Tip:
Highlight text to annotate it
X
Sangeras@A4As
Vnbits Subteam
..::NỬA ĐÊM TẠI PARIS::..
Thật không tin nổi!
Không có thành phố nào
trên thế giới giống nơi này.
Anh cứ làm như chưa từng
đến đây bao giờ vậy.
Anh đâu có hay thường xuyên
đến đây đâu. Vấn đề là vậy đấy.
Em có thể tưởng tượng về vẻ đẹp
ghê gớm của nó dưới mưa không?
Tưởng tượng về nó ở thập niên 20,
Paris trong những năm 20...
lúc trời mưa, với những
họa sĩ và nhà văn?
Tại sao cứ phải thăm
thành phố này lúc mưa.
Đẹp đẽ chỗ nào
khi bị ướt chứ?
Em có từng nghĩ về việc ta sẽ
dọn đến đây ở sau lễ cưới không?
Thề có Chúa, không!
Em không thể sống ở
một nơi bên ngoài Hoa Kỳ.
Nếu trước đây anh quyết định
ở lại đây viết tiểu thuyết...
và không bị giam chân vào...
mấy thứ việc hại não
là chế kịch bản phim...
Nếu thế, anh sẽ bỏ mặc
căn nhà ở Beverly Hills...
hồ bơi và mọi thứ ngay tức khắc!
Đây chính là nơi Monet
từng sống và vẽ tranh đấy.
Ta chỉ mất có 30 phút đi từ thành phố.
Hãy nghĩ về việc ta sống ở đây đi!
Ta có thể mà, nếu sách của anh bán chạy.
- Anh mê đắm ảo tưởng rồi.
- Anh đang mê đắm em thôi!
Mình nên về thành phố thôi.
Ta sắp ăn tối với bố mẹ em rồi.
Đi thôi!
Các du khách đây rồi!
Con đã chán ngấy những đại lộ
hào nhoáng và các quán rượu rồi.
Đúng là một thành phố!
Phải, để thăm thú.
Con thấy mình nên sống ở đây.
Người Paris rất hiểu con.
Con có thể đi dạo ở
bên bờ sông Gauche,
tay cầm một chiếc bánh mỳ,
và tới ngồi quán Café de Flore,
vui vẻ ngồi viết vài trang sách.
Hemingway đã nói gì nhỉ?
Ông gọi đó là "lễ hội di động".
Với giao thông bây giờ,
thì di động ở chỗ nào.
Uống mừng cho vụ
đầu tư của John ở đây!
Chúc mừng bố!
Nói thật nhé, bố từng rất
kỳ vọng về sự hợp nhất...
giữa ta và công ty của Pháp,
nhưng mà dù có thế nào,
bố sẽ không yêu nước Pháp lắm đâu.
John ghét nền chính trị của họ.
Họ không tỏ ra thân thiện với Hoa Kỳ.
Ta đâu có thể chê trách họ
vì đã không dấn mình vào...
trong vũng lầy Iraq được.
- Thôi đừng khơi lại vụ bàn cãi nữa!
- Bọn anh có khơi lại gì đâu.
Bất đồng giữa bố và anh là bình thường,
thế mới là dân chủ.
Bố em bênh vực cho
phe Cộng hòa cánh hữu,
còn anh, anh thấy hẳn là việc
điên rồ khi là một thành viên...
Nhưng như thế không có nghĩa
bất tôn trọng quan điểm trái ngược.
Con đúng chứ?
Hay chúng ta cùng bàn về
việc tổ chức đám cưới đi?
Vâng, làm vậy đi.
Các cậu làm gì ở đây vậy?
Rất vui được gặp các cậu.
Paul và Carol Bates...
đây là mẹ và bố tớ.
Chắc các cậu biết Gil rồi!
Tớ không biết là
các cậu sẽ đến.
Không, nó ngoài dự tính.
Paul được mời thỉnh giảng
ở đại học Sorbonne đấy.
Trời, hay quá!
Bố tớ đến đây vì chuyện làm ăn,
còn bọn tớ đến chơi trò ăn bám.
Tuyệt quá. Vậy mình
sẽ có dịp gặp nhau.
Bọn tớ có nhiều việc cần làm,
nhưng mà tớ nghĩ...
Việc gì?
Mai các cậu làm gì không?
Bọn tớ định đến Versailles.
Tớ thèm đến Versailles muốn chết luôn!
Anh tưởng ta đã nhất trí là
mai đi ăn tại Brasserie Lipp.
Em không biết...
Có đấy, ta đã nhất trí rồi...
Thực ra anh có một ông giáo sư...
đã từng ăn tối ở đó và
trông thấy James Joyce.
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}James Joyce: Nhà văn Ai len
nổi tiếng, mất năm 1941.
Cũng phải cách đây 1 triệu năm rồi.
Chắc là Joyce đã ăn ở đó món
dưa bắp và xúc xích Frankfurt.
Hết câu chuyện chưa?
Đấy đâu phải chuyện,
chỉ là chi tiết nhỏ thôi.
Bọn tớ cực thích đến Versailles.
Hay quá!
Em hy vọng mai anh sẽ
bớt khó gần khi ở Versailles!
Anh mà khó gần sao?
Thôi xin!
Anh đã tỏ ra không hề muốn đến đó.
Bọn họ là bạn em, với lại
anh đâu có bị nó lôi cuốn như em.
Cậu ta rất tài giỏi.
Em từng yêu cậu ấy hồi đại học!
Và Carol cũng thông minh nữa.
Cậu ta chỉ là tên mọt sách thôi.
Chẳng đi xa được đâu.
Cậu ấy sẽ chẳng được mời
thỉnh giảng ở Sorbonne đâu...
nếu chỉ là một tên mọt sách.
Cho cậu ấy đọc cuốn sách của anh đi.
Thôi nào. Tại sao?
Vì cậu ấy có thể phê bình
văn phong của anh...
và còn có thể chỉ ra tại sao
anh lại gặp nhiều rắc rối vậy.
Anh gặp nhiều rắc rối là vì
chỉ là trâu cày cho Hollywood
chứ chưa bao giờ dấn mình
vào văn học chân chính.
Em xin anh.
Hứa với em một điều đi.
Nếu anh không xoay sở
được với cuốn sách này,
thì hãy dừng việc vắt óc này lại...
và quay lại với việc
mà anh giỏi nhất.
Xưởng phim quý anh mà.
Họ yêu cầu anh đấy.
Anh muốn từ bỏ thứ mình có,
để lại vất vả từ số không?
Sao anh phải làm thế?
Tớ nghĩ là vua Louis đã đưa
cung điện của ông về đây hồi 1682.
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}Đó là vua Louis XIV
Lúc mới đầu, đây chỉ là bãi lầy.
Thực ra, nếu tớ không lầm,
trong tiếng Pháp cổ,
"Versailles" có ý nghĩa như là....
"Đồng cỏ hoang".
Vậy sao?
Phần khu trung tâm ở đây...
mang đậm phong cách cổ điển
của Pháp thời kỳ đỉnh cao.
Tớ nghĩ đây là tác phẩm
của Louis Le Vau,
Mansart và Charles Le Brun.
Ừ, đúng vậy.
Tớ nghĩ mình có thể
xây một dinh thự y hệt.
Anh biết vậy mà.
Nhưng hãy nhớ là vào thời điểm này,
không còn phòng tắm vòi hoa sen đâu.
Các cậu định dọn đến đâu
sau khi xong đám cưới?
Tới Malibu.
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}Malibu ở gần LA.
Thật sao?
Tớ định sống ở một gác mái nhỏ
ở Paris với một cửa sổ ở mái nhà.
La Bohème?
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}La Bohème (Lối sống phóng đãng):
một vở opera nổi tiếng của Giacomo Puccini
Vậy chưa tính đến
bệnh lao phổi rồi.
Chính xác, cảm ơn cậu.
Vấn đề là anh ấy không chắc chắn
việc làm thế nào để viết tiểu thuyết.
Thế hả?
Đến giờ, anh ấy chỉ
chứng tỏ được một điều.
Là tất cả đều thích
kịch bản của anh ấy.
Cái đó dễ viết hơn đấy.
Sao anh không kể với họ về
nhân vật chính của anh đi?
Anh không thích nói về công việc.
Đừng kể về tình tiết.
Chỉ về nhân vật thôi.
Anh ta làm việc trong
một cửa hàng hoài cổ.
Cửa hàng hoài cổ là gì thế?
Ở đó họ bán búp bê Shirley Temple
và mấy cái radio cũ hả?
Ai lại muốn mua chúng nhỉ?
Những người luôn sống trong quá khứ,
và tin rằng họ có thể hạnh phúc hơn,
nếu được sống như ngày xưa.
Vậy thì cậu thích sống vào
thời nào, hả Miniver Cheevy?
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}Miniver Cheevy: Nhân vật trong truyện thơ
cùng tên của Edwin Arlington Robinson,
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}...một người lãng mạn viển vông
luôn nghĩ mình sinh nhầm thế kỷ.
Paris, thập niên 20.
Dưới cơn mưa.
Khi nó chưa phải mưa axit.
Hiểu rồi, không có ấm lên toàn cầu,
không có TV, đánh bom tự sát,
vũ khí nguyên tử, độc quyền kinh tế...
Bảng tin thường nhật toàn
những chuyện kinh dị nhảm nhí.
Lòng hoài cổ là một sự cự tuyệt...
cự tuyệt khỏi hiện tại tàn nhẫn.
Gil là một nhà lãng mạn chính gốc.
Anh ấy sẽ sống hạnh phúc hơn
khi ở nơi sự cự tuyệt là bất diệt.
Và tên của ảo tưởng này...
là "Hội chứng Thời đại Hoàng kim".
Đó là một khái niệm sai lầm
rằng có một thời kỳ khác...
tốt hơn thời kỳ ta đang sống.
Đây là một sai lầm trong
trí tưởng tượng lãng mạn...
của những ai thấy khó khăn
khi đương đầu với thực tại.
- Là chiếc kia.
- Đó là chiếc đẹp nhất từng thấy.
Nhẫn cưới kim cương,
mẹ phải mua như thế.
Nếu như thế, mọi người sẽ ngắm nhìn
khi nó được đút vào ngón tay con.
Việc trọng đại thì phải thế chứ!
Mẹ chỉ ước...
Con không muốn bàn thêm
về chuyện đó nữa!
Lựa chọn là của con,
mẹ biết nói gì hơn đâu.
Gil rất thông minh, và anh ấy
thành công trong cuộc sống.
Nó toàn nói về việc từ bỏ
mọi thứ để dọn đến đây!
Nói cho nó có thôi!
Điều đó khiến mẹ sợ đấy.
Đây là tượng đài nổi tiếng nhất của Rodin.
Chúng tôi đã đặt một
bản sao tại mộ ông ấy.
Rodin mong nó sẽ được dùng
như là bia mộ và văn bia.
Đó là ở Meudon.
Ông ấy chết vì cúm, tớ nghĩ...
là vào 1917.
Hoàn toàn chính xác!
Cậu ấy biết rộng quá!
Tác phẩm Rodin chịu ảnh hưởng lớn
từ người vợ của ông ấy, Camille.
Vâng, nhưng bà không phải là vợ,
mà bà là nhân tình của ông ấy.
Rose mới là vợ ông ấy.
Ông ấy chưa bao giờ cưới Rose!
Ông ấy đã cưới bà vào
những năm cuối đời họ.
Tôi nghĩ cô nhầm rồi.
Anh tranh cãi với hướng dẫn viên?
Đúng vậy.
Tôi rất chắc chắn điều mình nói.
Cô ấy đúng đấy.
Tớ đã đọc về tiểu sử Rodin,
ở trong cuốn thứ hai.
Rose là vợ ông ấy
và Camille là tình nhân.
Cậu đọc ở đâu cơ?
Tớ đã rất ngạc nhiên,
vì tớ cũng thấy vô lý như cậu,
nó hơi ngược lại.
Bố tới mời các cậu, tối nay,
đến dự buổi nếm rượu vang.
Hay quá!
Paul là người sành sỏi
về rượu vang Pháp.
Cậu không đùa chứ?
Một tay sành sỏi!
Anh đọc tiểu sử của
Rodin vào hồi nào thế?
Anh hả?
Tại sao anh phải đọc
tiểu sử ông ấy chứ?
Bố luôn luôn chọn
rượu vang Californie,
nhưng thung lũng Napa
xa đây tận 10 ngàn km!
Dạo này khỏe không, ông bạn cũ?
Này! Ông làm gì ở đây thế?
Lại đây!
Em không thể chịu được người này!
Ta nếm thử loại rượu khác nhé?
Ừ, bắt đầu từ chỗ này.
Anh thích loại nào nhất.
Anh nghĩ ta phải có phương pháp
và uống từ đầu mỗi loại một chút.
Anh không biết...
Sao má anh đỏ vậy?
- Nó đâu có đỏ.
- Đỏ rực luôn!
Chắc do chất pheromone
mà em tỏa ra đấy.
Chúng khiến anh phát điên!
Tình dục và rượu, phải không?
Rượu kích thích ham muốn, nhưng
giết sự dẻo dai, theo Shakespeare.
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}Câu này ám chỉ chuyện chăn gối.
Các cậu nếm thử loại 61 tuổi chưa?
Nó ngon tuyệt!
Là Paul chọn đấy.
Không phải tớ.
Nó thế nào hả anh?
Nó chứa nhiều tannic
hơn loại 59 tuổi.
Tớ thích mùi trái cây sấy.
Tớ đồng ý.
Carol và tớ, bọn tớ sẽ đi nhảy.
Chúng tớ nghe nói
có một nơi rất tuyệt.
Anh không thích chơi trò phá bĩnh...
nhưng anh cần chút khí trời.
Đi mà!
Nhớ này, nếu anh dành thời gian
để tìm kiếm lối ra thoát hiểm...
Nếu Gil không định đi,
tớ sẽ chia sẻ Paul với cậu.
Tớ cực kỳ dân chủ,
và Paul cũng nhảy giỏi lắm.
Nếu em cho phép,
anh muốn ra ngoài đi dạo...
rồi sau đó đi ngủ,
còn ta sẽ nhảy vào tối khác.
OK. Nhưng dẫu sao
em vẫn có thể đi chứ?
Em muốn thế?
Em chưa mệt và đang muốn khiêu vũ.
Em sẽ gặp lại anh ở khách sạn.
Tớ sẽ lo cho cậu ấy.
Gọi taxi đi!
Anh cũng gọi taxi đi.
Không, anh đi bộ.
- Anh sẽ lạc đấy!
- OK. Anh sẽ đi bộ.
Đó là nhà văn giỏi chứ?
Cậu đọc của cậu ta chưa?
Anh ấy không cho ai đọc đâu.
Không ai hết?
Tớ không lấy làm khó chịu
khi đọc qua cuốn tiểu thuyết...
và bình phẩm nó đâu.
Cậu muốn làm thế?
Tớ nghĩ đó là điều anh ấy cần.
Nó phải được ai đó đọc.
Cậu đừng có nặng lời đấy!
Không đâu, cậu biết đấy.
Tớ hiểu cậu mà!
Cậu biết đấy, vấn đề liên quan
đến chuyện viết lách của anh ấy...
là anh ấy không lắng nghe
quan điểm của bất kỳ ai.
- Xin lỗi, các bạn nói được tiếng Anh không?
- Không, không.
- Khách sạn Bristol đi hướng nào?
- Chúng tôi không hiểu, rất tiếc.
Tôi nghe không hiểu nói gì!
Lại đây!
Lên xe đi!
Tôi nghĩ các bạn nhầm tôi
với ngôi sao nào đó rồi.
Tôi không hiểu các bạn!
Tôi đã uống hơi quá...
Trời! Một chiếc Peugeot cổ!
Một người bạn ở Beverley Hills
đang sưu tập nó đấy.
Đến uống một ly nào!
Các bạn đang đến dự tiệc?
Đưa tay anh đây!
Ngồi đây đi!
Các bạn đưa tôi đi đâu vậy?
Tôi đã uống rất nhiều vang đỏ tối nay...
Tôi thích sâm panh.
Chúng ta còn cả đêm mà.
Uống nào!
Tôi uống đây!
Anh có vẻ bị lạc.
Vâng, chỉ là...
Cô là người Mỹ?
Nếu Alabama thuộc Mỹ, thì đúng vậy!
Tôi thèm rượu gin trong những dịp này.
Anh đang làm gì ở đây?
Tôi là nhà văn.
Anh viết cái gì?
Tôi đang viết một tiểu thuyết.
Nhân tiện, tôi là Zelda.
Ai thế này, em yêu?
Một nhà văn đến từ...
Anh ở đâu?
Từ California.
Scott Fitzgerald.
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}Scott Fitzgerald: Tác giả kiệt tác Đại gia Gatsby,
thuộc top 10 kiệt tác văn chương vĩ đại nhất.
Còn anh là ai, anh bạn?
Các bạn hình như cùng họ với...
Gì cơ?
Scott Fitzgerald và...
Scott Fitzgerald và Zelda Fitzgerald.
Cô ấy không đẹp sao?
Thật là trùng hợp...
Mắt anh trông có vẻ vô hồn...
đờ đẫn, nặng trĩu,
vô cảm, ngây dại.
Đó là vì tôi đang để ý
người chơi dương cầm...
tôi nhận ra một gương mặt mà mình nghĩ
đã từng thấy tại một dàn nhạc cổ điển.
Tôi hiểu, tôi rất có thể
là nhà soạn nhạc lớn.
Không chỉ vì tôi có
tư chất với nhạc điệu đâu.
Rồi đến khi nghe những bài anh ấy viết,
tôi nhận ra mình không thể viết hay vậy.
Tài năng duy nhất của tôi
là uống say bét nhè.
Đúng vậy đấy!
Chắc không phải anh ta
là nhà soạn nhạc chứ?
Điều đó thật không thể!
Vậy anh viết loại sách gì?
Tôi đang viết...
Tôi đang ở đâu vậy?
Xin lỗi, anh không quen chủ nhà sao?
Vài người bạn đã tổ chức bữa tiệc
để chào mừng Jean Cocteau.
Này, quý cô...
cô đang đùa tôi hả?
Tôi hiểu anh đang nghĩ gì.
Ở đây thật chán, đúng thế!
Đi nơi khác đi!
Đến quán Bricktop đi!
Em thấy chán, anh ta cũng thấy chán,
tất cả đều thấy chán!
Tất cả chúng ta đều thấy chán!
Hãy đến Bricktop đi!
Hãy bảo Cole và Linda
đi cùng với chúng ta.
Gil, anh cũng đi chứ?
Đây là một trong những
nơi nổi tiếng nhất Paris.
Họ có rượu whisky tươi rất đậm.
Chào buổi tối, mọi người!
Lấy cho chúng tôi một chai bourbon.
Xin được kính chào.
Xin thứ lỗi, bụng tôi giờ trộn
toàn rượu anh đào và nho Ý.
Đây là một nhà văn, Gil.
Gil Pender.
Hemingway
Hemingway?
Anh thích sách của tôi chứ?
Thích? Tôi yêu mọi cuốn của anh.
Phải, đó là những cuốn hay,
bởi vì chúng thành thật.
Đó là cách chiến tranh
ảnh hưởng tới đàn ông.
Chẳng có gì cao quý
khi chết dưới bùn đất.
Trừ phi chết một cách vinh quang.
Nếu thế không chỉ cao quý,
mà còn đầy dũng cảm.
Anh đọc truyện của tôi chưa?
Anh nghĩ sao?
Có vài đoạn viết cũng khá,
nhưng nó thật tối nghĩa.
Tôi cũng đoán anh ghét nó!
Em quá nhạy cảm đấy!
Anh thích truyện của em
nhưng anh ta ghét em.
Xin anh đấy, bạn cũ, anh đang
làm phức tạp mọi chuyện đấy.
Em thấy bứt rứt. Không khí
ở đây khiến em không thoải mái.
Anh đi đâu vậy?
Anh ấy đến St-Germain.
Em sẽ đi cùng anh ta.
Nếu anh ở lại uống cùng anh ta,
em sẽ đi cùng võ sĩ đấu bò này.
Anh sẽ đưa cô ấy quay lại
vào lúc hợp lý nhé?
Cô gái đó sẽ khiến anh bị điên đấy!
Cô ấy hay bốc đồng.
Và cô ấy có tài.
Tháng này là văn phong.
Tháng trước lại vụ khác.
Anh là một nhà văn.
Hãy viết đi thay vì đùa nghịch.
Cô ta làm mất thời gian của anh vì
cô ta là đối thủ của anh. Đúng chứ?
Anh có nghĩ bạn tôi đã
mắc sai lầm bi kịch không?
Thực ra tôi không biết nhiều
về vợ chồng nhà Fitzgerald.
Anh là một nhà văn,
anh biết quan sát mà.
Ta có thể không bàn chuyện
đời tư của tôi được không?
Cô ta ghen tị với
tài năng của anh ấy.
Đó là một tài năng lớn và hiếm có.
Anh thích sách của anh ta chứ?
Dừng lại! Thôi đi!
Anh thích Mark Twain chứ?
Tôi sẽ đi tìm Zelda.
Tôi không thích cô ấy
đi cùng gã Tây Ban Nha.
Cho phép tôi nhé?
Tôi là người hâm mộ Mark Twain.
Thậm chí anh có thể công nhận...
rằng nền văn học hiện đại của Mỹ
xuất phát từ cuốn Huckleberry Finn.
Anh chơi đấm bốc?
Nói chung...
không đúng.
Anh đang viết cái gì?
- Một tiểu thuyết.
- Về cái gì?
Một người đàn ông làm việc
trong một cửa hàng hoài cổ.
Cửa hàng hoài cổ là cái quái gì?
Một quầy hàng nơi người ta
bán những món đồ cổ.
Nghe có vẻ tệ lắm hả?
Không có đề tài dở
nếu câu chuyện là thật.
Và nếu văn phong trong sáng và thành thật.
Và nếu nó biểu thị ý chí và
sự dũng cảm trước nghịch cảnh.
Tôi có thể yêu cầu anh
một ân huệ được không?
Là thế nào?
Anh đọc nó được không?
Tiểu thuyết của anh?
Nó chỉ khoảng 400 trang,
và tôi chỉ muốn có
một quan điểm.
Quan điểm của tôi
là tôi ghét anh ta.
Anh thậm chí đã đọc đâu.
Nếu nó tệ, tôi ghét anh ta.
Nếu nó hay, tôi thậm chí
vừa đố kỵ vừa ghét.
Đừng xin quan điểm của một nhà văn.
Nhưng anh biết vấn đề chính là gì không?
Tôi rất khó để đặt lòng tin
vào quan điểm của ai đó.
Nhà văn luôn cạnh tranh nhau.
Tôi sẽ không cạnh tranh với anh đâu.
Anh quá lẩn tránh.
Chẳng rắn rỏi tý nào.
Nếu anh là một nhà văn,
hãy tuyên bố mình là giỏi nhất.
Nhưng đừng dại vì tôi mới là nhất!
Hay là ta sẽ giải quyết trên võ đài?
Không đời nào!
Thay vì đọc truyện của anh,
thì tôi sẽ làm thế này.
Tôi sẽ mang nó đến Gertrude Stein.
Bà ta là người duy nhất
tôi giao phó truyện của mình.
Anh giới thiệu tiểu thuyết
của tôi cho Gertrude Stein?
Đưa nó cho tôi.
- Tôi sẽ mang đến cho anh.
- Mai bà ta trở về TBN rồi.
Tuyệt! Tôi sẽ đi lấy nó!
Tôi không thể diễn tả
mình phấn khích thế nào.
Nó khiến tôi hào hứng đến nỗi
tim tôi muốn nhảy ra ngoài.
Tôi sẽ mang nó đến ngay cho anh!
Bình tĩnh nào, Gil!
Đừng hoảng sợ!
Mày đã có một đêm tuyệt vời!
Fitzgerald...
Hemingway..."Papa"...
Mày phải...
Bọn ta chưa nói về nơi
sẽ gặp lại nhau rồi!
May là anh không đi tối qua.
Anh sẽ ghét âm nhạc
và không khí ở đó.
Nhưng em lại vui.
Anh đang nghĩ gì thế?
Anh có vẻ lơ đãng.
Nếu anh kể với em
mình đã trải qua...
một đêm với Hemingway
và Fitzgerald,
thì em nói sao?
Anh mơ về các thần tượng văn học của mình?
Vậy nếu đó không phải là mơ?
Thế nghĩa là sao?
Nếu anh đã ở cùng Hemingway,
Fitzgerald và Cole Porter?
Chắc anh bị u não rồi.
Zelda Fitzgerald giống y như
những gì mà ta từng biết...
và những gì em đọc trong sách.
Cô ấy rất duyên dáng,
nhưng tính khí thất thường.
Cô ấy không hề thích
Hemingway chút nào.
Và Scott biết Hemingway đã
đúng về chuyện của anh ta,
nhưng anh ta mâu thuẫn với
chính mình, vì anh ta yêu cô.
Thôi! Dậy đi!
Dừng chuyện nói nhảm đi,
hoặc chúng ta sẽ muộn đấy.
Em biết không, anh sẽ ở lại để
làm chút việc với truyện của mình.
Anh phải trau chuốt nó.
Không, để sau đi. Mẹ nói là ta
có thể mua bàn ghế giảm giá.
Dậy đi!
Đến xem cái này đi!
Thứ này không đẹp khi
để trong biệt thự ở Malibu sao?
- Bao nhiêu, hả ông?
- Mười tám nghìn.
- Cảm ơn.
- Là sao hả mẹ?
Đúng là ăn cướp, tận 18000 đô!
18000 đô cho thứ này?
Đây là euro, nên còn cao hơn!
Nó khoảng 20000 đô.
Thậm chí hơn, anh nghĩ vậy.
Mẹ biết. Nhưng rất khó để tìm
được thứ thế này ở quê nhà đấy.
Mẹ nói đúng đấy.
Nhưng ta thậm chí chưa có nhà mà,
và ta phải thử mặc cả chứ...
để con đỡ phải nhận lời làm
công việc sửa kịch bản chán chết.
Ừ, con mua sao thì dùng vậy.
Của rẻ là của ôi đấy.
Em có muốn đi bộ về nhà không?
Không, trời bắt đầu mưa rồi.
Rất tuyệt khi đi dạo dưới mưa đấy.
Không, chẳng hay ho gì
việc đi bộ dưới mưa cả.
Đừng quên là bố mẹ sẽ
dẫn các con đi ăn tối nay.
Đúng rồi! Tuyệt!
Còn anh sẽ có bất ngờ lớn
dành cho em sau bữa tối.
- Em không thích bất ngờ.
- Em sẽ thích điều này.
Em có chắc không muốn đi bộ
dưới mưa chứ? Cơ hội cuối đấy!
Vào đi!
Nó không tệ lắm đâu!
Em không hiểu
chúng ta đang đi đâu cả?
Ta gần đến nơi rồi.
Bố thậm chí còn chưa ăn
xong món bánh phồng mà!
Quên chúng đi.
Em hãy chuẩn bị trải nghiệm
phiêu lưu lạ nhất đời mình.
Đâu đây?
Bình tĩnh, Inez. Xin em đấy.
Sao anh lại mang theo bản thảo?
Rồi em sẽ biết.
Em sẽ phải há hốc mồm ngay.
Anh không khoác lác bao giờ
nên nếu anh nói là rất tuyệt vời...
- Em chẳng hiểu gì cả...
- Anh biết.
Em tự hỏi tại sao anh lại
cư xử lạ thế đúng không?
Em sẽ sớm tìm ra thôi.
Rồi em sẽ lấy làm ngạc nhiên vì sao
anh không cư xử lạ hơn thế nữa.
- Nó thật sự...
- Anh biết!
Em chẳng hiểu anh quan tâm gì. Vì đây
không phải chuyến đi hấp dẫn với em.
Em mệt vì môn thể dục
và xoa bóp này rồi...
nên em sẽ bắt taxi.
Đợi thêm chút nữa đi em!
Anh muốn rong chơi cả đêm
trên đường phố của Paris?
Được thôi! Cứ tiếp tục đi!
Em sẽ về đọc cuốn sách
mà Carole cho em mượn.
Thêm 10 phút nữa đi,
rồi sau đó ta sẽ đi bộ về!
Nếu lúc anh về mà em ngủ rồi,
thì đừng có đánh thức em đấy!
Mình làm sai điều gì vậy?
Cô ấy cũng có lý, mình nên
đi gặp bác sĩ thần kinh.
Mày rời khỏi buổi nếm rượu vang!
Mày có hơi say chút,
nhưng vẫn còn ý thức.
Mày lạc, mày đi bộ
và đến đây thì...
Chắc nó chỉ xảy ra một lần thôi!
Đồng hồ điểm lúc nửa đêm...
Anh Hemingway!
Cho tôi lên xe nhé!
Chiến dịch là chiếm lấy quả đồi.
Chúng tôi có bốn người...
năm, nếu tính cả Vincente,
nhưng anh ta đã mất một tay,
do dính lựu đạn...
nên kể từ đó anh ta
chiến đấu rất kém...
Anh ta còn trẻ, nhưng dũng cảm. Và
ngọn đồi thì nhão nhoét do cơn mưa...
và nó trượt xuống phía dưới con đường...
và có rất nhiều lính Đức
đứng trên đường...
và quan điểm của chúng tôi
là chơi ngay nhóm đầu tiên...
Và nếu xử lý được ổn thỏa,
nó có thể cầm chân chúng.
Anh có sợ không?
Sợ cái gì?
Bị giết.
Anh sẽ không thể viết hay
nếu anh sợ chết được.
- Còn anh?
- Có, sợ lắm.
Thực ra đó là nỗi sợ lớn nhất của tôi.
Có một điều là tất cả những người
đi trước anh đã sống. Và họ sẽ sống.
Anh đã từng làm tình với một
phụ nữ thực sự tuyệt vời chưa?
Vợ chưa cưới của tôi
cũng khá gợi cảm đấy.
Khi anh làm tình với cô ta,
anh cảm nhận sự đam mê tuyệt trần
và ít nhất tại khoảnh khắc ấy,
anh đánh mất nỗi sợ cái chết?
Không, nó không xảy ra.
Tôi tin tình yêu chân thật và thành tâm
sẽ tạo ra lệnh ngừng chiến với cái chết.
Những kẻ hèn nhát vì không yêu,
hay yêu không thật, đều giống nhau.
Khi một người dũng cảm và
chân thật đối diện với cái chết,
như chàng thợ săn gặp tê giác
hay như Belmonte,
đó là người dũng cảm thực sự,
Bởi vì nếu tình yêu có đủ đam mê,
nó đẩy lùi cái chết khỏi tâm trí họ.
Rồi tới khi nó lại trở về,
như với mọi đàn ông.
Và khi đó, cần phải
làm tình tốt hơn nữa.
Hãy nghĩ về điều đó!
Alice! Cô khỏe không?
Bà ấy đằng kia. Theo tôi.
- Tôi không đồng ý!
- Tại sao?
Bởi vì...
Tôi xin giới thiệu Gil Pender,
thưa bà Stein.
Một nhà văn Mỹ trẻ tuổi.
Tôi mừng vì anh đến. Anh có thể
giúp quyết định rằng ai đúng ai sai.
Tôi nói với Pablo rằng bức chân dung
không thể hiện được Adriana.
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}Pablo: Tên thân mật của Picasso
Nó có tính toàn thể nhưng
không có tính khách quan.
Không, không. Bà không hiểu
một cách chính xác rồi.
Bà không nhận ra rằng Adriana
đang nhìn sự biến động của khung cảnh.
Nó đúng y như những gì đang biểu lộ.
Không, không đúng vậy.
Xem anh ta biểu lộ nó thế nào đi!
Tràn ngập sự ám chỉ nhục dục!
Nhục dục đến nảy lửa.
Phải, cô ấy đẹp.
nhưng là một vẻ đẹp tinh tế,
một vẻ gợi dục từ bên trong.
Ấn tượng đầu tiên của anh
về Adriana là gì?
Một vẻ đáng yêu lạ kỳ.
Đẹp, vẻ đẹp tao nhã,
đẹp từ bên trong, Pablo.
Phải, bà nói đúng, bà Stein.
Anh ta đã đánh mất
hoàn toàn sự khách quan.
Anh ta tạo ra hình ảnh của phố Pigalle.
Một con điếm thèm dục vọng điên dại.
Không, không. Bà không hiểu rõ cô ấy rồi.
Phải, với anh, nó riêng tư mà.
Vì cô ta là người tình của anh,
nhưng chúng tôi không thấy vậy.
Anh, với đầu óc kẻ tiểu tư sản,
biến nó thành đối tượng mua vui.
Thứ này giống tranh tĩnh vật
hơn là một bức chân dung.
Không, tôi không đồng ý thế.
Vậy đây là cuốn sách của anh
mà tôi đã được nghe nói tới?
Tôi sẽ xem qua.
Anh đã đọc chưa, Hemingway?
Tôi nhường bà đấy, bà là người có
đánh giá công bằng trong nghề tôi.
"Dấu ấn Quá khứ"
là tên của cửa hàng...
"chỉ chuyên bán
những đồ kỷ niệm.
"Những thứ tầm thường và
thậm chí ít giá trị với một thời đại...
"đã được biến đổi bởi
quá trình đơn giản của năm tháng...
"trong một trạng thái
vừa huyền diệu vừa kỳ lạ.'
Tôi thích nó.
Tôi mê rồi đấy!
"Mê"?
Tôi sẽ đọc vào tối nay.
Nhưng trước tiên, có một điều
mà anh và tôi phải trao đổi.
Tôi đã đợi hai tháng nay câu
trả lời của nhà biên tập này.
Tôi đã gửi anh ta tác phẩm
mà chúng ta chú ý,
và bốn cuốn khác,
ngắn hơn.
Tôi cũng đã gửi bản sao gốc
và bản mà tôi đã chỉnh sửa.
Và qua hai tháng,
không một lời đáp.
Vậy cô thực sự bị hút hồn
bởi ngay những dòng đầu đó.
Quá khứ luôn luôn có
nhiều thứ ảnh hưởng đến tôi.
Tôi cũng vậy.
Rất nhiều ảnh hưởng với tôi.
Tôi luôn luôn nói rằng
mình đã sinh quá muộn.
Tôi cũng vậy.
Với tôi, Paris thời Belle Epoque
là lúc tuyệt vời nhất.
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}Belle Epoque( Thời kỳ tươi đẹp):
Giai đoạn cuối TK 19 đến trước WWI.
Thật sao? Hơn cả bây giờ?
Rất nhạy cảm và ủy mị,
những cột đèn, quầy báo...
những con tuấn mã,
xe ngựa...
Và nhà hàng Maxim's.
Cô nói tiếng Anh tốt thật.
Không hẳn đâu.
Đâu, thật mà.
Cô qua lại với Picasso từ bao lâu rồi?
Chúa ơi, tôi thật sự nói vậy sao?
Tôi không có ý tò mò đâu.
Cô sinh ra ở Paris phải không?
Tôi sinh ra ở Bordeaux.
Tôi đến đây để học về thời trang.
Nhưng anh đâu có hứng thú với nó.
Đâu, có chứ!
Tiếp đi. Cô đến đây
để học thời trang.
Tôi đến để theo học Coco Chanel...
Thế rồi tôi đã yêu Paris.
Cũng như...
một họa sĩ Ý gốc Do Thái
hiếu động, với đôi mắt đen.
Tôi biết anh ấy từng có
một phụ nữ khác trong đời,
nhưng tôi không thể cưỡng lại việc
việc chuyển đến sống tại nhà anh ấy...
theo đề nghị của anh ấy.
Và trải qua 6 tháng tuyệt vời.
Ý cô là Modigliani?
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}Modigliani: Họa sĩ vĩ đại của Ý
ở TK 20, địch thủ của Picasso.
Cô đã sống chung với Modigliani?
Chính anh đã hỏi tôi mà.
Nên tôi đã kể cho anh
câu chuyện buồn về mình.
Với cả Braque nữa...
anh ta cũng từng có người đàn bà khác.
Rất nhiều!
Và bây giờ...
là với Pablo.
Ý tôi là, anh ấy đã kết hôn.
Nhưng với anh ta, tình đến rồi lại đi...
Tôi không biết làm thế nào
mà phụ nữ chịu nổi anh ấy.
Nó thật quá khó!
Cô đã nâng sự cuồng si
nghệ thuật lên tầm mới.
Không có gì, ý tôi là...
Kể cho tôi về anh đi.
Tôi không biết phải kể thế nào.
Anh đến Paris để viết truyện?
Vì anh biết đấy,
ngày nay, nhiều người Mỹ
cảm thấy cần phải đến đấy.
Hemingway không quyến rũ sao?
Tôi thích tác phẩm của anh ta.
Thực ra, tôi chỉ
thăm thú vài ngày thôi.
Anh phải ở lại!
Thật sao?
Đây là một thành phố
tuyệt vời đối với...
các nhà văn, họa sĩ...
Tôi rất muốn ở lại,
nhưng không dễ đâu.
Tôi cảm thấy thích sách
của anh đến điên dại.
Tôi muốn được nghe
nốt phần còn lại của nó.
Cô thật sự thích nó?
Vì tôi còn phải chỉnh sửa nhiều đấy.
Pender, ta đến Montmartre
để uống chút gì chứ!
Khi đọc xong, tôi sẽ thảo luận với anh,
vậy lúc sau tôi phải tìm anh ở đâu?
Tôi sẽ ghé qua để gặp bà,
nếu bà muốn như vậy.
Cửa nhà tôi luôn mở.
Anh đi cùng chúng tôi chứ?
Tôi muốn vậy lắm,
nhưng tôi không thể.
Nhưng tôi hy vọng sẽ sớm gặp lại cô.
Chắc là hay đấy.
Rồi một ngày tôi sẽ loại bỏ
anh chàng tài năng này của cô.
Anh ta giỏi. Nhưng không bằng Miró đâu.
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}Joan Miró: Một họa sĩ xuất chúng,
nhỏ hơn Picasso 12 tuổi.
Mình, Gil Pender,
mình đã gặp gỡ Hemingway...
và Picasso.
Pablo Picasso và Ernest Hemingway!
Mình, Gil Pender, sinh tại Pasadena,
chân ướt chân ráo,
bị trượt môn tiếng Anh,
hồi đầu trung học,
nhưng cũng Gil Pender tầm thường này,
có tiểu thuyết được đón nhận
bởi Gertrude Stein!
Chúa ơi, cô gái đó thật...
đáng yêu!
Tiếc thật khi tối qua hai con
không đi xem phim cùng bố mẹ.
Bố mẹ đã xem một
bộ phim hài của Mỹ cực hay.
Phim có những ai?
Mẹ quên mất tên rồi.
Rất hay nhưng cũng rất dễ quên.
Hệt những phim con từng xem!
Có khi con viết kịch bản cho nó!
Mẹ biết là nó rất đần độn và trẻ con,
chẳng có gì trí tuệ hay hợp lý,
nhưng John và mẹ cười rất đã.
Không phải ta đã đến đây rồi sao?
Hôm qua anh về lúc mấy giờ?
Không muộn lắm.
Anh thấy đi dạo về đêm tốt cho sự sáng tạo,
không nhiều thứ gây xao lãng như ban ngày.
Anh chắc sẽ làm chuyến
đi dạo nữa tối nay.
- Ta đi xem nào.
- Ừ, đi xem nào.
Nhìn mấy tấm kính tuyệt đẹp này đi!
- Anh thích nó?
- Ừ, nó đẹp quá.
Anh là người Mỹ hả?
- Anh thích Cole Porter?
- Tôi rất hâm mộ ông.
Tôi thích cảm thấy mình là thành viên
trong nhóm nòng cốt của Linda và Cole.
Tôi đùa đấy!
Lời bài hát hay thật.
- Rất vui tươi!
- Thú vị!
- Ta đi thôi!
- Giờ đi hả?
Ừ, mình đi gặp Paul và Carol
tại cuộc triển lãm tư nhân.
Anh biết đấy, Paul rất am hiểu về Monet,
nên anh có thể sẽ học
được nhiều thứ bổ ích.
Đi trau dồi nào!
Sự sắp đặt những màu sắc
liền kề thật tuyệt vời.
Người này đúng là cha đẻ của
trường phái biểu hiện trừu tượng.
Tớ xin rút lại câu nói.
Chắc có lẽ là Turner.
Tớ rất thích Turner.
Nhưng tớ thấy rằng
thế này quá...tràn ngập!
Nếu tớ không nhầm. Ông ấy
mất 2 năm để hoàn thành nó.
Ông ấy làm việc ở Giverny
nơi ông hay tiếp đón khách.
Tớ một lần có nghe rằng
Monet từng muốn thử...
Em đang lắng nghe Paul!
...nơi ông đã tiếp đón Caillebotte,
một họa sĩ mà tớ nghĩ
đã bị đánh giá thấp.
Còn đây là Picasso phi thường!
Nếu tớ không nhầm, ông ấy
vẽ bức chân dung tuyệt vời này...
từ nhân tình người Pháp của mình,
Madeleine Brissou, hồi thập niên 20.
Paul, ở vấn đề này,
tớ phải khác cậu rồi.
Gil, hãy lắng nghe cậu ấy,
anh sẽ học được nhiều lắm.
Nếu tớ không bị nhầm,
đây là một nỗ lực đã thất bại
khi miêu tả cô gái trẻ tên Adriana,
đến từ Bordeaux, theo kiến thức
về lịch sử hội họa tớ từng học,
người đến Paris để học
thiết kế trang phục cho nhà hát.
Tớ nhớ cô ấy từng có tình duyên
với Modigliani, sau đó là Braque...
Nhờ đó làm quen với Pablo, ý tớ là Picasso.
Vì thứ mà cậu không hiểu
từ bức chân dung này,
là vẻ đẹp tinh tế của cô ấy,
đẹp đến rụng rời.
Anh vừa hút loại thuốc gì thế?
Nên tớ khó thể nói rằng
bức này là kiệt tác được.
Đó là cái nhìn tiểu tư sản
mà Pablo có về cô ấy.
Từ cô ấy.
Ông ấy bị mất trí bởi sự thực là
cô ấy luôn bùng nổ khi trên giường.
Quá nhiều với anh!
Gil bỏ đi để đến đâu vậy?
Đi làm việc.
Anh ấy đi dạo khắp Paris.
Anh ấy nói ánh đèn thành phố
về đêm rất khơi gợi cảm hứng.
Nhưng không sao cả!
Vì con sẽ đi nhảy với Paul.
Thế Carol đâu?
Li bì trên giường,
cô ta là kẻ ngốc mà.
Nên gặp lại bố mẹ sau.
Và cảm ơn vì bữa tối, bố!
Tạm biệt, con yêu!
Em nghĩ thằng Gil
hàng tối đi đâu?
Anh nghe rồi đấy, đi bộ,
và điều đó cho nó ý tưởng.
Anh có vẻ hoài nghi.
Không, anh đã thấy thành tựu của nó,
nhưng đôi khi anh nghĩ rằng...
nó không suy xét tỉnh táo!
Và anh không thích nhận xét của nó về
phong trào Tea Party của Đảng Cộng Hòa,
đó là những người đứng đắn
đang muốn khôi phục đất nước,
và không phải lũ "thây ma thân phát xít".
Em từng nghe nó nói vậy chưa?
Nhưng ý tưởng để thực hiện sau đó
của anh chẳng đáng quan tâm gì cả.
Anh muốn biết nó đi đâu tối nay.
Ít nhất cũng biết nó không đi nhảy.
Quý ông này khiến cô thấy chán?
Ta lại gặp nhau rồi!
Tôi mong được gặp cô ở đây lắm đấy.
Bữa tiệc lớn quá!
Rất vui gặp anh ở đây!
Gil, chúng ta sẽ gặp lại sau nhé!
Ngạc nhiên quá!
Đúng là dịp may thực sự!
Tôi đến chỗ Gertrude Stein,
bà ấy đang mải đọc truyện của tôi.
thế rồi tôi gặp người này,
Archibald McLeish,
anh ta mời tôi đến đây dự tiệc.
Tôi hơi lưỡng lự, nhưng
anh ta nói cô cũng ở đấy...
cô và Pablo, và tôi đã nghĩ...
Không, Pable đang ở nhà.
Chúng tôi vừa có cãi cọ.
Trông có vẻ anh rất vui khi
nhảy cùng Djuna Barnes!
Khoan đã, đó là Djuna Barnes?
Thảo nào cô ấy lại
muốn là người chủ động!
Đúng là một nơi tuyệt vời
để tổ chức một bữa tiệc!
Quá tuyệt!
Chỉ có vợ chồng Fitzgerald
mới làm tốt được thế này!
Tôi muốn cho anh xem thứ này!
- Truyện của anh đến đâu rồi?
- Nó đang tiến triển.
Nhìn này!
Nó được làm từ đầu thế kỷ.
Đẹp chứ đúng không?
Thời đại yêu thích của tôi đấy!
Tôi thích nó rất nhiều!
Mọi thứ đều hoàn hảo.
Thật tuyệt khi gặp cô vào tối nay.
Tôi đã luôn hy vọng...
Tôi cũng thấy y như vậy!
Adriana bé nhỏ của tôi đây rồi!
Đây không phải hình ảnh của
một Paris trong tiệc tùng sao?
Nhớ lấy. Tôi sẽ tìm cách cướp đoạt
cô từ tay tên lưu vong xứ Malaga đó!
Bất kể là cách nào.
Giữa Belmonte và tôi,
cô sẽ chọn ai nào?
Không biết. Cả hai đều được.
Anh ta dũng cảm hơn. Anh ta đương đầu
cái chết thường xuyên và trực tiếp hơn tôi.
Nếu chọn anh ta, dù thất vọng
nhưng tôi hoàn toàn hiểu.
Cô ấy đã chọn Pablo rồi.
Ừ, cô ấy đã chọn Picasso,
nhưng mà Pablo nghĩ...
đàn bà chỉ để ngủ cùng
hoặc dùng để vẽ thôi.
Thế còn anh nghĩ sao?
Tôi nghĩ đàn bà hay đàn ông
đều có dũng cảm như nhau.
Cô từng bắn một con sư tử
định tấn công mình chưa?
Chưa bao giờ.
Cô muốn biết cảm giác
nó thế nào không?
Tôi không nghĩ vậy.
Chưa từng đi săn?
Còn anh?
Chỉ khi nào chi phí rẻ.
Cùng uống ly nữa nào!
Ở đây ồn ào quá!
Cô có muốn đến chỗ nào đó
lắng nghe suy nghĩ của mình không?
Ai muốn đánh nhau nào?
Tôi hy vọng không có chuyện gì
nghiêm trọng giữa cô và Pablo.
Anh ta rất đồng bóng và ích kỷ.
Nghệ sĩ giống như một đứa trẻ vậy.
Cô chắc chắn hiểu tại sao
họ lại muốn vẽ cô chứ.
Bởi vì cô sở hữu một trong
những khuôn mặt đẹp nhất thế giới.
Rất thú vị!
Anh cũng thú vị lắm!
Theo kiểu nhớn nhác.
Tôi mà nhớn nhác?
Kể cho tôi về cuốn sách của anh đi.
Sách của tôi viết về...
Nghe này, tôi chẳng muốn quan tâm
đến cuốn sách của mình tối nay.
Tôi chỉ muốn đi dạo
khắp Paris cùng cô thôi.
Tôi lại quên mất anh
chỉ là một du khách.
Tôi đâu phải du khách thông thường.
Tôi không thể quyết định được...
lúc Paris đẹp nhất,
là vào ngày hay đêm.
Không thể. Cô không thể
chỉ chọn một được.
Tôi có thể đưa ra một lý lẽ
chắc chắn cho cả hai.
Cô biết không, đôi lúc tôi nghĩ
liệu ai đó có thể sáng tạo ra
một quyển sách, bức tranh, bản giao hưởng...
hay tác phẩm điêu khắc mà
có thể sánh với thành phố này.
Ta không thể,
bởi vì mỗi con phố,
mỗi con đường...
tự nó cũng là một
biểu hiện của nghệ thuật rồi.
Khi ta nghĩ rằng mình ở trong một
vũ trụ lạnh lẽo, hung bạo, vô nghĩa...
thì Paris lại hiện diện
với ánh sáng của nó!
Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra
ở sao Mộc hay sao Hải vương cả,
nhưng từ đó, tận cùng vũ trụ,
ta vẫn có thể thấy ánh sáng này...
những quán cà phê, những người
hay uống và hay hát.
Với tất cả những gì ta biết,
Paris là điểm nổi bật
nhất trong vũ trụ.
Anh đúng là một nhà thơ.
Thôi nào, thực ra...
mấy lời phù phiếm của tôi
có thơ mộng chút nào đâu.
Tuy nhiên, tôi cũng khá
dẻo mồm chứ nhỉ.
Nhìn xem anh có thích cô nào không?
Tôi phải xấu hổ thừa nhận là
tất cả họ đều hấp dẫn tôi.
Tôi thích tình dục rẻ tiền,
dù nó khiến tôi hời hợt.
Khi tôi còn ở trong trường dòng,
tôi và bạn cùng phòng, chúng tôi
đã trả tiền cho một cô gái từ Pigalle
để cô ấy dạy chúng tôi
mọi mánh khóe của mình.
Thật sao?
Nó khiến tôi phải suy nghĩ đấy.
Tôi thích đi dạo cùng cô.
Cô thật tuyệt vời!
Kia có đúng là người tôi
đang nghĩ tới không nhỉ?
Sao cô ấy lại đứng đó, và
nhìn chằm chằm xuống nước?
Ôi, Chúa ơi!
Zelda, cô đang làm gì thế?
Tôi không muốn sống nữa!
Scott đã gặp một bá tước xinh đẹp!
Chắc chắn họ đã
thì thầm với nhau về tôi.
Họ càng uống nhiều với nhau,
thì anh ta càng yêu cô ta!
Scott chỉ yêu cô thôi,
tôi có thể khẳng định đó.
- Anh ấy chán tôi rồi!
- Cô lầm rồi, tôi biết rõ mà.
Tin tôi đi, tôi biết rõ mà.
Bản năng mách bảo tôi điều đó.
Da tôi đau nhói!
Tôi không muốn thấy mặt mình nữa!
Đừng làm thế!
- Uống cái này đi.
- Đó là cái gì vậy?
Thuốc ***.
Cô sẽ cảm thấy khá hơn.
- Anh luôn mang theo thuốc hả?
- Không thường xuyên lắm.
Chỉ là từ hồi lễ đính hôn,
tôi thường hay hoảng loạn.
Nhưng tôi tin điều đó
sẽ hết sau đám cưới.
Thuốc ***, là loại gì vậy?
Loại thuốc từ tương lai.
Anh chưa hề nói rằng
mình chuẩn bị cưới.
Không, nó vẫn trong tương lai xa lắm.
Tôi chúc anh gặp may về quyển sách!
Và đám cưới!
Tôi nghĩ chắc cô sẽ thích Ines.
Cô ấy rất có khiếu hài hước
và cũng rất quyến rũ.
Không phải chuyện gì chúng tôi
cũng giống ý nhau, nhưng mà...
Nhưng chuyện quan trọng thì luôn nhất trí?
Phải, cô biết đấy, thực tế
có thể là vài chuyện nhỏ.
Đôi khi chúng tôi có tranh cãi
về những chuyện lớn.
Cô ấy muốn được sống ở Malibu
và muốn tôi làm việc ở Hollywood.
Nhưng cũng phải nói là
chúng tôi chung sở thích...
về đồ ăn Ấn.
Không phải mọi đồ ăn Ấn,
nhưng chúng tôi cùng
thích món bánh mì pita.
Nó còn có tên là "naan".
Tôi phải đi đây.
Chắc Pablo đang lo lắng cho tôi.
Để tôi đưa cô về.
Không cần, cứ uống hết chỗ rượu đi.
Tôi sống ngay cuối con phố thôi.
Thôi nào, tôi sẽ không...
Tôi thích tự đi về một mình hơn.
Cảm ơn anh vì buổi tối!
Này anh!
Thật đáng tiếc! Thật đáng tiếc!
Tối nay chúng ta đã gặp nhau rồi.
Tại buổi tiệc.
Dali, nhớ không?
Có!
Dali!
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}Dali: Họa sĩ nổi tiếng người TBN
Tôi nhớ ra rồi!
Tôi thích ngôn ngữ này.
Tiếng Pháp!
Hầu bàn? Không đâu!
Anh thích hình dạng con tê giác chứ?
Tê giác?
Tôi chưa bao giờ nghĩ về chuyện đó.
Tôi đã vẽ con tê giác!
Tôi sẽ vẽ về anh!
Đôi mắt anh buồn...
đôi môi lớn của anh
làm tan cái nóng của cát.
Với một giọt nước mắt!
Và trong giọt nước mắt,
là một khuôn mặt khác...
Khuôn mặt của Chúa!
Và của con tê giác!
Phải, tôi chắc có vẻ buồn,
tôi thấy mình đang...
ở trong một tình huống rất phức tạp.
Louis, lại đây!
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}Louis Buñuel: Đạo diễn người TBN
Là Louis.
Bạn của tôi.
Anh Bunuel.
Ừ, Bunuel và anh Man Ray.
Man Ray! Lạy Chúa!
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}Man Ray: Nghệ sĩ nhiếp ảnh người Mỹ
Đây là Pender.
Còn tôi là...Dali!
Phải, các anh hẳn còn nhớ.
Pender đang ở trong
một tình huống phức tạp.
Chuyện này nghe có vẻ điên
và hẳn các anh sẽ nghĩ tôi say
nhưng tôi phải nói với ai đó.
Tôi đến...
từ một thời kỳ khác,
một thời đại khác,
tương lai.
Tôi đến từ những năm hai nghìn tới đây.
Tôi lên một chiếc xe
rồi tôi đi qua thời gian.
Chính xác! Đúng vậy mà!
Anh sống giữa hai thế giới!
Đến giờ tôi chẳng
thấy có gì kỳ lạ cả.
Phải, anh là người siêu hiện thực,
nhưng tôi chỉ là người bình thường.
Trong một cuộc sống khác, tôi phải
kết hôn với một người phụ nữ mà tôi yêu.
Ít nhất tôi tin là mình yêu cô ấy.
Tôi yêu cô ấy tha thiết,
tôi sắp lấy cô ấy nữa.
Con tê giác làm tình...
bằng cách đè lên con cái.
Nhưng...
liệu có sự khác biệt...
ở vẻ đẹp giữa...
hai con tê giác?
Còn có một phụ nữ khác?
Adriana.
Tôi bị mê hoặc bởi cô ấy.
Tôi thấy cô ấy vô cùng quyến rũ.
Vấn đề là có những người khác,
những nghệ sĩ vĩ đại...
những thiên tài, cũng thế,
bị quyến rũ bởi cô ấy.
Cô ấy cũng cảm thấy điều đó ở họ...
Một anh chàng yêu một
cô gái sống ở thời đại khác!
Tôi thấy một bức ảnh.
Tôi thấy một bộ phim.
Tôi thấy...một vấn đề không có lời giải.
Tôi thấy...
một con tê giác.
Tối hôm qua anh lại làm việc hả?
Anh bắt đầu thấy cuốn sách
có lẽ nó quá hiện thực,
và anh thiếu nhiều sự tình cờ để
cho trí tượng tượng điên rồ lên...
chứ không quá logic!
Tại sao em luôn tuyệt vời
vào lúc sáng sớm vậy?
- Chúng ta thay đồ thôi!
- Chỉ một lát thôi mà!
Anh đã làm việc như một con quỷ,
anh cần phải kết thúc nó...
nhưng anh không thể cưỡng lại
khi trông thấy em...
quá hấp dẫn vào buổi sáng!
Paul nói chúng ta phải
đến vùng nông thôn.
Cậu ấy nói sẽ dẫn chúng ta
đi ăn tại một quán rất đẹp.
Tuy nhiên nếu anh
không muốn đi, thì đừng đi.
Em không muốn bỏ lỡ
điều đó vì anh đâu.
Tôi có một câu hỏi nhỏ
cho cô về Rodin.
Tôi hiểu là ông ấy yêu vợ và
cũng yêu tình nhân của mình
Cô nghĩ liệu nó có thể không?
Việc yêu đồng thời cả hai người?
Vâng, ông ấy yêu cả hai,
nhưng theo hai cách khác nhau.
Điều đó quả thật rất "Pháp".
Dân nước cô tiến bộ về
khoản này hơn chúng tôi.
Cô còn nhớ về tôi không?
Tôi từng ở trong nhóm mà cô...
Cái nhóm có ông giáo sư chém gió.
Chém gió, phải. Dùng từ quá đúng.
Đây là...
ảnh của nó.
Tôi muốn biết mọi đêm nó đi đâu.
Ông nghi ngờ người này vì chuyện gì?
Nó là chồng chưa cưới
của con gái tôi.
Trong chuyện cưới xin. Tôi muốn
chắc chắn nó không quyết định sai lầm.
Việu kín đáo phải ưu tiên hàng đầu.
Vậy là đến đúng chỗ rồi đấy, thưa ngài.
Anh Tisserand sẽ đích thân
đi theo dấu người đó,
và báo cáo lại những nơi
anh ta đến vào ban đêm.
Cảm ơn anh đã dừng lại!
- Gil Pender!
- Tom Eliot!
Tom Stearns Eliot? T.S. Eliot?
"Prufrock" là bài tụng kinh của tôi đấy!
Nghe này, tôi đến từ nơi...
mà người ta định lượng cuộc sống
của mình bằng các thìa cần sa!
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}Trong tình ca Prufrock, Eliot
sử dụng hình ảnh thìa cà phê.
Chào, bà Stein?
Chút nữa chúng ta sẽ
bàn về truyện của anh.
Tôi đọc xong rồi!
Nhưng lúc này chúng tôi đang có
một khủng hoảng cá nhân nhỏ.
Vậy tôi quay lại sau nhé.
Tôi không muốn quấy rầy.
Không có gì bí mật đâu!
Adriana đã bỏ Pablo và đã
bay đến châu Phi cùng Hemingway.
Tôi biết thừa cô ấy đã bị
mê hoặc bởi tay khoác lác đó.
Tôi từng kể với bà rồi đấy.
Tôi chắc chắn cô ấy sẽ quay về
với anh cùng tình yêu trọn vẹn đấy.
Sau chuyến đi săn linh dương,
cô ấy sẽ trở về với anh ta thôi.
Tiếng tru của linh cẩu, bóng đêm,
tràn về khi ta đang ngủ trong lều,
nó khiến anh phát điên!
Đó là núi Kilimandjaro,
chứ đâu phải Paris!
Anh ta dẫn cô ấy đến Kilimandjaro?
Giờ hãy nói về sách của anh.
Nó rất khác lạ.
Tôi thấy, ở vài phương diện,
nó giống khoa học viễn tưởng.
Chúng ta đều sợ cái chết và đặt
nghi vấn về vị trí của mình trong vũ trụ.
Nhiệm vụ của người nghệ sĩ là
không được đầu hàng nỗi tuyệt vọng,
mà phải tìm ra phương thuốc
chống lại cách sống vô nghĩa.
Anh có tiếng nói trong trẻo và bay bổng,
đừng cư xử như kẻ thất bại chủ nghĩa.
Bảo Gil mang theo quần áo lịch sự theo.
Vì chúng ta sẽ ăn một bữa tối
rất trang trọng vào ngày mai.
Con quên mất không bảo mẹ, Gil
sẽ không đến Mont St-Michel đâu.
Tại sao? Bố không hiểu?
Bởi vì anh ấy muốn viết, rồi sửa,
rồi sửa những gì anh ấy đã sửa.
Anh ấy nói: "Picasso không bao giờ rời phòng vẽ.'
Rồi con nói: "Gil, anh và Picasso
chẳng có điểm chung nào hết."
Anh ấy chỉ nhìn con.
Vậy nó lỡ kỳ cuối tuần tuyệt vời rồi.
Cô có nhạc của Cole Porter?
Tôi nhớ ra anh rồi.
Anh là bạn của anh ta.
Và đừng quên Linda chứ.
Cô ấy cũng là bạn tôi đấy.
Tôi đùa ấy mà!
Phải, tất nhiên tôi biết.
Anh quá nhỏ tuổi!
Cô cũng quá nhỏ tuổi, ý tôi là nếu cô
quá quen thuộc các tác phẩm của ông.
Đó là bởi vì ông đã viết
rất nhiều bài hát về Paris.
Đó là điều đương nhiên thôi, nếu
ông yêu thành phố quê hương cô!
- Cô là người Paris chính gốc?
- Vâng, thưa anh.
Vâng, thưa anh?
Chỉ cần gọi tôi là Gil.
Tôi phải trả cô bao nhiêu đây?
Vâng cái này...
18 Euro.
Bác có thể dịch hộ đoạn này không?
Bác nói được tiếng Anh chứ?
"Việc Paris hiện diện,
"và việc nhiều người đã lựa chọn
sống ở một nơi khác trên trái đất...
"luôn luôn là bí ẩn với tôi.
"Tôi đã ăn tối với Pablo
và Henri Matisse.
"Pablo là một nghệ sĩ vĩ đại
"nhưng Matisse còn là họa sĩ vĩ đại hơn.
"Paris dưới bóng hè.
"Hẳn chuyện đó phải giống như...
"ngồi đối diện người mình yêu,
tại quán Maxim's
"...vào lúc tuyệt vời nhất!
"Tôi yêu say đắm
một nhà văn Mỹ...
"có tên Gil Pender.
"Thứ phép màu hiệu nghiệm
tức thì mà ta thường hay nói,
"đã xảy ra với tôi.
"Tôi biết cả Picasso và
Hemingway đều yêu tôi,
"nhưng vì điều gì đó...
"khó giải thích...
"lý do khó giải thích
chỉ con tim mới hiểu,
"tôi đã bị thu hút bởi Gil.
"Có lẽ là bởi vì anh ấy trông
hồn nhiên và không tự phụ.
"Như nó phải thế, trong cuộc đời buồn này
"anh ấy sắp cưới cô Inez nào đó.
"Tôi có một giấc mơ.
Rằng anh đến với tôi...
"và tặng tôi món quà nhỏ,
một đôi bông tai,
"rồi chúng tôi làm tình.'
Một đôi bông tai?
Bố và em làm gì ở đây thế?
Bố bị tức ngực.
Bố chị bị khó tiêu thôi.
Ta không thể đoán bừa được.
Gil, anh còn nhớ bố đã phải phẫu thuật
thông động mạch ba năm trước không?
Họ cho quả bóng nhỏ vào bụng
thôi mà. Có gì to tát đâu!
Làm ơn hãy gọi bác sĩ
đến phòng 728.
Đừng có gọi bác sĩ!
Gil, sao anh ăn mặc diện vậy?
Anh chỉ vẫn đang viết thôi.
Anh mặc diện và xịt nước hoa chỉ để viết?
Anh chỉ tắm chút. Anh chỉ
tắm qua chút, một tẹo ấy mà.
Vì em biết ấy, khi tắm xong thì
đầu óc hoạt động tích cực hơn.
Bọn em đi nửa đường tới Mont St-Michel,
thì bố đột nhiên tái mét, như ma vậy.
Bọn em rất lo sợ,
nên đã quay xe về luôn.
John, con có thể giúp bố được gì không?
Mặt bố theo con thấy đã đỡ rồi,
nhưng con không phải bác sĩ.
Tại món bò hầm Burgundy
mà mẹ đã bắt bố ăn thôi.
Cái kia là gì thế?
Đâu?
Tay anh!
Có gì đâu!
- Một món quà à?
- Anh biết, anh biết.
Không, nó không...
Phải, là quà, nhưng...
Tặng em?
Có gì đâu. Anh mua ở
chợ trời thôi. Nó chẳng....
Em mở ra được không?
Không, anh muốn nói là...
khi nào có một bữa tối đặc biệt,
lúc đó anh sẽ tặng nó cho em...
Đồ trang sức hả?
Em hy vọng nó sẽ làm em hài lòng,
vì cái vòng cổ mặt đá mặt trăng anh mua...
Anh tưởng em thích đá mặt trăng,
tuy không phô trương nhưng rất thanh lịch.
Đó là những gì mẹ hay nói mà.
"Của rẻ là của ôi."
Mẹ hay nói như vậy.
Con không đời nào đeo cái vòng đó đâu.
Con sẽ cho mẹ xem,
rồi mẹ sẽ hiểu ngay thôi,
Sao tự nhiên mọi người lại
phân biệt đối xử với đá mặt trăng nhỉ?
Nó trông đơn giản quá.
Anh tưởng là em thích những thứ đơn giản?
Phải, nhưng vấn đề là nó quá đơn giản.
Quá đơn giản?
Đôi bông tai của em đâu rồi?
Em không đeo sao? Anh có thấy
em cất nó trong hộp đâu?
Có, em đã cất. Vì em
muốn để chúng ở đây.
Đâu có! Chắc em đã làm rơi chúng rồi!
Cả hai sao? Gil, em vẫn đeo đây này.
Inez, mẹ đã bảo con phải
để tất cả trong két cơ mà!
- Mẹ nghĩ là do tiếp tân?
- Lúc nào chả thế.
Con nhớ đã thấy chúng trong này, lúc sáng.
Nếu là con, mẹ sẽ thông báo mất trộm.
Mẹ biết không, con cũng thấy
cô tiếp tân khá vô lễ.
Đừng vội kết luận thế!
Không thể buộc tội mà không có...
Tôi muốn thông báo mất trộm.
Hãy gọi nhân viên điều tra
của khách sạn đến! Cảm ơn!
Đây là một kiểu bức đãi!
Đừng làm thế với người ta!
Tất nhiên phải làm,
khi ta bị mất trộm.
Em không thích cô tiếp tân đó,
em không thích ngay từ đầu.
Cô ấy rất thân thiện và niềm nở.
Anh toàn đứng về phía người
giúp việc! Chẳng thay đổi gì cả!
Thảo nào bố hay nói anh là cộng sản.
Xin chào, tôi là bác sĩ Gerald.
Bố khỏe mà, cảm ơn con.
Ông ấy từng phẫu thuật động mạch.
Này, là cái này hả?
Anh không biết, bởi vì...
Anh tìm thấy chúng ở đâu thế?
Anh thấy chúng ở phòng tắm.
Chỗ chậu rửa mặt.
Chúng làm gì ở trong phòng tắm thế?
Anh không biết...
Có khi em đã làm rơi chúng...
rồi khi em ra ngoài, có lẽ
tiếp tân đã nhặt chúng lên...
và đặt lên trên đó để
ta có thể nhìn thấy dễ dàng.
Cô ấy quả thật chu đáo!
Em không hề làm rơi chúng!
Điều quan trọng ở đây
là nó không phải mất trộm.
Đó là một trong những gì
tốt nhất ở thời điểm này.
Tôi đã nói chuyện với Leo.
Tôi nghĩ ông ấy sẽ mua nó.
Pender!
tôi vừa nói chuyện với Matisse
việc sẽ mua một trong những bức tranh mới
của ông cho bộ sưu tập tư nhân của chúng tôi.
Tôi nghĩ 500 franc là hợp lý.
500 franc cho một tác phẩm của Matisse?
Tôi nghĩ cũng có thể hợp lý.
Thực ra hỏi muốn hỏi bà liệu
tôi có thể nhận 6 hoặc 7...
Ta có gì ở đây vậy?
Bà thấy đấy, tôi mang đến phần chỉnh sửa
một vài chương đầu trong truyện của tôi.
Tôi rất muốn nhờ bà nói xem
liệu tôi đi đúng hướng chưa.
Để nó cho tôi.
Bà có tin gì từ Hemingway chưa?
Họ trở về được nhiều ngày rồi.
Chuyến đi không thành công.
Tôi đoán là như vậy.
Cũng kết thúc với cả Picasso rồi.
Cô ấy đang ở Deyrolle, một mình.
Một mình?
Một trong những họa sĩ
siêu thực điên rồ kết hôn.
Họ tổ chức ở đó.
Cô ấy hẳn sẽ vui khi thấy anh.
Anh đang làm gì ở đây vậy?
Tôi đến để tìm cô.
Thật sao?
Có thể nói ra lúc này
không thích hợp lắm, nhưng...
với tư cách là nhà văn,
tôi khá là giỏi...
việc bắt sóng cảm xúc con người...
nhất là của phụ nữ.
Và tôi thấy vài cảm xúc tinh tế
và phức tạp, mà có lẽ là...
cô đang có đối với tôi.
Tôi tưởng là anh sắp cưới mà?
Mọi thứ vẫn còn gì đó hơi lơ lửng.
Tôi không biết mọi chuyện sẽ thế nào.
Có lẽ có nhiều chuyện cần phải nói.
Hay ta tìm một nơi yên tĩnh hơn đi?
Chắc rồi.
Anh Bunuel, tôi đang có một
ý tưởng phim hay cho anh đấy.
Có một nhóm người dự
một bữa tối rất trang trọng,
khi kết thúc bữa tối, họ cố gắng
rời căn phòng nhưng không thể.
Tại sao không?
Họ không thể tìm thấy lối ra.
Nhưng tại sao?
Khi họ buộc phải ở lại với nhau,
lớp véc-ni của nền văn minh
tan biến rất nhanh...
và những gì còn lại...
là nguyên hình của họ:
Những con thú.
Tôi vẫn không hiểu. Tại sao
họ không ra khỏi căn phòng?
Lời tôi tham khảo thôi. Hãy nghiền ngẫm.
Có lẽ ngày nào đó lúc anh đang cạo râu...
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}Trong thực tế, một lần cạo râu Buñuel đã có ý tưởng trên.
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}Ông đã hiện thực hóa bằng
phim ngắn Un Chien Andalou(1929),
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}sau đó là kiệt tác The Exterminating Angel(1962)
anh sẽ giải phóng trí
tưởng tượng của mình.
Tôi không hiểu cái gì
giữ họ lại trong phòng?
Anh đang làm gì vậy?
Tôi không biết...
Trong khoảnh khắc, khi làm điều đó,
tôi cảm thấy mình như...
một vị thần!
Nhưng trông anh rất buồn.
Bởi vì cuộc sống quá bí ẩn.
Thời đại ta đang sống là thế mà.
Mọi thứ qua đi quá nhanh...
cuộc sống ồn ào và phức tạp.
Trước đây, tôi từng là
người sống theo lý trí.
Tôi chưa từng làm những điều điên rồ.
Tôi không nghĩ sẽ ở lại khi mới đến đây.
Tôi cũng chưa từng nghiêm túc
việc trở thành nhà văn thực thụ.
Tôi toàn tự nhủ:
"Mình là trâu cày của Hollywood.'
Tôi thực sự chỉ muốn...
chỉ muốn bỏ cuộc.
Thứ này đẹp quá!
Đeo nó lên đi!
Chúng đẹp quá!
Nhìn kìa!
Quý ông, quý cô. Ta đi nào!
- Các vị là ai?
- Lên xe nào! Chúng ta đang trễ đấy!
Lên xe nào!
[Maxim's]
Một nhà hàng nổi tiếng ở Paris, có từ năm 1893.
Ôi lạy chúa! Nó thật đẹp!
Thật khó tin!
Giống mọi bức ảnh tôi từng xem...
Nó đây, Belle Epoque!
Tôi không biết nên thốt từ gì
về thành phố này nữa rồi!
Tôi phải viết bức thư gửi
cho Phòng Thương mại thôi.
Xin chào. Xin chào.
Kính mời vào.
Cảm ơn!
Chúa ơi, một bộ váy tuyệt đẹp!
Rất thanh lịch, và rất thời thượng.
Vâng, đúng vậy.
Xin mời hai vị đến thưởng thức
rượu champagne. Đang có tiệc.
Champagne!
Sửng sốt chứ? Khi lần đầu gặp,
tôi nhớ đã kể với anh về nơi này...
và cả Belle Epoque.
Giờ ta đang ở đây!
Tôi không hiểu tại sao
tôi cảm thấy như vậy...
Tôi không thể...
tin nổi may mắn của mình.
Tôi biết chính xác nơi
tiếp theo tôi muốn đến rồi.
Cô dẫn đường đi!
[Moulin Rouge]
Tiệm hát nổi tiếng ở Paris, có từ năm 1889
Ngoạn mục quá!
Nhìn kìa!
Chúa ơi!
Pablo ngưỡng mộ ông ấy lắm!
Tôi phải đến chào hỏi ngay.
- Ta không nên quấy rầy ông ấy!
- Đi nào, sao anh nhát vậy?
Ta đều biết ông ấy ngồi một mình mà.
Tôi tin ông ấy muốn được nhập bàn.
- Ngài Lautrec?
- Vâng?
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}Henri de Toulouse-Lautrec: Danh họa trường phái
ấn tượng của Pháp, lớn hơn Picasso 17 tuổi.
Xin chào. Chúng tôi là
những người hâm mộ ngài.
Cảm ơn bà.
- Ngài cho phép chúng tôi ngồi cùng một lúc chứ?
- Tôi rất vinh dự.
Xin mời ngồi.
Ông ấy mời chúng ta ngồi xuống.
Thật là "Pháp". Tôi hiểu ngay
câu nói dựa trên cử chỉ đó.
Ông là người Mỹ?
Vâng, tôi là người Mỹ.
- Tôi đã từng nghe kiểu giọng đó.
- Vâng, vâng.
Tranh của ngài. Chúng tôi rất
ngưỡng mộ các tác phẩm của ngài.
Tôi cũng yêu thích các bức của ngài.
Xin chào! Khỏe không?
Cho phép tôi xin giới thiệu
ngài Gauguin, và ngài Degas.
- Xin chào.
- Xin chào. Rất hân hạnh.
Tôi là Paul Gauguin.
Thật quá thú vị nhỉ?
Anh thấy bản phác thảo của ông chứ?
Ngày nay không có ai vẽ như ông cả.
Picasso không, Matisse không.
Thật là khó tin!
Ngài nói được tiếng Anh chứ?
- Không, thưa ngài.
- Ông ấy nói được chút đấy.
Đâu, tôi nói được tốt đấy chứ.
Đúng vậy, ông xem nhé.
Degas và tôi đang nói chuyện
để nghĩ xem tại sao...
...thời đại này lại trống rỗng
và thiếu trí tưởng tượng vậy.
Ông nói thời đại này trống rỗng
và không có trí tưởng tượng.
Đáng lẽ ta nên sống ở
thời kỳ Phục hưng.
- Đây là Kỷ nguyên Hoàng kim mà.
- Hiện tại sao?
- Hoàng kim đấy!
- Thời Phục hưng tuyệt hơn nhiều!
- Bà làm nghề gì, thưa bà?
- Tôi học thiết kế thời trang.
Thảo nào nó thật quý phái!
Giờ tôi đã hiểu tại sao
bộ váy lại táo bạo vậy.
Ông định giới thiệu bà ấy
với Alain Richard chứ?
Ông ấy muốn Degas giới thiệu bà
với một người bạn là Alain Richard.
Ông ấy đang tìm ai đó để
thiết kế trang phục ba lê mới.
Bà quan tâm chứ?
Trang phục múa ba lê?
Lạy chúa!
Tôi không sống ở đây.
Ý tôi là có, nhưng tôi không...
Đừng quan tâm quá những tiểu tiết đó.
Chúng tôi chỉ ghé qua nhất thời thôi.
Tôi nói chuyện với anh một lát nhé?
Cho phép tôi chứ?
Gauguin rất nóng lòng
muốn tán tỉnh cô đấy.
Đừng quay về những năm 20 nữa!
Cô đang nói gì vậy?
Ta hãy ở lại đi, đây là
thời kỳ đầu của Belle Epoque.
Đây là thời đại đẹp đẽ nhất
của Paris từng được biết tới.
Còn những năm 20, với Charleston,
Fitzgerald, Hemingway?
Tôi thích bọn họ!
Nhưng đó là hiện tại.
Nó nhàm chán lắm.
Nhàm chán!
Đó không phải hiện tại của tôi.
Tôi đến từ năm 2010.
Ý anh là sao?
Tôi đã ghé qua thời cô, cũng như
chúng ta đang ghé qua năm 1890.
Vậy sao?
Tôi chạy trốn hiện tại của mình,
giống cách cô đang chạy trốn...
để về Thời Hoàng kim.
Anh nghĩ những năm 20
là Thời kỳ Hoàng kim?
Phải, với tôi là thế.
Nhưng tôi đến từ những năm 20, và tôi nói
anh biết Thời Hoàng kim là Belle Epoque.
Nhìn bọn họ xem, với họ
Thời Hoàng kim lại là Phục hưng.
Họ thà đánh đổi thời Belle Epoque
để được vẽ cùng Titien và Michelangelo.
Và bọn họ hầu như tưởng tượng rằng...
cuộc sống sẽ tuyệt vời hơn
khi Hốt Tất Liệt vẫn hiện diện.
{\fad(500,500)}{\pos(200,70)}Hốt Tất Liệt, một vị vua Mông Cổ. Có lẽ nổi tiếng
thời Phục hưng qua tác phẩm của Marco Polo.
Giờ cuối cùng tôi hiểu rồi.
Nó chưa thấu đáo nhưng...
nó giải thích được nỗi ưu tư
mà tôi cảm thấy trong giấc mơ.
Một giấc mơ?
Tôi đã có một giấc mơ...
hay đúng hơn là cơn ác mộng
kiểu như tôi hết thuốc kháng sinh
rồi tôi đi gặp nha sĩ nhưng
ông không còn thuốc tê.
Cô hiểu ý tôi chứ?
Những người này không
phải thuốc kháng sinh đâu.
Anh đang nói cái gì vậy?
Nếu cô ở lại đây và nó
trở thành hiện tại của cô,
sớm muộn cô cũng tưởng tượng
rằng một thời đại khác mới là...
Thời kỳ Hoàng kim thực sự.
Hiện tại là thế đó!
Là một sự hẫng hụt, bởi vì
cuộc sống là một sự hẫng hụt.
Đó là vấn đề của những nhà văn.
Anh say sưa với những từ ngữ.
Nhưng tôi có nhiều cảm xúc hơn.
Và tôi sẽ ở lại...
và sống ở thời đại huy hoàng nhất của Paris.
Anh đã lựa chọn việc ngày nào đó
sẽ rời Paris, và anh sẽ hối tiếc đấy.
Phải, tôi hối tiếc rồi.
Đó là quyết định tồi tệ.
Nhưng ít nhất, đó là lựa chọn đúng đắn.
Còn lựa chọn này, nó điên rồ
và thực sự chẳng hợp lý gì cả.
Nếu tôi muốn viết ra
tác phẩm có giá trị,
thì tôi phải dẹp bỏ
những ảo tưởng của mình.
Và niềm tin rằng tôi sẽ hạnh phúc hơn khi
được sống ở quá khứ chính là một ảo tưởng.
Tạm biệt anh, Gil...
Pender, tôi đã đọc phần chỉnh sửa,
tôi thấy anh đi đúng hướng rồi đấy.
Nếu phần còn lại cũng tốt vậy,
anh sẽ có một tác phẩm giá trị.
Đúng là tin tốt lành!
Tôi đã lắng nghe bà,
và tôi rất hạnh phúc khi được
nghe rằng mình đang tiến bộ.
Không có gì giá trị hơn
quan điểm của bà.
Hemingway cũng đã đọc
mấy chương này, anh ta nghĩ...
Anh ta nghĩ nó sẽ là cuốn hay
nhưng anh ta có một đề xuất.
Đề xuất thế nào?
Anh ta nghi ngờ rằng
nhân vật chính không nhận ra
hôn thê của anh ta đang "đi đêm"
với kẻ khác, ngay trước mũi mình.
- Với ai?
- Tay giáo sư dởm.
Nó gọi là "cơ chế cự tuyệt".
Cảm ơn bà!
Anh điên rồi!
Paul và em?
Anh lấy từ đâu suy nghĩ điên rồ này vậy?
Từ đâu hả? Ernest Hemingway đấy.
Anh ta đã đoán ra,
và nó rất có lý.
Gil, khối u não của anh tái phát rồi.
Không có gì điên rồ nào
ở Hemingway, hay Fitzgerald,
Gertrude Stein hay Salvador Dali cả!
Đúng vậy, trừ việc họ
đã chết nhiều năm rồi!
Không, quá khứ không chết!
Thậm chí nó chẳng phải quá khứ.
Em biết ai nói không? Là Faulkner.
Và ông đã đúng!
Và anh cũng đã gặp ông
tại một bữa tiệc.
Anh điên thật sự rồi!
- Không đâu!
- Có đấy!
Anh quá tin người!
Anh ghen tuông và quá tin người!
Đó là sự "bất hòa nhận thức"
mà Fitzgerald đã nói đến.
Anh biết, em có thể lừa được anh,
nhưng không lừa nổi Hemingway đâu!
Tôi đang nói chuyện với kẻ điên rồi!
Phải, đúng đấy!
Em đã ngủ cùng Paul
vào những đêm đó...
bởi vì cậu ấy lãng mạn
và nói được tiếng Pháp.
Còn anh thì suốt ngày làm việc. Có lẽ sự
bí hiểm của thành phố nước hoa này đã...
Tỉnh lại đi, Gil!
Anh hãy đặt chuyện này vào
bối cảnh của nó khi ta về nhà.
Anh sẽ không trở về đâu.
Em xin lỗi? Sao cơ?
Anh sẽ ở lại. Không có gì để làm
với sự lãng mạn trật bánh của em cả:
"Paris chỉ là Paris thôi."
Và anh không nghĩ là
chúng ta hợp nhau đâu...
Cái gì?
Anh đang nói về cái quái gì vậy?
Con yêu, sẵn sàng đi bơi chưa?
Bọn con tan vỡ rồi.
Cái gì?
Gil sẽ dọn đến Paris.
- Mẹ biết mà, mẹ nói rồi.
- Đang có chuyện gì thế?
Con muốn ở lại Paris,
nhưng không phải vì...
Nếu con không hạnh phúc, con
sẽ trở về, nhưng lúc này thì...
- Ở với ai, Gil?
- Không ai hết.
Với những người bạn điên rồ
trong tưởng tượng của anh?
Mẹ em đã đúng về anh,
đầu anh bị mất con ốc rồi!
Bố là người nói trước!
Ai lại cho nhân vật chính
của mình kiếm sống...
bằng cách bán những khẩu súng giả
hay hình cắt của Joan Crawford...
Anh chẳng cần được
nhớ đến mãi đâu,
nhưng anh nghĩ em sẽ trở về
vui vẻ hơn nếu không có anh.
Phải rồi, tất nhiên.
Vậy đi đi!
Đi bộ ngoài đường,
mê mẩn những cột đèn
và mái nhà ở Paris.
Tạm biệt, Ines!
Chào Trotski hộ bố nhé!
Bố đã thuê một thám tử đi theo nó,
bố biết nó đang làm gì đó không tốt.
- Bố đã làm vậy?
- Tất nhiên là thế!
Anh ta thấy nó lên một chiếc xe mỗi tối,
lúc nửa đêm và anh ta đã theo sát nó.
Vậy chuyện sau đó thế nào?
Anh không biết nữa.
Vị thám tử mất tích rồi.
Ngươi là ai?
Tôi...bị lạc.
Tôi đã đi nhầm lối.
Lính đâu! Lính đâu!
Chặt đầu hắn đi!
Chặt đầu hắn đi!
Rất vui khi gặp cô!
Cô đang làm gì ở đây thế?
Tôi về nhà sau khi
ăn tối cùng bạn bè.
Tôi sống ở đây.
Còn anh, anh đang làm gì ở đây.
Tôi đi dạo thôi.
Tôi đã quyết định dọn đến Paris.
Chắc anh thích điều đó.
Cô nghĩ vậy à?
Tôi đã nghĩ về anh, hôm nọ, bởi vì...
Thật sao?
Sếp của tôi đã kiếm được
một album mới của Cole Porter.
Và nó khiến cô nghĩ về tôi?
Tôi thích được nhớ tới
theo cách đó lắm.
Vậy cô đang trên đường về nhà sao?
Tôi có thể đi dạo cùng cô...
hay mời cô cốc cà phê chứ?
Trời bắt đầu mưa rồi!
Cũng không sao đâu mà,
tôi không bận tâm việc bị ướt.
Thật sao?
Thực ra, Paris đẹp nhất
là vào lúc trời mưa.
Cô nghĩ vậy sao?
Tôi cũng nói thế suốt!
Tôi hoàn toàn đồng ý với cô.
Phải, nó đẹp hơn tất thảy.
Nhân tiện, tên tôi là Gabrielle.
Còn tôi là Gil.
Hân hạnh.
Cô có cái tên đẹp đấy.