Tip:
Highlight text to annotate it
X
Phụ đề Việt ngữ: solocheap.
[hdvnbits.org] Subtitle team.
"Chương một."
"Gã tôn thờ New York.
Thần tượng hoá nó một cách quá mức."
À không. Phải là "Gã lãng mạn hoá nó một cách quá mức."
"Với gã, bất kể vào mùa nào,
đây vẫn là thành phố
tồn tại với 2 màu đen và trắng.
và rung động theo những thanh âm tuyệt vời
của George Gershwin."
Uhm... không. Để tôi bắt đầu lại.
"Chương một."
"Gã quá lãng mạn về Manhattan, cũng như nhiều nơi khác."
"Gã phát triển trong sự rộn ràng, hối hả
của giao thông và những đám đông.
"Với gã, New York
là những phụ nữ đẹp
những người thông minh trên phố
biết tất cả các ngõ ngách.
Uỷ mị quá.
Quá uỷ mị với một nhân vật của tôi.
Để tôi... thử làm nó sâu sắc hơn.
"Chương một. Gã tôn thờ New York."
"Với gã, nó là phép ẩn dụ
cho sự mục rữa của nền văn hoá đương đại.
"Sự thiếu liêm chính dẫn tới việc
có quá nhiều người dễ dàng...
"Sự thiếu liêm chính dẫn tới việc
có quá nhiều người dễ dàng...
...nhanh chóng xoay chuyển
cái thành phố trong mơ của gã..."
Không, thuyết giáo quá.
Tôi đang muốn bán sách cơ mà.
"Chương một. Gã tôn thờ New York,
dù với gã nó là phép ẩn dụ
cho sự mục rữa của nền văn hoá đương đại."
Thật khó tồn tại trong một xã hội
bị gây mê bởi ma tuý, âm nhạc ầm ĩ,
truyền hình, tội phạm, rác thải..."
Giận dữ quá. Tôi không muốn giận dữ.
"Chương một."
"Gã cũng mạnh mẽ và lãng mạn
như cái thành phố mà gã yêu."
"Đằng sau chiếc kính vành đen
là sức mạnh tình dục của một con mèo rừng."
Tôi thích câu này.
"New York là thành phố của gã
và sẽ luôn là thế."
Theo tôi bản chất của nghệ thuật
là mang lại một trạng thái,
để ta có thể chạm tới
những cảm xúc mà ta không biết rằng mình có.
Tài năng là may mắn.
Điều quan trọng là sự can đảm.
Họ đã cãi nhau về chuyện này suốt 20 năm rồi.
Hãy nghe ví dụ này.
Nếu 4 người chúng ta cùng đi trên một cây cầu
và có người đang chết đuối
liệu ta có dám...
Liệu ai trong chúng ta dám
lặn xuống dòng nước đóng băng để cứu người?
Đó là một câu hỏi khó.
Tôi không biết bơi,
nên chẳng bao giờ phải đối diện với điều đó.
Chúa ơi.
Ai trong chúng ta nhỉ?
- Em muốn ăn thêm chút nữa không?
- Không.
Ồ. Thứ này thật tuyệt.
Anh không hút thuốc mà.
Anh biết. Anh không rít vào
vì như thế sẽ gây ung thư, nhưng
trông anh thật bảnh
với điếu thuốc trên tay.
Em thích chứ?
Rất khiêu gợi.
- Anh hấp dẫn em phải không?
- Vâng. Em xin phép.
Chúa ơi, cô ấy thật lộng lẫy.
Nhưng cô ấy mới 17 tuổi.
Tôi 42 và cô ấy 17.
Tôi còn già hơn cha cô ấy nữa.
Anh tin được không chứ?
Tôi đang hẹn hò với cô gái
mà tôi có thể "lên lớp" cha cô ấy.
Đó là chuyện chưa bao giờ
xảy ra trong đời tôi.
Anh ấy say rồi.
Anh say rồi. Anh không nên uống rượu.
Tôi đã kể...
là vợ cũ của tôi....
Ai? Tina á?
Vợ thứ hai của tôi
đang viết sách
về chuyện hôn nhân đổ vỡ của chúng tôi.
- Thật loè loẹt.
- Thật đáng thất vọng, biết không
Cô ta sẽ nêu hết các chi tiết,
những đặc tính nhỏ nhặt của tôi,
những tật xấu, sự kiểu cách, và...
Không phải là tôi có gì
phải giấu giếm nhưng là vì...
Có vài việc xấu nho nhỏ
mà tôi thấy hối hận.
Chỉ là chuyện phiếm thôi mà.
Chuyện phiếm là một loại sách báo đồi trụy.
- Anh không nên để tôi uống rượu.
- Tôi biết.
Anh không nên để mình uống rượu.
Mình về đi
em có bài kiểm tra ngày mai.
Vậy à? Trẻ em phải về sớm...
Cô ấy phải làm bài.
Tôi hẹn hò với cô gái vẫn phải làm bài tập về nhà.
Sao vậy? Anh có chuyện gì à?
Anh ở đâu vậy?
Tâm trí anh như thể ở cách đây cả dặm ấy.
Tôi có chuyện muốn nói với anh.
Tôi không biết phải nói thế nào.
Tôi...
7, 8 tuần trước
tôi tới dự một bữa tiệc
và gặp một cô ở đó.
Rồi thì...
Tôi dính phải cô ấy.
Anh đùa sao?
Bắt đầu rất tình cờ.
Chúng tôi ăn trưa với nhau vài lần.
Nó đang vượt khỏi tầm tay,
và tôi chẳng biết phải làm sao nữa.
Ý tôi là... rất đáng sợ.
Cô ấy là ai? Chi tiết thế nào?
Cô ấy là nhà báo.
Cô ấy rất...
- Cô ấy kết hôn chưa?
- Chưa.
Cô ấy rất đẹp.
Cô ấy dễ bị kích thích,
dễ xúc động, viển vông.
Nghe tuyệt đấy.
Cô ấy đẹp.
Cô ấy lúc nào cũng ở trong tâm trí tôi.
Anh định nói gì? Hôn nhân của anh...
Ý tôi là có nghiêm trọng không?
Không biết nữa, nhưng khá nghiêm trọng đấy.
- Anh vẫn chưa nói với Emily hả?
- Không! Chúa ơi, không.
Thật kinh ngạc. Vì
so với tất cả những người tôi biết,
tôi chắc chắn rằng
anh và Emily có cuộc hôn nhân tốt đẹp nhất.
Đúng thế! Tôi yêu cô ấy mà.
- Nhưng anh đang gặp...
- Tôi biết.
Nhưng trong suốt những năm
cưới nhau
tôi chỉ có một hoặc hai...
vụ nhỏ với các cô gái khác.
Rất nhỏ thôi... Tôi ghét quan niệm này.
Tôi ghét bản thân khi làm những việc đó.
Nhưng chuyện này...
Không giống thế.
Thật tồi tệ. Anh không nên
xin tôi lời khuyên.
Khi nó trở thành mối quan hệ,
tôi là người thắng cuộc giải Strindberg Tháng Tám.
Em không nghĩ 17 tuổi là quá trẻ.
Cô ấy là cô gái thông minh.
Em không phải tranh cãi với anh.
Anh nghĩ cô ấy thật tuyệt vời.
Anh ấy có thể làm những thứ tệ hơn thế.
Anh ấy đã làm.
Anh ấy bỏ phí cả cuộc đời.
Viết mớ chuyện phiếm cho truyền hình.
Yale, anh có nghĩ về chuyện có con không?
Ôi, Chúa ơi. Con cái.
Nghe này, anh phải hoàn thành cuốn sách này.
Nó chưa bao giờ được hoàn thành.
Anh phải kiếm tiền
để gây dựng cuốn tạp chí.
Con cái...
Ta luôn bàn về việc chuyển tới Connecticut.
Anh có thể làm ở đó.
- Connecticut.
- Vâng.
Anh không thể tới Connecticut.
Nó không thực tế.
Mọi thứ của anh đều ở đây.
Công việc của anh ở đây.
Chỉ là chưa tới lúc thôi.
Còn Isaac thì sao?
Ta không thể bỏ mặc anh ấy.
Anh ấy không hoạt động được ở đâu
ngoài New York, em biết mà.
Rất Freud.
- Cô đang viết sách về cuộc hôn nhân của chúng ta à?
- Để tôi yên.
- Cô viết về cuộc chia tay của chúng ta?
- Ta đã nói hết những gì cần nói rồi.
Tôi biết cô đang viết vì
tôi có người bạn làm ở Random House.
- Tôi tự do làm gì mình muốn.
- Đúng, nhưng nó ảnh hưởng tới tôi.
Cô sẽ kể hết với mọi người sao?
Cuộc sống của chúng ta, đời sống tình dục của ta?
Anh theo dõi tôi đấy à?
Không. Tôi dự một bữa tiệc
và một người nói đọc được một chương tạm ứng.
trong cuốn sách vợ tôi đang viết,
và nó có những thứ nhạy cảm.
- Tôi làm tràn cả rượu ra quần.
- Tôi không muốn bàn chuyện đó.
- Cô không muốn bàn. Willie thế nào?
- Ổn.
Chi tiết đi chứ. Nó có chơi bóng chày không?
Có mặc váy không? Hay sao?
Nó không mặc váy. Anh sẽ biết
khi tới kì anh gặp nó.
Đừng viết quyển sách đó.
Nhục nhã lắm.
Đó là bản kê khai chân thực
về cuộc hôn của chúng ta.
Mọi người mà ta biết
sẽ biết hết mọi chuyện.
Trông anh kìa. Anh đang đe doạ.
Tôi không đe doạ vì tôi không phải
kẻ bệnh hoạn, phóng đãng và bừa bãi.
Hy vọng tôi không kể thiếu thứ gì.
Em nói là em đã từng
có tới 3 cuộc tình trước anh à?
Khó tin thật.
Không tin nổi.
Hồi tuổi em, ông bà vẫn chỉnh quần áo cho anh.
Họ chỉ là lũ trai non nớt thôi.
Họ không giống anh.
Thế à? Nghĩa là sao?
Em bảo rồi mà.
Em nghĩ là em phải lòng anh.
Đừng bị si mê quá, nhé?
Đây là chuyện lớn.
Dịch ra nào.
Chúng ta đang có quãng thời gian tuyệt vời,
nhưng em vẫn còn là trẻ con, và anh không muốn quên điều đó.
Em sẽ gặp rất nhiều
anh chàng tuyệt vời trong đời.
Anh muốn em vui vẻ với anh.
Khiếu hài hước của anh,
các kĩ thuật làm tình kì lạ,
nhưng em đừng quên
em còn cả cuộc đời phía trước.
Anh không có cảm xúc gì với em à?
Sao em hỏi vậy được?
Anh có cảm xúc với em chứ,
nhưng em không muốn
cặp với một người ở tuổi em sao.
Điều đó... rất đẹp.
Rất gợi tình. Không cần phải hỏi.
Chừng nào cảnh sát chưa can thiệp, chúng ta sẽ còn
phá vỡ vài kỉ lục nữa.
Nhưng em không thể...
Nó không phải là điều tốt.
Em nên nghĩ về anh như là
bước đi sai trong cuộc đời.
- Mặc đồ vào đi, ta phải đi rồi.
- Anh không muốn em ở qua đêm à?
Anh không muốn nó thành thói quen.
em ở một đêm, rồi hai đêm
rồi em sẽ ở luôn đây.
- Nghe không tệ đâu.
- Không phải là ý hay đâu.
Em sẽ không thích đâu,
anh cố lắm mới quen được.
Mai ta đi xem phim rồi anh
sẽ chỉ cho em Veronica Lake. Nhé?
Được. Veronica Lake
là người đẹp tóc đỏ ý hả?
Không. Đó là Rita Hayworth.
Ta có cần phải nhắc mãi chuyện đó không?
- Rita nào?
- Rita Hayworth. Em đùa sao?
Dĩ nhiên là em đùa! Anh nghĩ em không biết
về sự kiện nào trước thời Paul McCartney sao.
- Anh thấy mấy bức này rất hay.
- Ừ, em cũng thế.
- Em đã dùng máy ảnh anh mua cho chưa?
- Rồi, em dùng suốt.
Em chụp trong lớp kịch.
Vui lắm, rất nét.
Em nói như chú chuột
trong phim Tom và Jerry ấy.
Anh đùa sao?
- Anh nên nói! Giọng anh giống tiếng ngựa hí.
- Em giống giọng con chuột.
Cảm ơn anh.
Được rồi, anh là tiếng ngựa.
- Anh làm gì ở đây?
- Chào.
- Anh ở đây bao lâu rồi?
- Bọn tôi đang nói về anh.
Vui lắm. Anh theo sau chúng tôi à?
- Anh thế nào? Chào cô.
- Ổn. Vui thật. Chúng tôi đang nói về...
Bọn tôi đang định bàn về
Shakespeare trong công viên.
Ồ, phải rồi. Tôi cũng muốn bàn.
Đây là bạn tôi.
Mary Wilke, đây là Isaac Davis và Tracy.
- Chào cô.
- Chào anh. Rất vui được gặp anh.
Tôi cũng thế.
- Xin chào.
- Chào chị.
Bọn tôi đã xem dưới lầu.
Mấy bức trưng bày.
- Thật sự rất tuyệt.
- Đẹp lắm.
Thật sao?
- Mấy bức dưới lầu hả?
- Vâng.
- Rất tuyệt vời. Cô thấy thế không?
- Không, tôi thấy chúng rất rập khuôn.
Trông hệt như tranh của Diane Arbus
nhưng thiếu sự dí dỏm.
Chúng tôi không thích
bằng điêu khắc của Plexiglas.
Anh thích Plexiglas?
- Cô cũng không thích cả Plexiglas?
- Cũng khá thú vị.
Hay hơn nhiều so với chiếc hộp sắt đó.
Cô có thấy nó không?
- Đúng. Cái đó là tệ nhất.
- Nó rất ấn tượng với tôi.
- Chiếc hộp đó ấn tượng?
- Đúng.
Nó rất có kết cấu.
Anh hiểu không?
Nó có sự hoà hợp hoàn hảo...
một dạng năng lực phủ định phi thường.
Những phần còn lại đều nhảm nhí.
- Mọi người muốn gặp Sol Lewitt không?
- Có. Sẽ vui lắm.
Em muốn không?
Anh ấy làm ở Modern từ sớm. Tôi đã
làm cùng Sol trong tờ Insights.
Anh biết cuốn tạp chí đó không?
Nó là tạp chí nhỏ.
Họ thật khờ dại.
Ngập trong mớ thuyết giáo những năm 30.
- Cô làm gì Tracy?
- Em vẫn đi học.
Thật sao.
Nabokov đang cười ở đâu đó, hiểu ý em chứ.
Lewitt được đánh giá cao.
Anh ấy có thể là ứng viên vào hội học giả.
Vâng!
Mary và tôi nghĩ ra Hội đó
cho những người đã thành danh như
- Gustav Mahler
- Scott Fitzgerald.
- Lenny Bruce. Không thể quên được anh ta.
- Còn Norman Mailer?
- Tôi nghĩ những người đó đều xuất sắc.
- Em còn ai nhỉ?
- Em không còn, là anh chứ. Heinrich Böll.
- Được đánh giá cao?
- Anh không muốn bỏ qua Heinrich.
Mozart thì sao?
2 người cũng không muốn bỏ qua Mozart mà.
- Thế còn Vincent Van Goóc?
- Cô ta đọc là "Van Goóc".
- Hoặc Ingmar Bergman.
- Em sẽ gặp rắc rối đấy.
Bergman? Bergman là thiên tài điện ảnh
duy nhất hiện nay.
Anh ấy hâm mộ Bergman.
Anh thật ngược đời.
Anh viết những show truyền hình tuyệt vời đó.
Thật hài hước
còn tầm nhìn của ông ta thì quá Bắc Âu.
Ông ta thật lạnh lẽo, ảm đạm, phải không?
Như người mới lớn, quá bi quan.
Ý tôi là sự yên lặng. Sự yên lặng của Chúa.
Được rồi. Tôi thích chúng thời còn học ở Radcliffe
nhưng giờ anh đã lớn rồi mà.
Tránh xa cô ta đi.
Anh không chịu nổi thêm nữa.
- Cô ta thật...
- Không. Mọi người không thấy sao?
Đó là sự đề cao những người
tâm thần và có vấn đề về tình dục
bằng cách gắn họ với
những ấn phẩm triết lí và phô trương.
- Đến nơi rồi.
- Rất vui được biết cô.
Thật vinh dự
với cảm xúc chân thật
nhưng chúng tôi phải đi.
Chúng tôi đi sắm vài thứ. Tôi quên mất.
Tôi không hề muốn cuộc nói chuyện này.
Tôi đến từ Philadelphia.
Chúng tôi tin ở Chúa nên... Được chứ?
Cái quái gì vậy?
Ý cô là sao?
- "Tôi đến từ Philadelphia. Tôi tin vào Chúa."
Nó có nghĩa gì với em không?
Thật ghê rợn. Em tin được cô ta không?
- Cô ta thật là...
- Chị ấy có vẻ hồi hộp.
Hồi hộp? Cô ta thật độc đoán.
Thật kinh khủng! Cô ta có vấn đề về não.
Ở đâu ra một cô nàng
dám hạ thấp Scott Fitzgerald
- Gustav Mahler hay Heinrich Böll?
- Sao anh phải nổi nóng chứ?
Vì anh không thích
lối nói văn chương giả tạo đó.
"Van Goóc"! Em nghe cô ta nói không?
Nghe như người Ả Rập vậy.
Thêm một nhận xét về Bergman nữa,
chắc anh phải đập vỡ tròng kính cô ta.
- Chị ấy có phải bồ anh Yale không?
- Điều đó luôn làm anh khó hiểu.
Anh ấy có người vợ tuyệt vời
mà lại thích lừa gạt cô nàng kia hơn.
Anh ấy luôn khờ dại
trước những phụ nữ như thế.
Kiểu phụ nữ kéo anh ấy
vào những cuộc tranh luận về thuyết hiện sinh.
Họ ngồi dưới sàn,
với rượu và pho mát
và phát âm sai từ
"bóng gió" và "giáo huấn".
Em thấy Yale thực sự thích chị ta.
Anh không tin những chuyện ngoại tình.
Mọi người nên tìm bạn đời như
chim cánh cụt hay những tín đồ Công giáo.
Em không biết. Có thể người ta
không định có mối quan hệ sâu sắc.
Có thể ta muốn có nhiều mối quan hệ
với độ dài khác nhau.
- Nó vượt ra khỏi các cuộc hẹn.
- Đừng nói với anh cái gì vượt ra khỏi các cuộc hẹn.
Em mới 17. Em được dạy dỗ bằng
thuốc, ma tuý và truyền hình.
Còn anh đã ở Chiến tranh Thế giới thứ 2.
Dưới các đường hào.
- Anh mới 8 tuổi hồi Chiến tranh Thế giới thứ 2.
- Phải. Anh không ở dưới hào.
Anh bị bắt ra giữa trận.
Vị trí rất trọng yếu.
Lấy đồ đi.
Chào buổi sáng và chào mừng
đến với chương trình "Thành tựu con người"!
Chúng ta đang nói chuyện với
Gregory và Caroline Payne Whitney Smith.
những người bạn thân của gia đình Carter.
Chúng tôi chỉ là những người bình thường.
Như các bạn, chúng tôi đang nợ.
Chỉ trừ việc cô Payne Whitney Smith
mắc chứng rối loạn tâm lí.
Ta không xem cô ấy bị rối loạn tâm lí,
chỉ là hơi trầm lặng.
Phần này là tệ nhất.
Nó khiến tôi lúng túng.
- Ý tôi là... nó thật vô trùng.
- Không. Đó là sự may rủi.
- Sao coi là may rủi được?
- Ai phải chiến đấu với bên kiểm duyệt chứ?
Kiểm duyệt phải làm gì chứ?
Không hề có chất hài hước.
- Anh không thấy nó sâu sắc sao?
- Còn tệ hơn là không sâu sắc nữa. Nó không gây cười.
- Không hề có tiếng cười nào.
- Buồn cười đó.
- Nhìn khán giả kìa.
- Anh đi theo phản ứng của khán giả?
Đó là khán giả được xây dựng trên truyền hình.
Tiêu chuẩn của họ đã xuống cấp qua thời gian.
Họ nhìn vào máy và tia gamma
ăn bạch cầu trong não họ.
- Tôi bỏ. Tôi không viết thứ này nữa.
- Thư giãn đi. Uống vài viên thuốc.
Tôi không muốn. Các anh chỉ biết dùng thuốc an thần.
Trông nó có vẻ buồn cười.
Gì cũng được nếu các anh...
Các anh nên bỏ show này
và mở hiệu thuốc. Tôi bỏ.
Ike, anh thật lố bịch.
Chúng tôi đã nói với họ về điều đó.
- Đừng bẻ cổ cô ấy.
- Tôi không bẻ. Ổn mà.
Tôi đã làm gì chứ?
Tôi phạm sai lầm lớn.
- Đó là việc thông minh đầu tiên mà anh làm.
- Tôi vừa hại đời mình.
30 giây trước tôi là anh hùng,
giờ tôi thất nghiệp.
Nếu anh cần tiền, tôi sẽ lo cho.
Không phải thế. Tôi đủ tiền dùng cho 1 năm.
Nếu sống như Mahatma Gandhi, tôi ổn.
Kế toán của tôi nói rằng
tôi đang ở thời kì xấu. Cổ phiếu của tôi bị giảm.
Tôi đang gặp khó về tiền bạc.
Tôi không có tiền xoay vòng.
Tôi đâu phải chất lỏng, cái gì đó không chảy.
Họ có thứ ngôn ngữ riêng.
Ta đã bàn rồi. Rất khó sống ở đây
mà không có lợi tức.
Tôi còn phải cấp dưỡng cho 2 cô vợ
và đứa con. Tôi phải cắt thôi.
Tôi sẽ phải bỏ căn hộ đang ở.
Tôi sẽ không được chơi tennis,
kí séc vào bữa tối,
lấy ngôi nhà ở Southampton.
Tôi sẽ phải đưa bố mẹ ít tiền hơn.
Như vậy sẽ giết bố tôi mất.
Ông ấy sẽ không có được chỗ ngồi
trong nhà thờ Do Thái nữa.
Ông ấy sẽ không được gần Chúa,
không hoạt động được nữa.
Anh đã nói chuyện với Tracy chưa?
Tôi phải thoát khỏi chuyện này.
Cô ấy còn trẻ. Còn tôi thì...
Anh biết đấy, thật lố lăng.
Chuyện gì sẽ xảy ra
nếu như cuốn sách của tôi không ra đời?
Sách của anh sẽ ra đời.
Nó sẽ rất tuyệt.
Điều tệ nhất có thể xảy ra
là sẽ phải tự học gì đó.
Nghe này, tôi tự hào về anh.
Đây là bước đi rất tốt.
Mọi người có mặt hôm nay thật tuyệt vời.
Bảo tàng Nghệ thuật hiện đại
đã rất hào phóng.
Và minh chứng cho sức mạnh của
quyền bình đẳng
đó là rất nhiều trong số các bạn
chưa từng công nhận nó trước khi thắt nơ tới dự tối nay.
Chúng tôi yêu các bạn vì điều đó.
Chúng tôi cần và các bạn đã tới.
Nói như vậy đủ rồi. Hãy tự mình tận hưởng.
Xin chào. Anh làm gì ở đây thế?
Chúc mừng cuốn sách của anh.
Rất xuất sắc.
- Cảm ơn.
- Rất xuất sắc.
- Tôi muốn mọi người gặp bạn tôi, Isaac Davis.
- Chào anh.
- Isaac, chào anh.
- Cô làm gì ở đây thế?
Đương nhiên là tôi tới đây rồi
Thật trùng hợp.
Xin lỗi anh, tôi là Isaac Davis. Chúng tôi đã từng gặp nhau.
- Xin thứ lỗi.
- Không, không sao mà.
Nghe nói anh đã bỏ việc.
À vâng. Một phút bốc đồng.
Tôi muốn viết một cuốn sách, nên...
Mọi người có đọc là Đảng Quốc xã sẽ
diễu hành vào tháng ba ở New Jersey không?
Ta nên tới đó,
đi cùng với nhau.
Mang theo gạch và gậy bóng chày
rồi khuyên giải chúng.
Đã có một mẩu tin châm biếm
về việc đó trên tờ Times.
Mẩu tin châm biếm là một chuyện,
nhưng gạch đá sẽ đi thẳng vào vấn đề.
Châm biếm đả kích sẽ tốt hơn
là dùng vũ lực.
Không, với chúng dùng vũ lực là hơn.
Thật khó châm biếm những kẻ đó.
- Anh thật dễ xúc động, nhưng...
- Chúng tôi đang nói về sự cực khoái.
- Ôi, làm ơn mà.
- Thật sao? Tôi xin lỗi. Tôi không định...
Tôi đến từ Philadelphia.
Chúng tôi không nói những chuyện đó công khai.
Cô đã từng nói vậy.
Tôi vẫn chẳng hiểu nó nghĩa là sao.
Tôi chuẩn bị đạo diễn một phim...
với kịch bản của tôi.
Tiền đề là một gã làm tình rất tuyệt...
- Làm tình rất tuyệt?
- Rất tuyệt
rồi anh ta làm một phụ nữ đạt đến cực khoái,
cô ta thoả mãn cho tới chết.
Giờ người này, xin lỗi,
thấy nó thật thù địch.
Còn hơn cả thù địch nữa.
Đó là hành động giết người.
Anh phải tha thứ cho Dennis.
Anh ấy học Havard để làm đạo diễn ở Beverly Hills.
Đó là Theodor Reik
dưới bàn tay của Charles Manson.
Tôi từng đạt cực khoái,
bác sĩ bảo tôi đó là tính xấu.
Cô có tính xấu?
Tôi chưa từng có bao giờ.
Tật xấu nhất của tôi đó là tiền bạc.
- Tạm biệt. Rất vui được gặp anh.
- Tôi cũng thế.
Tạm biệt.
Ôi!
Những người đó hay thật.
Như bối cảnh trong phim của Fellini.
Họ rất vui tính, tuyệt vời,
Helen là một người bạn tốt.
Cô ấy rất thông minh. Cô ấy là thiên tài.
Tôi biết cô ấy nhờ chồng cũ của tôi, Jeremiah.
Sao các người lại li dị chứ?
Tôi chưa từng...
Ý anh là sao?
Đó là kiểu câu hỏi gì?
Anh thật khó hiểu.
- Cô không phải trả lời nếu không muốn...
- Chúng tôi có vấn đề. Chúng tôi cãi nhau nhiều.
Tôi mệt mỏi vì bị áp đảo bởi
người đàn ông thông minh hơn mình. Anh ấy là thiên tài.
Anh ta là thiên tài, Helen là thiên tài, Dennis
là thiên tài. Cô biết nhiều thiên tài thật.
Cô nên gặp vài người ngu ngốc.
Cô có thể học được vài điều.
Còn anh, sao anh lại li dị?
Sao ư? Vì vợ tôi bỏ tôi
để theo một người phụ nữ khác.
Thật ư?
- Chúa ơi, thật đồi bại.
- Tôi đã làm đúng trong hoàn cảnh đó.
- Tôi cố lao xe đâm vào họ.
Thật là sự nhục nhã trong tình dục.
Quá đủ với anh để tránh xa đàn bà
và là nguyên nhân dẫn tới cô gái nhỏ.
Này, cô ấy ổn mà.
Chúa ơi, cô ấy... Còn nhỏ thì sao chứ?
Ô, chắc rồi. Tôi hiểu mà.
16 tuổi, và không hề có mối nguy nào.
Ô, chắc rồi. Tôi hiểu mà.
16 tuổi, và không hề có mối nguy nào.
Cô ấy 17 tuổi. Cô ấy sẽ 18 vào...
Đôi lúc cô thật bất lịch sự.
Tôi chỉ thành thật. Nói những gì trong đầu mình
nếu anh không chịu được, thì tránh đi.
Tôi thích cách cô thể hiện mình.
Đầy sức sống và chưa tới mức thoái hóa.
- Cô hẹn hò nhiều không? Chắc là không.
- Không, tôi có hẹn nhiều.
Tôi chẳng bao giờ nghĩ mình đẹp.
Mà xinh đẹp là gì chứ? Tôi ghét
mình xinh đẹp. Nó thật quá chủ quan.
Người đàn ông tài giỏi nhất cũng gục ngã
trước một khuôn mặt xinh đẹp.
Khi trèo vào giường,
nếu anh là người hào phóng, họ sẽ rất biết ơn.
Vâng, tôi là thế mà.
- Anh có con không?
- Có.
Nó được 2 người đàn bà nuôi.
Như thế tốt đấy. Họ sẽ dạy dỗ nó,
tôi đọc trong tạp chí phân tâm.
Không cần đàn ông.
2 người mẹ là ổn.
Thật sao? Tôi thấy nhiều người
tồn tại được với một mẹ.
Tôi phải đón con chó. Anh đợi được không?
Tôi phải dắt nó đi dạo. Anh có vội không?
- Được thôi. Giống chó gì vậy?
- Loài tệ nhất.
- Được thôi. Giống chó gì vậy?
- Loài tệ nhất.
Chó chồn.
Anh biết đấy, nó là "cái cu" dự phòng cho tôi.
Ồ, tôi cũng nghĩ thế trong
hoàn cảnh của cô.
- Cô nghiêm túc với Yale chứ?
- Nghiêm túc?
Anh ấy kết hôn rồi.
Không biết nữa. Chắc tôi phải sắp xếp lại đời mình thôi.
Donny, bác sĩ tâm lí của tôi nói là...
- Cô gọi ông ấy là Donny?
- Đúng vậy.
Còn tôi gọi là bác sĩ Chomsky.
Ông ấy dùng thước đánh tôi.
Donny à? Gọi tên luôn.
Donny nói trong hoàn cảnh này tôi nên cẩn trọng,
nhất là với chồng cũ của tôi.
Tôi là sinh viên của anh ấy...
- Thật sao? Cô cưới giáo viên của mình à?
- Vâng, đương nhiên rồi.
Thật là...
- Anh ấy đánh trượt tôi và tôi phải lòng anh ấy.
- Ồ, thật hoàn hảo.
Tôi đã ngủ với anh ấy
và anh ấy vẫn dám cho tôi điểm F.
- Vậy sao?
- Đúng vậy.
Một điểm F thẳng thừng luôn hả?
Anh có khiếu hài hước thật.
Cảm ơn! Không cần phải nói.
Tôi kiếm tiền nhờ nó mà,
tới khi tôi bỏ việc để viết cuốn sách này.
Giờ tôi rất lo lắng về nó,
cô biết đấy...
Anh có muốn...?
Ô, anh không phải trả đâu.
- Không sao.
- Thật đấy! Anh muốn đi dạo dọc bờ sông không?
- Cô biết mấy giờ rồi không?
- Ý anh là sao?
Nếu không đủ 16 giờ, thì tôi bị cưa cụt cả chân tay.
Tôi muốn nghe về sách của anh.
Thật đó. Tôi biên tập khá tốt đấy.
Vậy hả?
Sách của tôi nói về các giá trị đang mục rữa.
Nó nói về...
Vài năm trước tôi viết một truyện ngắn về mẹ tôi
có tên là Người Do thái bị thiến
và tôi muốn đưa nó lên thành tiểu thuyết.
Tôi có thể nói về nó cả đêm.
Quả là đẹp phải không?
Rất đẹp, khi ánh đèn bắt đầu sáng.
Tôi biết. Tôi thích nó.
Đây là thành phố tuyệt vời.
Dù người ta có nói thế nào đi nữa.
Nó thật ấn tượng.
Tôi phải về thôi.
Tôi sắp có bữa ăn trưa với Yale.
Xin chào.
Không. Tôi tỉnh rồi.
Chúa ơi, anh làm gì vậy? Mới 7 giờ 15 mà.
Ừ.
Thật sao?
Ở bảo tàng hả?
Ừ, cô ấy rất tích cực trong chuyện bình đẳng nam nữ.
Anh định đi kiếm nhà với Tracy hả?
Ừ, anh nên kiếm chỗ nào đó.
Isaac gọi.
Tôi không nghĩ anh có rắc rối gì đâu.
Tôi biết... Cô ấy rất tuyệt vời,
nếu anh có nhiều thời gian bên cô ấy.
Anh cũng thấy như vậy hả?
Vì trước đây anh không hề nhắc đến.
Ừ.
Phải rồi. Tôi biết.
Cô ấy rất tuyệt. Tôi biết.
Thôi, tôi phải đi kiếm nhà đây.
Phải tìm chỗ nào rẻ hơn.
Không ở thêm chỗ hiện tại được nữa.
- Isaac tuyệt phải không?
- Vâng.
Anh ấy nói đã có khoảng thời gian tốt đẹp với em.
Thật sao? Thật tốt, vì em luôn nghĩ
anh ấy không thoải mái khi có mặt em.
Ồ, thôi nào.
- Anh nhớ em quá.
- Yale, chuyện này không được. Anh đã kết hôn rồi.
Nghe này. Em bắt đầu nói như
mấy người phụ nữ đó.
Nghe thật tệ. Em ghét lắm.
- Sao anh không tách ra nhỉ?
- Không, em không muốn phá hỏng 1 cuộc hôn nhân.
Mà em cũng không muốn dính sâu vào chuyện này.
Nó thật là...
Điên lắm. Em nghĩ đến anh khi anh không ở bên.
- Em muốn anh làm gì?
- Không gì cả.
Chắc em nên gặp ai đó chưa kết hôn.
- Em đẹp quá. Em làm anh phát điên.
- Nào, Yale, thôi đi.
Ta đang ở Bloomingdale
có người thấy đấy.
Em đã kể là em có thể
được phỏng vấn Borges chưa?
Bọn em đã từng gặp nhau.
Ông ấy có vẻ thoải mái với em.
- Mình đi đâu đó làm tình đi.
- Không phải bây giờ. Chúa ơi.
Anh có giờ lên lớp 1 tiếng nữa.
Sinh viên của anh sẽ biết đấy.
Mặt anh sẽ cười toe toét.
Mặt anh sẽ cười toe toét.
Anh không muốn về nhà em
anh không chịu nổi con chó và chuông điện thoại.
Anh không thể ôm em sao?
Tình yêu của anh lúc nào cũng phải thể hiện bằng tình dục à?
Còn những thứ khác như sự ấm áp
hay tâm hồn đồng điệu? Khách sạn ư?
Lạy Chúa, em là người dễ dãi.
Chào Isaac.
- Chào cô. Willie sẵn sàng chưa?
- Rồi, anh vào đi.
Thằng bé xuống ngay.
- Anh thế nào, Ike?
- Tốt. Cô thế nào?
- Tôi rất ổn.
- Thật hả?
Tôi làm xong nhiều việc.
Mọi thứ đều rất tốt.
- Anh uống cà phê hay gì không?
- Uhm, không. Willie thế nào?
Nó ổn. Nó có năng khiếu hội hoạ.
Ở đâu ra chứ?
Cả tôi và cô đều không biết vẽ.
Tôi vẽ.
Ừ, nhưng cô không thể là bố
thật sự của thằng bé.
Tôi mong anh sẽ đón Wille ngày 16,
vì tôi và Connie muốn tới Barbados.
Cô vẫn định viết cuốn sách ngu xuẩn đó à?
Ý tôi là, cô nghiêm túc hả?
Rất nghiêm túc. Cuốn sách rất chân thật.
Anh không phải xấu hổ.
- Xin lỗi.
- Tôi nói chuyện với cô chút được không?
Tôi vẫn không hiểu nổi.
Cô chạy đâu vậy?
Tôi không hiểu sao cô thích cô ta hơn tôi.
- Anh không hiểu?
- Không.
Anh biết quá khứ của tôi mà!
Tôi biết. Bác sĩ đã cảnh báo tôi,
nhưng cô quá đẹp và tôi thuê bác sĩ khác.
- Chúng ta không thể làm bạn được à?
- Cô sẽ đưa hết các chi tiết vào à?
Không, không có phần anh định
đâm xe vào cô ấy.
Sao... Tôi định lao xe vào cô ta?
Cô nói gì vậy?
Lúc đó muộn. Cô biết tôi lái xe không giỏi mà.
Trời thì mưa và tối.
Sao anh phải núp ngoài ca-bin?
Tôi theo dõi vì tôi biết có chuyện.
Cô đang yêu ai đó.
Nên anh muốn lao xe vào cô ấy?
Trông tôi có giống loại người đó không?
Cô có biết tôi lái chậm thế nào không?
Không đủ chậm để đâm toạc hiên nhà.
Gọi thằng bé đi.
Tôi không thể lần nào tới đây cũng cãi nhau được.
- Bố mặc cái đó trông buồn cười lắm.
- Bố biết.
Bố định mua một cái vải ga-ba-đin.
- Con nhớ bố không?
- Có. Bố nhớ con không?
Có chứ. Bố yêu con mà.
Nên bố mới tới đón con suốt.
- Sao mình không ăn xúc xích Đức?
- Vì đây là quán trà kiểu Nga.
Con sẽ muốn uống trà hay gì đó.
Xúc xích Đức gây ung thư.
Con có thấy 2 cô đứng đây không?
Có nhiều phụ nữ đẹp ở đây lắm.
Ta có thể đón 2 cô đó nếu con nhanh hơn.
Thật đấy.
Cô tóc đen có vẻ thích con đấy.
Mình nghĩ là...
Thôi. Mình sẽ gọi anh ấy.
Chào anh, Yale. Em xin lỗi vì đã gọi.
Không, không có chuyện gì đâu.
Em chỉ nghĩ hôm nay là Chủ nhật
và ta có thể đi đâu đó,
đi dạo hoặc là...
Phải rồi. Anh nói rồi.
Được rồi, em chỉ thử thôi. Ừ.
Em không giữ anh nữa. Thôi nhé, tạm biệt.
Alô.
Ồ, xin chào, cô khoẻ không?
Không, không có gì. Tôi chỉ đang xem mấy mục
trên tạp chí.
Ồ, không không. Tôi không đọc mục quần chúng Trung Hoa.
Tôi đang xem quảng cáo đồ lót phụ nữ.
Tôi không bao giờ bỏ qua mục đó.
Trông thật khiêu gợi.
Anh muốn đi dạo không?
Không biết nữa. Tôi phải ra ngoài.
Tôi đang phát điên với Yale và bố mẹ Emily.
Hôm nay trời đẹp quá.
Bão rồi. Cô muốn bị thổi tung như tàn thuốc hả?
- Hôm nay trời đẹp mà.
- Ừ, đẹp thật.
Tôi nghĩ tòa Chrysler Building bị thổi bay rồi.
- Ôi không, tôi sợ sấm.
- Đó cũng không phải âm thanh ưa thích của tôi.
Anh có biết mỗi năm có 1-2 người chết
trong bão ở công viên trung tâm không?
Sao ta không chạy rồi nói chuyện đó sau?
Chúa ơi, ướt sũng rồi.
Tệ thật!
Trông anh buồn cười lắm! Anh biết không?
Lần tới cần ai đi dạo thì gọi người khác nhé.
Chưa từng thấy ai phản ứng như vậy
khi bị mưa ướt.
Không phải nước. Là điện đó.
Tôi sẽ thành gã bán chuyện cười
bên ngoài Bloomingdale.
Anh thấy sao? Trông tôi tệ lắm hả?
Trông thế nào?
- Tôi không thấy.
- Anh nên nhìn mặt mình!
Trông cô xinh lắm.
- Tôi thật sự bực Yale.
- Tại sao?
Anh ấy hẹn gặp tôi hôm nay, nhưng rồi lại thôi.
Tôi có vé đi xem hoà nhạc Vivaldi.
Anh ấy cũng huỷ.
- Điều đó xảy ra khi...
- Tôi biết. Khi ta ngoại tình.
- Cách đó thật tệ.
- Này, tôi không có ý đó.
Chồng cũ của tôi, ngoại tình khi bọn tôi kết hôn.
- Thật sao?
- Vâng. Ít nhất một lần theo tôi biết.
Và tôi không than phiền gì
vì thấy mình thật kém cỏi.
Tôi tệ trên giường, không đủ thông minh,
hoặc là cơ thể kém hấp dẫn.
- Nhưng rốt cuộc thì anh ta thật đáng khinh.
- Tôi hiểu. Một trí thức đáng khinh.
Lạy Chúa, anh ta thật xuất sắc.
Tôi phát điên vì anh ấy.
Mở mang cho tôi về tình dục.
Dạy tôi mọi thứ.
Phụ nữ thấy anh ta thật phá phách.
Xem kìa. Đó là Sao Thổ.
Ngôi sao thứ 6 trong hệ mặt trời.
Anh nêu tên được bao nhiêu vệ tinh
quanh Sao Thổ?
Mimas, Titan, Dione.
Hyperion nữa.
Tôi không kể được cái tên nào,
và may mắn là chúng không nằm trong các cuộc nói chuyện.
Tôi không kể được cái tên nào,
và may mắn là chúng không nằm trong các cuộc nói chuyện.
Sự thật.
Tôi có cả triệu trên đầu ngón tay.
Chẳng sao cả, không gì giá trị bằng tri thức
được hiểu và nhận thức.
Mọi thứ có giá trị đều đi vào
bằng đường khác,
nếu cô quên đi hình ảnh ghê tởm của nó.
Tôi không đồng ý. Ta sẽ ra sao nếu không có lí trí?
Cô...cô dựa quá nhiều vào trí não.
Não bộ là cơ quan được đánh giá cao nhất.
Tôi biết. Anh nghĩ tôi quá thiên về trí não.
Cô là kiểu đứng về phía não bộ.
Tôi nghĩ về cô thì khác gì chứ?
Chúa mới biết cô nghĩ gì về tôi.
Anh tốt mà. Anh đùa sao chứ?
Anh có xu hướng thù địch,
nhưng tôi thấy như vậy hấp dẫn.
Thật sao? Tôi mừng quá.
Anh nghĩ tôi không có cảm xúc, phải không?
Sao... Cô rất nhạy cảm, Chúa ơi!
Tôi chưa từng nói vậy.
Tôi nghĩ... Tôi nghĩ cô rất tuyệt.
Thật đấy.
Cô dễ tổn thương.
Tôi thấy cô thật tuyệt vời, thật đó.
Anh nghĩ sao?
Trời tạnh mưa rồi đó.
Anh muốn đi ăn chút gì không?
Tôi phải đi gặp một người tối nay.
Chắc không phải ý hay đâu.
Được rồi.
Thế tuần tới được không?
Tôi sẽ gọi cho anh, nếu anh rảnh.
Tôi không có nhiều thời gian rảnh
vì... tôi không nghĩ đó là ý kiến hay.
Tôi đang viết sách, cô biết đấy,
tốn rất nhiều năng lượng.
Được rồi, được rồi.
Bố mẹ em có tâm trạng tốt.
Anh rất vui.
- Anh gọi cho ai sau bữa tối vậy?
- À... là David Cohen.
Anh ấy muốn anh duyệt lại cuốn sách ở Virgina Woolf.
Anh ta viết thêm cuốn nữa.
- Anh ổn chứ?
- Ổn, anh ổn mà. Ý em là sao?
- Anh có vẻ lo lắng.
- Không, không hề. Anh thấy ổn.
- Anh sẽ hỏi em thấy sao.
- Không, không sao. Em ổn.
- Em có vẻ lạ lúc ăn tối.
- À, chỉ là vài ý nghĩ về chuyện con cái.
Thôi nào.
Anh bảo Cohen là sẽ qua và lấy cuốn sách.
Thế có được không?
Được.
Không đông lắm nhỉ.
Không, không tệ với Chủ nhật.
Em tưởng nó chật cứng.
Thật mừng vì em đi được tối nay,
anh muốn gặp em quá.
Em thích khi anh có ham muốn không kiểm soát được.
Ừ, anh biết, là điểm đặc trưng của anh mà.
Là chất đàn ông của anh.
Là... Em đáng yêu lắm.
Là chất đàn ông của anh.
Là... Em đáng yêu lắm.
Em có cơ hội tới Luân Đôn,
học với Học viện Âm nhạc và Nghệ thuật.
- Thật sao? Bao giờ vậy?
- Vài ngày nữa. Em nhận được 1 bức thư.
Tuyệt quá. Rất tuyệt đấy.
Nhưng em không muốn đi mà không có anh.
Anh không thể tới Luân Đôn học hành được.
Nhất là với Shakespeare.
Em biết đấy, anh không hợp với quần áo nịt.
- Em nói thật đấy.
- Đương nhiên em nên đi. Sẽ rất tốt.
Em sẽ có quãng thời gian tuyệt vời.
Đó là nơi tốt để học hành và
em sẽ là 1 diễn viên tuyệt vời.
Em sẽ có quãng thời gian tốt đẹp, thật đó.
- Em không nên bỏ lỡ...
- Vậy còn chúng ta thì sao?
Thì, chúng mình luôn có Paris mà.
Anh đùa thôi.
Hỏi vậy làm gì chứ?
Em chưa thể nghĩ đến nó bây giờ.
Anh không nghiêm túc với em
vì em mới 17 tuổi.
Đúng, vì em mới 17.
Ý anh là, chuyện này thật buồn cười.
Đúng, vì em mới 17.
Ý anh là, chuyện này thật buồn cười.
Giờ em 17. Khi em 36, anh sẽ...
63 tuổi.
63, đúng rồi. Cảm ơn em.
Thật lố bịch. Em sẽ ở đỉnh cao ở sức mạnh tình dục.
Đương nhiên là anh cũng thế, nhưng,
em biết đấy, anh sẽ là người bắt đầu muộn.
- Của ai đây ạ?
- Tôi.
Của anh có cá trồng, xúc xích,
nấm và hạt tiêu.
Thiếu dừa.
Em định làm gì tối nay? Ta sẽ xem phim,
anh đưa em đi nhảy, gì cũng được...
- Gì cũng được?
- Đương nhiên.
Rồi, em biết ta có thể làm gì.
- Nhìn ham muốn trên mặt em kìa.
- Im đi. Nó không phải ham muốn.
Cổ lỗ quá. Anh không tin nổi.
Em muốn thế này à?
Em không nghĩ là cổ lỗ.
Em thấy vui đấy chứ!
Vui, nhưng anh làm thế này
khi còn bé thôi.
Em thì chưa bao giờ.
Em nghĩ nó rất tuyệt.
Trong buổi khiêu vũ của trường,
anh dạo trong công viên này 5, 6 lần.
Nếu đi cùng 1 cô gái,
nó sẽ là 1 trải nghiệm lạ thường.
Anh đừng thế nữa.
Anh biết anh phát điên vì em mà.
Đúng. Em là câu trả lời của Chúa với Job.
Em sẽ kết thúc mọi cuộc
tranh cãi giữa họ.
Ông ấy nói "Tôi đã làm nhiều điều tồi tệ,
nhưng có thể làm cả điều này nữa."
Và Job nói "Được rồi, ông thắng."
Thật điên rồ. Em không làm được nữa.
Thật nhảm nhí.
Anh đã kết hôn còn em cứ mong gặp anh vào cuối tuần
rồi em ngồi đợi như thể chẳng có việc gì làm,
nên gọi cho Isaac. Bọn em đi dạo.
- Thật may vì anh ấy rảnh.
- Anh biết. Anh xin lỗi.
Không phải lỗi của anh.
Quái gì chứ, đó là bất khả kháng.
Chỉ là em xinh đẹp, thông minh
và em xứng đáng được nhiều hơn!
Anh biết.
- Anh sẽ làm gì đó nhé?
- Không!
Em không phải kẻ phá hỏng 1 tổ ấm.
Không hiểu sao em lại dính vào chuyện này.
Chắc ta đã gặp nhau sai thời điểm.
Alô.
À vâng, chào anh Harvey. Anh thế nào?
Sao?
Anh mang nó đến vào thứ Năm rồi
tôi sẽ đọc sau, nhé?
Ừ, vâng, được rồi.
Rồi, nói chuyện với anh sau. Tạm biệt.
- Em muốn anh làm gì?
- Waffles. Không gì cả. Chỉ là...
Waffles! Mày im đi được không?
Chuyện chúng ta chẳng tới đâu cả.
Anh biết anh rất tệ. Anh ở Sneedon Landing
với bố mẹ Emily và cô ấy
anh yêu cô ấy! Nhưng lại nghĩ đến em suốt ngày.
Lạy Chúa. Em không muốn nghe.
Em đến từ Philadelphia.
Gia đình em không bao giờ ngoại tình.
Bố mẹ em đã kết hôn 43 năm rồi.
Không ai gian lận cả. Alô?
Ồ, Donny. Chào anh!
Bác sĩ tâm lí của em.
Xin chào.
Không...
Tôi nghĩ là không thể.
Chắc để cuối tuần đi.
Được rồi.
Gọi lại anh sau. Chào.
Waffles!
Thôi mà, xin anh đấy. Đây là thời điểm tệ của em...
Waffles! ... thời gian rất tệ.
Em phải suy nghĩ thấu đáo nhiều chuyện.
- Anh không nên tới đây phải không?
- Đúng thế, chắc là không.
Nghe kìa! Làm sao mà ngủ được...?
Tiếng gì đấy? Em nghe thấy không?
Đấy. Nó ở đâu ra chứ?
Nghe như ai đang thổi kèn trumpet.
Nghe như gã nào đó đang
kéo kèn trumpet phải không?
- Kệ đi anh.
- Em nghe thấy không?
Nó làm anh mất tập trung
vào chuyện ấy.
Bao nhiêu lần 1 đêm hả?
Em làm tình được bao nhiêu lần 1 đêm?
- Nhiều lắm.
- Ừ, nhiều lắm...
Nhiều lắm là con số ưa thích của anh.
Thật đó hả?
Hãy làm những kiểu khác lạ,
mà anh vẫn muốn đó,
những kiểu chẳng ai chịu làm cùng anh.
Sốc thật. 1 cô gái ở tuổi em
nói năng kiểu gì vậy.
Anh sẽ lấy bộ đồ lặn rồi cho em xem...
- Nghiêm túc với em đi!
- Anh nghiêm túc mà, nhưng...
Nghe này. Anh điên mất.
Thật khó chịu. Em nghe xem.
Nó phát ra từ chỗ quái nào thế?
- Chắc là tiếng thang máy thôi.
- Không phải. Nó phát ra từ tường.
Đi nào... Chúng mình ra khách sạn.
- Anh điên rồi!
- Anh không ngủ ở đây được.
Mấy viên thuốc đâu rồi?
Em có thể giúp anh sửa lại chỗ này,
nếu anh cho em cơ hội.
Không, anh không muốn em sống ở đây.
Tối nay là đặc biệt.
Đêm đầu anh ở đây,
nên anh muốn thoải mái và sợ ngủ 1 mình.
Gì đây?
Nước màu nâu!
- Ống nước bị rỉ.
- Cái gì hả Tracy?
- Ống nước bị rỉ.
- Nhìn này. Nước màu nâu.
Anh trả 700 đô 1 tháng.
Và được mấy con chuột gõ trống với 1 con ếch.
Giờ thì nước màu nâu.
- Nhìn này. Kinh quá.
- Chúng ta sẽ ra sao?
Nghe này. Anh cứ lờ em thế.
Chúng mình sẽ ra sao?
Ý em là sao?
Chẳng phải em đã rất vui khi bên anh sao?
- Không phải anh rất hài hước sao?
- Vâng.
Thế đấy, chúng mình rất vui.
Rồi em sẽ tới Luân Đôn như
những gì mình đã bàn.
Em sẽ chộp lấy cơ hội và
học diễn xuất ở đó.
Rồi em sẽ nghĩ về anh như một
kỉ niệm đẹp.
Chúng ta phải ngừng gặp nhau thôi.
Phải, phải rồi.
Em hiểu. Em biết lúc nghe
giọng anh trên điện thoại.
Rất chính thức. Như Pope hay chiếc
máy tính trong phim 2001.
Thế là không công bằng với em
anh chẳng biết mình đang làm gì nữa.
- Được rồi.
- Ý anh là... em đừng giận.
Em đề nghị chuyện này mà.
Rồi em lại không vui vì nó diễn ra.
Em không giận. Em biết nó phải kết thúc.
Nhưng giờ khi nó diễn ra em không vui, được chứ?
Em không muốn cam kết chuyện chúng ta.
Còn anh không muốn làm hỏng hôn nhân của mình
giờ ta đã biết chúng ta không hợp nhau.
Anh phải nghĩ cho Emily nữa.
Được rồi, ý anh đã rõ.
Em mừng vì một người đã dám lên tiếng.
- Em sẽ ổn chứ?
- Vâng.
Đương nhiên là ổn. Anh nghĩ em định làm gì chứ?
Treo cổ hay sao?
Em đẹp. Em còn trẻ.
Em thông minh.
Em còn nhiều thứ phía trước. Chỉ là...
...Em không biết nữa, em thật lộn xộn.
Thật nhảm nhí.
Em đang có mối quan hệ gì chứ?
Điện thoại của em chẳng lúc nào ngừng reo.
Em có thể lên giường với toàn bộ
cán bộ ở MIT nếu muốn. Chỉ là...
Em đang lãng phí đời mình với
1 người đã kết hôn.
Em phải đi bây giờ.
Em muốn anh giữ cái này.
- Em có vé đi xem Rampal tối nay.
- Ồ, Mary. Với anh cũng rất khó mà.
Làm ơn! Cầm lấy vé và đi
cũng vợ anh.
Em thích Rampal mà.
Gọi ai đó đi, Isaac ấy.
Biến đi, Yale!
Nước hơi có màu nâu,
nhưng vẫn uống được.
Đừng để ý.
- Thật sự xin lỗi vì làm phiền anh.
- Không vấn đề gì.
- Chúa ơi, nước màu nâu!
- Đúng thế, nhưng cô sẽ quen nhanh thôi.
Tôi không biết gọi cho ai.
Cô không nên dùng thuốc ***.
Ung thư đấy.
- Không. Chỉ 1 nửa *** thôi.
- Ừ, thế thì ung thư ở bụng.
Cái đó ở đâu ra thế?
Chỉ là lí thuyết của tôi, nhưng tôi nghĩ là đúng.
Tôi tập hợp thông tin ở nhiều nơi.
- Tôi nghĩ mình xứng đáng với mọi thứ mà tôi có.
- Thôi nào.
Đúng thế mà. Tôi biết là có thể đã không được vậy.
Đúng thế mà. Tôi biết là có thể đã không được vậy.
Phải, cô chọn 1 gã đã kết hôn
rồi khi chuyện không ổn,
nó càng củng cố thêm cho cảm giác của cô.
Cảm giác nào cơ?
Cảm giác về đàn ông, về hôn nhân
và chẳng chuyện gì như ý.
Thôi đi, đừng phân tích tâm lí với tôi.
Tôi trả tiền bác sĩ cho việc đó.
Cô gọi cái gã cô nói chuyện
lúc trước là bác sĩ ư?
Cô không nghi ngờ khi hắn gọi điện lúc 3
giờ sáng và khóc qua điện thoại?
Anh ta hơi dị giáo.
Nhưng là bác sĩ có tư cách.
Anh ta đã làm tốt với cô.
Lòng tự trọng của cô còn dưới cả Kafka.
Tiếng gì vậy?
Vâng. Quá tuyệt phải không? Là gã tầng trên.
Tôi chẳng biết là cái quái gì nữa.
Giống như hắn ta đang bóp 1 con vẹt hay gì đó.
Thật chịu không nổi.
- Sao anh chịu được chứ? Tệ quá.
- Tôi biết. Tôi từng có 1 căn hộ tuyệt vời.
- Cô muốn đi dạo không? Ngoài đường còn đỡ ồn hơn.
- Không. Tôi sẽ về nhà.
Thôi nào.
Anh ấy gây ra chuyện này!
Sao tôi phải miễn cưỡng khi chỉ trích anh ta chứ?
Bình tĩnh. Yale không làm thế đâu.
Anh ấy không phải loại như vậy.
Đừng bảo vệ anh ta.
Đàn ông các anh đều ủng hộ nhau.
Yale cũng có các vấn đề như chúng tôi.
Tôi bắt đầu nói giống Rabbi Blitzstein rồi.
Cảm ơn anh đã cho tôi ghé chơi.
Tôi rất cảm kích. Anh thật tốt.
Cảm ơn anh đã cho tôi ghé chơi.
Tôi rất cảm kích. Anh thật tốt.
Tôi và Tracy sẽ đi chơi tối nay,
cô muốn đi cùng không?
Không, tôi sẽ ổn thôi.
- Thật chứ?
- Vâng.
- Quả là chiếc khăn hữu ích.
- Ôi, Chúa ơi!
Tạm biệt. Cảm ơn anh nhiều.
Ý tôi là 1 tài xế taxi
không kiếm đủ tiền...
Nhìn kìa... bộ tóc giả của gã đó.
Thật khó tin.
Nhộn thật. Có 1 chút quần áo làm pho mát nữa.
Em thấy đấy.
Anh không hiểu,
người yêu ông ta không nói với ông ta.
Như thể bộ tóc rơi xuống đầu ông ta
từ bậu cửa sổ khi ông ta đang đi.
Nhìn vợ ông ấy kìa. Mặt bà ta như
được nâng lên 8000 lần rồi ấy.
Anh biết. Toàn chất dẻo. Chặt lắm.
Em ghét thứ đó.
Sao họ không để mình tự nhiên
thay cho việc chỉnh sửa nhảm nhí ấy nhỉ?
Anh biết. Những gương mặt già trông đẹp.
Vâng. Rất tuyệt.
Cẩn thận. Hình như anh làm
đổ nước sốt ra giường.
Nhìn kìa. Chương trình phim WC Fields.
Hay quá. Mình xem thôi.
Lạy Chúa.
Tôi thấy rất tốt.
Tôi đã trở lại là mình.
Thật hả?
Đằng nào tôi cũng phải chấm dứt chuyện đó.
Tôi không phải loại lăng nhăng.
- Anh có nghe tin gì của Mary, hay gặp cô ấy không?
- Không. Chúng tôi chấm dứt. Như thế tốt hơn.
Cô ấy rất tuyệt. Cô ấy xứng đáng nhiều hơn
là quăng thân vào 1 gã đã kết hôn.
- Phải, cô ta rắc rối, nhưng tuyệt.
- Anh nên gọi cho cô ấy.
- Tôi á?
- Phải.
- Sao tôi nên gọi?
- Vì cô ấy thích anh.
Cô ấy nói vậy.
- Anh điên rồi.
- Không. Cô ấy nói thấy anh hấp dẫn.
- Cô ấy nói vậy à?
- Phải.
- Lúc nào?
- Lần đầu cô ấy gặp anh.
- Tôi không biết.
- Xin lỗi nhé.
Tôi luôn nghĩ 2 người là 1 cặp.
Tôi không hề...
Chấm dứt rồi. Trừ khi anh nghiêm túc với Tracy.
Anh có nghiêm túc với Tracy không?
- Không. Tracy quá trẻ.
- Thế thì gọi cho cô ấy đi.
Cô ấy không hạnh phúc.
Cô ấy cần điều gì đó trong đời.
- 2 người sẽ hợp nhau đấy.
- Tôi có thể là ảnh hưởng tốt cho cô ấy.
Tôi nghĩ mình có thể giúp cô ấy
sắp xếp lại cuộc sống tốt hơn.
Anh cũng nói thế về Jill.
Rồi cô ta chuyển từ lưỡng tính sang đồng tính.
Phải, nhưng tôi cũng đã cố trong
một thời gian dài.
- Nghe này, anh nên gọi cô ấy.
- Không đùa chứ. Cô ấy nói gì về tôi?
Nói rằng rất thích anh.
Rằng anh thông minh.
- Cô ấy nghĩ anh thật...
- Tiếp đi. Đừng ngừng lại.
- ...thật cuốn hút.
- Thật hả? Không đùa chứ.
Với tôi 1 bộ phim hay phải làm
với WC Fields. Tôi thích như vậy.
Hoặc là Grand Illusion. Tôi xem thường xuyên
trên ti-vi nếu biết nó được chiếu.
Cô có gì ăn ở đây? Không gì cả.
Lạy Chúa, cái gì đây? Cô có chiếc
san-uých thịt bò ngũ cốc từ năm 1951.
- Nhìn xem. Ý tôi là...
- Phải, tôi biết.
- Tôi không có thời gian nấu nướng.
- Thịt bò ngũ cốc không có màu xanh.
Kinh quá.
- Này.
- Gì vậy?
Lại đây.
Anh làm gì vậy?
Em nghĩ sao hả?
Anh vừa hôn môi em.
Em không làm cho đời mình theo
đúng trật tự được. Thật là...
- Đó là điều anh muốn từ lâu.
- Anh biết.
Còn em? Vì anh nghĩ anh đã giấu nó đi.
Anh luôn cố tỏ ra bình tĩnh và bình thường.
Em nghĩ anh muốn hôn em
hôm ở cung thiên văn.
- Đúng thế.
- Em cũng nghĩ vậy.
Nhưng lúc đó em sẽ đi với Yale
và anh không muốn gây căn trở...
Lúc đó em muốn anh hôn em không?
Em không biết mình muốn gì nữa.
Em rất giận Yale bữa đó.
Nhưng em thật gợi cảm.
Em ướt sũng vì trời mưa
và anh đã có 1 thôi thúc điên cuồng
phải đẩy em vào mặt trăng
và quần em giữa các vì sao.
Em không thể nhảy từ mối quan hệ này
sang mối quan hệ khác được. Thật vô nghĩa.
Em vẫn đi cùng với Yale à?
Có phải đó là vấn đề không?
Em có quá nhiều vấn đề.
Em không phải người anh nên quan hệ.
Em rất rắc rối.
- Rắc rối là tên đệm của anh mà.
- Anh đang nói gì vậy?
Thật ra tên đệm của anh là Mortimer.
Anh... chỉ đùa thôi.
Vấn đề là em vừa bị cuốn hút lẫn
bị khước từ bởi cơ thể đàn ông.
Điều đó không hay cho những mối quan hệ.
Thế quan hệ của anh với phụ nữ thế nào?
Anh chưa kể nhiều về người vợ đầu tiên.
Cô ấy là giáo viên mẫu giáo.
Cô ấy dính phải ma tuý và
chuyển tới San Fransico.
Đi đến phía đông, và trở thành 1 Moonie.
Giờ cô ấy ở với William Morris Agency.
Anh thích cái đó không?
Nó... rất khác biệt.
- 1 năng lực phủ định phi thường.
- Được rồi.
Nó có năng lượng tuyệt vời, em nghĩ thế không?
Chai rượu đó thật tuyệt, phải không?
Làm mặt em đỏ bừng cả lên.
Phải. Trông em đẹp lắm
anh chẳng rời mắt ra được.
Chỉ có 14 đô!
Nhưng nó là 1 nhà hàng tuyệt.
Anh có thích không?
Có, anh thích đồ hải sản, vì anh say.
Không biết em có biết không.
Đó là lần duy nhất anh đi từ
Chianti tới Vác-sa-va.
Đó là lần duy nhất anh đi từ
Chianti tới Vác-sa-va.
- Hôn anh nào.
- Được rồi.
Anh đang nghĩ gì vậy?
Anh đang nghĩ có gì đó không phải
vì anh chưa từng có mối quan hệ nào
dài hơn chuyện giữa Hitler và Eva Braun.
Em nghĩ anh vẫn còn say!
Hay lắm.
Anh không chơi ác-mô-ni-ca, nhưng cái này thật tuyệt.
Anh bảo là anh muốn học chơi.
Em muốn khơi gợi phần đó trong anh.
Tracy, em đang bỏ phí rất nhiều tình cảm
vào sai người đấy.
Với em thì không sai.
Nghe này, anh không nghĩ là
chúng mình nên tiếp tục gặp nhau.
Sao lại không?
Vì em đang quá sa đà vào anh.
"Sa đà vào anh."
Anh bắt đầu nói giống em rồi.
Em không sa đà vào anh. Em yêu anh.
Em không thể yêu anh.
Chúng mình đã nói rồi mà.
Em chỉ là trẻ con. Em không biết tình yêu
là gì, cả anh cũng thế.
Chẳng ai biết chuyện quái gì đang diễn ra.
Chúng mình đã vui vẻ.
Em quan tâm đến anh.
Mối quan tâm của anh cũng là của em.
Chúng mình làm tình rất tuyệt.
Nhưng em mới 17 tuổi.
Lúc 21 tuổi, em sẽ có cả tá các mối quan hệ,
mà chắc chắn là say đắm hơn chuyện này nhiều.
Anh không yêu em phải không?
Sự thật là anh yêu người khác.
Thật sao?
Thôi nào, chúng ta...
Chuyện chúng mình chỉ là nhất thời,
là thoáng qua thôi, em biết mà.
Anh gặp người khác à?
Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó.
Trông em giống mấy đứa trẻ Bolivia
đang cần cha mẹ nuôi vậy.
Anh đang gặp ai đó à?
Không. À có. Một người nhiều tuổi hơn em.
Ý anh là, em biết đấy...
Không già bằng anh,
nhưng là cùng lứa với anh.
Trời ơi, em thấy không ổn.
Không đúng đâu. Em không nên...
Ý anh là, em nên mở rộng cuộc đời mình.
Em biết là phải thế mà.
Anh nói như là để tốt cho em,
trong khi chính anh muốn thoát khỏi chuyện này.
Đừng quá trưởng thành như vậy,
đừng quá thông minh thế chứ.
Anh 42 tuổi rồi. Tóc anh đang rụng.
Tai phải của anh bắt đầu nặng.
Đó có phải điều em muốn không?
Em không tin được là anh gặp người khác
và thích người ta hơn em.
Sao anh phải thấy tội lỗi chứ?
Anh luôn khuyến khích em gặp
những anh chàng cùng lứa.
Những anh chàng cùng lớp.
Billy, Biff, Scooter.
Cả anh chàng Tommy bé hoặc Terry đó.
Thôi nào, đừng khóc.
Đừng khóc.
Nào, đừng khóc.
Tracy, đừng...
Thôi nào, đừng có khóc Tracy.
- Tracy...
- Để em yên.
Thôi nào, Tracy...
Để tôi yên.
- Đẹp thật.
- Đúng vậy.
- Em thích về vùng quê.
- Rất thư giãn.
Muỗi chích hết máu ở chân trái anh rồi.
- Anh không thấy thoải mái à?
- Có, em thật tuyệt vời,
chỉ trừ có lúc em hơi giả dối.
Không nhiều, nhưng có 1 chút.
Lúc em chọc móng tay
vào cổ anh, em hơi...
Chắc vì em hồi hộp khi bên anh.
- Vẫn hồi hộp ư?
- Phải.
- Điên quá.
- Vì em muốn mọi thứ thật hoàn hảo.
Sẽ là thế mà. Em nên để anh làm.
Anh sẽ làm mọi thứ.
Anh hứa thật nhé?
Vì em thích anh.
Em thấy tốt khi ở bên anh.
Anh không trách em đâu.
Yale rất tuyệt, chắc chắn rồi,
nhưng anh ấy đã kết hôn.
Còn Jeremiah, chồng cũ của em
anh ấy quá ham muốn,
như con mãnh thú.
- Còn anh thì sao? Bà nội Moses à?
- Không, không phải.
- Anh khác họ nhiều.
- Thật hả?
Vâng. Anh là người mà em
có thể có con cùng.
- Thật sao?
- Vâng.
Tắt đèn đi. Mình bắt đầu.
Lần thứ 4.
Dạo này không gặp được anh nhiều.
Vì tôi đang viết cuốn sách.
Tôi rất bận.
- Vì cô nàng đó hả. Chuyện nghiêm túc chứ?
- Nghiêm túc.
Khi nào thì chúng tôi được gặp mặt cô ấy?
Chắc Yale muốn gặp lắm đó.
Lúc nào đi chúng ta sẽ đi chơi cùng nhau.
Không hiểu nổi. Sao anh ấy cần
ô tô chứ? Thật là ham muốn nhất thời.
Anh ấy muốn thế.
Tôi có làm được gì để khuyên anh tránh
khỏi thứ này không?
Tôi có làm được gì để khuyên anh tránh
khỏi thứ này không?
Điên thật. Ô tô sẽ bị cấm ở Manhattan.
Thật đấy, điên thật.
Nghe này, Emily muốn biết vì sao
tôi chẳng bao giờ đưa Mary đi cùng.
Thế thì sao không đưa cô ấy đi?
- Thế có bất tiện cho anh không?
- Anh đùa sao?
Tôi nói với cô ấy rồi.
Cô ấy không có vấn đề gì.
- Thế thì sao lại không?
- Thì anh biết đấy.
Mà đừng mua thứ này. Tôi ghét ô tô.
Chúng làm hỏng môi trường.
- Đây là tác phẩm nghệ thuật.
- Phải.
- Xin chào.
- Chào.
- Đây là Emily.
- Rất vui được gặp chị.
- Đây là Emily.
- Rất vui được gặp chị.
- Đây là Yale.
- Chào anh Yale.
Mình đi chứ?
- Phải, đi thôi.
- Đi thôi.
Nhìn kìa. Toà nhà đó sắp
bị giật đổ rồi.
Có cần phải làm thế để
phân rõ ranh giới không chứ?
Phải, anh từng cố
ngăn sự phá huỷ đó.
Anh gọi vài người nằm trước một toà nhà,
thế là cảnh sát dẫm vào tay anh.
Thành phố này thực sự đang thay đổi.
Anh cần vài thứ quanh nhà
để giúp chúng ta không giống người Mêxicô.
Đây là...
- Chào em Mary.
- Lạy Chúa. Jeremiah.
Xin chào.
- Đây là bạn em, Isaac Davis.
- Xin chào. Rất vui được biết anh.
- Trùng hợp quá.
- Đúng vậy.
Anh đã ở đây vài hôm.
Có một hội nghị về ngữ pháp.
- Ồ...
- Trông em tuyệt quá.
- Còn anh, anh thon thật. Anh giảm cân rồi.
- Anh dùng máy tập.
Trông anh tốt lắm. Thật đó.
Anh hơi trễ rồi,
rất vui vì gặp lại em.
- Rất vui được gặp anh.
- Anh đọc 1 bài báo của em
- Trên tờ Brecht.
- Ôi trời! Em hiểu.
Em luôn tệ với nhạc kịch Đức.
- Well...
- God.
- Được rồi, chào em, lâu quá rồi.
- Tạm biệt Jeremiah.
Tạm biệt.
Ngạc nhiên thật.
Em không hiểu nổi. Gặp chồng cũ của em.
Trông anh ấy gầy đi nhiều.
Trông rất tuyệt.
Em đã lừa anh. Sốc thật,
vì đó không phải những gì anh trông đợi.
Em đã lừa anh. Sốc thật,
vì đó không phải những gì anh trông đợi.
- Anh trông đợi cái gì?
- Anh không biết. Em luôn dẫn anh tới...
Em nói anh ta là người đào hoa,
mở mang cho em về tình dục.
- Rồi sao?
- Rồi thì anh chàng lùn đó, em biết đấy...
Anh ấy rất thu hút đấy.
Thật hả?
Thật chủ quan.
Em không hiểu anh đang muốn nói gì...
- Em vẫn gõ thứ đó à?
- Phải, dễ lắm.
Vẫn viết bài về Tolstoy à?
Không, xong cái đó 2 hôm rồi.
Em đang làm tiểu thuyết chuyển thể.
Em phí thời gian chuyển thể
tiểu thuyết để làm gì?
Sao không? Làm rất dễ mà lại được trả khá lắm.
Lại thêm 1 hiện tượng văn hoá của Mỹ nữa.
Thật thoái hoá.
Tiểu thuyết chuyển thể từ điện ảnh.
Em quá thông minh để làm cái đó.
Em nên làm những việc khác.
Như việc gì?
Tiểu thuyết hư cấu. Anh đọc mấy cuốn của em rồi. Rất xuất sắc.
Alô?
Chào Mary. Anh Yale đây.
Anh đang mong là em nhấc máy.
Mình đi uống cà phê được không?
Sao lại thế? Chuyện gì vậy?
Anh nhớ em. Anh nghĩ có lẽ
ta nên nói chuyện.
Em không nghĩ có chuyện đó đâu.
Em xin lỗi. Em phải đi đây.
- Ai gọi đấy?
- Gì cơ?
Ai vừa gọi điện?
- À, lớp học nhảy.
- Lớp học nhảy à?
Phải. Mình có cần lớp nhảy miễn phí không?
Phải. Họ cho em 1 buổi miễn phí,
rồi kiếm của em 50,000 đô.
Viking thích sách của tôi.
Họ thích 4 chương đầu.
Họ thực sự khen ngợi nó.
Yale đọc rồi, và anh ấy bảo
nó rất hứa hẹn.
Nhưng Yale là người thân,
nên kiểu gì chả động viên.
Còn bên Viking sẽ trả tiền.
Nó có thể giúp Yale hoàn thành sách của anh ấy.
Anh ấy nói về nó lâu lắm rồi.
Mary đọc và cô ấy cười ngất.
Tôi tôn trọng ý kiến của cô ấy.
- Mặc dù cô ấy đang nghĩ đến mấy thứ...
- Xin chào.
Anh ở đâu đấy? Nhẽ ra phải về nhà
một tiếng trước rồi chứ.
- Anh mua cái xe.
- Ôi không, anh mua rồi à?
Tôi biết nó là sự phung phí vô nghĩa,
nhưng tôi phải có nó.
- Cái xe mà ta đã xem hả?
- Phải.
Bên Viking Press thích 4 chương
đầu trong sách của Ike đấy.
- Tuyệt quá.
- Họ thực sự khen ngợi.
Tuần tới tôi sẽ lấy xe
rồi ta đi ăn mừng.
- Được.
- Đi bằng xe mới.
Lạy Chúa, nghe này.
"Làm tình với người đàn bà
sâu sắc, chuyên nghiệp này
khiến tôi nhận ra chuyện ấy với chồng tôi
thật trống rỗng, thật kì dị như trò đố chữ."
Thôi mà. Buồn nôn quá.
Có thật không? Anh đã từng làm tình
với Jill cùng 1 phụ nữ nữa à?
Cô ta đưa chuyện đó vào à?
Chúa ơi! Cô ta muốn thế.
Còn tôi không muốn làm 1 gã khó tính.
- Có vui không?
- Không hề.
Mọi người nghe đoạn anh ấy
định lao xe vào cô ta chưa?
- Nghe rồi.
- Em đứng về phía nào thế?
Tôi không định làm thế. Trời mưa
và cái xe cứ lắc lư.
Chúa ơi, giờ mọi người đều sẽ
biết những chi tiết đó.
Chúa ơi, giờ mọi người đều sẽ
biết những chi tiết đó.
Mọi người... Tất cả bạn bè của tôi.
Nghe này: "Anh ta là gã Do Thái giận dữ, hoang tưởng,
sô-vanh chủ nghĩa,
căm ghét cuộc đời 1 cách tự mãn,
và tính khí luôn tuyệt vọng."
"Anh ta than phiền về cuộc đời,
nhưng chẳng bao giờ đưa ra giải pháp."
"Anh ta mong mỏi trở thành nghệ sĩ,
nhưng lại thiếu sự hi sinh cần thiết."
"Trong những lúc riêng tư,
anh ta nói về nỗi sợ cái chết
mà anh ta đưa lên thành bi kịch,
trong khi thực tế chỉ là sự quá yêu bản thân."
- Tôi tới để nói chuyện với cô.
- Tôi chẳng viết gì sai sự thật.
Cô biến tôi thành Lee Harvey Oswald!
Đó là bản kê khai chân thực.
- Rằng tôi quá yêu bản thân?
- Anh bị ám ảnh bởi bản thân.
- Tự mãn và không tin vào con người?
- Tôi cũng viết vài điều tốt về anh.
Như cái gì?
Anh khóc khi xem Cuốn theo chiều gió.
Cô cười gì chứ?
- Cô để cô ta viết thứ văn chương sọt rác đó sao?
- Đó là chuyện giữa 2 người.
Cô thực sự nghĩ tôi định lao xe vào cô sao?
Anh nhấn ga khi tôi đi
ngang qua chiếc xe.
- Tôi đâu có cố ý?
- Freud nói gì nhỉ?
Nói tôi thật sự muốn đâm vào cô ta.
Vì thế ông ta là thiên tài.
Tôi lên gác đây.
Tôi phải làm việc.
Nhớ đón Willie ở lớp ba-lê đấy.
Tôi phải cảnh báo anh.
Tôi sẽ bán cuốn sách để làm phim.
Có ai ở không?
Anh có chuyện muốn kể đây.
Chuyện hay lắm. Em ổn chứ?
- Vâng.
- Thật chứ?
Để anh lấy 1 cốc nước nâu đã
anh khát chết rồi đây.
- Isaac, em muốn nói chuyện với anh trước.
- Anh qua chỗ Jill hôm nay
anh quá bực vì cuốn sách nhảm nhí của cô ta. Và anh...
Isaac, trước khi anh bị tổn thương,
em có chuyện muốn nói với anh.
- Chuyện gì vậy? Em xanh quá.
Có chuyện gì?
Có gì không ổn à?
Chuyện gì vậy?
Em nghĩ mình vẫn yêu Yale.
Sao cơ?
Em đùa sao?
- Thật ư?
- Vâng.
Nó xảy ra lúc nào?
Em yêu anh ấy hay nghĩ là mình yêu anh ấy?
Em bắt đầu gặp lại anh ấy.
Từ lúc nào?
Mới hôm nay. Vì thế nên
em muốn nói với anh.
Chúa ơi, anh bị sốc.
Sốc thật. Anh thấy ngạc nhiên.
Em nghĩ là mình luôn yêu anh ấy.
Anh ấy thấy sao về chuyện này?
Well...
Anh ấy muốn dọn đi
và bọn em có thể sống chung.
Anh thấy sửng sốt.
Anh đang trong tình trạng như thể...
Ai đó nên trùm 1 chiếc chăn lên anh.
Anh ấy gọi cho em vài lần
trong tình trạng rất tuyệt vọng
và anh ấy vẫn còn yêu em.
Thật giống 1 vở kịch của Noel Coward.
Ai đó nên đi pha 1 li Martini.
Em không đổ lỗi cho anh
vì anh giận dữ với em.
Anh quá choáng để giận dữ.
Em mong anh làm thế.
Em mong anh nổi giận để ta có thể chia tay.
Anh không nổi giận. Anh nên tự trách mình.
Anh không thể nổi giận. Đó là
một trong những rắc rối của anh.
Em đã nói là em rất rắc rối ngay từ đầu mà.
Bác sĩ tâm lí của em nói gì?
Donny đang hôn mê.
Anh ấy bị bỏng a-xít nặng.
Ồ, tuyệt thật.
Ý anh là...
- Anh nghĩ em đang gây ra sai lầm lớn.
- Tại sao?
Tại sao ư?
Vì em thích Yale hơn anh.
Nghe thật tự cao, nhưng...
Anh ấy kết hôn 12 năm rồi.
Em nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra chứ?
Rời xa vợ 1 tháng, anh ấy cũng phát điên.
Nếu anh ấy cam kết với em, khi em
bắt đầu thấy ổn, em sẽ bỏ anh ấy.
Anh biết.
Anh cũng chỉ được 4 tuần.
Em không lên kế hoạch lâu như vậy được.
- Em không thể lên kế hoạch cho 4 tuần ư?
- Không.
Kiểu tính toán gì vậy chứ?
Anh biết em muốn phát điên khi
ta mới bắt đầu đi chơi.
Em luôn nghĩ em là người
sẽ khiến người ta cư xử khác đi, nhưng...
Isaac, em xin lỗi.
Em thực sự xin lỗi.
Oh, well, I'm...
Anh đi đâu vậy?
Anh cần chút không khí.
Anh làm gì ở đây vậy?
Tôi đã nói chuyện với Mary.
Sao anh không nói tôi biết?
- Tôi đang có lớp.
- Ta đi đâu nói chuyện được đây?
- Tôi đang có lớp.
- Ta đi đâu nói chuyện được đây?
- Sao anh qua được bảo vệ?
- Tôi cứ đi qua thôi.
Anh định nói gì với tôi?
Rằng anh sẽ bỏ Emily
và chạy trốn với Người thắng cuộc giải
Cảm xúc Zelda Fitzgerald?
Tôi yêu cô ấy.
- Anh là loại bạn gì vậy?
- Bạn tốt. Tôi đã giới thiệu 2 người.
- Tại sao chứ?
- Vì tôi nghĩ anh thích cô ấy.
- Tôi có thích. Giờ 2 ta đều thích cô ấy.
- Ừ, nhưng tôi thích cô ấy trước.
Anh sáu tuổi sao?
Tôi sẽ khuyên anh đi chơi
với cô ấy nếu còn thích cô ấy sao?
Tức là anh đã thích cô ấy?
Giờ anh không thích?
Còn sớm đấy. Anh có thể đổi ý
thêm 1 lần trước bữa tối.
Đừng mỉa mai.
Anh nghĩ tôi thích thế à?
Anh gặp cô ấy bao lâu mà không
nói với tôi rồi?
Đừng biến chuyện này thành
vấn đề đạo đức của anh.
Anh chỉ cần gọi điện và kể tôi nghe.
Tôi sẽ hiểu. Tôi có thể từ chối,
nhưng anh sẽ thấy mình trung thực.
Tôi muốn kể với anh.
Nhưng tôi biết nó sẽ làm anh buồn.
Chúng tôi chỉ gặp vài lần.
Vài lần? Cô ấy bảo chỉ một.
2 người nên tập trước khi nói với tôi.
Bọn tôi đi uống cà phê 2 lần.
Này, cô ấy không uống cà phê.
Các người đi uống Sanka hả? Chẳng lãng mạn đâu.
Tôi không phải là thánh.
Anh quá dễ dãi với bản thân.
Anh xét đoán mọi thứ.
Anh không trung thực với bản thân.
Anh nói sẽ viết sách, rồi cuối cùng
lại mua chiếc Porsche.
Anh lừa dối Emily, và dối cả tôi nữa.
Tiếp nữa anh đứng trước hội nghị Senate và nêu các cái tên.
Anh luôn cho mình là đúng.
Ta chỉ là con người. Anh nghĩ mình là Chúa trời.
Tôi phải rập khuôn mình với ai đó.
Anh không thể sống theo cách của mình được.
Nó quá hoàn hảo.
Thế hệ sau sẽ nói gì về chúng ta chứ?
Ngày nào đó anh sẽ giống ông ta.
Một người có thể đã từng đẹp,
nhảy múa và chơi tennis.
Nhìn đi. Đây là điều sẽ xảy đến với ta.
Giữ được bản thân nguyên vẹn
là rất quan trọng.
Ngày nào đó tôi sẽ bị treo trong lớp học
và tôi muốn chắc rằng khi
"gầy" đi mọi người vẫn nghĩ tốt về tôi.
Ike!
Isaac, anh đi đâu vậy?
Tôi đã biết là Yale ngoại tình.
Nhưng chẳng có gì là hoàn hảo cả.
Tôi đoán hôn nhân chỉ là
những thoả hiệp thôi.
Thật buồn cười vì tôi không
phải người dễ thoả hiệp.
Tôi không hiểu điều đó.
Luôn là sai lầm khi nhìn theo cách khác.
Vì cuối cùng ta phải trả giá.
Cô đã thấy Jill viết gì về tôi rồi đấy.
Tôi sống trong quá khứ.
Anh thế nào?
Có gặp gỡ ai không?
Có. Tôi không có vấn đề gì
khi gặp gỡ phụ nữ mà.
Nhưng tôi đang nghĩ về 1 chuyện khoảng 1 tuần trước.
Nghe có vẻ kì lạ, nhưng tôi nghĩ mình
đã tuột mất 1 cơ hội lớn
khi để Tracy ra đi.
- Nhớ Tracy chứ?
- Có. Tôi thích cô ấy.
Phải. Tôi đã nghĩ về cô ấy tuần trước
và nghĩ về tất cả phụ nữ mà mình biết
trong những năm qua.
Sự thật là những lúc thoải mái nhất,
những khoảng thời gian đẹp nhất
là khi tôi ở bên Tracy.
Cô ấy thật tuyệt vời, nhưng còn quá trẻ.
Thế đấy.
Sao anh không gọi cho cô ấy?
Không, tôi sẽ không làm thế.
Tôi nghĩ mình đã bỏ rơi cô ấy.
Tôi luôn giữ khoảng cách với cô ấy,
chẳng bao giờ cho cô ấy cơ hội.
Cô ấy thật dễ thương.
Cô ấy có gọi cho tôi.
Để lại lời nhắn khoảng 1 tháng trước
rằng tôi nên xem Grand Illusion trên ti-vi
còn tôi thì chẳng bao giờ trả lời cô ấy.
Tôi không muốn dẫn dắt cô ấy hay gì khác.
Cô ấy thật lòng quan tâm đến tôi còn tôi thì...
Tôi hơi bực anh đấy.
Bực tôi ư?
Nếu anh không giới thiệu Mary với Yale,
sẽ chẳng bao giờ có chuyện này.
1 ý tưởng cho truyện ngắn về những
con người ở Manhattan,
những người vẫn đang tạo ra
những rắc rối không cần thiết về tâm lí,
bởi điều đó sẽ giúp họ đối mặt
với những vấn đề không giải quyết được
về... vũ trụ.
Phải lạc quan lên.
Tại sao cuộc đời lại đáng sống?
Đó là câu hỏi hay.
Có vài điều, theo tôi khiến nó trở nên có giá trị.
Như thế nào?
Với tôi...
Tôi sẽ nói là Goucho Marx,
rồi Willie Mays.
Và chuyển động thứ hai của Sao Mộc.
Và... Bản thu Potato Head Blues của Louis Amstrong.
Những bộ phim Thuỵ Điển.
Giáo dục tình cảm của Flaubert.
Marlon Brando, Frank Sinatra.
Những trái lê và táo tuyệt vời của Cezanne.
Những cây táo dại ở Sam Wo.
Gương mặt của Tracy.
Chào em.
Anh...
Anh làm gì ở đây vậy?
Anh chạy.
Anh cố gọi cho em, nhưng máy bận.
Nên anh biết chỉ còn 2 tiếng nữa thôi...
Anh không bắt được taxi nên anh chạy.
Em đi đâu vậy?
Luân Đôn.
Em đi Luân Đôn bây giờ sao?
Ý em là sao?
Nếu anh tới trễ 2 phút nữa là em đã...
...đã trên đường tới Luân Đôn?
Để anh vào thẳng vấn đề nhé.
Anh không nghĩ là em nên đi.
Anh đã phạm sai lầm lớn.
Và anh không muốn em đi.
Ôi, Isaac.
Thật đó. Anh biết đã quá trễ, nhưng...
Em có hẹn hò với ai không?
Không.
Thế thì...
Em còn yêu anh nữa không?
Chúa ơi, đột nhiên anh...
Anh không gọi cho em
rồi đột nhiên xuất hiện.
Chuyện gì xảy ra với
người phụ nữ của anh vậy?
Anh không gặp cô ấy nữa.
Anh đã sai lầm.
Em muốn anh phải nói gì?
Anh không nghĩ em nên đi Luân Đôn.
Em phải đi.
Mọi kế hoạch đã được sắp xếp hết rồi.
Bố mẹ em đang ở đó
tìm chỗ ở cho em.
Well...
Em còn yêu anh không?
Anh có yêu em không?
Có chứ, đương nhiên.
Anh yêu em mà.
- Anh đoán thử xem? Em đã 18 tuổi rồi đấy.
- Thật hả?
Đã đủ tuổi, nhưng vẫn chỉ là đứa trẻ.
Em không phải trẻ con. 18 tuổi mà.
Em có thể được gọi vào quân đội.
Ở vài nước em còn có thể...
- Em đẹp lắm.
- Anh làm em tổn thương.
Anh không cố ý, em biết mà.
Ý anh là, anh... Em biết đấy, ý anh là...
Chỉ là cách anh nhìn nhận.
6 tháng nữa em sẽ về.
6 tháng! Em đùa sao?
Em sẽ đi 6 tháng sao?
Mình đã cùng nhau lâu như vậy.
6 tháng đâu là gì nếu ta còn yêu nhau?
Đừng có trưởng thành như vậy, được chứ?
Ý anh là, 6 tháng thật là lâu.
Em sẽ làm trong nhà hát cùng
với các diễn viên và đạo diễn.
Em sẽ tập cùng họ, đi chơi với họ.
Em sẽ đi ăn trưa rất nhiều
trước khi em biết có điều gì đó...
Em không muốn dính vào họ...
Nhưng em sẽ thay đổi.
Sau 6 tháng em sẽ là người hoàn toàn khác.
Chẳng phải anh muốn em trải nghiệm những điều đó sao?
Trước đây, anh đã cố thuyết phục em mà.
Phải, anh có, nhưng...
Anh chỉ không muốn những gì
anh thích ở em sẽ thay đổi.
Em phải lên máy bay.
Thôi nào, đừng đi.
Em không cần phải đi.
Sao anh không nói chuyện này tuần trước?
6 tháng không quá lâu đâu.
Sẽ chẳng ai thay đổi cả.
Anh phải có niềm tin vào người khác.
Phụ đề Việt ngữ: solocheap.
[hdvnbits.org] Subtitle team.