Tip:
Highlight text to annotate it
X
"Khi Chúa mở phong ấn thứ bảy...
"không gian yên lặng chừng nửa giờ
"Và bảy thiên thần với bảy chiếc kèn...
"chuẩn bị hòa ca."
Ngươi là ai?
Ta là Tử thần.
Ngươi đến để bắt ta?
Ta đã bên ngươi rất lâu rồi.
Ta biết.
Ngươi sẵn sàng chưa?
Xương thịt của ta thì sợ,
còn ta thì không.
Đợi đã.
Các người đều nói thế.
Nhưng ta sẽ không nương tay.
Ngươi biết chơi cờ phải không?
Sao ngươi biết?
Ta thấy trong những bức họa.
Đúng, ta thực sự là một kì thủ giỏi.
Nhưng không giỏi bằng ta.
Sao ngươi lại muốn chơi cờ với ta?
- Đó là việc của ta.
- Ngươi nói đúng.
Nếu ta đánh lại ngươi, ta sống.
Ta thắng, ngươi phải để ta đi.
Ngươi quân đen!
Ta thích thế.
Nằm giữa đôi chân gái bán hoa
Là nơi cho những kẻ như ta
Thượng đế trên cao, ngươi biết đấy
Lũ quỷ lùng bắt ta dưới đây
Có một lời đồn về điềm báo
và những điều ghê rợn...
Hai con ngựa ăn thịt lẫn nhau...
những ngôi mộ mở toang
và chất đầy xương.
Bốn vầng thái dương trên một bầu trời.
Nhà trọ ở đâu?
Hắn ta có chỉ đường không?
Không hẳn.
- Hắn nói gì?
- Chẳng nói gì cả.
- Hắn câm à?
- Không, một nhà quý tộc.
Hắn trông rất phong thái.
Quả thực.
Nhưng rất buồn.
Mày ăn sáng chưa?
Tiếc là tao không ăn cỏ được.
Mày phải dạy tao.
Bọn tao đang đói còn cào.
Người ở đây
không thích nghệ thuật đâu.
Mary! Ta đã thấy một thứ!
Có chuyện gì thế?
Một ảo ảnh. Nó rất thực.
Chàng với ảo ảnh của chàng!
Dù sao thì ta cũng thấy Người.
Ai?
Đức Mẹ Mary.
Chàng có thực sự nhìn thấy không?
Ta đã có thể chạm vào Người.
Với vương miện bằng vàng
và áo choàng xanh.
Người ấy đang dắt tay Chúa
và dạy Chúa bước đi.
Khi ta thấy Người,
Người mỉm cười với ta.
Ta đã khóc.
Và khi ta lau nước mắt,
Người biến mất.
Và đó là sự tĩnh lặng tuyệt vời...
trong thiên đường và trên trần gian.
Chàng bịa chuyện!
Nàng không tin ta, nhưng đó là sự thực.
Không phải hiện thực nàng nhìn thấy,
mà là điều khác.
Như là Quỷ đang sơn đỏ
những chiếc bánh xe...
và dùng đuôi mình làm bút vẽ.
Nàng nhắc lại làm gì?
Còn chàng có một cái bút đỏ
dưới móng tay.
Ta đã bịa chuyện đó...
để nàng tin vào
những hình ảnh khác ta nhìn thấy.
Cẩn thận người ta
coi chàng là chàng ngốc.
Vì chàng đâu thế. Ít ra là đến giờ.
Đâu phải lỗi của ta
khi ta nghe thấy âm thanh...
và hình ảnh Đức Mẹ, nếu như thiên thần
và quỷ dữ muốn theo chân ta.
Tôi đã nói với anh bao lần...
Anh lại nằm mơ giữa ban ngày.
Tôi đã nói mà có ích gì đâu.
Giờ anh hãy im đi.
Em muốn Michael
có cuộc sống tốt hơn.
Nó sẽ trở thành nghệ sĩ nhào lộn
tuyệt vời.
Hoặc là nghệ sĩ tung hứng
với nhứng ngón nghề độc đáo,
Ngón nghề thế nào?
Làm quả bóng
lơ lửng trên không trung.
- Thật phi lí.
- Đúng, với chúng ta,
không phải với con.
Lúc nào cũng nằm mơ
giữa ban ngày!
Ta vừa sáng tác một bài hát.
Nàng muốn nghe không?
Có. Em rất tò mò.
Chú bồ câu nhỏ đậu trên cành
Giữa trưa hè nắng, trời biếc xanh
Hát một khúc ca về Đức Chúa
Hân hoan khôn tả giữa thiên thanh.
Nàng ngủ à?
- Bài hát thật đáng yêu.
- Đã hết đâu
Em nghe đấy chứ, em chỉ ngủ một chút.
Hát nốt đoạn cuối đi.
Nàng thì chỉ có ngủ và ngủ.
Cái này là mặt nạ cho diễn viên sao?
Các mục sư trả rất hậu,
thế là tôi diễn thôi.
Định đóng vai Tử Thần sao?
Dọa người ta sợ hết hồn.
Chúng ta diễn ở đâu?
Hội thánh ở Elsinore.
Chúng ta biểu diễn trước nhà thờ.
Sao không ở chỗ nào dân dã?
Người ta thích chỗ đó hơn.
Họ nói bệnh dịch đã vào đất liền.
Chúng ta sẽ đóng những vai gì?
Chàng ngốc như anh thì chỉ đóng
hồn ma.
Không phải là vai tốt.
Ai quyết định hả? Ta là người đứng đầu
gánh hát này.
"Cuộc đời người, ôi kẻ ngốc...
"như chỉ mành treo chuông.
"Cuộc sống của ngươi thật ngắn ngủi."
Phụ nữ có thích kiểu này không nhỉ?
Gì thế?
Đừng di chuyển. Đừng nói gì.
Ta sẽ im như thóc.
Em yêu chàng.
Cái đó là gì thế?
"Điệu nhảy của Tử thần".
- Và đây là Tử thần.
- Đúng, hắn ta nhảy múa cùng họ.
Bức vẽ này là sao?
Nhắc nhở mọi người về cái chết.
Nó không làm con người ta
vui hơn được đâu.
Tại sao phải làm họ vui?
Tại sao không làm họ sợ?
Thế thì họ sẽ chẳng
xem tranh của ông.
Họ có đấy.
Đầu lâu còn thú vị hơn
thiếu nữ khỏa thân.
Nếu ông sợ chúng--
- Họ sẽ nghĩ--
- Rồi họ nghĩ.
- Và họ vẫn sẽ sợ hơn.
- Và rơi vào vòng tay các mục sư.
- Đó không phải việc của ta.
- Ông chỉ biết vẽ tranh thôi.
Ta vẽ cuộc sống như nó vốn có.
Người ta làm điều họ muốn.
Nó sẽ làm mọi người tức giận.
Thế thì ta vẽ thứ gì hài hước.
Con người ta phải sống.
Ít ra cho đến khi bệnh dịch
bắt anh ta đi.
Bệnh dịch.
Anh nên nhìn những ung nhọt...
cánh tay đau nhức vô cùng.
Chẳng ra sao cả.
Họ cố nhổ những chúng ra...
họ cắn tay mình...
cào cấu vào mạch máu...
kêu gào đau khổ.
Ta làm anh sợ à?
Sợ? Ông đâu biết ta.
Thứ rác rưởi gì thế?
Mọi người nghĩ bệnh dịch...
là sự trừng phạt của Chúa.
Đám đông đi khắp nơi
đánh đập những người khác...
để làm vừa lòng Chúa.
Đánh đập những người khác?
Đúng, một cảnh tượng ghê rợn.
Anh sẽ cảm thấy như bị tra tấn
khi họ đi qua.
Cho ta ít rượu.
Ta chẳng có gì ngoài nước cả.
Ta đang khát như một con lạc đà.
Sau rồi cũng thấy sợ chứ?
Con muốn xưng tội...
nhưng trái tim con giờ trống rỗng.
Sự trống rỗng như một tấm gương.
Con thấy khuôn mặt mình...
cảm thấy ghê tởm và đáng sợ.
Sự thờ ơ của con với con người
đang giam cầm con.
Con giờ sống trong thế giới ma quỷ...
kẻ tội nhân trong những giấc mơ
của mình.
- Con vẫn không muốn chết.
- Vâng, con không muốn.
Con còn chờ đợi gì nữa?
Sự hiểu biết.
Con muốn một sự đảm bảo.
Cha gọi là gì cũng được.
Khó làm sao để cảm nhận Chúa
bằng tri giác con người.
Sao Người trốn giữa
những lời hứa mơ hồ...
và những phép màu vô hình đó?
Sao chúng ta tin vào các đức tin
trong khi không tin chính bản thân?
Điều gì sẽ đến với ta, những người
muốn tin nhưng không thể?
Và điều gì sẽ xảy đến với những người
không thể có niềm tin?
Sao con không thể giết được
vị Chúa trong con?
Sao Người cứ tiếp tục sống
đau khổ, nhục nhã đến thế?
Con muốn xé toạc Chúa ra khỏi tim mình...
nhưng Người vẫn còn lại đó,
một hiện thực vô thực...
mà con không thể chối từ.
- Cha nghe con không?
- Ta nghe con.
Con muốn hiểu biết. Không phải
đức tin. Không phải phỏng đoán.
Mà là hiểu biết.
Con muốn Chúa chìa tay ra...
cho con thấy mặt, nói chuyện với con.
Nhưng Người im lặng.
Con khóc vì Người trong bóng tối,
nhưng dường như chẳng có ai ở đó.
Có lẽ chẳng có ai ở đó.
Cuộc sống là sự khiếp hãi
đến vô cảm.
Không ai có thể sống với cái chết
và biết rằng mọi thứ chẳng là gì.
Hầu như mọi người không hề
nghĩ đến cái chết hay hư vô.
Cho đến khi họ đứng trên bờ vực cuộc sống
và trông thấy bóng đêm.
À, ngày đó.
Con hiểu.
Chúng ta phải tôn sùng nỗi sợ của mình...
và gọi nó là Chúa.
Con thật không đơn giản.
Tử thần đến gặp con sáng nay.
Chúng con chơi cờ.
Việc trì hoãn giúp con
thực hiện được mục đích sống còn.
Mục đích gì?
Cả đời con là một cuộc kiếm tìm
vô nghĩa.
Con có thể nói và không đau khổ,
ân hận gì.
Con biết ai cũng như vậy.
Nhưng con muốn dùng sự trì hoãn này
để làm một việc trọng đại.
Vậy con chơi cờ với Tử thần?
Hắn ta là một chiến thuật gia
tài giỏi...
nhưng con vẫn chưa kém quân nào.
Làm sao con đánh lừa được Tử thần?
Bằng một đòn phối hợp
giữa Tượng và Mã...
Con sẽ phá vỡ bên cánh của hắn.
Ta sẽ nhớ điều đó.
Tên lừa đảo! Ngươi đã lừa ta.
Nhưng ta sẽ tìm lối thoát.
Ta sẽ tiếp tục ván cờ ở nhà trọ.
Đây là tay ta. Ta vẫn cử động được.
Máu vẫn chảy trong huyết mạch của ta
Mặt trời vẫn còn ngự trên cao...
và ta, Antonius Block...
đang đánh cờ với Tử thần!
Chủ nhân ta và ta đã ở nước ngoài.
Thập tự chinh?
10 năm ở vùng Vùng đất Thánh...
bị cắn bởi rắn và những loài côn trùng...
bị săn đuổi bởi những tên mọi rợ,
bị đầu độc bởi rượu...
lây chấy rận từ phụ nữ,
kiệt quệ vì những cơn bệnh...
tất cả cho vinh quang của Chúa.
Vinh quang của Chúa.
Cuộc chiến thật ngu xuẩn...
chỉ có những kẻ đầu óc viển vông
mới có thể nghĩ ra.
Chuyện về bệnh dịch thật kinh khủng.
Còn tệ hơn thế nữa.
Con voi đi đâu
thì cái đuôi cũng đi sau nốt.
Cái đuôi đi sau,
chí lí, chí lí.
Đây là người cận vệ Jöns.
Anh ấy cười nhạo với Tử thần...
cười thầm với Chúa,
cười khỉnh bản thân...
và mỉm cười với các nàng thiếu nữ.
Thế giới của anh
chỉ tồn tại mình anh.
Tất cả đều vô nghĩa, kể cả bản thân anh.
Sự vô nghĩa trên thiên đường,
thờ ơ dưới địa ngục.
Thứ gì mùi kinh khủng thế?
Ả ta đã ăn nằm với quỷ.
Và giờ cô ả bị trói ở đây.
Ả ta sẽ bị thiêu vào ngày mai.
Nhưng phải đuổi con quỷ đi xa.
Thứ nhớp nhúa bốc mùi này để làm gì?
Máu và mật của con chó đen.
Con quỷ không thể chịu được mùi này.
Ta cũng thế.
Cô đã thấy quỷ ư?
- Ngươi không được nói với cô ả.
- Chuyện gì nghiêm trọng thế?
Người ta nói cô ả bị bệnh dịch.
Định mệnh là một kẻ bất lương
Ngươi là người nghèo khổ đáng thương
Giờ niềm hân hoan dần khép lại
Lăn lê với những kẻ tầm thường.
Ngươi phải hát sao?
Sao?
Ngạc nhiên vì ăn cắp của người chết sao?
Giờ đây nó là một nghề có lợi.
Kể chuyện đó ra không tác dụng gì đâu.
Ai cũng vì mình cả thôi.
Đừng có la.
Không ai nghe ngươi đâu.
Không ngạc nhiên sao?
Ta biết ngươi.
Ngươi là Raval, người học trường dòng.
Ngươi là Học giả Phi Thường,
Thiên thần và Ác quỷ*.
(*Tước hiệu tự phong hoặc được phong)
Ta không đúng sao?
10 năm trước,
ngươi thuyết phục chủ nhân ta...
đến Vùng đât Thánh.
Ta có làm nàng sợ không?
Nàng có đau bụng không?
Giờ ta đã hiểu 10 năm phí hoài.
Chúng ta đã quá sung sướng,
quá thỏa mãn.
Chúa đã muốn trừng phạt
sự tự cao của chúng ta.
Nên Người đã cử ngươi
đầu độc lí trí chủ nhân ta.
Ta có thiện ý.
Giờ ngươi biết rõ hơn rồi.
Ngươi trở thành một tên trộm.
Một nghề thích hợp hơn
cho một kẻ bất lương.
Ta không phải kẻ khát máu.
Nhưng lần sau gặp lại, ta sẽ
rạch mặt ngươi như ngươi đáng phải nhận.
Ta đến lấy nước.
Jöns là tên ta.
Một người trẻ tuổi tốt bụng...
tốt bụng, hành thiện.
Tạm biệt, cô gái đáng yêu của ta.
Ta đã có thể làm nhục nàng...
nhưng ta không tin đó là tình yêu.
Thực sự điều đó hơi ngốc nghếch.
Nghĩ lại thì
ta cần người phục vụ.
Nàng biết nấu nướng không?
Ta hi vọng vợ ta ở nhà đã chết.
Nên ta cần một người phục vụ.
Đừng có đứng đực ở đó thế.
Ta đã cứu nàng, nàng biết mà.
Lũ diễn viên chết tiệt.
Họ trông thật ngộ.
Tôi không diễn đầu
nên sẽ vào sau cánh gà
Đừng có mà đứng đực đó!
Chúa đang trừng phạt chúng ta.
Chúng ta sẽ chết hết bởi Cái chết đen*.
(*Đại dịch trên thế giới ở thế kỉ XIV)
Ngươi ở kia, há miệng như gia súc...
và ngươi, cảm thấy thỏa lòng...
giờ có thể là giây phút lâm chung.
Tử thần đứng sau lưng ngươi.
Chiếc lưỡi hái lóe sáng trên đầu ngươi.
Ai trong số các ngươi
sẽ nhận lưỡi hái đầu tiên?
Ngươi ở kia, xoi mói
như một con dê...
tối nay sẽ còn thấy
nụ cười nhăn nhó của ngươi?
Ngươi, người phụ nữ,
đầy dục vọng trong cuộc đời...
ngươi có héo tàn
trước khi bình minh đến?
Ngươi, với chiếc mũi khổng lồ...
ngươi sẽ làm vấy bẩn trần gian
thêm một năm nữa chăng?
Các người biết không, lũ ngu dại,
rằng các người sẽ chết?
Các người sẽ chết hết,
nghe ta nói không?
Chết! Chết! Chết!
Chúa ơi,
hãy thương những kẻ tội đồ chúng con.
Xin đừng ngoảnh mặt lại.
Hãy vì những đứa con của Người, Chúa ơi!
Chúng nghĩ những người thời nay...
sẽ tin điều huyễn hoặc đó sao?
Ngài cười tôi.
Tôi đã đọc và nghe
trong các câu chuyện cổ.
Kể cả những truyện ma
về Chúa và Cha...
Chúa Jesus và các Thánh Thần.
Ngươi la hét làm gì?
Tôi là Plog, thợ rèn,
còn anh là Jöns, cận vệ.
- Có thể.
- Anh thấy vợ ta chăng?
Không. Nếu ta thấy cô ả
và ả cũng như ngươi...
Ta sẽ phải
chạy cho nhanh để quên đi..
Anh chưa gặp cô ấy sao?
- Có thể cô ả trốn đi rồi.
- Anh có biết gì không?
Khá nhiều.
Nhưng chẳng có gì về vợ ngươi.
Vào trong đi,
họ sẽ nói với ngươi.
Bệnh dịch mới dữ dội làm sao.
Con người ta chết như ngả rạ
Tôi chẳng buôn bán được gì.
Giờ là Ngày phán xét*.
Và những điềm xấu--
(Ngày tận thế - Trong Kinh thánh)
Một phụ nữ
đã sinh một cái đầu dê.
Họ điên cả rồi.
Họ chạy trốn và mang cả bệnh dịch theo.
Ăn, uống và hãy vui lên!
Nhiều người thanh tẩy bản thân
bằng lửa và đã chết.
Nhưng còn tốt hơn là địa ngục,
các mục sư nói thế.
Không ai dám nói ra,
nhưng đây là sự kết thúc.
Con người ta điên loạn
với nỗi sợ.
Anh đang tự dọa mình thôi!
Tôi bảo đảm là đúng.
Ngày phán xét.
Những thiên thần bước xuống
và chiếc quan tài mở ra.
Thật là ghê rợn.
Muốn không? Tôi bán rẻ thôi.
Đó là bạc thật.
Quá đắt với tôi.
Xin lỗi, anh có thấy vợ tôi chăng?
- Cô ả mất tích sao?
- Họ nói cô ấy chạy trốn.
- Chạy trốn?
- Với một diễn viên.
Nếu như cô ả xấu xa như vậy,
hãy để cô ả đi đi.
Anh nói đúng.
Tôi đã nghĩ về chuyện
giết cô ả.
Ồ, giết người?
Điều đó thì khác!
Và cả tên diễn viên đi cùng cô ả.
Tên diễn viên?
Kẻ mà cô ả chạy trốn cùng.
Anh không làm thế sao?
Ồ, diễn viên!
Đúng, số người đó
nhiều không kể xiết...
có lẽ anh giết hết họ đi.
Anh đang nói dối người thợ rèn.
Tôi? Nói dối sao?
Anh cũng là diễn viên, và bạn anh
đã đưa vợ anh ấy đi.
Anh cũng là diễn viên?
Sao thế được.
Giết anh cũng là điều hợp lí.
Anh thật hài hước.
Chẳng phải anh thế sao?
Thấy lương tâm tội lỗi ư?
Anh thật hài hước.
Anh không nghĩ anh ấy hài hước sao?
Không à?
Chúng tôi có thể rạch mặt anh.
Ngươi đã làm gì vợ ta?
Anh không định
làm tôi đau đấy chứ?
Nếu trót xúc phạm ai,
tôi sẽ đi.
Đứng dậy và nói to lên.
Đứng bằng đầu đi, nghệ sĩ!
Ngươi đã làm gì với vợ ta?
Đứng dậy và nhảy múa đi!
Không đâu. Tôi không thể.
- Giả làm gấu đi.
- Tôi không thể đóng giả gấu.
Chúng ta sẽ xem
anh có thể không.
Đứng lên. Con gấu ngoan.
Tôi không thể tiếp tục.
Ngươi nhớ lời ta nói không?
Ta luôn giữ lời.
Tên nó là gì?
Michael.
Nó bao nhiêu tuổi?
Hơn 1 tuổi.
- Lớn so với tuổi.
- Ngài nghĩ thế sao?
- Ta đã xem vở diễn của cô.
- Tệ lắm không?
Cô xinh hơn
khi không tranh điểm...
và bộ váy kia hợp với cô hơn.
Skat đã bỏ rơi chúng tôi
trong lúc khó khăn.
Chồng cô?
Không. Joseph mới là chồng tôi.
Nên giờ chỉ còn
hai chúng tôi...
và chúng tôi phải
tiếp tục diễn trò.
Cô cũng diễn trò sao?
Ngài có thể chắc về điều đó.
Joseph là nghệ sĩ tung hứng có tài.
Michael sẽ là diễn viên nhào lộn?
Joseph muốn nó thế.
Nhưng cô không muốn sao?
Có lẽ nó sẽ là một hiệp sĩ!
Điều đó cũng chẳng vui vẻ gì.
- Không, ngài trông không được vui.
- Không.
Ngài mệt?
- Tại sao?
- Người bạn của ta thật nhàm chán.
- Ý ngài là người cận vệ?
- Không, không phải anh ta.
- Thế là ai?
- Bản thân ta.
À, tôi hiểu.
Cô hiểu thật sao?
Đúng, tôi rất hiểu.
Sao người ta cứ phải
dằn vặt bản thân mình đến vậy?
Joseph! Gì thế? Chàng đã ở đâu?
Ngồi lại đây. Chàng đã đi đâu?
Để em xem nào.
Chàng lại uống ở quán rượu.
Không uống dù chỉ một giọt!
Chàng ngồi đó
khoe khoang về thiên thần của chàng.
Ta không hề nói nửa lời
về thiên thần.
Thế thì chàng lại làm trò cười.
Nó làm người ta tức giận.
Xem ta đem gì về cho nàng.
Ôi, nhưng chàng không nên thế chứ!
Dù sao ta cũng làm rồi.
Ôi, xem họ đánh ta này.
Sao chàng không đánh lại?
Ta rất tức giận...
nhưng ta không bao giờ làm thế.
Ta rất tức giận,
ta gầm lên như một con sư tử.
Họ có sợ không?
Không, họ chỉ cười.
Trông nó không đáng yêu sao?
Và nó lớn quá rồi. Đúng không con?
Nó có hình thể
của nghệ sĩ nhào lộn.
Đây là chồng tôi, Joseph.
Xin chào.
Ta chỉ muốn nói
các vị có một đứa con thật đáng yêu.
Đúng, nó rất đáng yêu.
- Chúng ta không có gì đãi khách sao?
- Cám ơn, ta không cần.
Dâu dại với sữa tươi.
Chúng tôi rất vinh hạnh nếu ngài
dùng bữa ăn đạm bạc với chúng tôi.
Ngồi đó và tôi sẽ dọn.
- Anh định đến đâu?
- Tới Elsinore.
- Ta khuyên anh không nên đến đó.
- Tại sao?
Bệnh dịch ở đó
còn dữ dội hơn miền Nam.
Hàng ngàn người đã chết.
Sao tai họa
cứ dồn xuống một lúc thế này.
Hãy đi qua rừng với ta.
Anh sẽ an toàn hơn trong lâu đài của ta.
Dâu từ sườn núi.
Tôi chưa bao giờ thấy dâu lớn như vậy.
Ngửi đi nào.
Hi vọng ngài ngon miệng, thưa ngài.
Lời cám ơn khiêm nhường của ta.
Ta phải suy nghĩ về lời đề nghị.
Thật tốt khi có người đi cùng.
Khu rừng đầy hồn ma và lũ cướp.
Đúng, nhưng ta phải nghĩ kĩ.
Ta là người có trách nhiệm
với gánh hát.
Rốt cuộc, ta là người đứng đầu.
"Rốt cuộc, ta là người đứng đầu"
- Ngài muốn ăn dâu không?
- Người đó đã cứu ta.
Người đó đã cứu ta.
Cận vệ của Hiệp sĩ rất lấy làm vinh dự.
Thật đáng yêu.
Chỉ một lúc thôi.
Không đâu.
Chẳng ngày nào giống ngày nao.
Điều đó không lạ lẫm gì, đúng không?
Mùa hè tốt hơn mùa đông
vì nó không lạnh.
Nhưng mùa xuân là tốt nhất.
Tôi đã viết một bài hát về mùa xuân.
Các vị có muốn nghe không?
Khách của chúng ta không quan tâm
đến bài hát của chàng đâu.
- À, đúng. Ta cũng sáng tác vài bài.
- Em thấy chưa!
Đó là về một con cá khổng lồ
mà mọi người chưa từng nghe thấy.
Và cũng sẽ không được nghe thấy.
Vài người không thích nghệ thuật,
nên ta sẽ không làm phiền các vị.
Ta rất nhạy cảm đấy.
Chúng ta đều lo về chuyện đó.
Tốt hơn là có đôi.
Ngài không có ai sao?
- Ta đã từng có.
- Còn bây giờ?
Ta không biết.
Sao ngài lại nghiêm túc thế?
Cô ấy là người yêu của ngài sao?
Ta và nàng với cưới.
Ta và nàng chơi và cười đùa.
Ta đã viết những bài ca
về đôi mắt nàng.
Ta và nàng đi săn, khiêu vũ,
ngôi nhà tràn đầy sức sống.
Ngài ăn thêm ít dâu chứ?
Càng tin càng đau khổ.
Nó như là
yêu một người trong bóng tối...
người mà không bao giờ trả lời.
Điều đó có vẻ quá phi lí
đối với một người như chồng cô.
Giờ nó chẳng còn ý nghĩa với ta nữa.
Giờ thì ngài
không còn nghiêm túc nữa rồi.
Ta sẽ nhớ giây phút yên bình này...
dâu, một bát sữa...
khuôn mặt mọi người khi mờ tối.
Michael đang ngủ,
Joseph với chiếc đàn.
Ta sẽ nhớ
những câu chuyện của chúng ta...
và sẽ mang theo kí ức này
trên đôi tay...
cẩn thận như khi cầm bát sữa này.
Và đây sẽ là dấu hiệu...
và sự hài lòng không thể nào hơn.
Ta đã đợi ngươi.
Tha lỗi cho ta.
Ta đã hoãn ván cờ.
Vì ta đã nói chiến thuật đánh của mình,
ta sẽ rút quân.
Nào, giờ đến lượt ngươi.
Sao trông vui thế?
Đó là bí mật của ta.
Tất nhiên.
Ta ăn Mã.
Ngươi muốn thế thì cứ làm.
Ngươi bẫy ta à?
Ngươi đã mắc bẫy rồi.
Chiếu!
Sao người cười?
Đừng để ý.
Hãy lo cho Vua của ngươi.
Ngươi tự tin về bản thân quá.
Ván cờ làm ta vui.
Lượt của ngươi. Ta đang vội.
Ta biết ngươi có nhiều việc...
nhưng ván cờ của chúng ta
phải tiếp tục.
Ngươi định hộ tống Joseph
và gia đình hắn tối nay?
Sao ngươi lại hỏi?
Không có gì.
Anh thấy Jöns không?
Chúng ta phải đi.
Tôi nghĩ anh ấy bên trong.
Không phải người thợ rèn đây sao!
Ngồi một mình khóc lóc?
Kêu gào như một con mèo gặp nước.
- Vẫn là chuyện vợ ngươi?
- Đúng, tôi vân không thấy cô ấy.
Sống có và không có phụ nữ
đều là địa ngục.
Tốt nhất là giết chúng
khi cuộc vui kết thúc.
Rầy la và cám lợn.
Lũ trẻ con đái dầm.
Cào cấu và chửi rủa.
Nhạc mẫu là mụ phù thủy già.
Và khi lên giường--
Một bài hát mới.
Nước mắt và tiếng khóc trẻ con.
- "Sao nàng khôn hôn ta?"
- "Sao nàng không hát?"
"Sao không yêu ta lâu hơn!"
"Nàng không nhìn chiếc áo mới của ta!"
- "Nàng chỉ biết ngáy thôi!"
- Ôi trời, chết dẫm.
Giờ cô ta đi rồi. Thế là thoát nợ!
Tôi sẽ lấy kẹp xoắn mũi chúng lại.
Tôi sẽ cầm đe dập nát sọ chúng..
Hắn lại khóc.
Có lẽ tôi yêu nàng ấy.
Có lẽ! Nghe này, gã béo
bị cắm sừng kia
Tình yêu không là thứ gì,
ngoài ham muốn, lừa gạt và dối trá.
Nó cũng đau đớn lắm chứ.
Tình yêu là bệnh dịch
của mọi bệnh dịch.
Nhưng ngươi không chết vì nó,
thường thì nó sẽ qua.
Không, tôi không thể qua khỏi.
Chắc chắn sẽ qua.
Chỉ có kẻ ngốc
mới chết vì tình.
Nếu tất cả mọi thứ trên đời
đều không hoàn hảo...
thì tình yêu là sự thiếu hoàn hảo
một cách hoàn hảo.
Anh thật may mắn.
Anh tin vào những điều
nhăng cuội của riêng mình.
Ai nói ta tin?
Nhưng ta thích cho lời khuyên.
Ta là người của sự học hỏi.
Tôi có thể đi với anh?
Ở nhà họ chỉ cười tôi.
Chỉ cần ngươi không khóc nữa.
Nếu ngươi muốn đi, chúng ta sẽ đi.
Người anh em!
Coi chừng, Jöns!
Hắn muốn đánh nhau.
- Giờ hắn ta đang khóc.
- Tôi xin lỗi đã làm đau anh.
Tôi chỉ là nhất thời tức giận.
Đến ôm tôi nào!
Có lẽ để sau.
Chúng tôi đang vội.
Không phải vợ tôi
thì còn ai đằng kia...
đi cùng với tên diễn viên!
Coi chừng đấy!
Đây là tên thợ rèn bẩn thỉu,
người đã xúc phạm đến...
cô nương Kunigunda tốt bụng.
Ngươi gọi ả là gì?
Kunigunda! Ngươi điếc sao?
Tên ả là Lisa. Con điếm Lisa.
Lisa khốn nạn.
Gã thật thô bỉ.
Hay là tìm điều gì tốt hơn,
ả ma cô kia!
Đồ súc sinh!
Ngươi là thằng khốn hèn hạ,
Nếu ta mặc đống giẻ rách của ngươi...
ta sẽ nhục nhã...
rồi bò xuống hố mà chết.
Coi chừng đấy, ngươi--
là một đống phân.
Đống phân, hoặc là ta...
sẽ tống ngươi xuống địa ngục,
để ngươi ở dưới đó mà--
Tung hứng.
Tung hứng với lũ quỷ thối tha.
Hoan hô, Plog!
Cẩn thận ta sẽ mổ bụng ngươi.
Cẩn thận ta sẽ đấm vào mặt ngươi...
để ngươi không thể diễn
cho bọn Thổ và lũ mọi rợ!
Anh cười gì thế.
Chuyện nghiêm trọng mà.
Ở những vùng đất phía Nam
có một loài tên là khỉ.
- Nó thì sao?
- Không có gì.
Plog, Plog nhỏ bé đáng yêu của em.
Plog thân yêu, tha lỗi cho em.
Ả sẽ khóc trong một phút nữa.
Thật là kinh khủng.
Hắn ta lừa em.
Nhìn đây này, Kunigunda.
Tiếp theo sẽ là
món ăn hắn thích!
Khi chúng ta về,
em sẽ làm cho chàng bánh hấp thịt.
Ta phải giết hắn trước.
Đúng, giết hắn đi.
Em không thích hắn nữa.
Chúa ơi, sao Người lại tạo ra phụ nữ?
Hắn chẳng có gì ngoài râu giả,
răng giả...
tất cả đều giả.
Giết hắn đi.
Nếu ngươi nghĩ ta sẽ bào chữa
cho mình thì ngươi nhầm rồi.
Giết ta đi.
Sau này ta sẽ cám ơn ngươi.
Ngươi nói gì?
Tên diễn viên diễn vở khổ nhục kế.
Đó là lúc giữa cuộc chiến.
Đừng đứng đực ra thế!
Hắn phải đánh ta,
nếu không ta không thể xuống tay.
Ít ra hắn phải làm ta bực mình.
Ta sẽ đâm con dao này vào tim...
và ta sẽ trở thành xác chết.
Đợi đã. Ta không có ý hại ngươi.
Ta tha thứ cho nàng, Kunigunda.
Tạm biệt, bạn của ta.
Hãy cầu nguyện cho ta.
Trời ơi, ta đâu muốn thế.
Trời ơi, ta vừa bắt đầu
thấy thích hắn.
Ông ấy chết rồi. Cái chết thảm nhất
mà tôi từng thấy.
Hắn ta đã muốn chết.
Hắn cướp vợ của ta!
Giờ chàng đã có lại được
Lisa nhỏ bé.
Ngươi không vui sao?
Jöns, giữa tôi và anh,
không phải là--
Đúng, nhưng giờ đừng nghĩ đến nó.
Thật là một đống bẩn thỉu.
Ta diễn cành này thật tốt.
Giờ ta phải tìm một cái cây
để được an toàn...
khỏi gấu, sói và những linh hồn.
Mai ta sẽ tìm Joseph
và Mary...
và chúng ta sẽ đến Hội thánh.
Ta sẽ hót như một con chim nhỏ.
Thợ trong rừng!
Đó là cây của ta!
Này, tên đểu cáng kia,
ngươi định làm gì thế?
Ít ra cũng trả lời ta chứ.
Ngươi là ai?
Ta đang chặt cây của ngươi.
Thời gian của ngươi hết rồi.
Ngươi không thể.
Ta làm gì có thời gian.
Ngươi không có thời gian?
Không, ta có những buổi diễn.
Bị hủy, vì ngươi chết.
- Hợp đồng của ta?
- Bị hủy.
Gia đình ta--
Biết xấu hổ đi, Skat.
Đúng, ta xấu hổ.
Không có miễn cho diễn viên sao?
Không trong trường hợp của ngươi.
Không có ngoại lệ?
Có trăng rồi.
Giờ chúng ta có thể thấy đường.
Em không thích ánh trăng tối nay.
Cây cối thật tĩnh lặng.
Bởi vì không có gió.
Ý anh ấy là
sự tĩnh lặng không bình thường.
Không có tiếng động.
- Chúng ta chỉ có thể nghe tiếng
những con cáo.
- Hoặc một con cú.
Hoặc tiếng người...
ngay bên cạnh chúng ta.
Các ngươi đi đâu vậy?
- Tới cọc thiêu.
- À, đúng, phù thủy.
Sao lại thiêu ả vào ban đêm khi mà
người ta giờ này cần tiêu khiển?
Im đi, vì ý Chúa.
Quỷ đang ở bên cô ả.
Các ngươi là 8 chàng trai
dũng cảm.
Bon ta được trả công.
Đây là việc tình nguyện.
Cô nghe ta không?
Họ nói cô ăn nằm với Quỷ.
Sao ngài lại hỏi?
Ví lí do riêng.
Ta, cũng muốn gặp hắn.
Tại sao?
Ta phải hỏi hắn về Chúa.
Chắc chắn hắn biết.
Ngài có thể gặp hắn bất cứ lúc nào.
Bằng cách nào?
Nếu ngài làm như tôi nói.
Nhìn vào mắt tôi.
Nào, ngài thấy hắn không?
Ta thấy sự sợ hãi.
Không còn gì cả.
Không còn gì? Không có ai?
Không.
Hắn có ở sau ngài không?
Không có ai cả.
Hắn bên tôi mọi lúc..
Nếu tôi duỗi tay ra,
tôi có thể cảm nhận hắn.
Kể cả bây giờ.
Lửa sẽ không thể làm tổn thương tôi.
- Hắn nói thế ư?
- Tôi biết thế.
- Hắn nói thế ư?
- Tôi biết thế. Tôi biết thế.
Ngài cũng phải gặp hắn..
Nhưng mục sư có thể thấy hắn,
cả những người lính nữa.
Họ không dám chạm vào tôi.
Các ngươi đánh gẫy tay cô gái ư?
- Không phải bọn ta.
- Ai?
Hỏi thầy tu đằng kia.
Ngươi đã làm gì với cô gái?
Ngươi có thôi hỏi mãi
được không?
Không. Không bao giờ.
Nhưng ngươi sẽ không nhận được
câu trả lời.
Ta đã nghĩ về việc
giết bọn lính...
nhưng cô gái đã gần chết rồi.
Ta đã bảo các ngươi cẩn thận.
Đừng có lại gần ả ta.
Thứ này vẫn sẽ đau đấy.
Cô gái đã thấy gì?
- Cô gái không còn đau nữa.
- Ngài chưa trả lời.
Ai sẽ chăm sóc cô gái đó?
Thiên Thần? Chúa? Quỷ?
Hay Hư Vô.
- Không, Hư Vô, thưa ngài!
- Không thể thế.
Hãy nhìn vào mắt cô gái.
Tâm trí đáng thương
vừa nhận ra một chuyện.
Hư vô!
Không.
Chúng ta không thể giúp gì được.
Chúng ta thấy điều cô gái nhìn thấy
và nỗi sợ của cô gái là của chúng ta.
Cô gái tội nghiệp!
Tôi không thể chịu được nữa!
Anh ấy hát thật ngọt ngào về Chúa
Trên thiên đường tràn ngập niềm vui...
Vẫn còn chưa đến bình minh...
nhưng trời nóng ngột ngạt.
Em sợ lắm.
Chúng ta cảm thấy có điều gì
sắp xảy ra với chúng ta...
nhưng chúng ta không biết được.
Có lẽ là ngày tận thê.
Ngày tận thế.
Cho tôi nước!
Tôi đã mắc bệnh.
Cứ đứng ở đằng ấy.
Tôi sợ chết lắm.
Tôi sợ chết lắm.
Hãy rủ lòng thương tôi.
Nói với tôi đi!
Vô ích thôi.
Tôi sắp chết rồi.
Chuyện gì xảy ra với tôi thế này?
Hãy rủ lòng thương tôi.
Không có ai giúp sao?
Vô ích thôi.
Hoàn toàn vô ích!
Cứu tôi!
Nghe không?
Ta kết thúc ván cờ được chứ?
Lượt của ngươi!
Ta ăn Hậu.
Ta không nhìn ra.
Ta thấy một điều rất ghê sợ.
- Điều mà ta khó mà có thể
nói với nàng được.
- Chàng thấy gì?
Hiệp sĩ đang chơi cờ đằng kia.
Em cũng thế. Thế thì sao?
Nàng không thấy người còn lại?
Ông ấy ngồi một mình.
Chàng đừng dọa em thế chứ.
- Không, ông ấy không ngội một mình.
- Thế với ai?
Ông ấy đang đánh cờ với Tử thần.
Chàng đừng nói thế chứ.
- Chúng ta phải chạy.
- Không đươc bỏ ông ấy lại.
Họ quá chú tâm chơi
nên không chú ý đâu.
Đến lượt ngươi, Antonius Block.
Ngươi mất hứng rồi à?
Ngược lại!
Ngươi trông khá lo lắng.
Ngươi đang giấu giếm điều gì chăng?
Không gì qua được mắt ngươi.
Không gì qua được mắt ta.
Không ai qua được mắt ngươi.
Ta đang lo lắng, đó là sự thật.
Ngươi đang sợ.
Ta quên vị trí các quân rồi.
Nhưng ta thì không.
Ngươi không thoát dễ thế được đâu!
- A, thật thú vị.
- Ngươi thấy gì?
Ngươi sẽ bị chiếu hết
một nước nữa.
Đúng.
Trong thời gian hoãn
ngươi đã nhận ra ư?
Đúng.
Ta rất sẵn lòng.
Lần sau gặp lại...
giờ khắc sẽ điểm cho ngươi
và bạn bè ngươi.
Và ngươi sẽ để lộ
bí mật của mình.
Ta chẳng có bí mật gì.
Vậy ngươi chẳng biết gì sao?
Ta không có ý thức.
Tia sáng thật kì lạ!
Đó là sét thôi.
Không, thứ gì kinh khủng hơn.
Chàng nghe tiếng gầm không?
Chỉ là mưa thôi.
Không. Hắn đã thấy chúng ta.
Hắn đang đuổi theo chúng ta.
Vào trong, Mary! Nhanh lên!
Thiên Thần Số phận
đang lao qua...
và Người rất to lớn.
Lạnh quá!
Em nghe nói chàng đã về...
nên em đã đợi chàng.
Những người khác đã bỏ đi
vì dịch bệnh.
Chàng quên em rồi sao?
Chàng thay đổi quá nhiều rồi.
Giờ em có thể thấy đây là chàng.
Ẩn sâu trong đôi mắt chàng...
là chàng trai đã ra đi
từ rất lâu rồi.
Chuyện đó đã qua
và ta thấy mệt mỏi.
Chàng thấy hối tiếc vì đã đi?
Không. Nhưng ta mệt mỏi.
Em có thể thấy điều đó.
Kia là những người bạn của ta.
Mời họ vào.
Em sẽ dọn bàn ăn.
"Khi Chúa mở phong ấn thứ bảy...
"không gian yên lặng chừng nửa giờ
"Và bảy thiên thần với bảy chiếc kèn...
"chuẩn bị hòa ca."
"Khi thiên thần thứ nhất cất tiếng kèn,
tiếp theo đó là...
"những cơn mưa, ngọn lửa
trộn lẫn với máu...
"và chúng lan tràn khắp thế gian
"Và một phần ba số cây
bị thiêu trụi...
"và toàn bộ lớp cỏ xanh bị thiêu trụi.
"Khi thiên thần thứ hai cất tiếng kèn,
"và một ngọn núi khổng lồ
bị thiêu trong lửa...
"và bị tan biến vào sóng biển.
"Và một phần ba đại dương
trở thành máu."
Có ai thế?
Không, thưa ngài,
tôi không thấy ai.
"Và hi thiên thần thứ ba cất tiếng kèn,
"một vì tinh tú to lớn từ thiên đường
rơi xuống...
"cháy sáng như thể mặt trời.
"Và tên của vì tinh tú đó
là "Sự đáng cay"
Xin chào, Chúa tể cao quý.
Con là Karin, vợ của Hiệp sĩ...
xin chào đón chào ngài
trong tệ xá của chúng con.
Con là một thợ rèn...
và con không phải người xấu.
Vợ con Lisa.
Cúi chào Chúa tể cao quý đi, Lisa.
Chúng con có bớt xén chút hàng hóa...
nhưng chúng con không to tiếng
với nhau như những người khác.
Ra khỏi bóng tối đi,
chúng con kêu gọi Người, Chúa tể!
Ôi, Chúa, hãy rủ lòng thương chúng con!
Chúng con nhỏ bé, sợ hãi
và thiếu hiểu biết.
Ở trong bóng tối,
nơi mà ngài nói ngài đang ngụ...
chẳng có ai
nghe lời cầu xin của ngài đâu.
Ngài được phản chiếu
trong sự thờ ơ của chính ngài.
Chúa, Người ở nơi nào đó,
Người phải ở nơi nào đó...
hãy rủ lòng thương chúng con!
Tôi có lẽ đã có thể gột rửa nỗi lo
của ngài về sự vĩnh hằng...
nhưng giờ thì quá muộn.
Nhưng hãy cảm nhận đi, với giây phút
cuối cùng, niềm vui được sống!
Im lặng, im lặng!
Đúng, nhưng đành miễn cưỡng.
Kết thúc rồi.
Ta thấy họ, Mary!
Ở đằng xa trên bầu trời mây.
Tất cả họ đều ở đó.
Ông thợ rèn và Lisa,
Hiệp sĩ...
Raval, Jöns, và Skat.
Và Tử thần
bảo họ nhảy múa.
Hắn muốn họ nắm tay nhau...
và bước đi theo điệu nhảy
thành một hàng dài.
Với người đi đầu là Tử thần...
với chiếc lưỡi hái và đồng hồ cát.
Nhưng Kẻ Ngốc đứng ở đằng sau
với cây sao.
Họ đi ra từ ánh bình minh...
trong một điệu nhảy thật nghiêm trang...
xa xa hướng về vùng đất tối...
khi cơn mưa rửa sạch
đôi má họ...
khỏi muối mặn
từ nước mắt đắng cay.
Chàng với ảo ảnh của chàng!