Tip:
Highlight text to annotate it
X
Dậy đi nào con trai.
Con biết rồi.
THEO CHÂN HẠNH PHÚC
Sắp tới rồi.
-Con nghĩ con nên lập một danh sách.
-Để làm gì?
-Để ghi những món quà sinh nhật à?
-Vâng ạ.
Con chỉ được một vài món thôi,
con biết chứ?
Con biết mà. Con chỉ muốn nhìn vào
để chọn ra món mình thích nhất thôi.
Thông minh lắm. Tốt, vậy hãy lập đi.
Con biết đánh vần tất cả mọi thứ
con nghĩ trong đầu chứ?
-Chắc là được ạ.
-Giỏi lắm.
-Con học ở đây thế nào?
-Tốt ạ.
Bố có dẫn con đi chơi
công viên hôm nay được không?
Không, bố phải tới Oakland.
Nhưng mà, cũng có thể. Để bố xem đã.
Hôn tạm biệt bố nào.
Gặp lại con sau nhé.
Xin lỗi ông.
À xin hỏi...
...bao giờ thì mấy chữ trên
tường mới được xóa đây?
Còn về chữ Y này thì sao?
Tôi đã nhắc rồi mà.
Phải là chữ I trong từ "happiness" (hạnh phúc)
mới đúng. Không có chữ Y nào trong từ này cả.
Tôi là Chris Gardner.
Năm 28 tuổi, tôi mới
được gặp cha lần đầu tiên.
Và từ bé tôi đã quyết định rằng...
...đến khi tôi có những đứa con...
...chúng phải được biết cha chúng là ai.
Đây là một phần trong câu chuyện của đời tôi.
Phần này có tên là: "Đi xe buýt".
Cái gì đây?
Nó là chiếc máy thời gian phải không?
Nó giống chiếc máy thời gian.
Nó giống chiếc máy thời gian.
Nó chính là chiếc máy thời gian. Cho tôi đi theo với.
Chiếc máy này...
...chiếc máy tôi đang ôm này--
Anh này, anh ta có một chiếc máy thời gian.
Anh ta dùng nó để đi về quá khứ và còn....
--không phải là máy thời gian.
Nó là máy soi xương di động.
Một thiết bị y học tôi bán để kiếm sống.
Xin cảm ơn đã cho tôi cơ hội
để giới thiệu với ông.
-Tôi rất biết ơn.
-Đơn giản là chúng tôi không cần nó, Chris ạ.
Nó không cần thiết, và còn đắt nữa.
-Vậy có thể lần s--
-Tạm biệt.
Nó cho hình ảnh rõ hơn máy x-ray
một chút, nhưng đắt gấp đôi.
-Anh.
-Em à.
-Chuyện gì thế?
-Không có gì cả.
Anh chỉ không thể đón
Christopher hôm nay được.
Không thể thế được.
7h em phải quay lại làm.
Anh biết, nhưng anh phải tới Oakland.
Thế thì em phải đón Christopher về,
nấu ăn, tắm rửa...
...và cho nó đi ngủ,
rồi quay lại làm trước 7h ư?
-Đành phải vậy.
-Và hôm này đã đến ngày phải trả tiền rồi.
-Anh định làm thế nào đây?
-Nghe này, đây là điều chúng ta phải làm.
Các bạn thấy chiếc xe đó chứ? Cái bánh của nó
mới được diện lên chiếc giầy vàng xinh xắn ấy?
Của tôi đấy.
Không được đỗ xe gần bệnh viện.
Quên mất điều này là chuyện tất sẽ
xảy tới với người luôn luôn vội vã.
Dù sao cũng cảm ơn ông.
-Có thể lần sau nhé.
-Có thể lắm.
Mỗi tháng, tôi phải bán ít nhất 2
máy để trả tiền nhà và sinh hoạt phí.
Và thêm một cái nữa...
...để trả những giấy phạt kẹp dưới
cần gạt nước trên xe của tôi.
Vấn đề là...
...đã lâu rồi mà tôi chưa bán được cái nào.
Con không thích ăn mỳ ống và
bơ từ khi nào thế?
Từ khi sinh ra?
-Cái gì đây?
-Hả?
-Cái này là cái gì?
-Quà của Christopher.
-Ai tặng?
-Cynthia ở chỗ làm.
Nó dành cho người lớn. Chris không biết chơi.
Cô ấy không biết điều đó.
Chơi như thế nào?
Làm cho mỗi mặt có cùng một màu.
Anh đã trả tiền thuế chưa?
Chưa, anh sẽ phải xin trả sau.
-Anh đã xin một lần rồi.
-Ừ, thì, anh sẽ xin lần nữa.
Tổng cộng là 650 đô-la.
Tháng sau anh sẽ kiếm đủ.
Như vậy sẽ phải trả lãi?
-Và cả tiền phạt nữa?
-Ừ, không nhiều lắm đâu.
Sao em không cho anh làm thế chứ?
Được rồi, đừng lo lắng gì cả.
-Lại đây nào. Bình tĩnh lại đi.
-Tôi phải quay trở lại làm.
Chuẩn bị đi ngủ đi con.
Cho bát đĩa vào bồn rửa.
Vài ngày trước, tôi được trình lên
một bản báo cáo mà tôi yêu cầu...
...Một bản kiểm toán toàn diện
về tình hình kinh tế đất nước.
Các bạn sẽ không thích nghe nó,
tôi cũng đã không thích.
Nhưng chúng ta buộc phải đối diện với sự thật...
...và làm việc để xoay chuyển tình hình.
Và chúng ta sẽ tin tưởng tuyệt đối rằng
chúng ta có thể làm được điều đó.
Ngân quỹ quốc gia đang bị mất kiểm soát.
Và chúng ta đang đối mặt với thâm hụt
tăng theo kiểu phi mã, gần 80 tỷ đô-la...
...trong ngân sách cho năm nay.
Sự thâm hụt này còn lớn hơn cả
toàn bộ ngân sách quốc gia năm 1957.
Và con số gần 80 tỷ đô-la khác...
... mà chúng ta phải trả lãi từ
các khoản nợ quốc gia cũng như vậy.
Hai mươi năm trước, năm 1960...
...bảng lương chính phủ
tổng cộng còn dưới 13 tỷ đô-la.
Ngày nay đã lên tới 75 tỷ.
Mặc dù trong 20 năm qua, dân số
chỉ tăng 2,3 phần trăm....
Anh bạn, tôi có hai câu hỏi cho anh:
Anh làm gì và làm như thế nào?
-Tôi là một nhà môi giới chứng khoán.
-Môi giới chứng khoán? Hay quá nhỉ.
Phải học đại học rồi mới
làm việc đó được phải không?
Không cần phải vậy. Chỉ cần anh
giỏi về các con số và giao tiếp.
-Chỉ cần thế thôi.
-Đi lại cẩn thận nhé.
Tôi sẽ cho anh mượn xe để đi chơi cuối tuần.
-Nhưng tôi cần nó lại vào thứ Hai.
-Trả tiền đậu xe giúp nhé.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái khoảnh khắc đó.
Mọi người xung quanh tôi đều
trông hạnh phúc đến lạ thường.
Tại sao tôi không thể trông như vậy?
Anh sẽ cố về trước 6 giờ.
Vì anh phải ghé qua một công ty
môi giới sau giờ làm việc.
-Để làm gì?
-Anh muốn xin việc ở đó.
Việc gì?
Em biết đấy, lúc anh--
Lúc còn nhỏ anh có thể học xong
một quyển sách toán chỉ trong một tuần.
Vì thế anh muốn tới xem có công việc
gì phù hợp với anh ở đó không.
Nhưng là việc gì?
Môi giới chứng khoán.
-Môi giới chứng khoán?
-Ừ.
Chứ không phải du hành vũ trụ hả?
Đừng nói giọng đó với anh, Linda.
Anh sẽ đi tìm hiểu công việc đó,
và sẽ không về muộn.
Anh có lẽ nên tập trung vào
bán mấy cái máy đó đi.
Không cần em phải nhắc, Linda.
Anh còn đến ba cái máy phải bán
khi bệnh viện thậm chí còn chưa mở cửa.
Anh có nhớ tuần sau phải trả tiền nhà rồi không?
Chắc là không.
Đã nợ 2 tháng trời rồi.
Tuần sau sẽ là 3 tháng.
Em đã phải làm hai ca mỗi ngày
đến 4 tháng rồi.
Hãy hoàn thành nốt hợp đồng này đi.
Rồi không làm cái việc đó nữa.
Linda, đó chính là điều anh đang cố làm đây.
Tất cả anh làm là vì gia đình...
...là vì em và Christopher.
Anh bị làm sao thế hả?
Linda.
Linda.
Phần đời này của tôi có tên là "Ngốc nghếch"
Cô có thể giúp tôi việc này không?
Nhờ cô trông giúp cái này chỉ 5 phút thôi.
Tôi có cuộc hẹn trong đó nhưng
không muốn mang theo cái này.
Đây là 1 đô-la, tôi sẽ gửi thêm khi trở lại.
Được chứ? Nó không đáng giá,
không bán được ở đâu đâu.
Đến tôi cũng không bán được dù
đó là công việc của tôi. Vậy nhé.
-Chris? Tim Brophy, phòng nhân sự.
-Vâng. Anh khỏe chứ?
-Đi theo tôi.
-Vâng.
Để tôi tìm cho anh đơn xin thực tập.
Tôi e đó là tất cả tôi có thể làm.
Anh thấy đấy, đây chỉ là văn phòng phụ thôi.
Jay Twistle ở văn phòng chính,
anh ta mới là phụ trách chính về nhân sự.
Tôi muốn nói, tôi-- tôi
chỉ có quyền hạn đến thế thôi.
Anh thấy đấy, chúng tôi có một
chồng đơn xin việc ở đây, nên....
Thường thì có một bản tóm tắt cá nhân.
Nhưng giờ tôi không tìm thấy nó ở đâu.
-Chúng tôi...
-Cảm ơn anh rất nhiều.
Nhưng tôi phải đi đây.
Tôi sẽ nộp lại cái này.
-Cảm ơn.
-Được thôi.
Tin tưởng trao máy cho một cô gái
hát rong. Không hiểu sao tôi lại làm vậy?
Xin lỗi. Xin lỗi.
Như đã nói, phần đời này có tên là "Ngốc nghếch".
Này! Này! Đứng đó! Đứng đó! Này--!
Dừng lại!
Dừng lại! Hãy dừng cái tàu này lại!
Dừng lại!
Chương trình thực tập chỉ nhận
20 ứng viên mỗi 6 tháng.
Và cuối cùng chỉ một người
trở thành nhân viên chính thức thôi.
Có ba dòng để điền trình độ
học vấn trên trung học phổ thông.
Tôi không cần nhiều dòng như thế.
Cố ngủ đi. Muộn lắm rồi.
Đây là một trò chơi đố, mỗi mặt
có kích thước chỉ 3x3 inch...
...được tạo bởi nhiều màu khác
nhau mà bạn có thể xoay được...
...và cố gắng làm mỗi mặt có cùng 1 màu.
Cái vật hình lập phương này
là một phát minh đặc biệt của năm 1981.
Đừng nghĩ là bạn có thể giải nó một cách dễ dàng.
Mặc dù chúng tôi đã thấy một
giáo sư toán học tại USF...
... chỉ mất 30 phút để giải nó.
Tôi đã thử chơi và
làm được đến thế này.
Như các bạn thấy, còn lâu nữa
thì tôi mới giải được nó.
Đây là Jim Finnerty tường thuật
cho KJSF tại Richmond.
Này, tỉnh ngủ đi.
Ăn đi.
-Tạm biệt mẹ.
-Tạm biệt con trai cưng.
-Anh cố gắng đừng vác cái đó về nữa.
-À, ừ, anh sẽ cố gắng.
Hãy chào tạm biệt nó đi, vì em
sẽ không thấy nó khi anh về nhà đâu.
Tạm biệt và thật là thoát nợ!
Không cần phải thêm phần
"thật là thoát nợ" vào đâu.
Chào mẹ.
Tạm biệt.
Từ "hạnh phúc" (happy) được viết là P-P-Y, nhưng
"sự hạnh phục" (happiness) thì phải là chữ I ngắn.
-Đó có phải là tính từ không ạ?
-Không, đó là danh từ.
Nhưng viết như vậy là không đúng.
-Vậy từ "***" viết thế đúng chưa ạ?
-Ừ, viết đúng.
Nhưng bố không định dạy con từ đó,
và con cũng không nên học nó.
Đó là một từ người lớn dùng để
biểu lộ tức giận và một số mục đích khác.
-Nhưng con không được dùng từ đó, nhớ chưa?
-Vâng.
Cái chữ gì viết trên cặp của con thế?
Biệt danh của con.
Bạn con ai cũng có.
-Ồ thế hả? Biệt danh của con là gì?
-Là "Hot Rod" ạ.
-Thế bố có biệt danh không?
-Có chứ.
-Là gì ạ?
-"Cái đầu 10 Galông"
-Sao lại thế ạ?
-Hồi nhỏ bố sống ở Louisiana, gần Texas.
Mọi người đều đội mũ cao bồi.
Và 10 galông là một cái mũ lớn.
Hồi đó bố thông minh nên được
gọi là cái đầu 10 galông.
-Hoss cũng đội cái mũ đó đấy ạ.
-Hoss?
Hoss Cartwright trong chương trình Bonanza.
-Làm sao con biết chương trình Bonanza?
-Bọn con xem nó ở nhà bà Chu.
-Con xem Bonanza ở đó?
-Vâng.
Lúc nào? Con xem nó vào lúc nào?
-Sau khi ăn? Sau khi ngủ trưa?
-Sau chương trình Love Boat.
Con lập danh sách quà sinh nhật rồi đấy.
-Ừ, thế còn viết những cái gì?
-Một quả bóng rổ hoặc một đồ chơi.
-Nó nói nó đã xem TV ở đây.
-Ồ, xem một chút cho môn lịch sử mà.
-Xem Love Boat?
-Cho lịch sử của hải quân.
Cái đó không phải là về hải quân.
TV thì nó có thể xem ở nhà.
Chúng tôi phải trả 150 đô-la một tháng...
...nếu chỉ để xem TV thôi thì
tôi sẽ không gửi nó ở đây nữa.
Thế thì đi mà gửi ở nhà trẻ đắt tiền hơn
nếu không thích cho nó xem TV.
Đã trả tiền muộn lại còn phàn nàn.
Tôi phải là người phàn nàn mới đúng.
Ít nhất thì bà có thể dắt con chó
đi chỗ khác được chứ?
Chào.
Tôi đang chờ gặp ông Jay Twistle,
trưởng phòng nhân sự của công ty Witter ...
...và tưởng tượng ra cảnh ông ấy
sẽ ôm hôn và nhận tôi vào làm việc.
Tôi nghĩ chỉ cần chứng tỏ mình
giỏi về con số và giao tiếp.
-Xin chào ông Twistle.
-Chào cô, Janes.
-Ông Twistle, tôi là Chris Gardner.
-Chào anh.
Tôi muốn gặp riêng để đưa cái này
và làm quen với ông.
Tôi đoán sẽ gặp được ông ở đây.
Tôi hy vọng có cơ hội để trình bày...
...về đơn xin việc của tôi.
Chúng tôi sẽ xem xét, anh Chris, và
sẽ gọi điện nếu anh được lựa chọn.
-Vâng, chúc ông một ngày tốt lành.
-Anh cũng vậy.
Alô, vâng xin chào.
Tôi là Chris Gardner xin gặp Bác sĩ Delsey.
Vâng, tôi có hẹn giới thiệu máy soi
nhưng có lẽ sẽ tới trễ.
Tôi tự hỏi không biết--
Vâng, công ty Osteo National.
Vâng. Chúng ta vẫn có thể--? Nửa giờ nữa?
Vâng. Hay quá. Cảm ơn!
Này! Này!
Này!
Phần đời này của tôi...
-Đứng lại!
-...phần này đây...
...được gọi là "Chạy "
Này! Này!
Đứng lại!
Này! Đứng lại!
Đó chắc chắn là chiếc máy tôi bị đánh cắp.
Trừ khi cô ta đang đi với một
người cũng bán nó như tôi.
Mà điều này nhiều khả năng là không phải...
...vì tôi là người duy nhất
bán nó ở khu vực này.
Tất cả tôi dành dụm được là
nhờ bán mấy cái máy này.
Đó là loại máy tiên tiến nhất.
-Em cảm thấy vui chứ?
-Ồ vâng.
Anh bắt em phải một mình
khuân hết chúng lên nhà.
Điều tôi không biết là
các bác sĩ và bệnh viện...
...coi chúng là những vật xa xỉ không cần thiết.
Tôi thậm chí còn nhờ ông chủ nhà
chụp một tấm ảnh kỷ niệm.
Nên nếu mất một chiếc, coi
như mất đi cả tháng tiền ăn.
Này, này! Đứng lại!
Này, trở lại đây!
Thưa anh, tôi--
-Anh ta là ai thế?
-Là anh chàng đó đó....
-Bố quên rồi sao?
-Quên gì?
Bố hứa là sẽ không mang chúng về nhà mà.
-Ừ, bố biết.
-Nhưng bố vẫn còn 2 chiếc.
Chào em.
Con chào mẹ.
Một, hai, ba!
-Một quả bóng rổ!
-Này, con nói gì chứ?
Chưa mở ra thì làm sao con biết.
Đây có thể là đồ chơi, kính hiển vi
hoặc là cái gì đó khác.
-Không phải.
-Được rồi.
Được rồi, mở ra đi nào.
-Bọc kỹ quá hả?
-Vâng, nhưng con mở được rồi.
Em sẽ hiểu nếu em đi cùng anh hôm nay.
Anh bị đánh cắp mất chiếc máy.
Anh phải đuổi theo kẻ cắp--
Nói sao cũng vậy thôi.
-Hả?
-Mặc kệ anh nói cái gì, Chris.
Em gắt gỏng về cái quái gì thế?
-Mặc kệ anh nó gì là sao?
-Ngày nào cũng lý do này lý do nọ.
Này, Roy. Roy!
Anh có thể đập cái chiếu đó lúc khác được không?
Bụi bẩn bắn lung tung hết cả.
-Tôi chỉ muốn giữ nhà sạch sẽ thôi mà.
-Này, nghe anh nói đã.
Nghe này, Linda, bình tĩnh đi.
Chúng ta sẽ thoát khỏi cái cảnh này.
Tất cả mọi thứ sẽ ổn, hiểu chứ?
"Mọi thứ sẽ ổn", anh cũng nói
câu này khi tôi có mang.
-Giờ em không còn tin ở anh nữa sao?
-Thế nào cũng được. Tôi không quan tâm.
-Taxi!
-Chào ông Twistle.
-À, xin chào.
-Chào ông, tôi Chris Gardner.
Xin chào. Nghe này,
tôi có thể giúp gì anh?
Khoảng một tháng trước tôi
có gửi ông đơn xin thực tập...
...và tôi chỉ muốn xin một chút
thời gian trình bày với ông--
Nghe này Chris, tôi đang bận tới thung lũng Noe.
-Tạm biệt.
-Ông Twistle.
Tôi thực ra cũng đang tới đó.
Hay là chúng ta đi chung?
-Được rồi, vào xe đi.
-Dạ vâng.
Khi tôi làm việc trong Hải quân,
tôi trợ tá cho một bác sĩ...
...ông ấy rất thích đánh golf, hàng giờ mỗi ngày...
...nên chính tôi mới là làm bác sĩ chính...
...khi ông ấy đi đánh golf.
Tôi muốn nói tôi đã quen ở vào vị trí
phải ra những quyết định....
Thưa ông Twistle, xin nghe tôi nói.
Điều này rất quan trọng--
Xin lỗi, xin lỗi.
Không thể nào thắng được cái thứ này.
-Tôi có thể.
-Không, anh không thể. Không ai có thể cả.
-Chắc anh nói đùa thôi.
-Không, tôi rất tin tưởng tôi sẽ thắng được.
-Không thể nào.
-Để tôi thử xem.
Đưa tôi xem.
À vâng. Ồ, ông làm nó rối tung cả lên rồi.
Xin lỗi.
Nó có vẻ xoay quanh một trục xoay.
Nên những mảnh trung tâm luôn bất động.
Nên nếu mảnh ở giữa màu vàng
thì cả mặt đó cũng màu vàng.
Nếu ở giữa màu đỏ thì cả mặt cũng màu đỏ.
-Ừ, rồi sao.
-Tiếp theo.... Ông có thể đi chậm lại.
Cứ đi lòng vòng cả ngày cũng được,
tôi chỉ không tin anh sẽ làm được điều này.
-Tôi có thể làm được.
-Không thể nào đâu.
-Được mà.
-Không thể.
Tôi đã nói rồi, không có ai làm được đâu.
Từ trước tới giờ tôi cũng
chỉ làm được tới đó thôi.
Gần được mặt đó rồi.
Được lắm.
-Chút nữa đã được rồi.
-Tôi sẽ làm được.
Hay lắm.
Gần được rồi.
-17 đô 10 cent.
-Phần của tôi đây.
Làm tốt lắm.
-Tạm biệt.
-Vâng. Hy vọng sẽ được gặp lại ông sớm.
Anh muốn đi đâu tiếp?
Xin lỗi anh, xin hỏi anh muốn đi đâu tiếp?
Đi-- đi thêm một đoạn nữa.
-Cứ đi tiếp đi.
-Vâng.
Này! Đứng lại!
-Chạy đi đâu hả! Đứng lại!
-Không!
-Không, không, không!
-Đồ tồi, trả tiền cho tôi đây!
-Trả tiền đây.
-Xin lỗi!
-Đồ tồi.
Xin lỗi! Tôi tưởng là ông kia sẽ trả tiền.
-Đứng lại!
-Xin lỗi.
-Thật sự xin lỗi!
-Tao sẽ cho mày biết tay!
-Xin lỗi!
-Tên khốn!
Tao sẽ bắt mày!
Tao sẽ giết chết mày!
Này!
Đứng lại, tên khốn kia!
Chặn hắn lại!
Chặn hắn lại!
Cửa tàu đang đóng.
Xin đừng đứng gần cửa.
Không! Không! Không!
Không!
-Alô?
-Này em.
Xin lỗi anh không thể về nhà đúng giờ.
-Chris, em đã phải bỏ làm.
-Anh biết. Cho anh xin lỗi.
Nghe này, anh đến ngay đây.
Christopher vẫn đi cùng với em chứ?
Tôi sẽ ra đi. Chris, tôi sẽ đi.
-Hả?
-Anh nghe rõ rồi chứ?
Tôi đã sắp xếp đồ đạc...
...và sẽ cùng con bỏ đi ngay bây giờ.
Tôi cúp máy đây.
-Linda, khoan đã. Đợi đã, đợi--
-Tôi sẽ ra đi, tôi và con tôi sẽ đi.
Ngay lúc đó tôi đã nhớ tới Thomas Jefferson...
...người viết bản Tuyên ngôn độc lập...
...và cái phần nói về quyền được sống,
tự do và theo đuổi hạnh phúc.
Và tôi bắt đầu nghĩ:
Tại sao ông ấy lại viết là "theo đuổi"?
Có lẽ là vì hạnh phúc là thứ chúng ta
chỉ có thể theo đuổi.
Và có thể chúng ta sẽ chẳng bao giờ có nó...
...dù làm gì đi chăng nữa.
Sao ông ấy biết hay vậy chứ?
Linda. Linda.
-A lô?
-Chris.
-Ai đó?
-Tôi Jay Twistle đây.
-Hả.
-Công ty Dean Witter.
À vâng. Ông khỏe chứ?
Tôi khỏe. Nghe này, anh vẫn
muốn tới và trình bày chứ?
Dạ tất nhiên rồi, thưa ông.
Vậy nghe tôi nói này.
Hãy tới đây vào sáng ngày kia.
Chúng tôi đang phỏng vấn tuyển
thực tập viên. Có giấy bút ở đó không?
Dạ thưa, có đây ạ.
-Đợi chút nhé.
-Vâng.
A lô?
-Chris?
-Xin nói tiếp đi, tôi có giấy bút đây rồi.
Ghi lại số thư ký của tôi, cô Janice.
-Cô ta sẽ nói cho anh rõ chi tiết.
-Vâng.
-Dạ, 415.
-415.
-864.
-864.
-0256.
-0256.
-Số máy nhánh 4796.
-4796.
-Được rồi, mai gọi cho cô ấy.
-Vâng thưa ông. 41 5-864-0256.
-Được rồi, anh bạn.
-Vâng.
-Cảm ơn ông rất nhiều.
-Gặp lại cậu sau.
864-0256.
4796. Janice.
-Chris.
--Này.
Cậu có--? Cậu có thấy
Linda và Christopher không?
-Không. Cậu xem trận tối qua chứ?
-Không, không.
Cậu không xem ư, 1 1 8, 1 --?
Xin lỗi, ông có thấy Linda
và Christopher tới đây không?
-Tôi không thấy họ.
-1 1 9-1 20. Hai hiệp phụ.
Đội Moons giành thêm 3 điểm khi còn 17 giây.
Này Wayne, Wayne, Wayne.
Không thể nói chuyện về các con số
với cậu bây giờ được.
-Cậu có vấn đề gì với các con số à?
-864-2....
-À cậu còn nợ tiền tôi đấy.
-Ừ.
Còn nợ tôi 14 đô-la.
Tớ sẽ trả mà.
Tôi cần tiền bây giờ.
Tôi cần tiền bây giờ.
14 đô-la chứ gì.
Này, đừng có bao giờ đưa con đi như thế nữa.
-Nghe rõ chưa?
-Tránh xa tôi ra!
Đừng bao giờ đưa con đi
khỏi tôi như thế nữa.
Có hiểu tôi nói cái gì không hả?
Đừng có bỏ đi khi tôi đang nói.
Có nghe không hả?
-Muốn bỏ đi hả?
-Phải.
-Muốn bỏ đi hả?
-Phải, tôi muốn bỏ đi đấy.
Vậy hãy biến đi, Linda.
Hãy đi quách đi.
Nhưng để Christopher ở lại.
Tình cảnh này chính là do anh gây ra đấy.
-Do cô thiếu kiên nhẫn.
-Không phải. Tại tôi không thấy hạnh phúc nữa.
-Vì tôi không còn thấy hạnh phúc nữa!
-Vậy hãy đi mà kiếm hạnh phúc của cô đi, Linda!
Đi đi.
Nhưng Christopher sẽ sống với tôi.
-Đừng theo tôi nữa!
-Nghe rồi chứ?
Christopher sẽ ở với tôi!
Nào, đi thôi con trai.
-Khỏe chứ bà Chu?
-Chào cậu.
-Mẹ đâu rồi ạ?
-Nghe này, lấy đồ đạc đi.
Nhưng mẹ nói là sẽ tới đón con hôm nay.
Ừ, bố biết.
Bố đã nói chuyện với mẹ.
Mọi thứ đều ổn cả, rõ chứ?
Tối nay con sẽ ngủ ở đâu?
Nghe bố hỏi này. Con có hạnh phúc không?
-Có ạ.
-Tốt. Bởi vì bố cũng hạnh phúc.
Và khi cả hai đều hạnh phúc thì
đó là một điều tốt chứ?
-Vâng.
-Được rồi.
Con sẽ ngủ với bố.
Con sẽ ở nhà với bố nơi con thuộc về.
Christopher.
Nghe này. Tôi cần tiền nhà.
Tôi không đợi thêm nữa đâu.
Vâng, Charlie, tôi sẽ cố kiếm tiền trả cho anh.
Sao cậu không tới nhà trọ Mission lnn mà ở?
Giá chỉ bằng một nửa ở đây thôi.
Nghe này, Chris. Cậu phải đi
khỏi đây vào sáng mai.
Sao lại như thế?
Sẽ có thợ đến sơn lại nhà.
-Được rồi, nghe này. Cho tôi thêm chút thời gian nữa.
-Không.
Vậy để tôi tự sơn cũng được.
Tôi cần thêm thời gian.
Tôi còn có con trai tôi ở đây nữa.
Được rồi. Cho cậu 1 tuần.
Và hãy tự sơn nhà đi.
Chris Gardner?
Vâng. Chuyện gì thế?
-Trả cho thành phố San Francisco.
-Có phải trả đủ không?
Cậu phải trả đủ nếu không thì ở lại đây đi.
Đây là tất cả tôi có.
9:30 sáng mai cậu sẽ được đi.
-Cái gì?
-Cậu phải ở lại đây cho đến khi
chúng tôi nhận được tiền.
Không.
Không, tôi không thể qua đêm ở đây.
-Tôi phải đi đón con tôi.
-9:30 sáng mai cậu mới đi được.
Thưa ông, 10:15 sáng mai tôi phải
tới phỏng vấn xin việc tại công ty Dean Witter.
-Tôi không thể ở lại--
-9:30 sáng mai.
Thế còn con trai tôi thì phải làm thế nào đây?
-Có còn ai khác--?
-Tôi là người lo cho nó.
Chúng tôi có thể nhờ Dịch vụ Xã hội đón nó.
Được rồi. Xin cho tôi gọi điện thoại.
-A lô.
-Chào em.
Anh muốn gì?
Em phải giúp anh đón Christopher.
Anh không đi đón được.
Cho nó ở với em một đêm rồi anh --
anh -- chỉ một đêm thôi.
Xảy ra chuyện gì?
Mai anh sẽ đón nó.
Em có thể đưa nó tới nhà trẻ
và anh sẽ đón nó.
-Không.
-Nào, Linda.
-Sao em lại làm vậy?
-Không, vì tôi sẽ đưa nó tới công viên chơi.
Tới công viên Golden Gate
từ nhà trẻ, ngày mai.
-Nó thế nào?
-Nó vẫn ổn.
Được rồi, vậy hãy đưa nó đi công viên đi...
...và nhớ đưa nó về đây, được chứ?
Được rồi, nhớ đưa con tôi về đây.
Được chứ?
Linda?
Khoảng 6h tôi sẽ đưa nó về.
Được rồi.
Cảm ơn em.
Tạm biệt.
Tôi đi được rồi chứ?
Xin lỗi. Xin lỗi.
Anh Gardner.
Xin theo tôi.
Xin đi hướng này.
Chris Gardner.
Chris Gardner.
Xin chào ông.
Chris Gardner. Chris Gardner.
Thật vui được gặp lại ông.
Chris Gardner. Rất hân hạnh.
Tôi đã ngồi hơn nửa tiếng ngoài kia...
...cố nghĩ ra một câu chuyện...
...để giải thích việc tôi đến đây, ăn mặc như thế này.
Và đó sẽ là câu chuyện cho thấy những phẩm chất..
...mà tôi biết các ông rất ngưỡng mộ,
ví dụ như sự cần cù, chăm chỉ.
Nhưng tôi không thể nghĩ được gì.
Nên tôi xin nói thật...
...là tôi bị bắt vì không trả tiền đậu xe.
Tiền đậu xe?
Và tôi đã chạy một mạch tới đây
từ đồn cảnh sát.
Trước khi bị bắt anh đang làm cái gì?
Tôi đang sơn lại căn hộ của mình.
Giờ nó đã khô chưa?
Tôi hy vọng như thế.
Jay nói là anh rất quyết tâm.
Anh ta đã đứng đợi ở bên ngoài tòa nhà...
...với một thứ nặng cả mấy chục kí-lô
ở trên tay đến cả tháng trời nay.
-Cậu ấy nói là anh rất thông minh.
-Tôi thích nghĩ như vậy.
-Và anh muốn học cái nghề này?
-Vâng thưa ông, tôi muốn học nó.
Anh đã bắt đầu tự học ở nhà chưa?
Rồi thưa ông.
-Jay?
-Dạ.
Anh đã gặp Chris bao nhiêu lần rồi?
Tôi cũng không rõ nữa.
Nhưng chắc chắn là nhiều lần rồi.
-Cậu có thấy anh ta đã từng ăn mặc thế này chưa?
-Không.
Không. Luôn thấy cậu ta mặc
áo choàng và thắt cà vạt.
Đứng đầu lớp khi còn đi học?
-Phổ thông trung học?
-Vâng thưa ông.
-Lớp cậu có bao nhiêu người?
-Mười hai.
Đó là một thị trấn nhỏ.
-Nhưng tôi cũng đừng đầu trong lớp học về ra-đa...
...ở trong Hải quân,
và lớp đó có 20 người.
Tôi có thể nói đôi điều không?
Tôi là một týp người...
...nếu hỏi mà tôi không biết...
...thì sẽ nói là tôi không biết.
Nhưng tôi xin đảm bảo.
Tôi biết cách tìm ra lời giải,
và tôi sẽ tìm ra lời giải.
Như thế đã được chưa?
Chris.
Anh sẽ nói gì khi một anh chàng tới xin việc..
...mà đến áo sơ-mi cũng không mặc...
...mà tôi lại nhận anh ta?
Anh sẽ nói sao hả?
Vậy có lẽ chiếc quần anh ta đang
mặc chắc hẳn là đẹp lắm.
Chris, tôi không biết sao cậu
lại ăn mặc như một thằng nhặt rác...
-...nhưng anh đã thuyết phục được họ rồi.
-Cảm ơn ông, ông Twistle.
Này, giờ cậu có thể gọi tôi là Jay,
chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm.
Được rồi, tôi sẽ thông báo lại sau, Jay.
"Tôi sẽ thông báo lại sau, Jay"?
Ý cậu là sao?
Tôi sẽ gọi lại cho anh thông báo
quyết định của tôi vào một lúc nào đó--
Cậu đang nói gì thế--?
Cậu đã săn đuổi theo tôi để được nhận vào.
-Cậu đã đứng ở đó--
-Nghe này, không có lương.
-Không có.
-Tôi không biết điều đó.
Hoàn cảnh của tôi đã thay đổi...
-...và tôi muốn chắc chắn là tôi sẽ được--
-Thôi được rồi.
Ngay tối nay.
Tôi thề là sẽ nhận cậu vào.
Cậu có biết họ sẽ nhìn tôi như thế nào
nếu cậu rút lui không?
Biết, một tên khờ khạo.
Phải, một tên khờ khạo.
Cậu thật là khá lắm đấy.
Tối nay nhé.
Vậy là không có lương.
Đến việc có được làm chính thức
không cũng không chắc.
Khi kết thúc, chỉ một trong 20
thực tập viên được nhận vào làm.
Và nếu bạn không phải là người đó...
...bạn sẽ không thể xin thực tập 6 tháng nữa...
... ở một công ty môi giới khác.
Thứ duy nhất tôi có trong 6 tháng đó...
... là 6 chiếc máy soi mà tôi vẫn đang cố bán.
Nếu bán được hết thì có thể sẽ sống được qua ngày.
-Để anh bế nó.
-Nó đang ngủ.
Được rồi.
Được rồi, con trai cưng.
Có mẹ ở đây.
Em sắp đi New York.
Bạn trai của chị em...
...vừa mở một nhà hàng.
Và họ có thể có việc làm ở đó.
Nên em sẽ tới New York, Chris.
Christopher sẽ ở lại với anh.
Em là mẹ nó, anh biết mà.
Nó nên ở với mẹ.
Em nên mang nó theo, phải không?
Em sẽ không thể lo cho nó.
Anh sẽ làm gì để kiếm tiền?
Anh đang xin thực tập ở công ty Dean Witter...
...và anh đã được nhận.
Và anh sẽ cố gắng để được
nhận vào làm chính thức.
Từ người bán hàng thành nhân viên
thực tập là một bước thụt lùi đấy.
Không, không phải thế.
Em phải đi đây.
Hãy cho nó biết em yêu nó lắm, được chứ?
Và...
Em biết anh sẽ lo cho nó tốt, Chris.
Em biết.
-Công ty Dean Witter.
-Vâng, xin chào.
Tôi xin nhắn tới ông Jay Twistle.
-Tên anh?
-Vâng, tên tôi là Chris Gardner.
Nội dung tin nhắn là:
Cảm ơn ông rất nhiều vì đã
mời tôi tham gia chương trình thực tập.
Tôi rất biết ơn và xin chấp nhận lời mời.
Còn gì nữa không?
Vâng, chỉ thế thôi.
-Được rồi.
-Cảm ơn.
Tạm biệt.
-Nhẹ nhàng thôi.
--Gì cơ?
-Tới chưa ạ?
-Tới rồi.
-Con biết hôm nay là thứ mấy không?
-Biết ạ.
-Thứ mấy?
-Thứ Bảy.
-Con biết thứ Bảy thì sao rồi chứ?
-Vâng.
-Cái gì?
-Bóng rổ ạ.
-Thế thì đi chơi bóng rổ đi chứ?
-Vâng ạ.
Được rồi. Sau đó chúng ta sẽ
bán máy soi xương nhé.
-Thấy thế nào? Đi chứ?
-Không đâu.
Bố xem con chơi giỏi không này.
Giỏi lắm.
Ừ, bố cũng không chắc nữa.
Con có thể sẽ giỏi được như bố thôi.
Sẽ như vậy đấy.
Bố giỏi ở dưới mức trung bình.
Nên sau này có thể con cũng
chỉ đạt đến được mức ấy thôi...
...Bố thật sự-- Con sẽ xuất sắc ở
rất nhiều thứ khác, không chỉ có cái này.
Bố không muốn con suốt ngày
chỉ chơi cái này không thôi.
-Rõ rồi chứ?
-Vâng.
Được rồi.
Được rồi, tiếp tục đi.
Nghe này.
Không bao giờ được nghe người khác nói...
...là con không thể làm được việc gì.
Kể cả là bố.
-Nhớ chứ?
-Vâng.
Nếu có ước mơ...
...thì phải bảo vệ nó tới cùng.
Người ta không làm được việc gì...
...họ sẽ nói với con là con
cũng không làm được.
Con muốn có cái gì, hãy đi
mà lấy nó. Chấm hết.
Đi nào.
Bố ơi, sao mình lại dọn tới nhà trọ?
Bố nói rồi mà. Vì bố tìm được
công việc tốt hơn.
-Con phải tin ở bố, hiểu chứ?
-Con tin bố.
Tốt lắm. Nào, đi nhanh lên.
Khi nào thì mẹ về hả bố?
Bố ơi, khi nào thì mẹ về?
Bố không biết.
Bố nghe chuyện này này.
Một ngày kia, một người đang
giãy giụa chìm dưới nước.
Có một chiếc thuyền đến và hỏi:
"Ông cần giúp đỡ gì không?"
Ông ta trả lời: "Không, cảm ơn.
Chúa sẽ tới giúp tôi".
Rồi một chiếc thuyền khác lại đến và hỏi:
"Ông cần giúp đỡ gì không?"
Ông ta lại trả lời: "Không, cảm ơn.
Chúa sẽ tới giúp tôi".
Rồi ông ta chết chìm và bay lên Thiên đàng.
Và ông ta hỏi Chúa: "Thưa Chúa,
sao Ngài không cứu con?"
Và Chúa trả lời: "Đồ ngốc, ta đã gửi 2
chiếc thuyền tới cứu ngươi còn gì!"
Có hay không bố?
Ừ, hay lắm. Đưa tay đây nào.
-Cảm ơn ông rất nhiều.
-Vâng, không có gì.
-Hóa đơn của ông đây.
-Vâng.
Tất cả những thông tin cần biết ở đây.
Xin cảm ơn rất nhiều vì đã mua máy.
Cảm ơn.
Một trăm, 200,
20, 40, 45, 46...
...7, 8, 9, 1 0.
Cảm ơn.
-Con thích mấy cái kẹo đó à?
-Không, thôi ạ.
Được rồi, bố sẽ mua một cái cho con.
Con thích cái nào?
-Cái đó? Bao nhiêu?
-25 cent.
Phần đời này của tôi được gọi là: "Thực tập".
Tòa nhà 1200 là thuộc tập đoàn
Medley lndustrial and Sanko Oil.
Tòa nhà bên kia đường là
Công ty Lee-Ray Shipping.
Trong mấy tuần tới, các cậu sẽ được
cung cấp số điện thoại của mỗi nhân viên...
...làm việc cho 500 công ty lớn ở Quận tài chính.
Các cậu sẽ tìm cách kiếm tiền
từ 60 công ty lớn.
Công việc chính của các cậu là gọi điện
môi giới cho những khách hàng tiềm năng.
Các cậu có thể sẽ phải ăn trưa với họ,
ăn sáng với họ...
...thậm chí trông trẻ giúp họ, và
phải làm tất cả để giới thiệu cho họ...
...những gói dịch vụ của chúng ta. Chúng tôi
cần các cậu, từ nhu cầu và mục tiêu của họ,...
...giới thiệu cho họ những kế hoạch tài chính
mà họ cần. Nói tóm lại, các cậu đưa họ đến đây...
...còn chúng tôi sẽ có cách moi tiền từ họ.
Trong số các cậu, có người tới
đây vì quen biết một ai đó.
Có người tới đây vì nghĩ rằng mình là ai đó.
Nhưng chỉ có một người ở đây
sẽ trở thành ai đó.
Và đó chính là người...
...có thể biến cái này thành cái này.
800 nghìn đô-la tiền hoa hồng.
Này cậu, giúp tôi phát những cái này.
Nó sẽ trở thành kinh thánh của các cậu.
Các cậu ăn với nó.
-Các cậu ngủ với nó.
-Rất đơn giản.
X cuộc gọi bằng với X viễn cảnh.
X viễn cảnh bằng với X khách hàng.
X khách hàng bằng với X đô-la...
-...trong két của công ty.
-Về kỳ thi cuối khóa học.
Năm ngoái, một thực tập viên
làm được 96.4 điểm.
Vậy mà anh ta không được chọn.
Nó không phải là vấn đề đỗ/trượt một cách đơn giản.
Mà chúng tôi có những cách đánh giá
riêng cho từng người học.
Muốn chắc chắn, hãy làm được 100 điểm.
Được rồi, chúng ta sẽ nghỉ
giải lao trong 10 phút.
-Xin chào ông Frohm. Chris.
-Chào cậu.
-Cậu khỏe chứ, Chris?
-Vâng, ông thế nào?
-Tốt, cảm ơn cậu đã hỏi thăm.
-Ngày đầu tiên của tôi. Khá hứng thú.
Không phải cậu định bỏ cuộc rồi đấy chứ hả?
Không ạ. Nghỉ giải lao 10 phút.
Chạy ra ngoài kiếm đồ ăn nhanh
rồi quay lại.
Tôi vẫn còn nhớ khi tôi giống cậu bây giờ.
Khi đó chỉ học 1 tiếng thôi,
chứ không phải 3 tiếng.
Không phải học nhiều thứ như bây giờ...
...mà vẫn thấy chẳng ưa gì nó cả.
Thật là buồn cười khi nhớ lại cái thời đó.
Có một cô gái rất xinh xắn trong lớp tôi.
Tôi không nhớ tên, nhưng
khuôn mặt cô ta thì thật là--
Tôi vừa thấy một người bạn cũ.
Không phiền ông chứ?
-Không đâu, đi đi.
-Rất vui nói chuyện với ông.
Này tên khùng.
Có làm sao không tên khùng?
Có sao không? Anh nghĩ cái gì thế?
Anh làm cái gì thế?
Suýt nữa tôi đã cán chết anh rồi.
Tôi đang băng qua đường mà.
-Có sao không?
-Không sao.
-Giầy của tôi đâu?
-Cái gì?
-Anh làm văng giầy của tôi đi mất rồi.
-Tôi không biết nó ở đâu cả.
-Cái giầy chết tiệt của tôi đâu?
-Tôi không biết.
Này.
-Có thấy nó không? Tôi làm mất chiếc giầy.
-Xin lỗi, không thấy.
Này, này, anh đi đâu đấy?
-Ở đây đợi cảnh sát tới.
-Tôi phải trở lại làm việc.
Này, anh vừa bị xe đâm đấy.
Anh phải tới bệnh viện đi.
Tôi đang học trong khóa thực tập
cạnh tranh rất cao ở công ty Dean Witter.
Này giầy của cậu đâu rồi?
À ừ, cảm ơn đã nhắc.
Bố ơi.
-Bố không đi giầy này.
-Ừ, bố biết.
-Muốn biết chuyện gì xảy ra không?
-Có ạ.
Bố bị một chiếc xe đâm phải.
-Bố bị xe đâm phải?
-Ừ.
-Ở đâu thế ạ?
-Ở ngay gần công ty.
-Không, con muốn hỏi bố bị đâm ở đâu trên người?
-Có vẻ là ở đằng sau chân.
-Chào bà Chu.
-Tạm biệt.
-Bố bị đâm trên đường à?
-Ừ, bố đang chạy trên đường.
Bố đừng làm như thế.
Bố có thể sẽ bị thương đấy.
Ừ, cảm ơn con.
Lần sau bố sẽ nhớ.
Và tôi lại ở đây.
-Có mặt từ rất sớm.
-Khi những người có điều kiện...
...những người có điều kiện đang hứng thú
với đầu tư và có tiền để đầu tư.
-Này Chris.
-Vâng thưa ông.
Nhờ cậu đi lấy cho tôi một tách cà phê.
Tôi phải làm rất nhiều việc vặt cho Frakesh,
người quản lý văn phòng của chúng tôi.
Tên tôi là Chris Gardner gọi tới
xin gặp ông Michael Anderson.
Vâng thưa ông, chúng ta đã hẹn
sẽ ăn trưa cùng nhau vào thứ Năm này.
Lần sau ạ? Vâng, tôi sẽ
hẹn ông dịp khác nhé.
Vâng, cảm ơn ông.
Ai muốn đi mua bánh cho tôi nào?
-Chris?
-Dạ vâng.
Đôi lúc cảm thấy bị coi thường.
Xin chào ông Ronald Fryer.
Chúc ông buổi sáng tốt lành.
Tên tôi là Chris Gardner.
Tôi gọi từ công ty Dean Witter.
Vâng, tôi có một thông tin rất,
rất có giá trị về một thứ tên là thuế--
Không sao, cảm ơn ông.
Rồi bắt xe buýt số 4 tới một nơi mà
không thể tìm thấy hạnh phúc ở đó.
Cuối cùng bắt xe 22 về nhà.
-Này, Chris!
-À, xin chào, Ralph.
-Tôi vẫn đang đợi đấy.
-Được rồi, tôi sẽ đưa cho anh, Ralph.
Tôi sẽ đưa cho anh.
Sau 6 tháng, thường thì người nào
kiếm được nhiều tiền nhất sẽ được nhận.
Xin chào, Chris Gardner
xin gặp ông Walter Hobb.
Chúng tôi phải gọi cho khách hàng
trong danh sách theo thứ tự từ thấp đến cao.
Từ dưới lên trên.
Từ những người gác cửa
đến các ông giám đốc.
Những người khác ở lại đến 7h,
tôi thì không vì còn Christopher.
Những việc họ làm trong 9
tiếng thì tôi phải làm trong 6.
Xin chào, tên tôi là Chris Gardner,
gọi từ công ty Dean Witter.
Để không lãng phí một giây nào...
...tôi không đặt máy xuống
giữa các cuộc gọi.
Vâng, cảm ơn nhiều.
Tôi nhận thấy khi không đặt máy xuống...
...tôi tiết kiệm thêm được 8
phút mỗi ngày.
Xin chào, tên tôi là Chris Gardner.
-Tôi gọi từ công ty Dean Witter.
-Tôi không uống nước...
...để không phải mất thời gian
vào nhà vệ sinh.
Vâng, tôi hy vọng có cơ hội được--
Vâng, không sao cả thưa ông.
Cảm ơn rất nhiều.
Nhưng dù có làm thế này...
...sau 2 tháng, tôi vẫn chưa thể
lên đến đỉnh của danh sách được.
Văn phòng Walter Ribbon.
Vâng, xin chào, tên tôi là Chris Gardner.
Tôi gọi để gặp ông Walter Ribbon.
-Về việc gì?
-Vâng, thưa bà.
Tôi gọi từ công ty Dean Witter.
Đợi chút.
-A lô?
-Ông Ribbon.
Vâng, chào ông. Tên tôi là Chris Gardner.
Tôi gọi từ công ty Dean Witter.
-Nói đi, Chris.
-Vâng thưa ông Ribbon...
...tôi mong muốn có cơ hội được
giới thiệu một vài sản phẩm của chúng tôi.
Tôi chắc chắn sẽ giúp được cho ông
về một mặt nào đó.
Anh có thể tới đây trong 20 phút nữa không?
-20 phút. Chắc chắn rồi.
-Mới hủy cuộc hẹn với người khác.
Anh có vài phút với tôi trước
khi tôi phải đi.
-Bóng đá tối thứ hai mà, anh bạn.
-Tôi hiểu. Cảm ơn ông rất nhiều.
-Hẹn gặp lại.
-Tạm biệt.
-Chris, chuyện gì thế?
-Chào ông Frakesh.
Này, cậu có rảnh 5 phút không?
Tôi phải đi gặp ông Walter Ribbon--
Tôi phải giới thiệu mặt hàng cho công ty
Bromer bây giờ. Cậu giúp tôi đậu xe nhé.
Cậu phải giúp tôi. Nó trên đường
Samson, chiếc xe Caprice màu bạc.
Chuyển nó sang bên kia đường.
Có chỗ đậu xe ở đó.
Cầm lấy chìa khóa này.
Tôi có một chiếc dự phòng rồi.
Và cậu còn phải sửa nó.
-Sửa cái gì?
-Sửa cái khóa.
Cái cửa xe không mở được.
Cậu phải tìm cách sửa nó.
Nào, mở ra đi nào.
Ôi, không!
Đi nào.
-Tài liệu đây, thưa ông Ribbon.
-Cảm ơn.
-Cảm ơn nhiều.
-Vâng cảm ơn. Ý kiến hay đấy.
Không, không, không!
Rachel, nhờ cô gọi cho Ristuccia giúp tôi.
-Chào bà.
-Xin chào.
Tôi là Chris Gardner. Tôi có
hẹn với ông Ribbon.
Ồ, ông ấy vừa mới đi khỏi.
Cảm ơn.
-Cái gì thế ạ?
-Bố đang viết một tờ séc...
...trả hóa đơn...
...và tiền đậu xe.
Chúng ta làm gì còn xe nữa đâu ạ.
Ừ, bố biết.
Cuối tuần này con sẽ đi theo bố.
Đến một vài văn phòng bác sĩ.
-Để bán máy, hiểu chứ?
-Vâng.
Sau đó, có thể, bố sẽ dẫn
con đi xem bóng đá.
-Thật ạ?
-Có thể.
-Hiểu chứ?
-Vâng ạ.
Ăn xong đi nào.
-Bố chắc chứ.
-Có thể thôi.
Thật ạ?
-Đi xem bóng đá cũng phải mang theo cái đó ạ?
-Ừ, bố không bỏ nó ở lại được.
Và việc đi xem chỉ có thể sẽ
xảy ra mà thôi.
-Vậy chúng ta đang đi đâu đây ạ?
-Đang đi công chuyện của bố.
Nhưng con vẫn chưa hiểu.
-Con chưa hiểu cái gì?
-Vậy chúng ta có đi xem bóng đá không?
Bố nói là có thể sẽ đi.
-Con biết "có thể" nghĩa là sao không?
-Giống như "nhiều khả năng" phải không ạ.
Không, "nhiều khả năng" có nghĩa rất có thể sẽ đi.
"Có thể" nghĩa là có thể sẽ đi, có thể không.
-Vậy "nhiều khả năng" có nghĩa là gì?
-Là rất có thể ạ.
Thế còn "có thể"?
-Con biết nghĩa là gì rồi.
-Là gì?
Nó có nghĩa là chúng ta sẽ không đi.
-Sao tự nhiên con thông minh thế?
-Vì bố thông minh mà.
-Đã đến chưa hả bố?
-Rồi.
-Ông Ribbon.
-Vâng?
Ông khỏe chứ?
Tôi là Chris Gardner. Công ty Dean Witter.
-Ồ, xin chào.
-Đây là con tôi, Christopher.
-Chào bác.
-Chào cháu, Christopher.
-Anh làm gì ở đây thế?
-Tôi đến để xin lỗi...
-...vì lỡ cuộc hẹn với ông.
-Anh không cần phải làm vậy.
Vì chúng tôi tiện đường thăm
người bà con ở đây...
...nên tôi muốn nhân cơ hội này
cảm ơn vì thời gian của ông.
-Có thể ông đã phải đợi tôi.
-Một chút thôi.
Tôi muốn cho ông biết là
tôi rất biết ơn vì điều đó.
Thôi được rồi. Cái gì thế kia?
Ồ, đó là một chiếc máy soi xương
của công ty Osteo National.
Công ty tôi làm việc trước khi tới Witter.
-Tôi có một cuộc hẹn sau trận đấu.
-Anh cũng tới xem trận đấu?
-Vâng.
-Có thể.
-Có thể.
-Chúng tôi cũng đi đấy.
Tôi đưa con trai tôi, Tim.
12 tuổi.
Chúng tôi chuẩn bị đi bây giờ. Tim!
Vậy chúng tôi sẽ đi đây.
Một lần nữa, cảm ơn ông
và xin lỗi ông về lần đó.
Và hy vọng có thể hẹn gặp
ông vào dịp khác.
-Chắc chắn như vậy.
-Cảm ơn ông rất nhiều.
Đi nào.
-Nói tạm biệt đi, Chris.
-Tạm biệt.
Tạm biệt, Christopher.
Này, hay là bố con anh
đi với chúng tôi đi?
-Sao ạ--? Tới Candlestick?
-Chúng tôi đi bây giờ đây. Đi cùng đi.
-Bố con anh ngồi ở đâu?
-À, ở chỗ hạng thường thôi.
Chúng tôi có chỗ trong khán phòng.
Đi nào.
-Cháu muốn ngồi trong khán phòng không?
-Không ạ.
Khán phòng là một chỗ ngồi xem đặc biệt.
Và ở đó thoải mái hơn.
Con muốn đi không?
-Có ạ.
-Được rồi. Lũ trẻ ngồi sau.
Sao anh không để cái đó trong xe của mình?
-À vâng, được thôi.
-Bố không có xe mà.
-A, trời ơi--
-Chuyện gì thế.
Tôi nghĩ tôi bị ong đốt.
-Anh ổn chứ?
-Vâng. Tôi không sao.
-Anh không bị dị ứng hay làm sao chứ?
-Không, không sao đâu.
-Nó đốt anh ở đâu?
-Đằng sau đầu tôi.
-Bố không sao chứ?
-Ừ, không sao đâu Christopher.
-Có đau không ạ?
-Christopher, bố không sao.
-Để con xem.
-Christopher, ngồi yên đi.
Thomas Jefferson nhắc đến
hạnh phúc một vài lần...
...trong bản tuyên ngôn độc lập.
Nó có thể giống như một từ
lạ trong văn bản đó..
...nhưng ông ấy giống như là....
Ông ấy là một nghệ sĩ.
Ông gọi những người Anh là:
"Kẻ phá hoại sự hài hòa của chúng ta".
Và tôi vẫn nhớ ngày hôm ấy tôi đứng ở đó...
... suy nghĩ về những kẻ phá hoại
sự thanh thản của tôi.
Đó là những câu hỏi kiểu như:
Tất cả điều này có tốt không.
Tôi có thể thành công không.
Và cả Walter Ribbon và tiền của ông ấy...
... số tiền đến cả hàng triệu.
Đó là thứ để đưa tới một nơi sang trọng hơn.
Wow, thật là....
Xem bóng đá thế này mới gọi là xem chứ.
-Cảm ơn ông rất nhiều về điều này.
-Đừng nói vậy, Chris.
Và ông Ribbon, tôi sẽ cảm ơn nữa
nếu ông có thể cho tôi cơ hội...
...để trình bày về khả năng quản lý
tài sản của công ty Dean Witter...
...mà tôi tin là vượt xa...
...so với những gì ông đang nhận
được từ công ty Morgan Stanley.
Thật sự tôi tin ông sẽ
hết sức ngạc nhiên đấy.
Nói thẳng ra, ông sẽ cần đến công ty
Dean Witter quản lý giúp danh sách nghỉ hưu đấy.
Anh biết đấy, tôi không cảm thấy
anh là người mới vào làm ở đó đâu.
Tôi thích anh, nhưng không có chuyện
công ty anh sẽ quản lý tài sản của tôi đâu.
Chuyện đó sẽ không xảy ra sớm đâu, anh bạn ạ.
Thế cho nên, hãy thư giãn
và xem tiếp trận đấu đi nào.
Tôi đã có vài ý tưởng rồi.
-Chris, nói chuyện sau nhé.
-Tôi sẽ gọi cho anh.
Rất vui được gặp anh, Chris.
Nhớ gọi cho tôi đấy.
Vâng, chắc chắn rồi. Cảm ơn.
-Tạm biệt.
-Tạm biệt, Christopher.
Sau 4 tháng, tôi đã bán được
hết những chiếc máy soi.
Có vẻ chúng tôi sẽ vượt qua được.
-Con gì chạy nhanh nhất?
-Con thỏ.
Mọi việc có vẻ diễn ra êm đẹp.
Cho đến một ngày...
...cái ngày đó...
...cái bức thư đó đưa tôi
trở lại mặt đất.
Phần đời này của tôi được gọi là
"Trả tiền thuế".
Nếu tôi không trả...
... chính phủ sẽ thò tay vào tài khoản...
...và lấy tiền đi.
Bố ơi.
Không hề có thông báo trước.
Chẳng gì cả.
Không thể nói là đã quá muộn được.
Đó là tiền của tôi mà.
Sao lại có ai có thể lấy tiền của tôi
đi theo cách như vậy chứ?
Nghe này, đó là tất cả tiền tôi có.
Không thể tự tiện vào tài
khoản của tôi và--
Đó là ngày 25 tháng 9.
Tôi vẫn còn nhớ như in ngày đó.
Vì nó là ngày tôi nhận thấy...
...chỉ còn 21 đô-la và 33 cent trong
tài khoản ngân hàng.
Tôi hoàn toàn sụp đổ.
-Đã mặc quần áo xong chưa?
-Chưa ạ.
Chris! Chris!
Đừng có lảng tránh tôi như thế, Chris.
Tôi không lảng tránh anh, Ralph.
Tôi sẽ tìm cách trả anh.
-Tôi cần tiền ngay bây giờ.
-Khi tôi có nó, thì anh cũng có nó, Ralph.
Ngay bây giờ!
Có chuyện gì thế?
Wayne, tớ cần lấy lại 14 đô-la
cậu nợ tớ.
Tớ nghĩ tớ không còn nợ cậu gì nữa.
-Hả? Tại sao?
-Tại sao cái gì?
Sao cậu nghĩ cậu không nợ
tôi số tiền đó nữa?
Vì tôi giúp cậu chuyển đồ.
Cậu chỉ chở tôi đi có
một đoạn thôi mà Wayne.
Chỉ 200 thước thôi.
Đã 4 tháng rồi, Wayne.
Tôi cần tiền, tôi cần tiền ngay bây giờ.
-Giờ tôi không có. Xin lỗi.
-Đi lấy tiền trả tôi đi.
-Wayne, đi lấy--
-Tôi không có. Chỉ 14 đô-la thôi mà.
Đó là 14 đô-la của tôi!
Đi lấy tiền trả tôi đi.
-Cậu nổi cáu chỉ vì 14 đô-la thôi ư.
-Đi lấy đi, Wayne.
Bố nhìn con này!
Bố ơi.
-Con trượt xuống nhé.
-Ừ, sao lại không.
-Ở yên đây.
-Bố nhìn này.
-Không. Ở yên đấy.
-Bố.
Có nghe bố nói không?
Có nghe không?
-Bố đi đâu thế?
-Này, bố nói thế nào hả?
Bố ơi!
Bố ơi, đợi con! Bố ơi!
-Bố ơi.
Tôi phải về lại những năm 60.
Tôi phải làm như vậy.
Khi trở lại trẻ rồi, tôi có thể xem
Jimi Hendrix đánh đàn bên ngọn lửa.
Trở lại tôi máy thời gian đây!
Trả lại đây!
-Bố con mình đi đâu thế?
-Hãy yên lặng đi.
Đi lấy đồ của con đi.
-Chris?
-Vâng.
Bác sĩ Telm không thể trở lại để gặp anh.
Tôi xin lỗi.
Mình đang đi đâu đây bố?
Chúng ta-- Chúng ta sẽ đi
gặp một người khác nữa.
Con mệt rồi.
Bố biết.
Bây giờ có vẻ nó chưa chạy được.
-Tôi phải đi thôi, Chris.
-Không, không.
Cho tôi một lúc thôi. Tôi sẽ
sửa nó ngay đây.
Chris. Chris, hãy trở lại
khi nào nó chạy được.
-Không, tôi phải sửa nó ngay bây giờ.
-Không.
Nghe này, tôi sẽ đợi cậu
quay lại, được chứ?
Còn giờ tôi thực sự phải đi, Chris.
Cảm ơn. Cảm ơn.
Cảm ơn thời gian của ông.
Tôi rất biết ơn.
Hẹn gặp lại anh.
Sao đồ đạc lại ở đây?
Bố.
-Nào, đi thôi.
-Đi đâu ạ?
-Đi khỏi nơi này.
-Tại sao ạ?
-Chúng ta không thể ở đây đêm nay.
-Không, con muốn ở đây. Mở cửa ra!
-Có nghe lời bố không? Đi thôi.
-Mở cửa ra!
Này, có nghe bố nói gì không?
Thôi đi.
Thôi đi.
Đi nào.
Đi nào.
Wayne!
Wayne!
Wayne!
Nào, đứng dậy đi.
Mình đi đâu đây bố?
-Mình đang đi đâu đây?
-Bố không biết.
Nó không phải là máy thời gian.
Bố ơi.
Nó không phải là máy thời gian.
Cái ông đó nói đây là máy thời gian.
Ông ta đã nhầm.
-Ai cơ?
-Cái ông ở công viên ấy.
Ông ấy nói đây là máy thời gian.
Đúng thế đấy.
Không phải.
-Nó đúng là máy thời gian.
-Không, nó không phải.
Tất cả những gì chúng ta phải
làm là ấn nút đen này.
Con có muốn ấn không?
Có ạ.
Nào tới đây.
Nào.
Ngay ở đây.
Đợi đã. Con muốn đi đâu?
Con cũng không biết.
Con muốn tới nơi ở trước đây.
Con chỉ cần nhắm mắt lại.
Bố nhắm đi, còn muốn nhìn xem.
Được rồi. Bố con mình sẽ cùng ấn.
Con phải nhắm mắt lại.
Chỉ mất vài giây thôi.
Ôi, Chúa ơi.
Mở mắt, mở mắt ra.
-Cái gì thế ạ?
-Khủng long.
-Đâu ạ?
-Con không thấy những còn khủng long sao?
Nhìn quanh đi. Nhìn những con khủng long này.
-Con thấy rồi chứ?
-Rồi ạ.
Đi nào, đi nào.
-Cẩn thận đấy.
-Cái gì thế ạ?
Đừng giẫm vào lửa.
Chúng ta là những người nguyên thủy.
Chúng ta cần ngọn lửa này,
vì thời đó không có điện...
...và ở ngoài này lạnh lắm, hiểu chưa?
Lấy đồ đạc đi.
-Chúng ta sẽ đi tìm một nơi an toàn.
-Kiểu như thế nào ạ?
Chúng ta cần một cái hang.
Cái hang?
-Chúng ta sẽ tìm cái hang. Đi nào.
-Vâng ạ.
Đi nào, đi nào.
Cẩn thận đằng sau lưng!
Cẩn thận đấy.
Đây rồi. Một cái hang. Đi nào.
Ngay đây, ngay ở đây.
Đi nào.
Đi nào, vào bên trong đi.
Nhanh lên nào!
-Chúng ta đã an toàn chưa?
-Bố nghĩ chắc là rồi.
Xin chào.
-Anh khỏe chứ Jay?
-Tôi vẫn khỏe.
Cậu theo học thế nào?
-Tốt, tôi vẫn tốt.
-Anh học tốt hả?
-Anh thế nào?
-Rất tốt.
Anh đi đâu thế?
Sacramento.
Vì tôi muốn đón vài người bạn--
Họ sống ở PacBell,
và tôi muốn đưa họ tới đây--
Tới đây chơi với chúng tôi.
Nên họ mời tôi đi đánh golf.
Tuyệt lắm.
Nhớ nhường họ thắng một séc nhé.
Deborah, có người muốn gặp bà.
-Ở đâu?
-Anh ta đứng ngoài. Xin đi theo tôi.
Chào anh.
-Tôi muốn hỏi bà điều này được không?
-Chắc chắn rồi.
Chúng tôi cần một chỗ ở.
Cho tới khi tôi sửa và bán được nó.
-Cần thêm một thời gian nữa.
-Được rồi, tôi hiểu rồi.
-Tôi cũng muốn giúp anh--
-Đây là con trai tôi, Christopher.
-Nó mới 5 tuổi.
-Chào cháu.
-Chúng tôi cần một nơi để ở.
-Được rồi, tôi rất muốn giúp anh...
...người chúng tôi không nhận đàn ông.
Chỉ phụ nữ và trẻ nhỏ thôi.
Cháu bé có thể ở đây, nhưng
anh cần đi tìm một nơi khác.
Chúng tôi sẽ ở cùng nhau.
Bố con tôi--
-Được rồi, nghe này.
-Nhờ bà cho chúng tôi một--
Thử nhờ tới Glide Memorial xem sao.
Tòa nhà đó nhận người lúc 5h.
Nên anh hãy nhanh lên.
Sẽ phải xếp hàng dài đấy.
-Nó ở đâu thế?
-Ở Ellis and Jones.
Xin mọi người chú ý. Chúng tôi
chỉ còn 4 chỗ trống thôi.
-Này.
-Này.
-Này cái gì.
-Đó là chỗ của tôi.
-Lùi lại đi.
Anh không thể làm thế.
Bố ơi!
Dừng lại! Dừng lại đi!
Dừng lại!
Ra khỏi hàng, cả hai người các anh.
Tôi ở chỗ này trước. Họ nói
là tôi phải đến đúng giờ.
Tôi đã đến đúng giờ,
đã xếp hàng đàng hoàng.
Tôi đi làm về, tôi có con trai ở đây.
Tôi đã đến đúng giờ.
Chúng tôi đã đến đúng giờ!
Hắn ta chen ngang chỗ của anh ấy.
-Ai?
-Là hắn ta.
Nào, nào, Rodney.
Đi đi, đi ra khỏi hàng đi.
Hết rồi, hết chỗ rồi.
-Màu yêu thích của con là gì?
-Màu xanh ạ.
Màu xanh?
-Cái gì màu xanh mà con thích?
-Cây ạ.
Cây. Còn gì nữa không?
Holly ạ.
-Holly? Holly là cái gì?
-Là một đồ Giáng sinh ạ.
Đồ Giáng sinh.
Cái gì thế ạ?
Chắc là họ muốn chúng ta đi ngủ.
Đồ chơi của con đây. Chúng ta
sẽ sửa ấm cho nó ở đó.
Con thở được chứ?
-Ổn chứ?
-Vâng ạ.
-Bố sẽ đi sửa cái máy--
-Bố đừng đi.
Không, không. Bố sẽ ở ngay
bên ngoài cửa.
Được chứ? Bố sẽ ở ngay ngoài
đó. Bố sẽ hé cửa ra một chút.
Để bố có thể nghe thấy
nếu con gọi.
Con muốn được về nhà.
Vì thế bố mới phải sửa cái máy soi.
Hiểu chứ?
Bố sẽ ra ngoài đó.
Bố sẽ để cửa mở. Bố sẽ
ở ngay trên cầu thang thôi.
Bố sẽ nghe thấy nếu như con gọi.
-Được chứ?
-Vâng ạ.
Con phải tin ở bố, được chứ?
Con phải tin ở bố.
Con tin bố, con tin bố.
Con tin bố.
-Bố không nghe thấy con nói gì cả.
-Con tin bố. Con tin bố.
Thơm bố nào.
-Bố chỉ đi một lúc thôi, được chứ?
-Vâng ạ.
-Bố sẽ ở ngay đây.
-Vâng.
-Con nghe thấy bố chứ?
-Vâng ạ.
-Con nghe thấy bố chứ?
-Vâng.
-Con có tin bố không?
-Có ạ.
-Đúng rồi.
-Như thế ạ?
-Được chưa ạ?
-Bố không biết. Con nghĩ sao?
Được rồi.
Đi thôi.
-Sao bố không để nó ở đây?
-Chúng ta không thể làm thế.
Tí nữa bố con mình sẽ ở phòng khác.
Đi nào.
Chào Chris.
-Chào ông Frakesh.
-Sao nhiều đồ đạc thế?
Đi công tác xa nhà.
Vợ ông, bà Martha, cũng làm
ở PacBell, phải không ạ?
-Đúng vậy.
-Và hai vợ chồng ông...
...dự định sẽ nghỉ hưu cùng thời điểm?
Chúng tôi muốn nghỉ hưu nhưng
vẫn duy trì lối sống của mình...
...mà không phải trả quá nhiều tiền thuế.
Nói một cách đơn giản là ông không
muốn có tay ai trong túi của mình trừ tay ông?
Ông có quen với luật miễn thuế không...?
Tôi học cách hoàn thành xong việc sớm.
Tôi phải xong sớm.
Để còn tới Glide trước 5h.
Đi nào.
Đi nào.
Dừng xe lại! Dừng lại!
Đồ chơi của con!
Bố ơi! Bố ơi!
Thôi đi! Câm miệng đi!
-Sao không nhường cho phụ nữ vào trước?
-Tránh ra đi.
-Này anh bạn, thế không được đâu.
-Tránh ra, tránh ra đi!
Đi nào.
Bố ơi, con cần phải lấy nó!
Điều quan trọng về con tàu tự do...
...là nó phải leo qua những ngọn núi.
Tất cả chúng ta đều phải
leo qua những ngọn núi.
Những ngọn núi vươn lên cao vút.
Và những bờ vực sâu thăm thẳm.
-Đúng vậy.
Ở đây chúng ta đều biết
những ngọn núi ấy là gì.
Chúng ta hát về chúng.
Thưa Chúa, xin Ngài đừng phá
bỏ những ngọn núi ấy.
Mà hãy ban cho con
sức mạnh để vượt qua nó.
Xin đừng gỡ bỏ những
chướng ngại vật.
Mà xin hãy dẫn đường để con vượt qua.
Những gánh nặng của con,
chúng thật là nặng.
Tưởng như không thể gánh nổi.
Nhưng con sẽ không bỏ cuộc.
Không đâu.
Vì Ngài đã hứa với con.
Là Ngài sẽ giúp con vượt qua.
-Xin Chúa đừng dịch chuyển ngọn núi đó.
-Xin đừng dịch chuyển ngọn núi đó.
Nhưng hãy tiếp sức cho con
trèo qua nó.
Lúc nào thì bố thi ạ?
Ngày mai.
Bố đã sẵn sàng chưa?
Tất nhiên.
Cảm ơn ông.
-Chào, anh làm được chứ?
-Chào.
Vậy anh có làm hết không hay
là vì anh phải đi đâu đó?
Tôi phải đi.
-Nhưng tôi cũng hoàn thành hết bài thi.
-Ồ, tốt.
-Còn anh?
-Tôi cũng vậy.
-Anh thấy những câu hỏi đồ thị thế nào?
-Dễ thôi.
Tôi thấy bài luận ở đằng sau khó
hơn. Anh đã viết gì vậy?
-Bài luận?
-Ừ, ở đằng sau.
Này, Chris.
-Chào, Jeff phải không? Gặp ở trận bóng đá.
-Phải.
-Ừ, tưởng anh sẽ gọi cho tôi chứ?
-Tôi thực ra chưa có số của anh.
Số của tôi đây. Nhớ gọi cho tôi nhé.
Tất nhiên. Cảm ơn anh nhiều.
Chris, cậu có 5 đô-la không?
Tôi để quên ví ở trên văn phòng.
Vậy để tôi chạy lên và lấy cho ông, ông Frohm.
Không, tôi phải tới ngân hàng CAL
lúc 4h và tôi đang muộn rồi.
-Tôi sẽ trả cậu mà.
-5 đô-la đủ chứ?
5 đô-la là đủ rồi. Cảm ơn cậu.
Thế là hết rồi.
Không còn chỗ nữa.
Mọi người phải đi chỗ khác thôi.
Hôm nay thế là hết rồi.
Ngày mai hãy quay lại.
Tất cả các phòng đều hết chỗ rồi.
Hãy đi đi. Ngày mai hãy quay lại.
Ăn ngon chứ?
Hai mươi. 1, 2, 3, 4.
Bóng đèn và bộ cảm điện
của anh đây.
-Bao nhiêu?
-8 đô-la..
-Cái gì thế ạ?
-Nó để sửa đèn.
Con xem được không?
Ừ được. Nhưng đừng làm vỡ nó.
Trừ khi con muốn ngủ cùng phòng
với bố cho đến hết cuộc đời.
Con thấy có sao đâu.
Sau này con sẽ thấy.
Đi ngủ đi con.
Vâng ạ.
-Đủ ấm chứ?
-Vâng.
Được rồi.
Có phải mẹ bỏ đi là vì con không?
-Hả?
-Có phải mẹ bỏ đi là vì con không?
Đừng-- Đừng bao giờ nghĩ thế.
Mẹ bỏ đi chính là vì mẹ.
Và không liên quan gì tới con, hiểu chứ?
Vâng ạ.
Bố là người bố tốt.
Được rồi, đi ngủ đi.
-Bố yêu con.
-Con cũng yêu bố.
Mọi thứ đều ổn, Chris.
-Nó chạy được rồi.
-Cảm ơn rất nhiều.
Hai trăm năm mươi đô-la.
Như là ôxy để thở trong 4 bốn tuần nữa.
Một trăm, 20, 40, 60, 80, 200.
Hai mươi, 30, 40, 50.
-Còn gì nữa không?
-Dạ không.
Cảm ơn. Cảm ơn.
-Con xong rồi chứ?
-Vâng ạ.
-Chúng ta có phải đến nhà thờ đó nữa không?
-Không.
Vậy mình sẽ đi đâu ạ?
-Có thể sẽ ở một khách sạn.
-Khách sạn?
Chỉ đêm nay thôi.
Hoặc có thể trở lại cái hang
nếu bố thích.
Không, cảm ơn.
-Có bao giờ quay lại đó nữa không ạ?
-Bố hy vọng là không.
Sao lại không ạ?
Vì chơi lần thứ nhất thì vui thật...
...nhưng lần sau thì không vui bằng thế nữa.
-Giống như xe buýt ạ?
-Ừ, giống như xe buýt vậy.
Ngày hôm sau, sau giờ làm việc...
... chúng tôi ra bãi biển chơi.
Rời xa mọi thứ.
Mọi thứ.
Chỉ có Christopher và tôi.
-Bố thấy con ném không?
-Có.
Rời xa khỏi những chiếc
xe buýt và âm thanh ồn ã...
...và những thất vọng triền miên
trong cái đầu 10 galông của tôi...
...và rời xa chính bản thân tôi nữa.
-Chris, cảm ơn cậu rất nhiều.
-Cảm ơn anh, Dean.
-Giữ gìn sức khỏe nhé.
-Anh đã quyết định đúng lắm.
Cảm ơn, Chris.
Bởi khi tôi còn trẻ...
...và được điểm A môn lịch sử
hoặc bất cứ môn gì khác...
...tôi sẽ mơ tưởng đến những
con người mà tôi có thể trở thành.
Và rồi tôi chẳng thành ai trong số đó.
-Chào cậu, Chris.
-Xin chào.
-Anh thế nào, Jay?
-Tốt.
Người ta đồn là cậu ký được 31
hợp đồng với công ty Pacific Bell.
Dạ phải, phải.
Gặp họ ở một trận bóng, lấy
số điện thoại và gọi cho họ.
Tôi cũng đoán vậy.
Còn một ngày nữa thôi.
Có lo lắng không?
-Không, tôi thấy ổn.
Nghe này, dù có chuyện gì xảy ra...
...thì cậu cũng đã làm được
một việc tuyệt vời đấy Chris.
Tôi nói thật lòng đấy.
Giữ gìn sức khỏe.
Vâng, ông Johnson.
Chris Gardner, công ty Dean Witter.
Vâng, thưa ông. Tôi gọi
chỉ muốn cảm ơn rất nhiều...
...vì sự ủng hộ của ông
trong hội nghị tháng trước.
Vâng thưa ông. Chắc chắn rồi.
Vâng.
Không, chỉ có vậy thôi.
Cảm ơn ông rất nhiều. Tạm biệt.
Chris. Theo tôi.
-Chào cậu, Chris.
-Ông Frohm, thật vui gặp lại ông.
-Áo sơ-mi đẹp lắm.
-Cảm ơn ông.
-Chris.
-Chào Jay.
-Chris.
-Chris, mời ngồi xuống.
Tôi nghĩ là tôi sẽ mặc áo sơ-mi hôm nay.
Vì nó là ngày cuối cùng mà.
Ồ, cảm ơn. Cảm ơn. Chúng
tôi đánh giá cao việc đó.
Nhưng...
...ngày mai cũng mặc nó, được chứ?
Vì ngày mai sẽ là ngày đầu tiên...
...nếu cậu muốn ở lại đây là nhà môi giới.
Cậu có muốn thế không, Chris?
Thưa có.
Tốt. Chúng tôi không thể vui mừng hơn.
Cho nên, chào mừng cậu.
-Thời gian vừa qua có dễ dàng không?
-Không, nó không dễ dàng đâu.
-Chúc may mắn, Chris.
-Cảm ơn. Cảm ơn.
À, Chris.
Tôi chút nữa thì quên mất.
Cảm ơn ông.
Phần đời này của tôi...
...cái phần nhỏ bé này...
...có tên là "Hạnh phúc".
Christopher. Christopher.
Lại đây nào.
Sau khi khởi đầu sự nghiệp ở Dean Witter, Chris
Gardner mở công ty đầu tư Gardner Rich vào năm 1987.
Vậy có bao nhiêu...
...hành tinh tất cả?
-Bảy ạ.
-Bảy?
Chín chứ.
Ai là chúa tể của rừng xanh?
-Con khỉ đột ạ.
-Con khỉ đột?
Con khỉ đột?
Không. Là sư tử.
À, phải rồi. Sư tử ạ.
Bố ơi, bố nghe này.
Cốc, cốc.
-Ai đó?
-Shelby đây.
Shelby nào?
Shelby, người vượt qua ngọn núi.
-Cốc cốc.
-Ai đó?
-Không ai.
-Không ai nào?
Không ai nào?
Buồn cười quá. Bố thích câu chuyện đùa đó.
Năm 2006, Chris Gardner bán một phần nhỏ công ty
môi giới của ông trong một vụ mua bán hàng triệu đô-la.
Phụ đề tiếng Việt này được dịch bởi:
Sandglass - Sub Team @ www.updatesofts.com