Tip:
Highlight text to annotate it
X
ĐẠI LỘ HOÀNG HÔN
Dịch bởi chau_cua_tu_xuong
Sync bởi ThachAnh - HDvnbits
Vâng, đây là đại lộ Hoàng Hôn,
Los Angeles, California.
Bây giờ là 5 giờ sáng.
Đây là đội án mạng,
với thám tử và nhà báo.
Một vụ án mạng được thông báo từ một
trong số những ngôi nhà của khu 10000.
Các bạn sẽ được đọc
trong các ấn bản gần nhất.
Các bạn sẽ được nghe trên đài
và xem trên TV,
bởi vì một cựu ngôi sao có liên quan,
một trong số những ngôi sao lớn nhất.
Nhưng trước khi các bạn nghe sự việc
đã bị xuyên tạc và không còn nguyên gốc,
trước khi các nhà bình luận
Hollywood nhúng tay vào,
có thể các bạn nên nghe những chứng cứ,
toàn bộ sự việc.
Nếu nghe, các bạn sẽ biết được
đâu là đúng sai.
Xác của một người đàn ông được tìm thấy
trong hồ bơi ở dinh thự của bà,
với hai viên đạn bị bắn sau lưng và một
vào bụng. Không phải là người có tiếng tăm.
Chỉ là một nhà văn được giao
vài bộ phim hạng B.
Anh chàng mơ mộng khốn khổ!
Anh ta lúc nào cũng thích bể bơi.
Cuối cùng thì anh ấy đã xuống bể,
mỗi tội cái giá phải trả cao hơn một chút.
Hãy trở về 6 tháng trước
và tìm đến cái ngày mọi việc bắt đầu.
Tôi sống trong một căn hộ
bên trên khu Franklin và lvar.
Mọi thứ khá khó khăn thời điểm đó.
Tôi đã không làm việc
ở xưởng phim một thời gian dài.
Thế nên tôi ngồi đó để viết
kịch bản gốc, hai kịch bản một tuần.
Có vẻ như tôi đã mất độ nhạy cảm.
Có thể chúng chưa phải là gốc lắm,
có thể chúng quá gốc.
Tất cả tôi biết là,
chúng không bán được.
Gì thế?
- Joseph C Gillis?
- Đúng.
- Chúng tôi đến vì chiếc xe.
- Xe nào?
1946 Plymouth mui xếp,
bằng lái California số 40 R 116.
- Chìa khóa đâu?
- Sao tôi phải đưa cho các anh?
Công ty chờ đợi quá lâu rồi đấy,
anh còn 3 khoản nợ chưa trả.
Và chúng tôi có giấy triệu tập của tòa.
Chìa khóa.
- Hay anh muốn chúng tôi tự lấy nó?
- Xe không ở đây.
- Thế sao?
- Tôi cho bạn mượn rồi.
- Anh ấy đến Suối Cành Cọ.
- Đi nghỉ ngơi à?
- Nếu không tin thì tìm đi.
- Chúng tôi tin anh, còn giờ hãy tin chúng tôi.
Chiếc xe tốt hơn là ở đây trưa mai
nếu không sẽ có chuyện đấy.
Anh nói hay thật đấy.
Tôi cần khoảng $290 và tôi cần
ngay lập tức, nếu không tôi sẽ mất xe.
Nó chẳng phải ở Suối Cành Cọ,
cũng chẳng phải trong gara.
Tôi đi guốc trong bụng người
của công ty tài chính.
Tôi thừa biết họ sẽ đến
nên tôi chẳng ngu gì.
Thế nên tôi để nó ở bên kia đường
đằng sau hiệu đánh giầy của Rudy.
Rudy chẳng bao giờ hỏi
về chuyện tiền nong của bạn,
ông ta chỉ nhìn vào giầy của bạn
và nhớ các số liệu.
Tôi có một kịch bản gốc
đang đâu đó ở Paramount.
Người đại diện của tôi bảo nó đã bị vứt xó
nhưng tôi biết một sếp thích tôi.
Giờ là lúc để tận dụng điều đó.
Tên ông ấy là Sheldrake.
Ông ta là một người khôn khéo
với hàng loạt tiếng xấu như để minh chứng.
Anh có 5 phút.
Kịch bản của anh về cái gì?
Một cầu thủ bóng chày, lính mới
ở vị trí SS, một lần bị chặn lại
nhưng anh ta vẫn cứ đi thẳng,
dù cho những tay trùm cá độ không cho.
Họ bảo anh ta không được tham gia
giải vô địch thế giới nữa?
Đại loại thế. Tôi có ý tưởng.
- Có tên chưa?
- "Ném bóng". Có bản thảo đấy.
Gọi ban biên tập, hỏi xem
họ nghĩ gì về "Ném bóng"
Mọi người ở hãng phim 20th* đều thích,
trừ mỗi Zanuck.
(*20th Century Fox)
Ông thấy Ty Power đóng vai
cầu thủ bóng chày được không?
Ông có người tốt nhất, Alan Ladd.
Đó sẽ là một bước thay đổi cho Ladd.
Và quay cũng đơn giản.
Những đạo cụ ngoài kia thiếu gì. Tôi chắc
ông có thể hoàn thành mà không đến 1 triệu đô.
- Xin lỗi.
- Có một vai rất tuyệt cho Bill Demarest.
Một cựu huấn luyện viên từng bị gậy
đánh vào đầu, thỉnh thoảng lại đơ đơ.
Chào ông Sheldrake. "Ném bóng",
tôi đã viết bản tóm tắt 2 trang.
- Cám ơn.
- Không có gì.
- Có gì không?
- Nó không hay lắm.
Không có gì cho Ladd à?
Nó chỉ là cải biên lại
một vấn đề không có gì hấp dẫn.
Cô sẽ rất vui khi gặp anh Gillis,
người viết nó. Đây là cô Kramer.
Là Schaefer mới đúng, Betty Schaefer.
Tôi ước gì có cái lỗ để chui xuống.
- Được thế thì tốt.
- Xin lỗi, chỉ là tôi thấy nó không hay lắm.
Tôi thấy nó nông và cũ quá.
Thế cô thích kiểu thế nào?
Joyce, Dostoyevsky?
Tôi nghĩ phim thì
phải nói được vấn đề gì đó chứ.
Một câu chuyện thì không được chắc.
Cô hạ thấp "Cuốn theo chiều gió" rồi đấy.
Không, đó là tôi. Tôi đã nói,
"Ai thèm xem phim về thời nội chiến chứ?"
Tôi ghét "Ném bóng" vì tôi biết tên anh.
Tôi nghe nói anh rất có tài.
Năm nay tôi đang cố kiếm sống đây.
Thế nên anh mới lấy cốt truyện 27 A
rồi làm cho nó hào nhoáng bề ngoài hơn?
Những lời đó không hay đâu.
Cô nói nghe như Hội phê bình New York ấy.
- Thế thôi cô Kramer... Schaefer.
- Tạm biệt, anh Gillis.
Lần sau tôi sẽ viết cho cô
"Kẻ khỏa thân và xác chết".
Có vẻ như Zanuck
sẽ làm một bộ phim bóng chày hay.
Đừng cho rằng tôi đã mơ
bộ phim này giật giải Oscar.
Chúng tôi đang tìm kiếm một Betty Hutton.
Anh thấy kiểu Betty Hutton được không?
- Thực tình là không.
- Đợi đã.
Nếu chúng ta biến nó thành
một đội bóng mềm nữ, thêm vài giai điệu,
có thể thành một bộ phim ca nhạc:
"Chuyện ở khu dự bị:
Câu chuyện về một cô gái"
Ông định nói chơi vì không thấy
tôi cười à? Tôi cần một công việc.
- Tôi không còn gì.
- Việc gì cũng được, thêm lời thoại.
Thực sự là không.
Ông Sheldrake, ông cho tôi vay riêng
300 đô được không?
Tôi có thể không ư? Gillis...
Năm ngoái có người đã nói với tôi
về việc tậu một trại gia súc,
nên tôi đã đi vay tiền.
Năm nay, tôi phải thế chấp giấy tờ
của trại gia súc cho bảo hiểm nhân thọ...
Sau đó,
tôi lái xe xuống "tổng hành dinh".
Đó là cách gọi của rất nhiều người
chúng tôi về hiệu thuốc của Schwab.
Kiểu cơ sở liên hợp,
quán cà phê và phòng đợi.
Đợi... Đợi sung rụng xuống đầu.
Tôi lấy 10 đồng xu và
bắt đầu phát tín hiệu SOS.
Tự nhiên tôi chẳng gọi được
cho người đại diện,
Nên tôi gọi cho một người bạn,
Artie Green.
Một gã rất tốt, trợ lí đạo diễn.
Anh ta có thể cho tôi vay 2 chục,
nhưng 2 chục thì ích gì.
Rồi tôi nói chuyện với mấy gã
ai cũng giúp Metro. Thế mà
họ chẳng giúp tôi.
Cuối cùng tôi cũng tìm được người
đại diện của tôi. Đúng là gã lừa đảo.
Hắn ta đang tìm việc
cho Joe Gillis tội nghiệp?
Hắn ta đang làm việc vất vả Bel Air,
với những cái gậy đánh gôn.
Anh cần $300? Tất nhiên tôi có thể
đưa anh $300, nhưng tôi sẽ không làm thế.
- Không?
- Tôi không chỉ là người đại diện của anh.
- Tôi không phải là thằng 10%. Tôi là bạn anh.
- Anh sao?
Những kịch bản hay nhất anh viết
là trong lúc bụng lép.
Tài như anh mà đặt vào lúc túng quẫn
thì không phải ngại gì cả.
Quên nó đi! Tôi đang nói về cái xe.
Mất nó thì khác gì chặt chân tôi đi.
Những điều kì diệu nhất có thể xảy ra.
Giờ hãy ngồi và viết đi.
Anh nghĩ tôi đến đây làm gì?
Tôi cần $300.
Anh bạn, có thể anh cần
một người đại diện mới.
Khi lái xe quay lại thành phố,
tôi đã nhìn lại cái tiền đồ của tôi.
Giờ gộp lại chính xác là con số 0.
Hình như,tôi chỉ là thằng ăn hại.
Giờ là lúc để quên đi giấc mơ Hollywood và trở về nhà.
Có thể nếu cầm hết đồ
thì vẫn đủ tiền mua vé đi Ohio,
với chân thư kí $35 một tuần
của tờ "Bưu điện Dayton Buổi Tối",
nếu như nó vẫn còn mở cửa,
quay về với điệu cười văn phòng.
Được rồi, sao tôi không cố để làm
một điều gì đó ở Hollywood chứ?
Có thể các bạn nghĩ mình có thể...
Uh-oh!
Tôi đỗ ở đường lái xe
của một dinh thự lớn
trông đã xuống dốc và vắng vẻ.
Ở cuối đoạn đường
là một khung cảnh rất đẹp.
Một gara lớn,
nằm đó chỉ để lãng phí.
Đúng là một nơi lí tưởng để giấu
một chiếc xe có biển số bị truy nã.
Có một cái nữa ở trong gara.
Một chiếc xe nước ngoài rất ác.
Nó chắc phải ngốn
10 galông 1 dặm.
Nó có giấy phép năm 1932.
Tôi cho đó là lúc chủ nhà chuyển đi
Tôi không thể trở về căn hộ
khi mà lũ chó săn còn ở đó.
Ý tưởng là ở nhà của Artie Green
cho đến khi có thể đến được Ohio.
Khi đến Dayton,
tôi sẽ gửi thư cho những gã đòi nợ
bảo họ
chỗ lấy về cái ô tô bét nhè này.
Một chiếc vòm trắng quá vĩ đại
cho một nơi thế này.
Cái kiểu những diễn viên điên rồ
xây dựng trong thế kỉ 20 điên rồi.
Một ngôi nhà bị bỏ không
sẽ trông thật buồn thảm.
Người chủ của nó chắc điên rồi.
Nó như là của bà cô già trong
"Những khát vọng lớn lao"*,
(*Tác phẩm của Charles Dickens)
Havisham trong bộ váy cưới mục nát
và cái mạng che mặt rách rưới,
mà bà ấy nhận được
vì chẳng có ai quan tâm đến.
Anh bạn kia, sao anh đến muộn thế?
Sao anh bắt tôi đợi lâu thế?
Trong đây.
Tôi vừa cho xe vào gara.
Tôi bị xịt lốp. Tôi nghĩ...
- Vào trong đi.
- Có lẽ tôi nên lấy xe...
Lau chân đi.
Vào đi.
Anh ăn mặc không hợp lễ nghi rồi.
- Lễ nghi gì cơ?
- Đưa anh ta lên, Max.
- Trên tầng.
- Đợi một chút...
- Quý bà đang đợi.
- Đợi tôi?
Được.
Nếu anh cần tôi giúp gì
về cái quan tài, hãy gọi tôi.
Lối này.
Trong đây.
Tôi để cậu ấy
trên bàn mat-xa gần lò sưởi.
Cậu ấy thích lửa
và luôn chọc que vào nó.
Chúng tôi sẽ chôn cậu ấy ở vườn.
Luật thành phố có cấm không?
- Tôi không biết.
- Dù sao thì tôi cũng không quan tâm.
Tôi muốn quan tài phải trắng đẹp
và xếp ngay ngắn bằng vài sa-tanh,
trắng hoặc hồng đậm.
Có thể đỏ, sáng, màu đỏ lửa.
Hãy làm cho nó rực rõ lên.
Bao nhiêu? Đừng có đưa tôi giá sốc
chỉ vì tôi giàu đấy.
Thưa bà, bà nhầm người rồi.
Tôi gặp vấn đề với lốp xe.
Tôi đưa vào đây để tiện thay lốp.
Tôi nghĩ đây là nhà hoang.
- Không phải thế. Ra ngoài.
- Tôi xin lỗi.
Tôi rất tiếc bà đã mất một người bạn.
Tôi không nghĩ đỏ là màu thích hợp.
- Tôi chưa gặp bà phải không?
- Ra ngay không tôi gọi quản gia.
Bà là Norma Desmond.
Bà rất nổi tiếng thời phim câm.
Tôi vẫn nổi tiếng.
Chỉ có những bộ phim là mất giá trị.
Tôi biết là điều đó sẽ xảy ra mà.
Chúng chết rồi, chúng kết thúc rồi.
Có một thời kì
chúng là con mắt của thế giới.
Nhưng thế chưa đủ.
Chúng phải là đôi tai nữa.
Thế rồi chúng mở miệng ra
và nói, nói, nói!
Đó là nơi bỏng ngô xuất hiện.
Mua để nút lỗ tai.
Nhìn những kẻ xuất hiện trước công chúng
kìa, những bộ óc bậc thầy!
Họ đã giết chết những thần tượng!
Fairbankses,
Gilberts, Valentinos!
Giờ ta có những ai? Chẳng có ai cả.
Đừng trách tôi. Tôi chỉ là nhà viết kịch bản.
Anh sao? Viết lời thoại,
lời thoại, thêm nhiều lời thoại nữa.
Anh đã làm ra cái dây thừng lời thoại
và treo cổ nền công nghiệp này.
Nhưng giờ có micro để thu lại tiếng léo nhéo,
và công nghệ phim màu để chụp lại
chiếc lưỡi căng phồng.
- Suỵt! Bà đánh thức chú khỉ đấy.
- Đi ra! Max.
Lần sau tôi sẽ mang theo
tập album chữ kí của tôi.
Hoặc có thể là xi măng
để xin dấu chân của bà.
Được rồi, được rồi. Tôi sẽ đi.
Được đã, anh kia.
Anh có phải nhà viết kịch bản không?
- Sao?
- Anh có phải không?
- Trong thẻ Hội viên của tôi ghi thế.
- Và anh đã viết các bộ phim rồi?
Chắc chắn rồi.
Muốn xem danh sách phim của tôi không?
Tôi muốn nhờ anh một việc.
Lại đây.
Phim mới nhất là về
"Người Okie trên sa mạc".
Bà sẽ không thể biết bởi vì trên màn ảnh
mọi thứ chạy trên tàu ngư lôi.
Rất quen thuộc, phải không?
Gió luồn vào ống đàn.
Tôi nên cất nó đi.
Tôi sẽ đem vào và chơi một điệu hay.
Anh bạn trẻ, nói cho tôi biết.
Một kịch bản phim thời nay dài bao nhiêu?
Bao nhiêu trang?
Còn tùy là "Vịt Donald" hay "Gian-đa"
Đây là 1 bộ phim rất quan trọng.
Tôi đã tự viết nó. Mất mấy năm trời.
Trông cứ như là 6 bộ phim quan trọng ấy.
Đó là câu chuyện của Salome.
Tôi sẽ nhờ DeMille đạo diễn.
- DeMille?
- Chúng tôi đã làm nhiều phim cùng nhau.
- Và bà sẽ đóng Salome.
- Chứ còn ai nữa?
Tôi không biết bà
đang lên kế hoạch để quay lại.
Tôi ghét từ đó. Đó là sự trở về.
Trở về với người hâm mộ, những người sẽ
không tha thứ cho tôi vì rời bỏ màn ảnh.
- Rất đúng.
- Salome. Một phụ nữ tuyệt vời.
Một vai diễn tuyệt vời. Công chúa
phải lòng thánh thần.
Nàng nhảy "Điệu nhảy của 7 chiếc khăn".
Chàng từ chối nàng, thế là nàng bắt
cắt đầu chàng đặt lên khay vàng.
Hôn lên đôi môi lạnh giá của chàng.
- Ở Ponoma họ sẽ thích nó.
- Ở đâu họ cũng sẽ thích nó.
Đọc cái cảnh
ngay khi nàng ra lệnh giết chàng.
Một nhà viết kịch bản khác
có thể đạo của bà đấy.
Tôi không sợ. Đọc đi.
Mang gì uống đi.
Ngồi xuống. Có đủ sáng không?
- Tôi nhìn 20/20.
- Tôi bảo ngồi xuống.
Tôi chưa hề bị ai thúc ép
trừ mấy gã từ công ty tài chính.
Và khi bà ta nói đến
đồ uống thì sao lại không chứ?
Đôi khi dịch chữ cực xấu
cũng là trò hay.
Chữ này có lẽ xấu đến cực độ.
Làm sao các chuyên gia chữ viết
dịch được cái chữ nghệch ngoạc này chứ?
Max đưa vào
ít sâmpanh và trứng cá muối.
Sau đó tôi nhận ra Max là người duy
nhất còn lại trong lâu đài ghê rợn này.
Và tôi nhận ra
một vài điều khác của ông ấy.
Còn về bà ta, bà ta ngồi cuộn lại
như cái lò xo đồng hồ,
điếu thuốc của bà ta được giữ
bằng cái kẹp kì lạ.
Tôi có thể cảm thấy bà ta nhìn tôi
qua cái kính tối màu,
như thách tôi dám không thích
cái tôi đang đọc,
hoặc như van xin tôi thích nó
để bà ta còn lấy làm tự hào.
Nó rất có ý nghĩa với bà ta.
Thật là không khí ấm cúng.
Con người nóng nảy đó và Max
với một con khỉ đã chết trên tầng,
và cơn gió thỉnh thoảng lại
thổi qua chiếc đàn organ.
Sau đó, như một màn hài kịch giải sầu,
một người đến
mang theo chiếc quan tài trẻ con.
Tất cả những điều đó được làm
với sự kính trọng tuyệt đối.
Nó hẳn là
một con tinh tinh rất quan trọng.
Chắt của King Kong cũng nên.
Chắc phải đến 11 giờ, và tôi
cảm thấy hơi hơi đau bụng
cùng với sâm-panh ngọt mà tôi ních
vào cái dạ dày kiến bò khi đang đọc
cái thứ hổ lốn
của các tình tiết kịch.
Dù sao, sau đó, tôi bắt đầu
nảy ra một vài tình tiết riêng.
- Sao?
- Nó rất tuyệt.
Tất nhiên là thế.
Có thể nó hơi dài và trùng lặp, nhưng
bà đâu phải nhà văn chuyên nghiệp.
- Tôi viết nó bằng trái tim mình.
- Chắc chắn rồi.
Đó là điều làm nó trở nên vĩ đại.
- Nhưng nó cần thêm lời thoại.
- Để làm gì?
- Mắt tôi có thể nói tất cả điều tôi muốn.
- Nó có thể sửa chữa đôi chút.
- Tôi sẽ không mổ xẻ nó ra đâu.
- Tất nhiên không.
Nhưng nó nên được sắp xếp, biên tập lại.
Bà cần tìm ai đó.
Ai? Tôi lại phải tin ai đó sao?
Anh sinh khi nào?
Anh thuộc cung hoàng đạo nào?
- Tôi không biết.
- Tháng nào?
21 tháng 12.
Chòm Nhân Mã. Tôi thích những người
thuộc chòm Nhân Mã. Anh có thể tin họ.
- Cám ơn.
- Tôi muốn anh làm công việc này.
Tôi bận rồi. Tôi vừa làm xong một kịch bản
và tôi đang làm thêm một công việc nữa.
Tôi không quan tâm.
Anh biết không, tôi lấy giá rất cao.
Tôi lấy $500 một tuần.
Tôi không lo về tiền nong.
Tôi sẽ trả anh xứng đáng.
- Tôi sẽ đọc phần còn lại ở nhà.
- Tôi không thể để nó ra khỏi đây được.
- Đọc ở đây đi.
- Cũng đã khá muộn rồi.
- Anh có gia đình chưa, anh...?
- Gillis. Độc thân.
- Anh sống ở đâu?
- Hollywood. Khu căn hộ Alto Nido.
- Xe của anh có vấn đề à?
- Có.
- Sao anh không ở đây?
- Tôi sẽ quay lại sáng sớm mai.
Vớ vẩn. Có một căn phòng trên gara.
Max sẽ đưa anh đến đó.
Max!
Tôi cảm thấy khá hài lòng
với cách mình xử lí tình huống.
Tôi thả móc, còn bà ta cắn câu.
Xe của tôi an toàn dưới kia
trong khi tôi sửa kịch bản.
Và có cả một đống tiền trong đó.
Căn phòng này lâu rồi không có người.
Nó sẽ không bao giờ thành "Nhà đẹp" được,
nhưng một đêm thì không sao.
- Tôi đã chuẩn bị giường cho ngài chiều nay.
- Sao ông biết tôi sẽ ở lại?
Phòng tắm ở kia. Tôi đã để vào
khăn tắm, xà phòng và bàn chải.
Bà Norma Desmond
đúng là người nổi tiếng.
Bà ấy là người vĩ đại nhất.
Ngài không thể hiểu được, ngài quá trẻ.
Trong 1 tuần, bà ấy nhận được
17000 thư của người hâm mộ.
Bọn đàn ông đút tiền cho thợ làm đầu
để lấy được nắm tóc của bà ấy.
Có một ông hoàng Ấn Độ đến
để xin một chiếc tất của bà ấy.
Sau đó ông ta đã dùng nó để treo cổ.
Tôi chắc là đã dấn thân vào
một con đường khá thú vị.
Đúng thế. Chúc ngài ngủ ngon.
Tôi cho là ông ấy cũng hơi điên điên.
Chắc là do bị đột quỵ.
Cả nơi này như bị đánh gục
bằng chứng tê liệt đến rợn người,
lệch pha với phần còn lại của thế giới,
vỡ vụn ra với tốc độ chậm rãi.
Có một sân tennis, đúng hơn là bóng dáng của một sân tennis
với những đường kẻ đã mờ
và cái lưới sụp gẫy.
Và, tất hơn, bà ta có bể bơi.
Hồi đấy thì ai mà không có chứ?
Mabel Normand và John Gilbert
bơi ở đó 10000 đêm trước.
Và Vilma Banky
và Rod La Rocque.
Nó giờ cạn nước. Hay nó vốn thế?
Có một thứ khác trong đầu tôi:
nghi lễ cuối cùng cho con tinh tinh lông lá
được tiến hành
bằng sự tôn nghiêm tột cùng,
như thể đang hạ huyệt một cậu bé.
Cuộc sống của bà ta
trống rỗng như thế sao?
Tất cả đều rất kì lạ,
nhưng điều kì lạ nhất vẫn chưa đến.
Đêm đó tôi có một giấc mơ rất lạ.
Trong đó, có một người chơi organ.
Tôi không thể thấy mặt ông ta,
nhưng chiếc organ được che vải đen.
Và một con tinh tinh
đang nhảy nhót để xin tiền.
Và khi tôi mở mắt,
tiếng nhạc vẫn còn đó.
Tôi đang ở đâu?
À, đúng, trong căn phòng trống
bên trên gara của bà ta.
Chỉ tội nó không còn trống nữa.
Tôi có một vị khách.
Có người đã đem đồ đạc của tôi,
sách, máy chữ và quần áo.
Chuyện gì đang xảy ra thế?
Này, ông. Max, tên ông là gì cũng được,
đồ đạc của tôi sao lại ở đây?
Tôi đang nói với ông.
Sao quần áo và đồ đạc của tôi lại ở đây.
Tất nhiên. Tôi tự mang đến mà.
- Thế sao?
- Có vấn đề gì thế? Mất gì à?
- Ai bảo ông làm?
- Tôi bảo.
Tôi không biết sao anh lại bối rối thế.
Đừng chơi nữa, Max.
Có lẽ chúng ta nên làm cùng nhau.
Tôi sẽ sửa kịch bản cho bà.
Đâu có thỏa thuận gì về việc ở đây.
- Anh sẽ thích ở đây.
- Tôi có nhà riêng.
Anh nợ tiền nhà 3 tháng.
- Tôi sẽ xử lí việc đó.
- Mọi thứ được xử lí rồi, trả rồi.
Ta sẽ trừ vào tiền công của tôi.
Đừng nhỏ nhặt những chuyện như thế.
Tôi không tính toán đâu.
- Sắp xếp đồ của anh Gillis.
- Tôi làm ngay, thưa bà.
- Thu dọn chúng lại. Tôi sẽ không ở đây!
- Anh hãy quyết định đi.
Anh muốn công việc này hay không?
Có, tôi muốn công việc này,
muốn tiền và thoát khỏi đây thật sớm.
Tôi nghĩ nếu tôi chú tâm thì
có thể hoàn thành trong đôi ba tuần.
Nhưng chẳng hề đơn giản khi phải
bám lấy những ảo tưởng điên rồ của bà ta.
Nó càng khó chịu hơn
khi bà ta suốt ngày lảng vảng quanh tôi,
sợ rằng tôi làm tổn thương
đứa con tinh thần quý báu của mình.
Gì thế?
- Chỉ là một cảnh tôi bỏ đi.
- Cảnh nào?
Chợ nô lệ.
Tôi thấy tốt nhất là bỏ hẳn nó...
Cắt cảnh của tôi sao?
Như thế quá nhiều với bà. Người ta
không muốn cảnh nào cũng thấy bà đâu.
Thế sao họ vẫn viết thư hâm mộ
và xin ảnh của tôi?
Vì họ muốn thấy thôi - tôi,
Norma Desmond.
Để lại nó đi.
Được rồi.
Tôi chẳng thèm tranh cãi với bà ta.
Bạn không được quát người mộng du.
Anh ta có thể ngã gẫy cổ.
Thế đó. Bà ta vẫn còn mộng du
với vinh quang của sự nghiệp đã mất.
Thật là rõ điên rồ khi đi đến chủ đề:
bộ phim tự họa của riêng bà ta.
Norma Desmond vĩ đại.
Sao bà ta có thể hít thở được trong
căn nhà lắm Norma Desmonds thế này?
Thêm Norma Desmonds và
thêm nhiều Norma Desmonds nữa.
Tất nhiên, công việc không chỉ có thế.
3 lần một tuần,
Max kéo bức tranh sơn dầu vĩ đại
được đề tặng bởi
Phòng thương mại Nevada,
và chúng tôi sẽ xem một bộ phim,
ngay trong phòng của bà ta.
Thú vị hơn nhiều việc ra ngoài,
bà ta nói thế.
Sự thật hiển nhiên là
bà ta sợ thế giới bên ngoài,
sợ nó gợi lại cho bà ta
về khoảng thời gian đã qua.
Chúng là những bộ phim câm,
và Max chạy máy chiếu.
Thật tốt quá.
Nó giữ chân ông ta không cho
đánh cái organ đó.
Bà ta ngồi rất gần tôi,
và bà ta có mùi như hoa huệ.
Không phải là nước hoa tôi thích,
không phải trong lúc xem phim>
Thỉnh thoảng khi đang xem,
bà ta chộp lấy tay tôi,
quên mất việc bà ấy là chủ của tôi,
cứ như là người hâm mộ phấn khích
với diễn viên trên màn ảnh.
Tôi không cần phải nói cho các bạn
diễn viên chính là ai.
Chúng toàn là phim của bà ta.
Đó là những thứ bà ta muốn xem.
Vẫn rất tuyệt phải không?
Và không lời thoại.
Chúng ta không cần lời thoại.
Chúng ta có khuôn mặt thể hiện rồi.
Chẳng còn những khuôn mặt như thế nữa.
Có thể còn một, Garbo.
Các nhà sản xuất ngu ngốc, lũ dốt nát đó!
Họ không có mắt sao?
Họ quên mất
một ngôi sao như thế nào à?
Tôi sẽ lên đó một lần nữa,
hãy giúp tôi!
Thỉnh thoảng có một buổi
chơi bài cầu.
Với 20 cent một điểm, tôi nhận được
nửa số tiền thắng của bà ấy.
Có lần họ lên tới 70 cent, cũng chừng
bằng khoản tiền mặt duy nhất tôi từng có.
Những người chơi khác
chắc là những diễn viên,
mà bạn có thể nhớ mang máng
từ thưở phim câm.
Tôi nghĩ họ giống như là
tượng sáp của bà ta.
- Một quân rô.
- Một quân cơ.
- Một quân bích.
- Cho qua.
- 3 phi trùm.
- Cho qua.
- Cho qua.
- Đổ gạt tàn đi, Joe thân mến.
- Có người ngoài kia hỏi anh.
- Tôi không có ở đây.
- Tôi đã nói thế.
- Tốt.
Nhưng họ thấy xe anh
và định kéo nó đi.
Gạt tàn đâu?
Joe, chúng tôi không có gạt tàn sao?
- Tôi muốn nói chuyện với bà.
- Không phải bây giờ.
Tôi đang chơi 3 phi trùm.
Họ đến lấy xe của tôi.
Tôi quên mất hết mấy quân bích rồi!
- Tôi cần tiền ngay.
- Anh không thể đợi đến lúc tôi hạ bài sao?
- Không.
- Làm ơn.
- Có chuyện gì thế? Có cháy ở đâu à?
- Tôi mất xe rồi.
Tôi tưởng là vấn đề sinh tử gì chứ.
Đúng thế, với tôi. Đó là lí do tôi đến đây
và nhận công việc này, viết thuê.
Anh khờ quá. Chúng ta không cần
2 chiếc xe, chúng ta có 1 cái rồi.
Không phải thứ rẻ tiền làm từ crom
phun sơn: một chiếc Isotta Fraschini.
Đã nghe đến Isotta Fraschinis chưa?
Hoàn toàn thủ công.
Lấy mất của tôi $28,000.
Vì vậy Max lôi cái xe cũ ra khỏi
chỗ của nó và đánh lại sạch sẽ.
Bà ta đưa tôi đi bên
những ngọn đồi bên trên Hoàng Hôn.
Và mọi thứ được bọc da báo,
những chiếc điện đàm trên xe,
tất cả đều mạ vàng.
- Cái áo thật kinh khủng.
- Nó có vấn đề gì?
Không sao, chỉ để làm ở trạm xăng thôi.
Tôi chán với kiểu quần áo đó rồi.
Max, hiệu quần áo nam nào
tốt nhất thành phố?
Tôi không cần quần áo
và tôi không cần bà mua cho tôi.
Sao không cho tôi được vui chứ?
Tôi chỉ muốn anh trông đẹp hơn.
Và anh phải nhai kẹo cao su thế sao?
Người này mặc flanen xanh là tốt nhất.
Cái này. Một hàng khuy.
Giờ chúng tôi cần áo bành tô.
Lấy cho chúng tôi xem loại lông lạc đà.
- Quần áo mặc chiều không?
- Tôi không cần áo tuxedo.
Tất nhiên anh cần. Một bộ tuxedo, có
đuôi áo và, nếu không thích thì cắt đi.
- Đuôi áo, thật lô bịch!
- Cho các bữa tiệc và đêm Tất niên.
- Chỗ quần áo mặc chiều đâu?
- Lối này thưa bà.
Đây là loại lông lạc đà,
nhưng chạm vào xem, lạc đà vicuña đấy.
- Nó đắt hơn một chút.
- Lạc đà thường được rồi.
Chỉ cần quý bà chịu trả thì sao
không dùng vicuña?
Tuần cuối cùng của tháng 12,
những cơn mưa đến.
Một trận mưa rất lớn. Lớn như
những thứ khác ở California.
Nó trút xuống mái nhà cũ
của phòng tôi trên gara.
Bà ta nhờ Max chuyển tôi
vào nhà chính.
Tôi không thích ý tưởng đó lắm.
Tôi chỉ có thể được tự do
khi ở trong căn phòng đó.
Nhưng thế còn tốt hơn là
phải ngủ với áo mưa và giày cao su.
- Phòng ai thế này?
- Phòng của chồng.
Các ông chồng, tôi nên nói thế.
Bà chủ đã cưới 3 lần.
Tôi nghĩ ở kia có thể nhìn được Catalina,
chỉ tội hôm nay không đúng ngày.
Cửa làm sao thế?
Nó không có khóa.
Mọi nơi trong căn nhà này
đều không có khóa, thưa ngài.
Sao lại thế? Phải có lí do chứ.
- Bác sĩ đã đề nghị thế.
- Bác sĩ nào?
Bác sĩ của bà chủ. Bà chủ đã có
thời điểm sầu muộn.
Có vài lần định tự sát.
Chúng tôi phải rất cẩn thận.
Không thuốc ngủ, không dao.
Chúng tôi tắt ga
trong phòng ngủ của bà.
Tại sao? Sự nghiệp của bà ấy ư?
Bà ấy có đủ rồi. Bà ấy đâu bị quên lãng.
- Bà ấy vẫn có thư của người hâm mộ.
- Đừng nhìn vào dấu bưu điện.
Ông gửi chúng phải không, Max?
Tôi sẽ đi là quần áo buổi chiều
cho ngài, thưa ngài.
Ngài Gillis không quên
bữa tiệc năm mới của bà chủ chứ?
Không, tôi không quên. Tôi đoán
tất cả tượng sáp đều đến phải không?
Tôi không biết, thưa ngài.
Bà chủ đã sắp xếp.
Lại là nó.
Căn phòng của bà ta.
Toàn sa-tanh và đăng-ten.
Và chiếc giường
như một con thuyền mạ vàng.
Một khung cảnh hoàn hảo cho
nữ hoàng phim câm. Thật là khốn khổ.
Vẫn còn vẫy tay tự hào với đám đông
mà từ lâu đã bỏ quên bà ta.
Đó là vào bữa tiệc năm mới
mà tôi nhận ra bà ta nghĩ gì về tôi
Có thể tôi là một thằng ngốc
vì đã không nhận ra điều đó.
Nói ra cũng thật buồn và ngượng.
Joe!
Anh trông thật tuyệt vời. Quay lại nào.
- Làm ơn!
- Nào.
Tuyệt! Bờ vai thật hoàn hảo,
tôi yêu đường nét đó.
- Đó là đệm lót, đừng bị lừa thế.
- Đây.
Ăn diện với tôi chỉ là
khoác thêm bộ vét xanh.
Tôi không thích cái khuy áo.
Tôi muốn anh đeo những
viên ngọc trai thật khêu gợi cơ.
Tôi sẽ không đeo hoa tai đâu.
- Hãy uống chút gì nào.
- Ta không đợi những người khác sao?
Max, sâm-panh.
Cẩn thận, nó trơn lắm.
Tôi đã bôi sáp vào nó.
Li này cho chúng ta! Sàn nhà trước đây
là gỗ, nhưng tôi đổi rồi.
Valentino đã nói, "Nhảy tango trên
những viên gạch là tuyệt nhất." Nào.
- Không phải cùng kiểu sàn với Valentino.
- Cứ theo tôi.
- Đừng cong lưng như thế.
- Là cái đó đấy, nhột lắm.
Thế sao?
- Giờ là 10.15. Khi nào họ mới đến?
- Ai?
- Những vị khách khác.
- Chẳng có ai cả.
Tôi không muốn chia sẻ đêm nay với ai.
Chỉ có anh và tôi thôi.
Ôm tôi chặt hơn nào.
Được rồi.
Đến nửa đêm, chúng ta sẽ cụng li
trên đầu Max nhé?
- Anh nghĩ chuyện đó vui à?
- Một chút.
Một giờ trôi qua.
Tôi thấy mình bị tóm giống như điếu thuốc
trên cái giá đỡ ở ngón tay bà ta.
Năm sau sẽ thật tuyệt vời.
Chúng ta sẽ có nhiều điều vui vẻ.
Tôi sẽ bơm bể hoặc mở cửa ngôi nhà
của tôi ở Malibu và anh sẽ có cả đại dương.
Khi bộ phim của chúng ta xong,
tôi sẽ mua cho anh một con thuyền
và chúng ta sẽ đi đên Hawaii...
Bà không cần mua gì cho tôi nữa đâu.
Đừng ngốc thế. Đây. Tôi định
đưa có cho anh lúc nửa đêm.
Tôi không nhận nó được.
Bà mua cho tôi đủ rồi.
Im đi! Tôi giàu, giàu hơn tất cả
những thứ cặn bã của Tân Hollywood này.
Tôi có 1 triệu đô.
Tôi có 3 khu căn hộ ở trung tâm, tôi có dầu
đang được bơm ở Bakersfield.
Đó là để mua tất cả những gì chúng ta muốn.
- Thôi "chúng ta" đi.
- Anh bị sao thế?
Bà lấy quyền gì mà cứ lấy tôi ra
để ban ơn vậy?
Quyền gì à? Muốn tôi nói với anh à?
Bà có nghĩ tôi có một cuộc sống riêng,
một cô gái tôi yêu say không?
Ai? Một cô hầu bàn hay cô bán quần áo?
Tôi hoàn toàn không hợp với bà.
Bà cần một Valentino, một người giàu có,
một người có máu mặt.
Điều anh đang định nói là
anh không muốn tôi yêu anh. Nói đi.
Tôi không biết tôi định đi đâu.
Tôi chỉ cần ra tôi phải ra khỏi đó ngay.
Tôi phải ở bên những người bạn.
Tôi muốn nghe ai đó cười.
Tôi nghĩ về Artie Green.
Có một bữa tiệc năm mới
ở căn hộ của anh ấy.
Nhà viết kịch không có công việc,
nhà văn không có nhà xuất bản,
các nữ diễn viên rất trẻ và vẫn tin
những gã ở văn phòng tuyển diễn viên.
Một lũ nhóc chẳng quan tâm cái gì,
chỉ cần có trò vui để chia sẻ.
Hollywood với chúng tôi chẳng phải là hay.
Chẳng đào đâu ra bể bơi.
Rất ít quần áo.
Chúng tôi chỉ nhận được nút áo và nơ
- Chào, Joe.
- Tom.
- Anh thế nào?
- Chào, Joe.
- Chào anh, Joe Gillis!
- Chào, Artie.
Anh giấu bộ mặt đẹp mã ấy ở đâu thế?
Tôi suýt nữa báo mất tích đấy.
Các bạn đều biết Joe Gillis, nhà viết
kịch bản nổi tiếng, tay buôn lậu uranium,
và là kẻ tình nghi trong vụ "Thược dược đen"*.
(*Một vụ giết người bí ẩn nổi tiếng)
- Đưa áo anh đây nào.
- Để kệ tôi.
- Anh sẽ ở lại chứ?
- Đúng.
Thế thì bỏ ra nào. Gì thế, lông chồn à?
Trời đất ơi, cậu mượn nó ở đâu thế?
Adolphe Menjou?
- Ngột ngạt quá, nhưng mà không có thuốc lá.
- Không phải cậu buôn lậu đấy chứ?
- Đồ uống đâu?
- Đi nào.
- Bữa tiệc tuyệt đấy.
- Tuyệt nhất.
Họ gọi tôi là Elsa Maxwell
trong số những trợ lí đạo diễn.
Uống rượu từ từ thôi.
Quỹ chỉ đủ 3 li mỗi người thôi đấy.
- Câu sau tôi bịa đấy.
- Tôi ở đây một thời gian được không?
- Được. Bữa tiệc diễn ra cả đêm mà.
- Không, ý tôi là vài tuần được không?
- Chúng tôi còn thừa giường đấy.
- Tôi sẽ xí nó.
Tôi sẽ nhờ nhân viên khuân vác để ý đến
hành lí của anh. Cứ đăng kí ở đây thôi.
- Chào anh Gillis.
- Chào.
- Hai người biết nhau à?
- Betty Schaefer, văn phòng của Sheldrake.
- Rồi, "Ném bóng"
- Đợi đã.
Đây là người yêu của tôi.
Chuyện gì thế? Ai gặp trước đây?
Cô ấy là fan hâm mộ văn của tôi.
- Ban "Đau lòng".
- Điện thoại đâu?
Chỗ phòng tắm đấy.
Khi các cô xong thì tôi gọi được không?
- Này, anh quên cái này.
- Cám ơn.
- Tôi cứ mong được gặp lại anh.
- Để tìm con dao cô đâm sau lưng tôi à?
Tôi thấy rất có lỗi nên tìm đọc
mấy chuyện cũ của anh.
- Cô thật dễ thương.
- Có một chuyện gì kiểu như "Cửa sổ"
- "Cửa sổ tối". Cô thích nó à?
- Không, trừ khoảng 6 trang ra.
Cái đoạn hồi tưởng của anh...
Có nơi nào để nói chuyện không?
Phòng tắm thì sao?
Joe, tôi bảo anh có thể lấy giường của tôi
chứ không phải người yêu tôi.
Đây là chuyện công việc.
Có đoạn nào trong các tiểu thuyết của tôi
cô thấy đáng lưu tâm?
Đoạn hồi tưởng mà cô ấy bảo
muốn trở thành giáo viên.
- Tôi có một giáo viên như thế.
- Có thể đó là lí do nó hay.
- Nó chân thành và cảm động.
- Ai cần chân thành và cảm động?
Đừng có thái độ đó.
Nó là thứ rất có giá trị.
- Thế tôi sẽ bắt đầu luôn nhé?
- Nghiêm túc đấy. Tôi có những ý tưởng.
Tôi cũng có ý tưởng.
Đây là đêm tất niên, hãy vui vẻ vì nó đi.
Ví dụ nhé? Chúng ta có thể gấp thuyền
giấy và chơi đua thuyền.
- Hoặc phun vòi hoa sen.
- Hoặc phi vào bếp.
- Anh thèm ăn à?
- Thèm?
Sau 12 năm sống trong rừng rậm
Miến Điện, ta thèm, công nương Agatha...
...thèm một bờ vai trắng.
- Phillip, chàng điên rồi.
Khát sự mát lành trên đôi môi nàng.
Anh có thể dùng điện thoại rồi đấy.
Không, Phillip, chúng ta phải mạnh mẽ.
Chàng vẫn còn mặc đồng phục Đội cận vệ,
vả lại, giờ chàng có thể dùng điện thoại.
Được rồi.
Đột nhiên ta rất sợ mất nàng.
Chàng sẽ không mất em. Em sẽ lấy thêm
một li chất lỏng đáng sợ này.
- Nàng sẽ đợi ta chứ?
- Với trái tim đập cuồng say.
Cuộc sống có thể trở nên tươi đẹp.
Chào, Max. Tôi cần ông giúp.
Tôi xin lỗi,
giờ tôi không thể nói chuyện được.
Có,ông có thể. Hãy cho quần áo cũ và
máy chữ của tôi vào va li.
- Tôi sẽ nhờ người đến lấy đồ.
- Tôi không có thời gian. Bác sĩ đang ở đây.
Bác sĩ nào? Có chuyện gì thế?
Bà chủ lấy con dao từ phòng của ngài
và cắt cổ tay.
Sao? Max! Max!
Tôi có thuốc đây.
Hai liều rượu mạnh pha với nước nho ấm...
Này, Joe!
Chúc mừng năm mới!
- Bà ấy thế nào?
- Bà ấy đang ở trong phòng.
Cẩn thận, đừng chạy vội lên trên.
Các nhạc công không được biết.
Đi đi.
Sao lại làm điều ngốc nghếch đó?
Phải lòng anh là điều ngu ngốc.
Chắc chắn là được tít báo hay lắm đây.
"Ngôi sao lớn tự sát vì nhà văn vô danh"
Ngôi sao lớn có lòng tự trọng lớn.
Đi đi. Đi đến với những cô gái của anh đi.
Nghe này, tôi đã bịa ra chuyện đó,
vì tôi nghĩ tất cả chuyện này là sai lầm.
Tôi không muốn làm tổn thương bà.
Bà đã rất tốt với tôi.
Bà là con người đúng nghĩa duy nhất
ở cái thành phố thối tha này.
Chỉ cần nói cảm ơn rồi đi đi.
Đi đi!
Không cho đến khi bà hứa sẽ xử sự
như một người biết đúng sai.
Tôi sẽ lại làm thế. Tôi sẽ lại làm thế.
Tôi sẽ lại làm thế.
Chúc mừng năm mới, Norma.
Chúc mừng năm mới, anh yêu.
- Xin chào.
- Đây có phải là Crest View 51733?
Tôi xin lỗi đã làm phiền ông,
nhưng tôi cần nói chuyện với anh Gillis.
- Ngài ấy không ở đây.
- Tôi có thể gặp anh ấy ở đâu?
- Có ai có thể cho tôi biết được không?
- Không ai có thể cho cô thông tin.
Và cô vui lòng đừng gọi lại nữa.
Max!
Gì thế, Max? Gì thế?
Không có gì, thưa bà.
Có người đang tìm chó lạc thôi.
Số của chúng ta chắc giống với
số của bãi nhốt thú nuôi.
Đợi đã. Lấy xe ra và đưa kịch bản
cho hãng Paramount.
- Giao nó tận tay cho ông DeMille.
- Rất tốt, thưa bà.
- Em sẽ gửi nó cho ông DeMille thật à?
- Đúng, vào ngày hôm nay.
Nhà chiêm tinh của em đã xem tử vi
của DeMille và của em.
- Thế bà ta xem kịch bản chưa?
- DeMille là Sư Tử, còn em là Hổ Cáp.
Hỏa tinh đang đi ngang qua Mộc tinh
mấy tuần nay
Hôm nay là ngày giao hội chính xác nhất.
Quay người lại, anh yêu.
Để em lau người cho.
Anh hi vọng em nhận ra
các nhà chiêm tinh không bán kịch bản.
Không phải bán kịch bản,
em bán em đấy chứ.
DeMille luôn nói
em là ngôi sao vĩ đại nhất của ông ấy.
Ông ấy nói khi nào, Norma?
Được rồi, khoảng vài năm về trước.
Nhưng em chưa từng cảm thấy
tuyệt vời hơn thế này.
Anh biết vì sao không?
Vì cả đời em chưa từng hạnh phúc thế này.
Vài tối sau đó, chúng tôi đến thăm một
trong số các tượng sáp để chơi bài cầu.
Bà ta dạy tôi chơi bài cầu, y như lúc
dạy tôi nhảy những bước tango ẻo lả
và rượu nào nhắm với cá nào.
Lão ngốc đó. Ông ta quên cho
thuốc lá vào hộp của em.
- Lấy một điếu của anh đi.
- Nó rất kinh khủng và làm em bị ho.
Đỗ ở hiệu thuốc đi.
Anh sẽ lấy cho em một ít.
Anh thật đáng mến.
Lấy cho tôi một bao Thổ Nhĩ Kì... Abdullas.
Giơ tay lên, Gillis,
nếu không anh sẽ ăn đạn.
Chào, Artie. Chào cô Schaefer.
- Tôi rất vui được gặp anh.
- Anh đi theo băng đảng hả?
Xin lỗi về bữa tiệc tất niên.
Anh có tin khi tôi nói là
tôi phải ở bên một người bạn bị ốm không?
Một người rất quan trọng
với viên sỏi thận* 10 cara?
(*Có thể là kim cương)
Thôi đi. Anh đã trốn ở đâu thế?
- Tôi có tin tuyệt vời cho anh đây
- Tôi có trốn gì đâu.
Tôi đã gọi cho hội đại diện của anh,
Hiệp hội các nhà viết kịch bản.
Khu căn hộ của anh cho tôi
một số ở Crest View.
Có một người giọng rất khó nghe
bảo anh không ở đó
họ chưa bao giờ nghe về anh.
Thế sao?
Thế tin tuyệt vời là gì?
- Sheldrake thích
góc nhìn của người giáo viên.
- Giáo viên nào?
"Cửa sổ tối". Ông ấy nghĩ nó
có thể được dựng thành phim.
- Tiền đâu?
- Câu chuyện đâu?
Tôi đã phác ra vài ý tưởng.
- Nhưng mà cần sản phẩm đã.
- Tôi đã sợ thế.
Tôi đã có 20 trang và
một nhân vật nam tốt.
Cứ viết nhiều hậu cảnh
là họ sẽ phải cần thêm trợ lí đạo diễn.
Im đi.
Nếu chúng ta có thể dành vài tuần...
Tôi định bỏ nghề viết lách để kinh doanh.
- Nhưng nó rất có triển vọng.
- Thực ra tôi bỏ nghề viết rồi.
- Ngài Gillis, ngài vui lòng chứ?
- Tôi ra ngay.
Cái giọng đó! Anh chàng này làm tay chân
cho chính phủ nước ngoài rồi.
- Xem khuy áo và măng-sét kìa.
- Tôi phải đi.
- Cám ơn vì
đã quan tâm đến công việc của tôi.
- Không phải của anh, của tôi chứ.
Tôi đã hi vọng đi đến được thỏa thuận.
Tôi không muốn trở thành một độc giả.
Tôi muốn viết lách cơ.
- Xin lỗi đã làm cô phật ý.
- Đúng là thế đấy.
Tạm biệt.
- Anh mất cả tiếng đấy.
- Anh gặp người quen.
- Thuốc lá của em đâu?
- Cái gì của...?
Norma, em hút nhiều quá đấy.
Cứ khi nào thấy tôi có vẻ chán
bà ta lại biểu diễn cho tôi xem.
Norma Desmond Điên Rồ.
Màn biểu diễn đầu tiên của bà ta
bao giờ cũng là "Những người đẹp tắm"
của Mack Sennett.
Em vẫn có thể thấy mình đang đứng
trong hàng: Marie Prevost, Mabel Normand.
Mabel lúc nào cũng dẫm vào chân em.
Có vấn đề gì thế?
Sao anh trông ỉu xìu thế?
Không có gì cả. Anh thấy rất tuyệt.
Diễn thêm nữa đi.
Được rồi. Đưa cho em. Em sẽ làm ria.
Anh nhắm mắt lại.
Hẳn có gì đó là vấn đề gì thật.
Tôi đang nghĩ đến cô gái của Artie,
cô Schaefer đó.
Cô ấy giống như tất cả các nhà văn
khi lần đầu đặt chân đến Hollywood,
đầy tham vọng, muốn được có tên trong:
"Kịch bản bởi...", "Câu chuyện gốc bởi..." .
Khán giả đâu muốn biết ai
ngồi viết bộ phim.
Họ nghĩ chính các diễn viên
đã làm ra nó.
Mở mắt ra.
- Có người điện thoại muốn gặp bà.
- Đừng làm mất hứng tôi.
- Paramount đang gọi.
- Ai?
Hãng phim Paramount.
Giờ anh tin em chưa? Em đã bảo anh
DeMille sẽ quan tâm đến nó mà.
Không phải là đích thân ông DeMille,
đó là một người tên là Gordon Cole.
- Ông ấy nói chuyện rất quan trọng.
- Tất nhiên rồi.
Đủ quan trọng để ông DeMille
gọi riêng cho tôi chứ.
Định để vài tên trợ lí gọi cho tôi ư?
Bảo tôi bận và cúp máy.
Rất tốt, thưa bà.
Anh thấy thế nào? Em và ông ta
đã làm 12 bộ phim với nhau.
Những thành công lớn nhất của ông ta!
- Có thể ông ấy đang bận quay.
- Em biết mánh đó rồi!
Ông ta đang cố hạ thấp em
để giảm giá của em xuống.
Em đã đợi 20 năm cho cuộc gọi này.
DeMille có thể đợi khi em
vẫn còn sẵn sàng và khỏe mạnh.
Khoảng 3 ngày sau,
bà ta vẫn sẵn sàng và khỏe mạnh.
Không tin nổi là vẫn còn có
những cuộc gọi khẩn từ Paramount.
Thế nên bà ta tống lên mặt nửa pound
phấn trang điểm, đeo mạng che mặt,
và sẵn sàng gặp riêng DeMille.
Mong bà thứ lỗi, nhưng vết
đánh mắt ở bên trái không đều cho lắm.
Cám ơn, Max.
Đừng làm ồn!
- Này!
- Đến gặp ông DeMille, mở cửa.
Ông ấy đang quay. Có hẹn trước không?
Không cần hẹn trước.
- Tôi đưa Norma Desmond đến.
- Norma nào?
- Norma Desmond.
- Jonesy, này, Jonesy.
Gì? Sao, không phải bà Desmond sao!
- Bà thế nào, Desmond?
- Mở cửa.
- Được rồi, bà Desmond. Vào đi.
- Họ không thể vào mà không có giấy tờ.
Bà Desmond có thể. Vào đi.
- Ông DeMille đang quay ở đâu?
- Trường quay 18.
Cám ơn, Jonesy. Và hãy dạy cho
anh bạn của ông cách cư xử.
Không có tôi anh ta sẽ không có việc làm,
vì sẽ không có Paramount.
- Bà nói đúng, bà Desmond.
- Đi nào, Max.
Trường quay 18.
Được rồi, báo cho Henry Wilcoxon.
Cứ thông báo để tôi xem thế nào.
Đằng kia trật tự đi!
Norma Desmond đang đến gặp ông DeMille.
Bật đèn đi, ai đó, để tôi nhìn được.
Lùi lại một chút! Tránh ra!
Anh bạn ở đằng sau.
Norma Desmond đang đến gặp ông DeMille.
Norma Desmond?
- Đợi chút.
- Harry Wilcoxon?
Rút kiếm nhìn vào camera.
Samson đang nằm ở kia.
Norma Desmond đang đến gặp ông,
ông DeMille.
- Norma Desmond?
- Chắc bà ta 1 triệu tuổi rồi.
Thế thì tôi bao nhiêu tuổi đây?
Tôi đáng tuổi cha bà ta đấy.
- Xin lỗi, ông DeMille.
- Hẳn là về cái kịch bản kinh khủng đó.
Tôi nói gì với bà ta đây?
Tôi có thể nói với bà ta ông đang ở
phòng chiếu phim và từ chối bà ta.
30 triệu người hâm mộ đã từ chối bà ta.
Thế chưa đủ sao?
- Tôi không có ý...
- Tất nhiên không.
Anh không biết Norma Desmond
khi còn là cô gái đáng yêu tuổi 17,
giàu nghị lực, trí tuệ và tâm huyết
hơn tất cả những người trẻ tuổi khác.
- Tôi nghe nói làm việc với bà ta
là nỗi khiếp sợ.
- Chỉ khoảng về sau thôi.
Một tá hãng thông tấn
làm việc suốt ngày đêm
có thể gây ra những điều tồi tệ
cho tâm hồn một con người.
Giữ nguyên vị trí.
- Anh muốn đi cùng không?
- Đó là kịch bản của em, vai diễn của em.
- Chúc may mắn.
- Cám ơn, anh yêu.
Xin chào, cô gái trẻ.
- Chào ông DeMille.
- Rất vui được gặp ông.
Lần cuối gặp ông là ở một nơi rất vui vẻ.
Tôi nhớ là tôi đang nhảy múa trên bàn.
Rất nhiều người ở đó. Lindbergh
thì vừa mới đến Paris. Vào trong đi.
Norma, tôi phải xin lỗi vì đã
không gọi cho bà.
Ông giỏi lắm, tôi rất giận đấy.
- Bà có thể thấy tôi đang rất bận.
- Đừng có kiếm cớ.
- Ông đã đọc kịch bản rồi chứ?
- Rồi.
Ông có thể tự gọi cho tôi
thay vì nhờ trợ lí.
- Trợ lí nào?
- Đừng giả vờ vô tội nữa. Gordon Cole.
Gordon Cole?
Nếu ông không đặc biệt quan tâm đến nó,
chắc anh ta sẽ không cố liên lạc
với tôi những 10 lần liền.
Tôi đang làm vở kịch.
Sao bà không ngồi lên ghế của tôi
và cứ tự nhiên đi?
- Cám ơn.
- Thế mới tốt chứ. Tôi sẽ quay lại ngay.
Lấy điện thoại
và gọi cho tôi Gordon Cole.
Này, bà Desmond.
- Bà Desmond, tôi đây, Mắt-Heo đây.
- Chào Mắt-Heo.
Hãy nhìn bà cho kĩ nào.
Kìa, đó là Norma Desmond.
Norma Desmond!
- Norma Desmond!
- Tôi tưởng bà ta chết rồi.
- Rất vui được gặp bà!
- Mừng về nhà. Nhớ tôi không?
Tất nhiên là có chứ. Chào, Patsy.
- Anh gặp bà Desmond chưa?
- Thật là vinh dự lớn.
Gordon, C B DeMille đây.
Anh đã gọi Norma Desmond à?
Vâng, ông DeMille. Về chiếc xe của bà ấy,
chiếc Isotta Fraschini cổ.
Tài xế của bà ấy lái đến đây hôm trước.
Nó rất thích hợp cho phim của Crosby.
- Chúng tôi muốn thuê nó 2 tuần.
- Tôi hiểu rồi.
Cám ơn anh rất nhiều.
Mắt-Heo, chuyển ánh sáng về chỗ cũ đi.
Tôi đã liên lạc với Gordon Cole.
Ông thấy họ đến quanh tôi thế nào chưa?
Bà biết đấy, có vài chuyện điên rồ
xảy ra ở cái hãng phim này, Norma.
Tôi hi vọng bà
vẫn chưa mất đi khiếu hài hước.
- Có vấn đề gì thế?
- Không có gì.
Tôi đã không nhận ra rằng
quay trở trở về hãng phim thì thế nào.
- Tôi không biết là tôi nhớ nó đến thế.
- Chúng tôi cũng nhớ bà.
Chúng ta sẽ lại làm việc cùng nhau.
Chúng ta sẽ lại làm những bộ phim vĩ đại.
- Tôi muốn nói với bà về chuyện đó.
- Không phải đó là kịch bản hay sao?
Nó có những thứ rất hay,
nhưng chi phí bộ phim rất cao.
Tôi không quan tâm.
Tôi muốn làm việc với ông. Ông có biết
tôi rất vui khi biết ông cần tôi không.
Không gì có thể làm tôi vui hơn
nếu điều đó trở thành hiện thực.
Hãy nhớ, tôi không làm việc trước
10 giờ sáng và sau 4.30 chiều.
- Chúng tôi sẵn sàng rồi, ông DeMille.
- Được rồi.
Sao bà không ngồi đây và xem đi?
Điện ảnh thời nay thay đổi một chút đấy.
Được rồi, bắt đầu nào.
Bật hết lên.
Diễn nào. Nhanh lên.
Ngài có thấy những văn phòng ở kia không,
ngài Gillis?
Chúng từng là phòng thay đồ
của bà chủ, cả dãy.
Chỗ đó Wallace Reid chẳng có mấy.
Ông ấy có nguyên cả boongalô lăn
to tướng.
Tôi có cả tầng trên. Ngài thấy cái chỗ
"Ban biên tập" không?
Tôi nhớ lớp tường của tôi được bọc
bằng da màu đen tinh xảo.
Tôi sẽ gặp ông một phút nữa.
Đây là cái xe buồn cười Cole đã bảo.
Chúng tôi xem qua nhé?
Nó buồn cười cái gì?
Nếu cô thấy cái gì trong "Cửa sổ tối"
dùng được thì cứ dùng, của cô hết đấy.
Vì Chúa! Vào đi, ngồi ghế đi.
- Tôi nói thật đấy, cô cứ dùng thoải mái.
- Sao tôi phải làm thế?
Cô nhận $100,000, mua cho tôi
một bức tượng Oscar sôcôla,
tôi sẽ lấy cái chân trái.
Tôi sẽ làm, nhưng tôi không đủ giỏi
để tự làm một mình.
- Còn những ý tưởng của cô thì sao?
- Xem liệu chúng có ý nghĩa không.
Đầu tiên, phủ nhận tất cả những
rối loạn tâm thần, bộc lộ tâm lí
giết người bênh hoạn của sát thủ.
Những kẻ thần kinh thì thiếu gì.
Đây là câu chuyện về những giáo viên,
cuộc sống nhàm chán của họ.
Cô ấy dạy lớp buổi sáng
trong khi anh ấy dạy lớp ban đêm.
Lần đầu họ gặp nhau...
- Tôi không có thời gian để nghe.
- Tôi sẽ nói ngắn thôi.
- Đó là việc của cô.
- Chúng ta không thể làm việc
vào buổi tối sao?
Hay 6 giờ sáng?
Tháng này tôi tùy ý anh sắp đặt.
- Artie ra ngoài thành phố rồi.
- Artie liên quan gì ở đây?
- Chúng tôi đã đính hôn.
- Tốt cho cô.
- Cô không tìm được
anh chàng nào tốt hơn đâu.
- Tôi biết.
Họ đang trên đường đến Arizona
làm phim miền Tây.
Tôi rỗi mọi buổi tối và cuối tuần.
Chúng ta có thể làm việc ở chỗ anh.
Không thể thế được.
Đừng có nhút nhát thế mà hãy viết đi.
- Tôi ghét anh.
- Đừng viết nó buồn quá.
Thế này thì sao? Cô ấy dạy ban ngày,
anh ấy dạy ban đêm.
Họ không biết nhau nhưng
thuê chung phòng. Thế rẻ hơn.
Họ ngủ cùng giường.
Tất nhiên là thay phiên nhau.
Anh không đùa chứ? Tôi thấy rất hay.
- Tôi cũng thế.
- Tôi sẽ cho anh xem đưa nó vào chỗ nào.
- Tạm biệt.
- Ôi, anh...
Sao?
Tôi đã tìm ra lí do của những
cuộc gọi từ Paramount.
Không phải họ muốn gặp bà chủ,
họ muốn thuê xe của bà.
Sao?
Tạm biệt, Norma.
Chúng tôi sẽ xem có thể làm gì.
Tôi không lo đâu. Đội phim già
làm việc cùng nhau.
Đội phim già? Đúng.
- Tạm biệt, bạn thân mến.
- Tạm biệt, ông DeMille.
- Mọi chuyện thế nào?
- Mọi thứ không thể tốt hơn.
Ông ấy sẽ hoàn thành bộ phim này trước.
Của em là tiếp theo.
Gọi Gordon Cole.
Bảo quên cái xe của bà ấy đi.
Bảo anh ta kiếm xe cổ ở chỗ khác.
Nếu cần tôi sẽ
mua cho anh ta 5 cái xe cổ.
Sau đó, đội quân chuyên gia sắc đẹp
xâm lược căn nhà của bà ta
trên Đại lộ Hoàng Hôn.
Bà ta đã trải qua một loạt những
phương pháp điều trị khắc nghiệt.
Như một vận động viên tập luyện
cho Olympic, bà ta tính đến từng calo,
đi ngủ lúc 9 giờ tối.
Bà ta đã hoàn toàn sẵn sàng,
sẵn sàng cho những chiếc camera
mà sẽ chẳng bao giờ được quay.
- Anh yêu, anh ở đây không?
- Có.
Đừng quay lại. Cứ đọc sách đi.
Em chỉ đến chúc ngủ ngon thôi.
Anh không cần phải nhìn em.
- Em không hấp dẫn lắm đâu.
- Chúc ngủ ngon.
- Em vừa giảm nửa pound.
- Tốt.
Em lo cho cái cổ họng của em.
Cô gái này làm rất lạ.
- Tốt.
- Tốt hơn là anh đi ngủ đi.
- Anh nghĩ mình sẽ đọc thêm một chút.
- Anh ra ngoài tối qua, đúng không?
- Sao em lại nói thế?
- Em biết.
Em gặp ác mộng và thét lên gọi anh.
Anh đã ở đâu?
- Anh đi dạo.
- Không, không phải. Anh đã lấy xe.
Anh ra bãi biển. Em không muốn anh
chết ngộp ở đây chứ?
Tất nhiên không. Chỉ là em không muốn
bị bỏ lại một mình thôi.
Không trong khi em đang căng thẳng.
Đầu em như muốn nổ tung ra.
Tất cả em yêu cầu anh là một chút
kiên nhẫn và một chút ân cần.
- Em có làm gì đâu.
- Tất nhiên anh không làm gì.
Em sẽ không cho phép anh đâu.
Chúc ngủ ngon, anh yêu.
Đúng, tôi trốn đi mọi buổi tối ở đây.
Nó gợi tôi nhớ lại tuổi 12,
trốn nhà đi xem phim xã hội đen.
Lần này, không phải đi xem phim,
mà là đi viết một bộ phim.
Bộ phim mà Betty Schaefer nghĩ ra
cứ lởn vởn quanh đầu tôi
như một tá đầu máy xe lửa.
Thế là chúng tôi bắt đầu làm nó,
vào đêm khi xưởng phim vắng vẻ,
trên căn phòng ấm cúng của cô ấy.
Tôi nhận được một lá thư
rất buồn cười của Artie.
Trời mưa suốt khi họ đến đó.
Họ viết lại bộ phim cho trời mưa,
và đã quay được một nửa.
Giờ trời lại nắng,
chẳng biết khi nào họ mới về.
- Tốt.
- Sao lại tốt? Tôi rất nhớ anh ấy.
- Ý tôi là lời thoại này tốt đấy.
- Tốt sao?
Đúng, đặc biệt là
với thật nhiều nhạc đệm.
- Không phải anh
đôi khi cũng tự ghét mình sao?
- Luôn luôn.
Nói nghiêm túc, kịch bản này rất hay.
- Thật vui khi được viết cùng cô.
- Cám ơn.
- Norma là ai?
- Ai là ai?
Tôi xin lỗi, tôi không hay đọc chữ
trên vỏ hộp thuốc lá.
À, cái đó.
Đó là của một người bạn của tôi.
Một phụ nữ trung niên,
rất khờ khạo và hào phóng.
Tôi nói nhé, đây là vàng đặc đấy.
Tôi cho bà ấy lời khuyên
về kịch bản ngốc nghếch của bà ta.
Một câu chuyện cũ rích. Anh giúp
một người nhút nhát băng qua đám đông.
Bà ấy hóa ra lại là nhà triệu phú
và để lại cho anh toàn bộ tài sản.
Đó là vấn đề với những nhà biên tập
như cô. Cô biết rõ tất cả tình tiết.
Giờ cô hãy sửa lỗi 10 trang
trong khi đợi nước sôi nhé?
Được rồi.
Thỉnh thoảng bí quá,
chúng tôi đi dạo cho đỡ buồn ngủ.
Không nói chuyện nhiều, chỉ là lang thang
trên con đường giữa các trường quay,
hoặc đi qua những trường quay
chuẩn bị cho buổi quay sáng hôm sau.
Thực tế, đã có lần cô ấy
kể cho tôi và chuyện cái mũi của mình.
Nhìn con đường này đi.
Tất cả những tấm bìa cứng, những lỗ hổng,
những đồ giả, tất cả đều có mục đích.
Tôi thích nó hơn tất cả
những con đường khác.
Có thể vì tôi thường chơi đùa ở đây
khi còn nhỏ.
Cô là từng diễn viên nhí à?
Không, tôi sinh cách xưởng phim này
2 dãy nhà, Đại lộ Rừng Chanh.
Cha tôi là thợ điện trưởng ở đây.
Mẹ tôi làm ở phòng phục trang.
- Thế hệ thứ hai à?
- Thứ ba.
Bà tôi đóng thế cho "Trân châu trắng".
Tôi sinh ra trong gia đình điện ảnh.
Họ mong tôi trở thành một ngôi sao.
Thế là tôi mất 10 năm
trong trường kịch, múa, diễn thuyết.
Khi hãng phim kiểm tra,
họ không thích mũi của tôi.
Hơi nghiêng hướng này một chút.
Thế là tôi đi sửa.
Rồi họ thích mũi của tôi,
mỗi tội là không thích diễn xuất của tôi.
- Làm tốt đấy.
- Phải thế chứ, mất $300 mà.
- Buồn thật.
- Không chút nào.
Chuyện đó làm tôi khôn ngoan hơn.
Tôi đã làm ở phòng thư tín
rồi trở thành biên tập viên.
Thú nhận đi. Hàng đêm cô khóc lóc
cho cái tiền đồ sáng lạn đã mất.
Chưa bao giờ. Ở phía bên kia camera
thì sao cơ chứ?
- Nó còn thú vị hơn.
- 3 lần hoan hô Betty Schaefer.
- Giờ tôi sẽ hôn lên mũi của cô.
- Nếu anh thấy thích.
Tôi có thể nói mùi của cô
thật đặc biệt không?
- Chắc là mùi dầu gội mới của tôi.
- Không phải dầu gội.
Nó giống mùi khăn tay mới được giặt,
giống mùi một chiếc ô tô mới cóng.
- Cô bao nhiêu tuổi?
- 22.
Cô gái thông minh.
Không gì bằng được tuổi 22.
Tôi đề nghị nhé, nếu hoàn thành
câu chuyện, hãy tránh xa tôi ít nhất 2 feet.
Lần nào mà cô thấy tôi đứng gần hơn,
cứ lấy một chiếc giày gõ vào đầu tôi.
Giờ hãy quay về với những chiếc máy chữ,
bằng con đường quảng trường Washington.
Gì thế, Max? Muốn rửa xe à?
Hay ông đang rỗi rãi
nên đi kiểm tra mọi thứ?
Hãy cẩn thận khi đi qua sân trong.
Có thể bà chủ đang nhìn đấy.
Tôi lên khu bếp tầng trên và
thay quần áo trong bóng tối được không?
Tôi không điều tra ngài Gillis đi đâu
vào các buổi tối.
Sao ông không làm thế? Tôi đang
viết kịch bản và tôi phải hoàn thành nó.
Chỉ là tôi đang rất lo cho bà chủ.
Tất nhiên rồi, và chúng ta
không thể giúp gì bà ấy được.
Nhồi nhét cho bà ấy những lời dối trá,
để chuẩn bị sẵn sàng với bộ phim.
- Nếu bà ấy phát hiện ra thì sao?
- Bà ấy sẽ không bao giờ đâu.
Đây là việc của tôi và tôi làm đã lâu rồi.
Hiểu không, tôi phát hiện ra bà ấy
khi bà ấy mới 16. Tôi đã đưa bà ấy
thành một ngôi sao.
Tôi không thể để bà ấy bị hủy hoại.
- Ông đã đưa bà ấy thành một ngôi sao?
- Đúng, tôi đạo diễn
những bộ phim đầu tiên của bà ấy.
Có 3 đạo diễn trẻ rất có triển vọng
vào thời đó.
D W Griffith, Cecil B DeMille
và Max Von Mayerling.
Và bà ấy đã bắt ông làm quản gia.
Chính tôi đã yêu cầu điều đó để quay lại,
dù cho rất đáng xấu hổ.
Tôi có thể tiếp tục sự nghiệp,
chỉ là do tôi không thể chịu nổi mọi thứ
từ khi bà ấy bỏ tôi.
Ngài thấy đấy,
tôi là chồng đầu tiên của bà ấy.
Anh đây rồi, Joe.
Anh về nhà lúc nào thế?
Ôi, Joe, anh đã ở đâu?
Có phải là một người phụ nữ không?
Em biết đó là một người phụ nữ?
Cô ấy là ai? Sao không thể nói với em?
Em phải biết.
CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU VÔ ĐỀ.
viết bởi
JOSEPH C. GILLIS và BETTY SCHAEFER
Có chuyện gì thế?
Betty, tỉnh lại đi.
Sao cô lại nhìn tôi thế?
Tôi hả, tôi xin lỗi.
Tối nay cô làm sao thế?
- Cái gì cơ?
- Có chuyện gì thế?
- Tôi không muốn nói với anh.
- Sao không?
Chỉ là tôi không muốn.
Cô đã nghe chuyện gì?
Nào, hãy nói ra đi.
Có phải về tôi không?
Betty, chẳng có ích gì khi trốn tránh.
Dù nó là gì, hãy đối mặt với nó.
- Tôi nhận được điện của Artie.
- Của Artie? Có chuyện gì?
Anh ấy muốn tôi đến Arizona.
Anh ấy bảo chỉ mất $2 để
làm đám cưới ở đó.
Nó sẽ tiết kiệm tiền cho tuần trăng mật.
Sao cô không đi? Chúng ta
có thể hoàn thành trước thứ 5 mà.
Đừng khóc nữa. Cô sắp cưới rồi.
Cô muốn thế mà.
Giờ thì tôi không muốn.
- Sao không, cô không yêu Artie sao?
- Tất nhiên tôi yêu anh ấy. Tôi sẽ luôn thế.
Nhưng tôi không yêu anh ấy nữa, thế thôi.
Chuyện gì đã xảy ra?
Vì anh.
Cho đến khi trở về
nhà tù đặc biệt của tôi
tôi mới bắt đầu phải đối diên
với sự thật.
Nó là thế đấy. Tương lai của Betty
Schaefer nằm trong tay tôi.
Betty Schaefer đã đính hôn với Artie
Green, anh chàng tốt nhất trên đời,
và cô ấy đã phải lòng tôi - tôi.
Cô ấy thật ngốc khi không nhận ra
tôi có những điều dối trá.
Còn tôi thật hèn hạ
khi không dám nói với cô ấy.
Nhưng bạn không thể nói điều đó
với người mà bạn yêu.
Có lẽ tôi phải thoát khỏi nó,
thoát khỏi Norma.
Có lẽ tôi sẽ phủi đi được
những thứ bẩn thỉu khỏi cuộc đời tôi.
Xin chào, đây có phải là Gladstone 9281?
Tôi có thể nói chuyện với Betty Schaefer
được không? Giờ chắc cô ấy đang ở nhà.
Này, Betty, lại là người phụ nữ
giọng rất ghê đó.
Cái gì nữa vậy?
Betty Schaefer đây.
Xin lỗi đã gọi cho cô muộn thế này,
nhưng tôi cảm thấy đây là việc của tôi.
Đó là về anh Gillis.
Cô biết anh Gillis đúng không?
Chính xác là cô biết những gì về anh ấy?
Cô biết anh ấy sống ở đâu,
sống như thế nào và sống bằng gì không?
Bà là ai? Bà ở đâu?
Bà ở công ty nào?
Cô Schaefer,
tôi đang cố cho cô một đặc ân
và giúp cô tránh khỏi sự đau khổ.
Chắc cô còn quá trẻ để nghi ngờ
loại người như anh ta.
Tôi không biết anh ta đã nói gì,
nhưng anh ta không sống với họ hàng,
cũng chẳng phải với bạn bè
theo những nghĩa thông thường đâu.
Hỏi anh ta đi. Hỏi lại anh ta đi.
Đúng thế, Betty, hỏi lại anh đi. Joe đây.
Joe, anh ở đâu thế?
Tất cả chuyện này là sao?
Tốt hơn là em hãy đến và nhìn tận mắt.
Địa chỉ là 10086 Đại lộ Hoàng Hôn.
Đừng ghét em, Joe.
Em làm thế chỉ vì em cần anh.
Em cần anh hơn bao giờ hết.
Hãy nhìn em đi.
Hãy nhìn tay em, mặt em, mắt em.
Sao em có thể làm việc nếu em
chết dần chết mòn trong đau khổ này?
Anh không biết em đã trải qua
những điều gì mấy tuần nay.
Em đã mua một khẩu súng lục.
Em đã đứng trước gương,
nhưng em không thể làm thế được.
Không thể đứng đó tự ghét mình.
Hãy quát em, đánh em,
nhưng đừng ghét em.
Hãy nói anh không ghét em đi, Joe.
10079 đây, Connie. Chắc nó ở đằng kia.
- Betty, để tớ đi cùng cậu.
- Không, mình tớ được rồi.
Em yêu anh, Joe.
Em yêu anh, Joe.
Em yêu anh.
Anh định làm gì thế, Joe?
Anh định làm gì thế?
Được rồi, Max. Tôi mở cho.
Chào, Betty.
Em sợ quá.
Có chuyện gì rất kinh khủng phải không?
Vào trong đi.
Đã từng đến lâu đài cổ nào
của Hollywood chưa?
Nó là của những người kiếm được
$18,000 miễn thuế một tuần.
Cẩn thận những viên gạch nhé,
chúng trơn lắm, Valentino từng nhảy ở đây.
- Anh sống ở đây sao?
- Đúng thế.
- Nhà này của ai thế?
- Của bà ta.
- Ai?
- Nhìn quanh xem, bà ta rất nhiều đấy.
Nếu không nhớ mặt thì
chắc em đã nghe tên, Norma Desmond?
- Có phải bà ấy gọi điện thoại không?
- Uống gì không?
Có rất nhiều sâm-panh, trứng cá muối.
- Sao bà ấy lại gọi em?
- Ghen.
Thấy nhiều đồ thế này chưa? Trần nhà
mang từ tận Bồ Đào Nha đấy.
Và nhìn cái này đi.
Rạp chiếu phim riêng của bà ta.
Em không đến để xem nhà.
Về Norma Desmond thì sao?
Đó là điều anh định nói với em.
Đây là một tòa nhà lớn.
8 phòng ngủ hạng sang.
Mỗi phòng tắm lại có 1 bồn tắm.
Có cả sân bowling trong hầm rượu.
Ở đây cô đơn, và bà ấy
cần một người để bầu bạn.
Một bối cảnh rất đơn giản.
Một phụ nữ có tuổi giàu có.
Một anh chàng trẻ tuổi
nghề ngỗng không tốt lắm.
- Em hiểu ra chưa?
- Chưa.
- Anh cho em thêm dẫn chứng nhé.
- Không, em không muốn nghe chuyện này.
Đáng lẽ em không nên nghe
cuộc điện thoại đó và đến căn nhà này.
Lấy đồ của anh và đi nào.
Tất cả đồ của anh?
18 bộ com-lê, giày, 6 tá áo sơ-mi,
măng-séc, móc chìa khóa bạch kim
và hộp đựng thuốc lá?
- Đi nào, Joe.
- Đi nào?
Tới căn hộ 1 phòng mà
anh không thể trả nổi tiền,
với một kịch bản anh có thể bán được
mà cũng có thể không?
- Nếu anh yêu em, Joe.
- Nghe này, em yêu, hãy thực tế đi.
Anh được đối đãi tốt ở đây. Một hợp đồng
dài hạn mà không cần các điều khoản.
Anh thích kiểu thế,
dù cho không đáng ngưỡng mộ lắm.
Em và Artie mới là đáng ngưỡng mộ.
Em không thể nhìn anh thêm nữa, Joe.
Thế thì nhìn lối ra nhé?
Lối này, Betty.
Chúc may mắn, Betty. Em có thể hoàn
thành kịch bản trên đường đến Arizona.
Khi em và Artie quay lại,
nếu em muốn đi bơi...
...thì bể bơi đây.
Cám ơn, anh yêu. Cám ơn, Joe.
Joe.
Em vào được không, Joe?
Em hết khóc rồi.
Em lại ổn rồi.
Bảo em là anh hết giận rồi đi.
Nói với em mọi thứ là thế đi, Joe.
Joe.
Anh đang làm gì thế, Joe?
- Anh đang làm gì thế?
- Tôi đang đóng gói đồ đạc.
- Anh định bỏ em sao?
- Đúng, tôi định thế, Norma.
Không, không phải thế. Max! Max!
Cám ơn vì tủ quần áo đẹp và
được dùng những đồ trang sức rẻ tiền.
- Số còn lại ở trong ngăn kéo.
- Nó là của anh.
Tôi nhận nó chỉ vì nó quá sang trọng
với một chân thư kí ở Dayton, Ohio.
Chúng đâu là gì. Anh có thể có mọi thứ.
Anh muốn gì nào?
Tiền?
Đừng phí tiền làm gì. Tôi không đủ tư cách
để làm công việc này nữa.
Anh không thể đi. Max!
Em không thể sống thiếu anh.
- Anh biết em không sợ chết.
- Đó là việc của bà với chính bà.
Anh nghĩ em bịa chuyện khẩu súng à?
Được rồi.
Thấy chưa? Anh không tin em.
Anh không nghĩ em dám sao?
- Có chứ, nếu nó là một cảnh phim hay.
- Anh không quan tâm.
Nhưng hàng trăm nghìn người sẽ quan tâm!
Bà sẽ tự sát trong một căn nhà trống.
Các khán giả bỏ bà 20 năm trước rồi.
- Nói dối. Họ vẫn cần em.
- Không, họ không cần đâu.
- Còn DeMille thì sao?
- Ông ta không muốn làm bà tự ái.
- Xưởng phim chỉ muốn cái xe của bà thôi.
- Sao?
DeMille không đủ can đảm để nói.
Chúng tôi cũng thế.
Nói dối. Họ vẫn cần em.
Em nhận được thư của họ hàng ngày.
Ông nói với bà ta đi, Max. Giúp bà ta đi,
bảo là không có bộ phim nào .
Những lá thư của người hâm mộ
toàn là do ông viết.
Không đúng, Max!
Bà chủ là ngôi sao sáng nhất
trong số họ.
Tôi sẽ đưa túi của ngài Gillis ra xe.
Anh nghe ông ấy rồi đấy.
Em là một ngôi sao.
Bà là một phụ nữ 50 tuổi.
Hãy lớn lên đi.
Chẳng có gì là bi kịch khi 50 tuổi,
trừ phi bà cố trẻ lại tuổi 25.
Ngôi sao sáng nhất trong số họ.
Tạm biệt, Norma.
Không ai được rời bỏ một ngôi sao.
Đó là điều tạo nên một ngôi sao.
Joe! Joe!
Joe!
Joe!
Những ngôi sao
thì không có tuổi, đúng không?
Giờ quay lại lúc đầu.
Lại trở về với bể bơi.
Chỗ mà tôi luôn thích.
Giờ đã là bình minh và họ đã
chụp tôi chắc phải đến cả ngàn kiểu.
Rồi họ kiếm mấy cái que và kéo tôi lên
rất cẩn thận.
Thật vui là mọi người rất tử tế
với bạn khi bạn chết.
Họ kéo tôi lên như con cá voi con
bị giáo xiên qua người.
Và bắt đầu kiểm tra vết thương,
chỉ để ghi chép lại.
Tất cả xồ vào, cảnh sát, phóng viên,
hàng xóm, người qua đường.
Cứ như sự nhộn nhịp thường thấy
khi đi siêu thị.
Cả đội tin thời sự cũng có mặt.
Đây là đồ nghề
để mọi người cùng vui vẻ.
họ chẳng có tình người gì cả.
Họ sẽ làm gì với Norma?
Dù ta ấy thoát được tòa án,
phạm tội khi bị kích động,
chứng điên loạn nhất thời,
thì những tít báo đó
cũng đủ giết chết bà ta.
"Ngôi sao bị quên lãng
là kẻ giết người"
"Nữ diễn viên luống tuổi"
"Nữ hoàng sắc đẹp của quá khứ"
Văn phòng điều tra,
tôi muốn nói chuyện với điều tra viên.
- Ai trên điện thoại thế?
- Tôi đây, bỏ máy xuống đi!
Chuyện này quan trọng hơn.
Tờ "Times" phải không?
Hedda Hopper đang nói đây.
Tôi đang gọi từ phòng ngủ của
Norma Desmond.
Không phải duyệt lại đâu.
Cứ viết thẳng, được chưa?
Khi ngày mới vừa sang ở nhà
thủ phạm giết người, Norma Desmond,
ngôi sao của quá khứ, đang hoàn toàn
trong trạng thái sốc tâm lí.
Một bức màn im lặng bao quanh bà
trong căn phòng của bà ở
Đại Lộ Hoàng Hôn...
Chỉ là cãi nhau bất chợt à?
Hai người đã có vấn đề trước đây chưa?
Sao khẩu súng lại ở đây?
Anh chàng này, bà gặp ở đâu?
Anh ta đến từ đâu?
Bà đã từng nghĩ về việc gì
như thế này trước đây chưa?
Có liên quan đến trộm cắp không?
Bà có bắt quả tang anh ta lấy trộm không?
- Đội camera tin thời sự đã đến.
- Bảo họ đi đi.
Không có thời gian quay camera đâu.
Bà Desmond, bà có điều gì
muốn nói với chúng tôi không?
Camera? Chuyện gì thế, Max?
- Camera đã tới.
- Thế sao?
- Bảo ông DeMille tôi ra trường quay ngay.
- Gì thế?
Đó là cách để đưa bà ta xuống dưới.
Chuẩn bị xe bên ngoài ngay.
Được.
- Mọi thứ đã sẵn sàng, thưa bà chủ.
- Cám ơn ông, Max.
Xin lỗi, các quý ông,
nhưng tôi phải chuẩn bị cho cảnh quay.
- Chuyện gì thế?
- Có tuyên bố gì à?
Có thú nhận gì à?
- Mọi thứ chuẩn bị xong chưa?
- Cũng sắp xong rồi.
- Ánh sáng sẵn sàng chưa?
- Tất cả sẵn sàng.
Được rồi, các anh, bình tĩnh, bình tĩnh!
Mọi người im lặng!
Ánh sáng.
Sẵn sàng chưa, Norma?
Cảnh gì thế? Tôi đang ở đâu?
Đây là cầu thang lâu đài.
À, đúng, đúng.
Dưới kia họ đang đợi chờ công chúa.
Tôi sẵn sàng rồi.
Được rồi. Camera, quay!
Cuối cùng chúng cũng được quay,
những chiếc camera đó.
Cuộc đời, khoan dung đến kì lạ,
đã rủ lòng thương với Norma Desmond.
Giấc mơ mà bà đã dấn thân liều lĩnh
giờ đã đạt được.
Tôi không thể diễn tiếp cảnh này.
Tôi hạnh phúc quá.
Ông DeMille, ông có phiền không
nếu tôi nói vài lời? Cám ơn ông.
Tôi muốn nói mình rất vui khi lại được
ở trong xưởng phim để đóng phim.
Các vị không biết tôi nhớ các vị đến thế nào.
Tôi sẽ không bao giờ rời bỏ các vị nữa.
Bởi vì sau "Salome" chúng ta sẽ làm
một bộ phim khác và một bộ phim khác nữa.
Các vị thấy đấy, đây là cuộc đời tôi.
Nó luôn thế. Không còn gì khác.
Chỉ có tôi và những chiếc camera
và những người tuyệt vời đó
ở ngoài kia trong bóng tối.
Được rồi, ông DeMille,
tôi đã sẵn sàng cho cận cảnh.
Dịch bởi chau_cua_tu_xuong
Sync bởi ThachAnh - HDvnbits