ba chúng ta
làm chuyện này, nó rất là lộn xộn.
- Nó thật tuyệt vời, hào hứng.
- Nó tệ như hạch.
Đây là điều ta sẽ làm.
Giả sử Harken không ở đây, chỉ tớ và Kurt vào thôi.
Cậu sẽ ở bên ngoài này, đừng vào,
và sẽ là tai mắt của bọn tớ.
Gì chứ? Cậu đang đùa sao?
Đó thật tuyệt. Tớ thích làm tai mắt.
- Tớ không biết hai người thấy thế nào.
- Không quan trọng.
Cậu nhìn thấy bất cứ ai, cứ giả sử
là Harken, gởi tín hiệu cho bọn tớ.
- Okay? Ngồi đi.
- Okay.
Okay. Gởi một tín hiệu--
Tớ sẽ bấm còi xe 6 lần.
- Mẹ kiếp. Không.
- Cậu ấy vừa nói sáu lần?
- Thứ gì đó tinh vi hơn.
- Đó là quá nhiều.
- Tế nhị hơn? 4 lần?
- Một lần thì sao?
- Cậu đùa sao?
- Không.
Người ta luôn nhấn còi một lần.
Cậu sẽ vào và ra--
- Bọn tớ sẽ biết đó là cậu.
- Coi nào, anh bạn. Dale, hai hồi còi.
Được rồi, hai hồi.
- Chỉ hai thôi.
- Okay.
Hai hồi thật dài, chậm.
- Tớ sẽ kiểm tra cái cửa sổ ở đó.
- Okay.
- Hướng đó không có gì.
- Tớ không nghĩ có ai trong nhà.
Tớ nghĩ hắn ra ngoài rồi.
Có thể ta tìm được đường vào trên lầu.
Hay có thể có một cửa sổ mở.
Hay tốt hơn là chưa....
Nó làm mọi việc dễ hơn, huh?
Tớ thích cách cậu nghĩ. Tránh ra.
- Đừng làm vậy. Hey! Chúa ơi!
- Oh, khỉ thật.
Tớ làm vỡ một hòn đá.
Làm ơn nói với tớ là cậu
nhận ra nó là chỗ giấu chìa khóa.
Dĩ nhiên rồi.
Cậu không định ném
một viên đá qua cửa chứ?
Dĩ nhiên là không.
Tớ muốn mở nó.
Như một gã trộm thực thụ.
Wow.
Chỉ quan sát, okay?
Cầm cái này đi. Tớ không muốn cầm nó.
Tớ muốn tay tớ được thoải mái.
Cậu làm vỡ nó.
Tớ cảm thấy thông tin--
- Chúa ơi!
- Chỉ là một con mèo.
Bên ngoài đâu đó.
Chỉ là một con mèo. Ta không sao đâu.
Nhìn qua trên lầu xem. Đi nào.
Họ gọi tôi là địa ngục
Họ gọi tôi là Stacey
Đó không phải là tên tôi
Đó không phải là tên tôi
Đó không phải là tên tôi
Đó không phải là tên tôi
Họ gọi tôi là địa ngục
Họ gọi tôi là cô ta
Họ gọi tôi là địa ngục
Họ gọi tôi là Stacey
Đó không phải là tên tôi
Đó không phải là tên tôi
Oh! Mẹ kiếp.
Chúa ơi, họ có bao nhiêu con mèo thế?
- Tớ nghĩ cùng một con.
- Thật sao?
Con khốn nhỏ mà nhanh nhỉ?
Hey.
- Khỉ thật, có phải vợ Harken?
- Đúng thế.
- Oh, cô ta trông ngon quá.
- Dĩ nhiên rồi. Ta đi thôi.
Tớ muốn uốn cong cô ta qua một thùng rượu
và trưng bày cô ta qua hết 50 ***.
- Chả hiểu cái đếch gì.
- Chơi chữ thôi.
- Tớ không nghĩ vậy.
- Có đó, mọi người hay nói vậy.
- Chưa bao giờ nghe.
- Chắc chắn tớ đã nghe có người nói vậy.
Tớ không cãi nhau nữa.
Tiếp tục tìm kiếm thôi.
- Nó chắc chắn là một thành ngữ.
- Chắc chắn là không.
Có đấy. Nó có trong sách.
Gatsby vĩ đại, có thể?
Tìm xem một cuốn sổ địa chỉ
hay kế hoạch trong ngày hay gì đó.
Thật tệ khi ta không tìm mấy con mèo.
Bọn người này yêu mèo như điên.
Hey, mặt mẹt.
Có muốn nói tại sao lại
xả rác trên đường của tôi không?
Tôi nghĩ gió thổi nó ra khỏi tay tôi.
Tao không quan tâm gió có thổi nó
ra từ lìn của mày hay không.
Sao mày không mang cái xe
trông như cứt này ra khỏi khu của tao.
Tôi không biết sao ông lại phát khùng với cái xe.
Tôi không nghĩ ta nên gây thù với nhau.
"Gây thù"? Mày muốn thấy nó không?
Còn việc tao vào nhà và lấy--?
Gì thế--?
Ông bị gì thế?
Đậu phộng.
"Dương vật"?
Oh, đậu phộng.
Đó chỉ là sandwich đậu phộng bơ.
Ông không ổn với đậu phộng sao?
Ông chỉ cái gì vậy?
Chuyện gì vậy? Cái gì ở đó?
Oh, hiểu rồi! Tôi làm gì đây?
"Kiểm tra kim tiêm, kéo phía sau ra--"
Okay, chờ chút. Tôi đọc chậm lắm.
"Giữ ống bơm--" Okay, okay!
Tiêm nó vào ngực của ông. Okay.
Tôi sẽ làm. Sẵn sàng chưa?
Ông thấy sao, ổn chứ?
Ông ổn chứ? Tôi làm được chứ?
Whoa. Whoa. Lại đây anh bạn. Nhanh lên.
Nhìn xem.
- Có phải Harken? Dale đang giết Harken?
- Harken sao?
Tôi sẽ tiêm ông một lần nữa, okay?
- Anh ấy làm gì vậy?
- Anh ấy làm thật sao?
- Đây chỉ là lúc thu thập thôi.
- Bỏ mẹ rồi.
Ta phải ra khỏi đây.
Nhanh lên, chuồn thôi. Chúa ơi.
Tôi đang ấn nó xuống. Okay.
Còn đâm thì sao?
Tiêm vào cổ ông thì sao?
Có ổn không?
Cố lên, anh bạn!
Oh, Chúa ơi.
Hey, hey! Đến đây!
Chuyện gì vậy? Anh làm gì vậy?
Chuyện gì đã xảy ra?
Tôi nghĩ ông ấy không sao! Tôi chích
ông ấy bằng cái này. Cô biết ông ấy sao?
Dĩ nhiên, ông ấy là chồng tôi. Cưng ơi?
Cưng ơi? Cưng ổn chứ?
- Ông ấy đây. Hey.
- Ah. Mày làm gì tao vậy?
Tôi đã cứu ông bằng cái này.
Nó quả là khó tin.
Chúa ơi, anh yêu.
Anh ấy đã cứu sống anh.
Anh đã cứu anh ấy.
Okay. Hay thật.
- Ôm làm gì vậy?
- Vì đã cứu ông!
Oh, cưng ơi. Em rất cảm kích vì anh ấy
đã ở đây. Anh có thể đã chết.
- Tôi chắc là cô vui vì gã ở đây.
- Đúng vậy.
- Cô biết gã này sao?
- Không.
Cô đã phang gã này sao?
Mày làm gì ở đây, chờ phang vợ tao sao?
Ông bạn, tôi vừa mới gặp vợ ông.
Ông có muốn lấy lại nó không?
- Tốt hơn là mày phắn khỏi đây ngay.
- Được thôi.
Dave. Dave, anh là gì--? Anh yêu?
Anh nên cám ơn anh chàng trẻ tuổi này.
Sao anh trở nên đa nghi như vậy chứ?
Tại sao ư? Cô biết mà.
Vì tôi biết cô ngoại tình sau lưng tôi.
Quả là nực cười.
Còn cái cách cô nhìn Maurilio thì sao?
Cậu có nhận ra là tất cả ta
sắp vào tù vì thằng ngu đó không?
Tớ không thể vào tù. Nhìn tớ đi.
Tớ sẽ bị hiếp dâm đến điên mất.
Đệch, tớ cũng vậy.
Đúng thế.
Tớ sẽ bị hiếp cũng nhiều như cậu, Kurt.
- Cậu nghĩ cậu dễ bị hiếp sao?
- Tớ không có nói thế.
- Cậu đang nói gần--
- Oh, đệch.
Thánh thần ơi.
Hai cậu có nhìn thấy tớ ngoài đó không?
Có, Dale.
Shh. Bọn tớ nhìn thấy.
Nó có tuyệt không?
Tuyệt con khỉ á.
Ta đến đây để thu thập tin tức...
...còn cậu thì lại đâm Harken đến chết
ngay phía trước nhà hàng xóm?
- Harken?
- Chứ cậu nghĩ mình vừa đâm ai?
Tớ có đâm ai đâu.
Ông ta bị sốc dị ứng vì đậu phộng
và tớ cứu ông ta, có hiểu ý tớ không?
Ông ta có một mũi dị ứng và tớ--
Ý tớ là, tớ đâm ông ấy với cái đó,
nhưng tớ đã cứu mạng ông ta.
- Cứu một mạng người.
- Chờ đã.
Sếp của tớ, người mà ta định giết...
...sắp chết trước mặt cậu
mà cậu lại cứu ông ấy sao?
Nó nghe có vẻ tệ khi cậu nói như vậy.
- Cậu có thể mở cửa không?
- Chẳng hay tí nào.
- Nhưng tớ không biết đó là Harken.
- Nhấn nút đi.
Đó là lý do tớ cần biết
mọi người trông như thế nào.
Cậu phát khùng với tớ vì giết ông ta....
Để cậu ta bên ngoài được không?
Chỉ một giây thôi.
Để tớ trấn tĩnh đã. Nó như--
Gì thế?
Cậu phải thừa nhận là tối nay
ta đã có được vài tin tốt.
Harken bị dị ứng với đậu phộng
và Pellit trữ cả đống ***.
Hai cậu chơi trò này sao?
Vậy tất cả những gì ta làm là tìm cách
dấu đậu phộng chỗ nào đó trong nhà Harken...
...và bỏ thuốc độc vào *** của Pellit.
Nó sẽ dễ dàng làm mọi người nghĩ
là Pellit gặp phải liều *** kém chất lượng.
Các cậu thật sự định nhốt tớ
bên ngoài xe như hồi ta học lớp 8 sao?
Còn Harken?
Chắc chắn là luôn mang theo thuốc chích.
Khi đi tắm thì không.
Vậy ta sẽ cho ít đậu phộng
vào dầu gội của lão ta.
Hai tai nạn chết người
mà ta không thể bỏ qua.
- Đệch mẹ Jones sẽ tự hào.
- Đúng thế.
- Cư xử như người lớn đi.
- Ta làm gì với sếp của gã ngốc đó?
Mai tớ sẽ quan sát cô ta
và sẽ có kết luận cuối cùng.
- Ai cũng có giới hạn đấy.
- Cái đó sẽ để lại một vết lõm.
Chở hắn về nhà mẹ nó đi.
Nhộn thật đấy, các cậu.
Bọn tớ có một điều muốn biết,
nếu cậu có thể giúp bọn tớ.
Nếu Nick và tớ vào tù,
cậu nghĩ ai sẽ bị hiếp dâm nhiều hơn?
Nick.
Thật không? Tại sao?
Nó là về sự yếu đuối và dễ tổn thương.
Không phải là về vẻ bề ngoài.
Chắc chắn sẽ là Nick.
Bị nhốt bên ngoài xe
quả là nhảm nhí, các cậu.
Đó là một giá tuyệt vời.
Chúa ơi, Dale.
Đó là giết người, chứ không phải là tiệc rượu.
Tớ biết. Cậu không cần phải
tuyên bố điều đó với thế giới.
Đó là một giá quà hời cho đậu phộng.
Tớ không bỏ qua cơ hội tiết kiệm đâu.
Okay, vậy đây là cách thực hiện.
Tớ lo vụ Pellit, cậu thì vụ Harken,
còn cậu tìm hiểu về Julia, được chứ?
- Rõ.
- Okay. Hẹn gặp cậu ở bên kia.
Okay.
- Cám ơn, Kimmy.
- Không có gì.
Chuyện đó thật tuyệt.
- Hẹn gặp lần sau.
- Ừ.
- Cám ơn, Bill.
- Cám ơn, Bobby.
Gì chứ?
Whew.
Oh.
Khỉ thật.
- Hey.
- Ở đó sao rồi?
- Cậu tìm được gì về Julia?
- Tớ nghĩ mình phải làm nha sĩ...
...vì cô ta hấp dẫn không tin nổi.
- Tình hình sao rồi?
- Uh, nó--
Chỉ là-- tớ đang chờ, cậu biết đấy,
Pellit đi ngủ hay rời khỏi nhà hay....
Chỉ-- chỉ chờ thôi.
Không biết là Dale làm gì với Harken.
Nó sẽ thật sự khó khăn.
Và ta sẽ phải làm việc ở đây mỗi ngày,
nhưng anh muốn làm vậy vì anh muốn em.
Anh muốn bên em mãi mãi,
anh và em, mỗi ngày--
Mọi người đều đánh võ kung-fu
Mọi người đều đánh võ kung-fu
Đưa cho tao cái đó.
Đưa nó cho tao.
Chúa ơi.
Gã này lấy đâu ra năng lượng vậy?
Oh, phải rồi.
Cái đếch gì đó?
Okay. Okay.
Okay. Okay.
- Gì vậy, Dale?
- Tớ không nghĩ mình có thể làm chuyện này.
Nghe này, tớ biết
cậu rất là ghét Harken nhưng...
...tớ không nghĩ tớ có thể
vượt qua nổi chuyện này.
Yeah, yeah, yeah.
Tớ biết. Tớ cũng đang nghĩ như vậy.
- Vậy hoãn nó lại đi.
- Cái đếch gì?
- Gì vậy?
- Là Harken. Hắn ở đây.
Hắn ở nhà Pellit? Tại sao?
Tớ chịu.
Hắn đi thẳng vào ngay cửa trước.
- Cậu nghĩ hắn theo dõi ta sao?
- Làm thế đếch nào tớ biết được?
Gõ mạnh vào cửa.
Gì thế?
Chúa ơi. Harken vừa bắn Pellit.
Cậu chắc chứ?
Thánh thần ơi. Pellit mở cửa,
Harken bắn thẳng vào ngực hắn...
...hắn ngã xuống,
hắn bắn vào đầu hắn lần nữa.
Bắn sao? Chờ đã, chuyện gì vậy?
Tớ không hiểu. Hắn bắn hắn?
Nick? Nói gì đi.
Nick, Nick.
Nick! Nick, Nick, nói đi.
Nick, chuyện gì vậy?
Chuyện gì vậy?
- Pellit sao rồi?
- Chắc chết mẹ nó rồi, Dale.
Tớ phải chuồn khỏi đây trước khi có người
nhìn thấy tớ. Gặp tớ tại quán bar. Tớ sẽ gọi Kurt.
Ừ. Tớ sẽ gặp cậu ở đó.
Tớ phải dọn dẹp mọi thứ rồi gặp cậu ở đó.
Oh.
Oh, Toyota.
Bình tĩnh đi.
Ta sẽ xem xét chuyện này.
"Bình tĩnh"? Tớ vừa nhìn thấy
một người bị bắn cách đây có 1 tiếng.
- Tớ hiểu. Một gã mà đằng nào cậu cũng giết.
- Nghe này, tớ không biết chuyện đó.
- Gì chứ?
- Không biết liệu tớ có dám làm không.
Tớ đã sợ vãi đái,
chuồn ra khỏi đó luôn.
Cậu đùa sao?
Cậu không thể thay đổi một kế hoạch như vậy--
Tớ không phải là kẻ giết người.
Cậu nghĩ khi chuyện lắng xuống,
cậu sẽ có thể giết Julia?
Tớ không biết. Có thể cậu đúng.
Nó có hơi khó nghĩ về việc giết cô ta lúc này.
-"Lúc này"?
- Chờ đã, nó nghĩa là gì?
- Cậu đã ngủ với cô ta sao?
- Không.
- Nói với tớ là cậu chưa ngủ với cô ta.
- Cậu đúng là lộn xộn.
Nhưng lần này không phải lỗi của tờ,
tớ thề có Chúa.
Cậu sẽ là nghi phạm nếu
giờ cậu cố giết cô ta.
Lúc đầu tớ chỉ theo dõi cô ta,
như tớ luôn làm.
- Cô ta quả là cực kỳ hấp dẫn.
- Đừng có nói cô ta hấp dẫn thế nào, đồ khốn.
Tiếp theo,
cô ta bắt đầu cởi đồ có chủ đích.
Nói tiếp đi.
Ngay phía trước cửa sổ nhà cô ấy
với ánh đèn bật sáng.
-Giống như là cô ta biết tớ đang quan sát.
- "Cởi đồ có chủ đích"?
Từ từ, quyến rũ,
rất nhiều các cử động vai...
...rõ ràng như là một buổi trình diễn.
-Tiếp theo cô ấy lấy cho mình ít đồ ăn nhẹ.
- Ngực cô ta đẹp chứ?
Một que kem.
-Rồi một quả chuối.
- Nói tiếp đi.
-Cuối cùng là một xúc xích. Ý tớ là, tiếp đi.
- Tớ không tin chuyện của cậu.
3 con chim-đồ ăn có hình giống như thế,
đó không thể là tình cờ, phải không?
Ăn chúng theo trình tự kỳ lạ?
Không phải là một bữa ăn thông thường.
Nó quá hấp dẫn.
Được thôi. Vậy cậu xem đồ ăn hình
dương vật là lời mời để phang cô ta.
Không, Chúa ơi, không. Tớ nhận lời mời của cô ấy
để phang cô ấy như là một lời mời để phang cô ấy.
Cô ấy dụ dỗ tớ vào.
Nó là một trong những điều đó.
- Cậu rõ ràng là có vấn đề.
- Cậu là gã điếm.
Coi nào. Nó không hay, okay?
Coi nào, vấn đề của cậu đã được giải quyết.
Cô ta sẽ không giở trò với cậu nữa.
Ta xong chưa?
Hãy nói về việc xảy ra với Pellit.
Được rồi, okay. Để tớ nghĩ. Okay,
đây là điều tớ nghĩ. Đây là ý của tớ.
Ta gọi cảnh sát mà không
báo tên. Được chứ?
Ta nói với họ là Harken đã giết Pellit. Boom.
Harken vào tù, Pellit ở dưới địa ngục,
Julia phát điên vì việc ngoài tầm kiểm soát...
...và tất cả rắc rối của
ba chúng ta đều được giải quyết.
Nó có thể được đấy.
Một cuộc gọi vô danh, không tệ đâu.
Mm-hm.
Nó phải là một điện thoại trả trước,
vì nó không thể truy ngược được lại chúng ta.
- Chính xác.
- Tốt. Đi lấy xe tớ rồi làm thôi.
Được rồi. Giờ ta tìm đâu ra
điện thoại trả trước trong những ngày này?
Ở trạm xe bus có cả đống.
Oh, tớ nghĩ ra một chỗ tốt.
Có thể là siêu thị.
Cái gì vậy?
- Gì vậy?
- Chúng ta sao?
- Gì thế?
- Oh, khỉ thật.
Tất cả đều đã bị chặn.
Ngay đó.
- Anh là chủ chiếc xe này?
- Đúng vậy.
Chúng tôi có hình chụp một chiếc Toyota Prius xám,
biển số 2-Whiskey-Alpha-Quincy-2-3-3.
- Anh khỏe không?
- Thôi nào.
- Tôi nói chuyện với anh sao?
- Không.
Đó là chiếc xe này.
Nói xem tôi có thể giúp gì không.
Một máy quay giao thông chụp hình chiếc xe này
bỏ chạy khỏi hiện trường một vụ án vào tối hôm nay.
- Anh có biết gì về chuyện đó không?
- Tôi không biết sao nó lại có liên quan.
Ý tôi là, tôi không biết.
Chuyện gì đã xảy ra?
- Anh có uống rượu không?
- Không.
Tôi ngửi thấy mùi rượu.
- Là gã này và gã đằng sau.
- Đó là tôi.
Tôi cần các anh theo chúng tôi về đồn.
Sĩ quan.
Chạm tay nào.
Tớ không thể tin mình để cậu nói với
mình toàn bộ chuyện này. Không tin nổi.
Cậu đang đùa tớ sao?
Chúng ta chỉ bị đưa ra giả thuyết thôi.
- Giả thuyết thôi sao?
- Cậu chính là người đẩy bọn tớ dình vào chuyện này.
Anh có muốn giải thích sao anh
làm điều 61 ở khu 25...
...cách một dãy từ nhà nạn nhân...
...ngay sau khi anh ta bị bắn chết không?
Tôi đang đua xe.
- Tôi là một tay đua.
- Anh đang đua xe?
Mm.
Trong một chiếc Prius?
Tôi không thắng nhiều.
Đây là điều tôi không hiểu.
Anh ở hiện trường vụ án.
Một tiếng sau chúng tôi tìm thấy chiếc xe. Anh bị
bắt gặp đang đi chơi với thằng khốn quái đản này.
- Một thằng quấy rối tình dục bị ghi nhận.
- Nó chỉ là một sân chơi không có người.
Và gã này. Kẻ làm việc cho Hóa chất Pellit,
Công ty của nạn nhân.
Cái gì?
Sếp tôi bị giết sao?
Oh, wow. Cậu làm gì ở nhà hắn, Nick?
Sao cậu lại ở đó?
Anh ở đâu trong suốt thời gian
vụ giết người xảy ra?
Tôi đang làm tình.
Tôi đang làm tình với một người phụ nữ.
Đúng vậy. Giết vài cái ông.
- Thanh tra....
- Không, uh, tôi có một câu hỏi.
Nếu một sốn chúng tôi biết,
kẻ bắn súng là ai...
...và anh ta sẵn sàng nói cho ông...
...thì anh ta có được miễn tội không?
Không. Anh ta sẽ phải
vào tù một thời gian.
Nếu anh ta biết kẻ bắn là ai
mà không nói cho chúng tôi...
...đó sẽ là tội cản trở luật pháp.
Mừng là không ai trong
chúng tôi biết kẻ đó là ai.
Nghe này, nếu anh nghĩ chúng tôi tin
tất cả chuyện này là một sư tình cờ lớn...
...thì ta sẽ ở đây lâu lắm đấy.
Okay, từ đã. Bằng việc nói
"ta sẽ ở đây trong một thời gian dài"...
...ông ám chỉ rằng chúng tôi
không được phép đi khỏi đây...
...chỉ trong trường hợp chúng tôi bị bắt.
Chúng tôi có bị bắt không?
Không. Chúng tôi chỉ mang
các anh về thẩm vấn.
Vậy thì, chính việc đó đã làm rõ...
...ông không có đủ bằng chứng...
...cấu thành một lệnh bắt giữ.
Vẫn chưa.
Vậy thì theo Đạo luật bổ sung số 4...
...tôi tin là chúng tôi được tự do
đi khỏi đây. Có phải không?
Về kỹ thuật thì là vậy.
Với tôi vậy là đủ rồi.
Quý vị, chúng ta là những người tự do.
Đi thôi.
Ta phải quay về xe của cậu.
Đi tiếp thôi.
Ta gọi taxi? Đi xe lửa?
Cậu muốn làm gì?
- Cậu từng đi tàu điện ngầm ở thành phố chưa?
- Nó khá tuyệt. Cậu học ở đâu vậy?
Luật & Trật tự, okay? Cậu có thể
học thứ đó khi xem Luật & Trật tự.
- Ta đã diễn chúng, huh?
- Đúng thế.
Cậu đã phản bội bọn tớ.
Có vài đoạn đối thoại về việc phản bội nhau,
nhưng nó sẽ không sao.
Chờ đã.
Đó là cho cậu, nóng nảy.
Chạy quá tốc độ và vượt đèn đỏ.
Các cậu đừng quá thấy
thoải mái khi ở ngoài đó.
Pháp y của tôi đang lục tung nhà Pellit
ngay lúc này để tìm DNA và vân tay.
Và tôi sẽ nói cho các anh điều này.
Cả cứt họ cũng không bỏ qua đâu.
Ngãi vào mông nào.
Sao cậu lại nhét hết đồ trong phòng tắm
của hắn vào đít cậu thế?!
- Tớ đâu biết tớ có DNA trong mông của mình.
- Nói dối! Cậu biết có DNA trong mông của mình.
Cậu giống như là nhét cứt vào mông cậu,
đúng là đồ đồi trụy!
Ta sẽ tìm luật sư, anh bạn.
Vậy thôi.
Tớ không có tiền thuê luật sư. Tớ đã mua
một cái nhẫn rất đắt tiền nên tớ không còn đủ sức...
...và tớ đã đưa hết tiền cho thằng Đệch mẹ Jones.
Đó là kẻ ta nên nói chuyện.
- Hắn đã hướng cho ta vụ này, phải không? 5000?
- 5000. 4000, cùng với cái cặp.
- Đừng có nói về nó!
- Đừng có nói về cái cặp.
Xin lỗi. Da-da-da.
- Chào, Đệch mẹ.
- Hey, xem ai quay lại nào.
Bất cứ gì xảy ra ở đó, uh,
Những kẻ lạ mặt trên xe lửa khỉ gió?
Không có tác dụng.
Chúng tôi cần anh giúp.
Một nạn nhân dự định của chúng tôi
đã giết một nạn nhân dự định khác.
- Câm mồm lại.
- Nó hóa tệ rồi.
Các người quả là bọn khốn thiên tài.
Cám ơn, nhưng bọn tôi đâu có làm gì.
Bọn tôi không biết sao nó xảy ra.
Bọn cớm đem chúng tôi về
xem giống như là nghi phạm.
DNA của Kurt có đầy trong căn hộ vì
cậu ta dùng bàn chải chà vào mông mình.
- Đó đâu phải là điểm chính yếu.
- Tớ phải kể cho anh ta toàn bộ câu chuyện.
Tôi hiểu rồi.
Đầu tiên, ta phải bàn chuyện làm ăn đã.
Mm-hm.
- Tôi cần 5000 đô.
- Đâu có cần nhiều đến thế.
- 2000?
- Hoàn toàn không.
Không đâu, Đệch mẹ. Không.
Được rồi, trả tiền đồ uống cho tôi.
- Trả tiền đồ uống.
- Tôi sẽ làm.
Không phải là một kẻ thương lượng giỏi.
Cái gã mà đã giết gã kia,
cớm có truy tìm hắn không?
Không, họ không nghi hắn.
Đây là những gì các người cần làm:
Bắt hắn thú nhận tội giết người
khi các người đang đeo máy nghe lén.
Bọn tôi có thể làm được. Nó dễ mà.
Đó là cách họ tóm anh
khi anh giết ai đó sao?
- Tôi đâu có bao giờ giết ai.
- Xin lỗi?
Tôi chưa bao giờ giết ai.
Không đùa chứ. Anh nói là anh làm
một vụ rất là nguy hiểm.
Đúng thế,
nhưng đâu có nghĩa là tôi phải giết ai?
- Anh đã ám chỉ nó.
- Anh không giết ai thì anh làm nghề gì?
Nghe này, tập trung vào đây.
Các người có bao giờ xem phim
Tuyết rơi trên Cedars chưa?
Chưa.
- Chưa bao giờ xem.
- Tôi yếu bộ phim đó.
Chuyện xảy ra là tôi chôm
một máy quay có phim đó rồi giấu nó.
Họ chờ ngay bên ngoài lối ra vào.
Họ tóm tôi.
- Anh mất 10 năm vì bản quyền phim sao?
- Ừ.
- Họ quan trọng hóa chuyện khỉ đó.
- Chuyện đó đâu có nghiêm trọng.
Ta nhận lời khuyên giết người...
...từ một gã mà tội từng phạm lớn nhất
là chôm một cuộn băng của Ethan Hawke.
- Vậy là anh biết bộ phim.
- Tôi biết ai đóng phim đó.
Mọi người biết bộ phim. Quên nó đi.
Anh đã lừa chúng tôi, Đệch mẹ--
Chờ chút, tớ thấy chuyện này
có gì không ổn, được chứ?
Vậy anh gọi mình là cướp băng video?
Vậy sao anh lại mang theo súng,
Ngài cướp video?
- Súng?
- Ừ.
- Tôi không muốn thấy nó.
- Nó là di động của tôi.
- Nó là Sidekick. Tớ về xe thôi.
- Oh, khỉ thật.
Anh cầm nó như súng và làm bọn tôi sợ vãi đái.
Mẹ kiếp, tôi thấy mình như thằng đần.
- Đi thôi.
- Anh là thằng đần.
Đâu có ai đi vào một quán bar và đưa cho
một gã 5000 đô chỉ vì hắn da đen.
- Nó không phải là chuyện màu da.
- Thôi, đi nào.
Đi nào. Dale.
Bọn khốn này điên rồi.
Okay.
Trông yên ắng nhỉ?
Ừ. Okay, kiểm tra cuộn băng ghi âm,
tớ cho vào đó pin mới rồi.
Nó một vụ đầu tư lớn nên tớ
phải là người giữ nó.
- Còn lâu. Tớ sẽ làm nó.
- Cậu sao?
Cậu sẽ phải gắn nó vào ngực.
Tớ không thể gắn nó vào ngực.
Ngực của tớ đầy lông.
Vậy bỏ nó vào túi của cậu.
Không phải gắn nó vào ngực.
Ta làm gì? Chờ hắn về nhà,
trói hắn vào ghế hay gì đó sao?
Một trong bọn ta sẽ cầm ghế,
xoay vòng và tấn công hắn.
- Tớ cầm ghế.
- Nick cầm ghế.
- Sao cậu làm thế?
- Hắn là sếp tớ.
Có thể chúng ta cầm 3 cái ghế
và cùng xoay vòng một lúc.
Tấn công hắn như thế.
Nó chẳng có vẻ sợ hãi chút nào,
giống như là đang xài nhạc cụ.
Coi chừng con mèo.
Ngạc nhiên chưa!
Okay. Chỉ là báo động giả.
Quay lại đi nào, ẩn đi.
Chào. Các anh là ai vậy?
Vào trong nào. Đóng cửa lại, nhanh lên.
Um, okay. Chờ chút.
Anh chính là anh chàng đã giúp Dave
bên ngoài đường vào đêm đó.
- Chính là anh ấy.
- Đúng là tôi.
- Ông ấy sao rồi?
- Ông ấy khỏe, cám ơn anh.
- Tôi có mời anh không?
- Có và không.
Tôi làm cho chồng của cô.
Bọn tôi đến trễ.
- Đây là hai người bạn.
- Ông ấy trong nhà để xe.
Oh, ta nên trốn đi.
Mọi người, vào nào.
- Ai đó tắt đèn đi.
- Nằm xuống nào.
Nhân tiện, tôi là Kurt.
Hồi nãy tôi chưa có cơ hội tự giới thiệu.
- Oh, hey, Rhonda. Xin chào.
- Chào, Rhonda. Rất vui được gặp cô.
Nick không nói với tôi là
sếp anh ấy cưới một người mẫu.
Ha, ha. Không còn là người mẫu nữa.
Cô nghỉ từ khi nào?
Ngạc nhiên chưa!
Mẹ kiếp! Chúa ơi, tôi ghét điều này!
Bọn em hù được anh rồi, cưng?
- Anh có ngạc nhiên không?
- Có.
Anh yêu, mọi người đều ở đây.
Tôi sẽ cất đồ.
Cô ấy biết là tôi ghét ngạc nhiên.
Tôi nghĩ ta hù được anh ấy. Ha, ha.
Ta làm anh ấy ngạc nhiên.
Okay.
Hắn ta ở trong đó một mình.
Đây là cơ hội của ta.
- Các cậu sẵn sàng chưa?
- Rồi.
- Đi gần vào, okay?
- Mm-hm.
Cùng làm nào.
Harken.
Tôi không thể tin vợ tôi mời anh.
Còn anh làm gì ở đây?
Đến đây đâm tôi thêm vài nhát sao?
- Bọn tôi biết ông đã làm gì.
- Nó có nghĩa gì?
Bọn tôi đã ở đó và thấy ông giết gã kia.
Thật sao?
Giờ thì sao chứ?
Bọn khốn nhỏ bé run rẩy kia?
Bọn mày nghĩ có thể tống tiền tao...
...vì nhìn thấy
tao giết người tình của vợ tao sao?
Nói tên hắn ra!
Gì chứ?
Người mà ông giết, nói tên hắn.
Pellit? Tin tao đi,
tên Pellit chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Được rồi. Cám ơn. Đi thôi các cậu.
- Đúng thế.
- Chờ đã. Kurt ở chỗ quái nào?
Tao đã giết Pellit.
Chờ đã, tôi lạc mất anh bạn Kurt.
Tao đã đi đến trước cửa nhà hắn,
dí súng vào ngực hắn và bắn hắn.
Rồi bọn mày biết gì không? Có biết
tao làm gì nữa không? Tao bắn hắn lần nữa.
Để tao nói cho bọn mày một điều.
Tao thích nó.
Nên nếu bọn mày nghĩ tao
là loại người nhát gan...
...kẻ không dám làm điều tương tự
với hai thằng tống tiền ngu ngốc...
...thì nghĩ kỹ lại đi.
Biết ai nghĩ ông là kẻ nhát gan không?
Bạn tôi Kurt. Để tôi mang hắn đến.
Mày toi rồi, Hendricks.
Mày vào nhà tao vào cái ngày sinh nhật
trời đánh này và lôi chuyện khỉ này ra.
Để tao nói cho mày điều này.
Mày chết rồi.
Hai đứa mày.
- Và...?
- Kurt.
Kurt. Bọn mày chết chắc rồi.
Tôi không biết là sinh nhật ông.
Hắn làm gì vậy?
- Ông có gì thế?
- Lấy súng của tao. Một giây nữa thôi.
- Tớ đi lấy xe.
- Tớ chuồn thôi.
Bọn ta bẫy được hắn, bắt hắn phun hết chuyện.
Chuyện đếch gì xảy ra với Kurt?
- Hey!
- Cậu đây rồi.
Cậu ở đâu vậy?
Dạ dày của tớ không ổn.
Tớ phải vào nhà vệ sinh.
Hắn đã thú nhận mọi thứ,
và giờ đang lấy súng của hắn.
- Kurt, chuyện gì diễn ra ờ đó?
- Oh, uh...
...cô ấy cho tớ một chuyến du lịch
của tháng -- căn nhà.
- Ow! Cậu--?
- Vào xe ngay.
- Nhanh lên.
- Coi nào.
Tớ đã mất trí, okay? Tớ xin lỗi.
Cô ấy quá hấp dẫn. Còn tớ yếu đuối.
Tớ là người yếu đuối, okay?
Tớ thừa nhận nó.
- Lùi xe lại.
- Oh, khỉ thật.
- Họ tìm thấy DNA của tớ.
- Lùi xe lại.
Quay lại đi. Thấy chưa?
Họ tìm thấy cái bàn chải của cậu.
- Cậu bị ám ảnh bởi tên khốn trong cậu!
- Không có. Nó là trò chơi khăm, Dale.
Câm đi. Khi nào ta còn sống
thì hãy nói về nó.
- Tình hình hiện tại không ổn chút nào.
- Cớm sẽ có ở mọi nơi.
Cậu đang nói về việc lẩn trốn?
Đúng vãi.
Tớ đang nói về Canada hay Mexico.
Tớ không thể sống ở Mexico.
Tớ không thể ăn nổi đồ ăn ở đó.
Tớ có vấn đề về tiêu hóa
-- tớ có lẽ sẽ chết.
- Vậy cậu định ở tù đến hết đời sao?
- Câm hết đi.
Tớ có điện thoại, tớ phải nghe.
Chào?
Chào cưng.
Nghe này, Julia,
giờ không phải là lúc để nói chuyện.
- Hey, tớ không có ở đây.
- Được mà.
Thực ra là tôi định gọi
về điện thoại nhà của anh.
Anh biết đấy, nói cho Stacy về chúng ta.
- Đừng làm vậy. Chờ đã.
- Ta đã học về hệ mét.
Ta phải mua áo choàng và áo
rồi học hockey và tất cả thứ khỉ đó.
Không, tôi nghĩ tôi đợi quá lâu rồi, Dale.
Tôi đã quá mệt mỏi vì anh
đùa cợt với cảm xúc của tôi.
Tôi không đùa nữa.
Không có đâu. Tôi sẽ lo chuyện đó.
Chờ đã. Anh định làm gì tôi?
- Tôi sẽ quan hệ với cô.
- Gì chứ?
Tôi muốn anh nói cho tôi chi tiết.
Và nhớ nói dứt khoát đấy.
Chi tiết? Tôi đang ở trong xe với bạn.
Giờ không phải lúc thích hợp cho chi tiết.
- Tôi không quan tâm.
- Okay, được rồi.
Tôi sẽ làm cô thỏa mãn.
Với ngón tay và lưỡi của mình.
Tôi biết anh còn làm tốt hơn nữa.
Được rồi, tôi sẽ nhét chim mình
vào lìn của cô, Julia.
Anh bạn, tôi chịu đủ rồi đấy.
Cái đếch gì đó?
- Cái đếch gì?
- Là Harken. Cắt đuôi hắn đi.
- Chúa ơi!
- Hãy thoát khỏi đây.
Cẩn thận chứ.
Anh sẽ vỗ vào mặt tôi
với chim của anh chứ, Dale?
Có, tôi sẽ dùng chim mình
chà lên khắp mặt của cô!
- Gã này mất trí mẹ nó rồi.
- Chà khắp mặt cô bằng chim tôi!
- Đừng có để tông nữa.
- Đến lúc rồi.
Okay. Nữa đi, Dale.
Tôi sẽ nằm đè lên người cô...
...và tôi sẽ chà mông mình vào mông cô...
...cho đến khi nó đỏ rát lên...
...và cả hai đều bị phồng rộp da.
Không ổn rồi.
Đưa bọn tớ thoát khỏi hắn!
Tớ biết rồi.
- Tiếp đi.
- Tôi sẽ liếm tay cô và những chỗ khác.
- Gì nữa?
- Rồi tôi sẽ...
...chui đầu mình vào
khe nứt giữa mông cô!
Đúng rồi cưng, ngay chỗ đó.
Rồi tôi sẽ nhảy trên ngực cô,
nhảy lên nhảy xuống mông cô.
Ah. Tôi sẽ gặp anh vào thứ 6,
đồ con chim hư hỏng.
Tốt. Hẹn gặp thứ 6.
Cậu làm tốt việc phang
con mẹ điên đó lắm đấy, Kurt!
Có thể tớ nên nhảy trên
ngực cô ta, huh?
Có thể cậu nên làm vậy.
Nhân tiện, lái giỏi lắm.
Cám ơn nhiều.
- Xin chào, ông Buckman.
- Yeah, hey, Gregory. Anh sao rồi?
Các cảm ứng kết nối của chúng tôi
báo cáo là ông vừa bị va chạm.
Đó là vì có một thằng điên
vừa tông vào chúng tôi.
Tôi sẽ báo động cho nhà chức trách
và chỉ cho họ vị trí của ông.
Đừng có gọi cảnh sát.
Họ đang truy tìm chúng tôi.
Đừng, Gregory, họ nghĩ chúng tôi đã giết
một người, được chưa? Đừng gọi cảnh sát.
Chuyện gì vậy?
Sao cậu chạy chậm lại, Kurt?
Whoa. Oh, không. Tớ đâu có biết.
Không, máy tắt rồi.
- Tôi đã tắt máy xe của ông từ xa.
- Gì chứ?
Nó là quy định tiêu chuẩn
của Hệ thống dẫn đường...
...khi mà tài xế phạm tội.
Tôi đã trả 19 đô một tháng
cho cái dịch vụ khốn kiếp này.
Hãy để lại xe của ông.
Cảnh sát sẽ đến ngay thôi.
Gregory,
tôi nghĩ anh là bạn chúng tôi!
Ra khỏi xe thôi, tất cả bọn mày.
Nhanh lên nào.
- Có nhớ tôi đã cứu ông một lần không?
- Câm mồm.
- Bình tĩnh đi--
- Câm mồm.
Tao có 6 viên đạn trong này.
Nghĩa là tao có thể bắn bọn mày mỗi đứa
hai phát, giống như thằng khốn Pellit đó...
...nếu tao thật sự muốn,
nhưng giờ thì tao chưa muốn vậy.
Ông không muốn bắn bọn tôi hai lần
hay không muốn bắn chúng tôi?
Câm mồm.
Tao có ý hay hơn.
Tao sẽ nói bọn cớm là mày giết Pellit.
Và khi tao phát hiện ra,
bọn mày cố giết tao để bịt miệng.
- Điên thật.
- Vậy sao?
Vì tao chẳng thấy có tí bằng chứng nào
chứng minh là tao đã bắn Pellit.
Hơn nữa, tao là người bị thương vào chân.
Cái gì?
Chúa ơi, đau như hoạn.
Thằng khốn.
- Chụp này!
- Đừng có chụp--!
- Mẹ kiếp, Dale.
- Mày thấy chưa?
Mày không thể thắng một cuộc thi chạy
mà không có ít Band-Aids trên người mày.
- Nó nghĩa là gì?
- Xem này.
- Tất cả đứng yên!
- Cảnh sát đây!
Bỏ súng và quỳ xuống!
Cám ơn Chúa.
Cám ơn các anh đã đến đây.
Bọn chúng bắn tôi.
- Không phải đâu!
- Đúng là nhảm nhí!
Tôi phát hiện chúng giết một người.
Chúng cố bịt miệng tôi.
Xin bảo vệ tôi khỏi chúng.
Tôi có vợ và một con mèo!
Bình tĩnh đi.
Gọi xe cứu thương.
- Hey, gì thế?
- Không có gì. Chỉ là một cuộn ghi âm.
Oh, khỉ thật! Nó là băng ghi âm!
- Cậu có tắt nó không?
- Không, nó vẫn đang thu!
- Nghe chúng tôi này, cảnh sát.
- Giơ tay lên!
Xin hãy nghe chúng tôi một giây.
Hắn thú tội đã giết Pellit.
Hắn nói hắn bắn Pellit hai phát...
...và hắn sẽ bắn chúng tôi một hay
hai phát. Hắn không thoát khỏi đâu.
- Mày điên rồi.
- Cứ mở cuộn băng.
Nhưng tất cả bọn họ
đang ở ngay ngoài đó.
Bi của anh thật nhẵn.
Chờ đã. Đó là vợ tao sao?
Không. Dĩ nhiên là không.
Hãy tua qua đoạn đó.
--chui đầu mình vào
khe nứt giữa mông cô!
Rồi tôi sẽ nhảy trên ngực cô,
nhảy lên nhảy xuống mông cô.
Cái đếch gì thế này?
Đừng phán xét nó. Tôi có vấn đề với
sếp của tôi. Không phải là việc của ông.
Nếu ông có thể nghe đến cuối...?
Chẳng có cái mẹ gì cả.
- Khỉ thật!
- Chuyện gì vậy?
Nó hẳn đã ngừng khi ta bị đụng xe.
Trước khi gã này thú nhận sao?
Tôi đã nói chúng là bọn nói dối.
Không thể tin chúng được.
Chúng bắn tôi vào chân,
giết chết một người.
- Hắn tự bắn mình.
- Tôi không cần nghe gì khác nữa.
- Còng chúng lại.
- Oh, Chúa ơi.
- Ông không cần còng chúng tôi.
- Chúa ơi, ta sẽ vào tù.
Ta sẽ vào tù. Không tin được.
Nó đau quá.
Xin lỗi? Cảnh sát?
Tôi nên đề cập là chính sách
của Hệ thống dẫn đường...
...là ghi âm tất cả các cuộc nói chuyện
để làm bằng chứng bảo hiểm.
- Thằng quái nào thế?
- Đó là Hệ thống dẫn đường của chúng tôi.
- Tên anh ta là Almonan.
- Giơ tay lên!
- Atmanad.
- Almondmond.
- Atmanad là cái gì!
- Atmanand.
Atmand-- Gregory, uh, bật lại lúc hắn nói.
- Bật lại khúc sau khi bị đâm xe.
- Very good, sir.
Ông không thể nghe cái này.
Nó không phải là bằng chứng.
Tao có 6 viên đạn trong khẩu súng này.
Nghĩa là tao có thể bắn từng thằng trong
bọn mày hai phát, như đã bắn thằng khốn Pellit...
...nếu tao muốn,
nhưng giờ thì tao chưa muốn.
- Chính là nó.
- Vậy đó chính là anh.
Đó không phải là bằng chứng. Chỉ là chiếc xe.
Ông không thể nghe một chiếc xe.
Có vẻ như cuối cùng tôi cũng
có được sự thăng chức đó.
Để trả lời câu hỏi của ông,
đó chính là vợ ông.
- Mày phang vợ tao?
- Đúng đấy.
Không ai phang vợ tao!
Ah.
Các cậu thích mấy
cái núm vú đó đến mức nào?
Cậu vừa trích dẫn câu nói sao?
- Good Will Hunting.
- Good Will Hunting.
- Thật tuyệt.
- Đúng ngay tình huống.
Good Will Hunting trích dẫn.
Thay vì nói là "táo" hắn lại nói "núm vú".
- Vào đúng khoảnh khắc.
- Chúc mừng sinh nhật.
Cuối cùng, chúng tôi không vào tù.
Thật ra, chúng tôi đã vào đó
vào tối mà họ tóm được chúng tôi.
Nhưng từ khi chúng tôi
dẫn cảnh sát đến chỗ Harken...
...họ đồng ý bỏ hết cáo buộc với chúng tôi.
Cũng lạ, may cho Kurt...
...là không có luật nào phạt về việc
chà dụng cụ cá nhân của người khác vào mông cả.
Hơn nữa, vì Harken bị xử...
...phải ngồi tù trong 25 năm,
Comnidyne đưa tôi làm Quyền Chủ tịch.
Nó là một việc tuyệt vời,
tôi được tăng lương và làm chủ chính mình.
Trừ chuyện của CEO.
- Xin chào.
- Chào. Anh hẳn là Nick.
- Vâng.
- Thật vui vì cuối cùng cũng gặp anh.
- Tôi cũng vậy, Ông Sherman.
- Lou thôi.
Okay. Lou.
Tôi rất cảm kích ông đã cho tôi cơ hội.
Tôi sẽ không làm ông thất vọng.
Tôi chắc anh sẽ không làm vậy đâu.
Từ những gì tôi nghe được, người ta
nói ông ấy là người tử tế nhất trên thế giới.
Ông Sherman,
tôi xin lỗi vì cà phê của ông bị nguội.
Uh, Lou?
Phần lớn mọi người.
Ông Sherman, tôi đói quá!
Tôi có thể ra ngoài không?
- Ông có nghe không?
- No.
Có vẻ như có người trong cốp xe ông.
Sao ta không để chuyện này
như là bí mật nho nhỏ giữa chúng ta nhỉ?
Tôi cần tắm.
Hóa ra sếp mới của tôi...
...là một gã già tráo trở khốn khiếp.
Trong lúc đó, gia đình Pellit đưa phần lớn
người cũ vào các vị trí trong công ty...
...chứ không phải là Kurt.
Nhưng cậu ấy thấy không sao cả.
Vì cậu ấy nhận ra khi bạn là sếp,
đôi khi có người muốn cậu chết.
- Hey, Kurt. Vào đi.
- Margie, tôi muốn chúc mừng cô.
Cám ơn.
Nếu có gì tôi có thể giúp trước khi đứa bé
ra đời, thì cứ nói cho tôi biết.
- Đứa bé nào?
- Con của cô.
- Tôi đâu có thai.
- Vậy tôi không có phang cô sao?
Ay.
Julia.
Tôi đang nghĩ ta có thể
nên xử cho bệnh nhân trước.
Còn Dale?
Cuối cùng, cậu ấy quyết định cơ hội
duy nhất là làm rối trí Julia.
Anh liên tục làm tôi ngạc nhiên đấy...
...anh chàng nhỏ bé dơ dáy.
Như cô đã chờ.
Anh thích thế này sao, Dale?
- Anh thích thế này sao, Dale?
- Oh, Chúa ơi, đúng rồi.
Oh.
Oh, Chúa ơi, tôi ước
mình có thể phang Julia.
Cái gì?
Tôi xin lỗi, nhưng không thể
nhịn cười nổi! Nó thật tuyệt!
- Cô ấy đang nói chuyện với chim của cậu!
- Anh là ai?
Julia, đây là bạn thân nhất của tôi,
Kenny Sommerfeld.
Kẻ từng thành đạt nhất.
- Đưa nó cho tôi.
- Đừng có chạm vào tôi.
Kenny sẽ sẵng sàng làm
bất cứ gì với giá 50 đô.
- Thật đấy.
- Nó không hay.
Nhưng đó là lý do tôi bảo
anh ấy giúp tôi bẫy cô.
Thật sao? Có là những gì anh làm sao?
Lời của anh chống lại tôi sao?
Đừng quên gã đó.
Nói lời chào người quay camera của tôi.
Anh ta quay nhiều phim bom tấn của Hollywood.
Anh là thằng khốn bệnh hoạn.
Anh là thằng khốn bệnh hoạn.
Câm mồm đi.
Julia, câm mồm được chứ?
Đây là điều sẽ diễn ra, okay?
Tôi sẽ đi nghỉ hai tuần rất tuyệt,
và rất đắt tiền với hôn thê của mình.
Cứ gọi nó là tuần trăng mật, được chứ?
Và cô sẽ trả tiền cho chuyến đi nghỉ đó.
Rồi tôi sẽ quay lại làm việc, được chưa?
Vì nếu cô nhìn giở trò gì với
cái mông nhỏ gợi cảm của tôi, Julia...
...tôi sẽ cho mọi người thấy cô như thế nào...
...đồ cho điếm chó điên khùng!
Ah, quá đã.
Dịch bởi: davidseanghia@gmail.com
.: www.phudeviet.org :.