Tip:
Highlight text to annotate it
X
Từ trong tiếng lặng
Trong màn đêm thâu
Vang xa vời vợi
Lời ru
Tâm hồn, con đang rũ bỏ tâm hồn mình.
Trái tim con không còn lành lặn,
Bởi tình yêu
Bởi tình yêu.
Vì tình yêu đã đi rồi.
Bị bỏ rơi trong đêm tối.
Hằn sâu trong tâm trí
Sự ân hận.
Của kẻ phản bội.
GÃ RIPLEY TÀI BA
Sangeras - Subteam Vnbits
Nếu tôi có thể quay lại.
Nếu tôi có thể xóa bỏ mọi thứ,
được bắt đầu bởi chính mình.
Bắt đầu từ việc mượn một bộ vét.
Ôi thiên đường mỏng manh
Với niềm vui trong sáng
Khi yêu
Khi được yêu
Bài hát ru ngân lên,
rồi chìm vào im lặng.
- Frances, thật là thú vị.
- Tôi rất vui mừng. Xin cảm ơn.
Xin chúc mừng.
Thật tuyệt diệu.
Quá là thú vị.
Herbert Greenleaf.
Vợ tôi, Emily.
Cám ơn ông.
Tom Ripley.
- Anh có khỏe không?
- Anh từng ở Princeton thì phải.
Rất có thể anh quen con trai chúng tôi.
***. Dickie Greenleaf.
Tôi không thể không
nhận ra cái áo vét của anh được.
Vâng.
Khóa 56.
Dickie dạo này khỏe không?
Chúng tôi rất vui khi được gặp ông bà.
Tôi hi vọng các bạn sẽ ra ngoài
và đến thăm chúng tôi.
- Cảm ơn lòng tốt của bà.
- Cả hai người.
- Herbert?
- Đúng vậy, anh cũng hi vọng điều đó.
Tất nhiên, quan niệm của Dickie
là âm nhạc chỉ có jazz.
- Ồ vâng.
- Nó có một cái kèn sax.
Với lỗ tai tôi,
jazz toàn là tiếng ồn.
Tiếng ồn kiểu sấc láo.
- Rất vui khi gặp hai người.
- Cả anh nữa.
- Chào ngài.
- Chúng tôi sẽ gặp anh tại xưởng tàu.
- Tôi hi vọng vậy.
- Tuyệt.
Tôi phải chạy đây !
Tôi muộn quá rồi !
- Anh chơi tuyệt lắm!
- Cô hát cũng hay tuyệt.
Họ là đôi uyên ương phải không ?
Phải.
Đặc biệt với thanh niên.
- Cảm ơn vì cho mượn áo vét.
- Cảm ơn vì lấp chỗ trống cho tôi.
Để ý cái cổ tay nhé.
Tạm biệt, Fran.
Tin tôi đi.
Mua của IBM đi, trước khi nó tách cổ phiếu.
Ông sẽ đặt mình
vào sự may rủi đấy.
Ông nghĩ thế sao ?
Tôi xin lỗi.
Xin lỗi nhé.
Anh hẳn từng nghe
Dickie từng sống ở Ý.
Vùng Mongibello.
Phía nam Naples.
Hầu như tôi chẳng
biết gì về nơi ấy.
- Xin chào ngài.
- Frank.
Marge,
con bé của nó,
hình như đang viết
sách sếch gì đó.
Chúa mới biết được
nó đang làm gì.
Dựa theo báo cáo chi tiêu, chúng dành
cả ngày chơi ở bờ biển hoặc ở du thuyền.
Đó là tài năng của con tôi đó,
tiêu tiền của bố mẹ.
Anh có từng nghĩ đến việc
đi đến Ý không, Tom ?
Để thuyết phục con trai tôi
trở về nhà không?
Tôi sẽ trả cho anh...
1000 đô.
Vâng, tôi từng rất muốn
đến châu Âu, nhưng thưa ngài...
Tốt. Giờ thì anh
đã có lí do để đi rồi.
Bá tước Basie.
Công tước Ellington ?
Mình không biết.
Mình không biết.
Mình không biết.
Dizzy Gillespie.
Ngày Valentine vui vẻ của tôi.
Ngày Valentine vui vẻ của tôi.
Ngày Valentine ngọt ngào, vui vẻ của tôi.
Mình không biết đấy là
tiếng đàn ông hay đàn bà nữa.
Charlie Parker ?
Charlie Parker.
Mình biết. Nghệ danh là Bird.
Đúng rồi.
- Đây. Tôi cầm cho.
- Cảm ơn.
1000 đô hẳn sẽ
có ích một lúc nào đó.
- Vâng.
- Tôi sẽ nhận cho.
- Cảm ơn.
- Thưa ngài, ngài sắp có chuyến đi dài đấy.
Ngài Greenleaf là bạn thân thiết
với người vùng Cunard..
Tôi bảo này, nếu nói ra cái tên Greenleaf,
sẽ mở được nhiều cánh cửa đấy.
- Anh biết nói tiếng Anh chứ ?
- Xin hỏi tên anh là gì ?
- Ripley.
- Theo tôi. Đừng sợ.
- Chỗ này, ngài Ripley.
- Được rồi.
Đằng kia.
Cái đó.
- Cái này.
- Khoan đã, thế này thôi à. Đếm lại đi.
Xin hãy để ý.
Mỗi một va-li thôi hả Ripley ?
- Đúng vậy.
- Xin hãy để ý.
- Bí mật của anh là gì?
- Xin lỗi?
Không, chỉ là...
Anh là người Mỹ phải không?
Không, chỉ là...
Tôi có quá nhiều hành lý,
còn của anh rất đơn giản gọn gàng.
Thật là bẽ mặt,
chắc anh biết.
Nhân tiện tên tôi là Meredith,
- Xin chào, tôi là Dickie.
- Meredith Randall.
- Vâng, Dickie Greenleaf.
- Xin chào
Anh không phải thuộc dòng họ
Greenleaf kinh doanh tàu biển.
Tôi đang cố thế đây.
Cố để nhảy ra khỏi những con tàu.
Vậy người ta đã để
hành lý của anh ở nhầm chỗ à?
Chỉ là, anh vừa
đứng ở khu chữ cái "R".
Tôi nghĩ là tôi
đã thấy anh ở đó.
Bố tôi muốn tôi
quay về New York.
Ông ấy đóng thuyền.
Còn tôi thích lái nó hơn.
Vì vậy tôi đi đó đây
bằng họ của mẹ.
- Tên đó là...
- Emily.
Tôi đùa ấy mà.
Anh biết không,
điều vui không kém là...
Tôi cũng không phải họ Randall.
Họ của tôi là Logue.
- Giống tên của...
- Dòng họ Logue kinh doanh dệt may.
Đang cố để giũ bỏ hết những bộ váy.
- Tôi đi bằng họ của mẹ tôi.
- Randall.
Đúng vậy.
Vậy là đến Rome rồi.
- Chúng ta là cộng sự trong việc cải trang đấy.
- Tạm biêt.
“Vị hôn thê có một khuôn mặt. “
Là Bird.
“Đây là khuôn mặt mình. “
Em đoán là anh chưa đọc
chương mới viết của em.
Anh sẽ đọc mà, Marge.
Anh hứa đấy
Tại trời quá nóng thôi.
Nếu em làm bữa tối chỗ em tối nay.
có lẽ anh sẽ đọc sau bữa tối.
Dickie Greenleaf?
- Ai vậy?
- Là Tom. Tom Ripley.
Tom Ripley ?
- Chúng ta từng học chung ở Princeton.
- Đúng vậy.
Chúng ta có quen biết nhau không nhỉ?
Xin chào.
Tôi quen biết anh, vì vậy...
tôi đoán có lẽ anh cũng quen biết tôi.
Princeton giống như một màn sương.
Nước Mỹ giống như một màn sương.
Đây là Marge Sherwood.
Tom-- Xin lỗi, là gì cơ?
- Ripley.
- Anh khỏe không ?
Cô khỏe không, Marge ?
- Anh đang làm gì ở Mongi vậy?
- Không làm gì.
Không làm gì cả.
Chỉ là đi ngang qua.
- Đi ngang qua?
- Vâng.
Anh trông trắng thật.
Em từng thấy gã trắng trẻo
nào chưa, Marge ?
Thực tế là xám xịt.
Chỉ là do chất nền thôi.
- Anh nói lại đi ?
- Anh biết đấy, kem nền ấy mà.
Hài hước thật.
Margie thích thế
vì cô ấy cũng rất trắng.
Đúng vậy, và anh chẳng hài hước tẹo nào.
Anh nên đến và dùng bữa trưa
cùng chúng tôi trước khi đi.
- Phải không, Dickie ?
- Tất nhiên, lúc nào cũng được.
Đúng là tình cờ.
Anh không nhớ ra anh ta.
Tếu thật.
Silvana ! Này em !
Anh đã tìm xem suốt.
Em đã trốn ở đâu vậy?
Hôm nay anh mới tìm em. Anh
đi hưởng thụ ở đâu cả tuần vậy ?
Em lúc nào cũng công việc.
Thôi nào. Lên đi.
Cùng một con bé người Mỹ phải không?
- Ôm anh chặt vào.
- Em ghét anh.
- Hả ?
- Em ghét anh!
Đột nhiên anh lại quên mất
em ở chỗ nào à?
Anh biết. Anh đến muộn.
Anh đáng ghét lắm.
- 4 giờ rồi đấy.
- Anh vừa ngủ dậy.
Anh xin lỗi.
- Anh vừa ngủ dậy cơ đấy.
- Fausto và anh lái thuyền ra biển.
Bọn anh câu cá đến tận chiều,
và chẳng câu được con nào.
Phải rồi, chúng em thì đã ăn hết sạch
mà không có anh.
- Chúng em sao ?
- Vâng.
- Tom Ripley đang ở đây.
- Ai cơ ?
- Tom.
- Chào anh.
- Chào anh.
- Anh sao vậy? Tưởng anh biến mất rồi nữa.
- Mọi người vừa ra ngoài tiệc tùng à?
- Không.
- Không, vẫn ở đây thôi
- Tom đã kể cho em về chuyến đi của anh ấy.
Anh ta làm em cười
suýt chảy máu mũi.
- Hay lắm à ?
- Anh im đi.
Anh xin lỗi mà.
Anh thật đáng khinh.
Nhưng anh yêu em mà.
- Em có yêu anh không nào?
- Tôi đang để ý đấy.
Anh pha cho tôi một cốc martini được không?
- Được thôi.
- Để em làm cho
Tôi sẽ làm một ly martini ngon khó tin.
Ai chả có tài năng của mình.
Của anh là gì?
Giả mạo chữ ký,
nói dối, đóng giả
bất kỳ ai.
Ba cơ à. Người ta không nên
có nhiều hơn một tài năng.
Được rồi, thử đóng giả ai đó xem nào.
- Bây giờ luôn ?
- Ừ.
Tài năng duy nhất của con tôi là...
tiêu tiền của bố mẹ.
- Cái gì ?
- À, tôi thích lái tàu.
Tin tôi đi,
tôi thích lái tàu.
- Chỉ có điều, tôi lại đóng tàu.
- Dừng lại !
- Còn người ta thì lái chúng.
- Quá nhiều rồi!
Anh làm tôi dựng tóc gáy rồi này.
À vâng. Jazz.
Jazz. Hãy nghe thử.
Nó chỉ là...
những tiếng ồn xấc láo.
Tôi cảm tưởng như lão ta ở đây vậy.
Kinh khủng, như là lão khọm già đang đứng đây.
Quá tài giỏi.
Giỏi quá ! Sao anh biết ông ta ?
Tôi đã gặp ở New York.
Marge ! Marge, sợ quá.
Em phải nghe anh ta nói.
Hãy gặp bố anh,
Herbert Richard Greenleaf đệ nhất.
Rất vui khi gặp cô.
Dickie thật biết chọn người.
- Quá giỏi !
- Tôi nghĩ Emily cũng cho là vậy.
- Em không hiểu gì cả.
- Quá giỏi.
Anh có từng nghĩ đến việc
đi đến Ý không, Tom ?
và, mang nó trở về ?
- Cái gì ?
- Tôi sẽ trả công cho anh.
Nếu anh có thể đến Ý,
và thuyết phục con tôi trở về,
tôi sẽ trả anh 1000 đô.
Tôi sẽ không quay về đâu.
Dám thuê ai đó lặn lội sang đây...
để kéo tôi về cơ à.
Chắc ông ta chập mạch rồi, phải không ?
- Chào anh, Fausto.
- Đây là Tom.
- Chào anh, Tom.
- Tôi không có chuyện quay về đâu.
- Không, tôi nghĩ là...
Mẹ anh, căn bệnh của bà ấy.
Tôi nghĩ đó chính là...
Chẳng có gì để làm với mẹ tôi cả.
Bà ấy bị máu trắng...
Đó chính là điều khiến tôi căm ông ta.
Ông ta muốn tôi quay về.
- Tính ra chẳng có gì để làm với mẹ tôi cả.
- Nghe này, tôi không biết...
Anh về đi. Về New York đi.
Hoặc gọi cho ông ta, nếu anh tìm được
cái điện thoại nào dùng được,
và bảo ông ta rằng con ngựa hoang
không muốn về với ông ta hay xưởng tàu.
- Chào anh, Tom.
- Chào cô.
Marge, Tom muốn nói lời tạm biệt này.
Thế à, em xuống ngay.
Vậy, anh đã nói lại
với bố tôi chưa?
À, anh đã đúng...
về chuyện điện thoại.
- Tôi bảo rồi mà.
- Chẳng có đường dây nào.
- Có vài rắc rối.
- Nước Ý là vậy.
Tom. Anh sắp đi sao?
Kế hoạch của anh là gì?
Quay về. Tôi đoán vậy,
chậm nhất có thể. Chết!
Cái túi này !
Này, anh thích jazz à?
Tôi yêu nhạc jazz.
Đây là thứ nhạc hay nhất.
Baker, Rollins.
Marge bảo là cô ấy thích jazz
nhưng cô ấy lại tưởng Glenn Miller hát jazz.
- Em nói vậy bao giờ !
- Bird.
Đó là jazz.
Bird ? Hãy hỏi tôi
tên du thuyền của tôi là gì đi.
Tôi không biết. Tên du thuyền
của anh là gì vậy?
Nhìn đây này!
Bird!
Điên rồ thật.
Tên phụ nữ hay được đặt cho tàu.
Chẳng ai hiểu sao anh
lại lấy tên đàn ông đặt cho tàu.
- Đâu phải đàn ông. Đó là Chúa.
- Thế này, chúng tôi sắp đi Naples.
Có một câu lạc bộ...
Không hẳn là câu lạc bộ, giống một tầng hầm.
- Chỗ đó tởm lắm.
- Ừ, tởm lắm. Em đừng có đến.
Tuyệt lắm. Tuyệt vời...lắm.
Anh sẽ thích đấy.
Em khỏe không ?
Tom Ripley !
Lại đây !
Đứng lên đây đi !
Tôi sẽ bảo anh khi nào
ta cùng hát đoạn điệp khúc.
Cố lên.
Được rồi.
Cùng hát nào !
Con đã vô tình gặp một người bạn cũ ở Princeton,
Một anh chàng tên là Tom Ripley.
Anh ta nói sẽ tới lui chỗ con cho đến khi...
quay về New York...
cùng anh ta.
Chiều rồi đấy.
Mấy giờ rồi ?
- Trời đất ơi.
- “Quay về New York cùng anh ta. “
- Đây này...
- Anh toàn gửi thư đánh máy à ?
- Chỗ này phải có hai chữ T.
- Tôi không thể viết và đánh vần.
Đó là đặc ân của một nền giáo dục hạng nhất.
Phòng của anh ở tầng trên lối sau lưng.
Tôi nghĩ Ermalinda
đã dọn giường rồi. Ermalinda !
- Anh tử tế quá.
- Đừng nói vậy lần nữa.
Giờ anh là gián điệp nhị trùng,
chúng ta sẽ chơi lại ông già tôi,
thế nào nếu ta mua được ôtô
bằng tiền công của anh nhỉ ?
- Được thôi.
- Tuyệt.
- Chào anh, Tom.
- Chào cô.
Marge, Marge, em nghĩ sao ?
Một chiếc bốn bánh nhỏ nhắn
mua bằng tiền bố anh?
Xin anh đấy, Dickie.
Anh còn không biết lái xe cơ mà.
- Hóa ra anh không biết lái.
- Chúng ta đang rất cần một cái tủ lạnh.
Anh nghĩ sao? Đồng ý với tôi nhé,
và tôi sẽ là bạn anh cả đời.
Tôi hoàn toàn đồng ý với Marge.
Tủ với cả lạnh.
Sao cơ, anh sẽ dọn đi cùng anh ta sao?
Chỉ mất ít thời gian thôi.
Anh ta có thể... Anh ta chọc anh cười.
- Được rồi, anh à.
- Hứa điều em từng nói nhé ?
- Không, em thích anh ta.
- Marge, em thích tất cả mọi người mà.
Em có thích anh đâu.
Sau đó anh sẽ đến chỗ em
và em có thể dọn đi cùng Tom.
Em thích anh ta.
Marge, em thích tất cả mọi người mà.
Không, em thích anh ta.
Marge, em thích tất cả mọi người mà.
Giờ anh đã hiểu ra tại sao cái cô
Sherwood luôn luôn xuất hiện vào bữa sáng.
Đó không phải vì yêu.
Đó là cái máy pha cà phê của tôi.
Kể từ khi Ermalinda
dạy anh ta cách làm một ly espresso,
anh ta cứ trông như
trưởng thành hơn vậy.
- Anh vừa mua một cái máy pha cà phê đấy.
- Ôi anh, dành cho em phải không?
Cái này cho Tom,
vì anh ta không biết phàn nàn.
Cái nhẫn này thật quá đẹp.
Tom, tôi yêu anh.
Anh thấy không ?
Tôi đã phải "hứa", H viết hoa đấy,
là không bao giờ bỏ nó ra.
- Nếu không, tôi đã cho anh rồi.
- Đẹp không ? Tôi kiếm được ở Naples đấy.
Tôi phải mặc cả mất hai tuần
để mua được nó.
Anh hy vọng là nó không rẻ, Marge.
Rẻ mà.
Tôi phải kiếm một món quà để tặng
Frances, có khi cô có thể giúp tôi.
- Ai là Frances ?
- Vị hôn thê của tôi.
Đính hôn rồi sao ?
Anh đúng là có phước, Ripley.
- Cô ấy là ai vậy ?
- Bố mẹ anh đã gặp rồi đấy.
Trời đất. Tôi có thể hình dung ra rồi.
"Giá mà Dickie sẽ ổn định.
Bố mẹ nào chả xứng đáng có cháu bế đúng không?"
Ôi trời.
Không bao giờ, bao giờ.
Anh thề với chiếc nhẫn của em, Marge,
Anh sẽ không bao giờ quay lại.
- Khi nào kéo thì bảo nhé.
- Kéo ngay đi.
Kéo buồm không phải thế.
Tôi làm sai rồi.
- Tốt hơn chưa?
- Được rồi, được rồi.
Chúng ta đã có một thủy thủ cho anh rồi.
Anh đang làm tốt lắm.
- Được rồi. Quán rượu mở rồi.
- Ừ.
- Này, ta có thể đi đến được Venice không ?
- Tất nhiên. Tôi thích Venice.
"Nhìn thấy Venice và chết."
Đúng không nhỉ ? Hay là Rome nhở?
- Là Rome hả?
- Tôi phải nhìn thấy Venice.
Anh sẽ làm một số chuyện rồi chết, phải không ?
Thôi được. Venice giờ đã thuộc danh sách.
Và cả Rome.
Anh có trượt tuyết không?
Thôi, thôi.
Đừng có nói cho tôi.
Anh bị mất động lực rồi.
Đó là điều tiếp theo ta phải lưu ý.
Giáng sinh tới, ta sẽ lên kế hoạch
đi trượt tuyết tại Cortina.
- Trượt tuyết tuyệt vời lắm. Marge.
- Sao anh ?
Không tin được.
Tom cũng không biết trượt tuyết.
- Chúng ta cũng phải dạy anh ta cả điều đó.
- Cảm ơn cô.
Tâng lớp thấp kém quá, Marge.
Không biết anh chàng này có biết gì không ?
Tin tốt là chúng ta sẽ không cưới sớm.
Chúng ta sẽ phải mời Tom
đi cùng trong chuyến tuần trăng mật.
Tôi ghét New York.
Cái đại lộ Park thật chật chội.
Vì thế tôi trốn sang Paris để viết sách.
Lúc đó tôi đang đến đến
quán cà phê này ở Monmartre...
cùng Jean-Jaques.
Còn Dickie lại chơi bài
"Valentine vui vẻ của tôi."
Nó chỉ là sau khi tôi phát hiện ra
anh ấy chỉ biết có mỗi 6 bài hát.
Lúc đó, tôi ngước đầu lên
để nhìn anh ấy, tôi đoán vậy.
Này, này, ông Greenleaf !
Anh đã không ở chỗ em lúc 7 giờ.
Tom và em đã ra ngoài cùng nhau.
- Được thôi.
- A, Dickie !
Ngừng lại chờ tôi tý!
Silvana, Silvana.
Em khiến anh mỉm cười.
Tôi cần nói chuyện với anh.
- Anh bóp gãy xương sườn tôi mất !
- Sao cơ ?
Anh bóp gãy xương sườn tôi mất!
Nhưng không.
Em đổi kiểu tóc vì anh.
Chẳng lẽ không phải em quan tâm
Đến anh sao?
Ở lại đi, Valentine bé nhỏ
Ở lại đi
Mỗi ngày
đều là ngày lễ Valentine.
Tôi muốn xơi hết cái tủ lạnh này,
Tôi thích nó quá.
Vậy thực tế trước đây
anh đã làm gì ở New York ?
Chơi đàn piano ở vài nơi.
Tôi nói rồi mà.
Ừ, đó cũng là một nghề.
Anh bảo tôi là có nhiều nghề lắm mà.
Vài nơi. Cũng có nghĩa là vài nghề.
Chàng Ripley bí hiểm.
Marge và tôi đã mất nhiều giờ suy xét.
Dẫu sao tôi không muốn nghĩ thêm về New York.
Anh sẵn sàng chưa ?
- Bia lạnh này. Cảm ơn bố.
- Được rồi.
Anh hãy chép ra từ chỗ này.
- Anh mang cái này cùng tôi tới châu Âu à?
- Anh sẽ viết chứ ?
Tôi thích việc anh mang sách của
Shakespeare theo mà không mang quần áo.
Ermalinda nói anh tối nào cũng giặt
cái áo sơ mi độc nhất. Thật thế à ?
Đâu. Tôi có nhiều hơn một cái mà.
Cô ấy có thể làm hộ anh mà.
À này, cứ mặc đồ của tôi đi.
Mặc cái gì anh muốn.
Phần lớn đều cũ rồi mà.
Giờ anh ký đi.
Không phải chữ Dickie.
Chữ ký của anh cơ.
Bỏ kính ra, anh trông không còn xấu trai nữa.
Tôi không cần nó vì tôi có đọc sách bao giờ đâu.
- Tôi trông thế nào ?
- Giống Clark Kent.
- Giờ thì giống Siêu nhân.
- Siêu nhân.
- Được rồi.
- Tôi biết.
Trông giống như của 1 đứa trẻ. Thấy chữ “S”
và chữ “T” không ? Trong sáng, dễ tổn thương.
Đó là một nỗi đau.
Nỗi đau nằm sâu trong lòng.
Vậy thì nó phải nằm sâu lắm đấy,
vì tôi chẳng hiểu gì cả.
Chẳng có gì chân thật hơn
nét bút của anh đâu.
Xem có phải không có chữ nào
chạm vào dòng kẻ không ?
- Đó là tính tự phụ.
- Được, chắc chắn là thật rồi.
Anh có anh em gì không?
Không.
Không anh trai.
Không em gái.
Tôi cũng vậy.
Marge cũng không.
Tất cả đều là con một.
Thế là thế nào nhỉ?
Nghĩa là chúng ta không bao giờ
phải dùng chung phòng tắm.
Này tôi lạnh quá.
Cho tôi dùng bồn tắm nhé?
Không.
Tôi không có ý là cùng
tắm chung bồn với anh.
Được thôi.
Vào đi. Đang lúc tôi
thích đi ăn mận.
Tôi đấy. Bức ảnh cũ rồi.
Lúc nào cũng thế ! "Là anh sao ?
Chẳng giống anh chút nào."
Trời ạ!
Có thư cho Greenleaf và cho Ripley.
Trời, là Fran. "Em nhớ anh.
Khi nào anh trở về ?
Đừng kể với em là anh
đang có những giờ phút tuyệt vời.
- Anh yêu quý Dickie cỡ nào.
Và Marge và Mongibello."
Và cái này, tôi nghĩ
là do bố anh gửi.
- Cho tôi xem nào. Ông già nói gì ?
- Ông ấy sắp hết kiên nhẫn rồi.
Ông ấy muốn tôi thề sẽ đưa anh trở về
vào đúng dịp lễ Tạ Ơn.
Anh nên mua cái áo vét mới. Thật đấy.
Anh sẽ mắc bệnh khi mặc mãi một cái áo đấy.
Tôi chịu. Tôi không thể tiêu mãi
tiền của bố mình được.
Tôi thích tính trách nhiệm của anh đấy.
Bố tôi nên cho anh vị trí
kế toán trưởng hay tương tự thế.
Hoặc đến khi tôi tiếp quản,
tôi sẽ mời anh, không bao giờ nuốt lời đâu.
Được, khi anh tiếp quản,
tôi sẽ chấp nhận, không bao giờ nuốt lời.
Để tôi mua cho anh cái áo. Khi nào ta
đến Rome, có một nơi rất tuyệt...
- Battistoni.
- Battistoni.
Roma, chúng ta đang dẫn Tom tới Roma
Chúng ta sẽ đến Roma
Chào các cô em.
Áo em đẹp đấy.
Chúng ta kiếm đâu một người
chỉ đường nơi này bây giờ?
- Liệu ta có thể thuê ai trong số họ không?
- Cứ bình tĩnh.
Bình tĩnh!
Còn rất nhiều điều phải làm trong ngày.
Điều quan trọng nhất là kiếm chỗ nào để ăn.
Tôi mong là Freddie đã đặt bàn trước.
Freddie ?
Freddie.
Freddie Miles.
Freddie là người tổ chức
chuyến đi trượt tuyết tới Cortina.
Anh ta đây rồi.
- Frederico !
- Anh có khỏe không?
Trời đất, anh không muốn phang
mọi con ả anh gặp dù chỉ một lần sao ?
- Chỉ một lần ?
- Tất nhiên. Một lần. Chào anh bạn.
- Tom Ripley, Freddie Miles.
- Tom.
Ý tôi là xin chào, nếu tôi đến muộn,
thì hãy nghĩ đến những điều chồng ả ta sẽ nói.
- Anh trông bảnh bao đấy.
- Lúc nào chả vậy.
Vậy, lễ cưới.
Có chứ. Tôi đã kiếm cho ta một bàn
bên ngoài quán Fabrizio. Tommy.
Ấn tượng lắm, tôi kể rồi mà.
- Tôi điên hết xảy cùng Mongi.
- Tôi biết. Tôi đã ở đó rồi.
Tom, chúng tôi phải đến một câu lạc bộ
và gặp mấy người bạn của Freddie.
Nếu anh muốn đi du lịch
thì bắt taxi ngay đi...
và tôi sẽ gặp anh ở ga xe lửa.
Câu lạc bộ nào?
Freddie đã sắp xếp chuyện này
với vài đoàn trượt tuyết.
Cứ đi nếu anh muốn, vả lại tôi nghĩ
anh muốn đi đây đó mà.
Được, rồi sau đó có khi đi mua cái áo vét
và mấy thứ khác nữa.
*** ! Anh phải nghe bài này.
Này, chỉ lấy tiền tôi mua một cái
khi ta quay lại nhé.
Đừng lo về chuyện này,
Đi mà!
Chào. Chúc vui vẻ nhá?
Anh đã nói là chắc chắn không lỡ
chuyến tàu. Hãy rời khỏi đây lúc 8 giờ nhé.
Chúc vui vẻ.
Hẹn gặp lại, Tommy.
Nếu ý tôi là tất cả vì cô ấy.
Tôi sẽ can đảm,
và đem bài ca này đến bên cô ấy.
Hát cho cô ấy nghe.
Có lẽ anh là kẻ duy nhất...
để nói câu rằng anh...
thật sự thấy sao xuyến
cái này mà anh...
lần đầu nhìn vào mắt em.
- Liệu anh...
- Anh làm cái gì vậy ?
Tôi chỉ vui đùa một tý.
- Xin lỗi.
- Tôi mong anh tránh xa đồ của tôi.
- Anh cũng lấy cả giày của tôi à?
- Anh bảo là tôi có thể kiếm một cái áo vét...
Anh cởi truồng từ phòng đi ra à?
Tôi cứ nghĩ anh lỡ chuyến tàu.
Freddie đã lái xe đưa tôi về.
- Freddie ở đây hả ?
- Anh ta ở tầng dưới
Tôi chỉ định giết thời gian thôi mà.
Đừng nói gì mà.
Tôi chỉ giết thời giờ thôi.
Xin lỗi.
Trời. Một chiếc vét nhung của Ý.
- Chào anh, Tom.
- Chào cô.
Đến đây với chúng tôi.
Này, tôi muốn công việc này
của anh, Tommy.
Tôi vừa nói là, giờ anh sống ở Ý,
ở nhà của Dickie,
ăn đồ của Dickie,
mặc đồ của anh ta,
còn bố anh ta thì trả tiền công.
Nếu anh thấy chán,
cứ nói tôi biết,
vì tôi sẽ nhận việc luôn.
- Tôi sẽ nhận luôn.
- Hướng tới đất liền nào!
Anh nên xuống nước,
tuyệt vời lắm.
Tôi không sao.
Anh không sao chứ?
Thật mà.
Chuyện với Dickie là...
Nó như mặt trời chiếu sáng
lên người anh, thật rực rỡ.
Rồi sau đó anh ta quên anh
và trời rất, rất lạnh.
Tôi đang học đây.
Khi anh ta chú ý đến anh, anh thấy
mình như người duy nhất trên thế giới.
Đó là lý do mà mọi người
đều yêu mến anh ấy.
Ai cũng vậy thôi. Mỗi khi
có một người bước vào cuộc đời anh ấy...
Freddie, Fausto,
Peter Smith-Kingsley.
Anh ấy tuyệt vời lắm.
Em gặp anh ấy chưa?
Đặc biệt là anh.
Và đấy mới chỉ là con trai thôi đấy.
Đến vớt anh ta đi!
Đến vớt anh ta đi!
Nói em xem nào,
sao đàn ông khi chơi với nhau,
họ toàn chơi kiểu giết hại lẫn nhau thế?
Hắn dìm chết anh mất!
Hắn dìm chết anh mất!
- Nhân tiện tôi cũng rất tiếc chuyện về Cortina.
- Chuyện gì về Cortina ?
*** không nói sao ?
Anh ấy đã nói chuyện với Freddie,
và hình như...
nó sẽ không thành công.
Đó là vì những người khác đều có thể trượt tuyết,
và nó được ưa thích tại nơi anh đang ở, và...
Xin anh đấy, Freddie.
Ít nhất thì hãy chờ cho đến
lễ hội của Madonna.
- Toàn bộ thành phố ra đường...
- Tôi không nghĩ vậy
Tôi có chốn của tôi, Madonna lại quay về Rome.
Tại sao anh không đi về cùng tôi?
Nhiều em lắm.
- Trời ơi.
- Anh muốn lái tàu không ?
Ừ, tất nhiên.
Cứ hướng về phía Capri.
Tránh xa các dãy đá.
Anh định làm gì?
Nuông chiều Marge.
Đừng mà.
Dickie.
Tommy. Anh nhìn kiểu gì nhanh thế?
Tommy, nhìn gì nhanh thế ?
Tommy, Tommy,
Tommy, Tommy, Tommy.
Đã ai gọi xe cấp cứu chưa?
Đã ai gọi xe cấp cứu chưa?
Sao người ta đánh nhau vậy ?
Đó là vị hôn phu của cô ấy phải không?
- Tôi không biết! Mà sao anh hỏi tôi?
- Người ta đang đổ tội cho anh ta à ?
Thế nào lại mất đến một tiếng
để gọi xe cứu thương nhỉ?
Cô ta chết rồi phải không anh?
Vì thế em cho là...
Tôi không hiểu tại sao người ta
cho rằng cái xứ này văn minh nữa.
- Dickie !
- Không hề. Tăm tối kinh khủng.
Tôi sẽ đi xem đã xảy ra chuyện gì.
Tôi sẽ đi.
Tôi biết tại sao anh lại sốc.
Tôi biết cô Silvana đó, Dickie.
Tôi biết chuyện về anh và Silvana.
Chúng tôi làm sao?
Anh không phải dọn dẹp!
Thật sự!
- Như thế nào?
- Quên đi.
Cô ấy đã có thai.
Anh có biết không?
Silvana đã có thai.
Anh có biết chuyện như thế
xảy ra ở đây thì có nghĩa gì không?
Tôi chấp nhận để anh trách mắng tôi.
- Anh nói về chuyện gì vậy?
- Anh đối đãi với tôi quá tốt.
Anh là người anh em mà tôi chưa từng có.
Tôi là người anh em mà anh chưa từng có.
Tôi muốn làm mọi việc cho anh, Dickie.
Cô ấy đến với tôi để được giúp đỡ.
Cô ấy cần tiền.
Tôi đã không giúp cô ấy.
Tôi đã không giúp cô ấy.
Giờ cô ấy gieo mình tự vẫn,
và đó là lỗi của tôi.
Tôi sẽ không nói điều gì...
với Marge, với cảnh sát
hay bất kỳ ai đâu.
Đó là bí mật của chúng ta, Dickie.
Và tôi sẽ giữ nó.
“Gửi Tom. Do thực tế cho thấy Dickie...
không có nhiều dấu hiệu việc về nhà
như trước khi anh đi...” vân vân...
"Tôi mong là chuyến đi
đã ban cho anh vài điều vui vẻ...
dù cho mục tiêu chính đã thất bại.
Từ giờ anh sẽ không còn bị ràng buộc
với chúng tôi theo bất kỳ cách nào nữa."
Không trách ông ấy được.
Anh khó lòng trông chờ
chuyện này sẽ diễn ra mãi mãi, Tom.
Ừ, anh có thể viết thư hồi âm.
- Nhất là giờ chúng ta đã là anh em.
- Tôi không thể.
Sao tôi có thể lịch sự mãi được.
Anh đã tự mình nói chuyện này mà.
Tiền anh đang tiêu là của bố tôi.
Dẫu sao chúng ta đã có
một hành trình dài, đúng không?
Ừ, chúng ta sẽ vẫn đi tới Venice.
Ta có thể bám vào kế hoạch này.
Tôi không nghĩ vậy, Tom.
Anh không thể trả tiền
cho cuộc sống của anh, phải không?
Giây phút của chúng ta đã đi qua rồi.
Tôi phát bệnh vì Mongi.
Nhất là bây giờ, vì mọi thứ...
Tôi thật sự muốn đi lên phía bắc.
Tôi cần phải đến
San Remo tuần tới để xem xét.
Tìm một chỗ nào mới để trú tàu.
Dù sao nó cũng tuyệt lắm,
nếu mà anh đi cùng tôi đến San Remo.
Ở đó có một lễ hội jazz tuyệt vời.
Ta có thể tạm biệt nhau thật phong cách.
Anh đang nghĩ gì vậy?
Chuyến đi cuối cùng của chúng ta!
Tất nhiên!
Sao anh lại chúi cổ làm vậy?
Chuyện gì?
Trên tàu, anh lúc nào cũng làm chuyện đấy.
Trông rất hoảng sợ.
Hoảng sợ...sợ...sợ.
Hoảng sợ.
Trước tôi có bảo anh là
San Remo điên lắm không nhỉ ?
Thế này còn nhiều hơn như thế!
Theo tôi nào!
Cảm ơn.
Vì Mongibello
và những ngày đẹp nhất đời tôi.
Vì Mongi. Anh rất vui vẻ tối nay đấy.
Tôi bỗng hoàn toàn hạnh phúc
để quay về.
Tôi có từng gặp anh
ở Princeton không, Tom ?
Tôi không nghĩ tôi đã gặp, phải không?
- Tại sao đột nhiên anh lại nói những chuyện này ?
- Chẳng có lý do nào cả.
Tôi đoán vì anh chuẩn bị đi,
tôi không nghĩ anh từng ở đó.
- Tại sao vậy ?
- Ý tôi như một lời khen.
Vì anh rất giỏi cảm nhận.
Hầu hết mấy thằng du đãng ở Princeton
đã nếm thử mọi thứ và chẳng biết vị gì cả.
Như tôi thường hay nói là
"kem của nước Mỹ: béo và nhạt."
Freddie là ví dụ tiêu biểu.
Vậy tôi sẽ nhận nó như một lời khen.
Tôi biết mà!
Tôi biết mà.
Marge và tôi đã cá với nhau.
Có phải anh thật sự thích nhạc jazz,
hay anh làm thế vì món tiền trợ cấp của tôi ?
- Tôi đã bắt đầu thích nó rồi!
- Ừ, thế chứ!
Tôi đã bắt đầu thích mọi thứ
về cách sống của anh.
Đó là một niềm thích thú lớn.
Nếu mà anh từng biết cuộc sống của tôi
khi quay về New York...
Tôi đang nghĩ về việc
từ bỏ kèn sax.
Anh nghĩ thế nào về chơi trống?
- Sao cơ ?
- Quá tuyệt vời.
Mai tôi sẽ đi thuê một chiếc tàu,
và đi một vòng.
Đây là cách tôi tìm thấy chỗ của mình tại Mongi.
Lấy thuyền ra...
đi vòng quanh vịnh,
đó là điều đầu tiên tôi thích.
Tôi hiểu ngay điều đó.
Thôi nào, Dickie. Đừng phấn khích quá.
- Dickie. Chậm thôi !
- Giữ chặt lấy.
Đợi một lát !
Nó sắp lật rồi ! Trời ơi !
Dừng lại ! Ai đó !
Ai đó ! Dừng lại đi !
Trời, tôi thích chuyện này ở đây !
Tôi thích chuyện này ở đây !
Tôi sẽ di chuyển đây!
Biển thật đẹp.
Tôi muốn nói cho anh kế hoạch của tôi.
- Vậy nói đi.
- Ừ, tôi nghĩ...
Tôi sẽ quay lại trong năm tới
bằng cố gắng của chính mình.
- Thật hả ? Đến Ý ?
- Tất nhiên.
Và tôi nhận ra,
bằng cách tính toán lợi ích,
rằng tôi đã tìm được một chỗ.
Hoặc có thể nói rằng chúng ta
sẽ chia tiền thuê một căn nhà.
Tôi có thể kiếm được một công việc,
hoặc là, thậm chí tốt hơn,
nếu tôi kiếm được chỗ ở Rome,
rồi sau đó khi chúng ta ở đó,
chúng ta có thể ở đó, và khi chúng ta ở đây,
chúng ta có thể ở đây,
- Tôi không nghĩ vậy.
- Hẳn là do vấn đề với Marge.
Anh chỉ biết trách tôi thôi.
- Marge và tôi sắp cưới.
- Cưới kiểu gì ?
- Kiểu gì à ?
- Hôm qua, anh vừa tia mấy cô.
Hôm nay anh lại sắp cưới?
Thật vô lý.
- Tôi yêu Marge.
- Anh yêu tôi. Anh đâu có cưới tôi.
- Tom, tôi đâu có yêu anh.
- Không, tôi không có ý đe dọa đâu.
Thành thật thì, tôi cũng thấy hơi yên tâm
về việc anh sẽ làm.
Tôi nghĩ chúng ta đã nhìn thấy nhau
đủ cho một thời gian rồi.
- Sao cơ ?
- Anh giống như một con đỉa!
Anh biết điều đó !
Và... như thế thật nhạt nhẽo.
Anh là kẻ thật nhạt nhẽo.
Điều hài hước là, tôi không giả bộ...
trở thành người khác, và người đó là anh.
- Nhạt nhẽo.
- Tôi đã hoàn toàn thành thật với anh...
về cảm xúc của tôi.
- Nhạt nhẽo.
- Nhưng anh... mới là bắt đầu tất cả.
Tôi có biết nhiều chuyện.
Điều đó rất rõ ràng, chẳng hạn tối hôm đó,
khi chúng ta chơi cờ.
- Tối nào ?
- Quá nguy hiểm để anh nhận đánh cuộc.
Không, không. Chúng ta là anh em.
Và sau đó anh làm điều bẩn thỉu này
với Marge...phang cô ta
trên tàu, trong khi tất cả chúng tôi
đều nghe thấy,
chuyện đó thật không chịu nổi.
Và rồi anh đi lăng nhăng như một tên...
Và giờ thì anh lại sắp cưới.
Không, tôi mất phương hướng rồi.
Tha lỗi cho tôi.
Anh lừa dối Marge rồi sau đó
anh lại chuẩn bị cưới cô ta.
Anh làm Sylvana có mang, hủy hoại
tất cả mọi người. Anh muốn chơi kèn sax.
Anh lại còn muốn chơi trống. Cái nào là thật,
Dickie ? Anh thực sự thế nào...
Mày là ai hả?
Thằng ăn cắp hạng ba? Mày là ai?
Mày là ai mà đòi nói mọi chuyện với tao ?
Mày là ai mà đòi
nói cho tao mọi chuyện?
Thực ra, tao thực sự
không muốn ở trên con thuyền cùng mày.
- Tao không thể đi đâu nếu mày không đi.
- Đừng nói nữa. Đừng nói nữa.
Nó khiến tôi thấy ghê rợn đấy.
Mày khiến tao tháy ghê rợn.
- Anh đừng nói nữa.
- Tao không thể đi đâu mà không có câu "Dickie, Dickie,"
Lúc nào cũng giống như lời một con nhãi.
Không nói nữa!
Trời ơi, Dickie.
- Lạy chúa.
- Trời ơi!
Thôi được rồi.
Chúng ta phải cứu anh. Được rồi.
Tao sẽ giết mày!
Giết mày!
Mày chết rồi!
Thôi đi! Thôi đi!
Xin anh! Xin anh!
Thôi đi! Đừng làm thế!
- Dickie, bỏ ra!
- Tao sẽ giết mày!
Thôi đi!
Thôi đi!
Chào. Tôi đến lấy chìa khóa phòng.
Tất nhiên.
Ngài hẳn lạnh lắm.
Ngài Greenleaf, phải không ?
Không, tôi...
Chào Marge.
Tom !
Anh làm tôi giật mình đấy!
- Xin lỗi. Cô khỏe không?
- Anh đã quay về!
- Sách của cô sắp xong rồi à?
- Vâng.
Tôi đang viết đến đoạn hay nhất,
cảm ơn anh.
Tôi chỉ...
Nhìn cô. Thật yên tĩnh.
Dickie đâu rồi ?
Tôi nghĩ anh ấy định
ở Rome trong vài ngày.
Rome? Anh ấy có nói tại sao không?
Tôi không hiểu Dickie.
Tôi cũng không biết.
Thế nghĩa là gì?
Một ngày nọ tôi được mời đi trượt tuyết,
hôm sau hóa ra lại không.
Ngày nọ, chúng tôi còn là người nhà,
hôm sau anh ấy lại muốn được một mình.
Cô bảo tôi rồi mà.
Đó là điều anh ấy nói sao ?
Anh ấy muốn được một mình à ?
Anh ta đã nghĩ về cô.
Anh ta yêu cầu tôi gửi thứ này.
Cảm ơn anh.
Anh ấy biết tôi thích thế này.
- Nhưng sao chuyện đó không thể đợi được. Tôi...
- Việc phải làm đầu tiên:
mang nước hoa về cho Marge.
Việc phải làm thứ hai:
mang đi ít bộ quần áo
và cái kèn sax quý giá của anh ấy.
Anh ấy định ở trong bao lâu ?
Tôi không biết.
Tôi nghĩ chúng ta bị bỏ rơi rồi.
Tệ thật!
Cô không sao chứ?
Trong này có lá thư của Dickie
cùng nước hoa của tôi.
Anh cho rằng chuyện này
chỉ kéo dài hơn vài ngày.
Nhưng anh ấy đang nghĩ đến
chuyện chuyển đến Rome rồi.
Chuyện là,
cái đêm trước khi anh ấy đi, chúng tôi...
chúng tôi đã nói chuyện về việc
chuyển đi cùng nhau...
đến một vùng phía bắc,
và tôi đoán vì tôi...
đã gây sức ép đối với anh ấy
về chuyện kết hôn.
Tôi chỉ...
Có thể tôi đã khiến anh ấy khoảng sợ.
Có một lần bên anh ấy...
khi chúng tôi trò chuyện
bên gối...
Tôi biết không ai khác thấy được
điều đó dịu dàng đến nhường nào.
Tôi nghĩ tôi nên đi cùng anh
tới Rome và đối mặt với anh ấy.
Anh ấy ghét phải đối mặt
với mọi thứ.
Tôi nghĩ cô nói đúng.
Cảm ơn. Tôi đến nhận phòng.
Tôi đến nhận phòng.
- Ngài là Ripley ?
- Là tôi.
Ngài Greenleaf.
Tất nhiên rồi. Mừng ngài quay lại.
Cảm ơn.
Tôi xin nghe?
Vâng, tôi muốn gọi điện đến
khách sạn Goldoni.
- Vâng được, thưa ngài.
- Tôi muốn nói chuyện với Thomas Ripley.
- Ripley ? Ngay bây giờ?
- Đúng vậy. Cảm ơn.
Tôi xin nghe.
Ngài Greenleaf,
Ngài Ripley hiện không có ở đó..
- Anh ta không có ở đấy sao?
- Không, thưa ngài.
Vậy tôi muốn để lại một lời nhắn.
- Anh ta không có đấy ? Tôi sẽ để lại lời nhắn.
- Không thưa ngài.
- Hãy nhận điện.
- Hãy nhận điện.
- Lúc bữa tối hôm nay...
- Lúc bữa tối hôm nay...
- có vẻ thích hợp.
- có vẻ thích hợp.
- Ripley. Ripley.
- Ripley.
- Dickie Greenleaf.
- Dickie Greenleaf.
- Vâng. Greenleaf.
- Greenleaf.
Tại the Grand.
Và tôi muốn có chiếc ví
được chạm nổi này.
Tôi không biết từ đó
trong tiếng Ý là gì.
Được chạm nổi. Được thôi.
Ngài Greenleaf.
Cảm ơn.
Dickie !
- Ôi trời!
- Meredith.
- Chào anh !
- Chào cô. Cô vào đi.
Nhưng anh chuẩn bị đi trượt tuyết
với mấy tay gã người Mỹ phải không?
- Sao cơ ?
- Vào dịp Giáng Sinh. Tại Cortina.
- Cùng Freddie Miles.
- Sao cô biết được điều đó ?
À ! Ai mà chả
biết Freddie Miles.
Freddie đang ở Rome à ?
- Lúc này ?
- Phải.
Tôi không nghĩ thế đâu.
Nhưng mà, tôi đã gặp anh ta,
tất nhiên là có nói chút chuyện phiếm.
Và tôi biết về anh...
và Marge tại Mongi.
Anh đúng là một con chuột không đáng tin.
Thực ra, Freddie đã nói
anh là một con chuột.
Và tôi tự nghĩ ra thế.
À, giờ tôi hiểu tại sao
anh lại đi lối khu "R" rồi.
Tôi vừa rời bỏ Marge, Meredith à.
Và Mongi.
- Vậy giờ con chuột đang ở đây, tại Rome.
- Tôi xin lỗi.
Đừng, đừng có xin lỗi.
Tôi chưa từng thấy hạnh phúc hơn.
Tôi cảm thấy như
mình đã được trao một cuộc đời mới.
Sự thật là nếu anh có tiền
trong suốt cuộc đời,
thì anh sẽ khinh thường nó,
chúng ta hay thế, đồng ý không?
Anh chỉ thấy thật sự thoải mái
bên cảnh những người...
có tiền và khinh thường nó.
Tôi biết.
Tôi chưa bao giờ thừa nhận điều đó
với bất kỳ ai.
Bởi vì bạn tôi,
ngài Greenleaf và tôi,
chuẩn bị có cuộc đi chơi mua sắm nho nhỏ.
- Tôi hiểu.
- Chúng tôi cư xử thật tồi tệ.
Tôi thích tiền của Ý. Màu quá tối.
Nó không làm ta thấy tội lỗi.
- Cảm ơn.
- Cảm ơn.
Tôi không thích dùng hối phiếu mệnh giá lớn.
Sẽ chẳng có ai chiết khấu cả.
Xong rồi,
Ngài Greenleaf.
- Tôi thật sự cũng thích màu này.
- Tôi nghĩ tôi cũng sẽ đặt may cả màu đó.
Hẹn ngày mai nhé.
- Tạm biệt.
- Tạm biệt.
- Chào ông.
- Chào cô.
Tôi biết anh là con nghiện jazz,
nhưng anh thực sự ghét opera sao?
Tôi...
đã thử cố cho vé của mình cho người khác.
Vé buổi ngày mai. Nhưng nếu
anh đã tính trước việc bị lôi kéo...
Cô có thể lôi kéo tôi.
Feodor Chaliapin.
Đó là tên giọng ca nam cao người Nga.
Thật cảm ơn mọi người
khi mời tôi tối nay.
Sao anh có thể chịu đựng được vậy ?
Nghe nói anh là một người bạn của Fred.
Anh ta đã xăm chữ "ghét opera" lên ngực.
Có chỗ đủ để xăm cả
vở opera trên ngực của Freddie.
Tôi dám chắc chúng ta
đã từng gặp nhau trước đây.
Em dám chắc là chúng em đã từng gặp nhau.
Phải không, Ted ?
*** là con trai của Herbert Greenleaf.
- Anh biết.
- Vâng, tôi nghĩ ta đã gặp nhau rồi.
Phút trước anh còn là con nít,
thế mà sau đó anh lại chuẩn bị xăm mình.
- Cụng ly nào.
- Cụng ly.
Cụng ly.
- Xin thứ lỗi.
- Không có gì.
Xin thứ lỗi cho tôi.
- Chào anh.
- Chào anh.
- Tom !
- Marge !
Anh giờ thế nào?
Hai người làm gì ở Rome vậy?
- Anh ấy ở đây không ? Anh đi cùng Dickie hả ?
- Không.
Chào anh.
Tôi là Tom Ripley.
Peter Smith-Kingsley. Tôi đã từng nghe
vài điều về anh từ Marge và Dickie.
- Tôi hiểu.
- Anh không dùng kính.
Vậy anh giấu anh ta ở đâu vậy?
Anh ta không thể trốn mãi được đúng không?
Anh ấy thực sự không ở đây sao.
Marge, cô biết là Dickie đã xăm chữ
"ghét opera" lên ngực rồi còn gì.
- Tôi tưởng là anh định đến Venice.
- Vâng, chuyện đó thì có sao vậy?
Tôi nghe nói là anh liều lắm mới đến.
Tôi từng rất mong được
anh chèo thuyền dẫn đi loanh quanh.
Vâng, tôi thật sự định vậy.
Tôi từng định đi, và chỉ là tôi thấy là
chưa thể đi quá xa lên phía bắc.
Vậy anh nên làm nhanh lên,
trước khi chúng tôi phá sản.
Nghe này, để tôi số điện thoại cho anh.
Nhìn đằng kia này.
Đó là Meredith.
Meredith. Họ cô ta là gì nhỉ,
Marge ? Cái nhà làm dệt may.
Ra đấy đi. Một số trong chúng ta
đã dự Giáng sinh tại nhà cô ta.
Tôi không quen cô ta.
Anh ấy không gọi điện.
Anh ấy chỉ mới viết thư.
Toàn những chữ cái khó hiểu, anh biết không?
Anh đừng gạt bỏ người ta như vậy.
Nghe này, ta gặp nhau lúc sau nhé
hay là anh đi cùng ai vậy?
- Tôi không thể về muộn được.
- Vậy ngày mai thì sao ?
Được, buổi sáng được không?
Hai người có biết quán Cafe Dinelli
chỗ quảng trường di Spagna ?
- Tôi biết quảng trường đó. Mấy giờ ?
- 10:30 ?
- Chúng tôi sẽ đến.
- Được.
Vậy tôi sẽ gặp cô
vào sáng mai nhé, Marge ?
10:30 ?
Thật tuyệt khi gặp hai người.
Và anh nữa.
Ta đi thôi.
- Ừ.
- Vào trong nào.
Tôi không hiểu tại sao
Tom vẫn ở Rome.
- Ta đi thôi.
- Tôi cứ nghĩ là anh thấy vui.
Ta đi bắt xe ngựa
rồi ra ngoài ngắm trăng nào.
Anh điên à ?
Ngoài kia lạnh lắm đấy.
Đi mà. Tôi cần nói chuyện với cô.
Chỉ hai chúng ta.
Được thôi.
Đừng lo lắng, xin anh đấy.
Đừng lo lắng.
Cô đúng là một người bạn khi hiểu tôi vậy.
Cảm giác như Marge đang ở đây
ngay lúc này. Tôi nhìn ra chỗ cô
và tôi thấy mặt cô ấy.
Và tôi không thể... Không phải tôi
có suy nghĩ gì không tốt về cô đâu.
Không, tôi hiểu hoàn toàn mà.
Hình như cô có vẻ tránh né tôi.
Tống anh đi khuất mắt.
Nhưng mai anh sẽ gặp tôi chứ?
Chỉ để nói câu tạm biệt một cách thích hợp,
vào ban ngày,
vì nó không chỉ mỗi thế này được.
Tất nhiên. Meredith, tôi rất tiếc.
Tất nhiên tôi sẽ gặp cô.
Dù sao anh nên dành
nỗi buồn cho lúc ban ngày.
Sao ta không cùng uống cà phê
lúc buổi sáng tại quán Dinelli nhỉ ?
Như cách chia tay của người Tây Ban Nha.
Chính xác. 10:30 ?
- 10:15.
- Được.
Được.
- Cảm ơn.
- Peter ?
Chào hai người. Meredith Logue đây.
Tất nhiên là cô.
Meredith, chào cô. Xin lỗi nhé.
- Tôi vừa mới chợp mắt. Cô khỏe không?
- Anh khỏe không?
Đây là Marge Sherwood.
Meredith Logue.
Chào cô.
Sao cô không ngồi cùng chúng tôi?
Chúng tôi đang đợi một người bạn.
Thực sự tôi không...
Tôi nghĩ là có...
- Tôi đã thấy cô tại buổi opera tối qua thì phải?
- Ừ.
Hai người đợi Dickie hả?
Dickie ? Cô...
Cô quen Dickie sao?
Cô đã đi xem opera.
Điều đó giải thích chuyện...Ừ, tôi đã đi.
Tôi đã ở đấy cùng Dickie.
Tôi hiểu rồi.
Tôi đã bảo anh rồi.
Marge, tôi không quen cô,
vì vậy tôi không có quyền...
Dickie yêu cô.
Anh ta...
Tôi nghĩ cô sẽ tìm được
anh ta trên đường về gặp cô.
Bằng cách nào cô lại biết chuyện đó.
Anh ta...đã kể cho tôi mọi chuyện.
Không, tôi cứ nghĩ gặp được anh ta
cách đây 15 phút.
Tôi nghĩ tôi phải đi bây giờ.
Trời ơi, không lẽ anh ta
muốn chúng mình gặp nhau?
Thế này thì hơi ác độc phải không?
Không, chúng tôi định gặp một người bạn.
- Tom Ripley.
- Cô biết Tom Ripley không?
Không, tôi từng nghe về anh ta,
nhưng chưa từng gặp.
Không phải cho tôi.
Không, cảm ơn.
Hy vọng tôi không
làm rối mọi chuyện.
Trời ơi, hai người
không có gì bất lịch sự đâu.
Không có gì ngăn cản cô
đón chờ anh ta quay về...
để cưới anh ấy.
Tạm biệt.
Tôi rất hạnh phúc khi làm quen một người.
Tạm biệt, Peter.
Không cần đứng dậy đâu.
Giờ tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Anh có nghĩ anh ấy sẽ quay lại không?
Xin lỗi.
Tôi phải làm lại giấy tờ.
Chẳng có ai đóng dấu khi mà
ta bị bắt đứng ở hàng thứ 3.
- Hai người đợi đã lâu chưa?
- Chưa lâu đâu.
- Chào anh, Tom.
- Chào anh. Tôi rất tiếc.
Cô không sao chứ ? Trông cô
như người vừa gặp ma vậy.
Dickie đã đến buổi opera tối qua.
Tôi không tin nổi.
Ngựa hoang còn không lôi được Dickie...
Anh ta đã ở đó với người khác.
Tôi đoán cô ta phải lôi kéo
anh ta dữ lắm.
Thật không công bằng.
Tôi nghĩ mình sẽ quay về Mongi.
Cõ lẽ Dickie sắp trở về.
Thật sao ?
Điều đó có vẻ tốt đấy.
Không, ý tôi là,
cô hiểu rõ mọi chuyện hơn tôi. Tuyệt.
Có khi anh ta đang về
khi tôi nghe được điều này. Tôi rất tiếc.
Meredith là cô gái Mỹ
mà tôi thấy ở buổi opera tối qua.
- Cô ấy đã xuất hiện cùng với Dickie.
- Trời ơi
Nhưng vấn đề là,
chúng ta đều hiểu rõ về Dickie.
Dickie yêu Marge.
Và anh ta nhớ cô ấy.
Tôi thấy thật có lỗi.
Marge không hiểu được điều này,
nhưng bất kể Dickie đã làm cái gì,
tôi cũng đều thấy có lỗi.
Như thể điều đó thật mất trí.
Dickie.
Dickie, ra đây đi. Là tôi đây.
Freddie đây. Cho tôi vào đi
Dickie.
Chào, Freddie.
Là Tom đây.
Dickie đâu rồi?
Anh khỏe không ?
Tôi khỏe, cảm ơn.
Anh ta ra ngoài ăn tối rồi.
- Anh ta ở quán Otello. Anh biết quán Otello không ?
- Không.
Tôi không tin anh ta đi ăn tối
lúc 6:30 tối.
Nếu bảo anh ta vẫn còn ăn trưa,
có khi tôi còn tin anh.
Anh biết không ? Thật khó tin.
Ý tôi là, thằng cha này, bỗng nhiên
biến mất dạng.
Tôi chỉ đoán vậy.
Bà chủ khu nhà,
nếu tôi vẫn còn nhớ rõ.
Bà chủ khu nhà nói
giờ anh ta vẫn đang ở nhà.
Vậy thì tìm đi.
Tôi không hiểu tại sao anh lại nghĩ
Dickie muốn lẩn trốn anh.
Bởi vì anh ta đã lần trốn tôi.
- Chuyện gì đã xảy ra hồi Giáng sinh vậy ?
- Chuyện gì về Giáng sinh cơ ?
Anh ta đã đề nghị đi trượt tuyết.
Tôi đã không nhận dù một bức điện...
hay một cuộc gọi hay một lá thư
hay...
Không gì cả.
Anh ta đã dồn hết tâm trí cho âm nhạc.
Tôi nghĩ triết lý của anh ta là...
ta phải đi vào trong cái kén,
trước khi ta có thể thành bướm.
Cái đó thật nhảm nhí.
Anh đã nghe anh ta chơi cái này rồi à?
Không, anh ta không thể.
Anh đã tìm ra anh ta kiểu gì vậy?
Chỗ này vắng vẻ lắm cơ mà.
Tôi mời anh một ly nhé?
Không, cảm ơn.
Nhờ American Express.
Vài đứa nhóc.
Anh đang sống ở đây hả?
Không, tôi chỉ ở lại đây
khoảng vài ngày.
Đó là cái đàn piano mới.
Có lẽ không nên...
Có lẽ không nên...
Nội thất căn phòng thế này à?
Nó không giống phong cách của Dickie...
Trông thật khủng khiếp đúng không?
Trông thật.... tư sản.
Đó là ...
Anh nên...Chú ý....
Thứ lỗi cho tôi.
Thứ lỗi cho tôi.
Thực tế, thứ duy nhất
trông giống Dickie... là anh.
Không hề.
Anh đã làm gì với tóc mình vậy?
Điều anh vừa nói
có ý gì vậy, Freddie ?
- Cái gì ?
- Anh có gì muốn nói à?
Tôi nghĩ tôi đang nói rồi.
Có gì đó đang xảy ra.
Và không phải là anh ta
cải đạo sang Thiên chúa,
hay gì khác tương tự.
Tôi muốn đề nghị anh tự đi
mà hỏi điều đó với Dickie.
Otello nằm trên đường Croce,
rẽ từ đường Corso.
Nằm trên đường Croce
rẽ từ đường Corso ?
Chắc rồi. Anh học hỏi
nhanh đấy chứ nhỉ?
Lần trước anh còn không biết cách
sờ mông bằng tay.
Giờ thì anh còn hướng dẫn cho tôi đấy.
Thật ra hơi bất công cho anh. Cõ lẽ
anh biết cách sờ mông bằng tay thật.
Tôi sẽ gặp lại anh.
Không phải Dickie Greenleaf.
Là Thomas Ripley.
Đúng mà.
Chào anh, Dickie.
Dickie không chơi đàn piano.
Tommy.
Tommy!
Tommy!
Trời!
Cậu làm tớ cười chết đi được.
Không, cậu vừa uống say quá.
Cậu vừa...
Giờ cậu có thể làm gì được không?
Cậu nên gặp mấy người bạn của tớ.
Cậu giờ có thể làm được gì không?
Vâng. Cứ như lợn vậy.
Này, nếu mà tớ say,
thì cậu nghĩ xem vợ thằng chồng kia đang nói gì.
- Đây là cảnh sát.
- Dickie Greenleaf?
- Vâng.
- Tôi là thanh tra Roverini.
- Chúng tôi vào được không ?
- Xin mời.
Một cú sốc kinh khủng phải không?
Ngài Miles đã rời khỏi đây
vào mấy giờ ngày hôm qua?
Tôi không chắc chắn lắm.
8 đến 9 giờ.
Cả hai chúng tôi đều đã uống,
khá là nhiều rượu.
Nhưng trời lại tối. Trời rất tối khi tôi...
khi tôi đưa anh ấy lên xe.
Vậy khi ông ta rời đi,
ngài đã làm gì?
Tôi đi ngủ.
Freddie là người to khỏe, nhưng tôi hay có vấn đề
sau khi uống rượu.
Tôi thấy rất nhức đầu...
Ai đã tìm ra anh ta vậy?
Ngài phải hiểu, tôi phải yêu cầu ngài...
ở lại Rome,
thưa ngài Greenleaf.
Vâng, chắc chắn rồi,
nếu việc đó sẽ giúp ích.
Người bác sĩ, ông ta đã thực hiện một cuộc...
- Khám tử thi.
- Ừ, chính xác.
Kết luận đầu tiên
của ông ta là...
ngài Miles đã bị giết
và khoảng 7 giờ tối qua.
Vậy chắc chắn anh ta không phải chết
khi đang lái xe.
Không.
Không sao.
- Không sao chứ ?
- Vâng, vâng.
- Anh ta đã giết Freddie sao ?
- Marge. Cô đến đây khi nào vậy ?
Nói cho tôi sự thật đi.
Anh ta đã giết Freddie phải không?
Tôi thề anh ấy không làm.
Tất nhiên là không làm rồi.
Tôi đã cố thêm lần nữa.
Chờ đợi ở đây, tìm kiếm anh ấy.
Đột nhiên, đó lại là anh.
Ngay lúc tôi tìm Dickie, tôi lại tìm thấy anh.
Mặt anh sao vậy?
Dickie đã làm điều đó.
- Dickie ?
- Mặt tôi thế này là do có cuộc cãi nhau.
Tôi đã nói những điều mà
tôi không nên nói và tôi...
Về cô. Về cách kinh khủng
mà anh ta đã lừa dối cô, tất cả chúng ta.
Và điều tiếp theo tôi biết,
là anh ta lao mình đến chỗ tôi.
- Cô lên xe chứ ?
- Cái gì ?
Lên xe đi.
Tôi sẽ chở cô đến chỗ anh ta.
- Anh ấy sống ở đâu ?
- Cách đây mấy khu phố..
Đó là chỗ cảnh sát đã đến.
Palazzo Gioia.
Nghe này, người ta chưa biết tôi ở Rome,
và tôi sẽ không buộc tội Dickie đâu.
Có lẽ, tôi không nên đi tiếp nữa.
Không, cô cứ đi nếu cô muốn, nhưng mà
đừng nói với cảnh sát về chuyện với cái mặt tôi.
Nếu họ biết anh ta đã đánh tôi và thái độ của anh ta,
anh ta có thể bị coi là đã giết Freddie.
Tôi sẽ gặp lại cô sau.
Ngài Greenleaf !
Đó là ngài Greenleaf !
Nhanh lên, nhanh lên!
Mở cửa ra!
Mở cửa ra!
Tôi sống ở đây!
Ngài Greenleaf !
Ta lên trên chứ?
Ngài nghĩ sao ?
Tất nhiên. Chuyện gì với mặt ngài vậy?
Xe máy của tôi, nó bị ngã
khi bị lũ phóng viên săn đuổi.
Điện thoại, rồi báo chí,
tôi vừa...tôi cảm thấy như bị săn lùng,
Ngài có nghĩ là ngài không thể
đưa địa chỉ của tôi cho bên ngoài không?
Không bao giờ. Chúng tôi đã bị yêu cầu nhiều lần,
nhưng đều từ chối hết, kể cả với vị hôn thê của ngài.
Tôi thật sự không muốn
gặp bất kỳ ai cả.
- Kể cả vị hôn thê của ngài ?
- Kể cả cô ta.
- Thế còn về Thomas Ripley ?
- Tom Ripley thì sao ?
Ngài và ngài Ripley đã đến San Remo.
Đúng không?
Phải, chúng tôi đã đến San Remo.
Khoảng một tháng trước.
Tôi nghĩ là tháng 9, đúng không?
- Ngài đã nói chuyện với Tom à?
- Mùng 7 tháng 9 là thông tin của tôi.
Tôi không nhớ chính xác ngày.
- Vậy ngài đã gặp ngài Ripley lần cuối là khi nào ?
- Vài ngày trước.
- Ông ta ở cùng ngài ở đây hả ?
- Không.
Không.
Đây là một giả thiết.
Hai ngày trước.
Freddie Miles đã chết phải không?
Ông ta rời căn hộ của ngài,
và ông ta đã bị giết.
Hôm qua, một con thuyền nhỏ
đã được tìm thấy ở bãi đá ngầm gần San Remo.
Và chủ thuyền đã báo với cảnh sát
là nó đã bị lấy trộm vào ngày 7 tháng 9.
Chúng tôi đã xem sổ sách khách sạn...
và chúng tôi thấy là...
Dickie Greenleaf
vẫn còn đang ở San Remo.
Và sau đó người chủ thuyền đã nhớ ra
có hai người Mỹ đã lấy thuyền đi.
Đó không phải là một giả thiết.
Chỉ là trùng hợp mà thôi.
Có đến hơn 50 khách sạn ở San Remo.
Cõ lẽ hôm đó có đến hàng trăm người
thuê một chiếc thuyền nhỏ.
31 người.
31 người.
31.
- Marge Sherwood.
- Giờ lại đến cô Sherwood.
Cho cô ấy vào.
Cho cô ấy vào.
Có khác gì nhau đâu? Cho cô ấy vào.
Đừng!
Thực ra...đừng!
Tôi thật sự sẽ rất cảm kích...
nếu ông có thể bảo cô Sherwood
quay lại lần sau.
Cảm ơn.
Liệu tôi có thể hỏi ngài...
Tại sao ngài lại muốn nói chuyện với bạn ngài
còn hôn thê của ngài thì không?
Tôi nghĩ tôi vừa nói rồi.
Ngài Ripley đã giúp tôi
xử lý vài chuyện làm ăn.
Và ngài Ripley
cũng không muốn cưới tôi...
và ngày nào cũng hỏi tôi
có cưới ông ta không hay khi nào cưới.
Ngài có giữ bức ảnh nào của ngài Ripley không?
Tôi không có thói quen mang theo
những bức ảnh của những ông bạn mình
Giờ tôi nghĩ tôi vừa làm ngài khó chịu.
Xin lỗi. Tiếng Anh
của tôi có lẽ còn kém.
Vâng, hơi kém thật.
Tôi xin lỗi.
Nhưng ngài...Không một ai đã gặp
Ngài Ripley từ hồi ở San Remo.
- Tôi có mà.
- Vâng, ngài có.
Và cả cô Sherwood.
Hãy hỏi cô ta. Và...
nếu tôi có thể nhớ tên
khách sạn mà anh ta đã ở lại.
À, là Goldoni.
Tom đã từng ở Goldoni.
Goldoni. Khách sạn Goldoni.
Tốt, tốt, nhưng mà...
Vâng, ngài đã đúng.
Ngài đã đúng, tất cả chỉ là trùng hợp.
Tôi mong chờ cuộc gặp
lần tới của hai ta.
Khi mà tôi sẽ dùng tiếng Anh
một cách cẩn thận hơn.
À, tôi có một nhân chứng
nghĩ là đã thấy hai người đàn ông...
đi vào xe của Miles.
Và cô ta muốn được nhận dạng ngài
để đối chiếu.
Việc nhận dạng ấy. Ngày mai nhé?
Được, ngày mai.
- Chào cô, cô Sherwood.
- Chào ông.
Ông ta đang ở trong, nhưng
ông ta không muốn gặp bất kỳ ai đâu.
*** ?
Dickie ?
Em biết anh có thể nghe thấy.
Thế này nhé, em sẽ đếm đến ba,
và nếu anh không mở cửa...
Nhưng thôi em sẽ không đếm nữa.
Với anh.
Em không muốn đếm với anh nữa.
Dù anh đã làm gì hay là
không làm gì,
anh đã làm tim em tan vỡ rồi.
Đó là điều
em biết anh cũng thừa nhận.
Và em không hiểu tại sao.
Em không hiểu tại sao.
Em chỉ không hiểu tại sao.
Tom thân mến.
Tôi sẽ tìm cách tránh xa chuyện này.
Cái chết của Freddie. Silvana.
Tôi từng nghĩ về chuyện đến chỗ cảnh sát,
nhưng tôi không làm được.
Tôi không dám đối diện.
Tôi không thể đối diện
với bất kể điều gì được nữa.
Tôi không thể đối diện
với bất kể điều gì được nữa.
Tôi ước tôi có thể cho anh
cuộc sống mà tôi đã có.
Anh luôn hiểu những gì
đang ở trong tim tôi, Tom.
Marge không bao giờ có thể như vậy.
Tôi đoán đó là lý do mà tôi
viết lá thư này cho anh.
Người anh em tôi không từng có.
Người bạn thật sự mà tôi từng có.
Xét theo mọi phương diện,
anh giống đứa con mà bố tôi muốn
hơn tôi rất nhiều.
Tôi nhận ra con người ta
có thể thay đổi,
hoàn cảnh có thể thay đổi,
nhưng không thể thay đổi được
sự đồi bại bên trong mình.
Giờ tôi không biết phải làm gì
hay đi đâu.
Tôi khiếp sợ mọi thứ
mà tôi đã làm và không thể tháo gỡ.
Tôi xin lỗi.
Tôi đã gây ra bao rắc rối khi
trở thành Dickie Greenleaf phải không ?
Tom !
Tôi sẽ gặp anh ở đằng kia.
Tôi rất tiếc khi khiến anh
nhún sâu vào chuyện này, Peter.
Tôi không thể tự mình đi gặp cảnh sát
trong khi tiếng Ý của mình quá dở tệ.
Đừng ngớ ngẩn vậy.
Không sao đâu.
Tôi rất mừng vì cuối cùng
anh cũng đã bước chân đến Venice.
Tôi rất vui mừng, vì không giống tin đồn,
anh giờ vẫn an toàn.
- Tin đồn gì ?
- Anh biết đấy.
Là Dickie đã giết anh
và đi khắp nơi bằng hộ chiếu của anh.
Tôi hiểu. Chuyện đó thật điên rồ.
Chào mừng đến Venice.
Trời ơi, chỗ này hôi thối quá nhỉ?
Anh có ngửi thấy không?
Dù sao tôi cũng đã đợi được
đến ngày cuối cùng của việc trì hoãn rồi.
Ta phải đợi một người đến từ Rome.
Ý anh là sao ?
Người ta đã gửi ai đó đến từ Rome ?
- Ừ. Thế cũng tốt, phải không?
- Không, tôi nghĩ là...
chuyện này không hề có ở Ý,
mỗi vùng đều tách biệt với nhau mà.
Tôi chắc chắn mà...
Tôi đã đọc điều đó...
Anh đọc báo rồi đấy.
Anh phải biết vụ này lớn thế nào.
- Du khách Mỹ đã giết mà.
- Thực ra, giờ ta không làm thì có sao không?
Cái mùi hôi thối thật...
Ông ta đã tiếp nhận vụ này, vì người ta
báo cáo rằng người trước đó...
đã để cho Dickie biến mất
trong khi anh ta là...
nghi can duy nhất
trong vụ giết Freddie.
Ở Rome, khoảng ba tuần trước.
Tôi hiểu câu đó.
Anh có đồng tính không?
Ngài đang đề cập chuyện không liên quan gì đấy.
Không.
Không.
Nhân tiện, chính thức thì ở Ý
không có người đồng tính.
Bắt trước Michelangelo và
Leonardo thì rất là phiền phức.
Bảo ông ta là...
Tôi đã có vợ chưa cưới.
Và Dickie cũng vậy.
Và gã Freddie Miles
có thể đã tạo ra sợi dây giữa họ.
Mamma mia.
- Ông ta đã nói gì vậy?
- Ông ta nói "lắm hôn thê quá"!
Ông ta hỏi anh... liệu có phải anh
đã giết Freddie Miles...
rồi sau đó đã giết Dickie Greenleaf không.
Không, tôi không giết Freddie Miles
rồi giết Dickie Greenleaf bao giờ..
Có phải ông ta buộc tội tôi?
Hỏi có phải ông ta buộc tội tôi phải không.
Cách làm việc ở đây là vậy,
đó là cách tốt để khoanh vùng nghi vấn.
Nhưng nó thật vô lý.
Người ta đã tìm thấy thứ này
tại nhà Dickie ở Rome.
- Ông đã mở rồi à ?
- Tất nhiên.
Đó là một lá thư tuyệt mệnh.
Ông hỏi tôi những câu này trong khi ông
đã đọc lá thư tuyệt mênh này rồi sao?
Tôi không tin lá thư đó.
Còn anh?
Thư của Dickie.
Anh có tin không?
Tôi không biết phải tin cái gì.
Anh có thể tưởng tượng, nếu anh ấy
giết Freddie, thì nó phải như thế nào?
Như vừa thức dậy mỗi sáng.
Ý tôi là, sao anh có thể làm vậy?
Như vừa thức dậy và trở thành một người ?
Uống cà phê của anh đi.
Dù anh có làm gì,
dù khủng khiếp, dù đau đớn thế nào,
thì nó đều ám ảnh, phải không,
trong đầu ta đó.
Anh chưa bao giờ gặp ai
mà người đó nghĩ mình là kẻ xấu.
Không, tôi hiểu, nhưng anh có vẻ đau khổ.
Anh hẳn là người đó. Anh đã giết người.
Sau anh không cầm lấy quá khứ
và đặt nó nào căn phòng sâu trong lòng
rồi khóa cửa lại và không bao giờ trở lại đó?
- Đó là điều tôi đang làm.
- Trời.
Nhưng mà, tất nhiên, đối với tôi,
có thể chính là cái tòa nhà này.
Rồi sau đó anh gặp một người đặc biệt,
và tất cả những điều anh muốn
là trao cho người đó chìa khóa.
Anh nói "Mở ra! Đi vào trong!"
Nhưng anh không thể...
vì trời rất tối...
và có những con quỷ.
Và nếu không ai trông thấy
nó xấu xa đến nhường nào...
Giờ đó là điều âm nhạc đang nói.
Thật khó để ảm đạm hơn nếu anh
chơi bài "Knees Up, Mother Brown."
Tôi vẫn muốn làm điều đó.
Đẩy tung...
cánh cửa ra.
Rồi mang ánh sáng vào,
quét dọn mọi thứ sạch sẽ.
Nếu tôi có thể kiếm một cái tẩy khổng lồ
và xóa bỏ mọi thứ,
được bắt đầu bởi chính mình.
Vấn đề là. Peter à, nếu...
Nếu...
Nếu...
Không có chìa khóa, phải không?
- Marge.
- Peter.
- Gặp anh thì tốt quá.
- Chào cô, Marge.
Tom.
- Tôi thấy anh đã tìm được Peter rồi.
- Tôi nghĩ chúng tôi đã được sắp đặt để gặp nhau.
- Bố của Dickie đâu?
- Ông ấy sẽ không đến cho tới sáng mai.
Với dạ dày đó. Tôi không nghĩ
đồ ăn ở đây đồng tình với ông ấy.
Tôi rất mong đợi được gặp ông ấy.
Dickie đã không tự sát.
Tôi dám chắc điều đó.
Giờ đã có một thám tử tư
lo vụ việc này rồi.
Một người tên MacCarron
đã được thuê bởi bố Dickie.
- Đấy là một ý hay.
- Ông ta là người Mỹ.
Ông ấy vừa phát hiện ra rằng
Dickie lĩnh số tiền $1,000 bằng séc...
đúng ngày trước khi anh ấy biến mất.
Đó có phải điều anh làm
trước khi nhảy xuống sông Tiber ?
Tôi không nghĩ vậy.
- Là của anh à ?
- Không, là của Tom.
Lộng lẫy phải không?
Trời ơi.
Ai trả tiền cho chỗ này vậy?
Peter đã tìm hộ tôi.
Tôi đủ sức thanh toán vì
nơi này ẩm thấp...và đang xuống cấp.
- Tom đã biến đổi nơi này.
- Nơi này thật là đẹp
Đó là lý do Tom muốn cô ở lại.
Tốt hơn việc chen chúc
trong phòng của tôi.
Và tôi cũng biết
cô ghét khách sạn thế nào.
Một khách sạn hẳn cũng từng tốt.
Chúng ta sẽ phải nói với ngài Greenleaf
món tiền của ông ấy đã vươn xa cỡ nào.
Có gì buồn cười vậy?
Tôi vừa nhớ lại cái hồi
Tom lần đầu đến Mongibello.
- Và nhìn anh bây giờ
- Nhìn tôi cái gì?
Đến ngôi nhà này.
Ngài Greenleaf?
Ngài Greenleaf?
Tom. Anh khỏe không?
Trông anh khá đấy.
- Cảm ơn ngài, tôi khỏe.
- Khác xa hồi ở New York.
- Vâng, đúng vậy.
- Marge.
Chào cháu. Thời tiết thật thất thường.
- Rất thất thường.
- Còn ngài, ngày thấy tốt hơn chưa?
Khá tốt.
Vì trung thành với nước nóng.
- Ông MacCarron đang ở đâu?
- San Remo.
Cảnh sát thật không chuyên nghiệp.
Con trai tôi, chuyện với nó giờ thật tồi tệ nhỉ?
Ông thám tử định
hy vọng tìm được gì San Remo ?
Ông ấy phải nghiên cứu kỹ.
Tôi đang học từ con trai mình, Tom à.
Giờ nó đang mất tích.
Tôi đang học một bài học lớn về nó,
và tôi hy vọng anh có thể
lấp đầy thêm vài điều còn trống cho tôi.
Marge đã đủ tốt
khi thuật lại hồi ở Mongibello.
Tôi sẽ cố hết sức, thưa ngài.
Tôi sẽ làm mọi việc nếu giúp được Dickie.
Tốt. Giả thiết là thế này,
lá thư nó để lại cho anh.
Cảnh sát nghĩ điều đó
thể hiện một cách rõ ràng...
nó đang chuẩn bị làm gì đó,
cho chính nó.
Cháu không tin điều đó.
Bác cũng không muốn.
Bác muốn nói chuyện với Tom
một mình.
Có lẽ chiều nay.
Anh có đồng ý không?
Marge, một người đàn ông có thể nói gì
với người anh ta yêu...
và anh ta sẽ thú nhận điều gì
với một người khác...
Như là?
Thật là phí phạm mạng sống và cơ hội.
Bác sẽ trả thằng cha kia 100 đô
ngay lập tức để hắn câm đi!
Không, Marge không hiểu
một nửa chỗ này.
Và ảnh hộ chiếu của nó.
Cậu từng nghe chưa ?
Cào vào khuôn mặt nó thư thế?
Cậu tưởng tượng được không?
Cậu từng trong trạng thái đầu óc như vậy chưa?
Tôi từng nghĩ về chuyện đến chỗ cảnh sát,
nhưng tôi không làm được.
Tôi không thể đối diện với bất kể điều gì được nữa.
Tôi thấy mình có lỗi.
Cảm tưởng như chính tôi tránh xa anh ấy.
Tôi cảm tưởng như tôi đã nói
và anh ấy lắng nghe ông.
Vậy,
nếu tất cả chúng ta đều tránh xa nó,
thế chuyện nó tránh xa chúng ta thì sao?
Cậu là bạn thân của con tôi.
Mọi thứ đều do lỗi của người khác.
Chúng ta đều muốn
gieo những hạt lúa hoang,
nhưng ai đó lại bắt đầu...
Gọi là gì nhỉ?
Cậu biết đấy, cái lúc
người ta đối chất với nó,
thì nó lại đập lại.
Nó luôn luôn thế.
Mọi người hay nói ta không thể
chọn cha mẹ cho mình
nhưng ta không thể
chọn con cho mình.
Dickie.
Anh là một con đỉa.
Anh quá nhàm chán.
- Thôi đi.
- Nhàm chán.
Thôi đi!
- Thôi đi !
- Tommy, Tommy.
Như lời của một con nhãi.
Như lời của một con nhãi.
Tôi ra đây.
Xin lỗi, tôi buồn ngủ quá.
- Chắc tôi vừa ngủ quên.
- Bố Dickie đi rồi à ?
Anh không khiếp quá, Tom.
Anh gặp ác mộng à?
- Ông ấy đã đi từ tối qua.
- Tội nghiệp.
Anh biết không, chúng tôi vừa va vào
cánh cửa.
- Tôi nghĩ tôi đã làm hỏng cái bản lề.
- Không sao đâu.
Tôi sẽ pha đồ uống.
Ở Venice nên đi chân bộ.
Anh không sao chứ?
Tôi ổn.
- Anh có cần tôi chờ một lúc không?
- Không, không sao mà.
Rồi tôi sẽ quay lại.
Tôi có chìa khóa rồi.
Tom?
Marge, tôi đang tắm.
Không lâu lắm đâu.
Tom, tôi phải nói chuyện với anh.
Khẩn lắm.
Tôi ra đây.
- Tôi đã tìm thấy nhẫn của Dickie.
- Cái gì ?
Anh cầm nhẫn của Dickie.
Tôi có thể giải thích.
Dickie đã hứa với tôi là anh ấy
không bao giờ tháo nhẫn.
Chờ tôi mặc quần áo vào
rồi ta hãy bàn về chuyện này.
- Tôi phải nói cho ngài Greenleaf.
- Marge, cô đang bị kích động đấy.
Anh ấy đã hứa, "Anh thề, anh sẽ không bao giờ
tháo nhẫn ra cho đến khi chúng ta cưới"
Im đi!
Tôi đang ướt, Marge.
Tôi vừa làm rớt khăn tắm.
Và tôi phải mặc quần áo vào.
Cô hãy đi rót ít đồ uống đi.
Hãy rót cho chúng ta ít đồ uống.
Marge ?
Cô đi đâu vậy?
Tôi không lục lọi gì đâu.
Tôi chỉ...
Tôi chỉ tìm cây kim
để khâu lại phần áo ngực của tôi.
Nước hoa cô dùng thật thơm.
Tôi mua nó dành tặng cô.
Cái thứ liên quan đến Dickie...
Có quá nhiều thứ.
Cái ngày mà hắn ta
trở về muộn từ Rome.
Tôi đã cố nói điều này với cô.
Hắn ta đã có một cô gái khác.
Không phải tôi đang nói vềMeredith.
Một cô gái mà hắn đã gặp
ở quán rượu.
Hắn không thể chung thủy
quá 5 phút được.
Vì vậy khi hắn ta hứa một điều,
thì lời hứa đó không có giá trị
như lời hứa của cô,
hay lời hứa của tôi.
Hắn có nhiều cái chân thật lắm, Dickie,
và hắn hoàn toàn tin vậy.
Hắn nói dối đấy.
Nói dối đấy.
Và chuyện đó của hắn... Một nửa cuộc đời
hắn vẫn không nhận ra mình đang làm điều gì.
Và hôm nay.
Tôi thật sự thất kinh rằng
liệu có phải hắn đã giết Freddie.
Hắn ta sẽ điên lên
nếu ai đó làm trái hắn.
Cô biết điều đó.
Cô biết điều đó mà.
Cô biết điều đó mà.
Và thật mỉa mai, Marge.
Tôi yêu em.
Em chắc cũng cảm nhận được, Marge.
Tôi yêu em.
Tôi không biết, có thể điều tôi nói
lúc này thật là lố bịch,
chỉ nên...viết nó lên một tờ giấy
hoặc thứ khác...
và đặt nó vào túi xách của em
trong một ngày mưa.
"Tom yêu mình. Tom yêu mình"
- Tại sao anh có nhẫn của Dickie?
- Tôi bảo em rồi mà.
- Hắn ta đã đưa cho tôi.
- Tại sao? Khi nào?
Tôi cảm thấy hình như em không nghe
được bất kỳ lời nào tôi nói cho em cả.
Tôi không tin anh.
- Đó là sự thật.
- Tôi không tin...
một câu nào của anh cả.
Em đang run đấy, Marge.
Nhìn tôi này.
Marge, tôi ôm em được không?
Em cho tôi ôm nhé?
- Marge ?
- Peter ! Ơn trời anh ở đây rồi.
- Có chuyện gì vậy?
Đưa tôi ra khỏi đây!
Xin anh đưa tôi ra khỏi đây!
Tom, anh không sao chứ?
Anh cố mà nói chuyện
với cô ấy đi.
- Tom ?
- Tôi bỏ cuộc.
Nói cho tôi biết đã có chuyện gì đi.
Tom !
- Tôi đã làm điều gì với cô ấy vậy?
- Nghe này...
Có lẽ cô ấy từng kể với anh một chuyện
mà tôi từng làm với cô ấy.
Anh đừng có giận cô ấy.
Cô ấy hoảng loạn, và cô ấy cần
trút tội lên ai đó.
Vì vậy cô ấy trút hết tội lên anh.
Tôi sẽ về nhà và nói chuyện với cô ấy.
Còn với anh,
từ sau nên dùng dao cạo cẩn thận
nếu không thì để râu đi.
- Ngài Greenleaf có đây không?
- Ngài Ripley ?
- Vâng.
- Tôi là Alvin MacCarron.
Cháu không biết. Cháu không biết.
Cháu biết mỗi điều đó thôi.
Marge, có trực giác của đàn bà
thì cũng cần có cả bằng chứng nữa.
- Tom.
- Chào ngài.
Marge, lúc đó cô nên nán lại.
Tôi không...
Peter có nói là tôi định
lại gần và giúp cô bình tĩnh không?
Marge đã kể cho chúng ta
về chuyện chiếc nhẫn.
Vâng, tôi thấy ngớ ngẩn là
mình lại không đề cập vào hôm qua.
Tôi quên toàn toàn.
Ngớ ngẩn thật.
Có lẽ cậu không đề cập đến bởi vì
kết quả duy nhất là chỉ khiến chúng ta buồn thêm.
Tôi sẽ ra ngoài nói chuyện với Marge một dạo.
Tom, ông MacCarron cần nói chuyện với cậu.
Không cần đâu. Chúng ta có thể tới quán rượu.
Không.
Tôi nghĩ cậu nên ở lại đây.
Tôi có thể thấy phòng mình
khi đứng từ đây.
Tôi có thể thấy nhà của tôi.
Khi ông nhìn nơi mình sống
từ nơi cách xa đó, nó như một giấc mơ phải không?
Tôi không quan tâm đến khoa học hành vi.
Tôi không quan tâm khi nghe,
hay nói về nó.
- Được thôi.
- Cậu có biết chuyện hồi còn ở Princeton...
Dickie Greenleaf đã suýt giết một thanh niên?
Tại một buổi tiệc, liên quan đến một số cô gái.
Cậu ta đã đá người đó vài phát vào đầu,
rồi đưa người đó đến bệnh viện.
Cậu thanh niên phải chỉnh lại xương hàm,
mất khả năng nghe.
Tại sao cậu nghĩ bố của Dickie
lại muốn đưa cậu ta đến châu Âu?
Cảnh sát Rome không nghĩ
đến chuyện hỏi ngài Greenleaf.
Cũng không nghĩ đến chuyện kiểm tra
có phải Thomas Ripley...
từng theo học tại đại học Princeton hay không.
Tôi đã phát hiện ra một Tom Ripley...
là một người chỉnh âm đàn piano
trong nhà hát.
Cậu thấy đấy, ở Mỹ,
chúng ta được dạy phải kiểm tra sự thật
trước khi nó trở thành sự thật.
Chúng ta được dạy phải lao ngay vào...
khi thấy một cô gái tự sát...
tìm hiểu có phải cô ta đã có mang hay không.
Tìm hiểu có phải Dickie
đã làm điều đồi bại nào ở đó.
Ngài Greenleaf đánh giá cao lòng trung thành của cậu.
Ông ấy thật lòng như vậy.
Marge...
Cô ấy có hàng trăm giả định.
Có vài điều mà cô ta
không hề biết.
Chúng ta hãy hy vọng
là cô ta không bao giờ biết.
Tôi hy vọng cô ấy không bao giờ biết.
Có đến ba người khác nhau...
đã thấy Dickie
đưa Freddie lên xe..
Có một người đàn ông,
đã không ra làm chứng...
vì cùng lúc đó anh ta đang ve vãn
vợ của người khác,
đã thấy Dickie tháo biển số
ra khỏi chiếc xe thể thao đỏ.
Cảnh sát biết người này
vì ông ta là cảnh sát.
Tôi đã tìm thấy thứ này
tại tầng hầm căn hộ của Dickie.
Chúng thuộc xe của Freddie.
Ngài Greenleaf đã yêu cầu tôi...
vứt mấy thứ này xuống kênh
vào tối nay.
Ngài Greenleaf cảm thấy rằng
đã có một lời hứa ngầm...
trong lá thư mà Dickie gửi cho cậu
mà ông ấy nghĩ đó là hứa danh dự.
Ông ấy cũng định chuyển
một phần lớn tiền...
trong số tài sản của Dickie với lòng tin
của ông ấy vào tài khoản mang tên cậu.
Ông ta không có ý định...
giao cho người Ý bất kỳ
thông tin gì về quá khứ của Dickie.
Ông ấy cũng hy vọng rằng...
cậu cũng cảm thấy như vậy.
- Cảm ơn cậu rất nhiều, Tom.
- Cảm ơn ngài.
Tạm biệt.
Marge, tôi cảm thấy mình không nên nói
những điều đó tới em vào một tối khác.
Tôi thấy hơi bối rối,
và chiếc nhẫn...Và em trông quá...
Tôi không biết nữa.
Nhưng tôi hy vọng những lời đó
sẽ được gửi đến em ở New York...
vào một ngày mưa.
- Giờ anh định làm gì, Tom ?
- Tôi không biết.
Peter có một buổi hòa nhạc
tại Athens vào tháng tới,
vì vậy anh ta nhờ tôi đi cùng và giúp đỡ.
Anh ta gửi lời tạm biệt.
Nhân tiện, anh ta đang luyện tập
nên không thể...
Tại sao tôi lại nghĩ sẽ không có
cái gì từ Ripley trong một ngày mưa nào nhỉ?
Cái gì?
Tôi biết chính là anh.
Tôi biết chính là anh.
Tôi biết chính là anh!
Tôi biết chính là anh!
- Marge, Marge. Xin em !
- Tôi biết chính anh đã giết Dickie !
- Marge !
- Tôi biết ! Không!
Tôi biết chính là anh!
Marge. Marge, xin cô.
Không phải Tom.
Thật đấy.
Hãy hỏi tôi điều tôi muốn
thay đổi lúc này đi.
Tôi không biết. Anh muốn
thay đổi điều gì lúc này?
Không gì cả.
Tôi lạnh quá. Ta xuống chứ?
Lát nữa đi.
Tôi muốn ngắm hoàng hôn.
- Anh điên quá.
- Tôi điên mà.
Dickie ?
Dickie ?
Dickie !
Trời ơi.
Chào cô, Meredith.
Tôi đã nhìn thấy anh.
Quần áo anh.
Tôi không nhận ra anh nữa.
Cô đã phát hiện ra tôi rồi,
vậy cô đi lấy tiền thưởng đi.
- Cái gì?
- Đùa ấy mà.
- Cô đi một mình à?
Thật ra, khó mà "một mình" hơn được.
- Dì Joan.
- Và "người nhà".
Rất nhiều "người nhà".
Trời đất.
Tôi lại gặp lại anh.
Tôi đã nghĩ về anh...
rất nhiều.
Và tôi đã nghĩ về cô.
Và, khi tôi nghĩ về anh.
Tôi chỉ có ghét anh mà thôi.
Anh trốn ở đâu vậy?
Tôi chưa từng trốn bao giờ?
Tôi bị tạm giữ ở đồn cảnh sát.
Người ta phải tìm cách để đưa kẻ
đã giết Freddie ra ánh sáng.
- Anh lại đang đùa.
- Người ta cho tôi kỳ nghỉ này,
đó là lý do có bộ đồ này.
Đó là lý do mà cô
không nghe được tin gì về tôi.
Anh biết không, cả thế giới này
cứ nghĩ anh đã giết Freddie.
- Thật kinh khủng.
- Tôi biết
Nghe này, giờ tôi không nói chuyện được.
Lát sau nhé?
Lát sau nhé?
Anh lại đi bằng họ "R" à?
Em biết không? Đúng vậy đấy.
Dickie, anh đi cùng Peter
Smith-Kingsley đúng không?
Dì em nghĩ là đã thấy anh ta.
Peter Smith-Kingsley ?
Không, anh...
Anh chưa từng gặp anh ta cả tháng nay.
Không, anh đi một mình.
Chào.
- Thấy thế nào?
- Đẹp lắm.
Nhưng tôi sẽ nói với anh vài điều.
Tôi muốn chúng ta ở lại đây
cho đến cuối chuyến đi.
Có phải đó là Meredith ?
Ai là Meredith ?
Meredith Logue. Anh đã hôn ai đó.
Tôi trông thấy giống Meredith.
Tôi đã ra ngoài tìm anh.
Nụ hôn khó chịu.
- Hôn từ biệt.
- Trông không phải thế
Anh biết phải không?
Từ khoảng cách đó?
Tôi đã... lừa dối cô ấy.
Cô ta có vẻ đã từng gặp anh.
Tại sao phải lừa dối?
Dickie và Peter ở cùng nhau.
Quá dễ để bàn tán.
Hay kể cả Tom và Peter.
Chuyện đó còn dễ bàn tán hơn.
Thật hả? Tại sao vậy?
Tôi thấy mình hoàn toàn lạc lối.
Tôi biết.
Tôi xin lỗi, Peter.
Tôi đang lạc lối.
Tôi sẽ bị mắc kẹt mãi
ở trong lòng, phải không?
Phải không là sao?
Bên trong tôi...
Đau khổ...
và cô độc...
và tăm tối...
Và tôi đã lừa dối...
chuyện tôi là ai...
và tôi sống ở đâu.
Giờ sẽ chẳng còn ai đi tìm tôi nữa.
Ý anh là sao,
lừa dối về con người anh hả?
Tôi cứ nghĩ sẽ tốt hơn...
khi là một người giả mạo...
hơn là một người thật sự.
Anh nói về cái gì vậy?
Anh chẳng là ai cả.
Là ai cả.
Peter.
Hãy nói cho tôi vài điều tốt đẹp về Tom Ripley.
Đừng ngồi dậy. Đừng ngồi dậy.
Chỉ cần...
Chỉ cần nói cho tôi vài điều tốt đẹp...
về Tom Ripley.
"Điều tốt đẹp về Tom Ripley."
Điều đó đã từng ám ảnh tôi vài lần.
Tom rất tài ba.
Tom rất dịu dàng.
Tom rất đẹp.
Anh đúng là một kẻ dối trá.
Tom...
là một điều bí ẩn.
Tom chẳng là ai cả.
Tom có những bí mật
mà anh ta không muốn nói cho tôi,
và tôi ước anh ta có thể nói.
Tom có những cơn ác mộng.
Đó không phải là điều tốt đẹp.
Tom có ai đó yêu anh ấy.
Đó là một điều tốt đẹp.
Tom sắp giết tôi.
Tom sắp giết tôi.
Tom. Tom, sắp giết...
Trời ơi.
Trời ơi.
Trời ơi.
Trời ơi! Peter.