Tip:
Highlight text to annotate it
X
WalterWhite
-= Hdvnbits.org =-
HỘI CHƠI GÔN CUỐI CÙNG
PHÍA TRƯỚC 520 DẶM
ĂN TRỘM BÓNG GÔN
SẼ BỊ PHẠT THEO LUẬT
Biết đến giờ làm gì rồi không?
Làm gì?
Đến giờ cá cược gián rồi!
2 đô cho con gián đầu tiên bị cháy.
2 đô cho con Tháng Sáu.
Anh phải trả tiền
thì mới đưa nó ra cược được.
Quay vòng. Dừng kìa...
Số 2!
Các anh không thấy chán sao?
Các anh đã bao giờ
thấy chán chưa?
- Vì tôi có một câu đố.
- Thế à?
Phải mất khoảng 60g chất xám
mới giải được.
Có ai nghĩ họ có bộ não
với 60g chất xám không?
Nghe đồn Earl có đấy.
Vì Chúa, thôi nào!
Tự tin chút đi!
Câu này không khó chịu.
- Phải cược bao nhiêu?
- Muốn thêm phần hào hứng à?
Ý tưởng tuyệt vời đấy!
Mỗi người bỏ ra 20 đô.
Số tiền sẽ thuộc về người giải được câu đố.
Anh sẽ giải được câu đố?
Tôi là người đưa ra câu đố.
Tôi đã biết đáp án.
Tôi không được phép đoán.
Thống nhất nếu tôi tâng bóng tới 500 lần...
không ai giải được câu đố,
tôi sẽ được nhận số tiền đó.
Tôi biết các anh nghĩ đây là
câu đố không giải được.
Không đâu.
Nó rất dễ.
Và nếu nhờ may mắn...
tôi thắng và các anh cho rằng
do không phải câu đố dễ thì...
tôi sẽ trả lại tiền cho các anh.
Tôi tham gia!
Tôi sẽ thắng!
Tôi sẽ giữ hết.
Đưa đây!
Một người đang lái xe trên đường
cùng con trai mình.
Anh ta gặp tai nạn.
Hai xe cứu thương tới
đưa người đàn ông và con anh ta
tới các bệnh viện khác nhau.
Hai bệnh viện khác nhau.
Đứa con trai vào phòng mổ.
Bác sĩ nhìn nó và nói,
"Tôi không thể mổ cho đứa bé này.
Nó là con tôi. "
Sao lại có thể như thế?
Sao lại có thể?
Đồng hồ đang chạy.
Người bố ở bệnh viện kia ư?
Anh ta không lẻn tới đó chứ?
Anh ta không thể tới đó
trong nháy mắt.
Nhỡ người bố cưới
con gái của đứa con thì sao?
Đây là câu đố về gia đình.
Suy nghĩ nghiêm túc đi.
Gợi ý đi.
Muốn gợi ý sao?
Vị bác sĩ đó là phụ nữ.
Vị bác sĩ đó là phụ nữ.
Vị bác sĩ đó là mẹ thằng bé.
Người đặt ra câu đố này chắc hẳn
theo thuyết bình quyền.
Tôi đoán anh là
người bênh vực phụ nữ.
Tôi có rất nhiều biệt danh nhưng
chưa bao giờ mang biệt danh đó.
Anh nên thử làm con ngựa.
Mùi da,
những nhát roi đau rát.
Tôi chỉ là một tay gôn nghiệp dư.
Tôi giúp được gì cho cô?
Anh là Roy McAvoy?
Khác so với hình dung của tôi.
Tôi có buổi học lúc 7h.
Tôi tưởng sẽ dạy cho bác sĩ Griswold.
Đó là tôi.
Được thôi.
Điều đầu tiên cô phải học...
môn này không chú trọng
vào việc đưa bóng vào lỗ.
Nó chú trọng vào lũ quỷ bên trong,
sự hồ nghi, yếu đuối,
và làm thế nào để vượt qua
những thứ vớ vẩn đó.
Cô là bác sĩ gì nhỉ?
Bác sĩ tâm lý.
Tôi theo trường phát Jungian mới,
Freudian hiện đại và thế tục chính thống.
Được rồi.
Lũ quỷ trong lòng và sự yếu đuối
là công việc của tôi.
Tôi thường tập với El Paso,
nhưng tôi mới chuyển tới đây.
Những thứ này là gì?
Tôi mua ở hiệu Golf Channel.
Thật phí tiền.
Chắc là tôi đã mua
quá nhiều dụng cụ,
nhưng tôi tin vào
việc tích lũy kiến thức.
Tôi tưởng cú đánh được minh họa
ở đây chắc là có thật.
Tôi tưởng anh sẽ giúp tôi
kiểm tra chúng.
Tôi có hàng tá băng video
dạy chơi gôn.
Tôi cá cô ta có đồng hồ
dạy chơi gôn.
Có đồng hồ gôn chưa?
Tôi có loại rất tốt.
Đây này.
Tháo ra đi.
Tháo ra ư?
Tháo hết ra.
Cô là người phụ nữ thông minh.
Cô không nhận ra
ai là người làm việc tích cực ư?
Không.
Ý tôi là...
Tôi có thể nhận ra
khi ai đó nói dối chính mình.
Nhưng tôi dễ bị lừa và thường
sau khi người ta nói dối tôi.
Cái này giá 200 đô.
Một thứ vớ vẩn.
Tuyệt đấy.
Hãy đánh theo kiểu cũ.
Cứ đánh đi.
Được rồi.
Đứng dậy đi.
Xin lỗi.
Chết tiệt.
Cô có vẻ giỏi nói đấy.
Một cú đánh tệ
với một cô gái xinh đẹp.
Ôi Chúa ơi!
Đau quá.
Chết tiệt!
"Chết tiệt."
Những thuật ngữ về gôn.
Cô dùng trong buổi đầu tiên.
Có vẻ đầy hứa hẹn.
Tuyệt.
Được rồi, đồ khôn lỏi.
Bày cho tôi làm đi.
Thế thôi.
Ấn tượng đấy.
Tôi giỏi học
bằng cách nghe giảng hơn,
nên anh có thể giảng giải
cách anh thực hiện không?
"Thế nào là một cú đánh bóng",
của Roy McAvoy sao?
Tôi coi cú đánh đó
như văn thơ.
Anh ta lại bày trò thơ ca.
Đoạn đầu của bài thơ
là cách nắm tay.
Tay tạo thành một khối
bằng cách đè...
ngón tay út lên.
Đúng rồi.
Từ từ...
đẩy gậy ra sau, đưa vào vị trí,
không phải bằng tay,
mà bằng cách đẩy trọng tâm cơ thể
sang bên phải,
không làm mất thăng bằng.
Tiết tấu là tất cả,
không thể đạt được sự hoàn hảo
nếu trong khi vung gậy lên ta hơi lưỡng lự,
khẽ cúi chào thần linh.
Cúi chào thần linh?
Những vị thần có thể lừa dối ta.
Không thể đạt sự hoàn hảo.
Trọng lực chuyển sang trái
do lực hút trái đất.
Cú đánh này rất sống động.
Đưa gậy qua điểm tiếp xúc,
đánh dứt khoát với sự nghiêm túc,
tập trung.
Nếu cô cảm thấy hài lòng
thì quả bóng...
Cảm giác thoải mái đó
báo hiệu một cú đánh tốt.
Từ khi chạm bóng đến lúc kết thúc
phải luôn giữ thẳng gậy.
Chữ C ngược của Gấu Vàng,
sức mạnh của người công nhân thép
và bắp thịt...
của Arnold Palmer
trong tác phẩm của Carl Sandburg!
Anh ta đang nhắc tới
"Arnold Palmer".
Và bản giao hưởng
còn dang dở
của Roy McAvoy.
Cái gì còn dang dở?
Tôi rút tay lại rất nhanh.
Trông không hoàn hảo cho lắm.
Tại sao?
Vài người nói đó là cách dễ nhất
để chơi gôn ở Tây Texas lộng gió,
vài người nói đó là vì tôi chưa từng
làm xong việc gì trong đời.
Cô có thể quyết định.
Nhưng vấn đề là
tư thế kết thúc nào
cũng độc đáo.
Đó là mọi điều
về một cú đánh gôn.
Đánh gôn giống như
kiểm soát cuộc đời,
và cũng giống như sống phóng túng.
Hay đấy.
Chỉ có một lý thuyết khác
được chấp nhận về việc đánh bóng.
Tôi không hỏi đâu.
Lý thuyết kia thế nào?
Nắm chặt và tập trung.
Anh biết đấy...
Dù tôi coi trọng
tài thơ ca của anh, McAvoy...
Gọi tôi là Roy, Molly.
Gọi tôi là bác sĩ Griswold, Roy.
Tôi nghĩ hợp hơn với kiểu nắm chặt và tập trung.
Thế thì đặt bóng lên tee.
Ve vẩy cây gậy đi.
Ve vẩy đi.
Không.
Anh ta sẽ cầm tay cô ấy.
Ve vẩy cây gậy,
được chứ?
Đó là cách thư giãn.
Cứ ve vẩy đi.
Ve vẩy gậy
và cho "chó lớn" ăn.
"Chó lớn" là gì?
- Cái này là kim loại.
- Tất cả đều bằng kim loại.
Cái bạt được gọi là "chó lớn".
Tôi chỉ bảo đánh thoải mái,
đánh mạnh hết cỡ,
cho "chó lớn" ăn.
Rõ ràng đây là trò chơi lố bịch nhất,
ngớ ngẩn nhất từng được nghĩ ra.
Vâng, vì thế tôi mới thích nó.
Nếu cô có một cú đánh tốt,
và cô cảm thấy hài lòng,
cô sẽ muốn quay lại thôi.
Thử lại đi.
"Chó lớn" vừa ăn gì đó.
Cô thấy hài lòng chưa?
Tôi không dám nói thế đâu.
Tôi luôn nghỉ tập
sau khi đánh được một cú đẹp.
Được rồi.
Nếu cô không phiền,
hãy trả cho tôi bằng tiền mặt.
Tôi đang có rắc rối
với sở thuế.
Tôi phải gian dối
về những thực tế cuộc sống.
Tôi hỏi anh một câu được không?
Nếu anh là một tay gôn huyền thoại
như mọi người nói,
thì tại sao anh lại
ở chốn hoang vu này,
làm ăn không đủ trả nợ,
trốn sở thuế,
kiếm vài đô-la để uống bia
trong khi anh có thể làm hơn thế?
Có lẽ có quá nhiều con quỷ
trong lòng tôi.
Không.
Anh vớ vẩn thì có.
Dù sao thì...
hẹn gặp anh tuần tới nhé.
Cô bảo thi thoảng
tôi nên làm ngựa nghĩa là sao?
Cô nói theo nghĩa đen
hay là thuật ngữ tâm lý học?
Molly?
Bác sĩ?
Là ngựa gì?
David Simms.
Anh làm gì ở đây?
Chào, Romeo.
Lâu rồi nhỉ?
Cúp Thiếc có ở đây không?
Không, anh ấy đang có
công việc làm ăn ở Houston.
Anh biết đấy.
Tôi tưởng anh phải tham gia
giải gôn chuyên nghiệp.
Nói Cúp Thiếc tôi đang ở trong thành phố
dự giải Best Ball từ thiện.
Tôi có một chỗ cho anh ấy.
Nếu anh ấy quay về từ...
Houston.
Vâng, đâu cũng được.
Tôi tưởng anh ghét anh ta.
Hàng chục năm qua
tôi không nghĩ tới anh ấy.
Kể từ những năm tháng tốt đẹp
ở đại học Houston,
nơi chúng tôi đã cùng nhau
giành được mọi danh hiệu.
Anh ấy nói đã dìu dắt anh
suốt những năm đó.
Hồi đó tôi
không điêu luyện lắm,
chỉ có tài năng bẩm sinh.
Còn Roy,
anh ta có cú đánh rất mạnh.
Anh muốn gì?
- Tôi muốn thắng tại giải đấu của mình.
- Chắc chắn rồi.
Anh ấy có thể giúp tôi
nếu chúng tôi cư xử tốt với nhau.
Anh không bao giờ biết đâu.
Bảo với anh ấy như vậy.
Chắc chắn rồi.
Chuyện gì thế?
Chào Cúp.
Không có chuyện gì cả.
Tôi tổ chức một giải đấu
với một số tay gôn hàng đầu,
và nửa triệu đô-la tiền thưởng.
Tôi chán nhìn tiền
chảy ra khỏi thành phố.
Phải có thêm mấy cú birdie.
Vì thế tôi nghĩ tới anh.
Tôi cần anh vào đội của tôi.
Tôi nhắc lại,
có chuyện gì thế?
Ta sẽ chơi ở Cottonwood,
nơi anh từng ghi được 59 điểm.
Nơi mà khi ngủ gật,
anh cũng có thể ghi được 65 điểm.
Anh biết mọi chỗ gồ ghề,
nhấp nhô trên khu lỗ cờ.
Bồn tắm đây sao, Roy?
Spa đấy.
Anh và tôi đến Cottonwood?
Như ngày xưa kia.
Được thôi.
Bắt tay nào, đồng đội!
Hai anh chàng này sẽ cho thế giới biết
gôn là gì ở Texas.
Tôi sẽ là một cỗ máy đánh birdie.
Đợi đã, Roy.
Tôi không nói muốn anh chơi với tôi.
Tôi muốn anh vác gậy cho tôi.
Đoán khu lỗ cờ,
bảo tôi dùng gậy nào, đại loại thế.
Anh nói lảm nhảm gì thế?
Vác gậy?
Thôi nào, Roy.
Tôi không thể đưa một gã
từ trên phố vào giải đấu của tôi.
Giải này đã trở thành
một sự kiện quan trọng.
Có các công ty tài trợ
và mỗi vé giá 30 đô.
Anh chàng đường phố này có thể
đánh bại anh bất cứ lúc nào.
Như đã từng ở giải gôn trẻ...
Tôi sẽ trả anh 100 đô.
Và 5% số tiền thưởng.
Biến khỏi đây đi!
Đem theo vẻ ngoài lòe loẹt
- và biến đi trên cái...
- Thôi đi.
Tôi chỉ mời anh làm việc.
Cảm ơn rất nhiều.
Tôi sẽ nhận việc.
Vâng, chúng tôi sẽ nhận việc.
Việc đó nằm ngoài
khả năng của anh.
Tôi sẽ làm được.
Chết tiệt.
Bóng vào khu lỗ cờ không?
Có.
Vị trí khá thuận lợi.
Anh can đảm đấy.
Khốn nạn thật.
Tôi bảo rồi mà.
Tôi phải làm thế. Người vác gậy bảo anh ta
có thể đưa bóng vào khu lỗ cờ từ đây.
Tôi có thể.
Tôi phải chịu anh thôi, Roy.
Với sân 15 lỗ,
có vẻ anh rất thành thạo.
Tôi đang cố giành giải này
và nhiệm vụ của anh là giúp tôi.
Gậy số 7.
Tôi sẽ đánh hai gậy.
Anh có thể đánh cú đó.
Tôi cũng vậy.
Dễ thôi mà.
Tôi biết có thể đánh cú này,
nhưng tốt nhất là dùng hai gậy.
Những người này sẽ không bỏ ra 30 đô
để xem một ngôi sao làm thế.
Tôi vẫn đang dẫn 2 điểm
và còn 3 lỗ nữa.
Nhờ anh, đồng đội của tôi
đang ngồi chơi xơi nước.
Với tôi, ghi được điểm
là tốt lắm rồi.
Chơi chuyên nghiệp 13 năm rồi
mà anh vẫn là kẻ nhát gan.
Chết tiệt, David!
Dùng gậy số 3 đi!
Sau 13 năm ở sân tập chơi gôn,
anh vẫn nghĩ môn này là thước đo
cho tính đàn ông của mình.
Lùi lại.
Còn 230 thước nữa,
các ngôi sao sẽ dùng 2 gậy.
Simms, từ khu cỏ cao.
Đó là chiến thuật khôn ngoan.
David, anh đang vội à?
Tại sao?
Tôi cá người vác gậy của anh
có thể đưa bóng vào khu lỗ cờ.
Thôi nào,
ta đang cố giành chiến thắng.
Đúng vậy. Nhưng tôi đã cá 5 ăn 1.
Tôi nghĩ đó là tỉ lệ tốt.
Anh ta có thể.
Hãy để anh ấy đánh.
Lại đây, Roy!
Anh làm được mà.
Tôi có bóng đây.
Đây này.
Lòng gan dạ
chống lại sự khôn ngoan.
Nếu đánh cú đó
thì cứ đi tiếp đi.
Vì anh sẽ bị đuổi việc.
Làm sao anh có thể làm thế
trước mặt mọi người?
Nhất là khi tôi đưa được bóng
vào khu lỗ cờ.
Có vẻ người vác gậy
muốn đánh cú này.
Đang có chuyện gì ở đó thế?
Thưa quý vị,
mọi việc đã chính thức thay đổi.
Quên đi 2 điểm dẫn trước.
Quên đi 3 lỗ còn lại.
Này Roy,
anh sẽ cần găng tay đấy.
Nó sẽ hữu ích.
Một cuộc đấu nhỏ.
Và số tiền thưởng 250 ngàn đô-la
vừa tăng thêm một chút.
Gary, anh có nghĩ gã này
sẽ thành công với cú đánh không?
Tôi nghĩ sẽ không có cơ hội nào.
Kẻ hay gây tai họa này
là thầy dạy chơi gôn.
Anh ta là Roy McAvoy,
có biệt danh Cúp Thiếc.
Nghe nói anh ta từng là một tay gôn xuất sắc
hồi đại học rồi tham gia các giải nhỏ.
Phải là tay gôn xuất sắc
mới đánh được cú này.
Anh ta có 240 thước
và khán giả truyền hình cả nước.
Có rất đông khán giả.
Anh ta vẫn chưa đánh bóng.
Không phải ngày nào
cũng thấy cảnh này.
Truyền hình quốc gia không khởi động.
Anh thấy thế nào?
Tôi không biết gã này là ai.
Nếu anh ta thành công, tôi sẽ ngạc nhiên đấy.
Một tay gôn nhà nghề cũng khó làm được.
Những tờ đô-la.
Anh ta không giỏi đến thế đâu.
Các bạn có tin được không?
Người vác gậy thật tuyệt vời!
- Cú đánh rất tốt.
- Cảm ơn vì chiếc bao tay.
Anh.
Vâng, lại đây.
Xách cái túi đó nhé?
Nhấc nó lên.
Đánh đẹp lắm.
Lại đây một lát.
Biến đi.
Hành trình kết thúc rồi.
Sao cơ?
Anh không thể đuổi việc tôi.
Sao có thể làm thế?
Tôi vừa đưa bóng vào
khu lỗ cờ ở cự ly 250 thước.
Anh ta luôn đáng ghét.
Thế còn tiền của tôi?
Cú đánh đó đã lấy đi
tiền công của anh.
Chào mừng tới giải gôn.
Cỗ máy Thể thao đem đến cho
các bạn một sự việc kỳ lạ
tại giải gôn từ thiện với sự
góp mặt của ngôi sao David Simms.
Hãy tới Tây Texas,
nơi thầy dạy gôn
"Cúp Thiếc" McAvoy
vác gậy gôn cho David Simms
tại giải đấu của người nổi tiếng,
lấy cây gậy số 3 ra khỏi túi
và đánh bóng ở cự ly 240
vượt qua vũng nước.
Nếu tôi phải làm lại,
tôi vẫn đánh được cú đó.
Tôi biết.
Anh sẽ tự chôn mình để chứng minh
anh biết dùng xẻng.
Anh biết tại sao không?
Có chứ.
Đó là cách duy nhất để anh
có thể đánh bại Dave Simms.
Không.
Vì vẻ mặt anh cho thấy điều đó.
Vì cú đánh đó
là thời khắc trọng đại.
Khi thời khắc trọng đại tới,
anh định nghĩa thời khắc,
hoặc là thời khắc
định nghĩa anh.
Tôi không sợ thử thách.
Tôi đón lấy nó.
Năm 1981, câu lạc bộ gôn Vàng Fort Washington,
Fresno, California, anh nhớ chứ?
Vòng sơ loại cuối cùng đó?
Tôi chơi để chiến thắng.
Cố dùng gậy gỗ số 3
để thực hiện cú đánh rất khó đó.
- Tôi chơi để chiến thắng.
- 5 lần liên tục đánh ra ngoài.
Rốt cuộc anh đã làm được,
và đưa bóng nhẹ nhàng vào lỗ,
ghi được 13 điểm.
Chỉ cần 12 điểm là anh
lọt vào giải đấu.
Đó là một thời khắc trọng đại.
Và định nghĩa mà nó đem lại
thật tồi tệ.
Chơi hay thì cũng dễ bị thất bại, Romeo.
Có thể anh đúng, nhưng anh biết không?
Đôi khi một điểm
cũng đủ để chiến thắng.
Ta nợ cô ấy 12 ngàn đô.
Không, tôi mới nợ cô ấy.
Được, anh nợ cô ấy.
Thế thì có gì khác chứ?
Có đấy.
Tôi chỉ có một nguyên tắc:
không đánh cược số tiền
anh không có vào cuộc đua chó
khi bạn gái cũ của anh là vũ nữ thoát y.
Anh đã vi phạm quy tắc đó.
Anh cần bắt đầu
với điều gì đó dễ chịu.
Điều gì đó vui vẻ.
Việc đó không khó.
Tôi sẽ nói. Nếu không được
thì anh sẽ đỡ lời.
Doreen đang chờ các anh.
Chắc rồi.
Cúp Thiếc.
Đã ba ngày không thấy anh.
Tôi hơi bận.
Chào cưng.
Chào, em yêu.
Mong là anh ngoài đó, Roy.
Nhẹ nhàng thôi nhé.
Chào Doreen.
Tối nay trong cô rất đáng yêu.
Nó đẹp hơn bộ đồ da báo.
Thôi đi.
Anh nợ tôi 12 ngàn đô.
Chúng tôi sẽ trả, đừng lo.
Tôi biết là các anh sẽ trả.
12 ngàn đô-la. Tiền đâu?
- Trong đó.
- Cái gì đây?
Cộng với cổ phiếu và hàng tồn kho,
nó có giá trị...
xấp xỉ 12 ngàn đô.
Đây là cách anh trả nợ cho tôi?
Bằng cách giao cho tôi
sân tập gôn?
Chỉ với điều kiện là cô không bán nó ngay,
và chúng tôi sẽ giữ được việc làm.
Tôi cần gì ở cái sân tập gôn
ngớ ngẩn của anh chứ?
Cổ phiếu.
Hàng tồn kho.
Lợi nhuận.
Cộng với địa vị được nâng cao
trong cộng đồng
và tư cách thành viên của
Văn phòng Thương mại Salome.
Anh trả công
cho nhân viên thế nào?
Trả bao nhiêu họ nhận bấy nhiêu.
Thằng bé cắt cỏ
nhận được 5 đô một giờ.
Romeo nhận được 10 đô.
Tiền mặt.
Anh nhận được gì?
Tôi ư?
Được đánh gôn,
dù không phải trong giờ nghỉ
hay có thể tụ tập bạn bè
để cá cược con quạ nào
sẽ bay lên đầu tiên.
Ý cô là lương quản lý của tôi?
Tôi đang nói tới từng đồng
mà anh moi từ máy đếm tiền.
Đó là điều tôi đang nói tới.
Anh sẽ chấp nhận thỏa thuận.
Thỏa thuận gì?
Cứ cho rằng sân tập gôn
trị giá 10 ngàn đô-la.
Các anh vẫn nợ tôi 2 ngàn.
Cô ấy đến đây được một lát rồi.
Tôi về sớm sao?
Anh McAvoy, tôi có thể nhận thấy
anh có lối sống khá phóng túng,
nhưng tôi bận lắm.
Được rồi.
Một nhân tình cũ từng quy,
ý thức về giờ giấc kém cỏi
cho việc sinh vào cung Song ngư.
Điều gì đó về việc trôi dạt
khắp vũ trụ.
Anh làm tôi vui đấy, Roy.
Nhưng tôi không phải phụ nữ duy nhất
nghĩ chiêm tinh học là trò vớ vẩn.
Để xem "chó lớn"
có ăn được gì không.
Ve vẩy đi.
Tôi đang ve vẩy đây.
Chuẩn bị gậy đánh.
Đang chuẩn bị.
Chờ đã.
Cô đang siết chặt cổ gậy.
Hãy nhẹ nhàng.
Một chút đam mê.
Hãy nhớ đây là trò chơi của
niềm tin, sự đụng chạm,
và sự cho đi.
Trong khi tôi lặng lẽ
nâng cao kỹ thuật cho cô,
tại sao cô không kể với tôi
về đời tư của mình?
Đó không phải việc của anh.
Bạn trai cô là một tay gôn.
Tôi cá là thế.
Vì thế cô mới học chơi gôn.
Có thể tôi còn biết anh ta.
Bỏ tay ra khỏi người cô ấy đi.
Chào anh.
Chào em yêu.
Hắn đưa được cô ta tới Doral!
Tôi không bì được với anh ta.
Anh đang có một tuần tồi tệ.
Chắc cô ấy nghĩ
tôi là kẻ thất bại.
Một kẻ thất bại, một người dạy gôn tệ hại,
sống trong chiếc Winnebago.
Cô ấy không biết
anh sống ở đây.
Cô ấy biết tôi sẽ không đưa cô ấy
tới Doral,
để mát xa hay uống cốc-tai
suốt kì nghỉ cuối tuần.
- Tôi không thể để nó ở bên ngoài.
- Tôi cũng vậy.
Tôi phải làm gì đó với đời mình.
Anh vừa ném nó vào tiệm spa.
Phải vươn lên để xứng đáng với
những phụ nữ nghĩ tôi là trò đùa.
Anh có thể ra đó và giành giải Mỹ Mở rộng.
Cái gì?
Giành giải Mỹ Mở rộng.
Cô ấy sẽ nghĩ, "Anh thật tuyệt vời, Roy".
Romeo, ý kiến đó đầy hứa hẹn.
Giải Mỹ Mở rộng.
Giải gôn lớn nhất thế giới.
Không chỉ lớn nhất...
mà đó còn là giải gôn
dân chủ nhất thế giới.
- Ý anh là sao?
- Nó rộng mở.
Vậy sao?
Bất kỳ ai có điểm trung bình là 2
đều có cơ hội.
Anh phải vượt qua một vòng đấu loại
địa phương và khu vực,
sau đó là giải Doral, Colonial hay AT&T.
Họ không hỏi anh là
kẻ rác rưởi hay người hái đậu,
hay một người dạy gôn
thiếu tiền một vũ nữ thoát y.
Anh chỉ cần vượt qua vòng loại.
Anh không đủ khả năng đâu.
Cú nào tôi cũng đánh được.
Tôi đang nói về thử thách đó.
Thử thách tâm lý.
Anh không hiểu.
Vì anh là chuyên gia,
hãy cho tôi biết mình không là ai,
và sẽ không bao giờ là ai.
Để làm gì? Anh sẽ không bao giờ
nghe lời tôi.
Lần này sẽ khác.
- Phải.
- Tôi hứa.
Anh không có tiền để
chuộc gậy gôn từ tiệm cầm đồ.
Không khớp đâu.
Đừng cố nếu không khớp.
Chúng tạo thành cái đó à?
Bông hoa.
Anh sẽ trả tôi 400 đô
để lấy những cái đó?
Và tôi sẽ chấp anh 4 lỗ.
Anh không có 400 đô-la.
Giấy đăng kí xe
đang được đưa đi cầm cố.
Tôi không quan tâm
tới thứ vớ vẩn đó.
Đó là vì anh coi đó
là phương tiện vận chuyển.
Hãy coi nó như là thứ
anh có thể khoe.
Hãy nghĩ về việc ngồi ở quầy bar,
vui vẻ nói về chiếc Cadilac.
Họ sẽ quên mọi chuyện
về chiếc Winnebago mà anh đã mất.
Tôi sẽ báo Sở thuế
về trường hợp của anh, đồ lùn.
Hôm nay tôi sẽ dùng
quả bóng màu hồng.
Quả bóng màu hồng đó
khiến tôi sợ à?
Trừ khi tôi đánh nó
vào người anh.
Gậy bóng chày, Louisville Slugger.
Thế là xa nhất rồi đấy.
Đừng lo chuyện đó.
Tôi tưởng mình đánh trúng nó
ở phần cuối gậy.
Anh bạt bóng để biểu diễn
và đánh nhẹ để kiếm tiền.
Anh nghe thấy không?
Boone rất sâu sắc.
Tránh xa khu cỏ cao.
Tôi khuyên anh dùng xẻng.
Tôi cũng nghĩ thế.
Tôi muốn thấy một cú đánh mạnh.
Không được xúc.
Tôi sẽ hoàn tất pha này.
Tránh xa sân gôn của tôi ra!
Cần biên lai không?
Anh biết tôi nghĩ gì không?
Cô ấy đã hút hồn anh.
Nhiệm vụ của anh là dạy tôi
về lòng kiên nhẫn và sự khiêm tốn.
Tôi không nghĩ tới mỗi chuyện đó.
Tôi quan tâm tới vài thứ
ngoài chuyện tình tiếp theo.
Anh sẽ dễ dàng nói với cô ấy rằng
anh không thể dạy cho cô ấy nữa.
Điều đó làm phát sinh vấn đề.
Hơn nữa, tôi đang tập trung.
Đúng thế đấy!
Đây là cuộc tìm kiếm của tôi.
Đây là sự kháng cự của tôi
chống lại những gã đó,
tâm hồn vô cảm rô-bốt
như David Simms.
Có thể anh ta là
một con rô-bốt vô hồn,
nhưng lại giàu có, hạnh phúc,
và có cô bạn gái xinh đẹp.
Sao việc dự giải Mở rộng có thể
thay đổi quan điểm cô ấy?
Việc đó sẽ cho cô ấy thấy
tôi không như cô ấy nghĩ.
Anh vẫn là
người như cô ấy nghĩ.
Không, tôi sẽ không cho anh nghỉ
để dự giải Mở rộng.
Đó là cuộc tìm kiếm của anh.
Thế còn số phận của tôi?
Hay số phận của anh.
Hay bất cứ thuật ngữ nào của Cliff Notes.
Cái đó trong thật ngớ ngẩn.
Cô thật ti tiện, nhỏ nhen.
Nếu khi ta còn yêu nhau,
anh tử tế với tôi chút nữa,
thì có thể tôi sẽ không là
một bà chủ đáng ghét.
Tôi đang bận việc.
Tạm biệt.
Becky, lại đây cưng.
Mau lên.
Vẻ tự nhiên của cô trông rất tuyệt
nhưng ở đây ta không dùng nó.
Chúng tôi thích to và ấn tượng,
tóc sặc sỡ. Nhìn tôi này.
Chúng tôi làm như thế.
Nếu cô còn giở cái giọng đó nữa,
ta sẽ nói chuyện sau.
Tôi xin lỗi. Tôi có việc phải làm.
Tôi không muốn bị đối xử như vậy.
Tạm biệt.
Có chết ai đâu nếu nói với cô ấy
rằng cô rất đẹp,
nhảy giỏi hay gợi cảm.
Tôi đã sẵn sàng tiến lên
để theo đuổi số phận mình,
nhưng không thể
nghỉ việc để làm việc đó.
Tôi không phải chuyên gia
nhưng có vẻ...
việc theo đuổi số phận
không đáng để anh bỏ công việc
được trả công 7 đô một giờ.
Tôi đang bế tắc.
Tôi đang bị chôn vùi.
Tôi cần giúp đỡ.
Tôi cần lời khuyên.
Tôi cần được tư vấn.
Tôi cần một bác sĩ tâm lý.
Anh không biết
bác sĩ tâm lý nào cả.
Tôi biết một người.
Không, không phải nữ bác sĩ đó.
Tại sao không?
Không thể xin cô ấy lời khuyên
về người phụ nữ anh đang cố tán tỉnh.
Tại sao không?
Tôi chưa nói gì cả.
Roy, anh vào phòng đi.
Sue Ann, không sao đâu.
Không sao đâu.
Hãy hít thở thật sâu.
Cô ta khóc từ khi bước ra.
Có lẽ là do cô đã nói gì đó...
Đó là phòng cho bệnh nhân
đã tư vấn xong.
Tôi biết đó là phòng đặc biệt.
Không có tạp chí.
Sao anh lại tới đây?
Để xin tư vấn.
Anh đến xin tư vấn?
Nghe này.
Anh cần hẹn trước
vì nửa tiếng nữa tôi sẽ có khách.
Ba mươi phút là đủ.
Được rồi. Sao anh không
ngồi xuống kia đi?
Đằng kia.
Vậy tôi phải làm thế nào?
Xin tư vấn ấy.
Tôi bắt đầu thế nào?
Theo cách nói của anh,
"Thư giãn và để "chó lớn" ăn".
Giả sử có một người
đứng bên bờ một dòng sông rộng,
đầy cá piranha,
cá sấu, xoáy nước.
Thậm chí không ai dám
nhúng chân xuống.
Bờ bên kia là 1 triệu đô-la,
bờ bên này có một con thuyền.
Tôi nghĩ câu hỏi là...
Điều gì đó khiến người đó
chọn bơi qua sông để lấy tiền?
Anh ta là một tên ngốc.
Anh ta là một tay bơi xuất sắc.
Vấn đề là tại sao anh ta luôn phải
đương đầu với thách thức?
Anh ta thiếu chín chắn.
Cô không hiểu ý tôi.
Ta đang nói về anh
và lũ quỷ bên trong anh.
Sự yếu đuối mà anh nói tới,
chứ không phải phép ẩn dụ
đậm chất sử thi mà anh nghĩ ra
trong nỗ lực yếu đuối
để khiến mình nổi bật lên.
Cô muốn tôi cảm thấy có lỗi?
Tôi muốn thấy vui hơn.
Liệu pháp gì thế này?
Không có con quỷ nào trong anh cả.
Có một kẻ lừa đảo ở trong anh.
Những mảnh vỡ, rác rưởi,
những mớ dây lòng thòng,
một đống phân ngựa khổng lồ.
Tôi không phải một tên ngốc
dạy chơi gôn,
uống quá nhiều rượu,
ăn quá ít rau.
Ngồi xuống đi.
Anh đang bảo biện. Tôi muốn anh đi thẳng vào vấn đề.
Và cho biết tại sao anh lại tới đây.
Một người phụ nữ.
Vì một người phụ nữ.
Anh mời cô ấy đi chơi chưa?
Chưa, cô ấy đang hẹn hò với gã khác.
Nhưng hắn rất khốn nạn.
Có lẽ nếu anh dốc bầu tâm sự
với người phụ nữ này tại bữa tối,
những vấn đề này sẽ sáng tỏ.
Tôi e là cô ấy sẽ từ chối.
Câu chuyện của anh về việc bơi qua
vùng biển đầy cá mập
là về môn gôn chứ không phải
về cuộc đời của anh?
Tốt. Thế thì...
Tôi không biết là ta sẽ bàn
về đời tư của tôi.
Đây không phải một liệu pháp, Roy.
Tôi biết, nhưng...
tôi không biết
loại liệu pháp đó.
Hãy nói thật đơn giản.
Ngồi xuống đây đi.
Những rủi ro mà anh muốn
đương đầu trên sân gôn,
anh cần đương đầu với
những rủi ro đó trong đời tư.
- Có nên mời cô ấy đi chơi không?
- Có.
Để rồi nhận được lời từ chối?
Đúng vậy, Roy.
- Thế thì không hay.
- Được rồi.
Nghe này.
Tất cả những gì anh phải làm
là bước tới người phụ nữ đó, nhìn vào mắt cô ấy.
Nhìn tôi đây.
Nhìn vào mắt cô ấy, đúng rồi.
Hãy làm ra vẻ yếu đuối.
Đừng cố tỏ ra phấn khích.
Hãy thành thực và liều lĩnh.
Dù có gì xảy ra đi nữa,
nếu cư xử chân thành,
anh không thể phạm sai lầm.
Bác sĩ Griswold.
Vâng?
- Tôi nghĩ tôi yêu cô.
- Sao?
Ngay từ lần đầu gặp cô,
tôi biết mình từng yêu các cô phục vụ,
vũ nữ, các cô đi môtô và...
Lần đầu cô bắt đầu nói chuyện,
tôi đã bị cô ám ảnh.
Và tôi càng bị ám ảnh nhiều hơn
mỗi khi nghĩ tới cô và...
Việc cô biết tôi là kẻ vớ vẩn
khiến tôi càng thích cô hơn.
Tôi có thể lừa dối mọi người,
nhưng cô thì không.
Hơn nữa, cô có đôi chân rất đẹp.
Với phần lớn phụ nữ, tôi chỉ nghĩ
làm thế nào để quan hệ với họ.
Nhưng với cô, tôi chỉ...
nghĩ đến việc đi vào
trái tim cô.
- Roy...
- Ngạc nhiên sao?
Vậy...
ta có thể ăn tối
và nói chuyện về chúng ta,
và làm thế nào để bỏ
gã bạn trai đáng ghét của tôi.
Từ từ đã.
Tôi vừa có một cú đánh rất đẹp.
Có thể tôi sẽ...
Đừng nói về gôn nữa.
Vì đây là sai lầm.
Tôi đang nói thật lòng.
Sao có thể sai lầm chứ?
Đúng không?
Sai rồi, Roy.
Ý tôi là... Chết tiệt!
Tôi không hiểu ý anh.
Lời khuyên của cô lẽ ra đã khác?
Buổi tư vấn kết thúc.
Tôi có khách hàng khác. Về đi.
Tôi hiểu câu trả lời của cô là không.
Mối quan hệ giữa ta sẽ và mãi là
mối quan hệ công việc.
Thế thôi sao?
Tôi sẽ tham dự giải Mỹ Mở rộng
và đánh bại bạn trai của cô.
Dù cô nghĩ về tôi thế nào đi nữa,
cô nên biết anh ta ghét người già,
trẻ con, chó,
và người phụ nữ đó
vẫn đang khóc.
Cô vẫn ở trong phòng
cho bệnh nhân đã tư vấn.
A lô.
Bác sĩ Kasseldorf.
Ông ở đó à?
Ông dặn tôi gọi điện nếu xảy ra
chuyện gì đó khiến tôi bối rối,
bác sĩ tâm lý
cần bác sĩ tâm lý.
Chuyện đó đã xảy ra.
Anh ấy không hẳn là bệnh nhân.
Anh ấy dạy tôi chơi gôn nhưng...
Tôi biết trong hoàn cảnh này,
tôi nên giới thiệu bác sĩ khác.
Nhưng không có ai ở Salome cả.
Anh ấy sẽ phải lái xe 100 dặm
tới Midland hay Odessa.
Tôi không chắc ở đó
có ai giúp được anh ấy không.
Tôi ư?
Không, lòng tự trọng của tôi rất ổn.
Lòng tự trọng của tôi rất ổn.
Anh ta rất đẹp trai.
Mắt xanh.
Tôi không biết nữa.
Đó không phải vấn đề đúng không?
Anh ta...
Anh ta khá dễ thương.
Nhưng...
Anh có cú lắc rất đẹp.
Tôi là anh chàng đẹp trai.
Roy, tôi tới để xin lỗi.
Vì chuyện gì?
Anh đã làm điều tôi bảo,
còn tôi hoàn toàn
bác bỏ nỗ lực của anh.
Tôi không hiểu nữa.
Có thể tôi là một bác sĩ tâm lý tồi tệ.
Lẽ ra tôi không nên làm
ngành bất động sản.
Thực ra tôi không bao giờ nên rời
Ohio vì gã cao bồi ở Amarillo.
Anh tới Amarillo chưa?
Cao bồi?
Phải. Yêu một gã cao bồi
không lãng mạn cho lắm.
Anh chàng làm cho ngành dầu khí
ở Dallas hay Houston gì đó.
Anh ấy trông rất tuyệt.
Sau đó, tôi tới vịnh Mexico
và rốt cuộc là bán xe moóc.
Rồi các khu chung cư ở Corpus Christi.
Rốt cục tôi bị loại khỏi thị trường
nên tôi cần một nghề mới.
Nghề mới?
Vâng, tư vấn tâm lý.
Tôi tham dự mọi khóa học,
hành nghề hợp pháp.
Tôi có thể được cấp phép.
Tôi xin lỗi.
Trời ạ.
Tôi ăn bánh rán được không?
Cảm ơn.
Nghe này.
Tôi rất vui
vì được anh mời đi chơi.
Tôi không thể chấp nhận
vì đang yêu David.
Tôi chưa thấy anh ấy cư xử tệ
với người già, trẻ nhỏ và chó.
Tôi xin lỗi.
Tôi quá ghen tức với David.
Lẽ ra tôi nên...
Tôi chỉ muốn đưa ra một đề xuất thôi.
Miễn là anh hiểu rằng
đó chỉ là chuyện công việc,
ta sẽ không hẹn hò.
Tôi đang nghe đây.
Tôi nghĩ mình có thể giúp anh
với khía cạnh tâm lý của môn đó.
Romeo là quân sư của anh.
Tôi là bác sĩ tâm lý.
Gì thế?
Cô vừa nói cô là
một bác sĩ tâm lý kém cỏi.
Tôi có thể nâng cao trình độ.
Tôi không có tiền để trả cho cô.
Tôi vỡ nợ rồi.
Tôi không cần anh trả bằng tiền.
Ta sẽ trao đổi dịch vụ.
Tôi sẽ cung cấp dịch vụ cho anh
để học chơi gôn
và tôi có thể giúp anh
vượt qua vòng loại.
Anh sẽ vào được giải Mở rộng.
Tôi sẽ tự mình xoay sở,
còn cô đi theo David?
Tôi không muốn ăn cái này.
Người thứ ba trong nhóm,
tay gôn Roy McAvoy.
Ben Hogan, anh ta là ai?
Tôi thấy anh ta khá hấp dẫn
khi khó chịu và kiêu ngạo như thế.
Tốt đấy.
Đó là mặt tốt nhất của anh ta.
Họ làm anh khó chịu sao?
Không gì có thể làm tôi khó chịu
ngoài những tiếng vỗ tay yếu ớt.
Đưa tôi cái bạt.
Tôi tưởng anh muốn dùng
gậy sắt số 2.
Tôi muốn "chó lớn".
Đường lăn bóng rất hẹp.
Bóng rất dễ xoáy sang trái.
Gậy sắt số 2 có vẻ hợp nhất.
Tôi sẽ không đánh về bên trái
hay bên phải những cái cây đó.
Tôi sẽ đánh bóng vượt qua
những cái cây đó.
Như thế tôi sẽ đưa bóng vào lỗ
chỉ sau hai giây.
Anh không cần làm thế
để vượt qua vòng loại.
Hãy tập cách chơi an toàn.
Tôi muốn lập kỉ lục trên sân này.
Đưa tôi cái bạt.
Anh không nghe lời tôi sao?
Thậm chí khi
tôi đang cố giúp anh?
Anh nghĩ rằng tôi sai?
Tôi sẽ bị phạt vì chơi chậm.
Đưa tôi cái bạt.
Anh bướng bỉnh quá.
Anh đã và sẽ luôn như thế.
Hãy hỏi bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ Griswold.
Tôi nên dùng cái bạt
hay gậy số 2?
Xin tư vấn về loại gậy
sẽ bị phạt cộng thêm hai điểm.
Hãy tin vào cảm giác của mình.
Đưa tôi cái bạt và im lặng.
Cái bạt sao?
Tốt thôi.
Đây.
Đánh đi, Cúp Thiếc.
Tôi đổi ý rồi.
Đưa tôi gậy gỗ số 3.
Không thể vượt qua
khúc cua gắt đó với gậy số 3.
Muốn cược không?
Được, lấy gậy số 3 đi.
Cầm lấy và cho tôi thấy trình độ
của một tay gôn nhà nghề.
Tôi sẽ chọn cách an toàn.
Nhưng đôi khi tôi thích
gậy sắt số 2.
Anh nên đưa tôi gậy số 3.
Thế này có bình thường không?
"Bình thường" không phải là từ
để miêu tả anh ta.
Đôi khi tôi cũng hơi nhẹ tay
với gậy số 3.
Tôi từng dùng gậy số 4
để đập ruồi.
Đánh bóng đi.
Tôi từng đánh bóng xoáy sang trái
với gậy số 5.
Bóng lệch hướng
với gậy số 6, số 8, số 9.
Đánh trượt
với gậy đánh hố cát.
Tôi từng không thể đưa bóng
ra khỏi bẫy cát.
Gậy Putter không?
Có ngài Ba Cái Ve Vẩy đúng không?
Còn lại gậy sắt số 7.
Tôi không bao giờ
đánh trượt với gậy sắt số 7.
Đó là cây gậy an toàn duy nhất
trong túi tôi.
Cái túi nhẹ hơn rồi.
Anh vui chứ?
Tôi không vui.
Tôi mệt lắm rồi.
Đời tôi quá ngắn để xem anh làm hỏng.
Tôi đã chứng kiến việc đó quá nhiều lần rồi.
Anh bỏ đi ư?
Chết tiệt!
Dấu hiệu của vận đen
là anh bỏ cuộc?
Chúa ơi! Lần đầu tiên anh có thể
tham dự giải Mở rộng.
Anh bị sao thế?
Ai muốn cá tôi không thể
ghi điểm với gậy số 7?
Có ai không?
Cược nào.
Im lặng và đánh bóng đi.
Giỏi lắm, Cúp.
Cảm ơn các anh.
Cú nào là cú đánh tốt nhất của tôi?
Cú vào lỗ 12?
- Đó là một cú hay.
- Hay cú đánh vào lỗ 14?
Cú đó tốt hơn.
Hay cú đánh vào lỗ 18,
tôi nhớ là dùng gậy sắt số 7?
Đúng, chính cú đó.
Tất cả đều đẹp.
Anh giỏi lắm.
Này, bác sĩ.
Tôi chơi thế nào?
Anh thất bại thảm hại.
Cô nói gì thế?
Tôi đã lọt vào giải khu vực.
Tôi đã làm được.
Với gậy sắt số 7.
Nhiệm vụ của anh không chỉ là
lọt vào giải Mở rộng.
Anh còn phải chuẩn bị cho giải đó.
Nhiệm vụ của tôi là giúp anh.
Cô bảo hãy tin vào cảm giác của mình.
Tôi đã làm thế.
Tôi không biết là
anh thích bẻ gậy gôn,
và cãi nhau với người vác gậy.
Anh ấy đã bỏ đi.
Anh ta luôn bỏ cuộc.
Anh ấy nên có mặt ở đây.
Vì kẻ bỏ cuộc!
Kẻ bỏ cuộc.
Dẫu vậy...
Dẫu vậy...
Từ khía cạnh tinh thần,
lĩnh vực của tôi,
anh đang bị giật lùi.
Anh đang lần mò
giữa sự ảo tưởng và sự phủ nhận.
Hồi tưởng, ảo tưởng, phủ nhận.
Sao cô phải dùng
toàn thuật ngữ tâm lý học?
Một ngày tồi tệ phải không?
Không.
Chào em yêu.
Ghi được 65 điểm.
Đánh bằng chuẩn trong 9 lỗ cuối
với gậy sắt số 7.
Tại sao?
Chính xác.
Tôi định hỏi thế. Tại sao?
Vì anh ta bẻ gãy
những cây gậy khác.
Bẻ đôi.
- Trời ạ.
- Không phải tất cả.
Romeo bẻ hai cái.
Tôi ủng hộ anh.
Ta quen nhau lâu rồi.
Hy vọng anh lọt vào giải Mở rộng.
Nếu anh vào được,
anh nên kiềm chế hơn,
hoặc anh sẽ bị đánh bại.
Các tay chơi giỏi ghi được
82 điểm tại giải Mở rộng.
Đồng nghĩa với việc
anh không đủ khả năng.
Gã này không như cô nghĩ đâu.
Anh cũng biết rằng
nếu không bị máy quay chĩa vào,
anh ta đối xử tệ với người già và trẻ con.
Và chó nữa.
Chúa ơi.
Phải, đừng quên chó.
Được rồi các anh.
Ta đi thôi, David. Đi nào.
Có lẽ vậy.
Anh đã từng đánh bằng chuẩn
với gậy sắt số 7 chưa?
Roy,
tôi không định thử.
Tôi cược chiếc xe có thể đánh bại anh
dù anh muốn chơi bất cứ kiểu gì.
Bất cứ câu lạc bộ nào.
Thôi nào, Roy.
Thật lố bịch quá.
Sợ sao?
Anh sẽ giả vờ ốm
như đã làm tại giải Masters?
Chơi thế nào cũng được?
Được rồi.
Anh sẽ dạy Roy một bài học.
Tại sao đàn ông cứ
so đo thế nhỉ?
Được rồi, so đi.
Roy! Tôi không nói theo nghĩa đen.
David, đi thôi.
Đợi đã, Molly.
Anh lo được chuyện này.
Ta sẽ gọi đây là một phần
quá trình chuẩn bị tâm lý cho Roy.
Khi mà khu cỏ cao sâu, khu lỗ cờ trơn,
còn tinh thần thì suy sụp.
Tôi sẽ nhận lời thách đố.
Luật chơi thế nào?
Gậy sắt số 7 của anh, Roy.
Mỗi người một cú.
Ai đánh xa hơn người ấy thắng.
Tôi thắng chắc rồi.
Tôi dùng gậy sắt số 7,
như John Daly dùng gậy số 3.
Thắng rồi.
Ở đây được chứ?
Sao cũng được.
Các anh trẻ con quá.
Để việc đó anh lo.
Tôi cũng biết mình đang làm gì.
Hẹn gặp hai anh trong quán bar.
Tạm biệt.
Những tờ đô-la.
Những cái biển đó được đặt
xa hơn ít nhất 30 thước.
Chắc quả bóng đó
bay xa 220 thước.
Không, 227 thước.
Tôi dùng đầu gậy nhưng cũng tạm được.
Đánh đi.
Cứ thong thả.
Khởi động đi,
tôi không nói gì đâu.
Được rồi.
Không cần đâu.
Cởi com-plê ra.
Không cần đâu.
Anh cần phải cố hết sức
để đánh bóng ra đó, hãy dồn...
hết sức bình sinh.
Anh ta làm gì thế?
Anh ta đánh nó xuống đường
đúng không?
Bóng vẫn đang lăn.
Anh giỏi lắm, Roy.
Anh thực sự rất giỏi.
Tạm biệt!
Và anh chàng đó
cần đi nhờ về nhà.
Tôi luôn thích cái xe đó.
Ước gì Romeo ở đây.
Tôi không hợp với việc này.
Tôi vốn là người quan sát.
Earl, yên lặng đi.
Đưa tôi "chó lớn".
"Chó lớn."
Tôi tưởng đó là "chó lớn".
Để tôi xách cho.
Thôi đi.
- Anh ổn chứ?
- Chết tiệt!
Đưa tôi cái túi.
Thôi.
Được rồi.
Dewey, giúp anh ấy đi.
Giống như hàng triệu cú khác
mày đã đánh trong đời, Roy.
Hãy hình dung nó lăn vào lỗ.
Hãy cảm nhận nó.
Vào chính giữa lỗ.
Romeo, quay lại đi!
Lẽ ra anh nên ở đó.
Tôi bạt bóng từ cự ly 10m
để vượt qua vòng loại.
Earl cho rằng khu lỗ cờ rất phẳng,
nhưng bóng đổi hướng nhiều lần.
Tôi đã nhớ anh, anh bạn.
Tôi nhớ anh đấy.
Đừng nói.
Anh vẫn là bạn tôi.
Hơi muộn để bực tức rồi.
Ta đã vào giải Mở rộng.
Anh và tôi.
Được rồi, cứ như thế đi.
Molly có tới đây không?
Cô ấy hay tôi hay thần gôn
cũng không thể giúp anh
tránh khỏi thất bại.
Tôi đã tiến xa đến mức này.
Tôi chỉ phải tập trung cho
72 lỗ còn lại.
Rất nhiều cái bẫy đang chờ anh.
Anh lại phàn nàn sao?
Có phải tôi nghe thấy vậy không?
Im đi.
Anh lại than vãn, phàn nàn.
Anh trở lại rồi.
Anh là bạn tôi.
Anh không thích Earl
vác gậy gôn cho mình?
Anh ấy có thể bị đau tim
bất cứ lúc nào.
Anh ta làm tôi mất ba gậy
trong một vòng.
Tôi phải xách cái túi này
trong 4 lỗ vừa rồi.
Nghe này.
Tôi quý Earl, nhưng...
tôi cần anh hơn.
Anh không quý tôi.
Đương nhiên là có rồi.
Bằng Earl không?
Tôi không biết.
Khi ở với Earl,
tôi nghĩ tới anh.
Phải, nhiều như với Earl.
Nhiều hơn Earl.
Nhiều hơn cả Earl.
Tôi đặc biệt chứ?
Nếu anh bỏ ý nghĩ bậy bạ
và thêm vào chủ đề gôn thì Romeo,
tôi là Juliet của anh.
Tới lúc đó,
Julieta...
anh sẽ là người vác gậy
cho em.
Không ai có tin về Molly sao?
Sâu nặng quá nhỉ?
Cô gái đó rất đặc biệt.
Tôi đánh hụt.
Nếu anh làm thế tại giải Mở rộng,
họ sẽ rất ấn tượng.
Tôi đang nhìn đây.
Lần này thì không trượt.
Nhưng có vẻ vẫn bị lệch hướng.
Đánh bóng hỏng.
Tôi làm gì sai à?
Những cú phát bóng hỏng
giống như virus, cứ thế xuất hiện.
Không ai đoán trước được.
Đang có chuyện gì đó rất không ổn.
Được rồi.
Được rồi.
Sao?
Anh đoán là do cái gì?
Chắc là người phụ nữ đó.
Anh bảo là do virus cơ mà.
Phụ nữ có thể
gây tác động tương tự.
Tôi nên làm gì?
Cứ tiếp tục đánh đi.
Anh sẽ ổn thôi.
Đừng nói gì đấy.
Tôi ở trong nhà nếu anh cần gì.
Cứ tập đi.
Xin chào?
Có ai ở nhà không?
Chúa ơi.
Bác sĩ tâm lý
cười bệnh nhân sao?
Mọi việc diễn ra như thế à?
Phải không?
Khi một người trở nên yếu đuối,
anh ta sẽ trở thành trò cười.
Tôi xin lỗi.
Thực sự xin lỗi.
Cách này có thể hiệu quả.
Cái mũ này có thể có ích.
Quả lắc bóng gôn này.
Có thể có ích.
Ôi Chúa ơi, Roy.
Trích lời anh, "Đó là thứ dành cho những tâm hồn
bị lãng quên và tuyệt vọng".
Một tâm hồn tuyệt vọng
đang đứng trước mặt cô.
Tôi cho rằng nguyên tắc bác sĩ
là giữ bí mật cho bệnh nhân
được áp dụng với bộ đồ này chứ?
Dĩ nhiên.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tôi phát bóng hỏng.
Anh đang uống penicillin?
Cú lắc của tôi chưa hoàn hảo.
Đó là lĩnh vực của Romeo.
Anh ấy nghĩ
đó là lĩnh vực của cô.
Anh ấy nói đó là
vấn đề về thần kinh.
Tôi chỉ tới đây để chúc mừng anh
về giải khu vực,
và trả anh chiếc xe.
David chỉ muốn khẳng định mình.
Anh biết không?
Tôi cho rằng ta có thể tổ chức
một buổi tư vấn ngay bây giờ.
Tôi không cần tư vấn.
Tôi muốn cô.
Tôi muốn cô.
Tôi ra ngoài cho thoáng đây.
Molly, chờ đã.
Nhìn tôi này.
Không phải bây giờ,
nhưng hãy nghe tôi.
Cô đang yêu nhầm người.
Tôi mới là người phù hợp với cô.
Mọi người nói
mặt tôi trông rất căng thẳng.
Tôi biết đó là vì
tôi điên cuồng vì cô.
ngay từ lúc cô tới đây
với mấy thứ ngớ ngẩn này.
Chuyện này thôi thúc tôi nỗ lực
và khiến tôi phát bóng hỏng.
Tôi bị sỉ nhục trước hàng tỉ người
trong môn thể thao...
mà tôi đã từng chơi rất tốt.
Đời là thế.
Vậy nên cô hãy bỏ tên khốn cô đang theo
và ủng hộ tôi tại giải Mở rộng.
Hãy nói rằng...
cô không hề...
bị thu hút và ấn tượng bởi tôi.
Có những lúc anh rất hấp dẫn, Roy.
Hãy cho biết đó là những lúc nào
để tôi nhân chúng lên.
Giờ là một khoảnh khắc thế.
Giờ sao?
Ý tôi là, bộc lộ tất cả,
rất dễ bị tổn thương,
đứa trẻ bên trong
đang cố thoát ra.
Đứa bé bên trong
cần bị phát vào đít.
Phải.
Không!
Tôi không có xe.
Tôi cần đi nhờ.
Tôi biết một nơi dọc con sông
ngắm hoàng hôn rất tuyệt.
- Tôi biết.
- Nhìn đường đi.
- Tôi biết một nơi rất đẹp.
- Tôi cá là anh biết.
Tối nay thì không.
Thế có nghĩa là
ta sẽ hẹn tối khác.
Tôi không có ý đó.
Có lẽ cô không có ý đó,
nhưng về mặt vô thức...
Về mặt vô thức
cô có ý đó không?
Về mặt vô thức, tôi không biết
mình đang nói gì.
Tôi cảm thấy
ta đang tiến triển.
Tôi cũng vậy.
Tôi không biết
đó là tiến triển gì.
Có ý thức hay vô thức?
Đó có thể chưa phải là
con sông với cô nhưng với tôi,
đó là con sông Mississippi,
sông Grande,
Danube,
Amazon.
Tôi không biết về sông Amazon, Roy.
Cô không thấy rõ
là cô và tôi
thoải mái bên nhau
như một đôi giày cũ sao?
Giày cũ?
David là người rất tốt bụng.
Mỗi khi ai đó nói rằng họ đang yêu
một người rất tốt bụng...
điều đó có nghĩa là
họ sắp bỏ người đó.
Anh rất hay phán xét người khác.
Đó là một trong số ít
những điểm tốt của tôi.
David tham gia
rất nhiều hoạt động từ thiện.
- Chỉ để tạo danh.
- Để tôi nói hết đã.
Nhiều người không nhận thấy
anh ấy là người nhạy cảm.
Tôi cũng vậy.
Tôi nhạy cảm
gấp đôi anh ta. Ý tôi là...
Tôi đã đưa cô tới dòng sông.
Việc đó thể hiện tình yêu thiên nhiên.
Vâng, tình yêu thiên nhiên.
Đó là một dòng sông đẹp. Cảm ơn anh.
Nhưng đó không phải là vấn đề.
Vấn đề là David luôn ở bên tôi.
Trời ạ.
Chứ không phải...
"Anh ấy là người rất tốt
và luôn ở bên tôi"?
Để tôi làm bác sĩ tâm lý cho cô.
Không phải ý hay đâu.
Cô nói như một phụ nữ
đang tìm kiếm lối thoát.
Đúng không?
Đủ rồi, Roy.
Tôi xin lỗi.
- Ta có thể hôn nhau.
- Không được đâu.
Không hại gì đâu.
Chỉ là một nụ hôn nhỏ,
ngây thơ,
bán thuần khiết.
Roy, không có thứ được gọi là...
tình yêu bán thuần khiết.
Nên có mới phải.
Anh nên đưa tôi về nhà.
Chúc may mắn tại giải Mở rộng.
Có tên anh trên đó.
Họ viết rất đúng.
Kia là Lee Janzen
và Billy Mayfair.
Trông họ giống như trên ti vi.
Nhìn những quả bóng này đi.
Bóng Titleist loại mới.
Nhìn đi.
Tất cả đều là
bóng Titleist loại mới.
Khi nào có cơ hội
thì nhét vào túi vài quả.
Nếu lấy đủ số bóng,
ta có thể bù lại cho thất bại này.
Anh không phiền nếu tôi xin
chữ kí của Lee Janzen chứ?
Tôi nghĩ như thế ta sẽ bị lộ.
Nếu tôi đánh bóng hỏng,
ta sẽ sớm bị lộ thôi.
Dùng gậy số 7 đi.
Anh luôn dùng gậy đó rất tốt.
Suy nghĩ hay đấy.
Đánh đẹp vào! Đánh đi!
Cúi đầu xuống.
Anh làm tôi hồi hộp đấy.
- Ai đánh cú đó thế?
- Ai đánh thế?
Ai thấy không?
Các anh hẳn là dân chuyên nghiệp.
Tôi vẫn phát bóng hỏng.
- Đừng lo.
- Mọi người nhìn tôi.
Không ai nhìn đâu.
Cứ đánh đi. Cứ đứng đó.
Anh làm được mà.
Những gã ở hàng dưới
hơi lo lắng.
Anh là Cúp Thiếc?
Phải, McAvoy từ Tây Texas.
Chúng tôi từ Tây Texas.
Thử nhắm bên trái.
Hãy lùi lại
để tôi có chút khoảng trống.
Đó là Johnny Miller.
Tôi không quan tâm.
- Cho tôi xin chữ ký đi.
- Không vấn đề. Tặng ai đây?
Tặng Romeo, bạn thân của tôi.
Chúc may mắn.
Các anh nên sớm đặt bé máy bay
với cách đánh đó.
Anh chơi rất tốt
tại giải Mở rộng 1973 đấy.
- Anh chàng đó thật tốt bụng.
- Xin chữ kí được không?
- "Tặng bạn thân của tôi."
- Xem ai ở kia kìa.
Trời ạ.
Chỉ là chữ ký thôi mà.
Simms đang ở đây.
Chết tiệt.
Dùng gậy putter đi,
không thể đánh hỏng.
Anh là Mac O'Grady người Mễ.
Tại sao tôi vẫn đánh hỏng?
Đâu là nguyên do?
- Bóng chạm vào phần nối của gậy?
- Đúng.
- Đầu tôi cử động?
- Phải.
- Lắc đầu?
- Cả thế nữa.
Tôi úp bàn tay xuống.
- Khi không ngửa bàn tay lên.
- Tôi đánh mông quá sớm, rồi quá muộn.
Cú đánh của tôi quá vụng về.
Được rồi.
Chuyển tiền lẻ sang túi trái đi.
Nào, làm đi!
Thắt nút kép
cho chiếc giày bên trái.
- Nút giày bên trái?
- Nhanh lên, làm đi.
Xoay mũ lại.
Làm đi.
Xoay mũ lại, Roy!
Cầm cái tee này và dắt nó...
sau tai trái anh.
Thật vớ vẩn!
Trông tôi như một thằng ngốc.
Anh nghĩ sao nếu anh trông như
đang bắn ớt cay vào mông Janzen?
Làm đi nếu không tôi sẽ bỏ về.
Tôi thề sẽ bỏ về.
Tốt thôi.
Cầm lấy quả bóng này
và đánh nó lên đường bóng lăn.
Anh đã sẵn sàng.
Tôi làm thế nào?
Vì anh không nghĩ đến
những cú đánh hỏng hay Molly.
Anh không suy nghĩ.
Trông anh như một thằng ngốc,
đơn giản chỉ biết đánh trúng bóng.
Chết tiệt.
Chết tiệt?
Bình thường lại rồi đấy.
Thế thôi à?
Thế thôi.
Anh bị lơ đễnh.
Tôi chưa bao giờ như thế.
Không đùa đâu, Sherlock.
Tiếp theo là gì?
Anh nên tập trung đánh bóng ngắn,
nhưng anh nên uống cho say.
Say ư?
Anh sẽ chơi tốt hơn.
Nhớ hồi ở Brownsville chứ?
Cạn ly.
Tôi chơi lúc mấy giờ?
7h08.
Ta là những người chơi đầu tiên.
Thôi nào, uống đi.
Uống đi.
- Cạn ly đi.
- Còn 4 tiếng nữa.
Phải rồi.
Ly này là vì cầu thủ xuất sắc
sắp trở thành tay gôn vĩ đại.
Lẽ ra anh nên đặt báo thức.
Bộ đôi thi đấu lúc 7h08
đến từ Salami, Texas, Roy McAvoy.
Có thời gian để khởi động không?
Đặt bóng tee lên đi.
Ta suýt nữa đến muộn
vì phải dựng anh dậy.
Tôi không say như anh.
Tôi không thấy lỗ này trên tivi.
Chính giữa đường lăn bóng.
Không. Tôi đã có được một bài học.
Tôi sẽ chơi không ngoan, an toàn.
Đường lăn bóng và khu lỗ cờ.
Đưa tôi gậy sắt số 2.
Chắc chứ?
Nhanh.
Hôm nay không phải
ngày đẹp trời.
Hãy khiêm tốn.
Hãy khiêm tốn.
83.
Giờ anh là kẻ tầm thường rồi.
Tôi đang bị váng đầu.
Sai lầm của huấn luyện viên.
Có lẽ vậy.
Cảm ơn anh bạn.
David Simms dẫn đầu vòng đấu
đầu tiên tại giải Mỹ Mở rộng khi mới chỉ dùng 67 gậy.
Jim, tôi phải nói rằng...
tôi không ngờ là có thể ra sân
và chỉ dùng đến 67 gậy dẫn đầu giải.
Tôi ngạc nhiên vì anh
vừa có thể thi đấu xuất sắc
lại vừa dành nhiều tâm huyết
cho nhiều hoạt động từ thiện
và người hâm mộ của mình.
Đây là môn thể thao của truyền thống,
sự chính trực và danh dự.
Giải Mỹ Mở rộng
là dành cho chúng ta.
Tôi sẽ ra sân ngày mai
và cố đánh bóng thật tốt.
Hy vọng tôi sẽ chơi tốt và...
Kẻ chống lại Chúa
chỉ dùng 67 gậy.
Tin được không?
Kẻ Chống Lại Chúa có cú đánh nhẹ
rất tuyệt vời hôm nay.
Cảm ơn, Jim.
Rất vui được gặp anh.
Giữ sức khỏe nhé.
Hẹn gặp lại trên sân.
Tôi phải đi ngay,
hẹn gặp lại các bạn sau.
Trang bìa, không thì thôi.
Tờ USA Weekend muốn phỏng vấn anh.
Chúng tôi bảo nếu không đưa lên trang bìa thì thôi.
Xin lỗi, anh Simms.
Anh có thể cho cháu tôi
xin chữ kí được không?
Đi chú Simms?
Các người không thấy tôi đang bận sao?
Tôi đang làm việc.
Đây là văn phòng tôi.
Tôi có tới văn phòng ông
xin chữ kí không?
Tôi nghĩ là không.
Chúa ơi.
Con chó xấu quá.
Không sao đâu, Joe.
- Chào.
- Chơi tốt lắm!
Khởi đầu tốt lắm.
Tôi gặp may thôi.
Chào Cúp.
Nghe nói anh phải dùng
rất nhiều gậy.
Mọi chuyện có thể đã tệ hơn.
Tôi từng chơi ở giải Pro-Am với
một ngôi sao điện ảnh khốn nạn.
Anh ta dùng 82 gậy.
Sao một tay gôn xuất sắc như anh...
một huyền thoại,
lại phải dùng đến 83 gậy?
Tôi bỏ lỡ
cú đánh từ cự ly 12m ở lỗ 18
ở gậy thứ 82.
Đó là lý do.
Không giống như chơi ở sân gôn
ở Brownsville, đúng không?
"Truyền thống, sự chính trực và danh dự"
bao gồm việc sỉ nhục
một kẻ đang thất vọng à?
Chuyện đàn ông với nhau mà.
Nói chuyện phiếm thôi.
Anh không phật ý chứ?
Người đàn ông này
vẫn có thể thi đấu rất xuất sắc.
Không sao đâu.
Đi đi.
Tôi không cần thu hút sự chú ý.
Tôi cá 100 đô
Roy có thể đánh bóng
bay qua cửa, qua hiên
và tới dòng sông.
Harold, cho tôi 1 *** tonic
với một lát chanh.
Việc này không được đề cao đâu.
Em rất xin lỗi.
Tôi chỉ muốn về nhà.
Thế còn dòng sông?
Cá piranha, sự bất tử,
tất cả những thứ vớ vẩn đó?
Anh sẽ về nhà
sau khi đã dùng 83 gậy?
200 đô-la.
Tôi cá 200 đô,
Roy có thể đánh bóng bay qua
quán bar, qua hiên, tới dòng sông
và làm con bồ nông kia
bay khỏi cái cột.
Từ chỗ này.
Lạy Chúa.
Thật lố bịch.
Anh đánh được quả đó mà.
Chỉ việc đánh bóng để nó bay thấp
và xoáy từ phải qua trái.
Anh ấy có thể làm được.
Anh làm được mà. Tôi sẽ không đi đến khi
các anh cư xử như đàn ông thực thụ.
Giải quyết việc này sao nhỉ?
Một quả bóng.
Một cú đánh.
Một con bồ nông.
Đây.
Anh làm được mà.
Anh giỏi mà.
Một cú sao?
Một cú.
Tôi cá 4 ăn 1.
Với anh ta là 10 ăn 1.
Romeo, tôi cần tầm nhìn.
Thử thách như sau.
Quầy bar dài 30 thước,
đi qua cửa,
bay qua dòng sông rộng 30 thước.
Anh ấy phải xua con bồ nông
bay khỏi cây cột.
Tầm nhìn hạn chế.
Còn dễ hơn cú đánh ở khu cỏ cao
mà anh loay hoay cả ngày hôm nay.
Con bồ nông ở phía bên kia.
Quả là một cú đánh khó.
Anh ấy hẳn đã nghĩ đến
con số 83 khủng khiếp
đã đẩy anh
vào tình thế khó khăn.
Đó là một lượng gậy khổng lồ.
Romeo, bảo anh ta im đi.
Yên lặng được không?
Cúi xuống.
Các bạn thấy cú đánh đó không?
Ôi Chúa ơi!
Chừng này chắc đủ.
Em biết không...
em thật điên rồ.
Trông em đẹp lắm.
- Anh lại thất bại rồi.
- Không.
Này, mau lên!
Romeo!
Không có thời gian
chạy maratông đâu.
Mưa to quá.
Nhiệt độ là tất cả.
Không thể hoàn hảo hơn.
Có người nói...
gôn và sex là hai thứ không cần giỏi
mà vẫn có thể tận hưởng được.
Anh làm Mulligan nhé?
- Cái gì?
- Mulligan.
Mulligan là gì?
Chỉ cần bám vào,
không nhúc nhích,
rồi anh sẽ chỉ cho.
Ngồi lên.
Anh sẽ chỉ cho.
Nhanh lên, Roy.
Chào quý vị,
đây là Jim Nantz cùng Ken Venturi.
Mặt trời đang lấp ló.
Sân đang khô. Xin nhắc lại
để quý vị tiện theo dõi.
David Simms đang hòa Peter Jacobsen
với 5 điểm gậy.
Nhưng câu chuyện hôm nay liên quan
đến một người dạy chơi gôn đến từ Texas,
người đã dùng 83 gậy
trong vòng mở đầu hôm qua,
đang đi vào lịch sử
của giải Mỹ Mở rộng.
Kỉ lục của 1 vòng đấu của giải
đang có nguy cơ bị phá bởi Roy.
Một người dạy chơi gôn.
Đó là người ta cần.
Tôi cần những người hùng.
Chứ không phải người dạy chơi gôn.
Ben, trở lại lỗ số 16.
Mau lên.
Anh ta nghiên cứu từ mọi góc
và tôi chắc anh ta biết rằng
anh ta phải đưa bóng dứt khoát
về bên trái lỗ.
Tôi không biết anh ta từ đâu đến
nhưng anh ta đang ở đây,
sắp có được 10 điểm gậy
nếu thành công cú đánh này.
Nhìn kìa, bóng lăn rất êm ái.
Vào lỗ rồi.
10 điểm gậy cho McAvoy!
Tuyệt quá.
Khoảnh khắc này
sẽ đi vào lịch sử.
McAvoy là ai?
Anh đã từng nghe đến
cái tên McAvoy chưa?
Roy McAvoy đã có 1 điểm gậy ở lỗ 17.
Anh đang muốn có 1 điểm
dù hôm nay chưa ai đưa bóng đến
khu lỗ cờ sau 2 gậy.
Đó không phải là cú đánh
mà bạn muốn liều lĩnh.
Anh bảo thủ quá.
Anh phải hình dung ra nó.
Anh ấy đang ở vị trí thuận lợi.
Đó là gậy thứ 3 trong lỗ par 5.
Đặc biệt là hôm nay,
anh ấy đánh ngược gió.
John Daly đã đánh bóng rơi xuống nước
trong khi cố đưa bóng tới khu lỗ cờ bằng 2 gậy.
Bóng phải bay được 237 thước
mới qua được hồ nước.
237 thước.
Gậy gỗ số 3.
Jimmy, nếu dùng 2 gậy,
anh ấy sẽ bị loại trừ nguy cơ bị bogey.
Nếu cố đưa bóng đến khu lỗ cờ,
anh ấy có thể mất 6 hoặc 7 điểm.
Anh ấy nên nhớ là
mình đang thi đấu.
Anh ấy mới có cơ hội chiến thắng.
Anh ta phải chơi khôn ngoan.
Hỏng rồi.
Anh ấy đánh không đủ mạnh.
Kệ nó!
Đã liều thì liều đến cùng,
không thì đừng liều.
Nếu anh ấy vẫn đưa được
bóng đến khu lỗ cờ và đạt par,
đây sẽ là một trong những cú lội
ngược dòng rất đáng nhớ.
Anh ấy cách khu lỗ cờ 85 thước
và chỗ đặt bóng gần hồ nước.
Anh ấy cần đưa bóng
tới chỗ đất cao trên khu lỗ cờ.
Đó là một cú đánh chắc tay.
Bốn mét nữa là anh ta sẽ có được 1 par.
Một par và 62 điểm,
kỉ lục trong một vòng lịch sử giải Mở rộng.
Một cú đánh rất tốt.
Anh ấy đã làm được.
Không thể tin được.
McAvoy đã làm được.
Các bạn vừa xem vòng đấu hay nhất
trong lịch sử giải Mỹ Mở rộng.
62 điểm.
Thắng lợi đã không thuộc về
Jack Nicklaus hay Arnold Palmer,
Hogan hay Sneed.
Nó đã thuộc về
nghệ sĩ điêu luyện nhất.
Roy McAvoy đã ghi tên mình
vào một trong những vòng đấu
hay nhất mọi thời đại.
Em thắng cược. Hãy đến
chỗ nào vui vẻ để ăn mừng nhé.
Chuẩn bị cho vòng chung kết.
Chẳng có gì phải chuẩn bị cả.
Hơn nữa, họ là bạn anh nhỉ?
Vâng.
Anh thấy thoải mái ở Waffle House.
Phải gắn bó với nó chứ.
Hơn nữa anh ấy cần cacbon hydrat.
Nếu bạn anh ở Salome
vào thị trấn, họ sẽ đến đây.
Huyền thoại!
Chúng tôi đã ở trên xe buýt
hai ngày rồi.
Rất vui được gặp anh.
Đặt bàn gần nhau đi!
Thế này không giống
ở nhà hay sao?
Chúng tôi chỉ muốn anh biết
chúng tôi ủng hộ anh hết mình.
Doreen, hãy gặp bác sĩ Griswold.
Gọi cô ấy là Molly.
Cô ấy là bác sĩ tâm lý của tôi.
Bác sĩ tâm lý cũ thôi.
Chúng tôi đã ngủ với nhau
nên tôi không thể tiếp tục làm thế.
Tôi biết.
Cảm ơn.
Biết gì cơ?
Không có gì.
Chúc may mắn.
Mọi người biết gì không?
Tôi vừa có thêm ít tiền.
Sao chúng ta không tới chỗ nào
đẹp đẽ và ăn mừng nhỉ?
Tại sao?
Bởi vì...
Đây là Waffle House.
Tôi biết.
Tôi thích nó...
Tôi đã mơ về những chiếc bánh xốp
suốt 1800 dặm.
Tôi cũng thế.
Có một quán Waffle House thế này
ở Odessa, Texas.
Odessa à?
Nó ở Midlands.
Không, ở Odessa.
Nó ở Odessa. Tôi từ Odessa đến.
Tôi sinh ra ở đó.
Nó ở đó đấy.
Mọi người.
Vì Cúp!
Các bạn không phải làm thế.
Tối nay trông cô đáng yêu lắm.
Cảm ơn anh.
Không biết đã ai nói với cô chưa
nhưng cô là một vũ công tuyệt vời.
Thật sao?
Họ có một nhà hàng ở đó.
Tôi chỉ muốn nói thế.
Đợi đã! Nó ở Odessa.
Tôi không nói thế,
tôi biết chúng ta đã dừng ở đâu.
Có một cách đơn giản để
giải quyết việc này.
Cô nhảy tango bao giờ chưa?
Chưa.
Còn anh?
Romeo, anh nhảy được hả?
Không quan trọng!
Có gì tốt hơn thế này chứ?
Đó là Roy McAvoy xuất chúng,
anh ấy sẽ không lùi bước.
Tay gôn khiêm tốn đến từ Salome.
Chỗ đó ở đâu nhỉ?
- Một thị trấn nhỏ ở Tây Texas.
- Ít ai biết đến.
Chuyển tới lỗ 18, nhanh lên.
John Cook tại lỗ par 5,
lỗ số 18.
Một người không xa lạ với giải đấu.
Anh ấy sắp sửa đánh bóng.
Đây là Roy McAvoy.
Anh ấy có cú đánh tương tự
như cú xuống hồ hôm qua.
Việc cần làm là bỏ qua
tiếng hô "Đánh đi" của khán giả.
Anh ấy đã trở lại cuộc đua
nhưng vẫn cần phải khôn ngoan.
Đưa tôi gậy số 3.
Anh ấy rút gậy số 3
và tiếp tục chơi không chút sợ hãi.
Như thế là thiếu kinh nghiệm.
Quả này làm bẽ mặt Venturi
khi nghĩ tôi sẽ đánh bóng ngắn.
Ông ta thì biết gì.
Ông ta giành giải này
trước khi anh ra đời mà.
Một cú đánh khá cao và ngược gió.
Bay tiếp đi.
- Lại thế rồi.
- Không phải thế chứ.
Bóng tìm đến hồ nước
ba ngày liên tiếp.
Anh ấy đang nghĩ gì thế?
Đưa tôi quả bóng khác.
Gì cơ?
Sẽ lại rơi xuống hồ nước thôi.
Lên đó nhặt bóng lên.
Cố gắng cứu như hôm qua.
Anh nói phải.
Tôi đang nghĩ cái quái gì thế?
Mất vị trí độc tôn rồi.
Gã Roy McAvoy này, Cúp Thiếc, cốc rỗng,
gã mất trí này đến từ nơi hư vô.
Tây Texas.
Cảm ơn vì đã sửa lời.
Hôm nay anh đã cố đánh
vượt hồ nước tới lỗ số 18.
Việc đó có làm hỏng
cơ hội của anh không?
Tôi đạt par, đúng không?
Đúng không nào?
Hôm qua anh cũng đánh như thế
nhưng không bị ngược gió.
Anh nghĩ tôi không làm được?
Tỷ lệ thấp lắm.
Tôi là thế đấy.
Hãy nhìn tôi này.
Xem tôi đang mặc cái gì đi.
Tôi chơi cho hãng vận tải Rio Grande.
Hãng vệ sinh Brink và Brown.
Ngân hàng First State ở Salome.
Quán Smokehouse của ***.
Anh nghĩ những kẻ như tôi
thèm quan tâm đến tỷ lệ ư?
Anh hồi hộp về trận đấu
ngày mai à, Roy?
Không thể thế này mãi được.
Sao?
Xung quanh là những gã
ngáy khò khò.
Bạn gái cũ là vũ nữ thoát y
nằm bên kia.
Người nhặt bóng
ngủ bên cạnh cô ấy.
Không thể thế này mãi được.
Sẽ như vậy đấy, Roy.
Sẽ là như thế đấy.
Những tờ đô-la.
Những tờ đô-la.
Những tờ đô-la.
Ra quân đầu tiên trong vòng đấu
cuối cùng, đến từ Salome, Texas,
Roy McAvoy.
Đường lăn bóng và khu lỗ cờ,
đừng quên vẫy tay khi tôi hạ anh nhé.
Ý anh là thất bại?
Anh luôn thế mà.
Đối thủ từ Houston, Texas,
David Simms.
Bóng rơi xuống đó không sao cả.
Anh phong độ lắm.
Nó nằm thế nào?
Chết tiệt, bị che khuất.
Đừng động vào nó.
Tôi biết luật mà, Romeo.
Anh định chọn hướng nào?
Đánh thẳng qua đó.
Đánh đi.
- Ôi trời!
- Đừng lo.
- Là lỗi tôi.
- Không sao, anh đánh tốt lắm.
Đừng lo, không sao đâu.
Đưa tôi cây gôn.
Nghe nói Roy McAvoy
vừa mất 2 điểm gậy
khi vòng đấu cuối
mới chỉ bắt đầu.
Rắc rối đằng kia.
Chỉ đang cố đạt par thôi.
Tôi sẽ thắng cả 18 lỗ.
Làm đi.
Tôi sẽ đánh bại anh.
Coi chừng!
Cú đánh thứ hai của Roy McAvoy
ở lỗ số 2 đã đi sâu vào trong rừng.
Để biết tình cảnh của anh,
hãy đến với Gary McCord,
người dành phần lớn cuộc đời mình
trong rừng và trong bóng tối.
Ben, anh ấy bị kẹt ở đây.
Không thể thoát ra được.
Anh ấy phải đưa bóng ra
đường lăn bóng, tới khu lỗ cờ,
và cố gắng đạt par.
Không thể đưa quả bóng
tới khu lỗ cờ.
Cá 50 đô là tôi đánh được
với gậy số 7.
Tới khu lỗ cờ?
Đúng thế.
Tôi chấp nhận.
Bảo mọi người lùi lại đây.
Tôi chuẩn bị đánh ra chỗ đó.
Anh ta định làm gì thế?
Anh ấy sẽ làm gì?
Anh ấy định đánh bóng
đập vào toa-lét bằng gậy số 7.
Anh ấy đánh bóng
đập vào toa-lét.
Tôi không thể tin
điều anh ấy đang làm.
Máy 1, ghi hình.
Ghi hình cú này.
Roy McAvoy đã thực hiện cú đánh
thứ 3 tại lỗ số 2,
bóng đi qua gốc cây
đập vào nhà vệ sinh
và đi ra khu lỗ cờ.
Có thể cú đánh đó sẽ đưa anh
trở lại cuộc đua.
Anh có thể lấy lại 2 điểm gậy.
Điều tốt nhất từng đến với anh.
Tuyệt quá.
Tôi không biết trong này
có một cái gương.
Thế không tuyệt sao?
Để tôi xem.
Không tệ nhỉ?
Có vẻ bằng phẳng đấy.
Đưa bóng vào lỗ đi.
Đánh cho trúng nhé.
Sao anh ấy lấy
cái tên Cúp Thiếc nhỉ?
Anh ấy là cầu thủ bắt bóng
cho đội bóng chày trường trung học.
Cầu thủ ngôi sao
có những điểm bóng xoáy.
Không phải cú ném nào
cũng trúng háng Roy.
Cúp Thiếc còn hơn là Loảng Xoảng.
Loảng Xoảng.
Chết tiệt.
Tệ quá.
Cho tôi hỏi cô
một câu được không?
Hỏi đi.
Cô đã bao giờ yêu
một anh chàng La Tinh chưa?
Tôi không hiểu anh ấy
lấy cái tên đó từ đâu ra.
Sao cô phải chờ lâu đến thế
mới bỏ được gã Simms?
Cần có thời gian để nhận ra
Hoàng Tử Quyến Rũ
có thể mặc chiếc áo ngả màu,
ăn xúc xích, kiếm được 7 đô một giờ
tại một sân tập gôn.
Hy vọng cô không chấn chỉnh đàn ông.
Đàn ông không thể sửa đổi, nhất là anh ấy.
Tôi đã dần học được bài của anh ấy.
- Chào anh.
- Cô thế nào?
Khỏe.
Tôi có thể cần cô giúp.
Tôi thấy việc cô làm với McAvoy.
Nó có thể cũng có ích với tôi.
Để tôi đưa anh
danh thiếp.
Tuyệt lắm.
Cô còn thứ này không?
Còn nhiều gã có thể cần cô giúp.
Cầm hết đi.
- Đây là Doreen.
- Xin chào, tôi là Doreen.
Có số tôi trên đó.
Gọi lúc nào cũng được.
Tôi tư vấn cho các đôi,
anh có thể đem theo trợ lý.
Tôi sẽ nghĩ đến điều đó.
Cảm ơn.
Tạm biệt.
Cạn ly.
Cạn ly.
Tiêu rồi.
Cú đánh đó đưa Jacobsen
lên dẫn đầu với 7 điểm.
Cúp Thiếc kém 1 điểm gậy.
Hãy theo dõi tỷ số.
Cú birdie đó của Peter Jacobsen
giúp anh dẫn đầu với 7 điểm,
bằng David Simms.
Và Roy McAvoy bám sát phía sau.
Anh ấy thua 1 điểm với 6 gậy.
Anh ta đánh chuẩn quá.
Nếu không được mấy cú birdie,
ta sẽ về thứ hai.
Anh có tin là McAvoy vẫn bám sát?
Khó có thể tin là chữ "Cúp Thiếc"
xuất hiện dưới tên của tôi trên cúp.
Chúng ta đến với
lỗ thứ 72 của giải.
Ba người đàn ông đấu với nhau
để giành chức vô địch.
Jacobsen đang chuẩn bị
ghi điểm gậy thứ 8
để có số điểm bằng Roy McAvoy,
người đang chơi lỗ 18.
Tiếp sau là David Simms,
kém 1 điểm.
- Jacobsen sẽ đánh bóng ngắn.
- Gậy sắt.
Jacobsen sẽ đánh bóng ngắn.
Một chiến thuật khôn ngoan.
Anh sẽ vươn lên dẫn đầu.
Anh sẽ có 1 điểm gậy.
Anh sẽ không có
thứ xa xỉ ấy đâu.
Không có nếu anh chơi để thắng.
Tôi đã từng chứng kiến
tình thế này.
McAvoy với cú đánh hoàn hảo
ở lỗ số 18.
Anh ấy không cần lý do
để đưa bóng ra khu lỗ cờ.
Quả đánh không đạt lắm.
Không sao.
Anh sẽ phải dùng 2 gậy.
Quả đánh này là đạt par.
Ghi được 1 điểm gậy,
tôi sẽ thắng.
Par.
Lần 3.
- Anh ấy dẫn đầu rồi.
- Jacobsen dẫn đầu với 8 điểm.
Họ phải chơi tốt hơn.
Anh hay tôi đây, Dave?
Anh ấy sẽ đánh bóng ngắn.
Birdie là hòa, eagle là thắng.
Gã nhát gan đó sẽ đánh bóng ngắn.
Anh cũng nên đánh bóng ngắn.
Anh vẫn có thể có được
cú birdie nếu đánh bóng ngắn.
Anh biết gì không?
Nếu thành công với cú eagle
tôi sẽ có được 10 điểm.
Chưa ai trong giải Mở rộng có được
10 điểm, kể cả Nicklaus.
Anh không cần eagle để thắng.
Birdie là thắng, par là hòa.
Đánh ngắn thôi.
Birdie là thắng, par là hòa.
Đánh bóng qua hồ để có 1 cú eagle?!
Đây là thời khắc quan trọng.
Đây là lúc để lựa chọn.
Đây là thời khắc để đời của ta.
Đừng nghĩ đến điều đó,
hãy đánh bằng gậy số 7.
Ôi không, điều này luôn xảy ra.
Anh ấy sẽ đánh bóng dài.
Đánh bóng dài đi.
Molly, kiềm chế đi.
Anh ấy chỉ cần par là hòa.
Bảo anh ấy đánh ngắn thôi.
Đánh bóng dài đi, Roy!
Đánh đi!
Đây là lý do chúng tôi chia tay.
Anh ấy luôn quả quyết.
Vấn đề của tôi là chưa bao giờ
yêu một người đàn ông quả quyết.
Đó là anh chàng của cô.
Một cú đánh thôi, Roy.
Chỉ một cú thật đẹp.
John Daly không làm được.
Anh ta đang làm gì thế?
Không tin được, anh ta
sẽ đánh bóng dài 4 ngày liền.
Không, 3 ngày trước
bóng đều rơi xuống nước.
Sẽ là 4 ngày
nếu anh ấy dùng gậy số 3.
Coi nào, em yêu.
Đến đích rồi.
Có cơ may đấy.
Chắc chắn sẽ tới đích.
Có cơ may rồi.
Tôi nghĩ anh ấy làm được.
Có gió nhẹ.
Dừng lại!
Không!
Dừng lại đi!
Dừng lại nào!
Anh vẫn có thể đánh bóng ngắn.
Đúng.
Đánh bóng ngắn,
ta sẽ gỡ hòa.
Tôi đánh mạnh nhất có thể rồi.
Tôi biết,
anh đánh thế là xa lắm rồi.
Chúa Gôn cản đường tôi.
Ta sẽ đánh bóng ngắn.
Ta sẽ thắng trận play-off.
- Tôi có thể đánh được!
- Tôi biết!
- Nhưng không phải bây giờ!
- Ngay bây giờ!
Tôi muốn đánh từ chỗ này
ngay bây giờ.
Ghi điểm đi.
Nào.
Đánh bóng ngắn thôi.
Đưa bóng cho tôi.
Không thể tin nổi.
Tôi không thể xem cảnh này.
Cú đánh thứ 4.
Jimmy, không thể tin được.
Anh ta có thể đánh bóng ngắn,
par, thắng Jacobsen
trong trận play-off và rời khỏi đây.
Bình tĩnh nào. Anh ấy vẫn có thể
mất 5 gậy thôi.
Chúng ta vẫn có thể
có trận play-off.
Đưa bóng nữa cho tôi.
Đánh bóng ngắn thôi.
Roy!
Đưa bóng cho tôi!
Roy, đánh bóng ngắn thôi.
Đánh hỏng quả thứ 5,
mất 6 gậy.
Anh ta làm gì thế?
Tại sao anh ta lại đánh từ đây?
Anh ta chỉ phải đánh bóng ngắn
và chỉ mất 5 gậy.
Thật điên rồ.
Ai đó ngăn anh ta lại đi.
Đưa cho tôi quả bóng nữa.
Đánh hỏng 7 quả,
chuẩn bị đánh quả thứ 8.
Thật kì diệu khi anh ấy
vẫn trụ đến giờ.
Ta phải có một chiếc máy quay
chĩa vào Simms.
Anh ấy không dám nhìn.
Ai làm ơn nói rằng anh ta
không đánh bóng từ chỗ đó.
Anh ấy đã đánh hỏng 9 quả.
Sắp đánh quả số 10.
Chúa ơi, tôi sắp xỉu rồi.
Chúa ơi.
Đây là quả bóng cuối cùng.
Nếu rơi xuống nước, ta sẽ bị loại.
Tôi có thể đánh qua hồ.
Thế thì làm đi.
Anh điên rồi.
Anh ấy điên rồi.
Chúa ơi, anh ấy đúng đấy.
Anh đúng đấy, Roy!
Đánh đi! Liều đi!
- Cô mất trí rồi.
- Tôi mất trí sẵn rồi.
Anh ấy cũng vậy.
- Anh ấy điên rồi.
- Cô cũng thế.
Anh ấy có thể ghi được 12 điểm.
Anh ta phải bắt đầu lo lắng
cho giải Mở rộng năm sau.
Nếu đánh hỏng quả này
thì rốt cục anh ta
sẽ bán cà vạt và cho thuê
xe đánh gôn đến hết đời. Nhìn đi.
Tôi không biết mình cảm thấy
thế nào nữa. Đau tim quá.
Nếu không đánh trúng lỗ
với quả bóng này,
anh ấy sẽ bị loại.
Cầu Chúa phù hộ.
Bay đi.
Qua hồ nước rồi.
Tôi không thể tin được!
Em yêu anh!
Chúa ơi!
- Không thể tin được.
- Chúa ơi.
Anh có thấy không?
Đó là điểm gậy thứ 12.
Quả bóng rơi xuống khu lỗ cờ,
chui vào lỗ và ghi 12 điểm.
Sếp, anh thất bại rồi.
- Tôi không đến đây để về nhì.
- Simms luôn về nhì.
Hẹn gặp anh trên chiếc Winnebago!
Tôi sẽ bật máy xay sinh tố!
Mình vừa bỏ lỡ chức vô địch
giải Mỹ Mở rộng.
Thật không thể tin nổi.
Đó là cú đánh để đời.
Anh đã bỏ lỡ chức vô địch.
Không quan trọng.
Lần đầu tiên trong đời,
anh biết là phải chơi an toàn thế mà.
Anh vẫn không chịu làm thế.
Không quan trọng.
Sự nghiệp của anh, cuộc sống
của anh đang bị đe dọa.
Anh dùng đến 12 gậy
ở lỗ đánh cuối cùng của giải.
Chắc chắn rồi. Đó là cú đánh
tuyệt vời nhất mọi thời đại.
Không ai sẽ nhớ giải đấu
trong 5 năm tới,
hoặc ai đã thắng, nhưng họ sẽ nhớ
cú đánh của anh.
Nó sẽ trở thành bất hủ.
Em tự hào về anh quá!
Tôi phục anh đấy.
Khi thua,
anh thua đậm.
Đừng bận tâm.
Hôn em đi.
- David, anh rỗi không?
- Không phải giờ.
David.
David.
Cho em xin chữ ký được chứ?
Chắc rồi, tôi luôn dành thời gian
cho người hâm mộ.
Trông cô dễ thương quá.
Vào trong này đi.
Cú par đẹp đấy, David.
Được xếp vào top 15
cầu thủ xuất sắc nhất giải,
năm sau anh sẽ
được tham dự giải đấu.
Thật sao?
Phải.
Anh không biết điều đó.
Với trình độ của anh,
anh có thể vượt qua vòng loại
và tham dự các
giải đấu chuyên nghiệp.
Để rồi không thể gặp em?
Thật ra em đã tìm được hàng tá
khách hàng ở giải Mở rộng.
Họ bảo nếu em giúp được cho anh,
thì em cũng có
thể giúp cho họ.
Có rất nhiều người cần được tư vấn.
Một người từng trải như anh
phải học được điều gì đó.
Anh đang cố xem
mình học được gì.
Em nghĩ anh học được gì không?
Anh học được vài điều về kỉ luật,
về sự tự chủ.
Cái anh học được là...
không thể chỉ nghe theo trái tim
mà còn phải nghe theo khối óc.
Em đang học cách nghe theo
trái tim mình,
bớt thận trọng,
và mạo hiểm làm những điều
em chưa dám làm.
Thôi nào, Molly.
Em mạo hiểm khi nào?
Với anh đấy, Roy.
Mạo hiểm với anh.
Vậy sao?
Anh biết không,
chúng ta có thể hôn nhau.
Ý em là một nụ hôn vô hại?
Đại loại là bán thuần khiết,
ngọt ngào,
trong trắng.
Ý hay đấy!
WalterWhite
-= Hdvnbits.org =-