Tip:
Highlight text to annotate it
X
'Nếu có ai đó tìm thấy thứ này,
có nghĩa là kế hoạch của tôi...
đã không thành công...
và tôi đã chết rồi.
- Evan?
- Tôi nghĩ hắn ở trong này.
Nhưng nếu tôi có thể
bằng cách nào đó,
trở lại nơi bắt đầu...
tất cả điều này, tôi sẽ có thể...
- Evan!
cứu được cô ấy.'
Evan!
Evan!
Chúng ta sẽ lại trễ nữa.
Từ bao giờ con quan tâm
đến việc đi học đúng giờ thế?
Chúng ta sẽ treo những
bức ảnh về bố mẹ tối nay.
Đừng lo lắng,
con sẽ có nhiều thời gian.
Bố sẽ đến chứ?
Con biết câu trả lời rồi đó.
Bố không thể ra ngoài
chỉ một ngày được sao?
Chúng ta đã nói chuyện này 100 lần rồi.
Nó quá nguy hiểm với ông ấy.
Nhưng Lenny nói, bố của nó sẽ đến,
và Tommy và bố của Kayleigh...
Được rồi, mẹ hiểu rồi.
Nhưng mẹ cũng không tệ, phải không?
Không.
Được rồi, một ngày vui vẻ.
Mẹ yêu con.
Mẹ sẽ đón con sau. Phải đi rồi.
Tạm biệt con.
Tạm biệt mẹ!
Cô Treborn, tôi cần phải
nói chuyện với bà.
Có thể chờ đến tối nay được không?
Tôi đang trễ giờ làm và...
Tôi nghĩ cô thật sự
cần phải thấy thứ này.
Tommy, để Lenny yên.
Đừng để tôi gửi em đến
văn phòng thầy Voytek.
Đáng lẽ tôi đã cho
hiệu trưởng xem cái này,
nhưng tôi nghĩ tôi phải
nói cho cô đầu tiên.
Nó là cái gì?
Hôm qua tôi đã yêu cầu
các học sinh vẽ về
cái mà chúng muốn trở thành
khi chúng lớn lên.
Phần lớn chúng vẽ những thứ
mà bố mẹ chúng đã làm.
Nhưng cái này...
Tôi không hiểu.
Evan đã vẽ nó?
- Tôi có thể giữ bức vẽ được không?
- Oh, tất nhiên.
Um, vẫn còn một thứ nữa,
cô Treborn,
- Tôi thấy thật tệ ngay cả khi nghĩ đến.
- Cái gì?
Khi tôi hỏi Even về bức vẽ này,
uhm, nó không thể nhớ được
là đã vẽ bức tranh đó.
Con không muốn đi.
Con không thích nơi này, mẹ ơi.
Con thấy sởn *** ốc.
Con hứa sẽ không vẽ bất cứ
bức ảnh xấu nào nữa.
Con sẽ ổn thôi, được chứ?
Ông ấy chỉ muốn làm một vài
xét nghiệm, thế thôi.
- Oh.
- Con sẽ thích ông ấy.
Tốt lắm. Cháu làm rất tốt.
Chỉ cần cho tôi biết nó không
thừa kế căn bệnh của cha nó.
Tôi chắc kết quả xét nghiệm
sẽ lại là âm tính thôi.
Nhưng có một số thứ khác cô
có thể giám sát trí nhớ của cậu bé.
- Bất cứ thứ gì.
- Một tờ báo hàng ngày.
Chỉ cần cho cậu bé viết lại
mọi thứ mà cậu bé làm.
- Và sẽ có ích lợi gì?
- Nó có thể giúp thúc đẩy trí nhớ của cậu bé.
Xem thử nếu nó nhớ bất cứ
thứ gì mới vào ngày hôm sau.
Những kết quả xét nghiệm này
sẽ có trong vài ngày nữa
- và cô sẽ quay lại đây để lấy nó.
- Được rồi.
'Hôm nay, mẹ sẽ dẫn tôi đến
chơi với Kayleigh và Tommy.
Tôi sẽ gặp bố của họ và xem thử
một ông bố thật sự như thế nào.'
Tốt lắm, gặp lại sau.
Evan...
Evan, con làm gì với con dao đó thế?
Chuyện gì đã xảy ra?
Con yêi...
con đã làm gì với con dao đó thế?
Con không nhớ.
- Hey, Andrea.
- George.
Chào, anh bạn nhỏ.
Coi chừng bước chân.
Cám ơn, George.
- Không vấn đề gì.
- Đây là số văn phòng của tôi
trong trường hợp có
bất cứ vấn đề nào.
Và làm ơn giữ mắt đến nó vì...
Gì, cô đùa à?
Bọn tôi sẽ rất vui hôm nay,
phải không, thể thao chứ?
Được rồi, vui vẻ, con trai.
Mẹ yêu con.
- Tạm biệt.
- Tạm biệt, George.
Vào đi. Ngay sân sau.
Nó đến đây.
Evan, Evan, đoán xem?
Bố có một camera mới
và chúng ta sẽ làm một bộ phim.
Đúng vậy, Evan.
Và cháu sẽ là một ngôi sao.
Con nghĩ con mới là ngôi sao.
Hey, bố đã nói gì với con?
Giờ, Evan...
Cháu phải hứa
lời hứa tốt nhất,
siêu lừa bịp nhất của cháu
rằng cái này sẽ là một
bí mật nhỏ của chúng ta.
- Cháu nghĩ cháu có làm được không?
- Um-hmm.
Được rồi...
Cháu đang ở đâu?
Tất cả chúng ta đã đi đâu?
Bình tĩnh, nhóc, đứng yên đó.
Cháu đã ở một nơi khác.
Làm thế nào cháu lại ở đây?
Bỏ cái kiểu hành động như một đứa
thiểu năng đi, hoặc ta sẽ gọi cho mẹ cháu
và nói với cô ta cháu là đứa
nghịch ngợm như thế nào.
Kayleigh...
Kayleigh...
chuyện gì đã xảy ra?
Tin tốt là kết quả âm tính.
Tôi không tìm thấy bằng chứng
về tổn thương,
tụ máu hay khối u.
Nhưng ông phải có thứ gì đó
ông có thể làm tiếp chứ.
Nếu tôi đã đoán, tôi phải nói là chứng mất trí
tạm thời có thể liên quan đến căng thẳng.
Nhưng nó mới chỉ bảy tuổi.
Một đứa trẻ bảy tuổi thì liệu
có căng thẳng nào cơ chứ?
Rất nhiều. Có thể nó đã phải
trải qua nhiều vấn đề nghiêm trọng
về việc không có bố.
Cô đã nói là chứng bệnh đó
xảy ra lần gần nhất khi
nó gặp ông bố của bạn nó.
Hm, nó đã nói với tôi
là nó muốn gặp bố nó
- và tôi đã đưa nó đến đó.
- Nó rất đáng giá, Andrea.
Chúng ta có thể sắp xếp
một cuộc gặp gỡ có kiểm soát.
Một liều thuốc an thần kĩ lưỡng
cho Jason, một số bảo vệ,
Evan có thể đến thăm một lát,
và với một chút may mắn,
sẽ không có vấn đề gì
với người bố bị mất tích.
'Ngày 15 tháng Tư.
Hôm nay tôi sẽ được đi gặp bố.
Tên ông ấy là Jason
và ông ấy bị thần kinh.
Tôi hi vọng ông ấy sẽ
cho tôi gọi ông ấy là bố.'
Ý ông là bố sống ở đây?
Không phải trong cánh này,
thật sự, không.
Bây giờ nếu như bố cháu
có vẻ như đang buồn ngủ,
đó là do thuốc, được chứ?
Được rồi.
Chờ một lát, được chứ?
Không sao. Tôi sẽ không cắn đâu.
Cậu đã xem hình của tôi rồi,
phải không?
Uh-huh. Mẹ nói con có nụ cười
và tóc của bố!
Khôôôông!
Nó phải chết! Đó là cách duy nhất!
Jason, dừng lại!
Không!
Mọi việc sẽ ổn thôi
Mọi việc sẽ không sao.
Anh ấy bị thương rất nặng.
Lấy một cái cáng lại đây.
- Nhanh lên, đưa anh ta ra khỏi đây.
- Tôi rất xin lỗi.
Với một niềm hi vọng
chắc chắn và vững tin
về sự hồi sinh và
cuộc sống vĩnh hằng,
chúng tôi giao phó cho Đấng toàn năng,
người anh em Jason của chúng tôi,
Xin Ngài ban phước cho anh ấy
và giữ anh ấy,
Xin Ngài làm cho khuôn mặt
của anh ấy tỏa sáng trên đó,
và duyên dáng trên đó,
và cho anh ấy sự bình an. Amen.
Thôi nào, nó đâu rồi?
Chết tiệt, tao biết nó ở đâu đó dưới này.
Tommy, tao chán phải ê mông
trên này rồi. Mày xong chưa?
Đúng thế, mày đang tìm gì vậy hả?
Im đi, đít lợn. Và mày, giữ
con ngựa chết tiệt của mày đi.
Nó phải ở đâu đó dưới này.
Chúng ta phải chuồn sớm.
Nếu ông già bắt được chúng ta hút thuốc
dưới này, chúng ta sẽ chết.
Nào đi thôi.
Tao đã biết ông già có giấu
quả bom tấn dưới này mà!
Hãy thổi bay cái gì đó đi!
Chúng ta đến rồi, anh bạn.
Cái gì? Không đời nào.
- Tao sẽ không chạm đến thứ này.
- Chết tiệt mày không là.
Nếu bọn tao làm thì mày sẽ
ló mặt ra và chỉ điểm cho coi.
Lần này sẽ không như thế đâu, anh bạn.
Nhìn xem cái kíp nổ nhỏ xíu thế này.
- Tao sẽ bị chết.
- Không nhất thiết.
Mày đi được rồi.
Ít nhất là hai phút đó.
Cám ơn, bạn tốt.
Aw, vì Chúa, Lenny,
thằng óc nho, làm đi.
- Cám ơn.
- Mày có dái rồi đấy, anh bạn.
Có thế mà cũng lâu.
Cái quái gì thế? Đi nào!
Evan, lại đây.
Giúp tao đỡ hắn dậy!
Evan, quay mông mày lại đây
và giúp tao đỡ hắn dậy.
Cái quái gì đã xảy ra?
Chúng ta đang ở đâu?
Oh Chúa ơi.
Chúng ta đã làm gì thế này?
Evan, lại đây. Giúp tao.
Oh Chúa ơi, sao chúng ta có thể?
- Đi nào, nhanh lên!
- Khốn nạn, Lenny, chuyện gì đã xảy ra với mày?
Nó ổn. Nó sẽ không sao.
Mọi thứ sẽ ổn thôi.
Nó có bị sao không?
Tại sao nó không nói?
Nó đang bị sốc.
Chuyện gì thế?
Chuyện gì đã xảy ra?
Bọn cháu chỉ ở trong rừng
xây một pháo đài
khi Lenny bị ngất xỉu.
Một phút trước nó vẫn không sao,
và rồi người nó cứng như băng.
Phải không, các bạn?
Chuyện gì đã xảy ra, Evan?
Sự thật.
Con không biết.
Con không nhớ.
Có chuyện gì đó đã xảy ra.
Có chuyện gì đó làm nó bị như thế.
Con đã bị mất trí tạm thời.
Đừng cố dùng chứng bệnh của con
để bao che cho chuyện này.
Con không nhớ thật phải không?
Hít vào và thở ra.
Và giãn người ra.
Cậu đã hoàn toàn
chìm trong giấc ngủ.
Thư giãn.
Tôi muốn cậu đưa tôi đến lúc
cậu ở trong rừng cùng với Lenny.
Nghĩ về nó như một bộ phim.
Cậu có thể tạm dừng, tua lại,
hoặc quay chậm bất cứ
chi tiết nào cậu muốn.
Hiểu chứ?
Vâng.
Giờ cậu đang ở đâu?
Tôi đang đứng kế bên Kayleigh.
Tay tôi đang bịt tai cô ấy.
Cậu có làm đau cô ấy không?
Không, tôi đang bảo vệ cô ấy.
Được rồi.
Giờ di chuyển tiếp nào.
Cậu thấy gì?
Tôi thấy một chiếc xe hơi.
Đúng rồi, Evan,
kể cho tôi về chiếc xe.
Tiếp tục đi.
Không có gì làm hại cậu đâu.
Nhớ rằng, nó chỉ là một bộ phim.
Cậu hoàn toàn an toàn.
Tôi không thể...
Chiếc xe biến mất và bất ngờ...
Tôi đang đứng trên khu rừng.
Chiếc xe không biến mất, Evan.
Bộ phim trong đầu cậu
chỉ bị đứt, vậy thôi.
Giờ kể cho tôi về chiếc xe.
Tôi không thể!
Nó đang đến...
Chống lại nó, Evan, nhanh lên.
Nó đang đến!
- Ôi Chúa ơi!
- Tôi đếm đến 10,
- cậu sẽ thức dậy với một cảm giác mới...
- Ông đang làm gì thế?
...và ghi nhớ mọi thứ
mà chúng ta đã nói về.
Chuyện gì đang xảy ra?
Dừng lại đi!
Một, cậu đang thức dậy. Hai, đôi mắt
cậu không còn cảm thấy nặng trĩu nữa.
- Năm, sáu.
- Tỉnh dậy!
- Cố lên, Evan, tỉnh dậy! Chín, 10.
- Tỉnh dậy!
Ôi Chúa ơi.
Chuyện gì đã xảy ra?
Có được không?
Được rồi, cám ơn mẹ.
Gặp lại mẹ sau.
Lau cái vẻ mặt buồn như đít
ra khỏi mặt của mày đi
trước khi mày làm bọn mình bị bắt.
Mày không thấy cách mẹ Evan
đã nhìn mày sao?
Xin lỗi.
Được rồi, có ai nói cho tớ biết
chuyện quái gì đã xảy ra
với cái hộp thứ thế?
Đừng bao giờ mang cái thứ
rác rưởi đó lên một lần nữa.
Không bao giờ!
Đi thôi.
Em không sao chứ?
Holy ***!
Nhìn cái thằng mập đó kìa!
Hắn có núm vú còn
to hơn cả mẹ của Lenny.
- Shhh!
- Im đi, cha mập.
Không ai nói chuyện với ông.
Anh xin lỗi, Kayleigh,
đó là một ý tồi.
Anh thật sự không nhớ được
chuyện gì đã xảy ra sao?
Anh thật may mắn.
Nhìn này, mọi thứ sẽ không sao.
Lenny sẽ ổn thôi. Rồi em sẽ thấy.
Xin lỗi.
Đó không phải lỗi của anh.
Bà Kagan đã gọi cho bố
và đổ lỗi cho bọn em
về chuyện đã xảy ra với Lenny.
Bố em đã làm thế sao?
- Em đáng phải chịu hơn thế.
- Em đang nói về cái gì thế?
Cái em đáng nhận là có một
người anh và người bố tốt hơn.
Tất cả những điều họ làm với
em như rác rưởi ấy.
Em thật sự không biết
em xinh đẹp như thế nào sao?
Bọn mày đang làm cái quái gì thế hả?!
Mua bắp rang.
Còn mày đang làm cái quái gì hả?
- Whoops.
- Em không thể tin được anh lại làm thế.
- Nó là một thằng du côn.
- Sao anh không thổi kèn luôn đi?
Em không thể tin là anh đã làm thế.
Dừng lại đi!
Không được đánh anh ấy.
Mày bị sao vậy hả?
Có ai không, làm ơn giúp chúng tôi.
Được rồi, đủ rồi, nhóc con.
Mày ra khỏi đây.
Đuổi nó đi! Đuổi nó đi!
Trong một diễn biến khác,
thị trấn bình yên của Briarville
đã bị rung chuyển vào sáng nay
sau một hành động phá hoại đáng sợ.
Trong khi giới cảnh sát
vùng ngoại ô New York tin rằng
việc này chỉ là đơn giản là một trò
đùa dại bọn tội phạm chưa thành niên,
vụ thảm kịch rõ ràng
đã tàn phá cộng đồng.
Giờ đã là hậu quả nặng nề
của một vụ nổ rất mạnh
tin là được gây ra bởi một
số lượng không rõ thuốc nổ.
Cảnh sát không có đầu mối,
không tình nghi và không động cơ...
Ngủ ngon.
Chúng ta sẽ chuyển nhà.
Anh không thể tin
Tommy vẫn còn hận anh.
Nó biết anh sắp chuyển đi,
phải không?
Anh ấy thật sự đã hành động
rất lạ thời gian gần đây.
Anh ấy thậm chí sẽ không
thèm nhìn vào mắt em nữa.
Vịt, họ đến đấy!
Có phải mẹ anh đã nói
là Lenny không sao cả?
Nó chắc thế. Ý anh là,
họ cho nó xuất viện mà, phải không?
Mừng trở về nhà.
Tớ nghĩ cậu sẽ thích một ít không khí
trong lành cho một sự thay đổi.
- Tommy không đi với các cậu à?
- Không. Có vẻ hay.
Vậy, cậu đã làm gì ở đó?
Nó thật kinh khủng.
Cậu không thể ngủ được bởi vì
mọi người la hét suốt cả đêm.
Tớ không bao giờ muốn trở lại đó.
Anh có nhìn thấy điều đó không?
Có, có cái gì đó với khói?
Crockett!
Mày đang làm gì với con chó của tao?!
- Nhìn xem mày đã khiến tao làm gì!
- Mày có bị cái quái gì không hả?!
Kayleigh. Oh, Chúa ơi,
dậy đi, làm ơn tỉnh lại đi.
Tỉnh lại đi, xin em đấy!
Tỉnh lại đi!
Sao mày không mẹ kiếp hôn nó đi,
Hoàng tử thúi?
Ow.
Anh đã ngất bao lâu rồi?
Kayleigh, có chuyện gì sao?
Oh chết tiệt.
Mẹ xin lỗi.
Nhất.
Hết giờ. Đặt bút xuống
và nộp tập xanh của các bạn
lên bàn tôi trước khi rời khỏi phòng.
Anh cũng vậy, anh Nelson. Mọi người
đều có thời gian như nhau, ở đây.
Anh thế nào, Evan?
Em không biết. Có lẽ em có một chút
nhầm lẫn trong các câu chuyện.
Was it Pavlov that conditioned
his dog to lick his nuts?
Typical psych major,
a complete wise-***.
Và đồ án sắp tới của anh thế nào?
Anh vẫn dự định sẽ thay đổi cách chúng ta
hạ thấp quan điểm của các nhà khoa học
- về sự đồng hóa bộ nhớ ?
- Thật sự là không có lựa chọn.
Oh, trời, có mùi gì như
dầu hắc và phân ở đây.
Cricket, đây là bạn cùng phòng
tử tế tốt bụng của anh, Evan.
Phải rồi...
anh chính là thằng
mẹ kiếp đã cho một quả trứng ngỗng
lên bài thi nhân chủng học
cuối năm của tôi.
- Gặp sau, Thumper.
- Tạm biệt.
Cây hàng chết tiệt.
- Wow, cô nàng dễ mến, anh bạn.
- Tôi tìm thấy áo anh rồi, anh giai.
Oh, phát ớn với cậu.
Được rồi, anh bạn, cho cậu đó.
Cậu làm tôi buồn nôn.
Tại sao, anh đã làm gì,
kiểm tra cuối kì điểm cao à?
Không.
Còn hơn thế nữa,
bảy năm, không mất trí tạm thời.
Chết tiệt, anh giai,
nào làm thôi!
- Oh, được rồi!
- Được rồi! Lại đây và lấy nó.
Nhẹ tay với tôi! Nhẹ tay thôi!
Tôi đang bị đau. Tôi nhạy cảm lắm.
Con nhỏ đó đã bóp dái
hay thổi kèn chưa?
Hay.
Nhìn thằng cha đó kia.
Mẹ kiếp cút ra khỏi quán bar của tao.
Vậy, ai trong các anh
có thú nuôi là giun thế?
Lũ giun, số nhiều!
Ah. Nó thật gớm guốc.
Nói với anh ấy về điều đó.
Anh ấy bị mê tín.
Quan sát nó. Đó là một
dự án tâm lý thực tế.
Đó là một nghiên cứu
về giảm trí nhớ.
Tốt hơn là giải thích trước khi tất cả
sự kích động này làm em đau tim.
10 đô nói nó ăn cả sàn nhà.
Hm, nếu anh có thể tìm ra
làm thế nào các kí ức hoạt động
trong một con sâu đơn giản,
nó sẽ giúp anh hiểu được
sự phức tạp...
trong bộ não con người.
Để tôi đánh cú này.
- Mẹ kiếp, thằng lập dị?!
- Mẹ mày...
Hm, tôi đoán
đó là trò chơi của cậu.
Đi, em vào đi.
Có mùi gì như tình dục ở đây.
Phải, Thumper đã có một
buổi chiều khó bận rộn.
Anh đùa sao? Hắn quá mập.
Phải.
Hm, anh đoán hai người đó
đã đi được khá xa rồi.
- Em muốn uống bia chứ?
- Vâng.
Anh có hương, nến thơm
hay gì đó không?
Được rồi.
Whoa, không.
Let me put this away.
Phần lớn các anh chàng thường
giấu sách đen dưới giường họ.
Còn tất cả anh có là sách chữ?
Ừ, chúng là nhật kí của anh.
Anh bắt đầu viết chúng
từ khi anh bảy tuổi.
Wow.
Đọc cho em một số đi.
Anh chắc có thể đem một vài thứ
ra khỏi cái này.
Đó là tất cả anh đã nói.
Bắt đầu nào.
'Nó giống như tâm trí của tôi từ chối
để tin rằng những gì tôi nhìn thấy.'
'...Nghe Crockett rên la thảm thiết.
Chỉ viết về nó cũng đủ
khiến tôi rùng mình.'
Tiếp đi. Tiếp tục đi.
'Giống như Tommy
đã phát rồ hay gì đó.
Có một sự căm ghét trong
đôi mắt của nó mà...'
Anh không sao chứ?
Tôi đang ở đâu?
Có chuyện quái gì đang xảy ra?
Tôi không thể mở nó ra!
Thả ra hay tao sẽ rạch cổ mẹ mày
trong khi bà ấy đang ngủ!
Uhh! tớ tóm được nó rồi, Lenny.
Hãy cứu Crockett!
Nghe tao nói đây, Evan,
và mày hãy nghe tao thật kĩ.
Có hàng triệu đứa em gái
khác trên thế giới này,
vậy tại sao mày lại
chơi em gái của tao?
Không sao cả.
Nó chỉ là một giấc mơ
Uh-huh...
nó không giống như một giấc mơ.
Có lẽ vì chúng
không bao giờ như thế.
Vậy, Sở Khanh, anh đã trôi qua
tất cả các ngày của anh?
Lenny...
hey, mẹ có một bất ngờ cho con.
Con sẽ không bao giờ
đoán được ai đang ở đây.
Hey, là tôi... Evan.
Anh đang làm việc gì ở đó?
Một người mẫu?
Nhìn này, uh...
tôi có thể thấy là cậu đang bận,
vậy nên tôi sẽ cố thật nhanh.
Cậu có nhớ, uh...
cái ngày ở bãi thuyền cũ
khi chúng ta còn bé?
Tôi chỉ hi vọng là cậu
có thể giúp tôi nhớ lại.
Như là, bất cứ chi tiết
nào về nó hoặc...
Tôi đã không thể cắt được sợi dây.
Phải...
tốt lắm. Um...
còn gì khác không?
'Thả ra hay tao sẽ rạch cổ mẹ mày
trong khi bà ấy đang ngủ!'
Uh...
Jesus Christ.
Nó thật sự đã xảy ra.
Wow, uh...
Wow, Lenny, tôi...
'Mày đi một bước nữa
và tao thề đó sẽ là bước
cuối cùng của mày, mẹ kiếp.'
'Điều cuối cùng tôi nhớ
trước khi bị mất trí
là đã dùng tay tôi
bịt tai của Kayleigh.
Tôi nghĩ rằng tôi đã
tập trung vào tay cô ấy
trên tay tôi hơn là cái hộp thư...
ở bên đường.'
Có thể nó đã tuột ra,
phải có ai đó kiểm tra nó?
Phải, mày làm đi, Lenny.
Mày đi một bước nữa và tao thề
đó sẽ là bước cuối cùng của mày, mẹ kiếp.
Ugh!
Mẹ!
Cái gì đây?
Huh? Cái gì đây?
Muốn lấy thư không?
Con gái dễ thương của mẹ thế nào?
Con gái dễ thương của mẹ thế nào?
Con cần một thay đổi,
phải không, con yêu?
Con muốn mở nó không?
Con muốn mở nó không?
- Oh Chúa tôi!
- Chết tiệt!
Chạy!
Mẹ mày, Lenny, chạy mau!
Lenny, chạy mau!
Chạy mau, Lenny, đi thôi!
Không, cưng. Là ngón tay
của anh trong lỗ của em.
Christ, anh bạn.
Tỡm thật!
Cái quái...?
- Alo.
- Alo. Ai đó?
Bà Kagan, um,
là Evan... Treborn.
Tôi hi vọng anh biết anh đã làm
Lenny suy sụp như thế nào.
Vâng, tôi... nghe này,
tôi thật sự xin lỗi về điều đó.
Tôi phải mất hơn một giờ để dọn sách
cái đống hổ lốn mà anh đã gây ra.
Tôi có thể nói chuyện
với Lenny được không?
Đừng gọi đến đây.
Mẹ.
Mẹ không thể giúp gì được
Mẹ chỉ tự hào về con.
Hey, bố... bố đã...
Jason đã được điểm tốt chưa?
Ôi, ông ấy đã được nhiều điểm A
mà không cần chạm vào quyển sách.
Đó là một trong những khu vực bộ nhớ
của ông ấy mà không bao giờ bị lỗi.
Ông ấy đã bao giờ
nói rằng ông ấy, như là...
đã tìm ra cách gợi lại
kí ức bị mất của ông ấy
như là nhiều năm sau khi ông ấy
bị mất trí tại địa điểm đầu tiên?
- Sao con lại hỏi vậy?
- Không, con chỉ tìm hiểu ông ấy đã từng
mẹ biết đấy, như là bộ não và tất cả
nó giống như, nghĩ rằng
ông ấy có thể đã tìm ra
một cách để nhớ lại
mọi thứ mà ông ấy đã quên.
Hm, khi ông ấy bằng tuổi con...
gần như chính xác là bằng tuổi con
cũng đã từng nghĩ về điều này,
ông ấy nói ông ấy đã tìm ra một cách
để nhớ lại quá khứ của ông ấy.
Mẹ không thể nói chúng
là những kí ức thực sự
hay chỉ là tưởng tượng
của ông ấy.
Rồi, ngay trước khi nó tệ đi,
ông ấy...
đã thể chế hóa,
ông ấy nói ông ấy có thể...
Cái gì?
Cái gì?
Cái gì... ông ấy đã làm gì?
Đã quên nó.
Không gì cả.
Ông ấy đã quá ốm sau đó.
'Tôi không bao giờ muốn
đóng phim nữa, không bao giờ.
Tôi lạnh cóng, vì vậy
tôi muốn mặc quần áo.
Ông Miller đã cởi áo tôi ra.'
Anh đang làm cái quái gì thế?
Shhh, tôi cần yên tĩnh một chút.
Anh bị đần hay bị gì vậy, anh bạn?
Có thể có một lý do
anh đã từ chối
con ả da trắng mặc
đồ bó ngày hôm đó.
Tôi đã nghĩ anh đang làm gì
hai lần rồi.
Anh có thể mẹ kiếp thức dậy
nhiều hơn là anh bây giờ đấy.
- Mẹ kiếp nhiều hơn tôi bây giờ?
- Không, tôi...
Cậu nghĩ cậu biết rõ tôi?
Tôi còn không biết về mình!
Whoa!
Tôi xin lỗi.
Không, là lỗi của tôi.
Chúng ta có thể trải qua
một ngày chết tiệt
mà các người không
làm vỡ thứ gì không hả?
Hey.
Evan.
Oh Chúa ơi.
Đã lâu lắm rồi.
Anh đã ra sao?
Như cũ, như cũ, em biết chứ?
Không, em không biết.
Nhắc lại em đi.
Uhh, hmm...
Anh sẽ đến State bây giờ.
Nó sẽ tốt thôi. Mẹ anh khỏe.
- Anh không biết.
- Anh muốn một điếu chứ?
- Không, kể từ khi chúng ta còn nhỏ.
- Không sao?
Em đã bỏ thuốc cả trăm lần rồi.
- Em đi bộ về nhà sao?
- Uh-huh.
- Em đi cùng em được chứ?
- Chắc rồi.
- Oh Chúa ơi.
- Vậy...
Tommy thế nào?
Hm, họ đã giữ anh ấy
trong trại một vài năm,
nhưng giờ anh ấy đang làm việc
ở ngoài tại Dale's Auto Body.
Rất tốt.
Vẫn sống với bố em chứ?
Không.
Em sống tự lập từ lúc 15 tuổi.
Chắc phải lấy nhiều can đảm.
Không nếu như anh nhớ lại bố em.
Hm, em có thể chuyển đến
sống với mẹ em?
Không, bà ấy đã tái hôn.
Không còn đủ phòng.
Sao cũng được.
Hm nhìn này, lý do
anh trở lại thị trấn
là để nói chuyện với em.
Với em? Vì sao?
Hm...
em có nhớ lúc chúng ta còn bé
và anh thường hay bị mất trí?
Vâng, tất nhiên.
Hm, một số những kí ức đó
anh đã nhớ lại được.
Và anh chỉ...
Anh chỉ muốn nói chuyện với em
về một trong số đó nói riêng.
Hm, em sẽ cố nhớ.
Khi chúng ta còn nhỏ, uh...
bố em đã làm một bộ phim
về Robin Hood... hay gì đó.
Anh muốn biết gì, Evan?!
Là... ông ấy đã...
Có chuyện gì đã xảy ra
dưới tầng hầm?
Nhìn này, chuyện đó đã lâu lắm rồi.
Anh biết.
Đó là tất cả lý do
anh trở lại đây sao?
Để hỏi những câu hỏi
ngu xuẩn về Robin Hood sao?
Không, anh...
Anh chỉ nghĩ có chuyện gì đó
thật sự tệ có thể đã xảy ra.
Có ý nghĩa gì cho bất cứ điều này?
Nhìn này, dù chuyện gì đã xảy ra
cũng không phải là lỗi của chúng ta.
Chúng ta còn nhỏ. Ý anh là, đã không có
điều gì mà chúng ta có thể làm xứng đáng...
Im đi, Evan!
Anh đang phí nước bọt đấy!
Em không thể ghét bản thân mình
vì bố em là một thằng xoắn quẩy.
Anh đang cố thuyết phục
ai đấy, Evan?
Anh trở lại đây bằng mọi cách
để khuấy tung đống rác rưởi của tôi
chỉ vì anh có một kí ức hỏng sao?
Gì đây, có phải anh muốn tôi
chỉ cần khóc trên vai anh
và nói với anh mọi thứ
rồi sẽ tốt hơn sao?
Mẹ kiếp anh, Evan!
Không có gì tốt đẹp hơn cả, được chứ?
Không có thứ gì tốt đẹp hơn cả.
Anh biết không, nếu tôi đã từng
tuyệt vời như vậy, Evan
tại sao anh đã không gọi cho tôi?
Tại sao anh bỏ lại tôi
thối rửa ở đây?
When he was your age... almost exactly
your age, come to think of it...
he said he figured out a way
to remember his past.
Có vài thằng bóng
để lại tin nhắn cho anh.
Cậu có thể ngửi được
cái phòng tắm đấy.
Chào, Evan, đây là Giáo sư Carter.
Tôi đã tự hỏi tại sao anh không
nộp bài luận của anh chiều này.
Tôi đã hơi lo lắng một chút.
Gọi cho tôi để sắp xếp lại.
Mày đã nói gì với
em gái tao, mẹ mày?
Tối hôm qua nó đã khóc với tao
trên điện thoại hơn một tiếng.
Nó nói mày đã đến và
đã gặp nó tối qua.
Nó...
mẹ kiếp nó đã tự tử tối nay.
Nó chết rồi...
và mày cũng thế!
'Nếu vết sẹo trên bụng của tôi
không đến từ hư không,
thì có thể bố tôi không điên
như mọi người đã nghĩ.
Nếu tôi có thể bị những vết xẹo,
liệu tôi có sức mạnh để chữa lành chúng?
Còn những vết xẹo của Kayleigh thì sao?'
'Tôi không bao giờ muốn
đóng phim nữa, không bao giờ.
Tôi lạnh công, vì vậy
tôi muốn mặc quần áo.
Nhưng ông Miller đã cởi áo tôi ra.'
Chú có một ý kiến.
Chúng ta cùng xuống tầng hầm nào.
Nó sẽ giống như một cái
ngục tối hơn dưới đó.
Một chút ánh sáng ở đây
Huh?
Hey, giờ tao đã nói với mày những gì
về việc giữ cánh cửa đóng?
Nhưng con muốn xem.
Mày sẽ thấy nắm đấm của tao
sau hai giây nữa
nếu mày không làm theo
những gì tao bảo mày.
Giờ, trong phần này của câu chuyện,
Robin Hood vừa cưới Maid Marian
và họ phải hôn và giao phối,
giống như người lớn làm.
Vậy nên, cởi áo con ra, Kayleigh.
Nhanh nào, giống như
khi chúng ta đi tắm.
Đừng có lì lì ra như thế.
Cháu cũng vậy, Evan.
Nhanh nào, làm đi. Làm đi.
Chúng ta đang đóng một bộ phim.
Bịt tai em lại.
Mấy giờ rồi?
Là lúc cháu phải làm
những gì ta bảo cháu làm.
Trả lời sai, thằng khốn!
Đây là thời điểm rất cần
sự tính toán của ông.
Trong 30 giây nữa, ông sẽ phải
mở một hoặc hai cánh cửa.
Cánh cửa đầu tiên sẽ mãi mãi
làm đau máu mủ và ruột thịt của ông.
Cái gì... cái gì đang xảy ra?
Ông sẽ làm như thế nào?
Nó sẽ thay đổi con gái của ông
từ một đứa bé xinh đẹp
thành một cái vỏ trống rỗng
mà chỉ có khái niệm về niềm tin
bị phản bội bởi chính
người cha bệnh hoạn của mình!
Rút cuộc...
nó sẽ dẫn cô ấy đến cái chết.
- Làm tốt lắm, ông bố.
- Mày là ai?
Hãy nói rằng ông đang
chăm chú theo dõi, George!
Lựa chọn khác của ông là
đối xử với Kayleigh như...
nói như một người cha âu yếm
đối xử với con gái của ông ấy.
Nghe rất ổn với ông, phải không bố?
Đúng.
Nghe cho rõ đây, thằng khốn.
Ông còn làm thế này lần nữa,
tôi sẽ thiến ông luôn đấy.
Những gì ông cần làm là
kỉ luật lại con trai ông Tommy,
bởi vì thằng nhóc đó
là một thằng chó đẻ tàn bạo.
Điều cuối cùng.
Đừng bao giờ chạm vào tôi nữa!
Ta... ta sẽ không.
Ahhh!
Nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa!
Crockett!
Kayleigh, anh không thể tin
là em đến!
Anh nghĩ em bắt được một con!
Kiểm tra ngôi nhà mới
của chúng ta nào.
- Mãi mãi.
- Địa ngục hay vực sâu.
Anh yêu, anh có sao không?
Oh Chúa ơi, Evan,
anh bị chảy máu.
Kayleigh, em vẫn... Em...
Không thể tin được.
Hm, cám ơn. Đi lau sạch máu
và trở lại giường với em.
Ohh. Quần áo anh đâu rồi?
Đó là quần áo của anh, ngốc ạ.
Phòng tắm ở...
Nhanh lên. Em muốn làm nhanh
một cái trước khi đi học.
Cái gì?
Thật đéo thể nào tin được.
Được rồi.
Tôi ước tôi có thể cho đó là anh
phấn khích quá đến nỗi chảy máu mũi.
Xin lỗi, uh, tôi đã
không thấy cô ở đó.
Cái gì?
Cô là cô gái đã quan hệ
tình dục với Thumper.
Cái gì?
Và tên cô là Gwen.
Tôi biết cô.
Nghiêm túc chứ, Evan,
lau sạch vết máu đi.
- Chào.
- Chào.
Hey, um...
đừng cười khi
anh hỏi cái này, nhưng...
em có nhớ lúc bố em
mới mua camera không?
Gì thế, anh bạn?
Có, um...
Em nghĩ ông ấy đã có nó
như là ngày đầu tiên
rồi sau đó đem cho nó đi
hay đại loại thế.
Mà vì sao nó lại làm em buồn cười?
Anh không biết.
Chỉ hơi lạ một chút.
Anh giống như một thằng ngốc.
Vậy em sẽ gặp lại anh tối nay.
Đồng ý.
- Andrea...
- Evan...
- và Chuck...
- hiện không có ở nhà.
Bạn biết làm gì rồi chứ.
Uh, hey, Mum.
Là con. Và hey, Chuck.
Ah, con chỉ gọi để chào mẹ,
con đoán vậy.
Gọi lại cho con.
Hey, Thumper, cậu có biết
đây là lúc nào không, anh bạn?
Có vấn đề gì sao,
anh mất cái Rolex hả?
Mẹ mày, thằng điên!
Hãy nhớ rằng, mọi người,
chỉ có thêm hai tuần nữa
cho đến khi dự án tâm lí
của các bạn kết thục.
Uh, về bài luận văn,
tôi đã nhỡ tuần trước,
chúng ta vẫn còn thời gian,
phải không?
Và anh là?
Evan... Treborn.
Hm, câu trả lời là không, anh Treborn.
Giờ xin hãy ngồi vào chỗ.
Bài kiêm tra sắp bắt đầu.
Được rồi, ngồi xuống, mọi người.
Bài kiểm tra sẽ bắt đầu
trong một phút nữa.
Bỏ ta ra, thằng khốn.
Anh còn làm như thế lần nữa.
Evan, cậu kích động quá.
Cậu đã học bài chưa?
Oh, uh...
chúng ta sẽ tìm ra
Tớ thì không.
Chết tiệt!
Là những câu trả lời sao?
Chết tiệt, Evan, giấu nó đi.
Hey, uh...
Tôi muốn làm điều gì đó
đặc biệt cho Kayleigh tối mai.
Uh, vậy nếu tôi đã nói là tôi cần
một số sự giúp đỡ của cậu
và những người anh em...
Tớ sẽ nói, 'thổi tớ đi'.
Để một vài người thế mạng làm nó.
- Phải, thế mạng.
- Đúng rồi.
Các bạn có thể bắt đầu.
Oh, tuyệt thật.
Oh Chúa ơi.
Anh học ở đâu những tư thế mới này thế?
Sao?
Nó... nó hơi lạ, phải không?
Phải, nếu anh gọi đạt
nhiều cực khoái là lạ.
Alo?
- Kệ họ.
- Alo?
Oh.
Em nghĩ gì về chuyện của chúng ta
nó làm chúng ta hoàn hảo như vậy?
Ý anh là...
tại sao em đã lén
đến thăm anh sau khi
anh chuyển đi?
Vì em nhớ anh.
Gì cơ, anh nghĩ là bố em ngăn
không cho em đi gặp anh sao?
Ông ấy sẽ làm gì nào?
Oh, kì lạ thật.
Ngón chân em tê cứng.
Em có nghĩ chúng ta sẽ
ở bên nhau mãi mãi không?
Đó có phải là một kế hoạch không?
'Địa ngục hay vực sâu'?
Phải.
Phải, đó là...
Anh chỉ muốn chắc chắn.
Phải, đó là một kế hoạch!
Được rồi, uh...
tất cả các bạn cùng tới, các bạn biết
các bạn phải làm gì cho tôi rồi.
Thế mạng, uh...
chúng tôi là những người
thế mạng, thưa ông.
Uh, anh Evan, thưa ông.
Anh đùa tôi đó sao?
Cái gì?
Anh đã nói gì với tôi?
Anh biết gì không, nói cho tôi
một số kí tự Hi Lạp. Nói tôi nghe thử!
- Uhh-uhh.
- Uhh-uhh.
- Alpha, beta...
- Alpha, beta, gamma, delta...
epsilon, zeta, eta, theta,
iota, kappa, lambda, mu, nu, xi,
omicron, pi, rho, sigma, tau,
upsilon, phi, chi, psi, omega, thưa ông.
Có lẽ đó là chúng. Mẹ kiếp
đừng nhìn thẳng vào tôi, nhìn xuống.
Uh...
được rồi, um...
vậy, các anh... các anh thế mạng
các anh biết những gì
các anh cần làm cho tôi.
Và các anh đi tặng quà
và nếu có ai đó
có vấn đề gì với các anh,
các anh hãy nói với họ
là tôi nói không sao.
Cái gì?
Gửi cái này, đồ ngu.
Em không hiểu.
Anh đang dẫn em đi đâu?
Anh sẽ không nói đâu.
Oh Chúa ơi!
Wow, nó thật đẹp.
Tiếp tục nào, ngồi xuống.
Cám ơn anh.
! You gave us
some place to go!
! I never said
thank you for that...!
Sao anh làm những điều này cho em?
Khi anh thức dậy vào sáng nay...
Anh đã thấy nụ cười của em.
Nụ cười đó.
Và anh đã biết
rằng anh sẽ dành phần đời
còn lại của anh
bên em.
! Now I'll never
have a chance!
! May angels
lead you in...!
Tớ đã tìm cậu khắp nơi,
anh bạn.
Có ai đó đã biến xe cậu
thành đồ phế thải rồi.
Cái quái...
Ai đã làm điều này?!
Ai đã làm điều này?!
Có thể là lũ Beta mất dạy.
Không, không, không.
Làm sao ai đó có thể
làm điều này rồi bỏ đi
ngay trước cửa kí túc xá chứ?
- Anh bạn, cái gì thế, một vòng cổ chó?
- Tommy.
Đừng.
Anh ấy có thể nhìn thấy.
Là lỗi của em.
Đáng lẽ em phải nói với anh là
anh ấy đã được thả ra vài tuần trước.
Đúng, nó có thể sẽ tốt hơn.
God.
Thứ này sẽ tốt đây.
Có thể một trong số
mọi người ở đây có súng.
Evan, đừng đùa như thế!
Anh ấy sẽ không làm hại anh,
được chứ?
Anh ấy chỉ cố dọa anh
tránh xa khỏi em.
Hắn đã giết con chó của anh.
- Em không nhớ sao?
- Evan, đó không phải là lỗi của anh ấy.
Anh biết anh ấy xấu xa
như thế nào khi chúng ta còn bé.
Oh không, đừng nói với anh
đó là do hắn không được dạy dỗ.
Em chỉ cần tránh ra một bên.
Bố em đã không bao giờ
đặt một bàn tay lên người em.
Nó giống như một nhát dao
đối với Tommy.
Được rồi. Được rồi. Uh...
Chúng ta sẽ để cho bảo vệ
xử lý chuyện này. Được chứ?
Anh biết gì không?
Em nghĩ em nên ngủ một mình.
Không, em không được ở một mình.
Anh sẽ ở cùng với em.
Evan, em chỉ... em không muốn
Tommy thấy chúng ta ở cùng nhau
ngay lúc này.
Không, anh đã mất em một lần
và anh sẽ không để mất em lần nữa.
Anh đã mất em một lần.
Ý anh là gì?
Evan, anh chưa từng mất em.
Anh đang nói về cái gì thế?
Chúa ơi, anh đã hành động
rất lạ thời gian gần đây.
Nhìn này, xe của anh đã bị phá, được chứ?
Và anh đang điên lên được đây.
Em biết điều đó, nhưng...
nhưng giọng của anh đã thay đổi.
- Anh thậm chí chưa bao giờ đi như vậy.
- Cái gì, anh đi khác sao?
Ý em là, bữa tối hôm nay,
nó đã rất đẹp. Rất lộng lẫy.
Nhưng nó không giống anh.
Anh không thể làm gì đó
hay ho với em sao?
Chờ đã...
có phải là áo khoát của anh không?
Tommy!
Mày đứng xa bọn ta ra,
mẹ kiếp thằng bệnh hoạn.
Oh, vứt cái 'bọn ta' vào thùng rác đi.
Như là tao đã từng muốn đặt
một tay lên em gái của tao.
Mày đang làm rất tốt đấy, Evan.
Mày có một cuộc sống tốt đẹp,
mày có những người bạn tốt,
chưa kể là mày còn đang
ngủ với em gái của tao.
Không được một mảnh mông ghẻ nào
nếu tao nói về bản thân tao.
- Im đi, Tommy!
- Oh, thôi nào. Đó là một lời khen.
Mày đang làm gì ở đây, thằng kia?
Cái quái gì thế hả?
Oh, nó không đủ tốt khi tất cả mọi người
trên thế giới mẹ kiếp đều yêu mày sao?
Nhưng mày đã lấy đi mất thứ
duy nhất trên Trái đất này
mà không nghĩ rằng tao
là một cọng rác rưởi sao?
Anh biết em yêu quí anh.
Không ai nghĩ anh là
cọng rác cả đâu, Tom.
Vậy mày đã nói cái gì khi nãy nhỉ?
Tao nghĩ tao nghe là 'thằng bệnh hoạn chết tiệt'
Đừng! Tommy!
Dừng lại đi!
Dừng lại!
Dừng lại! Oh lạy Chúa!
Dừng lại đi!
Oh Chúa ơi!
Oh!
Không, Evan!
Dừng lại đi!
Dừng lại ngay!
- Anh sẽ giết anh ấy mất!
- Hắn là một thằng điên chết tiệt!
Đừng làm thế, em xin anh!
Mày đã hủy hoại cuộc sống của Lenny!
Mày đã giết chết Crockett!
Mày đã giết người phụ nữ
và đứa bé đó!
Giờ mày lại định giết tao.
Mẹ kiếp mày định giết tao!
Oh lạy Chúa!
Oh lạy Chúa,
anh đã làm gì thế?
Oh Chúa ơi!
Mày đó, thằng chó!
Lần đầu hả?
Vâng.
Tốt hơn là không nên
mất dạy, anh bạn.
Cậu sẽ bị xỏ vào hành lý
của ai đó nếu như thế.
Anh có thể bảo kê cho tôi không?
Bản thân Chúa Jesus
cũng không thể làm tôi đứng lên
chống lại những người anh em.
Nhìn này, anh bạn...
khi họ đến đây,
cậu nên đi đâu đó
trong đầu cậu, anh bạn.
Ở một nơi khác.
Lê mông mày ra sau.
Yo, đưa tao cái đó.
Mẹ đã nói chuyện với luật sư của con.
Và ông ấy nói ông ấy chắc chắn
có thể đưa con ra khỏi trại giam.
Nếu như con chỉ là nạn nhân...
Mẹ...
Con sẽ ở đây bao lâu?
Mẹ không biết.
Những việc này mất thời gian.
Còn những quyển nhật kí?
Mẹ có mang theo những quyển
mà con đã yêu cầu không?
Mẹ tìm thấy đây hai quyển.
Những cái khác vẫn còn ở trong kho.
Mẹ! Con...
Con cần tất cả chúng,
tất cả chúng.
Mẹ sẽ mang chúng đến cho con,
nhưng ngay lúc này, con cần
tập trung vào vụ án.
Xin con đấy.
Được rồi.
Mẹ đúng.
Còn Kayleigh?
Cô ấy có ổn không?
Hãy nói với cô ấy là con xin lỗi.
Hết giờ.
Mẹ sẽ không để mất
con đâu, con trai.
Hứa với mẹ là con sẽ kiên trì.
Liếm cây hàng của tao hoặc là
máu sẽ chảy trên người mày.
Chúng là của tôi...
Thôi nào!
Mẹ kiếp lùi lại!
Kết thúc rồi, các cô!
Đưa thằng cặn bã này
về phòng của hắn.
Đi nào!
Nhanh lên, đi mau!
Bọn tao sẽ gặp lại mày sau
hoặc ngay tối nay, em gái.
Let's go, let's go, let's go!
Nhanh nào, Reese.
Anh là người mộ đạo, Carlos,
anh tin vào tất cả những điều đó,
Chúa làm việc
theo những cách bí ẩn?
Thẳng thắn, anh bạn.
Bởi vì tôi nghĩ Chúa đã gửi tôi
đến phòng giam của anh là có lý do.
Vì anh có thể giúp tôi.
Vớ vẩn.
Tôi đã biết cậu là một
thằng điên, anh bạn
Tôi không có vớ vẩn với anh.
Chúa đã nói chuyện với tôi
trong giấc mơ.
Oh, vậy sao?
Hay lắm. Tuyệt.
Một gói thuốc lá nói tôi có thể
chứng mình nó cho anh.
Khi tôi ra, tôi cần anh nhìn
thật kĩ tay và khuôn mặt tôi.
Cậu cần đến gặp nhà tù
tâm thần, anh bạn.
Chỉ cần nói cho tôi nếu anh
thấy bất cứ điều gì... lạ.
Lạ hơn điều này?
Nó có thể là một vết đốm.
Có thể là một vết sẹo.
Hoặc cũng có thể cái khác,
tôi không biết.
'Vào thứ tư, tôi gặp một rắc rối
với bức tranh mà tôi đã không làm.
Mẹ sẽ không để tôi xem nó.'
Hey, không làm trò khỉ, Evan.
Ngồi xuống và vẽ xong bức vẽ của em đi.
Tuyệt lắm, các em.
Chỉ cần hình dung về
điều gì các em muốn làm.
Không có giới hạn.
Oh, Cô Boswell.
Chúa Jesus, là một phép màu!
Nhìn này, là một dấu thánh, anh bạn!
Anh đã thấy gì?
Nó như thế nào?
Dấu hiệu của Chúa, anh bạn.
Nó chỉ vừa hiện ra từ hư không.
Anh bạn, tôi đã nghĩ anh là...
Tôi đã nghĩ anh là mẹ kiếp
một thằng điên, anh bạn.
Vậy giờ anh đã tin tôi chưa?
Thật sự, anh bạn.
Muốn thỏa thuận không?
Được rồi, nhìn này. Tôi là người mới,
nhưng tôi nghĩ tôi biết
ở đây như thế nào.
Hoặc anh gia nhập vào băng
hoặc anh chết.
Hm, tôi chắc chắn là sẽ không
gia nhập với bọn TBN và bọn mọi.
Và tôi không muốn chết.
Vậy...
tôi phải làm gì?
Tôi là một gã mới.
Tôi muốn được yên ổn, nên...
tôi nên...
liếm cây hàng của anh bây giờ...
hay...
Máu mày có tinh khiết không?
Hm, tôi không phải người Do Thái,
nếu đó là cái anh đang hỏi tôi.
Hm rồi, xem mày có cái gì, em yêu.
Để ý đến bộ hàm của mày hoặc là
mày sẽ phải đi ra mà không có chúng.
Vâng.
Đến với bố nào.
Carlos!
'Chúng tôi đã đi qua khu rừng
phía trước bãi thuyền cũ
để đảm bảo rằng chúng tôi
sẽ không chạm mặt Tommy!
Chúng tôi chưa nhìn thấy khói.'
Giữ chúng lại. Giữ chúng lại.
'Chúng tôi đã đi qua khu rừng
phía trước bãi thuyền cũ
để đảm bảo rằng chúng tôi
sẽ không chạm mặt Tommy!
Chúng tôi chưa nhìn thấy khói.'
Thối rửa dưới địa ngục,
lũ súc vật chết tiệt!
Chờ đã, trước khi chúng ta...
chúng ta cần một thứ gì đó
có thể mở được cái bao.
Tôi muốn cậu cầm cái này, Lenny.
Hôm nay là ngày cậu chuộc lỗi.
Tôi biết cậu cảm thấy ân hận như thế nào
về người phụ nữ và đứa bé kia.
Evan, dừng lại đi.
Đây không phải là lúc.
Đây là lúc duy nhất! Hôm nay cậu sẽ
có cơ hội chuộc lại lỗi lầm của cậu,
để làm lại cuộc đời.
- Cậu đang nói về cái gì thế?
- Evan, anh đang hành động như kẻ điên.
Làm ơn, nếu cậu đã từng tin tôi
trước đây, hãy tin tôi lần này.
Hãy cắt sợi dây.
Đi thôi.
- Nghe tao cho kĩ đây, Evan.
- Tôi sẽ làm bất cứ gì cậu muốn.
Cậu không muốn tôi gặp lại
Kayleigh nữa, được thôi.
Chỉ cần thả Crockett ra.
Nếu giờ cậu giết nó,
họ chắc chắn sẽ bắt giam cậu.
Và tôi biết cậu sẽ không bao giờ
để em gái cậu một mình với bố cậu.
Lenny, không!
Oh Chúa ơi.
Oh Chúa ơi, Lenny.
Tôi đã nói là cắt sợi dây.
Tất cả đã đảo ngược!
Ah! Ah! Ah!
Evan...
Cái quái gì đây?
Lenny, không!
Muốn đi nhờ hả?
Lenny!
Ai đó gọi 911!
Evan! Evan!
Mẹ kiếp! Evan!
Hey, thầy lang.
Có chuyện gì không?
- Tôi phải mất bao nhiêu lâu nữa?
- Lịch sự, Evan.
Có một chút rắc rối nhỏ. Tôi chưa từng
thấy kết quả nào như thế trước đây.
Thậm chí với cả bố của tôi?
Hm, thực ra, họ đã không làm
xét nghiệm này từ 20 năm trước.
Vậy, ông đã tìm thấy gì?
Chúng tôi tìm thấy hầu hết
sự xuất huyết đều đến từ đây,
lớp ngoài của vỏ não.
Là nơi các kí ức được lưu trữ.
- Cám ơn con, Evan.
- Uh-huh.
Tôi chưa từng thấy
bất cứ thứ gì như thế.
Chúng tôi đã so sánh
với những kết quả năm rồi.
Chúng tôi đã tìm thấy sự xuất huyết rất lớn
và các tế bào thần kinh tái tạo ồ ạt.
Nó có ý nghĩa gì với Evan?
Cái ông ấy đang nói, mẹ,
là con đã bị nhồi nhét
40 năm kí ức vào đầu
chỉ trong năm qua.
Nó đã quá tải. Con đã hoàn toàn
lập trình lại bộ não của con.
- Đó là ý chính của nó, phải không?
- Đúng vậy.
Được rồi, con sẽ ra đợi ngoài xe.
Ánh sáng ở đây làm mắt con
khó chịu, vậy nên...
Gặp được ông rất tốt, bác sĩ.
Thật sự tốt.
Nó đã rất... rất nhiều thông tin.
Nhưng, ông biết đấy,
tôi có người cần gặp
và nhiều thứ để đọc.
Được rồi, gặp lại sau.
Hey.
Là tôi...
Evan.
Tôi có thể hỏi anh được không?
Về... về một số
mô hình máy bay anh thích, huh?
Tôi cá tôi có thể lắp ráp
những mô hình đó ngay ở đây.
Lenny.
Anh đã biết toàn bộ mọi chuyện,
phải không?
Khi anh đặt mảnh kim loại đó
vào tay tôi...
anh đã biết có điều gì
ghê gớm sẽ xảy ra.
Phải không?
Phải...
- Tôi đã biết.
- Đáng lẽ cậu phải ở nơi tôi đang.
Đáng lẽ cậu phải ở
nơi tôi đang ở.
'Hôm nay tôi được đến thăm bố tôi.
Tên ông ấy là Jason...
và ông ấy bị thần kinh.
Tôi hi vọng ông ấy cho tôi
gọi ông ấy là bố.'
Cậu không sao chứ?
Vì cậu nhìn giống như
cậu đã đến từ nơi nào đó
một giây trước.
Nhìn này, Jason, tôi cần một số
câu trả lời nhanh từ ông
nếu như đã từng sửa chữa
lại những gì tôi đã làm.
Tôi đã từng cậu nguyện lời nguyền
này sẽ kết thúc đối với tôi.
Đúng, nhưng tôi đã không.
Vì vậy tôi cần thông tin
để làm lại mọi thứ thật đúng đắn
và ông là người duy nhất
có thể cung cấp nó cho tôi.
Không có gì đúng đắn.
Cậu không thể thay đổi một người
mà không làm hủy hoại họ
Ai nói ông không thể
làm mọi thứ tốt hơn?
Cậu không thể chơi lại với Chúa,
con trai.
Nó phải kết thúc với tôi.
Chỉ cần ở đây cậu có thể
sẽ giết chết mẹ cậu.
Điều đó thật vớ vẩn, ông biết không?
Tôi sẽ gửi cho ông một bưu thiếp
khi tôi làm lại mọi thứ hoàn hảo.
Ahh! Không, không!
Chỉ cần đi ra, phải không?
Hmm?
Oh, không có gì, chỉ là người em
trai của tôi có cuộc sống thiếu thốn
và nó thường ăn như vậy.
Tôi đến từ một gia đình lớn.
Hm, tôi không có ý xúc phạm.
Không sao.
Hey, uh...
Kayleigh Miller
vẫn còn làm việc ở đây chứ?
Tôi xin lỗi.
Tôi chưa bao giờ nghe tên cô ấy.
Chúa ơi! Một người đàn ông không thể có nổi
sự bình yên trong ngôi nhà của ông ta hay sao?!
Tôi không hi vọng cậu
ở đây để bán bánh bao đâu?
Đoán hay lắm, thằng khốn.
Nhớ tôi chứ, huh?
Chúng ta đã có một cuộc trò chuyện
thân thiện khi tôi bảy tuổi.
Tôi có một câu hỏi cho ông.
Tôi có thể tìm thấy
con gái ông ở đâu?
Oh, tôi đã nghĩ anh là người khác.
Làm nhanh lên,
tôi đang chờ người đó.
Hey. Thật tốt được gặp em.
Anh có thể vào được không?
Nếu tôi biết là anh sẽ đến,
tôi đã dọn sạch mấy
vết bẩn trên giường.
Anh muốn gì?
Anh chỉ cần gặp một
khuôn mặt thân quen.
Hm, thời gian là tiền bạc, Evan.
Tiền.
Tôi đoán tôi có thể dành 10 phút
cho một người bạn cũ, phải không?
Vậy, những thủ đoạn thế nào?
Xin lỗi, nghề nghiệp hài hước.
Anh biết rồi.
Giờ em có thể dừng lại.
Oh, xin lỗi.
Công việc của tôi có
làm cho anh khó chịu không?
Không, chỉ là em đã cảm thấy như
em phải sử dụng nó để làm đau anh.
Anh đã ở nơi em đã ở.
Ha!
Đó là đâu?
Em sẽ không tin anh
nếu anh nói cho em.
Anh biết mọi người luôn nói thế,
rằng em sẽ không tin anh,
nhưng trong trường hợp này
nó thậm chí không đáng giá thử, vậy nên...
anh đã biết anh cần phải tìm em,
nên anh đã qua nhà bố em
và bắt ông ấy nói cho anh
em đang ở đâu.
Rồi anh đã đến đây và
phần còn lại thì em biết rồi.
Anh đúng, Evan,
tôi không tin anh đâu.
Anh chưa bao giờ nghĩ em sẽ tin.
Đó là lý do tại sao anh không bao giờ
lo lắng phải nói với một tâm hồn đến giờ
và anh sẽ không bao giờ nữa.
Tôi là người duy nhất
anh đã từng nói sao?
Hay đấy.
Điều đó có làm cho các
cô gái khác chảy nước không?
Họ có thật sự nuốt nổi
cái thứ vớ vẩn đó không?
Em biết đấy, anh sẽ không quan tâm
dù em có tin anh hay không.
Thật sự mà nói, anh đã rất mệt mỏi
để chứng minh điều đó cho em...
Oh, giờ có bằng chứng rồi, huh?
Làm thế nào mà anh biết em có
hai nốt ruồi ở bắp đùi trong của em?
Bất cứ ai với 50 đô cũng
có thể nói với anh điều đó.
Được rồi.
Quên nó đi.
Còn về sự thật là em thích
mùi của chồn hôi hơn là hoa?
Hay là em ghét rau mùi
bởi vì có một số
lí do không rõ
nó làm em nhớ đến
người mẹ kế của em?
Hoặc là khi em đạt được cực khoái,
ngón chân của em tê cứng lại?
Anh chắc chắn tất cả khách hàng
của em sẽ giữ kín điều đó.
Em biết không? Nhìn này,
anh chỉ nghĩ là em nên biết.
Biết cái gì?
Rằng em đã từng một lần hạnh phúc...
với anh.
Anh biết có một kẽ hở
trong câu chuyện của anh.
Không có cách nào trên hành tin này
hay hành tinh khác, tôi có thể
ở trong một trường nữ sinh!
Em đã hạnh phúc ở đó.
Oh, anh đang khóc sao?
Anh chắc không cần
ví của anh đâu nhỉ?
Không, anh không cần
đến nó ở nơi anh sẽ đến.
Cái gì, anh nghĩ có thể thay đổi
cuộc sống của ai đó lần nữa? Phải không?
Có thể lần sau anh sẽ nhảy tới
một ngôi biệt thự nào đó
trong khi tôi kết thúc ở Tijuana
đang làm một số hành động con lừa.
Em biết gì không? Anh ngán rồi.
Mỗi lần anh cố giúp một ai đó
là mọi thứ trở nên chết tiệt.
Hm, đừng từ bỏ.
Chết tiệt, anh đã làm
nhiều thứ cho tôi.
Tại sao anh không quay trở lại
và cứu lấy cô Halpern và
con của cô ấy?
Và rồi có thể Lenny sẽ không
phải ân hận và hủy hoại gia đình tôi.
Không, quay lại lúc tôi bảy tuổi
và chơi tôi trước camera
của bố tôi.
Thẳng thắn với tôi một chút.
Cậu đang ở trên giường của tôi.
Ra mau!
Anh bạn, tôi đã nghĩ là nó sẽ ổn
vì anh đang bị bệnh và tất cả.
Tôi sẽ không nói lại lần nữa đâu.
'Điều cuối cùng tôi nhớ
trước khi bị mất trí
là tay tôi đang bịt tai Kayleigh.
Tôi nghĩ tôi đã tập trung
vào tay của cô ấy trên tay tôi
hơn là cái hộp thư ở bên đường.'
Cô ơi, dừng lại!
Đừng lại gần hộp thư!
- Lũ ngu!
- Ý cháu là thưa cô! Hãy lùi lại đi!
Cháu sẽ cứu cô!
Chết tiệt, tôi nghĩ
tôi đã nói hai người ra ngoài.
Oh, xin lỗi, anh bạn.
Chúng tôi đã làm anh thức dậy?
Không, không sao.
Được rồi.
Thật sự không sao.
Cái quái gì thế này?
- Làm ơn cứu lấy cánh tay nó!
- Cậu có thể mở dùm tôi cái tủ?
- Chúc mừng sinh nhật!
- Tôi có thể đi cùng không?
Cậu có muốn tôi cầm dùng
hộp bỏng ngô không?
Evan? Lấy một cái khăn!
Lấy một cái khăn!
Evan! Oh lạy Chúa!
Evan! Evan!
Evan!
Hey, em đi đâu vậy?
Cậu đã bao giờ chú ý đến nụ cười của
Kayleigh chưa? Tôi yêu nụ cười đó
Lenny là người tốt nhất.
Hai bạn thật đẹp đôi.
Cậu đã bao giờ nghĩ
tôi sẽ tìm được ai đó?
Evan!
Chúng ta đang đi đâu?
Chúng tôi đang đưa anh
đến bệnh viện, Evan.
- Không, đưa tôi về.
- Xin lỗi, mẹ anh sẽ giết tôi mất.
- Oh.
- Anh đưa tôi về, Lenny!
Cậu nợ tôi rất nhiều.
Các người đang nhìn cái gì?
Phải thú vị lắm khi trở nên
hoàn hảo như thế, huh?
Lũ hèn chết tiệt!
Lenny, giúp em!
Đây, đỡ anh ấy dậy.
Đỡ anh ấy dậy.
Hey, Brian, đầu anh
cảm thấy thế nào, anh bạn?
Tôi đã thấy cô gái
mà anh đã về nhà cùng.
Có phải cô ấy đã mượn
dao cạo của anh sáng nay?
Anh tệ thật
Hey, đó là Tommy.
Hey, Tommy! Tommy!
Hey, có chuyện gì thế, mọi người?
Hey, anh bạn,
tớ đã làm cái cậu nói.
Chúng ta sẽ tổng hợp các quĩ
học sinh của chúng ta với nhà Hillel
và chúng ta sẽ có một buổi khiêu vũ.
Oh, hay thật.
Có lẽ tôi sẽ xoay vòng cái xe
theo điệu nhạc techno mix lại của
'Hava Nagila' cho đến khi tôi buồn nôn.
Có lẽ giờ chúng ta nên vào lớp.
Giờ có ý nghĩa gì ở lớp tâm lý chứ?
Ngày mai tôi có thể thức dậy
ở một trang trại bẩn thỉu ở Bangladesh.
Chúng ta đi dạo một lát nào.
Tạm biệt, anh yêu.
- Chúc vui.
- Tạm biệt, em gái.
Có chuyện gì với anh ta thế?
Vậy là Tommy thật sự
đã thay đổi rồi, phải không?
Anh biết anh ấy đã có
tinh thần như thế nào
kể từ khi anh ấy cứu
cô Halpern và Katie.
Hắn đã cứu cô Halpern sao?
Làm ơn đi. Thật vớ vẩn.
Đây, sao ta không ngồi xuống đây?
Muốn ăn bánh không?
Đây...
Phải rồi, tôi cần phải
sửa lại thứ này hay gì đó.
Kayleigh...
em đã bao giờ nghĩ về chúng ta?
Ý tôi là, em đã bao giờ tự hỏi
có những thứ có thể đã khác
giữa chúng ta?
Chắc rồi, Evan.
Anh là người đầu tiên
em thật sự quan tâm đến.
- Là tôi sao?
- Vâng.
Đó là lý do khi em còn bé,
em không bao giờ đến sống cùng mẹ em.
Tôi không hiểu.
Khi... khi họ chia tay nhau,
họ cho em và Tommy chọn lựa
sẽ sống cùng với ai.
Và em không thể chịu được bố em.
Nhưng em biết rằng nếu em
chuyển đến sống cùng mẹ em,
Em sẽ không bao giờ gặp lại anh.
Tôi đã không biết điều đó.
Vậy em có còn nghĩ về chúng ta...
cùng nhau?
Hm, em đã nghĩ về nó
từ lúc này tới lúc khác.
Và?
Hm, em đã nghĩ về
rất nhiều thứ, Ev.
Ý em là, em có thể hình dung ra nguyên một bộ phim
về cuộc sống của chúng ta chỉ trong một giây.
Bùm, chúng ta yêu nhau.
Chúng ta kết hôn.
Chúng ta có con.
Con chúng ta lớn lên, như chúng ta.
Chôn cất cùng nhau.
Tất cả mọi thứ.
Wow, mất nhiều thời gian
để nói ra hơn là tưởng tượng.
Mọi thứ giống như nó thường thế.
Vậy...
em có nghĩ nó có thể
sẽ thành hiện thực không?
Vâng.
Ý em là, nhưng đó không phải
là thứ có thể gây tổn thương.
Em yêu Lenny.
Lenny là bạn anh
và...
và đó là nơi nó kết thúc.
Hm...
nó sẽ khác nếu như tôi
nói với em rằng
không ai có khả năng yêu
ai đó như là anh yêu em?
Anh không nói thế. Anh...
- Phải.
- Anh không... Anh chỉ nói nó như
nếu em đã là một cô gái,
sẽ có điều gì đó
mà em sẽ muốn nghe?
Chờ một giây. Lenny đang gọi.
Em sẽ trở lại ngay, Ev, được chứ?
He's a little down...
I love you.
Cậu quên không đặt toaster
lên thành bồn tắm.
Lenny thích Pop Tarts.
Các bạn giờ đã có tất cả vấn đề.
Anh bạn, tớ biết nó khó khăn,
nhưng cậu không thể từ bỏ.
Tôi thậm chí còn không thể tự sát.
Đừng nói như thế.
Được rồi, tớ phải đưa
cậu ra khỏi chỗ này.
Giờ thăm sắp hết rồi.
Mẹ đã lại bị chuyển đi?
Cậu đang nói về cái gì thế?
Bà ấy đã ở đây suốt ngày.
Trông con... khỏe lắm, con trai.
Ung thư phổi?
Mẹ đã bắt đầu hút thuốc
khi con bị cụt tay.
Xin lỗi, cô T, cậu ấy hành động
hơi khác thường thời gian gần đây.
Mẹ...
mẹ sẽ không sao đâu.
Con có thể thay đổi điều đó.
Um, có lẽ... cháu muốn
đi xuống nhà nguyện.
Con đang... hành động...
như bố của con.
Con sẽ đưa mẹ ra khỏi đây. Được chứ?
Không.
Mẹ sẽ không còn đau nữa.
Con sẽ sửa lại nó.
Không.
Không, không.
Anh có chắc anh không
đóng gói nó không?
Mẹ tôi đã đóng gói nó.
Tôi nghĩ bà ấy đã gửi
tất cả mọi thứ mà tôi từng có.
- Phải nó không?
- Phải.
Anh muốn nó vì cái gì?
Tôi không hiểu anh thời gian gần đây
Lưu ý chính đáng.
Được rồi, tôi phải yêu cầu
anh một ân huệ cuối cùng.
- Cái gì?
- Tôi cần anh giữ im lặng.
Tôi cần phải tập trung nếu
tôi muốn phá hủy quả bom đó.
- Cái gì? Cái gì, quả bom?
- Nếu tôi không bị thổi bay cánh tay,
mẹ tôi sẽ không bao giờ hút thuốc.
Đừng để ý. Chỉ cần mở nó ra.
Lật tiếp.
Đây.
'Hôm nay mẹ dẫn tôi đến chơi
với Kayleigh và Tommy.
Tôi sẽ gặp bố của họ và xem thử
một người bố thật sự như thế nào.'
Giờ, mình phải làm cách nào
để phá hủy quả bom đó?
Evan, con làm gì với con dao đó thế?
Hm, nó không thành công.
Tiếp tục, lật nó đi.
Lật tiếp. Đây.
'Tôi không bao giờ muốn
đóng phim nữa, không bao giờ.
Tôi lạnh cóng và tôi muốn
mặc quần áo của tôi.
Nhưng ông Miller
đã cởi áo tôi ra."
Trong phần này của câu truyện,
Robin Hood đã cưới Maid Marian.
Và họ phải hôn và giao phối,
giống như người lớn làm.
Chờ đã, tôi cần một cái thắt lưng.
Hey, đừng quan tâm đến cái thắt lưng.
- Hey.
- Lùi lại, thằng khốn.
Thật bất ngờ khi từ đó không
để lại ấn tượng gì với ông.
Bình tĩnh, Evan.
Đừng làm như thế hoặc
ta sẽ kể với mẹ cháu
là cháu nghịch ngợm như thế nào.
Và tôi sẽ kể với
Hội Bảo vệ Trẻ em
về chuyện ông bắt chúng tôi
đóng phim khiêu dâm.
Tiến thêm một bước nữa
tôi sẽ nhét thứ này vào mông của ông.
Hey, nó rất nguy hiểm.
Cháu có thể bị bay mất bàn tay đấy.
Ở đó, xong rồi.
Hey!
- Pháo hoa.
- Kayleigh, không!
Không! Kayleigh, không!
Hey, anh bạn.
...khỏe lắm, con trai.
Tôi không có lựa chọn nào ngoài
chuyển cậu tới Tổ chức Sunnyvale...
Con sẽ phải sống ở
nơi nào đó một thời gian.
- Một con bướm ép.
- Tôi muốn mẹ tôi!
Tôi phát bệnh về nó!
Tôi nghĩ chúng ta nên
tăng liều thuốc cho cậu.
Những quyển sách chết tiệt
của tôi đâu rồi?
Hey, Evan, chúng ta không phải
gặp nhau trong môt giờ khác.
Những quyển sách chết tiệt
của tôi đâu rồi
Sách?
Nhật kí của tôi.
Tôi... tôi cần chúng.
Vậy, nếu ông đưa chúng lại cho tôi,
tôi có thể giúp được rất nhiều.
Nó thật sự làm đau tôi
để đi qua điều này lần nữa.
Không có nhật kí nào cả.
Không bao giờ có.
Đó là một phần của thế giới
mà tâm trí cậu đã tạo ra
để đối phó với tội giết chết
Kayleigh Miller.
Nghĩ đi, Evan, nghĩ đi.
Cậu đã tạo ra một căn bệnh
mà nó không tồn tại...
thay thế các trường
đại học với cao đẳng
và nhà tù và liệt hai tay.
Tôi muốn những quyển nhật kí của tôi
và tôi muốn chúng ngay bây giờ!
Và tôi biết là ông có chúng
và ông phải đưa chúng lại cho tôi!
Ông sẽ không giấu chúng khỏi tôi.
Tôi muốn chúng!
Cậu làm tôi nhớ đến bố cậu.
Ông ta đã luôn gào thét
về quyển album ảnh
ngay cả khi ông ta
chưa từng có cái nào.
Tôi rất xin lỗi.
Một album ảnh?
- Những tấm ảnh.
- Evan?
Những tổn thương không thể
chữa lành được.
Thành thật mà nói, tôi ngạc nhiên khi cậu ấy
vẫn có thể sử dụng các chức năng vận động.
Mẹ?
Um, mẹ có nhớ mang
những bộ phim tại nhà mà
chúng ta đã quay không?
Có, chúng ở ngay đây.
Tốt, bởi vì con thật sự
rất thích xem chúng.
Rất tốt.
Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta
nên chuyển cậu ấy đến Bellevue
vào sáng mai.
'Nếu có ai đó tìm thấy thứ này,
có nghĩa là kế hoạch của tôi
đã không thành công
và tôi đã chết.'
Hắn không có trong phòng của hắn.
Tìm các khu đất.
'Nhưng nếu tôi có thể
bằng cách nào đó trở lại
nơi bắt đầu tất cả điều này,
tôi sẽ có thể cứu được cô ấy.'
Evan!
Ở đây!
Evan!
Tôi tin hắn ở trong này.
Evan!
Tên cháu là gì?
Kayleigh.
Đây là Evan.
Evan! Mở ra!
Evan!
Nói chào đi, tới đi.
Tao ghét mày. Mày không được
lại gần tao nữa. Tao sẽ giết mày và
..cả gia đình chết tiệt của mày.
Chuyện gì đã xảy ra con yêu?
Có chuyện gì sao?
Tạm biệt!
Pháo hoa!
Evan...
Kayleigh và Tommy!
Mẹ nhớ các con!
Mẹ sẽ không bao giờ cho các con
rời khỏi tầm mắt của mẹ nữa.
Hạnh phúc chỉ có thể
đạt được thông qua sự hi sinh,
giống như những hi sinh mà bố mẹ chúng tôi
đã làm để chúng tôi có được ngày hôm nay...
Whoo-hoo! Tuyệt lắm! Tommy!
Cậu có sao không?
Kayleigh ở đâu?
Ai là Kayleigh?
Ai là Kayleigh?
Ai là Kayleigh?
Cậu có muốn tớ dẫn cậu
đến gặp bác sĩ không?
Không.
Không. Tôi nghĩ lúc này mọi thứ sẽ ổn.
Chắc chắn chứ?
Tớ biết tớ là ai, tớ không cần
những thứ này để nhắc nhở tớ.
Con sẽ chạy đến trễ một chút.
Vâng, con phải kết thúc xong
với một bệnh nhân.
Ăn súp hoặc gì đó đi.
Được rồi, con yêu mẹ.
Tạm biệt.
Translated by g0thiz