Tip:
Highlight text to annotate it
X
Phụ đề dịch bởi Nguyễn Tq.
thiennguyen1709@gmail.com
- Mừng sinh nhật con, Alice.
- Chào bố.
Hôm nay chúng ta có bệnh nhân mới.
Loại chó mà con thích đấy, biết không?
Con sẽ được xem nó sau khi đi học về.
Nó dễ thương quá!
Lại đây cậu bé.
Cảm ơn bố.
- Đoán xem tay nào.
- Tay phải.
Đúng rồi.
Một cái mặt dây chuyền. Thích quá!
Cảm ơn mẹ. Con yêu mẹ lắm.
Mẹ cũng yêu con.
Chúc mừng sinh nhật.
Ôi, bố làm buồn cười quá!
Giờ thì đi học đi.
Chúc mừng sinh nhật!
Đây rồi. Mày có khoẻ không?
Bố đã chữa hết bệnh cho mày chưa?
Không!
Xin lỗi chị. Um...
Loại này ít gây kích ứng da phải không?
- Chào mọi người.
- Chào Arthur.
- Chào sếp.
- Sợ lụt nghề hay sao mà tới đây làm thế?
Thường thì tôi sẽ làm. Nhưng cái đầu gối
của tôi chẳng đỡ hơn chút nào cả.
Thế nên tôi mới thuê một người trẻ trung hơn.
Rất cứng tay, thấy chưa.
Cứ giữ yên nó như thế nhé.
Đấy, thế là xong.
Chào chị. Xin lỗi, tôi chỉ muốn
tìm thuốc gì để chữa nhức đầu thôi.
Được. Mời chị vào.
Nhức đầu phải không, chị Brogan?
- Mary. Chị có sao không?
- À vâng, không sao.
Lúc nãy tôi không thấy ai khác vào cả.
- Hai người đi chung với nhau à?
- Cháu gái tôi. Deirdre.
- Chào cháu.
- Nó đến thăm tôi.
- Hình như cháu cần một ống thuốc khác.
- Để cô làm cho.
Vâng, cảm ơn cô.
Cô làm lại chỗ này lúc nào vậy?
Trông nó lạ quá.
- Mới gần đây thôi.
- Cũng phải chín tháng rồi.
Có khi hơn, vì họ mới chuyển đến đây mà.
Ventolin. Tôi cần xem toa thuốc.
Hình như tôi có đem theo.
Cái gì tôi cũng giữ cả.
- Cháu đến đây chơi bao lâu?
- May quá.
Ồ, cái này hết hạn từ năm ngoái rồi.
Hey.
Em ổn chứ?
- Anh đang làm gì thế?
- Em biết anh muốn làm gì mà.
Không!
Những thứ này cứ như là những lỗ đen vậy.
Chúng ta không thể
vứt đồ của Alice đi được.
- Không, chúng ta không thể giữ chúng nữa.
- Anh không hiểu sao?
Em chưa... em chưa sẵn sàng.
Nếu làm như vậy
thì chúng ta sẽ quên nó mất.
Vậy anh phải làm gì đây?
Anh có thể để em ra đi.
Không phải tại anh, Patrick.
Chuyện này không phải lỗi của anh.
Em biết không? Tất cả những gì
anh muốn là em được bình an.
Đưa em ra ga đi.
Cái gì thế?
Chúng sẽ đến chỗ Arthur nhờ giúp đỡ.
Ông ấy sẽ tìm được thợ sửa máy.
Nghe kìa.
Tiếng phát ra đằng kia khi gió lặng.
- Đây là chỗ nào thế?
- Anh không biết nữa.
Hay dữ
Nhìn chúng giống như bia mộ vậy.
Có xe đằng kia.
- Anh sẽ cố gọi ông ấy.
- Để em ra phía sau xem thử.
Ta về thôi.
Chuyện gì thế?
Louise.
- Nói gì với anh đi chứ?
- Anh à, em chỉ muốn đi ngủ thôi.
Louise, Patrick.
Arthur, ông làm gì ở đây?
Tôi chỉ muốn bảo đảm là
hai người có về nhà an toàn hay không.
- Ý ông là sao?
- Sao, có không?
Xe chúng tôi bị hư giữa đường.
Và chúng tôi đến tìm ông,
nhưng không gặp.
Thế này là sao, Arthur?
Ông tự nhiên vào nhà chúng tôi như vậy à?
Tật của nhà quê, có lẽ thế.
Hai người nói là đã đến chỗ tôi.
À, vậy thì hiểu rồi.
- Chuyện quái gì thế này?
- Được rồi, tôi đi đây.
Cậu làm việc tốt lắm, Patrick.
Chúng tôi rất vui vì cậu đã chọn Wakewood
và hy vọng cậu tìm được sự bình yên ở đây.
Vâng, chúng tôi ổn mà.
Còn cô thì sao, Louise?
Mọi thứ vẫn ổn đấy chứ?
Deirdre?
- Cháu có...
- Cháu đây rồi, cục cưng.
- Hôm nay cháu sẽ về nhà.
- Cô bé có sao không?
Không, cảm ơn.
- Bây giờ...
- Cháu nóng lòng quay về quá.
Dì biết mà. Thời gian qua nhanh thật.
Đây. Tiền mua cặp kính.
Đi thôi cháu yêu.
Alice có giọng nói rất dễ thương.
- Cho tôi biết tên của con gái tôi.
- Tôi không biết.
- Nói đi. Nói tên của con gái tôi đi.
- Tôi không biết, thật mà.
Tên của nó là Alice.
Nhưng mà, làm sao cháu của chị lại biết?
Những việc diễn ra tại Wakewood
không phải ai cũng biết được đâu.
Và nó là việc gì?
Xin chị, hãy sinh một đứa khác mà yêu thương.
Tôi không thể.
Tôi hiểu cảm giác của chị.
Không, tôi không nghĩ là chị hiểu.
Deirdre không phải là cháu của chị.
Vậy thì chị nói đi.
Chị muốn gặp lại con gái mình, đúng không?
Như vậy có được không?
Tôi không thể nói được,
nhưng đó là sự thật.
- Alô.
- Anh à.
Anh phải đến chỗ của O'Shea.
Em giúp anh được không?
- Không được.
- Anh đón em lúc 10 giờ nhé?
- Nhanh lên, nhanh lên. Vào đó đi.
Đi nào. Vào đó.
Nhanh lên. Đi tới nữa.
- Con này bị sốt cao quá.
- Ừ, nó sốt rồi.
Tôi sẽ chích thuốc cho nó.
Em chuẩn bị cho anh 35ml
và có lẽ cả thuốc chống nhiễm trùng nữa.
Nhanh lên, đi tới.
Đi tới đó! Lẹ lên. Đi tới nữa!
- Kéo nó dậy. Kéo nó dậy.
- Đi tới đó.
- Nhanh lên, đứng dậy. Đứng dậy ngay!
- Nó không chịu đứng dậy, bố.
Coi nào!
Coi nào!
- Mày làm gì thế?
- Đưa tôi xem.
- Shh, đàn bà!
- Để tôi thử làm ngay tại chỗ nó đứng luôn.
- Cái con chết tiệt.
- Yên nhé.
Chúng ta phải đưa nó vào giá kẹp thôi.
Đi nào! Đi nào!
- Đừng làm thế, Mick.
- Đừng khó chịu vậy chứ.
- Ra khỏi đó ngay, Mick!
- Đi mau! Đi mau!
- Nhanh lên!
- Bố, ra đi! Đi mà bố.
Ra khỏi đó đi! Kéo nó lên!
Kéo nó lên! Kéo nó lên!
Mở cửa trước ra!
Không được! Bị kẹt rồi! Đẩy đi!
Bố ơi! Bố!
Bố ơi.
Cậu đã làm hết sức mình rồi.
Tôi nghĩ ông nên tìm người khác
để thay thế tôi.
Chúng tôi sẽ rời Wakewood.
Đây là một cú sốc đối với hai người.
Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện.
Arthur.
Chúng tôi không ở lại đâu.
Kể tôi nghe về con gái của cô nào.
- Đây không phải là lúc.
- Tôi nghĩ đã đến lúc rồi.
- Arthur...
- Nghe tôi nói.
Nghe tôi nói này.
Tôi có thể đưa con gái của cô cậu trở về,
trong một thời gian ngắn
để hai người gặp nó, lại được ôm nó
vào lòng, và nói lời tạm biệt.
- Như vậy sẽ xoa dịu nỗi đau của hai người chứ?
- Đùa thế không vui đâu.
Nếu cô bé đã chết trong vòng một năm,
tôi có thể đưa cô bé trở lại.
Nhưng chỉ được ba ngày thôi.
Đối với nhiều người như vậy là quá đủ.
Thật là lố bịch. Đúng là nhảm nhí.
Thôi được. Thôi được.
Nhưng hãy làm điều này, Patrick.
Trước khi cậu từ chối đề nghị của tôi...
...hãy hỏi vợ của cậu.
Cô ấy biết đấy.
- Em đã kể hết rồi.
- Em chưa kể gì với anh cả.
- Em à, ngừng lại đi.
- Ngừng lại? Ngừng cái gì?
- Anh nghĩ em đang làm gì?
- Coi nào em.
Đi mà. Xin em đấy. Cứ nói thẳng với anh.
Em đã nhìn thấy gì?
Em đã nhìn thấy gì?
Em thấy gì đó giống như...
Cái gì?
Một sự chào đời, chắc vậy.
Và?
Em tin ông ấy.
Patrick, em tin những gì Arthur nói.
Nếu chúng ta làm việc này, em sẽ ở lại chứ?
Louise?
Em chỉ muốn được gặp lại nó.
OK.
Nhưng đâu có đơn giản vậy, phải không?
Dù cho chúng ta phải nói dối,
không phải rất đáng làm hay sao?
- Tên của con gái hai người là gì?
- Alice.
Alice Hannah Daley.
Alice Hannah Daley.
- Cô bé thích buổi sáng hay buổi tối?
- Buổi sáng.
- Da cô bé ẩm hay khô?
- Ẩm.
Cô bé có thích mèo, bò, hay ngựa không?
Ngựa. Nhất là ngựa con.
- Tóc cô bé dầy hay mỏng?
- Tóc hơi dầy, phải không?
Khá dầy.
- Cô bé đã được sinh ra vào ngày nào?
- Ngày 22, tháng Mười.
Con gái của hai người
đã được chôn bao lâu rồi?
Patrick, con gái của cậu
đã chết và chôn được bao lâu rồi?
Đã được mười một tháng,
hai tuần, hai ngày.
Đây là điều chúng tôi có thể làm.
Con gái của hai người sẽ được quay về.
Hãy tận dụng thời gian.
Sau đó cô bé sẽ quay về với rừng.
- Sự sống của bé chỉ là tạm.
- Nó sẽ bình thường chứ?
Ừ, khá bình thường. Tim nó vẫn đập,
nó vẫn hít thở
và cô bé sẽ nhớ những ký ức
đã có với hai người, hầu hết ký ức.
Nó sẽ chỉ kéo dài trong ba ngày,
trong thời gian đó hai người phải giữ Alice
ở trong vùng của ngôi làng Wakewood.
Những chiếc cối xay gió nằm ngoài địa phận.
Hãy lấy chúng làm mốc.
Đó là một quy luật tự nhiên.
Sao chỉ có ba ngày?
Chúng ta kéo lại sự sống của một người chết.
Ba ngày là những gì chúng ta có được.
Có lẽ nó phản ánh các giai đoạn của
sự sống. Sinh ra, sống, chết.
Tôi cũng không rõ.
Bây giờ, để làm được điều này,
chúng ta cần một cái xác.
Và như hai người đã biết,
gần đây một thảm kịch đã xảy ra
trong cộng đồng của chúng ta.
Có lẽ ta nên thuyết phục gia đình họ.
Nghi lễ hồi sinh sẽ trói buộc
gia đình cậu với Wakewood.
Hai người sẽ ở đây suốt đời
và cậu sẽ chăm sóc hết mình cho gia súc
mỗi khi ngôi làng này cần đến cậu.
Giao ước thế có được không?
Chúng tôi chỉ muốn được gặp lại nó.
Vậy thì sẽ gặp.
Cô đã ở đó. Vợ của bác sĩ.
Vâng.
- Ngồi đi.
- Cảm ơn.
Chị O'Shea,
tôi xin chia buồn với nỗi đau của chị.
Trong lòng tôi, ông ấy
vẫn là chàng thanh niên mà tôi đã gặp.
Con gái chúng tôi đã bị giết năm ngoái.
Nó là đứa con duy nhất của chúng tôi.
Khi nó ra đời, mọi việc không được suôn sẻ.
Tôi không thể sinh được nữa.
Tôi biết lúc này là rất đau khổ
đối với chị ...
...nhưng tôi muốn xin chị
cho phép chúng tôi lấy xác anh ấy
để đưa con gái chúng tôi trở về.
- Cô không biết mình đang xin gì đâu.
- Phải, chị nói đúng. Tôi không biết.
Nhưng mà tôi phải gặp lại nó.
Hiên giờ hai người sống ở Wakewood phải không?
Nhưng nó không phải là một phần của hai người.
Giống như cô cậu chỉ đang ghé thăm.
Tôi không thể hình dung được nó ra sao.
Chúng tôi đều được sinh ra tại đây.
Chị O'Shea,
chúng tôi rất hạnh phúc ở Wakewood.
Đứng lên cho tôi.
- Không, không ổn.
- Cái gì?
Tôi không biết là gì, nhưng nó không ổn.
Tôi không chấp nhận.
Peggy, họ phải xin phép đấy.
Chị đang buồn.
Có điều gì đó mà tôi không thích.
Họ phải xin phép chị,
nhưng chị cũng phải đồng ý, Peggy.
Đó là cách duy nhất để tiếp tục chuyện này.
Chị cũng muốn gặp lại Mick chứ, hả?
Anh sẽ không từ chối tôi đưa Mick về đâu.
Họ cần chị giúp.
Cậu sẽ phải cung cấp một di vật của Alice
để tiến hành nghi lễ.
Như cái gì?
Trong trường hợp này,
chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.
Con gấu bông của nó nhé?
Di vật cần có quan hệ mật thiết hơn.
Như một nắm tóc.
Chúng tôi đâu có thứ gì như thế.
Bất kể là vật gì,
thì nó cũng phải là của riêng Alice.
Một cách thuộc thể, và tự nhiên.
Rất tự nhiên.
Hai người hiểu không?
Em có nghĩ Peggy biết không?
Em sẵn sàng chưa?
Xin chào đón hai người.
Đến đây.
Trước tiên phải làm nát lồng ngực.
Thời xa xưa thì họ làm
bằng cách dùng búa đập.
Tốt lắm, thế là được rồi!
Patrick, giúp tôi một tay.
Bây giờ chúng ta phải cắt xương sống.
Cậu làm giúp tôi được không, Patrick?
Chúng ta cần có di vật.
Rất tốt.
Theo cơn gió lộng người bay,
giữa bên này và bên kia,
từ cõi mịt mùng
người nhìn qua bến đáp
xem những thử thách của kẻ sống
và sự thức dậy của kẻ chết.
Bây giờ hãy giúp chúng tôi gọi Alice,
và mang cô bé trở lại trong ba ngày
và sau đó quay lại.
Về với rừng cây. Nằm lại nơi gốc rễ.
Về với rừng cây. Nằm lại nơi gốc rễ.
Hãy lấy đôi bàn tay này.
Alice.
- Lấy xương này.
- Alice.
- Lấy trái tim này.
- Alice.
Và, Alice, lấy đôi mắt này.
Đưa anh ta xuống.
Bây giờ chúng ta cần máu tươi.
Máu của phụ nữ càng tốt.
Cắt đi.
Đến đây, đến đây nào.
Lui lại, lui lại.
Hãy cảm nhận sức mạnh của sự biến hoá
lan toả qua thân thể các người.
Quay mặt đi! Quay mặt đi!
Hãy nhắm mắt lại!
Cô bé đây rồi. Cô bé đây rồi.
Cô bé đây rồi.
Cô bé đây. Cô bé đây.
Cô bé đây.
Ôi con tôi. Ôi con tôi.
Con gái tôi. Alice.
Tóc con mọc dài quá.
Con có một giấc mơ lạ lắm.
Giờ thì hết rồi.
- Mắt nó màu nâu.
- Ừ, mắt của Mick màu nâu mà.
- Alice đâu rồi?
- Đang thay đồ.
- Chào con yêu.
- Con ngủ có ngon không?
Nhà mình nhìn lạ quá.
- Nhà...
- À, phải. Um...
- Chúng ta đến đây nghỉ mát.
- Chắc là con ngủ suốt đường đi rồi.
Đây có phải là sự thật?
Đuổi theo con nè.
Không, con không bắt được bố đâu.
Oh, Alice.
- Nhanh lên, bắt đầu đếm đi.
- Một, hai, ba, bốn,
năm, sáu, bảy, tám, chín, mười,
11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20.
Được rồi, mẹ đi tìm đây!
- Bắt được anh rồi!
Mẹ bắt được bố rồi!
Bố đã là tù binh! Tới phiên con đấy!
Alice!
Ra đây đi con! Con đâu rồi?
Alice!
Alice?
Alice!
Al!
Alice!
Đâu rồi!
Alice.
Này cục cưng. Con có sao không?
Cái đó để làm gì vậy?
Bố không biết. Có lẽ họ treo nó lên
để doạ mấy con chim khác.
- Nè, bố tìm thấy cái này.
- Cái gì vậy?
Chọn một tay đi.
- Chọn tay khác đi.
- Sai rồi.
Con có nhớ đã nhận được nó khi nào không?
Bố đã tặng con trước đây.
Đi thôi con. Tới lúc về rồi.
Mẹ ơi, đêm qua mẹ có nghe tiếng nhạc không?
- Nhạc gì hả con?
- Nhiều giọng nói, hát lên tên con đấy.
Chúng ta sẽ đưa nó về
rồi bố sẽ khâu lại cho nó.
Nó không có vòng cổ.
- Bố ơi.
- Uh-huh?
Con làm được không?
Ừ, con đeo mấy cái bao tay đó vào đi.
Rồi, giữ chặt. Giữ nó thật chặt.
Nào, tốt.
Bây giờ mở nó ra. Lấy cây kia.
Khoan đã.
Con đẩy nó qua rồi kéo lên.
Thế.
Người ta không nên hại thú vật, phải không?
Phải, họ không nên.
Và thú vật cũng không nên hại con người nữa.
Chà, chuyện đó thì hơi khác một chút,
con biết đấy.
Nghe nói tối qua hai người gặp rắc rối.
- Ừ, có thể nói vậy.
- Mm.
- Bố, chúng ta nuôi nó được không?
- Được thôi, tại sao không.
- Mẹ nói là nuôi được.
- Ồ, mẹ nói vậy à?
- Con sẽ gọi nó là Howie.
- Howie? Tên hay lắm.
Đừng làm cho lời chia tay trở nên khó nói.
- Ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
- Anh đi lấy thêm mền đi.
- Ừ.
Ngày xửa ngày xưa,
có một cô bé nhanh nhảu tên là Alice.
- Không, tên là Louise.
- Chuyện này kể về mẹ, phải không?
Ok, tên là Louise, và cô ấy
sống với các anh chị em của mình.
- Và con chó chăn cừu nữa.
- Và con chó chăn cừu.
Và họ sống trong một căn nhà to trên đồi
nhìn xuống thành phố.
Ngôi nhà có một bãi cỏ
và một vườn cây.
And every year the trees...
Chào, Alice. Cháu khoẻ không?
Cháu có muốn đến chỗ bác
để cưỡi ngựa không?
Bố, con muốn đi cưỡi ngựa.
- Chị O'Shea, chị thật tốt khi...
- Alice muốn cưỡi ngựa với chúng tôi.
Và con ngựa cũng cần chạy nhảy.
Tôi sẽ đưa cháu về sau.
Tôi rất tiếc,
nhưng mà, hôm nay chúng tôi có kế hoạch khác rồi.
- Không, bố ơi, con muốn đi ngay.
- Yên nào con.
- Mẹ, con được rủ đi cưỡi ngựa.
- Oh?
Hay là tất cả cùng đến nhé?
Này con, để chúng ta ăn sáng đã
rồi mẹ suy nghĩ nhé.
Ok.
Giữ cho nó tỉnh táo.
Bây giờ, cháu có muốn thử
nhảy một cú không?
Chị nghĩ nó đã sẵn sàng chưa?
Con bé còn chưa cưỡi ngựa lần nào.
Sẽ ổn thôi. Con bé có khiếu lắm.
Thấy chưa? Không việc gì phải lo.
Chúng tôi có trà và bánh ở trong nhà.
Anh chị có muốn vào không?
- Alice, đi được chưa con?
- Để nó chơi xong đã.
Chúng tôi sẽ vào khi nó chơi xong.
Sẽ không lâu đâu, tôi hứa đấy.
Alice, có một trò chơi
mà bác nghĩ cháu sẽ thích.
- Trò gì vậy?
- Giải đố.
Bác sẽ hỏi, cháu trả lời, và bác tính điểm.
Nào, Alice Daley, tên cháu là gì?
Rồi, bác hiểu rồi.
Mỗi lần cháu nhắm mắt lại
lúc cháu thấy mệt,
cháu nhìn thấy gì,
màu vàng hay màu nâu nhiều hơn?
Thấy một hình màu đỏ rất to.
Cứ tự nhiên, thêm một chút nữa đi Patrick.
Có lẽ chúng tôi nên xem Alice thế nào.
- Ừ.
- Họ sẽ sớm vào nhà thôi.
Cho bác xem tay cháu nào.
Ngày sinh của cháu là ngày nào?
Thôi bác biết rồi, một chú chim đã nói cho bác,
nhưng nếu cháu không chịu hợp tác,
thì bác không nghĩ là
cháu sẽ có cơ hội cưỡi ngựa nữa đâu.
Alice, cháu có phải là
một đứa bé bình thường không?
Tại sao bà lại hỏi thế?
- Tại sao bà không nhìn tôi?
- Ta đã thấy quá đủ rồi.
- Chuyện gì thế, con yêu?
- Con không thích bà đó.
Nó không ổn.
Hai người phải đưa nó trở lại.
- Alice.
- Al, đợi đã.
Alice!
Peggy biết rồi. Lợi dụng lúc này
mà trốn khỏi Wakewood thôi.
Vậy thì chúng ta đi ngay.
Em lấy xe đi.
Hey, Alice!
Mẹ sẽ đến đón chúng ta, được chứ?
Bà O'Shea có làm con sợ không?
Alice.
- Alice!
Mở cửa ra!
- Chuyện gì vậy?
- Mở ra!
Chuyện gì xảy ra với nó vậy?
- Quay lại. Quay lại!
- Nó có sao không?
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Chúng ta đã cố ra khỏi đây.
Chuyện gì vậy?
Howie, giỏi lắm!
Chúng ta bị kẹt rồi.
Anh có nghe gì không?
Chúng ta phải đưa Alice về với lòng đất,
là nơi thuộc về nó.
- Làm ngay.
- Ba ngày. Chúng tôi còn một ngày nữa.
- Chúng ta không thể chậm trễ.
- Các người đã cố bỏ đi.
Này khoan đã.
Bà ta làm Alice rất sợ hãi.
- Điều đó là cần thiết.
- Như vậy là độc ác.
Tôi thấy rất thất vọng.
Cậu phải làm đúng luật, Patrick.
Tôi tưởng đã nói rõ cho cậu hiểu rồi chứ.
- Từ bỏ ngày cuối cùng đi.
- Làm ngay.
- Đưa nó về, cho an toàn.
- Các người không được lấy nó.
- Louise, tốt hơn là cô đem nó ra đây.
- Các người không được bắt con tôi.
- Chúng tôi muốn cô cậu làm vậy.
- Mẹ. Sao họ lại ở đây?
- Không sao đâu.
- Ba ngày, Arthur.
Tôi sẽ chiến đấu với tất cả mọi người
ở đây nếu cần. Có hiểu không?
Patrick, chúng tôi đến để nói chuyện,
và có vài người ở đây
tin rằng có điều gì đó không ổn,
điều gì đó nằm ngoài dự tính.
- Cậu có thấy gì lạ không?
- Không, không thấy gì cả.
Cậu phải cho tôi biết
nếu cậu phát hiện điều gì khả nghi,
bất cứ gì khác với những điều đã bàn,
cậu hiểu chứ?
Cả chi tiết nhỏ nhặt nhất
cũng có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Nó ổn mà. Nó vẫn là con gái chúng tôi.
Trong một ngày nữa.
Alice, đợi ở đây.
Patrick?
Ôi Chúa ơi.
Em không hiểu.
Sao họ lại làm thế với Howie?
- Em có chắc là họ làm không?
- Anh đang nói gì vậy?
Alice.
Đưa tay cho bố xem.
- Đây có phải là trò chơi không?
- Phải, một trò chơi.
Alice, đưa tay bố xem nào.
Alice, lên phòng của con chơi đi.
Sao vậy?
- Louise.
- Lên lầu.
Hôm nay là ngày cuối cùng của Alice.
Hôm nay hai người phải thật mạnh mẽ.
Nhưng nó sẽ muốn ra đi.
Chị không cần thuyết phục đâu.
Thứ này dùng để đeo vào cổ nó.
Chúng tôi gọi nó là "dây trói".
Chị sẽ thấy nó giúp con bé bình an.
Được.
Nếu nó trở nên kích động,
chị có thể cột quanh cổ tay nó.
Mary, tôi cần nói chuyện
với chồng tôi một lát.
Em không làm được. Em chưa chuẩn bị.
Em không thể.
Chúng ta nên chạy đi.
- Chuyện này thật sai lầm.
Alô?
Ừ được rồi. Ngày mai tôi sẽ tới.
Được, 20 phút nữa.
- Không.
- Anh phải đi.
Em muốn họ kéo tới đây
gõ ầm ĩ nữa à?
Em nhớ giữ bà ấy tránh xa Alice.
Tôi sẽ trở lại trước nửa đêm
và chúng ta sẽ vào rừng.
Alice?
Hey.
Khi nào thì em bé ra đời?
Cái gì?
Alice?
Con đâu rồi?
- Anh làm gì được không?
- Chúng ta có thể cho nó chết êm ái.
Chích thuốc à?
Không, nó to quá.
Alice. Alice! Con ơi...
Alice! Alice!
Đến lúc vào rừng rồi.
Thú vị thật.
Arthur.
Ra khỏi nhà này ngay.
Đừng nhìn nó.
Ben, đừng nhìn vào nó.
Nhìn đi chỗ khác.
Đừng nhìn nó. Quay mặt đi, Ben!
Trở về với rừng cây,
và nằm lại với gốc rễ.
Trở về với rừng cây,
và nằm lại với gốc rễ.
Trở về với rừng cây,
và nằm lại với gốc rễ.
Trở về với rừng cây,
và nằm lại với gốc rễ.
Tôi sẽ gặp ông sau.
Nào...
Không có tác dụng với tôi đâu.
Alice?
Patrick, Alice có ở đây không?
Nó có đi cùng anh không?
Nghe này, anh nghĩ Alice
đã làm gì đó...
- Nghe em này.
- Không, nghe anh nói, Louise.
Patrick, em có thai rồi.
Không, em không có.
- Em không thể. Vậy là vô lý.
- Em biết, nhưng em có mà.
Alice đã phát hiện ra.
Ý em là... con bé đã biết trước rồi.
Em tìm nó khắp nơi.
Em nghĩ có lẽ nó tới đây.
Ừ, ừ. Anh nghĩ nó đã ở đây.
Nhìn này.
Ôi trời...
Nó có thể đi đâu được chứ?
Về nhà, dù sớm hay muộn gì.
Chúng ta đã làm gì thế này?
- Nó bị sao vậy?
- Anh không biết.
Có gì đó trên mặt đường.
Ôi Chúa ơi.
Vào xe.
Mẹ!
Alice?
- Bố mẹ định bỏ con đi.
- Bố mẹ không biết con ở đâu.
Con đây này.
Bố, con chết rồi phải không?
Bố có thứ này cho con, Alice.
Con có muốn bố đeo giúp con không?
Cảm ơn bố.
- Bố yêu con.
- Con yêu bố. Và mẹ nữa.
Mẹ cũng yêu con.
Con muốn ở lại với bố mẹ.
- Cái gì thế? Chuyện gì vậy?
- Chúng tôi tìm thấy nó trong rừng.
- Mọi việc rối lên cả rồi.
- Anh đã làm gì vậy?
- Tôi nghĩ nó ngừng thở rồi.
- Nó không bất tỉnh mãi đâu.
- Cái dây trói tôi đưa anh đâu?
- Không, tôi không đem theo.
Cầu cho chúng ta sống sót.
Cho con xuống đi.
Con không muốn quay lại đâu.
Con không muốn lại ở một mình nữa.
Sao bố lại ép con làm điều này?
Chúng ta sắp tới rồi.
Patrick?
Đến nào, Alice. Tới lúc rồi.
Alice!
Stop!
Mẹ.
11 tháng, 2 tuần, 2 ngày.
- Cậu đã lừa tôi, Patrick.
- Chúng tôi chỉ muốn gặp lại nó.
- Ông muốn giữ chúng tôi lại đây.
- Nó chết được bao lâu rồi?
Một năm...
Một tháng, vài ngày.
Thả tôi ra. Tôi có thể giúp.
Dây trói sẽ thả cậu ra
khi nó đã về lại lòng đất.
- Mẹ ơi!
- Arthur, nó sẽ giết vợ tôi mất!
Mẹ đâu rồi?
Hy vọng là không.
Mẹ!
Bố ơi!
Alice!
Alice!
Alice!
Mẹ!
Alice, mẹ đây!
Này con yêu.
Sao mẹ lại bỏ chạy?
Vì mẹ sợ.
Mẹ còn sợ không?
- Không còn sợ lắm.
- Con cá là còn.
- Có lẽ là một chút.
- Nhưng giờ thì mẹ có thể đến với con.
Mẹ biết, nhưng...
...mẹ mệt quá.
Mẹ ơi.
Ừ, con yêu.
Con ôm mẹ được không?
Dĩ nhiên là được.
Mẹ xin lỗi.
Ổn rồi. Vào giường thôi.
Có chăn êm nệm ấm.
Gần tới rồi.
Để mẹ dọn giường nhé.
Xong rồi đây.
Con có thoải mái không?
Ngày xửa ngày xưa,
có một cô bé
đi thật xa vào một khu rừng.
Cô bé đi, đi mãi
cho đến khi cô bé phát hiện
ra mình đã lạc đường,
và dù cho bóng tối đang kéo đến
cô gái nhỏ biết rằng
mình không còn xa nữa.
Ngôi nhà nhỏ và sự an toàn
chỉ còn cách vài bước chân.
Chỉ còn vài bước nữa
là cô bé sẽ được hạnh phúc mãi mãi.
Cánh cửa mở ra...
...và cha mẹ của cô bé
ôm cô ấy vào lòng...
...vào hơi ấm gia đình.
Rồi cánh cửa khép vào
bỏ lại cái lạnh và bóng tối...
...và đêm khuya.
Louise.
- Cứu em!
- Patrick!
Cứu em với!
Không!
Louise! Louise!
Louise!
Họ đi rồi, Patrick.
Cậu sẽ không tìm thấy họ đâu.
Tôi đã cố nói với cậu
là sẽ có hậu quả mà.
Mọi thứ thế nào?
Ổn mà.
- Còn Alice?
- Con bé tuyệt lắm.
Em và con nhớ anh lắm.
Nó đang nôn nóng chờ em bé.
Thật à?
Em nhớ được những gì?
Em cũng không biết nữa.
Em sẽ vào ngay đây..