Tip:
Highlight text to annotate it
X
NGƯ ÔNG VÀ BIỂN CẢ
Dịch phụ đề: QKK
Khi nào xong thì lại đây.
- Lopez!
- Đây nè!
Chào, Pepe.
Santiago!
Cháu muốn được đi với ông trở lại.
Tụi cháu đã trúng được vài chuyến.
Cháu đang theo một
chiếc thuyền may mắn
Cứ đi theo họ.
Nhưng còn nhớ có lần ông đã đi
biết bao nhiêu ngày mà không có
một con cá nào, và rồi chúng ta
đã câu được những con bự không?
Cứ mỗi ngày như vậy suốt ba tuần.
Ta nhớ.
Ta không nghĩ cháu bỏ ta là vì...
cháu thiếu lòng tin.
Đó là do cha cháu bắt vậy.
Ổng không có nhiều niềm tin.
Nhưng chúng ta thì có.
- Phải không?
- Phải.
Một ngày nào vận may sẽ trở lại với ông.
Ly mojito cho quý bà.
- Và piña cho quý ông.
- Cám ơn.
Hôm nay họ trúng quá.
Một vài người, phải.
Thời tiết rất tốt.
Xe của ông sao rồi, thưa ông?
Chúng tôi đang đợi cái bơm nước.
Thợ máy nói là một, hai ngày nó sẽ tới.
- Hai người ở trên lầu có thoải mái không?
- Rất thoải mái, cám ơn.
Có hay không có bơm nước
cũng không sao.
Hầu hết... người Mỹ đều thiếu
kiên nhẫn, không phải vậy sao?
Tôi không có gì ngoài thời gian.
Vậy thì tốt. Tốt.
Cháu mời ông một ly bia
trên quán được không?
Tại sao không?
Bạn chài với nhau mà.
Có lẽ anh có thể làm một ngư phủ.
Em sẽ chờ anh ở trước cửa với một
đống trẻ con quấn quít dưới chân.
Hấp dẫn đó.
- Anh không làm em cười sao?
- Hôm nay thì không.
- A! Santiago!
- Hả? Ồ.
- Không may mắn hả?
- Không.
- Bao nhiêu ngày rồi, ông bạn già?
- Nhiều lắm rồi.
- Ông già là một tai họa cho mọi người.
- Ổng đã từng là người giỏi nhất.
Vận may của lão giống như
một đám mây đen.
Và chẳng bao lâu lão sẽ
làm chúng ta xui lây.
Ngày mai cháu kiếm cho ông
ít cá mòi được không?
Ta đã có cá mòi rồi.
Cháu muốn có ích cho ông
bằng một cách nào đó.
Cháu đã đãi bia.
Cháu đã là người lớn rồi.
Ông già đó...
là ông nội của nó, phải không?
Em không biết.
Anh là nhà văn mà.
Cháu biết chỗ kiếm được
bốn con mồi tươi.
Ta đã có rồi. Ta bỏ trong thùng.
Để cháu lấy cho ông
bốn con tươi.
- Một thôi.
- Hai.
Được rồi, hai.
Cháu không chôm đó chớ?
Dám lắm.
Nhưng mấy cái này thì cháu mua.
Không, để lão yên.
Tôi chỉ nói chuyện với ổng thôi,
được không?
- Xin lỗi, Santiago.
- Hả?
- Ông khỏe không?
- Khỏe.
Um... Ai cũng biết ông là một
chuyên gia về bóng chày.
- Không.
- Phải mà.
Và các bạn tôi và tôi đang
bàn luận về DiMaggio.
Và tại sao lúc này hắn
ghi bàn ít quá.
Và chúng tôi nghĩ biết đâu với một
chuyên gia như ông, ông có thể có ý kiến.
À, hắn đang bị chấn thương.
Bị trặc gân. Dưới chân.
Mấy ông thấy chưa?
Tôi đã biết là có gì sai mà.
Và bây giờ tôi biết là cái gì. Tôi đã
hiểu tại sao hắn chạy như một bà già.
Anh sai lầm rồi.
Cho dù bị chấn thương,
DiMaggio vẫn chạy như một con nai.
Nếu ông nói vậy, nhưng theo ý tôi...
Nếu tôi có nói gì sai thì ông cứ sửa nghe,
nhưng theo ý tôi, thời huy hoàng
của DiMaggio đã hết rồi.
Danh tiếng của hắn đã vượt qua
tài năng của hắn. Phải, phải.
Nhưng ông cũng biết,
chuyện đó không có gì lạ.
Bởi vì người ta nói rằng ông đã từng là
người kéo tay vĩ đại nhất toàn Cuba.
Từ Havana cho tới Matanzas.
Người ta nói đủ thứ chuyện.
Họ nói rằng ông đã có lần đánh bại nhà
vô địch trong một cuộc đấu kéo dài hai ngày.
Nhưng, bản thân tôi,
tôi thấy chuyện đó khó tin.
- Đi thôi, Anderez.
- Phải, đi thôi.
Chờ một chút.
Tôi đang nói chuyện với Santiago
về kéo tay.
Ổng nói ổng từng là một nhà vô địch và...
tôi chỉ muốn có cái hân hạnh được
thách đấu với một nhà vô địch vĩ đại.
Anh là đồ khùng, Anderez.
Sao, ông già?
Ông từ chối hả?
Không.
Ngồi đi.
Thằng nhỏ sẽ làm trọng tài.
Để bảo đảm công bằng.
- Sẵn sàng chưa, ông già?
- Sẵn sàng.
Chờ một chút.
Khoan, khoan!
Chờ một chút!
Ây dà dà dà dà! Tôi đã sai lầm.
Hãy nhìn cánh tay này.
Đó đâu phải là cánh tay của
một nhà vô địch.
Đó chỉ là một nhánh cây khô héo.
Tôi sợ tôi sẽ bẻ gãy nó
như một que diêm.
Đúng vậy.
Ông phải bỏ qua cho tôi,
nhưng tại tôi nghe lầm.
Lopez! Lấy bia cho mọi người.
Santiago.
Đừng làm chúng tôi xui lây với
vận xui của ông, ông già.
Đừng.
Đáng lẽ ông đã thắng.
Không phải hôm nay.
Ngày mai sẽ là... một ngày tốt.
Ông định đi đâu?
Ra xa.
Đừng đi xa quá.
Thuyền của ông nhỏ.
Ông sẽ chỉ có một mình.
Có một con cá ở ngoài kia...
đang chờ ta.
Vậy, cháu sẽ... cháu sẽ kêu cha cháu
cũng ra xa như ông luôn.
Như vậy, nếu ông bắt được con gì
bự bự, tụi cháu có thể tới giúp.
Ổng không thích đánh xa quá đâu.
Mắt ổng không còn tốt nữa.
Cháu sẽ làm như thấy
một cái gì mà ổng không thấy được.
Chúa sẽ dụ ổng đuổi theo
cá kiếm, cũng như ông.
- Ông. Mắt ông vẫn còn tốt chớ?
- Phải.
Ông có chắc là còn đủ sức
cho một con cá lớn hay không?
Ta nghĩ vậy.
Hơn nữa, còn có nhiều mánh khóe.
- Ống có gì để ăn không?
- Gạo vàng với cá.
Muốn ăn không?
Không. Cháu sẽ ăn ở nhà.
Để cháu nhúm lửa.
Không. Để sau đi.
Trước hết, ta sẽ ngồi đây
dưới ánh nắng... và đọc báo.
Đó là tờ báo ngày hôm qua.
Lopez đã cho ta... ở dưới phố.
Ta sẽ đọc về... bóng chày.
Cháu sẽ quay lại với cá mòi.
Rồi ông sẽ kể cho cháu nghe
về bóng chày.
Ồ. Liệu đội Yankees có thắng không?
Ta có niềm tin vào đội Yankees.
Hãy nghĩ tới... DiMaggio.
Vâng, nhưng cháu sợ đội Da Đỏ
Cleveland. Và đội Hổ Detroit nữa.
Cháu sẽ lấy cá mòi về.
Được.
Xin lỗi, Lopez.
Tôi muốn mua ít thức ăn.
Chán ăn đồ của mẹ nấu rồi hả,
Manolo?
Ở đây có chuối chiên, đậu đen,
cơm, thịt hầm...
Cho tôi mỗi thứ một ít.
- Cậu sẽ ăn ở đây hả?
- Không, không.
Và hai chai bia.
Hai chai bia. Vậy là bao nhiêu?
- Ơ... để tôi ghi sổ.
- Cám ơn.
Cậu là một chàng trai tốt, Manolo.
Mặt trời lặn rồi.
Con im lìm quá.
- Con có đem cho cha ít... cam, đu đủ.
- Cám ơn.
Hình của mẹ không có trên tường.
Ồ, cha để nó trên bàn...
ở chỗ ít thấy hơn.
Nó làm cha cảm thấy rất cô đơn.
Vô trong đi.
Cha ở đây rất thoải mái.
Cha... vô trong đi.
Đem ghế chủa cha theo.
- Con sẽ không ở lâu chớ?
- Không.
Tốt.
Cám ơn con về trái cây.
84 ngày không có cá.
- Cha muốn biết làm sao con biết không?
- Muốn.
Em trai của Lopez làm việc trong một cái
chợ ở cùng một con đường với tụi con.
Ồ.
Ngay cả ở Havana, tụi con
cũng biết về vận xui của Santiago.
Cha... Rodriguez đã chuyển đi rồi.
Tụi con có một phòng dư.
Mọi chuyện đang thuận lợi. Chúng ta
không cần phải thuê thêm phòng nữa.
Con đã bàn với Tomas rồi.
Cha tới ở với tụi con.
Cha sẽ có phòng riêng.
Ngồi chơi, đọc báo, nghe radio.
Cha có thể làm những chuyện đó ngay đây.
Cha không cần phải đi tới Havana.
Hãy nhìn chỗ này coi.
Cha và mẹ đã không nuôi con lớn lên
trong một chỗ như vầy. Bây giờ cha
sống như một ẩn sĩ.
Một cái lều cũ kỹ, mền gối dơ bẩn.
- Với cha vậy là tốt rồi.
- Ây dà dà!
Cũng một bài ca cũ.
Cha à, bao nhiêu năm rồi con cứ nói hoài:
"Hãy rời khỏi chỗ này, tới Havana sống."
Và cha luôn luôn nói: "Không.
Cha đi biển mỗi ngày, cha bắt cá,
cha là một ngư phủ."
Nhưng Chúa không cho cha cá
nữa rồi, cha à.
Ổng nói đã tới lúc rồi.
Ổng muốn cha tới Havana ở với con.
Ồ! Vậy bây giờ con biết
Chúa nghĩ gì nữa à?
Con biết ổng không cho cha cá nữa.
Ổng nghĩ là cha đã già rồi.
Chúa sẽ cho cha một con cá.
Một con cá bự.
- Chừng nào?
- Ngày mai.
- Và nếu không?
- Thì ngày kia.
Và nếu cha chết,
mọi oán trách sẽ đè lên đầu con.
Không có gì đáng trách khi người ta
chết vì nghề nghiệp.
Cha, làm ơn đi. Con yêu cha.
Cám ơn con.
Nhưng mà, làm ơn, hãy để cha
ở lại đây và... săn cá.
Cha, con rất tiếc phải nói điều này.
Cha đã già quá rồi.
Ồ, xin lỗi.
- Manolo, cháu biết con gái Angela của ta không?
- Rất hân hạnh.
Cháu đem cái gì tới vậy?
Đậu đen và cơm,
chuối chiên và ít thịt hầm.
Thấy chưa? Cha được chăm sóc tốt.
- Cha là một ông già cứng đầu.
- Và là một ngư phủ vĩ đại.
Tôi có nói chuyện với cậu không?
- Thôi mà, Angela...
- Được rồi, cứ làm gì cha thích.
Chừng nào con cá không tới,
cha sẽ đổi ý. Con sẽ quay lại.
Ai cho cháu mấy thứ đó?
Lopez, ở dưới phố.
- Ta sẽ phải cám ơn hắn.
- Cháu đã cám ơn rồi.
Ta muốn tặng cho hắn
cái lườn của một... con cá bự.
Nè.
Lopez là một người rất chu đáo.
- Thịt hầm này ngon quá.
- Cháu mừng vì ông thích.
Kể cho cháu nghe về bóng chày đi.
- Cháu có chắc là muốn nghe lại những chuyện đó?
- Chắc.
Được, về phía đội Mỹ, đó là đội Yankees.
Có DiMaggio là nổi bật.
- Nhưng trong đội cũng còn nhiều người khác.
- Tất nhiên.
Ta muốn rủ DiMaggio đi câu.
Cháu biết không, người ta nói cha hắn
từng là một ngư phủ, giống như chúng ta.
Cũng... cũng nghèo như vậy.
Cha của *** Sisler,
ổng không bao giờ nghèo.
Không... nhưng *** Sisler
là một cầu thủ giỏi.
Còn nữa, trong những đội khác, ta chọn
Brooklyn... nằm trên Philadelphia.
Còn nhớ cái lần *** Sisler xuống dưới
phố không? Ta đã muốn rủ hắn đi đánh cá.
Ôi, ta đã...
ta đã quá nhút nhát không dám hỏi.
- Ông đã kêu con hỏi hắn.
- Đúng rồi.
- Và cháu cũng quá nhút nhát luôn.
- Phải, đó là một sai lầm lớn.
Hắn có thể đã đi cùng chúng ta.
Và như vậy chúng ta sẽ có
một kỷ niệm nhớ đời.
Nói nghe đi...
Ai là ông bầu giỏi nhất?
Dolf Luque hay Mike Gonzalez?
À...
...ta nghĩ họ ngang nhau.
Và ngư phủ giỏi nhất là ông.
Không.
Ta biết rất nhiều người giỏi hơn.
Có nhiều ngư phủ giỏi.
Cũng có vài người vĩ đại.
Nhưng ông là độc nhất.
Cám ơn. Cháu làm ta hạnh phúc quá.
Hy vọng đừng bao giờ có một
con cá nào quá lớn, nó sẽ chứng
minh cả hai ta đều sai.
Ông phải đi ngủ sớm.
- Sáng mai ta sẽ đánh thức cháu.
- Ông là đồng hồ báo thức cúa cháu.
Tuổi tác là đồng hồ báo thức của ta.
Ngủ ngon.
Nè, cậu thảy chài giỏi lắm rồi đó,
Santiago.
Tôi có ông thầy giỏi nhất.
Tôi mong được trở thành một
ngu phủ giỏi như cậu.
Giỏi thảy chài, giăng câu,
hay phóng lao không làm người ta
thành một ngư phủ, Santiago.
Người ta phải luôn luôn
nghĩ về con cá.
Chúng ta phải giết chúng để sống còn...
nhưng chúng ta không bao giờ được
quên giá trị cuộc sống của chúng.
Vẻ đẹp của chúng,
lòng can đảm của chúng.
Manolo.
Manolo.
Dậy đi.
- Không, không, không, thôi.
- Được mà.
- Ông ngủ ngon không?
- Rất ngon.
Ông cảm thấy sao?
Tự tin.
Cháu cũng vậy.
Cám ơn.
Vợ ông vẫn còn ngủ à?
Hầu hết người Mỹ đều dậy trễ.
Tôi thích buổi sáng sớm.
Yên tĩnh, không bị quấy rầy.
Ông là một nhà báo?
Không, lúc này thì không.
Vậy là một nhà văn giỏi.
Nhà văn, phải.
Giỏi, thì còn phải coi lại.
Chắc phải là một công việc
khó khăn lắm.
Ngay bây giờ thì đúng vậy.
Ít nhất là đối với tôi.
- Quý ông muốn ăn sáng không?
- Để sau.
- Ông không phiền nếu tôi làm việc ở đây?
- Không, không.
Đối với tôi, đó sẽ là một vinh hạnh.
- Ông không có gì để ăn sao?
- Hôm nay vậy là đủ rồi.
Bây giờ đi thôi.
Chúc may mắn!
Chúc cháu may mắn.
Xin lỗi.
Cái ông già ngoài kia,
người một mình trên thuyền đó.
Hôm qua ổng đã ở đây với thằng nhỏ.
À, Santiago.
- Ổng đi một mình à?
- Phải.
Họ có bà con không,
ông già và thằng nhỏ đó?
Không phải bằng máu mủ,
nhưng bằng tình cảm.
Ông già đã dạy thằng nhỏ đánh cá.
Bây giờ thằng nhỏ đi với chủ khác.
Ông già thế nào cũng bắt được gì đó...
phải không?
Ai biết được?
Mình đã quầng chỗ này cả tuần...
...mà không được gì hết.
Thêm một ngày ở đây chỉ là
một ngày phung phí.
Mình không có thời gian để phung phí.
Nếu người ta nghe mình nói
lớn tiếng một mình như vậy...
...họ sẽ nghĩ mình là...
một lão già điên.
Không biết mình đã bắt đầu nói
lớn tiếng một mình từ khi nào?
Hồi xưa...
...mình vẫn thường hát.
♪ La-da-da-da-da-da-dum
♪ La-la-la
♪ Ah-dee-da-dum
Nhưng nói một mình...
...đó là...
...từ sau khi thằng nhỏ đi.
Mình biết...
...mình không điên.
Và bởi vì mình không điên...
...ta không thèm quan tâm
các người nghĩ gì.
Những người giàu...
họ có radio trên thuyền...
...và họ nghe về bóng chày.
Bây giờ không phải lúc để
nghe về bóng chày.
Mày phải nghĩ về một điều duy nhất.
Con cá.
Chim!
Muốn tới đây đi với tao không?
Không à.
Tụi mày không có lòng tin.
Ngư phủ mới vô nghề...
phải có lòng tin.
Và một chút may mắn.
Thật nhiều may mắn.
♪ La-da-da-da-da-da-da-dee-da-da
- Chào ông.
- Chào, quý cô.
- Cô muốn uống cà-phê không?
- Vâng, làm ơn.
- Chào em.
- Chào anh.
- Ngủ ngon không?
- À-há.
Đang làm việc hả?
Phải.
Có gì mới không?
- Vài ghi chép.
- Ghi chép?
Cho cái gì?
Một truyện ngắn, hay một tiểu thuyết?
Anh vẫn chưa biết.
Đừng ra vẻ thất vọng vậy.
Anh đã ghi chép lâu lắm rồi.
Thời gian chỉ là tương đối.
Einstein.
Thời gian phát hiện ra sự thật.
Vô danh.
Là em nói.
Có lẽ.
Người ngư phủ đó.
Cái ông già mình thấy với thằng nhỏ
ngày hôm qua.
- Anh đã thay đổi đề tài à?
- Đúng vậy.
Ông già đó đã ra khơi 84 ngày rồi...
mà không bắt được một con cá nào.
Có lẽ ổng đang làm sai cái gì.
Ở đây, người ta nói ổng bị vận xui.
Đó là một cách để giải thích sự thất bại.
Em bao dung quá cỡ.
Em mừng vì anh thấy vậy.
Mình có thể cột dây vô ngón chân.
Ngủ và thả trôi.
Nhưng khoan.
Hôm nay không phải là một ngày để ngủ.
Hôm này mình phải...
...cố gắng hết sức mình.
Thưa cô.
Cô muốn ăn gì không?
- Ông có trứng không?
- Tất nhiên.
- Còn ông?
- Vâng, trứng. Được.
Sáng nay anh có đi coi chiếc xe không?
Có.
Mấy con chim đó không nhìn khơi khơi.
Nó đã thấy cái gì đó.
Con chim này... rất có ích.
Ồ!
Cá ngừ... hay cá thu gì đây.
Cám ơn, các bạn.
Chắc là cá kiếm.
Ở ngoài xa này...
chắc là lớn lắm.
Con này...
...chắc khổng lồ.
Cá ơi... làm ơn quay lại.
Quay lại!
Ngửi cá mòi đi.
Nó săn... và mát và ngon lành.
Ôi, Chúa!
Mình mất nó rồi.
Bà mẹ!
Nó đi mất rồi.
Nó đã trở lại.
Nó chỉ lượn một vòng thôi.
Đừng giỡn mặt với tao, cá ơi.
Ăn đi... hoặc là không ăn...
...nhưng đừng giỡn mặt với tao.
Nó ăn rồi.
Nó ăn rồi!
Ăn đi!
Nuốt đi!
Coi nào, cá! Nuốt đi.
Nuốt đi.
Nào!
Ôi, Chúa ơi, mình đã dính một con cá!
Mình đang bị con cá kéo đi!
Mình có thể cột chặt dây.
Nhưng vậy dễ bị nó làm đứt.
Mình sẽ phải...
giữ dây chừng nào còn giữ được.
Cám ơn Chúa nó chỉ bơi...
chớ không lặn xuống.
Ước gì mình thấy được nó.
Rồi mình sẽ biết cái gì
đang đối đầu với mình.
Nếu nó lặn sâu xuống thì sao?
Mình sẽ làm gì?
Không biết nữa.
Mình sẽ làm gì đó.
Bây giờ thì ngon rồi.
Nó sẽ không làm phiền ông nữa đâu.
- Xong hết rồi à?
- Phải.
- Xe đẹp quá. Đem từ Mỹ qua à?
- Phải.
Cũng may là tìm được một cái
bơm nước đúng kiểu Packard này,
ngay cả ở Havana cũng khó kiếm.
Bây giờ thanh toán được rồi.
Ông có nghĩ tới chuyện bán nó không?
Bán nó? Chiếc xe?
Tôi có một khách hàng đang tìm
một chiếc xe đời này.
Tôi sẽ trả giá cao.
Chiếc xe này đã cùng tôi
đi tới nhiều nơi.
Đôi khi ông cần một sự thay đổi.
Cả ông và chiếc xe.
- Xe xong chưa?
- Rồi.
Em mua cái này cho anh.
Anh bán chiếc xe rồi.
Sao?
Ê, nhóc.
- Cho cháu nè.
- Cám ơn, thưa ông.
Hãy đi kiếm gì uống.
- Của em đây.
- Cám ơn.
Chuyện chiếc xe có phải anh giỡn không?
Không.
Vậy nghĩa là anh đã bán nó thiệt
mà không bàn bạc gì hết?
Bàn bạc với em hả?
Phải, đúng là anh đã làm vậy.
Xin lỗi.
Có phải đó là bắt đầu của một cái gì đó
mà em nên biết không?
Có phải chúng ta đang tự giải thoát
khỏi những của cải trần tục không?
- Chiếc xe đó bự, lòe lẹt và dễ gây chú ý.
- Đó chính là cái mà chúng ta đã thích.
Nó đã bắt đầu phá đồ.
- Bữa nay là bơm nước...
- Ngày mai là cả thế giới.
Vậy bây giờ tới gì trong lịch?
Anh muốn ở lại đây một thời gian.
- Ở đây? Ở thị trấn này?
- Phải.
Ở đây em thích mà, phải không?
Điều em cần nhất là biết được
anh đang nghĩ về cái gì.
À, em biết đó.
Anh đang nghĩ về ông già đó.
84 ngày không có một con cá.
Anh muốn nói, em sẽ xoay xở
ra sao với điều đó?
Có lẽ anh nên hỏi ổng.
Người ta rất kín đáo.
Em không thể cứ chận đường họ
để hỏi về cảm nghĩ của họ.
Có nhiều khả năng em sẽ nhận được
một câu trả lời như vầy:
"Lo chuyện của mình đi."
- Chắc phải lịch sự hơn.
- Chắc rồi.
Hai tiếng nữa là mặt trời lặn.
Có thể mày sẽ xuất hiện trước đó.
Có thể... mày sẽ xuất hiện
cùng với mặt trăng.
Cá...
Tao vẫn còn khỏe mạnh.
Còn mày...
Mày có một cái lưỡi câu trong miệng.
Tại sao mày làm vậy, cá?
Có phải mày đã mệt mỏi vì
cái lưỡi câu trong miệng?
Tao cũng mệt mỏi lắm rồi!
Hiệp đầu cho mày, cá.
Mày vẫn còn quá mạnh đối với tao.
Anh muốn đi dạo một chút.
Được.
Manolo, lấy thêm đá.
Mình không có thời giờ cho hai con cá.
Mình ở đây với một người bạn.
Có lẽ nếu... mình kéo lên một chút...
...nó sẽ nhảy.
Nhẹ nhàng thôi.
Coi nào. Coi nào.
Chúa ơi!
Mày như một cái cây vậy.
Nới cho tao ít dây.
Coi nào!
Hiệp hai cho mày.
Mày cắt đứt tay tao rồi.
Tại sao tao lại để
cho mày làm vậy?
Chắc mình điên rồi.
Cần phải chú ý hơn... trong khi làm.
Mấy giờ rồi?
Hai giờ, cỡ đó.
Không ngủ được sao?
Ông già đã không về.
Lên giường đi.
anh nên ngủ một chút.
Chút nữa.
Mình nên ăn chút gì.
Ước gì có thằng nhỏ ở đây.
Mình cũng ước gì có... chút muối.
Và chanh nữa.
Chanh! Chanh!
Gì?
- Cháu kiếm được chanh rồi.
- Ồ, tốt.
Cắt ra.
Và vắt nước lên con cá.
Có chanh thì ngon hơn.
- Nè.
- Ồ.
Cám ơn.
Lần đầu tiên ông đưa cháu ra khơi,
lúc đó cháu mấy tuổi?
Cháu cứ hỏi câu đó hoài.
À, cháu thích nghe câu trả lời.
Năm tuổi.
- Và cháu đã suýt chết.
- Phải.
Chuyện đó ra sao?
Ta đã kể rồi.
Nè.
Chuyện đó ra sao?
Được rồi.
Ta đã kéo lên một con cá còn quá khỏe.
Nó gần như xé nát chiếc thuyền ra.
Cháu còn nhớ cái đuôi nó vỗ,
và cú quất,
và tiếng ông lấy chày đập nó.
Cháu còn nhớ ông đã thảy cháu ra
mũi thuyền với đống dây ướt.
Và rồi cả chiếc thuyền bắt đầu lắc lư.
Và... tiếng ông đập nó,
nó... nó giống như đốn một cái cây vậy.
Mùi máu khắp người cháu.
Cháu nhớ là vì ta đã kể cho cháu nghe...
...tất cả những chuyện đó.
Rất nhiều lần.
Cháu nhớ mọi chuyện,
ngay từ ngày đầu tiên.
Cái này ngon.
Mọi thứ từ dưới biển lên đều ngon.
Ngoại trừ chiến hạm Bồ Đào Nha.
Và cá mập.
Nhưng cháu không thể trách biển
vì những điều đó.
Con cá bự nhất mà ông
từng bắt được lớn cỡ nào?
Ta không nhớ.
Ông nhớ mà!
Ta đã từng thấy nhiều con cá bự.
Ta đã từng thấy nhiều con cá nặng...
gần nửa tấn.
Ồ, cháu xin lỗi.
Cháu hỏi là bắt được.
Bắt được?
Ta không biết.
Ơ... hai.
Phải, hai.
Cỡ... cỡ này.
- Nửa tấn?
- Phải!
Lúc đó ông chỉ một mình trên thuyền hả?
Không.
Lúc đó không có cháu.
Không.
Thật không công bằng vì
không có cháu ở đó.
Khi tôi tới đây mười năm trước
thì ổng đã ở đây rồi.
Lúc đó tôi đang làm hầu bàn ở Havana.
Một người anh em họ sống ở đây
cho tôi biết có một công việc
phụ đứng quày ở đây.
Tôi đã quá chán việc bưng chén dĩa,
và cũng muốn đi đó đi đây,
nên tôi tới đây và ở lại đây tới bây giờ.
Những con người hiền lành, tốt bụng,
làm việc chăm chỉ, thật thà.
Không bao giờ có rắc rối.
Nhưng còn ông già thì sao, Santiago?
Khi tôi tới đây thì ổng chỉ có một mình.
Vợ ổng đã chết.
Con gái thì có chồng, sống ở Havana.
Cho nên ổng rất cô đơn.
Nhưng ổng là một người tự trọng.
Chỉ giữ cho mình, rất ít nói.
Và tôi rất thích ổng.
Và trong những lúc khó khăn, tôi phải
giúp ổng trong khả năng của mình.
Nhưng như tôi đã nói,
ổng rất tự trọng.
Nên có giúp gì, tôi phải
giúp qua thằng nhỏ.
Có phải ổng là ngư phủ già nhất ở đây?
Ai biết được? Một ngư phủ bắt
được cá hay không bắt được cá.
Đó là điểm khác biệt duy nhất.
Sao ông quan tâm tới
ông già đó quá vậy?
Tại vì ổng không câu được con cá nào
trong 84 ngày rồi.
Vậy mà ổng không bỏ cuộc.
Ở đây có một phẩm chất rất...
khác thường.
Các nhà văn thường nghĩ
theo cách đó, phải không?
Hôm qua ổng đã không về.
- Ai?
- Santiago.
Ổng ra khơi sáng hôm qua,
nhưng chưa thấy về.
Xin lỗi, tôi phải ơ...
phục vụ những người khác.
Ông không quan tâm sao?
Lòng tôn trọng. Cao hơn cuộc sống.
Lòng tôn trọng.
Được rồi, cá... tao thú nhận.
Tao đã hơi mệt mỏi.
Đầu tao trống rỗng
Nếu mày chưa mệt...
...thì... mày phải rất phi thường.
Tao muốn cho mày thấy...
tao là loại người gì.
Tao muốn đổi chỗ với mày, cá,
nếu có thể.
Ở dưới đó trong bóng tối...
và trong giá lạnh của đại dương.
Lên đi, cá... và đối mặt với tao.
Tao thách thức mày...
một chọi một.
Đàn ông với đàn ông.
Mệt chưa, Santiago?
- Bao nhiêu tiếng rồi?
- Hơn tám tiếng.
Đừng lo, Absalom. Anh sẽ thua
đúng giờ lên đường sáng mai.
Còn anh sắp thua. Ngay bây giờ.
Cho tôi ít rượu rum!
Nè.
Mấy giờ rồi?
Năm giờ 40.
Tôi đã hứa với anh rồi, Absalom.
Chúc mừng.
Khi tao còn trẻ,
tao có thể đánh bại bất cứ ai.
Nếu tao thật sự muốn.
Cá... tao sẽ ở với mày
cho tới khi tao chết.
Và mày cũng sẽ ở với tao...
chắc vậy rồi.
Không biết cảm giác ra sao,
ngồi trên một chiếc máy bay,
nhìn xuống biển.
Mình muốn bay thật chậm...
...và theo dõi con cá.
- Sao lại vậy, anh nghĩ sao?
- Cái gì sao?
- Trái cây trong rượu.
- Cái đó thì sao?
Rượu trái cây ở vùng nhiệt đới.
Ở vùng ôn đới,
người ta chỉ uống rượu không.
Có sẵn. Trái cây phong phú
ở vùng nhiệt đới.
- Anh nghĩ vậy sao?
- Phải.
- Anh muốn nghe lý thuyết của em không?
- Muốn.
Em nghĩ ở vùng nhiệt đới,
người ta uống rượu để vui.
Còn ở cùng ôn đới, người ta
uống rượu để tránh phiền muộn.
Lý thuyết hay đó.
Em không thích mấy thứ trái cây
này trong rượu của em...
...bởi vì bây giờ em đang uống
để tránh phiền muộn.
Em chán ở đây sao?
Em cảm thấy lạc lõng.
Em... em cảm thấy mình không
có ích gì cho chính bản thân,
hay cho bất kỳ ai khác.
Bây giờ anh chưa thể
rời khỏi đây được.
Có cái gì đang diễn ra ở đây.
Anh phải tìm ra đó là cái gì.
Nếu không, anh sẽ thua.
Vậy thì em sẽ được gì?
Anh yêu em. Em biết mà.
Vậy sao?
- Anh đi đâu vậy?
- Anh không biết.
Chờ em với.
Chờ em với.
Sao vậy, tay?
Mày bị chuột rút à?
Không thể được.
Tao sẽ mở mày ra,
nếu cần phải mở.
Thôi mà, tay.
Làm ơn giúp tao đi.
Vậy đó.
Nó đang lên.
Thôi mà, tay.
Làm ơn. Giúp tao!
Thánh thần...
...Thiên địa ơi.
Nó phải đền dây cho mình.
Nó phải đền.
Đừng làm đứt, cá.
Đừng làm đứt dây.
Mày đã nhảy lên bao nhiêu lần rồi?
Nhiều lần rồi.
Cái *** bóng trong bụng mày...
...đã chứa đầy không khí.
Mày không thể lặn sâu xuống nữa.
Bây giờ...
...tao sẽ xử lý mày.
Bây giờ... tao phải cho mày thấy
tao mạnh cỡ nào.
Con cá chết tiệt!
Mày đang giết chết tao!
Tao không quan tâm... ai giết ai.
Mày có quyền.
Tao yêu mày và tôn trọng mày...
rất nhiều,
nhưng trước khi trời tối...
...tao sẽ giết mày.
- Chú có thấy Santiago không?
- Không, không thấy.
Santiago?
Tổ mẹ!
Đừng giận tao, cá.
Và làm ơn...
...làm ơn đừng làm chuyện gì ngu ngốc.
Chúa tôi!
Ước gì thằng nhỏ thấy được cái này.
Nó đã đi rồi.
Mạnh mẽ lên, lão già.
Tao muốn nhìn thấy mày.
Tao muốn thấy mày tường tận.
Tới gần hơn, cá.
Làm ơn tới gần hơn.
Tao đã chờ mày... từ lâu lắm rồi.
Mình phải bắt được nó.
Mình đã giải quyết được con cá này...
...cũng là người anh em của mình.
Bây giờ thì làm việc.
Chúng tôi ngồi với cậu được không?
Được.
Ông già là bạn cậu à?
Chúng tôi đã đi đánh cá cùng nhau
rất nhiều lần.
Ổng bao nhiêu tuổi?
Tôi không biết.
Có nghĩa lý gì đâu.
- Ổng sẽ về chớ?
- Phải.
Và với một con cá.
Ổng là một ngư phủ vĩ đại.
Ổng còn hơn vậy nữa.
Có một lần...
tôi đang trên thuyền cùng với ổng.
Và ổng câu dính một con
trong một cặp cá kiếm.
Con cái.
Con cái luôn ăn trước con đực.
Con cái vùng vẫy với sợi dây,
và con đực lượn vòng tròn.
Santiago sợ đuôi nó cắt đứt dây.
Nên Santiago đâm lao vô con cái.
Chúng tôi đập nó.
Và con đực, vẫn ở bên cạnh thuyền,
nhảy lên cao trong không trung...
...để coi con cái đang ở đâu.
Nó đẹp vô cùng.
Và nó đã ở lại.
Ông già nói:
"Đó là chuyện buồn nhất
mà ta từng chứng kiến."
Tôi cũng buồn.
- Con đực đã ở lại bao lâu?
- Cho tới khi con cái bị xả thịt.
Cuộc sống của chúng tôi là vậy.
Bây giờ tôi phải đi.
- Chúng tôi có thể giúp được gì không?
- Không.
Ổng sẽ về.
Anh sẽ ở bên cạnh chiếc thuyền.
Sao?
Như con cá kiếm đực. Nếu
có chuyện gì xảy ra, anh sẽ ở lại đó.
Bảy trăm kí-lô.
Có thể còn hơn.
Với 60 xu một kí...
Ôi. Mình cần một cây viết mới tính được.
Có lẽ giết con cá này là có tội.
Tại sao?
Mình được sinh ra làm một ngư phủ,
con cá được sinh ra làm một con cá.
Thánh Peter cũng từng là ngư phủ.
Cha của DiMaggio cũng vậy.
Dù sao, mình cũng yêu nó.
Vậy thì không có tội.
Thôi mà!
Mày còn không hiểu tội lỗi là gì nữa.
Bảy trăm kí-lô.
Làm ơn đi, ông già. Về đi.
Với một chút gió...
...và một chút may mắn...
...chúng ta sẽ về nhà sớm, cá ơi.
♪ La-dee
♪ Dee-dee-da-da-da-dee-da-dee-da-da
Em đã đi đâu vậy?
À, em đã hỏi vòng vòng,
và đã tìm thấy Phòng Thị chính.
Em đã phải níu một ông viên chức
lại và nói rằng có một ngư dân đã
đi hai ngày chưa về.
Rồi sao?
À, em bị người ta cười và bảo đảm rằng
đó không phải là chuyện bất thường,
và rằng không có cách nào để
quản lý tất cả thuyền bè.
Lopez cũng đã trả lời anh y như vậy.
Nếu mình thuê một chiếc thuyền
và tự tìm kiếm ổng thì sao?
Sẽ không có cơ may tìm thấy ổng đâu.
Và...
anh nghĩ ổng cũng không muốn vậy.
Vậy anh nghĩ chúng ta
sẽ không làm gì hết sao?
Không phải chúng ta không làm gì hết,
chúng ta đang chờ đợi.
Như những đứa trẻ, chúng ta chờ đợi...
và cố gắng hiểu. Đó cũng là một việc làm.
Phải không?
Lúc anh thức dậy...
em đã đi mất rồi.
Đáng lẽ em nên ghi giấy lại.
♪ La-da-da-da-da-la-da-la-dee
♪ La-la-dee
♪ La-dee-la-la
♪ Da...
Ôi, Chúa ơi.
Thật quá tốt để được lâu.
Nó sắp tấn công mình.
Mình không thể chận nó lại được.
Phải thử thôi.
Trúng nó rồi!
Ây dà! Thua nó rồi.
Tổ mẹ. Mất cây lao rồi.
Và mất hết dây nữa.
Cá ơi... mày đang chảy máu.
Tụi nó sẽ bu lại ngay thôi.
Đừng suy nghĩ, ông già.
Cứ giương buồm lên...
...và sẵn sàng đón nhận.
Nhưng mình phải suy nghĩ.
Mình chỉ còn lại bao nhiêu đó.
Cái đó và bóng chày.
Joe... tôi đã hạ được nó.
Một cú đánh thẳng, đẹp.
Không phải một cú chạy vòng như anh,
mà là một cú đánh thẳng, đẹp mắt.
Vết thương đang chảy máu.
Chúng nó sẽ quay lại.
Mình phải... tự bảo vệ.
Ước gì mình có một viên đá...
...để mài cây dao này.
Nhưng mình không có đem theo.
Không sao.
Đừng nghĩ tới những gì
mày không có đem theo.
Mày phải nghĩ tới...
những gì mày có.
Mình có hy vọng.
Vậy... hãy nghĩ tới hy vọng.
Và những ngày êm đềm cũ.
Santiago và Maria...
(Lễ cưới bằng tiếng Latin)
- Đi thôi.
- Mình đi đâu?
- Đi thôi, đi với anh.
- Em đi đây, Santiago.
- Ôi, hư áo của em rồi.
- Em sẽ không cần nó nữa.
- Em biết chiếc thuyền này không?
- Tất nhiên.
Chiếc thuyền của anh.
Sáng nay, tại lễ cưới, anh đã dâng
trái tim cho em. Bây giờ ở đây...
Anh hứa với em...
...anh sẽ ra biển bắt cá...
...chừng nào anh còn sống.
Vận may tới theo nhiều cách.
Anh sẽ đón nhận theo
bất cứ cách nào.
- Lopez... chú có báo ngày hôm nay không?
- Có.
- Làm ơn cho cháu mượn được không?
- Đằng sau quày.
Cám ơn.
Cậu cứ giữ luôn.
Ồ. Cám ơn.
Nó không biết đọc.
Vậy sao? Hình như nó muốn đọc mà.
Tỷ số. Bóng chày.
Ông già đã dạy nó.
Santiago!
Đội Yankees thắng đội Tigers...
hai trận!
9-2 và 7-6!
DiMaggio... Nghe nè, ông già!
DiMaggio đã ghi năm bàn!
Hai lần chạy vòng!
Mỗi trận một lần!
Nghe nè, ông già!
DiMaggio phong độ lại rồi!
Ổng không thể nghe cậu.
Cậu chỉ làm chuyện ngớ ngẩn,
gọi ra như vậy.
Ổng nghe được.
Không một âm thanh nào bị mất.
Mọi âm thanh ngay từ khởi thủy
vẫn còn trong không khí.
- Ai nói với cậu như vậy?
- Ổng.
Âm thanh bị mất khi
không có ai để nghe.
Ổng đang ở ngoài đó.
Có thể còn sống, có thể không.
Tại sao?
Tại vì những người ngu ngốc như cậu...
...tung hô ổng là một ngư phủ vĩ đại.
Ca ngợi ổng mạnh cỡ nào,
khéo léo cỡ nào.
Sự thật là, ổng chỉ là một ông già
yếu đuối, ương ngạnh.
- Không! Chị không biết gì hết!
- Im lặng.
Chị sống ở thành phố.
Chị bước vô một cửa hàng
và thức ăn đã nằm đó.
Rồi chị móc bóp ra,
và thức ăn là của chị.
Đừng thuyết giáo với tôi.
Tôi biết nơi này. Tôi đã sinh ra và
lớn lên ở đây. Tôi biết cuộc sống ở đây.
Chúng ta đang nói về cha tôi.
Phải, và tôi...
Tôi xin lỗi.
Cậu có nghe ai nói gì không...
có ai thấy ổng không?
Không.
Người em họ của Lopez
nói là ổng đã ra rất xa.
Đúng vậy.
Người ta sẽ nói:
"Angela, cô không chăm sóc cho cha cô."
"Angela, một đứa con gái ngoan phải
lo cho cha mình trong lúc tuổi già."
Chỉ có Chúa mới biết,
tôi đã cố gắng hết mình.
Kiếp sau, cha tôi sẽ là một thợ may.
Lại nữa rồi. Chúa tôi.
Lại đây. Lại đây.
Con nào trước?
Mày lấy lưỡi dao của tao rồi.
Đi khoe với anh em mày đi!
Tao xin lỗi, cá.
Ước gì tao...
...chưa từng câu mày.
Nó làm... hư hết mọi chuyện.
Đáng lẽ tao không nên ra xa quá.
Hư cho tao...
...và cho cả mày.
- Chào anh.
- Chào em.
- Hút thuốc không?
- Ồ, cám ơn.
Em đã có một giấc mơ tức cười.
- Anh muốn nghe không?
- Muốn.
Em đã mơ thấy người ngư phủ,
ông già đó...
...được một chiếc tàu lớn vớt lên.
Một chiếc tàu khứ hồi.
Và trong giấc mơ của em, chiếc tàu đó
trông giống như chiếc Conte di Savoia.
Họ vớt ổng lên, và đãi ổng
một bữa tối thịnh soạn.
Com gạo vàng.
Đùi bê hầm.
Ôi, thức ăn ngon quá chừng.
Em có đói không?
Không.
Nếu có gì thì gọi em dậy.
Được.
- En yêu anh.
- Anh biết.
Mày mệt mỏi rồi, lão già.
Mệt mỏi bên trong.
Tránh ra!
Ăn cái này đi!
Lại đây!
Ăn cái này đi!
Mẹ, nó ăn thiệt!
Ổng về rồi!
- Cậu đã thấy ổng?
- Thấy chiếc thuyền. Nhưng nó vẫn còn ngoài xa.
Tôi nghĩ là anh muốn biết.
Manolo!
Cám ơn.
Không có gì.
Santiago!
Santiago!
- Ổng đã về. Thằng nhỏ thấy chiếc thuyền.
- Ôi, cám ơn Chúa.
Cái gì vậy?
Hôm nay là Chủ nhật.
Em quên mất.
- Ông có sao không?
- Ta không sao.
- Để cháu giúp ông.
- Ta không sao, đã nói rồi!
Cháu chưa từng nghĩ... trong suốt cuộc
đời cháu có thể thấy một con cá như vầy.
Chúng nó hạ được ta rồi, Monolo.
Chúng nó đã hạ gục ta rồi.
Con cá...
...nó không hạ được ông.
Không.
Sau đó kìa.
Đàn cá mập.
Đàn cá mập.
Nè, khoan. Để cháu giúp ông.
Thôi mà.
Không, không. Làm ơn.
Cháu ở lại đây.
Cha!
Ta không sao.
Ta không sao.
- Ta khỏe.
- Con thấy rồi.
Cha khỏe.
Cha là một ông già cứng đầu.
Cha sẽ sớm đi thăm
cháu ngoại của cha chớ?
Phải. Tất nhiên.
Tất nhiên.
Sớm.
- Santiago!
- Họ đang gọi ông.
Ta không điếc.
Santiago! Đây đúng là một con cá bự.
Đây là một con cá vô địch!
Và vận xui của ông đã hết rồi, ông già!
Ông không còn xui xẻo nữa, Santiago!
- Ông có ngủ được không?
- Có.
- Ông có sao không?
- Chỉ đôi bàn tay.
Cháu đã câu được gì?
Một con trong ngày đầu, hai con
ngày thứ hai và hai con ngày thứ ba.
Rất tốt.
Cháu có thể đi câu lại với ông.
Cháu vẫn còn nhiều điều phải học.
Nè.
Chúng ta cần một cây giáo bén.
Và lúc nào cũng phải đem theo.
- Ta làm mất cây dao rồi.
- Cháu có cây khác.
Ông nghĩ thời tiết còn xấu
thêm mấy ngày nữa?
Ba hay bốn ngày.
Lúc đó đôi tay ta cũng sẽ lành.
Cháu sẽ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.
Ở ngoài kia ta đã nhớ cháu.
Con cá bự quá chừng.
Mất mát rất nhiều.
Nhưng cũng được rất nhiều.
Cháu thấy đó, cháu có thể tơi tả...
...nhưng không thể thua.
Ông nghĩ sao về đội Yankees?
- Họ sao rồi?
- Họ đã thắng!
- Hai lần.
- Ta không có radio trên thuyền.
Nói nghe coi.
DiMaggio, hắn có chơi không?
Có, hắn phong độ lại rồi.
- Hắn... hắn còn chấn thương không?
- Hết rồi!
- Hết rồi?
- Hắn chạy như một con nai!
- Vậy là ca mổ tốt, hả?
- Phải.
Thật tuyệt. Vậy thì... hắn sẽ...
hắn được sẽ lên đầu bảng chớ?
Chắc chắn rồi.
Hãy có lòng tin vào DiMaggio!
Cháu càng ngày càng giống ta rồi.