Tip:
Highlight text to annotate it
X
ÁNH SÁNG
Cảm ơn ông đã đến.
Rất vui được gặp.
Sao lề mề vậy?
Tôi không có nhiều thời gian.
Cổng sẽ mở từ 11h đến nửa đêm.
Người của tôi sẽ có mặt ở cổng.
Ông cứ lặng lẽ đi qua.
- Ông thì có gì phải lo?
- Cứ để tôi lo!
Hàng đâu?
Toàn là chất thải độc hại.
Ông gặp nguy rồi.
Không, ông mới nguy.
Cứ mang sang Jersey đổ đi.
Đổ cái này để bị tóm à?
Tôi đang mạo hiểm đấy.
Thế tôi mới trả công cho ông.
Được rồi. Tiền đâu?
Mau lên!
Tiền công đây à?
Từng này mà là tiền công?
Thử hỏi Sở Bảo vệ Môi trường
xem họ tính ông bao nhiêu?
Nhớ tới đúng 11h.
Mấy ông điên à?
Muốn làm nổ tung chỗ này sao?
Cẩn thận đấy.
Tôi không muốn anh đâm vào ai.
Đi nào, vào đường hầm tình yêu.
Được rồi. Lên xe đi.
Ai có bài không?
Có tất cả 32.563 lượt xe
qua lại 2 đầu đường hầm.
Grace!
Grace, em còn ở đó không?
Grace, trả lời đi.
Anh tìm thấy cái này
dưới giường của anh.
Anh có thể kín đáo hơn
được không?
Anh tìm thấy cái này
dưới giường anh.
Em sẽ gặp anh sau giờ làm việc.
Khi mang trả cái này,
anh có chuyện muốn nói với em.
Nói ngay đi.
Nếu là chuyện vui...
sao anh không nói luôn,
để em vui trọn cả ngày?
Trái với người hay e sợ
và căng thẳng...
có thể dẫn đến rối loạn thể chất
và lo lắng.
Không, anh sẽ kể sau.
- Nói ngay đi.
- Không, tối nay anh mới nói.
- Frankie, hàng thế nào?
- Tôi lo xong rồi.
- Tôi cần nghỉ.
- Đúng, chúng ta muộn rồi.
- Có cần anh mang giúp không?
- Có lẽ em cần giúp thứ khác.
Thật vênh váo!
"Ông Thompson thân mến,
cảm ơn nhiều.
Cảm ơn đã gửi bài đến,
rất tiếc trong lúc này chúng tôi...
đang cười vỡ bụng
vì cô đã phí tiền mua tem...
khi gửi vở kịch của cô đến.
Chào, Maddy không có nhà.
Xin để lại lời nhắn.
Chào Maddy. Kimberly đây.
Tôi có buổi diễn thử quan trọng.
Tôi đã bảo Claudio là
cậu sẽ thay tôi làm ca trưa nay.
Hồi cậu đi Bermuda,
tôi đã giúp cậu. Tạm biệt!
Chết mày!
Chào, Maddy không có nhà.
Xin để lại lời nhắn.
Maddy, anh David đây.
Anh đã rất thất vọng vì
chuyện đã kết thúc như vậy...
và anh muốn em cho anh
thêm 3 tháng nữa.
Anh hứa.
Anh hứa sẽ nói với cô ta.
Anh yêu, phải cắt bánh thôi.
Anh vào ngay đây!
Hôm nay là sinh nhật Jordan.
Bọn anh đang làm tiệc ở nhà.
Thứ Hai gọi cho anh nhé.
Anh... anh yêu em!
Ra ngay!
Bên giao thông đã nói cây cầu
đã xoay sang phía Westchester.
Quên cây cầu đi.
Sử dụng đường hầm.
Lãnh thổ xa xôi.
Nó vẫn ở ngoài đó.
Lãnh thổ xa xôi.
Nó vẫn ở ngoài đó.
- Lãnh thổ xa xôi.
- Nó vẫn ở ngoài đó.
Lãnh thổ xa xôi.
Nó vẫn ở ngoài đó.
Làm tôi thật mệt.
- Câu hỏi là chúng ta làm gì?
- Doanh số tụt 12%.
Cần mở rộng thị trường
từ giới trẻ thành thị...
đến nhóm phương tiện
phi đường bộ giàu hơn.
Tôi biết điều đó.
Hãy nói điều tôi chưa biết.
Sẽ phải điều tra số người xem
quảng cáo này, dù phát ở đâu.
- Kết quả thử nghiệm đã...
- Nói rõ hơn đi, Elliot.
Chúng ta muốn đặt ở
Super Bowl trong quý 1.
Super Bowl.
- Đắt lắm đấy.
- Đã đến lúc đánh bạc, Roy.
Có vẻ như chúng ta
không còn lựa chọn nào khác.
Ta sẽ mua 60 trong quý 1
và giảm xuống 30 trong quý 2.
Ai muốn đánh bạc,
hãy đánh bạc.
Jonno, đi thôi.
- Làm sao kịp giờ đây?
- Giao thông tệ quá.
Nhưng nếu đi đường hầm,
có lẽ là kịp.
Thế thì đi đường hầm.
Cooper. Được rồi.
Chúng ta sẽ có ngày đẹp trời
trong thành phố.
Công sức của bác sĩ là vô ích
khi nó phải đi đường xa.
Nó ghét đi xe lắm.
Buộc chân nó cả ngày.
Ông không nên đưa nó
đến gã lang băm ở Colts Neck.
Nghe này, Eleanor.
Ông ta là bác sĩ giỏi.
Chúng ta còn không biết
con chó bị làm sao.
Ai biết rõ về nó nhất?
Tôi hay gã lạ hoắc nào đó?
Đi đường này.
Được.
Ông biết tôi muốn gì không?
Đến nhà hàng Rumpelmayer.
Con Cooper thích
món kem anh đào ở đó lắm.
Ý tưởng hay đấy.
- Anh bị bắt vì tội gì?
- Vì tội ăn cắp.
Còn anh thì sao lại ở đây?
Gian lận bảng kê chi tiêu à?
Không, tôi bán
điện thoại di động giả.
Anh kiếm được bao nhiêu
từ bảng kê đó?
- 100, 200 gì đó.
- Anh sử dụng súng à?
Không, tôi dùng mắt.
Dĩ nhiên tôi dùng súng!
Tôi bán 5 đến 10 điện thoại
mỗi tuần, kiếm 500 đô/chiếc.
Tôi không dùng súng.
Anh biết nhân không?
Tôi không ngu đâu,
tôi biết làm toán.
Nếu anh khôn, sao lại ở đây?
Lẽ ra tôi không nên
mua chiếc BMW bằng tiền mặt.
Thật buồn cười.
Anh ta giỏi nhất trong lĩnh vực này.
Tôi sẽ không sa thải anh ta dễ đâu.
Bác sĩ O'Corr, cô có chuyến bay
lúc 5h30 của hãng Newark...
nhưng cô lại muốn ghé qua
Saint Vincent trước?
Đúng đấy.
- Sẽ không kịp giờ đâu.
- Thưởng 50 đô nếu anh đến kịp.
Một lần nữa,
điều kì diệu lại xảy ra.
Tệ thạt. Con muốn quay lại
trượt băng ở trung tâm Rockefeller.
Con phải để người khác
làm điều họ thích chứ?
Nếu bố muốn thăm bạn cũ,
đừng lôi con đi cùng.
Kì nghỉ gia đình
thì phải ở cùng gia đình.
Đừng nói về chuyện ở bất kì đâu.
Thằng khốn!
- Chúng mày muốn gì?
- Giữ chặt lấy hắn!
- Không, đừng thế chứ!
- Im mồm!
Được rồi. Đi thôi.
Nhanh lên!
Xin chào,
36 kênh mà chẳng có gì cả.
Có ngày ông làm tôi ngạc nhiên
với đường dây mới.
Gì thế này?
"Dừng lại. Các bạn đang bị
thiết bị bảo vệ điện tử lần theo."
Thiết bị bảo vệ điện tử
là cái quái gì?
Gã này quả là thiên tài.
Ngoặt ngay vào đường hầm.
Tôi sẽ gọi Jersey.
Đường hầm này do
Edward Trammel vẽ năm 1918...
trên chiếc khăn ăn
ở một quán rượu ở Manhattan.
Khởi công xây dựng năm 1921...
thuê hàng ngàn dân nhập cư Ai-len
gọi là "người lấy cát".
Đường hầm được xây
dưới lòng sông 8m...
và dưới mặt nước 24m.
Sâu đấy.
Bố đưa cô Linda đi nghỉ
bao nhiêu lần rồi?
- Ashley, đủ rồi.
- Linda là chuyện quá khứ.
Chúng ta lại là một gia đình,
đó mới là điều đáng nói.
Lạy Chúa!
- Cái quái gì thế?
- Chúng ta có một vụ trực tiếp.
Bảo một đội sẵn sàng.
Các đơn vị Jersey chú ý,
chặn ở phía Bắc đường hầm.
Chiếc Cadillac đen
đang vượt qua trạm số 7.
- Nào, có gì nào?
- Có gì trong đó vậy?
Viên to đấy!
Tránh ra thằng ngu!
Con khốn, nhặt lên!
- Xem mày làm gì này?
- Chết tiệt!
Bây giờ là lỗi tại mày!
Heidi, đó là trượt tuyết
do trực thăng kéo.
Coi nó như ghế treo không dây.
Có một kẻ đua xe!
Đến lượt anh bạn đấy!
Qua đi, anh bạn!
Vượt qua hắn đi.
- Bỏ chân tao ra!
- Không được!
Không!
Chúa ơi.
Tôi đang ở trong đường hầm.
Hai người là bác sĩ, ra đi.
Nằm xuống.
Ai đó đẩy ông ta xuống!
Đẩy ông ta xuống đất.
Nằm xuống!
Lăn đi. Lăn đi.
Lăn đi.
Lại đây!
Đỡ được anh ta rồi.
- Sẽ cần vòng cố định cổ!
- Chết tiệt!
Để tôi xem tay anh nào.
Anh không sao đâu.
Đi tiếp đi, cấp cứu đang đến.
Đi tiếp đi.
Bố tôi bị kẹt trong xe.
Tôi không kéo ông ấy ra được.
Máu ra nhiều lắm.
Anh giúp tôi được không?
- Cứu với.
- Chúng tôi đến đây, đừng lo.
Nhìn tôi này!
Tôi sẽ kéo ông ta
khi đếm đến 3 nhé.
Tôi cần giúp một tay.
Được rồi. 1, 2, 3.
- Tên cô là gì?
- Susan.
- Sẽ ổn cả thôi.
- Ông ấy bị vỡ một động mạch.
Tôi sẽ buộc nó lại.
Cô hãy giữ thật chặt.
- Hiểu chứ?
- Vâng.
- Ông ta thế nào?
- Ông ta chết rồi.
Có ca bỏng độ 2 ở đằng kia.
Đến đó đi.
Có người bị đứt động mạch,
cần truyền dịch ngay.
- Cô đứng đấy làm gì?
- Tôi tưởng anh là tài xế taxi.
Tôi là tài xế.
Nào, mau lên!
- Đưa tôi đo huyết áp.
- Đây!
Latura. Lạy Chúa, Latura !
Weller phải không?
Ra khỏi đây trước khi
có người nhìn thấy anh.
Nổ bom à?
Tai nạn,
hình như chất thải hóa chất.
- Bên phía Jersey thế nào?
- Bị bít chặt rồi.
- Trạm thu phí bị cuốn phăng.
- Đội trưởng đâu rồi?
Theo tôi biết, anh ấy
đang đứng trước mặt tôi.
- Đội trưởng mới cơ.
- Liên lạc viên nói...
ông California đi đến đoạn
giữa sông ở đường hầm phía Nam.
- Đoạn giữa sông à?
- Phải.
Latura, cẩn thận đấy.
George, trả lời đi.
Anh có ở đó không?
Grace đây. George!
Lạy Chúa. Hãy ở đó.
George, trả lời đi.
George, anh có ở đấy không?
Bên ngoài có ai nghe thấy không?
Trả lời đi.
Có một vụ cháy hóa chất độc hại
ở phía New Jersey.
Có ai nghe thấy tôi không?
Hệ thống thông hơi
không hút được khói ra ngoài.
Có ai ngoài đó không?
Trả lời đi.
Phía New Jersey
bị sập hoàn toàn.
Chúa ơi.
Chúa ơi. Có người chết dưới này!
Có ai nghe thấy tôi nói không?
Này, anh không được vào đó.
Không!
Chúng tôi ở đoạn giữa sông!
Ở đây bị thủng vài chỗ.
Chúng tôi sẽ đào qua.
- Sẽ đào từ giữa sông!
- Thompson cần anh!
- Cái gì?
- Thompson!
- Sẵn sàng đi, tôi sẽ ra ngay.
- Được.
Tỉ lệ bao nhiêu? Được rồi.
Frank, có hi vọng gì
bên phía New Jersey không?
Đường hầm bị sập ít nhất 50m.
Cháy chất độc như vụ Trenton.
Họ có mẫu rồi.
Demo, nói đi.
Nói với tôi đi.
- Đưa tôi xem thông số khác.
- Nếu tôi có thời gian...
nhưng không còn thời gian.
Đi thôi.
Nếu muốn có thêm thời gian,
phải cho nổ sập đường hầm.
- Anh làm gì ở đây vậy, Kit?
- Anh không được tham gia.
Tôi biết, nhưng hãy nghe tôi.
Chúng ta đã diễn tập
chống khủng bố vào năm 94.
Cách duy nhất cô lập lửa
là cho nổ trần...
cách li con người với khói.
Ở chỗ tôi, chúng tôi sẽ không
cho nổ đường hầm đã bị nổ tung.
Cảm ơn đã cho biết.
Đội trưởng muốn đào
qua đoạn giữa sông.
Không, khoan đã.
Frank, không phải lí giải
hành động của tôi với gã này.
Tôi biết anh biết việc,
nhưng bọn tôi đã từng mô phỏng.
Họ sẽ chết hết
trước khi các anh đi qua.
Tôi biết anh điều hành
cuộc diễn tập năm 94...
nhưng hiện giờ
anh không điều hành cái gì.
Hiểu chứ?.
- Anh nói đúng, tôi chỉ muốn giúp.
- Giúp ư? Anh không hiểu à?
Anh không còn làm việc
ở đây nữa, hiểu không?
Wilson, tôi nói với anh
một phút được không?
Thôi đi, Kit.
Anh ta bắt anh bây giờ.
Phải cho nổ sập đường hầm.
Hãy nói với anh ta.
Anh còn nợ tôi, Frank.
Nói với anh ta đi.
Xin chú ý!
Chúng tôi quyết định
sơ tán cửa phía Nam.
Hãy thu xếp tư trang,
khóa cửa xe...
và trật tự di chuyển
về New Jersey.
Có gì không?
Xin lỗi sếp.
Nó bị chặn khoảng 6m.
Cấu trúc không vững.
Tôi không mạo hiểm quả pháo nào.
Còn kích thủy lực?
Ta chống trụ để đi.
- Không thể được.
- Nghe đây!
Người nói không làm được
luôn bị người làm được ngắt lời.
Thả dây đi.
Wilson!
Lạy Chúa! Wilson!
Đừng đụng vào kim loại.
Nóng đấy!
Con làm gì vậy?
Ashley, không. Lối này!
Không, Ashley!
Con không phải chụp ảnh.
- Ashley, nhìn bố này.
- Sẽ ổn thôi.
Bố sẽ đưa con ra khỏi đây.
Chúng ta sẽ ra.
- Này!
- Có chuyện gì vậy?
Tôi không biết.
Ít ra các vị còn sống.
Tôi sẽ đi ngược lên trên.
Hãy ở đây với gia đình ông
để tôi còn biết chỗ quay lại.
Làm sao ra khỏi đây?
Tôi không biết,
cả 2 đầu đều bị bít kín.
Jonno?
Jonno?
Khỉ thật!
Này anh, lại đằng này.
Anh liên lạc với ai chưa?
Không, nhưng bị nhiễu.
Anh cũng có điện thoại mà.
Phải, 2000 đô-la đấy.
Ở đây nó cũng chào thua.
Lãnh thổ xa xôi.
- Tôi biết anh.
- Roy Nord.
Tôi là George Tyrell.
Tôi có một đôi giày của anh.
- Tốt, anh có thích không?
- Có chứ, tuyệt lắm!
Thứ Bảy nào tôi cũng đi nó.
Anh ước hôm nay là Thứ Bảy?
Chúng ta sẽ làm gì?
Có đường thoát không?
Có lối ra đường hầm phía Nam
cách đây nửa km.
- Anh kiểm tra chưa?
- Dĩ nhiên. Nó đã sập.
- Để tôi xem thử.
- Anh nói thế là sao?
Tôi vừa nói là nó sập rồi,
anh chỉ phí thời gian thôi.
Toàn bộ đã bị bịt kín,
chẳng còn đường nào ra.
George,
tôi bị đẻ non 6 tuần.
Mẹ tôi bảo bà không thể
giữ tôi trong bụng lâu hơn.
Eleanor.
Lạy Chúa!
Ông bà có sao không?
Chúng tôi không sao.
Cảm ơn đã hỏi thăm.
- Làm sao anh ra khỏi đây?
- Tôi đang cố tìm thông tin.
- Cooper.
- Cooper là ai? Trông thế nào?
Nó kia rồi,
nó không làm sao cả.
- Không, không.
- Để tôi bắt nó lại.
Ra đằng trước chiếc xe.
Chìa khóa ở ổ cắm.
Mau lên. Phá cửa đi.
Nhanh lên!
Nhanh lên! Nhanh lên!
- Cứu với.
- Chúa ơi.
- Chìa khóa ở đây này!
- Tôi sẽ tìm người giúp.
Giúp gì? Người giúp là cô!
Không, tôi chỉ có một mình.
Chìa khóa ở ổ cắm!
- Chìa khóa!
- Chìa khóa ở ổ cắm!
Mau lên!
Mau lên. Mở đi.
- Ở đằng này!
- Mau lên!
Được rồi.
- Cô có sao không?
- Người hùng của tôi.
Cảm ơn cô.
Còn cậu ta?
Nó lên cơn nghiện.
Cô nên để nó lại.
- Nào, giúp tôi.
- Tự mà giúp mình. Tôi bảo cô...
Không,
không bỏ cậu ta ở đây!
Được rồi. Cậu tên là gì?
Mikey.
- Tôi... Tôi sợ!
- Tôi biết, Mikey, tôi cũng sợ.
Nhưng tôi sẽ bớt sợ
nếu cậu ra ngoài này với tôi.
Không, không!
Thôi được.
Mikey.
Mikey, cậu thấy
chúng tôi xinh không?
Phải, sao nào?
Ra ngoài này với vài cô xinh xắn
còn hơn là tự nhốt mình trong đó.
Chúa ơi.
Chết tiệt, Mikey!
Tất cả chúng ta đều sợ!
Giờ hãy lê tấm thân nghiện ngập
của cậu ra ngoài!
- Mau!
- Được rồi.
Được rồi.
Cô phải quát lên với bọn này!
Cô nghe tôi nói đấy chứ?
Nhảy ra đi. Nhảy đi.
Đứng dậy, ra khỏi đây mau!
Xăng chảy dưới xe kìa,
cô ra ngoài mau lên!
Anh chăm sóc cô ta,
tôi không muốn các anh gây rối.
Không gây rối đâu.
Em có ở đó không?
Anh muốn em cắt điện.
Mình phải nói thế nào đây?
Cắt điện.
Khi có chớp,
mình phải làm gì nhỉ?
Đứng dưới gốc cây. Không!
Mình phải quay vào trong xe.
Vì bánh xe làm bằng cao su.
Cái gì?
Cô làm gì vậy?
Cô làm gì vậy?
Khoan đã, cô định làm gì?
Cô làm gì vậy?
Khoan đã!
Lạy Chúa!
Cắt điện đi. Cắt điện.
- Có ai nhìn màn hình không?
- Lạy Chúa! Norman!
George kìa! Anh ấy còn sống!
Tắt điện đi.
Đằng này, quay lại đằng này!
- Mikey, ra đi.
- Phải làm gì chứ?
Không, ông không được làm.
Mau lên. Cắt điện đi.
- Ông phải cắt điện.
- Như thế sẽ tắt quạt hút.
- Quạt thuộc hệ thống khác.
- Anh là tên quái nào vậy?
- Ra đi.
- Khoan đã!
Mikey, ra đi. Mau lên!
Đừng đánh lửa!
Nếu ông không cắt điện,
cô ta sẽ chết.
- Ra đi.
- Nhảy ra đi.
Cắt điện đi.
Nhảy đi.
Cắt mẹ...
- Tuyệt vời.
- Cô làm được rồi.
- Anh là tay quái nào vậy?
- Ta đã gặp vài năm trước.
Tôi diễn tập ở đây
vào năm 94.
Phải rồi, Latura.
Nhưng anh bị sa thải năm 95.
Anh trở lại đội cấp cứu y tế?
Không hẳn thế.
Nồng độ mô-nô-xít thế nào?
Anh không có
thẩm quyền vào đây.
Đúng, nhưng tôi bò hết
mọi ngõ ngách trong đó.
Lúc này tôi có thể có ích.
Không khí ra sao?
Đang thay đổi
với tốc độ hàng vạn m3/h.
Tức là 1/20 mức bình thường,
tình hình đang xấu đi.
Tuyệt, đây rồi.
Nhìn cái này xem.
Họ gắn nó với nhau
từ thời Thế chiến thứ nhất.
Được rồi, dù sao...
đây là đường ống phía Bắc,
đường ống phía Nam.
Đây là con sông, lòng sông
và đây là đường hầm.
Một hình chữ nhật
được đặt bên trong mỗi ống.
Còn đây?
Tôi không biết chỗ này.
Công nhân xây dựng đường hầm
phải làm việc 36 giờ mỗi ca...
để xây dựng chỗ này.
Họ có phòng ngủ,
nhà thờ, nhà bếp, có tất cả.
Nhưng khu này đã bị bít kín
từ năm 72 khi sửa chữa lại.
Frank. Wilson có ước lượng
khi đến đoạn giữa sông không?
Ông ta không chia sẻ được.
Chúng tôi vừa bị sập ở đó.
Cách đây 20 phút,
ông California bị đóng bánh.
Vậy chúng ta nhìn gì?
Chúng ta không biết các điểm
chịu lực ở đoạn giữa sông.
Không thể cho nổ bừa được.
- Phải đào bằng tay.
- Còn lâu mới xong.
Nếu không tìm được ống khác
trong ít nhất 10, 12 tiếng.
- Không khí đủ trong bao lâu?
- Tối đa là 3 tiếng.
Frank, cần làm thế này.
Bít đường hầm lại,
cách li họ với khói...
đến khi có thể
đào qua đoạn giữa sông.
Frank, anh có phải
quyền đội trưởng không?
- Phải, quyền đội trưởng.
- Vậy sao anh không hành động?
Anh định làm gì?
Anh định không làm gì...
để sau này khi phải làm chứng,
anh không bị đổ lỗi sao?
Đừng đổ chuyện này cho tôi.
Đó là quá khứ.
- Không liên quan đến việc này.
- Không, anh nhầm rồi.
Tôi đã từng ở hoàn cảnh của anh.
Anh sẽ làm gì?
Chẳng có gì phải suy nghĩ cả.
Còn 3 tiếng nữa cơ mà.
Anh có muốn
vào trong không, Kit?
Cho tôi giấy phép.
Đường hầm đã bị bịt kín 2 đầu.
Đoạn hầm giữa sông lơ lửng
như những ống treo.
Anh vào đường nào bây giờ?
Đường này!
Đây là máy số 7,
Sẽ tắt trong 5 phút nữa.
Có 4 cánh quạt.
Chỉ có thể tắt chúng
trong 2 phút rưỡi.
- Mỗi cái à?
- Tất cả.
Chúng quay để bù khí cho
ống thông hơi bị hỏng.
Nếu tắt chúng, họ sẽ
bị thiếu ôxy nghiêm trọng.
Khi lượng ôxy xuống quá thấp,
máy tính tự động mở quạt trở lại.
Sẽ không bao giờ quá tải
và không có lần tắt thứ 2.
- Đó là đặc điểm an toàn.
- Còn điều gì cần biết không?
Còn vấn đề nữa.
Không thể ra ở trên lòng đường
mà ra ở bên dưới.
Lực của 4 cánh quạt?
- Khoảng 240km/h.
- Tuyệt lắm.
- Frank, đội của anh đâu?
- Đang trên đường tới.
Chú ý.
Tôi có vài điều cần nói.
- Có băng trong máy không?
- Có.
Lại đằng này, bắt đầu quay đi.
Thế giới sẽ muốn biết
chúng ta đã làm thế nào.
Thành phố New York,
"Lãnh thổ xa xôi".
- Nó vẫn còn ở ngoài.
- Chính xác!
- Anh đã tìm được lối ra?
- Chưa.
Nếu muốn hi vọng, xin cứ việc.
Hi vọng cũng chẳng sao.
Cho các vị biết George nói...
lối này dẫn đến
đường hầm phía Nam có vài lỗ...
Tôi sẽ vào trong và xem
có đường ra không.
Nếu muốn cầu nguyện,
xin cứ việc.
Còn nếu không, có lẽ đây là
lúc thích hợp để bắt đầu.
Tôi hứa với các bạn điều này.
Cô bé!
Lại đây.
Tốt lắm!
- Lấy hình tôi chưa?
- Rồi.
Tôi hứa với các bạn điều này:
Nếu có một lối ra,
tôi sẽ tìm thấy.
Cầm lấy!
Chúng ta sẽ thành công.
- Tôi sẽ quay lại ngay.
- Vâng, chúng tôi sẽ đợi.
Nghe này,
tôi sẽ kiểm tra lại lần cuối.
Trong trường hợp
anh ta nói đúng...
hãy cố bắt liên lạc
với phía bên kia. Cầm lấy.
Alô!
Anh có cần bộ sạc không?
Bộ điều khiển, dây,
công tắc là đủ rồi.
Xong rồi, sếp!
Có ai nghe thấy tôi không?
Tôi nghe đây.
Frank, họ đây rồi.
Anh nghe tôi không?
George! George!
Được rồi. Cho tôi biết,
có bao nhiêu người còn sống?
Khoảng chục người, chúng tôi
đang ở giữa đường hầm.
Có một người nghĩ rằng
anh ta biết lối ra.
- Đường nào?
- Đoạn giữa sông.
Không, đừng. Nghe này!
Bảo anh ta đừng vào đó.
Chúng tôi sẽ xuống ngay,
cô làm được không?
- Tôi không nghe thấy gì.
- Cô làm được không?
- Alô!
- Mất tín hiệu rồi. Nào Frank.
Anh chỉ có 2 phút rưỡi.
Quạt được hẹn giờ theo hệ Lôga.
Quạt số 1 sẽ quay sau 1 phút.
3 cánh còn lại
lần lượt quay sau 15 giây.
- Anh nghe được không?
- Tôi hiểu rồi.
Dưới đó có một người
tên là George Tyrell.
Bảo anh ta là
tôi muốn lấy cái lắc lại.
Chuẩn bị tắt cánh quạt.
Nhập mật khẩu
Kit, những gì tôi làm
để tốt cho sở thôi...
không phải chuyện cá nhân.
Anh ta là em trai anh, Frank.
Không phải cá nhân là gì.
Tôi đã giận dữ, tôi xin lỗi.
Đừng xin lỗi.
Anh làm tôi cảm thấy
tôi sẽ không sống sót trở về.
Có lẽ anh đúng.
- Ta làm thôi.
- Norman! Bắt đầu!
Quạt số 1 tắt, quạt số 2 tắt.
Quạt số 3 tắt.
Quạt số 4 đang tắt.
Tất cả cánh quạt đã tắt!
Vào đi, Latura.
Nó không dừng.
Nó không quay chậm, Grace!
- Hãy phanh lại đi.
- Không có phanh.
Nó quay theo quán tính.
Anh phải dừng nó lại.
Frank!
- Chống đi.
- Tôi đang chống đây!
Được rồi. Đồ cứng đầu!
- Được rồi.
- Cố thêm chút nữa!
- Được rồi. Bỏ ra!
- Đi đi.
Alô? Anh nghe thấy tôi không?
- Có, tôi nghe thấy.
- Alô?
Anh đang xuống à?
Anh có sao không?
Tôi không sao!
Tôi tưởng anh nên biết
anh ta đã đi rồi.
Thế à? Ở đâu?
Alô?
Mình còn thấy điều tồi tệ hơn.
- Chúng ta được cứu rồi.
- Họ đến thật đúng lúc.
Các anh dừng lại
uống cà phê dọc đường à?
Anh ấy là đội giải cứu.
Chúng ta thoát rồi. Tôi biết mà!
Những người khác đâu?
- Chẳng có ai khác!
- Anh đùa à?
- Thôi nào anh bạn!
- Không thể chỉ có mình anh ta.
Phải có vài người nữa chứ?
- Có thêm người tới chứ?
- Chết tiệt!
- Không phải như vậy chứ?
- Chúng ta có ra được không?
- Không thể được!
- Đội giải cứu đâu?
Anh là đội giải cứu.
- Đúng không?
- Đúng.
- Cô là người nói trên bộ đàm?
- Vâng.
Tôi đã nói rõ là
không ai được vào trong đó.
- Xin lỗi, nhưng ồn quá!
- Bao nhiêu người vào đó?
- Chỉ có một người.
- Anh là ai?
Tôi là Latura.
Ai đã vào trong đó?
Một người, Roy Nord.
Ống thông hơi đó không chắc đâu.
Phải đưa anh ta ra.
Anh định làm gì?
Ở đây tôi chịu trách nhiệm.
Anh muốn chịu trách nhiệm,
tốt thôi.
Ống thông hơi đã bị yếu.
Nếu cố đi qua, nó sẽ sập xuống.
Ở đây cũng không an toàn.
Chúng tôi không thở được.
Cần phải ra khỏi đây.
Tôi hiểu tình trạng của các vị.
Tôi chỉ xin các vị kiên nhẫn...
thêm một chút nữa
và hãy tin tôi.
Chúng tôi sẽ ra
theo đường mà anh vào.
Không được.
Anh làm được,
chúng tôi cũng làm được.
Hãy cho chúng tôi cơ hội.
Những cánh quạt
đưa không khí vào cho ta thở.
Nếu tắt quạt, ta sẽ chết.
Đó là sự thật.
Ra đường đó không được,
đường này cũng không.
- Roy đã lên trên.
- Roy sẽ xuống.
Để tôi làm việc phải làm.
Tôi đã nói tôi chịu trách nhiệm.
Anh hiểu không?
Buông anh ta ra!
Alô? Serena?
Chúng tôi gặp chút
rắc rối trên đường ra sân bay.
Trước khi kết thúc...
tôi sẽ dẫn vài người còn sống
qua ống thông hơi này.
Mất khoảng 30, 40 phút.
Giữ máy bay tại Teterboro.
Tôi sẽ họp báo ở Denver.
Bảo họ tôi sẽ mang đến
vài cuốn băng.
Không,
Jonno không qua khỏi.
Nghe này. Tôi phải đi đây.
- Sao anh không cầm lấy?
- Anh cầm đi.
- Cầm đi.
- Cố bắt liên lạc với ai đó.
Hết pin rồi. Ý gì thế?
- Đừng cho tôi thêm rắc rối nữa!
- Rắc rối ư?
- Cứ ở đây, Steven.
- Không biết ở đó an toàn không?
- Chúng ta không thể vào đó.
- Dựa vào đâu?
- Đừng có dí nó vào mặt tôi.
- Tôi xin lỗi.
Anh ta đi đâu vậy?
Quay lại đây!
Các người đều
đã nghe anh ta nói gì.
Tôi có nghe Nord nói
và tôi tin anh ta.
- Phụ nữ và trẻ em xuống trước.
- Ông từng làm thế rồi à?
Nó chỉ là đứa trẻ thôi.
Anh ta cần cuốn băng đó.
Tôi chẳng biết gì hơn các người.
Nord? Anh đây rồi.
Nord, tìm ra anh quả là khó.
Tôi là Latura, đội cấp cứu y tế.
Anh phải xuống đây ngay.
Nghe như mệnh lệnh vậy.
Muốn ra lệnh cho tôi à?
Quay số 800 đi.
Không, tôi nói nghiêm chỉnh.
Anh và tôi sẽ bò ra khỏi đây.
Sao anh không xuống dưới này
nhẹ nhàng?
Không có lối qua đó đâu.
Ống thông hơi như những lá bài.
Nếu nó sụp xuống, một tháng sau
họ mới tìm được anh.
Nó sẽ không sập.
Tại sao tôi biết à?
Vì anh không có bản năng
về mô-men xoắn ở trường hợp này.
Nếu nghĩ tôi phân vân
vì một nhân viên y tế nhát gan...
anh nên kiểm tra thực tế.
Đừng làm mất thời gian của tôi
và đưa họ xuống đây đi.
- Nord.
- Đứng yên đó.
- Đưa tôi ra khỏi đây.
- Đứng yên đó!
Đứng yên đi. Đúng rồi.
Đừng cử động!
Nord, hi vọng anh thoát được.
Ra khỏi đây mau!
- Tôi luôn thoát, Latura.
Mau lên. Đi tiếp đi.
Nhanh lên! Nhanh lên!
Đừng nhìn lại. Đi tiếp đi.
- Sập rồi.
- Mày lừa tao, đồ ngu!
Nằm xuống!
Tất cả đều đang làm 2 ca.
Tôi mặc kệ,
nếu có bà nào sắp đẻ.
Mọi người im lặng.
Im nào! Im nào!
Đoạn giữa sông vừa bị sập.
Không, không!
Latura!
- Từ từ nào!
- Tôi sắp chết à?
Đừng nói nữa.
Đưa tôi chiếc khăn choàng.
Tôi không thể chết như thế này.
Tôi không cảm thấy gì.
Tôi không thể chết thế này.
Không sao đâu. Đừng nói gì.
Hãy nói với cha tôi rằng
tôi đã giúp mọi người ở đây.
Tôi sẽ tìm thấy ông ấy.
Tôi sẽ nói anh là người hùng.
Ông ấy sẽ không...
Ông ấy sẽ không tin ông.
Chúa ơi.
Thế này thì quá lắm.
- Này, ngăn anh ta lại.
- Bỏ tôi ra.
Để tôi đi.
Chúng ta sắp chết đuối.
Không chết đuối đâu.
Nghe này!
Anh đi sai hướng.
Cả đường hầm xuống dốc.
Đầu phía Manhattan
sẽ là nơi đầu tiên ngập nước.
Anh ấy nói đúng.
Đi đường này. Bên này cao hơn.
Xin lỗi.
Tôi không biết anh là ai,
anh biết hay không biết gì.
Tôi có đứa con gái 14 tuổi...
và mạng sống của nó
quý hơn bất kì thứ gì.
Tôi muốn có ý kiến trong mọi
quyết định. Anh hiểu chứ, Latura?
- Thế cũng phải.
- Latura? Tôi có nghe về anh.
Trên một bài báo.
Vụ bê bối nào đó.
- Bê bối gì?
- Chẳng quan trọng dưới này.
Tôi không đồng ý. Nó quan trọng
với bà Trilling và tôi.
- Xin lỗi, vụ bê bối gì vậy?
- Anh ta là trưởng đội cấp cứu.
Có người bị chết và anh ta có
liên quan. Đó là những gì tôi nhớ.
Chuyện này là sao, Latura?
Có đúng thế không?
Tôi đặt câu hỏi
và tôi muốn có câu trả lời.
- Có đúng thế không?
- Này!
Anh ta xuống đây giúp chúng ta.
Đừng săm soi anh ta.
Hãy tập trung vào vấn đề.
Cô ấy nói đúng.
Tôi xin lỗi, ông Latura.
Như thế thật thô lỗ.
Thô lỗ gì? Đây là câu lạc bộ
đồng quê New York à?
- Ăn nói cho cẩn thận.
- Ông đâu có con ở dưới này!
Tương lai của chúng ta biết đâu
liên quan đến quá khứ của anh ta.
Chúng ta sắp chết đuối
và chúng ta chỉ có anh ta.
Nếu quả như vậy,
sao ông không nhượng bộ tôi?
- Thế có phải không?
- Chúng ta sắp chết đuối à?
- Không, tên cháu là gì?
- Ashley.
Ashley, còn thời gian bít khe hở
trước khi nước dâng cao...
đủ để chúng ta phải lo
sẽ chết chìm.
- Đó là tin tốt.
- Còn tin xấu?
Nhiệt độ nước sông là 3 độ C,
điều phải lo là giảm thân nhiệt.
- Giảm gì?
- Giảm thân nhiệt.
Cơ thể mất nhiệt và suy kiệt.
Cô sẽ thấy mệt mỏi,
nhưng thực ra cô sắp chết.
Điều đó sẽ không xảy ra
vì chúng ta sẽ trông chừng nhau.
Chúng ta sẽ ở chỗ cao ráo
trên đống xe đằng này.
Mọi người lên đi.
Hãy tránh xa nước.
Để tôi giúp con chó lên nào!
Cảm ơn anh.
Cậu bé, lại đây.
Chúng ta đã ở chỗ cao ráo.
Anh định làm gì?
Trong hoàn cảnh này...
điều quan trọng là
mọi người biết điều gì xảy ra.
Điều cuối cùng ta cần
là những bất ngờ?
Tôi sẽ thử phá sập
một phần của đường ống đó...
để cách li chúng ta với lửa
và cố trám lỗ hổng đó.
- Bằng cách nào?
- Tôi phải dùng thuốc nổ.
- Khoan, để tôi giải thích!
- Lại nổ nữa à?
Đó là ý tưởng của anh sao?
Hèn gì anh làm người ta chết.
Nếu ai có ý gì hay hơn,
hãy nói ra bây giờ.
Anh không rõ cấu trúc
bị hư hại ở mức độ nào.
Làm ***ết chắc
anh có thể cách li nó?
Tôi không biết gì cả.
Điều duy nhất tôi biết là...
một giờ nữa chúng ta sẽ chết,
trừ phi phá sập đường ống này.
Đó là điều tôi biết.
Cần có người đến đầu Manhattan
xem họ có tiến triển gì không.
- Anh đi nhé?
- Không, bố không được đi.
- Tôi không thể bỏ gia đình.
- Việc đó anh giỏi mà.
Được rồi. Tôi đi.
- Dù sao tôi cũng rành chỗ đó.
- Được.
Cô ấy muốn lấy lại chiếc lắc tay.
- Gì cơ?
- Anh là George?
- Phải.
- Grace bảo muốn lấy lại cái lắc.
- Cô ấy nói với anh à?
- Chúc may mắn.
Cô ấy chẳng thể
giữ kín chuyện gì.
Lúc nãy cô cầm bộ đàm à?
- Phải, nhưng đó là chuyện khác.
- Giờ tôi cần cô giúp.
Tôi rất cảm kích,
nhưng tôi không biết...
Phải can đảm mới làm được thế.
Tên cô là gì?
- Madelyne.
- Madelyne, tôi rất cần cô giúp!
- Nhìn thiết kế chịu lực.
- Còn tốt hơn ở Brooklyn-Queens.
- Anh thấy sao? Ta sẽ làm gì?
- Mở nó ra.
Mở ra? Hãy mở ra!
Vẫn chưa tìm ra họ à?
Đường dây điện thoại bị chảy.
Bộ đàm bị hỏng.
Các vị không biết họ còn sống
không mà liên lạc, đúng không?
- Chúng tôi đã thấy họ!
- Cách đây vài tiếng.
Ta sẽ phá từ phía Manhattan.
Hội kĩ sư thành phố đã nhất trí.
- Nhất trí cái con khỉ.
- Ai thế này?
Đường hầm đứng vững được
là nhờ cân bằng áp suất.
Tôi hỏi tên cô.
Đừng hỏi tên
mà hãy nghe cô ta nói.
Nếu sử dụng thiết bị nặng,
làm thay đổi áp lực...
đường hầm có thể sụp xuống.
- Đó chỉ là suy đoán.
- Có lẽ cần thêm ít thời gian.
Không còn thời gian nữa.
Đó là động mạch,
thành phố đang bị chảy máu.
Các vị định phân luồng lại...
nửa triệu người ra vào thành phố
mà không có đường hầm.
Các vị có một vấn đề mà có lẽ
các vị không muốn nghĩ đến.
Bà nói gì vậy?
Chỉ vì trở ngại giao thông...
mà bà bỏ mặc
những người có thể còn sống?
Bà phải hoãn việc khoan xuống.
Hội đồng kĩ sư sẽ quyết định.
Các vị dọn dẹp đống bừa bãi.
- Cô làm rất tốt.
- Tốt ư? Tôi đang sợ chết khiếp.
Có thể, nhưng cô xử lí được.
Anh nên chọn người khác.
Việc này tôi không thạo.
Không có nhiều người
cuốn dây được như cô đâu.
Có vẻ như tôi không có
nhiều chọn lựa.
- It's okay. It's okay.
- Tôi không thể.
Cô có một lựa chọn.
Như người đầu tiên ăn hàu sống.
- Anh nói gì vậy?
- Cô nghĩ xem!
Một người sẽ phải chết đói
nếu không ăn con hàu sống.
Anh ta phải ăn nó, nếu không
anh ta sẽ chết. Đi với tôi.
- Tôi đây.
- Nó đầy nhớt.
Tanh tưởi.
Trông giống như đờm vậy.
Phải có giây phút quyết định
trước khi nuốt thứ trơn tuột đó.
- Đi với tôi.
- Tôi đây.
Nghĩ đến giây phút quyết định.
Tôi có cần nó không?
Tôi có cần nó trong đời?
Nhưng anh ta cần phải ăn.
Nên anh ta cố hết sức
và đã can đảm như cô vậy.
- Đó là lời khen à?
- Phải, mau lên. Cô ở đâu vậy?
- La Porte, Indiana.
- Cô làm nghề gì?
Tôi viết kịch.
Tôi cố để vở kịch được dựng.
Giờ chẳng ai đi xem kịch nữa.
- Cô đang trên đường về nhà?
- Phải.
Hãy nói với tôi
điều gì thực tế đi.
Có thể tôi sẽ không chịu nổi
nhưng ta có ra khỏi đây không?
Madelyne, Tôi sẽ không xuống đây
nếu tôi không nghĩ thế. Tôi thề!
- Anh hứa chứ?
- Tôi hứa. Hãy tin tôi.
Thuốc nổ chúng ta cài có thể
làm sập cả chỗ này?
- Có thể như thế à?
- Còn tốt hơn là nổ tung lên.
Nổ tung lên?
Tôi chẳng thích nghe từ này.
- Cô không sao chứ?
- Vâng, tôi ổn.
Anh giải thích
từ "nổ tung lên" đi.
Nếu mực nước cao hơn,
sẽ sinh ra áp suất...
không khí sẽ đẩy lên trên.
Giống như nút bấc
hay mạch nước à?
Điều đó từng xảy ra với vài người
đào hầm Baltimore năm ngoái.
- Rồi sao? Họ chết cả à?
- Giúp tôi mở cái túi này ra.
Họ chết cả phải không?
Một người sống sót.
Giúp tôi đi.
Giữ chặt nhé.
Chúng ta sẽ thoát mà.
Kit!
Kit!
- Anh điên rồi.
- Đưa đây, Madelyne.
Nóng đấy. Chạy đi.
- Kit. Anh làm gì thế?
- Chạy đi, nó nổ đấy.
Cứ ở đó!
- Còn anh thì sao?
- Cứ kệ tôi, đi đi.
Cô đi đi. Cứ kệ tôi.
Anh ấy làm được rồi.
Cô không sao chứ?
Không nên hỏi nhau
những câu như thế nữa.
- Vụ nổ lớn thế nào?
- 3,3. Vụ nổ lớn đấy.
Tìm bên dưới đi.
Chúng ta sắp xuống rồi.
Thêm phòng đi.
Tôi nghe thấy tiếng máy.
Chắc họ đào ở phía Manhattan
để đưa chúng ta lên.
- Không!
- Sao cơ? Họ đang đào. Sao vậy?
Như vậy áp lực sẽ thay đổi
và đường hầm sẽ sập.
Họ không tính đến áp lực.
Hoặc có lẽ họ biết
và nghĩ rằng chúng ta đã chết.
Đang đào ở đầu Manhattan.
Latura, họ đang đến!
Chết tiệt.
Không!
George!
- Cố lên, anh bạn to xác!
- Tôi không nhúc nhích được.
- Anh có cảm giác gì không?
- Tôi không nhúc nhích được.
- Tôi không cảm thấy gì.
- Được rồi. Cố lên anh bạn!
Tôi không sao chứ?
Chúa ơi.
Tôi không sao chứ?
Cái này sẽ cứu sống anh.
Thở đi, George.
Thở đi. Cố lên!
Đừng để nó hạ gục anh.
George, thở đi.
Hít vào, thở ra.
Cố lên, George!
Thở đi.
Thở đi.
Chúng ta cần đòn bẩy.
Nâng cái xe đó lên!
Nhanh lên nào!
George!
Mau lên!
Chúng tôi đến đây.
- Giữ nhé.
- Đưa cho tôi.
- Chúng ta sẽ làm được.
- Cảm ơn.
- Nhanh lên!
- Giữ được anh ấy rồi.
Cầm lấy này!
- Được rồi. Nâng lên!
- Chúng tôi ở bên anh.
Chúng tôi ở bên anh, George.
Chúng tôi ở bên anh.
- Thở càng mạnh càng tốt.
- Như thế. Được rồi.
George không nghe thấy
vì nước ngập mặt anh ấy.
Cố lên, George.
Hãy ở lại với chúng tôi.
Chúa ơi. Anh ấy chìm rồi.
Chuyển ra đi.
- Anh ấy chìm rồi.
- Nâng xe lên!
Được rồi.
- Đếm nhé.
- Được rồi.
1, 2, 3!
- Anh ấy ra rồi.
- Mau lên!
Đưa anh ấy lên mặt nước.
Giữ lấy đầu anh ấy!
- Đưa mấy tấm ván ra đi.
- Tiếp tục đi, nhanh lên!
Đây rồi. Được rồi.
Đưa lại đây. Nhanh lên!
Mang lại đây!
Đếm đến 3 thì nâng lên nhé.
Tất cả chuẩn bị.
1, 2, 3.
- Giữ được anh ấy chưa?
- Đi tiếp đi.
- Cần người ở trên này!
- Ta làm được chưa?
Nhanh lên. Đi thôi.
- Lên thôi. Ở đây lạnh quá.
- Mọi người giỏi lắm.
Nếu hợp sức lại, chúng ta
có thể làm bất kì điều gì.
Các bạn tuyệt lắm.
Sẵn sàng chưa?
1, 2, 3. Nâng lên!
Tôi hi vọng họ còn sống.
Chúng tôi đang làm hết khả năng.
Tôi không biết.
- Có người sống sót không?
- Tôi không thể trả lời.
- Các ông định bảo vệ chỗ đó?
- Nó đã sập hoàn toàn?
Có người nào còn sống không?
Tôi đã trả lời rồi.
Sao lại là George?
mà không phải tên rác rưởi nào?
Sao luôn là những người tốt?
Tôi không thể trả lời câu đó.
Cô hãy hi vọng, hãy tin tưởng.
Tôi nghĩ sẽ có người
thoát khỏi đó.
Và George sẽ là một trong số họ.
Chúng ta cần nghĩ như vậy.
Phải.
George, mặc áo của tôi đi.
Nhưng chắc nó không ấm lắm.
Hãy mặc tạm áo của chúng tôi.
Sẽ ổn cả thôi. Hãy bình tĩnh.
Chúng tôi ở bên anh.
Sao anh bị sa thải?
Một câu chuyện dài.
Tôi sẽ không lo về chuyện đó.
Cố gắng giữ tỉnh táo.
Chúng tôi ở bên anh.
Bà ấy bảo bà ấy đọc báo thấy
anh làm người ta chết.
Bà ta nói đúng.
Bà ta có nói đó là vụ
sập tòa nhà ở Nam Bronx?
Không, bà ấy nói...
Bà ấy nói chúng tôi là người
đầu tiên có mặt ở hiện trường?
Không.
Rồi có người nói:
"Quên đi, chắc họ chết cả rồi".
Hay đọc đến chỗ tôi nói
nếu chúng tôi vào...
Bà ta có nói tôi đã sai không?
Đó là vụ nổ đường ống gas,
3 người đàn ông đã chết.
Một trong số họ
là em trai của bạn tôi.
Bà ta có nhắc đến báo chí,
cuộc điều tra và những đám tang?
Cô là nhà văn, cô viết tiếp
những điều còn lại được không?
Anh chưa bao giờ
ra được khỏi đây?
Chưa.
- Gì thế? Tiếng gì vậy?
- Có chuyện gì vậy?
Chuyện này là sao, ông Latura?
Kit, có chuyện gì vậy?
Nước chưa bao giờ
dâng cao như thế này.
- Nước chảy từ nơi khác.
- Ông nói đã chặn được nó.
Tôi làm nước chảy chậm lại.
Không gì chặn được nước.
Tức là không gì cứu được ta?
Anh bảo tin anh, bọn tôi đã tin.
- Vì điều gì? Chết dần ở đây sao?
- Không có cách nào sao?
- Luôn có một cơ hội.
- Sao các anh nói láo như vậy?
Vì anh từng xuống địa ngục
nên đây là chuyện nhỏ chứ gì?
Hãy để anh ấy nói.
Chúng ta nghe đủ rồi.
Không cần diễn văn nữa.
Vớ vẩn!
Bà ta biện hộ cho chính mình.
- Chúng ta vẫn còn sống, Sarah.
- Chưa chết đâu!
Chưa hết đâu.
Cô muốn đùa thì cứ việc.
Hi vọng giả tạo
và bây giờ là tuyệt vọng.
Anh đã tặng cho chúng tôi
cả 2 thứ ấy.
Cảm ơn chẳng vì cái gì cả!
- Sarah!
- Em không chịu được.
- Còn kế hoạch B, Kit ?
- Chẳng có kế hoạch nào cả.
- Chúng tôi ủng hộ anh!
- Hay là thử ở đoạn khác?
Nếu dồn sức lại,
ta có thể xây con đập khác.
Có thể chế ngự được nước.
Để tôi kiểm tra đầu Manhattan.
Tôi có thể làm được.
Cứ để tôi thử, Kit.
Ông đưa chúng tôi ra nhé?
Xin lỗi vì mẹ tôi đã nói thế.
Làm ơn đưa chúng tôi ra!
- Tôi cần anh giúp, George.
- Gì cơ?
Có lối vào các phòng ngủ
dọc đường hầm không?
Tôi không biết.
George, tôi biết anh bị thương.
Nhưng hãy cố nhớ đi.
Bassett bảo thợ xây đường hầm...
có phòng ngủ dưới này
để làm ca dài. Cố nhớ xem.
Có lẽ là cửa hầm, cửa sập
hay bậc thang gì đó.
- Phải, có một gian.
- Ở đâu?
Gian thứ 3.
Ở đầu Jersey, gian thứ 3.
Steven, tập hợp mọi người,
chờ tôi quay lại? George!
- Gì?
- Cảm ơn anh!
Cố lên. Ở lại với chúng tôi.
Cậu nuôi chó bao giờ chưa?
Mẹ tôi thích mọi thứ trừ 2 thứ.
Chó và tôi.
Chắc bà ấy từng bị chó cắn.
Tôi cũng bị chó cắn.
- Ashley, cô sống ở đâu?
- Maryland.
- Maryland đẹp lắm.
- Phải.
Nếu chúng ta không chết ở đây,
tôi gọi cho cô được không?
Cậu ta nghĩ
mình đang bị theo đuổi.
Chính xác!
Chúng tôi đã nuôi nó
từ 10 năm nay.
- Thế là lâu rồi.
- Phải.
Ông bà có con không?
Jonathan, con trai chúng tôi.
Nó đi thám hiểm ở Nepal.
Rồi bị sốt gì đó,
họ bảo chẳng thể làm gì.
Chúng tôi đã mất nó.
- Tôi rất tiếc.
- Không.
- Không sao.
- Tôi không...
Từ lúc Jonathan mất,
chúng tôi chỉ còn con Cooper.
Tôi nghĩ tôi đã làm hư nó.
Cô hiểu không?
Vâng!
Kit! Kit kìa!
Mọi người, Kit kìa!
Tôi đã tìm thấy nơi khô ráo.
Luôn có cơ hội mà.
Nhanh lên. Đi thôi.
Sao không đưa George đi cùng?
Chúng ta đến đó xem xét
rồi quay lại đón anh ấy.
- Cứ đi đi.
- Được rồi.
- George.
- Chào anh.
Cổ tôi bị gãy, đúng không?
Anh tìm ra căn phòng rồi à?
Phải. Qua hành lang dưới nước.
Rất khó khăn, với một chút
may mắn, chúng ta có thể...
Lạy Chúa,
tôi không biết nghĩ gì nữa.
Tôi biết, anh chỉ cần bỏ tôi lại.
Không, như thế thật ngu ngốc.
- Chúng ta sẽ ra được.
- Với cái cổ bị gãy thì không.
Tôi chỉ cần ít thời gian để tìm cách.
Tôi chỉ cần ít thời gian.
Cầm chiếc lắc này hộ tôi.
Nó ở trong túi bên phải.
- George, đừng bỏ cuộc.
- Lấy đi.
- Đừng bỏ cuộc.
- Lấy đi.
- Không!
- Lấy đi.
Tôi xin anh.
Hãy tôn trọng tôi.
Lạy Chúa, còn nhiều điều
tôi muốn làm mà.
Tôi chưa bao giờ
có một chiếc xe đẹp.
Chưa có một đứa con.
Cuối cùng tôi đã gặp được
người phụ nữ tôi yêu.
Thậm chí tôi chưa có cơ hội
để ngỏ lời yêu cô ấy.
- Anh nghĩ cô ấy biết không?
- Có.
- Anh nghĩ thế à?
- Tôi chắc là cô ấy biết.
Thế thì tốt.
Hãy đưa họ ra ngoài ánh sáng.
Đừng để họ phải chết ở nơi này,
anh nghe không?
Nói với họ là tôi đã chết.
Anh đã làm
tất cả những gì có thể.
Anh biết điều đó
và tôi cũng biết điều đó.
Tôi rất tiếc.
Anh yêu em, Grace.
Anh xin lỗi.
Chuyện gì thế nhỉ?
Tôi không biết, Ellie.
Kết cấu đang rung chuyển.
Còn George?
George không qua khỏi.
Đừng.
Tôi biết các bạn đã lạnh cóng
nhưng ta phải lặn một đoạn ngắn.
Lặn?
Tôi không chắc tôi làm được.
Nếu tôi làm được
thì cô cũng làm được.
Mọi người hãy
hít thở sâu 3 lần rồi lặn.
- Nào con. Cố lên.
- Con không thể!
Con không làm được.
1, 2, 3.
Nào đi.
Tiếp tục đi. Lên trên kia.
Tôi ở ngay sau bà, Eleanor.
Đúng thế. Lặn đi.
Đi nào, cậu bé!
Mau đưa bà ấy ra khỏi nước.
Tiếp tục đi.
Được rồi.
Mọi người đứng lại với nhau.
Đứng lại với nhau.
Dùng thân nhiệt của nhau
chống lại cái lạnh.
Đứng gần nhau cho ấm.
- Đừng tách ra. Đứng gần nhau.
- Được rồi.
- Giờ chúng ta làm gì, Kit?
- Chẳng làm gì cả.
Ngồi đây chờ
và cầu nguyện họ sẽ đến.
Chờ ư? Chỉ vậy thôi sao?
Không thể làm gì được sao?
Các bạn đã làm mọi điều có thể.
Các bạn đã rất tuyệt.
- Phải chiến đấu chống lại cái lạnh.
- Tôi đang cố đây.
Hãy chiến đấu!
Cooper đâu?
Con Cooper đâu?
Dây đứt rồi.
Tôi không giữ được nó.
- Chúa ơi.
- Tôi đã cố gắng.
- Tôi không thể mất nó.
- Ellie! Không!
- Không!
- Đó là con chó của Jonathan.
Nghe này, Eleanor.
Hãy nghe tôi.
Chúng ta không thể đem chúng
trở về, cả hai đã ra đi.
Chúng ta không thay đổi được.
Chúng ta phải giúp nhau.
Hãy để chúng ra đi.
Đừng để chúng ta
phải chống chọi như vậy.
Ôm tôi đi.
Ôm tôi đi.
Chúa ơi, họ sẽ cứu chúng ta
đến cõi chết.
Chúa ơi.
- Không! Không!
- Lùi lại.
Đừng để chúng chạm vào người.
Biến đi. Biến đi.
Latonya!
- Đi nào Sarah.
- Tôi không đi đâu hết.
Chạy đi.
- Nhanh lên Sarah.
- Nghe này!
Tôi không muốn chết thế này.
Chúa ơi, con không muốn chết.
Không sao đâu Latonya.
Tôi đến đây.
Tôi đến đây, Latonya.
Chờ nhé!
Tôi không muốn chết thế này.
- Tôi ghét chuột.
- Được rồi. Tôi đến đây.
- Tôi không muốn chết thế này.
- Chờ chút. Tôi đến đây rồi.
Chúng không làm hại cháu đâu.
Chỉ là thứ quái quỷ có chân thôi.
Thứ chết tiệt có chân.
Hiểu chứ?
Đừng nhìn xuống!
- Cẩn thận!
- Được rồi.
Đừng để chúng bò vào chân.
Thứ chết tiệt có chân thôi mà!
Chúng biết đường ra.
Steven, giúp tôi gỡ cái này ra!
Có một căn phòng,
một căn phòng khác.
Không phải bây giờ.
Kiếm cho tôi dụng cụ gì đó.
Tìm bất cứ vật gì, mau lên!
Hãy nhổ đinh.
- Roger!
- Sarah, ở đằng này!
Roger!
Tôi tưởng bà ấy đang nghỉ.
Tôi rất tiếc.
Roger, ta phải ra khỏi đây.
Bà ấy không muốn ông chết.
Roger, bà ấy muốn ông sống.
Tôi sẽ không bỏ bà ấy!
Được rồi.
Nếu ông ở lại, tôi cũng ở lại.
Tôi sẽ không bỏ ai lại
một lần nữa.
- Roger, đi nào!
- Đi thôi. Nhanh lên!
Chúng ta phải ra khỏi đây.
Đứng lên nào,
chúng tôi sẽ không bỏ ông lại.
- Đứng lên, ta phải ra khỏi đây.
- Nước dâng cao hơn!
Đi thôi.
Tôi thấy chúng rồi.
Lũ chuột kia rồi.
Chúng ở đầu cầu thang.
Chúng bò lên cầu thang,
phải có gì ở trên đó.
Không!
Đứng lên đi, Madelyne.
Đứng lên!
Đứng lên!
Nào, lên cầu thang đi.
Đi tiếp đi.
Kit, được rồi.
Bám chặt nhé!
- Được rồi. Lên nào!
- Đi thôi.
Kit, tôi thấy đường ra rồi.
Tôi thấy rồi. Đi nào mọi người.
Hình như đây là
hệ thống cống đang xây dở.
- Chúa ơi, con chó của bà ấy kìa.
- Cooper!
- Đừng, quên nó đi.
- Cooper!
- Nó chỉ là con chó.
- Im đi, Vincent!
Nó chỉ là con chó!
Để tôi cứu nó!
Có một lối ra đây này.
Quên con chó đi.
Bỏ con chó ngu ngốc đó lại.
Im miệng lại, Vincent!
Không!
Không thể tin được!
Mau lên!
Cố lên, Cooper!
Chết tiệt!
Kit!
- Cứ đi tiếp đi.
- Không có anh thì không!
Quên tôi đi,
không còn thời gian đâu.
- Chúng tôi sẽ tạo thời gian.
- Steven, làm gì đi.
- Kéo đi.
- Khỉ thật.
Roger, còn gì đâu mà ném.
Không tìm được gì cả.
- Bám chắc lấy.
- Chỗ này sắp trôi rồi.
- Anh không được bỏ chúng tôi.
- Tôi sẽ bỏ!
Tôi đã bỏ George!
Tôi đã để anh ấy chết. Đi đi.
- Cầm lấy cái này!
- Nhanh lên.
- Không. Đừng làm thế!
- Cố với đi.
Madelyne, không!
Sắp sập rồi.
Chúa ơi.
- Sao cô không đi? Cô làm gì vậy?
- Chết tiệt!
Bám vào cái gì đó đi.
Đi đi, Steven !
Mọi người phải đi đi.
Anh nói gì vậy?
Không được bỏ chúng tôi lại.
Họ phải đi.
Mikey, tìm cách nào đi.
Chắc chắn phải có cách.
- Chúng tôi không tìm được gì.
- Tìm đi anh yêu.
Chắc chắn phải có cách khác.
Anh làm được chứ?
Không còn đường nào ra.
Không thể với được chúng tôi.
Trên kia là nhà.
Không!
Ta làm gì đây?
Ashley, đưa đèn đây!
Không!
Kit!
Đừng, Steven! Đừng bỏ tôi.
Đi đi. Mọi người nghe không?
Chúng ta phải đi.
Mikey, tôi đã không bỏ cậu!
Tôi chết mất.
Đi thôi. Cúi thấp xuống!
Chúa ơi.
Đi tiếp đi. Đi mau! Mau lên!
Không.
Chúng ta sẽ không ra được
phải không?
Đi nào.
Kit, tôi không thể.
Mau lên.
Gì thế?
Dây cháy. Chúng ta phải quay về
điểm xuất phát.
Không, Kit. Nó ở quá xa!
Không, tôi làm được
thì cô cũng làm được. Cầm lấy!
Chúng ta phải thử.
Thử gì?
Nổ tung lên.
- Nổ tung lên?
- Chúng ta phải thử!
Phải thử thôi. Đi nào!
Chúng ta sẽ đi đâu?
Dội ngược lên trần, qua lớp bùn.
Nếu thành công, áp suất
sẽ đưa chúng ta lên đến đỉnh.
Sao cô không để xe ở đây
để tôi đưa cô về nhà?
- Chúng tôi ở dưới này.
- Lạy Chúa!
Tôi nắm được rồi.
Từ từ thôi.
Từ từ thôi.
Bình tĩnh!
- Sẽ ổn cả thôi.
- Từ từ.
Roger, chúng ta thoát rồi.
Ổn rồi, mày giỏi lắm!
Tốt lắm!
Mau lên. Chúng tôi đỡ anh rồi.
Được rồi.
Hết rồi. Mọi người lên cả rồi.
Anh có chắc
không còn ai ở dưới không?
Hố này đầy nước,
mọi người lên hết rồi.
- Không còn ai à?
- Cứ mặc tôi.
Tôi không sao mà.
Không sao mà!
Ổn rồi, bố.
Chúng ta không sao rồi.
Cố lên!
Đi tiếp đi.
Tôi sẽ ngồi ở đây.
- Tôi mặc kệ. Tôi mệt quá.
- Cô cần phải chiến đấu.
Tôi chưa bao giờ
nghĩ đến một kết thúc như vậy.
Cô không phải nghĩ thế.
Không phải nghĩ thế.
Tôi luôn nghĩ
tôi sẽ chết khi về già.
Cần phải thử mày. Cần phải thử!
Mày cần bao nhiêu cơ hội?
Mày đã giết mọi người,
nhưng mày biết không?
Mày phải giết tao!
Vì tao đã tìm ra trái tim mày.
Tao đã tìm ra trái tim mày
và tao sẽ cho nó nổ tung.
Đi thôi.
Đưa tay đây, Madelyne.
Anh sẽ không bao giờ
bỏ chúng tôi phải không?
Không!
Kit.
- Từ từ thôi.
- Đặt nhẹ xuống.
Tránh đường nào. Mau lên!
- Có xe lăn cho cô đây.
- Tôi sẽ đi bộ.
Ổn rồi.
Anh giỏi lắm.
Dừng lại. Dừng lại.
Grace.
Đưa anh ấy đi. Đi nào!
Đằng nào cũng đến bệnh viện,
tôi muốn đi với anh.
Cô không có
việc gì hay hơn để làm à?
Nếu tính đến việc
tôi không có nhà, khánh kiệt...
không có xe
và trông chẳng ra làm sao cả...
tôi nghĩ tôi sẽ đi với anh.
- Với một điều kiện.
- Điều kiện gì?
Chúng ta phải đi qua cầu.