Tip:
Highlight text to annotate it
X
Ngày xửa ngày xưa,
ở một vương quốc xa lắc xa lơ nọ...
...một bé gái đã chào đời
Da của nàng tinh khiết như tuyết...
...Tóc của nàng đen như bầu trời đêm.
Người ta gọi nàng là... Bạch Tuyết.
Có lẽ cái tên đấy là cái tên phô trương nhất
mà họ có thể nghĩ ra.
Người ta tin rằng,
mẹ Bạch Tuyết đã chết khi nàng được sinh ra.
Còn về phần người cha,
ngài đã làm hư đứa bé vì quá nuông chiều.
Ngài có thể đáp ứng được, dĩ nhiên rồi,
Vì ngài là Vua mà.
Nhà Vua yêu thương cô con gái,
và tất cả thần dân rất kính mến ngài.
Vương quốc là một miền đất hạnh phúc...
...nơi mà mọi người nhảy và múa suốt ngày đêm.
Hình như không ai có công ăn việc làm cả.
Chỉ có hát với nhảy cả ngày lẫn đêm.
Ôi trời, lũ béo phị.
Nhà Vua đã một mình
gà trống nuôi con...
...nuôi cô cho đến một ngày cô trị vì vương quốc.
Thời gian trôi qua, ngài nhận ra rằng
có những thứ ngài không thể dạy nàng được.
Và ngài đã chọn cho mình...
một Hoàng Hậu mới.
Bà Hoàng Hậu này là người phụ nữ xinh đẹp nhất trần gian.
Bà ấy thông minh, và mạnh mẽ, và...
Nói cho dễ hiểu...
Thì bà ấy chính là ta.
Và đây là câu chuyện của ta...
...chứ không phải của con Bạch Tuyết.
Say đắm vì nhan sắc tuyệt trần của ta,
Đức Vua đã cầu xin ta cưới ngài.
Ta là tất cả đối với ông ấy.
Những ngôi sao, Mặt Trăng...
Nhưng ma thuật hắc ám đã xâm chiếm miền đất.
Đức Vua dũng cảm đã phải chào tạm biệt Bạch Tuyết.
Trao lại cho nàng cây dao găm ưa thích.
Đó là một món quà thú vị...
Nhưng mà chúng ta nói về nó sau vậy...
Ngài phóng ngựa vào khu rừng tối, và buồn thay...
...không bao giờ còn gặp lại ngài nữa.
Bạch Tuyết cứ thế đi tìm cha mình...
Và đến khi nàng nhận ra ông ấy đã thực sự ra đi.
Thì nàng đã choáng váng.
Cô gái bây giờ chịu sự chăm sóc
của Hoàng Hậu xinh đẹp...
...10 năm trôi qua, và Bạch Tuyết đã trưởng thành hơn...
Nhưng vương quốc trở thành băng giá vĩnh cửu,
và Hoàng Hậu đã nhận ra rằng...
Nếu như bà muốn duy trì danh hiệu Đệ Nhất Mỹ Nhân thì...
Chà chà... tuyết phải trở thành tuyết tốt nhất.
Tuyết sẽ phải rơi.
Chào bạn.
Bạn muốn ăn gì không?
Đây nè.
Ôi, mình nghĩ buổi tiệc bắt đầu rồi đó.
F đến D9.
Qua bên trái, Ngài Waverly.
Nếu có ai chỉ cho ngài Waverly
thấy bên trái từ bên phải...
...thì ta sẽ rất biết ơn đấy.
- Thứ lỗi cho thần ạ.
- B đến J12.
Thưa Phu Nhân, thần cảm thấy nghĩa vụ của mình
là bẩm báo về tin đồn thần đã nghe được.
- Mấy cái tin đồn à?
- Dạ...
Có tin đồn rằng vương quốc đã tới số rồi.
Nếu chúng ta sáp nhập hai nước lại
bằng hôn nhân...
Thì thần chắc rằng vương quốc sẽ ổn định trở lại.
Brighton, một từ thôi, nói đi.
- Vâng, thưa Hoàng Hậu.
- Loose lips sink ships (Cái miệng làm hại cái thân).
Chắc hẳn rồi, thưa Hoàng Hậu, chính xác ạ.
Người muốn đánh đắm chiếc tàu(ship) nào ạ?
Đó là một thành ngữ, Brighton ạ.
Một sắc lệnh hoàng gia nào. Viết đi.
- Tuyệt diệu ạ.
- "Bất cứ tên nào lăng xăng...
...lan truyền tin mấy cái tin đồn,
mấy cái chuyện tầm phào, tung tin xấu...
...hoặc thậm thí là chỉ nghĩ đến thôi...
cũng đều bị xử tử".
Nghe được không?
Rất kiên quyết ạ.
Bạch Tuyết.
- Có đám cháy à?
- Cái gì ạ?
Phòng ngủ của con bị cháy à?
Ta đang tìm kiếm lời giải thích
vì sao con lại bước chân ra khỏi phòng ngủ.
Đấy... và dự đoán đầu tiên của ta là phòng con bị cháy.
Con nghĩ có thể con được phép đến hội hè.
- Người biết đấy, do hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của con.
- Hôm nay á?
Ôi trời... Ôi trời...
E đến F3 nào.
Bạch Tuyết...
Có lẽ đến lúc ta dễ dãi với con được rồi.
Suy cho cùng, con cũng chẳng làm gì cho ta.
Chẳng làm hại gì ta...
...tính cho đến bây giờ.
Con có một cái gì đó thật khó chịu...
...đến lạ thường.
Nhưng mà ta không biết là cái gì cả.
Bờ vai nghiêng...
Mái tóc và giọng nói...
Ta biết đó là cái gì rồi.
Ta nghĩ là do mái tóc.
Ta ghét mái tóc của con.
Ta không quan tâm, cho dù hôm nay
là sinh nhật thứ 100 của con đi chăng nữa.
Đừng có bén mảng đến chỗ tiệc tùng
như hôm nay nữa đấy.
B đến F6.
C đến D4.
Nam Tước, ngươi đã bị đánh trong 5 phút vừa qua
mà thậm chí chẳng biết nhỉ.
Hoan hô, thưa Hoàng Hậu.
Điều quan trọng là phải biết được khi nào bạn bị đánh bại.
Được chứ?
Thần không thích bộ dạng của mấy cái cây này,
thưa ngài...
Nếu ngài không phiền khi thần nói điều này,
trông có vẻ như...
Cây đấy, Renbock ạ.
Mấy cái cây đó chỉ là gỗ thôi mà.
Không phải vì mấy cái cây đó mà thần sợ,
thưa ngài.
Thần đã từng nghe câu chuyện
về con quái thú ăn thịt người trú ngụ ở khu này.
Thót cả tim, khi biết được người bạn đồng hành của ta...
...vẫn tin vào câu truyện thần tiên đó.
Nếu ngài không phiền, tôi xin hỏi điều này,
khi nào thì Hoàng Tử có ý định quay về ạ?
Chúng ta đã rong ruổi nhiều tháng.
Thần đề nghị, có lẽ chúng ta nên nghỉ giải lao.
Chúng ta không tìm kiếm một kì nghỉ,
chúng ta đang tìm kiếm một cuộc phiêu lưu.
- Một cuộc phiêu lưu ạ? Vâng.
- Và chúng ta đang đi tìm một người.
Thần nghĩ đó là một ý tưởng tồi, thưa ngài.
Chúng ta nên đi tiếp thì hơn.
Không, cho đến khi chúng ta khám phá ra
có thứ gì trong khu rừng này.
Quay lại đi.
- Những người khổng lồ!
- Renbock!
- Renbock!
- Những người khổng lồ!
- Đưa hết tiền đây.
- Cái gì cơ?
Tao nói đưa hết tiền đây!
Đưa tao cái đó!
Nằm xuống!
Nằm yên đó.
Tao tìm được mấy con chuột chết này.
- Mày có thể nhìn, đúng không?
- Ừ, mày có thể nhìn được không?
Thưa ngài...
Có gì đáng buồn cười chứ?
Chú em không phải là người khổng lồ à?
Không một ai trong số mấy em là khổng lồ cả.
- Và ý của anh là?
- Chú em mong chờ anh chiến đấu với chú ư?
- Ah. Vậy là hắn ta có thể nhìn đấy!
- Ừ. Đương nhiên là hắn có thể nhìn!
Chắc chắn rằng, anh mày sẽ không đánh nhau
với một bọn người lùn đâu nhá...
- Tại sao chứ?
- Vì mấy em "bé tí tẹo".
- "Tí hon" ư?
- "Một kẻ bé tẹo" đấy?
- "Lùn tịt"?
- Ừ đúng rồi.
- Thế còn "lùn tịt" thì sao?
- "Lùn tịt"? Đó là từ hay nhất mà anh có à?
- Không ai giải thích cả.
- Và mọi người thường gọi chúng tôi là...
Cái chuyện đó thì không quan trọng.
Mấy người rất lùn và trông buồn cười.
Buồn cười ư?
Không có buồn cười khi lưỡi dao của tao kề vào cổ mi đâu.
Làm ơn, hãy lùi lại.
Tất cả chúng ta muốn là vàng của anh ta.
- Tôi đã lấy hết trong túi hắn rồi.
- Bây giờ thì chúng ta nói chuyện nào.
Nhìn này.
Nào, mang nó lại đây.
- Đó không phải là tài sản của tụi bây.
- Ừ, sao cũng được.
- Bỏ cái tay ra khỏi đó ngay lập tức!
- Cho chúng những gì chúng muốn đi, thưa ngài.
Vàng đâu hết rồi?
Tránh đường coi.
Có ai đó phải dạy cho tụi con nít ranh này một bài học.
Không ai được biết đến mấy chi tiết này, Renbock ạ.
Ngươi hiểu chứ?
Nói lại xem!
Không ai cần biết đến mấy chi tiết này.
Thưa Hoàng Tử.
- Chúc mừng sinh nhật, Tuyết.
- Mọi người nhớ đấy à!
Dĩ nhiên là chúng tôi nhớ.
Sinh nhật lần thứ 18 của một cô gái
là sinh nhật quan trọng nhất.
Người có muốn biết tôi đã ước gì
trong ngày sinh nhật không, Bạch Tuyết?
Cô không thể ước thay cháu được.
Người có biết vì sao tôi vẫn tiếp tục làm việc cho bà
Hoàng Hậu đáng ghét ấy năm này qua năm khác không?
Tôi làm bởi vì tôi biết rằng một ngày nào đó,
người sẽ lấy lại được vương quốc của mình.
Và tôi muốn chứng kiến điều đó.
- Đó không phải là vương quốc của cháu.
- Ô, nhưng nó là của người đấy.
Đức Vua muốn người thừa kế ngai vàng.
Thế nhưng người đàn bà kia đã có cả vương quốc
và khiến người trở thành cô gái tội nghiệp...
...không thể bước chân ra khỏi lâu đài.
Và điều tồi tệ nhất là người
nghĩ rằng người như thế.
Con dao găm của Đức Vua.
Tôi đã lau chùi và đánh bóng nó rồi.
Cháu phải làm gì với nó đây?
Có lẽ người phải tự tìm hiểu xem
có chuyện gì đang diễn ra trong vương quốc của người.
Mọi người không còn hát và nhảy nữa.
Họ cần phải xem người thực sự là ai.
Và người cần phải có niềm tin.
- Ta ra ngoài đây.
- Cô ấy bỏ chạy phải không?
Tao không biết. Có đúng không nhỉ?
Được rồi!
Cô ấy ra ngoài.
Tao sẽ không nói gì,
nếu như mi không nói gì.
- Ngoéo tay nhé?
- Ừ. Ngoéo tay.
"Gương kia ngự ở trên tường..."
Ngươi có thể tin cái gã Nam Tước không?
Ý ta là thực ra thì cái điều hắn muốn ta xem xét
chính là cưới hắn đúng không?
Phụ nữ suy cho cùng thì cũng có những tiêu chuẩn,
và một phụ nữ đẹp lạ lùng như ta...
...có những tiêu chuẩn rất cao đấy.
- Thật thú vị.
- Cái gì cơ?
Phản ứng của người trước lời cầu hôn của hắn.
- Thế có nghĩa là sao?
- Xem xét các lựa chọn.
Lựa chọn là để thừa kế ngai vàng
chứ không phải là trứng thối và còn...
...và phải chết cùng hắn nữa.
Người đã quá tự phụ.
Và người không thể phủ nhận điều đó.
Sao không búng ngón tay mi một phát và
biến cho ta một rương vàng đi?
Mọi người ai cũng có phép thuật cả...
...nhưng có rất ít người khám phá được
và học cách sử dụng nó khôn ngoan.
Tin tôi đi.
Suy cho cùng thì tôi cũng chỉ là ảnh của người thôi.
À... không phải là ảnh chính xác hoàn toàn.
Tôi không có nếp nhăn.
Chúng không phải là nếp nhăn đâu.
- Chỉ là cái gì gì đó thôi.
- Đúng như người muốn.
- Ngươi đề nghị xem ta nên làm gì?
- Tôi đề nghị người nên cưới anh nào giàu sụ ấy,
nhanh chóng.
Bởi vì một ngày nào đó không xa, người sẽ hỏi tôi
ai là người đẹp nhất thế gian...
...và người sẽ không thích câu trả lời đâu.
Xin chào?
- Có ai ở ngoài đó không?
- Im đi, Renbock!
- Không ai nghe được ngươi trong khu rừng này đâu.
- Biết đâu lại có khách qua đường thì sao.
Được rồi, vậy là ngươi nghĩ có ai đó
trong khu rừng tồi tàn này à?
- Dạ, có thể lắm chứ.
- Đó là ngón tay cái à?
- Không. Thần không thích.
- Thông minh đấy...
Thần không thích quá gần ngài.
Thần đã nói với ngài từ trước rồi mà.
Mình đang lấy làm lạ về thứ đã tìm được trong rừng,
nhưng mà...
Ta đúng là chọn được thằng bạn đồng hành
dở hơi nhất mà.
Mình không thể tượng tượng được điều này!
Chúng tôi rất cần sự giúp đỡ, thưa quý cô...
...Chúng tôi bị phục kích bởi 7 thằng lùn.
- Là người khổng lồ gớm ghiếc.
- Người khổng lồ à?
Chúng tôi thua về quân số,
và chúng tôi đã chiến đấu hết sức dũng cảm...
Thưa quý cô, làm ơn hãy giúp đỡ tôi và
vị Hoàng Tử đáng kính này...
Bạn... người bạn...
Tôi là kẻ thường dân hèn mọn.
- Ta đang ra lệnh cho nhà ngươi giải thoát...
- Ra lệnh cho tôi à?
Nếu như nhà ngươi từ chối,
sẽ tự gánh chịu hậu quả đấy.
Chỉ khi nào mấy anh nói "làm ơn".
Trong trường hợp này, thần nghĩ "làm ơn"
tức là ra lệnh đấy.
Ngươi nói đúng.
Phong thái của ta đâu hết rồi trời?
- Làm ơn đi.
- Chỉ có vậy thôi mà.
Cảm ơn. Cảm ơn...
Cảm ơn cô rất nhiều.
KHÔNG. KHÔNG. KHÔNG. KHÔNG ĐƯỢC,
ĐỢI ĐÃ.
Các anh ổn cả chứ?
Tôi có thể giúp gì được không?
- Vâng, thưa cô, xin cởi trói dùm.
- Được thôi.
Anh có muốn tôi cởi trói dùm không?
Ừ, cảm ơn.
Tôi xin lỗi vì để cô thấy chúng tôi trong tình trạng thế này.
- Chúng tôi đang đi về phía Bắc.
- Còn tôi đang thẳng tiến về phía Nam.
Đáng tiếc quá.
Ừm, đúng vậy.
Tôi nghĩ đã đến lúc phải đi rồi.
- Cô ấy quay lại đấy nhìn ta đấy.
- Không. Thần không nghĩ cô ấy thú vị đâu, thưa ngài.
- Bẩm Hoàng Hậu!
- Ừm.
Thứ lỗi cho thần, thưa Hoàng Hậu...
Người có khách ạ.
Ta không có hứng, Brighton ạ.
Anh ấy trẻ, và đẹp trai...
Và rất hở hang.
Thưa Hoàng Hậu, thần xin được giới thiệu...
Hoàng Tử kính mến Alcott của xứ Valencia.
Kính chào Hoàng Hậu.
Lý do mà chúng tôi không mặc áo...
...tôi và thằng đầy tớ đã bị trấn lột bởi mấy tên cướp
trên đường tới đây.
Cướp à? Dễ sợ quá!
Thật là kinh hãi phát vãi mà...
Mái tóc mượt quá...
- Cái gì cơ?
- Cái gì?
- Cái gì?
- Cái gì?
Cái gì thế?
Không có gì ạ.
Tôi có thể mượn cái gì đó để che thân không ạ?
Áo sơ mi được không?
Nếu như bắt buộc phải vậy...
- Là Brighton ạ.
- Brighton...
Dạ Hoàng Hậu...
Hoàng Tử đang e lệ và yêu cầu...buồn thay,
lại là một thứ để che thân.
Vâng, thưa phu nhân.
Thưa ngài?
- Ngài có thích cái áo nào xì-tai lạ không?
- Brighton.
- Một cái đơn giản thôi.
- Một cái đơn giản ạ.
Valencia mà ngươi nói...
Ta chưa bao giờ nghe đến.
- Đó là một ngôi làng à?
- Không, không, đó là một đất nước, thưa Hoàng Hậu.
Đó là một miền đất tuyệt vời.
Chúng tôi có rất nhiều tài nguyên thiên nhiên.
Vàng, Bạc, Tơ Lụa,...
Có phải ngươi vừa nói...
Gửi lời mời đi!
Gọi cho chỗ cung cấp thực phẩm!
Ta muốn tổ chức một buổi khiêu vũ
mà vương quốc này chưa từng có.
Chúng ta sẽ quét cằm anh ta ngay.
Thứ lỗi cho thần, thưa Hoàng Hậu, nhưng...
thần không hiểu ạ.
Brighton, hoàng tử rất giàu có
và khỏe như một con bò.
Ta chuẩn bị cưới chàng đây, và
vấn đề tài chính của ta sẽ được giải quyết.
Cái đó thì thần hiểu rồi.
Cái mà thần không hiểu là cách người
dự định chi tiêu cho bữa tiệc.
Thật đau khi nói điều này, nhưng
người hết tiền rồi, thưa Hoàng Hậu.
Vậy thì đi thu thêm thuế đi.
Thưa Hoàng Hậu, thần không biết lần gần đây nhất
người vào thị trấn là khi nào...
...nhưng dân chúng đang chết đói ạ.
Chúng không có trí tưởng tượng hay sao?
Đi nói với chúng rằng
bánh mì chính là thịt.
Không ít thì nhiều.
Bọn dân đen thích phép ẩn dụ lắm.
Thôi tiến hành đi!
Bánh mì là thịt.
Con xin lỗi...
Cô có thứ gì để ăn không ạ?
Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?
Cháu đã từng tới đây một lần cùng cha cháu,
lúc đó nơi đây quả là một nơi tuyệt vời.
Mọi người luôn ca hát và nhảy múa.
Chuyện đó đã từ nhiều năm trước rồi.
- Tăng thuế à?
- Tốt, ông biết đọc đấy.
- Nhớ đảm thu hết khi ta trở lại đấy.
- Bà ấy định làm gì với tiền của chúng tôi?
- Bảo vệ mấy người.
- Bảo vệ chúng tôi khỏi cái gì?
Có cần ta phải nhắc lại cuộc tấn công tàn bạo
mà chúng ta đã trải qua không?
- Tấn công của...
- Con Quái Thú!
Đúng thế, con quỷ vẫn sống nhăn răng
trong khu rừng đen...
...ghê tởm hơn tụi bây tưởng tượng nhiều.
Chỉ có một lí do duy nhất khiến nó
không lộ diện trước mặt mấy người.
...là bởi tiền thuế các ngươi đóng đó.
Ngày mai ta sẽ đến lấy tiền.
Ngươi phải về nước càng nhanh càng tốt
và mang đến đây một đội lính bảo vệ.
Xem ngài ăn mặc kìa,
y hệt như một bông hoa hồng.
- Mang cho ta quần áo, vàng một đội quân.
- Quần áo à?
Tại sao chứ, ngài không thích khiếu thẩm mỹ
của Hoàng Hậu về thời trang đàn ông à?
- Ngươi có nghe ta nói gì không đấy?
- Vâng ạ, binh lính, vàng và quần áo.
- Đúng vậy.
- Vâng ạ.
- Tốt.
- Chỉ khi nào ngài nói "làm ơn".
- Làm ơn đi mà Renbock.
- Ngài nhìn kìa, thần xin đề nghị ngài về cùng với thần.
Mụ Hoàng Hậu này tỏ ra điên khùng rồi.
Ngươi biết đấy, phụ nữ nào mà chả điên dại
khi một hoàng tử ở bên cạnh họ.
Không, không, ý thần là có mỗi một hoàng tử hâm nhẹ...
...còn kia là cả một con mụ tâm thần
theo kiểu truyền thống.
Thần nghĩ mụ ta vậy đó.
Bảo trọng nhá Renbock!
Khi nào quay lại, ta cầu cho ngươi
vẫn còn giữ được cái quần.
Thần cũng cầu như vậy cho ngài đấy.
Thần đánh cược với ngài đấy!
Cô Margaret ơi!
Cô Margaret!
Cô không thể tưởng được nó kinh khủng như thế nào đâu.
- Người đã thấy trị trấn rồi à?
- Vâng, và nó tệ hại lắm.
Hoàng Hậu phá hủy tất cả những gì mà
cha con tin tưởng.
Làm tiếp đi.
Bà ấy cướp bóc, thậm chí từ những người
nghèo rớt mùng tơi.
Để chi trả cho mấy cái bữa tiệc lãng phí đấy.
Tối nay mụ ta lại tổ chức một cái nữa.
Cho một hoàng tử.
- Có một hoàng tử ở đây à?
- Bạch Tuyết ạ...
Ngài ấy nói ngài có cả một đội quân.
Có thể ngài ấy giúp được chúng ta.
Nếu như thực sự ngài có một đội quân, thì
ngài ấy có thể giúp chúng ta lấy lại vương quốc.
Ôi chúa tôi, có ai nói với tôi rằng
người đã có một ngày nên hồn đấy.
Nhưng người thậm chí sẽ còn vĩ đại hơn thế này nhiều.
Người sẽ tham gia buổi dạ hội.
- Trông người thật tuyệt vời, thưa Hoàng Hậu?
- Tuyệt vời à?
Brighton, ta thậm chí còn chưa bắt đầu chuẩn bị.
- Thế thì không thể hình dung được, khi mà...
- Im miệng đi, Brighton.
Vâng ạ.
- SPA đã sẵn sàng, thưa Hoàng Hậu?
- Cái gì?
- Như thế có thừa quá không?
- Không đâu.
Ta sẽ không thụ động tận hưởng đâu,
con mẹ làm bánh ạ.
Thần sẽ cố gắng hết sức ạ.
Cắn, cắn, cắn đi...
Hạnh phúc nào...
Hạnh phúc nào...
Đây luôn là phần tệ nhất.
Ta có thể cảm nhận được là
mi đang cười.
Hoàng Hậu giá lâm!
Hoàng tử xứ Valencia!
Loài thỏ biết cách sử dụng sự gian xảo
và láu cá của mình để thoát khỏi kẻ thù.
Hoặc, có lẽ người muốn những vị khách của mình...
cảm thấy mất kiểm soát, và hơi khó chịu một chút.
Đẹp trai và thông minh.
Khó hiểu làm sao!
Đổi phiên nào.
- Là cô à?
- Là anh!
- Cô ở đây à?
- Tôi ở đây, thế...
...anh chính là Hoàng Tử à?
Tôi xin lỗi, thấy cô mặc bộ đồ này,
tôi không nói nên lời.
Như thế cũng không làm anh phải mất quần đâu.
Ý tôi là... lần đầu tôi gặp anh,
anh không mặc quần.
- Đúng vậy.
- Ít ra thì bây giờ anh cũng... mặc rồi.
Giống như một chú thỏ con.
Nhìn giống con thỏ lớn mà.
Đại loại là về tính xảo quyệt, về kẻ thù, sự láu cá...
- Được rồi.
- Trông tôi như một thằng ngốc.
Ừ, có một chút.
- Vậy, cô đang...
- ...làm gì trong cung điện à?
Tôi sống ở đây.
Thực ra thì có một thời gian tôi đi vắng.
- Tôi... đại loại là công chúa.
- Cái gì cơ?
- Chưa ai nói với tôi điều đó cả.
- Thì anh từng nói anh không phải là hoàng tử đấy.
Hoàng tử xuất hiện trong bộ dạng kì quặc
mà coi được à?
- Chúng ta đúng ra phải đổi chỗ chứ nhỉ?
- Ừ, tôi tin là vậy.
- Tôi xin lỗi.
- Không, không có gì. Ổn mà.
- Xin thứ lỗi cho tôi.
- Không. Thứ lỗi cho tôi mới phải.
Sự thật là, tối nay tôi không đến đây chỉ để nhảy.
- Tôi cần anh giúp đỡ.
- Bất cứ thứ gì.
Cô cứ yêu cầu thoải mái.
Là chuyện về Hoàng Hậu.
Từ khi cha tôi qua đời, bà ta
hăm dọa người dân và hủy hoại miền đất.
Và tôi hi vọng một Hoàng Tử tốt bụng như anh,
có thể giúp.
Tôi phải đi thôi.
- Brighton.
- Thần làm ngay ạ.
Sinh vật đê tiện kia, mi đang lén lút
nói chuyện với hoàng tử của ta đúng không?
- Hoàng tử của bà à?
- Và mi kiếm đâu ra cái váy đó?
Bà muốn nói về cái váy của tôi
hay về những gì bà đã làm cho ngôi làng?
Khá lắm, Bạch Tuyết!
Có ai đó uống thuốc liều kìa.
Ngon thì làm lại đi.
Nói lại nghe coi. Nào.
Oài, mi chẳng vui tính gì cả.
Brighton, ông làm đi.
"Bà muốn nói về cái váy của tôi
hay về những gì bà đã gây ra cho ngôi làng?"
Nghe chưa đủ điên tiết. Nào! Nói lại đi.
Phải điên tiết hơn nữa, phải tức giận hơn nữa.
"Bà muốn nói về cái váy của tôi
hay về những gì bà đã gây ra cho ngôi làng?"
- Thực ra thì, cả 2 ngươi đều làm ta phát cáu.
- Tôi đã ở đó.
- Tôi đã thấy những gì bà gây ra cho người dân.
- Mi đã rời lâu đài à?
Chà, hôm nay Bạch Tuyết phạm luật hết cả rồi.
- Ban cho nó một hình phạt xứng đáng.
- Luật của ai chứ?
Bà không có quyền cai trị theo cách của bà.
Nói về luật, thì tôi mới là người cai trị của vương quốc này.
Mm...
Có lẽ đó không phải... là câu hay nhất
mà mi nói từng nói đâu.
- Ta muốn hắn chết.
- Chết ạ?
- Thưa Hoàng Hậu, có vội vàng quá không ạ?
- Nó là mối đe dọa đến tất cả.
Tống nó vào rừng và cho Quái Thú xơi đi.
Có phải là vì chuyện cái váy không ạ?
- Đi tiếp đi.
- Thả cháu ra!
Cháu thề sẽ không bao giờ gặp anh ấy nữa!
Người nghĩ tôi muốn thế lắm à?
Người tự rước họa vào thân đấy chứ.
Người không nên nói thế với Hoàng Hậu.
Giờ thì cả hai ta đều phải trả giá.
Thôi dừng lại đi.
- Brighton, làm ơn đi mà...
- Quay lại.
Cháu xin ông ấy, Brighton.
Cháu sợ lắm.
- Cháu không muốn chết như cha cháu.
- Đức Vua là một người tốt.
Ngài luôn đối xử tốt với tôi.
Và để đền đáp lại, tôi sẽ cho người một cơ hội.
Chạy đi... chạy nhanh hết sức đi,
chạy càng xa nơi này càng tốt.
Chạy đi.
- Chạy như thế này này!
- Brighton.
Chạy đi!
[Chiều cao trên 1m2 không được vào]
Mình phải bịa ra một chuyện gì đó.
Không là bà ấy sẽ không tin mình.
Brighton.
- Brighton!
- Thần đang tới đây! Thần đang tới đây ạ!
- Thưa Hoàng Hậu...
- Xong việc chưa?
Y như người chỉ thị ạ.
- Gan, cật, lá lách...
- Gớm quá!
- Và một vài bộ phận khác...
- Ta công nhận rồi.
Ta rất cảm kích.
Ngươi không đáng khinh
như ta luôn nghĩ.
Đây là điều tốt đẹp nhất
mà người từng nói với thần ạ.
Wow, ta cảm thấy tuyệt vời quá!
Nhẹ hết cả đầu!
Thật vui khi thấy người đang cao hứng.
Ừ, chúng ta cần phải tung tin về "thảm kịch" này,
đúng không?
Vẫn mấy bài cũ, kiểu như...
Đau nhói con tim; một mất mát to lớn; quốc tang treo cờ rủ...
Treo cờ rủ khắp cả vương quốc
hay chỉ cung điện thôi ạ?
Cái đấy rắc rối lắm.
Thôi bỏ vụ treo cờ đi.
Mấy cái nội tạng kìa...
con dao nữa.
- Chúc ngủ ngon nhá.
- Dạ chúc người ngủ ngon.
Người đừng để mấy con bọ cắn nhé.
Khoái quá!
Cô ta tỉnh rồi kìa.
- Mấy người là ai vậy?
- Ở đây chúng tôi hỏi mới phải.
- Cô là ai?
- Tên tôi là Bạch Tuyết.
- Bạch Tuyết à?
- Vô lí.
- Bạch Tuyết là một người khổng lồ gian ác.
- Ừ, mụ ta bị nhốt trong tòa tháp.
- Có thể đây là một Bạch Tuyết khác.
- Cái gì chứ?
Đó là một cái tên rất thông dụng mà.
Nếu cô là Bạch Tuyết, thì...
- Cha cô là ai?
- Đứa Vua.
Cô ấy là Bạch Tuyết, thấy chưa?
Tôi đã nói là đừng tin kẻ nào cao trên 1m2 mà.
Đúng thế.
Quẳng ả vào rừng rồi vờ như chúng ta không thấy gì cả.
- Không, đồ ngu.
- Ả là công chúa đấy.
Có nghĩa là ả ta rất có giá trị
- Chúng ta đi đòi tiền chuộc.
- Sẽ được nhiều vàng lắm đấy!
Có lẽ chúng ta nên tìm hiểu về nàng trước đã.
Mấy người sẽ chẳng lấy được tí vàng nào từ tôi đâu.
Họ muốn tôi chết.
Hoàng Hậu đưa tôi đến đây để cho Thú ăn thịt.
- Tại sao Hoàng Hậu lại muốn cô chết chứ?
- Bởi vì bà ấy độc ác lắm.
- Bà ấy xấu xa à.
- Mụ ta là một phù thủy đấy.
Nhớ hồi đó chứ...
Xin lỗi, nhưng chúng ta đã cùng hứa
sẽ giữ bí mật.
- Đến lúc cô gái này phải đi rồi.
- Đợi đã. Mấy người không thể đuổi tôi được.
- Tôi không còn chỗ nào để đi cả.
- Nghe này, nếu con mụ Hoàng Hậu biết cô ở đây...
...Mụ ấy sẽ giết cả tụi tôi nữa.
Tôi chỉ xin một tối thôi mà.
Làm ơn đi...
Hội ý!
Được rồi, mọi người,
nói tôi nghe xem nào.
Người nào cho phép cô gái ở lại
thì nói "nhất trí" nhé.
Nhất trí!
- Ai phản đối?
- Có tôi đây.
- Xui xẻo rồi, thưa Công Chúa.
- Xin lỗi, Bạch Tuyết.
Tất cả các phiếu bầu cần phải nhất trí...
Một tối thôi đấy.
Cảm ơn anh.
- Đi nào mọi người, làm nghĩa vụ nào!
- Đợi đã!
- Tôi thậm chí không biết tên các anh.
- Tôi là Hung Bạo.
- Dữ Tợn.
- Héo Hon.
Napoleon.
Dơ Dáy.
- Chuck.
- Cô có thể gọi anh ấy là Chuckles (tiếng gà cục tác).
Tập trung nào.
Không chém gió nữa.
Có lẽ cô ấy nên ở lại.
Tôi nghĩ sẽ không sao đâu.
Ta không thích.
Tôi là Chó Sói.
Các chàng trai ạ...
Tôi thích cô ấy.
- Ừ, tôi cũng thế.
- Cô ấy mang đến đây cảm giác của người phụ nữ.
Theo tôi cô ấy chỉ mang đến lính của mụ Hoàng Hậu.
- Mọi người nghĩ nàng có bồ chưa?
- Có rồi. Tôi chứ ai.
Bạch Tuyết đã ra đi.
Một trong những bí mật của Chúa,
chính là thời gian biểu của Ngài...
...dành cho mỗi người trong số chúng ta.
- Được rồi đấy.
Bạch Tuyết đã sống và đã chết.
Chúa giải thoát cho linh hồn của cô. Amen.
Nhớ phục vụ bữa trưa lúc 2 giờ nhá.
Quan Hành Chính, ta đến để thu thuế đây.
Dân chúng không thể chịu thêm được nữa đâu ạ.
Ngươi có đùa không đấy,
định tranh cãi với ta về đống tiền này, do xót của à?
Kì cục thật!
- Chúng ta có gì ở đây nào?
- Trông giống như người hoàng tộc á.
- Mi là dân quý tộc à?
- Dạ không. Em chỉ là kẻ đầy tớ hèn mọn thôi ạ.
Mi đang đi xe ngựa của Hoàng Hậu đấy.
- À không, là hàng thuê đấy.
- Chà. Mi đang mặc áo quần hoàng tộc.
Cái đống rác rưởi này á hả?
Mấy đại ca... nên đi đó đi đây
thường xuyên hơn nhá.
Có gì trong cái túi xinh xinh kìa?
- Bữa trưa của em á mà.
- Ừ, đúng lúc ta đang "đói". Này thì...
Các chàng trai, trúng độc đắc rồi!
Đưa nó cho ta!
Số tiền này thuộc về Hoàng Hậu đấy!
Đừng có xài hết ở một chỗ nhá.
Không gì sánh bằng một ngày làm việc chân chính.
Cái nào là của tớ vậy?
Chào mừng các anh trở về!
- Thịt cừu, cà rốt, bánh mì...
- Tôi đã nói ấy là quản gia được mà.
Ừ đúng đấy.
Úi trời!
- Cảm ơn cô.
- Không có gì ạ.
Thật ngạc nhiên!
Sao mọi người lại có trang phục
của lính hoàng gia vậy?
- Chúng tôi có được khi làm việc đấy.
- Mọi người làm nghề gì thế?
- Chúng tôi... nổi loạn.
- Những kẻ phiến loạn.
- Kẻ cướp!
- Đúng vậy.
Chúng tôi đánh cắp vàng của Hoàng Hậu.
- Mọi người đột nhập vào cung điện à?
- Chúng tôi có nói là đột nhập đâu.
- Mọi người thực sự ăn cắp vàng của dân chúng à?
- Không chính xác.
Chính xác mà.
Đây là tiền bạc của người dân.
Thật tồi tệ! Bọn họ rất cần chúng.
- Mấy người phải trả lại.
- Tôi đã làm việc vất vả cả ngày vì số tiền đó.
- Ăn trộm không phải là nghề nghiệp.
- Nó là một nghề mà.
- Vất vả lắm đấy.
- Tôi ăn cắp chúng, rồi tôi bán đi.
Đấy là công việc!
Ôi, tôi xin lỗi vì mọi người đã dành dụm.
- Nhưng người dân rất cần số tiền này.
- Bọn họ ghét chúng tôi.
- Không thể như thế chứ.
- Có đấy. Họ khinh miệt chúng tôi.
Nhiều năm trước, khi Hoàng Hậu
trục xuất những kẻ mà mụ không ưa.
Không ai đứng ra bảo vệ chúng tôi cả.
Mụ ấy nói...
...khử hết bọn xấu xí đi.
Mọi người đã bị Hoàng Hậu ngược đãi rồi.
Không ai thấu hiểu điều đó hơn tôi đâu.
Thật không công bằng, nhưng cũng
không nên ăn cắp của thường dân vô tội.
- Không phải lúc nào chúng tôi cũng là cướp.
- Chúng tôi là những quý ông.
- Tôi có một công việc thực sự.
- Tôi đã từng là thầy giáo.
- Tôi từng là đồ tể.
- Còn tôi từng thuê một cái bơm.
- Thành thật thì tôi đã có một công việc đàng hoàng.
- Thành thật ư?
Gần như là thành thật.
Tôi có lấy trộm chút đỉnh...
- Chút đỉnh à?
- Đó là một nghề kiếm tiền.
- Kiếm cớ đấy à?
- Này! Ai cũng vậy cả mà.
- Đúng không nào?
- Không. Tôi không ăn cắp.
- Tôi cũng vậy đấy.
- Ông có dính tay đến nhá.
- Tôi không có.
- Có! Ông đã giận lận khi đánh bài!
- Là tôi thắng đoàng hoàng mà.
- Ông ăn gian khi đánh bài hả?
Câm mồm!
Vàng đâu cả rồi?
Mau lên!
- Đi nhanh lên! Bỏ đồ nghề lại!
- Nhanh lên!
May mà ả mặc váy, chứ không thì
còn lâu chúng ta mới bắt được!
Các bạn của tôi ơi,
tiền của chúng ta trở về rồi!
Và người đã mang tiền về là...
Bước lên đây, cô gái trẻ,
nói cho chúng ta biết tên cháu nào.
- Cháu là...
- Đợi đã!
- Mấy người kia mang tiền về đấy!
- Ai cơ?
Bọn họ là... những người mang số vàng về đấy!
Hoàng Hậu bảo họ là đồ chẳng ra gì,
mụ ta nói dối đấy.
Họ là... những người tuyệt vời
và là anh hùng đích thực.
Họ đã chắn đứng xe của Hoàng Hậu
không hề sợ hãi...
...và mang vàng về cho mọi người.
Họ mới xứng đáng là những người
nhận lời khen của bác.
- Chàng thấy thế nào?
- Trông ngon lắm! Cảm ơn Hoàng Hậu.
Ta không nghe thấy chàng nói gì
từ dưới đó cả.
Chàng biết không,
ai cũng khen ngợi buổi khiêu vũ tối qua.
Cảm ơn, thưa Hoàng Hậu.
Tôi có một câu hỏi về tối hôm qua.
Có một cô gái...
tóc đen, rất xinh đẹp...
Đẹp à?
Vâng, và tôi nghĩ cô ấy là người
xinh đẹp nhất từ trước đến nay.
- "Từ trước đến nay" nghe có vẻ lâu nhỉ.
- Tôi nói bằng cả trái tim mình đấy.
Cô ấy là người đẹp nhất trên thế gian này.
Ta phản đối điều đó.
Người biết không, da nàng trắng nõn nà,
tóc nàng đen óng ả...
Tóc nó không phải là đen,
mà màu giống con quạ.
Con nhỏ mới 18 tuổi,
da chưa tiếp xúc với nắng bao giờ...
...cho nên đẹp là phải thôi.
Ý ta là, con nhỏ mà chàng muốn nói đến
tên là Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết à?
Cái tên nói lên tất cả.
Chuẩn thật!
Một trường hợp rất bất hạnh.
Con bé không phải lúc nào cũng...
Xin lỗi, người đang sử dụng Thì Quá Khứ
để nói về nàng à?
À, đúng vậy.
Nó ngoẻo rồi.
Chết rồi à?
- Sao lại chết được?
- Tối qua khi ở trong khu rừng...
- Ôi, rừng... nguy hiểm làm sao...
- Thật tồi tệ.
- Chàng cần trấn tĩnh chút xíu không?
- Vâng, cảm ơn. Tôi cần một quá trình.
Hoàng Tử Alcott à,
ta có một đề nghị với chàng.
Chúng ta đều là những người lớn độc thân,
tuổi lại ngang ngang nhau...
- Tôi không nghĩ chúng ta cùng tuổi.
- Ta nói là "có thể" thôi.
Vấn đề ở đây là về chuyện 2 đứa mình.
Dân chúng thì đồng ý rồi, còn chàng
có đồng ý và vinh dự trở thành...
Đợi ta tí xíu!
Cái gì vậy trời?
Xin lỗi về diện mạo của thần, bẩm Hoàng Hậu,
nhưng có một sự việc bất ngờ xảy ra.
- Tiền thuế của hoàng tộc đã bị đánh cắp rồi.
- Đánh gặp à, thằng nào đánh cắp?
- Bọn cướp ạ!
- Bọn cướp?
Vâng ạ, bọn cướp.
- Thật kinh hãi... phát vãi.
- Tôi không thể chịu được nữa rồi.
Thế là đủ với bọn trấn lột hèn nhát này!
Công lí phải chiến thắng!
Đợi đã.
Đợi đã chàng ơi!
Cảm ơn nhá, Brighton.
Tí tẹo nữa thì được!
- Hội ý.
- Ả ta đã lấy cắp tiền của tụi mình.
- Nhưng mà giờ dân chúng yêu quý ta rồi.
Nàng có thể ở lại.
Nhưng chúng tôi có vài điều kiện.
Nếu cô muốn ở cùng chúng tôi,
cô phải trở thành một thành viên của bọn này.
Tôi phải biến thành người lùn sao?
Không. Cô phải trở thành trộm.
Tôi tưởng mấy anh hiểu rõ quan điểm của tôi
về ăn trộm rồi chứ?
- Nếu ăn trộm của Hoàng Hậu thì sao?
- Chính cô bảo là mụ ta độc ác.
- Có ai đó phải ngăn chặn mụ lại.
- Tại sao không phải là cô nhỉ?
Tại sao không phải là hai ta?
- Ý tôi là... chúng ta.
- Nhưng lần này tôi có điều kiện đấy.
Bất cứ thứ gì chúng ta ăn cắp được
đều về tay người dân cả.
- Trừ một chút tiền hoa hồng ra nhé.
- Hung Bạo à!
Nhưng cô ấy không biết tí gì về ăn trộm cả.
Thế thì tụi mình sẽ dạy cô ấy.
Chúng ta sẽ dạy cô ấy cách để tin tưởng.
Người ta nghĩ rằng bạn không cao được,
khi mà bạn quá lùn.
Nàng có thể mạnh mẽ
ngay cả khi nàng yếu đuối.
Yếu ớt vẫn chỉ là yếu ớt
khi nàng cho là như vậy.
Không bao giờ, trong bất kì trường hợp nào,
được từ bỏ hi vọng.
Cái đó.
Kể cả khi nàng rút kiếm ra, nàng cũng phải
gây ấn tượng cho đối thủ.
Nếu như nàng bị nhìn thấy
bởi cách mà nàng nhìn...
...cuộc chiến sẽ giành thắng lợi.
Người ta cứ nghĩ là nàng ngọt ngào.
Họ không ngờ được là nàng sẽ chiến đấu với họ.
Coi đó như là lợi thế của nàng.
Tập trung.
Vũ khí không chỉ là người bạn của nàng.
Môi trường cũng có thể là đồng minh được.
Sự khởi đầu trên chiến trường
không chỉ là một lựa chọn...
Nàng thật đáng yêu khi nổi giận đấy.
...mà nó tạo ra sự khác biệt
giữa thắng lợi và thất bại.
Tôi xin lỗi.
Nhưng mà anh xứng đáng bị vậy.
Đây là nơi chúng ta bị phục kích lần trước.
Coi chừng đấy.
Tôi cần phải rời xa chỗ này.
- Thưa bà, tôi có thể giúp gì cho bà?
- Mọi chuyện ổn cả, thưa ngài, chỉ là...
- Là cô!
- Là anh!
- Tôi tưởng cô ngoẻo rồi chứ?
- Suýt nữa thì bị.
Giao hết của cải đây!
Núp sau tôi.
Tôi sẽ bảo vệ cô.
Của cô đây.
- Cô là cướp à?
- Anh cùng phe Hoàng Hậu?
- Cô là kẻ phản bội.
- Còn anh là đồ tồi.
Được rồi, đủ rồi đấy.
Dừng lại đi!
- Tôi không thể đánh với cô.
- Vì sao không?
Vì cô là con gái.
Tôi không đánh nhau với con gái.
Để tôi xem xét lại điều này.
- Hoàng Hậu có nói cô hơi hâm hâm.
- Mụ ta còn giả bộ là tôi chết.
Coi chừng cái cây nhá!
Hoàng Hậu không chỉ cướp bóc
mà còn lôi kéo anh.
Thật lố bịch!
Mọi chuyện sẽ ổn cả nếu như cô và
đồng bọn dừng chuyện cướp bóc lại.
Đi chơi chút nào!
Cô...
Chúng ta có nên giúp cô ấy không?
Nàng sẽ ổn thôi mà.
Ừm. Cô ấy đang làm rất tốt chuyện của mình.
Nếu như cô không ngừng đâm tôi,
thì tôi sẽ phải hôn cô đó.
Ai cũng cố gắng làm vậy cả.
- Cô còn nhớ chuyện này không?
- Có, còn anh có nhớ không?
- Làm ơn, thứ lỗi cho tôi.
- Không. Thứ lỗi cho tôi mới phải.
Cô thua rồi.
Chính vì thế...
Thả xuống đi.
Chúng ta đánh nhau xong rồi.
Cô không học hỏi được gì à?
Đúng là ném như đàn bà.
Sao anh cứ phải tỏ ra dễ thương thế nhỉ?
Cái gì cơ?
Chà... chà... Hoàng Tử Alcott.
Chúng ta phải kết thúc kiểu gặp gỡ này thôi.
Chúng tôi bị phục kích.
Bọn cướp tấn công bất ngờ quá.
Chàng vào rừng để tìm bọn cướp...
...và để bọn cướp tấn công bất ngờ sao?
Tôi phải công nhận chúng tôi hết cách rồi.
Tên cầm đầu cực cừ độc ác và xảo quyệt, cô ta...
"Cô ta" ?
- Tên cầm đầu bọn cướp là một cô gái à?
- Tên cầm đầu chính là Bạch Tuyết.
Không thể nào, thưa ngài.
Bạch Tuyết ngoẻo lâu rồi.
Có thể hắn ta chỉ là một con nhỏ
trông giống Bạch Tuyết mà thôi.
Chắc chắn là Bạch Tuyết.
Lúc đó ngài đang ở trong rừng, trời thì tối...
Thần nghĩ chúng ta nên xem xét hết các trường hợp...
Chỉ là một ai đó có nhiều phần...
trông giống Bạch Tuyết thôi mà.
- Một bất ngờ thú vị đấy nhỉ.
- Tôi phản đối điều này.
- Người nói cô ấy chết rồi cơ mà.
- Tại lão ta nói con nhỏ chết rồi.
- Tôi chắc chắn là... lần này tôi chết.
- Người bảo cô ấy bị hâm cơ mà.
Nó bị hâm thật.
Tuy nhiên không có hâm bằng ta.
Suy cho cùng là sao,
cô ấy bị hâm hay bị chết?
Bởi vì trông cô ấy hoàn toàn mất trí
khi cùng đám người lùn...
Người lùn à?
Ngươi nói đó là bọn khổng lồ mà?
Chúng là...
...bọn người lùn khổng lồ.
Tụi nó to lắm...
...nhưng đôi lúc lại nhỏ.
- Ta cảm thấy đã bị lừa gạt.
- Không. Tôi bị lừa gạt mới phải.
Còn ta cảm thấy...
Ối, vì tình yêu của Chúa, ai đó cho tên này
một cái áo, để ta có thể tập trung nói chuyện coi.
Không phải ông, Brighton.
Không phải ông.
Tôi không biết tôi hiểu nhầm bà
hay hiểu nhầm Tuyết nữa.
Nhưng tôi thấy cái đống sự kiện gần đây
thực sự rất là khó hiểu.
"Khó hiểu" à?
Một từ rất hay cho tình huống này đấy.
Trong vài năm tới đây,
mọi người sẽ xem từ "khó hiểu"...
...như là một ví dụ để ám chỉ về một buổi chiều,
khi mà thế giới biết rằng một con bé đã chết...
...nay sống lại và lãnh đạo một đám cướp
gồm những người lùn khổng lồ.
Và giờ thì ta có một ngày "may mắn" thật!
"Gương kia ngự ở trên tường..."
Con bé còn sống thật không?
Tôi đã định nói với người,
nhưng tôi nghĩ sẽ...
...thú vị hơn là nên để người tự mình khám phá.
Ta không hiểu!
Brighton nói rằng con nhỏ
đã bị kết liễu bởi Quái Thú.
Brighton đã nói dối nạn nhân,
như biết bao kẻ khác.
- Ta cần phép thuật của ngươi!
- Sử dụng phép thuật phải trả giá đấy.
Ngươi đang nói về cái giá gì thế?
Ngươi có cần phải bí ẩn vậy không?
- Ta chỉ muốn nó chết!
- Thiển cận quá.
Ta muốn bỏ bùa Hoàng Tử.
Quên Hoàng Tử đi, có thể Nam Tước
thích hợp hơn đấy.
Không, ta muốn cưới Hoàng Tử cơ.
Trái tim của hắn đã thuộc về Bạch Tuyết.
Sử dụng Bùa Mê Số 4 đi.
Giống cái hồi ta bỏ bùa Đức Vua ấy.
Người đã xài hết rồi còn đâu.
Người xài cái đó nhiều quá.
- À, ta muốn cả Brighton chết nữa.
- Đừng dại dột.
Nếu như người giết Brighton, người sẽ mất đi
đầy tớ đắc lực đấy.
Có lý lắm.
Nhưng phải phạt hắn vì cái tội nói láo.
Hình phạt phải thật kinh khủng!
Sử dụng phép thuật của ngươi đi!
Người sẽ phải trả giá đấy...
Ừ, biết rồi, khổ lắm, nói mãi!
Ta sẽ trả giá cho việc dùng phép thuật.
Giờ thì trừng phạt hắn đi!
Chàng vào đi.
Người muốn gặp tôi, thưa Hoàng Hậu?
- Mời chàng ngồi dùng trà.
- Cảm ơn Hoàng Hậu. Nhưng tôi không khát lắm.
Bởi vì...
Chàng là một người đang yêu.
Trông mình giống đang yêu lắm à?
Ta tha lỗi cho chàng đó.
Chỉ là... tôi không hiểu, thưa Hoàng Hậu.
Tôi không hiểu.
Khi thần gặp cô ấy trong rừng,
cô ấy trông hiền lắm...
...và khi khiêu vũ thì cô ấy rất đáng yêu và...
...hoàn hảo...
- Nhưng hôm nay...
- Chàng thấy nó chưa?
Bạch Tuyết là một con bé khó bảo.
Thậm chí có vài người còn gọi nó là "bất trị"
Yêu thật là gian nan.
Tình yêu luôn là như vậy.
Ta đã tưởng tìm được người đàn ông trong mộng
cho đến khi...
...người ra đi không lời từ biệt.
Người nói đúng.
Chúng ta phải tôn vinh Đức Vua quá cố.
- Phải ghi nhớ vị anh hùng tử nạn.
- Phải ghi nhớ.
- Ôi không. Vàng là màu may mắn của ta.
- Dĩ nhiên rồi.
Chàng đang làm gì thế?
Chủ nhân!
Tránh ra!
Biến đi!
Ngồi xuống!
Ngồi xuống!
Bùa mê...
chó con à?
Bùa Mê dành cho Cún Con.
Ta phải làm gì với một con chó con đây?
Đi chơi với nhau nào!
Người dắt con đi dạo nhé!
Hay là ném que đi,
con sẽ lượm về cho.
- Hay là người gãi bụng con nhé!
- Thôi đủ rồi đấy.
- Cái ta cần mi làm là cưới ta.
- Vâng, con sẽ làm.
Con sẽ làm.
Con sẽ cưới người.
Vì con yêu người mà.
Con yêu người đến tận cùng Trái Đất.
Con yêu người đến tận cùng 7 biển.
Con sẽ làm. Con sẽ làm.
Người là chủ nhân của con!
Dừng lại đi!
Gậy kìa!
Gậy kìa.
Đi lượm về đây!
Lượm về đây!
Vừa tán thành vừa phản đối điều này.
Chúng ta tận hưởng thành quả nào!
- Này, ai đặt cái cây ở đấy thế?
- Chúa đấy.
Này, mọi người sẽ không tin nổi
điều tôi đã nghe được ở quán trọ đâu.
- Cái gì thế?
- Là cái gì vậy?
- Hoàng Hậu đang làm đám cưới...
- Cái gì cơ? Với ai?
- Không phải anh là được.
- Chồng mụ ấy là thằng nào?
- Bà ấy cưới Nam Tước à?
- Không.
Bà ấy sẽ cưới Hoàng Tử.
- Sao họ lại làm vậy chứ?
- Sao cô hỏi vậy?
Bởi vì ai đó đưa tôi củ khoai tây coi?
Đám cưới diễn ra khi nào?
Ngày mai, phía dưới hồ.
Khoai tây, làm ơn đi mà.
Sao cơ?
Nó có hơi riêng tư một chút.
Tóm lại là sao hả trời?
Ngu quá!
Ông không thấy là chàng yêu nàng sao?
Cô ấy yêu Hoàng Tử ư?
Hôm nay hắn cố giết chúng ta đấy.
- Chính xác. Thế ông nghĩ tình yêu là gì?
- Tình yêu là ai đó đưa tôi củ khoai tây coi.
Tôi yêu ông, Dơ Dáy ạ.
- Tôi sẽ sửa tính nết cho hắn.
- Tốt lắm.
Ai đó đưa tôi củ khoai tây coi?
- Ai đó đi an ủi cô ấy đi.
- Không. Nàng là con gái.
- Con gái khóc, là chuyện nhỏ.
- Thảo nào vợ ông bỏ ông là phải.
- Ông biết không...
- Ê! Coi chừng mồm miệng nhá!
Ta rất muốn giết con bé đó!
- Là ma thuật hắc ám đó!
- Này mọi người...
Mọi người!
Bắn!
Đằng sau kìa!
Nó đang đến đấy!
Chạy! Chạy mau!
- Ông đang nghĩ...
- Coi chừng!
Không, Hung Bạo!
Hung Bạo!
Chạy mau! Chạy mau!
Tôi cần giúp đỡ!
- Hung Bạo!
- Tôi ổn!
Chạy thôi!
Coi chừng!
Mau! Mau lên! Vào đi!
Nó ở trên đầu ông đó!
Bên này nè! Bên này nè!
Trốn mau! Trốn mau!
Chúng ta phải đánh trả!
Con rối!
Hung Bạo!
Mọi người không sao chứ?
Anh ta đang làm gì thế?
Đó là phong tục của Valencia à?
Phải...
...trông...
...thật lộng lẫy...
Suy cho cùng thì đây là một dịp đặc biệt.
Đặc biệt ở đâu ra?
Người cưới 5 lần rồi còn gì.
Câm mồm.
Hạnh phúc nào!
Hạnh phúc nào!
Tôi là một con gián.
Một cơn ác mộng kinh hoàng.
Người tôi đã cứng, giòn và nhỏ tí,
và tôi sợ ra ngoài ánh sáng.
Ai cũng cố dẫm chết tôi!
Và một sự việc lạ lùng đã xảy ra.
Một con châu chấu đã "lợi dụng" tôi.
Thật lôi cuốn, nhưng mà hôm nay là đám cưới của ta
và ta không có hứng thú với chuyến phiêu lưu của ông.
- Mặc đồ cho ta.
- Nhưng mà thần đã...
Mặc đi!
Tránh đường ra, con mẹ làm bánh.
Ta biết là ta vẫn eo thon mà.
Tháo dây ra.
Đến lúc làm giàu rồi.
Ý ta là... giàu.
Mang xe ngựa theo.
Mọi người, dậy đi.
Dậy đi!
Mọi người, dậy mau!
- Bạch Tuyết đi rồi.
- Cái gì cơ?
Ông đã tìm dưới bếp chưa?
Cô ấy đã đi khi ta còn đang ngủ.
Không thể như thế được.
Nàng ấy không bao giờ bỏ chúng ta đi như vậy đâu.
- Cô ấy có làm bữa sáng không?
- Không, nhưng... có để lại lá thư.
Cho tôi coi nào.
Hung Bạo, Napoleon, Dơ Dáy, Héo Hon,
Chó Sói, Chuck và Dữ Tợn thân mến.
Tôi rất xin lỗi phải ra đi.
Tôi yêu tất cả mọi người...
Tất cả à?
Cô ấy yêu tất cả chúng ta à?
Cô ấy tốt quá.
Tôi yêu tất cả mọi người...
Nhưng tôi nhận ra rằng...
...sự hiện diện của tôi... chỉ làm mọi người...
...khó xử...
Tôi từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ để làm điều này,
nhưng không phải.
Tôi không được như cha tôi kì vọng.
Tôi không phải là người lãnh đạo.
Tôi sẽ đi đến một nơi thật xa,
nơi tôi được an toàn khỏi Hoàng Hậu.
Nhưng tôi biết rằng, tôi mãi mãi ghi nhớ
khoảng thời gian chúng ta ở cùng nhau.
Thân mến, Bạch Tuyết.
Tái bút: Tôi có để mấy cái bánh ngọt
phía trên lò nướng.
Tôi không muốn bánh ngọt,
tôi chỉ muốn Bạch Tuyết thôi.
Được rồi.
Xem xét các lựa chọn đi,
rồi chúng ta sẽ cùng bỏ phiếu.
Không.
Không hội ý gì cả,
và cũng không bỏ phiếu gì cả.
Chúng ta sẽ đi theo cô ấy ngay bây giờ.
Nhanh lên nào mọi người!
Cô ấy có lẽ chưa đi xa đâu.
Chó Sói, ông lần dấu cô ấy.
Tuyết?
- Tuyết!
- Mọi người đáng lẽ phải để tôi đi chứ.
Không, đừng bỏ chúng tôi.
Nàng không thể bỏ cuộc nữa rồi.
Còn Hoàng Tử thì sao?
- Anh ấy đã yêu người khác rồi...
- Cô ấy nói đúng đấy. Anh ấy đã... thực ra...
- Không thể nào.
- Tôi không có cơ hội kết duyên cùng Hoàng Tử.
Cũng như tôi không có cơ hội lật đổ Hoàng Hậu.
Bạch Tuyết à, cô nói rằng chúng tôi phải chống lại mụ ta
vì mụ ta đã độc ác với chúng tôi.
Chúng tôi có thể ăn trộm từ mụ ấy
mà không hề làm hại bọn nhỏ.
- Cô ấy có nói vậy đâu.
- Tôi đang xin được cấp giấy phép một cách trữ tình đấy.
Bạch Tuyết à, đây là 7 thằng lùn đã từng
nghĩ rằng cuộc đời không ban cho chúng tôi cơ hội...
...nhưng nàng đã cho chúng tôi một lựa chọn khác.
Nàng đủ mạnh mẽ để làm điều đó.
- Chúng tôi không thấy một cô gái trông giống Bạch Tuyết.
- Chúng tôi thấy một công chúa.
- Và là một người lãnh đạo.
- Lãnh đạo của chúng tôi.
- Vương quốc cần nàng.
- Ta cần nàng.
Ý tôi là... chúng tôi cần nàng.
Ai thích nghiền nát đám cưới nào?
Yes!
Xin chào!
Thật vui được gặp em.
- Anh đang nghĩ vậy à?
- Ta vừa nói chuyện với họ hàng của anh ấy.
Chỗ kia kìa.
Xin thứ lỗi!
- Đây là một băng cướp.
- Đưa hết tiền cho bọn ta!
- Và quần áo nữa.
- Không!
- Hắn ta vừa nói "quần áo" à?
- Ngươi không thể làm thế với ta nữa.
Không quan trọng việc
ta đã làm bao nhiêu lần...
...nhưng ta vẫn cảm thấy hào hứng vào ngày cưới.
Oh!
Oh!
- Cái vương quốc này bị làm sao vậy?
- Thật sỉ nhục!
- Thật lăng mạ!
- Bẩm Hoàng Hậu...
Nếu người bó tay với mấy tên cướp ấy,
thì người không xứng đáng làm lãnh đạo.
Giới Quý Tộc muốn người thoái vị.
- Ta xin lỗi, Nam Tước, có phải ông vừa nói...
- Thoái vị!
Sa thải! Rời khỏi ngai vàng!
Được rồi.
Ai đó làm ơn đưa Hoàng Tử ra nào.
- Tôi e rằng ngài không có ở đây, thưa Hoàng Hậu.
- Cái gì?
- Hoàng Tử đã bị bắt cóc rồi.
- Bởi đứa nào?
Bạch Tuyết.
Nếu như ông muốn ai đó chết,
thì ông nên tự mình làm lấy.
Mấy anh mang em về với
Hoàng Hậu yêu quý của em đi.
- Thôi đủ rồi đấy!
- Mấy anh không hiểu gì cả.
- Em khao khát được uống rượu từ làn da Hoàng Hậu...
- Rượu từ làn da mụ ta à?
- Ai lại ăn nói kiểu đấy.
- Hắn chắc bị dính bùa rồi.
Dính bùa à?
Nghe giống của Hoàng Hậu quá.
Mọi người có biết ai hóa giải được bùa mê không?
Nỗi đau duy nhất của tôi
là không được gặp mặt Hoàng Hậu.
Của anh này, anh bạn.
Có ai có ý tưởng nào khác không?
Tôi có cách rồi!
Sao mình không nghĩ ra sớm hơn nhỉ.
- Một nụ hôn!
- Tôi xin lỗi?
Một nụ hôn từ người mình yêu
có thể hóa giải bùa mê.
Đây là ý tưởng ngu nhất mà tôi từng nghe đấy.
- Nàng chưa từng hôn ai cả!
- Ai bảo ông chịu trách nhiệm về đôi môi cô ấy thế?
Tóm lại là thế!
Mọi người!
Không phải là tôi tưởng tượng về nụ hôn đầu đời...
...nhưng mà...
- ...cũng đáng để thử đấy chứ.
- Đợi đã.
Đây là nụ hôn đầu đời của cô à?
- Chúng ta có thể làm tốt hơn vậy.
- Napoleon!
Đây là nụ hôn đầu đời của nàng!
Đừng xía vào tôi chuyện của tôi lần này!
Làm ơn đừng mà...
Không, không, không,
không, không, không được!
Đừng, đừng, đừng,
đừng ngồi, đừng ngồi!
Nhắm mắt lại đi.
Tôi không thể làm được.
Tôi cần một chút riêng tư.
Làm ơn đi mà.
- Ối giời...
- Tôi hiểu mà...
Tôi có muốn vậy đâu...
nhưng mà thế cũng được...
Quay về với em đi.
Làm ơn đi mà...
- Ông nghĩ nàng có hạnh phúc không?
- Ừ, có đấy.
- Hăng máu lắm đúng không?
- Ừ.
Hoàng Hậu...
Tôi đã bảo ông là không thành công mà!
Đúng thế!
Tôi là người duy nhất biết chuyện gì sẽ xảy ra...
Không tài nào sánh được với nàng.
Môi nàng có vị của dâu tây.
Nàng làm sao hay vậy?
Ông có thể hình dung được Hoàng Hậu
cưới Hoàng Tử đến cuối cuộc đời không?
Ê, ê, ê... Mọi người đang nói gì về
Hoàng Hậu cưới tôi suốt cuộc đời đấy?
- Tôi không hề thích Hoàng Hậu.
- Là thật đấy. Chàng bị trúng bùa mê.
Chàng thấm chí muốn uống rượu từ làn da của mụ.
"Mấy anh không hiểu gì cả!
Em khao khát được uống rượu từ làn da Hoàng Hậu!"
Kì dị quá!
Cảm ơn vì đã cứu tôi!
Khi mà chúng ta lần đầu gặp nhau...
...tôi tưởng mấy anh là con nít
...các anh đều có những cái tên nghe ác độc.
Tôi đã sai.
Tôi xin lỗi.
Được rồi mà. Anh cũng không ngu
như chúng tôi nghĩ đâu.
Hung Bạo!
Anh ấy luôn vậy à?
Quái Thú đấy!
Nó không bao giờ đến phía này của khu rừng.
Nó đến vì tôi đó.
Các quý ông, tôi nghĩ các anh là những chiến binh
xuất sắc nhất không ai sánh kịp.
- Đúng vậy!
- Nhưng đây là cuộc chiến của tôi.
- Cái gì thế?
- Có phải cô ấy vừa...
- Cô ấy đóng cửa rồi!
Bạch Tuyết!
Mở cửa ra!
Nguyên cái hồi em bị nhốt trong lâu đài,
em đã đọc sách rất nhiều.
Em đã đọc rất nhiều câu chuyện
về Hoàng Tử cứu Công Chúa.
Mở cửa ra!
Mở cửa ra đi, Tuyết.
- Em nghĩ đến lúc chúng ta thay đổi kết truyện rồi.
- Không, không, nàng đã cố hết sức rồi...
Hãy để ta cứu nàng!
Mở cửa ra!
Mở cửa ra, Tuyết em!
Đó là nụ hôn đầu đời hoàn hảo.
Tuyết...
Tuyết à!
Mở cửa ra!
Bạch Tuyết!
Tuyết!
Mở cửa ra, Bạch Tuyết!
Lùi lại! Lùi lại đi!
Nếu mi đang tìm ta,
thì ta ở ngay đây nè!
Yeah!
Yeah...
Là bà ư?
- Bà đang làm gì ở đây?
- À... hít thở không khí trong lành.
Thư giãn đầu óc...
Không biết mi đã nghe nói chưa...
Chú rể của ta bị đánh cắp mất rồi!
- Con Quái Thú sợ bà à?
- Nó làm những gì ta sai khiến.
Bà đã ám sát cha tôi đúng không?
Shh...
Khẽ thôi nào, cục cưng.
Con này... dễ xử lắm.
Tôi khá hơn bà tưởng đấy.
Ra đi mạnh giỏi nhá, Bạch Tuyết.
Mấy người thuê được ông thợ mộc giỏi đấy!
À mà, có ai có chìa khóa không?
Thằng ngốc.
- Tôi nghĩ cuối cùng thì anh em ta có cái để đánh rồi.
- Có thế chứ!
Chúng ta bị nhốt trong chính nhà của mình!
Tuyết!
Tuyết ơi!
- Dzô hò này!
- Ê mọi người.
- Dzô hò này!
- Mọi người.
Này mọi người!
Mọi người thừa biết tôi có một cặp, đúng không?
Là anh à?
Anh đang làm gì ở đây?
Anh nhận ra rằng nếu như anh muốn chết,
thì phải chết cùng người mình yêu.
Chạy. Chạy đi!
Nằm xuống!
Bạch Tuyết!
- Tuyết ơi! Tuyết!
- Lối này!
- Mọi người khóa cửa cẩn thận chưa?
- Chưa!
Đánh với đứa nào cùng kích cỡ ấy nhá!
"Ma thuật hắc ám xâm chiếm vùng đất."
"Vương quốc trở thành băng giá vĩnh cửu..."
"Hoàng Hậu nhận ra rằng, nếu như người muốn
duy trì danh hiệu Đệ Nhất Mỹ Nhân..."
"Thì tuyết phải là tuyết tốt nhất."
"Tuyết sẽ phải rơi"
(Tuyết sẽ phải chết).
Này mọi người, đưa cái này cho Bạch Tuyết.
Đưa cho tôi.
Đây này Tuyết.
Tuyết!
Tuyết!
Giết nó đi!
Người đã sẵn sàng trả giá
cho việc dùng phép thuật chưa?
Cái lão đội vương miện là ai thế?
- Cha à?
- Tuyết con.
Cha còn sống!
Không thể tin được là cha còn sống!
Cha không hiểu...
con trưởng thành rồi này.
- Cha đã trúng bùa của Hoàng Hậu.
- Hồi đó con còn bé tí mà.
Con biết...
Đó là một câu chuyện dài.
Chàng trai trẻ này là ai?
Là Hoàng Tử đã cứu vương quốc của chúng ta.
Và những người lính dũng cảm nhất của anh ấy.
Thật hân hạnh.
Xin cảm ơn ạ.
Nhưng chính Công Chúa
mới có khả năng đảm đương tất cả.
Vì lòng dũng cảm của các ngươi,
ta mãi biết ơn cho đến tận lúc lìa đời.
Nói cho ta biết, ta có thể làm gì để trả ơn các ngươi?
- Vàng ạ.
- Một yến tiệc...
Một cô bạn gái...
Thưa Đức Vua, tôi chỉ xin một điều.
Với đặc ân của Đức Vua...
Không có gì vĩ đại hơn...
là sức mạnh...
...của việc gắn kết 2 người...
...thành vợ chồng.
Hoàng tử Alcott, mặc cho sự tham lam,
nghèo nàn của vương quốc này...
...nhưng con vẫn không rút lui,
con vẫn tham gia chiến đấu...
...Tất cả chúng ta đều nợ con
và những đồng bào dũng cảm.
...Lòng biết ơn sâu sắc.
Bạch Tuyết, con gái ta...
Vương quốc thật may mắn, dù vắng mặt ta
nhưng con vẫn không ngừng tin vào chính mình...
Và trở thành một người phụ nữ,
điều mà ta biết chắc chắn sẽ đến...
Mặc dù phải đối mặt với nhiệm vụ bất khả thi,
chính là Hoàng Hậu, mọi người đã đánh bại ả...
Mãi mãi giải thoát cho vương quốc này
khỏi ách cai trị của mụ.
Chính vì thế, dựa vào quyền lực mà ta có được do...
...do ta.
Nay ta tuyên bố 2 con, trở thành vợ chồng.
Con có thể hôn cô dâu.
Anh có cần phải nói "làm ơn" không nhỉ?
- Tôi luôn khóc khi xem đám cưới.
- Tôi cũng thế.
Em vẫn còn độc thân à?
Bạch Tuyết!
- Bạch Tuyết!
- Xin chúc mừng, cháu yêu.
- Cảm ơn cô ạ.
- Chúc mừng, cháu yêu quý.
- Ôi, cháu cảm ơn, thưa ngài.
Nó sẽ sưởi ấm con tim già cỗi của ta...
...nếu như người chấp nhận món quà giản dị này....
...trong ngày cưới.
- Bà thật tốt bụng ạ.
- Cắn một miếng đi...
...vì số phận may mắn của Công Chúa....
...đã trở thành người đẹp nhất thế gian.
Mời bà ăn trước ạ.
"Điều quan trọng là biết được
khi nào bạn bị đánh bại."
"Đúng không?"
Và suy cho cùng
thì đây vẫn là câu chuyện của nàng Bạch Tuyết.
Translated by Phạm Quốc Đạt.
Y!M: supernicemen.
Hung Bạo trở thành nhà vô địch đấm bốc hạng ruồi.
Napoleon đưa tạo mẫu tóc lên tầm cao mới.
Chó Sói thì quay về với bầy sói của anh.
Dơ Dáy thì ăn trưa.
Gà Cục Tác gia nhập Rạp Xiếc Hoàng Gia.
Dữ Tợn viết truyện Cổ Tích.
(Có thể là Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn)
Héo Hon đã tìm được tình yêu của mình.