Tip:
Highlight text to annotate it
X
Ai lại ngủ đứng hả?
Chắc anh sẽ tự hào về em lắm.
Em thậm chí không buồn chớp mắt
khi em nói hắn đi chết đi.
- Nhưng em vừa mới kìa.
- Cái này không tính. Không đúng
khoảnh khắc.
Em không biết nữa. Có lẽ em kém
trên giường.
Tin anh đi, không hề.
- Cám ơn anh.
- Có gì đâu.
Hey, có lẽ thằng đó có vợ rồi.
Không, em có kiểm qua sơ yếu
lý lịch mà.
Độc thân, không tiền án tiền sự,
báo cáo tài chính 720.
Sơ yếu lý lịch. Em có làm một cái
với anh không đấy?
Làm sao anh có thể xài hết một
cái thẻ Old Navy được?
Sau khi ra trường anh bị nghiện
quần cargo.
Dylan, em phải thôi nghĩ mọi
chuyện không tại em.
- Tại em thật.
- Không phải.
Chẳng có gì hỏng hóc ở em cả.
Hắn là đàn ông.
Em đưa hắn một thử thách 5 lần,
Hắn có được em và biến. Một thằng
khốn nạn.
Một thằng tồi. Một thằng tồi khốn nạn
xấu xa.
Đi chơi với mẹ em đi.
- Okay.
- Suýt quên. Có cái này cho em.
Là của Lieutenant Kali, nghệ sĩ
đường phố mình có nói.
Anh nhờ ông ấy làm cái này cho em.
"Chuyện thần tiên".
- Anh biết em thích mấy thứ gái tính
thế này, nên...
- Tuyệt vời.
Dylan, dễ thương quá.
- Đẹp, đúng không?
- Yeah. Cám ơn anh.
Hey, em sẽ mượn anh tiền đi xe về đấy.
Em không mang nó về bằng xe điện ngầm đâu.
Em không muốn bị lộn mèo.
Chuyện nhỏ.
Miễn là em bỏ chân em khỏi giường anh.
Ghê quá đi.
Em làm gì thế?
Sao em làm thế? Tại sao hả?
Em là một con thú hoang. Dừng lại.
Một con thú. Thôi ngay.
Hey, mẹ ơi.
Mẹ. Chuẩn bị đi thôi mẹ.
Nào.
Mẹ?
Tại sao em lại nghĩ lần này khác nhỉ?
- Đi L.A với anh đi.
- Hả?
Chứ em còn gì để làm nữa?
Quốc khánh, ai cũng bỏ đi chơi.
Anh thật tử tế khi hỏi han, nhưng em ổn.
Em sẽ ở lại đây.
Em một mình vẫn ổn.
Anh biết em ở một mình được mà.
Em có phải em bé đâu.
Thật ra anh rủ em đi vì em có
thể giúp anh.
Em sẽ làm gia đình anh mất tập trung.
Họ sẽ thôi làm loạn lên chuyện
anh vẫn độc thân.
Họ không nghĩ ta đang cặp kè à?
- Không, nếu anh không nói thế.
- Và họ tin anh?
Yeah, nhà anh là một trong những
gia đình khó tin mà không ai nói dối
ai cả.
PBS đang làm phim tài liệu về nhà
anh đấy.
Đi đi, mọi người sẽ quý em đấy.
Nói năng ào ào và hấp tấp,
như là anh dẫn về nhà một người
ở lễ hội hóa trang ấy.
Anh rất tử tế khi rủ em, nhưng em
sẽ ở nhà thôi.
Đi tập gym.
Anh vừa mua vé cho xem xong rồi.
Gặp nhau ở JFK.
- Nhưng...
- Nhưng nhị gì nữa.
- Như em sửa soạn đi tập gym thôi.
- Em không.
L.A đẹp thật.
Mọi người ai cũng thật thà và
tình cảm.
Cảm ơn anh. Anh rất tốt.
Em cũng tốt.
Em vẫn chưa gặp gia đình anh.
Em không biết mình sắp đối
mặt với những gì đâu.
Okay.
Mà em có biết mấy cái máy bay này
gần như là tự hạ cánh luôn không?
Ai mà quan tâm chứ. Anh nói
chuyện nghe như một tay chẳng
ra gì.
Cô ấy là dân New York.
Xin lỗi.
Wow. Nhìn bình thường thật.
Là vậy mà.
Cám ơn.
Wow, anh lớn lên ở đây hả?
Đây là nhà ông nội anh.
Ông mua nó khi ở đây còn hoang vu.
Bố anh, chị gái anh và cháu anh
giờ sống ở đây.
Tại sao anh có thể chuyển đến New York chứ?
Cô săn đầu người nào đó đã dụ anh mà.
- Cậu về rồi.
- Sammy!
Hey, cậu Dylan.
Nhóc thế nào rồi?
Cậu khỏe không?
Jamie, đây là cháu trai anh,
Sam Siêu Đẳng.
- Hello.
- Cháu châm lửa cho cô hút thuốc nhé?
Xin lỗi cháu, cô không hút thuốc.
Giả vờ đi. Nó là ảo thuật gia.
Dĩ nhiên là cho cô một điếu.
Hút thuốc rất có lợi cho sức khỏe.
- Wow. Cảm ơn quý ông.
- Rất hân hạnh, thưa cô.
Oh, Chúa ơi. Để cậu.
Sammy. Được rồi, được rồi.
Đứng yên. Có cậu đây.
Sammy! Cháu có sao không?
Ảo giác thôi.
- Lát luyện Jet Skis nhé?
- Vâng.
Nó vẫn thích ảo thuật nhỉ?
Yep. Nhưng thà thế còn hơn là
nhắn tin trêu ghẹo bạn nó.
- Dilbert!
- Banannie.
Jamie, đây là chị gái anh, Annie.
- Hi.
- Cám ơn chị đã mời em.
Oh, có gì đâu.
Dylan dẫn bạn gái về nhà là chị
vui rồi.
- Là bạn bình thường thôi ạ.
- Oh, không, chị biết.
Nếu em là bạn gái nó, nó sẽ không
bao giờ dẫn em về nhà đâu.
- Nó có vấn đề về tình cảm.
- Em biết.
- Dylan.
- Bố.
- Dylan. Oh, con trai..
- Hey.
- Con thế nào rồi?
- Con khỏe.
Con nhớ cả nhà, nhưng con vẫn khỏe.
Dede Spencer?
Jamie ạ. Bạn của Dylan.
- Xin lỗi. Bác...
- Không sao ạ.
Không, vì trong một thoáng cháu
làm bác nhớ đến một cô gái bác
từng biết.
- Không sao ạ. Chuyện bình thường
mà bác.
- Rất vui được gặp cháu.
Rất vui được gặp bác.
Nhà bác đẹp quá.
Cám ơn cháu.
Bể bơi hơi lạnh, nhưng muốn làm
ấm thì khá đắt...
Bác đi xem mực thủy triều đây
Vì sáng sớm bác hay lái tàu ra biển.
- Cháu đi cùng nhé.
- Cháu thích lắm ạ.
Mình bán tàu rồi bố.
Bác sĩ không cho bố lái tàu nữa.
- Lẫn cả rồi.
- Không đâu.
Gặp lại con bố vui lắm.
- Gặp cháu rất vui.
- Cháu cũng vậy.
- Jamie. Thấy chưa?
- Rồi.
- Quần bố đâu?
- Bố không thích mặc quần nữa.
Bố nặng hơn rồi.
Có em ở nhà tốt hơn nhiều.
Dẫn bạn ra biển chơi đi.
- Để anh dẫn em ra biển. Đi nào.
- Okay.
- Ra nghịch cát đi. Chơi dơ vào.
- Okay.
Dylan chưa bao giờ kể em nghe về
bố anh ấy.
Yeah, rất khó khăn cho nó.
Nó và bố rất gần gũi.
Dylan không hoàn toàn biết
cách xử lý với người bị bệnh Alzheimer.
Em xin lỗi.
Bố chị là chính mình và có vẻ
khỏe mạnh bình thường,
Rồi chớp mắt một cái, ông ấy lại
biến mất.
- Đó là Dylan lúc 9 tuổi.
- Bím tóc sao?
Lúc đó nó phát cuồng vì Kris Kross.
Em nhớ họ không?
- Mẹ chị à?
- Không, là bác sĩ chữa bệnh nói của
Dylan.
Nó từng bị cà lăm.
Khi nó lo lắng là càng cà lăm dữ.
Tuổi thơ của anh ấy khó khăn thật.
- Gia sư Toán của nó gọi đó là quá trình
"phát triển tính cách".
- Gia sư Toán?
Là thế này nhé, 8 lần 6, ta có 1200.
Nhưng nó rất phong phú về hình
ảnh, tạ ơn Chúa.
- Bức ảnh này là sao vậy chị?
- Đây là sinh nhật bất ngờ lúc 12 tuổi
của chị
- Hey.
- Nhìn vui quá.
Em mệt rồi. Em đi ngủ đây.
- Jamie, phòng em ổn hết chứ?
- Yeah. Không chê được gì cả.
Cám ơn anh. Cám ơn vì mọi chuyện.
Sammy và anh có dựng một cái
hộp cưa người làm đôi nên vào giường
thì cẩn thận đấy.
- Nó không dùng lưỡi cưa thật đấy chứ?
- Dĩ nhiên là có. Nó siêu đẳng mà.
Em sẽ nhắc nó đi đánh răng, còn em,
đừng tin bất kỳ điều gì chị anh kể.
Chị ấy nói dối đấy.
- Nó là một thằng bé đặc biệt.
- Yeah, em cũng nghĩ vậy.
- Jamie. Hey.
- Hey.
- Em còn thức à?
- Yeah. Vào đi.
- Em tưởng anh ngủ rồi.
- Anh cũng định vậy.
Nhưng rồi anh nhận ra cả hai ta
đều đang độc thân, nên...
- Anh bạn, không.
- Tại sao không?
Anh rửa tay rồi. Lần này rửa xà
bông luôn.
Anh nghiêm túc hả?
Sao anh lại nghĩ vậy?
Lúc ở ghế sô-pha em bẻ cổ.
Thế này này. Đó là ký hiệu của em mà.
Em bẻ cổ vì em ngồi máy bay suốt
6 tiếng,
Còn anh thì lải nhải bên tai em về
chuyện máy bay tự hạ cánh
Và thế là cổ em nhức một chút.
- Vậy là không hả?
- Không. Em không ngủ với anh đâu.
Em đến kỳ à?
Người ta có làm ứng dụng cho nó đấy.
Đây này.
- Không, em vẫn chưa đến ngày.
- Mình nói chuyện này rồi mà.
- Em lại vừa mới bị đá nữa...
- Okay, xin lỗi em.
Anh nghĩ đây là cách tốt để em
quên anh ta đi.
Không, em không hoạt động
kiểu đó. Sex không giúp gì được đâu.
Nhưng anh biết cái gì giúp được
em không? Sự ủng hộ về mặt tình cảm.
Lúc trước mình là sex không tình cảm,
giờ là tình cảm không sex.
Chính xác.
Em chỉ cần anh là bạn em thôi.
Okay. Vậy anh sẽ nghe em nói
chuyện trong lúc em xoa bóp ở
dưới cho anh.
- Không.
- Anh đùa đấy. Anh hiểu rồi. Ngủ ngon.
Khoan, đợi đã! Bạn bè vẫn có thể
cùng chơi đùa, hay là nghe nhạc mà.
Nghe nhạc?
Anh sẽ giết Annie.
- Em không thể tin được anh thích nhóm này.
- Anh không có!
Anh không nhớ...
Đoạn này có gì đó, anh không
nghe ra anh ta hát gì luôn...
Em đùa sao?
Nhóm này quá đỉnh.
Lúc đó người người nhà nhà có Girbauds,
bọn anh đều mặc ngược ra sau.
Đồng phục bóng chày.
Ba năm liền anh hóa trang thành
Kris Kross trong Halloween.
- Oh, đứa trẻ đáng thương.
- Anh không tự hào về điều đó.
Hey, em mượn một cuốn sách của anh.
Chắc là không sao.
Thế này.
Không.
Ú òa!
Thật là trước đây anh chưa từng
dẫn một cô gái nào về nhà à?
Anh đưa em về còn gì.
Ý em là một cô gái thật sự.
Không phải bạn bè.
- Một cô gái thật sự à?
- Yeah.
Anh nghĩ là không.
- Nhà thờ và chính quyền *** chia rẽ.
- Ah, đúng.
Phải xây nhiều tường thành lên.
Thế mới an toàn.
- Cái gì, em đang nói chuyện tường
với anh à?
- Yeah.
Còn em và mẹ em thì sao?
Lúc mẹ em đến, em tống anh
ra khỏi nhà ngay tức khắc.
Làm thế để bảo vệ anh thôi. Okay?
Em chỉ kinh ngạc mẹ em không
tìm cách cho anh số điện thoại
hay thế nào đó.
Có. Mẹ em lưu luôn vào điện thoại anh rồi.
- Dưới tên "Mẹ Nóng Bỏng".
- Oh, Chúa ơi.
Vui mà, anh và mẹ em chỉ gặp
nhau đâu có hai lần.
Em tưởng tượng ra được đấy.
Anh có clip luôn này.
Không. Thôi đi. Thôi đi.
Bệnh quá.
Sao?
Không có gì. Anh chỉ vui vì gặp em thôi.
Yeah, biết anh cũng không tệ.
- Anh tưởng em nói...
- Em biết em nói gì mà.
Chúa ơi.
Lasorda là một cầu thủ giỏi, nhưng
khi làm huấn luyện viên thì còn giỏi hơn.
- Wrecking Crew?
- Bố không nói anh ta là một huấn luyện viên tồi.
Nhưng anh ta là một cầu thủ không
được đánh giá cao, có vậy thôi.
Được rồi. Được rồi.
- Xin chào.
- Chào em.
- Chào buổi sáng.
- Ở đây lúc nào cũng đẹp vậy sao?
Giữa lúc bị lụt và bị cháy thì có
khoảng 10 ngày tươi đẹp.
Không, không. Đây. Hai đứa ngồi cạnh
nhau đi.
- Thật không bác?
- Oh, yeah, không, không.
- Có gì đâu bố.
- Bố muốn nhìn con tàu.
Bố thích con tàu đó lắm.
- Đây. Xin lỗi.
- Cám ơn.
Đây.
Cám ơn bác.
- Cà-phê nhé, thưa cô?
- Vâng.
Cám ơn.
- Cháu làm được rồi!
- Xem cháu kìa!
- Ấn tượng đấy.
- Yay, Sammy!
Giỏi lắm!
Oh, nhóc ơi. Áo cháu chảy nước kìa.
Oh, không, đó...
Xin thứ lỗi.
Đây.
- Anh ổn chứ?
- Yeah.
- Em?
- Yeah.
- Thấy chúng không, Sammy?
- Yeah.
- Hay đấy, huh?
- Yeah.
Chúa ơi, thích quá.
Cậu nhớ những buổi sáng ở nhà quá.
Trước khi người ta đến du lịch, rất đẹp.
Cháu thích Jamie.
Cô ấy dễ thương.
Hey, bình tĩnh nhé nhóc.
Đừng có ếm bùa cô ấy đấy.
Cháu là ảo thuật gia, không phải
phù thủy. Chỉ có cậu với Harry Potter
gay của cậu thôi.
Cháu không thể chối được là đi
học ở Hogwarts là một sự đổi đời!
- Cháu nhớ cậu.
- Cậu cũng nhớ cháu, nhóc.
Mẹ nhớ cậu. Ông cũng vậy.
Ông có nói gì không?
Không. Nhưng nhiều khi ông gọi cháu là Dylan.
Anh ấy nói anh ấy không muốn
công việc đó.
Rằng anh ấy chỉ đến New York để
khám phá sự lựa chọn của mình thôi.
Đúng là rảnh xăng.
Bay từ đầu này qua đầu kia đất
nước để khám phá sự lựa chọn?
Bố không tin nổi.
Chính xác ạ! Cháu biết cháu có
được anh ấy ngay từ lúc anh ấy
xuống máy bay.
- Oh, em có hả?
- Yeah.
Là lúc em đi chân không chạy
tung tăng ở khu lấy hành lý
Và diễn lại một cảnh trong "Will and Grace"?
- Có sao?
- Oh, yeah, chị nên nhìn thấy cô ấy lúc đó.
"Nhìn tôi này, tôi khùng khùng nhưng
dễ thương này."
Đó là một phần trong kế hoạch của em.
Kế hoạch hay ra trò đấy.
Em tốt nghiệp trường Lập
kế hoạch và Săn đầu người hả?
- Thông minh.
- Mà đó cũng không phải trường Đại
học có thật nữa.
Hai đứa cãi nhau như đôi vợ
chồng già ấy.
Đây, hãy chọn một lá bài, thưa quý cô.
Okay.
Oh, không, không phải lá đó.
Lá phía trên cơ.
- Được đấy.
- Vậy...
- Yeah?
- Xào bài.
Con mua quà đính hôn cho con bé chưa?
Chúng con không đính hôn, bố ơi.
Chúng con đâu có quen nhau. Chỉ là bạn thôi.
Con không muốn đặt tên mối quan
hệ này. Bố hiểu. Nhưng hãy mua
nữ trang cho nó.
Thứ duy nhất mẹ con thích là nữ trang.
Mẹ có tức giận thế nào, bố mua
nữ trang là bà ấy vui vẻ ngay.
Mà mẹ con đâu rồi?
- Mẹ không có đây, bố.
- Bố biết, thế nên bố mới hỏi. Mẹ con đâu?
- Mẹ không có đây.
- Tại sao?
Mẹ không sống với bố nữa.
Bố mẹ chia tay.
- Sao?
- Mẹ bỏ đi 10 năm trước rồi.
Bố không hiểu.
Mẹ đã ly hôn với bố.
- Bố phải gọi cho mẹ.
- Không được, bố ơi.
Ngừng việc bảo bố phải làm gì đi.
Bỏ ra...
Ông ơi!
Dylan, gọi...
- Bố có sao không?
- Không sao.
- Để con đỡ bố đi.
- Không. Đừng. Không cần!
Đến nơi rồi.
Đẹp quá.
Yeah, đây là nơi anh hay đến để
suy nghĩ. Đỉnh núi của anh.
Okay, anh nghĩ cái rào này cao
bao nhiêu?
Anh cao hơn 6 feet 1 chút.
Có vẻ nó cao gấp ba anh.
Sáu nhân ba...
22 feet.
- 22 feet. Khá cao nhỉ?
- Yeah.
Nhưng người ta không muốn
em trèo lên đó, nên vậy cũng phải.
- Khoan đã. Sáu nhân ba...
- Chúa ơi, đứa trẻ đáng thương.
- Gì vậy?
- Đi.
Gì thế? Em đi đâu vậy?
Jamie, không, không, không, đợi đã.
Người ta nghiêm ngặt lắm, okay?
Xem có máy quay hết kìa.
Đây là khu vực cấm duy nhất của
thành phố trừ trung tâm của phái
Scientology đấy.
Và nếu bất cứ cái máy quay nào
nối thẳng đến trung tâm của giáo
phái đó,
Đây là một câu đùa không đúng
lúc và anh xin lỗi.
Anh tin vào sự tự do của khoa
học viễn tưởng!
Gà chết! Đi thôi.
Gà chết!
Đi!
- Anh chưa từng lên đây à?
- Chưa.
Anh cũng chưa bao giờ trữ
ma túy trong bụng,
Vì làm thế phạm pháp.
Anh biết không, đôi khi một câu
trả lời có hay không là đủ rồi.
Hey, sao anh không kể cho em
nghe về mẹ anh?
Bà ấy không đáng để anh nhắc đến.
Nghiêm trọng đấy.
Bỏ chồng con đi cũng vậy.
Yeah, anh cũng chưa từng kể
em nghe về bố anh.
Có nhiều chuyện anh không kể
gì cho em nghe cả.
Anh không cần sự thương hại.
Anh có thể chấp nhận tất cả
trừ ánh mắt thương hại.
- Như thế đó.
- Ai cần quan tâm người khác nghĩ gì?
Bố anh là người thông thái nhất anh
từng biết. Bất kể chuyện gì, anh đều
hỏi lời khuyên của ông được.
Ông ấy là bố anh.
Dylan, bố anh vẫn như thế mà.
Khi anh nhìn cái cách người ta
nhìn bố anh...
Chuyện đó không quan trọng.
Quan trọng là anh nhìn bố anh
thế nào kìa.
Yeah, nhưng ông ấy đi vòng vòng
mà không mặc quần. Ai cũng nhìn.
- Thì sao?
- Xấu hổ.
Bố anh cần được biết là không
gì thay đổi cả.
Rằng với anh, ông ấy vẫn như xưa.
Không nói chuyện này nữa được không?
Yeah, thông minh đấy.
Đừng nói chuyện về cảm xúc nữa.
Anh đang cố đây.
Thôi nào. Có chuyện gì vậy?
Anh lạ lắm.
- Không có.
- Yeah, anh có.
Có phải vì chuyện tối qua không?
Cái gì, mình ngủ với nhau à?
Chuyện đó có ý nghĩa gì đâu. Em biết mà.
Đúng vậy.
- Và anh không lạ.
- Okay.
- Oh, Chúa ơi!
- Oh, khỉ thật!
- Anh nói rồi mà!
- Em xin lỗi!
Mịa!
Sở cảnh sát L.A đây. Các bạn đang
xâm phạm khu vực cấm. Hãy xuống
khỏi biển chữ.
Phải nhảy thôi.
- Dylan, nhảy đi!
- Anh sợ.
Nào, nhảy đi!
Đây là cảnh báo cuối cùng.
- Dùng thang đi!
- Anh sợ độ cao!
Và trực thăng nữa!
Chúng làm anh phát điên!
Ý anh anh sợ độ cao là sao?
Thế làm sao anh lên tận đây được?
Tại em gọi anh là gà chết!
Một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra
ở khu vực phía Nam.
Sở cảnh sát L.A đã phải giải cứu
một người dân địa phương khỏi
biển chữ Hollywood,
Khu vực cấm duy nhất của thành phố.
Họ quấn em trong chăn cách nhiệt thật kìa!
Trước đó em chạy ma-ra-tông à?
- Okay. Đưa em...
- Không!
- Không, không. Chị muốn thu lại.
Để chị thu lại đã.
- Không. Đủ rồi!
- Đưa em cái điều khiển! Im đi!
- Không, chị muốn xem lại nữa.
Chăn cách nhiệt...
Okay, okay, okay, okay, okay.
Được thôi, sẽ có người up lên YouTube.
Hey, tuần sau em vẫn trông bố được chứ,
chuyến đi DC với lớp Sam của chị ấy?
- Yeah, bố sẽ ở New York với em.
- Oh, vậy thì tốt.
Vậy khi nào mình gặp lại Jamie?
Em không biết.
Có chuyện gì à?
Em cãi nhau với bạn gái hả?
Cô ấy không phải bạn gái em.
Sao chị không tin nhỉ?
Chị sẽ tin nếu em không nói dối chị.
Chị thấy em ra khỏi phòng con bé
đêm hôm trước.
Như hai đứa vừa ngủ với nhau xong.
Yes, em hiểu ý chị, chị vừa nói rồi đấy.
Mà làm sao chị biết trông em ra
làm sao sau khi em...
Em không nói chuyện này với chị, okay?
Em không hẹn hò với cô ấy.
- Dylan.
- Đủ rồi! Em không nói chuyện này nữa đâu.
Dylan.
Cháu quên lưỡi cưa rồi. Cháu quay lại ngay.
Cô sẽ đợi ở đây. Cháu đừng lo.
Bạn bè ngủ với nhau?
Hai đứa còn học Đại học à?
- Không quan trọng. Chuyện cũng qua rồi.
- Tại sao?
Vì chúng em không thích nhau
theo kiểu kia.
Okay, biết sao không?
Sao mình không nói chuyện này đi?
Ngồi xuống.
Em còn tìm kiếm gì nữa cơ chứ?
- Ai nói em đang tìm kiếm cái gì chứ?
- Dylan.
- Em không biết, nhưng không phải Jamie.
- Tại sao, vì hai đứa rất đẹp đôi à?
Vì hai đứa thật ra là bạn à?
Vì đây là em đang vui vẻ nhất mà
chị từng thấy?
Em không biết phải nói sao nữa.
Cô ấy không dành cho em.
Em không yêu cô ấy.
- Em thích nó đủ để ngủ với nó cơ mà.
- Chuyện thể xác thôi.
- Như chơi tennis ấy.
- Chị không hiểu, Dylan.
Chị chưa từng thấy em ngu thế này
kể từ lần em xăm hình kẹo bông gòn.
Đó là hình tia chớp! Với siêu năng lượng!
Dylan, em không thể tìm ra điểm
gì để chê con bé.
Em không hẹn hò với cô ấy được.
Cô ấy kỳ lạ lắm.
Okay, cô ấy không muốn có bạn trai.
Cô ấy bị tổn thương tình cảm.
Magnum P.l. cũng không thể chữa
được những gì trong đầu cô ấy.
Wow. Em sẽ nói bất cứ điều gì
Miễn là không phải thừa nhận là
em và con bé rất đẹp đôi.
- Tại sao em lại nói chuyện với chị nhỉ?
- Vì chị nói đúng.
- Nói hay lắm, Annie.
- Dylan.
Con không nghĩ hàng ba điểm
có ý nghĩa gì cả.
- Anh ta cao hơn tất cả mà.
- Không, nhưng như thế giúp Kobe.
- Kobe Bryant quá đỉnh.
- Ăn may thôi.
- Đàn ông và thể thao.
- Ghi được 81 điểm đấy bố.
Hey! Mọi người đang đợi em đây.
Em bị công ty gọi.
Tối nay em phải quay về New York.
- Tối nay à?
- Yeah.
- Mai là Quốc khánh mà.
- Em biết, tệ quá.
Ít nhất để anh đưa em ra sân bay đã.
Không, không cần. Không sao.
Anh ở nhà đi. Em gọi taxi rồi.
Ở ngay ngoài kia.
Cám ơn mọi người vì mọi thứ.
Và cám ơn vì đã cho cháu ở đây.
Rất tuyệt vời.
- Hey.
- Hey.
- Mọi việc ổn cả chứ?
- Yeah, anh bạn. Tuyệt vời.
Chỉ là em phải đi thôi.
Cám ơn mọi người lần nữa.
Cháu phải đi đây.
- Để Dylan chở cháu ra sân bay.
- Yeah.
- Em có muốn mang thức ăn theo không?
- Cô có muốn cháu cưa cô ra làm hai không?
Nửa dưới của cô về New York, còn
nửa trên của cô ở lại đây.
Hay cả người em có thể ở lại đây.
Okay, xin lỗi mọi người. Em đi đây.
Jamie!
Cô ấy đi rồi. Cô ấy đi taxi.
- Mình ăn thôi. Cháu đói không nhóc?
- Yeah.
Okay. Đưa đĩa đây nào.
Hey, anh bạn. Đói không?
Tôi sắp đi ăn.
Cám ơn. Nhưng tôi nghĩ chắc tôi
làm việc cho qua bữa luôn.
Một kẻ cuồng công việc. Tôi thích.
Chính vì vậy mà đất nước này vẫn
là số một.
Giữa Đức và Pháp và Bỉ và Nhật
và Trung Quốc và...
Tạ ơn Chúa vì Bangladesh.
Mà sao cậu lại gỡ cánh cửa
khỏi cái bản lề xinh đẹp của nó thế?
Dở hơi lắm, anh bạn.
Tôi đọc được trong một cuốn sách quản trị.
Oh, phải, đúng vậy.
Như làm thế nào mà Warren Buffett giàu sụ.
Anh ta gỡ tất cả cửa.
Hey, ai cũng muốn đi đường tắt mà.
Kim chỉ nam của tôi đơn giản lắm.
Cậu muốn giảm cân à?
Ngừng ăn đi, heo mập.
Muốn có tiền à?
Lao động hăng say vào, đồ lười.
Muốn có hạnh phúc?
Đi tìm người mà cậu thích và
đừng bao giờ để anh ta ra đi.
Hoặc cô ta, nếu cậu thích thể
loại đáng sợ này.
Xin chào, bạn đã gọi cho Jamie Rellis.
Hiện giờ tôi không thể nghe điện thoại
Nên hãy để lại tin nhắn và tôi
sẽ gọi lại cho bạn sau.
Mẹ ơi, mẹ, mẹ phải chỉ vào màn hình chứ.
Mẹ phải cho nó biết mẹ ở đâu.
Được rồi. Mẹ đang ở đây uống bét nhè.
Điện thoại. Mẹ đi hóng mát đây.
Không, không. Không sao đâu mẹ.
Đây là nhà con mà.
Mẹ không muốn làm kỳ đà trong nhà
con đâu.
Là Dylan, đúng không?
- Nó có vẻ tốt đấy.
- Mẹ mới gặp anh ta có một lần mà.
Cậu ta hơn hẳn mấy thằng con đã
hẹn hò.
Con không biết, mẹ nghĩ là con
đang tự cô lập mình vì một chuyện
tầm xàm à?
Con là một cô bé hư.
Chúng tôi đang tìm kiếm người
để khởi xướng việc trang trí lại
toàn bộ trang web của chúng tôi.
Một người có khả năng xoay chuyển
tình thế.
Nhưng anh không nói tôi nghe
anh làm ở công ty nào được à?
Không thể, vì lý do bảo mật.
Cho tôi một gợi ý được không?
Chúng tôi có thể hoặc không có
thể là người bán hàng giỏi nhất
trên mạng.
Và tôi nói "hàng" ý là bán sách.
Cô vừa mới tuyển giám đốc nghệ
thuật trong GQ đúng không?
Yeah.
Chúng tôi muốn mẫu người như
thế đấy. Săn đi.
Cô mời anh ta cho chúng tôi
được không?
Tôi không gặp anh ta nữa.
- Cô không tiếp cận được à?
- Anh ta vẫn còn một năm hợp đồng,
Nên như thế không được.
Cũng tương tự việc trả giá
gốc cho sách ở Barnes & Noble thôi,
Người ta hay làm việc ngu xuẩn.
Xin chào, bạn đã gọi cho Jamie Rellis.
Hiện giờ tôi không thể nghe điện thoại
Nhưng hãy để lại tin nhắn và tôi
sẽ gọi lại cho bạn sau.
Wow, thẳng đến hộp thư thoại luôn.
Không buồn đổ chuông.
Jamie.
Làm sao anh biết em ở đây?
Nơi duy nhất trong thành phố
không có sóng.
Phải.
- Sao em tránh mặt anh?
- Không có.
Thật à? Thôi nào, Jamie.
Thế này nhé, Dylan, em không biết
anh có nghe chưa, nhưng em khá
kỳ lạ đấy.
Ý em là Magnum P.I. cũng không
thể chữa được những gì trong đầu em.
- Oh, Chúa ơi, anh xin lỗi.
- Nhưng em sẽ chỉ
Cố chữa bệnh trong đầu em, nếu có thể.
Anh không nên nói vậy.
Anh chỉ nói vậy để chị anh ngừng lại thôi.
- Chị anh nghĩ mình thích nhau.
- Yeah, em cũng vậy, Dylan.
Anh tưởng mình là bạn.
Nhưng bạn thì không đi bêu xấu nhau,
Nên có nghĩa em và anh chưa
bao giờ thật sự là bạn cả.
- Tất cả những gì anh muốn là ngủ với em.
- Cái gì?
Lúc ở nhà anh, anh chớp ngay
lấy cơ hội còn gì.
Em đã bẻ cổ.
Anh nghĩ em đang đưa ám hiệu cho anh.
Mình nói chuyện này rồi mà.
Oh, Chúa ơi. Thật ư?
Em lột áo khoác của anh ra.
"Oopsy." Nhớ không?
Yeah. Và sau đó anh chuồn khỏi phòng.
"Oopsy." Nhớ không?
Em đang tức anh vì anh không
vuốt ve em sau đó à?
Có phải vì thế mà ngay từ đầu
mình đã thỏa thuận với nhau không?
Em muốn chuyện này mà.
Em muốn hả?
Chỉ có em thôi sao?
Chúa ơi, anh cũng như những
người đàn ông khác thôi.
Điều đáng buồn là em đã thật sự
nghĩ anh khác họ, Dylan.
Khác gì chứ?
Anh có phải bạn trai em đâu, anh là bạn em mà.
Có bạn như anh thì ai cần bạn nữa?
Và cám ơn anh vì đã phá hỏng đỉnh núi
của em.
Đồ tồi.
Hey, anh kia, anh không được đứng đây.
Okay.
- Anh có sao không?
- Tôi ổn.
Bryce, cái này cho em sao?
Yeah. Và đây nữa.
Madison, cưới anh nhé?
Chắc chắn rồi, anh yêu!
- Anh yêu New York.
- Em yêu anh.
Oh, Chúa ơi.
Nhìn kìa, tòa nhà Empire State.
Wow.
Oh, xem kìa, tượng Nữ thần Tự do.
Xin chào, Jamie nghe.
Ý anh nói họ tiếp cận anh ta trực
tiếp là sao?
Gì chứ, anh ta nhận à?
Không, không, không. Tôi xử lý được.
Tôi sẽ gọi cho anh ta.
Okay.
Hey, đây là Dylan. Hãy để lại tin nhắn.
Xin lỗi. Tôi giúp gì cho cô không?
Oh, xin chào. Dylan Harper đâu?
Anh ấy đang làm hình cho báo
Thể thao.
Đúng rồi. Buổi chụp hình.
Ở đâu nhỉ?
Xin lỗi. Cô là ai?
Một trong số các người mẫu.
Cơ thể tôi sinh ra cho Photoshop.
Yeah, chỗ này góc cạnh hơn,
chỗ kia dài hơn,
Và đây có vẻ ngoan đạo hơn.
Cô nói anh ta đang ở đâu?
Thể thao là cơ hội cuối cùng để
thế giới xích lại gần nhau.
Nên tôi muốn chụp một bức hình
nói lên thông điệp này,
Sự đoàn kết của con người
thông qua thể thao.
Okay, các cậu. Bắt đầu nào.
Đúng rồi.
Đẹp lắm.
Okay, giờ khoác vai nhau đi,
Như thể các cậu thích nhau,
như thể các cậu yêu nhau.
- Có gay quá không?
- Cũng khá đấy.
Cho vài cô gái vào đây nào.
Nào, các cô. Nhảy vào.
Các cô, các cô. Okay, nghe này.
Đứng chen vào nhé.
Okay, bắt đầu, trai, gái, trai...
- Dylan.
- ...trai, trai, trai, trai.
- Em làm gì ở đây?
- Anh tìm việc khác!
- Sao chứ, anh nghỉ ở đây à?
- Anh không biết. Yeah, anh có đi gặp họ một lần.
- Em không thể tin nổi.
- Lại đây.
- Đây là cách anh trả đũa em hả?
- Gì chứ?
Anh biết là nếu anh nghỉ trước
thời hạn một năm, em sẽ gặp chuyện lớn mà.
Oh, phải.
Nếu anh có nghỉ,
Mà đây cũng là việc anh không chắc,
vì tất cả những gì anh làm là duy nhất
một buổi gặp mặt,
Anh sẽ ký một séc tiền thưởng cho em.
Bao nhiêu đi nữa anh cũng trả.
Vui chưa? Ổn hết chưa?
- Tại sao anh không nói với em
anh đang tìm việc khác?
- Đó là chuyện riêng của anh.
Ta không là bạn nữa.
Em đã nói rất rõ ràng mà.
Tất cả những gì anh muốn chỉ là
ngủ với em. Nhớ không?
Giả vờ em là người bạn tuyệt nhất
anh từng có.
Cởi mở với em mà chưa hề làm
thế với ai trước đây.
Và khi chuyện tình dục đã qua, anh
đưa em đến nhà anh ở L.A,
Để giới thiệu em với gia đình anh.
- Anh sẽ ký séc cho em nếu anh nhận việc mới.
- Khỏi đi.
Sao anh không ẵm cậu này lên?
Yeah. Ẵm cậu ta đi.
Oh, đẹp lắm, tuyệt lắm!
- Hey, Dyl.
- Bố đang ra sân bay Newark đúng không?
Yeah, lúc bố đi ở đây là 9:00.
9:00. Bay năm tiếng, lệch múi
giờ ba tiếng nữa,
Vậy là bố sẽ đến đây lúc 32:00.
5:00. Ra đón bố lúc 5:00, Dylan.
Vâng. Bố thế nào rồi chị?
Bố hay quên lắm.
Nhưng rồi bố lại có những lúc
rất tỉnh táo hiếm hoi.
- Okay.
- Jamie sao rồi?
- Xong chuyện rồi.
- Oh, Dylan!
- Okay, chúng em không gặp nhau nữa rồi.
- Đừng có ngốc nghếch thế.
Cám ơn, Annie.
Mai em sẽ đi đón bố.
- Đúng 32:00.
- Yêu em.
Con không biết thế này là sao.
Con không thể ép mình đi tìm kiếm
một người thay thế,
Nếu như anh ta đi thật.
- Con có muốn nghe một lời khuyên
đầy tình mẹ không?
- Không hẳn.
Oh, tốt, vì mẹ không biết cách đâu.
Mẹ chỉ biết rõ ràng một điều là
Con sống trong sợ hãi việc lặp lại
những sai lầm của mẹ.
Và con không sai, hãy học từ mẹ.
Con có biết có bao nhiêu người
đàn ông trên đời này mẹ nghĩ là
hoàn hảo không?
- Tám mươi.
- Một.
- Tám mốt hả mẹ?
- Một.
Là bố con. Người tốt nhất mẹ từng gặp.
Rõ ràng mà. Nhìn con xem.
Thông minh, đáng yêu, năng động,
hài hước.
Vẻ đẹp Trung Đông tiềm ẩn của con nữa.
Rõ ràng là đâu phải có từ mẹ.
Okay, nhưng nghiêm túc này mẹ,
Mẹ thật sự không nhớ bố con
đến từ đâu à?
Hay đây là một cách để trốn tránh?
- Cả hai cái một chút.
- Okay.
Nhưng mẹ khá chắc chắn bố
con là người lai Âu Á.
Ý mẹ là ai cũng mơ về hoàng tử của
đời mình, nên khi con gặp anh ta, con
sẽ biết ngay thôi.
Mẹ, là hoàng tử mà.
Phải biết chứ.
Hoàng tử không đến cứu con
bằng xe ngựa đâu.
Đó không phải người con muốn.
Ý mẹ là con tìm một người đàn
ông để làm bạn đời.
Để cùng chu du thế gian.
Cập nhật truyện thần tiên của
con đi, cô gái.
Hoàng tử bạch mã của mẹ à?
Là con.
Mẹ.
- Hey.
- Xe lăn. Cứ như bố bị bại liệt vậy.
- Chuyến bay thế nào hả bố?
- Bố đói lắm.
Con có biết là bây giờ trên máy bay
không phục vụ ăn trưa nữa không?
Con có nghĩ là với loại máy bay
mới tự bay được này
Người ta có thể bỏ gã cơ trưởng
đi và lấy lương nó tiêu vào tiền
ăn trưa không?
- Con biết. Để con lấy thức ăn cho bố nhé.
- Chúa ơi.
Trang thiết bị trong máy bay hiện đại lắm.
Hoàn toàn do máy tính điều khiển.
- Như chơi điện tử vậy.
- Đúng thế.
Chúa ơi. Ta còn phải đợi đến khi
nào nữa đây? Vớ vẩn quá.
Con sẽ quay lại ngay, okay?
Xin lỗi. Chúng tôi đợi nãy giờ rồi.
- Harper.
- Yeah, tôi có tên anh.
Tôi phải xếp bàn theo thứ
tự họ đặt chỗ.
Tôi hiểu, nhưng tôi đi với bố tôi,
- Và ông ấy không khỏe lắm.
- Tôi rất tiếc.
Có cách nào không, như dồn bàn lại
chẳng hạn?
Không. Tôi phải theo thứ tự.
Xin lỗi.
Bố?
Bố ơi?
Khỉ thật. Bố ơi?
Ngồi với bố không?
Chắc chắn rồi.
Xin lỗi, thưa ông.
Ông không được làm thế ở đây.
Cho tôi một bò bít-tết, chín vừa
được không?
- Thưa ông, đây là Daily Grill.
- Hai phần nhé.
Dede? Dede!
Dad.
Dad.
Ai là Dede?
Chúa ơi. Đó là cô gái bố gặp
trong đơn vị hải quân.
Cô ấy...
Cô ấy là tình yêu của đời bố.
Okay?
Sao trước đây bố không kể con?
Đây không phải điều nên kể với
con cái.
Hơn nữa, bố đã có con và Annie.
Bố không có gì phải ân hận.
Vậy bố kể con nghe đi.
Cô ấy là tình yêu của đời bố.
Và bố quá ngu ngốc để nhận ra điều đó,
Và bố đánh mất cô ấy vì một điều
ngớ ngẩn bố còn không nhớ được là gì.
Và bố vẫn chưa từng hết yêu cô ấy.
Bố nghĩ đó là một trong những lý
do làm mẹ con bỏ đi.
Bạn của bố hay nói khi bố và Dede
nhìn nhau,
Như có điện vậy.
Nhưng bố đã để cô ấy đi.
Bố để cô ấy đi mất.
Vì bố quá kiêu hãnh để nói thật
cho cô ấy biết bố cảm thấy thế nào.
Bố sẽ kể con một điều bố ước gì
bố biết khi bố ở tuổi như con.
Bố biết con đã nghe hàng triệu
lần rồi, nhưng đời ngắn lắm.
Để bố nói, bố đã học được rằng
Đời rất ngắn và ta không thể phí
một giây phút nào.
Xin lỗi con.
Cô gái con đưa đến L.A, Jamie ấy?
- Yeah, có chuyện gì với con bé?
- Con nghĩ con phá hỏng chuyện rồi.
- Sửa sai đi.
- Cô ấy không chịu nói chuyện với con.
Có thể con bé sẽ nghe. Sẽ luôn có cách.
Nếu con nghĩ có một khả năng cô
ấy là người đặc biệt, hãy sửa sai.
Annie có nói gì với bố không?
Annie là ai?
Bố đùa thôi.
Gì chứ, bố không được đùa à?
- Chúa ơi, bố.
- Bố không biết làm gì nữa.
Đi thôi.
Bố không muốn ăn hết bít-tết à?
Mình đang ăn ở sân bay mà.
Bố bỏ mứa được. Đi thôi.
Yeah, hey, tôi là Dylan Harper của báo GQ.
Chúng ta đã gặp nhau vài tuần trước ở...
Phải. Hey, tôi có thể nhờ anh một việc không?
- Tôi xin lỗi, thưa ông.
- Lỗi của tôi.
- Cậu làm tôi giật mình.
- Không, không. Tôi sai. Lỗi của tôi.
- Yeah, tôi không sao.
- Đây, để tôi giúp ông.
- Cám ơn. Cậu tử tế quá.
- Không có gì. Chúc ông thượng lộ bình an.
- Cám ơn cậu.
- Được, cám ơn anh.
Mày giỡn mặt tao à?
Muốn nhảy một trận không, thằng hề?
- Anh có chuyện gì với tôi?
- Tao thấy mày ở quán bar với Jamie.
Làm sao một cô gái ngon lành như
cô ấy có thể chọn loại này thay vì
loại này chứ hả?
Tao đã muốn thử ngón võ này từ
lâu lắm rồi.
- Tôi sẽ nói cô ấy anh gửi lời chào.
- Gì chứ?
Anh lỡ một vài chuyện mất rồi.
Đây.
Dylan! Có taxi rồi. Đi thôi.
Nếu tao gặp mày lần nữa,
Tao sẽ nghiền nát tai mày
nấu súp đấy!
- Trí tưởng tượng của anh phong phú thật.
- Hẳn rồi!
- Tôi vào xe đây.
- Tao đi nấu súp!
- Cô kia có chuyện gì vậy?
- Con không biết.
Chúa ơi! Bố tưởng giao thông ở
L.A đã tệ lắm rồi. Khủng khiếp quá.
Có cách nào để vào thành phố nữa không?
Tôi nợ anh lần này, Tommy.
Rồi cậu sẽ trả được thôi.
Thật ra tôi cũng đang định vào thị trấn.
Tối nay là buổi biểu diễn của Butterfly Ball.
Không còn chỗ nào lý tưởng hơn để tìm trai.
- Ổn không bố ơi?
- Con đùa à?
1937 Chris-Craft?
Không thể ngầu hơn được nữa.
Hay lắm.
Yeah. Chào, tôi là Dylan. Ta đã gặp ở...
Rồi. Tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?
Số điện thoại của con đây.
Điều khiển đây.
Bạn con, Dave, ở nhà bên kia, lò
nướng của cậu ta bị hỏng nên cậu ta
dùng bếp nhà mình.
Bạn con đến đây nấu ăn hay
canh chừng bố?
Đi đi.
- Chúa ơi...
- Sao bố?
"Làm thế nào để mặc quần trắng
trong tiệc nướng ngoài trời."
Con đăng báo Times chưa?
Bố ngửi thấy mùi giải Pulitzer đấy.
Được, được rồi.
Nói con bé bố chào nó nhé?
Gặp lại bố sau, bố
Cám ơn.
Chào Dave từ nhà bên kia.
Chào bác Harper. Bác khỏe không?
Và giờ ta đã biết vì sao cậu ở đây.
Mẹ ơi, con đang ở cổng ra Lexington.
Mẹ ở đâu?
Mẹ đang đứng ngay cạnh ông đeo cà-vạt.
- Ở đây có hàng triệu người đeo cà-vạt.
- Vậy thì tìm người đứng cạnh mẹ ấy.
Mẹ chẳng bao giờ làm những gì mẹ nói
mẹ sẽ làm cả. Con sẽ học hỏi được gì đây?
Từ từ nào, con gái.
Sao?
Mẹ không nghĩ mẹ đi được.
Có chuyện rồi. Mai gặp nhé.
Mẹ sẽ ở ngay trên cầu thang.
Bên phải con.
Oh, Chúa ơi.
Một buổi tối mỹ mãn nhé, con gái.
Cái gì đây?
Bài Closing Time, của nhóm Semisonic!
Không phải Third Eye Blind.
Em tin được không?
Không, không. Không phải bài hát.
Chuyện này cơ.
Em nói em muốn đời em giống một
bộ phim mà.
Xin lỗi vì anh phải dùng nhà ga Grand
Central thật thay vì cái giả.
Nghe anh này, Jamie, anh...
Em không nghe anh nói!
Yeah, anh đã không suy nghĩ kỹ.
Anh đoán trong phim chàng trai
sẽ bày tỏ trước
Rồi mới bật nhạc sau.
Sao?
Anh làm hỏng chuyện.
Anh sợ hãi.
Những gì đã xảy ra giữa bố anh và
mẹ anh.
Dĩ nhiên anh rất sợ.
Nên anh đã phá hỏng chuyện.
Mỗi ngày có chuyện gì xảy ra,
Tất cả những gì anh nghĩ được là
"Mình phải kể cho Jamie nghe."
Khi anh nghe ai nói bậy, hình ảnh
duy nhất trong đầu anh là em chớp mắt.
Và khi anh nghe tin một đứa bé khỏi
bệnh ung thư, anh cầu mong đó không
phải do một thằng xấu xa chữa
Thằng bác sĩ ôm cây đã bỏ em.
Ý anh là khỏi ung thư là một chuyện
tuyệt vời, nhưng anh vẫn ước có
người khác chữa.
Nào.
Hey, anh nhớ em.
Yeah, em cũng nhớ anh.
Nhưng anh không sai đâu,
có lẽ em bị tổn thương thật.
Anh cũng vậy. Ai lại không?
Chính điều đó làm mình tuyệt vời.
- Và những hình xăm nữa.
- Yeah.
- Không, không, không.
- Im nào. Không phải như em nghĩ đâu.
Jamie, em tiếp tục làm bạn thân
của anh chứ?
- Xàm quá.
- Anh biết.
Dù sao cũng giống hoàng tử
bạch mã rồi, đúng không?
- Anh đứng dậy đi.
- Okay.
Anh không thể sống mà không
ngủ với em được.
Khó lắm.
Hey, anh muốn cô bạn thân nhất
của anh quay lại,
Vì anh yêu cô ấy mất rồi.
- Với một điều kiện.
- Bất cứ điều gì.
Hôn em đi.
- Chỗ này? Trước mặt bao nhiêu người?
- Em có nói anh phải...
Các bạn về nhà được rồi.
Okay. Vậy...
- Giờ mình làm gì?
- Hẹn hò lần một.
Okay.
Oh, Chúa ơi!
Anh chuẩn bị xe ngựa à?
Yeah, không phải cho em đâu.
Oh, tạ ơn Chúa.
Thật ra em sợ bọn ngựa chết đi được.
- Thật à?
- Yeah.
Vậy em đến từ đâu?
- Thật ra là vùng ngoại ô Philly.
- Thú vị đấy
- Anh là dân L.A, mới chuyển đến New York.
- Thú vị đấy. Thật ra em không hỏi, nhưng
anh cứ nói tiếp đi.
Sao chứ? Anh đang phấn khích mà. Hẹn hò
lần đầu...
Không lạ chút nào.
- Chúng ta sẽ ổn thôi.
- Yeah. Cám ơn anh.
Vậy...
Yeah, bỏ đi.
Dịch: phiemdu - onnyru@gmail.com
Sync: anychanh (cho bản 2CD)
Đoạn credits kìa, đoạn credits,
đoạn credits. Rồi đến cảnh hậu trường.
Vì nếu các diễn viên có một thời gian
vui vẻ đóng phim, thì phim đó sẽ hay.
Chắc chắn rồi, Jason.
Oh, Chúa ơi, tôi vừa gọi anh ta là Jason.
Xem kìa, ai cũng cười.
Họ bắt tôi. Họ bắt tôi làm!
Đây là phần em thích nhất.