Tip:
Highlight text to annotate it
X
Dựa trên một sự kiện có thật...
Năm 1941, Nhật đánh bom Trân Châu Cảng.
Toàn bộ hạm đội của Mỹ bị tê liệt.
10 giờ sau, quân Nhật lại băng qua
Thái Bình Dương và tấn công Philippines,
làm bàn đạp cho cuộc đổ bộ lên đảo.
Nhật Bản đã gây nên một cơn địa chấn...
cho quân lực Mỹ, bao gồm 10,000 lính Mỹ,
và 60,000 lính người Philippine.
Bị đẩy lùi về bán đảo the Bataan,
và không có lực lượng hải quân
ứng cứu, sau lưng lại là biển...
nên tất cả đã bị bắt và giết.
Bỏ mặc những ý kiến chỉ trích,
tổng thống Roosevelt và bộ máy lãnh đạo cao cấp của ông...
vẫn quyết định dồn sức đánh vào Châu Âu,
để ngăn chặn Hitler.
chiến lược này đã quyết định số phận toàn bộ lính Philippines.
và những lính khác ở Bataan.
Nhận được lệnh từ cấp trên,
tư lệnh MacArthur đã rời AustraIia,
và có lời thề là sẽ quay về.
Sau 4 tháng chiến đấu mà không có 1 sự chi viện nào
tàn quân Mỹ và Philipin...
phải đầu hàng quân đội Nhật bản.
Đó chính là thất bại lớn nhất
trong lịch sử quân đội Mỹ.
70,000 tù binh chiến tranh
không được cung cấp chỗ ở và thức ăn,
lính Nhật đẩy những tù binh yếu ớt nhất
vào những cuộc hành quân tàn bạo dài 60 dặm.
Những người ngã xuống đều bị đâm hoặc bị bắn.
Theo thống kê có khoảng 15,000 tù binh
chết trong những cuộc hành quân chết người ở Bataan.
Còn những tù binh sống sót thì bị dồn
vào trong những trại khác nhau.
Ở O'Donnell, Cabanatuan và cả Palawan.
Lính Nhật cực kỳ coi khinh những tù binh
và đối xử với họ rất dã man.
Hàng ngàn người chết vì bệnh tật,
đói khát và bị lạm dụng.
Tuy nhiên, cho đến năm 1944,
thế trận thay đổi.
Với những chiến thắng mới,
quân đội Mỹ dần áp đảo quân đội Nhật.
nhưng với mỗi lần thất trận,
quân đội Nhật lại càng hung hăng hơn.
Họ bị nhồi nhét vào đầu rằng
người Mỹ sẽ trả thù không thương xót.
Chính phủ Nhật tại Tokyo đã kích động nỗi sợ hãi này.
Thuyết phục những người lính rằng
họ sẽ phải bảo vệ Tổ quốc cho đến chết.
Vào ngày 1 tháng 8 năm 1944,
Bộ Quốc phòng Tokyo đã đưa ra 1 bản tuyên cáo...
Nêu lênh chính sách của quân đội
Nhật đối với các tù nhân chiến tranh.
Viết rằng:
"Mục tiêu là không để một tù binh nào trốn thoát.
tiêu diệt toàn bộ không để lại 1 dấu vết nào.
Đi đi, đi nhanh lên.
CUỘC ĐỘT KÍCH VĨ ĐẠI
Dịch bởi lgvn
nnt23785@yahoo.com
Sự kiện này xảy ra
trong 5 ngày đêm tháng 1 năm 1945...
Cuộc đổ bộ ở Lingayen Gulf...
là cuộc thủy hành quân lớn nhất
chưa từng có ở Thái Bình Dương.
Có khoảng 24,000 lính tiến được vào bờ,
đã sẵn sàng cho cuộc giáp chiến cuối cùng vào Philippines.
Tôi đã tốt nghiệp trường Stanford trươc khi
thực hiện nghĩa vụ trong lực lượng R.O.T.C.
Nhưng tôi chẳng thấy thú vị với con đường binh nghiệp.
Tôi chỉ mong sớm hoàn thành nghĩa vụ
và được trở về với vợ và gia đình thôi.
Tôi là Đại úy ở tiểu đoàn Biệt kích số 6.
Và chỉ huy của tôi là Trung tá Henry Mucci.
- Làm gì mà lâu thế Trung uý?
- Tôi đang nghĩ, Trung tá.
Ồ nếu anh suy nghĩ về nó,
nghĩa là anh đã mất nó.
- Muốn tôi gợi ý cho không?
- Không, Trung tá, tôi không muốn anh..
Từng tốt nghiệp ở West Point, Mucci là một trong
những tay huấn luyện giỏi nhất mà tôi từng gặp.
Anh ta đảm nhận những nhiệm vụ tưởng
chừng như không thể thực hiện được.
Công việc huấn luyện cho những tân binh
mới chân ướt chân ráo vào quân đội
trở thành một đơn vị quân xuất sắc.
Theo những gì được ghi chép,
thì hầu hết họ là những người nông dân
xuất thân từ những vùng nông thôn hẻo lánh.
và không có 1 chút kinh nghiệm chiến đấu nào cả.
Trung sĩ, anh có thấy Trung tá Mucci đâu không?
Có thưa sếp.
Ông ta đang chơi bài ở chỗ Waldorf.
Tôi nghĩ không nên quấy rầy ông ta
lúc này, ông ta đang thua đó.
Ah, làm gì mà ầm ĩ thế, Trung úy Foley?
Chia ván khác đi, ván này đen quá!
Anh cứ ngậm cái tẩu hoài thì biết anh thua rồi.
Đợi đó, đồ tự mãn chết tiệt.
Trung tá, đây là bản đồ
Có ai biết đằng kia là ai không?
- Không, thưa sếp
- Vệ binh đâu.
- Vâng thưa sếp.
- Aliteri, coi thử anh chàng đó là ai.
Rõ, thưa sếp.
Chúng tôi đã tập luyện hàng tháng trời,
nhưng có rất ít những hoạt động...
liên quan tới quân đội.
Chúng tôi chỉ như một cuộc thử nghiệm
của Trung tá không hơn không kém.
Mucci kiên quyết chứng tỏ điều đó là sai.
- Chào Đại tướng.
- Henry.
Anh cũng đã biết, đây là Đại tá White,
còn đây là Thiếu tá Lapham.
Thiếu tá, đây là Trung tá Henry Mucci,
thuộc tiểu đoàn Biệt kích số 6.
Thiếu tá Lapham là người đứng sau chiến dịch Bataan.
Anh ấy chỉ huy đơn vị du kích ở Bắc trung tâm Luzon.
Du kích quân Philipine được coi là
lực lượng chủ lực của McAthur kể từ thất bại đó.
- Thật là vinh dự cho tôi, Thiếu tá.
- Cảm ơn ngài.
Thiếu tá Lapham, hãy nói cho Trung tá Mucci
những gì anh đã bàn với chúng ta.
Cách đây 5 dặm về phía đông thành phố Cabanatuan,
có 1 trại tù nhân của Nhật đang giam giữ khoảng
500 lính Mỹ còn sống sót sau những cuộc hành quân.
Như chúng ta nhận định ở khu vực này,
tôi tin rằng bọn Nhật sẽ tàn sát tất cả
tù binh chứ không phóng thích họ đâu.
Có lẽ Thiếu tá Lapham nói đúng.
Ở trại Palawan vừa xảy ra 1 sự việc.
khoảng 150 lính Mỹ bị dồn vào trong
những lô cốt và bị tẩm xăng thiêu sống.
Trên bản tin thời sự, McAthur vừa thông báo.
Lực lượng của chúng ta đã
tập trung ngay trước mũi trại
Nếu không gặp chuyện gì,
chúng ta sẽ đến Cabanatuan vào cuối
tuần này, và thế là hơi trễ...
Horto, G2 có ý kiến về điều này không?
Theo nhận định của chúng ta, Nhật sẽ
thực hiện những cuộc chuyển quân ồ ạt.
có thể là vào ban đêm để tránh máy bay
do thám của ta hoạt động ban ngày.
Điều đó có nghĩa là chúng ta không
thể xác định được vị trí của chúng.
Chúng chỉ cách chúng ta có 30 dặm thôi.
Trung tá, riêng trong vùng này
đã có hơn 30,000 lính Nhật..
Henry, anh hãy lên kế hoạch đi
và đưa nó tới G3 vào sáng mai.
- Rõ, thưa sếp!
- Tôi sẽ có quyết định sau.
Thành thực mà nói, Henry,
nhiệm vụ lần này làm tôi đau hết cả đầu.
3 năm trước, chúng ta đã ra lệnh cho họ phải đầu hàng.
Theo cách tôi hiểu, chúng ta đang nợ họ rất nhiều.
Nhưng...tôi cần thấy một sự cương quyết.
Nếu cảm thấy không làm được,
anh có thể từ chối, hiểu không?
Rõ, thưa sếp!
- Vậy anh sẽ bổ nhiệm ai?
- Chính tôi sẽ chỉ huy.
Hãy thông cho tất cả nhưng thành viên
trong tiểu đoàn của anh biết.
Tôi đã huấn luyện đội Biệt kích này. Tất cả
những gì tôi sai họ làm, tôi đều đã tự hoàn thành.
Tôi nghĩ họ xứng đáng được tin tưởng.
Và tôi cũng vậy.
Được rồi, Henry. Hãy làm đi.
Rõ, thưa sếp!
Đại tướng Krueger vẫn chưa quyết định được.
vì thế tôi cần anh cho kế hoạch này.
Đội do thám Alamo đang chỉ dẫn chúng ta.
Anh sẽ có chúng cho đến sáng mai
Rõ, thưa sếp!
Thưa sếp, khi sếp nói sẽ đi cùng cho chúng tôi...
Đừng lo, Đại úy. Anh sẽ là người chỉ
huy cuộc đột kích, không phải tôi.
Có bao nhiêu lính canh trong trại?
- Có thể là 200
- Còn xe tăng thì sao?
Mái nhà này làm bằng thép,
có vẻ như để bảo vệ thứ gì đó.
Nếu trại ở đây, thì sức mạnh quân Nhật
bên trong thành phố Cabanatuan như thế nào?
- 9,000 lính thưa sếp.
- Đừng lo quá, chúng cách ta tới 4 dặm.
Giao thông của chúng như thế nào?
Chúng di chuyển từ phía bắc xuống phía Nam.
Thế nên đây sẽ là 1 trong những tuyến đường chính của chúng.
Còn cái cầu này cách cái trại khoảng 1 dặm nhỉ.
Nửa dặm thưa sếp.
Trại được canh phòng rất cẩn mật,
chúng ta không biết có bao nhiêu lính canh trong trại.
Rất khó xác định nếu không có chỉ dẫn, thưa sếp.
Chúng ta không có thứ đó.
Bob, tôi chọn anh vì khả năng linh hoạt của anh.
Anh có 24 giờ để làm, Trung úy.
Liệu có đủ thời gian để thu thập
thông tin cho Đại úy không?
Chúng tôi sẽ có tin cho ngài vào 8 giờ sáng 29.
- Vậy làm đi.
- Rõ, thưa sếp!
Sếp, cái này khó tiếp cận hơn chúng ta nghĩ đó.
Không có chỗ trú ẩn trong vòng 800 dặm.
Quá nguy hiểm.
Này. Này!
Anh nghĩ Hewitt Cách chúng ta bao xa rồi?
Chuyện đó thì có gì khác biệt?
Chẳng bao lâu nữa thì tụi
Nhật cũng bắt anh ta thôi
Anh không thể đưa cái gì dễ nhai hơn à?
Xoài, chuối chẳng hạn?
Duke đang bán những con chuột ở
bãi tha ma, nhưng tôi nghĩ là...
Tôi nghĩ đó là sự nuông chiều thái quá.
Bộ anh bị đau răng hay lợi hả?
Bắt đầu là lợi bị sưng, sau đó thì bị đau quanh đầu.
và bây giờ là đến cái cổ.
Đừng lo, không phải sốt rét đâu.
- Thưa sếp!
- Ngồi xuống đi, Trung uý.
Chúng ta vừa dịch điện tin gửi tới Đại tá Mori.
MacArthur đã chiếm được phía Nam hòn đảo,
giờ anh ta đang ở Luzon.
Đúng là giỏi thật.
Chỉ vài ngày mà anh ta vào được,
rồi quay lại Australia,
giống như là đã làm lần đầu.
Thông tin có vẻ tốt, Thiếu tá.
Cả ngày nay tôi ngồi trong văn phòng.
Chúng ta chưa biết là MacArthur gần đến chưa,
hay khi nào anh ta sẽ tới Cabanatuan.
Nói cho anh ấy biết tốt nhất bây giờ là bình tĩnh
chờ đợi xem chúng ta có tìm được thêm gì đó.
Vâng, thưa sếp!
- Đưa cho McMahon thứ này.
- Rõ, thưa sếp!
Đi nào, đứng lên đi!
Nhanh lên nào!
- Họ bắt được Hewitt.
- Ai đang canh anh ta vậy?
Tụi khốn đó không thể chờ đến tối được sao?
Tụi mày sẽ phải trả giá cho chuyện này.
Tụi mày đầu hàng như 1 lũ hèn nhát,
và chạy trốn như những con chó vậy.
Hắn ta chết vì chả có ai trong
tụi mày có dũng khì để ngăn hắn lại.
Cá trích hun khói.
Tôi cần thức ăn.
Colvin, trông chừng đằng sau anh ta.
- Bao nhiêu?
- 5.
- Đáng lẽ anh không nên đến đây.
- Cô cũng vậy.
Cái bọn lính canh này càng ngày càng khó đút lót chúng.
Điều chúng tôi cần nhất chính là thuốc.
Carlos và cha cậu ấy tuần trước bị tụi Nhật thẩm tra.
Chúng đang trông chừng chúng ta.
Nói với Margaret đừng làm gì liều lĩnh.
Anh nghĩ cô ấy có nghe không?
Anh còn muốn nhắn gì cho cô ấy không?
Bảo cô ấy hãy cẩn thận.
Trong này có thuốc chữa sót rét đó, anh hảy bảo trọng?
Trông anh yếu lắm.
Margaret là ai vậy, Red?
Nữ y tá người Mỹ, vợ cấp trên của Thiếu tá.
Năm ngoái anh ấy bị chết do sốt rét trong trại khác.
- Thiếu tá quan tâm đến cô ấy à?
- Điều gì khiến anh nghĩ như vậy?
Không gì cả.
Anh ấy có vẻ quan tâm đến cô ấy.
Anh ấy không có ý gì với cô ấy đâu,
nhưng đáng lẽ anh ấy nên làm như vậy.
Chồng cô ấy cũng chẳng chê trách gì.
và Gibby cũng chẳng thể trách được ai ngoại trừ cô ấy.
- Thế tại sao Thiếu tá không làm gì đó đi?
- Vì anh ấy là một quân tử.
Anh ấy không bao giờ đùa giỡn với vợ của bạn bè.
Nếu là tôi thì dám lắm đó.
Bây giờ cô ấy đang ở đâu vậy?
Cô ấy vẫn còn ở Manila.
Anh nghĩ có chuyển được tất cả số
thuốc này vào trong trại không?
Năm 1941, Manila được coi là hòn ngọc viễn Đông.
có rất nhiều người với nhiều quốc tịch
khác nhau đến đây làm ăn và sinh sống.
Nhưng tất cả đã thay đổi
kể từ khi bị quân Nhật chiếm đóng.
Họ phải tin rằng quân Nhật là người thống trị,
tất cả mọi người phải tuân theo lời chúng.
Những ai không quy phục sẽ bị tống vào tù,
tra tấn hoặc là bị hành hình.
Chính điều này đã làm cho mối liên kết
giữa người Mỹ và Philipin chặt chẽ hơn.
Kháng chiến nổ ra trên quy mô toàn quốc.
Cho đến năm 1945, có hàng trăm
dân thường tham gia những tổ chức bí mật.
Có lẽ vài tuần nữa tôi sẽ bị bọn chúng hỏi thăm đến.
Lúc trước bọn Nhật cũng đã tra hỏi người của chúng ta rồi.
Chẳng có ý nghĩa gì đâu.
Bọn họ biết là Mỹ đang tiến đến gần.
và chúng biết ta có những bằng chứng
về tội ác chiến tranh của chúng.
Don Antonio nói đúng, điều này...
Điều này không giống như trước đâu, Margaret.
Giờ bọn chúng chỉ thu thập thông tin
qua mạng lưới mật thám thôi.
Vậy tại sao họ để cho anh đi?
Tôi xin lỗi, Carlos, nhưng nếu anh
lo lắng như vậy, anh có thể ra đi.
Tôi sẽ không giữ anh lại đâu.
Tôi cũng không muốn ràng buộc bất kỳ ai trong đây.
Tôi chỉ ra đi nếu tất cả chúng ta cùng ra đi.
Các bạn biết điều đó.
Tôi chưa thể ra đi chừng nào vẫn
còn người bị giam giữ ở Cabanatuan.
... Margaret.
Tôi đã gặp Daniel.
Anh ấy sao rồi?
Anh ấy không khoẻ lắm.
Tôi nghĩ anh ấy lại bị sốt rét nữa.
Tôi biết là cha tôi bảo phải chờ,
nhưng nếu làm vậy sẽ không kịp cứu Daniel.
Không, cha cô nói đúng đó.
Nó quá nguy hiểm, đừng nghe tôi nói.
Không, chúng ta vẫn sẽ gặp nhau ở
ngoài bệnh viện như mọi khi. Được không?
Tôi phải đi thôi.
Đại đội...Nghiêm!
Nghỉ!
Tôi đến đây để thông báo với
các bạn những tin đồn là có thật.
Cuối cùng thì chúng ta cũng được giao
một trọng trách xứng đáng với chúng ta.
Chúng ta sẽ đột kích vào hành lang bên phải,
và tiến sâu vào sân sau của quân Nhật.
Giải thoát cho 500 lính Mỹ đang bị giam giữ.
Đây là 1 nhiệm vụ hết sức khó khăn.
Cuộc đột kích này chỉ có thể thành công
nếu chúng ta hành động thật tốc độ,
bất ngờ và vượt trội về hỏa lực.
Đó là lý do tại sao các bạn được chọn.
Trước khi các bạn ăn mừng điều này,
hãy nhớ là các bạn vẫn chưa lập được thành tích gì đâu nhé.
Các bạn là tiểu đoàn tinh nhuệ nhất
nhưng ít chiến công nhất trong toàn quân.
Đây chính là cơ hội cho các bạn thể hiện mình.
Chỉ một cơ hội này thôi.
Những gì mà các bạn sắp thể hiện trong vòng 48 giờ nữa.
sẽ quyết định các bạn được đánh giá
như thế nào trong suốt cuộc đời.
Các bạn vinh dự được phục vụ trong đội quân này.
Nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ,
lịch sử và thời gian sẽ xóa tên mãi mãi.
Điều đó tuỳ thuộc vào các bạn.
Bây giờ, tôi nghĩ đó là điều thông thường.
Đó là lý do tôi sẽ chỉ huy các bạn
trong cuộc đột kích này.
Tôi đặt niềm tin vào các bạn cũng giống
như là tin vào bản thân mình vậy.
Các bạn là những chiến sĩ giỏi nhất, tinh nhuệ nhất
mà quốc gia đã gửi tới cho cuộc chiến này.
Và tôi mong chờ ở các bạn.
Một điều cuối cùng:
Tôi muốn sẽ được gặp lại tất cả các bạn ở
nhà thờ sau khi chiến dịch này kết thúc.
Tôi không muốn có bất cứ sự
ngớ ngẩn nào trong chiến dịch này.
Hay những kẻ giả mạo.
Tôi muốn các bạn quỳ xuống đây và thế trước Chúa.
Rằng các bạn không được chết khi chưa
giải thoát được tất cả các tù binh.
- Rõ chưa?
- Rõ, thưa sếp!
- Chắc chắn không?
- Chắc, thưa sếp!
Cố lên!
Đại đội...Nghiêm!
Đại uý rất thích kế hoạch này của anh
... xây dựng 1 nền hoà bình vĩnh cửu
dựa trên cuộc thánh chiến của chúng ta,
và dựa vào tinh thần bất vị kỷ của những con người
luôn mong ước sống trong hòa bình và công lý,
những điều mà Chúa sẽ ban tặng cho chúng ta.
Xin cảm tạ Người!
- Amen.
- Amen.
Trung đội tập hợp!
Không thể tin được trung tá đã nói
đừng mặc đồ không có phù hiệu.
Ông ta có bộ ria đen như than chì.
Ai cũng biết ông ta là chỉ huy.
- Im đi nào.
- Ý tôi là tôi có thể đội nón sắt của mình.
Thôi nào, chúng ta dùng nó
để nấu, rửa và cả kỳ cọ nữa.
Đúng vậy, những cái nón sắt gây ra nhiều tiếng động quá.
ngoài chiến trường.
- Xin lỗi tôi không nghe thấy, Aldrige.
Anh có nghe không?
- Tôi nghe rồi.
Aldrige, anh là tay súng cừ nhất trong đội.
Anh đã xài 1 trong những loại này chưa?
Chưa ạ.
- Không, thưa sếp, tôi thích cái M-1 của tôi hơn.
- Chọn người nạp súng đi.
Lucas.
- Chắc không?
- Chắc!
Những tên tân binh.
Máy bay Nhật đã oanh tạc vào 6 cứ điểm của PhiIippines.
Manila lúc đó là 13 giờ theo giờ của phương Đông.
Theo nguồn tin cho biết bom đạm của Nhật...
Trung sĩ.
- Anh chuẩn bị hết rồi à?
- Ai nói với tôi là anh và tôi có suy nghĩ giống nhau.
Ồ vâng.
Nhìn kia, Jim,
Tôi chuẩn bị lấy 4 người của anh.
Quân dược đã chuẩn bị đầy đủ rồi, Henry.
Nhưng nếu chúng ta đánh lần này,
anh cần một người có thể do thám.
Tôi không để bỏ lỡ dịp này đâu, Henry.
Đó là lý do tôi ở đây.
Bên cạnh đó, đôi khi những lính cứu thương
cũng cần bác sĩ phẫu thuật bên cạnh.
cũng giống như chỉ huy đại đội trẻ
cũng cần Trung tá của anh ta vậy đó.
Anh thắng rồi đó.
Đại úy, cho tôi một phút được không?
Được rồi, Top.
Tôi có đọc qua bảng phân công cá
nhân và tôi không hiểu lắm.
Trung tác Mucci nói anh ấy muốn chọn
những người chưa có gia đình hơn.
vì thế chúng tôi đã để anh ở lại.
Thưa sếp, sếp cũng đã có gia đình đấy thôi.
Và tôi cũng có thể hình dung được là
vợ của sếp sẽ nhớ sếp như thế nào.
Tôi đã lên kế hoạch cho cuộc đột kích này, Top ạ.
Đừng bắt tôi chống lại quyết định của mình.
Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn sếp
là một người chỉ huy thông thái thôi.
Ngoài kia là những lính Biệt kích chưa
từng được nếm mùi khốc liệt của chiến tranh.
Sếp cần có tôi trong nhiệm vụ này.
Hãy tưởng tượng sếp cần điều gì đó cho
những tình huống không lường trước.
Top, khi tôi còn ở R.O.T.C, tôi đã phải
ở lại 4 tuần không được gửi đi Bataan.
Tôi bị giữ lại chỉ vì có cái
răng khôn nó mọc không đúng chỗ.
Những người mà tôi biết đều chết trong những cái trại đó.
Tôi nghĩ mình có thể sống chung với sự thất vọng.
Điều đó có thể, nhưng nếu thiếu tôi bên cạnh
sếp sẽ còn khó khăn hơn rất nhiều đó.
Được rồi, tôi sẽ nói lại với Trung tá.
- Còn chuyện gì nữa không, Trung sĩ?
- Không, thưa sếp!
Cảm ơn, chúc sếp ngủ ngon!
Với rất ít thông tin thu thập được, chúng tôi
đã rời Sở chi huy quân sự vào ngày mùng 6.
Lợi thế duy nhất của chúng tôi
là yếu tố bất ngờ của chiến dịch.
Chúng tôi phải đi xuyên qua những vùng địa hình
trống trải được tuần tra nghiêm ngặt của địch.
Máy bay do thám của quân địch dò tìm chúng tôi.
và nhiệm vụ của chúng tôi có thể sẽ kết thúc.
Đi thôi! Riley, nổ máy lên nào
Chúng ta đi thôi!
Đi thôi!
Tất cả chúng tôi đều biết ý nghĩa duy tâm
của việc giải cứu những tù binh
có giá trị hơn nhiều giá trị chiến lược của nó.
Chúng tôi không có nhiều thời gian để nghĩ về việc ấy.
Tất cả những gì chúng tôi biết,
là chúng tôi phải đi giải cứu họ
hoặc chết vì họ.
- Bọn họ đang bỏ chúng ta lại, phải không sếp?
- Tôi không biết họ đang làm gì.
Đưa thuốc này cho bác sĩ.
Phải tính đến những trường hợp xấu nhất.
Bọn chúng đang rút quân.
Ngay cả cái đám quỷ đó cũng bỏ đi.
Này Thiếu tá, cả Mori cũng đi nữa đó.
Có vẻ như anh nói đúng.
Đại tướng MacArthur đang trốn chạy.
Họ không trốn chạy. Họ nhận nhiệm vụ
phải chiến đấu cho đến người cuối cùng
Đó là 1 cái bẫy.
Đúng thật là phức tạp quá.
Nếu chúng ta vượt ra ngoài những cánh cổng kia,
đó sẽ là lý do lý tưởng để chúng giết chúng ta.
Từ khi nào bọn chúng cần lý do vậy?
Tôi chả biết anh nghĩ gì, nhưng tôi
phải rời khỏi đây trước khi chúng đổi ý.
Anh nghĩ anh có thể
chạy được bao xa, Đại úy?
Ngay cả khi chúng rút đi,
thì trong rừng vẫn còn đầy rẫy.
Vậy thì sao chứ?
Chúng ta có còn là những người lính không?
Thiếu tá nói đúng, Red. Chúng ta có thể đi đâu
khi hầu hết chúng ta không thể đi được nữa?
Tôi không cần anh đi theo tôi đâu, nhóc con.
Chuyện gì sẽ xảy ra cho những
người mà chúng ta bỏ lại?
Tôi chưa hề nói tất cả chúng ta làm được điều đó,
nhưng ít nhất vài người trong chúng ta có thể.
Nếu chúng ta bình tĩnh ngồi lại,
tất cả chúng ta sẽ cùng bàn kế hoạch.
Quân của chúng ta ở ngay gần đây thôi.
Trông anh giống như 1 tín đồ vậy, Gibby.
Có lẽ nghe anh ta thì tốt hơn.
Bọn chúng ở ngoài kia đó, Red.
Đừng để chúng có điều kiện thuận lợi để ra tay.
Đừng lo, chưa được sự cho phép của
anh tôi sẽ không chạy trốn đâu.
Kiếm linh mục đi, Duke.
Anh chàng tội nghiệp này vẫn còn tin ở chúa à.
Nếu chúng ta không thể trốn
thoát thì chúng ta có thể ăn.
Nhân danh cha con, thánh thần
Anh nghĩ Mori ngồi ở chỗ nào?
Tôi sẽ ỉa vào cái đĩa của hắn.
- Anh học cái này ở đâu vậy?
- Không phải lúc nào tôi cũng dùng đâu.
- Có chuyện gì vậy?
- Những hộp thức ăn này là
để dành cho chúng ta.
Bọn khốn này cố ý bỏ đói chúng ta.
Nhớ lấy cho những người bị thương còn nằm trong viện đó.
Từ từ thôi, Red.
Dạ dày của anh không tiêu hóa hết đâu.
Quan tâm làm gì. Cảm tưởng tôi đang
được bú sữa từ ngực của Rita Hayworth.
Tôi thì nghĩ nhiều hơn về Mae Wes.
- Chuyện gì vậy Top?
- Quân Nhật, vài giờ trước
bọn chúng đã rút quân.
Có khi nào chúng biết đuợc kế hoạch của chúng ta không.
Chúng ta không biết vị trí của chúng,
kiểm tra xung quanh trước khi đi tiếp.
Bọn chúng đang rút quân Đại úy ạ.
Đó là tất cả những gì chúng ta cần biết.
- Đi thôi.
- Ra khỏi đây thôi.
- Trung đội, đi thôi.
- Charlie 2, đi về bên trái.
Tiến lên nào. Charlie 1 theo tôi.
Chết tiệt thật.
Bọn chúng là Kempei Tai.
Tôi nghĩ bọn chúng đang tiến tới doanh trại.
Về phía Đông của chúng ta
khoảng nửa dặm có 1 nhánh sông.
Nó không được đánh dấu. Có thể sẽ có một
cây cầu giúp chúng ta tránh được bọn này.
Bọn Nhật chắc chắn phải
bảo vệ huyết mạch này ghê lắm.
Tôi nghĩ chúng ta nên đi kiểm tra.
Cho mấy người đi tản ra.
Đi thôi.
Anh phải cám ơn tôi vì nhờ tôi
mà anh gặp được Margaret đó.
Chắc chắn rồi.
Khi tôi ngước mắt lên nhìn trời như thế này.
Tôi cảm giác mình có thể ở mọi nơi trên thế giới.
- Thế giờ anh đang ở đâu?
- Đang nửa đường băng qua một khu rừng.
Tôi đã không tuân lệnh của anh, và giờ
tôi chỉ cách nhà dân có vài dặm nữa thôi.
Nhớ lấy cho tui ngụm nước khi tới đó nhé.
Anh muốn tôi kể gì với Margaret?
Nếu như cô ấy vẫn còn thích.
Nếu cô ấy không thích, tôi sẽ cầu hôn
với cô ta, và anh biết gì không?
Tôi sẽ khiến anh là người đàn ông tốt nhất thế giới
vì tôi biết anh không bao giờ theo đuổi cô ấy cả.
Nếu tôi cũng có một ai đó
đang chờ đợi tôi như cô ấy...
- Đó không phải là quân đội thường đâu.
- Bọn chúng là Kempei Tai.
Cảnh sát quân sự mật đó.
Đừng... Cứ mặc bọn chúng.
Bọn chúng sẽ sớm chết thôi mà.
Anh đã từng chiến đấu ở Bataan phải không Thiếu tá?
Chỉ huy tiểu đoàn bộ binh số 31
trong chiến dịch gần sông Mamala?
Tôi có thể nói tên, chức vụ
và số hiệu của tôi cho ngài.
Chúng tôi đã tìm thấy thứ này
trong doanh trại của anh.
Tôi nghĩ chúng chính là do những
kháng quân Philipin chuyển vào.
Họ nói rằng, "Hãy hy vọng.
"MacArthur đang tới."
Chúng tôi đã sống không có tin tức 3 năm rồi.
Chỉ lần này là họ đúng.
Quân đội của anh sẽ tấn công
Philippines trong vài tuần nữa.
- Tại sao anh nói cho tôi nghe?
- Bởi vì anh không phải đợi lâu nữa đâu.
Anh là một chỉ huy cao cấp.
Nếu anh giúp tôi cai quản chỗ này
Tôi đảm bảo thời gian còn lại
ở đây anh sẽ sống thoải mái.
Nhưng nếu có 1 tù nhân nào bỏ trốn, tôi
sẽ giết 10 người khác trong chỗ anh ta.
Anh lập gia đình chưa, Thiếu tá?
- Chưa.
- Vậy anh có lý do để sống sót
trong cuộc chiến này không?
Tôi sẽ ở đây để chứng kiến ngày các ông đầu hàng.
Vậy anh cần phải giữ gìn sức khỏe cho mình.
Trông anh như đang bị sốt rét.
Số thuốc này có thể giúp được cho anh.
Ngài nói hết chưa?
Này.
Này.
Anh bị hôn mê đó.
- Wittinghill nghĩ đó là sốt rét ác tính.
- Anh ta cho tôi bao lâu?
3 hoặc 4 ngày, nếu không chúng tôi
phải kiếm thuốc cho anh mới được.
Anh ta đang thuyết phục tôi
đưa anh đến bệnh viện St. Peter.
Bộ bây giờ anh là bà con của tôi hả?
Này, không đùa đâu đó, anh mà chết
tôi đâu còn lý do gì ở lại đây chứ?
Tôi đã nói với anh những gì Nagai nói rồi.
- Đừng gây rắc rối nữa, sẽ kết thúc sớm thôi mà.
- Vấn đề ở đây là tôi không tin Nagai.
Không tin ở chỗ nào?
Cứ mỗi tù nhân trốn trại thì sẽ có 10 người khác bị giết?
Đó là lý do mà tôi không muốn làm bạn với bất kì ai ở đây.
Thật không may, tôi đã quen anh từ trước rồi.
Chúng ta sẽ vượt qua được chuyện này mà anh bạn.
Hãy nghĩ đến những điều mà anh đang mong đợi.
Hãy nghĩ đến Magaret trong bộ
áo dài đang đi theo sau anh.
- Có thôi đi không hả?
- Không.
Cố lên anh bạn, quên nó đi.
Lấy cho tôi 20ml Iod.
Cảm ơn!
Bọn chúng giết Cora rồi.
Tôi đang bị theo dõi.
Đằng sau chúng ta, thằng mặc vest màu xám đó.
- Là hắn phải không?
- Tôi nghĩ là vậy.
Mina, tôi phải đưa cô ra khỏi đây.
Thuốc ở trong túi đó, lấy nó và đi đi.
- Không, tôi không đi đâu...
- Mina, đi đi!
Cố gắng đem thuốc đến Cabanatuan.
Nếu cô không làm được, thì hãy đi lên núi.
- Còn cô thì sao?
- Đừng lo cho tôi.
Đi đi!
Anh làm cái gì vậy hả?
- Balincarin?
- Đúng vậy thưa sếp.
Cho vài người vào đó đi.
Top?
- Không có ai cả.
- Cái gì vậy, Top?
Xe tăng.
Anh gọi cho Trung tá đi.
Rõ rồi, Top.
Bob, lùi lại chút đi. Để tôi đi trước.
- Đại úy Juan Pajota.
- Trung tá Henry Mucci,
Tiểu đoàn Biệt kích số 6.
Vâng.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Hôm qua bọn Nhật đã đến đây, với xe tăng.
để trừng phạt những ai giúp đỡ người của tôi.
Hơn 100 người đã bị giết.
Đại úy, tôi cam đoan với anh,
chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu.
Đội do thám Alamo. Không được bắn.
- Đại đội Charlie CO.
- Lối này, đi theo tôi.
Doanh trại được chia ra làm 4.
Chúng tôi chỉ xác định được
nhũng tù nhân ở phía Đông Nam thôi
Doanh trại của tụi Nhật ở ngay trong vùng này.
Có lính gác ở mỗi tháp canh.
Hai ở cửa chính,
Năm trong chòi canh.
Chúng tôi không có được con số chính xác,
có lẽ là khoảng từ 50 đến 100 tên.
Như vậy chưa đủ thưa sếp.
- Đủ cái gì?
- Có quá nhiều điều chưa rõ.
50 hay 100 tên khác nhau hoàn toàn.
Không phải lúc nào cũng có
được con số chính xác cả.
Chúng ta cần phải tiến sâu vào trong tòa nhà đó.
Rất nhiều tù binh có thể bị giết chết,
những tù binh chúng ta đang cố gắng giải cứu.
Trung uý Able, anh có 12 giờ trước khi cuộc đột kích nổ ra.
Anh có thể vào trong đó và tìm
hiểu thêm chi tiết không?
Điều đó vô cùng nguy hiểm thưa sếp,
tất cả mọi nơi đều dễ bị phát hiện.
Chúng ta cần thêm thời gian.
Cho họ cơ hội để tiến vào sâu hơn.
Chết tiệt, không được trì hoãn bất cứ cái gì hết.
Những tù binh tội nghiệp này đã phải chờ 3 năm rồi,
chúng ta đang làm theo kế hoạch của anh mà Bob.
Đúng vậy thưa sếp.
Sếp đã nói sếp chọn tôi là do sự linh động của tôi mà.
Trong tình trạng hiện tại, tôi không dám
đảm bảo sự an toàn cho các tù binh.
Có lẽ Ngài nên hoãn chiến dịch này lại.
Tại sao phải làm vậy?
Có 1 đội quân hộ tống di chuyển
lên phía Bắc, phân chia sức mạnh.
Tối nay bọn chúng sẽ đến doanh trại.
Anh lấy đâu ra thông tin đó vậy, Đại úy Pajota?
Từ những gián điệp ở thành phố Cabanatuan.
Chúng ta đang nói về thực tế khắc nghiệt
hay là những điện tín bằng ống tre?
Những điện tín bằng ống tre đó đã cho tôi
biết người của anh và tôi sẽ đến đây hôm nay.
Trung uý Able, dẫn vài người theo đi.
Tối nay chúng ta sẽ rời khỏi đây.
Rõ, thưa sếp!
Đại úy.
Anh nghe Trung tá nói rồi đấy. Đi làm đi.
Rõ!
Đại úy?
Anh có bận gì không? Tôi muốn
bàn bạc với anh 1 chút về kế hoạch
Người của tôi đã quan sát cái trại đó 3 năm rồi.
Có nhiều lần chúng tôi định đột kích.
- Vậy tại sao không?
- Hầu hết những tù nhân không đi được.
Người thì bị bệnh hoặc là bị què.
Những người khoẻ mạnh thì được
chuyển tới những trại lao động ở Nhật.
Nếu chúng ta cứu họ, chúng ta
làm sao chăm sóc cho họ đây?
Anh có kế hoạch gì để chuyển
họ ra khỏi trại không?
Bằng xe bò.
Có đủ xe bò cho 500 người không?
Nếu anh cho tôi 24 tiếng, tôi sẽ tìm được.
Nhưng anh phải thuyết phục được
Trung tá chuyển đến 1 làng khác.
Mang họ đến đây không an toàn lắm.
Anh muốn qua làng nào?
Platero.
Thưa sếp.
Tôi xin lỗi vì chuyện vừa rồi.
- Tôi đã nói chuyện với Đại úy Pajota...
- Chúng ta sẽ hoãn 24 tiếng.
Gửi tin cho Đại tướng Krueger biết đi.
Chỉ có thế thôi.
Rõ, thưa sếp.
Margaret Utinsky?
Vâng.
Cô làm việc ở bệnh viện Manila à?
Có chuyện gì vậy?
Tôi thuộc lực lượng cảnh sát quân sự Nhật bản.
Làm ơn đi theo tôi.
Utinsky là tên người Đức à?
Người Lithuana.
- Cô sinh ra ở Lithuana ư?
- Kovno.
Cô nói tiếng Anh rất giỏi đó.
Tôi lớn lên ở Canada.
Vậy cô có hộ chiếu chứng minh
mình là người Lithuana không?
Giấy tờ tôi để ở nhà tôi.
Cho tôi mượn chia khoá xe của cô được chứ?
- Tôi sẽ đi lấy cho các ông.
- Chìa khoá của cô.
Tại sao cô lại ở Manila
khi chiến tranh nổ ra vậy?
Tôi là một y tá. Tôi muốn giúp đỡ mọi người.
Cô có nghĩ người dân trên đất nước
này cần sự giúp đỡ của người Mỹ sao?
Tôi là người Lithuana, không phải người Mỹ.
Hộ chiếu của cô là giả.
Tôi đã đi khắp nơi bằng cái hộ chiếu đó.
Cô có biết ai tên là Mina Corcurea không?
Không biết.
Sáng hôm nay,
cô đã tấn công một người đàn ông
đang theo dõi cô ta trên phố.
Tôi đã tự tấn công tôi đấy chứ,
nếu các ông muốn cho là vậy.
Mina Corcurea
là thành viên của tổ chức bí mật Philippine.
Cô ta và cha cô ta
bị buộc tội là ăn cắp thuốc
của những lính Nhật bị thương
và chuyển nó đến cho những tù nhân Mỹ.
Tôi là công dân của 1 nước trung lập
Tôi không quan tâm đến bất cứ
thứ gì của bất cứ tổ chức nào
hay bất cứ tù binh chiến tranh Mỹ nào hết.
- Quyển kinh thánh của cô phải không?
- Tôi không biết.
Anh lấy nó từ căn hộ của tôi sao?
Trước chiến tranh, cô đã lập
gia đình với một sĩ quan người Mỹ?
Tôi chưa bao giờ kết hôn.
Vậy...
Người này là ai?
Chồng cô?
Hay người tình của cô?
Không phải.
Cô đã giữ nó trong cuốn kinh thánh của cô.
Từ Manila thưa sếp.
Anh muốn ngồi không, Thiếu tá?
Anh có biết cô ấy không?
Biết sơ qua thôi.
Sao?
Cô ta khai là biết anh rất rõ.
Còn nói ở lại Philippines để được gần anh.
Tôi thấy chuyện này thật khó tin.
Tôi chẳng gây ấn tượng gì cho cô ấy lắm.
Còn cô ấy lại có ấn tượng rất tốt về anh đó.
Anh muốn gặp lại cô ấy không?
Ý anh là sao?
Chúng ta đều biết người phụ nữ này
là người cầm đầu tổ chức ngầm ở Manila...
chuyên đánh cắp thuốc và chuyển cho những tù nhân.
Nếu anh thuyết phục được cô ta thừa nhận
và đưa cho chúng tôi tên của những kẻ đồng loã
Tôi đảm bảo cả 2 người sẽ được tự do.
và cùng nhau rời khỏi PhiIippines
Nếu không thì sao?
Anh sẽ được trả về chờ chết.
Chắc là người của anh cũng đề nghị cô ấy như thế này?
Làm sao tôi biết.
Chắc cô ta không đồng ý,
Nếu không, tôi đã không ở đây.
Tôi đang cho anh một tương lai đó Thiếu tá.
Tương lai của tôi không nằm trong tay anh.
- Trông cưng tuyệt lắm.
- Anh cũng vậy.
Tiếc là đây không phải là cuộc thi hoa hậu Cabanatuan nhỉ.
Tiếc quá hả!
Tôi có cái này cho anh.
- Tôi đã hy vọng đó là thuốt sốt rét.
- Mệt rồi phải không?
Chắc rồi.
Mọi chuyện không tốt lắm.
Nagai đã ngừng mọi công việc của
bạn anh tại thành phố Cabanatuan.
Hắn ta đã bắt chúng tôi đào những hầm chứa lên.
Họ sẽ tìm ra những cách khác để vận chuyển thôi mà.
Tôi sợ sẽ ko kịp cho anh, anh bạn già ạ.
Anh không nghĩ đến việc bỏ tôi sao.
Tôi không cho là người của Nagai muốn tôi ở đây.
Tôi có thể nghĩ 10 người của chúng ta làm vậy.
Tôi đã nói rồi, anh là người duy nhất nói về việc đó.
Anh và mấy thằng nhóc.
Đừng làm vậy nữa, Red.
Gặp lại anh sau, Gibby.
Bảo Duke và Pitt để mắt đến anh ấy.
Còn có ai không biết chúng ta đến đây không?
Thật khó để nói cho họ hiểu sếp ạ.
Họ thấy lính Mỹ là họ nghĩ
chiến tranh đã kết thúc.
Được rồi, được rồi.
Trung tá, tôi có thể bàn luận với anh về người của tôi trong kế hoạch của anh không?
Người của anh sẽ sát cánh với chúng tôi, Đại úy ạ.
Thưa sếp, đây cũng là cuộc chiến của chúng tôi.
Và chúng tôi đã chiến đấu với nó 3 năm rồi.
Đại úy Pajota, tôi hiểu sự tức giận của anh
vì những gì quân Nhật đã làm hôm nay.
Nếu tôi là anh tôi cũng muốn trả thù cho họ,
nhưng chiến dịch này có mục đích riêng của nó.
Lính của tôi rất có kỷ luật. Những gì
xảy ra ở Balincarin không xa lạ với họ.
Họ sẽ giúp ích được rất nhiều khi sát cánh với chúng tôi.
Trung uý O'Grady,
Tôi chuẩn bị đi đây.
Chuyển lời khen của tôi đến dân làng
vì lòng mến khách của họ nhé.
Tôi sẽ chuyển lời thưa sếp.
- Chào Đại úy.
- Chào Trung tá.
Có muốn tôi trị thương cho chân của anh không, Đại úy?
Có.
Chỉ có chúa mới biết anh đi thế nào, Bob.
May cho anh là Trung tá không biết chuyện này.
Đừng nói cho anh ấy biết nhé.
- Mucci?
- Ừ.
Mỗi khi mà tôi nghĩ tôi có,
anh ấy lại làm tôi ngạc nhiên.
Không phải lúc nào cũng xấu cả.
Anh ấy là lý do tôi gia nhập đội Biệt kích này.
Có thời gian tôi đi theo anh ấy khắp mọi nơi, nhưng bây giờ
tất cả những gì chúng tôi định làm lại trái ngược nhau.
Có lẽ anh ấy không thích anh đứng cạnh anh ấy.
Nhưng có lẽ đó cũng chính
là lý do anh ấy chọn anh đó.
Tôi không thể hiểu tại sao anh ấy
lại không để ý thấy cái chân của anh.
Mà...anh ấy luôn nghĩ mình là người đứng đầu sao?
Đó chính là đoàn hộ tống mà Đại úy Pajota nói đến.
Khỉ thật, hình như là tụi nó đang
tăng cường quân cho cái trại đó.
Này Duke, dậy đi.
Đến lượt anh coi chừng Red rồi đó.
Ồ vâng.
Anh ấy đi rồi.
Anh ấy đi rồi, chết tiệt thật.
Anh đã ngủ quên.
Bởi vì có một người dám trái lời tôi...
nên 10 người khác phải trả giá.
Không, đó là lỗi của tôi.
Xin Ngài.
Xin Ngài, do tôi mà.
Tối qua bọn chúng đã tăng quân chi viện cho trại.
Tiếp tế nhiên liệu và quân lính.
Có vẻ như chúng dự định làm gì đó.
Có khoảng bao nhiêu?
Khoảng 150 đến 200 tên thưa sếp.
Đại úy?
Tôi trông đợi vào trung đội của Fox trấn giữ cầu Cabu.
Nhưng nếu chúng có 300 tên trong trại thì
tôi cần tất cả mọi người tham gia cuộc đột kích.
Có lẽ chúng ta sẽ giữ được cầu mà không tốn sức.
Anh có thể làm điều đó với một tổ
từ trung đội của Riley không?
Tôi không nghĩ là được, Đại úy Pajota đã nói
tối qua chúng cho tăng quân chi viện tại cầu rồi.
Giá như Đại úy Pajota chia sẻ thông tin với chúng ta sớm hơn.
Để xem nào.
Đếm đi.
Thưa sếp, đếm cái gì đây?
Trung uý Riley nói đúng.
Có hàng nghìn tên ở đó.
Đội trưởng, tôi có thể nói không?
Ở đây chính là cầu.
Trung tá.
Những người khác bắt đầu
mất niềm tin đúng không?
- Họ không muốn làm anh thất vọng.
- Không phải câu hỏi làm tôi thất vọng.
Chúng ta đã rất cố gắng để tạo nên một đội quân tốt.
Họ xứng đáng được coi trọng.
Tôi không cho rằng mọi người ở đây
chiến đấu vì cái danh đó thưa sếp.
Tôi không nói về việc rêu rao họ, Bob.
Đó là cái vinh quang sẽ đi bên cậu suốt đời đó.
Nó chứng tỏ cậu đã làm được gì,
những điều đó tạo nên sự khác biệt.
Đó là điều duy nhất tôi muốn
những người trong trại thừa nhận.
Vâng, thưa sếp.
Anh muốn tôi thay đổi ý kiến à?
Không, thưa sếp.
Tôi chỉ muốn nói rằng, nếu sếp đã quyết định
thì chắc chắn đó sẽ là sự lựa chọn đúng đắn.
Điều mà anh cần là niềm tin thôi.
Đại úy Pajota tình nguyện tham gia trấn giữ cầu,
nếu anh có ý định nghe anh ấy nói.
Vậy thì để tôi vài phút nói chuyện
với anh ta, để tôi còn ăn miếng bánh.
Rõ, thưa sếp!
Đại úy Pajota?
Chúng tôi sẽ đợi đến khi anh tới điểm này,
và chúng tôi sẽ cho nổ cầu.
Chúng ta không có đủ thuốc nổ để phá sập cầu.
Chúng ta chỉ cẩn ngăn chặn không cho xe qua được thôi.
Chúng ta muốn bọn lính tới.
Nếu tôi đặt quân ở phía bên kia đường,
chắc chắn chúng sẽ sập bẫy.
Bọn chúng cũng có thể đi vòng
qua cầu và đánh úp anh.
Người Nhật không bao giờ đi vòng,
ngay cả khi đánh nhau với người philipine.
Chúng không được đánh giá như những người lính.
- Còn những người khác thì sao?
- Sợ hãi.
Họ đợi ở đây để nghe anh nói đấy.
Tôi không biết phải nói gì với họ nữa.
Tôi có thể thay mặt anh để nói với họ.
Cho đến khi nào anh khỏe hơn.
Anh có giỏi viết thư không?
Còn tuỳ thuộc đó là thư gì.
Tôi cũng không rõ nữa.
Tôi đã viết nó hàng chục lần rồi lại vò nó lại.
Có...1 cây viết và tờ giấy dưới chiếu của tôi.
Anh định viết cho ai?
Một ngưởi phụ nữ tên là Margaret.
Tôi cũng không chắc tôi có biết rõ về cô ấy không nữa.
Tôi đã sống trong trí tưởng tượng quá lâu rồi.
Tôi sợ tôi sẽ viết nên một bức thư tình điên rồ,
và khiến cho cả 2 chúng tôi rối thêm.
Red không nghĩ vậy.
Anh ấy kể cho anh những gì?
Rằng cô ấy cũng có cảm giác giống anh vậy.
Rằng cô ấy sẽ bỏ chồng nếu anh cần cô ấy.
Tôi nghĩ rằng khi chúng ta làm điều gì đó tốt đẹp,
thì những điều tốt đẹp cũng sẽ đến với chúng ta.
Thật là buồn cười.
Tôi đã dành cả 3 năm ở đây
để nghĩ về những gì sẽ nói với cô ấy.
Thậm chí bây giờ tôi chẳng biết bắt đầu thế nào nữa.
"Magaret thân yêu" có được không?
Tôi đã tìm thấy người mà ta đang tìm.
Cô được tự do.
Đi theo cô ta! Cô ta sẽ dẫn
chúng ta đến chỗ những đứa khác.
Shh.
Ổn rổi, bây giờ con an toàn rồi.
- Họ đã giết Mina.
- Cha biết.
Không phải lúc nào con cũng tỉnh táo.
- Con không biết mình đã nói gì với chúng nữa.
- Con chẳng nói gì với chúng cả.
Mina và cha cô ấy đã bị bắt tối qua
khi đang trên đường tới Cabanathuan.
Không liên quan gì tới con cả.
Cô ấy đã đi vì con.
- Cô ấy biết là con muốn giúp Daniel.
- Cô ấy cũng muốn giúp anh ấy.
Đáng lẽ con nên ngăn cô ấy lại.
Con nên ngăn cô ấy lại.
Nhưng con chỉ có thể nghĩ về anh ấy.
Con không cố tình làm sai điều gì cả.
Những tù binh đang nợ con mạng sống của họ.
Không, con làm vì anh ấy thôi.
- Con sẽ chờ anh ấy.
- Con sẽ sớm gặp lại anh ta.
Cha có vài người bạn sẽ giúp con
ẩn náu cho tới khi quân Mỹ đến.
Nhưng Margaret, nghe cha nói này.
Con cần phải tin vào những điều mạnh mẽ hơn bản thân con.
Thưa cha, bọn lính Nhật,
chúng đang đến đây.
Dẫn Margaret đi đi,
Cha sẽ đối phó với chúng.
Bắt hết tất cả!
Đi vòng ra phía sau.
Agh!
Được rồi, chạy đi. Đừng nhìn lại.
Không cần phải vô nhà thờ nữa.
Không còn ai ở trong đó cả.
Mọi người, ở chỗ này. Liên quân của chúng ta
sẽ rời Platero vào lúc 1700.
Chúng ta sẽ chia làm 2 hướng khi đến sông Pampanga.
Đại úy Pajota, anh sẽ tiếp tục đi
tới cầu Cabu và phá hủy cây cầu này.
Đại úy Joson, anh cũng có nhiệm vụ
phá hủy trên đường cao tốc.
trong trường hợp Nhật gửi quân chi viện
đến thành phố Cabanathuan.
Nhiệm vụ của các anh là phải cô lập vùng
hoạt động chúng ta trong suốt cuộc đột kích.
Nếu để quân Nhật vượt qua được các anh,
chúng sẽ tấn công chúng tôi.
Chúng ta phải chờ trời tối hẳn
mới được đưa tù bình ra khỏi trại.
Vì thế chúng ta phải bắt đầu tiếp cận và
phát hiện nguy hiểm trong lúc trời sáng.
Chúng ta sẽ đi theo hàng cây, trung đội của
Trung uý Riley sẽ hướng về phía Đông của trại.
Rõ.
Lực lượng còn lại sẽ từ từ tiến tới cổng chính.
Chúng ta sẽ núp từ chỗ nào, Đại úy?
Cách khoảng 200 dặm tính từ trại.
Tới khi còn cách cổng chính 30
thước thì sẽ đồng loạt tấn công.
Đây chính là doanh trại.
Đây là đường chính, đây là trại tù.
Quân Nhật ở đây.
Có thể là hầm tăng, cổng chính.
Đây là con hào mà chúng ta phải đến.
Khi tới chỗ đó, chúng ta mới đồng loạt lộ diện.
Vì thế chúng ta cần phải nghi binh trong khu vực rừng cây.
Sếp, thế còn máy bay? Có cần cho máy bay
bay trên đầu doanh trại không?
Nó sẽ làm nhiễu sóng radio đó.
Ý kiến hay đó Bob.
Đáng để mạo hiểm.
Tốt lắm, ngay khi chúng ta tiến đến.
Người của trung uý Riley sẽ đi dọc con hào.
Để người lại cứ 20 thước một
để làm tiêu hao sinh lực địch.
Trung úy Riley, anh phải ngay
lập tức tới đây, ở góc phía Nam.
- Bắn phát súng mở màn cuộc đột kích.
- Đã rõ!
Tốt lắm.
Trong lúc đó, tất cả còn lại sẽ ở vị trí này.
Ngay khi nhận được tín hiệu,
tổ đội thứ 2 của Trung úy Foley
sẽ tấn công lính canh ở các lều và trên các tháp canh.
và yểm trợ cho đội 1 sẽ tiến vào từ cổng chính.
Ngay khi đội 1 vào được bên trong,
tập trung đánh ở mạn phải.
Đặt hỏa lực vào khu vực sĩ quan chỉ huy địch.
và yểm trợ cho một đội áp sát hầm tăng.
Tôi muốn Hạ sĩ Aldrige chạy xa 200 thước.
Tôi muốn có một đội yểm trợ trong trường hợp thất bại.
Nếu không khống chế được xe tăng thì chúng ta rắc rối to.
- Vâng,thưa sếp.
- Bước kế tiếp.
Trung uý O'Grady, đội 2 sẽ xông vào cửa chính
và chiếm trại tù nhân.
Đội 1 sẽ trải người ra dọc
theo hàng rào phía Nam.
Đặt hỏa lực vào sau lưng địch
Phải bảo vệ khu vực trại tù binh từ mọi hướng.
Một khi đã xong.
Đội 2 của trung uý O'Grady
sẽ tới khu vực trại tù và dẫn
các tù binh ra theo cổng chính.
Bác sĩ Fisher và các y tá sẽ đợi ở đó.
Mục tiêu của chúng ta là tới sông Pampanga.
những xe bò sẽ chờ sẵn ở đó
để đưa những tù binh chạy thoát.
Cho đến khi tất cả tù binh đã thoát hết,
tôi sẽ bắn pháo hiệu kết thúc cuộc đột kích.
Còn hỏi gì nữa không?
Có thưa sếp. Ai sẽ là người cuối cùng?
Chính là tôi. Các anh sẽ bọc cho tôi ở cổng trước.
- Hiểu rồi thưa sếp
- Còn gì nữa không?
Vậy mọi người chuẩn bị đi.
2 giờ nữa chúng ta sẽ xuất phát.
Anh ổn chứ, Top?
Tôi ổn mà.
Tôi muốn có vài lời về Trung úy Riley.
Anh ấy đã nhận nhiệm vụ.
Cái gì thế?
Hỏi làm gì?
Không, tò mò thôi.
Trong doanh trại có 250 tên.
Hàng nghìn tên khác ở khu vực sông.
Gần 10,000 tên.
Còn chúng ta chỉ có 120 thôi.
Tôi nghĩ cần có phép màu nào đó.
Cầm lấy đi. Tôi có nhiều lắm.
Tôi phải làm gì, hôn nó à?
Bây giờ là 1715.
và...
bấm đi.
Máy bay sẽ bay trên đầu trại lúc 1800.
Trung úy Riley bắn phát súng đầu tiên lúc 1930.
Đại úy Pajota cho nổ cầu lúc 1945.
Chúa phù hộ, chúng ta sẽ ra khỏi đó lúc 2100.
Còn hỏi gì nữa không?
Hãy cố gắng để trở về cùng với nhau.
Chúc may mắn mọi người.
- Top, đi với Trung úy Riley.
- Rõ, thưa sếp.
Chúc may mắn.
- Có gì không, Daly?
- Chúng ta đang cắt yểm trợ.
Đại úy, Prince đã thấy
anh có thể sử dụng thêm người.
Đi theo tôi cho tới khi chúng ta tới hàng rào.
Máy bay đâu rồi nhỉ?
Thưa sếp, người của chúng ta.
Đưa chúng về chỗ. Thắt chặt bảo vệ.
Tất cả vào vị trí!
ĐƯỜNG CABANATUAN
Tôi sẽ trở lại khi trời sáng, thưa sếp.
Khi đó... tôi không ở đây.
Sếp sẽ phải tự đưa nó cho cô ấy.
Thưa...
Đến giờ rồi.
Trung sĩ,
Trước khi tôi bắt đầu. Tôi muốn chắc chắn
tất cả mọi người đều đã vào vị trí.
Tôi sẽ đi kiểm tra.
Làm đi, Trung úy Riley.
Gã Riley đang làm cái quái gì vậy nhỉ?
Trung úy muốn chắc chắn tất cả các anh đều đã vào vị trí.
Chúng tôi đã ở đây 10 phút rồi.
Tôi sẽ báo lại.
Quân du kích họ đang bực mình.
Họ sợ cầu sẽ nổ trước khi cuộc đột kích bắt đầu mất.
Chết tiệt.
Chúng tôi đã vào vị trí, thưa sếp.
Sếp...
Phát súng của ngài.
Bắn!
Bọn Nhật dang bắn chúng ta.
Chúng sẽ giết hết chúng ta mất.
Tiến lên! Tiến lên!
Aldrige, Lucas, đi đi!
Bắn vỡ khóa đi!
Nạp đạn.
Xong!
- Đi đi, đội 2!
- Nghe rồi! Đi thôi!
Nhanh lên!
Đi! Đi!
Đi!
Chúng tôi ổn. Đi thôi.
Đưa đội sang cánh trái.
Đưa họ ra khỏi đây!
Nằm xuống bắn!
Tiến lên! Tiến lên!
Đi, đi!
Yểm trợ hỏa lực!
Kẹt rồi! Riley!
Ra khỏi đây nào!
Không sao! Chúng tôi là người Mỹ!
Chúng tôi đến để đưa các anh ra khỏi đây.
Tất cả những ai đi được,
chạy mau ra cổng chính.
Những ai không đi được, chờ đó.
Chúng tôi sẽ quay trở lại.
Xe tăng!
Nhanh lên!
Nhanh lên đi, Lucas!
- Sang bên trái!
- Sang bên trái!
- Yểm trợ cho tôi!
- Sẵn sàng!
Yểm trợ hỏa lực!
Yểm trợ!
Chó chết!
RiIey, đưa quân vào đi!
Này!
Không sao. Tôi là người Mỹ.
Chúng tôi đến để đưa cậu về nhà.
Đừng sợ. Chúng tôi không làm đau cậu đâu.
Chúng tôi ở đây để giúp cậu.
Cậu sắp được về nhà. Hiểu không?
Cậu sắp được về nhà.
Tôi - tôi không thể bỏ anh ta.
Chúng tôi không bỏ anh ấy.
Tôi sẽ đưa anh ấy đi, được không?
Tôi cần cậu ra ngoài kia và nói với
người của tôi cần chuyển người ra khỏi đây.
Cậu làm được chứ?
Được rồi, đi đi. Đi đi.
Tôi đỡ anh dậy.
Không, không.
Của anh đây.
Chờ đã. mọi người,
còn nhiều người ốm nằm trong kia.
Pajota đang giữ ở xa quá, chúng đang đi vòng
đằng sau họ cách 100 thước xuôi theo sông.
Tốt nhất nên đi xem. Quân Nhật đang băng
qua sông, không thể để cho chúng qua.
Cố lên nào.
- Vào đi và chuyển họ ra.
- Rõ.
Tất cả những ai có thể đi được, hãy đứng lên.
Canh chừng nhé.
Miller, đưa tôi súng bắn pháo sáng.
Đợi đến khi tôi bắn pháo hiệu.
Rút! Rút!
Lùi lại mau!
Đưa họ ra khỏi đây!
Đi mau!
Súng cối còn hoạt động không?
- Bị trục trặc thưa sếp, nhưng vẫn bắn được.
- Bắn về phía cổng chính.
Đi mau! Đi mau!
Đi đi!
Chạy về cổng chính.
Chạy về cổng chính.
Bác sĩ Fisher, lùi lại.
Ở đây không an toàn.
Được rồi, tôi sẽ ở phía bên kia đường.
Đây rồi, để tôi giúp anh một tay.
Lùi lại!
Lùi lại!
Daly, lùi lại!
Fox 2, quay về điểm tập kết!
Đi đi!
Đi nhanh lên!
Súng cối! Nằm xuống mau!
Bắn thằng chó ấy đi!
- Aliteri, Gutierrez, giúp tôi cậu này.
- Rõ.
Đi thôi.
Đừng dừng lại! Đưa họ qua khỏi cổng chính!
Cổng chính!
- Đi tiếp đi!
- Mọi người, cố lên.
Daly, lại đây.
- Vượt qua cổng. Tôi sẽ yểm trợ. Sẵn sàng chưa?
- Sẵn sàng.
Súng cối! Mọi người nằm xuống!
Nằm xuống!
Đứng dậy! Chạy đi!
Tiếp tục đi!
Đi! Cố lên! Đưa họ ra khỏi đây!
Đưa họ ra khỏi cổng!
Nhanh lên!
- Đi đi!
- Nhanh lên anh em. Đưa họ ra!
Đưa họ ra khỏi cổng!
Súng cối!
Đi thôi!
Daly, bắn tiếp đi!
Tôi sẽ vòng sau lưng!
Thằng chó.
Argh!
Aargh!
Trung sĩ!
- Anh có sao không?
- Daly, anh đã ở đâu vậy?
Dọn đi!
Mọi người đi ra mau.
Đưa mọi người đi.
Có người cần giúp đỡ!
Cậu không sao chứ?
Chúa ơi.
Jimmy.
Anh ấy bị súng cối bắn.
Anh ấy ra nhiều máu quá.
- Không biết chúng ta có thể chuyển anh ta đi không.
- Không còn cách khác đâu.
Jimmy?
- Giúp tôi.
- Được rồi mà.
Chuyển anh ta tới Platero.
Ở bên anh ta, hiểu chứ?
- Rõ, thưa sếp.
- Cố tới đằng kia.
Sạch rồi!
Người cuối cùng.
Súng ngắm! Mọi người bắn về bên trái!
- Ngừng bắn! Ngừng bắn!
- Không được bắn!
- Lùi lại. Đi mau!
- Lùi đi! Lùi đi!
DaIy. DaIy! DaIy!
Mack, Stratton, đi theo tôi!
Cố lên, Daly. Cố lên nào.
Chúng ta đã mất anh ta.
Đi mau!
Fox 2, tiếp tục đi.
Đưa họ qua khỏi đây.
Anh ổn chứ?
Anh ổn chứ?
Cố lên.
Sẽ ổn thôi, Thiếu tá.
Chúng ta sắp được về nhà rồi.
Đại úy Prince.
Thế nào?
Cứu được tất cả, thưa Trung tá.
Tổn thất bao nhiêu?
Một, Daly.
Và bác sĩ Jimmy nữa.
Tôi thật đáng trách.
Chúng tôi đã chuyển anh ta tới Platero.
Không chắc anh ta sẽ qua được.
Đại úy, cám ơn anh.
Có thể bị kết gan,
Chắc chắn là bị ruột kết.
- Anh cần ít morphine không?
- Không.
Anh cứ giữ lấy.
Thêm huyết tương.
Chúng ta có cứu được họ không?
Chúng ta có cứu được họ không?
Tất cả.
Tốt rồi.
Tốt hơn là đi đi, Henry.
Chúng tôi đang đi ra.
- Anh có thấy Thiếu tá Gibson không?
- Xin lỗi cô.
6 đô.
Đã nói rồi. Tôi không thể bán.
10 đô nhé?
Tôi không bán được.
Cái duy nhất tôi có đấy.
Ý anh là gì, đây là cái duy nhất anh có?
Anh đã từng nói là anh có rất nhiều mà.
Tôi nói dối đấy.
Mẹ tôi tặng cho tôi đó.
Ồ, thế mẹ anh sẽ nghĩ sao với 10 đô?
- Thế mẹ anh sẽ nghĩ sao với 10 đô?
- Này.
Tôi xin lỗi. Anh có thấy Thiếu tá Gibson không?
Có, anh ấy có đi cùng với chúng tôi.
Hỏi bác sĩ đi, đằng sau xe ngựa ấy.
Cám ơn anh.
Margaret.
Anh ấy đâu?
Anh ấy muốn tôi chuyển cho cô thứ này.
"Margaret thân yêu,
sau 3 năm sống trong quá nhiều đau khổ,
chứng kiến quá nhiều cái chết,
một bức thứ đơn giản dường như là vô nghĩa.
Anh đã thường nghĩ vợ của anh
sẽ trông thế nào khi chúng ta gặp nhau.
Nhưng, thời gian trôi đi,
và anh nhận ra điều đó
có thể sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Có một điều anh muốn em biết.
Em là cả thế giới đối với anh.
Và không chỉ đối với anh,
đối với tất cả mọi người ở đây.
Em đã cho anh sức mạnh,
đã đem tới cho họ những hy vọng.
Và sẽ có một ngày, có cơ hội thứ hai.
Anh nhớ em hơn những gì anh có thể tưởng tượng.
Và nợ em nhiều hơn những gì em có thể biết.
Yêu em rất nhiều. Daniel"
Đại úy Prince!
Đại tướng, đây là người đã chỉ huy
cuộc đột kích, Đại úy Prince.
Chúc mừng anh, Đại úy Prince.
Tôi rất tiếc vì những tổn thất trong trận chiến.
Tôi muốn anh biết rằng anh đã làm
một việc rất tốt cho quốc gia.
- Cám ơn Ngài.
- Anh khá lắm!
- Gặp lại sau, Thiếu tá.
- Làm tốt lắm.
Vậy...
anh cảm thấy sao?
Tốt.
Tôi tự hào vì anh.
Cám ơn sếp.
Chưa bao giờ trong lịch sử chúng ta
có một đội quân lớn như vậy,
phải cam chịu rất nhiều mà không một lời phiền hà.
Rất nhiều người đã không thể lay động
niềm tin nơi Tổ quốc đối với họ,
Bỏ họ chết dần trên miền đất xa lạ.
Việc cứu họ chẳng có ý nghĩa gì
to lớn đối với cuộc chiến này,
nhưng đối với tôi, cứu thoát họ là cách
làm cho cho mọi điều trở nên đúng.
Đó là sự thật -
họ đã bị bỏ lại.
Nhưng không bao giờ bị bỏ quên.
30/01/1945, sau gần 3 năm bị giam cầm,
511 tù binh Mỹ đã được cứu thoát khỏi trại Cabanatuan.
Trong cuộc đột kích này, có 2 lính biệt kích đã tử trận.
21 lính du kích Philippine bị bắn chết.
1 tù binh đã chết sau khi được cứu ra khỏi trại.
Trung tá Henry Mucci được tặng thưởng huân chương
Bắc đẩu Bội tinh Hạng nhì cao quý cho sự dũng cảm.
Đại úy Robert Prince cũng được tặng thưởng
huân chương cao quý đó cho sự dũng cảm của mình.
Tổng thống Mỹ Truman tặng thưởng cho Magaret Utinsky
huân chương Vì tự do cho "sự anh hùng và ngoan cường".
Cuộc đột kích vào Cabanatuan cho đến nay vẫn được coi
là cuộc giải cứu thành công nhất trong lịch sử quân đội Mỹ.
Dịch bởi: LGVN