Tip:
Highlight text to annotate it
X
Ai cũng hỏi liệu tôi có quen Tyler Durden không.
Ba phút.
Thế đấy. Điểm xuất phát.
Cậu có bài phát biểu nào nhân dịp này không?
Bị súng chĩa vào mồm,
thì bạn chỉ phát ra được các nguyên âm thôi.
Tớ chẳng nghĩ được gì cả.
Chỉ trong giây lát, tôi quên béng
chuyện Tyler đang nắm giữ thứ gây ra sự hủy diệt
mà chỉ tự hỏi khẩu súng đó sạch không.
Mọi chuyện ngày càng trở nên thú vị.
Chuyện xưa như Trái đất,
rằng bạn luôn làm tổn thương người bạn yêu.
Thực ra, nó xảy ra trên cả 2 phương diện.
Chúng tôi được dự hàng ghế đầu
trong buổi công diễn cuộc phá hủy hàng loạt này.
Ủy ban Phá hủy
của Dự án Mayhem
đặt thuốc nổ cả 12 tòa nhà
thuộc các tổ chức khác nhau.
Trong hai phút, những khối chính
sẽ thổi tung những khối phụ khác
và những tòa nhà sẽ chỉ còn là
đống gạch vụn.
Tôi biết điều này
vì Tyler biết điều này.
Hai phút rưỡi.
Hãy nghĩ đến những việc mà chúng ta đã cùng hoàn thành.
Đột nhiên tôi nhận ra tất cả mọi thứ,
khẩu súng, những quả bom, cuộc cách mạng,
hẳn phải liên quan gì đó
tới cô gái tên Marla Singer.
Bob. Bob có bộ ngực như đàn bà.
Đây là một hội động viên
những người đàn ông bị ung thư tuyến tiền liệt.
Anh chàng đang nhỏ dãi khắp cả người tôi đây,
chính là Bob.
Chúng ta vẫn còn là đàn ông.
Phải, chúng ta là đàn ông.
Đàn ông là những kẻ như chúng ta đây này.
Bob đã đi phẫu thuật cắt bỏ dương vật.
Và rồi là trị liệu hooc-môn.
Ngực anh ta bắt đầu to ra chỉ vì
hooc-môn nam của anh ta quá cao
và cơ thể anh ta tăng vọt lượng hooc-môn nữ.
Tôi vừa khít chỗ đó...
- Người ta sẽ hút hết mỡ trên ngực tôi.
...giữa bộ ngực khổng lồ đẫm mồ hôi đó.
Một cái ôm vĩ đại,
như cái vĩ đại mà bạn hay nghĩ về Chúa vậy.
Được rồi, giờ thì anh khóc đi.
Không, đợi đã. Quay lại đi. Để tôi bắt đầu từ trước đó nữa.
Tôi không ngủ nghê gì được suốt sáu tháng trời.
Tôi không ngủ được.
Bị mất ngủ thì chẳng còn thứ gì là thực cả.
Mọi thứ lúc nào cũng ở xa xa.
Mọi thứ là bản sao của bản sao
của bản sao.
Khi sự khám phá khoảng không sâu thẳm tăng lên,
thì tên của các tập đoàn là tên của mọi thứ.
Tinh cầu IBM.
Dải Ngân hà Microsoft.
Hành tinh Starbucks.
Tôi cần anh rời thành phố trong tuần này
để che đậy vài ca nguy hiểm.
Nó hẳn phải là hôm thứ Ba.
Ông ta mang cà vạt xanh điểm hoa ngô.
Ông muốn tôi sắp xếp lại các báo cáo của mình
cho đến khi ông yêu cầu thăng chức?
Sắp xếp những thứ này này. Đây là vé máy bay.
Gọi tôi nếu có bất cứ trở ngại gì.
Ông ta tràn đầy sự hăng hái.
Hẳn ông ta phải súc ruột bằng cả triệu ly cà phê latte.
Cũng như bao kẻ khác, tôi trở thành
nô lệ cho khuynh hướng làm tổ kiểu Ikea.
Vâng. Tôi muốn đặt hàng
màn sáo đứng Erika Pekkari.
- Vui lòng đợi máy.
Bất cứ thứ gì hay ho,
ví dụ như một cái bàn cà phê có hình âm dương,
tôi muốn phải có được nó.
Văn phòng cá nhân tại nhà Klipsk.
Máy đạp xe tại nhà Hovetrekke.
Hay bộ sofa Ohamshab
với mẫu vẽ sọc xanh lá Strinne.
Kể cả mấy cái đèn Ryslampa
làm từ giấy chưa tẩy trắng thân thiện với môi trường.
Tôi lướt qua catalogue và tự hỏi
"Kiểu nhà bếp như thế nào thì
định nghĩa được con người tôi nhỉ?"
Tôi đã có tất thảy. Cả những cái đĩa thủy tinh
nổi những bọt khí nhỏ bên trong với những chỗ không hoàn hảo,
chứng tỏ chúng được làm thủ công bởi
những người bản xứ thật thà, chăm chỉ...
- Vui lòng đợi máy.
...ở bất kỳ đâu.
Chúng tôi từng đọc sách báo khiêu dâm.
Giờ thì là bộ sưu tập Horchow.
- Không. Anh không chết vì bị mất ngủ được.
- Thế còn chứng ngủ rũ thì sao?
Tôi cứ gật gà gật gù, tôi thức giấc
ở những chỗ xa lạ.
Tôi cũng chả biết mình đến đó như thế nào nữa.
- Anh phải lạc quan lên.
- Ông làm ơn cho tôi thứ gì đó được không?
Những viên Tuinal xanh đỏ,
những viên Seconal đỏ mọng chẳng hạn...
Không. Anh cần giấc ngủ tự nhiên, lành mạnh.
Nhai vài cái rễ cây nữ lang
và tập thể dục nhiều lên.
Này, làm ơn đi mà.
- Tôi đang khổ sở đây.
- Anh muốn thấy sự đau khổ à?
Vậy hãy ghé ngang First Methodist, các tối thứ Ba.
Gặp gỡ những anh chàng bị ung thư tuyến tiền liệt ấy.
Cái đó mới là đau khổ.
Tôi luôn muốn có ba đứa con...
hai trai và một gái.
Mindy lại muốn hai gái và một trai.
Chúng tôi chẳng bao giờ đồng thuận được việc gì cả.
Thực ra thì, tôi... Cô ấy...
Cô ấy vừa sinh con đầu lòng tuần trước.
Một bé gái.
Với... Với người... Với người chồng mới của mình.
Khỉ thật!
Tạ ơn Chúa, các anh biết đấy...
Tôi rất vui cho cô ấy.
Cô ấy xứng đáng...
Mọi người, hãy cảm ơn Thomas
vì đã trải lòng mình với chúng ta.
Cảm ơn, Thomas.
Tôi nhìn quanh căn phòng này,
và tôi thấy rất nhiều sự động viên.
Và điều đó cho tôi thêm sức mạnh.
Chúng ta trao sức mạnh cho nhau.
Đây là lúc để một người vì mọi người.
Vậy nên chúng ta hãy lấy Thomas làm ví dụ
để cùng mở lòng mình ra như anh ấy.
Các anh có thể bắt cặp với nhau chứ?
Và đấy là cách mà tôi gặp anh chàng to bự đáng mến đó.
Đôi mắt anh ta đã ầng ậng nước.
Đầu gối quíu lại. Những bước đi ngắn ngập ngừng.
- Tên tôi là Bob.
- Bob?
Bob đã từng là nhà vô địch thể hình.
Hẳn bạn biết chương trình khuya trên TV
chỉ cách làm ngực nở nang đó chứ?
Ý tưởng của anh ấy đấy.
Tôi là một tên bợm.
Anh biết đấy, dùng steroid?
Diabonal và
Wisterol.
Ôi, người ta dùng chúng trong những
cuộc đua ngựa, lạy Chúa.
Và giờ thì tôi mất sạch cả rồi.
Tôi đã ly dị.
Hai đứa con đã trưởng thành
chẳng thèm trả lời điện thoại của tôi nữa.
Những người lạ đầy chân thành thế này
thường khiến tôi...
Tiếp tục đi,... Cornelius.
Anh có thể khóc mà.
Và rồi... điều gì đó đã xảy ra.
Tôi òa khóc.
Như vậy tốt rồi đấy.
Chìm đắm trong lãng quên.
Bóng tối, im lặng, hoàn toàn.
Tôi tìm thấy tự do.
Mất hết hy vọng chính là được tự do.
Tốt rồi.
Đến trẻ con cũng không ngủ ngon được như vậy.
Tôi bắt đầu nghiện.
Nếu tôi không nói gì cả
người ta thường tưởng rằng đó hẳn là điều tệ nhất.
Họ khóc to hơn... tôi càng khóc to hơn nữa.
Giờ chúng ta sẽ mở cửa xanh lá,
luân xa (chakra) tim...
Thực ra tôi chưa đến nỗi sắp chết.
Tôi không bị ung thư hay bị nhiễm kí sinh trùng.
Tôi là một trung tâm nhỏ ấm cúng
mà sự sống trên thế giới này vây quanh.
Hãy tưởng tượng sự đau khổ của các bạn
như một trái banh màu trắng mang ánh sáng chữa lành.
Nó di chuyển khắp cơ thể bạn, chữa lành cho bạn.
Hãy tiếp tục. Nhớ hít thở
và bước tới
thông qua cửa sau căn phòng.
Nó dẫn đến đâu nào?
Đến cái hang động bạn.
Bước tới
vào trong hang đi.
Đúng rồi đấy.
Bạn đang vào sâu hơn bên trong.
Và bạn sẽ tìm thấy
linh thú của mình.
Trượt đi.
Mỗi tối tôi chết đi.
Và mỗi tối tôi lại hồi sinh.
Cải tử hoàn sinh.
Bob yêu tôi vì anh ta nghĩ
dương vật của tôi cũng đã bị cắt bỏ.
Ở đó, bị ấn chặt vào ngực anh ta,
sẵn sàng bật khóc.
Đây đúng là kỳ nghỉ của tôi.
Và cô ta
phá hỏng mọi thứ.
Ung thư, đúng không?
Cô nàng này, Marla Singer,
không bị ung thư tuyến tiền liệt.
Cô ả nói dối.
Cô ta chẳng bệnh tật gì ráo.
Tôi thấy cô ta ở Free And Clear,
hội những ký sinh vật trong máu của tôi, vào thứ Năm.
Rồi ở Hope,
hội hồng cầu liềm tổ chức hai lần mỗi tháng của tôi.
Và lần nữa, ở Seize The Day,
hội bệnh nhân lao của tôi, tối thứ Sáu.
Marla,
dân du lịch cỡ bự.
Lời nói dối của ả phản ánh cuộc sống của tôi.
Và ngay tức thì, tôi chẳng còn cảm thấy gì nữa.
Tôi không khóc được. Nên một lần nữa,
tôi lại không ngủ được.
Ở nhóm tới, sau buổi hướng dẫn thiền,
sau khi mở luân xa tim của mình,
lúc mọi người cùng ôm nhau,
tôi sẽ tóm ả điếm đó,
Marla Singer, và thét lên.
Marla, đồ dối trá!
Đồ phá đám, tao mới là người cần thứ này! Giờ thì, cút đi!
Suốt bốn ngày nay tôi không ngủ được.
Chúng ta chỉ cần để khô đi...
Khi bạn bị mất ngủ,
bạn chẳng lúc nào thực sự đang ngủ.
Và cũng chẳng lúc nào thực sự tỉnh táo.
Để bắt đầu buổi chia sẻ hôm nay,
Chloe mong được nói vài lời.
Ồ, phải. Chloe.
Chloe trông như bộ xương của Meryl Streep
nếu bạn để nó đi vòng quanh
tỏ ra thân thiện thái quá với mọi người.
À, tôi vẫn còn sống.
Nhưng tôi không biết sẽ được bao lâu nữa.
Đây là điều chắc chắn mà ai cũng khiến tôi tin được.
Nhưng tôi có tin tốt.
Tôi không còn sợ cái chết nữa.
Nhưng... tôi đang sống trong
một nơi xinh xắn cô đơn.
Chẳng ai muốn quan hệ tình dục với tôi.
Tôi gần đến đường cùng rồi,
và tất cả những gì tôi muốn là được quan hệ lần cuối.
Tôi có phim khiêu dâm trong căn hộ của tôi,
- chất bôi trơn và chất kích thích.
- Cảm ơn, Chloe.
Mọi người, hãy cảm ơn Chloe.
Cảm ơn, Chloe.
Bây giờ, hãy sẵn sàng cho buổi hướng dẫn thiền.
Bạn đang đứng ở lối vào hang động.
Bạn bước vào và bước đi...
Nếu tôi có một khối u ác tính,
tôi sẽ gọi tên nó là Marla.
Marla.
Vết xước trên vòm miệng
sẽ tự lành nếu bạn thôi không liếm nó nữa.
Nhưng bạn không thể.
...sâu hơn vào trong hang.
Bạn cảm thấy nguồn năng lượng chữa lành bao khắp xung quanh mình.
Giờ hãy tìm linh thú của bạn.
Trượt đi.
Được rồi. Hãy bắt cặp với nhau nào.
Hãy chọn người đặc biệt cho bạn hôm nay.
Này.
- Chúng ta cần nói chuyện.
- Được thôi.
- Tôi cảnh cáo cô đấy.
- Cái gì?
Phải. Cô là đồ giả mạo. Cô không phải sắp chết.
Xin lỗi?
Trong triết lý Tibet, ngữ nghĩa Sylvia-Plath,
tôi biết chúng tôi đang sắp chết.
- Nhưng cô không sắp chết theo kiểu của Chloe.
- Nên?
Nên cô chỉ là dân du lịch.
Tôi thấy cô. Tôi thấy cô ở hội ung thư da hắc tố,
tôi thấy cô ở hội bệnh lao.
Tôi thấy cô cả ở hội ung thư tiến tuyền liệt!
Tôi đã từng thấy anh thực hành điều này.
- Thực hành điều gì?
- Tố cáo tôi.
Mọi thứ diễn ra
tốt đẹp như anh hi vọng chứ hả,... Rupert?
Tôi sẽ vạch trần cô.
Cứ việc. Tôi cũng sẽ vạch trần anh.
Hãy đến với nhau nào.
Hãy để bản thân mình được khóc.
Ôi, Chúa ơi. Sao cô lại làm thế chứ?
Nó rẻ hơn là đi xem phim
và có cả cà phê miễn phí nữa.
Nghe này, điều này rất quan trọng.
Các hội này là của tôi.
Tôi đã đến đây hơn 1 năm rồi.
- Tại sao anh làm thế?
- Tôi không biết.
Khi người ta nghĩ cô đang hấp hối,
họ sẽ lắng nghe cô thay vì...
Thay vì đợi đến lượt họ nói.
Phải. Phải.
Hãy chia sẻ bản thân... hoàn toàn.
Nghe này, cô không muốn dính vào đâu.
- Nó sẽ trở thành cơn nghiện đấy.
- Thật không?
Tôi không đùa đâu. Tôi không thể khóc được
nếu có 1 kẻ giả mạo khác cùng ở đây, tôi cần thứ này.
Cô phải đi chỗ khác đi.
Tình nguyện vào trại ung thư đi.
Đó không phải là vấn đề của tôi.
Khoan, đợi một lát. Đợi đã.
Chúng ta chia tuần ra, được không?
Cô dự hội bệnh u lympho và bệnh lao.
Anh dự bệnh lao.
Tôi không được hút thuốc ở đó.
Được rồi. Tốt. Ổn thôi.
Ung thư tiến tuyền liệt thì khỏi phải bàn cãi.
Về lý mà nói thì tôi có quyền đến đó hơn chứ.
Anh vẫn còn mấy viên bi của mình mà.
- Cô đùa à.
- Tôi không biết. Thế hả?
Không. Không.
- Cô muốn gì chứ?
- Tôi muốn hội ký sinh trùng.
Cô không thể có cả 2 được.
Dự buổi ký sinh trùng máu đi.
- Tôi muốn ký sinh trùng não.
- Tôi lấy máu nhưng tôi muốn chứng não mất trí.
- Tôi muốn cái đó.
- Cô không thể có cả hai cái não được.
Nói cho mà biết, anh có bốn. Tôi chỉ có hai.
Được rồi. Lấy cả hai cái ký sinh trùng đi.
Của cô hết đấy.
Giờ mỗi người có ba rồi đấy...
Này! Cô bỏ lại cả nửa tá đồ kìa.
- Gì, cô bán chúng à?
- Phải!
Tôi bán quần áo!
Vậy mỗi người có ba. Tổng cộng là sáu.
Còn ngày thứ bảy?
Tôi muốn cái ung thư ruột.
Cô ả đã thực sự làm bài tập về nhà của mình.
Không. Không. Tôi muốn ung thư ruột.
Sở thích của anh nữa hả?
- Muốn qua mặt tôi hả?
- Coi nè, chúng ta chia ra.
Cứ đi vào ngày Chủ nhật thứ nhất và thứ ba đi.
Đồng ý.
Có vẻ như đến lúc chia tay rồi.
Đừng có nghiêm trọng hóa vấn đề chứ.
Không nghiêm trọng hóa thế nào được chứ?
Này, Marla!
Marla!
Có lẽ chúng ta nên trao đổi số điện thoại.
Nên hả?
- Chúng ta có thể muốn đổi phiên.
- Được.
Tôi gặp Marla Singer như thế đấy.
Triết lý sống của Marla là
cô nàng có thể chết bất kỳ lúc nào.
Cô ta nói bi kịch là ở chỗ cô nàng không được thế.
Không có tên!
Anh là ai thế? Cornelius? Rupert?
Travis? Cái tên quái quỷ nào
anh dùng mỗi đêm đây hả?
Bạn thức giấc ở SeaTac.
SFO. LAX.
Bạn thức giấc ở O'Hare.
Dallas Fort Worth.
BWI.
Đại dương. Núi non. Trung tâm.
Mất một giờ. Được một giờ.
Thưa ông, hai tiếng nữa chuyến bay này
mới bắt đầu nhận hành khách đăng ký.
Đây là cuộc đời bạn,
nó đang kết thúc từng phút một.
Bạn thức giấc ở Sân bay Cảng Quốc tế.
Nếu bạn thức giấc vào một thời điểm khác,
ở một nơi khác,
bạn có thể thức dậy như một người khác không?
Mọi nơi tôi đến,
cuộc sống thu nhỏ.
Phần đường và kem dùng một lần.
Khoanh bơ cá nhân nhỏ.
Suất ăn sẵn bỏ lò.
Kèm theo dầu gội có kem xả.
Bộ vệ sinh răng miệng đóng gói sẵn.
Những thanh xà phòng nhỏ.
Những người tôi gặp trên máy bay,
chỉ là những người bạn quen một lần.
Giữa thời điểm cất cánh và hạ cánh,
chúng tôi dành thì giờ cho nhau.
Đó là những gì chúng ta có.
Chào mừng quý khách!
Trong lằn ranh sống chết mong manh,
cơ hội sống sót của mọi người rơi xuống mức 0.
Tôi là người giám sát những yêu cầu thu hồi.
Việc của tôi chỉ là áp dụng công thức.
Đứa trẻ bay xuyên qua kính chắn gió.
Một chiếc xe mới thiết kế của công ty tôi
chạy trên đường với tốc độ 60 dặm/giờ.
Bộ truyền động phía sau bị khóa lại.
Dây quần đứa trẻ bị vướng vào gạt tàn thuốc.
Rất hiệu quả nếu quảng cáo chống hút thuốc đây.
Chiếc xe đâm sầm và bốc cháy
khi mọi người còn kẹt lại bên trong.
Giờ chúng ta nên đề xướng việc thu hồi chứ?
Ông bố hẳn phải khổng lồ lắm.
Có thấy chỗ mỡ cháy trên ghế không?
Áo thun bằng polyester hả?
Nghệ thuật cực kỳ hiện đại.
Lấy số xe có trong bãi, A.
Nhân với khả năng hỏng hóc, B.
Nhân kết quả với khoản tiền
tiêu chuẩn không được chuyển thích hợp, C.
A x B x C
bằng X.
Nếu X nhỏ hơn chi phí việc thu hồi,
chúng tôi không làm.
Có nhiều tai nạn như thế này không?
Cô sẽ không tin nổi đâu.
Anh làm việc cho công ty xe nào thế?
Một công ty lớn.
Cứ mỗi lần máy bay nghiêng bất thình lình
khi cất cánh hay hạ cánh,
tôi lại cầu cho xảy ra một vụ rơi máy bay
hoặc va chạm trên không.
Bất cứ điều gì.
Bảo hiểm nhân thọ trả gấp ba
nếu bạn chết trong một chuyến đi công tác.
"Nếu bạn đang ngồi ở hàng ghế thoát hiểm
và không có khả năng hay không có ý
muốn thực hiện nghĩa vụ
được ghi trên thẻ an toàn, làm ơn
yêu cầu tiếp viên đặt chỗ khác cho bạn."
Rất nhiều trách nhiệm phải gánh vác đấy.
Muốn đổi chỗ không?
Không. Tôi không chắc mình phù hợp
với công tác đặc biệt đó đâu.
Thủ tục mở cửa thoát hiểm ở độ cao 30,000 feet.
Ảo giác về sự an toàn.
Phải. Tôi cũng nghĩ thế.
Anh có biết tại sao người ta
đặt mặt nạ oxy trên máy bay không?
- Để thở.
- Oxy khiến anh phê.
Trong trường hợp khẩn cấp thảm khốc,
anh bắt đầu thấy cực kỳ khó thở.
Đột nhiên anh tỏ ra phởn phơ, dễ bảo.
Anh chấp nhận số phận của mình.
Có ở đây hết này.
Hạ cánh khẩn cấp trên nước, 600 dặm/giờ.
Những khuôn mặt trống rỗng.
Bình thản như những con bò Hindu.
Cái đó...
Ý tưởng thú vị đấy.
- Anh làm nghề gì?
- Ý anh là gì?
Anh làm gì để kiếm sống?
Tại sao? Để anh có thể vờ vịt
rằng mình cũng quan tâm hả?
Được rồi.
Anh có một vẻ tuyệt vọng bệnh hoạn
trong nụ cười của mình đấy.
Chúng ta có 2 cái cặp tài liệu hệt như nhau.
Xà phòng.
- Xin lỗi?
- Tôi chế và bán xà phòng.
Tiêu chuẩn của nền văn minh.
Và đó là cách tôi quen...
Tyler Durden.
Anh có biết nếu trộn dầu hỏa và nước cam đông lạnh
với nhau, anh tạo ra được bom napan không?
- Không, không biết. Thật thế sao?
- Chính xác thế.
Một người có thể tạo ra đủ loại chất nổ
chỉ từ những nguyên liệu trong nhà.
- Thật sao?
- Nếu họ muốn.
Tyler, cho đến bây giờ thì anh là người bạn quen một lần
thú vị nhất mà tôi từng gặp đấy.
- Mọi thứ trên máy bay đều chỉ dùng một lần...
- Ồ, tôi hiểu rồi. Thông minh đấy.
Cảm ơn.
Đối với anh thì thế nào?
- Gì cơ?
- Trở nên thông minh ấy?
Tuyệt.
Giữ vững phong độ nhé.
Câu hỏi hình thức thôi.
Khi tôi đi ngang qua, tôi đưa mông
hay đũng quần vào mặt anh thế?
Thứ đưa đẩy tôi đến sống chung với Tyler là...
Các sân bay đều có thủ tục này
đối với những hành lý tạo ra rung động.
- Nó kêu tíc tắc à?
- Những người giữ hành lý (throwers) biết bom hiện đại không kêu tíc tắc.
- Xin lỗi, người giữ hành lý sao?
- Người giữ hành lý (baggage handlers).
Nhưng khi một cặp tài liệu rung lên,
họ phải báo cảnh sát.
- Cặp của tôi rung sao?
- Chín trên mười lần.
- Là máy cạo râu chạy điện.
Nhưng... cứ rung lần lượt như thế
thì là đồ chơi người lớn đấy (***).
Đây là chính sách của công ty không được nhắc về
chủ sở hữu trong trường hợp có thứ này.
Chúng tôi phải dùng mạo từ bất định,
một món đồ chơi người lớn, không bao giờ là
món đồ chơi người lớn... CỦA ANH.
Tôi không sở hữu...
Tôi cất mọi thứ trong cái cặp đó.
Áo thun CK.
Giày DKNY. Cà vạt AX.
Thôi khỏi bận tâm nữa.
Này! Xe của tôi!
Nhà tôi là một căn hộ nằm trên tầng 15
như là một cái hộp đựng hồ sơ
dành cho các góa phụ và chuyên viên.
Tường bằng bê tông đúc.
Nền bê tông rất quan trọng
khi hàng xóm của bạn
xem trò chơi truyền hình với âm thanh vặn hết cỡ.
Hay khi một vụ nổ thổi tung đống hổ lốn
từng là vật dụng riêng của bạn
ra ngoài cửa sổ
và lao đi trong đêm.
Tôi cho là những chuyện đó đã xảy ra.
Không còn gì... trên đó cả.
Ông không vào được khu vực này đâu.
Lệnh của cảnh sát đấy.
Ông có người quen nào để gọi điện cho không?
Xấu hổ làm sao.
Một nhà đầy gia vị mà chả có thức ăn.
Sau đó cảnh sát có nói với tôi rằng
ngọn lửa mồi có thể đã bị tắt mất
để rò rỉ một ít khí gas.
Khí đó tràn ngập cả căn hộ.
1700 feet vuông với trần cao
suốt nhiều ngày liền.
Rồi bộ nén của tủ lạnh
có thể đã được bật lên.
Vâng?
Tôi nghe thấy cả tiếng anh thở đấy...
Nếu bạn hỏi tôi bây giờ,
tôi cũng chả hiểu sao lại gọi cho anh ta.
- Xin chào?
- Ai đấy?
- Tyler?
- Ai đấy?
Chúng ta đã gặp... Chúng ta đã gặp nhau trên máy bay.
Chúng ta có cặp giống nhau?
Anh chàng thông minh đấy
Ồ, phải. Phải rồi.
Tôi vừa mới gọi. Chẳng ai trả lời cả.
- Tôi đang ở chỗ buồng điện thoại công cộng.
- Phải, tôi đã gọi lại cho anh. Tôi chẳng bao giờ bắt máy cả.
Thế có chuyện gì không?
Thực ra.
Anh không tin nổi chuyện này đâu.
Anh biết đấy, mọi thứ có thể còn tệ hơn nữa.
Một người đàn bà có thể cắt dương vật của anh
trong khi anh ngủ và quăng nó khỏi xe hơi.
Luôn là thế. Tôi cũng chẳng biết nữa.
Khi anh mua đồ nội thất,
anh tự bảo mình rằng, chính nó đấy.
Đó là cái sofa cuối cùng mà mình cần.
Dù có gì xảy ra đi nữa,
vấn đề cái sofa đã được giải quyết.
Tôi đã có tất cả.
Tôi đã có một dàn stereo rất tao nhã.
Một tủ quần áo chỉnh tề.
Tôi đã gần như trở nên toàn diện.
- Khỉ thật đấy. Giờ thì tiêu cả rồi.
- Tiêu rồi.
Tiêu rồi.
Anh biết cái chăn lông vịt (duvet) không?
- Chăn lông vịt (comforter).
- Nó là cái chăn.
Chỉ là cái chăn thôi. Sao những kẻ
như anh và tôi lại cần phải biết đến cái chăn lông vịt chứ?
Liệu nó có cần thiết cho sự tồn tại trong cái thế giới
sống bằng cách săn bắn hái lượm của chúng ta không?
Không.
Vậy chúng ta là cái gì?
Tôi không biết. Người tiêu dùng.
Đúng rồi. Chúng ta là những người tiêu dùng.
Chúng ta là sản phẩm phụ của
một lối sống bị ám ảnh.
Sát nhân, tội phạm, nghèo đói.
Những thứ đó chẳng liên quan đến tôi.
Thứ tôi quan tâm là tạp chí nổi tiếng,
truyền hình 500 kênh,
tên ai đó in trên quần lót của tôi.
Rogaine (thuốc mọc tóc).
*** (thuốc kích dục).
Olestra (chất béo thay thế giúp giảm cân).
- Martha Stewart.
- Kệ mẹ Martha Stewart.
Cô ả chỉ đánh bóng kèn đồng trên tàu Titanic thôi.
Mọi thứ đều chìm nghỉm cả rồi.
Vậy thì cứ kệ mẹ mấy cái sofa của anh
với những mẫu sọc xanh lá Strinne.
Tôi bảo đừng bao giờ trở nên hoàn thiện.
Tôi bảo đừng cố trở nên hoàn hảo nữa.
Tôi bảo hãy tiến hóa.
Cứ để tiền đến nơi chúng phải vào.
Nhưng đó chỉ là tôi thôi, tôi cũng có thể sai chứ.
Biết đâu đó có thể là một thảm kịch tồi tệ.
Nó chỉ là đồ đạc thôi. Không phải thảm kịch đâu...
Anh đã đánh mất nhiều giải pháp
linh hoạt cho cuộc sống hiện đại.
Mẹ kiếp, anh đúng đấy.
Tôi không hút.
Bảo hiểm của tôi có thể chi trả được, nên...
Gì thế?
Thứ mà anh sở hữu cuối cùng
lại sở hữu chính anh.
Hãy làm những gì mình thích, anh bạn à.
Ôi, trễ rồi.
- Này, cảm ơn vì đã khao bia nhé.
- Ừ.
Tôi nên tìm khách sạn.
Cái gì?
Cái gì?
- Khách sạn?
- Phải.
- Chỉ cần hỏi thôi.
- Anh đang nói gì thế?
Ôi Chúa ơi. Nốc cạn 3 bình bia rồi
mà anh vẫn chả dám hỏi đấy.
Cái gì?
Anh gọi tôi vì anh cần chỗ ở.
- Ôi này. Không, không, không.
- Phải, đúng vậy đấy. Anh chỉ cần hỏi thôi.
Dẹp cái màn dạo đầu đó đi
và chỉ cần hỏi thôi, anh bạn.
Liệu... Liệu có vấn đề gì không?
Sẽ thành vấn đề nếu anh mở miệng hỏi sao?
- Tôi đến ở chỗ của anh được không?
- Được.
Cảm ơn.
- Tôi muốn anh giúp tôi một việc.
- Được, chắc rồi.
Tôi muốn anh nện tôi mạnh nhất có thể.
Cái gì?
Tôi muốn anh nện tôi mạnh nhất có thể.
Để tôi nói cho bạn nghe chút ít về Tyler Durden.
Tyler là kẻ hoạt động về đêm.
Khi chúng ta ngủ, anh ta làm việc.
Anh ta có công việc làm thêm là người chiếu phim.
Một bộ phim không phải lúc nào cũng làm từ một cuộn phim hoàn chỉnh.
Nó bị cắt thành vài cuộn nhỏ.
Ai đó phải chuyển máy chiếu
chính xác lúc
cuộn phim này hết và bắt đầu cuộn khác.
Bạn có thể thấy vài chấm nhỏ xuất hiện
ở góc trên bên phải màn hình.
Trong công nghiệp, người ta gọi nó
là đốm cháy của thuốc lá.
Đó là dấu hiệu để thay đổi.
Anh ấy bật nhẹ máy chiếu, phim tiếp tục chiếu
và khán giả thì không biết gì cả.
Sao lại có người muốn
cái việc quái quỷ này nhỉ?
Vì nó có thể tạo cho anh ta
những cơ hội thú vị.
Giống như ghép 1 cảnh phim khiêu dâm
vào những bộ phim gia đình ấy.
Nên khi mèo kiêu kỳ và chó dũng cảm
với những giọng nói của những người nổi tiếng gặp nhau lần đầu,
đó là lúc bạn thấy chớp nhoáng 1 cảnh
mà Tyler đã đóng góp vào bộ phim.
Chẳng ai biết mình đã thấy gì dù họ thật sự thấy.
Con "trym" to, đẹp.
Ngay cả chim ruồi
cũng chẳng bắt quả tang được Tyler.
Tyler cũng làm hầu bàn buổi tối
ở khách sạn sang trọng Pressman.
Anh ta là tên khủng bố du kích
của nền công nghiệp cung cấp thực phẩm.
Đừng nhìn. Tôi không đi được nếu bị nhìn.
Ngoài việc thêm gia vị vào món xúp tôm,
anh ta còn đánh rắm lên món bánh trứng đường,
và tương tự với kem cho món xúp nấm...
Tiếp đi, kể tiếp đi.
Bạn hiểu ra rồi chứ.
- Muốn tôi nện anh sao?
- Coi nào. Coi như làm phước đi.
- Tại sao chứ?
- Chả biết nữa. Chưa từng đánh nhau bao giờ. Anh thì sao?
- Chưa. Nhưng điều đó tốt đấy.
- Anh không biết được đâu nếu anh chưa từng thử!
Tôi không muốn chết mà không mang sẹo.
- Coi nào. Nện đi. Trước khi tôi mất tinh thần đấy.
- Ôi Chúa ơi. Điên thật rồi.
Vậy cứ điên đi! Chơi hết mình đi.
- Tôi không biết đâu đấy nhé.
- Thì tôi cũng có biết đâu.
Ai quan tâm chứ? Có ai thấy đâu.
Anh lo gì nào?
Điên thật mà. Anh muốn tôi nện anh?!
Đúng thế đấy.
- Ở đâu? Ví dụ, mặt hả?
- Làm tôi ngạc nhiên đi.
Đúng là chuyện ngu ngốc chết tiệt.
Mẹ kiếp thật!
Anh ta đánh vào tai tôi!
- Ơ, Chúa ơi, xin lỗi.
- Ôi, Chúa ơi!
- Sao lại là lỗ tai chứ?
- Tôi không cố ý đâu.
Không, hoàn hảo đấy.
Không, không sao.
Đau thật đấy.
Phải.
Nện tiếp đi.
Không, anh nện tôi đi. Nện đi!
Hôm nào phải làm lại chuyện này mới được.
- Xe anh đâu?
- Xe nào?
Tôi không biết bằng cách nào Tyler
tìm ra ngôi nhà đó
nhưng anh ta nói mình đã sống ở đó được 1 năm rồi.
Trông cứ như nó chỉ chờ để được giật sập vậy.
Hầu hết các cửa sổ đều bị bịt kín bằng ván.
Cửa trước chả có khóa trong khi đó là chỗ mà
cảnh sát, hay bất cứ ai, đều có thể xông vào.
Cầu thang thì muốn sập đến nơi.
Chả biết anh ta sở hữu nó
hay đang chiếm dụng bất hợp pháp nữa.
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Phải. Của anh đấy.
Của tôi. Nhà tắm. Tốt không?
Ờ, cảm ơn.
Đúng là cái ổ chuột.
Chả thứ gì hoạt động cả.
Mở một cái đèn đồng nghĩa với
một cái đèn khác trong nhà tắt phụt.
Không hàng xóm.
Chỉ có vài kho hàng và nhà máy giấy.
Mùi thối của hơi nước.
Mùi mấy cái lồng chuột từ vỏ bào gỗ.
Chúng ta có gì đây nhỉ?
- Này, các anh.
- Này.
Mỗi lần mưa thì phải ngắt điện đi.
Đến cuối tháng đầu tiên,
tôi chả còn thấy nhớ cái TV.
Tôi cũng chả bận tâm cái tủ lạnh
ấm áp cũ rích nữa.
Tới tôi chứ hả?
Được thôi, anh bạn.
Nới cà vạt ra.
Đến đêm, Tyler và tôi luôn ở một mình
trong vòng nửa dặm khắp các nẻo đường.
Mưa ngấm qua lớp vữa tường
và cả những cái đèn cố định.
Những thứ bằng gỗ
cứ nở ra rồi lại co lại.
Những chỗ có đinh gỉ sét
có thể làm toạc cả khuỷu tay bạn.
Người sở hữu trước chắc là kẻ tàn tật.
Này anh bạn. Đang đọc gì đấy?
Nghe thử nhé. Đây là một bài viết
của một bộ phận cơ thể theo ngôi thứ nhất.
"Tôi là hành tủy của Jack.
Không có tôi,
Jack không thể điều chỉnh được
nhịp tim và nhịp thở của mình."
Có cả một loạt những bài như thế này.
"Tôi là núm vú của Jill."
- "Tôi là ruột kết của Jack."
- "Tôi bị ung thư. Tôi xử Jack."
Sau khi choảng nhau, mọi thứ trên đời
đều chẳng còn nghĩa lý gì.
Cái gì?
Bạn có thể giải quyết mọi chuyện.
- Anh hoàn tất các bản báo cáo chưa thế?
Nếu được chọn, cậu sẽ choảng ai nào?
Sếp tớ, chắc chắn đấy.
Thiệt không?
- Ừ, sao chứ? Cậu muốn choảng ai?
- Ba tớ.
Tớ còn chả biết ba mình là ai.
Ý tớ là, tớ biết, nhưng...
Ông ta bỏ tớ hồi tớ, để xem nào, mới 6 tuổi.
Cưới bà vợ khác
rồi có những đứa con khác.
Ông ta làm thế 6 năm một lần.
- Ông ta đổi thành phố và lại tạo dựng gia đình mới.
- Thằng đểu thiết lập cả hệ thống!
Ba tớ chưa từng học đại học.
- Nên việc tớ đi học thật sự quan trọng.
- Nghe quen quen.
Khi tớ tốt nghiệp. Gọi đường dài cho ông ấy
và hỏi "Ba à, làm gì nữa đây?"
- Ổng nói, "Tìm việc đi."
- Giống tớ nhỉ.
Giờ tớ 25 tuổi. Lại gọi điện cho ổng.
"Ba à, làm gì nữa đây?"
Ổng nói, "Tao chả biết. Lấy vợ đi."
Cậu không lấy vợ được đâu.
Giờ tớ đã là thằng nhóc tì 30 tuổi đấy.
Chúng ta là thế hệ những thằng đàn ông
được giáo dưỡng bởi phụ nữ.
Tớ tự hỏi liệu một phụ nữ khác
có thực sự là câu trả lời mà chúng ta cần hay không.
Gần suốt tuần, chúng tôi là Ozzie và Harriet.
Những mỗi tối thứ Bảy,
chúng tôi lại khám phá chuyện khác.
Chúng tôi càng lúc càng khám phá ra rằng
chúng tôi không chỉ có một mình.
Thường thì mỗi khi tôi về nhà với nỗi bực dọc
và phiền muộn, tôi chỉ dọn dẹp căn hộ của mình.
Đánh bóng mớ đồ đạc Scandinavi.
Tôi nên tìm một căn hộ khác
hoặc mặc cả với công ty bảo hiểm.
Lẽ ra tôi nên thấy phiền lòng
về ngọn lửa bé nhỏ chết tiệt của tôi.
Nhưng tôi lại không thế.
Giả thuyết kiểm tra tự hoạt động bằng máy tính
trong cơ quan sẽ khiến mọi việc hiệu quả hơn.
Mỗi sáng thứ Hai,
tôi chỉ nghĩ tới tuần kế tiếp.
Tôi có thể chọn biểu tượng
hình hoa ngô màu xanh được không?
Dĩ nhiên rồi.
Mọi người à, hiệu quả là ưu tiên hàng đầu.
Vì lãng phí là một tên trộm.
Tôi đã cho nhân viên mình thấy điều đó.
Anh thích chứ, anh bạn?
Bạn có thể nuốt hơn nửa lít máu
trước khi phát ốm lên.
Nó hiển hiện trên mặt mỗi người.
Tyler và tôi chỉ giúp nó hiện rõ ra.
Nó là điều ai cũng sắp nhớ ra được.
Tyler và tôi chỉ cho nó một cái tên.
Coi nào, đến lúc các bạn phải về nhà rồi!
Tắt máy phát đi. Khóa cửa sau lại.
Mỗi tuần,
Tyler đưa ra luật lệ mà chúng tôi đã cùng thống nhất.
Quý ông!
Chào mừng đến Câu lạc bộ Chiến đấu.
Điều luật đầu tiên của CLB Chiến đấu là
không được nói về CLB.
Điều luật thứ hai của CLB Chiến đấu là
không được nói về CLB!
Điều luật thứ ba của CLB Chiến đấu là
khi có người bảo dừng,
mềm rũ ra, đập sàn,
cuộc đấu kết thúc. Điều luật thứ tư.
Chỉ đấu tay đôi.
Điều luật thứ năm.
Mỗi lần một trận đấu thôi, các bạn.
Điều luật thứ sáu. Không áo sơ-mi. Không giày.
Điều luật thứ bảy.
Các trận đấu diễn ra bao lâu tùy ý.
Và cuối cùng là điều luật thứ tám.
Nếu đây là đêm đầu tiên ở CLB
các anh phải đấu.
Thằng nhóc này, Ricky,
chẳng thể nhớ nổi bạn đã hỏi mua
một cây bút xanh hay đen.
Nhưng Ricky thành thánh chỉ trong vòng 10 phút
khi hắn ta đánh bại
tên chủ tiệm thực phẩm địa phương.
Thỉnh thoảng, những gì bạn nghe được chỉ là,
âm thanh đều đều nặng nề ngoài tiếng la hét.
Hay những vụ nghẹt thở
khi ai đó hổn hển và phun ra...
Ngừng lại!
Bạn không sống động ở bất cứ đâu
như bạn sống ở đây.
Nhưng CLB Chiến đấu chỉ tồn tại trong vài giờ
giữa thời điểm nó được bắt đầu và kết thúc.
Thậm chí cả khi tôi bảo ai đó
rằng họ đã có một trận đấu hay,
thì tôi cũng không phải đang nói với cùng một người.
Bạn là ai trong CLB
không có nghĩa bạn là ai đó ở ngoài đời.
Người lần đầu tiên đến với CLB.
Cái mông hắn chỉ như một nùi bột bánh nhão.
Chỉ sau vài tuần, hắn như được đục đẽo từ gỗ.
Nếu được đánh nhau với người nổi tiếng,
cậu sẽ chọn ai?
- Sống hay chết?
- Không thành vấn đề. Ai đó khá khẩm đấy?
Hemingway (nhà văn Ernest Hemingway). Cậu?
Shatner. Tớ sẽ đập William Shatner.
Chúng tôi bắt đầu nhìn mọi thứ khác đi.
Nơi chúng tôi đến,
chúng tôi đo lường mọi thứ.
Tôi thấy tiếc cho những kẻ
trói buộc mình vào phòng tập,
cố gắng để trông như Calvin Klein
hay Tommy Hilfiger bảo.
Có phải đàn ông phải trông thế không hả?
Ồ, tự cải thiện mình là thủ dâm đấy.
Giờ thì, tự hủy diệt...
Thứ lỗi.
CLB Chiến đấu không quan trọng thắng thua.
Không phải chuyện cãi cọ.
Những tiếng la cuồng loạn ngay trên đầu lưỡi
như ở nhà thờ Pentecostal.
- Đủ chưa hả?
- Ngừng lại!
Khi trận đấu kết thúc, chẳng có gì được giải quyết cả.
Nhưng cũng chẳng thành vấn đề.
Tuyệt.
Sau cùng thì, tất cả chúng tôi đều cảm thấy
được cứu rỗi.
Này, anh bạn. Tuần tới thì sao hả?
Tháng tới thì sao?!
Irvine, vào đi.
Người mới, anh cũng vào đi.
Thỉnh thoảng, Tyler nói thay cho tôi.
Anh ta ngã cầu thang.
Tôi ngã cầu thang.
CLB Chiến đấu trở thành lý do
để bạn cắt tóc và cắt móng tay.
Được rồi. Có danh nhân lịch sử nào không?
Tớ muốn đánh với Gandhi.
Trả lời hay đấy.
- Cậu thì sao?
- Lincoln.
Lincoln?
Người to, óc to. Mấy thằng ròm ròm
thường chơi tới cùng.
Mẹ khỉ thật!
Này, cả Mona Lisa còn tan tành ra đó mà.
Xin chào?
Anh đã ở đâu suốt 8 tuần qua vậy hả?
Marla?
- Sao cô tìm được tôi?
- Anh để lại số điện thoại chuyển tiếp mà.
Tôi chả thấy anh ở hội nào cả.
Chúng ta chia ra rồi mà.
Thế đấy. Nhớ không?
Ừ, nhưng anh không đến.
- Sao cô biết?
- Tôi chơi ăn gian đấy.
Tôi tìm được hội mới rồi.
- Thế hả?
- Chỉ dành cho nam thôi.
Giống cái hội tinh hoàn hả?
Nghe này, lúc này không tiện.
Tôi đang lui tới Hội Những con nợ giấu tên.
- Đúng là một đám người vớ vẩn...
- Tôi định ra ngoài.
Tôi cũng thế. Tôi đã nốc đầy một bụng thuốc Xanax.
Tôi nốc sạch phần còn lại trong lọ đấy.
Hình như hơi nhiều quá thì phải.
Hãy tưởng tượng Marla Singer lăn lộn
quanh căn hộ rẻ tiền của cô ta.
Không phải chuyện tự tử gì đâu.
Đây chỉ là lời kêu gọi giúp đỡ thôi.
Thế cô ở nhà tối nay sao?
Thế anh có muốn chờ
và nghe tôi miêu tả cái chết không?
Anh có muốn nghe và thấy rằng
linh hồn tôi có thể dùng điện thoại không?
Anh có từng nghe tiếng hấp hối bao giờ chưa?
Cửa phòng Tyler đóng. Tôi sống ở đây được
2 tháng và cửa phòng cậu ta chưa hề đóng lại.
Cậu sẽ không tin được
tớ mơ gì đêm qua đâu.
Em thì khó mà tin được những chuyện đêm qua đấy.
Cô làm cái gì ở đây thế?
Cái gì?
Đây là nhà tôi.
Cô đang làm gì ở đây thế?
Mẹ kiếp anh!
Ô, cậu có những người bạn tuyệt vời đấy!
Còn linh hoạt nữa chứ.
Cô em ngớ ngẩn.
Tôi đến tối qua. Tai nghe không gác lên máy.
Đoán xem ai ở đầu dây bên kia nào?
Tôi biết cả câu chuyện trước khi anh ta kể.
Anh có từng nghe tiếng hấp hối bao giờ chưa?
Anh có nghĩ từ đó miêu tả tôi chính xác không?
Hay là tiếng ho hấp hối nhỉ?
Chuẩn bị sơ tán linh hồn nào.
Mười,
chín,... tám...
Sao mà Tyler, trong số tất cả mọi người,
lại có thể nghĩ đó là điều tồi tệ
nếu Marla Singer sắp chết nhỉ?
Năm,
bốn...
Đợi chút.
Tới nhanh thật.
Tôi gọi anh à?
Nệm gì mà toàn được bọc bằng nhựa trơn thôi.
Ôi, đừng lo. Không nguy hiểm gì đến anh đâu.
Ôi, khỉ thật!
Đứa nào gọi cảnh sát rồi.
- Này, phòng 513 ở đâu vậy?
- Cuối sảnh đấy.
Cô nàng sống ở đó đã từng
rất quyến rũ, đáng yêu đấy.
Cô ta đã mất hết niềm tin ở mình.
- Cô Singer, hãy để chúng tôi giúp!
- Cô ả là một con quỷ!
- Cô có rất nhiều lý do để sống mà.
- Cô ả là mớ chất thải truyền nhiễm!
- Cô Singer!
- Chúc công cuộc cứu người thành công!
Nếu tôi lăn ra ngủ,
tôi chắc chắn tiêu rồi.
Anh phải giữ tôi thức
cả đêm đấy.
Không thể tin được.
Anh ta rõ ràng giải quyết được chuyện đó.
- Hiểu ý tôi không, cậu ngủ với cô ta.
- Không hề.
- Không bao giờ sao?
- Không.
Cậu không thấy hứng thú với cô nàng sao?
Không. Lạy Chúa, không có đâu.
Tôi là cái ống dẫn mật dữ dội của Jack.
Chắc không? Cậu có thể kể tớ nghe mà.
Tin tớ đi, chắc đấy.
Cứ chĩa súng vào đầu và thổi tung óc tôi đi.
- Tốt đấy.
Cô nàng là thú săn mồi đội lốt vật nuôi đấy.
Tránh xa ra đi.
Tôi chưa từng nghe cô em nào
rên la như cô nàng này!
Chúa tôi.
Em chưa từng làm tình như thế
kể từ hồi trung học.
Sao Tyler lại không tiến tới được chứ?
Đêm hôm trước,
anh ta còn làm tình với Cinderella.
Marla không cần tình nhân,
mà chỉ là đối tượng để nghiên cứu thôi.
Hoặc, sự rửa ráy. Đây không phải chuyện
yêu đương, chỉ là thể thao tình dục thôi.
Cô ả xâm chiếm mấy hội riêng
của tôi và giờ là nhà tôi.
Này, này. Ngồi xuống đi.
Giờ nghe này,
tớ không muốn cậu nói về tớ với cô nàng.
Sao tớ phải...
Nói bất cứ gì với cô ta hay bất kỳ ai về tớ
hay những gì đang diễn ra trong nhà này,... chúng ta tiêu đời.
- Hứa đi. Hứa chứ?
- Được.
- Được, tớ hứa.
- Hứa không?
- Tớ vừa bảo, tớ hứa đấy! Cái...
- Cậu hứa đủ ba lần rồi đấy.
Nếu tôi chịu bỏ ra vài phút
đến xem Marla Singer chết,
thì sẽ chả có vụ này.
Mạnh hơn, phải! Mạnh hơn, ôi, mạnh hơn đi!
Lẽ ra tôi nên chuyển phòng.
Lên tầng ba thì
tôi sẽ không nghe tiếng họ.
Nhưng tôi không làm thế.
- Cậu làm gì thế?
- Đi ngủ thôi.
Muốn kết thúc cô nàng không?
- Không. Không, cảm ơn.
- Em tìm thấy điếu thuốc này.
- Anh đang nói chuyện với ai đấy?
- Im đi.
Tôi trở thành trung tâm bé nhỏ
tĩnh lặng của thế giới.
Tôi là bậc thầy phái Thiền tông.
Tôi viết thơ haiku.
Tôi gửi chúng đến tất cả mọi người.
Máu của anh à?
Một phần, phải.
Anh không được hút thuốc ở đây.
Nghỉ bữa nay đi.
Thứ Hai nhớ đi làm với bộ đồ sạch sẽ vào.
Chỉnh đốn lại mình đi.
Tôi thẳng thắn trước những gương mặt thù địch.
"Phải, bị bầm do đánh nhau đấy."
"Vâng, tôi vẫn thấy thoải mái mà."
"Tôi đã giác ngộ rồi."
Bạn từ bỏ cuộc sống căn hộ, từ bỏ cả
thế giới vật chất chói lọi,
chuyển tới một khu nhà đổ nát
trong khu rác thải độc hại,
và phải về nhà với cái này.
- Xin chào.
- Tôi là Thám tử Stern ở Đơn vị Arson.
Chúng tôi có thêm thông tin về
vụ căn hộ trước của anh.
Vâng.
Không biết anh có để ý không, nhưng có người
đã xịt freon vào khóa cửa trước của nhà anh.
Chúng dùng đục để đập vỡ ổ khóa.
Không, tôi không chú ý tới chuyện đó.
Tôi là mồ hôi lạnh của Jack.
Điều này nghe có kỳ lạ không?
Vâng, kỳ lạ. Rất kỳ lạ.
- Thuốc nổ
- Thuốc nổ?
còn sót lại
amoni oxalat kali peclorat.
- Anh có hiểu thế nghĩa là gì không?
- Không, nghĩa là gì?
Nghĩa là nó là đồ tự chế.
Xin lỗi. Cái này với tôi hơi sốc đấy.
Kẻ đặt thuốc nổ đã có thể thổi bay những chuỗi ngày
du lịch bằng máy bay của anh trước cả vụ nổ đó đấy.
- Khí ga chỉ là kíp nổ thôi.
- Ai mà lại làm thế chứ?
- Tôi mới là người đặt câu hỏi.
- Nói ông ta biết đi.
Nói ông ta là kẻ giải thoát nào đã phá hủy
tài sản của tôi cũng đã khai thông nhận thức của tôi.
Xin lỗi. Anh còn đó chứ?
Tôi đang nghe đây.
Khó mà giải thích được chuyện này.
Gần đây anh có gây hấn với kẻ nào
có khả năng tự chế thuốc nổ không?
- Kẻ thù?
- Hãy loại bỏ nền văn minh,
đặc biệt là những của cải vật chất.
- Cậu này, chuyện nghiêm trọng đấy.
- Vâng, tôi biết là nghiêm trọng.
- Tôi nói thật đấy.
- Vâng, rất là nghiêm trọng.
Nghe này, không ai coi chuyện này
nghiêm trọng hơn tôi đâu.
Căn hộ đó là mạng sống của tôi. Được chứ?
Tôi yêu từng món đồ đạc ở nơi đó.
Nghĩa là không chỉ có một núi đồ
bị phá hủy đâu.
- Mà cả tôi nữa!
Tôi muốn cảm ơn Viện Hàn lâm.
- Có vẻ như không đúng lúc nhỉ?
- Chỉ cần nói mẹ nó là cậu làm thôi!
Nói là cậu thổi tung mọi thứ lên đấy!
Hắn ta chỉ cần nghe có thế thôi.
- Anh còn đó không vậy?
- Đợi đã. Không phải ông có ý bảo tôi là nghi phạm chứ?
Không. Nhưng tôi có thể cần nói chuyện với anh, nên
nếu anh rời khu phố thì báo tôi một tiếng nhé.
- Được chứ?
- Được chứ.
Ngoại trừ lúc làm tình,
Tyler và Marla chẳng bao giờ xuất hiện cùng lúc cả.
Ba mẹ tôi cũng từng hành động như vậy
trong nhiều năm.
Bao cao su là giày thủy tinh
ở thời đại của chúng ta đấy.
Anh mang nó dễ dàng khi gặp một người lại.
Anh... khiêu vũ suốt đêm.
Rồi vứt đi.
Ý em là cái bao cao su. Không phải người lạ.
Gì?
Em mua bộ cánh này ở
cửa hàng đồ cũ với giá chỉ 1$.
Đúng là đáng đồng tiền bát gạo.
Nó là đồ của phụ dâu.
Ai đó đã yêu nó mãnh liệt
chỉ trong một ngày.
Rồi vất đi.
Như cây thông Giáng sinh vậy.
Thật đặc biệt.
Rồi
rầm!
Nó nằm ngay ngoài đường.
Dây kim tuyến còn treo trên thân cây.
Giống như kẻ bị cưỡng bức.
Mặc ngược đồ lót.
- Bị trói bằng băng keo điện.
- Nghe hợp với cô đấy.
Anh có thể cần đến nó đấy.
Dẹp cô ta đi.
- Cái gì? Cậu mới phải dẹp ả đi!
- Đừng lôi tớ vào.
Tôi lại là đứa trẻ sáu tuổi,
nhắn lại lời ba mẹ nói cho người kia.
- Tôi nghĩ đến lúc cô phải dọn đi rồi.
- Khỏi lo, tôi đang dọn đi đây.
- Không phải chúng tôi không hoan nghênh cô.
- Anh đúng là thằng điên. Tôi hết chịu nổi rồi.
Phải đi thôi.
Cảm ơn. Chào nhé.
Phải đi khỏi cái vòng quay ngựa gỗ này thôi.
Phải đi, cần phải đi...
Phải đi...
Đồ trẻ con!
Sao cậu vẫn cứ mất thì giờ với cô ả thế chứ?
Để tớ nói cậu nghe điều này về Marla.
Ít ra thì cô ta cũng dám chạm tới đáy.
Còn tớ thì không chắc?
Cắm lông vào mông không giúp cậu thành gà được đâu.
Tối nay làm gì đây?
Tối nay... chúng ta chế xà phòng.
Thật hả?
Để làm xà phòng, ta phải nấu chất béo.
Lượng muối phải thật chính xác
thế nên loại chất béo tốt nhất để làm xà phòng
là của con người.
- Hượm đã, chỗ nào đây?
- Thẩm mỹ viện.
Mỏ vàng đấy!
Thứ chất béo hảo hạng nhất trên thế giới.
Chất béo của đất đai!
Không! Đừng kéo nó! Đừng kéo nó!
- Ôi, Chúa ơi!
- Đưa tớ cái khác coi.
Khi chất béo được nấu chảy,
mỡ sẽ nổi lên trên bề mặt.
Giống như trong Hướng đạo sinh ấy.
- Khó mà tưởng tượng cậu tham gia Hướng đạo đấy.
- Khuấy tiếp đi.
Khi mỡ đông lại,
cậu sẽ lấy ra được một lớp glyxerin.
Thêm axit nitric vào, cậu sẽ có nitro glyxerin.
Rồi bỏ thêm natri nitrat và mùn cưa,
cậu chế được thuốc nổ.
Phải, với lượng xà phòng vừa đủ,
ai cũng thổi tung được mọi thứ.
Tyler biết tất những thông tin hữu ích.
Người ta nhận ra là quần áo sạch hơn
khi được giặt ở một khúc sông nhất định.
- Biết tại sao không?
- Không.
Người ta từng hy sinh
trên đỉnh ngọn đồi bên bờ sông đó.
Xác bị đốt cháy.
Tro hỏa táng hòa vào nước tạo thành nước kiềm.
Đây là nước kiềm. Nguyên liệu chủ yếu.
Một khi nó được trộn chung với chất béo tan ra từ cơ thể người,
một chất trắng trắng giống xà phòng hòa vào nước.
Tớ xem tay cậu nhé?
Ý gì đây?
Đây gọi là phỏng hóa chất.
Nó còn đau hơn bất kỳ loại phỏng nào khác
và nó còn để thẹo nữa.
Thiền rất có hiệu quả khi bị ung thư,
nó cũng có thể có hiệu quả lúc này.
- Đừng có trốn tránh cơn đau.
- Ôi, lạy Chúa!
Xà phòng đầu tiên được làm từ tro hỏa táng các anh hùng,
giống như con khỉ đầu tiên được phóng vào vũ trụ vậy.
Nếu không có đau đớn và hy sinh,
chúng ta chẳng có gì cả.
Tôi cố không nghĩ đến việc
da thịt mình đang bị nướng cháy.
Thôi đi!
Đây là cơn đau của cậu, là bàn tay bị phỏng của cậu.
Mình đang đi vào hang
và tìm linh thú của mình.
Thôi đi! Đừng có đối mặt với việc này
như những kẻ chết rồi đó! Coi nào!
- Tớ hiểu ý cậu rồi!
- Không đâu! Cậu chỉ mới gần đến giác ngộ thôi.
Đây là giây phút tuyệt nhất đời cậu,
mà cậu thì lại thả hồn tận đâu đâu vậy!
Tớ không có!
Câm mồm đi!
Cha chúng ta là hình mẫu của Chúa.
Nếu cha chúng ta được bảo lãnh,
thì chuyện đó nói với cậu điều gì về Chúa?
Nghe tớ này. Cậu phải luôn nhớ rằng
có khả năng là Chúa không ưa gì cậu.
Ông ta chưa bao giờ muốn cậu.
Trong mọi khả năng, Ông ta ghét cậu.
Đây không phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.
Chúng ta không cần Ông ta!
- Tớ đồng ý!
- Kệ mẹ những lời buộc tội, kệ mẹ sự chuộc lỗi đi.
Chúng ta là những đứa con ngoài ý Chúa!
Vậy hãy thì cứ thế đi!
- Tớ đi lấy nước đây!
- Cậu cứ dùng nước rồi làm nó nặng thêm hoặc...
- Nhìn tớ đây! Hoặc dùng giấm để trung hòa vết phỏng.
- Làm ơn để tớ đứng dậy đi!
Đầu tiên, cậu phải buông xuôi.
Đầu tiên, cậu phải biết, mà không sợ hãi,
rằng một ngày nào đó, cậu sẽ phải chết.
Cậu đếch biết nó đau thế quái nào đâu!
Chỉ khi chúng ta mất tất cả
chúng ta mới tự do để làm bất kỳ điều gì.
Được rồi.
Chúc mừng.
Cậu đang từng bước chạm đến đáy rồi đó.
Tyler bán xà phòng ở các tiệm tạp hóa
với giá 20$ một thanh.
Có Chúa mới biết họ trả giá thế nào.
- Đây là loại xà phòng tốt nhất đấy.
- Cảm ơn, Susan.
Thật là đẹp.
Chúng tôi đang bán lại cho những phụ nữ giàu có
thứ chất béo từng được lấy ra từ mông họ.
Ông ta đang mang cà vạt màu vàng.
Tôi chả còn mang cà vạt đi làm nữa.
"Điều luật đầu tiên của CLB Chiến đấu
là không được nói về CLB."
Tôi lại đang nửa tỉnh nửa mê rồi.
Chắc tôi đã để quên nó trong máy photocopy.
"Điều luật thứ hai..." Của anh phải không?
Giả bộ như anh là tôi đi.
Hãy ra một quyết định mang tính quản lý đi.
Anh tìm được thứ này, anh sẽ làm gì?
Thì, tôi sẽ nói ông biết,
tôi sẽ rất, rất cẩn trọng
xem tôi sẽ nói cho ai biết việc này.
Vì người viết ra thứ này
hẳn phải rất nguy hiểm.
Và cái tên tâm thần bảo thủ mặc đồ Oxford này
chắc chỉ vừa mới chộp được
và rồi len lén đi từ văn phòng này sang văn phòng khác
với vũ khí là một cây súng cacbin
tự động dùng ga hiệu Armalite AR10,
nhồi nhét vào mặt các đồng nghiệp
và cộng tác viên hết người này đến người khác.
Đó có thể là người ông đã quen lâu năm rồi.
Ai đó rất, rất thân thuộc với ông.
Lời lẽ của Tyler phát ra từ miệng tôi.
Và tôi từng là một anh chàng dễ mến.
Hoặc có lẽ ông không nên đưa cho tôi
thứ rác rưởi này.
- Tuân thủ và nghĩa vụ pháp lý.
- Ngực tôi sẽ tàn tạ mất thôi.
Vui lòng thứ lỗi. Tôi phải nhận cuộc gọi này.
- Ý cô là sao?
- Tôi cần anh giúp kiểm tra khối u ở ngực tôi.
- Tới bệnh viện đi.
- Tôi chả có dư tiền phung phí cho bác sĩ đâu.
Tôi không rành vụ này đâu, Marla.
Làm ơn đi.
Cô ta không gọi Tyler. Tôi giữ vị trí trung lập
trong số những nguồn vui của cô ta.
Hay đấy.
Đem thức ăn cho bà Haniver và bà Raines.
Chính xác thì họ ở đâu?
Đau lòng làm sao, họ chết cả rồi.
Tôi còn sống và tôi rất túng thiếu. Muốn không?
- Không, không.
- Tôi lấy cho anh một phần rồi này.
Cảm ơn vì đã nghĩ đến tôi.
Tay anh bị sao thế hả?
À, không có gì.
Đây hả?
- Cảm thấy gì không?
- Không.
Chắc chứ.
Được rồi, tôi chắc đấy.
Anh không cảm thấy gì sao?
Không, không có gì.
Thật là thanh thản. Cảm ơn.
- Không có gì.
- Tôi muốn được trả ơn anh.
Ung thư vú không di truyền trong gia đình tôi.
- Tôi có thể kiểm tra tuyến tiền liệt của anh.
- Tôi cho là mình ổn mà.
Vậy thì, cảm ơn.
- Chúng ta xong chưa?
- Ừ, xong rồi.
Gặp anh... sau.
Cornelius?
Cornelius!
Là tớ đây! Bob!
Này, Bob.
- Bọn tớ đều nghĩ cậu chết rồi.
- Không hề. Còn sống nhăn đây.
- Cậu thế nào rồi, Bob?
- Tốt hơn trước kia.
- Thế à? Vẫn còn hội họp với những người kia chứ?
- Không không.
- Tớ tìm được thứ hay ho hơn rồi.
- Vậy à, gì thế?
Ờ thì...
Điều luật đầu tiên,
tớ không được phép nói về nó.
Và điều luật thứ hai là
tớ không được phép nói về nó.
- Và điều luật thứ ba là...
- Bob, Bob. Tớ cũng là thành viên đây này.
Nhìn mặt tớ này, Bob.
Quá xá là tuyệt đấy.
- Tớ chưa thấy cậu ở đó bao giờ.
- Tớ đến vào thứ Ba và thứ Năm.
- Còn tớ thứ Bảy.
- Xin chúc mừng.
À, này, cho cả hai đứa chứ, phải không?
Cậu có từng nghe về anh chàng
đã phát kiến ra nó không?
- À, thực ra...
- Tớ nghe đủ thứ chuyện.
Giả sử là,
anh ta được sinh ra trong viện tâm thần
và chỉ ngủ một tiếng mỗi đêm.
Anh ta thật tuyệt.
Cậu biết Tyler Durden không?
Tớ không làm đau cậu chứ hả?
Thực ra thì có đấy.
Cảm ơn vì điều này.
Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
Câu lạc bộ Chiến đấu.
Đó là món quà của tôi và Tyler.
Món quà dành cho thế gian này.
Tôi nhìn quanh, tôi nhìn quanh,
tôi thấy rất nhiều người mới.
Im đi!
Điều này có nghĩa là có kẻ đã phá vỡ
hai điều luật đầu tiên của CLB.
Tôi có thể nhìn thấy những con người
mạnh mẽ và thông minh nhất trong CLB.
Tôi thấy có tiềm năng.
Và tôi thấy nó bị lãng phí.
Khỉ gió thật,
cả một thế hệ đi bơm xăng.
Làm hầu bàn.
Nô lệ mặc cổ áo trắng.
Quảng cáo khiến chúng ta
theo đuổi xe cộ và áo quần.
Làm những công việc mà chúng ta ghét
để có tiền mua những thứ ta không cần.
Chúng ta là những đứa trẻ đứng giữa lịch sử.
Không mục đích và nơi chốn.
Chúng ta không có cuộc Đại Chiến Thế Giới.
Không có cuộc Đại Suy Thoái.
Cuộc Đại Chiến của chúng ta là cuộc chiến về tinh thần.
Cuộc Đại Suy Thoái của chúng ta là cuộc sống của chính ta.
Chúng ta đều được giáo dục trên tivi để tin rằng
ngày nào đó ta sẽ là triệu phú
và siêu sao điện ảnh và ngôi sao nhạc rock.
Nhưng không.
Chúng ta đang từ từ học được sự thật.
Và chúng ta rất, rất tức giận.
Phải!
- Điều luật đầu tiên của CLB Chiến đấu là,
không được nói đến...
Anh là ai?
- Tôi là ai hả?
- Ừ.
Có một tấm biển ở cửa trước
đề là Quán rượu của Lou.
Tao là thằng Lou đó đây.
Còn mày là thằng khốn nào thế?
Tyler Durden.
Ai bảo với bọn mày là bọn mày
có thể sử dụng chỗ của tao hả?
Chúng tôi đã làm việc với Irvine.
Thằng Irvine đang ở nhà với cái xương đòn gãy.
Nó không sở hữu chỗ này. Mà là tao.
- Hắn lấy bao nhiêu tiền hả?
- Không tiền bạc gì hết.
- Miễn phí với tất cả mọi người.
- Mày đùa chắc?
Thật đấy.
Nghe này, thằng chó!
- Tao muốn tất cả bọn mày cuốn xéo khỏi đây ngay.
- Này!
Ông nên tham gia CLB của chúng tôi.
Mày không nghe tao nói gì hả?
Ông và bạn ông.
Mày nghe thấy tao chưa?
Không, tôi vẫn chưa, Lou à.
Vẫn chưa hiểu hả.
Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi.
Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi.
Mẹ kiếp, tôi quên mất rồi.
Lùi lại! Bọn mày đấy!
Chúng mày lùi lại!
À, Lou!
Coi nào, ông bạn!
Bọn tôi thực sự thích chỗ này.
- Được rồi, Lou. Cứ thể hiện hết đi.
- Câm mỏ mày lại đi.
Ồ, yeah!
Bộ vui lắm hả?
Tao nói mày biết, thằng khốn này điên rồi.
Không thể tin được.
- Ông không biết tôi từng ở đâu đâu, Lou.
- Ôi, Chúa ơi!
Ông không biết tôi từng ở đâu đâu!
Làm ơn cho chúng tôi giữ nó đi, Lou! Làm ơn đi, Lou!
Mẹ kiếp cứ việc dùng tầng hầm đi! Chúa ơi!
Tôi muốn ông hứa, Lou! Tôi muốn ông hứa!
Tao thề trên mắt của mẹ tao.
Cảm ơn, Lou.
Cả anh nữa, anh bạn to lớn.
Gặp mọi người vào tuần sau.
Tuần này, mỗi người sẽ có bài tập về nhà.
Mọi người phải ra ngoài. Mọi người phải
gây sự với những người xa lạ hoàn toàn.
Mọi người phải gây sự
và phải đánh thua.
Chọn lựa tuyệt hảo đấy, thưa ông.
Này, coi chừng chứ, đồ khốn!
Thôi đi!
Bây giờ, điều này nghe thì tưởng dễ lắm.
Đồ chó đẻ!
Hầu hết mọi người, những người bình thường,
làm mọi thứ chỉ để tránh phải gây sự.
Xin lỗi!
Anh xịt nước lên người tôi.
Không cần thiết phải...
Jay! Gọi 911 đi!
Bỏ cái vòi xuống.
Dừng lại! Dừng lại!
Xin lỗi.
Chúng ta cần nói chuyện.
Được rồi.
Bắt đầu ở đâu đây?
Với sự vắng mặt thường xuyên của anh?
Với ngoại hình bê bối của anh?
Anh tự xem lại mình đi.
Tôi là sự thiếu ngạc nhiên của Jack.
- Cái gì?
- Hãy giả vờ.
Ông là người của Ủy ban Vận chuyển,
được chứ?
Có ai đó báo với ông rằng công ty này
lắp đặt những cái khung ghế phía trước
không vượt qua được kỳ kiểm tra va chạm,
những bộ thắng không hoạt động
sau khi chạy được 1000 dặm,
và những máy dẫn nhiên liệu
phát nổ và thiêu sống người ta.
Rồi gì nữa?
Cậu đang đe dọa tôi đấy à?
- Không...
- Cút ngay! Cậu bị sa thải!
Tôi có một giải pháp tốt hơn. Cứ giữ tên tôi trên bảng lương
như là một cố vấn chuyên môn bên ngoài.
Đổi lại với số lương tôi nhận được,
công việc của tôi là sẽ không bao giờ
tiết lộ với bất kỳ ai những gì tôi biết.
Tôi cũng không phải tới văn phòng.
Tôi có thể làm việc tại nhà.
Mày... Mày nghĩ mày là thằng quái nào chứ,
hả thằng điên kia?
- Bảo vệ!
Tôi là sự trả thù đầy mãn nguyện của Jack.
Ông đang làm cái quái gì thế?
Đau đấy.
Sao ông lại làm thế?
Ôi, Chúa ơi! Không! Làm ơn, dừng lại đi!
Ông đang làm gì thế?
Ôi, Chúa ơi, không! Làm ơn, đừng!
Vì lý do nào đó,
tôi lại nghĩ đến trận đánh đầu tiên của mình, với Tyler.
Đừng!
Bên dưới, đằng sau và bên trong
những thứ mà người đàn ông này cảm thấy an tâm,
có thứ gì đó đáng sợ đang nảy nở.
Nghe này.
Cứ trả lương cho tôi, như tôi yêu cầu,
và ông sẽ không phải nhìn thấy tôi nữa.
Và rồi, ngay giây phút bên nhau
tuyệt vời nhất của chúng tôi...
Tạ ơn Chúa!
Làm ơn đừng đánh tôi nữa.
Điện thoại, máy vi tính,
máy fax, 52 tuần lương
và 48 tấm vé máy bay.
Giờ thì chúng tôi đã có cả một
đoàn thể đỡ đầu rồi.
Đó là cách mà tôi và Tyler duy trì
CLB Chiến đấu mỗi tối trong tuần.
Bây giờ, không ai là trung tâm của CLB
ngoại trừ 2 con người đang đánh nhau.
Người chỉ huy luồn trong đám đông,
trong bóng tối.
Tyler giờ đang dính vào một vụ kiện tụng
với Khách sạn Pressman
về chuyện nước tiểu có trong xúp.
Tôi là cuộc sống bị phí hoài của Jack.
Cảm ơn ông.
Tyler lại ra bài tập về nhà mới.
Anh ta phát bài trong những bao thư dán kín.
- Có một CLB Chiến đấu ở thành phố Delaware.
- Tớ có nghe.
Và một cái ở Penns Grove nữa.
Bob cũng tìm thấy một cái ở New Castle.
- Cậu mở cửa nó hả?
- Không, tớ lại nghĩ là cậu.
Không.
- Dừng lại chút đi.
- Này, cậu làm gì thế?
- Quay lại.
- Bọn mình đang làm gì đây?
- Bài tập về nhà.
- Loại nào?
Hy sinh con người.
- Súng hả? Làm ơn nói không đi.
- Súng đấy.
- Cậu đang làm gì thế?
- Gặp tớ ở ngõ sau.
- Đừng có mà gây chuyện!
- Gặp tớ ở ngõ sau.
Trong lằn ranh sống chết mong manh,
tỉ lệ sống sót cho mọi người chỉ còn là con số 0.
Cậu đang làm gì vậy? Thôi nào!
Đưa tay ra sau.
Đưa tao cái ví.
Raymond K Hessel.
1320 SE Banning, Căn hộ A.
- Căn hộ tầng hầm chật hẹp, tù túng hả?
- Sao anh biết?
Họ đặt tên những căn hộ vớ vẩn bằng chữ cái.
Raymond! Mày sắp chết rồi.
Không!
Ba mẹ mày đấy hả?
Họ sẽ phải mời một bác sĩ tử tế
điền phiếu khám răng cho mày đấy.
Biết tại sao không?
- Mặt mày sẽ chẳng còn gì sất.
- Ôi, thôi nào!
Thẻ sinh viên đại học đã hết hạn.
Mày học gì thế hả, Raymond?
- T... T... Thứ vớ vẩn.
- Thứ vớ vẩn?
Những kỳ thi giữa kỳ có khó không?
- Tao hỏi mày học cái gì!
- Sinh vật học, là chủ yếu.
- Tại sao?
- Tôi không biết.
Mày muốn trở thành cái gì hả, Raymond K Hessel?!
Tao hỏi là, Raymond,
mày muốn trở thành ai?
Trả lời anh ta đi, Raymond, Jesus!
- Bác sĩ thú ý. Bác sĩ thú y.
- Là động vật.
- Phải. Động vật và mấy thứ vớ vẩn.
- Thứ vớ vẩn. Ừ, tao hiểu rồi.
- Vậy là mày cần đi học thêm.
- Học nhiều quá rồi.
- Mày có muốn chết không?
- Không, làm ơn...
Mày có muốn chết ở đây, trong tư thế quỳ gối,
đằng sau cửa hàng tạp hóa này?
Làm ơn, đừng.
Tao đang giữ chứng minh thư của mày đây.
Tao sẽ kiểm tra mày đấy.
Tao biết mày sống ở đâu.
Nếu mày không trở thành
bác sĩ thú y trong sáu tuần tới,
mày chết chắc rồi.
Giờ thì chạy về nhà đi.
Chạy đi, Forrest, chạy đi!
Tớ phát bệnh đấy.
Thử tưởng tượng xem hắn cảm thấy thế nào.
Chả có gì vui cả!
Chuyện đó thì có nghĩa lý gì chứ hả?!
Ngày mai sẽ là ngày đẹp nhất trong đời Raymond K Hessel.
Bữa sáng của hắn sẽ ngon hơn
bất kỳ bữa ăn nào của tớ và cậu.
Bạn phải giao phó cho anh ta thôi.
- Đi thôi.
Anh ta có một kế hoạch.
Và nó càng trở nên ý nghĩa
theo cách riêng của Tyler.
Không sợ hãi. Không bị phân tán.
Khả năng để những thứ không quan trọng
thực sự trôi đi.
Bạn không phải là công việc của mình.
Bạn không phải là số tiền bạn có
trong ngân hàng.
Bạn không phải là chiếc xe hơi mình lái.
Bạn không phải là thứ chứa trong ví của mình.
Bạn không phải là mảnh vải kaki chết tiệt đang mặc.
Bạn là thứ tào lao luôn ca hát, nhảy múa
trên thế giới này.
Tôi sẽ đi khuất mắt anh trong một giây nữa thôi.
Cô không phải đi đâu cả.
Sao cũng được.
Không, ý tôi là... Cũng được thôi.
Cô còn tham gia mấy hội đó chứ?
Ừ.
Chloe chết rồi.
Ồ, Chloe.
Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?
Anh quan tâm à?
Tôi không biết. Đã lâu rồi tôi không nghĩ tới.
Ừ thì...
Đó là bước đi thông minh nhất của cô ta.
Nghe này...
Cô được gì trong chuyện này?
Chuyện gì?
Ý tôi là, tất cả mọi chuyện. Sao cô vẫn còn...
Chuyện này làm cô vui à?
Ừ thì, đôi khi.
Tôi không biết. Tôi không hiểu.
Sao những kẻ yếu thế luôn phải
dựa dẫm vào kẻ mạnh hơn?
Nghĩa là... Nghĩa là gì chứ?
Anh được gì từ chuyện này chứ?
Không... Không giống nhau.
Đối với mỗi chúng ta nó hoàn toàn khác.
Chúng ta?
Ý anh là gì khi nói chúng ta?
- Xin lỗi. Cô nghe gì không?
- Nghe cái gì?
- Những tiếng ồn đó. Đợi chút.
- Không, đợi đã!
Đừng đánh trống lảng!
Tôi muốn nói về chuyện này.
- Cậu không nói về tớ chứ?
- Không.
- Cái gì?
- Chơi trò bác sĩ. Chuyện gì thế hả?
- Cậu đang nói gì thế?
- Không có gì. Không có gì.
- Tôi không nghĩ thế.
- Cô muốn gì chứ?
- Nhìn tôi này.
- Không. Cái gì?
- Cái gì thế?!
- Không có gì. Đừng bận tâm.
Chúa tôi. Ai đã làm thế?
- Một người.
- Nam hay nữ?
- Cô quan tâm làm gì chứ?
- Anh bận tâm khi tôi hỏi sao?
- Để tôi yên.
- Anh sợ phải nói ra chứ gì.
- Tôi không có. Để tôi đi.
- Không! Nói tôi nghe đi.
Tránh xa tôi ra!
- Cuộc nói chuyện này
- Cuộc nói chuyện này
- chấm dứt.
- chấm dứt.
Tôi không thể thắng anh, đúng không?
Này, chuyện này coi bộ xưa rồi đấy!
Cái gì.. Cái gì thế này?
Cậu nghĩ sao nào?
Này, sao phải cần tới giường ngủ xếp chồng thế hả?
Này!
Quá trẻ.
Xin lỗi.
Chuyện gì thế hả?
Nếu ứng cử viên còn trẻ,
bảo anh ta là anh ta còn quá trẻ.
- Già, quá già. Mập, quá mập.
- Ứng cử viên?
Nếu ứng cử viên chịu chờ suốt 3 ngày
không thức ăn hay chỗ trú,
anh ta có thể vào và bắt đầu khóa huấn luyện.
Huấn luyện để làm gì?
Cậu nghĩ đây là trò chơi à?
Cậu còn quá trẻ để được huấn luyện ở đây, hết chuyện.
Đừng làm mất thì giờ của bọn này.
Cút xéo khỏi đây đi.
Tin xấu rồi anh bạn.
Chuyện đó không xảy ra đâu.
Xin lỗi nếu có sự hiểu lầm ở đây.
Đây đâu phải là ngày tận thế.
Chỉ cần... đi đi thôi.
Đi đi.
Cậu đang xâm lấn đất tư
và tôi sẽ phải gọi cảnh sát đấy.
Đừng có nhìn tôi được không!
Cậu không bao giờ được phép vào nhà đâu!
Không bao giờ. Giờ cút ra khỏi mái hiên của tao đi!
Cút ra khỏi mái hiên của tao!
Sớm muộn gì,
chúng tôi cũng trở thành thứ mà Tyler muốn.
Tao sẽ vào trong và lấy xẻng ra đấy.
- Có 2 áo sơ-mi đen không?
- Có ạ.
- 2 quần dài đen?
- Có ạ.
- 1 đôi ủng đen? Vớ đen?
- Có ạ.
- 1 áo khoác đen.
- Có ạ.
- 300$ phí an táng?
- Có ạ.
Được rồi.
Anh già quá, bạn mập à.
Ngực cũng to quá.
Cút ra khỏi mái hiên của tôi đi.
Bob! Bob!
Giống như con khỉ sẵn sàng bị đưa vào không gian.
Khỉ không gian.
Sẵn sàng hy sinh vì điều tốt đẹp hơn.
Mày già quá rồi, thằng mập!
Và mày... Mày cũng quá
vàng hoe!
Cút khỏi đây đi, cả 2 đứa chúng mày!
Và mọi thứ diễn ra như thế.
Nghe này, mấy con dòi kia.
Chúng mày không đặc biệt.
Chúng mày không phải là một bông hoa tuyết
xinh đẹp độc nhất vô nhị.
Chúng mày cũng là thứ vật chất
hữu cơ thối rữa như bao thứ khác.
Tyler tự thành lập quân đội riêng cho mình.
Chúng ta là thứ tào lao ca hát, nhảy múa
suốt trên thế giới này.
Chúng là một đống phân trộn như nhau.
Sao Tyler lại thành lập quân đội riêng?
Vì mục đích gì?
Vì quyền lợi tốt đẹp hơn nào chứ?
Trước Tyler chúng ta tin cậy.
Khi anh ấy ra vẻ như,
"Cậu không phải là công việc của mình",
Thì tôi ra vẻ, "Phải!"
Này, mấy thứ gì đây?
Này!
Được rồi!
- Chuyện gì đang diễn ra thế?
- Chúng ta ăn mừng.
- Ăn mừng chuyện gì?
- Tiếp đi.
- Này.
- Để tôi giúp anh.
Mùi vị ngọt ngào, Pepsi.
Suỵt!
Các điều tra viên đang ở đây.
Người đại diện cảnh sát cũng đã có mặt.
Ông có thể cho chúng tôi biết
ông nghĩ chuyện gì đang diễn ra ở đây không?
Chúng tôi tin rằng đây là 1 trong nhiều hành động gần đây
của bọn phá hoại công trình văn hóa của thành phố
bằng cách nào đó liên quan đến
các CLB quyền Anh được tổ chức ngầm.
Chúng tôi sẽ cho mở một
cuộc điều tra chặt chẽ.
Đó là Vị đại diện phía cảnh sát
ông Jacobs vừa đến hiện trường
- một vụ nổ 4 chiếc máy báo cháy...
- Cô nàng bốc thật.
Chúng ta cùng quay lại trường quay.
- Phải đấy!
- Hay lắm!
- Quỷ thần ơi!
- Phải!
Mấy người đã làm gì thế hả?
Các điều tra viên Arson
vẫn đang đưa ra các giả thuyết...
Thưa ngài, điều luật đầu tiên của Dự án Mayhem
là ngài không được đặt câu hỏi.
Chiến thắng trong cuộc chiến với bọn tội phạm
không thể một ngày một đêm mà có được.
Phải cần đến sự cống hiến, sự cam kết
và hơn hết, là sự hợp tác.
Đường phố đã an toàn hơn.
Có hy vọng trong nội thành thành phố. Tuy nhiên...
Tôi phải đi vệ sinh đây.
Đây chỉ mới là những bước đầu tiên
trong một chuyến hành trình dài.
Đó là lý do vì sao chúng ta thành lập
Kế hoạch Hy vọng.
Bob.
Kế hoạch Hy vọng sẽ là một nỗ lực chung
giữa cảnh sát và lãnh đạo cộng đồng.
Nó sẽ là một vũ khí có tác động to lớn
trong cuộc chiến chống lại bọn tội phạm.
- Bọc cái này quanh cái của nợ của hắn đi.
- Mấy viên bi của hắn lạnh như đá ấy.
Xin chào. Ngài phải hoãn lại
cuộc điều tra chặt chẽ của ngài thôi.
Ngài sẽ phải phát biểu công khai rằng
không hề có một tổ chức ngầm nào
hoặc mấy anh chàng này
sẽ lấy mấy viên bi của ngài đấy.
Họ cũng sẽ gửi 1 viên tới tờ Thời báo New York
và 1 viên tới tờ Thời báo Los Angeles.
Nhìn này.
Những người ngài đang truy đuổi
là những người ngài phải lệ thuộc vào.
Chúng tôi nấu ăn cho ngài. Chúng tôi thu gom rác cho ngài.
Chúng tôi kết nối các cuộc gọi điện cho ngài.
Chúng tôi lái xe cấp cứu cho ngài.
Chúng tôi canh gác trong khi ngài say giấc.
Đừng có mà lộn xộn với bọn này!
Kiểm tra bi!
Bob, cậu đi lối này.
Đi thôi nào.
Tôi là sự khước từ đau đớn của Jack.
Này!
Phải!
Tôi cảm thấy đưa mỗi viên đạn cho từng con con gấu trúc
cũng chẳng tài nào cứu sống được giống loài đó.
Tôi muốn mở những cái van chứa
trên các tàu chở dầu
và đổ ngập hết mấy cái bãi biển
của Pháp mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Tôi muốn ngửi mùi khói.
Cậu đã đi đâu vậy, anh chàng tâm thần?
Tôi cảm thấy như mình đang hủy diệt
thứ gì đó thật xinh đẹp.
Đưa hắn tới bệnh viện đi.
Vâng.
Đừng lo, anh Durden.
Đậu xe ở sân bay. Dài hạn.
Mời cậu, Durden.
Mời cậu.
- Thứ gì trong đầu cậu thế hả, bạn thân mến?
- Không.
À, có đấy, sao tớ không được nghe
điều gì về Dự án Mayhem hả?
Điều luật đầu tiên của Dự án Mayhem
là không được đặt câu hỏi.
Sao cậu không cho tớ tham gia ngay từ đầu?
CLB Chiến đấu là sự khởi đầu. Giờ thì nó đã rời khỏi
tầng hầm và trở thành Dự án Mayhem.
Chúng mình đã cùng thành lập CLB Chiến đấu. Cậu nhớ chứ?
Nó là của tớ cũng hệt như của cậu vậy.
- Chuyện này là chuyện giữa tớ với cậu à?
- Phải. Không phải chúng ta làm việc cùng nhau sao?
Điều đó không phải là mấu chốt. Thứ này không thuộc về chúng ta.
Chúng ta không đặc biệt.
Mẹ kiếp. Cậu phải nói tớ biết chứ.
Này, Tyler!
- Mẹ kiếp, Tyler!
- Cậu muốn gì?!
Một lời tuyên bố về mục đích hả?
Tớ có nên gửi thư cho cậu không?
- Ôi...
- Cậu quyết định sự liên quan của mình đấy chứ!
Tớ sẽ! Tớ muốn biết chắc chắn một số việc trước!
- Điều luật đầu tiên của Dự án Mayhem...
- Câm đi!
- Tớ muốn biết cậu đang nghĩ gì.
- Mẹ khỉ những điều cậu biết!
Hãy quên hết những thứ cậu nghĩ là cậu biết
về cuộc sống, tình bạn,
và đặc biệt là giữa cậu và tôi.
Điều đó có nghĩa là gì vậy?
Cậu đang làm gì thế?
Mấy cậu muốn làm gì trước khi chết hả?
- Vẽ chân dung.
- Xây nhà.
- Còn cậu?
- Tớ không biết. Không gì cả.
- Đi đúng làn đường đi.
- Cậu phải biết chứ!
Nếu bây giờ cậu chết đi,
cậu cảm thấy thế nào về cuộc sống?
Tớ không biết! Tớ chả thấy có gì tốt đẹp về đời mình cả.
Đó có phải là điều cậu muốn nghe không?
- Thôi nào!
- Không tốt lắm.
Đừng có vòng vo nữa! Tyler!
Lạy Chúa!
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp nó chứ! Mẹ kiếp cậu!
Mẹ kiếp cái CLB Chiến đấu!
Mẹ kiếp Marla!
Tớ phát bệnh với cái đống này rồi!
Được rồi, anh bạn.
- Đừng có quanh co ngớ ngẩn nữa! Cầm lái đi!
- Xem lại cậu đi!
- Cầm lái đi!
- Xem lại mình đi. Cậu thống thiết quá đấy!
- Tại sao? Tại sao? Cậu đang nói gì thế?
- Sao cậu nghĩ là tớ cho thổi tung cái căn hộ của cậu chứ?
Cái gì?
Chạm tới đáy không phải là kì nghỉ cuối tuần đâu.
Nó cũng không phải là chuyên đề hội thảo quái quỷ nào cả.
Hãy thôi cố gắng kiểm soát mọi thứ
và để nó tự diễn ra!
Buông xuôi đi!
Được rồi. Tốt thôi.
Được.
Tôi chưa từng trải qua
một vụ tai nạn giao thông bao giờ.
Đây hẳn là những gì mà những người ta cảm thấy
trước khi tôi điền tên họ
như một thống kê trong bản báo cáo của mình.
Mẹ khỉ!
Chúng ta vừa có một trải nghiệm cận-sinh (near-life experience)!
Trong thế giới mà tớ nhìn thấy,
cậu đang lén săn trộm nai sừng tấm
trong những khu rừng cấm ở Hẻm núi Grand
quanh đống phế tích của Trung tâm Rockefeller.
Cậu sẽ mặc đồ da thú
trong suốt phần đời còn lại của mình.
Cậu đang trèo lên những nhánh nho dày
quấn quanh Tòa tháp Sears.
Và khi cậu nhìn xuống, cậu sẽ thấy
những sinh vật nhỏ bé đang giã bắp,
trải những mảnh thịt nai
vào bể đổ xe trống trải
trên quốc lộ lớn bị bỏ hoang nào đấy.
Chóng khỏe nhé, nhà vô địch.
Và rồi...
Tyler?
...Tyler đi rồi.
Tôi đang ngủ?
Tôi đã ngủ?
Chúng mày không phải là bông tuyết
xinh đẹp độc nhất vô nhị...
Căn nhà trở thành một vật thể sống.
Bên trong ẩm ướt vì có quá nhiều người
toát mồ hôi và hít thở.
Quá nhiều người di chuyển,
căn nhà cũng di chuyển theo.
Hành tinh Tyler.
Tôi phải ôm những bức tường.
Bị mắt kẹt trong cái đồng hồ
của những con khỉ không gian.
Mày không được hút thuốc ở đây!
Mày có biết bao nhiêu là ete ở đây không hả!
Nấu nướng, làm việc và ngủ nghỉ theo đội.
Đợi chút.
Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, thưa ngài.
Tyler đâu?
Thưa ngài, điều luật đầu tiên của
Dự án Mayhem là không được...
Đúng thế... Được rồi.
Giờ thì tôi một mình.
Ba tôi đã bỏ rơi tôi. Tyler cũng bỏ rơi tôi nốt.
Tôi là trái tim tan vỡ của Jack.
Bước đi tiếp theo của Dự án Mayhem
chỉ có mình Tyler biết.
Điều luật thứ hai là không được hỏi.
Tránh xa tôi ra!
Tránh ra!
Những người này là ai vậy?
Công ty Xà phòng Đường Paper.
Em vào được không?
Anh ta không có đây.
Gì cơ?
Tyler không có ở đây.
Tyler bỏ đi rồi.
Tyler bỏ đi rồi.
Gọi giúp đỡ đi!
Bị bắn 2 phát!
Dọn phòng đi!
Chyện gì xảy ra thế? Chyện gì xảy ra thế?
Chúng tôi đang làm nhiệm vụ. Chúng tôi đã định
một mũi tên bắn hai con chim.
Phá hủy một tượng điêu khắc hợp thể...
Chiến dịch Latte Thunder. Bắt đầu!
...và dẹp luôn một tiệm cà phê nhượng quyền.
Chúng tôi tiến hành mọi việc rất tuyệt.
- Mọi chuyện ổn thỏa cho đến khi...
- Cảnh sát! Đứng yên!
- Cái gì?
- Chúng bắn Bob.
- Chúng bắn vào đầu cậu ấy
- Bọn lợn khốn kiếp!
Ôi, lạy Chúa!
- Bọn khốn kiếp đó!
- Bọn mày điên rồi.
Bọn mày chạy lòng vòng trong lớp mặt nạ trượt tuyết
và cố gắng thổi bay mọi thứ sao?
Bọn mày nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra hả?!
Được rồi, nhanh lên! Hủy hết chứng cứ đi!
Phải đem hủy xác chết này đi!
- Chôn cậu ta đi.
- Cái gì?
Chôn cậu ấy trong vườn đấy.
- Thôi nào, mọi người, làm đi chứ!
- Cút ra xem!
Tránh xa cậu ấy ra!
Bọn mày nói cái quái gì thế?
Đây không phải thứ chứng cứ chết tiệt.
Đây là một con người.
Cậu ấy là bạn tao và bọn mày
không được phép chôn cậu ấy trong vườn!
Cậu ấy bị giết khi đang phục vụ
Dự án Mayhem, thưa ngài.
- Đây là Bob.
- Thưa ngài, trong...
Trong Dự án Mayhem, chúng ta không có tên.
Bây giờ, bọn mày nghe tao đây.
Đây là một con người và anh ta có tên,
và đó là Robert Paulsen, hiểu chưa?
- Robert Paulsen.
- Cậu ấy là một con người
và cậu ấy chết vì chúng ta.
Bọn mày có hiểu không hả?
Tôi hiểu.
Khi hy sinh, thành viên của Dự án Mayhem
có một cái tên.
Tên anh ấy là Robert Paulsen.
Tên anh ấy là Robert Paulsen.
Tên anh ấy... là Robert Paulsen.
Tên anh ấy là Robert Paulsen.
Thôi đi, dẹp đi.
Tên anh ấy là Robert Paulsen..
Câm đi! Mọi chuyện xong rồi!
Cút ra khỏi đây đi.
- Tyler?
- Không, đây là Thám tử Stern ở Cục Arson.
Tôi cần gặp anh...
Tôi đến tất cả những thành phố ghi trên cuống vé
của Tyler, những quán bar thường lui tới.
Tôi không biết bằng cách nào và tại sao, nhưng tôi có thể
tìm kiếm 50 quán bar khác nhau, và bằng cách nào đó tôi chỉ biết thế.
Tôi đang tìm Tyler Durden.
Tôi rất cần phải nói chuyện với anh ấy.
Ước gì tôi giúp được ông,
thưa ông.
Mỗi thành phố tôi tới,
ngay khi tôi bước chân xuống máy bay
tôi biết một CLB Chiến đấu vừa đóng cửa.
Này! Này!
Taxi!
Nhìn mặt tôi này. Tôi cũng là một thành viên.
Tôi chỉ muốn biết anh có từng gặp Tyler hay không thôi.
Tôi không có ý định nói cho anh
về những thông tin như thế
và tôi sẽ không nói, dù cho tôi có nói
về chuyện đó trong tình cảnh này, ... có thể.
- Anh đúng là đồ điên.
- Rất tiếc phải mời anh ra khỏi đây cho.
Tyler đã rất bận rộn...
thiết lập các đặc quyền trên khắp đất nước.
Tôi đang ngủ? Tôi đã ngủ?
Tyler là giấc mơ xấu của tôi,
hay tôi là giấc mơ xấu của anh ta?
- Chúng tôi vừa nghe những chuyện đó xong.
- Chuyện gì?
- Chẳng ai biết anh ta trông như thế nào.
- Anh ta phẫu thuật thẩm mỹ mỗi ba năm.
Đó là điều ngu ngốc nhất tôi từng nghe đấy.
- Có thật là có CLB Chiến đấu ở Miami không?
- Có phải ông Durden đang xây dựng quân đội không?
Tôi đang sống trong một trạng thái
ngờ ngợ không dứt.
Mỗi nơi tôi đến,
tôi đều cảm giác rằng mình từng ở đó.
Cứ như thể đang theo dấu một kẻ vô hình.
Mùi máu khô,
những dấu chân trần dơ bẩn
xoay quanh nhau.
Mùi mồ hôi đã lâu, hệt như gà chiên.
Cảm giác sàn nhà vẫn còn ấm
sau trận đấu đêm trước.
Tôi chỉ luôn đi sau Tyler một bước.
Tên anh ta là Robert Paulsen...
Chào mừng quay lại, thưa ngài.
Anh dạo này sao rồi?
Anh biết tôi sao?
Đây có phải là một bài kiểm tra không vậy?
Không. Đây không phải bài kiểm gì cả.
Anh đã ở đây thứ Năm tuần trước mà.
Thứ Năm?
Anh đứng ngay chỗ anh đang đứng,
hỏi rằng an ninh có tốt không.
Đến cả con ruồi cũng không lọt qua được.
Anh nghĩ tôi là ai vậy?
Anh có chắc đây không phải bài kiểm chứ?
Không, đây không phải bài kiểm.
Anh là Durden.
Anh là người tạo ra cho tôi cái này.
Vui lòng đặt lưng ghế của quý vị
ở tư thế thẳng góc và khóa chặt lại.
- Vâng?
- Marla, tôi đây.
- Chúng ta đã từng làm chuyện đó phải không?
- Chuyện gì?
Ngủ với nhau?
Câu hỏi ngu ngốc gì thế hả?
Ngu ngốc vì nó đúng hay nó sai?
- Đây là một trò đùa sao?
- Không. Tôi cần phải biết...
Anh muốn biết liệu tôi nghĩ chúng ta
chỉ ngủ với nhau (have sex) hay làm tình (make love) hả?
- Chúng ta đã ngủ với nhau?
- Anh gọi nó như thế hả?
Trả lời câu hỏi đi!
Chúng ta có từng làm thế không hả?!
Anh quan hệ với tôi, rồi hắt hủi tôi.
Anh yêu tôi, anh ghét tôi.
Anh nhạy cảm,
rồi anh lại trở thành một thằng khốn.
Thế đã miêu tả đúng mối quan hệ của chúng ta
chưa hả, Tyler?
Chúng ta vừa gặp rắc rối với áp suất cabin.
Cô vừa nói gì?
- Anh bị gì thế hả?
- Nói tên tôi xem!
Tyler Durden!
Đồ bệnh hoạn! Chuyện gì thế hả?
- Tôi đến đây!
- Tôi không có đó đâu!
Cậu đã không giữ lời.
Lạy Chúa, Tyler.
- Cậu đã nói với cô ả về tớ.
- Chuyện quái gì đang diễn ra thế hả?
Tớ đã yêu cầu cậu 1 việc. Chỉ 1 việc đơn giản.
Sao ai cũng nghĩ tớ là cậu vậy hả?
Trả lời đi!
Ngồi xuống.
Trả lời đi. Sao ai cũng nghĩ tớ là cậu hả?
Tớ nghĩ cậu biết.
- Không, tớ không biết.
- Có, cậu biết đấy.
Sao ai cũng có thể nhầm lẫn tớ với cậu được chứ?
Tớ... Tớ không biết.
- Cậu hiểu rồi đấy.
- Không.
- Đừng có mà lộn xộn với bọn này!
- Nói đi.
Bởi vì...
Nói đi!
Vì chúng ta là cùng một người.
Chính xác.
Chúng ta là thứ tào lao ca hát, nhảy múa suốt.
- Tớ không hiểu gì cả.
- Cậu muốn tìm cách thay đổi cuộc sống của mình.
Cậu không thể làm việc đó một mình.
Những thứ cậu luôn muốn trở thành,
đó là tớ.
Tớ trông như cách cậu muốn,
tớ làm tình như cách cậu muốn.
Tớ thông minh, có tài và, quan trọng hơn hết,
tớ tự do trong những chuyện cậu không thể.
Ôi không.
- Tyler không có đây. Tyler bỏ đi rồi.
- Cái gì?
Không thể nào. Thật điên rồ.
Người ta làm thế mỗi ngày mà.
Họ độc thoại.
Họ nhìn mình theo cách họ muốn.
Họ chỉ không có đủ can đảm như cậu
để chấp nhận điều đó.
Cậu vẫn còn vật lộn với nó,
vì vậy thỉnh thoảng cậu vẫn còn là cậu.
- Chúng ta nên làm lại chuyện này lần nữa.
- Cậu luôn tưởng tượng cậu đang nhìn thấy tớ.
Nếu đây là lần đầu tiên, các anh phải chiến đấu.
Từng chút từng chút một,
cậu biến mình trở thành
Tyler Durden.
Bạn không phải công việc của mình
hay số tiền bạn có!
- Không. Cậu có một căn nhà.
- Thuê dưới tên cậu.
- Cậu có công việc, có cuộc sống.
- Cậu làm việc về đêm vì cậu không ngủ được.
Hoặc cậu thức khuya và làm xà phòng.
- Cậu ngủ với Marla, Tyler.
- Trên thực tế, là cậu. Với cô ta thì cũng như nhau thôi.
Ôi, Chúa ơi.
Giờ thì cậu biết tình thế
tiến thoái lưỡng nan của bọn mình rồi đấy.
Cô ta biết quá nhiều.
Tớ nghĩ chúng ta cần phải bàn bạc lại xem chuyện này
ảnh hưởng thế nào đến các mục đích của bọn mình.
Cái gì... Cậu đang nói gì thế?
Đúng là ngớ ngẩn! Tào lao,
tớ không nghe đâu!
- Cậu điên rồi!
- Không. Cậu điên rồi.
Chúng ta không có thì giờ cho chuyện tào lao này đâu.
Nó được gọi là sự thay đổi tình thế.
Bộ phim tiếp tục
và không khán giả nào có ý kiến gì.
- Quý ông! Ông muốn check-out chứ ạ?
- Vâng. Cứ tính tiền đi.
Ông có thể ký vào danh sách các cuộc gọi chứ?
- Vào lúc nào thế này?
- Vào khoảng 2 đến 3 giờ 30 sáng nay.
Có phải tôi đã đi ngủ sớm hơn mỗi đêm?
Có phải tôi đã đi ngủ trễ hơn?
Có phải tôi đã trở thành Tyler
mỗi lúc một lâu hơn?
Có ai không?
Lại luôn là cái cảm giác ngờ ngợ đó.
Với lượng xà phòng vừa đủ,
chúng ta có thể thổi tung bất cứ gì.
Ôi, Chúa tôi.
- 1888.
- Tôi đang gọi ai thế ạ?
1888 Franklin. Trung tâm bảo trì.
Xin chào?
Xin chào?
1888 đường Franklin?
Vâng. Liệu tôi giúp được gì ạ?
- Xin chào?
- Vâng, vâng.
Tôi cần nói chuyện với quản lý.
- Tôi đây.
- Được rồi, nghe tôi này.
Có điều tồi tệ sắp xảy ra cho tòa nhà của ông.
Mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.
- Xin lỗi?
- Đừng lo cho chúng tôi. Chúng tôi rất đáng tin cậy.
2160.
Marla! Marla! Này, đợi đã!
Đợi đã! Tôi cần nói chuyện! Marla! Marla!
Đám trọc ngớ ngẩn của anh đánh tôi bằng chổi!
Chúng nó mém làm gãy tay tôi!
Bọn chúng đang đốt dấu vân tay
của mình bằng nước kiềm.
Chuyện này cần phải có lòng tin
rất to lớn, nhưng nghe tôi này.
- Đúng là một tràng những thứ vớ vẩn.
- Thêm chút lòng tin nữa thôi.
Tôi chẳng muốn nghe những
điều anh phải nói gì cả.
Cô có quyền...
Cho tôi cà phê, cảm ơn.
Thưa ông. Mọi thứ ông gọi
đều được miễn phí.
Sao lại miễn phí?
- Đừng hỏi.
- Sao cũng được.
Tôi dùng trai hầm với hành, gà chiên
khoai tây bỏ lò và bánh kem chocolate.
Làm ơn đừng chuẩn bị thức ăn.
Trong trường hợp này,
liệu tôi có thể dọn món trai hầm với hành không.
Không món trai hầm với hành gì cả. Cảm ơn.
Anh có khoảng 30 giây.
Tôi biết gần đây tôi hành động rất kỳ quặc, đúng không?
- Tôi biết dường như có đến 2 mặt con người tôi...
- 2 mặt?
- Anh là Tiến sĩ Jekyll và Ngài *** chứ gì.
- Tôi biết. Nhưng tôi cũng nhận ra 1 điều quan trọng.
- Gì?
- Bản chất mối quan hệ giữa chúng ta không rõ ràng
vì nhiều lý do mà tôi sẽ không đi sâu vào.
- Tôi biết tôi đã không đối tốt với cô.
- Sao cũng được.
Đừng, đừng. 15 giây, làm ơn!
15 giây, đừng nói gì cả.
Tôi đang muốn nói xin lỗi.
Điều tôi nhận ra là
tôi thật lòng thích cô, Marla.
Thật lòng?
Anh thật lòng.
Anh lo lắng cho em và không muốn bất cứ gì
xấu xảy đến cho em chỉ tại anh.
Marla, mạng sống của em đang gặp nguy hiểm.
Gì?
Em phải rời khỏi khu phố này một thời gian.
Rời khỏi các thành phố lớn.
- Chỉ đi cắm trại...
- Anh đúng là thằng điên.
- Không. Anh đã khiến em dính dáng đến 1 việc tồi tệ.
- Không. Im đi!
- Em không an toàn.
- Im đi!
- Nghe này, em đã cố, Tyler. Em đã rất cố gắng.
- Anh biết mà.
Có những điều em thích ở anh.
Anh thông minh, vui tính.
Anh rất ngoạn mục khi ở trên giường.
Nhưng
anh thật quá quắt.
Anh có vấn đề rất nghiêm trọng
về cảm xúc.
Những vấn đề trầm trọng mà có lẽ
anh nên nhờ đến sự cố vấn của chuyên gia.
- Anh biết và anh xin lỗi.
- Anh xin lỗi, em xin lỗi. Mọi người đều xin lỗi.
Em không chịu nổi nữa rồi.
Em không thể.
Và em cũng không.
Em đi đây.
Em không thể đi, Marla!
Em không được an toàn!
- Marla, em không hiểu đâu!
- Để tôi yên!
- Marla, anh đang cố bảo vệ em!
- Đi đi!
- Tôi không muốn nhìn mặt anh nữa!
- Tốt thôi...
Đây, đợi ở đây!
Đợi đi! Câm đi!
Cầm tiền và lên xe đi.
Anh hứa sẽ không bao giờ phiền em nữa.
Câm đi!
Làm ơn lên xe đi.
Sao anh làm thế?
Họ nghĩ em là một mối đe dọa.
Anh không thể giải thích bây giờ được, hãy tin anh!
- Nếu anh biết em ở đâu, em sẽ không yên ổn đâu.
- Tôi sẽ không trả tiền lại đâu, đúng là đòi hỏi quá đáng.
- Được. Hãy nhớ, tránh xa mấy thành phố lớn ra.
- Tyler.
Anh là điều tồi tệ nhất xảy đến
trong đời tôi.
Xin chào. Tôi muốn các ông bắt giữ tôi.
Tôi là tên cầm đầu 1 tổ chức khủng bố
chịu trách nhiệm cho những vụ phá hoại
các công trình văn hóa và tấn công trong thành phố.
Trong trung tâm khu vực,
chúng tôi có khoảng 200 thành viên.
Một vài hội nhánh cũng đã
lan sang vài thành phố lớn khác.
Đây là 1 tổ chức có khuôn khổ chặt chẽ
với những nhóm nhỏ có khả năng hoạt động
độc lập với bộ máy tổ chức chung.
Hãy đến căn nhà đó, được chứ? 1537 đường Paper.
Đó là tổng hành dinh của chúng tôi.
Ở sân sau, bị chôn trong vườn,
các anh sẽ tìm thấy xác của Robert Paulsen.
Dưới tầng hầm,
các anh sẽ tìm thấy những bồn tắm
được dùng để chế tạo 1 lượng lớn
nitro glyxerin.
Tôi tin rằng kế hoạch là để thổi tung
những công ty thẻ tín dụng này
và cả tòa nhà TRW nữa.
Sao lại là những tòa nhà này?
Sao lại là những công ty thẻ tín dụng?
Nếu anh xóa bỏ mọi khoản nợ nần,
thì chúng ta sẽ quay về con số không.
Anh sẽ gây ra một sự hỗn loạn kinh khủng.
Cứ để anh ta nói tiếp.
Tôi phải đi gọi điện thoại.
Tôi rất coi trọng việc anh làm.
Gì cơ?
Anh quả là kẻ rất dũng cảm
mới dám yêu cầu việc này.
Anh là một thiên tài.
Anh nói nếu có ai dám can thiệp vào
Dự án Mayhem, kể cả anh,
chúng tôi sẽ phải lấy bi của hắn.
- Đừng kháng cự.
- Quả là cử chỉ có tác động mạnh đấy, anh Durden.
- Nó sẽ là một ví dụ.
- Mấy anh đang phạm sai lầm lớn rồi!
- Anh đã nói anh sẽ nói thế.
- Tôi không phải Tyler Durden!
- Anh cũng bảo sẽ bảo thế.
- Thôi được. Tôi là Tyler Durden.
Nghe tôi này. Tôi đang ra lệnh trực tiếp cho các anh.
- Chúng ta hủy nhiệm vụ này.
- Anh cũng nói anh sẽ nói chính xác thế.
Mấy người mất trí hết rồi hả?
Mấy người là nhân viên cảnh sát kia mà!
Có ai tính giờ không nhỉ?
Im miệng đi.
Khỉ thật!
Một vài thông tin cần được kiểm chứng.
- Đến ngôi nhà đó đi.
- Đi ngay đây.
Này, đợi đã!
- Tôi giữ được rồi.
- Quý ông, chúng tôi buộc phải làm vậy thôi.
- Đừng chống cự nữa!
- Dải cao su đâu rồi?
Tránh xa tôi ra!
Buông dao ra!
Lùi lại. Nằm xuống sàn!
Nằm xuống sàn đi!
Kẻ đầu tiên ra khỏi phòng này
sẽ được ưu tiên thành món rau trộn đấy!
Hiểu chưa hả?
Tránh ra! Tránh ra!
Tôi bỏ chạy.
Tôi chạy đến khi cơ bắp nóng bừng lên
và mạch thì bơm đầy axit dùng làm pin.
Rồi tôi chạy thêm nữa.
Cậu đang làm cái quái gì thế hả?
Chạy lòng vòng với cái quần đùi sao!
Trông cậu điên thật!
Không. Tớ theo cậu đấy.
Tớ biết chuyện gì sắp xảy ra ở đây rồi.
Thôi nào. Tớ tìm được một chỗ quan sát tuyệt lắm.
- Ôi, Chúa ơi.
- Giờ cậu làm gì đây?
- Ngăn chuyện này lại.
- Tại sao vậy?
- Chuyện hay nhất cậu từng làm.
- Tớ không thể để chuyện này xảy ra được.
Còn cả 10 trái bom ở 10 tòa nhà khác nữa.
Từ lúc nào mà Dự án Mayhem liên quan
đến giết người thế hả?
Mấy tòa nhà đó trống trơn mà.
Chúng ta không giết người.
Chúng ta trả tự do cho họ!
Bob chết rồi. Họ bắn vào đầu cậu ấy.
Muốn chiên trứng thì phải đập vỏ chứ.
Không. Tớ không nghe cậu đâu.
Cậu còn không có ở đó mà.
Tớ không làm thế đâu.
Trừ khi tớ biết chính xác sợi nào.
Nếu cậu biết, tớ cũng biết.
Hoặc có lẽ tớ biết cậu biết, thế nên tớ đã
bỏ cả ngày chỉ nghĩ đến những sợi sai thôi.
Cậu nghĩ?
Ôi Trời ơi không. Không phải xanh lá.
Sợi nào cũng được miễn không phải xanh lá.
Tớ đã yêu cầu cậu đừng làm thế!
Mẹ kiếp!
Tyler, tránh xa cái xe ra.
Tyler, tớ không đùa đâu!
Tránh cái xe ra!
Khỉ thật!
Được rồi.
Giờ cậu đang nhắm bắn
thằng bạn tưởng tượng của mình
gần 1 ngàn rưỡi lít nitro glyxerin đó!
Bình tĩnh đi, Tyler!
Coi nào!
Đừng đi!
Cái gì?!
Ba phút.
Thế đấy.
Sự khởi đầu.
Điểm xuất phát.
Tôi nghĩ đây là chỗ chúng ta bắt đầu.
Có bài phát biểu nào nhân dịp này không?
Xin lỗi.
Tớ vẫn chả nghĩ được gì cả.
Đoạn hồi tưởng khôi hài đấy.
Mọi chuyện ngày càng trở nên thú vị.
Hai phút rưỡi.
Hãy nghĩ đến những việc mà chúng ta đã cùng hoàn thành.
Bên ngoài những cánh cửa sổ này, chúng ta sẽ
chứng kiến sự sụp đổ của lịch sử ngành tài chính.
Một bước tiến đến sự thăng bằng của nền kinh tế.
Sao cô ấy lại ở đây?
Tổng kết lại vài chi tiết cuối.
Thả tôi xuống, mấy thằng trọc điên khùng này!
- Tớ xin cậu đừng làm thế.
- Tớ không làm thế.
- Chúng ta làm thế. Đó là điều chúng ta muốn mà.
- Không.
- Tớ không muốn thế.
- Được. Không có cậu cũng chẳng nghĩa lý gì.
- Phải quên cậu đi.
- Cậu chỉ là giọng nói trong đầu tớ.
Cậu là giọng nói trong đầu tớ!
- Sao tớ không thể thoát khỏi cậu chứ?
- Cậu cần tớ.
Không. Tớ không cần. Thực sự
không cần nữa.
Cậu tạo ra tớ. Tớ chả tạo ra cái tôi thất bại
thay thế nào chỉ để khiến mình cảm thấy tốt hơn.
- Tỏ ra có trách nhiệm chút đi.
- Tớ nhận. Tớ nhận hết trách nhiệm
và tớ chấp nhận nó.
Thế nên, làm ơn, tớ xin cậu
dừng hết chuyện này lại đi.
Tớ có khiến chúng ta thất vọng bao giờ chưa?
Cậu đi được tới đâu vì tớ hả?!
Tớ sẽ đưa chúng ta vượt qua chuyện này.
Như mọi khi, tớ sẽ phải vác cậu
đang đấm đá và gào thét
và rồi cuối cùng cậu sẽ phải cảm ơn tớ.
Tyler. Tyler.
Tớ rất biết ơn cậu.
Vì mọi thứ cậu đã làm cho tớ.
Nhưng thế này là quá nhiều.
Tớ không cần thế này.
Cậu muốn gì? Công việc tệ hại của cậu hả?
Thế giới căn hộ ngớ ngẩn, hay xem hài kịch tình huống?
Mẹ kiếp cậu! Tớ không làm thế đâu.
- Chuyện này không thể xảy ra được.
- Xong hết rồi, nên im đi!
60 giây nữa đến CRI.
Không.
Tớ có thể suy ra được.
Chuyện này còn không có thật mà.
Cậu không có thật, khẩu súng đó...
Khẩu súng đó còn không ở trong tay cậu.
Súng trong tay tớ.
Tốt đấy. Nhưng chả giúp được gì cả.
Sao lại muốn chĩa súng vào đầu mình thế?
Không phải đầu tớ, Tyler.
Đầu của chúng ta.
Thú vị thật.
Cậu sẽ đi đâu với thứ này hả, anh chàng Ikea?
Này. Là tớ và cậu đấy.
Bạn bè?
Tyler,
tớ muốn cậu nghe tớ.
Được.
Mắt tớ đang mở đây.
Mùi gì thế?
- Mọi người đâu cả rồi?
- Ôi không, chuyện gì thế này?
Anh Durden!
Ôi, Chúa ơi!
Anh... Anh có sao không vậy?
- Ồ vâng, tôi ổn.
- Trông anh tệ quá. Chuyện gì xảy ra vậy?
- Không có gì, không vấn đề gì.
- Không, không, không. Không đùa đâu.
- Trông anh tệ lắm. Anh cần được giúp đỡ.
- Tôi ổn.
Nhìn này, tôi ổn... Mọi thứ đều ổn.
Ngừng lại!
- Để cô ấy đi.
- Chúa Toàn năng!
Anh!
Chào, Marla.
- Để cô ấy với tôi. Gặp tôi dưới chân cầu thang.
- Anh chắc chứ?
Ừ, chắc.
Đồ khốn! Anh đang chơi trò khốn kiếp bệnh hoạn gì thế hả?!
Để tôi lên ... Ôi Chúa ơi, mặt anh!
Ừ, anh biết.
Chuyện gì xảy ra thế?
- Đừng hỏi.
- Anh bị bắn.
- Ừ, anh bị bắn.
- Ôi Chúa ơi.
- Không tin là anh ta còn đứng được.
- Đúng là một thằng khó chơi.
Ai làm thế?
Anh làm, thực đấy.
Tìm gạc đi.
Anh tự bắn mình?
Ừ, nhưng không sao. Marla, nhìn anh này.
Anh thật sự không sao.
Tin anh đi. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Em đã gặp anh vào thời điểm
rất kỳ lạ trong đời anh đấy.